Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 80: Sát thủ


“Sao có thể không quan tâm được!" Lâm Thuỳ Hân đẩy tay Trương Bá Sinh ra.

“Cứ cho là tới ăn vạ đi, chúng ta cũng phải ra xem thử”

“Không được đi." Trương Bá Sinh đưa tay ra, giữ chặt cửa xe

“Sai sai cái gì cơ? Trương Bá Sinh, một khi gặp chuyện phải nghĩ cách giải quyết, chứ không phải tìm cách chạy trốn! Anh bỏ tay ral”

“Không bỏ.” Trương Bá Sinh lắc đầu.

“Em bảo anh bỏ tay ra!” Lâm Thuỳ Hân dùng sức đẩy tay anh ra, nhưng căn bản đẩy không được.

Trương Bá Sinh ngồi trong xe nhìn xung quanh, đã có người nhìn thấy sự việc phía bên này, đang dần tập. trung lại đây, “Giang Tuyết Tâm, nhanh lên, mau lái xe đi"

“Anh Trương, thế này...thế này không đi được đâu.” Giang Tuyết Tâm lắc đầu, “Tôi thấy, hay là cứ xuống xe xem thử, dù thế nào đi nữa cũng là do chúng ta đụng phải người ta mà.”

Trong lúc ba người trong xe cãi nhau về việc có xuống xem hay không thì ngoài xe truyền đến tiếng gõ cửa xe bôm bốp.

Một thanh niên khoảng 20 tuổi gì đó đưa tay ra, khuôn mặt bực tức đập đập kính xe, mồm thi liên tục mắng chửi: “Ê ê ê, đụng trúng người ta rồi, không thấy. hả? Ðm xuống xe mau lên!”

“Đúng vậy đấy, đúng trúng người ta còn không mau đưa người ta đi bệnh viện đi, trông cũng xinh gái phết đấy, thế mà lại lòng dạ độc ác vậy.”

Một bà cô tầm tuổi trung niên đứng bên cạnh cũng lên tiếng.

Cách âm của chiếc xe.Jetta này không được tốt lắm, tiếng nói của những người bên ngoài Lâm Thuỳ Hân đều nghe rất rõ, khiến cho biểu cảm gương mặt Lâm Thuỳ Hân càng khó coi hơn.

“Thuỳ Hân, đừng để ý tới bọn họ, Giang Tuyết Tâm cô cứ lái xe đi trước đã, chuyện ở đây đợi cảnh sát tới rồi giải quyết sau.” Trương Bá Sinh ấn nút khoá cửa xe.

“Trương Bá Sinh, anh tránh ra cho tôi!" Lâm Thuỳ Hân đẩy Trương Bá Sinh một cái, mở khoá cửa xe, vừa định mở cửa xe ra đã bị người phía bên ngoài kéo lấy mở ra.

Người thanh niên đập cửa kính kia dùng biểu cảm dữ dẫn trừng mắt nhìn Lâm Thuỳ Hân, mắng: “Ðm, còn dám ngồi trong xe cơ à? Đúng trúng người ta rồi không thấy hả? Bước xuống xe cho ông!”

“Xin lỗi.” Lâm Thuỳ Hân dùng ánh mắt ăn năn hối lỗi nhìn cậu thanh niên kia, “Chúng tôi...” Cô vừa chuẩn bị mở miệng nói, liền nhìn thấy cậu thanh niên kia lôi ra một con dao găm mạnh mẽ đâm về phía đầu cô.

Con dao găm sắc bén lấp loé tia sáng lạnh lẽo lao về phía đồng tử mở to của Lâm Thuỳ Hân, đúng vào thời khắc then chốt này phía sau Lâm Thuỳ Hân truyền đến một lượng sức mạnh to lớn, sau đó cả thân thể đều theo quán tính lùi về sau, cũng vào đúng lúc này một cánh tay cường tráng xuất hiện trước mắt cô, tiếp lấy mũi dao. găm sắc bén kia.

Cánh tay chạm vào dao găm, một dòng máu nóng bắn ra, vấy lên khuôn mặt Lâm Thuỳ Hân, mang theo. cảm giác nóng hôi hổi.

Lâm Thuỳ Hân vô thức thét lên một tiếng.

“Cút!" Trương Bá Sinh ôm lấy Lâm Thuỳ Hân, vừa dùng một chân đá ngã thanh niên đứng ngoài cửa xe, vừa dùng cánh tay vẫn còn đang chảy máu kia kéo cửa xe đóng lại, nặng nề ấn nút khoá cửa.

Người làm trong nghề vệ sĩ như Giang Tuyết Tâm ngay từ đầu đã nhận ra có gì đó không đúng rồi, liền tiện tay lấy côn ở trong hộp vịn tay ra, mở cửa xe ra xông xuống dưới.

Cái tên nằm vật ở đầu xe, ban nãy vẫn còn vật vã nằm yên đột nhiên cũng nhảy bật dậy cầm thêm một con dao găm, đâm về phía Giang Tuyết Tâm.

Xảy ra một màn này khiến Lâm Thuỳ Hân trợn to mắt.

“Trương Bá Sinh...anh...anh sao rồi.” Lâm Thuỳ Hân nắm lấy tay Trương Bá Sinh, nhìn vết thương cực kì lớn ở trên cánh tay, trong ánh mắt hoảng sợ đong đầy quan †âm và lo lắng.

Trương Bá Sinh mấp máy miệng, không quan tâm xua tay: “Không sao, em ngồi yên trong xe, đừng có đi linh tỉnh, anh đi giúp cô ấy.” Trương Bá Sinh xuống xe, trực tiếp xông ra, đi về phía thanh niên vừa nãy.

Thanh niên kia hung dữ trừng mắt nhìn Trương Bá Sinh, cầm dao đâm về phía Trương Bá Sinh, thét lớn: “Chết đi!”

Ánh mắt Trương Bá Sinh ẩn chứa sự khinh thường, vào khoảng thời gian nháy mắt lúc thanh niên kia tới gần, Trương Bá Sinh lật tay khống chế cậu ta, ấn cậu ta lên cốp xe, đồng thời, cúi thấp đầu xuống. Nếu người ngoài nhìn thấy, cũng chỉ thấy như hai người vụng về vật lộn với nhau mà thôi.

Còn thực tế là thế nào, cũng chỉ có hai người trong cuộc mới rõ.

Thanh niên cầm dao kia lạnh người, cậu ta cảm thấy bản thân giống như bị kẹp bởi một cái càng cực kì lớn, không cách nào động đậy được.

“Nói! Là ai cử mày đến?” Trương Bá Sinh dùng sức bóp cổ cậu thanh niên, làm cho cậu ta đến việc hít thở cũng khó khăn.

“Mơ đi!" Cậu ta cắn chặt răng, phun ra hai từ này.

Trong mắt Trương Bá Sinh ẩn chứa một tia hung dữ, không nói nhiều, dám làm Lâm Thuỳ Hân bị thương, kết cục của cậu ta sớm đã định rồi.

Giang Tuyết Tâm không hổ là vệ sĩ chuyên nghiệp, trong lúc Trương Bá Sinh xử lý cậu thanh niên này, cô cũng giải quyết xong tên sát thủ còn lại.

Tổng cộng có 4 tên sát thủ có vũ khí, trong vòng một phút đều bị Giang Tuyết Tâm hạ gục hết. Xử lý xong mọi chuyện, Giang Tuyết Tâm chạy ra ghế sau đầu tiên, kiểm tra vết thương cho Lâm Thuỳ Hân.

Lâm Thuỳ Hân bị doạ không nhẹ, vẫn may là không bị thương.

“Đừng quan tâm tới tôi, đi xem thử Trương Bá Sinh đi."

“Anh không sao.” Trương Bá Sinh không quan tâm phẩy phẩy tay, “Giang Tuyết Tâm, cô đưa Thuỳ Hân về trước đi, tôi ở đây đợi cảnh sát tới.”

“Không được, muốn đi phải cùng nhau đi.” Ánh mắt Lâm Thuỳ Hân kiên định, lắc đầu không đồng ý việc để Trương Bá Sinh ở lại một mình, ánh mắt lại dời đến vết thương vừa to vừa dài trên cánh tay phải Trương Bá Sinh, lòng đau như cắt.

Trong mắt Lâm Thuỳ Hân ngập tràn tự trách, vừa này nếu không phải bản thân cứ khăng khăng đòi xuống xe, những chuyện này cũng sẽ không xảy ra, Trương Bá Sinh cũng không phải vì mình mà bị thương thế này.

“Hai người mau đi đi, nhất định phải có người ở lại, không thì chút nữa cảnh sát tới lại không thể khai báo cho rõ được." Trương Bá Sinh khuyên nhủ.

“Vậy chúng ta cùng nhau ở lại đây.” Ánh mắt Lâm 'Thuỳ Hân kiên định.

Trương Bá Sinh thấy không thể thuyết phục được Lâm Thuỳ Hân, đành phải chấp nhận: “Cũng được, vậy chúng ta lên xe đợi đi, ít ra an toàn hơn chút.”

3 người vào trong xe, Lâm Thuỳ Hân cẩn thận khoá cửa xe lại.

Giang Tuyết Tâm ngồi ở ghế lái, biểu cảm ăn năn hối lỗi: “Giám đốc Lâm, anh Trương, đều do lỗi của tôi, không thì..”

“Được rồi, mấy lời này đừng nói nữa.” Lâm Thuỳ Hân ngắt ngang lời Giang Tuyết Tâm, “Những người này nhắm vào tôi mà, cho dù hôm này không đụng được tới tôi, rồi cũng sẽ có một ngày bọn họ lại xuất hiện thôi.”

Rất nhanh, tiếng còi xe cảnh sát tới lọt vào tai ba người, 5 chiếc xe cảnh sát tiến vào hầm xe, cảnh sát xuống xe phong toả toàn bộ khu vực xung quanh.

Trương Bá Sinh nhìn thấy người dẫn đầu, liền cảm thấy đau đầu.

“Đội trưởng Hàn, người bị thương đều ở trên xe.” Một cậu cảnh sát nói với Hàn Châu.

“Bảo bọn họ ra ngoài, ngồi xuống ghi chép lại.”

Cánh cửa xe.Jetta mở ra, bóng dáng ba người Trương Bá Sinh xuất hiện trong tâm mắt Hàn Châu.

Trong chớp mắt Hàn Châu nhìn thấy Lâm Thuỳ Hân, ánh mắt ẩn chứa chút trốn tránh.

Trương Bá Sinh nhìn thấy Hàn Châu, biểu cảm trên mặt cũng có chút không tự nhiên. Dù sao cũng đem người ta lên giường rồi, lại còn là lần đầu tiên của người ta, cho dù nói xem như chưa có gì xảy ra, nhưng mà Trương Bá Sinh khẳng định không thể làm được.

Ai cũng nói giác quan thứ 6 của phụ nữ rất nhạy bén, vừa nhìn một cái Lâm Thuỳ Hân liền cảm thấy không khí giữa Trương Bá Sinh và vị nữ cảnh sát dẫn đoàn có gì đó kì lạ.

“Hai người biết nhau sao?” Lâm Thuỳ Hân tò mò hỏi.

“Quen...có quen.” Bị vợ mình hỏi về vấn đề này, biểu hiện của Trương Bá Sinh có chút ngượng ngùng.

“Được rồi, đừng mở chuyên mục nhận người quen nữa, tới đây khai báo đi.” Hàn Châu không chịu được phiền phức này xua xua tay.
 
Chương 81: Ai đối với ai thực hiện đạo lý hiển nhiên?


Ba người Trương Bá Sinh mỗi người bị cảnh sát đưa đi lấy lời khai, mấy sát thủ kia tất cả cũng đều do cảnh sát xử lý.

Người lấy lời khai của Trương Bá Sinh không phải ai khác chính là Hàn Châu. “Đội trưởng Hàn, tổng cộng có năm tên giết người, bốn tên bị gãy tay gãy chân, một tên đã bị chết, bị người bẻ gãy cổ, hiện trường không có camera ghi hình, chỉ là căn cứ theo kết quả điều tra, năm tên giết người này đều có tiền án, hai tên trong đó là tội phạm trốn trại.” Một người cảnh sát đến báo cáo. “Ừ, biết rồ làn Châu gật gật đầu, cô không cần nghĩ cũng biết cái tên bị bẻ gãy cổ đó là do Trương Bá Sinh làm.

Hàn Châu là con nhà võ, cô rất rõ, muốn bẻ gãy cổ của một người cần tốn bao nhiêu sức, người bình thường căn bản là không làm được.

Hàn Châu qua loa lấy lời khai, lực chú ý để trên cánh tay phải của Trương Bá Sinh.

“Sao lại bị thương?”

“Hazzi, không cẩn thận thôi.” Trương BÁ Sinh thở dài: “Lật thuyền trong mương.”

“Thật sao?” Hàn Châu nhếch mép cười chế giễu: “Cho dù là anh lật thuyền trong mương thì cũng sẽ không lật ở trong cái mương nhỏ này, bảo vệ vợ của anh đúng không?”

“Hắc hắc.” Trương Bá Sinh cười lấy lòng, không biết phải giải thích thế nào. Vẻ mặt Hàn Châu không hờn giận cầm lấy quyển sổ: “Anh đưa vợ anh về nhà trước đi, có chuyện gì thì cảnh sát sẽ gọi các anh đến đây ngay, còn nữa, sau này còn gặp chuyện như thế này nữa,có thể không giết người thì tận lực không giết người, sự việc bị làm lớn lên thì đối với ai cũng không có lợi. “Hiểu rõ."Trương Bá Sinh liên tục gật đầu.

“Được rồi, thu đội!” Hàn Châu phất phất tay, lắc vòng eo gợi cảm của mình đi đến xe cảnh sát.

Chiếc xe.Jetta màu xám bạc thong thả chạy trên đường về nhà. “Trương Bá Sinh, em thấy, ánh mắt cảnh sát kia nhìn anh có chút kỳ lạ.” Mặt Lâm Thuỳ Hân nghi ngờ nhìn Trương Bá Sinh.

“Có sao? Chắc em nhìn sai rồi, hahaha.” Trương Bá Sinh cười ha ha mấy cái. Lâm Thuỳ Hân nghi ngờ nhìn Trương Bá Sinh mấy giây, chợt lắc lắc đầu, không còn cách nào nói tiếp vấn đề này nữa: “Anh có muốn đi bệnh viện trước không, vết thương sâu như vậy, có thể cần phải khâu mấy mũi đó." “Không sao.” Trương Bá Sinh lắc tay: “Trong nhà có hộp cứu thương mà, tự anh băng bó là được, đi khâu vết thương phiền phức lắm.”

Lâm Thuỳ Hân thấy Trương Bá Sinh khăng khăng không chịu đi, cũng không nói chuyện nữa, người lớn như vậy rồi, đến vết thương trên người mình, trong lòng còn không hiểu rõ sao.

Chuyện ám sát lần này, rất nhanh đã truyền đến tai của Lâm Kỳ Văn, Lâm Kỳ Văn gọi điện thoại đến luôn, hỏi sự an nguy của Lâm Thuỳ Hân. Sau khi về đến nhà, Lâm 'Thuỳ Hân thay đồ ngủ, đi đến phòng khách thì thấy Trương Bá Sinh ngồi một mình ở đó cầm băng gạc quấn quanh tay mình, đầu băng gạc chỉ có thể dùng miệng cắn để giữ.

“Để em làm cho.” Lâm Thuỳ Hân ngồi bên cạnh Trương Bá Sinh, chủ động cầm lấy băng gạc băng bó thay cho Trương Bá Sinh.

Động tác của Lâm Thuỳ Hân rất chậm, có thể nhìn ra là cô lần đầu làm chuyện này, tay băng bó vết thương rất vụng về.

Trương Bá Sinh có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát tỏa ra từ người phụ nữ, nhìn thấy người trước mắt vì mình mà băng bó vết thương, cảm nhận được ngón tay mềm mại mảnh khảnh, giờ phút này, trong mắt anh, không có bất kỳ một cái gì nữa.

Máu tươi từ từ thấm vào vào băng gạc, khiến cho băng gạc thấm đỏ một vùng. Lâm Thuỳ Hân vụng về quấn một vòng băng gạc, lông mày nhíu chặt: “Sao thế nhở, sao máu không ngừng chảy thế....2”

Lam Thuỳ Hân hét lên một tiếng sợ hãi, đột nhiên cô phát hiện, tay trái của mình vẫn luôn đè lên vết thương trên cánh tay của Trương Bá Sinh, cũng bởi vì động tác này của mình mới khiến cho vết thương trên cánh tay của Trương Bá Sinh chảy máu không ngừng, thấm vào. băng gạc.

Lâm Thuỳ Hân ngẩng đầu, lén nhìn Trương Bá Sinh,

cô còn nghĩ Trương Bá Sinh sẽ lộ ra biểu cảm đau đớn hoặc là không vui, kết quả nhìn thấy người đàn ông này mỉm cười nhìn thẳng vào mình, trong mắt của cô chỉ có trong suốt, không có bất cứ không vui nào.

Một màn như thế này, khiến Lâm Thuỳ Hân yên lặng rất lâu, trái tim vừa được buông lỏng lại bắt đầu nhảy như muốn chạy ra ngoài vậy.

Anh ấy vì tôi mà không chút do dự đỡ một đao này. Anh ấy từng nói, đối xử với anh ấy thế nào cũng được nhưng bất kính với tôi thì anh ấy sẽ giống như một con sư tử phát điên vậy.

Anh ấy sẽ ở trong đêm khuya đi đón tôi về nhà.

Anh ấy sẽ đặc biệt chuẩn bị một bản piano vì tôi.

Anh ấy sẽ thỏa mãn tất cả những yêu cầu vô lý của tôi, dùng khăn lau lau sạch nền nhà, rửa chân cho tôi.

Anh ấy..... “Đau không?” Lâm Thuỳ Hân nhẹ nhàng vuốt v e cánh tay của Trương Bá Sinh. “Không đau.” Trương Bá Sinh lắc đầu, ôn nhu trả lời.

'Trên mặt Lâm Thuỳ Hân tự nhiên hiện lên một rặng mây hông, cẩn thận tỉ mỉ băng bó lại vì Trương Bá Sinh.

Trương Bá Sinh cũng hưởng thụ giờ khắc này.

“Được rồi, hai ngày này anh nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng có chạy lung tung, trước mắt cũng đừng đến công ty.” Lâm Thuỳ Hân cầm băng gạc thắt một cái nơ trên cánh tay Trương Bá Sinh: “Anh mau về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay, thiệt thòi cho anh rồi.”

“Anh thiệt thòi cái gì?” Mặt Trương Bá Sinh khó hiểu.

Trong mắt Lâm Thuỳ Hân tràn đầy cảm kích: “Nếu không có anh, một nhát dao kia đã chém trên người em rồi”

“À, em nói cái này sao.” Trương Bá Sinh che trán: “Bất luận nói như thế nào, hai ta đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, em là vợ của anh, anh bảo vệ em, đó không phải là đạo lý hiển nhiên sao, chuyện này cũng phải nói cảm ơn anh?” “Đạo lý hiển nhiên?” Từ trong lời nói của Trương Bá Sinh khiến cô sửng sốt một chút.

Cô ở trong thương trường, nhìn quen ngươi lừa ta gạt, ở Lâm gia cũng trải qua trở mặt thành thù.

Đạo lý hiển nhiên, ai có quyền lực này, có thể làm được yêu cầu này? Đạo lý hiển nhiên, ai có thể đối với ai như thế, ai có thể bằng lòng trả giá như thế?

Lâm Thuỳ Hân nhìn nụ cười chân thành trên mặt Trương Bá Sinh, giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy, hình như mình đã có hảo cảm đối với người đàn ông này. Cả một đêm, yên tĩnh trôi qua.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Thuỳ Hân dậy, phát hiện Trương Bá Sinh đang bò trên đất, cẩn thận lau sàn, đồ rửa mặt của mình đều đã được chuẩn bị tốt, đặt gọn gàng trong phòng vệ sinh.

Nhìn băng gạc quấn quanh tay Trương Bá Sinh, Lâm 'Thuỳ Hân cảm thấy bản thân mình giống như một ác nhân.

Lâm Thuỳ Hân nhìn bóng lưng của Trương Bá Sinh đang nghiêm túc lau sàn, mở miệng: “Sau này anh không cần phải làm những việc như vậy nữa, em thuê một dì giúp việc đến làm là được.”

“Em dậy rồi.” Trương Bá Sinh quay người lại, lộ ra nụ cười với Lâm Thuỳ Hân: “Không cần thêu dì giúp việc, mỗi ngày anh đều dậy sớm, cũng không có việc gì làm, không bằng dọn dẹp vệ sinh.”

“Không mệt sao?”

“Hắc, dọn dẹp nhà của mình thì có gì mà mệt chứ.” Trương Bá Sinh lau mồ hôi trên trán, tiếp tục lau sàn.

Lam Thuỳ Hân đứng ở đó, trầm lặng rất lâu mới đi vào phòng vệ sinh. Ngày trước, lúc cô rửa mặt, đều rất tự nhiên cầm lấy đồ rửa mặt Trương Bá Sinh chuẩn bị cho cô, nhưng hôm nay, cô cảm thấy mỗi động tác của mình đều không được tự nhiên.

“Hô~" Lâm Thuỳ Hân thở phào một hơi, rửa xong cái mặt, cô quyết định bắt đầu từ ngày mai sẽ dậy sớm một tiếng, cùng làm việc nhà với Trương Bá Sinh. Lúc Lâm Thuỳ Hân ra khỏi cửa, phát hiện Trương Bá Sinh đã ngồi trên xe, đang vẫy tay với mình: “Giám đốc Lâm, nhanh đi thôi, tám rưỡi chúng ta phải quét thẻ rồi, em có thể đến muộn nhưng anh không được nha.”
 
Chương 82: Hạng mục trị liệu


“Không phải bảo anh nghỉ ngơi cho tốt sao, anh còn đi đến công ty làm gì?” Lâm Thuỳ Hân mở cửa sau của xe, chủ động ngồi bên cạnh Trương Bá Sinh. “Ở nhà chán lắm, còn không bằng đi đến công ty, thỉnh thoảng có thể gặp được em, tốt bao nhiêu.” Trương Bá Sinh cười hắc hắc, vỗ vỗ ghế lái: “Giang Tuyết Tâm, đi thôi.”

Khóe miệng Giang Tuyết Tâm giật giật, nhìn Trương Bá Sinh qua kính chiếu hậu: “Anh Trương, anh thể hiện tình cảm như vậy ổn không?” Đến công ty, Trương Bá Sinh đi đến bộ phận nghiệp vụ báo cáo trước, anh không dựa vào quan hệ của mình với Lâm Thuỳ Hân, mà giống như một thực tập viên, ngày đầu tiên đi làm, cầm một quyển sổ ghi của công ty, còn có văn hoá xí nghiệp, xem từ đầu đến cuối.

Bộ phận nghiệp vụ của tập đoàn Nhất Lâm có mấy bản lớn, Trương Bá Sinh lấy bản này chủ yếu là vì hợp tác hiệp đàm với một số xí nghiệp nước ngoài, bản này mới thành lập gần đây của tập đoàn Nhất Lâm, Lâm 'Thuỳ Hân sắp xếp Trương Bá Sinh ở đây, một là để Trương Bá Sinh học tập và hiểu biết từ cái cơ bản nhất, hai cũng là vì thấy Trương Bá Sinh biết một chút tiếng Pháp. Gần đây, tập đoàn Nhất Lâm và một xí nghiệp ở Pháp đạt thành hợp tác sơ bộ, nếu như con đường này có thể mở ra thì tập đoàn Nhất Lâm hoàn thành việc tiến thêm một bước, từ một xí nghiệp ở trong nước vươn người ra quốc tế. Đãi ngộ nhân viên ở tập đoàn Nhất Lâm, ở cả thành phố Châu Xuyên này đều khiến người ta ngưỡng mộ, không nói đến lương cứng hàng tháng, trợ cấp năm bảo hiểm, ngoài tiền lương hai mươi phần trăm ra thì còn có hoàn cảnh làm việc,cũng có rất nhiều xí nghiệp không thể so sánh.

Mỗi nhân viên nghiệp vụ đều được bố trí một cái máy tính và bàn làm việc riêng.

Vị trí của Trương Bá Sinh, bị bố trí đến một góc của phòng làm việc, ngày làm việc đầu tiên, vừa trưa đã đọc đọc thuộc lòng điều lệ chế độ và văn hóa xí nghiệp của công ty, điều lệ chế độ là cái gì, Trương Bá Sinh liếc cũng không liếc một cái, Trương Bá Sinh ngược lại có hứng thú với văn hóa xí nghiệp hơn.

tập đoàn Nhất Lâm có nhà ăn dành riêng cho nhân viên, phụ trách bữa ăn trưa của nhân viên.

Ăn xong cơm trưa, thư ký Lý Thanh đến tìm Trương Bá Sinh, nói với Trương Bá Sinh là Lâm Thùy Hân đang ở bãi đỗ xe đợi anh.

Đợi đến lúc Trương Bá Sinh đến bãi đỗ xe, phát hiện Lâm Thùy Hân đang ngồi trong xe của Giang Tuyết Tâm.

"Giám đốc Lâm, cô tìm tôi?"

"Lên xe đi, em đưa anh đến một nơi." Lâm Thùy Hân vẫy vẫy tay với Trương Bá Sinh. Trương Bá Sinh thành thục ngồi vào ghế sau, vừa lên xe, Lâm Thùy Hân đã đưa cho anh một tờ tài liệu.

"Anh nhìn một chút, đây là hạng mục chút nữa chúng †a cần nói chuyện, chút nữa anh xem mà học tập một chút, hiểu chưa?"

"Ừm, hiểu rồi." Trương Bá Sinh gật đầu, cầm tờ văn kiện lên đọc lướt qua, hiểu đại khái hạng mục chút nữa cần bàn là cái gì.

Mấy năm gần đây Châu Xuyên mở rộng rất mạnh mẽ, nhà nước cũng ban hành những chính sách mang lại nhiều lợi ích, ngành nghiệp được chú trọng nhất trong đó. là ngành điều trị, chẳng qua hạng mục này vẫn luôn không có tin tức, nhưng thời gian trước nhà nước thả tin tức ra, các công ty lớn đấu thầu, sau đó tuyển chọn một công ty để hợp tác, hoàn thành hạng mục điều trị này. Hạng mục trị liệu lần này, tổng cộng cần hai huyện ba khu của toàn thành phố, lập bốn bệnh viện.

Lợi ích của ngành trị liệu lớn bao nhiêu, cho dù là người không làm ăn trong lòng cũng biết, đấy chắc chắn là một miếng thịt béo bở, người nào cũng muốn cắn một miếng.

Chẳng qua, cuộc cạnh tranh lần này không giống như trước kia lật xem sách hạng mục, mà là do hội y học tỉnh sẽ đến quyết định.

Có thể trên danh nghĩa hội y học tỉnh Ninh Thuận, tất cả đều là các vị có y thuật cao minh rất nổi tiếng bên ngoài rất có uy danh.

Hôm nay, hội y học tỉnh Ninh Thuận tổ chức một hội giao lưu không chỉ có những viện bác sĩ già dặn tham gia còn có rất nhiều những vị bác sĩ mới tài giỏi trên thế giới cũng có lời đồn truyền ra những vị học giả về Đông y nổi tiếng trên toàn quốc cũng đến tham dự.

Hội giao lưu y học lần này, không chỉ là cơ hội các vị bác sĩ giao lưu với nhau mà cũng là hội y học quyết định công ty nào sẽ có cơ hội hợp tác cùng với nhà nước.

Gần như những xí nghiệp hơi có năng lực trong thành phố Châu Xuyên đều tham dự hội giao lưu lần này, còn mang đoàn đội chuyên nghiệp của bọn họ tiến hành một kế hoạch, mỗi người đều xoa xoa tay chuẩn bị tốt.

Hạng mục này lợi ích lớn bao nhiêu?

Không khoa trương mà nói, có thể làm một nhà trăm vạn, trong thời gian một năm ngắn ngủi, có thể đạt được triệu vạn.

Hội giao lưu y học, tổ chức ở một quán Đông y lâu năm, lúc Trương Bá Sinh đến, phát hiện Lâm Thùy Hân không chỉ đưa mình đến, còn có cả một đoạn đội nghiệp vụ tinh anh đến, hạng mục lần này Lâm Thùy Hân cũng là do tình thế bắt buộc. tập đoàn Nhất Lâm đưa đến một đội nghiệp vụ tinh anh mười người, bọn họ đã làm đủ các bài học, tiến hành phân tích tất cả hoàn cảnh xấu của các công ty khác, thậm chí công ty nào tặng bao nhiêu quà, đều làm một suy đoán tỉ mỉ chắc chắn.

Giờ phút này, trong quán Đông y, có không ít người ở đây.

Cả quán Đông y, tràn ngập là một phong cách đơn giản màu trắng, trên tường treo hành y cứu đời, các bảng hiệu y học rồi tay thánh.

Lúc Lâm Thùy Hân đi vào quán Đông y, lập tức có không ít ánh mắt thù địch nhìn đến.

Là một xí nghiệp đầu của thành phố Châu Xuyên, giờ phút này Lâm Thùy Hân là kẻ thù chung của tất cả mọi người.

Đối với tình huống như thế này, Lâm Thùy Hân giống như nhìn quen rồi vậy, không để ý một chút nào, vẻ mặt tự nhiên.

"Chút nữa xem bọn họ đàm phán cái gì, anh phải nhớ cẩn thận." Lâm Thùy Hân nói với Trương Bá Sinh ở bên cạnh.

'Trương Bá Sinh gật gật đầu, không lên tiếng.

Cả quán Đông y, vì hội y học và cạnh tranh xí nghiệp lần này, trang trí bày biện lại tất cả.

Đại sảnh lớn bị chia thành ba cái vòng, dùng bàn để ngăn cách, giống như tổ chức liên hoan khi còn đi học. vậy.

Vòng ở giữa nhất, đại khái rộng mười mét vuông, là sử dụng để giao lưu y thuật, vòng thứ hai để rất nhiều vị trí, trên bàn có để bảng, trên đó có viết tên của các thầy y lớn và hiện tại giữ chức vụ gì ở bệnh viện nào. Vòng thứ ba nhiều vị trí ngồi nhất, trên có tên các công ty, là chỗ ngồi chuẩn bị riêng cho các xí nghiệp.

Hội y học lần này, tổng cộng có ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là giao lưu y thuật, giai đoạn thứ hai là triển lãm y thuật, giai đoạn thứ ba là thời gian dành cho các xí nghiệp cạnh tranh.

"Đây không phải tổng giám đốc Lâm sao, sao thế, hạng mục lần này đến tổng giám đốc Lâm cũng tham gia, xem ra mấy xí nghiệp nhỏ chúng tôi, không còn cơ hội rồi!" Một thanh âm quái dở vang lên ở sau lưng Lâm Thùy Hân. Trương Bá Sinh quay đầu lại nhìn, người nói chuyện là một người đàn ông trung niên, trên người mặc tây trang giá trị không nhỏ.

"Tổng giám đốc Hoàng, ông nói như vậy là không đúng rồi, cạnh tranh lần này, dụng cụ điều trị của các ông mới thắng lớn chứ?" Lúc Lâm Thùy Hân nói chuyện, bình tĩnh đem nước hắt lại lên người đối phương.

Hiện tại ở trong tình huống này, rất có thể phát sinh ra một màn nhiều xí nghiệp nhỏ liên kết với nhau đè xí nghiệp lớn, những lời nói tán dương ca tụng ở trong này không phải là vì cho người ta thêm mặt mũi mà là thêm kẻ thù cho người ta. Tổng giám đốc Hoàng này vừa đến đã nói xí nghiệp nhỏ không phải đối thủ của Lâm Thùy Hân, có thể nói trực tiếp là đem Lâm Thùy Hân ra làm mục tiêu công kích của mọi người.

Mà Lâm Thùy Hân lần này vừa giải vây cho mình vừa đẩy tổng giám đốc Hoàng ra.
 
Chương 83: Bậc thầy Diêm Vĩ


Trương Bá Sinh nhớ tới tập tài liệu mình vừa xem, Thiết bị y tế Rạng Đông này vẫn luôn là những bậc thầy chữa bệnh của tỉnh Ninh Thuận, hầu như tất cả các thiết bị y ý được sử dụng, đều là của họ, có thể nói là lợi nhuận buôn bán vô cùng thỏa mãn, dự án y tế mới này ra mắt, họ là một trong những người có nguy cơ khủng hoảng nhất, nhưng cũng là người có sức cạnh tranh nhất.

Dù sao ở phương diện y học, Thiết bị Y tế Rạng Đông thật sự rất chuyên nghiệp, về điểm này ngay cả tập đoàn Nhất Lâm cũng không sánh được.

Tổng giám đốc Hoàng bật cười: "Tổng giám đốc. Lâm, ông nói như vậy là đang đề cao tôi quá rồi, so với †ập đoàn Nhất Lâm, tôi chắc chắn không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào."

Ngôn ngữ khẩu chiến như vậy, có lế xảy ra ở hầu hết các doanh nghiệp.

Trương Bá Sinh tìm được chỗ của tập đoàn Nhất Lâm, ngồi xuống, lặng lẽ quan sát nhóm doanh nhân đang ngu muội tranh đấu với nhau.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong phòng khám y học Cổ truyền Đại Nam càng lúc càng đông, ở hàng ghế thứ hai, nhiều bác sĩ đã ngồi yên vị rồi, tiếng nói chuyện của các doanh nhân với nhau cũng ngày nhỏ dần.

Nhìn đến vòng tròn thứ hai, dường như bên cạnh mỗi bác sĩ đều có một người trẻ tuổi đi theo, vẻ mặt đầy sự hưng phấn, xem xét trình độ của bọn họ, để tham gia những buổi hội nghị giao lưu như vậy, đối với họ mà nói là một cơ hội hiếm có, bất kể là đến để giao lưu hay học hỏi về thiết bị này nọ, tương lai sau này nhắc lại, đều có thể khiến bọn họ cảm thấy tự hào, vì số người tham gia hội họp giao lưu bị hạn chế, mỗi người bọn họ đều phải cố gắng không ít.

Một bác sĩ trung niên khoác chiếc áo trắng dài, khuôn mặt dài đi từ cửa phòng khám vào, cùng lúc với sự xuất hiện của người bác sĩ này, âm thanh trò chuyện trao đổi trong khu vực quản lý nhỏ đi rất nhiều.

"Là chủ tịch Mã, chủ tịch hiệp hội y học tỉnh Ninh Thuận!"

Sự xuất hiện của chủ tịch Mã khiến hầu hết các ánh mắt của ban giám đốc y tế đều tập trung vào ông, đồng thời, các doanh nhân cũng lên tiếng chào hỏi Chủ tịch Mã.

Dự án lần này, phía nhà nước giao cho hiệp hội y học quyết định, mà người quyết định của hiệp hội y học là ai, trong lòng mọi người đều biết rất rõ ràng.

Chủ tịch Mã gật đầu ra hiệu với những doanh nhân này, ngồi xuống ghế của người chủ trì ở vòng tròn thứ hai.

Chủ tịch Mã đã đến, buổi họp giao lưu này cũng nên bắt đầu rồi.

“Chủ tịch Mã, chúng ta bắt đầu luôn chứ?” Một bác Sĩ hỏi.

“Không vội.” Chủ tịch Mã lắc đầu: chưa tới."

“Ông Diêm Vĩ còn

Nghe đến hai chữ Diêm Vĩ, tất cả các bác sĩ có mặt theo bản năng bày ra biểu cảm vô cùng kính nể, đây chắc chắn là một người có thể khiến người ta nghe đến †ên đều phải tôn trọng.

“Ông Diêm Vĩ thật sự sẽ tới ưa?” Một bác sĩ cảm thấy hơi khó tin hỏi

Với địa vị của Diêm Vĩ trong giới y học Việt Nam, dường như mỗi địa phương khi tổ chức họp giao lưu, đều mời Diêm Vĩ tham gia, nhưng Diêm Vĩ mới có thể lão tiên sinh chưa từng xuất hiện lần nào, phần lớn những cuộc hội họp giao lưu sẽ treo một tấm quảng cáo, rằng Diêm Vĩ có thể sẽ có mặt.

Ba chữ "có thể sẽ" này, chỉ là nói thông tục vậy thôi, nhưng vẫn có rất nhiều vì khả năng vô cùng nhỏ này mà vô số lần tham gia hội họp giao lưu.

Hội nghị giao lưu y học tỉnh Ninh Thuận lần này, mọi người cũng chỉ nghĩ rằng tên của Diêm Vĩ là mánh lới quảng cáo, nhưng bây giờ nghe ý tứ của chủ tịch Mã, Diêm Vĩ thật sự sẽ tới sao? Trời ạt!

Sau khi đoán được Diêm Vĩ thật sự sẽ đến, mấy bác sĩ đang ngồi đều hơi nhúc nhích điều chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng lưng lên, bộ dáng đó, giống như học trò tiểu học đang chờ giáo viên vào lớp.

Thời gian khai mạc hội nghị giao lưu đã thống nhất chính xác là hai giờ, bây giờ đã là hai giờ năm phút, không một bác sĩ nào trong số họ lộ vẻ mất kiên nhẫn trên khuôn mặt, ngược lại là biểu hiện căng thẳng và mong đợi.

Có tiếng "kẽo kẹt".

Cánh cửa của phòng khám y học Cổ truyền Đại Nam phát ra một âm thanh nhẹ nhàng, khiến cho các bác sĩ có mặt đều nhìn theo hướng đó với một vẻ mặt đầy mong đợi.

Ba tiếng bước chân hoàn toàn khác nhau vang lên, một ông già mặc áo dài đen như của Tôn Trung Sơn, cùng với hai thanh niên một nam một nữ đi theo đang bước tới.

Ông già này là bậc thầy về y học cổ truyền Đại Nam, Diêm Vĩ, thầy Phi.

“Thực sự là thầy Phi!" "Thầy Phi đến rồi!" Vẻ mặt phấn khích hiện rõ trên gương mặt của những bác sĩ này, những người học việc đứng bên cạnh họ cũng khó có thể che giấu được vẻ kích động.

Sau khi Diêm Vĩ xuất hiện, ông đảo mắt quét một vòng, nhìn qua một lượt tất cả những gương mặt y học xuất sắc mới, kết quả lại làm ông thật thất vọng, người thanh niên đó căn bản không có ở đây.

Đối với chỗ của các doanh nhân địa phương ngôi, Diêm Vĩ trực tiếp bỏ qua họ.

“Thầy Phi, sự hiện diện của ông thực sự làm cho những người thấp kém như cũng tôi cảm thấy vinh hạnh!” Chủ tịch Mã nhanh chóng đứng dậy, sải nhanh bước chân tới chào Diêm Vĩ.

Các bác sĩ khác cũng đứng dậy.

Diêm Vĩ gật đầu: "Chủ tịch Mã, anh khách khí rồi, mời mọi người ngồi, hôm nay tới đây là thảo luận học thuật, không khách sáo nhiều như vậy đâu."

“Vâng, vâng.” Chủ tịch Mã liên tục gật đầu, mời Diêm Vĩ ngồi vào ghế chính, ông ta bây giờ lại ngồi sang bên cạnh.

Trương Bá Sinh ngồi ở vòng ngoài cùng, thấy Diêm Vĩ đã đến, trong lòng đột nhiên có chút ớn lạnh.

Về trình độ y học của Diêm Vĩ, Trương Bá Sinh đã từng gặp qua, mũi kim hạ xuống rất chính xác, còn am hiểu về các huyệt đạo, nói chung đây là một bác sĩ già người Đại Nam có kỹ năng cơ bản vô cùng vững, nhưng đầu óc quá cổ hủ, không biết linh hoạt thay đổi, phương pháp châm cứu của ông hoàn toàn ở trình độ sách giáo khoa, không có sai sót, nhưng thiếu trí tuệ, gặp một số bệnh nan y, rất khó xử lý.

Những người như vậy bây giờ đều gọi là bậc thầy, xem ra y học cổ truyền Đại Nam đã bắt đầu xuống dốc. rồi.

Khi Trương Bá Sinh đang theo học ngành y, anh đã từng hứa rằng mình sẽ tiếp tục phát triển Y học cổ truyền Đại Nam hưng thịnh, sẽ thực hiện những cải cách mới trong ngành này, thực hiện đổi mới đồng thời không quên cái căn bản của mình.

Sau khi thầy Diêm Vĩ đến, hội nghị giao lưu chính thức bắt đầu, đầu tiên là các bác sĩ lớn đưa ra một số bệnh khó chữa và đưa ra ý kiến của bản thân, sau đó mọi người cùng nhau thảo luận, tiếp thu ý kiến của quần chúng như vậy giúp ích rất nhiều cho việc hoàn thiện bản thân.

Những gì các bác sĩ này nói các doanh nhân có mặt nghe cũng không hiểu rõ, nhưng họ đều ghi nhớ rất kỹ.

“Trương Bá Sinh, anh phải viết lại những gì bọn họ nói, những thứ này khi đấu thầu có thể có ích.” Lâm Thùy Hân ngồi bên cạnh nhìn anh không có gì làm, trong lòng hoảng hốt nhắc nhở Trương Bá Sinh.

“Đừng lo lắng, những thứ này đều vô dụng thôi, chỉ là một ít triệu chứng nhỏ, nhớ làm gì.” Trương Bá Sinh phất tay, lãnh đạm nói.

Theo quan điểm của Trương Bá Sinh, những căn bệnh khó chữa mà các bác sĩ này nêu ra chỉ là những rắc rối nhỏ, mà các phương pháp điều trị mà các bác sĩ này thảo luận cũng chỉ là theo sách vở, hoàn toàn không có sự đổi mới nào cả.

Đối với những kiến thức trong sách vở, Trương Bá Sinh luôn giữ một thái độ khách quan.

Thực tế không phải là sách giáo khoa, những gì được dạy trong sách có thể dùng, nhưng không thể bất chấp sử dụng một cách chết người, học được điều này, đơn giản là làm cho người ta học một hiểu mười. . Đọc‎ t𝒓𝒖yện‎ ch𝒖ẩn‎ không‎ q𝒖ảng‎ cáo‎ [‎ TRÙ‎ 𝘔TRU𝗬Ệ𝐍.𝙫n‎ ]

Lâm Thùy Hân nhìn thấy bộ dạng này của Trương Bá Sinh, lắc đầu nuối tiếc, dường như tâm tư của người này vân chưa bày ra hết, cô liếc nhìn Trương Bá Sinh vài lần rồi không nói thêm nữa.
 
Chương 84: Không hổ là người nhà họ Lâm


Cuộc gặp gỡ trao đổi đang diễn ra như đổ lửa, các bác sĩ cũng thảo luận vô cùng căng thẳng.

Đột nhiên, Diêm Vĩ lên tiếng, ông vừa mở miệng, cả phòng khám Đông Y đều im lặng, mọi người yên tĩnh lắng nghe.

"Chỗ tôi có một vụ án, mọi người có thể thảo luận."

“Thầy Phi, mời thầy nói.” Chủ tịch Mã làm một động tác mời.

Diêm Vĩ liếc nhìn xung quanh, cất tiếng: "Có một bệnh nhân tuổi ngoài bảy mươi, đột nhiên hôn mê, đồng tử ngưng tụ, thiếu máu cục bộ, ngón tay trắng bệch, mạch đập chậm, lấy kim châm thử bốn huyệt Thần Đình, Đầu Duy, Chính Doanh, Bách Hối, k1ch thích thần kinh tại huyệt không có hiệu quả, dùng phương pháp châm cứu toàn diện cũng không có tác dụng. Mọi người có cách gì để cứu được người này trong một khoảng thời gian ngắn?

Người Diêm Vĩ nói chính là bệnh nhân mà ông ấy đã gặp trong trung tâm mua sắm ngày hôm qua.

Sau khi nghe Diêm Vĩ nói xong, nhiều bác sĩ bắt đầu cau mày suy nghĩ.

Hôn mê đột ngột, k1ch thích tứ huyệt, đây là phương pháp điều trị rất phổ biến. Đồng tử ngưng tụ và thiếu máu cục bộ cũng là đặc điểm của hôn mê. Mạch đập nhẹ chứng tỏ đại não đã không còn ở trong trạng thái sốc. Nếu là họ cũng sẽ chọn cách điều trị k1ch thích bốn huyệt Thần Đình, Đầu Duy, Chính Doanh và Bách Hối, nhưng thầy Phi đã nói rằng không thể đánh thức người bệnh bằng phương pháp châm cứu được.

Rất nhiều bác sĩ đang tự hỏi, người ở ngoài tuổi bảy mươi, cấu tạo s1nh lý của cơ thể đã bắt đầu thoái hóa.

“Vậy có thể thử dùng thuốc tây và cho bệnh nhân thở oxy.” Một bác sĩ lên tiếng.

"Đúng vậy, trước tiên cho bệnh nhân thở oxy, sau đó kiểm tra thần kinh não và phối hợp dùng thuốc.".



"Không ổn." Diêm Vĩ lắc đầu, "Bệnh nhân quá lớn tuổi, chúng ta đang thảo luận là cách để cứu được bệnh nhân trong thời gian ngắn, nếu khi ấy không có thời gian đưa đến bệnh viện thì sao?”

"Chuyện này..." Bác sĩ vừa mở miệng tỏ vẻ khó xử, anh ta thực sự không nghĩ ra được cách nào.

Thời gian từng phút trôi qua, có một số người đề xuất giải pháp, nhưng đều bị Diêm Vĩ phủ định.

Nhóm bác sĩ thay nhau vắt óc suy nghĩ nhưng đều không thể nghĩ ra cách nào cứu tỉnh người bệnh ngay tại chỗ.

Đến phút thứ mười, Diêm Vĩ lên tiếng:

"Được rồi, cuộc thảo luận kết thúc ở đây."

Các bác sĩ đang suy nghĩ căng thẳng nghe thấy điều này lập tức để lộ vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt, bởi vì họ biết lý do Diêm Vĩ nói chấm dứt thảo luận là bởi vì bệnh nhân đã không chịu được nữa.

Nếu như vừa rồi, một bệnh nhân như vậy thực sự xuất hiện trước mặt bọn họ, tất cả cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, với tư cách là một bác sĩ, đây chính là chuyện khiến họ bất lực nhất.

Một bác sĩ lộ rõ vẻ đấu tranh trên khuôn mặt, im lặng vài giây rồi lên tiếng: "Thầy Phi, thứ lỗi tôi nói thẳng, nếu vừa rồi tình huống đó thực sự phát sinh, có lẽ bệnh nhân đã không còn cơ hội sống sót, ngay cả châm cứu †oàn diện cũng không thể k1ch thích được thần kinh, chứng tỏ chúng rất có thể đã bị hoại tử hoàn toàn."

Ngay sau khi bác sĩ này nói hết, một người khác tiếp lời, "Đúng vậy, hoại tử thần kinh như này, về mặt y học mà nói đã coi như tử vong."

Diêm Vĩ nhìn xung quanh nói: "Mọi người đều nghĩ như vậy?"

Các bác sĩ khác nghe thế đều gật đầu.

Nhìn thấy cảnh này, Diêm Vĩ không trách, ngược lại chỉ thở dài thật sâu: "Xem ra anh ta nói đúng. Chúng ta đều quá cổ hủ rồi..."

“Thầy Phi, ý thầy chẳng lẽ... đã có người có thể chữa khỏi rồi?” Chủ tịch Mã đoán ra một chút manh mối, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, vừa rồi trong đầu ông ta đã mô phỏng ra vô số cách, nhưng đều bị chính ông ta phủ nhận.

“Ừ” Diêm Vĩ gật đầu: “Vụ án mà tôi vừa nói chính là cảnh tượng tôi đã gặp phải ngày hôm qua." Lúc ấy tôi đã k1ch thích bốn huyệt Thần Đình, Đầu Duy, Chính Doanh và Bách Hối của bệnh nhân, nhưng không có tác dụng gì cả. Kết quả có một thanh niên đã đánh thức được người nó, do vừa nãy, tất cả chúng ta đều bỏ qua một vấn đề, cũng chính là vấn đề ngày hôm qua tôi đã xem nhẹ. Ngón tay của người bệnh không có chút máu nào, biến thành trắng bệch!"

“Trong tiêm thức, tất cả chúng ta đều cho rằng khi bệnh nhân hôn mê, việc mất máu và ngón tay trắng bệch đều là bình thường, cho nên sẽ bỏ qua chuyện này, nhưng chính vì thế mà chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội phá giải vấn đề. Người trẻ tuổi kia nói cho tôi biết, bệnh nhân không đơn giản chỉ là hôn mê, chúng ta cho rằng đầu ngón tay ông ta trắng bệch vì hôn mê, lại quên mất có thể hôn mê vì đầu ngón tay trắng bệch. Trong trường hợp này, vẫn còn có khả năng khác!"

“Là giả chết!” Diêm Vĩ vừa dứt lời, một người trong nhóm các bác sĩ đã không kìm được mà thốt lên: “Bệnh nhân quá lớn tuổi, khí huyết không lưu thông khiến đại não thiếu oxy và thần kinh lâm vào trạng thái giả chết, dẫn đến hôn mê! "

“Đúng vậy.” Diêm Vĩ gật đầu: “Nếu là thế, trước mắt chúng ta sẽ có những ý tưởng mới. Ngay tại ngày hôm qua, người trẻ tuổi đó đã thực hiện cho tôi xem kỹ thuật châm cứu tuyệt vời của mình. Đối mặt với bệnh nhân như vậy, đầu tiên anh ta châm vào hai huyệt Hợp Cốc, Nhân Trung, sau đó vừa xoay vừa cắm, tăng mạnh k1ch thích, không để lại kim, rồi tiếp tục châm vào hai huyệt Bách Hội và Thiểu Thương, vặn nhẹ, lấy khí xong lưu châm, phát châm liên tục để người bệnh dần thanh tỉnh, cứu được một tính mạng."

Sau khi Diêm Vĩ nói xong, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

Các bác sĩ ở đây đều há hốc mồm.

"Thầy Phi, chuyện này...quá mạo hiểm. Bách Hội là điểm cuối của dây thần kinh não, anh ta đi vào Hợp Cốc Nhân Trung trước, sau đó lại châm vào Bách Hội, chỉ sợ hơi sơ ý liền có thể khiến bệnh nhân chết đột ngột, không thì cũng trở thành người thực vật."

“Ngày hôm qua, tôi cũng có suy nghĩ như vậy." Diêm Vĩ lộ ra một nụ cười tự giễu: "Nếu không vì sao anh ta sẽ nói, tôi quá mức cổ hủ, không biết linh hoạt, Đông Y vốn dĩ có thể động được toàn thân. Trước tiên anh ta chọn hai huyệt Hợp Cốc, Nhân Trung, sau đó đẩy mạnh k1ch thích vào thần kinh, rồi mới lựa chọn Bách Hội làm đòn bẩy, nhưng giữ kim lâu một chút, thông qua loại k1ch thích này để giúp bệnh nhân tỉnh lại. Đây nhất định chính là..." Diêm Vĩ nhẹ giọng nói:" Đổi mới! "

Sự đổi mới!

Hai chữ này giống như một quả bom hẹn giờ đột ngột nổ vang giữa đám bác sĩ.

Đông Y chính là những gì t( n để lại, từ trước đến nay ai cũng nghĩ cách phục hồi, gặp được bệnh gì cũng phải lật xem sách cũ, xem tổ tiên chữa trị như nào mới làm theo, chưa từng có ai nghĩ sẽ phải đổi mới nó!

Đổi mới Đông Y, những khó khăn trong việc làm điều này, chỉ có những người thực sự hiểu biết về Đông Y mới có thể làm được, vượt qua đời trước, cũng là vượt qua chính mình!

Lâm Thùy Hân ngồi ở bên ngoài, nhìn dáng vẻ khiếp sợ của các bác sĩ, quay sang hỏi Trương Bá Sinh: "Anh cũng học Đông Y, những gì họ nói anh có nghe hiểu được không?”

“Được." Trương Bá Sinh gật đầu. “Đều là những thứ tương đối đơn giản.”

Trương Bá Sinh vừa dứt lời, bên cạnh liền truyền tới một tiếng cười khẽ.

"Haha, thật sự là dõng dạc, đơn giản sao? Không hổ là người nhà họ Lâm, cái gì cũng dám nói."

Trương Bá Sinh liếc mắt nhìn, người vừa bật cười chính là tổng giám đốc Hoàng - nhân vật mới đấu khẩu và tranh cãi kịch liệt với Lâm Thùy Hân ban nãy.

Trương Bá Sinh trợn mắt, mở miệng nói: "À? Chẳng lẽ tổng giám đốc Hoàng còn có cách giải thích khác sao?"

“Giải thích thì không có, nhưng đề nghị thì có đây." 'Tổng giám đốc Hoàng khoanh tay nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom