Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 900


Chương 900

Trong lòng Tôn Mạc đột nhiên cảm thấy xấu hổ, ánh mắt nhìn Trình Kiêu, lập tức ngập tràn phấn nộ: “Trình Kiêu, anh ngay cả ông Y cũng đắc tội, một khi anh ra khỏi trang viên Tiềm Long, nhà họ Lục và nhà họ Bạch tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh! Tôi xem anh còn có thể cuồng vọng bao lâu?”

Ôn ào như vậy, Trình Kiêu hoàn toàn trở thành trò cười trong đám nhân vật nổi tiếng ở Giang Nam.

“Tên nhóc này, cũng dám đắc tội với nhà họ Lục và nhà họ Bạch, thậm chí ngay cả ông Y cũng không để vào mắt. Nếu như hôm nay không phải ngày ông Y nhận lại con gái, cậu ta hẳn phải chết không thể nghỉ ngời!”

“Loại nhóc con không biết trời cao đất rộng này, chết không hết tội!”

Ánh mắt rất nhiều người nhìn Trình Kiêu vô cùng khinh bỉ. Nhưng mà, Trình Kiêu căn bản không quan tâm đến những cái này, một mình ngồi trong góc, không xem ai ra gì nhắm mắt dưỡng thần, đợi Y Linh xuất hiện.

Lại qua một lúc, một người dân chương trình nữ mặc váy dài lên sân khấu, cầm mic cao giọng tuyên bố, tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.

Theo một đoạn âm nhạc du dương vang lên, xung quanh đột nhiên yên tĩnh.

Ánh mắt mọi người, đều chậm rãi nhìn về phía cầu thang.

Y Linh mặc một bộ váy dài màu trắng, làn váy thật dài kéo trên cầu thang 3-4m, một đầu tóc đen nhánh xõa ngang vai, trên đầu đội vương miện công chúa lấp lánh ánh bạc khảm kim cương.

Đèn thủy tỉnh màu vàng kim chiếu vào trên người Y Linh, tạo nên cho cô thêm một vầng sáng thánh khiết.

Cô giống như là tiên tử trong trắng thuần khiết bước ra từ tranh, dịu dàng xinh đẹp.

Sự xuất hiện của Y Linh làm cô lập tức trở thành phong cảnh đẹp đẽ độc nhất vô nhị trong cả hội trường.

“Đây chính là cô Y Linh!”

“Trời ạ, cô ta cũng quá đẹp rồi Rất nhiều người Giang Nam chưa từng gặp Y Linh, ngay cả Bạch Thụy Văn cũng chưa từng gặp. Vốn anh ta chỉ nhắm vào địa vị nhà họ Y, muốn tiếp tục hôn sự này.

Nhưng mà bây giờ sau khi nhìn thấy Y Linh, Bạch Thụy Văn trực tiếp ngây dại, cho dù là trong đầu hay trong mắt, cũng chỉ có bóng hình như tiên giáng trần của Y Linh.

“Anh, chị dâu thật xinh đẹp! Em còn có chút ghen tị!” Bạch Thụy Hân ở bên cạnh kích động bắt lấy cánh tay Bạch Thụy Văn, đều là người đẹp, cô ta gần đây tự cho mình rất cao, lần đầu tiên có loại cảm giác tự ti mặc cảm.

Cậu Chu và một đám cậu ấm Giang Nam, ánh mắt người nào cũng như lửa nóng, trực tiếp nhìn đến choáng váng.

“Đây, đây, thật sự quá đẹp rồi!”

Cố Tu Nhiêm thu lại ánh mắt cực nóng, hai nắm tay nắm chặt, nhìn Trình Kiêu ở trong góc, trong lòng càng thêm phân hận: “Trình Kiêu, nếu không phải vì anh, Y Linh chính là của tôi.”

“Cũng là bởi vì anh, làm tôi mất quan hệ với nhà họ Y, làm tôi mất đi một cô gái xinh đẹp như vậy!”

“Trình Kiêu, thù này, tôi nhất định phải báo!”

Đám người Lưu Tào Khang và Tôn Mạc, cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.

Vương Hiểu Hi thốt lên: “Thì ra Y Linh xinh đẹp như vậy!”

Trong mắt Tôn Mạc lộ vẻ ghen ghét, cô ta biết Y Linh rất đẹp, nhưng mà, bình thường Y Linh chỉ trang điểm nhẹ nhàng, bây giờ đột nhiên xuất hiện trong trang phục lộng lẫy, có loại kinh diêm trong nháy mắt.

Y Linh khoác tay Y Doấn, bước chậm rãi đi xuống cầu thang.
 
Chương 901


Chương 901

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô, làm Y Linh có chút ngại ngùng. Nhưng mà, này cũng không ảnh hưởng đến khí chất tao nhã của cô, ngược lại càng tăng thêm chút hơi thở khói lửa cho cô, làm vẻ đẹp của cô càng thêm dung dị.

Y Linh đi xuống cùng Y Doấn, chậm rãi đi lên sân khấu, nhận mic từ trong tay người dân chương trình.

Cô lúc này, sau khi trải qua sự câu nệ ban đầu, đã thích ứng rồi.

“Hoan nghênh các vị tiền bối có thể trong lúc bận rộn, tham gia yến hội sinh nhật của tôi. Tại đây, tôi thật sự cảm ơn!”

Nói xong, Y Linh nhẹ nhàng cúi đầu.

Giọng của cô thanh thoát, rất là bắt tai.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Bên dưới, lập tức vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt.

Mọi người lớn tiếng bảo hay, ngay từ đầu bọn họ còn cảm thấy đứa con gái riêng của ông Y này, có thể làm nhà họ Y mất mặt hay không, bây giờ xem ra, ông Y thật sự là nhặt được bảo bối.

Sau đó, Y Linh lại nói mấy lời khách sáo, Trình Kiêu cũng không chú ý nghe, sự chú ý đều đặt trên người Y Linh.

Trình Kiêu nhìn về phía Y Linh, lời nói cử chỉ của cô, hào phóng thích hợp, không hề thua kém những thiên kim nhà giàu khác.

Y Linh trước kia ở trường học, dịu dàng thiện lương, nhưng mà vẻ ngoài có chút lạnh lùng, giống như là băng sơn nữ thân.

Y Linh bây giờ, vẻ loại lạnh lùng ấy giống như bị tình thương của cha của Y Doãn hòa tan, lộ ra vẻ dịu dàng động lòng người. Đương nhiên, vẻ thiện lương kia, cũng không vì thân phận thay đổi mà thay đổi.

Rất nhanh, Y Linh đã nói xong. Sau đó, cùng Y Doãn xã giao với những khách đến chúc mừng.

Rất nhiều người cũng mang ra món quà giá trị xa xỉ, bên ngoài là tặng cho Y Linh, kỳ thật là đang lấy lòng nhà họ Y trá hình.

Y Linh không ngừng nói mấy lời cảm ơn khách sáo, nhưng mà, ánh mắt của cô, vân luôn tìm kiếm trong đám người. Lúc nhìn thấy Trình Kiêu ở trong góc thì lập tức có vẻ vui mừng.

Sau đó, trên mặt Y Linh có chút gấp gáp, hận không thể lập tức bay về phía Trình Kiêu này.

Trong trận doanh của các cậu ấm Giang Nam, Bạch Thụy Hân lặng lẽ nói với Bạch “Thụy Văn: “Anh, nếu không chúng ta sang bên kia tìm chị dâu đi! Tặng quà sinh nhật anh chuẩn bị cho chị ấy, nếu không chúng ta phải đợi đến lúc nào chứ!”

Bạch Thụy Văn bị tiếng gọi chị dâu kia làm vui vẻ trong lòng, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường nói: “Những người đó đều là trưởng bối, chúng ta qua đó không quá thích hợp. Vấn là chờ đi, Y Linh nhất định sẽ tự mình qua đây chào hỏi với chúng ta!”

Quả nhiên, một lát sau, Y Linh tìm được cơ hội, nói: “Ba, các vị ông chú, con qua bên kia chào hỏi mấy người bạn và bạn học của con một tiếng”

Y Doãn cả mặt cưng chiều cười nói: “Đi đi, người trẻ mấy con, vấn là trao đổi nhiều với người cùng tuổi thì tốt hơn! Đỡ phải nói mấy ông già chúng ta không thú vị!”

Y Linh áy náy cười: “Nào có! Ba đừng nói bừa. Các ông chú, cháu thất lẽ rồi!”

“Chào mọi người Bước chân của Y Linh hơi nhanh, nếu không phải vì làn váy trên người quá dài, kéo ở sau người mấy mét, cô gần như là một đường chạy chậm qua đây.

Đám cậu ấm vội vàng đứng thẳng, có người còn lặng lẽ dùng nước trà trên bàn vuốt tóc.

Bạch Thụy Văn bất động thanh sắc bước ra trước một bước, trên mặt lộ ra một nụ cười tự cho là vô cùng hoàn mỹ, cố gắng ra vẻ mình không giống với những người còn lại.
 
Chương 902


Chương 902

“Cô Y Linh, hôm nay cô thật đẹp!” Bạch Thụy Văn vừa cười vừa nói.

“Cảm ơn!” Y Linh mỉm cười gật đầu, mặc dù cô cũng không nhận ra Bạch Thụy Văn, nhưng mà lễ phép cơ bản nhất vẫn không thể thiếu.

Những người khác cũng đều bước lên khen ngợi Y Linh, đủ loại lời hay ý đẹp tán dương Y Linh, không chút keo kiệt, giống như là vô số viên đạn bọc đường, toàn bộ trút xuống người Y Linh.

Y Linh ngại ngùng cười đáp lại, ánh mắt lướt qua một người, cố gắng mưa móc cùng hưởng, không lạnh nhạt người nào.

Nhưng mà, lúc Y Linh thu ánh mắt lại, lại dừng thêm một cái chớp mắt trên người Trình Kiêu ở trong góc.

Mặc dù động tác ấy của Y Linh rất nhỏ, nhưng, vẫn có người có tâm nhận ra.

Đáy mắt Bạch Thụy Văn hiện lên ánh sáng lạnh: “Xem ra chuyện cậu Chu nói không giả, Y Linh thật sự có ý tứ với tên nhóc Trình Kiêu kia!”

“Đợi ra khỏi trang viên Tiềm Long, cho dù trả cái giá lớn thế nào, tên kia cũng phải chết!”

Trong lòng Bạch Thụy Văn đã âm thầm hạ quyết tâm.

“Oa, Y Linh, hôm nay tớ gần như không nhận ra cậu rồi!” Vương Hiểu Hi hô to gọi nhỏ chạy đến, thân mật kéo tay Y Linh, nhìn từ trên xuống dưới Y Linh.

“Hiểu Hĩï, cậu cũng rất đẹp!” Y Linh vui vẻ cười, mặc dù bởi vì chuyện Trình Kiêu, cô và mấy người Vương Hiểu Hi từng xảy ra một số chuyện không vui, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa đám con gái.

“Y Linh, sinh nhật vui vẻ!” Tôn Mạc mỉm cười, đưa một cái hộp nhỏ tinh xảo lên.

Y Linh vui vẻ nhận lấy, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu Tôn Mạc, cố ý đi từ xa đến đây!”

“Sinh nhật của cậu tớ sao có thể không đến, đừng quên, chúng ta là chị em tốt nhất!” Tôn Mạc ôn hòa cười nói.

“Còn có tớ? Hai người các cậu đều không có lương tâm, sao có thể quên mất tới”

Vương Hiểu Hi nhảy qua, vẻ mặt nén giận nói.

“Đúng, sao có thể thiếu Hiểu Hi được!” Y Linh trêu ghẹo cười nói.

“Được rồi được rồi, mấy người các cậu, đợi sau này có rảnh thì hẹn nhau, mấy cậu có thể nói với Y Linh cho đã. Hôm nay là sinh nhật Y Linh, cậu ấy khẳng định vô cùng bận, mấy cậu đừng làm chậm trễ”

Lý Ngôn vừa cười vừa nói.

Trước kia, anh ta vẫn luôn có suy nghĩ không an phận với Y Linh, nhưng mà bây giờ thân phận hai người chênh lệch càng lúc càng lớn, Lý Ngôn cũng tự mình hiểu mình, biết mình căn bản không xứng với Y Linh, có thể giữ được quan hệ bạn bè, đã không tệ rồi.

Sau đó, Lý Ngôn đưa quà của mình lên, một cái hộp hình chữ nhật.

“Y Linh, sinh nhật vui vẻ!”

“Cảm ơn Lý Ngôn!” Y Linh vui vẻ cười nói.

Hai người Lưu Tào Khang và Triệu Cương, cũng đưa quà cho Y Linh, Y Linh nói cảm ơn từng người.

Sau đó, mấy bạn học nữ của viện điện ảnh truyền hình Hà Tây, đều đưa quà cho Y Linh.

Đợi những người bên Hà Tây này đưa quà xong, người bên Giang Nam cũng bắt đầu hành động.

Một cậu ấm Giang Nam thân hình cao lớn, khuôn mặt thanh tú, bước đến trước mặt Y Linh, cúi đầu, dường như không dám nhìn thẳng Y Linh.

“Cô Y Linh, tôi tên là Lý Dương, cô thật xinh đẹp! Sinh nhật vui vẻ, cái này tặng cho cô.”
 
Chương 903


Chương 903

Nói xong, người thanh niên tên Lý Dương xoay người bỏ chạy.

Y Linh bị sự ngại ngùng của thanh niên này chọc cười: “Cảm ơn anh, Lý Dương!”

Mọi người nhìn thấy Y Linh bình dị gần gũi như vậy, lập tức dũng khí cũng lớn hơn.

“Cô Y Linh, tôi tên là Dương Siêu, sinh nhật vui vẻ!” Đây là một thanh niên chỉ Cao có 1m7, hai tay đưa một cái hộp cho Y Linh, chờ mong nhìn Y Linh, trong hai mắt đều là lửa nóng.

“Cảm ơn Dương Siêu!” Y Linh khách khí cười nói, tự nhiên hào sảng.

Sau đó, đám cậu ấm Giang Nam, đều đưa quà của mình lên. Chỉ nhìn đóng gói cũng biết trị giá xa xỉ, ít nhất cũng phải mấy chục triệu.

Cuối cùng, Cố Tu Nhiêm cũng đưa quà của mình lên, cũng thành khẩn nói xin lõi với Y Linh.

“Y Linh, chuyện tuyển chọn lần trước, đắc tội rồi, hy vọng cô có thể tha thứ!” Cố Tu Nhiễm cúi người thật sâu.

Sắc mặt Y Linh hơi lạnh xuống, chuyện Cố Tu Nhiễm làm lần trước, làm cô vô cùng thất vọng đau khổ.

Nhưng mà, bản tính của cô lương thiện, dù sau đó vô cùng hận Cố Tu Nhiễm, nhưng lần này thấy Cố Tu Nhiễm tự đến nhận lỗi với cô, cũng gần như hết giận rồi.

“Cũng đã qua rôi, thôi.” Y Linh nghiêm túc nói.

“Cảm ơn cô Y Linh!” Vẻ mặt Cố Tu Nhiễm khiêm nhường lui về một bên.

Bây giờ, chỉ còn lại Bạch Thụy Văn chưa tặng quà, ngay cả Lục Thiên Hào cũng đã đưa quà mình chuẩn bị trước cho Y Linh.

Rất nhiều người, đều kìm lòng không đậu nhìn về phía Bạch Thụy Văn..

Bạch Thụy Văn này có hôn ước với Y Linh, thế mà ngay cả quà sinh nhật cũng không chuẩn bị sao?

Vậy thì không ăn nói được rồi.

“Anh, quà anh quẩn bị đâu?” Bạch Thụy Hân nhỏ giọng nói.

Vẻ mặt Bạch Thụy Văn bình tĩnh, hạ giọng nói: “Không vội.”

Y Linh cũng không biết chuyện hôn ước, cho dù biết có lẽ cô cũng sẽ không tuân theo.

Về phần Bạch Thụy Văn có tặng quà hay không, cô căn bản không quan tâm. Bây giờ, ánh mắt của cô, đã bay về phía Trình Kiêu.

“Trình Kiêu!” Y Linh hướng về phía Trình Kiêu trong góc, kêu một tiếng giòn tan, sau đó, bước nhanh đến.

“Hừ, tên nhóc này, thế mà lại làm cô Y Linh tự mình chạy đến tìm cậu ta! Hơi quá đáng rồi!” Có cậu ấm ghen tị hết mực.

Sắc mặt cậu Chu âm trầm, nhìn Bạch Thụy Văn bên cạnh mặt đen sắp chảy nước, âm dương quái khí nói: “Xem ra cô Y Linh thật sự thích tên nhóc kia!”

Nghe vậy, sắc mặt Bạch Thụy Văn càng đen xì hơn.

Cố Tu Nhiêm cười ha ha, nói với Bạch Thụy Văn: “Cậu Bạch, cậu vân chưa đưa quà sinh nhật cho cô Y Linh sao? Có cần đến nhìn xem, tên nghèo hèn Trình Kiêu kia chuẩn bị cái gì cho cô Y Linh không?”

Ánh mắt Bạch Thụy Văn sáng lên, cười ha ha nói: “Tên nhóc kia một mình ngồi xa như vậy, không phải là không có tiền mua quà cho cô Y Linh, cho nên cố ý trốn tránh cô Y Linh chứ?”
 
Chương 904


Chương 904

“Vậy thật phải đến xem một chút. Nếu như là thật, vậy chúng ta cũng không thể ngồi cùng một chỗ với loại người này, sẽ tốn hại thanh danh chúng ta!”

Một đám cậu ấm Giang Nam bắt đầu ồn ào theo: “Đúng, đi qua xem, lỡ như tên nhóc này đến ăn chùa thì sao?”

“Đi, đi qua xem.”

Mọi người theo sát Y Linh, lần nữa vây quanh Trình Kiêu.

Y Linh đi đến cách Trình Kiêu ba mét, chợt dừng bước, trái tim không có tiền đồ lại bắt đầu đập mạnh.

“Trình Kiêu, cảm ơn cậu!” Mặt Y Linh hồng hồng thấp giọng nói.

Trình Kiêu ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Y Linh, giọng điệu bình thản: “Cảm ơn tôi cái gì?”

“Cảm ơn cậu có thể đến!” Y Linh nói.

Trình Kiêu nhịn không được cười lên: “Sinh nhật của cậu, tôi sao có thể không đến?”

“Hôm nay cậu rất đẹp!” Trình Kiêu nhìn Y Linh, trong mắt đều là vẻ tán thưởng, không có chút tình cảm nào khác.

Về phần mấy cậu ấm xung quanh, toàn bộ như không khí, bị Trình Kiêu không màng đến.

Y Linh được khen, cúi đầu, lần nữa cảm ơn: “Cảm ơn!”

Đám người Bạch Thụy Văn và cậu Chu bên cạnh, nhìn đến ghen ghét.

Cố Tu Nhiễm lặng lẽ dò xét nhìn bọn người Bạc Thụy Văn, cảm thấy mọi người cũng nhân nại đủ rồi, cười lạnh một tiếng: “Trình Kiêu, nói lâu như vậy, không nên chỉ khua môi múa mép! Hôm nay là sinh nhật Y Linh, anh chuẩn bị quà sinh nhật gì cho Y Linh đây?”

Cố Tu Nhiêm mở miệng, những cậu ấm Giang Nam sớm đã nhìn Trình Kiêu không vừa mắt lập tức ồn ào theo.

“Đúng vậy, tên kia, cậu chuẩn bị quà gì cho cô Y Linh đấy?”

“Không phải ngay cả tiền mua quà cho cô Y Linh cũng không có chứ!”

“Mừng sinh nhật cô Y Linh, thâm chí ngay cả quà cũng không tặng, anh chính là đến để ăn chùa đi!”

“Ha ha..”

Mọi người khinh bỉ mà cười rộ lên.

Vương Hiểu Hi đánh giá Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu thế mà tay không, lập tức cả mặt khinh bỉ nói: “Không phải chứ Trình Kiêu, hôm nay là sinh nhật Y Linh, anh thậm chí ngay cả một món quà cũng không chuẩn bị, anh cũng quá keo kiệt rồi đấy!”

Tôn Mạc cũng nhíu mày, vẻ mặt vô cùng Xem thường nhìn Trình Kiêu: “Sinh nhật Y Linh, anh thậm chí cả một món quà cũng không chuẩn bị. Có thể thấy được trong lòng anh căn bản không có Y Linh, tôi tuyệt đối không cho phép anh lừa gạt tình cảm của Y Linh.”

Mọi người vốn chỉ suy đoán, nhưng khi nhìn thấy tay Trình Kiêu trống không, hơn nữa cũng không giải thích. Lập tức, mọi người đều cho rằng Trình Kiêu thật sự không mua quà.

Mà ngay cả Y Linh, cũng tin.

Y Linh vội vàng nói đỡ: “Mọi người có thể đến chúc mừng sinh nhật tôi, tôi đã rất cảm kích, về phần quà cáp gì đó, tôi cũng không để ý!”

“Có lẽ Trình Kiêu đến khá là vội vàng, quên mua mà thôi, mọi người không nên hiểu lam.”

Mặc dù ngoài miệng nói không để ý, nhưng trong lòng Y Linh vẫn có chút thất vọng. Trong lòng cô rất hy vọng Trình Kiêu có thể chuẩn bị cho cô một món quà, tốt nhất là loại độc nhất vô nhị.
 
Chương 905


Chương 905

Mọi người thấy Y Linh tự mình ra mặt, nói chuyện cho Trình Kiêu, trong lòng lại càng thêm ghen ghét, ánh mắt nhìn về phía Trình Kiêu, cùng càng thêm khinh bỉ.

Cố Tu Nhiễm đột nhiên thở dài một tiếng: “Cô Y Linh rộng lượng, có thể không để ý, nhưng mà chúng ta thân là bạn bè của cô Y Linh, chúc mừng sinh nhật cô Y Linh, sao có thể đến tay không được chứ? Đây không phải là xem thường cô Y Linh sao?”

“Cho dù không có tiền, cùng lắm thì mua món quà rẻ tiền, cũng không thể đến tay không được!”

“Mọi người nói đúng hay không?” Cố Tu Nhiễm hướng về phía mọi người lớn tiếng hỏi.

Mọi người lập tức phối hợp kêu lên: “Đúng, loại vắt cổ chày ra nước này, keo kiệt vô cùng. Tôi xem thường loại người này!”

“Tôi cũng xem thường!”

“Loại người này không xứng ở lại trong tiệc sinh nhật của cô Y Linh, hẳn là nên đuổi cậu ta ra ngoài!”

“Đúng, đuổi cái thứ rác rưởi này ra ngoài!”

Nhìn mọi người xung quanh kích động, Y Linh gấp rồi, vội vàng lớn tiếng nói: “Mọi người đừng cãi! Tôi đã nói rồi, thật sự không để ý quà cáp gì đó, chỉ cần mọi người có thể đến đây, tôi cũng đã rất cảm kích mọi người.”

“Mọi người ngàn vạn đừng nhắc đến chuyện quà cáp nữa, nếu không tôi sẽ tức giận!”

Khuôn mặt nhỏ của Y Linh nghiêm túc, lặng lẽ liếc nhìn Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu cũng không tức giận, lúc này trong lòng mới thả lòng.

Nhìn Y Linh vì Trình Kiêu mà gấp gáp, ghen tị của mọi người đối với Trình Kiêu, hoàn toàn đạt đến đỉnh.

Lúc này, Trình Kiêu đột nhiên cổ quái cười, như ảo thuật lấy ra một miếng ngọc bội trong suốt óng ánh, nhưng lại buộc dây đỏ.

“Tôi tự mình làm một miếng ngọc bội, tặng cho cậu!”

Y Linh lập tức vui mừng, vui vẻ nhìn Trình Kiêu nói: “Cảm ơn!”

“Để tôi đeo cho cậu!” Trình Kiêu nói.

Y Linh cúi đầu, mặt hồng lên, thế mà đồng ý.

Chỉ là giọng giống như muỗi kêu: “Ừ!”

Trình Kiêu bước lên, đeo khối ngọc bội này lên cái cô trắng nốn của Y Linh, đồng thời dặn dò: “Cho dù là lúc nào, cũng không được lấy xuống, nhớ chưa?”

Hình ảnh này, làm người nhìn ghen ghét dữ dội.

Nhất là Bạch Thụy Văn hai nắm tay nắm chặt, móng tay cũng sắp đâm vào trong da thịt.

Y Linh nhìn khuôn mặt thanh tú của Trình Kiêu gần trong gang tấc, đột nhiên mặt đỏ tim đập, thẹn thùng e lệ gật đầu: “Nhớ rồi, tôi nhất định sẽ luôn mang trên người!”

Nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa Trình Kiêu và Ÿ Linh như vậy, tất cả mọi người hận đến ngứa răng, hận không thể bước lên đánh Trình Kiêu một trận. Lại hận người kia không phải là mình.

Hàm răng Bạch Thụy Văn cũng sắp cắn nát rồi, thấp giọng quát: “Tên này nhất định là cố ý, anh ta rõ ràng đã chuẩn bị quà, lại cứ cố ý đợi đến cuối cùng mới lấy ra, chính là chơi lạt mềm buộc chặt với Y Linh, làm Y Linh hưởng thụ loại thỏa mãn mất rồi lại có được.”

“Tên này, thật thủ đoạn mài!”

Một đám cậu ấm Giang Nam, ánh mắt nhìn Trình Kiêu, ngoại trừ khinh bỉ, còn nhiều thêm một chút phấn nộ.
 
Chương 906


Chương 906

Quà tặng rồi, Trình Kiêu lại hàn huyên hai câu với Y Linh, sau đó đứng dậy cáo từ.

“Y Linh, nhìn thấy cậu vui vẻ, tâm nguyện của tôi cũng trọn vẹn rồi, nên về thôi.”

Miếng ngọc phù hộ thân này có thể ngăn được một kích của tông sư. Thời khắc mấu chốt có thể giữ tính mạng cho Y Linh. Về phần những người khác nhà họ Y, Trình Kiêu cũng không có hứng thú để mắt đến.

Y Linh sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: “Trình Kiêu, cậu xa xôi từ Hà Tây đến đây, bây giờ cơm còn chưa ăn đã muốn đi, đây là vì sao chứ?”

“Tôi biết rõ cậu bận rộn nhiều việc, nhưng tối thiểu cũng phải ăn cơm rồi hãn đi!”

Trình Kiêu cười nhà một tiếng: “Không cần đâu, tôi quay về đây.”

Nghe Trình Kiêu phải đi, Lục Thiên Hào và Bạch Thụy Văn biến sắc.

Nếu như bây giờ Trình Kiêu đi, bọn họ căn bản không kịp sắp xếp, một khi để Trình Kiêu quay về Hà Tây, thì ngoài tầm tay của hai nhà bọn họ rồi.

Bạch Thụy Văn lặng lẽ nhìn về phía Cố Tu Nhiễm, thấp giọng nói: “Nghĩ cách ngăn cậu ta lại, hai nhà chúng tôi còn chưa chuẩn bị xong nhân thủ”

Cố Tu Nhiễm gật gật đầu, âm hiểm cười nói: “Yên tâm đi, nhìn tôi.”

Y Linh thấy Trình Kiêu đã quyết định đi, vô cùng nuối tiếc: “Được rồi, cậu nếu như phải đi, tôi cũng không ngăn được cậu.

Vậy tôi tiên cậu!”

“Được!” Trình Kiêu ấm giọng nói.

Cố Tu Nhiêm đột nhiên đứng ra, cười lạnh nói: “Trình Kiêu, anh gấp gáp muốn đi như vậy, là vì sợ bị người phát hiện, ngọc bội anh đưa cho cô Y Linh, chỉ là một thứ hàng vỉa hè trị giá mấy chục nghìn sao?”

Nghe Cố Tu Nhiêm nói như vậy, ánh mắt mọi người lại lập tức tập trung về phía miếng ngọc bội nhỏ trên ngực Y Linh.

“Đừng nói chứ, lúc nấy không chú ý đến, bây giờ nhìn kỹ, thủ công của miếng ngọc này thật sự rất thô ráp.”

“Màu sắc cũng không ổn, nhìn có vẻ rất sặc sỡ, bình thường ngọc càng sặc sỡ, càng có thể là đồ làm nhái. Miếng ngọc bội này tám phấn lầ thứ mấy chục nghìn mua được trên vỉa hè rồi.”

Một đám cậu ấm anh một câu tôi một câu, hạ thấp miếng ngọc bội Trình Kiêu mang tặng không còn cái gì.

Y Linh mặc dù không quan tâm món quà Trình Kiêu tặng giá trị bao nhiêu, nhưng cô không tin Trình Kiêu sẽ lấy một món hàng vỉa hè mấy chục nghìn lừa gạt cô. Y Linh cũng không khỏi nhìn miếng ngọc bội trước ngực.

Vương Hiểu Hi cả giận nói: “Trình Kiêu, anh thật quá đáng! Vốn tôi nghĩ anh tặng quà cho Y Linh, xem như là anh có tâm, cũng không uổng Y Linh trước đó giúp mấy người nhiều lần”

“Nhưng mà, không ngờ anh thế mà tùy tiện nhặt một món đồ vỉa hè, lừa gạt Y Linh! Anh cũng quá keo kiệt rồi!”

Cậu Chu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đúng thế, cho dù anh là người ở rể, không có tiền, nhưng mấy triệu hẳn phải có chứ! Cũng ổn hơn lấy cái loại hàng vỉa hè mấy chục nghìn này đi lừa người!”

“Khó trách anh gấp gáp rời đi như vậy, hẳn là sợ bị người phát hiện, mất mặt xấu hổi”

Y Linh tuyệt đối không tin đồ Trình Kiêu đưa cho cô chỉ là hàng vỉa hè mấy chục nghìn, nhưng mà, đối mặt với anh mắt khinh bỉ của nhiều người như vậy. Khuôn mặt Y Linh cũng nóng lên, cảm giác miếng ngọc bội trước ngực, giống như là một củ khoai lang bỏng tay.
 
Chương 907


Chương 907

“Mấy người đừng nói bậy, chưa từng nghe của ít lòng nhiều sao?” Y Linh sốt ruột cãi lại vì Trình Kiêu.

Một tay Trình Kiêu nhẹ nhàng khoát lên bả vai Y Linh, thản nhiên nói: “Yên tâm, sao tôi có thể tặng hàng vỉa hè cho cậu được!”

Nói xong, ánh mắt Trình Kiêu nhìn về phía Cố Tu Nhiễm tránh sau đám người đang âm hiểm cười.

“Cố Tu Nhiêm, từ lúc bắt đầu anh đã châm ngòi những người này công kích tôi, nếu hôm nay không phải là sinh nhật Y Linh, tôi đã tát một cái đập chết anh!”

Cố Tu Nhiễm cũng không biết thực lực của Trình Kiêu, cho rằng Trình Kiêu chỉ biết chút y thuật, cho nên anh ta cũng không sợ Trình Kiêu.

“Ha ha, sao vậy? Anh có thể tặng một món đồ vỉa hè mấy chục nghìn cho Y Linh, chẳng lẽ lại không cho phép người khác vạch trần sao?”

“Quà tặng của mọi người đều ở đây, anh có thể lấy từng cái ra so sánh, chỉ cần có một món kém hơn thứ anh tặng, tôi dập đầu xin lõi anh!”

Một đám cậu ấm Giang Nam nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt có chút hả hê cười lạnh.

Hôm nay những người đến đây, không phú cũng quý, cho dù là mấy người bạn học của Y Linh, sau khi biết được thân phận cũng Y Linh, cũng chuẩn bị quà tặng xa xỉ.

Có thể nói, quà tặng lần này của Y Linh, cái nào cũng phải mất mấy chục triệu. Dù sao cũng mạnh hơn cái thứ hàng vỉa hè kia của Trình Kiêu nhiều!

Bạch Thụy Hân nhìn thấy Trình Kiêu không nói gì, gương mặt lập tức hưng phấn, cô ta cảm thấy lần này khẳng định đã đâm trúng chỗ đau của Trình Kiêu.

Nhưng mà, này còn lâu mới đủ, cô ta lại thêm một mồi lửa, làm Trình Kiêu mất hết cả mặt mũi đi.

Bạch Thụy Hân cười xấu xa nhìn Bạch Thụy Văn, gọi: “Anh, không phải món quà anh chuẩn bị cho cô Y Linh còn chưa tặng sao? Bây giờ lấy ra cho mọi người xem đi!”

Mọi người sững sờ, đúng vậy, vừa rồi chỉ lo chú ý vào Trình Kiêu, thế mà quên Bạch Thụy Văn còn chưa lấy quà ra.

“Cậu Bạch, nhanh lấy món quà anh chuẩn bị cho Y Linh ra, cho mọi người mở mang tầm mắt. Cũng làm cho cái thứ nghèo nàn kia nhìn xem, cái hàng vỉa hè kia đến cùng keo kiệt đến mức nào!”

“Đúng, cậu Bạch, nhanh lấy ra xem xem, làm cái thứ nghèo nàn kia mất hết mặt mũi!”

Ánh mắt mọi người, đều tập trung trên người Bạch Thụy Văn, mà ngay cả Y Linh cũng không nhịn được nhìn anh ta.

Trên mặt Bạch Thụy Văn lộ ra một chút đắc ý, lúc này mới chậm rãi móc một cái hộp nhỏ tinh xảo từ trong túi ra, đi qua, đưa cho Y Linh: “Cô Y Linh, một chút tâm ý, xin cô đừng ghét bỏ!”

Sắc mặt Y Linh có chút ngượng ngùng, Bạch Thụy Văn thế mà lại đang ganh đua so sánh với Trình Kiêu. Nhưng mà nếu như không nhận quà của Bạch Thụy Văn, thật sự không thể ăn nói được.

Y Linh lặng lẽ nhìn Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu cũng không có ý tức giận, lúc này nhận quà của Bạch Thụy Văn, mỉm cười nói: “Cảm ơn!”

“Cô Y Linh, nhanh mở ra xem xem, món quà này của cậu Bạch vẫn luôn để lại đến cuối cùng mới đưa, khẳng định không tầm thường!” Cố Tu Nhiễm mỉm cười nói, nếu như Y Linh mở quà của Bạch Thụy Văn ra trước mặt mọi người, để hai món quà so sánh trước mặt mọi người, nhục nhã Trình Kiêu.

Trên mặt đám cậu cấm, lập tức lộ ra nụ cười xấu xa, reo hò: “Đúng vậy cô Y Linh, nhanh mở ra xem xem, thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của chúng tôi!”
 
Chương 908


Chương 908

Nhiều người ồn ào như vậy, Vương Hiểu Hi cũng chạy đến bên cạnh Y Linh, tò mò nhìn cái hộp tinh xảo trong tay Y Linh, vô cùng hứng thú nói: “Y Linh, mở ra xem Xem, xem xem đến cùng là cái gì. Nhiều người đều đang đợi như vậy, ngàn vạn đừng làm mọi người thất vọng đau lòng nha!”

Y Linh vốn cũng không muốn mở ra trước mặt mọi người, cô sợ lỡ như Bạch Thụy Văn tặng quà quá quý giá, sẽ làm Trình Kiêu khó xử trước mặt mọi người.

Nhưng mà, đối diện với ánh mắt của nhiều người như vậy, còn có Vương Hiểu Hi duối dài cổ ở bên cạnh chờ, Y Linh thật sự không có cách nào từ tốt ý nguyện của mọi người.

“Hiểu Hi, cậu đã tò mò như vậy, vậy thì cậu đến mở thay tớ đil” Y Linh vừa cười vừa nói, nói xong ánh mắt đầy vẻ áy náy nhìn Trình Kiêu.

Nhìn thấy sắc mặt Trình Kiêu bình thản, Y Linh lúc này mới thở phào một hơi.

Vương Hiểu Hi giống như giật lấy cái hộp trong tay Y Linh, gương mặt vô cùng kích động mở ra. Một sợi dây chuyền màu xanh biếc yên lặng nằm trong hộp, dưới ánh đèn vàng óng ánh, lấp lánh chói mắt.

“Oa, đây, đây chính là Ánh Sáng Hy Vọng của nhà thiết kế trang sức trứ danh thế giới, Mayen đại sư!”

Dây chuyền là dùng dây bạch kim xâu chuối 11 viên bảo thạch xanh biếc, sắp xếp từ lớn đến nhỏ. Viên ở chính giữa, to khoảng chừng băng quả trứng cút.

Màu xanh trên 11 viên bảo thạch đó, tỉnh khiết hơn bất kỳ màu xanh nào trên thế gian này, trong đó dường như có ánh sáng chảy qua.

“Thế mà lại là Ánh Sáng Hy Vọng của Mayen đại sư! Trên thế giới chỉ có ba sợi!”

“Đây đều là dùng Đế Vương Lục Băng Chủng cao cấp nhất tạo nên, được xưng là vua của Băng Chủng. Bởi vì Mayen đại sư xem màu xanh là màu của hy vọng, cho nên tác phẩm này được gọi là Ánh Sáng Hy Vọng.”

“Hai sợi Ánh Sáng Hy Vọng khác, nghe nói một sợi ở trong tay nữ hoàng anh, một sợi khác được một hội trưởng hiệp hội châu báu đỉnh cấp nước Mỹ cất giữ. Không ngờ cậu Bạch lại lấy được sợi cuối cùng này!”

“Đây quả thật là bảo vật vô giá!”

Đám cậu ấm Giang Nam nhìn Bạch Thụy Văn, cả mặt khiếp sợ.

Ngay cả Lục Thiên Hạo cũng không dám tin nhìn về phía Bạch Thụy Văn, cảm thán trong lòng: “Lợi hại!”

Thậm chí, Bạch Thụy Hân cũng khiếp sợ nhìn anh trai mình, mặc dù cô ta biết anh trai mình sẽ chuẩn bị một món quà vô cùng trân quý cho chị dâu tương lai, nhưng này cũng trân quý rồi!

Cậu Bạch đây là hạ vốn gốc rồi!

Y Linh nghe tiếng than sợ hãi của mọi người, cho dù cô chưa từng nghe đến “Ánh Sáng Hy Vọng”, cũng biết món quà này giá trị xa xỉ.

“Không không không, món quà này quá quý, tôi không thể nhận! Anh vẫn là mang về đi!”

Gương mặt Bạch Thụy Văn lãnh ngạo nói: “Cô Y Linh, đồ Bạch Thụy Văn tôi đã tặng ra ngoài, chưa bao giờ lấy lại. Nếu như cô không thích, thì trực tiếp ném vào thùng rác đi!”

Bạch Thụy Văn chỉ thiếu hét lớn với cả thế giới, anh đây lợi hại, anh không thiếu tiền, anh nghèo đến mức chỉ còn tiền.

Nhưng mà, hành vi này của Bạch Thụy Văn, thật đúng là làm hai mắt của mấy cô nàng hám giàu tỏa sáng, đỏ hồng cả mặt.

Vương Hiểu Hi cảm thấy Bạch Thụy Văn vô cùng khí phách, làm người ta mê muội.

So sánh với Triệu Cương nhà mình, lập tức, đôi tay nhỏ của Vương Hiểu Hi vói vào chô thịt mềm bên hông Triệu Cương, nhéo mạnh một cái.

Triệu Cương đau đến nhe răng, nhịn không được thầm mắng người khởi xướng Bạch Thụy Văn này. Anh nói anh tặng quà thì tặng quà gì, cứ phải làm màu làm gì?
 
Chương 909


Chương 909

Có thể chịu được thì anh tự ném thùng rác đi! Nói mạnh miệng ai không biết? Y Linh người ta còn có thể thật sự ném quà của anh sao!

Kỳ thật mọi người đều biết Bạch Thụy Văn cố ý làm màu, nhưng mà đối với việc anh ta lấy loại bảo bối như Ánh Sáng Hy Vọng ra, vẫn vô cùng khiếp sợ.

Hơn nữa, qua chuyện này, cũng có thể thấy được thái độ của Bạch Thụy Văn với Y Linh. Nhà họ Bạch nhất định muốn tiếp tục hôn ước năm đó!

Y Linh có chút bất đắc dĩ, cô khẳng định không thể ném đi thật! Chỉ có thể tạm thời nhận lấy, sau này tìm cơ hội, lại trả cho Bạch Thụy Văn.

Cố Tu Nhiêm ha ha cười, khen ngợi nói: “Cậu Bạch, anh cố ý cuối cùng mới tặng quà cho cô Y Linh, là sợ món quà này lấy ra, đám quà cáp của chúng ta cũng ngại không cầm ra được sao?”

“Nhưng mà may mắn có người nào đó tặng hàng vỉa hè, nếu không, món quà mấy trăm triệu của tôi đúng là không lấy ra được!”

Mọi người biết Cố Tu Nhiễm lại bắt đầu sỉ nhục Trình Kiêu, lập tức cũng ồn ào theo: “Món quà mấy trăm triệu của cậu Cố không lấy ra được, mấy món quà mấy chục triệu của tôi chẳng phải còn không xứng ném vào thùng rác sao!”

“Nhưng mà cũng may có hàng vỉa hè đệm lưng, tôi vấn là thật sự muốn cảm ơn Trình Kiêu đó!”

“Ha ha…

Đám cậu ấm lại giêu cợt một hồi, ánh mắt nhìn Trình Kiêu vô cùng khinh bỉ.

Gương mặt Bạch Thụy Văn và Bạch Thụy Hân đắc ý, lần này cuối cùng món quà cũng sỉ nhục Trình Kiêu một trận, xem như là thu chút lợi tức trước.

Trong lòng Cố Tu Nhiễm âm thầm đắc ý: “Trình Kiêu, đấu với tôi, tôi chơi chết anh!

Tôi muốn hoàn toàn bôi xấu thanh danh của anh, để anh trở thành trò cười của tất cả mọi người, giải mối hận trong lòng tôi!”

Lục Thiên Hào cũng có vẻ đắc ý, mặc dù anh ta không làm gì, nhưng có thể nhìn thấy Trình Kiêu xấu mặt, anh ta vui vẻ hơn bất kỳ ai.

Tôn Mạc liếc nhìn Trình Kiêu, trên gương mặt xinh đẹp vấn là vẻ ghét bỏ: “Tôi đã sớm nói, sớm muộn gì anh cũng sẽ vì sự cuồng vọng của mình mà trả giá mắc. Bây giờ chút sự nhục nhã này, chỉ là bắt đầu!”

Lý Ngôn cười lạnh nói: “Tên Trình Kiêu này, thật đúng là làm mất hết mặt mũi Hà Tây chúng ta!”

“Đúng thế, chúng ta cùng trường với anh ta thật là xui xẻo mà? Người khác khẳng định cũng xem thường cả chúng ta!” Mấy nữ sinh viện điện ảnh truyền hình Hà Tây ghét bỏ nói.

Trình Kiêu một mình lẳng lặng đứng đó, bóng hình ảnh có chút cô độc và tiêu điều, giống như bị toàn thế giới vứt bỏ.

Xung quanh đều là những lời lạnh nhạt, trào phúng, nhục nhã, chửi bới. Giống như một mũi tên nhọn xuyên qua tim, bắn đến anh thương tích đầy mình.

Y Linh đột nhiên cảm thấy trong lòng tê dại, nhìn mấy cậu ấm xung quanh này, trên mặt lộ ra chút tức giận.

“Mấy người quá đáng quá rồi!”

“Tôi vừa rồi cũng đã nói, tôi không để ý quà cáp gì đó, chỉ cần mọi người có thể đến gặp tôi, tôi đã rất vui.”

Giọng nói Y Linh thanh lãnh, chứa đựng sự phần nộ nói ra, làm mọi người lập tức yên tĩnh lại.

Mọi người đều nghe ra được. Y Linh tức giận rồi.

Ánh mắt của Y Linh, mang theo sự áy náy, nhìn Trình Kiêu, ôn nhu nói: “Trình Kiêu, lời của bọn họ cậu đừng có để trong lòng.
 
Chương 910


Chương 910

Ngọc bội cậu tặng, tôi rất thích, tôi sẽ luôn đeo nó trên người!”

Đám cậu ấm, sắc mặt khó coi, Y Linh bảo vệ Trình Kiêu, cũng quá rõ ràng.

Đây quả thật là vả mặt mọi người tại chỗ!

Bạch Thụy Văn tức đến mặt tái xanh, vốn cho rằng nhục nhã Trình Kiêu trước mặt Y Linh, Y Linh sẽ nhìn rõ được khuôn mặt thật của Trình Kiêu, ghét bỏ Trình Kiêu.

Nhưng mà không ngờ, không như mong muốn. Y Linh thế mà lại đồng tình với Trình Kiêu, thậm chí không tiếc vì Trình Kiêu mà trở mặt với mội người!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Bạch Thụy Hân cau mày nói: “Anh, chị dâu bị tên kia mê hoặc không nhẹ đâu! Tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ?”

Tôn Mạc cũng có chút kinh ngạc, cô ta không ngờ Y Linh thế mà lại vì Trình Kiêu, không tiếc đắc tội với hội cậu ẩm Giang Nam.

Sắc mặt Tôn Mạc khó coi, trong lòng vô cùng ghen tị phân nộ với Trình Kiêu, còn có oán giận với Y Linh.

Sắc mặt Trình Kiêu lạnh nhạt, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt mang theo vẻ miệt thị: “Món quà mà Trình Thương Sinh tôi tặng, há có thể so sánh với mấy thứ phàm trần tục vật của mấy người!”

Sau đó Trình Kiêu chỉ một ngón tay ra, một luồng linh lực bắt vào ngọc bội trước mặt Y Linh.

Một vòng sáng lập tức lóe lên, linh lực khởi động pháp trận và thiên địa nguyên lực trong ngọc bội. Một luồng khí mát lạnh, lấp tức cuốn qua tất cả.

Tất cả mọi người đều hơi bị chấn động, có một loại cảm giác sảng khoái tinh thần.

Chất liệu tạo nên miếng ngọc bội hộ thân này, là Linh Ngọc thượng phẩm. Trong linh ngọc, bình thường cũng ẩn chứa Thiên Địa Nguyên lực rất nồng.

Những Thiên Địa Nguyên Lực này, có công hiệu tẩm bổ nhân thể, bị Trình Kiêu dùng linh lực khởi động, đương nhiên sẽ xuất hiện công hiệu nâng cao tỉnh thần bổ não.

Những người bình thường kia, chẳng qua là đột nhiên cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua, sảng khoái tinh thần. Nhưng, những võ giả lại chấn động cả người, trong lòng kinh hãi!

Linh khí trên trái đất căn cõi, linh ngọc ẩn chứa Thiên Địa Nguyên Lực như loại này cực kỳ ít ỏi, huống chỉ là loại linh ngọc thượng phẩm.

Ngay lúc linh khí phát ra, làm bọn họ được lợi không ít. Trong hội trường, có hơn mười người võ giả ẩn mình, ánh mắt lập tức biến thành lửa nóng, bốn phía tìm đến nơi phát ra linh khí.

Bản thân Bạch Thụy Văn cũng làm một Tiên Thiên Tiểu Thành võ giả, cũng gần Y linh nhất, linh lực mạnh mẽ từ trên ngọc bội phát ra, cảm nhận của anh ta cũng mạnh mẽ nhất.

“Sao có thể! Ngọc bội kia, chẳng lẽ là một món…pháp khí!”

Vẻ mặt Bạch Thụy Văn khiếp sợ, lúc anh ta ở trong sư môn, có một lần nghe sư phụ nhắc đến pháp khí.

Anh ta nhớ rõ, lúc sư phụ nhắc đến pháp khí, vẻ trịnh trọng trên mặt cùng với sự sùng bái lộ ra trong mắt.

Với thực lực mạnh mẽ như sư phụ anh ta, chỉ là nhắc đến pháp khí, cũng đã trịnh trọng như thế. Nếu có thể tận mắt nhìn thấy pháp khí, sợ là lập tức xem như trân bảo.

Mà Trình Kiêu, thế mà lại xem một pháp khí vô cùng quan trọng với võ giả thành một vật trang sức bình thường, làm quà tặng cho một người bình thường!

Đây thật sự là đang phung phí của trời!

Tên phá của!

Trong lòng Bạch Thụy Văn đang rỉ máu, đừng nhìn anh ta có thể lấy được Ánh Sáng Hy Vọng, hơn nữa không chút do dự làm quà tặng cho Y Linh.
 
Chương 911


Chương 911

Nhưng, cho dù Ánh Sáng Hy Vọng này có quý giá đến mức nào, cũng chỉ là một thứ đồ chơi.

Mà một món pháp khí, có thể tăng thực lực lên gấp mấy lần, có thể xem như là sinh mạng thứ hai của võ giả!

Y Linh sau khi hơi hơi giật mình, cũng cảm thấy cả người thoải mái. Ánh mắt nhìn Trình Kiêu tràn ngập kinh ngạc, cô vấn luôn tin rằng, món quà Trình Kiêu tặng cho cô tuyệt đối không tầm thường, bây giờ xem ra, quả nhiên là thế!

Đám người Cố Tu Nhiễm và cậu Chu cùng với Lục Thiên Hào, cũng không biết sự trân quý của miếng ngọc bội này. Nhưng mà, bọn họ cũng cảm nhận được miếng ngọc bội này không tầm thường.

Đám cậu ấm Giang Nam, ánh mắt nhìn Trình Kiêu, hơi có chút kinh ngạc.

Bọn họ cũng chỉ là người bình thường, cũng không rõ linh lực dao động vừa rồi có nghĩa gì, nhưng bọn họ biết cái này liên quan đến ngọc bội Trình Kiêu đưa cho Y Linh.

Tôn Mạc nhíu mày, nghỉ hoặc nhìn Trình Kiêu: “Vừa rồi, đến cùng là xảy ra chuyện gì”

Nhìn thấy mọi người bị chiêu thức kia của Trình Kiêu đè ép, Cố Tu Nhiễm không cam lòng, lại nghĩ ra một kế.

“Ha ha, Trình Kiêu, anh tặng hàng vỉa hè thì thôi đi, không ngờ còn dùng thủ đoạn bịp bợm giang hồ đến lừa người! Tôi chỉ cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua, cũng không thấy ngọc bội kia của anh có gì đặc biệt!” Cố Tu Nhiễm khinh bỉ cười lạnh nói.

“Đúng, chỉ là một cơn gió lạnh thổi qua, căn bản không có gì đặc biệt, còn khoe khoang rằng cái gì mà phàm trần tục vật không thể so sánh, rõ ràng là chém gió!”

Cậu Chu vẻ mặt khinh bỉ ồn ào.

Cậu Vương cũng ồn ào theo: “Không sai, so sánh với Ánh Sáng Hy Vọng cậu Bạch tặng, quả thực là đồ bỏ đi!”

“Tôi thấy tên này căn bản chính là một tên lừa gạt, chắng những mang hàng vỉa hè tặng cho cô Y Linh, còn dùng thủ đoạn thầy bà lừa gạt chúng ta, thật là đáng giận!”

“Đúng, quá là hèn hạ!”

Đám cậu ấm Giang Nam đều quát mắng, đả kích Trình Kiêu.

Nhìn đám người kia sỉ nhục Trình Kiêu, trong lòng Bạch Thụy Văn cười lạnh.

Mặc dù anh ta bây giờ vẫn không rõ lắm pháp khí này có công hiệu gì, nhưng, cho dù là một một món pháp khí bình thường cấp thấp nhất, cũng là bảo vật vô giá. Ánh Sáng Hy Vọng mặc dù quý giá, nhưng so sánh với loại pháp khí này, chính là thứ rác rưởi.

Nhưng mà, Bạch Thụy Văn đương nhiên sẽ không chủ động nói ra, anh ta ước gì Trình Kiêu bị sỉ nhục.

“Câm miệng!”

Một tiếng quát khẽ già nua bình thản vang lên, chú Tần đi theo bên cạnh Y Doấn đã đến.

Chú Tần mặc dù chỉ là quản gia bên cạnh Y Doấn, nhưng, tất cả mọi người đều biết, địa vị của chú Tần ở nhà họ Y vô cùng cao, mà ngay cả ông Y cũng cung kính với ông ta.

“Chú Tần!” Y Linh nhỏ giọng kêu lên, vẻ mặt vô cùng tôn kính.

Cơ thể chú Tần hơi còng, nhưng mà, cặp mặt già nua kia lại sắc bén không thể sánh được nhìn ngọc bội trước ngực Y Linh. Càng nhìn, sắc mặt chú Tần càng nghiêm lại.

“Cô Y Linh, có thể lấy miếng ngọc bội này xuống cho tôi xem một chút không?”

Giọng chú Tần có chút khàn khàn.

Y Linh nhìn Trình Kiêu, thấy Trình Kiêu quay đầu nhìn về nơi khác, thái độ thờ ơ.

Lúc này mới đáp: “Đương nhiên có thể!”
 
Chương 912


Chương 912

Nói xong, lấy miếng ngọc bội xuống, giao cho chú Tần: “Chú Tần mời xem!”

lạ “Cảm ơn cô chủ!” Chú Tần nhận lấy ngọc bội, hai tay nâng lên, dáng vẻ như nhìn trân bảo.

Mọi người không hiểu nhìn chú Tần, nghĩ thầm không phải chỉ là một miếng ngọc bội vỉa hè, đến vậy sao?

Chú Tần nghiêm túc nhìn một lúc, mạnh tay đánh ta một luồng chân khí. Trên ngọc bội, lần nữa hiện lên ánh sáng. Nhưng, so với vừa rồi nhỏ hơn nhiều, thời gian cũng ngắn hơn nhiều.

Cảm giác mát lạnh này, cũng lần nữa xuất hiện trong hội trường, nhưng mà, chỉ là trong chớp mắt.

Chú Tần trả ngọc bội cho Y Linh, vẻ mặt cảm thán nói: “Mặc dù tôi chỉ có thể kích phát ra một góc núi băng của nó, nhưng tôi dám khẳng định, đây là một món bảo vật!” Chú Tần vô cùng trịnh trọng nói.

“Cô chủ, cho dù lúc nào ở đâu, cô cũng phải mang miếng ngọc này trên người!

Nhớ lấy, nhớ lấy!”

Bạch Thụy Văn thầm thở dài trong lòng: “Xong rồi, bị ông ta nhìn ra rồi!”

Y Linh nhận lấy miếng ngọc bội, đeo lại lên người, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Tôi nhớ rồi, cảm ơn chú Tần!”

Trong lòng Y Linh có chút kinh ngạc, chú Tần trên danh nghĩa là quản gia của nhà họ Y, nhưng Y Doấn đã từng nói với Y Linh, nhất định phải tôn trọng chú Tần. Cô tbiết thực lực của chú Tần rất mạnh, nhưng, dựa vào thân phận và thực lực của chú Tần, trước mặt miếng ngọc bội này lại thất lễ như vậy!

Trong lòng Y Linh không khỏi thắc mắc: “Miếng ngọc bội mà Trình Kiêu tặng cho mình rốt cuộc có chỗ nào thần kỳ? Lại khiến chú Tần đối xử một cách thận trọng như vậy!”

Y Linh không khỏi lén lút nhìn về phía Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu vẻ mặt vấn thờ ơ, không thể nhìn ra được trong lòng đang nghĩ cái gì.

Cô Tu Nhiêm thấy Trình Kiêu sắp bị đả kích đến mức cả người không còn chỗ nào nguyên vẹn, nhưng ông lão này lại đột nhiên nhảy ra, lại tâng bốc miếng ngọc bội này lên trời.

Trong lòng Cố Tu Nhiêm không phục, lạnh lùng hừ một tiếng: “Không phải chỉ là một miếng ngọc bội bán đầy ở các quầy hàng thôi sao, có cái gì ghê gớm. Lẽ nào còn đáng tiền hơn Ánh Sáng Hy Vọng mà cậu Bạch tặng sao?”

Khuôn mặt Bạch Thụy Văn đỏ lên, rất muốn đá cho Cố Tu Nhiễm một phát bay ra ngoài, cậu không hiểu thì đừng có mà nói linh tỉnh có được không?

Những lời này nói ở trước mặt những người bình thường kia thì thôi đi, nhưng cậu lại nói trước mặt một võ giả tiên thiên cảnh giới đỉnh phong, đây không phải là tự rước lấy nhục nhã sao?

Ánh Sáng Hy Vọng mặc dù quý giá, nhưng chung quy cũng chỉ là đồ chơi. Sao có thể đưa ra đàm luận với một pháp khí có năng lượng thần kỳ chứ?

Quản nhiên, chú Tần mặt tràn đầy sự xem thường nhìn Cố Tu Nhiễm, cười khẩy nói: “Trong số tất cả những món quà ngày hôm nay, miếng ngọc bội này là vật quý giá nhất. Ánh Sáng Hy Vọng gì đó, so sánh với miếng ngọc bội này cũng chỉ là rác rưởi mà thôi!”

“Đám trẻ con vô trị mấy người sao có thể hiểu được sự quý giá của bảo vật này!

Cậu Bạch, cậu thử nói xem!”

Ánh mắt của chú Tần đột nhiên nhìn về phía Bạch Thụy Văn, trên mặt mang theo nụ cười khẩy.

Khuôn mặt Bạch Thụy Văn tràn đầy sự ngượng ngùng, rất muốn đánh cho cái tên ngốc Cố Tu Nhiêm này một trận. Nếu như chú Tần chỉ là quản gia của nhà họ Y, anh ta cũng không cần phải quan tâm.

Nhưng, chú Tần còn là một võ giả Tiên Thiên đỉnh phong. Chỉ kém hơn sư phụ của anh ta một chút.
 
Chương 913


Chương 913

Trong giới võ đạo, luật lệ rất nghiêm khắc, Bạch Thụy Văn ở trước mặt người khác, có thể ngông cuồng, hống hách, nhưng ở trước mặt một tiền bối võ đạo, anh ta không dám tự cao tự đại.

“Tiền bối nói rất đúng, miếng ngọc bội này quý giá gấp vạn lần Ánh Sáng Hy Vọng mà tôi tặng!”

Mọi người có chút kinh ngạc, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, Bạch Thụy Văn lại chính miệng thừa nhận, món quà của mình không bằng của Trình Kiêu!

Cố Tu Nhiễm cau mày, trong lòng nghĩ hoặc, anh ta không thể hiểu được Bạch Thụy Văn là cậu chủ nhà họ Bạch, lại cung kính với một người quản gia nhà họ Y như vậy.

“Cậu Bạch, ông ta chỉ là một người quản gia, sao có thể biết được sự quý giá của Ánh Sáng Hy Vọng, anh không cần phải quan tâm đến ông ta!”

Trước mắt Bạch Thụy Văn tối sầm lại, suýt nữa ngất đi. Tức giận hét lên với Cố Tu Nhiễm: “Cậu câm mồm cho tôi! Cái đồ ngu ngốc như cậu thì hiểu cái gì, cút sang một bên!”

Trên mặt Cố Tu Nhiêm hết xanh lại đỏ, không biết tại sao Bạch Thụy Văn lại đột nhiên nổi giận, nhưng lại không dám phản bác. Mặc dù nhà họ Cố cũng có chút thực lực ở Lĩnh Nam, nhưng ở Giang Nam, không có ai nể mặt nhà họ Cố của anh ta.

Bạch Thụy Văn mắng anh ta như mắng một đứa con trai.

Hơn nữa sau khi anh ta mắng xong, một đám cậu ấm ở Giang Nam chẳng những không có một ai đồng tình, ngược lại ai cũng nở một nụ cười cười trên nỗi đau của người khác.

Chú Tần cười khẩy một tiếng, ý tứ sâu xa liếc nhìn Bạch Thụy Văn, trong đáy mắt lóe lên sự khen ngợi.

Sau đó chú Tần lại nhìn về phía Trình Kiều mặt không cảm xúc, khuôn mặt tràn đầy sự trịnh trọng nói: “Cảm ơn cậu đã tặng cho cô chủ một bảo vật quý giá như vậy, mặc dù tôi không nhìn ra được tác dụng cụ thể của thứ này, nhưng tôi thay cô chủ cảm ơn cậu trước!”

Nói xong, chú Tần lại cúi người rất sâu trước Trình Kiều, làm một đại lỗ!

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Đại lễ này của chú Tần, khiến tất cả cậu ấm có mặt ở đó hoàn toàn sững sời Mặc dù hầu hết mọi người đều không biết rõ chú Tần rốt cuộc có địa vị như thế nào ở nhà họ Y, nhưng, thái độ kính trọng của Y Linh đối với chú Tần lúc nấy, mọi người đều nhìn thấy.

Còn nữa, Bạch Thụy Văn từ trước đến nay không đặt ai vào mắt, ở trước mặt chú Tần giống như một đứa bé ngoan ngoãn, nghe lời, mọi người dễ dàng liên tưởng đến thân phận của chú Tần chắc chắn không bình thường.

Nhưng, một nhân vật có thân phận cao quý như vậy ở nhà họ Y, lại vì một miếng ngọc bội mà làm đại lễ với tên tiểu tử Trình Kiêu kia!

Miếng ngọc bội này rốt cuộc là bảo vật có cấp bậc như thế nào?

Lúc nãy, chú Tần nói Ánh Sáng Hy Vọng cuối cùng trên thế giới này, ở trước mặt miếng ngọc bội này chỉ là rác rưởi. Mọi người hoặc cảm thấy chú Tần không thạo nghề, hoặc cố ý chèn ép Bạch Thụy Văn.

Nhưng, bây giờ thông qua thái độ của chú Tân, hoàn toàn không phải như vậy.

Miếng ngọc bội này nhất định không phải là một vật bình thường, thậm chí lai lịch còn vô cùng lớn!

Không kìm lòng nổi, ánh mắt mọi người nhìn Trình Kiêu đều lộ ra sự kinh ngạc.

Cố Tu Nhiễm tức giận đến mức nghiến răng: “Mẹ nó, đúng là xui xẻo, sắp được đả kích Trình Kiêu đến mức cả người không còn được toàn vẹn rồi, không ngờ giữa đường lại nhảy ra một lão già như thế này! Bây giờ không những không thể đánh được Trình Kiêu, ngược lại còn để anh ta chiếm được ánh hào quang. Đâu có thể như thế được!”
 
Chương 914


Chương 914

Lục Thiên Hào liếc nhìn Bạch Thụy Văn mặt vẫn còn sa sầm, trên mặt hiện lên sự tức giận, đã nói cùng nhau chống lại nhà họ Y, đối phó với Trình Kiêu, Bạch Thụy Văn làm như vậy, rõ ràng chưa đánh đã đầu hàng!

Lý Ngôn tức giận mắng: “Mẹ nói, tên tiểu tử này có thể may mắn như vậy sao? Lại để anh ta thoát được một kiếp nạn!”

Vẻ mặt Tôn Mạt không hề thay đổi, nhưng trong lòng đã bao phủ một tầng mây mù: “May mắn sao? Chắc chắn không phải!

Miếng ngọc bội này là thứ gì? Trình Kiêu, trên người anh ta rốt cuộc còn che giấu bí mật gì mà mọi người không biết?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Y Linh đỏ ửng, cúi đầu, có chút kích động nói: “Trình Kiêu, cảm ơn cậu đã tặng cho tôi một miếng ngọc bội quý giá như vậy.”

Trong lòng Y Linh cảm thấy vô cùng vui mừng, Trình Kiêu lại tặng cho cô ta một miếng ngọc bội quý giá như vậy, có thể thấy được địa vị của cô ta trong lòng Trình Kiều.

Vẻ mặt Bạch Thụy Văn trở nên vô cùng khó coi, Y Linh là vợ chưa cưới của anh ta đó! Bây giờ lại liếc mắt đưa tình với tên tiểu tử Trình Kiêu kia.

Nhưng ở trước mặt chú Tần, Bạch Thụy Văn không dám nổi giận, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Bạch Thụy Văn nhìn Trình Kiêu có được sự nổi bật, trong lòng vô cùng khó chịu: “Hừ, có cái gì mà ra vẻ! Lần sau tôi sẽ mua một miếng ngọc bội còn to hơn, tốt hơn để tặng cho Y Linh!”

Chú Tần xem thường cười một tiếng, không phải càng to, càng tốt là có ích.

Miếng ngọc bội mà Trình Kiêu tặng Y Linh rõ ràng là một pháp khí được tu luyện và chế tạo rất tốt. Loại người bình thường như Bạch Thụy Văn không thể hiểu được giá trị của nó.

Đối với đại lễ của chú Tần, Trình Kiêu thản nhiên đón nhận. Vẻ mặt thờ ơ đứng nguyên tại chỗ, không nói câu nào.

Dường như, chú Tần ở trước mặt anh cũng không khác gì mấy tên cậu ấm kia.

Chú Tần cũng không thấy kỳ lạ, ông ta và Y Linh, đã tiếp xúc với Trình Kiêu hai lần, ông ta hiểu được sự ngạo mạn của Trình Kiêu.

Hơn nữa, trong lòng chú Tần càng thêm nghỉ ngờ, Trình Kiêu chắc chắn không phải là một người bình thường.

“Lúc trước ở trong phòng nghỉ, khi cậu ta đối diện với mình đã cố ý phóng ra hơi thở vô cùng mạnh, không hề sợ hãi. Bây giờ lại xem pháp khí như một món đồ chơi tặng cho cô chủ Y Linh. Chuyện này không phải là một người bình thường có thể làm được!”

“Tên tiểu tử này, rốt cuộc có thân phận gì?

Trong lúc chú Tần âm thầm phỏng đoán thân phận của Trình Kiêu, một tiếng động lớn vang lên, cửa lớn lại bị một lực vô cùng mạnh đẩy ra.

Hai tên bảo vệ mặc đồng phục bị đánh đến mức bay vào bên trong, nhếch nhác nằm trên mặt đất, đã ngất đi.

Sau đó, hai chàng trai trẻ mặc bộ đồ luyện công màu đen, khiêng một chiếc quan tài màu đen đi vào.

Bịch!

Chiếc quan tài bằng gõ đen xì kia bị hai người ném mạnh xuống sàn gỗ cứng. Đập mạnh đến mức cả phòng khách dường như đều bị rung chuyển.

Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức bị hai người này thu hút.

Một đám nhân vật nổi tiếng ở Giang Nam có mặt trong phòng khách đều đưa mắt nhìn nhau.
 
Chương 915


Chương 915

Hôm nay là ngày ông Y nhận con gái, lại là sinh nhật của cô chủ Y Linh, có người lại dám tặng một chiếc quan tài trong một ngày vui như thế này!

Đây không phải là nguyền rủa, vả vào mặt nhà họ Y ở trước mặt mọi người sao?

Rốt cuộc là ai lại có lá gan lớn như vậy!

Hơn nữa, chiếc quan tài kia, sợ là cũng phải đến mấy trăm cân, hai chàng trai trẻ cơ thể gầy yếu lại có thể khiêng vào một cách dễ dàng như vậy.

Hai người phải có sức lực mạnh như thế nào!

Y Doãn liếc nhìn hai người này, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, dừng cuộc trò chuyện với hai nhân vật nổi tiếng ở Giang Nam, đi xuyên qua mọi người, dân theo bốn tên thuộc hạ đi lên đón tiếp.

Một đám nhân vật nổi tiếng ở Giang Nam cũng đi theo sau Y Doấn.

Bên này, chú Tần nhìn hai chàng trai trẻ kia, trên khuôn mặt toàn là nếp nhăn hiện lên sự tức giận.

“Cô chủ, cô ở nguyên đây đừng đi đâu, tôi qua đó xem thế nào!”

“Ừ” Y Linh gật đầu, cau mày nhìn hai chàng trai trẻ mặc áo đen đang đi vào cửa, mặc dù Y Linh đến nhà họ Y mới được một khoảng thời gian, nhưng cũng có thể nhìn ra, hai người này không phải là người lương thiện.

Bạch Thụy Văn và một đám cậu ấm ở Giang Nam, cũng bị hai chàng trai trẻ này thu hút, tạm thời gạt Trình Kiêu qua một bên.

Ánh mắt mấy người Tôn Mạc cũng tập trung lên người hai chàng trai trẻ kỳ lạ kia, khuôn mặt tràn đầy sự hiếu kỳ.

“Những người này là ai, mà dám đến nhà họ Y để gây chuyện!”

Trình Kiêu nhìn hai người kia, đều có thực lực hậu thiên đỉnh phong cảnh giới, không thể khiến anh có hứng thú.

Nhưng, ngược lại anh có chút tò mò, nhà họ Y là bá vương ở tỉnh Giang Nam, rốt cuộc là ai dám đến nhà họ Y gây chuyện.

Vẻ mặt Y Doãn sa sầm, nhìn hai người, hỏi: “Các người là aï? Tại sao lại đến nhà họ Y tôi gây chuyện?”

Hai chàng trai trẻ mặt không biểu cảm, giống như không nghe thấy lời nói của Y Doãn.

Vẻ mặt Y Doãn có chút khó coi, nháy mắt với bốn tên thuộc hạ ở phía sau, hai tên trong đó lập tức xông lên, tấn công hai chàng trai trẻ kỳ quái.

Bịch bịch!

Hai tên thuộc hạ của Y Doấn, vừa mới xông lên đã bị hai chàng trai trẻ mặc áo đen kia đánh bay, nằm trên mặt đất, vẻ mặt khiếp sợ.

Lông mày Y Doãn nhíu chặt lại, hai tên thuộc hạ này của ông ta, không phải là người bình thường, đều là cường giả hậu thiên tiểu thành. Ngày thường một người có thể đánh với mười mấy người bình thường, bây giờ vừa mới giáp mặt đã bị người ta đánh bay.

Rõ ràng, hai chàng trai trẻ kỳ lạ này cũng là võ giả, hơn nữa tu vi của họ còn cao hơn.

Chú Tần lạnh lùng hừ một tiếng, cơ thể lóe lên, đứng chắn trước mặt Y Doấn, cúi người xuống, khuôn mặt tràn đầy sự u ám nhìn hai chàng trai trẻ.

Dường như cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ trên người chú Tần, vẻ mặt của hai chàng trai trẻ hơi thay đổi, khuôn mặt tràn đầy sự phòng bị nhìn chằm chăm vào chú Tần.

“Chỉ có thực lực Hậu Thiên đỉnh phong nhỏ nhoi, cũng muốn đến nhà họ Y gây chuyện, ức hiếp nhà họ Y tôi không có người.”
 
Chương 916


Chương 916

Chú Tần nói xong, cơ thể lóe lên, hai nắm đấm giống như mãnh hổ xuống núi, bổ nhào về phía hai chàng trai mặc áo đen.

Hai chàng trai lập tức giống như gặp phải kẻ địch mạnh, dùng toàn bộ tu vui, ngăn cản một quyền của chúng Tần.

Bịch bịch!

Cục diện đảo ngược lại, kết cục của hai chàng trai trẻ mặc áo đen giống như hai tên thuộc hạ của nhà họ Y lúc nấy, bị một quyền của chú Tần đánh bay.

“Haha!”

Một tiếng cười lớn già nua, nhưng lại lộ ra sự ngông cuồng, từ bên ngoài cửa truyền đến.

Sau đó, một ông lão mặc áo choàng đen chống gậy, run rẩy đi vào.

Hai chàng trai trẻ mặc áo đen vốn dĩ đang năm dưới đất, lập tức cố gắng chịu đựng cơn đau đứng dậy, cung kính đứng hai bên, bày ra một thư thế nghênh tiếp, cúi đầu không dám thở mạnh.

Ông lão mặc áo choàng đen vẻ mặt u ám liếc nhìn hai chàng trai trẻ, lạnh lùng hừ một tiếng: “Hai tên bỏ đi!”

Hai chàng trai trẻ lập tức cúi thấp đầu hơn, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi, bất an.

“Tôi nói rồi mà, đường đường là nhà họ Y, bá vương tỉnh Giang Nam, tại sao ở cửa chỉ để hai tên phế vật giới phàm tục canh giữ, hóa ra cao thủ đều trấn thủ ở trong này.

Chú Tần không nhìn rõ được sự nông sâu của ông lão này, sắc mặt không khỏi có chút nặng nề, nghiêm túc.

“Ông là ai?”

Ông lão mặc áo choàng đen nhếch miệng, lộ ra một nụ cười hung ác: “Người hủy diệt nhà họ Y các người!”

Nói xong, ông lão mặc áo choàng đen đột nhiên làm loạn, cơ thể vốn dĩ đang run rẩy, lại còn linh hoạt hơn gấp mười lần thanh niên.

Chiếc gậy chống bằng gỗ mun trong tay được ông ta xem thành vũ khí, đánh mạnh xuống đỉnh đầu chú Tần.

Một đòn này, vô cùng nhanh và mạnh mẽ, lực giống như một ngọn núi.

Trong mắt chú Tần lộ ra sự kinh ngạc, lớn tiếng hét lên, hai quyền giơ lên trời: “Tránh ra!”

Âm!

Một cơn gió mạnh nhanh chóng quét qua khu vực mười mét xung quanh, tất cả mọi người đều bị cơn gió mạnh tản ra, làm cho chấn động lùi về sau vô số bước.

Sàn nhà dưới chân chú Tần, lấy cơ thể ông ta làm trung tâm, từng tấc nứt ra, giống như hoa văn trên mai rùa.

Ông lão mặc áo choàng đen kia, râu tóc đều dài, giống như ma thần.

Hai nắm đấm của chú Tần chống đỡ chiếc gậy batong của ông lão mặc áo choàng đen, hình ảnh dừng lại. Lần đầu tiên giao đấu, hai người lại tập hợp chân khí.

Nhưng giao đấu băng chân khí, không giống như những bộ phim võ thuật, phải rất lâu sau mới có thể phân thắng bại.

Khoảng mười mấy giây sau, cơ thể hai người đột nhiên tách ra.

Ông lão mặc áo choàng đen bay lên, lật người một cái, lùi về sau vô số bước, sau đó mới đứng vững, dáng vẻ có chút nhếch nhác.

Mà chú Tần, lại hướng về phía bầu trời sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
 
Chương 917


Chương 917

“Chú Tần!” Vẻ mặt Y Doãn sa sầm, khẽ kêu lên.

Chú Tần đột nhiên giơ tay lên, trầm giọng nói: “Đừng lo lắng, tôi không sao!”

Lúc này vẻ mặt Y Doãn mới dịu đi, nhưng, ánh mắt nhìn ông lão mặc áo choàng kia có chút nghiêm trọng.

Ông lão mặc áo choàng đen không vội vàng tấn công, mà cười haha nói: “Nhà họ Y quả nhiên không hổ danh là bá vương của Giang Nam, lại có một cường giả Tiên Thiên đỉnh phong trấn thủ.”

“Chỉ tiếc là, cơ thể của ông rõ ràng bị thương vấn chưa khỏi, đã không phải là đối thủ của tôi rồi.”

Chú Tần lạnh lùng nói: “Chưa chắc! Ông cũng chỉ có tu vi Tiên Thiên đỉnh phong, ai chết trong tay ai còn chưa biết được?”

Ông lão mặc áo choàng đen cười haha: “Tôi biết suy nghĩ của ông, nếu như ông không quan tâm đến vết thương, liều mạng đấu với tôi, thắng thua quả thật vấn chưa biết được, nhừng cho dù ông thắng, không quá ba tháng, nhất định sẽ chết”

“Nếu như ông chia ra một phần tu vi để áp chế vết thương, thì chắc chắn không phải là đối thủ của tôi.”

“Ông đã không phải là người của giới phàm tục, nhất định phải quản chuyện của giới phàm tục? Ông đã có may mắn bước chân vào cánh cửa của giới võ đạo, tại sao không quý trọng? Lại phải bán mạng vì một gia tộc ở giới phàm tục!”

Chú Tần vẻ mặt tràn đầy sự nghiêm cẩn, trầm giọng nói: “Ông không cần khuyên tôi, nhà họ Y có ân huệ rất lớn với tôi, có chết cũng không trả hết được. Ông muốn gây ra sự bất lợi cho nhà họ Y, thắng được tôi trước rồi nói!”

Ông lão mặc áo choàng đen vẻ mặt tràn đầy sự tiếc nuối: “Một mực không chịu giác ngộ, vậy tôi thành toàn cho ông!”

Nói xong, cơ thể ông lão mặc áo choàng đen khẽ di chuyển, lại xông về phía chú Tần.

Âm!

Nắm đấm và chiếc gậy giao nhau, sau đó đột nhiên tách ra hai người lại va vào nhau, trong nháy mắt, đã giao đấu với nhau mười mấy chiêu.

Một đám nhân vật nổi tiếng đứng xung quanh hóng chuyện, tất cả đều tự giác lùi về sau, chừa không gian đủ để cho hai người giao đấu, sợ vô duyên vô cớ lại bị thương.

Hai cường giả tiên thiên đỉnh phong, chỉ thiếu một bước nữa là thành tông sư hóa cảnh. Mặc dù không thể biến hóa chân khí, nhưng, môi lần tấn công, gió mạnh tỏa ra tứ phía, mang theo sức lực nghìn cân.

Trong phòng khách, hầu hết đều là người bình thường, sao có thể từng xem trận giao đấu mạnh mẽ như thế này? Nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc!

“Đây, đây còn là con người sao? Con người sao có thể có được sức mạnh to lớn như vậy!”

“Trời ơi, hóa ra cao thủ võ lâm từng được nhắc đến trong sách thật sự tồn tại!”

“Hai người chỉ cần tùy tiện ra một quyền, có thể đánh bay một con voi! Tôi đã đứng xa như vậy nhưng mặt vẫn rất đau vì bị quyền phong mà bọn họ phóng ra thổi qua!”

So với sự chấn động của những người bình thường này, Bạch Thụy Văn cũng là võ giả thì trấn định hơn nhiều.

Bạch Thụy Văn nhìn sang ông Liên ở đăng sau, nhỏ giọng hỏi: “Ông Liên, ông thấy hai người này ai sẽ thắng?”

Ông Liên nhìn hai người bay qua bay lại trong sân, vẻ mặt sững sờ: “Hai người bọn họ đều có thực lực của Tiên Thiên đỉnh phong, cao hơn tôi rất nhiều, tôi không nhìn thấu.”
 
Chương 918


Chương 918

“Ngay cả ông cũng không nhìn thấu, Tiên Thiên đỉnh phong mạnh thế!” Thực lực của Bạch Thụy Văn vốn là Tiên Thiên tiểu thành, anh ta cảm thấy mình không nhìn thấu thực lực của hai người chú Tần thì có thể tha thứ.

Nhưng thực lực của ông Liên là Tiên Thiên đại thành, tiến thêm một bước là Tiên Thiên đỉnh phong, không ngờ ông ta cũng không thể nhìn thấu hai người rốt cuộc ai thắng ai thua.

Ông Liên cảm thán nói: “Tu vi của võ giả, giữa môi một cảnh giới thì giống như cách trời. Tuy Tiên Thiên đỉnh phong và Tiên Thiên đại thành chỉ kém nhau một cảnh giới, nhưng tôi ở trước mặt hai người này, căn bản không có sức đánh trả. Sao có thể nhìn ra thắng thua của hai người?”

Nếu ông Liên đã không nhìn thấu, vậy thì Ông Nghiêm bên phía nhà họ Lục, cũng không nhìn thấu.

Ánh mắt của Bạch Thụy Văn nhìn sang Lục Thiên Hào, quả nhiên Lục Thiên Hào cũng nhìn sang anh ta.

Hai người không nói gì với nhau, cùng lúc lắc đầu.

Y Linh có hơi lo lắng, lặng lẽ đi tới bên cạnh Y Doấn, thấp giọng nói: “Ba, chú Tần sẽ thắng chứ?”

Trên mặt Y Doãn nở nụ cười ôn hòa, dịu giọng nói: “Yên tâm, chú Tần nhất định có thể thắng!”

Trong nháy mắt, hai người đã giao thủ mười mấy chiêu, nhưng chú Tần hơi không cảnh giác thì bị ông lão mặc áo choàng đen đánh trúng tim, bay ngược ra.

Ông lão mặc áo choàng đen dường như rất tự tin vào bản thân, không thừa thắng truy kích, mà dừng tại chỗ, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn chú Tần: “Tôi đã nói rồi, nếu ông không liều mạng thì không phải đối thủ của tôi.”

Chú Tần đứng dậy, lặng lẽ lau vết máu ở khóe miệng, cơ thể gù dường như già hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi.

“Tôi thừa nhận ông rất mạnh, nếu tu vi của tôi ở thời kỳ đỉnh phong, có lẽ có thể đánh một trận với ông. Tôi của bây giờ quả thật không phải đối thủ của ông.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

“Ông nói đúng, muốn thắng ông, chỉ có liêu mạng!”

Nói xong, một đạo khí tức mạnh hơn ban đầu bạo phát từ trên người của chú Tần, trong nháy mắt bao trùm cả sân.

Y Doãn sửng sốt, vội hô lên: “Chú Tần, đừng!”

Chú Tần quay đầu liếc nhìn ông ta, trên mặt nở nụ cười thư thái: “Không sao, cùng lắm sau này tu vi mất hết”

“Nhưng bất cứ kẻ địch nào đến xâm nhập nhà họ Y, chỉ cần có tôi ở đây, buộc phải chết!”

Hốc mắt của Y Doãn có hơi ươn ướt, mặt mày cảm động: “Chú Tần, chú bảo vệ tôi mấy chục năm, khiến tôi trưởng thành hơn, không ngờ tôi trở thành gia chủ của nhà họ Y, vậy mà không thể bảo vệ chú chu toàn. Tôi hổ thẹn!”

Các danh lưu của Giang Nam, sắc mặt của ai cũng kinh sợ, bị khí thế mạnh mẽ kia chấp nhiếp.

“Khí thế này, mạnh gấp đôi vừa rồi!”

Cơ thể vốn gù của chú Tần đột nhiên từ từ đứng thẳng dậy, dáng vẻ vậy mà cũng trở nên trẻ hơn, từ một ông lão đi lại trục trặc trở thành một người trung niên hơn 40 tuổi.

Trình Kiêu lạnh nhạt liếc nhìn chú Tần, trong mắt lộ ra ý cười mỉa: “Vốn đè tổn thương, còn có thể sống mấy chục năm, bây giờ sử dụng toàn bộ tu vi, cộng thêm tải trọng của cơ thể, vết thương cũ chưa khỏi lại thêm vết thương mới, mạng không còn được lâu!”

Ông lão mặc áo choàng đen cười ha hả, áo choàng đen không gió tự bay: “Đúng vậy, như này mới thú vị!”

Cơ thể của chú Tần đứng thẳng, hừ lạnh một tiếng, không có phí lời nữa, trực tiếp tung một quyền về phía ông lão mặc áo choàng đen.
 
Chương 919


Chương 919

“Tới đúng lúc!” Ông lão mặc áo choàng đen giơ cái gậy lên.

Thực lực của chú Tần tăng mạnh, nhưng không ngờ thực lực của ông lão mặc áo choàng đen vậy mà cũng tăng lên.

Hai người vấn đánh khó phân cao thấp, thực lực ngang nhau.

Những Võ giả trong đại sảnh, ai nấy không nhịn được mà tặc lưỡi: “Không ngờ, hai người vừa rôi không có ra hết sức! Bây giờ mới là lực lượng đỉnh phong của hai người!”

Trong đại sảnh, kình phòng rít gào, tốc độ của hai người càng lúc càng nhanh, dần dần, những người bình thường kia đều chỉ có thể nhìn thấy hai tàn ảnh bay qua bay lại.

Bụp!

Hai người sau khi đối đầu một hồi, lần nữa tách ra.

Ông lão mặc áo choàng đen cười quỷ dị nhìn chú Tần: “Nếu ông không bị thương, không đến ba năm, ông nhất định có thể bước vào Hóa Cảnh, trở thành tông sư võ đạo!”

“Nhưng đáng tiếc rồi!”

Chú Tần mặt mày không cảm xúc nói: “Ông không phải cũng như vậy sao?”

“Ha ha!” Ông lão mặc áo choàng đen cười đầy cổ quái, sau đó tiếng cười bỗng ngừng lại: “Quyết thắng thua thôi!”

Chú Tần gật đầu với vẻ nghiêm trọng: “Được!”

Hai người nhìn chăm chăm đối phương, lần này không ai ra tay trước.

Khí tức của hai bên đều đạt tới đỉnh điểm, tỏa một phát thì động toàn thân.

Tất cả mọi người đều nín thở, cho dù những người bình thường kia đều có thể nhìn ra. Chỉ bất động chút thôi, vừa cử động thì sẽ trời long đất lở, một kích chết ngay!

Hai người nhìn đối phương, qua vài phút, cuối cùng dường như hai người cũng có hơi mất kiên nhãn, ra tay cùng lúc.

“Phong Ma Trượng!”

Hai tay ông lão mặc áo choàng đen giơ cao chiếc quyền trượng gỗ đen lên, ở trên không vung điên cuồng không theo quy tắc, giống như một kẻ say đang phát điên.

Nhưng sắc mặt của chú Tần lại cực kỳ nghiêm trọng, nhìn tuyệt chiêu của người kia được thi triển.

“Đại Suất Bị Thủ!”

Chú Tần biến quyền thành chưởng, chứa mà không phát, lại súc thế đợi phát. Giống như sư tử vồ thỏ, chờ đợi một kích giết ngay.

Bụp!

Một kích mạnh nhất của hai bên, cuối cùng cũng va chạm.

Chú Tần bông nôn ra một ngụm máu, bịch bịch lùi lại bốn-năm bước, sau đó ngồi phịch trên đất.

Ông lão mặc áo choàng đen trực tiếp bị chấn bay ngược ra, phun một ngụm máu lúc bay trên không, cơ thể đập mạnh vào bức tường đằng sau, rồi rơi xuống.

“Chú Tần, chú có sao không?” Y Doãn vội vàng đi tới, muốn đỡ chú Tần dậy.

Chú Tần giơ tay lên, lắc đầu, ý bảo mình không sao.

Ông lão mặc áo choàng đen run rẩy đứng dậy, có hơi nhếch nhác nhìn chú Tần, trầm giọng nói: “Võ kỹ thật mạnh! Tôi thua rồi!”

“Ông cũng không tệ!” Mặt mày của chú Tần nghiêm túc, không có vì vậy mà xem thường ông lão mặc áo choàng đen.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom