Cập nhật mới

Dịch Full Cha Chó

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Cha Chó

Cha Chó
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Cha chó

Tác giả: 顾妍一

ੈ✩‧₊˚

Vợ mọi người có biết nuôi chó không?

Sau khi cha tôi ch/et, mẹ tôi dẫn về một con chó đen vừa to khỏe vừa hung ác, khi nó đứng thẳng lên còn cao hơn cả người.

Nó thở phì phò vào mặt mẹ tôi, dùng đầu đẩy bà vào phòng.

Sáng sớm hôm sau, gương mặt mẹ tôi đỏ bừng, dắt con chó đến trước mặt tôi, muốn tôi cúi đầu lạy nó.

"Cha chó sẽ bảo vệ cho con bình an, con ngoan, con mau lạy đi!"

"Mẹ làm tất cả đều là vì con."

ੈ✩‧₊˚
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Phần 1.

ੈ✩‧₊˚

1.

Cha tôi bị người trong thôn hại ch/et, th.i th.ể của ông bị ném ra bãi tha ma.

Đám người đó đến đ.ậ.p cửa nhà tôi, ánh mắt không ngừng liếc vào trong nhà:

“Bây giờ các người đi ngay, có khi vẫn tìm được th.i th.ể của lão già kia."

"Nhưng mà đường hơi xa, đứa con trai qu.è nhà bà chắc không đi nổi đâu ha.”

Tôi điên tiết, muốn nhào đến liều ch/et với chúng nhưng bị mẹ ôm chặt lấy.

Mẹ đẩy tôi ra sau lưng bà.

Nước mắt rơi đầy trên mặt, bà hiển nhiên cũng căm h.ậ.n bọn chúng, bà cắn môi đến bật cả m.á.u.

"Được thôi! Để mẹ tự tìm cha con về nhà."

"Đừng đối chọi với chúng làm gì, lỡ có chuyện gì không hay xảy ra nữa..."

"Mẹ chịu không nổi đâu."

Nửa đêm, mẹ tôi mặc một chiếc váy bồng bềnh, cầm theo một sợi dây đỏ, một mình chạy ra ngoài.

Chắc hẳn bà đến bãi tha ma tìm cha tôi.

Tôi lo lắng thân hình bé nhỏ của mẹ không nhấc nổi x.á.c cha nên lén lút chạy theo sau.

Bước chân của mẹ rất nhanh, quả nhiên là đến bãi tha ma.

Ban đêm, bãi tha ma tối thui không một ánh đen, xa xa thi thoảng có vài đôi mắt màu xanh lục, nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía chúng tôi.

Là chó hoang trong thôn.

Mẹ tôi dùng tảng đá đ.ậ.p chúng, mấy con chó khác bỏ chạy hết cả, chỉ có một con vẫn đứng yên, không ngừng gặm cắ n x.á.c của cha tôi.

Nghĩ tới việc bọn chúng vừa làm, tôi cảm thấy ruột gan như sôi sùng sục lên.

Thấy mẹ cẩn thận đến gần con chó kia, tôi nhặt một hòn đá lớn lên, sẵn sàng chiến đấu với nó.

"Anh Lương, là anh sao?"

Mẹ nhẹ nhàng hỏi, giọng nói của mẹ dịu dàng quyến rũ.

Tôi chưa từng nghe thấy bà nói chuyện với ai như vậy cả.

Mà anh Lương, là tên của cha tôi.

2.

Tôi đứng trên nền đất nhô cao, có thể nhìn thấy người đang nằm dưới đất mặc một bộ quần áo quá đỗi quen thuộc.

Là bộ mà cha tôi mặc khi ra ngoài vào sáng nay.

Mặt của ông hoàn toàn n.á.t b.ấ.y, cánh tay và bắp chân mất vài miếng thịt.

Cha ch/et rồi, hiển nhiên không có cách nào đáp lời mẹ tôi.

Mẹ tôi khóc lóc, quỳ rạp xuống bên cạnh thi thể, tay run run cở i quần áo của cha.

Con chó lớn bên cạnh nằm xuống giữa hai ch@n cha tôi, trong đêm đen yên tĩnh, tiếng nhai nuốt vang lên cực kì chói tai.

Mẹ tôi sờ đầu con chó một cách thân thiết.

Bà thế mà để mặc cho chó hoang ăn th.ị.t cha tôi!

Tôi dùng hết sức lực siết lấy hòn đá, ngu ngơ nhìn về người mẹ chỉ cách mình mấy bước chân.

May mắn là bà vẫn chưa phát hiện ra tôi.

Tôi trốn đi, quay đầu nhìn lại phía xa.

Tôi thấy mẹ buộc sợi dây đỏ vào đầu con chó, không thèm liếc nhìn cha tôi lấy một lần.

Tôi thấy con chó đứng thẳng nửa người trên, dùng đầu lưỡi li3m miệng mẹ.

Vậy mà mẹ tôi lại cúi đầu xuống!

3.

Tôi chạy về nhà trước mẹ.

Tim tôi đập thình thịch, không biết làm thế nào để tiêu hoá những gì mình vừa thấy.

Chẳng lẽ là do tôi nhìn lầm?

Dù sao bây giờ cũng là nửa đêm, vả lại mấy ngày nay tôi không hề ngủ ngon giấc.

Hơn nữa, tính tình mẹ tôi vốn rất thật thà, khuôn phép.

"Thạch Đầu, sao con vẫn chưa ngủ? Con đứng ngoài này làm gì thế?"

Tôi quay người, nhìn người mẹ đang đứng ngoài cửa rồi hỏi:

“Mẹ, cha con đâu ạ?"

Sự bất an thoáng hiện lên gương mặt mẹ, sau đó biến mất rất nhanh.

Đèn trong nhà sáng trưng khiến tôi thấy rõ thứ mẹ dắt về, là một con chó rất to, lông đen bóng.

Khi nó đứng thẳng nửa người trên, chiều cao ngang ngửa với mẹ tôi.

Bấy giờ, nó đang dùng lưỡi li3m bắp đùi mẹ, đầu dán sát vào trong váy bà ngửi ngửi.

Gương mặt mẹ tôi đỏ bừng, hai tay nắm chặt sợi dây.

"Mẹ! Mẹ dắt một con chó về đây làm gì? Mang s.ú.c v.ậ.t về nhà, rốt cuộc mẹ muốn làm chuyện quái qu.ỷ gì vậy?"

"Cha con vừa mới qua đời chưa bao lâu, sao mẹ có thể làm vậy với ông ấy? Mẹ đúng là tệ bạc, thế mà lại dắt nó về nhà!”

Mặt mẹ biến sắc khi nghe những lời tôi nói, bà tát tôi một cái thật mạnh, hai mắt đầy giận dữ.

"Đây không phải súc vật. Đây là chồng tao! Là cha của mày!"

4.

Tôi chưa bao giờ thấy nhục nhã đến thế.

"Mẹ đ.i.ê.n rồi! Mẹ đ.i.ê.n thật rồi!"

Tôi nghĩ, thứ này không phải s.ú.c vật, nó là quái vật mới đúng!

Chính nó đã khiến mẹ tôi thành ra thế này!

Tôi vào bếp, lấy ra một con d.a.o.

"Mẹ càng hành động đi.ê.n rồ, con càng muốn gi/et quách thứ quỷ quái này! Nó phải ch/et thì mẹ mới tỉnh táo được.”

Chó đen không phản ứng gì, mẹ tôi chạy vội tới, muốn cướp con d.a.o trên tay tôi.

Tôi sợ làm mẹ bị thương, nhưng dường như bà không thèm quan tâm, thậm chí còn đ.ạ.p cho tôi một phát.

Cú đ.ạ.p này trúng phải cái chân vừa lành lại của tôi.

Tôi ngã khuỵu trên đất, đau đớn quằn quại, không thốt nổi nửa tiếng kêu r3n.

"Con yêu, mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con, xin con hãy hiểu cho mẹ."

Chó đen thở phì phò vào mặt mẹ tôi, dùng đầu đẩy bà vào phòng.

Mẹ giơ tay muốn đỡ tôi dậy nhưng bước chân chẳng dừng, bà dẫn chó đen trở vào nhà.

Tôi nhìn thấy tay phải của mẹ đang quấn một sợi dây đỏ.

Tiếng la hét của mẹ tôi và tiếng chó sủa vang vọng suốt đêm.

Mặc cho tôi đập cửa, la hét ầm ĩ, không một ai để ý đến cả.

Sáng sớm hôm sau, mẹ tôi bước ra với khuôn mặt đỏ bừng.

Bà dắt con chó đến trước mặt tôi, muốn tôi cúi đầu lạy nó.

"Cha chó sẽ bảo vệ cho con bình an, con ngoan, con mau lạy đi!"

Quần áo me xộc xệch, tôi thấy rất rõ những vết răng trên người bà.

Tôi xông vào trong phòng mẹ, căn phòng ban đầu mà mẹ và cha tôi ở chung.

Trên mặt đất, trên giường đều có thứ đồ đó.

Tôi chỉ vào mặt mẹ, quát lên:

“Bà không phải mẹ tôi! Thế mà bà còn bắt tôi quỳ lạy một con chó và nhận nó làm cha. Tôi không hèn hạ giống bà đâu!”

Nghe thế, mẹ tôi lặp lại cách cũ, bà đá vào chân tôi để tôi quỳ sụp xuống đất.

"Con có biết vì con mà mẹ đã phải trả giá nhiều đến thế nào không? Nếu không thì con lấy tư cách gì mà trách móc mẹ?"

"Mau lên, mau dập đầu đi."

"Chúng ta không có nhiều thời gian đâu."

Mẹ tôi làm việc đồng áng quanh năm, là một phụ nữ trung niên nhanh nhẹn và khoẻ khoắn.

Hôm qua mẹ đá tôi rất mạnh, đến giờ tôi đi đứng hẵng còn khập khiễng.

Trước tình cảnh này, tôi không thể trốn tránh nổi, càng không nghĩ đến việc trốn tránh.

Tôi quỳ thẳng xuống, im lặng chống đối mẹ.

"Mẹ làm tất cả đều vì con mà! Con vâng lời, quỳ gối dập đầu, cúi lạy và gọi một tiếng cha đi con ơi.”

Mẹ tôi từ cứng rắn chuyển sang van xin, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt bà.

Thế rồi, bà cầm con d.a.o lên.

Tôi tưởng mẹ định uy hiếp mình, nào ngờ, bà tự kề d.a.o vào cổ.

"Thạch Đầu, con nghe lời đi mà, mẹ xin con, con làm theo lời mẹ bảo đi."

"Chẳng lẽ con muốn ép ch/et mẹ sao?"

M/á/u trên cổ bà chậm rãi rỉ ra, chó đen bắt đầu sủa inh ỏi.

Rõ ràng là họ đang ép buộc tôi!

Tôi nhắm chặt mắt lại, dập đầu xuống đất.

"Cha, con trai dập đầu với người."

Tôi cúi đầu lạy liên tục ba cái, bỗng "bịch" một tiếng, chó đen ngã xuống, toàn thân co giật.

Mẹ tôi ném con d.a.o xuống đất, vội vã ôm lấy nó vào lòng, sốt ruột hỏi:

"Anh Lương, anh làm sao vậy?"

Tôi ngẩng đầu, nhịp tim dồn dập.

"Mẹ, mẹ vừa gọi nó là gì ạ?"

Mẹ không rảnh để ý đến tôi, bà vừa dán lỗ tai vào lồ ng ngực chó đen lắng nghe nhịp tim, vừa hô hấp nhân tạo cho nó.

"Anh Lương, anh không được xảy ra chuyện gì nhé! Nếu anh có mệnh hệ gì, ai sẽ bảo vệ Thạch Đầu đây? Thằng bé sẽ ch/et mất."

Tâm trí tôi giờ đây không khác gì một mớ bòng bong, vừa định hỏi mẹ cho rõ sự tình thì cửa nhà bỗng nhiên bị đ.ậ.p mạnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Phần 2.

ੈ✩‧₊˚

"Bọn chúng lại tới rồi."

Mẹ tôi kéo chó đen vào trong phòng, tôi nhanh chóng chạy tới giúp.

Vừa đắp xong chăn cho chó đen, cánh cửa nhà tôi bỗng bị đ.á văng vào tường.

"Tôn Nhị, cậu đến đây làm gì hả?"

Tôn Nhị cầm một chiếc r.ì.u trong tay, mỉm cười bước về phía mẹ tôi, khua khua chiếc r.ì.u trước mặt bà.

Tôi nhặt lấy cái c.u.ố.c dưới đất lên rồi chắn trước mặt mẹ, bà ôm chặt lấy tôi.

Người đứng phía sau Tôn Nhị đẩy một chiếc xe, đổ thẳng đồ bên trong xuống đất.

Là thi th.ể của cha tôi.

Thi thể thối rữa hơn hôm qua nhiều, không những vậy còn bốc mùi như đống bùn nhão.

"Không ngờ hai mẹ con các người ác độc thế. Lão già này đáng thương quá, nằm ở bãi tha ma cả đêm.”

"Các người không đi nhặt xác cho lão ta, may có tôi tốt bụng mang về cho nhé.”

Lồ ng ngực mẹ tôi phập phồng dữ dội:

“Nhà chúng tôi không cần cậu lo, mau cút ra ngoài!”

Tôi nghiến răng nghiến lợi:

“Không sớm thì muộn, tao nhất định sẽ bắt mày đền mạng cho cha tao!”

Tôn Nhị chẳng những không sợ mà còn cười haha.

“Nhà mày vẫn không chịu đưa món đồ kia cho tao thì đừng mong yên ổn."

Thứ khó chơi nhất trong thôn chính là loại du côn khốn nạn này.

Rõ ràng gia đình tôi là hộ nghèo trong thôn mà, tại sao hắn cứ tới đây quấy rối?

Tôi bị hắn chọc cho phát điên.

"Rốt cuộc thì mày muốn cái quái gì hả? Lục soát khắp nhà, thậm chí đến cả mộ của tổ tiên nhà tao mày cũng không tha! Giờ mày còn muốn thế nào nữa?"

"Mày nhắm vào cái gì của nhà tao?"

6.

Tôn Nhị nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt ngang bướng:

“Tao thừa biết nhà mày giấu thứ đồ đó ở đâu, tao chắc chắn sẽ tìm ra nó."

"Nếu trong nhà không có thì chỉ có giấu trên người chúng mày thôi."

Hắn tự lẩm bẩm, dùng chiếc r.ì.u trong tay ch.é.m từng nhát, từng nhát lên mặt cha tôi.

"Tao ch.é.m ch/et mày, đồ quái vật."

Mẹ níu chặt tôi lại.

“Con không được phép động đến hắn! Tuyệt đối không được làm hắn bị thương."

"Tại sao?"

Tôn Nhị b.ổ nhát cuối vào giữa đầu cha tôi, cười ha hả rời đi.

Càng nhìn dáng vẻ này, tôi càng muốn gi/et nó.

Mẹ tôi giật lấy cái c.u.ố.c trong tay tôi, ra ngoài khóa cánh cửa chính xập xệ vào.

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình.

"Thạch Đầu, Thạch Đầu..."

Tiếng gọi này quen thuộc quá.

Tôi kinh hãi, chạy thật nhanh vào phòng, chó đen trong chăn không biết đã tỉnh lại từ khi nào.

Nó nằm yên trên giường.

"Thạch Đầu, mau lại đây."

"Cha?"

Tôi nghi ngờ bước đến gần, chó đen dùng chân vỗ lên vai tôi.

Vai tôi bỗng nhiên thoải mái thả lỏng, tinh thần ngập tràn sảng khoái.

Tôi vô thức quay đầu nhìn xuống sàn nhà, nơi đó chẳng có gì cả.

Chó đen nhìn chằm chằm vào lưng tôi, chậm rãi kể:

“Thạch Đầu, cha không phải bị người ta hại ch/et, mà cha tự nguyện nhảy vào tròng."

"Cha không thể bảo vệ được con, nhưng con chó đen này có khả năng xua đuổi tà ma và kết nối âm dương. Chỉ cần cha trở thành cha chó, con sẽ có thêm cơ hội sống."

"Muốn ch/et thần không biết quỷ không hay thì khó, nhưng nếu ch/et trong tay chúng thì sẽ chẳng ai nghi ngờ cái ch/et của cha nữa.”

7.

Tôi không hiểu hết được lời nói của cha, thừ người ra như một đứa ngốc.

Cha tôi lại nói tiếp:

“Nhưng nếu muốn khôi phục ý thức, cha phải kết hôn với mẹ con thêm lần nữa."

"Cha không dám chắc biện pháp này sẽ thành công, thế nên trước đó mới không nói cho con biết."

Cha tôi nói xong, im lặng nhìn tôi.

Như thế nghĩa là, cha tôi tự nguyện tìm đến cái ch/et, hơn nữa sau khi ch/et còn nhập hồn vào con chó đen này?

Mẹ tôi biết điều này nên mới bằng lòng làm chuyện kia với chó...

Làm vậy là để cha tôi hoàn toàn nhập làm một với thân thể của con chó này, sau đó bảo vệ mạng sống cho tôi?

Tôi không hiểu nổi.

Tôn Nhị cùng lắm cũng chỉ là một tên côn đồ thôi mà, phải làm đến vậy chỉ để đối phó với hắn ư?

8.

Hai tháng trước, Tôn Nhị đột nhiên xông vào nhà tôi, quỳ xuống sàn nhà không ngừng vái lạy, cầu xin gia đình tôi lấy ra pháp bảo có thể giúp người ch/et sống lại.

Hắn cần pháp bảo quý giá ấy để cứu anh trai bị bại liệt ở nhà.

Nhưng gia đình tôi lấy đâu ra thứ đó cơ chứ?

Tôi nói sự thật nhưng Tôn Nhị nhất quyết không tin, hắn đ.i.ê.n tiết đ.ậ.p phá đồ đạc trong nhà tôi.

Tôi đuổi hắn ra ngoài, nhưng không cản được hắn liên tục mò sang.

Lúc thì cười hì hì đ.ậ.p nát vại nước nhà chúng tôi, khi thì hắn hất đổ thức ăn mà chúng tôi vừa nấu.

Thậm chí nửa đêm, hắn không tha mà đứng trước cửa nhà tôi tôi la ó ầm ĩ.

Những việc Tôn Nhị làm khiến người ta cực kì chán ghét, nhưng chỉ là chuyện nhỏ nên không đáng phải nói ra nói vào.

Đi đi lại lại làm phiền chúng tôi gần một tháng, Tôn Nhị bỗng nhiên phát đ.iê.n, hắn dẫn một đám người xông vào nhà tôi, xới tung căn nhà lên.

Ngay cả hài c.ố.t trong mộ tổ tiên cũng bị hắn đào bới, xếp thành một hàng.

Sự việc này đã đi quá xa, chúng tôi tới tìm trưởng thôn để tìm cách giải quyết nhưng chỉ nhận lại tiếng thở dài.

Trưởng thôn chỉ chỉ vào đầu mình:

“Nhà Tôn Nhị vừa mới có người mất, hình như chỗ này của hắn có vấn đề rồi. Thôi, dù sao cũng là người cùng thôn, mấy người thông cảm cho hắn một chút."

"Tôi sẽ tìm người giúp đỡ một tay."

Trưởng thôn nói một, người trong thôn khuyên mười, chẳng có ai dám đứng ra xử lý chuyện này cả.

Cứ thế, Tôn Nhị sắp trèo lên đầu nhà chúng tôi luôn rồi.

Điều kỳ lạ nhất là, bố mẹ tôi luôn bắt tôi phải nhẫn nhịn hắn, thế nên tôi vẫn cố chịu đựng mãi cho đến ngày cha tôi xảy ra chuyện.

"Nhà chúng ta có ba người, cùng lắm thì cá ch/et lưới rách. Chỉ cần gi/et hắn thì mọi chuyện sẽ êm xuôi, hà tất gì phải hành hạ bản thân như vậy?"

"Con muốn gi/et tên súc sinh kia hàng nghìn lần rồi mà cha mẹ cứ cấm cản.”

"Mọi việc nào có đơn giản như vậy."

Mẹ tôi đi từ ngoài vào.

“Thạch Đầu, con có nhớ A Ngưu ở thôn chúng ta không?"

"Con nhớ."

Tháng trước, A Ngưu ngã ở cánh đồng, đầu cậu ta đ.ụ.n.g phải tảng đá lớn, ch/et ngay tại chỗ.

Bởi vì cách ch/et này quá xui xẻo nên khi đó mọi người bàn tán rất lâu.

"Nếu con đụng vào Tôn Nhị, con sẽ phải chịu cái ch/et bi thảm giống thế."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Phần 3.

ੈ✩‧₊˚

9.

Tôn Nhị chả phải thứ tốt lành gì.

Trước đây, hắn thường hay trộm gà bắt chó trong thôn, gây thù kết oán với không biết bao nhiêu người, thường xuyên bị người trong thôn đánh đ.ậ.p và la mắng.

A Ngưu là một trong số những người từng đánh hắn.

"Tháng trước, Tôn Nhị trộm gà nhà A Ngưu, bị A Ngưu cầm đá đ.ậ.p bể đầu nên hôm sau A Ngưu mới ngã ch/et ở cánh đồng."

"Miệng vết thương nằm đúng vị trí mà A Ngưu đ.ậ.p Tôn Nhị."

Cả người tôi run lên, vẫn mở miệng cãi bướng:

“Lỡ may tất cả chỉ là trùng hợp thì sao. Tôn Nhị đâu có khỏe đến thế."

Cha tôi thở dài:

“Tôn Nhị dùng tà thuật. Hắn đã giao dịch với lệ quỷ, hễ có ai khiến hắn bị thương thì đều phải hứng chịu tương tự."

"Ban đầu, trong thôn có rất nhiều người bất mãn với hắn. Thế nhưng, sau khi bị trả thù thì dần dà, không còn ai dám nói chuyện với gia đình ta hay đối đầu với hắn cả.”

"Đương nhiên, loại tà thuật này cực kì tàn độc, Tôn Nhị không thể sống quá nửa năm."

Nghe xong, cơn tức giận của tôi lên tới đỉnh điểm.

"Hắn tốn nhiều công sức như vậy chỉ để gi/et con?"

"Hắn có thần kinh không vậy?"

Mẹ tôi gượng cười:

“Sau này mẹ có nghe ngóng được một số chuyện. Cha mẹ Tôn Nhị mất khi hắn còn nhỏ, là anh trai nuôi hắn lớn lên."

"Anh trai hắn bệnh nặng sắp ch/et nên Tôn Nhị đến cầu xin chúng ta lấy thứ đồ quý giá ấy ra cứu mạng anh hắn, bị từ chối nên hắn mới ghi thù.”

Tôi chỉ cảm thấy đây là tai bay vạ gió:

“Tại sao hắn cứ hết lần này đến lần khác nhắm vào nhà chúng ta chứ? Nếu thật sự cha mẹ có thứ đồ đó thì đã cứu được con rồi. Hắn chỉ là một tên lưu manh đang tìm cớ mà thôi!"

Nhà tôi nghèo khổ ra sao chẳng lẽ tôi không biết ư?

Huống chi, cha mẹ yêu tôi như vậy, có thứ đồ như thế thì sao không lấy ra cho tôi chứ.

Chắc chắn Tôn Nhị đã tìm nhầm rồi.

Nào ngờ, sau khi nghe xong, bố mẹ tôi nhìn nhau cười khổ.

Mẹ tôi thở dài mở lời:

“Con mới ra đời đã tắt thở, cha con đi khắp nơi cầu thần bái Phật. Sau này ông ấy quen biết một lão đạo sĩ, phải tán gia bại sản mới cứu được con.”

"Thứ đồ có thể giúp người ch/et sống lại mà Tôn Nhị muốn chính là con. Hắn muốn dùng mạng của con đổi lấy mạng sống cho anh trai hắn."

"Con ư?"

Tôi không biết mạng sống của mình lại đặc biệt đến thế.

Gần đây tôi cực kì xui xẻo.

Cơ thể nặng nề mệt nhọc, thậm chí còn té g.ã.y chân.

Tôi nhớ đến cái vỗ vai ban nãy của cha, đột nhiên nhận ra:

“Cha, có phải Tôn Nhị đã làm gì với con không?"

"Hắn muốn đổi thì đổi. Dù sao mất cái mạng quèn này của con còn hơn phải mất cả gia đình."

"Nếu như con biết sớm hơn, cha sẽ không ra nông nỗi này..."

Cha và mẹ cùng ôm lấy tôi.

Bọn họ rất ít khi làm những hành động buồn nôn như vậy.

"Đứa trẻ ngốc, chẳng có người làm cha mẹ nào lại trơ mắt nhìn con mình đi tìm cái ch/et cả."

"Huống chi, gia đình mình và nhà hắn đã sớm kết thù rồi.”

10.

Tôi linh cảm rằng vẫn còn chuyện khác nữa, thế nhưng cha mẹ không chịu nói thêm, chỉ giục tôi mau đi ngủ.

Nằm trên giường, tôi bỗng cảm thấy khó thở, toàn thân lạnh buốt.

Giống như có thứ gì đó trèo lên giường rồi đè tôi vậy.

Ý thức hoàn toàn tỉnh táo, nhưng thân thể tôi không cách nào cử động, mắt không mở ra nổi.

Tôi cố gắng giãy giụa, muốn tỉnh dậy, muốn hét lên nhưng cơ thể cứ như bị ai đó lôi đi, bất ngờ ngã xuống vực thẳm.

Tôi ngồi dậy, thở hổn hển.

Cha tôi trong hình hài của chó đen đang nằm bên cạnh tôi.

"Thạch Đầu, con nhìn thấy quỷ hả?"

"Nếu không thấy quỷ, trong lòng khó mà cảm thấy sợ hãi. Một thân chính khí, dũng cảm tiến về phía trước."

"Chỉ khi gặp quỷ, con mới biết phán đoán, bày mưu lập kế gặp dữ hóa lành."

Cha nhìn tôi nói tiếp:

“Khi ác quỷ gi/et người, một là dọa cho người đang sống sờ sờ sợ mất mật. Loại quỷ này đa phần không có thực thể nhưng nhìn rất đáng sợ."

"Hai là dùng các đồ vật trung gian lấy đi mạng sống của con người. Loại quỷ này giỏi nhất là ngụy trang, động tác linh hoạt nên cần phải phân biệt được.”

Tôi nuốt nước bọt:

“Cha, nếu con nhìn thấy quỷ thì có thể thấy cha không?"

Hôm qua, tôi đã tỏ thái độ với cha trước khi ông ra ngoài.

Hai tháng nay, ngày nào Tôn Nhị cũng đến hành hạ gia đình tôi, thế mà cha tôi vẫn chọn cách cầu xin hắn, khiến cho tôi cảm thấy cha mình thật hèn nhát.

Không ngờ đến khi gặp lại, gương mặt của cha đã bị lũ chó hoang c.ắ.n nát bét hết rồi, không còn là gương mặt mà tôi quen thuộc nữa.

Tôi thực sự cảm thấy có lỗi, rất muốn gặp lại cha.

"Thạch Đầu à, có một số việc không thể cưỡng cầu đâu con.”

"Con biết."

Tôi nói với cha rằng mình muốn gặp quỷ.

Tôi muốn xem rốt cuộc đối phương có bản lĩnh gì.

Hơn nữa, tôi cảm thấy việc những con quỷ có thể gi/et người là đáng sợ nhất, tôi không muốn mình ch/et mà không biết nguyên do.

Rốt cuộc Tôn Nhị đã dùng cách gì để khiến những thứ ma quỷ ám lên người tôi?

"Nước mắt bò có thể kết nối hai giới âm dương, con bôi nó lên trên mắt thì sẽ nhìn thấy được thứ đó."

Mẹ tôi lấy cho tôi một cái lọ và một thanh đ.a.o nhỏ.

"Dùng nước mắt bò chỉ là biện pháp tạm thời, nếu con thật sự muốn nhìn thấy lệ quỷ thì phải mở thiên nhãn."

Mẹ thấm nước lên đ.a.o rồi vẽ một con mắt ở giữa lông mày tôi, sau đó dùng chu sa chấm vào chính giữa con mắt đó.

Tôi bất ngờ khi nghe thấy bên tai có tiếng cười, tiếng xì xào bàn tán.

Cha tôi thấp giọng chỉ cho tôi:

“Quỷ thuật mà Tôn Nhị dùng là làm cho hồn bay phách lạc trong bảy ngày. Sau bảy ngày, sẽ là sự xuất hiện của lệ quỷ ác độc nhất."

"Cha vừa mới hồi phục nên vẫn còn rất yếu, chỉ có thể bảo vệ tính mạng của con ở thời khắc quan trọng nhất thôi."

"Con trai, hôm nay là ngày đầu tiên. Con phải dựa vào chính mình, chúc con may mắn."

10.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi.

Sắc trời tối đen, trong phòng thắp một ngọn nến trắng, ánh sáng chập chờn.

Nhưng trong phòng đâu có gió?

Vết thương trên trán vẫn hơi đau.

Tôi nheo mắt lại, thấy có người đang đứng bên cạnh ngọn nến.

Đó là một người phụ nữ có mái tóc dài che kín khuôn mặt, đang cúi người thổi liên tục vào ngọn nến.

Sau khi nhận ra tôi đã tỉnh, người phụ nữ tóc dài từ từ quay đầu lại.

Cô ta không phải người!

Không phải do khuôn mặt đáng sợ, mà là khi cô ta quay lại phía tôi, trong phòng vẫn có tiếng ai đang thổi nến.

"Vù vù..."

Gió thổi tung tóc cô ta, giúp tôi nhìn rõ được khuôn mặt ấy.

Trên má phải cô ta có một lỗ thủng lớn, răng miệng đ.ẫ.m m.á.u lộ hết ra ngoài.

Da thịt th.ố.i rữa, trên cơ thể chi chít lỗ, bên trong toàn là con giòi bọ bò lúc nhúc.

Tôi vô thức nín thở, nhìn chằm chằm vào cô ta.

"Cậu nhìn thấy tôi à?"

"A, cậu thật sự nhìn thấy tôi.”

Nữ quỷ cười hì hì, chỉ trong nháy mắt đã tới gần tôi, nằm nhoài ra đầu giường, ghé sát mặt vào nhìn tôi.

"Cậu thấy tôi có đẹp không?"

Rõ ràng đang nằm trong chăn nhưng sống lưng tôi vẫn lạnh buốt.

Tôi có linh cảm rằng mình không thể trả lời câu hỏi của cô ta.

Nói thật, cô ta trông không đáng sợ tí nào.

Đối với tôi, người phải chứng kiến ​​cái ch/et bi thảm của cha mình thì khuôn mặt này chẳng thấm vào đâu.

Cái đầu bị d.ậ.p nát của cha tôi nhìn còn đáng sợ hơn cô ta nhiều.

Nữ quỷ duỗi tay ra, bàn tay cô ta chỉ là một lớp xương trắng bọc trong da, móng tay thì dài cỡ nửa ngón tay.

Cô ta đưa tay ra nắm lấy mặt tôi, bàn tay hư ảo ấy xuyên qua mặt tôi.

Quả đúng như lời cha nói, cô ta là một con quỷ không có thực thể.

Tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì thấy cô ta bắt đầu dùng móng tay sắc nhọn của mình tự cào lên mặt.

Móng tay vừa dài vừa sắc giống như lưỡi d.a.o cạo đi từng lớp da thịt trên mặt cô ta.

Có mủ màu trắng xanh chảy ra, bốc mùi hôi thối khó tả.

Tôi trợn trừng hai mắt, theo bản năng đưa tay che miệng và mũi, vừa mới cử động cánh tay thì cảm giác có thứ gì đó lăn xuống trên mu bàn tay.

Là hai đồng xu còn ấm nóng.

Nữ quỷ vẫn đang biểu diễn, dùng tư thế kỳ lạ bò lên người tôi, giòi và mủ trên người cô ta cứ thế rơi xuống.

Tôi nhắm mắt lại, từ từ kéo chăn lên.

Có gì đó đang đè nặng lên tôi, là cảm giác mà tôi đã phải chịu đựng hơn một tháng qua.

Không biết qua bao lâu sau đó, tôi bị đánh thức bởi tiếng gọi của cha:

“Thạch Đầu, con thấy thế nào rồi?"

11.

Bên ngoài trời đã sáng, tôi ngồi dậy, đầu óc vẫn hơi mơ màng.

“Đêm qua con không ở nhà, cũng không ở trong phòng phải không ạ?”

Cả đêm qua sự chú ý của tôi đều đặt trên người nữ quỷ, thế nên tôi không nhớ được khung cảnh của căn phòng đó ra sao.

Cha tôi nghiêm nghị hỏi:

“Hai đồng xu trên mu bàn tay con đâu rồi?"

Tôi lật tung chăn lên để tìm nhưng không thấy đâu cả.

"Nó vẫn ở bên kia."

Nói rồi, cha tôi bứt ra một nhúm lông chó, hòa lẫn với m.á.u chó rồi vẽ cho tôi một lá bùa.

"Tối nay khi quay lại, con hãy dán lá bùa này lên để ma quỷ không thể đến gần."

"Những con quỷ xuất hiện ở bảy ngày này càng về sau sẽ càng mạnh, con nhất định phải tìm ra cách để thoát khỏi căn phòng ấy càng sớm càng tốt.

"Con biết rồi."

Tôi để lá bùa vào túi áo ở trước ngực, mẹ tôi dùng nước mắt bò để thoa lên con mắt đã vẽ trước đó.

Khi màn đêm buông xuống, vẫn là ngọn nén mờ ảo ấy, nhưng tôi không thấy nữ quỷ ngày hôm qua đâu cả.

Có lẽ hôm nay tôi tỉnh dậy hơi sớm.

Tôi lấy lá bùa ra rồi đeo vào, liếc nhìn xung quanh căn phòng.

Không thể trốn thoát, hoàn toàn không có cách nào trốn thoát khỏi đây.

Nơi này cứ như một chiếc lồng giam bị bịt kín bốn xung quanh vậy.

Trong phòng có cửa ra vào nhưng chỉ là tượng trưng.

Giống như một bức tranh treo lâu năm bỗng nhiên bị lấy đi, chỉ để lại dấu vết hằn sâu trong bức tường.

Tôi gõ tay vào đường viền cửa sổ, tiếng vang lên không phải tiếng gạch mà là tiếng thủy tinh.

Tôi nhìn thấy một cái bóng đang đung đưa.

Ngẩng đầu lên thì bắt gặp nữ quỷ đang treo ngược trên xà nhà, mặt đối mặt với tôi.

Hai tay cô ta túm lấy xà nhà, chân giẫm lên đó, giống như đang ẩn náu.

Cảm nhận được ánh mắt của tôi, nữ quỷ nhanh chóng di chuyển đến một góc khác.

Trên tường có một cái bóng rất nhạt.

Hôm nay cô ta chỉ dám nhìn tôi từ xa, giống như đang kiêng kỵ thứ gì đó.

Trước khi khung cảnh thay đổi lần nữa, tôi để ý đến ngọn nến, dường như nó đã cháy được khá nhiều.

12.

Cha tôi nói:

“Ngọn nến thực chất là thời hạn, là một sự hạn chế."

"Ngọn nến c.h.á.y càng nhanh, con quỷ ở bảy ngày này càng mạnh, có lẽ thời gian ở nơi đó có sự khác biệt. Con trai, con phải giải quyết được cô ta trước khi nến c.h.á.y hết."

Bấy giờ, tôi mới nhận ra trước đây mình đã đoán sai.

Ban đầu, tôi cứ ngỡ rằng nữ quỷ thổi nến chỉ để hù dọa mình.

Hoá ra không phải thế, cô ta thổi nến vì muốn làm nhiễu loạn thời gian, muốn biến thành lệ quỷ trước khi tôi kịp chuẩn bị, sau đó gi/et ch/et tôi.

"Con phải chuẩn bị cho tốt, nếu không sẽ không thể sống qua bảy ngày đâu."

Cha tôi và chó đen dần dần dung hợp vào nhau.

Mẹ tôi nói thời gian ông tỉnh táo nhiều hơn trước, đã có thể xuống giường rồi.

Tôi muốn câu giờ cho cha mình.

Có ai đó đang hát bên giường tôi.

Âm thanh du dương buồn bã, hát lên một giai điệu không rõ nguồn gốc.

Nữ quỷ cúi thấp đầu, đôi mắt màu xanh trắng nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi không hiểu tại sao lần nào tỉnh dậy cũng nằm trên giường.

Hơn nữa còn ở trong tư thế nằm ngang, không phải tay buông thõng sát hai bên người thì là tay đặt trên bụng.

Tư thế nằm y như xác ch/et vậy.

Giọng nữ quỷ bỗng trở nên cực kì thê lương, cô ta vươn hai tay ra b.ó.p ch.ặ.t cổ tôi.

Cô ta có thể chạm vào tôi rồi!

Nữ quỷ há hốc mồm, hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra điều này.

Tôi vừa giằng tay cô ta ra vừa cúi đầu, lá bùa mà cha tôi đưa không biết từ bao giờ đã bị đ.ố.t ch.á.y, chỉ còn một nửa đang dán trên cổ tôi.

Quần áo của tôi bị ch.á.y thành một lỗ.

Ngọn nến trên bàn dường như đã bị xê dịch.

Trong đầu của tôi hiện lên một suy đoán đáng sợ, chẳng lẽ hôm qua khi quay trở về, cơ thể tôi vẫn ở lại nơi đây sao?

Nếu không thì giải thích thế nào về chuyện lá bùa trên người tôi bị đ.ố.t ch.á.y?

Nữ quỷ này cứ như vẫn luôn chờ chực, cô ta có thể nắm bắt chính xác biểu cảm và chuyển động của tôi khi mỗi khi tôi thức giấc.

Lông tơ trên người tôi dựng đứng hết cả, thật sự có cảm giác mình bị nhốt kín ở chỗ này.

Nữ quỷ dần s.i.ế.t ch.ặ.t lấy cổ tôi, vì đang nằm nên tôi không có nhiều sức lực, càng giãy giụa thì cô ta càng b.ó.p ch.ặ.t hơn.

"Khụ khụ khụ!"

Tim tôi thắt lại, tôi dùng một tay chọc vào mắt cô ta, tay còn lại sờ lên vết thương trên mặt, xé ra một mảng thịt.

Tôi nghĩ thực thể nữ quỷ bị thương thì chắc chắn sẽ có phản ứng gì đó, thế nhưng cô ta hoàn toàn không hề hấn gì.

Da mặt là thứ cô ta không để tâm

Trong lúc tuyệt vọng, tôi quơ loạn xạ trên người mình, hi vọng có thể tìm được gì đó.

Bất chợt, tôi sờ được hai đồng xu.

Chúng vẫn ấm khi tôi chạm vào.

Tôi lập tức nhặt lấy hai đồng xu ấy, r.ạ.ch thật mạnh lên tay nữ quỷ.

"Á!"

Tiếng thét đau đớn của nữ quỷ vang lên bên tai tôi.

Ngay khi tay cô ta nới lỏng, tôi nhanh chóng xoay người trốn thoát.

Trên cổ tay nữ quỷ xuất hiện một vết màu nâu, phát ra tiếng xèo xèo, trong không khí thoang thoảng mùi ch.á.y khét.

Nhưng toàn bộ căn phòng chỉ lớn từng ấy, tôi biết chạy đi đâu bây giờ?

Tôi nhớ ra, hôm qua lúc gõ vào cửa sổ có nghe thấy tiếng thủy tinh.

Chẳng lẽ bức tường trước mặt chính là thủ thuật che mắt của nữ quỷ?

Đường ra khỏi giường bị chặn nên tôi dùng khuỷu tay đập mạnh vào cửa sổ.

Có tiếng kính vỡ, có gió thổi vào.

Ánh sáng trong phòng không ổn định, ánh nến chập chờn lúc sáng lúc tối.

Khoảnh khắc trước khi nến tắt, tôi nhìn thấy nữ quỷ đứng ở bên giường nở một nụ cười đắc thắng.

"Nến tắt thì chỉ có con đau khổ thôi."

Mẹ tôi lo lắng đến mức đi vòng quanh phòng.

"Tình huống lúc đó quá nguy hiểm, con chỉ muốn chạy ngay đi. Không ngờ, dù con phá cửa sổ thì con vẫn ở lại căn phòng đó."

Sở dĩ có thể quay về thực tại là bởi tôi đã đập đầu vào tường rồi lăn đùng ra ngất xỉu.

Điều này chứng tỏ bức tường ở đó vẫn bị bịt kín và tôi không thể thoát ra được.

Cha tôi làm ướt que diêm bằng m.á.u chó, bảo mẹ đem ra phơi nắng vào buổi trưa.

Sau đó, ông nhét vào tay tôi một lá bùa và một cái túi vải.

"Con hãy dụ lệ quỷ ra khỏi phòng, dùng bùa phong ấn nó rồi đốt nến lên."

"Cứ đứng yên đó, chờ cha tới tìm con."

Tôi hỏi cha tại sao ngay từ đầu ông không đi cùng tôi, tôi thực sự rất sợ phải quay lại căn phòng đó.

Ngày hôm qua khi nữ quỷ bóp cổ tôi, suýt nữa tôi đã bị cô ta gi/et ch/et.

Cha an ủi tôi:

“Cha chó sẽ luôn luôn bảo vệ tính mạng cho con, một khi con xảy ra chuyện, cha nhất định sẽ xuất hiện."

Căn phòng tối đến mức không thể nhìn thấy tay của chính mình, tiếng hát trong phòng đột ngột dừng lại.

Cô ta đang đứng sát ngay bên tôi.

Tôi lục lọi trong người, lấy ra cái túi vải mà cha đã đưa cho mình.

Khi sờ vào, tôi cảm thấy tay hơi dinh dính, hơn nữa còn có mùi hôi tanh khó tả.

Không biết có phải do ảo giác của tôi hay không mà khi cầm trên tay, tôi thấy dường như nó đang chuyển động.

Gió thổi vào giúp tôi tìm đúng vị trí, ném túi vải ra ngoài.

Khi hơi thở lạnh lẽo lướt qua tôi, tôi nhanh như cắt dán lá bùa lên cửa sổ.

Gió lập tức ngừng thổi.

"Ngọn nến..."

Tôi lắc người nhảy xuống giường, mò mẫm tìm chiếc bàn chỉ cách tôi hai bước chân.

Không tìm được gì cả.

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước...

Tôi dừng lại.

Căn phòng không lớn, liếc mắt một cái là có thể thấy hết mọi thứ.

Trong này chỉ có cái giường tôi hay nằm, một chiếc bàn vuông dài một mét, một cái ghế gỗ thiếu mất một góc được đặt bên trái chiếc bàn.

Trên bàn chẳng có gì ngoài một ngọn nến luôn cháy nằm ở góc bàn.

Tôi do dự một lúc, không biết có nên bước tiếp không.

Đột nhiên, phía sau tôi vang lên tiếng gõ thủy tinh, sau bốn lần gõ liên tiếp thì tạm dừng rồi mới tiếp tục gõ.

Thủy tinh dao động không ngừng, cứ như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, sau đó thứ bên ngoài sẽ xông vào ngay tức khắc.

Cha tôi nói, sau khi dẫn quỷ ra ngoài thì hãy thắp nến lên.

Nhưng ông không hề nói cho tôi biết, nếu không tìm thấy ngọn nến thì phải làm thế nào?

Tiếng động ở cửa sổ khiến tôi bắt đầu nôn nóng, tôi đi thêm mấy bước, hai tay mò mẫm dò tìm.

Chẳng có gì cả.

Có gió thổi vào, hình như cửa sổ bị thủng một lỗ.

Tôi lấy ra một que diêm trong ngực áo, quẹt nó sáng lên.

Bấy giờ, tôi mới nhận ra lưng mình đang dán chặt vào tường, trước mắt tôi chẳng có gì cả.

Ngọn nến chỉ cách tôi hai bước.

Chiếc giường đáng lẽ phải nằm đối diện với bàn, sau khi tôi đi một vòng thì lưng tôi dựa vào tường, giường thì lại ở ngay bên cạnh.

Tranh thủ lúc diêm chưa tắt, tôi vội vàng chạy tới cạnh bàn, tay run run thắp ngọn nến lên.

Tôi chỉ mang đúng 3 que diêm nên không thể dùng phí phạm được.

Ngọn nến được thắp sáng, ánh nến lập loè, phản chiếu cái bóng đang giương nanh múa vuốt sau lưng tôi.

Tôi kinh hoàng quay lại, trong phòng ngoại trừ tôi ra thì chẳng còn gì cả.

Trên tường vốn dĩ phải là cửa sổ, giờ đây lại có cái bóng mờ như thể ai đó đang áp mặt vào lớp kính soi vào bên trong.

Tim tôi đập như sấm, núp trong góc tường, cầu nguyện cho đêm nay mau qua đi.

"Thạch Đầu, Thạch Đầu, mau mở cửa ra để cha vào nào."

"Cha có cách đối phó với nữ quỷ đó rồi."

Là giọng của cha tôi.

Tôi đồng ý, trong vô thức đi đến mở cửa sổ.

Cửa sổ?

Tôi chợt tỉnh táo lại, thứ cầm trong tay chính là lá bùa ban đầu tôi dán trên cửa sổ.

Tôi muốn dán nó lại lần nữa, nhưng tất cả đã muộn rồi.

Nữ quỷ từ trong vách tường thò đầu vào, mặt cô ta bê bết m/á/u, trên răng vẫn còn dính vài miếng thịt vụn.

Gió lại thổi vào, lần này không hề thổi tắt nến trên bàn.

Mặt của cô ta dán sát vào tôi đến mức tôi có thể thấy rõ từng chi tiết.

Cô ta phất tay ra sau lưng một cái, gió từ cửa sổ thổi vào lập tức biến mất.

Nơi này lại trở thành một không gian khép kín.

Chẳng lẽ tôi sẽ phải ch/et vào đêm thứ tư này sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


Phần 4.

ੈ✩‧₊˚

14.

Nữ quỷ hỏi tôi:

“Thạch Đầu, gặp tôi có thấy vui không?"

Trước đây, cô ta chưa từng gọi tên tôi.

Tôi thấy một đôi mắt trong con ngươi xanh lam của cô ta, hai đồng tử co rút lên xuống trong cùng một hốc mắt, chúng đang xoay.

Móng tay của cô ta đang nhào về phía tôi.

Tôi xoay người, lăn một vòng tránh né nhưng vẫn bị nữ quỷ cào rách một miếng thịt.

Bây giờ cô ta có thể đụng vào tôi, có thể làm tôi bị thương rồi.

Nỗi đau ập tới càng khiến tôi thêm e sợ, cơ thể run cầm cập, liều mạng muốn chạy trốn.

Chỉ mới ngày thứ tư mà cô ta đã mạnh đến vậy rồi, nếu là ngày thứ bảy thì sẽ ra sao?

Liệu tôi có ch/et thẳng cẳng ngay khi đến đây không?

Tôi nín thở, di chuyển từng tí một trong phòng, cố gắng để không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Đầu nữ quỷ xoay vòng theo chuyển động của tôi, nhưng cơ thể không hề nhúc nhích, xoay đầu từ trước ra sau lưng.

Cô ta hoàn toàn có thể nhìn thấy tôi.

Tôi không nhịn nổi, bắt đầu ho kịch liệt, ánh mặt đảo qua đảo với hi vọng có thể tìm được thứ gì đó cứu mạng mình.

Lúc này, tôi nhìn thấy ngọn nến trên bàn.

Ban đầu ngọn nến hẵng còn một nửa, giờ đây chỉ cao cỡ một ngón tay, sắp sửa tắt ngóm.

Hôm nay không phải ngày thứ tư!

Mà là ngày thứ bảy!

Tôi đã mắc kẹt ở đây ba ngày liên tiếp mà không hề trở về!

Tôi chưa kịp hít sâu một hơi thì đã bị nữ quỷ đ.â.m móng tay sắc nhọn vào lồ ng ngực.

Nỗi đau đớn ập đến khiến tôi không thể thốt lên nổi, tôi trợn to hai mắt, không thể tin được bản thân sẽ ch/et tại đây.

"Con mau dán lá bùa lên người đi! Mau đi tìm hai đồng xu kia."

Lần này thật sự là giọng của cha tôi.

Tôi kìm nén cơn đau dữ dội, giơ tay dán lá bùa lên người mình, nữ quỷ trước mắt lập tức bị đánh văng ra ngoài.

Cô ta xoay người chạy về phía ngọn nến trên bàn, tôi vô thức muốn đuổi theo nhưng cơn đau trên người đã cảnh tỉnh tôi.

Tôi vội vàng đi tìm những đồng xu trên giường.

Cùng lúc đó, ngọn nến hoàn toàn vụt tắt, căn phòng lại chìm vào bóng tối.

Phổi của tôi giống như gần vỡ n.á.t, việc hít thở trở nên cực kỳ khó khăn.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, trong bóng đêm, nữ quỷ vẫn có thể xác định được vị trí của tôi.

"Đặt đồng xu lên mắt, đừng nhìn bất cứ thứ gì cả."

Tôi ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại theo lời cha nói.

15.

Căn phòng vang lên tiếng cửa sổ vỡ, tiếng gạch rơi, tiếng chó sủa và tiếng thét chói tai của nữ quỷ.

Có thứ lông xù cọ vào chân tôi nhiều lần rồi ngã xuống.

"Là cha ạ?"

Chất lỏng nhớp nháp trên tay tôi là m.á.u, không biết là của tôi, dính từ trên túi vải hay vừa chảy ra trên mặt đất.

"Soạt.”

Có thứ gì rơi xuống bên chân tôi, đôi tay tôi run rẩy nhặt nó lên.

Là một con d.a.o.

Cha tôi đột nhiên hét to:

“Mau đâm đi!”

Có thứ gì đó lao tới trước mắt tôi, không ngừng giãy dụa.

Tôi giơ tay đ.â.m xuống thật mạnh, sợ nữ quỷ chưa ch/et nên tôi đâm liên tục mấy nhát.

Tôi nắm chặt con d.a.o trong tay, thở hổn hển hỏi cha:

“Cha ơi, cô ta ch/et rồi sao?"

Không ai đáp lại tôi cả.

Tôi bất chấp gỡ hai đồng xu ra khỏi mắt, thế nhưng căn phòng quá tối nên tôi chẳng nhìn thấy gì cả.

Không khí lạnh lẽo trong phòng đã biến mất, tôi run rẩy bò dậy, thắp lại ngọn nến.

Sau khi căn phòng được chiếu sáng, tôi nhìn thấy chó đen đang đè lên nữ quỷ, c ắn vào cổ cô ta.

Mấy nhát d.a.o của tôi là đâm vào cơ thể bọn họ.

"Mau chạy ra khỏi cửa đi."

"Mau chạy đi!"

Tôi lau nước mắt, lao đến nơi có hình dạnh cánh cửa, cả người trực tiếp ngã thẳng xuống đất.

Bên ngoài tối thui nhưng vẫn có thể thấy được ánh trăng sáng trên đỉnh đầu.

Trước mặt tôi là một bóng người mờ ảo, nhìn tôi nhếch nhác th ở dốc.

"Mau bắt lấy hắn, th.i.ê.u ch/et hắn đi!”

"Sau khi luyện hóa hắn thì anh trai tôi sẽ sống lại."

Là Tôn Nhị.

Lại là Tôn Nhị!

Hắn chính là kẻ chủ mưu hãm hại gia đình tôi.

Tôi giận quá mất khôn, nắm chặt con d.a.o trong tay, lao tới đ.â.m vào ngực hắn.

Có lẽ là do động tác của tôi quá nhanh, hoặc có thể do ánh mắt tôi quá hung ác khiến cho những người đang túm lấy tôi không kịp phản ứng.

Khóe miệng Tôn Nhị chảy đầy m.á.u, tôi đ.â.m liên tục vào người hắn cho đến khi hắn hoàn toàn bất động.

Bây giờ, dù cho phải ch/et thì tôi cũng bằng lòng, vui vẻ mà ch/et!

Cho dù tôi phải ch/et cũng phải bắt hắn ch/et trước!

Tôi cười ha hả như điên.

Những người bên cạnh thấy thế thì sợ hãi, túm năm tụm ba chạy trốn.

Tuy ngực của tôi vẫn đau đớn dữ dội nhưng không tạo thành vết thương thật trên da thịt.

Bên ngoài căn phòng đổ nát đã được tưới xăng, tôi đi vào trong bế con chó đen lên, hai tay đẫm m.á.u.

"Cha ơi, Tôn Nhị ch/et rồi, hắn ch/et rồi."

"Con gi/et hắn ư? Sao con lại hồ đồ thế hả?"

Bên ngoài vang lên hai tiếng gà gáy, trời gần sáng rồi.

Chó đen giãy giụa muốn xuống, chỉ vào chiếc giường trong phòng rồi nói:

"Mau thả cha lên đây, mau lên."

Tôi kéo lớp chăn bông trên giường ra, bên trên có một người đang nằm.

Hắn giống như một bộ xương khô, cả người khô quắt khô queo, cổ vẹo sang một bên nhưng mắt vẫn mở.

Hắn nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Tôi bỗng nhớ tới những lúc mình nằm ở đây, bên cạnh có một người đang nằm nhìn chằm chằm vào mình như thế thì rợn cả tóc gáy.

"Đây là căn phòng của Tôn Đại, hắn chưa ch/et mà vẫn sống ở ranh giới của hai giới âm dương."

"Hắn luôn muốn cướp lấy sinh mạng của con nên mới nhốt con ở đây."

Chó đen c ắn vào cổ Tôn Đại, cắn đứt hơi thở của hắn.

"Sau khi ra ngoài, con hãy phóng một mồi lửa đ.ố.t sạch nơi này."

"Chạy nhanh đi, đừng quay đầu lại."

Đây không phải giọng của cha tôi.

Tôi quay đầu lại, chó đen nhảy bổ lên người tôi, dùng lưỡi li3m mặt tôi.

Lồ ng ngực của nó có vài lỗ chảy m.á.u do bị móng tay của nữ quỷ đâm vào, không thấy vết thương do tôi dùng d.a.o đ.â.m xuống nữa.

Nó dùng đầu đẩy tôi ra khỏi phòng, đứng ở cửa chỉ cách tôi mấy bước chân.

Nó nói:

“Đ.ố.t đi."

16.

Tôi không ch/et, mạng của tôi đã được bảo vệ.

Bởi vì có người thay tôi gánh kiếp nạn này.

Mạng sống của Tôn Đại và Tôn Nhị đổi lấy mạng của cha tôi và chó đen.

Thời điểm tôi tỉnh lại, mẹ vừa khóc vừa cười, nói tôi đã ngủ ròng rã cả tuần rồi.

Bà sợ tôi không tỉnh dậy nữa.

"Sau khi con ngủ ba ngày, cha con nói hỏng rồi, sau đó nửa đêm khuya khoắt tự mình lên núi."

"Ông ấy bảo mẹ ở nhà đ.ố.t vàng mã, phải liên tục kêu tên con, sợ con bị cướp mất linh hồn."

"Mẹ muốn đi theo nhưng nửa đường lại mất dấu cha con, đường quanh co nên suýt nữa mẹ ngã xuống núi.”

Tôi nghe mẹ kể, để ý thấy trên áo bà có dính một ít máu.

Tôi nghĩ, giờ tôi biết tại sao nữ quỷ lại dùng giọng cha để gọi tôi mở cửa rồi.

"Khi cha lên núi có gọi tên con không?"

"Có, ông ấy gọi Thạch Đầu cả quãng đường."

"Ông ấy nói, con trai đừng sợ, cha đang tới đây."

17.

(Ngoại truyện: Góc nhìn của người cha.)

Thạch Đầu ra đời vào mùa đông, trên người thằng bé đầy những mảng xanh tím.

Thằng bé không thở nữa, ai cũng nói nó đã ch/et rồi.

Nhưng tôi không tin.

Rõ ràng khi tôi ôm thằng bé, cơ thể nó vẫn rất ấm áp, chắc chắn là nó còn sống!

Tôi đi khắp nơi cầu thần khấn Phật, quỳ lạy dập đầu từng bậc thang một, cuối cùng mới mời được một lão đạo sĩ có danh tiếng xuất quan.

Tôi đồng ý dùng hết tất cả gia tài của gia đình mình, ăn chay trong mười năm để con trai tôi có thể quay về dương thế.

Lão đạo sĩ thật sự rất tài giỏi, con trai tôi tỉnh lại rồi.

Nó đã biết bú, biết khóc rồi.

Lão đạo sĩ nói:

“Đứa trẻ nhà cậu rất khác so với những đứa trẻ bình thường ngoài kia. Thân thể nó yếu ớt, nhưng muốn lớn lên bình an không phải việc khó gì.”

Tôi vừa mới cảm ơn ông ấy rồi trở về thì thấy có người đang dập đầu trước cửa nhà chúng tôi.

Là Tôn Đại.

Thật ra, tôi có nghe nói em trai Tôn Nhị của hắn bệnh nặng và đang hấp hối.

Chẳng biết hắn nghe từ đâu rằng nhà tôi có Bồ Tát sống nên mới chạy tới đây cầu xin.

Thế nhưng hắn không chịu tiêu tiền, không chịu ăn chay, chỉ biết khóc lóc than mình nghèo khổ.

Hắn đưa Tôn Nhị đến một căn nhà tranh đơn sơ, giả vờ khốn khổ.

Người trong thôn ai cũng biết cả, nhưng là việc không liên quan đến mình nên chẳng ai vạch trần.

Họ cũng sợ bị kiện cáo có liên quan đến mạng người.

Vợ tôi, Tiểu Thúy rất tức giận, ngồi trong nhà lầm bầm:

“Nhà chúng ta bỏ biết bao công sức mới có thể mời người đến đây, hắn mới nói vài lời lừa bịp đã lấy được mọi thứ.”

"Anh biết hôm nay khi em đi ngang qua đó, em đã nghe thấy gì không? Tôn Đại nói hắn và gia đình ta có liên quan đến nhau, số tiền mà nhà ta bỏ ra thì một phần là do nhà hắn hỗ trợ."

"Hắn còn nói nhà chúng ta đã bỏ tiền thì nhà hắn không cần chi tiền nữa. Bệnh Tôn Nhị không nặng lắm, coi như là thuận tiện giúp đỡ lẫn nhau."

"Anh nói xem thằng cha này có biết xấu hổ không vậy? Hắn nói mà không thấy ngượng mồm à?"

Tôi dỗ dành cô ấy:

“Chúng ta làm như vậy là để Thạch Đầu có thể bình an trưởng thành. Còn Tôn Đại lừa gạt Phật Tổ, hắn không nghĩ rằng, việc đã hứa với thánh thần thì sao có thể thất hứa được?"

"Sớm muộn gì hắn cũng phải chịu quả báo thôi."

Nhưng sau đó sức khỏe của Tôn Nhị vẫn tốt lên, Tôn Đại không gặp báo ứng gì cả.

Ngược lại, Thạch Đầu nhà chúng tôi dù được cứu sống nhưng cơ thể vẫn rất yếu ớt, cứ dăm ba hôm lại sinh bệnh.

Tôi nhờ người đi nghe ngóng mới biết, hoá ra Thạch Đầu đang gánh hoạ thay người khác.

"May mà đứa trẻ nhà cậu mạng lớn, nếu không thì ch/et từ lâu rồi."

Tiểu Thúy ở nhà mắng chửi, chúng tôi đều nghi ngờ gia đình Tôn Nhị.

Tôi nghe nói chó đen có thể trừ tà, vậy nên tôi mang về một con chó đen nhỏ.

Nó cùng ăn, cùng ở với Thạch Đầu hơn một năm.

Ngày ấy, khi chó đen đột nhiên cắn ống quần tôi, sủa gâu gâu, tôi biết đã đến lúc rồi.

Tôi tháo dây xích trên cổ nó ra, đồng thời mở toang cửa để nó chạy ra ngoài.

Cơ thể Thạch Đầu đã tốt hơn, nhưng thằng bé vừa khóc vừa gào đòi chó đen trở về.

Từ đó về sau, nhà chúng tôi không nuôi thêm một con chó nào nữa.

Hai năm trôi qua, thân thể Thạch Đầu ngày một tốt hơn, nó đã có thể chạy nhảy rồi.

Người trong thôn kể rằng khi Tôn Đại đang làm việc ở bên ngoài, hắn bị một con chó hoang không biết ở đâu chạy đến cắn, sau đó nằm hôn mê trên giường.

Sau đó, tôi nhìn thấy hắn ngồi trên xe lăn, tay run cầm cập chỉ vào Thạch Đầu đang nhảy nhót vui vẻ.

Hắn bảo với Tôn Nhị rằng nhà tôi có thứ đồ quý báu có thể hoán đổi mạng của hắn, giúp hắn hồi phục.

Nhưng hắn bại liệt, miệng đầy nước miếng nên không thể nói rõ được món đồ quý giá ấy là gì.

Tôn Nhị tới nhà tôi đập phá lục lọi nhưng vẫn không tìm được món đồ đó nên Tôn Đại qua đời.

Sau này, có một tên giang hồ lừa bịp tới tìm Tôn Nhị, lừa gạt hắn lấy được một số tiền lớn.

Tên đó còn cho Tôn Nhị một quyển sách rách, bảo rằng có thể hồi sinh Tôn Đại.

Tên giang hồ lừa bịp ấy quả thật không có bản lĩnh gì, thế nhưng quyển sách ấy là hắn trộm từ trong một ngôi mộ nên thực sự rất tà ác.

Tôi không tìm được lão đạo sĩ lúc trước, chỉ có thể cầm quần áo của Thạch Đầu lên núi, tìm kiếm khắp nơi.

Tôi thế mà lại tìm được chó đen.

Nó là thần hộ mệnh lúc trước chúng tôi khó khăn mời về, nó rất hợp với mệnh cách của con trai tôi.

Nhưng chó đen nói còn chưa đủ.

Nó đã già rồi, trước đây nó đã giúp chúng tôi một lần, lấy đi vận xui cho con trai tôi.

Vậy nên, lần này nó không có cách nào bảo đảm tính mạng cho con trai tôi nữa.

Nó nói, cách tốt nhất là để người luôn sớm chiều ở bên cạnh con trai tôi cam tâm tình nguyện hiến dâng mạng sống.

Dù sao cũng phải đấu với lệ quỷ, nhất định sẽ đồng quy vu tận (*)

(*) Cùng ch/et.

Vậy thì đương nhiên là tôi rồi, bởi vì chẳng có ai tình nguyện ch/et vì Thạch Đầu hơn tôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom