Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Chanh Mật Ong

Chương 20


Từ sau khi Trương Chí Phàm biết được mình thích Tô Vũ Nịnh, hai ba ngày liền buổi tối thì gọi điện thoại cho cô, ban ngày thì đến gặp. Nghe nói Tô Vũ Nịnh học lớp học thêm, thì lại mỗi ngày chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho cô, tự mình làm đồ ăn gia vị, như thế thì sẽ biết rõ cô không ăn cái gì.

Tô Vũ Nịnh bị hành động này của Trương Chí Phàm làm cho kinh sợ rồi, cô không muốn chỉ mình bản thân hưởng thụ sự tốt đẹp này đối phương dành cho mình, nhưng mỗi lần hỏi, Trương Chí Phàm đều sẽ nói: "Anh trai đối tốt với em gái không phải là điều hiển nhiên sao." Tô Vũ Nịnh không thể không thừa nhận, Trương Chí Phàm càng đối tốt với cô cô càng sợ, càng muốn né tránh, vì cái gì như vậy cô cũng không hiểu được.

Lớp 12 sắp khai giảng, Tô Vũ Nịnh quyết định đem tất cả tâm trí đặt vào chuyện học tập, Trương Chí Phàm thì khoảng thời gian này vẫn luôn đặt tâm trí trên ngườ Tô Vũ Nịnh, Một buổi sáng, Trương Chí Phàm lại làm bữa sáng tình yêu, Tô Vũ Nịnh nói với cậu: "Bạn học Chí Phàm, sắp khai giảng rồi, cậu không ôn tập cho tốt đi, đừng để đến lúc đó, tôi học tốt hơn cậu, bỏ xa cậu đó."

Trương Chí Phàm nghĩ khoảng thời gian này quả thật cậu đều đặt hết tâm trí lên người Tô Vũ Nịnh, còn lại thì là giúp mẹ bán đồ ăn sáng, thời gian học tập càng ngày càng ít. Vì thế hai người hẹn ước, nhất định phải cố gắng nỗ lực, về sau cùng đi Bắc Kinh học.

Năm ngày sau, trường học khai giảng. Tiêu Uyển Oánh vô cùng vui vẻ, kỳ nghỉ này mỗi ngày cô đều có thể ăn cơm cùng ba me, ở cùng ba mẹ. Sau khi cô ấy nói suy nghĩ của mình với bà ngoại, bà ngoại vô cùng đau lòng cho cô, dạy dỗ cho ba mẹ cô một lượt. Cha mẹ cô cũng tự mình xem xét lại rồi tỉnh táo lại, bắt đầu cố gắng nỗ lực đối xử thật tốt với con gái.

Lý Tử Mộc với Cao Hân Điềm, hai người cứ nhìn nhau cười mãi, rồi lại thường xuyên cùng nhau thảo luận bài tập. Mà Lý Chính Hạo vẫn như cũ, ham mê chơi, tan học cũng vẫn đi chơi bóng rổ, không hề có một chút lo lắng cho điểm thi đại học. Bản thân Giang Tuấn Vũ cũng là học bá, tan học cũng vẫn luôn ngồi làm bài như cũ, Tư Đồ Tĩnh Trúc cũng muốn lớp 12 cố gắng nỗ lực một lần, cải thiện thuộc tính học tra của bản thân, vì thế thường xuyên hỏi đề Giang Tuấn Vũ, mà Giang Tuấn Vũ mỗi lần cũng đều cười rồi giảng giải cẩn thận cho cô ấy.

Tô Vũ Nịnh từ khi lên lớp 12 cũng bắt đầu nỗ lực phấn đấu mỗi ngày, 12 giờ đi ngủ, 5 giờ dậy, cô không biết vì cái gì, nhưng cô muốn nỗ lực, vô cùng nỗ lực, cảm thấy bản thân nên làm cái gì đó. Trương Chí Phàm cũng bắt đầu buổi sáng đến sớm tự học, buổi tối ở lại tự học đến muộn, ngồi một góc yên tĩnh, cầm đèn pin đọc sách.

Chủ nhiệm lớp rất vui mừng, dù ít hay nhiều thì đa số mọi người lên lớp 12 đều đã có hướng phấn đấu đi lên, chỉ có hai người là dạy mãi không sửa được. Một người là Lý Chính Hạo, còn người khác chính là Tiêu Uyển Oánh, hai người này trừ bỏ thời gian đi học trên lớp còn lại đều ra ngoài chơi. Chủ nhiệm lớp gọi hai người đến văn phòng tiến hành phê bình giáo dục, hơn nữa còn kêu gọi các bạn học xung quanh nỗ lực truyền bá tư tưởng học tập, hy vọng hai bọn họ có thể ngộ đạo, có thể kéo hai người này đi lên.

Mọi người đều cảm thấy việc này hơi khó, nhưng sẽ cố gắng. Đến phòng học thấy hai người dựng sách lên che để cho người khác không nhìn thấy mình đang làm việc riêng,liền biết hai người này không thể cứu được rồi, một người thì ngồi ăn, một người thì cầm máy chơi game.

Nhưng mà dù sao cũng là bạn bè, vẫn muốn giúp đỡ bọn họ. Tô Vũ Nịnh bắt đầu mỗi ngày gọi Tiêu Uyển Oánh với Tư Đồ Tĩnh Trúc cùng nhau ôn luyện tiết tự học buổi tối, Trương Chí Phàm với Giang Tuấn Vũ cũng gọi Lý Chính Hạo cùng học tập. Lý Tử Mộc với Cao Hân Điềm thì mỗi ngày đều ngồi cạnh học cùng nhau học tập trong tiết tự học buổi tối.

Nhưng hai người kia vẫn như cũ làm theo ý mình, ăn đồ ăn vặt, chơi trò chơi. Sau đó thì lại cùng nhau chơi trò chơi, mọi người đều tỏ vẻ bất lực, không cách gì, không cách gì.
 
Chương 21


Học kỳ một cuối cùng cũng kết thúc, nghỉ đông bắt đầu rồi. Tô Vũ Nịnh tuy rằng rất muốn đến nhà ông nội, nhưng học tập vẫn quan trọng hơn, dù sao thì cô cũng không muốn làm mẹ buồn.

Mẹ Tô Vũ Nịnh vì cô mà đăng kí lớp học thêm, mà Tư Đồ Tĩnh Trúc với Tiêu Uyển Oánh cũng bị ép đăng kí lớp học thêm. Trương Chí Phàm lựa chọn ở nhà ôn tập, điều kiện trong nhà cậu không cho phép.

Rất nhanh đến Tết rồi, cả nhà Trương Chí Phàm mùng hai đến nhà Tô Vũ Nịnh chúc tết, Tô Vũ Nịnh vẫn còn ngủ, bởi vì hôm trước cùng với Vũ Ngâm và ba mẹ, ông nội đánh bài đến nửa đêm, người lớn thì vẫn luôn dạy sớm để chuẩn bị này nọ, nhưng mà con trẻ thì không giống, luôn có nhu cầu ngủ rất lớn, với cả ngày Tết có thể ngủ thì phải ngủ chứ. Người lớn thì dù buổi tối ngủ muộn đến thế nào sáng hôm sau bọn họ vẫn có thể dậy sớm, hơn nữa dù sao bây giờ cũng đã là 2 giờ chiều rồi.

Nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, Trương Chí Phàm rất muốn vào gọi Tô Vũ Nịnh dậy, nhưng cuối cùng thì vẫn là con gái nhà người ta, hơn nữa người lớn ở đây, như vậy thì không được đúng cho lắm. Khương Hiểu Thần vừa nhìn liền biết Trương Chí Phàm muốn nói chuyện với Tô Vũ Nịnh, nên đi lên gọi Tô Vũ Nịnh dậy. Tô Vũ Nịnh dậy vào phòng vệ sinh vệ sinh cá nhân đơn giản, rửa mặt chải đầu, thay quần áo sau đó ra ngoài với Trương Chí Phàm. Bởi vì rất lâu rồi không gặp nên hai người có rất nhiều chuyện muốn nói.

To Vũ Nịnh dùng đầu ngón tay chọc chọc quần áo trước ngực Trương Chí Phàm: "Trương Chí Phàm dạo này ở nhà cậu có chăm chỉ học hành không đó, nói cùng nhau đi Bắc Kinh cậu đừng có quên." Trương Chí Phàm ngây ngô cười nói: "Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ thi đậu, nhưng mà cậu đó, lớp ôn thi thế nào, có hiệu quả không?"

Tô Vũ Nịnh lại chọc cánh tay cậu nói: "Cậu phải hỏi là tôi có nghiêm túc học hành không chứ?" Trương Chí Phàm lại cười nói: "Được được, đại tiểu thư cậu có học hành nghiêm túc hay không?"

Tô Vũ Nịnh ngẩng đầu vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Tôi đương nhiên là có nghiêm túc học hành rồi. Oa, tuyết rơi rồi."

Trong không trung từng đám từng đám bông tuyết rơi xuống, lông mi với tóc của cô gái, khóe miệng cậu cũng ướt. Tô Vũ Nịnh đột nhiên nói một câu: "Tuyết rơi, hôm nay thích hợp ăn gà rán uống coca."

Trương Chí Phàm định nói một câu hôm nay là mùng 2, Tô Vũ Nịnh lại nói thêm: "Tết không bán gà rán cũng không sao, chúng ta đến nhà mình uống coca nấu gừng, rất thích hợp với trời tuyết rơi, nói không chừng lại còn có thể được ăn sủi cảo hoặc lẩu đó. Mẹ tôi ở nhà cũng bắt đầu nấu cơm rồi."

Trương Chí Phàm gật đầu, về đến nhà thấy mấy người lớn ở nhà đang chơi mạt chược, ông thì đang ngồi trên ghế sô pha xem >, hai đứa trẻ thì đang xem truyện tranh, cậu cầm hai lon coca ra ghế ngồi ngắm tuyết. Tô Vũ Nịnh ngắm tuyết uống coca cùng Trương Chí Phàm liền nghĩ đến ước mơ: "Trương Chí Phàm cậu biết ước mơ từ nhỏ đến lớn của tôi là cái gì không?"

Trương Chí Phàm: "Tôi biết, cậu muốn làm một công chúa thật sư."

Tô Vũ Nịnh cười nói: "Đó là ước mơ khi còn nhỏ rồi, không thiết thực, nghĩ lại đi."

Trương Chí Phàm lắc lắc đầu.

Tô Vũ Nịnh nghiêm túc nói: "Thật ra tôi muốn học nhiếp ảnh. Tôi cảm thấy cẩm máy ảnh làm tôi rất có linh cảm, giống như cầm nó thì tôi có thể cầm được cả thế giới vậy, tôi rất thích chụp mấy cảnh tượng đồ dùng trong nhà, bởi vì tôi cảm thấy để đó sau này xem lại rồi nhớ lại cũng rất tốt. Ước mơ của cậu thì sao?"

Vẻ mặt Trương Chí Phàm nghiêm túc nói: "Tôi muốn kế thừa quán mì của nhà tôi." Tô Vũ Nịnh nghe xong liền cù nách cậu, cậu cười không dừng được đành phải nói thật. Hóa ra cậu muốn trở thành phi công, Tô Vũ Nịnh cũng vui vẻ thay cậu, nhưng sau đó lại nghĩ tới mẹ của cô.

Tô Vũ Nịnh nói: "Mẹ của tôi là tiếp viên hàng không, cậu cũng biết rồi đúng không, khi tôi còn nhỏ bà ấy thường xuyên phải bay đi chỗ khác, vừa đi chính là mấy ngày liền, khi đó tôi rất hận bà ấy, cũng rất chán ghét bà ấy, cảm thấy bà ấy sinh tôi ra nhưng lại mặc kệ, ném tôi cho ba với ông nội, ba tôi khi đó đi làm cũng vô cùng bận rộn, chỉ có ông nội mỗi ngày dẫn theo tôi đi chơi. Thẳng đến khi bà ấy có thai lần nữa, có em gái, tôi bắt đầu ngày ngày ở chung với bà ấy, lúc đó mới phát hiện thì ra bà ấy cũng rất yêu tôi, hơn nữa, ông nội cũng nói, nếu không phải nhờ ba và mẹ, tôi cũng không thể sống vô lo vô nghĩ như bây giờ. Tôi bây giờ không hệ hận bà ấy chút nào nữa."

Trương Chí Phàm nghe xong cảm thấy có hơi đau lòng cho Tô Vũ Nịnh, nhưng lại nghĩ đến nếu như mình lựa chọn ngành nghề kia, nếu như sau này thực sự trở thành một phi công, cô sẽ chọn ở cùng mình sao, lựa chọn ở cùng cậu dưới góc độ một người bạn gái.

Mang theo nghi ngờ cậu hỏi: "Vậy về sau cậu sẽ chọn người có nghề nghiệp tương tự như mẹ cậu sao?"

Tô Vũ Nịnh nhìn ngoài cửa sổ nói một câu: "Vậy phải xem tôi yêu người ta đến mức độ nào nữa."

Nội tâm Trương Chí Phàm giống như tàu lượn siêu tốc vậy, lúc này cuối cùng cũng được an ủi một chút, càng làm tăng thêm quyết tâm đến Bắc Kinh với cô của cậu.
 
Chương 22


Hôm nay ngày mùng 3, Tô Vũ Nịnh về quê với Tô Tuấn Khang, bởi vì Lâm Khai đã trở về, cậu ta gọi điện nói nói rõ muốn gặp cô. Cô không thể từ chối.

Vừa đến cửa thôn liền thấy có một nam sinh cao cao gầy gầy đứng ở đó, Tô Vũ Nịnh muốn không chú ý không được, nhưng mà dù sao cũng không quen biết, Tô Vũ Nịnh đi thẳng về phía trước với Tô Tuấn Khang, Lâm Khai cười gọi cô lại: "Tô Vũ Nịnh cậu không nhận ra tôi à, ông Tô người cũng không nhận ra con à?"

Tô Vũ Nịnh với Tô Tuấn Khang đều sợ ngây người nói: "Cậu là ai vậy?" Hai người nhìn cậu ta chằm chằm, Tô Vũ Khang bỗng nhiên cười nói: "Ông thấy hình như hơi giống Lâm Khai?"

Tô Vũ Nịnh cũng nhìn thấy có phần giống nên hỏi: "Lâm Khai, cậu đây là giảm béo thành công tiện thể đổi đầu luôn hả? Vẫn là phẫu thuật thẩm mĩ với hút mỡ làm cho người ta đẹp lên mà."

Lâm Khai cười nói: "Ừ, cậu nói tôi đều làm, thế nào, đẹp trai không.?"

Tô Vũ Nịnh lại cười nói: "Thật hay giả đó?"

Lâm Khái đánh cánh tay Tô Vũ Nịnh nói: "Cái này thật cái gì chứ, chắc chắn là giả rồi. Tôi đây là ở nhà ăn uống có quy luật, không ăn thực phẩm rác rưởi nữa, cùng với chăm chỉ tập luyện nên mới được như vậy đó."

Tô Tuấn Khang vẫn muốn đi tìm bà cô của Lý Tử Mộc đi khiêu vũ quảng trường, nên đi trước, Lâm Khai lôi kéo Tô Vũ Nịnh đến một rừng cây nhỏ, không có người, hỏi cô: "Cậu còn nhớ không, lúc đó cậu nói Bạch Triển Đường đẹp trai, tôi hỏi cậu là nếu tôi cũng trở nên đẹp trai như vậy cậu có thích tôi không? Hôm nay tôi thấy cậu với ông đều cảm thấy tôi đẹp trai, vậy bây giờ cậu có thích tôi không?"

Tô Vũ Nịnh có chút mơ hồ, nghĩ thầm: "Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có người trong lúc vui đùa lại cất giấu những lời nói thật lòng sao? Đùa gì chứ, Lâm Khai thích mình? Sao có thể cẩu huyết như vậy được? Mình xem cậu ta là bạn bè, vậy mà cậu ta lại có suy nghĩ này. Cậu là bắt đầu có suy nghĩ này từ khi nào vậy? Chẳng lẽ ngay từ đầu đã có mưu đồ với mình rồi?" Sao đó cô không nói gì liền chạy mất.

Lâm Khai gãi gãi cái ót, nghĩ xem cô là có ý gì, chắc không phải là ngại chứ? Vì vậy cậu để cho cô một mình yên tĩnh trước, trước tiên về nhà ăn nhạt dưa xem xuân vãn đi đã. Chạng vạng, Lâm Khai đi gõ cửa nhà Tô Vũ Nịnh, Tô Vũ Nịnh vừa nghe là Lâm Khai gõ cửa liền tránh ở trong phòng giả vờ ngủ.

Lý Tử Mộc kỳ nghỉ đông vẫn luôn nghiêm túc ôn tập, không có việc gì thì lại đi thư viện với Cao Hân Điềm, đi mấy ngày mới phát hiện chỉ cần cô ở trước mặt thì cậu không có cách nào tập trung học tập, vì thế giao hẹn với nhau chỉ liên lạc vào buổi tối, ban ngày nghiêm túc học tập. Hôm nay cậu định đi đến nhà Cao Hân Điềm thăm hỏi, bở vì nhà Cao Hân Điềm cậu biết nên cũng không gọi điện thoại cho cô mà trực tiếp đi qua. Kết quả ấn chuông nửa ngày không thấy người, mặt mày xám tro trở về nhà. Nhàm chán mở máy tính ra xem mới biết được hóa ra hôm nay từ sớm Cao Hân Điềm đã nhắn cho cậu là cô về nhà ông bà ở nông thôn, mà cậu lại quên. Đúng lúc này, em gái Lý Tử Mộc, Tiểu Nhã đi vào lôi kéo cậu chơi trốn tìm với con bé. Lý Tử Mộc liền không quan tâm nữa, buổi tối trở về phòng nhanh chóng gọi điện thoại giải thích cho Cao Hân Điềm: "Alo, thân ái ơi, xin lỗi, mình quên hôm nay cậu không có nhà, còn chạy đến nhà cậu kết quả không có ai cả."

Cao Hân Điềm cười mắng Lý Tử Mộc là đồ ngốc, nhưng lại nghiêm túc nói với cậu, bây giờ là lớp 12, hơn nữa ba mẹ lại không biết quan hệ của hai người, tuy răng ba mẹ cũng rất tân tiến, nhưng mà bây giờ dù sao cũng là lớp 12, Lý Tử Mộc đối với chuyện này cũng thấu hiểu,vốn dĩ cậu còn định nói với ba mẹ mình, nhưng hiện tại trước tiên cứ giữ bí mật đi.

Mùng năm Tô Vũ Ninh phải đi học bù, vừa vặn bị Lâm Khai bắt được: "Tô Vũ Nịnh rốt cuộc ý của cậu là gì, cậu phải nói với tôi một tiếng chứ."

Tô Vũ Nịnh cúi đầu ậm ừ nói: "Thật xin lỗi, tôi còn chưa nghĩ ra phải trả lời cậu như thế nào, ngày đó cậu nói quá đột ngột, tôi chỉ xem cậu là bạn bè, không có nghĩ đến việc cậu sẽ thích tôi, tôi cho rằng chúng ta chỉ đơn giản là quan hệ bạn bè.

Lâm Khai nghe xong há hốc mồm nói: "Tô Vũ Nịnh cậu có phải bị ngốc không, nam nữ làm gì có tình bạn đơn thuần như vậy, không biết người khác, nhưng tôi đối với cậu chắc chắn không phải, nhưng mà nghe ý tứ kia của cậu thì chính là không thích tôi rồi."

Tô Vũ Nịnh gật đầu, Lâm Khai lại hỏi: "Tôi bây giờ đẹp trai như vậy, cậu cũng vẫn không có chút cảm giác gì sao?"

Tô Vũ Nịnh lại lắc đầu, Lâm Khai nói: "Tôi không thể nào làm bạn bè với người mình thích, cậu không cần hối hận."

Tô Vũ Nịnh vẫn cúi đầu, sau đó lại chạy trốn, vừa chạy vừa nghĩ: "Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên được thổ lộ, không ngờ lại là Lâm Khai, người chơi cùng mình từ nhỏ đến lớn, tuy rằng rất nhiều năm chưa gặp mặt. Cô vừa chạy vừa khóc, được rồi, hôm nay xem ra không có tâm trạng học bù rồi."

Cô mua mấy chai bia, ở bên ngoài uống xong đem chai bia đập đi, sau đó tìm ông chủ mượn chổi quét sạch rồi rời đi. Về đến nhà trùm chăn che đầu ngủ đến sáng hôm sau. Sáng sớm dậy mới biết được Vũ Ngâm đáng thương gõ cửa không có ai mở nên ở trên sô pha ngủ tới sáng.

Buổi sáng hôm nay chạy đến nhận lỗi với mẹ nói mình không đi học bù, kết quả mẹ cô nói cô nhớ lầm, hôm nay mới bắt đầu học bù. Hóa ra là chủ nhật về trước một ngày để hôm sau đi học bù lại nhớ thành chủ nhật đi học bù. Cô nghĩ bất kể như thế nào phải học tập cho tốt, nhất định phải thi đại học cho tốt.

Tô Vũ Ngâm năm nay cũng lớp 9 rồi, nhưng mà học tập vãn luôn ổn định, thêm cả Trương Chí Thần bên cạnh giảng giải, có cậu giảng giải cho cô cũng hiểu, cho nên Khương Hiểu Thần cũng không bắt ép cô nhóc đi học bù, chỉ nói nếu thành tích của cô bé tiến bộ thì muốn cái gì cũng được.

Tiêu Uyể Oánh trên lớp học thêm cũng vẫn không chịu học hành, vẫn chỉ suy nghĩ muốn chơi, nhưng mà một là nhìn thấy các bạn đều nghiêm túc học tập, thành tích đều dần dần tăng cao, thứ hai là thầy giáo cũng vô cùng nghiêm khắc, thư ba là cô vừa mới đến lớp học bổ túc chưa được hai ngày liền gặp một chuyện.

Ngày đó cô vừa mới tan học, đến cửa khu, nghe mấy bà thím ở đó khua môi múa mép: "Con nhóc nhà họ Tiêu kia, ngày thường không thấy chịu học hành cái gì, ba mẹ nó cũng không thèm quản, bây giờ nghe cháu trai tôi cũng học lớp 12 nói, cũng theo đăng kí lớp ôn thi, tôi xem chính là tiêu tiền phí mà, thật là phí số tiền kia đó."

Tiêu Uyển Oánh nghe được thì không giữ được bình tĩnh, thấy một chai nước nhựa lớn uống được một nửa rồi ném lại bên đường, cố ý dùng chân dẫm thật mạnh, sau đó ném vào thùng rác nói: "Cũng không biết là ai là cái người kém cỏi nào, lần tới mà để tôi nhìn thấy nhất định lột da người đó."

Mấy bà thím lúc này mới lại ngó sang chỗ khác, Tiêu Uyển Oánh vừa mở cửa vừa nói: "Mấy bà già, chỉ biết khua môi múa mép, Tiêu Uyển Oánh tôi không tin, tôi nhất định học cho mấy người xem, tôi cũng có thể học hành thật tốt."

Vì thế mỗi ngày cô liền ngủ ít đi một chút, đi học thì nghe thầy cô giảng, tan học sẽ hỏi bài Tô Vũ Nịnh và Tư Đồ Tĩnh Trúc, về nhà lại ôn tập một số đề ngữ văn với tiếng anh. Cũng may nền tảng cơ sở của cô cũng không phải quá kém, ngày thường ở trên lớp tập trung cũng coi như có thể đuổi kịp bài giảng của thầy cô.

Cô mỗi ngày đều nói với chính mình: "Tiêu Uyển Oánh ơi Tiêu Uyển Oánh, cô phải nhớ kĩ không cần tranh cãi với mấy cái bánh bao đó, có nghe thấy không, đây là nói cho cô nghe đó."

Cứ như vậy đến lần thi đầu tiên sau khai giảng cô cuối cùng cũng từ dưới cuối vượt lên vị trí giữa, nhưng mà so với điểm thi đại học thì vẫn còn cách một khoảng lớn, cô lại càng muốn nỗ lực hơn. Mỗi khi Lý Chính Hạo muốn tìm cô chơi trò chơi cô trực tiếp làm lơ, chủ nhiệm lớp thấy Tiêu Uyển Oánh cũng nghiêm túc học tập trong lòng không biết vui biết bao nhiêu.
 
Chương 23


Học kỳ này Tư Đồ Tĩnh Trúc vẫn luôn tìm Giang Tuấn Vũ hỏi đè, nhưng cậu ta cũng không cảm thấy phiền, chính là rất thích trêu cô, Giang Tuấn Vũ: "Bài này à, cậu hôn tôi một cái tôi sẽ giảng cho cậu."

Tư Đồ Tĩnh Trúc chuẩn bị đứng dậy đi hỏi Tô Vũ Nịnh, Giang Tuấn Vũ nhanh tay giữ chặt cô nói: "Đi như vậy sao, hay là như vậy đi, cậu gọi tôi một tiếng anh tôi lền giảng cho cậu. Cậu không thấy Tô Vũ Nịnh cũng đang bận sao, tôi là lo cho cậu thôi, gọi đi."

Tư Đồ Tĩnh Trúc không chịu nổi mê hoặc của cậu ta đã gọi cậu ta một tiếng "anh", Giang Tuấn Vũ đắc ý nhanh chóng giải cho Tư Đồ Tĩnh Trúc thêm mấy đề.

Rất nhanh thi đại học cũng sắp bắt đầu rồi, Tô Vũ Nịnh mỗi ngày chỉ ngủ một hai tiếng, Tô Vũ Ngâm cũng học theo chị gái mỗi ngày chỉ ngủ một hai tiếng. Khương Hiểu Thần thật sự không nhìn được nữa, bởi vì sắp thi đến nơi rồi, trạng thái của con gái như vậy là không được, như vậy sẽ khiến thân thể kiệt sức mất. Bà định mang hai con đi ra ngoài thả lỏng một chút, trước tiên đi cửa hàng xát xa, sau đó đi xông sauna, rồi lại đi ăn tôm hùn đất, sau đó mua coca với kem.

Sau đó bảo bọn họ làm xong bài tập thầy cô giao hôm nay thì nhanh chóng đi ngủ, càng đến gần kì thi thì cơ thể càng quan trọng, thả lỏng một chút, ngày hôm sau thức dậy tràn đầy năng lượng, chứ không thì công toi hết.

Cuối cùng ngày thi đại học cũng đến, Tô Chí Lăng với Khương Hiểu Thần đều đưa đón Tô Vũ Nịnh, ngay cả Tô Tuấn Khang cũng đến chờ cháu gái ông thi xong. Ông cụ vừa đến liền ôm Tô Vũ Nịnh một cái, nói cô không cần khẩn trương, nói ông sẽ ở bên ngoài chờ cô. Tô Vũ Nịnh chào người nhà xong liền đi theo Tiêu Uyển Oánh vào trong.

Cha mẹ Tô Chí Phàm thực sự quá bận, vậy nên cậu một mình đến trường thi. Tô Tuấn Khang thấy cậu liền tiến đến ôm chặt nói: "Chí Phàm à, ông ở chỗ này chờ cháu với Vũ Chanh, cố lên, thi tốt nhé." Nói xong còn vỗ vỗ bờ vai cậu ý bảo cậu đi vào, Trương Chí Phàm nháy mắt cảm nhận được cảm giác ấm áp trong lòng.

Mấy ngày thi rất nhanh đã kết thúc. Cao Hân Điềm việc đầu tiên là nói chuyện yêu đương của mình với ba mẹ, hơn nữa cũng không làm ảnh hưởng đến học tập, Lý Tử Mộc cũng lựa chọn nói với ba mẹ. Ba mẹ hai người đều tỏ vẻ đồng ý, chỉ có em gái của Lý Tử Mộc là có chút cảm xúc, cảm thấy mình không còn là người anh trai yêu thương nhất nữa. Nhưng mà cuối cùng thì cũng vẫn chỉ là trẻ con, đương nhiên phải nịnh, mỗi ngày Cao Hân Điềm đều mang đồ ăn ngon đến, dần dần cô bé cũng đồng ý.

Tô Vũ Nịnh thi đại học xong lại đến đại viện Tô gia để tránh nóng và ngủ bù. Khương Hiểu Thần bây giờ mỗi ngày lại trông chừng Tô Vũ Ngâm học tập,thuận tiện ở nhà làm, Tô Chí Lăng mỗi ngày đều bận rộn ở tiệm cơm bên ngoài. Tô Tuấn Khang vẫn thường xuyên đi khiêu vũ với bà cô của Lý Tứ Mộc. Tô Vũ Nịnh thời gian đó phát hiện ông không có nhà, bản thân cũng lười, không có cơm ăn liền chọn về nhà, đến quán cơm của lão ba ăn.

Rất nhanh sau đó Tô Vũ Ngâm cũng kết thúc thi vào cấp 3, Khương Hiểu Thần cũng định trở về đi làm lại, chị em hai người đến tiệm cơm của ba phụ giúp. Đi đến mới biết được, hóa ra những nhân viên trước kia ba họ thuê đều quá lười, bị ông đuổi đi rồi, hiện tại cũng chỉ còn lại một đầu bếp là bạn học của ba quan hệ khá tốt, còn lại chính là một mình Tô Chí Lăng làm hết. Khó trách mỗi ngày ông lại bận như vậy, dù bản thân là ông chủ, Tô Vũ Nịnh với Tô Vũ Ngâm trong lòng vô cùng đau lòng. Trương Chí Phàm với Trương Chí Thần rảnh rỗi cũng đến phụ giúp Tô Chí Lăng,cũng may sau đó Tô Chí Lăng cũng tuyển được mấy người trẻ tuổi,đều là từ nông thôn ra, có thể chịu khổ. Tô Vũ Nịnh cùng Tô Vũ Ngâm lúc này mới yên tâm.

Hôm nay, kết quả thi đại học cũng được công bố, Tô Vũ Nịnh không dám xe, Tô Chí Lăng xem thay cô, được 630 điểm, Tô Chí Lăng lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, gọi Tô Vũ Nịnh đến xem, cô vừa thấy lập tức vui vẻ nhảy lên, cô điền nguyện vọng vào ngành báo chí, đầu tiên là Đại học Truyền thông Trung Quốc, thứ hai là đại học Thanh Hoa, thứ ba là Học viện Điện ảnh Bắc Kinh.

Trương Chí Phàm vô cùng tự tin nhìn thành thích của mình, được 650 điểm. Nguyện vọng đầu tiên là Đại học hàng không vũ trụ Bắc Kinh, thứ hai là đại học Thanh Hoa, thứ ba là đại học hàng không vũ trụ Nam Kinh.

Tiêu Uyển Oánh được 580 điểm, nguyện vọng thứ nhất của cô là ngành tâm lý học của đại học Thâm Quyến, thứ hai là ngành làm vườn của đại học nông nghiệp Trung Quốc, thứ ba chính là ngành tâm lý học của đại học Sư Phạm Bắc Kinh.

Vài ngày sau, Tô Vũ Nịnh trúng tuyển đại học truyền thông Trung Quốc, Trương Chí Phàm trúng tuyển đại học hàng không vũ trụ Bắc Kinh. Tiêu Uyển Oánh trúng tuyển đại học nông nghiệp Trung Quốc, Tư Đồ Tĩnh Trúc trúng tuyển ngành ngôn ngữ Thổ Nhĩ Kỳ của đại học Trung Quốc. Lý Tử Mộc trúng ngành mỹ thuật của đại học Tế Nam, Cao Hân Điềm trúng tuyển ngành y học lâm sàng của đại học Phục Đán. Giang Tuấn Vũ trúng tuyển khoa trí tuệ nhân tạo của đại học khoa học kỹ thuật Bắc Kinh. Lý Chính Hạo thi trượt.

Qua một khoảng thời gian nữa, mọi người đều nhận được thư trúng tuyển. Lý Tử Mộc với Cao Hân Điềm đã đi Chiết Giang du lịch một vòng trở về rồi, nói là muốn tụ tập với Tô Vũ Nịnh. Tô Vũ Nịnh với Trương Chí Phàm lại không nghĩ đến hai người này vậy mà ở bên nhau, hai người bọn họ ngồi cùng bạn với hai người đó mà không phát hiện gì cả. Cao Hân Điềm cười nói: "Hai người khi đó học tập muốn phát điên rồi, nào có để ý gì đến những người xung quanh nữa." Tô Vũ Nịnh nghĩ lại cũng đúng.

Tư Đồ Tĩnh Trúc với Tiêu Uyển Oánh rất nhanh cũng đã tới tiệm lẩu tìm thấy bọn họ, vừa mới ngồi xuống Giang Tuấn Vũ với Lý Chính Hạo cũng đến. Lý Chính Hạo gục đầu xuống không nói lời nào,Tiêu Uyển Oánh chọc cậu chơi, cậu tức giận nói: "Tiêu Uyển Oánh, cái kẻ lừa đảo này, lúc trước nói cùng nhau không học tập, cùng nhau chơi bởi, cùng nhau thi trượt, bây giờ thì hay rồi, các người đều đỗ đại học có một mình tôi trượt." Nói xong liền một hơi uống hết ly bia.

Tiêu Uyển Oánh cũng không nghĩ đến mình cũng sẽ có một ngày thi đỗ đại học, hơn nữa còn là đại học ở Bắc Kinh. Cô cũng không biết phải giải thích chuyện này thế nào với Lý Chính Hạo, liền nói: "Lão Lý à, muốn học lại không, nếu muốn chúng ta cùng nhau đi học, năm nay cậu học lại thật tốt, sau đó tới Bắc Kinh tìm chúng tôi."

Lý Chính Hạo nghe xong càng tức hợn: "Tôi vừa mới định nói, các người, mấy người đều đi Bắc Kinh hết, còn có hai người nữa, hai người là ngời yêu, đã sớm thấy các cậu có chỗ không ổn rồi mà, vậy mà lại là người yêu. Lại còn cùng đi Thượng Hải nữa, huhu, học lại, tôi muốn học lại." Mấy người này chỉ đành để mặc cậu kêu gào mất mát, hôm nay mọi người đều uống say, không về nhà, đi đến phía trước thuê phòng, lúc đầu định là ăn lẩu xong cùng nhau đi chơi tiếp, nhưng mà cuối cùng mọi người đều say cả.

Mấy người con trai một phòng, con gái còn lại một phòng, đây đều là ý thức duy nhất còn sót lại của bọn họ, sau đó vừa vào cửa là người dưới đất người trên giường lăn ra ngủ hết, căn phòng hỗn độn. Không ngủ ở trên giường sáng hôm sau tỉnh lại cả người cảm thấy không có sức lực, sau đó lại ngủ tiếp cả một ngày, đến buổi tối mọi người có tinh thần trở lại, ngồi cùng nhau bắt đầu chơi trò đại mạo hiểm, nói thật hay thử thách.

Khi cái chai bắt đầu quay, nội tâm mọi người đều vô cùng khẩn trương, cái chai bắt đầu di chuyển chậm dần, sau đó ngừng lại ở vị trí của Trương Chí Phàm. Giang Tuấn Vũ hỏi Trương Chí Phàm: "Nói thật hay đại mạo hiểm?" Trương Chí Phàm lựa chọn đại mạo hiểm. Giang Tuấn Vũ nói: "Vậy cậu hôn Tô Vũ Nịnh một cái."

Trương Chí Phàm lúc đầu có chút không muốn, nhưng bị mọi người xúi giục, Trương Chí Phàm tiến lên hôn. Cảm giác kia giống như bị điện giật vậy, rất nhanh Trương Chí Phàm trở lại chỗ ngồi, mà Tô Vũ Nịnh vẫn còn ngây ngốc tại chỗ nhớ lại cái hôn đó.

Cái chai lại bắt đầu xoay, lúc này đến trước mặt Cao Hân Điềm, Giang Tuấn Vũ lại hỏi: "Nói thật hay đại mạo hiểm?" Cao Hân Điềm lựa chọn nói thật. Giang Tuấn Vũ hỏi: "Cậu thích Lý Tử Mộc bao nhiêu?" Cao Hân Điềm trả lời: "98.5%." Trương Chí Phàm cười hỏi: "Vậy 1.5% còn lại đâu?"

Cao Hân Điềm cũng vô cùng nghiêm túc trả lời: "Bởi vì đối với giá trị nhan sắc của đối phương có chút không hài lòng, nhưng mà cái này cũng không phải là quan trọng nhất, quan trọng là ba mẹ cậu ấy tạo rất nhiều áp lực cho cậu ấy, hy vọng cậu ấy nhanh chóng tiếp nhận công ty trong nhà, mà cậu ấy lại đem áp lực chuyên sang cho mình. Mỗi ngày đều nói với mình rất nhiều."

Lý Tử Mộc ngây người một chút, sau đó mới ý thức được hóa ra mấy ngày nay cô gái của cậu bởi vì mình nên không được vui cho lắm, sau đó ôm chặt cô nói về sau mình sẽ không như vậy nữa.

Chơi một lúc sau mọi người cảm thấy không còn thú vị nữa liền trả phòng ra ngoài ăn, chạng vạng Tô Vũ Nịnh về đến nhà Tô Chí Lăng với Tô Vũ Ngâm đều đã đi ngủ, TÔ Vũ Nịnh bắt đầu trộm chơi game trên máy tính máy cho đến khi trời hửng sáng.
 
Chương 24


Tô Vũ Ngâm và Trương Chí Phàm đúng theo nguyện vọng thi đỗ trường trung học Ngân Hà, trung học Ngân Hà so với trường trung học ở chỗ bọn họ tốt hơn một chút. Hai người vô cùng vui vẻ, lúc Tô Vũ Nịnh về nhà thì nhận được tin nhắn, do ông nội gửi tới, nói hôm nay bà cô của Lý Tử Mộc kết hôn.

Hóa ra có một khoảng thời gian Tô Tuấn Khang không đi khiêu vũ quảng trường. Nguyên nhân là vì ngày đó Tô Tuấn Khang mải chơi cờ nên quên mất không đi tìm bà cô của Lý Tử Mộc đi quảng trường khiêu vũ, chờ sau khi ông đi đến thì lại phát hiện bà cô của Lý Tử Mộc đã tìm được bạn nhảy mới rồi, lại qua một khoảng thời gian nữa, chính là hôm nay, hai người đó kết hôn. Ông ấy thật ra cũng không phản đối việc bà cô của Lý Tử Mộc muốn kết hôn, nhưng mà chỉ là do hai người khiêu vũ quá ăn ý.

Hai người đó kết hôn muốn mời ông đến, kết quả ông cảm giác đau lòng đến đi không được. Nhìn thấy ông nội khó chịu lau nước mắt, đây là lần đầu tiên Tô Vũ Nịnh thấy ông nội khóc, cô liền ôm lấy ông. Chỉ có thể an ủi ông như vậy, những chuyện khác cô cũng không làm gì được, cô cũng không thể đi mắng bà cô của Lý Tử Mộc, thật ra thì người ta cũng không làm gì sai.Con người không phải là luôn không ngừng tìm kiếm hạnh phúc cho bản thân mình sao.

Tô Vũ Nịnh với Tô Vũ Ngâm quyết định tiếp tục về đại viên Tô gia ở, Trương Chí Phàm với Trương Chí Thần cũng đến chơi với ông Tô. Tiêu Uyển Oánh với Tư Đồ Tĩnh Trúc nghe xong cũng muốn đến, mọi người đều có mặt vô cùng náo nhiệt. Giữa mùa hè trời nóng nực, mọi người đều mặc quần áo mỏng, con gái thì mặc váy ngắn, con trai thì mặc quần đùi áo ngắn tay, khó tránh khỏi sẽ toát ra hormone làm xúc động lẫn nhau.

Tô Vũ Nịnh thấy Trương Chí Phàm thì sẽ nhớ ngay đến nụ hôn ngày hôm đó, cô cố gắng quên đi, nhưng thỉnh thoảng bất chợt vẫn sẽ nhớ đến. Tô Vũ Ngâm hôm nay vô cùng vui vẻ, bởi vì hôm nay ông nội mua một cái tủ đông để ở nhà, bên trong có rất nhiều kem. Cô ở bên trong đó chọn một hồi, suy nghĩ xem mình ăn cái nào thì được, chứng khó lựa chọn của cô lại tái phát rồi. Trương Chí Thần vẫn còn đang chờ lấy kem để ăn, thấy cô một mình đứng ở đó mãi không cho ai chọn, hai người lại bắt đầu cãi nhau.

Tô Vũ Ngâm vốn là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng khi gặp được bạn bè tốt Trương Chí Thần lại lập tức trở nên nghịch ngợm. Trương Chí Thần ở trước mặt người khác cũng đều vô cùng hiểu chuyện, bây giờ ở trước mặt cô cũng lại cùng cô đánh nhau cãi nhau. Cái này thật là....

Thấy hai người đánh nhau, Tô Vũ Nịnh nhanh chóng chạy đến cầm một cái kem vị chocolate lên đi đến bên cạnh ăn, cũng bảo mấy người bạn với Trương Chí Phàm đi đến lấy trộm. Tô Vũ Nịnh vừa ăn một miếng cảm giác được sự mát lạnh sảng khoái của mùa hè này, rất nhanh lại cảm thấy khó chịu, kem còn chưa ăn hết thì đã bị đau bụng.

Tiêu Uyển Oánh nhanh chóng chạy đến nói vào bên tai cô "ở trên váy cậu có máu.". Tô Vũ Nịnh nhanh chóng chạy về phòng lấy băng vệ sinh, Tô Tuấn Khang thấy vậy nhanh chóng đi nấu canh gừng, Trương Chí Phàm cũng đi theo vào. Tô Vũ Nịnh đi ra ngồi ở trong sân viên vẫn luôn ôm bụng kêu, Trương Chí Phàm đưa cho cô một ly nước ấm để cô áp lên bụng trước, sau đó lại đi vào đun canh gừng. Tiêu Uyển Oánh với Tư Đồ Tĩnh Trúc muốn giúp nhưng cậu đã làm hết rồi.

Tô Vũ Ngâm với Trương Chí Thần thấy chị bị đau bụng cũng dừng lại, Trương Chí Phàm vốn dĩ muốn ôm Tô Vũ Nịnh vào phòng nhưng bị cô từ chối, vì thế đành đỡ cô vào phòng với Tiêu Uyển Oánh. Nhìn cô ngủ rồi cậu mới bằng lòng rời đi, mới vừa đi qua phòng ông, thì di động vang lên, cậu nhận được điện thoại của bạn tốt Giang Tuấn Vũ với Lý Chính Hạo. Hai người đó vừa nghe được mọi người đều ở đây, cũng tỏ ý muốn đến đây.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Tuấn Vũ với Lý Chính Hạo mang theo túi lớn túi nhỏ đến. Nói là quà tặng cho ông Tô, Tô Vũ NỊnh hôm nay không muốn ra khỏi giường, Tiêu Uyển Oánh với Tư Đồ Tĩnh Trúc lúc này cũng vẫn còn ngủ. Ông Tô tuổi đã cao nên thường dậy sớm, Trương Chí Phàm với Trương Chí Thần thì có thói quen dậy sớm, nếu không thì sẽ chẳng có ai mở cửa cho hai người kia rồi.

Bây giờ mới là 6 giờ rưỡi, Tô Tuấn Khang hỏi bọn họ vì sao đến đây, bọn họ nói muốn đến chơi với ông Tô, mãi về sau mới nói ra hóa ra là bị người trong nhà ghét bỏ. Hơn nữa Tô Tuấn Khang luôn có tiếng là ông cụ hiền từ hòa ái, bọn trẻ con đều thích chơi với ông. Tô Vũ Nịnh với Tô Vũ Ngâm cũng thường xuyên khoe như vậy về ông nội Tô của bọn họ.

Thấy có nhiều người đến như vậy Tô Vũ Ngâm đề nghị mọi người làm BBQ trong san. Trương Chí Phàn, Giang Tuấn Vũ với Lý Chính Hạo phụ trách đi mua nguyên liệu, Tiêu Uyển Oánh với Tư Đồ Tĩnh Trúc phụ trách đem các đồ dùng để nướng BBQ trong nhà ra rửa sách, Trương Chí Thần với Tô Vũ Ngâm phụ trách rửa sạch nguyên liệu bọn họ mua về. Tô Tuấn Khang phụ trách nhóm lửa với nướng đồ ăn.

Tô Vũ Nịnh hôm nay đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, cuối cùng vào lúc 4 giờ chiều mọi người muốn bắt đầu nướng đồ ăn thì cũng chịu rời giường. Tóc cô rối tung, quần áo cũng đều là nếp nhăn, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy một sân toàn là người, làm cho bản thân sợ hãi. Tô Vũ Nịnh ăn mấy miếng ớt cay, sau đó lại nhìn thấy rất nhiều chai Coca cùng Spite dưới đất, cô rất rất muốn uống, nhưng sau đó lý trí đã kéo cô trở lại.

Tô Vũ Ngâm nói với cô: "Chị, uống một hai hớp không sao đâu."

Tô Vũ Nịnh lắc đầu kiên quyết nói không uống. Cô đột nhiên hỏi mọi người: "Mọi người cảm thấy Coca ngon hơn hay Spite ngon hơn?"

Trương Chí Phàm trả lời: "Cái này thì lại phải xem khẩu vị của mỗi người, cá nhân mình cảm thấy Spite ngon hơn một chút."

Tiêu Uyển Oánh trả lời: "Mình thì lại khá thích coca."

Tư Đồ Tĩnh Trúc nói: "Mình cũng thích Coca Cola."

Tô Vũ Nịnh nói thêm: "Mình cũng mãi thích Coca Cola."

Lý Chính Hạo cùng Giang Tuấn Vũ đồng thanh: "Mãi thích Coca Cola."

Tô Vũ Ngâm cũng nói mình thích cô ca, còn Trương Chí Thần thì lại bảo mình thích đường phèn tuyết lê.

Mọi người đều hỏi Tô Tuấn Khang thích uống gì, ông nói: "Ông thích uống nước sôi để nguội cả trà nữa." Khiến cả nhà cười vang.

Hôm nay nướng BBQ chủ yếu có ớt, đậu que, bông cải, cà tím, bông cải xanh, bánh mật, thịt lưng heo, lạp xưởng, nấm, cải trắng, cánh gà, còn có một ít thịt bò, mỗi một xiên đồ ăn trải qua tay nghề nướng của Tô Tuấn Khang đều có hương vị vô cùng đặc biệt, cuối cùng rắc bột ớt, thì là lên, ngon tuyệt.

Tô Vũ Nịnh bởi vì tình trạng của bản thân nên không ăn quá cay, cho nên Tô Tuấn Khang nướng riêng cho cô mấy xiên không cay, Tô Vũ Nịnh ở bên cạnh thêm nước cho mình và ông. Trương Chí Phàm vừa ăn vừa nhìn Tô Vũ Nịnh, cô gái nhỏ cúi đầu ăn vô cùng vui vẻ.

Giang Tuấn Vũ đột nhiên nói: "Tô Vũ Nịnh cậu ăn ít thôi, cẩn thận béo đấy."

Trương Chí Phàm dùng khuỷu tay huých cậu ta, Tô Vũ Nịnh vừa uống nước vừa trả lời: "Không sao cả, bây giờ tôi không sợ béo, hơn nữa một ngày rồi tôi chưa ăn cơm, tôi muốn ăn đến trắng trẻo mập mạp tràn đầy hy vọng."

Tô Tuấn Khang cũng nói: "Con một ngày không ăn gì rồi, bây giờ ăn nhiều chút, Vũ Chanh nhà chúng ta là đáng yêu nhất, béo ông cũng vẫn yêu Chanh Chanh." Mọi người đều thét chói tai, Tô Vũ Nịnh vô cùng cảm động ôm lấy Tô Tuấn Khang. Trương Chí Phàm cũng nói câu: "Tô Vũ Nịnh, cho dù cậu béo tôi cũng vẫn thích cậu như cũ."

Những người khác đều nghĩ là loại thích này là giữa bạn bè với nhau, nhưng Tô Vũ Nịnh lại có chút không bình tĩnh, Tư Đồ Tĩnh Trúc với Tiêu Uyển Oánh cũng nhìn ra được là cậu ta đang nói lời thật lòng, hợn nữa là thổ lộ yêu thương. Tô Vũ Ngâm tuy rằng đang cúi đầu ăn, nhưng cô cũng biết cô sắp có anh rể rồi, bởi vì cô biết là hai người này đều thích lẫn nhau.
 
Chương 25


Sau khi ở đại viện Tô gia một khoảng thời gian, Tô Vũ Nịnh biết bản thân rồi cũng sẽ phải rời khỏi nơi này, bắt đầu cuộc sống đại học. Ông cũng vẫn sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng mà bà cô của Lý Tử Mộc đã kết hôn, ông cũng chỉ có thể xem bà ấy là bạn bè, chỉ là cùng nhau khiêu vũ ở quảng trường mà thôi, ông muốn tìm một cười có thể chia sẻ cùng nhau, cùng buồn cùng vui. Vì thế Tô Vũ Nịnh dẫn ông nội đi giao lưu hội bạn già gồm các ông bà cụ khoảng 50 tuổi trở lên. Cuối cùng cũng tìm được một người tâm đầu ý hợp với ông, vì thế hai người bắt đầu hẹn hò mỗi ngày, không bao lâu thì hai người kết hôn, bà Vương cũng đến ở cùng với Tô Tuấn Khoang.

Bà Vương này khiến cho mọi người nhớ đến Dương quý phi thời cổ đại, tuy rằng có chút hơi béo, nhưng thật sự rất đáng yêu. Hơn nữa bà ấy cũng là một người vô cùng lạc quan, ngày đó kết hôn, nhà họ Tô mời mọi người trong thôn đến chung vui. Trong không khí náo nhiệt, Tô Vũ Nịnh nhìn thấy ông nội cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, con trai con dâu của bà Vương cũng đến chúc mừng bà. Con trai bà Vương thấy về sau bà sẽ phải sống ở chỗ cách mình khá xa liền ôm chặt bà Vương còn trộm rơi vài giọt nước mắt.

Rất nhanh đã đến ngày nhập học rồi, Tô Vũ Nịnh gọi mấy người bạn đi siêu thị xem cần mua những đồ dùng gì, chuyện các cô để ý nhất chính là chọn vali hành lý, hơn nữa lần này các cô đi xe nhà, là lần đầu tiên rời nhà đến một chỗ khác, nhất định có rất nhiều đồ dùng cần mua. Tô Vũ Nịnh mua một cái vali màu trắng, Trương Chí Phàm thì mua màu đen.

Sau đó mọi người cùng đến tiệm trà sữa mà mọi người hay đến để uống trà sữa, Lý Tử Mộc cũng mang theo Cao Hân Điềm đi đến tìm mọi người, đề nghị mọi người cùng đi ktv chơi, bởi vì mọi người muốn đi vui chơi nên đều đồng ý. Vì mọi người đều đã thành niên, cho nên gọi một két bia, mấy chai rượu. Sau đó bắt đầu chơi xúc xắc. Quy tắc trò chơi là ai quay được nhiều điểm nhất thì phải uống, tối nay kì lạ là Tô Vũ Nịnh luôn quay được nhiều điểm nhất, uống một ly lại một ly. Trương Chí Phàm thì lại thua rất ít, cơ bản không phải uống cốc nào, sau khi chơi mấy vòng mọi người lại cùng nhau hát.

Trương Chí Phàm tự giác tìm một bài hát cũ hát, Tô Vũ Nịnh nghe được lập tức nhảy dựng lên cũng lớn tiếng hát: "Đứng ở nơi đây ghi nhớ khách qua đường, mưa tới biến nơi đây thành đường...." Tô Vũ Nịnh vui vẻ ca hát, rồi hôn một cái lên mặt Trương Chí Phàm. Trương Chí Phàm sau mười mấy giây đứng ngây ngốc thì khôi phục lại bình thường, nhìn Tô Vũ Ninh đã say bất tỉnh nhân sự nằm ở đó ngủ mất.

Mấy cậu con trai bắt đầu quơ tay chân loạn xa, con gái thì ca hát, nói chuyện phiếm, cứ như vậy cả đêm trôi qua. Ngày hôm sau mọi người ai về nhà nấy, Tô Vũ Nịnh với Trương Chí Phàm cùng nhau về nhà, Trương Chí Phàm kéo Tô Vũ Nịnh đến phía sau một bức dãy khá khuất, Tô Vũ Nịnh ngạc nhiên hỏi cậu định làm gì, Trương Chí Phàm nói: "Tô Vũ Nịnh, cậu biết tối hôm qua cậu làm gì không?"

Tô Vũ Nịnh mặt kinh ngạc: "Làm gì vậy, chắc là không phải chuyện gì khác người đúng không?

Tô Vũ Nịnh: "Cậu mau nói đi."

Trương Chí Phàm: "Được." Nói xong thì đem môi mình áp lên môi Tô Vũ Nịnh. Tô Vũ Nịnh đẩy Trương Chí Phàm ra nói: "Cậu làm cái gì vậy?"

Trương Chí Phàm cười: "Tôi làm lại cho cậu xem đó."

Tô Vũ Nịnh: "Đây là việc tối hôm qua tôi làm? Trước mặt nhiều người như vậy?"

Trương Chí Phàm: "Đúng vậy. "

Tô Vũ Nịnh: "Hôn bao lâu?"

Trương Chí Phàm: "5 phút."

Tô Vũ Nịnh: "Có 5 phút thôi mà."

Trương Chí Phàm vẻ mặt ngốc đần, sau đó lại nhanh chóng hôn lại, lần này hai người đều không trốn tránh mà giống như hai người yêu nhau nghiêm túc làm chuyện này. Sau khi ngừng lại, Trương Chí Phàm nói: "Vậy thì hôn thêm một lúc nữa."

Tô Vũ Nịnh cười nói: "Thật ra tôi muốn hôn cậu từ lâu rồi, chỉ là tôi ngại không dám nói với cậu."

Trương Chí Phàm: "Chỉ là muốn hôn thôi sao?"

Tô Vũ Nịnh: "Muốn cả người cậu."

Trương Chí Phàm bế Tô Vũ Nịnh lên xoay một vòng nói: "Đồ ngốc, tôi thích cậu lâu lắm rồi. Tôi yêu cậu."

Tô Vũ Nịnh giấu đầu mình trong ngực Trương Chí Phàm nó: "Mình cũng vậy."
 
Chương 26


Ngày nhập học đã đến, sáng sớm mọi người đã bị người lớn trong nhà gọi dậy, chuẩn bị đồ ra ga tàu hỏa. Bởi vì bọn họ sống ở một thành phố nhỏ của phương bắc mà chỗ này lại không có sân bay, cho nên mọi người đều phải chọn mua ghế giường nằm của tàu hỏa. Trước khi Tô Vũ Nịnh đi Khương Hiểu Thần vẫn không thể trở về kịp. Nhưng mà hiện tại cô cũng trưởng thành rồi, cũng không vì chuyện nhỏ này mà làm ảnh hưởng đến mối quan hệ mẹ con hai người.

Ba mẹ Trương Chí Phàm với Trương Chí Thần cùng đến tiễn cậu, vốn dĩ bọn họ bảo đây là lần đầu tiên mấy đứa nhỏ xa nhà nên muốn đi cùng đến nơi, nhưng bọn nhỏ đều có suy nghĩ của bản thân nên người lớn quyết định tôn trọng ý muốn của bọn họ.

Lúc ngồi trên xe lửa kia, bọn họ vẫn không biết rằng lần này có thể mỗi người một nơi rồi. Tô Vũ Nịnh ngồi trên giường nằm thấy một mặt bàn đều là đồ ăn vặt lại còn có cả hộp thạch lạnh, thậm chí mẹ Trương Chí Phàm còn làm vài hộp đồ ăn cho con mình sợ cậu để bản thân bị đói.

Ngồi xe lửa phải mất vài ngày mới có thể đến Bắc Kinh cho nên Tô Vũ Nịnh với Tiêu Uyển Oánh và Tư Đồ Tĩnh Trúc đều mang theo mấy quyển tiểu thuyết để đọc. Các nam sinh thì mang theo truyện tranh của mình để đọc, mọi người không ai đê ý đến ai, không nói lời nào, nghiêm túc đọc truyện, đến lúc ăn cơm mới cùng nhau tám chuyện.

Đến Bắc Kinh được một khoảng thời gian, bởi vì vừa đến mọi thứ đều xa lạ cho nên mọi người mỗi ngày đều rất bận, rất mệt, đặc biệt mỗi ngày còn phải huấn luyện quân sự. Tô Tuấn Khang với bà Vương ngồi ở nhà xem TV, trong miệng luôn nhắc mãi về Tô Vũ Nịnh, nhưng mà lại sợ quấy rầy cô học tập nên không gọi điện thoại. Cuối cùng hôm nay lúc Tô Vũ Ngâm đến chơi, không nhìn được liền lấy điện thoại gọi cho Tô Vũ Nịnh.

Tô Vũ Nịnh lúc này vừa kết thúc huấn luyện quân sự, trở lại phòng ngủ, cô cảm giác mình mệt như chó rồi, nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, cầm lên nhìn thấy là Tô Vũ Ngâm thì nhanh chóng bắt máy, hóa ra là ông nội nhớ cô. Cô nằm ở trên giường nói về việc huấn luyện quân sự của mình với ông nội, Tô Tuấn Khang cuối cùng cũng vui vẻ ra mặt, mặt mày nở hoa. Hóa ra cháu gái vẫn nguyện ý chia sẻ mọi chuyện với mình.

Ký túc xá của Tô Vũ Nịnh là bốn người một phòng, bên trong có phòng vệ sinh độc lập, có chỗ tắm rửa, giường đều là giường hai tầng. Ở giữa phòng có một cái bàn hình chữ nhật có thể đóng mở hai bên được dùng để ăn cơm và làm bài tập. Bốn người tuy rằng mới gặp nhau nhưng ở chung cũng xem như hòa hợp.

Tuy rằng là cùng đến Bắc Kinh, nhưng không phải mọi người đều ở chung một trường học, nhưng mọi người đều phải tham gia huấn luyện quân sự giống nhau. Tiêu Uyển Oánh ở trong nhóm gửi tin nhắn nói mình bị cảm, phát sốt, lại không có mấy người chị em bên cạnh. Lý Chính Hạo liền gửi đến một câu, yên tâm Oánh Tử, sang năm tôi sẽ đến trường học đó tìm cậu.

Tiêu Uyển Oánh gửi đến một câu, nam sinh lớp 12 đáng thương, cậu cố gắng học tập cho tốt đi. Tư Đồ Tĩnh Trúc vẫn là cô gái không thích nói chuyện giống trước khi, nhưng lại có thói quen mỗi ngày tâm sự vài chuyện linh tinh với Giang Tuấn Vũ. Giang Tuấn Vũ không biết từ khi nào lại đổi giọng gọi cô là tiểu khả ái, cô cũng không phản bác gì cả. Sau đó bạn cùng phòng hỏi cô có phải yêu đương hay không, đúng lúc đó cô cũng đang gọi điện thoại. Cô hỏi Giang Tuấn Vũ, "bạn cùng phòng hỏi mình có phải yêu đương hay không thì mình trả lời như thế nào?" Giang Tuấn Vũ nói: "Cậu hãy nói với cô ấy là cậu là vợ của Giang Tuấn Vũ." Sau đó hai người cứ như vậy mà ở bên nhau.

Khương Hiểu Thần thời gian sau đó quyết định từ chức, về nhà làm ở tiệm cơm với Tô Chí Lăng, tuy rằng có phần mệt, nhưng mà có thể ở bên cạnh gia đình nên vẫn tốt hơn rất nhiều. Tô Vũ Ngâm bây giờ cũng trở thanh học bá, học tốt đến mức vượt qua cả Trương Chí Thần. Trương Chí Thần không phục lắm, thề nhất đình phải dành lại được vị trí số 1. À, đúng rồi, còn bé mèo kia, sau đó được Tô Tuấn Khang với bà Vương chăm sóc, sau đó còn mua thêm cả chó nhỏ nữa.
 
Chương 27: End


5 năm sau, công việc của Tô Vũ Nịnh với Trương Chí Thần đều đã ổn định, hai người bọn họ hiện tại đều phải đi khắp cả nước. Tuy rằng cũng từng có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng hai người trước nay chưa từng nghĩ đến việc chia tay, cuối cùng Quốc Khánh năm nay hai người cũng quyết định kết hôn.

Tô Vũ Ngâm với Trương Chí Thần cũng đều đã lên đại học, hai người này đều chọn đi Thâm Quyến học. Tô Tuấn Khang với bà Vương, hai người bây giờ đi du lịch thăm thú thế giói. Tô Chí Lăng với Khương Hiểu Thần từ tiệm cơm nhỏ giờ đã thành một chuỗi cửa hàng, làm ăn rất tốt. Tư Đồ Tĩnh Trúc với Giang Tuấn Vũ đã chia tay nhau nhưng vẫn luôn duy trì tình trạng độc thân, nguyên nhân chia tay phần lớn vì mỗi người ở một nơi. Tiêu Uyển Oánh và Lý Chính Hạo thì sau khi Lý Chính Hạo thi đỗ vào trường cô ấy không lâu hai người liền ở bên nhau.

Mọi người nghe tin Tô Vũ Nịnh kết hôn đều muốn trở về, hơn nữa bởi vì là Quốc Khánh cho nên lại có thêm mấy ngày để tụ tập cùng nhau. Việc kết hôn tổ chức ở đại viên Tô gia, chờ lúc về quê Trương Chí Phàm sẽ làm thêm một lần nữa. Kết hôn theo kiểu truyền thống, hai bộ màu trắng và màu đỏ. Tô Vũ Nịnh để có thể mặc quần áo vừa vặn khoe dáng mà từ mấy tháng trước đã bắt đầu giảm béo, tập thể dục. Cũng may trời không phụ lòng người, mời huấn luyện viêng riêng đúng là có khác, chất lượng kết quả đều tốt.

Đêm trước khi Tô Vũ Nịnh kết hôn nghĩ mình phải làm một cô dâu xinh đẹp nhất, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, mà khi nhìn đến ông nội, ba mẹ, em gái, cô lại rơi nước mắt, sau đó là khóc không ngừng được. Sau đó phải gọi chuyên viên trang điểm đến dặm lại một lần mới chính thức bắt đầu nghi thức được.

Sau đó đến buổi tối, Tô Vũ Nịnh với Trương Chí Phàm cùng đến phòng tân hôn của bọn họ, bắt đầu hành động tạo người. Ngày hôm sau, hai người dẫn theo cả gia định đễ nhà hàng đã đặt trước để ăn cơm, sau đó bắt đầu tuần trăng mật.

Tư Đồ Tĩnh Trúc với Giang Tuấn Vũ lúc gặp lại đối phương đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, vậy nhưng cũng không có xúc động mà quay lại với nhau, bọn họ đều biết mọi chuyện đều đã qua, có lẽ là chờ năm tháng sẽ làm phai mờ giúp bọn họ đi. Tô Vũ Ngâm cũng kết giao với một bạn trai tương đối ôn tồn, lễ độ, rất để ý đến cô, hai người nhìn rất xứng đôi. Tô Vũ Ngâm so với chị gái cao hơn một chút, khoảng 1m68, cũng tương đối gầy, mặt trái xoan lại còn có cặp mắt to ngập nước kia, chính là mỹ nhân mà. Nam sinh kia cao 1m78, đôi mắt không phải to lắm nhưng ngũ quan phối hợp lại rất hợp mắt.

Trương Chí Thần bây giờ chính là một tên cẩu độc thân, cậu ta cũng không vội vàng. Cậu muốn về sau học lên nghiên cứu sinh sau đó xuất ngoại du học tiếp, cho nên yêu đương với cậu mà nói bây giờ có thể hơi bị trói buộc, vậy nên đơn giản là không nói chuyện yêu đương lúc này.

Ban đêm, đèn đuốc trong thành phố sáng trưng, mỗi ô cửa sổ đều có những câu chuyện xưa. Ngủ ngon!

**Editor: Cảm ơn mọi người đã đọc đến những dòng cuối cùng này, truyện này chỉ là những dòng về gia đình, bạn bè, người thương nhẹ nhàng, không có drama, không có gì dữ dội cả, có thể mọi người sẽ cảm thấy chán, nhưng nếu đã đọc đến đây rồi thì mình cảm ơn mọi người vì đã bỏ thời gian để đọc câu chuyện này. Hy vọng mọi người cũng sẽ có một cuộc sống bình an nhẹ nhàng hạnh phúc giống như câu chuyện này vậy.***
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom