Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 2952


Chương 2952:

Nghe Dương Thanh nói thế, Hạ Hà lập tức ngây người, mặt đầy thống khổ, cô ta bỗng khóc nấc lên: ‘Anh thì là gì của tôi chứ? Dựa vào đâu mà giết người thay tôi?”

Dương Thanh bỗng không biết phải nói gì, nhưng anh cũng hiểu được tâm trạng Hạ Hà lúc này, dẫu sao, người bị giết cũng là thân nhân duy nhất trong cuộc đời này của cô ta.

Hơn nữa, cái chết của dì ấy còn là do bị Dương Thanh làm liên lụy.

Lúc này, tên sát thủ kia cũng đã cuống lên, sợ hãi nói: ‘Cậu đây nói rất đúng, tôi chính là một tên khốn, cô là một ngôi sao lớn, có cả tương lai tốt đẹp trước mắt, lại còn là một cô gái xinh đẹp lương thiện đến một con kiến cũng không nỡ giết, sao lại nỡ lòng giết tôi được?”

“Hạ Hà, cô đừng giết tôi, tôi thực sự biết tội rồi, cầu xin cô tha cho tôi, từ nay về sau tôi không dám làm thế nữa”.

Hạ Hà cả giận quát: “Về sau? Trên thế giới này, thân nhân duy nhất của tao đã bị mày giết rồi, mày còn dám nói “về sau” với tao à?”

“Khốn kiếp! Vì sao mày lại giết mẹ tao? Vì sao? Bà ấy là một người phụ nữ lương thiện như vậy, vì sao mày lại nỡ giết bà ấy?”

Bấy giờ, tâm trạng Hạ Hà đã cực kì kích động, gần như phát điên.

Lòng Dương Thanh vô cùng lo lắng, không dám ngăn cản Hạ Hà nữa, anh sợ nếu mình ngăn cô ta lại sẽ càng khiến cô ta thêm kích động, nên đành mặc cho Hạ Hà thỏa sức phát tiết.

Anh sẽ không để Hạ Hà tự tay giết gã sát thủ, bằng không, chuyện này sẽ trở thành ác mộng cả đời cô ta.

Yoshida cho người bắt cóc Hạ Hà chính là để uy hiếp anh, cũng chính vì thế, mẹ của Hạ Hà mới không may mất mạng.

Anh đã có lỗi với Hạ Hà, không thể để xảy ra chuyện gì khiến Hạ Hà khốn khổ cả đời được.

“Thịch thịch thịch!”

Hạ Hà vung cây gậy bóng chày, nện mấy phát lên người gã sát thủ, vừa đánh vừa giận dữ hét: “Tên khốn này, vì sao lại giết mẹ tao?”

La Thế Hoành bị trói eo ro bên cạnh đã sợ đến tè ra quần.

“Xin cô đừng đánh, đánh nữa là tôi chết thật đấy! Tất cả là do La Thế Hoành, ông ta sai tôi đi bắt cóc cô, dù tại tôi lỡ tay giết mẹ cô nhưng hung thủ thực sự là La Thế Hoành mài”

Gã sát thủ trung niên kêu lên.

Sức lực Hạ Hà tuy không lớn nhưng trước khi Hạ Hà đến, gã sát thủ đã bị người của Ảnh Vệ đánh cho một trận nhừ tử, trọng thương khắp người, lại bị Hạ Hà nện cho mấy gậy, ông ta cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị đánh dập rồi.

La Thế Hoành tức tối quát: “Thăng khốn! Ai bảo tao là hung thủ? Tao chỉ bảo mày mời cô Hạ đây về, ai bảo mày đi bắt cóc cô ấy? Ai bảo mày giết mẹ cô ấy?”

Gã sát thủ trung niên cả giận nói: ‘Chính mày nói, dùng thủ đoạn gì cũng được, chỉ cần mang Hạ Hà về cho mày thì coi như nhiệm vụ của tao đã hoàn thành, nếu không phải mày sai tao làm vậy thì sao tao lại lỡ tay giết mất mẹ của Hạ Hà?”

La Thế Hoành và gã sát thủ đã hoàn toàn trở mặt với nhau, vì mạng sống, chúng không ngừng chửi bới, bôi xấu đối phương.

Ánh mät Hạ Hà đã ngập đầy cừu hận, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn mày đều đáng chết!”

Nói xong, cô ta vung gậy bóng chày, đáy mắt đã lóe lên một ý niệm giết người mãnh liệt.

“Đi chết đi!”

Gô ta bỗng hét lớn một tiếng, cây gậy bóng chày trong tay nện mạnh xuống đầu gã sát thủ trung niên kia.
 
Chương 2953


Chương 2953:

Những đòn đánh lên người gã sát thủ vừa rồi không hề gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng một gậy này nếu nện xuống đầu gã, chỉ e gã sát thủ này sẽ mất mạng ngay lập tức.

“ThịchI”

Dương Thanh vội chắn trước người gã sát thủ, cây gậy bóng chày đập ngay vào người anh.

Tất cả mọi người đều sợ ngây ra, Hạ Hà cũng ngơ ngác nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Hạ Hà, nói: ‘Hạ Hà, tôi thật sự rất xin lỗi vì chuyện dì Lục bị hại, nếu không phải do tôi động đến người ta thì đối phương đã không tìm cách dùng cô để cảnh cáo tôi”.

“Tôi đã có lôi với dì Lục rồi, nếu bây giờ tội cứ trơ mắt nhìn cô giết người, chuyện này nhất định sẽ trở thành ác mộng suốt đời cô mất, tôi không thể lại có lỗi với cô nữa!”

Sau vài giây kinh ngạc, Hạ Hà giận dữ quát: “Dương Thanh, anh nghĩ anh là gì của tôi? Dựa vào đâu mà muốn nhúng tay vào việc của tôi?

Việc tôi báo thù cho mẹ thì có liên quan gì đến anh? Anh có tư cách gì mà nhúng tay vào chuyện của tôi? Anh tránh ra ngay cho tôi!”

Dương Thanh không chịu lùi bước, anh trầm giọng nói: “Cô thật sự muốn tự tay giết bọn họ, báo thù cho dì Lục sao?”

Hạ Hà nghiến răng nói: “Đúng, tôi muốn đích thân báo thù cho mẹ tôi!”

Dương Thanh trầm mặc, anh biết mình không thể khuyên bảo được Hạ Hà, đúng như Hạ Hà vừa nói, anh có tư cách gì mà đòi xen vào chuyện của người ta?

Hai người cùng lắm cũng chỉ coi là bạn bè của nhau, nhưng dù là bạn bè cũng không có tư cách nhúng tay vào việc người ta báo thù cho mẹ chứ?

Có điều, anh vấn không thể mặc kệ mọi chuyện, nếu không, Hạ Hà sẽ phải sống trong nỗi ám ảnh cả đời.

Đáy mắt Dương Thanh bông lóe lên một tia sác bén, anh lạnh lùng ra lệnh: “Giết cho tôi!”

“Đoàng đoàng đoàng!”

Tiền Bưu cầm đầu một đám cao thủ của Ảnh Vệ đồng loạt rút súng ra, nhắm thẳng vào La Thế Hoành và gã sát thủ trung niên, sau đó bóp cò.

La Thế Hoành và gã sát thủ không có lấy một cơ hội xin tha, nháy mắt đã ngã vào vũng máu.

Hạ Hà chứng kiến cảnh tượng này, mặt dại cả ra, tên sát thủ mà mình muốn giết để báo thù cho mẹ đã chết rồi sao?

Dương Thanh nhìn Hạ Hà, nói: “Hạ Hà, tôi biết mình không có tư cách làm như vậy, nhưng tôi là bạn cô, tôi không thể không làm thế này, dù cô có hận tôi thì tôi cũng phải làm, xin lỗi cô!”

Hạ Hà ngẩng phất lên, giận dữ nhìn Dương Thanh, quát: ‘Anh dựa vào đâu mà dám làm thế hả? Anh giết kẻ thù của tôi rồi, tôi phải báo thù băng cách nào đây? Kiếm ai báo thù đây?”

Dương Thanh bình tĩnh nói: “Nếu không phải do tôi động đến người khác thì đối phương đã không nghĩ đến cách dùng cô để đe dọa tôi, vậy nên tôi cũng coi như kẻ đã gián tiếp làm hại dì Lục, nếu cô muốn báo thù thì cứ nhằm vào tôi là được”.

Hạ Hà đã hoàn toàn điên cuồng, cô ta xông lên, đánh đấm liên tục vào ngực Dương Thanh, vừa đánh vừa khóc, kêu gào: “Anh làm mất lòng người khác, vì sao bọn chúng lại muốn dùng tôi để đe dọa anh? Tại sao lại giết mẹ tôi?”

Dương Thanh cứ đứng lặng ở đó, mặc cho Hạ Hà cứ thế đánh đấm mình.

Dù anh rất thương xót cô gái này nhưng lại chảng thể làm gì giúp cô ta, đành trơ mắt nhìn trái tim cô ta đau đớn đến vỡ vụn.
 
Chương 2954


Chương 2954:

“Anh nói đúng, anh cũng là một trong những hung thủ giết mẹ tôi, tôi phải giết anh! Tôi phải báo thù cho mẹ tôi!”

Hạ Hà bỗng lùi lại vài bước, giận dữ nhìn Dương Thanh, nói.

Dương Thanh hơi nhíu mày, không biết vì sao, anh bỗng cảm nhận được ý muốn giết chóc từ trong mắt Hạ Hà, có vẻ Hạ Hà đang thực sự muốn giết anh.

Anh lo âu hỏi: “Hạ Hà, cô làm sao vậy?”

“Tôi muốn giết anh! Tôi muốn giết anh!”

Mắt Hạ Hà đã văn đầy tơ máu, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, sát khí đằng đăng.

Bỗng nhiên, cô ta chộp lấy con dao găm trên bàn, xông về phía Dương Thanh: “Tôi muốn giết anh! Tôi phải giết anh!”

“Phụt!”

Khoảnh khác lưỡi dao đâm thẳng vào người Dương Thanh, dường như toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại.

 

Chương 1650: Dương Thanh trúng cổ trùng Cảnh tượng này khiến cả đám Ảnh Vệ ngây ra vì sợ, nhất là Tiền Bưu, ông ta đã dại cả mặt ra.

Ông ta hoàn toàn không ngờ Hạ Hà sẽ tấn công Dương Thanh, càng không ngờ răng, Dương Thanh lại không hề né tránh trước công kích của Hạ Hà.

Thực lực của Dương Thanh mạnh cỡ nào, ông †a biết rất rõ, trừ khi Dương Thanh cố tình muốn chịu nhát dao này, bằng không, Hạ Hà tuyệt đối không thể đâm trúng Dương Thanh.

“Cậu Thanh!”

Tiền Bưu vội phóng tới trước mặt Dương Thanh, đồng thời giận dữ quát vào mặt Hạ Hà: “Cô có biết, để cứu cô, cậu Thanh đã phải kí kết hợp đồng chuyển nhượng tập đoàn Nhạn Thanh mà không có bất cứ điều kiện nào không? Vậy mà cô còn dám tấn công cậu ấy?”

Lúc này, Hạ Hà cũng bối rối, nhìn xuống bụng Dương Thanh, con dao kia chỉ còn lộ mỗi chuôi dao ra ngoài, mặt cô ta dại ra.

Gần như tức thì, lệ dâng đầy trong khóe mắt, Hạ Hà ôm chặt đầu mình, sắc mặt hoảng hốt và áy náy vô cùng.

“Dương Thanh, xin lỗi! Tôi cũng không biết vì sao tôi lại làm như vậy, vừa rồi không biết sao tôi chẳng nghĩ được gì, chỉ muốn giết anh, tôi thực sự không biết tôi bị làm sao nữa!”

Nước mắt Hạ Hà đã rơi ướt mặt, cô ta khóc lóc nói: “Dương Thanh, anh đừng làm tôi sợ, anh hãy nói rằng anh không sao đi mài”

Dương Thanh nhìn về phía Hạ Hà, ánh mắt đầy phức tạp, anh nói: “Tôi không sao, cô cứ yên †âm, tôi không trách cô, ngược lại, tôi mới là người phải xin lỗi cô, bất kể thế nào, dì Lục cũng bị tôi làm liên lụy nên mới mất mạng”.

“Tôi ngăn cản cô giết người là vì không muốn khiến cô phải sống trong ám ảnh cả đời, hi vọng sau một nhát dao này, cô có thể tha thứ cho tôi vì đã tự ý quyết định giúp cô giết kẻ thù”.

Hạ Hà khóc không thành tiếng, chỉ liên tục lắc đầu.

Đúng lúc này, một hơi thở võ thuật khủng bố bất chợt bao trùm xuống.

Các thành viên Ảnh Vệ lập tức biến sảc.

Sắc mặt Dương Thanh cũng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Kẻ nào?”

“Một kẻ sắp chết mà cũng dám hỏi tôi là ai à?”

Một giọng nói vang lên, giây tiếp theo, ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một lão già mặc áo dài màu tro xuất hiện.
 
Chương 2955


Chương 2955:

Giờ khắc này, sắc mặt Dương Thanh trở nên vô cùng nặng nề và nghiêm nghị, vì hơi thở võ thuật trên người đối phương đã lên đến Siêu Phàm Bát Cảnh.

Ngay chính Dương Thanh khi đang ở trạng thái mạnh nhất, găng sức lắm cũng chỉ phát huy được thực lực bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ mà thôi.

Nhưng lúc này anh vừa trúng một nhát đâm của Hạ Hà, với anh, vết thương này tuy không quá nặng nhưng nó cũng đủ khiến thực lực của anh giảm đi nhiều.

Hiện nay, e răng anh đã không thể phát huy ra thực lực bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, miễn cưỡng phát huy đến thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong cũng đã là cực hạn rồi.

Nhưng đối phương lại là một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh thứ thiệt.

Dương Thanh nheo mắt, nhìn chằm chằm vào lão già kia, nói: ‘Nếu tôi đoán không nhầm thì ông chính là sư phụ của Hoàng Tiến và Lưu lão quái, đúng không? Vừa rồi, bạn tôi bỗng trở nên hết sức nóng nảy, còn ra tay với tôi, là do ông giở trò sau lưng không đúng?”

Vị cao thủ mặc áo dài màu tro này tản ra một hơi thở khiến anh vô cùng khó chịu, nó giống hệt như hơi thở trên người Lưu lão quái trước đây.

Sau khi đấu với Hoàng Tiến một trận sinh tử, Miêu thành chủ từng cảnh báo anh, phải hết sức cẩn thận đề phòng sư phụ của Hoàng Tiến và Lưu lão quái.

Vị cao thủ áo dài màu tro lạnh lùng nói: ‘Đúng thế, bạn cậu đã bị tôi dùng cổ thuật khống chế, cho nên mới tấn công cậu, bằng không, tôi còn chưa biết làm cách nào để khiến thực lực của cậu suy yếu bớt đi đâu, nói sao thì cậu cũng đã là một cao thủ có thực lực bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ rồi”.

“Với thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ của tôi, nếu không suy yếu cậu trước thì muốn giết cậu cũng không dễ lắm’.

Dương Thanh lạnh lùng thốt lên: “Quả thế!”

Các cao thủ Ảnh Vệ cùng Hạ Hà đứng quanh đó đã ngây người vì sợ.

Nhất là Hạ Hà, cô ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tấn công Dương Thanh, vừa rồi đột nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng mất một lúc, đợi khi tỉnh táo lại, đã phát hiện tay mình cầm một con dao, lưỡi dao căm lút vào bụng Dương Thanh rồi.

Lúc này cô ta mới biết mình đã bị người ta dùng cổ thuật khống chế.

Cô ta chỉ là một người bình thường, hoàn toàn không biết cổ thuật là gì, cũng chưa từng tiếp xúc với võ thuật, lúc này, cô ta chỉ thấy khiếp sợ tột cùng, đồng thời, lòng cũng tràn đầy lo âu và tự trách.

Nếu không phải cô ta đâm Dương Thanh một nhát thì sao Dương Thanh lại lâm vào trạng thái bị động như bây giờ?

Nghe lão già áo màu tro kia nói, chính vì cô ta đâm Dương Thanh một dao nên lão ta mới có thể đối phó với Dương Thanh.

Ánh mắt Dương Thanh nhìn chăm chăm vào lão già áo màu tro, lại nói với bọn Tiền Bưu: “Các người rời khỏi đây hết đi!”

Tiền Bưu lập tức nói ngay: “Mọi người, lập tức rời khỏi đây!”

Sau mệnh lệnh của Tiền Bưu, các cao thủ của Ảnh Vệ đều nhanh nhẹn rút lui.

Ông ta biết, bọn họ mà còn ở lại đây thì chỉ trở thành sự trói buộc đối với Dương Thanh, chỉ khi bọn họ đi hết, Dương Thanh mới có thể chiến đấu mà không cần lo lắng bất kì điều gì nữa.

Tiền Bưu nhìn sang phía Hạ Hà, nói: “Cô Hạ, mời đi theo chúng tôi!”

Hạ Hà kích động nói: “Tôi không đi!”

“Bịcht”
 
Chương 2956


Chương 2956:

Tiền Bưu không nói gì thêm, vung cán dao gõ vào sau gáy Hạ Hà, cô ta lập tức ngất xỉu, Tiền Bưu thuận lợi mang cô ta đi.

Từ đầu tới cuối, lão già áo tro không hề ngăn cản bọn họ, mục tiêu của lão ta chỉ có mình Dương Thanh, đối với lão ta, đám người kia chỉ là con sâu cái kiến, không đáng để mắt.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Đồ đệ Lưu lão quái của ông là người thế nào, hẳn ông cũng đã biết rõ, nếu không phải ông ta chọc tới tôi thì tôi cũng sẽ không có bất cứ liên quan gì đến ông ta ca.

“Còn về Hoàng Tiến, tôi vốn không có ý định phế bỏ ông ta, chính do ông ta muốn chết, cuối cùng võ thuật bị phế mất, tất cả đều là kết quả mà ông ta mong muốn’.

“Ông là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, không đến nõi là một kẻ không nói lí chứ?”

Lão già áo tro cười nhạt: “Cậu định kéo dài thời gian để đợi vết thương khôi phục một chút rồi mới đấu với tôi sao?”

Lòng Dương Thanh trầm xuống, đúng là anh đang có ý định này, trong tình hình hiện tại, anh hoàn toàn không phải đối thủ của lão già áo tro kia.

Ít nhất cũng phải cầm được máu đã, chứ nếu đánh ngay lúc này, dù anh có năng lực đánh bại được lão ta thì chỉ e chính bản thân anh đã mất máu mà chết trước rồi.

“Cậu nghĩ, khó khăn lắm tôi mới làm suy yếu thực lực của cậu được, mà tôi còn có thể kiên nhãn đợi cậu khôi phục thực lực rồi mới đấu sao?”

Lão già áo tro nở nụ cười, vừa nói dứt lời, hơi thở võ thuật trên người lập tức tăng vọt, một giây tiếp theo, bóng lão ta đã biến mất khỏi vị trí cũ.

Dương Thanh biết không thể tránh được trận đánh này, anh không hề do dự, Chiến Thần Quyết lập tức được vận hành, đồng thời, hai tròng mắt anh tràn đầy sắc đỏ như máu.

Huyết mạch cuồng hóa đã được kích hoạt.

Một hơi thở võ thuật khủng bố từ trên người anh tràn ra.

“Giết!”

Anh quát lớn một tiếng, chân thoáng di động, lao về phía trước.

““Uỳnh!”

Giây tiếp theo, bóng hai người lại xuất hiện, đồng thời, một âm thanh trầm đục vang lên.

Lão già áo màu tro vung một quyền đánh thẳng vào vết thương trên bụng Dương Thanh.

Ngay sau đó, Dương Thanh chợt cảm thấy bụng mình đau quặn lên, như là có thứ gì vừa chui vào.

Sắc mặt anh tức thì thay đổi kịch liệt.

Anh kinh hoàng hô lên: “Cổ trùng!”

“Ha hai”

Lão già áo màu tro cười lớn, một chiêu đã thành công, lão ta bèn lùi lại phía sau hơn chục bước, tươi cười nói: ‘Cậu thật sự cho rằng, tôi sẽ ngu xuẩn đến độ đấu tay đôi với cậu à?”

“Đối phó cậu, chỉ cần một con cổ trùng là đủ rồi! Mấy ngày tiếp sau đây, cậu sẽ phải nếm trải nỗi thống khổ sống không băng chết, cuối cùng, lục phủ ngũ tạng bị cổ trùng gặm cản nát đến suy kiệt”.

“Nhiều nhất là bảy ngày nữa thôi, cậu sẽ biến thành một bộ xương khô!”

Lão già áo màu tro vừa dứt lời, một cơn đau kịch liệt từ miệng vết thương truyền thẳng đến trung khu thần kinh của Dương Thanh.

Sắc mặt anh trắng nhợt ra, anh có thể cảm nhận rõ ràng, trong cơ thể như đang có hàng tỉ con kiến điên cuồng gặm nhấm máu thịt của mình.
 
Chương 2957


Chương 2957:

“Dương Thanh, có phải bây giờ cậu đang thấy vô cùng đau đớn? Có cảm giác như đang có vô số con kiến gặm cản lục phủ ngũ tạng?”

Lão già kia cười lớn, nói: “Tôi có thể nói cho cậu biết điều này, đây mới chỉ là khởi đầu thôi, bảy ngày tiếp theo, mỗi ngày, nỗi đau đớn sẽ lại tăng thêm một ít”.

“Con cổ trùng này tôi đã nuôi mấy chục năm rồi, tính kỹ thì có lẽ còn nhiều tuổi hơn cậu đấy, cao thủ có cảnh giới dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh, một khi trúng cổ này đều sẽ không có bất kì phương pháp nào phá giải được, chỉ có thể chờ chết”.

Dương Thanh cố nén cơn đau do bị cổ trùng gặm nhấm thân thể, anh lạnh lùng nhìn chằm chăm vào lão ta, nói: “Tốt nhất là ông giết được tôi, băng không, một khi tôi vượt qua được chuyện này, kết cục của ông sẽ vô cùng thảm khốc”.

“Đến khi đó, tôi sẽ trả lại ông gấp trăm nghìn lần tất cả những đau đớn tôi đang phải chịu đựng”.

Lão già áo màu tro cười nhạt: “Tôi đang chờ đây!”

Nói xong, thân hình lão ta thoáng di động, biến mất khỏi tâm mắt Dương Thanh.

“Cậu Thanh, cậu làm sao vậy?”

Lão già áo màu tro vừa đi mất, Tiền Bưu liền đi xuống đó, thấy Dương Thanh tái nhợt mặt mày, ông ta vội nôn nóng hỏi.

Ông ta đã nhận ra, lúc này Dương Thanh đang run rẩy cả người, sắc mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, như thể đang phải chịu đựng cơn đau khủng khiếp lắm.

Dương Thanh khẽ lắc đầu, hỏi: ‘Hạ Hà thế nào rồi?”

Tiền Bưu chỉ lắc đầu: “Tạm thời vẫn đang mê man, chưa có dấu hiệu tỉnh lại, tôi đã gọi bác sĩ tới kiểm tra, thân thể cô ấy không có chỗ nào có dấu hiệu bất thường cả”.

Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Tìm cách mời một vị thần y tới kiểm tra kĩ cho cô ấy, cô ấy bị trúng cổ độc, bác sĩ bình thường không kiểm tra ra đâu”.

Hạ Hà ra tay tấn công anh là vì đã trúng cổ độc của lão già áo màu tro kia, bằng không, cô ta sẽ không kích động làm tổn thương anh như thế.

“Vâng!”

Tiền Bưu vội đáp.

Dương Thanh đứng dậy cất bước rời khỏi đó, một mình trở về dinh thự Vân Phong.

Có điều, khi anh về tới nơi, toàn thân đã ướt sũng mồ hôi lạnh, sắc mặt bệch bạc, môi cũng trăng nhợt ra.

“Cậu sao thế?”

Ngải Lâm thấy Dương Thanh như vậy, lập tức kinh sợ, vội vàng chạy tới đỡ anh.

Phùng Giai Di cũng đi ra, vừa liếc mắt nhìn Dương Thanh một cái liền nhận ngay ra vấn đề, cô ta ngạc nhiên nói: “Anh trúng cổ độc rồi, lại còn là cổ độc Vô Tâm, loại cổ trùng độc nhất nữa”.

Ngải Lâm kinh ngạc: “Cổ độc Vô Tâm là cái gì?

Mặc dù Ngải Lâm là chuyên gia trong lĩnh vực y học nhưng vẫn chưa từng tiếp xúc với cổ độc, chỉ biết tình hình hiện tại của Dương Thanh cực kì kém.

Phùng Giai Di nặng nề nói: “Cổ độc Vô Tâm được đặt tên là Vô Tâm, là bởi vì người trúng cổ này chỉ có thể sống bảy ngày, mà trong bảy ngày này, mồi ngày đều phải chịu đựng nỗi đau đớn khi bị cổ trùng cần xé trái tim”.

“Cho đến ngày thứ bảy, cổ trùng mới hoàn toàn nuốt sạch trái tim người trúng cổ, cũng bởi vậy, cổ độc Vô Tâm mới có cái tên Vô Tâm”.
 
Chương 2958


Chương 2958:

Ngải Lâm nghe Phùng Giai Di nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi: ‘Ý cô nói là, Dương Thanh chỉ còn tối đa bảy ngày để sống? Bảy ngày sau, nếu bệnh tình của cậu ấy không thể thuyên giảm, trái tim cậu ấy sẽ bị cổ trùng ăn sạch?”

Phùng Giai Di gật đầu: “Hơn nữa, loại cổ độc này còn không có bất kì thuốc giải nào, kể cả chính người hạ cổ cũng không giải được”.

Mắt Ngải Lâm đã đỏ bừng lên, cô nhìn Dương Thanh đang cắn răng nhịn đau, nói: “Cậu Thanh, cố găng chịu thêm chút nữa! Để tôi gọi cho Tiểu Uyển, y thuật của em ấy lợi hại như vậy, nhất định có thể chữa khỏi cho cậu”.

Dương Thanh vội ngăn lại: “Yên tâm, em chưa chết được đâu! Tiểu Uyển hiện đang dốc sức tìm cách giúp Mã Siêu khôi phục trí nhớ, nếu lúc ,này khiến em ấy phân tâm thì sợ là chuyện gì cũng không lo được”.

Ngải Lâm sốt ruột nói: “Nhưng cậu chỉ còn có bảy ngày, nếu không tìm cách chữa trị ngay, cậu sẽ chết đấy!”

Dương Thanh thoáng nở một nụ cười miễn cưỡng, anh nói với Ngải Lâm: “Chị cứ yên tâm đi, mệnh của em rất cứng, muốn chết cũng không chết được đâu”.

Ngải Lâm còn muốn nói thêm điều gì, Dương Thanh đã cắt đứt: ‘Cứ vậy đi, em về phòng trước, những chuyện khác đợi khi nào em ra thì bàn tiếp nhé”.

Nói xong, anh quay người về phòng riêng.

Hiện giờ, Ngải Lâm, Mã Siêu và Phùng Giai Di đều đang ở trong dinh thự Vân Phong.

Bọn họ ở cùng một chỗ, nếu có chuyện gì, Dương Thanh cũng có thể nhanh chóng ra tay.

Sau khi trở về phòng, Dương Thanh vội vã ngồi xếp bằng, vận hành Chiến Thần Quyết, đồng thời kích hoạt huyết mạch cuồng hóa.

Mắt Dương Thanh nhanh chóng chuyển sang màu đỏ máu, huyết mạch cuồng hóa đang sôi trào, như thể muốn thiêu đốt sạch sẽ mọi thứ bên trong nó.

Đúng lúc này, Dương Thanh kinh ngạc phát hiện, con cổ trùng vốn đang điên cuồng gặm nhấm trái tim anh bỗng vội vã dừng lại như vừa gặp khắc tinh, cuống cuồng muốn tìm chỗ trốn.

Không chỉ có vậy, những đau đớn trên người anh còn đang nhanh chóng giảm đi.

Dương Thanh lẩm bẩm: “Cổ trùng Vô Tâm sợ huyết mạch cuồng hóa à, vậy thì mình có thể thông qua huyết mạch cuồng hóa để làm suy yếu hoạt tính của nó rồi”.

Nói là làm, Dương Thanh kích hoạt mức độ cuồng hóa của huyết mạch lên cao nhất, một hơi thở võ thuật khủng bố từ trên người anh tràn ra.

Hơi thở võ thuật của anh tăng lên mạnh tới nỗi anh thoáng có ảo giác sắp không khống chế được, nhưng thực tế, mọi việc vẫn đang trong †âầm kiểm soát của anh.

Khi tu vi võ thuật của anh còn đang ở dưới cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh, mỗi lần kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, thân thể đều sẽ chịu thương tổn cực lớn, hơn nữa, khi cường độ kích hoạt huyết mạch cuồng hóa càng cao, anh càng khó khống chế bản thân.

Nhưng giờ đây, khi cảnh giới võ thuật của anh đã đạt tới Siêu Phàm Thất Cảnh, những thương tổn mà huyết mạch cuồng hóa gây nên cho thân thể anh đã nhỏ đến gần như không đáng kể, hơn nữa, anh càng dễ dàng khống chế được bản thân đồng thời khống chế cường độ kích hoạt huyết mạch cuồng hóa.

Mọi chuyện đều đang năm trong tâm kiểm soát của anh.

Ngay khi anh đang điên cuồng tu luyện, ở phòng ngoài, Ngải Lâm và Phùng Giai Di vô cùng lo lắng, Ngải Lâm do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định bấm số điện thoại của Phùng Tiểu Uyển, thuật lại cho cô ta chuyện Dương Thanh mới trúng cổ độc Vô Tâm.

Nghe xong, Phùng Tiểu Uyển hết sức nghiêm nghị nói: “Giờ em sẽ về Yến Đô ngay, chỉ khi nào tự tay em chẩn bệnh cho anh ấy thì em mới có thể xác định đúng tình hình hiện tại của anh ấy được”.

Ngải Lâm vội nói: “Được, vậy chị chờ em về!”
 
Chương 2959


Chương 2959:

Phùng Giai Di cũng gọi đi vài cuộc điện thoại cho những thần y ở Hoàng thành Phùng, chỉ có điều, khi bọn họ biết Dương Thanh trúng cổ độc Vô Tâm thì đều nói không có cách nào cứu được đâu.

Không phải do y thuật của họ không đủ tốt mà thứ cổ độc Vô Tâm này quá lợi hại, cho tới bây giờ chưa có bất cứ biện pháp nào có thể giải quyết được nó, bất kì kẻ nào trúng cổ độc Vô Tâm này đều chỉ có thể sống tối đa bảy ngày mà thôi.

Thậm chí có một số người còn không chịu nổi qua ngày đầu tiên thì đã đau đớn mà chết.

Bởi vậy có thể thấy được, cổ độc Vô Tâm này đáng sợ nhường nào.

Dương Thanh không biết Phùng Giai Di và Ngải Lâm đang tìm cách chữa trị cho anh, lúc này anh đã tiến vào trạng thái tu luyện.

Thời gian thong thả trôi qua, Dương Thanh ngạc nhiên phát hiện, nếu cứ duy trì trạng thái cuồng hóa huyết mạch để tu luyện, kết hợp với Chiến Thần Quyết thì tốc độ tu luyện của anh tăng nhanh rất nhiều.

Nhưng điều này còn chưa phải trọng điểm, trọng điểm là, khi anh kích hoạt huyết mạch cuồng hóa để tu luyện, cổ trùng Vô Tâm kia sẽ không làm tổn thương anh, thậm chí hoạt tính của nó còn suy yếu đi.

Cổ trùng Vô Tâm đáng sợ ở chõ, sau khi tiến vào cơ thể người, nó sẽ liên tục gặm nhấm trái tim, cho đến khi nuốt sạch trái tìm người trúng cổ.

Nếu như Dương Thanh cứ duy trì trạng thái kích hoạt huyết mạch cưồng hóa liên tục thì cổ trùng Vô Tâm sẽ không thể căn nuốt trái tim anh được. Nếu anh có thể kéo dài trạng thái này, liệu cổ trùng Vô Tâm có thể chết đói vì không cách nào căn nuốt trái tim không?

Dương Thanh tu luyện một mạch suốt đêm, đợi khi rời khỏi trạng thái tu luyện, anh ngạc nhiên phát hiện, cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể anh hình như đã rơi vào trạng thái ngủ đông rồi.

Đêm qua, Dương Thanh vẫn luôn duy trì trạng thái kích hoạt huyết mạch cưồng hóa để tu luyện, đây là lần đầu tiên anh tu luyện bằng phương thức này, lúc này anh vui mừng nhận ra, tốc độ tu luyện của mình đã tăng nhanh hơn nhiều.

Quan trọng nhất là, rốt cuộc anh đã tìm ra biện pháp ngăn chặn cổ trùng Vô Tâm.

Nhưng ngay khi anh đang vui vẻ, bỗng có một cơn đau nhức từ bên trong truyền tới, cổ trùng Vô Tâm lại khôi phục hoạt tính, bắt đâu điên cuồng gặm căn trái tim anh.

Dương Thanh nhíu chặt mày, hít mạnh một hơi, vội vã kích hoạt huyết mạch cuồng hóa.

Quả nhiên, đúng như anh dự đoán, huyết mạch cuồng hóa vừa được kích hoạt, cổ trùng Vô Tâm đã vội trốn vào một góc, không dám cử động.

Dương Thanh lẩm bẩm: “Xem ra, trước khi giải quyết được con cổ trùng Vô Tâm này, mình phải luôn ở trạng thái kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho cổ trùng Vô Tâm nằm im được”.

Dương Thanh vừa ra khỏi phòng chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: “Anh Thanh, anh thế nào rồi?”

“Tiểu Uyển? Sao em lại về đây?”

Nhìn thấy Phùng Tiểu Uyển, Dương Thanh hết sức kinh ngạc.

Ngải Lâm lo âu nói: “Tôi gọi em ấy về đấy”.

Thì ra là Ngải Lâm gọi về, vậy là Phùng Tiểu Uyển cũng đã biết được bệnh tình của anh rồi.

Dương Thanh cười nói: “Yên tâm đi, đã tìm được biện pháp đối phó với cổ trùng Vô Tâm rồi”.

Hai người đều kinh ngạc thốt lên: “Thật à?”

Dương Thanh mỉm cười nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển nói: “Em có thể kiểm tra cho anh xem’.

Để Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển bớt lo lăng, anh đành phải để Phùng Tiểu Uyển kiểm tra cho mình.
 
Chương 2960


Chương 2960:

Phùng Tiểu Uyển đặt ngón tay lên cổ tay Dương Thanh, hồi lâu sau mới nhấc tay ra, cô ta nhìn Dương Thanh, sắc mặt nghiêm nghị, nói: “Em không biết anh dùng biện pháp gì mới có thể ép cổ trùng Vô Tâm vào một góc như thế, nhưng dù vậy, cổ trùng vẫn còn sống trong cơ thể anh”.

“Em đã tra cứu rất nhiều tài liệu về cổ trùng Vô Tâm, loại cổ trùng này vô cùng đáng sợ. Nó là cổ trùng do người nuôi cổ dùng máu tươi của chính mình để nuôi dưỡng, hoạt tính cực kì mạnh, rất khó tiêu diệt”.

“Dù anh có thể ép cổ trùng Vô Tâm vào một góc không nguy hiểm trong người thì cũng không làm nên chuyện gì, trừ khi anh có thể áp chế nó cả đời, bằng không, một khi nó còn ở trong cơ thể anh thì nhất định sẽ tạo thành mối nguy cực lớn cho tính mạng anh”.

Nghe Phùng Tiểu Uyển nói thế, Dương Thanh thoáng kinh ngạc, anh vốn tưởng có thể dùng trạng thái huyết mạch cưồng hóa để ép cổ trùng Vô Tâm vào một khu vực không nguy hiểm trong cơ thể, đợi nó chết đói, nhưng không ngờ, thứ này lại có thể sống dai như thế.

Chẳng trách anh tu luyện suốt đêm, vừa kết thúc, cổ trùng Vô Tâm đã khôi phục hoạt tính.

Dương Thanh hỏi: “Vậy có nghĩa là, chỉ cần anh có thể khống chế bản thân ở trạng thái này thì sẽ không bị hạn chế trong quy luật chỉ sống được bảy ngày?”

Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Đúng! Chỉ cần anh có thể duy trì trạng thái này, cổ trùng Vô Tâm sẽ bị rơi vào trạng thái ngủ đông, sẽ không gây thương tổn cho anh được”.

“Có điều, anh có chắc mình có thể duy trì trạng thái này lâu dài sao?”

Dương Thanh lắc đầu, thành thực đáp: “Anh nhận ra là, anh có thể dùng biện pháp kích hoạt huyết mạch để ngăn cản cổ trùng Vô Tâm gây thương tổn cho mình, nhưng anh phải bảo trì trạng thái này liên tục”.

“Loại trạng thái này không thể duy trì lâu dài, hơn nữa, nếu cứ duy trì ở trạng thái kích hoạt huyết mạch thì cũng sẽ tạo thành thương tổn rất lớn cho cơ thể anh”.

Nghe vậy, Ngải Lâm lo âu nói: “Tiểu Uyển, em có biện pháp nào lấy được cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể cậu ấy ra không?”

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu: “Em còn đang nghiên cứu, nhưng gần như không có cách nào lấy được cổ trùng Vô Tâm ra cả, em đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu, vấn không tìm ra bất kì cách nào hữu hiệu”.

Ngải Lâm không cam lòng hỏi: ‘Không có cách nào khác sao? Ví dụ như dùng thuốc, ép cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể cậu ấy ra?”

Phùng Tiểu Uyển nói: “Em đang nghiên cứu, tạm thời chưa có bất kì kết quả gì”.

Dương Thanh thấy sắc mặt hai cô đều hết sức nặng nề, bèn cười an ủi: “Yên tâm đi, tạm thời anh còn có thể duy trì trạng thái kích hoạt huyết mạch thế này, một con cổ trùng Vô Tâm cỏn con mà thôi, không thể lấy được mạng anh đâu”.

Phùng Tiểu Uyển nghiêm nghị nói với Dương Thanh: ‘Anh Thanh, anh cứ yên tâm, nhất định em sẽ tìm mọi cách để giúp anh giải quyết con cổ trùng này”.

Dương Thanh lại lắc đầu, nhìn về phía Mã Siêu đang nằm trên giường bệnh.

Anh nghiêm túc nói: “Tạm thời anh còn có thể đè ép con cổ trùng này khiến nó không thể gây thương tổn cho anh, cho nên trước mắt sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Em hãy tìm cách đánh thức ý thức của Mã Siêu trước đã, anh lo rằng nếu cậu ấy rơi vào trạng thái này quá lâu thì dù về sau có thể khôi phục cũng sẽ bị mất đi một phần kí ức”.

Phùng Tiểu Uyển gật đầu: ‘Anh yên tâm, vấn đề của anh Siêu, em đã có phương hướng rồi, không bao lâu nữa là có thể đánh thức anh ấy, hiện tại anh mới là người đang gặp nguy hiểm thực sự, một khi anh gặp chuyện không may, tất cả bọn em đều sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Ngải Lâm cũng nói: “Tiểu Uyển nói đúng đấy, nếu cậu có chuyện gì, những người sống dựa vào cậu như chúng tôi đây chỉ e sẽ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng cả”.

Dương Thanh chợt cảm thấy gánh nặng trách nhiệm trên vai trở nên nặng nề hơn, anh nghiêm nghị nói: “Mọi người yên tâm, tôi sẽ bảo vệ mọi người!”

“Vậy thôi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi tu luyện trước đã”.
 
Chương 2961


Chương 2961:

Nói xong, anh quay đầu định bước đi.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó, một giọng nói quen thuộc vắng vào: ‘Cậu Thanh, chúng tôi có thể vào được không?”

Nghe thấy giọng nói này, Dương Thanh hơi sửng sốt, Phùng Tiểu Uyển lập tức vui mừng reo lên: “Ông Tống Tả và ông Tống Hữu về rồi!”

Vừa nói, cô ta vừa chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra đã thấy hai anh em họ Tống đứng đó.

“Ông Tả, ông Hữu, hai ông sao vậy?”

Hai người vừa bước vào, Phùng Tiểu Uyển kêu lên kinh ngạc, vội vàng bước tới đỡ hai anh em họ Tống.

Hai anh em họ Tống đã lấm máu khắp người, sắc mặt trắng bệch, nhìn là biết đã bị thương nặng.

Dương Thanh cũng vội tới bên cạnh hai ông lão, anh nhanh chóng phát hiện cả hai đều đã mất sạch tu vi võ thuật.

“Có chuyện gì vậy?”

Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển đỡ hai anh em Tống Tả Tống Hữu ngồi vào ghế, mặt lộ vẻ nghiêm túc, hỏi.

Mắt Tống Hữu đã đỏ bừng, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước đây Tiểu Uyển muốn cứu cậu nhưng còn thiếu vài dược liệu quý hiếm nên chúng tôi đi tìm, chẳng may xúc phạm tới Hoài Thành, sau đó bị cao thủ của Hoài Thành đuổi giết”.

“Chúng tôi chạy trốn suốt chặng đường, khó khăn lắm mới thoát khỏi sự truy đuổi của đám cao thủ Hoài Thành, chỉ có điều, võ thuật đã bị phế bở’.

Tống Tả cũng lộ vẻ bi thương, ánh mắt tràn đầy hận thù mãnh liệt.

Phùng Tiểu Uyển bi phấn nói: ‘Kẻ nào lại tàn độc đến mức phế bỏ tu vi của hai ông như vậy?”

Ngay khi cô ta vừa dứt lời, một luồng uy lực khủng khiếp chợt bao trùm toàn bộ dinh thự Vân Phong.

Sắc mặt hai anh em họ Tống tức thì trở nên khó coi vô cùng, nghiến răng nói: “Cao thủ của Hoài Thành đã đuổi tới nơi rồi!”

Hai anh em họ Tống vừa nói đến đó, một tiếng ‘Uỳnh” vang lên, cửa chính của dinh thự Vân Phong đã bị tông nát, hai bóng người trung niên vọt vào.

Trên người bọn họ tràn ngập hơi thở võ thuật của cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

“Thì ra các người trốn đến chỗ này”.

Một tên cao thủ trong số đó cười lạnh nói.

Hai tên cao thủ khoanh tay trước ngực, nheo mắt cười, nhìn chăm chăm vào anh em nhà họ Tống như thể mèo trêu chuột, ánh mắt tràn đây châm chọc.

Anh em họ Tống nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu các người đã muốn mang chúng tôi trở về đó thì chúng tôi đi với các người là được”.

Nói xong, bọn họ nhấc chân đi về phía hai tên cao thủ kia.

Bọn họ không muốn làm liên lụy đến Dương Thanh và người khác, cho nên mới nhanh chöng thỏa hiệp như vậy.

“Biết điều đấy! Hai ông yên tâm, dù tới Hoài Thành, dựa vào thực lực của hai ông, thành chủ cũng sẽ không bạc đãi hai ông đâu!”

Hai tên cao thủ kia cười ha hả nói, thậm chí bọn họ còn không thèm nhìn đến những người khác, đối với bọn họ, đó chảng qua chỉ là mấy con sâu cái kiến mà thôi.
 
Chương 2962


Chương 2962:

“Khoan đất”

Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng lên tiếng.

“Hử2”

Hai tên cao thủ của Hoài Thành chợt quay phát lại, nheo mặt nhìn Dương Thanh chăm chăm, nói: “Ranh con, mày còn chuyện gì nữa?”

Dương Thanh lạnh nhạt nói: ‘Các ông muốn dẫn bọn họ đi, nhưng đã hỏi ý kiến của tôi chưa?”

Anh vừa thốt ra những lời này, đáy mắt hai tên cao thủ của Hoài Thành lập tức lóe lên sát khí.

Một tên nhìn chăm chú vào Dương Thanh, ánh mắt chứa đầy ý muốn giết chóc, nói: “Này ranh con, mày đang muốn chết đúng không?”

Dương Thanh lạnh lùng nói với ông ta: “Xem ra, người của gia tộc Cổ Võ lánh đời quá lâu, thật sự cho rằng người ngoài trần thế đều là con sâu cái kiến”.

Vừa dứt lời, một khí thế mênh mang từ trên người anh tràn ra ngoài.

“Âm!”

Khí thế này quá khủng khiếp, khiến cho hai tên cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh của Hoài Thành đều bị đẩy lùi vài bước.

Hai người đều biến sắc, mặt lộ vẻ sợ hãi, lẩm bẩm: “Sao, sao lại thế được? Cậu là cao thủ trên cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh?”

Bản thân bọn họ đều là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng hiện tại lại cảm nhận được một hơi thở võ thuật vượt xa Siêu Phàm Ngũ Cảnh từ trên người Dương Thanh, điều đó có nghĩa là, thực lực của Dương Thanh ít nhất cũng phải đạt tới Siêu Phàm Lục Cảnh, thậm chí còn có thể mạnh hơn.

Dương Thanh lạnh lẽo nói: “Võ thuật của hai vị tiền bối Tống Tả Tống Hữu là do các ông phế mất?”

Một tên cao thủ trong đó vội vã nói ngay: ‘Bọn họ tự tiện xông vào Dược Vương Cốc của Hoài Thành chúng tôi để trộm thuốc, cốc chủ của chúng tôi ra lệnh nhất định phải đem bọn họ về”.

“Nhưng bọn họ lại phản kháng không chịu đi theo chúng tôi, cho nên đành phải phế bỏ võ thuật của họ”.

Tống Hữu cả giận nói: “Chúng tôi không hề trộm thuốc, chỉ không biết nơi chúng tôi hái thuốc là Dược Vương Cốc của các người thôi, hơn nữa, những dược liệu mà chúng tôi hái được ở Dược Vương Cốc đã bị các người cướp hết rồi, nay võ thuật của chúng tôi bị phế bỏ, các người còn muốn thế nào?”

Cao thủ của Hoài Thành lên tiếng: “Các ông hoàn toàn không biết mình đã gây họa lớn thế nào, mấy vị thuốc các ông hái đều là dược liệu do Dược Vương Cốc chúng tôi mất mấy chục năm nuôi trồng mới có, còn chưa đủ tuổi hái đã bị các ông ngắt mất”.

Nghe vậy, sắc mặt anh em nhà họ Tống trở nên hết sức khó coi.

Dương Thanh lạnh lùng nói: ‘Dù là dược liệu quý hiếm đến đâu thì nhất định cũng phải có một cái giá để trao đổi, cần gì nói thẳng ra đi!”

Hai anh em nhà họ Tống đúng là đã vào nhầm đất của người ta, còn hái mất dược liệu, có lỗi với người ta trước.

Bất kể thế nào, Hoài Thành cũng là một thành phố Cổ Võ, Dương Thanh không muốn động đến họ.

Một điểm quan trọng hơn nữa là, trước đây, khi anh tới Hoàng tộc họ Long, từng giết một kẻ tên là Long Dược, mà gã Long Dược này lại chính là con rể của phủ thành chủ Hoài Thành.

Cuối cùng, phải nhờ sư phụ Vô Danh đứng ra mới giải quyết được chuyện đó, nếu không, Hoài Thành nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.

Vậy nên, chuyện gì có thể dàn xếp, anh sẽ cố găng dàn xếp ổn thỏa.

Nghe Dương Thanh nói thế, hai cao thủ của Hoài Thành đều kinh ngạc ra mặt, lập tức một người lên tiếng: “Này cậu, cậu thực sự cho rằng, đồ trong Dược Vương Gốc của chúng tôi, muốn đổi là đổi được à?”
 
Chương 2963


Chương 2963:

Dương Thanh cau mày: ‘Nếu dược liệu đã bị hái thì cũng đã không còn cách nào thay đổi hiện trạng, hiện giờ tôi chỉ muốn đưa ra phương án bồi thường, nhưng ý các vị là không muốn nhận bồi thường?”

“Ranh con, tôi khuyên cậu chớ nên xen vào việc của người khác, dù cậu là cao thủ trên Siêu Phàm Ngũ Cảnh thì đã sao? Chúng tôi từ Hoài Thành tới, cậu biết Hoài Thành là nơi nào không?”

Cao thủ của Hoài Thành nheo mắt nhìn Dương Thanh, lạnh giọng bảo: “Dược Vương Cốc có địa vị cực cao ở Hoài Thành, động đến Dược Vương Cốc không phải chuyện hay ho gì đâu, tôi khuyên cậu chớ có xen vào việc này, băng không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”

Dương Thanh cười nhạt: “Ngay cả con rể của thành chủ Hoài Thành tôi còn giết được, chẳng lẽ còn sợ động đến một thế lực ở Hoài Thành?”

Anh vừa dứt lời, hai tên cao thủ của Hoài Thành lập tức biến sắc.

Bọn họ là người của Dược Vương Cốc trong Hoài Thành, đương nhiên đã từng nghe nói con rể của thành chủ bị giết ở ngoài thế tục.

Nếu không phải đã cảm nhận được khí thế khủng bố của Dương Thanh, nhất định bọn họ sẽ không tin, nhưng hiện tại, bọn họ đều đã biết sức mạnh của Dương Thanh, cho nên Dương Thanh nói như vậy, bọn họ lập tức tin ngay.

Mặt hai cao thủ kia đã trắng nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Tống Tả, Tống Hữu đứng bên cạnh, lòng cũng đã tràn đây khiếp sợ, không phải khiếp sợ trước tin Dương Thanh giết con rể của thành chủ Hoài Thành mà là kinh ngạc vì thực lực của Dương Thanh đã tăng mạnh như vậy.

Lần trước, bọn họ rời đi là vì Phùng Tiểu Uyển cần cứu Dương Thanh nhưng còn thiếu mấy vị thuốc, mà nay, bọn họ còn chưa lấy được dược liệu cần thiết trở về cứu Dương Thanh, thực lực của anh đã mạnh đến mức này.

Ngay cả hai tên cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh của Hoài Thành cũng không dám làm bừa trước mặt anh.

Một tên cao thủ của Hoài Thành nói: “Nếu cậu đây có ý muốn bảo vệ anh em họ Tống thì chúng tôi đành phải ra về, chỉ có điều, lần này cậu không chịu giao người, lần sau sẽ có cao thủ đứng đầu Dược Vương Gốc tới tìm cậu đòi người”.

Dương Thanh cau mày: “Ông đang đe dọa tôi đấy à?”

Tên cao thủ của Hoài Thành vội nói: ‘Không phải tôi đe dọa cậu mà chỉ trình bày sự thật, sức mạnh của Dược Vương Cốc vượt xa tưởng tưởng của cậu nhiều lắm, nếu cậu biết điều thì tốt nhất là không nên nhúng tay vào việc này, để chúng tôi đưa anh em họ Tống về Hoài Thành báo cáo kết quả công việc”.

Dương Thanh quát lớn: “Cút!”

Hai cao thủ của Hoài Thành bèn nói: ‘Nếu đã thế thì xin từ biệt ở đây!”

Nói xong, hai người quay đầu định rời khỏi đây.

“Đứng lại!”

Nhưng khi bọn họ mới đi tới cửa, Dương Thanh bồng lên tiếng gọi giật lại.

Hai người nghỉ hoặc quay lại nhìn Dương Thanh, Dương Thanh chỉ vào cánh cửa bị bọn họ làm hỏng, lạnh lùng nói: “Chưa gì đã muốn chuồn rồi, trước tiên phải sửa lại cửa nhà tôi đi đã, băng không, hôm nay các ông đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi dinh thự Vân Phong này”.

Nghe anh nói thế, hai tên cao thủ của Hoài Thành đều sa sầm mặt lại.

“Bao nhiêu tiền, chúng tôi bồi thường cho cậu!”

Bọn họ nghiến răng nghiến lợi nói.

Dương Thanh lạnh nhạt bảo: “Nếu các ông đã muốn để tôi ra giá thì bỏ ra đây mười tỷ coi như bồi thường đi”.
 
Chương 2964


Chương 2964:

“Đừng có năm mơi”

Hai cao thủ của Hoài Thành đã phẫn nộ đến tột đỉnh, một người nghiến răng nói: ‘Dù thực lực của cậu đã vượt qua Siêu Phàm Ngũ Cảnh thì đã sao? Nếu ép chúng tôi quá đáng, hai anh em chúng tôi liên hợp với nhau, chưa chắc đã thua cậu!”

Nói xong, hơi thở võ thuật trên người bọn họ lập tức tăng vọt lên.

Ban đầu, tu vi võ thuật của hai người vốn chỉ mới tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng lúc này đây, một hơi thở vượt trên Siêu Phàm Ngũ Cảnh, gần chạm tới Siêu Phàm Lục Cảnh đang tràn ra từ trên người bọn họ.

Dương Thanh cười nhạt: “Đúng là không biết tự lượng sức mình!”

Dứt lời, khí thế võ thuật Siêu Phàm Thất Cảnh tức thì bùng nổ từ trong cơ thể anh ra ngoài.

Vì phải liên tục áp chế cổ trùng Vô Tâm nên Dương Thanh vần luôn ở trạng thái cuồng hóa, lúc này, Chiến Thần Quyết vừa được vận hành, một luồng khí thế võ thuật vượt trên cả cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh đã tràn ra từ thân thể anh.

Hai tên cao thủ của Hoài Thành mới giây trước còn tự cho rằng liên hợp lại là có thể đối phó với Dương Thanh, nay chợt cảm nhận được uy lực từ Dương Thanh lan đến, sắc mặt lập tức ._ thay đổi hẳn.

“Cậu, rốt cuộc cậu là ai2”

Hai tên cao thủ của Hoài Thành khiếp sợ tột cùng, run rẩy hỏi.

Bọn họ vừa mới cảm nhận được một hơi thở vượt xa chính mình truyền tới từ phía Dương Thanh.

Thực lực mà bọn họ có thể phát huy vào lúc này đã ngang với cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, nhưng Dương Thanh lại tạo cho bọn họ một áp lực nặng nề, điều đó chứng tỏ, thực lực của Dương Thanh chí ít cũng phải là Siêu Phàm Thất Cảnh rồi.

Một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh thoạt nhìn chưa quá ba mươi, ngay cả ở Hoài Thành, bọn họ cũng chưa từng nghe nói tới.

Hai anh em họ Tống đứng cạnh đó đã dại cả mặt ra rồi, dường như họ không ngờ được, mới vài tháng không gặp, Dương Thanh không chỉ tỉnh táo lại mà cảnh giới võ thuật cũng được tăng tiến lên nhiều.

Dương Thanh lạnh nhạt nhìn về phía hai tên cao thủ của Hoài Thành, nói: “Tôi là ai, các ông không có tư cách biết, nhưng các ông cần phải biết rằng, con rể của thành chủ Hoài Thành các ông đã chết dưới tay tôi, nhưng đến giờ tôi vẫn còn sống khỏe mạnh, có biết vì sao không?”

Trước đó, khi Dương Thanh nhắc tới chuyện này, hai cao thủ của Hoài Thành còn tưởng rằng Dương Thanh đang nói dối, nhưng lúc này, bọn họ thực sự tin lời anh rồi.

Một người thanh niên có được thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh, sao có thể là kẻ đơn giản?

“Xin lỗi vì đã quấy rầy!”

Hai tên cao thủ của Hoài Thành đưa mắt nhìn nhau, thu lại khí thế trên người, nhìn Dương Thanh nói lời xin lỗi, sau đó quay người định rời khỏi đây.

“Lúc cho các ông đi, các ông không chịu đi, giờ muốn đi thì đã muộn rồi!”

Dương Thanh lạnh lùng nói. Vừa dứt lời, thân thể anh đã hóa thành một cái bóng mờ, chỉ nháy mắt đã xuất hiện trước mặt các cao thủ của Hoài Thành.

“Cậu muốn làm gì?”

Hai cao thủ của Hoài Thành lập tức biến sắc, một người lên tiếng: “Chúng tôi là người của Dược Vương Cốc đấy, sư phụ chúng tôi là Dược Vương, nếu cậu dám giết chúng tôi, ông ấy nhất định sẽ báo thù cho chúng tôi”.

“Uỳnh! Uỳnh!”

Dương Thanh không hề do dự, liên tục tung ra hai chưởng, hai tên cao thủ kia lập tức hộc máu bay ra sau như diều đứt dây.
 
Chương 2965


Chương 2965:

Ngay lúc thân thể bọn họ chạm đất, sự sống đã hoàn toàn đứt đoạn.

Hai anh em nhà họ Tống ngây người nhìri về phía hai tên cao thủ của Hoài Thành đã tắt thở, kinh ngạc nói: “Cậu Thanh, cậu giết bọn họ rồi?”

Dương Thanh bảo: “Bọn họ tới đây là để bắt hai ông về Dược Vương Gốc, nơi này của tôi sẽ bị bại lộ, đến khi đó sẽ không tránh khỏi chút phiền toái, tôi không thích phiền toái”.

Nghe vậy, hai anh em họ Tống đều không biết nên nói gì.

Vì sợ phiền toái nên mới giết hai cao thủ của Hoài Thành?

Dương Thanh nhìn sang phía Phùng Tiểu Uyển, nói: “Thương tích trên người hai vị tiền bối thế nào? Em có cách nào khôi phục nền tảng võ thuật của họ không?”

Trước đây Phùng Tiểu Uyển từng chữa trị cho người bị mất nền tảng võ thuật, huống chỉ, cô ta và hai anh em nhà họ Tống còn có quan hệ khá thân thiết. ; Phùng Tiểu Uyển gật đầu nói: ‘Hản là được, nhưng còn cần bước vào trị liệu, còn về chuyện có thể chữa trị cho hai ông hoàn toàn khôi phục lại được không thì chỉ có thể từ từ quan sát trong quá trình trị liệu, có điều, hẳn cũng không có vấn đề gì lớn đâu”.

Nghe Phùng Tiểu Uyển nói thế, Dương Thanh mới yên tâm. ỷ Bất kể thế nào, hai anh em họ đi nhầm vào Dược Vương Cốc, gặp rắc rối với người của Dược Vương Cốc chính vì đi tìm dược liệu chạy chữa cho anh.

Anh em nhà họ Tống nghe Phùng Tiểu Uyển nói thế, sắc mặt đều trở nên kích động.

Tống Tả hồi hộp hỏi: “Tiểu Uyển, cháu nói thật đấy à, thật sự có thể giúp bọn ông khôi phục nền tảng võ thuật?”

Phùng Tiểu Uyển gật đầu, lấy ra hai viên thuốc đưa cho họ, nói: “Hai ông dùng viên thuốc này trước đi đã, sau đó cháu sẽ tiến hành trị liệu cho hai ông”.

“Được”.

Hai anh em họ Tống nhanh nhẹn đáp.

Đối với một cao thủ võ thuật mà nói, bị hủy mất nền tảng võ thuật thực sự là một chuyện tàn nhãn bậc nhất, rất nhiều cao thủ võ thuật thà chết cũng không thể chấp nhận mình đã trở thành một kẻ tàn phế.

Hai anh em họ Tống vốn đã mất sạch tu vi võ thuật, nay Phùng Tiểu Uyển lại nói có thể chữa trị dứt điểm cho họ, không cần tưởng cũng biết lúc này bọn họ kích động ra sao.

Chỉ có điều, giờ đây Phùng Tiểu Uyển quá vất vả rồi, vừa phải nghiên cứu cách giúp Mã Siêu khôi phục kí ức, lại phải tìm cách giải quyết cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể Dương Thanh, giờ đây còn thêm nhiệm vụ trị liệu nền tảng võ thuật cho hai anh em nhà họ Tống nữa.

Ngải Lâm nóng nảy nói: “Tiểu Uyển, chuyện của cậu Thanh đã gấp lắm rồi, em cần phải nghĩ cách giúp cậu ấy khôi phục đãi!”

Ngải Lâm và anh em nhà họ Tống không thân quen, nay họ bỗng xuất hiện khiến Phùng Tiểu Uyển còn phải bỏ thời gian ra trị liệu cho họ, điều này khiến lòng cô ấy thoáng chút lo lắng.

Phùng Tiểu Uyển vội nói ngay: “Chị Lâm, chị cứ yên tâm, em sẽ không làm lỡ chuyện trị liệu cho anh Thanh và anh Siêu đâu”.

Anh em họ Tống hỏi: ‘Cậu Thanh, cậu làm sao vậy?”

Phùng Tiểu Uyển nói sơ qua về tình hình của Dương Thanh, nghe xong, Tống Tả Tống Hữu đều lộ sắc mặt nặng nề nghiêm trọng.

“Tiểu Uyển, cháu cứ gác chuyện của hai ông lại đã, trước tiên hãy tìm cách chữa trị cho cậu Thanh và cậu Siêu đi, xong rồi hẳng giúp các ông, hai ông không sao cả, còn có thể chịu được, kết quả xấu nhất cũng chỉ là mất võ thuật thôi mà, hai ông có thể chịu được”.

Tống Tả nghiêm nghị nói: “Tình hình của cậu Thanh quả thực hết sức cấp bách, không thể có chút sai lầm nào”.
 
Chương 2966


Chương 2966:

Tống Hữu cũng nói: “Tôi nghe nói, một khi đã trúng cổ độc Vô Tâm thì chỉ có thể sống thêm tối đa bảy ngày, tuy cậu Thanh có thể tạm thời áp chế cổ trùng xuống nhưng không ai có thể bảo đảm, cậu ấy sẽ duy trì được tình trạng này lâu dài”.

Dương Thanh lên tiếng: “Yên tâm đi, tình trạng cá nhân tôi thế nào, tôi biết rất rõ, tạm thời không chết được, hiện giờ nguy hiểm cạnh tôi càng ngày càng nhiều, đây là thời điểm cần dùng cao thủ, Tiểu Uyển trị liệu được cho hai ông cũng là cách để tăng hệ số an toàn của chúng ta”.

Anh nói rất đúng, thực lực của anh hiện nay rất mạnh, nhưng cũng có xung đột với rất nhiều người, anh lại không cách nào bảo vệ tất cả những người thân xung quanh mình mọi lúc mọi nơi.

Anh em nhà họ Tống liên hợp với nhau có thể phát huy ra thực lực ngang với cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh, nếu để họ ở lại đây bảo vệ, anh cũng có thể yên tâm đi làm việc của mình.

Phùng Tiểu Uyển nghe nói thế bèn bất đắc dĩ bảo: “Mọi người cứ yên tâm đi, cháu sẽ không làm lỡ chuyện trị liệu cho bất cứ ai, mà cũng không cần phải trị liệu 24/24 đâu”.

Nghe Phùng Tiểu Uyển nói thế, mọi người mới yên tâm thở phào một hơi.

Tống Tả bỗng nghiêm túc lại, nói: “Cậu Thanh, cậu đã giết cao thủ của Hoài Thành, chỉ e không bao lâu nữa, cao thủ mạnh hơn của Hoài Thành sẽ lại tới đây, đến khi đó chúng ta nên đối phó sao đây?”

Đáy mắt Dương Thanh lóe lên một ý muốn giết chóc: “Một người tới, giết một người! Một đôi đến, giết cả đôi! Chỉ cần cao thủ của Hoài Thành dám đến, vậy hãy để bọn họ có đến mà không có về!”

Cảm nhận được ý muốn giết chóc trên người Dương Thanh, hai anh em họ Tống đều run lên.

Dương Thanh đã mạnh đến độ này rồi sao?

Ngay cả cao thủ đứng đầu Hoài Thành cũng không hề sợ hãi?

Song, bọn họ lại nghĩ tới thực lực kinh người mà Dương Thanh vừa thể hiện ra, lòng lập tức thoải mái, thực lực mà Dương Thanh vừa mới bày ra ít nhất cũng phải tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh.

Anh em họ đều biết rất rõ, Dương Thanh còn có thể đạt tới trạng thái mạnh hơn, cho nên, Siêu Phàm Thất Cảnh chưa phải cực hạn của Dương Thanh mà chỉ là cảnh giới võ thuật hiện tại của anh thôi.

Dương Thanh còn có thể mạnh hơn nữa, thậm chí có năng lực đấu với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh.

““Shhl”

Dương Thanh bỗng hít mạnh một hơi, vừa dừng trạng thái huyết mạch cuồng hóa là trái tim lập tức truyền đến một cơn đau buốt, cổ trùng Vô Tâm lại bắt đầu gặm cản trái tim anh rồi.

“Anh Thanh, anh mau nuốt viên thuốc này đi!”

Phùng Tiểu Uyển vội vàng đưa một viên thuốc cho Dương Thanh.

Đây là thứ thuốc mới được Phùng Tiểu Uyển nghiên cứu chế tạo ra, có thể áp chế cổ trùng Vô Tâm trong khoảng thời gian ngắn.

Dương Thanh muốn duy trì trạng thái huyết mạch cuồng hóa không phải là chuyện dễ dàng, thứ thuốc này có thể giúp anh giảm đi rất nhiều đau đớn.

Viên thuốc vào miệng là tan ra, chảy vào trong lục phủ ngũ tạng Dương Thanh, con cổ trùng Vô Tâm đang hùng hổ nóng nảy căn xé chợt như chuột thấy mèo, núp ngay vào một góc.

Ngải Lâm căng thẳng hỏi: “Cậu Thanh, cậu thấy thế nào rồi?”

Dương Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Mọi người yên tâm đi, có thuốc do Tiểu Uyển điều chế, cùng với thể chất đặc thù của tôi, trong thời gian trước mắt, cổ trùng Vô Tâm sẽ không thể gây thương tổn gì cho tôi được đâu”.

Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng anh đã tràn đầy lo âu.

Anh đã cảm nhận được, sau mỗi lần áp chế cổ trùng Vô Tâm, con cổ trùng này lại như thể tự động tiến hóa lên, lần sau áp chế khó hơn lần trước.
 
Chương 2967


Chương 2967:

Hơn nữa, sau nhiều lần áp chế, hoạt tính của cổ trùng Vô Tâm dường như đã tăng mạnh, và càng ngày, thời gian áp chế được nó cũng càng rút ngắn lại.

Ban đầu, Dương Thanh kích hoạt huyết mạch cuồng hóa thì còn có thể áp chế cổ trùng Vô Tâm chừng hai giờ, nhưng hiện tại, huyết mạch cuồng hóa chỉ có thể miễn cưỡng áp chế nó trong một giờ.

Quan trọng hơn cả là, hôm nay mới chỉ là ngày đầu, vài ngày sau, liệu huyết mạch cuồng hóa có hoàn toàn mất đi hiệu quả áp chế cổ trùng Vô Tâm hay không?

Nếu quả như vậy, anh phải làm sao bây giờ?

Chảng lẽ thực sự chỉ có thể chờ đợi cổ trùng Vô Tâm căn nuốt trái tim mà chết sao?

Mấy ngày sau đó, Dương Thanh vẫn tiếp tục dùng huyết mạch cuồng hóa để áp chế cổ trùng Vô Tâm, thuốc của Phùng Tiểu Uyển cũng hỗ trợ anh rất nhiều.

Chỉ có điều, ba ngày tiếp theo, mỗi lần Dương Thanh kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, anh chỉ có thể áp chế cổ trùng Vô Tâm trong nửa giờ.

Điều đó có nghĩa là, dù Dương Thanh vẫn luôn kích hoạt trạng thái huyết mạch cuồng hóa, anh chỉ có thể khiến cổ trùng Vô Tâm mất hoạt tính trong nửa giờ, sau đó, ngay cả khi anh vẫn duy trì trạng thái này, cổ trùng Vô Tâm cũng có thể khôi phục hoạt tính.

Mặc dù có thêm thuốc do Phùng Tiểu Uyển điều chế ra, thời gian áp chế cổ trùng Vô Tâm cũng chỉ tăng thêm được nửa giờ nữa mà thôi.

Hôm nay mới là ngày thứ ba, người ta đồn răng người trúng cổ trùng Vô Tâm chỉ sống được tối đa bảy ngày, chẳng lẽ mình thực sự không qua được bảy ngày sao?

Phùng Tiểu Uyển bỗng nói: ‘Anh Thanh, anh vào phòng trị liệu đi, để em châm cứu cho anh xem sao’.

Cùng Phùng Tiểu Uyển vào phòng trị liệu, Dương Thanh cười hỏi: “Trị liệu bằng châm cứu cũng có thể áp chế cổ trùng Vô Tâm hay sao?”

Phùng Tiểu Uyển không trả lời thẳng vấn đề này mà nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt vô cùng nặng nề: ‘Anh Thanh, em vô cùng rõ ràng tình hình của anh lúc này, hoạt tính của cổ trùng Vô Tâm đang ngày càng mạnh, chỉ dựa vào huyết mạch cuồng hóa của anh không thể áp chế nó lâu được”.

“Trong thời gian này, em đã nghiên cứu rất nhiều tài liệu về cổ trùng Vô Tâm, có tài liệu cho thấy, trong loài cổ trùng Vô Tâm này, có một số con cổ trùng Vô Tâm có độc tính vô cùng mạnh, một khi thâm nhập vào cơ thể người thì sẽ không ngừng tiến hóa, hoạt tính cũng ngày càng mạnh lên”.

“Nếu em không nhầm thì bây giờ, mỗi lần anh chỉ có thể áp chế cổ trùng Vô Tâm trong nửa giờ thôi đúng không?”

Dương Thanh cười khổ, quả nhiên không thể qua mắt Phùng Tiểu Uyển được.

Anh gật đầu, thành thực nói: “Nhờ thứ thuốc em cho anh nên hiện tại anh mới có thể miễn cưỡng duy trì áp chế cổ trùng Vô Tâm trong một giờ, cứ cách một giờ, cổ trùng Vô Tâm sẽ lại bắt đầu căn xé trái tim anh, mà anh phải mất chừng ba phút mới lại áp chế được nó lần nữa’.

“Có lẽ không bao lâu nữa, thời gian anh áp chế được nó sẽ càng ngắn đi, thời gian cổ trùng Vô Tâm gặm nhấm trái tim anh sẽ càng dài hơn”.

“Tiểu Uyển, hiện giờ anh phải làm gì đây?

Không thể cứ khoanh tay chờ chết như thế chứ?”

Mắt Phùng Tiểu Uyển đã đỏ lên, cô ta nhìn Dương Thanh, nói: ‘Em đã cố hết sức nhưng vẫn không tìm ra được biện pháp khả thi giúp anh, trong đống tài liệu em từng nghiên cứu có nói, một khi đã trúng cổ trùng Vô Tâm thì hoàn toàn không có cách nào giải quyết được”.

“Trước đây cũng từng có vị cao thủ thử dùng sức mạnh của huyết mạch để áp chế cổ trùng Vô Tâm, ban đầu còn có tác dụng, nhưng về sau liền phát hiện ra, càng áp chế nó thì tốc độ tiến hóa của nó càng nhanh, hoạt tính cũng càng mạnh’.
 
Chương 2968


Chương 2968:

“Hoàn toàn không có cách nào lấy được cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể ra cả, cho nên, chỉ có một cách là giết chết cổ trùng Vô Tâm’.

Sắc mặt Dương Thanh tái nhợt đi, thật sự không còn cách nào sao?

Khi đang trò chuyện, trái tim anh lại truyền tới cảm giác đau đớn mãnh liệt, anh vội vã vận hành Chiến Thần Quyết, đồng thời kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, còn uống thêm một viên thuốc của Phùng Tiểu Uyển đưa.

Nhưng, tất cả điều đó đều không có tác dụng gì, càng áp chế cổ trùng Vô Tâm, nó càng thêm điên cuồng.

Mấy phút ngản ngủi trôi qua, cả người Dương Thanh đã ướt sũng mồ hôi lạnh.

Ba phút sau, cổ trùng Vô Tâm bị áp chế, Dương Thanh mới thở dốc từng hơi.

Hồi lâu sau, anh mới trở lại như thường, chua xót nói với Phùng Tiểu Uyển: “Tuy chỉ có ba phút nhưng quả là rất đau”.

Phùng Tiểu Uyển chứng kiến toàn bộ quá trình, nhìn Dương Thanh căn răng gắng gượng vượt qua ba phút này, mắt cô ta đã đầy lệ.

“Chỉ tại em vô tích sự, không thể tìm được cách nào chữa cho anh’.

Phùng Tiểu Uyển nghẹn ngào nói, lòng tràn đầy tự trách.

Dương Thanh vội vàng khuyên bảo: “Tiểu Uyển, em đừng nghĩ vậy, nếu không nhờ thuốc của em điều chế cho anh thì anh đã bị đau đến chết rồi, mà dù không chết vì đau đớn thì trái tim cũng đã bị cổ trùng Vô Tâm gặm cắn quá nửa'”.

“Thôi được rồi, chúng ta ra ngoài đi, nếu không mọi người lại lo lắng đấy”.

Hai người ra khỏi phòng trị liệu, Ngải Lâm thấy mắt Phùng Tiểu Uyển đã đỏ lên, lập tức có dự cảm chẳng lành, vội vàng hỏi: ‘Tiểu Uyển, cậu Thanh thế nào rồi?”

Phùng Tiểu Uyển miễn cưỡng cười nói: ‘Cũng tạm ổn!”

Gô ta biết, Dương Thanh không muốn mọi người lo lắng cho mình, nên đành nói dối.

Ngải Lâm liếc nhìn gương mặt tái nhợt của Dương Thanh, lại nhìn sang Phùng Tiểu Uyển, nói thẳng: “Tiểu Uyển, em không biết nói dối, tình hình của cậu ấy nhất định cực kì tồi tệ rồi, đúng không?”

Dương Thanh cười nói xen vào: “Chị Lâm, sao chị lại không tin cả Tiểu Uyển thế? Em ấy nói thật đó, cơ thể em tạm thời sẽ không có vấn đề gì đâu”.

“Cậu im ngay cho tôi!”

Ngải Lâm quát lên giận dữ, kích động nói: “Chồng tôi đã mất ý thức, năm trên giường bệnh đến giờ chưa tỉnh, nếu cậu cũng gặp chuyện gì thì chúng tôi phải làm sao đây?”

“Cậu đừng quên, vợ con cậu còn đang đi trốn ở ngoài kia, nếu cậu chết, bọn họ phải làm sao bây giờ?”

“Tôi chỉ muốn biết tình hình hiện tại của cậu, để còn nghĩ cách giúp cậu, nhưng lúc nào cậu cũng chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, cậu không cảm thấy làm như vậy là rất ích kỷ sao?” \ Ngải Lâm đang trong tình trạng vô cùng kích động, câu sau cùng đã không mất bình tĩnh đến độ phải gào lên, nước mắt tuôn trào.

Trong thời gian này, Ngải Lâm luôn phải chịu một áp lực rất lớn, khó khăn lắm mới gặp lại Mã Siêu, Mã Siêu lại bị thương nặng dẫn tới mất cả ý thức.

Từ đó đến nay, anh ta chưa có bất cứ dấu hiệu khôi phục nào.

Bản thân cô ấy cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực y học, tình hình hiện nay của Mã Siêu nguy hiểm cỡ nào, cô ấy biết rất rõ.

Nhưng Mã Siêu còn chưa có dấu hiệu hồi phục, bên phía Dương Thanh lại đã gặp chuyện chẳng lành, cô ấy vô cùng nóng lòng.

Thấy Ngải Lâm kích động như vậy, Dương Thanh trâm mặc hồi lâu mới nói: “Tình hình hiện nay của em không được tốt lắm, nhưng chị cứ yên tâm, em vẫn còn có thể chịu đựng được”.
 
Chương 2969


Chương 2969:

Cuối cùng, anh vẫn không thể nói thật với Ngải Lâm về tình trạng của mình, anh sợ cô ấy biết rồi sẽ càng thêm lo lắng.

Bấy giờ, Tống Tả bất chợt lên tiếng: “Cậu.

Thanh, tôi cũng có đôi chút hiểu biết về cổ trùng Vô Tâm, nghe đồn răng, người trúng cổ này nhất định sẽ mất mạng trong vòng bảy ngày”.

“Nhưng còn một lời đồn khác, răng người trúng cổ có một cơ hội sống sót, đây cũng là cơ hội duy nhất”.

Nghe Tống Tả nói thế, tất cả đều quay sang nhìn lão ta, mặt đầy mong đợi.

Dương Thanh cũng âm thầm kích động lên, vội vàng hỏi: “Biện pháp gì?”

Tống Tả đáp: ‘Giết kẻ thi cổ!”

“Giết kẻ thi cổ?”

Phùng Tiểu Uyển suy tư một lát, nói: ‘Mấy ngày nay cháu cũng có tra xét rất nhiều tài liệu về cổ trùng Vô Tâm, cổ trùng này do bậc đại sư về cổ thuật dùng máu tươi của mình bồi dưỡng suốt mấy chục năm ròng thì mới có được đặc tính cắn nuốt tim người khác”.

“Hơn nữa, cổ trùng Vô Tâm luôn có hai con, một con được nuôi trong cơ thể người thi cổ, gọi là mẫu cổ, một con cổ trùng Vô Tâm khác bị người thi cổ gieo vào cơ thể người khác gọi là tử co.

“Mẫu cổ và tử cổ còn được gọi là cổ trùng song sinh, tức là, chỉ cần một con trong số đó chết thì con còn lại cũng sẽ chết”.

“Con cổ trùng Vô Tâm trong người anh Thanh không cách nào lấy ra được, vậy thì chỉ có thể tìm cách giải quyết từ phía người thi cổ, nếu người thi cổ bị giết, cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể người đó sẽ chết vì mất kí chủ, một khi mẫu cổ chết, cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể anh Thanh cũng sẽ chết theo’.

Tống Tả vội vàng gật đầu nói: ‘Đúng, Tiểu Uyển nói đúng, mẫu cổ và tử cổ là cổ trùng cộng sinh, nếu không có cách nào giết được tử cổ trong người cậu Thanh thì chúng ta hãy nghĩ cách giết mẫu cổ trong cơ thể người thi cổ là được”.

Dương Thanh bỗng có cảm giác như vừa thấy ánh mặt trời hi vọng mới, khi hoạt tính của cổ trùng Vô Tâm trong người anh càng ngày càng mạnh lên, anh đã bắt đầu tuyệt vọng, vốn tưởng đã không còn biện pháp nào giải quyết con cổ trùng này, không ngờ giờ đã thực sự có một biện pháp mới.

Tỗng Hữu bỗng nói: “Có điều, tìm được sư phụ của Lưu lão quái nào dễ dàng gì? Dù thực sự †ìm được, cậu Thanh có thể giết chết ông ta sao?”

Đáy mắt Dương Thanh lóe lên một tia sáng lạnh, anh nheo mắt nói: “Chỉ cần có thể tìm được ông ta, dù tôi phải liều cái mạng này cũng sẽ khiến ông ta chết trước mặt tôi”. ì Sư phụ của Lưu lão quái là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, nhưng cũng chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ mà thôi.

Còn anh, tuy chỉ có thực lực Siêu Phàm Thất _ ‘ Cảnh nhưng khi huy động sức chiến đấu cực hạn, anh có thể đạt tới thực lực bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, nếu liều mạng đánh một trận, dù sư phụ của Lưu lão quái là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh.

Ngải Lâm đang bi thương tột cùng, nghe nói thế liền bình tĩnh lại, vội thốt lên: ‘Sư phụ của Lưu lão quái là người của Miêu Thành, chẳng phải cậu quen thân với Miêu thành chủ đó sao? Cậu hỏi ông ấy, ông ấy nhất định sẽ cho cậu biết sư phụ của Lưu lão quái đang ở đâu”.

Dương Thanh gật đầu, lấy điện thoại gọi cho Miêu thành chủ, đầu bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi, không đợi Dương Thanh lên tiếng, ông lão đã nói ngay: “Ông ta đang ở Hoài Thành, phủ thành chủ”.

Dương Thanh sửng sốt hỏi: “Ông biết cháu hỏi ai sao?”

Miêu thành chủ nói: ‘Đương nhiên ông biết cháu muốn tìm ai, tìm Lưu Ba, sư phụ của Lưu lão quái, đúng không? Theo như ông biết, mấy năm nay ông ta vấn luôn ở tại phủ thành chủ Hoài Thành, năm ấy, sau khi bị thương nặng, ông ta đã ở lại đó để điều dưỡng”.
 
Chương 2970


Chương 2970:

“Nếu ông đoán không lầm thì lần này ông ta tới tìm cháu không đơn giản chỉ để báo thù cho đồ đệ của mình, việc này còn có liên quan tới người của phủ thành chủ Hoài Thành”.

Nghe Miêu thành chủ nói xong, Dương Thanh | lập tức cau mày, anh chợt nhớ ra, đúng là bản thân từng có chút liên quan đến người của Hoài Thành.

Long Dược, con rể của thành chủ Hoài Thành đã bị anh giết, cuối cùng, sư phụ Vô Danh của anh đứng ra cảnh cáo thành chủ Hoài Thành, cho tới nay, phủ thành chủ Hoài Thành chưa hề gây chuyện với anh nữa.

Nếu không nhờ Miêu thành chủ nhắc tới phủ thành chủ Hoài Thành, có lẽ anh đã quên mất chuyện ấy, nhưng giờ xem ra, việc tên Lưu Ba này tới Yến Đô cấy cổ trùng vào người anh, ngoại trừ mục đích trả thù cho đồ đệ của mình thì còn có gì đó liên quan tới phủ thành chủ Hoài Thành nữa.

Dương Thanh bèn nói: “Ông Miêu, cảm ơn ông nhiều!”

Miêu thành chủ bảo: “Không cần khách khí với ông! Ông đã cho người mang đến chỗ cháu chút thuốc dùng để trấn áp cổ trùng Vô Tâm, sau khi dùng có thể giúp cháu trấn áp cổ trùng Vô Tâm một giờ, nếu cháu muốn tới phủ thành chủ Hoài Thành, có lẽ sẽ cần đến nó”.

Dương Thanh bỗng cảm thấy lòng ấm áp dạt dào, không ngờ Miêu thành chủ đã biết mọi ` chuyện, còn muốn tặng thuốc giúp anh trấn áp cổ trùng Vô Tâm.

Giờ đây anh đã rất khó lòng trấn áp con cổ trùng này, dù thực sự tìm được Lưu Ba rồi cũng chưa chắc có thể giết đối phương trong vòng nửa giờ.

Hiện anh gắng gượng lắm cũng chỉ có thể trấn áp cổ trùng Vô Tâm trong nửa giờ mối lần, nếu đang lúc đánh nhau với Lưu Ba mà cổ trùng mất khống chế, anh sẽ phải chịu thương tổn lớn †ừ cả thể xác lẫn tinh thần cùng một lúc.

Thực lực của anh vốn đã không bằng Lưu Ba, nếu khi đấu võ còn bị cổ trùng Vô Tâm dẫn vặt, chỉ e càng khó lòng giết nổi lão ta.

Nhưng Miêu thành chủ đã cho người đưa thuốc trấn áp cổ trùng Vô Tâm tới, tuy cũng chỉ có thể trấn áp cổ trùng được một giờ nhưng một giờ quý báu này là thời gian để Dương Thanh tranh thủ giết Lưu Ba.

“Bất kể thế nào cũng phải tuyệt đối cẩn thận!

Ông nghỉ rằng lần này Lưu Ba tới Yến Đô đối phó với cháu rất có thể là do người của phủ thành chủ Hoài Thành bố trí, đối phương không muốn giết chết cháu ngay mà muốn dẫn dụ cháu tới Hoài Thành’.

Miêu thành chủ nói thêm, giọng hết sức nặng nề. b Dương Thanh vội nói: “Cháu biết, cảm ơn ông Miêu nhiều!”

Miêu thành chủ bổ sung: “Ông có cài quân cờ của mình vào phủ thành chủ Hoài Thành, nếu cháu rơi vào thời khắc nguy hiểm, bọn họ sẽ giúp cháu”.

Dương Thanh thấy lòng ấm áp, mũi cũng cay cay, chợt có cảm giác muốn rơi lệ.

Anh có thể cảm nhận được, Miêu thành chủ thật lòng quan tâm anh.

Bất kể nguyên nhân là gì, chỉ cần lòng quan tâm này là thật thì cũng đã đủ rồi.

Dương Thanh bèn nói: ‘Cảm ơn ông Miêu, ông cứ yên tâm, cháu sẽ không sao đâu!”

Miêu thành chủ bảo: ‘Vậy thôi, những gì cần nói ông đều đã nói hết rồi. Ông hiểu, có muốn ngăn cháu cũng không ngăn được, hơn nữa, hiện giờ chỉ có cách giết Lưu Ba mới có thể bảo vệ tính mạng cháu, ông không có lí do gì ngăn cản cháu cả”.

“Đi đi, ông sẽ bố trí chu đáo mọi sự, chuẩn bị sẵn sàng tiếp viện cho cháu rời khỏi Hoài Thành”.

Sau khi Dương Thanh cúp điện thoại, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.

Dương Thanh khế mỉm cười gật đầu: ‘Miêu thành chủ nói, Lưu Ba đang ở phủ thành chủ Hoài Thành, hơn nữa, ông ấy có cài người vào bên đó rồi, nếu tôi gặp chuyện nguy hiểm gì, gián điệp nằm vùng của ông ấy sẽ giúp tôi”.
 
Chương 2971


Chương 2971:

Nghe nói thế, sắc mặt bọn họ mới trở nên dễ chịu hơn đôi chút, nhưng tình hình hiện tại của Dương Thanh đã rất tệ, bọn họ vẫn không thể hoàn toàn yên lòng.

“Cậu Thanh, vô cùng xin lỗi, chuyến đi Hoài Thành này cậu phải dựa vào chính mình rồi, anh em chúng tôi đã mất hết võ thuật, chẳng biết có còn cơ may khôi phục hay không”.

Tống Tả lên tiếng, Tống Hữu cũng nói thêm: “Có điều, ở Hoài Thành chúng tôi cũng có vài người dùng được, mặc dù chỉ là mấy cao thủ Thần Cảnh thôi nhưng nếu cậu cần, bọn họ có thể cung cấp cho cậu một vài tin tình báo’.

Dương Thanh gật đầu, nói: “Cảm ơn hai ông!

Nếu có việc cần, tôi sẽ liên hệ với hai ông. Có người của Miêu thành chủ cảm ở đó rồi, mọi người đừng nên lo lăng”.

Đúng lúc này, chuông cửa bỗng vang lên.

Vừa mở cửa đã thấy một bóng người già nua xuất hiện trước mắt.

Dương Thanh không cảm nhận được chút hơi thở võ thuật nào trên người ông lão này, như thể đó chỉ là một người bình thường, nhưng anh lại có thể cảm nhận được một uy lực phảng phất như có như không từ đối phương.

Anh có thể chắc chắn thực lực của người này chí ít cũng phải đạt đến cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, bởi vì bản thân anh đã đạt tới Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ, kẻ có thể khiến anh cảm nhận được uy lực thì phải có cảnh giới trên anh.

“Xin chào cậu Thanh, tôi được Miêu thành chủ sai tới đây tìm cậu, lần này tới Hoài Thành, tôi sẽ đi cùng cậu”.

Ông lão nhìn Dương Thanh, cười ha hả nói.

Dương Thanh vội vàng bảo: “Thì ra tiền bối là người ông Miêu cử tới. Chào tiền bối, xin mời vào trong”.

Vừa rồi Miêu thành chủ cũng đã nói có sai người tới đưa thuốc cho Dương Thanh, chỉ có điều ông cụ không nhäc tới chuyện bố trí người cùng anh tới Hoài Thành.

Mời ông lão kia vào trong nhà, Dương Thanh mới hỏi: “Xin hỏi tôi nên xưng hô với tiền bối thế nào ạ?”

Ông lão kia nói: “Cậu cứ gọi tôi là lão Cửu cũng được”.

Nói xong, ông lão lấy ra một bình sứ trắng, đưa cho Dương Thanh, nói: “Trong bình này có một viên thuốc có thể áp chế cổ trùng Vô Tâm, Miêu thành chủ đã dặn, chuyến đi tới Hoài Thành lần này nguy hiểm rình rập khắp nơi, dù cậu có thể giết được Lưu Ba cũng chưa chắc đã có thể bình an rời khỏi Hoài Thành”.

“Nếu chưa đến thời khắc quyết định giữa sự sống và cái chết thì tuyệt đối không được dùng viên thuốc này, không phải vì viên thuốc này có tác dụng phụ gì mà để tránh trường hợp về sau cậu lại gặp phải cao thủ mạnh hơn nữa, dẫn đến việc còn chưa giết được Lưu Ba thì cổ trùng Vô Tâm đã kích hoạt trong cơ thể cậu”.

Nghe Lão Cửu nói thế, Dương Thanh cảm khái vô vàn, Miêu thành chủ không chỉ sớm tính đến việc anh sẽ tới Hoài Thành mà còn nghĩ thay cho anh nhiều như vậy.

Dương Thanh bèn nói: ‘Cảm ơn ông Cửu!”

Anh đưa mắt nhìn về phía đám người Ngải Lâm, nhẹ nhàng nở một nụ cười tươi sáng, nói: “Giờ cứ chậm trễ một phút thì khả năng cổ trùng Vô Tâm mất khống chế lại lớn thêm một phần, em định sẽ xuất phát đi Hoài Thành ngay bây giờ, có ông Cửu đi cùng, nhất định em sẽ không sao đâu, mọi người cứ ở nhà yên tâm chờ em về nhé”.

Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển đều lưu luyến không muốn chia tay, ánh mắt chất đầy lo âu, nhưng hai cô đều hiểu, nếu Dương Thanh cứ nấn ná ở đây thì chẳng khác nào chờ chết, chỉ có tới Hoài Thành tìm được Lưu Ba mới có cơ hội sống sót.

Phùng Tiểu Uyển nói: ‘Anh Thanh, anh mau đi thôi! Bọn em ở đây chờ anh bình yên trở về!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom