Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 3994


Chương 3994

Từng vết nứt lớn bằng cánh tay lan khắp bốn phía từ vị trí mà anh ta vừa xuất hiện.

“Phập!”

Ngay sau đó, anh ta xuất hiện trước một cao thủ nhà họ Tề, đưa tay ra, xuyên thủng ngực của cao thủ nhà họ Tề đó.

“Giết bằng một chiêu à?”

Những cao thủ nhà họ Liễu vừa bảo Dương Thanh đừng ngông cuồng quá đều mở to mắt, như thấy ma.

Mã Siêu còn trẻ hơn Dương Thanh, không ngờ lại có thể giết cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong chỉ bằng một chiêu, hơn nữa cao thủ đó còn dùng bí pháp.

Thấy Mã Siêu vừa ra tay đã giết được đồng bọn của mình, cao thủ nhà họ Tề đều sững sờ, sự sợ hãi lan khắp người họ.

Ngay sau đó, Mã Siêu hóa thành một bóng mờ, mỗi khi anh ta xuất hiện trước một cao thủ nhà họ Tề thì lại có một người bị giết rất gọn.

Hoặc đấm, hoặc tung chưởng, hoặc đá, anh ta giết ai cũng chỉ mất một chiêu, không có ngoại lệ.

Thấy Mã Siêu không có áp lực gì, lúc này Dương Thanh mới thong thả bước lên trước một bước.

Lúc này, hai hộ vệ nhà họ Tề đã xông tới trước mặt anh.

“Chết đi!”

“Quỷ Hỏa Chưởng!”

Hai hộ vệ gần như đồng loạt tung đòn mạnh nhất về phía Dương Thanh từ hai bên trái phải.

Con ngươi Dương Thanh bỗng tối lại, ma uy khủng khiếp bùng nổ từ người anh, không gian xung quanh anh cũng méo mó.

Quỷ Hỏa Chưởng của hai hộ vệ nhà họ Tề đã đến chỗ anh, chỉ cách Dương Thanh mấy centimet cuối cùng.

“Cậu ta điên rồi à! Sao không tránh!”

“Ngu xuẩn! Mau né đi!”

Thấy Dương Thanh thờ ơ trước đòn tấn công từ hai hộ vệ nhà họ Tề, Dịch Phi Dương và Doãn Thiên Kiều đều vô cùng tức giận, quát lớn.

“Lĩnh vực Trọng Lực!”

Đúng lúc này, Dương Thanh quát khẽ.

Vào lúc này, những người đang có mặt đều cảm thấy trọng lực bỗng tăng gấp bội.

“Uỳnh!”

“Uỳnh!”

Hai hộ vệ sắp đánh trúng Dương Thanh bỗng nặng nề ngã xuống đất, úp mặt xuống.

Lúc này, đám người bỗng cảm thấy thoải mái hơn, vì áp lực khổng lồ vừa rồi đã biến mất.

Lúc này hai hộ vệ nhà họ Tề đang nằm rạp ra đất, chỗ họ nằm đã lõm xuống.

Hai người nằm úp mặt, không hề nhúc nhích, cũng không còn chút sức sống nào.

Ầm!

Mọi người đều kinh hãi, ai cũng há hốc miệng, sững sờ nhìn về phía Dương Thanh.

Lúc này, Mã Siêu với cơ thể đầy máu cũng đứng cạnh Dương Thanh.

Năm cao thủ nhà họ Tề hồi nãy đã chết hết.
 
Chương 3995


Chương 3995

Dương Thanh nhìn về phía Mã Siêu, cười nói: “Nếu biết trước, tôi đã giao hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ này cho cậu rồi”.

Mã Siêu khẽ lắc đầu: “Thực lực của em bây giờ chỉ giết được cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong, cho dù đó chỉ là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ thì em vẫn không phải đối thủ”.

Chẳng biết có phải do có long mạch trong người không, Mã Siêu như biến thành người khác, quanh người toàn khí lạnh.

Đương nhiên, đây chỉ là sự thay đổi trên cơ thể anh ta, trong lòng anh ta, Dương Thanh vẫn là người anh em tốt nhất.

Nghe thấy hai người nói chuyện, lúc này đám người mới hoàn hồn.

Tề Anh Tuyết nhìn bảy cao thủ nhà họ Tề đã chết, không ngừng run rẩy, cô ta không sao tưởng tượng nổi ở thế tục lại có người đáng sợ như thế.

Sắc mặt đám người Liễu Như Yên cũng trắng bệch, nếu Dương Thanh nhờ sức mạnh của Ma Thần thì mới có thực lực mạnh mẽ như thế, vậy thanh niên vừa đánh chết năm cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong của nhà họ Tề trẻ hơn cả họ là thế nào đây?

“Cần giết không ạ?”

Lúc này, Mã Siêu bỗng nhìn về phía Tề Anh Vệ và Liễu Như Yên, hỏi Dương Thanh.

Giờ Dương Thanh vẫn chưa rõ tình hình cụ thể của hai phe Tề Anh Vệ và Liễu Như Yên, chỉ biết Tề Anh Vệ muốn giết anh, sau đó anh giết người của Tề Anh Vệ.

Nghe thấy Mã Siêu nói thế, các cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ không khỏi run rẩy.

Họ đã tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của Mã Siêu, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong cũng bị anh ta giế t chết bằng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Nói gì đến đám thanh niên còn chưa bước vào Thiên Cảnh như họ.

Dương Thanh vô thức nhìn về phía Đỗ Trọng, Đỗ Trọng vội nói: “Cậu Thanh, đừng ra tay nữa”.

Ông ta nói rồi chỉ về phía Liễu Như Yên: “Đây là thiên tài số một của nhà họ Liễu – gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, tên Liễu Như Yên”.

“Trước khi các cậu đến, nhờ cô Liễu ra mặt nên Võ Tông mới có thêm thời gian, bằng không, sau khi cậu tới đây, Võ Tông đã biến mất rồi”.

Nghe thấy Đỗ Trọng nói thế, sắc mặt Dương Thanh dễ nhìn hơn rất nhiều, anh nhìn thoáng qua Liễu Như Yên rồi dời mắt.

Thấy Dương Thanh chỉ thản nhiên liếc mình, Liễu Như Yên bỗng cảm thấy vô cùng thất bại.

Ở Hạ Giới giới Cổ Võ, chẳng những cô ta là thiên tài nhà họ Liễu mà còn là người đẹp hàng đầu trong thế hệ trẻ.

Rất nhiều thiên tài muốn chủ động tiếp cận cô ta, nhưng Dương Thanh còn không thèm nhìn cô ta thêm một cái.

Quan trọng là khi Dương Thanh quay sang hồi nãy, anh còn nhìn tận mấy người, cũng chỉ khẽ liếc cô ta một cái mà thôi.

Dương Thanh không biết suy nghĩ trong lòng Liễu Như Yên, anh lại nhìn về phía Tề Anh Vệ, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Hai người này thì đáng chết nhỉ?”

Bị Dương Thanh để mắt tới, Tề Anh Vệ thấy lạnh thấu xương, nhưng với tư cách là thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, anh ta vẫn cố giả vờ bình tĩnh, thật ra trong lòng đang rất bối rối.
 
Chương 3996


Chương 3996

Chân Tề Anh Tuyết mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Cảm nhận được sát khí mãnh liệt của Dương Thanh với Tề Anh Vệ, nét mặt Đỗ Trọng trở nên nghiêm nghị.

Ông ta trầm giọng nói: “Người này là thiên tài nhà họ Tề – một trong các gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, nghe nói còn là người thừa kế cho chức chủ gia tộc họ Tề đời tiếp theo, nếu giết cậu ta, có lẽ cậu sẽ gặp phải phiền phức rất lớn”.

Mã Siêu lạnh lùng nói: “Hừ! Thiên tài của gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ cũng chỉ đến thế, nếu tôi muốn giết anh ta thì chẳng khác nào giẫm chết một con kiến”.

Đỗ Trọng cười khổ, trước mặt Mã Siêu và Dương Thanh, thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ chỉ là con kiến có thể nhấc chân giẫm chết dễ dàng, đúng là trò cười.

Dương Thanh không nói gì, nhíu mày.

Giờ anh đã trở thành kẻ thù của tất cả mọi người, cho dù giết Tề Anh Vệ thì cũng không sợ, cùng lắm anh sẽ trốn đi, âm thầm tu luyện, với thiên phú của anh, một ngày nào đó anh sẽ có thực lực giết cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong.

Nhưng nếu anh đi, chắc chắn nhà họ Tề sẽ trả thù Võ Tông.

Võ Tông không thể chịu nổi.

Nhưng nếu không giết, có lẽ nhà họ Tề cũng không dễ tha cho Võ Tông.

Đúng lúc này, Liễu Như Yên dẫn đám người Hạ Quân tới.

“Không thể giết họ!”

Liễu Như Yên nhìn về phía Dương Thanh, nghiêm nghị nói: “Tôi biết cậu rất mạnh, nhưng thực lực của nhà họ Tề vượt xa tưởng tượng của cậu, có tận mười mấy cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm”.

“Giết Tề Anh Vệ thì đơn giản, nhưng chắc chắn nhà họ Tề phía sau cậu ta sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”.

Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nếu tôi bỏ qua cho anh ta, chẳng lẽ nhà họ Tề sẽ từ bỏ ý đồ à?”

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Liễu Như Yên lập tức im lặng.

Đúng như Dương Thanh đã nói, cô ta và Tề Anh Vệ đều là thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, đương nhiên cũng biết tính cách của Tề Anh Vệ, nếu hôm nay Dương Thanh tha cho Tề Anh Vệ, chắc chắn sau này Tề Anh Vệ sẽ báo thù.

Đỗ Trọng thở dài, không thuyết phục nữa.

Lúc này, ma uy mạnh mẽ đã lan ra từ Mã Siêu, bao phủ Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết.

Hai người cảm nhận được áp lực từ Mã Siêu, sắc mặt lập tức trắng bệch, họ cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

Mã Siêu nói: “Anh Thanh, để em ra tay cho!”

Dương Thanh không tỏ thái độ ngay mà nhìn về phía Tề Anh Vệ, không biết đang nghĩ gì.

Không có lệnh từ Dương Thanh, đương nhiên Mã Siêu sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Thấy Mã Siêu nghe lời Dương Thanh như thế, đám người Liễu Như Yên vô cùng kinh ngạc.

Tuy họ đã nghĩ thực lực mà Dương Thanh thể hiện trước đó là thực lực vốn có của anh, nhưng đó chỉ là suy đoán thôi, họ vẫn hơi nghi ngờ.

Dù sao trong người Dương Thanh cũng có linh hồn Ma Thần, nhỡ linh hồn Ma Thần bị thương nặng nên không phát huy hết thực lực thì sao?

Đương nhiên, đó cũng là suy đoán.

Còn sức chiến đấu mạnh mẽ mà Mã Siêu vừa thể hiện lại là thực lực của anh ta.

Mã Siêu mạnh thế rồi mà vẫn nghe lệnh Dương Thanh, chuyện này khiến người ta hơi bất ngờ.
 
Chương 3997


Chương 3997

Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết vô cùng sợ hãi, hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, bảy cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong đều đã chết.

Thiếu đi sự bảo vệ từ các hộ vệ, họ chỉ là sâu kiến trước mặt Dương Thanh và Mã Siêu.

Sau khi im lặng một lát, Dương Thanh bỗng lạnh lùng nhìn về phía Tề Anh Vệ: “Cho tôi một lý do để bỏ qua cho anh”.

Anh đã nghĩ kỹ, việc giết Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết không khả thi chút nào.

Anh và Mã Siêu đi được, nhưng Võ Tông không thể đi đâu.

Nếu đã vậy, chi bằng nghĩ cách trung hòa, ít nhất phải bảo đảm Võ Tông sẽ không bị uy hiếp nữa.

Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết lập tức mừng thầm, câu nói này của Dương Thanh đã cho biết anh có thể tha cho họ.

“Cậu muốn gì?”

Tề Anh Vệ cắn răng.

Anh ta là thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, người thừa kế nhà họ Tề trong tương lai mà lại bị một thanh niên thế tục uy hiếp, đây đúng là sự sỉ nhục lớn nhất với anh ta.

Nhưng anh ta lại không làm gì được, chỉ có thể nghe theo Dương Thanh.

Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo, khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người anh, bao phủ Tề Anh Vệ.

“Bịch!”

Đầu gối Tề Anh Vệ như bị thương nặng, bỗng nặng nề quỳ xuống đất.

Sau tiếng động khi đầu gối anh ta chạm đất, mặt đất chỗ anh ta quỳ cũng lõm xuống theo.

“Anh!”

Tề Anh Tuyết lập tức biến sắc, vội hô lớn.

Mắt Tề Anh Vệ đỏ ngầu, cố chịu cơn đau từ đầu gối, hung tợn nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, nghiến răng: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”

Đám người Liễu Như Yên đều sững sờ, không ngờ Dương Thanh có thể khiến Tề Anh Vệ quỳ xuống mà không cần ra tay.

Họ có thể cảm nhận được, hình như trọng lực xung quanh bỗng tăng gấp bội.

Hồi nãy khi Dương Thanh giết hai hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm kia, đúng lúc tấn công anh, hai hộ vệ đó bỗng gặp phải trọng lực tăng gấp bội rồi chết.

Tề Anh Vệ chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, sao chịu nổi áp lực từ Dương Thanh chứ?

Dương Thanh lạnh lùng nhìn về phía Tề Anh Vệ: “Tôi hỏi lại, anh định dùng thứ gì để đổi lấy mạng anh, chứ không phải tôi đang nói cho anh biết tôi cần gì”.

Anh không rõ về tình hình ở Hạ Giới giới Cổ Võ, cũng không biết cậu ấm thế gia như Tề Anh Vệ sẽ có gì.

Thế nên anh mới bảo Tề Anh Vệ chủ động đưa thứ có thể đổi lấy mạng mình ra.

Tề Anh Vệ cắn răng: “Tôi là cậu cả nhà họ Tề, cậu làm thế với tôi, không sợ nhà họ Tề trả thù à?”

“Ầm!”

Lần này, áp lực càng lớn hơn lao về phía Tề Anh Vệ, Tề Anh Vệ không sao quỳ nổi nữa, nặng nề nằm rạp ra đất.

Mặt anh ta đầy máu tươi, không thấy rõ ngũ quan nữa.
 
Chương 3998


Chương 3998

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Nếu còn dám nói nhảm, tôi sẽ giết anh!”

Thấy dáng vẻ thê thảm của Tề Anh Vệ, Tề Anh Tuyết cuống phát khóc, vội cầu xin Dương Thanh: “Xin cậu tha cho anh tôi, đừng tra tấn anh ấy nữa”.

Đám người Liễu Như Yên cũng khiếp sợ trước thủ đoạn của Dương Thanh.

Dương Thanh không quan tâm đ ến Tề Anh Tuyết, nhìn về phía Tề Anh Vệ: “Tôi cho anh một phút, giao hết những gì anh có ra đây, bằng không, chết!”

Giờ Tề Anh Vệ đã sợ vỡ mật.

Sau khi cảm nhận được sát khí của Dương Thanh với mình, anh ta không dám nói nhảm nữa, vội tháo một chiếc nhẫn trên tay xuống.

Sau đó anh ta giận dữ hét lên với Tề Anh Tuyết: “Tháo nhẫn của em xuống đi!”

Lúc này Tề Anh Tuyết mới hoàn hồn, cô ta tháo nhẫn xuống với vẻ không nỡ.

“Đây là mọi thứ của anh em chúng tôi”.

Tề Anh Vệ vội đưa hai chiếc nhẫn cho Dương Thanh.

Dương Thanh nhíu mày, không biết hai chiếc nhẫn này có tác dụng gì.

Sau khi thấy Tề Anh Vệ đưa nhẫn cho Dương Thanh, đám người Liễu Như Yên đều có vẻ kinh hãi.

Thậm chí trong mắt họ còn có vẻ thèm thuồng.

Tuy Dương Thanh không biết hai chiếc nhẫn này là gì, nhưng cũng có thể nhận ra vài điều từ phản ứng của đám người Liễu Như Yên.

Lúc này, Đỗ Trọng bước tới, nói nhỏ với Dương Thanh: “Chiếc nhẫn này là bảo vật chứa đồ vô cùng hiếm có ở Hạ Giới giới Cổ Võ, chỉ những nhân vật quan trọng trong các thế gia hàng đầu mới có cơ hội sở hữu”.

“Nó được gọi là nhẫn chứa đồ, người đeo có thể bỏ hết bảo vật của mình vào nhẫn”.

Sau khi nghe Đỗ Trọng giải thích, mắt Dương Thanh lập tức sáng lên.

Đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến loại nhẫn thần kỳ như thế.

Tức là trong nhẫn của Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết có tất cả đồ quý giá nhất của họ à?

“Cút đi!”

Dương Thanh cất nhẫn đi, tức giận quát với hai người.

Nghe thấy thế, hai người như được ân xá, quay người định rời đi.

“Khoan đã!”

Đúng lúc này, Mã Siêu chợt nói.

Hai người lập tức run lên, đứng lại với sắc mặt trắng bệch.

Dương Thanh cũng thấy hơi khó hiểu.

Nhưng nếu Mã Siêu đã gọi họ lại, chắc chắn có ý định riêng.

Mã Siêu bước từng bước về phía họ.

Tề Anh Tuyết run rẩy hỏi: “Cậu định làm gì?”

Mã Siêu không quan tâm đ ến cô ta, bỗng vươn ngón trỏ gõ nhẹ vào giữa lông mày Tề Anh Vệ.

Ngay sau đó, sóng linh hồn mạnh mẽ lan ra từ người Mã Siêu.

Sắc mặt Tề Anh Vệ tái mét, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ, cơ thể anh ta như bị đóng đinh ở đó, không sao động đậy nổi.
 
Chương 3999


Chương 3999

“Tôi đã gieo dấu ấn ma đạo của tôi vào đầu anh, sau này, nếu người nhà họ Tề dám đối phó chúng tôi, tôi sẽ kích hoạt dấu ấn ma đạo, khi đó dấu ấn ma đạo sẽ nổ tung trong đầu anh, cho dù anh may mắn sống sót thì cũng trở thành kẻ ngốc”.

Mã Siêu lạnh lùng nói rồi quay người đi về bên Dương Thanh.

Dương Thanh rất kinh ngạc, không ngờ Mã Siêu còn biết thủ đoạn gieo dấu ấn ma đạo vào đầu người khác.

Nhưng khi nghĩ đến thân phận và địa vị của Mã Siêu bây giờ, Dương Thanh cũng hiểu được.

Dù sao Mã Siêu cũng là Ma Tử Ma Tông, đã nhận được truyền thừa ma đạo chính thống nhất, đối với anh ta, chút thủ đoạn này vô cùng dễ dàng.

Nghe thấy Mã Siêu nói thế, Tề Anh Vệ lập tức run rẩy, sắc mặt trắng bệch, anh ta đang định tìm người báo thù sau khi quay về nhà họ Tề, không ngờ Mã Siêu lại gieo dấu ấn ma đạo vào đầu anh ta.

“Cậu đừng khinh người quá đáng!”

Tề Anh Vệ cắn răng.

Anh ta là người thừa kế nhà họ Tề trong tương lai mà lại phải chịu nỗi nhục thế này ở thế tục, hơn nữa còn là trước mặt đám người Liễu Như Yên, chuyện này khiến anh ta vô cùng giận dữ.

Nhưng anh ta vừa dứt lời, sát khí khủng khiếp đã bùng nổ từ Mã Siêu, bao phủ lấy anh ta.

Tề Anh Vệ lập tức thấy lạnh thấu xương, cơ thể cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Anh ta bỗng có cảm giác, dấu ấn ma đạo trong đầu đang rục rịch, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Một khi dấu ấn ma đạo nổ, cho dù anh ta còn sống thì cũng sẽ trở thành kẻ ngu.

Dương Thanh chợt nói: “Thả họ đi đi!”

Lúc này Mã Siêu mới thu hồi ma uy, Tề Anh Vệ lập tức cảm nhận được sát khí vừa rồi đã biến mất, anh ta vội quay người rời đi, sợ Mã Siêu bất ngờ ra tay.

Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của anh em Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết, đám người Liễu Như Yên đều có vẻ cảm khái.

Nếu các thiên tài ở Hạ Giới giới Cổ Võ biết đến dáng vẻ chật vật của Tề Anh Vệ ở thế tục, chắc chắn sẽ há hốc mồm vì kinh ngạc.

“Tông chủ Đỗ, nếu tôi không đoán sai, trước đó ông nói sẽ cân nhắc để chúng tôi tiến vào Bắc Vực, chắc là đang chờ cậu Thanh cho phép nhỉ?”

Lúc này, Liễu Như Yên dẫn người tới, nhìn về phía Đỗ Trọng, khẽ cười.

Lúc này Đỗ Trọng mới hoàn hồn, vội giới thiệu với Dương Thanh: “Cậu Thanh, mấy vị này đều là khách quý từ Hạ Giới giới Cổ Võ, đây là thiên tài số một nhà họ Liễu – cô Liễu Như Yên, còn ba người khác là…”

Sau khi giới thiệu bốn người xong, Đỗ Trọng lại nói: “Cậu Thanh, đám người cô Liễu muốn tiến vào Bắc Vực, cậu thấy sao?”

Dương Thanh thản nhiên nhìn đám người Liễu Như Yên rồi nhìn về phía Đỗ Trọng: “Tiền bối, Bắc Vực thuộc sở hữu của Võ Tông, tiền bối muốn ai tiến vào Bắc Vực thì tự quyết định là được rồi”.

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, đám người Liễu Như Yên đều mừng rỡ.

Đỗ Trọng cũng rất mừng, ông ta cười nói: “Nếu vậy thì cô Liễu, mọi người chọn một chỗ phù hợp tại Bắc Vực đi!”

“Cảm ơn tông chủ Đỗ!”

Liễu Như Yên vội chắp tay, cười nói.
 
Chương 4000


Chương 4000

Cô ta nói rồi lại nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu Thanh, nếu hôm nay cậu không ra tay, cho dù chúng tôi không chết thì cũng sẽ bị Tề Anh Vệ đánh tàn phế, tính ra chúng tôi đều nợ cậu ân tình, nếu sau này cậu có việc cần đến chúng tôi thì cứ nói, chắc chắn chúng tôi sẽ không khiến cậu thất vọng đâu”.

Dương Thanh hờ hững nói: “Tôi ra tay vì Võ Tông, không liên quan đến các người”.

“À…”

Liễu Như Yên bỗng không biết nói gì nữa, cô ta vốn định mượn cơ hội này để làm thân với Dương Thanh, xem ra Dương Thanh cũng không dễ gần lắm.

“Tông chủ Đỗ, nếu ông đã đồng ý cho chúng tôi tiến vào Bắc Vực, vậy chúng tôi đi trước đây, hôm khác chúng tôi lại tới”.

Liễu Như Yên biết Dương Thanh không chào đón họ, bèn cáo từ.

Sau khi đám người Liễu Như Yên rời đi, Đỗ Trọng cười khổ, lắc đầu, nhìn Dương Thanh: “Cậu Thanh, thật ra cô Liễu cũng không tệ, nếu đạt được tình hữu nghị với nhà họ Liễu thì vẫn rất có ý nghĩa với cậu”.

Dương Thanh lắc đầu, nói: “Nếu không cần tìm một nơi thích hợp để tu luyện ở thế tục, họ cũng sẽ không ra mặt vì Võ Tông, nói đơn giản hơn, đám người Liễu Như Yên và Tề Anh Vệ khác nhau ở chỗ, một người dùng cách lôi kéo, còn người kia thì dùng thủ đoạn quyết liệt”.

Đỗ Trọng cười khổ, không nói gì nữa, đương nhiên ông ta cũng hiểu điều này, nhưng giữa Tề Anh Vệ và Liễu Như Yên, ông ta sẵn sàng để Liễu Như Yên tiến vào Bắc Vực.

Đỗ Trọng chợt nói: “Cậu Thanh, tiếp đến cậu định làm gì?”

Nét mặt Dương Thanh vô cùng nghiêm nghị, anh nhìn Mã Siêu, nói: “Giờ sức mạnh long mạch trong người Mã Siêu đã bị trấn áp, tạm thời không có gì nguy hiểm”.

“Giờ tôi là kẻ thù của tất cả mọi người, nhất là cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ lại càng muốn giết tôi, tôi định đến hội trưởng lão Chiêu Châu một chuyến”.

Đỗ Trọng gật nhẹ đầu: “Đến hội trưởng lão cũng tốt, với tình cảnh của cậu bây giờ, hội trưởng lão mới là nơi an toàn nhất”.

Dương Thanh gật đầu: “Tuy tôi không có thiện cảm với người của Hạ Giới giới Cổ Võ, nhưng cô gái tên Liễu Như Yên kia cũng được, cô ta dẫn người vào Bắc Vực, cũng là cơ hội rất tốt với Võ Tông, quan trọng nhất chính là sự tồn tại của cô ta có thể giúp Võ Tông giảm bớt không ít phiền phức”.

Anh nói rồi nhìn về phía Mã Siêu: “Chúng ta đi thôi!”

Đỗ Trọng nhìn hai người lái xe rời đi với vẻ cảm khái, trước đó khi Dương Thanh vừa tới Bắc Vực, anh chỉ có thực lực Siêu Phàm Cảnh, không ngờ giờ anh đã có thể đánh bại cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ.

Quan trọng là anh mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, sau khi anh đột phá Thiên Cảnh Nhị Phẩm thì sẽ mạnh đến mức nào chứ?

Đỗ Trọng bỗng vô cùng mong chờ vào tương lai của Dương Thanh.

Phía bên kia, sau khi dẫn đám người Hạ Quân rời khỏi Võ Tông, Liễu Như Yên lập tức gọi người, chuẩn bị tiến vào Bắc Vực.

“Chị Liễu, Dương Thanh ngông cuồng quá, cậu ta tưởng mình đánh bại cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ là sẽ vô địch thiên hạ à?”

“Đúng thế, phải biết rằng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, có không ít người đánh bại được cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ”.

Dịch Phi Dương và Doãn Thiên Kiều nói với vẻ không vui.

Hạ Quân chợt nói: “Nhưng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, không ai đánh bại được cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ bằng thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ”.
 
Chương 4001


Chương 4001

Liễu Như Yên gật đầu, nhìn về phía đám người: “Dương Thanh không hề đơn giản, tuy có lẽ việc cậu ta có thể phát huy thực lực mạnh như thế cũng liên quan đến linh hồn Ma Thần trong cơ thể cậu ta, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu ta rất mạnh”.

“Phải biết rằng, việc chịu được linh hồn Ma Thần đã cho thấy cơ thể cậu ta mạnh đến mức có thể chịu được linh hồn cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong”.

“Hơn nữa, với tầm mắt của Ma Thần, sao có thể nương nhờ vào một kẻ vô dụng chứ? Dương Thanh mạnh hơn những gì mà chúng ta biết nhiều”.

“Sau này vẫn phải nghĩ cách làm thân với cậu ta, cho dù là ở Trung Giới giới Cổ Võ, người như thế cũng được coi là thiên tài hàng đầu”.

Nghe thấy Liễu Như Yên nói thế, đám người đều gật đầu, nghiêm túc nói: “Chị Liễu yên tâm, chúng em cũng chỉ than phiền với chi thôi, chứ vẫn công nhận thực lực của cậu ta mà”.

Lúc này, trong một chiếc xe đang vội vàng rời khỏi Bắc Vực.

Nét mặt Tề Anh Vệ méo mó vì giận dữ, anh ta nghiến chặt răng, cơn giận trong lòng khiến anh ta như sắp nổ tung.

Tề Anh Tuyết lo lắng nói với Tề Anh Vệ: “Anh, anh đừng khó chịu nữa, tên khốn kia ỷ vào việc mình có thể mượn sức mạnh của Ma Thần để chiến đấu nên mới dám hống hách như thế, nếu không có linh hồn Ma Thần trong người, hắn chỉ là con kiến hôi thôi”.

“Im miệng!”

Tề Anh Vệ quát, cắn răng: “Em tưởng hắn dễ dàng đánh bại anh vì mượn sức mạnh từ linh hồn Ma Thần thật à?”

Tề Anh Tuyết giật mình: “Chẳng lẽ không đúng ạ?”

Tề Anh Vệ nói với vẻ dữ tợn: “Hắn đánh bại anh bằng thực lực của mình, nếu hắn có thể mượn sức mạnh Ma Thần, chúng ta đã chết ở Võ Tông”.

“Phải biết rằng tuy giờ Ma Thần đang ở trạng thái linh hồn, nhưng ông ta vẫn có thể phát huy thực lực sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong”.

“Nếu Dương Thanh có thể mượn sức mạnh Ma Thần để chiến đấu, hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho chúng ta à?”

Giờ Tề Anh Tuyết mới hiểu tình hình.

Cô ta nói với vẻ không cam lòng: “Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua cho hắn như thế ư?”

“Bỏ qua á?”

Tề Anh Vệ cười lạnh, nói: “Sao mối nhục ngày hôm nay có thể khiến anh từ bỏ ý định được?”

Tề Anh Tuyết lập tức cuống cả lên, vội nói: “Anh, chẳng phải tên khốn kia đã gieo dấu ấn ma đạo vào đầu anh à? Nếu chúng ta báo thù, chắc chắn hắn sẽ kích hoạt dấu ấn ma đạo mất”.

Tề Anh Vệ lạnh lùng nói: “Nếu hai tên đó chết, dấu ấn ma đạo cũng sẽ biến mất thôi, nhưng em nghĩ anh là thằng ngu, sẽ đích thân tìm người đi giết chúng à?”

Tề Anh Tuyết hơi ngờ vực, hỏi: “Anh, có phải anh đã nghĩ ra cách đối phó chúng rồi không?”

Tề Anh Vệ nói: “Anh nghi ngờ linh hồn Ma Thần đã rời khỏi cơ thể Dương Thanh hoặc ngủ say vì nguyên nhân nào đó”.

Nghe thấy thế, Tề Anh Tuyết có vẻ kinh hãi: “Anh nói thật ạ?”

Tề Anh Vệ nói tiếp: “Như anh đã nói trước đó, nếu hắn có thể thỏa sức mượn sức mạnh của Ma Thần, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta”.
 
Chương 4002


Chương 4002

“Nếu hắn đã bỏ qua cho chúng ta, tức là hắn cũng kiêng dè nhà họ Tề phía sau chúng ta nên không dám ra tay”.

Nghe Tề Anh Vệ giải thích xong, Tề Anh Tuyết lập tức sáng mắt lên, kích động nói: “Nếu vậy tức là tên khốn đó chỉ đang cáo mượn oai hùm, chứ không hề có chỗ dựa mạnh mẽ ạ?”

Tề Anh Vệ gật đầu: “Trước đó có tin đồn linh hồn Ma Thần đã tỏ thái độ qua cơ thể Dương Thanh, chỉ cần là cao thủ dưới Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong thì đều có thể ra tay với Dương Thanh, nhưng cao thủ trên Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong thì không được”.

“Tuy câu nói này nghe như đang định mượn sức mạnh của cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ để rèn luyện Dương Thanh, nhưng giờ xem ra cũng không phải thế, mà linh hồn Ma Thần đã ngủ say hoặc rời khỏi cơ thể Dương Thanh, nên mới dùng cách này để uy hiếp cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ”.

“Chỉ cần chúng ta lén tuồn tin này ra ngoài, không cần cao thủ nhà họ Tề ra tay, chắc chắn sẽ có người đối phó với Dương Thanh”.

“Khi đó, em nghĩ hắn và anh em tốt của hắn còn mạng à? Chỉ cần tên khốn đã gieo dấu ấn ma đạo vào đầu anh chết, dấu ấn ma đạo trên người anh cũng biến mất theo”.

Tại sân bay quốc tế Yến Đô, một chiếc máy bay từ chiến trường ngoài biên giới chậm rãi đáp xuống sân bay.

Ngay sau đó, hai thanh niên lần lượt bước xuống máy bay.

“Cuối cùng cũng về rồi!”

Dương Thanh nói với vẻ cảm khái.

Lần này họ đến Ma Sơn ở chiến trường ngoài biên giới, cứ tưởng sẽ về nhanh, nào ngờ phải mất tận mấy tháng mới về.

Đám người Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm đều ở lại Võ Tông, giờ ở Bắc Vực Ma Sơn có những thiên tài hàng đầu đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ như đám người Liễu Như Yên, tính ra Võ Tông vô cùng an toàn.

Dương Thanh và Mã Siêu vẫn còn chuyện phải làm, nếu dẫn đám người Phùng Tiểu Uyển theo thì lại thành vướng víu.

Dương Thanh chợt hỏi: “Cơ thể cậu không có vấn đề gì chứ?”

Mã Siêu lắc đầu: “Trước đó ở Võ Tông, Võ Thần đã dùng gần nửa ý thức để trấn áp sức mạnh long mạch trong người em, trong thời gian ngắn sẽ không vấn đề gì”.

“Không những thế, sau khi bị ý thức Võ Thần trấn áp, sức mạnh mà long mạch phóng ra hàng ngày vừa đủ để em tu luyện, cùng với việc ý thức Võ Thần không ngừng tiêu hao, sức mạnh long mạch được phóng ra cũng nhiều hơn, nhưng không sao cả, khi đó, chắc chắn cảnh giới của em đã bắt kịp mức độ sức mạnh long mạch phóng ra rồi”.

Nghe thấy Mã Siêu nói thế, Dương Thanh có vẻ nghiêm nghị.

Anh cũng tin với thiên phú của Mã Siêu, chắc chắn tốc độ tu luyện sẽ rất nhanh, trong người anh ta có long mạch, có thể nói bây giờ anh ta đang mang theo kho tàng tài nguyên tu luyện khổng lồ.

Nhưng dù sao long mạch cũng là thứ mà ngay cả các ông lớn đứng đầu giới Cổ Võ cũng mơ ước, chỉ với ý thức Võ Thần, thực sự có thể trấn áp được nó ư?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhưng có thể khẳng định, trong thời gian ngắn, long mạch sẽ không tổn thương đến Mã Siêu, thậm chí còn giúp anh ta nhanh chóng tu luyện.

Dương Thanh chợt nói: “Tuyệt đối không được để người khác biết cậu có long mạch, một khi tin tức này lộ ra ngoài, có lẽ sẽ thu hút cả các cao thủ đứng đầu Thượng Giới giới Cổ Võ”.

Mã Siêu gật đầu: “Anh Thanh, anh cứ yên tâm, em sẽ không nói cho ai biết đâu”.

“Ừ!”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã ra khỏi sân bay.
 
Chương 4003


Chương 4003

“Chủ tịch!”

Hai người vừa ra khỏi sân bay, một người trung niên đã bước đến đón với vẻ kích động.

“Giám đốc Lạc, vất vả rồi!”

Dương Thanh nhìn Lạc Bân, nói một cách chân thành.

Tuy anh là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng chuyện của tập đoàn vẫn luôn do Lạc Bân xử lý, hơn nữa còn quản lý rất tốt, giờ tập đoàn Nhạn Thanh đã tiến vào top 100 thế giới từ lâu rồi.

Chỉ một câu “vất vả rồi” đơn giản đã khiến mắt Lạc Bân rơm rớm nước mắt, nhận được sự khẳng định của Dương Thanh, cho dù chỉ là một câu thì cũng đã khiến ông ta thỏa mãn lắm rồi.

Lạc Bân nói: “Chủ tịch, tôi vẫn luôn cử người quét dọn dinh thự Vân Phong hàng ngày, giờ cậu về thì có thể ở luôn, tôi đưa cậu về dinh thự Vân Phong trước nhé?”

Dương Thanh lắc đầu, nói: “Đưa tôi đến trụ sở chính của hội trưởng lão Chiêu Châu trước đi”.

Nghe thấy thế, Lạc Bân lập tức kinh ngạc.

Trụ sở chính của hội trưởng lão Chiêu Châu là trung tâm quyền lực của cả Chiêu Châu, ba vị trưởng lão điều hành mọi công việc của Chiêu Châu.

Giờ Dương Thanh lại định đến trụ sở chính của hội trưởng lão, nhưng Lạc Bân cũng chỉ hơi kinh ngạc chứ không hỏi nhiều, ông ta đích thân lái xe đưa Dương Thanh và Mã Siêu tới hội trưởng lão.

Dương Thanh chợt hỏi: “Giờ tập đoàn Nhạn Thanh có gặp phải phiền phức nào mà ông không thể giải quyết không?”

Lạc Bân vội nói: “Giờ tập đoàn Nhạn Thanh đã tiến vào top 100 thế giới, tạm thời tôi vẫn có thể đối phó với phiền phức mà chúng ta gặp phải, chủ tịch cứ yên tâm”.

“Sắp tới tôi chuẩn bị thu mua mấy doanh nghiệp, nếu thành công, xếp hạng của tập đoàn Nhạn Thanh trong top 100 sẽ tăng tiếp”.

“Tôi định dùng ba năm để đưa tập đoàn Nhạn Thanh vào top 10 thế giới”.

Dương Thanh hơi kinh ngạc, không ngờ Lạc Bân chỉ định dùng ba năm để đưa tập đoàn Nhạn Thanh vào top 10.

Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng trụ sở chính của hội trưởng lão.

Lạc Bân mở cửa xe cho Dương Thanh, nói: “Chủ tịch, tôi chờ cậu ở đây, có gì thì cậu cứ dặn dò nhé”.

Dương Thanh lắc đầu: “Để xe lại thôi, ông về trước đi, sau khi giải quyết xong việc, tôi sẽ mời ông ăn cơm”.

Lạc Bân vội nói: “Vâng!”

Sau khi Lạc Bân rời đi, Dương Thanh và Mã Siêu đi về phía trụ sở chính của hội trưởng lão, vừa tới cổng đã bị hai lính canh chặn đường.

“Cho hỏi các anh tìm ai?”

Một người lính nhìn Dương Thanh, hỏi.

Dương Thanh không nhiều lời, lấy một chiếc lệnh bài lớn bằng bàn tay ra, đưa cho họ.

Khi thấy bốn chữ “biên giới phía Bắc” trên lệnh bài, lính canh lập tức biến sắc, vội trả lệnh bài cho Dương Thanh bằng hai tay, cung kính nói: “Mời Chiến Thần Dương!”

Tuy Dương Thanh đã rời khỏi biên giới phía Bắc rất lâu, nhưng vị trí Chiến Thần ở biên giới phía Bắc vẫn đang trống, lệnh bài này cũng do anh giữ.
 
Chương 4004


Chương 4004

Có lệnh bài, Dương Thanh và Mã Siêu nhanh chóng đến được tòa nhà làm việc trong trụ sở chính của hội trưởng lão.

Cùng lúc đó, ở tầng cao nhất của tòa nhà trong trụ sở chính của hội trưởng lão, ba ông lão tóc bạc đang ngồi với nhau, ai cũng có vẻ nghiêm nghị.

“Đám khốn kiếp Thủ Hộ Minh đúng là ngày càng quá đáng, rõ ràng đã thỏa thuận là hôm nay sẽ cùng ban hành quy định mới, nhưng họ vẫn chưa có động thái gì”.

“Họ không hề định ban hành quy định mới trong vòng ba ngày theo giao hẹn, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ đã tiến vào khắp Chiêu Châu, rất nhiều gia tộc thế tục cũng phải chịu thương vong nặng nề vì từ chối trở thành thế lực phụ thuộc”.

“Nếu họ vẫn kéo dài thời gian, có lẽ thế tục sẽ thương vong nhiều hơn nữa, chúng ta phải nghĩ cách để họ mau chóng hợp tác với chúng ta mới được”.

Trong lúc ba vị trưởng lão nói chuyện, thư ký tới gõ cửa.

Thư ký vội nói: “Thưa ba trưởng lão, cựu Chiến Thần của biên giới phía Bắc – cậu Thanh tới ạ”.

Nghe thấy thư ký nói thế, ba trưởng lão sáng mắt lên, lập tức đứng dậy, đều mỉm cười.

Đại trưởng lão cười nói: “Rốt cuộc thằng nhóc này cũng đến, ha ha ha ha!”

Nhị trưởng lão cũng cười nói: “Chúng ta vừa rầu rĩ vì mấy chuyện phiền phức, người giải quyết phiền phức đã đến rồi, tên nhóc này tới đúng lúc thật!”

Tam trưởng lão cười lớn: “Kể từ sau khi rời khỏi biên giới phía Bắc, đây là lần đầu tiên thằng nhóc đó đến hội trưởng lão nhỉ?”

Trong lúc ba vị trưởng lão nói chuyện, Dương Thanh và Mã Siêu đã bước vào.

“Dương Thanh chào ba vị trưởng lão!”

Dương Thanh vội chào, tính ra ba vị trưởng lão cũng được xem như cấp trên của anh.

Mã Siêu cũng chào ba người một cách trịnh trọng.

“Ha ha, không cần câu nệ quá đâu! Mau ngồi xuống!”

Ba vị trưởng lão rất nhiệt tình, bảo Dương Thanh và Mã Siêu ngồi xuống.

Khi nhìn về phía Dương Thanh và Mã Siêu, mắt ba người đều tỏa sáng, như lưu manh đang nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp không mặc gì.

Dương Thanh cũng không ngờ ba vị trưởng lão lại nhiệt tình đến thế, trước khi tới đây, anh vẫn đang suy nghĩ liệu mình có bị từ chối khi tìm ba vị trưởng lão để hỏi về thế giới nhỏ không.

Dù sao thế giới nhỏ cũng được xem như bí mật quan trọng của hội trưởng lão, nhưng giờ xem ra, có vẻ đó cũng không phải vấn đề quá lớn.

Dương Thanh còn chưa kịp mở miệng, đại trưởng lão đã cười nói: “Dương Thanh, cậu tới đúng lúc lắm, chúng tôi vừa bàn nhau sẽ giao một nhiệm vụ cho cậu, kết quả cậu đến luôn”.

“Xem ra nhiệm vụ này dành riêng cho cậu rồi, ha ha ha ha!”

Dương Thanh nhìn đại trưởng lão với vẻ bất đắc dĩ: “Đại trưởng lão, giờ tôi còn khó bảo vệ bản thân mình, chấp hành nhiệm vụ kiểu gì đây?”

Với tình cảnh của anh bây giờ, nếu chấp hành nhiệm vụ của hội trưởng lão thật, không chừng chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn liên lụy cả hội trưởng lão.

Đại trưởng lão cười nói: “Cậu lo về người của Hạ Giới giới Cổ Võ à?”

Dương Thanh gật đầu.

Ba vị trưởng lão nhìn nhau cười, đại trưởng lão lập tức nói: “Cậu cứ yên tâm, nếu chúng tôi đã quyết định để cậu chấp hành nhiệm vụ này, đương nhiên sẽ giải quyết phiền phức của cậu trước”.
 
Chương 4005


Chương 4005

Nghe thấy đại trưởng lão nói thế, Dương Thanh lập tức vui mừng, thật ra anh đến hội trưởng lão vì muốn vào thế giới nhỏ mà Đỗ Trọng đã nói cho anh biết, nhằm tránh khỏi sự đuổi giết của cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ.

Không ngờ đại trưởng lão lại nói sẽ giải quyết phiền phức của anh.

Dương Thanh chưa kịp hỏi gì, đại trưởng lão đã lấy một thanh trường kiếm ra, trên chuôi kiếm có chạm trổ hình rồng.

Đại trưởng lão cười ha hả: “Đây là Thiên Tử Kiếm, cậu từng là Chiến Thần của biên giới phía Bắc, chắc cũng hiểu ý nghĩa của Thiên Tử Kiếm nhỉ?”

Khi thấy Thiên Tử Kiếm, Dương Thanh không khỏi rùng mình, anh có thể cảm nhận rõ kiếm ý vô cùng sắc bén đang tràn ra từ Thiên Tử Kiếm.

Kiếm chưa rời vỏ đã khiến người ta cảm nhận được kiếm ý, có thể thấy Thiên Tử Kiếm cũng không phải vật bình thường, có lẽ nó là kiếm linh khí cấp cao.

Dương Thanh vội gật đầu, nhìn chằm chằm vào Thiên Tử Kiếm bằng ánh mắt nóng rực: “Có thể nói Thiên Tử Kiếm là thượng phương bảo kiếm của hội trưởng lão, trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, Thiên Tử Kiếm đại diện cho quyền lực cao nhất của hội trưởng lão”.

Đại trưởng lão cười híp mắt: “Đấy chỉ là một trong những tác dụng của Thiên Tử Kiếm thôi, cậu biết Thiên Tử Kiếm còn tác dụng lớn nào không?”

Dương Thanh giật mình, ngoài trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, Thiên Tử Kiếm vẫn còn tác dụng khác à?

Thấy anh lắc đầu, đại trưởng lão cười nói: “Thiên Tử Kiếm là một thanh kiếm linh khí cấp cao, cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ thì nó vẫn là linh khí hàng đầu”.

“Người dùng kiếm có thể phát huy thực lực hơn thực lực vốn có một cảnh giới nhỏ”.

Dương Thanh rất kinh ngạc, không ngờ trên đời này có cả linh khí giúp thực lực của người ta tăng một cảnh giới nhỏ, tuy chỉ một cảnh giới nhỏ thôi, nhưng cũng đã nghịch thiên lắm rồi.

Nhưng đại trưởng lão vẫn chưa nói xong, ông ta nói tiếp: “Đương nhiên, đây vẫn không phải tác dụng lớn nhất của Thiên Tử Kiếm”.

Dương Thanh và Mã Siêu đều sững sờ, chẳng lẽ Thiên Tử Kiếm vẫn còn tác dụng khác ư?

Nụ cười trên mặt đại trưởng lão bỗng biến mất, ông ta nhìn Thiên Tử Kiếm trong tay với vẻ vô cùng kính trọng.

“Trong Thiên Tử Kiếm phong ấn linh hồn của một cao thủ cực mạnh thuộc thời đại các vị thần, khi chủ nhân của thanh kiếm này gặp nguy hiểm đến tính mạng thì có thể triệu hồi linh hồn vị cao thủ này ra, tung một đòn toàn lực của cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ”.

Đại trưởng lão ngừng một chút rồi nói tiếp với vẻ kính sợ: “Nhưng nếu muốn triệu hồi linh hồn vị cao thủ này ra, chủ nhân thanh kiếm sẽ phải tiêu hao rất nhiều, nó sẽ rút mất hầu hết linh khí của người đó”.

Dương Thanh và Mã Siêu đã kinh ngạc đến tột độ, không ngờ một thanh kiếm lại có thể giúp chủ nhân tung một đòn toàn lực của cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ.

Cho dù nó sẽ rút hết linh khí của chủ nhân, nhưng nếu phát huy được thực lực mạnh như thế thật, chẳng phải sẽ có thể nghênh ngang ở thế giới mới bây giờ à?

Phải biết rằng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, cao thủ mạnh nhất mới đạt đến Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong, còn chủ nhân của Thiên Tử Kiếm lại có thể tung một đòn toàn lực của cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ, cho dù không thể giết cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong chỉ với một đòn thì cũng có thể khiến đối phương bị thương nặng chứ?

Nếu Dương Thanh có Thiên Tử Kiếm, chẳng phải nguy cơ hiện giờ sẽ biến mất ngay ư?
 
Chương 4006


Chương 4006

Một lúc lâu sau, Dương Thanh mới thán phục: “Có thể nói Thiên Tử Kiếm là sản phẩm không thuộc về thế giới này”.

“Ha ha!”

Mấy vị trưởng lão đều mỉm cười, đại trưởng lão nói: “Cậu nói không sai, đúng là thanh kiếm này không phải sản phẩm mà thế giới này nên có”.

Dương Thanh hỏi: “Đại trưởng lão, ông vừa nói có cách giải quyết phiền phức của tôi, chuyện này liên quan gì tới Thiên Tử Kiếm vậy?”

Đại trưởng lão cười híp mắt, nhìn Dương Thanh: “Cậu nói xem, nếu cậu trở thành chủ nhân Thiên Tử Kiếm, phiền phức của cậu vẫn được tính là phiền phức à?”

Nghe thấy thế, Dương Thanh sững sờ.

Thiên Tử Kiếm là bảo vật quý giá nhất của hội trưởng lão, cho dù không có những lời mà đại trưởng lão vừa nói, với sự hiểu biết của Dương Thanh về Thiên Tử Kiếm trước đó, thanh kiếm này vẫn là chí bảo của hội trưởng lão.

Dương Thanh cười khổ, lắc đầu: “Đại trưởng lão, ông đừng đùa tôi, thanh kiếm linh khí này chỉ phát huy tác dụng lớn nhất khi ở hội trưởng lão, hơn nữa nó cũng phải thuộc về hội trưởng lão”.

Có thể tưởng tượng được, một khi thanh kiếm này rơi vào tay kẻ ác thì sẽ mang lại tai họa lớn đến mức nào cho thế giới này.

Chưa bàn đến việc Dương Thanh đã rời khỏi chiến vực, cho dù anh vẫn là Chiến Thần của biên giới phía Bắc năm đó thì cũng không có tư cách trở thành chủ nhân Thiên Tử Kiếm.

Nào ngờ nét mặt đại trưởng lão bỗng trở nên nghiêm nghị, ông ta nâng Thiên Tử Kiếm bằng hai tay, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt sáng rực: “Dương THanh, nghe lệnh!”

Nghe thấy đại trưởng lão nói thế, Dương Thanh giật mình, vô thức đứng lên, sống lưng thẳng tắp.

Ba vị trưởng lão và Mã Siêu cũng đứng dậy.

Ai cũng có vẻ nghiêm nghị.

Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Tôi lấy danh nghĩa đại trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, tuyên bố trao chức tứ trưởng lão Chiêu Châu cho Dương Thanh, phụ trách quản lý Thiên Tử Kiếm”.

Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức biến sắc.

Anh không ngờ hội trưởng lão lại muốn anh tiến vào hội trưởng lão, đồng thời đảm nhiệm chức tứ trưởng lão.

Phải biết rằng suốt trăm năm qua, hội trưởng lão luôn chỉ có ba người, chưa bao giờ có vị trí thứ tư.

Không những thế, đại trưởng lão còn định giao Thiên Tử Kiếm cho Dương Thanh quản lý.

Mã Siêu bên cạnh cũng sững sờ, sau đó nhanh chóng kích động nói với Dương Thanh vẫn đang sửng sốt: “Anh Thanh, mau nhận kiếm đi!”

Lúc này Dương Thanh mới hoàn hồn, anh cũng không nhận Thiên Tử Kiếm mà áy náy nói: “Dương Thanh… không xứng ạ!”

Tuy anh từng là Chiến Thần của biên giới phía Bắc, cũng lập công lớn cho Chiêu Châu, nhưng vẫn chưa đủ tư cách tiến vào hội trưởng lão, trở thành tứ trưởng lão.

Có vẻ ba vị trưởng lão không hề bất ngờ trước sự từ chối của Dương Thanh, đại trưởng lão nghiêm nghị nói: “Dương Thanh, đây không phải vấn đề xứng hay không, thế giới mới bây giờ cần một thanh niên như cậu gìn giữ, bảo vệ hàng tỷ người dân trong thế giới mới này”.

“Cậu là ứng cử viên được cả ba trưởng lão nhất trí đồng ý cho gia nhập, hội trưởng lão cần cậu! Chiêu Châu cần cậu! Thế giới mới sắp xuất hiện cũng cần cậu!”

“Tôi trao cho Dương Thanh chức tứ tưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, phụ trách quản lý Thiên Tử Kiếm!”
 
Chương 4007


Chương 4007

“Dương Thanh, nhận kiếm đi!”

Giọng đại trưởng lão lại vang lên.

Đại trưởng lão lại bảo Dương Thanh nhận kiếm, mọi người đều chăm chú nhìn Dương Thanh, trong mắt tràn ngập vẻ mong chờ.

Hội trưởng lão hiểu rõ thực lực và nhân phẩm của Dương Thanh.

Thật ra hội trưởng lão đã bàn bạc về việc giao Thiên Tử Kiếm cho Dương Thanh quản lý từ lâu, nhưng vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện này với Dương Thanh.

Giờ Dương Thanh chủ động đến hội trưởng lão, đương nhiên các trưởng lão sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

Mã Siêu nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe, trên mặt còn có vẻ tự hào, anh ta thật lòng cảm thấy hãnh diện vì Dương Thanh.

“Dương Thanh, nhận kiếm đi!”

Nhị trưởng lão nhìn Dương Thanh, hơi kích động: “Cứ để Thiên Tử Kiếm ở hội trưởng lão cũng không giải quyết gì, Thiên Tử Kiếm ở trong tay cậu thì mới phát huy tác dụng lớn nhất”.

Tam trưởng lão cũng nói: “Ba chúng tôi đã nghĩ đến việc thương lượng chuyện này với cậu từ lâu, chỉ là hôm nay mới tìm được cơ hội”.

“Bây giờ tình cảnh của cậu cũng không ổn, nếu cậu có thân phận tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, ngay cả minh chủ Thủ Hộ Minh ở Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không dám dễ dàng ra tay với cậu”.

“Hơn nữa cậu đừng lo chức tứ trưởng lão sẽ kìm hãm tự do của cậu, chúng tôi chỉ muốn giao Thiên Tử Kiếm cho cậu quản lý, khi có những chuyện khó giải quyết cần đến cậu, cậu ra tay giúp là được rồi, chứ cậu cũng không bị ràng buộc với hội trưởng lão đâu”.

“Dương Thanh, nhận kiếm đi!”

Lời ba vị trưởng lão nói khiến Dương Thanh cảm thấy rất ấm áp.

Cho dù hội trưởng lão không đưa Thiên Tử Kiếm cho anh thì vẫn có thể giao cho anh bất cứ mệnh lệnh gì, với tư cách là cựu Chiến Thần của biên giới phía Bắc, lúc nào anh cũng sẽ nghe lệnh hội trưởng lão.

Hội trưởng lão giao Thiên Tử Kiếm cho anh quản lý, thật ra là đang giúp anh giải quyết phiền phức của mình.

“Ba vị trưởng lão đã nói đến thế, nếu tôi vẫn từ chối thì đúng là không biết điều”.

Cuối cùng Dương Thanh cũng lên tiếng, anh nhìn đại trưởng lão bằng đôi mắt đỏ hoe, bỗng vươn tay ra, chăm chú nhìn Thiên Tử Kiếm trong tay đại trưởng lão.

Thấy Dương Thanh đồng ý, ba vị trưởng lão và Mã Siêu đều rất vui mừng, đại trưởng lão chậm rãi đặt Thiên Tử Kiếm – thanh kiếm đại diện cho quyền lực cao nhất vào tay Dương Thanh.

Khi Dương Thanh nắm chặt Thiên Tử Kiếm, một cảm giác kỳ diệu bỗng trào dâng, Dương Thanh có ảo giác dường như thanh kiếm này đã hòa làm một với mình.

Anh còn có cảm giác thanh kiếm này vốn là một phần cơ thể anh.

“Keng!”

Tiếng kiếm thanh thúy bỗng vang lên.

Thấy thế, ba vị trưởng lão đều vô cùng kích động.

Đại trưởng lão kích động nói: “Kiếm thần nhận chủ! Kiếm thần nhận chủ rồi, ha ha ha ha! Quả nhiên chúng ta không nhìn nhầm, Thiên Tử Kiếm vốn nên thuộc về Dương Thanh”.

 
 
Chương 4008


Chương 4008

Nhị trưởng lão cũng cười lớn: “Không ngờ, ngay cả ba trưởng lão như chúng ta cũng không thể khiến Thiên Tử Kiếm nhận chủ, nhưng Dương Thanh vừa cầm Thiên Tử Kiếm thì đã khiến nó nhận chủ rồi, ý trời! Đúng là ý trời!”

Tam trưởng lão nhìn Dương Thanh: “Dương Thanh, Thiên Tử Kiếm đã được truyền lại ở hội trưởng lão suốt mấy trăm năm, nhưng mấy trăm năm qua, thanh kiếm này chưa từng nhận ai làm chủ, hôm nay nó lại nhận cậu làm chủ, đủ để chứng minh cậu mới là chủ nhân thích hợp nhất với nó”.

Cõi lòng Dương Thanh dậy sóng, anh cũng không ngờ Thiên Tử Kiếm lại chủ động nhận anh làm chủ.

Cùng với việc sự hiểu biết của anh về giới Cổ Võ tăng dần, gần đây anh mới biết, ở giới Cổ Võ có rất ít linh khí đỉnh cao, những linh khí này đều có linh tính rất mạnh, có thể hòa hợp với người dùng nó, sau đó nhận chủ.

Nhưng nếu muốn linh khí nhận chủ, người đó phải sở hữu linh khí mấy chục năm, liên tục trui rèn bằng hơi người thì mới có thể tạo nên sự hòa hợp, khiến linh khí nhận chủ.

Nhưng hôm nay, anh mới nhìn thấy Thiên Tử Kiếm lần đầu tiên, vừa chạm vào nó thì Thiên Tử Kiếm đã chủ động nhận chủ.

Dương Thanh cũng vô cùng kích động, anh nhìn Thiên Tử Kiếm trong tay, nói với vẻ cảm khái: “Khó trách tôi vừa cầm Thiên Tử Kiếm đã cảm thấy nó như một phần cơ thể tôi, thì ra là kiếm thần nhận chủ!”

“Các vị trưởng lão cứ yên tâm, tôi sẽ không bôi nhọ thanh kiếm này đâu!”

Anh nói rồi nhìn về phía ba vị trưởng lão, nói: “Ba vị trưởng lão, giờ tôi đã tiếp nhận Thiên Tử Kiếm, có nhiệm vụ gì thì ba vị cứ dặn dò là được”.

Ba trưởng lão bình tĩnh lại, liếc nhau, sau đó nhị trưởng lão nhìn về phía Dương Thanh: “Từ sau khi kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ tan vỡ, hai khu vực dần hòa làm một, trong khoảng thời gian này, các gia tộc và cao thủ ở Hạ Giới giới Cổ Võ không ngừng tiến vào thế tục, trong quá trình này, rất nhiều gia tộc và thế lực thế tục đã bị tàn sát đẫm máu vì từ chối phục tùng”.

“Sau khi biết kết giới không còn hy vọng khôi phục, hội trưởng lão đã liên lạc với Thủ Hộ Minh ở Hạ Giới giới Cổ Võ, đồng thời đặt ra rất nhiều quy định cho thế giới mới, Thủ Hộ Minh cũng đồng ý sẽ hợp tác với hội trưởng lão, cùng giám sát người luyện võ ở thế giới mới”.

“Theo giao hẹn của hai bên, sau khi kết giới giữa hai khu vực hoàn toàn biến mất, hai bên sẽ cùng công bố quy định mới, nhưng kết giới đã biến mất rồi, Thủ Hộ Minh vẫn chưa có động thái gì, cũng không muốn giám sát những cao thủ đã tiến vào thế tục và ra tay với người của thế tục, trái lại còn giữ thái độ ngầm đồng ý”.

“Nếu cứ thế này, các thế lực hàng đầu thế tục sẽ dần bị thế lực của Hạ Giới giới Cổ Võ thay thế, Thủ Hộ Minh mặc kệ chuyện này, nhưng hội trưởng lão phải quan tâm!”

Nghe nhị trưởng lão nói xong, Dương Thanh vô cùng tức giận.

Quả nhiên đúng như Đỗ Trọng đã nói, Thủ Hộ Minh sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian ban hành quy định mới, nhưng Dương Thanh không ngờ Thủ Hộ Minh lại quá đà đến thế, chẳng những không giám sát các thế lực tiến vào thế tục mà còn ngấm ngầm đồng ý.

Tam trưởng lão tức giận nói: “Rõ ràng mấy tên khốn đó đang cố ý, nếu họ đã mặc kệ thì chúng ta sẽ quan tâm!”

Đại trưởng lão nhìn Dương Thanh, nói: “Giờ khắp thế tục, chỉ mình cậu có năng lực đối phó với cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ”.

“Tuy chúng tôi cũng có thực lực để đối phó, nhưng Chiêu Châu vẫn còn rất nhiều chuyện cần chúng tôi giám sát, nếu chúng tôi rời đi thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều, nên chúng tôi muốn giao nhiệm vụ này cho cậu”.

Nghe thấy đại trưởng lão nói thế, Dương Thanh không hề do dự, đáp ngay: “Ba vị trưởng lão, tôi nhận nhiệm vụ này!”

Mã Siêu lập tức biến sắc, vội nói: “Anh Thanh, các thế lực hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ có cả cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm, chỉ với em và anh thì không thể đối phó nổi họ!”
 
Chương 4009


Chương 4009

Đại trưởng lão nói: “Các cậu cứ yên tâm, chúng tôi và Thủ Hộ Minh đã giao hẹn, cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm không được phép ra tay với cao thủ thế tục, nếu cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của Hạ Giới giới Cổ Võ dám ra tay thì đừng trách tôi mời những người khác giúp đỡ”.

Nghe thấy thế, con ngươi của Dương Thanh bỗng co lại, anh đến hội trưởng lão vốn là để tìm hiểu về thế giới nhỏ mà Đỗ Trọng nhắc đến, chắc chắn những người mà đại trưởng lão nói chính là người của thế giới nhỏ.

Dương Thanh vội hỏi: “Đại trưởng lão, những người mà ông nói là ai?”

Đại trưởng lão mỉm cười thần bí, nói: “Dương Thanh, tạm thời cậu chưa cần biết họ là ai, cậu chỉ cần hiểu họ rất mạnh, ngay cả cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không dám hống hách trước mặt họ”.

“Họ được xem như bạn của hội trưởng lão chúng ta, vì một số nguyên nhân, họ không thể thỏa sức ra tay được, nhưng nếu cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của Hạ Giới giới Cổ Võ dám đối phó với cậu thì đừng trách họ xuống núi”.

Tuy đại trưởng lão không nói rõ, nhưng Dương Thanh đã có thể khẳng định, thực lực của những người kia rất mạnh, có lẽ đã vượt qua Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong.

Dương Thanh cũng thầm đoán, chắc đây là những người trong thế giới nhỏ mà Đỗ Trọng đã nói với anh.

Mấy trăm năm trước, khi thế tục và giới Cổ Võ tách ra, một số cao thủ hàng đầu đã ở lại thế tục, giờ giới Cổ Võ được chia thành ba khu vực Thượng – Trung – Hạ, còn con cháu của các cao thủ hàng đầu ở thế tục cũng sáng lập một thế giới nhỏ, chắc chắn cao thủ đứng đầu thế giới nhỏ sẽ rất mạnh.

Dương Thanh vốn định hỏi về thế giới nhỏ, nhưng sau khi nghe đại trưởng lão nói thế, anh hiểu cho dù mình hỏi, giờ đại trưởng lão cũng sẽ không nói cho anh.

Chỉ có thể chờ đến sau này rồi tìm hiểu về thế giới nhỏ.

Anh đến hội trưởng lão để giải quyết phiền phức khi những cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ muốn giết mình, giờ hội trưởng lão đã để anh trở thành tứ trưởng lão, thậm chí còn giao Thiên Tử Kiếm cho anh, phiền phức của anh cũng xem như được giải quyết, không nhất thiết phải nhờ tới sự che chở của thế giới nhỏ nữa.

Nghĩ tới đây, Dương Thanh nói: “Đại trưởng lão, mai tôi sẽ lên đường đi chấp hành nhiệm vụ, xin hãy mau chóng gửi cho tôi tài liệu về các thế lực Hạ Giới giới Cổ Võ đã xâm phạm thế tục”.

Đại trưởng lão nói: “Chúng tôi vẫn luôn giám sát và điều tra, tất cả tài liệu đã có sẵn, giờ tôi sẽ bảo người đưa tài liệu mới nhất cho cậu”.

Thư ký nhanh chóng mang tài liệu đến.

Dương Thanh đọc qua một lượt, đã có hiểu biết sơ bộ.

Chiêu Châu có năm khu vực là Đông Châu, Tây Châu, Nam Châu, Bắc Châu và Trung Châu, trong đó Trung Châu phồn hoa nhất, cũng là nơi có võ đạo phát triển nhất.

Yến Đô và năm khu vực này hợp thành nước Chiêu Châu.

Yến Đô là một thành phố lớn độc lập với năm khu vực, cũng là trung tâm về mọi lĩnh vực ở Chiêu Châu.

Tuy các lĩnh vực ở Yến Đô đều rất phồn vinh, nhưng không thế lực nào của Hạ Giới giới Cổ Võ dám xâm phạm Yến Đô.

Trừ Yến Đô ra, trong năm khu vực, Trung Châu có võ đạo phát triển nhất, đã trở thành khu vực bị các thế lực từ Hạ Giới giới Cổ Võ xâm phạm nghiêm trọng nhất lần này.

Trung Châu cũng là nơi gần Yến Đô nhất.

Sau khi đọc qua tài liệu, Dương Thanh nói: “Nếu tình hình ở Trung Châu đã tệ nhất, hơn nữa Trung Châu lại gần Yến Đô nhất, vậy tôi sẽ bắt đầu từ Trung Châu, mai tôi sẽ lên đường đến đó”.
 
Chương 4010


Chương 4010

Đại trưởng lão gật đầu: “Nếu cậu đến Trung Châu thì tới trụ sở chính của chiến vực Trung Châu một chuyến, tôi sẽ cử đại thống lĩnh của chiến vực Trung Châu giúp cậu một tay, khi đó, cậu chỉ cần đối phó với phiền phức mà chiến vực Trung Châu không giải quyết được thôi, chứ không cần làm tất cả mọi thứ”.

Sau khi bàn bạc xong, Dương Thanh dẫn Mã Siêu rời khỏi trụ sở chính của hội trưởng lão.

Nhị trưởng lão nhìn theo bóng lưng Dương Thanh, nói với vẻ cảm khái: “Đại trưởng lão, Dương Thanh có thể gia nhập hội trưởng lão trong tình hình này, đúng là phúc của Chiêu Châu!”

Tam trưởng lão cũng rất đồng ý với nhị trưởng lão: “Nếu Dương Thanh ra tay, chắc chắn sẽ có thể giải quyết đám khốn kiếp từ Hạ Giới giới Cổ Võ”.

Sắc mặt đại trưởng lão lại vô cùng nghiêm nghị, ông ta trầm giọng nói: “Hy vọng các cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ còn biết chừng mực”.

Nghe thấy đại trưởng lão nói thế, nhị trưởng lão và tam trưởng lão đều có vẻ kinh hãi.

Nhị trưởng lão vội hỏi: “Đại trưởng lão, ông lo những cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ ra tay với Dương Thanh à?”

Đại trưởng lão gật đầu: “Việc thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ hòa làm một lần này có quan hệ rất lớn với Dương Thanh, có thể nói, Dương Thanh đã động đến lợi ích của tất cả cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ”.

“Trong tình huống này, có lẽ một số cao thủ hàng đầu không có ý tốt sẽ lén lút ra tay, nếu họ công khai ra tay thì không sao, chúng ta cũng có cơ hội đối phó họ, chỉ sợ họ âm thầm làm thế thôi”.

Tam trưởng lão nhíu mày: “Nếu nói thế, chẳng phải chúng ta đang đẩy Dương Thanh vào chỗ chết à? Chúng ta vừa nói với cậu ấy rằng cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của Hạ Giới giới Cổ Võ không dám ra tay với cậu ấy đâu”.

Nhị trưởng lão cũng nhìn về phía đại trưởng lão với vẻ hơi bất mãn: “Đúng thế! Nếu Dương Thanh gặp bất trắc, chúng ta còn xứng với sự tin tưởng của cậu ấy à?”

Đại trưởng lão bình tĩnh nói: “Đây là ý của những người kia”.

Nghe thấy thế, nhị trưởng lão và tam trưởng lão đều kinh ngạc.

Nhưng họ nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó.

“Tôi hiểu rồi, nhưng họ làm thế có hơi quá đáng không? Cho dù thế nào, Dương Thanh cũng là…”

Nhị trưởng lão chợt nói rồi lại im lặng.

Rõ ràng có những câu không thể nói bừa, cho dù họ đều hiểu rõ.

Tam trưởng lão cũng gật đầu đồng ý: “Họ muốn thử thách Dương Thanh qua chuyện này, nhưng nguy hiểm mà Dương Thanh phải chịu vẫn quá lớn, một khi xảy ra chuyện, đó sẽ là tổn thất của cả Chiêu Châu”.

Đại trưởng lão nhìn hai người với vẻ cay đắng: “Hai người nghĩ chúng ta có lựa chọn à?”

Nghe thấy đại trưởng lão nói thế, nhị trưởng lão và tam trưởng lão lập tức im lặng, đúng thế, họ vốn không có tư cách thay đổi một số chuyện.

Phía bên kia, sau khi rời khỏi hội trưởng lão, Dương Thanh và Mã Siêu đến tập đoàn Nhạn Thanh.

Trên đường đến tập đoàn Nhạn Thanh, Mã Siêu vừa lái xe vừa nói: “Anh Thanh, em cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nếu những người kia có thể trấn áp cao thủ hàng đầu của Hạ Giới giới Cổ Võ thật thì còn cần anh nhận nhiệm vụ này ư?”

“Tuy đại trưởng lão nói đã có người trấn áp, cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ không dám dễ dàng ra tay với anh, nhưng em vẫn cảm thấy nhiệm vụ này rất nguy hiểm”.

Dương Thanh bình tĩnh nói: “Cậu nói không sai, cho dù những người kia rất mạnh, cũng có năng lực đối phó với người của Hạ Giới giới Cổ Võ, nhưng nếu họ đã chọn không ra tay lúc này, chắc chắn cũng vì không thể ra tay”.
 
Chương 4011


Chương 4011

“Nếu cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của Hạ Giới giới Cổ Võ định âm thầm đối phó tôi, có lẽ những người kia sẽ đứng nhìn”.

Mã Siêu lập tức kinh ngạc: “Anh Thanh, nếu anh biết điều này, tại sao vẫn nhận nhiệm vụ đó chứ?”

Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Từ khi chúng ta tiến vào biên giới phía Bắc, chúng ta đã không còn thuộc về chúng ta nữa, mà thuộc về Chiêu Châu! Giờ Chiêu Châu lâm nguy, vô số cao thủ thế tục đang bị sỉ nhục và đàn áp, nếu lúc này tôi vẫn khoanh tay đứng nhìn thì tôi cũng không xứng với vinh dự mà tôi được nhận”.

“Hơn nữa, phần nhiều nguyên nhân khiến kết giới giữa hai khu vực tan vỡ là do tôi! Tôi nhất định phải làm gì đó, bằng không sẽ khó mà yên lòng!”

Mã Siêu biết Dương Thanh đã quyết định sẽ bất chấp nguy hiểm để chấp hành nhiệm vụ của hội trưởng lão nên không nói gì nữa, cùng đến tập đoàn Nhạn Thanh với Dương Thanh.

“Hôm nay tập đoàn chúng tôi tiếp đón khách quý, những ai không có phận sự hãy mau chóng rời đi!”

Sau khi đến tập đoàn Nhạn Thanh, Dương Thanh vừa định tiến vào thì đã bị một người trung niên mặc vest, đi giày da ở cửa chặn đường.

Dương Thanh nhìn đối phương, nói: “Tôi tìm Lạc Bân!”

Người trung niên lập tức nhíu mày, trông rất ngạo mạn, ông ta nhìn Dương Thanh từ trên xuống dưới mấy lần rồi nói với vẻ không vui: “Này nhãi, cậu dám gọi thẳng tên của sếp Lạc, đến gây chuyện đấy à?”

Dương Thanh lập tức nhướng mày, lạnh lùng nói: “Ông tên gì? Thuộc bộ phận nào?”

Rõ ràng đối phương không biết anh, đây không phải chuyện chính, quan trọng là thái độ vênh váo của đối phương khiến anh vô cùng khó chịu.

“Sao nào? Cậu còn định hỏi tên tôi rồi báo cáo tôi à?”

Người trung niên hống hách nói: “Cậu muốn báo cáo cũng không sao, cậu nghe cho rõ đây, tôi tên Lư Cường, phó tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Thanh, còn nữa, tôi là em họ Lạc Bân đấy”.

Nghe thấy đối phương nói thế, Dương Thanh nhíu mày, anh yên tâm giao tập đoàn Nhạn Thanh cho Lạc Bân vì hoàn toàn tin tưởng ông ta, hơn nữa đúng là Lạc Bân đã cống hiến rất nhiều cho tập đoàn Nhạn Thanh.

Có thể nói, nếu không có Lạc Bân thì sẽ không có tập đoàn Nhạn Thanh bây giờ.

Lạc Bân muốn đưa họ hàng vào tập đoàn Nhạn Thanh cũng được thôi, nhưng ông ta không nên đưa một tên khốn như Lư Cường vào.

Quan trọng là Lư Cường còn là phó tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Thanh nữa.

Lư Cường ra lệnh: “Vệ sĩ, lôi hai thằng khốn này ra góc đánh một trận cho tôi, sau đó bảo chúng nó cút!”

Nghe thấy mệnh lệnh của ông ta, mấy vệ sĩ lập tức bao vây Dương Thanh và Mã Siêu.

Mã Siêu bỗng bước lên một bước, sát khí khủng khiếp bùng nổ từ người anh ta.

Mấy vệ sĩ đang định ra tay với họ không khỏi khựng lại, tên nào cũng có vẻ kiêng dè.

Lúc này, Dương Thanh vỗ vai Mã Siêu, Mã Siêu mới thu hồi sát khí, lạnh lùng quát: “Nếu không muốn chết thì cút ngay cho tôi!”

Từ sau khi được Võ Thần trấn áp sức mạnh long mạch trong người rồi tỉnh lại, Mã Siêu như biến thành người khác, vô cùng nóng nảy.

Với thực lực của anh ta bây giờ, chỉ cần một tiếng quát để đẩy lùi mấy vệ sĩ.

Thấy vệ sĩ bị Mã Siêu dọa lùi bước chỉ bằng một câu, sắc mặt Lư Cường hết sức khó coi, ông ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Không ngờ cậu lại có vệ sĩ là người luyện võ đấy”.
 
Chương 4012


Chương 4012

“Nhưng chỉ với một vệ sĩ như thế mà đòi đối đầu với tôi thì cậu chết chắc rồi!”

Sau khi ông ta dứt lời, khí thế bỗng lan ra từ người ông ta.

Lúc này Dương Thanh mới phát hiện đối phương cũng là người luyện võ, tuy thực lực của ông ta chỉ đến Vương Cảnh, nhưng cũng miễn cưỡng được xem như người luyện võ, hơn nữa đã là cao thủ mạnh ở thế tục hồi trước rồi.

“Giờ linh khí trên thế giới đã nhiều lên, tôi cũng bước vào hàng ngũ người luyện võ, vừa hay mấy hôm trước tôi mới đột phá Vương Cảnh sơ kỳ, hôm nay tôi sẽ lôi hai tên khốn các cậu ra để luyện tay”.

Lư Cường vừa nói vừa cởi áo vest ra, xắn tay áo lên, chuẩn bị ra tay.

Nhưng đúng lúc này, khí thế mạnh mẽ bỗng bao phủ cả tập đoàn Nhạn Thanh.

Dưới khí thế khủng khiếp này, Lư Cường đang chuẩn bị ra tay lập tức nhũn cả người, ngồi bệt xuống đất, hoảng sợ nhìn về phía bốn người áo đen vừa bao vây Dương Thanh và Mã Siêu.

“Dương Thanh, quả nhiên cậu sẽ đến tập đoàn Nhạn Thanh, chúng tôi đợi cậu lâu lắm rồi”.

Người áo đen dẫn đầu nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, nói.

Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo: “Các người là người của Thủ Hộ Minh nhỉ? Bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, đúng là chịu chơi thật đấy!”

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Lư Cường đang ngồi bệt dưới đất sợ đến mức suýt tiểu ra quần.

Giờ ông ta cũng là người luyện võ, đương nhiên hiểu cao thủ Thiên Cảnh có ý nghĩa thế nào, cũng biết sự mạnh mẽ của Thủ Hộ Minh.

Không ngờ giờ lại có tận bốn cao thủ Thiên Cảnh tới đây, hơn nữa còn là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ nữa.

Với thực lực Vương Cảnh sơ kỳ của ông ta, có lẽ chỉ một suy nghĩ của đối phương cũng có thể xóa sổ ông ta rồi.

Bốn người áo đen cũng không trả lời câu hỏi của Dương Thanh, mà tập trung vào Dương Thanh, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

“Ầm!”

Khí thế khủng khiếp lan ra từ người Mã Siêu.

Lúc này quanh người Mã Siêu toàn khí đen, mắt anh ta cũng trở nên đen nhánh, hơi thở lạnh lẽo tràn ra từ người anh ta, lĩnh vực Ma Đạo cũng được phóng ra, bao trùm bốn người áo đen.

Dương Thanh chợt nói: “Nếu đã tới thì ở lại đây luôn đi!”

“Giết!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bốn cao thủ bỗng xông về phía Dương Thanh.

“Cút!”

Mã Siêu quát lớn, bỗng giậm chân, sau tiếng ầm vang, mặt đất lập tức vỡ nát.

Anh ta đấm về phía người áo đen với khí thế như sắp hủy diệt cả đất trời.

“Ầm!”

Nắm đấm của hai người va vào nhau, lập tức phóng ra khí thế khủng khiếp, lan khắp xung quanh.

Đám người Lư Cường đều tái mặt, họ có thể cảm nhận được mình sắp chết dưới khí thế mạnh mẽ phát ra từ trận chiến giữa hai cao thủ.

Lư Cường bỗng nghĩ đến việc mình vừa định đối phó với Mã Siêu, thì ra ông ta mới là thằng ngốc.
 
Chương 4013


Chương 4013

Trong lúc ông ta đang vô cùng tuyệt vọng, nghĩ mình sắp phải chết, khí thế ôn hòa bỗng bao phủ lấy ông ta.

Dương Thanh vươn tay lên, phóng lĩnh vực ra, lập tức bao phủ phạm vi mấy trăm mét.

Với trận chiến cấp bậc này, cho dù chỉ đánh bằng sức mạnh thuần túy thì cũng đủ để giết người bình thường trong chớp mắt.

Dương Thanh đứng chắp tay sau lưng, nhìn Mã Siêu giao chiến với bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, không định nhúng tay vào.

Với thực lực của anh bây giờ, một khi anh ra tay, bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ sẽ chết ngay tức khắc.

Nhưng Mã Siêu thì khác, anh ta vừa tỉnh lại sau thời gian hôn mê, bỗng nhận được sức mạnh long mạch khổng lồ, vẫn chưa quen hẳn, đang cần cao thủ cấp bậc này để luyện tập.

Bốn cao thủ đến để giết Dương Thanh nhưng giờ lại bị mình Mã Siêu ngăn cản, sắc mặt của cả bốn người đều hết sức khó coi.

Họ còn không có cơ hội đánh với Dương Thanh à?

“Không cần nương tay nữa, giết tên này trước đi!”

Cao thủ áo đen dẫn đầu bỗng lấy một viên thuốc màu đỏ ra uống.

Ba cao thủ áo đen khác cũng uống một viên thuốc màu đỏ.

Dương Thanh nhíu mày, tuy anh không biết viên thuốc mà bốn người này uống là gì, nhưng vẫn hiểu thực lực của họ sẽ tăng vọt sau khi uống thuốc.

Ầm!

Quả nhiên, sau khi uống thuốc, mắt bốn người áo đen đều đỏ ngầu, khí thế lan ra từ người họ vượt xa trước đó.

Dương Thanh vừa định ra tay, Mã Siêu bỗng cắn răng: “Anh Thanh, để cho em một đối thủ nhé!”

“Ừ!”

Dương Thanh gật đầu.

“Giết!”

Bốn cao thủ áo đen cùng xông tới chỗ Mã Siêu và Dương Thanh.

Lần này Mã Siêu không đánh với cả bốn người nữa, chỉ tập trung vào một cao thủ áo đen.

Hồi nãy anh ta một mình đối phó với bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ đã là cố lắm rồi, giờ bốn người này lại uống thuốc, thực lực tăng mạnh, anh ta có thể miễn cưỡng đánh với một người trong số họ đã là giỏi lắm.

“Dương Thanh, không có cậu ta bảo vệ, để xem ai cứu được cậu nữa nhé?”

Cao thủ áo đen dẫn đầu cười lạnh, lập tức khoát tay: “Giết!”

Ba cao thủ cùng xông về phía Dương Thanh.

“Hừ!”

Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo, anh phóng lĩnh vực Trọng Lực ra.

Ngay sau đó, tốc độ của bốn cao thủ áo đen bỗng giảm mạnh, áp lực khủng khiếp từ trọng lực khiến họ run sợ từ sâu trong linh hồn, thậm chí chỉ muốn quỳ rạp ra đất.

“Ầm ầm ầm!”

Ngay sau đó, Dương Thanh bỗng biến mất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom