Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Dịch Chàng Rể Quyền Thế
Chương 240


“Đây là anh trai cô tặng.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.

“Anh An Minh Khải? Sao có thể? Chiếc xe này ít nhất cũng hơn bảy tỉ, sao anh ấy có thể tặng cho anh?” Vẻ mặt An Diệu Linh khinh thường, cảm thấy Bùi Nguyên Minh thật thích giả bộ, không biết thuê xe ở đâu tới còn không biết ngại nói là có người tặng.

Chuyện thuê xe sang để đi họp lớp cũng là chuyện không hiếm thấy, nhưng người này không biết đã diễn thì diễn cho trọn hay sao? Ăn mặc đơn giản như vậy, lại còn nói với người khác rằng chiếc xe này là của mình thì có ai sẽ tin?

Bùi Nguyên Minh đang lái xe cũng lười giải thích, chính mình ăn ngay nói thật, kết quả lại chẳng có ai tin.

Chiếc Porsche nhanh chóng phi tới một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ngoại ô.

Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này rất nổi tiếng ở thành phố Hải Dương, nước nóng ở đây được cho là có thể chống mệt mỏi và làm đẹp da. Ngày thường lượng người đặt phòng ở đây cũng nhiều không tưởng.

Đừng nói là đến để ngâm mình trong suối nước nóng, cho dù là đến ăn một bữa cơm tại suối nước nóng cũng cần phải đặt trước từ rất lâu, người bình thường muốn đặt chỗ cũng không đặt nổi.

“An Diệu Linh, phòng VIP của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này nghe nói phải đặt trước từ nửa năm trước. Hôm nay mặt mũi của ai lớn như vậy mà lại sắp xếp được chỗ ở đây?”

An Diệu Linh hừ một tiếng, nói: “Là chồng của Châu Tuệ Mẫn. Tôi nghe nói gia đình anh ta có cổ phần trong đây, ông chủ còn là cậu họ của anh ta.”

Mặt Trịnh Tuyết Dương đầy kinh ngạc, không ngờ chồng của Châu Tuệ Mẫn lại có bản lĩnh như vậy, khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này còn có cổ phần trong đó, chỉ có thể nói cuộc sống của anh ta đúng là không tồi.

“Chủ nhân của chỗ này chắc là Bạch Kiến Phúc? Người nhà họ Bạch ở thành phố Hải Dương, đây cũng xem như là sản nghiệp của nhà họ Bạch” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.

“Ô, anh cũng biết đây là tài sản của nhà họ Bạch sao, vậy anh có biết Bạch Kiến Phúc là ai không? Anh ta là người thừa kế của nhà họ Bạch. Nghe nói, bất kể năng lực cá nhân hay tư cách đều là người được chọn tốt nhất. Hơn ba mươi tuổi còn chưa lập gia đình, đây mới là kim cương hàng thật giá thật này.” Khuôn mặt Triệu Lan Hương đầy mong đợi.

Bùi Nguyên Minh cứng họng, cô gái này đúng là hết thuốc chữa, cả ngày chỉ muốn gả vào nhà giàu. Nhưng vấn đề là làm gì có nhiều nhà giàu như vậy cho cô ta gả? Hơn nữa nhà giàu cũng có tiêu chuẩn chọn con dâu của bọn họ chứ? Chứ dạng như cô ta, cả ngày cứ nghĩ gì không đâu?

Trịnh Tuyết Dương lắc đầu nói: “Lan Hương, em tỉnh táo lại được không? Lần này bạn học của chúng ta tụ tập, cũng không phải là buổi tụ tập gì lớn. Bạch Kiến Phúc sẽ không tới tham gia đâu.”

An Diệu Linh hừ nói: “Tuyết Dương, điểm này thì chị sai rồi. Chị xem, con tiện nhân Châu Tuệ Mẫn này vừa rồi trong nhóm còn nói tổng giám đốc Bạch Kiến Phúc sẽ tới nâng ly cùng chúng ta nữa đó!”

Trịnh Tuyết Dương cùng Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn nhau một cái, giờ phút này hai người như thể tâm lí tương thông.

Người khác đến chúc rượu thôi mà, cũng đâu phải chồng cô ta, chuyện này thì có gì để khoe khoang chứ? Đúng là thần kinh!

Lúc này Triệu Lan Hương lại có khuôn mặt hạnh phúc và mong đợi, cô ta luôn mơ ước được gả cho nhà một giàu có, trước đây chưa tìm thấy cơ hội, nhưng hôm nay cuối cùng cô ta cũng đã tìm thấy cơ hội rồi, hơn nữa nói không chừng còn có thể biến ước mơ thành hiện thực.

Nhìn thấy cô ta như vậy, ngay cả An Diệu Linh cũng không chịu được nữa mà phải lắc đầu.

Tại bãi đậu xe của khách sạn suối nước nóng, một người phụ nữ ăn mặc rất điệu đà bước trên đôi giày cao gót vừa xuống xe.

Không thể không công nhận rằng cô ta có dáng người rất chuẩn cùng với khuôn mặt xinh đẹp. Nhưng không biết có phải dùng axit hyaluronic quá nhiều hay không mà trông khuôn mặt lại có chút gì đó không tự nhiên, giống như đồ sứ được trùng tu cần thận. Mặc dù mọi bộ phận đều là thật, nhưng nhìn tổng thể lên thì trông có hơi giả.

Đứng cùng cô ta là một người đàn ông mặc vest và một chiếc Ferrari đỗ kế bên anh ta.

“Vợ à, chiếc xe anh mượn của cậu họ cũng không tệ đúng không? Lát nữa bạn học của em nhìn thấy sẽ ghen tị muốn chết!” Bạch Phúc An, chồng của Châu Tuệ Mẫn, cũng là họ hàng bên ngoại của nhà họ Bạch lúc này mặt đầy đắc ý nói.

Châu Tuệ Mẫn nắm lấy tay anh ta trìu mến nói: “Chồng à, anh làm tốt lắm. Yên tâm đi, tối nay em sẽ chăm sóc anh thật tốt”.

Bạch Phúc An nhẹ giọng cười: “Vậy thì tối nay anh rất mong đợi!”

Đúng lúc này, bạn học lần lượt kéo đến. Bọn họ rất ghen tị với chiếc Ferrari này, bởi vì họ đều là những gia đình bình thường, đừng nói đến việc sở hữu một chiếc Ferrari, muốn nhìn thấy một cái ngoài đời cũng ít có cơ hội.

Lúc này, từng người từng người một đều đang bận chụp ảnh với chiếc xe, thấy vậy Châu Tuệ Mẫn lại càng đắc ý, cô ta vui tới nỗi cười không khép được miệng.

Họp lớp vì cái gì chứ? Không phải chính là vì những thứ này sao? Nếu không phải muốn thấy được ánh mắt ghen tị của mọi người thì cô ta mở cuộc họp lớp để làm gì?

“Nếu mọi người thích thì có thể ngồi lên xe chụp ảnh, như vậy mới có trải nghiệm chân thật chử.” Châu Tuệ Mẫn mỉm cười đồng thời mở cửa xe ra.

“Châu Tuệ Mẫn, cậu thực sự quá hào phóng!”

“Cuộc sống sung sướng như thế này, thật khiến chúng tôi ghen tỵ! Chồng cậu không chỉ giàu có mà còn đối xử với cậu rất tốt!”

“Khi nào chồng tôi cũng có thể mua cho tôi một chiếc Ferrari thì tốt quá!”

Một đám người đang nói chuyện rôm rả, bọn họ gần như phát khóc vì hâm mộ.

Đúng lúc này, một chiếc Porsche từ đâu đột ngột “vù” một tiếng, dừng lại cách chiếc Ferrari không xa…
 
Chương 241


“Trời ạ! Porsche!”

Một người bạn cùng lớp mở miệng với vẻ mặt kinh ngạc. Phải thừa nhận rằng thương hiệu Porsche tuy không cao bằng Ferrari nhưng lại được biết đến nhiều hơn, trong mắt nhiều người, Porsche và Ferrari đều ngang tầm.

Châu Tuệ Mẫn lập tức cảm thấy buồn bực, lúc này cô ta nhàn nhạt nói: “Chỉ là một chiếc xe cũ qua tay mà tôi, giá lăn bánh chắc cũng chỉ hơn ba tỉ mà thôi. Còn thua xa Ferrari của chúng ta, gía lăn bánh của Ferrari cũng phải gần mười bảy tỉ!”

“Cái gì? Kém nhiều đến như vậy à?”

“Châu Tuệ Mẫn, hóa ra chồng cậu giàu như vậy!”

Lúc này, những người kia càng thêm ghen tị, đúng là có so sánh mới thấy có khoảng cách. Porsche đã xem như một loại xe không tồi, không ngờ so với Ferrari thì cũng không thấm vào đâu.

Châu Tuệ Mẫn thấy ánh mắt của mọi người lại tập trung vào mình, cô ta mới cố ý tỏ vẻ chán ghét nói: “Thật ra, chồng tôi không đến nỗi xuất sắc như mọi người nói. Nhớ lúc anh ấy theo đuổi, tôi đã phải suy nghĩ rất lâu, hơn một năm cũng không muốn gặp anh ấy! Nếu không phải cuối cùng anh ấy tặng cho tôi chiếc nhẫn kim cương này, thì có lẽ tôi vẫn chưa để mắt tới anh ấy

đâu.”

Nói xong, Châu Tuệ Mẫn còn cố ý giơ tay trái lên, chỉ thấy trên ngón áp út của cô ta có một chiếc nhẫn lớn, đặc biệt sáng chói dưới ánh mặt trời.

“Chà! Chiếc nhẫn kim cương này trị giá một carat đấy nhỉ? Không rẻ chứ?” Một bạn học nữ hỏi với vẻ mặt ghen tị. “Chỉ hơn ba trăm triệu thôi. Đây có tính là gì. Tôi còn định để anh ấy đổi cho tôi một chiếc lớn hơn vào dịp kỷ niệm ngày cưới năm nay nữa.” Châu Tuệ Mẫn cười nói.

“Bà xã, anh đã chuẩn bị một điều bất ngờ cho em rồi. Vốn dĩ anh định đợi ngày kỉ niệm ngày cưới của chúng ta sẽ nói với em. Nhưng hôm nay tất cả các bạn trong lớp đều có ở đây nên anh cứ nói thẳng vậy. Anh đã đặt một chiếc nhẫn kim cương hiệu Tiffany mới cho em rồi!” Bạch Phúc An lúc này mang theo vẻ mặt đắc thắng nói.

“Wow, Tiffany, đây là một nhãn hiệu xa xỉ!”

“Nghe nói nhẫn kim cương của Tiffany không chỉ được có độ cắt gọt, mà cả độ sáng và độ bóng các nhãn hiệu khác đều không thể so sánh được.”

“Hơn nữa rất nhiều ngôi sao lớn kết hôn đều dùng nhẫn Tiffany.”

Mấy người bọn họ nghe xong lời của Bạch Phúc An, mỗi người đều ghen tị không thôi.

Châu Tuệ Mẫn bày ra một bộ dạng cảm động, vòng tay qua cổ Bạch Phúc An hôn một cái, nói: “Ông xã, cảm ơn anh rất nhiều, anh thật tốt với em!”

“Ngốc quá, nếu anh không tốt với em thì còn có thể tốt với ai?” Bạch

Phúc An cười nói.

Mấy người đàn ông còn lại ở đây sắc mặt đều có hơi khó coi, bởi vì Bạch Phúc An quả thực rất ưu tú nên lúc này ép bọn họ gần như không thở nổi.

Có người thật sự không chịu nổi nữa nên đổi chủ đề nói: “Nghe nói hôm nay Trịnh Tuyết Dương cũng sẽ tới. Có thật không?”

“Hình như là thật đó. Hoa khôi của trường chúng ta bình thường không đến, không ngờ năm nay lại đến tham gia.”

“Mấy năm trước, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ đến kết quả lại không đến. Liệu năm nay có phải cũng chỉ là tin tức giả không?”

Nghe đến có người nhắc đến Trịnh Tuyết Dương, sắc mặt Châu Tuệ Mẫn trở nên u ám. Hồi đó cô được mệnh danh là hoa khôi của lớp, nhưng trước mặt hoa khôi của trường Trịnh Tuyết Dương, cô ta cũng chẳng là gì, mối hận này cô ta còn nhớ rất lâu.

Lúc này, cửa xe Porsche vừa đúng lúc mở ra.

Trịnh Tuyết Dương, Triệu Lan Hương và An Diệu Linh bước xuống xe cùng

Đám đàn ông nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lập tức tia thằng tới.

“Không ngờ sau nhiều năm không gặp, Tuyết Dương vẫn xinh đẹp như

vậy!”

“Chẳng phải sao, Trịnh Tuyết Dương là hoa khôi trường của chúng ta, sao có thể không xinh đẹp?”

“Tuyết Dương, cuối cùng cô cũng chịu xuất hiện rồi, chúng ta đã nhiều năm không gặp, thật sự rất nhớ cô!”

Vào lúc này, rất nhiều người đang vây quanh Châu Tuệ Mẫn lập tức đi về phía Trịnh Tuyết Dương cùng với vẻ kinh ngạc trên mặt.

Nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt Châu Tuệ Mẫn trở nên vô cùng khó

coi.

Hồi còn đi học cũng là thế này, vốn là hoa khôi của lớp đáng lẽ phải được mọi người ghen tị ao ước mới đúng, nhưng từ khi Trịnh Tuyết Dương xuất hiện thì đám đàn ông này đột nhiêm bám lấy cô, lẽn nào bọn họ không nhìn ra cô

ta so với Trịnh Tuyết Dương ưu tú hơn nhiều sao?

Cô ta đã gả cho một người đàn ông giàu có! Thuộc vào giới nhà giàu! Nhưng Trịnh Tuyết Dương là cái gì chứ? Cô chỉ có thể tìm được một người chồng đến ở rể mà thôi.

“Tuyết Dương, cuối cùng cô chịu xuất đầu lộ diện rồi! Đám đàn ông ở lớp chúng ta, một đám đều đều giống như chó vậy, đang nóng lòng muốn quỳ xuống trước mặt cô đây này.” Châu Tuệ Mẫn cười cười, tách những người xung quanh thành một lối đi, cô ta đi thẳng tới chỗ Trịnh Tuyết Dương.

Trịnh Tuyết Dương còn chưa nói gì, Châu Tuệ Mẫn đã nhìn chằm chằm ngôi sao vĩnh cửu mười cara trên tay cô, sau đó lộ vẻ kinh ngạc: “Tuyết Dương, đây là sao vậy? Không phải cô mua nhẫn kim cương giả chứ? Một viên lớn như vậy cũng phải hơn tỉ đấy? Hay là hôm nay cô đến nhà tôi, tội sẽ

lúc. chọn một chiếc nhẫn kim cương thật cho cô đeo, đừng có đeo cái giả này cả ngày. Xấu hổ lắm! ”

Chỉ mới gặp, Châu Tuệ Mẫn đã không thể chờ được muốn tìm thấy cảm giác thành tựu từ Trịnh Tuyết Dương.

An Diệu Linh là người đầu tiên nhìn không nổi, không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Châu Tuệ Mẫn, bỏ qua mấy cái đồ giả trong nhà cô đi. Tuyết Dương nhìn không vừa mắt đâu, cô có thể giữ cho mình để mà khoe khoang.”

“Đồ giả?” Châu Tuệ Mẫn cười lạnh: “Trên người cô mới toàn là hàng giả! Chồng tôi là người nhà họ Bạch. Nhìn xe mới của tôi đi, đây là Ferrari! Người giàu như tôi cần dùng đồ giả để khoe khoang sao? Đúng là trò đùa!”
 
Chương 242


“Bà xã à, bạn học với nhau cả mà, hay nói cách khác thì đều là người mình cả, hà tất em phải tranh cãi với họ nhiều vậy chứ, nói thế chả khác nào em là người nhỏ mọn cả.” Bạch Phúc An vốn đứng ở phía sau lúc này lại chạy qua đây, ôm Châu Tuệ Mẫn, nói với cô ta thế.

Vừa nói anh ta vừa tranh thủ đánh giá Trịnh Tuyết Dương từ trên xuống dưới, mắt lóe lên. Chỉ tính riêng thân hình với vẻ ngoài thì Châu Tuệ Mẫn đã chẳng thể bằng được Trịnh Tuyết Dương rồi, quan trọng là Châu Tuệ Mẫn có vẻ ăn chơi quá rõ, chẳng có tí thần thái nào cả.

Còn Trịnh Tuyết Dương thì cho dù là ngoại hình hay thần thái phải nói là hàng đầu, điều đáng tiếc là cô đã gả cho một tên bất lực, có một ông chồng ở rể, đúng là phung phí của trời mà.

Lúc bấy giờ, Bùi Nguyên Minh đã đậu xe xong xuôi và đi tới đây. Trịnh Tuyết Dương ôm lấy tay anh, giới thiệu: “Đây là chồng tôi, hẳn là mọi người đều biết tên anh ấy rồi, tôi không phải nói nữa đâu nhỉ?”

Chuyện Bùi Nguyên Minh với Trịnh Tuyết Dương cưới nhau thì tất cả mọi người ở cái thành phố Hải Dương này đều biết, bạn học của Trịnh Tuyết Dương đương nhiên cũng biết về Bùi Nguyên Minh, ông chồng ở rể trong tin đồn của cô.

Những ánh mắt đang hướng tới Bùi Nguyên Minh lúc này đây có khinh thường nhưng cũng không tránh được mà có thêm mấy phần ngưỡng mộ lẫn ghen tị. Cho dù có bị người ta gọi là kẻ bất lực đi chăng nữa nhưng nếu có thể ở cùng với người con gái tuyệt sắc như này thì cũng đáng.

Dù sao thì đa phần các bạn nam ở đây đều đã từng yêu thầm hoặc là theo đuổi Trịnh Tuyết Dương.

“Ngoại hình trông cũng được đấy nhưng sao lại vô dụng như vậy chứ?”

“Ai biết đâu, cơ mà người có ngoại hình như vậy trời sinh đã là trai bao

“Chậc, tiếc cho cái vẻ ngoài đấy quá!”

“Cơ mà nếu như tôi có tiền thì nuôi một tên trai bao như vậy cũng được đấy.”

Đối với những lời xì xào ấy, Bùi Nguyên Minh coi như không nghe thấy gì, anh gật đầu quanh phòng, nói: “Chào mọi người.”

“Thì ra anh chính là cái người ở rể trong lời mọi người đấy hả? Đúng là gặp mặt mới thấy, hơn hẳn những lời đồn, cũng có vốn để ăn bám người khác đấy.” Bạch Phúc An híp mắt nói. Anh ta với Châu Tuệ Mẫn đã thỏa thuận với nhau từ trước, cùng nhau châm chọc Trịnh Tuyết Dương, bây giờ thì anh ta cũng rất sẵn lòng làm như vậy đây.

Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu lên nhìn Bạch Phúc An, thản nhiên nói: “Cậu họ của anh không nói cho anh biết làm người phải khiêm tốn à?”

“Ha ha ha!” Bạch Phúc An ngửa mặt lên trời, nhả ra một tràng cười: “Không ngờ là anh cũng biết cậu họ của tôi đấy, cũng đúng, ít ra anh cũng có tí kiến thức, nhưng mà cách sống của cậu họ tôi cũng khá là phách lối cho nên cậu ấy cũng dạy tôi là nhất định không được sống quá vô danh, bởi vì lời nói của một kẻ vô danh thì có khác gì lời nói của một tên bất lực chứ.”

Bùi Nguyên Minh nhíu mày lại, định nói gì đấy thì Trịnh Tuyết Dương đã liếc mắt nhìn anh. Dù sao hôm nay cũng là ngày họp lớp, nếu trở mặt với nhau ngay ở đây thì ai cũng không dễ chịu nổi.

Thấy hành động của Trịnh Tuyết Dương, Châu Tuệ Mẫn cười không chút tiếng động, hoa hậu giảng đường thì sao chứ, cũng chỉ có chút bản lĩnh đấy thôi, cơ mà bây giờ vẫn còn sớm, lát nữa còn hàng khối những cơ hội khác và rồi.” mặt cô, không cần phải vội.

“Mọi người, mời vào. Để chuẩn bị cho buổi họp lớp ngày hôm nay, ông xã tôi đã bao phòng riêng lớn nhất, trước tiên mọi người vào cùng nhau uống trà, ôn lại chuyện cũ đã nhi.” Châu Tuệ Mẫn mìm cười lên tiếng, tác phong nhanh nhẹn.

Biệt thự trên núi có suối nước nóng gồm ba đại sảnh, những chỗ khác bé hơn không cần phải để ý. Nghe nói là nếu không phải là người có thân phận và quan hệ thì hoàn toàn không có cách nào để đến được đại sảnh ở đây, qua đây có thể thấy là cậu họ của Bạch Phúc An đối xử với anh ta cũng khá tốt.

Đi qua đại sảnh, ngoài khu vực uống trà còn có nhiều cơ sở giải trí khác, bàn bi da, bàn mạt chược, máy phát nhạc, mọi thứ có đủ cả. Ngay giữa đại sảnh còn có một cái sân khấu nhỏ có đặt một cây dương cầm trên đấy.

Lúc Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy đàn dương cầm thì mặt thoáng thay đổi, hồi bé cô cũng từng học đàn dương cầm, chẳng qua là sau này lớn lên ra xã hội, công việc bận quá nên cô cũng không còn thời gian để chơi đàn nữa.

Với nhiều bạn học nữ, đàn ông đánh đàn dương cầm luôn tạo cảm giác bí ẩn và quyến rũ.

Bùi Nguyên Minh đứng bên cô, nhìn mặt Trịnh Tuyết Dương thay đổi, không nói câu nào.

Thay vào đó, Triệu Lan Hương lại lạnh lùng nói: “Nhìn cái gì vậy hả? Lúc Tuyết Dương tốt nghiệp, mục tiêu của cô ấy là trở thành một nghệ sĩ chơi đàn dương cầm, có thể sang Châu Âu đào tạo chuyên sâu, tiếc là vừa mới tốt nghiệp cô ấy đã phải gả cho cái tên bất lực là anh rồi.”

Nói đến đây, Triệu Lan Hương bày ra vẻ mặt đầy tiếc nuối. Có thể nói là Trịnh Tuyết Dương cực kỳ có thiên phú trong việc đánh đàn dương cầm, nếu như không phải do Bùi Nguyên Minh thì cô đã có thể bước lên con đường nghệ thuật này rồi.

Đang lúc mọi người trò chuyện với nhau thì đột nhiên Bạch Phúc An đi tới chỗ cây đàn dương cầm, nhanh chóng ngồi xuống, sau đó bắt đầu đánh đàn. Tiếng đàn du dương vang lên, nghe rất hay.

Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, hồi nhỏ anh cũng từng học đàn dương cầm, vừa nghe đã thấy sai sai rồi, tiếng đàn này nghe giống như âm thanh điện tử, dường như đang có người bật nhạc thì đúng hơn.

Nhưng mà ở đây có mấy người hiểu được nghệ thuật, phân biệt được âm nhạc chứ?

Lúc ấy, khá nhiều bạn học nữ đều tập trung nhìn vào lưng Bạch Phúc An, vẻ mặt tỏ ra vô cùng xúc động.

“Trời ơi, Châu Tuệ Mẫn, chồng cô còn biết đánh đàn dương cầm nữa sao? Thật đúng là tài sắc song toàn mà!”

“Phải đấy, chồng cô giỏi quá đi mất thôi! Cô kiếm đâu một người chồng xuất sắc tới mức này chứ!”

“Nếu chồng tôi giỏi được bằng một nửa chồng cô thì có đang ngủ tôi cũng cười vui quá mà tỉnh luôn ý chứ!”

Nếu như lúc nãy các bạn học nữ hâm mộ sự giàu có của Bạch Phúc An thì bây giờ họ đang ngưỡng mộ tài hoa của Bạch Phúc An. Có một người chồng tài giỏi như vậy, Châu Tuệ Mẫn thực là hạnh phúc mà.

Mà so sánh hai bên, Trịnh Tuyết Dương có vẻ hơi bị đáng thương. Nhìn chồng của cô xem, trang phục từ trên xuống dưới cộng lại khéo không đến bốn trăm nghìn mất! Còn đàn dương cầm ý hả, thứ nghệ thuật thanh tao này thì anh biết cái quái gì chứ!
 
Chương 243


Lúc này Trịnh Tuyết Dương cũng hơi ngan ra, từ trước đến nay cô chưa từng đánh giá cao Bạch Phúc An nhưng lúc này lại không nhịn được mà nhìn anh ta nhiều hơn.

Bởi vì trong suy nghĩ lúc đầu của Trịnh Tuyết Dương thì chồng tương lai của cô phải là người vừa đẹp trai vừa tài giỏi không ai sánh bằng.

Triệu Lan Hương liếc nhìn Bùi Nguyên Minh rồi thở dài.

Trước đó đã nói với Trịnh Tuyết Dương là đừng dẫn Bùi Nguyên Minh theo, giờ thì hay rồi ha? Chẳng phải giống như một cú tát vào cái mặt này sao?

Lúc này Châu Tuệ Mẫn mới đứng dậy nở nụ cười và nói: “Thật ngại quá chồng tôi tập piano từ nhỏ, hơn nữa trình độ cũng khá tốt nên vừa nhìn thấy piano thì đã ngửa tay muốn thử rồi, hoàn toàn không phải khoe khoang, mong mọi người đừng để ý.”

Lúc này mặc dù Châu Tuệ Mẫn nói không khoe khoang và kêu mọi người đừng để ý nhưng vấn đề là cô ta giống như muốn nhấn mạnh chữ “khoe khoang” vậy, rõ ràng là cũng rất thích được các bạn cùng lớp tâng bốc.

“Châu Tuệ Mẫn, cậu may mắn thật đó! Có được một người chồng có khí chất như thần tiên trên trời vậy.”

“Đúng vậy, đàn piano chỉ dành riêng cho giới quý tộc ở Châu Âu, chồng cậu chắc chắn là thuộc tầng lớp thượng lưu ở thành phố Hải Dương rồi.”

“Một người đàn ông giàu có, đẹp trai, có khí chất lại còn tài giỏi như vậy chắc không còn trên đời nữa rồi.”

Lúc này tất cả các bạn học nữ đều vô cùng hâm mộ, nhất là sau khi đánh đàn xong Bạch Phúc An lịch thiệp cúi đầu nên càng làm mọi người khen ngợi tác phong của anh ta hơn nữa.

Giờ đây không biết bao nhiêu người nhìn Bạch Phúc An đầy si mê, ước mình là vợ của anh ta.

“Bạch Phúc An, em đã nói là không được khoe khoang khắp nơi rồi mà anh vẫn không nghe, nếu bạn học không biết thì còn cho rằng chúng ta đang tỏ vẻ đó.” Châu Tuệ Mẫn cười tươi đi đến bên cạnh Bạch Phúc An và than thở.

Dù nghe như đang phàn nàn nhưng cũng không thể che giấu được vẻ tự cao trên khuôn mặt cô ta.

“Hết cách rồi, mỗi lần nhìn thấy đàn piano là anh lại ngứa tay muốn thử, việc này cũng không thể trách anh được, chỉ là tế bào nghệ thuật bỗng sôi

sục trong người anh mà thôi.” Bạch Phúc An đành nói. Châu Tuệ Mẫn giống như bất lực thở dài, sau đó cô ta lại liếc mắt nhìn Trịnh Tuyết Dương, cười đầy ẩn ý: “Tuyết Dương, tôi còn nhớ hồi học đại học cô đã nói chồng tương lai của mình phải là một nghệ sĩ piano, có phải tôi nhớ đúng rồi không?”

Khi nghe thấy những lời này, Trịnh Tuyết Dương vốn chỉ hơi bồn chồn lập tức tái nhợt cả mặt.

Nhìn thấy màn kịch này thì Châu Tuệ Mẫn càng thêm vui hơn, vỗ tay và nói lớn: “Các cậu chắc còn nhở rõ mà phải không? Hồi đó hoa khôi học đường của chúng ta đã từng nói như vậy, chắc hẳn có rất nhiều bạn học trong đây đều nghe thấy câu trả lời như vậy lúc tỏ tình với cô ấy phải không?”

Lúc này có rất nhiều bạn học lần lượt gật đầu sau khi nghe xong. “Đúng vậy! Tuyết Dương đã từng nói như vậy.”

“Tôi nhớ Tuyết Dương đã từng nói rằng cô ấy hy vọng chồng tương lai của mình phải là một hoàng tử piano.” “Không biết cô ấy đã hoàn thành ý nguyện suốt bao năm chưa?”

Rõ ràng có rất nhiều bạn nam đều bị Trịnh Tuyết Dương từ chối bằng một cái cớ như nhau, khi nói đến đây bọn họ đều thở dài, tiếc là hồi đó không học piano, nếu không thì chẳng phải mình sẽ có cơ hội tiếp cận làm quen với người đẹp sao?

Nghe thấy mọi người bắt đầu bàn tán sau câu nói của mình, Châu Tuệ Mẫn lại tiếp tục: “Tuyết Dương, ai cũng nói chồng cô ở rể và là đồ bỏ đi, nhưng tôi biết rõ rằng cô không phải kiểu người như vậy, chắc chồng cô cũng có sở trường riêng chứ? Biết đâu chồng cô lại là một hoàng tử piano thì sao? Nếu đúng như vậy thì để anh ta lên sân khấu biểu diễn được không?”

Khi nghe thấy những lời này thì tất cả mọi người đều cười thành tiếng.

Mọi người đều đã trưởng thành nên cũng không quá ngu ngốc.

Vừa nãy còn cho rằng tại sao Châu Tuệ Mẫn lại cố ý nhắc đến những việc trong quá khứ làm chi thì bây giờ mọi người đều hiểu rõ, mục đích của Châu Tuệ Mẫn chỉ là muốn chế nhạo Trịnh Tuyết Dương mà thôi.

Làm sao mà một người phải đi ở rể nhà cô có thể chơi piano được chứ?

Nếu anh có thể chơi piano thì thà tin rằng con heo có thể trèo cây.

“Châu Tuệ Mẫn, cô đừng có kiếm chuyện nữa được không? Hồi đó Tuyết Dương nói vậy chỉ là để từ chối đám ong bướm đó thôi.” An Diệu Linh không nhịn được nữa nên nhẹ giọng nói.

Trịnh Tuyết Dương muốn kéo cô ấy nhưng không giữ được, đành thở dài.

“Ồ! An Diệu Linh, ý cô là các bạn nam của chúng tôi đều là ong bướm? Vậy cô là cái gì? Đồ hèn hạ hả?” Vẻ mặt của Châu Tuệ Mẫn chán ghét: “Hồi đó có người thích mơ mộng hão huyền, bây giờ tỉnh mộng rồi lại không cho người khác nói sao? Hơn nữa ngay cả Tuyết Dương cũng không dám lên tiếng, cô là cái thá gì mà dám lên mặt với tôi chứ?”

Lúc đó Châu Tuệ Mẫn cảm thấy rất tệ, hồi đó mình thích rồi tỏ tình với một người con trai nhưng anh ta lại nói thích Trịnh Tuyết Dương, chuyện này kéo dài hết lần này đến lần khác làm cô ta vô cùng chán ghét. Giờ đây cô ta rốt cuộc trút được hết những căm tức trong lòng, làm sao dễ dàng bỏ qua cho người đã cản trở mình chứ?

“An Diệu Linh, đừng tưởng rằng chúng ta là bạn học mà lên mặt, tôi nói cho cô biết, ở đây cô không có tư cách lên tiếng nên tốt nhất là cút đi, nếu không đừng trách tôi vô lễ với cô.” Châu Tuệ Mẫn lạnh lùng cất giọng.
 
Chương 244


An Diệu Linh tức giận lên tiếng: “Châu Tuệ Mẫn, cô thật không biết xấu hổ, cô muốn ra vẻ này nọ thì cứ việc, chẳng ai ngăn cản. Cớ gì mà cô cứ phải kéo Tuyết Dương vào? Thú vị lắm sao? Đây là buổi họp lớp chứ không phải nơi để cô khoe diễn xuất!”

“Ôi xem này. Sao cô lại tức giận như vậy chứ? Chẳng lẽ cô có ý gì với Bạch Phúc An nhà tôi nên mới thấy khó chịu, ghen ghét đố kị khi tôi có một người chồng hoàn hảo như anh ấy? Chứ không thì chuyện có liên quan gì đến cô mà cô xía vào?” Châu Tuệ Mẫn híp mắt lại giọng mỉa mai, cố ý nhích người lại gần Bạch Phúc An.

“Cô..” An Diệu Linh tức đến run cả người nhưng không nói được lời nào.

Trịnh Tuyết Dương thấy đứa em thân thiết của mình bị ức hiếp thì không nhịn nổi nữa, cô đứng ra nói một cách bình tĩnh rõ ràng: “Châu Tuệ Mẫn, chúng ta đều là bạn học cả, hơn nữa hôm nay họp lớp cô nhất thiết phải nói những lời như vậy sao?”

Châu Tuệ Mẫn cười như không cười đáp: “Trịnh Tuyết Dương, có phải cô cảm thấy rất khó chịu với tôi nên mới để con cún của cô đến cắn tôi không? Nếu như vậy thì chi bằng cô để người chồng ở rể của cô đến biểu diễn một chút, chỉ cần anh ta có thể đàn được một bài thì tôi sẽ thu lại lời nói ban nãy, sau đó xin lỗi con cún của cô! Có điều, đừng nói đến đánh đàn, tôi thấy anh ta đi nhổ cỏ còn chẳng ăn thua ấy chứ!”

“Hahaha…” Người người cười lớn, ai cũng cho rằng một tên nhu nhược đi rề sao có thể biết chơi piano, đùa à! ở

Ai cũng biết muốn đàn được một bài hoàn chỉnh thì phải trải qua quãng thời gian khổ luyện dài, tốt nhất là phải học từ lúc nhỏ.

“Châu Tuệ Mẫn, cô đừng quá đáng!” Trịnh Tuyết Dương gắt lên, cô không thể kiềm chế được khi Châu Tuệ Mẫn dám gọi An Diệu Linh là cún, thật quá quắt!

“Sao vậy? Khó chịu sao? Chi bằng cô cứ để chồng cô thể hiện một chút đi chứ trước đây cô đã mạnh miệng với tôi rằng chồng tương lai nhất định phải là hoàng tử piano cơ mà. Có nằm mơ cũng không thấy đúng không?” Châu Tuệ Mẫn mỉa mai.

“Cô..” Trịnh Tuyết Dương không biết đáp trả như thế nào, cô nhìn sang Bùi Nguyên Minh, nãy giờ anh vẫn trầm mặc. Cô bỗng cảm thấy ảm đạm. Chồng cô sao biết chơi piano chứ, hôm nay đành phải mất mặt thôi.

Đúng lúc này Bùi Nguyên Minh chợt cười một cái bước lên chắn trước

Trịnh Tuyết Dương, lạnh lùng nói: “Từ khi nào mà chỉ dựa vào một bản thu âm mà đã có thể giả làm nghệ sĩ piano vậy?”

Vốn dĩ anh không muốn can dự vào việc Bạch Phúc An đóng kịch này nọ nhưng hai vợ chồng này lại được đằng chân lân đằng đầu, xỉ nhục, ép Trịnh Tuyết Dương đến không còn đường lui mới thôi.

“Anh kia, anh ở rể ăn bám thì có tư cách gì mà mở miệng? Chồng tôi đã học piano từ nhỏ, từng tham gia cuộc thi quốc tế rồi. Anh đừng có mà nói nhảm, tôi khuyên anh thu lại lời nói vừa rồi nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!” Châu Tuệ Mẫn hùng hổ nói một tràng, sắc mặt cô ta cũng theo đó biến đổi.

Sự thật là Bạch Phúc An không biết chơi piano, việc giả mạo này là chủ ý của Châu Tuệ Mẫn. Hai người họ đã diễn tập theo kế hoạch từ rất lâu, theo đó họ bí mật giấu một chiếc loa dưới chiếc đàn đến thời điểm thích hợp thì mở ra.

Châu Tuệ Mẫn tự cảm thấy kế hoạch quá hoàn hảo, không chút sơ hở nào, không thể bị phát hiện được. Đây là một việc quan trọng, cô ta phải dùng chuyện này để đả kích Trịnh Tuyết Dương. Nhưng không thể ngờ người chồng nhu nhược của Trịnh Tuyết Dương lại nhìn ra gì đó? Sao có thể chứ? Nhất định là anh ta đoán mò!

Bỗng Bùi Nguyên Minh chậm rãi nói tiếp: “Khi nghệ sĩ piano đàn thì các ngón tay sẽ linh hoạt theo tiết tấu, giai điệu. Ví dụ khi đánh nốt trầm lực tay sẽ khác nốt cao, các ngón tay cử động và cả tư thế dáng vẻ đều ăn khớp với tiết tấu. Có những nốt phải dùng lực ngón tay mạnh phát ra âm thanh rất lớn. Huống chi nếu đã tham gia thi quốc tế thì càng có sự khác biệt lớn nhất là khi họ chơi đến đoạn tiết tấu nhanh mạnh, lúc đó họ đàn một cách say sưa điên cuồng”

Anh dừng chút rồi nói tiếp: “Ban nãy khi chồng cô đàn, các ngón tay lên xuống, nhấn phím đều không khớp nhạc. Đối với người bình thường khi xem thường chỉ nghe nhạc phát ra nhìn người đánh thì tưởng rằng chuyên nghiệp. Nhưng đối với dân chơi piano thì nhìn một màn vừa rồi quả thực giống như đang diễn hề. Cho nên tôi thật lòng khuyên hai người, sau này đừng làm những trò thế này nữa, vừa mất mặt vừa không tôn trọng những người chơi piano thực thụ!”

Bùi Nguyên Minh nói một tràng dài lưu loát khiến đám bạn học đều ngần ra cứ như nghe phải một câu chuyện nửa đùa nửa thật, nhưng ngẫm lại thấy lời cậu ta nói cũng có lý.

Châu Tuệ Mẫn cảm thấy sự tình không ổn, có chút luống cuống nhưng rồi lập tức nói: “Tôi khinh! Một kẻ ở rể như anh thì hiểu cái gì? Dám nói chồng tôi không biết chơi piano. Loại chuyện này sao chúng tôi phải dàn dựng, tự đi rước phiền phức về ư?”

Đám bạn học xì xầm.

“Đúng vậy! Chồng Châu Tuệ Mẫn là con nhà quyền quý theo lý mà nói sao có thể làm ra chuyện này chứ?”

“Châu Tuệ Mẫn trước giờ chưa từng khoe khoang tài nghệ piano của chồng cớ gì mà hôm nay phải đóng một màn kịch như vậy chứ?”

“Hơn nữa anh kia nghèo rớt mồng tơi phải ở rể, người như vậy thì hiểu biết gì về nghệ thuật. Nực cười!”

Đám bạn học vừa bàn tán vừa chỉ trỏ vào Bùi Nguyên Minh, một kẻ ở rể vừa nhìn đã thấy không ưa mà còn không biết xấu hổ bia chuyên!
 
Chương 245


Nghe thấy những lời bàn tán của đám bạn đều đứng về phía mình Châu Tuệ Mẫn mới cảm thấy yên tâm. Nếu sự việc lần này bị vạch trần thì hai vợ chồng cô ta không biết giấu mặt vào đâu được. Châu Tuệ Mẫn cảm thấy thật may vì không ai tin lời Bùi Nguyên Minh nói.

Được đà cô ta lại tiếp tục giễu cợt: “Tôi nói anh nghe này tên ăn bám, hà tất phải vậy? Muốn giúp vợ ư? Tự xem lại bản thân đi, muốn người khác tin lời nói nhảm của một kẻ ăn bám nhà vợ sao? Tôi nghe nói anh đã ở rể ba năm rồi đúng không? Trong ba năm đó anh không bưng chậu cho mẹ vợ rửa chân thì cũng đi dọn nhà xí, đến tay của vợ anh cũng chưa chạm qua. Một người đàn ông đi đến bước đường cùng như anh còn mặt mũi mà dạy đời người khác ư?”

“Châu Tuệ Mẫn, bây giờ cô xin lỗi vợ tôi và người em thân thiết của cô ấy thì tôi sẽ bỏ qua chuyện ngày hôm nay, thế nào?” Bùi Nguyên Minh vẫn dùng giọng đều đều, vẻ mặt bình thản đáp Châu Tuệ Mẫn. Giống như những lời châm chọc của cô ta không mảy may ảnh hưởng gì đến tâm trạng của anh.

Châu Tuệ Mẫn hơi nhíu mày nhìn Trịnh Tuyết Dương rồi nói: “Trịnh Tuyết Dương, người chồng này của cô không phải đầu bị úng nước rồi chứ? Cô không xem thế nào đi?”

“Anh ấy nói đó, bây giờ cô xin lỗi An Diệu Linh thì sự việc lần này coi như chưa xảy ra.” Trịnh Tuyết Dương nghiêm mặt nói. “A hahaha..” Châu Tuệ Mẫn cười phá lên như thể nghe được một câu chuyện cười rồi nói: “Tôi xin lỗi An Diệu Linh ư? Cô bảo tôi xin lỗi con cún mà cô nuôi? Cô cảm thấy nó xứng sao? Nó nhận nổi lời xin lỗi của tôi?”

“Trịnh Tuyết Dương, tôi tưởng chỉ có chồng cô là bị hỏng não nhưng xem ra đầu óc cô cũng có vấn đề rồi. Ở mà cũng hợp lý, người bình thường sao có thể cưới một kẻ ở rể ăn bám nhỉ? Hahaha!”

Nghe Châu Tuệ Mẫn nói xong cả đám bạn cũng hùa theo cười nhạo.

Chuyện này quá buồn cười rồi. Một tên ở rể ngày ngày dọn nhà xí hầu hạ mẹ vợ lại dám lên mặt với Châu Tuệ Mẫn? Anh ta thật sự không biết trời cao đất rộng là gì?

Anh ta không biết soi gương xem bản thân như thế nào hay nhà nghèo kiết xác không mua nổi gương để soi? Vậy thì rải nước tiểu tự soi cũng được mà!

“Trịnh Tuyết Dương, cậu không dễ gì mà tham gia buổi họp lớp này nên đừng tự làm mình bẽ mặt chứ!”

“Nếu chồng cậu mà biết chơi piano thì tôi chính là Beethoven nè!”

“Đúng vậy, tôi thấy chồng cậu phải xin lỗi Châu Tuệ Mẫn mới đúng!”

“Trịnh Tuyết Dương tôi đã khuyên cậu đừng lấy người chồng như anh ta rồi mà, nhân lúc này tránh xa anh ta thôi.”

Một đám người nhao nhao, sắc mặt Trịnh Tuyết Dương hết sức khó coi.

Bùi Nguyên Minh ra mặt nói giúp cô rất vui nhưng anh lại vạch trần hai vợ chồng Châu Tuệ Mẫn thì chẳng phải tự tìm phiền phức sao?

Bùi Nguyên Minh thở dài, ban đầu vụ piano này không liên quan gì đến anh nhưng bây giờ…

Anh mệt mỏi không muốn nói thêm bất kì điều gì với đám bạn này nữa, chẳng nói chẳng rằng anh đi thẳng lên bục piano…

“Ê! Đánh đàn chứ không phải nhổ cỏ đâu. Anh đừng có mà làm bừa vậy chứ! Lỡ như làm hỏng thì anh đền nổi không?” Châu Tuệ Mẫn tỏ vẻ khinh thường nói với lên, trong lòng đã có chút khẩn trương nhưng cô ta không để lộ ra ngoài.

Bùi Nguyên Minh đến bên cạnh chiếc đàn khiến đám bạn bên dưới ai nấy đều há mồm ngơ ngác. Anh giơ tay phải lên gõ mạnh xuống phím đàn, chỉ nghe thấy “rầm” một cái mà không có bất kỳ nốt nhạc nào vang lên. “Hahaha, định bắt chước người ta đánh đàn hay gi? Anh tưởng đang đập quả óc chó à?”

“Ai lại dùng tay đập quả óc chó để đánh đàn chứ?”

“Tên ăn bám, anh mau xuống đi kẻo làm hư đàn của người ta anh có đến nổi không?” Lúc này đám bạn ai nấy đều cười lớn chế nhạo nhưng Bạch Phúc An thì ngược lại, sắc mặt anh ta hơi biến đổi. Anh ta là người hiểu rõ sự tình hơn ai hết. Trong tiếng cười trào phúng, Bùi Nguyên Minh lại gõ mạnh xuống phím đàn nhưng không có nốt nhạc nào vang lên cả.

Đến lúc này đám bạn mới yên lặng nhìn nhau. Nếu như nhấn lần đầu không có tiếng nhạc nào thì có thể là ngoài ý muốn nhưng lần thứ hai mà vẫn như vậy thì…chẳng lẽ chiếc đàn này không thể phát ra âm thanh?

Bùi Nguyên Minh dùng cả hai tay lướt trên phím đàn vẫn không có nốt nhạc nào vang lên rồi anh vòng tay ra phía sau đàn lấy ra một thứ gì đó.

“Bùi Nguyên Minh, anh muốn làm gì? Làm hỏng đàn rồi anh đền nổi không? Chiếc đàn này vài trăm triệu đó!” Bạch Phúc An lớn tiếng nói, vẻ mặt nghiêm trọng cả người như sắp xông lên phía trước đến nơi.

Bùi Nguyên Minh mặc kệ Bạch Phúc An, anh đập “bốp” một cái rồi lấy ra một vật bằng bàn tay.

“Đây là…loa Blutooth.” Một người bạn đứng gần nhìn chằm chằm trong giây lát rồi kinh ngạc nghẹn giọng thốt lên khe khẽ.

“Đúng là loa Blutooth, hơn nữa còn là loại xịn, âm thanh phát ra nghe rất tự nhiên, như vậy lẽ nào…”

Thời khắc này đám bạn học đều nhìn nhau sững sờ, vẻ mặt ai nấy đều khó mà tin được, vậy là tên ở rể ăn bám kia nói đúng rồi còn gì!
 
Chương 246


Tay Bùi Nguyên Minh tiếp tục lần mò trên phím đàn, bỗng nghe “cạch” một cái sau đó anh ngẫu hứng nhấn vài phím, tiếng đàn vang lên…

Bùi Nguyên Minh đứng đó chỉ dùng một tay thử đàn, trong chốc lát giai điệu vang lên ngập tràn trong phòng lúc thì trầm lắng lúc lại da diết cuộn trào theo từng ngón tay uyển chuyển của anh.

Bản nhạc lưu loát giống như anh đã chơi rất nhuần nhuyễn lại thêm chút ngẫu hứng, tuy rằng ở hiện trường không có mấy người hiểu về âm nhạc và nhạc cụ nhưng họ vẫn thấy được Bùi Nguyên Minh đánh đàn chuyên nghiệp, chân thực hơn Bạch Phúc An rất nhiều.

Châu Tuệ Mẫn tức tối sầm mặt như nuốt phải chục ký phân. Cô ta vốn định dùng việc đàn nhép để khoe khoang tài năng của Bạch Phúc An nhưng không ngờ Bùi Nguyên Minh lại biết chơi piano để rồi vạch trần việc Bạch Phúc An đàn nhép. Tình thế lật ngược khiến Châu Tuệ Mẫn không biết giấu mặt vào đâu.

Tiếng đàn dứt, trong phòng đều lặng im. Mọi người vẫn đang đắm chìm trong âm nhạc, dường như âm thanh vẫn còn văng vẳng bên tai.

“Đây…chính là tên ở rể theo như lời đồn sao?” Một cô bạn thốt lên. Trước đó họ còn không ngừng chế nhạo anh nhưng giờ thì họ hết dám so sánh chồng mình với Bùi Nguyên Minh.

“Sao có thể chứ? Người này sao có thể là cái người ăn bám vô dụng chứ?” Triệu Lan Hương kinh ngạc, thân hình gợi cảm của cô ta dường như chấn động, vẻ mặt khó tin.

Đôi môi bé nhỏ của An Diệu Linh hơi giật giật, vẻ mặt như vừa thấy một việc hết sức chấn động giống như đây mới là lần đầu tiên cô ta gặp Bùi Nguyên Minh. Bùi Nguyên Minh trong ấn tượng của An Diệu Linh khác hoàn toàn với Bùi Nguyên Minh trước mặt này. Anh vẫn nghèo nhưng phong thái và khí thế hiện giờ so với người mà An Diệu Linh biết trước đó là hai con người khác nhau.

Chợt Bùi Nguyên Minh lên tiếng, giọng đều đều thản nhiên: “Nhổ cỏ có lẽ cũng không khác xa thế này lắm nhì?”

Vừa rồi Bùi Nguyên Minh vẫn chưa phải đánh đàn một cách tâm huyết mà anh đánh khá ngẫu hứng, thế nhưng nếu so sánh với một màn đàn nhép công phu của Bạch Phúc An thì anh ta không có cửa.

Sắc mặt Châu Tuệ Mẫn lúc xanh lúc trắng, cô ta không nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh lại biết chơi piano như vậy. Nếu biết sớm thì cô ta đã chẳng mất công dàn dựng cái trò này rồi!

Chỉ dựa vào con Ferrari trước công cũng đủ khiến người ta ngưỡng mộ rồi, bây giờ chuyện thành ra thế này cô ta không biết nên hạ màn thể nào cho đỡ mất mặt.

“Anh đắc ý cái gì? Ai mà biết liệu anh có giấu thứ đồ công nghệ gì trên người không?” Châu Tuệ Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tôi giấu thứ gì trên người ư? Nói như vậy cô thừa nhận chồng cô đàn nhép rồi à? Tại sao cô phải làm vậy? Vì muốn người khác ngưỡng mộ ghen tị với cô sao?”

“Anh…” Châu Tuệ Mẫn tức nghẹn họng chỉ tay vào Bùi Nguyên Minh.

“Đáng tiec cô là phụ nữ nếu không thì tôi đã ném gạt tàn vào mặt cô rồi.” Bùi Nguyên Minh dường như mất hứng nói tiếp: “Tôi cũng không có hứng thú nhìn cô xin lỗi vợ tôi nữa, bởi vì không cần thiết nữa rồi.”

Nói xong anh bước xuống bục đi về phía Trịnh Tuyết Dương đồng thời nhảy mắt một cái với cô.

Trịnh Tuyết Dương vẫn chưa hết kinh ngạc, cô nãy giờ đang tự hỏi đây là người chồng bấy lâu nay của cô đây ư? Tại sao cô không hề hay biết anh biết chơi piano?

Bùi Nguyên Minh đàn một bài vừa rồi khiến cô hoa mắt tưởng nghe nhầm nhìn nhầm, tuy người khác nghe không hiểu nhưng cô học piano từ nhỏ nên biết được vừa rồi nhìn Bùi Nguyên Minh đánh một cách ngẫu hứng nhưng anh chuyển điệu hết sức chuyên nghiệp, mà đây là một kĩ thuật khó khi chơi piano. . ngôn tình hay

Nhìn anh chơi đàn một cách ngẫu hứng còn đỉnh hơn Bạch Phúc An đàn nhép rất nhiều.

Đợi Bùi Nguyên Minh đến gần cô mới hỏi thầm: “Bùi Nguyên Minh, anh biết chơi piano từ khi nào vậy?”

“Anh có biết chơi piano đâu, vừa rồi anh chỉ áp dụng kĩ thuật xàm để chơi đàn thôi mà.” Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ không biết gì trả lời cô.

Trịnh Tuyết Dương nghe xong trừng mắt nhìn anh định nói gì đó nhưng chợt nhận ra bây giờ không thích hợp để chất vấn anh. Dù sao thì hôm nay anh đã không làm cô mất mặt.

Trong khi đó Châu Tuệ Mẫn đang tức run lên đến nỗi tưởng chừng phấn trên mặt cô ta rơi lộp bộp xuống. Từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ bị bẽ mặt trong buổi họp lớp nào vậy nhưng hôm nay cô ta đã bị một kẻ ăn bám đả kích, tên này ăn gan hùm hay sao mà dám làm cô ta mất mặt như vậy?

Việc lần này người mất mặt nhất là Bạch Phúc An chứ không ai khác, anh ta sầm mặt xuống, an ủi Châu Tuệ Mẫn: “Em bớt giận, lát nữa anh sẽ nhờ cậu anh dạy cho anh ta một bài học, bắt hai người họ quỳ xuống xin lỗi em!”

Ban nãy có không ít cô gái còn nhìn Bạch Phúc An như Bạch Mã Hoàng Tử trong mộng, nhưng giờ đây anh ta có thể nhận ra bọn họ đang ngấm ngầm khinh thường chế giễu mình mặc dù họ không tỏ rõ thái độ.

Nghe anh ta nói vậy Châu Tuệ Mẫn như được an ủi, cô ta thở hắt ra một hơi, nhếch môi cười cười nghiến răng nói: “Trong hôm nay, em muốn hai người họ không ngóc đầu lên nổi!”

Bạch Phúc An cười nham hiểm nói: “Em yên tâm, người cậu đó của anh là người như thế nào em cũng biết rồi. Hôm nay không chỉ có hai vợ chồng bọn họ mà ngay cả hai đứa đi cùng cô ta cũng đều không có kết cục tốt đẹp gì.”
 
Chương 247


Bạch Phúc An đã đến khu nước nóng tìm người cậu đó, anh ta đi thẳng vào phòng làm việc của Bạch Kiến Phúc.

Bạch Kiến Phúc là người thừa kế của nhà họ Bạch ở thành phố Hải Dương, con trai của người đứng đầu nhà họ Bạch.

Người này tuổi độ khoảng ba mươi, khuôn mặt khá đẹp trai nhưng sắc mặt hơi nhợt nhạt giống như người có bệnh. Nhà họ Bạch giẫm chân lên hai con đường hắc bạch lẫn lộn, thế lực không quá lớn nhưng do có quan hệ với Tôn Phước Long nên không ai dám dây vào.

Nhưng nhà họ Bạch nắm bắt tin tức không nhanh nhạy, mấy ngày này Tôn Phước Long trở thành “đàn em” của Ngô Kim Hồ vậy mà họ không hề hay biết.

“Cậu!” Bạch Phúc An lễ phép chào Bạch Kiến Phúc một cái.

“Đến rồi à?” Bạch Kiến Phúc đang tươi cười ngắm nghía gương mặt xinh đẹp của cô thư ký.

Ấn tượng của Bạch Kiến Phúc với người cháu này khá tốt vì anh ta rất biết lấy lòng người khác.

Đối với hạng người ngoan độc dám hại cả người nhà như anh ta, Bạch Phúc An lại khá hiểu rõ.

Bạch Kiến Phúc khoát tay ra hiệu cho thư ký ra ngoài rồi lại tiếp tục cười nói: “Có chuyện gì? Thằng nhóc nhà cháu vẫn còn nhớ đến người cậu này à?”

Bạch Phúc An lễ phép đáp: “Cậu khách khí rồi. Cháu đến khu suối nước nóng việc đầu tiên là đến tìm cậu ạ!”

“Ừm, vậy vợ cháu có thích chiếc xe đó không? Nếu thích thì cứ tặng cho người ta, nhớ là rảnh rỗi thì để cô ấy…” Bạch Kiến Phúc nói nửa chừng thì dừng, vẻ mặt gian xảo, ám chỉ với Bạch Phúc An.

Bạch Phúc An vui mừng trong lòng, chỉ cần thu xếp một cuộc hẹn giúp Bạch Phúc An thì sẽ có được một chiếc Ferrari? Vậy thì anh ta hời quá.

“Nếu cậu đã nói vậy thì tìm thời điểm thích hợp qua chỗ cháu, cháu sẽ thu xếp ổn thỏa! Nếu Châu Tuệ Mẫn biết cậu đối tốt với cô ấy như vậy nhất định cô ấy sẽ rất vui!”

Bạch Kiến Phúc nghe xong cười nói: “Đều là người một nhà với nhau không cần nói nhiều, đợi khi cậu trở thành chủ nhân nhà họ Bạch thì cậu sẽ giao khu suối nước nóng này cho cháu quản lý.”

Lợi nhuận ròng mỗi tháng của khu suối nước nóng này lên đến vài chục tỉ, nếu như anh ta nắm quyền quản lí trong tay thì không phải lo nghĩ vấn đề tiêu xài nữa.

Bạch Phúc An vừa nghĩ đến đó đã thấy sung sướng vô cùng, món hời này quả thực là ngoài ý muốn mà có được. Người cậu này còn đối xử với mình tốt hơn cả ba mình!

“Cậu đối tốt với cháu quá, cháu thật sự không biết cảm ơn như thế nào.” Bạch Phúc An mừng rỡ nói.

“Được rồi cháu không cần cảm ơn cậu, hôm nay tìm cậu có việc gì? Không phải cháu đang đi họp lớp à? Sao lại về đây tìm cậu rồi?”

“Vẫn là cậu hiểu cháu. Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là cháu muốn mượn vài người của cậu ạ?” Bạch Phúc An có chút xấu hổ nói.

“Phụ nữ?” Bạch Kiến Phúc nhíu mày hỏi.

“Không, không phải ạ. Vài vệ sĩ hoặc vài tên côn đồ thì càng tốt ạ!” Bạch Phúc An hơi híp mắt trong nháy mắt liền khôi phục vẻ mặt ban nãy. Anh ta kể sơ qua sự việc tất nhiên không đề cập đến những cái mất mặt của bản thân.

Bạch Kiến Phúc hừ một cái rồi nói: “Trò đùa gì vậy? Một tên ăn bám ở rể mà dám chọc vào cháu dâu nhà họ Bạch? Mất hết mặt mũi đàn ông!”

“Cậu, bọn họ biết rõ quan hệ của cậu cháu mình nhưng vẫn không nề mặt nên cháu mới đến nhờ cậu giúp. Cháu với Châu Tuệ Mẫn mất mặt thì không có gì to tát nhưng không thể để mất mặt cậu và nhà họ Bạch được.” Bạch Phúc An nói đầy lí lẽ.

“Được rồi, cháu về trước đi. Lát cậu sắp xếp vài tên côn đồ qua đó đòi lại công bằng cho cháu và Châu Tuệ Mẫn.” Bạch Kiến Phúc chậm rãi nói.

Dùng vệ sĩ của mình giải quyết những việc thế này không hay lắm, tốt nhất là mượn người của Tôn Phước Long. Một lúc sau Bạch Phúc An đã quay trở lại chỗ họp lớp với vẻ mặt tươi cười đắc ý.

Vừa trở lại Bạch Phúc An đã ghé vào tai Châu Tuệ Mẫn nói: “Cậu không chỉ giúp giải quyết vụ này mà còn nói sẽ tặng chiếc Ferrari ngoài kia cho em! Còn nữa, sau này cậu sẽ để chúng ta tiếp quản khu suối nước nóng đó. Cậu sẽ không trơ mắt đứng nhìn chúng ta bị người khác làm bẽ mặt đâu. Em cứ đợi xem kịch hay thôi.”

Châu Tuệ Mẫn nghe xong hết sức đắc ý, cố tình giẫm mạnh giày cao gót xuống sàn đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương rồi lạnh lùng nói: “Các người đi đời rồi dám đắc tội với tôi à? Lát nữa cậu tôi sẽ cho các người nhận đủ, cứ chuẩn bị quỳ xuống van xin tôi là vừa! Làm người ấy à, chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm các người không biết sao?”

“Một đứa con mà nhà họ Trịnh không cần, một tên ở rể nghèo kiết xác mà dám chọc tức tôi đây. Hôm nay Châu Tuệ Mẫn này sẽ cho hai người nếm mùi sống không được mà chết cũng không xong! Còn mày và mày nữa, đều chung một kết cục cả!” Châu Tuệ Mẫn tức giận chỉ tay vào cả An Diệu Linh và Triệu Lan Hương.
 
Chương 248


Không ăn nổi, Bùi Nguyên Minh lấy cớ vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại ra

bên ngoài. Anh hiểu rất rõ loại người như Châu Tuệ Mẫn, bọn họ sẽ không bao giờ chịu thiệt, hơn nữa lúc nãy Châu Tuệ Mẫn còn tự mình tới uy hiếp bọn họ, quá nửa là lát nữa sẽ xảy ra chuyện.

Bùi Nguyên Minh không ngại phiền phức nhưng dù sao đây cũng không phải là địa bàn của anh, nhỡ Trịnh Tuyết Dương có chuyện gì thì đến lúc ấy có hối hận cũng không kịp.

Đương nhiên là anh cũng không quen người nhà họ Bạch nhưng nếu có một người có thể đè được nhà họ Bạch xuống thì người ấy chính là Tôn Phước Long.

Tôn Phước Long đã trở thành đàn em của Ngô Kim Hổ, vậy thì cứ để cho anh ta giải quyết việc này đi, coi như là cho anh ta cơ hội lấy công chuộc tội. Mà nói cũng khéo, Bùi Nguyên Minh vừa mới rời khỏi đại sảnh để gọi điện thoại thì gặp ngay mấy tên côn đồ đang hút thuốc đi vào trong đấy.

Nhìn thấy mấy người này, ánh mắt của Châu Tuệ Mẫn càng thêm thâm, độc, cô ta lạnh lùng nói với Bạch Phúc An: “Tuy Trịnh Tuyết Dương đã kết hôn cơ mà ba năm nay thì cái tên bất lực kia còn không cả chạm vào được một ngón tay của cô ta, bởi vì thế nên tên khốn nhà anh vẫn nhớ nhung mãi không quên được cô ta có phải không? Anh nói xem, nếu để mấy tên này cưỡng hiếp Trịnh Tuyết Dương thì sẽ thế nào đây, xem cô ta còn mang cái vẻ ngây thơ vô tội ấy được nữa không ta?”

“Chuyện này…”

Thoáng nghĩ đôi chút, Bạch Phúc An nói thật nhanh: “Dù có thể nào đi chăng nữa thì Trịnh Tuyết Dương vẫn là người nhà họ Trịnh, tuy nhà họ Trịnh chỉ là một gia tộc hạng hai nhưng mọi người ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng thấy nhau, làm vậy có vẻ không ổn đâu em.”

“Hừ!” Châu Tuệ Mẫn lạnh lùng hừ một tiếng, cô ta bảo: “Không ổn cái gì chứ hả? Em muốn con khốn đấy từ giờ trở về sau nhục không ngẩng đầu lên được đấy! Với lại, anh thấy là nhà họ Bạch chúng ta phải để ý đến nhà họ Trịnh hay sao hả?”

Bạch Phúc An khẽ cau mày lại, nhà họ Trịnh trước đây thì quả thực là nhà họ Bạch sẽ không cần phải để ý cơ mà giờ đã khác xưa, dự án trung tâm thương mại do nhà họ Trịnh phụ trách thì toàn cái đất Hài Dương này ai cũng biết, có được cái bệ đỡ này thì nhà họ Trịnh hoàn toàn có khả năng nhảy lên thành gia tộc hàng đầu ở Hải Dương, lúc ấy thì Bạch Kiến Phúc với nhà họ Bạch có phải kiêng dè bọn họ hay không thì chuyện này khó mà nói được.

Thấy Bạch Phúc An chần chừ không trả lời, Châu Tuệ Mẫn cảm thấy không hài lòng, cô ta nói: “Được lắm, Bạch Phúc An! Chẳng lẽ vợ anh bị người ta bắt nạt mà anh lại ra vẻ không có chuyện gì, chịu nhịn vụ này hả? Lẽ nào anh cũng muốn giống cái thằng bất lực kia à?”

“Ai bảo anh giống thằng bất lực kia hả?” Bạch Phúc An nồi giận, bị Châu Tuệ Mẫn khích tướng thành công.

“Nếu như bà xã anh đã muốn thế thì ta cứ làm thôi.”

Bạch Phúc An vừa nói xong thì lập tức ra dấu với lại mấy tên côn đồ mới vào sảnh.

Mấy tên côn đồ tới đây là để gây chuyện nên thấy Bạch Phúc An ra thì ngay lập tức, tên nào tên nấy cũng có vẻ hưng phấn, không tên nào ngờ là sẽ được lợi như này, bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, đúng là may mắn mà.

Mấy tên côn đồ xoa tay, đi về phía nhóm ba người Trịnh Tuyết Dương đang ngồi. “Ba em gái trông xinh đáo để ấy nhỉ, sao lại không có anh nào ngôi củng thế này? Các em có thấy cô quạnh, thieu thốn không, để mấy anh ngồi cùng uống với các em nhé?”
 
Chương 249


“Chậc chậc chậc, da rất trắng, cảm giác sờ vào thật trơn trượt!”

“Khuôn mặt nhỏ nhắn thật tinh xảo, anh thích hôn khuôn mặt nhỏ nhắn như thế này nhất!”

“Người đẹp dạng này lại không có đàn ông bên cạnh, thật lãng phí!”

Những tên côn đồ này lần lượt đi đến bên cạnh Trịnh Tuyết Dương, An Diệu Linh và Triệu Lan Hương. Bọn họ bắt đầu động chân động tay, hơn nữa còn đuổi những người khác đi.

Nhưng ở đây có rất nhiều người là người ngưỡng mộ Trịnh Tuyết Dương, nhìn cảnh tượng này đều tức giận!

“Các người là ai? Sao lại có thể vào đây? Không biết nơi này đã được chúng tôi bao rồi sao?”

“Còn quấy rối bạn học của chúng tôi, có tin bọn tôi gọi cảnh sát hay không?”

“Đúng vậy, mau ra ngoài. Ở đây không chào đón các người!” %3. %3D

Một vài bạn học nam ăn nói hùng hồn đầy chính trực, loại cơ hội anh hùng cứu người đẹp như thế này không thể bỏ qua.

“Bang.”

Mấy tên côn đồ đi về phía trước, vung nắm đấm lên mặt nam sinh đang nói chuyện, lạnh lùng nói: “Mày là cái thá gì? Còn dám giả bộ trước mặt ông mày? Anh hùng cứu người đẹp à?”

Nam sinh bị đánh che mặt lại, lạnh lùng nói: “Anh dám đánh tôi? Chắc chắn anh không biết là ai đưa bọn tôi vào đây đùng không? Anh ấy là Bạch Phúc An của nhà họ Bạch! Tôi khuyên các người không nên làm loạn ở đây!”

Lúc này Bạch Phúc An làm như mắt điếc tai ngo, già bộ không nghe thấy gì, vẫn tự mình ăn uống.

Tên côn đồ kia một cước đá văng bạn học nam xuống đất, lạnh lùng nói: “Não mày bị úng nước rồi à? Tao không biết tên kia là ai nhưng tao biết kẻ thức thời là…”

“Là trang tuấn kiệt..” Một tên côn đồ khác tiếp lời.

“Đúng, chính là câu này! Tên đó còn không dám ngo ngoe trước mặt tao, mày lại dám đánh rắm trước mặt tao? Mày là cọng hành nào?”
 
Chương 250


Bạn học nam bị đạp ngã xuống đất, co giật liên tục, ôm bụng không dậy được. Vài tên côn đồ khác lần lượt bước tới, đá mạnh vào người bạn nam kia. Những người khác nhìn thấy cảnh này đều hoảng sợ, lại thấy Bạch Phúc

An và Châu Tuệ Mẫn lúc này đều có biểu hiện như thể mọi chuyện đều không liên

quan đến mình, một đám người đều không ngừng nhíu mày.

Theo lý mà nói, Bạch Phúc An và Châu Tuệ Mẫn là người sĩ diện như vậy, làm sao có thể cho phép người khác phá hoại chỗ của mình? Chẳng lẽ đám côn đồ lúc này là do hai vợ chồng Châu Tuệ Mẫn cố ý sắp xếp?

“Châu Tuệ Mẫn, mọi người đều là bạn học, có một số việc không cần phải làm đến mức tuyệt tình như vậy chứ?” Một người ngưỡng mộ Trịnh Tuyết Dương tỏ vẻ tức giận nói.

“Tên đàn ông chó chết! Cậu có ý gì hả? Chuyện này liên quan gì đến tôi? Mấy thứ lẳng lơ tự ra ngoài trêu ong ghẹo bướm thì liên quan gì đến tôi? Bệnh thần kinh!” Châu Tuệ Mẫn đứng lên, quát.

Vấn đề là biệt thự suối nước nóng này là nơi của nhà họ Bạch, còn Bạch Phúc An là người của nhà họ Bạch. Những người này làm sao dám dễ dàng gây rối trong khu vực nhà họ Bạch chứ? Như vậy khác nào không cho Bạch Phúc An mặt mũi đâu?

Mặc dù Châu Tuệ Mẫn đã nói như vậy nhưng tất cả bạn học có mặt đều biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô ta.

Chỉ là có rất nhiều người không muốn đắc tội Châu Tuệ Mẫn, cho nên ngoại trừ một ít nam sinh tỏ vẻ tức giận thì không ai dám lên tiếng.

Nhưng ngay cả như vậy, đám nam sinh này cũng không dám tiến lên, bởi vì vừa rồi đã có một người đã bị hất văng xuống đất.

“Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh đâu? Sao anh ấy còn chưa tới đây?” An Diệu Linh lo lắng hỏi. Mặc dù cô ấy luôn nói Bùi Nguyên Minh là đồ không có tích sự gì nhưng vào thời khắc mấu chốt này, cô ấy lại cầm lòng không đậu mà đặt hi vọng lên người đồ không có tích sự kia.

Dù sao thì thì người khác có thể bỏ rơi các cô nhưng người kia sẽ không bỏ mặc họ, đúng không?

Mặc dù Triệu Lan Hương đang run rẩy nhưng vẫn tỏ vẻ khinh thường: “Anh ta dám tới sao? Chỉ sợ anh ta nhìn thấy cảnh này sẽ tè ra quần rồi đấy chứ? Tuyết Dương, em nghĩ chúng ta nên cúi đầu xin lỗi Châu Tuệ Mẫn. Nếu không, thực sự sẽ xảy ra chuyện lớn!”

“Cúi đầu với cô ta, dù chết tôi cũng không làm! Tôi không tin bọn họ thật sự dám giết tôi!” An Diệu Linh nghiến răng nghiến lợi.

“Không dám giết cậu nhưng có thể hủy hoại cậu, đến lúc đó cậu định làm sao bây giờ? Có đáng không?” Sắc mặt của Triệu Lan Hương vô cùng khó coi. Cô ta là người phải gả vào gia đình giàu có, cho nên từ trước đến nay luôn giữ thân như ngọc. Nếu hôm nay bị đám côn đồ này vấy bẩn, sau này cô ta sẽ gả vào nhà giàu thế nào?

Đừng nói là xin lỗi Châu Tuệ Mẫn vào lúc này, cho dù bị yêu cầu quỳ xuống, cô ta cũng sẵn lòng.

Trịnh Tuyết Dương cũng rất căng thẳng nhưng lúc này cô vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng, dù sao bọn họ cũng không dám xằng bậy, dù sao chị cũng là người nhà họ Trịnh…”
 
Chương 251


“Ai dô, các người đẹp nói thì thầm gì đấy? Có phải đang thảo luận trong số các người, ai tới trước không? Yên tâm đi, anh đây đều sẽ chia đều hết mà, không bên trọng bên khinh đâu.” Một tên công đồ trực tiếp khoác lên bả vai Triệu Lan Hương với vẻ mặt đầy thô bỉ, dù sao thì vóc người của Triệu Lan Hương cũng rất tốt.

Triệu Lan Hương kinh hoảng né người, tức giận nói: “Anh đừng dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào tôi.”

“Ai dô, cảm thấy anh bẩn hả? Không sao cả, một lát có thể em còn bẩn hơn cả anh đấy, nhưng mà anh sẽ không chê em đâu.” Tên côn đồ sờ cằm, nước bọt cũng sắp chảy ra.

Giờ phút này, gương mặt nhỏ nhắn của An Diệu Linh cũng trắng bệch, cô ấy núp sau lưng Trịnh Tuyết Dương sợ đến sắp phát khóc.

Trịnh Tuyết Dương vừa che chở cho cô ấy vừa đứng lên, bởi vì cô biết rõ đầu sỏ trong chuyện này chắc chắn là Châu Tuệ Mẫn. “Châu Tuệ Mẫn, giữa chúng ta có mâu thuẫn, cùng lắm thì tôi có thể xin lỗi cô, cần gì cô phải làm ra những chuyện này chứ?” Chân mày Trịnh Tuyết

Dương khẽ nhíu lại.

“Trịnh Tuyết Dương, bản thân cô có bao nhiêu đàn ông thì có liên quan gì đến tôi chứ? Làm sao tôi biết được bọn họ có quan hệ thế nào với cô? Hơn nữa bây giờ tôi cũng rất sợ đấy! Chồng ơi, bảo vệ em đi.” Gương mặt Châu Tuệ Mẫn đầy vẻ hoảng sợ.

Bạch Phúc An cười ha ha thật lớn, sau đó mới nói: “Vợ à, em yên tâm đi, anh không giống như mấy thằng oắt con vô dụng đâu, anh có thể bảo vệ vợ mình mà. Có anh ở đây, ai dám động đến một sợi tóc của em thì anh sẽ khiển người đó phải quỳ xuống.”

“Chồng, anh đàn ông quá đi!”.

“Đương nhiên, đương nhiên rồi.”

Giờ phút này, hai người Bạch Phúc An và Châu Tuệ Mẫn thật sự không hề có chút kiêng kỵ gì, vô cùng ồn ào.

“Người đẹp, chẳng lẽ em quên mất tối hôm qua chúng ta vượt qua buổi tối lãng mạn thế nào rồi sao? Làm sao lại không thèm để ý đến anh thế này? Em phải chịu trách nhiệm với anh chứ!” Tên côn đồ cười nói với Trịnh Tuyết Dương, sau đó đưa tay ra nâng cằm cô lên.

“Tôi không quen biết anh, có tin tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng không?” Trịnh Tuyết Dương hốt hoảng né tránh, tức giận đến mức run lẩy bẩy.

“Kiện anh sao? Có thể thôi!” Tên côn đồ cười lớn: “Như vậy thì hai chúng ta có thể dây dưa cả đời rồi, anh thích nhất là dây dưa với người đẹp đấy.”

Vẻ mặt tên côn đồ vô cùng thô bỉ, không ngừng chớp chớp mắt…
 
Chương 252


Chương 252

Nghe thấy lời nói của tên côn đồ kia, sắc mặt của ba người

Trịnh Tuyết Dương đều tái nhợt. Bọn họ cũng biết rõ một khi trêu chọc

đám côn đồ này thì hậu quả nghiêm trọng thế nào, cho dù là người có tiền

cũng không chọc nổi.

"Được rồi người đẹp, đừng vùng vẫy nữa, có câu gì mà phải học

cách hưởng thụ đấy!" Vẻ mặt của tên côn đồ dẫn đầu tràn đầy châm chọc.

"Không thể từ chối thì phải học cách hưởng thụ thôi.” Ngoài ra, một tên côn đồ khác mở miệng nói.

“Đúng đúng đúng, chính là ý đó..." Tên côn đồ dẫn đầu cười lớn: "Được rồi người đẹp, chúng ta bắt đầu đi."

Vừa dứt lời, tên côn đồ này đã đưa tay sờ gương mặt Trịnh Tuyết Dương một chút.

"Chát..."

Trịnh Tuyết Dương tức giận không thôi, theo bản năng giáng một cái tát lên mặt tên côn đồ kia.

Tên côn đồ bị đánh đến mức tỉnh mộng, hiển nhiên bọn họ không

hề ngờ được một cô gái xinh đẹp giống như cừu non như thế mà lại dám

đánh bọn họ.

“Đánh anh sao? Mẹ kiếp, nể mặt em mà em lại không biết xấu hổ

như vậy! Thấy anh đây không đánh thì cho rằng bản thân mình lợi hại lắm

đúng không?" Giờ phút này, tên côn đồ bị đánh kia vô cùng tức giận, anh

ta cảm thấy bản thân mình rất mất mặt. Vốn dĩ cả đám bọn họ đều là dân

đầu đường xó chợ, làm sao biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc chứ.

Anh ta trực tiếp đá một cước vào ba người Trịnh Tuyết Dương khiển cả đám

ngã lăn ra đất.

Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương vô cùng thống khổ, ba người bạn thân

đỡ nhau đứng lên. Mà tình hình Trịnh Tuyết Dương là nghiêm trọng nhất,

hiện tại cô đã sắp đứng không vững nữa.

Vừa rồi An Diệu Linh được bảo vệ tốt nhất, vì thế cô ấy nhanh

chân chạy đến cản trước mặt Trịnh Tuyết Dương, lớn tiếng nói: "Các người

dám đánh người, có tin tôi sẽ báo công an bắt các người không?"

"Báo công an hả?" Mấy tên côn đồ kia cười ha ha thật lớn.

"Em có lầm không em gái? Các người ra tay đánh người trước mà còn muốn báo công an sao?"

"Báo công an cũng được thôi, mọi người cùng nhau vào đồn ngồi một chút, xem thử ai sợ ai."

"Nhưng mà các anh vào đó rồi thì chắc chắn sau này các em không được sống tốt đâu đấy."

"Muốn xem thử mỗi ngày nhà cửa bị người khác đổ xăng sẽ có cảm giác gì không?"

Nghe thấy những lời này, sắc mặt An Diệu Linh tái nhợt. Cô ấy

biết rõ trêu chọc đến những tên côn đồ này thì hậu quả nghiêm trọng thế

nào.

Lúc này, Trịnh Tuyết Dương ôm bụng nói với Châu Tuệ Mẫn: "Tại

sao cô phải làm mọi chuyện đến mức tuyệt tình như vậy chứ? Mâu thuẫn của

chúng ta cũng chỉ là lúc đi học, chàng trai mà cô thích đã thích tôi mà

thôi. Cô có cần thiết phải kêu những người này đến đối phó với tôi

không?"

"Trịnh Tuyết Dương, nói những người này không hề có một chút

quan hệ nào với tôi cả. Chuyện cô làm mà ngay cả cô cũng không nhận, bây

giờ lại đổ lên người tôi sao? Cô cảm thấy là Châu Tuệ Mẫn tôi bắt nạt

cô à?" Châu Tuệ Mẫn đi lên phía trước, trực tiếp hất ly rượu chát lên

mặt Trịnh Tuyết Dương rồi lạnh lùng nói: "Gặp người không biết thì có

phải mỗi ngày cô đều giả vờ mình là kẻ bị hại không? Rõ ràng cuộc sống

đã nát bét, phát sinh quan hệ với không biết bao nhiêu thằng đàn ông mà

còn ở đó giả vờ thuần khiết sao?" Bây giờ Châu Tuệ Mẫn đương nhiên không

còn chút kiêng kỵ nào nữa, cô ta chỉ muốn úp một chậu phân lên đầu

Trịnh Tuyết Dương để báo thù. Cô ta muốn dùng phương thức này để bêu xấu

Trịnh Tuyết Dương, khiến cho đám con trai trong lớp không còn suy nghĩ

gì với cô nữa.

Cho dù bây giờ tất cả mọi người đều đã kết hôn rồi nhưng nhớ

đến những chuyện trước kia, Châu Tuệ Mẫn vẫn không thể tiếp nhận như cũ.

Nhiều người yêu thích Trịnh Tuyết Dương như vậy, đối với cô ta mà nói

chính là chuyện xấu.

Cô ta muốn để tất cả mọi người biết rằng mình ưu tú hơn Trịnh Tuyết Dương, tốt hơn Trịnh uyết Dương gấp mấy lần.

"Châu Tuệ Mẫn, cô đang nói bản thân mình đó hả? Từ lúc đi học,

Tuyết Dương chưa từng yêu đương, ngược lại là cô đấy, cứ ba ngày hai bữa

thì đổi bạn trai một lần. Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết!"

An Diệu Linh phản bác.

"Cô nói bậy, có tin tôi xé rách miệng cô không?" Châu Tuệ Mẫn

lập tức kích động, ban đầu trước khi cô ta gả cho Bạch Phúc An đã đi

phẫu thuật vá lại màn trinh nên anh ta còn tưởng rằng trước nay cô ta

chưa từng yêu đương. Giờ phút này, An Diệu Linh phơi bày mọi chuyện cô

ta đã làm ra như vậy, làm sao cô ta có thể tiếp nhận được chứ?

Ngay lập tức, Châu Tuệ Mẫn tiến lên nắm lấy tóc An Diệu Linh.

Trịnh Tuyết Dương và Triệu Lan Hương nhìn thấy hai người nhìn

thấy hai người phụ nữ đánh nhau thì đương nhiên cũng muốn ra tay trợ

giúp.

Dưới tình huống ba đánh một, Châu Tuệ Mẫn chắc chắn không đánh

lại. Bạch Phúc An hơi sửng sốt một chút rồi cũng hơi nóng nảy hơn.

Anh ta cũng không đoái hoài đến việc làm bại lộ mấy tên côn đồ

kia là người của mình nữa, lớn tiếng mắng lên: "Mấy người còn đang xem

kịch sao? Đánh cho tôi!"

Mấy tên côn đồ nghe vậy thì toàn bộ không hề có tâm tình thương hoa tiếc ngọc nữa, lần này trực tiếp kéo đám phụ nữ ra.

Tóc tai Châu Tuệ Mẫn rối bời như ổ gà vậy, hiện tại cô ta cũng

chẳng thèm quan tâm nữa mà chỉ nói với Trịnh Tuyết Dương: "Bắt cổ ta lại

cho tôi.”

"Chát..."

Nói xong, cô ta lập tức giáng một bạt tai lên mặt Trịnh Tuyết

Dương, sau đó lại đánh thêm mười mấy cái khiến cả gương mặt Trịnh Tuyết

Dương đều sưng lên.

"Thứ gái điểm, cô dám đánh tôi sao? Hôm nay cô không quỳ xuống

thì đừng hòng đi ra ngoài.” Vẻ mặt Châu Tuệ Mẫn tràn ngập lửa giận.

Bạch Phúc An cũng không chút kiêng kỵ mà bước lên phía trước

tát Triệu Lan Hương và An Diệu Linh một cái, lớn tiếng nói: "Dám đánh vợ

tôi, hai người không biết chữ chết viết thế nào sao?”
 
Chương 253


Tại một sơn trang suối nước nóng.

Giờ phút này, Bùi Nguyên Minh đang tùy ý ngồi trên ghế salon, trước mặt là Tôn Phước Long đang nơm nớp lo sợ.

Sau khi được được Ngô Kim Hổ dạy dỗ chăm sóc mấy ngày nay, Tôn Phước Long đã biết rốt cuộc Bùi Nguyên Minh có thân phận gì. Hiện tại khi đối mặt với Bùi Nguyên Minh, anh ta chỉ có thể thuận theo, không hề có một chút tâm tư phản kháng nào cả.

Bởi vì anh ta hiểu rõ với thực lực của Bùi Nguyên Minh thì muốn giết chết anh ta là một chuyện quá dễ dàng.

Lần này, Ngô Kim chịu hạ thủ lưu tình, nói trắng ra cũng chính là ý của

Bùi Nguyên Minh. Nếu không thì Tôn Phước Long đã sớm bị người ta nhét xuống sông làm mồi cho cá rồi.

“Nghe nói bây giờ nhà họ Bạch vẫn được anh che chở nhỉ? Xem ra anh lăn lộn ở Hải Dương cũng không tệ lắm.” Bùi Nguyên Minh không nhìn Tôn Phước Long mà chỉ chơi đồ chơi trong tay rồi nhàn nhạt mở miệng nói.

Tôn Phước Long nghe thấy câu này chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng nói: “Cậu chủ Minh, đây đều là quan hệ cũ mà thôi. Nếu như cậu chủ Minh cảm thấy nhà họ Bạch không xứng thì bắt đầu từ hôm nay, người của tôi sẽ hoàn toàn rút khỏi nhà họ Bạch.”

“Người của anh?” Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu lên, cười cười nói.

“Chát…”

Tôn Phước Long tự tát bản thân một cái rồi sau đó nhanh miệng nói: “Là người của cậu chủ Minh, nhất thời tôi lỡ lời, xin cậu chủ Minh bỏ qua cho.”

Nhà họ Bạch chỉ là một gia tộc hạng hai mà thôi, có tư cách gì để tôi bảo vệ bọn họ chứ. Đương nhiên, anh muốn thu chút tiền thì tôi cũng sẽ không chặn đường tài của anh. Nhưng mà chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm thì chắc trong lòng anh cũng hiểu rõ. Nếu không, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết đấy.” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói.

“Cậu chủ Minh cứ việc yên tâm đi, bây giờ tôi chỉ là một con chó của cậu mà thôi. Cậu bảo tôi cắn ai thì tôi sẽ cắn người đó, tuyệt đối không dám có nửa câu oán hận đâu.” Tôn Phước Long cúi đầu mở miệng nói.

“Đúng rồi, Bạch Kiến Phúc kia nói chuyện thật phách lối, anh vẫn luôn làm chỗ dựa cho anh ta à?” Bùi Nguyên Minh hỏi. Nghe thấy lời này, mặc dù Tôn Phước Long hơi khó hiểu nhưng vẫn trầm giọng nói: “Cậu chủ Minh, cho dù Bạch Kiến Phúc là người thừa kế của nhà họ Bạch nhưng ở trước mặt tôi vẫn rất cung kính. Tuy nhiên quả thật tôi có nghe nói ở bên ngoài anh ta rất phách lối.”

Khi nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói tới Bạch Kiến Phúc, lại nghĩ đến đây là địa bàn của nhà họ Bạch thì bỗng nhiên Tôn Phước Long nhận ra có chỗ không đúng.

Chẳng lẽ nhà họ Bạch đắc tội với cậu chủ Minh sao? Nếu không thì với thân phận của cậu chủ Minh mà nói, làm sao lại tự mình đến đây gặp anh ta chứ?

Hơn nữa, vừa rồi Bạch Kiến Phúc còn mượn mấy tên côn đồ ở chỗ anh ta nữa, lỡ như đám côn đồ kia…

Giờ phút này, Tôn Phước Long chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đầy người. Vừa rồi Bạch Kiến Phúc nói với anh ta rằng có người đắc tội với con dâu nhà họ Bạch bọn họ nhưng lại chưa nói là người nào. Lỡ như người nọ chính là vợ của Bùi Nguyên Minh, vậy thì e rằng…

Hậu quả kia, hiện tại Tôn Phước Long không dám tưởng tượng đến nữa.

“À, Bạch Kiến Phúc có một đứa cháu tên là Bạch Phúc An đúng không? Vợ của anh ta và vợ tôi có chút mâu thuẫn, cũng không phải là chuyện gì lớn đâu. Anh chỉ cần nhắc nhở anh ta một câu, đừng có làm loạn. Hôm nay có buổi họp mặt bạn học, tôi hy vọng cô ấy được vui vẻ một chút, đừng làm lớn chuyện.” Bùi Nguyên Minh thong thả mở miệng, anh thật sự không hề có ý định ỷ thế hiếp người hoặc gây ra chuyện gì, anh chỉ muốn Trịnh Tuyết Dương có thể vui vẻ tham gia buổi họp lớp mà thôi.

Thế nhưng, những lời này lại khiến Tôn Phước Long chấn kinh, cả người quỳ rạp xuống.

Vô cùng sợ hãi!

Vừa rồi khi Bạch Kiến Phúc đến mượn người của anh ta thì anh ta cũng không hỏi gì nhiều, lập tức cho mượn người.

Nhưng nếu như anh ta biết người đắc tội với con dâu nhà họ Bạch chính là vợ của Bùi Nguyên Minh thì cho dù có tặng anh ta mười lá gan, anh ta cũng tuyệt đối không dám cho mượn người, thậm chí còn sẽ cảnh cáo Bạch Kiến Phúc không được làm bậy.

Giờ phút này, Tôn Phước Long không đứng dậy nổi nữa, anh ta chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cả người đều là mồ hôi: “Cậu… cậu chủ Minh… xảy ra chuyện lớn rồi! Chúng ta nhanh chóng đến phòng khách đi, nhanh lên một chút…”

Thấy Tôn Phước Long hoảng sợ như vậy, theo bản năng Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày đứng lên nói: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Vừa rồi… vừa rồi Bạch Kiến Phúc đến chỗ tôi mượn người, nói rằng đến phòng khách xử lý..” Nói đến đây, Tôn Phước Long chỉ cảm thấy trước mắt toàn là màu đen. Nếu như xảy ra chuyện gì thì không chỉ nhà họ Bạch phải chết mà ngay cả Tôn Phước Long cũng phải chôn theo.

Đắc tội với vị trước mắt thì không sao nhưng nếu như làm tổn thương vợ anh thì tuyệt đối còn khó chịu hơn so với chết.

Trước kia chẳng phải Trần Văn Thức có ý đồ với Trịnh Tuyết Dương sao? Kết quả bây giờ thế nào?

Tôn Phước Long thì còn đỡ hơn một chút, có thể hạ xuống dưới quyền Ngô Kim Hổ, còn Trần Văn Thức thì sợ rằng ngay cả cơ hội này cũng sẽ không có. Hơn nữa, cho dù có thể hạ cấp bậc thì e rằng địa vị sẽ thấp hơn anh ta rất nhiều.

Nhưng lỡ như người của anh ta làm chuyện gì tổn thương đến vợ cậu chủ Minh…

Tôn Phước Long chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, giờ phút này hai chân cứ như nhũn ra không thể đứng nổi nữa.

Chằng lẽ anh ta cực khổ trả giá thật lớn, vừa mới đứng vững gót chân ở chỗ Ngô Kim Hổ thì bây giờ lại vì nhà họ Bạch mà rơi xuống vực sâu một lần nữa sao…

Lúc này, Bùi Nguyên Minh không nhìn anh ta mà lạnh lùng đạp một cước mở cửa phòng rồi nhanh chân đi ra ngoài.

Tôn Phước Long không đứng dậy nổi nữa, thế nhưng vẫn lảo đảo đi theo bóng lưng Bùi Nguyên Minh.
 
Chương 254


Trong đại sảnh, hiện giờ mặt Trịnh Tuyết Dương đã bị đánh đến sưng vù cả lên, khóe miệng còn có máu tươi, nhìn mà khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.

Triệu Lan Hương và An Diệu Linh cũng không dễ chịu chút nào, bị hai tên côn đồ ấn quỳ rạp trên đất.

Các bạn học nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều chết lặng. Mặc dù họ đều thấy Châu Tuệ Mẫn ra tay hơi quá đáng, nhưng lúc này không ai dám đứng ra nói câu nào.

Ngay cả những người rất ngưỡng mộ Trịnh Tuyết Dương cũng đang run rẩy lẩy bẩy. . Tiên Hiệp Hay

Hết cách rồi, Châu Tuệ Mẫn quá độc ác, nếu bọn họ lên tiếng vào lúc này chẳng khác nào tự tìm đường chết.

“Thằng con rể vô dụng kia sao vẫn chưa về? Đây là vợ của tên đó mà? Ngay cả vợ mình còn không bảo vệ được chăng lẽ còn phải để chúng ta đến bảo vệ sao?”

“Ai mà biết liệu anh ta có nhìn thấy cảnh tượng này là lập tức co giò chạy thẳng không? Đến ở rể cũng làm được thì làm gì còn cái gọi là tôn nghiêm nữa? Cho dù anh ta có ở đây cũng chẳng làm được gì đâu!”

“Bạch Phúc An là người của nhà họ Bạch. Haizz, lần này coi như Trịnh Tuyết Dương xong đời rồi!”

“Sự tình có thể kết thúc như vậy thì đã tốt, ngộ nhớ đám côn đồ này.”

Đám bạn học kia đều khó có thể tượng tượng được, không ngờ có một ngày hoa khôi của trường lại rơi vào cảnh này. Năm đó nếu cô chọn giả có một người đàn ông có năng lực hơn một chút thì hôm nay cũng sẽ không bị ức hiếp như này.

Trong mắt của rất nhiều người, thực ra Bùi Nguyên Minh là một người đàn ông đi ở rể nhà vợ, có ở đây trong giờ phút này hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Anh có thể ngăn chuyện này xảy ra không? Chỉ là một tên đi ở rể hèn mọn, một tên vô dụng, anh có thể làm được gì?

Nực cười!

Nếu anh có năng lực thì làm sao lại có thể trở thành phế vật nổi tiếng nhất thành phố Hải Dương chứ?

“Trịnh Tuyết Dương! Tôi muốn cô quỳ xuống!” Châu Tuệ Mẫn lại vung ra một bạt tai, đây không phải là lần đầu tiên cô ta nói câu này.

Cô ta không để mấy tên côn đồ đè Trịnh Tuyết Dương quỳ xuống, mục đích của cô ta là muốn Trịnh Tuyết Dương cam tâm tình nguyện quỳ xuống. Bởi vì thứ mà cô ta nhằm vào không chỉ là thân thể của Trịnh Tuyết Dương, mà cô ta còn muốn giẫm đạp lên tôn nghiêm của Trịnh Tuyết Dương.

Khỏe miệng Trịnh Tuyết Dương nhếch lên, nở một nụ cười nhạt. Mặc dù đã nói không rõ ràng nữa, nhưng cô vẫn từ tốn lắc đầu một cách kiên định.

Châu Tuệ Mẫn biết nhà họ Bạch có quyền có thể ở thành phố Hải Dương, hơn nữa nơi đây còn là địa bàn của nhà họ, dù xảy ra chuyện gì cũng có thể giải quyết ổn thỏa, cô ta vẫn có thể bình an vô sự.

Vì thế lúc này, cô ta kéo tóc Trịnh Tuyết Dương một cái thật mạnh, lạnh lùng nói: “Cô có tin là bây giờ tôi sẽ để bọn họ làm nhục cô ở chỗ này, để tất cả bạn họ nhìn thấy hoa khôi của chúng ta đáng thương khổ sở đến nhường nào không?”

“Bỏ cô ấy ra!”

Đúng lúc này, một tiếng hét giận dữ vang lên từ lối vào của đại sảnh. Lúc Bùi Nguyên Minh nhìn thấy tình cảnh của Trịnh Tuyết Dương, hai mắt anh lập tức đỏ như máu, lao thẳng đến chỗ cô.

“Thằng nhãi kia, mày đến tìm chỗ chết hả?” Tên côn đồ đang giữ chặt Trịnh Tuyết Dương cười khẩy, nhưng tên đó vẫn chưa kịp ra tay thì Bùi Nguyễn Minh tung một cước đá thẳng vào bụng gã khiển gã ngã nhào xuống đất, chật vật mãi vẫn không bò dậy được.

Người Trịnh Tuyết Dương mềm nhũn, suýt chút nữa đã xụi lơ trên nền đất. Bùi Nguyên Minh run rẩy ôm lấy cô, run rẩy vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt cô, lúc này trên người anh như tỏa ra một luồng sát khí không thể ngăn cản được.
 
Chương 255


“Vợ ơi… đều là lỗi của anh, anh không nên rời đi… em không sao chứ? Em có đau không?” Bùi Nguyên Minh run rẩy nói, lúc này anh đang vô cùng hối hận tại sao vừa rồi bản thân lại muốn rời đi?

Trịnh Tuyết Dương khó nhọc mở mắt nhìn, thấy trước mặt mình là Bùi Nguyên Minh, cô bỗng có một cảm giác an toàn khó hiểu, khẽ cười đáp: “Chồng ơi… em… em không sao.”

Đây là lần đầu tiên cô nói như vậy trong ba năm hai người kết hôn, nhưng lúc này Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không nhận ra.

Anh ôm lấy cô chậm rãi đứng dậy, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.

Hai tên côn đồ đang giữ Triệu Lan Hương và An Diệu Linh thấy người của mình bị đánh liền đầy hai người phụ nữ kia ra, nắm chặt nắm đấm bước tới. . Ngôn Tình Ngược

Tên đầu tiên cười khẩy nói: “Đồ vô dụng, người như mày mà cũng đòi bảo vệ vợ mình sao? Lát nữa chúng ta sẽ làm nhục cô ta trước mặt mày! Ha ha ha…”

Tên côn đồ còn lại cũng không ngừng cười châm chọc, bọn họ là người của Tôn Phước Long, đừng nói là một người đàn ông đi ở rể, cho dù là người

có tiền bình thường bọn họ cũng chẳng thèm để vào mắt.

Bùi Nguyên Minh lại coi như không nhìn thấy hai kẻ đó, anh vừa an ủi Trịnh Tuyết Dương vừa dùng tay phải tùy ý cầm chai bia trên bàn lên.

“Chát!”.

Theo cái vung tay của Bùi Nguyên Minh, chai bia đập thẳng vào đầu của tên côn đồ dẫn đầu khiến tên đó đau đớn ngã bệt xuống đất. “Tao…” Tên côn đồn còn lại tức giận lao tới, nhưng Bùi Nguyên Minh đã tùy ý dùng tay túm tóc gã, sau đó đập mạnh đầu gã xuống bàn.

“Rầm…”

Một tiếng động cực lớn vang lên, đầu tên côn đồ chảy be bét máu, nằm xụi lơ trên đất không ngừng co giật.

“Chuyện này…”

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám bạn học kia đều há hốc mồm, da đầu tê

“Anh ta ra tay tàn nhẫn quá.”

“Anh ta thực sự là một tên vô dụng ư?”

“Chắc là ngẫu nhiên thôi, nghe nói khi rơi vào trạng thái giận dữ, thỉnh thoảng con người sẽ bùng nổ một chút thể lực!”

“Nhưng lát nữa anh ta phải giải quyết chuyện này thế nào đây?”

Đám bạn họ ào ào bàn tán sôi nổi, nhưng Bạch Phúc An lại không sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này, mà ngược lại anh ta còn nở nụ cười nhìn Bùi Nguyên Minh.

Tên ở rể này dám động vào người của Tôn Phước Long? Có phải anh không biết chữ “chết” viết như nào không? dại.
 
Chương 256


“Bùi Nguyên Minh, tôi không ngờ cậu cũng khá có bản lĩnh đấy, nhưng cậu có biết ai đã bao đứt chỗ này không? Dám làm loạn ở đây, e rằng hôm nay cậu khó sống mà rời khỏi chỗ này rồi!” Bạch Phúc An mim cười lên tiếng nói. Lúc này anh ta không chú ý tình hình ở cửa phòng, nếu không đã thấy Tôn Phước Long đang quỳ rạp xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy bên ngoài rồi.

Bùi Nguyên Minh đỡ Trịnh Tuyết Dương giao cho Triệu Lan Hương và An Diệu Linh chăm sóc, sau đó anh thong thả bước đến trước mặt Bạch Phúc An với gương mặt lạnh như băng, tiện tay cầm lấy một cái gạt tàn trên bàn trực tiếp đập thẳng vào mặt Bạch Phúc An.

Một tiếng “bốp” vang lên, lập tức mặt của Bạch Phúc An bị đánh cho sưng húp, liên tục nhổ ra mấy cái răng gãy.

“Cậu… cậu dám đánh tôi? Cậu nên nhớ cậu chỉ là một thằng rể ăn nhờ ở đậu mà thôi, hiện tại đã chán sống rồi sao?” Bạch Phúc An sợ hãi bụm miệng lại, dùng vẻ mặt không thể tin được mà trừng mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.

“Cậu dám đánh chồng của tôi sao? Một tên vô dụng như cậu thì lấy đâu ra cái can đảm đó hả?” Lúc này Châu Tuệ Mẫn giống như một kẻ điên mà xông tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, cô ta giơ tay muốn tát Bùi Nguyên Minh một cái.

Bùi Nguyên Minh bắt lấy tay cô ta, hơn nữa còn vung tay tát ngược lại một tát. Cái tát này trực tiếp hất văng cô ta xuống đất, sau đó anh lạnh lùng nói: “Tôi chưa từng đánh phụ nữ, nhưng nếu ai dám đụng vào vợ tôi thì đừng

trách tôi phá lệ.” Bùi Nguyên Minh vừa nói dứt câu thì nhấc chân đá thêm một cái nữa, khiến Châu Tuệ Mẫn vốn đang có ý định trở mình phải lăn thêm vài vòng và vào Bạch Phúc An.

Các bạn học chứng kiến cảnh này đều hết sức sững sờ, không ai có thể ngờ một kẻ vô dụng như Bùi Nguyên Minh không chỉ dám đối đầu với mấy tên côn đồ, mà bây giờ ngay cả Bạch Phúc An và Châu Tuệ Mẫn, anh cũng không tha.

Phải biết rằng hai người đều này là người của nhà họ Bạch, Bùi Nguyên Minh dám ra tay với người của nhà họ Bạch thì bọn họ có thể dễ dàng bỏ qua cho anh sao? Hơn nữa nghe nói Bạch Kiến Phúc rất thường đến đây để bàn công chuyện, nếu để anh ta chứng kiến cảnh này thì sẽ thế nào? “Bùi Nguyên Minh, cậu mau dừng tay lại đi, đây là địa bàn của nhà họ Bạch đó. Nếu làm lớn mọi chuyện thì cậu sẽ khó mà đưa Tuyết Dương ra ngoài được.”

“Đúng vậy, cậu mau đưa bọn họ rời khỏi đây đi, chờ Bạch Kiến Phúc đến đây thì cậu có muốn chạy cũng chạy không kịp đâu.”

“Trịnh Tuyết Dương, cô còn đứng đó làm gì? Mau chạy đi!” Trịnh Tuyết Dương nghe bọn họ nói như vậy thì chuẩn bị đứng dậy, nhưng Bùi Nguyên Minh quay đầu lại nói: “Các em quay về nghỉ ngơi trước đi, chuyện hôm nay anh sẽ giải quyết.”

Trịnh Tuyết Dương sững người một chút, sau đó lại ngồi xuống lần nữa.

Còn Triệu Lan Hương và An Diệu Linh khi nhìn thấy bóng lưng của Bùi Nguyên Minh chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ. Đây thật sự vẫn là đứa con rể vô dụng chỉ biết ăn nhờ ở đậu của trước đây sao? Vì sao bây giờ lại cảm thấy anh giống một người đàn ông thực thụ vậy chứ?

“Cậu… một thằng rể ăn nhờ ở đậu như cậu thì biết cái gì? Hiện tại cậu cứ kiêu ngạo tiếp đi, để lát nữa xem cậu còn kiêu ngạo được nữa hay không?”

“Kẻ vô dụng thì vẫn là kẻ vô dụng, chẳng qua chỉ là một thằng nhóc chưa trải sự đời mà thôi. Vừa rồi cậu có thể quật ngã vài người là do cậu may mắn, cậu còn tưởng mình lợi hại lắm sao? Cậu có biết Bạch Kiến Phúc là ai không? Có biết nhà họ Bạch đại biểu cho cái gì không?”

“Đúng vậy, thế lực sau lưng nhà họ Bạch là Tôn Phước Long, mà Tôn Phước Long hẳn đang trên đường đến đây, bây giờ cậu mà không đi thì chính là hại Tuyết Dương đấy…”

Những nam sinh cùng lớp đều tỏ vẻ tức giận, cái tên ở rể không biết xấu hổ này đúng là không biết phân phải trái mà, hôm nay Trịnh Tuyết Dương có lẽ sẽ bị anh hại cho chết rồi.

Lát nữa mà Bạch Kiến Phúc đến đây thì đừng nói mấy người bọn họ, ngay cả đám bạn cùng lớp này cũng đừng mong chạy thoát.

“Tôi muốn giết cậu! Tôi muốn để cậu của tôi giết chết cậu! Tôi chắc chắn sẽ khiến cậu không thể ra khỏi cánh cửa này được.” Châu Tuệ Mẫn siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi hét lớn: “Bạch Phúc An! Anh đúng là đồ bỏ đi mà, anh đừng tưởng anh bỏ thuốc em rồi dâng em cho cậu của anh thì em sẽ không biết. Em nói cho anh biết, hôm nay nếu anh không cho em một lời giải thích thỏa đáng, thì em sẽ khiến nhà họ Bạch của anh không thể ngẩng đầu lên được đấy.”

Mấy người bạn cùng lớp nghe cuộc đối thoại vừa rồi đều hết sức sửng sốt, ai nấy đều trưng ra vẻ mặt không thể tin được. Dịp đặc biệt thế này mà vẫn có dưa để hóng sao?

Bạch Phúc An nghe Châu Tuệ Mẫn nói vậy thì khẽ rùng mình, anh ta biết chuyện này có lộ ra thì đối với Châu Tuệ Mẫn chẳng tính là gì, chỉ có nhà họ Bạch của anh ta là trở thành trò cười cho thiên hạ. Đến lúc đó tất cả mọi người đều biết trên đầu anh ta đang trải dài một thảm cỏ xanh mơn mởn, thì quả thật sẽ không thể ngóc đầu dậy nổi.

Lúc này anh ta mới run rẩy mà móc điện thoại ra gọi một cuộc, lớn tiếng nói: “Cậu ơi, có người đánh cháu! Cậu mau đến đây đi!”

Sau khi cúp điện thoại, anh ta quay đầu ra vẻ nghiêm túc nói: “Bà xã, em yên tâm được rồi đó. Hôm nay anh tuyệt đối sẽ không để cho tên vô dụng này sống sót mà rời khỏi đây đâu.”

“Bùi Nguyên Minh, cậu chết chắc rồi! Trịnh Tuyết Dương sẽ còn thê thảm hơn cả cái chết cho mà xem. Hôm nay tôi muốn cậu phải hối hận vì đã làm người, hối hận vì đã tồn tại trên cuộc đời này.” Vẻ mặt của Bạch Phúc An vào giờ phút này cực kỳ dữ tợn, bởi vì chuyện này không chỉ đơn giản là dìm một mình anh ta xuống nước. Một khi Châu Tuệ Mẫn không lấy được lời giải thích thỏa đáng thì bọn họ coi như mẫt cả chì lẫn chài, Bạch Kiến Phúc cũng sẽ không tránh khỏi bị bẽ mặt.

Cho dù xét về tình về lý thì Bạch Kiến Phúc vẫn sẽ ra mặt thay anh ta, nếu không Bùi Nguyên Minh nhất định sẽ xong đời.

“Am…”

Vài phút sau cửa phòng bị một người đàn ông tung ra, Bạch Kiến Phúc mặc tây trang nhíu mày đang từ từ bước vào, phía sau anh ta còn có mấy người bảo vệ.

Bởi vì khuất tầm nhìn nên anh ta không nhìn thấy Tôn Phước Long đang ngồi rạp trước cửa, sau khi liếc một vòng nhìn thấy Châu Tuệ Mẫn bị đánh bầm dập mặt mũi, trong mắt anh ta liền lóe lên một tia hung ác…
 
Chương 257


Lúc này, khuôn mặt được tiêm Hyaluronic Acid của Châu Tuệ Mẫn đã bị đánh đến sưng húp, nhìn qua cứ giống như bị bóp méo luôn vậy.

Bạch Kiến Phúc bước tới nhìn vài lần, trong lòng nổi lên một chút chán ghét không rõ nguyên nhân. Vốn dĩ đêm nay anh ta còn chuẩn bị đến nhà Bạch Phúc An để vui vẻ một phen, nhưng không ngờ Châu Tuệ Mẫn lại bị đánh ra nông nổi này, thật sự khiến anh ta rất mất hứng mà.

Tầm mắt của anh ta rốt cuộc cũng dừng lại trên cơ thể đang nằm xụi lơ trên mặt đất của Bạch Phúc An, sau đó thản nhiên nói: “Sao lại thế này?”

“Tiêu rồi! Tiêu rồi! Đây là Bạch Kiến Phúc của nhà họ Bạch đó!” “Cái tên ngốc Bùi Nguyên Minh này, bây giờ có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.”

“Hơn nữa tên Bạch Kiến Phúc này nổi tiếng là rất háo sắc, lần này không chỉ cậu ta không đi được, mà nhóm ba người của Trịnh Tuyết Dương e rằng cũng sẽ bị làm nhục…”

Cả đám bạn học có mặt ở đây đều run lẩy bẩy, ai cũng biết Bạch Kiến

Phúc của nhà họ Bạch là một người cực kỳ tàn nhẫn. Người có tên cây có bóng, chỉ cần một cái tên thôi cũng đủ để hù chết vô số người rồi, chứ đừng nói là hiện tại anh ta đang đứng ngay đây với vẻ mặt hầm hầm đáng sợ kia.

“Ai, cho nên mới nói đã làm người thì phải tự mình biết mình. Chuyện nào có thể làm, chuyện nào không thể làm bản thân cậu ta còn không rõ sao?”

“Ai bảo cậu ta thích ra vẻ ta đây như vậy làm chi, có cơ hội chạy lại không chịu chạy, bây giờ mà Bạch Phúc An muốn cậu ta chết thì Bạch Kiến Phúc nhất định sẽ không để cậu ta sống đâu.” “Nghe nói nhà họ Bạch có mở một công ty về lĩnh vực an ninh, trong sáng ngoài tối đều nắm trong tay.”

“Không chỉ nhà họ Bạch, các cậu đừng quên bối cảnh chống lưng phía sau nhà họ Bạch là Tôn Phước Long đấy. Nếu đặt lên bàn cân thì nhà họ Bạch và nhà họ Tô cũng coi như kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng nếu so với Tôn Phước Long thì nhà họ Tô tuyệt đối không dám đụng vào. Hôm nay mặc kệ Trịnh Tuyết Dương phải chịu thiệt thòi như thế nào, có lẽ nhà họ Trịnh đều sẽ chọn cách nuốt giận…”

Cả đám bạn học giống như đã hình dung ra được kết cục thê thảm của câu chuyện này, nên ai nấy đều run rẩy không dám xía vào chỉ sợ sẽ chuốc họa vào thân. Bạch Phúc An thấy Bạch Kiến Phúc đến đây thì giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, anh ta trực tiếp quỳ “phịch” xuống, nước mắt ngắn nước mắt dài khịt mũi nói: “Cậu ơi, cậu mau nhìn xem, răng của cháu đều bị gãy hết rồi, mặt của Châu Tuệ Mẫn còn bị đánh đến biến dạng nữa kìa.”

“Hơn nữa vợ của cậu ta Trịnh Tuyết Dương kia chính là người đẹp có tiếng của thành phố Hải Dương chúng ta đó…”

Vốn dĩ Bạch Kiến Phúc không quá hứng thú với mấy chuyện mà Bạch Phúc An nói, nhưng lúc nghe đến ba chữ Trịnh Tuyết Dương thì hai mắt của anh ta lập tức sáng lên, sau đó tùy ý kéo một cái ghế ngồi xuống rồi thản nhiên quay đầu lại bắt chuyện với Bùi Nguyên Minh: “Thì ra cậu chính là đứa con rể vô dụng có tiếng của thành phố Hải Dương chúng ta đấy à? Không ngờ một người ngay cả tôn nghiêm của đàn ông còn không có như cậu mà lại dám đến địa bàn của nhà họ Bạch chúng tôi để gây chuyện, cậu rất can đảm đấy.”

Không đợi Bùi Nguyên Minh lên tiếng, Bạch Kiến Phúc đã nói tiếp: “Vì sự can đảm này của cậu mà tôi sẽ cho cậu một cơ hội sống…”

“Chỉ cần cậu thuyết phục được vợ và hai cô bạn kia ngoan ngoãn hầu hạ tôi tối nay, sau đó cậu tự động bò ra khỏi đây thì chuyện này coi như xong. Nếu không, tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là sống không bằng chết…”

Bạch Kiến Phúc vừa nói vừa nở một nụ cười hết sức đắc ý. “Tôn Phước Long.” Bùi Nguyên Minh lạnh giọng lên tiếng.

Tôn Phước Long đang quỳ rạp trên mặt đất nghe thấy tiếng quát này thì lập tức đứng phắt dậy, vô cùng sợ hãi mà chạy vào bên trong.

Bạch Kiến Phúc vốn đang hống hách ngồi ở trên ghế, nhưng lúc nhìn Tôn

Phước Long chạy vào thì giật mình đứng lên. Bạch Kiến Phúc biết rất rõ thân phận của mình, nhà họ Bạch có thể có địa vị như ngày hôm nay là đều nhờ có Tôn Phước Long che chở. Nếu không thì một gia tộc hạng hai như nhà họ Bạch muốn đặt chân vào ngành an ninh thì còn lâu mới đủ tư cách.

“Xong đời rồi, lần này quả thật là xong đời rồi! Vừa rồi chỉ có mình Bạch Kiến Phúc thôi, hiện tại Tôn Phước Long cũng có mặt luôn rồi.”

“Cái tên ngốc Bùi Nguyên Minh này thật sự sắp xong đời rồi, bây giờ cậu ta có muốn bò ra ngoài cũng không bò được nữa.”

“Tên vô dụng này sao lại xui xẻo gặp trúng Tôn Phước Long ngay tại đây chứ? Vết thương trên mặt Tôn Phước Long có vẻ còn nghiêm trọng hơn cả Bạch Phúc An nữa kìa.”

Bạch Kiến Phúc nặn ra một nụ cười bước lên nghênh đón Tôn Phước

Long: “Đại ca Long, sao anh lại có thời gian đến đây thế? Đúng lúc ở đây có một vở kịch, anh có muốn xem cùng không?”

Tôn Phước Long liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, nhìn thấy ảnh mắt lạnh như băng của anh thì lập tức rùng mình. Sau đó giơ tay tát thẳng lên mặt Bạch Kiến Phúc khiến anh ta choáng váng đầu óc.

“Đây… chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải nói Tôn Phước Long là chỗ dựa của nhà họ Bạch sao? Sao Tôn Phước Long lại ra tay với Bạch Kiến Phúc như vậy?

“Mẹ kiếp, rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì?”

“Chẳng lẽ tên ở rể này lại có bối cảnh rất lớn sao?”

“Đùa gì vậy chứ? Nếu cậu ta có bối cảnh lớn như vậy thì còn cần ở rể sao?” “Thế vì sao Tôn Phước Long lại đánh Bạch Kiên Phúc chứ?”

Cả đám bạn học ngẩn người cứng họng, tròng mắt giống như sắp rớt xuống đất.

Diễn biến của câu chuyện thay đổi quá nhanh khiến cho người ta suýt nữa đã cho rằng mình bị ảo giác. Nhưng điểm mấu chốt chính là vẻ mặt bình tĩnh thờ ơ của Bùi Nguyên Minh khi nhìn thấy cảnh này, nghĩ lại thì không lẽ Tôn Phước Long có quen

biết biết với Bùi Nguyên Minh sao?

Giờ phút này có rất nhiều người không còn tin vào mắt mình nữa, một tên rể vô dụng chuyên bưng nước rửa chân lại có thể quen biết với một đại ca có máu mặt như Tôn Phước Long chứ?
 
Chương 258


“Đại ca Long, tháng này tôi đã nộp tiền rồi mà, bây giờ anh… ” Bạch Kiến Phúc hốt hoàng đến mức lắp bắp không nói được hết câu. Anh ta có thể hống hách mà lên tiếng dạy đời Bùi Nguyên Minh, nhưng ở trước mặt của Tôn Phước Long thì anh ta chỉ giống như một quả trứng non mà thôi. Ánh mắt của Tôn Phước Long vô cùng lạnh lẽo, bây giờ anh ta còn sợ hãi hơn cả Bạch Kiến Phúc nên cũng không muốn nhiều lời, chỉ trực tiếp đạp một cước khiến Bạch Kiến Phúc ngã nhào xuống đất.

“Đại ca Long, anh…” Bạch Phúc An trợn mắt há hốc mồm nhìn Tôn Phước %3D Long, không biết sống chết mà lên tiếng hỏi.

“Hôm nay ông đây bị hai người các cậu hại chết rồi!”

Tôn Phước Long mắng xong thì đứng dậy đi đến bên cạnh Bạch Phúc An đấm đá một trận cho hả giận, đánh đến Bạch Phúc An lăn lộn kêu rên không ngừng mới thôi.

Châu Tuệ Mẫn sửng sốt một lát rồi bước lên cản Tôn Phước Long lại, nói: “Đại ca Long, anh đánh nhầm người rồi, người mà anh nên đánh không phải chúng tôi đầu…”

Tôn Phước Long chợt dừng tay nhưng lại lập tức túm lấy tóc Châu Tuệ Mẫn đầy thô bạo, sau đó thuận tay đánh liên tiếp mười mấy cái lên mặt cô ta rồi mắng: “Còn con đàn bà nhiều chuyện như cô nữa, dựa vào gương mặt đụng chạm dao kéo kia rồi thông đồng với tên ăn hại của nhà họ Bạch, dám dùng danh nghĩa của ông đây đề hô hào ở bên ngoài, cô nghĩ mình thật sự có tư cách đó sao?”

“Một con điểm ngu xuẩn như cô mà cũng dám mơ tưởng trèo lên giường của tôi sao? Hừ, tôi khinh!” Tôn Phước Long hoàn toàn không hề nể mặt nhà họ Bạch mà thằng thừng mắng chửi.

Nghe đến đây, đám bạn học đang đứng ở xung quanh lập tức bàn tán xôn xao. Còn có chuyện như vậy hả? Châu Tuệ Mẫn không biết xấu hổ dám bò lên giường của Tôn Phước Long, kết quả đại ca Long người ta còn thấy chướng mắt nữa là.

Gương mặt trắng bệch ướt đẫm nước mắt của Bạch Phúc An giống như không một còn chút máu, cho dù hôm nay anh ta bị ném xuống biển thì có tẩy thế nào cũng không trắng nổi.

Tôn Phước Long vừa mắng vừa túm tóc Châu Tuệ Mẫn kéo đến trước mặt Trịnh Tuyết Dương, sau đó đá một cú vào đầu gối của cô ta quát: “Mau quỳ xuống cho ông.”

Châu Tuệ Mẫn hoàn toàn choáng váng đầu óc, cô ta còn tưởng Bạch Kiến Phúc đến đây sẽ giúp cô ta một tay, cho dù không giết chết Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương thì ít nhất cũng khiến hai người bọn họ phải quỳ xuống nhận lỗi.

Nhưng đùng một cái lại xuất hiện thêm một Tôn Phước Long, nhân vật này mà bọn họ không dám trêu chọc lại bảo cô ta quỳ xuống, cô ta thật sự nghĩ không ra…

“Đại ca Long, chúng tôi theo phe anh mà, anh…”

“Bốp…”

Tôn Phước Long nhếch khóe miệng lạnh giọng nói: “Ai con mẹ nó cùng phe với cô? Lúc ông đây kêu các cậu phải hành xử văn minh lịch sự sao không thấy các người cùng phe với tôi? Suốt ngày chỉ biết lấy danh nghĩa của ông đây để cậy thế ở bên ngoài, nhờ ơn của các người mà tên tuổi của ông đây đã rơi xuống vũng bùn rối đấy. Tôi nói cho các người biết, từ ngày hôm nay trở đi, ông đây sẽ không còn liên quan gì đến nhà họ Bach nữa!”
 
Chương 259


Bây giờ Tôn Phước Long là đàn em của Ngô Kim Hổ, hay nói trắng ra là anh ta thậm chí còn không có tư cách làm đàn em của Bùi Nguyên Minh. Khó khăn lắm anh ta mới nhặt về được cái mạng, anh ta biết mình nên làm gì hay không nên làm gì vào lúc này. Bùi Nguyên Minh không để lộ thân phận của mình, đương nhiên anh ta cũng không dám, nhưng anh ta đã biết nên làm thế nào để xử lý nhà họ Bạch.

Nếu hôm nay anh ta không thể cho Bùi Nguyên Minh câu trả lời vừa lòng, thì chính anh ta cũng không biết mình sẽ chết như thế nào…

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tôn Phước Long đã bỏ rơi nhà họ Bạch rồi sao?”

“Không thể nào! Nhà họ Bạch được Tôn Phước Long bảo kê nhiều năm như vậy, quan hệ cực kỳ thân thiết. Không hiểu sao anh ta có thể từ bỏ như vậy được.”

“Chẳng lẽ vì Bùi Nguyên Minh là người rất lợi hại?”

“Bậy bạ! Anh ta là một kẻ vô dụng, lợi hại thế nào được, tôi nghĩ hẳn là Tôn Phước Long vì thể diện nhà họ Trịnh…”

“Nhà họ Trịnh chính là gia tộc đầu tiên và duy nhất lấy được khoản đầu tư từ chủ tịch mới của công ty đầu tư Bùi Thị, mà Trịnh Tuyết Dương lại là người

phụ trách dự án đó. Chắc là Tôn Phước Long nể mặt cô ta…” “Trịnh Tuyết Dương có thể lấy được vốn đầu tư của công ty đầu tư Bùi Thị, điều này cho thấy giao thiệp và lai lịch của cô ta vô cùng sâu rộng. Nhà họ Trịnh rất có thể trở thành gia tộc hàng đầu, Tôn Phước Long nên biết lựa chọn thế nào rồi đấy…” “Nói như vậy, lần này Châu Tuệ Mân thật ngu ngốc, cho răng gả vào nhà họ Bạch thì có thể ức hiếp người nhà họ Trịnh? Đáng đời!”

Một đám bạn học xem náo nhiệt đều sôi nổi suy đoán nguyên nhân kết quả, nhanh chóng xác định chắc chắn là do quan hệ giữa nhà họ Trịnh và công ty đầu tư Bùi Thị.

Tuy Tôn Phước Long là người trong giới giang hồ, nhưng mà anh ta dám đắc tội với nhà họ Bùi không? Tuyệt đối không!

Chuyện gia tộc họ Bùi được mệnh danh là gia tộc đứng đầu của Đà Nẵng không phải là lời đồn, mà họ thật sự có bản lĩnh và thực lực như vậy.

Trong mắt những gia tộc bình thường, những tên giang hồ như Tôn Phước Long thật đáng sợ. Nhưng trong mắt những gia tộc đỉnh cao, mấy người như Tôn Phước Long chỉ như một con chó vậy, không có ích lợi gì.

Lúc này, Tôn Phước Long đã ép Châu Tuệ Mẫn quỳ xuống, đồng thời bắt gặp được ánh mắt của Bùi Nguyên Minh, khóe mắt anh ta giật giật. Sau đó, anh ta hít sâu một hơi rồi nói: “Cậu Minh, cô Dương, lần này là lỗi của tôi, xin hai vị tha thứ… ”

“Ho…”

Nhìn cảnh này, nhiều bạn cùng lớp há hốc mồm. Mấy bạn nam suýt khóc vì ghen tị, không ngờ Trịnh Tuyết Dương vốn kiêu ngạo lại điệu thấp như vậy. Bùi Nguyên Minh ăn được miếng cơm mềm này đúng là đáng…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top