Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 1688: Chương 1688


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Phùng Giai Di cũng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, tuy cô ta mới đến Siêu Phàm Nhất Cảnh nhưng đã thuộc loại mạnh nhất Yến Đô rồi.

Trừ khi kẻ địch có thực lực siêu mạnh tìm đến đây, bằng không ở Yến Đô, không ai có thể làm gì cô ta hết.

Dương Thanh nói: “Thật sự rất cảm ơn cô! Nỗ lực của cô trong khoảng thời gian này sẽ không uổng phí đâu”.

Phùng Giai Di cười khổ: “Anh cũng biết, mong ước lớn nhất của tôi bây giờ là giúp bố tôi được tự do, ông ấy vẫn đang bị giam lỏng ở Hoàng tộc họ Phùng, còn bị cách chức người thừa kế, tôi sợ ông ấy sẽ gặp nguy hiểm”.

Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Khi nào quay về sau chuyến này, tôi sẽ đến Hoàng tộc họ Phùng với cô”.

Phùng Giai Di nói với vẻ chân thành: “Cảm ơn anh nhé!”
Tiếp đến, Dương Thanh tới tập đoàn Nhạn Thanh.


Lâu lắm rồi anh không ngó ngàng gì đến tập doàn Nhạn Thanh, lần này vừa hay qua đó xem thế nào.

Văn phòng chủ tịch, tập đoàn Nhạn Thanh.

Lạc Bân kích động nhìn Dương Thanh: “Chủ tịch, cuối cùng cậu cũng về rồi!”
Dương Thanh thấy hình như Lạc Bân lại gầy đi, không khỏi áy náy, bởi vì anh bận lo chuyện khác nên không ngó ngàng gì đến Nhạn Thanh, Tần Thanh Tâm và Tần Y cũng được anh cho người đưa tới nơi an toàn.

Có thể nói, bây giờ Lạc Bân đang phải chống chọi một mình, mọi công việc trong tập đoàn đều do ông ta phụ trách.

Dương Thanh an ủi: “Vất vả cho ông rồi! Cố gắng thêm thời gian nữa, sau khi giải quyết xong việc, tôi sẽ đón Tần Thanh Tâm và Tần Y về, khi đó tôi cũng có thể yên ổn ở đây”.

Lạc Bân vội nói: “Chủ tịch, tôi không vất vả chút nào, tôi vẫn chịu được! Cậu cứ yên tâm, đến khi cậu quay về, chắc chắn tôi sẽ trả cho cậu tập đoàn hùng mạnh nhất!”
Dương Thanh gật đầu, vỗ vai Lạc Bân: “Tôi tin ông!”

Câu nói này khiến Lạc Bân vô cùng cảm động, cảm thấy có vất vả đến đâu cũng đáng.

Dương Thanh hỏi: “Bây giờ tập đoàn còn gặp khó khăn gì khi phát triển không?”
Lạc Bân có vẻ do dự, hình như đang phân vân xem có nên nói cho Dương Thanh biết không.

Dương Thanh nhíu mày: “Nói đi!”
Lúc này Lạc Bân mới nói: “Một tháng trước, có một doanh nghiệp ở nơi khác tiến vào Yến Đô, tên là tập đoàn Thuận Thiên, hình như tập đoàn này được lập ra để đối phó với tập đoàn Nhạn Thanh”.

“Bởi vì các lĩnh vực kinh doanh của họ giống hệt tập đoàn Nhạn Thanh, hơn nữa họ đã cướp mất rất nhiều đối tác của chúng ta rồi”.

“Quan trọng là chỉ trong một tháng, tập đoàn Thuận Thiên đã có thực lực rất gần với tập đoàn Nhạn Thanh, hai doanh nghiệp thường xuyên xảy ra xung đột”.

“Tôi cảm thấy đối phương đang nhắm vào tập đoàn Nhạn Thanh”.

“Vâng, thưa chủ tịch!”
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể
.

 
Chương 1691: 1691: Là Do Ông Sai Khiến Nhỉ





Dương Thanh thản nhiên nhìn La Thế Hoành, chỉ một cái liếc của anh đã khiến nụ cười trên mặt La Thế Hoành cứng đờ.

La Thế Hoành cảm nhận được rất rõ, ông ta như đang đối mặt với dã thú đến từ hồng hoang chứ không phải con người, đôi mắt thâm thúy của Dương Thanh khiến La Thế Hoành có cảm giác rơi xuống địa ngục.

Ông ta không dám bước lên trước, bèn liếc sang chỗ khác, thậm chí còn không dám đối mặt với Dương Thanh.

Dương Thanh thản nhiên nói: “Hình như chủ tịch La rất sợ tôi nhỉ?”  
La Thế Hoành rùng mình, lau mồ hôi lạnh trên trán, vội nói: “Chủ tịch Dương cứ đùa, nghe nói cậu vừa về đây.

Tôi vẫn luôn sùng bái cậu, tôi chỉ có sự kính trọng với cậu mà thôi, sao lại sợ cậu được chứ?”  

Không thể không thừa nhận, người đàn ông trông hơi cục mịch này không hề đơn giản, nếu không cũng sẽ không bị nhân vật lớn phía sau ông ta đẩy lên.

“Chủ tịch Dương! Sếp Lạc! Mời qua bên này!”  
La Thế Hoành vội làm động tác mời, dẫn hai người tới một phòng riêng cao cấp.

Nhưng sau khi bước vào phòng, Dương Thanh mới biết trong này còn những người khác.

Lạc Bân thấy Dương Thanh nhíu mày, lập tức nói với vẻ không vui: “Chủ tịch La, ông có ý gì thế? Ông đã nói chỉ mời mỗi cậu Thanh ăn cơm, sao lại có cả những người khác hả?”  
Nếu là người khác, Lạc Bân vẫn sẽ nể mặt, nhưng riêng với La Thế Hoành thì ông ta không muốn nể nang gì hết.


La Thế Hoành vội xin lỗi: “Chủ tịch Dương! Sếp Lạc! Rất xin lỗi, thật ra người muốn gặp chủ tịch Dương là ông chủ của tôi - ông Yoshida!”  
Nghe thấy thế, Lạc Bân hơi biến sắc.

Ông ta đã điều tra được La Thế Hoành chỉ là một con rối được nâng lên mà thôi, nhưng không ngờ La Thế Hoành lại chủ động thừa nhận mình có ông chủ.

Yoshida và La Thế Hoành thoáng sửng sốt, hình như không ngờ Dương Thanh sẽ hỏi thẳng như thế.

Yoshida nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, đặt chén xuống rồi mới cười híp mắt: “Cậu Thanh đúng là thẳng thắn, không sai, chính tôi đã cử La Thế Hoành cướp hết đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh”.

“Tôi cứ tưởng sẽ rất khó để đạt được mục tiêu này, nhưng không ngờ chỉ trong một tháng, chẳng những tôi không tốn xu nào mà còn lãi mười tỷ, gần như đã hoàn thành mục tiêu”.

Dương Thanh lập tức nhướng mày, Yoshida đang khoe khoang với anh hả?.

 
Chương 1692: Chương 1692


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Theo cách tính của Lạc Bân, Yoshida phải tốn ít nhất hai trăm tỷ thì mới có thể lôi kéo được nhiều đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh như thế.

Nhưng Yoshida lại nói, chẳng những ông ta không tốn tiền mà còn lãi mười tỷ, chuyện này đúng là đáng kinh ngạc.

Dương Thanh không nói gì, Lạc Bân lên tiếng: “Ông Yoshida, ông nói hơi quá rồi đấy? Nếu muốn thuyết phục các đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh hủy hợp tác với chúng tôi, chuyển sang hợp tác với ông, ông phải tốn ít nhất hai trăm tỷ thì mới làm được điều này”.

“Vừa nãy ông lại nói, ông không tốn xu nào, còn lãi mười tỷ ư? Sao có thể chứ?”
Yoshida cười ha hả: “Sếp Lạc không làm được việc này, không có nghĩa là tôi cũng thế”.

Lạc Bân đang định nói tiếp, Dương Thanh bỗng nói: “Nếu tôi không đoán sai, chắc ông Yoshida có lai lịch rất lớn nhỉ?”
“Ông có thể khiến đám thương nhân kia hủy hợp đồng với chúng tôi, quay sang bắt tay với ông vì ông đã tiết lộ thân phận của mình cho họ biết, sau đó cố tình tỏ ý muốn tìm đối tác.


Những thương nhân kia sẽ chủ động đến xin hợp tác ngay”.

“Lúc này, ông Yoshida chỉ cần đưa hợp đồng nhập cổ phần cho họ là có thể dễ dàng khiến đám thương nhân đó dâng tiền cho ông rồi”.

“Bây giờ tập đoàn Thuận Thiên có cổ phần của đám thương nhân kia, thế nên chẳng những ông Yoshida không tốn xu nào mà còn lãi mười tỷ nữa”.

Trừ khả năng này ra, Dương Thanh thực sự không nghĩ ra cách nào có thể khiến các đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh chủ động hủy hợp đồng.

Nhưng nếu muốn làm được điều đó, Yoshida phải có lai lịch rất lớn thì mới có thể khiến các thương nhân kia tin rằng mình sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nếu đi theo ông ta.

“Bốp bốp bốp!”
Yoshida vỗ tay, mỉm cười: “Đúng là tài không đợi tuổi, cậu Thanh lợi hại thật đấy! Mới đó mà đã đoán ra chân tướng rồi!”
“Không sai, đúng như cậu Thanh nói, tôi chỉ tiết lộ một ít về thân phận của mình thôi mà đã lôi kéo được rất nhiều đối tác rồi”.

Lạc Bân sực hiểu, ông ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, chỉ không đoán rằng Yoshida có lai lịch rất lớn.

Ông ta bỗng nghĩ đến điều gì đó, bèn kinh ngạc nói: “Ông là người của gia tộc Yoshida - một trong ba gia tộc lớn ở nước Dương ư?”
Ở nước Dương, có ba gia tộc hết sức giàu có, một trong số đó chính là gia tộc Yoshida.

Yoshida đã dùng thân phận của mình để lôi kéo đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh chủ động gia nhập tập đoàn Thuận Thiên, ông ta phải là người của gia tộc Yoshida thì mới có thể làm được điều đó.


Yoshida mỉm cười: “Không sai, đúng là tôi đến từ gia tộc Yoshida ở nước Dương, cũng chính là ông chủ thực sự của tập đoàn Thuận Thiên”.

Lạc Bân lập tức nghiêm nghị hẳn lên, khó trách tập đoàn Thuận Thiên dám động đến tập đoàn Nhạn Thanh, thì ra phía sau nó chính là gia tộc Yoshida - một trong ba gia tộc lớn ở nước Dương.

Dương Thanh thản nhiên nói: “Vậy hôm nay ông mời tôi ăn cơm là để ra oai với tôi à?”
Yoshida mỉm cười, lắc đầu: “Tôi mời cậu Thanh tới đây vì muốn thương lượng chuyện này với cậu, tôi rất hứng thú với tập đoàn Nhạn Thanh, hy vọng cậu Thanh có thể bán lại nó cho tôi.

Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không để cậu chịu thiệt, tôi sẽ mua nó với giá cao hơn giá thị trường 20%”.

Dương Thanh bỗng mỉm cười: “Chắc ông Yoshida cũng biết tập đoàn Nhạn Thanh có ý nghĩa gì với tôi nhỉ?”
Yoshida mỉm cười: “Tập đoàn Nhạn Thanh là doanh nghiệp mà mẹ cậu sáng lập khi còn sống, cũng là niềm tưởng nhớ của cậu về bà ấy, thế nên cậu luôn muốn biến nó thành doanh nghiệp hàng đầu thế giới”.

Dương Thanh hơi híp mắt: “Ông Yoshida đã biết mà vẫn muốn mua lại tập đoàn Nhạn Thanh từ phía tôi, tôi có thể coi đó là sự khiêu khích của ông với tôi không?”
Yoshida mỉm cười, cũng không trả lời vấn đề này.


Ông ta nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nữa.

Khi cười, mắt ông ta híp lại, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Nhưng lúc này, Dương Thanh đã nhận thấy sát khí từ nụ cười của Yoshida.

“Nếu cậu Thanh đã nghĩ là khiêu khích, vậy cứ xem đó là khiêu khích cũng được!”
“Nếu xong rồi thì nghe tôi nói đây!”
Dương Thanh nói: “Tôi không cần biết phía sau tập đoàn Thuận Thiên là thế lực nào, chuyện đó không liên quan tới tôi! Nhưng ông phải biết, nơi đây thuộc Chiêu Châu, nếu đã ở trên lãnh thổ của Chiêu Châu thì cứ chơi theo quy tắc ở Chiêu Châu, nếu ông định vi phạm, trò chơi cũng đành kết thúc!”
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể
.

 
Chương 1695: 1695: Chúng Ta Mau Đi Thôi!





Bây giờ cô ta đã trở thành ngôi sao nổi tiếng bậc nhất Chiêu Châu, thu nhập cũng tăng mạnh, nhưng cô ta biết rõ, cô ta sẽ không bao giờ sở hữu những thứ đó nếu thiếu Dương Thanh.

Vừa bước vào biệt thự, cô ta đã nhìn thấy một người trung niên đang ngồi trên ghế sofa.

Cô ta lập tức biến sắc, định quay người ra ngoài.

Nhưng cô ta còn chưa kịp mở cửa, người trung niên đã bước đến bên cô ta.

Ông ta cười híp mắt: “Cô Hạ Hà, mời cô đi với tôi một chuyến!”
Hạ Hà nhìn người trung niên xa lạ trước mặt, vô cùng hoảng hốt.

Cô ta căng thẳng nói: “Rốt cuộc ông là ai? Tại sao tôi phải đi với ông chứ?”  
Người trung niên cười ha hả, nhìn chằm chằm vào Hạ Hà: “Đương nhiên phải có việc thì tôi mới mời cô đi rồi, nếu cô Hạ không muốn bị đau thì tốt nhất đừng nên phản kháng”.


Hạ Hà biết có chống cự cũng vô dụng, còn có thể bị thương.

Thế là cô ta cắn răng, nói: “Tôi sẽ đi với ông!”  
Người trung niên cũng không hạn chế sự tự do của Hạ Hà, định đưa cô ta rời đi.

“Hà à, đây là ai vậy?”  
Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị bước đến.

Thấy Hạ Hà đang chuẩn bị rời đi với một người đàn ông trung niên, bà ta không khỏi nhíu mày.

Bà ta biết hết bạn bè và đồng nghiệp của Hạ Hà, người trung niên trước mặt có dáng vẻ dữ dằn, vừa nhìn đã thấy không giống như người tốt.


Hạ Hà vội nói: “Mẹ, đây là bạn con, con với ông ta ra ngoài một chuyến”.

Cô ta nói rồi giục: “Chúng ta mau đi thôi!”  
Người trung niên mỉm cười với Lục Văn Tĩnh - mẹ Hạ Hà rồi rời đi với cô ta.

“Rầm!”  
Đúng lúc người trung niên quay đi, đầu ông ta bị một vật nặng đập trúng.

“Hà à, chạy đi!”  
“Phập!”  
Máu tươi túa ra, con dao trong tay người trung niên cắm vào người Lục Văn Tĩnh, chỉ còn một nửa cán dao ở ngoài.

“Mẹ!”  
Hạ Hà hét một tiếng xé lòng.

.

 
Chương 1696: 1696: Chắc Là Gọi Nhầm Nhỉ





Lục Văn Tĩnh ôm chặt lấy người trung niên, cắn răng: “Con mau chạy đi!”  
“Không!”  
Hạ Hà đau khổ hét, định đưa Lục Văn Tĩnh đi cùng.

Lục Văn Tĩnh nhìn Hạ Hà bằng đôi mắt đỏ hoe: “Xem như mẹ xin con, mau chạy đi!”  
“Con đàn bà khốn kiếp, còn dám đánh tao, ông đây giết mày!”  
Người trung niên lập tức nổi giận, bỗng rút dao ra khỏi người Lục Văn Tĩnh rồi đâm nhát nữa.

“Không, không!”  

Hạ Hà luống cuống, kích động gào khóc.

Lục Văn Tĩnh vẫn ôm chặt lấy người trung niên, nhìn chằm chằm vào Hạ Hà, khóe miệng rỉ máu, trong mắt bà ta tràn ngập sự cầu khẩn, bà ta đang xin Hạ Hà rời đi.

“Mẹ!”  
Hạ Hà khóc đến mức đứt ruột đứt gan, thấy mẹ mình bị đâm mấy nhát liên tiếp, cô ta cảm thấy thế giới của mình cũng sụp đổ rồi.

Ánh mắt của Lục Văn Tĩnh dần tản ra, đôi tay đang ôm chặt lấy người trung niên cũng hạ xuống đầy yếu ớt.

Hạ Hà nhìn người trung niên với vẻ căm hận, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi sẽ không bao giờ tha cho ông!”  

Cô ta nói rồi quay người bỏ chạy, không chần chừ nữa.

“Cô chạy được chắc?”  
Dương Thanh gọi lại, nhưng không có ai nghe.

Dương Thanh lẩm bẩm: “Chắc là gọi nhầm nhỉ?”  
Anh nói rồi đứng dậy vào phòng tắm, tắm rửa rồi đi ra ngoài.

Anh vừa mở tivi lên thì đã thấy một tin.

.

 
Chương 1697: 1697: Rốt Cuộc Là Ai Mà Lại Độc Ác Đến Thế


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Nửa tiếng trước, ở khu biệt thự Vân Cẩm Uyển đã xảy ra một vụ giết người, nghe đồn bà Lục - người bị hại là mẹ của ngôi sao họ Hạ đang nổi tiếng, hiện giờ cô Hạ cũng đã mất liên lạc, cảnh sát đang tiến hành điều tra thêm!”
Tin tức rất ngắn, Dương Thanh nhíu mày, bỗng cảm thấy bất an.

Anh biết mẹ Hạ Hà họ Lục, hơn nữa tin tức còn cho biết người bị hại là ngôi sao họ Hạ đang nổi tiếng, lại liên tưởng đến cuộc gọi nhỡ của Hạ Hà trước đó, anh lập tức lấy điện thoại ra bấm số, lạnh lùng nói: “Nửa tiếng trước, ở khu biệt thự Vân Cẩm Uyển đã xảy ra một vụ giết người ác ý, có phải người bị hại tên Lục Văn Tĩnh không? Ngôi sao nữ họ Hạ là Hạ Hà à?”
Dương Thanh nhanh chóng nhận được câu trả lời, khi xác nhận người bị hại chính là Lục Văn Tĩnh, trên mặt anh tràn ngập vẻ tức giận.

Dương Thanh giận dữ đến cực điểm: “Rốt cuộc là ai mà lại độc ác đến thế? Lại tàn nhẫn sát hại một người phụ nữ trung niên vô tội?”

Anh hết sức lo lắng, liên tục gọi điện cho Hạ Hà nhưng không có ai nghe.

Dương Thanh bấm số Tiền Bưu, tức giận nói: “Điều tra cho tôi, rốt cuộc Hạ Hà gặp chuyện gì rồi?”
Anh vừa cúp máy thì đã nhận được cuộc gọi từ số lạ: “Cậu là Dương Thanh à? Bạn cậu - Hạ Hà đang nằm trong tay tôi, tôi cho cậu một tiếng để ký hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh với ông Yoshida, bằng không, tôi cũng không thể cam đoan liệu bạn cậu có gặp chuyện gì không đấy”.

Đối phương nói rồi cúp máy luôn.


Lửa giận lập tức bùng nổ từ người Dương Thanh.

“Rầm!”
Nền đá cẩm thạch dưới chân anh lập tức vỡ nát.

Sắc mặt Yoshida hết sức khó coi, ông ta tát La Thế Hoành, tức giận quát: “Tôi chỉ bảo ông đưa Hạ Hà về đây thôi, chuyện của mẹ Hạ Hà là sao hả? Bây giờ cái chết của bà ta đã lên trang nhất các tờ báo ở Yến Đô rồi đấy”.

La Thế Hoành sợ đến mức run lẩy bẩy, vội quỳ xuống, nói với vẻ sợ hãi: “Ông Yoshida, xin lỗi ông! Tôi cũng không ngờ tên khốn đó lại giết mẹ Hạ Hà, càng không ngờ chuyện này sẽ bị truyền khắp Yến Đô, ông Yoshida, rất xin lỗi, tôi sai rồi!”
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể
.

 
Chương 1700: Chương 1700


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Nhất là Yoshida, chỉ trong một tháng ngắn ngủi ở Yến Đô, ông ta đã làm rất nhiều chuyện xấu xa, còn giết một mạng người nữa”.

“Số tội danh này đủ để phán ông ta tội chết rồi!”  
Nghe thấy thế, trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt, anh lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì ông ta không cần sống nữa đâu”.

Anh nói tiếp: “Lập tức đưa hết việc phạm pháp của Yoshida lên mạng cho tôi, tôi muốn khiến ông ta thân bại danh liệt!”
Một tin tức khiến cả nước chấn động nhanh chóng được đưa lên mạng.


Đó chính là chứng cứ cho việc Yoshida phạm pháp ở Chiêu Châu, chuyện này như đá tảng rơi xuống biển, dấy lên nghìn gợn sóng.

Bởi vì gia tộc Yoshida là một trong ba tài phiệt đứng đầu nước Dương, kết quả gia tộc Yoshida vừa thành lập tập đoàn Thuận Thiên ở Yến Đô không lâu thì đã xảy ra chuyện lớn như thế rồi.

Cùng lúc đó, ở văn phòng tại tầng cao nhất, trụ sở chính của tập đoàn Thuận Thiên.

Sau khi thấy chứng cứ phạm tội của mình, sắc mặt Yoshida u ám tới cực điểm.

Ông ta cắn răng: “Khốn kiếp! Dám điều tra tôi ư, tưởng Yoshida này dễ bị ức hiếp à?”  

Ông ta nói rồi nhìn về phía La Thế Hoành đang đứng cạnh, híp mắt: “Bây giờ ông đi tự thú ngay đi, cứ nói thật ra những chứng cứ phạm tội trên mạng đều là do ông làm”.

La Thế Hoành lập tức biến sắc: “Ông Yoshida, ông định vứt bỏ tôi ư?”  
Yoshida nhíu mày: “Không phải tôi định vứt bỏ ông, mà bây giờ ông phải làm theo lời tôi.

Một khi tôi gặp chuyện ở Chiêu Châu, ông nghĩ ông còn đường sống chắc?”  
Không phải ông ta không muốn từ chối nhận tội thay Yoshida, mà ông ta không từ chối nổi.

Những chứng cứ trong tay Yoshida đủ để khiến ông ta chết mấy lần.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể
.

 
Chương 1701: 1701: Tôi Đến Để Giết Ông





Yoshida có thể làm được điều này, chỉ có một khả năng, đó là La Thế Hoành đã tham gia vào mọi hoạt động phạm pháp của ông ta, đồng thời lần nào Yoshida cũng tạo chứng cứ để La Thế Hoành thế tội.

Hay nói cách khác, chỉ cần Yoshida lấy chứng cứ mới ra, những chứng cứ phạm tội của ông ta sẽ không liên quan gì tới ông ta nữa, người chịu tội cũng trở thành La Thế Hoành.

Dinh thự Vân Phong.

Sau khi biết La Thế Hoành đã nhận tội thay Yoshida, trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ!”  
“Cần tôi giết ai hộ anh không?”  
Lúc này, Phùng Giai Di bỗng bước đến sau lưng Dương Thanh, thản nhiên nói.


Dương Thanh đang định từ chối, bỗng nghĩ đến việc bây giờ Phùng Giai Di đã là một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh hàng thật giá thật, còn Yoshida cũng là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, nếu hai người đánh với nhau, không chừng Phùng Giai Di sẽ cảm ngộ được gì đó rồi đột phá Siêu Phàm Nhị Cảnh.

Nghĩ tới đây, anh nói: “Cô không phải đối thủ của ông ta đâu!”  
Phùng Giai Di thản nhiên nói: “Phải đánh mới biết tôi có phải đối thủ của ông ta không, trước khi cứu được bố tôi, tôi sẽ không chết, anh cứ yên tâm!”  
Dương Thanh nói: “Nếu vậy thì tùy cô!”  
Phùng Giai Di quay người rời đi luôn, sau khi cô ta đi một lát, Dương Thanh cũng nhanh chóng rời đi, cho dù Phùng Giai Di không đề nghị giúp anh giết Yoshida, Dương Thanh cũng sẽ đích thân làm.

Anh vốn định cho Yoshida ba ngày để cút khỏi Yến Đô, nào ngờ chẳng những Yoshida không định rời đi mà còn dùng Hạ Hà để uy hiếp anh, thậm chí ngay cả mẹ Hạ Hà cũng chết.


Nếu Yoshida đã dùng thủ đoạn khác thường, vậy anh cũng không cần dùng thủ đoạn công bằng nữa.

“Rầm!”  
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, cửa biệt thự bị đánh bay, Phùng Giai Di nghênh ngang bước vào phòng khách.

Yoshida tức giận đi ra khỏi phòng.

Khi thấy Phùng Giai Di, sắc mặt ông ta u ám đến cực điểm: “Cô là ai? Biết tôi là ai không? Cô dám xông vào chỗ ở của tôi à”.

Phùng Giai Di lạnh lùng nói: “Tôi đến để giết ông”.

.

 
Chương 1702: 1702: Ông Định Giết Người Của Tôi À





Cô ta nói rồi hơi nhích chân, lao thẳng về phía Yoshida.

Cùng lúc đó, khí thế đáng sợ cũng bùng nổ từ người cô ta.

Yoshida cứ tưởng Phùng Giai Di chỉ là con tép riu.

Sau khi cảm nhận được khí thế của cô ta, con ngươi ông ta bỗng co lại, định trốn nhưng đã muộn rồi.

Ông ta đành giơ hai tay chắn trước ngực.

“Rầm!”  
Ngay sau đó, đòn tấn công của Phùng Giai Di ập đến, nhưng đã bị tay Yoshida ngăn lại.

Yoshida chỉ cảm thấy tay mình run rẩy, cơ thể lùi về sau năm sáu bước rồi mới ngừng.


Đòn tấn công của Phùng Giai Di lại ập đến.

“Rầm rầm rầm!”  
Lần nào Phùng Giai Di cũng tấn công với trạng thái mạnh nhất, trong mắt cô ta chỉ có sát khí mãnh liệt.

Yoshida liên tục lùi bước, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hãi.

“Rốt cuộc cô là ai? Tôi chưa bao giờ gặp người nào còn trẻ như thế mà đã có thực lực Siêu phàm Cảnh”.

Sau khi bị Phùng Giai Di đẩy lùi thêm lần nữa, Yoshida nghiêm nghị hỏi.

Phùng Giai Di không hề định đáp lời, hơi nhích chân, lại lao tới chỗ Yoshida.


Yoshida tức giận nói: “Cô chán sống à!”  
Ngay sau đó, khí thế trên người ông ta bỗng tăng lên.

Khí thế của Yoshida chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh bỗng lên đến Siêu Phàm Nhị Cảnh.

Có rất ít bí pháp có thể giúp thực lực tăng một cảnh giới khi ở Siêu Phàm Cảnh, điều này đủ để cho thấy bí pháp mà Yoshida sử dụng có cấp bậc rất cao, hơn nữa còn rất quý giá.

“Nếu cô muốn chết, vậy tôi sẽ giúp cô!”  
Yoshida cắn răng, trong mắt tràn ngập sát khí mãnh liệt.

Nét mặt Phùng Giai Di nghiêm nghị hẳn lên, cô ta cứ tưởng mình có thể dễ dàng giết Yoshida sau khi dốc toàn lực, nào ngờ Yoshida đã có thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh rồi.

Đúng lúc đòn tấn công của Yoshida sắp giáng xuống, một cánh tay bỗng xuất hiện, tóm lấy cổ tay Yoshida.

Dương Thanh đứng ở giữa tức giận nói: “Ông định giết người của tôi à?”
Khi nhìn thấy Dương Thanh, Phùng Giai Di vô cùng kinh ngạc, dường như cô ta không ngờ Dương Thanh lại tới đây.

.

 
Chương 1703: 1703: Đúng Là Chưa Thấy Quan Tài Chưa Đổ Lệ!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Khi nghe Dương Thanh thốt lên câu "Người của tôi", lòng cô ta đã ấm áp hẳn lên.

Yoshida thấy Dương Thanh bèn cả giận quát: "Dương Thanh, cậu muốn gì?"  
Dương Thanh lạnh lùng nói: "Trước đây cũng có kẻ dám lấy người bên cạnh tôi để đe dọa tôi, cuối cùng kẻ đó đã phải chết! Ông nói xem, tôi muốn gì?"  
Vừa dứt lời, một luồng uy lực võ thuật khủng bố tràn ra từ trên người anh.

"Uỳnh!"  
Ý niệm giết chóc khủng khiếp đã bao phủ lên Yoshida, Yoshida cảm thấy như thể có một ngọn núi khổng lồ vừa đè lên người mình, hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ thịch xuống đất.


Không phải ông ta muốn quỳ lạy Dương Thanh mà áp lực Dương Thanh đè lên người ông ta quá khủng bố, ông ta không cách nào chịu nổi, hai chân mềm ra, quỳ luôn xuống đất.

Cho đến giờ phút này, Yoshida mới nhận ra, thực lực của Dương Thanh không phải chỉ mới Siêu Phàm Nhất Cảnh mà còn mạnh hơn thế nhiều.

Chỉ một ý nghĩ đã khiến một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh như ông ta phải quỳ xuống, người như thế, chí ít cũng phải là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

Yoshida lộ vẻ hoảng sợ: "Sao lại thế được? Cậu còn chưa đầy ba mươi mà, sao có thể có thực lực trên cả Siêu Phàm Ngũ Cảnh?"  
Ông ta hoàn toàn không dám nghĩ tới, cảnh giới võ thuật của Dương Thanh đã tiến vào Siêu Phàm Thất Cảnh.


Dương Thanh lạnh lẽo nói: "Tôi cho ông chút thời gian nhắn gửi lời cuối cùng, sau đó sẽ tiễn ông chặng đường sau cuối".

Yoshida cả giận nói: "Cậu không thể giết tôi! Tôi là người của gia tộc Yoshida, một trong ba tài phiệt lớn nhất của nước Dương, lần này tôi tới Chiêu Châu là có nhiệm vụ đặc biệt, nếu cậu dám giết tôi, gia tộc Yoshida sẽ không tha cho cậu đâu".

Dương Thanh nheo mắt nói: "Nói cho tôi biết, nhiệm vụ của ông tới đây là gì?"  
Khi đang nói, anh đá một cước vào miệng ông ta, lập tức cả hàm răng của Yoshida đều bị đá rơi.

Nói xong, anh lấy ra một viên thuốc màu đen, Yoshida nhìn thấy vậy, lập tức căng thẳng cả người: "Cậu định làm gì?"  
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể
.

 
Chương 1704: 1704: Ông Tới Chiêu Châu Với Mục Đích Gì





Ông ta vừa dứt lời liền cảm thấy trong người mình như có nghìn vạn con kiến đang gặm nhấm nội tạng.

"A! "  
Yoshida thống khổ kêu rên, lăn lộn trên mặt đất.

Phùng Giai Di đứng cạnh đó đã ngây cả người ra, cô ta hoàn toàn không ngờ rằng Dương Thanh còn có thủ đoạn tàn nhẫn đến như vậy.

Tuy không biết Dương Thanh cho Yoshida uống thứ thuốc gì nhưng cô ta có thể chắc chắn một điều, Yoshida vừa uống phải viên thuốc màu đen kia thì lập tức lộ vẻ đau đớn muốn chết.

Yoshida vẫn đau khổ kêu rên thảm thiết: "Tha cho tôi đi! Cầu xin cậu tha cho tôi đi! A! "  

Dương Thanh vẫn bình thản nói: "Bây giờ ông mới chỉ phải chịu cơn đau như bị gặm nhấm tim gan, nhưng lát nữa thôi, ông sẽ cảm nhận được lục phủ ngũ tạng rồi cả da thịt toàn thân đều như đang bị dã thú gặm nhấm, cuối cùng, ông sẽ chết vì quá đau đớn".

"Nếu ông muốn kết thúc cơn đau này thì hãy nói ra nhiệm vụ của ông khi tới Chiêu Châu, tôi sẽ cho ông được giải thoát nhanh chóng, bằng không, ông chỉ có thể từ từ chờ đợi đến lúc bị đau đến chết".

Lời Dương Thanh nói khiến cho Phùng Giai Di đứng bên cũng tê dại cả da đầu.

Còn kẻ đang phải gánh chịu cơn đau là Yoshida thì càng hoảng sợ tột cùng, nhưng, nhiệm vụ của ông ta là điều vô cùng quan trọng, nếu tiết lộ ra ngoài, chỉ e sẽ biến thành một mối họa lớn cho cả gia tộc Yoshida.

Bộ mặt Yoshida đã vặn vẽo đầy dữ tợn, ông ta nói: "Dù tôi phải chết, cậu cũng đừng hi vọng moi được tin tức gì về nhiệm vụ của tôi".

Chỉ có điều, ông ta vừa dứt lời liền cảm nhận được máu thịt toàn thân như đang bị dã thú cắn xé, thậm chí cả xương cốt cũng như đang bị thứ gì đó chui vào, điên cuồng gặm nhấm.


Ông ta kiệt lực nằm bò trên mặt đất, hổn hển thở từng chập, toàn thân ướt sũng mồ hôi lạnh.

.

Ủng hộ chính chủ vào ngay * .

me *
Đây là thứ thuốc Phùng Tiểu Uyển đã cho Dương Thanh trước khi anh rời khỏi Miêu Thành, đồng thời đây cũng là thành quả nghiên cứu mới nhất của Phùng Tiểu Uyển, không ngờ hiệu quả của nó lại mãnh liệt đến thế.

Nếu chiến vực có thể sản xuất hàng loạt thứ thuốc này thì công tác thẩm vấn kẻ địch sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Dương Thanh bỗng cất tiếng hỏi: "Ông tới Chiêu Châu với mục đích gì?".

 
Chương 1705: 1705: Để Tôi Đi Làm Ngay!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Lúc này Yoshida không dám do dự nữa, vội vàng nói ngay: "Nước Dương dự định tóm lấy huyết mạch kinh tế của Chiêu Châu, thiết lập một kế hoạch có tên là "Đồ Long", do ba phe tài phiệt lớn nhất cầm đầu, ra sức thu mua các doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu, quá trình này mặc dù sẽ tiêu hao một lượng tài chính cực lớn của chúng tôi nhưng một khi nền kinh tế của Chiêu Châu đã bị người nước Dương chúng tôi khống chế được thì chúng tôi sẽ nhận lại được vài chục lần, thậm chí vài trăm lần những thứ đã bỏ ra".

Nghe Yoshida nói thế, sắc mặt Dương Thanh lập tức âm trầm cực điểm.

Anh lạnh lùng hỏi: "Hiện giờ các ông đã thực thi đến đâu rồi?"  
Yoshida không dám giấu giếm, vội vàng nói ngay: "Kế hoạch này mới bắt đầu được một tháng, cho tới nay, gia tộc Yoshida chúng tôi đã tiến vào mấy thành phố lớn của Chiêu Châu, đồng thời bắt đầu thu mua các công ty lớn".


"Gia tộc Yoshida chúng tôi đã thu mua được hai mươi tám doanh nghiệp lớn, nhiệm vụ coi như đã đạt được tầm 20%".

"Còn về tiến triển của các tài phiệt khác, tôi không rõ lắm, ba phe tài phiệt lớn không trao đổi tin tức với nhau, thực tế chúng tôi cũng luôn cạnh tranh gay gắt, các bên đều muốn nhanh chóng nắm được các doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu trong tay mình".

Sắc mặt Dương Thanh đã lạnh như băng, anh nói tiếp: "Như vậy có nghĩa là, ở Yến Đô không chỉ có gia tộc Yoshida mà còn có cả các nhà tài phiệt khác của nước Dương cũng đã thu mua rất nhiều doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu?"  
Yoshida gật đầu: "Không chỉ ba nhà tài phiệt lớn nhất nước Dương mà còn có cả một số gia tộc và thế lực hàng đầu của nước Dương cũng muốn nhân cơ hội này vớt một khoản".


"Cậu Thanh, tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, cầu xin cậu tha cho tôi một đường sống, tôi có thể bảo đảm với cậu, tôi sẽ chuyển nhượng lại toàn bộ những doanh nghiệp của Chiêu Châu cho cậu ngay".

Yoshida đã thực sự sợ hãi, ông ta không bao giờ muốn nếm lại cái loại cảm giác sống không bằng chết vừa rồi nữa.

Điều quan trọng nhất là, ông ta đã nhận ra, thực lực của Dương Thanh chí ít cũng phải là Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

Dương Thanh lạnh lùng bảo: "Nếu thả ông đi thì liệu ông còn quay về sao?"  
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể
.

 
Chương 1706: 1706: Đi Làm Việc Đi





Yoshida run lên, vội vã thưa: "Xin cậu cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không dám giở trò gì đâu, tôi thật sự chỉ có ý định tới tập đoàn Thuận Thiên để làm thủ tục chuyển nhượng những doanh nghiệp của Chiêu Châu cho cậu thôi".

Dương Thanh lạnh nhạt nói: "Vậy đi thôi".

Hai mươi phút sau, Dương Thanh và Phùng Giai Di đi theo Yoshida tới tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Thuận Thiên.

Trên tầng cao nhất, bên trong phòng làm việc của chủ tịch.

Yoshida đứng một bên, Dương Thanh ngồi trên ghế, tay cầm một xấp hợp đồng, thận trọng đọc.


Yoshida không dám thở mạnh, chỉ nơm nớp sợ hãi đứng bên cạnh, trước mặt người có thực lực vượt trội hẳn, ông ta thậm chí còn không dám nghĩ tới chuyện chạy trốn.

Đúng lúc này, Lạc Bân tới, sau lưng còn có vài vị luật sư cao cấp do tập đoàn Nhạn Thanh trả lương cao mời về.

Lạc Bân thấy Dương Thanh đang ngồi trước bàn làm việc trong phòng chủ tịch của tập đoàn Thuận Thiên mà Yoshida lại đang đứng bên cạnh, ông ta giật mình ngây người ra.

Lạc Bân vội vàng hỏi: "Chủ tịch, người mà cậu muốn tôi mang tới, tôi đã mang đủ, có chuyện gì xin cậu cứ việc căn dặn".

Dương Thanh đưa ngay xấp hợp đồng mà Yoshida đã chuẩn bị sẵn cho Lạc Bân, nói: "Đây là hợp đồng thu mua tập đoàn Thuận Thiên của tập đoàn Nhạn Thanh, ông đưa cho đoàn luật sư kiểm tra kĩ càng xem có vấn đề gì không".

Lạc Bân kinh hãi trong lòng, ông ta không ngờ tập đoàn Nhạn Thanh vừa bị Yoshida dùng thủ đoạn hèn hạ để thu mua mất, chưa được vài tiếng đồng hồ sau, tập đoàn Nhạn Thanh đã trở về trong tay Dương Thanh, thậm chí còn thu mua luôn cả tập đoàn Thuận Thiên.


Lạc Bân vội đưa hợp đồng cho đoàn luật sư kiểm tra, bản thân ông ta cũng lấy một bản xem kĩ.

Khi ông ta nhìn thấy tập đoàn Thuận Thiên đã sở hữu hai mươi tám doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu thì đã sợ đến ngây cả người.

Nhưng điều khiến ông ta khiếp sợ hơn nữa còn ở phía sau, tập đoàn Nhạn Thanh thu mua tập đoàn Thuận Thiên với giá chỉ một tệ.

"Trong thời gian ngắn, tôi không yêu cầu người giỏi cỡ nào mới trở thành quản lí cao cấp được mà chỉ cần toàn bộ các quản lí cao cấp của tập đoàn Thuận Thiên đều phải là người của chúng ta, ông hiểu ý tôi chứ?"  
Lạc Bân vội nói: "Tôi hiểu! Chủ tịch muốn nắm lấy tập đoàn Thuận Thiên về tay chúng ta với tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó căn cứ theo thành tích làm việc để xác định lại hệ thống quản lí cao cấp".

Dương Thanh gật đầu: "Đi làm việc đi".

Lạc Bân gật đầu: "Vâng!".

 
Chương 1707: 1707: Ông Ta Thật Sự Sợ Hãi Vô Cùng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Sau đó, ông ta nhanh chóng dẫn người đi khỏi nơi này, trong phòng làm việc chỉ còn lại Dương Thanh, Phùng Giai Di và Yoshida.

Thấy Dương Thanh nhìn mình, Yoshida căng thẳng, vội nói: "Cậu Thanh, tôi đã chuyển nhượng toàn bộ tập đoàn Thuận Thiên cho cậu đúng như yêu cầu rồi, cậu còn sai bảo gì không ạ?"
Dương Thanh lạnh nhạt nói: "Bây giờ, tôi có thể cho ông một cơ hội sống sót, nhưng phải xem xem ông có nắm bắt được không đã".

Nghe vậy, Yoshida sáng rực mắt lên, vội vã tỏ thái độ: "Xin cảm ơn cậu Thanh đã cho tôi cơ hội này, cậu muốn tôi làm gì, xin cứ việc sai bảo".

Dương Thanh nói: "Hãy tìm cách để tìm hiểu xem những doanh nghiệp nào của Chiêu Châu đã bị hai phe tài phiệt kia thu mua, tôi chỉ cho ông hai mươi phút, nếu như có thể tìm hiểu được điều tôi cần, tôi sẽ thả ông đi, còn nếu không, thành thật xin lỗi, ông chỉ có thể chết thôi".


Yoshida khốn khổ cầu khẩn: "Cậu Thanh, những điều tôi nói đều là thật, giữa ba phe tài phiệt thực sự không có tình báo chung, rốt cuộc bọn họ thu mua doanh nghiệp nào, tôi thật sự không biết mà".

Dương Thanh chỉ lạnh lùng nói: "Đó là chuyện của ông, tôi chỉ quan tâm kết quả, nếu ông không tìm được biện pháp thăm dò ra trong vòng hai mươi phút, chỉ sợ ông không thể ra khỏi phòng này được đâu".

Yoshida run cả người lên, sắc mặt trắng bệch, nhìn vẻ lạnh nhạt của Dương Thanh, ông ta thật sự sợ hãi vô cùng.

Không dám lãng phí thời gian nữa, Yoshida vội lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi đi.


Dương Thanh và Phùng Giai Di vẫn ngồi trong phòng làm việc theo dõi sát sao, Yoshida không dám giở trò bịp bợm mà thành thật gọi điện tra xét kế hoạch thu mua của hai tài phiệt lớn kia.

Có điều, đúng như ông ta đã nói, không một ai biết hai phe tài phiệt kia đã thu mua được những doanh nghiệp nào.

Dương Thanh cũng không ngồi không, anh nói với Phùng Giai Di: "Cô trông chừng ông ta, để tôi ra ngoài gọi điện thoại".

Phùng Giai Di gật đầu: "Được!"
Dương Thanh đi ra bên ngoài, kiếm một góc không người, xác định không có ai nghe trộm được mới bấm một số điện thoại, nghiêm nghị nói: "Sư phụ, nước Dương đang tiến hành một kế hoạch có tên là "Đồ Long", do ba phe tài phiệt lớn nhất của nước chúng cầm đầu, trắng trợn thu mua các doanh nghiệp lớn của Chiêu Châu".

Nghe thế, sắc mặt Dương Thanh lập tức cứng đờ, hỏi: "Sư phụ, có phải người đã biết được điều gì không ạ?"
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể
.

 
Chương 1710: 1710: Bọn Mày Đều Đáng Chết!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Đúng lúc này, bóng Dương Thanh chợt xuất hiện trước mặt Hạ Hà, anh tóm chặt cây gậy lại.

"Hạ Hà, tôi biết hiện giờ cô đang rất căm phẫn, đồng thời cũng rất đau lòng, chỉ muốn giết tên khốn này để báo thù cho mẹ cô, tôi có thể cam đoan với cô, dù cô giết tên súc sinh này cũng sẽ không có ai làm gì cô cả".

Dương Thanh dừng lại, nhìn Hạ Hà bằng ánh mắt phức tạp, anh nói tiếp: "Nhưng cô là một cô gái hiền lành, một người thiện lương đến độ giết một con kiến còn cảm thấy quá tàn nhẫn, cô có chắc, cô muốn giết tên khốn này không?"  
"Nếu cô thực sự muốn tên này phải chết, tôi sẽ giết thay cô!"  
Nghe Dương Thanh nói thế, Hạ Hà lập tức ngây người, mặt đầy thống khổ, cô ta bỗng khóc nấc lên: "Anh thì là gì của tôi chứ? Dựa vào đâu mà giết người thay tôi?"  
Dương Thanh bỗng không biết phải nói gì, nhưng anh cũng hiểu được tâm trạng Hạ Hà lúc này, dẫu sao, người bị giết cũng là thân nhân duy nhất trong cuộc đời này của cô ta.

Hơn nữa, cái chết của dì ấy còn là do bị Dương Thanh làm liên lụy.


Lúc này, tên sát thủ kia cũng đã cuống lên, sợ hãi nói: "Cậu đây nói rất đúng, tôi chính là một tên khốn, cô là một ngôi sao lớn, có cả tương lai tốt đẹp trước mắt, lại còn là một cô gái xinh đẹp lương thiện đến một con kiến cũng không nỡ giết, sao lại nỡ lòng giết tôi được?"  
"Hạ Hà, cô đừng giết tôi, tôi thực sự biết tội rồi, cầu xin cô tha cho tôi, từ nay về sau tôi không dám làm thế nữa".

Hạ Hà cả giận quát: "Về sau? Trên thế giới này, thân nhân duy nhất của tao đã bị mày giết rồi, mày còn dám nói "về sau" với tao à?"  
"Khốn kiếp! Vì sao mày lại giết mẹ tao? Vì sao? Bà ấy là một người phụ nữ lương thiện như vậy, vì sao mày lại nỡ giết bà ấy?"  
Bấy giờ, tâm trạng Hạ Hà đã cực kì kích động, gần như phát điên.

Lòng Dương Thanh vô cùng lo lắng, không dám ngăn cản Hạ Hà nữa, anh sợ nếu mình ngăn cô ta lại sẽ càng khiến cô ta thêm kích động, nên đành mặc cho Hạ Hà thỏa sức phát tiết.

Anh sẽ không để Hạ Hà tự tay giết gã sát thủ, bằng không, chuyện này sẽ trở thành ác mộng cả đời cô ta.


Yoshida cho người bắt cóc Hạ Hà chính là để uy hiếp anh, cũng chính vì thế, mẹ của Hạ Hà mới không may mất mạng.

Anh đã có lỗi với Hạ Hà, không thể để xảy ra chuyện gì khiến Hạ Hà khốn khổ cả đời được.

"Thịch thịch thịch!"  
Hạ Hà vung cây gậy bóng chày, nện mấy phát lên người gã sát thủ, vừa đánh vừa giận dữ hét: "Tên khốn này, vì sao lại giết mẹ tao?"  
La Thế Hoành bị trói co ro bên cạnh đã sợ đến tè ra quần.

"Xin cô đừng đánh, đánh nữa là tôi chết thật đấy! Tất cả là do La Thế Hoành, ông ta sai tôi đi bắt cóc cô, dù tại tôi lỡ tay giết mẹ cô nhưng hung thủ thực sự là La Thế Hoành mà!"  
Gã sát thủ trung niên kêu lên.

Nói xong, cô ta vung gậy bóng chày, đáy mắt đã lóe lên một ý niệm giết người mãnh liệt.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể
.

 
Chương 1711: 1711: Kiếm Ai Báo Thù Đây





Dương Thanh vội chắn trước người gã sát thủ, cây gậy bóng chày đập ngay vào người anh.

Tất cả mọi người đều sợ ngây ra, Hạ Hà cũng ngơ ngác nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Hạ Hà, nói: "Hạ Hà, tôi thật sự rất xin lỗi vì chuyện dì Lục bị hại, nếu không phải do tôi động đến người ta thì đối phương đã không tìm cách dùng cô để cảnh cáo tôi".

"Tôi đã có lỗi với dì Lục rồi, nếu bây giờ tôi cứ trơ mắt nhìn cô giết người, chuyện này nhất định sẽ trở thành ác mộng suốt đời cô mất, tôi không thể lại có lỗi với cô nữa!"  
Sau vài giây kinh ngạc, Hạ Hà giận dữ quát: "Dương Thanh, anh nghĩ anh là gì của tôi? Dựa vào đâu mà muốn nhúng tay vào việc của tôi? Việc tôi báo thù cho mẹ thì có liên quan gì đến anh? Anh có tư cách gì mà nhúng tay vào chuyện của tôi? Anh tránh ra ngay cho tôi!"  
Dương Thanh không chịu lùi bước, anh trầm giọng nói: "Cô thật sự muốn tự tay giết bọn họ, báo thù cho dì Lục sao?"  
Hạ Hà nghiến răng nói: "Đúng, tôi muốn đích thân báo thù cho mẹ tôi!"  
Dương Thanh trầm mặc, anh biết mình không thể khuyên bảo được Hạ Hà, đúng như Hạ Hà vừa nói, anh có tư cách gì mà đòi xen vào chuyện của người ta?  

Hai người cùng lắm cũng chỉ coi là bạn bè của nhau, nhưng dù là bạn bè cũng không có tư cách nhúng tay vào việc người ta báo thù cho mẹ chứ?  
Có điều, anh vẫn không thể mặc kệ mọi chuyện, nếu không, Hạ Hà sẽ phải sống trong nỗi ám ảnh cả đời.

Đáy mắt Dương Thanh bỗng lóe lên một tia sắc bén, anh lạnh lùng ra lệnh: “Giết cho tôi!"  
"Đoàng đoàng đoàng!"  
Tiền Bưu cầm đầu một đám cao thủ của Ảnh Vệ đồng loạt rút súng ra, nhắm thẳng vào La Thế Hoành và gã sát thủ trung niên, sau đó bóp cò.

La Thế Hoành và gã sát thủ không có lấy một cơ hội xin tha, nháy mắt đã ngã vào vũng máu.

Hạ Hà chứng kiến cảnh tượng này, mặt dại cả ra, tên sát thủ mà mình muốn giết để báo thù cho mẹ đã chết rồi sao?  
Dương Thanh nhìn Hạ Hà, nói: "Hạ Hà, tôi biết mình không có tư cách làm như vậy, nhưng tôi là bạn cô, tôi không thể không làm thế này, dù cô có hận tôi thì tôi cũng phải làm, xin lỗi cô!"  
Hạ Hà ngẩng phắt lên, giận dữ nhìn Dương Thanh, quát: "Anh dựa vào đâu mà dám làm thế hả? Anh giết kẻ thù của tôi rồi, tôi phải báo thù bằng cách nào đây? Kiếm ai báo thù đây?"  

Dương Thanh bình tĩnh nói: "Nếu không phải do tôi động đến người khác thì đối phương đã không nghĩ đến cách dùng cô để đe dọa tôi, vậy nên tôi cũng coi như kẻ đã gián tiếp làm hại dì Lục, nếu cô muốn báo thù thì cứ nhằm vào tôi là được".

Hạ Hà đã hoàn toàn điên cuồng, cô ta xông lên, đánh đấm liên tục vào ngực Dương Thanh, vừa đánh vừa khóc, kêu gào: "Anh làm mất lòng người khác, vì sao bọn chúng lại muốn dùng tôi để đe dọa anh? Tại sao lại giết mẹ tôi?"  
Dương Thanh cứ đứng lặng ở đó, mặc cho Hạ Hà cứ thế đánh đấm mình.

Dù anh rất thương xót cô gái này nhưng lại chẳng thể làm gì giúp cô ta, đành trơ mắt nhìn trái tim cô ta đau đớn đến vỡ vụn.

Mắt Hạ Hà đã vằn đầy tơ máu, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, sát khí đằng đằng.

Bỗng nhiên, cô ta chộp lấy con dao găm trên bàn, xông về phía Dương Thanh: "Tôi muốn giết anh! Tôi phải giết anh!"  
"Phụt!"  
Khoảnh khắc lưỡi dao đâm thẳng vào người Dương Thanh, dường như toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại.

.

 
Chương 1712: 1712: Một Kẻ Sắp Chết Mà Cũng Dám Hỏi Tôi Là Ai À





Cảnh tượng này khiến cả đám Ảnh Vệ ngây ra vì sợ, nhất là Tiền Bưu, ông ta đã dại cả mặt ra.

Ông ta hoàn toàn không ngờ Hạ Hà sẽ tấn công Dương Thanh, càng không ngờ rằng, Dương Thanh lại không hề né tránh trước công kích của Hạ Hà.

Thực lực của Dương Thanh mạnh cỡ nào, ông ta biết rất rõ, trừ khi Dương Thanh cố tình muốn chịu nhát dao này, bằng không, Hạ Hà tuyệt đối không thể đâm trúng Dương Thanh.

"Cậu Thanh!"  
Tiền Bưu vội phóng tới trước mặt Dương Thanh, đồng thời giận dữ quát vào mặt Hạ Hà: "Cô có biết, để cứu cô, cậu Thanh đã phải kí kết hợp đồng chuyển nhượng tập đoàn Nhạn Thanh mà không có bất cứ điều kiện nào không? Vậy mà cô còn dám tấn công cậu ấy?"  
Lúc này, Hạ Hà cũng bối rối, nhìn xuống bụng Dương Thanh, con dao kia chỉ còn lộ mỗi chuôi dao ra ngoài, mặt cô ta dại ra.

Gần như tức thì, lệ dâng đầy trong khóe mắt, Hạ Hà ôm chặt đầu mình, sắc mặt hoảng hốt và áy náy vô cùng.


"Dương Thanh, xin lỗi! Tôi cũng không biết vì sao tôi lại làm như vậy, vừa rồi không biết sao tôi chẳng nghĩ được gì, chỉ muốn giết anh, tôi thực sự không biết tôi bị làm sao nữa!"  
Nước mắt Hạ Hà đã rơi ướt mặt, cô ta khóc lóc nói: "Dương Thanh, anh đừng làm tôi sợ, anh hãy nói rằng anh không sao đi mà!"  
Dương Thanh nhìn về phía Hạ Hà, ánh mắt đầy phức tạp, anh nói: "Tôi không sao, cô cứ yên tâm, tôi không trách cô, ngược lại, tôi mới là người phải xin lỗi cô, bất kể thế nào, dì Lục cũng bị tôi làm liên lụy nên mới mất mạng".

"Tôi ngăn cản cô giết người là vì không muốn khiến cô phải sống trong ám ảnh cả đời, hi vọng sau một nhát dao này, cô có thể tha thứ cho tôi vì đã tự ý quyết định giúp cô giết kẻ thù".

Hạ Hà khóc không thành tiếng, chỉ liên tục lắc đầu.

.

Truyện Dị Giới
Đúng lúc này, một hơi thở võ thuật khủng bố bất chợt bao trùm xuống.


Các thành viên Ảnh Vệ lập tức biến sắc.

Sắc mặt Dương Thanh cũng trầm xuống, lạnh lùng nói: "Kẻ nào?"  
"Một kẻ sắp chết mà cũng dám hỏi tôi là ai à?"  
Một giọng nói vang lên, giây tiếp theo, ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một lão già mặc áo dài màu tro xuất hiện.

Dương Thanh nheo mắt, nhìn chằm chằm vào lão già kia, nói: "Nếu tôi đoán không nhầm thì ông chính là sư phụ của Hoàng Tiến và Lưu lão quái, đúng không? Vừa rồi, bạn tôi bỗng trở nên hết sức nóng nảy, còn ra tay với tôi, là do ông giở trò sau lưng không đúng?"  
Vị cao thủ mặc áo dài màu tro này tản ra một hơi thở khiến anh vô cùng khó chịu, nó giống hệt như hơi thở trên người Lưu lão quái trước đây.

Sau khi đấu với Hoàng Tiến một trận sinh tử, Miêu thành chủ từng cảnh báo anh, phải hết sức cẩn thận đề phòng sư phụ của Hoàng Tiến và Lưu lão quái.

Vị cao thủ áo dài màu tro lạnh lùng nói: "Đúng thế, bạn cậu đã bị tôi dùng cổ thuật khống chế, cho nên mới tấn công cậu, bằng không, tôi còn chưa biết làm cách nào để khiến thực lực của cậu suy yếu bớt đi đâu, nói sao thì cậu cũng đã là một cao thủ có thực lực bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ rồi".

.

 
Chương 1713: 1713: Mọi Người Lập Tức Rời Khỏi Đây!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




"Với thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ của tôi, nếu không suy yếu cậu trước thì muốn giết cậu cũng không dễ lắm".

Dương Thanh lạnh lùng thốt lên: "Quả thế!"  
Các cao thủ Ảnh Vệ cùng Hạ Hà đứng quanh đó đã ngây người vì sợ.

Nhất là Hạ Hà, cô ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tấn công Dương Thanh, vừa rồi đột nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng mất một lúc, đợi khi tỉnh táo lại, đã phát hiện tay mình cầm một con dao, lưỡi dao cắm lút vào bụng Dương Thanh rồi.

Lúc này cô ta mới biết mình đã bị người ta dùng cổ thuật khống chế.


Cô ta chỉ là một người bình thường, hoàn toàn không biết cổ thuật là gì, cũng chưa từng tiếp xúc với võ thuật, lúc này, cô ta chỉ thấy khiếp sợ tột cùng, đồng thời, lòng cũng tràn đầy lo âu và tự trách.

Nếu không phải cô ta đâm Dương Thanh một nhát thì sao Dương Thanh lại lâm vào trạng thái bị động như bây giờ?  
Nghe lão già áo màu tro kia nói, chính vì cô ta đâm Dương Thanh một dao nên lão ta mới có thể đối phó với Dương Thanh.

Ánh mắt Dương Thanh nhìn chằm chằm vào lão già áo màu tro, lại nói với bọn Tiền Bưu: "Các người rời khỏi đây hết đi!"  
Tiền Bưu lập tức nói ngay: "Mọi người, lập tức rời khỏi đây!"  
Sau mệnh lệnh của Tiền Bưu, các cao thủ của Ảnh Vệ đều nhanh nhẹn rút lui.

Ông ta biết, bọn họ mà còn ở lại đây thì chỉ trở thành sự trói buộc đối với Dương Thanh, chỉ khi bọn họ đi hết, Dương Thanh mới có thể chiến đấu mà không cần lo lắng bất kì điều gì nữa.


Tiền Bưu nhìn sang phía Hạ Hà, nói: "Cô Hạ, mời đi theo chúng tôi!"  
Hạ Hà kích động nói: "Tôi không đi!"  
"Bịch!"  
Tiền Bưu không nói gì thêm, vung cán dao gõ vào sau gáy Hạ Hà, cô ta lập tức ngất xỉu, Tiền Bưu thuận lợi mang cô ta đi.

Từ đầu tới cuối, lão già áo tro không hề ngăn cản bọn họ, mục tiêu của lão ta chỉ có mình Dương Thanh, đối với lão ta, đám người kia chỉ là con sâu cái kiến, không đáng để mắt.

Dương Thanh lạnh lùng nói: "Đồ đệ Lưu lão quái của ông là người thế nào, hẳn ông cũng đã biết rõ, nếu không phải ông ta chọc tới tôi thì tôi cũng sẽ không có bất cứ liên quan gì đến ông ta cả".

"Cậu nghĩ, khó khăn lắm tôi mới làm suy yếu thực lực của cậu được, mà tôi còn có thể kiên nhẫn đợi cậu khôi phục thực lực rồi mới đấu sao?"  
[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể
.

 
Chương 1714: 1714: Tôi Đang Chờ Đây





Một hơi thở võ thuật khủng bố từ trên người anh tràn ra.

"Giết!"  
Anh quát lớn một tiếng, chân thoáng di động, lao về phía trước.

"Uỳnh!"  
Giây tiếp theo, bóng hai người lại xuất hiện, đồng thời, một âm thanh trầm đục vang lên.

Lão già áo màu tro vung một quyền đánh thẳng vào vết thương trên bụng Dương Thanh.

Ngay sau đó, Dương Thanh chợt cảm thấy bụng mình đau quặn lên, như là có thứ gì vừa chui vào.


Sắc mặt anh tức thì thay đổi kịch liệt.

Anh kinh hoàng hô lên: "Cổ trùng!"  
"Ha ha!"  
Lão già áo màu tro cười lớn, một chiêu đã thành công, lão ta bèn lùi lại phía sau hơn chục bước, tươi cười nói: "Cậu thật sự cho rằng, tôi sẽ ngu xuẩn đến độ đấu tay đôi với cậu à?"  
"Đối phó cậu, chỉ cần một con cổ trùng là đủ rồi! Mấy ngày tiếp sau đây, cậu sẽ phải nếm trải nỗi thống khổ sống không bằng chết, cuối cùng, lục phủ ngũ tạng bị cổ trùng gặm cắn nát đến suy kiệt".

"Nhiều nhất là bảy ngày nữa thôi, cậu sẽ biến thành một bộ xương khô!".

Truyện Bách Hợp

Lão già áo màu tro vừa dứt lời, một cơn đau kịch liệt từ miệng vết thương truyền thẳng đến trung khu thần kinh của Dương Thanh.

Sắc mặt anh trắng nhợt ra, anh có thể cảm nhận rõ ràng, trong cơ thể như đang có hàng tỉ con kiến điên cuồng gặm nhấm máu thịt của mình.

"Dương Thanh, có phải bây giờ cậu đang thấy vô cùng đau đớn? Có cảm giác như đang có vô số con kiến gặm cắn lục phủ ngũ tạng?"  
Nói xong, thân hình lão ta thoáng di động, biến mất khỏi tầm mắt Dương Thanh.

"Cậu Thanh, cậu làm sao vậy?"  
Lão già áo màu tro vừa đi mất, Tiền Bưu liền đi xuống đó, thấy Dương Thanh tái nhợt mặt mày, ông ta vội nôn nóng hỏi.

Ông ta đã nhận ra, lúc này Dương Thanh đang run rẩy cả người, sắc mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, như thể đang phải chịu đựng cơn đau khủng khiếp lắm.

.

 
Chương 1715: 1715: Cổ Độc Vô Tâm Là Cái Gì


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Dương Thanh khẽ lắc đầu, hỏi: "Hạ Hà thế nào rồi?"  
Tiền Bưu chỉ lắc đầu: "Tạm thời vẫn đang mê man, chưa có dấu hiệu tỉnh lại, tôi đã gọi bác sĩ tới kiểm tra, thân thể cô ấy không có chỗ nào có dấu hiệu bất thường cả".

Dương Thanh nghiêm nghị nói: "Tìm cách mời một vị thần y tới kiểm tra kĩ cho cô ấy, cô ấy bị trúng cổ độc, bác sĩ bình thường không kiểm tra ra đâu".

Hạ Hà ra tay tấn công anh là vì đã trúng cổ độc của lão già áo màu tro kia, bằng không, cô ta sẽ không kích động làm tổn thương anh như thế.

"Vâng!"  
Tiền Bưu vội đáp.

Dương Thanh đứng dậy cất bước rời khỏi đó, một mình trở về dinh thự Vân Phong.


Có điều, khi anh về tới nơi, toàn thân đã ướt sũng mồ hôi lạnh, sắc mặt bệch bạc, môi cũng trắng nhợt ra.

"Cậu sao thế?"  
Ngải Lâm thấy Dương Thanh như vậy, lập tức kinh sợ, vội vàng chạy tới đỡ anh.

Phùng Giai Di cũng đi ra, vừa liếc mắt nhìn Dương Thanh một cái liền nhận ngay ra vấn đề, cô ta ngạc nhiên nói: "Anh trúng cổ độc rồi, lại còn là cổ độc Vô Tâm, loại cổ trùng độc nhất nữa".

Ngải Lâm kinh ngạc: "Cổ độc Vô Tâm là cái gì?"  
Mặc dù Ngải Lâm là chuyên gia trong lĩnh vực y học nhưng vẫn chưa từng tiếp xúc với cổ độc, chỉ biết tình hình hiện tại của Dương Thanh cực kì kém.


Phùng Giai Di nặng nề nói: "Cổ độc Vô Tâm được đặt tên là Vô Tâm, là bởi vì người trúng cổ này chỉ có thể sống bảy ngày, mà trong bảy ngày này, mỗi ngày đều phải chịu đựng nỗi đau đớn khi bị cổ trùng cắn xé trái tim".

"Cho đến ngày thứ bảy, cổ trùng mới hoàn toàn nuốt sạch trái tim người trúng cổ, cũng bởi vậy, cổ độc Vô Tâm mới có cái tên Vô Tâm".

Ngải Lâm nghe Phùng Giai Di nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi: "Ý cô nói là, Dương Thanh chỉ còn tối đa bảy ngày để sống? Bảy ngày sau, nếu bệnh tình của cậu ấy không thể thuyên giảm, trái tim cậu ấy sẽ bị cổ trùng ăn sạch?"  
Phùng Giai Di gật đầu: "Hơn nữa, loại cổ độc này còn không có bất kì thuốc giải nào, kể cả chính người hạ cổ cũng không giải được".

Mắt Ngải Lâm đã đỏ bừng lên, cô nhìn Dương Thanh đang cắn răng nhịn đau, nói: "Cậu Thanh, cố gắng chịu thêm chút nữa! Để tôi gọi cho Tiểu Uyển, y thuật của em ấy lợi hại như vậy, nhất định có thể chữa khỏi cho cậu".

Dương Thanh vội ngăn lại: "Yên tâm, em chưa chết được đâu! Tiểu Uyển hiện đang dốc sức tìm cách giúp Mã Siêu khôi phục trí nhớ, nếu lúc này khiến em ấy phân tâm thì sợ là chuyện gì cũng không lo được".

Bọn họ ở cùng một chỗ, nếu có chuyện gì, Dương Thanh cũng có thể nhanh chóng ra tay.

[Diendantruyen.Com] Chiến Thần Ở Rể
.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom