Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2740: 2740: Chẳng Lẽ Tân Nương Đã Chết Rồi Sao





Sau đó, trán của Đạo Thập Nhị đã toát đầy 
mồ hôi lạnh, sự căng thẳng lập tức hóa thành sự sợ hãi tột cùng.

“A! " Đạo Thập Nhị vội vàng thả chiếc khăn xuống, bất giác vô thức lùi về đằng sau.

“Thi.

.

thi! " Đạo Thập Nhị lắp bắp thốt lên.

Lúc này, đám người của Ngưng Nguyệt nhìn thấy phản ứng của Đao Thập Nhị không đúng, sau khi nghe tiếng hét lên của hắn, bọn họ bất giác nhíu chặt mày lại.

Chẳng lẽ tân nương đã chết rồi sao? 

Nghĩ đến đây, Ngưng Nguyệt đi đầu vội vàng chạy đến, sau đó từ ánh mắt hoảng loạn của Đạo Thập Nhị mà dò xét vị tân nương đó.

Lúc Ngưng Nguyệt đưa tay ra chạm vào mạch tượng của tân nương, sắc mặt của Ngưng Nguyệt lập tức trở nên trắng bệch.

Còn Vương Tự Mẫn thì vội vàng ôm đầu tân nương vào trong lồng ngực mình, khi nhìn thấy sắc mặt không đúng của Ngưng Nguyệt, đột nhiên trong phút chốc cô phát hiện ra điều gì đó không đúng, giống như là!  
Gió vừa thổi qua, chiếc khăn che mặt lập tức bay lên.

Một mùi hôi kỳ lạ lập tức xộc vào mũi của hai người họ.

Một mùi son phấn xen lẫn với mùi thối rữa của thi thể trộn lẫn vào nhau.

Ngưng Nguyệt ngồi gần nhất, nhưng dường như vô tình liếc mắt nhìn xuống nơi phát ra mùi hôi thối, khăn che mặt vừa bay lên, một gương mặt trắng bệch, thậm chí đã bắt đầu thối rữa lập tức hiện ra trước mặt cô.

Đó là một thi thể có mùi hôi thối và đã bắt đầu thối rữa, cho dù trên mặt đã dùng rất nhiều loại phấn dày để che lại, nhưng không những không che lại được những bộ phận đang bắt đầu phân hủy trên mặt, mà ngược lại còn khiến cho gương mặt trở nên gớm ghiếc một cách dị thường.


Bởi vì cơ thể vừa bị ngã xuống đất, rồi lại bị Vương Tự Mẫn ôm xốc lên, cơ thể bị rung lắc nhiều, những con dòi trong miệng vì thế mà không ngừng trào ra bên ngoài.

"Oe.


Vương Tự Mẫn lập tức che miệng lại, xoay 
người sang hướng khác, nôn thốc nôn tháo xuống đất.

Ngưng Nguyệt và Vương Tự Mẫn cũng không khá hơn là bao, biểu cảm trên mặt vô cùng khó coi, toàn thân bất giác lui về đằng sau.

Không chỉ là bọn họ, cho dù là Hàn Tam Thiên lúc này đang đứng ở đằng xa kia, bất giác trong lòng dâng lên cảm giác ớn nhọn.

Không ai có thể ngờ được rằng, vốn dĩ là một vị tân nương được trang điểm một cách lộng lẫy xinh đẹp, dưới một lớp áo phượng đẹp đẽ kia lại là một cái xác đang 
phát ra mùi hôi và đã bắt đầu thối rữa.

“Sao lại thành ra như vậy chứ?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đột nhiên cảm thấy trong bụng như đang cồn cào, vô cùng kinh hoàng mà thốt nên lời.

.

 
Chương 2741: 2741: Mở Rộng Tầm Mắt Quan Sát Khắp Nơi





Hàn Tam Thiên lúc này cũng chau chặt mày lại, sống lưng truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, tiếng kèn không ngừng vang lên chói tai, không gian trở nên ảm đạm cực kì.

Nhưng chính lúc này, một bản nhạc có giai điệu vô cùng vui tươi vang lên, không khí có mùi nên được đốt liền bay thoáng qua.

Sau đó có vài tờ giấy loang lổ bay qua.

Không biết từ lúc nào, đoàn người đưa tang Ở sau ngôi làng đột nhiên đã xuất hiện trước cổng làng.

Một đoàn người mang áo trắng, dây thừng buộc vào eo, trên đầu đội một cái mũ dài màu đen, có người thì vừa đi vừa rải giấy, có người thì khiến cơ quan tài, tiếng kèn vui tươi được đoàn người thổi lên càng lúc càng lớn.

Khúc nhạc vui tươi vừa xuất hiện, đoàn người đưa tang lập tức tiến đến gần, nhanh chóng đi về phía đoàn người đón dâu.

Đột nhiên, hai giai điệu tang tóc và vui tươi hòa lẫn vào nhau, người đón dâu và người đưa tang cũng lập tức đứng sát lại với nhau.

Quan tài, liệu hỉ.


Giấy bạc, hoa hồng.

Áo đỏ, áo trắng.

Hai bên tương phản rõ rệt, lúc này lại đột nhiên hòa lẫn vào nhau.

Một sự kì lạ không thể nói thành lời, sự dị thường này khiến người khác hoảng sợ.

Không khí ảm đạm cũng không thể tả được.

“Đây! đây rốt cuộc là chuyện gì?" Cho dù là Mặc Dương, lúc này cũng không khỏi kinh hoãng mà bước lùi về đằng sau, trong lòng 
mang một nỗi sợ và cảm giác bất an liếc nhìn về đoàn người kỳ lạ trong làng này.

Không chỉ có hắn, kể cả đoàn người đang đứng đằng sau lưng của Hàn Tam Thiên, chính vì quá sợ hãi mà đứng nép sát vào nhau.


Hàn Tam Thiên chau mày lại, đưa mắt nhìn trừng trừng đám người ở phía trước, không thốt nên lời.

Cảnh tượng vô cùng dị thường khiến Hàn Tam Thiên không khỏi cảnh giác, liền mở rộng tầm mắt quan sát khắp nơi.

Nhưng những người này lại hết sức bình thường, chỉ có một điều bất thường!  
“Bên trong quan tài có người.

" Hàn Tam Thiên căng thẳng nói.

“Trong quan tài có người sao?" Bắc Trung Hãi lập tức sững người, đây không phải là chuyện bình thường sao? Điều không bình thường là bên trong không có người mới đúng chứ.

Hàn Tam Thiên nhíu chặt mày lại, giọng trầm thấp vang lên: “Ta nói không phải là người chết, mà chính là người sống.


“Trong quan tài đương nhiên là có người chết! khoan đã, có ý gì chứ? Ở trong quan tài không phải là người chết, mà là người sống sao?" Sau khi Trung Bắc Hãi vội vàng phản ứng lại, đột nhiên hai mắt mở trừng to ra, lúc này hắn đã vô cùng kinh hoàng.

Không sai.

.

 
Chương 2742: 2742: Thi Thể Đâu Rồi





Trong quan tài không phải chứa xác chết, mà là người sống.

Không riêng gì bọn người Chung Bắc Hải vô cùng chần kinh, cho dù là Hàn Tam Thiên có thiên nhãn thì lúc này nhìn thấy cũng thật sự bị khiếp sợ không thể nói thành lời.

Tân nương trong kiệu là một người chết đã đủ khiến người ta sợ hãi, nhưng trong quan tài lại còn xuất hiện một người sống, là chuyện gì vậy chứ? 
[+] 
"Hô.


Đột nhiên vào lúc này kèn lại vang lên, hai bên hợp thanh cao vút vô cùng, âm thanh bén nhọn gần như muốn xé rách chân trời.

Tất cả mọi người không khỏi khó chịu che lỗ 

Nhưng thoáng qua một lát thì âm thanh kèn cao vút lại đột nhiên chuyển hướng sang tiết tấu tương đối nhẹ nhàng, lúc này đám người mới buông lỏng tay ra.

"Thi! Thi thể đâu rồi?" Đạo Thập Nhị vội 
vàng nhìn ở giữa, đã không thấy tân nương nằm trên mặt đất đâu nữa, trong lúc nhất thời có chút kinh hoàng nhìn chung quanh.

Đao Thập Nhị như thế, Ngưng Nguyệt vàVương Tự Mẫn cũng như vậy, hiển nhiên bởi vì hai người cách thi thể rất gần.

Nhưng gần như vào lức bịt tại một nháy mắt kia, thi thể trước mắt lại không cánh mà bay, chuyện này sao có thể không khiến người ta cảm thấy kinh hoàng chứ? 
Hàn Tam Thiên cũng phát hiện thi thể trên đất biến mất, bỗng nhiên thu tay ở giữa, từng người kinh ngạc vô cùng.

Phía trên quan tài đen thật dày, hai chân tân nướng đặt ở bên trên, đội khăn tân nương màu đỏ, thân mặc áo phương màu đỏ, quan tài màu đen bắt đầu chuyển động phát ra tiếng cách cách khiến người nhìn mà phát khiếp.

Mặc Dương muốn đuổi theo, nhưng lúc này khi tân nương ngồi lên quan tài, hai thành viên trong đội ngũ cũng đột nhiên xếp thành một đội, đen đỏ giao nhau dưới sự hướng dẫn của đội kèn một đường nhảy đi tới, chậm rãi đi về phía trong thôn.


"Mẹ nó, gặp quỷ sao? Con mẹ nó.

" Đạo Thập Nhị từ dưới đất đứng lên, nhìn qua đội 
ngũ đưa tân nương dần dần đi xa, Đao Thập Nhị nhịn không được nhổ miệng nước bọt, phiền muộn vô cùng nói.

Mấy người Hàn Tam Thiên cũng tụ hợp đi qua, lẩm bẩm nhìn qua đội ngũ đã đi xa.

"Tang hỉ cho tới bây giờ đều có kiêng kỵ, bởi vì cái gọi là hỉ không gặp tang, tang không gặp hỉ, đây là truyền thống từ xưa đến nay đều có, thậm chí là tất cả nhân loại đều có chung nhận thức, nhưng thôn trang này! " 
"Không chỉ có trước sau hỉ tang tiến hành đồng thời, quỷ dị chính là hai đội hỉ tang cuối cùng còn hội tụ lại với nhau.


"Đây thật sự khiến người rùng mình mà.

".

 
Chương 2743: 2743: Chi Tiết Không Giống Nhau Lắm





"Đúng vậy, trong quan tài để người sống, trong kiệu tân nương lại là người chết, khúc nhạc tấu hỉ là nhạc tang, mà tang lại tấu nhạc hỉ, cái này không thể dùng ngôn ngữ thuyết minh, chỉ có thể nói đám người này thật sự không bình thường.


Đám người lúc này cũng không ngừng mở miệng nói ra.

Điểm này Hàn Tam Thiên cũng nghĩ không thông, như mỗi người bọn họ vừa nói, lễ hỉ tang này thật sự kỳ quái, thậm chí khiến người ta cảm thấy giận sôi.

"Tam Thiên, còn chưa tiến vào thôn trang này đã cảm thấy cổ quái, Tử Long nói không sai, nơi này là thật kỳ quái.


"Đúng vậy, chúng ta thật sự phải đi vào sao? Còn phải ở lại nữa sao?" 
Bên cạnh, bọn người Mặc Dương nhẹ giọng 
hòi.


Bọn hắn cũng không phải là sợ, chỉ là người bên ngoài chưa quen cuộc sống nơi đây, mà vùng đất này lại cổ quái như vậy, bởi vậy không thể không cẩn thận đề phòng.

Nhưng mà khi Hàn Tam Thiên đang suy tư thì trong thôn đột nhiên hát vang ca múa, càng có thể nghe thấy âm thanh cười đùa của mọi người.

Nhưng mới vừa rồi trong thôn rõ ràng yên tĩnh dị thường, thế nào trong chốc lát lại hoàn toàn thay đổi.

Hiển nhiên không riêng Hàn Tam Thiên nghe thấy mà tất cả mọi người ở hiện trường cũng nghe được, trên mặt lập tức hiện ra vẻ hoảng sợ.

Sau đó nhìn nhau một cái, Đạo Thập Nhị mấy bước tiến lên trước mặt Hàn Tam 
Thiên, nói khẽ: "Mẹ nó, Tam Thiên, không phải chúng ta đang đi vào Địa Ngục chứ?" 
"Trước đây là một thôn trang không vào được, sau đó là một cửa hàng, rồi xuất hiện thôn trang không thể hiểu nổi, không thể loại trừ khả năng này.



Đao Thập Nhị không phải không có lý, nhưng Hàn Tam Thiên không dám gật bừa: "Mặc dù mặt trời sắp xuống núi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn lặn phải không?" 
"Vẫn chưa" 
Hàn Tam Thiên vừa mới nói xong thì đã dẫn đầu đi về phía thôn xóm, cho dù những người khác đều có suy nghĩ riêng, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn theo Hàn Tam Thiên đi vào.

Mặc dù ngôi làng đơn sơ, nhưng cũng thật sự không nhỏ, khắp nơi trong làng đều là nhà bằng cỏ tranh, tầng ngoài cùng dùng một thứ như phân trâu bối ở trên tường giúp mặt tường vững chắc, đồng thời, màu sắc đặc biệt cũng khiến những ngôi nhà đơn sơ nhưng xem ra cũng vô cùng đặc sắc.

Bởi vì quá mức đơn sơ nên bên trong nhà đương nhiên không có gì gọi là phong cách trang trí.

Cũng có đại thể giống như Trung Nguyên nhưng lại có chút chi tiết không giống nhau.

lắm.

Thôn xóm san sát nhau, bốn phía đều là đường, nhưng cũng có nơi bốn phía không phải đường, người đi trong đó rất dễ dàng mất phương hướng.

.

 
Chương 2744: 2744: Một Mảnh Đất Trống Vô Cùng





Nhưng mà dù sao thì nơi này cũng không có gì quá đặc biệt, thêm nữa vẫn luôn có âm thanh huyên náo dẫn đường cho bọn họ, một đường trên mặt đất đều là tiền vàng mã mà lúc trước đội ngũ hỗ tang khi đi qua 
đã vung xuống, chỉ một lát sau thì một đám người đã đi tới trung tâm trong thôn.

Ở trung tâm, có một chỗ tương đối lớn.

Cách trang trí cũng không khác các nhà tranh khác là mấy, chỉ có diện tích lớn hơn, đồng thời, trên cửa có khắc một vài hình thù kỳ lạ.

Những hoa văn này hiển nhiên không phải thường thấy ở Trung Nguyên, có chút đẹp mắt, đồng thời lại có chút quái dị.

Ở trước cửa là một mảnh đất trống vô cùng 
to lớn, lúc này trên đất trống đầy ắp người, bọn hắn hoặc là ngồi trên mặt đất, hoặc là cùng nhau lên tiếng cười đùa trò chuyện, hoặc là nhảy múa vũ đạo quái dị.


Mà trong đám người vẫn có thi thể tận nương cười quan tài, hai bên đỏ trắng giao nhau, người phân lập thành hai bên.

Gió nhẹ thổi qua, giấy tiền vàng mã trên mặt đất bay lên đầy trời, vốn là có chút hoang vu bây giờ lại có thêm mấy phần quỷ 
Nhưng chỉ có đám người Hàn Tam Thiên tương đối chấn kinh, người trong thôn lại 
không thèm để ý chút nào, vẫn là cười đùa vui vẻ, vừa múa vừa hát.

"Con mẹ nó, có phải là người sống trong quan tài và nữ nhân trong kiệu kia là quan hệ kia không?" Đạo Thập Nhị lúc này ngừng chân bên cạnh Hàn Tam Thiên, nhẹ giọng hỏi.

"Không phải chứ?" Mặc Dương cau mày nói.

"Có chút việc thật sự không thể tưởng tượng, lời này của Đạo Thập Nhị cũng không phải không có đạo lý.

" Liễu Phương gật gật đầu.


"Chuyện này không có khả năng.

" Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng ra tiếng: "Tân nương là người chết cũng không kỳ quái, nhưng người sống trong quan tài thì phải giải thích thế nào đây?".

Hàn Tam Thiên nói xong, lập tức khiến Đao Thập Nhị và Liễu Phương nghẹn lời.

"Chẳng lẽ, tân lang không đồng ý cho nên những người đến đây cứng rắn cất hắn vào trong quan tài?" Vương Tự Mẫn nói.

Vừa nói xong lời này, đột nhiên nàng không hiểu sao lại đỏ mặt lên.

Nàng đột nhiên nhớ tới, lúc trước lần đầu tiên khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên, phụ thân nàng chẳng phải là dùng loại thủ đoạn này để ép buộc Hàn Tam Thiên sao? Khác biệt duy nhất chỉ là nàng vẫn còn sống mà thôi.

"Không chịu thì trói lại là được, cất vào trong quan tài vẽ vời thêm chuyện để làm gì chứ?" Giang hồ Bách Hiểu Sanh lắc đầu nói.

.

 
Chương 2745: 2745: Đây Mới Thực Sự Là Tân Lang Sao





"Đúng vậy, còn tốn công tốn sức nhấc quan.

tài lên ra ngoài đi một vòng, còn vung giấy tiền vàng mã, là muốn làm gì chứ, bọn hắn ngại tân lang chết không đủ nhanh sao?" Chung Bắc Hải cũng gật gật đầu.

"Kia không chừng chính là muốn tân lang chết, để sớm an táng.

" Đạo Thập Nhị cảm giác cách nhìn của mình mặc dù hơi bệnh, nhưng cũng có thể là đúng.

"Muốn tân lang chết thì cũng phải đợi sau khi mọi chuyện xông xuôi mới đúng, hiển nhiên không phải vào lúc này lại muốn giày vò hắn chết.

" Lúc này Đỗ Nhất Sinh cũng nhìn về phía Hàn Tam Thiên, phát biểu cách nhìn của mình.

Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, đúng vậy, mặc dù cách nhìn của Đạo Thập Nhị và Liễu Phương có khả năng lớn nhất, nhưng chi tiết bên trong lại phủ định những chuyện 
này tồn tại.


Nhưng mà vào lúc này, trong phòng bỗng nhiên có một ông lão đi ra.


Phía sau hắn có mấy chục vị ăn mặc quần áo không tính xa hoa, nhưng tương đối so với thôn dân mà nói cũng đã tính sạch sẽ và hào phóng.

"Giờ lành đã đến.


Ông lão đi đầu quát một tiếng, nhấc tay lên.

một chút, một cảnh tượng kỳ quái xảy ra.

Sau khi ông lão vừa nhấc tay lên thì quát một tiếng: "Ngày tốt đã đến, ta tuyên bố, bắt đầu.


"Tân nương đã đến, tân lang đón dâu, đá cửa kiệu.


Lão đầu vừa mới nói xong, kèn bi hoan lần nữa cùng reo vang, cùng kêu lên bén nhọn phá bầu trời.


Gần như cùng lúc đó, từ phía sau một đám ông lão kia, trong cánh cửa có một bà lão dìu một thanh niên đầu đội mũ quan đi ra.

"Mẹ nó, có ý gì đây? Đây mới thực sự là tân lang sao? Vậy người sống trong quan tài! " Đao Thập Nhị hoàn toàn choáng váng.

Dựa theo hắn suy luận, trong quan tài hẳn là tân lang bị trói mới đúng, nhưng lúc này đột nhiên lại xuất hiện chính chủ, không khỏi khiến người ta nhất thời là không hiểu ra sao.

"Sẽ không phải là bộ lạc hoang dã dùng người sống trong quan tài để tế tự chứ?" Liễu Phương cau mày nói.

Có một vài bộ lạc lạc hậu vẫn còn tồn tại một chút tập tục cổ quái, tàn nhẫn vạn phần, chuyện này đúng là vô cùng có khả năng.

Nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, anh vẫn không tán đồng thuyết pháp này.

Nếu như muốn dùng người sống tế tự, cần gì phải dùng quan tài để chứa người vẽ vời thêm chuyện? 
"Nhìn không hiểu, hoàn toàn nhìn không hiểu.

" Đỗ Nhất Sinh cũng cảm thấy nghi hoặc, liên tiếp lắc đầu.

Với hắn mà nói, cho dù là ở tuổi tác này đã 
thấy nhiều cũng biết rộng, nhưng cũng hoàn toàn khó có thể lý giải được.

.

 
Chương 2746: 2746: Thật Sự Con Mẹ Nó Quá Buồn Nôn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Nhưng vào lúc này, ông lão đứng đầu cùng những người khác cũng phát hiện ra đám người Hàn Tam Thiên, người tuổi trẻ kia rõ ràng sững sờ, trên mặt hiện ra nét bối rối nhè nhẹ.

Những thôn dân khác cũng nhao nhao quay đầu nhìn đám người, trong lúc nhất thời ánh mắt cảnh giác.

Ông lão đứng đầu nhẹ nhàng nhìn lướt qua bọn người Hàn Tam Thiên, sau đó ánh mắt rơi vào trên người tân lang, nhẹ giọng mà
thét lên: "Thất thần làm gì? Còn không đi đá quan tài?"
Bị ông lão mắng, người trẻ tuổi lúc này mới phản ứng, vội vàng để bà lão dẫn mình đi, rất nhanh đã đi đến bên cạnh quan tài.

Nhìn qua thi thể cứng nhắc ngồi trên quan tài, nam tử kia không khỏi nuốt nước miếng một cái, rất nhanh sau đó, lão bà nhẹ nhàng đỡ một cái chân của người trẻ tuổi, quát nhẹ một tiếng.

"Ầm."
"Nhập đường." Bà lão lại gào to một tiếng, ngay sau đó liền ngay cả chính nàng cũng vô cùng ghét bỏ vẫy vẫy tay.


Bên trong đội ngũ đỏ trắng giao nhau nhất thời đi tới bốn người hai trắng hai đỏ.

Không cần bà lão nhiều người, bốn người phân ra hai bên quan tài, ngay sau đó bốn người họp lực chậm rãi nhấc thi thể trên quan tài xuống dưới.

Bà lão tay mắt lanh lẹ, đánh một cái vào trên bụng thanh niên, thanh niên kia bởi vì đau đớn nên vô ý thức cong eo lên.

Nhưng trong nháy mắt hắn xoay người thì bốn
người đỏ trắng cũng đã đặt thi thể ở trên lưng của hắn.

"A." Vương Tự Mẫn lập tức dùng tay che miệng, muốn nôn mửa.

Ngưng Nguyệt, Liễu Phương, Tử Tình cũng không khá hơn chút nào, đối với các nàng mà nói, một thi thể hư thối buồn nô như vậy không chỉ công khai ngồi kiệu vào thôn, bây giờ còn để người sống cũng ở trên lưng, làm sao mà không khiến người ta buồn nôn.


Đừng nói các nữ tử, cho dù là đám nam nhân thì ai cũng lộ vẻ khó chịu, đồng tình với người nam nhân trẻ tuổi, đồng thời lại cực kỳ buồn nôn loại hành vi này.

"Người sống tản ra."
Nam tử trẻ tuổi cũng buồn nôn vạn phần, nhưng sau khi bà lão cao giọng mà hô, một đám ông lão ở cửa chính, nhao nhao nhường ra một con đường, nam tử trẻ tuổi chỉ có thể kiên trì, cắn răng, công thi thể trên lưng đi về phía phòng chính.

Nhìn hắn đi vào trong, rất rõ ràng thi thể ở trên lưng cũng nhận xóc nảy vàg áp lực.

Cộc cộc cộc.

Do bị áp lực ảnh hưởng nên bên trong
miệng thi thể lại chảy xuống chất lỏng kỳ quái buồn nôn một lần nữa, còn mang theo giòi bọ vặn vẹo.

Rơi ở trên người hắn, từ trên người hắn rơi trên mặt đất...!
"Thật sự con mẹ nó quá buồn nôn." Giang hồ Bách Hiểu Sanh quay mặt đi, không muốn xem tiếp nữa.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Siêu Cấp
.

 
Chương 2747: 2747: Các Ngươi Là Ai





Ông lão nhìn Hàn Tam Thiên một cái, những ông lão bên cạnh kia cũng nhìn sang, tất cả thôn dân ở hiện trường cũng yên lặng quay đầu, sau đó bọn hắn đứng lên, không hề đứt đoạn vẫn nhìn chằm chằm về phía bọn người Hàn Tam Thiên.

Nhìn đám người như thế, nha đầu Vương Tư Mẫn liền muốn rút đao, lại bị Hàn Tam Thiên trực tiếp dùng tay nắm chặt tay muốn rút đao của nàng.

Nàng sững sờ, rồi lại đột nhiên đỏ mặt.

"Lui.

" Hàn Tam Thiên nhẹ giọng quát một tiếng, ánh mắt căn bản không hề nhìn 
Vương Tự Mẫn, chỉ là cảnh giác nói với tất cả mọi người chậm rãi lui bước về sau, cùng thôn dân bảo trì khoảng cách an toàn nhất định.

"Các ngươi là ai?" 
Nhưng vào lúc này, ông lão dẫn đầu bước nhanh đi ra từ giữa đám người, nhìn qua bọn người Hàn Tam Thiên, hai mắt cảnh giác lại lạnh lùng.

"Tại hạ Hàn Tam Thiên, đi ngang qua nơi đây, nhìn sắc trời không còn sớm, muốn mượn nơi tá túc nghỉ ngơi một chút.

" Hàn Tam Thiên vội vàng giải thích: "Chúng ta 
cũng không có bất kỳ ác ý nào.



Ông lão nhíu mày, trên dưới dò xét Hàn Tam Thiên một chút, sau đó lại nhẹ nhàng nghiêng người nhìn lướt qua đám người phía sau Hàn Tam Thiên.

"Tá túc?" Ông lão bất mãn nghi ngờ nói.

"Bọn hắn đều là thủ hạ và đệ tử của ta.

" Thái độ Hàn Tam Thiên thành khẩn giải thích nói.

"Chúng ta là liên minh người thần bí.

" Vương Tự Mẫn nói bổ sung.

"Không biết.

" Ông lão vô tình mặt lạnh mà nói: "Thôn trang rất nhỏ, không chứa được những người khác, tá túc thì miễn, xin mời rời đi.


Nói xong, ông lão khẽ vươn tay, làm ra tư thế xin mời.


Vương Tự Mẫn vốn muốn nói cái gì, nhưng nhìn thái độ ông lão cường ngạnh lại lạnh lùng, Hàn Tam Thiên ngăn cản nàng lại, ôm quyền nói: "Được, vậy không quấy rầy nữa.


Nói xong, Hàn Tam Thiên xoay người, dẫn người đi ra ngoài.

Cho dù bọn người Chung Bắc Hải cảm thấy nhanh chóng rời đi như vậy thì ít nhiều có chút không cam lòng, có thể thấy được Hàn Tam Thiên đã quyết định rời đi cho nên đành phải ngoan ngoãn đi ra ngoài thôn.

Chỉ một lát sau thì một đoàn người cũng đã từ bên trong làng đi ra.

Mặc dù lúc này sắc trời đã bắt đầu hơi tối, nhưng vẫn còn có thể nhìn xung quanh.

Phía trước còn có một dãy núi, mặc dù không phải quá cao, không có cây cối cỏ xanh, chỉ là một mảnh đất khô cằn.

Nhưng trước mắt trong thôn không cho tá túc, 
cũng chỉ có thể kiên trì đi về phía trên kia tạm thời nghỉ ngơi.

"Ban đêm đi đường cẩn thận một chút.

" Phân phó một câu, Hàn Tam Thiên dẫn quân đi về phía trước.

Nhưng khi một đoàn người vừa đi mấy bước, đột nhiên nghe phía sau có từng trận bước chân vội vàng mà tới.

Đám người quay mắt lại nhìn thì chỉ thấy trong bóng tối có vài bóng người đang đuổi theo.

.

 
Chương 2748: 2748: Thôn Trưởng Cho Mời





"Xoát xoát xoát.

" Nhóm người đi cuối cùng chính là Lục Viễn, người của núi Lam Sơn, thấy có người đến, trong nháy mắt trường 
kiếm sáng lên.

Dưới ánh trăng, trường kiếm ẩn hiện phát ra ánh sáng.

"Ta muốn gặp thủ lĩnh của các ngươi.


Bị trường kiếm cản lại, vài bóng người dùng lại trước mặt Lục Viễn, thở hồng hộc la lớn.

Lục Viễn nhướng mày, đang còn do dự thì lúc này Hàn Tam Thiên đã đi tới.

Nhìn thấy có người tới, Hàn Tam Thiên không khỏi nhíu mày một cái, không biết 
đám người này là ai nhưng từ cách ăn mặc mà nói thì rất rõ ràng, những người này đều là thôn dân trong thôn kia.

"Chính là ta.

" Hàn Tam Thiên kỳ quái trả lời.


"Thôn trưởng cho mời.

" Người dẫn đầu ôm quyền với Hàn Tam Thiên, nhẹ giọng mà nói.

Thôn trưởng cho mời? 
Hàn Tam Thiên nhướng mày, đây là ý gì? 
"Mẹ nó, vừa rồi các ngươi đuổi chúng ta đi, 
hiện tại lại muốn mời chúng ta đến, các người đang làm cái quỷ gì vậy?" Đạo Thập Nhị phiền muộn mà nói.

Người tới không nói gì, chỉ là hơi cúi đầu, chờ Hàn Tam Thiên trả lời.

"Tam Thiên, bọn hắn vừa mới đuổi chúng ta ra, hiện tại lại muốn mời chúng ta trở về, người trưởng thôn này không phải đầu óc có vấn đề thì tất nhiên có ý đồ khác, cẩn thận vẫn hơn.

" Mặc Dương cũng nhẹ nhàng tiến đến trước mặt Hàn Tam Thiên, cảnh giác nhẹ giọng mà nói.

"Đúng vậy, Tam Thiên, chuyện cổ quái tất có nguyên nhân.

" Liễu Phương cũng nhẹ giọng phụ họa nói.

"Hiện tại thời điểm không còn sớm, sắc trời cũng tối, nếu có mai phục thì chúng ta cực kỳ bất lợi.


" Giang hồ Bách Hiểu Sanh cũng nói.

Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, đám người lo lắng cũng không phải là không có đạo lý.

Hành vi của thôn trưởng này thật sự có chút cổ quái.

Nhưng sau khi cân nhắc, Hàn Tam Thiên cũng đã có phán đoán.

Một lát sau, Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, đột nhiên cười một tiếng: "Được, vậy làm phiến các vị đi phía trước dẫn đường.


Đối mặt với quyết định của Hàn Tam Thiên, tất cả mọi người lo lắng nhìn nhau một cái.

“Xin mời.

" Trưởng thôn lên tiếng, sau đó đi trước dẫn đường cho Hàn Tam Thiên.

“Tam Thiên" Tất cả mọi người vội vàng chạy theo Hàn Tam Thiên, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh vội vã lên tiếng: “Thật sự ngươi không sợ bị bọn họ mai phục sao? Lúc nãy trời còn sáng thì muốn đuổi chúng ta đi, bây giờ trời bắt đầu tối dần, đây chính là thời điểm tốt nhất để mai phục.

Lúc nãy người cũng đã thấy, đám người này vội vã tiếp cận chúng ta, cộng thêm hôn lễ kì dị như thế này, ta thấy chúng ta không nên tiến vào thì hay hơn.

” 
CDZ 
“Đúng vậy, những người lập dị này có lẽ sẽ 
gây nên phiền phức cho chúng ta, nếu đã như vậy, hay là chúng ta đi đến chân núi nghỉ ngơi cũng được.

".

 
Chương 2749: 2749: Chương 2716





“Tam Thiên..." 
Giang hồ Bạch Hiểu Sinh vội vàng khuyên ngăn. 
Hàn Tam Thiên chỉ mỉm cười, nhưng điều này không phải Hàn Tam Thiên chưa từng nghĩ đến, nhưng vấn đề chính là, bọn họ đã không còn sự lựa chọn nào khác. 
“Nếu như những người ở đây thật sự muốn 
đánh chúng ta, vậy chẳng lẽ ở chân núi sẽ an toàn hơn sao?" Hàn Tam Thiên nhẹ giọng nói. 
“Khi chúng ta ở trên núi cao thì tầm quan sát sẽ rộng hơn, từ trên cao nhìn xuống sẽ dễ dàng quan sát tình hình, mặc dù thôn.

dân ít, nhưng chúng ta tính cả người và ngựa đều rất đông, hơn nữa địa thế nơi đây lại hiểm trở lại vào ban đêm như vậy, nếu như bị phục kích chúng ta sẽ không thể đối đầu lại với họ." Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đáp. 
“Ngươi nói rất đúng, nhưng người đã bỏ qua một chi tiết quan trọng." Hàn Tam Thiên 
mỉm cười, rồi lại nhìn nét mặt ngơ ngác của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đáp: “Địa hình." 
“Chúng ta không hề hiểu rõ địa hình ở nơi đây, nhưng với bọn họ, ngày hay đêm thì không hề có khác biệt gì, mà hiểu rõ mồn một.


Mặc dù chúng ta có thể ở trên cao quan sát, nhưng chúng ta ai dám bảo đảm, bằng cách nào đó mà họ có leo lên núi không?" 
“Đây chính là địa bàn của họ." 
“Một khi bọn họ xông lên núi thì có khác biệt gì với việc chúng ta ở trong làng này hay không?" 
Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, tất cả mọi người.

lập tức yên lặng, không còn gì để phản bác lại. 
Đúng vậy, ở trên cao để quan sát dễ hơn là một cách, nhưng đây là địa bàn của họ, có ai biết được liệu rằng họ có thể dùng một cách nào đó để leo lên núi hay không? 
Một khi điểm mạnh biến thành điểm yếu, đại quân nhất định sẽ hoảng loạn. 
Bởi vì đứng cách Hàng không xa, chỉ vài phút, đoàn quân đã tiến đến cổng làng. 
Vị trưởng thôn lại tiếp tục lên tiếng. 

Lúc này, màn đêm đã buông xuống, mặt trăng đã treo lơ lửng trên không trung. 
Hàn Tam Thiên gật đầu, tiếp tục bước đi theo trường thôn. 
Chỉ một lúc sau, đoàn quân lại một lần nữa bước đến trước gian phòng lúc nãy. 
Gian phòng này không hề có gì khác biệt so với lúc này, chỉ là trước sân và trước gian phòng đang treo vài cái đèn lồng sáng rực. 
“Khách đến." 
Một giọng nói lảnh lót vang lên, tiếng kèn lại vang lên chói tai.

Còn thôn trưởng đang ám hiệu cho Hàn Tam Thiên bước vào. 
Đoàn người quả thật khá đông, Hàn Tam Thiên chỉ có thể mang theo mười người nòng cốt đi xuyên qua đám người để tiến vào trong.

Tiếng kèn không ngừng vang lên, khung cảnh lúc này vô cùng quỷ dị. 
Bên trong gian phòng có bày ghế cho khách xung quanh, thi thể và các thanh niên trai tráng đứng ở trước gian phòng, những bậc tiền bối ngồi ở giữa gian phòng, 
đèn cây thắp xung quanh, ở giữa là một chữ điện lớn..

 
Chương 2750: 2750: Chương 2717





Sau khi Hàn Tam Thiên cùng mọi người ngồi vào ghế dành cho khách, vị trưởng thôn kia vội vàng nói nhỏ vào tai của một vị trưởng lão, sau đó lặng lẽ lui ra đằng sau.

Vị trưởng lão kia không còn vẻ mặt lạnh lẽo lúc trước, đưa mắt nhìn Hàn Tam Thiên, sau khi chào hỏi xong, sau đó gật đầu với lão bà ngồi bên cạnh.

“Động phòng.


Ngưng Nguyệt, Tần Sương và tất cả lập tức bị cảnh tượng này làm cho hoảng hốt mà quay mặt sang hướng khác, trong lòng dâng lên cảm giác thương xót cho vị tân lang xấu số này.

Nhưng chính trong lúc này, vị trưởng lão kia nhẹ nhàng đứng dậy, sau đó hướng về phía Hàn Tam Thiên mà bước đến.

“Người dân ở đây sống cách biệt với thế giới bên ngoài, mọi người đột nhiên xuất hiện nên không phân biệt được là người tốt hay kẻ xấu.

Vì vậy khi nãy lão phu đã mời mọi người rời khỏi nơi đây, đó cũng chỉ là hành động để lão phu kiểm tra các ngươi.

Các ngươi đã an phận rời đi, điều này cho thấy các ngươi không phải người xấu, đây là nguyên nhân mà lão phu sai người đuổi theo các ngươi, mời quay về làng" Vị trưởng lão kia vừa bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên, lập tức lên tiếng nói.


Nếu như người bình thường giải thích như vậy, đám người của Tần Sương lập tức sẽ không suy nghĩ gì thêm, nhưng sau khi nhìn thấy đám cưới kỳ quặc của ngôi làng này.

họ lập tức sinh ra ác cảm với vị trưởng lão này.

Chỉ có mình Hàn Tam Thiên mỉm cười nói: “Hóa ra là như vậy.


Dứt lời, Hàn Tam Thiên lập tức đứng dậy hành lễ.

“Trương Nhị Thúc" 
“Vâng.

"Một vị trưởng lão khác vội vã đứng dậy.

“Thuộc hạ của thiếu hiệp khá đông, làng 
này mặc dù thô sơ mộc mạc nhưng vẫn đủ chỗ cho tất cả mọi người, người lập tức sắp xếp cho thuộc hạ của thiếu hiệp đây ăn uống rồi cả chỗ để nghỉ ngơi" Trưởng Lão lên tiếng nói.


“Được, ta sẽ đi sắp xếp ngay" Người được gọi là Trương nhị thúc lập tức lên tiếng, đứng dậy bước đi ra bên ngoài.

“Ngưu Bá, khách đã đến, sai người chuẩn bị 
một vài món ăn.

" Trưởng lão lập tức lên tiếng.

“Vâng.

" Người được gọi là Lão Bà lập tức đứng dậy, rồi bước đi.

Chỉ một lúc sau, thôn dân đã khiêng những chiếc bàn đến, sau đó bày thức ăn lên trên bàn.

Sau khi được trưởng lão mời, Hàn Tam Thiên cùng mọi người liền ngồi xuống bàn, chỉ là không ai muốn ăn.

Nhưng điều nhìn thấy hôm nay đã khiến họ không còn lòng dạ nào để ăn uống, hơn nữa những món ăn trên bàn đều vô cùng kỳ lạ, càng khiến người khác chán ngán.

Hầu như tất cả mọi thứ là một màu đen ngòm, thậm chí nếu như có người nói những món ăn này là lấy từ thịt của cái xác lúc này thì cũng không ai nghi ngờ gì.

Nhìn thứ mà vị trưởng lão kia mới gắp, đám người của Ngưng Nguyệt lập tức liên tưởng những món ăn này giống hệt với nội tạng, sau đó nhìn vẻ mặt hưởng thụ sau khi ăn của vị trưởng lão kia, mọi người liền muốn nôn thốc nên tháo ra ngoài.

.

 
Chương 2751: 2751: Chương 2718





“Các vị, món ăn không hợp khẩu vị sao?" Nhìn thấy Hàn Tam Thiên và tất cả mọi người không hề động đũa, vị trưởng lão lúc này mới để ý, đột nhiên có chút ngại ngùng ngước nhìn mọi người.

Nhưng mà mặc dù vị trưởng lão vẫn cười, trong mắt lập tức hiện lên một tia tự ti khó mà phát hiện.

Nghĩ đến đây, Hàn Tam Thiên lập tức mỉm cười: "Không có" 
Dứt lời lập tức cầm đũa lên.

Chính lúc này, Vương Tư Mẫn lập tức đưa tay ra ngăn cản Hàn Tam Thiên, vội vàng nói: “Tam Thiên, người đang làm cái gì 
vậy?" 
“Nhưng thứ này! làm sao có thể ăn được chứ?" 
Vương Tự Mẫn vừa hành động, vừa nhăn mặt lại.

“Đúng vậy, Tam Thiên, chúng ta ở đây cũng được nhưng mà làm sao có thể ăn được những thứ này chứ?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh vội vàng lên tiếng.


Nhìn thấy hành động vội vã của tất cả mọi người, Hàn Tam Thiên chợt chau mày lại: “Nếu như không ăn thì có nghĩa là không tôn trọng người khác.


“Tôn trọng sao? Ngươi sao có thể nói chữ tôn trọng với những người này được?" Vương Tự Mẫn vội vàng đáp lại.

Có lẽ chính bởi vì tình hình có chút kích động, lời nói khá to, lập tức bị những vị 
trưởng lão ở đây nghe thấy.

Vị trưởng lão chau mày lại, có chút bất mãn nói: " Vị tiểu thư bày, lời nói của cô rốt cuộc là có ý gì?" 
Nhìn thấy lời nói không hay vừa thốt ra khỏi 
miệng, Vương Tư Mẫn lập tức sững lại, nhưng vẫn ngang ngược nói: "Ý của ta chẳng lẽ các người nghe không hiểu hay sao?" 
Sau đó, miệng lẩm bẩm nói: “Rõ ràng đã hiểu còn làm ra vẻ hồ đồ" 
Trưởng lão nghe vậy, cuối cùng đã không kìm chế nổi, tức giận đập mạnh tay xuống bàn, từ từ đứng dậy: “Nha đầu này quả thật vô lễ.



20 
“A, ta vô lễ sao?" Tính khí của đại tiểu thư Vương Tự Mẫn có chút nóng nảy, lúc này lập tức đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ta cần.

phải có lễ phép với loại người như các ngươi sao? Chàng thanh niên lúc nãy thật sự đáng thương, đều là bị các ngươi ép buộc, người có lòng dạ ác độc như người, còn dám nói lễ phép trước mặt ta hay sao?" 
Nghe thấy lời mắng chửi của Vương Tư Mẫn, vị trưởng lão lập tức sững người: “Là do ta ép buộc sao?" 
“Người thanh niên lúc nãy?" 
“Chẳng lẽ người còn muốn ngụy biện sao?".

Vương Tự Mẫn lạnh lùng nói.

“Hoang đường" Vị trưởng lão đập tay xuống bàn: “Người thanh niên đó chính là con trai của lão phu" 
LLL 
Lời nói vừa được thốt lên, tất cả mọi người bao gồm cả Vương Tư Mẫn không khỏi kinh ngạc.

.

 
Chương 2752: 2752: Đây Cũng Là Hành Động Bất Đắc Dĩ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Chuyện này thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng.

Đã từng gặp qua có người vì con trai hay con gái của mình chết đi mà làm những việc này, mặc dù hành vi vô cùng ác liệt, nhưng tối thiểu là người làm cha làm mẹ, tâm tư nhọc lòng về nhiều thứ có khi không cách.

nào hiểu được, nhưng ở khía cạnh tình thân mà nói thì cũng có thể.

Nhưng trái lại, hành vi giày vò con trai của 
mình cùng một thi thể thì thật sự khiến người ta vô cùng khó tiếp nhận.

Đây chính là cốt nhục của mình, người làm 
cha làm mẹ sao lại có thể hại con trai mình chứ? 
Phải biết dù sao thì thứ này từ trước đến nay chỉ có ích đối với người chết, người sống vô ích.

Đám người Vương Tư Mẫn có phản ứng đầu tiên chính là không tin, nhưng Hàn Tam Thiên lại cẩn thận hồi tưởng lại bộ dáng của thanh niên kia, dáng người nhỏ nhắn, nhưng lại không thể không thừa nhận một sự thật, ông lão trước mắt và thanh niên kia có mấy phần giống nhau, vô cùng có khả năng là hai cha con.

Vương Tự Mẫn không phục vô thức muốn.


phản bác, lúc này, Hàn Tam Thiên vội vàng đứng dậy, thi lễ, nói xin lỗi: "Trưởng thôn xin ngài bớt giận.


"Bằng hữu của ta trẻ tuổi nóng tính, trong lúc nhất thời có chút lỗ mãng, có chỗ đắc tội, mong rộng lòng tha thứ.


+] 
Hàn Tam Thiên đứng ra xin lỗi, khiến Vương Tư Mẫn có chút không phục, nhưng cũng không thể nhiều lời, chỉ có thể buồn bực quay đầu sang một bên.

Ngược lại là lão trưởng thôn, nghe thấy Hàn Tam Thiên có thành ý nói xin lỗi, lúc này lửa 
giận mới tiêu không ít, khẽ gật đầu, xem như tiếp nhận lời xin lỗi của Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên bên này cũng nhanh chóng bưng rượu trên bàn, cũng ra hiệu người của 
mình đều giờ rượu lên, lúc này mới hướng về phía lão trưởng thôn kính rượu.

Một chén rượu hoàn tất, cũng coi như ân oán tạm tiêu trừ.


Lão trưởng thôn đặt chén rượu xuống, mới chậm rãi mà nói: "Thật ra các ngươi có rất nhiều hiểu lầm, cũng không thể trách các ngươi.


Nói xong lão trưởng thôn nhìn qua các ông lão khác ở xung quanh, một đám người cũng cùng nhau gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

"Dù sao nói cho cùng thì chuyện của chúng tôi cũng quá mức kỳ quái.


"Đây là đương nhiên, dù các người làm ra vẻ thần bí hay là làm loạn thì đều khiến người bình thường cảm giác rằng các ngươi không bình thường.

" Vương Tự Mẫn lập tức đánh giá nói.

Mặc dù lời nói của Tư Mẫn có chút bén nhọn, nhưng lần này Hàn Tam Thiên lại chưa ngăn cản nàng nói tiếp, dù sao, điểm.

này thật sự là điểm đáng ngờ vô cùng lớn, cũng là hoang mang lớn nhất trong lòng của tất cả mọi người ở đây.

Lão trưởng thôn nhẹ gật đầu, hiển nhiên hắn cũng hiểu rõ điểm này, thở dài một tiếng: "Đây cũng là hành động bất đắc dĩ.


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Siêu Cấp
.

 
Chương 2753: 2753: So Với Lên Trời Còn Khó Hơn





"Với cương vị của ngài trưởng thôn thì muốn cưới một nàng dâu có khó gì chứ?" Ngưng Nguyệt nhẹ giọng cau mày nói.

Nếu như ngay cả con trai của trưởng thôn cũng phải cưới một xác chết, như vậy người cả thôn chỉ sợ phải ra bãi tha ma tìm Vợ tìm chồng.

"So với lên trời còn khó hơn." Lão trưởng thôn cười khổ một tiếng.

"Tuy chúng ta lần đầu đến thăm, nhưng chúng ta cũng là có thể nhìn thấy, trong thôn cũng được tính là nhân khẩu thịnh vượng, nữ tử cũng không ít, làm sao còn khó hơn lên trời?" Hàn Tam Thiên kỳ quái hỏi.


"Trong thôn thật sự có không ít nữ tử, nhưng chuyện cưới vợ khó như lên trời không phải có liên quan đến nhân khẩu." Lão trưởng thôn cười khổ một tiếng.

"Cái này là ý gì?"
"Thiếu hiệp, người chỉ biết một, mà không biết hai." Lão trưởng thôn nhẹ nhàng mà
"Xin lắng tai nghe." Hàn Tam Thiên nói.


Lão trưởng thôn liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, lại nhìn mấy ông lão bên cạnh mình một chút, đầu cùng nhau than khổ, sau đó lão trưởng thôn cười khổ một tiếng, nói: "Đã là khách nhân thì ăn cơm nghỉ ngơi một đêm rồi sớm rời đi, những chuyện này chỉ là phiền phức của riêng chúng tôi, không đề cập tới cũng được."
"Trưởng thôn nhiệt tình hiếu khách, cũng cho chúng tôi tá túc, nếu trưởng thôn có chuyện thì cũng đừng ngại nói thẳng, có lẽ,
chúng tôi có thể trợ giúp một chút thì sao?".

Hàn Tam Thiên khó hiểu nói.

"Đúng vậy, trưởng thôn, có khó khăn gì đừng ngại nói thẳng." Mặc Dương cũng nói.

Lão trưởng thôn nhìn Hàn Tam Thiên và bọn người Mặc Dương nhiệt tình vô cùng, trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào cho phải: "Cái này..".

 
Chương 2754: 2754: Đây Là Ý Gì





"Người trưởng thôn này dù cổ quái, nhưng cũng may mà hắn sớm rời tiệc, khiến chúng ta không cần phải ở lại nhận hết dày vò.

Những đồ ăn kia ta đến bây giờ ngẫm lại đều cảm thấy buồn nôn.

" Vương Tự Mẫn phụ họa gật đầu nói.

"Mẹ nó, vừa nhắc tới những đồ ăn kia thì thật là buồn nôn, giống như là nội tạng gì đó để mấy tuần nhão như bùn vậy.

" Đạo Thập Nhị nhịn không được nói.

"Có lẽ cũng không xấu như trong tưởng tượng của mọi người đâu.

" Tử Tình yếu ớt nói một câu.

Nhưng một giây sau, có thể trong bóng đêm nàng cảm thụ được ánh mắt của Liễu Sa cho nên hơi khép miệng lại, không nói lời nào.

"Nghỉ ngơi đi.


" Hàn Tam Thiên nói một câu, trong tay năng lượng khẽ động, trực tiếp đóng cửa phòng lại, mình cũng nhắm mắt 
Mặc dù cổ quái, nhưng Hàn Tam Thiên cảm thấy có khi là do chính bản thân mình.

Bởi 
vậy, đừng nói chi là người khác sai.

Có lẽ phong tục khác biệt, có lẽ thật sự có điều khó nói, chưa trải qua chuyện của người khác thì không trách thể người.

Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vỗ Niệm nhi trong ngực, chờ tiểu nha đầu trong ngực mình bình yên chìm vào giấc ngủ, lúc này Hàn Tam Thiên mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên, khi Hàn Tam Thiên tiến vào mộng đẹp không lâu, đêm tối trong thôn đột nhiên có trận âm thanh quái lạ lặng yên.

vang lên.

Cho dù âm thanh nhỏ bé như là con gián bò qua, nhưng với sự cảnh giác của Hàn Tam Thiên, gần như trong nháy mắt cũng đã mở mắt trong bóng tối.

"A.



Rất nhanh sau đó, trong đêm yên tĩnh đột nhiên rít lên một tiếng vật gì bị đánh vỡ.

Ngưng Nguyệt, Tần Sương và mấy người Mặc Dương cũng bị âm thanh này làm tỉnh giấc, vội vàng từ giữa phòng chạy ra, đang muốn hô to Hàn Tam Thiên, lúc này đã thấy ở phía cửa, Hàn Tam Thiên đã sớm ôm Hàn Niệm đứng ở nơi đó.

Một đôi mắt ưng lặng lẽ trong bóng tối, nhìn chòng chọc vào phương hướng trong thôn.

"Có chuyện gì vậy?" Tần sương lạnh lùng ngắm nhìn bốn phía, tay đã cầm thần kiếm trấn yêu, làm đủ tư thái phòng ngự.

Hàn Tam Thiên không nói gì, nhưng lúc này Ở giữa thôn đã có đuốc đốt sáng, vô số tiếng bước chân đi về phía bên kia.

"Kia là nhà của trưởng thôn sao?" Tần Sương nghi hoặc mà nói.

Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, ánh mắt tràn 
ngập hoang mang.

Nửa đêm tập kích, mục tiêu là mình, phạm vi phải ở phía bên mình 
mới đúng, thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở xung quanh nhà trưởng thôn? 
Đây là ý gì? 
"Tại sao có thể như vậy?" Hiển nhiên, Tần Sương giống như Hàn Tam Thiên cũng hoang mang vô cùng!  
Hàn Tam Thiên lắc đầu, anh cũng không biết.

.

 
Chương 2755: 2755: Vậy Tại Sao Lại Để Vào Trong Quan Tài





"Không phải bọn hắn tìm chúng ta gây phiền phức sao? Thế nào lại! " Vương Tư Mẫn cũng choáng váng.

Cho dù âm thầm tập kết thì cũng phải lặng yên làm việc.

Nhưng những tiếng bước chân vội vàng như thế lại không biến mất, trong thôn lại có ánh lửa ngút trời!  
Chỉ cần đầu óc không phải bị hư mất rồi thì sẽ không tập kết lại như vậy.

.

ngôn tình hay
Lời này nhắc nhở Hàn Tam Thiên, cũng khẳng định phỏng đoán của Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên gật gật đầu: "Ngưng Nguyệt, Đỗ chưởng môn, sư tỷ.


"Có.

" Ba người lập tức đáp.


"Các ngươi cùng các đệ tử đi sang kia chuẩn bị tốt phòng hộ, nếu không có mệnh lệnh của ta, tuyệt đối không được rời đi nửa bước.


"Vâng.

" Ba người gật gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, lúc này liền cầm kiếm đi.

về phía các đệ tử đang nghỉ ngơi.

"Những người khác cùng ta cùng đi nhìn xem.

" Vừa mới nói xong, Hàn Tam Thiên một mình đi đâu, đi về phía trung tâm trong thôn.

Khi một đoàn người Hàn Tam Thiên chạy đến, trong thôn đã có người đông nghịt, bó đuốc thành đàn.

Một đám người chăm chú vây quanh, vậy nhà trường thân như nêm cối.


Hàn Tam Thiên phóng thân bay đi, một giây sau, người ở trên không trung quan sát mặt đất.

Trên mặt đất, Ở chỗ đám người, bên cạnh nhà trưởng thôn, ở một chỗ trong phòng truyền đến âm thanh gào khóc.

Nhìn bọn người Mặc Dương xông qua đám người đi vào trong, Hàn Tam Thiên tăng tốc độ, trực tiếp lao xuống, một đường đi vào căn phòng kia.

"Xoạt.


Hàn Tam Thiên đột nhiên rơi xuống đất, quả thực hù dọa một đám ông lão đang vây xem trước cửa phòng khẽ run rẩy.

Bên cạnh quan tài đen nhánh, lão trưởng thôn và nam tử trẻ tuổi mà anh nhìn thấy trước đó đang ghé vào bên cạnh quan tài, tâm lực tiều tụy, nghẹn ngào khóc rống.

Mà tại bên cạnh quan tài làm bằng gỗ cứng rắn lại xuất hiện một lỗ hỏng, trên mặt đất còn có vết máu.

Chuyện này khiến Hàn Tam Thiên rất hoang mang, vết máu trên mặt đất và chỗ thủng quan tài là chuyện thế nào? 
Quan tài là trước chập tối cũng đã được mang vào trong nhà, tại sao trước đó không khóc, mà bây giờ lại thương tâm gần chết.

Đột nhiên, Hàn Tam Thiên nhớ tới, trong quan tài này lúc trước có người sống, bây giờ máu tươi trên mặt đất, hẳn là!  
Hẳn là người trong quan tài xảy ra chuyện ngoài ý muốn? 
Thế nhưng người trong quan tài xảy ra chuyện, hai cha con thương tâm như thế, điều này nói rõ người này đối với hai người bọn họ hẳn là vô cùng quan trọng, như vậy lại khiến Hàn Tam Thiên không hiểu, đã là người quan trọng như thế, vậy tại sao lại để vào trong quan tài?.

 
Chương 2756: 2756: Chương 2723





Khi còn đang nghi hoặc, mấy người Mặc 
Dương cũng xông qua đám người, đi tới căn phòng bên này, đứng bên cạnh Hàn Tam Thiên.

Khi thấy tình hình trong phòng, từng người không khỏi nhíu mày, hiển nhiên cũng giống như Hàn Tam Thiên, lâm vào bên trong hoang mang to lớn.

Lúc này, một ông lão bước nhanh đi vào, sau đó nói vào bên tai trưởng thôn gì đó, lúc này trưởng thôn mới ngẩng đầu, chú ý tới bọn người Hàn Tam Thiên.

Nhẹ nhàng lau nước mắt, lão trưởng thôn đứng lên, hướng về phía Hàn Tam Thiên đi 
tới: "Thiếu hiệp, có thể nói chuyện một chút hay không?" 
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, đi theo phía sau lão trưởng thôn, một đường đi tới nhà chính.

Trang chủ phòng, lão trưởng thôn vẫn chưa ngồi xuống, ngược lại nhìn sắc trời, nói: "Thời điểm cũng không còn sớm, thiếu hiệp và các bằng hữu của người trở về phòng nghỉ ngơi đi, chờ sắc trời sáng lên, các ngươi không cần chào hỏi chúng ta, liền mau chóng rời khỏi nơi này, nhớ kỹ, sau khi rời khỏi thôn thì không được đi về hướng đông bắc, càng không thể tiếp cận ba hòn 
núi lớn kia.



Nghe đến mấy câu này, Hàn Tam Thiên sững sờ, ẩn ẩn luôn cảm giác có chuyện xảy ra, nói: "Trưởng thôn, đến cùng là có chuyện gì?".

"Đây đều là chuyện trong thôn, không có quan hệ gì với các ngươi, trở về nghỉ ngơi đi.


"Trưởng thôn, một là cưới nàng dâu đã chết, bây giờ lại là người sống trong quan tài biến mất, nếu ngài không giải thích rõ ràng, sợ là khó có kẻ dưới phục tùng.

" Vương Tư Mẫn không khách khí nói.

"Các ngươi làm sao biết trong quan tài chính là! " Trưởng thôn nghe vậy, lập tức nhíu chặt lông mày, cả người cũng trở nên dị thường cảnh giác.

Gần như đồng thời, bên ngoài nhà chính trong nháy mắt có không ít thôn dân xông tới, không ai còn thái độ tương đối hòa hoãn.


như lúc trước, ngược lại biến thành khí thế hùng hổ.

Hàn Tam Thiên nhướng mày, biết trong quan tài là người sống, vì sao những người này lại phản ứng lớn như thế? 
Đây là ý gì? 
"Xoát xoát xoát.


Bên này, mấy người Vương Tư Mẫn cũng biết các thôn dân đến là kẻ không thiện, không đợi Hàn Tam Thiên nhiều lời, đã cùng nhau rút kiếm ra.

Hai bên nhất thời giương cung bạt kiếm, tình thế nguy cấp.

"Dừng tay, thu lại toàn bộ binh khí cho ta.

" Hàn Tam Thiên lạnh giọng quát một tiếng, mặc dù bọn người Vương Tư Mẫn không hiểu, nhưng ánh mắt của Hàn Tam Thiên căn bản không dung túng bất kỳ kẻ nào cãi lại, chỉ có thể kiên trì, vô cùng phiền muộn thu hồi binh khí trong tay.

Lúc này Hàn Tam Thiên có chút hành lễ, vội vàng giải thích nói: "Trưởng thôn, ngài đây là có ý gì? Biết được bên trong quan tài là người sống thì tại sao các người lại giận tím mặt như thế?".

 
Chương 2757: 2757: Tất Nhiên Có Chỗ Hiểu Lầm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




"Đừng có giả ngu ở trước mặt ta, nếu người không phải là người của nó thì sao lại biết trong quan tài là người sống? Ta tin làm các ngươi, các ngươi rõ ràng là đồng bọn của nó.

Người đâu?" Trưởng thôn giận quát một tiếng, một giây sau, một bang thôn dân lập tức hướng về phía bọn người Hàn Tam Thiên đánh tới.

Ngoài phòng ngày càng có nhiều thôn dân cũng tức tối đuổi vào.

"Không thể tổn thương người.

" Hàn Tam Thiên nhìn bọn người Vương Tự Mẫn giận quát một tiếng, hỗn độn chi khí trong tay trực tiếp mở rộng.

"Phá.


Một cỗ khí kình cực mạnh trong nháy mắt từ trên thân Hàn Tam Thiên phóng thích mà ra.

Gần như tất cả thôn dân đều bị khí kinh xông vào, khi bọn hắn hoàn toàn không có phản ứng thì đám người đã bị khí kình gắt gao thổi dính vào trên tường không cách nào động đậy.


Mà thôn dân từ bên ngoài xông tới cũng đột nhiên bị thổi bay về phía sau.

"Đủ rồi.

" Hàn Tam Thiên hét lớn một tiếng, nhất thời, toàn bộ trong phòng ngoài phòng, không người nào dám nhúc nhích nữa.

"Ha ha, ha ha ha ha.


I B 
Nhưng vào lúc này, lão trưởng thôn đột nhiên cười ha ha một tiếng, sau đó nhìn Hàn Tam Thiên tức giận mắng: "Muốn chém giết 
muốn róc thịt, dứt khoát trực tiếp tới đi, ta thân là trưởng thôn, tin làm các người, có lỗi với con trai con dâu, có lỗi với bách tính.

toàn thân, cho lão tử chết thống khoái đi, người tên súc sinh.


Hàn Tam Thiên nhướng mày, hơi thu lại khí tức vây khốn trưởng thôn: "Trưởng thôn, chúng ta tá túc nơi đây, cảm kích còn không kịp, làm sao lại giết ngươi? Ý tứ trong lời nói của ngài, ta không hiểu rõ.



"Thế nào? Chuyện cho tới bây giờ còn diễn 
kịch trước mặt chúng ta?" Lão trưởng thôn khinh thường hừ lạnh nói: "Ta nghĩ ngươi không cần phải làm vậy, người trong thôn của ta và đám yêu nghiệt các ngươi không đội trời chung.


"Diễn kịch?" Hàn Tam Thiên thực khó lý giải: "Các ngươi chẳng qua là sâu kiến trong tay của ta, muốn bóp chết các ngươi không phải rất dễ dàng hay sao? Ta còn cần diễn kịch ở trước mặt các ngươi sao?" 
"Tất nhiên có chỗ hiểu lầm.


"Tam Thiên, không cần để ý bọn hắn, cổ cổ quái quái là bọn hắn, bây giờ lại trả đũa trên 
người chúng ta, đạo hạ xem hư thực, chiến với bọn hắn.

" Vương Tư Mẫn vừa mới nói xong, liền muốn rút kiếm công kích.

"Ầm.


Một tiếng vang trầm, Vương Tư Mẫn vừa lên tay, kiếm trong tay lại đột nhiên bị một lực đánh bay, cả người cũng tê rần.

Quay mắt nhìn lại, kiếm đã hung hăng cắm trên vách tường.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Siêu Cấp
.

 
Chương 2758: 2758: Chẳng Lẽ Là Ta Hiểu Lầm Các Ngươi Sao





Một mạch liền có thể vây khốn nhiều thôn dân như thế, sự lợi hại của Hàn Tam Thiên không cần nhiều lời, phần lớn năng lực cũng đã được phản ánh rõ với người trong thôn.

Nói xong, Hàn Tam Thiên quay mắt nhìn về phía trưởng thôn, thu hồi khống chế đối với những thôn dân khác:
"Trưởng thôn, có lẽ chúng ta không tính là người tốt, nhưng tuyệt đối không phải là người xấu, ta cũng không hiểu rõ, ta biết được bên trong quan tài là người sống thì có liên quan gì đến chuyện tối hôm nay? Tại sao lại khiến cho thái độ của tất cả mọi người thay đổi lớn như vậy?"
Nhìn Hàn Tam Thiên vừa động thủ cùng với sự chân thành tha thiết trong mắt của Hàn Tam Thiên bây giờ, lửa giận của lão trưởng thôn dần dần có chút biến mất: "Ngươi thật sự không phải người của nó sao?"
"Trưởng thôn cứ nói nó, là chỉ người nào?" Hàn Tam Thiên nghi ngờ nói.


"Tam Thiên chính là minh chủ của chúng ta, từ trước đến nay chỉ có chúng ta là người của hắn, ai có tư cách khiến hắn ở bên dưới phục tùng người khác chứ?" Mặc Dương giải thích nói.

"Không sai.

"
"Không sai.


"
Sau đó đám người cũng cùng nhau gật đầu.

Nhìn thấy như thế, lão trưởng thôn chau mày: "Chẳng lẽ là ta hiểu lầm các ngươi sao?"
"Trưởng thôn, rốt cuộc là trong thôn này đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Tam Thiên hỏi.

.

 
Chương 2759: 2759: Tráo Long Hoán Phượng





“Thật ra, con dâu Nhân nhi của ta, hôm nay là ngày xuất giá của nó.

" Lão thôn trưởng từ từ nói.

“Xuất giá sao?" Hàn Tam Thiên chợt chau mày lại, đây có nghĩa là gì? 
Xuất giá sao lại nằm bên trong quan tài như thế này? 
Làm gì có ai nằm trong quan tài để đám cưới chứ? 
Điều này thật sự rất hoang đường.

Chỉ cần là người bình thường, e rằng sẽ không có bất cứ ai muốn được gã đi bằng cách quái dị này.

“Chẳng lẽ là tiễn một người để đón một người sao?" Mặc Dương đứng bên cạnh Hàn Tam Thiên thì thầm nói.

Tiễn một người để đón một người sao? 

“Ý của ngươi là có người ép buộc trưởng thôn giải quyết cái xác này, ngoài ra đón cô gái còn sống bên trong quan tài kia sao?" Liễu Phương cảm thấy kì lạ hỏi.

Với tình hình trước mắt, đây là lời giải thích hợp lí nhất, ngay cả bản thân Hàn Tam Thiên, cũng âm thầm đồng tình với suy nghĩ này.

Chỉ có thôn trưởng nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhà họ Tưởng chúng tôi chỉ có một người con dâu đó là Nhân nhi, là người đang nằm bên trong quan tài.


“Vậy cái xác kia thì sao?" Hàn Tam Thiên chau mày hỏi.

“Là thế thân" Trưởng thôn nhẹ nhàng lên tiếng.

“Thế thân sao?" Hàn Tam Thiên nhíu chặt 
mày lại, đã nhìn thấy người sống thế mạng cho người chết, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người chết thế mạng cho người sống.


“Lão thôn trưởng, câu nói này của lão là có ý gì?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh hiếu kỳ hỏi.

“Nhân nhi cần phải được gả vào nhà tôi, nhưng tuyệt đối không được để cho"nó" biết.

Vì vậy ta đã lấy cái xác kia thay thế, còn để Nhân nhi vào trong quan tài để đưa tang, diễn nên màng kịch tráo long hoàn phượng.

Trước nay việc làm này chưa từng thất bại, nhưng không ngờ lần này! " Nói 
đến đây, trong mắt của lão thôn trường đã ngấn lệ, vẻ mặt tràn đầy sự đau khổ và hối hân.

Tráo long hoán phượng.

Lại chưa từng thất bại.

Hai hàng lông mày của Hàn Tam Thiên càng ngày càng nhíu chặt lại, vô cùng nghi hoặc: “Thôn trưởng, lại là “nó” sao? Lúc nãy đến bây giờ lão đã nhắc đến "nó" rất nhiều lần, vậy "nó" rốt cuộc là thần thánh phương 
nào?" 
“Nó sao?" Thôn trường tư từ ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn ra khoảng không đen kịt ở bên ngoài, khóe môi mấp máy, không biết được là đang khóc hay là đang cười, chỉ biết được là trong ánh mắt lão tràn đầy sự thống khổ.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom