Cập nhật mới

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Khai Hết





“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi khai hét, là Trương Tùng con rễ Lý gia liên hệ với tôi! Đây là tin nhắn và lịch sử giao dịch!”
Lão Cửu lăn lộn trong giang hồ đã lâu, kinh nghiệm dày dặn, vội vàng nói hết chuyện về Lý gia.

Kỳ Lân đưa điện thoại cho Diệp Quân Lâm.

Sau khi đọc nội dung, mặt Diệp Quân Lâm sầm lại!
Lý gia tìm đường chết sao!
“Thiếu tướng chúng tôi chỉ là bị người ta lừa thôi, xin ngài hãy tha cho chúng tôi!”
Lão Cửu xém chút nữa tè ra quần, quỳ trên đất dập đầu lạy.

“Nghe nói các người phá bỏ rất nhiều tòa nhà ở đây, phá bao nhiêu thì phải sửa lại bấy nhiêu.

Bắt đầu từ ngày mai, tất cả sẽ đến công trường làm việc!”
“Ngoài ra, sẽ phải trả phí tổn thất tinh thần! 5 ngàn vạn tệ!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.

“Vâng vâng vâng, đồng ý hết, cho chúng tôi làm trâu làm ngựa cũng được!”
Lão Cửu nào còn lý nào để từ chối.


Sống sót được đã là may mắn lớn nhát rồi.

Kỳ Lân thiêu tướng nhặt con dao của Lão Cửu lên, tiện tay bẻ một cái, một con dao bầu đã biến thành phế liệu.

Lúc này đám người Lão Cửu Tiểu Đao còn kinh hãi hơn.

Chưa nói đến thân phận, với sức mạnh ấy, cậu ta một mình đánh lại cả một hai trăm người bọn họ cũng không thành vấn đề “Khỏi đợi đến ngày mai! Đêm nay bắt đầu làm luôn đi! Hy vọng sáng mai tôi sẽ thấy được hiệu quả!”
“Còn hệ thống thoát nước thải vẫn chưa hoàn thành, các người phụ trách việc đó?”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.

“Phù!”
Bọn họ ai mà không hiểu hệ thống thoát nước thải là gì chứ?
Điều này đồng nghĩa với việc họ phải đi dọn phân.

Nhưng Lão Cửu nào dám cãi lại?
“Xin hỏi mối quan hệ giữa thủ trưởng và Lý Tử Nhiễm tiểu thư?”
Lão Cửu sợ hãi hỏi.

“Ò, cô ấy là vợ tôi!”
Diệp Quân Lâm trả lời.

“xịt Mọi người hít vào một hơi.

Hiểu ngay điều gì đang xảy ra.

Sau khi Diệp Quân Lâm và những người khác rời đi, rất nhanh sau đó Trương Tùng đã gọi điện.

“Cửu gia thế nào rồi? Tôi còn đợi để thanh toán nốt đây!”
Nghe đến đó, Lão Cửu như sắp nỗ tung.

“Trương Tùng, tao xử chết bà mày, mà hại anh em của tao què quặt, suýt chút nữa hại chết tao, ông đây muốn giết chết mày!”
“Mày đợi đấy, tao sẽ không tha cho chúng mày đâu!”
Lão Cửu gác máy.

Trương Tống bị dọa chết khiếp.


Lý Thiên Hạo hỏi: “Làm sao vậy?”
“Lão Cửu nói anh em của ông ta đã bị đánh què quặt, ông ta thì suýt chết, còn nói không tha cho chúng ta!”
Trương Tùng bắt lực nói.

Cả Lý gia nghe vậy, suýt chút nữa bị dọa cho tè ra quần.

“Chắc chắn là do Diệp Quân Lâm làm, cậu ta làm như vậy là hại chúng ta rồi.”
“Cái nhà này đúng là độc ác! Ông nghĩ sớm muộn gì cũng phải rơi vào tay bọn họ! Đây không phải là thành tâm hại chúng ta sao?”
Lý Thiên Hạo giận dữ đập bàn dữ dội.

“Giờ nên làm gì?”
Lý Văn Phi lo lắng hỏi.

“Còn có thể làm gì khác nữa? Để cho cả nhà họ đi xin lỗi!”
Lý Thiên Hạo tức giận nói.

Ngày hôm sau.

Lý Tử Nhiễm và Lý Văn Uyên và các công nhân chết lặng khi đến công trường.

Vì công trường đang hoạt động nhộn nhịp.

Nhiều tòa nhà bị phá bỏ hôm đó đều đã được xây dựng lại.


Điều đáng sợ hơn là những công nhân đang chuyển gạch đều là những người đàn ông cởi trần xăm trổ.

“Những người này không phải những người hôm kia tới phá sao?”
Lý Tử Nhiễm nhận ra rằng những người chuyển gạch đều là bọn côn đồ đến gây rối ngày hôm đó.

Không thể tin được.

Những tên côn đồ này không thể làm việc kỹ thuật, nhưng những việc như chuyển gạch lại vô cũng thành thục.

“Chuyện gì thế này?”
Mấy người Lý Tử Nhiễm đều đang tự hỏi.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc bộ Đường trang chạy tới, phía sau có một đám đàn em.

Khiến máy người Lý Tử Nhiễm sợ hãi.

“Ý gì đây?”
Lý Văn Uyên mang cả dùi cui ra..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Hóa Ra Đăng Sau Là Lão Cửu





Lý Tử Nhiễm cũng lo sợ đối phương gây sự.

Thế nhưng Lão Cửu lại cười ha hả nói: “Chào Lý Tử Nhiễm tiểu thư, Lý Văn Uyên tiên sinh, người ta thường gọi tôi là Lão Cửu.

Hai hôm nay tôi gây phiền phức cho mọi người rồi, tôi thật sự vô cùng áy náy.

Vì vậy suốt đêm tôi sửa lại hết những thứ bị tháo ra, hơn nữa sau đó hơn 200 anh em trợ thủ của tôi sẽ do hai người tùy ý sai bảo, cho đến khi làm xong.

Còn về hệ thống xả thải tôi sẽ quyết định.

Đúng rồi, chúng tôi nhất định không lấy tiền công.”
Tặng tận 200 công nhân miễn phí?
Người nào cũng đều là lưu manh.


Bước đi này đúng là không ai hiểu nỗi Nhưng mà Lý Tử Nhiễm cũng chỉ có thể chấp nhận.

Buổi tối về nhà, Lý Tử Nhiễm hỏi dò.

“Thật ra anh và Lão Cửu từng ở chung trong tù, quan hệ cũng không tệ lắm, chắc ông ta cũng nễ mặt anh.” Diệp Quân Lâm giải thích.

Ban ngày Lý Tử Nhiễm đã điều tra qua, Lão Cửu đúng là từng ngồi tù, cũng đúng là ở tù chung với Diệp Quân Lâm.

“Sau này bớt qua lại với người như vậy đi.

Những người anh quen trong tù cũng không thể coi là mối quan hệ gì được.

Năm trăm vạn này anh cũng mượn người ở trong tù à?”
Lý Tử Nhiễm mau chóng nghĩ tới nguôn cơn của 500 vạn.

Diệp Quân Lâm không còn gì để nói: “Ừ, đúng là vậy.”
“Được, chờ em lấy được tiền, mau chóng trả 500 vạn này lại.”
Thái độ của Lý Tử Nhiễm có vẻ hơi cứng nhắc.

Trong biệt thự trên núi Diệp gia.

Diệp Kiện Sâm tập hợp tất cả người Diệp gia lại.

Diệp Nhất Long kích động nói với mọi người: “Thời gian này con đã điều tra rõ ràng rồi, đằng sau Diệp Quân Lâm là Lão Cửu, năm đó vì chém người nên vào tù, ở tù chung với Diệp Quân Lâm, ra tù một năm trước.


Vừa khéo là Tam gia cũng phải nghe lời Lão Cửu này.”
“Mọi người biết không? Tay sai của Lão Cửu thế mà lại làm việc ở công trường của Lý Tử Nhiễm.”
Diệp Kiện Sâm cười nói: “Lần này điều tra rõ ràng rồi, hóa ra đằng sau Diệp Quân Lâm chính là Lão Cửu.”
Lý Mộng Nguyệt dè dặt hỏi: “Ông à, tên Lão Cửu này lợi hại lắm à?”
“Cũng khá vai vế, người ta có nói câu thế này, nam Tiểu Đỗ, bắc Lão Cửu, Thập Tam Thái Bảo không có kẻ địch.”
“Nhưng mà Lão Cửu cũng không phải lợi hại nhất, lợi hại nhát là Đỗ Việt Sinh, biệt danh là Tô Hàng Vương, ý là gã là vua của Tô Hàng… Thập Tam Thái Bảo giờ cũng là tay sai của gã rồi.

Tay sai cũng phải có vài trăm tay đắm.” Diệp Kiện Sâm nói.

“Vậy ông chúng ta có phải sợ Lão Cửu không?” Lý Mộng Nguyệt hỏi.

Diệp Đông Huy cười khểnh một tiếng: “Chỉ có một Lão Cửu thì là gì đâu? Chúng ta muốn giết tên này quả thật là dễ như trở bàn tay.

Nếu như là Đỗ Việt Sinh chúng ta còn phải nễ.”
Ý giết chóc lướt qua đôi mắt của Diệp Kiện Sâm: “Được, một tháng kỳ hạn mà Diệp Quân Lâm hứa không phải sắp tới à?
Chúng ta có thể sắp xếp xong mọi sự giao thiệp, ông sẽ mời Đỗ Việt Sinh tới, nhìn xem thằng nhãi đó trốn đi đâu?”
“Ha ha ha, chiêu này của ông đúng là cao tay quá.


Đỗ Việt Sinh tới rồi, Lão Cửu chỉ có thể quỳ xuống.”
“Ông đã nghĩ tới gương mặt há hốc miệng của Diệp Quân Lâm rồi đấy.

Ha ha ha…”
Người Diệp gia cười rộ lên.

Bọn họ đã coi Lão Cửu là chống lưng của Diệp Quân Lâm rồi, muốn nhờ Đỗ Việt Sinh lợi hại nhát để chèn ép, có điều bọn họ làm sao biết được thân phận của Diệp Quân Lâm…
Ngày hôm sau, Lý gia sai Lý Tùng Khuê và Trương Tùng tới tìm Lý Tử Nhiễm.

Lý Tử Nhiễm nhìn hai người hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
“Biệt các người làm sai gì không? Diệp Quân Lâm làm cho trợ thủ của Lão Cửu bị thương, các người chọc giận Lão Cửu, đúng là không thể bót lo được.”
Trương Tùng cười giễu nói: “Vì vậy các người mau đi xin lỗi đi, không thì chuyện này không yên tâm.”
Khóe miệng Lý Tử Nhiễm nở nụ cười trào phúng: “Xem ra những người đấy là các người tìm tới?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Suy Đoán





“Sao có thể? Không phải.

Là Diệp Quân Lâm làm người khác bị thương, người ta mới tới nói cho bọn tôi biết.

Mau đi xin lỗi đi không thì người ta sẽ trách lên đầu chúng tôi.

Việc các người làm, tự bản thân chịu trách nhiệm.”
Trương Tùng hùng hỗ bức ép.

“Ha ha.” Lý Tử Nhiễm cười gằn hai tiếng, sao cô không nhận ra mấy chuyện này là Lý gia làm.

Thế mà ngược lại còn muốn bọn họ xin lỗi?
“Việc các người làm thì tự mình đi mà xử lý.” Lý Tử Nhiễm xoay người đi.

Có điều Trương Tùng và Lý Tùng Khuê chắn trước mặt cô không cho cô đi.

Lúc này một đoàn công nhân đội mũ an toàn bước nhanh chạy tới.


Đi đầu tất nhiên là Lão Cửu.

“Sao vậy Lý tổng?” Lão Cửu hỏi.

“Một thằng công nhân thối tha định làm gì?” Trương Tùng đẩy Lão Cửu một cái.

Sau khi Lão Cửu cởi mũ xuống, Trương Tùng và Lý Tùng Khuê đều trọn tròn mắt.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
“Cửu… Cửu gia… sao lại là ông?”
Gương mặt hai người này vẻ khó tin nỗi.

“Đánh!” Lão Cửu vừa nói một tiếng, rất nhiều người xông lên đánh Trương Tùng và Lý Tùng Khuê một trận tơi tả.

“Lý tổng, cô yên tâm, sau này công trường do tôi trông coi, không ai có thể giở trò gì được.”
Lý gia cuối cùng đã biết được Cửu gia và Diệp Lâm Quân từng cùng ngồi tù, nghĩ tới chuyện có giao tình.

Việc lần này Diệp Quân Lâm nề mặt Lý Tử Nhiễm nên bỏ qua.

Sắp tới mùng bảy rồi, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc Khánh dài ngày.

Trần Tĩnh Huyên gọi điện tới, nhắc Diệp Quân Lâm tham gia gặp mặt bạn học cũ.

“Anh phải đi tham gia buổi gặp mặt bạn học cấp ba, buổi tối chắc có lẽ về hơi muộn chút.”
Diệp Quân Lâm không học cùng một lớp với Lý Tử Nhiễm hồi cấp ba, hơn nữa cô rất bận vì vậy không tham gia vào buổi gặp mặt bạn cũ.

“Được, anh cứ bận việc của anh đi, anh mặc bộ này à?”
Lý Tử Nhiễm đang bận xem phương án, thấy Diệp Quân Lâm mặc cả cây đồ thể thao, khó tránh phải hỏi.

Diệp Quân Lâm lắc đầu một cái: “Không sao đâu.”
Vừa tới cửa khu nhà, Diệp Quân Lâm đã thấy Trần Tĩnh Huyên đi ra từ tòa nhà trung tâm ở phía không xa.

Diệp Quân Lâm vung tay lên, Trần Tĩnh Huyên lái ngay xe tới gần.


Cô đi một chiếc Porsche Pamela.

Một cô gái hơn hai mươi tuổi độc thân đi loại xe hơn một triệu, chồng tương lai của cô ấy tuyệt đối không phải người bình thường.

Rất có thể là người nhà nước hoặc quản lý cấp cao của công ty nước ngoài.

Cô gái thế này người thường không thể có được.

Trần Tĩnh Huyên chủ động bước xuống khỏi xe, cười hỏi: “Tôi còn tưởng anh sẽ đưa Lý Tử Nhiễm đi?”
“Cô ấy bận mà hơn nữa không phải buổi gặp của bạn cô ấy, cũng không cần đi.” Diệp Quân Lâm giải thích.

“Hay là anh đi xe tôi đi?” Trần Tĩnh Huyên hỏi dò.

“Được.” Sau khi Diệp Quân Lâm ra ngoài vốn muốn gọi Thanh Long tới đón, thấy Trần Tĩnh Huyên thì để cô đưa đi luôn.

Thấy Diệp Quân Lâm không lái xe, Trần Tĩnh Huyên tưởng anh không tiện.

Dù sao người tiện tay tiêu 5 ngàn vạn, dù cho có lái xe sang hơn trăm triệu cô cũng không thấy lạ.

Cho dù anh ngồi taxi cũng thấy siêu ngày, đây là người giàu đi trải nghiệm cuộc sống thôi.

Ai bảo Diệp Quân Lâm là người có tiền chứ?

Người giàu làm gì mà chả đúng.

“Chắc anh ra tù từ lâu rồi?” Trong xe, Trần Tĩnh Huyên tò mò hỏi.

Diệp Quân Lâm ngạc nhiên, đối với chuyện ra tù từ sớm, cô là người duy nhất hỏi tới.

“Ừ, đúng vậy, tôi ra từ từ lâu rồi.” Diệp Quân Lâm nói.

“Mấy năm nay anh làm gì vậy?” Trần Tĩnh Huyên tuy lái xe nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Diệp Quân Lâm.

“Vận chuyển vũ khí…” Diệp Quân Lâm nói.

Mấy năm nay việc anh động tới nhiều nhát là là súng và pháo.

Nói là làm ăn chắc cũng không quá đáng.

“Suyt! Bảo sao!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Hoàng Gia Thịnh Yến Hoàng Gia Thịnh Yến





Đây là chỗ hôm nay các bạn học tụ họp.

Mặc dù không có kiểu bàn ăn tròn xoay vòng quá phô trương nhưng đặt một bàn cũng phải từ một hai vạn trở lên.

Cũng xem như là cao cấp rồi.

Đối với tầng lớp có thu nhập bình thường mà nói, đã bằng ba bốn tháng lương của bọn họ rồi.

Dù sao trong đám bạn học không phải ai cũng giàu.

Có người sống tốt có người sống cũng không tốt.

Ở cửa nhà hàng có mấy người đi giày tây đón tiếp.

Trông thấy chiếc xe Porshche Pamela của Trần Tĩnh Huyên phi đến, mọi người dồn dập đi lên.

“Đây không phải là hoa khôi Trần à? Mình nghe nói một năm kiếm được mấy trăm vạn, đúng là thế thật.


Đi luôn xe Porsche rồi.” Máy bạn học nam đều a dua nịnh hót.

Trần Tĩnh Huyên cười ngại ngùng.

Nhưng lúc một bên cửa khác mở ra, mọi người trông thấy Diệp Quân Lâm thì thoáng cái, nụ cười mọi người cứng đờ trên mặt.

Đầu tiên không ai nghĩ Diệp Quân Lâm sẽ tới.

Thứ hai càng không ai nghĩ Diệp Quân Lâm sẽ đi chung với Trần Tĩnh Huyên.

“Đây không phải Diệp Quân Lâm à, nhân vật nổi tiếng năm xưa?”
Một bạn nam trông vẻ rất hoạt bát phá tan cục diện này trước, anh ta là lớp trưởng Trình Lỗi Lạc của lớp Diệp Quân Lâm năm xưa.

Có điều cho tới giò, anh ta luôn bị Diệp Quân Lâm vượt hơn, vẫn luôn âm thầm so ganh với Diệp Quân Lâm.

Trình Lỗi Lạc cũng tốt nghiệp từ một trường 985(*), đi làm ở công ty nước ngoài, có người bảo một năm thu nhập hơn trăm vạn rồi.

(*) khối trường đào tạo có tiếng.

Anh ta lái một chiếc xe Land Rover, vô cùng có mặt mũi, là một trong những người đứng đầu lớp.

Diệp Quân Lâm cười khẽ, xem như chào hỏi.

“Diệp Quân Lâm à, chúng tôi đều tưởng cậu không tới được.”
Mấy bạn học khác ngạc nhiên nói.

Trình Lỗi Lạc vạch thẳng luôn ý tứ của người bạn kia: “Quân Lâm đâu phải người quá để tâm, sẽ không vì chuyện này mà không tới đâu.”
Vừa nãy trong phòng bao mọi người còn đang thảo luận về Diệp Quân Lâm, ai cũng nói Diệp Quân Lâm vừa ra tù, chắc chắn tự thấy hỗ thẹn, không dám tới gặp mặt bạn cũ.

Ai ngờ anh lại tới.


“Đúng, khả năng chịu đựng của Quân Lâm mạnh.

Chúng ta sao có thể so sánh được.” Máy bạn học khác cười nói.

Thật ra nói thẳng thì là cười Diệp Quân Lâm da mặt dày.

Trình Lỗi Lạc lơ Diệp Quân Lâm đi, tới trước mặt Trần Tĩnh Huyên.

“Tĩnh Huyên cuối cùng cậu cũng tới rồi, mau vào chung với mình thôi, mọi người đang chờ cậu đấy.”
Trình Lỗi Lạc có hứng thú với Trần Tĩnh Huyên, lại thêm chuyện giờ anh ta rất có năng lực, nghe đồn Trần Tĩnh Huyên còn độc thân, có ý tổ chức buổi gặp mặt bạn cũ này.

Tất cả mọi người vây lấy Trần Tĩnh Huyên, lơ thẳng Diệp Quân Lâm.

“Đi thôi?” Trần Tĩnh Huyên dừng bước lại nói với Diệp Quân Lâm.

Lúc này Diệp Quân Lâm mới đi theo.

Tầng ba của Hoàng Gia Thịnh Yến đã có rất nhiều người tới rồi.

Có mấy người đưa theo cả vợ chồng gì đó, đông hơn dự đoán của Diệp Quân Lâm nhiều.

Trần Tĩnh Huyên vừa tới mọi người đều đứng dậy đón.


Các bạn nam đều rất hứng khởi, Trần Tĩnh Huyên từng là hoa khôi của trường mà.

Bây giờ sự nghiệp cô thành công càng tỏa sáng hơn.

Diệp Quân Lâm tìm chỗ ngồi xuống.

“Tôi thấy ai vậy? Diệp Quân Lâm.” Bỗng nhiên có một bạn nam Vương Vũ Bác trông thấy anh, gọi tên.

“Đúng là Diệp Quân Lâm, cậu ta tới thật rồi.” Thoáng chốc, sự chú ý của mọi người đều dồn lên người Diệp Quân Lâm.

Nhân vật nỗi tiếng ngày xưa, lúc học cấp ba đánh đâu thắng đó không gì cản được, đại học đã lập nghiệp trở thành Hắc Mã trong giới kinh doanh, tài sản cá nhân phải tới vài tỷ, khiến bạn nam thì ước ao, bạn nữ thì thầm mến.

Nhưng sau khi bị Diệp gia tính kế Diệp Quân Lâm thành con chuột cống, bạn học nào cũng chửi sau lưng vài câu.

Lúc trước Diệp Quân Lâm mạnh mẽ tới độ nào thì giờ mắng chửi ghê gớm tới mức đó..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Một Kẻ Súc Sinh





“Mình đã bảo tên nhóc Diệp Quân Lâm kia kiểu gì cũng gây chuyện, các cậu cứ không tin.”
“Đúng vậy, Diệp Quân Lâm là một kẻ súc sinh, cưỡng hiếp chị dâu của mình, suýt chút nữa còn giết cả cha mẹ.”
“Trước đây lúc đi học đã ngông nghênh biết mấy, vừa nhìn đã thấy không phải loại tử tế gì.”
Những điều này là người ta nói khi Diệp Quân Lâm còn chưa đến.

Nhóm người Vương Vũ Bác luôn không thích Diệp Quan Lâm, có thể nói là vì ghen tị tạo thành, nhưng họ không có cơ hội để xả ra, bây giờ đương nhiên không chịu bỏ qua.

“Diệp Quân Lâm à, cậu ngồi trong nhóm con gái làm gì vậy?
Mau tới bàn của bọn mình, để chúng ta nói kĩ xem lúc cậu ở trong tù có những chuyện gì xảy ra chứ.”
“Ha ha ha…”
Tiếng cười của mọi người vang ầm lên, tất cả đều dùng ánh mắt trào phúng khinh thường nhìn Diệp Quân Lâm.


“Mình còn nghe cậu ra tù chưa lâu, không có công việc cũng đành, còn ở cùng một chỗ với cha mẹ vợ à.” có người cười khểnh nói.

“Mình nghe nói Diệp Quân Lâm đã rơi vào danh sách đen của các công ty lớn ở Tô Hàng, cho dù cậu ta có năng lực hơn cũng không tìm được việc làm, thế nên không có việc là bình thường.” Một bạn nữ nhỏ giọng nói.

Diệp Quân Lâm lúc này mới biết hóa ra mình trong danh sách đen rồi.

Vương Vũ Bác cười nói: “Vậy đi, dạo gần đây công ty mình tuyển bảo vệ, bao ăn ở, 4 ngàn một tháng, dáng người như cậu chắc chắn được nhận.”
Trần Tĩnh Huyên không chịu nổi nữa, không nhịn được mà nói: “Mọi người khỏi cần phải chế giễu Quân Lâm, cậu ấy tự có sự nghiệp của bản thân.”
“Sự nghiệp của bản thân? Hoa khôi Trần chắc không phải cậu bao nuôi cho Diệp Quân Lâm chứ? Vừa hay cậu còn dẫn cậu ta tới đây mà.” Vương Vũ Bác mau miệng nói ngay.

Có điều thấy ánh mắt Trình Lỗi Lạc, anh ta câm ngay lập tức.

“Mọi người đừng bàn tới chuyện này nữa.” Trần Tĩnh Huyên gạt luôn vấn đề này đi.

Mọi người cũng dần dần ngồi xuống, Diệp Quân Lâm không đổi chỗ ngồi, Trần Tĩnh Huyên ngồi ở bên cạnh anh.

Vương Vũ Bác tới cạnh Trình Lỗi Lạc, nhỏ giọng nói: “Lớp trưởng, hoa khôi Trần đúng là si tình quá, Diệp Quân Lâm đã ra thế này rồi còn tốt với nó như vậy, cậu phải nắm chặt lấy đáy.”
Trình Lỗi Lạc cười đều một tiếng: “Yên tâm đi, sao mình có thể thất bại trước một tên tội phạm đang bị cải tạo?”
Diệp Quân Lâm bị người đẹp vây quanh, bên phải anh là người đẹp Lâm Uyễn Du, chỉ đứng sau Trần Tĩnh Huyên.

Lâm Uyễn Du là con nhà giàu lại đẹp điển hình, tài sản trong nhà hơn trăm triệu, dung mạo xinh đẹp, học hành lại giỏi.

Lâm Uyễn Du luôn có hảo cảm với Diệp Quân Lâm, gặp lại anh khiến cô có sự đồng cảm sâu sắc.


“Diệp Quân Lâm chỉ bằng thế này, cậu tới công ty của cha mình làm việc đi, làm cố vấn kĩ thuật, lương căn bản một tháng là 8 ngàn, còn có các loại tiền thưởng nữa.

Không gian phát triển rất lớn.” Lâm Uyễn Du đưa một tắm danh thiếp cho Diệp Quân Lâm.

“Được, cảm ơn.” Lâm Uyễển Du không có ý xấu nên Diệp Quân Lâm nhận lấy danh thiếp.

Trần Tĩnh Huyên ở bên cạnh nở nụ cười.

Lấy khả năng tài chính của Diệp Quân Lâm hiện tại, một câu là mua đứt công ty của cha Lâm Uyễn Du rồi nhĩ?
So sánh Lâm Uyễn Du và Trần Tĩnh Huyên thì những cô gái khác không giống vậy.

“Bọn mình còn tưởng cậu sẽ đưa hoa khôi Lý của trường tới đây?”
“Làm gì có chuyện? Bây giờ Diệp Quân Lâm thế này, Lý Tử Nhiễm sao mà đi theo tới được? Không sợ mắt mặt à2”
“Đúng vậy.


Bây giò chỉ cần nói Diệp Quân Lâm là bạn học mình đã sợ mất mặt rồi.”
Diệp Quân Lâm bây giờ đã thành sách giáo khoa dạy cách làm việc xấu, người không thể gả nhát là Diệp Quân Lâm.

“Sao còn chưa bắt đầu vậy, còn ai chưa tới à?” Trần Tĩnh Huyên vội đổi chủ đề.

“Nhân vật chính còn chưa tới đây.”
Trần Tĩnh Huyên nghĩ tới một người không kìm được hỏi: “Chẳng lẽ là Hạ Thành Lĩnh?”
“Còn không sao, Hạ Thành Lĩnh cũng tới đấy.”
Diệp Quân Lâm có đôi phần ấn tượng với Hạ Thành Lĩnh này, trước kia cha cậu ta là một chủ nhiệm của một khu cao ốc nào đó trong thành phố, ngay cả hiệu trưởng cũng nễ Hạ Thành Lĩnh vài phần.

Hạ Thành Lĩnh thi thố rất tệ cuối cùng vẫn vào được một trường trong khối 985..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Hạ Thiếu





“Tĩnh Huyên à có khi cậu không biết, bây giờ cha của Hạ Thành Lĩnh là trưởng khu rồi.

Mọi người sao dám không đợi cậu ta?”
“Dù cho lớp trưởng ăn nên làm ra, lương một năm ngàn vạn thì có sao? Dù cho trong nhà Lâm Uyễn Du có mấy trăm triệu tài sản thì có sao? Thấy Hạ Thành Lĩnh chẳng phải cũng ngoan ngoãn nghe lời?”
Tuy rằng cách nói hơi cường điệu quá nhưng đây là sự thật.

Lúc còn đi học, mọi người không có những khái niệm này nhưng sau khi vào xã hội, mọi người đều hiểu người làm quan có thể lợi hại tới mức nào.

Đặc biệt là trưởng một khu càng không thể mà tưởng tượng được.

Con trai của một trưởng khu chỉ cần lên tiếng là có thể hạ được hết cả.

Quyền lực vĩnh viễn lớn hơn tiền tài.


Không lâu sau ở hành lang vang lên âm thanh.

Mọi người đều đứng dậy cả, đặc biệt lớp trưởng lương một năm trăm vạn thì tích cực nhất, đi lên trước hẳn.

Hạ Thành Lĩnh mặc cả một cây hàng hiệu, áo khoác Armani, thắt lưng Gucci, áo sơ mi Versace, đồng hồ đeo tay PatekPhilippe…
Cả người này từ trên dưới phải hơn trăm vạn.

Bên cạnh anh ta còn có một cô gái siêu đẹp, chiều cao phải hơn một mét bảy, vừa nhìn là thầy xuất thân người mẫu.

Vóc người đầy đặn thon thả cùng với đôi chân dài khiến mọi người kinh ngạc.

“Hạ thiếu cuối cùng cũng tới rồi.” Trình Lỗi Lạc kích động ôm lầy Hạ Thành Lĩnh.

“Lớp trưởng làm ăn tốt đấy, đeo cả Omega rồi.”
Hạ Thành Lĩnh nhìn cánh tay Trình Lỗi Lạc rồi cười nói.

Trình Lỗi Lạc nhìn qua người đẹp bên cạnh Hạ Thành Lĩnh: “Hạ thiếu không giới thiệu người đẹp này chút à?”
“Một đứa em gái thôi.” Hạ Thành Lĩnh thuận miệng nói.

Đối với anh ta mà nói, phụ nữ chỉ một hai tháng đổi một lần, không có bạn gái chính thức.

Đôi mắt nhỏ của Vương Vũ Bác lóe lên: “Người mẫu thì phải, mình từng thấy trên tivi.”
Cô gái nghe thấy có người nhận ra mình thì càng tỏ vẻ lạnh lùng.

Những người khác chỉ có thể nhìn Hạ Thành Lĩnh với vẻ ước ao.


Người mẫu ở trên tivi chỉ cần người ta thích là có.

Vương Vũ Bác đi lên trước: “Hạ thiếu còn nhớ mình không?
Mình là Vương Vũ Bác, thời cấp ba mình còn đánh nhau giúp GQU ro “Tiêu Bác à, nhớ chứ.” Hạ Thành Lĩnh gật gù.

Lần này Vương Vũ Bác kích động rồi, hô to với mọi người: “Mọi người nghe thấy chưa? Hạ thiếu nhớ ra mình đấy.”
“Hạ thiếu công ty nhà mình đang khai phá một dự án, cần sự đồng ý của lãnh đạo khu, hi vọng Hạ thiếu nói giúp vài câu.”
Vương Vũ Bác nhân cơ hội lôi kéo quan hệ.

“Ừ, nói một câu thôi mà.”
“Hạ thiếu cậu có thiếu tài xế hay là bảo vệ gì không?” Bạn thân của Vương Vũ Bác là Lý Nhạc Phi lập tức hỏi.

Hạ Thành Lĩnh cười nói: “Thiếu con chó giữ của.”
“Được đấy, mình có thể, gâu gâu gâu…”
Lý Nhạc Phi lập tức sủa như chó nhưng mà trở thành con chó của Hạ Thành Lĩnh cũng là giấc mơ cả đời của gã.


Trông thấy các bạn học tìm trăm phương ngàn kế tạo quan hệ với Hạ Thành Lĩnh, Trần Tĩnh Huyên trông mà có chút buồn nôn.

Sau khi Hạ Thành Lĩnh đi vào, nhìn một lượt rồi nói: “Đúng rôi, tên cưỡng hiếp chị dâu phải ngồi tù của lớp mình đâu? Có tới không?”
“Ha ha ha, Hạ thiếu à sao mà nó không tới được? Bây giờ tất cả ngành nghề đều liệt cậu ta vào danh sách đen, chắc chắn tới tìm cậu rồi.” Vương Vũ Bác nói ngay.

Trình Lỗi Lạc còn nhìn về phía Diệp Quân Lâm: “Hạ thiếu tới mà cậu cũng không chào một tiếng sao? Xem thường Hạ thiếu đấy à?”
Hạ Thành Lĩnh cười đều một tiếng: “Đừng đừng đừng, tôi cũng chẳng dám.

Năm đó Diệp Quân Lâm là danh nhân ở Tô Hàng mà, cha tôi còn nhắc cậu ta nhiều lần, còn muốn tôi học theo cậu ta tử tế nữa cơ? Học theo đi cưỡng hiếp à? Ha ha ha…”
Những người khác cũng cười rộ lên theo.

Vương Vũ Bác lườm Diệp Quân Lâm một cái rồi nói: “Mày còn ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy trưởng khu còn nhớ tới mày à? Chỉ cần mày nói tốt vài câu với Hạ thiếu là lệnh cắm sẽ hủy bỏ chắc rồi, mày còn có thể tìm được một phần công việc tử tế nữa.”
Có điều Diệp Quân Lâm ngồi đó vốn dĩ chẳng hề động đậy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Đứng Dậy Cút Đi Chỗ Khác





Trần Tĩnh Huyên và Lâm Uyễển Du ngồi cạnh cũng đều đứng dậy.

Ánh mắt Trần Tĩnh Huyên nhìn chằm chằm lên người Diệp Quân Lâm.

Cô biết Diệp Quân Lâm rất giàu, cũng có quan hệ nhưng bây giờ kẻ ở đối diện là Hạ Thành Lĩnh, con của trưởng khu, cô không nghĩ là Diệp Quân Lâm có khả năng ra tay với Hạ Thành Lĩnh.

Tô Hàng là một thành phố lớn về kinh tế, sức mạnh của một trưởng khu khó mà tưởng tượng được.

“Diệp Quân Lâm mày còn ngồi ngây ra làm gì? Mau đứng lên.”
“Chẳng lẽ còn muốn Hạ thiếu tự mình xin mày nữa à?”
Vương Vũ Bác và Lý Nhạc Phi tức giận nói, hai tên này thiếu chút nữa thì bê luôn Diệp Quân Lâm lên.

Trình Lỗi Lạc cũng sầm mặt lại: “Quân Lâm mau đứng dậy chào hỏi đi, không nẻ mặt nhau quá rồi.”
Diệp Quân Lâm đốt điếu thuốc lá, hút một hơi, hoàn toàn lơ sạch mấy kẻ ở trước mặt.


Hạ Thành Lĩnh nhìn Diệp Quân Lâm, tròng mắt như bốc hỏa.

Nhát là khi thấy Trần Tĩnh Huyên và Lâm Uyễn Du ngồi quanh hai bên trái phải của Diệp Quân Lâm, thì càng tức giận hơn.

Trần Tĩnh Huyên và Lâm Uyễển Du ngồi cạnh cũng đều đứng dậy.

Ánh mắt Trần Tĩnh Huyên nhìn chằm chằm lên người Diệp Quân Lâm.

Cô biết Diệp Quân Lâm rất giàu, cũng có quan hệ nhưng bây giờ kẻ ở đối diện là Hạ Thành Lĩnh, con của trưởng khu, cô không nghĩ là Diệp Quân Lâm có khả năng ra tay với Hạ Thành Lĩnh.

Tô Hàng là một thành phố lớn về kinh tế, sức mạnh của một trưởng khu khó mà tưởng tượng được.

“Diệp Quân Lâm mày còn ngồi ngây ra làm gì? Mau đứng lên.”
“Chẳng lẽ còn muốn Hạ thiếu tự mình xin mày nữa à?”
Vương Vũ Bác và Lý Nhạc Phi tức giận nói, hai tên này thiếu chút nữa thì bê luôn Diệp Quân Lâm lên.

Trình Lỗi Lạc cũng sầm mặt lại: “Quân Lâm mau đứng dậy chào hỏi đi, không nề mặt nhau quá rồi.”
Diệp Quân Lâm đốt điếu thuốc lá, hút một hơi, hoàn toàn lơ sạch mấy kẻ ở trước mặt.

Hạ Thành Lĩnh nhìn Diệp Quân Lâm, tròng mắt như bốc hỏa.

Nhát là khi thấy Trần Tĩnh Huyên và Lâm Uyễn Du ngồi quanh hai bên trái phải của Diệp Quân Lâm, thì càng tức giận hơn.

Hạ Thành Lĩnh lạnh lếo vô cùng.

Chẳng cần nói Diệp Quân Lâm giờ vừa mới ra tù, ngay cả Diệp Quân Lâm trước đây tài sản tới vài tỉ anh ta cũng không sợ.


Thân phận của anh chỉ là tư bản mà thôi.

Diệp Quân Lâm hút thuốc nhìn hai người không nói gì.

Tiết Thiến Thiến bày ra nét mặt hung hiểm, cầm một cốc nước hắt lên người Diệp Quân Lâm.

“Nghe không hiểu tiếng người à? Bảo mày cút đi, lỗ tai điếc rồi à?” Tiết Thiến Thiến hét to.

Đột nhiên xảy ra chuyện thế này không ai ngờ được câu chuyện sẽ thành ra thế này.

Trình Lỗi Lạc giảng hòa ngay: “Diệp Quân Lâm mau đứng dậy nói xin lỗi với Hạ thiếu, chuyện hôm nay xem như xong rồi.”
Vương Vũ Bác cũng phụ họa nói: “Đúng, mày đứng dậy quỳ xuống xin lỗi Hạ thiếu đi, lỗi mà mày gây ra Hạ thiếu chắc chắn sẽ tha thứ.”
Mọi người dồn dập lên án tất cả đều dồn vào Diệp Quân Lâm.

Trần Tĩnh Huyên và Lâm Uyễn Du đều nhìn mọi người với vẻ khó tin.

Rõ ràng là Hạ Thành Lĩnh và bạn gái anh ta sai mà?
Diệp Quân Lâm còn bị hất nước, thế mà ngược lại muốn Diệp Quân Lâm quỳ xuống xin lỗi?
Làm gì có cái lí đó?
Nhưng trong thực tế vì thân phận của Hạ Thành Lĩnh, cho dù anh ta đánh người cũng là anh ta đúng.


Người bị đánh ngược lại phải nói xin lỗi.

Diệp Quân Lâm hút xong điều thuốc, tắt tàn thuốc đi.

Lúc này anh mới ngẳng đầu nhìn về phía Hạ Thành Lĩnh, thản nhiên nói: “Gọi cha cậu tới xin lỗi đi không thì chuyện này không xong đâu.”
“Cái gì? Gọi cha Hạ thiếu tới xin lỗi?” Lời này khiến người ta kinh ngạc đến chết mắt thôi, Diệp Quân Lâm vừa dứt câu cả phòng đều trợn mắt lên.

Khoảng chục giây sửng sốt mọi người mới dần phản ứng lại.

“Diệp Quân Lâm mày điên rồi à? Biết cha của Hạ thiếu là ai không? Người ta xin lỗi mày dám nhận không?”
“Đúng vậy, mày là cái thá gì? Còn muốn trưởng khu xin lỗi mày?”
“Mẹ nó chứ một tên tội phạm vừa ra tù còn đang bị cải tạo, mày xứng không?”
Vương Vũ Bác và Lý Nhạc Phi bây giờ chẳng hề khách sáo với Diệp Quân Lâm, mắng thẳng mặt..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Một Cước Đạp Ngã





Trần Tĩnh Huyên tuy biết hoàn cảnh của Diệp Quân Lâm cũng thấy anh điên rồi.

Đúng là anh cũng có quan hệ nhưng mà cha của Hạ Thành Lĩnh là trưởng khu mà.

Bảo người ta xin lỗi không phải bị điên thì là gì, tự tìm được chết à.

Cô không ngờ giờ Diệp Quân Lâm lại ngông nghênh tới mức này.

Hạ Thành Lĩnh nghe thấy anh muốn cha anh ta xin lỗi, suýt nữa thì tức chết.

Anh ta đưa tay vỗ lên mặt Diệp Quân Lâm, chỉ có điều ngay giây tiếp theo Diệp Quân Lâm vươn tay ra, một phát bắt ngay tay của anh ta, dùng sức hất một cái.

Rằm!
Đồng thời đá mạnh một cước lên đầu gối Hạ Thành Lĩnh.

“Hức á…” Hạ Thành Lĩnh kêu lên một tiếng như con heo bị làm thịt, cả người quỳ rạp trước mặt Diệp Quân Lâm.


Bốp…
Diệp Quân Lâm còn kéo Tiết Thiến Thiến lên, tát một cái lên mặt cô ả khiến cô ta ngã lăn ra đất.

Bây giờ cả hai người đều quỳ gồi trước mặt Diệp Quân Lâm.

“Diệp Quân Lâm mày đang làm gì vậy, dám ra tay với Hạ thiếu?
Mày chán sống rồi à2”
“Diệp Quân Lâm mày điên rồi.”
Trình Lỗi Lạc và Vương Vũ Bác hét thật lớn, muốn xông lên trên.

Chỉ thấy Diệp Quân Lâm cầm hai cái đũa cắm vào đùi trong của đôi Hạ Thành Lĩnh.

Bỗng nhiên máu tươi trào ra…
“Hứ á!”
“Hứ á!”
Hai người đều kêu thảm thiết như heo bị giết thịt.

“Tất cả đứng lại.” Diệp Quân Lâm lạnh giọng nói.

Tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn Diệp Quân Lâm với vẻ khó tin.

Trần Tĩnh Huyên sợ đến mức run lẫy bẩy.

Diệp Quân Lâm vỗ lên mặt Hạ Thành Lĩnh: “Mau gọi cha cậu tới đây xin lỗi đi.”
Hạ Thành Lĩnh hoang mang lấy điện thoại di động ra: “Cha mau tới cứu con.”
Không đợi đối phương hỏi gì, Diệp Quân Lâm nhận ngay điện thoại di động, cười nói: “Hạ Long Phi đúng không? Mau tới đây xin lỗi.

Đúng vậy tôi tên Diệp Quân Lâm.”
Điên rồi!
Chắc chắn là điên rồi!
Trong mắt mọi người hành động của Diệp Quân Lâm đúng là quá điên cuồng.


Đúng là ra tay trên đầu thái tuế mà.

Thẳng thắn khiêu khích cha của Hạ Thành Lĩnh.

Sau khi tắt máy trên mặt Hạ Thành Lĩnh lộ ra một ý cười khát máu: “Diệp Quân Lâm mày xong đời rồi, chờ xem tiếp theo tao sẽ giết mày như thế nào, còn cả nhà Lý Tử Nhiễm nữa, tao cũng không bỏ qua.”
Diệp Quân Lâm không lên tiếng, cầm một cái nĩa, đâm vào một cái chân khác của Hạ Thành Lĩnh.

“A…” trong phòng bao lại vang lên tiếng kêu thảm thiết cuồng loạn của Hạ Thành Lĩnh.

Hạ Thành Lĩnh kêu thảm thiết, nhìn về phía Diệp Quân Lâm muốn uy hiếp có điều trông thấy ánh mắt của Diệp Quân Lâm thì im miệng ngay.

Trong mắt mọi người Diệp Quân Lâm xong đời rồi chắc chắn không giữ nổi mạng nữa.

Trần Tĩnh Huyên như bị sét đánh cô không làm sao ngờ được, Diệp Quân Lâm lại tự tìm đường chết.

Lần này không ai cứu được anh.

Trần Tĩnh Huyên tiến tới nói bên tai Diệp Quân Lâm: “Bây giờ anh mau chạy đi, chạy càng xa càng tốt.”
Diệp Quân Lâm cười: “Sao tôi phải chạy? Tôi còn chờ nghe xin lỗi nữa.”
mm Trần Tĩnh Huyên: “…
Không tới 20 phút, từng chiếc từng chiếc ô tô đỗ trước Hoàng Gia Thịnh Yến, một nhóm người nhanh chóng lao vào trong Hoàng Gia Thịnh Yến.


Nghe được tiếng bước chân cộc cộc ở bên ngoài, cả người Hạ Thành Lĩnh bỗng nhiên phấn chắn lên.

Ngay cả bọn Trình Lỗi Lạc, Vương Vũ Bác cũng mong đợi.

Một nhóm người lao vào, tất cả đều đi giày tây, nhìn là thấy là cán bộ.

Người đàn ông trung niên cầm đầu rất phúc hậu, lại có khí khái bất phàm.

Khiến cho không khí cũng trở nên rắn rỏi hơn.

Ông ta là Hạ Long Phi.

Bọn họ vội vàng phi vào trong nhất là lúc thấy Hạ Thành Lĩnh và Tiết Thiến Thiến quỳ gối trước mặt Diệp Quân Lâm, mọi người càng bước dồn dập vội hơn.

“Cha cứu con, con bị đánh thành thế này rồi.” Hạ Thành Lĩnh cầu cứu.

Chỉ thấy Hạ Long Phi lao tới nhưng lơ anh ta đi, thế mà lại nhìn Diệp Quân Lâm hỏi: “Ngài có sao không?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Đều Tại Tôi Dạy Không Nghiêm





Những cán bộ khác cũng không dám nhìn đôi Hạ Thành Lĩnh một cái, sự chú ý toàn bộ đặt lên người Diệp Quân Lâm.

“Ngài có sao không? Nghe thấy tin bọn tôi sợ chết mát.” Mọi người dồn dập nói.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Nhất là gương mặt khí tin được của Hạ Thành Lĩnh.

“Cha… con mới là con trai cha mà? Là con bị thương mà?” Hạ Thành Lĩnh không khỏi thấy oan ức.

Thế nhưng nhóm người Hạ Long Phi không dám nhìn anh ta một cái, tất cả chỉ nhìn Diệp Quân Lâm.

“Tôi không sao, chỉ bị bản một bộ quần áo thôi.”Diệp Quân Lâm nói.

Mọi người trong rõ quần áo của Diệp Quân Lâm ướt một mảng lớn.

Hạ Long Phi nổi giận ngay, nhìn xung quanh: “Ai làm? Ai hất nước?”
Những người khác cũng hét lên: “Là ai?”

Mọi người dồn dập nhìn về phía Tiết Thiến Thiến.

Tiết Thiến Thiến cúi đầu cả người run lẫy bẩy.

Hạ Phi Long kéo Hạ Thành Lĩnh lên, tát một cái vào mặt: “Sao tao lại sinh ra đứa phá của như mày, mày muốn hại chết cha mày à.”
Rầm…
Hạ Phi Long đá con trai mình một cước, đánh tới khi ông ta thở hồng hộc mới dừng lại.

Cả mặt Hạ Thành Lĩnh ngây ra vốn không hiểu nổi là chuyện gì?
Cha anh ta thế mà lại đánh anh ta?
Rõ ràng anh ta bị thương mà? Vì sao phải hỏi han ân cần với Diệp Quân Lâm?
Không chỉ Hạ Thành Lĩnh ngây mặt ra mà những người khác cũng vậy.

Ánh mắt mọi người đầy cảm xúc nhìn về phía Diệp Quân Lâm.

Có chuyện gì vậy?
Trần Tĩnh Huyên là người tỉnh táo nhất, chẳng lẽ thân phận của Diệp Quân Lâm đủ để trên cơ Hạ gia?
Vì vậy anh mới thẳng thắn không nễ nang như vậy?
Lúc này một người đàn ông mặc âu phục đi từ ngoài vào, trong tay còn cầm cặp đựng giấy tờ.

“Đây không phải bí thư chính của văn phòng thành phố Trương Hiểu Lượng sao?”
“Đúng, là ông ta.

Bí thư số một của Tô Hàng.

Đây là trợ lý của các ông lớn mà, mỗi lần ông ta xuất hiện đều đại diện cho trị trưởng.”
Mọi người nhận ra người tới thế mà lại là bí thư số một.

Trương Hiểu Lượng bước nhanh lên phía trước, ông cũng giống những người vừa nãy, quan tâm Diệp Quân Lâm trước: “Diệp tiên sinh ngài không sao chứ? Khiến tôi lo chết đi thôi.

Thị trưởng Chu vừa mới gọi mười mấy cuộc, cho rằng có việc gì lớn.

Bây giờ ông ấy mở họp ở tỉnh khác, không thể tới được, cố ý dặn tôi tới thăm ngài.”

“Phụt!”
Lúc này mọi người đều muốn hộc máu.

Mẹ nó chứ rốt cuộc thân phận của Diệp Quân Lâm là gì vậy?.

||||| Truyện đề cử: Ngọt Ngào Em Trao |||||
Đáng để thị trưởng Chu gọi mười mấy cuộc điện thoại hỏi thăm?
Trời ơi.

Không thể nào tưởng tượng được.

Mọi người vốn dĩ không thể nào tưởng tượng nỗi thân phận của Diệp Quân Lâm.

“Tôi không sao, khiến ông Chu lo lắng rồi.

Có dịp tôi mời ông ấy ăn bát mì.” Diệp Quân Lâm cười nói.

“Được, được thôi… tôi nhất định chuyển lời… thị trưởng Chu nghe được thì sẽ vui chết mát.”
Diệp Quân Lâm chỉ vỏn vẹn mời ăn một bát mì, đã khiến bí thư số một kích động như vậy?
Trương Hiểu Lượng nghiêm túc nhìn Hạ Long Phi: “Có chuyện gì rồi? Trưởng khu Hạ? Sếp bảo tôi hỏi anh chuyện ra sao?”
“Lỗi của tôi, tất cả là tại tôi.

Đều tại tôi quản giáo không nghiêm, đụng tới Diệp tiên sinh là do tôi sai nhất.”

Hạ Long Phi dập đầu trước mặt Diệp Quân Lâm một cái, nói: “Diệp tiên sinh xin lỗi, tôi sai rồi.

Ngài muốn trách cứ trách tôi đi.”
“Suyt”
Thấy cảnh này cả phòng đều vang lên tiếng hít hơi lạnh.

Dù ai cũng không ngờ, trưởng khu Hạ Long Phi lại cúi đầu với Diệp Quân Lâm.

Hạ Thành Lĩnh trợn tròn mắt.

Tiết Thiến Thiến trợn tròn mắt.

Trần Tĩnh Huyên trợn tròn mắt.

Tắt cả mọi người trợn tròn mắt.

Đây là cảnh không một ai ngờ tới, thân phận của Diệp Quân Lâm hóa ra khủng bồ tới mức này?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Đừng Đề Tôi Gặp Lại Nữa





CÓC GỌC CÓC Lại có tiếng bước chân vang lên.

Có một người mặc cảnh phục và một người mặc quân phục tới.

Thấy dấu quân hàm ở trên vai, Trình Lỗi Lạc kêu lên theo bản năng: “Trưởng cục công an và một vị đại tá quân đội.”
“Mình biết ông ta, đây là Thẫm Hiểu Huy trung đoàn trưởng ở đoàn quân thiết binh ở quân khu Tô Hàng, cấp bậc đại tá.”
“Người còn lại là cục trưởng Cục công an Phó Học Kiệm.”
“Suyt.”
Lúc này mọi người chỉ thấy tê rần hết cả da đầu.

Không ngờ lại có cả Phó Học Kiệm và Thầm Hiểu Huy tới nữa.

Bọn họ đang có cuộc họp, sau khi nghe chuyện cũng tới ngay.

Hai người cùng bước tới trước mặt Diệp Quân Lâm, cúi chào với anh, điều này khiến mọi người càng chấn động thêm.

Diệp Quân Lâm rốt cuộc là thánh ở phương nào vậy?

Khiến các vị cán bộ đều tôn trọng Diệp Quân Lâm tới vậy?
Thậm chí ngay cả thị trưởng ở tỉnh khác cũng suýt chạy tới?
Diệp Quân Lâm rốt cuộc có vai về gì, quyền thế ngắt trời quá.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Quân Lâm mang theo vẻ sợ hãi.

Vừa nãy trong ánh mắt mọi người chỉ là một tên tội phạm đang bị cải tạo chẳng có công việc làm, vừa xoay người một cái đã trở thành người có vị thế lớn mạnh?
Trần Tĩnh Huyên đứng cạnh Diệp Quân Lâm không ngừng run lên, bây giờ hai chân giống như bị đổ chì, hoàn toàn không nhúc nhích được.

Cô nhanh nhạy như vậy giờ mới phát hiện ra ý khác trong lời nói của Diệp Quân Lâm.

Làm “việc liên quan tới vũ khí”?.

Xin ủng hộ chúng tôi tại _ T R Ц м t r ц у e И .V Л _
Nếu như liên tưởng một lát, sẽ dễ dàng nghĩ ngay ra những phương diện khác.

Chẳng lẽ Diệp Quân Lâm là sếp lớn ở trong quân đội?
Trần Tĩnh Huyên nghĩ tới đây không dám nghĩ tiếp nữa.

“Đưa người đi đi, sau này đừng để tôi gặp lại nữa.” Diệp Quân Lâm thản nhiên nói.

Hạ Long Phi nói ngay: “Diệp tiên sinh tôi nhất định quản giáo thằng con khốn nạn này.

Chắc chắn không để nó gây chuyện thị phi nữa.”
Còn về Tiết Thiên Thiến, các sếp lớn khắp nơi đều nhìn cô ta một cái.

Tiết Thiền Thiến cũng biết mình xong đời rồi.

Ai bảo cô ta dám ra tay với người như thế này?
Nhanh chóng, đám Hạ Long Phi rút đi.


Diệp Quân Lâm lại gọi Thắm Hiểu Huy lại.

Thẩm Hiểu Huy cung kính đứng bên cạnh, kích động nhìn thần tượng của mình.

“Thủ trưởng có chuyện gì xin cứ nói.” Thẫm Hiểu Huy nói.

Diệp Quân Lâm sờ mũi: “Qua một tuần nữa, tôi cần dùng mười vạn người.

Anh sớm thông báo cho quân khu một tiếng.” Đây là chiêu lớn mà Diệp Quân Lâm chuẩn bị cho Diệp gia.

Thẩm Hiểu Huy cả kinh, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Thẩm Hiểu Huy đi rồi, lúc Diệp Quân Lâm về phòng bao, tất cả bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhất là chỗ bàn Diệp Quân Lâm ngồi đã thay cả khăn trải bàn mới.

Trông thấy anh, tất cả mọi người đều lo lắng, toàn bộ nhìn Diệp Quân Lâm mà run lẫy bảy.

Mọi người ở đây đều hiểu rõ, giờ chỉ cần một câu nói của Diệp Quân Lâm, trong nháy mắt mọi người sẽ mắt hết cả.

“Không cần câu nệ quá không phải là gặp mặt sao? Cần làm gì cứ làm đi?” Diệp Quân Lâm cười.

Trần Tĩnh Huyên đứng ra giảng hòa: “Mọi người ngồi xuống hết đi, xem như chuyện ban nãy chưa xảy ra.”
Mọi người dồn dập ngồi xuống vị trí của mình nhưng rất e dè.

Đặc biệt là Trình Lỗi Lạc và đám Vương Vũ Bác không dám ngắng đầu chỉ sợ Diệp Quân Lâm để ý tới mình.


Với những người khác mà nói nếu là Hạ Thành Lĩnh mọi người có thể nịnh nọt vài câu.

Nhưng là Diệp Quân Lâm thì họ căn bản không dám.

“Đưa đồ ăn lên đi, đói bụng rồi.” Diệp Quân Lâm nói to.

Món ăn đưa lên từng món một, Diệp Quân Lâm bắt đầu ăn.

Tướng ăn khiến người ta nghĩ Diệp Quân Lâm không biết đói bao nhiêu ngày rồi.

Nhưng không ai trong phòng dám cười nhạo anh.

Diệp Quân Lâm nhanh chóng nhận ra, cứ ăn một mình, vẻ mặt những người khác đều căng thẳng, không dám nói một câu nào.

Sau khi Diệp Quân Lâm ăn xong, đứng dậy: “Tôi ăn xong rồi, đi trước đây.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Dập Đầu Đền Mạng





Trần Tĩnh Huyên cũng đi theo sau, Diệp Quân Lâm nói: “Không cần đâu.”
Đợi lúc Diệp Quân Lâm đi rồi trong phòng khách mới vang lên tiếng nói ầm ï.

“Trời ơi, vừa rồi mình đã trải qua chuyện gì thế? Diệp Quân Lâm kinh khủng quá đi?”
“Bí thư số một? Trưởng khu? Trưởng cục công an và trung đoàn trưởng gì đó đều đến hết cả? Mọi người đúng là gây cười quá, còn tìm việc làm cho người ta?”
Nghe vậy Trình Lỗi Lạc và đám Vương Vũ Bác đều hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào.

“Hả? Đây là loại thuốc Diệp Quân Lâm vừa hút sao? Trước giờ sao tớ chưa từng thấy qua?” Có người cầm cái hộp thuốc rỗng của Diệp Quân Lâm mà hỏi.

“Đồ quê mùa, đây là thuốc dùng ở quân khu.

Hơn nữa tiêu chí được dùng loại thuốc này chắc phải là đặc biệt của đặc biệt, bộ đội bình thường vốn dĩ không có tư cách hút.”
“Diệp Quân Lâm bây giờ rốt cuộc có thân phận gì nhỉ? Kinh khủng quá đi?”
“Diệp Quân Lâm đúng là lợi hại, sáu năm trước cậu ta là vương giả, bây giò cậu ta còn vương hơn.”
Trần Tĩnh Huyên thấy mọi người nghị luận, cô vừa vui mừng lại
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

Chương 50: Dập Đầu Đên Mạng vừa hồi hận.

Lúc này điện thoại của Trần Tĩnh Huyên vang lên, là Diệp Quân Lâm gọi tới.

“Hôm nay Lục Vân Đình không tới à?” Diệp Quân Lâm hỏi.

Lục Vân Đình là bạn cùng lớp với anh cũng là bạn tốt nhất của anh.

Từ cấp ba cho tới đại học vẫn luôn bên cạnh anh.

Sau đó, Diệp Quân Lâm lập nghiệp, Lục Vân Đình cũng đi theo, tập đoàn Quân Lâm có một phần tư công lao của cậu ta.

.

Đam Mỹ Hay
Chỉ là sau khi Diệp Quân Lâm xảy ra chuyện, đám người Sử Hồng Phi làm phản hết cả.

Theo như Lục Quân Lâm thấy phó tổng giám đốc Lục Vân Đình chắc chắn cũng phản bội rồi.

Hôm nay Diệp Quân Lâm tới buổi họp bạn cũ thật ra là muốn tới gặp Lục Vân Đình, không ngờ cậu ta không tới.

“À? Lục Vân Đình chắc chắn không tới được đâu?” Trần Tĩnh Huyên trong điện thoại rất kinh ngạc.

“Sao không tới được?” Diệp Quân Lâm chau mày.

“Không phải cậu ấy đã qua đời rồi sao?” Trần Tĩnh Huyên hỏi ngược lại.

Để tránh nhắc chuyện buồn, Trần Tĩnh Huyên còn cố ý nhắc hôm nay mọi người đừng nhắc đến Lục Vân Đình nữa.


“Qua đời?” Tin tức này giống như sắm vang chớp giật bên tai Diệp Quân Lâm.

“Hả? Anh không biết sao? Sau khi anh vào tù không lâu, Diệp gia và tập đoàn Quân Lâm xảy ra tranh chấp, sau đó không lâu có tin Lục Vân Đình sợ tội mà nhảy lầu tử tự.” Trần Tĩnh Huyên giải thích.

“Cái gì? Có cả việc này nữa?” Diệp Quân Lâm kinh ngạc hỏi.

Bởi vì từ đầu chí cuối anh đều biết là chuyện do Diệp gia ra tay vì vậy không sai người đi thăm dò, bởi vậy không nghe tin Lục Vân Đình qua đời.

Bây giờ xem ra Lục Vân Đình không phản bội anh như Sử Hồng Phi, mà giữ vững tập đoàn Quần Lâm nên bị ép chết rồi.

Sợ tội nhảy lầu?
Tuyệt đối không có chuyện đó!
“Được, tôi biết rồi.” Sau khi tắt máy, Diệp Quân Lâm để Thanh Long tìm hiểu chuyện này ngay lập tức.

Nhanh chóng, Thanh Long gửi lại tin tức Lục Vân Đình sống chết bảo vệ tập đoàn Quần Lâm, kết quả bị Diệp gia mưu hại, cuối cùng ép cậu ấy nhảy lầu tự tử.

Sáu năm trước truyền thông đưa tin là Lục Vân Đình vì tham ô công quỹ, một mình nuôi hai nhân tình,sợ tội mà nhảy lầu tự tử.

“Diệp gia!” Diệp Quân Lâm đấm một cái nát tường.


“Anh em là tôi trách nhằm cậu!” Diệp Quân Lâm hỗ thẹn nói.

Buổi tối về tới nhà, Lý Tử Nhiễm nhận ra điểm thay đổi của Diệp Quân Lâm, không khỏi hỏi: “Anh sao vậy?”
“Vân Đình chết rồi em biết không?”
Lý Tử Nhiễm sững sờ: “Em nghĩ là anh biết.”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Tối nay anh mới biết.”
“Anh đừng có kích động, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi.” Lý Tử Nhiễm chỉ lo anh sẽ tìm Diệp gia để trả thù.

“Đó là người bạn tốt nhất của anh.

Cậu ấy vì anh nên bị hại chết, sao anh có thể nhắm mắt làm ngơ? Anh nhất định không tha cho Diệp gia.” Đôi mắt Diệp Quân Lâm lạnh buốt.

Lý Tử Nhiễm nói ngay: “Anh bình tĩnh, sự nghiệp của chúng ta vừa mới bắt đầu, vốn không thể nào chống lại Diệp gia được.”
Giọng Diệp Quân Lâm lạnh băng: “Một tuần nữa là tới kỳ hạn một tháng anh nói, đến lúc đó anh sẽ để tất cả người Diệp gia tới trước mộ của người anh em của anh, cần dập đầu thì dập đầu, cần đền mạng thì đền mạng.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: 51: Người Anh Em Tôi Đến Thăm Anh





Ngày hôm sau.

Diệp Quân Lâm cùng Thanh Long đến thăm mộ Lục Vân Đình.

Vì sự can thiệp của Diệp gia, Lục Vân Đình không có tư cách chôn ở trong nghĩa trang.

Mà bị chôn ở một bãi biển vắng vẻ.

Phần mộ đã bị cỏ dại phủ kín.

Qua vài năm nữa, có lẽ phần mộ này cũng sẽ không còn hình dạng gì nữa.

“Người anh em, tôi tới thăm anh!”
Diệp Quân Lâm nói.

Cái gọi là thương trường như chiến trường, Lục Vân Đình là người đầu tiên cùng Diệp Quân Lâm chém giết tắm máu.

Tình cảm của anh và Lục Vân Đình người thường không ai hiểu được.


Diệp Quân Lâm tự tay nhỏ hết cỏ dại, rồi chỉnh trang lại phần m ° Anh cầm một chai đặc biệt chỉ dành cho quân khu và đổ lên phần mộ.

“Ngày hôm nay, hai anh em chúng ta cùng nhau vui vẻ uống một chút.”
Diệp Quân Lâm cầm chai rượu uống một hơi.

“Thanh Long thông báo mọi người Diệp gia, sáu ngày nưã tới nơi này mà đền mạng!”
Diệp Quân Lâm ra lệnh.

“Tướng quân, đã rõ.”
Thanh Long gật đầu.

“Còn nữa, Kỳ Lân làm cho lão Cửu mang những người đó đến đây, phải sửa sang nơi này thật tốt! Mộ của anh em tôi không thể tồi tàn như vậy được!”
Diệp Quân Lâm nói với Kỳ Lân.

Diệp Quân Lâm ngồi ở trước phần mộ, uống từng ngum rượu.

Sáu năm trước anh còn cùng Lục Vân Đình giao hẹn, sau khi Lục Vân Đình kết hôn, Diệp Quân Lâm sẽ lái một chiếc Rolls- Royce đắt tiền nhất đi đầu rước dâu.

Trước mộ Lục Vân Đình, Diệp Quân Lâm ngây người gần một ngày.

“Đi thôi, đi xem cha mẹ của Vân Đình!”
Diệp Quân Lâm đứng dậy.

“Tướng quân đã điều tra được, cha mẹ của Lục tiên sinh ở cách đây không xa ngay trong thôn Thành Trung.”
Thanh Long không nén được mà nói.

Diệp Quân Lâm sắc mặt thay đổi: “Được? Cái gì? Cha mẹ Vân Đình trước kia là nhân viên chính phủ, có nhà trong đơn vị, dù thế nào cũng sẽ không đến nổi phải sống trong thôn Thành Trung!”
Thanh Long do dự một chút rồi nói: “Diệp gia giở trò quỷ, đơn vị thu họ hồi nhà ở, đồng thời ngừng cấp lương hưu! Hai người rơi vào đường cùng, chỉ có thể tới ở tại thôn Thành Trung, thậm chí có thể nói là đang thoi thóp!”
Diệp Quân Lâm sắc mặt thay đồi.

Diệp gia rõ ràng đuổi tận giết tận!
Chỉ sợ nếu không có ai người, ước đoán cũng khó thoát khỏi cái chết.

Diệp gia phải diệt trừ!
“Đi! Chúng ta đi xem! Cha mẹ Vân Đình cũng chính là cha mẹ ta! Ai dám động đến! Chết!”
Diệp Quân Lâm lời nói chắc như đao chém.


Thanh Long và Kỳ Lân nghe xong cảm thấy sợ hãi.

Lâu rồi không thấy Diệp Quân Lâm tức giận như vậy.

Lần cuối cùng là Diệp Quân Lâm đơn độc chống lại cùng lúc mười tám cường quốc.

Ba người rời đi không lâu.

Lão Cửu mang theo một đám người đi tới nơi này, chỉnh trang tu sửa lại phần mộ.

Theo sau còn có một đám anh em.

Số người được mang đến phải ít nhất ba trăm người.

Dù sao Diệp Quân Lâm tự mình đích thân giao việc, bọn họ sao có thể không nghe?
Thôn Thành Trung, không có khu đô thị sầm uất như Tô Hàng.

Nhiều loại người hỗn tạp, có đủ hạng người tụ tập, đây là nơi không có người quản lý.

Trong ngõ tắt, tất cả đều nhân viên nhàn tản.

Cũng có nhiều người phụ nữ ăn mặc hở hang ở đầu hẻm.


Đầu hẻm lộn xộn, rác rưởi khắp nơi.

Diệp Quân Lâm cảm thấy thật đau lòng, cha mẹ Vân Đình làm sao có thể ở nơi này?
Ở trong ngõ sâu, mới tìm được căn nhà nhỏ của cha mẹ Vân Đình, cũng chỉ khoảng ba mươi mét vuông.

“Hai lão già! Mau đem tiền ra đây! Mẹ nó, chỉ còn nhà các người!”
Cách rất xa, ba người Diệp Quân Lâm đã nghe được tiềng ồn ào.

Ba người đi vào trong sân sau, mới phát hiện chuyện đang xảy ra.

Máy tên côn đồ nhuộm tóc màu mẹ đang thu phí bảo kê của cha mẹ Vân Đình.

So với sáu năm trước, hai người đã già đi rất nhiều, xanh xao vàng vọt, chịu đủ khổ cực theo tháng năm.

“Tiểu ca thư thư một chút, khi có tiền sinh hoạt phí chúng tôi sẽ trả ngay! Lúc đó sẽ đưa cho anh!”
Cha Lục Vân Đình là Lục Học Văn đau khổ cầu xin.

“Cút mẹ mày đi! Lần trước bọn mày cũng nói như vậy!”
Tên côn đồ cầm đầu một muốn tát một cái lên mặt Lục Học Văn..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: 52: Hỗ Ca





Tay hắn vừa mới giơ lên không trung thì dừng lại.

Diệp Quân Lâm bắt lấy cổ tay của hắn, làm cho hắn không thể nhúc nhích.

“Mày là ai? Mau buông tao ra!”
Tên côn đồ uy hiếp nói.

“Phanh!”
Diệp Quân Lâm đánh một quyền vào mặt tên côn đồ, ngay lúc đó mặt nữi sụt xuống, máu bắn tung tóe.

Tên côn đồ hét lên thảm thiết.

Mấy tên côn đồ khác cũng bị Thanh Long và Kỳ Lân xử lý.

Vài tên côn đồ phải bò đi để trốn khỏi đây.

Tên cầm đầu đám côn đồ uy hiếp nói: “Lão già họ Lục kia tốt lắm, còn dám kêu người tới! Ông chờ đó! Tao kêu Hỗ ca tới!”

Bọn côn đồ bỏ đi.

Lục Học Văn nhắm mắt lại, gương mặt tuyệt vọng.

Hồ ca trong miệng tên côn đồ kia là một con rắn độc của thôn Thành Trung, dưới tay hắn có tới hơn năm mươi sáu mươi tên côn đồ và xã hội đen, chuyện gì bọn chúng cũng dám làm.

Mỗi ngày đi thu phí bảo kê của các gia đình và người buôn bán.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Nếu ai không nộp, hoặc nộp muộn.

Chắc chắn không tránh được bị đánh đập, thậm chí sẽ còn bị cắt đứt chân.

Hỗ ca lại càng hung ác, trước đây còn từng đi tù.

Ở thôn Thành Trung, vừa nhắc tới Hỗ ca, ai cũng phải sợ mắt mật.

“Vị tiểu ca này cám ơn anh rất nhiều, anh mau rời đi đi!?2”
Lục Học Văn không nén được.

“Chú, dì là cháu! Cháu là Diệp Quân Lâm!”
Diệp Quân Lâm kích động nói.

“Quân Lâm! Thật sự là cháu sao? Có thể gặp lại cháu thật quá tốt!”
Vợ chồng Lục Học Văn kích động mà khóc thành tiếng.

Con trai chết.

Nơi gửi gắm duy nhất của bọn họ cũng không còn.

Bây giờ thấy Diệp Quân Lâm, lại nhớ đến con trai, hai người đau lòng muốn chết.

“Chú, dì, hai người yên tâm đi, sau này cháu chính là con trai hai người, nửa đời sau của hai người có cháu chăm sóc! Bất kỳ ai cũng không được ức hiếp hai người!”

Diệp Quân Lâm thấy trên cổ vợ chồng Lục Học Văn vết bầm, lập tức nỗi trận lôi đình!
Đám súc sinh này, ngay cả người già cũng không buông tha!
Lục Học Văn nhìn thoáng qua dưới lầu, lập tức nói: “Quân Lâm, cháu và mọi người mau rời đi! Bọn họ chắc chắn đi gọi Hỗ cal Hỗ ca sẽ tới ngay đấy!”
“Nếu Hỗ ca tới đây, mọi người sẽ gặp nguy hiểm! Nhẹ thì bị đánh một trận, nặng có thể nằm viện hoặc tàn phế! Con trai, mau đi đi!”
Mẹ của Lục Vân Đình cũng giục Diệp Quân Lâm, muốn anh đi khỏi đây.

“Chú, dì, cháu mà đi thì hai người phải làm sao?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Không sao cả, cùng lắm thì chúng ta bị đánh một trận thôi!
Mạng của chúng ta không đáng tiền! Cháu phải sống tốt, giải oan cho Vân Đình! Báo thù cho nó!”
Nói đến đây, Lục Học Văn nước mắt đã chảy dài.

Diệp Quân Lâm an ủi: “Chú, dì hai người yên tâm! Bây giờ cháu đủ mạnh, không chỉ bảo vệ hai người, còn có thể báo thù cho Vân Đình!”
“Không được, cháu không biết Hỗ ca đáng sợ thế nào! Hỗ ca dám giết người!”
Xem ra sự sợ hãi Hỗ ca đã ăn sâu trong lòng người ở đy.

Lục Học Văn vừa nhắc tới Hỗ ca vừa có thái độ e ngại.

Như vậy, vợ chồng Lục Học Văn bình thường hay bị bọn chúng ức hiếp.

“Con trai, con mau đi đi! Nếu liên lụy đến các con sẽ không ổn!”

Mẹ Lục Vân Đình cũng sắp khóc, thỉnh thoảng liếc mắt phía dưới lầu.

“Chú, dì, có cháu ở đây, không có chuyện gì! Cháu ngược lại muốn xem Hỗ ca lợi hại tới đâu!”
Diệp Quân Lâm quay đầu nói với Kỳ Lân: “Trước mắt để cho lão Cửu cùng mọi người đến đây!”
Kỳ Lân gật đầu: “Đã rõ.”
“Con trai mau đi đi! Thật sự rất nguy hiểm!”
“Không được, không đi được, bọn họ đến rồi!”
Lục Học Văn hoảng sợ nói.

Mọi người thấy trong hẻm nhỏ xuất hiện mấy chục người, trong tay cầm theo gậy gộc, vũ khí.

Cầm đầu là một gã đàn ông để lưng trần, trên ngươi có hình xăm con hỗ.

Vừa nhìn giống như hung thần ác sát.

“Ai dám đánh anh em tao? Cút ra đây cho tao!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: 53: Dám Sai Người Đánh Anh Em Tao





Từ rất xa đã nghe được tiếng gào thét của Hỗ ca.

Các nhà xung quanh đều sợ hãi đóng hết cửa lại.

Bọn họ sợ trận đỗ máu sẽ liên lụy đến họ.

Hồ ca vừa lên tiếng, hai người già sợ đến lạnh run người, ôm chặt cánh tay Diệp Quân Lâm cánh tay.

Diệp Quân Lâm vỗ vỗ tay bọn họ: “Chú, dì, đừng sợ!”
Rất nhanh Hỗ ca cùng hơn hàng chục tên côn đồ tới ngay dưới cầu thang.

Ở đây có Kỳ Lân và Thanh Long trông chừng.

Nhìn thấy khí thế hai người, sắc mặt Hỗ ca biến đổi rồi lại bình thưởng.

Trên người hai người kia có khí tức sát phạt làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm.

“Vừa rồi ai đánh anh em tao?”
Hỗ ca hỏi.

Hắn là một con rắn độc của thôn Thành Trung.


Chỉ cần là tiền, cũng không cần cướp, trực tiếp thu phí bảo kê.

Thích người phụ nữ nào, trực tiếp đem về ngủ cùng là được.

Từ trước tới nay chưa từng có ai làm trái ý hắn.

Chứ đừng nói là ai đó ra tay đánh người của hắn.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Cho nên Hỗ ca rất tức giận.

.

Truyện Ngôn Tình
Tự mình mang theo tất cả đám côn đồ tới đây.

Diệp Quân Lâm cười cười: “Là tôi.”
“Rất ngang ngược! Là người thân của Lục Học Văn? Lục Học Văn lá gan thật lớn nha! Dám kêu người đánh anh em tao!”
“Tao để mày xem hai lão già này sẽ chết như thế nào!”
Hỗ ca uy hiếp trước mặt Diệp Quân Lâm.

Vợ chồng Lục Học Văn sợ choáng váng, lập tức cầu xin tha thứ: “Hổ ca, cháu của tôi không hiểu chuyện! Cầu xin anh tha thứ! Cam đoan không có lần saul”
“Tha thứ cũng được! Năm trăm ngàn tiền men! Sau đó mỗi người bọn họ tự phế bỏ một cái cánh tay, chuyện này coi như xong!”
Hồ ca cười lạnh nói.

“A? Năm trăm ngàn?”
Vợ chồng Lục Học Văn như xét đánh.

“Không được! Bọn họ còn trẻ như vậy, làm sao có thể phế bỏ cánh tay? Hỗ ca anh muốn cánh tay, để hai chúng tôi thay thế bọn họ!”
Lục Học Văn khóc khẩn cầu.

“Vậy không được! Lấy hai cánh tay của hai lão già có ích lợi gì?”
“Uy, ba người các ngươi có nghe hay không? Đừng ép tao tự mình động thủ!”
Hỗ ca tàn nhẫn, khóe miệng câu lên.

“Ong ong ong……”
Lúc này trong hẻm nhỏ truyền đến âm thanh tiếng xe, một chiếc lại một chiếc.

Chính điều này đã thu hút sự chú ý của Hồ ca và mấy chục tên côn đồ.

Bọn họ quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ thấy hơn mười chiếc xe tải dừng ở bên ngoài.


‘RaOd0 Từ trên xe lao xuống vô số người, tạo thành một mảng đen, đáng sợ hơn là những người kia đều vọt vào trong sân nhà này.

‘Ken kết két……
Đông nghịt người tập trung tại sân nhỏ, thậm chí có vẻ có điểm chật chội.

Mà Hỗ ca và hơn bốn mươi năm mươi tên côn đồ đang bị bao vây ở giữa.

Chung quanh bọn họ đều là người.

Trong tay những người này là gậy gộc, đang nhìn chòng chọc vào bọn họ.

“Hỗ…… Hỗ ca em…… em đếm có hơn hai trăm người, cộng thêm bên ngoài chưa vào thì khoảng 300 người rồi.”
Một gã côn đồ lạnh run nói.

“Cái gì? 300 người?”
Hỗ ca và đám côn đồ đều sợ choáng váng.

Bọn họ nhìn xung quanh, phát hiện một chuyện.

Nhóm người bao vây hắn ai đấy đều cường tráng, trên người lộ ra sát khí, vừa nhìn đây chính là côn đồ cao cấp.

Cùng côn đồ như bọn họ rất khác nhau.

Có thể đoán được một người trong số họ đánh năm sáu người bọn họ là chuyện bình thường.

“Đây chuyện gì?”
Chuyện này, ngay cả Hỗ ca đều run lẫy bảy.


Lúc này, khi mọi người đang vây xung quanh.

Một nhóm người đi vào.

Cầm đầu là lão Cửu, đi theo bên cạnh còn có Tam gia và các lão đại.

“Đây là bắc lão Cửu? Đây là Tam gia? Đây là Thành Đông Long gia? Đây Là Thành Nam Vạn gia?”
Hỗ ca đã từng gặp những lão đại này, cho nên những lão đại ở Tô Hàng hắn đều biết.

Hắn ở trong mắt Tam gia, cao lắm cũng chỉ là một tên đàn em mà thôi.

Chứ đừng nói đến trước mặt lão Cửu.

Mà ngay cả làm tiểu đệ cũng chưa đủ tư cách.

“Cửu gia cơn gió nào đưa ngài đến nơi nhỏ bé này ạ?”
Hỗ ca khom người cười nói.

Chỉ là lão Cửu cùng bảy tám vị lão đại, cơ bản không quan tâm đến hắn.

Bọn họ trực tiếp đi tới cửa cầu thang, hướng về phía trên lầu nhìn Diệp Quân Lâm cung kính nói: “Diệp tiên sinh! Có việc xin dặn dò!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: 54: Cha Nuôi Mẹ Nuôi





“Cái gì?”
Đám người Hỗ ca thấy vậy thì cảm thấy không thể nào tin được.

Lão đại Lão Cửu lại cung kính đối với Diệp Quân Lâm như vậy?
Người thanh niên này có thân phận gì?
Tất cả mọi người sợ choáng váng.

Ngay cả vợ chồng Lục Học Văn cũng trợn tròn mắt.

Không thể tin nhìn Diệp Quân Lâm.

Nhìn thái độ của Hỗ ca có thể nhìn ra, những người này rất lợi hại.

Nhưng sao bọn họ lại tôn kính với Diệp Quân Lâm như vậy?
Diệp Quân Lâm phất tay một cái: “Bọn chúng ức hiếp cha mẹ nuôi của tôi, các anh cứ xem mà làm!”
Nói xong, Diệp Quân Lâm mang theo vợ chồng Lục Học Văn đi vào phòng.

Nhận được chỉ thị, lão Cửu chậm rãi xoay người lại, nhìn đám người Hỗ ca cười dữ tợn: “Đánh! Đánh chết cho ta! Không nương tay!”
: Nghe như thế, cả đám Hỗ ca sợ đến suýt chút nữa ngắt đi.

“Xông!!!
Hơn ba trăm người nhằm đám người Hỗ ca.

Năm mươi sáu mươi người của Hỗ ca thực sự không có sức chiến đấu.


Không tới ba giây bọn chúng đều té ngã trên mặt đất, nhưng bây giờ đám côn đồ mới thực sự bắt đầu.

Gậy gộc toàn bộ đều đánh đến trên người bọn chúng, thật sự đánh cho chết.

Nhất là Hỗ ca, rất nhanh đã nằm trong vũng máu, thân thể không ngừng co quắp.

Những người khác cũng không khá hơn.

Toàn bộ bị đánh một trận.

Trong phòng Diệp Quân Lâm không tâm những chuyện này.

Anhtin tưởng lão Cửu có năng lực xử lý tốt.

Hơn nữa còn có thể xử lý tốt những chuyện phía sau.

Ít ra đến khi anh ra ngoài, sẽ không còn nhìn thấy vết máu.

“Quân Lâm, cháu làm sao lại lợi hại như vậy?”
Lục Học Văn kinh ngạc nhìn Diệp Quân Lâm.

Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Chú cứ yên tâm, hiện tại cháu đã đủ mạnh mẽ! Sáu ngày sau, cháu sẽ làm cho bọn người Diệp gia quỳ gối trước mộ Vân Đình, sám hồi, mạng đền mạng!”
“A2”
Lục Học Văn cảm thấy như vậy quá điên cuồng.

Nhưng vừa thấy chuyện vừa xảy ra, ông lại cảm giác được một tia hy vọng.


“Chú, dì, từ nay về sau cháu xin nhận hai người làm cha mẹ nuôi!”
“Đi, chú và dì chúng ta sẽ dọn ra ngoài trước đêm nay!”
Sau đó không lâu, Diệp Quân Lâm mang theo vợ chồng Lục Học Văn rời khỏi nơi này.

Trong sân không thấy một chút dấu vết nào, một vết máu nhỏ cũng không có.

Thậm chí, người của Hỗ ca nhiều như vậy đã đi hết, một chút vết tích cũng không có.

Buổi tối Diệp Quân Lâm sắp xếp cho hai người ở một khách sạn năm sao.

Ngày thứ hai, Diệp Quân Lâm mua cho hai người già một căn biệt thự.

Lúc này, Diệp gia bỏ qua thiệp mời của Diệp Quân Lâm.

Diệp Nhất Long cười lạnh nói: “Diệp Quân Lâm dám bảo mọi người Diệp gia chúng ta vào sáu ngày sau đến trước mộ Lục Vân Đình đền mạng! Ý nghĩa thực sự kỳ lại”
Diệp Kiện Sâm không thèm quan tâm nói: “Diệp Quân Lâm thực sự không hiểu Diệp gia này đã đáng sợ tới mức nào sao.”
“Ha ha, chúng ta sẽ chờ sáu ngày sau, nghĩ tới vẻ mặt tuyệt vọng của Diệp Quân Lâm, tôi cũng cảm giác thoải mái!”
Diệp Đông Huy và Diệp Tây Huy bật cười.

Diệp Nam Huy là người khá cẩn thận, hỏi: “Nhất Long, cháu xác định phía sau Diệp Quân Lâm là lão Cửu đúng không?”
Diệp Nhất Long nói: “Chú, cháu khẳng định! Ngày hôm nay lão Cửu đi thăm mộ Lục Vân Đình, còn đến thôn Thành Trung tìm cha mẹ Lục Vân Đình.

Có người nói họ còn đánh bọ Hỗ ca.

Khẳng định chính là hắn ta! Không sail”
Diệp Nam Huy lúc này mới gật đầu: “Nói như vậy, cháu lại càng yên tâm.

Nhưng vẫn nên cần thận.”
“Nam Huy yên tâm đi, chúng ta đã liên hệ được Đỗ Việt Sinh, anh ta sẽ đến, còn gọi tất cả mọi người tới trợ uy cho chúng tat”
Diệp Kiện Sâm âm hiểm mỉm cười.

“Sáu năm trước chúng ta có thể làm cho Diệp Quân Lâm thân bại danh liệt, sáu năm sau, ta sẽ cho nó hiểu rõ, muốn nó đi vào địa ngục là chuyện cực kỳ dễ dàng.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: 55: Nhà Hàng Tây Tô Tây Ở Trung Tâm Tô Hàng





Ngày hôm sau.

Diệp Quân Lâm gọi điện cho Trần Tĩnh Huyên, trong điện thoại Trần Tĩnh Huyên ấp úng, như có chuyện gì.

“Nói cho tôi địa điểm, tôi sẽ đến tìm!”
Diệp Quân Lâm không nhịn được nói.

“Nhà hàng tây Tô Tây ở trung tâm Tô Hàng!”
Trần Tĩnh Huyên nói địa điểm cho Diệp Quân Lâm.

Diệp Quân Lâm lái xe thẳng đến trung tâm Tô Hàng.

Lúc này, trong phòng ăn của Tô Tây.

Trần Tĩnh Huyên đang ngồi với vẻ mặt lúng túng.

Ở bên cạnh cô là một cặp vợ chồng trung niên, đó là ba mẹ cô Trần Vạn Hoa và Tô Cầm.

Ngồi đối diện còn có một thanh niên trẻ tuổi cùng một đôi vợ chồng trung niên khác.

Hôm nay Trần Tĩnh Huyên bị ba mẹ gọi tới ở xem mặt.

Dù sao nàng và Diệp Quân Lâm giống nhau, sắp qua ba mươi rồi.

Người nhà luôn rất sốt ruột.


Người đàn ông đối diện là An Phi Vũ, bản thân tự thân gây dựng sự nghiệp, tài sản đã có mấy triệu.

Gia đình anh ta có năm căn hộ ở trung tâm Tô Hàng.

Đối với việc xem mắt hôm nay, An Phi Vũ cũng không thoát được.

Mặc dù Trần Tĩnh Huyên rất ưu tú, nhưng anh ta thấy bản thân vẫn ưu tú hơn, hoàn toàn có thể đè ép đối phương.

Ba mẹ anh ta cũng nghĩ như vậy.

Cho nên lúc xem mắt, phía An Phi Vũ có thái độ rất cao ngạo.

Vợ chồng Trần Vạn Hoa rất hài lòng với vị hôn phu này.

“Lão Trần! Nếu như mọi người cảm thấy không có vấn đề gì, chúng ta có thể ước định chuyện này nhé!”
Cha của An Phi Vũ là An Long Kỳ nói.

*A? Được rồi! Tôi cũng nghĩ vậy! Phi Vũ rất ưu tú, tôi cũng rất hài lòng!”
Trần Vạn Hoa và Tô Cầm rất vui mừng.

Kỳ thực mọi điểm ở An Phi Vũ rất thích hợp mình, nhưng trong đầu Trần Tĩnh Huyên xuất hiện một hình bóng.

Cô lập tức cự tuyệt nói: “Không được! Tôi cảm thấy chúng ta cần tìm hiểu về nhau hơn.”
*A? Như vậy còn chưa đủ hiểu rõ sao? Còn muốn hiểu rõ thế nào?”
An Long Kỳ cùng An Phi Vũ sắc mặt thay đổi.


“Chúng ta chỉ quen nhau chưa đầy một tháng, quá nhanh!”
Trần Tĩnh Huyên tuyệt đối không đồng ý.

An Phi Vũ kinh ngạc nhìn Trần Tĩnh Huyên hỏi: “A? Không thể!2 Dù có tìm hiểu để hiểu nhau hơn nữa cũng thế thôi, hơn nữa tôi cảm thấy cũng không có gì khác.

Dù sao tuổi của chúng ta đều đến lúc kết hôn rồi.”
Trần Vạn Hoa, An Long Kỳ lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng.”
Đúng lúc này, một người lại đột ngột xuất hiện ở nơi này.

Chính là Diệp Quân Lâm.

Anh trực tiếp cầm cánh tay Trần Tĩnh Huyên nói rằng: Đi, tôi tìm cô có việc.”
Tất cả đều ngây ngắn cả người.

Ngay cả Trần Tĩnh Huyên cũng ngắn ra.

Cô không ngờ Diệp Quân Lâm sốt ruột như vậy, thậm chí còn kéo tay cô.

“Anh là ai?Anh muốn làm gì 2 Bỏ tay ra!”
An Long Kỳ tức giận nói nói.

Trần Vạn Hoa và Tô Cầm cũng tò mò nhìn Diệp Quân Lâm hỏi: “Con gái đây là ai? Nhìn rất quen?”
Trần Tĩnh Huyên bất đắc dĩ trả lời: “Ba mẹ đây là Diệp Quân Lâm!”
Trần Vạn Hoa và Tô Cầm sắc mặt thay đổi: “Cái gì? Diệp Quân Lâm 2 Hèn gì cảm thấy rất quen? Nó đang gì đấy! Con với nó có quan hệ gì?”
COOHE L7 Chúng ta là bạn học nên có chuyện sẽ liên lạc nhau.”
Trần Tĩnh Huyên giải thích.

An Long Kỳ phía đối diện lập tức chất vấn: “Lão Trần, đây là ý gì? Lẽ nào hai người sắp xếp xem mặt cùng lúc hai nhà?”
Diệp Quân Lâm giờ mới hiểu được thì ra bọn họ xem mắt.

Trần Vạn Hoa lập tức giải thích: “Không phải, đây chỉ là bạn học của con gái tôi! Nó làm sao có thể so sánh với Phi Vũ? Phi Vũ có gia sản lên tới mấy triệu, tên kia chỉ là một kẻ tội phạm mới ra từ nghèo hèn! Ngay cả một công việc đều không có, làm sao co với Phi Vũ?”
Nghe vậy, sắc mặt An Long Kỳ dịu đi nhiều.

Dù sao bọn họ cũng thấy ảnh mắt của Trần Tĩnh Huyên có gì đó rất lạ, dường như có chuyện gì đó xảy ra..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: 56: Tiền Lương An





Phi Vũ cũng thở dài, dùng ánh mắt ché giễu đánh giá Diệp Quân Lâm cười nói: “Tĩnh Huyên, bạn học của em không có việc làm sao? Đội bảo vệ công ty anh vẫn còn chỗ trống, hay để anh ta đến đó làm đi! Với bề ngoài của anh ta có thể đủ tiêu chuẩn! Vì nể mặt Tĩnh Huyên, một tháng sáu ngàn được không?”
Diệp Quân Lâm không để ý đến anh ta, nói với Trần Tĩnh Huyên: “Xin lỗi, quấy rối chuyện xem mắt của cô.”
Trần Tĩnh Huyên lập tức lắc đầu: “Không có chuyện gì, anh có chuyện gì gấp sao?”
“Tôi muốn mua nhà cho chú và dì, cho nên mới tìm cô.”
Diệp Quân Lâm nói.

“Thì ra là muốn mua nhà! Anh có chú và dì cần mua nhà? Ha An Long Kỳ cùng An Phi Vũ cũng lộ ra nụ cười khinh miệt.

Mua nhà?
Trong mắt bọn họ, Diệp Quân Lâm cùng lắm chỉ mua được 100 thước vuông trong vòng, 2,3 triệu là quá sức rồi.

Vợ chồng Trần Vạn Hoa nghĩ rằng, anh tìm Trần Tĩnh Huyên, chính là muốn kiếm được chút ưu đãi từ Trần Tĩnh Huyên.

Dù sao Trần Tĩnh Huyên là một quản lí, cô có rất nhiều ưu đãi khác nhau.

Mấy năm nay, vì Trần Tĩnh Huyên làm quản lí, không ít người tìm đến Trần Tĩnh Huyên để mua nhà.

Mục đích chỉ có một — ưu đãi cao hơn, tiết kiệm không ít tiền.

Thậm chí có những ưu đãi chết khấu máy trăm ngàn!
Nói vậy Diệp Quân Lâm tìm Trần Tĩnh Huyên cũng vì mục đích đó.


“Hiểu, tôi không thích hoa viên Đông Phương?”
Trần Tĩnh Huyên cũng là người từng trải.

Diệp Quân Lâm vừa nói như vậy, cô hiểu ngay.

Diệp Quân Lâm muốn mua biệt thự!
Không đúng vậy sẽ không tới tìm nàng, trực tiếp ở đông phương hoa viên giải quyết rồi.

“Được.”
Diệp Quân Lâm gật đầu.

“Công ty chúng tôi có những gì anh muốn, tôi đem anh đi.”
Trần Tĩnh Huyên hướng về An Long Kỳ, An Phi Vũ nói rằng: “An thúc thúc, a di.

Con đi xử lý chuyện mua nhà cùng người bạn này, con sẽ nhanh quay lại!”
h An Long Kỳ đứng dậy, cười nói: “Như vậy đi, chúng ta đêu đi cùng con.

Chúng ta muốn biết rõ hơn công việc của con?”
“Đúng vậy, Tĩnh Huyên chúng ta cùng đi xem sao.”
An Phi Vũ rất kích động, liếc mắt giễu cợt nhìn Diệp Quân Lâm.

Trần Tĩnh Huyên ban đầu không đồng ý, nhìn về phía Diệp Quân Lâm, như muốn hỏi ý kiến của anh.


Diệp Quân Lâm gật đầu: “Được, cùng đi.”
“Tốt, vậy chúng ta cùng đi hét.”
Khi ra khỏi nhà hàng, An Phi Vũ có ý đi lấy hóa đơn tính tiền.

Hóa đơn được lấy lại, còn cầm ra cười nói: “Mỗi người tám trăm, sáu người năm nghìn cũng không cao, cũng rẻ rồi.”
Trần Vạn Hoa cười nói: “Tiểu An bình thường đều phải tham gia các buổi tiệc lớn, mỗi người tám trăm thật sự quá rẻ.”
An Phi Vũ nhìn Diệp Quân Lâm liếc mắt cười nói: “Đúng vậy!
Công việc cần như vậy, mỗi bữa ăn mỗi người đều không dưới hai nghìn!”
Vợ chồng Trần Vạn Hoa càng vừa lòng An Phi Vũ.

Đi tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, Trần Tĩnh Huyên nhìn Diệp Quân Lâm nói: “Ngồi xe của tôi, tôi chở anh đi!”
“Tốt, không thành vấn đề, nơi này cô vẫn quen thuộc hơn!”
Cuối cùng, Trần Tĩnh Huyên lái xe chở cha mẹ cùng Diệp Quân Lâm, An Phi Vũ lái xe chở cha mẹ anh ta, trực tiếp đi theo.

Đi được khoảng một giờ, hình như đã ra tới ngoại ô.

An Long Kỳ cùng An Phi Vũ cười nói: “Cũng sắp đến ngoại ô rồi, chắc là mua nhà ở thôn Thành Trung.”
Mẹ An Phi Vũ cười lạnh nói: “Nhìn dáng vẻ của anh ta có thể mua nhà đã là tốt rồi.”
Nhưng sau nửa giờ.

Trần Tĩnh Huyên dừng lại ở khu biệt thự.

“Tĩnh Huyên không phải mua nhà sao? Tới khu biệt thự làm gì?”
Sau khi xuống xe An Phi Vũ tò mò hỏi.

Trần Tĩnh Huyên kinh ngạc nhìn anh ta rồi nói: “Mua biệt thự a”“
Vừa dút lời, mọi người đợt nhiên im lặng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: 57: Biệt Thự Hoa Viên Đông Phương





Tất cả mọi người đều ngây ngắn.

Mọi người nhìn Diệp Quân Lâm cùng Trần Tĩnh Huyên tỏ vẻ không dám tin.

“Mua…… Mua biệt thự?”
Giọng nói An Phi Vũ rõ ràng đang run rầy.

“Đúng vậy, chính là tới mua biệt thự! Nếu mua nhà bình thường hoặc căn hộ lớn, thì ở hoa viên Đông Phương là được rồi!”
Trần Tĩnh Huyên nói.

An Phi Vũ và An Long Kỳ trợn tròn mắt.

Nhà bọn họ ở hoa viên Phương Đông, dù là một căn nhà cũng là bọn họ có gắng hết sức.

Càng đừng nói đến khu biệt thự thuộc hoa viên Phương Đông.

Nơi này một căn biệt thự không thấp hơn ba bốn ngàn vạn.

Loại cao cấp có thể lên đến trăm triệu.


Nhưng bọn họ không tin Diệp Quân Lâm có thể mua biệt thự!
Ngay cả Trần Vạn Hoa và Tô Cầm cũng không tin.

Dù sao bọn họ tự cho rằng biết rõ về Diệp Quân Lâm.

Sao có khả năng mua biệt thự được?Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Cũng không phải là Diệp Quân Lâm của 6 năm trước có giá trị tài sản vài tỷ!
Nhưng sau đó, có một đám người đi ta từ khu biệt thự.

Người dẫn đầu thì Trần Vạn Hoa và Tô Cầm đều biết.

Chính là Vu Thụ Long đại boss của bất động sản Phương Đông, là cấp trên của Trần Tĩnh Huyên.

Bọn họ đã từng gặp qua trong buỗi gặp mặt thường niên.

Nhìn thấy Vu Thụ Long đi nhanh, đến trước mặt Diêp Quân Lâm, rất kích động nói: “Chào Diệp tiên sinh, ngài đã tới không nói tôi biết một tiếng, tôi sẽ tiếp đón từ đầu!”
“Hoan nghênh Diệp tiên sinh đến!!!”
Nhóm nhân viên làm tại khu biệt thự nhân viên đều hô vang, bọn họ đứng thành hai hàng, còn bắn pháo hoa chúc mừng.

An Long Kỳ và An Phi Vũ đều trợn mắt.

Đây là đãi ngộ gì vậy?
Trần Vạn Hoa và Tô Cầm đánh giá Diệp Quân Lâm thêm một lần nữa Diệp quân lâm nhàn nhạt nói: “Không cần phiền như vậy, tôi chỉ tới đây mua một căn biệt thự mà thôi.”
*Phóc!”
Nghe được Diệp Quân Lâm nói như vậy, đám người An Long Kỳ quả thực muốn hộc máu.

Vợ chồng Trần Vạn Hoa như ý thực được điều gì, không cầm lòng mà hỏi Trần Tĩnh Huyên: “Lúc trước nó từng mua nhà ở đây sao?”
“Đúng, tất cả những khu VỊP của hoa viên Phương Đông, năm trăm ngàn vạn.

Hiện tại là hội viên cao cấp của bất động sản Phương Đông!”
Trần Tĩnh Huyên nói.

Hai vợ chồng Trần Vạn Hoa thiếu chút nữa ngắt xỉu.

Quá mức khó tin?

Mua nhà năm ngàn vạn?
“Diệp tiên sinh, xin theo tôi!”
Vu Thụ Long tự mình tiếp đón Diệp Quân Lâm vào trung tâm mua bán.

Bên trong đã sớm dọn xong champagne, xem ra tiệc thiết đãi khách đã xong.

*Không biết Diệp tiên sinh muốn xem biệt thự nào?”
Vu Thụ Long hỏi.

“Tốt nhất!”
Diệp Quân Lâm không chút do dự.

Những nối tiếc dành cho Lục Vân Đình, anh muốn đền bù cho ba mẹ anh ta.

Một căn biệt thự thật sự không là gì cả.

Đối với Diệp Quân Lâm là chuyện bình thường.

An Long Kỳ, An Phi Vũ cực kỳ sợ hãi.

Công ty của anh ta cùng với tài sản đều không tới trăm triệu, người kia mua một căn biệt thự hơn trăm triệu.

Nghĩ đến việc lúc nãy bọn họ còn trào phúng Diệp Quân Lâm, bọn họ tự dưng đỏ mặt.

Có lẽ trong mắt Diệp Quân Lâm, bọn họ chỉ là trò hề mà thôi.


“Diệp tiên sinh bên này, đây là khu biệt thự cao cấp nhất của Phương Đông tại tỉnh Kim Lăng, một trăm triệu hai ngàn vạn!
Có thể ưu đãi Diệp tiên sinh hai ngàn vạn, một trăm triệu!”
“Đây là căn biệt thự được xây dựng theo tiêu chuẩn là ba vạn khối một mét vuông……”
Vu Thụ Long bắt đầu giới thiệu biệt thự.

“Được, nếu có thể, tôi muốn đêm nay dọn vào.

Có được không?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Hoàn toàn có thể! Bồ trí ba bảo mẫu một quản gia, một người chuyên trông coi xe, một tài xế chuyên trách!”
Vu Thụ Long lập tức nói.

Mọi người nhìn Diệp Quân Lâm nhẹ nhàng quẹt thẻ, mua một căn biệt thự hơn trăm triệu.

Diệp Quân Lâm chỉ về Trần Tĩnh Huyên nói: “Đơn hàng này là của cô ây!”
“Cái này tôi hiểu! Diệp tiên sinh yên tâm!”
Vu Thụ Long mỉm cười..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: 58: Tai Họa





Trần Tĩnh Huyên dở khóc dở cười.

Một đơn hàng này, cô… Ít nhất… Có thể được năm triệu.

Trong khi trên cơ bản cô không làm gì cả.

Sau khi biết được mọi việc, Trần Vạn Hoa và Tô Cầm nhát thời cảm thấy An Phi Vũ rất bình thường, máy triệu kia không là gì.

Sau căn hộ của An gia cũng chẳng là gì.

“Lão An, chuyện của bọn trẻ chúng ta cứ thư thư! Sau này hãy tính tiếp!”
Trần Vạn Hoa vô tình nói.

“A2 Không, không sao.”
Ba người An Long Kỳ trợn tròn mắt.

Chỉ là Trần Vạn Hoa bọn họ đã đi xa.

Buổi tối, Diệp Quân Lâm đưa vợ chồng Lục Học Văn vào biệt thự.

“Cha nuôi mẹ nuôi, hai người yên tâm ở lại đây! Con sẽ thay Vân Đình hiểu thảo với hai người!”
Sau khi sắp xếp cho hai người, trong lòng Diệp Quân Lâm lúc này mới an ổn hơn.


Diệp gia vẫn theo dõi toàn bộ hoạt động của Diệp Quân Lâm.

Diệp Nhất Long cười lạnh nói: “Diệp Quân Lâm còn mua cả nhà cho hai vợ chồng già Lục Học Văn, lại còn tuyên bố báo thù cho Lục Vân Đình.”
“Hừ, nó chỉ là một thằng vô dụng, ngay cả Lục Vân Đình chết như thế nào chắc gì đã tra được, chứu đừng nói đến báo thù.”
Ngô Nhã Lệ tỏ vẻ khinh thường.

“Lý gia chắc là chưa biết chuyện này! Nhất Long, đi nói với Lý gia chuyện năm ngày sau, Lý gia cũng phải đến cùng! Ta muốn để mọi người Lý gia nhìn thấy Diệp Quân Lâm chết như thế nào! Rốt cục ta có thể thay Diệu Dương báo thù!”
Diệp Tây Huy lùng lùng nói.

Diệp Nhất Long bất ngờ đến nhà Lý gia, làm cho đám người Lý Thiên Hạo sợ hãi.

Khi biết chuyện vài ngày nữa sẽ phải đến phần mộ kia, mọi người trong Lý gia càng sợ hãi.

Diệp Nhất Long uy hiếp nói: “Sau năm ngày, tôi không thấy các người xuất hiện trước phần mộ Lục Vân Đình, Lý gia chắc chắn bị diệt!”
“Diệp công tử yên tâm, tất cả thành viên Lý gia chúng ta nhất định có ămfj!”
Lý Thiên Hạo sợ đến mức suýt chút nữa phải quỳ xuống.

Ssau khi Diệp Nhất Long rời đi, Lý Thiên Hạo giận dữ.

“Tên Diệp Quân Lâm đúng là tai họa! Tại sao đi trêu chọc Diệp gia làm cái gì? Làm chúng ta gia đều liên lụy!”
“Tôi thực sự hận không thể giết Diệp Quân Lâm!”
“Đi, mọi người chúng ta đến nhà lão tam!”
Lý Thiên Hạo mang theo rất nhiều người người tới nhà Lý Văn Uyên.


Muốn Lý Văn Uyên báo cho Lý Tử nhiễm và Diệp Quân Lâm tới đây.

Ở dưới lầu có rất nhiều xe tới đậu.

Sau khi vào nhà, càng khiếp sợ hơn, bên trong đầy người.

Tất cả mọi người Lý gia đều đến rồi.

“Diệp Quân Lâm, mày là đồ súc sinh! Mày hại chết Lý gia rồi!”
Mới vừa vào cửa, Lý Văn Uyên nhìn về phía Diệp Quân Lâm chửi ầm lên.

Những người khác cũng nhao nhao quở trách Diệp Quân Lâm.

Sau khi Lý Tử Nhiễm hiểu rõ mọi chuyện, cũng không còn cách nào mà nhìn Diệp Quân Lâm, cô khóc nức nở nói: “Tôi không phải nói anh rồi sao? Không nên đi trêu chọc Diệp gia, anh cũng không nghe tôi? Tôi biết anh muốn báo thù cho Lục Vân Đình! Nhưng anh có từng nghĩ đến chúng tôi không? Anh từng nghĩ đến tôi không?”
VIÒU Diệp Quân Lâm vừa mở miệng đã bị ngắt lời.

“Không phải! Anh không hề! Anh chỉ nghĩ gì làm đó! Hiện tại anh hoàn toàn đắc tội với Diệp gia! Chúng ta bị họ giận chó đánh mèo! Chỉ cần một người trong Diệp gia không hài lòng, Lý gia ở Tô Hàng tuyệt đối không có khả năng sống sót! Chúng tôi đều có thể nguy hiểm đến tính mạng! Anh muốn ép tôi chết mới được sao?”
Nói đến đây, Lý Tử Nhiễm khóc như mưa.

Diệp Quân Lâm không giải thích.

Hiện tại anh có giải thích cái gì thì cũng ai không nghe.

“Bây giờ nên làm sao đây?”
Lý Văn Uyên suy nghĩ nát óc.

Lý Thiên Hạo lên tiếng: “Hiện tại chỉ có một biện pháp giải quyết…”
“Để cho Tử Nhiễm và anh ta li hôn đi! Diệp Quân Lâm với chúng ta sẽ không có bắt kỳ quan hệ gì nữa!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,986
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: 59: Phải Ly Hôn





Đám người Trương Tùng và Lý Tùng Khuê lập tức hùa theo: “Đúng, phải ly hôn! Như vậy mới có thể bảo toàn Lý gia!”
Mặc dù Lý Văn Uyên vấn luôn bị bài xích, nhưng trong chuyện này, bọn họ vẫn cùng Lý gia đứng chung một chỗ.

Lý Văn Uyên lạnh lùng nói: “Anh gặp rắc rối thì anh tự đi mà giải quyết, đừng liên lụy chúng tôi! Chúng tôi cũng đồng ý ly hôn!”
Triệu Nhã Lan gật đầu: “Đúng! Nhanh ly hôn đi! Vốn tưởng rằng có thể trải qua khoảng thời gian an ổn một chút, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này! Anh không xứng ở lại Lý gial”
Trên dưới Lý gia đều cứng rắn yêu cầu Diệp Quân Lâm cùng Lý Tử Nhiễm ly hôn, một khắc cũng không cho phép Diệp Quân Lâm ở lại Lý gia.

Đối với cách nhìn của những người này, Diệp Quân Lâm cơ bản không để bụng.

Anh chỉ quan tâm Lý Tư Nhiễm nghĩ như thế nào.

Ánh mắt Diệp Quân Lâm nhìn về phía Lý Tử Nhiễm, hỏi: “Em nghĩ sao? Anh tôn trọng suy nghĩ của em.”

Nếu như Lý Tử Nhiễm cũng muốn ly hôn, Diệp Quân Lâm sẽ không từ chối, anh tôn trọng lựa chọn của Tử Nhiễm.

“Nói thật, anh làm tôi quá thất vọng rồi! Đang êm đẹp, cần phải tranh chấp với Diệp gia, chuyện này không chỉ là vấn đề của anh, toàn bộ Lý gia đều bị anh làm cho phiền phức! Diệp gia lúc này sẽ tàn nhẫn đối phó anh, chỉ cần bọn họ nói một câu, Lý gia sẽ không còn tồn tại!”
Giọng nói lạnh băng của Lý Tử Nhiễm.

Lý Thiên Hạo bọn họ rất hài lòng với kết quả này.

Chỉ cần nghe lời nói Lý Tử Nhiễm trách tội Diệp Quân Lâm, có thể ly hôn, Lý gia cũng chỉ có thể lo thân mình.

“Sau này anh làm gì cũng phải suy xét, vì người khác mà suy tính một chút?”
“Vi tôi không muốn liên lụy người nhà, tôi quyết định…”
Nghe đến đó, Diệp Quân Lâm nhắm mắt lại.

Cô đúng là muốn ly hôn.

“Tôi quyết định rời khỏi Lý gia, về sau Lý gia và tôi không có bất kỳ quan hệ nào.

Tôi lựa chọn cùng chồng tôi đối mặt với mọi chuyện!”
Lý Tử Nhiễm đi lên trước một bước, lựa chọn cùng Diệp Quân Lâm đứng chung một chỗ.

“Oanh!”
Quyết định này làm cho Diệp Quân Lâm đều bối rồi.


Anh ta vô cùng vui mừng vì quyết định này.

Quả nhiên là vợ của mình!
Quyết định của Lý Tử Nhiễm cũng làm cho mọi người Lý gia bối rối.

Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Nan la lớn: “Tử Nhiễm con làm sao vậy? Ly hôn! Phải ly hôn!”
Lý Tử Nhiễm lắc đầu: “Không được, con không ly hôn! Nếu muốn lý hôn, con cần gì cho anh ta sáu năm? Ông nội, nếu như mọi người muốn cắt đứt quan hệ hoàn toàn, vậy thì trục xuất con khỏi gia tộc đỉ!?”
“Chuyện này……”
Suy cho cùng cũng là cháu gái mình, hơn lại đang phát triển một dự án lớn như vậy, Lý Thiên Hạo cũng có chút không nỡ.

“Ông nội nhanh quyết định đi! Hi sinh một mình nó, bảo vệ toàn bộ Lý gia!”
Trương Tùng không kịp chờ đợi mà nói.

Những người khác cũng lần lượt thúc giục.


Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan chỉ có thể đứng nhìn.

Giữa lúc Lý Thiên Hạo tuyên bố quyết định, Diệp Quân Lâm lại cười nói: “Các người không tin tôi sao? Chỉ cần các người tin tưởng tôi, tôi giải quyết chuyện này! Sẽ để Lý gia chịu bắt kỳ ảnh hưởng nào! Điều kiện tiên quyết là Tử Nhiễm không bị trục xuất gia tộc!”
“Ai còn tin tưởng anh chứ? Mặt mũi anh lớn vậy sao?”
“Ngay cả Lý Tử Nhiễm cũng thất vọng về anh, huống hồ là người khác?”
Diệp Quân Lâm lời này vừa ra, gây nên những người khác bắt mãn mãnh liệt.

Cây mận nhiễm cũng không tin, chớ đừng nói chỉ là những người khác.

Lý Thiên Hạo lạnh như băng, vô tình nhìn thoáng qua Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm, tuyên bố: “Được, ta quyết định trục xuất Lý Tử Nhiễm khỏi Lý gia! Từ nay về sau các người không có bất cứ quan hệ gì với Lý gia! Ta lập tức đến Diệp gia nói rõ, cũng sẽ để truyền thông đưa tin!”
“Từ nay về sau, Diệp Quân Lâm, Lý Tử Nhiễm không có bắt kỳ quan hệ gì với Lý gia! Các người tự gây họa thì tự giải quyết!”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom