Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 141: 141: "Đừng Khóc"


1 Năm Sau

Ở một đất nước mới lạ mọi việc sinh hoạt điều không dễ dàng gì, đến khoảng hơn nữa năm sau khi đến đây Định Ngôn mới có thể tạm thời ổn định được tất cả mọi việc. Công việc mỗi ngày của anh vẫn cứ là một đường thẳng tấp từ viện nghiên cứu về bệnh viện rồi trở về căn nhà mà anh đang thuê ở.

Có một công việc tốt và khá ổn định vậy nên anh đủ tiền để sinh hoạt và lo tiền viện phí cho cô. Có thể sẽ vất vả một chút nhưng không sao cả, chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai Niên Ái sẽ tỉnh lại anh luôn cảm thấy mọi thứ bản thân bỏ ra điều xứng đáng.

Buổi Trưa, Trong Bệnh Viện.

Tranh thủ một chút thời gian nghỉ trưa Định Ngôn đến bệnh viện chăm sóc cô một lát, anh cẩn thận tỉ mỉ từng chút lau tay cho Niên Ái. Cô thì vẫn vậy, nằm bất động trên giường bệnh không chút phản ứng gì.

Tay lau người cho cô, miệng thì không ngừng nói chuyện:"Chúng ta đến đây cũng được một năm rồi đấy."

Định Ngôn:"Thời gian trôi nhanh quá em ha."

Định Ngôn dừng lại động tác, cười nhẹ một cái:"Em ngủ cũng hơn 3 năm rồi."

Anh tiếp tục công việc của mình:"Em định ngủ cả đời như vậy à?"

Lau đến từng kẽ chân của cô sạch sẽ, Định Ngôn để chiếc khăn sang một bên nhìn ra cửa sổ.

Định Ngôn:"Đông lại đến rồi, nhưng em nói xem thời tiết ở đây có phải rất kì lạ hay không?"

Định Ngôn:"Rõ ràng là mùa đông nhưng nắng lại rất đẹp, không giống như chỗ của chúng ta, mỗi lần đông đến điều chẳng thấy Mặt Trời."

Định Ngôn xoay đầu nhìn cô, miệng vẫn giữ mãi một nét cười ôn hòa:"Cô gái, anh nhớ lúc trước em rất thích Mặt Trời."

Định Ngôn:"Nhất là Mặt Trời vào mùa đông, em còn không mau tỉnh lại là không kịp để thấy nữa đâu."

Đúng lúc anh dứt lời, điện thoại trong túi quần liền vang lên. Định Ngôn thu lại tầm mắt dán kên người cô, anh chầm chậm lấy điện thoại ra, hiện trên màn hình là Quang Vỹ gọi đến.

Định Ngôn ấn vào nút nghe rồi đưa lên tai:[Alo]

Quang Vỹ đầu dây bên kia phấn khích:[Alo người anh em]

Quang Vỹ:[Bên đó thế nào rồi, vẫn tốt chứ?]

Định Ngôn cười ra một tiếng, anh ngồi xuống ghế thông báo tình hình:[Tốt lắm.]

Quang Vỹ hỏi tiếp:[Chị tao thế nào rồi?]

Định Ngôn:[Vẫn vậy thôi]

Quang Vỹ:[Cũng được một năm rồi, chẳng lẽ mày định như thế cả đời à?]

Định Ngôn:[Biết sao được, là tao yêu cô ấy mà]

Quang Vỹ thở ra:[Haizzz, thôi tùy mày]

Định Ngôn:[Ừm, mà gọi cho tao chỉ hỏi thế thôi à?]

Quang Vỹ sực nhớ ra:[À, suýt nữa thì quên chuyện chính]

Ngữ điệu giọng nói có phần vui vẻ, Quang Vỹ nói:[Tháng sau người anh em này của mày sẽ kết hôn đấy.]

Định Ngôn ngạc nhiên:[Thật sao?, tin được không đó]

Quang Vỹ:[Đương nhiên rồi, tao gạt mày làm gì?]

Định Ngôn cười cợt:[Tao còn tưởng phải đợi cả đời Mai Châu mới đồng ý lấy mày đấy chứ?]

Quang Vỹ hung hăng lẫn tự luyến:[Này này, người anh em, tao đây cũng phải là hàng mỹ nam đấy nhé.]

Quang Vỹ:[Cô ấy dám không chịu gả sao?]

Định Ngôn kể tội:[Vậy mà ai đó phải cầu hôn tận 4 lần người ta mới đồng ý]

Định Ngôn:[Người anh em à, nói khoát thì phải nói cho chính xác vào.]

Quang Vỹ:[Rồi rồi rồi, tao thua mày là được chứ gì.]

Định Ngôn:[Tự giác vậy là tốt.]

Quang Vỹ cằn nhằn:[Định Ngôn, mày nói chuyện không thể nhường nhịn người khác mootjj chút được sao?]

Quang Vỹ:[Cần gì bắt bẻ nhau đến thế]

Định Ngôn phì cười:[Được, đợi sau này tao trở thành anh họ mày rồi nhất định sẽ cẩn thận nhường nhịn mày.].

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

2. Hôn Nhân Lừa Gạt

3. Hôn Luyến [ABO]

4. Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực

=====================================

Những câu móc mỉa của anh khiến cho Quang Vỹ  tức chết:[Còn khuya tao mới gọi mày là anh.]

Định Ngôn:[Vậy thì chắc cũng sắp khuya rồi đấy.]

Quang Vỹ bó tay chịu thua:[Thôi được rồi, không nói cái này nữa, tháng sau có sắp xếp được thì quay về chung vui với vợ chồng tao.]

Định Ngôn:[Ừm, biết rồi.]

Quang Vỹ:[Cúp đây]

Định Ngôn:[Tạm biệt]

Quang Vỹ:[Tạm biệt]

Nói rồi, Quang Vỹ tắt máy trước, tiếng tút tút túy vang lên được 2 3 hồi anh mới đưa điện thoại xuống tắt máy. Nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, Định Ngôn nhìn cô, cười tươi lên một cái.

Định Ngôn:"Quang Vỹ vừa gọi cho anh, nói rằng tháng sau cậu ta sẽ kết hôn với Mai Châu."

Định Ngôn:"Cậu ta bảo anh cố gắng sắp xếp trở về chung vui cùng với cậu ta."

Định Ngôn:"Nếu lúc đó em cũng tỉnh lại thì tốt biết mấy nhỉ?"

Nhìn ra bầu trời, Định Ngôn lại nói:"Tháng sau đã là mùa xuân rồi, kết hôn rất tốt em nói có đúng không?"

Bên ngoài cửa sổ, tán cây xanh che ngang, từng giọt nắng xuyên qua tán lá lọt vào khe hở. Những chuyện không vui trước kia cũng đã dần quên sạch đi, nhưng người hiện tại lại chưa trở lại. Nói không lo lắng chính là lừa gạt, nói là lo lắng thì cũng không đến nổi quá lo lắng, chỉ là mong muốn vào một mùa xuân, có trời nắng ấm, có hoa đua nở, có thành phố nhộn nhịp, cũng có người ở bên.

4 Tuần Sau.

Lại thêm một năm nữa trôi qua, đầu tháng giêng dù ở nơi đâu không khí cũng dường như rất ấm áp, làn không khí mang theo cái ấm thơm đặt trưng mà không mùa nào có được.

Chỉ còn 2 nữa thôi sẽ đến hôn lễ của Quang Vỹ. Định Ngôn anh không lo lắng gì cả, anh đã tính trước tất cả mọi việc, nếu như Niên Ái thật sự không tỉnh lại thì anh sẽ đi một mình vậy.

Chờ đợi Niên Ái bao lâu nay, hi vọng của anh vốn đã không còn như thuở ban đầu, đối với anh hiện tại Niên Ái sao cũng được. Tỉnh lại cũng được, không tỉnh lại cũng chẳng sao, vì trong lòng anh cô mãi mãi là thiếu nữ năm nào cười lên một cái tỏa sáng như ánh Mặt Trời giữa trời đông, mãi mãi không thay đổi.

Buổi Tối

Như mọi ngày, vẫn ở chỗ đó, ngồi trong phòng bệnh mà nhìn cô. Ngày mai anh phải bay về nước chắc có lẽ sau 2 ngày nữa mới trở lại, thú thật anh rất muốn mang cô đi cùng nhưng với tình trạng hiện tại việc di chuyển một quãng đường xa sẽ không tốt cho cô vậy nên anh đành miễn cưỡng để cô ở lại cho các y tá bác sĩ chăm sóc.

Các y tá bác sĩ ở đây ai cũng rất tốt, luôn giúp anh chú ý chăm sóc cho cô. Có thể Định Ngôn sẽ không biết, ở sau lưng anh bọn họ rất ngưỡng mộ Niên Ái vì tình cảm mà anh dành cho cô. Mỗi ngày nhìn thấy anh chạy từ viện nghiên cứu đến bệnh viện về nhà rồi lại vào bệnh viện khiến cho bọn họ vốn ngưỡng mộ lại thêm ngưỡng mộ. Trong suốt một năm cô nằm tại đây, không đêm nào là anh bỏ rơi cô, không ngày nào là không đến chăm sóc cô. Tình yêu của anh có lẽ sớm đã vượt qua giới hạn của mọi thứ.

Tay vẫn nắm chặt tay cô không buông, đồng hồ đã điểm 9 giờ tối. Ngày mai 10 giờ là anh sẽ lên máy bay, tuy có chút không nở nhưng rồi cũng phải rời đi mà thôi. Chỉ là 2 ngày, sau 2 ngày anh sẽ trở lại.

Định Ngôn thì thầm:"Ngày mai là anh về nước rồi."

Định Ngôn:"Nhất định sẽ chụp nhiều ảnh đẹp cho em xem."

Định Ngôn:"Có chịu không?"

Vẫn như mọi lần, đáp lại anh chỉ có khoảng không im lặng.

Không sao cả, vì anh đã quen rồi nên không còn cảm giác hụt hẫng như lúc đầu nữa.

Gục đầu xuống giường, đôi tay vẫn không buông tay cô ra. Có lẽ trong suốt ngần ấy năm qua những chuyện mà anh nói đã quá nhiều rồi nhưng xem ra cô cũng chẳng nghe thấy gì cả.

Mỗi ngày nhìn cô ngày một hao mòn đi mà anh lại chẳng có cách nào cả, tự thấy bản thân vô dụng rất nhiều, anh không cách nào bày tiết ra, cứ luôn giữ trong lòng khiến cho nỗi buồn cất sâu ngày càng lớn thêm.

Những giọt nước mắt rơi xuống tay Niên Ái, từng giọt từng giọt được tạo thành và rồi điều đặng rơi xuống. Không biết từ lúc nào thần thức đã trở lại, đôi mi chậm chạp cử động rồi hé mở ra. Những chuyển động nhỏ này Định Ngôn điều không thấy được.

Cố gắng đảo mắt nhìn xuống, người con trai gục vào tay mình, đôi vai run run, nước mắt được đôi tay bị anh giữ chặt cảm nhận rất rõ ràng. Cố gắng một chút, Niên Ái đưa tay còn lại nhẹ nhàng đặt xuống đầu anh như an ủi.

Niên Ái Khó khăn mở miệng, nói 2 từ:"Đừng Khóc."
 
Chương 142: 142: Cảm ơn em


30 Phút Sau

Các y bác sĩ đang thực hiện kiểm tra toàn thân cho Niên Ái, hiện tại cô đã có thể ngồi dậy được. Định Ngôn đứng bên một góc nhìn chăm chăm vào người cô bằng một ánh mắt thất thần, đến tận bây giờ anh vẫn không thể tin được Niên Ái đã tỉnh lại hoàn toàn và ngồi trước mắt anh.

Bác sĩ hỏi cô một vài câu, Niên Ái rất rành rọt trả lời. Tin được không, người này vào 30 phút trước vẫn nằm bất động trên giường bệnh mà giờ đây cô đã có thể cười, có thể nói một cách khỏe mạnh.

Thực hiện xong các kiểm tra cụ thể, một vị bác sĩ xoay sang nói với anh:"Chúc mừng người nhà, tình hình hồi phục của bệnh nhân rất tốt."

Định Ngôn mỉm cười nhìn vị bác sĩ kia, anh gật đầu một cái:"Cảm ơn bác sĩ."

Dặn dò thêm một vài điều cần thiết rồi tất cả các y tá bác sĩ nhanh chóng ra ngoài trả lại không gian cho 2 người. Khi cánh cửa phòng bệnh khép lại, Định Ngôn chầm chậm đưa mắt nhìn sang Niên Ái.

Cô không có phản ứng gì cả cũng không né tránh mà nhìn lại anh. Bầu không khí đột nhiên ngưng động khoảng một vài giây, anh cứ đứng đó nhìn cô khiến cho Niên Ái cảm thấy có chút không thoải mái.

Niên Ái bất mãn lên tiếng:"Anh...nhìn em thế làm gì?"

Giọng nói quen thuộc, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt long lanh, đôi môi tựa cánh hoa anh đào. Mọi thứ đã được chắc chắn trong lòng, đây không phải là mơ, đây là sự thật, một sự thật mà có lẽ khi nằm mơ anh cũng chưa từng mơ được giấc mơ tốt đẹp thế này.

Định Ngôn bước nhanh đến chỗ Niên Ái, anh dang đôi tay ra rất gọn ôm cô vào lòng. Tiếng tim nằm trong lòng ngực anh đập lên từng hồi rất rõ ràng được cô nghe thấy. Ôm cô thật chặt trong lòng, như thể sợ rằng nếu bỏ tay ra một lần nữa cô sẽ vĩnh viễn không thể trở lại.

Hiểu được cảm giác lúc này của anh, Niên Ái đáp lại cái ôm này, cô đưa tay choàng ngược qua sau lưng Định Ngôn, vỗ nhẹ nhàng:"Sao thế? chẳng phải em đã tỉnh rồi sao?"

Định Ngôn thì thầm vào tai cô:"Niên Ái em nghe cho rõ đây."

Định Ngôn hít một hơi thật sâu rồi nhè nhẹ thở ra:"Anh thật sự muốn bên cạnh em cả đời này."

Định Ngôn:"Hứa với anh..."

Định Ngôn:"Cho dù là kết thúc tốt hay xấu đi chăng nữa."

Định Ngôn:"Thì em cũng đừng biến mất khỏi thể giới của anh."

Dụi mặt vào hõm cổ của Niên Ái, anh như run lên, từng tiếng nức nở ngày càng rõ ràng:"Làm ơn"

Anh không sợ gì cả, anh chỉ sợ nếu một ngày cô thật sự biến mất thì anh phải làm sao đây. Người con trai có thể khóc nấc lên thành tiếng chỉ vì không muốn mất đi người con gái mà anh ấy yêu nhất trên đời này còn có giọt nước mắt nào quý giá hơn.

Nhẹ nhàng ôm anh, Niên Ái không thể tả hết được cảm xúc trong lòng cô lúc này, hỏi cô có hạnh phúc không? tất nhiên là hạnh phúc, hỏi cô có mãn nguyện không? đương nhiên là mãn nguyện vô cùng.

Còn gì đẹp hơn một tình yêu mà 2 người dùng cả sinh mạng để yêu nhau, còn gì đáng trân trọng hơn khi cả 2 điều sợ mất đi đối phương như nhau. Tình yêu vốn đã đẹp, hai người toàn tâm toàn ý yêu nhau lại càng đẹp hơn, sẽ chẳng ai đong đếm được tình yêu, cũng như không thể so đo được ai sẽ yêu ai nhiều hơn khi đã thật sự thuộc về nhau.

Niên Ái mỉm cười:"Được, em nhất định sẽ không biến mất."

Niên Ái lập lại một lần nữa:"Nhất định sẽ không biến mất."

Khi thật sự yêu thương một ai đó, ta sẽ tự động sinh ra cảm giác sợ phải mất đi. Con người thật sự rất kì lạ, có những việc rõ ràng bản thân đã suy nghĩ đắn đo rất lâu cũng không thể quyết định nhưng có những chuyện vừa nghe đến là quyết định ngay.

Có thể ban đầu cô đã rất giận, thật sự rất giận vì việc anh đã che giấu cô một số chuyện, nhưng thời gian đã trôi qua rất lâu, sự trừng phạt đối với anh cũng đã quá đủ rồi. Lúc đầu có đắn đo không muốn nói ra để rồi thời gian lại kéo dài từ năm này đến năm nọ, hiện tại điều cô muốn nói nhất chính là...

Niên Ái:"Em tha thứ cho anh, không giận anh nữa."

Định Ngôn ngạc nhiên, anh nhẹ đẩy Niên Ái ra, nhìn vào mắt cô:"Em nói sao?"

Niên Ái:"Dù hôn mê nhưng em vẫn nghe thấy những lời mà anh nói."

Niên Ái:"Những chuyện trong quá khứ em điều không còn giận anh nữa."

Định Ngôn như không tin vào tai mình, anh muốn khẳng định lại thêm một lần:"Em nghe hết sao?"

Niên Ái:"Ừm, nghe hết, tất cả điều nghe hết."

Niên Ái lườm anh:"Anh còn gọi em là đồ lười biếng."

Niên Ái:"Em nghe, nhớ hết đấy nhé"

Định Ngôn ngẫm nghĩ:"Anh gọi em lười biếng lúc nào nhỉ?"

Niên Ái:"Anh tự mà suy nghĩ đi."

Đúng thật ban đầu anh không nhớ đã gọi cô lười biếng khi nào nhưng nghĩ một lúc cuối cùng cũng đã hiểu mọi chuyện.

Niên Ái tò mò:"Sao? vẫn không nhớ ra à?"

Định Ngôn phì cười:"Nhớ, nhớ ra rồi"

Định Ngôn:"Nhưng mà hình như lúc đó anh không phải gọi em là Đồ Lười Biếng."

Định Ngôn áp sát mặt với cô:"Mà là Cô Dâu Lười Biếng."

Đã rất lâu không nhìn kĩ cái nhan sắc này của anh đúng thật ra có phần trưởng thành ra không ít, thân hình thì có chút gầy hơn nhưng gương mặt anh tuấn ấy mãi mãi cũng không tìm ra được điểm thay đổi nào.

Tai Niên Ái đỏ lên, mặt ửng hồng, nhịp tim tăng lên nhiều lần, Niên Ái thật sự không hiểu nổi bản thân dù đã tiếp xúc thân mật với anh rất nhiều lần nhưng khi anh có hành động quá mực thì cơ thể vẫn phản ứng vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nổi đối phương luôn có thể nhìn ra được.

Niên Ái cố ý xoay mặt sang chỗ khác né tránh anh, cô cười gượng:"a..aha..ha.. vậy chắc là em nhớ nhầm rồi."

Anh vươn tay lên đặt nhẹ xuống càm cô rồi kéo sang:"Em né gì chứ?"

Niên Ái phủ nhận:"Em đâu có né"

Định Ngôn cẩn thận dò xét:"Thật sự không né?"

Niên Ái ánh mắt hồn nhiên:"Thật sự không có"

Tay từ càm di chuyển lên má, anh véo má cô một cái cử chỉ vừa bạo dạn vừa cưng chiều:"Ngày mai chúng ta cùng nhau về nước đi."

Đột nhiên anh lại véo má cô khiến cho Niên Ái có chút bất mãn, nhưng khi anh đề cập đến việc về nước Niên Ái vô cùng phấn khích:"Em cũng có thể về sao?"

Đáy mắt hiện lên nét dịu dàng:"Tình trạng sức khỏe của em đã hồi phục rất tốt, ngày mai bay về dự lễ cưới của Quang Vỹ mà Mai Châu chắc chắn là không thành vẫn đề gì."

Niên Ái vui vẻ ra mặt:"Vậy thì tốt quá, cứ nghĩ sẽ không được về cơ chứ"

Lại ôm cô một cái vào lòng, Định Ngôn:"Anh vui lắm."

Định Ngôn:"Vui vì em đã tỉnh lại."

Định Ngôn:"Cảm ơn em, cảm ơn em đã tỉnh lại."

Một câu nói, nhiều ý nghĩa. Cảm ơn em đã tỉnh lại, cảm ơn em đã đánh thức được niềm vui trong anh tỉnh lại, cảm ơn em lại đến và lại khiến cho cuộc đời anh trở nên tươi đẹp trở lại.
 
Chương 143: 143: Đoàn tụ


Ngày Hôm Sau.

Vì muốn tạo bất ngờ cho tất cả mọi người nên hai người họ đã quyết định không thông báo việc Niên Ái đã tỉnh lại. Trên chuyến bay về nước ngày hôm nay, Niên Ái không ngừng nôn nao, háo hức và chờ đợi.

Tại Lễ Cưới.

Người vào người ra nhộn nhịp không thôi, lần này phải nói là Quang Vỹ và Mai Châu đã rất đầu tư. Anh và cô đứng từ cửa nhìn vào đã thấy được một quy mô không hề nhỏ, đám cưới được làm ở một nhà hàng sang trọng, bên trong được trang hoàn bởi những thứ lấp lánh lộng lẫy.

Bước vào trong thêm được vài bước, vì người qua người lại rất đông nên chẳng ai nhận ra hai người họ đang tiến vào trong. Định Ngôn đột nhiên dừng lại, anh đưa tay lên, tư thế như muốn cô khoát tay anh để đi sâu vào trong. Hiểu được chử chỉ kia, Niên Ái vui vẻ đưa tay lên khoát lấy tay anh.

Hôm nay anh mặc một bộ vest màu đen lịch lãm, phối lên mình một cái caravat màu xanh đậm trông rất sang trọng. Còn Niên Ái, cô diện một cái váy dài qua gối tay phồng màu xanh hợp tông màu với cái caravat của anh. Niên Ái không cao lắm, khi mang đôi giày cao gót 7cm vào cũng chỉ cao hơn càm của anh một chút mà thôi.

Nhưng điều này không làm cho người khác nhìn vào có cảm giác khập khiễng mà ngược lại trông hai người họ rất đẹp đôi là đằng khác. Thời gian họ đến đã gần sát với giờ chuẩn bị làm lễ của cô dâu và chú rể nên mọi sự chú ý vốn không dồn lên người họ. Vả lại đây là tiệc cưới của Quang Vỹ và Mai Châu, bạn bè của hai người ấy vốn dĩ Định Ngôn và Niên Ái cũng không hề biết một ai.

Lựa được một chỗ ngồi hợp lý, hai người họ ngồi xuống cạnh nhau nhìn lên kháng đài. Một bầu không khí xinh đẹp thơ mộng khi cô dâu từ cửa tiến vào. Có thể nói từ khi quen biết Mai Châu đến giờ đây là lần đầu tiên Niên Ái cảm thấy Mai Châu đẹp đến vậy. Quang Vỹ từ phía xa đi đến đón lấy cô dâu của mình từ tay của người ba, và cũng có thể nói đây là lần đầu tiên Niên Ái cảm thấy Quang Vỹ nghiêm túc đến thế.

Họ cùng nhau, tay trong tay tiến vào trung tâm sân lễ, cùng nhau cắt bánh kem, mở rượu sâm panh rồi cùng nhau nhận được tất cả các lời chúc phúc đến từ mọi người. Thời gian e là đã ngưng đọng lại trong ánh mắt hạnh phúc của Mai Châu, cô gái này tuổi xuân cũng vất vả cực khổ không kém gì cô, nhìn thấy người bạn tốt nhất của mình đắm chìm trong hạnh phúc mĩ mãn sau bao nhiêu cố gắng mà cô không khỏi xúc động.

Nước mắt từ trong mí trào ra, từ từ thôi, rồi ai cũng sẽ tìm được một hạnh phúc cho riêng mình.  Vừa định dùng tay lau đi giọt nước mắt còn chưa kịp rơi xuống, một bàn tay cạnh bên chìa ra, trên tay là một vài miếng khăn giấy.

Vì âm thanh có chút ồn ào sợ cô không nghe rõ, anh lại gần thì thầm vào tai cô:"Đừng để trôi lớp trang điểm."

Niên Ái nhận lấy khăn giấy từ anh, Định Ngôn lúc nào cũng như thế chu đáo tỉ mỉ luôn quan tâm đến cô. Nhìn anh một cái, giọt nước mắt trên mí đã biến mất không chút dấu tích. Gương mặt dù đã trang điểm nhưng vẫn còn nét nhợt nhạt vì hôn mê quá lâu.

Anh cẩn thận gắp cho cô một chút thức ăn ít dầu mỡ an toàn với thể trạng hiện tại của cô, rồi lại thì thầm nói với cô:"Đừng ăn những thứ lung tung, em vừa tỉnh lại vẫn còn rất yếu chú ý một chút."

Niên Ái vui vẻ:"Em biết rồi."

Đưa thức ăn từ trong bát vào miệng, cảm giác thức ăn đã lâu không nếm lại thật sự rất nhớ cái hương vị thế này. Niên Ái không để ý xung quanh nữa, tập trung ăn uống trước đã những chuyện khác lúc sau rồi hẵng nói vậy.

Khoảng chừng vài phút sau đó, hình ảnh một cô gái quen mặt đang cặm cụi ăn uống đã bị bắt gặp. Từ trên sân lễ nhìn xuống, Mai Châu nhìn thấy dáng người nhỏ bé của cô mà không khỏi phấn khích. Mặc nguyên một chiếc đầm lộng lẫy, Mai Châu không ngại mà trực tiếp kéo váy lên chạy đến chỗ Niên Ái.

Rất nhanh đã đến nơi, chiếc váy có chút nặng nề khiến cho Mai Châu thở ra vài cái, gương mặt không giấu nổi vui mừng ôm lấy Niên Ái, đột nhiên òa khóc:"Huhu Tiểu Ái Ái cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi."

Trận náo loạn của Mai Châu khiến cho cả buổi lễ xôn xao, Niên Ái vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc Mai Châu ôm Niên Ái thì trên tay cô một tay là cầm đũa, một tay là cầm bát.

Tiếng khóc ngày càng vang dội hơn, Niên Ái cố gắng đặt bát đũa xuống bàn rồi ôm lại Mai Châu. Cô khẽ vỗ lưng cô nàng trong lòng:"Được rồi được rồi, cậu đừng khóc nữa, tớ chẳng phải cũng tỉnh rồi sao? là chuyện vui mà, sao cậu lại khóc chứ?"

Mai Châu ôm chặt cô không buông:"Cậu làm sao mà hiểu được, tớ là vui đến phát khóc chứ không phải buồn mà khóc."

Mai Châu:"Cậu có biết tớ nhớ cậu lắm không?"

Mai Châu:"Tỉnh lại cũng không về làm phù dâu cho tớ."

Mai Châu:"Cậu đúng thật là cái đồ đáng ghét."

Niên Ái cố dỗ dành:"Tớ chỉ vừa mới tỉnh lại vào tối hôm qua thôi, thể lực còn yếu lắm không làm phì dâu nổi cho cậu đâu."

Niên Ái nói đến đây Mai Châu mới sực nhớ ra Niên Ái chỉ mới vừa tỉnh lại mà cô lại nhảy nhào vào ôm Niên Ái. Mai Châu đẩy Niên Ái ra, lo lắng hỏi han:"Cậu...cậu không sao chứ?"

Mai Châu:"Tớ có làm cậu đau không?"

Niên Ái lắc đầu:"Không có."

Mai Châu cẩn thận kiểm tra:"Không có thật sao?"

Niên Ái:"Không có mà."

Nhờ Mai Châu buông cô ra Niên Ái mới có thể chú ý đến mọi thứ xung quanh thêm một lần nữa. Lực chú ý lúc này va vào người của Quang Vỹ, anh chàng cao to đứng một phía nhìn vợ và chị gái của mình mắt long lanh lên. Nhân lúc vợ vừa bỏ chị ra là lao đến ôm lấy.

Quang Vỹ cũng chẳng thua kém gì Mai Châu, ngược lại còn quá khích hơn mấy phần:"Chị yêu, chị tỉnh lại rồi."

Nghe đến hai từ Chị Yêu, Niên Ái chỉ hận không thể đập cái đầu thằng em trai này xuống đất cho rồi. Trước mặt bao nhiêu người lại có thể thốt lên một cái câu cảm lạnh như thế thì ngoài Quang Vỹ ra cũng chẳng ai dám làm.

Trong lòng âm thầm gào thét, Niên Ái cô đến ăn mừng tiệc cưới chứ không phải đến để giữ trẻ, ai đó làm ơn có thể tách cái đám trẻ này ra khỏi người cô có được không?. Đánh mắt cầu cứu nhìn sang Định Ngôn, anh đưa tay ra hiệu bó tay.

Trời không cứu, đất không cứu, bạn trai cũng không cứu thì cô chỉ còn cách tự mình cứu mình. Không giống như Mai Châu dỗ dành lúc nảy, Niên Ái mạnh tay đẩy Quang Vỹ ra.

Niên Ái lạnh nhạt:"Mày bao nhiêu tuổi rồi, có vợ đến nơi còn kêu chị là chị yêu."

Niên Ái:"Không thấy cảm lạnh hả?."

Ánh mắt như bị tổn thương, Quang Vỹ nói:"Cảm lạnh gì chứ, em thấy gọi như vậy mới thể hiện được tình cảm chị em chúng ta."

Niên Ái nhỏ giọng:"Chị xin mày đấy, mày có thể gọi chị bằng cái gì bình thường hơn không?"

Quang Vỹ bĩu môi phản biện:"Không thể."

Nhìn mãi cũng không biết Mai Châu thích thằng em họ này của cô ở chỗ nào. Tướng tá mặt mũi cũng chỉ tạm được, tính cách thì cứ như trẻ con không chịu lớn, nhưng chắc có lẽ vì hai người họ là giống nhau nên ở bên cạnh nhau có cảm giác rất vui vẻ.

Đám ồn ào kinh động mọi người cũng được lắng xuống, cả nhà Niên Ái lúc bấy giờ mới xuất hiện. Bà Lệ Chi đứng phía sau từ lâu đã rưng rưng:"Niên Ái, con quay về rồi."

Nghe thấy tiếng mẹ, Niên Ái xoay người lại, người đàn ông và người phụ nữ trung niên mái tóc nay đã chen chúc một vài sợi bạc, nét nhăn cũng nhiều hơn trước đây. Niên Ái cô chỉ đơn giản là ngủ một giấc tỉnh lại vậy mà tất cả lại thay đổi nhiều đến thế này.

Sãi từng bước chân dài, cô ôm lấy mẹ mình, vươn tay ra một chút, cô cũng đã ôm được lấy ba, giọng run lên vì xúc cảm không kiềm nén nổi:"Ba mẹ, con về rồi."
 
Chương 144


Trên đời còn khung cảnh nào đẹp hơn khung cảnh cả nhà đoàn tụ, con người dù cho đi xa đến đâu đến cuối cùng vẫn phải trở về nhà. Nằm trong vòng tay của ba mẹ, cảm giác an toàn sung sướng không thể tả được này khiến cho Niên Ái không khỏi nức nở thành tiếng.

Những chuyện đau khổ rồi đã qua, một tương lai tươi sáng tốt đẹp vẫn đang chờ cô ở phía trước.

10 Tháng Sau.

Mùa đông, những con đường ở Hà Xuyến trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Sau khi trở về, Niên Ái quyết định sẽ lại đến Hà Xuyến làm việc. Điều cô không ngờ nhất là nhà sách của cô đã được hoàn thành thi công, mặc dù trong suốt quá trình xây dựng là Định Ngôn giám sát nhưng mọi thiết kế bên trong điều rất hợp ý Niên Ái.

Vào khoảng giữa tháng 5, Niên Ái đã quyết định mở cửa khai trương lấy tên nhà sách là Cẩm Ái Hiên, sở dĩ có cái tên này vì cô muốn bản thân giống như một viên đá cẩm thạch, có một giá trị đắt đỏ riêng, xinh đẹp riêng mà cứng rắn tiếng.

Lúc đầu, việc Niên Ái tỉnh lại và thành công mở được nhà sách đầu tiên đã gây được một tiếng vang lớn trong thế giới của những độc giả yêu mến sách và những nhà văn khác. Công việc ở nhà sách cũng mang đến một thu nhập không ngờ đối với Niên Ái. Công việc, cuộc sống đã dần dần trở lại như ban đầu, đi vào nề nếp yên ổn.

Buổi chiều, Sau khi tan làm Niên Ái sãi bướ ra khỏi cánh cửa công ty, mắt đảo quanh mấy nhịp đã thấy xe anh đậu trước từ đó. Niên Ái chạy bước nhỏ đến chỗ anh rồi nhanh chống mở cửa xe bước vào.

Không khí bên ngoài có lạnh hơn mọi năm, mặc dù đã mặc một lớp áo rất dày nhưng cái cảm giác lạnh lẽo ấy vẫn len lỏi vào trong khiến Niên Ái run rẩy.

Niên Ái nhìn anh:"Anh đến lâu chưa?"

Sự run rẩy ấy dù không lớn nhưng vẫn không qua khỏi được mắt của Định Ngôn. Anh vươn tay ra sau lấy một cái bình giữ nhiệt đưa cho cô.

Định Ngôn vừa khởi động xe, vừa nhàn nhã mà nói:"Không lâu lắm."

Định Ngôn:"Em cầm lấy, bên trong là một ít nước ấm, uống vào trước đừng để bị lạnh."

Nhận lấy đồ vật từ trong tay Định Ngôn, cô đưa lên miệng uống một ngụm, đúng thật cái lạnh bên ngoài đã có phần tản hết đi. Anh cho xe chạy đi, chiếc xe lăn chậm trên đường, khung cảnh phía bên ngoài lúc bây giờ là hoàng hôn, trời hoàng hôn giữa mùa đông mang một màu sắc rất đặc biệt.

Đặt chiếc bình giữ nhiệt trong tay sang một bên, Niên Ái lấy điện thoại từ trong túi ra tranh thủ xử lí và báo cáo một vài việc cần thiết. Có thể nói kinh tế cả hai người lúc này đã rất ổn định nhưng con người ai lại chê tiền cơ chứ? Vậy nên Định Ngôn lẫn Niên Ái điều cật lực làm việc một ngày 8 tiếng điều đặng không tính tăng ca.

Chiếc xe vẫn cứ thế mà lăng bánh, đích đến của hai người họ chính là nhà của Định Ngôn. Hôm nay bọn họ sẽ quyết định cùng nhau nấu lẩu, nguyên liệu tất cả anh đã ghé siêu mua trước và người đảm nhiệm vai trò nấu nướng sẽ là cô.

Vì tính tiện lợi cho công việc hai người họ vẫn không quyết định sống chung trong một mái nhà. Trong xe, thi thoảng cô sẽ ho lên mấy cái, tuy không phải là kiểu ho khan nhưng cũng khiến lực chú ý của anh đặt lên người cô.

Định Ngôn liếc mắt sang:"Em không sao chứ?"

Niên Ái cố gắng kết thúc tiếng ho của mình:"Khụ..khụ... chắc là gần đây thời tiết có chút lạnh lẽo nên sức khỏe có chút biến đổi."

Không quên nói thêm một vế:"Nhưng chắc không sao đâu, vì trước đây mỗi lần đến mùa đông em điều bị như vậy."

Định Ngôn lại bắt đầu cằn nhằn:"Như vậy cũng không được, hay là ngày mai cùng anh đến bệnh viện khám tổng quát xem."

Niên Ái từ chối:"Em thật sự không sao mà, nằm trong đó cũng mất mấy năm, bây giờ lại bảo em vào lại."

E dè, cô nói tiếp:"Thật lòng vẫn có chút sợ hãi."

Hiểu được tâm tình của cô, Định Ngôn cũng không muốn miễn cưỡng thêm. Anh thở dài một cái:"Haizzz, thôi được, tùy em."

Niên Ái mừng rỡ:"Tốt quá."

Định Ngôn trở về vẻ mặt nghiêm nghị:"Nhưng mà nếu còn kéo dài thì vẫn đến bệnh viện."

Niên Ái xịu mặt xuống một chút, gượng ép nói ra mấy lời:"Em biết rồi."

Dứt lời, Niên Ái khẽ liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Một trận tuyết không lớn đổ xuống, không khí lạnh lẽo càng được dâng lên cao, Niên Ái hiện tại không cảm thấy lạnh chỉ thấy phấn khích trong lòng. Cô ngước nhìn những bông tuyết nhỏ chầm chậm rơi xuống, sống ở Hà Xuyến bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên Niên Ái thấy mùa đông nơi đây có tuyết rơi.

Định Ngôn nhìn lướt qua cô một cái rồi lại tập trung nhìn đường:"Em thích mùa đông lắm à??"

Niên Ái xoay đầu một cái, nhìn anh:"Mùa đông rất thú vị không phải sao?"

Định Ngôn có chút nhăn mặt:"Anh không thích mùa đông lắm."

Niên Ái ngạc nhiên:"Sao thế?"

Định Ngôn:"Vì mùa đông khiến sức khỏe của em không tốt."

Anh chỉ đơn giản là sợ, sợ phải giống như lúc trước từng ngày mỏi mòn chờ đợi một cái chớp mắt của cô, một cái cử động của cô. Khoảng thời gian ấy, ngày cũng như đêm, đêm cũng như ngày, anh hoàn toàn không thấy được anh sáng.

Niên Ái lại nhìn ra bên ngoài, giọng êm dịu:"Anh còn nhớ lần anh gặp em ở trước cửa phòng thi không?"

Định Ngôn đáp:"Nhớ."

Định Ngôn:"Lần đó em vì chuyện cãi nhau với anh trai mà mặt đỏ vai run như sắp khóc đến nơi...."

Niên Ái ngắt ngang lời Định Ngôn:"Sau đó anh đi đến an ủi em, bảo rằng "Người thân trong gia đình cãi nhau là chuyện thường, ít hôm lại hòa cậu cũng đừng quá lo lắng""

Niên Ái:"Chắc lúc đó anh không biết, trước lúc anh xuất hiện em đã nghĩ mùa đông năm đó chính kà mùa đông lạnh lẽo nhất trong 10 năm qua."

Niên Ái:"Nhưng khi anh xuất hiện rồi, em lại cảm thấy mùa đông không còn lạnh nữa, mà lại rất ấm áp, ấm áp một cách rất đặt biệt."

Trong suốt quá trình đối đáp với anh, Niên Ái chỉ nhìn ra phía bên ngoài. Cô muốn nói về một số điều của mùa đông, một số chuyện mà cô chưa từng kể.

Niên Ái:"Em cũng không hiểu sao, mỗi lần đến mùa đông em lại có thêm rất nhiều dũng khí, đặt biệt là với việc nghĩ đến quan hệ của chúng ta."

Niên Ái:"Em đã từng rất nhiều lần từ bỏ anh, nhưng mỗi lần mùa đông đến em lại nhớ về chuyện năm đó."

Lúc này, cô mới xoay đầu nhìn thẳng vào anh:"Em thích mùa đông, vì mùa đông là nơi tình yêu trong em được bắt đầu, chỉ cần là đông đến, em lại có thêm thật nhiều dũng khí để nói yêu anh."

Một người có thể ghét một thứ hoặc có thể bất chấp mọi thứ để thích một thứ vì người mà mình yêu. Anh không thích mùa đông vì nó khiến sức khỏe của người mà anh yêu nhất không tốt, cô lại thích mùa đông vì nó chính là sức mạnh giúp cô yêu mãi một người không quên.

Trước những lời nói của Niên Ái, anh không biểu tình gì cả, một lúc sau mới phì cười một tiếng. Khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười, qua ánh đèn đường lại trở nên hoàn hảo, chất giọng khàn khàn mê hoặc nói mấy lời:"Anh hiểu rồi."

Anh Hiểu Rồi, hiểu em muốn gì rồi, hiểu anh nên làm gì rồi và hiểu được thời gian quan trọng thế nào rồi.

Chiếc xe láy thẳng vào hầm chứa xe của khu chung cư. Cùng nhau xuống xe, anh mang tất cả các túi thực phẩm vừa mua được ở siêu thị lên rồi sãi từng bước theo sau Niên Ái.

Đến được căn chung cư của anh, Niên Ái nhanh nhẹn đi vào bếp bắt đầu vào công cuộc sơ chế thức ăn. Tay nghề của cô chưa bao giờ là bị mai một, không lâu sau đó tất cả những thức ăn điều đã được bày biện lên bàn.

Khói bốc lên từng hồi nghi ngút khiến cho con người ta sinh ra cảm giác thèm muốn tự nhiên. Định Ngôn và Niên Ái ngồi đối mặt nhau bắt đầu ăn uống. Anh cẩn thận gắp ít thức ăn bỏ vào bát cho Niên Ái, không quên căng dặn.

Định Ngôn:"Ăn nhiều một chút, em vẫn còn ốm lắm."

Niên Ái vừa ăn vừa trả lời:"Em vẫn ăn đấy thôi, nhưng cơ địa không mập nổi em cũng không thể làm gì."

Định Ngôn:"Không mập thì cũng phải ăn nhiều, bổ sung dinh dưỡng như vậy mới khỏe mạnh."

Không muốn anh cứ cằn nhằn, Niên Ái đành miễn cưỡng thuận theo:"Được, được, được, nghe theo anh, nghe theo anh hết."

Tích cực ăn uống, được một lúc anh lại hỏi:"Gần đây công việc thế nào rồi? có nhiều lắm không?"

Niên Ái:"Tạm thời cũng ổn rồi, nhẹ nhàng hơn những tháng đầu rất nhiều."

Niên Ái:"Những công việc quan trọng điều được giải quyết ổn thỏa cả rồi."

Định Ngôn dừng ăn, anh buông đũa cầm lấy ly nước bên cạnh uống một ngụm, vẻ mặt thăm dò nhìn Niên Ái:"Vậy tuần sau chúng ta đến Mỹ du lịch một chuyến thư giãn có được không?"
 
Chương 145: 145: Disneyland


Có chút ngạc nhiên khi nghe thấy lời yêu cầu mà Định Ngôn vừa đưa ra, không phải lúc trước ở Mỹ một khoảng thời gian để chữa trị cho cô hay sao? vừa về nước chưa đến 1 năm lại muốn sang Mỹ du lịch?

Niên Ái đưa mắt nhìn anh, ẩn ý khó hiểu:"Sao lại muốn đi Mỹ? không phải lúc trước anh ở đó đến phát chán rồi sao?"

Định Ngôn không nhìn cô mà đưa mắt nhìn xuống bàn, cặp lông mi dài cũng theo cơ mà đưa xuống:"Lúc trước ở Mỹ cũng không đi đâu nhiều, gần đây lướt trên mạng thấy có một số điểm rất vui."

Định Ngôn:"Liền muốn cùng em đi đến đó thử một lần."

Anh nói cũng đúng, khi còn ở Mỹ là lúc Niên Ái hôn mê, một ngày 24 giờ anh ngoài ở viện nghiên cứu ra thì khoảng thời gian còn lại chủ yếu là đến bệnh viện chăm sóc cô, làm gì có thời gian mà ra ngoài đi đây đi đó ngắm cảnh vui chơi.

Niên Ái thỏa hiệp:"Được, vậy tuần sau chúng ta đi chơi."

1 Tuần Sau.

Chuyến bay hạ cánh vào lúc 11 giờ trưa, bọn người họ cùng nhau kéo vali rời khỏi sân bay. Không khí mùa đông ở Mỹ đặc biệt lạnh lẽo hơn ở trong nước rất nhiều, mặc dù đã có sự chuẩn bị nhưng Niên Ái vẫn cảm thấy cơ thể cứ run rẩy lên khi một cơn gió lạnh kéo qua.

Bắt một chiếc xe tacxi đi về hướng khách sạn mà anh đã đặt trước, may mắn là đã sống ở nơi đây một thời gian, đường xá trong mắt anh cũng không còn xa lạ giống như lúc ban đầu.

Đến khách sạn, Định Ngôn lấy thẻ phòng sau đó bọn họ cùng nhau đi lên. Tất cả các quá trình từ đặt vé máy bay, đặt khách sạn, thậm chí là việc sau khi đến Mỹ bọn họ sẽ đi đến nơi nào điều là do Định Ngôn giải quyết còn việc của cô chính là đi cùng anh mà thôi.

Đến phòng, vừa mở cửa bước vào Niên Ái đặt vali sang một bên rồi vươn vai một cái đi thẳng vào phòng tắm.

Trước khi đi không quên nói mấy câu với anh:"Em vào trong tắm trước đây."

Định Ngôn đi sau cô, lúc này mới bước vào khỏi cửa cận thận đóng lại:"Được."

Bọn họ đến đây không lâu, chỉ khoảng tầm 2 hôm là sẽ về nước vậy nên hành lý cũng rất nhẹ nhàng. Định Ngôn cẩn thận treo từng bộ quần áo của hai người vào tủ, không gian xung quanh yên tĩnh lạ thường, chú ý kĩ một chút sẽ chỉ nghe thấy tiếng nước chảy đều đều từ trong phòng tắm mà thôi.

Trong phòng tắm, Niên Ái ngâm mình trong một bồn tắm nước ấm lớn, mọi cơ quan trong cơ thể điều như được giản ra bội phần xua đi cái lạnh giá của thời tiết ngoài kia. Nhắm mắt lại, đầu óc miên man suy nghĩ về một vài chuyện không xác định trong quá khứ.

Lại đến đây thêm một lần nữa, nhưng lần này lại rất khác biệt. Lần này cô không phải chỉ là một cái xác, lần này cô là người thật, cô có hồn, cô có thể cử động, thật là một chuyện tốt đẹp.

Ngâm mình được khoảng hơn 20 phút Niên Ái mới đặt chân bước ra khỏi bồn tắm. Cô cẩn thận lau người rồi sau đó mặc vào chiếc áo choàng tắm được chuẩn bị sẵn ở trong khách sạn. Vì tóc còn rất ước nên trên đầu cô đội thêm một chiếc khăn bông, khi tất cả đã chỉnh tề Niên Ái mới mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.

Tay vẫn cố dùng chiếc khăn kia để lau tóc, nhìn xung quanh không thây anh đâu Niên Ái có chút lo lắng. Cô đi đến lấy điện thoại nhấn gọi cho anh, nhưng chiếc điện thoại vừa kết nối thì tiếng chuông của một chiếc điện thoại khác từ trong vali vang lên tiếng.

Biết anh không mang theo điện thoại, Niên Ái lại càng thêm lo lắng hơn, nghĩ thầm trong lòng không biết anh đi đâu mà lại không thèm mang theo điện thoại thế kia.

Niên Ái bỏ chiếc khăn trên đầu mình xuống dự định sẽ đi tìm, nhưng khi vừa bước chân đến cửa, tay nắm cửa còn chưa kịp chạm vào thì cánh cửa đã bật mở ra. Đập vào mắt cô là gương mặt của anh có chút phờ phạc, đôi môi hơi đỏ dường như mới ra ngoài.

Niên Ái hỏi:"Anh vừa đi đâu thế? đến điện thoại cũng không mang theo."

Định Ngôn bước vào trong rồi đóng cửa lại, anh vừa thay giày vừa trả lời cô:"Ra ngoài xử lí chút việc lặt vặt thôi."

Niên Ái xoay người đi ngước vào trong:"Ở bên đây mà anh cũng có việc à?"

Định Ngôn từ tốn đi theo sau cô, giải thích:"Lúc trước ở đây một thời gian, cũng quen biết được một số bạn bè lần này lại đến tranh thủ đi chào hỏi một chút."

Cô đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, ừ một tiếng rồi thôi, về chuyện bạn bè của anh Niên Ái xưa nay không hề quản tới vì đó là quyền riêng tư của nhau, Niên Ái cũng có những người bạn mà anh không biết, Định Ngôn cũng vậy là chuyện đương nhiên.

Lục tìm được chiếc máy sấy tóc, Niên Ái cẩn thận cắm điện rồi bắt đầu công việc sấy tóc của mình. Tiếng máy sấy điều đặng vang lên không được bao lâu đã bị một lực khác mạnh bạo giành lấy từ trong tay cô.

Định Ngôn dịu dàng, nhẫn nại:"Để anh giúp em."

Những lọn tóc đen dài óng ánh trượt trên đôi bàn tay của anh, Niên Ái giọng trong trẻo nói mấy câu khuyên nhủ:"Anh đi tắm cho ấm người trước đi, em tự làm cũng được mà."

Định Ngôn điềm nhiên:"Sấy tóc xong cho em anh sẽ đi tắm."

Niên Ái phản ứng:"Như vậy đâu có....."

Định Ngôn ngắt lời cô:"Ngoan, nghe lời một lát là xong ngay thôi."

Thuận theo ý anh, Niên Ái cũng không có phản ứng gì nữa, trước nay là thế những quyết định của anh đa phần sẽ không ai có thể thay đổi được nhưng mà anh không phải kiểu người ép buộc người khác một cách quá mức, dù là chỉ muốn làm theo ý mình nhưng lại không khiến cô cảm thấy khó chịu chút nào.

Khoảng 15 phút trôi qua, tóc của Niên Ái cũng đã khô, anh đi vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa cho bản thân mình. Họ cùng nhau thay đồ rồi ra ngoài dùng bữa trưa, những chuyện thoáng qua trong tầm mắt của bọn họ điều trở nên đẹp hơn khi cả hai tay trong tay đi dưới nền đất tuyết.

Có đôi khi cả hai chẳng nói gì cả, chỉ im lặng đi cùng nhau nhưng bất tri bất giác chẳng biết khi nào không khí lạnh xung quang cũng không còn cảm nhận được nữa.

Buổi tối, bọn họ cùng nhau đến một khu công viên ở gần đó để đi dạo. Nói là đi dạo nhưng người ở đây nhộn nhịp vô cùng, dù là trời đông nhưng cũng rất đông người qua lại. Ánh đèn đường tỏa sáng cả một vùng trời. Khung cảnh trước mắt đẹp như trong chuyện cổ tích thời xưa vậy, màu sắc lung linh mê hoặc lòng người.

Phấn khích tột độ hiện rõ trên mặt, Niên Ái không giấu nổi sự vui vẻ trong lòng mình, trước mắt cô đây chính là côn viên Disneyland trong truyền thuyết.

Ngẩn ngơ về vẻ đẹp của nơi này, Định Ngôn tiếng lên một bước gần lại cô, nói nhỏ vào tai Niên Ái:"Có thích không?"

Niên Ái xoay mặt nhìn anh, liên tục gật đầu:"Thích, thích lắm."

Lại nhìn về hướng phía trước:"Lúc trước em có nghe nói công viên Disneyland ở Mỹ đẹp như trong truyện vậy, lúc đầu có chút không tin được nhưng bây giờ xem ra còn đẹp hơn cả trong tranh nữa."

Định Ngôn đưa tay kéo lấy tay cô:"Thích như thế thì cùng nhau vào trong tham quan đi."

Bọn họ cùng nhau đi qua khắp nơi trong công viên, khu vui chơi này thật sự quá rộng, quá đẹp, đi đến đâu mọi thứ cứ như mở ra một chân trời mới vậy vô cùng sinh động. Về đêm, những tòa lâu đài nguy nga lộng lẫy thấp đèn sáng rực, vì là đầu đông, tuyết vẫn chưa rơi quá dày đặc nên khung cảnh càng trở nên tráng lệ hơn.

Đi một vòng lớn cuối cùng lại đến quảng trường chính của công viên, nơi đây người qua lại nói ít không ít, nói nhiều cũng không phải là quá nhiều chỉ là mật độ người ở nơi đây so với những nơi tham quan khác chắc có lẽ là ít hơn một chút.

Có lẽ vì sợ cô lạnh nên trên suốt quãng đường đi tay Định Ngôn cứ luôn nắm chặt lấy tay cô rồi đút vào túi áo của mình. Đi đến một điểm có thể xem như vắng người hơn một chút, anh đột nhiên dừng lại.

Điều này khiến Niên Ái lấy làm tò mò, cô hỏi:"Sao thế?"

Chạm chạp hơn ngày thường một chút, Niên Ái có thể nghe rõ một hơi hít thở dài của anh. Khoảng hơn 5s anh mới xoay người lại, đối diện với cô.

Định Ngôn:"Niên Ái anh có chuyện này muốn nói với em."
 
Chương 146: 146: Cầu Hôn (H)


Ánh mắt nghiêm túc cùng với thái độ thẳng thắn của anh khiến cho Niên Ái có chút căng thẳng theo. Niên Ái chậm chạp phản ứng, lời nói mang ngữ điệu gượng gạo:"Anh...anh nói đi."

Linh cảm từ tận đáy tim nói cho Niên Ái biết được chỉ ít phút nữa thôi sẽ có một điều gì đó sẽ diễn ra trước mắt cô.

Một thoáng do dự vụt lên trên đôi mắt của anh, tay vẫn cứ nắm chặt cô, không biết là anh đang suy nghĩ điều gì mà gương mặt đột nhiên lại toát lên vẻ trầm ngâm lạ thường.

Ngẫm nghĩ không lâu, cuối cùng cái vẻ quyết đoán mạnh bạo ấy không biết từ lúc nào đã quay trở lại. Từ trong túi áo còn lại, anh lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ màu xanh đậm, luyến tiếc buông tay Niên Ái ra, Định Ngôn hạ thân người, quỳ một chân xuống nền đất.

Anh nhẹ nhàng mở bật chiếc hộp trong tay, bên trong là một chiếc nhẫn hiện ra. Giọng nói ôn hòa, từng lời từng chữ rõ ràng cất lên:"Niên Ái đồng ý làm vợ anh nhé."

Sự bất ngờ khiến Niên Ái lui ngược về sau một bước, mặc dù đã nghĩ đến cái viễn cảnh này hàng trăm lần trong đầu nhưng cô vẫn không thể nghĩ được anh sẽ cầu hôn vào lúc này.

Chỗ đứng của cả hai có hơi khuất hơn so với những chỗ khác vậy nên việc anh quỳ xuống cầu hôn cô tạm thời vẫn chưa gây được sự chú ý của quá nhiều người. Ánh sáng lấp lánh chiếu lên gương mặt anh tuấn của Định Ngôn, anh đang quỳ, quỳ trước mặt người con gái mà anh yêu nhất trên cuộc đời này.

Nhìn vào nét mặt nghiêm túc của anh một lần, rồi lại nhìn vào chiếc nhẫn được đặt cẩn thận trên tay anh một lần nữa. Sự bất ngờ trong đáy mắt cô vẫn chưa tan đi, nhận ra được điều gì đó, cô đưa tay chỉ vào chiếc nhẫn.

Niên Ái:"Đây...đây không phải là nhẫn DR sao?"

Khóe môi nhuếch lên một cách nhẹ nhàng, Định Ngôn đang cười, cười một cách thanh dịu. Không ngờ cô lại tinh ý như thế, nhìn qua một lần đã có thể biết được đây là dòng nhẫn gì.

Định Ngôn nhìn cô, xác nhận lại:"Đúng vậy, là nhẫn DR."

Định Ngôn:"Lúc trưa là anh gạt em, anh không đi gặp bạn, mà là đi mua nhẫn, đi mua nhẫn cầu hôn em."

Nói về nhẫn DR không ai là không biết về ý nghĩa của nó, mỗi người đàn ông trên thế giới này điều chỉ có thể mua được 1 cặp nhẫn DR duy nhất trong cuộc đời này.

Trước sự bất ngờ của Niên Ái, Định Ngôn quyết định nói tiếp:"Nói ra thì có hơi sến súa."

Định Ngôn:"Nhưng gần đây anh có đọc được một vài câu tỏ tình trên mạng."

Định Ngôn:"Trong đó có 1 câu "Quốc gia không thể ly hôn là Ireland. Công viên mà bạn chỉ có thể đưa một cô gái đi trong đời là Disneyland. Chiếc nhẫn mà mỗi người đàn ông chỉ có thể mua một lần trong đời là nhẫn DR. Đột nhiên anh nghĩ tới một chuyện lãng mạn nhất chính là: Em đứng tại Disneyland, rồi anh đeo lên tay em chiếc nhẫn DR sau đó chúng mình dắt tay nhau tới Ireland kết hôn.""

Định Ngôn:"Lúc đầu anh đọc cảm thấy cũng bình thường, nhưng sau đó thì đúng có chút lãng mạng nên liền nghĩ đến em."

Định Ngôn:"Nếu như anh thật sự đưa em đến Disneyland, sau đó tự tay đeo cho em chiếc nhẫn DR, rồi chúng ta cùng nhau đến Ireland để kết hôn, anh tự hỏi có phải cả đời này chúng ta cũng sẽ sinh ly tử biệt mà có nhau không?"

Con ngươi đen nhánh đầy thâm tình chạm đến ánh mắt cô:"Niên Ái, chúng ta quen biết nhau từ thời niên thiếu cũng yêu nhau từ đó."

Định Ngôn:"Trãi qua nhiều chuyện như vậy, khó khăn có, thử thách có, vui có, buồn có, sinh tử cũng đã có, anh thật sự mong muốn cả quá khứ, cả hiện tại, cả tương lai điều có thể ở cạnh bên em."

Định Ngôn:"Niên Ái, cùng anh kết hôn có được không?."

Từng câu từng chữ mà anh nói điều khiến Niên Ái liên tưởng đến những việc trước kia, vào một cái thời niên thiếu đầy sự ngây thơ, cảm thấy trong lòng thích thì sẽ là thích, không có sự lo toan, cũng không có những khó khăn bên ngoài, họ đã thật lòng yêu nhau, mong muốn có nhau trong cuộc đời này.

Dù đã bỏ lỡ nhau bao nhiêu lần, nhưng lần này nắm chặt sẽ là mãi mãi không thay đổi. Anh nói rằng anh muốn cùng cô chung sống cả đời này, cô cũng như vậy, cô cũng muốn cùng anh đầu bạc răng long, mãi mãi không chia lìa. Vì anh chính là giấc mơ lớn nhất mà cả đời này cô không dám từ bỏ.

Cảm xúc dâng lên, những giọt nước mắt hạnh phúc từ trong khóe mắt đổ ra, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn rất nhiều lần. Những người ngoại quốc xung quanh đứng vây thành một vòng tròn mỏng, dường như cảm xúc đã lấn át đến độ Niên Ái không còn cảm thấy những việc xảy qua xung quanh mình nữa.

Đưa tay về phía anh, Niên Ái với gương mặt ửng đỏ lên, từ trong khóe miệng, chất giọng trong trẻo vốn có, thốt lên 3 từ:"Em Đồng Ý."

Sự hạnh phúc như vỡ òa tràn ngập trong trái tim anh, cầm lấy chiếc nhẫn, anh nhẹ nhàng đeo vào ngón tay thon thả của cô. Mọi người xung quanh tuy rằng không hiểu tiếng bản địa của 2 người nhưng nhìn thấy hành động của Định Ngôn cũng đã hiểu được kết quả.

Một tràn pháo tay thật lớn tràn ngập xung quanh hai người họ, Định Ngôn đứng lên kéo Niên Ái vào lòng ôm chầm lấy cô. Dựa vào lòng ngực của anh, Niên Ái có thể nghe thấy tiếng nhịp tim vang lên từng hồi, chắc có lẽ Định Ngôn đã rất căng thẳng, nhưng không sao cả, hiện tại mọi chuyện điều đã diễn ra theo cách mà anh nghĩ, và người con gái trong lòng anh, anh nguyện cả đời sẽ yêu thương cô ấy, mãi không thay đổi.

Khách Sạn.

Chiếc giường trắng bóc bị nhăn nhúm lại bởi những chuyển động của người nằm phía trên, có thể sự hưng phấn đã sớm được khơi nguồn trong buổi cầu hôn trước đó. Dù là không phải là lần đầu, nhưng nhìn thấy anh có chút mất kiểm soát cơ thể đến thế thì đúng là điều hiếm thấy với Niên Ái.

Bên ngoài là trời đông, tuyết vẫn đang rơi nhưng trong căn phòng lại không cảm thấy một chút lạnh lẽo nào ngược lại còn cảm thấy có chút nóng bức. Tiếng va chạm của hai thân thể vang lên ngày một rõ ràng, dưới ánh đèn mờ nhạt, ngũ quan anh tuấn của anh lần lượt xuất hiện trong đáy mắt của cô.

Hình ảnh người đàn ông nóng rực lửa tình không ngừng chiếm lấy người mình yêu, vừa nhẫn nhịn vừa bạo dạn khiến con người ta trở nên mê hoặc. Nhắm mắt lại, dòng nước mắt hạnh phúc còn động thừa dịp chảy ra một lần cạn kiệt.

Đưa tay lau đi giọt nước động trên mí mắt của cô, Định Ngôn hạ thấp thân mình áp chặt môi đến chiếm lấy môi cô. Chiếc lưỡi điêu luyện tách môi cô ra quét đến khoang miệng, nụ hôn ngày một càng sâu không thể kiểm soát nổi, cô không biết gì cả, chỉ mơ hồ phối hợp theo anh mà thôi.

Đến điểm cùng cực, Định Ngôn thì thầm vào tai cô, giọng nói trầm khàn đi vì d.ục vọng:"Hay là chúng ta cùng nhau có một đứa con có được không?."

Câu nói của anh khiến cho Niên Ái từ trong cơ mê muội choàng tỉnh.Người ta thường nói tình yêu, tình thương, sự nhẫn nhịn, lắng nghe là những điều cần thiết để tạo nên một cuộc hôn nhân bền vững. Niên Ái chẳng biết làm thế nào để có thể trở thành một người vợ, người mẹ tốt trong tương lai, vậy nên đứng trước lời đề nghị của anh, Niên Ái vẫn có chút sợ hãi.

Giọng nói yếu ớt của người phụ nữ, vang lên thể hiện sự do dự:"Nhưng em không chắc sẽ trở thành một người mẹ tốt..."

Sự dịu dàng đặt lên đầu bàn tay, Định Ngôn xoa đầu cô:"Không sao cả, anh cũng lần đầu làm ba, chúng ta cùng nhau học hỏi."

Định Ngôn:"Không ai sinh ra đã biết, chúng ta cũng thế, những chuyện trong tương lai cứ tin tưởng vào anh."

Định Ngôn:"Tin tưởng vào người đàn ông của em là được."
 
Chương 147: 147: Chuẩn Bị


Vẫn như mọi lần, sau khi kết thúc một trận hoan ái Định Ngôn sẽ thật kĩ lưỡng và tỉ mỉ mà vệ sinh sạch sẽ khắp người cho cô. Trong căn phòng, ánh đèn ngủ lờ mờ chiếu sáng, lòng ngực rắn rỏi của anh áp vào cánh lưng mong manh của cô.

Anh hạ thấp người, hôn vào đỉnh đầu Niên Ái một cách cưng chiều hết mực, có lẽ những chuyện đã qua khiến anh lại càng trân quý cô hơn bao giờ hết. Ôm chặt cô hơn vào lòng từ phía sau, Niên Ái cảm nhận được sự thỏa mãn từ nơi anh.

Chất giọng trầm khàn hơn so với mọi ngày, anh đưa sát cánh môi vào tai cô, cất giọng:"2 tháng sau chúng ta tổ chức hôn lễ được không?"

Dù tâm trí đã rất mệt mỏi, nhưng anh hỏi cô vẫn đáp:"Sao gấp thế?"

Cười một cái rồi nói:"Sợ em chạy mất."

Mắt không mở, miệng trả lời:"Em không dám."

Cắn nhẹ một cái vào tai Niên Ái, như đang đùa giỡn:"Không, em dám."

Không chịu nổi sự cợt nhả của anh, Niên Ái xoay người, tay cô luồn qua eo ôm lấy Định Ngôn, áp mặt vào ngực anh:"Tháng sau? có kịp không?"

Định Ngôn:"Em chỉ cần xuất hiện làm cô dâu thật xinh đẹp, những chuyện còn lại cứ giao cho anh là được."

Ngước mặt lên, từ từ hé mở mi mắt, cô nhìn anh nữa tin nữa ngờ:"Thật không đó?"

Chóp mũi của anh và của cô gần như chạm vào nhau, cái gương mặt này dù đã nhìn rất nhiều lần nhưng vẫn khiến tim cô đập nhanh, mặt ủng đỏ hết cả lên.

Định Ngôn cố tình hạ đầu xuống thấp thêm một chút để hai chóp mũi thật sự chạm vào nhau, ngữ điệu thách thức:"Muốn biết thật hay giả, em thử đi rồi sẽ thấy."

Thu hồi tầm mắt, Niên Ái trở về chỗ cũ, tiếp tục áp mặt vào ngực anh, mắt nhắm nghiền thỏa hiệp:"Được, em sẽ thử."

Giọng nói nhỏ đi hơn một tone cho vế sau:"Thử làm cô dâu của anh."

Anh biết không? có thể anh là người đơn giản nhất trong cuộc đời này mà cô từng gặp. Từ thuở thiếu niên cho đến khi trưởng thành chẳng mấy khi thấy được anh dùng những món đồ đắt đỏ nào, cũng không bao giờ thấy được cảnh tưởng giống như tổng tài trong tiểu thuyết mà cô hay đọc bằng lòng vung tiền như rác cho người mình yêu.

Nhưng thế thì đã sao? anh không có nhiều tiền, nhưng anh nguyện dùng tất cả những gì mà anh có để bảo vệ cô một đời chu toàn không lo không nghĩ. Có thể vài chục năm sau, khi chúng ta đã già đi, khi cô chẳng thể nhớ nổi những chuyện trong thời quá khứ, không thể nhớ nổi anh đã từng vì cô mà làm những gì, thậm chí đến cái tên của anh cô cũng sẽ quên mất. Nhưng cả đời này, cô mãi mãi cũng không thể nào quên cái ánh mắt dịu dàng mỗi lúc an ủi cô, cái cảm giác an toàn mà anh mang đến và cả cái hạnh phúc trong đời này của cô.

Thật may vì có anh, thật may vì anh đã xuất hiện, và thật may khi ta đã tìm thấy nhau.

2 Tháng Sau.

Trong hai tháng qua, đúng là giống như những gì mà anh nói Niên Ái hoàn toàn không động vào bất cứ thứ gì, cô chỉ toàn tâm toàn ý đợi ngày khoát lên mình chiếc váy cưới đặt biệt nhất để bước vào lễ đường mà thôi.

Lúc đầu khi trở về nước, hai người họ thông báo việc sẽ kết hôn trong 2 tháng tới cả hai bên gia đình điều rất bất ngờ nhưng không hề ngăn cản. Vì tất cả mọi người điều biết được cả hai đã phải trải qua những gì mới có thể đến được với nhau.

Hai người họ quyết định tổ chức hôn lễ ở Hà Xuyến và sau này cũng sẽ ở Hà Xuyến làm việc mà không trở về Nam Lĩnh. Vì đối với Niên Ái lẫn Định Ngôn, Hà Xuyến là nơi tương phùng, là nơi bắt đầu và nơi đây sẽ là nơi đáng để chứng kiến một cái kết mĩ mãn nhất.

Chỉ còn 8 tiếng nữa hôn lễ sẽ chính thức được diễn ra, tất cả mọi công đoạn chuẩn bị điều đã được hoàn thiện chỉnh chu hết sức có thể. Trong căn chung cư của Niên Ái, những người bạn phù dâu đã tề tựu đầy đủ, căn phòng trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Hạ Tâm Liên ngồi ở ngoài phòng khách cùng với hội chị em của mình, vừa cắn hạt dưa vừa buôn chuyện:"Tớ thật không ngờ, điều là cùng nhau có bạn trai chung một lúc, mà bây giờ cậu ấy đã kết hôn rồi còn tớ thì lại chia tay, đúng là xui xẻo."

Lương Mỹ Kiều vẫn là cái giọng bới móc người khác đó không hề thay đổi chút nào:"Bây giờ mới biết cậu xui xẻo sao? Từ năm nhất đại học gặp cậu, tớ đã biết rồi đấy."

Hạ Tâm Liên bất mãn:"Cậu giỏi vậy sao không đi làm thầy tướng số đi cần gì phải cực khổ học 4 năm đại học?."

Lương Mỹ Kiều bắt đầu khoa trương:"Nếu tớ mà đi làm thầy tướng số thật thì e là cả cái đất nước này không ai mở tiệm xem tướng được nữa đâu."

Tâm Liên tức đến đỏ mặt:"Cậu..."

Đường Tiểu Dân cười lớn lên một cái, không giản hòa còn châm thêm dầu vào lửa:"Hahaha, các cậu sao cứ như con nít thế? gặp nhau là gây chuyện, bao nhiêu tuổi đầu rồi, người bằng tuổi chúng ta cũng sắp lấy chồng rồi đấy các cậu còn ngồi ở đây cãi nhau được à."

Lương Mỹ Kiều liếc xéo Tiểu Dân, chất giọng khinh thường:"Làm như cậu không ế ấy?"

Tâm tình vui vẻ bị một câu của Mỹ Kiều hoàn toàn dập tắt, Tiểu Dân không phục:"Xì, tớ mà thèm quan tâm à."

DÀNH CHO BẠN

Cô gái ngèo Hà Nội bỏ vật này dưới gối! Chẳng ngờ hút tiền kì lạ!

Thêm...

545

136

182

Mỹ Kiều:"Ừ, thì đúng là ai kia không thèm quan tâm đâu, khóc từ năm nhất đại học đến bây giờ vẫn còn khóc đấy."

Mỹ Kiều:"Tâm Liên cậu nói có đúng không?"

Tâm Liên được dịp hùa theo Mỹ Kiều chọc tức Tiểu Dân:"Đúng, đúng, đúng Mỹ Kiều cậu nói câu này là đúng nhất."

Tiểu Dân tức giận, bức đến véo má Tâm Liên:"Bạch Liên Hoa bao nhiêu năm nay cái tính gió chiều nào xuôi chiều ấy của cậu xem ra cũng không đổi nhỉ?"

Cảm thấy gương mặt trở nên biến dạng, Tiểu Dân véo tới đâu Tâm Liên nhăn mặt tới đó:"Đau, đau, đau, đau, đau....."

Tâm Liên:"Tớ biết sai rồi, cậu đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân."

Tâm Liên:"Tha tớ, tha tớ."

Tâm Liên:"Gương mặt này vẫn còn chưa có bạn trai đâu, nếu bị cậu véo hư rồi tớ biết làm sao?."

Tiểu Dân bỏ tay ra:"Cậu biết vậy là tốt."

Tâm Liên xoa xoa mặt mình, miệng lẩm bẩm:"Ôi cái mặt đáng thương của mình..."

Lúc này, Mai Châu từ trong phòng bếp đi ra, trên tay là một đĩa dưa hấu lớn, cô lên giọng:"Nào mọi người, ăn dưa hấu thôi."

Sự chú ý tập trung lên người Mai Châu, 6 con mắt long lanh lên nhìn vào đĩa dưa hấu vừa được đặt xuống bàn.

Mỹ Kiều nhanh tay lấy được miếng dưa hấu đầu tiên cho vào miệng, vị dưa hấu ngọt thanh lan ra khắp cả khoang miệng, thanh mát ngọt ngào.

Mỹ Kiều:"Mai Châu, cậu đúng là tốt nhất."

Mai Châu ngại ngùng mỉm cười, Tâm Liên bên cạnh cũng vui tươi nói theo:"Đúng vậy, Mai Châu cậu chu đáo quá."

Tiểu Dân:"Đâu chỉ có chu đáo, còn xinh đẹp, giỏi giang nữa."

Mai Châu đỏ bừng mặt:"Thôi mà, đừng khen tớ nữa, ngại chết đi được."

Đám người họ cười phá lên huyên náo cả gian phòng khách, đúng thật lúc đầu mọi người chẳng ai biết ai nhưng vì có mối liên kết là Niên Ái, trong thời gian cô nằm viện bọn người họ thường xuyên thi nhau thăm bệnh thế là càng gặp càng thân, càng nói chuyện càng vừa ý vậy là chẳng biết từ khi nào trở thành một khối, chị em tốt buôn chuyện xuyên địa lý.

Được một lúc nói đủ chuyện trên đời, Tiểu Dân mới sực nhớ ra một điều hỏi Mai Châu:"À mà Niên Ái đâu? sao không thấy cậu ấy?."

Mai Châu vừa nói, vừa xoay đầu về hướng cửa phòng ngủ:"Còn ở đâu được nữa, đương nhiên là cùng chồng tương lai nấu cháo điện thoại rồi."
 
Chương 148: 148: Hôn lễ


Trong phòng ngủ, Niên Ái đứng ở bên ngoài ban công đứa đôi mắt ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, khung cảnh đêm nay không hiểu sao lại xinh đẹp đến vậy, khiến cho lòng người cũng phải rung động.

Trên tay cầm chiếc điện thoại không biết đã bao lâu rồi, bên loa cứ vang lên tiếng nói đều đều của anh cẩn thận dặn dò cô. Nói là dặn dò nhưng chuyện duy nhất anh dặn cô chính là đừng lo lắng vì tất cả đã có anh ở ngay bên cạnh.

Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, hơi thở trên nên cẩn trọng, bày tiếc cảm xúc trong lòng, Niên Ái nhẹ nhàng thốt lên từng chữ cắt ngang hàng tá những lời căn dặn của anh.

Niên Ái:[Em vui lắm.]

Như không kịp phản ứng với câu nói của cô, đầu dây bên kia im lặng khoảng vài giây rồi lại vang liên tiếng:[Anh cũng vậy.]

Xoay người trở lại, Niên Ái dựa lưng vào lang cang mắt hướng thẳng về phía chiếc bàn đặt bên cạnh giường ngủ, bên trên là giấy chứng nhận kết hôn mà cả hai vừa đi đăng kí vào tuần trước.

Nở một nụ cười trên môi, Niên Ái:[Cuối cùng chúng ta cũng kết hôn rồi.]

Phía bên đầu dây, anh cũng giống như cô, đứng ở bên ngoài ban công nhìn ra bầu trời:[Đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng kết hôn rồi.]

Niên Ái:[Cứ giống như đang nằm mơ vậy, như cảm giác này chân thực quá.]

Định Ngôn:[Không phải mơ, chúng ta đã thật sự là vợ chồng rồi.]

Vợ chồng, hai từ nói ra nhẹ tựa lông hồng, nhưng lại chất chứa rất nhiều cảm xúc, buồn vui, đau khổ, hạnh phúc.... tất cả bao nhiêu suy tính trong quá khứ chỉ để có thể đổi lấy một cái nắm tay đến trước cổng cục dân chính kí vào một tờ giấy xác nhận quan hệ trọn đời.

Đưa tay lên trên khoảng trời không vô tận, cô muốn dùng tay bắt lấy những vì sao trên cao kia để nói cho tất cả biết được rằng Tôi Lê Niên Ái, Tôi Đang Thật Sự Rất Hạnh Phúc.

Những chuyện trôi qua là những kỉ niệm êm đềm không thể dùng bất cứ thứ gì để đổi lấy, rồi ta sẽ phải yêu một người hết lòng hết dạ trong cuộc đời này, rồi ta sẽ phải lấy một người mà ta thật lòng tin tưởng. Muốn người ấy cùng ta trãi qua bốn mùa xuân hạ thu đông, cùng ăn mỹ vị thế gia, cùng ngắm mỹ cảnh trên đời. Muốn cùng người ấy đồng cam cộng khổ, hưởng thụ hạnh phúc, và muốn cùng người ấy nắm tay đến già.

Ngày Hôm Sau.

Buổi sáng, Niên Ái được đánh thức rất sớm để chuẩn bị trang điểm và thay trang phục. Hôm nay là một ngày có thời tiếc rất đẹp, bên ngoài là tiếng chim hót không ngừng vui tai, cơn gió du dương mang đến hơi ấm của mùa xuân len lỏi qua khe cửa đi vào phòng.

Khi chính thức khoát lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy, Niên Ái như hóa thành một nàng công chúa cổ tích thời xưa. Nhìn bản thân trong gương mà trái tim không khỏi đập loạn lên vài nhịp, chỉ ít phút nữa thôi, cô sẽ chính thức bước vào lễ đường mà cô hằng ao ước trong suốt quãng thời gian niên thiếu.

Mai Châu bước lên vỗ vai cô:"Wow, cô dâu của chúng ta xinh đẹp giống như tiên nữ vậy."

Tâm Liên bước lên, không nhìn Niên Ái mà nhìn vào gương:"Còn xinh đẹp hơn cả tiên nữ."

Lương Mỹ Kiều nhào vào lòng Niên Ái rồi ôm chặt cô sục sùi khóc:"Tiểu Ái Ái, cậu lấy chồng rồi, cậu bỏ tớ rồi."

Niên Ái bật cười, cô xoa đầu Mỹ Kiều:"Lấy chồng rồi thì đã sao, dù đến năm 70 tuổi tớ vẫn sẽ chơi cái trò anh hùng cứu mỹ nữ với cậu."

Lương Mỹ Kiều ngước mắt kên nhìn Niên Ái, giọng nói thốt lên hết 7 phần ngờ vực:"Thật không đấy."

Niên Ái nở nụ cười, thành thật xác nhận:"Thật."

Chưa kịp phản ứng lại lời xác nhận của Niên Ái, Mỹ Kiều đã bị Tiểu Dân kéo áo lôi ra:"Này, này, này đừng có chạm vào Niên Ái, có biết là trang điểm làm tóc lâu lắm không?."

Tiểu Dân:"Cậu còn như vậy lỡ trôi hết thì ai làm lại đây?....."

Đứng nhìn cảnh tượng Tiểu Dân giáo huấn Mỹ Kiều một lúc bọn họ thật sự nghi ngờ không phải trong một đêm mà hai người họ đã hoán đổi tính cách cho nhau rồi đúng không? đời nào mà Mỹ Kiều lại chịu đứng im thế kia cho Tiểu Dân giảo hoạt. Không gian trong căn phòng ấy chưa bao giờ là hết náo nhiệt, mỗi cử chỉ, mỗi hành động, điều là một cung bậc cảm xúc, vui vẻ lạ thường.

Chiếc khăn trùm đầu lớn được tạo thành từ một lớp vải mỏng được những người bạn của cô cẩn thận trùm lên. Một màng che mỏng không khiến Niên Ái trở nên kém sắc hơn mà ngược lại khiến cho sự xinh đẹp này có một chút diễm lệ.

Nhìn lên đồng hồ, đã đến giờ, Niên Ái cùng với hội chị em của mình đến nhà thờ, nơi cử hành hôn lễ.

Nhà Thờ.

Bên trong, tất cả mọi người đã tề tựu đầy đủ, Định Ngôn đứng trên bục không ngừng hít thở sâu. Quang Vỹ thấy thế liền cố tình đi gần đến, cánh tay đánh nhẹ vào tay anh.

Quang Vỹ nhỏ giọng:"Căng thẳng à?"

Định Ngôn nhướng cổ lên một chút, lấy giọng:"Có chút."

Quang Vỹ cười cợt:"Thôi đừng có giấu tao nữa."

Quang Vỹ:"Tao cũng từng giống mày đấy thôi."

Quang Vỹ nói nhỏ:"Chỗ anh em, tao nói thẳng, lát nữa khi dắt tay cô dâu nhớ chú ý đừng để dẫm vào váy cô dâu đấy."

Quang Vỹ:"Lần trước tao lỡ dẫm vào váy vợ tao một chút vậy mà hôn sau cô ấy lại cằn nhằn tao cả một ngày."

Nói đến đây, Quang Vỹ rùng mình lên một cái:"Phụ nữ đúng là thật đáng sợ."

DÀNH CHO BẠN

Thủ thuật này đã giúp tôi giảm được 42 kg! Tìm hiểu chi tiết

Thêm...

869

217

290

Nghe những lời này từ bạn thân của mình, Định Ngôn không biết nên vui vì sự lo lắng cẩn thận này của Quang Vỹ hay buồn vì cái sự hậu đậu từ thời còn ở truồng tắm mưa đến khi có vợ vẫn chưa sửa được đây.

Định Ngôn:"Tao không có hậu đậu giống mày đâu."

Quang Vỹ tắt hứng nói chuyện:"Tao đang nhiệt tình góp ý cho mày, mày lại chê tao hậu đậu"

Định Ngôn:"Chứ còn gì nữa."

Quang Vỹ trong đợi:"Định Ngôn, mày cũng sắp lấy vợ rồi, không thể nói cậu nào dễ nghe hơn được à."

Sự trông đợi của Quang Vỹ đổi lại được một sự phủ phàng từ anh:"Không thể."

Quang Vỹ lộ rõ sự bất mãn:"Hay lắm, nể tình hôm nay là hôn lễ của mày, tao tha cho mày lần này."

Định Ngôn đắt ý:"Nếu hôm nay mày tha cho tao, e là sau này muốn tính sổ chuyện cũ lại càng khó."

Quang Vỹ khó hiểu:"Sao lại khó."

Định Ngôn:"Vì sao hôm nay, tao chính thức trở thành anh rễ của mày."

Định Ngôn vỗ vai Quang Vỹ:"Em họ."

Đầu óc Quang Vỹ xưa nay đơn giản chưa từng nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra. Chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này phải gọi Định Ngôn một tiếng Anh Rễ đã khiến Quang Vỹ cảm thấy buồn nôn.

Gương mặt vui vẻ trở nên biến sắc, lúc này bên dưới là Hóa Khải và Nhất Trung đang dần tiến lên sát đến gần chỗ đứng của Định Ngôn và Quang Vỹ.

Nhất Trung:"Mọi chuyện đã ổn thỏa hết rồi, khách khứa cũng đã đến đủ, sau khi làm lễ xong sẽ đến nhà hàng đãi tiệc."

Hóa Khải để ý thấy khí sắc trên mặt Quang Vỹ biến đổi, tò mò hỏi vài câu:"Quang Vỹ, mày sao vậy?"

Quang Vỹ không muốn nói, nhưng Định Ngôn nào muốn tha cho anh:"Đang nghĩ thế nào để gọi một tiếng Anh Rễ cho hay đấy."

Hóa Khải và Nhất Trung nhìn nhau rồi ôm bụng cười một cái thật to, cười đến chảy nước mắt. Với cái mặt đó của Quang Vỹ, hai người họ có chết cũng không tưởng tượng được cậu ta sẽ mở miệng gọi Định Ngôn một tiếng anh rễ thế nào.

Nhất Trung vừa cười vừa nói:"Thôi tha cho tao đi, cái bộ dạng đó mà gọi Định Ngôn là anh rễ á, tao nghĩ thôi cũng đã cười chết rồi này."

Hóa Khải cũng không thua kém gì Nhất Trung:"Nhất Trung nói đúng đấy, đừng chọc bọn tao cười chết."

Quang Vỹ:"Có thôi đi không, đó là chuyện của sau này còn bây giờ là hôn lễ."

Quang Vỹ:"Nghiêm túc mộ chút đi."

Đúng vậy, hiện tại là hôn lễ, nghĩ thế hai người họ liền tắt hẵng đi nụ cười. Nhìn vào đồng hồ trên tay, chỉ còn 2 phút nữa là đến giờ làm lễ. Bọn họ đi đến vỗ vai Định Ngôn một cái rồi trở về vị trí khách mời của mình.

Kim đồng hồ đã điểm, thời khắc này cuối cùng cũng đã đến. Mọi người dần đi vào trật tự, Cha Xứ đứa lên giữa buổi hôn lễ, cánh cửa nhà thờ bật mở, ánh sáng bên ngoài tạo thành một vầng sáng trên đầu Niên Ái, khung cảnh hiện ra trước mắt anh, xinh đẹp vô thường.

Hôn Lễ Chính Thức Được Bắt Đầu
 
Chương 149: 149: End


Ông Mạc Minh bên cạnh nắm lấy tay con gái mình từng bước từng bước dẫn Niên Ái vào trong lễ đường. Đôi chân chậm cất bước đi bên người ba của mình, cô hoài niệm về những chuyện thuở xưa. Nhớ về những lần còn thơ, ba thường dắt tay cô đi dạo trên từng con phố, dắt qua dắt lại nhiều đoạn đường trong đời cô, cuối cùng là dắt tay cô vào trong lễ đường.

Mọi người tập trung hướng mắt về phía cô dâu, nụ cười kiều diễm, cử chỉ dịu dàng, tựa như một nàng công chúa lung linh tỏa sáng. Đoạn đường từ cửa nhà thờ đến sảnh chính không hề xa, nhưng nó như một thước phim tua chậm những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Có lẽ trong quá khứ đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến con người ta phải đau thương, buồn bã nhưng nếu như những đau thương ấy, buồn bã ấy có thể đổi được hạnh phúc của ngày hôm nay dù có đau buồn hơn nữa cô cũng cam lòng chịu đựng.

Những sãi bước ngày càng cách Định Ngôn không xa, hình ảnh anh dần rõ ràng hơn trong ánh mắt của cô. Người niên thiếu năm nào đã không còn cái dáng vẻ thư sinh nhút nhát nữa rồi, mà thay vào đó là sự trưởng thành, mạnh dạn, luôn cho cô một cảm giác an toàn khó nói khi ở bên cạnh.

Anh cười tươi đến mức ôn nhu, sãi bước cuối cùng bọ họ dừng chân trước anh. Ông Mạc Minh nhìn xuống bàn tay con gái mình quyến luyến một lúc rồi mới chuyển sang cho Định Ngôn, đôi mắt ông thoáng qua chút buồn lòng.

Ông vỗ nhẹ vài cái vào đôi tay đang nắm chặt nhau của hai người trẻ, chất giọng run run, ông nhìn Định Ngôn:"Sau này phải nhớ hòa thuận, chăm sóc tốt cho Niên Ái có biết không?"

Định Ngôn nhìn lại ông, đáp rất chắc chắn:"Vâng, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy."

Nhận được câu trả lời từ anh, ông Mạc Minh đảo mắt sang nhìn Niên Ái một lần nữa rồi mới quyết định rời đi. Thế gian thường nói trên đời không có ai yêu thương con gái bằng người ba, và cũng không có ai yêu ba bằng con gái. Những chuyện không vui trước kia nếu nghĩ thoáng một chút suy cho cùng ông cũng là không muốn đứa con gái duy nhất này phải khổ cực kiếm từng đồng từng cắt.

Nhìn bóng lưng ba mình ngày càng cách xa sảnh chính hôn lễ, trong lòng Niên Ái dâng lên một chút hụt hẫng. Nuôi con bao nhiêu năm cuối cùng là tự tay gả con cho người khác đương nhiên cũng sẽ có chút buồn lòng. Nhưng không sao cả, vì người cô lấy là một người cực kì tốt, vậy nên nổi hụt hẫng ấy cũng sớm tiêu tan trong làn không khí.

Nắm lấy tay cô, Định Ngôn sẽ là người dắt tay Niên Ái đi hết đoạn đường cuối cùng của sảnh chính hôn lễ. Phong, hoa, tuyết, nguyệt 4 thứ hòa quyện tạo thành mỹ cảnh nơi trần gian lại chẳng thể đẹp bằng khung cảnh đôi ta dắt tay nhau từng bước từng bước đi đến lễ đường.

Đến nơi, cả hai đứng đối diện vào nhau, anh nhẹ nhàng kéo chiếc màng trùm đầu trắng mỏng của cô lên, nét thanh tú nhẹ nhàng thoát ẩn thoát hiện sau lớp vải mỏng hiện lên rõ ràng.

Cha Xứ bắt đầu nghi thức đọc lời tuyên thệ giữ vợ và chồng. Tiếng nói vang vọng khắp cả phòng, những lời như thế này cả anh và cô điều đã nghe đến phát chán trong những bộ phim truyền hình, nhưng hôm nay đứng tại đây, cùng với người mình yêu, người mình trân trọng thì lại là một cảm giác rất háo hức.

Đọc qua xong một lượt, người từ trên hướng xuống về phía chú rễ:"Trần Định Ngôn con có đồng ý lấy Lê Niên Ái làm vợ không? Dù giàu có hay nghèo khổ, dù khỏe mạnh hay ốm đau....."

Đợi đến lúc giọng đọc đều đều ấy tắt đi, Định Ngôn lại nắm chặt tay cô thêm một chút, gương mặt cười tư như hoa nở, chất giọng trầm ấm thốt lên:"Con Đồng Ý."

Nhận được đáp án từ Định Ngôn, người trên cao kia lại xoay sang Niên Ái, tiếp tục với chất giọng đều đều ông lại tiếp tục nói:"Lê Niên Ái con có đồng ý lấy Trần Định Ngôn làm chồng không? Dù giàu có hay nghèo....."

Không hiểu tại sao lúc này cô lại rất muốn khóc, sống mũi bắt đầu cay cay, tại nơi khóe mắt cũng cảm nhận được sự ướt át. Nếu có người hỏi cô hiện tại bản thân đang nghĩ gì? cô quả thật sẽ không biết trả lời thế nào, mạch suy nghĩ của cô hiện tại rất hỗn độn. Vì sao hỗn độn, cô cũng không biết làm sao để lí giải cho thỏa đáng nhưng cô chắc chắn một điều đây là hạnh phúc, một cái hạnh phúc rất khác biệt mà không giống với loại hạnh phúc nào trước đây.

Hạnh phúc vì hôm nay cô ấy đứng tại đây với người mà cô ấy đã ước mơ từ thời niên thiếu, hạnh phúc vì trong mắt anh ấy cũng có sự hiện hữu của cô ấy, hạnh phúc vì sau này và mãi mãi về sau giấc mơ này của cô ấy không phải là cơn mộng mị tạm thời mà là vĩnh viễn, cô ấy đã bắt được anh ấy, bắt được giấc mơ từ thời niên thiếu đến lúc trưởng thành.

Chất giọng ngân vang đều đều kết thúc, một khoảng không im lặng vài giây hiện lên khiến cho mọi người ở dưới cũng trở nên bồn chồn. Định Ngôn khẽ lay đôi tay cô, Niên Ái thoát ra mạch suy nghĩ đôi mắt đỏ hoe từ bao giờ, giọt nước mắt hạnh phúc cuối cùng cũng chầm chậm lăng xuống động trên gò má trắng hồng của cô.

Khuôn miệng mở to hơn bình thường, cô muốn những người trong hôn lễ hôm nay ai ai cũng biết cô bằng lòng thế nào, tình nguyện thế nào:"Con đồng ý."

Tiếng nói vang lên trong sự im lặng, cả hai cùng trao nhẫn cho nhau. Những chặng đường mà ta đã qua có thể là không dễ dàng, nhưng bạn tin không? trong tình yêu không thể không có sóng gió, vì sóng gió chính là chất xúc tác bên ngoài khiến cho loại tình cảm này trở nên cứng rắn hơn, cứng đến nổi không ai có thể đập vỡ.

Trên tay hai người là hai chiếc nhẫn sáng lấp lánh, tuy không phải là thứ đồ quá quý giá nhưng đây chính là minh chứng, minh chứng cho một sự kết thúc đẹp đẽ, một sự kết thúc mĩ mãn. Mà cũng không phải là một sự kết thúc, đây chính là mở đầu, mở đầu cho một tương lai tươi đẹp khác được mở ra.

Anh tiến đến, kéo càm cô lại gần, trước khi đặt một nụ hôn lên môi Niên Ái, Định Ngôn khẽ thì thầm:"Niên Ái, anh yêu em."

Niên Ái thuận thế choàng tay qua sau gáy Định Ngôn, gương mặt tinh xảo, đôi mi dài uốn cong, tất cả tạo nên một cái gì đó rất hoàn hảo, giọng điệu vừa nũng nịu vừa cứng cỏi:"Em cũng yêu anh."

Định Ngôn khom người xuống một chút, Niên Ái lại kiễng gót chân lên một chút, môi kề môi chạm vào nhau. Không biết ở đâu đó cô đã từng đọc được một câu nói như thế này Đừng Chỉ Kiễng Gót Chân Của Mình Lên Để Yêu Một Người Vì Nó Sẽ Khiến Cho Bạn Mỏi.

Đúng thế, tình yêu là do hai người cùng nhau vun đắp, nếu như Niên Ái cô kiễng chân thì Định Ngôn anh sẽ khom người, vì cả hai thật sự yêu nhau vậy nên cả hai sẽ bằng lòng cố gắng vì nhau mà không hề ngần ngại bất cứ cản trở gì.

Dưới tràn pháo tay nồng nhiệt của tất cả mọi người, bọn họ trao cho nhau cái hôn và cái ôm nồng ấm nhất.

Sau Này Nắng Có Tắt

Mây Kia Có Bạc Màu

Xin Tay Người Nắm Chặt

Đừng Để Lạc Mất Nhau.

...........End...........

*******Lề Của Tác Giả.

Và thế là bộ truyện đầu tay của mình sau bao nhiêu ngày tháng cuối cùng cũng đã có được cái kết mĩ mãn, cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành và tiếp thêm nghị lực cho mình có thể hoàn thành xong bộ truyện này. Như đã thông báo trước đó trên trang cá nhân của mình sau khi kết thúc bộ truyện này mình sẽ tiết lộ một số tình tiết câu chuyện và ý tưởng tạo nên nhân vật vậy nên mình sẽ ra thêm một chap nữa để nói về ý tưởng cốt truyện của bộ truyện này và sẽ thông báo thời gian trở lại với một bộ truyện mới, mong mọi người sẽ chú ý vào theo dõi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom