Cập nhật mới

Dịch Full Chỉ Muốn Ở Bên Bạn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Chỉ Muốn Ở Bên Bạn

Chỉ Muốn Ở Bên Bạn
Tác giả: Công Chủ
Tình trạng: Đã hoàn thành




Cố Thanh Hà yêu Phó Nhi Thương rất nhiều năm, vì muốn bước cùng anh, cô bất chấp tất cả.
Cô cho rằng, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, người đàn ông này sẽ thấy được lòng mình.
Thế nhưng đến cuối cùng, cô biết mình sai. Người đàn ông này, đến tận khi cô chết vẫn còn hận cô...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 1 XIN ANH, HÃY KẾT THÚC ĐI…

Ngón tay anh bóp sau gáy cô, từ từ dùng lực thắt chặt lại, giống như muốn cứ thế bóp ch3t cô vậy.

“Đau—” Cố Thanh Hà cuối cùng cũng không thể chịu đựng được, thở dài đau đớn.

Phó Nhi Thương dường như đã hài lòng, cuối cùng cũng buông cổ Cố Thanh Hà ra.

Cố Thanh Hà gần như đòi ngất lịm đi…

Nhưng mà đúng lúc này, điện thoại trong chiếc tủ trên đầu giường bỗng nhiên reo lên.

Động tác của Phó Nhi Thương ngừng một lát, cứ thế đè lên trên cơ thể của Cố Thanh Hà rồi nghe điện thoại.

“Nhiên Khuyên, sao vậy?” Không giống với sự lạnh lùng ác độc vừa nãy, giọng nói của anh lúc này nhẹ nhàng mà quyến luyến, khiến người ta say mê.

Đôi mắt đang nhắm chặt lại của Cố Thanh Hà từ từ mở ra, trong lòng ngập tràn sự đau đớn, cô nắm chặt lấy chiếc chăn.

“Đừng sợ, anh lập tức qua đó… Được, anh sẽ cố gắng nhanh nhất…” Giọng nói của anh ấm áp, rồi tắt điện thoại. “Chỗ Nhiên Khuyên mất điện, cô ấy sợ, tôi phải nhanh chóng đi gặp cô ấy.”

Bạch Nhiên Khuyên muốn gặp anh, vì vậy anh đã chẳng kiêng nể gì mà yêu cầu cô nghe lời, sau đó chạy nhanh đến gặp cô ta.

Chuyện thật nực cười đến nhường nào.

“Phó Nhi Thương, nếu như anh đã vội vàng muốn gặp Bạch Nhiên Khuyên đến vậy, vậy tại sao anh không trực tiếp dứt khoát mà đi đi?” Cố Thanh Hà lạnh lùng mỉa mai, trái tim lại đau đớn thắt lại.

Trong mắt anh, cô chính là rác, còn Bạch Nhiên Khuyên là bảo bối cao cả trong tay anh.

“Cố Thanh Hà, cô chỉ là một món hàng, có tư cách gì mà quản tôi phải làm như thế nào chứ?” Phó Nhi Thương lật cơ thể cô lại, cúi người lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt của cô, tàn nhẫn nói, “Tôi bỏ tiền ra mua cô về, thì cô nên lấy lòng tôi mới phải!”

Cố Thanh Hà đau đớn nhắm mắt lại.

Đúng vậy, cô đã cầm tiền của anh, kết quả lúc này, đều là đáng đời cô thôi…

Một lúc sau, Cố Thanh Hà mới khó khăn mở được đôi mắt ướt đẫm ra, nói: “Kết thúc đi, Phó Nhi Thương. Tôi không muốn cứ mãi tiếp tục những chuyện như này với anh nữa, chẳng phải anh sắp kết hôn với Bạch Nhiên Khuyên sao? Vừa hay, tôi rời đi, anh và cô ta có thể bên nhau cả đời rồi.”

Phó Nhi Thương một lúc lâu không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt sắc bén đầy sự áp bức, tàn nhẫn nhìn chăm chăm vào Cố Thanh Hà.

“Kết thúc?” Ngón tay anh chạm vào chiếc cổ nhỏ mảnh của Cố Thanh Hà, tàn nhẫn dùng sức bóp chặt lại, “Cố Thanh Hà, cô có tư cách gì mà nói kết thúc với tôi? Cô không chỉ nợ tiền tôi, mà còn nợ tôi một mạng sống!”

Con ngươi anh đầy máu, đỏ ửng đến đáng sợ.

“Em gái tôi bị cô hại, đến nay chưa biết tăm tích đâu, sống chết chưa rõ! Còn cô bây giờ lại nói cô muốn đi, cô dựa vào cái gì chứ? Cố Thanh Hà, cả cuộc đời này của cô, đều nên dùng để chuộc tội!”

“Vụ tai nạn xe ấy, thực sự không phải do tôi làm, không phải tôi hại…”

“Cố Thanh Hà, cô im miệng đi!” Phó Nhi Thương bỗng nhiên nắm chặt ngón tay lại, bóp chặt khiến cho Cố Thanh Hà mặt đỏ tía tai, không thể nói nên lời được, “Vụ tai nạn xe ấy, tôi tận mắt chứng kiến. Là cô lái xe, đâm lật xe em gái tôi, khiến nó rơi xuống biển… Tôi tận mắt chứng kiến, nhưng cô vẫn muốn lừa tôi, rốt cuộc cô mặt dày đến đâu chứ?”

Tận mắt chứng kiến?

Cố Thanh Hà mở to mắt, cô căn bản không lái chiếc xe đó, sao anh có thể tận mắt chứng kiến được?

“Cố Thanh Hà, tôi nói cho cô biết, tôi chính là muốn dằn vặt cô cả cuộc đời! Tôi muốn cô mãi mãi phải sống trong sự hối hận! Đó đều là điều cô đáng phải nhận, đó là do cô nợ tôi!”



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 2 CÔ ĐẾN LÀM GÌ

Nợ anh…

Rốt cuộc cô đã nợ anh gì chứ?

Từ lúc cô yêu thầm anh, cô đã lấy lòng và làm theo anh mọi chuyện, chỉ cần anh không thích, cô sẽ thay đổi tất cả, chỉ cần anh thích, cô sẽ cố gắng học cho bằng được, để thay đổi thành thứ mà anh thích.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, trước giờ cô chưa từng làm phụ lòng anh…

Còn vụ tai nạn xe hai năm trước, căn bản chẳng có chút gì liên quan đến cô cả!

Cô là bị người ta hãm hại, cô căn bản không phải là hung thủ.

Chỉ là Phó Nhi Thương không tin cô, anh cố chấp nhận định đó chính là mọi kế hoạch của cô.

Hối hận?

Điều duy nhất mà bây giờ cô hối hận, chính là lúc đầu đã bất chấp tất cả để yêu anh.

Phó Nhi Thương không còn tiếp tục nữa, anh trực tiếp quay người rời đi, giọng nói lạnh lùng văng ra hai chữ: “Mất hứng!”

Anh quay người nhanh chóng đi vào nhà tắm, sau tiếng nước ào ạt, anh ăn mặc gọn gàng rồi đi ra ngoài.

Không thèm nhìn Cố Thanh Hà mà cứ thế đá cửa mà đi.

Cố Thanh Hà chán nản nhắm đôi mắt lại, nghe tiếng mưa tí tách ở bên ngoài cửa sổ bắt đầu khóc nức nở.

Cô không biết cuối cùng bản thân đã chìm vào giấc ngủ, lúc mê man tỉnh lại, đã quá nửa buổi sáng, công ty gọi đến hai cuộc điện thoại, hỏi cô sao vẫn chưa đến làm.

Cố Thanh Hà vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi sẽ đến ngay!”

Cô hốt hoảng đi vào phòng tắm rồi tắm gội.

Lúc đang cúi đầu đánh răng, trong miệng còn đầy bọt kem, một dòng máu đỏ tươi bỗng nhiên chảy xuống, lạch cạch lạch cạch… Dòng máu đỏ chảy càng lúc càng nhiều.

Cố Thanh Hà ngẩn người ra một lúc, vội vàng theo thói quen rút chiếc khăn giấy ra, vội vội vàng vàng bịt lấy mũi.

Không lâu sau chiếc khăn giấy đã nhuộm đỏ màu máu, cô đổi mấy chiếc khác, sau mấy lần như vậy, mũi mới ngừng chảy máu.

Trong gương phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của Cố Thanh Hà, cô nhìn bản thân gầy gò ốm yếu đấy mà cười đau xót.

Cô không còn nhiều thời gian nữa…

Hai tháng cuối cùng này, cô chỉ mong rằng cuối cùng vẫn có thể ở bên Phó Nhi Thương, ở lại hai tháng nữa, sau đó rời đi, tìm một nơi yên tĩnh, sống nốt cuộc đời còn lại không nhiều nữa của mình.

Đây là kế hoạch cuối cùng của cô.

Thay quần áo xong, Cố Thanh Hà cố ý trang điểm đậm để che đi khuôn mặt trắng bệch của mình.

Vội vàng đi đến công ty cũng đã là buổi chiều rồi.

Cố Thanh Hà bị quản lý hung dữ mắng cho một trận, cuối cùng ném cho cô một bản hợp đồng: “Hợp đồng với quốc tế Phó Thị, hôm nay cô đi đàm phán, chỉ cần cô có thể kí được, thì trên cơ sở trích phần trăm từ trước, tăng thêm một phần ba.”

Tăng phần trăm trích, Cố Thanh Hà động lòng rồi.

Tiền mà trước kia cô lấy của Phó Nhi Thương, đã dùng hết cho chi phí chữa trị, mấy hôm trước, khoản tiền đó cũng vừa dùng hết.

Bây giờ cô lại cần một khoản tiền để tiếp tục điều trị và dùng cho cuộc sống ẩn dật sau này…

Nhận lấy hợp đồng, Cố Thanh Hà lái xe đến công ty của Phó Nhi Thương.

Có lẽ là do may mắn, cô lại gặp Phó Nhi Thương ngoài cửa.

“Nhi Thương…”

“Cô đến làm gì?” Anh chau mày, chán ghét nhìn cô.

“Tôi…” Cố Thanh Hà nhìn hợp đồng trong tay, khó khăn mà nói, “Tôi đến…”

“Đến bán thân?” Phó Nhi Thương không kiên nhẫn được mà trực tiếp ngắt lời cô, cười lạnh lùng và tàn nhẫn, “Sao, cô lại thiếu tiền rồi à?”

Cố Thanh Hà không nói lên lời, nhưng Phó Nhi Thương không để cô có thời gian để nói, anh trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, đẩy cô vào trong một chiếc xe hơi bên cạnh. “Hôm nay cô cầm hợp đồng đến tìm tôi, chẳng phải là có ý này sao? Muốn tôi kí, thì phải cầm đồ đến đổi!”

“Tôi không có ý đó!” Cơ thể Cố Thanh Hà căng cứng, ngón tay kéo mạnh chiếc áo sơ mi của anh, “Tôi đến bàn chuyện công, hợp đồng chỉ là công việc…” “Thực sự là công việc của cô. Không phải là bán thân phá giá hay sao!” Phó Nhi Thương hung dữ nhìn cô, “Cố Thanh Hà, cô rất biết lựa sức mình đấy.”



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 3 CON NGƯỜI TÙY TIỆN

Phó Nhi Thương căn bản có ác ý muốn bóp méo cô, anh nhận định Cố Thanh Hà chính là một con người tùy tiện đưa tiền là có thể.

Cố Thanh Hà lúc này cũng không thể giải thích, chiếc xe ở trước cổng công ty, rất nhiều người qua lại.

Cô xấu hổ không chịu nổi, trách rằng không thể nào biến mất ngay lập tức.

“Phó Nhi Thương, đừng có ở đây… Tôi xin anh…”

Nhưng người đàn ông đang ở trên cơ thể, căn bản không nghe lời cô.

Cố Thanh Hà bị ép đến chảy cả nước mắt, đôi mắt ướt đẫm vừa bất lực vừa đáng thương: “Đừng… Phó Nhi Thương, chúng ta đổi chỗ khác…”

Chưa kịp nói hết lời đã bị Phó Nhi Thương bóp lấy hai má, buộc cô phải mở miệng ra, dừng ngay lời nói nói lại.

“Cô có tư cách gì mà ra điều kiện với tôi? Chẳng phải cô cần tiền sao? Muốn tôi kí bản hợp đồng này, vậy thì hãy lấy lòng tôi ở đây đi.”

Cố Thanh Hà mở mắt to, nước mắt rơi xuống trong bất lực ướt hết cả tóc mai.

Cô lắc đầu, muốn giải thích nhưng Phó Nhi Thương vốn dĩ không bỏ tay ra, không để cho cô có cơ hội nói.

“Không muốn, vậy thì giờ hãy cút ra khỏi xe!”

Anh vừa nói, quả nhiên thật sự nắm lấy cánh tay cô định đẩy cô xuống xe.

Cố Thanh Hà bị làm cho hoảng sợ, bộ dạng cô bây giờ mà đi ra khỏi xe, mọi người nhìn thấy sẽ nghĩ cô thế nào chứ?

“Đừng…” Cô vội vàng ôm lấy lưng Phó Nhi Thương, tay chân cố gắng không buông ra, “Đừng, Phó Nhi Thương.”

Phó Nhi Thương nắm chặt lấy cánh tay cô, đẩy cô ra khỏi lòng mình, ấn xuống ghế.

“Đừng ôm tôi, cô không xứng động vào tôi!” Anh trước giờ chưa từng để cho cô động vào anh.

Cố Thanh Hà không thể kiềm chế mà khóc òa lên: “Tôi không cần hợp đồng đó nữa, được không? Anh để cho tôi mặc đồ lại, tôi sẽ cút ngay.”

“Có cút hay không, không phải cô nói là được.” Phó Nhi Thương nói. Cô cứng đờ người ra, Phó Nhi Thương cũng cảm thấy không có hứng thú, bỗng nhiên đưa tay ra, nâng vách ngăn ghế trước sau của xe lên.

Không lâu sau, lái xe mở cửa đi vào, khởi động xe.

Chiếc xe đi ra khỏi cổng lớn của công ty.

Cố Thanh Hà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể ra một chút.

Nhưng Phó Nhi Thương bỗng nhiên rút ra, một tay hất cô ra, ngồi sang một chỗ khác.

Cố Thanh Hà vội vàng sửa soạn lại chiếc váy.

Phó Nhi Thương không nói lời nào, anh hạ cửa sổ xe xuống, bắt đầu hút thuốc.

Khói thuốc và sự yên lặng bao phủ lấy bầu không khí.

Cố Thanh Hà rũ lông mi xuống, một lúc lâu sau vẫn nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh, Nhi Thương…”

Cảm ơn anh, không làm đến cùng ở trong xe.

Chỉ bố thí có một chút dịu dàng như vậy nhưng Cố Thanh Hà cũng cảm nhận được vị ngọt như đường.

Cô yêu anh, nên mới thấp hèn đến mức như này.

Phó Nhi Thương cười lạnh lùng, căn bản cũng chẳng thèm nhìn cô.

Cố Thanh Hà cắn chặt môi dưới, cũng không nói thêm lời nào.

Bản hợp đồng đó, bị rơi xuống dưới chân của cô, cô cúi người, nhặt bản hợp đồng lên, đang định bỏ vào trong túi thì chiếc xe bỗng nhiên dừng lại.

Cố Thanh Hà ngước mắt lên nhìn bên ngoài chiếc xe, chính là một khách sạn.

Ngón tay cầm tập tài liệu, bỗng dưng nắm chặt lại.

“Cút ra khỏi xe, mở sẵn cửa phòng đi.”

Cố Thanh Hà cúi đầu xuống, mắt đỏ ửng lên, nhất thời không thể cử động được.

Phó Nhi Thương mỉa mai nói: “Sao, không muốn kí hợp đồng nữa sao, số tiền phần trăm kia, cô không muốn nữa hả?”

Cố Thanh Hà cười bi thảm.

Sao lại không cần chứ?

Cô còn đợi dùng số tiền đó để cứu vớt sinh mạng này, để mua cho cô một phần mộ nữa mà.

Hít một hơi thật sâu, Cố Thanh Hà đi xuống xe, đi vào khách sạn, mở sẵn cửa phòng…



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 4 TÔI CẦN SỐ TIỀN ĐÓ

Cố Thanh Hà run rẩy co người lại, dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, cắn răng mà ôm chặt lấy cổ Phó Nhi Thương.

“Hài lòng, thì anh hãy kí hợp đồng lớn đó cho tôi. Tôi cần… số tiền đó.”

“Hài lòng?” Phó Nhi Thương như nghe được câu chuyện cười nào đó, anh ôm lấy Cố Thanh Hà, đè cô trên giường, mí mắt Cố Thanh Hà rung rung nói không nên lời.

Phó Nhi Thương cũng không muốn nghe những lời nói vô ích của cô nữa, nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt, tủi thân mà đáng thương của Cố Thanh Hà, anh chau mày lại, trong lòng vô cớ tràn lên một sự chán ghét.

Lật cơ thể Cố Thanh Hà lại, anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt làm người khác ghê tởm của người phụ nữ này nữa.

Một lần ân ái đến nửa đêm mới kết thúc.

Phó Nhi Thương tắm rửa xong đi ra, nhặt tập tài liệu lên, khua một nét rồi kí tên vào.

Sau đó ném tập tài liệu lên mặt Cố Thanh Hà.

“Cầm lấy.”

Cố Thanh Hà nhận lấy tập tài liệu, móng tay ra sức nắm lấy trang giấy lạnh lẽo, rũ lông mi xuống, che đi sự ảm đạm trong đáy mắt.

Phó Nhi Thương sửa soạn tay áo, không quay đầu lại mà trực tiếp rời đi.

Cơ thể Phó Nhi Thương thực sự không còn chút sức lực nào, mơ màng ngủ một giấc trong khách sạn.

Lúc tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, cô nhớ ra mình vẫn chưa uống thuốc, lại vội vàng đi tắm rồi đi mua.

Lúc cô vừa ở cùng Phó Nhi Thương, người đàn ông ấy mỗi lần đều yêu cầu cô uống thuốc, nói cô không xứng sinh con cho anh, nếu như mang thai, cũng sẽ phá thẳng thứ hèn hạ ấy thôi.

Cố Thanh Hà vì chuyện này mà buồn rầu rất lâu, sau đó, cô kiểm tra thấy khối u trong não, biết rằng bản thân không thể sống được bao lâu nữa, cô cũng đã gạt đi suy nghĩ muốn có con đó luôn.

Nếu như cô không còn sống nữa, vậy thì ai sẽ bảo vệ cho con của cô?

Phó Nhi Thương sẽ chỉ ghét bỏ con cô mà thôi…

Sau khi Cố Thanh Hà đến công ty giao h ợp đồng, liền bắt xe đến bệnh viện một chuyến để làm kiểm tra sức khỏe.

“Tôi vẫn câu nói đó, nếu như bây giờ cô đi ra nước ngoài điều trị, bệnh này của cô, rất có khả năng sẽ được chữa khỏi.” Bác sĩ Từ nhìn phiếu kết quả, vẫn thử khuyên Cố Thanh Hà, “Có gì còn quan trọng hơn cả sự sống sao?”

Nửa năm trước, lúc người phụ nữ này vừa kiểm tra ra khối u ở não, bà đã khuyên Cố Thanh Hà đi nước ngoài làm phẫu thuật, cho dù tỉ lệ thành công chỉ có năm mươi phần trăm, nhưng cứ thử dù sao vẫn hơn là buông bỏ mà chờ chết.

Cố Thanh Hà lắc đầu, nụ cười ở khóe môi nhẹ nhàng mà cực đẹp: “Luôn có những thứ, còn quan trọng hơn cả sự sống mà. Hơn nữa, tỉ lệ thành công chỉ là năm mươi phần trăm, tôi không muốn một mình chết trên giường phẫu thuật ở nước ngoài.”

Cô muốn cứ mãi ở bên cạnh Phó Nhi Thương, đợi đến khi mạng sống suy kiệt, sau đó sẽ tìm một nơi yên tĩnh, đợi đến khoảnh khắc cuối cùng.

Bác sĩ Từ lắc đầu, không khuyên cô nữa mà chỉ nói: “Khối u trong não của cô đã rất lớn rồi, ép đến thần kinh của cô, thời gian này, cô không chỉ bất cứ lúc nào cũng chảy nhiều máu mũi, cơ thể gầy đi, mà còn có thể xuất hiện các triệu chứng mù, mất trí nhớ,… lúc nghiêm trọng, có thể sẽ đột nhiên ngất xỉu nữa.”

Cố Thanh Hà vội vàng hỏi: “Có cách nào làm giảm không? Tôi không muốn bị người khác phát hiện ra tôi bị bệnh.”

Bác sĩ Từ cười gượng: “Cô đã giấu lâu như thế rồi, bây giờ… Không thể nào giấu được nữa rồi.”

“Cố gắng giấu, không cần biết thuốc đắt như thế nào, đều không sao hết. Tôi có thể chi trả được!”

Bác sĩ Từ thở dài nói: “Nước ngoài vừa mới ra một phương thức trị liệu mới, có thể làm dịu đi các triệu chứng của cô một tháng, chu kì bảy ngày, nhưng mà chi phí… ít nhất phải hơn một trăm triệu.”

Một trăm triệu, vừa đủ móc hết tất cả khoản tiền của Cố Thanh Hà.

“Bác sĩ Từ, phiền bà giúp tôi sắp xếp, tôi phải đi làm.”

Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, ngày hôm sau Cố Thanh Hà xin công ty nghỉ phép một tuần để bay ra nước ngoài.

Trị liệu thực sự rất có kết quả, những ngày đó Cố Thanh Hà ăn uống cũng đã ổn định lại, sau khi kết thúc bảy ngày, cả cơ thể cô giống như rạng rỡ hơn vậy, chẳng có chút dấu hiệu bệnh tật nào hết.

Từ nước ngoài trở về, Cố Thanh Hà vừa mới mở cánh cửa biệt thự ra, bên trong đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Phó Nhi Thương.

“Mấy ngày nay cô đã đi đâu?”

Trong phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường mập mờ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, bóng hình cao to của Phó Nhi Thương mờ nhạt, trái lại càng tăng thêm áp lực.

“Có tiền rồi, không đợi được mà ra ngoài làm chuyện bậy bạ sao?” Anh đứng dậy, tiến về phía Cố Thanh Hà.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 5 SAO ANH LẠI Ở ĐÂY

“Sao anh lại ở đây?” Cố Thanh Hà thực sự bất ngờ, trước kia mỗi lần người đàn ông này đều đến lúc nửa đêm mới bỗng nhiên về nhà, không nói một lời nào, về nhà là trút giận.

“Sao, tôi làm phiền đến cô hả?” Bóng hình cao to của anh ép đén trước mắt, không hề khách sáo mà nắm lấy cổ tay Cố Thanh Hà, ép cô vào bức tường ở phòng khách.

Lưng Cố Thanh Hà đập vào nút mở đèn chùm, cạch một tiếng, đèn phòng khách trong giây lát đã sáng rực lên, chiếu rõ vào khuôn mặt u ám của Phó Nhi Thương.

Ánh mắt anh sắc nét, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hà, đáy mắt dần dần biến thành lạnh lùng và giễu cợt.

“Mấy ngày không gặp, mặt mũi cô thực sự đã trở nên… rạng rỡ rồi đấy.” Anh véo cằm cô, nhìn thật kĩ khuôn mặt mịn màng mềm mại, “Cô mất tích một tuần, cũng sống tốt nhỉ, ở bên cạnh ai vậy, hử?”

Anh hỏi nhỏ, giọng nói không thể hiện rõ sự tức giận, nhưng lại làm cho da đầu Cố Thanh Hà thắt chặt lại, trái tim đập loạn nhịp.

“Không ở bên ai cả, tôi chỉ là đi công tác thôi…”

Ngón tay ở cằm, bỗng nhiên thắt chặt lại, như muốn bóp nát chiếc xương nhỏ ấy.

“Cố Thanh Hà, cô càng ngày càng có bản lĩnh lừa người rồi đấy. Nói dối không ngớt, cô thật sự không sợ thối miệng sao!” Anh hơi híp mắt lại, đáy mắt lóe lên sự ớn lạnh, “Cô thực sự nghĩ rằng tôi không biết gì sao? Công tác? Nếu như chỉ là công việc, sao cô cứ tắt máy mãi? Còn nữa, công việc lại có thể làm cho cố biến thành… bộ dạng thoải mái thế này sao? Cầm tiền tôi đưa cô để đi cùng người tình của cô, cô cũng to gan thật đấy!”

Cố Thanh Hà không biết tại sao anh lại có thể hiểu lầm được như vậy nữa.

Trước kia cô chẳng phải cũng đã từng biến mất rồi sao, lúc mới kiểm tra ra bệnh, cô đã biến mất mấy ngày, nhưng người đàn ông này chưa từng hỏi cô một lời nào.

Không biết lần này lại phải gió gì nữa.

“Tôi không biết anh đang nói gì. Với cả, tôi đi đâu là tự do của tôi.”

“Cố Thanh Hà, cô không xứng để nói hai từ tự do! Cô nợ tôi một sinh mạng, trước khi chuộc được tội, cô không xứng để nói hai từ tự do!”

“Chuộc tội… Rốt cuộc anh muốn làm sao?” Đến bây giờ, Cố Thanh Hà đã không muốn lại đi giải thích những lời không có tác dụng về vụ tai nạn xe nữa, “Phó Nhi Thương, có phải anh nhất định muốn tôi chết đi, anh mới cảm thấy vui vẻ?”

“Sao, nếu như tôi nói cô làm vậy, cô thực sự dám đi chết không?” Phó Nhi Thương mỉa mai, “Cố Thanh Hà, cô nghĩ rằng tôi sẽ tin lời nói của cô sao? Loại phụ nữ ham sống sợ chết như cô, lại yêu tiền như mạng như vậy, sao có thể thực sự có gan đi chết chứ!”

Cố Thanh Hà ngước mắt lên nhìn anh, bỗng nhiên có chút kích động muốn nói với anh.

Bản thân đang bị bệnh, cô thực sự không còn nhiều thời gian có thể sống nữa.

Nhưng mà, nói rồi thì sao chứ?

Nói ra sự thật, sau đó nhìn người đàn ông này vỗ tay mắng cô đáng đời sao?

“Tôi không muốn cãi nhau với anh nữa.” Cố Thanh Hà đẩy anh ra định rời đi nhưng bị Phó Nhi Thương thô lỗ ấn lại.

“Cố Thanh Hà, có phải là cô đã quên, bản thân cô là đồ vật gì rồi sao?”

Đồ vật… Anh hình dung cô như vậy.

Trái tim Cố Thanh Hà đau đớn, thực sự không hiểu, những lời nói tối nay của Phó Nhi Thương. Rốt cuộc là có ý gì.

“Cô nợ tôi một sinh mạng! Cả đời này đều như vậy, không có sự cho phép của tôi, cô không có tư cách ở bên người đàn ông khác!”

“Tôi không có… Phó Nhi Thương, rốt cuộc anh đang nói gì vậy?”

“Còn giả ngốc?” Phó Nhi Thương nắm lấy cánh tay cô, đẩy cô lại bên cạnh bàn trà, chỉ vào bức ảnh ở bên trên, tàn nhẫn nói, “Tự cô xem xem!”



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 6 KHÔNG ĐƯỢC LIÊN LẠC VỚI ANH TA

Trên bàn trà đều là những bức ảnh của cô và Lục Minh Dân.

Lục Minh Dân cũng xem như là bạn thanh mai trúc mã của cô, hai người lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt, sau đó anh ta đi du học ở nước ngoài, cô cũng từng ra nước ngoài để gặp anh ta, sau đó… Cô thành người của Phó Nhi Thương, mỗi ngày đều bị dằn vặt đến sức cùng lực kiệt, cũng dần mất liên lạc với anh ta.

Ảnh, là mấy năm trước Cố Thanh Hà ra nước ngoài gặp anh ta chụp lúc đi chơi.

Trong đó có ảnh hai người đi dạo phố, ăn cơm, còn cùng nhau đi vào khách sạn.

“Đây là…”

“Có phải anh ta đã động vào cô?” Một câu nói của Phó Nhi Thương đã trực tiếp ngắt lời của cô, “Nói cho tôi biết, Cố Thanh Hà, anh ta đã động vào cô mấy lần rồi? Lúc cô ở nước ngoài, có phải là ngày nào cũng đều vậy?”

Ngày nào… Hai chữ này, tàn nhẫn đâm vào trái tim Cố Thanh Hà. Cố Thanh Hà nhìn thoáng qua những bức ảnh mấy năm trước, trong lòng vô cùng đau thương.

Người đàn ông này, tin vào những bức ảnh ấy, nhưng lại chẳng hề tin cô.

Vì vậy, cứ xem như hôm nay cô giải thích đến cạn lời, anh cũng sẽ không tin cô đâu.

Vậy thì cô hà tất phải giải thích chứ?

“Phó Nhi Thương, có phải anh sắp kết hôn rồi?” Cô hỏi ngược lại anh, “Nếu như tôi nhớ không nhầm, hôn lễ của anh và Bạch Nhiên Khuyên là vào cuối tháng hả.”

Phó Nhi Thương hung hãn chau mày, kéo căng đôi môi mỏng, không nói lời nào.

Cố Thanh Hà rũ lông mi xuống, giọng nói nhẹ nhàng: “Vậy nên anh sắp có vợ rồi, tại sao vẫn muốn dính líu không rõ ràng với tôi? Anh muốn tôi trả nợ, tôi có thể làm trâu làm ngựa cho anh…”

Chỉ cần cô vẫn còn ở bên cạnh anh, chỉ cần… mỗi ngày cô còn có thể nhìn thấy anh.

Trong lòng cô đã mãn nguyện rồi.

“Tại sao anh, nhất định phải có mối quan hệ như này với tôi? Rốt cuộc anh xem tôi là cái gì?”

Anh đã có vợ chưa cưới, cứ xem như là muốn trút giận, cũng không nên đến tìm cô chứ.

“Cố Thanh Hà, vì Lục Minh Dân, mà cô vội vàng muốn dứt bỏ quan hệ với tôi vậy sao?” Phó Nhi Thương bỗng nhiên đè cô xuống, khiến cho cô úp mặt vào ghế sô pha. “Cô nghĩ cô là gì, Cố Thanh Hà, trong mắt tôi, cô chẳng là cái thá gì cả! Cứ xem như tôi kết hôn đi thì đã làm sao. Cô nợ tôi, thì phải trả lại như vậy! Muốn rời đi, ở bên người đàn ông khác á, nằm mơ!”

Phó Nhi Thương ghé sát tai cô tàn nhẫn nói: “Cố Thanh Hà, tôi cảnh cáo cô, lần sau, cô còn ở bên người đàn ông khác, tôi sẽ quay lại bộ dạng cô ở dưới cơ thể tôi, rồi tung lên trên mạng, để đàn ông khắp thiên hạ, đều được xem đấy!”

Anh bóp vào gáy của Cố Thanh Hà: “Tôi nói được làm được, Cố Thanh Hà, đừng có thách thức giới hạn của tôi! Cả cuộc đời này của cô, chỉ cần vẫn còn sống, thì chỉ là một con kiến trong tay tôi, tôi muốn cô sống không bằng chết, thì cô phải đau khổ tột cùng cho tôi!”

Cố Thanh Hà đã hoàn toàn buông bỏ ý định giải thích.

Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, Phó Nhi Thương còn chụp lại tấm hình cô đang nằm trên sô pha.

“Cố Thanh Hà, nếu như để tôi biết được, cô vẫn còn liên lạc với Lục Minh Dân, tôi sẽ gửi thẳng bức ảnh này cho anh ta đấy.”

Nói xong câu nói đó, Phó Nhi Thương liền quay người rời đi.

Cố Thanh Hà co người rồi nhắm mắt lại.

Cô nhớ lại những lời mà bác sĩ đó nói trước khi cô về nước.

“Cô cứ vượt quá sức của cơ thể cô như vậy, là đang tự sát đấy. Nếu như bây giờ làm phẫu thuật, cô vẫn còn cơ hội chữa khỏi, để chậm thêm hai tháng thì thực sự không còn nữa.”

Cố Thanh Hà thất thần nhìn vào chiếc sô pha ở trước mắt.

Nếu như cô chết, Phó Nhi Thương sẽ cảm thấy kinh ngạc chứ?

Sau khi cô chết, liệu người đàn ông ấy, trong một đêm yên tĩnh nào đó, có còn nhớ đến cô không?

Nhớ lại đã từng có một người phụ nữ như vậy, bất chấp tất cả để yêu anh.

Lúc đó, liệu anh có một chút động lòng như vậy, rồi hối tiếc không?

Nếu như có, vậy thì cô chết cũng đáng.

Dù gì, tiếp tục sống, cô cũng sẽ bị Phó Nhi Thương vô tình mà dằn vặt và ghét bỏ mà thôi, anh sẽ không bỏ qua cho cô đâu, anh sẽ dằn vặt cô cho đến chết…

Cố Thanh Hà biết, trước giờ anh nói được làm được.

Anh muốn cô cả cuộc đời phải chuộc tội, so với mấy chục năm đau đớn đến không thể chịu nổi, chi bằng cứ thế giải thoát đi.

Đầu xuôi đuôi lọt.

Sau việc mấy tấm ảnh ấy, thái độ của Phó Nhi Thương đối với cô càng thêm ác liệt và thô bạo hơn. Cố Thanh Hà không muốn giải thích, nhưng sự im lặng của cô, đổi lại sẽ là một người đàn ông, hành vi càng ngày càng thô bạo hơn.

Hơn nữa, gần đến hôn lễ của Phó Nhi Thương và Bạch Nhiên Khuyên, Cố Thanh Hà thậm chí còn cảm thấy sự nóng lòng của anh.

Có lẽ, là sự hồi hộp trước khi kết hôn.

Dẫu sao, anh yêu thương Bạch Nhiên Khuyên như vậy, bây giờ sắp kết hôn cùng người phụ nữ mà mình yêu nhất, tất nhiên ít nhiều cũng có chút hồi hộp…

Đêm khuya, Phó Nhi Thương vừa mới kết thúc liền rời khỏi biệt thự.

Cố Thanh Hà co người lại muốn ngủ, nhưng đúng lúc này điện thoại lại reo lên.

Là một số điện thoại hoàn toàn lạ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 7 LỤC MINH DÂN BỊ LIÊN LỤY

Cố Thanh Hà nghĩ rằng là công việc nên liền không do dự mà nghe máy.

“Là Thanh Hà đúng không…” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói có chút quen thuộc của người phụ nữ trung niên, “Bác là mẹ của Lục Minh Dân.”

“Bác gái…” Cố Thanh Hà ngơ ngác, từ sau khi Lục Minh Dân ra nước ngoài, cô đã không còn liên lạc gì với người nhà họ Lục Minh Dân nữa.

“Có chuyện gì không ạ?” Cố Thanh Hà kiên nhẫn hỏi.

“Dạo này cháu có thời gian không, có thể ra ngoài gặp mặt không, tốt nhất có thể… gọi thêm tổng tài Phó.” Giọng nói của Bác Lục gái rất cẩn thận.

Cố Thanh Hà có chút không yên tâm: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Bác Lục gái bỗng nhiên khóc nức nở: “Thanh Hà, bác không biết rốt cuộc là tại sao, nhưng nhà họ Phó bắt đầu công kích công ty của bác, mấy ngày nay, bác đã tổn thất hàng mấy trăm tỉ, những hợp đồng đã kí trước kia đều liên tiếp giở quẻ, thà phải trả chi phí làm trái hợp đồng, cũng không muốn tiếp tục hợp tác với bác nữa… Nhà họ Lục bác sắp bị phá sản rồi!”

Cố Thanh Hà bỗng không thở nổi, cô không ngờ được rằng, Phó Nhi Thương lại ra tay với nhà họ Lục như vậy.

“Thanh Hà, rốt cuộc đã có hiểu lầm gì rồi, cháu có thể đi giải thích với Tổng giám đốc Phó không? Sự nghiệp hơn một trăm năm của nhà họ Lục, sắp bị hủy rồi.” Bác Lục gái không biết làm gì mà khóc òa lên, “Mấy ngày nay Mộ Diện bận đến tóc cũng bạc cả ra rồi, nó mới hơn hai mươi tuổi thôi…”

Cố Thanh Hà áy náy không thôi, nhà họ Lục rõ ràng đều là bị cô làm liên lụy.

“Bác gái, bác yên tâm, cháu sẽ đi giải thích giúp bác.”

“Vậy thì nhờ cháu nha, Thanh Hà.” Bác Lục gái nghẹn ngào nói, “Cháu giúp bác nói cho tốt, hôm nào bác nhất định sẽ cảm ơn cháu!”

Bà càng nói những lời nói khách sáo như vậy, Cố Thanh Hà càng cảm thấy áy náy.

Nhà họ Lục rõ ràng không làm gì sai cả…

Cô nhanh chóng tắm rửa, sau đó gọi điện cho Phó Nhi Thương.

Gọi hàng chục cuộc liền, Phó Nhi Thương đều không nghe.

Thật không dễ dàng gì cuối cùng cũng có thể gọi được, giọng nói đầu dây bên kia vang lên, nhưng lại là giọng nói ấm áp mà giả dối của Bạch Nhiên Khuyên: “Cố Thanh Hà, cô có chuyện gì sao?”

Cố Thanh Hà lạnh nhạt hỏi: “Phó Nhi Thương đâu, tôi có chuyện muốn nói với anh ta.”

Bạch Nhiên Khuyên cười nhẹ nũng nịu: “Nhi Thương đang thử bộ vest cho hôn lễ, tối nay chúng tôi còn phải đi ăn cơm nữa, mấy ngày này, anh ấy đều không có thời gian, cô đừng gọi đến cản trở công việc nữa…”

“Bảo anh ta đến nghe điện thoại đi, nếu không tôi sẽ trực tiếp đến tìm hai người, không để cho hai người yên lòng mà thử đồ cưới đâu!” Cố Thanh Hà không phí lời với cô ta, mà trực tiếp uy hiếp.

Nhưng Bạch Nhiên Khuyên lại cười lạnh nhạt: “Được thôi, Cố Thanh Hà, có giỏi thì cô cứ đến thẳng đây, xem Nhi Thương có để cho cô vào hay không.”

Cô ta nói xong, không băn khoăn gì mà tắt luôn điện thoại.

Cố Thanh Hà không còn cách nào khác, lại không thể đứng yên nhìn nhà họ Lục phá sản, thực sự đá sửa soạn đồ rồi tìm đến tiệm đồ cưới.

Lúc này, Bạch Nhiên Khuyên đang mặc bộ váy cưới trắng thiêng liêng, đang khoác tay Phó Nhi Thương, hai người cười cười nói nói, vô cùng đằm thắm.

Phó Nhi Thương trước giờ chưa từng cười với Cố Thanh Hà như vậy.

“Phó Nhi Thương.” Cố Thanh Hà mở lời, ngắt đoạn hai người, “Có thể cho tôi mười phút được không, tôi có lời muốn nói với anh…”

Bạch Nhiên Khuyên nghiêm mặt lại, kéo chặt cánh tay Phó Nhi Thương.

Phó Nhi Thương quay người lại, lạnh lùng nhìn cô, nói ba chữ: “Cút ra ngoài.”

Trái tim Cố Thanh Hà đau đớn, không chịu khuất phục nói: “Tôi có chuyện gấp muốn nói với anh…”

Phó Nhi Thương chau mày không kiên nhẫn được, vẫn là một câu: “Cố Thanh Hà, tôi bảo cô cút ra ngoài!”

Cố Thanh Hà ngước mắt lên dứt khoát, ánh mắt chán ghét trực tiếp nhìn thẳng vào Phó Nhi Thương: “Không nói xong mọi việc, tôi sẽ không đi.”

“Nhi Thương…” Bạch Nhiên Khuyên lúc này mở lời, cô ta cúi đầu xuống, giọng nói dịu dàng mà uất ức, “Những lúc khác, em đều không quản hai người, nhưng mà bây giờ, anh có thể làm cho cô ta đừng xuất hiện nữa được không? Bây giờ em chỉ muốn một mình ở bên cạnh anh thôi.”

Vẻ mặt Phó Nhi Thương dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng cô ta, nghiêng mắt lạnh lùng u ám nhìn Cố Thanh Hà.

“Người đâu, đuổi người phụ nữ này ra ngoài cho tôi! Nếu như cô ta không đi, thì hãy đập nát chân cô ta ra.”

Vừa nói xong, hai vệ sĩ đã lập tức xông lại, nắm lấy cánh tay Cố Thanh Hà kéo ra ngoài.

“Buông tôi ra!” Cô vùng vẫy gào thét, “Phó Nhi Thương, nếu như ngay cả mười phút anh cũng không thể cho tôi, vậy anh có tin tôi sẽ làm loạn ở tiệm đồ cưới, để cho mọi người biết, anh đã có vợ sắp cưới rồi mà vẫn còn theo chân tôi không!”



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 8 ANH TA XUẤT HIỆN RỒI

Ánh mắt Phó Nhi Thương bỗng nhiên trầm xuống: “Cố Thanh Hà, cô uy hiếp tôi sao?”

Anh buông Bạch Nhiên Khuyên ra, đi về hướng Cố Thanh Hà.

Toàn thân tràn đầy khí thế, giải phóng tất cả, khiến cho cả tiệm đồ cưới tràn ngập sự tĩnh lặng.

Cố Thanh Hà cắn chặt răng, cố gắng để bản thân bình tĩnh hơn.

“Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh, chỉ cần mười phút…”

“Cố Thanh Hà! Cô không có tư cách đưa ra bất cứ yêu cầu nào với tôi cả!” Phó Nhi Thương không hề do dự mà ngắt lời cô, ánh mắt trầm lắng, anh cúi người xuống, dùng một giọng nói mà chỉ hai người có thể nghe được, nói nhỏ, “Hay là bây giờ cô muốn để tôi lấy những bức ảnh kinh khủng kia gửi ra ngoài sao? Trước khi cô nói linh tinh thì để cho mọi người chứng kiến một chút sự đê tiện của cô trước đã!”

Cố Thanh Hà bỗng nhiên ngơ người, cô không nghĩ rằng người đàn ông này lại dùng những chuyện ấy để uy hiếp cô.

Phó Nhi Thương khinh thường và lạnh lùng thu lại ánh nhìn.

“Cố Thanh Hà, nhớ kĩ, đối với tôi cô chẳng là cái thá gì cả! Đừng thử uy hiếp tôi, tránh để tôi càng thêm chán ghét cô!” Nói xong, anh liền vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ tiếp tục ném cô ra khỏi tiệm đồ cưới.

Cố Thanh Hà không can tâm, hơn nữa chuyện nhà họ Lục còn ở trước mắt, cô không thể làm mất thời gian nữa.

Đứng dậy, lúc cô đang định thử lại thì đầu mũi nóng rực, cô chảy máu mũi.

So với những lần trước đều nghiêm trọng hơn, máu mũi trong bỗng chốc đã nhanh chóng tràn ra một lượng lớn, ngay đến cả áo cô cũng đã ướt đẫm.

Cảnh tượng đáng sợ như này kinh động đến người qua đường, không ít người quan tâm xúm lại, đưa khăn giấy cho Cố Thanh Hà.

“Cảm ơn.” Cố Thanh Hà tràn đầy sự cảm ơn, bịp lấy mũi.

Nhưng mà hiện tượng chảy máu vẫn không giảm đi.

Làm ướt hết túi giấy này đến túi giấy khác.

“Cô gái này, tôi thấy tình hình của cô giống như có khối u trong não, rất nghiêm trọng, cô nhanh chóng đi bệnh viện chữa trị đi!” Có người qua đường nhận ra chứng bệnh của cô, có lòng tốt đưa ra ý kiến cho cô.

“Không phải…” Cố Thanh Hà lắc đầu phủ nhận, “Tôi không sao, cảm ơn.”

Cô bịt mũi muốn rời khỏi dòng người.

Còn Phó Nhi Thương đang ở trong cánh cửa sổ kính ôm Bạch Nhiên Khuyên, quyến luyến sâu đậm.

Bàn tay đầy máu của Cố Thanh Hà bịt lấy mặt, nhìn vào trong tấm kính.

Phó Nhi Thương cứ như có cảm ứng, cũng quay đầu lại nhìn, khuôn mặt vừa mới nở nụ cười, bỗng chốc trầm lắng xuống, trong đáy mắt không hề che đậy sự chán ghét.

Cho dù anh nhìn thấy bộ dạng khuôn mặt đầy máu của Cố Thanh Hà.

Không có một lời quan tâm, thậm chí, không có lấy một chút bất ngờ.

Chỉ có phản cảm và chán ghét.

Anh chính là ghét cô như vậy đấy…

Cố Thanh Hà bỗng toàn thân lạnh toát, cô phát bệnh như vậy, trước giờ cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ có bây giờ.

Cô cảm thấy bản thân khó chịu đến nỗi như sắp chết.

Thu ánh nhìn lại, Cố Thanh Hà hoảng loạn mà chạy đi.

Máu mũi ngừng chảy từ lúc nào cô cũng không biết.

Lúc bình tĩnh lại, áo cô đều là vết máu, trên cằm cũng đều là vết máu đông, người qua đường đều thấy kì lạ mà nhìn cô.

Cố Thanh Hà vội vàng cúi đầu đi đến siêu thị mua khăn ướt, sau đó ngồi ở công viên lau sạch máu đi.

“Tiểu Hạ…” Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc.

Cô quay đầu lại nhìn, chính là Lục Minh Dân.

Mấy năm không gặp, anh ta đã trở nên trưởng thành và vững vàng hơn, bộ vest mặc trên người gọn gàng mà thanh nhã, chỉ là trên khuôn mặt không giấu đi được sự mệt mỏi, trong đôi mắt cũng đầy những tia máu.

Nhớ lại mấy ngày nay phải tăng ca không ít.

Nghĩ đến bản thân làm liên lụy đến anh ta như vậy, trong lòng Cố Thanh Hà trào lên sự áy náy vô cùng.

“Xin lỗi, chuyện công ty anh, đều là do tôi hại.” Cố Thanh Hà cúi đầu xin lỗi.

Lục Minh Dân lắc đầu, ngồi xuống một bên ghế: “Em bị bệnh à? Tại sao… lại chảy nhiều máu như vậy?”

Cố Thanh Hà vội vàng che đi, nhưng trên chiếc áo cô toàn là vết máu thì sao có thể che nổi chứ, cô chỉ có thể nói dối: “Không sao, dạo này nóng quá nên hay bị chảy máu mũi.”

Ánh mắt Lục Minh Dân dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Mỗi lần em nói dối, đều sẽ không ngừng chớp mắt. Tiểu Hạ, đừng lừa tôi nữa, nếu như em có điều gì khó nói, hãy nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp em.”

Trong mắt Cố Thanh Hà hơi đỏ lên: “Nhà họ Lục xảy ra chuyện lần này là tại vì tôi. Tôi đã hại anh đến bước đường này, sao có thể liên lụy anh nữa chứ?”“Em đang quan tâm đ ến tôi sao, Tiểu Hạ?” Giọng nói Lục Minh Dân bỗng nhiên có chút kích động, anh ta nắm lấy tay Cố Thanh Hà, “Có phải em… cũng có chút quan tâm tôi không.”



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 9 CÔ CÓ THAI RỒI

Cố Thanh Hà ngẩn người ra một lúc, liền vội vàng gỡ tay ra.

Nhưng Lục Minh Dân nắm chặt lấy không chịu bỏ ra, tiếp tục nói: “Tôi nghe nói, Phó Nhi Thương sắp kết hôn rồi, em và anh ta chẳng phải cũng nên… kết thúc sao? Tiểu Hạ… Nếu như em đồng ý, tôi có thể đưa em rời xa nơi này.”

Anh ta ngừng lại, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, nói ra bí mật đã giấu trong lòng nhiều năm nay.

“Tôi yêu em rất nhiều năm rồi. Nhưng trước giờ trong mắt em chỉ có Phó Nhi Thương, tôi không dám làm phiền em. Nhưng bây giờ… anh ta đã sắp kết hôn rồi, vậy em cũng nên buông tay, cũng như cho em và cho tôi một cơ hội theo đuổi hạnh phúc lại từ đầu đi.”

Cố Thanh Hà lúc này mới hiểu rõ, hóa ra Lục Minh Dân thực sự lại có tâm tư ấy với mình.

Cô lập tức hất tay Lục Minh Dân ra, đoạn tuyệt nói: “Xin lỗi, tôi không thể… cứ coi như Phó Nhi Thương sắp kết hôn, nhưng mà anh ta vẫn là người duy nhất trong lòng tôi. Hơn nữa, tôi cũng không có ý định rời xa anh ấy.”

Lục Minh Dân bỗng tối sầm mặt mũi lại, ánh mắt tràn đầy sự tổn thương.

Cố Thanh Hà rời đi vài bước, nói: “Mối nguy lần này của nhà họ Lục, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh. Cũng xin anh sau này hãy giữ khoảng cách với tôi, tôi không muốn liên lụy đến anh, càng không muốn vì anh mà khó xử.”

Nói xong, Cố Thanh Hà liền quay người bước đi.

Nhưng vừa bước được vài bước, ánh nhìn bỗng nhiên tràn lên một màn tối đen, tất cả mọi thứ trong tầm nhìn đều trở nên lờ mờ, cô không nhìn rõ gì cả.

“Tiểu Hạ, em làm sao vậy?” Lục Minh Dân quan tâm hỏi.

“Tôi không sao!” Cố Thanh Hà lập tức trả lời, cô cắn răng chịu đựng sự mù tạm thời này, muốn từ từ rời đi, nhưng mà bởi vì không nhìn thấy gì, gót chân bỗng nhiên bước vào bồn hoa, cơ thể bỗng ngửa lên.

“Tiểu Hạ!” Lục Minh Dân hét to, lập tức xông lại, ôm lấy eo Cố Thanh Hà, “Rốt cuộc em làm sao vậy? Có phải em bị bệnh không, tôi đưa em đến bệnh viện!”

“Tôi không sao, anh bỏ tôi ra!” Cố Thanh Hà vùng vẫy đẩy anh ta ra, cô bắt buộc phải luôn giữ khoảng cách với Lục Minh Dân, nếu không nếu bị Phó Nhi Thương nhìn thấy thì hai người coi như đi đứt.

Lục Minh Dân không muốn miễn cưỡng, buông tay ra, nhưng anh ta buông ra, Cố Thanh Hà lại tiếp tục bước vào bồn hoa, lại suýt nữa ngã xuống.

“Em không nhìn thấy gì nữa sao?” Lục Minh Dân ngạc nhiên, “Tiểu Hạ, rốt cuộc em bị sao thế?”

“Tôi bị sao cũng không phải chuyện của anh!”Cố Thanh Hà hét to, “Mau buông tôi ra!”

“Không, tôi không thể không quan tâm em như vậy.” Lục Minh Dân còn kiên trì hơn Cố Thanh Hà, anh ta dứt khoát ôm cô lên, bước nhanh về phía xe của anh ta, không quan tâm đ ến sự phản kháng của Cố Thanh Hà, thả cô vào trong xe rồi đưa thẳng đến bệnh viện.

Lúc đến bệnh viện, tình hình mắt của Cố Thanh Hà vẫn chưa thuyên giảm, cô hoang mang ngồi trên chiếc ghế ở hành lang, lúc này cô mới cảm thấy sợ hãi.

Nếu như cô không nhìn thấy gì như này, vậy tính mạng mấy tháng còn lại, phải làm sao đây?

Nếu như Phó Nhi Thương biết chuyện, sẽ thương hại cô, hay là… sẽ chế giễu cô đây?

Không lâu sau, đã ra kết quả kiểm tra, Cố Thanh Hà được Lục Minh Dân đỡ vào phòng làm việc của bệnh viện.

“Cô Cố, tình trạng sức khỏe của cô bây giờ rất phức tạp…” Bác sĩ dừng lại một lát như đang xem xét xem phải nói như nào.

“Cô mang thai hai tuần rồi, nhưng mà tình hình khối u trong não của cô, cũng bắt đầu nhanh chóng xấu đi, nếu như bây giờ không tiến hành phẫu thuật trị liệu thì không thể sống quá sáu tháng được.”

Cố Thanh Hà ngơ người, ngón tay vô thức sờ lên bụng.

Cô mang thai rồi… Cô nhớ mỗi lần đều uống thuốc tránh thai, nhưng lại… vẫn mang thai ngoài ý muốn?

Tình trạng bây giờ của cô sao có thể mang thai được?

Đứa con căn bản không thể sinh được, cũng không nên sinh ra.

“Đứa con này không thể giữ lại được, vì vậy chúng tôi đưa ra ý kiến với cô, nhanh chóng tiến hành phẫu thuật phá thai, sau đó nhập viện điều trị khối u trong não.”

Cố Thanh Hà nhắm mắt lại, không kiềm chế được nước mắt, ngập ngừng hỏi: “Có phải, tính mạng của tôi nhiều nhất vẫn còn sáu tháng không? Đứa con này, cho dù dùng biện pháp gì cũng không thể sinh ra được sao?”

Bác sĩ gật đầu trong tiếc nuối: “Đúng vậy, sáu tháng là thời gian cô phải phối hợp điều trị, nếu như tiếp tục giữ lại đứa bé thì cô có thể sống nhiều nhất là ba tháng, đứa bé dù thế nào cũng không thể giữ lại được.”

Cố Thanh Hà bỗng nhiên cười một cái, vừa hay, cô cũng không muốn sinh nó ra.

Đợi cô chết rồi, đứa bé không cha không mẹ, không có người chăm sóc, cô cũng không yên tâm.

“Vậy phiền bác sĩ, giúp tôi sắp xếp phẫu thuật phá thai.”



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 10: ĐỨA BÉ, TÔI MUỐN BỎ ĐI

Cuộc phẫu thuật ngay lập tức được sắp xếp.

Cố Thanh Hà ngồi trên chiếc ghế lạnh ở bên ngoài, chờ y tá đi ra gọi số.

Lục Minh Dân ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt suy sụp: “Tiểu Hạ, tôi cũng không biết em lại bị mắc bệnh nghiêm trọng như vậy… Phó Nhi Thương biết chưa, em sắp chết rồi…”

Cố Thanh Hà nhắm mắt lại, lớp sương mờ ở đôi mắt của cô cuối cùng cũng bắt đầu ta dần rồi, cô đã có thể miễn cưỡng nhìn rõ mọi thứ.

“Tôi không muốn nói với anh ấy, nói cũng chẳng có ý nghĩa gì, dù sao… anh ấy cũng sẽ không đau lòng vì tôi đâu.”

Lục Minh Dân lập tức nắm lấy tay cô: “Em hãy theo tôi ra nước ngoài, tôi không cần công ty nữa, dù sao Phó Nhi Thương cũng không cho công ty của nhà họ Lục chúng tôi con đường sống đâu, cứ quyết định bán đi, sau đó ra nước ngoài bắt đầu lại từ đầu. Tôi đưa em đi chữa bệnh, tìm bác sĩ giỏi nhất cho em, dùng phương pháp điều trị tốt nhất, cho dù khuynh gia bại sản, tôi cũng nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho em!”

Lông mi Cố Thanh Hà rủ xuống, nói không cảm động thì là nói dối.

Có một người có thể nhảy vào nước sôi lửa bỏng đối xử tốt với bạn như vậy, sao có thể không cảm động được cơ chứ…

Đáng tiếc, đã quá muộn rồi.

Con người Phó Nhi Thương này đã thấm vào trong xương tủy và linh hồn cô, cô không thể yêu thêm người đàn ông khác được nữa.

Hơn nữa, bây giờ cô như thế này căn bản cũng chẳng xứng với Lục Minh Dân.

Cố Thanh Hà lắc đầu, rút tay về, vẫn là câu nói đó: “Tôi xin lỗi…”

“Cố Thanh Hà, đến lượt cô rồi!” Y tá đi ra gọi.

Tay của Cố Thanh Hà dùng lực ấn ấn lên cái bụng phẳng lì, hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi vào phòng phẫu thuật.

Cô nằm xuống chiếc giường phẫu thuật lạnh lẽo, ánh mắt đột nhiên trở nên rõ ràng, cô nhìn thấy những dụng cụ phẫu thuật sáng loáng, còn có khuôn mặt nghiêm túc của bác sĩ phẫu thuật.

Bỗng nhiên Cố Thanh Hà thà tiếp tục mù còn hơn, như vậy thì không cần tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đứa bé bị bỏ đi nữa…

Con yêu, mẹ xin lỗi.

Con đã kiên cường như vậy để đến với thế giới này, nhưng lại bị chính mẹ ruột tự tay… bỏ đi.

Cố Thanh Hà nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt rơi xuống. Nhưng chính vào lúc đó, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị người ta đá văng ra.

“Cố Thanh Hà, cô thật to gan!” Giọng nói tức giận của Phó Nhi Thương đột nhiên vang lên, vẻ mặt anh u ám, độc ác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của người con gái.

Trái tim Cố Thanh Hà bỗng nhảy dựng lên, vội vàng ngồi dậy, vẫn chưa ngồi vững đã bị Phó Nhi Thương trực tiếp nắm chặt lấy cổ tay, hung hăng kéo cô xuống giường.

“Giấu tôi phá thai sao?” Anh cầm lấy cánh tay cô, kéo cô đến trước mặt, ánh mắt hung ác, hung hăng nhìn cô chằm chằm: “Cố Thanh Hà, tôi cho phép cô bỏ đứa bé đi sao?”

Trong mắt Cố Thanh Hà vẫn còn nước mắt chưa kịp lau, hoang mang nhìn Phó Nhi Thương.

“Sao anh biết tôi đã mang thai…” Bây giờ cô vẫn chưa kịp phản ứng, nghĩ đến Lục Minh Dân ở ngoài phòng phẫu thuật thì tim lại càng đập nhanh hơn, vội vàng nhìn ra phía ngoài.

Quả nhiên Lục Minh Dân đang bị vệ sĩ của Phó Nhi Thương khóa chặt cánh tay.

“Lo lắng cho gian phu của cô sao?” Bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô của Phó Nhi Thương hung hăng bóp chặt lại như thể hận không thể bóp nát được cô vậy: “Cô mới rời khỏi tôi không lâu, ngoảnh mặt lại đã ở cùng với người tình nhỏ của cô rồi, công việc của cô cũng bận rộn thật đấy!”

“Tôi không có…” Cố Thanh Hà vội vàng giải thích: “Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau trên đường, là anh hiểu lầm rồi. Hơn nữa những bức ảnh lúc trước, đó đều là những bức ảnh của mấy năm trước rồi, tôi với anh ấy đã mấy năm không liên lạc gì rồi, lần trước ra nước ngoài tôi vốn cũng không gặp anh ấy, Phó Nhi Thương, giữa tôi và anh ấy không có bất cứ mối quan hệ nào như anh nghĩ đâu.”

Cố Thanh Hà nhìn người đàn ông u lãnh trước mặt rồi cầu xin, cô biết bây giờ không phải lúc thích hợp để cầu xin, nhưng nếu bây giờ không nói thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Người đàn ông này, bây giờ căn bản không chịu gặp cô.

“Anh có thể bỏ qua cho công ty nhà họ Lục không, họ đều là những người vô tội.”

Phó Nhi Thương hung hăng nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tối sầm lại, dần dần xuất hiện những tia máu đỏ tươi.

Đó là biểu hiện của việc anh đang vô cùng tức giận.

Người con gái này, gặp anh trong phòng phẫu thuật, câu đầu tiên không phải là giải thích việc mang thai, mà là cầu xin cho một người đàn ông khác!

“Cố Thanh Hà, đứa bé trong bụng của cô có phải là của tôi không?”



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 11: ĐỨA BÉ KHÔNG PHẢI CON CỦA ANH

Một câu nói khiến cho Cố Thanh Hà ngây người.

Ánh mắt Phó Nhi Thương rất sắc bén, nhìn chằm chằm vào mắt của Cố Thanh Hà, từng chữ từng chữ đều mang theo sự lạnh lùng: “Lén lút phá thai sau lưng tôi, ở cửa phòng phẫu thuật còn có tình nhân của cô, câu đầu tiên nói ra khi gặp mặt, không phải là giải thích chuyện phá thai, ngược lại là vội vàng cầu xin cho tình nhân của cô. Cố Thanh Hà, nghiệp chủng trong bụng cô rốt cuộc có phải con của tôi không?”

Lông mi của Cố Thanh Hà rung lên, nước mắt nhanh chóng trào ra, ướt đẫm khuôn mặt nhợt nhạt của cô.

Lúc nào anh cũng nghi ngờ cô.

“Có phải hay không thì có liên quan gì chứ? Dù sao anh cũng sẽ bắt tôi bỏ đi mà!” Đôi mắt Cố Thanh Hà đẫm nước mắt, dùng sức nhìn chằm chằm vào mắt của Phó Nhi Thương: “Không phải sao? Anh căn bản sẽ không để tôi sinh đứa con của anh ra đâu!”

“Tôi đã từng nói vậy khi nào?”

Anh chỉ cảm thấy trẻ con rất phiền phức, cho nên luôn bảo cô uống thuốc, không muốn cho cô mang thai thôi.

Nhưng nếu có thai rồi… sao anh có thể không cần chứ?

Đó là cốt nhục của anh, là sinh ra từ bụng cô, đứa con của anh.

Nhưng…

“Nhưng đứa bé trong bụng của cô có thật là con của tôi không?” Giọng Phó Nhi Thương hung hăng: “Mang thai hai tuần rưỡi, lúc đó cô đang ở nước ngoài. Cố Thanh Hà, cô nói cho tôi biết, đứa bé cô đang mang rốt cuộc có phải con của tôi không?”

Trái tim Cố Thanh Hà co lại, đau đớn, cô khóc nức nở hỏi: “Nếu tôi nói là đúng thì anh có cho tôi sinh đứa bé ra không?”

Phó Nhi Thương không hề nghĩ ngợi liền trả lời: “Tại sao không sinh chứ? Đó là con của tôi mà!”

Cố Thanh Hà có cảm giác trái tim bị người ta bóp thật chặt, cô hít một hơi thật sâu.

Cô không biết nên hạnh phúc hay là đau khổ nữa.

Hóa ra anh không hề ghét bỏ đứa con của cô và anh.

Nhưng… cô đã không còn nhiều thời gian và sinh mệnh như vậy để sinh đứa bé này ra nữa rồi…

Đứa bé này, từ giây phút bắt đầu mang thai thì đã chắc chắn không thể sinh ra nữa rồi.

Xin lỗi.

Cố Thanh Hà nhắm mắt lại, ngăn lại sự đau khổ tuyệt vọng trong đáy mắt.

Xin lỗi con, xin lỗi… Phó Nhi Thương.

“Không phải.” Cô nhắm mắt lại, giọng khàn khàn: “Đứa bé này, không phải con của anh.”

Phó Nhi Thương sửng sốt, đột nhiên thả tay ra.

Hai chân của Cố Thanh Hà mềm nhũn ra, ngã bệt xuống sàn nhà.

Cô rũ đầu xuống, từng giọt nước mắt rơi xuống, vỡ vụn trên đất.

“Bởi vì đứa bé không phải con của anh, nên tôi mới… lén lút đi phá thai sau lưng anh.” Cô âm thầm nuốt hết tất cả cay đắng chua xót vào trong.

Chỉ vì không muốn để Phó Nhi Thương đau lòng vì đứa bé này.

Càng không muốn anh biết cuộc sống của mình sớm đã… không còn bao lâu nữa rồi.

“Cô được lắm, Cố Thanh Hà.” Phó Nhi Thương bỗng nhiên nở nụ cười rồi lại lặp lại: “Cô được lắm.”

“Phó Nhi Thương!” Ở ngoài cửa phòng bệnh, Lục Minh Dân đột nhiên hét lên: “Dù sao thì anh cũng sắp kết hôn rồi, cần gì phải dây dưa với Tiểu Hạ như vậy nữa? Anh như thế thì bảo vợ anh, rồi cả Tiểu Hạ sau này làm sao đứng trước mặt người khác được nữa? Anh không thể rộng lượng một chút, buông tha cho Cố Thanh Hà sao?”

Đôi mắt Phó Nhi Thương lạnh như băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Minh Dân.

Nhưng những lời nói trong miệng lại không nói với anh ta, mà là nói với bác sĩ và y tá bên cạnh.

“Hãy bỏ đứa bé trong bụng người phụ nữ kia cho tôi. Không cho cô ta thuốc tê, nếu cô ta đã muốn phá thai thì để cho cô ta nhớ kỹ lấy sự đau đớn khi phá thai này.”

Nói xong, đôi chân dài sải bước đi ra ngoài.

Lúc đi qua bên cạnh Lục Minh Dân, anh dừng lại.

Đôi mắt u ám, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái.

Như thể anh ta căn bản không đáng để bản thân nhìn bằng nửa con mắt.

“Lục Minh Dân, công ty nhà họ Lục, còn cả anh, bố mẹ anh, tất cả tôi sẽ không nể tình đâu.”

Sau khi nói xong câu cuối đó, anh không thèm quay đầu lại mà trực tiếp rời đi.

“Phó Nhi Thương, anh sẽ phải hối hận!” Lục Minh Dân cố sức hét to: “Rồi sẽ có một ngày, anh sẽ phải hối hận về tất cả những gì anh làm với Tiểu Hạ ngày hôm nay! Anh chính là một kẻ mù, không nhìn thấy sự thật, cũng không nhìn thấy tình cảm chân thật mà Tiểu Hạ dành cho anh! Anh căn bản không xứng… Phù!”

Anh ta vẫn chưa hét xong thì đã bị vệ sĩ bên cạnh hung hăng đá cho một cái vào bụng, ngăn những lời nói trong miệng lại.

Những cú đấm đá như mưa liên tiếp rơi xuống, Lục Minh Dân ôm đầu, bị đánh đến mức mặt mũi tím bầm…



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 12: TÔI KHÔNG YÊU ANH

Trong phòng phẫu thuật, Cố Thanh Hà có cảm giác các dụng cụ phẫu thuật đang khuấy đảo trong bụng cô, cơn đau như xé rách khuôn mặt, trong nháy mắt mặt cô đã trở nên trắng bệch ra.

Ngón tay nắm chặt lấy chiếc giường đơn.

Đúng, cô phải nhớ kỹ lấy những đau đớn này.

Là cô có lỗi với đứa bé, những đau đớn này là điều cô đáng phải chịu.

Máu chảy xuống theo bắp đùi cô, toàn thân dần dần lạnh đi, đầu óc choáng váng, cô không thể chịu được đến khi phẫu thuật xong mà cứ thế ngất đi.

Cảm giác này khiến cô ngủ một cách vừa khó chịu lại vừa áp lực.

Trong giấc mộng, luôn vang lên tiếng khóc của trẻ con, còn cả khuôn mặt lạnh lùng của Phó Nhi Thương…

Cô vùng vẫy tỉnh lại từ cơn ác mộng, bên cạnh giường là khuôn mặt tím bầm của Lục Minh Dân.

“Tiểu Hạ, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi!” Lục Mộ Diễm lập tức nắm lấy tay cô: “Em hôn mê đã một ngày một đêm rồi, dọa anh sợ chết khiếp…”

Cả người Cố Thanh Hà vô cùng nặng nề, toàn thân mệt mỏi, ngay cả ngồi dậy cũng phải cố gắng hết sức.

Nhìn thấy khuôn mặt tím bầm của Lục Minh Dân, cô không khỏi áy náy.

“Xin lỗi, làm liên lụy đến anh…”

Lục Minh Dân lắc đầu, nắm lấy tay của Cố Thanh Hà, trịnh trọng nói: “Những chuyện đó đều không quan trọng. Tiểu Hạ, bây giờ em có bằng lòng đi với tôi không? Thời gian của em không còn nhiều nữa, cần phải lập tức ra nước ngoài điều trị, để tôi đưa em đi, được không?”

Cố Thanh Hà nhớ lại những lời cảnh cáo của Phó Nhi Thương trước khi rời đi, nếu cô còn tiếp tục qua lại với Lục Minh Dân thì chắc chắc anh ta… sẽ bị cô làm liên lụy đến mức tan cửa nát nhà, mất hết tất cả mất.

“Không…” Cố Thanh Hà dùng sức rút tay ra: “Lục Minh Dân, xin anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Anh như thế này khiến tôi thấy rất bối rối, tôi không yêu anh. Cho dù Phó Nhi Thương có đối xử với tôi thế nào thì tôi cũng yêu anh ấy. Trong thời gian ngắn ngủi còn lại này, tôi cũng chỉ muốn ở cùng với anh ấy thôi… cho nên, sự xuất hiện của anh chỉ khiến tôi cảm thấy phản cảm thôi.”

Lục Minh Dân từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy Cố Thanh Hà ra, vẻ mặt buồn bã mất mát.

“Xin lỗi…” Đôi môi anh ta khẽ run lên, dường như có hàng ngàn hàng vạn điều muốn nói, đến cuối cùng cũng vẫn chỉ là một câu nói nặng nề: “Tôi xin lỗi.”

Cố Thanh Hà nhắm mắt lại, không nói gì.

Nhưng thật ra người phải nói lời xin lỗi thực ra phải là cô mới đúng.

“Vậy bây giờ tôi… đi trước đây.” Anh ta đứng dậy, cẩn thận nói lời từ biệt.

Cố Thanh Hà không mở mắt, cũng không lên tiếng đáp lại.

Một lúc lâu sau, cuối cùng bên tai cũng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề rời đi của Lục Minh Dân, Cố Thanh Hà mở mắt ra, nhìn thấy bóng lưng cô đơn buồn bã của anh ta, đôi mắt lặng lẽ đỏ lên.

Xin lỗi, nếu có kiếp sau, cô sẽ báo đáo chân tình này của anh ta…

Cố Thanh Hà ở bệnh viện nằm ba ngày, sau đó xuất viện.

Lúc này, cách đám cưới của Phó Nhi Thương chỉ còn ba ngày.

Cô trở về biệt thự, ở một mình.

Có lẽ là bận rộn với đám cưới nên mấy hôm nay Phó Nhi Thương không hề đến tìm cô, ngoài những tin tức về đám cưới ở trên báo thì anh không hề có chút tin tức nào khác cả.

Cùng lúc đó thì khối u trong não của Cố Thanh Hà cũng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Ba ngày sau, ngày mà Phó Nhi Thương tổ chức đám cưới, cô chỉ xem báo, máu mũi đột nhiên chảy ra, rất nhanh đã làm ướt tờ báo.

Cô vội vàng đứng dậy lấy giấy ăn, nhưng khi vừa mới đứng dậy thì trước mặt tối sầm lại, ngất xỉu trên đất.

Khiến người làm trong nhà vô cùng hoảng sợ.

Cố Thanh Hà chỉ ngất đi một lúc, mười mấy phút sau liền tỉnh lại, quản gia sợ hãi, liên tục nói muốn đưa Cố Thanh Hà đến bệnh viện kiểm tra.

“Tôi không sao, không cần đến bệnh viện.”

Cô từ chối quản gia, một mình lên tầng, rửa vết máu trên mặt đi.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt ốm yếu của mình trong gương, cô mệt mỏi rũ lông mi xuống, thật sự cảm thấy sinh mệnh của mình đang dần mất đi…

Cô không có thời gian nữa rồi.

Bây giờ, nếu có thể ra nước ngoài điều trị một lần thì có lẽ sắc mặt sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nhưng gần đây Phó Nhi Thương đã hoàn toàn nhốt cô lại, ngay cả đến điện thoại cũng không để lại cho cô chứ đừng nói là ra ngoài.

Cố Thanh Hà cười gượng, từ phòng tắm đi ra.

Cô vừa định ngủ một giấc để nghỉ ngơi, tiện thể trốn tránh tin tức đám cưới đang được đăng trên tất cả các mặt báo thì dưới tầng bỗng vang lên tiếng gọi ầm ĩ.

“Cố Thanh Hà! Thanh Hà! Bác muốn gặp cháu!” Tiếng gọi là của một người phụ nữ trung tuổi, giọng nói rất quen thuộc, chính là mẹ của Lục Minh Dân.

Cố Thanh Hà kinh ngạc, vội vàng xuống dưới nhà.

Bà Lục vừa nhìn thấy Cố Thanh Hà liền bất chấp tất cả đẩy quản gia ra, lảo đảo lao đến, quỳ xuống dưới chân Cố Thanh Hà, khóc lóc nói: “Thanh Hà, xin cháu hãy cứu Minh Dân và bố nó, bọn họ bị tố cáo về việc trốn thuế và tham ô, hai người họ đều đã bị bắt vào đồn cảnh sát…”



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 13: TÔI BẰNG LÒNG CHẾT

“Cái gì?” Cố Thanh Hà kinh ngạc.

Bà Lục quỳ trên mặt đất, nắm chặt lấy ống tay áo của Cố Thanh Hà, khóc lóc nói: “Đã mấy ngày rồi, hơn nữa trong khoảng thời gian này liên tiếp có đủ loại bằng chứng, làm tăng thêm tội của bọn họ, nghe nói Minh Dân còn bị kết án hai mươi năm tù! Hai mươi năm, quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời, tất cả đều bị hủy rồi!”

Bà che miệng, khóc không thành tiếng, vô cùng đau khổ.

“Thanh Hà, cho dù cháu mặc kệ công ty Lục Thị của nhà bác cũng được, nhưng cuộc đời của Minh Dân không thể bị hủy hoại như thế này được, nó mói hơn hai mươi tuổi, còn chưa kết hôn, sao có thể ở trong tù cả đời được chứ. Bác cầu xin cháu, cháu hãy đi xin tổng giám đốc Phó, bác dập đầu với cháu đấy! Thanh Hà, xin cháu hãy cứu Minh Dân!”

“Bác Lục, bác mau đứng dậy đi!” Cố Thanh Hà vội vàng kéo bà đứng dậy.

Bà Lục không chịu đứng lên, quỳ trên mặt đất, ra sức dập đầu cầu xin.

“Xin cháu hãy cứu Minh Dân, bác xin cháu, cầu xin cháu đấy.”

Trong lòng Cố Thanh Hà vô cùng khó chịu, cuối cùng thì vẫn là cô vẫn làm liên lụy đến nhà họ Lục đến bước đường này đây.

“Được, cháu đi cầu xin giúp bác.” Cố Thanh Hà trịnh trọng thề: “Cháu nhất định sẽ giúp bác cứu Lục Minh Dân.”

“Cảm ơn cháu, Thanh Hà, thật cảm ơn cháu!” Bà Lục liên tục nói cảm ơn, lúc này cuối cùng cũng chịu đứng dậy.

Cố Thanh Hà vốn định đợi đến ngày mai mới đi cầu xin, vì tối nay là đám cưới của Phó Nhi Thương, cô không muốn đến làm phiền.

Nhưng không may ngày mai lại chính là ngày xét xử cuối cùng về tội trốn thuế và tham ô của Lục Minh Dân, không có thời gian để cô chậm trễ nữa, Cố Thanh Hà không còn cách nào khác, chỉ có thể đến tìm Phó Nhi Thương vào chiều ngày hôm đó.

Trên đường hơi bị kẹt xe, lúc cô đến lại vừa đúng một tiếng trước khi đám cưới bắt đầu.

Cố Thanh Hà sớm đã bị Bạch Nhiên Khuyên cho vào danh sách đen nên bị chặn ở cửa đám cưới, không thể vào.

Vì quá cấp bách nên Cố Thanh Hà chỉ có thể khóc lóc cãi lộn ầm ĩ, đẩy những người ngăn ở cửa ra để xông vào trong hội trường đám cưới.

“Phó Nhi Thương!” Cuối cùng nhìn thấy bóng người cao to kia đứng sau hậu trường, Cố Thanh Hà chạy mấy bước tới, kéo cánh tay của anh: “Tôi có lời muốn nói với anh…”

Phó Nhi Thương cụp mắt xuống, thấy cô mồ hôi nhễ nhại, tóc tai bù xù, nhất thời không động đậy gì.

“Sao vậy, cô vội vàng như thế là muốn phá đám cưới của tôi à?” Anh lạnh giọng chất vấn, ánh mắt vô cùng u ám.

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng sâu trong lòng của Phó Nhi Thương lại có vài phần mong chuyện như vậy xảy ra.

“Không phải…” Lông mi Cố Thanh Hà rũ xuống: “Tôi biết anh hận tôi, ghét tôi, muốn tôi sống không bằng chết, tôi cũng đảm bảo, từ nay về sau, tôi tuyệt đối sẽ nghe lời anh, cho dù anh bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần anh…”

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, cũng vì như thế nên đã bỏ lỡ khoanht khác xúc động lóe lên trong đôi mắt của Phó Nhi Thương.

“Tôi xin anh, hãy buông tha cho Lục Minh Dân.”

Nhưng chỉ là câu nói tiếp theo của cô đã khiến cho tất cả sự xúc động trong mắt Phó Nhi Thương biến thành khối băng lạnh giá.

“Cô đến tìm tôi chỉ là để cầu xin cho anh ta sao?” Anh chất vấn với giọng nói lạnh như băng.

Cố Thanh Hà cảm nhận được sự lạnh lùng của anh, sợ anh trong cơn tức giận, ngược lại càng ra tay tàn nhẫn hơn với Lục Minh Dân, không hề nghĩ ngợi, cô liền quỳ xuống, cầu xin anh một cách vô cùng thấp hèn: “Phó Nhi Thương, cầu xin anh. Lục Minh Dân vô tội, anh hãy tha cho anh ta đi. Chỉ cần anh tha cho anh ta, việc gì tôi cũng đồng ý với anh.”

Phó Nhi Thương lạnh lùng nhìn cô, từng chữ từng chữ vô cùng lạnh nhạt: “Việc gì cũng đồng ý? Vậy nếu tôi muốn mạng của cô thì sao? Cô cũng cho chứ?”

Dù sao cô cũng sắp chết rồi, cái mạng này căn bản không đáng tiền.

“Cho. Chỉ cần anh muốn, tôi sẽ cho.” Cố Thanh Hà không hề nghĩ ngợi gì liền đồng ý luôn.

Nhưng sự lạnh lùng trong đôi mắt của Phó Nhi Thương lại càng tăng thêm.

“Cố Thanh Hà, tôi thật không ngờ, cô vì Lục Minh Dân mà ngay cả cái chết cũng đồng ý. Cô thật sự yêu anh ta đến vậy sao?”

Người cô yêu luôn là Phó Nhi Thương…

Nhưng anh không tin vào tình yêu của cô.

Cho nên bây giờ, Cố Thanh Hà cũng không nói những lời yêu đương kia nữa, cô chỉ quỳ trên mặt đất, lại cầu xin: “Phó Nhi Thương, tôi xin anh, hãy tha cho Lục Minh Dân. Thật đấy, cầu xin anh.”

“Cút.” Câu trả lời của Phó Nhi Thương chỉ có một chữ.

Anh vừa dứt lời, vệ sĩ lập tức đòi xông lên.

“Đừng động vào tôi!” Cố Thanh Hà dùng sức đẩy vệ sĩ đang đi tới ra: “Phó Nhi Thương, nếu anh không đồng ý, vậy thì hôm nay tôi sẽ chết trong đám cưới của anh khiến anh và Bạch Nhiên Khuyên không thể kết hôn được!”



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 14: QUỲ XUỐNG CẦU XIN ANH

“Cố Thanh Hà, vì Lục Minh Dân mà cô phải làm tới mức này sao?” Phó Nhi Thương trừng mắt lên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, buồn bã.

Cố Thanh Hà khóc, nước mắt giàn giụa, chỉ có thể cầu xin: “Tha cho Lục Minh Dân đi, anh ấy vô tội…”

Vẻ mặt của Phó Nhi Thương vô cùng hững hờ và trầm lắng.

Đại sảnh hôn lễ lớn như vậy, cũng yên lặng vô chừng.

Bạch Nhiên Khuyên mặc váy cưới màu trắng muốt vội vàng chạy tới, đôi mắt ác độc nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hà đang quỳ dưới đất.

“Nhi Thương…” Cô ta nói với giọng điệu nhẹ nhàng, đôi mắt chứa đầy sự ấm ức, ôm lấy cánh tay của Phó Nhi Thương: “Chuyện gì vậy? Cố Thanh Hà tới hôn lễ của chúng ta làm gì vậy?”

Cố Thanh Hà lau qua nước mắt trên mặt đi, lấy hết dũng khí để khiến cho bản thân mình bình tĩnh và sắc sảo hơn.

“Phó Nhi Thương, cuối cùng thì anh có đồng ý với tôi không, nếu anh không đồng ý thì bây giờ tôi sẽ làm loạn ở đây, vừa hay Bạch Nhiên Khuyên cũng có ở đây, hôm nay tôi sẽ liều mạng với cô ta, dù sao cô ta cũng vẫn luôn tìm cách hãm hại tôi mà, thù cũ hận mới, hôm nay vừa hay cùng tính sổ một thể!”

“Cố Thanh Hà!” Phó Nhi Thương gào tên cô lên.

Cố Thanh Hà ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đáng sợ của Phó Nhi Thương bằng đôi mắt không hề sợ hãi, run rẩy nói: “Phó Nhi Thương, anh không tha cho Lục Minh Dân thì tôi sẽ chết trong hôn lễ của anh thật đó, dù sao tôi…”

Chưa nói hết câu, cô đã bị Phó Nhi Thương kéo lên.

“Cố Thanh Hà, cô thực sự muốn chết đúng không?”

“Nhi Thương…” Bạch Nhiên Khuyên vội vàng nói: “Anh đừng tranh cãi với cô ta nữa, hôm nay là hôn lễ của chúng ta, anh đuổi cô ta đi là được rồi, đừng…”

Cô ta muốn kéo tay Phó Nhi Thương lại nhưng lại bị ánh mắt đỏ rực của Phó Nhi Thương đẩy lùi lại.

Đôi mắt thâm trầm ấy đang nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hà.

Kéo người con gái mảnh khảnh đó đi, Phó Nhi Thương đi thẳng lên phòng ngủ ở trên tầng.

Cố Thanh Hà lảo đảo bước theo sau, không hề giãy giụa, cô cần phải ở riêng với Phó Nhi Thương để cầu xin cho Lục Minh Dân, dù người đàn ông này có làm chuyện gì đáng sợ với cô đi chăng nữa…

“Nhi Thương, anh định làm gì vậy?” Bạch Nhiên Khuyên biến sắc, nắm tà váy vội vàng đuổi theo: “Hôm nay là ngày thành hôn của chúng ta, Nhi Thương! Anh không được đi…”

Nhưng Phó Nhi Thương không hề quay đầu lại, anh giữ chặt Cố Thanh Hà, mạnh mẽ bước vào một phòng nghỉ ngơi, khi anh định bước vào thì cánh tay anh lại bị Bạch Nhiên Khuyên giữ chặt lấy.

“Nhi Thương, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, anh không thể chờ tới khi hôn lễ kết thúc hay sao, rồi hãy cùng với Cố Thanh Hà… nói chuyện riêng?” Đôi mắt Bạch Nhiên Khuyên rưng rưng, dáng vẻ vô cùng điềm đạm đáng thương.

Trong phòng nghỉ, Cố Thanh Hà đang quỳ gối trên thảm, gấu váy bị lật lên để lộ ra đôi chân thon dài của cô.

Đầu hơi rủ xuống, những lọn tóc rối tung khiến cái gáy trắng ngần của cô lúc ẩn lúc hiện.

Chỉ một dáng vẻ đơn giản như vậy thôi nhưng lại khiến cho Phó Nhi Thương cảm thấy động lòng, đột nhiên trào dâng một cảm xúc mãnh liệt.

“Nhiên Khuyên, em đi ra ngoài trước đi.” Phó Nhi Thương đẩy tay Bạch Nhiên Khuyên ra.

Bạch Nhiên Khuyên sững sờ, nước mắt tuôn rơi, cảm thấy vô cùng đáng thương: “Nhi Thương, anh có ý gì vậy?”

Phó Nhi Thương đặt tay lên bờ vai trắng nõn của cô ta, đẩy cô ta ra khỏi phòng nghỉ, giọng khàn khàn: “Hôn lễ, phiền em chủ trì trước đã.”

Nói xong thì đóng cửa lại luôn.

Bạch Nhiên Khuyên nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, siết chặt ngón tay lại.

Cố Thanh Hà, người phụ nữ xấu xa này, bình thường cứ chiếm lấy Phó Nhi Thương cũng thôi đi, đến cả hôn lễ của cô ta mà cũng muốn phá nữa.

Sao cô không chết đi?

Tiện nhâ!

Trong lòng Bạch Nhiên Khuyên đầy tức giận, đơn giản chính là vì không thể phá cửa để bước vào, sau đó bóp ch3t đồ xấu xa kia…

Trong phòng nghỉ.

Phó Nhi Thương giơ tay lên cởi hai cúc áo sơ mi ra.

“Cố Thanh Hà, vì Lục Minh Dân thì gì cô cũng đồng ý đúng không?”

Cố Thanh Hà khẽ ngước đôi mắt ngấn lệ lên: “Đúng, chỉ cần anh bỏ qua cho anh ấy…”

Phó Nhi Thương cởi áo khoác rồi lạnh lùng nói: “Cởi qu@n áo ra, sau đó quỳ xuống.”

Cố Thanh Hà chỉ đắn đo một giây, rồi lập tức cởi qu@n áo không một chút do dự.

Nhưng cô càng phối hợp, ngọn lửa tức giận trong đôi mắt của Phó Nhi Thương lại càng rực sáng mãnh liệt.

Không đợi cho Cố Thanh Hà cởi xong quần áo, anh vội vàng kéo cô dậy, đẩy sát vào tường.

Bên cạnh cánh tay anh chính là cánh cửa sổ, với độ cao từ tầng mười mấy này mà nhảy xuống, chắc chắn là sẽ tan xương nát thịt.

“Vậy bây giờ tôi muốn cô cởi hết quần áo, rồi nhảy từ đây xuống thì sao, cô cũng nhảy ư?”



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 15: CÔ LẠI THỰC SỰ KHÔNG HỀ ĐỂ Ý SAO

Cố Thanh Hà cố gắng đè nén sự đau đớn trong lòng, giơ điện thoại lên, đưa ra trước mặt Phó Nhi Thương, nói với giọng khàn khàn: “Bây giờ anh gọi điện thoại đến sở cảnh sát, bảo họ thả Lục Minh Dân và bố anh ấy ra, tôi lập tức sẽ nhảy từ đây xuống, mãi mãi biến mất trước mặt anh.”

Phó Nhi Thương nhìn chằm chằm vào cô, không hề nói gì.

Cố Thanh Hà sốt ruột lại nhét điện thoại vào tay anh: “Tôi đồng ý với anh tất cả mọi thứ, Phó Nhi Thương, cầu xin anh hãy thả Lục Minh Dân ra…”

“Ha.” Phó Nhi Thương cười lạnh lùng.

“Cầu xin tôi vài câu đã muốn tôi thả người ư, Cố Thanh Hà, cô cho rằng cô là ai chứ?” Đôi mắt của Phó Nhi Thương lạnh lùng đến đáng sợ.

Dòng máu nóng hổi ướt át bỗng rơi trên cánh tay anh, nổi bật trên áo sơ mi trắng như tuyết.

Phó Nhi Thương đột nhiên ngẩng đầu nhìn theo dòng máu đang chảy, thấy trên cằm Cố Thanh Hà nhếch nhác dính đầy máu tươi…

Cô đang chảy rất nhiều máu mũi.

Cố Thanh Hà cũng vội vàng phản ứng lại, nhanh chóng đẩy Phó Nhi Thương ra bịt mũi lại.

Máu mũi chảy rất nhiều, theo khóe miệng chảy xuống, rơi xuống sàn nhà thành những vết vô cùng thê thảm và đáng sợ.

Đột nhiên Phó Nhi Thương luống cuống, nắm chặt lấy bờ vai cô: “Chuyện gì vậy? Sao cô lại bị chảy máu…”

Cố Thanh Hà vội vàng lắc đầu, tránh khỏi Phó Nhi Thương định đi vào phòng tắm.

Phó Nhi Thương lại kéo cô lại cô, lạnh lùng nói: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc là bị làm sao!”

Cố Thanh Hà cố gắng lau mũi, trên quần áo dính đầy máu tươi: “Không sao, tôi không sao…”

“Nói thật cho tôi nghe đi!” Phó Nhi Thương hét lên.

Những cảm xúc tức thời bộc phát, Cố Thanh Hà cũng đứng dậy với tình trạng mất kiểm soát.

“Tôi bị sao ư, anh cũng để ý sao? Không phải là anh muốn tôi chết sao? Phó Nhi Thương, bây giờ anh lại quan tâm tới tôilà có ý gì đây?”

Phó Nhi Thương hơi sững sờ không nói gì.

Cố Thanh Hà nhân cơ hội đó đẩy anh ra, quay người lao vào toilet.

Tình trạng chảy máu kéo dài trong vòng hai phút, mới hoàn toàn ngừng lại, trên người cô toàn là máu tươi, nhưng bờ môi thì không còn chút sắc hồng hào nào nữa.

Cố Thanh Hà vội vàng rửa hết vết máu trên mặt đi bằng nước lạnh, sau đó cố gắng mím chặt môi để cho đôi môi lấy lại chút hồng hào vốn có.

Chỉ còn chút nữa thôi, chỉ còn chút nữa thôi là Phó Nhi Thương sẽ tha cho Lục Minh Dân, cô phải kiên trì…

Giữ vững tinh thần, Cố Thanh Hà mở cửa phòng tắm ra.

Bên ngoài, Phó Nhi Thương vẫn đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm vào chỗ vết máu.

“Cố Thanh Hà, rốt cuộc là cô có lừa dối tôi chuyện gì không vậy?”

Không trả lời câu hỏi của anh, Cố Thanh Hà chỉ hỏi lại: “Chừng nào anh mới buông tha cho Lục Minh Dân?”

“Lục Minh Dân, Lục Minh Dân, trong lòng cô có phải mãi mãi chỉ có một mình anh ta không?” Đột nhiên Phó Nhi Thương bùng cháy, đạp bay một cái ghế.

Cố Thanh Hà sợ hãi đến mức co rúm người lại, cố gắng mở to mắt ra, sững sờ nhìn Phó Nhi Thương.

Phó Nhi Thương nhìn cô chằm chằm, không khí trở nên vô cùng đáng sợ, tiến lại gần cô: “Cố Thanh Hà, không phải cô luôn miệng nói người cô yêu nhất là tôi sao? Sao nhanh vậy mà đã thay lòng đổi dạ rồi, tình yêu của cô chỉ rẻ mạt vậy thôi sao?”

“Anh…” Cố Thanh Hà chưa nói hết câu, xoang mũi lại dâng tràn, máu mới ngừng chảy lại trào lên.

Cô ngơ ngác chạm vào đầu mũi, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, cô không nhìn thấy rõ gì nữa…

“Cố Thanh Hà…” Giọng nói của Phó Nhi Thương bỗng nhiên trở nên hoang mang.

Ngước mắt lên, Cố Thanh Hà muốn nhìn thấy gương mặt của Phó Nhi Thương những chỉ thấy trước mắt một mảng tối sầm, trong chốc lát đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Mí mắt khẽ nhắm lại, cơ thể cô mềm nhũn ra ngã vào lòng Phó Nhi Thương…

“Cố Thanh Hà!” Phó Nhi Thương bối rối hô to, ôm chặt lấy người con gái trong lòng: “Cố Thanh Hà!”

Đôi mi của Cố Thanh Hà nhắm chặt lại, máu mũi lại chảy ròng ròng, nhuốm đỏ ngực áo sơ mi của anh.

Tim đập loạn, hốt hoảng gần như ngạt thở, Phó Nhi Thương cảm thấy sự sợ hãi vô cùng rõ rệt.

Cảm giác sợ mất đi người con gái này.

Ôm lấy Cố Thanh Hà, anh nhanh chóng chạy ra khỏi phòng nghỉ.

Bệnh viện, anh muốn đưa cô đến bệnh viện.

Rốt cuộc cô đã mắc bệnh gì, tại sao lại chảy nhiều máu mũi như vậy chứ…



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 16: CÙNG LẮM CHỈ CÓ THỂ SỐNG ĐƯỢC BỐN THÁNG NỮA

Phó Nhi Thương ôm Cố Thanh Hà xông ra khỏi phòng nghỉ.

Bạch Nhiên Khuyên vội vàng chạy tới: “Nhi Thương, sao vậy?”

Cô ta liếc nhìn Cố Thanh Hà mặt đầy máu đang ở trong lòng Phó Nhi Thương, ánh mắt sắc lẹm: “Cố Thanh Hà sao vậy?”

Phó Nhi Thương không có thời gian để trả lời cô ta, vội vàng bước nhanh tới cửa xe, rồi phóng tới bệnh viện.

Bạch Nhiên Khuyên đuổi theo vài bước cuối cùng cũng trơ mắt nhìn theo xe của Phó Nhi Thương khuất dần ngay trước mắt.

Cô ta còn đang mặc váy cưới, khách mời đám cưới cũng đã đến đầy đủ, nhưng cuối cùng thứ quan khách chờ đợi được lại là sự vắng mặt của chú rể.

Hôn lễ mà không có chú rể thì chỉ là một trò cười mà thôi!

Bạch Nhiên Khuyên siết chặt nắm tay, cô ta không thể để cho mọi người chế giễu như vậy được, vất vả lắm cô ta mới trèo lên được vị trí hiện tại này, đã sắp được một bước lên tiên, trở thành bà Phó một cách danh chính ngôn thuận rồi, không thể để bị hủy hoại như vậy được…

Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Nhiên Khuyên lại đầy toan tính, lấy điện thoại ra, gọi vào một số điện thoại: “Khiến em gái của Phó Nhi Thương tỉnh lại đi… còn nữa, sắp xếp một vụ tại nạn xe, tôi muốn đổ tội cho Cố Thanh Hà một lần nữa.”

Lần này, chắc chắn người phụ nữ kia sẽ không thể trở mình được nữa!

Phó Nhi Thương vội vàng chạy vào bệnh viện, kêu gọi bác sĩ kiểm tra sức khỏe chi tiết cho cô ngay lập tức.

Nhìn thấy Cố Thanh Hà bước vào phòng kiểm tra, trái tim của anh lại càng đau thắt lại.

Cảm giác bứt rứt tràn ngập…

Ngồi trên băng ghế lạnh toát, Phó Nhi Thương đau khổ ôm mặt.

Những chi tiết mà chính bản thân anh đã bỏ qua trong quá khứ lại hiện lên trong tâm trí anh.

Anh nhớ tới người con gái ấy sắc mặt luôn tái nhợt, cơ thể cô luôn mảnh khảnh… Và ngày hôm đó, ở ngoài tiệm váy cưới, hình ảnh cô đã cố gắng che đi gương mặt đầy máu, nhìn anh với ánh mắt đầy bất lực và đau thương…

Khi đó, tại sao anh lại không hề nghi ngờ người con gái ấy đang mắc một căn bệnh vô cùng nghiêm trọng chứ…

Những chi tiết trong quá khứ càng ngày càng rõ ràng, Phó Nhi Thương càng trở nên bứt rứt tới ngạt thở.

Thời gian kiểm tra dài đằng đẵng, diễn ra trong sự dày vò cũng từ từ trôi qua vô cùng chậm chạp.

Sau khi chờ đợi tới đứng ngồi không yên, phòng kiểm tra cuối cùng cũng được mở ra.

Bác sĩ cầm kết quả kiểm tra với một vẻ mặt nghiêm trọng đi ra ngoài.

“Cô ấy thế nào rồi?” Phó Nhi Thương trầm giọng hỏi.

Bác sĩ lắc đầu, nói với vẻ thương tiếc: “Không lạc quan cho lắm…”

Trái tim Phó Nhi Thương như thể bị ai đó giày xéo, cảm giác như không thể đập lại được.

“Ông nói vậy là có ý gì?”

Bác sĩ chỉ vào phim chụp CT, trầm giọng nói: “Anh nhìn đi, não của cô Cố…”

“Cậu chủ!” Một giọng đàn ông vội vàng vang lên, cắt ngang lời của bác sĩ: “Cô hai đã tỉnh rồi!”

Đúng lúc này, em gái đã hôn mê hơn hai năm của Phó Nhi Thương bỗng nhiên tỉnh lại.

Phó Nhi Thương hỏi lại: “Nhi Tuyền tỉnh rồi sao?”

Người đàn ông ấy gật đầu: “Cậu chủ muốn đến thăm cô hai bây giờ luôn không? Hình như cô hai vừa tỉnh lại đã nói muốn gặp cậu, có lẽ là có chuyện rất quan trọng muốn mói với cậu đấy…”

Phó Nhi Thương hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc đang dâng trào, dặn dò: “Chuẩn bị xe đi, tôi sẽ đến đó ngay.”

Quay đầu lại, anh nhìn bác sĩ: “Ông tiếp tục đi, rốt cuộc Cố Thanh Hà bị làm sao?”

Ánh mắt của bác sĩ giảm bớt sự nghiêm trọng, đi vào trọng điểm: “Cô Cố mắc phải u ác tính ở não bộ, đã phát triển đến giai đoạn cuối, tình hình vô cùng nguy hiểm, khả năng là… không còn sống được lâu nữa.”

Một câu nói khiến đầu của Phó Nhi Thương hoàn toàn nổ tung, trống rỗng.

Từng chữ một đều lọt vào tai anh, nhưng anh không nghe được gì cả, cũng không hiểu gì cả.

Không sống được bao lâu nữa…

Nghĩa là người con gái ấy, sắp chết sao?

“Không thể như vậy được!” Phó Nhi Thương lập tức phản đối, không thể tin được chuyện này, người con gái ấy mấy hôm trước vẫn còn rất khỏe mạnh cơ mà.

Trước khi về nước, người con gái ấy thậm chí sắc mặt vẫn luôn vui vẻ, tươi cười rạng tỡ, sao lại có thể mắc bệnh hiểm nghèo chứ?

“Có phải ông đã kiểm tra nhầm không? Kiểm tra lại một lần nữa cho tôi, ngay lập tức!”

Bác sĩ khóc không ra nước mắt: “Tôi cũng nghi ngờ rằng mình chuẩn đoán nhầm, cho nên đã kiểm tra tận hai lần. Hiện tại cô Cố chỉ có thể sống được tối đa là bốn tháng nữa… với cả đó cũng là với tình trạng tốt nhất, nếu…”

“Im đi!” Phó Nhi Thương đột nhiên tức giận, nắm lấy cổ áo của bác sĩ: “Tôi không tin cô ấy phải chết, dù cho cô ấy mắc bệnh, thì các ông cũng phải cứu lấy cô ấy! Không cứu được thì tôi sẽ cho các ông đi cùng luôn!”



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 17: LÁI XE ĐÂM CHẾT PHÓ NHI TUYỀN

Bác sĩ khóc không ra nước mắt: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Phó Nhi Thương giận giữ hét lên: “Tôi không muốn nghe những lời nói nhảm của các ông, tốt nhất là bệnh viện của các ông hãy chuẩn bị phương pháp điều trị tốt nhất đi, nếu như sau này cô ấy có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tính sổ với các người!”

“Chúng tôi biết rồi!” Bác sĩ sợ hãi đến nỗi mặt mũi trắng bệch ra, gật đầu lia lịa.

“Cậu chủ, cô hai khóc lóc đòi gặp cậu, nghe nói vừa khóc xong lại ngất rồi, cậu đến thăm cô hai một chút xem sao đi?”

Phó Nhi Thương bỏ qua cho bác sĩ, bây giờ anh không hề muốn rời bệnh viện này một chút nào.

Anh chỉ muốn nhìn thấy người con gái ấy.

Trong lòng trào dâng sự bất an khó tả, trực giác mạnh mẽ của anh mách bảo anh rằng, có lẽ là người con gái ấy thực sự… sắp rời xa anh mãi mãi rồi.

Ý nghĩ này khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Sợ đến nỗi sau lưng lạnh toát, anh không dám tưởng tượng cuộc sống sau này khi không có người con gái ấy nữa.

Cô không thể chết được…

Không thể!

“Cậu chủ, phía cô hai…”

“Tôi biết rồi!” Phó Nhi Thương cố gắng xoa ấn đường.

Chỉ đi khỏi đây một tiếng, thăm em gái rồi sẽ quay lại ngay.

Chỉ có một tiếng thôi, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu…

“Cậu ở lại đây, trông chừng Cố Thanh Hà, cẩn thận một chút, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì cậu sẽ không nhìn thấy mặt trời sáng mai đâu!”

Cảnh cáo và uy hiếp một cách lạnh lùng, Phó Nhi Thương mới vội vàng bỏ đi.

Anh nhanh chóng đi thẳng tới bệnh viện, nhưng mới được nửa đường thì lại nhận được một cú điện thoại.

“Cậu chủ, không hay rồi, cô hai vừa mới đi ra khỏi bệnh viện… mất tích, không tìm thấy đâu nữa.”

Những chuyện phiền phức ập tới, trong lòng Phó Nhi Thương bực bội tới cực điểm, lạnh lùng cao giọng: “Còn không mau đi tìm đi!”

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự lo lắng trong lòng, bĩnh tĩnh dặn dò đàn em, tìm kiếm Nhi Tuyền khắp thành phố. Đồng thời cũng không quên bảo người ra nước ngoài mời bác sĩ thần kinh đầu ngành về, Cố Thanh Hà, anh phải chữa trị cho cô.

Trong lúc anh đang gặp chuyện bực bội thì lại gặp tắc đường.

Dòng xe cộ hỗn loạn, mãi không thể nhúc nhích được.

Phó Nhi Thương đập mạnh vào vô lăng, trên gương mặt tuấn tú tỏ rõ sự tức giận, khiến người ta sợ hãi.

Điện thoại lại đột nhiên vang lên vào lúc này, lần này là điện thoại của bệnh viện: “Phó tổng giám đốc, thật sự ngại quá, vừa nãy cô Cố cô ấy… cứ muốn xuất viện, chúng tôi không thể ngăn cản cô ấy, cho nên cô ấy đã ra khỏi bệnh viện rồi…”

Phó Nhi Thương bực bội lập tức gào lên, ném điện thoại lên mặt kính trước cửa xe.

Phó Nhi Tuyền muốn chạy, giờ đến cả Cố Thanh Hà cũng muốn chạy trốn sao?

Họ đang bắt tay để chọc tức anh sao?

“Mẹ kiếp!” Phó Nhi Thương tức giận đạp vào xe mấy cái, sau khi bình tĩnh lại mới nhặt điện thoại lên, tìm người để ra lệnh.

Cố Thanh Hà đang bị bệnh, cô không thể đi ra ngoài lung tung, nếu như chẳng may cô bị ngất xỉu ở trên đường thì chuyện gì sẽ xảy ra đây… Phó Nhi Thương không dám tiếp tục tưởng tượng nữa…

Thấy đường phố vô cùng hỗn loạn, anh đành phải từ bỏ suy nghĩ phóng nhanh.

May mà tình trạng tắc đường cuối cùng cũng được giải quyết.

Dần dần xe được đi lại thông thoáng, anh vội vàng lái xe tới bệnh viện.

Mắt nhìn sắp đến nơi cần đến rồi, điện thoại lại vang lên không ngừng, Phó Nhi Thương nghe điện thoại đến nỗi da đầu tê dại, trong lòng trào dâng những dự cảm chẳng lành.

Trái tim trong lồ ng ngực nhảy loạn nhịp, anh cố gắng kìm nén, lại nghe điện thoại lần nữa.

Âm thanh ồn ào từ đầu dây bên kia, vô cùng phức tạp, tiếng xe cộ hòa lẫn tiếng người ở xung quanh vô cùng hỗn loạn.

“Cậu chủ, xảy ra tai nạn xe…” Đầu dây bên kia nói với giọng điệu tuyệt vọng: “Tôi vừa mới tìm thấy cô hai, chưa kịp ngăn cô ấy lại thì đã xảy ra chuyện… Cô ấy bị đâm xe, hiện tại… không còn thở nữa.”

Phó Nhi Thương nghe thấy câu nói đó mãi không thể phản ứng lại được.

Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi mà đã xảy ra rất nhiều biến cố.

Dù bình thường anh cũng đứng ở đầu sóng ngọn gió, nhưng trong lúc này vẫn bị tổn thương tới mức ngây người.

Mãi một lúc sau anh mới chật vật hỏi: “Ai là người đâm, là ai?”

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu mới nói ra một cái tên.

“Cố Thanh Hà.”

Là Cố Thanh Hà lái xe đâm chết Phó Nhi Tuyền.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 18: CÔ BỊ TUYÊN ÁN TỬ HÌNH

“Cái gì? Cậu nói lại lần nữa đi…”

“Tổng giám đốc Phó, người đâm xe là Cố Thanh Hà!”

“Cố Thanh Hà nào…”

Tay của Phó Nhi Thương nắm chặt lại, từng đốt ngón tay trắng bệch, môi nhếch lên, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói gì hơn, chỉ lặng yên nói bốn từ đó.

“Chính là… cô Cố Thanh Hà…”

Người ở đầu dây bên kia bôngc cảm thấy kỳ lạ, tổng giám đốc Phó hỏi như vậy là có ý gì?

“Tôi biết rồi! Bây giờ cậu đang ở đâu?” Xe của Phó Nhi Thương đang bị tắc ở trên đường, không thể nhúc nhích được.

“Bây giờ tôi đang xử lý hiện trường tai nạn xe, ở gần vị trí đường Trường Giang Nam.”

“Đường Trường Giang Nam?”

Phó Nhi Thương nhanh chóng xuống xe, vừa cầm điện thoại, vừa đi về phía trước, chạy nhanh, đến khi anh chạy tới nơi, mọi người đang vây quanh hiện trường tai nạn xe.

Chen qua đám người, Phó Nhi Thương có thể nhìn thấy hai chiếc xe đều bị đâm tới mức biến dạng, trong đó một chiếc là quà sinh nhật Phó Nhi Thương đã tặng Phó Nhi Tuyền nhân dịp sinh nhật lần thứ mười tám của cô!

“Người bên trong đâu! Nhi Tuyền đâu! Cố Thanh Hà đâu!”

Một người cảnh sát giao thông đứng ở cách đó không xa, Phó Nhi Thương nhanh chóng chạy tới, nắm chặt cổ áo tên cảnh sát giao thông đó.

“Anh cảnh sát, sao anh biết được tên của người chết?”

Cảnh sát giao thông nhìn người đàn ông trước mặt đầy nghi ngờ, giờ phút này đây, đứng trước mặt anh, Phó Nhi Thương thực sự giống một người điên vậy!

“Tôi là Phó Nhi Thương, anh trai của Phó Nhi Tuyền, Phó Nhi Tuyền giờ ở đâu! Rốt cuộc con bé giờ ở đâu!”

Đôi mắt Phó Nhi Thương đục ngàu như muốn ăn thịt người khác.

“Người bị hại đã tử vong tại chỗ, người đâm xe đã bị giam giữ tại đồn cảnh sát, trong thời gian tới anh không được gặp cô ta, nhưng người đâm xe hình như tên là Cố gì Hạ, cụ thể thế nào, anh có thể tới đồn cảnh sát xem xem, có thể nhận lại thi thể…”

Cảnh sát vẫn chưa nói hết câu, Phó Nhi Thương đã bước tới một chiếc xe cảnh sát ở gần đó, phóng thẳng đến đồn cảnh sát.

“Ôi! Dừng lại! Dừng lại!”

Cảnh sát giao thông đuổi theo sau lưng Phó Nhi Thương, không ngừng hò hét, nhưng xe của Phó Nhi Thương không hề giảm tốc độ mà biến mất ngay khỏi tầm mắt.

Tốc độ của xe là 120km/h chạy tới đồn cảnh sát, Phó Nhi Thương lúc này chỉ còn có một suy nghĩ trong đầu là tìm được Cố Thanh Hà ngay lập tức và tận mắt nhìn thấy thi thể của em gái.

“Tổng giám đốc Phó, sao anh lại… lái xe của cảnh sát?”

Nhìn thấy Phó Nhi Thương xuất hiện, những vệ sĩ đã có mặt ở đồn cảnh sát không khỏi giật mình.

“Nhi Tuyền ở đâu! Tôi muốn gặp con bé!” Đôi mắt Phó Nhi Thương đỏ ngàu, hét lên với đám đàn em.

“Vâng!” Vệ sĩ chỉ có thể gật đầu, nhanh chóng mời Phó Nhi Thương vào phòng khám nghiệm tử thi.

“Bác sĩ, người nhà của người bị hại tới, anh ta muốn nhận xác.”

“Được.”

Bác sĩ pháp y ngẩng đầu lên nhìn Phó Nhi Thương rồi đi tới bàn giải phẫu, mở tấm vải trắng ra, một gương mặt quen thuộc của một người con gái xuất hiện trước mặt Phó Nhi Thương.

Đó đúng là người em gái mà anh yêu mến, người em gái vừa mới tỉnh lại sau khi sống thực vật thời gian dài.

Khi cô bé tỉnh lại, giữa hai người còn chưa kịp tâm sự, mà cô đã vội vàng chết, mà tất cả tội lỗi đều thuộc về Cố Thanh Hà!

Cố Thanh Hà! Cô thực sự chính là đồ sao chổi!

Phó Nhi Thương tức giận nghiến răng nghiến lợi, hai cánh tay ở hai bên thân người siết chặt lại.

“Nói cho tôi biết, tại sao các cậu không ngăn em gái tôi lại! Con bé vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn yếu như vậy sao mấy người không thể ngăn nó lại!”

“Tổng… Tổng giám đốc Phó…”

Nhìn cảnh này, trán Phó Nhi Thương nổi đầy gân xanh, những vệ sĩ rùng mình, giọng nói cũng trầm xuống.

“Không phải như vậy, tổng giám đốc Phó… cô chủ Nhi Tuyền khi ở trong bệnh viện đã nhận được một cú điện thoại sau đó liền chạy ra ngoài… Chúng tôi đã cố ngăn lại… nhưng mà… cuối cùng không thể ngăn được…”

“Ai gọi điện thoại tới!”

Phó Nhi Thương tức giận đã tới cực điểm.

Rốt cuộc là cú điện thoại thế nào mà khiến Nhi Tuyền vừa mới tỉnh lại, còn yếu ớt như vậy đã vội vàng xuất viện.

“Là… là cô Cố gọi tới… đây là… lịch sử cuộc gọi.”

Một chiếc điện thoại được vệ sĩ đưa tới trước mặt Phó Nhi Thương.

Đúng là số điện thoại cuối cùng trong lịch sử liên lạc của Nhi Tuyền đã ghi rất rõ, là từ điện thoại của Cố Thanh Hà gọi tới.

“Cố Thanh Hà!”

Nhìn thấy vậy, Phó Nhi Thương không thể kìm nén được cảm xúc của mình, cầm chiếc điện thoại lên, ném xuống đất rồi tức giận đứng dậy.

“Cố Thanh Hà, tôi muốn gặp cô ta! Bây giờ! Ngay lập tức!”

Nhưng đột nhiên, đúng lúc này, điện thoại di động của Phó Nhi Thương vang lên.

“Tinh tinh tinh…”

Tiếng điện thoại kêu không ngừng, trong phòng khám nghiệm pháp y trở nên chói tai.

Điện thoại hiện lên là của Bạch Nhiên Khuyên.

“Sao thế?”

Giọng điệu của Phó Nhi Thương mất hết kiên nhẫn, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là tìm thấy Cố Thanh Hà, sau đó ăn tươi nuốt sống cô!

“Không hay rồi, tổng giám đốc Phó, cô Bạch xảy ra chuyện rồi!”

“Chuyện gì?”

Đôi mày của Phó Nhi Thương nhíu chặt lại, anh đã không còn chịu nổi đả kích nữa rồi, ba người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời anh liên tiếp xảy ra chuyện, anh không thể chịu đựng được Bạch Nhiên Khuyên lại xảy ra chuyện gì nữa đâu.

“Cô Bạch vừa mới ngất xỉu ở trong nhà, chúng tôi đã gọi 115 đến cấp cứu, nhưng bệnh viện nói, người nhà phải ký tên, nếu không sẽ không làm phẫu thuật…”

Nghe tới đây, Phó Nhi Thương nghiến răng, bây giờ anh phải chạy tới bệnh viện thăm Bạch Nhiên Khuyên.

“Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ tới đó ngay!”

Dù sao thì Cố Thanh Hà cũng đang bị nhốt trong đồn cảnh sát, không thể đi đâu được, đợi xử lý xong chuyện của Bạch Nhiên Khuyên rồi quay lại xử lý Cố Thanh Hà cũng được.

Nghĩ vậy, Phó Nhi Thương lập tức rời khỏi phòng pháp y, bắt một chiếc taxi ven đường, sau đó chạy tới bệnh viện với tốc độ nhanh nhất.

Mà ở một nơi khác, trước khi tai nạn xảy ra, dưới sự cầu xin của Cố Thanh Hà, Phó Nhi Thương đã bảo đàn em thả Lục Minh Dân ra.

Khi Lục Minh Dân ra được thì anh ta biết trước được những chuyện lên quan đến tai nạn xe của Cố Thanh Hà trước tiên.

Không kịp về thăm mẹ, Lục Minh Dân đã lái xe tới đồn cảnh sát, nơi giam giữ Cố Thanh Hà.

“Chào anh, tôi là người nhà của Cố Thanh Hà, tôi muốn thăm Cố Thanh Hà.”

Rất nhanh sau đó, dưới sự sắp xếp của Lục Minh Dân, luật sư riêng của anh ta cũng đã tới làm việc với đồn cảnh sát.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19


Chỉ muốn ở bên bạn



CHƯƠNG 19: ĐI VỚI TÔI ĐƯỢC KHÔNG?

Bằng đống tiền lo lót kếch xù thì cuối cùng Lục Minh Dân cũng được gặp Cố Thanh Hà đang bị giam trong cục cảnh sát.

Khuôn mặt lúc này của Cố Thanh Hà trắng bệch, cô ngơ ngác ngồi trên ghế, như thể đã hồn lìa khỏi xác vậy, cô chẳng nói câu nào, đến cả việc Lục Minh Dân đi từ ngoài vào cô cũng không hề phát hiện ra.

“Tiểu Hạ?”

Lục Minh Dân nhanh chóng xông tới trước mặt Cố Thanh Hà, anh ta vươn tay cầm chặt lấy bàn tay của Cố Thanh Hà, trong ánh mắt anh ta tràn đầy sự đau lòng.

“Tiểu Hạ, sao em lại làm vậy chứ!”

“Lục Minh Dân…”

Cố Thanh Hà từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt cô cuối cùng cũng nhìn vào Lục Minh Dân.

Cô như thể nhìn thấy cứu tinh của mình mà nắm chặt lấy tay của Lục Minh Dân.

“Tôi không có cố ý lái xe đâm chết Phó Nhi Tuyền, Minh Dân, anh có tin không, tai nạn xe không phải do tôi cố ý tạo ra đâu, thật đấy! Tôi không cố ý, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi!”

“Tiểu Hạ, tôi tin em!”

Lục Minh Dân kiên định nhìn Cố Thanh Hà.

“Thế nhưng tất cả chứng cứ lúc này đều hướng vào em, đều chứng minh rằng em cố ý giết người! Tiểu Hạ, cuộc gọi cuối cùng trong di động của Phó Nhi Tuyền là do em gọi. Có thể nói cho tôi biết, tại sao em lại tìm cô ta không?’

“Là Bạch Nhiên Khuyên! Là cô ta gọi điện thoại cho tôi nói là Phó Nhi Thương bị tại nạn, bảo tôi gọi báo Nhi Tuyền đến bệnh viện, thế nhưng tôi không hiểu tại sao cái ngã tư đó lại đột nhiên có một chiếc xe lao tới! Thời gian còn tính chuẩn đến vậy, tôi không phải cố ý lái xe đâm vào Nhi Tuyền đâu! Tôi bị hãm hại! Tôi thật sự là bị hãm hại!”

Tâm trạng của Cố Thanh Hà dần trở nên kích động và mất kiểm soát.

“Thanh Hà, tôi tin em, thế nhưng từ bây giờ em phải nghe lời tôi, được chứ?”

Lục Minh Dân vươn tay khẽ ôm lấy bờ vai Cố Thanh Hà để trấn an cô.

“Được, anh nói đi, tôi sẽ nghe theo anh.”

“Luật sư của tôi nói, về chuyện của em thì tôi có thể lợi dụng tình hình bệnh của em để giúp em giảm nhẹ tội, thế nhưng em phải cùng tôi ra nước ngoài, không bao giờ quay lại nữa, em có đồng ý không?”

“Ha ha…”

Cố Thanh Hà bắt đầu cất lên những tiếng cười lạnh nho nhỏ.

“Tôi vốn chẳng còn thời gian để sống rồi, thế thì chết ở đây hay chết ở nước ngoài thì có khác biệt gì với tôi đâu?”

“Được!”

Lục Minh Dân nghe cô đồng ý đi cùng anh ta thì liền vui mừng gật đầu.

“Em nghe anh nói đây, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ không để em gặp phải bất kì nguy hiểm và tổn thương nào nữa đâu, Thanh Hà, hãy tin tôi, được chứ?”

“Ừm…”

Cả hai bốn mắt nhìn nhau, Lục Minh Dân nói một cách kiên quyết, “Vậy giờ tôi sẽ đi chuẩn bị bảo lãnh cho em, nếu có thể thì tối nay chúng ta sẽ rời khỏi đây!”



Mà ở phía khác thì xe của Phó Nhi Thương đã đi đến cửa bệnh viện.

Còn Bạch Nhiên Khuyên vốn đang phải nằm trên giường bệnh thì lúc này lại đang trốn trong phòng vệ sinh để lén nghe điện thoại.

“Cái gì? Lục Minh Dân được thả ra rồi?”

Trên khuôn mặt Bạch Nhiên Khuyên hiện lên một vệt cười âm độc.

“Luật sư của anh ta thậm chí còn giúp cho Cố Thanh Hà được thả cơ à? Nếu thế thì có nghĩa đêm nay bọn họ sẽ chuẩn bị xuất ngoại rồi?”

“Đúng vậy, cô Bạch.”

Đầu dây bên kia cũng rất nhanh trả lời bằng một giọng nói đầy hung ác nham hiểm.

“Thế nên, chỉ cần cô Bạch có thể giữ chân được Phó Nhi Thương qua hết đêm nay thì Phó Nhi Thương cũng sẽ không bao giờ có thể gặp lại Cố Thanh Hà được nữa! Ha ha…”

Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên từ đầu dây bên kia.

Sau khi cúp điện thoại thì cô ta nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi vang lên ngoài phòng bệnh.

“Nhiên Khuyên?”

Đó là giọng nói lo lắng của Phó Nhi Thương, anh đã đi đến ngoài cửa phòng bệnh rồi.

Nghe thấy giọng nói đó thì Bạch Nhiên Khuyên vội đi ra từ nhà vệ sinh, rồi vờ như vô cùng yếu ớt mà nằm lên giường.

“Nhiên Khuyên!” Phó Nhi Thương đẩy cửa rồi bước nhanh đến bên giường của Bạch Nhiên Khuyên. “Người em thế nào rồi? Vẫn cảm thấy không khỏe à? Anh đã ký giấy đồng ý phẫu thuật rồi, em cứ yên tâm đi!”

Bạch Nhiên Khuyên chậm rãi mở mắt rồi nhìn sang Phó Nhi Thương.

“Nhi Thương, anh đến rồi…em…”

“Tổng giám đốc Phó, bác sĩ nói vì cô Bạch trong lòng chứa nhiều tâm sự thế nên dẫn đến tim xảy ra một số vấn đề, vậy nên lát nữa phải làm một cuộc tiểu phẫu.”

Người làm đi theo sau của Phó Nhi Thương đúng lúc mở lời thêu dệt thêm chuyện.

“Xin lỗi em, Nhiên Khuyên, anh không nên bỏ lại một mình em ở lễ cưới… Đợi sức khỏe em hồi phục chúng ta liền tổ chức bù lại… được không?”

Nghe thế, Bạch Nhiên Khuyên liền nở nụ cười rồi gật đầu thật mạnh, khóe mắt cô ta phiếm ướt, những giọt lệ vì kích động mà tuôn rơi.

“Đúng rồi…Nhi Tuyền thế nào rồi? Em nghe bảo Nhi Tuyền đã tỉnh lại rồi…”

Ngay sau đó thì Bạch Nhiên Khuyên lại vờ như không có chuyện gì mà tùy ý hỏi, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt của Phó Nhi Thương đã trầm lặng hẳn lại.

“Nhi Tuyền…chết rồi…”

“Cái gì!”

Trên khuôn mặt Bạch Nhiên Khuyên hiện lên sự kinh ngạc tột độ, cứ như thể cô ta chẳng biết gì về chuyện này vậy.

Phó Nhi Thương nghiến răng nghiến lợi mà nói ra từng chữ một, “Là… Cố Thanh Hà… Cố Thanh Hà đâm chết Nhi Tuyền…”

Cả căn phòng đột nhiên chìm vào sự tĩnh lặng lạ thường, không một ai tiếp tục nói gì nữa.

Cho tận đến khi cửa phòng bệnh được mở ra, một vị bác sĩ mặt áo blouse trắng đi vào. “Cô Bạch, ca phẫu thuật của cô được xếp vào 10h tối nay, cô hãy chuẩn bị một chút đi.”

“Vâng… tôi biết rồi…”

Bạch Nhiên Khuyên quay đầu lại rồi nắm chặt lấy tay Phó Nhi Thương.

“Nhi Thương, đừng rời xa em, hãy ở lại đây với em, đợi em phẫu thuật xong rồi hãy đi được không?”

Dáng vẻ của Bạch Nhiên Khuyên có vẻ vô cùng đáng thương, điều đó cũng khiến Phó Nhi Thương vô cùng mềm lòng.

Lúc này đây, Phó Nhi Thương thật sự không thể cho phép người phụ nữ nào bên cạnh mình lại xảy ra bất cứ chuyện gì nữa!

“Được, anh sẽ ở lại!”

Phó Nhi Thương cúi người rồi khẽ hôn lên trán Bạch Nhiên Khuyên.



Sân bay.

Lục Minh Dân cùng Cố Thanh Hà đứng ở cửa sân bay, nhìn ngắm những chiếc máy bay đang không ngừng bay lên, đáp xuống.

“Thanh Hà, đây là vé máy bay của em, em cầm đi.”

“Ừm, cảm ơn anh.”

Cố Thanh Hà cầm lấy vé máy bay từ trong tay của Lục Minh Dân, trong mắt cô tràn đầy những nỗi ưu sầu.

“Minh Dân, bác sĩ nói tôi chỉ còn sống được không quá 3 tháng nữa, lần này đi liệu có phải tôi sẽ không bao giờ quay lại được nữa không?”

“Đồ ngốc này…”

Nghe Cố Thanh Hà nói thế thì Lục Minh Dân cảm thấy vô cùng đau lòng rồi anh ta vội ôm chặt cô vào lòng.

“Em yên tâm, tôi đã liên lạc với bác sĩ giỏi nhất ở nước ngoài rồi, tôi nhất định sẽ chữa khỏi bệnh của em!”

“Cảm ơn anh! Lục Minh Dân!”

Đôi môi tái nhợt của Cố Thanh Hà từ từ cong lên một nụ cười, sau đó cô quay mặt về phía sảnh sân bay rồi thầm thì một câu.

“Phó Nhi Thương, tạm biệt! Không bao giờ gặp lại nữa!”

Nói xong Cố Thanh Hà liền cùng Lục Minh Dân đi vào cửa đăng ký lên máy bay, bóng dáng cô khuất dần khỏi sảnh sân bay.

Bóng đêm ngoài cửa sổ đen kịt lại, còn Phó Nhi Thương đang chờ ngoài phòng phẫu thuật thì không ngừng lo lắng mà đi qua đi lại.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom