Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 60: 60: Arrebol Hào Quang Ráng Chiều


Dưới khán đài, những bạn sinh viên nhiệt liệt cho cô một tràn pháo tay thật lớn, có thể hôm nay Niên Ái đến đây không phải là để giao lưu với tất cả các bạn sinh viên mà là để xem phản ứng của các vị giáo sư kia thế nào mà thôi nhưng hiện tại phản ứng của các vị giáo sư kia đã không còn quan trọng nữa.

Niên Ái nhận thức được bản thân nhỏ bé trong cuộc đời này nhưng cô sẽ không vì sự nhỏ bé của mình mà ngưng truyền tải những thứ tích cực mà cô đang có.

Niên Ái muốn đại diện cho sự bình đẳng, công bằng, muốn đại diện cho lí lẽ tương lai để đàn áp bài trừ những cái cổ hủ, phong kiến.

Niên Ái bước ra giữa khán đài, gập người cuối chào đến tất cả các bạn sinh viên trong trường, cô rất biết ơn sự tiếp thu này của các bạn sinh viên, nó tạo ra một hiệu ứng đón mở hết sức rộng lớn.

Nó làm cho cô cảm thấy cô không cô đơn và cô đã, đang nói lên những điều trong lòng của rất nhiều người chưa nói được.


MC bước ra, trên môi nở nụ cười:"Rất cảm ơn em hôm nay đã đến với buổi lễ khai giảng của trường chúng tôi"
MC đưa cho cô 1 cái micro khác, Niên Ái nhận lấy, MC kia hỏi:"Em có phiền khi trả lời một số câu hỏi của chúng tôi không?"
Niên Ái giọng ngọt ngào thân thiện:"Vâng, không ạ"
MC tố chất chuyên nghiệp:"Tôi rất tò mò tại sao hôm nay em đến đây để nói về vấn đề này?"
Niên Ái giải thích, trên môi vẫn không tắt nụ cười:"Thật ra đây chỉ là ý tưởng được nảy sinh từ tối hôm qua thôi ạ"
Niên Ái:"Hôm nay em đứng đây cũng không có chuẩn bị gì nhiều em chỉ suy nghĩ và nói ra những điều mà các bạn trẻ, các bạn sinh viên ở đây không thể nói ra"
Niên Ái:"Em biết rằng có hơi gấp gáp một chút"
Niên Ái:"Nhưng em nghĩ các bạn hiện tại ở trong hội trường này và các bạn đang xem live trực tiếp điều sẽ hiểu những gì mà em nói"
MC hỏi tiếp:"Từ đâu mà em lại có cái suy nghĩ để thực hiện một buổi giao lưu mạo hiểm như thế, trong khi em vẫn chưa kịp chuẩn bị gì?"
Niên Ái có chút e ngại:"À vâng! không giấu gì mọi người thật ra buổi giao lưu ngày hôm nay là vì một người rất quan trọng đối với em"
Niên Ái:"Anh ấy đang bị áp đặt bởi tư duy cũ của một số người lớn tuổi đi trước, em thừa biết được anh ấy tài giỏi thế nào nhưng anh ấy lại không có tiếng nói vì vậy không thể bộc lộ được tài năng"
Niên Ái:"Em muốn thông qua buổi giao lưu này để có thể nhắn gửi đến một số thế hệ người đi trước và một số thế hệ người đi sau phải biết tôn trọng ý kiến lẫn nhau"
Niên Ái:"Em biết em cũng chỉ là một người bình thường, nhiều lắm thì cũng chỉ được biết đến bởi bài thuyết trình lần trước"
Niên Ái:"Nhưng em đã đặt cược"
Niên Ái:"Cược rằng sau ngày hôm nay hoặc là em sẽ bị ném đã thê thảm trên mạng hoặc là sẽ được đón nhận một cách nồng nhiệt"
Niên Ái:"Em hi vọng các bạn trẻ như chúng em điều có thể mạnh dạn nêu lên quan điểm của cá nhân và sẽ được các bậc tiền bối lắng nghe và tiếp thu"
MC thong thả đặt thêm câu hỏi:"Tôi nghe nói em là học sinh đầu tiên ở trường Báo Chí 3 năm liền giành được học bổng, điểm cao không ai qua được, em có thể truyền đạt một chút kinh nghiệm của mình với các bạn sinh viên ở đây không?"
Niên Ái cười gượng, ngượng nghịu:"Haha, thật ra em và các bạn sinh viên ở đây cũng không gọi là giống nhau vì em học chuyên ngành báo chí còn các bạn ở đây điều là sinh viên y dược"

Niên Ái:"Chuyên môn không giống nhau nên em cũng không phân tích được gì nhiều"
Niên Ái:"Theo em nghĩ, đối với em việc em mỗi ngày phải làm là viết, viết được càng nhiều càng tốt vậy nên em luôn lên mạng học hỏi"
Niên Ái:"Ở đây có bạn nào biết đến tác giả Arrebol không ạ??"
Ở phía dưới có một số tiếng nói hô vang lên:"Có", tuy không đồng loạt nhưng cũng nghe ra là có rất nhiều bạn biết đến cái tên này.

Niên Ái còn nghe được vài tiếng thì thầm to nhỏ bên dưới của các bạn sinh viên
"Này Arrebol là ai thế?"
"Arrebol mà cũng không biết à? cô ấy là một tiểu thuyết gia viết truyện viết lách còn viết về nhiều đề tài khác nhau trên mạng"
"Cô ấy viết về kỹ năng sống, tình yêu, học đường, tổng tài những loại nào cô ấy cũng điều viết qua"
"Đọc bài viết của cô ấy mình thấy tích cực lắm"
"Cô ấy chỉ mới nổi khoảng 1 năm nay thôi, không ngờ sư tỷ trường báo chí này cũng biết cô ấy"
Niên Ái thầm cười trong lòng:"Thế các bạn có biết Arrebol có nghĩa là gì không?"
Phía dưới im lặng không chút động tĩnh, Niên Ái nhẹ nhàng:"Arrebol có nghĩa là Hào Quang Ráng Chiều"

Niên Ái:"Arrebol là một tác giả của những bài viết ngắn, cô ấy chỉ viết lách trên web thi thoảng sẽ cùng với một số page trên mạng hợp tác"
Niên Ái:"Những bài viết của cô ấy điều tích cực, luôn muốn truyền năng lượng vui vẻ đến với mọi người"
Niên Ái:"Cô ấy không có trang cá nhân trên mạng, cô ấy cũng không có fan chỉ có người ái mộ những trang chữ mà cô ấy đã viết"
Niên Ái:"Cô ấy thậm chí còn chưa từng tiết lộ bất cứ thông tin cá nhân gì của bản thân"
Niên Ái:"Tất cả những bài đăng của cô ấy điều nằm ở các page lớn khác nhau, đến cuối bài cũng chỉ có 1 dòng để chứng minh đó là do cô ấy viết chính là Nguồn: Arrebol"
Niên Ái:"Bây giờ em nghĩ các bạn đang thắc mắc trong đầu Arrebol với việc em 3 năm liền giành được học bổng thì có gì liên quan đến nhau"
Niên Ái:"Thật ra là có đấy, vì em với cô ấy điều muốn cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn, vì em và cô ấy điều muốn những trường hợp các bạn trẻ tự tử vì áp lực gia đình cuộc sống được kéo giảm lại, vì em và cô ấy điều muốn trở thành người có thể nói lên tiếng lòng của nhiều bạn trẻ hiện nay"
Niên Ái:"Và còn vì em chính là Arrebol"
Niên Ái:"Em muốn giúp tất cả mọi người, muốn thấu hiểu tất cả mọi người đó là lý do tại sao em luôn muốn hoàn thiện bản thân mình hơn nữa".

 
Chương 61: 61: Xin Lỗi


Khi biết được Niên Ái chính là tiểu thuyết gia gần như nổi tiếng trên mạng 1 năm gần đây cả hội trường điều ngạc nhiên không tả được.

Bọn họ xoay qua bàn tán với nhau rôm rả.
"Trời đất ơi, thần tượng của tôi đang đứng trước mặt tôi sao?"
"Là thật hay giả mạo vậy? Arrebol bạn tâm giao của những bạn trẻ trên mạng đang ở đây giao lưu với chúng ta thật kìa"
"Tôi nói rồi mà, Arrebol khí thế bất phàm như thế vậy mà trên mạng có người đồn đoán cô ấy là nam"
"Ai mà đồn ác vậy, xinh như nữ thần luôn, tư duy thì lại tốt gấp nhiều lần nữa"
Định Ngôn cũng ngạc nhiên không ít, anh châm chú nhìn cô, xem ra còn rất nhiều chuyện Niên Ái vẫn chưa nói cho anh biết từ đời tư đến công việc anh hoàn toàn không hiểu không biết gì cả.

Định Ngôn trong lòng hụt hẫng đi một nhịp sắc mặt cũng kém đi một phần.
Niên Ái cũng không muốn nói ra thân phận thật sự của mình vì cô không muốn người khác xem cô là người nổi tiếng nhưng xem ra hôm nay không nói không được.

Cô nghĩ chỉ với bài thuyết trình tầm phào lúc nảy chắc cũng không thay đổi được bao nhiêu tư duy của các vị giáo sư nhưng với thân phận Arrebol thì khác.


Arrebol chính là mẫu người mang tư duy thế hệ mới, hoạt động trên mạng cũng đã để lại ấn tượng với rất nhiều người từ tiểu thuyết đến các bài linh tinh trên mạng, lời nói của thân phận này chắc chắn phải có ảnh hưởng lớn.
Dù không muốn dùng khí thế của nhân vật nổi tiếng nhưng biết sao được đây chính là khí thế mà cô thức đến 1 2 giờ sáng mỗi ngày để có được bây giờ dùng để gỡ rối cho người cô yêu nhất, không cần nghĩ cũng thấy xứng đáng vô cùng.
Niên Ái:"Vì em thích chuyên ngành em đang học, em yêu những việc mà em đang làm nên em sẽ tự động giỏi hơn thôi ạ"
Niên Ái:"Các bạn sinh viên cũng không cần phải căng thẳng gì cả, cứ làm tốt việc của bản thân trở thành phiên bản tốt nhất của bản thân là được"
Niên Ái:"Các bạn chỉ cần nhớ, các bạn không cần giỏi hơn ai cả chỉ cần giỏi hơn bản thân của ngày hôm qua là được"
...........
HẬU ĐÀI
Cuối cùng buổi khai giảng cũng đã kết thúc, Niên Ái ngồi trong hậu đài uống nước liên tục.

Đến giờ cô vẫn không tin được vừa nảy dũng khí ở đâu mà cô lại dám thừa nhận bản thân là Arrebol, lúc nảy hăng quá mà quên mất hậu quả.

Điểm thu hút của cô trên mạng chính là cái vô danh bí ẩn đó, bây giờ ai ai cũng biết cô là Arrebol thì ngày tháng sau này khó sống rồi.
Niên Ái đang thầm trách bản thân đột nhiên từ phía cửa hậu đài mở toang ra dáng người con trai quen thuộc sãi từng bước chân dài trông như đi nhưng chẳng khác gì chạy đang lao đến phía cô.

Định Ngôn ôm cô thật chặt, vì mọi người đã dần giải tán nên trong hậu đài hiện tại không còn ai, chỉ còn 1 2 nhân viện dọn vệ sinh mà thôi.

Niên Ái vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Định Ngôn đã thì thầm vào tai cô.
Định Ngôn:"Rốt cuộc em còn giấu anh bao nhiêu chuyện đây?"
Niên Ái không hiểu:"Sao cơ?"
Định Ngôn:"Thân phận của em, gia đình của em, cuộc sống của em"
Định Ngôn:"Anh hoàn toàn không biết gì cả"
Niên Ái dường như đã hiểu được đôi chút, trấn an anh:"Em không nói cho anh vì sợ anh lo thôi"
Định Ngôn:"Em không nói anh sẽ thấp thỏm"
Niên Ái:"Thấp thỏm chuyện gì?"
Định Ngôn:"Thấp thỏm em xa rời anh"
Niên Ái phì cười:"Anh nghĩ gì thế"

Định Ngôn:"Nghĩ sau này em nổi tiếng rồi sẽ đá người bạn trai này bay 8 thước thôi"
Niên Ái:"Nếu em muốn đá anh thì lúc anh tỏ tình em đã không đồng ý rồi"
Định Ngôn bỏ cô ra nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh như một đứa trẻ:"Thật không bỏ anh?"
Niên Ái:"Thật"
Định Ngôn đưa tay lên:"Móc tay"
Niên Ái thấy anh cứ như trẻ con, nhưng cô cũng hùa theo anh, làm theo ý anh:"Được móc tay"
Hai người móc tay vào nhau, trên môi cô hiện nên một nụ cười vừa hạnh phúc vừa mãn nguyện.
Định Ngôn dịu giọng:"Được rồi, bây giờ thì nói thử xem tại sao em lại ở đây?"
Niên Ái kể lại:"Chuyện là tối hôm qua sau khi anh nói như vậy thì em đã liên hệ với cô hiệu trưởng trường em Doãn Lạc Hi"
Thời gian như được xoay ngược vào tối hôm đó, Niên Ái sau khi biết được câu chuyện của anh, cô đã chủ động gọi cho cô hiệu trưởng của mình.
Doãn Lạc Hi:[Niên Ái em gọi cô có việc gì?]
Niên Ái:[Thưa cô, em cần cô giúp em một chuyện được không ạ?]
Doãn Lạc Hi:[Em muốn cô giúp em chuyện gì?]
Niên Ái nhanh nhẹn thuật lại toàn bộ câu chuyện của Định Ngôn cho Doãn Lạc Hi nghe.

Mai Hạo Sơn và Doãn Lạc Hi chính là vợ chồng, Lạc Hi nghe được sự thiên vị ngay trên ngôi trường của chồng mình liền không nghĩ gì nhiều mà chấp thuận.
Doãn Lạc Hi:[Thật không thể chịu được mấy lão giáo sư này mà, được rồi cô sẽ giúp em, ngày mai em đến văn phòng gặp cô, cô sẽ trao đổi với em một số chuyện]
Niên Ái:[Vâng ạ, em cảm ơn cô]
Ngày hôm sau, trước khi khai giảng Niên Ái đi đến văn phòng của Doãn Lạc Hi, Lạc Hi sắp xếp thời gian cho cô giao lưu với các bạn sinh viên cố tình cho cô một cơ hội để nói lên tư tưởng của bản thân mình.

Dòng suy nghĩ trở về hiện tại, Niên Ái nhìn vào mắt anh, chân thành:"Cô Lạc Hi tạo điều kiện cho em đến đây, thầy Hạo Sơn cũng đã nó là sẽ giải quyết vấn đề này thật tốt vậy nên anh không cần phải lo lắng nữa"
Định Ngôn:"Là vì chuyện của anh nên em mới đến đây?"
Niên Ái nghĩ nghĩ:"Cũng không hẳn đâu, em chỉ là muốn có một buổi giao lưu thôi nhân tiện thì giúp anh cũng tốt cho đôi đường"
Định Ngôn:"Em không cần phải giấu anh, là vì anh đúng không?"
Niên Ái mặt hơi xịu xuống:"Hôm qua rõ ràng là anh rất không vui nhưng lại muốn ép buộc bản thân"
Niên Ái:"Em muốn anh sống thoải mái một chút, đừng để người khác gò bó mình"
Chuyện này làm cho anh liên tưởng đến sự việc năm đó cô gom hết tiền của mà mình có còn đi hỏi mượn anh trai 5 triệu để cho anh mượn xoay sở chuyện gia đình chỉ vì muốn anh có thể cảm nhận được mùi vị của thanh xuân.

Lại nhớ thêm một chút về lời của Mai Châu đã nói mỗi lần cô rơi vào khó khăn, mỗi lần cô khóc điều là chuyện liên quan đến anh.

Nghĩ đến đây thôi anh lại cảm thấy bản thân thật vô dụng đến giờ anh vẫn chưa làm gì được cho cô.
Định Ngôn giọng rầu rầu:"Xin lỗi"
Định Ngôn:"Là anh không tốt để em phải lo lắng rồi".

 
Chương 62: 62: Hiểu Nhầm


Niên Ái:"Xin lỗi gì chứ cũng đâu phải là anh ép em."
Niên Ái:"Em tự nguyện mà"
Định Ngôn:"Tự nguyện là chuyện của em, đâu phải cứ do người khác tự nguyện là bản thân được quyền xem thường"
Niên Ái có chút ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại điềm tĩnh, miệng cười nhẹ tay đặt lên má Định Ngôn, tâm tình rất tốt:"Thật tốt, khi chúng ta yêu nhau anh nhỉ?"
Định Ngôn nắm chắc lấy tay cô:"Đúng thật rất tốt"
Khung cảnh hiện tại chỉ còn 2 người, Niên Ái cảm nhận được thời gian như dừng lại không hề chuyển động.

Người con trai giam cầm trái tim cô suốt cả thời niên thiếu, cứ ngỡ là đau thương, cứ ngỡ mãi mãi cũng không thể nhưng bây giờ anh ở đây từ từ chữa lành cho cô.

Không vì sự tự nguyện của cô mà xem nhẹ cô, luôn dịu dàng với cô, luôn sợ mất cô, luôn trân trọng cô.
Niên Ái nhỏ giọng:"Bây giờ thì em biết rồi"
Định Ngôn:"Biết chuyện gì?"
Niên Ái:"Thạch thảo sau khi trồng 70-75 ngày sẽ nở hoa"
Niên Ái:"Quả hồng từ tháng 8 đến tháng 9 sẽ chín đỏ"
Niên Ái:"Không cần biết trời bao nhiêu độ chỉ cần bản thân cảm thấy lạnh thì có thể mặc thêm áo dài tay"
Niên Ái ôm lấy Định Ngôn:"Và hiện tại anh đang yêu em"

Định Ngôn không hiểu cô đang nói gì những vẫn nhẹ nhàng đáp lại cái ôm của cô:"Em nói gì vậy?"
Niên Ái:"Không có gì cả, anh không cần biết gì cả, chỉ cần biết một điều mà thôi"
Niên Ái:"Em yêu anh"
Niên Ái:"Yêu anh rất nhiều"
BUỔI TỐI
Tại phòng kiến túc xá, tất cả mọi người điều đang thư giản, Đường Tiểu Dân chơi game, Lương Mỹ Kiều nghe nhạc, Hạ Tâm Liên đắp mặt nạ chỉ có cô là vẫn đang ngồi trước màn hình máy tính không rời mắt một phút.

Bọn họ cũng không vì thế mà ngưng tám chuyện với nhau.
Hạ Tâm Liên:"Thật không ngờ tác giả Arrebol lại là bạn cùng phòng kiến túc xá với mình, đến giờ vẫn chưa tin nổi"
Đường Tiểu Dân vừa chơi vừa đối đáp:"Đừng nói là cậu, tớ cũng sốc nữa ngày trời đây này"
Lương Mỹ Kiều:"Niên Ái tớ khuyên cậu nên công khai hẹn hò đi nếu không phòng kiến túc xá chúng ta không còn chỗ đi nữa đâu"
Hạ Tâm Liên:"Tớ đồng ý, lúc chiều có mấy bạn nam hỏi số điện thoại của Niên Ái nữa đấy"
Đường Tiểu Dân hóng hớt:"Gì cơ? thật đấy à? lũ con trai đúng là nhanh quá đi mà"
Niên Ái:"Các cậu tha cho mình đi, Định Ngôn mà nghe được mấy lời này tớ không đảm bảo cho các cậu đâu"
Hạ Tâm Liên:"Tớ sợ quá, tớ cũng có bạn trai đấy nhé"
Đường Tiểu Dân:"Tớ thì không có bạn trai, nhưng tớ có Lương Mỹ Kiều"
Lương Mỹ Kiều phản ứng:"Tiểu Dân cậu ngứa đòn đúng không?"
Đường Tiểu Dân:"Tớ nói thật mà cậu còn mem hơn đám con trai trường chúng ta nữa đấy"
Đường Tiểu Dân:"Nếu không học chung trường tớ còn nghĩ cậu là huấn luyện viên võ thuật"
Lương Mỹ Kiều:"Cậu..."
Hạ Tâm Liên được một trận cười khoái chí:"ahaha Đường Tiểu Dân cậu nói đúng lắm"
Lương Mỹ Kiều:"Các cậu được lắm, tớ không thèm nói với các cậu nữa"
Hạ Tâm Liên lướt lướt Facebook một chút mặt nhăn nhó:"Mấy tên nhà báo với các page trên mạng này đúng là biết đường bú fame thật nhỉ?"
Hạ Tâm Liên:"Cậu vừa mới công bố hồi sáng mà bây giờ đâu đâu cũng thấy tên cậu này"
Hạ Tâm Liên:"Cái gì mà Tác giả Arrebol lộ diện, nhan sắc khiến ai nhìn qua cũng rung động trái tim rồi còn cái gì Chấn động, học lực của tác giả Arrebol người mệnh danh bạn tâm giao của giới trẻ không đùa được đâu"
Hạ Tâm Liên:"Đúng thật là biết nắm bắt"
Niên Ái vừa gõ máy tính vừa nói:"Không biết nắm bắt thì có mà nhịn đói"
Hạ Tâm Liên:"Nhưng cũng đâu thể trắng trợn bú fame thế được"

Hạ Tâm Liên la lên:"Trời đất ơi, cái page cá nhân của cậu lên 1 triệu lượt theo dõi rồi này, còn không có dấu hiệu ngừng lại nữa"
Hạ Tâm Liên:"Cậu nổi tiếng thật rồi đấy"
Niên Ái vẫn không thể hiện thái độ gì:"Không bất ngờ gì hết"
Niên Ái:"Tớ cũng lường trước được rồi"
Đường Tiểu Dân:"Khí chất của người nổi tiếng ha, sau này nhờ Lê Tiểu Thư chiếu cố nhiều rồi"
Đường Tiểu Dân:"À không là Arrebol tác giả"
Niên Ái cười cợt:"Cậu đừng trêu tớ nữa, tớ chỉ như ếch ngồi đáy giếng thôi"
Niên Ái:"Vẫn còn các bật tiền bối khác hơn tớ rất nhiều"
Niên Ái:"Vẫn cần học hỏi thêm"
Lương Mỹ Kiều nhìn cô:"Niên Ái cậu làm gì mà cứ gõ gõ suốt thế?"
Niên Ái:"Kiếm cơm"
Lương Mỹ Kiều:"Cậu bây giờ còn kiếm cơm? bây giờ cậu lên mạng thở một cái thôi cũng trở thành xu hướng, cậu lên live stream nói 2 câu tiền donate cũng đủ sống 1 tháng, cậu còn bán mạng kiếm tiền cực khổ vậy sao?"
Niên Ái:"Tớ không nhận tiền donate"
Lương Mỹ Kiều:"Sao lại không nhận"
Niên Ái:"Tớ không muốn nhận tiền từ fan, cũng không muốn ai vì mình mà bỏ tiền"
Niên Ái:"Tớ muốn lao động không muốn ngồi chờ"
Niên Ái:"Lao động là vinh quang"
Lương Mỹ Kiều:"Não cậu đúng là hư rồi"
Đường Tiểu Dân:"Mỹ Kiều tớ thấy Niên Ái nói đúng đấy, tớ vẫn thích Niên Ái lúc trước, dùng số chữ viết ra để đổi lấy tiền"
Niên Ái đá mắt với Đường Tiểu Dân:"Tiểu Dân cậu hiểu tớ nhất"

Đường Tiểu Dân lờ đi:"Thôi tớ không dám nhận đâu"
Hạ Tâm Liên đột nhiên la lên:"aaaaaa có chuyện rồi"
Lương Mỹ Kiều giật mình:"Gì thế?"
Đường Tiểu Dân cũng hết hồn không kém:"Làm gì mà la hét thế Bạch Liên Hoa"
Hạ Tâm Liên từ trên giường leo xuống, đi đến chỗ Niên Ái đưa điện thoại về phía cô:"2 người trong ảnh có phải cậu và Định Ngôn đúng không?"
Niên Ái cầm lấy điện thoại của Hạ Tâm Liên:"Đúng là tớ và Định Ngôn, nhìn khung cảnh xung quanh chắc là lúc ở trong hậu đài"
Hạ Tâm Liên:"Mấy tên này đúng là không muốn cho người ta không gian riêng mà, tiên đề còn ghi Bạn trai tác giả Arrebol lộ diện nhan sắc thế nào mà khiến bạn tâm giao của hàng triệu cô gái trẻ đổ gục cái đám người này định can thiệp đến chuyện cậu yêu ai luôn sao?"
Đường Tiểu Dân bức xúc:"Không thể tha thứ được mà, chỉ giỏi chụp lén người khác"
Lương Mỹ Kiều:"Ở trong hậu đài cũng bị chụp thì sau này khó sống rồi"
Điện thoại Niên Ái reo lên, dường như là có ai nhắn tin đến.

Niên Ái chầm chậm mở điện thoại, đầu khung chat là Tô Thanh Luyến.

Niên Ái mở đoạn tin nhắn của 2 người lên, qua dòng tin nhắn cũng có thể thấy được Thanh Luyến tức giận đến mức nào.
Thanh Luyến gửi cho cô bức ảnh mà bài báo lúc nảy vừa đăng, Thanh Luyến còn kèm theo 1 dòng tin nhắn:[Niên Ái cậu được lắm, tôi xem cậu là bạn vậy mà sau lưng cậu lại quyến rũ người con trai mà tôi thích.].

 
Chương 63: 63: Làm Sao Bây Giờ


Niên Ái tối mặt lại, gõ chữ nhanh như bay:[Thanh Luyến cậu hiểu nhầm tớ rồi, chuyện không giống như cậu nghĩ đâu]
Thanh Luyến:[Không giống tôi nghĩ là không giống thế nào? tình tứ như thế chẳng lẽ lại muốn nói hai người không hề yêu nhau]
Niên Ái:[Tớ không phủ nhận điều này]
Niên Ái:[Cái tớ muốn nói là tớ không hề ở sau lưng cậu lén lút quyến rũ người mà cậu thích]
Thanh Luyến:[Không lén lút quyến rũ chứ còn là gì?]
Thanh Luyến:[Rõ ràng là tôi thích Định Ngôn trước, cậu cũng thừa biết tôi thích Định Ngôn thế nào mà?]
Thanh Luyến:[Tại sao cậu dám làm như vậy?]
Hạ Tâm Liên nhìn thấy sắc mặt của Niên Ái ngày càng kém:"Niên Ái cậu không sao đó chứ?"
Niên Ái:"Không, tớ không sao"
Nói rồi Niên Ái bỏ ra phía ban công, người cô tựa vào thành ban công đọc mớ tin nhắn mà Thanh Luyến gửi qua.
Thanh Luyến:[Niên Ái từ trước đến giờ tôi vẫn luôn xem cậu là bạn]
Thanh Luyến:[Tôi thừa nhận năm cấp 2 chúng ta có một số hiểu nhầm, khi lên cấp 3 cũng xem như là được hóa giải cũng xem như là tôi nghĩ sai về cậu tôi cũng đã xin lỗi cậu]
Thanh Luyến:[Dù cậu có hận tôi thế nào cũng đừng dùng cách này để trả thù tôi có được không?]

Thanh Luyến:[Cậu làm vậy khác gì đâm sau lưng tôi?]
Niên Ái:[Chúng ta hay là gặp nhau rồi hẵng nói chuyện được không?]
Thanh Luyến:[Gặp nhau? gặp để làm gì? gặp nhau để cậu khoe mẽ chiến thắng của cậu à?]
Niên Ái:[Không có, tớ không phải loại người như thế]
Thanh Luyến:[Cậu đừng có lý do lý trấu với tôi]
Thanh Luyến:[Cậu càng nói tôi lại cảm thấy cậu hèn hạ vô cùng mà thôi]
Thanh Luyến:[Tại sao cậu lại làm vậy với tôi chứ? tại sao?]
Niên Ái:[Thanh Luyến à, tình yêu không thể miễn cưỡng]
Thanh Luyến:[Nực cười, rõ ràng là tôi thích Định Ngôn trước vậy tại sao bây giờ lại thuộc về cậu]
Thanh Luyến:[Tình yêu không thể miễn cưỡng? cậu có biết Định Ngôn dù yêu bất cứ ai tôi cũng không đau lòng bằng yêu cậu không?]
Thanh Luyến:[Khi cậu bắt đầu với Định Ngôn, cậu có nghĩ đến cảm giác của tôi không?]
Niên Ái vô cùng hiểu cảm giác của Thanh Luyến lúc này vì chính bản thân cô cũng đã từng rơi vào cảm giác này.

Lúc cô nghĩ Định Ngôn và Thanh Luyến sẽ thành 1 đôi, tim cô như thắt lại không thể thở nỗi.

Niên Ái chưa công khai việc yêu đương với Định Ngôn cũng là vì lý do này, nhưng bây giờ xem ra không thể cứu vãn được gì.

Thanh Luyến:[Tôi hận cậu, hận cậu đến thấu xương, sau này cậu đừng mong sống tốt]
Niên Ái:[Cậu bình tĩnh lại đã]!
Tin nhắn của Niên Ái không gửi qua được nữa, Thanh Luyến đã chặn cô trên mess.

Niên Ái tắt điện thoại, tay xoa đầu liên tục.

Niên Ái không nghĩ mọi chuyện lại đi đến bước đường này, rõ ràng cô mới là người thích Định Ngôn trước nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân là người có lỗi.

Niên Ái ngước nhìn lên bầu trời đêm, bầu trời tối om không một ánh trăng lẫn ánh sao nào, nó giống như tâm trạng của cô hiện tại trống rỗng, không chút ánh sáng nào.

Cô không hiểu tại sai từ trước đến nay trong các mối quan hệ cô điều không làm tốt, cô biết lắng nghe biết thấu hiểu nhưng cuối cùng mối quan hệ đó vẫn vì một thứ gì đó mà phá vỡ.
Cuộc đời của cô từ sau năm cuối cấp 3 là liên tục gặp phải sóng gió, dù cô không làm tổn thương bất kì ai nhưng mọi tai ương cứ bao quanh lấy cô.

Dù xung quanh cô có rất nhiều người sẵn sàng nghe cô nói, sẵn sàng vì cô mà niềm nở tươi vui hoặc là giúp đỡ cô vô điều kiện nhưng cô không thể nào có được sự an toàn kể cả là bây giờ cô đang yêu đương với Định Ngôn.
Niên Ái thở dài, cô suy nghĩ về mọi chuyện, cô nghĩ về ba mẹ, về anh trai, về Định Ngôn, về Thanh Luyến thậm chí còn có cả Trịnh Đông....!những người mà cô quen biết trong cuộc đời này.

Cô tự hỏi rốt cuộc là bản thân đã sai ở đâu cơ chứ? Cô yêu 1 người là sai sao? tại sao tình cảm của cô dành cho Định Ngôn được đem ra so với tình cảm của Thanh Luyến thì lại nhỏ bé như thế.

Cô thật sự không thể hiểu được, rõ ràng cô mới là người thích anh trước mà, thích anh từ lần đầu tiên chạm mặt cơ mà.
Hội chị em kiến túc xá nhìn thấy cô cứ đừng ngoài ban công liên tục vò đầu bức tóc sau đó còn có vẻ mặt rất khó coi nên vô cùng lo lắng.

Bọn họ cùng nhau kéo ra chỗ cô.
Lương Mỹ Kiều lên tiếng trước:"Này Niên Ái cậu sau thế?"
Đường Tiểu Dân:"Tiểu Ái Ái cậu không khỏe chỗ nào sao?"
Hạ Tâm Liên:"Cậu đừng làm chúng tớ lo lắng"
Niên Ái nghe thấy giọng của 3 người họ thì xoay lưng lại, cô tựa lưng vào ban công giọng lí nhí:"Tớ không sao chỉ là có một vài chuyện rắc rối"

Hạ Tâm Liên nhanh nhẹn:"Là vì cái bài chụp trộm cậu và Định Ngôn sao?"
Niên Ái khẽ gật đầu, Lương Mỹ Kiều dõng dạc:"Công khai rồi thì cũng có sao đâu, trước sau gì hai người cũng công khai mà"
Đường Tiểu Dân:"Mỹ Kiều nói đúng đấy, hay kà cậu không muốn công khai với Định Ngôn"
Niên Ái:"Không phải tớ không muốn nhưng tớ vẫn chưa nói rõ với một người bạn, cậu ấy thấy bài viết đấy đã hiểu nhầm tớ"
Hạ Tâm Liên:"Hiểu nhầm? chuyện là thế nào?"
Niên Ái giương mắt nhìn 3 người bọn họ:"Tớ có 1 người bạn tốt thời cấp 3 tên là Thanh Luyến"
Niên Ái:"Cậu ấy thích Định Ngôn từ năm lớp 11"
Niên Ái:"Bao nhiêu năm qua vẫn không ngừng theo đuổi Định Ngôn, còn vì Định Ngôn mà thi đến Hà Xuyến"
Niên Ái:"Bây giờ chuyện tớ và Định Ngôn yêu nhau được công khai, cậu ấy biết được liền hiểu nhầm mình sau lưng quyến rũ người con trai mà cậu ấy thích"
Niên Ái ngồi phụp xuống co người lại ôm lấy gối của mình:"Nhưng cậu ấy vốn không hề biết tớ đã thích Định Ngôn từ năm lớp 10, tháng đầu tiên vào năm cấp 3 tớ đã thích cậu ấy"
Niên Ái giọng điệu buồn phiền:"Tớ muốn giải thích nhưng nói ra chắc cậu ấy lại nói là mình ngụy biện, Thanh Luyến nói tớ càng nói cậu ấy càng thấy tớ hèn hạ"
Niên Ái nhỏ giọng hơn:"Tớ phải làm sao, làm sao bây giờ?".

 
Chương 64: 64: Tố Cáo


3 người họ cũng hạ người ngồi xuống theo cô, Đường Tiểu Dân vỗ vai cô, Lương Mỹ Kiều dù không phải là người sống tình cảm nhưng vẫn nói mấy câu dễ nghe để an ủi cô.
Lương Mỹ Kiều:"Được rồi, cũng đâu phải là lỗi của cậu"
Hạ Tâm Liên cũng nói thêm vào:"Đúng thế, chuyện tình cảm đâu ai nói trước được"
Hạ Tâm Liên:"Cậu đừng tự trách nữa"
Niên Ái cũng không nở nhìn bạn bè của mình hao tâm tổn sức vì chuyện của bản thân nên cũng nén lại đôi chút cảm xúc, trên môi cố tạo ra một nụ cười, gượng gạo.
Niên Ái:"Tớ không sao đâu"
Niên Ái:"Tớ là ai chứ"
Niên Ái đứng lên:"Không sao, không sao"
Niên Ái:"Ngủ sớm đi, ngày mai là bắt đầu học kì mới rồi"
Nói rồi Niên Ái đi thẳng vào nhà vệ sinh, cô liên tục tạt nước lạnh lên mặt mình vì hiện tại đây là điều duy nhất khiến cô có thể bình tĩnh lại được đôi phần hoặc ít nhất là có thể ngăn được dòng nước mắt không phải rơi xuống.
Được khoảng 15p Niên Ái mới bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, Niên Ái đi thẳng đến giường rồi núp mình vào chăn, cô co người lại làm cho bản thân mình trở nên nhỏ đi, Niên Ái hoàn toàn không ngủ được trong đầu luôn suy nghĩ miên man về chuyện đã xảy ra.
Sáng Hôm Sau
Niên Ái dậy rất sớm vì đêm qua cô vốn không ngủ được chút nào, sắc mặt cũng kém đi không ít.

Niên Ái vệ sinh cá nhân xong thì đám người Đường Tiểu Dân chỉ vừa tỉnh ngủ.

Niên Ái gom đồ đạc cần thiết của mình vào vỏ xách.

Hạ Tâm Liên giọng buồn ngủ:"Niên Ái cậu dậy sớm thế?"
Niên Ái vừa bỏ đồ vào túi vừa nói:"Tớ không ngủ được"
Hạ Tâm Liên:"Sao vậy? còn nghĩ đến chuyện tối qua sao?"
Niên Ái đánh trống lảng:"Tớ đến trường trước đây, các cậu dậy rồi đi sau nhé"
Niên Ái mang túi xách lên mở cửa đi ra ngoài, cửa vừa đóng sầm lại Hạ Tâm Liên cũng ngã lại ra giường:"Mới có 6h15 thôi mà, cậu ấy đi sớm như vậy không sợ bị ma bắt đi à?"
Lương Mỹ Kiều:"Ma không sợ cậu ấy đã may rồi còn đòi hỏi cậu ấy sợ ma"
Đường Tiểu Dân:"Chúng ta ở chung với Niên Ái cũng 3 năm rồi đâu phải là không biết tính cách cậu ấy thế nào?"
Đường Tiểu Dân:"Chỉ cần cậu ấy không vui là không muốn nói chuyện làm việc điên cuồng giống như cái máy vậy"
Lương Mỹ Kiều:"Kể ra cũng tội cậu ấy thật đấy, số khổ thật"
Hạ Tâm Liên xuống giường:"Dậy đi mấy cô nương, nằm ở đó một lát trễ học thì đừng trách nhé"
Trường Đại Học Báo Chí Hà Xuyến
Niên Ái tay trái cầm một ly cà phê tay phải cầm một quyển sách vừa đi vừa đọc.

Gần đến cổng vào trường cô nghe thấy một giọng nói nam gọi cô.
"Sư tỷ đợi em với"
Niên Ái xoay người lại là Dịch Mộc Lăng, cậu ta vì chạy theo cô mà liên tục thở dốc.
Niên Ái:"Sao thế?"
Dịch Mộc Lăng:"Đi cùng nhau được không?"
Niên Ái:"Chắc là không tiện đâu, có việc gì cứ nói ở đây luôn cũng được"
Dịch Mộc Lăng như chỉ vô tình bắt gặp cô thôi nên cũng không có gì để nói, cậu ta chần chừ được 1 2 phút thì cũng chịu tìm một lí do:"Chị ăn sáng chưa? em mời chị đi ăn"
Niên Ái:"Vậy thì không cần đâu"
Niên Ái nói rồi đi về phía trước, Dịch Mộc Lăng cũng đeo bám theo sau.

Niên Ái cũng không quan tâm lắm, Dịch Mộc Lăng hỏi thì cô trả lời không hỏi thì cô im lặng.
Đi được một quảng đường thì cũng đến lớp học của cô, hai người tẻ ra ai về phòng lớp nấy.

Niên Ái vừa bước vào lớp đã phát hiện ra có rất nhiều ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô, miệng còn thầm thì với nhau chuyện gì đó.
Niên Ái đi lại bàn của mình ngồi xuống.

Cô soạn đồ đạc cần dùng ra bàn, không cẩn thận nghe thấy những lời bàn tán của đôi bạn nữ bên cạnh.

Bạn nữ A:"Cô ta chính là Arrebol sao?"
Bạn nữ B:"Đúng thế"
Bạn nữ A:"Không ngờ cô ta là người thế đấy"
Bạn nữ B:"Lúc trước tớ cũng có đọc bài của cô ta viết cứ tưởng là tốt lắm không ngờ lại cướp người con trai mà bạn thân mình thích"
Bạn nữ B:"Đúng là không thể nhìn ra được cô ta là loại người này vậy mà cứ thích lên mạng giảng đạo lý"
Bạn nữ A:"Đêm qua tớ thấy bài phốt còn hoảng hồn"
Bạn nữ B:"Tớ cũng vậy thôi, uổng công lúc đầu tin tưởng cô ta....."
Niên Ái nghe được đến đây mặt tối sầm lại, tay nắm chặt thành quyền, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì cơ chứ?.

Niên Ái lục tìm điện thoại dự định sẽ lên mạng xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi nhưng trùng hợp điện thoại cô lại hết pin vào lúc này.
Niên Ái thầm nói:"Sao lại hết pin rồi"
Niên Ái bây giờ như ngồi trên đống lửa bồn chồn không yên, được một lúc đám người Đường Tiểu Dân cũng đến nơi.

Hạ Tâm Liên nắm bắt thông tin rất nhanh hớt hải chạy vào.
Hạ Tâm Liên:"Cậu bị gì vậy? sao không nghe điện thoại"
Niên Ái:"Điện thoại tớ hết pin"
Hạ Tâm Liên:"Bỏ đi chuyện này không quan trọng, cậu nhìn này"
Hạ Tâm Liên đưa điện thoại đến trước mắt cô, Hạ Tâm Liên:"Tô Thanh Luyến phốt cậu trên fb rồi này, còn tag trang cá nhân của cậu vào để chế độ công khai, bây giờ các trang báo các cư dân mạng điều đang ném đá cậu"
Niên Ái cầm lấy điện thoại của Hạ Tâm Liên lướt xuống đọc bài phốt của Tô Thanh Luyến, nội dung bài phốt xoay quanh việc cô ta đã thích Định Ngôn thế nào và Niên Ái là kẻ chiếm đoạt Định Ngôn ra sao.

Niên Ái vuốt vào phần bình luận thì phần đông điều là chửi rủa cô.

Niên Ái cố giữ bình tình, Đường Tiểu Dân và Lương Mỹ Kiều đi chậm hơn Hạ Tâm Liên nên chỉ vừa đến.
Đường Tiểu Dân:"Tớ nghĩ cậu nên tìm Thanh Luyến nói cho rõ ràng rồi"
Lương Mỹ Kiều:"Cần không? tớ đi cùng cậu, cho cô ta biết thế nào là lễ độ"
Niên Ái trầm mặt:"Không cần đâu, tớ sẽ giải quyết chuyện này"
Buổi Trưa
Sau khi Niên Ái kết thúc buổi học cô liền một mạch muốn phi đến chỗ của Thanh Luyến để nói rõ ràng.

Niên Ái cô rõ ràng chưa từng làm gì có lỗi với Thanh Luyến cả, việc cô ta thích ai yêu ai và người ta có thích lại cô ta hay không thì liên quan gì đến cô chứ? tình cảm của cô ta là tình cảm còn tình cảm của cô là cỏ rác chắc? Niên Ái không cam tâm, không muốn khuất phục.
Lúc đầu Niên Ái cứ nghĩ bản thân mới là kẻ có lỗi nhưng sau 1 đêm suy nghĩ nước mắt của cô khóc cho Định Ngôn cũng sắp dìm chết một người rồi dựa vào đâu cô ta yêu thì được còn cô yêu thì là sai? Đã vậy cô ta còn không tiết rẻ mà bôi nhọ cô trên mạng, vấy bẩn thanh danh của cô, đạp đổ bát cơm của cô.
Niên Ái đi ra đến cổng lớn trường đại học dự định bắt tacxi đến trường của Thanh Luyến.

Từ phía sau một bàn tay đặt lên vai cô, Niên Ái hoảng hồn, rất nhanh phản ứng xoay người lại.
Đập vào mắt cô là một dáng người quen thuộc, cao ráo.

Định Ngôn, anh đến đây, đợi cô sao? đợi cô bao lâu rồi?
Định Ngôn giọng khàn đặc:"Niên Ái, sao em không nghe điện thoại của anh".

 
Chương 65: 65: Hồi Ức


Niên Ái vẫn chưa kịp hoàn hồn, ngơ ngác hỏi:"Sao anh lại ở đây?"
Định Ngôn kiên nhẫn nhắc lại:"Trả lời anh trước, sao lại không nghe điện thoại?"
Niên Ái nhận thấy ánh mắt của Định Ngôn như rực lên, giống như vừa lo lắng vừa bất an chuyện gì đó.

Niên Ái hơi lấp bấp:"Điện..điện thoại em hết pin"
Định Ngôn kéo cô vào lòng, Niên Ái không kịp phản ứng lao vào lòng ngực của anh.

Cô nói nhỏ:"Anh làm gì thế? người ta chú ý bây giờ?"
Định Ngôn như không nghe thấy lời cô vừa nói:"Tại sao không tìm anh"
Định Ngôn:"Có biết anh lo lắng cho em thế nào không?"
Đúng thế, chuyện lớn như vậy mà cô quên mất việc phải tìm anh.


Niên Ái sống độc thân trước nay gặp phải chuyện gì cũng tự thân giải quyết quen rồi nên khi gặp chuyện này phản ứng đầu tiên của cô là đương đầu và giải quyết.
Niên Ái quàng tay ôm lại anh:"Xin lỗi, em quên mất"
Định Ngôn:"Có phải anh không đến tìm em là em sẽ quên mất anh luôn không?"
Niên Ái giải thích:"Không phải vậy đâu, chỉ là em quen tự mình giải quyết nên...."
Định Ngôn đẩy nhẹ cô ra:"Nên em xem anh là không khí, không muốn làm phiền anh"
Niên Ái không nói gì cuối mặt xuống đất, Định Ngôn tiếp tục nói:"Niên Ái, anh là bạn trai em tương lai sau này của em điều không được quên anh có nghe thấy không?
Niên Ái gật đầu:"Xin lỗi, là em sai rồi"
Niên Ái:"Bây giờ anh có thể nói cho em biết anh đến đây làm gì có được không?"
Định Ngôn:"Đến tìm em"
Định Ngôn:"Đi gặp Thanh Luyến"
QUÁN COFFEE
Trước khi đến trường tìm Niên Ái anh đã gọi cho Thanh Luyến và hẹn cô ta tại một quán cà phê.


Thanh niên rất háo hức cho cuộc hẹn này, cô ta đến sớm hơn một chút ngồi đợi Định Ngôn.

Khi nhìn thấy Định Ngôn bước vào cô ta hiện trên gương mặt vẻ tươi tắn.
Thanh Luyến đưa tay lên:"Định Ngôn, bên này"
Định Ngôn bước vào cửa được 3 bước thì Niên Ái cũng chầm chầm bước theo sau anh, Thanh Luyến thấy Niên Ái theo sau liền không vui ra mặt.

Hai người họ rất nhanh đã đi đến chỗ Thanh Luyến.
Thanh Luyến khó chịu nhìn Niên Ái:"Cậu đến đây làm gì?"
Niên Ái kéo ghế ngồi xuống:"Chuyện này liên quan đến tôi, tôi có thể không đến sao?"
Thanh Luyến khoanh tay:"Nói đi, cậu muốn gì?"
Niên Ái:"Gỡ bỏ bài đăng, xin lỗi tôi trên mạng"
Niên Ái nghiền mạnh 3 chữ:"NGAY LẬP TỨC"
Thanh Luyến:"Dựa vào đâu? rõ ràng là cô sai".

Đọc.

 
Chương 66: 66: Đòi Lại Công Đạo


Định Ngôn nhìn cô, gương mặt Niên Ái hiện rõ 2 từ Đau Khổ.

Định Ngôn nắm lấy tay cô, Niên Ái nhìn sang anh nở một nụ cười như trấn an.

Niên Ái điều chỉnh giọng nói:"Thanh Luyến cậu có biết không? trên đời không ai là dễ dàng có được cũng không ai đột nhiên lại được sống một cách hạnh phúc mỹ mãn"
Niên Ái:"Suy cho cùng điều phải trãi qua đau khổ hết lần này đến lần khác mới có thể tìm đến được hạnh phúc"
Thanh Luyến cãi bướng:"Cô đau khổ chắc tôi sung sướng"
Niên Ái xoay sang Định Ngôn:"Định Ngôn, cho em mượn điện thoại một lát"
Định Ngôn không do dự lấy điện thoại ra đưa cho cô, Niên Ái tìm bài viết của Thanh Luyến trên mạng từ từ phân.

Niên Ái:"Đồng ý ai cũng đau khổ cả nhưng mà cậu nhìn xem cậu viết trên mạng thứ gì?"

Niên Ái:"Cậu nói cậu thích Định Ngôn từ năm lớp 11 là vì sự ân cần của Định Ngôn làm cho rung động, cậu vì anh ấy thi đến Hà Xuyên mặc kệ gia đình khuyên ngăn"
Niên Ái:"Cậu còn nói cậu xem tôi là bạn thân bình thường chuyện gì cậu cũng nhắn tin cho tôi xin ý kiến của tôi trong đó có cả việc nhờ tôi góp ý làm thế nào để có thể làm Định Ngôn rung động"
Niên Ái:"Nhưng không ngờ tôi lại sau lưng cậu lén lúc quyến rũ Định Ngôn khiến anh ấy yêu tôi sau đó còn muốn gặp cậu để khoe mẽ chiến thắng để trả thù chuyện thời cấp 2"
Niên Ái:"Rồi sau đó còn tỏ vẻ yếu đuối khóc lóc 7749 từ trên mạng"
Niên Ái:"Tôi hỏi cậu, cậu lên mạng khóc lóc với dân mạng làm gì?"
Niên Ái:"Cậu muốn nói cho cả thế giới này biết cậu khổ sở thế nào à?"
Niên Ái:"Cậu làm cho tôi có cảm giác giống như cậu chính là người đau khổ nhất thế gian này vậy?"
Thanh Luyến:"Tôi nói có gì sai? cậu không phải vậy à?"
Niên Ái:"Cậu có biết 1 ngày tôi tiếp xúc với bao nhiêu con người trên mạng xã hội không?"
Niên Ái:"Bị bạn trai cấm sừng có, tình cũ nói xấu có, gia đình bạo lực có, vợ chồng cãi nhau có, còn loại chuyện giống như chúng ta hiện tại thì nhiều không đếm xuể"
Niên Ái:"Cậu có bao giờ thấy ai lên mạng kêu ca lời nào không?"
Niên Ái:"Sống trong cuộc đời này có ai là không khổ? tìm được người để nói thì tốt, không tìm được thì chỉ có thể ngậm chặt miệng âm thầm chịu đựng"
Thanh Luyến:"Cậu quá đáng rồi đấy nhé, tôi ngồi đây không phải để nói chuyện cậu khổ hay tôi khổ đâu"
Niên Ái không quan tâm Thanh Luyến nói gì, tiếp túc đọc bài viết:"Cậu nói tôi là người nổi tiếng rồi nên không biết kiên dè ai, nhắn tin nói chuyện cũng xấc xược mấy phần, ỷ mình có mấy trăm nghìn fan thì hay lắm sao? Dù Lê Niên Ái có là tác giả nổi tiếng thì vẫn chỉ là một đứa từng bị hạ 2 bậc hạnh kiểm, đuổi khỏi đội tuyển học sinh giỏi mà thôi, lên mạng nói vài ba câu đạo lý cũng có thể nổi được, đúng là hay thật"
Thanh Luyến mặt tái mét khi nghe thấy Niên Ái đọc bài viết của mình trên mạng, Niên Ái cũng không ngờ Thanh Luyến có thể nói ra mấy câu như thế này, Niên Ái bây giờ dường như đã mất đi chút sự kiên nhẫn cuối cùng.

Niên Ái hậm hực:"Tôi nhắn tin với cậu xấc xược chỗ nào? rõ ràng là cậu chặn tôi trước?"
Niên Ái:"Cậu nói tôi có mấy trăm nghìn fan thì hay lắm sao? lên mạng nói mấy câu đạo lý cũng được nổi là có ý gì?"
Niên Ái:"Cậu có biết để đi đến ngày hôm nay tôi đã đánh đổi thứ gì không?"
Niên Ái:"3 năm nay không có ngày nào là tôi ngủ trước 11 giờ đêm"

Niên Ái:"Quầng thâm mắt cũng phải đánh đến 3 lớp kem che khuyết điểm mới có thể che được"
Niên Ái:"Cậu nói ra cứ ý như rằng tôi vừa viết đã nổi, vừa thở thì sẽ có trào lưu mới, cậu nghĩ tôi là thần tiên trên trời hạ phàm xuống à?"
Thanh Luyến như chết đứng trước mặt cô, Niên Ái cũng không có ý định dừng lại:"Cô cũng còn mặt mũi nhắc đến chuyện tôi bị hạ hạnh kiểm 2 bậc sao?"
Niên Ái:"Còn không phải cô hại tôi à?"
Niên Ái:"Hay là cô không nhớ?"
Thanh Luyến lấp bấp:"Khôn!.

Không!.

"
Niên Ái:"Cô không nhớ để tôi nhắc cho cô nhớ"
Niên Ái:"Năm lớp 7 chúng ta được chia nhóm làm bài tập, tôi chung nhóm với cô và 3 người khác, trước khi nộp bài tập 1 ngày cô nói với tôi nhóm kế bên sao chép bài tập của chúng ta"
Niên Ái:"Tôi không nhịn được tìm bọn họ nói chuyện, nói được hai câu thì người bên kia kiếm chuyện đánh tôi trước, tôi chỉ phòng vệ chính đáng phản ứng đánh trả"
Niên Ái:"Khi bị bắt bên văn phòng thầy hiệu trưởng hỏi người chứng kiến là cô vậy mà cô lại theo phe đám người kia nói tôi động tay trước, bên kia mới là tự vệ"
Niên Ái:"Làm cho tôi bị hạ 2 bậc hạnh kiểm còn cô thì ung dung như không có chuyện gì xảy ra"

Niên Ái:"Cô có biết lần đó ngoài tôi ra Lâm Mai Châu vì nói giúp cho tôi cũng bị gọi phụ huynh, cô giáo dạy văn vì muốn giữ tôi ở lại đội tuyển học sinh giỏi cũng bị viết kiểm điểm trừ nữa tháng lương"
Niên Ái:"Vậy mà bây giờ cô còn dám đem chuyện này ra để nói tôi? Thanh Luyến rốt cuộc cô có biết thế nào là trắng đen phải trái không?"
Niên Ái:"Cô nghĩ ai cũng giống như cô sao? sinh ra là Tô đại tiểu thư gia đình giàu có muốn gì được đó hô mưa gọi gió"
Niên Ái:"Tôi dùng đôi bàn tay này của tôi, để kiếm cơm để có được như ngày hôm nay tôi đã nổ lực rất nhiều"
Niên Ái:"Số lần tôi nhập viện còn nhiều hơn số lần mà cô lên mạng kể lể nữa đấy"
Niên Ái:"Cô nghĩ tôi sống dễ dàng sao?"
Thanh Luyến vẫn không biết hối lỗi:"Cứ cho là những chuyện đó là tôi sai đi nhưng cô cũng đừng dùng cách cướp đi Định Ngôn để trả thù tôi chứ?"
Định Ngôn bên cạnh cũng không nhịn được nữa:"Tôi không phải là của cô, đừng dùng từ cướp"
Định Ngôn:"Trước nay tôi cũng chưa hề có tình cảm với cô, từ đầu tới cuối người mà Trần Định Ngôn tôi yêu cũng chỉ có Lê Niên Ái, quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng vậy, tương lai cũng vậy"
Định Ngôn đôi mắt đầy sát khí nhìn Thanh Luyến:"Nói cho cô biết, dù tôi không yêu Niên Ái, tôi cũng không yêu cô đâu Tô Tiểu Thư".

 
Chương 67: 67: Anh Mặt Dày Không Tha Cho Em


Thanh Luyến tức giận:"Sao lại như thế? tại sao anh không yêu tôi, tôi yêu anh 5 năm rồi, là 5 năm đấy"
Thanh Luyến:"Anh cũng thường xuyên nhắn tin qua lại với tôi mà, không lí nào là do tôi nghĩ nhiều được?"
Định Ngôn bực bội:"Yêu? cô yêu tôi? cô đừng nghĩ là tôi không biết Tô Phu Nhân chèn ép việc kinh doanh của bố mẹ tôi thế nào?"
Định Ngôn:"Vì cô nói cô yêu tôi mà Tô Phu Nhân hết lần này đến lần khác tìm mẹ tôi bàn chuyện làm ăn, mẹ tôi không đồng ý thì chặn hết đường lui nhưng mẹ tôi đồng ý thì tôi phải có trách nhiệm chăm sóc cô bằng mặt không bằng lòng"
Định Ngôn:"Cô dùng gia đình tôi ép buộc tôi, dùng chuyện làm ăn của mẹ tôi uy hiếp tôi"
Định Ngôn:"Tôi có thể không tốt với cô sao?"
Niên Ái không ngờ còn có loại chuyện này nữa, nhớ năm đó Thanh Luyến hồn nhiên biết bao nhiêu, chân thật biết bao nhiêu nói với cô là không để ý đến gia cảnh của anh nhưng bây giờ nhìn lại xem, Thanh Luyến như trở thành một con người khác, mưu mô, thủ đoạn làm mọi cách để có được tình yêu.
Niên Ái và Thanh Luyến là 2 mảng đối lập trong tình yêu, nếu Niên Ái đại diện cho sự buông bỏ chúc phúc cho người mình yêu thì Thanh Luyến chính là kiểu ăn không được phá cho hôi.

Cô ta không có được thì ai cũng đừng hồng có được.

Niên Ái thở hắc ra một cái:"Thanh Luyến, cậu thay đổi rồi"
Niên Ái:"Tình yêu của cậu cũng biến chất rồi"
Khi yêu một người quá sâu đậm con người sẽ dần trở nên ích kỷ hơn, thủ đoạn hơn.

Giống như ban đầu đã nói, yêu thầm giống như nuôi một con quái thú trong tim nếu mất kiểm soát sẽ bị con quái thú đó nuốt chửng.
Niên Ái cảm thấy cô thật may mắn vì khi cô sắp bị con quái thú kia nuốt chửng Định Ngôn đã kịp thời xông đến giải cứu cô.

Còn Thanh Luyến suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái đáng thương vì tình yêu mà làm mọi thứ kể cả việc tổn thương người mình yêu.
Thanh Luyến giọng điệu kênh kiệu, bất mãn:"Tôi không sai là các người sai, Lê Niên Ái tôi nhất định sẽ không xin lỗi, cô cứ chờ ngày thân bại danh liệt đi"
Thanh Luyến nói xong thì hung hăng đứng dậy rời đi để cô và Định Ngôn ở lại.

Thanh Luyến đã mất kiểm soát bản thân mất rồi, vì cô ta đã yêu quá nhiều, yêu quá sâu đậm nhưng lại không có cách gì khiến đối phương thích mình.
Thanh Luyến là đang tự lừa bản thân cô ta rằng cô ta không thấy bại.

Phần lớn cho chuyện này cũng bởi vì Thanh Luyến là đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm mùi thất bại vậy nên khi cô ta gặp phải biến cố sẽ song song khiến cô ta phát điên lên.
Định Ngôn không quan tâm đến Thanh Luyến nghĩ gì vì đối với anh Niên Ái mới là người quan trọng trong cuộc đời này.

Anh không sợ quyền thế, không sợ tiền bạc chỉ sợ người anh yêu bị tổn thương bị muộn phiền và còn sợ đường công danh cô ấy vì anh mà trong 1 đêm bị phá hủy.
Niên Ái nhận thấy từ lúc Thanh Luyến rời khỏi anh vẫn không nói một lời nào với cô, chỉ giương mắt nhìn chằm chằm vào người cô.
Niên Ái giọng lí nhí:"Anh nghĩ gì thế?"

Định Ngôn cười cợt:"Em thật sự phải đánh 3 lớp kem che khuyết điểm hả?"
Nội tâm Niên Ái gào thét, có phải anh bị hóa ngốc rồi không? bây giờ còn quan tâm đến việc có phải cô đánh 3 lớp kem che khuyết điểm hay không?
Niên Ái:"Hù cô ta thôi, em chăm sóc da rất tốt"
Định Ngôn:"Thâm quầng sắp không dấu được rồi"
Niên Ái chột dạ:"Thật sao?"
Định Ngôn:"Anh lừa em đấy"
Niên Ái bĩu môi:"Kì cục"
Định Ngôn không phải là người lãng mạn nhưng cũng không phải là kẻ trái tim sắc đá không biết cảm động, lúc nảy nghe cô nói những lời như vậy thâm tâm anh cũng đau nhói không kém.

Nhìn cô gái trước mắt anh, gương mặt xinh đẹp, thân hình nhỏ nhắn, tài năng không ai sánh bằng, cô đi ra đường muốn loại con trai thế nào mà không có, công tử thế gia hay là minh tinh điện ảnh ai dám không động lòng trước cô nhưng cô lại cứ đâm đầu vào anh sống chết không buông bằng lòng phí hoài tuổi thanh xuân của mình cho anh.
Lúc này Định Ngôn tự chất vấn bản thân rốt cuộc kiếp trước có phải giải cứu cả dãy ngân hà rồi hay không? sao kiếp này may mắn có được một cô người yêu vừa dễ thương vừa thông minh tháo vát lại còn yêu anh tình sâu nghĩa nặng đến thế.
Định Ngôn không nhịn được muốn trêu cô:"Chẳng phải lúc trước em bảo lên đại học mới thích anh sao?"
Niên Ái chột dạ:"Em nói dối đấy"

Định Ngôn:"Tại sao lại nói dối?"
Niên Ái:"Con trai các anh đa phần điều rất tự luyến"
Niên Ái:"Nếu em nói là em thích anh trước còn thích tận 6 năm...."
Niên Ái nói đến đây thì nói chậm lại, nhẹ giọng hơn:"Thì có thể sẽ xem thường tình cảm của em"
Định Ngôn:"Em nghĩ anh là người như vậy sao?"
Niên Ái:"Không phải, chỉ là em nghĩ lúc đó nói ra thì mất mặt lắm nên dấu đi"
Định Ngôn:"Yêu anh làm em mất mặt sao?"
Niên Ái:"Cái này lại càng không phải"
Định Ngôn ôm cô:"Không sao, anh mặt dày lắm dù em có đá anh bay 80m thì anh vẫn lăng lại chỗ em, tìm em, nói yêu em một lần nữa"
Định Ngôn:"Tuyệt đối, không buông tha em".

 
Chương 68: 68: Bài Viết


Buổi Tối
Đám người Đường Tiểu Dân từ bên ngoài ăn uống no say một trận thì đã chịu về kiến túc xá, bọn người họ mở cửa đã thấy Niên Ái ngồi ngay bàn của mình mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính tay gõ phím không ngừng.
Lương Mỹ Kiều bước vào trước vừa cởi giày vừa nói:"Niên Ái cậu về sớm thế?"
Niên Ái vừa làm vừa đáp:"Hôm nay tớ không đi làm ca tối nên tranh thủ giải quyết mấy chuyện trên mạng"
Hạ Tâm Liên và Đường Tiểu Dân cũng theo sau Lương Mỹ Kiều, đám người họ lại bắt đầu ríu ra ríu rít.
Đường Tiểu Dân chạy lại chỗ Niên Ái:"Tiểu Ái Ái cậu định giải quyết chuyện này thế nào?"
Niên Ái ngữ khí có chút vui vẻ không còn cái sát khí lúc sáng:"Thì lên mạng viết 1 bài diễn văn giải thích thôi"
Đường Tiểu Dân:"Còn diễn văn"
Đường Tiểu Dân:"Dài quá người ta không đọc đâu"
Hạ Tâm Liên nghe thấy liền chen miệng vào nói mấy lời:"Có cậu lười ý, fan Niên Ái nhà chúng ta toàn là độc giả của tiểu thuyết nghìn chương"

Niên Ái:"Cũng không đến thế, chỉ là muốn giải thích các chuyện gần đây đồng thời giải tán một đám fan hùa"
Lương Mỹ Kiều cũng bị thu hút bởi cái bài viết của cô, chầm chậm đi đến:"Giải tán fan hùa là thế nào?"
Niên Ái vẫn không ngừng gõ bàn phím:"Tớ nổi lên như một hiện tượng mạng sẽ có phần đông người thích tớ chỉ vì tớ đang được tung hô nổi tiếng"
Niên Ái:"Sau đó Thanh Luyến phốt tớ trên mạng lại phần đông người mang danh fan tớ kêu ca là thất vọng về tớ, rồi cái gì mà muốn thoát fan rồi còn chửi tớ vô văn hóa sống chẳng ra gì còn lên mạng giảng đạo lý cho người khác"
Lương Mỹ Kiều:"Quá đáng vậy sao?"
Niên Ái gật đầu:"Đúng thế, vậy nên chuyện lần này cũng không hẳn là xấu"
Niên Ái:"Lọc được một đám fan hùa, tớ mừng còn không kịp đây"
Hạ Tâm Liên:"Niên Ái cậu tài thật đấy, nghe khẩu khí dường như không còn như lúc sáng nữa nhỉ"
Đường Tiểu Dân chọc ghẹo:"Chắc là lúc trưa được ai đó dỗ dành rồi"
Cả phòng kiến túc xá cười phá lên, Niên Ái âm thầm đỏ mặt phủ nhận:"Dỗ dành gì chứ? chỉ là đi gặp Thanh Luyến một buổi thôi ngoài ra cũng không nói gì nhiều"
Đường Tiểu Dân:"Lại còn muốn chối, cậu đấy có được anh người yêu chất lượng như thế thì ráng mà giữ nhé"
Niên Ái:"Được rồi, đi tắm đi các cô"
Bọn người họ giải tán, Niên Ái cũng đã hoàn thành xong bài viết thanh minh cho bản thân mình.

Niên Ái hít một hơi thật sâu rồi nhấn đăng, cô không biết bây giờ cô lên tiếng thì ai sẽ tin và ai sẽ cho cô là người ngụy biện nhưng cô chắc chắn một chuyện không thể thay đổi đó chính là Sự Thật, cây ngay thì không sợ chết đứng rõ ràng là cô không làm gì sai vậy tại sao người chịu đạn lại là cô? Con người cần nhất là bình đẳng, cô tin vào bản thân và tin vào phẩm cách của bản thân mình.
Bài viết cô vừa đăng lên page cá nhân được 5p đã đảo lộn mạng xã hội.

Bài viết của cô không nhiều, cũng không có lời nói nào hoa mỹ chỉ đơn giản là giải thích.
**Nội Dung Bài Viết:
Xin chào tôi là Arrebol, gần đây trên mạng xã giội lan truyền một bài viết tố tôi cướp người con trai mà bạn thân thích còn nói tôi chỉ là 1 đứa bị hạ 2 bậc hạnh kiểm và rất nhiều lời lẽ khó nghe khác.

Đầu tiên tôi muốn nói về chuyện tình cảm của mình, chắc ở đây ai cũng có mối tình thời niên thiếu chứ nhỉ?.

Ở cái độ tuổi 15 16 gặp được một chàng trai hay một cô gái trông rất vừa mắt và thế là yêu thôi.

Tôi cũng vậy, tôi là bạn trai hiện tại chính là kiểu tình cảm như thế, tuy tôi không biết anh ấy thích tôi từ bao giờ nhưng tôi dám chắc chắn sau khi đỗ phổ thông được 1 tháng từ lần chạm mặt đầu tiên tôi đã thích anh ấy.
Thanh Luyến thích anh 5 năm thì tôi đã thích anh 6 năm rồi.

Tôi vì anh mà khóc không biết bao nhiêu lần trèo đèo lội suối vượt qua đầy rẩy biển khổ mới có thể rung động được trái tim anh ấy, dựa vào đâu tình yêu của tôi lại trở thành tội lỗi trong mắt người khác? dựa vào đâu tình yêu được giữ trong lòng thì không tính là yêu?
Tôi không thích chia sẽ quá nhiều về chuyện tình cảm vì tôi thật lòng sợ, sợ người tôi yêu sẽ bị chuyện này mà ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân, tôi càng sợ anh ấy sẽ cảm thấy tôi là một cô gái bốc đồng không hiểu lý lẽ, tôi yêu anh ấy, suy nghĩ cho anh ấy còn cô gái kia, cô nói cô đã yêu anh ấy 5 năm nhưng cô xem cô đã làm gì với đoạn tình yêu này?
Tình yêu là thứ trên đời này có thể cưỡng cầu sao? bạn thích người ta, người ta không thích bạn thì người ta sẽ trở thành người sai à? đạo lý gì thế?.

Thật ra trong hàng vạn đêm tối tôi đã tự thôi miên bản thân bằng những từ cay nghiệt nhất "Anh ta không thích mày đâu" "Đừng ảo tưởng nữa" "Tỉnh lại đi" "Mày có ngu không hả?", tôi thật sự muốn vì người tôi yêu mà cho đi tất cả.


Tôi muốn dùng hạnh phúc của tôi để đánh đổi hạnh phúc của người tôi yêu, tôi có thể buông bỏ tất cả để anh ấy có thể hạnh phúc và kể cả việc buông bỏ anh ấy.
Thứ hai tôi muốn nói về việc tôi bị hạ hạnh kiểm, năm đó tôi được phân công làm bài tập nhóm khi còn được một ngày là sẽ đến hạn nộp bài tôi được một người bạn nói rằng có một nhóm khác đã bài tập của nhóm chúng tôi nộp cho cô giáo trước.

Tôi muốn tìm nhóm bạn nói chuyện, nói được mấy câu thì nhóm bạn động tay động chân với tôi, tôi chỉ là đánh trả lại nhưng khi bị bắt lên phòng giám thị, người bạn chứng kiến tôi bị đánh lại nói rằng tôi đánh người khác vậy là tôi bị hạ 2 bậc hạnh kiểm.
Thật ra chuyện này không hề khiến tôi xấu hổ chút nào vì tôi đã vì công sức của tôi mà đứng lên, vì công sức của cả nhóm mà chống trả lại.

Nếu đã nhắc đến chuyện này thì tôi chân thành gửi lời xin lỗi đến Lâm Mai Châu một người bạn trong nhóm năm đó đã đứng ra bảo vệ tôi mà bị vạ lây và cô giáo dạy ngữ văn vì nói đỡ cho tôi mà bị nhà trường trách phạt.
Bản thân tôi chưa hề nhận sai về việc đó, tôi tin tôi là vì đạo lý đúng sai phải trái mà đứng lên và tôi tin các bạn đang đọc bài viết này hiểu nếu như bạn vì chính nghĩa vì bạn bè vì tình yêu vì người thân vì gia đình thì không cần gì phải sợ cả, tôi ở đây, luôn ở đây để nói cho các bạn biết chỉ cần là điều đúng đắn tôi sẽ không ngại mà đứng lên, đấu tranh.

Nếu thời gian có quay lại tôi vẫn quyết định sẽ đứng lên nhưng sẽ không nhìn nhầm người bên cạnh mình thêm một lần nữa..

 
Chương 69: 69: Không Làm Em Bất An


Và việc cuối cùng chính là có rất nhiều bạn mang danh là fan của tôi nhưng khi nhìn thấy bài viết nói tôi nhân cách không tốt thì các bạn lại xoay ngược mắng lại tôi.

Thú thật đôi khi tôi cũng không phải quá tốt nhưng tôi biết bản thân tôi ở đâu và nhân cách tôi ra sao, thế nào.

Tôi cũng không lên mạng để giảng đạo lý, tôi chỉ nêu lên ý kiến cá nhân, tôi chỉ muốn giúp các bạn trẻ có khúc mắc về tâm lý có thể vì những dòng viết của tôi mà thông suốt hơn sống vui vẻ hơn.
Các bạn có biết vì sao tôi lại thích Arrebol không? vì nó là Hào Quang Ráng Chiều, không phải loại hào quang tỏ sáng rực rỡ gì nhưng nó vẫn là hào quang, nó vẫn xinh đẹp, vẫn ở đó và vẫn khiến người ta yên lòng khi nhìn thấy nó.***
Niên Ái vuốt xuống phần bình luận, đa phần là những bình luận tích cực ủng hộ cô.
*Tôi tin vào cô ấy*
*Arrebol tôi ủng hộ cô*
*Thanh xuân của tôi ai dám động vào cô ấy tôi liều mạng với người đó*
*Thanh Luyến tôi thấy cô nên về nhà đóng cửa xem lại nhân cách của mình trước khi nói người khác đi*
*Sao tôi lại cảm thấy cái bạn không chịu làm chứng cho Arrebol là Thanh Luyến ấy nhỉ?*

Niên Ái vuốt xuống xíu nữa thì thấy một trang cá nhân quen thuộc không biết đã từ khi nào để lại một bình luận ngắn gọn bị lẫn vào các bình luận khác.
*Này cô gái em yêu anh đến thế sao không nói sớm, anh còn nghĩ là anh tự mình đơn phương tự mình ảo tưởng đấy, em làm anh bất an quá*.

Đam Mỹ Sắc
Là Định Ngôn, anh đã từ lúc nào đó vào bình luận ở bài viết của cô.

Niên Ái nhìn dòng bình luận kia của anh, trong thâm tâm có chút rung động.

Cô trước nay cứ lo trước sợ sau, cô cảm thấy với anh, cô vẫn chưa đủ tốt chưa đủ hoàn hảo thậm chí là khá vô dụng bây giờ còn cuốn anh vào việc này cô lại còn lo sợ hơn gấp trăm lần.
Có lẽ vì Niên Ái cảm thấy cô thích anh trước, thích anh nhiều hơn nên anh sẽ có thể lạnh nhạt với cô nhưng hiện thực thì không phải vậy.

Anh luôn làm cho cô cảm thấy Định Ngôn luôn là người yêu cô nhiều hơn, anh dịu dàng chăm sóc cô, chưa từng cọc cằn với cô chút nào mọi việc điều thuận theo ý cô.

Anh còn cho cô biết được một loại cảm giác thế nào là cưng chiều thế nào là nâng niu và hiện tại cô hiểu được cô hoàn toàn xứng với anh.
Niên Ái tay gõ phím trả lời lại bình luận của anh *Chắc chỉ có mình anh bất an, ha*
Vì cô đã trả lời bình luận của Định Ngôn nên bình luận của anh đã được đẩy lên đầu, lúc này có rất nhiều người tràn vào bàn tán sôi nổi.
*Bạn trai của Arrebol sao?*
*Không thể tin được anh ấy cũng bình luận này*
*Arrebol khi nào cô chính thức cho chúng tôi xem ảnh chụp đây?*
*Nữ thần của tôi vậy mà có bạn trai thật rồi, trái tim nhỏ bé tan nát mất rồi*....
Niên Ái nhìn thấy dư luận cải thiện rất tốt nên vui mừng không ít, đôi khi còn ngân nga một vài câu hát.


Niên Ái rút cục sạc ra khỏi điện thoại rồi mở điện thoại lên, điện thoại vừa được khởi động lại thì nhận được rất nhiều tin nhắn từ Lâm Mai Châu.
7h30 sáng Mai Châu:[Tiểu Ái Ái cậu sao rồi?]
7h40 sáng Mai Châu:[Cậu định giải quyết việc này thế nào, Thanh Luyến rõ ràng là đang vu khống cậu]
8h19 sáng Mai Châu:[Trời đất ơi, bà cô của tôi bà đâu rồi, đừng nói là trầm cảm tự tử đấy nhé]
9h56 sáng Mai Châu:[Cậu còn không trả lời tớ mua vé bay đến Hà Xuyến đấy]
12h08 trưa Mai Châu:[Bên Hà Xuyến bị mất điện à].....
Cứ như vậy từng tin nhắn một được nhắn qua, Niên Ái đọc thôi cũng muốn phụt cười.

Mai Châu người bạn thân này của cô đúng là trí tưởng tượng cao thật còn nghĩ cô trầm cảm rồi tự tử nhiều thứ khác.

Niên Ái cố kìm chế nhắn tin phản hồi Mai Châu:[Tớ đây, điện thoại hết pin chưa sạc được bây giờ tớ mới có thể mở điện thoại này]
Mai Châu vừa thấy tin nhắn đến, đoán là Niên Ái nên nhanh như bay chộp điện thoại:[Tiểu Ái Ái cậu dọa mình sợ chết đi mất, anh trai cậu với Quang Vỹ cũng rất lo cho cậu đấy]
Niên Ái:[Tớ không sao, dù sao cũng đâu phải lần đầu bị chửi chỉ là lần này nhiều người chửi hơn thôi]
Mai Châu:[Cậu lạc quan thật đấy, mà con khốn Thanh Luyến tớ cứ tưởng nó quay đầu rồi không ngờ lại dám làm vậy với cậu]
Mai Châu:[Còn nói về chuyện cậu bị hạ 2 bậc hạnh kiểm tớ không biết mặt nó được làm từ gì]
Niên Ái:[Cũng hết cách, Thanh Luyến vì yêu mà hóa điên tớ cũng không muốn chấp với cậu ấy]

Mai Châu:[Tiểu Ái Ái cậu cái gì cũng tốt chỉ là hiền quá thôi, nếu là tớ, tớ sẽ không giấu tên đâu]
Niên Ái:[Cậu xem bài biết của tớ rồi à]
Mai Châu:[Đương nhiên là xem rồi, chuyện của cậu có gì mà tớ không biết]
Niên Ái:[Cậu ghê thật]
Mai Châu:[Tớ còn biết cậu đang âm thầm cảm kích tớ chuyện năm đó nữa đấy]
Niên Ái:[Ai cảm kích cậu]
Mai Châu:[Niên Ái cậu ăn cháo đá bát vứt bỏ bạn bè]
Niên Ái đang gõ tin nhắn trả lời Mai Châu thì nhận được cuộc điện thoại đến từ Định Ngôn, cô đành xóa tin nhắn vừa soạn rồi soạn lại một cái khác:[Tớ có điện thoại, nói sau nhé]
Mai Châu:[Được, cậu nghe điện thoại đi]
Niên Ái ấn nghe máy, qua điện thoại Niên Ái có thể nghe được hơi thở nhè nhẹ của Định Ngôn, khuôn giọng trầm ấm quen thuộc bên kia vang lên.
Định Ngôn:[Cô gái ngốc, sau này anh sẽ không làm em bất an nữa, hứa đấy].

 
Chương 70: 70: Em Trai Khóa Dưới


Niên Ái nghe thấy lời nói kia của anh, thầm mỉm cười:[Em cũng sẽ không làm anh bất an]
Định Ngôn giọng điệu mang sắc khí vui vẻ:[Anh vui lắm]
Niên Ái khó hiểu:[Hả?]
Định Ngôn:[Em công khai anh, anh rất vui]
Niên Ái:[Vui gì chứ, trước sau cũng phải công khai mà]
Định Ngôn:[Nhưng anh rất vui]
Định Ngôn dịu giọng:[Vui vì chúng ta có thể quang minh chính đại tay nắm tay đi ngoài đường rồi]
Niên Ái:[Vậy trước đây chúng ta lén lút à?]
Định Ngôn:[Không giống thế, bây giờ cả thế giới điều biết chúng ta yêu nhau]
Định Ngôn:[Yêu em đúng là anh không lỗ chút nào]
Niên Ái thách thức:[Em còn chưa kêu lỗ anh dám kêu sao?]
Định Ngôn phủ nhận:[Không dám không dám]
Định Ngôn:[Tối mai mấy giờ em tan làm]
Niên Ái nghĩ ngợi rồi đáp:[Chắc khoảng 7h30 em sẽ tan làm]
Định Ngôn:[Cùng anh ăn tối, được không?]
Niên Ái không nghĩ nhiều:[Được]

Định Ngôn:[Vậy tối mai anh sẽ đến đón em]
Niên Ái cảm thấy có chút mệt mỏi:[Cứ quyết định vậy đi, em hơi mệt ngủ trước đây]
Định Ngôn:[Ngủ ngon]
Niên Ái:[Ngủ ngon]
Nói rồi Niên Ái tắt máy, cô đi vào nhà vệ sinh, vệ sinh cá nhân rồi cũng leo lên giường.

Cô kéo chăn đắp kín người lại, Niên Ái mở điện thoại lên xem lại bình luận của cư dân mạng dưới bài viết của mình thêm 1 lần nữa rồi mới tắt điện thoại để sang 1 bên.
Cô cảm nhận rất sâu sắc một chuyện đó là cô đang an toàn, rất an toàn, cả thế giới điều đang bảo vệ cô, Niên Ái cô không hề thất bại mọi khổ cực bao nhiêu năm qua cuối cùng có đã có được một chút kết quả rồi.
Ngày Hôm Sau
Niên Ái cùng hội chị em đi đến trường, vừa đến cổng lại gặp Dịch Mộc Lăng.

Cậu ta giống như những lần trước gọi lớn tên cô.
Dịch Mộc Lăng:"Niên Ái sư tỷ, đợi em với"
Cả đám bọn cô xoay lại nhìn, Đường Tiểu Dân đi cạnh còn chọc ghẹo cô:"Niên Ái theo tớ thấy vận đào hoa của cậu lại sắp bắt đầu rồi"
Hạ Tâm Liên:"Niên Ái cậu nên cẩn thận đi, bây giờ cậu là hoa đã có chủ rồi đấy"
Lương Mỹ Kiều cũng góp vui vài câu:"Ây yo, Niên Ái tớ kiến nghị cậu nên lập luôn một cái hậu cung đi"
Niên Ái điềm nhiên:"Đừng nói nữa, các cậu lên lớp trước đi nhớ giữ chỗ cho mình"
Đám người họ cũng biết chuyện mà đi trước, khi bọn họ vừa rời đi thì Dịch Mộc Lăng cũng đi đến.

Cậu ta thở sâu mấy cái để lấy lại thể lực, Niên Ái dù trong lòng có hơi khó chịu nhưng cô vốn là người không để sắc thái bên trong dồn lên thái độ trên mặt, vậy nên dù có chút không thích nhưng vẫn vui cười với cậu ta.
Niên Ái niềm nở:"Có chuyện gì thế?"
Dịch Mộc Lăng:"Chúng ta cùng đi lên lớp có được không?"
Niên Ái:"Gần đây trên mạng có mấy lời không tốt về chị tốt nhất em nên tránh chị một chút"
Dịch Mộc Lăng dứt khoát:"Em không tin mấy lời trên mạng đâu ạ, chị rất tốt"
Niên Ái khẽ cười:"Vậy sao, cảm ơn em nhé"
Niên Ái xoay người định bỏ đi thì Dịch Mộc Lăng cứ kề kề theo sau cô luyên thuyên vài chuyện gì đó, cứ như thế đến khi rẽ lớp thì Dịch Mộc Lăng mới chịu tách cô ra.

Niên Ái bước vào lớp đã thấy đám người Đường Tiểu Dân đã giữ cho cô một chỗ từ trước cô đi đến ngồi xuống.


Khi vừa ngồi xuống, hội chị em bên cạnh cô lại nổi máu bà tám lên, mỗi người một câu như tra khảo cô.
Hạ Tâm Liên:"Niên Ái khai mau, cậu với cậu em khóa dưới là quan hệ gì thế"
Lương Mỹ Kiều:"Không phải là kiểu em trai mưa gì đó chứ"
Đường Tiểu Dân:"Hôm qua tớ còn nghe được Dịch Mộc Lăng cũng cùng cậu đi lên lớp"
Niên Ái:"Gì mà em trai mưa, gì mà quan hệ các cậu ít xem phim lại dùm tớ"
Niên Ái:"Tớ lớn tuổi hơn cậu ta đấy, tớ cũng không thích mấy chuyện tình chị em kiểu này đâu."
Đường Tiểu Dân:"Cậu thì không có ý chứ người ta đề hẵng 2 chữ thích cậu lên mặt luôn rồi đấy"
Lương Mỹ Kiều:"Tớ EQ thấp còn thấy"
Niên Ái:"Cậu ta có thích tớ thật thì tớ cũng biết làm sao? trái tim của cậu ta làm sao tớ quản được"
Hạ Tâm Liên:"Hay là cậu tìm thời cơ nói rõ với cậu ta đi"
Niên Ái nghĩ ngợi:"Vậy cũng được, để khi nào gặp lại tớ sẽ nói rõ với cậu ta"
Nói là nói vậy thôi thật tâm Niên Ái rất sợ mấy loại chuyện như thế này, sau vụ của Đoàn Lập cô đã bắt đầu cảm thấy những người có tình ý với cô ngoài Định Ngôn ra thì tất cả điều có vấn đề.

Niên Ái đôi khi còn sợ hãi rất nhiều thứ, sợ loại chuyện như Đoàn Lập mà lập lại thì cô phải giải quyết thế nào đây? rồi Định Ngôn có khi nào sẽ nghĩ cô là một kẻ đào hoa không?
Buổi Tối
Niên Ái ngồi trong bàn thu ngân của cửa hàng quần áo trong lòng nghĩ ngợi về chuyện lúc sáng.

Niên Ái cứ nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra cách nào để mở lời với Dịch Mộc Lăng, Niên Ái thở dài một cái khuôn mặt hiện lên vẻ mệt mỏi.

Điện thoại bên cạnh vang lên một tiếng *ting Niên Ái chậm rãi mở điện thoại, nhìn vào bóng chat là tin nhắn của Dịch Mộc Lăng.
Dịch Mộc Lăng:[Chị ăn tối chưa?]

Niên Ái gõ chữ:[Chưa]
Dịch Mộc Lăng:[Em mời chị đi ăn tối được không?]
Niên Ái chau mày:[Tôi đi ăn cùng bạn trai rồi]
Dịch Mộc Lăng:[Vâng, tiếc quá vậy hôm khác chị nhé]
Niên Ái:[Ừ]
Mạc Ngọc đi lại chỗ cô, khều tay cô:"Niên Ái, Niên Ái"
Niên Ái ngước mắt lên nhìn Mạc Ngọc:"Sao ạ?"
Mạc Ngọc:"7h30 rồi sao em còn chưa tan làm"
Niên Ái bây giờ mới chú ý thời gian:"Vậy ạ? em không chú ý thời gian"
Niên Ái vội đứng dậy gom đồ đạc của mình bỏ vào túi xách, Mạc Ngọc nhìn ra hướng cửa:"Em không để ý nhưng có người sốt ruột tới nổi không đợi được rồi kìa"
Niên Ái nhìn theo hướng mà Mạc Ngọc nhìn.

Là Định Ngôn, anh đã đứng đó chờ cô từ lúc nào, Niên Ái bước nhanh ra ngoài mặt đối mặt với anh.
Niên Ái:"Anh đến rồi sao không vào trong tìm em?"
Định Ngôn giọng trầm ấm mang chút sắc thái đùa cợt:"Sợ anh vào rồi em sẽ không thể chuyên tâm làm việc được nữa".

 
Chương 71: 71: Thư Thuyên Trở Về


Niên Ái ngơ người ra vì câu trả lời của anh, nội tâm Niên Ái gào thét Định Ngôn nghiêm túc của cô đâu rồi, làm ơn trả lại ngay người đàn ông đó cho cô ngay lập tức được không?.
Niên Ái đỏ mặt:"Không biết xấu hổ"
Định Ngôn ghé sát mặt mình vào mặt cô:"Tiếc quá, cả đời này em phải chịu đựng sự Không Biết Xấu Hổ này của anh rồi"
Niên Ái đẩy nhẹ anh ra, đánh trống lảng:"Không phải nói là đi ăn sao, anh còn đứng đây nói nhảm là em chết đói đấy"
Nói rồi cô xoay bước đi nhanh về một phía, Định Ngôn cười nhẹ một cái, khuôn mặt của anh bình thường đã hoàn mĩ khi cười lên có thêm một cái răng khểnh lại khiến cho sự hoàn mĩ này thêm vài phần diễm lệ.

Định Ngôn bước theo sau cô, rất nhanh đã đuổi kịp cô.
Định Ngôn lòng chặt bàn tay mình vào tay Niên Ái, người hạ thấp thì thầm vào tai cô:"Sao lại đi nhanh thế"
Niên Ái nóng bừng tai, viện đại một lí do:"Em đói"
Định Ngôn nhìn thấy biểu cảm của cô cũng thôi chọc ghẹo cô gái nhỏ này:"Được rồi, chúng ta đi đâu đây"
Niên Ái:"Phía trước có một quán ăn, chúng ta đến đó đi"
Định Ngôn:"Được, nghe theo em"
Quán Ăn
Sau khi hai người tìm được chỗ ngồi phục vụ bước ra đưa menu cho cô, Niên Ái như thói quen lật qua lật lại rồi hỏi anh:"Chúng ta ăn gì đây?"
Định Ngôn nhìn cô nữa tầm mắt cũng không rời:"Gì cũng được"
Niên Ái vẫn cứ lật về sau:"Ở đây cũng có lẩu nữa này anh"

Niên Ái giương mắt lên nhìn anh:"Ăn lẩu cay nhé"
Định Ngôn chau mày:"Món khác đi"
Niên Ái:"Sao thế? anh ăn cay không được à?"
Định Ngôn:"Không phải"
Niên Ái:"Vậy tại sao lại không ăn"
Định Ngôn ngồi thẳng lên chồm về phía cô, nhỏ giọng nhiều lần:"Không phải em đang đến kì sao?"
Niên Ái kinh ngạc, sao đến chuyện này anh cũng biết vậy? cô không thèm nói với anh vì hiện tại phục vụ vẫn còn đứng ở đây không cẩn thận để người ta nghe thấy người biết ngại chắc cũng chỉ có mình cô thôi.
Một lúc suy nghĩ Niên Ái đành gọi đại vài món thông thường rồi trả lại menu cho phục vụ.

Khi nhìn thấy phục vụ đã đi vào sâu cô mới dám nói chuyện với anh.
Niên Ái giọng lí nhí:"Sao anh biết hôm nay em đến kì?"
Định Ngôn:"Lần trước, khi em nhập viện cũng là trong mấy ngày này"
Định Ngôn:"Nên anh đoán tháng này em cũng đến rồi"
Niên Ái:"Anh quan sát luôn mấy cái này à?"
Mi tâm Định Ngôn nhếch lên một cái:"Đương nhiên, em là bạn gái của anh mà"
Niên Ái bật cười vì câu nói của anh, không hiểu sao người đàn ông trước mặt luôn có cách để làm cho cô quên hết muộn phiền của thế giới bên ngoài.

Dù anh chẳng làm gì cả chỉ cần anh ngồi đây, ngồi trước mặt cô để cô có thể nhìn anh như thế đã rất đủ rồi.

Đôi khi yêu nhau không phải là cứ mở miệng nói ra ngàn vạn những lời hoa mỹ như "Anh yêu em", "Em yêu anh" hay là "Anh có thể làm tất cả vì em", "Anh không thể sống khi không có em bên cạnh"....!
Niên Ái thích một cảm giác yên bình hơn là những câu nói như thế, Định Ngôn chưa bao giờ nói những thứ quá ngọt ngào nhưng cô cảm nhận được sự quan tâm của anh, Định Ngôn chưa từng bỏ rơi cô ở nơi vực sâu.

Anh luôn xuất hiện, luôn sẵn sàng kéo cô ra khỏi đống rối ren của xã hội.
Có thể trước đây Niên Ái đã từng đơn độc làm tất cả mọi thứ nhưng hiện tại Niên Ái cô không hề đơn độc chút nào.

Niên Ái cảm nhận được tình yêu thương anh dành cho cô, là bất diệt là không thể phai mờ.

6 năm, anh là 6 năm của cô, là 6 năm cô dùng nước mắt đau thương để đánh đổi vậy nên không có lí do gì có thể ép buộc cô nhường anh cho người khác cả.


Sau khi ăn xong, Định Ngôn đưa cô về lại kiến túc xá.

Trên lề đường về kiến túc xá, hai người yêu nhau tay trong tay cùng nhau rãi bước rôm rả cười đùa.
Niên Ái sắc thái vui vẻ:"Anh còn nhớ năm đó chúng ta vô tình chơi chung một game không?"
Định Ngôn:"Nhớ chứ, lần đó anh còn giúp em giải không ít"
Niên Ái:"Haha, đúng rồi lúc đó không phải là em không biết giải mà cố tình để tìm anh giải đấy"
Định Ngôn:"Vậy sao? anh cứ nghĩ là do em không hiểu nên mới tìm anh chứ?"
Niên Ái:"Lúc trước anh ít nói nhứ vậy nếu em không chủ động thì có khi cả tuần cũng không nghe anh nói...."
Hai người họ cứ thế vừa đi vừa nói những chuyện trong thời quá khứ.

Khi đi đến kiến túc xá, Niên Ái tinh mắt nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ.

Vì đêm tối nên cô không thấy rõ được, khi đến gần hơn thì Niên Ái nhận ra là Trương Thư Thuyên cô ấy trở về rồi.
Niên Ái đi nhanh đến:"Chị Thư Thuyên, chị về rồi"
Thư Thuyên nhìn thấy cô tay trong tay với người bên cạnh cũng đoán ra được là ai:"ừ, chị về rồi tìm em lấy chìa khóa"
Niên Ái:"Vâng!"
Niên Ái vội vàng:"À giới thiệu với chị, đây là bạn trai em Định Ngôn"
Niên Ái ngước nhìn Định Ngôn:"Đây là bà chủ nhà lúc trước em thuê Trương Thư Thuyên"
Định Ngôn gật đầu lễ phép chào hỏi:"Chào chị"
Thư Thuyên cũng đáp lễ:"Chào em"
Nói rồi, Thư Thuyên nhìn sang Niên Ái:"Em rảnh không, chúng ta nói chuyện chút"

Định Ngôn hiểu ý nhìn Niên Ái:"Vậy em nói chuyện với chị ấy đi, anh về trước nhé"
Niên Ái:"Vậy anh về trước đi, tạm biệt"
Định Ngôn:"Tạm biệt"
Quán Cà Phê
Niên Ái cùng Thư Thuyên đi đến một quán cà phê gần trường cô.

Niên Ái tâm trạng tươi vui liên tục hỏi han tình hình của Thư Thuyên.
Niên Ái:"Gần đây chị thế nào rồi?"
Thư Thuyên gương mặt có chút gượng gạo:"Cũng tốt"
Thư Thuyên:"Còn em"
Niên Ái vui vẻ:"Em cũng tốt ạ"
Thư Thuyên:"Chị thấy bài phốt em trên fb rồi, em giải quyết ổn hết chưa?"
Niên Ái:"Cũng tạm ổn hết rồi chị ạ, nói chung mọi thứ điều rất tốt"
Niên Ái nhìn nét mặt của Thư Thuyên đoán chắc đã xảy ra chuyện gì đó:"Thư Thuyên, chị không sao chứ? em thấy sắc mặt của chị không tốt lắm"
Thư Thuyên nắm chặt ly nước trong tay mặt trầm xuống, nhỏ giọng:"Chị li hôn rồi".

 
Chương 72: 72: Chỉ Có Em


Niên Ái kinh ngạc:"Sao lại li hôn ạ?"
Thư Thuyên chậm rãi giải thích:"Hôm đó chị với anh ấy ngồi xuống nói chuyện, chị hỏi anh ấy còn tình cảm với chị không? anh ấy bảo là không còn"
Thư Thuyên:"Lúc đầu chị thật sự rất ngạc nhiên về câu trả lời đó vì chị và anh ấy là tình thời niên thiếu bọn chị đã yêu nhau từ cấp 3 tình cảm sâu đậm bao nhiêu năm có mơ chị cũng không ngờ anh ấy lại dứt khoát như vậy"
Thư Thuyên:"Nhưng bây giờ nghĩ lại đúng thật là gần một tháng nay bọn chị cãi nhau rất nhiều, chút tình cảm thời niên thiếu có lẽ đã không còn từ lâu rồi"
Thư Thuyên rũ mắt:"Thời gian đáng sợ thật đấy, nó có thể khiến 2 người từng yêu nhau sâu đậm cũng có thể rời xa nhau"
Nói đến đây nước mắt Thư Thuyên lăng xuống má cô đưa tay lên lau đi, Niên Ái lo lắng:"Chị à, chị không sao chứ?"
Thư Thuyên giương mắt nhìn cô rồi khẽ lắc đầu:"Không sao"
Niên Ái:"Chị còn tình cảm với anh ấy, đúng không?"
Thư Thuyên gượng cười:"Nói sao nhỉ? thật lòng chị rất thích anh ấy nhưng lại không muốn giữa anh cạnh bên mình"
Thư Thuyên:"Chị sợ những cuộc cãi vã và cũng sợ những lời cay nghiệt mà đôi bên thốt ra để làm tổn thương nhau"
Thư Thuyên:"Niên Ái em là một tác giả nổi tiếng như thế em nói xem chị nên làm sao đây"
Niên Ái chồm người đến nắm lấy tay Thư Thuyên:"Chị đang làm rất tốt rồi"
Niên Ái:"Em hiểu cảm giác của chị lúc này vừa hụt hẫng vừa thất vọng vừa muốn buông bỏ nhưng lại muốn nắm lấy"
Niên Ái:"Nói trắng ra con người rất phiền phức vừa muốn cái này vừa muốn cái kia"
Niên Ái:"Nhưng mà chị biết không? buông bỏ đôi khi cũng là một loại hạnh phúc"
Niên Ái:"Nếu ở bên cạnh nhau mà chỉ toàn làm cho đối phương tổn thương thì buông bỏ chính là một quyết định sáng suốt nhất"

Thư Thuyên thút thít:"Nhưng mà!.

nhưng mà bọn chị đã yêu nhau lâu như vậy kia mà, anh ấy nói không yêu là không yêu nữa"
Niên Ái hỏi lại Thư Thuyên:"Vậy tại sao chị lại quyết định li hôn?"
Thư Thuyên ngớ người ra:"Tại sao? đúng, tại sao nhỉ?"
Niên Ái:"Tại vì chị biết rõ li hôn là biện pháp tốt nhất cho cả hai và cho cả con chị nữa"
Niên Ái:"Trên đời có rất nhiều người phụ nữ thà một mình cam chịu tất cả chứ nhất quyết không li hôn"
Niên Ái:"Vì họ nghĩ li hôn rồi sẽ khó có thể tìm lại một người đàn ông như thế hoặc đơn giản họ chỉ đang muốn níu kéo cảm giác được yêu lúc chưa kết hôn hoặc mới kết hôn"
Niên Ái:"Con người luôn là một giống loài tham lam, tiền bạc cũng vậy, tình cảm cũng vậy"
Niên Ái:"Nhưng người biết cách buông bỏ những thứ không thuộc về mình mới là người thật sự tự tại thật sự hạnh phúc"
Thư Thuyên:"Chị thật sự đã làm đúng, phải không?"
Niên Ái:"Đúng, chị đang làm rất đúng, chị học được cách buông bỏ, chị thật sự đã yêu người đàn ông đó đến tận cuối cùng"
Niên Ái:"Li hôn không hẵng là do cả đôi bên điều hết yêu mà đôi khi đó là cách để giải thoát cho nhau khỏi sự đau khổ, ràng buộc.

"
Niên Ái:"Trên đời này không có ai vì mất ai mà sống không nổi cả, đừng vì hai chữ yêu nhau mà khiến cả hai ngày càng đau khổ.

"
Thư Thuyên đôi mặt đượm chút buồn phiền:"Chị thật sự sẽ quên được sao?"
Niên Ái:"Sau tất cả điều ta nhận ra được là thời gian rồi sẽ chữa lành mọi thứ dù chị có muốn hay không những cảm xúc tưởng chừng không thể phai nhòa rồi cũng sẽ chịu thua trước thời gian"
Niên Ái:"Thời gian thật sự rất tàn nhẫn, nhưng cũng sẽ khiến cho con người nhẹ lòng hơn.

"
Kiến Túc Xá
10h Niên Ái về đến kiến túc xá, câu chuyện của Thư Thuyên cứ mãi chiếm lấy não bộ của cô.

Mặc dù cô đã khuyên Thư Thuyên rất tốt nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh ấy có khi cô lại không thể dũng cảm giống như Thư Thuyên mà buông bỏ.


Niên Ái đi ra ban công, cô ngước mặt lên trời nhìn những vì sao đang lấp lánh trên khoảng không đen vô tận, điều này làm cho cô thoải mái hơn đôi phần.

Niên Ái lấy điện thoại ra nhấn gọi cho Định Ngôn, rất nhanh sau đó anh đã nhấc máy.

Định Ngôn giọng trầm, ấm:[Anh nghe đây]
Niên Ái:[Anh đang làm gì thế?]
Định Ngôn:[Xem lại một số tài liệu nghiên cứu]
Niên Ái ngập ngừng một lúc rồi nói:[Em!.

em hỏi anh cái này nhé]
Định Ngôn:[Em hỏi đi].

Truyện Dị Giới
Niên Ái tay nắm chặt lại:[Sau này chúng ta có cãi nhau không?]
Định Ngôn:[Sao em lại hỏi vậy?]
Niên Ái căng thẳng:[Anh trả lời em trước, được không?]
Định Ngôn rũ mắt, dịu giọng:[Tại sao lại cãi nhau?, chúng ta không có lí do gì để cãi nhau cả]
Niên Ái:[Vậy nếu như một ngày nào đó anh không còn yêu em nữa thì sao?]
Định Ngôn:[Sẽ không đâu]
Niên Ái nhỏ giọng:[Thời gian, liệu tình cảm chúng ta có thắng nổi thời gian không?]

Định Ngôn:[Nếu như em không đá anh thì anh chắc chắn cả cuộc đời này chúng ta sẽ không chia lìa]
Niên Ái có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhanh chống lấy lại tâm trạng vốn có:[Vậy à?]
Định Ngôn khó hiểu:[Em sao thế? sao lại hỏi mấy chuyện này]
Niên Ái bắt đầu thuật lại chuyện của Thư Thuyên:[Chị chủ nhà vừa nảy chúng ta gặp nói với em chị ấy li hôn rồi]
Niên Ái:[Nguyên nhân li hôn chính là người chồng không còn yêu chị ấy nữa, anh ta đã yêu cô gái khác]
Niên Ái:[Điều quan trọng nhất là bọn họ đã yêu nhau từ thời niên thiếu từng trãi qua rất nhiều chuyện cùng nhau nhưng đến cuối cùng vẫn đi đến bước đường ngày hôm nay]
Định Ngôn hiểu ý cô:[Em sợ chúng ta sẽ giống như hai người họ sao?]
Niên Ái nhẹ giọng:[Đúng thế, em rất sợ]
Niên Ái:[Lỡ đâu có một ngày chúng ta hết tình cảm]
Niên Ái:[Lỡ đâu có một ngày chúng ta bất đồng quan điểm hoặc đôi bên thích một người nào khác! ]
Định Ngôn cắt lời cô, giọng vô cùng quyết đoán:[Không có lỡ đâu, anh ta khác, anh khác]
Định Ngôn:[Thời gian chỉ có hiệu lực đối với kẻ từ lâu đã có ý định thay lòng đổi dạ]
Định Ngôn:[Còn anh trong mắt chỉ có em, trong đầu chỉ có em, trong tim chỉ có em, cả đời này cũng chỉ có em.

].

 
Chương 73: 73: Sinh Nhật Niên Ái Vào Ngày Mai


Hơn 1 Tháng Sau
Từ cuộc gọi lần trước Niên Ái đã cảm thấy yên tâm về quan hệ của cô và Định Ngôn hơn rất nhiều.

Niên Ái không còn suy nghĩ về những chuyện linh tinh giống như trước kia, cô cực kì yên tâm về anh, yên tâm về mối quan hệ mà hai người đang có được.

Niên Ái ngồi trong lớp học tâm trạng vô cùng tốt, tốt đến nổi Đường Tiểu Dân ngồi bên cạnh cô cũng cảm thấy được.

Đường Tiểu Dân:"Niên Ái sao tớ có cảm giác gần 1 tháng nay cậu như mùa xuân ấy"
Đường Tiểu Dân:"Lúc nào cũng vui cười hớn hở"
Niên Ái:"Có sao?"
Đường Tiểu Dân:"Có"
Niên Ái:"Vậy chắc là cảm giác của người có người yêu đấy"
Niên Ái:"Cậu thì không hiểu được đâu"
Đường Tiểu Dân bĩu môi hờn dỗi:"Xí, tớ mà thèm à"
Nhìn thấy Tiểu Dân hờn dỗi Niên Ái cũng không muốn trêu chọc thêm:"Được rồi, ngày mai tớ mời cậu đi ăn cơm tối nhé"
Đường Tiểu Dân nghe đến ăn uống hai mắt liền sáng rực lên:"Thật không?"
Niên Ái gật đầu:"Thật"
Đường Tiểu Dân nghĩ ngợi:"Mà khoang"

Niên Ái:"Sao?"
Đường Tiểu Dân:"Mai là ngày mấy?"
Niên Ái:"Ngày mai à, hình như là 22/9"
Đường Tiểu Dân hoảng loạn:"Trời đất ơi, bà cô à mai là sinh nhật cậu đấy chẳng lẽ cậu không nhớ?"
Nhờ có Đường Tiểu Dân nhắc nhở Niên Ái mới chợt nhớ ra:"Đúng rồi ha, tớ quên mất"
Đường Tiểu Dân ỉu xìu:"Vậy là ngày mai tớ phải mời lại cậu sao?"
Đường Tiểu Dân xoay sang Hạ Tâm Liên:"Bạch Liên Hoa ngày mai là sinh nhật Niên Ái đấy các cậu định làm gì?"
Hạ Tâm Liên ngớ người:"Sinh! sinh nhật Niên Ái á?"
Đường Tiểu Dân ngờ vực:"Đừng nói là cậu cũng quên nha"
Hạ Tâm Liên ấp úng:"À!.

ừ!.

"
Đường Tiểu Dân:"Bạn bè cái kiểu gì vậy"
Đường Tiểu Dân chồm qua chỗ Lương Mỹ Kiều:"Mỹ Kiều cậu có nhớ mai là ngày gì không?"
Mỹ Kiều nghe thấy tiếng của Đường Tiểu Dân vội xoay qua:"Hả? ngày gì?"
Đường Tiểu Dân bất lực:"Thôi xem như tớ chưa nói gì"
Niên Ái cười mỉm một cái mở điện thoại lên xem lịch, ngày mai đúng là sinh nhật của cô.

Điều Niên Ái mong chờ nhất hiện tại là không biết Định Ngôn có nhớ sinh nhật của cô không? mọi năm anh điều không tặng quà cũng không chúc mừng gì cả có khi là không biết sinh nhật cô cũng nên.

Suy nghĩ miên man một chút thì có tin nhắn đến, Niên Ái kéo messenger thấy tin nhắn của Mai Châu hiện lên đầu bảng, cô ấn vào cuộc trò chuyện xem tin nhắn.

Mai Châu:[Tiểu Ái Ái ngày mai là sinh nhật của cậu rồi, năm nay cậu muốn tớ tặng gì cho cậu đây?]
Niên Ái mỉm cười:[Khu nhà trung tâm thành phố nhé]
Niên Ái:[Tớ không ngại có thêm 1 chiếc xe đời mới đâu]
Mai Châu:[Tham lam quá đi]
Niên Ái:[Không phải cậu rất giàu sao? không biết ai đó còn từng nói nuôi tớ nữa cơ mà?]
Mai Châu:[Nuôi cậu thì được cho cậu ăn cậu ở cũng không mất bao nhiêu]
Mai Châu:[Còn về phí tinh thần thì cậu tự làm mà lấy]
Niên Ái:[Tiểu Châu Châu cậu lật mặt cũng nhanh thật đấy]
Mai Châu:[Haha, giờ cậu biết là quá trễ rồi cưng ạ]

Niên Ái trả lời, cuối tin nhắn cố ý để thêm một icon mặt khóc:[Trái tim nhỏ bé này của tớ bị tổn thương rồi.

]
Mai Châu:[Đừng nói chuyện này nữa, nói chuyện Định Ngôn đi]
Mai Châu:[Sao rồi, cậu ta chắc sẽ không quên sinh nhật cậu đó chứ]
Niên Ái:[Chắc là không đâu]
Mai Châu:[Mấy năm trước cũng có thấy chúc mừng gì đâu, có khi nào là không biết sinh nhật cậu không?]
Niên Ái:[Ngày mai lận mà, bây giờ còn sớm để nói mấy cái này lắm]
Mai Châu:[Đề phòng trước vẫn hơn hay là cậu tìm cơ hội để nhắc khéo cậu ta đi]
Niên Ái:[Nhắc khéo thì chân thực gì nữa]
Mai Châu:[Nhưng lỡ như cậu ta quên thật thì sao?]
Niên Ái:[Thì thôi]
Mai Châu:[Vậy sao được?]
Niên Ái:[không nói với cậu nữa, tớ vào học tiếp đây]
Mai Châu:[bye]
Niên Ái:[bye]
Buổi Tối
Niên Ái buổi tối cùng Định Ngôn đi ăn, suốt cả một buổi ăn cũng không thấy Định Ngôn nói gì cả, anh cứ như mọi ngày kể cô nghe về một số chuyện bình thường mà thôi.

Trên đường về kiến túc xá Niên Ái có chút không nhịn được hỏi anh.

Niên Ái:"Anh này"
Mi tâm Định Ngôn giật lên một chút:"Hửm"

Lời đến miệng nhưng cô vẫn cảm thấy rất ngại, nhắc sinh nhật thì khác gì giống kiểu con gái muốn đòi quà, Niên Ái giằng co nội tâm một lúc thì nói:"Ngày mai anh rảnh không?"
Định Ngôn nghĩ ngợi:"Mai à?"
Định Ngôn:"Chắc có thể sẽ hơi bận"
Niên Ái:"À"
Định Ngôn thắc mắc:"Sao vậy?"
Niên Ái:"Không sao chỉ là đột nhiên muốn cùng anh đi đâu đó thôi"
Niên Ái:"Vậy ngày mai khoảng mấy giờ anh rảnh"
Định Ngôn lại tiếp tục suy nghĩ:"Chắc khoảng 7 8h tối thì anh mới rảnh"
Niên Ái có hơi thất vọng:"À"
Hai người cứ thế rảo bước, đi đến cổng kiến túc xá Định Ngôn tạm biệt cô rồi ra về, Định Ngôn xoay bước rời đi Niên Ái vẫn không nở vào trong đứng nhìn đến khi bóng lưng của anh khuất dần rồi hòa vào màn đêm tĩnh mịch.

Phòng Kiến Túc Xá
Niên Ái tắm rửa xong thì mở máy tính tiếp tục làm việc mặc dù là làm việc nhưng tâm trí của cô vẫn để ở chỗ của Định Ngôn không sao có thể dứt ra được.

Niên Ái hít một hơi thật sâu rồi thở ra, Niên Ái nhấp chuột vào page cá nhân của mình viết bài đăng.

**Sẽ thật tốt nếu chúng ta hiểu sau, sẽ thật đáng trân trọng nếu chúng ta mãi mãi không tách rời, tình cảm của bạn không sai, người bạn gặp cũng không sai đôi khi chẳng vì điều gì mà buông bỏ chỉ đơn giản muốn nhau được hạnh phúc**.

 
Chương 74: 74: Bạn Gái Tôi


Ngày Hôm Sau
Mùa đông dường như đến sớm hơn mọi năm, làn gió mang theo khí tiết lạnh giá len qua khe cửa đi vào phòng.

Cơn gió lành lạnh làm cho Niên Ái thức giấc sớm hơn mọi ngày, cô lờ đờ mở mắt, bên ngoài vẫn còn rất sớm mặt trời vẫn chưa lên.
Niên Ái trở mình, cô ghì chặt chiếc chăn kéo lên thêm một chút.

Cái thứ ấm áp này làm cho cô cảm thấy rất dễ chịu, Niên Ái co rút người lại từ từ tận hưởng cái cảm giác này.
Không biết từ lúc nào thần thức của cô lại rơi vào hư vô cho đến khi mặt trời mọc lên những tia nắng xuyên qua cửa kính rọi vào phòng Niên Ái mới lại tỉnh giấc lần nữa.

Ánh nắng đầu mùa đông cũng dịu hơn ánh nắng của mùa hè rất nhiều, Đường Tiểu Dân và Lương Mỹ Kiều đã dậy từ trước chỉ còn cô và Hạ Tâm Liên vẫn còn nằm trên giường.
Hai người Đường Tiểu Dân và Lương Mỹ Kiều cũng rất chu đáo, nhìn thấy hai cô bạn của mình vẫn còn chưa thức giấc nên ra ngoài mua một ít đồ ăn sáng, trước khi Niên Ái và Hạ Tâm Liên tỉnh dậy là hai người bọn họ đã về rồi.
Hạ Tâm Liên vẫn nằm trên giường, giọng ngáy ngủ:"Wow mùi gì thơm thế?"
Lương Mỹ Kiều đi lại chỗ Hạ Tâm Liên, véo mũi cô:"Thơm không?"
Hạ Tâm Liên bị véo mũi liền phản ứng:"Cậu nói thôi véo mũi tớ làm gì?"
Lương Mỹ Kiều:"Còn không véo mũi thì cậu định khi nào mới dậy đây?"

Niên Ái bên này cũng đã chịu đi xuống giường làm các thủ thủ tục vệ sinh cá nhân cần thiết xong xuôi.

Khi cô vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh Đường Tiểu Dân đã hớn hở.
Đường Tiểu Dân:"Sinh nhật vui vẻ"
Lương Mỹ Kiều cũng nhìn về phía cô:"Sinh nhật vui vẻ"
Hạ Tâm Liên dù vẫn chưa tỉnh táo hẵng vẫn không quên góp một câu:"Sinh nhật vui vẻ"
Niên Ái cảm động:"Cảm ơn các cậu nhé!"
Đường Tiểu Dân:"Nào đến đây ăn sáng"
Niên Ái sãi bước đến chỗ Đường Tiểu Dân, Lương Mỹ Kiều cũng thôi trêu chọc Hạ Tâm Liên mà bỏ đi ăn sáng, Hạ Tâm Liên bây giờ mới chịu xuống giường vệ sinh cá nhân.
Lương Mỹ Kiều vừa lấy phần thức ăn của mình vừa nói:"Tớ vẫn không hiểu tại sao Bạch Liên Hoa phòng chúng ta lại có được bạn trai"
Đường Tiểu Dân:"Người ta là có nhân phẩm đấy"
Lương Mỹ Kiều ngờ vực:"Chẳng lẽ tớ thất đức thế à?"
Đường Tiểu Dân:"Chứ còn gì nữa"
Lương Mỹ Kiều không chấp với Đường Tiểu Dân:"Nhưng mà nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao cậu ấy lại có được bạn trai"
Lương Mỹ Kiều chuyển ánh mắt sáng Niên Ái:"Như Niên Ái nhà chúng ta đi, khí chất ngời ngời danh tiếng lại tốt"
Lương Mỹ Kiều chỉ tay về phía phòng vệ sinh:"Còn cậu ấy sáng thì dậy trễ móng chân cũng phải 3 tuần mới chịu cắt 1 lần"
Từ trong phòng vệ sinh vọng ra tiếng của Hạ Tâm Liên:"Lương Mỹ Kiều cậu nói xấu tớ, tớ điều nghe hết đấy nhé..."
Lương Mỹ Kiều:"Cậu nghe thấy thì cũng nghe rồi đấy, cậu là đồ lười biếng hơn nữa tháng mới cắt móng chân 1 lần"
Hạ Tâm Liên hậm hực:"Cậu đợi tớ thay đồ xong cậu sẽ biết tay tớ"
Lương Mỹ Kiều thách thức:"Tớ vẫn ngồi đây chờ cậu đấy Bạch Liên Hoa."
Bọn người họ lại bắt đầu một ngày huyên náo, Niên Ái mở điện thoại lên đã thấy rất nhiều tin nhắn được gửi đến.
Lâm Mai Châu:[Sinh nhật vui vẻ, chúc cậu mãi mãi xinh đẹp như công chúa, hạnh phúc viên mãn đến cuối đời]
Lê Kiệt Tâm:[Sinh nhật vui vẻ]
Trình Ly Mạc:[Em gái sinh nhật vui vẻ, khi nào rảnh thì về thăm anh chị nhé]
Tấn Quang Vỹ:[Chị yêu sinh nhật vui vẻ]
Ngô Thi Thi:[Chúc em sinh nhật vui vẻ]
Trương Thư Thuyên:[Niên Ái sinh nhật vui vẻ]
...........

Niên Ái cẩn trọng gửi lời cảm ơn đến từng người một, cô cứ lướt tới lướt tới đến khi hết tin nhắn rồi thôi.

Khi đã hết tin nhắn Niên Ái mới chợt nhật ra Định Ngôn không hề gửi tin nhắn chúc mừng cho cô cũng không nhắn gì cho cô, có khi nào là không biết sinh nhật của cô không.
Niên Ái thơ thẩn một chút thì bị tiếng gọi của Hạ Tâm Liên làm cho hoàn hồn:"Này Niên Ái cậu sao thế"
Niên Ái bỏ điện thoại xuống:"À không sao, tớ đang suy nghĩ một số chuyện thôi"
Bọn người Đường Tiểu Dân nghe được câu trả lời của cô cũng không hỏi gì thêm.

Sau khi ăn sáng xong bọn họ cùng nhau đến trường bắt đầu một ngày mới bận rộn.

Niên Ái ngồi trong lớp cứ liên tục để ý đến điện thoại của mình thi thoảng còn mở lên để kiểm tra.

Trong suốt buổi sáng, buổi trưa rồi đến buổi chiều cô không ngừng kiểm tra điện thoại nhưng cũng chẳng thấy có thông báo gì từ anh, đến xế chiều Niên Ái tan học từ trường đến chỗ làm thêm không nhịn được mà nhắn cho anh vài câu.
Niên Ái:[Tối nay anh rảnh không?]
Niên Ái:[Mình cùng ăn tối nhé]
Tin nhắn của cô được chuyển qua dưới chế độ Đã Gửi, anh không xem và dường như cũng không cầm điện thoại thì phải.

Niên Ái thôi suy nghĩ vớ vẩn bỏ điện thoại vào túi xách tập trung làm việc.
Khi cô tan làm thì cũng đã 8h tối, Niên Ái kì vọng một lần nữa mở điện thoại lên vẫn không thấy thông báo gì cả, đến một tin nhắn cũng không có Niên Ái thầm nghĩ trong đầu rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy?.
Niên Ái không gọi tacxi về kiến túc xá mà đi theo lề đường, cảnh đêm thành phố trong mắt cô rực lên từng ánh sáng đèn, Niên Ái đến đây 3 năm rồi đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được vẻ đẹp của thành phố này.


Có thể hiện tại cô đã có danh tiếng riêng, tiền bạc cũng không phải chậc vật như lúc trước nên cô có thời gian để nhìn thấy, để cảm nhận những điều tốt đẹp xung quanh mình.
Điện thoại trong tay bất giác run lên Niên Ái khẩn trương cứ nghĩ là Định Ngôn gọi đến nhưng khi nhìn vào màn hình số hiện lên không phải là anh mà là Dịch Mộc Lăng.

Gương mặt khẩn trương xen chút vui vẻ lúc nảy cũng bị dập tắt.
Niên Ái bắt máy:[Alo]
Dịch Mộc Lăng:[Niên Ái chúc chị sinh nhật vui vẻ]
Niên Ái:[Ừ, cảm ơn em]
Dịch Mộc Lăng:[Chị à, chị sao thế? chị không vui ạ?]
Niên Ái phủ nhận:[Không có]
Dịch Mộc Lăng hỏi thêm:[Chị ở đâu mà có vẻ ồn thế?]
Niên Ái:[Ngoài đường]
Dịch Mộc Lăng:[Sao chị lại ở ngoài đường có cần em đến rước chị không ạ?]
Niên Ái vẫn di chuyển về phía trước:[Chắc là.....]
Niên Ái còn chưa kịp trả lời xong, điện thoại trên tay như có một lực kéo về phía sau rơi ra khỏi lòng bàn tay của cô, Niên Ái trong đầu đoán chắc là cướp phản ứng rất nhanh xoay người lại nhưng khi thấy người đứng trước mặt Niên Ái hoàn toàn bị hóa đá.
Định Ngôn:[Bạn gái tôi, không cần cậu phải lo lắng].

 
Chương 75: 75: Sinh Nhật Vui Vẻ


Nói rồi Định Ngôn dứt khoát tắt máy, khí thế của anh có chút dọa người khiến cô đứng bên cạnh cũng cảm nhận được sát khí rất rõ ràng.

Định Ngôn đưa điện thoại lại cho cô, Niên Ái thuận tay nhận lấy.
Định Ngôn cuối thấp người xuống kê mặt lại gần với mặt cô, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô:"Em đi đâu vậy?"
Niên Ái giọng lí nhí thật tâm có chút e ngại đến chữ cũng trở nên khó nói ra:"Em...em đi dạo"
Quan sát thấy nét mặt của Niên Ái có chút sợ hãi trong lòng nghĩ thầm chắc là dọa cô sợ rồi, Định Ngôn thu hồi sát khí xung quanh khí thế trở về hiện trạng cũ ôn nhu hòa nhã.
Định Ngôn:"Sao không về kiến túc xá?"
Niên Ái lưu loát trả lời:"Em cảm thấy có chút ngột ngạt nên muốn đổi gió xíu"
Định Ngôn lo lắng:"Ngột ngạt? em không khỏe ở đâu à?"
Niên Ái phủ nhận:"Không có không có chỉ là thấy hơi không vui thôi"
Định Ngôn:"Sao lại không vui?"
Niên Ái tự nhiên:"Đương nhiên là vì....."
Nói đến đây cô lại cảm thấy sai sai gì đó, rõ ràng là anh không trả lời tin nhắn của cô, cả ngày nay cũng không thấy mặt mũi tâm hơi đâu vậy mà vừa mới xuất hiện đã đặt cho cô rất nhiều câu nghi vấn.
Định Ngôn:"Vì gì?"

Niên Ái quyết không trốn tránh nói thẳng:"Vì anh không trả lời tin nhắn của em"
Định Ngôn lúc này mới nhận ra, anh mò mẫm người mình:"Em nói mới nhớ điện thoại của anh không biết là để đâu rồi nhỉ?"
Định Ngôn dừng lại động tác:"Thôi bỏ đi, anh có cái này cho em"
Niên Ái khó hiểu:"Cái gì?"
Định Ngôn:"Lên xe anh chở em đi"
Niên Ái cũng không suy nghĩ gì nhiều cứ thế mà đi theo anh.

Trong xe, lúc này Niên Ái mới có đủ thời gian để quan sát anh rõ hơn, hôm nay anh mặc một cái áo sơ mi trắng gương mặt vẫn như mọi ngày anh tuấn vô cùng, người khác nhìn sơ qua chắc còn nghĩ anh là một học sinh cấp 3.
Không biết từ lúc nào cô lại cảm thấy chuyện anh quên hay nhớ ngày sinh nhật của cô không còn quan trọng nữa.

Tình yêu đúng thật rất thần kì có thể khiến cho một con người thay đổi tâm trạng 360°, không cần nói, không cần chạm, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu thì đã mãn nguyện bội phần.
Định Ngôn cảm giác được ánh mắt của cô liền tự luyến mấy câu:"Hôm nay nhìn anh đẹp hơn mọi ngày à?"
Niên Ái giật mình thu hồi ánh mắt:"Cũng tàm tạm"
Định Ngôn:"Vậy sao?"
Đến tận bây giờ Niên Ái vẫn không biết anh học cái thói tự luyến của mấy nam chính trong tiểu thuyết từ lúc nào, cứ hễ mỗi lần gặp mặt anh thì ít nhất anh cũng nói 1 2 câu kiểu như vậy.

Niên Ái càng nghĩ càng cảm thấy sau này bản thân cần phải nâng cao sức đề kháng cho chuyện này rồi.
Định Ngôn thấy cô im lặng, nói tiếp:"Sao lại không nói gì?"
Niên Ái:"Anh kêu em phải nói gì?"
Định Ngôn nghĩ ngợi:"hummm...!gì cũng được ví dụ như đúng vậy, hôm nay anh rất đẹp hay là ngày nào anh cũng đẹp chẳng hạn"
Niên Ái:"Mơ đi"
Hai chữ "Mơ đi" của Niên Ái vừa đanh đá vừa sắt thép lại mang theo khí tức bất mãn hờn dỗi khiến cho Định Ngôn bật cười.
Niên Ái không thèm quan tâm đến mấy cái vớ vẩn mà anh nói ra giống như kiểu đang cố bật miễn nhiễm để không bị mấy lời kêu ngạo tự luyến của anh làm cho hỏng não.
20p sau hai người đã đứng ở dưới căn chung cư mà anh đang ở.

Khi thang máy mở ra xung quanh là cảnh tượng quen thuộc, nhớ lại lần trước đến đây là khi cô bị Đoàn Lập ức hiếp, lại nhớ thêm một chút đây cũng là nơi anh từng hôn cô, là lần đầu hôn cô.

Niên Ái:"Sao lại đến đây?"
Định Ngôn vừa mở cửa:"Vào trong rồi em sẽ biết"
Cánh cửa được Định Ngôn đẩy mở, anh bước vào trước rồi cô bước theo sau anh.

Định Ngôn cẩn thận đặt đôi dép xuống dưới đất trước chân Niên Ái.
Niên Ái nhìn xuống, là dép mới:"Anh mua cho em à?"
Định Ngôn:"Ừ"
Niên Ái xỏ chân vào đôi dép rồi đi vào nhà.

Cô để túi xách trên bàn ngoài phòng khách, Định Ngôn sau khi để dép cho cô thì đi thẳng vào nhà bếp Niên Ái cảm thấy rất khát nên cũng muốn đi vào nhà bếp tìm gì đó để uống, trong lúc đi cô có gọi anh vài tiếng.
Niên Ái:"Này Định Ngôn anh....."
Khi cô còn chưa nói hết câu thì đã thấy Định Ngôn bước ra trên tay là một chiếc bánh kem khá to, trong bếp không bật đèn chỉ có ánh nến được cắm trên chiếc bánh kem đang phát sáng, gương mặt anh dưới ánh nến nữa mờ nữa ảo, anh từ từ bước đến gần trên môi đang hát khúc ca chúc mừng sinh nhật.

Sau khi hát xong lời cuối cùng của bài hát anh ngừng lại một khoảng như để lấy hơi.
Định Ngôn:"Tiểu Ái Ái, Sinh Nhật Vui Vẻ"
Niên Ái quan sát kĩ trên chiếc bánh kem rất tỉ mỉ in lên dòng chữ "Tiểu Ái Ái chúc em sinh nhật vui vẻ", do quá bất ngờ Niên Ái không phản ứng được gì cả.

Có lẽ đây là thứ được gọi là hạnh phúc bất ngờ, nó khiến cho con người ta không thể cử động trong một khoảng khắc nào đó mà cảm thấy cuộc đời này tốt đẹp thêm gấp vạn lần.
Định Ngôn:"Em cầu nguyện đi"

Niên Ái lúc này mới hoàn hồn, cô đưa tay lên đang xen vào nhau lòng thầm ước nguyện một vài chuyện, được khoảng 5s Niên Ái mở mắt ra thổi tắt nến.

Định Ngôn để chiếc bánh kem sang 1 bên rồi đi đến chỗ công tắt bật đèn sáng lên.
Khung cảnh bừng sáng do ánh đèn, trên bàn đã được anh chuẩn bị rất nhiều thức ăn rất chỉnh chu giống như chỉ đang còn chờ cô tới mà thôi.
Định Ngôn:"Ngồi xuống đi"
Niên Ái kéo ghế ngồi xuống, nhìn vào bàn thức ăn Niên Ái không khỏi thốt lên:"Anh làm hết bao nhiêu đây à?"
Định Ngôn kéo ghế ngồi đối diện cô:"Đâu chỉ có bàn thức ăn này, cái bánh kem vừa nảy cũng là anh làm"
Niên Ái trầm trồ:"Anh giỏi thật đấy"
Định Ngôn lau đũa rồi đưa qua cho cô:"Giờ mới biết anh giỏi sao?"
Niên Ái nhận lấy đũa từ anh, thanh thoát gắp từ miếng thức ăn cho vào miệng vừa ăn vào nói:"Làm sao anh biết hôm nay là sinh nhật em?"
Định Ngôn nhàn nhạt:"Năm lớp 10 khi kí giấy làm hồ sơ anh có thấy qua ngày tháng năm sinh của em"
Niên Ái ngạc nhiên:"Vậy là anh biết sinh nhật em nhưng mấy năm trước là anh cố tình không chúc sinh nhật em"
Định Ngôn hạ giọng:"Không phải không chúc mà không biết dùng tư cách gì để chúc sinh nhật em".

 
Chương 76: 76: Thật Ra Anh Cũng Yêu Em 6 Năm


Niên Ái nghe thấy câu trả lời của anh trong lòng có chút kinh ngạc, cô dừng lại mọi động tác giương mắt lên nhìn anh:"Gì mà không có tư cách chẳng phải lúc đó chúng ta là bạn bè sao?"
Niên Ái nhỏ giọng hơn:"Với lại cũng khá thân mà"
Định Ngôn:"Vì khá thân nên không dám chúc"
Anh đang nói gì vậy? kiểu logic gì đây? thân quá không dám chúc?.

Niên Ái bất mãn:"Lúc thì không thân phận lúc thì vì quá thân, Định Ngôn anh rốt cuộc là sao vậy?"
Định Ngôn nâng tone giọng như đang chuẩn bị lập lại lời nói của ai đó:"Thật ra gần đây chị có hảo cảm với một người nhưng mà dường như người đó đã thích người khác mất rồi."
Niên Ái khó hiểu:"Anh nói gì thế?"
Định Ngôn như khiêu khích:"Em nói thử xem"
Bất giác cô cảm thấy câu nói Định Ngôn vừa nói ra rất quen thuộc, não bộ Niên Ái rất nhanh nhẹn đã biết câu nói này từ đâu ra, chính là sau khi sinh nhật anh Niên Ái hạ quyết tâm không thích anh nữa trong lớp đã từng nói câu này với Quang Vỹ.


(chap 14)
Niên Ái nóng giận:"Cái thằng Quang Vỹ này không ngờ lại nhiều chuyện như vậy"
Định Ngôn khẽ cười:"Cũng không thể trách cậu ta được"
Niên Ái:"Sao lại không trách được chuyện gì nó cũng đem nói với anh"
Định Ngôn:"Nhờ thế anh mới hiểu em nhiều hơn"
Niên Ái muốn đánh trống lảng cho qua chuyện này:"Không nói nữa dù sao chuyện đó cũng không liên quan gì đến chuyện anh không chúc sinh nhật em"
Định Ngôn nhìn cô, ánh mắt anh lúc này sâu thẩm giống như một kẻ si tình rất nhiều năm đang nhìn người mà mình thích:"Thật ra thì có liên quan"
Định Ngôn:"Lần đó anh cứ nghĩ em thích người khác"
Định Ngôn:"Nên trùng hợp, anh cũng từ bỏ em"
Cái gì mà từ bỏ em? cô nên hiểu câu nói này là sao đây? là anh cũng từng yêu cô sao? hay là anh đã từng có hảo cảm với cô? lẽ nào cảm giác trước kia không phải là do cô ảo giác.

Niên Ái như bị đông cứng lại không thể nói được lời nào, trong đầu cô bắt đầu xuất hiện hàng nghìn câu hỏi khác nhau.
Định Ngôn:"Thật ra năm đó anh chuyển qua ban xã hội là muốn học chung với em nhưng tiếc là không cùng lớp, thấy em tránh né anh như vậy anh cũng không muốn làm phiền em"
Định Ngôn:"Thật ra không phải sau khi gặp lại ở bệnh viện anh mới thích em mà từ năm lớp 10 lần đầu tiên sinh hoạt lớp em không chú ý chỉ chăm chăm xem các quyển văn mẫu anh đã bắt đầu để ý em rồi"
Định Ngôn:"Thật ra danh sách trực vệ sinh không phải là ngẫu nhiên mà anh đã xin giáo viên chủ nhiệm được đổi qua để trực chung với em."
Định Ngôn:"Thật ra không phải vô tình mà em trở thành trợ thủ của anh khi chơi game là anh dùng 3 ngày cày rank liên tiếp để đổi vị trí với Hóa Khải"
Định Ngôn:"Thật ra ở nơi mà em không nhìn thấy, anh đã nhìn trộm em rất nhiều lần."
Định Ngôn:"Và thật ra không phải chỉ mình em đơn phương anh 6 năm mà anh cũng đã yêu em 6 năm còn hơn em 3 tuần."
Niên Ái không biết nên nói gì vào thời điểm hiện tại cô cứ ngồi đấy mà nghe hết những chuyện mà anh nói.


Cảm giác người mình yêu đơn phương rất lâu cũng đã từng hao tâm tổn sức giống như bản thân mình thật sự là điều gì đó rất hạnh phúc.

Ra là anh và cô đã từng dùng cả một đời thanh xuân để đơn phương lẫn nhau, bao nhiêu đắng cay ngọt bùi những uất ức mà cô phải chịu anh điều cùng cô chịu đựng.
Định Ngôn tiếp tục nói:"Lúc trước anh biết giữa anh và em đã có một vài thứ nảy mầm nhưng anh lại không dám tiến lên không dám đem trồng không dám tưới nước"
Định Ngôn:"Bởi vì anh sợ sau khi trồng rồi hoa sẽ không nỡ hoặc sẽ nở ra loài hoa không giống với kì vọng của anh hoặc là sẽ nở rồi sẽ lụi tàn."
Định Ngôn:"Em biết rồi đấy, gia đình anh lúc đó rất nghèo, rất rất nghèo đến cả tiền đóng học phí cho anh cũng là tiền vay mượn nên anh càng không dám phát triển mối quan hệ này hơn nữa chỉ có thể đúng từ xa mà quan sát em"
Định Ngôn:"Sau này khi gặp lại em ở Hà Xuyến là lúc kinh tế gia đình anh ổn định hơn nên anh mới dám phát triển hơn với em"
Định Ngôn:"Anh thật sự chưa từng....."
Niên Ái đứng lên di chuyển về phía anh, Định Ngôn còn chưa phản ứng lại cô đã lao đến đặt lên môi anh một nụ hôn.

Niên Ái tách đôi môi anh ra đưa lưỡi mình vào trong khuấy động khoang miệng của anh.

Định Ngôn sau khi thích ứng được cũng nhiệt tình đáp lại nụ hôn của cô.
Nụ hôn của Niên Ái mang theo chút vui mừng hân hoan lại mang theo chút uất ức mãn nguyện.


Người con trai này khiến cô khóc, khiến cô cười bao nhiêu năm nay một mình lì lợm ngự trị trong trái tim của cô.

Đã có rất nhiều lúc cô không biết rốt cuộc nên viết tiếp dấu phẩy hay kết thúc dấu chấm đây, nếu là dấu chấm thì chắc sẽ qua trang mới được không? nhưng nếu là dấu phẩy thì bao lâu nó mới chịu hoàn chỉnh hay là mãi mãi không thể hoàn chỉnh?.
Định Ngôn đang suy nghĩ điều gì? câu hỏi mà cô ngày đêm tìm lời giải đáp vậy mà ngày hôm nay anh lại không hề e dè nói cho cô lời giải.

Định Ngôn thích cô sao? anh thích cô sao? thích cô tận 6 năm sao? mọi thứ cứ như là mơ vậy, nếu là mơ cô có thể không tỉnh lại được không? giấc mơ này quá ngọt ngào, quá chân tật rồi.
Vài giây sau Niên Ái buông anh ra rồi ôm chặt lấy anh, cô thở ra một cái:"Tốt thật anh nhỉ, người em dùng ngần ấy năm thanh xuân để đánh đổi cũng yêu em như cách mà em yêu người đó"
Định Ngôn vuốt ve cô:"Vui lắm đúng không?"
Niên Ái gật đầu:"Ừ, rất vui"
Định Ngôn:"Lúc anh biết được em cũng yêu anh, anh cũng rất vui".

 
Chương 77: 77: Duyên Phận


Cơn gió từ cửa sổ nhà bếp luồn vào trong mang theo hơi lạnh nhưng cô lại không cảm thấy lạnh, có lẽ vì cô đang ôm Định Ngôn, thân nhiệt của anh giúp cho cô không thể cảm nhận được cái lạnh của cơn gió vừa thổi qua.
Định Ngôn thầm thì:"Em sờ thử vào phía sau cổ áo của anh xem"
Niên Ái tuy không hiểu anh muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời anh, cô đưa tay lên sờ vào cổ áo của anh.

Niên Ái cảm nhận được như có một vài kí tự được thêu tay dù không lớn nhưng đủ để người khác sờ vào và cảm nhận được.
Cô vừa sờ miệng vừa đánh vần những từ ngữ đó:" Đ Ị N H N G Ô N"
Định Ngôn lại tiếp tục thì thầm vào tai cô:"Quen không?"
Quen, rất quen đây không phải là cái áo mà hôm sinh nhật năm cấp 3 cô tặng anh sao?.

Cô còn nhớ rất rõ hai chữ Định Ngôn ngày là do cô kĩ lưỡng mà thêu vào bên trong cổ của áo vì lúc đó cô không giỏi mấy việc này nên phải bỏ ra gần cả tháng để chuẩn bị.

Niên Ái còn nhớ rất rõ anh chưa hề mặc cái áo này để đi học làm cô cứ nghĩ anh đã vứt nó đi từ lâu rồi không ngờ anh vẫn còn giữ.
Niên Ái đẩy nhẹ anh ra, nhìn vào anh:"Đ..đây không phải là cái áo em tặng sinh nhật anh sao?"
Định Ngôn cười nhẹ:"Bất ngờ không?"
Niên Ái gật đầu, Định Ngôn nói tiếp:"Em biết tại sao lúc trước anh không mặc nó không?"

Niên Ái ngơ ra:"T...tại sao?"
Định Ngôn phì cười:"Vì lúc đó anh quá ốm anh không thể mặc vừa nó nên đã cất nó vào tủ"
Gì mà không mặc vừa? cô nhớ rõ ràng là cô đã chọn rất kĩ lưỡng mà? không lí nào lại mặc không vừa, Niên Ái:"Không thể nào, rõ ràng em hỏi Quang Vỹ là anh bao nhiêu kg nó bảo anh 70kg"
Niên Ái:"Làm gì mà mặc không vừa?"
Định Ngôn thầm cười, không nghĩ là Niên Ái lại hết lần này đến lần khác bị em họ của mình chơi khâm.

Định Ngôn giải thích:"Lúc đó anh chỉ có 58kg thôi"
Niên Ái người hóa đá thâm tâm bốc hỏa, cái thằng em họ trời đánh kia lại dám chơi cô một vố, cô tự thề với lòng khi gặp lại thằng em trai kia nhất định sẽ tẩn nó một trận nên hồn.
Trước mắt là nổi cáu với Quang Vỹ còn sau lưng thì vô cùng ngượng nghịu với Định Ngôn, làm cho cô từng nghĩ Định Ngôn không thích quà mà cô tặng nên mới không chịu mặc.
Niên Ái thở dài:"Haizzz làm em cứ nghĩ là anh không thích em"
Niên Ái:"Nhưng không sao mọi chuyện điều đã qua cả rồi"
Niên Ái:"Hiện tại mới là điều quan trọng nhất, hiện tại chúng ta yêu nhau và đã tìm thấy nhau rồi"
Niên Ái:"Không cần phải e ngại điều gì nữa"
Niên Ái:"Cùng không cần ngờ vực gì"
Niên Ái:"Vì em biết chắc chắn chúng ta điều yêu nhau như cách mà đối phương từng suy nghĩ về nhau"
Gặp nhau, yêu nhau, bỏ lỡ rồi lại gặp nhau yêu nhau thêm một lần nữa.

Có thể nói ra thì sẽ có rất nhiều người không muốn tin nhưng duyên phận nó kì diệu lắm, sẽ chẳng ai có thể biết được hôm nay bạn có gặp lại một người mà bạn đã vô tình lướt qua ngày hôm kia hay không hoặc là bạn sẽ lại yêu đương với ai hẹn hò với kiểu người có phải gu của bạn hay không.
Trên đời này có rất nhiều thứ có thể tin tưởng đặt biệt là duyên phận, chỉ cần có duyên rồi sẽ tìm được nhau một lần nữa.

Niên Ái một cô gái ngày đêm yêu thầm một người sau khi lên đại học cứ nghĩ mọi thứ đã kết thúc nhưng duyên phận lại đưa họ đến một trang mới, ở đó họ thấu hiểu nhau, dũng cảm hơn, trưởng thành hơn để đối diện với tình yêu của mình.
Và dĩ nhiên duyên phận đi liền với hạnh phúc, duyên phận thì không ai lường trước được nhưng hạnh phúc là do bản thân mình lựa chọn.

Niên Ái trong suốt quá trình đã thật sự lựa chọn rất tốt, thừa biết bản thân đau khổ thế nào khi thích Định Ngôn một lần rồi lại một lần nữa nhưng cô vẫn lựa chọn thích anh để rồi đau một lần rồi lại một lần dù vậy, hiện tại những đau khổ trước kia đã có thể đổi lấy được hạnh phúc ngày hôm nay.
Thật tuyệt khi người bạn yêu cũng yêu bạn nhưng nếu người bạn yêu không yêu bạn thì cũng chả sao cả đâu ai quy định khi bạn yêu ai thì người đó bắt buộc phải yêu bạn.

Sống trên đời là để thử thách bản thân ở nhiều chân trời mới, dù có là đau thương thì đó vẫn là 1 trãi nghiệm tuyệt vời và đích đến cuối cùng sẽ là hạnh phúc vì con người sinh ra sứ mệnh lớn nhất chính là tìm lấy cái Hạnh Phúc cho riêng mình.

VÀI THÁNG SAU
Trường Đại Học Báo Chí Hà Xuyến.
Kết thúc tiết học cuối cùng của năm dưới trời đông lạnh giá đám người họ đang sãi bước trên đường rời khỏi trường về kiến túc xá.
Lương Mỹ Kiều vươn vai:"Lại kết thúc một năm nữa rồi, đúng là một năm đầy biến cố"
Hạ Tâm Liên châm chọc Mỹ Kiều:"Cậu thì biến cố gì chứ?"
Lương Mỹ Kiều xịu mặt xuống:"Bạch Liên Hoa cậu có cần nói to thế không?"
Hạ Tâm Liên cười cợt:"Ha Ha Ha tớ thích nói to thế đấy"
Đường Tiểu Dân:"Thôi được rồi, đừng chọc nhau nữa"
Đường Tiểu Dân:"Này Niên Ái, tết năm nay cậu có về nhà không?"
Niên Ái vừa nghịch điện thoại vừa nói:"Chắc là không"
Lương Mỹ Kiều và Hạ Tâm Liên dù đang đấu khẩu với nhau vẫn phải dừng lại vì Sốc trước câu trả lời của cô.
Lương Mỹ Kiều chạy đến sờ trán cô:"Niên Ái có phải cậu mấy trí nhớ rồi không?"
Niên Ái hoang mang:"Gì mà mất trí nhớ?"
Lương Mỹ Kiều:"Không mất trí nhớ nhưng sao tớ có cảm giác cậu quên luôn người nhà của cậu ấy nhỉ?"
Niên Ái phủ nhận:"Tớ vẫn bình thường mà, tại không về thôi"
Hạ Tâm Liên:"Niên Ái à, từ khi cậu lên đại học là không về nhà rồi đấy, ba mẹ cậu không lo lắng sao?"
Nhắc đến ba mẹ Niên Ái như hụt hẫng đi một nhịp:"Chắc là có"
Niên Ái nở một nụ cười có chút miễn cưỡng:"Nhưng biết sao được haha nhà tớ nghèo lắm tớ cần tiền"
Đường Tiểu Dân:"Haizzz các cậu đừng nói nữa lần nào hỏi cậu ấu cũng trả lời mấy câu như nhà tớ nghèo rồi thêm tớ cần tiền nên không về nhà đâu tớ nghe nhiều đến thuộc lòng luôn ấy"

Lương Mỹ Kiều:"Cậu dễ thuộc lòng quá nhỉ nếu cậu học thuộc tốt thế thì đã không suýt rớt mấy lần rồi"
Đường Tiểu Dân nổi cáu:"Cậu ngứa đòn đúng không?......"
Niên Ái bật cười, bọn người họ là vậy không ở gần nhau thì thôi chứ một khi đã ở gần là cứ trêu ghẹo lẫn nhau lúc nào cũng rôm rả sôi nổi.

Niên Ái đi lên trước một chút, mắt nhìn vào điện thoại, tay lại gõ phím.
Định Ngôn:[Tết năm nay em có về nhà không?]
Niên Ái:[Em không về đâu, còn anh?]
Định Ngôn:[Ngày kia anh về]
Niên Ái:[Khi nào anh trở lại Hà Xuyến nhớ mang quà cho em đấy haha]
Định Ngôn:[Hay là ngày kia em về cùng anh đi]
Niên Ái:[Em không về đâu, anh cũng biết ba mẹ em...]
Định Ngôn:[Không phải về để gặp ba mẹ em]
Định Ngôn:[Mà là gặp ba mẹ anh]
Định Ngôn:[Mẹ anh bảo mang em về cho mẹ anh xem mắt].

 
Chương 78: 78: Ra Mắt


2 Ngày Sau
30 tết, Niên Ái đang cùng với anh ở trên chuyến bay trở về Nam Lĩnh.

Dù đã 2 ngày trôi qua nhưng Niên Ái vẫn cứ hồi hộp như lúc Định Ngôn vừa nói cho cô biết chuyện mẹ anh muốn gặp cô.

Niên Ái xoay đầu sang nhìn anh, cô lại bắt đầu luyên thuyên vài chuyện.
Niên Ái:"Này Định Ngôn, ba mẹ anh là người thế nào vậy?"
Định Ngôn nghiền ngẫm:"hum......."
Định Ngôn:"Ba mẹ anh à, họ cũng giống như các bậc phụ huynh bình thường thôi"
Niên Ái bĩu môi:"Nói gì thế không biết"
Niên Ái:"Vậy là khó hay dễ"
Định Ngôn phì cười:"Haha em căng thẳng đấy à?"
Niên Ái phản bác:"Đương nhiên là căng thẳng rồi"
Định Ngôn:"Em đứng trước mấy trăm người dõng dạc nêu lên cảm nhận của bản thân còn chưa thấy em căng thẳng bao giờ".


truyện teen hay
Niên Ái:"Chuyện này với chuyện đó đâu có giống"
Niên Ái giọng lí nhí:"Đây là ba mẹ của anh"
Niên Ái:"Nhỡ đâu em làm gì đó không đúng họ không có thiện cảm với em thì chúng ta phải làm sao?"
Định Ngôn:"Thì anh sẽ nắm tay em bỏ trốn ra khỏi vũ trụ này"
Niên Ái:"Xì, ai thèm đi với anh"
Định Ngôn trêu ghẹo cô:"Thật không?"
Cô bắt đầu cảm giác được anh dường như không muốn cung cấp bất kì thông tin nào cho cô cả mà chỉ muốn chọc ghẹo cô thôi.

Niên Ái nhắm mắt lại giả vờ như ngủ không muốn đếm xỉa gì đến anh.
Vài giờ sau chuyến bay đã được hạ cánh cô cùng anh kéo hành lý ra khỏi sân bay.

Vừa qua cổng an ninh đã thấy hai người trung niên và một chàng trai trẻ đứng vẫy vẫy tay về phía anh.

Định Ngôn đi về hướng của họ, không nói cô cũng biết họ chính là ba mẹ và anh trai của Định Ngôn.
Định Ngôn bước đi trước cô sãi bước theo sau, mặc dù kẻ đi trước người phía sau nhưng tay của anh vẫn luôn nắm chặt tay của Niên Ái.

Mồ hôi lạnh từ tay làm anh cảm nhận được sự căng thẳng nơi cô.

Định Ngôn đi chậm lại, nói nhỏ về phía cô.
Định Ngôn:"Không sao, có anh đây"
Lời nói của anh khiến cô an tâm hơn một chút, dù cô không biết ba mẹ anh là người thế nào nhưng cô tin dù cho có chuyện gì xảy ra người con trai trước mắt cô vẫn cứ như hiện tại nắm lấy tay cô không ngần ngại đi về phía trước.
Đến nơi bọn người họ đang đứng đợi, anh và cô cùng đứng lại để giới thiệu nói chuyện vài câu.
Định Ngôn:"Ba, mẹ, anh trai em về rồi"
Định Ngôn nhìn về hướng của cô:"Đây là bạn gái của em, Niên Ái"
Định Ngôn lại nhìn về hướng ba mẹ và anh trai mình:"Đây là ba mẹ và anh trai của anh"
Niên Ái lễ phép cúi gập người:"Con chào hai bác và anh ạ"
Mẹ Định Ngôn bà Liễu Giai vội vàng:"Chào con"

Niên Ái xoay qua hành lí của mình lấy một số món quà mà cô chuẩn bị sẵn từ trước:"Con có chút quà biếu hai bác ạ"
Bà Liễu Giai từ chối miệng vẫn cười:"Quà cáp gì chứ con đừng khách sáo sau này cũng là người nhà cả rồi"
Sau này cũng là người nhà? Mẹ Định Ngôn thật sự xem cô là con dâu sao.

Mặc dù bà Liễu Giai không nhận nhưng cô vẫn không thể cứ thế mà mang về:"Bác nhận cho con vui ạ"
Định Ngôn bên cạnh cũng nói giúp cô mấy câu:"Hay là mẹ nhận cho cô ấy vui"
Ông Trần Kiên bên cạnh cũng góp thêm vài câu:"Tôi thấy Định Ngôn nói đúng đấy hay là bà nhận cho cả đôi bên cùng vui"
Được hai cha con khuyên ngăn bà Liễu Giai cũng không nỡ gì từ chối:"Vậy thôi, bác nhận cái này nhé"
Anh trai Định Ngôn cũng vui vẻ không hết lời:"Chào em anh là Đình Luân"
Niên Ái niềm nở:"Vâng, chào anh ạ"
Đình Luân:"Em dâu ở ngoài xinh đẹp hơn trong ảnh nhiều đấy nhé"
Nghe đến hai chữ em dâu khiến cho cô có hơi đỏ mặt, ngượng ngùng:"Vâng, anh quá khen rồi ạ"
Ông Trần Kiên:"Thôi đừng đứng đây nữa, lên xe về nhà thôi"
Bà Liễu Giai:"Đúng thế đúng thế, Niên Ái vào xe đi"
Niên Ái:"Vâng ạ"
Trên xe, Niên Ái ngồi giữa Định Ngôn và mẹ anh còn ba anh thì ngồi ghế phụ, anh trai anh đảm nhiệm vị trí lái xe.

Dù ấn tượng đầu là thấy mẹ anh rất hòa nhã nhưng cô vẫn rất căng thẳng dù sao đây cũng là lần đầu gặp mặt cô chỉ sợ bản thân làm sai gì đó liền không được ý người lớn.
Bà Liễu Giai vui cười, nắm lấy tay cô:"Niên Ái bác nghe nói con với Định Ngôn nhà bác học chung cấp ba đúng không?"
Trời ơi, mẹ Định Ngôn nắm tay cô, nội tâm Niên Ái gào thét lời nói cũng lấp bấp theo:"V...vâng"

Bà Liễu Giai:"Con với nó quen biết lâu như vậy chắc cũng biết nhiều tật xấu của nó lắm nhỉ?"
Niên Ái vẫn giọng điệu đó, dùng hết hơi sức để nói những vẫn không thể nói ra câu trọn vẹn:"C..cũng không nhiều đâu ạ"
Bà Liễu Giai dùng tư thế giống như mấy cô tám chuyện:"Bác nói con biết thằng bé đó nhìn thế thôi chứ gian xảo lắm, lúc nó nói có bạn gái bác còn nghĩ là cô gái nào xui xẻo thế lại bị cái mặt hiền từ của nó lừa"
Định Ngôn bên cạnh bất mãn:"Mẹ, con nghe hết đấy nhé!"
Định Ngôn:"Có ai lại nói xấu con trai mình như mẹ không?"
Bà Liễu Giai lấy lại vẻ mặt cứng rắn:"Mẹ nói không đúng sao?"
Ông Trần Kiên cũng xoay xuống:"Kìa bà, giữ chút thể diện cho con trai mình đi"
Bà Liễu Giai:"Thể diện, không nói rõ lỡ đâu con gái nhà người ta bị lừa thì làm thế nào?"
Bà Liễu Giai:"Nhìn con bé hiền thế này chắc chắn là ranh con tốt do ông dạy dỗ ra dụ ngon dụ ngọt người ta rồi"
Niên Ái phì cười, tình huống đúng là khác 180° với những gì mà cô suy nghĩ.

Lúc đầu cô cứ nghĩ mẹ Định Ngôn sẽ giống như các bà mẹ trong phim vậy thật hung dữ sau đó sẽ chống đối chuyện tình cảm của con trai mình đến cùng vì một cái lí do gì đó hết sức vô lí.
Nhưng mẹ Định Ngôn thì khác, con trai đem bạn gái về ra mắt điều đầu tiên sợ hãi là bạn gái bị con trai lừa gạt đúng là kiểu phụ huynh có một không hai trên đời.
Niên Ái vỗ vỗ tay bà Liễu Giai như trấn an:"Không có đâu ạ, tụi con là tình nguyện yêu nhau ạ"
Niên Ái:"Anh ấy cũng không có dụ dỗ con đâu ạ".

 
Chương 79: 79: Chữa Lành


Nghe Niên Ái nói vậy Định Ngôn cũng trở nên kiêu ngạo hơn:"Mẹ thấy chưa, người ta không có bị con lừa đâu đấy"
Bà Liễu Giai ngờ vực nhìn cô:"Thật không? có phải nó đe dọa gì con không?"
Đình Luân đang láy xe cũng phải lên tiếng:"Mẹ, mẹ xem gương mặt của em dâu đi không có chỗ nào là nói dối đâu"
Đình Luân:"Mẹ đa nghi rồi"
Bà Liễu Giai phản ứng:"Mẹ còn không phải sợ em trai mày học cái thói giống mày sao?"
Bà Liễu Giai:"Chưa cưới hỏi cho đàng hoàng mà mày đã làm cho con gái người ta có thai rồi"
Bà Liễu Giai:"Mẹ không quản Định Ngôn chẳng lẽ để nó giống mày?"
Đình Luân:"Trước mặt em dâu mẹ nói như thế con biết để mặt mũi ở đâu"
Bà Liễu Giai:"Mày còn quan tâm đến mặt mũi thì đã chú ý phòng tránh hơn rồi không để bị bác sĩ giục cưới đâu"
Đình Luân cũng phải chịu thua với bà:"Được được được là con sai là con sai, em dâu à em nhớ cẩn thận nhé đừng để bị em trai của anh lừa giống như anh lừa chị dâu em"
Niên Ái thật tâm có chút buồn cười, gia đình anh sao lại có những con người dễ thương đến vậy nhỉ? Quan trọng hơn hết là Mẹ anh cứ lo là cô sẽ bị lừa dù nói thế nào vẫn sợ cô bị anh lừa.

Cứ thế suốt cả đường về nhà Mẹ Định Ngôn cứ quấn lấy cô luyên thuyên không hết chuyện.
Chiếc xe đi vào khuôn viên của nhà, người ra mở cửa không ai khác chính là vợ của Đình Luân chị dâu của Định Ngôn.


Sau khi xe dừng lại mọi người cùng nhau bước xuống xe.
Bà Liễu Giai nhìn Niên Ái:"Nào Niên Ái vào nhà đi"
Niên Ái cười tươi:"Vâng ạ"
Bọn người họ cùng nhau vào nhà, chị dâu của Định Ngôn cũng đi đến khoát lấy tay cô, giọng điệu vui vẻ chào hỏi.
Tống Phương Kì:"Chào em, chị tên là Phương Kì"
Niên Ái lịch sự chào hỏi lại:"Chào chị ạ, em là Niên Ái"
Tống Phương Kì:"Niên Ái em ở ngoài đúng là xinh đẹp hơn trong ảnh rất nhiều đấy"
Đình Luân với Phương Kì đúng thật là vợ chồng tính cách khen người cũng giống đến tám chín phần.

Niên Ái:"Chị quá khen rồi ạ"
Đến phòng khách bà Liễu Giai kéo cô ngồi xuống, Niên Ái nhìn xung quanh căn nhà cũng không có gì gọi là đặc biệt.

Căn nhà không quá to nhưng cũng không quá nhỏ đủ để một gia đình chung sống thoải mái với nhau không gian cũng rất thoáng đãng.
Bà Liễu Giai:"Đình Luân mang hành lý của Niên Ái lên phòng đi"
Đình Luân:"Vâng ạ"
Lên phòng? phòng gì chứ? Niên Ái xoay sang hỏi:"Bác gái à? phòng gì ạ? con chỉ ở đây ăn xong bữa cơm sẽ về...."
Niên Ái chưa kịp nói hết câu bà Liễu Giai đã cắt ngang:"Niên Ái con không cần nói nữa Định Ngôn đã cho bác biết hết chuyện nhà của con rồi"
Bà Liễu Giai:"Hôm nay là 30 cũng tất niên rồi nếu như con không thể về nhà thì tối nay ở đây cùng với nhà bác đón giao thừa"
Dù là nói thế nhưng giao thừa là thời khác người thân quây quần bên nhau mặc dù cô là bạn gái Định Ngôn nhưng cũng đâu thể tính là người trong nhà ngay được.
Niên Ái từ chối:"Như vậy sao được ạ? phiền hai bác với cả anh chị lắm ạ"
Ông Trần Kiên lên tiếng:"Không phiền gì đâu con, trước sau gì cũng là gia đình mà"
Đình Luân sau khi mang hành lý của Niên Ái vào phòng cũng đi ra ngoài, nghe được lời từ chối của cô cũng muốn nói mấy lời:"Không sao đâu em dâu càng đông càng vui, vợ à em nói có đúng không?"
Tống Phương Kì bên cạnh cũng góp mấy câu:"Đúng thế, Niên Ái em ở lại đi"
Niên Ái mặc dù có hơi khó xử nhưng cô nhìn thấy được sự thành khẩn của cả nhà cũng không nở từ chối:"Nếu cả nhà đã nói vậy thì con cũng không nở từ chối ạ, cảm ơn mọi người đã đón tiếp"
Bà Liễu Giai:"Thôi đừng nói nữa, vào trong dùng bữa trưa đi"
Trên bàn ăn bà Liễu Giai cứ gắp thức ăn cho cô không ngừng làm cho bát cơm của cô đầy ấp thức ăn.


Dù là vậy nhưng dường như bà Liễu Giai không có ý định dừng lại hành động này.
Bà Liễu Giai:"Này, ăn thêm cái cánh gà này đi"
Niên Ái lịch sự:"V...vâng con cảm ơn bác ạ"
Định Ngôn nhìn thấy mẹ anh quan tâm cô thái hóa như vậy cũng không khỏi buồn cười:"Mẹ à, cô ấy là người chứ đâu phải heo mẹ gắp nhiều thức ăn cho cô ấy như vậy làm sao cô ấy ăn hết"
Bà Liễu Giai phản ứng:"Con thì biết gì chứ? Niên Ái phải bồi bổ mới có sức để làm việc nhìn con bé ốm yếu thế con không đau lòng à?"
Định Ngôn:"Đương nhiên là con đau lòng nhưng cô ấy cũng không thể ăn hết, ăn nhiều quá sẽ bị đầy bụng đấy mẹ"
Bà Liễu Giai lúc này mới chợt nhận ra điều mà con trai bà nói cũng có lý:"Con đưa bát đây cho mẹ"
Định Ngôn:"Sao vậy mẹ?"
Bà Liễu Giai:"Đưa bát đây"
Định Ngôn đưa bát cho bà Liễu Giai, bà thuần thục lấy hơn một nữa thức ăn trong bát của Niên Ái để qua bát của Định Ngôn rồi trả lại anh.
Bà Liễu Giai:"Này, của con"
Rõ ràng đây là phân biệt đối xử rốt cuộc là Niên Ái con ruột hay anh là con ruột đây? Dù trong lòng có chút bất mãn nhưng anh vẫn nhận lấy.
Đình Luân nhìn thấy cảnh này vô cùng hả hê:"Em trai à, em quen dần đi là vừa"
Bà Liễu Giai liếc mắt nhìn Đình Luân:"Con lo ăn đi, chăm sóc vợ con cho tốt"
Đình Luân cười:"Vâng vâng con nhất định sẽ chăm sóc vợ của con bóng loáng to tròn"
Tống Phương Kì:"Bóng loáng to tròn anh muốn nuôi heo à?"
Đình Luân:"Bà xã em đừng vậy mà, anh chỉ muốn tốt cho em thôi..."

Mọi người cùng nhau ăn cơm cùng nhau cười nói rất vui vẻ.

Đối với Niên Ái khung cảnh xinh đẹp nhất chính là cảnh một nhà cùng ngồi xuống ăn cơm cùng nhau vui vẻ nói chuyện.

Từ lúc cô đến Hà Xuyến cũng đã 3 năm không còn thấy lại cảnh tượng này nữa nên giờ đây không hiểu sao trong lòng cô lại có chút cảm động.
Giá như gia đình cô có thể như thế này thì tốt biết mấy nhỉ? Bữa cơm gia đình đối với cô đang dần quá xa xôi, cô biết rõ ba mẹ năm đó phản đối cũng là vì muốn tốt cho cô nhưng điều làm cô không hiểu tại sao họ lại không thể tha thứ cho cô dù cô đã sống thật tốt như hiện tại.
Hay là vì thể diện, hay là vì mặt mũi làng xóm hay là chỉ đơn giản là không muốn mình trở thành chủ đề bàn tán trong miệng người khác mà nhẫn tâm cắt đứt với cô.

Từ nhỏ đến lớn mặt dù ba mẹ Niên Ái không cho cô thiếu thứ gì nhưng cũng từ nhỏ đến lớn Niên Ái vẫn luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó mà dù cho có bao nhiêu vật chất cũng không thể nào có được.
Và cũng chính ngày hôm nay Niên Ái đã hiểu ra rốt cuộc cô đã thiếu thứ gì, đó chính là tình thân, sự quan tâm của một bật phụ huynh mà ở đó chỉ có duy nhất sự thấu hiểu và tôn trọng.

Gia đình anh dù không quá giàu có về vật chất nhưng nhìn xem, ai ai cũng cười nói rất vui vẻ, cô cũng cảm nhận được sự vui vẻ.

Dường như có gì đó đang dần lành lại trong trái tim cô và cũng dường như có thứ gì đó làm cho trái tim cô không còn cảm thấy đơn độc nữa..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom