Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chồng Mù Vợ Ngốc

Chương 80: Chương 80


“Thiên Dương, cậu định giữ cô ấy sống ở đây mãi mãi sao?” Đặng Luân Hy nhìn Ứng Hiểu Vi đang ăn như cô bé ba tuổi, hỏi Trương Thiên Dương.
Trương Thiên Dương gật đầu.
Đặng Luân Hy trợn to mắt.

“Thiên Dương, cậu đang đùa à? Cô ấy… cô ấy cũng không thể làm… điều đó?”
Trương Thiên Dương mỉm cười.

“Tại sao không?”
“Cậu điên rồi.

Cậu thực sự điên rồi.” Đặng Luân Hy lẩm bẩm.
Đôi mắt to của Ứng Hiểu Vi nhìn hai người đàn ông bên cạnh, không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Trương Thiên Dương thấy buồn cười.

Cô gái này thực sự diễn xuất rất tốt.

Chắc hẳn cô ấy đã rất khó để hoàn thiện kỹ năng diễn xuất của mình.
Thực ra, nếu không phải vì mùi thơm của chiếc hộp bạc kia, cô cũng đã lừa được anh rồi.

Anh thậm chí còn cảm thấy đầy thiện cảm với cô.
“Tôi thích cô ấy.


Nếu tôi lấy cô ấy, cả đời này sẽ ở bên cạnh cô ấy.’ Trương Thiên Dương bình tĩnh nói.
Ứng Hiểu Vi sặc một ngụm đồ ăn vặt.

Cô nhanh chóng cầm tách trà nhấp một ngụm trà.

Cô chắc hẳn đang nghe và hiểu anh nói gì.
Trương Thiên Dương mím môi cười.

Anh nói với Đặng Luân Hy.

“Đến công †y đi.

Tôi sẽ nghiên cứu bản hợp đồng mà cậu đã gửi ngày hôm qua.”
Đặng Luân Hy cuối cùng cũng nhớ ra mục đích chuyến thăm của mình ngày hôm nay.
“Đúng vậy, tôi gần như đã quên mất công việc kinh doanh chính thức của chúng †a.

Hiểu Vi, hôm khác tôi sẽ chơi với cô nhé, được không?” Đặng Luân Hy đưa tay xoa đầu Ứng Hiểu Vi.
Ứng Hiểu Vi nghiêng đầu, Trương Thiên Dương đánh vào mu bàn tay của Đặng Luân Hy.

Hành động này của anh có nghĩa chỉ có anh mới được phép xoa đầu Ứng Hiểu Vi.

Đặng Luân Hy nhảy dựng lên và trừng mắt nhìn hai người họ.
Ứng Hiểu Vi bật cười.
Sau khi hai người họ rời đi, Ứng Hiểu Vi nóng lòng cầm điện thoại lên và chạy biến vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Khi cô nhìn thấy tin nhắn của Mr.

Kenneth.
“Cô đã bị cướp mất nụ hôn đầu tiên của mình đúng không?” Tin nhắn này vẫn còn làm cô cảm thấy lạnh sống lưng.
“Làm sao anh biết?” Ứng Hiểu Vi do dự một chút, nhưng cô không thể không hỏi.
“Tôi đoán thôi.” Mr.

Kenneth trả lời sau một giây.
Ứng Hiểu Vi lại sửng sốt, vô thức nhìn xung quanh.

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy xung quanh không có ai.
“Anh có chắc là anh đưa đúng thuốc cho tôi” Cô cẩn thận hỏi lại.
“Vâng, không có vấn đề gì cả.

Đừng lo lắng, hãy tiếp tục sử dụng nó.” Mr.

Kenneth trả lời chắc nịch.
‘Vậy thì được rồi: Ứng Hiểu Vi nghĩ thầm.
Cô vẫn không nhận ra được Mr.

Kenneth và Trương Thiên Dương là một trong khi đó anh chỉ mới quan sát là biết ngay cô với Girl cute là một.
‘Có lẽ sáng nay Thiên Dương bị mộng du không chịu tỉnh lại.

Anh ấy hoàn toàn bất tỉnh và không cố ý làm điều đó.

 
Chương 81: Chương 81


Cô đưa tay lên chạm vào môi mình.

Nụ hôn đầu tiên của cô đã không còn nữa.

Ứng Hiểu Vi không khỏi lộ ra vẻ chán nản.
“Thiếu phu nhân, có khách cần gặp cô.”
A Thanh gõ cửa phòng cô và nói.
“Khách? Ai vậy?” Ứng Hiểu Vi ngạc nhiên.
“Mẹ và em gái của cô.” A Thanh trả lời.
“Ồ.” Điều gì đến cuối cùng cũng sẽ đến.
Ứng Hiểu Vi nghĩ ngợi.
Phương Dạ Ngôn và Bùi Ngọc Tuyết nhìn cách bài trí đồ đạc trong phòng khách, không khỏi ghen tị.
Trương gia là một gia đình quý tộc và mọi đồ đạc của nó đều sang trọng và đẳng cấp.

Những món đồ ấy không thể mua được bằng bất kỳ số tiền nào.

Ngay cả khi hai mẹ con muốn bắt chước, họ cũng không thể làm được như vậy.
Những người hầu có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi đều cư xử khá tốt.

Nhất cử nhất động của họ đều thể hiện phong thái của một gia đình quý tộc, khiến hai mẹ con không khỏi choáng ngợp.
Thật đáng tiếc khi Trương Thiên Dương bị mù.


Bằng không, cho dù thế nào, bọn họ cũng sẽ không để cho Ứng Hiểu Vi sống dễ dàng, họ luôn có mọi cách để phá cô gái nhỏ cho bằng được.
Ứng Hiểu Vi đi ra phòng khách.

“Mẹ? Em gái? Tại sao mọi người lại tới đây?”
Cô nhìn hai mẹ con với vẻ mặt đầy nghỉ ngờ.
Nhìn thoáng qua Bùi Ngọc Tuyết cũng có thể biết bộ đồ thể thao mà Ứng Hiểu Vi đang mặc là hàng hiệu.

Nó rất đắt tiền, và cô ghen tị đến mức đỏ mắt.
Phương Dạ Ngôn nhếch mép.

“Hiểu Vi, mẹ và em gái lúc nào cũng nhớ con.

Chúng tôi đến đây để gặp con.

Không phải con đã nói rằng con hy vọng rằng chúng tôi sẽ đến thăm con thường xuyên sao?”
‘Bà hy vọng tôi chết sớm thì có.
Ứng Hiểu Vi thầm nói trong bụng rồi sau đó cất lời.

“Con đã nói như vậy sao? Sao con không nhớ gì nhỉ.” Trên mặt cô lộ ra một nụ cười ngốc nghếch.
Bùi Ngọc Tuyết đi tới, kéo tay Ứng Hiểu Vi.


“Chị Hiểu Vi, mau đưa em đến phòng của chị xem một chút đi.

Em muốn biết phòng chị như thế nào.”
Ứng Hiểu Vi rút bàn tay đang bị Bùi Ngọc Tuyết véo đau ra, lúng túng nói.

“Nhưng Thiên Dương không cho chúng ta vào.”
Khi nhắc đến Trương Thiên Dương, động tác của Bùi Ngọc Tuyết chợt đông cứng lại.
Phương Dạ Ngôn cũng đi tới, ấn đầu Ứng Hiểu Vi xuống ghế sopha.
Bà cười và nói.

“Đứa trẻ ngoan, Ngọc Tuyết là em gái của con.

Con có vấn đề gì hay sao mà không dẫn em nó lên xem.

Con bé thường đến phòng của con khi hai đứa ở chung một nhà.

Con không quan tâm đến bất cứ điều gì khi con ở nhà.

Em gái của con có thể giúp con sửa sang hoặc trang trí lại căn phòng.”
Ứng Hiểu Vi vẫn lắc đầu.

“Không, không, mọi người không thể chạm vào bất cứ thứ gì.

Nếu hai người chạm vào sẽ khiến đồ đạc lộn xộn, Thiên Dương sẽ không thể tìm thấy thứ mà mình muốn tìm, anh ấy sẽ nổi cơn thịnh nộ.”
Nụ cười của Phương Dạ Ngôn dần trở nên hung dữ.

“Ứng Hiểu Vi, mày định không nghe lời tao nói sao?”
Bà véo tay Ứng Hiểu Vi mạnh hơn.

 
Chương 82: Chương 82


“Aaa.” Ứng Hiểu Vi đau đớn kêu lên.
Cô ước gì có thể dẫm chết Phương Dạ Ngôn ngay lúc này.

Người phụ nữ chết tiệt này lại giở trò đê tiện như vậy.
“Thiếu phu nhân, có chuyện gì vậy?” A Thanh từ trong bếp chạy ra.
Bùi Ngọc Tuyết vội vàng nói.

“Không có gì đâu.

Chị Hiểu Vi không cẩn thận nên bị đụng phải góc bàn thôi mà.”
A Thanh lo lắng nói.

“Thiếu phu nhân, cô có đau không? Cô đã va vào đâu? Để tôi xem”
Vừa nói, cô vừa đi tới.
Ứng Hiểu Vi gượng cười dưới ánh mắt đe dọa của Phương Dạ Ngôn và nói.

“A Thanh, †ôi không sao.

Mẹ và em gái tôi muốn vào phòng tôi xem một chút.” Cô nhìn A Thanh.
A Thanh nhìn Phương Dạ Ngôn, nghiêm túc trả lời.

“Thưa bà, thiếu gia không cho phép bất kỳ người ngoài nào vào phòng ngủ của thiếu phu nhân.

Nếu thiếu gia tức giận, chúng tôi không biết phải làm sao?”
Ứng Hiểu Vi rất muốn giơ ngón tay cái về phía A Thanh.

Cô hầu gái này thực sự hiểu và đang hợp tác cùng với cô.
Bùi Ngọc Tuyết không thể không cảm thấy lo lắng.


Cô hạ giọng và hỏi.

“Thẻ ngân hàng mà tao yêu cầu mày tìm ở đâu?”
Ứng Hiểu Vi trên mặt lộ ra vẻ đột nhiên đắc ý.

Cô reo vui.

“Ồ, đúng rồi, chị đã tìm thấy †ấm thiệp đẹp mà em đã đề cập đến.”
“Ở đâu?” Ánh mắt Bùi Ngọc Tuyết sáng lên.
“Nó đã bị Thiên Dương lấy mất rồi để đưa cho Luân Hy.

Thiên Dương nói rằng chị giữ thứ đó cũng vô ích.

Bây giờ nhà họ Đặng gặp khó khăn, chúng ta phải giúp đỡ họ.”
“ý chị đang nói đến Đặng Luân Hy?” Ánh mắt của Bùi Ngọc Tuyết trở nên thèm thuồng, giống như mèo nhìn thấy cá.
Ứng Hiểu Vi thầm chế nhạo, nhưng cô vẫn ngây thơ gật đầu.

“Đúng vậy, Ngọc Tuyết, em biết nhìn người đấy.

Đặng Luân Hy là một chàng trai đặc biệt đẹp trai.

Nếu anh ấy cưới em chắc chắn cả hai sẽ là một cặp đôi hoàn hảo.”
Gương mặt Bùi Ngọc Tuyết lập tức trở nên tươi sáng.

“Vậy bây giờ anh ấy ở đâu?”
Ứng Hiểu Vi suy nghĩ một chút rồi nói.

“Anh ấy… đã đi chơi với Thiên Dương.


Có vẻ như anh ấy gặp một số khó khăn thì phải?”
“Khó khăn gì?” Bùi Ngọc Tuyết vội vàng hỏi.

Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ứng Hiểu Vi lắc đầu.

“Chị không hiểu họ đang nói gì.”
Bùi Ngọc Tuyết vẻ mặt thất vọng đẩy Ứng Hiểu Vi mộc cái.

“Sao mày ngu thế?”
Phương Dạ Ngôn cau mày và nói với A Thanh.

“Cô cứ làm việc của mình đi.

Ba chúng tôi cần phải nói chuyện riêng.”
A_ Thanh nhìn Ứng Hiểu Vi.

Cô nói.

“A Thanh, tôi muốn uống trà hoa quả mà cô đã pha lần trước.”
Nghe vậy A Thanh quay người lại và đi về phía nhà bếp.
Phương Dạ Ngôn hạ giọng hỏi Ứng Hiểu Vi.

“Mày nói Trương Thiên Dương đưa thẻ ngân hàng cho Đặng Luân Hy? Nhà họ Đặng đã xảy ra chuyện gì à?”
Bùi Ngọc Tuyết không nghĩ nhiều về điều đó.

Cô nói luôn.

“Điều gì có thể xảy ra với một gia tộc quyền lực như nhà họ Đặng? Họ chẳng xảy ra chuyện gì đâu.

Con nghĩ Trương Thiên Dương có lẽ đã sử dụng tiền để có được sự ưu ái của Đặng Luân Hy.”
Phương Dạ Ngôn không hài lòng.

“Nhưng đó là tiền cưới của Hiểu Vi.

Nó phải thuộc về gia đình chúng ta.”

 
Chương 83: Chương 83


Bùi Ngọc Tuyết suy nghĩ một chút rồi hỏi Ứng Hiểu Vi.

‘Mày có chắc là Thiên Dương đã lấy của hồi môn của mày không?”
Ứng Hiểu Vi gật đầu chắc nịch.
Bùi Ngọc Tuyết mỉm cười, quay sang Phương Dạ Ngôn.

“Mẹ, con sẽ gặp Luân Hy vào ngày mai để thảo luận về thẻ ngân hàng với anh ấy.

Chúng ta sẽ xem liệu anh ấy có gặp khó khăn gì không.

Nếu anh ấy thực sự khó khăn chúng tôi sẽ có cơ hội để giúp anh ấy.”
Ứng Hiểu Vi kinh ngạc trước sự vô liêm sỉ của Bùi Ngọc Tuyết.
Bùi Ngọc Tuyết nhíu mày.

“Còn chuyện này, Hiểu Vi.

Tao sẽ ở đây với mày trong vài ngày tới.”
Phương Dạ Ngôn hiểu ý con gái và gật đầu.

“Điều đó cũng tốt.

Bằng cách này, con sẽ có cơ hội ở một mình với Luân Hy.

Đừng để cậu ấy dành thời gian cho những người phụ nữ bên ngoài.”

“Đúng thế.” Bùi Ngọc Tuyết ngẩng đầu lên và nhìn phòng khách rộng lớn.

Cô đã hạ quyết tâm.

Cô phải ở lại đây xuất hiện trước mặt Đặng Luân Hy với tư cách là em vợ của Trương Thiên Dương còn hơn là con gái thứ hai của nhà họ Bùi.
Ứng Hiểu Vi chớp chớp đôi mắt to nhìn Bùi Ngọc Tuyết thầm nghĩ cô gái này thật là không biết xấu hổ.
Tuy nhiên, so với tầm quan trọng của việc giữ thẻ ngân hàng, cô không ngại mang Đặng Luân Hy ra làm lá chắn.

Tất cả phụ thuộc vào việc Đặng Luân Hy hay Bùi Ngọc Tuyết có đủ khả năng hay không.
Trong mọi trường hợp, cô đã hoàn thành vai trò của mình như một lời nhắc nhở thân thiện.
Cô cũng rất muốn xem khả năng quyến rũ đàn ông của Bùi Ngọc Tuyết.

Biết đâu, cô có thể sử dụng nó để quyến rũ… Mr.
Kenneth trong tương lai.
Nghĩ đến Mr.

Kenneth, cô lại nghĩ đến nụ hôn đầu tiên đã bị Trương Thiên Dương cướp mất.

Cô cảm thấy chán nản và mất hứng thú với kế hoạch tâm huyết của Phương Dạ Ngôn.
“Thiếu phu nhân, nhị thiếu gia đến rồi.” Một người hầu đến để chuyển thông điệp.
Nhị thiếu gia? Trương Thiên Hàn?
Ứng Hiểu Vi chau mày ngạc nhiên.

Anh ta tới đây làm gì nhỉ? Trương Thiên Dương có biết không?

“Cậu ta là thiếu gia đến từ chi nhánh thứ hai của nhà họ Trương.” Phương Dạ Ngôn kích động nói.

Rồi bà khều vai Ứng Hiểu Vi.

“Tại sao mày không ra chào hỏi cậu ta?”
‘Chào hỏi anh ta? Anh ta là gì của tôi chứ? Có gì để chào? Tôi cũng là thiếu phu nhân của nhà họ Trương, cũng có vai vế, tại sao lại phải nghênh đón nhị thiếu gia nhà họ?’ Ứng Hiểu Vi nghĩ thầm.
Thời điểm Trương Thiên Hàn bước vào, người phụ nữ trung niên nở nụ cười nịnh nọt chào hỏi.

“Nhị thiếu gia, cậu tới rồi? Xin mời ngồi.”
Trương Thiên Hàn nhướng mày.
‘Người phụ nữ này là ai? Quản gia của Thiên Dương thay đổi khi nào vậy?’ Phía sau người phụ nữ là một cô gái khá xinh đẹp với nụ cười dịu dàng và đoan trang.

Có vẻ như đây là cô gái mà Thiên Dương đã kết hôn.

Cô ấy trông khá ổn.

Tại sao mẹ cô lại nói rằng cô là một kẻ ngốc?’ Cô gái này ngại ngùng nhìn vào mắt anh, có vẻ rất nghiêm túc.

Anh nheo mắt cười.

“Chị dâu, phải không? Tôi là Thiên Hàn.
Bùi Ngọc Tuyết đỏ mặt ngượng ngùng nói.
“Nhị thiếu gia, anh nhầm rồi.

Chị gái tôi mới là chị dâu của anh.” Cô đặt tay lên vai Ứng Hiểu Vĩ, nói tiếp.

“Tôi là Ngọc Tuyết, em gái của chị ấy.”
Phương Dạ Ngôn nhanh chóng nói.
“Phải.

Nhị thiếu gia, đây là con gái của tôi, Ngọc Tuyết.”

 
Chương 84: Chương 84


A Ly vội vàng chạy tới.

“Nhị thiếu gia.”
Nhìn thấy A Ly, Trương Thiên Hàn mới biết là mình không vào nhầm nhà.

Nhà của anh mình mà chỉ toàn gặp người lạ hỏi sao anh không hoang mang.
Ánh mắt của anh lướt qua Phương Dạ Ngôn và con gái bà, anh hỏi A Ly.

“Anh trai của tôi không có nhà sao?”
A Ly cúi đầu trả lời.

“Thiếu gia và Đặng thiếu gia đã đi ra ngoài.”
“Ồ, vậy thì chị dâu của tôi có ở nhà phải không? Tôi đã không ở đó vào ngày cưới của họ.

Hôm nay tôi đến đặc biệt để gặp cô ấy.” Lời nói của Trương Thiên Hàn rất khách sáo.
“Thưa thiếu phu nhân có ở nhà.

Nhị thiếu gia, mời vào.” A Ly không thèm nhìn Phương Dạ Ngôn cùng con gái bà, nói với Trương Thiên Hàn khi thấy anh cứ đứng ở cửa.
Sau đó Phương Dạ Ngôn mới nhận ra Ứng Hiểu Vi vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế sopha và không hề nhúc nhích.
Chỉ có bà và Bùi Ngọc Tuyết đã chạy ra cửa để chào đón Trương Thiên Hàn.

Điều này thực sự quá mất phẩm giá.

Nhị thiếu gia họ Trương có lẽ coi hai người bọn họ như người hầu.

Bà không khỏi cảm thấy căm hận trong lòng.
Ứng Hiểu Vi ngốc này.


Cô chỉ đơn giản là phản ứng chậm hơn hai người kia.

Nhưng bây giờ, cô dường như đã thông minh hơn.
Ánh mắt Trương Thiên Hàn rơi vào Ứng Hiểu Vi đang ngồi lặng thinh trên sopha.

Anh không thể không khen ngợi trong lòng.

“Thật là đẹp.”
Ứng Hiểu Vi đã nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra ở cửa.

Cô không ngạc nhiên chút nào trước hành động của Phương Dạ Ngôn và con gái bà ta.
Trương Thiên Hàn này cũng khá hấp dẫn.

Các đường nét trên khuôn mặt của anh có phần giống với Trương Thiên Dương.

Dù gì thì họ cũng là anh em họ.
Tuy nhiên, tính khí của họ hoàn toàn khác nhau.
Mặc dù Trương Thiên Dương bị mù, nhưng anh là một quý ông hoàn hảo.

Anh dịu dàng, nhưng lạnh lùng và xa cách.

Hào quang của anh sẽ tự động thay đổi khi anh đối mặt với những người khác nhau.
Ở nhà, anh ấm áp khi đối mặt với cô, bác Văn và Đặng Luân Hy.

Trước mặt người nhà họ Bùi và trước mặt Bùi Khánh Hùng, khí chất của anh khiến Bùi Khánh Hùng thậm chí không dám thở mạnh.

Vì vậy, Ứng Hiểu Vi có thể hiểu được tại sao người nhà họ Bùi vẫn sợ anh ba phần.
Theo thông tin mà bốn người trợ lý đưa cho cô, đối thủ lớn nhất của Trương Thiên Dương chính là Trương Thiên Hàn, nhị thiếu gia đang đứng trước mặt cô.
Ứng Hiểu Vi thoạt nhìn có thể cảm giác được Trương Thiên Hàn đang vô ý thức bắt chước Trương Thiên Dương, bắt chước sự lạnh lùng cùng kiêu ngạo, cũng là bản tính ôn hòa của anh.

Tuy nhiên, rõ ràng là Trương Thiên Hàn đã quá cố gắng.

Ngay cả với ánh mắt quyến rũ của anh, anh cũng không có nửa điểm hấp dẫn của Trương Thiên Dương.

Cũng giống như đồ giả vậy.
A Ly giới thiệu.

“Thiếu phu nhân, đây là thiếu gia thứ hai của gia đình chúng tôi.”
Ứng Hiểu Vi mang bộ mặt không biết gì mà đáp một tiếng “ồ’.

Cô vẫn ngồi ở vị trí cũ.
Trương Thiên Hàn nhìn cô.

Ánh mắt anh đầy tán tỉnh khi anh ngồi xuống đối diện với cô.

‘Chào chị dâu.

Chị cứ gọi tôi là Thiên Hàn.”
Ứng Hiểu Vi không nói gì.

Phương Dạ Ngôn và Bùi Ngọc Tuyết đã ngồi ở hai bên cô.
Trái tim Ứng Hiểu Vi hãng đi một nhịp.

Cô cười ngọt ngào với Trương Thiên Hàn.

“Cậu đến đây để tìm Thiên Dương à? Anh ấy không có ở nhà.

Sao anh không để em gái và mẹ tôi nói chuyện với anh?”
Cô đứng dậy và ngáp dài.

“Tôi đang buồn ngủ.

Tôi muốn ngủ một giấc.”
Nói xong, cô định bước ra ngoài.
Trương Thiên Hàn sững sờ, gọi.

“Chị dâu, tôi tới đây để mời chị và anh Thiên Dương đến bữa tiệc gia đình tôi vào ngày mai.”

 
Chương 85: Chương 85


Ứng Hiểu Vi một tay che miệng ngáp.

Khi nghe đến đây, cô dừng lại và xua tay một cách vô tư.

“Đi nói với Thiên Dương.

Nếu anh ấy muốn tôi đi, tôi sẽ đi.

Nếu anh ấy không muốn tôi đi, tôi không thể đi.”
Ánh mắt của Trương Thiên Hàn không hề rời khỏi cô.

Cô gái nhỏ này ngốc nghếch thật hay ngây thơ?
“Trời ạ, Hiểu Vi, đây là thái độ gì vậy? Quay lại đây, mau.” Phương Dạ Ngôn lo lắng hét lên.
Tiếng quát này lập tức khiến Ứng Hiểu Vi giật mình.
“Đến đây.’ Phương Dạ Ngôn gầm gừ.
Ứng Hiểu Vi ngoan ngoãn về lại vị trí ngồi lúc nãy.
Phương Dạ Ngôn đã chuyển biểu cảm của mình thành một nụ cười và nói với Trương Thiên Hàn.

“Nhị thiếu gia, Hiểu Vi không phải là người nhạy cảm.

Đừng để bụng.

Cô gái này không thông minh cho lắm.

Làm sao nó có thể không tham dự yến tiệc của nhà cậu.”
Phương Dạ Ngôn kéo mạnh tay Ứng Hiểu Vi khiến cô ngã xuống sopha.
“Ngồi xuống.” Phương Dạ Ngôn ra lệnh cho cô.

Trương Thiên Hàn lộ vẻ kinh ngạc.

Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bùi Ngọc Tuyết ngồi đối diện với Trương Thiên Hàn nhẹ nhàng xin lỗi.

“Nhị thiếu gia, chắc anh còn chưa biết đúng không? Não của chị gái tôi có chút vấn đề.

Chị ấy có thể không hiểu ý anh.

Xin đừng giận chị ấy”
Phương Dạ Ngôn cũng nói.

“Đúng vậy, nhị thiếu gia.

Không biết bữa tiệc ngày mai có quan trọng lắm không? Nếu được thì để em gái của Hiểu Vi đi cùng.

Bởi vì tôi sợ Hiểu Vi sẽ tự giễu cợt chính mình làm mất mặt nhà họ Trương.

Sẽ không tốt đâu.”
Ứng Hiểu Vi không khỏi cười nhạo trong lòng.

Hóa ra là họ muốn ăn miễn phí.

Điều này có phải là để mở đường cho Bùi Ngọc Tuyết để cô có cơ hội tiến xa hơn trong tương lai.
Ứng Hiểu Vi ngẩng đầu lên nói với vẻ bất bình.

“Vậy thì, tại sao không để Ngọc Tuyết đi thế chỗ của tôi? Tôi… tôi sợ-”
Khuôn mặt của Phương Dạ Ngôn đầy thất vọng.


Bà nghiến răng nói.

“Tại sao con lại vô dụng như vậy? Con là thiếu phu nhân nhà họ Trương, Ngọc Tuyết là em gái của con.

Tất nhiên là phải dẫn con bé đi cùng rồi.
„ Vừa nói bà vừa giáng cho Ứng Hiểu Vi một cái cốc vào đầu.

Cô che đầu và trốn vào một góc ghế khi nhăn mặt vì đau.
Từ khóe mắt cô thoáng thấy Trương Thiên Hàn nhìn cảnh tượng trước mặt, mỉm cười.

Ứng Hiểu Vi lúc này đã chắc chắn, Trương Thiên Hàn tới đây là để thử cô, xem ngốc thật hay giả vờ.
Cô sợ hãi nhìn Phương Dạ Ngôn và lầm bầm.

“Nhưng, nhưng, nếu họ nghĩ con ngu ngốc và cười nhạo em gái con thì sao? Nếu vì con mà em gái con không thể kết hôn với Luân Hy thì sao? Liệu mẹ có đánh con không?”
Phương Dạ Ngôn ước gì có thể tát vào mặt Ứng Hiểu Vi.

Tại sao cô lại nhắc đến Đặng Luân Hy trước mặt Trương Thiên Hàn?
Thật không may, đã quá muộn.

Trương Thiên Hàn đã nghe thấy rõ.
“Ồ? Tiểu thư này quen biết Đặng Luân Hy? Cô ấy là vợ chưa cưới của Đặng Luân Hy à?” Trương Thiên Hàn nhướng mày nhìn Bùi Ngọc Tuyết.

Anh vẫn chưa nhớ tên cô.
Bùi Ngọc Tuyết rất xấu hổ.

Cô ước mình có thể xé xác Ứng Hiểu Vi ra thành nhiều mảnh.
Phương Dạ Ngôn vội vàng cười nói.

‘Không đúng.

Xin đừng nghe lời nói bậy bạ của Hiểu Vi ngốc này.

Ngọc Tuyết con gái tôi vẫn chưa có bạn trai.”
Bà nắm tay Bùi Ngọc Tuyết và nói với Trương Thiên Hàn một cách trìu mến.

 
Chương 86: Chương 86


“Ngọc Tuyết con gái tôi rất tốt bụng và hiền dịu.

Con bé đã phải chịu đựng rất nhiều từ khi còn nhỏ để nhường mọi thứ và chăm sóc cho một người chị ngây thơ như Hiểu Vi.

Nhị thiếu gia, cậu có thể cười vì chuyện này nhưng con bé vẫn lo lắng cho Hiểu Vi kể cả sau khi kết hôn, nên cứ cách vài ngày con bé lại đến thăm.”
Trương Thiên Hàn nghe xong vô cùng thích thú nhìn Ứng Hiểu Vi.
Ứng Hiểu Vi cúi đầu xoắn các ngón tay vào nhau, không dám nói.
Trương Thiên Hàn nhướng mày nhìn Bùi Ngọc Tuyết.

“Vậy à? Bùi tiểu thư thực sự †ốt bụng và đạo đức.”
Bùi Ngọc Tuyết ngượng ngùng đỏ mặt.
Vẻ mặt Ứng Hiểu Vi bối rối, cô hỏi.

“Cậu thích em gái của tôi sao?”
Trương Thiên Hàn sững sờ.

Phương Dạ Ngôn và Bùi Ngọc Tuyết nhìn Trương Thiên Hàn với đôi mắt sáng ngời.

Nụ cười của anh có chút cứng ngắc.
Rõ ràng là anh nói anh chỉ thích Bùi Ngọc Tuyết là cô gái lịch sự, điềm đạm nhưng anh không có nói rằng anh thích cô.

Làm thế nào anh có thể trả lời điều đó?
Ứng Hiểu Vi nghiêm túc nói.

“Mẹ tôi nói rằng em gái tôi là cô gái đẹp nhất trên thế giới này.

Ai kết hôn với em gái tôi phải có phúc ở kiếp trước.


Nếu cậu cũng khen em gái tôi tốt bụng và có đạo đức thì cậu phải thích em ấy.

Tại sao cậu không cưới em ấy?”
Với việc Phương Dạ Ngôn nói với cô như thế này, Trương Thiên Hàn vẫn có thể khen Bùi Ngọc Tuyết là người tốt và có phẩm hạnh.

Nếu đây không phải là ý định của cô để bị chỉ trích, thì đó là gì?
Vậy thì họ chỉ nên là một cặp đôi gian dối.

Điều đó sẽ giúp cô tránh khỏi rắc rối khi lỡ đem Đặng Luân Hy vào trong chuyện này.
Bùi Ngọc Tuyết vẻ mặt ngượng ngùng khi nhẹ nhàng vỗ vai Ứng Hiểu Vi qua Phương Dạ Ngôn.

“Chị ơi, chị đang nói cái thứ vớ vẩn gì vậy.”
Nhưng mà, khóe mắt cô lại ẩn tình liếc nhìn Trương Thiên Hàn.

Bùi Ngọc Tuyết vốn là như vậy.

Cô sẽ không để mất cơ hội thể hiện sự quyến rũ của mình với bất kỳ người đàn ông nào.
Phương Dạ Ngôn cười và nói.

‘Không biết nhị thiếu gia có bạn gái chưa? Ngọc Tuyết của chúng tôi cho đến giờ vẫn chưa có bạn trai.”
Có phải bà ta đang cố gắng lợi dụng tình hình? Ứng Hiểu Vi không khỏi cười trong lòng.
Vẻ mặt của Trương Thiên Hàn có chút khó xử.

Anh phớt lờ lời nói của Phương Dạ Ngôn, chỉ nói với Ứng Hiểu Vi.

“Chị dâu, chị đang nói đùa à? Tôi chỉ có sự ngưỡng mộ đối với Bùi tiểu thư”
Ứng Hiểu Vi thầm chế nhạo.


Bộ não của cô hoạt động nhanh khi cô hỏi một cách ngây thơ.

“Ngưỡng mộ? Vậy thì cậu có thể ở lại và chiêm ngưỡng cô ấy.

Nếu cậu đưa em gái tôi đi chơi hoặc hẹn hò thì mẹ tôi cũng không phản đối đâu.”
Trương Thiên Hàn càng thêm xấu hổ.

Nhất thời anh không thể biết được cô gái này thực sự ngu ngốc hay chỉ đang giả vờ.
Phương Dạ Ngôn nhanh chóng cố gắng giải quyết ổn thỏa.

“Nhị thiếu gia, cậu cũng có thể thấy được đầu óc Hiểu Vi không ổn.

Nó không biết làm thế nào để nói tốt.

Tuy nhiên, nó vẫn rất yêu thương em gái mình và biết cách giới thiệu em gái mình cho bạn trai.

Xin đừng để ý đến nó.”
Trương Thiên Hàn nhanh chóng nhảy vào.
“Không sao đâu.

Chị dâu cũng quan tâm đến tôi.

Cô ấy thực sự tốt bụng.”
Phương Dạ Ngôn một người thông minh.

Bà ta muốn con gái ruột của mình dính líu đến nhà họ Trương và cố gắng hết sức để làm mất uy tín của Ứng Hiểu Vi.

Bà thực sự đã dốc hết sức lực.
Thật tuyệt nếu Đặng Luân Hy cũng ở đây.

Ứng Hiểu Vi rất muốn xem hai mẹ con sẽ chọn ai.
Đúng như cô đang nghĩ, một người hầu ở cửa nói.

“Thiếu gia đã trở về.”
Ứng Hiểu Vi lập tức nhảy dựng lên, nhìn thấy Đặng Luân Hy đi theo sau Trương Thiên Dương.

 
Chương 87: Chương 87


“Anh Thiên Dương.” Ứng Hiểu Vi vội vàng chạy tới bên cạnh Trương Thiên Dương, miệng cười toe toét.
Trương Thiên Dương không khỏi sững sờ.

Chỉ mới được nửa ngày kể từ khi anh rời nhà, cô gái này sao đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy? Làm sao cô có thể quên những gì đã xảy ra vào buổi sáng một cách nhanh chóng như vậy?
Anh quét mắt qua những vị khách ở trong sảnh và phần nào hiểu được.

Ứng Hiểu Vi cẩn thận dìu anh đến ghế sopha, cho anh ngồi xuống.
Trương Thiên Hàn đứng dậy nói.

“Anh hai, em tới thăm anh đây.”
Trương Thiên Dương hơi nghiêng đầu.

“ồ, là Thiên Hàn đó hả? Hôm nay sao rảnh mà tới thăm vậy?”
Trương Thiên Hàn vội vàng nói.

“Tối mai, gia đình em sẽ cùng nhau ăn tiệc ở nhà.

Ba em yêu cầu em mời anh và chị dâu đến để chung vui.

Không ngờ lại gặp gia đình chị dâu ở đây”
Môi anh cong lên thành một nụ cười mơ hồ.
Phương Dạ Ngôn và Bùi Ngọc Tuyết ngồi im như tượng khi nhìn thấy Đặng Luân Hy, người đang ngồi chéo chân trên tay vịn ghế sopha bên cạnh Trương Thiên Dương.
Trương Thiên Hàn mỉm cười chào hỏi Đặng Luân Hy.


“Đặng thiếu gia.”
Đặng Luân Hy cũng cười đáp lại.

“Nhị thiếu gia.”
Trương Thiên Dương quay sang Ứng Hiểu Vi.

“Mẹ em và Ngọc Tuyết cũng có ở đây đúng không? “
Ứng Hiểu Vi ngây ngô gật đầu.

“Đúng vậy, chúng tôi vừa mới trò chuyện.

Em thấy nhị thiếu gia rất thích em gái em.

Cậu ấy còn khen em gái em tốt bụng và đức độ.

Em đã đề nghị cậu ấy kết hôn với em gái em.”
Trương Thiên Dương khá ngạc nhiên.

Một nụ cười trêu chọc xuất hiện trên khuôn mặt anh.

“Vậy sao, Thiên Hàn?”
Trương Thiên Hàn vội xua tay.

“Không phải đâu anh hai, đó là một sự hiểu lầm.


Chị dâu đầu óc có vấn đề, chị ấy hiểu sai ý em.

Em không thích Bùi tiểu thư.”
“Cậu nói ai đầu óc có vấn đề?” Sắc mặt Trương Thiên Dương lập tức lạnh đi.
Trương Thiên Hàn sững sờ một lúc rồi nhìn hai mẹ con Bùi Ngọc Tuyết.
Bùi Ngọc Tuyết đang ở trong tình trạng khó khăn.

Cô không biết nên làm gì bây giờ?
Ngay cả Phương Dạ Ngôn cũng không biết.
Trương Thiên Dương lạnh lùng hỏi lại.
“Thiên Hàn, cậu nói ai đầu óc có vấn đề?”
“Không, anh hai.

Không phải em nói.

Họ nói đầu óc chị dâu không được ổn.” Trương Thiên Hàn không thể giả vờ là một quý ông được nữa.
Trương Thiên Dương vươn tay ra chính xác nắm lấy tay Ứng Hiểu Vi, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình rồi ôm lấy vai cô.
Trương Thiên Dương quay mặt sang một bên và nụ cười của anh càng lạnh lùng hơn.

“Thì ra là như thế này.

Luân Hy, tôi vẫn chưa giới thiệu cậu với họ.

Hai người này là mẹ và em gái của Hiểu Vi, người đã hứa rằng nhất định sẽ cưới cậu.”
Đặng Luân Hy mở to mắt nhìn Bùi Ngọc Tuyết nhút nhát bằng ánh mắt kinh ngạc.

“Chị dâu.

Cô nói dối tôi.”
Ứng Hiểu Vi đang mải mê xem cảnh tượng thú vị trước mắt thì sững sờ khi bị gọi tên.

 
Chương 88: Chương 88


Đặng Luân Hy không hài lòng.

‘Không phải cô nói em gái cô là cô gái đẹp nhất trên thế giới sao? Là cô ấy à? Có gì đó không ổn với mắt của cô thì phải.

Đây cũng được gọi là đẹp? Còn không thể so với cô một phần mười, nhưng vẫn có thể gọi là xinh đẹp? Này, không phải nhị thiếu gia nói rằng cô ấy tốt bụng và có phẩm hạnh sao? Có vẻ như cô ấy là mẫu người của cậu ấy.

Nhị thiếu gia, cậu rất hợp với cô ấy đấy.”
Ứng Hiểu Vi suýt nữa cười thành tiếng.

Cô thật sự không ngờ Đặng Luân Hy lại độc mồm như vậy.

Cho dù Bùi Ngọc Tuyết không đẹp nhưng cũng đâu thể nói huych †oẹt ra như thế.

Tuy vậy, Ứng Hiểu Vi lại thấy hả hê trong lòng.
Vẻ mặt của Trương Thiên Hàn trông thật khó coi.

‘Đặng thiếu gia, anh đã đi quá xa rồi”
Đặng Luân Hy sững sờ một lúc, tỏ vẻ ngây ngô.

“Quá xa? Không, tôi luôn thẳng thắn với lời nói của mình.

Đó là lý do tại sao sáng nay chị dâu nói rằng tất cả những cô gái thích tôi đều bị mù.”
Tại thời điểm này, Bùi Ngọc Tuyết cuối cùng đã tìm thấy một phản ứng phù hợp với mình.
Những giọt nước mắt lớn chảy dài trên khuôn mặt cô.

“Tôi xin lỗi, Đặng thiếu gia.

Tất cả đều là chuyện vớ vẩn của chị gái tôi.


Đừng ghi nhớ điều đó.

Tôi biết rằng tôi chỉ ở mức trung bình và không xứng với anh, nhưng… nhưng… tôi…
Cô che miệng và khóc đến nỗi nước mắt tuôn rơi.

Cô không thể tiếp tục nói được nữa.
Đặng Luân Hy bật dậy, trốn sau ghế sopha của Trương Thiên Dương và Ứng Hiểu Vi.

“Cô khóc cái gì vậy? Tôi đã làm gì cô?
Tôi cũng không bắt nạt cô.”
Trong lòng Phương Dạ Ngôn ngập tràn hận †hù, nhưng bà không dám làm mất lòng ai trong số họ.

Bà nghiến răng và khuyên con gái.

“Ngọc Tuyết, đừng khóc.

Đều là chuyện vớ vẩn của chị gái con khiến con bị hiểu lầm” Nói xong, bà hung hăng trừng mắt nhìn Ứng Hiểu Vi.
Ứng Hiểu Vi run rẩy.

“Em gái, đừng khóc.

Chị xin lỗi.

Chị đã sai.”
Diễn xuất của cô quá hoàn hảo, đến nỗi ngay cả Trương Thiên Dương cũng phải sững sờ.

Bùi Ngọc Tuyết càng khóc lớn hơn.
Ứng Hiểu Vi xoa xoa vạt áo, cẩn thận nói.
“Chị sẽ đưa thẻ ngân hàng khác cho em mà.


Đừng khóc, được không?”
“Thẻ ngân hàng nào?” Trương Thiên Dương chưa kịp nói, Đặng Luân Hy đã hỏi.
Ứng Hiểu đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi khiến cô cứ ngẩn ra.
Bùi Ngọc Tuyết đột ngột đứng lên.

“Chị ơi, sao chị có thể nói em thế này? Em…
em không muốn sống nữa.” Cô xoay người muốn lao ra ngoài.

Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cuối cùng, cơ thể cô đột nhiên mềm nhữn và cô ngã quy.

Trương Thiên Hàn, người ở gần cô nhất, vô thức đưa tay ra đỡ cô.

Cơ thể mềm nhũn của Bùi Ngọc Tuyết rơi vào vòng tay của anh.
Ứng Hiểu Vi lập tức hét lên.

“Nhị thiếu gia, mau, mau đưa em gái tôi đến bệnh viện.

Mẹ ơi, mẹ hãy nhanh chóng cùng nhị thiếu gia đưa Ngọc Tuyết vào viện nhé.

Em ấy đã ngất đi rồi.”
Trương Thiên Hàn không biết phải làm gì khi Trương Thiên Dương đang mù, trong khi Đặng Luân Hy chỉ đứng nhìn với vẻ mặt khinh thường.

Thực sự không có ai khác trong căn phòng này ngoài anh là người đưa Bùi Ngọc Tuyết vào viện.
Ứng Hiểu Vi kêu người hầu đến giúp.

Cô đẩy Bùi Ngọc Tuyết vào trong xe của Trương Thiên Hàn và nhìn xe rời sân.

Lúc đó cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Giá mà tất cả các nhân vật phản diện trên thế giới có thể được tập hợp lại như thế này.

Cuối cùng, tất cả bọn họ đều đã biến mất.
Đặng Luân Hy đứng sau lưng cô ho nhẹ.

“Chị dâu, vừa rồi cô nói thẻ ngân hàng là sao?”
Ứng Hiểu Vi kinh ngạc quay đầu nhìn Trương Thiên Dương.

Vẻ mặt của Trương Thiên Dương rất bình tĩnh và có một nụ cười nhàn nhạt trên môi.

 
Chương 89: Chương 89


Cô nhanh chóng đi tới và nắm lấy cánh tay của anh.

“Anh Thiên Dương, mẹ và em gái em đã đến đây để hỏi thẻ ngân hàng.

Em nói với họ rằng em đã đưa thẻ cho Đặng thiếu gia.

Anh xem em có thông minh không?”
Ý định vừa rồi của cô có vẻ hơi rõ ràng.

Cô không biết Trương Thiên Dương có đang nghỉ ngờ hay không, nhưng cô phải nhanh chóng bù đắp lại những điều mình nói.
“Khoan.

Cô đã cho tôi cái gì? Thiên Dương, chuyện này là sao? Tôi lấy thẻ ngân hàng của cậu khi nào? Tất cả những chuyện này là gì? Tại sao cậu lấy vợ mà lại gây ra cho tôi nhiều phiền phức như vậy?”
Đặng Luân Hy nhảy lên như một con mèo bị giẫm phải đuôi.
Trương Thiên Dương nắm tay Ứng Hiểu Vi.

Ứng Hiểu Vi sững sờ, để yên tay mình trong tay anh.
Khóe môi Trương Thiên Dương hơi cong lên.

“Hiểu Vi của chúng ta thực sự rất thông minh.

Cô ấy biết cách chuyển hướng rắc rối.”
Trái tim Ứng Hiểu Vi không khỏi nhảy dựng.

Cô đã lặp đi lặp lại từng bước, từng chữ để đảm bảo rằng không có sai sót nhưng lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.
Đặng Luân Hy biểu hiện phức tạp.


“Vợ chồng cậu đang bán đứng tôi à?”
Ứng Hiểu Vi lắc đầu hứa liên tục.

“Không, không, anh là bạn tốt của Thiên Dương.
Chúng tôi sẽ không bán đứng anh đâu.”
Đặng Luân Hy bất lực nói với Trương Thiên Dương.

“Cô vợ nhỏ này của cậu… cô ấy thực sự là một tên ngốc hay giả vờ là một tên ngốc vậy?”
Trương Thiên Dương chậm rãi nói.

“Tất nhiên cô ấy thực sự là một tên ngốc.

Tại sao lại giả vờ ngốc nghếch trong nhiều năm, phải không Hiểu Vi?”
Trái tim Ứng Hiểu Vi nảy lên một nhịp.
Bụng giật thon thót.
“Anh, em đói bụng.” Ứng Hiểu Vi nhanh chóng chuyển đề tài.

Cô cảm thấy hôm nay Trương Thiên Dương cư xử hơi khác một chút.
Trương Thiên Dương mỉm cười.

“Vậy chúng †a đi ra ngoài ăn.”
Hai mắt Ứng Hiểu Vi lập tức sáng lên.

“Hay quá.


Thiên Dương, em muốn ăn bò bít tết.”
Trương Thiên Dương mỉm cười dịu dàng.

“Được rồi, đi thay quần áo đi.

Anh sẽ đợi em ở đây.”
Ứng Hiểu Vi đáp rồi rời đi.
Đặng Luân Hy nhìn theo bóng lưng của cô và hỏi Trương Thiên Dương.

“Cậu đang chơi trò gì vậy?”
Trương Thiên Dương mỉm cười.

“Trông tôi có giống như đang chơi không?”
Đặng Luân Hy cau mày.

“Tôi thấy cả cơ thể cậu tràn ngập hương sắc của mùa xuân.”
“Hương thơm của mùa xuân? Ý cậu là gì?”
Trương Thiên Dương khó hiểu.
Đặng Luân Hy lùi ra xa hai bước và cười khúc khích.

“Đó là mùa giao phối.”
Trương Thiên Dương đã tung một cú đấm.

Mặc cho Đặng Luân Hy lùi ra xa hai bước, cũng không né được.

Anh nhận lấy cú đấm ấy với vẻ mặt đau đớn.

Trương Thiên Dương mặc dù không dùng nhiều sức, nhưng vẫn rất đau.
Đặng Luân Hy nhăn mặt vì đau.

“Mùi hương của tình yêu, được không? Tôi không hiểu làm thế nào mà cậu có thể yêu một đứa ngốc.

Cậu cũng là tên ngốc.”

 
Chương 90: Chương 90


Trương Thiên Dương cảm thấy cậu bạn mình thật phiên phức.

“Hành vi lạnh lùng và thờ ơ đó của cậu chỉ đơn giản là một sự lãng phí tình cảm.”
“Haizz, tôi đã tiếp xúc qua hàng ngàn bông hoa, vì vậy tôi sẽ không chạm vào một chiếc lá nào nữa.” Đặng Luân Hy tự hào nói.
Trương Thiên Dương chế nhạo.

“Hãy cẩn thận với nghiệp chướng mà cậu gây ra.”
Đặng Luân Hy tò mò hỏi.

“Thành thật mà nói, tôi luôn nghĩ rằng cậu thích cô gái trên mạng đó.”
Trương Thiên Dương gật đầu.

“Đúng vậy, tôi thích cô ấy.”
Đặng Luân Hy vừa nhấp một ngụm trà liền phun ra.

“Vậy còn Hiểu Vi này thì sao? Thiên Dương, cậu định bắt cá hai tay à? Cậu đúng là tên biến thái mà còn nói tôi.

Tại sao cậu lại thích hai cô gái cùng lúc.

Cô gái có nick ‘Girl cute’ đó và Hiểu Vi hình như trạc tuổi nhau thì phải.”
Trương Thiên Dương liếc bạn mình một cái.

“Tôi cho rằng tâm trí của cô ấy trưởng thành hơn cậu nhiều.”
“Ai? Girl cute à?” Đặng Luân Hy hỏi.
Trương Thiên Dương không trả lời.

“Mời bốn người bạn kia đến câu lạc bộ Boheme dùng bữa.

Đừng để lộ danh tính của tôi.”
Đặng Luân Hy sững sờ.


“Tại sao?”
Trương Thiên Dương từ từ nhấp một ngụm trà.

“Không có lý do gì cả.

Vì họ rất thích chơi trò bí ẩn, nên hãy chơi với họ một chút.

Không phải Girl cute cũng là cô gái bí ẩn sao? Vậy thì tôi cũng sẽ không tiết lộ thân phận.

Nếu tôi không chơi với họ, tôi sẽ cảm thấy mình già đi.”
Đặng Luân Hy nhanh chóng nói.

“Tôi thì không.

Tôi không già.”
Trương Thiên Dương cười nhưng không nói gì.
Đặng Luân Hy lập tức lên mạng liên lạc với Xuân Xuân, Hạ Hạ, Thu Thu, Đông Đông.

Khi nghe nói rằng được mời đi ăn tối, cả bốn người họ vui mừng đến mức họ ước mình có thể mọc cánh bay đến ngay.
Đặng Luân Hy hỏi Girl cute có đến không.

Bốn người kia chỉ nói rằng họ đã mất liên lạc với chủ của chúng và không thể tìm thấy cô ấy.
Ứng Hiểu Vi thay một bộ váy màu vàng nhạt bước xuống lầu.

Cô trông thực sự quyến rũ nhưng là kiểu quyến rũ thuần khiết.

Hai mắt Đặng Luân Hy không khỏi sáng lên.

Ai cũng có thể nhìn ra cô là mỹ nữ.


Thật đáng tiếc khi cô ngốc nghếch và đầu óc không được bình thường.

Anh chép miệng nghĩ.
Nụ cười trên môi Trương Thiên Dương càng thêm mở rộng, anh ra hiệu cho Ứng Hiểu Vi nắm lấy cánh tay của mình.

Đặng Luân Hy đứng ở bên cạnh, trong lòng không khỏi đau nhói.
Hai người này thực sự rất xứng đôi.

Ngay cả khi chỉ ôm nhau thế này, họ trông như một cặp đôi hoàn hảo.

Anh bước nhanh hai bước, đi tới trước mặt họ và chụp một bức ảnh.

Đột nhiên anh thở dài.
Trương Thiên Dương cảm thấy thích thú.

‘Chuyện gì vậy? Cậu ghen à?”
Đặng Luân Hy há miệng.

Ghen tị? Anh sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó ngay cả khi anh bị đánh chết.
Ứng Hiểu Vi xuống xe, nhận ra bọn họ đã đến câu lạc bộ Boheme.
Trái tim cô lỡ nhịp.

Cô cảm thấy tim mình như muốn nổ tung.
“Hiểu Vĩ, nơi này không đẹp sao?” Trương Thiên Dương nhẹ nhàng hỏi khi thấy cô cứ đứng nghệt mặt ra đó.
Ứng Hiểu Vi định thần lại, nặng nề gật đầu.

‘Không, nơi này thật đẹp.”
“Nếu sau này em cần gì, hãy đến tìm anh ở đây.

Anh ở trên tầng cao nhất.

Hãy đến văn phòng của anh trước để anh chỉ đường cho em.

Luân Hy, đi gọi một số món ăn.

Bạn của cậu có thể sẽ đến đây sớm thôi.”
Đặng Luân Hy hỏi.

“Hai người dùng gì?”

 
Chương 91: Chương 91


“Tôi thích ăn đồ ăn ngon.” Câu trả lời của Ứng Hiểu Vi rất nhanh và chắc chắn.

Chỉ cần thức ăn ngon là được.
Đặng Luân Hy đầu hàng.

“Được rồi, tôi hiểu rồi.

Nếu không ngon, tôi sẽ cho đầu bếp một trận.”
Trương Thiên Dương trực tiếp đưa Ứng Hiểu Vi lên tầng cao nhất.
Từ nhân viên bảo vệ dưới lầu cho đến lễ tân, dọc đường Ứng Hiểu Vi luôn nhận được vô số ánh mắt tò mò.

Cô hơi lo lắng và khó chịu.
Trương Thiên Dương trong lòng cười thầm.

Chỉ số IQ của cô gái nhỏ này ‘caơ’ đến mức không thể nói thành lời.

Tuy nhiên, suy cho cùng, sống trong gia đình họ Bùi cũng giống như bị cấm cung tại gia, vì vậy cô thiếu kinh nghiệm xã hội.
Thế giới trực tuyến về cơ bản khác với thế giới thực.

Có vẻ như cô cần phải tập luyện thêm nữa.
Khi nhìn thấy phòng làm việc của Trương Thiên Dương, Ứng Hiểu Vi không khỏi cảm thán.

“Văn phòng của anh đẹp quá.”
Câu lạc bộ Boheme là nơi diễn ra các cuộc gặp gỡ bàn bạc chuyện làm ăn giữa Gem World và A..
Ứng Hiểu Vi tò mò chạm vào chỗ này, chỗ kia, cảm thấy vô cùng thích thú.

Trương Thiên Dương đẩy cánh cửa nhỏ ở một bên.

Bên trong là một phòng khách với một chiếc giường lớn ở giữa.
Trương Thiên Dương nói.

“Nếu sau này em cảm thấy mệt mỏi, em có thể đến chỗ của anh để nghỉ ngơi.”
Ứng Hiểu Vi gật lia lịa.

“Được chứ” Rồi cô chợt hỏi.

“Tại sao em phải đến chỗ của anh để nghỉ ngơi?”
Trương Thiên Dương cười cười, vươn tay lấy từ trong ngăn bàn làm việc một thẻ chìa khóa, thẻ ngân hàng và một chiếc điện thoại, anh đưa cho Ứng Hiểu Vi.

“Thẻ chìa khóa này có thể được sử dụng ở bất kỳ đâu trong tòa nhà này.

Không ai ngăn cản em.

Điện thoại di động này là dành riêng cho em.

Còn thẻ ngân hàng em có thể chỉ tiêu bao nhiêu tùy thích và mua bất cứ thứ gì em muốn.

Em không phải lo lắng về giá cả.

Em hiểu không?”
Ứng Hiểu Vi hiểu ý của Trương Thiên Dương.


Cô cầm chìa khóa thẻ, thẻ ngân hàng và điện thoại trong tay, không biết phải làm thế nào.
Trương Thiên Dương nhìn cô và nói.

“Từ ngày mai trở đi, em phải rèn luyện bản thân như đi chơi, đi mua sắm, xem phim và làm bất cứ điều gì em muốn, đừng cứ mãi chỉ ở nhà.

Anh sẽ cử người đến bảo vệ em, anh sẽ không hạn chế quyền tự do của em.

Yêu cầu duy nhất là em không được phép đột ngột biến mất để cho anh liên lạc với em bất cứ lúc nào.

Em hiểu rồi chứ?”
“Em hiểu.” Ứng Hiểu Vi buộc mình phải bình tĩnh lại.
Cô đã được tự do.

Ứng Hiểu Vi mở to mắt không tin nhìn những thứ có trong tay mình.

Vậy là cô có thể tự do đi lại trong tương lai? Vậy là cô có thể liên lạc với bốn người trợ lý bất cứ lúc nào?
Trương Thiên Dương vươn tay xoa đầu cô.

“Chuyện gì vậy? Em không thích nó à?”
“Không, em thích mà.” Ứng Hiểu Vi vui mừng khôn xiết.
“Anh có một yêu cầu.” Trương Thiên Dương nói.
“Vâng, anh nói đi.” Ứng Hiểu Vĩ vui vẻ trả lời.
“Giữ liên lạc với anh mọi lúc.

Đừng có ham chơi quá.” Trương Thiên Dương nói.
“Vâng.

Em hứa sẽ không đi lung tung nữa.” Cho dù một trăm yêu cầu, cô cũng đồng ý chứ đừng nói một yêu cầu.
Cô đã nỗ lực rất nhiều và nghĩ ra nhiều cách để có được sự tự do cho mình kể từ khi ở Bùi gia.

Nhưng không có cơ hội.

 
Chương 92: Chương 92


Trong gia đình họ Bùi, mỗi khi cô muốn lập kế hoạch đồng nghĩa với việc nguy hiểm sẽ ập đến bất cứ lúc nào.

Phương Dạ Ngôn luôn muốn hại cô nên lúc nào cũng theo giám sát cô.
Giờ đây, khi ở bên Trương Thiên Dương, anh đã cho cô quá nhiều tự do, cô đột nhiên cảm thấy cuộc đời bỗng trở nên đẹp hơn.
Khi Trương Thiên Dương và Ứng Hiểu Vi đến nhà hàng trong câu lạc bộ, Đặng Luân Hy và bốn người trợ lý đã đến rồi.
Nhìn bốn người đang ngồi cùng Đặng Luân Hy, Ứng Hiểu Vi ngẩn ra.

Vào lúc này, trái †im cô thậm chí không thể đập được nữa.
Điều gì đã xảy ra? Không phải ngẫu nhiên mà bốn người này có mặt ở đây cùng một lúc.
Cô thực sự không ngờ rằng họ lại đụng mặt nhau ở đây.

Không, cô thậm chí còn nghỉ ngờ rằng Đặng Luân Hy đã nhìn thấu thân phận của cô vậy.
Cô buộc phải giữ bình tĩnh khi nghe Đặng Luân Hy giới thiệu về họ.
“Đây là bạn tốt của tôi, Thiên Dương, và vợ của cậu ấy, Hiểu Vi.

Còn bốn người này lần lượt từ trái qua phải là Xuân Xuân, Hạ Hạ, Thu Thu, Đông Đông.”
Ứng Hiểu Vi gượng cười.
Trương Thiên Dương kéo Ứng Hiểu Vi cùng ngồi xuống.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên gặp bốn người kia lại trong tình huống thế này.

Họ đã ở rất gần nhau, vậy mà cô không thể nhận ra họ vào lúc này.
Thu Thu tò mò nhìn Ứng Hiểu Vi.

“Chị ơi, chị đẹp quá.”
Ứng Hiểu Vi nở nụ cười thật tươi với Thu Thu.


“Tôi nghĩ cô cũng vậy.”
Đặng Luân Hy cắt ngang.

“Thu Thu, tôi nghĩ chúng ta có xung đột lợi ích ở đây.”
Thu Thu làm mặt lạnh với anh.
Xuân Xuân hỏi.

“Tại sao Mr.

Kenneth không đến?”
Ánh mắt Đặng Luân Hy lóe lên.

“Cậu ấy gần đây khá bận.

Sau một thời gian, các dự án đang bàn giao sẽ kết thúc.

Cậu ấy chắc chắn sẽ đãi mọi người một bữa ăn.

Bây giờ mọi người có thể bắt đầu suy nghĩ về những gì mà mọi người muốn cậu ấy đối xử với mình trong tương lai.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đông Đông hào hứng nói.

“Thật tuyệt.

Khi nào sếp rảnh, chúng tôi sẽ chiêu đãi cậu ấy.

Đến lúc đó, hai người có thể gọi món gì tùy ý.

Xuân Xuân vỗ đầu Đông Đông.

“Tại sao anh chỉ biết có ăn?”
Đông Đông nguýt Xuân Xuân rồi quay lại nhìn Đặng Luân Hy.

“Mr.

Kenneth có hài lòng với hợp đồng và thỏa thuận của chúng ta không?”
Đặng Luân Hy búng tay.

“Tất nhiên.

Nhưng hôm nay tôi mời mọi người đến đây để dùng bữa.

Đừng nói chuyện kinh doanh nữa.
Bốn người kia rục rịch tay chân, bắt đầu gọi món.
Lòng bàn tay Ứng Hiểu Vi đều là mồ hôi.
Trương Thiên Dương cười, nhỏ giọng nói.
“Hiểu Vi, anh muốn uống trà.”
Ứng Hiểu Vi nhanh chóng rót trà cho Trương Thiên Dương.

Sau đó, cô đặt tách trà vào tay anh.
Bốn người trợ lý nhìn nhau.

Đông Đông hắng giọng.

“Nghe nói đại thiếu gia nhà họ Trương bị bệnh về mắt.

Có thật không?”
Trương Thiên Dương mỉm cười.

‘Đúng là như vậy, nhưng thật may là có vợ bên cạnh, mọi việc thuận lợi hơn rất nhiều.

Cô ấy là đôi mắt của tôi.” Anh đưa tay xoa đầu Ứng Hiểu Vi.

 
Chương 93: Chương 93


Ứng Hiểu Vi cảm thấy muốn buồn nôn.

Lúc này cô đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nếu cô tiếp tục diễn kịch, cô sẽ đối mặt với bốn người bạn kia của mình trong tương lai như thế nào? Nếu cô ngừng giả ngốc thì sẽ như thế nào? Liệu cô có còn quay về nhà họ Trương nữa không?
Cô suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười với mọi người.

“Tên các bạn lạ quá.

Tại sao mọi người lại có những cái tên như vậy?”
Xuân Xuân cười và nói.

“Đây không phải là tên thật của chúng tôi.

Chúng đều là những cái tên trên Internet.

Chị dâu, nếu không quen thì cứ gọi chúng tôi là Tiểu Xuân, Tiểu Hạ, Tiểu Thu, Tiểu Đông.”
Gọi cô là “Chị dâu” khiến trái tim Ứng Hiểu Vi run lên.

Cô nhanh chóng nói.

“Các bạn chỉ cần gọi tôi là Hiểu Vi”
‘Chị dâu? Hừm.


Mấy người định đứng về phía A.

à? ‘ Ứng Hiểu Vi trong lòng chua xót nghĩ.
“Cũng được.

Vậy sau này chúng tôi sẽ gọi cô là Hiểu Vi.” Đông Đông vui vẻ nói.
Đặng Luân Hy bật cười.

“Vậy thì tôi cũng sẽ gọi cô là Hiểu Vi.”
“Không được.” Ứng Hiểu Vi trừng mắt nhìn Đặng Luân Hy.
“Tại sao?” Đặng Luân Hy tròn mắt.
Ứng Hiểu Vi hết sức tức giận.

Cô không trả lời.
Đặng Luân Hy sờ mũi và hỏi Trương Thiên Dương.

“Tại sao tôi có cảm giác là cô không thích tôi cho lắm?”
Trương Thiên Dương cười nắm tay Ứng Hiểu Vi.

Anh nhẹ nhàng nói.

“Hôm nay Hiểu Vi của chúng ta rất thông minh.”
Ứng Hiểu Vi không khỏi cảm thấy trong lòng ớn lạnh.

Cô nên làm gì? Hôm nay có phải là ngày cô bị nguyền rủa không? Mọi chuyện đã không được suôn sẻ kể từ khi cô thức dậy, cô sẽ mất danh tính của mình?

Tại sao cô cảm thấy rằng mình không thể tiếp tục giả vờ?
Ứng Hiểu Vi quyết định cúi đầu ăn cơm.

Cô sẽ cố gắng hết sức để không nói nếu có thể.

Nếu không thể trả lời được, cô sẽ giả vờ như không nghe thấy gì.
Tuy nhiên, cả bốn người đồng nghiệp đều rất hoạt bát và tin tưởng Đặng Luân Hy, vì vậy họ đương nhiên coi Trương Thiên Dương và Ứng Hiểu Vi như bạn bè lâu ngày gặp lại.

Họ dường như không bận tâm đến “sự ngu ngốc” của Ứng Hiểu Vi.
Hơn nữa, Trương Thiên Dương từng là người mà Boss của họ yêu cầu họ điều †ra.

Làm sao họ có thể bỏ qua cơ hội này để nói chuyện trực tiếp?
Tuy nhiên, Trương Thiên Dương rất khôn ngoan.

Những câu hỏi thăm dò của bọn họ sẽ rất dễ dẫn đến Ứng Hiểu Vi.
Ứng Hiểu Vi hoàn toàn không biết mình đang ăn cái gì.

Cô vô cùng tập trung, sợ rằng mình sẽ lộ ra khuyết điểm.
Cô phải đề phòng tất cả bọn họ.

Người quan trọng nhất là Trương Thiên Dương.
Thể xác và tinh thần Ứng Hiểu Vi đều kiệt quệ.

Cô ước gì bây giờ mình có thể biến mất khỏi đây ngay lập tức.
Đây là lần đầu tiên cô nhận ra rằng bốn đối tác làm ăn của mình đều là những người ồn ào như vậy.

Họ nhận được rất nhiều câu hỏi kể cả câu trả lời và buôn chuyện rôm rả.
Ứng Hiểu Vi cảm thấy đầu óc như ù đi.

Trương Thiên Dương cười khúc khích bên tai cô, làm cô sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Hiểu Vi, em sao vậy? Sao tự nhiên anh lại có cảm giác như em đã trưởng thành vậy?”

 
Chương 94: Chương 94


Giọng Trương Thiên Dương tràn ngập ý cười.
Ứng Hiểu Vi nội tâm khóc nhưng bên ngoài giả lả.

“Anh ơi, em no rồi.

Em muốn ngủ.”
Cô nói nhỏ vào tai Trương Thiên Dương.
Nụ cười Trương Thiên Dương càng sâu.
Anh ngồi thẳng dậy và nói với Đặng Luân Hy, người đang vui vẻ trò chuyện với bốn người đồng nghiệp.

“Mọi người cứ ăn uống tự nhiên.

Hiểu Vi và tôi có việc phải giải quyết, vì vậy chúng tôi sẽ rời đi trước.

Các bạn có thể đến đây thường xuyên trong thời gian tới.

Chỉ cần gọi cho Luân Hy là được.”
Đặng Luân Hy than thở.

“Tại sao tôi luôn là người bị tấn công? Thậm chí, khi chị dâu từ chối cho gia đình vay tiền, cậu nói rằng cậu đã cho tôi vay tiền.


Các người thật là vô tâm.
Trương Thiên Dương đứng dậy và vỗ vai bạn.

“Dù gì thì chúng ta cũng là anh em ma.
Bốn người đồng nghiệp reo vui.

Họ đều là những người không thiếu tiền, nhưng họ luôn vui mừng khi nghe tin được ăn miễn phí.
Ứng Hiểu Vi hiểu rõ bọn họ, nhưng cô vẫn có chút xấu hổ.
Trương Thiên Dương và Ứng Hiểu Vi trở lại văn phòng, đi thẳng tới phòng khách.
Đối mặt với giường, Ứng Hiểu Vi ngẩn ra.

“Anh?”
Trương Thiên Dương nói.

“Chẳng phải em nói muốn ngủ sao?”
Ứng Hiểu Vi chỉ muốn bứt sạch tóc của mình.
Trương Thiên Dương nằm trên giường rồi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.

“Đến đây và ngủ với anh một lúc.”
Trương Thiên Dương gác tay lên trán.


Ứng Hiểu Vi nghiến răng, miễn cưỡng nằm xuống cạnh anh.
Trương Thiên Dương nắm tay cô, như thể anh thực sự muốn nghỉ ngơi.
Điều này khiến lòng Ứng Hiểu Vi từ từ thả lỏng.
‘Ăn rồi ngủ, đây là cuộc sống của một con lợn mà?’ Ứng Hiểu Vi vừa nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy buồn ngủ.
“Hiểu Vi, anh cần một cô vợ nhỏ ngốc nghếch.” Khi Ứng Hiểu Vi đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng như mơ của Trương Thiên Dương.
Ứng Hiểu Vi chợt tỉnh.

Cô quay đầu nhìn Trương Thiên Dương không nhúc nhích, tự hỏi mình có nghe nhầm không.
“Tại sao?” Cô ngập ngừng hỏi.
Trương Thiên Dương không phát ra tiếng.
‘Chắc anh ấy đang mơ.

Có phải anh ấy đang nói chuyện trong giấc ngủ của mình không? Ngủ mà cũng nói chuyện được à?’ Ứng Hiểu Vi khẽ thở dài.
“Tôi bị mù, cưới một người vợ ngốc nghếch thì người khác mới yên tâm về mình.” Trương Thiên Dương lại lầm bầm, nhưng Ứng Hiểu Vi đã nghe thấy từng chữ anh nói.
Cô không dám cử động.

Cô nhắm mắt lại và giả vờ như đang ngủ.

Trương Thiên Dương đã phát hiện ra điều gì đó chăng? Ý của anh là gì?
Ứng Hiểu Vi biết hoàn cảnh của Trương gia không tốt, một đám anh em chú bác xúm vào tranh gia tài.

Cô hoàn toàn hiểu ý của Trương Thiên Dương, nhưng đồng thời cũng không hiểu cho lắm.
Anh đang mơ, hay anh đang nói chuyện với cô? Anh có phát hiện ra rằng cô đang giả vờ là một con ngốc không?
Ứng Hiểu Vi xem lại hành động mấy ngày qua của mình.

Với kinh nghiệm giả ngốc nhiều năm của cô, chắc chắn không có vấn đề gì xảy ra.
Ngay cả bữa tối hôm nay, cho dù cô có chút mất kiểm soát, cũng không thấy anh phản ứng gì.

 
Chương 95: Chương 95


Trương Thiên Dương không thể phát hiện ra.

Hay ở trong hoàn cảnh không có ai, anh mới tiết lộ cảm xúc thật của mình?
Ứng Hiểu Vi không biết mình đã ngủ say từ lúc nào.
Khi cô tỉnh dậy, ánh sáng trong phòng đã mờ đi.

Cô bàng hoàng nhận ra mình đã ngủ cả buổi chiều.
Trương Thiên Dương không có ở đó.

Cô thậm chí không biết anh đã rời đi từ khi nào.
Cô đứng dậy và mở nhẹ cửa.

Không có ai trong văn phòng của Trương Thiên Dương, nhưng đèn vẫn sáng.
Ứng Hiểu Vi bước ra khỏi phòng chờ, đi một vòng quanh phòng làm việc của Trương Thiên Dương.

Khi nhìn thấy túi xách trên ghế sô pha, cô chợt nhớ ra thẻ và điện thoại anh đã đưa cho mình.

Cô không khỏi ngây ngất lần nữa.
Cô lấy điện thoại ra.

Người liên lạc duy nhất trên điện thoại là Trương Thiên Dương.

Có một tin nhắn của anh.
“Anh có việc cần phải lo.

Hãy nhắn cho anh biết khi em thức dậy.


Anh sẽ nhờ người đưa em về nhà.

Tối mai, em hãy đi cùng anh đến nhà chú Hai để dự tiệc tối.

Ngoan nhé.”
Ứng Hiểu Vi lập tức đáp.

“Anh, em dậy rồi.”
Ngay lập tức, một thư ký đẩy cửa bước vào.

“Thưa cô, tài xế đang đợi ở tầng dưới.”
“Được.” Ứng Hiểu Vi cầm lấy túi xách đi theo cô thư ký ra ngoài.
Điện thoại reo.

Đó là Trương Thiên Dương.
Có một nụ cười yếu ớt trong giọng nói của anh.

“Anh có một số việc cần giải quyết.

Em hãy về nhà một mình.

Em chỉ có thể về nhà, không được đi những nơi khác.

Trời đã tối rồi đó.”
“Em biết rồi mà.


Em sẽ đợi anh ở nhà.” Ứng Hiểu Vi ngoan ngoãn trả lời.
Đầu óc cô vẫn đang nghĩ về những lời Trương Thiên Dương đã nói với cô trước khi ngủ.

Cô không khỏi cảm thấy thương cảm cho anh.
Sau một đêm ngon giấc, đầu óc minh mẫn và cô đi đến quyết định.
Sự thật cô muốn tìm là ở gia đình họ Trương.

Vị trí của Trương Thiên Dương trong nhà không tốt, vì vậy anh là đồng minh của cô, và anh thực sự tốt với cô.

Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nếu Trương Thiên Dương cần một người vợ ngớ ngẩn để “trang trí” và chơi một trò chơi thì điều đó thật tuyệt.

Cô hoàn toàn có thể làm được.
Về chuyện xảy ra lúc sáng, hẳn là do Trương Thiên Dương mộng du hoặc là ảo giác của chính cô.

Đó hẳn là một giấc mơ, một điều gì đó đã không thực sự xảy ra.
‘Đừng nghĩ, đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa.

Được rồi, quên nó đi: Ứng Hiểu Vi vui vẻ lên xe về nhà.
Điện thoại của cô đã chứa đầy những bức ảnh do bốn người trợ lý gửi.

Tất cả đều là những món cô đã ăn hôm nay.
Thu Thu nói với cô rằng thật đáng tiếc khi Trương Thiên Dương đã kết hôn với một người đẹp nhưng chỉ số IQ có vấn đề.

Thật là xấu hổ nhưng cô ấy khá dễ thương.
Ứng Hiểu Vi cảm thấy rất an tâm khi nghe mấy lời này.
Ý định ban đầu của cô khi chơi trò giả ngốc là muốn sống tốt trong gia đình họ Bùi.

Cô không muốn những người bên ngoài Bùi gia nghĩ rằng cô là một kẻ ngốc.
Tuy nhiên, nếu không ai có thể nhìn ra vấn đề của cô, điều đó có nghĩa là kỹ năng diễn xuất của cô vẫn ở mức khá.

Nếu ngày mai cô đến nhà họ Trương làm cảnh, tiếng tăm ngớ ngẩn của cô có lẽ sẽ lan rộng.

 
Chương 96: Chương 96


Gia đình họ Bùi đã giấu cô vì nghĩ rằng cô chỉ khiến họ xấu hổ.

Gia đình họ Trương sẽ không như vậy.

Họ ước rằng cả thế giới đều biết rằng vợ của Trương Thiên Dương là một kẻ ngốc.

Điều này thậm chí sẽ là một đòn giáng mạnh vào Trương Thiên Dương.
Một người quá thông minh, một người là kẻ ngốc.

Ai có thể không biết rằng đây là hiệu ứng mà Trương Thiên Dương muốn? Đôi khi, thể hiện sự yếu đuối là để tiết kiệm năng lượng và chờ đợi bước đi tiếp theo.
Trương Thiên Hàn dường như không phải là đối thủ của Trương Thiên Dương.

Hôm nay, Trương Thiên Dương đã dùng Bùi Ngọc Tuyết dạy cho Trương Thiên Hàn vài chiêu.

Mặc dù nó sẽ không hiệu quả, nhưng ít nhất nó sẽ để cho Trương Thiên Hàn phải chịu đựng một mất mát tiềm ẩn.
Với chỉ số thông minh của mình, liệu anh có thể phù hợp với Trương Thiên Dương không? Vì vậy, người mà nhà họ Trương sẽ thực sự đọ sức với Trương Thiên Dương nhất định không phải là Trương Thiên Hàn.
Gia đình Trương Thiên Phúc luôn tỏ ra phô trương, theo kiểu phú quý sinh lễ nghĩa.

Họ ở trong khu biệt thự đắt nhất thành phố.
Diện tích của biệt thự gần như gấp đôi biệt thự cũ – nơi mà Trương Thiên Dương đang sống, các vật dụng vô cùng xa hoa.
Đáng lẽ hôm nay là đại tiệc gia đình, nhưng vẫn có rất nhiều bạn bè thân thiết của cháu trai thứ hai nhà họ Trương.

Họ đều là những người nổi tiếng trên mạng xã hội.
Ứng Hiểu Vi bước xuống xe, ngoan ngoãn nắm tay Trương Thiên Dương.


Cô nhìn căn biệt thự, nói nhẹ nhàng.

“Thiên Dương, ở đây to quá.

Nó giống như một lâu đài.”
Trương Thiên Dương mỉm cười.

“Em có thích lâu đài không?”
Ứng Hiểu Vi lắc đầu.

“Em sẽ bị lạc mất.

Nhà của chúng ta vẫn là tốt nhất.”
Trương Thiên Dương mỉm cười nắm tay ca.
Quản gia ở cửa nhanh chóng đi lên chào hỏi.

“Thiếu gia, cậu tới rồi.”
Nụ cười của Trương Thiên Dương đã biến mất từ lúc nào.

Anh nói một cách bình tính.

“Bác Long, đây là vợ tôi.”
Bác Long nhanh chóng mỉm cười xin lỗi.

“Xin chào thiếu phu nhân.


Tôi xin lỗi vì sự thiếu tôn trọng của tôi.

Mời vào.


Ứng Hiểu Vi không ngờ rằng cuộc so tài đã bắt đầu từ đây.
Ứng Hiểu Vi nhẹ nhàng nhắc nhở Trương Thiên Dương về bước đi và cảnh vật hai bên.

Họ trông rất thân mật và hạnh phúc.
Trương Thiên Hàn bước tới và chào hỏi.
“Chào anh hai và chị dâu.” Ánh mắt của anh rơi vào người Ứng Hiểu Vi.
Hôm nay Ứng Hiểu Vi mặc một bộ váy màu xanh nước biển rất đơn giản và tao nhã.

Mái tóc ngắn xinh xắn và lối trang điểm nhẹ giúp cô nổi bật bên cạnh Trương Thiên Dương.

Cô trông trẻ trung và tinh tế.
Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua bị gài bẫy vô cớ, Trương Thiên Hàn không khỏi tự hỏi, cô gái này thật sự ngốc hay là chỉ giả vờ?
Ứng Hiểu Vi cười ngọt ngào nhìn Trương Thiên Hàn.

“Nhị thiếu gia, em gái tôi đâu? Cô ấy ổn chứ?”
Trương Thiên Hàn hơi thở ngừng lại.

“Chị dâu không biết chuyện của chính em gái của cô sao? Hai chị em thân nhau lắm mà.

Chị không gọi điện hỏi thăm cô ấy à?”
Ứng Hiểu Vi lè lưỡi.

“Tôi đã đi ăn tối với Thiên Dương ngày hôm qua và có một khoảng thời gian vui vẻ.

Tôi chỉ nghĩ đến cô ấy khi nhìn thấy cậu hôm nay.”
Trương Thiên Hàn nhất thời không nói nên lời.

 
Chương 97: Chương 97


“Chú Hai ở đâu?” Trương Thiên Dương hỏi.
Trương Thiên Hàn không còn cách nào khác đành tạm thời chuyển đề tài theo câu hỏi Trương Thiên Dương.

Anh nói.

“Trong phòng VIP ở sảnh phụ, ông đang nói chuyện với một vài lãnh đạo thành phố.”
Giọng điệu của Trương Thiên Hàn đầy kiêu ngạo và tự mãn.
“Tôi sẽ đến và chào chú ấy.” Trương Thiên Dương nói.
“Em sẽ đi cùng anh.” Trương Thiên Hàn nói.
Ứng Hiểu Vi nắm cánh tay Trương Thiên Dương, theo sau anh.
Trương Thiên Hàn nói.

“Chị dâu, mẹ tôi, mấy người cô và một vài thím đều ở trong sảnh.

Chị có muốn tôi đưa chị đến đó chung vui với họ không?”
Ứng Hiểu Vi đứng nép vào người Trương Thiên Dương hơn, nghiêng đầu nói: ‘Không muốn.

Tôi muốn ở với Thiên Dương.

Tôi là đôi mắt của anh ấy.”
Trương Thiên Dương nhẹ nhàng nói: “Để Hiểu Vi đi theo tôi.


Tôi không thấy thoải mái khi không có cô ấy bên cạnh”
Trương Thiên Hàn nhìn vào đôi mắt không †ập trung của Trương Thiên Dương, bình Tĩnh nói: “Anh hai và chị dâu thực sự rất yêu thương nhau.”
Trương Thiên Dương nhìn Trương Thiên Hàn.

Tuy nhiên, ánh nhìn của anh bị phân tán và không có sự đe dọa nào.

Giọng anh cũng rất bình tĩnh.

“Đúng vậy, cô ấy thậm chí không bận tâm rằng tôi bị mù.

Cô ấy thậm chí còn muốn trở thành đôi mắt của †ôi.

Sự chân thành này đủ khiến tôi cảm động.”
Anh tiến lên một bước.

Ứng Hiểu Vi liếc nhìn Trương Thiên Hàn và đỡ Trương Thiên Dương khi họ đi về phía trước.
Trương Thiên Hàn không khỏi nắm chặt tay, đi theo sau.
Trương Thiên Phúc đang trò chuyện sôi nổi với một vài quan chức chính quyền thành phố thì Trương Thiên Hàn đẩy cửa vào và nói nhỏ vào tai ông vài câu.
Trương Thiên Phúc cười nói.

“Thiên Dương ở đây à? Mau cho cậu ấy vào.

Chúng ta sẽ cùng nhau trò chuyện.”

Trương Thiên Hàn gật rồi đi ra mở cửa.
Ai đó cất tiếng.

“Chủ tịch Trương, Thiên Hàn là một thanh niên rất tốt.

Cậu ấy có ngoại hình đẹp và tôi nghe nói rằng cậu ấy cũng rất có năng lực.

Tôi nghĩ nhà họ Trương có nhiều nhân tài như vậy, chắc chắn tương lai của tập đoàn Trương thị sẽ xán lạn.”
Một người khác đáp lại.

“Đúng vậy, gia đình họ Trương rất giỏi trong việc nuôi dưỡng thế hệ tương lai.”
Trương Thiên Dương và Ứng Hiểu Vi chậm rãi đi vào.
“Này, Thiên Dương, ở đây.

Chú ở đây.” Giọng của Trương Thiên Phúc rất lớn.

Giọng nói của ông như nhắc nhở mọi người rằng Trương Thiên Dương bị mù.
Lỗ tai Ứng Hiểu Vi ù đi, sắc mặt tái nhợt.

Cô đã từng nghe giọng nói này trước đây.
Ngón tay đang đỡ cánh tay của Trương Thiên Dương không khỏi siết chặt.
Trương Thiên Dương hơi nghiêng đầu.
“Này, Thiên Dương, đây có phải là người vợ mà ông của con đã cưới cho con không?” Trương Thiên Phúc cười lớn.
Trương Thiên Dương cúi đầu.

“Chú hai.”
Ứng Hiểu Vi cũng nhanh chóng làm theo, cô cúi đầu.

“Chú hai.”

 
Chương 98: Chương 98


“Tốt.

Cô bé khá xinh đấy.’ Giọng của Trương Thiên Phúc vang lên đầy vui sướng.
Một người nào đó ngay lập tức lên tiếng.
“Nhà họ Trương quả thực may mắn, con trai con dâu, cháu trai cháu dâu đều mặt mũi xinh xắn.”
Trương Thiên Phúc gật đầu đồng ý.

“Điều đó rất có ý nghĩa.

Thiên Dương là một thanh niên rất tài hoa.”
Trương Thiên Dương yên lặng lắng nghe và không nói bất cứ điều gì.
Đột nhiên, có người hỏi.

“Cô gái trẻ này từ đâu đến? Sao cô ấy trông quen vậy?”
Câu hỏi này nhắm thẳng vào Ứng Hiểu Vi.
Ứng Hiểu Vi sững sờ.

Cô nhìn về phía nơi phát ra âm thanh và thấy một người đàn ông trung niên hơi mập đang nhìn cô với đôi mắt sáng.

Mặc dù dáng người hơi mập, nhưng tư thế của ông ta lại rất thẳng, rất khác với phong thái thường ngày của Trương Thiên Phúc và những người khác.
Trong lòng Ứng Hiểu Vi không khỏi xốn xang.
Trương Thiên Dương đã trả lời.

“Vợ tôi là con gái của Bùi Khánh Húng từ tập đoàn Bùi thị.”
Người đàn ông trung niên đã hiểu.

“Thì ra là con gái của Bùi Khánh Hùng.”
Trương Thiên Dương gật đầu.

Có người bên cạnh bật cười.

“Tôi nghe vợ tôi kể rằng Bùi tiểu thư rất hiền lành và đoan trang.

Cô ấy tốt bụng và đức hạnh.

Thiên Dương rất may mắn.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trương Thiên Hàn bật cười.

“Chú Lý, chú nhầm rồi.

Chị dâu tôi không phải là Bùi tiểu thư tốt bụng và đạo đức như vậy.

Ông tôi ban đầu đề nghị cưới Bùi tiểu thư cho anh trai tôi vì ông cũng thích danh tiếng tốt của cô ấy.

Ai biết rằng người mà anh ấy kết hôn cuối cùng lại là con gái nuôi của nhà họ Bùi.

Không liên quan gì đến Bùi tiểu thư.

Tuy nhiên, cuối cùng thì anh trai tôi cũng chịu đựng được.

May mắn thay, tuy chị dâu tôi không được thông minh cho lắm nhưng lại là một hoa hậu.”
Ánh mắt Trương Thiên Hàn đầy ác ý và giễu cợt nhìn chằm chằm vào Ứng Hiểu Vi.
Ứng Hiểu Vi không khỏi thở dài trong lòng.

Quả nhiên, thà xúc phạm một quý ông còn hơn là một kẻ xấu xa.
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Ứng Hiểu Vi, ánh mắt của người đàn ông trung niên tràn đầy nghỉ vấn.
Trương Thiên Phúc cũng có vẻ bị sốc.


“Thiên Dương, có đúng không? Bùi Khánh Hùng dám lừa à? Ông ta nghĩ rằng †ất cả các thành viên trong gia đình họ Trương đều ngu ngốc hết sao? Sao ông ta dám bắt nạt nhà họ Trương? Cô gái, tất cả các cô chú ở đây sẽ đứng ra bênh vực cho con.
Ứng Hiểu Vi sợ tới mức lùi lại một bước, trốn sau lưng Trương Thiên Dương.

Cô sắp khóc.

“Anh ơi, họ dữ quá.”
Trương Thiên Dương nhanh chóng võ vỗ †ay cô.

“Hiểu Vi, đừng sợ.

Có anh đây.”
Mọi người đều sững sờ.

Cô gái này thực sự xinh đẹp.

Thật xấu hổ khi cô là một kẻ ngốc với vẻ ngoài như vậy.
Người đàn ông trung niên hỏi.

“Con gái nuôi của Bùi Khánh Hùng? Vậy cô tên gì?”
Ứng Hiểu Vi nhìn ông ta mà hoảng sợ, miệng lắp bắp.

“Hiểu… Hiểu Vi… tôi tên là Hiểu Vi.

Tôi… tôi không ngu ngốc.

Tôi rất biết nghe lời.

Tôi là một cô gái tốt.”
Đồng tử của Ứng Hiểu Vi co rút khi cô nhìn thấy người đàn ông trung niên.
Có người phàn nàn.

“Thiên Dương, kêu Bùi Khánh Hùng qua đây.

Chúng tôi sẽ bảo vệ công lý cho cô ấy.

Sao ông ta có thể nói dối cậu như thế này? Dù cậu có mù thì ông †a cũng không thể dùng đứa con gái ngốc nghếch để lừa cậu, đúng không? Đây là một sự xúc phạm.”
“Hiểu Vi không phải là một kẻ ngốc.” Giọng nói trong trẻo của Trương Thiên Dương át đi mọi cuộc thảo luận.

 
Chương 99: Chương 99


Mọi người đều ngừng nói và nhìn Trương Thiên Dương.
Anh từ sau lưng kéo Ứng Hiểu Vi ra.

“Hiểu Vi là vợ hợp pháp của tôi.

Ông nội ban đầu muốn tôi kết hôn với Bùi Ngọc Tuyết nhưng cô ta không thích tôi vì tôi bị mù.

Mặt khác, Hiểu Vi sẵn sàng dành cả đời cho một người mù như tôi, để làm đôi mắt của tôi.

Tôi bây giờ là một nửa tàn tật.

Với một người vợ như thế này, chồng còn đòi hỏi gì hơn nữa.”
Trương Thiên Dương nói rất chậm và rõ ràng.

Thái độ của anh rất bình tĩnh, kể cả việc thừa nhận rằng anh là một kẻ tàn tật.
Ứng Hiểu Vi trong lòng không khỏi đau xót.

Cô không muốn nghe Trương Thiên Dương tự hạ thấp mình xuống như thế này.
Cô rụt rè nói.

‘Người mà em gái tôi thích là nhị thiếu gia.

Cô ấy muốn kết hôn với nhị thiếu gia.

Hôm qua nhị thiếu gia còn đưa em gái tôi đến bệnh viện.”
Lời nói của cô như một quả lựu đạn ném vào giữa đám đông.

Nó khiến mọi người hoang mang.
“Cô đang nói cái quái gì vậy hả?” Trương Thiên Hàn tức giận.

“Không đúng sao? Hôm qua cậu đã đưa em gái tôi rời khỏi nhà tôi mà.

Ngay cả Luân Hy cũng nhìn thấy.” Ứng Hiểu Vi lo lắng đến mức mặt đỏ bừng.

Cô sợ người khác không tin mình.
Bởi vì cô ngốc, lời nói của cô rất đáng tin.
Kẻ ngốc thì không biết nói dối.
Trò hề này là do một câu nói của Trương Thiên Hàn.

Trong trường hợp đó, lý do tại sao anh lại đưa ra chủ đề này rất hấp dẫn này.
Biểu cảm của Trương Thiên Phúc vô cùng xấu xí.

Ông không thể mắng Ứng Hiểu Vị, vì vậy ông chỉ có thể nổi giận với Trương Thiên Hàn.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Trương Thiên Hàn lo lắng nói.

“Ba, hoàn toàn không phải như vậy.

Hôm qua, con đến mời anh hai và chị dâu đến đây dự tiệc, sau đó tình cờ gặp được Ngọc Tuyết.

Cô ấy không được khỏe và ngất xỉu, vì vậy con phải đưa cô ấy đến bệnh viện.
Chuyện chỉ có vậy thôi.”
Trương Thiên Phúc nhìn con trai mình và vẻ mặt dịu đi.

“Con là một người đàn ông tốt.

Tất nhiên, trong trường hợp đó con phải ra tay rồi vì Thiên Dương không thể nhìn thấy.”
Ý của ông là Trương Thiên Hàn chỉ đang giúp đỡ Trương Thiên Dương.
Ứng Hiểu Vi nghiêm mặt nói.


“Chú Phúc, không phải như vậy.

Nhị thiếu gia nói rằng em gái con rất có đạo đức, rất đẹp.

Cậu ấy không ngừng khen ngợi em ấy vì cậu ấy thích em ấy.

Luân Hy cũng có mặt ở đó.

Anh ấy không thích em gái con.

Sau khi nói vài câu với em ấy, em gái con tức giận đến ngất xỉu.

Nhị thiếu gia tranh cãi với Luân Hy một lúc rồi nhanh chóng đưa em gái con đến bệnh viện.” Cô quay sang Trương Thiên Hàn.” Nhị thiếu gia, nếu cậu thích một cô gái như Ngọc Tuyết thì cứ thừa nhận đi, giống như việc Thiên Dương thích tôi vậy, anh ấy sẽ nói thẳng ra.

Cậu ngại gì chứ.”
Trương Thiên Hàn sắp ngất đi vì tức giận với cô gái ngốc nghếch mà mồm mép lanh lợi này.
Anh chỉ vào Ứng Hiểu Vi giận dữ nói.

‘Câm miệng cho tôi.”
Sắc mặt Trương Thiên Dương tối sầm lại.

“Thiên Hàn! Hiểu Vi là chị dâu của cậu.

Tôi còn chưa chết, không đến lượt cậu bắt nạt cô ấy.”
Hai anh em họ đối mặt với nhau, nhìn chằm chằm vào nhau.

Ánh mắt ai cũng đầy lạnh lão.
Những người bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, nhanh chóng rời đi để lại gia đình họ tự giải quyết với nhau.
Trương Thiên Phúc trừng mắt nhìn con trai mình.

“Thiên Hàn, anh họ của con nói đúng.

Chỉ cần cậu ấy thừa nhận thì cô ấy chính là chị dâu của con.

Cô ấy là con dâu cả của nhà họ Trương.

Còn về việc cô ấy có ngốc hay không thì con là ai mà bình luận.”

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom