Cập nhật mới

Dịch Chệch Quỹ Đạo

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60


“Chào cô Phạm…”

Trước cửa phòng vệ sinh nữ, nhân viên công tác hội nghị trẻ tuổi đi lướt qua Phạm Tiêu Tiêu, vội vàng kinh sợ vấn an, lời chưa dứt, người kia đã tựa như đi báo thù giết cha, nhào đầu vào phòng vệ sinh, cả ánh mắt cũng không chia cho người ta lấy một cái.

Nhân viên đờ người đứng trước cửa, lông mày cùng với nụ cười mỉm lễ độ trên mặt nhất loạt bay lên tám trượng, tức giận nói, “Trêu bà chọc bà à?”

MC đương xuống sân khấu nghỉ ngơi, vừa khéo ngang qua nhìn thấy, lập tức bước qua kéo cô bé nhân viên, “Đi nhanh đi.”

Nhân viên trẻ tuổi nóng tính, đi ngược bước nhỏ chẳng chịu bỏ qua, “Em đắc tội bà ta hả? Em chỉ là chào hỏi một tiếng thôi, đó là lễ phép, trên sân khấu lại chẳng phải em làm bà ta tức giận! Lớn tuổi thế rồi, chẳng độ lượng gì hết…”

“Được rồi, bớt nói vài câu, bà ta thế đấy,” MC nhỏ giọng nói, “Lúc trước chị từng quen biết bà ta, lúc tốt thì bả đối xử với em tốt đến mức khiến em nổi cả da gà, còn thân thiết hơn cả mẹ ruột, còn lúc không tốt thì em chỉ như con rệp, né mà chậm cản mất đường bả đi cũng không được.”

Hai người họ cho rằng âm lượng đã rất nhỏ, nhưng thực tế nhà vệ sinh lâu năm không tu sửa, cửa đóng không kín, truyền vào trong chẳng lọt một chữ.

Phạm Tiêu Tiêu mặt trầm như nước đứng trước gương.

Dù sao chăng nữa, bà ta đã không còn trẻ, lớp che khuyết điểm có dày hơn nữa thì cũng không che giấu được những khe rãnh ngày càng hằn sâu, những nếp nhăn hiện lên dù làm thế nào thì cũng không thể là phẳng như xưa, mắt của bà ta dần dần vẩn đục, hai má cũng từ từ chảy nhão.

Mà so sánh với tứ chi vô lực, điều khiến bà ta khó có thể chịu đựng là, bà ta bắt đầu mất đi quyền uy cùng sức ảnh hưởng.

Cả Tưởng Bác, món đồ nhỏ bà ta nuôi lớn như một con thú cưng, cũng dám cả gan chạy trốn khỏi bà.

Bà ta còn có thể giữ lại gì đây?

Phạm Tiêu Tiêu cảm thấy, nhân sinh của mình tựa như một chiếc xe cũ lâu năm không tu sửa, phanh càng ngày càng không nhạy, ngày trước chỉ đạp một chút là đã có thể thu nhả tự nhiên, nay dùng toàn lực đạp tới cùng, mà vẫn như cũ không ngừng được thế đi tiêu điều.

Không thể nén nhịn, tuyệt đối không thể nén nhịn.

Phạm phu nhân đột nhiên vui buồn thất thường lấy ra túi trang điểm của mình, đôi tay run run y chang như một con nghiện lên cơn, sau đó bà ta lấy phấn ra, như đói như khát bắt đầu trát lên mặt mình, vừa trát vừa lộ ra vẻ mặt ngây ngất đê mê của con nghiện được hút thuốc phiện. Không bao lâu, bà ta đã trát cho mặt mình thành một bức tường trắng như tuyết. Lúc này, Phạm Tiêu Tiêu mới giống như con muỗi hút no máu, thỏa mãn đi ra khỏi phòng vệ sinh, đi về phía ban tổ chức hậu đài.

Đợi buổi nghỉ giữa giờ kết thúc, vòng thi thứ hai liền bắt đầu. Kỳ Liên từ thật xa đã nhìn thấy nụ cười quỷ quái khác hẳn người thường trên mặt Phạm Tiêu Tiêu, anh kềm không được mà nhíu nhíu mày, khom lưng đi ra khỏi hàng ghế sau, đến trong góc tìm được Tưởng Bác, không nói một lời ngồi xuống bên cạnh Tưởng Bác.

Sau đó MC lên sân khấu tuyên bố vòng thi thứ hai bắt đầu, Kỳ Liên đè thấp giọng nói, “Tôi chẳng nhận ra được ai trong nghề stylist của các anh, thi thố thế nào tôi cũng không nói được, nhưng nếu anh muốn trừng trị người phụ nữ đó, tôi vẫn là có thể giúp được.”

Bóng mặt bên của Tưởng Bác hoàn toàn ẩn vào trong bóng tối, nghe xong chẳng lên tiếng.

Hồi lâu, anh ta mới chậm nửa nhịp mà thấp giọng nói, “Cám ơn.”

Kỳ Liên gỡ kính xuống, chậm rãi lau, sau đó thở dài một hơi, “Không cần cảm ơn, tôi nghe được ra, anh không tính làm gì bà ta cả.”

Hai khuỷu tay của Tưởng Bác chống lên đầu gối, mười ngón đan nhau đè lên bờ môi, giống thế tay của một người cầu nguyện, vừa kiên định vừa yếu ớt.

“Không có bà ta sẽ không có tôi của ngày hôm nay.” Lần này, thời gian Tưởng Bác trầm mặc càng lâu hơn, mới tích tự như vàng mà nói một câu như thế.

Nếu như không có Phạm Tiêu Tiêu, anh ta hoặc giả là sẽ ở cô nhi viện đến năm 18 tuổi, lớn lên thành một người đàn ông so với phía trên thì không đủ mà so với phía dưới lại có thừa.

Thành tích của anh ta rất bình thường, không dính được vào mép của “thiên tài”, đại khái cũng không thể thi được vào trường đại học tốt nào, nếu tệ thì thông thường cũng chẳng thi được gì, khả năng lớn nhất của đời người ước chừng sẽ đi học ngành kỹ thuật gì đó… điện, thợ nguội, cũng có thể là đầu bếp – để mưu sinh, sau đó anh ta sẽ biến mất trong biển người, rồi ổn định mà kết hôn sinh con.

Ở mức độ nào đó, Phạm Tiêu Tiêu đã hủy hoại anh ta, cũng đã hoàn thành anh ta.

Tưởng Bác không cách nào nói rằng mình sẵn lòng chọn cuộc sống nào hơn, bởi vì từ đầu đến đuôi, anh ta đã chẳng có quyền hạn lựa chọn.

“Tôi là một người hèn yếu.” Anh ta khẽ giọng nói với Kỳ Liên, “Xin lỗi, cám ơn.”

Trên sân khấu đèn sáng choang, tám thí sinh còn lại lần lượt lên sàn. Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa, câu “Cám ơn” của Tưởng Bác bị chôn vùi trong đó, không thể nghe thấy.

MC bắt đầu tuyên bố quy tắc vòng thi thứ hai, hai người không hẹn mà cùng ngậm miệng.

MC, “Bây giờ, mời người mẫu của chúng ta bước vào.”

Ngoại trừ Giang Hiểu Viện, những thí sinh khác có thể đứng trên sân khấu đều có ngọn có nguồn, đương nhiên có thể thông qua đủ mọi mương máng nhận được thông tin từ trước, chỉ có mỗi mình cô là chẳng biết gì cả. Cô tò mò nghiêng đầu sang nhìn, suýt nữa cười ngất – Chỉ thấy mấy người mẫu thật sự là đủ hình đủ dạng, ai nấy đều phi phàm bất thường.

Không biết ban tổ chức moi từ đâu ra đám người này, nam nữ già trẻ, cao thấp mập gầy có đủ, có một cô bé mập cao chưa đến 1,5 mét, còn có một phụ nữ trung niên trên mặt là đường săm mày và săm môi tràn đầy gu thẩm mỹ của thế kỷ trước… cộng với một anh chàng phải trên 1,85 mét, cao lớn thô kệch không biết thế nào cũng trà trộn vào trong đó.

MC, “Chỗ này có tám chủ đề.”

Trên màn ảnh lớn đưa ra tám mệnh đề mù mịt khó hiểu, đều là kiểu mấy câu thơ như “Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai” [1], “Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập”. [2]

“Tám chủ đề này mỗi cái đều đối ứng với một người mẫu,” MC nói, “Vậy thì bắt đầu từ bây giờ, xin mời tám thí sinh xếp theo thứ tự cao thấp ở vòng một, thí sinh có điểm cao có quyền ưu tiên lựa chọn, chọn đề mục tranh tài vòng thi thứ hai của các bạn.”

Dưới sân khấu, Phạm Tiêu Tiêu nhếch mép mỉm cười.

Vòng thứ hai vốn định sẽ cho các thí sinh rút thăm ngẫu nhiên, bị bà ta cận giờ đổi thành để thí sinh điểm cao lựa chọn – Kỳ thực vế sau cũng chẳng có gì là không công bằng, vấn đề duy nhất chính là, trong sân ngoại trừ Giang Hiểu Viện, những người khác đều đã thông qua đường dây khác mà biết trước đề thi. Dùng thứ tự để chọn đề, đối với người xếp hạng thứ tám là Giang Hiểu Viện mà nói, điều này tương đương với xóa bỏ cơ hội cạnh tranh công bằng cuối cùng của cô.

Giang Hiểu Viện không ý kiến, cô không được chọn, người khác thừa lại cái gì chính là cái nấy.

Người khác chừa lại cho cô cái “Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập”, vừa nghe đã đau trứng. Vào giờ khắc này, trực giác phụ nữ ngủ say hơn 20 năm của Giang Hiểu Viện liền run rẩy tìm về cảm giác tồn tại.

Đến khi công bố người mẫu, cô ngạc nhiên phát hiện dự cảm của mình lại thành thật, người mẫu của cô chính là anh chàng vạm vỡ cao lớn thô kệch kia.

Toàn hội trường cười vang, người mẫu vạm vỡ ngượng ngùng gãi gãi đầu mình, vẻ ngây thơ tươi sáng không nói nên lời.

Giang Hiểu Viện, “…”

Cô cảm thấy so với “giai nhân”, biến vị này thành một con gấu trúc dễ nhận thấy là dễ dàng hơn nhiều.

Kỳ Liên nhíu nhíu mày, anh hơi suy nghĩ một chút, trong lòng liền hiểu rõ – Kiểu tranh tài mà danh sách đã định sẵn này, không thể nào không tiết lộ đề mục trước, nếu mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau mà biết rõ phía sau mỗi đề mục là gì, thì sao lại dùng phương cách dựa theo điểm số cao thấp để tự mình chọn lựa chuyện xảy ra chứ?

Anh nhanh chóng cúi đầu gửi một tin nhắn, bảo người ra hậu đài nghe ngóng dùm anh, rốt cục là ai đã cận giờ thay đổi quy tắc cuộc thi.

Tưởng Bác cau mày lại, “Tạo hình nam giới là điểm yếu của cô ấy.”

Giang Hiểu Viện dù sao cũng không xuất thân từ chính quy, mặc dù ở trong trường đã đi nghe giảng ké rất lâu, nhưng phần lớn kinh nghiệm của cô đều đến từ việc học tập Tưởng Bác. Khách hàng của Tưởng Bác mười thì có tám, chín là khách nữ, gặp được một khách nam nếu không phải là tạo hình sân khấu thì chính là khách hàng lớn phải tham dự những trường hợp quan trọng. Người trước thì chẳng có ý nghĩa tham khảo, người sau thông thường sẽ do Thầy Tưởng đích thân ra tay.

Giang Hiểu Viện chân chính tự mình ra tay xử lý tạo hình nam giới, e rằng chỉ có mấy trang điểm chú rể mua một tặng một… Nếu như thứ qua loa lấy lệ kia cũng có thể gọi là “tạo hình”.

Huống hồ đề mục còn khác người như thế.

Anh to con này và “giai nhân” có một điểm chung, đại khái chính là hai người họ đều thuộc khoa nhân chủng.

Trên sân khấu, MC hỏi Giang Hiểu Viện, “Thí sinh may mắn số 12, có thể nói thử xem cảm tưởng hiện tại của bạn không?”

Giang Hiểu Viện trong bụng kỳ thực đau khổ vô cùng, nhưng dưới ánh nhìn chòng chọc của Phạm Tiêu Tiêu, cô cũng chỉ đành giả bộ rộng lượng, tự nhiên phóng khoáng mà rằng, “Cảm thấy hôm nay thi xong có thể ra đầu đường mua tờ vé số, trúng số là cho ông chủ nghỉ việc thẳng luôn, sau này không cần phải làm việc nữa!”

Về việc như thế nào để giả vờ rằng mình là đứa óc rỗng, hiếm có người có quyền phát biểu hơn Giang Hiểu Viện. Cô vừa thi triển sở trường, liền bịt mắt tất cả những người quen và không quen, dưới sân khấu lại một trận cười vang, hai ông chủ ngồi dãy sau đồng thời nằm cũng trúng đạn.

Ông chủ Kỳ, “…”

Ông chủ Tưởng lành lạnh hừ một câu, “Không đứng đắn.”

Giang Hiểu Viện vừa không đứng đắn vừa đắng chát trong lòng dẫn anh người mẫu như con gấu của cô bước xuống sân khấu.

Mỗi thí sinh có 50 phút, Giang Hiểu Viện cũng không bị ngu, quét mắt một cái, phát hiện người khác ngay cả phương án đều đã chuẩn bị xong xuôi hết, liền biết rõ là chuyện thế nào.

Cô cảm thấy rất kỳ quái, ở vòng một, tổ giám khảo bốn người của ban tổ chức tại sao lại tốt bụng cho điểm cao như vậy, hết cả nửa ngày giờ mới hiểu – Thời gian trước ở trên mạng quậy lớn như thế, nếu ở vòng đầu tiên cô chuẩn bị tỉ mỉ vậy mà bị đánh rớt, không chừng sẽ lại gây ra chuyện gì đó nữa, chi bằng để cô qua ải trước, rồi vòng thứ hai đánh rớt cho tâm phục khẩu phục.

Những thí sinh khác đã bận rộn đến khí thế ngất trời, Giang Hiểu Viện thì vẫn đang mắt to trừng mắt nhỏ với người mẫu của mình.

Giang Hiểu Viện, “Đại ca, anh có phải là chuyên nghiệp không vậy?”

Anh chàng nói, “Hì hì, tôi là phụ trách bảo trì máy ở nhà hát chúng ta, lâm thời đến góp đủ cho họ, một ngày 300 đồng.”

Giang Hiểu Viện cười khổ một cái.

Anh chàng bổ sung, “Nhưng mà cô gái à, cô cũng đừng có biến tôi thành khó coi quá nhé, nếu không tôi sẽ phải đòi thêm tiền từ ban tổ chức đấy, phí tổn thất tinh thần.”

Dứt khoát hóa trang anh ta thành một con gấu Bắc Cực là xong.

Hơn 40 phút sau, các khán giả ra ngoài tự do hoạt động lục tục trở về. Ngồi đợi đến phần sau của cuộc thi, Tưởng Bác vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích đột nhiên đứng dậy muốn đi.

Kỳ Liên kỳ quái nhìn anh ta một cái, “Sao anh lại đi?”

“Đi thôi,” Tưởng Bác nói, “Bên kia vẫn còn rất nhiều việc, tôi đã đặt vé bay tối. Ở đây dây dưa cũng chẳng có ý nghĩa gì, ra sân bay trước thôi.”

Kỳ Liên, “Anh không xem kết quả sao?”

Tưởng Bác, “Xem cũng vậy, cái thứ thiết kế tạo hình là một phút trên sân khấu bằng mười năm kỹ thuật dưới sân khấu, phương án trước cô ấy làm bao lâu cậu cũng chẳng phải không thấy, dùng phương án ngẫu hứng để liều mạng với người ta vốn đã không thực tế rồi, huống hồ còn là cái đề mục như thế.”

“Gượm đã gượm đã.” Kỳ Liên đưa tay kéo anh ta lại. Thầy Tưởng là một con mắm thể trạng yếu ớt, hận không thể cả màng tế bào cũng mỏng hơn người ta một phần, bị Kỳ Liên lôi kéo tới mông “bịch” một tiếng ngồi lại xuống ghế.

Tưởng Bác, “…”

Giả sử Kỳ Liên không phải đại cổ đông giai đoạn hiện tại của phòng làm việc Niết Bàn, ngay bây giờ, Tưởng Bác nhất định sẽ phải để người kia hối hận vì đã mọc móng vuốt.

“Xem trước đã, không chừng sẽ có kỳ tích.” Kỳ Liên nói không chút hoang mang.

Tưởng Bác là một người lý trí theo chủ nghĩa bi quan, Kỳ Liên cũng từng như thế, rất nhiều người cũng như thế, mọi người đã trải qua biết bao ngày mưa gió nắng cháy, đủ loại mờ ám tất cả đều rõ trong lòng, rất nhiều chuyện không cần tự mình nếm thử, xem một chút đầu mối là biết ngay kết quả.

Đều quá thông minh, cũng quá lý trí.

Nhưng Kỳ Liên có một điểm không giống Tưởng Bác, Kỳ Liên là một người từng tận mắt nhìn thấy kỳ tích.

Những người ra ngoài nghỉ đã quay lại tương đối, MC xuống dưới dặm lại phấn cũng vội quay về hâm nóng bầu không khí.

“Mọi người chắc là đều đã đợi không nổi nữa,” MC phong cách khoa trương chạy lên chạy xuống, “Nhưng thời gian vẫn còn một chút nữa, tôi sẽ đưa mọi người ra hậu đài rình coi một chút nhé, chắc là chỉ còn lại giai đoạn kết thúc nữa thôi, mọi người muốn xem tình hình của ai nhất nào?”

Khán giả xem náo nhiệt chẳng ngại chuyện lớn, trăm miệng một lời, “Số 12.”

MC, “Được, vậy chúng ta xem thử “giai nhân” của số 12 chuẩn bị thế nào rồi nhé.”

Chỉ lệnh lập tức truyền đến hậu trường, trên màn ảnh lớn xuất hiện một màn ảnh đung đưa, Giang Hiểu Viện một tay đủ loại màu sắc, xua tay thẳng về phía ống kính, “Không cho xem chính diện, không cho xem, nếu không lát nữa sẽ không còn ngạc nhiên nữa.”

Ống kính nhoáng lên, chỉ thấy người mẫu ở cách đó không xa hình như đang để trần ngồi trên ghế, trên mình hình như có thứ gì đó, còn chưa đợi người ta nhìn rõ, Giang Hiểu Viện đã kéo màn che lại. Mặt cô cũng dính phải phẩm màu gì đó không rõ, muôn hồng nghìn tía, cô làm cái mặt quỷ với ống kính, quỷ đến chuyên nghiệp cực kỳ.

Đầu mày của Tưởng Bác nhướng nhướng, ánh mắt vốn có chút không yên bỗng tụ hội lại, “Cô ấy đang làm body painting sao?”

Bầu không khí của hiện trường sôi động hẳn lên, MC cắt đứt liên lạc với phía hậu đại, màn hình lớn bắt đầu có biển đếm ngược thời gian. Dưới những lời xì xào bàn tán của giám khảo, ánh đèn tối đi, người mẫu vòng hai lên sàn catwalk.

[1] Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai: thuộc bài Trường Can hành kỳ 1 của Lý Bạch. Giải nghĩa: chàng cưỡi ngựa tre lại, chạy quanh giường nghịch ném quả mơ xanh.

[2] Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập: thuộc bài Giai nhân ca của Lý Diên Niên. Giải nghĩa: phương Bắc có người giai nhân, đứng riêng đẹp tuyệt trần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong nhạc nền, tám người mẫu đã thay hình đổi dạng lần lượt lộ diện, trong mấy người này chẳng một ai chuyên nghiệp, catwalk có thể nói là bước đến vô cùng cọc cạch, đức hạnh kiểu gì cũng có.

Những thí sinh khác đã có chuẩn bị từ sớm, những thứ cần dùng để làm tạo hình cũng chuẩn bị hết sức đầy đủ, so với vòng đầu tiên, chỉnh thể phát huy vô cùng ổn định, phong cách cũng đồng đều tương tự với tác phẩm trước đó của mình, không có kẽ hở, càng chẳng có gì ngạc nhiên.

Cho đến khi vị “giai nhân phương Bắc” của Giang Hiểu Viện xuất hiện.

Lúc MC gọi “Số 12 – Bắc phương hữu giai nhân”, người chưa đến mà khán giả toàn trường đã dùng tiếng cười để tham gia náo nhiệt.

Một cái bóng xông ra từ phía hậu trường, vốn là cả đoạn chạy bước nhỏ, người ở gần sân khấu đều có thể nghe thấy anh ta ở kia nói, “Đến lúc anh lên sân khấu rồi, em gái cũng thật biết cách lề mề đấy.”

Mà cô stylist đáng thương đuổi theo người mẫu không kịp đang ở phía sau hô lớn, “Chú ý phong độ! Đừng có chạy, đi chậm chút! Phẩm màu còn chưa khô đó, anh đừng có quệt rớt!”

Dãy ghế trước ngồi gần lại được một trận cười, giây sau, người mẫu lộ diện dưới ánh đèn, mọi người tập thể “oa” một tiếng.

Cảnh giả gái, gấu chó giả Điêu Thuyền theo phán đoán không hề xuất hiện, người mẫu của số 12 mình tr@n ra trận, trên mình lỏng lỏng lẻo lẻo khoác một bộ trường bào tơ lụa hoàn toàn mang phong cách dị vực.

Anh người mẫu này trước khi biểu diễn thì tướng mạo không đẹp, không ngờ rằng vóc dáng của anh ta lại đẹp đến bất ngờ. Phần eo hiếm thấy không có thịt dư, mấy khối cơ sắp hàng chỉnh tề, trên thân tựa như bôi một lớp mật, lớp vẽ trên cơ thể tràn ngập mùi vị tôn giáo rất có sức giãn, phần trang điểm mặt mực dày sắc đậm, khóe mắt của người mẫu bị kéo dài ra, đánh khối trên mặt dừng vừa khéo ở giới hạn giữa mạnh mẽ và mềm mỏng, có hơi thần thánh, nhưng lại vô cùng yêu dị.

Phi thần phi thánh, phi Phật phi ma, dường như cũng phi nam phi nữ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ưu thế vóc người cao lớn rắn rỏi kia của người mẫu được Giang Hiểu Viện dốc hết sức lực ra để khám phá, cả người anh ta tràn đầy linh tính nguyên thủy.

Ánh đèn loang loáng thành một mảng, Giang Hiểu Viện lúc này mới hít sâu một hơi, không chút hoang mang theo ra ngoài.

Vị khách mời ở vòng một bất ngờ cho Giang Hiểu Viện mười điểm đột nhiên mở micro hỏi, “Thí sinh số 12, tạo hình của em tham khảo bích họa Đôn Hoàng phải không?” [1]

Giang Hiểu Viện thản nhiên gật đầu, “Dạ phải.”

Tưởng Bác ngồi hàng sau cùng thật sự muốn trợn mắt hốc mồm, hoàn toàn không ngờ được Giang Hiểu Viện lại có phương pháp xử lý thông minh như vậy.

Cô không giống những người khác, trên tay không có phương án, tự mình cũng không có chuẩn bị, rất nhiều vật liệu phức tạp căn bản không có thời gian để tìm. Bản thân người mẫu lại có một bộ dáng như quỷ thế này, phục trang và phục sức trong tạo hình nam giới còn là sở đoản cực lớn của cô, mà cô đã biến hai món “phục trang” và “phục sức” trong tạo hình hoàn toàn nhạt hóa, suy nghĩ khác người mà dùng body painting để thay thế!

Khả năng hội họa của cô tuy trong lĩnh vực chuyên nghiệp chẳng lập nên chiến tích gì, nhưng trong trường hợp không chuyên thì vẫn thành ấn tượng khắc sâu.

Kỳ Liên cười híp mắt xoay đầu lại, “Thế nào? Tôi nói rồi mà.”

Tưởng Bác không lên tiếng, qua một hồi, anh ta mới hỏi, “Kỳ thực tôi luôn cảm thấy kỳ quái, nền tảng mỹ thuật của cô ấy sâu như vậy, đó là học từ đâu kia?”

Cái loại sức mạnh “Tiền tài là vật ngoài thân”, rốt cục là đến từ đâu?

Còn cả việc cô đối với các đại danh tác trên thế giới thuộc như lòng bàn tay, thật sự là có thể học từ trong tạp chí sao? Vậy phải làm bao nhiêu bài tập đây?

Kỳ Liên chợt có hơi thỏa mãn – Bởi vì đây là bí mật chỉ mỗi mình anh biết.

Anh giả bộ suy tư một chút, rồi đưa ra một đáp án vô cùng lừa bịp, “Điều này tôi không biết, có thể là trời sanh đấy.”

Ngọn đèn sáng choang trên sân khấu vượt trên cả những bàn tán sôi nổi phía dưới, lần này, giám khảo, khách mời và khán giả phải chấm điểm trước phần nhận xét.

Lúc MC đọc “Số 12”, Giang Hiểu Viện nghe người mẫu bên cạnh cũng hít sâu một hơi – Hóa ra anh ta còn khẩn trương hơn cả cô.

MC, “Trước tiên là giám khảo quần chúng cho điểm — Điểm cao nhất là 30, thí sinh số 12… thí sinh số 12 được 29,5 điểm!”

Giang Hiểu Viện nghe xong còn chưa kịp mừng, cả người như bị ngơ một hồi.

Giám khảo quần chúng ở vòng một còn chưa mấy thừa nhận cô, thế mà lại cho cô một số điểm cao nhất toàn trường ư?

Được người khác thừa nhận là một chuyện quá mức tốt đẹp, huống hồ còn được rất nhiều người thừa nhận.

Vui mừng đến có hơi nhanh.

Giang Hiểu Viện khựng một chút, mới lộ ra nụ cười khéo léo, cúi đầu một cái về phía giám khảo quần chúng. Có số điểm này lót đáy, cô cảm thấy cho dù mình có bị rớt ở vòng này, cũng không thể xem là thua.

“Vậy thì tiếp sau xin mời khách mời cho điểm, điểm số mà ba vị khách mời cho lần lượt là: mười điểm, tám điểm và, ặc… một điểm.”

Lúc đọc đến “một điểm,” giọng của MC cũng thấp xuống, không cần hỏi cũng biết một điểm này là ai cho. Phạm Tiêu Tiêu quả thực khăng khăng cố chấp, chẳng thèm kiêng nể mặt mũi của mình và người khác.

Bốn phía nhất thời vang lên tiếng xùy phản đối.

Giang Hiểu Viện tràn ngập mỉa mai cúi đầu cười một cái, trong lòng lại chẳng cảm thấy bất ngờ.

MC vội ho khan một tiếng, “Cuối cùng là số điểm của đoàn giám khảo thuộc ban tổ chức, đoàn giám khảo tổng cộng là 40 điểm, thí sinh số 12 được điểm là…”

MC hơi dừng chốc lát, trái tim vốn tĩnh lặng không sóng gió của Giang Hiểu Viện cũng theo đó mà hẫng lên một chút, thứ dự cảm không may kia lần nữa đánh bại cô, giây tiếp theo, dự cảm của cô lần nữa thành thật.

MC, “29 điểm.”

Ngoại trừ loại khác người không màn trật tự xã hội tốt đẹp như Phạm Tiêu Tiêu, thông thường vòng loại ngầm thừa nhận điểm thấp nhất chính là bảy điểm, bốn người 29 điểm, điều này có nghĩa là bốn người thì có ít nhất ba người cho Giang Hiểu Viện điểm thấp nhất.

Quần chúng lên tiếng xùy ban nãy ngạc nhiên phát hiện mình đã xùy sớm.

Trái tim treo giữa không trung của Giang Hiểu Viện “crack” một tiếng rơi xuống, đập đến tâm can nhất loạt chấn động – Giống như cô không ngờ được mình sẽ được điểm cao như thế từ giám khảo quần chúng, cũng không ngờ được tổ giám khảo lại cho mình điểm thấp nhường này.

Điểm số nhắm vào cô của hai bên như đang ngồi bập bênh, chơi cái trò “lúc trầm lúc bổng”, cho thêm vào cái vòng loại không có trong sách vở này tính “có thể nhìn thấy” và tính “vấn đề chưa giải quyết” vô cùng tận.

Giám khảo không hung hãn như Phạm Tiêu Tiêu, xuất hiện tình huống này, phải phái một đại biểu ra mặt tỏ thái độ một chút.

Đại biểu chính là vợ của nhà tài trợ mà Kỳ Liên đã đi gặp riêng, chị ta ngồi ngay ngắn sau ghế giám khảo, có vẻ vô cùng uể oải, lúc nói chuyện hai tay vẫn lên xuống đều đều, láng máng như đang làm động tác dệt áo len.

“Đoàn giám khảo cho ra điểm này, là sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ.” Nhà đan len chuyên nghiệp nói, “Thí sinh số 12 rất có tài hoa, các loại biểu hiện đều ngoài dự đoán của mọi người, thường xuyên khiến chúng ta kinh ngạc, nhưng đoàn giám khảo đã trải qua thảo luận, vẫn cho rằng tác phẩm ở vòng thứ hai của cô tồn tại hiện tượng lạc đề nghiêm trọng.”

MC đã rút ra được bài học trước đó, lần này, cô nàng nắm thật chặt micro của mình, không cho Giang Hiểu Viện có cơ hội cự cãi với giám khảo nữa.

Nhưng Giang Hiểu Viện không có cơ hội lên tiếng, không đại biểu người khác cũng vậy. Đột nhiên, vị khách mời nãy giờ không lên tiếng, chỉ lẳng lặng cho Giang Hiểu Viện trọn điểm, lại cất lời, “Xin lỗi, tôi có ý kiến bất đồng.”

Trong số ba khách mời, Phạm Tiêu Tiêu có cảm giác tồn tại nhất, bà ta ngồi ở đâu thì nơi đấy liền có một đống cảm giác tồn tại cực bự. Còn một khách mời nói chuyện nhiều nhất, người này ngoại trừ phát biểu mấy lời nhận xét trung dung không hề có tính đóng góp ra thì chính là bưng chân thối của Phạm Tiêu Tiêu.

Duy chỉ có vị khách mời nữ này, tóc ngắn, dung mạo không lạ thường, mặc một bộ áo khoác nỉ thô to, là hình tượng một phụ nữ trung niên thông thường, đi ra ngoài hoàn toàn không nhìn ra là người làm trong ngành thời trang.

Bà ngồi trong góc không hé một tiếng, gần như chẳng mấy lên tiếng nhận xét, chỉ là im lặng cho điểm, mặc dù MC từng giới thiệu, người khác vẫn cứ quên mất bà là ai.

Khách mời tóc ngắn không nhìn gương mặt trắng như tuyết của Phạm Tiêu Tiêu, chuyển ánh mắt về phía đoàn giám khảo, “Tôi muốn hỏi thử các vị thầy cô giám khảo, tạo hình “Bắc phương hữu giai nhân” trong lòng quý vị, nên có suy nghĩ như thế nào? Hay là nói, trong lòng các vị, “tạo hình chính xác” mà thí sinh nên làm ra phải có bộ dáng gì? Một đại nam nhân đóng bộ gay hay sao?”

Nhà đan len chuyên nghiệp vội vàng ngượng ngùng cười nói, “Cái đó ngược lại không phải…”

Khách mời ngoan cường hỏi, “Vậy đó là cái gì chứ?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Một vị giám khảo khác vội tiếp lấy micro, nỗ lực hòa giải, “Là thế này, chúng tôi cho rằng, thiết kế tạo hình là một chuyện vô cùng chủ quan, để biểu đạt nghệ thuật làm chủ, đối với cùng một đề mục, mỗi người đều có lời giải khác nhau của mính mình, cho nên không cần phải…”

Khách mời tóc ngắn nói, “Chính bản thân các vị cũng không có ý tưởng, vậy xin hỏi các vị dùng “câu trả lời” mà chính mình cũng không có, để đi đánh giá người khác lạc đề hay không lạc đề sao?”

Giang Hiểu Viện và vị khách mời này không hề quen biết, không biết tại sao bà lại đột nhiên bênh vực lẽ phải thế này.

Tiếp đó, vị khách mời tóc ngắn vì cô mà bênh vực lẽ phải này lành lạnh nhìn cô một cái, thiết diện vô song nói rằng, “Tôi nhìn ra được em sở đoản trong phương diện trang phục và phục sức, nhưng tì vết không che được ánh ngọc, hơn nữa vòng này còn thành công che lấp được điểm yếu này, cho nên tôi cho em điểm cao. Tôi biết sự công bình tuyệt đối là không tồn tại, nhưng một cuộc thi công khai với công chúng, hao tài tốn của mời tới nhiều người như vậy, tổ chức ba vòng đấu và lấy hình thức cho điểm tam vị nhất thể, nếu như ngay cả công bình cơ bản cũng không thể cam đoan, thật tôi chẳng thể nghĩ ra được ý nghĩa mà mình được mời đến đây ngồi.”

Nói xong, khách mời tắt micro, túm lấy áo khoác trên lưng ghế, đứng dậy khoác lên người mình, “Nếu cuộc thi đã như thế này, phần sau cũng chẳng cần tôi cho điểm nữa, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, các người cứ từ từ mà chơi.”

Nói xong, bà coi như bên cạnh chẳng một ai, cầm lấy túi xách của mình, một đường nhìn phàm trần bằng nửa con mắt, đi ra từ cửa sau.

MC, “…”

Giám khảo khách mời cùng đám thí sinh xếp hàng một dãy như cá mặn trên sân khấu, “…”

Khán giả “oa” một tiếng, sôi trào như thể bị đốt, tuồng kịch xướng được nửa màn, khách mời đi mất, quá mức ly kỳ!

Ánh đèn của truyền thông mở ra một vòng chớp sóng triều mới, tình cảnh nghiễm nhiên đã không thể khống chế nổi, MC trên sân khấu khóc không ra nước mắt mà nghĩ, “Làm không nổi nữa, tăng tiền lương!”

Vòng thi thứ hai bị buộc phải ngừng giữa chừng, sân khấu lẫn hậu đài hỗn loạn thành một nùi. Anh người mẫu phi thần phi ma, bộ dạng rất cao lớn của Giang Hiểu Viện kia quay về phía gương tạo kiểu một hồi, rồi quay đầu hỏi Giang Hiểu Viện, “Này, em gái, thứ đồ này về nhà làm sao mà tẩy?”

Giang Hiểu Viện, “…”

Cô bất đắc dĩ nhún nhún vai, không biết anh mẫu này có thể cầm được 300 đồng tiền lương của anh ta hay không. Có thể ban tổ chức đã coi cô thành một cục cứt chuột, bắt đầu từ ngày cô tham dự thi vòng loại, cả cuộc thi vòng loại khu vực chưa từng được yên tĩnh.

Sau hai mươi phút, ban tổ chức khẩn cấp mở cuộc họp, đồng ý tham khảo một phần ý kiến của khách mời đã bỏ đi, điều chỉnh điểm số “29 điểm” của Giang Hiểu Viện thành “33 điểm”, tương đối trung dung. Dù sao cô cũng đã đi nhầm đường quá mức, không thể so với những người tỉ mỉ chuẩn bị khác được.

Bốn thí sinh có điểm số cao ở hai vòng trước được lên cấp, bốn người xếp sau căn bản phải bị đào thải, chỉ có một cơ hội sống lại, phải dựa vào giám khảo quần chúng.

Lần này, nữ thần may mắn đã bỏ rơi Giang Hiểu Viện, điểm số hai vòng trước của cô đều không cao, đành xếp hạng sáu, không gì khác hơn là bị mời xuống sân khấu khi người khác phát biểu cảm nghĩ lên cấp.

Hậu đài chỉ có linh tinh vài nhân viên công tác, có người đặt một ly nước ở trước mặt cô, rồi mặc kệ. Trong xó xỉnh nhất có một cánh cửa sổ nhỏ, ánh dương đã bắt đầu ảm đạm, tâm tình của cô lên lên xuống xuống một phen, khi ngồi xuống mới nhận ra, mồ hôi lạnh sau lưng đã thấm ướt tấm áo sơ mi mỏng.

Nhưng kết quả vẫn không được như ý muốn.

Nếu như cuối cùng cô không thể vào chung kết, vậy thì việc phát triển của phòng làm việc của họ ở một thành phố xa lạ sẽ cất bước rất khó khăn, cái nơi văn chương cao quý ấy, dựa vào quảng cáo là có thể thắng được một chỗ ngồi sao?

Nhà đầu tư Kỳ Liên kia có được bao nhiêu tài nguyên để có thể cho họ quảng cáo rùm beng chứ?

Có một chớp mắt, Giang Hiểu Viện thất vọng mà nghĩ, nếu như không có Phạm Tiêu Tiêu, Thầy Tưởng có thể đích thân ra sân thì tốt rồi.

Cô cảm thấy mình giống như là một kẻ bán thân bất toại, luôn chẳng có cách nào đi thẳng dọc theo tuyến đường chính xác, hơi thuận gió một chút, thì sẽ ngông cuồng vô cùng, cảm giác như trong tứ hải ngũ hồ, nơi đâu cũng có thể tùy ý qua lại; hơi gặp phải một chút bất lợi, lại cảm thấy bản thân cái gì cũng tệ, là một người trời sanh không có hề có chút thiên phú.

Những chuyện này cô chỉ có thể nhìn ra được sau khi tự kiểm điểm khi xong chuyện, ở dưới một tình cảnh cụ thể nào đó, thì bất kể thế nào, cũng không nắm chặt được trạng thái tâm lý.

“Có lẽ mình có chút năng lực,” Giang Hiểu Viện suy nghĩ, “Chỉ là năng lực không đủ.”

Lúc này, nhân viên công tác bước vào.

Nhân viên nói, “Xin bốn thí sinh chú ý một chút, vòng thi cuối cùng sẽ bắt đầu ngay đây, đối với các bạn mà nói, vòng cuối cùng không phải là đào thải, mà là trận sống lại. Chỉ có một cái tên được bước vào trận chung kết. Đề mục mọi người đều biết cả rồi, người mẫu xin mời dùng người mẫu mà vòng đầu tiên các bạn đưa đến…”

Giang Hiểu Viện, “Thật ngại quá, xin hỏi chút, đề mục là gì? Tôi không biết.”

Khóe miệng nhân viên co rút, thoạt nhìn giống như bị người ta cho một bạt tai, tất cả thí sinh đều quay đầu về phía này, dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn Giang Hiểu Viện… nói không rõ là thiện ý hay là ác ý. Dù sao Giang Hiểu Viện có một khoảnh khắc, cảm thấy bản thân giống như đứa học sinh tiểu học đi nhầm lớp vậy.

Sắc mặt cô bình thường thản nhiên, lưng không tự chủ được mà thẳng lên, bình tĩnh nói, “Xin hỏi đề mục là gì vậy?”

“Xuyên, xuyên qua thời không.” Không biết tại sao, dưới ánh mắt của cô, nhân viên công tác có hơi chút muốn độn thổ cho xong, giọng nói cũng thấp xuống vài phần, luống cuống moi từ trong túi ra một tờ giấy, “Mời chọn một người mà bạn muốn xuyên thời không để gặp nhất, sử dụng ít nhất là một loại thủ pháp đặc hiệu, sáng tạo ra hình tượng nhân vật trong lòng bạn, sau đó thì tại hiện trường nói với người mẫu những lời mà bạn muốn nói với người đó nhất.”

Đặc hiệu –

Rất tốt, Giang Hiểu Viện nghe xong, bình tĩnh gật gật đầu, cảm giác lần này đúng là không trôi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thế nhưng rốt cục cô chẳng chịu hốt hoảng bỏ đi. Dưới sân khấu, ngoại trừ kẻ địch của cô, còn có thầy và người cô thích. Virus đèn pha Minh Quang cũng không cách nào khiến cô giơ tay đầu hàng, huống hồ là những thứ khác?

Sau khi MC ở đằng trước tuyên bố cách thức sống lại, Tưởng Bác cũng nhíu mày thật sâu, nhưng anh ta không nhắc lại chuyện đi nữa.

Thành phẩm của vòng thứ ba rất nhanh đã xuất hiện. Loại chủ đề “xuyên qua thời không” này chẳng có gì để chơi cả, chủ đề có thể lựa chọn cũng chỉ có hai phương hướng, hoặc là nhân vật lịch sử, hoặc là đề tài tương lai. Chọn đề tài lịch sử nhiều hơn một chút, bởi vì tư liệu hình tượng và tranh ảnh có thể cung cấp rất nhiều sự tham khảo cho việc tạo hình.

Nhất thời, trên sân khấu có Võ Tắc Thiên, có Newton nữ giả nam, có một Kẻ hủy diệt đến từ thời không tương lai… và Giang Hiểu Viện.

Người mẫu của Giang Hiểu Viện bị xếp xó ở hậu đài. Giang Hiểu Viện nhờ nhân viên công tác đặt một tấm gương to cỡ thân mình ở giữa sân khấu, dưới sự khó hiểu của mọi người, cô hóp lưng lại như mèo, sụp vai xuống, bước đi khó khăn mà từ dưới sân khấu bước qua. Không biết cô làm thế nào, mà cả người hình như đã co rút lại một số.

Cô ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt khe rãnh chằn chịt, mái tóc trắng phau bó thành một búi sau đầu.

Yêu cầu của đề mục là chí ít dùng một thủ pháp đặc hiệu, Giang Hiểu Viện chọn kiểu hóa trang người già căn bản nhất, hóa trang trên gương mặt mình. Cô “run rẩy lẩy bẩy” đứng trước chiếc gương thay đồ, đưa tay ra, dán bảng số của “người mẫu” l3n đỉnh đầu “bà cụ” trong gương.

[1] Bích họa Đôn Hoàng

[Diendantruyen.Com] Chệch Quỹ Đạo


[Diendantruyen.Com] Chệch Quỹ Đạo


[Diendantruyen.Com] Chệch Quỹ Đạo


[Diendantruyen.Com] Chệch Quỹ Đạo


[Diendantruyen.Com] Chệch Quỹ Đạo
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62


Vòng thi này chính là nền tảng hóa trang đặc hiệu của các thí sinh, mà trong số tất cả các kỹ thuật đặc hiệu, hóa trang người già thuộc về thứ vô cùng căn bản, rất nhập môn.

Bản thân cuộc thi chính là một quá trình khoe kỹ thuật, các thí sinh phải làm hết sức để trong thời gian giới hạn biểu diễn ra được tất cả kỹ thuật lóa mắt, tốt nhất là rót hết mọi thứ mình biết vào trong thiết kế tạo hình, sẽ chẳng ai làm cái tạo hình lão niên không quy củ thế này.

Tựa như trong một cuộc so tài nấu nướng, người khác đều đang nấu Phật Nhảy Tường, mà Giang Hiểu Viện lại cứ lấy trứng gà tre ra chiên với một chén cơm để qua đêm vậy.

Cô thậm chí không dùng đến người mẫu.

Bây giờ MC mà nhìn thấy Giang Hiểu Viện cũng cảm thấy tê cả da đầu, cô nàng đành nhắm mắt mà tiến lên hỏi, “Xin hỏi thí sinh số 12, chủ đề tác phẩm của bạn là ai thế?”

Giang Hiểu Viện, “Là tôi.”

MC, “… Ý của bạn là, bạn hóa trang thành chính bạn.”

Giang Hiểu Viện chỉ cái gương to trên danh hiệu “người mẫu” kia, giải thích rằng, “Người tôi muốn xuyên qua thời không gặp mặt để nói mấy lời, chính là chính bản thân tôi của mấy chục năm sau.”

MC, “…”

MC đứng tại chỗ mặc sức tưởng tượng về tương tai một hồi, quyết định phải chuyển nghề đi làm MC tiết mục giải đố, không cùng chơi với đám người được xưng là “thí sinh nghệ thuật” này nữa. Dẫn cuộc thi toán học, cuộc thi trí lực gì đó tiện làm sao, mọi người đều cúi đầu tính toán, ngẩng đầu giành trả lời, chẳng bao giờ gạt ngã MC đáng thương trên sân khấu cả.

Thế nhưng việc đã đến nước này, cũng không thể mặc kệ sân khấu trở nên nhạt nhẽo được. MC cười khan một tiếng, “… Thế này cũng sáng tạo thật đấy, vậy xin hỏi thí sinh số 12, bạn dự tính trao đổi điều gì với bản thân khi về già? Hỏi dãy số vé số ở tương lai? Giá phòng tương lai, xu hướng của thị trường chứng khoán? Hay là muốn hỏi lúc nào thì mình có thể phát tài?”

Giang Hiểu Viện dùng ánh mắt nhìn đứa ngu để nhìn cô ta một cái, “Con người không thể biết trước được tương lai, nếu không sẽ làm hỏng quy tắc nhân quả, tương lai sẽ hoàn toàn thay đổi, chị chưa từng nghe qua hiệu ứng cánh bướm và lý luận về không gian song song sao?”

MC, “… Ha ha, thí sinh số 12 thật là hứng thú nhiều mặt, cân nhấc chu toàn.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giang Hiểu Viện, “Tôi chỉ là muốn hỏi thử cô ấy, sống nhiều năm như vậy, có từng nghi ngờ bản thân, có từng muốn từ bỏ, có từng hối hận chưa, nếu cô ấy nói “có” hay “không” là được rồi, không cần nói cho tôi biết sự kiện cụ thể gì cả.”

Giang Hiểu Viện gánh cái gương mặt già nua giống y như thật của mình, đứng trước chiếc gương thay đồ. Bà cụ trong gương vô cùng rõ nét, trông thật giống như liên thông được mấy chục năm sau, cô và và bản thân cô đã già cả ốm yếu đứng đối diện nhau.

Giang Hiểu Viện, “Hiện giờ tôi thường xuyên hoài nghi bản thân, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, ngày nào cũng nghĩ, sáng tối một lần – đều như vắt chanh, làm chính sự cũng không được chăm chỉ như thế. Tôi cứ luôn lo lắng, nếu mình đi theo con đường này, một ngày nào đó mình sẽ hối hận, sống như thể dò mìn vậy, bước thấp bước cao, mỗi giờ mỗi khắc đều lo lắng đề phòng.”

“Mỗi người đều chỉ có thể sống một lần, ngay cả diễn tập cũng không có,” Giang Hiểu Viện nói, “Cho nên mỗi lần quyết định điều gì, đều sẽ nơm nớp lo sợ hồi lâu, tôi không biết người khác có phải cũng như thế không – Dù sao thì mỗi ngày tôi đều lãng phí rất nhiều thời gian vào việc sợ hãi, cứ luôn muốn tìm một người từng trải nói cho tôi nghe thử cách nhìn của người ta, thế nhưng người từng trải hoặc là bất đồng ý kiến với tôi, hoặc là cũng đang mê mang. Cho nên tôi muốn hỏi thử chính mình ở tương lai, nếu như có được lời đảm bảo chắc như đinh đóng cột của cô ấy, sau này tôi sẽ không cần phải lo lắng nữa, có thể chuyên tâm làm việc của mình.”

MC bỗng nhiên nói không nên lời.

“Tạo hình này làm rất bình thường, trong lòng tôi hiểu rõ,” Giang Hiểu Viện cười với khán giả dưới sân khấu một cái, “Nhưng mà đây là hóa trang đặc hiệu đầu tiên mà tôi học được, cũng rất có ý nghĩa kỷ niệm.”

Khán giả không hề vỗ tay, đặc biệt là đám khán giả trẻ tuổi, hiện trường gần như là yên lặng.

Giang Hiểu Viện cũng không để ý, cô cúi người, đẩy tấm gương lớn sang một bên, bình thản xếp hàng chờ đợi.

Cho đến khi thí sinh tiếp theo dẫn Võ Hoàng Bệ hạ khoan thai lộng lẫy bước tới, hiện trường mới khôi phục lại sau sự yên ắng quỷ quái kia.

Cuộc thi chính thức bước vào phân đoạn cuối cùng, tất cả khách mời và giám khảo đều không có quyền chấm điểm, mỗi người chỉ có thể ba hoa một chút.

Nhà đan len chuyên nghiệp lần lượt nhận xét tác phẩm của các thí sinh, tựa như người tư vấn bảo hiểm mà chỉ ra điểm sáng đặc hiệu mà mỗi thí sinh làm ra, duy chỉ đến phiên Giang Hiểu Viện, chị ta cực kỳ giản lượt nói rằng, “Thí sinh số 12 vô cùng muốn nổi bật, nhưng lựa chọn thủ pháp căn bản trang điểm người già, chỉnh thể tạo hình cũng vô cùng đơn điệu, em rất có sáng ý, hy vọng lần sau cũng có thể cố gắng thêm về phương diện kỹ thuật.”

Nhận xét của chị ta quả thực câu câu đúng trọng tâm, tiếc là, trước mắt lời nói của đoàn giám khảo mất sạch thể diện đã không còn tác dụng nữa – Nói thực, nếu vòng trước mà họ có thể liều chết không chịu thay đổi kết quả điểm số, vậy thì khán giả vẫn còn có thể kính bọn họ là một đám dũng cảm, nhưng vừa mới bị người khác dị nghị, mà đã lập tức đổi ngay, điệu bộ của tiểu nhân này vừa vặn chứng minh rằng đoàn giám khảo chột dạ.

Người ngoại đạo dù sao cũng không nghe ra được một câu nhận xét có bao nhiêu giá trị, nhận thức của khán giả hoàn toàn được xây dựng trên mặt tình cảm – Nghe thấy được lời mà giám khảo mình thích nói thì sẽ tôn sùng là miệng vàng lời ngọc, nghe người mình ghét nói chuyện thì sẽ xem như bà ta đang nói khoác.

Một tràng “nhận xét chuyên môn” của giám khảo kết thúc xong, song chẳng có lấy một tiếng vỗ tay, hội trường giống một đám nói chuyện vớ vẩn.

MC hoàn toàn không có nhận xét, căng cứng mặt thúc đẩy tiến trình cuộc thi, “Vậy thì, xin mời giám khảo quần chúng hãy cầm dụng cụ bỏ phiếu trong tay các bạn lên, bầu chọn cho thí sinh mà các bạn thích nhất, để người đó giành được cơ hội sống lại quý báu!”

Các thí sinh đều đứng đấu lưng về phía màn hình, khẩn trương đến mức chẳng biết đưa mắt nhìn về phía nào. Chỉ có Giang Hiểu Viện là thờ ơ như không, len lén lấy từ trong túi ra chiếc gương soi nhỏ, cúi đầu lén nhìn.

Bốn cột sáng nhỏ từng chút từng chút cao lên. Món đồ chơi này rõ ràng là hàng nhái của “Tinh Quang Đại Đạo”, trên cột sáng cũng có một hình người nhỏ liên tục nhảy nhót, đáng tiếc là sân khấu năm xu lẻ hoàn toàn chẳng nhái được ra cái hiệu quả kia. Cột sáng mảnh nhỏ đến giống như tia laser chiếu ra từ điện thoại thì thôi cũng bỏ đi, ngay cả “hình người nhỏ” bên trên thật sự chính là một đống màu, đầu và tứ chi khó mà phân biệt, thoạt nhìn vô cùng kém chất lượng.

Giang Hiểu Viện nhìn thấy từ trong gương, cột sáng của mình nhảy nhót hai cái, sau đó thì dừng lại bất động, như gà đứng giữa bầy hạc, ngắn hơn người khác cả một đoạn.

Trong lòng cô vô cùng diệu kỳ lại chẳng cảm thấy đặc biệt tiếc nuối, mà ngược lại là một khoảng yên tĩnh.

Lần đầu tiên cô cãi lộn với Thầy Tưởng, từng hét với Tưởng Bác một câu rằng, “Sẽ có một ngày anh không mời nổi tôi”, câu hét bể họng đó hơn phân nửa là xuất phát từ tức giận.

Giờ này khắc này, Giang Hiểu Viện lại mỉm cười, bình tĩnh nghĩ, “Sẽ có một ngày, sân khấu low chết thế này, ngay cả tư cách mời mình ngồi ghế giám khảo chính cũng không có.”

Bên ngoài có thế giới trời cao biển rộng, luôn có người nực cười cho rằng, ở cái mảnh đất nhỏ này hắn ta đủ khả năng ngáng chân một người, thì người ta cả đời cũng sẽ không thể bò dậy.

Thế giới của bọn họ đã định trước chỉ lớn bằng miệng giếng, so đo với loại người đáng thương này, thì có gì hay ho chứ?

Thời gian bỏ phiếu một phút nhanh chóng kết thúc, số phiếu của Giang Hiểu Viện không ngoài dự liệu là thấp nhất, không có kinh ngạc, cũng không có kỳ tích xảy ra. Thí sinh cầm tay Võ Hoàng được giải kia đang cố gắng ra sức nghẹn ra vẻ mặt lệ nóng lưng tròng, đáng tiếc là kỹ năng diễn xuất thiếu chút tinh tế, mặt nín nhịn đến đỏ au, mà chẳng ra gì.

Vốn nên có khâu thí sinh không được chọn phát biểu cảm nghĩ, coi như là một phần kết thúc của màn thi dự đoán, nhưng giờ này khắc này, bất kể là giám khảo hay là MC, đều e sợ cái miệng chó không thể mọc ra ngà voi của Giang Hiểu Viện sẽ nói ra những lời long trời lở đất gì đó, liền sống sờ sờ biến khâu này thành “thí sinh sống lại” phát biểu cảm nghĩ.

Nhân viên phục vụ sân khấu đã khách khí bước lên sân khấu, mời ba thí sinh cùng Thái tử học tập đi xuống. Chính vào lúc này, dưới sân khấu bỗng truyền đến một giọng nói, “Xin lỗi, tôi có dị nghị.”

Ngày hôm nay, MC đã bị hai chữ “dị nghị” này kích động đến đờ dại.

Giang Hiểu Viện nhìn sang, giọng nói này hóa ra là Kỳ Liên, không biết tự khi nào, anh đã chạy đến phía trước dãy ghế khán giả, còn tiện tay dắt trộm cái micro của khách mời đã rời đi ban nãy.

Kỳ Liên dửng dưng bật micro lên, một tay đút túi, bất cần đời mà đứng trước mặt mọi người.

Vài nhân viên phục vụ sân khấu thấy thế lập tức muốn tiến lên, Kỳ Liên gọn gàng lanh lẹ quẹo sang trái, phối hợp trưng cho những máy thu hình đang đợi được phơi bày và máy chụp hình ở bên kia một gương mặt chính diện viên mãn.

Kỳ Liên, “Với tư cách là một người làm truyền thông trong số những giám khảo quần chúng, ngay cả quyền được đưa ra dị nghị mà tôi cũng không có sao?”

Nhân viên công tác mắt lớn trừng mắt nhỏ đắm chìm trong ánh đèn loang loáng, không dám bước lên trước.

MC cực kỳ đau trứng, “Mời anh nói.”

Kỳ Liên, “Tôi rất vinh hạnh khi được ban tổ chức mời làm giám khảo quần chúng, ban nãy trước khi bỏ phiếu, tôi và vị mỹ nữ ngồi trước tôi, cùng với anh bạn ngồi bên phải tôi có trao đổi, ba người chúng tôi nhất trí là thích sự sáng tạo của thí sinh số 12, lựa chọn của người khác tôi không biết, nhưng ít nhất ba chúng tôi đều bầu cho số 12, xin hỏi tại sao số phiếu của cô ấy chỉ hiển thị có hai phiếu bầu?”

MC, “…”

Kỳ Liên chẳng thèm nhìn nét xanh xao trên mặt đám nhân viên công tác, anh xoay người về phía khán giả, gật đầu với giám khảo quần chúng bên dưới, “Ban nãy đối tượng bỏ phiếu lần lượt là thí sinh số 1, thí sinh số 8, thí sinh số 9 và thí sinh số 12, tôi muốn hỏi một chút, là những ai đã bầu cho số một?”

MC thấy tình thế không ổn, liền vội vàng nói, “Anh gì đó, máy kiểm phiếu của chúng tôi là trải qua công chính…”

Kỳ Liên căn bản không để ý đến cô nàng, đếm số người giơ tay, tuyên bố rằng, “Được, tổng cộng là ba phiếu – Vậy những ai đã bầu cho thí sinh số 8 mời giơ tay.”

“Năm… sáu, tổng cộng là sáu phiếu, bầu cho số 9 mời giơ tay – Được, tổng cộng là bảy phiếu.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

MC, “Thưa anh, xin anh đừng nhiễu loạn trật tự sân thi đấu, nếu như không nghe khuyên căn, chúng tôi có quyền mời anh rời khỏi.”

“Tôi lập tức đi ngay đây.” Kỳ Liên chẳng thèm quay đầu, “Mời những ai bầu cho thí sinh số 12 giơ tay.”

Anh nói xong, chính mình giơ tay đầu tiên, khán đài yên lặng giây lát, một cánh lại một cánh tay đưa lên.

Kỳ Liên nhếch lên một chút ý cười, xoay người lại đối mặt với MC, “Giám khảo khán giả tổng cộng 30 phiếu, trong đó thí sinh số 1 được ba phiếu, số 8 được sáu phiếu, số 9 được bảy phiếu, còn lại là 14 phiếu, ngoài trừ hai người bỏ phiếu trắng, thí sinh số 12 tổng cộng có 12 phiếu – Tôi không biết là tại môn toán tôi học không tốt, chỉ 30 số thôi cũng không đếm chính xác được, hay là máy đếm phiếu của cuộc thi bị trục trặc, khiến mọi người cùng nhau ấn sai nút?”

MC quả thực mắt tối sầm lại, tiếng người này vừa dứt, tiêu đề ngày mai “Hiện trường cuộc thi công nhiên có nội tình đen tối” đã được định, nhất định là bất bình lại dậy sóng từng cơn.

Kỳ Liên ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của một Giang Hiểu Viện mặt đầy nếp nhăn trên sân khấu, chợt nói, “Em đương nhiên không chỉ có một người, chúng ta ai cũng sợ, ai có thể bảo đảm bản thân luôn chính xác chứ? Mọi người đều là người trần tục, người trần tục mà kiên trì một chuyện là việc rất khó khăn, mỗi phút mỗi giây đều sẽ chất vấn chính mình, có người chất vấn hai ba lần, thế là đường đi đành gãy gánh, nhưng vẫn luôn có người sau khi đã chất vấn cả ngàn lần, vẫn là đi đến cuối con đường.”

Giang Hiểu Viện bỗng lệ nóng lưng tròng, cảm thấy trên đời này chẳng còn một người thứ hai đàn ông được như thế này nữa.

Kỳ Liên rút bàn tay đút túi ra, phất tay một cái với đám truyền thông đang sôi trào, ý bảo bọn họ ngừng ồn ào lại, quy củ khuôn phép đặt micro về lại bàn khách mời, chẳng thèm nhìn gương mặt xanh mét kia của Phạm Tiêu Tiêu, ra dấu tay với Giang Hiểu Viện – Giang Hiểu Viện tựa kỳ tích xem hiểu, anh đang nói, rửa mặt sạch sẽ, chúng ta đi.

Cô chẳng nói lời nào, lập tức vượt qua những thí sinh cùng trên sân khấu khác, chạy thẳng đến hậu trường, chẳng muốn cùng chung một mái hiên với bọn ngu độn này thêm một giây nào nữa.

Khán giả sân khấu ầm ĩ một trận, giám khảo giống như bốn con chim cút nướng, cùng nhau cứng đờ không biết phải làm sao, MC lúng ta lúng túng đứng trên sân khấu, cả tạ phấn trang điểm trên mặt cũng không che giấu được sự tiêu điều trong lòng cô nàng.

Ban tổ chức tất nhiên không thể nào cho họ đi như thế. Người của ban tổ chức vội vàng phái người đứng ra giải quyết khủng hoảng, đưa ra một lời giải thích vô cùng vớ vẩn – “Đường điện của máy bỏ phiếu bị nối nhầm, nhân viên công tác là thực tập sinh, làm việc thất trách, không kiểm tra kỹ lưỡng thiết bị.”

Có thể toàn bộ sai lầm trên thế giới đều có thể nói là sai lầm của “thực tập sinh” và “nhân viên tạm thời” đấy nhỉ.

Cuối cùng, vốn là tất cả thí sinh giành được tư cách vào vòng chung kết và ban giám khảo sẽ chụp hình chung, cũng bởi cảnh hỗn loạn này mà không chụp được. Giấy chứng nhận tư cách thi đấu là một trong số những người của ban tổ chức đích thân đuổi theo, dưới sự oanh tạc liên tục của mấy khẩu súng dài pháo ngắn, người đó ưỡn mặt ra giao cho Giang Hiểu Viện.

Cuộc thi vòng loại nho nhỏ này đã biến đổi bất ngờ như vậy, Giang Hiểu Viện cảm giác mình đã chẳng còn muốn tờ giấy chứng nhận tư cách kia mấy nữa. Có một khoảnh khắc, bệnh dậy thì và bệnh công chúa của cô đồng loạt phát tác, muốn ném tờ giấy giẻ rách đó lên mặt đối phương, quẳng xuống một câu, “Bố đây không hiếm lạ, tờ giấy vụn này muốn cho ai thì cho người nấy đi.”

Thế nhưng chưa đợi biến suy nghĩ thành hành động, cách đám người, cô nhìn thấy Phạm Tiêu Tiêu.

Ánh mắt của Phạm Tiêu Tiêu dường như hai bệ súng máy, hận không thể cách thiên sơn vạn thủy, đánh cho Giang Hiểu Viện thành cái sàng. Giờ khắc này, sợ rằng ngay cả Tưởng Bác đích thân ra mặt cũng không kéo được cừu hận của bà ta.

Trong lòng Giang Hiểu Viện chợt sướng rơn, cô lập tức điều chỉnh biểu cảm, lộ ra một nụ cười mỉm sảng khoái ngất trời, bụng nhủ, “Sao mình lại không lấy chứ? Có thể tức chết Lão yêu bà cũng không tệ đâu.”

Vì vậy, Giang Hiểu Viện nhã nhặn nhận lấy chứng nhận trong tay người chủ trì, “Cám ơn cám ơn, tôi sẽ giành vinh quang cho khu vực chúng ta tại trận chung kết toàn quốc.”

Móng tay của Phạm Tiêu Tiêu gần như sắp sửa bấm đứt quai túi xách.

Cho đến lúc này, Giang Hiểu Viện mới lấy lại tinh thần từ cơn bệnh công chúa nặng độ, chậm nửa nhịp mà nhớ ra nguyên nhân tại sao mình lại phải giành suất vào trận bán kết này – Hình như là để khiến mọi người chú ý đến trong trận chung kết, để quảng cáo cho việc kinh doanh của phòng làm việc ở Bắc Kinh…

May nhờ vào cái trừng mắt đầy cừu hận của Phạm phu nhân, nếu không thì cô suýt chút vì khí phách nhất thời mà quên mất chính sự.

Lúc này đã được như nguyện, phòng làm việc tương lai không cần nói là tiền đồ như gấm, ít nhất thì cũng có một khởi đầu tốt đẹp.

Lúc này, Thầy Tưởng vội vã từ trong đám người đi tới, anh ta vốn không muốn dây dưa đến khi cuộc thi kết thúc, lần này thật sự là không kịp lên máy bay rồi. Cũng may là vali mang theo bên mình, anh ta có thể nhấc chân là đi.

Tưởng Bác một phắt túm lấy cánh tay Giang Hiểu Viện, nhanh chóng căn dặn mấy câu, “Cô tranh thủ thời gian, xử lý một chút những công tác tiếp theo bên phòng làm việc, bán kết còn có một hai tháng nữa, trước trận bán kết chúng ta sẽ chính thức dọn nhà – Ngoài ra cái boby painting kia của cô là cái thứ đồ chơi tà ma ngoại đạo gì thế hả, trở về đoàng hoàng chút cho tôi, khiêm tốn học thêm vài thứ, lần sau mà dám dở cái thói khôn vặt đó ra nữa, tôi xem cô cũng chẳng cần làm nữa đâu.”

Nói xong, anh ta phất tay, vạt áo bay bay, tiêu sái giống như ảnh cắt trên ống kính điện ảnh, “Đi đây.”

“Anh tính đi đâu?” Một thanh âm đột ngột đâm vào lỗ tai mọi người, động tác tiêu sái của Tưởng Bác một nửa cứng người tại chỗ.

Phạm Tiêu Tiêu không biết từ lúc nào bước qua, đang dùng một loại ánh mắt khiếp người nhìn Tưởng Bác chằm chặp.

Tưởng Bác giật giật khóe miệng, dường như không biết nên xưng hô đối phương thế nào, rốt cục không lên tiếng.

“Đi đâu bà quản được sao?” Giang Hiểu Viện, người ban nãy mới bị Tưởng Bác dạy dỗ như một đứa cháu chắt, đột nhiên tinh thần chiến đấu phục sinh máu đầy vạch, cô bước lên một bước, ngăn giữa Phạm Tiêu Tiêu và Tưởng Bác, “Chúng tôi sắp đi rồi, rời xa bà càng xa càng tốt, hít thở chung bầu không khí một thành phố với bà, thực sự là ngẫm nghĩ cũng thấy oan cho lá phổi của bọn tôi.”

Tưởng Bác thở dài, nói với Giang Hiểu Viện, “Sao cô nói nhảm nhiều vậy? Đi nhanh đi, còn nhiều việc lắm đấy.”

Nói xong, anh ta nhìn nhìn Kỳ Liên đã lái xe qua bên này một cái, gật đầu với Ông chủ Kỳ, tự mình xách vali, chặn một chiếc taxi.

“Anh muốn đi?” Phạm Tiêu Tiêu đột nhiên tựa như nổi điên, một phắt bắt lấy cánh xe taxi đã được mở ra, dữ tợn túm lấy cánh tay của Tưởng Bác, hận không thể bấm thành hai, “Anh dám đi?”

Tài xế xe taxi quay đầu nhìn họ một cái, “Bao nhiêu khách vậy? Có lên xe hay không?”

Tưởng Bác hơi rũ mắt, thu lại cái vẻ bi ai dày đặc cuồn cuộn trong ánh mắt. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Anh ta bỗng cúi người xuống, nhét vali vào trong xe, sau đó đẩy tay Phạm Tiêu Tiêu ra – Điều này không hề khó, Phạm Tiêu Tiêu chẳng hề ngờ rằng Tưởng Bác lại dám phản kháng, vào khoảnh khắc anh ta làm cái động tác “đẩy” kia, bà ta dường như đã mất hết sức lực.

Tưởng Bác không nhìn bà ta nữa, tự mình lên xe, đóng cửa, “Bác tài, đi sân bay.”

Anh ta rốt cục chẳng nói gì với Phạm Tiêu Tiêu – Anh ta thật sự đã chẳng còn gì để nói nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom