Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Chồng Tôi Ngoại Tình, Tiểu Tam Lại Chính Là Em Gái Ruột Anh Ta...

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
685,651
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Chồng Tôi Ngoại Tình, Tiểu Tam Lại Chính Là Em Gái Ruột Anh Ta...

Chồng Tôi Ngoại Tình, Tiểu Tam Lại Chính Là Em Gái Ruột Anh Ta...
Tác giả: Trang Tiểu Bạch
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Trang Tiểu Bạch

Người dịch: Hồng Nhung

Giới thiệu:

Tôi lướt qua khe cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai kẻ đang ôm nhau trong phòng khách. Lúc tôi không ở đó, có vẻ như họ rất vui vẻ. Anh ta nhìn người đang ngồi trong lòng bằng ánh mắt cưng chiều, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười. Tiếng ti vi rất ồn, tôi không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng tôi đoán được, chắc chắn là đang mắng tôi.

Con bé đó là Nhất Châu, hình như chuyển đến đây từ tháng trước thì phải? Lý do là bố mẹ bị bệnh, hay là do ký túc xá bị mất nước ta? Tôi không nhớ rõ nữa. Sau khi sinh em bé, trí nhớ tôi giảm sút nặng nề, hơn nữa còn hay đau đầu.

Tôi ngước nhìn bức ảnh cưới trên tường, hai người trong đó cười dịu dàng. Lúc này tôi lại thấy thật nực cười. Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu chảy thành vệt, nhưng làm thế nào cũng không lấn át được cơn đau đầu dữ dội...
 
Chương 1


CHỒNG TÔI NGOẠI TÌNH, TIỂU TAM LẠI CHÍNH LÀ EM GÁI RUỘT ANH TA... (p1)

_____________

Tác giả: Trang Tiểu Bạch

Người dịch: Hồng Nhung

Tôi lướt qua khe cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai kẻ đang ôm nhau trong phòng khách. Lúc tôi không ở đó, có vẻ như họ rất vui vẻ. Anh ta nhìn người đang ngồi trong lòng bằng ánh mắt cưng chiều, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười. Tiếng ti vi rất ồn, tôi không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng tôi đoán được, chắc chắn là đang mắng tôi.

Con bé đó là Nhất Châu, hình như chuyển đến đây từ tháng trước thì phải? Lý do là bố mẹ bị bệnh, hay là do ký túc xá bị mất nước ta? Tôi không nhớ rõ nữa. Sau khi sinh em bé, trí nhớ tôi giảm sút nặng nề, hơn nữa còn hay đau đầu.

Tôi ngước nhìn bức ảnh cưới trên tường, hai người trong đó cười dịu dàng. Lúc này tôi lại thấy thật nực cười. Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu chảy thành vệt, nhưng làm thế nào cũng không lấn át được cơn đau đầu dữ dội. Từ phía sau truyền đến tiếng động, có người tóm lấy tay tôi, mở nắm tay đang siết chặt của tôi ra.

“Tiểu Vũ, làm sao thế, lại đau đầu à?”

Tôi ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt đang giả vờ lo lắng. Người này chính là chồng tôi, Ngô Hạo. Giọng nói anh ta ấm áp, ánh mắt đầy vẻ đau xót. Nếu như không phải tôi tận mắt chứng kiến anh ta ngoại tình thì cũng khó mà tin được con người này lại như thế. Tôi căm ghét cái điệu bộ ra vẻ của anh ta. Nhưng vì vừa mới sinh con xong nên không có nổi quyết tâm ly hôn với anh ta. Vì thế đành phải nén sự chán ghét xuống, đẩy tay anh ta ra.

Tôi đưa mắt liếc qua người đang ngồi trong phòng khách: “Anh định lúc nào mới đuổi con bé đó đi?”.

Anh ta đơ người, cố nặn ra nụ cười rất mất tự nhiên: “Tiểu Vũ, em đừng làm loạn, con bé còn nhỏ như thế, em muốn nó phải đi đâu đây?”.

Anh ta dơ tay ra định ôm tôi, thấy tôi né tránh, sắc mặt trở nên khó coi, vài phút sau: “Em yên tâm, anh chăm sóc con bé, sẽ không để ảnh hưởng đến em, vả lại con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, em cũng đừng tính toán với nó…”.

Lại nữa, lần nào cũng là những lời từ chối y như nhau!

Người trước mắt mấp máy môi, nhưng tôi chỉ cảm thấy đầu rất rất đau. Lúc đầu, tôi thật sự đã tin những lời vô nghĩa này. Tôi là con một nên không hiểu rõ giữa anh em trong nhà sống với nhau như thế nào. Kể cả thái độ thù địch của con bé đối với tôi ngay ngày đầu tiên, khi nói chuyện với tôi hay thậm chí đến một câu “chị dâu” cũng không thèm gọi, tôi cũng chỉ muốn “tẩy não” mình. Tôi ra sức ép bản thân không được nghĩ quá nhiều. An ủi bản thân rằng cái kiểu làm nũng một cách quá mức, những cử chỉ thân mật vượt quá ranh giới kia chẳng qua đều do ảnh hưởng của tình cảm gia đình thôi.

“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ? Cứ để con bé ở lại đây được không, anh đảm bảo, tuyệt đối tránh để hai người chạm mặt, được không?”

Buồn nôn, đau đầu, tôi dường như không đứng vững được nữa. Vô cảm đẩy anh ta ra, nghe thấy giọng nói nguội lạnh của chính mình.

“Cút!”

Tôi lên mạng đăng bài xin giúp đỡ: “Chồng ngoại tình với chính em gái ruột của anh ta thì phải làm sao?”. Mọi người đều nhất trí góp ý, khuyên tôi ly hôn. Tôi cười khổ, nếu như có thể thì đã ly hôn từ lâu rồi. Nhưng nếu như ly hôn, con tôi phải làm sao đây? Đầu đau như búa bổ, tôi lục tìm thuốc giảm đau trong tủ trên đầu giường, mãi sau mới tìm thấy. Lúc lôi ra thì phát hiện bao bì đã bị thay đổi, thành một cái lọ lớn màu trắng, nhãn hiệu cũng bị xé mất.

Trong cốc không còn nước, tôi ra phòng khách đun thêm.

Lúc này tôi nhìn thấy đôi cẩu nam nữ đang ở đó, lại là tư thế ngồi chồng lên nhau. Thấy tôi xuất hiện, mặt sợ hãi biến sắc. Tôi cắn chặt răng, đun nước uống thuốc, coi như không nhìn thấy gì. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Đột nhiên con bé rời khỏi vòng tay của Ngô Hạo, nhe nanh múa vuốt lao về phía tôi. Tôi vô thức né tránh, nhưng ngay sau đó cả ấm nước nóng đổ ập về phía tôi.

“Aaaa!”

Nước nóng hầm hập, tôi đau đớn hét lên. Nhưng Ngô Hạo lại lao đến đẩy tôi ra, bế con bé lên.

“Cục cưng, không sao chứ, có bị bỏng không?”

Sau đó anh ta quay người hét vào mặt tôi:

“Trang Vũ, em làm gì thế hả, dù có ghét con bé thì em cũng không được làm như thế!”.

Tôi không tin vào mắt mình hứng chịu sự tức giận của anh ta: “Anh trách tôi?”.

Anh ta hậm hực nhìn tôi, mặt u ám, ôm con bé vào lòng rồi bỏ ra ngoài.

Tôi đau đến run cả người, nhưng anh ta còn không thèm liếc tôi lấy một cái. Chỉ có con bé đang nép trong lòng anh ta nở một nụ cười mỉa mai với tôi.

Haiz, đầu lại bắt đầu đau rồi.

Tôi không biết mình đã ngồi trên sàn nhà bao lâu, chỉ nhớ khi mẹ tôi đẩy cửa vào, trời đã tối lắm rồi.

“Không có ai ở nhà à?”. Bà tự lẩm bẩm với chính mình.

Đến khi bật đèn lên mới nhìn thấy tôi đang ngồi dưới đất. Bà vội đi đến, kinh ngạc hỏi: “Sao lại ngồi ở đây, vừa mới sinh xong, cơ thể còn yếu, đừng có giày vò mình như thế!”

Mẹ tôi đỡ tôi dậy, tức giận hỏi: “Tiểu Hạo đi đâu rồi, sao không trông nom gì đến con thế hả!”

Anh ta?

Tôi cười nhạt.

Bây giờ anh ta còn đang bận với cô tình nhân bé nhỏ. Đừng nói là ngồi dưới sàn, chắc tôi có chết e là anh ta cũng không thèm chớp mắt lấy vài cái.

Đến khi tôi ngồi xuống sopha, mẹ mới phát hiện ra vết bỏng trên cánh tay tôi, lại một trận la hét. Bà cẩn thận bôi thuốc cho tôi, đau lòng đỏ cả mắt. Quả thật, trên đời này chỉ có mẹ là tốt với mình.

“Sao lại không cẩn thận để bỏng nặng thế này, đau lắm đúng không?”

Sống mũi cay cay, sợ rằng sẽ khóc ngay lập tức nên tôi chuyển chủ đề: “Không sao đâu mẹ, hôn lễ của con trai bạn mẹ thế nào rồi? Nghe nói nhà trai giàu lắm à?”

Bà thuận miệng trả lời: “Cũng được, nhưng mẹ nhìn thằng bé đó không bằng Tiểu Hạo, vừa nhìn là biết đào hoa, không đáng tin.”

Tim tôi đau nhói.

“Nhưng rõ ràng anh ta biết con ghét em gái anh ta, tại sao không để con bé đi chứ?”

Mẹ tôi sửng sốt, sau đó mới do dự mở miệng: “Đúng là con bé còn nhỏ, không còn nơi nào để đi”.

Lại vẫn là câu từ chối như thế.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, không tin nổi lời nói này lại phát ra từ miệng của mẹ mình. Nhưng có vẻ bà nhận ra tâm trạng tôi không ổn, tiếp tục nói: “Mẹ biết con vừa sinh xong rất vất vả, nhưng vẫn nên đối tốt với Tiểu Hạo một chút. Thằng bé là đứa con trai tốt, chưa cần nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc đối với con hết mực hết lòng là… ”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”

Mẹ tôi thoáng giật mình, nhưng cũng không nói tiếp. Bà thở dài, thu dọn hộp thuốc rồi đứng dậy ra về.

Từ khi xảy ra chuyện kia, tôi với Ngô Hạo bắt đầu chiến tranh lạnh. Hoặc nói, là anh ta đơn phương đối xử với tôi ngày một lạnh lùng hơn. Trước kia còn ra vẻ quan tâm tôi, nhưng bây giờ đến giả bộ cũng không thèm nữa. Anh ta hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của tôi. Ôm ấp, làm nũng, đút đồ ăn cho đối phương như thể không có ai ở đó.

Ngô Hạo mắc bệnh sạch sẽ, đồ ăn người khác đã đụng vào tuyệt đối sẽ không động đến. Nhưng vừa nãy, anh ta lại ăn chiếc bánh quy mà con bé đã liếm với vẻ mặt hết sức hưởng thụ. Anh ta còn hôn lên trán nó, trong khi rõ ràng từng nói cả đời này sẽ chỉ hôn duy nhất một người con gái, là tôi.

Nhìn xem, thật nực cười.

Đúng, anh ta đã dọn ra khỏi phòng ngủ của chúng tôi, đến ngủ cùng con bé. Mỗi ngày đều cùng ăn, cùng ngủ. Đúng là “tình anh em sâu nặng”.

Bụng dạ cuồn cuộn, tôi lao vào nhà vệ sinh, nôn sạch những thứ vừa mới ăn. Mẹ tôi lo lắng đứng bên cạnh: “Buổi sáng con ăn chẳng bao nhiêu, sao lại còn nôn chứ, hay là đến bệnh viện kiểm tra.”.

Tôi lắc đầu: “Mẹ, con không sao.”. Chỉ là cảm thấy buồn nôn.

“Tiểu Vũ….em đừng bướng bỉnh như thế.”

Tiếng Ngô Hạo phát ra từ phía cửa: “Mẹ, ăn cơm thôi.”

Anh ta đứng ở đó, lạnh lùng liếc tôi: “Em có ăn không?”.

Khuôn mặt tôi ghét cay ghét đắng thò ra từ phía sau, cười khúc khích.

Tôi đẩy họ ra ngoài, cút khỏi đây!

Tôi run rẩy đổ một nắm thuốc lên tay, nuốt hết thảy chỗ đó vào bụng. Nhưng không biết vì sao, cơn đau đầu vẫn không hề giảm, ngược lại còn dữ dội hơn.

Đau, thật sự rất đau…

Tôi ngã xuống đất, muốn gọi người đến giúp nhưng đau đến nỗi không cất nổi tiếng, đành bò đến phía cửa một cách khó khăn. Nhưng qua khe cửa, tôi lại nhìn thấy mẹ đang gắp thức ăn cho Ngô Hạo.

Bà nói: “Gần đây tâm trạng Tiểu Vũ không tốt, con đừng giận, nó cũng không cố tình đâu”.

Tôi sững sờ, tự cười nhạo chính mình: “Thì ra, người mẹ mà tôi tưởng rằng sẽ luôn ủng hộ mình, thật ra cũng cho rằng đó là lỗi của tôi.”

Con bé kia dựa vào lòng anh ta, cười ngọt ngào với mẹ tôi.

Bầu không khí bên ngoài thật ấm áp hạnh phúc, dường như họ mới chính là một gia đình, còn tôi, chỉ là người ngoài không quan trọng. Tôi bây giờ, có khi chết cũng chẳng ai thèm quan tâm. Mắt tối sầm lại, mất đi ý thức. Khi mở mắt tỉnh lại, tôi đã nằm trong bệnh viện. Mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào khoang mũi. Tôi nhắm mắt, tự cắn lưỡi mình. Nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng “buzz”. Tôi mở mắt, phát hiện chiếc điện thoại bên cạnh gối. Một comment mới, đến từ bài viết cầu cứu trước kia của tôi: “Chủ thớt sao nhát gan thế, đôi cẩu nam nữ này đúng là hủy tam quan*, giết chúng không phải là được sao.”

(*Hủy tam quan: ám chỉ những người, sự vật hoặc sự việc gây đảo điên cái nhìn bình thường của nhân loại)

Vừa nhìn thấy chữ “giết”, tôi vô thức choáng váng. Mãi lúc sau mới hoàn hồn. Đúng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà con bé cướp đi mọi thứ của tôi, còn tôi chỉ biết giương mắt nhìn. Việc gì tôi phải tự sát, đáng nhẽ nên giết con bé đó mới đúng.

Có người đẩy cửa vào, tôi lấy lại tinh thần. Là Ngô Hạo.

Anh ta ngồi xuống bên giường bệnh, râu mọc dài quanh cằm, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Xin lỗi, là anh quá căng thẳng, không nghĩ đến cảm nhận của em, anh chỉ không ngờ….Em lại ghét con bé như thế, hay là anh để con bé đi, nhờ bạn anh giúp…”

Tôi lắc đầu, nắm lấy tay anh ta.

Tôi còn tự nghe thấy mình đang nói bằng một giọng nhẹ nhàng nhất: “Không sao đâu, trước đây là do em không tốt, là em quá nhạy cảm. Anh cứ để con bé ở lại, em sẽ chung sống với nó thật tốt”.

Anh ta nghe thế, sững sờ ngước lên: “Ý của em là….”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, thành khẩn nhắc lại lần nữa: “Trước đây là do em không tốt, đối xử với con bé quá hà khắc, dù sao nó vẫn còn nhỏ, em không nên tính toán với nó. Để con bé ở lại đi, được không?”

“Được….”

Anh ta gật đầu, niềm vui dần dần hiện rõ trên khuôn mặt, dang tay ôm lấy tôi vào lòng: “Bà xã, em vất vả rồi, cảm ơn em.”

Tôi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh ta, ôm lấy đầu nói: “Ông xã, em nghĩ chắc do gần đây mất ngủ nên mới bị đau đầu, nhưng bác sỹ không muốn kê thuốc, anh có thể giúp em mua chút thuốc ngủ được không?”

Anh ta ôm chặt lấy tôi, không nghĩ nhiều liền đồng ý: “Mua, trên đường về nhà anh sẽ mua cho em.”

Quả nhiên, anh ta vẫn tình nguyện đối tốt với tôi. Chỉ cần con bé kia biến mất là được. Đến lúc đó, tất cả sẽ trở lại như ban đầu.

Một khi đã có mục tiêu, ngay cả sự nhẫn nhịn cũng trở nên đơn giản. Cho dù con bé có làm khó, khóc lóc la hét thế nào, tôi vẫn giữ thái độ bao dung. Kể cả có động tay với tôi, tôi cũng nhịn, dịu dàng với nó. Nhưng may là tôi đã quen với việc chịu đựng cơn đau đầu, nên tất nhiên nhẫn nhịn trong kế hoạch này cũng chẳng là gì cả. Chẳng bao lâu, tôi đã lấy được sự tín nhiệm của tất cả mọi người. Ngô Hạo bắt đầu đồng ý để con bé ở với tôi lúc mẹ tôi ra ngoài. Tôi đếm ngược từng ngày, rất nhanh, cơ hội mà tôi luôn chờ đợi đã đến. Mẹ tôi về quê, còn Ngô Hạo vì tăng ca nên không thể về nhà. Mọi chuyện sau đó đều xảy ra một cách vô cùng hợp lý. Tôi hâm nóng sữa, đổ cả lọ thuốc ngủ vào.

“Cục cưng, uống sữa nào.”

Quả nhiên con bé từ chối. Nhưng tôi không cho nó cơ hội, ấn con bé xuống giường, đổ cả bình sữa xuống.

Đầu lại bắt đầu đau…

Nhưng tận mắt chứng kiến con bé giãy giụa ngày một yếu hơn, thậm chí dần dần không còn hơi thở, tôi lại cảm thấy vui sướng hơn bao giờ hết.

Đột nhiên, một tiếng “rầm”.

Cửa phòng khóa chặt bị bật tung. Ngô Hạo hoảng loạn xông vào, giáng một cú tát lên mặt tôi. Tôi loạng choạng lùi về sau vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững được. Một nửa mặt mất cảm giác, bên tai chỉ còn tiếng ù ù.

Một đám đàn ông không biết từ đâu xông vào, dùng dây thừng trói chân tay tôi lại. Tôi ra sức chống cự: “Ông xã, em tha thứ cho anh rồi, chúng ta cứ như trước đây không được sao”.

Nhưng anh ta bỏ ngoài tai lời tôi nói, ôm lấy cô tình nhân bé nhỏ mà khóc.

Tôi bị người ta khống chế không thể nhúc nhích, bị nhét thứ gì đó vào miệng.

Đầu đau quá, đau....

(Còn tiếp...)
 
Chương 2


CHỒNG TÔI NGOẠI TÌNH, TIỂU TAM LẠI CHÍNH LÀ EM GÁI RUỘT ANH TA... (p cuối)

Tác giả: Trang Tiểu Bạch

Người dịch: Hồng Nhung

Đám người mặc áo trắng rời đi, căn phòng ồn ào yên ắng trở lại. Chỉ còn lại người đàn ông quỳ dưới đất, khóc lóc thảm thiết ôm lấy bé gái chưa đầy một tuổi, hồn bay phách lạc lặp đi lặp lại một câu: “Xin lỗi, xin lỗi…”

Bác sỹ ngoài cửa không nhịn nổi, lên tiếng giải thích: “Đây không phải lỗi của anh, người bệnh có ý thức ngụy trang rất mạnh, mặc dù tình trạng bệnh trầm cảm ngày càng mạnh hơn dưới tác động cảm xúc của chính bản thân họ, nhưng rất khó có thể chẩn đoán được từ hành vi hàng ngày, và còn dẫn đến bệnh tình ngày một nghiêm trọng hơn, thậm chí là xảy ra chứng cuồng loạn. ”

Chỉ có điều, nên biết về nó sớm hơn…

****

Trời sáng, là một ngày thời tiết đẹp hiếm có.

Ánh nắng gay gắt.

Vừa xoay người sang, người đàn ông ngồi bên cạnh liền nhích lại gần, đưa bàn tay che ánh nắng giúp tôi.

Tôi ngồi thẳng dậy, định đi nấu cơm.

Anh ôm lấy tôi từ phía sau, thổi nhẹ vào tai tôi: “Bà xã, hôm nay là cuối tuần, đừng nấu cơm nữa, chúng ta ra ngoài ăn đi.”

Tôi vừa có chút giận vừa thấy buồn cười, đẩy anh ra.

“Nào, chúng ta ra ngoài thì con phải làm thế nào”

“Có thể nhờ bạn bè giúp”

“Phiền phức lắm”

Anh thuyết phục không được, đành bỏ cuộc.

Chiếc cũi ở ngay cạnh giường, tôi nhích người qua xem thử. Đứa bé vẫn chưa tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đang ngủ say.

Ngô Hạo xuống giường, vừa cài cúc áo sơ mi vừa nói: “Bác sỹ Trần nói trưa nay sẽ đến.”

Tôi cau mày, kéo tấm chăn mỏng trên người đứa bé xuống một chút: “Sao lại đến?”

“Bà xã đại nhân hiểu cho anh chút, anh ấy đến uống rượu với anh.”

Tôi không nói gì, quay người đi tắm.

Tôi không thích bác sỹ Trần, vì mỗi lần gặp mặt, anh ta liền xem tôi như bệnh nhân, hỏi đông hỏi tây. Tôi mới sinh con được 2 năm, tinh thần có chút kém, thậm chí suy sụp nặng, suýt chút nữa thì giết chết con của mình. Mặc dù được cấp cứu kịp thời, đứa bé không sao, nhưng chuyện này vẫn khiến tôi ám ảnh rất nhiều.

Lúc đó, là bác sỹ Trần chữa khỏi cho tôi, giúp tôi có một cuộc sống mới. Tôi rất biết ơn, nhưng thật sự không muốn gặp anh ta, không muốn phải nhớ lại những chuyện cũ nữa. Bởi vì mỗi lần gặp mặt, sự áy náy của tôi đối với con lại nhiều thêm một phần. Nhưng quan hệ giữa anh ta với Ngô Hạo rất tốt, tôi cũng không nên can thiệp vào mối quan hệ xã hội của chồng.

Tắm rửa xong xuôi ra ngoài, Ngô Hạo đang rửa bát trong phòng bếp.

Tôi hỏi: “Anh cho con ăn bột rồi à?”

Ngô Hạo trả lời: “Ừ em, hôm nay em không được vào bếp, để anh nấu cơm. Vợ anh ở nhà chăm sóc con cả ngày vất vả rồi, khó khăn lắm mới có ngày cuối tuần, anh phải giúp một tay.”

“Xì, mồm mép láu lỉnh.”

Chắc vừa ăn no xong nên tinh thần con bé rất tốt, nằm trong cũi dang tay muốn tôi bế lên.

Tôi ôm con bé dậy, đi đến cửa phòng bếp.

Người đàn ông bên trong đeo tạp dề rửa bát, thái rau. Mặc dù động tác không thành thạo, nhưng dáng vẻ nề nếp trật tự lại rất mê người. Đứa bé trong lòng tôi bập bẹ nói chuyện.

Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, rất ấm áp.

Cảnh tượng hạnh phúc khiến tôi không khỏi cong cong khóe môi.

“Ông xã, chúng ta sinh thêm đứa nữa đi.”

Bàn tay đang cắt rau bỗng khựng lại, mãi lúc sau mới nói: “Được… Được thôi”

Tôi bật cười, nắm lấy tai anh ấy.

“Anh được lắm, anh dám do dự à!”

Tay tôi giả vờ dùng lực, anh lập tức hét lên và hướng về phía tôi, giả bộ thương xót van xin: “Bà xã đại nhân tha mạng, là anh thương vợ mang thai vất vả, anh không nỡ.”

“Xì, rõ ràng anh thấy kiếm tiền nuôi gia đình khó khăn mới thế.”

“Tuyệt đối không phải.”

Buzz Buzz vài tiếng.

Điện thoại anh ấy rung lên, ở trong túi quần.

Thấy tay anh ấy ướt không tiện nghe điện thoại, tôi định giúp anh lấy nó ra.

“Để em.”

Nhưng tôi chưa kịp đưa tay ra thì anh đã né tránh, vội vã dùng vạt tạp dề lau tay, móc điện thoại ra. Sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bếp, áy náy giải thích với tôi: “Chắc là sếp gọi, anh đi nghe điện thoại cái, nha”

Tay tôi đang giơ trong không trung, lại thu tay về.

Có thật là sếp không? Tại sao phải tránh tôi như thế.

Đầu hơi đau, là em bé trong tay không may kéo tóc tôi xuống. Tôi lấy lại tinh thần. Không đúng, phải dừng lại, không được nghĩ lung tung, tôi phải tin anh ấy. Bác sỹ Trần đã nói, ngày trước tôi phát bệnh là do suy nghĩ quá nhiều. Tôi nhắm mắt, hôn nhẹ đứa bé trong tay.

“Xin lỗi cục cưng, suýt chút nữa mẹ lại mắc sai lầm. Xin lỗi, từ sau sẽ không như thế nữa, mẹ sẽ không thế nữa…”

12 giờ trưa, có người gõ cửa.

Không cần đoán cũng biết là bác sỹ Trần, anh ta vẫn luôn đúng giờ.

Ngô Hạo đi mở cửa, thấy tâm trạng tôi sa sút, liền nhích lại gần ghé sát tai tôi nói: “Đều là phu nhân rộng lượng, chỉ có tiểu nhân mới uống rượu. Lấy được vợ như thế này, không còn gì phải cầu mong nữa! Phu nhân thấu tình đạt lý, tể tướng trong bụng cũng có thể chèo thuyền…”

Tôi bị anh chọc cười, đẩy người đi: “Đi đi đi, đừng nghịch nữa, mau mở cửa đi không bác sỹ Trần đợi lâu.”

“Tuân lệnh!”

Tôi đứng dậy đi xem con thế nào. Đến khi quay lại, họ đã ngồi đối diện nhau, mở một lon bia.

Ngô Hạo đi dọn đồ ăn. Bác sỹ Trần đẩy đẩy gọng kính, cười chào tôi: “Chị dâu gần đây thế nào, cơ thể có khó chịu không?”

Tôi lắc đầu: “Không sao, tôi vẫn ổn.”

“Thế thì tốt, cũng không còn đau đầu chứ?”

Anh ta nghe ra vẻ tôi trả lời cho có lệ, cũng không thấy phiền, biết điều đổi chủ đề: “Còn em bé thì sao, dạo này thế nào?”

Nhắc đến con, tôi thở phào nhẹ nhõm, phì cười: “Đứa bé dạo này không biết có chuyện gì, nghịch ngợm lắm, ồn ào cả ngày, vừa mới đi ngủ rồi.”

Tôi mở ảnh đưa anh ta xem.

“Có điều lại béo lên không ít.”

Anh ta cười nhận lấy điện thoại: “ Đúng là béo lên chút, nhưng trông rất giống chị dâu, đáng yêu lắm.”

Dù biết là lịch sự, nhưng anh ta khen con bé đáng yêu tôi cũng rất vui: “Nhưng mà tôi lại thấy giống Ngô Hạo hơn, mắt một mí.”

Bác sỹ Trần gật gật đầu.

“Hai người đang nói gì mà vui vẻ thế.”

Ngô Hạo bê mâm cơm đã nguội đặt xuống, cùng tham gia vào câu chuyện.

Hai người đàn ông ngồi lại với nhau, chủ đề nói chuyện cũng phong phú hơn. Cộng thêm chút rượu, đủ mọi chuyện phiếm trời nam đất bắc. Tôi còn nghe thấy hai người cãi nhau xem rốt cuộc tào phớ ngọt với tào phớ mặn, món nào ngon hơn. Tôi nhìn mà buồn cười, quay lưng về phòng đi ngủ.

Nhưng khi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi thấy mọi thứ xung quanh trống rỗng. Đương lúc đang lấy làm lạ, tôi nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách. Đi ra xem thì dở khóc dở cười, hai người đàn ông say rượu, mỗi người chiếm một chiếc ghế sopha, ngủ say sưa.

Tiếng động mà tôi vừa nghe thấy là do bác sỹ Trần ngã từ trên ghế xuống. Vừa bất lực vừa buồn cười.

Hai người này, sao lại uống nhiều như thế. Tôi đi tới đẩy đẩy bác sỹ Trần, muốn kéo anh ta lên ghế. Khi cúi xuống thì phát hiện một cuốn sổ ghi chép bệnh án rơi dưới đất. Trên đó có viết tên tôi.

“Ngày 11 tháng 9, tình trạng bệnh nhân trở nên trầm trọng hơn, thường xuyên giả tưởng rằng đứa bé tỉnh dậy, nhưng tâm trạng tương đối ổn định, không hung dữ.”

Cái gì thế này!

Tôi cầm quyển bệnh án lên, lật tiếp xem.

“Ngày 28 tháng 8, người bệnh cố tình né tránh những câu hỏi liên quan đến đứa trẻ, thái độ phản kháng cũng rất rõ ràng.”

“Ngày 14 tháng 8…”

“Ngày 31 tháng 7…”

Cho đến tận trang đầu tiên.

“Bệnh nhân vẫn không chấp nhận sự thật rằng mình đã gây ra cái chết cho đứa bé. Tình trạng bệnh xấu đi trầm trọng. Chẩn đoán mới: bệnh nhân nhầm tưởng búp bê là con mình. Các triệu chứng xuất hiện rõ ràng, cười nói một mình….”

Là ý gì???

Có nghĩa là, con tôi chết rồi?

Không phải chứ, chắc chắn là giả, là trò đùa!

Tiếng khóc phát ra từ phòng ngủ phía sau.

Em bé tỉnh rồi, tôi phải đến bế con.

Nhưng tôi đột nhiên khựng lại, nếu chỉ là một con búp bê thì tại sao lại khóc được.

Tôi đứng thẳng người, chỉ cảm thấy đầu rất đau.

Lại nhìn thấy một con búp bê nhỏ loạng choạng bước ra từ trong phòng ngủ.

Nó có đôi mắt giống hệt Ngô Hạo, khuôn mặt bụ bẫm.

Nó đứng trước mặt tôi.

Kéo kéo vạt áo tôi lắc nhẹ: “Mẹ, mẹ xé quyển vở kia đi, đừng nhớ những chuyện đó được không, mẹ vẫn là mẹ của con, được không?”

“Được.”

Tôi nghe thấy giọng đồng ý của chính mình.

Nhưng bàn tay run rẩy cầm cuốn vở ghi chép bệnh án, không thể nào xé nổi cuốn vở mỏng manh đó….

_____________________

“Bài viết dựa trên một câu chuyện có thật, người mẹ mắc bệnh trầm cảm sau sinh, nhầm tưởng con mình thành kẻ thứ ba, sau đó giết hại chính con của mình….”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom