Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Dịch Chàng Rể Quyền Thế
Chương 320


“Tôi không có ý gì cả, chỉ là bây giờ Trịnh Tuyết Dương cô giỏi giang như vậy, chuyện phức tạp như thế cũng có thể giải quyết được, vậy thì chuyện nhỏ nhặt như thế này sao có thể làm khó cô được phải không?” Trịnh Chí Dụng cười nói.

“Đúng vậy! Chí Dụng nói không hề sai, bây giờ bên ngoài mọi người cũng đang nói ở trong nhà họ Trịnh chỉ có Tuyết Dương là người giỏi nhất. Dù sao bây giờ ở thành phố Hải Dương cũng chỉ có một mình con lấy được vốn đầu tư của tập đoàn đầu tư Bùi thị!”

“Có Tuyết Dương ra tay thì chắc chắn sẽ thành công!”

“Tuyết Dương, bây giờ chúng ta phải tạo cho còn áp lực, mà đôi khi áp lực lại chính là động lực, chỉ có như vậy con mới dốc hết sức lực để ứng phó!”

Nghe thấy Trịnh Chí Dụng đang làm khó dễ cho Trịnh Tuyết Dương, lúc này không ít người trong nhà họ Trịnh cũng tiến lên phụ họa thêm.

Nói chung chỉ cần chuyện mất thể diện này không rơi trúng đầu mình là được, hơn nữa gần đây Trịnh Tuyết Dương quản lý chuyện tài chính của công ty rất chặt chẽ, có nhiều người nhà họ Trịnh không tìm được cách nào để moi tiền trong công ty cho nên mỗi người đều cảm thấy không quen. Vì thế ai có thể bỏ qua được cơ hội để đả kích Trịnh Tuyết Dương như thế này chứ.

“Đủ rồi, im miệng hết đi!” Ở đây chỉ có ông cụ Trịnh hiểu rõ chuyện này quan trọng như thế nào với nhà họ Trịnh.

Nếu là ngày thường, có lẽ ông ta cũng sẽ giúp Trịnh Chí Dụng một tay để đàn áp Trịnh Tuyết Dương. Nhưng hôm nay lại hiểm khi thay đổi tinh net, nhìn Trịnh Tuyết Dương rồi nói: “Tuyết Dương, cháu đi đi, hãy làm hết khả năng có thể, nếu thất bại thì ông cũng sẽ không trách cháu đâu.”

Bởi vì ông cụ Trịnh cũng hiểu rõ ràng, Trịnh Tuyết Dương chấp nhận đi thì nhà họ Trịnh vẫn còn có một cơ hội.

Nhưng nếu Trịnh Tuyết Dương bị ép quá mức, có khi sẽ trở mặt ngay lập tức, như vậy thì nhà họ Trịnh ngay cả một chút cơ hội cũng không có.

Cho dù ông ta không hài lòng với Trịnh Tuyết Dương, nhưng trong lúc này cũng phải dỗ dành cô.

Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương rất khó xử, ông cụ Trịnh càng như thế thì áp lực của cô càng lớn. Vì cô biết rõ, nếu chuyện này một khi thất bại, Trịnh Chí Dụng sẽ bắt tay với những người khác mượn chuyện này để lấy cớ công kích cô.

Thậm chí bây giờ ông cụ Trịnh cũng có thái độ rất tốt với cô thì đến lúc đó cũng sẽ thay đổi sắc mặt. Dù sao chuyện như thế này cũng không phải mới chỉ xảy ra một hai lần.

Ở bên cạnh, mặt Thanh Linh cũng rất khó coi, chuyện này rõ ràng là một cái hố lửa, nhưng mỗi một người trong nhà họ Trịnh đều muốn đẩy Trịnh

Tuyết Dương nhảy vào trong đó, không có một người nào chịu đứng ra giải vây giúp con bé.

“Ông nội, cháu..” Ngay lúc Trịnh Tuyết Dương chuẩn bị lên tiếng lần nữa thì Bùi Nguyên Minh đột nhiên thở dài một hơi, đứng lên.

“Thưa ông, hay là để cháu đi cho.” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh, mặc dù anh không có chút hứng thú gì muốn giúp đỡ nhà họ Trịnh, nhưng anh không chịu nổi khi nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương bị người khác làm khó dễ.

Chỉ là lúc anh nói ra câu này đã khiến mọi người bật cười, người này rốt cuộc có hiểu rõ chính mình hay không vậy? Để cho anh ta đại diện cho nhà họ Trịnh đi gặp mặt Nạp Hoàng Chi ư? Nếu không bị đuổi ra khỏi cửa thì đúng là có ma!

“Bùi Nguyên Minh, có phải hôm nay lúc ra khỏi nhà anh quên không mang theo não rồi đúng không? Để cho anh đi, chuyện này khong phai rõ ràng là khiến cho nhà họ Trịnh chúng tôi bị mất thể diện hay sao!”

“Đến lúc đó, không chỉ có nhà họ Trịnh bị mất thể diện, không chừng lúc đó còn đắc tội với cả nhà họ Nạp ở Thiếu Thành, trách nhiệm đó thì ai có thể gánh vác được hả?”

“Không biết tự lượng sức mình, anh thật ngu ngốc, anh cho rằng mình có thể thay mặt cho nhà họ Trịnh sao?”

“Không sai, anh chính là một tên ở rể của nhà họ Trịnh mà thôi, anh cơ bản không phải là người nhà họ Trịnh. Nếu ngày nào đó nhà họ Nạp biết được chúng ta không có thành ý như vậy thì hậu quả sẽ khó mà lường được!”

Trịnh Chí Dụng thẳng thắn, cười đầy lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, gần đây mày rất lộng hành thì phải! Có phải là do Trịnh Tuyết Dương có quyền thế, mày đã cho rằng anh chính là một nhân vật có số má ở nhà họ

Trịnh rồi hả?”

“Mày chỉ là một tên ở rể, làm sao mà chuyện gì cũng dám thò một chân vào thế hả? Nếu không thì sau này chức tổng giám đốc của nhà họ Trịnh cũng cho anh là luôn được không?”

Vừa nói đến chuyện này, sắc mặt ông cụ Trịnh đã hơi thay đổi, vẻ mặt có chút khó coi.

Trịnh Chí Dụng đang mia mai anh, ám chỉ anh, cảnh cáo anh biết nếu như không tự quản lý mình cho tốt thì sau này rất có thể sẽ mất luôn cái vị trí con rể của nhà họ Trịnh.

Có thể nói, Trịnh Chí Dụng dám nói những lời như vậy vào thời điểm này cũng coi như lá gan của anh ta cũng không hề nhỏ.

Lúc này sắc mặt của ông cụ Trịnh cũng đã hơi đen lại, nhưng vẫn không chủ động lên tiếng. Ngược lại ông ta muốn xem xem Trịnh Chí Dụng sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

“Như anh đã nói, tôi không phải người nhà họ Trịnh, cho nên tôi được nhà họ Nạp mời tham gia buổi đánh giá đồ cổ, không có nghĩa là nhà họ Trịnh cũng được mời, nhưng vì Tuyết Dương, tôi chấp nhận đi để cho nhà họ Trịnh được tranh thủ cơ hội.” Bùi Nguyễn Minh thản nhiên noi.

“Phì…” Trịnh Thu Hằng che miệng, bật cười, nói: “Bùi Nguyên Minh, mày đúng là rất được đấy! Anh nói cứ giống như là mình nhận được lời mời vậy, sao mày lại có thể khoác lác được như vậy chứ, không sợ thổi tung nóc nhà hay sao hả?”

“Thật sự tôi đã nhận được lời mời, hơn nữa còn do đích thân chính cô cả của nhà họ Nap mời tôi.” Bùi Nguyễn Minh nhàn nhat mở miệng nói.
 
Chương 321


“Ha ha ha ha!”.

“Cười chết tôi rồi, mày đúng là càng ngày càng khoác lác! Chỉ dựa vào bản mặt này của mày mà dám nói là cô chủ Nạp Lan tự mình ra mặt mời?” “Bùi Nguyên Minh, cậu nghĩ cậu là ai? Là con cá sấu lớn trong thương trường hay là tai to mặt lớn vậy? Còn nói Nạp Nhã Lan tự mình ra mặt mời

cậu, cậu có muốn khoác lác thì cũng đừng nên lố đến vậy chứ?”

“Bùi Nguyên Minh, hay anh cứ nói trắng ra anh là giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị luôn đi, nói là thiệp mời của nhà họ Nạp được đưa tới văn phòng giám đốc của anh, chúng tôi chắc sẽ tin anh đó, ha ha ha…”

Tiếng cười châm chọc vang lên khắp nơi, đám người của nhà họ Trịnh cười đến ngửa tới ngửa lui, cái tên ở rể này không biết xấu hổ là gì, ngay cả lời này mà cũng dám nói ra được.

Có điều đối mặt với sự châm chọc này, Bùi Nguyên Minh lại vô cùng bình tĩnh, có phải khoác lác hay không, có phải nói đùa hay không, tự bản thân anh rất rõ ràng.

Lúc này, chỉ có Trịnh Tuyết Dương khẽ nhíu mày, theo bản năng liếc nhìn Bùi Nguyên Minh.

Cô có cảm giác Bùi Nguyên Minh không phải đang ba hoa khoác lác, chuyện mà anh không làm được, sẽ không bao giờ nói ra.

Trước đó lúc ở hội đấu giá, anh ta giám định được bức “Phú Xuân Sơn Cư Đồ”, vì vậy mới đánh cược với Nạp Nhã Lan, cuối cùng còn bán một cái nợ tình nghĩa cho Nạp Nhã Lan. Nếu xét về điểm này, Nạp Nhã Lan tự mình ra mặt mời anh, hình như cũng có thể hiểu được.

Chỉ là Trịnh Tuyết Dương thấy hơi khó hiểu, nhà họ Nạp là một dòng họ lớn thế này, làm việc đều bắt đầu từ lợi ích, không thể chỉ dựa trên việc thích hay không thích của một người mà đưa ra quyết định được.

Cho dù Bùi Nguyên Minh có chút bản lĩnh trong việc giám định bảo vật, nhưng theo lý mà nói, anh chỉ là một tên ở rể, sẽ không có tư cách tham gia sự kiện như vậy.

Phải biết rằng, lần này người nhà họ Nạp mời đến, đều là các dòng họ và công ty lớn nhất thành phố Hải Dương, cho dù những người này, cũng chỉ là được nhà họ Nạp mời đến mà thôi, tuyệt đối không thể có việc được Nạp Nhã Lan tự mình mời.

Nếu như là lúc trước, Trịnh Tuyết Dương sẽ ra mặt nói giúp Bùi Nguyên Minh. Nhưng lúc này cô lại không làm như vậy, mà là im lặng nghe người nhà họ Trịnh châm chọc khiêu khích.

Sự thay đổi trong quan hệ của hai người đều rơi vào mắt của Trịnh Chí Dụng, càng khiến cho ánh mắt anh ta thêm lạnh lẽo.
 
Chương 322


Xem ra Trịnh Tuyết Dương chuẩn bị muốn vứt bỏ thằng ở rể này, đổi thành một người chồng có thể giúp ích cho cô ta.

Giờ phút này, Trịnh Chí Dụng cực kỳ cảnh giác,

“Ông nội, ông thật sự để Bùi Nguyên Minh cứ tiếp tục làm trò như vậy sao? Nói không chừng cậu ta bị người ta xúi giục, đến đây phá rối, nói như vậy, mới sẽ không ảnh hưởng đến uy tín của người nào đó ở nhà họ Trịnh của chúng ta.” Trịnh Chí Dụng có ý ám chỉ nói. ông cụ Trịnh lạnh lùng nhìn anh ta một cái, vào lúc này còn châm chọc Trịnh Tuyết Dương, đủ để thấy Trịnh Chí Dụng lòng dạ hẹp hòi.

Nhưng mà, Trịnh Chí Dụng có lẽ cũng không nói sai, việc này có thể do Trịnh Tuyết Dương ở sau lưng sai khiến.

Lúc này, ông cụ Trịnh lại ngầm cảnh giác với Trịnh Tuyết Dương, ông ta theo bản năng liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, nơi này là nơi để bàn bạc việc công, nếu cậu muốn tự biên tự diễn, có thể cút ra ngoài.”

“Ông à, có lẽ ông cho là cháu đang nói đùa, nhưng cháu nói với ông đều là sự thật.” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.

“Tao thật sự nhìn không được dáng vẻ ngu ngốc này của mày, mày nói mày được cô chủ nhà họ Nạp tự mình ra mặt mời? Mày dựa vào cái gì? Chỉ bằng cái bản mặt trắng này của anh à? Cũng không tự nhìn xem bản thân mình lớn lên là cái dạng gì! Trong lòng không tự biết sao?” Trịnh Chỉ Dụng dùng vẻ mặt không kiên nhẫn nói với Bùi Nguyên Minh.

“Có thể là nhà họ Nạp đánh giá cao tôi.” Bùi Nguyên Minh nói. “Đánh giá cao mày? Đánh giá cao sự vô dụng của mày? Đánh gia cáo may có thể rửa WC? Hay là đánh giá cao mày có thể ở re? Anh cũng, cũng đừng nói cho tao biết, nhà họ Nạp còn chuẩn bị cho mày ở rể đó?” Trịnh Chí Dụng xoa huyệt thái dương, vẻ mặt đau đầu.

“Tại sao lúc trước nhà họ Trịnh chúng tôi lại cho một tên ngu ngốc ở rể thế này? May mà mày nói những lời này ở trong nhà họ Trịnh chúng ta, nếu để truyền ra ngoài, nhà họ Trịnh chúng ta lập tức sẽ trở thành trò cười của cả thành phố Hải Dương, không, lúc này sẽ trở thành trò cười của cả Đà Nẵng mất!” Trịnh Chí Dụng đầy khinh thường nói.

“Bùi Nguyên Minh, im cái miệng thúi của anh lại đi, bây giờ tôi nghe anh nói chuyện thôi là đã muốn nôn rồi, anh có thể lấy gương soi lại xem, nhìn xem bản thân anh vô dụng thế nào! Chúng tôi nhìn anh là đã thấy chán ghét, anh có thể đừng nói những lời này đến ghê tởm chúng tôi được không? Xin anh đó!” Trịnh Thu Hằng cũng đầy mặt ghét bỏ nhìn Bùi Nguyên Minh.

“Ông à, ông chắc chắn không cần cháu giúp sao?” Bùi Nguyên Minh không nhìn hai người này, mà tiếp tục nói với ông cụ Trịnh.

Khóe miệng ông cụ Trịnh hiện lên vẻ khinh thường, lạnh lùng nói: “Ý tốt của cậu cứ để trong lòng là được rồi, nhà họ Trịnh chúng tôi không lưu lạc tới mức phải dựa vào đứa ở rể để chống đỡ đâu!”
 
Chương 323


Bùi Nguyên Minh hơi gật đầu, không hề nói gì nữa, mà trực tiếp ngồi lại vị trí của anh.

Khóe mắt liếc nhìn Trịnh Tuyết Dương, trong lòng hơi thổn thức, nếu lúc nãy em có thể nói thay anh mấy câu, thái độ của bọn họ chắc có thể sẽ khác chứ?

Tại sao anh đứng lên, em không hiểu sao?

Trong lòng Bùi Nguyên Minh hơi khó hiểu, thật ra Trịnh Tuyết Dương cũng không có cách nào. Đã hiểu được lòng mình. Hai ngày nay cô lén lút đi gặp Trình Tiên vài lần, nhìn thấy cô gái có gương mặt của mối tình đầu, vẫn dịu dàng tiếp đón từng bệnh nhân, cô thấy tim mình đau như bị dao cắt.

Trong hoàn cảnh như vậy, cô hoàn toàn không thể đối mặt với Bùi Nguyên Minh, cũng không thể ra mặt nói giúp anh.

Người ta hay nói phụ nữ khi yêu chỉ số thông minh bằng không, nhưng một khi phụ nữ ghen, chỉ số thông minh là số âm.

Tất nhiên, còn có một phần nguyên nhân là ba năm nay Trịnh Tuyết Dương đã quen xem Bùi Nguyên Minh trở thành vật sở hữu của cô, làm sao cô có thể nhường vật sở hữu của mình được?

Không cho anh cơ hội giải thích, chẳng lẽ anh không giải thích sao? Không cho anh cơ hội làm rõ, chẳng lẽ anh không làm rõ sao?

“Tuyết Dương, cháu đại diện nhà họ Trịnh đi thăm thầy Nạp Lan, nhớ kỹ, thái độ nhất định phải khiêm tốn, quà biểu ông đã chuẩn bị tốt!” ông cụ Trịnh dứt khoát nói, không cho ai cơ hội phản bác.

Đúng lúc này, đầy tớ nhà họ Trịnh hốt hoảng bước vào, cúi đầu với ông cụ Trịnh nói: “Thưa ông, bên ngoài có người tới, nói là người nhà họ Nạp, co cho vào hay không?” ông cụ Trịnh “cạch” một tiếng đứng lên, vẻ mặt ngạc nhiên, nhà họ Nạp? Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới!

Người nhà họ Nạp, sao lại đột ngột đến nhà họ Trịnh, hay là nhà họ Trịnh được bọn họ…

Vừa nghĩ như vậy, ông cụ Trịnh đầy kích động nói: “Nhanh, nhanh mời bọn họ vào!”

Chỉ một lúc sau, một người mặc đồ tây, người đàn ông trung niên nhìn là biết đầy tớ đi tới phòng khách, cầm trong tay một tấm thiệp mời.

Lúc một đám người của nhà họ Trịnh nhìn đến cảnh này, đều trợn mắt há hốc mồm.

Là nhà họ Nạp? Là nhà họ Nạp ở thành phố? Tự mình sai người đưa thiệp đến đây?

Chuyện vừa nãy còn đang đau đầu, bây giờ đã được giải quyết?

Nhà họ Trịnh đã có tư cách nhận được thiệp mời của nhà họ Nạp rồi? Điều này chứng tỏ, nhà họ Trịnh sắp trở thành dòng họ hàng đầu rồi!

“Ông cụ nhà tôi nói, nhà họ Trịnh vẫn có người tài giỏi, không tệ, đặc biệt sai tôi tới đây đưa thiệp mời, mọi người ai tới nhận?” Thái độ của người đàn ông trung niên này không quá lễ phép, mà cực kỳ tùy ý, nhưng chính sự tùy ý này, lại khiến cho gã ta mang theo một loại phong thái khó tả.

Đây là người đến từ một dòng họ ở thành phố, cho dù là con chó trong nhà của bọn họ, thì dòng họ bình thường cũng không thể so được! . ngôn tình ngược

Bất kể thái độ không quá lễ phép của gã ta thế nào, vào lúc này người

nhà họ Tình cảm thấy đó là tất nhiên! Đây chính là người đến từ dòng họ hàng đầu thành phố: Người như vậy, cho dù có đánh rắm thì cũng đều là khí tiên! Thái độ kiêu căng một chút thì có sao? Nếu quá tôn trọng, không chừng họ sẽ nghi ngờ thân phận của người ta. Vẻ mặt Trịnh Chí Dụng hưng phân đi qua, vừa chuẩn bị nhạn làay thlệp mời, thì ông cụ Trịnh ở phía sau bất chợt la lớn nói: “Chí Dụng, cháu cút ngay!”

Trịnh Chí Dụng sững người, không phải ông nội yêu thương anh ta nhất à? Sao hôm nay lại bắt anh ta cút?

Anh ta còn nghĩ chưa xong, thì thấy ông cụ Trịnh run rẩy đi tới trước mặt người này, hai tay cung kính nhận lấy thiệp mời, nói: “Cám ơn, cám ơn thầy Nạp đã cho cơ hội cho nhà họ Trịnh chúng tôi, chỗ này có một phần quà nhỏ, xin hãy nhận lấy!”

Ông ta nói xong phất tay lên, thì thấy thư ký của ông ta kính cần ôm một hộp quà đi tới, đưa cho người nhà họ Nạp.

Trong ánh mắt người đàn ông trung niên hơi ngạc nhiên, lúc đi Nạp Hoàng Chi có dặn, nói thái độ tốt với nhà họ Trịnh một chút, gã vốn nghĩ nhà họ Trịnh ít nhiều cũng có năng lực.

Kết quả thế nào, biểu hiện của nhà họ Trịnh thật khiến cho người ta khinh bỉ, chỉ cần nhìn một cái là biết nhà họ Trịnh năng lực không đủ, chỉ là một dòng họ nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi.

“Không cần quà biếu, nhà họ Nạp chúng tôi không thiếu mấy thứ này.” Người đàn ông trung niên cười: “Trên thiệp mời có yêu cầu tham gia giám định đồ cổ, nhớ đừng quên đọc, phá vỡ quy tắc của nhà họ Nạp chúng tôi thì không tốt lắm.”

Nói xong, người đàn ông trung niên xem thường rời đi. ông cụ Trịnh không hề để ý, mà là hưng phấn cầm lấy thiệp mời.

Thứ này trong mắt ông ta, chính là đại diện cho việc nhà họ Nạp đánh giá cao nhà họ Trịnh!
 
Chương 324


ông cụ Trịnh không ngừng run rẩy khi cầm thiệp mời trong tay, ông ta đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên kia rời đi, nhưng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Lúc trước dòng họ Nạp Lan cũng từng tổ chức đánh giá tương tự như thế một lần ở thành phố Hải Dương, khi đó nhà họ Trịnh tìm vô số cách để tham gia, nhưng kết quả lại bị người ta ghét bỏ như một con cún.

Đây vẫn luôn là tâm bệnh của ông cụ Trịnh, cũng là nguyên nhân mà ông ta muốn tham gia lần đánh giá đồ cổ này.

Hôm nay, vậy mà nhà họ Nạp lại phải người đưa thiệp mời tới, đây đúng là đột phá cực lớn với nhà họ Trịnh.

Thậm chí, các gia tộc hạng hai trong toàn Thành phố Hải Dương, chỉ có nhà họ Trịnh mới làm được như vậy. “Nhà họ Trịnh cuối cùng cũng hết khổ rồi! Cuối cùng cũng trở thành gia

tộc hạng nhất rồi! Chúng ta đã được nhà họ Nạp thừa nhận rồi!” Trịnh lão gia kích động nói.

“Ông nội, mau xem thử yêu cầu là gì thế, chúng ta nhất định phải tuân thủ đấy!” lúc này Trịnh Chí Dụng cũng cực kỳ hăng máu. Mặc dù anh ta hiện tại là phó tổng giám đốc nhà họ Trịnh, nhưng lúc ở bên ngoài ăn chơi đàng điểm, gặp những người của gia tộc hạng nhất cũng phải ăn nói khép nép.

Dù anh ta có bao hết phòng vip, người phụ nữ mà anh ta coi trọng nhưng những người này muốn thì anh ta cũng chỉ có thể cười cười däng ra, thạm chỉ còn phải chủ động giúp những người này trả tiền.

Tức nghẹn! Với sự kiêu ngạo của Trịnh Chí Dụng mà nói, mấy chuyện tức nghẹn này sao anh ta có thể chấp nhận được chứ? Nhưng không còn cách nào khác, năng lực của người ta mạnh hơn nhà họ Trịnh, anh ta không chấp nhận cũng phải làm thế!

Mà bây giờ, Trịnh Chí Dụng nhìn thấy hy vọng mình trở thành người thừa kế của gia tộc hạng nhất trong tấm thiệp mời này, chỉ cần địa vị nhà họ Trịnh được xác định, sau này có ai dám để anh ta ăn nói khép nép trong Thành phố Hải Dương rộng lớn này chứ?

“Đúng đúng đúng!” Lúc này ông cụ Trịnh cũng cực kỳ kích động, run rẩy cần thận từng li từng tí mở thiệp mời ra.

Trên thiệp mời ghi chú những điểm như, ăn mặc, các lễ nghi, quan trọng nhất là phía trên có ghi mười vị trí của nhà họ Trịnh, điều này có nghĩa rằng lần này sẽ có mười người nhà họ Trịnh tham gia đánh giá đồ cổ.

“Mười người, đây là tiêu chuẩn của gia tộc hạng nhất Thành phố Hải Dương rồi, không ngờ nhà họ Nạp lại coi trọng chúng ta như thế!” Lúc nhìn thấy nội dung trên thiệp mời, Trịnh Chí Dụng cực kỳ hưng phấn.

Đãi ngộ như vậy, rõ ràng địa vị của nhà họ Trịnh cũng đã lên cao.

“Không tệ, không tệ!” ông cụ Trịnh cười đến mức răng giả sắp rơi ra ngoài: “Lần này nhà họ Trịnh được nhà họ Nạp coi trọng như thế, xem ra ngày chúng ta trở thành gia tộc hạng nhất sẽ không còn xa nữa!”

“Ông nội, nhà họ Nạp này cũng không thể không coi trọng chúng ta được! Hiện tại chúng ta có hạng mục trung tâm thương nghiệp, hơn nữa Thành phố Hải Dương nhiều gia tộc và xí nghiệp như vậy nhưng trước mắt chỉ có nhà họ Trịnh nhà chúng ta có thể tiếp tục hợp tác với công ty đầu tư Bùi thị! Gia tộc Bùi Thị, đó là gia tộc cao cấp duy nhất ở Đà Nẵng, ngay cả nhà họ Nạp cũng phải ngưỡng mộ, chúng ta có mối quan hệ này thì sao bọn họ có thể không coi trọng chứ?” Trịnh Chí Dụng mở miệng nói như đúng rồi, hoàn toàn quên mất sự tự ti trước đó.

“Ông nội, chúng ta cũng không thể coi nhẹ mình được! Hợp tác với gia tộc Bùi Thị đã là gì chứ? Nhà họ Trịnh chúng ta sau này có thể mọt bước lên trời, nói không chừng có thể sánh vai với gia tộc Bùi Thị thì sao! Nhà họ Nạp này có thể nhìn thấy tiềm lực của nhà họ Trịnh chúng ta, cho nên không thể không cho chúng ta mặt mũi đấy!” Trịnh Thu Hằng mỉm cười mở miệng nói.

Ông cụ Trịnh cười tủm tỉm, mặc dù ông ta biết những câu này của Trịnh Thu Hằng có phần hơi làm quá, nhưng chuyện này chẳng phải rất vui vẻ, rất may mắn sao?

“Ông nội, nghe nói lần này tổng giám đốc mới của công ty đầu tư Bùi Thị

cũng sẽ tham gia buổi lễ đánh giá đồ cổ lần này, chúng ta có thể tìm cơ hội làm quen anh ta một chút, cháu sẽ tìm cách tới gần anh ta!” Trịnh Thu Hằng ưỡn ngực, khuôn mặt nũng nịu, không cần nói cũng biết muốn làm gì. ông cụ Trịnh cười ha ha một tiếng, nói: “Không sai, thế hệ của nhà họ

Trịnh chúng ta còn có mấy đứa chưa kết hôn, cháu ưu tú nhất, nếu như cháu đã nghĩ thế thì ông nội nhất định sẽ giúp đỡ cháu đến cùng!”

“Cảm ơn ông nội, lần này nhất định cháu sẽ nắm lấy cơ hội!” Trịnh Thu Hằng lớn tiếng nói, đồng thời không khỏi đắc ý nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái.

Đồ tiện nhân kia, dù mày có một chân với tổng giám đốc mới của công ty đầu tư Bùi Thị thì sao? Nhưng cuối cùng mày cũng là một con đàn bà dâm đãng đã kết hôn, nhưng Trịnh Thu Hằng tạo không giống thế! Tao còn độc thân xinh đẹp, đến khi tao trở thành vợ của tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị, tao sẽ đá mày một cước bay ra khỏi nhà họ Trịnh! Trên mặt Trịnh Chí Dụng vui vẻ, nhưng cũng sâu xa nhìn Trịnh Thu Hằng một cái, xem ra ngoài Trịnh Tuyết Dương ra, anh ta cũng phải đề phòng người phụ nữ này.

Lúc này, tất cả mọi người nhà họ Trịnh đều có suy tính riêng, nhưng cơ bản đều đắm chìm trong cảm xúc đắc thắng, căn bản bọn họ không hiểu tại sao nhà họ Nạp lại đưa tấm thiệp mời đến đây.

Chỉ với địa vị của nhà họ Trịnh? Xứng sao?
 
Chương 325


Hợp tác với công ty đầu tư Bùi Thị? Hạng mục trung tâm thương nghiệp?

Những thứ này dưới con mắt của nhà họ Trịnh thì rất thần thánh, nhưng còn nhà họ Nạp luôn cao cao tại thượng thì sao, đây gọi là cái gì?

Nếu như bởi vì chút chuyện cỏn con ấy mà nhà họ Nạp đã muốn cho nhà họ Trịnh mặt mũi, thì cũng quá coi thường nhà họ Nạp rồi.

Nhà họ Nạp vốn coi trọng nhà họ Trịnh như thế, còn đặc biệt phái người đưa thiệp mời tới, nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là cho Bùi Nguyên Minh mặt mũi. Mặc dù Bùi Nguyên Minh nói không cần thiệp mời, nhưng gia tộc lớn như nhà họ Nạp tất nhiên cũng muốn hoàn thành đầy đủ lễ nghi.

Nếu không phải vậy, cho dù nhà họ Trịnh phái bao nhiêu người tới cửa thì kết quả cũng chỉ có một, đó là nhà họ Nạp không thèm nhìn lấy một cái. Một gia tộc hạng hai nhỏ bé như nhà họ Trịnh, ngay cả làm chó cho nhà họ Nạp cũng không có tư cách.

“Ông nội, lần này chỉ có mười người có thể tham dự, vậy cũng nên cân nhắc những người có thể đến buổi lễ đánh giá đồ cổ một chút nhì?” Khuôn mặt Trịnh Chí Dụng nghiêm túc nói.

Chỉ có mười người có thể, không cần phải nói, hai cha con bọn họ chắc chắn sẽ có mặt, nhưng những người khác có được chỗ trống này hay không thì phải xem tâm trạng của ông cụ Trịnh.

Lúc này, trên mặt mỗi người nhà họ Trịnh đều cực kỳ kích động và chờ mong, nguyên nhân rất đơn giản, đó là hi vọng mình được chọn trúng. Lần này có thể đại diện nhà họ Trịnh đến tham dự buổi lễ đánh giá đồ cổ, đủ để chứng minh địa vị của mình ở nhà họ Trịnh.

“Ông nội, ông không nên quên mục đích lần này của chúng ta!” Trịnh Thu Hằng nở nụ cười cười đắc ý, lần này cô ta đến để quyến rũ tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị, nên chắc chắn sẽ có mặt.

“Hai con cứ yên tâm, ông sẽ cẩn thận suy nghĩ chuyện ai đi, ai không đi.” ông cụ Trịnh mỉm cười, chuyện này đúng là không thể đùa được, ông ta phải trở về suy nghĩ một lát.

Lúc này Trịnh Chí Dụng nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, khuôn mặt giễu cợt nói: “Ông nội, mặc dù bây giờ không biết ai được đi, nhưng có người chắc chắn không được đi, ví dụ như người ở rể nào đó, cậu ta căn bản không phải người nhà họ Trịnh chúng ta, cậu ta cũng không có tư cách đó!”

“Nó sao?” Ông cụ Trịnh khịt mũi coi thường: “Nó thì có tư cách gì? Trường hợp quan trọng như vậy, cho dù để một con chó của nhà họ Trịnh chúng ta đi, cũng không tới lượt nó!”

“Nhưng ông nội à, ông nói vậy cũng không được, cậu ta được cô cả Nạp Lan Nhược của nhà họ Nạp tự mình tới mời đấy, cho dù không đi với chúng ta, nhưng chắc cũng sẽ tới đó.” Trịnh Chí Dụng nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống, trong giọng nói tràn ngập sự châm biếm: “Đồ bỏ đi, tôi cũng rất mong chờ, đến lúc đó tôi sẽ gặp được cậu ở đâu trong buổi lễ đánh giá đồ cổ? Toilet sao?”

Trịnh Chí Dụng dang ám chỉ, loại người như Bùi Nguyên Minh muốn đến tham dự buổi đánh giá đồ cổ thì chỉ có thể đi chùi nhà vệ sinh.

Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Trịnh Chí Dụng, cái đuôi sắp vểnh lên trời, Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, nói: “Anh yên tâm đi, đến lúc đó không cần anh phải nhọc lòng đâu.”

“Bùi Nguyên Minh, có đôi khi tao thật sự rất bội phục anh, đến lúc nào rồi mà mày còn giả vờ nữa? Chẳng lẽ đợi tới lúc bị tao vả mặt trong buổi đánh giá đồ cổ thì mày mới có thể quỳ xuống thừa nhận mình là đồ vô dụng sao?” Trịnh Chí Dụng cười như không cười nói.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Sao tôi lại cảm thấy anh rất tới chuyện tôi đi hay không thể nhỉ? Tôi đi thì sao? Không đi thì thế nào?” quan tâm

Trịnh Chí Dụng cười lạnh nói: “Tao không quen nhìn người không có bản lĩnh mà còn thích giả vờ! Bùi Nguyên Minh, mày dám đánh cược với tôi không? Nếu mày có thể tham gia buổi đánh giá đồ cổ, tao sẽ quỳ xuống trước mặt mày, nhưng nếu mày không được đi, vậy sau này khi mày nhìn thay tao se phải quỳ xuống!”

Bùi Nguyên Minh không nhịn được bật cười, lần đầu tiên anh nhìn thấy loại người như vậy, tự đào hố cho mình nhảy, đây rốt cuộc là chuyện gì thế?

Chẳng qua Trịnh Chí Dụng đã nhiệt tình như thế, anh cũng không từ chối nữa, thản nhiên nói: “Được, nếu anh muốn đánh cược vậy tôi sẽ chiều, nếu ai không tuân thủ quy định thì cả nhà chết sạch, ok không?”

Nghe thấy câu này, Trịnh Chí Dụng mỉm cười, nói: “Được, ai không tuân thủ quy định vậy cả nhà sẽ chết sạch, có lẽ nhà họ Bùi các người chỉ còn lại một mình mày thôi nhì? Chết một người là hết luôn đấy!”

Nhìn thấy dáng vẻ nhất định sẽ thắng, nắm chắc thắng lợi trong tay của Trịnh Chí Dụng, Bùi Nguyên Minh cười cười không nói gì, có một số chuyện, cho dù nói ra miệng nhưng hậu quả cũng rất đáng sợ, đợi đến lúc bị và mặt trong buổi đánh giá đồ cổ, chỉ sợ ngay cả hối hận cũng không kịp đấy? ông cụ Trịnh cũng không nói dừng, Trịnh Chí Dụng muốn chỉnh đốn Bùi Nguyên Minh, ông ta cũng rất muốn xem, dù sao trong mắt ông ta, chuyện này nhất định sẽ thắng.

Để thằng nhóc Bùi Nguyên Minh này quỳ xuống trước nhà họ Trịnh, làm đả kích sự kiêu ngao của Trinh Tuyết Dương, hình như cũng không tê.
 
Chương 326


Ngày hôm sau, khách sạn Hải Dương.

Hôm nay có thể coi là ngày lễ lớn của thành phố Hải Dương, là buổi lễ trọng đại của giới thượng lưu Thành phố Hải Dương, bởi vì hôm nay là ngày gia tộc hạng nhất ở tỉnh thành, nhà họ Nạp sẽ tổ chức buổi đánh giá đồ cổ ở Thành phố Hải Dương.

Buổi đánh giá đồ cổ của nhà họ Nạp sẽ không được tổ chức tùy ý, mỗi một lần tổ chức đều sẽ xuất hiện những vật hiếm có.

Quan trọng nhất đó là quy định của buổi đánh giá đồ cổ này quá cao! Căn bản không phải buổi lễ mà người bình thường có thể tham dự được.

Lúc này đây, vì buổi đánh giá đồ cổ này, khách sạn Hải Dương đã dừng nhận khách từ ba ngày trước, để toàn nhân lực chuẩn bị cho đuổi đánh giá này.

Hôm nay, ngoài những gia tộc, doanh nghiệp được mời ra, không cho phép bất kỳ ai không có phận sự ra vào khách sạn Hải Dương.

Ngay cả nhân viên phục vụ của khách sạn cũng phải tuyển chọn tỉ mỉ mới có được phục vụ, đủ để chứng minh buổi lễ này ảnh hưởng lớn thế nào với Thành phố Hải Dương.

Từng chiếc xe sang trọng không ngừng ra vào bãi đỗ xe Hải Dương khách sạn, mà những người có thể đi xuống từ cửa chính của khách sạn đều là những nhân vật máu mặt, các lão làng trong giới kinh doanh của Thành phố Hải Dương.

Đoàn người của nhà họ Trịnh cũng ngồi trên xe Mercedes Benz S lao vụt tới, ngoài Trịnh Tùng, Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng ra thì Trịnh Tuyết Dương cũng tới.

Những người còn lại cũng đều là nhân viên nòng cốt của nhà họ Trịnh, mỗi người đều có vị trí rất cao trong nhà họ Trịnh.

Ông cụ Trịnh dẫn đầu đoàn người này, lúc xuống xe, trong mắt ông cụ

Trịnh ngập tràn kích động không thể che giấu được. Thậm chí ông ta còn tự mình đưa thiệp mời cho người giữ cửa, sau khi có người cẩn thận quan sát xong, nhân viên phục vụ mới dẫn bọn họ đến sảnh

lớn của yến hội của khách sạn lớn nhất Thành phố Hải Dương.

Buổi đánh giá đồ cổ lần này, ngoài việc đánh giá đồ cổ ra thì còn là một buổi tiệc rất lớn, mà mười người của nhà họ Trịnh lại vừa chiếm trọn một cái bàn, bà vị trí này cách chủ tịch không xa, không có những người khác, điểm này đủ để chứng minh nhà họ Nạp cực kỳ coi trọng bọn họ.

Cảnh tượng này làm cho ông cụ Trịnh rất kích động, nhà họ Trịnh bọn họ thật vất vả với được đối xử như vậy, đúng là đáng ngưỡng mộ.

Chỗ ngồi của sảnh yến hội được sắp xếp có mục đích, càng gần đài chủ tịch càng chứng minh rằng nhà họ Nạp coi trọng bọn họ.

Lần trước nhà họ Trịnh căn bản không có cách vào cửa, nhưng lần này lại một mình chiếm một bàn, mà còn cách đài chủ tịch gần như thế, vì thế địa vị cùng càng tăng lên.

Thậm chí có một số gia tộc hạng nhất của Thành phố Hải Dương cũng ngồi sau nhà họ Trịnh, chuyện này càng khiến ông cụ Trịnh cực kỳ kiêu ngạo.

“Không ngờ nhà họ Trịnh chúng ta cũng có ngày hôm nay! Những gia tộc kia luôn luôn giẫm trên đầu nhà họ Trịnh chúng ta, hiện tại lại ngồi đằng sau kia, con cũng muốn xem xem sau những cậu ấm này còn giả vờ bao lâu!” Trịnh Chí Dụng liếc nhìn phía sau một vòng, đắc ý mở miệng nói.

“Chí Dụng, khiêm tốn một chút đi, mặc dù vị trí của chúng ta hiện tại cao hơn không ít, nhưng nhớ phải khiêm tốn, nếu không súng bắn chim đầu đàn, nếu như bị những gia tộc hạng nhất khác nhằm vào, chúng ta cũng sẽ gặp phiền phức.” Trịnh Tùng nhắc nhở một câu.

Trịnh Chí Dụng “chậc” một tiếng nói: “Bây giờ những người này còn dám nhằm vào chúng ta sao? Chúng ta không chỉ hợp tác với công ty dau từ Bul Thị, mà còn được thành phố Hải Dương ưu ái, nếu bọn họ thức thời thì nên đến ôm đùi nhà họ Trịnh ngay!”

Trịnh Chí Dụng cực kỳ đắc ý, hoàn toàn quên mất chuyện nhà họ Trịnh có thể hợp tác công ty đầu tư Bùi Thị không hề liên quan gì đến anh ta.

Anh ta cũng không biết, chuyện nhà họ Trịnh có thể tới tham dự buổi đánh giá đồ cổ này cũng chẳng liên quan gì đến anh ta.

Sau khi phách lối xong, Trịnh Chí Dụng cảm thấy hơi nhàm chán, mở miệng nói: “Có một số người ấy, có lúc thì cảm thấy rất phiền, mà không có thì lại hơi nhớ nhung, cũng không biết đồ vô dụng kia bây giờ ở đâu rồi? Có phải đang luyện tập làm sao để quỳ xuống không.”

“Trịnh Chí Dụng, anh nói thế là sao?” Trịnh Thu Hằng bên cạnh lập tức hiểu ý anh ta, khuôn mặt mỉm cười mở miệng nói.

“Còn có thể có ý gì nữa chứ? Không phải đồ vô dụng kia tự mình nói được cô cả Nạp Lan Nhược nhà họ Nạp tự mình mời anh ta tới đây sao? Sau bây giờ không thấy đồ bỏ đi kia đâu? Tôi vẫn muốn nhìn thấy cảnh tượng anh ta tự mình quỳ xuống trước mặt tôi đấy! Chắc là thú vị lắm đây!” Trịnh Chí Dụng kiêu ngạo nói.

Trịnh Tuyết Dương rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cô lạnh lùng nhìn

Trịnh Chí Dụng một cái, nói: “Hẳn anh nên cảm thấy may mắn đó, nếu như anh ấy đến, người quỳ xuống là anh đó!” “Ôi ôi ôi, Trịnh Tuyết Dương, hai vợ chồng các cô đúng là không phải người một nhà thì không vào một cửa đấy, không biết xấu hổ như nhau.” Trịnh

Chí Dụng lạnh lùng nói: “Cô thật sự cảm thấy đồ vô dụng nhà cô có tư cách tới đây sao? Cô chưa tỉnh ngủ à?”
 
Chương 327


“Dù sao người kia cũng là chồng cô, dù sao cô cũng phải nhắc nhở anh ta một chút chứ, nếu sau này gặp Chí Dụng thì nên quỳ thế nào, nếu không lỡ như liên luy đến cô, hại hai người các cô bị đuổi ra khỏi cửa, vậy cũng không tốt lắm đâu!” Trịnh Thu Hằng có lòng tốt” nhắc nhở Trịnh Tuyết Dương.

Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng nói: “Anh ấy có tới không, có quỳ hay không cũng không liên quan đến tôi?”

“Ồ? Đã muốn phủi sạch quan hệ với anh ta nhanh vậy à? Trịnh Tuyết Dương, trước khi lên lên làm quản lý cô không như vậy mà. Không ngờ thân phận và địa vị bây giờ khác rồi, cô cũng bắt đầu sợ mất mặt rồi à? Cũng đã ba năm rồi, cô vẫn chưa quen người chồng bất lực kia của mình à?” Trịnh Chí Dụng trêu đùa: “Nhưng mà cô cũng đừng mong chờ có thể ly hôn với anh ta, hôn ước của cô với anh ta là do ông cụ cố định ra khi còn sống, nếu ai không tuân thủ nguyện vọng của ông cụ cố thì thành kẻ thù của cả nhà họ Trịnh!”

Hai ngày này Trịnh Chí Dụng đã cố gắng suy nghĩ, cho dù thế nào cũng không thể để đồ vô dụng Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương hôn được, chỉ cần có tên oắt con vô dụng này ở đây, chỉ cần anh ta cứ kéo chân Trịnh Tuyết Dương thì cô ta sẽ không uy hiếp được vị trí của mình.

“Chí Dụng, tôi bỗng nhiên suy nghĩ ra một chuyện, để đồ vô dụng kia ngày nào cũng quỳ thì không thú vị, không bằng để vợ chồng bọn họ quỳ trước mặt công nhân của toàn bộ công ty một lần cho xong luôn đi? Anh mở lòng từ bi cho cho bọn họ một cơ hội được không?” Trong lòng Trịnh Thu Hằng cực kỳ độc ác, nhưng trên mặt lại thân mật nói.

Trịnh Chí Dụng sững sờ, sau đó chợt cười ha ha nói: “Không sai, Trịnh Tuyết Dương, nể tình anh ta là chồng cô, nên tôi sẽ mở lòng từ bi cho vợ chồng hai người một cơ hội, các cô không cần quả cảm ơn toi dau!

Lúc này Trịnh Chí Dụng đắc ý vạn phần, đồ độc ác Trịnh Thu Hằng này có ý tưởng thật sự không tệ, Trịnh Tuyết Dương và Bùi Nguyên Minh quỳ xuống trước mặt toàn thể nhân viên của công ty, vậy thì sau này còn có uy tín gì nữa?

“Đúng rồi! Thằng nhóc Bùi Nguyên Minh có phải là chó không thế?” “Chắc thế, nếu không phải thì sao có thể thấy người là quỳ xuống chứ?”

“Có một câu nói rất hay, gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó, hai vợ chồng làm chó cùng một chỗ cũng không tệ đấy!”

“Hình như chó vẫy đuôi chờ mong trông rất thú vị, Trịnh Chí Dụng, không bằng để đôi cầu nam nữ này vẫy đuôi xem cậu là chủ nhân đi, thế nào?”

Những người nhà họ Trịnh lúc này cũng bắt đầu châm chọc, mà Trịnh Tuyết Dương này làm tổn hại lợi ích của bọn họ quá nghiêm trọng, nếu có cơ hội đả kích cô, tất nhiên tất cả mọi người sẽ không khách sáo.

Trịnh Chí Dụng cười đến mức khóe miệng sắp toét ra, liên tục nói: “Hay là thôi đi, dù sao đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ, nuôi một con chó như vậy rồi để mất hết thể diện của chủ nhân, phó tổng giám đốc nhà họ Trịnh như tôi không gánh được đâu!”

“Thế thôi vậy…”

Lúc này, người vào sân càng ngày càng nhiều nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn không xuất hiện, thậm chí Trịnh Chí Dụng còn nhìn mấy nhân viên phục vụ bưng thức ăn nhưng cũng không thấy Bùi Nguyên Minh, dưới tình huống này, anh ta càng này càng nắm chắc phần thắng

Bên trong phòng tổng thông tầng cao nhất của khách sạn Hải Dương.

Bùi Nguyên Minh và Nạp Hoàng Chi ngồi đối diện nhau, trước mặt hai người có một bộ cờ tướng cổ có giá trị không nhỏ, lúc này hai người đang đánh cờ.

Nạp Hoàng Chi khẽ nhíu mày, dáng vẻ đang suy nghĩ, còn Bùi Nguyên Minh lại không quan tâm, vừa đánh cờ vừa chơi điện thoại.

Đây cũng đã là bàn cờ thứ ba, Nạp Hoàng Chi liên tục thua ba bàn.

Trong mắt ông ta lúc này hiện lên vài phần thưởng thức khi nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.

Cờ vua này mặc dù nổi tiếng nhưng hình như cũng không có chỗ nào đặc biệt, mọi người đều có thể chơi được.

Nhưng trên thực tế trong quá trình chơi cờ, lúc hành quân bày trận, không chỉ có thể nhìn thấy phong thái dã tâm của một người, mà có thể thấy được cách làm việc của người đó.

Hạ xuống mấy quân cờ, Nạp Hoàng Chi đã nhìn ra tính cách tính trước mới làm của Bùi Nguyên Minh, trong suy nghĩ của ông ta, sao người đàn ông ưu tú trước mắt này lại chạy tới ở rể trong một gia toc nhỏ không có tiếng tăm gì như nhà họ Trịnh được.

Lúc này, Nạp Hoàng Chi đẩy bàn cờ thở dài nói: “Không được, nếu cứ thua nữa thì cái mặt mo này của tôi cũng mất hết thôi, Bùi Nguyên Minh à, bản lĩnh đánh cờ này của cậu nhìn thế nào cũng không giống học được từ người nh thường, không biết cậu được kế thừa từ ai thế?”

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Sao ông lại nói thế, cầm kỳ thi họa cũng chỉ là con đường nhỏ mà thôi, vì sao nhất định phải kế thừa?”

Nạp Hoàng Chi kinh ngạc nói: “Nếu như cậu cảm thấy cầm kỳ thi họa là con đường nhỏ, vậy thế nào là đường lớn?”

“Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ...” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Tất nhiên tôi chỉ là một người bình thường, tu thân cũng không làm được chớ nói chi đến chuyện khác.”

Nạp Hoàng Chi nghe vậy thì sửng sốt, nhóc con này không lớn tuổi lắm, nhưng nói câu này lại làm người ta đột nhiên có cảm giác rất trải đời.

“Nạp Lan Hoàng, hóa ra cậu cũng có lúc bị người ta lên lớp à?”

Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một lão giả tóc trắng phơ có dáng vẻ tiên phong đạo cốt đi vào, đằng sau còn có một nam một nữ trẻ tuổi đi
 
Chương 328


Ông già này tên là Trương Đình, là hội trưởng hiệp hội đồ cổ thành phố Hải Dương, hai người đi phía sau ông ta, cô gái kia rõ ràng là Nạp Nhã Lan, còn người đàn ông kia là học sinh của ông ta, Trương Lăng.

Lúc nhìn thấy người này, Bùi Nguyên Minh cũng không quá kinh ngạc, dù sao thanh danh của Trương Đình trong giới đồ cổ thành phố Hải Dương cũng cực kỳ nổi, nên chuyện đến tham dự buổi đánh giá đồ cổ này là điều đương nhiên, mà ông ta lại có quan hệ rất tốt với Nạp Hoàng Chi. Mà người học sinh Trương Lăng của ông ta hình như cũng có vài phần tình ý với Nạp Nhã Lan, từ lúc bước vào đây, lực chú ý của anh ta chưa từng rời khỏi người Nạp Nhã Lan.

Nhưng khi Nạp Nhã Lan nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, trên mặt hình như thay đổi rất nhỏ, chuyện này làm cho Trương Lăng hơi sững sờ, lúc ánh mắt anh ta rơi vào trên người Bùi Nguyên Minh cũng có thêm vài phần cảnh giác.

Mỹ nhân lạnh lùng như Nạp Lan Nhã từ trước tới nay chưa từng thay đổi sắc mặt với một ai, nhưng không hiểu sao ánh mắt lại dịu dàng hơn khi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi không biết xuất hiện từ đâu ra này.

Lúc này không cần giới thiệu, Trương Lăng đã trực tiếp xem Bùi Nguyên Minh là đối thủ cạnh tranh.

Nạp Hoàng Chi đứng lên đi qua nhẹ nhàng bắt tay Trương Đình, cười nói: “Lão già này, cuối cùng ông cũng đã tới rồi, tôi còn tưởng rằng lần này ông không nể mặt tôi chứ.” Trương Đình cười nói: “Nghe nói ông đang kiêm may thư tốt trong phố Hải Dương chúng tôi, nên tôi nhất định phải đến nhìn cho kỹ, nếu như ông Nạp nhìn trúng thì tôi cũng vui vẻ vài ngày đấy.”

“Ối ối ối, là đại cát đại lợi, mắt tôi mờ nhưng cũng không tới nỗi mù đâu.” Nạp Hoàng Chi mắng một tiếng.

Bùi Nguyên Minh thấy cảnh này thì cuối cùng cũng hiểu hai vị nhân vật lớn đều là người có danh tiếng rất cao trong giới đồ cổ giới, chắc là hai tri kỷ rồi, nếu không sao có thể có cách nói chuyện như thế được.

“Cậu chính là nhóc con mà con bé Lan rất xem trọng kia à, nghe nói lần trước cậu còn giám định Phú Xuân núi cư đồ’?” Trương Đình đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh đánh giá tìm tòi vài lần, sau đó mới mở miệng cười nói.

Ông ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh cũng chỉ là một người trẻ tuổi bình thường thôi, không có gì lạ, cũng không biết cậu ta rốt cuộc có chỗ nào khiến

Nạp Hoàng Chi coi trọng.

Bùi Nguyên Minh tranh thủ thời gian đứng lên, anh cũng không thể làm chậm trễ nhân vật lớn này được, hơn nữa cho dù không biết thân phận của đối phương, nhưng xuất phát từ thái độ vãn bối tôn kính trưởng bối, nên anh cũng không thể không tôn trọng đối phương.

“Hóa ra là hội trưởng Trương, hội trưởng Trương quá khen rồi, chẳng qua tôi chỉ may mắn thôi.” Bùi Nguyên Minh khiêm tốn mở miệng nói.

“Người trẻ tuổi khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng mà có khi khiêm tốn quá cũng trở thành dối trá.” Trương Đình đánh giá Bùi Nguyên Minh một lát, trên mặt vẫn còn chút không thể tin.

Ông ta không nhìn thấy chỗ nào đặc biệt từ trên người Bùi Nguyên Minh, nhưng mấy ngày nay Nạp Hoàng Chi lại thổi người trẻ tuổi này đến trên trời, ông ta không khỏi cảm thấy mình có nghe lầm không.

“Nhóc con, muốn thử mấy chiêu không?” Trương Đình quay đầu nhìn Trương Lăng và Nạp Nhã Lan, sau đó mới nhàn nhạt mở miệng nói.

Đến bây giờ ông ta vẫn muốn tác hợp Trương Lăng và Nạp Nhã Lan, bởi vì Trương Lăng là học sinh của ông ta, mà giữa hai người cũng có quan hệ với nhau, nếu có thể kết thân được với nhà họ Nạp, dầy cung la chuyện T0i nhà họ Trương.

Nhưng mà Nạp Nhã Lan quá mức ưu tú, sắc mặt không hề thay đổi đổi với người ngoài, nhưng Trương Đình lại hiểu rất rõ Nạp Hoàng Chi, Nạp Hoàng Chi tám phần đã xem nhẹ đứa cháu này rồi. Cho nên bất kể là vì suy nghĩ cho Trương Lăng, hay chỉ đơn thuần muốn nhìn thấy chỗ lợi hại của người trẻ tuổi này, lúc này Trương Đình cũng muốn thử Bùi Nguyên Minh một chút.

“Hội trưởng Trương nói đùa rồi, tôi đây nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt ngài, chuyện đó cũng nhỏ đến mức không đáng nhắc đến.” Bùi Nguyên Minh mim cười uyển chuyển từ chối, anh không ngốc, sao lúc này vẫn không hiểu mình đang gặp chuyện gì chứ?

Nhưng mà trước đó anh đã từ chối lời mời đến ở rể của Nạp Hoàng Chi, lúc này tất nhiên cũng không muốn bị kéo vào vũng nước đục tranh giành lẫn nhau này.

“Nhóc con, không phải cậu xem thường tôi, cảm thấy thứ tôi lấy ra không đáng để lọt vào mắt thần của cậu đúng không?” Trương Đình trực tiếp ngồi đối diện Bùi Nguyên Minh, mỉm cười mở miệng nói.

Bùi Nguyên Minh cực kỳ bất đắc dĩ, đã nói đến mức này rồi, nếu như anh lại tiếp tục từ chối thì sẽ đắc tội Trương Đình.

Mà người ta cũng không có ác ý gì, chẳng qua chỉ tò mò chút thôi, nếu anh lại tiếp tục từ chối e rằng sẽ đắc tội với người ta.

Mặc dù anh cũng không sợ đắc tội với Trương Đình, nhưng vấn đề là nhiều lúc nhiều bạn còn hơn là nhiều kẻ thù.

Nghĩ vậy, Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “hội trưởng Trương, chuẩn bị tới buổi đánh giá đồ cổ rồi, không bằng chúng tham gia vào buổi đánh giá đồ cổ, sau đó hội trưởng Trương bí mật chỉ dạy tôi một chút?”

Trương Đình nhìn đồng hồ một giây, sau đó nói: “Còn hơn hai mươi phút, được đấy.”

Lúc này, Trương Lăng đứng đằng sau không hề mở miệng bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: “Anh này, nêu như anh khong muon la | gia gild vật thì nói thẳng là được, sao cứ phải vòng vo kiếm cớ nhiều thể làm gì”
 
Chương 329


Nghe thế, đồng tử Bùi Nguyên Minh lại co lại, xem ra Trương Lăng có địch ý rất nặng với mình.

Nghĩ đến đây, anh không nhịn được nhìn Nạp Nhã Lan một chút, cô gái này đúng là hồng nhan họa thủy, cứ gây chuyện cho anh mãi thôi.

Nạp Nhã Lan thấy Bùi Nguyên Minh nhìn lại mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng lạnh lùng của cô ta hiện lên một chút ý cười, sau đó trừng mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, muốn nói đáng đời anh chưa.

Bùi Nguyên Minh cười khổ không biết đáp lại thế nào.

Trương Lăng đứng bên cạnh không khỏi nắm chặt nắm đấm, oắt con không biết tới từ đâu này thế mà lại liếc mắt đưa tình với nữ thần trước mặt mình. Chuyện này không thể nhịn được.

Nhưng mà trên thế giới này rất nhiều chuyện rất công bằng.

Lúc này, ông ta nhìn Trương Lăng một cái, khẽ quát: “Trương Lăng, bình thường tôi dạy cậu thế nào?”

“Đối nhân xử thế phải biết khiêm tốn, không thể chỉ dựa vào bản lĩnh mà mãi xem nhẹ người trong thiên hạ, hiểu không?”

Nhưng Bùi Nguyên Minh cũng hiểu, mặc dù Trương Đình đang dạy dỗ Trương Lăng, nhưng rõ ràng chỉ đông nói tây, coi trọng Trương Lăng từ trong xương, chứ không hề che giấu chút nào.

“Thầy, con chỉ không quen nhìn có người ra vẻ hiểu biết, một lần mèo mù dụng vào con chuột chết mà đã coi mình là đại sự giám định đồ cổ! Mấy người này có khác gì những tên giả danh người khác lừa bịp mọi người chứ?” “Mấy người như vậy tồn tại sẽ hủy danh dự và uy tín chuyên chúng ta!” Sắc mặt Trương Lăng không phục mở miệng nói.

Cậu ta vừa dứt lời, Bùi Nguyên Minh còn chưa nói gì, nhưng Nạp Nhã Lan đã không vui.

Cô ta trừng mắt nhìn Trương Lăn, nói: “Họ Trương kia, anh đừng cho rằngmình có chút công phu mèo cào mà bày đặt khinh thường người khác, chút bản lĩnh kia của anh nếu như so với Bùi Nguyên Minh thì căn bản không ra gì.”

“Nhã Lan, tôi cũng không muốn em bị người này lừa dối, mấy người như anh ta…” Trương Lăng vội vàng nói.

“Nhã Lan là tên mà có thể gọi sao? Đừng làm như chúng ta rất quen thuộc như thế.” Giọng nói của Nạp Nhã Lan lạnh như băng.

Trương Lăng đã theo đuổi cô ta rất lâu rồi, nhưng bởi vì quan hệ của trưởng bối hai bên rất tốt, cho nên trưởng bối cũng có ý tác hợp, lúc này mới khiến anh ta có mặt mũi như thế.

Trước đây Nạp Nhã Lan nể mặt trưởng bối nên có thể miễn cưỡng ứng phó một… hai… lần…

Nhưng gần đây lòng dạ cô ta đều đặt trên người Bùi Nguyên Minh, tất nhiên không hề hứng thú với chuyện đối phó với Trương Lăng rồi.

Trương Lăng tức giận đến mức cả người run run, hai mắt nhìn Bùi Nguyên Minh như muốn bốc lửa.

Khuôn mặt Bùi Nguyên Minh lại rất vô tội, anh thật sự vô tội mà, do cậu không biết tán gái thôi, nhìn tôi làm gì? Huống chi tôi cũng không hứng thú với Nạp Nhã Lan.

Lúc này, Nạp Hoàng Chi đứng bên cạnh cười cười, nói: “Người trẻ tuổi đúng là nóng tính. Lão Trương à, hai chúng ta lớn tuổi rồi, không hiểu thế giới của bọn trẻ.”

“Nếu như bọn trẻ muốn chơi thì chúng ta cũng nên để bọn họ vui đùa một chút, không tổn hại hòa khí là được, hai lão già chúng ta cũng đừng bên nhúng tay.” Trương Đình nhìn Nạp Hoàng Chi một cái, khë nhiu may.

Ông ta nghe được ý muốn bảo vệ từ giọng Nạp Hoàng Chi, tất nhiên Nạp Hoàng Chi sợ Trương Đình ông ta ỷ lớn hiếp nhỏ, ức hiếp Bùi Nguyên Minh.

Nghĩ tới đây, Trương Đình kiêu ngạo như vậy cũng không thể thực sự tiếp tục ý lớn hiếp nhỏ được. Ông ta lập tức cười cười, nói: “Vẫn là lão Nạp Lan ông nói đúng, bọn nó vẫn còn trẻ, nếu đã không quá ưa nhau, vậy ngồi xuống đánh cờ một vài ván… Không phải xong rồi sao, để xem ai thậtsự là cao thủ giám định đồ cổ chân chính, ai là đồ dỏm? Qua lần này, thật sẽ là thật, giả chính là giả, thật sẽ không giả, giả cũng không thật được.”

Nghe được câu này, khuôn mặt Trương Lăng lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh.

Tất nhiên, trong chuyến giám định đồ cổ này anh ta căn bản không e ngại bất kỳkẻ nào, đây là sự tự tin của anh ta.

Mà Nạp Nhã Lan cũng rất có hứng thú với chuyện này, nghe vậy, trong mắt ngập tràn chờ mong, không nháy mắt nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.

Trước đó Bùi Nguyên Minh đúng là đã giám định”phú xuân sơn ở đồ”, nhưng sau đó trở đi, Nạp Nhã Lan không nhìn thấy Bùi Nguyên Minh ra tay nữa.

Nhìn thấy sắc mặt của những người này, Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, anh biết trận đánh cược ngày hôm nay không tránh khỏi rồi. Chuyện đã phát triển đến bước này, Bùi Nguyên Minh cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp ngồi xuống.

Anh thản nhiên nói: “Nếu đã vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, không biết hai vị tiền bối chuẩn bị cho chúng tôi tỷ thí thế nào? Dùng gì để so đây?”

Nạp Hoàng Chi suy nghĩ một chút, sau đó đi tới giá sách một bên, lấy một hộp gỗ cổ xưa đặt trên bàn trà, ông ta nói: “Đây là một chiếc đồng hồ cổ mà tôi đã lấy được ngẫu nhiên khi lần đầu tiên tôi đến Hải Dương, cũng có chút liên quan về mặt này, không bằng hai người trẻ tuổi hãy giúp tôi nhìn xem thật hay giả nhé, được không?”

Giám định đồng hồ nổi tiếng, đây chẳng qua cũng chỉ là bài kiểm tra nhập môn khi giám định đồ cổ mà thôi.

Nhưng nếu đã do Nạp Hoàng Chi lấy ra thì nhất định sẽ có ý riêng của ông ấy, lúc này hai người Bùi Nguyên Minh và Trương Lăng cũng không dám qua loa.

“Quy định chỉ có một, đó chính là chỉ có thể dùng mắt thường để xem, không thểdùng tay để biết thật giả, bắt đầu đi.” Khuôn mặt Nạp Hoàng Chi nở nụ cười xấu xa, bắt đầu mở hộp gỗ ra.
 
Chương 330


Trong hộp gỗ có một chiếc đồng hồ cổ quả quýt, đúng là chiếc đồng hồ Rolex cực kỳ nổi tiếng.

Mà chiếc đồng hồ đeo tay này rõ ràng đã được sử dụng rất nhiều năm nên phía trên đã thành ố vàng. Trở thành “màu vàng kim” tuyệt đẹp, mà bên ngoài đồng hồ mặc dù có chút dấu vết của năm tháng, nhưng nói tóm lại vẫn rất mới.

Tuy khuôn mặt Trương Lăng rất kiêu ngạo, nhưng khi bắt đầu kiểm tra, anh ta cũng không hề khách sáo lấy một cái kính lúp ra mà bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu.

Mà Bùi Nguyên Minh lại đứng rất xa nhìn mấy lần, trên mặt không thay đổi quá nhiều.

Nếu so về điểm mày, đúng là Bùi Nguyên Minh cực kỳ có phong phạm của đại sư.

Thấy Nạp Hoàng Chi không ngừng gật đầu, trong mắt Nạp Nhã Lan cũng liên tục ánh lên ánh sáng kì lạ. Nói tóm lại, khí thế của Bùi Nguyên Minh mạnh hơn Trương Lăng nhiều, nhìn thế nào thì Trương Lăng cũng giống như một thợ sửa đồng hồ.

Nhưng Trương Đình đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này lại cười khẽ, người tuổi trẻ bây giờ rất biết cách cố làm ra vẻ đấy.

Trong việc giám định đồ cổ, cần phải chăm chú, cần thận tỉ mỉ, bất cứ lúc nào cũng phải cực kỳ cẩn thận, nếu không làm thế thì sao có thể thành công. Chỉ vì mấy thứ như phong độ, khí thế, nhưng một khi nhìn lầm, nó sẽ hủy danh tiếng cả đời của mình.

Bùi Nguyên Minh đã xem xong, nhưng Trương Lăng lại mất khoảng nửa tiếng.

Nạp Nhã Lan bên cạnh không nhịn được nữa, lông mày cau lại nói:

“Trương Lăng, rốt cuộc anh đã nhìn ra chưa thế? Không xong cũng coi như xong luôn đi.”

Trương Lăng ngẩng đầu, trên mặt có một tia nghi ngờ chợt lóe lên.

Nhưng một lát sau vẫn gật đầu, nói: “Tôi xem xong rồi, cũng biết chiếc đồng hồ cổ này thật hay giả rồi, nhưng không biết người nào đó đã xem xong chưa?”

“Tôi đã xem xong lâu rồi.” Bùi Nguyên Minh cười cười nói.

“Được, vậy hai người các cậu nói phán đoán của mình ra đi!” Nạp Hoàng

Chi nói.

“Chiếc đồng hồ này là thật, có giá trị không nhỏ.” Trương Lăng trầm giọng nói.

“Giả, 700 ngàn một chiếc ở ga tàu điện ngầm phía Tây” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.

Nghe được mấy câu này của Bùi Nguyên Minh, Trương Lăng “xùy” một tiếng, bật cười nói: “Bùi Nguyên Minh, anh đúng là không hiểu giám định đồ cổ là thế nào, chẳng lẽ anh thấy logo Tiffany dưới đồng hồ Rolex nên cảm thấy chiếc đồng hồ này là giả à?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Chiếc đồng hồ này chính là giả, không cần phải nhìn kỹ.”

Trương Lăng cười nhạt, nói: “Ra vẻ hiểu biết, chiếc đồng hồ cổ đồ Rolex này có trị rất cao, anh có biết không? Chúng ta nói thử đi.”

“Đầu tiên là nói về bề ngoài của nó, điểm tối kỵ của đồng hồ Rolex đó chính là đánh bóng, đồng hồ đã từng đánh bóng qua đúng là không đáng tiền.”

“Sau đó là mặt đồng hồ. Đây là lớp “mệt mỏi” mà công ty Rolex đã áp dụng năm 1940, sau đó trải qua nhiều năm, màu trắng sẽ biến thành màu vàng kim đẹp mắt.” Cuối cùng là dấu hiệu của nó, có rất nhiều bậc thấy glam nhìn thấy logo Tiffany xuất hiện trên Rolex thì cười nhạt, cảm thấy đây là giả, bởi vì Rolex được tuyệt đối sẽ không bao giờ liên danh với những thương hiệu khác!”

“Nhưng đó là bây giờ, lúc năm 1940, vì mở thị trường ở châu Mỹ nên lúc đó đồng hồ của Rolex đều được gửi đến nhãn hiệu Tiffany để bán.” “Mà dựa theo quy định của Tiffany, bất kỳ sản phẩm trang sức được bọn họ bán đều phải có ký hiệu của bọn họ.”

“Mà khi đó Rolex chỉ mà một cửa hàng nhỏ, tất nhiên cũng không thể ngoại lệ.”

“Rolex và Tiffany hợp tác không lâu, cũng chỉ 2, 3 năm mà thôi, cho nên không thấy nhiều đồng hồ như vậy trên thị trường, chỉ cần có một chiếc cũng đã gọi là hàng hiếm rồi, nếu như bán đấu giá trên thị trường, ít nhất có thể có giá hơn một ba tỷ rưỡi!”

Phân tích hết những điểm này, Trương Lăng đắc ý nhìn Nạp Nhã Lan.

Giám định đồng hồ cổ mà có thể nóiđến lịch sử, hóa học và kinh tế học, vậy chắc chắn người giám định bảo vật bình thường căn bản không làm được.

Quả nhiên, lúc này ánh mắt Nạp Nhã Lan nhìn Trương Lăng cũng thay

Cô ấy không ngờ Trương Lăng mà mình không quá để ý nàylại có bản lĩnh đổi. như thế.

Mà Trương Đình cũng cười híp mắt, biết học trò của mình rất có bản lĩnh. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy mà có thể nói được chiếc đồng hồ này là thật hay giả, hơn nữa còn có chứng cớ lí lẽ đầy đủ, đúng là trò giỏi hơn thầy rồi.

Chỉ có khuôn mặt của Nạp Hoàng Chi cười như không cười, không mở miệng nói gì, dáng vẻ cực kỳ thần bí.

Bùi Nguyên Minh của Bùi thị cũng cười cười, vẫn chưa tới lượt nói.

Lúc này, Trương Lăng khinh bỉ nhìn anh, nói: “Đồ nhà quê, sau này không hiểu gì về giám định đồ cổ thì cũng đừng giả danh lừa bịp người khác! Nếu như tôi biết anh lại dùng mây chiều trò này dễ di lua gat anh lần nào tôi sẽ vạch trần anh lần đó!”

Ánh mắt Nạp Nhã Lan lúc này nhìn về phía Bùi Nguyên Minh cũng thêm vài phần kỳ lạ, cô cảm thấy Bùi Nguyên Minh là một đại sư giám định đồ cổ chân chính. Nhưng bây giờ xem ra, người này tám chín phần là mèo mù vớ phải cá rán rồi,

“Nếu như tôi phát hiện ra chiếc đồng hồ này là giả, vậy anh định chuẩn bị xin lỗi tôi thế nào đây?” Bùi Nguyên Minh cười nhạt nói.

“Già sao? Nếu như chiếc đồng hồ này là giả, tôi sẽ ăn nó trước mặt anh!” Trương Lăng khinh thường nói.
 
Chương 331


“Hy vọng anh thật sự ăn được.” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói.

“Chiếc đồng hồ này là giả, hơn nữa còn là hàng giả cấp thấp, rất ngốc nghếch, người bình thường nhìn đại cũng có thể phát hiện ra, căn bản không cần giám định.” “Anh đúng là vô tri đến mức khiến người ta cảm thấy nực cười!” Trương

Lăng không nhịn được chỉ vào mũi Bùi Nguyên Minh. Đồ lừa đảo này đúng là quá đáng, thậm chí ngay cả mấy lời như vậy cũng nói ra được.

Ánh mắt Nạp Nhã Lan nhìn về phía Bùi Nguyên Minh cũng mang theo vài phần thất vọng, thua trên tay người chuyên nghiệp như Trương Lăng cũng không tính là mất mặt, nhưng thái độ của Bùi Nguyên Minh như thế lại chứng tỏ anh không có phong độ rồi.

Lúc này Nạp Nhã Lan cũng hơi nghi ngờ, vì sao Bùi Nguyên Minh lúc này lại cho mình cảm giác hoàn toàn khác với trước kia?

Là do trước kia mình đã nhìn nhầm anh sao?

Trương Đình lại nhẹ nhàng lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, mỉm cười nói: “Tuổi trẻ có chí thắng thua là chuyện tốt, nhưng có đôi khi thua thì nên nhận, mạnh miệng cũng không tốt hơn đâu.”

Trương Đình cũng chắc chắn rằng cái đồng hồ cổ này là thật.

“Khụ khụ” Nạp Hoàng Chi đứng bên cạnh nhìn Bùi Nguyên Minh một cái thật sâu, nhắc nhở: “Cậu bạn à, nếu như cậu cảm thấy chiếc đồng hồ cổ này là giả, thì cũng nên nói lý do chứ.”

Bùi Nguyên Minh nhìn Nạp Hoàng Chi một cái, lão hồ ly này chắc chắn đã sớm biết đáp án.

Lúc này cũng không nói giúp anh, mà để tự anh nói ra, tất nhiên không muốn đắc tội với Trương Đình.

Quả nhiên mấy lão hồ ly này không ai là người tốt.

Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi.

Sau đó thản nhiên nói: “Vừa rồi Trương Lăng phân tích rất rõ ràng, tôi cũng có thêm kiến thức, không ngờ Rolex lại có nhiều chuyện và cửa hàng như vậy…”

Nghe Bùi Nguyên Minh nói vậy, trong lòng Trương Lăng không khỏi nở một nụ cười đắc ý, xem ra đồ lừa bịp này muốn nhận thua rồi.

“Nhưng mà…” Bùi Nguyên Minh nhíu mày tiếp tục mở miệng: “Trong này có một phép tính sai lầm, bề ngoài của chiếc đồng hồ này, các vị có nhìn thấy không?”

“Rolex Submariner này được gọi là thủy quỷ, chiếc đồng hồ này chính là nguyên mẫu của thủy quỷ.”

Trương Lăng hừ một tiếng mở miệng, đây đều là lẽ thường, sao anh ta có thể không nhận ra chứ.

“Vậy thủy quỷ của Rolex đã được phát minh vào năm nào?”

“Năm 1953..” Trương Lăng theo bản năng mở miệng.

Nhưng mà khi nói đến khoảng thời gian này, sắc mặt của anh ta bỗng nhiên trắng bệch một cái.

Năm 1953 mới có series thủy quỷ.

Mà ký hiệu Tiffany trên chiếc đồng hồ này, nếu dựa theo thuyết pháp của anh ta thì đây là chiếc đồng hồ bản giới hạn ở cửa hàng Tiffany ở châu Mĩ từ năm 1940 đến 1943.

Chênh lệch thời gian giữa hai người, cũng cách nhau mười năm rồi.

Đây chính là một phép tính lệch lạc trong điểm này, nói cách khác, đây không chỉ là một chiếc đồng hồ giả, hơn nữa giả quá rõ ràng.

Chỉ tiếc, từ kỹ thuật, đến lịch sử diễn biến, dùng rất nhiều thứ để giám định chiếc đồng hồ cổ này, nhưng không có kiến thức cơ bản nhất. “Bảy trăm ngàn, không thể nhiều hơn nữa” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng: “Thầy Nap, nếu như ông bỏ ra mức giá cao hơn để mua thứ này, vậy ông đã bị người ta lừa rồi.”

Khóe mắt Nạp Hoàng Chi có chút giật giật, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.

Chiếc đồng hồ ông ta dùng ba triệu rưỡi để mua lại, kết quả trở thành thứ rác rưởi trong miệng thằng nhóc này.

“Chuyện này.. Làm sao có thể…” Trương Lăng không thể tin cầm lấy chiếc đồng hồ cổ này, sau đó lật ngược lại xem, khi thấy kỹ thuật sơ sài của chiếc đồng hồ này thì cả người anh ta cũng bắt đầu run rẩy.

Đồng hồ giả, giả đến không thể giả hơn được nữa!

Quan trọng nhất là vậy mà anh ta lại nhìn lầm, thua trong tay một tên lừa bip.

Miệng Nạp Nhã Lan lúc này hơi mở ra, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh, đồng thời khuôn mặt cũng đỏ bừng.

Vừa rồi cô ấy vẫn nghi ngờ bản lĩnh của Bùi Nguyên Minh, nhưng không ngờ rằng người ra căn bản không cần dùng quá nhiều công sức để phát hiện được.

Liếc mắt là có thể phân biệt ra thật giả, đây căn bản không phải bản lĩnh mà người như Trương Lăng có thể có được.

Đúng lúc này, địa vị của Bùi Nguyên Minh và Trương Lăng trong lòng cô ta đã lập tức phân biệt ra ai cao ai thấp rồi!
 
Chương 332


Lúc này, Trương Đình cũng không thể không thừa nhận mình và Trương Lăng đều quá tự phụ.

Không giám định từ những bước cơ bản nhất, nếu không chưa chắc sẽ nhìn lầm.

“Vừa chẳng qua bởi vì tôi không tự mình giám định thôi, thứ này nếu như vào trong tay tôi thì chưa đến một phút đã có thể phân biệt thật giả rồi!”

Lúc này Trương Lăng cắn răng mở miệng.

Vẻ mặt anh ta không phục, căn bản không muốn thừa nhận mình thua. Anh ta nghĩ lúc này mình thua là bởi vì quy định mà Nạp Hoàng Chi đưa ra trước đó.

Nếu không, sao có thể không phân biệt được thứ kia là thật hay giải chứ?

Thằng nhóc trước mặt này chẳng qua chỉ do may mắn mà thôi.

Thậm chí Nạp Hoàng Chi còn cố ý đứng về phía anh, muốn hãm hại anh

“Tiếp tục một lần nữa đi, tôi không tin tôi thực sự thất bại!” Trương Lăng hừ lạnh nói.

Anh ta nhất định phải chứng minh mình mới là bạch mã hoàng tử chân chính mà cô ấy nên chọn trước mặt Nạp Nhã Lan.

Chỉ mình mới có thể xứng đôi với cô ấy!

Mà thằng nhóc trước mắt này chẳng qua chỉ là một con ma cà rồng nhỏ mà thôi. ta. “Nếu vui đùa một chút cũng được, nhưng có phải anh nên ăn thứ này trước không?”

Khuôn mặt Bùi Nguyên Minh cười như không cười, Trương Lăng này từ khi bước vào đã ghim anh, cho dù là đầu đất cũng biết giận, huống chi là anh

“Anh…” Trương Lăng trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được, làm sao ăn được thứ này?

Lúc này anh ta hối hận đến mức muốn cho mình một cái bạt tai, ai bảo mở miệng nói làm gì?

“Được rồi, bọn trẻ so chiêu một chút thôi mà, lâu lâu vui đùa một chút mà thôi, không cần quá mức thế đâu.”

“Hôm nay tôi làm chủ buổi lễ đánh giá đồ cổ này, nếu như tôi không ra mặt nói mấy câu, đợi đến khi bọn họ nóng nảy thì không tốt.” Nạp Hoàng Chi kịp thời mở miệng cho Trương Lăng một bậc thang, nếu không anh ta sẽ không xuống đài được.

Trương Đình lại nhìn Bùi Nguyên Minh một cái thật sâu, mở miệng nói: “Lúc này cũng không tính thắng thua, lát nữa ngài Nạp sẽ lấy ra bảo vật thôi, nếu không hai người các cậu sao có thể so chiêu trong buổi đánh giá đồ cổ này chứ?”

Trương Đình không tin học sinh của mình thua, vừa rồi chỉ là nhìn nhầm mà thôi.

Một học sinh có thiên phú trong phương diện đồ cổ thậm chí còn hơn ông ta, sao có thể thua bởi một người bình thường không biết gì thế chứ?

Nhưng Bùi Nguyên Minh lại cười cười, nói: “Hay là thôi đi, tôi không muốn tiếp xúc nhiều với những người nói không giữ lời.”

Tuy rằng Bùi Nguyên Minh tôn trọng trưởng bối, nhưng vấn đề là tên Trương Lăng vẫn ghim anh thì dựa vào đâu mà anh phải cho đối phương mặt mũi chứ?

Mặc dù Nạp Hoàng Chi có lòng tốt cho hai người bậc thang để xuống, nhưng thật ra ông ta cũng không quá để ý.

Trương Đình dù có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là hội trưởng hiệp hội đồ cổ thành phố Hải Dương mà thôi. Cho dù có vài phần quyền thế, nhưng Bùi Nguyên Minh là tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi thị mà, chẳng lẽ còn sợ bọn họ hay sao?

Tôn trọng bọn họ là chuyện của Bùi Nguyên Minh, nhưng bị hai thầy trò này giẫm lên mặt mũi khiến Bùi Nguyên Minh cũng rất khó chịu.

“Họ Bùi kia, có phải anh sợ không! Sợ bị người khác biết anh căn bản không hiểu chuyện giám định bảo vật chứ gì!”

Trương Lăng tức giận nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, nếu như người kia không đồng ý thì anh ta sẽ không có cơ hội lật bàn.

“Tôi có hiểu hay không thì liên quan gì đến anh?” Bùi Nguyên Minh mim cười.

“Anh…” Trương Lăng tức giận tới mức run lên.

Trương Đình đứng bên cạnh thấy thế khẽ lắc đầu, tâm tính của học sinh này đúng là quá kém, dễ dàng bị chọc giận như vậy.

Nhưng những người trẻ tuổi thường rất kiêu ngạo.

Nghĩ tới đây, Trương Đình cười nói: “Nhóc con này, nếu như cậu cảm thấy Trương Lăng không phải đối thủ của mình thì lát nữa đấu mấy chiêu với tôi nhé?”

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, một lát sau gật đầu nói: “Được!”

Anh hiểu, nếu mình không đồng ý thì hai thầy trò nhà này chắc chắn sẽ không buông tha.

Nghe thấy Bùi Nguyên Minh đồng ý, Trương Đình cũng không nói gì thêm, mà dẫn theo Trương Lăng rời khỏi phòng.

Nạp Hoàng Chi đứng bên cạnh quan sát Bùi Nguyên Minh vài lần, sau đó cười nói: “Cậu nhóc này, trong buổi giám định đồ cổ này nếu cậu muốn có thành tích gì đó, nhưng đắc tội với ông già Trương Đình này cũng không phải là hành động thông minh đâu, lòng dạ của lão già này cũng không rộng lượng vậy đâu…”
 
Chương 333


“Tại sao tôi phải đạt được một thành tích gì đó trong ngành giám định bảo vật chứ?” Bùi Nguyên Minh nhún vai.

“Muốn tôi kiêng nể à? Ông ta có xứng không?”

Bùi Nguyên Minh nói có vẻ rất hiển nhiên, đối với anh mà nói, giám định bảo vật thực sự chỉ là một thú vui của anh mà thôi, anh không dựa vào cái này để kiếm sống, chẳng lẽ còn sợ không cần thận làm phật lòng uy tín trong ngành sao?

Nạp Hoàng Chi mắt hơi nheo lại, trước đây Bùi Nguyên Minh từ chối lời mời của ông, ông đã cho người điều tra cụ thể lai lịch của Bùi Nguyên Minh, nhưng không thấy gì đặc biệt.

Chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất, Bùi Nguyên Minh thực sự chỉ là một người bình thường.

Thứ hai, lý lịch ra đời của Bùi Nguyên Minh cực kỳ không bình thường, ngay cả nhà họ Nạp cũng đến lượt đi kiểm tra lý lịch của anh, vì vậy nên mới không tra ra được bất cứ chuyện gì.

Đối với một người như Bùi Nguyên Minh, Nạp Hoàng Chi hoàn toàn không nghĩ rằng anh thực sự là một người bình thường, vì vậy chỉ có khả năng thứ hai.

“Họ Bùi, là gia tộc họ Bùi ở Đà Nẵng sao? Nhưng vấn đề là, tôi chưa bao giờ nghe nói tới nhà họ Bùi lại có nhân vật số một như thế này.” Nạp Hoàng Chi khó hiểu. Nhưng mà, chuyện này cũng là điều bình thường, từ khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Bùi ba năm trước, nhà họ Bùi đã hoàn toàn xóa sạch dấu vết mà Bùi Nguyên Minh để lại. Nạp Hoàng Chi là người ngoài, dĩ nhiên là ông ta chưa từng nghe nói đến Bùi Nguyên Minh rồi.

Nghĩ đến đây, Nạp Hoàng Chị cười nói: “Nói thật, cổ vật mà một chút nữa tôi lấy ra để người khác thẩm định hoàn toàn không phải là thứ đồ bình thường. Cậu phải hết sức cẩn thận. Nếu để thua trước mặt mọi người, thì theo tính cách của lão già đó, chắc chắn sẽ mạnh mẽ đạp cho cậu mấy phát.

Bùi Nguyên Minh trợn tròn mắt, chuyện này còn có thể trách tôi sao?

Nếu không phải vì cô cháu gái yêu quý của ông, thì hai thầy trò nhà người ta có thể ghét bỏ tôi được sao? “À đúng rồi, nhóc con, cậu có cần tôi đứng ta giúp cậu thuyết phục lão

Trương không? Để ông ta đừng nhắm vào cậu nữa, như vậy cậu sẽ không mất mặt nữa.” Nạp Hoàng Chi có lòng tốt nhắc nhở: “Nhưng nếu thế thì, cậu phải hứa với tôi một chuyện. ”

“Không cần đâu.” Bùi Nguyên Minh lắc đầu

“Ông biết tôi có thể nắm chắc bao nhiêu phần thắng trước hai tên kia không?”

“Bao nhiêu?” Nạp Hoàng Chi tò mò, người thanh niên trước mặt này không hề phô diễn năng lực của mình, nhưng con mắt giám định đồ cổ quả thực rất tốt, lúc này, ông cũng tò mò không biết đối phương nắm chắc phần thắng như thế nào.

“Mười phần.” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói, như là đang nói một chuyện hết sức bình thường.

Tuy nhiên, câu nói này lại trực tiếp khiến Nạp Hoàng Chi đứng hình.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bước ra khỏi cửa, Nạp Hoàng Chi mới định thần lại, vội vàng đuổi theo ra ngoài.

Nhưng trông Nạp Nhã Lan lại có chút thất thần, một lúc sau mới nhẹ nhàng “ơ” một tiếng rồi bước ra khỏi phòng.

Cô ta không muốn thừa nhận rằng Bùi Nguyên Minh lúc đó khiến cô si mê đến nỗi hoa mắt.

Cô là cô cả nhà họ Nạp, cho dù là yêu thích một người đàn ông, hay coi trong anh ta, nhưng làm sao có thể si mê người đó đến ngây dại được chứ? Lòng tự trọng của cô không cho phép cô làm điều đó, huống chi người đàn ông này còn có gia đình rồi.

Ngay lúc đó, trong sảnh tiệc.

Bây giờ đã quá giờ bắt đầu buổi đánh giá đồ cổ ghi trên thiếp mời gần một tiếng đồng hồ rồi.

Nhưng khi đặt chân đến đây, Nạp Hoàng Chi vẫn chưa thấy xuất hiện, việc này khiến mọi người tham dự đều vô cùng tò mò, cảm thấy hết sức khó hiểu.

Tất nhiên, cũng có không ít người trong lòng thầm oán hận, nhưng lúc này bọn họ đều chỉ có thể nuốt vào trong bụng, không một ai dám hó hé nửa lời than phiền.

Vì đây là buổi đánh giá đồ cổ của nhà họ Nạp, quy cách vô cùng chặt chẽ, vô cùng nghiêm ngặt, quy mô như thế quả là lần đầu tiên có ở thành phố

Hải Dương.

Trong những dịp như thế này, dù Nạp Hoàng Chi có đến muộn vài tiếng cũng không ai dám hé răng nửa lời, cũng phải phải ngoan ngoãn chờ đợi.

“Tại sao thầy Nạp Hoàng Chi vẫn chưa đến? Chẳng phải những lúc như thế này thì càng phải quan trọng giờ lành tháng tốt hay sao? Giờ này mà ông ấy còn chưa đến, chắc không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Trịnh Tùng ngồi không yên, cũng dáo dác nhìn xung quanh, cực kì tò mò, nhà họ Trịnh hiếm khi tham gia một buổi hoành tráng như vậy. Trái lại, bọn họ với càng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn hơn cả nhà họ Nạp.

“Tôi không quan tâm thầy Nạp có đến hay không, nhưng nếu cái thằng Bùi Nguyên Minh kia thật sự không đến thì. Ôi, cũng không biết cái thằng vô dụng như bó bây giờ đang có tâm trạng như thế nào. Này, bây giờ tôi không còn muốn ăn gì nữa, muốn về nhà cho rồi, đi bảo thằng đó quỳ xuống trước mặt tôi thì tuyệt cú mèo!” Trịnh Chí Dụng lộ ra vẻ mặt sung sướng không gì sánh bằng.
 
Chương 334


Trịnh Thu Hằng ngồi bên cạnh che miệng cười, khẽ nói: “Anh vội cái gì chứ? Cái trò hề đó thấy anh một lần thì phải quỳ một lần, cũng không cần gấp một hai ngày như vậy!”

“Cũng đúng.” Trịnh Chí Dụng gật đầu với vẻ mặt đắc ý.

“Ngày còn dài, cơ hội còn nhiều. Nếu thằng đó dám nuốt lời, tôi sẽ cho người đánh gãy chân cậu ta!”

“Đừng quên chuyện chính của chúng ta tối nay.” Vẻ mặt Trịnh Thu Hằng hưng phấn, đồng thời ánh mắt rơi trên chỗ bàn vẫn trống không.

“Không phải là chủ tịch mới của công ty đầu tư Bùi Thị sắp tới sao? Tại sao chỗ đó vẫn bỏ trống vậy? Đây chính là chồng tương lai của tôi. Anh ta không đến, thì tôi phải làm sao đây?”

Trịnh Chí Dụng cười nói: “Nếu tôi là anh ta, tôi nhất định sẽ đến muộn. Dù sao anh ta cũng đại diện cho gia tộc họ Bùi ở Đà Nẵng, hơn nữa địa vị của anh ta còn cao hơn cả nhà họ Nạp, như vậy là đã giữ thể diện cho nhà họ Nạp rồi. Cứ cho là bọn họ cuối cùng lại không tới đi, nhà họ Nạp dám tìm anh ta gây sự sao?”

Trịnh Thu Hằng cũng vừa nghĩ đến chuyện này, người đàn ông tương lai của cô ta lại kiêu ngạo, ngang ngược đến như vậy.

Chỉ có điều, anh ta vẫn chưa xuất hiện, thì cô bắt chuyện với anh ta như thế nào đây?

Nhưng khi thấy nhiều người đẹp trẻ tuổi xung quanh đều nhìn vào vị trí đó với vẻ mặt háo hức, lúc này Trịnh Thu Hằng không kiềm chế được điện tiết. “Bọn đĩ ranh này, dám dòm ngó đến chồng tương lai của bà! Nhưng có Trịnh Thu Hằng tao ở đây, tụi mày không có cửa đâu…” %3D

Trịnh Thu Hằng nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút biết ơn. Chủ tịch mới của Công ty Đầu tư Bùi Thị hôm nay không đến thì cũng tốt thôi.

Dù sao nhà họ Trịnh cũng có hợp tác làm ăn với công ty của bọn họ, sau này còn có nhiều cơ hội để gặp mặt.

Nếu hôm nay anh ta đến, bị mấy con quỷ cái kia nhanh chân giật mất thì đó mới là rắc rối lớn.

Đúng lúc đó, hội trường vốn dĩ yên tĩnh vô cùng bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Nhiều người vừa ngồi thẳng lưng đã lập tức dựng thẳng dậy. Từng người từng người một bày ra khuôn mặt tươi cười đứng dậy chào hỏi, không hề thấy một chút oán hận nào.

“Chào thầy Nạp!”

“Thầy Nạp, thầy là thần tượng của tôi đó!”

“Thầy Nạp ơi, kì nào tôi cũng mong chờ chương trình của thầy hết đó!”

“Thầy Nạp, thầy có thể đến thành phố Hải Dương của chúng tôi để tổ chức buổi đánh giá đồ cổ nhiều hơn được không? Đó là vinh dự của chúng tôi…”

Nhiều người không ngớt lời khen ngợi.

Nhưng đồng thời trong mắt cũng không giấu được nỗi nghi ngờ.

Bởi ngoài Nạp Hoàng Chi, lúc này còn có một chàng trai trẻ đi bên cạnh. “Người thanh niên này là ai? Làm sao anh ta lại có thể đi vào đây cùng với thầy Nạp được nhỉ?”

“Đây chắc không phải người nhà họ Nạp. Tôi nghe nói người gần gũi nhất với nhà họ Nạp và thầy Nạp là cô cả Nạp Nhã Lan!” “Nhưng nếu không phải người nhà họ Nạp, làm sao có thể đi gần với ông ấy như vậy?”

“Có vẻ như đây là thanh niên tài hoa mà thầy Nạp coi trọng. Nói không chừng còn được thầy Nạp coi như cháu rể trong nhà cũng nên. Quả là may mắn mà!”

“Đúng vậy, nghe nói cô Nạp Nhã Lan sau này khả năng cạo sẽ kế thừa sản nghiệp nhà họ Nạp. Nếu trở thành chồng của cô ấy, không phải là không cần phấn đấu vài chục năm thôi đâu, mà cả đời này cũng không cần phải phấn đấu nữa rồi!

“Ông trời ơi, tại sao người này không phải là tôi chứ..”

Giữa những tiếng bàn tán xôn xao không ngớt, chỉ có nhà họ Trịnh là không lên tiếng, bọn họ ai nấy đều kinh hồn bạt vía.

Mấy người phía ông cụ Trịnh, Trịnh Chí Dụng, Trịnh Thu Hằng, Trịnh Tùng và Trịnh Tuyết Dương đều há hốc mồm cả thảy.

Bởi vì người đàn ông trẻ tuổi đứng cạnh Nạp Hoàng Chi kia không phải ai khác, mà chính là Bùi Nguyên Minh.

Thằng ở rể bất tài vô dụng mà bọn họ xem thường kia chẳng những đã tới, mà còn hiên ngang bước vào hội trường cùng với Nạp Hoàng Chi!

Điều này chứng minh được một điều, hai người bọn họ chắc chắn đã gặp nhau trước đó rồi. Đây là đãi ngộ cao cấp cỡ nào chứ? Thật không thể tưởng tượng nổi!

“Sao có thể chứ? Làm sao có thể là thằng rác rưởi Bùi Nguyên Minh đó được!”

Trịnh Chí Dụng lúc này sắc mặt tái nhợt, muốn tát cho mình mấy cái để tỉnh lại, dù sao hắn cũng không thể tin được cảnh tượng trước mắt này.

Anh ta đã nghĩ cách khiến Bùi Nguyên Minh phải quỳ xuống trước mặt mình, nhưng chuyện diễn ra trước mắt này rốt cuộc là như thế nào? Nếu không phải vì chút lý trí còn sót lại trong đầu, Trịnh Chí Dụng quả thực rất muốn bước lên kep cổ ông già Nap Hoàng Chi để hỏi cho ra nhẽ.
 
Chương 335


Lúc này ông cụ Trịnh hít sâu một hơi, ánh mắt và vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Vì sao Bùi Nguyên Minh có tư cách đi bên cạnh Nạp Hoàng Chi, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng chuyện này, nhưng với tình hình bây giờ mà nói, nguyên nhân trái lại không quan trọng.

Quan trọng nhất chính là, chuyện này đã thật sự xảy ra rồi.

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Tên bỏ đi Bùi Nguyên Minh này, dựa vào cái gì?” Trịnh Thu Hằng đầy vẻ không cam lòng.

Mặc dù cô ta không gặp được Bùi Nguyên Minh đã phải quỳ xuống,

nhưng cô ta cũng không thể chấp nhận, tên bỏ đi trong mắt mình bây giờ đã đỉnh cao đi theo Nạp Hoàng Chi, như là con vua cháu chúa!

Trịnh Tuyết Dương cũng không hiểu, mặc dù cô không thấy kinh ngạc như những người khác, thậm chí gần đây tên bỏ đi này càng lúc càng làm cô cảm thấy vô cùng thần bí.

Nhưng mà cô chưa từng nghĩ tới, Bùi Nguyên Minh có thể đứng trên đỉnh cao, quen biết nhận vật đứng đầu như Nạp Hoàng Chi.

“Chẳng lẽ là vì “Cứ đồ núi Phú Xuân” sao? Cho nên mới được thầy Hoàng Chi xem trọng?” Trịnh Tuyết Dương lẩm bẩm, có lẽ chỉ có lời giải thích này.

Ông cụ Trịnh nghe thấy, thấp giọng nói: “Trịnh Tuyết Dương, “Cư đồ núi

Phú Xuân” cái gì, giải thích rõ?”

Trịnh Tuyết Dương nghĩ ngợi, nói: “Trong một hội đấu giá không lâu trước đây, Bùi Nguyên Minh giám định một bức tranh truyền đời nổi tiếng “Cư đồ núi Phú Xuân”, lúc ấy cô Nạp Nhã Lan nói bức tranh là giả, Bùi Nguyên Minh nói là thật, cuối cùng Nạp Nhã Lan gọi điện video cho thầy Hoàng Chi ngay tại chỗ, kết quả chứng minh bức tranh đó là thật, giá trị mấy trăm tỉ..

“Thì ra vậy thế..” ông cụ Trịnh thở ra một hơi.

Ông ta còn tưởng rằng Bùi Nguyên Minh có bối cảnh đặc biệt, hóa ra là mèo mù vớ cá rán, dựa vào chuyện đó để làm quen với Nạp Hoàng Chi, thậm chí trở thành bạn thân.

“Đúng rồi, bức tranh đó đâu?” ông cụ Trịnh vô thức nói.

Nếu như bức tranh đó ở trong tay Trịnh Tuyết Dương, ông ta nhất định phải lấy được, giá trị của bức tranh truyền đời nổi tiếng này tuyệt đối vượt xa tưởng tượng.

Ánh mắt của Trịnh Tuyết Dương phức tạp, nói: “Anh ấy đã đổi một chiếc nhẫn với công ty đầu tư Bùi Thị để cho con…” Nhắc đến chuyện này, bản thân Trịnh Tuyết Dương cũng thấy hơi xao động, Bùi Nguyên Minh đối xử với mình tốt như vậy, mình lại cứ nghi ngờ anh…

Người của nhà họ Trịnh ngồi bên cạnh nghe vậy, lúc này từng ánh mắt nhìn Trịnh Tuyết Dương đều thêm vẻ thì ra là như vậy.

Chẳng trách Trịnh Tuyết Dương cô đến công ty đầu tư Bùi Thị có thể như cá gặp nước, hóa ra là vì chuyện này, cô tặng “Cư đồ núi Phú Xuân” làm quà.

Trước đây mọi người còn tưởng cô có chút bản lĩnh, hóa ra cũng chỉ là đi cửa sau mà thôi.

Cùng lúc đó, Nạp Hoàng Chi đã tới ngồi xuống vị trí chính, mà Bùi Nguyên Minh cũng đi theo, ngồi ngay bên trái ông ta.

Cảnh này trực tiếp khiến cả phòng kinh ngạc.

Một người ngoài không thuộc nhà họ Nạp, lại có thể ngồi ở vị trí quan trọng thứ hai, thế này là tình huống gì?

Mà bên phải của Nạp Hoàng Chi chính là Nạp Nhã Lan, tình huống này khiến nhiều người nghĩ đến khả năng khác.

Chẳng lẽ người trẻ tuổi này chính là cháu rể tương lai của nhà họ Nạp, bạn trai của Nạp Nhã Lan?

“Ánh mắt của cô chủ Nạp Nhã Lan thật tốt, người trẻ tuổi này phong thái hiên ngang, khẳng định là người có tài!”

“Đây gọi là dáng vẻ hơn người, còn đẹp trai nữa, ở bên cạnh cô chủ thật sự là Kim Đồng Ngọc Nữ, ông trời tác hợp!

“Nhưng mà không biết rốt cuộc là cậu chủ nhà nào, xem ra sẽ có một dòng họ mới nổi lên ở thành phố Hải Dương chúng ta!” Những lời này truyền vào tài người nhà họ Trịnh, làm bọn họ như ngồi trên đệm gai, cực kỳ chói tai.

Bởi vì ba năm qua, Bùi Nguyên Minh chỉ là một oắt con vô dụng ở nhà họ Trịnh mà thôi, mà địa vị còn không bằng con chó.

Thế nhưng tên vô dụng ở rể này, bây giờ lại được nhiều người tâng bốc, điều này khiến cho người nhà họ Trịnh cảm thấy vô cùng khó chịu, ai cũng rất chán ngán.

“Một tên vô dụng ở rể mà thôi, gì mà phong thái không tầm thường, những người này bị mù sao?” Trinh Thu Hằng nghiến răng nghiến lợi nói.
 
Chương 336


“Đúng vậy, địa vị ở nhà họ Trịnh chúng ta chẳng bằng con chó, bây giờ lại được những người khác tâng bốc!”.

“Chúng ta có nên vạch trần thân phận của cậu ta không? Chỉ là một tên ở rể, có cái thá gì chứ?”

“Chí Dụng! Cháu nói xem!?”

Lúc này, ánh mắt của người nhà họ Trịnh đều đặt lên người Trịnh Chí Dụng. Anh ta là phó tổng giám đốc của Trịnh Thị, tất cả mọi người muốn hỏi ý của anh ta.

Sắc mặt của Trịnh Chí Dụng biến thành màu đen, lúc này không biết nên nói gì cho phải.

Những người khác muốn anh ta “làm chủ tình hình”, nhưng mà điều anh ta muốn làm duy nhất bây giờ chính là tìm hố chui vào, để Bùi Nguyên Minh không nhìn thấy mình.

Hoặc là tên bỏ đi Bùi Nguyên Minh này xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu không bảo anh ta quỳ xuống về phía tên bỏ đi này… Như vậy chưa đến một ngày, anh ta sẽ trở thành trò cười cho cả thành phố Hải Dương!

Trịnh Chí Dụng không dám lên tiếng, mà Trịnh Tuyết Dương thì cúi đầu,

cười khổ. Ai ai cũng xem người con rể ở rể này là người có tài, vô cùng coi trọng, chỉ có người của nhà họ Trịnh vẫn cứ cho rằng anh là tên ăn hại.

Nạp Hoàng Chi coi trọng anh như thế, mà trước nay nhà họ Trịnh không xem anh ra gì, đây quả thật là sự mỉa mai lớn.

“Không ai được làm bậy! Mọi người không nhìn ra đang trong trường hợp nào sao! Muốn hại chết nhà họ Trịnh chúng ta hả?” ông cụ Trịnh lạnh lùng nói.

Ông ta biết rất rõ, cho dù tại sao Bùi Nguyên Minh xuất hiện ở vị trí kia, nhưng mà anh đã xuất hiện ở vị trí kia, đã nói lên sự coi trọng của nhà họ Nạp dành cho anh.

Lúc này phản bác những người khác, hoặc là nhảy ra chế giễu Bùi Nguyên Minh, đều là khiêu khích nhà họ Nạp.

Ông cụ Trịnh không phải ông già lẩm cẩm, ông ta biết lúc này nên làm gì.

“Tuyết Dương, cháu là vợ của cậu ta, sao không mời rượu thầy Hoàng Chi!”

Nhìn một vòng, ông cụ Trịnh mỉm cười nói.

Lúc này để Trịnh Tuyết Dương xuất hiện, chắc chắn là một chiêu tuyệt vời.

Chằng những chỉ ra thân phận của Bùi Nguyên Minh, mà còn có thể nhờ vào thân phận đó để người ta biết, người được nhà họ Nạp coi trọng là con rể của nhà họ Trịnh.

Như vậy từ nay, địa vị của nhà họ Trịnh sẽ có thể tăng lên, trở thành dòng họ hàng đầu ở thành phố Hải Dương cũng không phải chuyện to tát gì.

Chỉ có thể nói, tính toán của ông cụ Trịnh rất to lớn, nhưng mà Trịnh Tuyết Dương không định làm như vậy.

“Ông nội, ông chắc chắn bây giờ ông không phải đang lợi dụng anh ấy, để nâng cao địa vị xã hội của nhà họ Trịnh chúng ta chứ?” Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng nói.

“Rốt cuộc là nhà họ Nạp coi trọng anh ấy, hay là coi trọng nhà họ Trịnh chúng ta, ông không nhìn rõ sao?”

“Lần này chúng ta có thể đến tham gia hội đánh giá đồ cổ, hoàn toàn là nhờ Bùi Nguyên Minh.”

“Nhà họ Trịnh chúng ta, chỉ là vật lệ thuộc nhỏ bé mà thôi.”

Nói xong câu đó, bản thân Trịnh Tuyết Dương cũng nở nụ cười mia mai.

“Ăn nói bậy bạ! Sao nhà họ Trịnh chúng ta có thể là vật lệ thuộc chứ?”

Ông cụ Trịnh không hài lòng mà quát lớn, người sĩ diện như ông ta, sao có thể chấp nhận điều này.

“Ông cảm thấy nhà họ Nạp coi trọng nhà họ Trịnh chúng ta ở điểm nào nhất?”

“Hợp tác với công ty đầu tư Bùi Thị?”

“Hay là hạng mục trung tâm thương nghiệp nhỏ bé?”

“Ông nội, ông tỉnh táo đi, lợi nhuận của hạng mục trung tâm thương nghiệp của chúng ta, có lẽ vẫn không thể so sánh với số tiền bán đồ cổ của nhà họ Nạp!”

“Trong tình cảnh này, ông cảm thấy nhà họ Nạp sẽ nhìn nhà họ Trịnh chúng ta bằng con mắt khác sao?”

Trịnh Tuyết Dương bất đắc dĩ, lời mời của nhà họ Nạp khiến người của nhà họ Trịnh ảo tưởng, cho rằng mình có thể trở thành dòng họ hàng đầu.

Nhưng mà lúc này Trịnh Tuyết Dương rất tỉnh táo, cô biết rõ, có thể tới tham gia hội đánh giá đồ cổ này, thật sự là nhờ Bùi Nguyên Minh.

Mà khả năng lớn là Nạp Hoàng Chi nể mặt mũi của Bùi Nguyên Minh, thậm chí bản thân Bùi Nguyên Minh cũng không yêu cầu chuyện này, chỉ thế thôi.

Ông cụ Trịnh muốn phản bác, nhưng mà trong nhất thời lại không nói nên lời, sắc mặt đen kịt.

Nhà họ Trịnh có thể tới tham gia hội đánh giá đồ cổ, là vì nhờ tên vô dụng ở rể đó? Nhà họ Trịnh có cơ hội bước vào cánh cửa dòng họ hàng đầu, là được thử bỏ đi đó cho

Ông cụ Trịnh không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận, bởi vì chuyện này khiến ông ta sống không bằng chết, vô cùng xấu hổ!

Cũng làm ông ta mất hết mặt mũi ở trước mặt Bùi Nguyện Minh!
 
Chương 337


“Mặc kệ làm sao cậu ta có thể đi chung đường với thầy Hoàng Chi, nhưng mà tên ăn hại chính là tên ăn hại.”

“Muốn ông thừa nhận cậu ta xuất sắc, trừ khi cậu ta có thể giúp nhà họ Trịnh chúng ta lấy được một hạng mục đủ để trở thành dòng họ hàng đầu!”

Ông cụ Trịnh hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.

Trịnh Tuyết Dương nhìn ông cụ Trịnh, lúc này trong lòng có cảm xúc khó ông cụ Trịnh vừa không dám thừa nhận sự thật, xem thường Bùi Nguyên Minh.

Vừa vì Bùi Nguyên Minh đi chung đường với nhà họ Nạp, muốn nhờ chuyện này đề đoạt nhiều lợi ích.

Chỉ có thể nói là cực kỳ không biết xấu hổ.

Thậm chí, theo cách nhìn của Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh vốn chẳng quan tâm cách nhà họ Trịnh nhìn anh.

Có thể có tư cách đĩnh đạc ngồi bên cạnh Nạp Hoàng Chi, sao lại quan tâm cách nhìn của người khác chứ?

Mặc kệ rốt cuộc vì sao Nạp Hoàng Chi coi trọng anh, anh có thể ngồi ở đó chính là thành công.

Cho dù bởi vì anh là người giám định bảo vật, có thể được tổ sư gia giám định bảo vật Nạp Hoàng Chi coi trọng, là bản lĩnh của anh.

Lúc này hội đánh giá đồ cổ vẫn chưa bắt đầu, mà là tổ chức tiệc tối trước. Trong quá trình này, Bùi Nguyên Minh không hề có hứng thú nhìn nhà ho tả. Trịnh.

Nhưng mà lúc bữa tiệc sắp kết thúc, Nạp Nhã Lan lại lạnh lùng đi tới tới chỗ bàn của nhà họ Trịnh.

Ông cụ Trịnh nhìn thấy Nạp Nhã Lan, run rẩy đứng lên, không dám có suy nghĩ cậy già lên mặt.

“Cô Nhã Lan, xin chào, tôi là…”

Ông ta chưa nói hết câu, Nạp Nhã Lan đã trực tiếp cắt ngang, nói: “Trong mọi người ai là Trịnh Chí Dụng? Nghe nói, anh đánh cược thua?”

Nạp Nhã Lan cũng cho là một người không lễ phép, trái lại, người sinh ra trong dòng họ lớn như cô ấy, tu dưỡng, phẩm chất đều là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng mà, lúc ăn cơm vừa nãy Bùi Nguyên Minh không nhìn thẳng cô ấy nửa cái, cô ấy hơi sốt ruột, nghĩ rằng chuyện trước bữa tiệc khiến Bùi Nguyên Minh ghét mình.

Lúc này dù cô ấy là một người đẹp lạnh lùng, cũng không chờ đợi nồi muốn đến giúp Bùi Nguyên Minh, đề Bùi Nguyên Minh tha thứ cho cô ấy.

Chút suy nghĩ này của cô gái nhỏ, e là Bùi Nguyên Minh cũng không nghĩ tới.

Chẳng qua là anh không muốn bị Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy mình và Nạp Nhã Lạn quá thân thiết mà thôi, nếu không sẽ không giải thích được.

Nghe thấy lời của Nạp Nhã Lan, ánh mắt của người nhà họ Trịnh đều không tự chủ mà nhìn sang Trịnh Chí Dụng.

Đánh cược cái gì, chẳng lẽ là chuyện Trịnh Chí Dụng gặp được Bùi Nguyên Minh một lần thì phải quỳ một lần sao?

Ánh mắt của mọi người liếc sang, Trịnh Chí Dụng không có cách tránh né, chỉ có thể cắn răng, gắng gượng nở một nụ cười, nói: “Cô Nhã Lan, tôi chính là phó tổng giám đốc của Trịnh Thị, Trịnh Chí Dụng…”

Nạp Nhã Lan tùy ý liếc Trịnh Chí Dụng một cái, gật đầu, nói: “Nghe nói anh đánh cược thua người ta, nhìn thấy người đó một lần thì phải quỳ xuống một lần, tôi hơi tò mò, đây là kiều quỳ thế nào, không bằng anh biểu diễn cho tôi xem, để tôi hiểu biết thêm?”

Trịnh Chí Dụng cho rằng Bùi Nguyên Minh không nhìn thẳng mình, mình có thể thoát một kiếp, nhưng mà không ngờ lúc này Nạp Nhã Lan lại xuất hiện, đến bắt mình quỳ xuống.

Nhưng mà vẻ mặt của anh ta không dám có vẻ thù hận, mà chỉ mim cười. Đồng thời khóe mắt của anh ta hung dữ quét sang Bùi Nguyễn Minh, chắc chắn là tên ăn hại này đã nói chuyện đó với Nạp Nhã Lan, nếu không thì sao cô ấy lại biết?

Trịnh Chí Dụng là một người rất sĩ diện.

Ở nơi tụ tập thượng lưu xã hội của cả thành phố Hải Dương, bảo anh ta quỳ xuống trước bao người, như vậy sau này anh ta sẽ là trò cười của thành phố Hải Dương.

“Cô Nhã Lan, đây chỉ là một trò đùa trong nhà mà thôi, cô đừng xem là thật.”

Trịnh Chí Dụng nở nụ cười khó coi.

Anh ta vốn là tên háo sắc, nhìn thấy nhân vật cấp nữ thần như Nạp Nhã Lan khẳng định là thèm chảy nước miếng.

Những mà lúc này anh ta không dám có suy nghĩ lung tung, chỉ muốn cố gắng hết sức thoát một kiếp này.

“Nhà họ Nạp tôi coi trọng uy tín nhất, anh sẽ không định nuốt lời ở hội đánh giá đồ cổ của nhà họ Nạp chúng tôi chứ? Như vậy, e là tôi phải mời các người cút ra ngoài.” Nap Nhã Lan lanh lùng nói.
 
Chương 338


Lời này nói ra, không chỉ có Trịnh Chí Dụng, mà khóe mắt của tất cả mọi người nhà họ Trịnh đều giật giật.

Nếu trước mặt mọi người bị đuổi ra khỏi bữa tiệc, như vậy sau này nhà họ Trịnh sẽ không thể tiếp tục lăn lộn ở thành phố Hải Dương này nữa, việc này đối với nhà họ Trịnh mà nói tuyệt đối là một đả kích trí mạng.

Giờ phút này mọi người trong nhà họ Trịnh đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trịnh Chí Dụng, nếu anh ta cứ tiếp tục từ chối Nạp Nhã Lan, chỉ sợ nhà họ Trịnh sẽ xong đời.

“Cô cả Nạp, thật sự chỉ là vui đùa mà thôi, nếu cô không tin có thể gọi kẻ vô dụng kia tới hỏi một chút là sẽ biết thôi.” Trịnh Chí Dụng nhíu mày nói.

Cho dù là tới nước này rồi, anh ta vẫn không có nửa phần tôn trọng đối với Bùi Nguyên Minh, mở miệng ngậm miệng đều là kẻ vô dụng.

Vốn dĩ Nạp Nhã Lan chỉ đến trút giận thay Bùi Nguyên Minh mà thôi, nhưng nghe người trước mặt cứ gọi người trong lòng mình là kẻ vô dụng, cơn giận của cô ấy không thể dừng lại được.

Lúc này cô ấy lạnh lùng nhìn Trịnh Chí Dụng, nói: “Cần phải hỏi sao? Anh cũng có thể không quỳ xuống, nhưng lần này tôi sẽ nhớ kỹ, bây giờ các người lập tức cút đi, còn những chuyện khác tôi sẽ từ từ tính với các người!”

Hiển nhiên, Nạp Nhã Lan đã tỏ thái độ rất rõ ràng, anh có thể không tuân thủ theo giao hẹn, tôi có thể làm cho cả nhà họ Trịnh đều cút đi.

Hơn nữa, sau này cô không chỉ tìm Trịnh Chí Dụng gây phiền toái, mà sẽ tiếp tục tìm cả nhà họ Trịnh gây phiền toái. Sắc mặt ông cụ Trịnh lúc này rất khó coi.

Tuy rằng ông ấy rất chán ghét Bùi Nguyên Minh vô dụng kia, hận không thể đến cho anh một cái tát.

Kẻ vô dụng này không dám tự mình tìm Trịnh Chí Dụng gây phiền toái, vậy mà lại nói chuyện này cho người ngoài biết.

Nhưng vấn đề là ông ấy không dám để nhà họ Nạp ghi hận việc này.

Nhà họ Nạp chính là gia tộc hạng nhất ở Tỉnh Thành.

So sánh với gia tộc này, nhà họ Trịnh chẳng khác nào con kiến, hạt bụi.

Nhà họ Nạp muốn giết chết nhà họ Trịnh, không phải là quá dễ dàng sao? Nạp Nhã Lan là cô cả nhà họ Nạp, sau này có thể là người thừa kế nhà họ Nạp, cô ấy là đại diện cho ý kiến của nhà họ Nạp.

Trong tình huống này, bảo ông cụ Trịnh đắc tội Nạp Nhã Lan, ông ấy không thể, cũng không dám.

“Chí Dụng, đã đặt cược phải chấp nhận thua cuộc, nếu cô cả Nạp Nhã Lan đã lên tiếng rồi, vậy cháu hãy làm theo đi!” ông cụ Trịnh lạnh giọng nói.

“Ông nội, cháu…” Trịnh Chí Dụng muốn lên tiếng từ chối, nhưng nhìn đến sắc mặt của ông cụ Trịnh, mặt anh ta lại xám như tro tàn.

Ông nội đã thừa nhận rồi, xem ra kiếp nạn hôm nay anh ta không thể tránh thoát rồi! Tên Bùi Nguyên Minh chết tiệt!

Trịnh Chí Dụng nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài.

“Chuẩn bị thực hiện lời hứa?” Trịnh Tuyết Dương cười cười, sau đó làm một động tác hò hét.

Vốn dĩ cô đã là tiêu điểm trong sân, sớm đã có vô số người chú ý đến hành động của cô, bây giờ Trịnh Tuyết Dương làm động tác như vậy, trong sân nhất thời im lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.

“Mọi người chú ý, trước khi buổi đấu giá đồ cổ chính thức bắt đầu, có một tiết mục hy vọng có thể làm cho các vị vui vẻ, nếu mọi người có hứng thú có thể lấy điện thoại ra để quay lại.” Nạp Nhã Lan thản nhiên nói.

“Cô cả Nạp à, làm sao có thể để cô biểu diễn cho chúng tôi xem được chứ?”

“Đúng vậy! Cô chính là tiên nữ trên trời, chúng tôi không có loại vinh dự này!”

“Hay là để tôi làm thay cho! Làm cho mọi người đều vui vẻ!”

“Tối đến! Tôi đến!”

Phía sau không ít người chen lấn lên phía trước.

Đều nghe nói sau này Nạp Nhã Lan có thể là người thừa kế nhà họ Nạp, vậy nên mặc kệ là dùng biện pháp gì, chỉ cần có thể tạo được chút thiện cảm của cô ấy đều rất đáng giá.

Nạp Nhã Lan thản nhiên nói: “Không cần, các người đứng nhìn là được.”

Nghe vậy, không ít người đều an tĩnh lại.

Hơn nữa mọi người cũng không ngốc, bây giờ đã nhìn ra, Nạp Nhã Lan nói không chừng là tìm người gây phiền toái.

Cũng không biết ai lại xui như vậy, cư nhiên lại đắc tội với Nạp Nhã Lan.

Cô ấy là một người có sảng khoái trong trẻo nhưng lạnh lùng, rất ít việc có thể chọc giận được cô ấy.

Đắc tội cô ấy, coi như là đã đắc tội nhà họ Nạp, đây chính là hành vi tìm chết mà!

Trịnh Chí Dụng nhìn thấy cảnh tượng được nhiều người mong đợi như vậy, sắc mặt khó coi như rơi vào hố phân.

Nếu hôm nay chỉ là biểu diễn bình thường thì tốt rồi, nhưng lại bắt anh ta quỳ xuống, này này này…
 
Chương 339


“Trịnh Chí Dụng, đừng để tôi nói lại lần nữa, tất cả mọi người đều đang chờ đấy.” Nạp Nhã Lan lạnh lùng nói.

Cuối cùng Trịnh Chí Dụng liếc nhìn ông cụ Trịnh một cái, dù sao anh ta mất mặt có nghĩa là nhà họ Trịnh mất mặt, anh ta hy vọng ông cụ Trịnh có thể ra mặt giúp mình.

Nhưng vào lúc này ông cụ Trịnh dời tầm mắt đi, như thể không quen biết Trịnh Chí Dụng.

Xem ra, anh ta mất mặt đâu tính là gì?

Nếu Nạp Nhã Lan mất hứng, vậy thì rước phiền toái lớn rồi đúng không?

Cảnh tượng này hoàn toàn làm cho Trịnh Chí Dụng chấp nhận số phận của mình, anh ta nghiến răng nghiến lợi đứng lên, đi đến chỗ của Bùi Nguyên Minh, ‘bộp’ một tiếng quỳ xuống. toàn trường nháy mắt yên tĩnh, một lát sau liền phát ra tiếng cười vang.

Thế nhưng lại có người trong tình huống này quỳ xuống? Quả thực quá khôi hài mà!

Đầu của Trịnh Chí Dụng gục xuống đất, giờ phút này anh ta mặt đỏ tai hồng, cả người đều đang run rẩy.

Bùi Nguyên Minh, hết thảy đều là mày hại tao, thù này Trịnh Chí Dụng tao không báo, thể không làm người!

Mày chờ đó, quan tử báo thù mười năm chưa muộn, một ngày nào đó tao phải bắt mày quỳ trước mặt tao, trả lại sự sỉ nhục hôm nay gấp trăm ngàn lần!

Đợi tới khi kẻ vô dụng như mày không còn giá trị lợi dụng đối với Nạp Nhã Lan nữa, tao xem mày lấy gì ra đấu với tao!

Trong mắt Trịnh Chí Dụng, Bùi Nguyên Minh có thẻ bám vào nhà họ Nạp, hoàn toàn là vì không biết anh đã học được thủ đoạn quý giá nào.

Nhà họ Nạp khẳng định là muốn lợi dụng anh, mà người như thế, bị lợi dụng xong rồi, chắc chắn sẽ bị một cước đá văng, mà thời điểm đó chính là lúc để cho Trịnh Chí Dụng báo thù.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn, những người khác có thể chịu được, Trịnh Chí Dụng tao cũng có thể!

“Cô cả Nạp Nhã Lan, màn biểu diễn này không tồi, thực đặc sắc, tôi không biết có ai biểu diễn như thế này, sau này, có thể gọi kẻ đó đến nhà chúng tôi biểu diễn mấy lần không? Ha ha!”

“Nhiều nhất chúng tôi có thể trả tiền, nếu người ta không muốn, cũng có thể đến chỗ chúng tôi làm một cái dự án, việc này chỉ là chuyện nhỏ!”

“Các người đừng có thêm mắm dặm muối, chẳng lẽ người ta thích quỳ sao?”

Những người ở đây đều đã thành tinh, biết rằng nói cái gì thì Nạp Nhã

Lan sẽ vui vẻ.

Nghe mấy lời này, Nạp Nhã Lan cũng chỉ thản nhiên nói: “Hình như là cái gì phó tổng giám đốc nhà họ Trịnh, đánh cược thua người ta, cho nên nhìn thấy người ta một lần là phải quỳ một lần.”

“Nhà họ Trịnh? Có phải là nhà học Trịnh duy nhất dành được sự đầu tư của tổng giám đốc mới của Công ty đầu tư Bùi thị không?”

“Nghe nói vị phó tổng giám đốc của nhà họ Trịnh này không có bản lĩnh gì, chính là dựa vào việc bám váy phụ nữ mà leo lên được…”

“Nghe nói trong gia tộc bọn họ có một cô gái rất có bản lĩnh, cái gì Trịnh Chí Dụng, chỉ là một phế vật, ngoại trừ tranh đấu nội bộ cũng không được cái gi…”

Ở đây có rất nhiều người biết đến nhà họ Trịnh, nhưng mà ấn tượng sâu sắc nhất chính là bọn họ nhận được đầu tư của Công ty đầu tư Bùi thị, ở thành phố Hài Dương này chính là độc nhất.

Cảnh tượng này càng làm cho Trịnh Chí Dụng mất mặt, vốn dĩ anh ta nghĩ anh ta ở thành phố Hải Dương cũng có chút địa vị, kết quả là sao? Mọi người biết đến nhà họ Trịnh hoàn toàn là nhờ vào Trịnh Tuyết Dương, mọi người cũng biết Trịnh Tuyết Dương, căn bản không phải là anh ta.

Giờ phút này, Trịnh Chí Dụng oán hận Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đến cực hạn.

Nhà họ Trịnh là một gia tộc rất kiêu ngạo, đặc biệt là ông cụ Trịnh đặt ra rất nhiều quy tắc, khiến cho mọi người trong nhà họ Trịnh đều có ảo giác rằng mình là người thượng đẳng, là quý tộc.

Nhưng hôm nay bọn họ mới nhận ra, nếu không có Trịnh Tuyết Dương, đã không có đầu tư của Bùi thị, trong giới thượng lưu ở thành phố Hài Dương này, nhà họ Trịnh thật sự không có chút địa vị nào.

Trừ khi bọn họ có cơ hội lớn hơn nữa để có thể quật khởi.

Nhưng mà tình huống hiện tại.

“Cô Nạp, xem ra quan hệ giữa nhà họ Trịnh và nhà họ Nạp không tốt nhỉ!”

“Chúng tôi nhớ kỹ, về sau gặp lại tên nhóc này, tuyệt đối không được cho nó mặt mũi!”

Cô Nạp yên tâm, có chúng tôi ở đây, ở thành phố Hải Dương này ai dám đắc tội cố chính là đắc tội với chúng tôi!”

“Chúng tôi tuyệt đối không đội trời chúng với hắn!”

Rất nhiều người đều bắt đầu tỏ thái độ trước mặt Nạp Nhã Lan.

Người thông minh đều nhìn ra, nhà họ Trịnh có thể ngồi ở vị trí phía trước, cũng không phải do nhà họ nạp coi trọng bọn họ.

Đơn thuần là bởi vì Nạp Nhã Lan muốn làm cho nhà họ Trịnh sụp đổ.

Một khi đã như vậy, mọi người tự nhiên phải phối hợp với Nạp Nhã Lan, đây chính là cơ hội để được cô cà Nạp xem trọng.

Nhưng mà Trịnh Chỉ Dụng nghe mấy lời này, anh ta thậm chỉ muốn di chết luôn rồi.

Ở đây đều là những nhân vật lớn ở thành phố Hải Dương, bị bọn họ nhắm vào rồi, nhà họ Trịnh sau này có thể còn đường sống sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top