Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Chú Hàng Xóm Là Chồng Em

Chương 80: 80: Người Đàn Ông Tội Nghiệp


Hứa Ngụy Phàm định trốn xuống dưới gầm giường một lát, đợi Linh An về thì nhào ra xin lỗi làm cho cô bất ngờ.

Hắn muốn tỏ ra đáng thương một chút để cô cho mình ở lại đây vài ngày, nào ngờ…
Khỏi cần diễn, nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch hiện tại của hắn là đủ biết đáng thương thế nào rồi!
“Chú chui xuống đó bốn tiếng đồng hồ làm gì?”
Nhìn mồ hôi nhễ nhại trên mặt hắn, Linh An càng thấy bực.

Tên này bị ngốc sao? Trên giường sạch sẽ không nằm, lại chui xuống đó.
“Anh ngủ quên.” Hắn xoa đầu, cười một cái cho đỡ gượng.

Nếu vừa nãy hắn không vô tình đá vào cái vali, e rằng đã nằm đó ngủ một mạch đến sáng.
Linh An đưa tay đỡ trán, cạn lời với Hứa Ngụy Phàm.
Mặc kệ hắn đứng ngây ra đó, Linh An ra khỏi phòng, đi xuống dưới nhà.

Cái tên kia vội lẽo đẽo sau lưng, không ngừng tỉ tê vào tai cô gái nhỏ:
“Anh bị mẹ đuổi đi rồi, em cho anh ở tạm vài hôm nha.”
Linh An khinh khỉnh không thèm trả lời.
“Anh có thể giúp em dọn dẹp phòng, đưa em đi học, thậm chí làm gối ôm cho em gác chân mỗi tối.”
“Tôi không thèm, chú ra kiếm khách sạn mà ở.”
Linh An giận dỗi đổi lại cách xưng hô với hắn.


Hứa Ngụy Phàm chỉ biết khóc thầm trong lòng, có làm gì cũng bị cô bác bỏ.

May thay lúc này ông nội Diệp đi đến, khuyên nhủ:
“Cho nó ở lại đi.”
“Ông à…” Linh An mè nheo.
“Bắt nó trả tiền trọ là được!”1
Hứa Ngụy Phàm: “…”
Cô lườm hắn một cái, không nói gì mà đến bên ghế sofa ngồi xem phim cùng gia đình.

Hứa Ngụy Phàm tội nghiệp chỉ dám đứng sau lưng Linh An, căng thẳng đến đổ mồ hôi hột.
Lát sau cô trở về phòng, bà Diệp bèn gọi hắn vào trong bếp.
“Tôi đang có việc bận tay, cậu chờ nước nguội rồi pha sữa cho Linh An giúp tôi nhé.”
“Vâng, mẹ cứ để con.”
Bà Diệp đã bỏ sữa bột vào trong ly, Hứa Ngụy Phàm chỉ cần đứng đó xem nhiệt độ của nước đã vừa phải, rồi khuấy sữa mang lên cho cô.
“Linh An, sữa của em này.”
Cô đang ngồi trên giường đọc tạp chí, thấy hắn đi vào bèn giấu nó xuống dưới gối.
Cầm ly sữa ấm trên tay, Linh An hỏi:
“Là ai pha?”
“Anh pha đó!”
Ngay lập tức cô bèn trả lại cho hắn:
“Chú pha thì tự mình uống đi.”
Hứa Ngụy Phàm đen mặt, lắc đầu nguây nguẩy:
“Sữa này pha cho em.

Bảo bối, em ngoan ngoãn uống hết đi.”
Linh An khoanh hai tay trước ngực, kiên quyết nói với hắn:
“Chú không uống thì xách vali ra ngoài đi.”
Hứa Ngụy Phàm đành phải cầm ly sữa một hơi uống cạn.

Vừa lúc bà Diệp lên phòng cô thấy được cảnh tượng này, không khỏi ngỡ ngàng.
“Con bé này lại lười uống sữa.

Ai cho con để cậu ấy uống hả?” Bà mắng con gái.
Hắn đem chiếc ly không xuống dưới đi rửa, Linh An mới thành thật với mẹ:
“Con không ngửi được cái mùi tanh tanh đó.”

Lúc trước Linh An thật sự rất thích uống sữa, nhưng không hiểu vì sao sau khi mang thai, cô lại trở nên như vậy.
Bà Diệp bất lực thở dài:
“Nhưng con cũng đâu thể để Ngụy Phàm uống được? Sữa này dành cho bà bầu đó!”
“Mặc kệ đi.

Dù sao chú ấy uống xong cũng không thể có bầu được.”
“…” Bà Diệp chịu thua cô gái nhỏ.
Có lẽ bà nên nghiên cứu lại, chọn loại sữa khác cho Linh An mới được.
“À, mẹ mang cho con vài quyển sách liên quan đến cách chăm sóc trẻ sơ sinh.

Rảnh rỗi thì đọc.”
Nói xong bà Diệp đi xuống dưới nhà.

Biết Hứa Ngụy Phàm chưa ăn tối, bà liền hâm lại thức ăn cho hắn.
“Cảm ơn mẹ vợ.”
Hắn chấm chấm nước mắt, ở hoàn cảnh hiện tại chỉ có bà là tốt với hắn nhất.
Sau khi lấp đầy cơm vào bụng, Hứa Ngụy Phàm lên phòng Linh An, mở vali xem mẹ chuẩn bị những gì cho hắn.
May thay vẫn đủ quần áo mặc đi làm và đồ dùng cá nhân.

Hắn vui vẻ mang bàn chải đánh răng và khăn mặt vào phòng tắm, để chung với đồ của Linh An.
Cô thấy vậy nhưng không nói gì, cũng chẳng hiểu vì sao hắn lại hí hửng như vậy.
“Bảo bối…”
“Ai cho chú ngồi trên giường, ra chỗ khác đi.”
Hứa Ngụy Phàm chưa kịp ngồi xuống đã bị cô nạt lớn, hắn đành phải kéo cái ghế ngồi bên cạnh mép giường.
“Bánh kem hôm qua em đã ăn chưa?”
“Vứt đi rồi.”

“Vứt?” Hắn sững sờ.
Linh An bực mình nằm xuống giường, Hứa Ngụy Phàm liền kéo cô ngồi dậy, gấp gáp hỏi:
“Em vứt ở đâu? Anh đi tìm…”
Cô cau mày nhìn hắn: “Tìm làm gì?”
Hứa Ngụy Phàm như không thở được, gương mặt khổ sở nhìn cô gái nhỏ.

Sợi dây chuyền hắn tặng Linh An đã nhét vào đó, hắn phải tìm lại.
“Sợi dây chuyền…”
Nhìn hắn sắp khóc đến nơi rồi, cô mới thở dài nói thật:
“Bánh kem tôi ăn hết rồi! Sợi dây chuyền còn ở trong tủ kìa, chú muốn lấy lại thì đến đó mà lấy.” Linh An chỉ vào hộc tủ trên bàn trang điểm.
Hứa Ngụy Phàm nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cô thấy hắn cứ ngồi ngây ra nhìn mình thì nói:
“Đêm nay chú tự đi kiếm chỗ mà ngủ! Đừng có nghĩ đến chuyện nằm trên giường.”
Người đàn ông tội nghiệp bị cả thế giới ngược đãi lại lửng thửng đi xuống dưới lầu, tìm bà Diệp nhờ giúp đỡ.
Bà bèn tìm cho hắn một tấm nệm mỏng, thêm chăn và gối cho hắn nằm dưới sàn.
“Phòng dành cho khách có giường êm đấy, nhưng nếu cậu muốn Linh An nhanh nguôi giận thì chịu thiệt một chút đi.”
Dĩ nhiên là hắn nghe lời bà, ôm chăn gối về phòng cô trải nệm xuống đất.
Linh An đưa lưng về phía Hứa Ngụy Phàm, cũng không thèm quan tâm người đàn ông kia ngủ thế nào.

Ai bảo trước đây hắn chê bai cô, mắng cô là đồ trẻ con, bây giờ cô phải tỏ ra thật trẻ con cho hắn thấy!.

 
Chương 81: 81: Em Có Thai Rồi!


Suốt mấy ngày liền, Hứa Ngụy Phàm tìm cách làm lành với Linh An mà chẳng được.
Buổi chiều nay cô có tiết học trên trường, nhưng không chịu để hắn đưa đi, Hứa Ngụy Phàm chỉ đành lái xe theo sau xe của tài xế nhà họ Diệp.
Hắn ngang ngược lẽo đẽo theo cô lên lớp học, dù cho Linh An đã dừng lại vài lần cảnh cáo, nhưng vẫn không có tác dụng.
“Chú bị điên sao? Không sợ người khác nhìn vào dị nghị à?”
“Tôi đeo khẩu trang mà? Cùng lắm thì đám nhóc kia nghĩ tôi là sinh viên bình thường thôi.”
Linh An nhếch mép đầy khinh khỉnh, làm gì có sinh viên đại học nào già như hắn?1
Cô không thể làm gì được, dù sao cái trường này cũng không phải cô xây.

Đan Nhiên ngồi bên cạnh còn chưa nói gì, Linh An nào dám ý kiến.
“Muốn làm gì thì làm đi.

Một lát nữa bị giảng viên bắt đứng lên thì đừng trách!” Cô hù dọa.
Nào ngờ, tiết học hôm ấy giảng viên không điểm danh, cả ba người lại ngồi hàng ghế cuối cùng trong lớp nên chẳng bị ai để ý cả.
Linh An nghe tiếng giảng bài, gật gù muốn ngủ.
Hứa Ngụy Phàm đỡ lấy cái đầu nhỏ, kéo tựa lên vai mình.

Hắn nhìn sang Đan Nhiên, hếch cằm hỏi:

“Bình thường vẫn lười biếng như vậy sao?”
“Không có, chỉ là dạo gần đây thôi.” Đan Nhiên nhún vai đáp lại.
Đúng là dạo gần đây Linh An rất lười biếng, cứ vào trong giảng đường ngủ gà ngủ gật.

Đan Nhiên đã truy hỏi mấy lần nhưng không thu được kết quả gì.
Cô ngả đầu lên vai hắn, sau lưng lại được vòng tay săn chắc đỡ lấy, liền ngủ một mạch đến khi ra về.
Bà Diệp trực ở bệnh viện đến tối, Diệp Sâm thấy con gái không khỏe nên tự tay vào bếp nấu nướng.

Hứa Ngụy Phàm muốn lấy lòng ba vợ, bèn chạy đến xông xáo làm việc.
“Nhặt rau, thái đậu phụ thành viên nhỏ, rồi đun một ấm nước đi.”
“Ba, hôm nay đâu phải ngày rằm, sao chúng ta phải ăn chay thế?” Hắn hỏi khờ khệch như một đứa trẻ.
“Lắm chuyện, không ăn thì biến.”1
Diệp Sâm không dám nói chuyện Linh An đang mang thai cho Hứa Ngụy Phàm biết, chỉ sợ cô giận dỗi mình, nên mới quay sang hằn học người đàn ông trước mặt.

Còn đâu cái thời anh em tốt cùng nhau uống rượu, một tiếng cha vợ, hai tiếng con rể nữa?
Hắn ngậm ngùi tiếp tục nhặt rau, không dám hó hé thêm nửa lời.
Cơm tối thanh đạm không dính chút dầu mỡ nào.

Linh An ăn được hai bát nhỏ, rồi đứng dậy.
Cô trở về phòng, buồn bực ngồi trên giường không biết phải làm gì.

Cái tên kia lúc nào cũng bám cô như sam, ngay cả khi cô đi tắm còn muốn theo vào trong.

Suốt ngày Linh An cứ lớn tiếng mắng hắn, khát đến khô cổ họng.
“Bảo bối, em định giận đến bao giờ nữa? Anh biết lỗi rồi, sau này không dám tùy tiện nói bậy đâu!”
“Xin lỗi làm gì? Chúng ta chia tay rồi, chú nhớ cho kỹ vào.” Linh An lạnh lùng nhìn hắn.
Hứa Ngụy Phàm mon men đến gần, mặc kệ ánh mắt nảy lửa của cô gái nhỏ mà ngồi lên giường.
“Trên tay em đang đeo món bảo vật gia truyền của nhà ai thế?”
Linh An hơi khựng lại, nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay, ấp úng:
“Của Hứa gia.”
“Biết đeo vào rồi thì có nghĩa là gì không?” Hắn khôn khéo hỏi tiếp.

Linh An đương nhiên biết rõ! Chiếc vòng này là bà nội Hứa Ngụy Phàm truyền lại cho mẹ hắn, rồi bà đưa nó cho cô, chính là ấn định Linh An sẽ trở thành con dâu của bà.
Vốn dĩ đã muốn trả lại cho Hứa Ngụy Phàm, nhưng cô có tháo thế nào cũng không được.

Linh An lại không dám dùng xà phòng làm trơn, bởi vì sợ tuột tay sẽ làm vỡ nó.
Cô hừ nhẹ một tiếng, nhếch môi nói bừa:
“Không biết!”
Gương mặt ai kia trở nên xám xịt, cần mẫn giải thích cho cô gái nhỏ:
“Ngày xưa ngày xưa…”
“Chú im đi!” Cô quát lên.
Linh An giơ chân đạp mông Hứa Ngụy Phàm khỏi giường, hắn lại mặt dày trèo lên một lần nữa, lay lay cánh tay cô.
“Tối nay cho anh ngủ trên giường nhé?”
“Đừng có mơ.” Linh An khó chịu nhìn hắn.
Hứa Ngụy Phàm bày ra bộ mặt tội nghiệp, hai mắt chớp chớp bắt chước cô ngày trước, mỗi khi muốn xin xỏ hắn cái gì đó.

Quả nhiên Linh An thu lại ánh mắt hung dữ và ngoan ngoãn để hắn nắm tay mình.
“Anh già rồi, xương khớp không vững nữa! Linh An bé bỏng của anh, lẽ nào em nhẫn tâm nhìn thấy anh nằm dưới nền đất lạnh lẽo?”
“Nệm êm thế còn gì?” Cô chỉ tay vào chiếc nệm dựng ngay góc tường.
Hắn không cam lòng, bèn ra sức thuyết phục:
“Nhưng đâu thể êm ấm bằng ôm em? Bảo bối, anh sai thật rồi, anh sẽ không bao giờ dám suy nghĩ linh tinh rồi nói tầm bậy làm tổn thương em nữa.”
“Tránh ra, chú đi kiếm người hiểu chuyện như Thẩm Tuyết mà yêu, mà ôm, mà hôn.

Tôi ngang ngược, phách lối không ra gì, chú cần gì phải níu kéo?”

Nghĩ đến những lời lúc trước, tự nhiên Linh An ấm ức không chịu nổi, thút thít ngồi khóc.

Cô đang mang thai càng trở nên nhạy cảm, muốn nói ra cho hắn biết nhưng lại giận tên đàn ông ngu ngốc này, nên mới giữ im lặng đến bây giờ.
Hứa Ngụy Phàm sốt sắng ôm lấy cô, liên tục nói xin lỗi.

Hắn thề trời thề đất, thành tâm nghĩ đến mười tám đời tổ tiên của nhà họ Hứa rồi xin thề, từ nay về sau sẽ không giấu giếm Linh  An thêm chuyện gì nữa.1
“Bảo bối à, lúc đó anh nông cạn nên mới dùng cách thức ngớ ngẩn như vậy để chia tay em.

Anh thật sự, thật sự rất hối hận! Tha thứ cho anh một lần có được không? Từ nay về sau có chuyện gì anh cũng sẽ kể cho em nghe, tuyệt đối không giấu giếm nửa lời!”
“Nếu anh làm trái lời thề, vậy cứ cho ông trời đánh chết anh đi!”
“Đồ điên, nói gì vậy hả?” Cô vội bịt miệng hắn.
Linh An không khóc nữa, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi nằm xuống giường.

Hứa Ngụy Phàm chẳng biết cô đã tha lỗi cho mình chưa, đành rón rén nằm xuống bên cạnh, ôm lấy cô từ đằng sau.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hai người nằm trong tư thế này một lúc lâu, Linh An mới hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng:
“Ngụy Phàm, em có thai rồi!”.

 
Chương 82: 82: Hứa Ngụy Phàm Sắp Có Vợ Con Rồi!


Hứa Ngụy Phàm đang thiu thiu ngủ, bất ngờ vì câu nói của Linh An mà tỉnh dậy.
Hắn bật người khỏi giường, lớ ngớ vài giây mới quay sang lay mạnh cánh tay cô gái nhỏ.
“Em… em vừa nói gì?”
Linh An khẽ cựa mình, buồn bực đẩy hắn ra xa.

Cô nói lớn như vậy, Hứa Ngụy Phàm có cần giả điếc không?
“Hừ, chẳng nói gì cả.

Chú ngủ tiếp đi.”
Nào ngờ khi Linh An vừa dứt lời, cái tên kia liền hò hét ầm ĩ, rồi cúi xuống vùi mặt vào bụng cô, hôn lấy hôn để.
“Aaa… anh được làm cha rồi! Tiểu bảo bối của ba, con mau mau nói với mẹ đừng giận ba nữa.”
Hứa Ngụy Phàm bế thốc Linh An lên, hết hôn má rồi hôn môi, cô liền cảm thấy hắn đang lợi dụng tình hình để chiếm tiện nghi vậy!
“Bỏ ra đi! Ai thèm giận chú? Nhưng mà chú không cần em, thì con em cũng chẳng cần chú.”
Linh An dùng tay gạt phắt cái bộ mặt không còn tí liêm sỉ nào ra khỏi người mình, rồi đứng dậy rời khỏi giường.

Hứa Ngụy Phàm vội đuổi theo cô, gương mặt tỏ ra đáng thương vô cùng.
“Anh cần em! Bảo bối, em biết anh yêu em, thương em nhiều như thế nào mà? Đừng giận anh nữa, suốt mấy ngày nay anh thấy khó chịu, thấy nhớ em lắm rồi…”

“Bé con xinh đẹp khả ái, bỏ qua cho anh một lần đi mà.

Tiểu thiên thần rộng lượng, tốt bụng nhất thế gian này, anh biết em không nỡ giận anh nữa đâu, có đúng không?”1
Hắn ôm lấy cô khư khư, như thể sợ cô bỏ hắn rời đi.

Linh An xoay người lại đằng sau, thở dài một hơi đầy bất lực.
Tên đàn ông này, chỉ giỏi một chuyện là nhanh khiến cô mềm lòng.
“Sau này còn dám ở trước mặt người phụ nữ khác, lớn tiếng quát mắng em nữa không?”
“Tuyệt đối không!”
“Có dám nghĩ ngợi linh tinh rồi đòi chia tay em không?”
“Không đâu! Bảo bối, anh xin thề có trời đất chứng giám…”
“Xùy, khỏi cần thề.” Cô bĩu môi nói.
Cả buổi tối hôm nay hắn thề thốt không dưới mười lần, Linh An còn giận hắn được nữa sao? Luồn tay ôm lấy thắt lưng người đàn ông kia, cô nói khẽ:
“Anh có muốn xem ảnh siêu âm của bé con không?”
Hứa Ngụy Phàm gật gật, từ tận đáy lòng trào dâng một cảm giác ấm áp mãnh liệt.
Linh An bước đến lấy ra từ trong ngăn kéo một tấm ảnh siêu âm, đưa cho hắn.
Hai người nhìn hạt đ.ậu nhỏ xíu kia, ngắm mãi không chán.
Người đàn ông nào đó còn yếu đuối hơn cả cô, đôi mắt đỏ hoe rơm rớm nước.
“Này, sao anh lại khóc?”
“Linh An à, anh sắp được làm cha rồi.

Ba mươi tư tuổi, cuối cùng cũng được làm cha rồi!” Hắn vừa nói vừa mếu máo, chẳng rõ là đang vui hay buồn.
Lúc vừa biết tin cô mang thai thì hét toáng lên, bây giờ lại sụt sịt khóc.

Nam nhi đại trượng phu gì mà tâm tính dễ thay đổi hơn phụ nữ nữa?
Kết quả là Linh An phải ngồi dỗ hắn!
Hứa Ngụy Phàm cầm tấm ảnh siêu âm trong tay, mãi không muốn cất đi.

Hắn thật mong có thể lập tức chạy về nhà báo với mẹ, nhưng lại bị Linh An ngăn lại.
“Đã trễ lắm rồi.

Ngày mai chúng ta hẵng nói với mẹ nhé?”

Người đàn ông kia ngoan ngoãn gật đầu, chuyện gì cũng nghe theo lời cô nói.
Đêm hôm đó Hứa Ngụy Phàm không ngủ được, trong lòng rộn ràng như bắn pháo hoa ngày tết.

Linh An nằm bên cạnh hắn, cứ chốc chốc lại bị người đàn ông kia vén áo lên sờ bụng.
“Mau ngủ đi! Anh còn không ngủ, em đá anh ra khỏi phòng đó.”
Cô ngáp một hơi dài rồi vùi mặt vào người hắn.

Sáng hôm sau hai người thức dậy cùng một lúc.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân thì Hứa Ngụy Phàm dắt tay cô gái nhỏ xuống dưới nhà.

Diệp Sâm nheo mắt nhìn đôi trai gái kia, tình cảm như vậy là đã làm lành rồi sao?
Con gái của ông, đúng là dễ dãi quá rồi!
“Còn không biết giận cậu ta thêm vài tháng nữa.

Đúng là không có tiền đồ mà!" Diệp Sâm mắng yêu con gái.
Linh An vội chạy đến bên cạnh cha, liền được ông xoa đầu cưng nựng.
“Giận vài tháng nữa thì ai chăm sóc cháu ngoại của ba chứ?”
Diệp Sâm bật cười, nghĩ cũng có lý.

Mà nói như vậy tức là Hứa Ngụy Phàm đã biết cô mang thai rồi sao?
Nhưng phản ứng hiện tại của hắn, có phải bình thường quá rồi không?

“Con gái tôi mang thai con của cậu, không vui hửm?” Ông quay sang nhìn hắn.
Hứa Ngụy Phàm gồng mình từ nãy đến giờ, nghe Diệp Sâm nói vậy chỉ hỏi lại một câu:
“Tất nhiên là có.

Ba vợ, có muốn xem con bày tỏ cảm xúc trong lòng không?”.

ngôn tình ngược
Ông gật đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
Hứa Ngụy Phàm vội lao đến, ôm chặt cứng lấy người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi kia, vừa khóc vừa cười:
“Aaa… Ba vợ đẹp trai siêu cấp đáng yêu, con sắp được làm cha rồi! Hứa Ngụy Phàm sắp có vợ con rồi! Linh An không giận con nữa, ba cũng đừng giận con nữa.

Mau đánh con đi, đánh xong rồi thì nguôi giận…”
“Trời ơi, kinh quá đi mất.” Ông đẩy hắn ra, trên người có bao nhiêu da gà da vịt đều sởn hết cả lên.
Đến lúc ăn sáng, Hứa Ngụy Phàm luôn miệng cảm ơn từng người trong nhà họ Diệp, hết ông nội đến bà Diệp, rồi lại quay sang Diệp Sâm.

Trước đây ai cũng tưởng hắn nghiêm nghị ít nói, bây giờ mới biết hắn không chỉ bị khùng mà còn là một tên dẻo mỏ.
Tên nào đó muốn cưới được con gái nhà người ta, liền không tiếc công dụ dỗ cả nhà con bé!.

 
Chương 83: 83: Anh Vợ Cái Con Khỉ Nhà Cậu!


Hứa phu nhân nghe tin Linh An mang thai, vui vẻ cười suốt một ngày trời.

Hứa Ngụy Phàm chính thức bị cho ra rìa, giờ đây trong lòng ai kia chỉ có con dâu và cháu nội.
“Bảo bối à, sau này thằng con thối của mẹ dám chọc con giận, cứ nói với mẹ, bà già này sẽ đuổi nó ra khỏi nhà!”
“Vâng ạ.” Cô cười tít mắt, trả lời ăn ý với bà.
Hứa phu nhân ôm Linh An vào lòng, yêu thương đến nỗi chỉ muốn nhanh chóng đón cô về nhà chăm sóc.

Theo như dự định trước đây, thì cuối năm nay cô và Hứa Ngụy Phàm sẽ đính hôn.

Nhưng hiện tại Linh An đã mang thai, tối hôm qua Hứa phu nhân đưa con trai sang nhà nói chuyện với ông nội Diệp và cha mẹ cô, hai bên gia đình quyết định sẽ tổ chức hôn lễ vào đầu tháng sau.
Linh An mang thai ở độ tuổi mười chín, Hứa phu nhân sợ tâm lý cô bị ảnh hưởng, nhưng khi nhìn thấy cô vẫn vui tươi, hồn nhiên như vậy, bà đã không còn lo lắng nữa.
Cả buổi sáng cô nằm trong phòng Hứa Ngụy Phàm, quấn quýt bên hắn.

Trước đây Hứa Ngụy Phàm đã vô cùng nuông chiều Linh An, bây giờ cô mang thai, sự quan tâm của hắn dành cho cô gái nhỏ càng tăng thêm bội phần.

Linh An thấy thèm ăn trái cây, hắn liền bóc cam cho cô ăn.


Linh An vừa bảo khát, hắn đã lật đật chạy đi rót nước.
“Ngụy Phàm, anh thích con trai hay con gái vậy?” Cô nằm bên cạnh người đàn ông kia, khẽ ngước đầu lên nhìn hắn.
“Đều thích cả! Nhưng mà nếu em sinh được một tiểu công chúa thì càng tốt!” Hắn nắm lấy bàn tay cô, rồi hôn nhẹ lên đó.
Hứa Ngụy Phàm tin chắc nếu là con gái, thì bé con của hai người sẽ xinh xắn, đáng yêu hệt như mẹ nó vậy.
Linh An nghe hắn nói thích một tiểu công chúa thì bật cười:
“Có phải anh sợ con trai sẽ giành mất vợ của mình đúng không?”
“Thằng bé dám sao? Còn phải xem nó có bản lĩnh không đã!” Hắn hùng hổ tuyên bố.1
Cô bĩu môi nhìn Hứa Ngụy Phàm, nghe qua giọng điệu này là biết người đàn ông kia, tương lai sẽ trở thành một ông bố cuồng con gái chính hiệu!

Thời gian cử hành hôn lễ chỉ còn đúng một tháng, Hứa Ngụy Phàm phải gấp rút chuẩn bị mọi thứ.

Hắn không muốn Linh An chịu thua thiệt, nên cái gì cũng đảm bảo là phiên bản tốt nhất.

Từ trang sức đến váy cưới, toàn là hàng thiết kế độc quyền, kiểu dáng và chất liệu, đều phải được hỏi qua ý kiến cô gái nhỏ.
Hôm nay Hứa Yên bất ngờ nói sẽ dẫn bạn trai về nhà ra mắt.

Hứa phu nhân không có biểu hiện gì khác thường, duy chỉ có Linh An và Hứa Ngụy Phàm là háo hức mong chờ.
Buổi tối nhà họ Hứa chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, mỗi món ăn đều được nghiên cứu kỹ càng, hạn chế những loại thực phẩm khiến Linh An khó chịu, nôn ói.
Khoảng năm giờ chiều, Sở Đoàn mua trái cây và bánh kẹo ngọt mang đến Hứa gia.

Hứa Ngụy Phàm vừa thấy anh thì gãi đầu hỏi:
“Hôm nay rảnh rỗi như vậy, được ngày nghỉ không rủ bạn bè đi chơi, sang nhà tôi làm gì?”
“Chủ tịch sắp được lên chức, tôi phải đến chúc mừng chứ? Linh An, anh có quà cho em này!” Nói rồi thư ký Sở đưa bánh kẹo cho cô.

Đây toàn là những thức ăn vặt dành cho bà bầu, đã được anh nghiên cứu kỹ trước khi mua chúng.1
Đúng lúc Hứa Yên bước vào trong nhà, Hứa Ngụy Phàm không thấy bạn trai cô ấy, liền hỏi:
“Không phải em nói đi đón bạn trai sao? Người đâu?” Hắn chạy ra ngoài cửa phòng khách, ngó nghiêng tứ phía.
“Anh vội cái gì? Còn chưa đến giờ ăn tối!” Hứa Yên nhún nhẹ vai rồi bỏ xuống dưới bếp phụ mẹ bày biện thức ăn.

Hứa Ngụy Phàm hơi chau mày, hiện tại không phải nên xuất hiện rồi sao? Đến nhà bạn gái ra mắt mà lề mề như thế này là hỏng rồi!
“Này, một lát nữa bạn trai của Hứa Yên sẽ đến.

Cậu ngồi đây chơi với Linh An, tôi xuống dưới lo liệu một chút.” Hắn quay sang nói với Sở Đoàn.

Thức ăn đã được bày biện ngay ngắn lên bàn, món nào món nấy đều vô cùng đẹp mắt.

Hứa phu nhân đi thay quần áo, sau đó gọi mọi người xuống ăn tối.
“Mấy đứa còn chần chừ gì nữa? Mẹ đói lắm rồi!”
“Bạn trai Hứa Yên còn chưa đến mà mẹ?” Hứa Ngụy Phàm thắc mắc hỏi bà, sau đó lại nhìn sang cái tên Sở Đoàn.

Từ nãy đến giờ anh ngồi ở đó hơi bị lâu, lẽ nào là đang chờ hắn mời ở lại dùng cơm tối?
“Anh chờ ai nữa chứ? Chẳng phải đã có mặt ở đây rồi sao?” Hứa Yên bước đến khoác tay Sở Đoàn.
Hứa Ngụy Phàm mắt chữ A, mồm chữ O nhìn hai người.

Linh An đang đứng uống nước, suýt nữa bị sặc, hắn vội ôm lấy cô gái nhỏ, vuốt vuốt sống lưng.

Hứa phu nhân cũng được một phen thót tim, bà nhanh chóng bước đến đỡ Linh An ngồi xuống ghế, hỏi han đôi lời.
Hứa Ngụy Phàm chỉ tay về phía cặp đôi trẻ, lắp bắp hỏi:
“Em… cậu này… hai người… Mẹ nó! Sở Đoàn là bạn trai em sao?”

Hứa Yên bình thản gật đầu, thư ký Sở nhìn hắn, tặng kèm một nụ cười thân thiện.

||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
“Anh vợ!”
“Anh… anh vợ cái con khỉ nhà cậu!” Hứa Ngụy Phàm gỡ đôi dép đi trong nhà, suýt nữa đã ném về phía Sở Đoàn.1
“Được rồi, các con ngồi vào bàn ăn rồi từ từ nói chuyện!” Hứa phu nhân ho nhẹ một tiếng.
Nhìn Hứa Yên ngồi tình tứ với Sở Đoàn, Hứa Ngụy Phàm và Linh An thật không thể tin nổi.

Nhất là hắn, có đánh chết cũng không ngờ bạn trai mà Hứa Yên mang về nhà, lại là cái tên thư ký ngày ngày ở bên cạnh mình.
“Mẹ biết hai đứa quen nhau rồi sao?”
“Ừ! Hứa Yên đã nói với mẹ từ lâu rồi.” Hứa phu nhân từ tốn đáp lại.
Khóe môi Hứa Ngụy Phàm giật giật, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Sở Đoàn.

Tên này cũng khá lắm! Em gái hắn về nước chưa được bao lâu, vậy mà anh đã gạ gẫm mất con gái nhà người ta, trở thành của mình rồi.
“Cậu, ăn cơm xong vào phòng gặp riêng tôi.” Hắn hếch mặt tuyên bố, càng khiến cho ai kia ngồi ở phía đối diện, không rét mà run..

 
Chương 84: 84: Anh Chẳng Thương Em Nữa


Sở Đoàn theo Hứa Ngụy Phàm vào trong phòng.

Hứa Yên và Linh An đứng ở bên ngoài, thấp thỏm nhưng chẳng nghe ngóng được gì.
“Cậu với Hứa Yên nhà tôi, quen nhau được bao lâu rồi?” Hắn ngồi chễm chệ trên ghế, hếch mặt hỏi Sở Đoàn.
“Gần… gần ba tháng rồi!”
Hứa Ngụy Phàm nhếch mày nhìn thư ký Sở, hiện tại vẫn chưa thể tin em gái bảo bối của mình đang yêu đương cùng anh.

Trước đây biết bao kẻ tán tỉnh, nhưng đều không được Hứa Yên để vào mắt, ai ngờ cô ấy lại vừa từ nước ngoài trở về, lại dính lấy cái tên này.
“Đã lên giường chưa?” Hắn hỏi thẳng vào vấn đề.
Sở Đoàn vội lắc đầu, quơ tay múa chân giải thích: “Chưa từng… Em xin thề! Em và cô ấy chỉ mới dừng lại ở mức nắm tay và hôn môi.

Anh vợ, đừng nóng!”
Nội tâm anh lúc này đang không ngừng oán thán người đàn ông kia.

Rõ ràng anh được em gái hắn tỏ tình trước đó nha! Nhưng mà nhìn bộ mặt của Hứa Ngụy Phàm xem, giống như Sở Trạch cố tình câu dẫn Hứa Yên vậy.
Đâu phải ai cũng mặt dày như hắn, dụ dỗ con gái nhà người ta lên giường, ăn đến sưng bụng!

Thư ký Sở liền kể lại quá trình anh và Hứa Yên tiến đến hẹn hò cho hắn nghe.

Nhớ lại lần đầu tiên Hứa Ngụy Phàm nhờ anh lái xe đưa cô ấy đi họp lớp, thì em gái hắn đã cảm mến Sở Đoàn rồi.

Là cô ấy nói thích anh trước, cũng như khi nghe được câu chuyện giữa anh và bạn gái cũ liền khuyên anh buông bỏ mà bắt đầu mối quan hệ mới.
Hứa Yên dịu dàng nhưng không kém phần hoạt bát, Sở Đoàn nhanh nhẹn lại có khiếu hài hước.

Hai người trai tài gái sắc, thích hợp kết thành một đôi!
Ban đầu Hứa Ngụy Phàm biết thì cũng hơi sốc, nhưng nghĩ kỹ lại, thư ký Sở đúng là một người đàn ông bản lĩnh, đáng để Hứa Yên trông cậy vào.

Anh thật thà, lại chịu khó làm việc, bao năm nay đều góp sức ở bên cạnh hắn, trước đây họ là anh em tốt, sau này trở thành người một nhà, quả thật không tệ!
“Được rồi, tôi giao em gái ngọc vàng cho cậu đấy! Liệu mà yêu thương con bé, nếu không…” Hứa Ngụy Phàm trừng mắt nhìn anh.
Sau đó, hắn lại đưa tay lên cổ, xẹt ngang qua một đường.
Sở Trạch nuốt nước miếng ừng ực, đưa tay chấm chấm mồ hôi trên trán, cười nói:
“Em biết rồi hì hì… Chúng ta xuống dưới nhà đi, mọi người chắc đang đợi.” Nói xong anh liền đẩy cửa rời khỏi phòng.
Hứa Ngụy Phàm theo ngay sau đó.

Vừa ra đến cửa đã thấy hai cô gái đứng bên ngoài hóng hớt, hắn nheo mắt nhìn Hứa Yên một cái rồi bế Linh An về phòng.
“Bảo bối, tối nay ngủ ở bên nhà anh nhé!”
“Dạ…”
Trên giường, Hứa Ngụy Phàm bóp chân cho cô gái nhỏ, rồi để cô nằm ở đó mà đi pha sữa.

Linh An không chịu uống, liền bị hắn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm.
“Khó uống lắm!” Cô lẩm nhẩm trong miệng.
“Mẹ đã đổi hãng sữa khác rồi, em uống thử đi!”
Cô lắc đầu lia lịa.
“Ngoan, nghe lời anh.”
Linh An cúi mặt không thèm nhìn mặt hắn, sau đó lại giận dỗi quay sang chỗ khác.
Hứa Ngụy Phàm đặt ly sữa lên bàn trên đầu giường, rồi gãi đầu ngơ ngác.


Có phải hắn đã làm sai chuyện gì không? Hay phụ nữ có thai thường khó hiểu như vậy?
“Bảo bối, em làm sao thế?”
“Huhu, anh chẳng thương em nữa!”
“…” Hứa Ngụy Phàm nghệt mặt nhìn cô.
Hắn không thương Linh An bao giờ chứ?
Xoay người cô gái kia về phía mình, hắn ôm cô vào lòng, tỉ tê:
“Làm gì có? Bảo bối, anh thương em nhất mà!”
“Em không thích uống sữa, anh còn bắt em uống.

Em chưa sinh con anh đã bắt nạt em rồi, sau này có con, anh không thương em nữa!”
“Không phải.

Anh sợ em không có đủ dinh dưỡng nên mới bồi bổ em thôi! Bảo bối, em không uống cũng không sao, chúng ta cất sữa đi nhé?”
Hứa Ngụy Phàm hôn lên má cô một cái, rồi kéo Linh An nằm xuống giường.

Còn hắn thì đứng dậy, mang ly sữa xuống dưới nhà.

Linh An hoàn thành bài thi kết thúc năm học, sau đó làm thủ tục xin dừng học hai năm.

Đan Nhiên, Lăng Trạch Thiên và Thư Kỳ khi biết tin cô mang thai thì vui vẻ chúc mừng.


Ba người còn đang nghĩ nên lấy gì làm quà cho cô gái nhỏ trong ngày trọng đại.
Hứa Ngụy Phàm đưa Linh An chụp ảnh cưới, Sở Trạch và Hứa Yên cũng làm một bộ ảnh cặp đôi.

Cô và hắn vô tình gặp lại người môi giới lần trước đưa Thẩm Tuyết đi xem nhà, mới biết được tin cô ta đã trả lại căn hộ chung cư đó, chuyển về quê sinh sống.
“Ồ, bạn cũ chuyển đi mất mà anh không hề hay biết sao? Em tưởng chị ta phải báo với anh đầu tiên chứ?” Cô quay sang nói móc Hứa Ngụy Phàm.
Hắn biết thừa suy nghĩ của Linh An, bèn dùng tay véo nhẹ lên má cô như để trừng phạt.

Ai kia lấy điện thoại trong túi quần ra, đưa cho cô gái nhỏ xem.
“Anh xóa số của Thẩm Tuyết rồi.

Bảo bối, em đừng chọc anh nữa.”
“Xùy, ai mà chọc anh chứ? Lần trước còn dám cho mẹ con người ta đến ở nhờ trong nhà.

Giờ lại quay sang phủi sạch mối quan hệ sao?”
“…” Rõ ràng hắn đã hỏi ý kiến Linh An rồi, mà sao cô còn nhớ dai thế!.

 
Chương 85: 85: Cô Bé Hàng Xóm Gọi Hắn Là Chồng


Ngày trọng đại nhất cuộc đời Linh An và Hứa Ngụy Phàm đã đến.

Từ sáng sớm, nhà trai đã tất bật chuẩn bị mọi thứ, từ cổng hoa tới sính lễ, đều rất chỉn chu, vẹn toàn.
Hứa phu nhân giúp Hứa Ngụy Phàm thắt cà vạt, bình thường hắn vẫn tự làm, chẳng hiểu sao lúc này chân tay lại lóng ngóng, thắt mãi mà chẳng xong.
“Cúi xuống mẹ lau mồ hôi cho!” Bà nói khẽ.
Hứa Yên đứng ở một bên được phen trêu chọc:
“Anh đi lấy vợ chứ có phải ra chiến trường đâu? Căng thẳng thế làm gì?”
“Xùy, sau này em lấy chồng đi sẽ biết.” Hắn nhơn mặt tự đắc.
Hứa Ngụy Phàm diện lên người bộ vest đen hoành tráng, ngực trái cài hoa, đầu tóc vuốt keo gọn gàng.

Vẫn là phong cách lịch lãm thường thấy ở người đàn ông này, nhưng chỉ một lát nữa thôi, hắn sẽ cùng Linh An tiến vào lễ đường lớn, đón nhận lời chúc phúc của mọi người.
Đằng trai sang nhà gái rước dâu, đi bộ chưa quá năm bước chân.

Linh An vẫn đang ở trên phòng sửa soạn, cho nên Hứa Ngụy Phàm chỉ có thể đứng ở bên dưới, sốt ruột chờ đợi.

“Vẫn chưa đến giờ, con bình tĩnh một chút!” Hứa phu nhân ghé sát vào tai hắn, nhỏ nhẹ nói.
Bên dưới có ông nội Diệp và Diệp Sâm ngồi tiếp đãi mọi người.

Sính lễ được đặt lên bàn thờ, chỉ chờ cô dâu xuống liền có thể làm lễ cúng gia tiên.
Ở trên phòng, Linh An vừa trang điểm xong.

Hôm qua cô đã đi ngủ từ sớm, nhưng lại thổn thức cả đêm chẳng thể chợp mắt, nên sáng nay mới có chút chậm trễ như vậy.
“Thư Kỳ, Đan Nhiên, hai cậu thấy tớ có xinh không?”
“Linh An nhà ta xinh quá!” Hai cô nàng đồng thanh cất lời.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khiết, bên ngoài phủ một lớp voan trong suốt.

Mái tóc nhuộm màu hạt dẻ được tết gọn gàng, điểm nhấn là chiếc kẹp lông vũ đính kèm ngọc trai Tahiti sang trọng.

Linh An ngắm mình trong gương, khóe miệng nhoẻn cười thật hạnh phúc.
Đan Nhiên và Thư Kỳ giúp cô đỡ váy, bà Diệp đi bên cạnh, cùng nhau xuống dưới tầng trệt.
“Cô dâu ra rồi, ra rồi…”
Hứa Ngụy Phàm ngước nhìn cô gái nhỏ, tim đập thình thịch.

So với lúc đi chụp ảnh cưới, Linh An lúc này còn làm hắn thần điên đảo hơn nữa.
Ông nội Diệp dẫn cô và hắn đến trước bàn thờ, thắp nén hương cho ông bà tổ tiên.

Sau một vài nghi thức quan trọng, Linh An theo chân đằng trai sang nhà Hứa Ngụy Phàm.
Đến lúc này bà Diệp quay sang chỗ khác, len lén lau nước mắt.

Diệp Sâm vỗ nhẹ vào vai bà, an ủi:
“Con bé lấy chồng ở sát vách nhà ta, em khóc cái gì? Mau nín đi nào!” Ông còn lấy khăn mùi xoa, dịu dàng lau mặt cho bà.
Ông nội Diệp mỉm cười mãn nguyện, lời hứa năm xưa với cha của Hứa Ngụy Phàm, xem như cũng thực hiện được rồi!

Đợi khi hoàn tất nghi lễ bên nhà họ Hứa, mọi người cùng di chuyển đến nhà hàng để tham dự tiệc cưới.
Khách khứa đến ngày càng đông, người trong giới chính trị, giới kinh doanh đều có mặt đủ cả.

Có cả những ông bạn thân của ông nội Diệp cũng có mặt.

Ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, chúc mừng hạnh phúc cho cô dâu và chú rể.
Ánh đèn vàng ấm áp bao trùm khắp hội trường, nhạc nổi lên du dương theo những cánh hồng đỏ rực, bay phảng phất trong khoảng không gian thơ mộng.

Giờ lành đã đến, Diệp Sâm dắt tay Linh An vào lễ đường, trước sự chứng kiến của hàng trăm khách mời trong bữa tiệc.
Ông trao cô cho Hứa Ngụy Phàm, tận sâu trong đáy mắt chứa trọn niềm tin mãnh liệt dành cho người con rể này.

Ông mấp máy môi, căn dặn hắn phải chăm sóc, yêu thương con gái ông cả đời.
Linh An đứng bên cạnh Hứa Ngụy Phàm, nghe ông nội Diệp đọc lời thề trăm năm.

Hắn không chút do dự, đồng ý dành phần đời còn lại ở bên cạnh cô gái nhỏ, dù giàu sang hay nghèo hèn, đều cùng Linh An cố gắng, vượt qua tất cả.
Cô cũng vậy, nguyện một đời chỉ yêu mình hắn…
Hứa Ngụy Phàm cùng Linh An đeo nhẫn cho nhau, trong màn vỗ tay nồng nhiệt của khách mời, hắn cúi xuống, trao cho cô một nụ hôn nồng nhiệt.


Giây phút này Hứa Ngụy Phàm đã chờ đợi lâu lắm rồi, chờ đợi đến một ngày, cô bé hàng xóm gọi hắn là chồng!
Bữa tiệc kéo dài suốt tám tiếng đồng hồ, khách mời ai nấy đều quý mến cô dâu, chú rể nên muốn chụp ảnh lưu niệm.

Đến khi Linh An và Hứa Ngụy Phàm về nhà đã là hơn chín giờ tối, cô đang có thai nên mệt giã rời.
Dù rằng trước đó hắn đã muốn đưa Linh An đến phòng chờ nghỉ ngơi, nhưng trước sự nhiệt tình của mọi người, cô lại không nỡ vắng mặt.

Thay xong bộ váy cưới trên người, Linh An nằm dài lên giường tân hôn của hai vợ chồng.
“Bảo bối, mệt lắm phải không? Để anh bóp chân cho em.”
“Không cần đâu! Ngụy Phàm, anh nằm xuống đây một lúc đi!”
Linh An tự động chui rúc vào trong lòng hắn, hít hà mùi hương trên cơ thể người đàn ông này.

Ôm lấy Hứa Ngụy Phàm, cô cảm thấy bình yên đến lạ.
“Ông xã, em yêu anh!”
“Bà xã đại nhân, anh cũng yêu em, yêu cả bé con của chúng ta nữa!” Hắn nói rồi đưa tay vuốt v3 lên bụng cô gái nhỏ..
 
Chương 86: 86: Hứa Uy Vũ


Trong ngày trọng đại của Linh An và Hứa Ngụy Phàm, Sở Đoàn là người bắt được hoa cưới từ tay của cô dâu.

Dẫu vậy, anh và Hứa Yên vẫn còn thoải mái hẹn hò.

Cô ấy trở về nước học tập, còn anh, ngoại trừ lúc đi làm, thì khoảng thời gian khác đều dành để ở bên cạnh người yêu của mình.

Ở những ngày cuối cùng của thai kỳ, tính tình Linh An càng trở nên thất thường.

Cô luôn cũng cảm thấy bứt rứt trong người, bụng nhô cao đến nỗi lúc nằm ngủ cũng không thể trở mình.
“Ông xã, anh đâu rồi?”
Linh An thức dậy không thấy Hứa Ngụy Phàm đâu, khuôn miệng cô bắt đầu mếu máo.

Hai tháng trở lại đây, hắn chủ yếu ở nhà chăm sóc cho cô vợ nhỏ, chỉ khi Hứa thị có sự kiện quan trọng, hắn mới ra mặt.
“Anh đây, anh ở đây…”
Hứa Ngụy Phàm bước đến ôm lấy Linh An.

Cô bật khóc thút thít, khụt khịt mũi dụi vào vai hắn.


Nhìn thấy cô có vẻ hoảng sợ, hắn vuốt nhẹ mái tóc cô, hỏi nhỏ:
“Bà xã, em mơ thấy ác mộng sao?”
Linh An gật gật, rồi tấm tức cắn vào vai hắn.
“Em nằm mơ anh bỏ rơi em đi theo người phụ nữ khác!”
Hứa Ngụy Phàm: “…”
Hắn cúi xuống lau nước mắt cho Linh An, sau đó hôn nhẹ lên khuôn mặt bầu bĩnh kia.

Mơ cái gì mà kỳ lạ vậy, hắn bỏ rơi cô bao giờ chứ?
“Nói bậy! Anh làm sao bỏ mẹ con em được! Ngoan, anh thương!”
“Hức, có mà! Em mơ thấy anh bỏ em theo Thẩm Tuyết.

Đồ xấu xa, anh tránh ra đi.”
Linh An khóc to hơn nữa, Hứa Ngụy Phàm vội dỗ dành.

Hắn thật hết cách với cô gái nhỏ, biết trước sẽ có ngày này, trước kia hắn đã chịu mang tiếng vô ơn mà mặc kệ hai mẹ con Thẩm Tuyết rồi.
“Không có, anh sẽ không bỏ rơi em.

Bà xã, ngoan… đừng nghĩ bậy!”
Cô xị mặt, mất một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại.

Dù biết chỉ là mơ, nhưng khi nghĩ đến Hứa Ngụy Phàm sẽ bỏ rơi mình, cô thật sự không chịu nổi.
Bây giờ đã tầm chín giờ sáng, hắn liền đi lấy cháo thịt bằm cho Linh An ăn.
Buổi chiều cô cùng Hứa phu nhân đi dạo quanh vườn, sau đó lại sang bên nhà chơi với ông nội Diệp.

Biết sắp có chắt ẵm bồng, ông vui lắm, sống đến từng tuổi này, ông chỉ mong được nhìn thấy con cháu cưới vợ, gả chồng, rồi sinh con đẻ cái, thế là ông đã mãn nguyện rồi.
Tối hôm đó, Linh An đang ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí, bên dưới bỗng truyền đến một cơn đau âm ỉ.

Ban đầu cô không để ý lắm, một lát sau nhịp độ cơn đau bắt đầu tăng dần, đau đến mức quằn quại khiến Linh An nhăn nhó mặt mày.
“Ngụy Phàm, Ngụy Phàm…”
Hắn vừa mới tắm xong bước ra bên ngoài, nghe thấy tiếng cô gọi mình vội chạy lại.

Gương mặt Linh An đổ rất nhiều mồ hôi, hắn nhìn mà xót hết cả ruột.
“Bà xã, em sao thế?”
“Hình như… hình như em sắp sinh rồi!”

Nghe đến câu này, Hứa Ngụy Phàm bỗng trở nên luống ca luống cuống.

Hắn lấy cái khăn lau mồ hôi cho cô gái nhỏ, rồi lắp bắp:
“Em… em chờ anh một lát!”
Người đàn ông kia chạy như bay xuống lầu, hắn kéo lấy tay Hứa phu nhân, gấp gáp nói:
“Mẹ, Linh An… Linh An sắp sinh rồi!”
“Vậy con còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bế con bé ra xe, đưa đến bệnh viện.” Bà vội chạy lên lầu xem con dâu của mình thế nào.
Hứa Yên nghe thấy động tĩnh cũng liền theo sau mẹ.

Hứa Ngụy Phàm bế Linh An ra xe, Hứa phu nhân dặn dò người làm chuẩn bị đồ đạc cần thiết rồi đi cùng hắn.
Bên phía nhà họ Diệp được báo tin, cũng vội chạy ngay vào trong bệnh viện.
Cô nằm trong phòng sinh, Hứa Ngụy Phàm ở bên ngoài đi qua đi lại, không thể ngồi yên được giây phút nào.

Mọi người đều nín thở chờ đợi, cho đến khi nữ hộ sinh mở cánh cửa bước ra ngoài.
“Sinh rồi, thai phụ đã hạ sinh thành công một bé trai bụ bẫm, tròn ba cân tám!”
Hứa Ngụy Phàm theo bác sĩ vào bên trong, giây phút nhìn thấy bé con đỏ hỏn nằm trên người Linh An, hắn vỡ òa hạnh phúc.

Người đàn ông kia vội lấy khăn lau mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt vợ của mình, rồi cúi đầu hôn cô gái nhỏ.
“Bảo bối, cảm ơn em!”
Linh An sụt sịt trong cuống họng, bàn tay vươn ra nắm lấy tay hắn:
“Ông xã, đau lắm đó!”
Đau thì đau thật, nhưng khi nhìn thấy tiểu bảo bối đáng yêu kia, cô lại mỉm cười hạnh phúc.


Bé con đầu lòng của Hứa Ngụy Phàm tên là Hứa Uy Vũ.

Thằng bé càng lớn càng trắng trẻo, mập mạp, đến nay đã tròn năm tháng tuổi.
Hắn giữ lời hứa ở nhà chăm con cho Linh An.

Công việc nào Hứa Ngụy Phàm cũng làm, từ thay tả đến cho dỗ con ngừng khóc, đều do một tay người đàn ông này lo liệu.
Vậy mà cái thằng nhóc kia thật không biết điều, mỗi lúc thức giấc đều giành mất vợ yêu của hắn.
Linh An cho con bú, ngón tay chạm vào bàn tay nhỏ xíu của con trai, rồi hôn nhẹ lên đó một cái.

Uy Vũ giống hệt Hứa Ngụy Phàm lúc còn nhỏ, vừa nhìn đã biết từ một khuôn đúc ra rồi.
Con trai nằm trong lòng mẹ, khiến ai kia ghen tị chết được.

Lúc cô mang thai hắn còn vênh mặt tự đắc, bây giờ không thể so bì nổi với Uy Vũ nữa rồi.
“Tiểu Vũ ngủ rồi, để anh bế nó ra nôi nào.”
“Suỵt! Để con nằm với em đi.”
Cứ thể, cả ngày Hứa Ngụy Phàm không thể lại gần cô vợ nhỏ của mình, hắn bèn làm ra bộ mặt oán thán.

Nhưng biết làm thế nào được? Người đàn ông kia chỉ đành chờ thằng nhóc lớn thêm một xíu nữa, rồi nghĩ cách giành lại Linh An mới được!.

 
Chương 87: 87: Sinh Đứa Nữa


Bẵng đi một thời gian, bé con của Linh An và Hứa Ngụy Phàm nay đã tròn bốn tuổi.

Hứa Uy Vũ càng lớn càng đẹp trai, thằng bé sở hữu gương mặt bầu bĩnh với cặp mắt đen láy, mỗi khi cười lên đều khiến người ta điêu đứng ngắm nhìn.
Hứa Uy Vũ đi học mẫu giáo, ở trường được bạn thích, về nhà được mẹ yêu.

Thằng bé lém lỉnh làm ai cũng cưng chiều, chỉ là có sở thích trêu chọc cha của nó.
Vẻ ngoài nhóc con giống với Hứa Ngụy Phàm, nhưng tính cách lại thừa hưởng từ Linh An.

Hứa Uy Vũ ngày ngày hợp lực với mẹ, làm cho ai kia thường xuyên tức đến nổ đom đóm mắt.
Sáng nay Linh An đã lên trường tham dự lễ tốt nghiệp từ sớm.

Hứa Ngụy Phàm và con trai vẫn đang ở nhà, tranh luận vì chuyện mặc quần áo.
“Thằng nhóc thối, con mau mặc bộ vest đen đi! Con làm nhanh một chút, chúng ta mà đến trễ, mẹ con sẽ giận đó.” Hứa Ngụy Phàm sốt ruột nhìn thời gian trên đồng hồ.
Hứa Uy Vũ lắc đầu, kiên quyết cầm chiếc quần jean và áo sơ mi trắng trên tay.

Đôi mắt thằng bé to tròn, rướn lên như để thách thức.

“Không chịu đâu! Baba chọn đồ xấu chết đi được! Baba vừa già, gu ăn mặc vừa kém.

Baba, sao lúc trước người cưới được mama xinh đẹp của con vậy?”
Nghe thấy câu hỏi ngây thơ vô số tội của con trai, khuôn mặt ai kia bỗng trở nên đen xì, ánh mắt đầy vẻ oán thán nhìn về phía thằng bé.

Bộ đồ Hứa Ngụy Phàm chọn cũng không đến nổi nào, vậy mà bị nhóc Uy Vũ chê một cách thậm tệ.
Đã vậy thằng nhóc kia còn dám bảo hắn già! Mẹ nó, thật tức chết hắn mà!
Hứa Ngụy Phàm lấy tay vỗ nhẹ vào mông con trai, hùng hổ nói:
“Biết rồi thằng nhóc thối, mau thay quần áo đi! Chúng ta còn phải ghé vào cửa hàng bên đường, mua hoa tặng mẹ con nữa.”
Hứa Uy Vũ cười khì khì, nhanh nhẹn đi thay quần áo.

Hứa Ngụy Phàm mặc áo vest chỉnh tề, sau đó bế con trai đi xuống dưới nhà.
Linh An dự lễ tốt nghiệp, cả hai nhà đều sẽ đến chúc mừng.

Hứa Ngụy Phàm lái xe đưa Uy Vũ đi trước, Hứa Yên và Hứa phu nhân đợi ông nội cùng cha mẹ Diệp, một lát nữa sẽ cùng nhau đến trường.
Hai cha con vào cửa hàng hoa của người ta, tranh luận hết nửa tiếng đồng hồ, sau đó mới chịu mua một bó hồng đỏ thắm để tặng cô gái nhỏ.
Chung quy cũng vì Hứa Ngụy Phàm thích hoa hồng, mà thằng nhóc kia lại muốn mua hoa hướng dương cho mẹ.
“Vợ yêu của ba, mua hoa gì là quyền của ba.

Nhóc con muốn mua cái khác, đợi sau này đem tặng vợ nhóc đi!” Hắn nói xong liền lấy tay véo nhẹ lên má Uy Vũ một cái.

Trong hội trường lớn của trường đại học Bắc Thành, Linh An mặc lễ phục tốt nghiệp, bước lên sân khấu nhận tấm bằng cử nhân danh giá.

Khoảnh khắc này được Hứa Ngụy Phàm ngồi bên dưới dùng máy ảnh chụp lại, Hứa Uy Vũ ngồi bên cạnh, nhiệt tình vỗ tay chúc mừng.
Đan Nhiên cũng về tham dự, mặc dù cô ấy đã tốt nghiệp vào hai năm trước.

Thời gian trôi qua kéo theo nhiều biến cố, giờ đây Lăng Trạch Thiên và Thư Kỳ đã ra nước ngoài, nên dịp này không thể tụ họp cùng mọi người.
Phần lễ đã kết thúc, ai nấy đều di chuyển ra ngoài khuôn viên trường để chụp ảnh lưu niệm.

Hứa Ngụy Phàm dắt theo Uy Vũ đến bên cạnh Linh An, đưa bó hoa tặng cho cô vợ nhỏ.

“Bà xã của anh, chúc mừng em đã nhận bằng tốt nghiệp.”
Cô cười tươi rói, khoe ra tấm bằng tốt nghiệp với Hứa Ngụy Phàm.

Hắn bật cười, hôn má Linh An đầy cưng nựng.
“Sau này vào Hứa thị làm thư ký của anh, hửm?”
“Xùy! Còn phải xem đãi ngộ của vị chủ tịch kia thế nào đã.” Cô nháy mắt trêu chọc hắn.
Linh An nhìn sang con trai, mỉm cười rồi bế thằng bé lên, ôm hôn thắm thiết.

Đan Nhiên lên tiếng chúc mừng cô bạn thân của mình, sau đó tặng cho cô một phong bao màu đỏ.
“Đúng là tổng giám đốc của Tôn thị có khác, quá xịn!” Cô cười tít mắt, xòe tay nhận lấy quà từ tay bạn của mình.
Bốn người di chuyển ra khỏi khu vực sân khấu, ông nội Diệp và những người khác cũng đã đến.

Họ tìm một góc đẹp trong khuôn viên trường, xếp thành một hàng ngang để chụp ảnh làm kỷ niệm với cô gái nhỏ.

Đợi sau khi Linh An đi thay đồ, mọi người kéo nhau đến trung tâm thương mại chơi trò chơi và ăn uống, mãi đến tám giờ tối mới chịu về nhà.
“Ôi cái vai của em mỏi chết mất!” Linh An nằm trên giường than thở.
Hứa Ngụy Phàm ngồi xuống bóp vai cho vợ, cô nhìn quanh phòng không thấy con trai đâu, bèn hỏi:
“Ông xã, Uy Vũ đâu rồi?”
“Nhóc con đang ở dưới nhà chơi cùng mẹ và Hứa Yên.

Bảo bối, anh xoa bóp như vậy có dễ chịu không?”

Linh An gật gật, rồi kéo hắn nằm xuống giường.
Hứa Ngụy Phàm ven vén mấy sợi tóc vương trên gò má trắng mịn, ánh mắt mập mờ nhìn lên gương mặt xinh đẹp của cô vợ nhỏ.
“Bà xã, nhóc Uy Vũ lớn vậy rồi, em cũng đã tốt nghiệp.

Chúng ta có phải nên sinh thêm một đứa nữa không?”
Đời sống của hai vợ chồng suốt mấy năm qua vẫn rất ổn định, chỉ là Linh An luôn bắt người đàn ông kia dùng bao mỗi khi quan hệ.

Sau hai năm ở nhà chăm sóc Uy Vũ, cô quay lại trường để hoàn tất việc học, nên mới phải cẩn thận từng chút một.
Linh An nghe Hứa Ngụy Phàm nói muốn có con, liền nổi hứng trêu chọc:
“Một mình nhóc Uy Vũ đã làm anh tức điên rồi, anh còn muốn có thêm đứa nữa sao?”
“Bà xã, em sinh cho anh một tiểu công chúa là được, nha nha…” Hứa Ngụy Phàm kéo tay năn nỉ.
Linh An thoáng im lặng, người đàn ông cũng ngầm hiểu là cô đã chấp nhận.

Hắn vội chạy đến khóa trái cửa phòng, rồi leo tọt lên trên giường, kéo chăn trùm kín mít.
“Ưm… a… Tên lưu manh nhà anh, em còn chưa nói đồng ý mà?”
Quần áo vương vãi xuống sàn, trong căn phòng ngủ của cô và hắn, ngập tràn âm thanh ám muội..

 
Chương 88: 88: Ngoại Truyện Hứa Uyển Châu


Hai năm sau,
Linh An sinh thêm cho Hứa Ngụy Phàm một cô công chúa nhỏ, đặt tên là Hứa Uyển Châu.

Bé con hiện tại đang chập chững biết đi, suốt ngày cứ quấn quýt bên cha của nó.
“Công chúa nhỏ của ba, con có muốn ăn sinh tố bơ không?”
Uyển Châu ngồi trong lòng Hứa Ngụy Phàm.

Bé con chớp chớp đôi mắt đen láy, ngước lên nhìn về phía hắn, cái đầu nhỏ gật nhẹ một cái.
“Baba… muốn!”
Hắn cưng chiều cầm ly bơ định đút cho con gái, lại thấy Hứa Uy Vũ từ đâu chạy đến, còn chu cái miệng nhỏ ra đòi ăn cùng:
“Baba, con cũng muốn ăn.”
“Bơ vẫn còn trong tủ lạnh.

Con xuống dưới lấy ăn đi!”

Hứa Ngụy Phàm nheo mắt lườm con trai mình, nhóc con cũng không vừa mà khụt khịt mũi thách thức hắn.

Linh An thấy một màn này, vội chạy đến đánh vào vai chồng mình.


“Ai cho anh phân biệt đối xử?”
“Anh đâu có chứ!” Bị vợ phát hiện, hắn chỉ dám nói nhỏ lại một câu, rồi im như thóc.
“Không có sao? Vậy anh đút cho cả Uy Vũ ăn nữa!” Cô bế con trai của mình ngồi lên trên ghế.
Hứa Ngụy Phàm bật cười, rướn người xoa đầu Hứa Uy Vũ.

Hắn đút cho Uyển Châu một muỗng bơ, rồi quay sang đút cho thằng bé.
“Tiểu Vũ, sau này lớn lên con phải bảo vệ thật tốt cho em gái biết không?”
“Vâng ạ!” Nhóc con gật đầu chắc nịch, tuy còn nhỏ nhưng nhìn đáng tin vô cùng.
Hai anh em ăn xong bèn xuống dưới nhà chơi với Hứa phu nhân và Hứa Yên.

Bà nội thương cháu là thế, cô của tụi nhỏ, cũng chết mê chết mệt với Uyển Châu và Uy Vũ.
Hứa Ngụy Phàm từng trêu em gái rằng:
“Thích lắm có phải không? Thích thì nhanh cưới Sở Đoàn, rồi sinh vài đứa đi.”


“Anh ấy cầu hôn em rồi, cuối năm sẽ tính đến chuyện đám cưới.

Anh trai yêu dấu, em gái cưới chồng, anh tặng gì đây?”
“Muốn cái gì chẳng được! Anh hai thương em thế nào, còn phải nói sao?” Hắn thong thả cất lời.
Trở lại với căn phòng ngủ của hai vợ chồng, sau khi Uyển Châu và Uy Vũ đi khỏi, Hứa Ngụy Phàm ôm lấy vợ vào lòng, cúi xuống nỉ non:
“Bảo bối, hay chúng ta sinh thêm một tiểu công chúa nữa? Anh cảm thấy nhóc Uy Vũ rất có khí thế, một mình nó có thể bảo vệ được cho hai cô em gái mà?”

“Xùy, anh thích thì tự đi mà sinh.” Linh An bèn đẩy hắn ra, vừa nhìn đã biết tỏng ý đồ của tên này.
Dẫu vậy, đến cuối cùng Hứa Ngụy Phàm vẫn ranh mãnh ôm cô vợ nhỏ về giường, đè ra hôn tới tấp.

Hôm nay Diệp gia tổ chức tiệc mừng thọ bảy mươi lăm tuổi cho ông nội Diệp.

Từ sáng sớm con cháu đã quây quần về bên nhà, thăm hỏi sức khỏe của ông cụ.


Tuy tuổi tác đã cao, nhưng ông nội Diệp vẫn còn rất minh mẫn.

Ông thích được sum họp với con cháu như vậy, cảm giác viên mãn còn gì bằng.
Trong số cháu chắt của ông, thì Uyển Châu là tuổi còn nhỏ nhất.

Trùng hợp chỉ có mình bé con là con gái, nên được cả dòng họ nhất mực cưng chiều.
Từ các bác của Linh An, đến các anh họ, chị dâu, ai ai cũng muốn bế cô bé.
Chắt của ông nội Diệp xếp thành một hàng dài, nhóc nào nhóc nấy dễ thương vô đối.

Từng đứa đứng dậy khoanh tay chúc sức khỏe ông cụ, mỗi mình Uyển Châu chưa thể nói rành rọt, bèn được Hứa Ngụy Phàm bế đến gần, thơm vào má ông một cái.
Ông nội Diệp cười suốt một buổi trời, bàn tay chầm chậm cầm phong bao đỏ tặng cho từng bé.


Cả gian phòng khách rộng rãi tràn ngập tiếng cười, không khí còn vui hơn ngày Tết.
“Ta già từng tuổi này, chẳng cần quà cáp xa hoa, chỉ mong sau này các cháu hay dắt mấy đứa nhỏ về chơi, cùng vài lời thăm hỏi từ con cái là ta đã mãn nguyện lắm rồi!”
Con cháu nghe xong ai cũng hiểu lời ông cụ nói, cho nên đã bàn với nhau, mỗi tháng sẽ cùng tụ tập về Diệp gia, quây quần với bên ông nội.


Gia đình Hứa Ngụy Phàm không đông con cái.

Lúc nhìn thấy cảnh Diệp gia vui vẻ tiếng cười, anh em hòa thuận, hắn thật sự thấy bản thân mình may mắn vì lấy Linh An làm vợ.
“Bảo bối, cảm ơn em.” Hắn quay sang, nói nhỏ vào tai vợ mình.
“Hả? Vì cái gì?” Cô đang ăn bánh kem thì ngừng lại hỏi hắn.
Hứa Ngụy Phàm nhoẻn miệng cười hạnh phúc, rồi nhìn về hai bé con của mình, chậm rãi cất lời:
“Cảm ơn em vì tất cả! Bà xã, anh yêu em.”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom