Cập nhật mới

Dịch Cẩn Thận Người Bên Gối Của Bạn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Nhất định anh ta còn bí mật lớn hơn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Phạm Phạm nói đây chỉ là nghi ngờ nhưng những người bên cạnh Uông Sở Sở năm đó liên tục gặp chuyện ngoài ý muốn cũng khiến người ta không thể không nghĩ nhiều. Cô ấy đi rồi, tôi lái xe chuẩn bị đi gặp Tống Thành Kiệt lại phát hiện phanh không dùng được, suýt chút nữa đụng phải một chiếc xe tải lớn. May mà con người của tôi luôn sợ chết, tốc độ xe khá chậm với cách khá xa nên cuối cùng đâm vào rào chắn bên đường.

Cảnh sát giao thông nhanh chóng đến xử lý sự cố, tôi đi theo xe tải đến chỗ sửa xe, buổi chiều hẹn với Tống THành kiệt phải hủy bỏ, tôi nói đơn giản một số chuyện năm đó xảy ra ở quê Uông Sở Sở, anh ta tỏ ý sẽ liên hệ cảnh sát bên đó hỗ trợ điều tra hai vụ án.

Ông chủ cửa hàng sửa xe chỉ kiểm tra phanh vào nói với tôi: "Gần đây cô có đắc tội với ai không? Phanh này của cô rõ ràng là bị phá hư rồi."

Tôi biến sắc mặt, phản ứng đầu tiên chính là Uông Sở Sở, thật sự là cô ta sao? Trắng trợn chạy đến nhà tôi phá hư phanh xe của tôi?

Lâm Tân đến đây rất nhanh, bản thân anh ta đã thần hồn nát thần tính, nghe chuyện này sợ đến mức không dám lái xe, lái xe đến chỗ sửa xe còn liên hệ công ty xe tải kéo xe anh ta đến đây kiểm tra xem có tai họa ngầm nào không. Người anh ta nghi ngờ và người tôi nghi ngờ không phải cùng một người, tôi bắt đầu lên kế hoạch làm cách nào để Lâm Tân biết về quá khứ của Uông Sở Sở. Nếu anh ta biết cô tình nhân bé nhỏ bên cạnh, người anh ta tin tưởng nhất lại là tội phạm giết người, chỉ sợ tinh thần của anh ta càng tệ hơn.

Sau khi báo cảnh sát, cảnh sát đến khu nhà lấy cctv đêm qua. Bởi vì ngày hôm qua tôi lái xe không có vấn đề gì, không ngờ nửa đêm qua đường dây của khu nhà xảy ra vấn đề nên cctv dừng mấy tiếng.

Ngày Lý Hân Dĩnh xảy ra chuyện ở khách sạn, cũng là đường dây xảy ra vấn đề, camera không dùng được. Lần này vẫn như vậy, Uông Sở Sở rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì phá hỏng đường truyền?

"Tôi cần một người giúp tôi theo dõi Uông Sở Sở 24 tiếng. Lần này cô ta không thể giết tôi thì nhất định sẽ lại đến một lần nữa." Tôi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, một tội phạm giết người ở ngay bên cạnh như hổ rình mồi, ai mà có thể bình tĩnh được.

LẤy lời khai ở cục cảnh sát đến tối muộn mới về, về nhà tôi đóng cửa lại, giơ tay tát Lâm Tân một cái. Anh ta bị tôi đánh làm cho ngây ngẩn, tôi còn chưa hết giận, vung tay muốn đánh lần nữa nhưng lần này anh ta tỉnh táo lại, tránh đi.


"Em điên à?"

"Đúng, tôi điên rồi, đều bị anh ép cho điên rồi. Đều là tai họa của anh, anh làm chuyện tốt gì. Cô ta thật sự muốn giết tôi, tàn nhẫn ra tay muốn giết tôi. Lần này không được, còn sẽ có lần sau, đều do anh làm ra. Lâm Tân, hay là chúng ta ly hôn đi, ngay lập tức!"

Lâm Tân ngồi sụp xuống đất: "Không phải, ông ta muốn giết anh. Tranh Tranh, em cứu anh đi, anh chỉ có thể dựa vào em thôi, em phải cứu anh. Ông ta muốn giết anh!"

Sắc mặt anh ta trắng bệch ôm chặt đùi tôi không buông, anh ta nhất định có bí mật, là một bí mật động trời. Chuyện quỹ đen đã qua, cho dù trước đó anh ta kiệt sức mệt mỏi cũng sẽ không như thế này. Nhất định còn có thứ gì khác mà tôi không biết, một thứ đủ lớn để gi ết chết anh ta.

Tôi thật ngu ngốc, đáng lẽ tôi nên nghĩ đến điều đó, nếu không sao anh ta có thể dễ dàng bị tôi dọa sợ như vậy được. Nếu anh ta không phải tên trộm, nếu anh ta không làm ra chuyện gì lớn thì sao lại sợ hãi như thế.

Tôi cúi người xuống nói: "Muốn tôi cứu anh thì anh phải nói cho tôi biết, rốt cuộc vì cái gì mà ông ta muốn lấy mạng anh."

Lâm Tân thất thần ngồi dưới đất, im lặng hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói: "Anh không biết, anh không biết... Tranh Tranh, em đừng rời khỏi anh, anh chỉ có em thôi!"

Anh ta vẫn không chịu nói cho tôi biết, đến lúc này mà anh ta vẫn giữ bí mật, rốt cuộc là vì cái gì? Điều này khiến tôi bắt đầu nghi ngờ, người muốn giết tôi thật sự là Uông Sở Sở sao? Một mình cô ta thật sự làm được chuyện phá hỏng đường truyền của khu nhà mà thần không biết quỷ không hay sao, sau đó lại trắng trợn tiến vào bãi đỗ xe phá hỏng phanh xe của tôi?

Chuyện ngày càng khó hiểu phức tạp, tôi cố gắng áp chế dây thần kinh sắp sụp đổ, nhắc nhở bản thân không thể rối loạn trước. Tôi nghĩ Lâm Tân còn chưa bị ép đến điên, tôi sẽ điên trước.

Chuyện bên chúng tôi còn chưa xong thì nhà họ Thẩm cũng không yên ổn, mẹ con Thẩm Bằng vẫn luôn gây chuyện ở công ty, chú Thẩm tức đến tái phát bệnh tim, vào viện.

Khi tôi và Lâm Tân đến bệnh viện, trong phòng bệnh có đầy người, một nhà Thẩm Hành Quang, cấp cao của công ty, còn có luật sư, mẹ nuôi tôi ở bên ngồi lau nước mắt, mẹ tôi ngồi bên cạnh an ủi.

"Tranh Tranh, con đến rồi, con đến đây." Chú Thẩm vẫy tay với tôi.

"Chú Thẩm."

"Đừng gọi là chú, gọi ba đi. Con có muốn làm con gái ba không? Làm con gái nhà họ Thẩm?"

Tôi có hơi bất ngờ, quay đầu nhìn mẹ tôi, bà ấy gật đầu với tôi.

"Con..." Cô vừa mở miệng thì nước mắt đã rơi, rõ ràng năm ngoài người này còn tràn đầy khí phách, hăng hái, tinh thần sáng láng, nhưng trong nháy mắt đã gần đất xa trời.

"Tranh Tranh, gọi ba đi." Mẹ tôi đi đến ôm vai tôi.

"Ba." Tôi nghẹn ngào.


"Sau này Thịnh Dương giao lại cho con, luật sư Cố, trăm năm sau, tất cả những gì tôi có đều do con gái tôi là Thẩm Tranh Tranh thừa kế, các vị đều là người chứng kiến."

Thẩm Tranh Tranh? Tôi kinh ngạc nhìn mẹ, muốn tôi đổi họ sao? Khi tôi còn chưa tối, đã bàn bạc xong hết rồi sao?

Xong mọi việc, mọi người đều rời đi, chỉ còn lại mẹ nuôi ở lại phòng bệnh, tôi kéo mẹ tôi ra khỏi phòng bệnh, Lâm Tân nhắm mắt đi theo đuôi tôi.

"Có chuyện gì vậy? Sao con lại biến thành Thẩm Tranh Tranh?" Tôi hỏi.

Mẹ tôi không vui nhìn tôi: "Như vậy có gì không ổn? Cho con một công ty lớn như vậy, con có gì không hài lòng? Hiện giờ bọn họ không tin ai, chỉ tin con, con đừng làm họ thất vọng."

"Nhưng con họ Lương, không phải họ Thẩm..."

Tôi còn chưa nói xong mẹ tôi đã vung tay tát tôi: "Con đừng quên ai nuôi nấng con, người ba kia của con đã không cần con từ lâu rồi, con còn muốn giữ cái họ này nối dõi tông đường cho ông ta à?"

"Mẹ, mẹ đừng giận, Tranh Tranh chỉ quá bất ngờ. Để con khuyên cô ấy." Lâm Tân kéo tôi, tôi hất tay anh ta ra: "Ngô Ái Lệ, đừng cho là con không biết, không phải mẹ để ý tiền bọn họ sao, từ trước kia mẹ đã để ý đến rồi, hiện giờ cuối cùng được như ý nguyện. Sau này mẹ đừng mang họ Ngô nữa, đổi sang họ Thẩm, tên Thẩm Ái Lệ đi."

Nói xong, tôi chạy ra khỏi bệnh viện, lại đụng phải Thầm hành Quang ở cửa bệnh viện.

"Thẩm Tranh Tranh, chúc mừng cô."

"Đừng có ăn nói ẩn ý, hiện giờ chắc chắn anh hận không thể giết tôi chứ gì."

Lâm Tân đuổi theo, tôi không quan tâm anh ta, chặn một chiếc taxi, lên xe tôi gọi cho Phạm Phạm: "Đi uống rượu với tôi đi."

"Được." Cô ấy không nhiều lời, chỉ đáp một chữ.

Ban ngày quán bar rất yên tĩnh, gần như không có người, khi Phạm Phạm đến, tôi đã uống đến ly cocktail thứ hai. Tôi vẫy tay với cô ấy: "Nhanh lên nào, ly Tư mỹ nhân này là tác phẩm mới của bartender đó, cô thử xem."

Phạm Phạm không lên tiếng, uống một ngụm, sau đó nói: "Tôi đã liên lạc với mẹ Uông Sở Sở, bà ta rất muốn gặp tôi, cô có muốn đi cùng không?"

Tôi nhìn chằm chằm cô ấy hồi lâu, hỏi: "Cô có từng yêu ai không? Cô có lý tưởng hay có thứ gì rất muốn có không?"

"Sao lại hỏi chuyện này?"

"Chỉ là tôi đột nhiên phát hiện ra tôi không hiểu nhiều về cô, tôi biết quá khứ của cô, biết cô có việc cần phải làm, biết chúng ta là đồng minh. Nhưng cuộc sống của cô, tình cảm của cô tôi hoàn toàn không biết gì cả, thời gian chúng ta quen nhau không dài cũng không ngắn, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô để lộ bất kỳ cảm xúc nào trước mặt tôi, cô giống như một người máy không có tình cảm, chỉ biết báo thù."

"Như vậy không tốt sao?"


"Trước kia không cảm thấy không tốt nhưng hiện giờ tôi phát hiện như vậy không ổn. Thật ra cô chưa từng tin tôi phải không? Ở trước mặt tôi, cô luôn ngụy trang là người công cụ, thật ra tôi mới là công cụ của cô, để cô trả thù. May mà tôi chưa từng đi lệch khỏi quỹ đạo cô thiết kế, nhưng nếu một ngày nào đó hai chúng ta bất đồng, cô nói tôi nên làm gì đây? Không có cô, hình như tôi một bước cũng khó đi, nhưng không có tôi, cô có thể tìm được người khác để hợp tác. Cảm giác này rất tệ."

"Cô uống nhiều rồi." Cô ấy lấy ly rượu trên tay tôi đi, tôi lắc đầu cười nói: "Cô nói sang chuyện khác. Đời này của cô không có gì muốn làm sao? Ngoại trừ báo thù, không còn gì khác sao?"

"Có có biết tại sao cuộc đời cô lại trắc trở vậy không?" Cô ấy hỏi lại tôi.

Tôi lắc đầu.

"Bởi vì cô có quá nhiều h@m muốn, muốn hưởng thụ vật chất, tình d*c... D*c vọng của con người càng nhiều thì càng có nhiều chuyện không như ý, nhược điểm càng nhiều. Tôi không muốn cuộc đời tôi phức tạp khó khống chế như vậy. Tôi không cần có quá nhiều tình cảm, càng không cần lý tưởng hư ảo mờ mịt."

"Nhưng cô là con người, một người còn sống có máu thịt. Cô như vậy không thấy khổ sở sao?"

Phạm Phạm cười lạnh: "Cầu mà không được mới khổ, tôi không cần gì, cho nên sao lại thấy khổ sở chứ? Tranh Tranh, cô ấy, hiện giờ cô muốn cái gì? Sao cô đau khổ như vậy, là vì ai, vì chuyện gì mà khiến cô như vậy?"

Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, tôi cầu cái gì? Tôi đau khổ? Đúng vậy, rốt cuộc tôi muốn cái gì? Hiện giờ tôi còn lại cái gì?

Lâm Tân đẩy tôi vào vực sâu, mẹ tôi hiện giờ lại lợi dụng tôi để thỏa mãn nhu cầu của bà ấy, tôi chưa bao giờ có được tình yêu từ họ, nhưng vẫn bị bọn họ đòi hỏi. Cả đời này cứ như vậy sao?

"Tranh Tranh, mặc dù tôi tìm cô vì báo thù nhưng tôi chưa bao giờ coi cô là công cụ báo thù. Cho dù cô có tin hay không, tôi đều hy vọng cô vui vẻ. Cho dù cô xảy ra chuyện gì tôi đều sẽ giúp cô."

Phạm Phạm nhẹ nhàng nói ra những lời này, có thể khiến cô ấy nói như vậy, tôi biết không hề dễ dàng. Tôi ôm cô ấy òa khóc: "Cảm ơn cô, tôi yêu cô quá."

Khóc lóc một hồi, suy nghĩ cũng không còn hỗn loạn nữa.

Tôi lấy điện thoại ra, mở dãy số xa lạ kia ra, gửi đi tin nhắn.

"Tôi là con gái của Lương Minh, anh tìm ba tôi sao?"

/assets/img/chapt/55741/chapter-20/can-than-nguoi-ben-goi-cua-ban-chapter-20-1.jpg

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Ly hôn với lâm tân


Lâm Tân lái xe đến quán bar đón tôi, dọc đường đi còn không ngừng lải nhải an ủi khuyên nhủ tôi: "Hôm nay em hãy ngủ một giấc đi, ngày mai chúng ta đến xin lỗi mẹ. Tranh Tranh, em không nên nói bà ấy như vậy, bà ấy một mình nuôi lớn em không dễ dàng gì."

"Trước kia sao em không phát hiện anh thông cảm cho mẹ em như vậy."

"Anh biết gần đây xảy ra nhiều chuyện khiến em sợ hãi, em muốn đánh muốn mắng anh cũng không sao, nhưng em không nên giận chó đánh mèo trút giận lên mẹ em. Bà ấy cũng vì em, nghe lời anh, ngày mai anh đưa em đến xin lỗi bà ấy."

Tôi lắc đầu cười: "Anh vui lắm phải không, Lâm Tân?"

"Em nói gì vậy?"

"Anh xem, Chu Nam tốn bao tâm tư cưới Thẩm Du còn không phải vì nhìn vào gia đình cô ấy sao? Đáng tiếc anh ta không được hưởng, bây giờ mọi thứ đều là của anh, anh vui lắm phải không?"

Lâm Tân cũng cười: "Em là vợ anh, anh cũng không có gì giấu giếm em. Đương nhiên anh vui rồi, em cũng từng nói, vợ chồng chúng ta là một, em tốt thì anh mới tốt được, hiện giờ ngược lại, em vui cũng chính là anh vui."

"Đưa em đi bệnh viện, hiện giờ còn sớm, em đi gặp chú Thẩm." Tôi nói với anh ta, anh ta không nói gì mà lập tức quay đầu xe chạy đến bệnh viện.

Đi vào phòng bệnh, mẹ tôi nhìn tôi thì tức giận đi qua một bên, tôi làm như không thấy bà ấy, chỉ nói với mẹ THẩm DU: "Con muốn nói chuyện riêng với chú Thẩm."

"Con muốn nói cái gì?" Mẹ tôi kích động nhìn tôi, mẹ Thẩm Du kéo bà ấy ra khỏi phòng bệnh.

Tôi nhìn chú Thẩm, ông ấy vươn tay ra với tôi, tôi đi qua nắm lấy tay ông ấy, ngồi xuống mép giường: "Chú Thẩm, con xin lỗi, con không thể nhận ý tốt của chú. Con không phải người nhà họ Thẩm, trước kia không phải, sau này cũng không, cho dù thay đổi họ con cũng không thể thành người nhà họ Thẩm được. Chú biết điều này rõ hơn ai hết."


Ông ấy cười gật đầu: "Chú biết, ngoại trừ bọn chú, con là người duy nhất yêu thương Thẩm Du chân thành, Thẩm Du đi rồi, chỉ có con mới có tư cách có được mọi thứ của con bé."

"Chú coi trọng con rồi, bỏ qua tình cảm sang một bên, chúng ta nói chuyện công việc đi. Tập đoàn Thịnh Dương là một công ty đã lên sàn chứng khoán, nó liên quan đến quá nhiều thứ, chú không nên giao cho một người bình thường như con. Cho dù huyết thống hay là năng lực cá nhân thì Thẩm Hành Quang đều phù hợp hơn con."

Ông ấy chậm rãi lắc đầu: "Nó không phù hợp, rất nhanh nó sẽ bị đá ra khỏi hội đồng quản trị."

"Tại sao? Anh ta vẫn luôn làm tốt mà?"

Ông ấy cười lạnh: "Trước kia rất tốt nhưng từ khi Thẩm Du mất, dã tâm của nó lộ ra. Có lẽ cảm thấy chú không còn ai dùng được nữa, nó là lựa chọn duy nhất nên không còn giả vờ nữa. Con cho rằng tại sao chú phải đón đứa con riêng kia về, còn không phải vì nó làm chú thất vọng sao. Chú đã từng kỳ vọng vào nó rất cao nhưng nó..."

"Chú đừng kích động, từ từ nói."

Ông ấy càng nói càng kích động, tôi rót nước cho ông ấy uống, ông ấy thở phào một hơi, nói tiếp: "Nó không thể tiếp tục ở lại Thịnh Dương, như vậy sẽ hại Thịnh Dương."

Anh ta phạm vào sai lầm lớn thế nào mới bị đuổi ra khỏi Thịnh Dương? Tôi vẫn luôn nghi ngờ anh ta và Lâm Tân có bí mật không thể cho ai biết, có lẽ bí mật này liên quan đến Thịnh Dương.

"Chú Thẩm, mặc dù anh ta không được nhưng người kia nhất định cũng không phải con."

Ông ấy vỗ mu bàn tay tôi: "Không, Tranh Tranh, con nghe chú nói. Không phải chú xúc động nhất thời, cũng không phải suy nghĩ bồng bột. Năm trước, chú và mẹ nuôi con có mâu thuẫn, mẹ nuôi con chuẩn bị giao cổ phần cho con, muốn con đối phó với chú. Con có nhớ con làm thế nào không? COn không làm gì cả, ngược lại khuyên chú và mẹ nuôi con hòa giải. Nếu không phải con, có lẽ chú vẫn còn ở ngõ cụt, Thẩm Du trên trời có linh cũng không yên tâm. Chuyện này đổi lại là người khác chưa chắc đã làm được, Tranh Tranh, con vô tư khiến bọn chú muốn giao hết mọi thứ cho con."

Lúc ấy tôi không làm gì cả, không phải tôi không nghĩ gì mà là chưa kịp làm. Lại không ngờ vô tâm lại đổi được kết quả này. Tôi cười: "Vâng ạ, con biết rồi. Nhưng con không thể đổi thành Thẩm Tranh Tranh, con là chính con, Lương Tranh Tranh, không thay đổi cái gì."

Chú Thẩm cũng cười: "Đương nhiên, chú vốn dĩ không muốn sửa họ Thẩm cho con. Cái này con yên tâm đi."

Tôi gật đầu, hỏi: "Con có thể hỏi một chuyện không? Thẩm Hành Quang đã làm gì mà phải rời khỏi tập đoàn Thịnh Dương?"

"Chú cũng hỏi một chuyện, con và Lâm Tân sẽ ly hôn chứ?"

Tôi lắc đầu, ông ấy cũng lắc đầu: "Vậy con đừng hỏi, về nhà đi."

Quả nhiên hai người bọn họ có chuyện gì đó? Lý Thiếu Tranh cũng tham gia vào sao?

Lâm Tân đưa mẹ tôi và mẹ nuôi đi ăn, tôi rời khỏi phòng bệnh thì họ còn ở quán cafe dưới tầng. Tôi nhân cơ hội gọi cho Phạm Phạm. Bạ𝓷‎ có‎ biết‎ tra𝓷g‎ tru𝘺ệ𝓷‎ ==‎ Tr𝐔mT‎ ru𝘺ệ𝓷﹒v𝓷‎ ==

"Mấy thứ Lý Thiếu Tranh để lại, lúc ấy tôi không nghiên cứu cẩn thận, cô có thể xem lại không, xem anh ta có cùng làm dự án gì đó với Thẩm Hành Quang và Lâm Tân không?"

Vì để tránh phiền phức, đồ của anh ta để lại tôi đại khái xem xong lập tức xóa đi, chỉ có Phạm Phạm có bản sao.

"Cái này không thành vấn đề, nhưng điều phiền phức lớn nhất bây giờ là Uông Sở Sở, cô ta đang theo dõi cô. Cô phải cẩn thận."

"Khi nào? Ở quán bar sao?"

"Là sau khi cô đi, tôi thấy cô ta. Tôi đi theo cô ta, phát hiện cô ta đi theo hai người đến bệnh viện, tôi sợ cô ta làm gì cô, kết quả cô ta không làm gì mà ngồi ở cửa bệnh viện."


Tôi theo bản năng nhìn xung quanh mình: "Ý của cô là hiện giờ cô ta còn ở bệnh viện sao?"

"Đúng thế, cô ta đi vào trong rồi, cô đang ở đâu?"

Lời nhắc nhở của Phạm Phạm vẫn còn bên tai tôi đã thấy Uông Sở Sở đi về phía tôi, tôi cũng không tránh né mà bước nhanh, chạy về phía bên trái cô ta.

"Lâm Tân!" Tôi gọi to.

Lâm Tân cùng mẹ tôi đi từ phía cửa bệnh viện đến, Uông Sở Sở cũng thấy được Lâm Tân, đợi tôi quay đầu lại đã không thấy cô ta nữa, tôi nhẹ nhàng thở phào, đi đến kéo tay Lâm Tân.

"Sao thế? Sắc mặt em trắng bệch vậy."

TÔi lắc đầu nói: "Không sao, em đói thôi."

"Lâm Tân, con mau đưa Tranh Tranh đi ăn gì đi, mẹ thấy sắc mặt con không tốt, có phải tụt huyết áp không?" Mẹ nuôi quan tâm hỏi tôi, mẹ tôi vẫn kiêu ngạo ngoảnh đầu đi không nhìn tôi.

"Vậy con về trước, sáng mai con đến đưa đồ ăn sáng cho mọi người."

"Không cần đâu, đồ ăn sáng để mẹ đưa. Buổi trưa con hầm canh cá mang đến đây, họ thích uống canh cá con làm."

Cuối cùng mẹ tôi cũng mở miệng, tôi cười với bà ấy: "Mẹ thương con nên muốn con ngủ thêm. Con biết rồi, ngày mai con hầm canh cá cho hai mẹ."

Trên đường trở về tôi lại thấy Uông Sở Sở, cô ta nhìn chằm chằm xe chúng tôi, Lâm Tân tập trung lái xe nên không để ý.

"Lâm Tân, mấy cô tình nhân bên ngoài của anh xử lý hết chưa?"

Anh ta không ngờ tôi sẽ hỏi chuyện này, bỗng nhiên phanh gấp: "Em vẫn không tin anh sao?"

"Uông Sở Sở thì sao?"

"Ai?" Sắc mặt anh ta trắng bệch, đôi mắt ngơ ngác nhìn tôi, nhưng tôi biết giờ phút này anh ta đang tự hỏi phải bịa chuyện gì để lừa tôi.

"Vừa rồi ở bệnh viện tôi gặp được cô ta. Đây không phải lần đầu tiên cô ta xuất hiện trước mặt tôi. Lâm Tân, trước kia tôi rất tin tưởng anh nhưng không có nghĩa tôi ngu. Mấy năm nay có rất nhiều phụ nữ xuất hiện trước mặt tôi một cách khó hiểu, tiếp xúc với tôi nhưng tôi chưa từng nghi ngờ anh. Mãi cho đến sau khi chuyện của Lý Hân Dĩnh xảy ra, tôi mới bất giác phát hiện, hóa ra lúc trước không chỉ có cô ta. Trước kia thế nào tôi không hỏi nữa, nhưng sau này tôi không muốn trở thành Thẩm Du thứ hai."

Lâm Tân kéo tay tôi, "Tranh Tranh,anh biết anh nói gì cũng vô ích. Nhưng anh thật sự đã chia tay với cô ta, sau khi em xảy ra chuyện anh đã lập tức chia tay với cô ta."

Tôi hất tay anh ta ra: "Nhưng hiển nhiên cô ta không cho rằng như vậy. Anh xuống xe đi, không giải quyết xong chuyện này thì đừng về nhà."

"Tranh Tranh..."

"Xuống xe!"


"Tranh Tranh, em uống rượu không thể lái xe, anh đưa em về nhà trước. Em đừng nổi nóng, anh nghe em cả, ngày mai anh sẽ đi giải quyết chuyện này, đảm bảo sau này cô ta sẽ không làm phiền em nữa."

Tôi cũng không muốn tiếp tục dây dưa nhiều nữa, không để ý đến anh ta mà dựa vào xe chợp mắt ngủ.

Ngày hôm sau Lâm Tân ra ngoài, tôi cũng hẹn gặp Phạm Phạm.

"Hai ngày nữa tôi sẽ đến trại giam Phổ Giang gặp mẹ của Uông Sở Sở, cô có muốn đi cùng không?" Phạm Phạm hỏi tôi.

Tôi trực tiếp từ chối: "Nếu cô ta thật sự đang theo dõi tôi thì tôi càng không thể đi, không thể để rút dây động rừng. Lần này làm phiền cô rồi."

"Cô nhớ gửi ít tiền là được, dù sao cô cũng trở thành người thừa kế của tập đoàn Thịnh Dương."

"Chuyện có thể dùng tiền giải quyết chưa bao giờ là vấn đề, hiện giờ vấn đề là cho dù dùng nhiều tiền cũng không biết giải quyết như thế nào." Tôi thở dài nói.

"Ý cô là bí mật giữa Lâm Tân và Thẩm Hành Quang sao?"

Tôi gật đầu: "Thẩm Hành Quang bị đá ra khỏi Thịnh Dương như vậy nhất định sẽ không cam lòng. Cô nói anh ta có thể tìm Lâm Tân uy hiếp không?" Lỗ Tấn tiên sinh từng nói không gì đáng sợ bằng suy nghĩ phỏng đoán ác ý của người Trung Quốc, mà sau chuyện của Thẩm Du tôi đã học được cách suy đoán ác ý.

"Cho dù là Uông Sở Sở hay là Lâm Tân, đều sẽ theo dõi cẩn thận. Nhưng cô cũng phải chú ý an toàn, nếu không được thì ly hôn với Lâm Tân đi."

Tôi không nghĩ cô ấy sẽ nói như vậy nên có hơi bất ngờ, ngay sau đó tôi nở nụ cười rạng rỡ với cô ấy: "Tôi rất vui, đây là câu nói khiến tôi cảm động nhất trong năm nay."

"Đừng có ra vẻ, tôi chỉ cảm thấy không có gì quan trọng hơn sinh mạng cả. Nếu anh ta thật sự uy hiếp đến tính mạng của cô thì rời khỏi anh ta đi."

"Tôi cũng từng nghĩ đến nhưng không có cách nào, nếu ly hôn thì những uy hiếp đó vẫn tồn tại. Ngược lại ở cạnh anh ta, còn có thể lấy anh ta làm lá chắn."

"Tóm lại thì cô tự bảo trọng."

"Cô cũng vậy."

Buổi trưa tôi mang theo canh cá đến bệnh viện, Thẩm Hành Quang cung ở trong phòng bệnh, thấy tôi thì nhận lấy bình giữ nhiệt từ tay tôi rất tự nhiên: "Để tôi."

Tôi không ngăn cản anh ta, nhìn anh ta thể hiện là người cháu hiếu thảo trong phòng bệnh. Ăn cơm xong, chú Thẩm giữ chặt anh ta nói: "Tôi sẽ giải quyết chuyện đó cho cậu, cậu cứ xử lý việc bàn giao với Tranh Tranh vào tuần tới đi."

"Vâng ạ!" Anh ta trả lời rất dứt khoát.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Tôi còn có một người em trai


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Mấy ngày nay Uông Sở Sở rất yên tĩnh, không tiếp tục theo dõi tôi nữa, theo tin tức của Phạm Phạm, cô ta tìm được một công việc mới, dường như thật sự muốn buông bỏ Lâm Tân. Nhưng trực giác của phụ nữ nói cho tôi biết rằng không đơn giản như vậy, cô ta nhất định đang ấp ủ âm mưu to lớn nào đó.

Chuyện của Lâm Tân không thể tiếp tục kéo dài nữa, trước khi chưa làm rõ bí mật của anh ta với Thẩm Hành Quang thì tôi không thể đụng vào anh ta, chỉ có thể để cho anh ta yên ổn mấy ngày.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, bởi vì tôi sẽ đi gặp một người đặc biệt.

Khi cậu ấy ra khỏi sân bay, tôi liếc mắt một cái đã nhận ra cậu ấy từ trong đám người, không vì điều gì khác mà khuôn mặt này của cậu ấy thật sự rất giống ba tôi. Tôi cho rằng ấn tượng của tôi với ba đã mơ hồ nhưng mãi đến khi thấy cậu ấy tôi mới biết rằng tôi chưa từng quên ba tôi, ông ấy vẫn luôn khắc sâu trong đầu tôi.

"Lương Tranh Tranh?"

"Đúng vậy, cậu là Uông Á Sâm?"

Cậu ấy gật đầu, tôi đưa cậu ấy đến bãi đỗ xe, dọc đường đi chúng tôi đều không nói gì nhiều. Tôi rất muốn mở miệng hỏi một câu, ông ấy có khỏe không, mấy năm nay ba tôi sống có tốt không. Nhưng lời đến bên miệng lại không nói nên lời.

"Ba chị còn sống không?" Lên xe, cậu ấy mở miệng trước, tôi vì câu hỏi của cậu ấy mà suýt chút nữa gây ra sự cố trên đường.


"Cậu hỏi tôi? Chẳng lẽ không phải là tôi nên hỏi cậu sao?"

Cậu ấy rất kinh ngạc: "Chị nói gì? Khi gặp chị tôi rất căng thẳng, thậm chí còn hơi bài xích, tôi chỉ muốn gặp ông ấy một lần, muốn gặp ba chị, cũng là ba của tôi."

Tôi dừng xe bên đường: "Đợi đã, để tôi bình tĩnh lại đã, ba tôi không sống cùng mấy người sao?"

"Chị nói gì vậy? Không phải ông ấy vẫn luôn lựa chọn các người sao?"

Tôi lắc đầu: "Ngày 10 tháng 12 năm 1991 đó, ba tôi chuẩn bị bỏ trốn cùng người khác, đó không phải mẹ cậu sao?"

Cậu ấy suy nghĩ: "Đúng, là mẹ tôi, lúc đó bà ấy đã mang thai tôi. Nhưng bà ấy không nói vói ba, bà ấy muốn đợi hai người bắt đầu một cuộc sống mới thì sẽ nói cho ông ấy. Nhưng buổi tối hôm đó ba không xuất hiện, mẹ tôi đau lòng một mình đi Ninh Ba."

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trống rỗng, tôi mở cửa sổ xe ra, để cho gió lạnh thổi vào, sau khi tỉnh táo bình tĩnh lại, tôi hỏi cậu ấy: "Cậu nói ba không xuất hiện? Sau đó ông ấy cũng không đi tìm hai người sao?"

Cậu ấy gật đầu: "Mẹ tôi một mình đi tàu đến nơi đã hẹn, đợi năm năm ba cũng không đến. Cuối cùng bà ấy nản lòng, đến Thâm Quyến, từ đó về sau không bao giờ quan tâm đ ến chuyện của ông ấy nữa. Mãi cho đến trước khi bà ấy qua đời mới kể lại mọi chuyện cho tôi."

Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng khởi động xe lại lần nữa.

"Tôi đưa cậu đến khách sạn trước cho cậu nghỉ ngơi. Cơm trưa cậu tự giải quyết ở khách sạn đi, buổi trưa tôi có việc. Buổi tối tôi mời cậu ăn."

Cậu ấy cũng không nói gì nhiều, ngoan ngoãn gật đầu: "Được, đúng rồi, tôi có thể gọi chị là chị không?"

Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, bề ngoài thanh tú trắng trẻo, khi cười rộ lên còn có lúm đồng tiền, mày rậm mắt to rất giống ba. Cho dù tối hôm đó ông ấy đi đâu thì tôi cũng biết ơn ông ấy đã để lại một người có cùng huyết thống với tôi trên đời này, một người em trai chưa từng gặp mặt nhưng lại cảm giác quen thuộc đến vậy, còn gọi tôi là chị, ngoan ngoãn dịu dàng, vậy mà tôi lại cảm thấy vô cùng xúc động.

"Được, tôi vốn dĩ là chị cậu. Mẹ cậu có nói với cậu rằng cậu rất giống ba không?"

"Không, bà ấy chưa bao giờ nhắc đến ba với tôi."

"Trước khi bà ấy qua đời nói gì với cậu? Là bà ấy bảo cậu đi tìm ba sao?"

"Không, bà ấy chỉ nói cho tôi biết thân thế. Nói thật, tôi rất xin lỗi, tôi cho rằng khi gặp tôi chị sẽ tức giận, sẽ mắng sẽ đánh tôi, nhưng không ngờ chịu lại ôn hòa như vậy."

Tôi mỉm cười: "Chuyện này có liên quan gì đến cậu đâu, là do mẹ cậu làm sai nhưng nên để cậu phải chịu."


"May mắn là tôi đã tìm được chị, cho dù ba có nhận tôi hay không thì ít ra tôi còn một người chị. Sau khi mẹ tôi sinh tôi ra thì không qua lại với người trong nhà nữa, nhiều năm nay tôi cũng không gặp họ hàng nào. Nhưng bây giờ tôi đã có chị, tôi rất vui."

"Tôi cũng vậy." Tôi khẽ thở dài nói.

Đưa cậu ấy đến khách sạn xong tôi lái xe đi gặp mẹ mình. Tôi gặp bà ấy ở dưới sảnh khu chung cư, đang cầm một túi thức ăn lớn, tôi đi lên muốn giúp bà ấy xách thì bà ấy từ chối: "Thôi đi, con gầy như vậy, đi bộ như sắp ngất ra đến nơi, việc này không thích hợp với người có sức khỏe như con."

"Vậy cũng phải hỏi mẹ, sao nuôi con ra gầy như vậy?"

"Còn hỏi mẹ à, con còn không hiểu bản thân mình sao, chưa thấy ai kén ăn như con. Không ăn rau xanh, không thích đồ ăn có mùi khói, thịt chỉ ăn nguyên chất, mỗi bữa không được lặp lại, mỗi bữa đều phải có canh, không có canh không ăn. Ngoài ra, không được cho nhiều gia vị nấu ăn vào, mẹ không hiểu Lâm Tân chịu đựng con như thế nào, món con nấu nhạt nhẽo chả có mùi vị gì cả."

Hóa ra thật sự không có mùi vị gì, trong lòng tôi thầm cười nói, muốn chiếm được trái tim một người đàn ông trước tiên phải nắm giữ dạ dày của anh ta. Cho nên Lâm Tân rất thích ngoại tình, chẳng lẽ là do tôi không giữ được cái bụng của anh ta sao?

"Con nghĩ cái gì vậy? Mau bấm thang máy cho mẹ." Mẹ tôi dùng khuỷu tay chạm vào tôi.

"Mẹ, ba con, ông ấy thật sự chưa từng trở về lần nào trong nhiều năm như vậy sao?" Khi về đến nhà, cuối cùng tôi không nhịn được hỏi.

Sắc mặt mẹ tôi đột nhiên tái đi: "Tại sao con lại nhắc đến ông ta làm gì?"

"Con chỉ tò mò, mẹ có biết ông ấy đã đi đâu không?"

"cái gì, con còn muốn đi tìm ông ta sao? Thậm chí ông ta còn không cần con nữa, mấy năm nay ông ta chưa từng gặp con một lần, con còn nghĩ về tên khốn kiếp đó?"

Tôi vừa vo gạo nấu cơm, vừa nói: "Con thật sự chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra, ngay cả khi con biết ba con đã bỏ rơi con thì con cũng muốn biết lý do tại sao ông ấy làm thế."

Mẹ tôi thở dài: "Ông ta không bỏ rơi con, là ông ta không cần mẹ. Ông ta cảm thấy mẹ trèo cao bám lấy ông ta, mẹ không có văn hóa, không đi học. Nhưng mẹ cũng không bắt ông ta cưới mẹ, đều là do trong nhà làm chủ, mẹ ông ta cũng chính là bà nội con cảm thấy mẹ làm việc nhanh nhẹn, lại ghê gớm, có thể làm lớn chuyện lên. Ba con có đánh thế nào cũng không dám thả rắm, người đọc sách mà, không giống những người thô lỗ như chúng ta. Mặc dù làm thầy giáo ở trường nhưng nếu trong nhà xảy ra việc thì chả được tích sự gì. Hai năm đầu kết hôn, thật ra bọn mẹ vẫn ổn, đặc biệt là sau khi sinh con, ba con dần có tình cảm và quan tâm đ ến gia đình. Nếu không phải tại cô ta, một nhà ba người chúng ta sẽ rất hạnh phúc, tất cả đều do con hồ ly tinh kia, mẹ đúng là ngốc, con có biết mẹ rộng lượng thế nào không, cô giáo mới đến kia, mẹ thấy cô ta lạ nước lạ cái, còn thường gọi cô ta đến nhà ăn cơm. Ai mà ngờ cô ta với ba con lại có mờ ám, mẹ quá tin tưởng nhân phẩm ba con, nghĩ rằng người có học sẽ không làm ra chuyện không có đạo đức như vậy."

Tin tưởng là nền tảng của hôn nhân, nhưng có một số người lợi dụng niềm tin ấy để thỏa mãn h@m muốn của bản thân. Lâm Tân như vậy, ba tôi cũng thế.

"Đến khi ông ta đề nghị ly hôn với mẹ, mẹ mới biết chuyện của hai người họ, có một điều là bà nội con đối xử với mẹ rất tốt. Đứa con bà ấy nuông chiều từ bé đến lớn, nói đánh là là đánh, còn kéo mẹ đến trường học tìm con hồ ly tinh kia hỏi cho rõ. Hiện giờ nghĩ lại, nếu không phải tại bọn mẹ đến trường học gây chuyện, có lẽ cũng không ép hai người họ bỏ trốn."

Có lẽ vẫn sẽ bỏ trốn, tôi nghĩ vậy, dù sao bà ta cũng mang thai rồi. Nhưng hiện giờ vấn đề là, ba tôi không bỏ đi với bà ta, vậy ông ấy đi đâu rồi?

"Ba con thật sự bỏ đi cùng bà ta sao?"

Năm đó ba tôi để lại một lá thư và một đơn thỏa thuận ly hôn đã ký tên rồi bỏ đi, tôi đã đọc lá thư kia rất nhiều lần nhưng ông ấy không nói mình đi đâu. Chỉ nói muốn đi tìm lý tưởng trong lòng, muốn thả tự do cho mẹ tôi, cũng buông tha cho ông ấy.


"Không phải đi với cô ta thì đi đâu? Con đừng nhắc đến ông ta với mẹ, nhiều năm rồi, mẹ nhớ đến chuyện này vẫn còn tức giận. Nếu con muốn sống lâu với mẹ thì đừng nhắc chuyện này nữa, hiểu chưa?"

Tôi có thể hiểu được nỗi lòng của mẹ tôi, nhưng bây giờ có vấn đề mới, tôi có nên nói cho bà ấy không? Nếu bà ấy biết năm đó người phụ nữ kia mang thai, nhất định sẽ tức chết. Cuối cùng, tôi không nói gì cả.

Buổi tối, sau khi tôi và Uông Á Sâm ăn tối với nhau, tôi dẫn cậu ấy dạo bên Tây Hồ.

"Thật ra tôi đã học đại học ở đây, nhưng không ngờ chúng ta cách nhau gần đến vậy."

"Đúng vậy, cậu học đại học nào?"

"Đại học Chiết Giang."

"Không tệ nha, giỏi hơn tôi rồi, đúng là di truyền gen học giỏi của ba."

cậu ấy gật đầu cười ngượng ngùng: "Đúng rồi, chị, khi nào chị nói cho ba biết chuyện của tôi?"

Tôi dừng bước lại nhìn mặt hồ yên tĩnh, nhẹ giọng nói: "Uông Á Sâm, ba chúng ta 30 năm trước đã mất tích rồi. Tôi cho rằng ông ấy ở bên mẹ cậu nhưng lại không phải, vấn đề bây giờ là tôi cũng không biết ông ấy ở đâu."

"Sao có thể? Sao lại vậy..." Cậu ấy khó tin thì thào.

"Tối ngày hôm đó ông ấy để lại một lá thư và một đơn ly hôn rồi rời khỏi nhà, chúng tôi đều cho rằng ông ấy bỏ trốn cùng mẹ cậu. Bà nội tôi cũng vì chuyện này bệnh nặng, một năm sau liền qua đời. Từ đây không ai dám nhắc đến ông ấy trước mặt mẹ tôi nữa. Mãi cho đến khi cậu tìm đến, tôi mới biết, hóa ra ông ấy không đi cùng mẹ cậu. Cậu nói xem, ông ấy đi đâu rồi? Chẳng lẽ còn có một người khác mà chúng ta không biết đang đợi ông ấy sao?"

Uông Á Sâm không thể tiếp thu được những chuyện này, lắc đầu nói: "Không thể, không thể, ông ấy mất tích sao? Như này xem như là mất tích phải không? Chị có báo cảnh sát không?"

"Báo cảnh sát? Báo cảnh sát kiểu gì? Ông ấy để lại thư nói muốn đi tìm lý tưởng, tìm tự do, mẹ cậu cũng biến mất cùng thời gian đó, khắp huyện thành đều biết có hai giáo viên trong trường bỏ trốn, còn cần báo án sao? Cậu có biết mẹ tôi mấy năm qua sống khổ sở thế nào không, đi đến nơi nào cũng bị người khác bàn tán chỉ trỏ sau lưng, mọi người đều nói chồng bà ấy bỏ trốn với người phụ nữ khác. Cuối cùng vì muốn cho tôi có cuộc sống đàng hoàng nên bà ấy đưa tôi đến Hàng Thành, một người phụ nữ đem theo con rời xa quê hương, một mình kiếm sống ở thành phố lớn. Tôi không hận cậu, nhưng tôi hận ông ấy, cũng hận mẹ cậu. Uông Á Sâm, tôi rất vui khi có một người em trai, nhưng vì mẹ tôi, tôi sẽ không nhắc lại chuyện của ông ấy. Cho dù ông ấy đến nơi nào, mây năm nay tôi đã xem như ông ấy chết rồi."

/assets/img/chapt/55741/chapter-22/can-than-nguoi-ben-goi-cua-ban-chapter-22-1.jpg

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Hung thủ giết lý hân dĩnh


Khi về đến nhà đã là tối muộn, khi mở đèn lên tôi thấy Lâm Tân đang ngồi trên sofa phòng khách, sắc mặt âm trầm nhìn tôi.

"Em đi đâu vậy?"

"Gặp một người bạn."

"Bạn gì? Nam hay nữ?"

Tôi cảm thấy mệt mỏi, không muốn dây dưa nhiều với anh ta: "Em rất mệt, có gì ngày mai nói sau."

Anh ta đi theo tôi vào phòng: "Có phải em có người khác bên ngoài không?"

"Anh nói bậy gì đó? Có phải anh nghe người khác nói hay chính anh tự nhìn thấy? Có chuyện gì thì nói thẳng đi, đừng để em phải đoán, hôm nay em rất mệt, đừng làm em đau đầu."

Lâm Tân đưa điện thoại mình ra trước mặt tôi, bên trên là ảnh chụp tôi và Uông Á Sâm ở Tây Hồ.

"Anh theo dõi tôi?"

"Anh không rảnh như vậy, em đừng hỏi anh tại sao có được ảnh này, anh chỉ muốn biết người đàn ông này là ai?"


Tôi vừa thay quần áo vừa nói: "Anh cảm thấy cậu ấy có thể là ai? Có phải bây giờ anh rất phẫn nộ và đau khổ không? Tôi nói cho anh biết, anh không có tư cách hỏi tôi."

Lâm Tân muốn giữ tay tôi lại nhưng bị tôi hất ra: "Được rồi, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Người này không có quan hệ gì với tôi, cậu ấy đến Hàng Châu xử lý chút việc, ngày mai sẽ đi, sau này chắc sẽ không gặp lại nữa."

"Cậu ta rất đẹp trai, là kiểu mà em thích." Lâm Tân ngồi trên giường, cúi đầu nói.

Nhìn bộ dạng này của anh ta, tôi lại thấy buồn cười: "Cho nên? Anh muốn để tôi đi à, muốn để tôi đi tìm tình yêu sao?"

"Em nằm mơ!" Anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, hai mắt đỏ bừng nói: "Anh sẽ không để em rời khỏi anh, đời này em đừng hòng rời khỏi anh. Cho dù chết chúng ta cũng sẽ chết chung một chỗ."

Tôi ngồi xổm xuống nâng mặt anh ta lên: "Lâm Tân, anh có từng nghĩ muốn giết tôi không?"

"Đương nhiên anh không."

"Tôi còn có thể tin anh sao?"

"Anh là chồng em, em không tin anh chẳng lẽ tin đàn ông bên ngoài sao?"

"Ảnh này là Uông Sở Sở chụp gửi anh sao?"

Ánh mắt anh ta lung lay: "Không phải, em đừng nghĩ lung tung, anh với cô ta không có quan hệ gì."

"Không phải cô ta thì là người phụ nữ khác, anh ở bên ngoài làm loạn, cho nên nghĩ ai cũng không đứng đắn như mình." Tôi nói.

Anh ta ôm lấy tôi như tên vô lại: "Anh không có, hiện giờ anh thật sự không có người phụ nữ nào khác, em phải tin anh Tranh Tranh. Anh nói cho em biết, ảnh là do Thẩm hành Quang gửi cho anh."

"Anh ta làm vậy làm gì? Chẳng lẽ chúng ta ly hôn thì anh ta không cần rời khỏi Thịnh Dương sao?"

Lâm Tân lắc đầu: "Đương nhiên không phải. Anh ta chỉ muốn mượn sức của anh."

"Để anh làm gián điệp? Ly gián tình của chúng ta, sau đó để anh ở trong quân Tào nhưng tâm ở Hán à? Trông như thể anh ta muốn tự gây dựng sự nghiệp." Tôi suy đoán nói.

"Chưa chắc, anh cảm thấy anh ta không có ý định từ bỏ Thịnh Dương. Anh hiểu rõ người này hơn em, vì đạt được mục đích mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. đến bây giờ anh ta vẫn quá im ắng, anh lo lắng anh ta còn che giấu thứ gì đó. hơn nữa, theo dõi em chụp ảnh kiểu này muốn ly gián chúng ta, không giống là thủ đoạn của anh ta."

Lâm Tân rơi vào trầm tư, tôi lại hoàn toàn không vội vàng, có lẽ bởi vì tôi không có chấp niệm với Thịnh Dương như bọn họ. Phúc họa tùy số, đối với người khác Thịnh Dương là một miếng bánh lớn nhưng đối với tôi lại là cạm bẫy.

Năm sau, Dư Tuấn gần như cắt đứt mọi giao thiệp, mấy lần tôi muốn liên lạc với anh ta đều không được. Nhưng hôm nay anh ta lại chủ động tìm tôi, nói có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.


Tinh thần anh ta vẫn không ổn định, nhưng cả người thoải mái tươi sáng hơn lúc trước tôi gặp rất nhiều, đã cắt tóc, cạo râu, mặc âu phục, tôi nhớ bộ âu phục này là tôi tặng anh ta.

"Cuối cùng anh cũng chịu ra ngoài."

Anh ta bất đắc dĩ cười: "Có thể đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, tôi hy vọng sẽ lưu lại ấn tượng tốt trong trí nhớ của cô, chứ không phải suy sụp lôi thôi."

"Anh nói vậy là sao? Anh sắp đi sao?"

"Tôi muốn tự thú."

"Anh muốn làm gì?" Trong khoảnh khắc ấy tôi nghi ngờ mình gặp ảo giác, mãi đến khi anh ta nhắc lại muốn đến đồn cảnh sát tự thú, tôi mới ý thức được vấn đề không đơn giản.

"Lý Hân Dĩnh chết chắc chắn có liên quan đến tôi, tôi chuẩn bị tự thú."

"Cái gì mà có liên quan đến anh?"

"Tôi hạ độc cô ấy, vào ngày chúng tôi kết hôn. Cô có nhớ không, ban đầu cảnh sát đưa ra nguyên nhân chết là do giày cao gót đập chết, nhưng sau khi kiểm tra thi thể thì phát hiện nguyên nhân là trúng độc. Tôi nghĩ, tôi mới là hung thủ thật sự giết người."

Tôi khó hiểu nói: "Anh giết Lý Hân Dĩnh? Sao có thể? Nếu anh thật sự muốn cô ta chết thì anh đã ra tay từ lâu rồi, sao lại chờ đến ngày đó?"

"Cô có hiểu chồng mình không? Cô cảm thấy mình luôn khống chế được anh ta sao?" Dư Tuấn hỏi lại tôi, tôi không rõ Lâm Tân có liên quan gì đến việc anh ta giết người, hiển nhiên anh ta cũng không cần đáp án từ tôi, tiếp tục nói: "Cô cần đề phòng chồng cô, anh ta, có lẽ không đơn giản như cô nghĩ đâu."

"Tại sao anh lại nói vậy?"

"Tôi từng nói với cô, vào lúc tôi chuẩn bị tha thứ cho Lý Hân Dĩnh, muốn sống bình yên bên cạnh cô ấy. Cô ấy cũng nghĩ như vậy nhưng đến khi Lâm Tân về nước, hai người bọn họ gặp nhau mấy lần. Tôi cũng không biết những việc này nhưng sau đó Uông Sở Sở đến tìm tôi."

"Uông Sở Sở đi tìm anh?"

"Đúng vậy, Lâm Tân về nước không bao lâu cô ta đã đến tìm tôi. Cô ta nói với tôi, Lý Hân Dĩnh lừa tôi, cô ấy và Lâm Tân chưa thật sự cắt đứt quan hệ, hai người vẫn dây dưa rắc rối. Mặc dù tôi không tin cô ta nhưng tôi cũng nảy sinh nghi ngờ với Lý Hân Dĩnh, tôi bắt đầu theo dõi cô ấy, quả nhiên phát hiện cô ấy thường xuyên gặp Lâm Tân. Cô ấy đồng ý với tôi, đảm bảo với tôi, cô ấy đã buông bỏ mọi thứ, chắc chắn sẽ không còn liên quan đến Lâm Tân nữa. Cô biết không, khoảnh khắc đó tôi hận không thể đi lên giế t chết hai người họ, trước kia tôi chưa từng nghĩ đến giết người nhưng ngày hôm đó, mỗi ngày tôi đều nghĩ lên kế hoạch giết cô ta và Lâm Tân thế nào. Ngày kết hôn, tôi hạ độc cô ta, đáng tiếc hôm đó Lâm Tân không xuất hiện, vốn dĩ tôi muốn cho hai người họ cùng chết với nhau. Thuốc độc này sẽ không phát tác ngay lập tức, cần qua một thời gian, nhưng sau đó tôi cũng không hiểu sao cô ta lại chết ở cầu thang thoát hiểm, càng không hiểu sao lại dính đến cô. Mấy tháng này, tôi vẫn luôn điều tra sự thật, mặc dù không điều tra được nhiều nhưng có lẽ tôi đã biết xảy ra chuyện gì rồi."

Anh ta nói đến đây thì dừng lại, sau đó lấy một ổ cứng ra cho tôi: "Trong máy tính Lý Hân Dĩnh có rất nhiều thứ, tôi cũng không biết thứ này có tác dụng với cô hay không, dù sao tôi cũng copy toàn bộ ra. Tôi biết, Lâm Tân sẽ không buông tha cho Lý Hân Dĩnh vì trong tay cô ta có thứ có thể uy hiếp được anh ta, ngoại trừ quỹ đen và sổ sách giả của công ty thì nhất định còn thứ khác. Từ khi Uông Sở Sở xuất hiện, thật ra tôi đã lọt vào bẫy của họ rồi, là bọn họ từng bước dụ dỗ tôi giết Lý Hân Dĩnh, giải quyết mối họa lớn nhất của anh ta mà không cần tham gia vào. Là tôi hiểu lầm cô ấy, tôi không nên nghi ngờ cô ấy, cho dù tôi hỏi một câu cũng được nhưng tôi không hiểu gì cả, tự rơi vào suy nghĩ của mình, tôi có lỗi với cô ấy."

Tôi nhớ đến ngày Lý Hân Dĩnh đưa thiệp mời cho tôi, cô ta nói lần này cô ta thật sự nghĩ thông suốt rồi. Lúc ấy, trong lòng cô ta đã chờ mong cuộc sống mới bắt đầu, đáng tiếc người khác không cho cô ta cơ hội.

"Lúc ấy, Uông Sở Sở và Lâm Tân tính kế hai người thế nào?"


"Sau này tôi mới ý thức được, tôi bị hai người bọn họ lừa. Đầu tiên là Uông Sở Sở tìm tới tôi, khóc lóc sướt mướt nói cô ta rất yêu Lâm Tân, vốn dĩ Lâm Tân đã đồng ý cùng cô ta ở nước ngoài đón Tết Nguyên Đán nhưng vừa nghe nói Lý Hân Dĩnh kết hôn, Lâm Tân vội vàng trở về. Cô ta còn trẻ tuổi, lại khóc rất đáng thương, lúc ấy tôi thật sự cho rằng cô ta là một cô gái chưa trải sự đời bị Lâm Tân lừa. Hiện giờ nghĩ lại, người ngu ngốc kia là tôi mới đúng. Một người ở trước mặt tôi khóc lóc đáng thương, Lâm Tân lại lấy đủ loại lý do hẹn Lý Hân Dĩnh gặp mặt, tạo ra cảnh tượng tình cũ chưa dứt trước mặt tôi. Lâm Tân chắc là dùng thủ đoạn gì đó uy hiếp cô ấy, cô ấy sợ tôi lo lắng mới không nói cho tôi biết, nhưng tôi lại không tin cô ấy, cuối cùng phạm vào sai lầm lớn như vậy.

Tôi thổn thức không nói nên lời, không biết nên nói về chuyện này thế nào, chỉ có thể thở dài nói: "Anh định khi nào tự thú?"

"Sau khi gặp cô xong, tôi sẽ đến đồn cảnh sát. Thật ra cảnh sát đã nghi ngờ tôi từ lâu, chỉ là loại độc kia tôi tự pha chế nên bọn họ không tìm thấy chứng cứ."

"Anh còn biết pha chế độc?"

Anh ta cười: "Mặc dù học chuyên ngành máy tính nhưng tôi cũng không kém môn hóa. Sau này cô phải cẩn thận, Uông Sở Sở rất nguy hiểm, vì dọn chướng ngại vật cho Lâm Tân, cô ta sẽ làm ra rất nhiều chuyện cực đoan."

Một người biết điều chế độc, một thiên tài như vậy thật đáng tiếc lại bị hủy hoại. Tôi nhìn anh ta lên xe, trong lòng nghĩ Uông Sở Sở và Lâm Tân thật sự chia tay sao, một con dao tốt như vậy, Lâm Tân thật sự buông bỏ được sao?

Trên đường về nhà tôi nhận được điện thoại của Uông Á Sâm.

"Hôm qua thật sự xin lỗi, để chị nhớ lại một số chuyện không vui. Hôm nay tôi mời chị ăn tối, có được không?"

"Tôi mời cậu ăn cơm, nếu cậu không ngại thì có thể đến nhà tôi, tôi tự xuống bếp."

Bên kia đồng ý rất nhanh, tôi lái xe đến siêu thị mua một ít thức ăn, rồi báo cho Lâm Tân buổi tối nhà có khách, bảo anh ta về sớm một chút.

Uông Á Sâm mua một bó hoa, cầm theo chai rượu vang đỏ đến nhà, Lâm Tân thấy cậu ấy thì hơi không vui. Tôi không quan tâm anh ta, kéo Uông Á SÂm vào nhà, sau đó mở chai rượu vang, nói với Lâm Tân: "Hôm nay em rất vui, bởi vì em có một người em trai. Lâm Tân, sau này anh đừng tùy tiện bắt nạt em, em có em trai rồi, là em trai ruột cùng cha."

"Em trai em?" Lâm Tân khó tin nhìn cậu ấy, lại nhìn tôi, sau đó nói: "Hai người... hình như khá giống nhau."

"Mặc dù ba không cần em, nhưng em còn muốn cảm ơn ông ấy đã cho em người em trai này." Tôi nhìn Uông Á Sâm nói.

Đôi mắt cậu ấy rưng rưng, nói với Lâm Tân: "Vốn dĩ em cho rằng trên đời này không còn người thân nào nữa, hiện giờ chẳng những em có chị mà có cả anh rể. Em cũng rất vui, em chúc hai người."

Ba người chúng tôi uống hết một chai vang đỏ, Uông Á Sâm đã hơi say, tôi để cậu ấy ở lại nhà, cậu ấy ngay thẳng đồng ý.

Lâm Tân mặc dù nhiệt tình tiếp đón cậu ấy nhưng tôi biết trong lòng anh ta không hoàn toàn chấp nhận chuyện này. Nhưng như vậy thì sao, tôi chỉ muốn nói cho anh ta biết, mặc dù tôi thật sự thừa kế tập đoàn Thịnh Dương, mặc dù ngày nào đó tôi chết đi, anh ta cũng không phải người thừa kế duy nhất. Ngoại trừ mẹ tôi ra, tôi còn có một người em trai.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Sự thật đằng sau thật kinh khủng


TIn tức Dư Tuấn đầu thú đã rất nhanh được truyền thông đưa tin, trên mạng đều thảo luận về án phạt của anh ta, đã có xu hướng nói anh ta là một tra nam mới thay thế được Chu Nam.

Nhưng cư dân mạng đâu biết, không có ai muốn tìm hiểu chân tướng phía sau, bọn họ chỉ muốn dùng chuyện của người khác thỏa mãn cảm giác đạo đức rẻ mặt của mình.

"Chân tướng phía sau nghĩ đến là kinh khủng." Tôi chỉ cảm thấy hoang đường và bi ai, anh ta không phải kẻ xấu, nhưng anh ta thật sự là một tội phạm giết người.

Tôi đã xem xét ổ cứng kia rất lâu, bên trong đều là báo cáo tài chính, từ bề ngoài thì thấy không có vấn đề gì. Dù sao tôi cũng không phải chuyên gia, những con số đó đại diện cho cái gì, tôi xem không hiểu.

Cuối cùng khi đến ngày bàn giao, Thẩm Hành Quang không làm gì mờ ám mà báo cáo các dự án rõ ràng trong tay cho tôi, cùng với danh sách nhân viên, bên trên là tên người phụ trách từng nhóm dự án, cùng với đánh giá năng lực của họ.

"Sau khi rời khỏi Thịnh Dương anh định làm gì? Thực ra với hoa hồng cổ phiếu hàng năm của anh, anh có thể sống tự tại cả đời mà không cần làm gì."

Thẩm Hành Quang làm việc có năng lực, sau khi giải quyết việc kinh doanh anh ta lại đưa cho tôi một danh sách khách hàng quan trọng.

"Tôi chuẩn bị đưa vợ con ra nước ngoài du lịch một khoảng thời gian."

Sắc mặt anh ta nhẹ nhàng, đối với việc rời khỏi vị trí tổng giám đốc, không nhìn ra chút bất mãn khó chịu nào. Dáng vẻ này của anh ta khiến tôi càng không thể thiếu cảnh giác.


Tôi mở ảnh chụp Lâm Tân gửi cho tôi ra, nói: "Đây chắc hẳn không phải do anh làm, tôi hiểu anh sẽ không làm việc nhàm chán như vậy."

Anh ta chỉ nhìn thoáng qua, cười nói: "Không ngờ cô hiểu rõ tôi như vậy, có lẽ tôi mất lý trí nên làm ra chuyện nhàm chán như vậy thì sao?"

"Anh sẽ không, dù anh mất lý trí cũng không làm chuyện như vậy. Bởi vì anh biết ngọn nguồn chuyện này không nằm ở tôi, mặc dù loại bỏ tôi thì Thịnh Dương cũng không nằm trên tay anh. Đây hẳn là do vợ anh làm, giấu anh theo dõi tôi, sau đó dùng danh nghĩa của anh gửi ảnh cho Lâm Tân."

Anh ta buông tay: "Hiện giờ nói chuyện này có ý nghĩa gì. Tôi biết cô sẽ không để chuyện này trong lòng, cho dù thế nào thì sau này giao Thịnh Dương giao lại cho cô."

"Anh thật sự muốn buông tay? Anh bỏ được sao?"

Anh dùng tay vuốt v e tập tài liệu trên bàn làm việc: "Tiếc chứ, nhưng nếu không buông bỏ thì tôi sẽ mất càng nhiều hơn. Nếu phải buông tay thì cứ buông tay thôi, như vậy mới là đại trượng phu không phải sao?"

"Đi thôi, tôi mời anh ăn cơm, không phải anh thích ăn cá sao, phía tây có một nhà hàng cá nướng mới mở, được đánh giá rất cao."

Anh ta cười đầy thâm ý: "Phía tây à? Cô muốn đi xem khu phức hợp trung tâm thương mại lớn nhất Hàng Thành sao?"

"Bị anh phát hiện ra rồi. Tôi nghe nói hạng mục này khó khăn lắm anh mới lấy được, hiện giờ hạng mục còn đang được tiến hành, không muốn cùng đi xem sao? Tôi cũng muốn biết, ước nguyện ban đầu khi anh xây khu phức hợp này, để khi tôi tiếp quản sẽ làm tốt hơn, không phải sao?"

Anh ta cầm lấy chìa khóa xe: "Đi thôi, thật ra ban đầu tôi làm gì có ước nguyện gì, chỉ vì kiếm tiền thôi. Chồng cô cũng chiếm không ít cổ phần đấy."

"Tôi biết, nhưng cổ đông lớn nhất của dự án này không phải Thịnh Dương chúng ta, tôi nghe nói là một công ty nhỏ. Anh có thể giới thiệu cho tôi bối cảnh công ty này không?"

"Cổ đông lớn nhất của công ty này là cha Lý Thiếu Tranh nhưng sau đó hình như trong công ty họ xảy ra việc thay đổi cổ đông, hiện giờ cổ đông lớn nhất là em gái và mẹ của Lý Thiếu Tranh. Dù sao người được lợi lớn nhất vẫn là nhà họ Lý, đương nhiên sau lưng có thể vẫn có người được lợi, nhưng chúng ta cũng không cần biết."

Phòng làm việc của Phạm Phạm mấy hôm trước gửi cho tôi kết quả điều tra, dự án hợp tác chung của Thẩm Hành Quang, Lâm Tân và Lý Thiếu Tranh, ngoài dự án đã hoàn thành, dự án lớn nhất hiện giờ là khu phức hợp trung tâm thương mại phía tây thành phố này.

Hơn nữa, những ngày đầu của dự án đã xảy ra một số tranh chấp vì vấn đề phá dỡ, mặc dù cuối cùng đã lắng xuống. nhưng từ khi Lý Thiếu Tranh nuôi một đám xã hội đen, chỉ sợ trong đó có một số thủ đoạn đen tối. Thậm chí tôi còn nghi ngờ có vụ án giết người trong quá trình phá dỡ, nhưng sau khi xem xét các vụ án năm đó thì không có liên quan gì đến dự án này.

"Cô cảm thấy mình có hiểu về chồng mình không?" Khi ăn, Thẩm Hành Quang đột nhiên hỏi tôi chuyện này.

Tôi buông đũa, rót một ly trà cho mình: "Anh biết không, rất nhiều người bao gồm cả Lâm Tân đều cho rằng tôi không biết ăn cay, thật ra tôi ăn được, chẳng những ăn được mà còn ăn rất mạnh. Tôi chỉ không muốn ăn mà thôi. Anh nói ai có thể thật sự hiểu biết được ai?"

"Tôi vẫn luôn cho rằng cậu ta là người khá thông minh, thích nghiên cứu, vừa hèn nhát lại sợ phiền phức. Nhưng mấy năm gần đây tôi cảm thấy cậu ta thay đổi rất nhiều, hình như có một con mãnh thú đã bị đè nén rất lâu cuối cùng cũng giơ móng vuốt ra."


"Ý của anh là hiện giờ anh ta rất nguy hiểm phải không?"

Anh ta không trả lời thẳng: "Tôi chỉ cảm thấy tôi ngày càng không thể hiểu được cậu ta."

"Chắc anh biết anh ta có rất nhiều phụ nữ bên ngoài."

Anh ta chần chừ một lát mới nói: "Không phải biết rõ, chỉ là từng nghi ngờ. nhưng chúng tôi cũng chỉ hợp tác kiếm tiền, có một số việc không can thiệp quá sâu."

"Anh yên tâm, tôi không có ý trách anh. Ý của tôi là, anh ta có một người tình, rất giỏi, có lẽ cô ta là nguyên nhân khiến Lâm Tân lộ ra móng vuốt, bởi vì có người cam tâm tình nguyện cầm dao thay anh ta, giúp anh ta dọn sạch mọi chướng ngại, anh nói anh ta còn cần tiếp tục ngoan ngoãn hay không?"

Dư Tuấn bảo tôi đề phòng Lâm Tân, tôi tin tưởng anh ta thật sự lo lắng cho tôi, nhưng Thẩm Hành Quang nói với tôi Lâm Tân rất nguy hiểm, tôi không cảm thấy anh ta có ý tốt, chỉ sợ phía sau đang có cạm bẫy lớn nào chờ tôi.

"Cô cảm thấy cậu ta sẽ giết người sao?" Thẩm hành Quang nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn hỏi.

"vậy còn anh? Anh có không? Anh nói Lâm Tân rất nguy hiểm, Lâm Tân cũng nghĩ vậy về anh."

"Cô biết không, có một loại người bình thường nhìn như vô hại, nhưng chỉ cần một khi đã làm chuyện xấu thì sẽ không dừng tay được nữa. Cô phải cẩn thận."

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện là khu phức hợp đang xây: "Anh nói xem một hạng mục lớn như vậy, cần hy sinh lợi ích của bao nhiêu người để tác thành cho d*c vọng của một số người? Chuyện chú Thẩm giúp anh giải quyết hẳn là đe dọa đến tính mạng của anh phải không? Dù sao tiền cũng quan trọng nhưng không so được với sinh mạng, đúng chứ?"

"Cảm ơn bữa trưa của cô, tôi ăn xong rồi, đi trước đây." Anh ta không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ đứng lên chuẩn bị rời đi.

Tôi giữ anh ta lại: "Anh sẽ không vẽ đường cho Chu Nam, để anh ta giết Thẩm Du chứ?"

Sắc mặt anh ta thay đổi, đẩy tay tôi ra: "Trí tưởng tượng của cô phong phú thật."

Tôi cười nói: "Tôi đi đây, lát nữa nhớ thanh toán, tôi mời anh trả tiền, công bằng chứ?"

Không phải do tôi giỏi mà là sau khi xảy ra quá nhiều chuyện, tôi có thói quen cho dù là bất kỳ chuyện gì đều phải tưởng tượng, cho dù đoán sai cũng tốt hơn ngu ngốc bị người ta dắt mũi dẫn đi.

Thẩm hành Quang vẫn luôn ám chỉ tâm lý cho tôi, muốn dẫn đường tôi, để tôi cảm thấy Lâm Tân rất nguy hiểm, rất có khả năng anh ta sẽ trở thành Chu Nam thứ hai.

Nếu không phải có vết xe đổ là Dư Tuấn, có lẽ tôi sẽ thật sự cắn côi, sau đó theo từng ngày tiếp tục bị anh ta dẫn dắt, để tôi làm những chuyện vượt khỏi lý trí. Anh ta muốn tôi mất đi lý trí, ép Lâm Tân giết tôi, giống như lúc ấy sau khi Thẩm Du biết được Chu Nam ngoại tình, mất lý trí ép Chu Nam phải ra tay với cô ấy.

Đáng tiếc đây chỉ là suy luận của tôi, nếu không phải Dư Tuấn làm tôi cảnh giác, tôi cũng sẽ không suy đoán như vậy. Nhưng nếu suy đoán này là sự thật thì thật đáng sợ.


Phạm Phạm chưa trở về, tôi không thể không gọi điện xin giúp đỡ từ Tống THành Kiệt. Anh ta đang ở cục cảnh sát, bảo tôi đến đó tìm anh ta, lại không ngờ sẽ gặp Uông Á Sâm ở đó.

"Không phải em về rồi sao?" Lúc ấy tôi còn đưa cậu ấy đến sân bay.

Đương nhiên cậu ấy sẽ không ngờ gặp tôi ở đây, xấu hổ cười đáp: "Em xin lỗi, em cảm thấy không cam lòng nên muốn tìm ba."

Tôi gật đầu tỏ ý hiểu:" Đợi chị xử lý xong việc rồi chúng ta nói chuyện."

Tống Thành Kiệt đưa tôi đến phòng họp: "Xin lỗi, gần đây tôi khá bận, chỉ có thể bảo cô đến đây đợi tôi."

"Không sao, tôi có việc muốn tìm anh giúp đỡ, anh còn nhớ lúc đầu tôi nhận được tin nhắn uy hiếp nặc danh không?"

Anh ta gật đầu: "Đương nhiên tôi nhớ, sao vậy, cô lại nhận được nữa à?"

"Không phải, lần đó các anh điều tra được một người phụ nữ tên Từ Trình Trình. Các anh nói cô ta đã về quên, nhưng sau đó chúng tôi về quê tìm cô ta, cô ta lại không ở đó. Tôi muốn hỏi, anh biết hiện giờ cô ta ở đâu không? Bởi vì cô ta nhắc đến vụ án của Chu Nam, tôi tin các anh sẽ có tin tức mới nhất của cô ta. Tôi không biết như này có ảnh hưởng đến anh..."

"Tối hôm nay tôi trực, trưa mai tôi mời cô ăn cơm."

"Cái gì?"

"Cứ như vậy đi, trưa mai tôi mời cô ăn cơm, thời gian địa chỉ sẽ gửi đến WeChat của cô." NÓi xong anh ta lập tức rời khỏi văn phòng, tôi khó hiểu ra khỏi đồn cảnh sát, đợi ở bãi đỗ xe rất lâu mới thấy Uông Á Sâm.

"Xin lỗi, vốn dĩ em không muốn lừa chị. Chỉ là em không muốn chị vì chuyện của ông ấy mà phiền lòng nữa."

Tôi thở dài: "Em nói em không cam lòng, thật ra em cảm thấy chị cam lòng sao? Mặc dù chị không nhớ rõ nhiều chuyện nhưng ở trong ấn tượng của chị, ông ấy là một người dịu dàng. Em biết không, ông ấy là người ba duy nhất trong huyện đưa chị đi xem phim. Mặc dù chị không hiểu những bộ phim nước ngoài đó. Chị cũng muốn tìm ông ấy, hỏi ông ấy, bên ngoài có gì hay, đã nhiều năm như vậy mà một lần cũng không trở về thăm chị. nhưng em biết chị sợ điều gì nhất không? Chị sợ ông ấy đã có một gia đình khác, một đứa trẻ khác được ông ấy cưng chiều, được ông ấy đưa đến rạp chiếu phim, kể chuyện cổ tích cho nó."

"Không thể, em tin ông ấy sẽ không." Uông Á Sâm tự tin nói với tôi: "Nếu ông ấy theo đuổi tình yêu thì đã ra đi với mẹ em rồi. Nếu ông ấy muốn một gia đình, một đứa trẻ thì sẽ không rời đi. Nhưng ông ấy không để lại gì cũng không bỏ đi với mẹ em, vậy nhất định ông ấy có lý tưởng khác. Em rất muốn biết rốt cuộc ông ấy là người như thế nào."

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom