Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Dịch Chàng Rể Quyền Thế
Chương 180


Gần như ngay sau đó, Triệu Nam không quấn tiếp băng mà đột nhiên

chuyển động, tốc độ của anh ta vô cùng nhanh giống như đang chạy nước rút một trăm mét mà lao về phía trước. Còn Bùi Nguyên Minh cũng giậm chân trái, cả người lao tới.

Những khán giả xung quanh không khỏi nín thở.

Nạp Hoàng Chi trong phòng VIP hơi nheo mắt, trong khi Nạp Nhã Lan đầy mặt khẩn trương cùng lo lắng.

Ngay cả Tôn Thắng vẫn luôn mỉm cười, lúc này vẻ mặt cũng vô cùng chăm chú.

Bởi vì đây là trận chiến giữa hai cao thủ tuyệt thế, thậm chí có thể là do Triệu Nam xuất trận lần đầu tiên gặp được một đối thủ xứng tầm như vậy.

Trận chiến này đã được định sẵn là cực kỳ đặc sắc. “Ầm…”

Hai bên đồng thời ra tay, không có chiêu thức cầu kỳ, đều sử dụng đòn đấm thẳng.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Bùi Nguyên Minh chỉ cảm thấy tay phải của mình hơi khẽ run lên, một trận đau đớn truyền đến. Bùi Nguyên Minh dù sao cũng đã ba năm không luyện, khó có thể đạt được trạng thái đỉnh cao như trước, nếu không Triệu Nam chưa chắc có thể gây thương tích cho anh.

Triệu Nam ở đối diện cũng đầy vẻ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên có người có thể đối đầu trực tiếp với nắm đấm của anh ta. Đây không chỉ là sức mạnh không, mà còn cần tố chất thân thể mạnh mẽ, nếu không, với một cú đấm như vậy, tay phải của một võ sĩ bình thường có lẽ sẽ trở thành tàn phế.

Dưới võ đài, mấy võ sĩ khác đều ra xem náo nhiệt, cái gọi là người trong cuộc nhìn sự việc một cách thực chất, toàn diện còn người ngoài cuộc chỉ hiểu được mặt ngoài của sự việc, hầu như tất cả võ sĩ lúc này đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Tên này dám đối quyền với Triệu Nam!?”

“Làm sao có thể? Sức mạnh nắm đấm của Triệu Nam phải lên tới gần ngàn cân, làm sao có thể có người đánh ngang với tên đó được?”

“Nhưng người này nhìn có vẻ không thương tổn nhiều lắm!”

“Đây là kỹ năng của cậu Bùi …” Ngô Kim Hồ lảo đảo trút ra một hơi khí lạnh, khóe mắt không ngừng co quắp, vốn địa vị đang không ngừng tăng, Ngô Tiểu Hổ không thể tránh khỏi có chút đề phòng. Làm sao một người dũng mãnh như anh ta lại có thể chịu khuất phục dưới người khác cơ chứ? Nhưng hôm nay những biểu hiện của Bùi Nguyên Minh lại khiến cho chút suy nghĩ kia của anh ta trực tiếp bị dập tắt.

Sự thật thì đây không phải là tên công tử con nhà giàu chỉ biết ăn chơi mà là nhân tài ẩn dật, ngọa hổ tàng long. Mấu chốt là anh không phải là tên thư sinh yếu đuối mà là văn võ song toàn, người như vậy, anh ta không đắc tội nổi và cũng không dám đắc tội.

Phòng VIP.

Khóe mắt Tôn Thắng khẽ co quắp một cái, trên mặt lộ ra đầy vẻ khó tin, theo góc nhìn của hắn, đối mặt với cú đấm của Triệu Nam, cái tên không biết sống chết dám đến phá chỗ làm ăn của hắn, còn muốn tranh đàn bà với hắn này không chết cũng tàn phế.

Nhưng một màn xử lý vô cùng nhẹ nhàng như này là thế nào? Chẳng lẽ tên Triệu Nam kia thả lỏng không dùng hết sức? Muốn chơi đùa một chút! Đúng, nhất định là như vậy.

Nạp Nhã Lan trực tiếp thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ vui mừng rực rỡ. Người đàn ông này thực sự mạnh đến mức khiến người khác rung động nhưng cũng sợ hãi không thôi, coi như cô hiểu biết rộng, từng gặp qua không biết bao nhiêu người tài giỏi mà giờ phút này cô cũng nhất thời không tìm được người nào sánh ngang với người trước mặt này.

Nạp Hoàng Chi giống như có mắt sau lưng, giờ phút này mới nở nụ cười: “Tên nhóc này cũng không tệ. Nếu cháu muốn lấy, ông sẽ tán thành..”

“Ông nội, ông nói gì vậy, anh ấy có gia đình rồi!” Nạp Nhã Lan xấu hổ đỏ ửng mặt.

“Phải không?” Nạp Hoàng Chi nói với vẻ mặt mỉm cười: “Đối với Nạp thị chúng ta mà nói, muốn một người độc thân thì người đó phải độc thân…”

Tôn Thắng ở bên cạnh nghe câu này, khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng mim cười: “Ra là người trong lòng của cô Nạp nhưng mà cô và đại sư Nạp cũng không cần quá lo lắng chuyện này mà phải lo việc anh ta có thể sống sót rời khỏi đây không…”

“Bây giờ, anh ta có thể mạnh như rồng như hổ nhưng đơn thuần chỉ là do Triệu Nam đang chơi đùa mà thôi, một khi tên đó chơi chán rồi, sợ rằng…” Trên mặt Tôn Thắng đầy vẻ kiên định, trong nhận thức của hắn không ai có thể là đối thủ của Triệu Nam.

Thân thể Nạp Nhã Lan khẽ run lên, ánh mắt vô thức nhìn qua, lúc này mới lo lắng đến cực điểm.

Trên võ đài, hai người đồng thời thu tay, lui về phía sau nửa bước, nhưng ngay lập tức chuyển động thân thể tiếp tục nhào về phía trước, nắm đấm xuất ra như vũ bão.

Chiêu thức của anh ta được tôi luyện qua nhiều lần sinh tử trên chiến trường trông có vẻ hỗn loạn, nhưng mọi cú đấm đều rơi vào phần trọng yếu của cơ thể con người, đầm vào da thịt.

Bùi Nguyên Minh nhất thời lâm vào tình thế khó khăn, chỉ có thể liên tục chống cự, không tìm được chỗ để chống trả.

Theo tiếng hét sắc bén của Triệu Nam, tay phải của anh ta chợt rút về,

rồi hướng về phía ngực Bùi Nguyên Minh như một viên đạn đại bác. Sắc mặt Bùi Nguyên Minh biến đổi mấy lần, anh chắp tay bảo vệ trước ngực, nhưng thời điểm một lực cực mạnh truyền đến, trực tiếp làm cho Bùi Nguyên Minh trượt đến mép võ đài.

Trong phòng VIP, cốc nước trên tay Nạp Nhã Lan “choang” một tiếng, rơi mạnh xuống đất, mặc dù tham gia trực tiếp trên sân nhưng từ một màn hành động như phim điện ảnh này cô cũng có thể cảm nhận được sức mạnh kinh khủng từ cú đấm của Triệu Nam.
 
Chương 181


“Thú vị đấy, một chưởng của Triệu Nam này cũng phải xứng tầm quán quân thế giới rồi. Năng lực này có thể tiếp cận ngàn bảng.” Nạp Hoàng Chi lúc này vuốt râu nói.

“Đại sư Nạp quả có con mắt nhìn người.” Tôn Thắng nịnh bợ: “Quyền này mà đánh xuống, người bình thường sợ rằng phải gãy mất mấy dẻ xương sườn, vào bệnh viện nằm nửa tháng. Có điều thằng nhóc này gan cũng lớn lắm, nghiễm nhiên dám dùng hai cánh tay đỡ chưởng này của Triệu Nam, nếu vãn bối không đoán nhầm, hai bàn tay của cậu ta đã gãy rồi.” %3D

Tôn Thắng dương dương tự đắc nói, nhưng ngay sau đó, mặt hắn đột nhiên biến sắc, chỉ nhìn thấy trên võ đài, Bùi Nguyên Minh chầm chậm thu hai tay về, tuy rằng đang run rẩy kịch liệt, nhưng có thể thấy rõ là không hề bị đánh gãy.

Sắc mặt của Tôn Thắng lúc này khó coi tới cực điểm, sự thể hiện của Bùi Nguyên Minh chính là đang điên cuồng đánh vào mặt hắn.

Nạp Hoàng Chi cười mà như không cười, nói: “Giám đốc Tôn, xem ra phán đoán của cậu sai rồi. Cậu nhóc này có hơi nằm ngoài tưởng tượng của chúng ta, tư thế vừa rồi của cậu ta không hề làm mất đi lực mà ngược lại còn có thể mạnh mẽ nuốt trọn lực đạo của Triệu Nam, cũng có chút bản lĩnh đó.”

Sắc mặt Tôn Thắng rất khó coi, cắn răng nói: “Tuy rằng tạm thời có chút sức lực, nhưng cũng có nghĩa là cậu ta đã tới lúc kiệt sức rồi.”

“Đại khái là vậy, nhưng kết cục thế nào, chúng ta vẫn phải tiếp tục xem xem.” Nạp Hoàng Chi vô cùng hào hứng. Bây giờ ông càng có hứng thú với Bùi Nguyên Minh hơn.

Trên võ đài, Triệu Nam vặn vặn cổ, phát ra tiếng kêu “rắc rắc”, đồng thời ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh cũng tràn đầy tán thưởng. Bởi lẽ, nếu đổi lại là một người bình thường, đối mặt với một chưởng của hắn sợ rằng sớm đã nằm dưới đáy bục không bò lên nổi rồi. Nhưng Bùi Nguyên Minh thì không như vậy, tuy rằng hai cánh tay anh run lên không ngừng, nhưng toàn thân không hề có động tác gì lớn.

“Cậu khá lắm, nhận một chưởng của tôi mà vẫn chưa nằm xuống, tôi ngày càng đánh giá cao cậu rồi đấy.”

Bùi Nguyên Minh vặn nhẹ hai tay, lãnh đạm nói: “Người lợi hại như anh, tới đây mài võ kiếm cơm quả thực phí phạm nhân tài. Hay là tới chỗ tôi đi, tôi bảo đảm địa vị của anh sẽ không thấp hơn Ngô Kim Hồ.” %3D

Triệu Nam tùy tiện đáp: “Nếu tôi gia nhập vào hắc đạo, thì Ngô Kim Hổ, Tôn Thắng căn bản không có chỗ đứng ở thành phố Hải Dương này. Tôi chỉ muốn kiếm tiền mà thôi. Hôm nay tôi lấy tiền từ quyền anh, thì sẽ làm việc cho quyền anh. Tôi tán thưởng cậu không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho cậu.”

Vừa dứt lời, Triệu Nam đạp mạnh chân trái xuống đất, trực tiếp in một dấu chân lên sàn võ đài. Sau đó, thân hình anh ta động một cái, giống như một con báo lớn xô ra, gào thét đưa nắm đấm tay phải xông lên phía trước.

Bùi Nguyên Minh cau mày, đồng thời đạp chân phải lên, dùng chân trái đỡ chưởng của Triệu Nam.

“Cậu đang tìm tới cái chết.” Triệu Nam lạnh lùng nói.

Bùi Nguyên Minh vẫn giữ vẻ mặt không đổi, thoắt cái đạp chân phải, chân trái bất ngờ giáng xuống một đạp, cả người lấy đà đẩy ra, tránh được một trưởng chết người của Triệu Nam. Tiếp đó, một chân như sấm sét đánh mạnh một đòn vào lồng ngực Triệu Nam.

Triệu Nam vốn tưởng rằng với thể chất khỏe mạnh của mình, đỡ một chưởng này không thành vấn đề. Nhưng khi Bùi Nguyên Minh xuất chiêu,

Triệu Nam đã mặt mày biến sắc. Bởi vì hoàn toàn không giống như tưởng tượng, Bùi Nguyên Minh thoạt nhìn chân tay nhỏ nhắn mà lực đạo giáng

xuống lại mạnh khôn lường. cực kì lớn, trực tiếp khiến anh ta lui về phía sau ba bước.

Ở cước này, Bùi Nguyên Minh gần như đã phô bày hết mức giới hạn thể chất của của mình, chẳng khác gì bom tấn hành động gay cấn và hấp dẫn nhất của Hollywood, làm khán đài một phen chấn động.

Cả sàn đấu quyền anh im lặng!

Khi những võ sĩ khác nhìn thấy cảnh này, họ kinh ngạc đến mức sắp rơi cả hàm, thật giống như đụng phải ma vậy, căn bản là không dám tin!

Đánh bại được cả Triệu Nam? Đây chắc chắn là điều mà người bình thường không thể làm được! Điều này thật sự ngoài sức tưởng tượng!

Phải biết rằng, từ khi Triệu Nam xuất đạo tới nay chưa từng thất bại ở nơi này, thậm chí không ai có thể đẩy anh ta lùi lại nửa bước,vậy mà bây giờ anh ta đã phải lùi lại ba bước, đây gần như là chuyện không thể xảy ra, ngay cả trong tưởng tượng.

Chỉ tiếc là, ngay giây phút này tất cả đã hiện ra trước mắt.

Bịch…”

Cả người Bùi Nguyên Minh giáng xuống, trên sàn đấu phát ra âm thanh như tiếng sấm.
 
Chương 182


“Anh thua rồi.” Bùi Nguyên Minh nói. Tuy rằng Triệu Nam không ngã xuống, cũng không hôn mê, nhưng cả hai người giao đấu với nhau đều hiểu rõ, trong trận này Triệu Nam đã thua rồi.

Chiêu mạnh nhất của Triệu Nam không đẩy lùi được Bùi Nguyên Minh nửa bước, vậy mà một cước của Bùi Nguyên Minh có thể làm Triệu Nam lùi tới ba bước, quả thực phải đánh giá cao.

Triệu Nam lạnh lùng quay người nói với trọng tài: “Tôi thua rồi, Tiền của trận này tôi không cần nữa.

Trọng tài mặt trắng bệch, Triệu Nam tuyệt nhiên nhận thua rồi sao? Còn có người nào đối phó được với tên kia cơ chứ?

Bùi Nguyên Minh thản nhiên, chắp hai tay lạnh nhạt nói: “Còn có ai mạnh hơn nữa không? Nếu không còn nữa thì gọi Tôn Thắng ra gặp tôi.”

“Anh…” Hai mắt trọng tài giật giật, tên này quá kiêu ngạo. Đương nhiên, giờ phút này anh ta cũng có đủ tư cách để kiêu ngạo.

“Choang—”

Trong phòng VIP, Tôn Thắng hung hãn đứng lên, chiếc cốc pha lê trong tay bị hắn một phát bóp nát, máu chảy đầm đìa nhưng hắn dường như không để tâm, nhưng ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh lại tràn đầy sát khí.

Tên này không biết từ đầu chui ra, thật sự có thể đánh bại Triệu Nam sao? Điều này là hoàn toàn không thể.

Lúc này, điều Tôn Thắng lo lắng đã không chỉ là chuyện mặt mũi nữa, tên này tới đây để đập phá hiện trường, vậy thì trong lúc chưa có người có thể mắt thì loại trừ nó đi!” Một lúc sau, Tôn Thắng lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng ra lệnh.

Nói xong, Tôn Thắng đứng dậy nhìn Nạp Hoàng Chi và Nạp Nhã Lan, lạnh lùng nói: “Hai vị à, tôi sợ rằng tôi cần nhờ vả hai vị một chút rồi. Vì đêm nay có người đột nhiên đến làm loạn, hơn nữa lại là người quen của các người, tôi e rằng hai người tạm thời không thể rời đi lúc này.”

Nạp Nhã Lan cau mày, tuy rằng trong lòng lo lắng cho Bùi Nguyên Minh, nhưng cô vẫn lạnh lùng nói: “Giám đốc Tôn, chúng tôi tới đây là vì chú của anh. Anh có chắc chắn là muốn giữ chúng tôi không? Anh không sợ hậu quả sao?”

“Hậu quả? Đương nhiên là tôi sợ chứ.” Tôn Thắng cười: “Chỉ là so với hậu quả, mối họa cận kề này mới là phiền phức nhất. Hai người không nhận ra thằng ranh này sao? Đặc biệt là mỹ nhân lay động lòng người cô Nạp đây? Tôi có thể nhờ cô giúp một việc được không?”

“Việc gì?” Nạp Nhã Lan cau mày.

“Rất đơn giản, mời cô làm con tin. Dù sao đây cũng là người yêu của cô mà. Chúng ta cùng xem liệu hắn có vì cứu cô mà giơ tay chịu trói hay không?” Tôn Thắng khẽ cười, thấy hắn vỗ tay, hai tên thuộc hạ phía sau đã cầm gậy sắt đi vào, bọn chúng nhìn chằm chằm vào Nạp Hoàng Chi và Nạp Nhã Lan với vẻ giễu cợt.

Lúc này khách mời trong võ đài quyền anh đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngoại trừ người của Tôn Thắng, chỉ có hai người ngoài là Bùi Nguyên Minh và Ngô Kim Hổ.

“Rầm.”

Cửa tầng hầm phát ra tiếng động lớn rồi trực tiếp đóng lại.

Nạp Hoàng Chi và Nạp Nhã Lan bị giam cầm trong phòng VIP, cùng lúc đó, Tôn Thắng dùng hai tay chống lưng cùng một nhóm thuộc hạ bước tới võ đài quyền anh dưới lòng đất. còn tưởng là kẻ nào có mắt không tròng tới địa bàn của tôi làm loạn, thì ra là anh Hồ ghé thăm, quả thực là rồng tới nhà tôm. Không biết anh Hổ tới địa bản nhỏ của tôi có việc gì? Là tiểu đệ làm gì đắc tội với anh nên anh tới tính sổ hay sao?”

Tôn Thắng cười mà như không cười, nhìn chằm chằm vào Ngô Kim Hổ.

Ngô Kim Hồ lúc này không dám nhiều lời, chỉ chắp tay đứng ở phía sau Bùi Nguyên Minh, hoàn toàn chỉ là người đi theo, bởi vì hôm nay chủ trận là Bùi Nguyên Minh, anh ta chỉ là người dẫn đường, không tư cách mở miệng nói điều gì.

Bùi Nguyên Minh từ khóe mắt liếc nhìn Ngô Kim Hồ một cái, chỉ có thể nói anh chàng này thực sự rất tinh mắt, biết khi nào thì nên đứng ở đâu.

“Ồ, tôi vốn tưởng rằng anh là thuộc hạ, nhưng bây giờ xem ra anh mới là đại ca. Có thể làm cho Ngô Kim Hổ đứng ở đằng sau chắp tay, không dám ho he gì. Anh chắc hẳn mặt mũi cũng không nhỏ nhi?” Tôn Thắng nhìn Bùi Nguyên Minh nói.

“Bùi Nguyên Minh.”

“Người anh em, cái tên này của anh thật không hay lắm nhỉ. Sao lại giống tên con rể nhà họ Trịnh nổi tiếng ở thành phố Hải Dương của chúng ta vậy? Chắc đã từng khiến không ít người hiểu lầm.” Tôn Thắng nở nụ cười quái dị, mặc dù chưa từng gặp qua Bùi Nguyên Minh, nhưng danh tiếng của người con rể nhà họ Trịnh này có ảnh hưởng tới mức hắn muốn không biết cũng khó.

“Tôi chính là người con rể mà anh nói tới.” Bùi Nguyên Minh cởi bỏ mặt nạ, khế nói.

“Anh…chính là cái tên khốn khổ đó sao?” Tôn Thắng lộ ra vẻ kinh ngạc, “Ái chà chà, thật không ngờ, quả nhiên là một tên mọt sách, thể lực rất tốt, chắc là dùng không ít thuốc đâu nhỉ? Có điều anh không muốn ăn cơm dẻo, lại đến chỗ của tôi gây phiền phức, anh biết anh đang làm cái gì không?”
 
Chương 183


Vừa nói, Tôn Thắng vừa vẫy vẫy tay, nhìn thấy đám người phía sau mang theo ống thép: “Ông chủ, lần trước có người tưởng rằng chúng ta mười lần chiến thắng liên tiếp trên võ đài quyền anh, chúng ta nhất định có con át chủ bài rất mạnh. Kết quả là hắn không hiểu một đạo lý, chính là hai nắm đấm khó đánh bằng bốn tay, anh hùng không thể đấu lại được nhiều người, lúc bị chúng ta đánh cho bò xuống đất rồi mà vẫn tưởng bản thân tài giỏi!”

“Anh nghe thấy không? Tôi thừa nhận việc anh đánh lùi được Triệu Nam, và có thể lôi kéo được Ngô Kim Hổ đứng về phe mình là rất lợi hại. Nhưng vấn đề ở đây là, mấy người ở trên địa bàn của tôi thì có gì đáng kiêu ngạo?” Tôn Thắng cười lạnh lùng.

“Nghe nói các người đang chống lưng cho nhà họ Bạch để chống đối lại chúng tôi?” Bùi Nguyên Minh cũng lười vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.

Nghe vậy, Tôn Thắng khẽ nhíu mày, sau đó nở nụ cười: “Người anh em, chỉ vì hai tên hạ đẳng đó có đáng thành một trận đấu lớn như thế này không? Nào, đưa tiền ra đây, bọn tôi sẽ đền tiền thuốc men.”

“Vâng, thưa đại ca!” Một tên thuộc hạ kéo hai cái va li tới, mở ra trước mặt Tôn Thắng.

Tôn Thắng thản nhiên lấy từ trong vali ra một xấp tiền, tất cả đều là từng cọc từng cọc một, sau đó dùng tay ném ra, những tờ tiền màu sắc xanh đỏ bay khắp không trung rồi từ từ rơi trên võ đài. “Đây là 7 tỷ, coi như là bồi thường tiền thuốc men cho hai thuộc hạ của các người. Hơn nữa, anh Hổ đã tới cửa, tôi vẫn là phải nể mặt rồi.” Tôn Thắng không …”

“Uỳnh—-

Tôn Thắng đá một cước, chiếc ghế bên cạnh văng ra ngoài đập xuống đất, gãy tan tành.

Thuộc hạ của hắn cũng nhanh chóng tản ra, tên nào cũng cầm gậy thép, mặt lạnh lùng.

Bùi Nguyên Minh cũng không thèm liếc nhìn đến đống tiền trên mặt đất một cái, tiếp tục lạnh lùng nói: “Tôn Thắng, đừng trách tôi không cho anh cơ hội, sau này anh không nên nhúng tay vào chuyện của nhà họ Bùi, nếu không sẽ phải tự mình gánh hậu quả.”

“Ha ha ha, để tao tự gánh lấy hậu quả?” Tôn Thắng cười lớn: “Bùi Nguyên Minh, mày chắc là không còn tỉnh táo nữa rồi? Mày tưởng hôm nay có thể toàn thấy mà ra khỏi đây sao? Còn nữa, mày có muốn gặp mặt người tình bé nhỏ của mày không? Nói ra tao cũng thực sự ngưỡng mộ mày đấy. Cờ đỏ trong nhà chưa rơi, cờ rực rỡ bên ngoài đã bay phấp phới.”
 
Chương 184


Vừa nói, Tôn Thắng vừa vỗ tay, trên màn hình ti vi của đại sảnh liền hiện lên cảnh Nạp Hoàng Chi và Nạp Nhã Lan bị trói vào ghế. Lúc này, đại sư Nạp không biết đang nói cái gì, nhưng đã bị một tên thuộc hạ của Tôn Thắng đập một gậy sắt vào đầu tới chảy máu.

“Đại sư Nạp là bô lão của gia tộc Nạp, anh dám động vào ngài ấy?” Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh này với vẻ mặt khó tin, Tôn Thắng này quá to gan rồi. Nạp Hoàng Chi là ai lẽ nào hắn ta không biết? Đắc tội với Nạp Hoàng Chi, gia tộc Nạp muốn bóp chết hắn chẳng phải là điều quá dễ dàng hay sao?

“Tại sao lại không dám chứ? Tao không chỉ muốn giết lão già này, mà cô gái nhỏ này tao cũng sẽ ném lên giường của tao, chơi chán rồi tìm người vứt bừa vào trong ngóc ngách nào đó. Ai mà biết được là do tao làm?”

Tôn Thắng giễu cợt nói: “Bây giờ tao cho mày một cơ hội. Nếu muốn bọn họ sống, chỉ cần mày đưa tay chịu trói. Bằng không, mày chỉ có thể nhìn bọn họ chết. Đó là người tình bé nhỏ của mày đó…”

Nói đến đây, Tôn Thắng nở nụ cười đắc ý.

Bùi Nguyên Minh hít một hơi thật sâu, khẽ cau mày: “Tôn Thắng, chuyện giữa tôi và anh chỉ là chuyện nhỏ, sao anh lại lôi cả người ngoài vào? Ra điều kiện đi, thả bọn họ ra, đặc biệt là đại sư Nạp đã lớn tuổi rôi. Nếu ngài ấy xảy ra chuyện gì, mười cái mạng của anh cũng đền không nổi đâu! ”

“Ha ha haha …” Tôn Thắng ngẩng đầu cười: “Tao đã dám bắt hai người bọn họ làm con tin, thì tao cũng dám giết bọn họ!”

“Bùi Nguyên Minh, mày cho rằng tao là thứ nhảm nhí trong mắt mày sao? Bọn tao là xã hội đen, sớm đã đem đầu dắt ở cạp quần rồi. Tao mặc kệ mày thân của Bùi Nguyên Minh như thế nào, dù sao ở đây Bùi Nguyên Minh cũng chỉ có hai người mà thôi.

Còn bọn Tôn Thắng thì có ít nhất 100 người, dù chơi thể nào thì hắn ta cũng có thể chơi chết Bùi Nguyên Minh.

Hơn nữa ở trong mắt hắn, cho dù Bùi Nguyên Minh có chút võ nghệ, nhưng đã rơi vào cảnh làm con rể rồi thì anh còn có thể có ai chống lưng cho cơ chứ?

Bọn xã hội đen sợ nhất là thế lực quan chức, cho dù có võ công giỏi đến mấy, có tiền bạc cũng không có ý nghĩa gì.

Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một lát rồi nghiêm mặt nói: “Tôn Thắng, anh hoặc là quỳ xuống, chỉ cần anh quỳ xuống, tôi nghĩ đại sư Nạp sẽ tha thứ cho anh, tôi cũng có thể thủ hạ lưu tình với anh. ”

“Phụt, ha ha ha.” Tôn Thắng cười lớn: “Xin lỗi, tao thực sự không nhịn được. Mày đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi phải không? Mày nghĩ mày là ai? Còn muốn tao quỳ xuống? Sao nào, muốn đem thân phận con rể ra dọa toa à? Tao lai sơ quá cơ!”
 
Chương 185


“Tôn đại ca, có lẽ hắn muốn giới thiệu anh làm con rể cũng nên. Nghe nói hắn còn có một cô em vợ xinh đẹp đang là học sinh cấp ba!” Một tên thuộc hạ cười cợt.

Tôn Thắng cố lộ ra vẻ mặt sợ hãi nói: “Như vậy sao được. Tôn Long tao đi làm xã hội đen nhiều năm như vậy, giờ lại theo cậu chủ đây trở thành con rể thì mất mặt quá?”

“Đại ca, em nghe nói hắn ở nhà còn bưng nước rửa chân cho mẹ vợ. Kết hôn ba năm rồi vẫn chưa chạm vào tay vợ lần nào.” Một tên khác tiếp lời.

“Chậc chậc chậc, thật sự là mở mang tầm mắt, Tôn Thắng tao phải thừa nhận, tao sợ rồi! Nhưng tạo thực sự muốn hỏi mày, mày có còn là đàn ông không? Hay là cởi quần ra đi, để tao xem xem thứ đó của mày còn không? Đã khó xử tới mức này rồi, mày sống trên còn có ý nghĩa gì không? “Tôn Thắng kinh ngạc.

Bùi Nguyên Minh cũng lười giải thích bất cứ điều gì, nhưng anh nhảy khỏi sàn đấu và đi về phía Tôn Thắng.

Cùng lúc đó, người của Tôn Thắng nhanh chóng bước tới chắn trước mặt hắn. Những người này ngày thường là võ sĩ, võ nghệ sao có thể kém được? Hơn nữa bọn chúng cầm gậy sắt vào thời điểm này càng thể hiện sát khí kinh người.

“Còn muốn đánh tao sao? Mày là Lý Tiểu Long à? Muốn một choi mười?” Tôn Thắng nhìn Bùi Nguyên Minh như kẻ bại não: “Xem ra mày không chỉ là một tên vô tích sự, mà não còn có vấn đề nữa. Thật sự cho rằng mày đã thắng trên võ đài thì có tư cách để nói chuyện với tao? Mày là ngốc nghếch thật sự hay là não bị úng nước rồi?” Ngô Kim Hồ ở phía sau lạnh lùng đi tới, tuy rằng cả người anh ta đều đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn bước tới đứng ở bên cạnh Bùi Nguyên Minh.

“Cậu Bùi, hôm nay cho dù có chiến đấu tới chết, tôi cũng chiến cùng cậu.”

Ba tiếng “cậu Bùi” làm cho Tôn Thắng có chút sững sờ, hắn dường như đã đoán được thân phận của Bùi Nguyên Minh.

“Cậu Bùi, chắc không phải là gia tộc Bùi ở Đà Nẵng chứ? Tao chưa từng nghe nói gia tộc Bùi ở Đà Nẵng lại có một hậu duệ vô dụng như vậy đấy.” Tôn Thắng suy nghĩ một chút rồi sốt ruột quay lại: “Thôi, mày được xem là cái thá gì chứ. Đánh gãy hết tay chân rồi ném nó ra ngoài, ông đây còn đang bận “.

“Vâng.”

Lúc này, ít nhất mười mấy tên thuộc hạ cầm gậy sắt tiến lên phía trước, Tôn Thắng cũng không thèm liếc một cái mà xoay người rời đi. Bùi Nguyên Minh tuy lợi hại nhưng chắc chắn không thể thể đánh bại nhóm thuộc hạ của hắn.

Phía sau vang lên tiếng đánh nhau, Tôn Thắng cười lạnh, càng ngày càng cảm thấy nhàm chán, nhưng hắn mới vừa đi chưa được ba bước, đột nhiên có một người từ phía sau khóa chặt cổ hắn.

Tôn Thắng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Ngô Kim Hồ lại thấy rõ mồn một.

Vừa rồi mười mấy tên thuộc hạ của hắn ta cùng nhau xông lên, nhưng bọn chúng chỉ giống như tờ giấy mỏng, năm ba đòn đã bị Bùi Nguyên Minh đánh ngất. sức chiến đấu này…là của một người bình thường sao? Ngô Kim Hổ suýt chút nữa còn tưởng rằng đây chính là Chiến Thần trở lại trên chiến trường.

“Tao đã từng cho mày cơ hội.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.

Toàn thân Tôn Thắng run bần bật, mặt tái mét, hắn khó khăn xoay người lại, từ khóe mắt nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đang khóa chặt cổ mình.

“Bùi Nguyên Minh, con mẹ nhà mày muốn làm cái gì? Không lẽ mày không biết, chọc giận tao, cả nhà họ Trinh đều phải tắt điện chứ đừng nói tới một thằng con rể như mày!” Tôn Thắng tức giận đay nghiến.

“Đưa tôi lên trên, thả đại sư Nạp và Nạp Nhã Lan ra, bằng không tôi sẽ giết anh.” Bùi Nguyên Minh hạ giọng nói, như thể những gì anh nói là điều đương nhiên.

“Mày dám!?” Tôn Thắng hét lên.

Nhưng đáp lại hắn là lòng bàn tay dùng lực từ từ siết chặt, Tôn Thắng cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, trước mắt như tối sầm lại.

“Thả…thả người…Tao thả người…” Tôn Thắng giãy dụa nói: “Mày để tao đi trước.”

“Đi!”

Ba người rời khỏi võ đài tiến vào hậu đài, lúc này, thuộc hạ của Tôn Thắng mới có phản ứng trở lại. Gần năm mươi sáu tên cầm gậy sắt xông lên bao vây phía trước.

“Bùi Nguyên Minh, mày đang đi tìm cái chết, tao sẽ không tha cho mày. Người nhà họ Trịnh đều sẽ được chôn chung với mày, còn cô vợ của mày, tao sẽ thay mày chăm sóc tốt.” Tôn Thắng đe dọa.

“Bụp—”

Bùi Nguyên Minh kéo hắn xoay người một cái, một đòn làm cái miệng lớn của hắn như muốn rơi ra ngoài, đầu của Tôn Thắng cũng bị đấm tới mức sưng to như đầu lợn.

“Tính mạng của anh bây giờ đang nằm trong tay tôi. Trước khi thuộc hạ của anh xông lên, tôi có cả trăm cách làm cho anh sống không bằng chết. Nếu anh còn tiếp tục phí lời, tôi sẽ khiến anh không còn được nhìn thấy ánh

mặt trời ngày mai nữa.” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói. ” Anh, anh à, anh chính là anh ruột của em, từ nay em không dám nữa, thật sự không dám nữa.” Tôn Thắng ôm mặt, lúc này hắn nào dám cứng họng nữa: “Bọn mày cút ra, còn không mau cút ra. Một đám người vô tích sự.”

Đám thuộc hạ lưỡng lự nhìn nhau, cuối cùng cũng không dám bao vây nữa.

Bùi Nguyên Minh nhìn Ngô Kim Hổ một cái, nháy mắt ra hiệu với anh ta rồi mới áp giải Tôn Thắng đi vào phòng VIP.

“Bốp bốp—”

Trong phòng chờ VIP, hai tên thuộc hạ đang cầm gậy sắt bị Bùi Nguyên Minh một cước đá thằng vào tường, một lúc sau mới đứng dậy được.

“Phịch—.”

Một cước đạp thằng lên bụng Tôn Thắng và đá bay hắn vào góc tường, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng bước tới phía trước cởi trói cho Nạp Nhã Lan, trầm giọng nói: “Không sao chứ?”
 
Chương 186


“Không, không sao…” Nạp Nhã Lan nhìn thấy người xông vào chính là Bùi Nguyên Minh, trên gương mặt xinh đẹp của cô hiện lên sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng, nhưng ngay sau đó cô mới sực nhớ ra, hai mắt đỏ ửng: “Tôi không sao, nhưng mà ông, ông ơi…”

Bùi Nguyên Minh bước nhanh đến bên cạnh Nạp Hoàng Chi, sau khi đặt hờ ngón tay dưới mũi ông ấy cảm nhận một lúc, sắc mặt anh thay đổi, nói: “Đi thôi, mau đến bệnh viện, có lẽ vẫn còn kịp.”

Nói xong, Bùi Nguyên Minh bế Nạp Hoàng Chi đang hôn mê lao ra ngoài, Nap Nhã Lan với vẻ mặt căng thẳng chạy theo phía sau.

“Ngô Kim Hổ, từ hôm nay trở đi sẽ không có người tên Tôn Thắng xuất hiện ở thành phố Hải Dương này nữa, đừng để tôi thất vọng.”

Trước khi rời đi, Bùi Nguyên Minh buông ra những lời như vậy.

Ngô Kim Hồ sửng sốt, vừa rồi anh ta đã gọi người tới, anh ta cũng nghe rõ ràng câu nói này, trên đường Hải Dương, e rằng đêm nay sẽ xảy ra một cuộc thanh tẩy.

Còn Tôn Thắng, sau này sẽ không còn Tôn Thắng nào nữa

Với nét mặt có chút kinh động, Ngô Kim Hồ bước vào phòng chờ VIP, ở trong góc phòng, Tôn Thắng mới đây thôi còn dương oai hộ gió gọi bão, giờ đang bò trên sàn nhà giống như một con chó chết.

Tại sảnh cấp cứu của bệnh viện thành phố.

Bùi Nguyên Minh bế Nạp Hoàng Chi chạy vào. Tình hình của Nạp Hoàng Chi lúc này rất nghiêm trọng, vì đã lớn tuổi còn bị người của Tôn Thắng đánh rất nặng tay, vỡ đầu chảy máu, nếu không được cứu chữa kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng. “Bác sĩ? Bác sĩ đâu?” Lúc này Bùi Nguyên Minh rất lo lắng. Nếu Nạp Hoàng Chi chết đi, anh cũng không thể tha thứ cho bản thân mình, ông ấy và Nạp Nhã Lan đều vì mình mà liên lụy. “Gọi cái gì mà gọi? Không biết đây là đâu sao? Không biết đi đăng kí lấy số à?” Đúng lúc này, một y tá với vẻ mặt lạnh lùng đi tới, quát Bùi Nguyên

Minh.

Mẹ kiếp, lúc mạng người cấp bách thế này mà cô còn bắt tôi đi lấy số?

Bùi Nguyên Minh tức đến mức bật cười, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Cô y tá này, cô cũng thấy đấy, ông cụ đang nguy kịch. Cô có thể đưa ông ấy vào phòng cấp cứu trước được không? Bây giờ tôi sẽ đi đăng ký ngay.”

Bùi Nguyên Minh chạy quá nhanh nên Nạp Nhã Lan vẫn chưa đuổi kịp tới.

Cô y tá nhìn Bùi Nguyên Minh dò xét, trông thấy bộ đồ tầm thường trên người anh, lạnh nhạt nói: “Không đăng ký không nộp tiền thì không thể đưa vào cấp cứu. Đây là quy định của chúng tôi.”

Bùi uyên Minh cau mày nói: “Không phải chỉ là tiền sao? Tôi sẽ không trả thiếu cho cô. Bây giờ cô cứu người trước, đừng nói nhảm nữa được không?”

“Anh trả tiền?” Cô y tá nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, cười nhếch mép nói: “Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ông cụ này có lẽ phải truyền máu cấp rồi mới phẫu thuật. Nếu như trước đây ông ta có bệnh mãn tính thì rất có thể có biến chứng. Anh có biết nếu rơi vào trường hợp này thì cần bao nhiêu tiền không? Tôi ước tính ít nhất cũng phải tốn đến 350 triệu đấy. Có tiền thì anh trả luôn đi. Tôi sẽ cho vào cấp cứu. Còn không có tiền thì đi chỗ khác. Người như anh chúng tôi gặp nhiều rồi, đem người già tới không phải ở đây cứu mạng, mà chỉ để ăn vạ. Không có tiền thì cút, đừng để tới khi chết rồi lại bắt đền chúng tôi.”

“350 triệu thôi sao? Chỉ vì 350 triệu này mà cô không cứu người trước?” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lúc này càng trở nên ảm đạm. Kẻ tham tiền hèn hạ anh gặp qua không ít, nhưng điều anh không ngờ là ở nơi có những thiên sứ áo trắng này cũng có loại người như vậy! Danh tiếng của đội ngũ y tế sẽ bị hủy hoại bởi lũ chuột bọ này. Đại đa số nhân viên y tế đều vị tha khoan dung, chỉ có một hai kẻ trong số họ mới như vậy, mà bản thân anh lại đen đủi gặp phải.

Nhìn thấy biểu hiện của Bùi Nguyên Minh, cô y tá bị dọa một phen, nhưng vẫn cong môi nói: “Anh trừng mắt nhìn tôi làm gì? Muốn đánh tôi sao? Tôi nói cho anh biết, nhiệm vụ của tôi là theo dõi đăng ký và thu tiền của các người. Đừng có mà làm loạn, Anh cảm thấy không phục với sự sắp xếp của tôi thì xin mời về cho. Không có tiền cứu người là lỗi của anh chứ không phải trách nhiệm của chúng tôi. ” %3D

“Ở đầu ra nhiều lời như vậy! Tôi yêu cầu cô cứu người!” Bùi Nguyên Minh gắn giọng từng chữ một.

“Sao tôi nói mãi mà anh vẫn không hiểu thế?” Cô y tá nhìn không nói nên lời: “Người có thể cứu, quấy đăng ký ở bên đó anh mau qua đăng kí đi, không hiểu tiếng người sao? Anh không thấy nhiều người đang xếp hàng như vậy à? Nếu anh không mau đăng kí, máu của ông cụ này sẽ cạn mất. Đến lúc đó, truyền máu cũng không kịp nữa.”

“Cô cũng biết ông cụ sắp không qua khỏi mà còn phí lời như vậy! Ông đây muốn cô cứu người trước!” Lúc này Bùi Nguyên Minh thật sự tức giận không nhịn được, ai bảo nói không hiểu chứ? Nếu không phải là tình huống cấp bách, ai mà không biết trước tiên phải xếp hàng đăng ký? Chuyện này không phải nên xét mức độ thương tích nặng nhẹ hay sao?

Tiếng thét chói tai phát ra, toàn bộ phòng cấp cứu đang nhốn nháo hỗn loạn liền im phăng phắc, không biết có bao nhiêu người quay đầu lại sợ sệt.

Từ xưa đến nay người đến bệnh viện đều là kính cần tuân thủ, hiếm thấy ai gây chuyện, có đi gây chuyện cũng phải người chết rồi mới làm ầm lên chứ?
 
Chương 187


Người còn chưa bắt đầu cứu chữa, lúc cần phải cầu xin bệnh viện cứu giúp thì anh ta lại gây chuyện. Chuyện này thực sự là lần đầu tiên mọi người thấy.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Bùi Nguyên Minh như nhìn một kẻ ngốc.

“Anh làm gì vậy? Bảo vệ: Gọi bảo vệ tới đây, nói có người gây sự, tổng anh ta ngoài cho tôi!” Cô y tá rõ ràng là rất sợ hãi. Nhưng cô ta nhìn kỹ bộ quần áo tầm thường trên người Bùi Nguyên Minh, lại tỏ vẻ khinh thường. Một tên ăn mặc như người bán hàng rong liệu có thể làm được gì ở đây? Dọa ai chứ?

“Đúng đấy! Bệnh viện là nơi anh lớn tiếng quát nạt sao?”

“Biết là anh đang vội, Nếu đang vội thì mau đi đăng kí càng sớm càng tốt. Mà gia đình anh cũng lạ cơ? Gặp chuyện lớn thế này mà chỉ có một mình anh tới, nếu xảy ra chuyện gì anh có chịu trách nhiệm được không?”

“Bệnh viện của chúng tôi là để cứu người, không sai. Nhưng trong khoa cấp cứu, ai mà không vội chứ? Mọi người tới đây đều xếp hàng đăng kí, tới trước cứu trước tới sau cứu sau, hơn nữa đều phải trả tiền trước. Nếu các người không trả tiền, chúng tôi cứu người trước, rồi các người chạy thì chúng tôi lấy tiền đâu ra mà đền?”

“Người anh em à, biết là anh lo lắng, nhưng cũng đừng làm chúng tôi khó xử như vậy!”

“Nếu không có tiền, chúng tôi cũng không có cách nào. Đây là quy định của bệnh viện.”

Một vài y tá trẻ nữa bước tới khuyên can.

Chưa kịp nói hết, liền thấy hơn chục nhân viên bảo vệ hùng hổ xông tới. Mặc dù những người này đang mặc đồng phục an ninh, nhưng nhìn họ đều hung dữ như xã hội đen. Nhìn thấy khoảng hơn chục nhân viên bảo vệ tới, y tá thở phào, chỉ vào Bùi Nguyên Minh nói: “Chính là người này đang gây sự!”

Nhân viên bảo vệ của bệnh viện thành phố Hải Dương đều là người thuộc tập đoàn bảo vệ của nhà họ Bạch, tuy rằng nhà họ Bạch là gia tộc hạng hai, nhưng nghe nói bọn họ được đại ca Tôn Thắng ở thành phố Hải Dương hậu thuẫn, cho nên người thường ở thành phố Hải Dương đều không dám động vào họ.

Nơi có người của nhà họ Bạch làm bảo vệ, không ai dám tới gây sự.

Đúng lúc này, đội trưởng đội bảo vệ Tôn Minh trực tiếp cầm dùi cui đi tới, nhìn đến Bùi Nguyên Minh trước mặt, lạnh lùng nói: “Là tên nhóc này đang làm loạn sao?”

“Anh Minh, chính là anh ta!” Cô y tá nói lớn: “Anh ta không có tiền để đi khám thì thôi. Chúng tôi không nói rằng chúng tôi không cứu người, chỉ yêu cầu anh ta ra đăng ký và trả tiền, anh ta liền gây sự. Mau tống cổ anh ta ra ngoài đi!

“Không biết đây là nơi được đại ca Tôn Thắng của bọn tao bảo kê sao? Một tên nhóc vắt mũi chưa sạch còn dám đến đây làm loạn. Mày biết tao là ai không? Tao là em ruột của đại ca Tôn Thắng, Tôn Minh!” Lúc này, Tôn Minh dương dương tự đắc. Bình thường, cho dù là kẻ nào đến gây sự, chỉ cần nghe tới tên Tôn Thắng đều phải quỳ xuống ngay lập tức.”

“Tôn Thắng là? Tốt lắm.” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.
 
Chương 188


“Bốp…”

Không để tên Tôn Minh này có cơ hội tiếp tục nói nhảm, Bùi Nguyên Minh trong chớp mắt đã đưa chân ra, trực tiếp đạp hắn ngã xuống mặt đất. Sau đó anh quay người lại, lạnh lùng nhìn cô y tá, nói: “Cô rốt cuộc có cứu người hay không?”

“Anh…. dám đánh người?” Sắc mặt cô y tá chấn động. Tên này không biết Tôn Thắng sao? Vậy mà dám đánh em trai của hắn? Chỉ sợ lát nữa hắn đến chữ chết viết sao cũng không viết được.

“Có chuyện gì vậy?”

Đúng lúc này, một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến.

Bùi Nguyên Minh vô thức quay đầu lại, liền nhìn thấy một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng vô cùng xinh đẹp đang đứng ở đó. Khí chất của cô rất ưu nhã, không cần tô son đánh phấn nhưng vẫn sắc nước hương trời.

Hơn nữa dáng người cô cũng rất đẹp, mặc dù đang khoác áo blouse, nhưng vẫn không thể che giấu được. Cô y tá này rõ ràng rất hiếm khi nhìn thấy cảnh tượng bạo lực nên lúc nhìn thấy cảnh này, cô đã có hơi ngạc nhiên.

“Chủ nhiệm Trình Tiên, chị đến thật đúng lúc. Ở đây đang có người gây rối, còn ra tay đánh nhân viên bảo vệ, chị mau đuổi anh ta ra ngoài đi!” Cô y tá vừa bắt đầu mở miệng đã lên tiếng tố cáo trước. Trình Tiên khẽ gật đầu rồi nhìn về hướng Bùi Nguyên Minh, vừa mới lên tiếng đã mang vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Tình trạng của ông cụ đây rất khẩn cấp, e rằng phải làm phẫu thuật ngay lập tức, nếu không sẽ có thể đe dọa đến tính mạng.” Bùi Nguyên Minh vội hỏi: “Bác sĩ Tiên, vậy có thể phiền cô nhanh chóng thu xếp được không?”

Trình Tiên gật đầu, cũng không dài dòng với Bùi Nguyên Minh mà phân phó mấy người y tá bên cạnh đi tìm giường đẩy, sau đó nhanh chóng đưa người đến phòng phẫu thuật của khoa cấp cứu.

“Chủ nhiệm Tiên, chị đừng để anh ta lừa, anh ta không có tiền trả đâu.”

Cô y tá nói với vẻ mặt chán ghét, đồng thời nhìn vào Bùi Nguyên Minh toàn thân dính máu với ánh mắt khinh thường. Cái gã này cả người từ trên xuống dưới chỉ sợ còn chưa có đến 350 nghìn đi? Anh ta lấy tiền phẫu thuật ở đâu ra?

Chủ nhiệm Trình Tiên đúng là không có đầu óc, toàn gặp phải những kẻ nghèo kiết xác rồi còn khám bệnh trước cho họ. Kết quả những người này không những không biết ơn, mà còn trốn đi nhân lúc Trình Tiên đi vắng. Những khoản nợ dai dẳng được bọn họ để lại, đều phải khấu trừ vào tiền thưởng của khoa. Mặc dù phần lớn là tiền của Trình Tiên, nhưng những người khác ít nhiều cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Lúc này, cô y tá đã tức giận đến mức không ngừng dậm chân.

Nghe thấy những lời này của cô y tá, trong đám đông vây quanh truyền ra tiếng xì xầm.
 
Chương 189


“Không có tiền khám bệnh thì đừng tới đây hại người!”

“Phải! Mấy người các anh đều giống y như nhau, đều đến đây lừa gạt chủ nhiệm Tiên!”

“Các người biết chủ nhiệm Tiên có tấm lòng lương y như từ mẫu, cho dù là người thế nào cũng cứu giúp trước đã, thế nên các người mới như thế này đây!”

“Haizzz, nghe nói Trình Tiên đã nửa năm rồi chưa được phát tiền lương, đều là vì những người như các anh, không có tiền còn đến đây hại người!”

Trình Tiên nghe thấy mọi người bàn tán, lúc này cô đã định bước vào phòng phẫu thuật, nhưng vẫn quay đầu lại cười nói: “Mọi người đừng tùy tiện chỉ trích, người là quan trọng nhất. Nhiệm vụ của bác sĩ vốn dĩ là cứu người trị thương, hơn nữa tôi cũng tin tưởng anh đây.”

Mặc dù Trình Tiên là người ngây thơ và tốt bụng, nhưng cô vẫn cảm thấy rằng Bùi Nguyên Minh là người vừa nhìn đã có thể khiến người khác cảm thấy tin tưởng. Loại tin tưởng này là loại cảm giác, có chút giống như yêu từ cái nhìn đầu tiên, không có định nghĩa nào có thể giải thích.

Nghe Trình Tiên nói như vậy, cô y tá bên cạnh cũng có chút lo lắng.

Tháng này không dễ dàng gì mới không xảy ra chuyện trốn viện phí, tưởng rằng đã có thể lãnh lương đầy đủ, không ngờ cuối tháng lại có người như vậy đến. Trình Tiên đúng là không có đầu óc, mấy kẻ nghèo này luôn tìm cách hại người, không có tiền thì khám bệnh cái gì?Ở nhà chờ chết không được sao? Cái mùi nghèo hèn trên người gã này, nhìn thế nào cũng không giống người có tiền, Trình Tiên sao lại tin tưởng anh ta? Tới lúc người đàn ông này không trả nổi tiền phẫu thuật, chẳng phải lại hại đến mọi người hay sao?

Nhưng dù sao thì Trình Tiên cũng là trưởng khoa cấp cứu, tay nghề giỏi, y đức cũng rất tốt. Bây giờ nếu như cô ấy đã quyết định xong mọi chuyện, người khác đương nhiên cũng không nói được gì, chỉ có thể đẩy Nạp Hoàng Chi vào phòng phẫu thuật.

“Đừng lo lắng, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để cứu ông cụ đây.” Trình Tiên gật đầu với Bùi Nguyên Minh, sau đó bước nhanh vào trong phòng phẫu thuật.

“Haizz.”

Bùi Nguyên Minh thở dài, tìm một chỗ ngồi xuống. Ban nãy anh bế người chạy một mạch tới đây cực kỳ tốn sức.

Sau khi lấy điện thoại ra gửi định vị cho Nạp Nhã Lan, Bùi Nguyên Minh mới đến chỗ xếp hàng để đăng ký thanh toán.Vào lúc này, liền nhìn thấy một người đàn ông đầu hơi hói, khoác áo blouse bước nhanh đến.

“Có chuyện gì vậy? Không biết đây là khoa cấp cứu sao? Các người nghĩ đây là cái chợ à?” Người này chính là Nguỵ Nga, phó viện trưởng quản lý khoa cấp cứu của bệnh viện.

Các nhân viên y tế vừa nhìn thấy ông ta bước tới, đều thay đổi sắc mặt mà lại gần nghênh đón, sau đó thấp giọng giải thích tình hình.

“Cái gì? Chưa đăng ký đóng tiền mà Trình Tiên đã đẩy người vào làm phẫu thuật? Đây không phải là ẩu tả sao? Lỡ như bệnh nhân có chuyện gì bất trắc, lừa gạt tống tiền bệnh viện chúng ta thì ai chịu trách nhiệm?” Ngụy Nga lúc này có chút gấp gáp, sắc mặt khó coi “Đi, đi gọi Trình Tiên ra đây cho tôi. Rõ ràng biết là bệnh viện đã nhắc nhở nhiều lần, người không đăng ký đóng tiền không thể chữa trị, sao cô ta lại tái phạm như vậy? Lần này không thể bỏ qua như thế được!”

Nhân viên y tế nhìn đồng hồ, chần chừ nói: “Phó viện trưởng Ngụy, bây giờ là thời điểm quan trọng của cuộc phẫu thuật. Nếu như chúng ta tùy tiện xông vào, e là…”

Không đợi anh ta nói xong, Ngụy Nga đã tức giận trách mắng, “Đang phẫu thuật thì sao? Đừng nói đang phẫu thuật, cho dù có mổ người ra rồi cũng phải lập tức ngăn lại cho tôi, không trả tiền không được cứu người! Không thì cuộc phẫu thuật kết thúc, anh trả tiền cho ca mổ nhé?”

“Phó viện trường của một bệnh viện mà nói ra những lời này,ông không thấy thẹn với chiếc áo blouse khoác trên người mình sao?” Đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đứng lên,” Tôi muốn xem xem, hôm nay ai dám bước vào!

“Anh là ai?” Ngụy Nga lộ vẻ khó chịu, tên nghèo này ở đâu ra vậy? Vừa nhìn đã thấy xúi quẩy.

“Ông cụ đang chữa bệnh bên trong, là tiền bối của tôi.” Bùi Nguyên Minh gần từng chữ một.

Ngụy Nga đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới trong chốc lát, rồi đột nhiên cười lạnh: “Anh không trả tiền nổi đúng không? Không biết từ đâu nghe ngóng được Trình Tiên ngây thơ đơn giản, cho nên anh cố ý đến bệnh viện chúng tôi lừa gạt đúng không? Tôi nói cho anh biết, mấy người như anh tôi thấy qua nhiều rồi, không nói nhiều nữa, tin tôi báo cảnh sát không?”

“Đến tôi còn biết câu lương y như từ mẫu, ông là phó viện trưởng lại chưa nghe qua sao? Ông có xứng với tiền lương và chức vụ của mình không?” Bùi Nguyên Minh bước lên một bước, mắt sáng như đuốc, “Người như ông, cũng xứng làm bác sĩ sao?Đúng là buồn cười!”

“Không phải tiền thôi ư? Không phải phí phẫu thuật thôi ư?”

“Bốp. ”

Một tấm thẻ ngân hàng được ném ra từ trong tay Bùi Nguyên Minh, ném thằng vào mặt của Ngụy Nga.

Ngụy Nga vô thức bắt lấy, đang muốn nổi giận thì ngay giây tiếp theo đã thấy toàn thân mình đổ mồ hôi lạnh.

Đây là……thẻ…thẻ vàng đen?

Người khác không nhận ra thứ này, nhưng Ngụy Nga dù sao cũng tính là người có dính líu đến xã hội thượng lưu, làm sao có thể không nhận ra nó?
 
Chương 190


Nhìn thấy tên nghèo này ném ra chiếc thẻ vàng đen, vẻ mặt phó viện trưởng liền đờ đẫn, còn các nhân viên y tế khác thì mờ mịt.vv

Đây là tình huống gì vậy?

Sắc mặt Ngụy Nga thay đổi mấy lần, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Một lúc sau, ánh mắt lại rơi xuống trên người Bùi Nguyên Minh, sau đó ông ta bắt đầu cười lạnh.

Ông ta là người có hiểu biết, ở thành phố Hải Dương, thẻ vàng đen thế này không có quá năm chiếc và người sở hữu thẻ vàng đen, không phải thân phận hiển hách thì cũng là nhà xe vô số, ra vào kẻ hầu người hạ.

Cái tên nghèo rớt mồng tơi trước mắt cũng có thẻ vàng đen? Không biết đã lấy trộm của ai đây?

“Cầm một cái thẻ vàng đen lấy từ trên mạng xuống, anh tưởng rằng có thể lừa được người khác sao?” Vẻ mặt Ngụy Nga như nhìn thấu chân tướng cười khẩy nói.

Sau đó, ông ta nói với cô y tá: “Mang đến quầy thanh toán xem xem có quẹt ra tiền không?”

Sau khicô y tá cầm thẻ rời đi, Ngụy Nga lại bảo Tôn Minh dẫn người đến bao vây Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Trông chừng kỹ cho tôi, nếu như lát nữa không thanh toán được, đừng để anh ta chạy trốn. Bây giờ đông người không tiện nhưng lát nữa, hừ……”

Vẻ mặt Ngụy Nga lạnh lùng khi nói ra lời này. Ông ta là phó viện trưởng của bệnh viện, trước nay luôn tự xưng mình là y đức vô song có một không hai, là viện trưởng kế nhiệm đã được định sẵn. Nhưng những gì nói với tên nghèo trước mặt này lại toàn là những lời khích bác. Nếu như không phải không đúng chỗ, không phải bận tâm về thân phận, ông ta cũng muốn ra tay đánh người.

Nhưng dù cho không thể đánh người, Ngụy Nga lúc này cũng đã quyết định rồi, một khi xác định cái thẻ vàng đen kia là giả, ông ta sẽ lập tức gọi cảnh sát đuổi cái tên này đi. Ngay sau đó, cô y tá ban đầu mắng Bùi Nguyên Minh là tên nghèo, đã cầm chiếc thẻ quay lại. Lúc này vẻ mặt cô y tá căng thẳng, cả người có chút run rẩy, cực kỳ khách sáo đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, đưa thẻ đến trước mặt Bùi Nguyên Minh bằng hai tay, cúi người nói: “Chào thanh toán 700 triệu của anh, không thừa không thiếu. Về phần thủ tục, bên tôi sẽ có người giải thích và xử lý cho anh.”

Thái độ của cô y tá lúc này, khắc hoa sâu sắc cái gì gọi là có tiền là có quyền. Trước đó cô luôn miệng gọi anh là tên nghèo này, tên nghèo kia nhưng bây giờ đứng trước mặt Bùi Nguyên Minh, cô lại không dám ho he một câu nào.

“Cái gì?!”

Cả người Ngụy Nga chấn động, vẻ mặt không thể tin được. Có thể thanh toán được, chứng tỏ chiếc thẻ vàng đen kia là thật.

Nhất thời vẻ mặt của Ngụy Nga cứng đờ, ánh mắt nhìn về Bùi Nguyên Minh đầy sự sợ hãi.

Đây thật sự là thẻ vàng đen?

Ông ta phấn đấu cả đời, tìm qua rất nhiều người, nhờ vả không ít mối quan hệ, mới miễn cưỡng xin được thẻ bạc.

Thế nên có thể nói, thẻ vàng đen của cả thành phố Hải Dương thật sự không vượt quá năm chiếc.

Nhưng cái tên trước mặt……

“À thì, hiểu lầm thôi anh ạ, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Vừa rồi tôi thật sự xấu hổ, chúng tôi cũng chỉ là bị người khác làm cho lo sợ. Mong anh đây thứ lỗi, tha thứ và thông cảm cho chúng tôi!” Ngụy Nga lúc này nói chuyện cả người đều run run rẩy rẩy, bởi vì ông ta biết rằng chàng trai trước mặt là người ông ta không thể đụng vào. Nếu đối phương để bụng thái độ lúc nãy của ông ta, vị trí phó viện trưởng này của ông ta sẽ ngồi không vững nữa.

Lúc này, người vây ở xung quanh vốn dĩ đang muốn xem trò cười, cũng há hốc cả miệng. 700 triệu đó! Cái tên này vậy mà móc ra một cách nhẹ nhàng!

Phải biết là rất nhiều người bình thường một năm cũng chỉ kiếm được mấy chục triệu. Cái tên nhìn qua trông nghèo kiết xác này, cả người đều là đồ chợ, vậy mà nhắm mắt cũng có thể quẹt ra 700 triệu?

Mấy cô y tá cũng trợn tròn mắt, nhất thời không biết phải làm sao. Ngay cả những bảo vệ hung hãn ban nãy, lúc này cũng trợn mắt há mồm, cả người đều đang run rẩy.

Đừng thấy bọn họ người nào người nấy đều trông rất dữ tợn, nhưng đó là đối với người nghèo. Còn trước mặt người có tiền, họ lại chẳng dám ho he gì.

“Không cần xin lỗi, tôi chỉ yêu cầu công cụ trong kia được bình an vô sự. Nếu như ông ấy xảy ra chuyện gì, e rằng chôn hết mấy người cùng với ông ấy cũng không đủ.” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng mở miệng nói.

“Được được được, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp một phòng bệnh tốt nhất cho ông cụ. Sẽ không có vấn đề gì đâu, chủ nhiệm Trình Tiên là thần y số một ở thành phố Hải Dương chúng tôi, được gọi là Diêm Vương Sầu. Có cô ấy ở đó, chắc chắn sẽ giữ được tính mạng.” Ngụy Nga lúc này gật đầu %3D như giã tỏi, chỉ cần chủ nhân của chiếc thẻ vàng đen trước mặt không tức giận là được. Những chuyện khác cũng không có gì to tát, bắt ông ta quỳ xuống cũng không thành vấn đề.

Rất nhanh đã qua một tiếng đồng hồ, Nạp Hoàng Chi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Bùi Nguyên Minh nhìn đồng hồ, Nạp Nhã Lan vậy mà còn chưa tới, không biết có phải bị kẹt xe hay không.

Anh nhanh chóng bước tới, trầm giọng hỏi: “Chủ nhiệm Trình, không biết ông cụ nhà tôi thế nào rồi?”

“Lần này rất may mắn, ông cụ chắc hẳn đã bị người ta dùng vật cứng đâm cho bị thương dẫn đến bị mất rất nhiềumáu, hơn nữa trước đó ông ấy đã làm phẫu thuật bắc cầu mạch vành, nên tình trạng mất máu và biến chứng đã dẫn đến hôn mê. Nhưng ban nãy đã được truyền máu, đồng thời vết thương cũng đã được khâu lại. Tiếp theo tôi sẽ kê vài đơn thuốc, chỉ cần nằm viện tịnh dưỡng mười ngày nửa tháng là có thể bình phục.” Trình Tiên nói với vẻ mặt bình tĩnh.
 
Chương 191


Bùi Nguyên Minh thở phào, xem như là yên tâm phần nào, về phần Nạp Hoàng Chi vì sao bị thương thì anh không tiện giải thích.

“Phải rồi, anh tốt nhất nên đi bổ sung thủ tục Có như vậy, chúng tôi mới có thể lấy được bệnh án điện tử của ông cụ đây từ các bệnh viện khác, để xem xem ông ấy có bị dị ứng hoặc có các biến chứng khác hay không. Đợi đến khi xong hết tất cả, chúng tôi mới có thể sử dụng thuốc.” Trình Tiên lại dặn dò thêm.

“Được, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành.” Bùi Nguyên Minh liên tục gật đầu, sau đó đưa Nạp Hoàng Chi đến phòng bệnh VIP.

Đến phòng bệnh Bùi Nguyên Minh vỗ đầu mình một cái, vừa rồi quá căng thẳng, nên đã quên lưu lại số điện bại của Trình Tiên. Trong bệnh viện, bác sĩ có cả y đức và tay nghề thế này, chắc chắn rất đáng để làm quen.

Nhìn Nạp Hoàng Chi vẫn còn đang mê man, Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một lúc, tìm một cô y tá hỏi phòng làm việc của Trình Tiên ở đâu rồi đi về hướng đó.

Trong văn phòng riêng của Trình Tiên.

Lúc này cô ngẩng đầu lên, nhìn Ngụy Nga ngồi trên ghế số pha, đôi lông mày đen cau lại nói: “Phó viện trưởng Ngụy, tôi đây còn phải đi kiểm tra phòng bệnh, không biết ông đến chỗ tôi là có chuyện gì?”

Trên ghế sô pha, Ngụy Nga bắt chéo hai chân,cười híp mắt, muốn bao nhiêu bỉ ổi thì có bấy nhiêu bỉ ổi. Hơn nữa ánh mắt ông ta không ngừng đảo qua trên người Thừa Tiên từ trên xuống dưới, giống như ước ao muốn làm gì đó với Trình Tiên.

Không thể không thừa nhận, Trình Tiên tuy mới hai mươi lăm, hai mười sáu tuổi, vừa tốt nghiệp được một hai năm, mặc dù không thích trang điểm, hơn nữa suốt ngày toàn mặc áo blouse trắng, nhưng với khuôn mặt mộc đẹp như mối tình đầu cùng với vóc dáng gợi cảm, thướt tha này của cô, chỉ cần là đàn ông đều sẽ bị rung động.

Trong bệnh viện này, rất nhiều bác sĩ nam đang theo đuổi cô. Chỉ tiếc là cô chỉ một lòng say mê với y học, nên không có bất kỳ hứng thú nào với các bác sĩ nam này.

Còn Ngụy Nga đã để mắt đến Trình Tiên ngay từ ngày đầu tiên cô đi làm, chẳng qua ông ta chưa tìm được cơ hội mà thôi.

“Trình Tiên à, tối nay bệnh nhân đó có chuyện gì vậy? Chưa thanh toán, chưa lấy số, cô đã bắt đầu cho phẫu thuật rồi? Tình trạng phức tạp của lão già này cô không rõ sao? Lỡ như có chuyện gì bất trắc, cô có thể chịu trách nhiệm sao?” Ngụy Nga bày ra dáng vẻ lãnh đạo, vẻ mặt lạnh lùng mở miệng nói.

Trình Tiên cau mày, nói: “Tôi biết tình trạng phức tạp, nhưng ông cụ đó rõ ràng bị người khác làm cho bị thương, mất máu nghiêm trọng. Nếu như không mau chóng cứu chữa, rất có khả năng ông ấy sẽ chết!”

“Xoảng.”

Ly nước trong tay Ngụy Nga bị ném mạnh xuống đất vỡ nát, vẻ mặt ông ta tức giận nhưng lại nhìn Trình Tiên từ trên xuống dưới, trong lòng đều là suy nghĩ xấu xa.

Quá xinh đẹp, người phụ nữ trước mắt thật sự quá xinh đẹp. Cho dù bản thân có nổi giận, cô vẫn giống một con nai con kinh hãi, nhưng điều này chỉ khiến cho ông ta có thêm dục vọng chinh phục…

“Trình Tiên à, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, vẻ mặt Ngụy Nga nghiêm túc nói: “Tôi biết cô có tấm lòng lương y như từ mẫu, nhưng bệnh viện đã nhắc nhở nhiều rồi, loại chuyện này nhất quyết không được phép. Tôi vẫn luôn quan tâm tới cô, không biết tôi đã bị chỉ trích bao nhiêu lần bởi vì những việc lộn xộn của cô rồi. Hôm nay cũng vậy, cô cứu người thì vui vẻ, danh tiếng tốt cũng có nhưng tôi lại phải đến gặp viện trưởng nhận lỗi. Cô nói xem, tôi luôn coi cô như con gái ruột của mình, cô lại đối xử với tôi như vậy, thật sự là làm khó tôi mà. Tôi muốn phạt cô, lại có chút không nỡ..”

Vẻ mặt Trình Tiên áy náy, nói: “Phó viện trưởng Ngụy, đều tại tôi, cũng do tôi vội vã cứu người nên mới vi phạm quy tắc, nhưng sau đó không phải bọn họ đã nộp tiền rồi sao?”

Ngụy Nga từ từ đứng dậy, đi đến bên cạnh Trình Tiên, nhìn xuống cô chậm rãi nói,”Trình Tiên, những gì chúng tôi nói là quy tắc, không phải là vấn đề tiền bạc. Cô phẫu thuật trước khi bệnh nhân nộp tiền là vi phạm quy tắc, đó là sự thật. Lần này, nếu như không phải tôi cố gắng bao che cho cô, e rằng cô đã mất việc. Bây giờ ở ngoài tìm việc khó khăn biết bao nhiêu cô không biết sao? Ngoài ra, nếu như cô mất việc, những bệnh nhân kia của cô, cô có yên tâm giao họ cho người khác hay không? Có thể giao họ cho mấy tên lang băm hay không?”

Lúc đầu Trình Tiên không quan tâm cho lắm. Trên thực tế, y thuật và y đức của cô đều rất tốt, một số bệnh viện ở các tỉnh thành đã chìa cành ô liu* cho cô. (*Mời gọi nhân tài) Chằng qua cô không rời đi là vì bệnh nhân của mình. Nhưng khi nghe thấy Ngụy Nga nói về bệnh nhân của mình, cô thật sự căng thẳng, thân thể mềm mại không khỏi run lên, nói: “Phó viện trưởng Ngụy, ông nhất định phải giúp tôi, lần này ông cứ xem mà xử phạt. Chỉ cần không sa thải tôi, phạt cái gì tôi cũng chịu…”

Ngụy Nga cười ha ha, nụ cười trên mặt càng sâu:” Trình Tiên à, cô xem xem cô đang nói gì vậy? Tôi quý mến, luyến tiếc cô như vậy, yêu thương cô như con gái ruột của mình, thì sao có thể trách phạt cô được?”

“Tôi biết cô tâm địa thiện lương, thường xuyên cứu người trong phòng cấp cứu. Chuyện này thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần cô theo tôi, tôi hứa sau này sẽ ém hết mấy chuyện này xuống cho cô. Thậm chí tôi còn có thể ra mặt thay cô tìm một quỹ từ thiện, thanh toán giúp cho đám người nghèo rách kia……”

Trong lúc nói chuyện, Nguy Nga đã nắm lấy tay trái của Trình Tiên, lấn tới với vẻ mặt dâm tà.
 
Chương 192


“Phó viện trưởng, phó viện trưởng, đừng, ông đừng làm nhữ vậy….” Cuộc

sống đơn giản của Trình Tiên, đã bao giờ gặp phải tên bỉ ổi thế này. Lúc này cô giãy giụa theo bản năng, nhưng đối diện với bàn tay to lớn, mạnh bạo của Ngụy Nga, cô hoàn toàn bất lực, toàn thân mềm nhũn. Lúc này, Ngụy Nga đã lộ ra bộ mặt thật của mình, ông ta lập tức đè Trình

Tiên lên bàn làm việc, không hề để ý đến tiếng hét của Trình Tiên, mà nắm lấy đôi chân thon dài, xinh đẹp của cô.

“Đừng! Phó viện trưởng, tôi cầu xin ông, ông tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu!” Trình Tiên không ngừng giãy giụa, trên mặt đầy nước mắt.

Đáng tiếc ngay từ đầu khi Ngụy Nga giúp cô chọn văn phòng, đã sắp xếp một nơi hẻo lánh nhất. Lúc này cho dù Trình Tiên có kêu cứu lớn đến mức nào, cũng không ai nghe thấy.

Ngụy Nga liên tục cười xấu xa, một tay ông ta giữ chặt chân Trình Tiên, tay kia thì lấy ra một viên thuốc màu xanh nhét vào trong miệng. Hết cách, Lông ta mà không có cái này, cũng lực bất tòng tâm.

“Âm

Ngay lúc Ngụy Nga nuốt viên thuốc màu xanh xuống, cửa phòng làm việc của Trình Tiên bị ai đó đạp sau đó thì thấy Bùi Nguyên Minh cười híp mắt bước vào.

Anh vốn dĩ tới tìm Trình Tiên xin số điện thoại để tiện liên lạc, kết quả vừa đến trước cửa phòng làm việc đã nghe thấy tiếng cầu xin ở bên trong. . Ngôn Tình Hài

“Là mày?”

Bùi Nguyên Minh xuất hiện đột ngột khiến Ngụy Nga bị dọa một phen, sau đó vẻ mặt tức giận mắng chửi: “Ai cho mày vào đây, cút ra ngoài!”Nếu là tình huống bình thường, Ngụy Nga giờ phút này nói không chừng đã sợ hãi. Dù sao thì ông ta cũng biết rằng những người sở hữu thẻ vàng đen đều không thể đụng tới.

Nhưng với viên thuốc nhỏ màu xanh trong bụng, đầu óc ông ta lúc này chỉ toàn là chuyện đó, đang vô cùng gấp gáp, làm gì còn chút bình tĩnh nào?

“Phó viện trưởng Ngụy thật hào hứng, nếu không phải trên người ông khoác chiếc áo blouse trắng, tôi còn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm người.” Bùi Nguyên Minh mim cười nói, đồng thời đá vào một chiếc ghế.

Chiếc ghế “ầm” một tiếng đập vào lưng của Ngụy Nga, khiến ông ta loạng choạng lùi lại. Trình Tiên nhân cơ hội này tránh khỏi bàn tay của ông ta, cả khuôn mặt đầy vẻ hoảng loạn và sợ hãi, khiến ai nhìn thấy cô đều hận không thể ôm cô vào lòng để che chở.

Trình Tiên lúc này vừa sợ hãi, vừa vui mừng, đồng thời còn có mấy phần kinh ngạc.

Sao người này lại đến đột ngột như vậy? Nhưng nếu anh ta không đột ngột đến đây, bản thân có lẽ đã bị lão già Ngụy Nga này chà đạp mất rồi

Nhưng, nếu không phải vì anh ta, tên biến thái Ngụy Nga này đã không tìm được cớ bắt chet cô.
 
Chương 193


Nhất thời, Trình Tiên không biết mình nên hận hay cảm kích Bùi Nguyên Minh, vì thế ánh mắt nhìn vào Bùi Nguyên Minh lúc này cực kỳ phức tạp. Nữ thần cả đời đam mê y học, lần đầu tiên không biết phải đối xử thế nào với một người đàn ông. Nhưng Trình Tiên trong tình trạng này, thoạt nhìn càng thêm mê người và quyến rũ.

“Mày dám đánh tao sao? Mày không biết đây là địa bàn của tao sao?” Ngụy Nga lúc này tức giận ngút trời, cả người đã sớm mất đi lý trí, “Tao không cần biết mày là ai, mau cút ra ngoài cho tao, bằng không lát nữa tao không để mày chết yên thân đâu!”

Bùi Nguyên Minh cười híp mắt, đi tới nắm lấy cổ Ngụy Nga, nhấc ông ta lên một chút.

“Mày……mày muốn làm cái gì? Thả tao ra! Thả tao ra!” Có lẽ bởi vì bị bóp cổ, nên đầu óc choáng váng của Ngụy Nga được máu huyết dâng trào làm cho tỉnh táo đôi chút, lúc này mới không kìm được bắt đầu la hét.

Trình Tiên ở bên cạnh cũng vô thức nói: “Đừng, đừng manh động….”

Bùi Nguyên Minh nghiêng đầu liếc nhìn Trình Tiên, nhẹ giọng nói: “Đây là một tên biến thái, một tên cặn bã, hôm nay nếu như tôi không đến đây đúng lúc, cô không những đã bị ông ta chà đạp, mà ông ta sẽ còn dùng việc này để uy hiếp cô, biến cô thành đồ chơi của ông ta. Người như vậy là một tên biến thái, một tên cặn bã, còn không bằng cầm thú, cô còn ở đó cầu xin cho ông ta? Tôi biết cô tốt bụng nhưng mà em gái này, tốt bụng và ngu xuẩn chỉ cách nhau một đường kẻ mà thôi.”

Sắc mặt Trình Tiên đỏ bừng, cắn đôi môi hồng nhạt, không nói tiếp nữa. “Mày……mày còn không buông tay! Ông đây cảnh cáo mày, nếu mày dám đụng đến ông đây, ông đây sẽ sai người đánh mày tàn phế.” Ngụy Nga vừa giãy giụa như một con heo bị cắt tiết, vừa lớn tiếng mắng nhiếc Bùi Nguyên

Minh.

Bản thân dù gì cũng là phó viện trưởng, quyền lực của ông ta trong bệnh viện này rất lớn, dưới một người trên vạn người. Không biết có bao nhiêu người thuộc tầng lớp thượng lưu phải đến cầu xin mình, vậy mà bây giờ thằng nhãi này không biết ở đâu chui ra dám đối xử với mình như vậy?Chết tiệt! Đúng là chết tiệt!

Lúc này, trong đầu của Ngụy Nga nghĩ, nếu Bùi Nguyên Minh có thả ông ta ra, cũng sẽ chết chắc rồi.

Ngay lúc Ngụy Nga đang nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ xem nên giải quyết Bùi Nguyên Minh thế nào.

“Bốp

Giây tiếp theo, Bùi Nguyên Minh đã thẳng tay tát xuống.

Trên mặt Ngụy Nga lập tức hiện lên một dấu tay màu đỏ, giống như chứng đỏ mặt của người vùng cao.

“Mày…. vậy mà dám, dám đánh tao… mày chết chắc rồi! Mày chết chắc rồi!” Ngụy Nga vô cùng tức giận, không ngừng giãy giụa hét lớn.

Chiếc miệng nhỏ nhắn của Trình Tiên khẽ mở ra, vẻ mặt kinh ngạc. Cô biết rất rõ quyền lực của Ngụy Nga trong bệnh viện này, đôi khi ngay cả viện trưởng cũng bị ông ta qua mặt, nhưng bây giờ người đàn ông này lại chả xem quyền lực của ông ta ra cái gì cả, nói tát là tát….

Người đàn ông này, thật sự rất…

Lúc này, tâm hồn thiếu nữ của Trình Tiên run lên, cô cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.
 
Chương 194


Lúc này, cửa văn phòng mở to, âm thanh cuối cùng cũng truyền ra bên ngoài. Có nhân viên y tế nhìn thấy tình hình bên này, đã đi mời đội trưởng đội bảo vệ đến đây với vẻ mặt hoảng hốt.

“Thế này là thế nào? Anh đang làm gì đó? Thả phó viện trưởng của chúng tôi ra!” Đội trưởng đội bảo vệ Tôn Minh dẫn người nhanh chóng chạy đến.

Vừa thấy Tôn Minh, khuôn mặt sưng như đầu heo của Ngụy Nga lộ ra một nụ cười, ông ta vừa giãy giụa, vừa kiêu ngạo hét lên với Bùi Nguyên Minh: “Mày xong đời rồi!”

Sau đó, ông ta quát Tôn Minh: “Nhanh! Nhanh bắt lấy nó! Trói lại ném ra ngoài cho tao!”

“Lại là mày?” Tôn Minh lúc này mới nhận ra Bùi Nguyên Minh là người đã đá hắn lúc trước, anh ta bước tới với vẻ mặt hung tợn, đã sẵn sàng động thủ.

“Thằng nhãi này, mày có biết tao là ai không? Tao là em trai của Tôn Thắng, để tao coi mày giả bộ thế nào! Hôm nay tao sẽ giết chết mày!” Tôn Minh vừa nói, vừa đóng cửa “ầm” một cái. Sau đó rút ra từ trong ngực một con dao gọt trái cây với vẻ mặt dữ tợn.

Bùi Nguyên Minh không thèm quay đầu lại, còn thản nhiên nói: “Tôn Thắng bị giết rồi, mày còn ở đây phách lối, không sợ trở lại bị người ta đánh chết cũng không biết có chuyện gì sao?”

Tôn Minh cười “khà khà”, nói: “Anh tao bị người ta giết chết? Anh tao là đại ca phố Hải Dương, người có thể giết được anh ấy còn chưa sinh ra đâu…”

Anh ta còn chưa nói xong, điện thoại trên người đột nhiên phát ra tiếng chuông chói tai.

Tôn Minh nhìn qua một cái đã cười lạnh: “Vậy mà mày nói anh trai tao bị người ta giết chết? Mày xem, anh ấy còn gọi điện thoại đến đây này?”

Lúc nói chuyện, điện thoại Tôn Minh vang lên, trên màn hình hiện rõ hai chữ “Tôn Thắng”.

Để thể hiện sự lợi hại của mình, Tôn Minh đắc thắng nhấn loa ngoài, sau đó kính cần nói: “Đại ca….”

Phía bên kia, một giọng nói run rẩy truyền đến: “Anh… anh Minh… anh mau chạy đi, đại ca bị Ngô Kim Hồ thủ tiêu rồi… chúng ta xong rồi, chúng ta xong đời rồi…. a….”

“Tút….tút…..tút…”

Điện thoại bị trực tiếp cắt ngang kèm với một tiếng hét thảm thiết, Tôn Minh vừa nãy vẫn còn vô cùng kiêu ngạo, nhưng bây giờ sắc mặt của anh ta đã trắng bệt: “Không…. không thể nào…..” %3D

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Còn không mau chạy đi? Lát nữa chạy cũng không thoát đâu!”

“Mày……mà….” Tôn Minh nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt sợ hãi, tên %3D đàn ông này làm sao biết được việc anh cả của mình đã bị giết?Không lẽ anh ta có thể dự đoán được tương lai? Mà quan trọng nhất là, một khi không có anh trai chống lưng, anh ta lại dám đụng vào một người giàu có như vậy, e rằng sau này còn không biết mình sẽ chết thế nào.
 
Chương 195


Vừa nghĩ đến điều này, Tôn Minh cung kính cúi người hướng về phía Bùi Nguyên Minh nói: “Ngài đã vừa lòng chưa ạ?”

“Còn không mau cút đi?” Bùi Nguyên Minh lãnh đạm nói.

“Cạch.”

Tôn Minh lui ra ngoài tiện thể đóng cửa lại.

Ngụy Nga “gào” to một tiếng: “Tôn Minh, mắt mày mù rồi à? Không nhìn thấy ông đây đang bị đánh sao? Bọn mày còn muốn công việc này nữa hay không?”

Tôn Minh lúc đấy không có tâm tình quan tâm ông ta, đại ca Tôn Long của bọn họ đã bị người ta xử lí rồi, phải tự tìm đường lui cho bản thân thôi, bây giờ còn không làm thì chính anh ta cũng xong đời.

Vào lúc này thì tiếng chuông điện thoại của Bùi Nguyên Minh kêu lên. Anh vứt Ngụy Nga trên mặt đất sau đó mới nghe điện thoại.

“Nguyên…Nguyên Minh…tôi vừa nãy bị tắc đường, anh đang ở đâu? Ông nội tôi không sao chứ?” Là Nạp Nhã Lan gọi tới, cô cũng tính là thong dong mà đến muộn rồi.

Bùi Nguyên Minh nhìn Ngụy Nga đang ngồi trên đất, tâm tình hiện đang rất tệ, giọng điệu khó chịu: “Tôi đang ở phòng làm việc của bác sĩ Trình, ông nội cô phẫu thuật thành công rồi, đang ở phòng bệnh cao cấp, cô tự qua đấy thăm ông trước đi, đợi tôi xử lí xong con heo nái trước mắt này rồi qua đó.”

“Hả? Heo nái gì? Có cần tôi qua đó giúp không?” Cô thả lỏng tinh thần khi biết được ông nội không có việc gì, sau đó mới hỏi anh.

“Tùy.” Bùi Nguyên Minh cúp điện thoại, lãnh đạm nhìn Ngụy Nga đang ngồi dưới đất. Mặt và mắt của Ngụy Nga đỏ như máu, bộ dáng giống như một con heo nái thật sự. Ông ta căm phẫn nhổ ra một bãi nước bọt, trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Thằng ranh này, mày xong đời rồi, có giỏi thì mày đừng có di!”

Nói xong, ông ta lại nhìn Trình Tiên, lạnh lùng nói: ” Còn mày, đồ không biết xấu hổ, cũng chỉ là một con gái điếm mà thôi, còn tưởng mình cao sang lắm sao? Trong tối hôm nay mày cứ chuẩn bị chờ bị đuổi việc đi!”

Chửi bởi một hồi, Ngụy Nga đã lôi điện thoại ra chuẩn bị gọi điện cho ai đó.

Bùi Nguyên Minh nghe ông ta nói xong còn cười một tiếng, anh không ngăn ông ta ta lại mà còn tùy ý ngồi trên sofa, lạnh lẽo nhìn Ngụy Nga, nói: ” Gọi người đến đúng không? Được, tôi ngồi đây đợi, xem xem hậu thuẫn của ông là ai.”

Trình Tiên đứng ở bên cạnh lại rất lo lắng, đi đến chỗ Bùi Nguyên Minh thấp giọng nói: “Anh đây…”
 
Chương 196


“Tôi tên là Bùi Nguyên Minh.” Bùi Nguyên Minh cười cười tự giới thiệu.

Trình Tiên cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng nói: ” Anh Diệp, anh đi trước đi, Ngụy Nga là phó viện trưởng, có lúc còn có thể vượt qua cả viện trưởng của chúng tôi nữa! Ông ta còn có nhân vật lớn nâng đỡ, quen biết rất nhiều người có tiền có quyền, cho dù anh có tiền cũng không thể đắc tội với bọn họ được.”

Nói xong những câu đó, trong lòng Trình Tiên cũng rất lo lắng. Hôm nay là do cô nên Bùi Nguyên Minh mới gặp phải những rắc rối này, trưởng bối của anh còn đang nằm trong bệnh viện nên việc này muốn giải quyết e là khó càng thêm khó rồi.

Hơn nữa bản thân sau này chắc không thể ở lại bệnh viện này làm việc nữa, bản thân cô thì không sợ những vấn đề về tìm việc làm nhưng cô không yên tâm với những bệnh nhân kia. . Ngôn Tình Sắc

“Yên tâm đi, không có việc gì, tôi có thể giải quyết được.” Bùi Nguyên Minh cười cười an ủi Trình Tiên.

Trình Tiên ngơ người ra một lúc cũng không nói gì nữa, không biết vì sao khi nghe Bùi Nguyên Minh nói những lời này cô lại tin tưởng anh.

Đúng vào lúc này, Ngụy Nga vừa chuẩn bị gọi điện thoại, nhưng còn chưa kịp bấm số thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cửa phòng.

Hai người đàn ông trung niên mặc âu phục phẳng phiu đi vào, khí thế rất kinh người. Mà người đi sau hai người họ là một người đàn ông trung niên mặc quần áo thời Đường, vừa nhìn là biết người vừa có tiền vừa có quyền.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, hai mắt của Ngụy Nga sáng rực lên giống như năm được cong rơm cứu mạng, liền bổ nhào đến dưới chân của người đàn ông đấy, gào khóc nói: “Giám đốc Nạp…Nạp, đúng lúc ngài tới rồi, vừa nãy tôi đang định gọi điện thoại cho ngài, ngài nhất định phải làm chủ cho tôi!”

“Giám đốc Nạp?” Bùi Nguyên Minh vô ý thức nhìn đến chỗ bọn họ, vẻ mặt kỳ lạ.

“Nạp Thừa Trạch?” vẻ mặt Trình Tiên trắng bệch, lần này thật sự là bị dọa sợ rồi. Nạp Thừa Thạch là người của nhà họ Nạp ở tỉnh li, mà nhà họ Nạp là cổ đông lớn nhất ở bệnh viện này. Nhân vật lớn như này cũng đến rồi, cho dù là bản thân hay Diệp Hạo sợ rằng đều không qua khỏi.

Ngụy Nga đắc ý ra mặt, khi quay lại nhìn Bùi Nguyên Minh ánh mắt của ông ta còn tràn đầy sự hung ác.

Nhà họ Nạp lập nghiệp bằng nghề buôn bán đồ cổ, nhưng điều đó không có nghĩa là gia tộc bọn họ chỉ buôn bán đồ cổ, những gia tộc tương tự như này đều có rất nhiều sản nghiệp phân bố khắp nơi trong tỉnh thành.

Nạp Thừa Trạch là đại diện toàn quyền của nhà họ Nạp ở thành phố Hải Dương, quyền thế ngập trời. Chỉ có điều anh ta trước nay làm người khiêm tốn nên ít người biết đến thân phận của anh. Ngụy Nga năm đó cũng là do tình cờ mới biết được thân phận của Nạp Thừa Trạch, từ đó về sau cứ theo đuôi Nạp Thừa Trạch mới có thể leo lên được vị trí phó viện trưởng như bây giờ, nếu không dựa vào y thuật của ông ta thì đến kiếp sau cũng không leo lên được vị trí này.

Nạp Thừa Trạch nhìn Ngụy Nga hơi gật đầu, sau đó lãnh đạm nói: “Nghe nói ở đây có một người tên là Bùi Nguyên Minh, xin hỏi…”

“Là tôi.” Bùi Nguyên Minh khoanh tay, không có ý định đứng lên, đến cả việc nhìn Nạp Thừa Trạch cũng không làm.

Nhìn thấy thái độ này của anh, Ngụy Nga đang ngồi trên đất nhảy dựng lên gào thét nói: “Thằng nhóc kia, mày còn không mau đứng lên, mày cho rằng mày là ai? Dám hung hăng càn quấy trước mặt giám đốc Nạp? Chắc mày không biết chữ chết viết như nào rồi!”

“Bùi…Bùi Nguyên Minh…hay. là anh đứng lên đi…” Trình Tiên mặc dù tính tình đơn thuần, nhưng mà vẫn biết thân phận của Nạp Thừa Trạch không đơn giản, cho dù là những đại gia tộc ở thành phố Hải Dương cũng không dám đắc tội anh ta.

Bùi Nguyên Minh lúc này biểu cảm cười như không cười.

Nạp Thừa Trạch đi đến phía trước, lễ độ cung kính nói: “Anh Minh, vừa nãy cô Nạp đã dặn dò để tôi đến đây, cho dù là có phiền phức gì thì cứ để tôi giải quyết.”

Rõ ràng Nạp Thừa Trạch là do Nạp Nhã Lan gọi đến. Đừng nhìn thấy Nạp Thừa Trạch là đại diện của nhà họ Nạp ở thành phố Hải Dương, quyền thế ngập trời, hộ gió gọi mưa, nhưng ở trước mặt Nạp Nhã Lan, dòng chính của nhà họ Nạp, anh ta chỉ là một con chó có địa vị cao một tí mà thôi. Vừa nãy Nạp Nhã Lan gọi điện đến, mặc dù anh chưa rõ là chuyện gì xảy ra nhưng vẫn dùng thời gian ngắn nhất chạy đến đây, bây giờ anh vẫn chưa biết Nạp Hoàng Chi đang ở trong bệnh viện này.

Bùi Nguyên Minh tùy ý chỉ vào Ngụy Nga: ” Chỉ là một con heo thôi, không tính là phiền phức gì.”

“Đã rõ rồi!” Nạp Thừa Trạch không chút do dự nào mà xoay người đạp chân lên đầu Ngụy Nga, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Ngụy Nga, chuyện này là sao?”

“Đây…đây…đây…”

Ngụy Nga lúc này đang rất khó hiểu, người mà ông tâ khó lắm mới có thể bám vào là giám đốc Nạp, tại sao lại cung kính với người thanh niên kia như thế? Hơn nữa còn không nói câu nào đã đạp hắn một phát?

Trình Tiên đứng bên cạnh cũng ngơ ngác, Bùi Nguyên Minh rốt cuộc là ai? Vì sao chỉ dựa vào một câu nói mà có thể khiến cho giám đốc Nạp nghe lời như vậy?

Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh này cười cười nói: “Tôi giới thiệu với anh Nạp, đây là bác sĩ Trình Tiên, là người vừa cứu mạng đại sư Nạp Hoàng Chi.”

“Cái gì!?” Nạp Thừa Trạch chấn động, “Anh Diệp, ý của anh là ông chủ đang ở bệnh viên này của tôi? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
 
Chương 197


Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Những điều xảy ra trước đây Nạp Lan Nhã đều biết rõ, bác sĩ Trình, cô cần phải kể lại sự việc vừa mới xảy ra, tôi biết là cô cảm thấy ngại ngùng nhưng đây đều là vì bệnh nhân của cô. ”

Người Trình Tiên khẽ động, cô đúng thật là có chút ngại ngùng, làm gì có cô gái nào không ngại khi nói về vấn đề này, nhưng mà Bùi Nguyên Minh nói không sai, cô phải vì bệnh nhân của mình mà dũng cảm.

Rất nhanh cô đã kể hết lại đầu đuôi sự việc đã xảy ra sau khi Bùi Nguyên Minh đến bệnh viện, khi kể xong vẻ mặt cô vẫn còn lộ ra sự sợ hãi.

Nghe đến nguyên nhân dẫn đến việc ông Nạp suýt nữa phải ngừng phẫu thuật giữa chừng là do Ngụy Nga gây ra, Nạp Thừa Trạch chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, sắc mặt trắng bệch, nghe đến cuối cùng thì vẻ mặt đã trở nên vô vùng khó coi. Ngụy Nga là người mà anh cất nhắc, thậm chí còn có ý định bồi dưỡng ông ta thành viện trưởng tiếp theo, không ngờ ông ta lại làm việc bỉ ổi như vậy.

“Chát

Nạp Thừa Trạch xách Ngụy Nga lên, hất tay tát ông ta một phát: “Ngụy Nga, lúc tôi cất nhắc ông, đã nói với ông cái gì ông quên rồi sao? Người hành y phải lấy y đức làm trọng, ông luôn mồm thề rằng sẽ coi bệnh viện như nhà, coi các bác sĩ khác và bệnh nhân như người thân, vậy mà bây giờ ông lại đối xử với người thân của mình như vậy sao?”

Nói xong anh lại tát ông ta một phát, cảm thấy vẫn chưa đủ nên trực tiếp đạp lên bụng Ngụy Nga, đạp cả người ông ta đập vào tường.

“Phốc-” . truyện tiên hiệp hay

Ngụy Nga vùng vẫy đứng dậy, nhưng trên mặt ông ta không hề có ý oán trách mà là nhin dau quỳ trước mặt Nạp Thừa Trạch, vẻ mặt hoàng sợ nói: “Giám đốc Nạp, tôi…tô…tô..”

“Ông im miệng!” Nạp Thừa Trạch lạnh lùng nói: “Ngụy Nga, tôi vốn cho rằng ông còn có chút hi vọng, nhưng cuối cùng ông lại khiến cho tôi quá thất vọng, từ ngày hôm nay ông hãy cút ra khỏi bệnh viện này, tôi sẽ cho người điều tra rõ những việc ông đã làm. Cho dù ông chỉ dùng 1 đồng của bệnh viện tôi cũng sẽ khiến cho ông ngồi tù.”

“Giám đốc Nạp..”

Nghe thấy những câu này, Ngụy Nga xụi lơ trên mặt đất, run rẩy không nói lên lời. Ông ta biết bản thân xong đời rồi, những năm gần đây ông giờ thù đoạn lấy đi không ít tiền của bệnh viện, đe dọa không ít y tá, nhưng do ông có Nạp Thừa Trạch chống lưng nên không ai dám làm gì ông.

Nhưng giờ đây Nạp Thừa Trạch lấy đi quyền lực của ông, còn định điều tra đến cùng, cuộc đời của ông không còn cơ hội lật mình nữa rồi.

Lúc này Nạp Thừa trạch hơi khom người với Trình Tiên, vẻ mặt tôn kính nói: “Bác sĩ Trình Tiên, tôi đã sớm nghe qua danh của cô rồi, là một bác sĩ có tấm lòng phụ mẫu, cô làm rất đúng, nếu không có cô ở trong bệnh viện này thì bệnh viện này còn không bằng đóng cửa.”

“Từ ngày hôm nay trở đi cô sẽ là phó viện trưởng, hơn nữa tôi sẽ bỏ ra một số tiền đề lập một quỹ từ thiện, đối với những gia đình thật sự khó khăn không thể trả nổi viện phí thì sẽ do quỹ từ thiện này trợ cấp. Nhưng mà phó viện trưởng Trình, tiền của tôi không nhiều, cô vẫn phải giúp tôi tiết kiệm một chút.”

Nạp Thừa Trạch mặt đầy ý cười khi nói câu cuối cùng, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, bác sĩ Trình Tiên này đã cứu Nạp Hoàng Chi,, cho cô ta vị trí này với mở một quỹ từ thiện không phải chuyện to tát gì. Bởi vì nếu mà hôm nay Nạp Hoàng Chi không được cứu chữa kịp thời mà còn xảy ra chuyện ở trong bệnh viện nhà họ Nạp đầu tư, bản thân anh còn là người quản lí, sợ rằng sẽ phải mai táng theo ông ấy mất.

Bây giờ chỉ cần nhìn Trình Tiên hay nhìn Bùi Nguyên Minh, anh đều cảm thấy rất cảm kích. Không có hai người này thì anh đã tiêu rồi, họ chính là phúc tinh của anh. “A? Tôi làm phó viện trưởng? Còn có quỹ từ thiện?” Trình Tiên giờ đây cảm thấy rất bất ngờ, hạnh phúc đến quá đột ngột rồi.

Gọi người đến lôi Ngụy Nga đi xong, Nạp Thừa Trạch mới trầm giọng nói: “Anh Bùi, mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, không biết anh đã vừa ý chưa?”

Bùi Nguyên Minh gật đầu, cười nói: “Giám đốc Nạp là một người thông minh, nhìn rõ mọi việc, chuyện này tôi sẽ nhắc khéo với Nạp Nhã Lan”

Đây gọi là có qua có lại, Nạp Thừa Trạch nể mặt anh, hơn nữa còn giải quyết việc này rất quyết đoán, Bùi Nguyên Minh đương nhiên hiểu được ý của anh ta. Nghe được câu này của Bùi Nguyên Minh, Nạp Thừa Trạch liền thả lỏng

người, anh nhanh tay lấy ra hai tấm danh thiếp đưa cho Bùi Nguyên Minh và

Trình Tiên, nói: “Hai vị, đây là số điện thoại riêng của tôi, sau nay ở thành phố

Hải Dương có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ gọi cho tôi, tôi nhất định sẽ đến.”

Bùi Nguyên Minh tiện tay cất danh thiếp đi, nói: “Vậy chúng ta cùng đi thăm đại sư Nạp thôi.”

Nạp Thừa Trạch không hề do dự gật đầu nói: “Được!”

Bùi Nguyên Minh đi được hai bước thì quay đầu lại nhìn Trình Tiên, cười nói: “Phó viện trưởng Trình đi cùng chứ? Bệnh tình của ông ấy mặc dù đã ổn định nhưng cô là bác sĩ chữa trị chính, không đi nhìn một chút sao?”

Trình Tiên gật gật đầu, rồi nhanh chóng đi theo. Lúc nhìn bóng lưng của Bùi Nguyên Minh, các kiến thức y học trong đầu cô không biết bay đi đâu hết rồi.

Người đàn ông này nhìn thì không có gì kì lạ, nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy không giống với những người đàn ông khác, cho dù là người trước giờ không có hứng thú với người khác giới như Trình Tiên cũng cảm thấy nhịp tim của mình lúc này tăng nhanh hơn.
 
Chương 198


Trong căn phòng bệnh cao cấp, Nạp Hoàng Chi đã tỉnh, có thể ngồi được bình thường rồi.

Nạp Nhã Lan khí chất khuynh thành, bây giờ lại giống như một bé gái ngồi bên cạnh nói chuyện với Nạp Hoàng Chi.

“Nhã Lan à, vừa nãy ông đã nghĩ kĩ rồi, chuyện lần này mặc dù là do Bùi Nguyên Minh mà ra, nhưng cũng không thể nói đây hoàn toàn là trách nhiệm của cậu ta, nếu không phải do ông cả tin đi đến địa bàn của Tôn Thắng, cũng sẽ không bị bắt làm con tin. Nói cho cùng cũng là tự chuốc vạ vào thân, cháu đừng có trách người ta.”

“Không những thế mà Bùi Nguyên Minh còn cứu hai ông cháu mình, đưa ông đến bệnh viện cứu chữa, nghe nói còn vì chuyện này của ông mà đắc tội không ít người, đây là đại ân nên cháu nhất định phải nhớ rõ.” Nạp Hoàng Chi thổn thức nói.

Thực ra ông vẫn còn muốn thử thách Bùi Nguyên Minh vài lần, nhưng bây giờ thì không cần nữa, từ lần này có thể biết được dù là phẩm hạnh, năng lực hay là thân thủ của Bùi Nguyên Minh đều vô cùng tốt. Một người như này mà có thể làm cháu rể của nhà họ Nạp thì là một chuyện may mắn như nào cơ chứ?

Nghĩ đến đây, Nạp Hoàng Chi đột nhiên cười tít mắt nói: “Nhã Lan à, lúc ở chỗ đấu trường quyền anh ông thấy cháu rất lo cho Bùi Nguyên Minh, nói thật cho ông biết có phải cháu thích người ta rồi không?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Nạp Nhã Lan đỏ lên: “Ông nội, ông đừng có đùa nữa, Bùi Nguyên Minh đã có vợ rồi.”

“Hahaha…” Nạp Hoàng Chi cười nhẹ, lắc đầu nói: “Các cháu đúng là trẻ người non dạ, không hiểu rằng phải quý trọng người trước mắt, cậu ta có vợ rồi thì sao? Ông đã điều tra rồi, cậu ta làm rể nhà họ Trịnh nhưng không có tiếng nói trong gia đình, thậm chí đã kết hôn ba năm nhưng vẫn chưa được nắm tay vợ của mình một lần, cháu nghĩ là hai người họ có tình cảm với nhau sao?”

“Ông nghe nói người nhà họ Trịnh bên kia đang ép cậu ta ly hôn, đây đối với chúng ta chính là chuyện tốt. Nhã Lan, cháu không được bỏ lỡ cơ hội này, cố gắng phát huy dẫn cháu rể về cho ông, chỉ cần cậu ta đồng ý ở rể thì tài sản của nhà họ Nạp sau này sẽ là của hai con rồi!”

Nạp Nhã Lan dở khóc dở cười nói: “Ông nội, chuyện này vẫn còn chưa đâu vào đâu cả, hơn nữa anh ấy sẽ không đồng ý ở rể đâu.”

Nạp Hoàng chi cười nói: “Trước lạ sau quen, Nhã Lan, không có một người đàn ông bên cạnh, cháu sẽ không tranh được với hai anh của cháu đâu.”

Lúc nghe đến câu này thì nụ cười trên môi của Nạp Nhã Lan biến mất, quay trở lại khí chất lạnh lùng.

Nạp Hoàng Chi sớm đã quen với tính cách của cô, cười cười không nói gì

Vào lúc này tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm lặng trong phòng bệnh.

Nạp Nhã Lan lạnh lùng nói: “Mời vào.”

Bùi Nguyễn Minh được nhường đi vào trước, tiếp sau đó mới là Nạp Thừa

Trạch và Trình Tiên.

Nhìn thấy Nạp Hoàng Chi đã tỉnh lại, Bùi Nguyên Minh cười nói: “Đại sư Nạp, ông không sao là cháu thấy yên tâm rồi.”

“Sao cháu lại nói thế, lần này nếu không phải có cháu giúp đỡ thì cái mạng già này của ông sợ là không giữ được rồi.”

“Đây không phải là công của cháu, nếu không phải lúc đó phó viện trưởng Trình lập tức phẫu thuật cho đại sư thì bây giờ cháu không biết phải làm sao nữa.” Trong lúc nói Bùi Nguyên Minh chỉ vào Trình Tiên: “Đây là phó viện trưởng mới nhậm chức của bệnh viện- phó viện trưởng Trình, sau này

nữa. vẫn mong đại sư Nạp để ý hơn.”

Nạp Hoàng Chi nhìn Trình Tiên với vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ bác sĩ cứu mình lại là một người trẻ tuổi và xinh đẹp như vậy, ông vô thức nhìn Nạp Nhã Lan, nếu cháu không cố gắng thì người ta có khả năng sẽ có người mới đó.

Lúc nhìn thấy Trình Tiên, Nạp Nhã Lan cũng có phần kinh ngạc, cô nghe

nói người phẫu thuật cho Nạp Hoàng Chi là một nữ thần y danh tiếng, nhưng

không ngờ lại trẻ như vậy.

“Bác sĩ Trình, mời ngồi, lần này mạng của lão già đây là do bác sĩ Trình cứu về, ân cứu mạng không thể nói hết bằng lời, sau này nếu có việc gì cần đến sự giúp đỡ của nhà họ Nạp thì cứ nói.” Nạp Hoàng Chi cười nói.

“Cứu người là điều bác sĩ nên làm, ngài không cần khách khí.” Trình Tiên khách sáo nói.

Đồng thời ánh mắt của cô vô thức dừng trên người Nạp Nhã Lan, khí chất, vẻ ngoài hay dáng người của nữ nhân này đều rất đẹp, đặc biệt là gia thế của cô ấy cũng rất kinh người, lúc nhìn Nạp Nhã Lan, Trình Nghiên thấp thoáng cảm thấy sự uy hiếp.

Nạp Nhã Lan khẽ nhíu mày khi nhìn Trình Tiên, cô không chủ động nói chuyện, lúc này bầu không khí trong phòng bệnh rất kì quái.

“Khụ, ông cụ, lần này tôi đến muộn khiến ông gặp phải đại nạn, mong ông tha thứ.” Nạp Thừa Trạch đứng đằng sau là người đầu tiên nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, vì thế mới nhận tội với Nạp Hoàng Chi để hóa giải bầu không khí.

“Ô, là cậu hả” Nạp Hoàng Chi đương nhiên là biết những người trong chi thứ, nhẹ gật đầu nói: “Nói như vậy, bệnh viện này là sản nghiệp của nhà họ Nạp chúng ta?”

“Vâng.” Nạp Thừa Trạch trả lời.

Bùi Nguyên Minh ở bên cạnh cười nói: “Đại sư Nạp, chắc ông chưa biết, vừa nãy Nạp Thừa Trạch nghe nói bác sĩ Trình Tiên là người cứu mạng ông nên đã cất nhắc cho cô ấy lên làm phó viện trưởng, còn vì cô ấy lập ra một quỹ từ thiện để cứu người bị thương nhưng không có khả năng chi trả viện phí, nhà họ Nạp đúng là nhiều nhân tài.”
 
Chương 199


“Làm rất tốt!” Nạp Hoàng Chi rất vừa lòng với cách làm của Nạp Thừa Trạch, có một số việc mà ông không thể làm được vì phải để ý thân phận, nhưng người ở dưới lại hiểu ý ông nên ông cảm thấy rất vừa lòng.

Nạp Thừa Trạch cảm kích nhìn Bùi Nguyên Minh, có một số lời mà anh ta nói sẽ không thích hợp nhưng Bùi Nguyên Minh nói lại có một ý nghĩa khác, điều này nói lên anh Bùi đây rất biết đối nhân xử thế.

Vào lúc này Nạp Nhã Lan đột nhiên nói: “Ông nội, nếu đây là sản nghiệp của gia tộc sợ rằng là có nhiều tai mắt, không cẩn thận là sự việc sẽ truyền về gia tộc, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi?”

Nạp Nhã Lan nói xong câu này không hiểu sao trong lòng có chút lo lắng không yên, cô cũng không biết đây là vì lí do gì nhưng chỉ là cô không muốn nhìn thấy Bùi Nguyên Minh và Trình Tiên đứng cạnh nhau.

Nạp Hoàng Chi lại không nghĩ nhiều như vậy, suy nghĩ một lúc thì gật đầu nói: “Có lý, Nạp Thừa Trạch, cậu có chỗ nào bí mật ở thành phố Hải Dương không, tôi ở đấy nghỉ ngơi vài ngày.”

“Ông cứ yên tâm, tôi sẽ đi chuẩn bị, đảm bảo sẽ không ai phát hiện ra.” Nạp Thừa Trạch vô cùng ân cần, đừng thấy anh ta ở thành phố Hải Dương hô gió gọi mưa, nhưng ở trong gia tộc Nạp anh ta chỉ là người ở rìa ngoài gia tộc, có cơ hội thể hiện trước mặt Nạp Hoàng Chi thế này là phúc nửa đời của anh ta.

Trình Tiên đứng bên cạnh suy nghĩ một lúc xong nói: “Những vết thương của ông chủ yếu là vết thương ngoài da và mất máu nghiêm trọng, giờ đã được khâu lại và truyền máu, mặc dù thân thể vẫn còn yếu nhưng mấy ngày sắp tới chịu khó dưỡng bệnh là được. Như này đi, từ ngày mai trở đi tôi sẽ đích thân đến truyền nước cho ông.” “Vậy thì phải cảm ơn phó viện trưởng Trình rồi.” Nạp Hoàng Chi cười nói, mọi việc cứ như vậy là quyết định xong.

Đợi lúc Nạp Hoàng Chi, Bùi Nguyên Minh và những người khác rời khỏi bệnh viện, Trình Tiên nhìn bóng lưng của Bùi Nguyên Minh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hôm nay người đàn ông này đã dạy cho cô một bài học đáng nhớ, hơn nữa còn cứu cô, cũng không biết anh ấy năm nay bao nhiêu tuổi, đã kết hôn hay chưa, có quan hệ gì với cô gái tên Nạp Nhã Lan kia…

Nghĩ đến đây, Trình Tiên thật sự có cảm giác muốn khóc, vừa nãy vội quá mà quên mất hỏi số điện thoại của Bùi Nguyên Minh là gì, cũng không biết lần gặp mặt tới sẽ là bao giờ.

Đồng thời vào lúc này, trong một hội sở bí mật của thành phố Hải Dương.

Trịnh Chí Dụng một thân âu phục, tóc tai chải chuốt bóng loáng, trước người anh ta là một chồng tiền màu đỏ được đặt trên bàn, nếu mà đếm kĩ thì số tiền đó vừa đúng 3,5 tỷ.

Ngồi trước mặt Trịnh Chí Dụng là một người đàn ông trung niên cường tráng, cả người chỉ mặc một chiếc quần đùi, toàn thân xăm hình Thanh Long Bạch Hổ. Người đàn ông lúc này đang trái ôm phải ấp, không để ý đến Trịnh

Chí Dụng, đến cả tiền để trên mặt bàn hắn ta cũng làm như không nhìn thấy.

“Anh Thức, những lời tôi vừa nói lúc nãy anh cảm thấy như nào? Số tiền trước mắt này chỉ là tiền đặt cọc thôi.” Trịnh Chí Dụng tươi cười nói, cho dù là người đàn ông này không để ý đến anh, anh cũng không hề để lộ ra biểu cảm khó chịu. Chỉ vì người đàn ông này tên Trần Văn Thức, là một trong những người đứng đầu hắc đạo ở thành phố Hải Dương, thế lực ngang hàng với Ngô Kim Hổ, Tôn Thắng và một số người khác.

Nhưng đó là trước kia, bây giờ thế lực của Tôn Thắng đã bị Ngô Kim Hổ thâu tóm, có điều sự việc này vẫn chưa có nhiều người biết.

Trần Văn Thức, cũng tính là con đường mà Trịnh Chí Dụng mất rất nhiều công sức mới đắp lên được.

Tiện tay vỗ lên người hai cô gái ngồi bên cạnh mấy phát, ra hiệu hai cô ấy rời đi, Trần Văn Thức mới cười như không cười nói: “Trịnh Chí Dụng, anh không phải đang nói đùa chứ? Anh là người của nhà họ Trịnh, nghe nói còn là người thừa kế mà ông cụ quyết định, nhưng bây giờ anh đang muốn tôi gây phiền phức cho nhà ho Trinh? Anh làm cách nào có thể khiến tôi tin được chứ?”

Trịnh Chí Dũng lạnh lẽo cười, nói: “Anh Thức, anh không phải người trong cuộc đương nhiên không hiểu rõ. Tôi đúng là người của nhà họ Trịnh, nhưng mà hạng mục của trung tâm thương mại không phải do tôi phụ trách, mà là Trịnh Tuyết Dương phụ trách. Bây giờ người đàn bà kia muốn thừa kế nhà họ Trịnh, trung tâm thương mại là con át chủ bài của cô ta, nếu như để cô ta xây dựng thành công trung tâm thương mại, nhất định sẽ ảnh hưởng đến địa vị của tôi, tôi làm sao có thể để cho hạng mục này được tiến hành thuận lợi?”

“Trịnh Tuyết Dương là người thân của anh mà..” Trần Văn Thước cười híp mắt nói.

“Người thân?” Vẻ mặt Trịnh Chỉ Dụng âm u nói: “Người đàn bà kia không biết đi đâu lôi kéo được quan hệ với Công ty đầu tư Diệp thị, tưởng rằng lấy được hơn một nghìn tỷ là có thể đá tôi ra khỏi nhà họ Trịnh? Còn có người đàn ông mà cô ta kết hôn chính một tên thần kinh, ba lần bảy lượt làm tôi mất mặt, bây giờ tôi chỉ ước gì có thể giết chết hai người bọn họ! Anh thức, nếu như anh cảm thấy họ là người thân của tôi mà không tin tưởng được thì cùng lắm tôi cho anh thêm tiền!”

Trần Văn Thức cười nhẹ, hôn sự ba năm trước của nhà họ Trịnh ai nấy đều biết, mọi người truyền tai nhau nói về sự bất tài của con rể nhà họ Trịnh, cả thành phố Hải Dương ai ai cũng rõ. Chỉ có điều, Trần Văn Thức không ngờ rằng chỉ vì thừa kế mà tên Trịnh Chí Dụng này bán cả người thân, thậm chí còn nguyện ý thêm tiền.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top