Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi
Chương 100: Không Sợ Vận Mệnh Như Cọp


Tiêu lão gia cùng Lý Trường Thuận đều kinh ngạc, không ngờ Tiêu Yên lại nói ra những lời này.

Lý Trường Thuận không nói, yên lặng quan sát tình hình, ánh mắt từ trên mặt Tiêu Yên chuyển xuống lư hương hình thú trên bàn cờ, sau đó đưa tay từ từ mở nắp lư hương ra, bốc cặn ở bên trong đưa lên mũi.

Ít khi Lý Trường Thuận tỏ ra kinh ngạc, không thể tin được lấy một ít cặn từ trong lư hương ra, lại ngửi thêm một lần, không khỏi nghi hoặc, sau đó rất nhanh đã sáng tỏ, trên mặt hiện lên vẻ giễu cợt.

Tiêu lão gia đúng là khốn kiếp, việc đầu tiên nghĩ đến không phải là an nguy của Tiêu Yên.

Mà là giận giữ cho rằng nàng đại nghịch bất đạo, vu oan cho ái thiếp cùng nữ nhi bảo bối của hắn, đừng tưởng rằng nàng chuẩn bị được tiến cung là có thể ra tay với bọn họ.

Tiêu lão gia đứng vọt lên, râu ria run run không ngừng, đâu còn chú ý đến đại Phật- Lý công công đang ngồi bên cạnh, cao tiếng hét lớn.

“Khốn kiếp! Ngươi, nghiệt súc, dù cho Quý phi nương nương là dì của ngươi, chẳng lẽ ngươi có thể không đem lão phu là cha ruột cùa ngươi để vào mắt.

Chẳng lẽ ngươi có thể tùy tiện vu oan cho thứ muội muội của ngươi, Tiêu Yên ngươi thật làm cho ta thất vọng, Tiêu gia ta tại sao lại sinh ra một nữ nhi ác độc như ngươi ”.

“Vu oan? Nếu như ta không có chứng cớ sao có thể đến tìm ngươi đây? Tại sao ngươi không đi hỏi xem, tiểu thiếp tốt đẹp của ngươi, nữ nhi bảo bối của ngươi đã làm cái gì, ngược lại lại luôn mồm nói ta vu oan. Tiêu lão gia… con mắt của ngươi bị mù, hay đầu óc của ngươi căn bản là óc heo”.

Tiêu Yên tức giận, ngay cả một tiếng phụ thân cũng không gọi, từng câu từng chữ đều mang ý châm chọc, chửi rủa.

Đối với Tiêu Yên mà nói không sợ vận mệnh như cọp, chỉ sợ có cha như heo.

Nàng đã hiểu tại sao “Tiêu Yên” trong nguyên tác lại có vận mệnh nhấp nhô như vậy, có một phụ thân như vậy, còn có thể trông cậy vào ngày mai tươi sáng sao?

“Ngươi ngươi ngươi… ngươi…”

Tiêu lão gia bị tức không nhẹ nét mặt già nua đen đỏ đen đỏ, ngươi nửa ngày cũng không nói nên lời.

Tiêu Yên còn ngại chọc cho hắn chưa đủ tức giận, môi cong lên: “Chỉ sợ Tiêu lão gia còn chưa biết, một nửa cửa hàng của Tiêu gia đã đổi sang họ Triệu, còn lại một nửa kia, sáu bảy phần mười đã bị hao tổn bên trong… Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, coi chừng sau khi ngươi chết ngay cả chỗ chôn cũng không có”.

Mẹ con Triệu thị lòng dạ lang sói, bao nhiêu năm ở Tiêu gia giống như là sâu mọt, từng chút một gặm nuốt Tiêu gia, mặc dù bây giờ còn chưa bộc lộ ra, nhưng không sớm thì muộn Tiêu gia sẽ bị phá hủy trong tay bọn họ.
 
Chương 101: Gia Đấu


Một khi mẹ con bọn họ hoàn toàn nắm giữ được Tiêu gia, như vậy kết cục của Tiêu lão gia tuyệt đối… còn thảm hơn so với tên khất cái.

Bị ái thiếp cùng nữ nhi bảo bối của mình âm thầm đâm cho một nhát. Tiêu Yên đột nhiên nôn nóng muốn nhìn vẻ mặt của Tiêu lão gia lúc đó, không biết sẽ biến thành cái dạng gì?

Có đôi khi Tiêu Yên rất buồn bực, nàng cảm thấy Triệu thị cũng không phải là không có điểm đáng ngờ, thế nhưng chỉ là nữ nhân ỷ sủng mà kiêu, ỷ vào sự sủng ái, ỷ vào tư sắc của chính mình, công phu trên giường tốt, liền nghĩ rằng có thể tác oai tác quái tại Tiêu gia.

Biểu hiện lâu nay của Triệu thị làm cho người ta có thể suy đoán được nàng ta rốt cuộc là người như thế nào, nhưng vì cái gì mà người khôn khéo như Tiêu lão gia lại giống như người mù không nhìn thấy gì hết.

Rốt cuộc là hắn thật sự không nhìn ra hay là… giả vờ không nhận ra?

Ngàn vạn đừng nói với nàng là Tiêu lão gia thật lòng yêu Triệu thị đấy?

Tiêu lão gia tức giận mặt càng đỏ lên, tròng mắt đục ngầu, tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm Tiêu Yên.

“Ngươi nói bậy, ngươi bị mù rồi, Triệu thị tuyệt đối không phải là loại người này”.

“Ngươi đã kiên định cho rằng Nhị di nương là nữ nhân tốt, vậy chúng ta hãy chờ xem, ta nghĩ chỉ tối đa hai ba năm nữa là có chuyện, hy vọng ngài còn có thể sống đến lúc đó”.

Tiêu Yên lớn lối nhìn Tiêu lão gia, không để ý Lý Trường Thuận bên cạnh đang đánh giá xem nàng là người như thế nào.

Tiêu Yên làm như vậy, thứ nhất là vì lúc này không thể nhịn Tiêu lão gia thêm nữa.

Thứ hai là muốn dò xét một chút, nếu Mai Quý phi thật sự muốn lợi dụng nàng, vậy loại tính tình “Không biết trời cao đất rộng” “Tùy hứng lớn lối” sẽ làm nàng thận trong cân nhắc chuyện này hơn.

Lý Trường Thuận cũng từ trong cung đấu leo lên được đến ngày hôm nay, đối với một màn phụ tử tranh chấp này hắn không biểu hiện cái gì, tựa như một người khán giả bình thường đứng từ xa xem xét.

Trong cung Lý Trường Thuận gặp qua nhiều loại người, muôn hình muôn vẻ, còn kịch liệt hơn so với thế này, đây coi là cái gì, nhiều lắm cũng chỉ là gia đấu.

Vào cửa cung sâu như biển, tỷ muội phản bội, cha con tương tàn… ví dụ sống động chỗ nào cũng có.
 
Chương 102: Chỉ Sợ Cha Ngu Như Heo


Lý Trường Thuận cảm thấy Tiêu Yên làm như vậy cũng tốt, chặt đứt hết mọi liên lạc với bên ngoài, chặt đứt cái gọi là tình thân huyết thống, sau khi tiến cung người có thể dựa vào chỉ còn lại chủ tử của hắn, nàng sẽ càng vì nương nương mà tận tâm tận lực, cũng dễ dàng hơn để nương nương khống chế.

Tiêu lão gia tức giận đến hoa mắt váng đầu, thân thể lung la lung lay, tay run rẩy chỉ vào Tiêu Yên: “Phản, phản rồi….Người đâu, truyền gia pháp…”

Ngoài cửa gã sai vặt vừa nghe liền run rẩy, trong lòng không ngừng oán giận, lão gia thật sự là hồ đồ rồi, Lý công công còn đang ngồi ở kia đấy, làm sao hắn dám dùng gia pháp.

Nhưng rốt cuộc gã sai vặt là nô tài của Tiêu gia, cho dù vạn lần không muốn, cũng phải lê bước vào trong nhà lấy gia pháp.

Ánh mắt Tiêu Yên không có lấy một tia sợ hãi, cái gọi là gia pháp của Tiêu lão gia, không hề đáng sợ.

Hiệu quả nàng muốn chính là như thế này, làm cho Tiêu lão gia tức giận mất hết lý trí, làm cho Lý công công thấy được Tiêu gia đối đãi với nàng như thế nào.

Lý Trường Thuận không phụ hy vọng của Tiêu Yên, rốt cuộc chậm chạp mở miệng nói: “Tiêu lão gia có biết nhang trong lò này chứa cái gì không?”

lời nói không nặng không nhẹ vừa vặn làm cho Tiêu lão gia phục hồi lại tinh thần, vốn là mặt đỏ bừng vì tức giận nhanh chóng đổi màu, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Thế nhưng hắn không nghe rõ ý tứ trong câu nói, mà ngu ngốc trả lời: “Làm cho công công chê cười, đều do lão phu làm hư nữ nhi này, ngài xem… Nàng không biết tiến thoái như thế, sau khi tiến cung sẽ làm ra việc thất lễ với các quý nhân, lão phu nghĩ hay là mời vài vị ma ma giáo dưỡng đến dạy dỗ nàng, đợi bản tính nàng ôn hòa…rồi tiến cung…”

Lý Trường Thuận ngẩng khuôn mặt đắp phấn trắng, nhìn không ra vui buồn: “Vậy sao….Theo lời Tiêu lão gia nói thì lần này lão nô phải tay không hồi cung rồi”

Tiêu lão gia ngập ngừng một hồi, thấp thỏm nói: “Vậy cũng không được, không bằng… Không bằng ngài mang Tứ nữ của lão phu tiến cung trước, không phải là lão phu khoe, bốn nữ nhi của ta luận về bản tính hay tướng mạo đều là đứng nhất nhì tại Thanh Châu, tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện gì ”.

Tiêu Yên giận quá hóa cười, Tiêu lão gia đây là, đây là…thật sự nàng không còn lời nào để nói.

Lúc này, không nghĩ làm sao có thể để Lý Trường Thuận không ra tay Tiêu gia, lại có tâm tư muốn đem Tứ nữ của mình tiến cung, thật là… yêu nữ nhi đến sốt ruột a
 
Chương 103: Thu Thập Tiện Nhân


Thế nhưng, lúc này Tiêu lão gia đúng là đã đụng vào họng súng, không chết… cũng không được.

Nếu để cho bọn họ tiếp tục sống sót, lão thiên cũng không đáp ứng.

Tiêu Yên khoái trá, trong lòng huýt sáo, nhịn không được nhìn có chút hả hê.

Trong mắt Lý Trường Thuận xẹt qua một tia quỷ dị, ánh mắt nhìn Tiêu lão gia thay đổi bén nhọn.

“Tiêu lão gia lời ngài nói Lão nô không thích nghe, lão nô cảm thấy biểu tiểu thư đức hạnh rất được, không có chỗ nào không ổn, dung mạo lại càng xuất chúng, mà ngay cả quý nữ thế gia tại kinh thành, cũng không có được vài người hơn được biểu tiểu thư”

Tiêu Yên là người Quý phi nương nương chọn trúng, tự nhiên là tốt vô cùng.

Tiêu lão gia chỉ trích Tiêu Yên đức hạnh không đủ, đây là gián tiếp chỉ trích ánh mắt của Quý phi nương nương không tốt, để bảo tồn uy tín của Quý phi nương nương, Lý Trường Thuận không thể nói ngược lại được.

“Quý phi nương nương thương tiếc biểu tiểu thư mất mẹ từ nhỏ, lần này muốn đón biểu tiểu thư vào kinh là để chăm sóc, làm tròn trách nhiệm người dì, xin hỏi tứ tiểu thư nhà ngươi có quan hệ gì với Quý phi nương nương? Dựa vào cái gì để cho nàng tiến cung để Quý phi nương nương dốc lòng chăm sóc?”.

Lý Trường Thuận xưng hô với Tiêu Yên biến từ “Tiêu tiểu thư” sang “Biểu tiểu thư”.

Như này cũng là trực tiếp thừa nhận thân phận của Tiêu Yên, hơn nữa nhắc nhở Tiêu lão gia, Tiêu Yên mới là người Quý phi nương nương chọn trúng.

Một câu kia của Lý Trường Thuận làm Tiêu lão gia bị nghẹn, nói không nên lời: “Này… này…”

Tiêu lão gia nghĩ thầm tìm con đường tốt nhất cho ái nữ, nên hắn nghiễm nhiên cho rằng, Mai quý phi phải đón nữ nhi bảo bối của hắn vào cung.

Nhưng là hắn lại quên mất điểm mấu chốt nhất, người mở ra con đường này là ai, người ta có chịu để cho ngươi đưa nữ nhi đến hay không.

Lý Trường Thuận cũng không tính cứ thế bỏ qua, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, nhưng lời nói phun ra lại sắc bén dị thường.

“Còn nữa thân phận của biểu tiểu thư là tôn quý như thế nào, ở Tiêu phủ của các ngươi tạm thời cũng không nhắc lại, nhà ngoại của biểu tiểu thư ở kinh thành là đệ nhất danh môn vọng tộc, ngươi cho rằng tùy tùy tiện tiện người nào cũng có thể vào cung, được diện kiến Phượng Nghi của nương nương?”

“Nói lời không dễ nghe, lần này cho dù không có biểu tiểu thư, cũng không đến phiên Tứ tiểu thư nhà ngươi, tiện thân phận* còn vọng tưởng trèo lên Long Môn, quả thật không lượng sức mình” [Nguyệt: thân phận thấp kém, nương là nữ tử thanh lâu.]
 
Chương 104: Người Mừng Kẻ Lo


Có lời nói của Lý Trường Thuận, dù Tiêu lão gia không muốn, sau này cũng chỉ có thể tìm nhà phú quý để gả Tiêu Uyển đi, không dám trèo cao nữa.

Tiêu lão gia nhịn không được mà bất bình thay cho nữ nhi bảo bối của mình, chỉ vì xuất thân không tốt nên không thể đại phú đại quý, thật đáng giận!

Tiêu Yên nhếch môi, trong lòng vui sướng, thấy Tiêu lão gia kinh ngạc, lo sợ trước mặt Lý công công, khiến nàng thấy toàn thân thoải mái, giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thật thoải mái nga~!!!

Tiêu Yên liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, cười lạnh.

Nghe đi, nghe đi! Muội muội tốt của ta hãy dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe đi, nghe cho rõ vào, chuyện đằng sau còn tốt hơn nữa đây, tuyệt đối làm cho ngươi ‘ngạc nhiên mừng rỡ không ngừng’ 

Lý Trường Thuận hài lòng gật đầu, “vậy tiếp tục đề tài vừa rồi, Tiêu lão gia ngài có biết nhang trong lò này có cái gì không?”

Tiêu lão gia nghi hoặc vân vê chút cặn lên ngửi: “Thứ này…có cái gì? Chẳng qua là chút hương Bách Hợp bình thường thôi.”

Sau khi nói xong nhân lúc Lý Trường Thuận không chú ý, liền trừng mắt với Tiêu Yên một cái, Tiêu lão gia kiên định cho rằng Tiêu Yên rảnh rỗi kiếm chuyện, sợ Tiêu Uyển tiến cung tranh đoạt hào quang với nó.

Dù Lý Trường Thuận không phải người tốt, nhưng cũng không nhịn được mà thương hại Tiêu Yên, có một người cha như vậy, đúng là kiếp trước làm bậy, kiếp này đền tội.

“Thứ này có thêm một loại hương liệu, trộn lẫn với hương bách hợp, nếu hít nhiều, sẽ khiến cho người thở không thông mà chết…. ”

Lý Trường Thuận nhìn khuôn mặt ngờ nghệch của Tiêu lão gia, tiếp tục nói: “nếu Tiêu lão gia không tin, có thể tìm đại phu nổi danh trong thành đến kiểm tra.”

Trong cung nhiều chuyện bẩn, loại thủ đoạn này đã là gì, ví như Con Báo hương bị cấm trong cung, nhưng trong kho của Mai quý phi chứa không ít, cho nên đối với loại đồ chơi này Lý Trường Thuận tương đối quen thuộc.

Lúc này Tiêu lão gia mới ý thực được sự nghiêm trọng của sự việc, sắc mặt trắng bệch tái nhợt, có một loại kích thích khiến thân thể lão chịu không nổi.
 
Chương 105: Chuẩn Bị Rời Tiêu Phủ


Tiêu lão gia ru rẩy nói: “Này….sao có thể, trong hương bách hợp sao lại dính loại đồ vật này? Chắc là nhầm rồi, nhất định là nhầm rồi….”

Sắc mặt Lý Trường Thuận lạnh lẽo: “chẳng lẽ Tiêu lão gia cảm thấy lão nô ăn gian nói dối?”

Dám hoài nghi ánh mắt của hắn, đó chính là nghi ngờ năng lực của hắn.

Thận trọng trong cung, nhẫn nhịn hơn hai mươi năm mới làm đến vị trí tổng quản, người bình thường có thể làm được điều đó?

Sắc mặt Tiêu lão gia lại trắng thêm vài phần, liên tục xua tay: “không không… Lão phu không có ý này, ý lão phu là…là, là đang nghĩ xem rốt cuộc là ai làm?”

Tiêu lão gia không thể không nghĩ đến Triệu thị, mặc dù lão cảm thấy ái thiếp hay ghen tỵ, tranh thủ tình cảm, nhưng…nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.

Chẳng lẽ….lão liếc mắt nhìn Tiêu Yên, có lẽ là bị Tiêu Yên vu oan, nói không chừng con báo hương này là do chính nàng ta tự hạ để bôi nhọ Triệu thị.

Tiêu lão gia rất muốn đem ý nghĩ này nói ra, hưng ở trước mặt Lý Trường Thuận, vô luận thế nào cũng không dám mở miệng.

“Tiêu lão gia không biết là ai? ”

“Chuyện này…thật đoán không ra, có lẽ….có lẽ người làm nhất thời nhớ nhầm, cho nên… Cho nên…”

Lý Trường Thuận hừ lạnh, tuy hắn là thái giám đã không được xem là nam nhân, nhưng nhìn bộ dáng Tiêu lão gia, nhịn không được thầm nghĩ ‘thực con mẹ nó ném mất mặt đàn ông’.

Dù là óc heo cũng đoán được là ai làm.

Triệu thị đang quản Tiêu gia, vật phẩm phân phát đi các viện, chìa khóa kho hàng, đều là Triệu thị cai quản, ngươi nói xem ngoài Triệu di nương ra thì còn ai bỏ thứ này vào bách hợp hương? Chẳng lẽ Tiêu lão gia lại…. Yêu đến mù quáng?

Lý Trường Thuận nói với Tiêu Yên: “đây là Biểu tiểu thư ngại ánh mắt người khác, Tiêu phủ….không nên ở lại.”

Tiêu Yên chỉnh đốn trang phục thi lễ: “tất cả nhờ công công an bài.”

“Biểu tiểu thư thu dọn một chút, hôm nay chúng ta liền rời phủ.”

Tim Tiêu Yên khẽ đập loạn nhịp, không nghĩ tới hôm nay Lý Trường Thuận sẽ rời đi, nàng lại không thấy được bộ dáng thê thảm của bọn họ, thật là đáng tiếc.

Bất quá mặc dù trong lòng Tiêu Yên nghĩ vậy, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, khẽ mỉm cười: “Như vậy cũng tốt, chẳng qua lại khiến công công vất vả.
 
Chương 106: Không Bỏ Qua


Lý Trường Thuận liếc Tiêu lão gia một cái, kì quái nói: “Vất vả một chút nhưng so với việc hồ đồ mà mất đi tính mạng vẫn tốt hơn, lão nô được Quý phi ra lệnh đến đón biểu tiểu thư vào cung, nếu xảy ra chuyện gì, đến đầu lão nô cũng không giữ được.”

“Công công nói rất đúng, Tiêu Yên nín cười, thành thật gật đầu.

Lý Trường Thuận cười hòa ái, lại tuôn ra một câu khiến Tiêu lão gia thấp thỏm lo âu.

“Nếu Tiêu lão gia không tra được việc này, vậy…giao cho Tống tri châu Tống đại nhân thẩm tra là được, Tống đại nhân quang minh chính đại, nhất định sẽ tra rõ mọi việc, chắc chắn sẽ tìm ra manh mối….xem xem kẻ nào to gan lớn mật, dám ra tay với người của Quý phi nương nương.”

Tiêu Yên vội vàng cắn môi quay đầu đi, sợ nhịn không được mà cười ra tiếng.

Quả nhiên gừng càng già càng cay, mới vừa rồi nàng còn tiếc rẻ không nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mẹ con Triệu thị, lại không ngờ…. Lý Trường Thuận lại rõ ràng tâm tư của nàng như vậy.

Xem ra, rời khỏi đây thì tám chín phần là đến quý phủ Tống tri châu để ở.

Tiêu Yên nhịn không được vui vẻ, việc này giao cho Tống đại nhân, thì dù Triệu thị không hạ thủ thì bà ta cũng vẫn là hung thủ.

Trong nha môn có không ít biện pháp có thể khiến bà ta nhận tội.

Tiêu lão gia nghe xong trợn tròn mắt, giao cho…. Tống tri châu thẩm tra? Vậy chẳng phải…….

Tiêu lão gia vội vàng ngăn Lý Trường Thuận lại, hoảng loạn nói: “Lý công công, Lý công công…. Loại chuyện nhỏ nhặt này sao có thể quấy rầy Tống đại nhân, hay là…. Để lão phu tự xử lý đi….”

Càng lo lắng càng nói bậy, nói bậy là nói sai, nói sai sẽ khiến hậu quả không thể nào lường trước được.

Lý công công nở nụ cười, rất nghiêm chỉnh, rất có hảo cảm.

“Chuyện nhỏ? Thì ra trong mắt Tiêu lão gia, người mưu hại dòng chính nữ lại còn là cháu bên ngoại của Quý phi nương nương là chuyện nhỏ, ngược lại lão phu cũng muốn biết trong mắt Tiêu lão gia cái gì mới là đại sự?”.

“Lão phu….lão phu không có ý này, lão phu…….”

Lý Trường Thuận tức giận phất tay, không để Tiêu lão gia nói tiếp.

“Được rồi, lão nô hiểu ý của Tiêu lão gia, trog lòng ngài biểu tiểu thư là chuyện nhỏ, nhưng trong lòng Quý phi lại là bảo bối, người dám mưu hại biểu tiểu thư nương nương nhất định không bỏ qua, Tam hoàng Tử cùng Ngũ điện hạ cũng nhất định không tha thứ.”
 
Chương 108: Thay Đổi Phong Thủy!


Khẩu khí Lý Trường Thuận lúc này phi thường lớn, đến cả Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử cũng lấy ra.

Tiêu lão gia bị hù dọa ngồi phịch một tiếng trên ghế, sắc mặt trắng bệch phờ phạc, đôi môi run rẩy hiện lên màu tím quỷ dị….

Tiêu Yên không nói gì cúi đầu nhìn mũi chân, trong lòng hơi ảo não, nếu không phải Lý Trường Thuận nói ra, thiếu chút nữa nàng cũng quên mất Tam và Ngũ hoàng tử.

Bọn họ là hai đứa con trai của Mai quý phi, trong nguyên tác có lướt qua hai lần, trên cơ bản hoàn toàn không xuất hiện.

Không miêu tả tướng mạo, tính tình cũng không, thậm chí số tuổi cũng không có! A hơn nữa, tên cũng không viết ra.

Tiêu Yên thở dài, hi vọng là hai người khéo léo, ngàn vạn đừng là loại được nuông chiều thành Hỗn Thế Ma Vương [ hại đời hại người].

Lý Trường Thuân liên tục chỉa mũi đao đả kích Tiêu lão gia, dọa lão sợ đến suýt chết, sau đó dẫn Tiêu Yên ngoan ngoãn nghe lời cáo lui.

Ra khỏi đại sảnh, Tiêu Yên nhìn thoáng qua bụi hoa đang lay động ở hướng Tây bắc, khóe môi giương lên nụ cười vui vẻ mê hoặc.

Sợ hãi đi, run rẩy đi! Ha!

Nếm thử cảm giác bị người kẹp cổ, không thể động đậy, chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết là cảm giác gì.

Loại cảm giác này nàng đã nếm hết mười bảy năm, cho đến bây giờ buổi tối vẫn chưa từng ngủ ngon, ngày qua ngày đều run sợ trong lòng, sợ một khi không cẩn thận liền bị tiện nhân Triệu thị kia giết chết.

Hôm nay, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, phong thủy thay đổi!

Mặc dù Tiêu Yên không biết vận mệnh đang chờ nàng trong nội cung kia như nào, có lẽ tranh đấu lợi hại hơn hiện tại.

Nhưng mà…. So với ở Tiêu gia ngày ngày chờ chết vẫn tốt hơn, muốn nắm vận mệnh mình trong tay, có lẽ…. Phải bước từng bước thăm dò mới biết con đường đó đúng hay sai…

A! Cảm giác nông nô nổi dậy xướng ca thật là tốt, bị ức hiếp hơn mười năm, rốt cuộc cũng nhổ được ngụm ác khí, toàn thân sảng khoái sung sướng a.

Sau khi cáo biệt Lý Trường Thuận, Tiêu Yên trở lại tiểu viện của mình.

Vừa đẩy cửa ra liền có cảm giác có đồ vật rơi xuống ‘Bịch’ một tiếng, có thứ gì đó bò lên trên người nàng.

Tiêu Yên run rẩy cúi đầu, nhìn xuống hông thấy vật nhỏ đang lung lay sắp rớt quấn lấy nàng, khóe miệng giật giật.
 
Chương 109: Ngươi Phải Đi?


Thấy Thúy Trúc sắp bước vào, Tiêu Yên vội vàng ngăn cản, trong lúc luống cuống liền mượn cớ: “Thúy Trúc, a…. Ta hơi khát nước, ngươi đi pha cho ta một ấm trà nhé!”.

Thúy Trúc đang cao hứng vì rốt cuộc đã thu phục được mẹ con tiện nhân, không phát hiện ra Tiêu Yên khác thường, nghe nàng muốn uống trà liền vội vàng đi phòng bếp.

Thúy Trúc vừa mới quay người, Tiêu Yên vội vàng cầm tiểu sắc xà đang quấn trên eo nàng lên.

Vật nhỏ nhanh chóng quấn lấy cổ tay nàng, lưỡi rắn đỏ hồng liếm vài cái, lắc lắc cái đuôi hứng phấn cọ tới cọ lui. [Nguyệt: Rắn hay cờ hó thế?]

Kể từ khi bị Lệnh Hồ Cẩm Y cưỡng bách huấn luyện khắc phục chứng sợ rắn, dần dần Tiêu Yên đối với Tiểu Hồng đã có thiện cảm hơn.

Nàng chỉ đầu Tiểu Hồng: “thật là một tiểu yêu sỗ sàng háo sắc.”

Đóng cửa lại, nàng nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trước giường.

Nàng đi tới, vén lên màn giường màu xanh, liền thấy Lệnh Hồ Cẩm Y ngồi xếp bằng bên trong, y phục đỏ như lửa, mắt xanh mơ màng, môi mỏng mím lại diêm dúa, không biết đang nghĩ đến chuyện gì, bộ dáng kia khiến người nhìn sinh ra cảm giác xúc động mãnh liệt muốn phạm tội.

Dù đã gặp hắn mấy lần, nhưng mỗi lần gặp lại nàng vẫn bị vẻ đẹp mê hoặc, thiếu niên này thật là… Một tên yêu nghiệt, lại còn mê hoặc lòng người.

Ma xui quỷ khiến, Tiêu Yên vươn tay xoa má Lệnh Hồ Cẩm Y, cảm giác lành lạnh khiến nàng thanh tỉnh lại.

Lệnh Hồ Cẩm Y nhìn Tiêu Yên, cắn môi giống như đang ủy khuất, hỏi: “Ngươi phải đi?”

Tiêu Yên lúng túng thu tay ngồi xuống bên cạnh, rầu rĩ nói: “Nếu không đi,…. Ta sợ…. Mình liền chết ở đây…”

Tiêu Yên không thắc mắc vì sao Lệnh Hồ Cẩm Y biết, cao thủ mà, muốn làm gì chẳng được, có lẽ vừa rồi nàng đi tìm Tiêu lão gia đòi công đạo, mặt hàng này đã nghe rành mạch.

Đột nhiên bên hông căng thẳng, Lệnh Hồ Cẩm Y ôm từ phía sau, cái cằm gác lên bả vai nàng: “ta sẽ không để ngươi chết!”.

Hôm nay Lệnh Hồ Cẩm Y mất hứng, hắn cùng tiểu Hồng mang theo vui mừng đến thăm Tiêu Yên, lại nghe được tin nàng rời đi.

Trong lòng rất không thoải mái, giống như…. Bị bỏ rơi.

Hô hấp ấm áp ở bên tai Tiêu Yên, nàng có chút hoảng loạn, hơi thở dồn dập, thanh âm run rẩy khẽ hỏi: “vì…vì sao?”.
 
Chương 110: Thoải Mái Không?


Trái tim Lệnh Hồ Cẩm Y đập loạn nhịp: “Bởi vì…..”

Bởi vì Tiểu Hồng thích nàng? Bởi vì ôm nàng rất thoải mái? Bởi vì nàng rất ấm áp khiến hắn muốn lại gần?

Tiêu Yên cười tự giễu, trở tay nhào nặn khuôn mặt Lệnh Hồ Cẩm Y.

“Thật là đứa nhỏ ngốc nghếch, người xem, ngay cả ngươi cũng không biết vì sao.”

Mới vừa rồi Tiêu Yên thật sự cho rằng, có lẽ…. Lệnh Hồ Cẩm Y có chút thích nàng.

Nhưng là cái gì hắn cũng không nói, điều này làm Tiêu Yên khôi phục lý trí.

Người ta là một trong những hậu cung của nữ chủ, là nguyên phối, giống như định luật nữ chính không bao giờ chết, nguyên phối kết hợp với ai người đó đều bị hủy đi.

Nàng chẳng qua chỉ là gặp hắn trước nữ chủ, nhưng vậy thì thế nào, Lệnh Hồ Cẩm Y cuối cùng vẫn chỉ thích Lâu Tâm Nguyệt.

Lệnh Hồ Cầm Y ôm chặt tay nàng, đôi mắt nai con lóe nghi hoặc, buồn bã nói:

“Ta cũng không biết vì sao không muốn ngươi chết, nhưng mà… vừa nghĩ tới sẽ không thấy ngươi nữa, nơi này rất không thoải mái.”

Lệnh Hồ Cẩm Y đưa tay sờ ngực trái, tay thòn dài trắng nõn rất đẹp mắt, đúng lúc đặt trên … đỉnh cao mềm mại của nàng.

Điều này khiến không khí nhàn nhạt bỗng trở nên… uhm quỷ dị.

Tiêu Yên cúi đầu nhìn bàn tay đặt trê ngực, chớp mắt vài cái, hai bên tay nháy mắt bỏ bừng.

nàng bất an uốn éo thân thể, muốn rời khỏi ngực Lệnh Hồ Cẩm Y, nhưng mặt hàng này là cấp bậc gì, hắn không chủ động buông tay, ai có thể thoát khỏi tay hắn.

Được rồi, Tiêu Yên có thể lý giải mặt hàng này đang nói nếu như không thấy nàng sẽ rất khó chịu, điều này khiến nàng có chút cảm động.

Từ khi xuyên tới thế giới này, gặp một đám cặn bã cực phẩm, lo lắng đề phòng bị giết hại hơn chục năm, cuối cùng cũng có một người quan tâm nàng, thử hỏi có thể không cảm động sao.

Nhưng là… van ngươi, cung chủ đại nhân, ngươi có thể tự sờ ngực mình, không cần dính vào ta…không cần dính vào thứ đặc thù của phái nữ mãi không rời thế này được không.

Lệnh Hồ Cẩm Y xuất phát không chút ta niệm, hắn là võ học kì tài nhưng có cuộc sống ngu ngốc.

Lớn như vậy, lại tuyệt không hiểu chuyện nam nữ, hơn nữa không ai dám đến gần hắn, cho nên đối với cấu tạo thân thể của nữ nhân là hoàn toàn không biết.
 
Chương 111: Thích Không?


Mặc dù không hiểu chuyện nam nữ, nhưng bản năng của nam nhân vẫn tồn tại.

Lệnh Hồ Cẩm Y ôm Tiêu Yên, nghe được mùi thơm nhè nhẹ trên người nàng truyền đến một cách rõ ràng, còn có xúc cảm mềm nhũn dưới lòng bàn tay kia, điều này khiến cơ thể hắn nóng lên nhưng không giải thích được vì sao.

Lệnh Hồ Cẩm Y mở to mắt nhìn người đang bị mình ăn đậu hũ, theo bản năng lật người đè lên.

Chỉ cần hắn nhẹ dùng sức là bên tai truyền đến tiếng rên rỉ rất nhỏ của Tiêu Yên.

Thanh âm này giống như thêm dầu vào lửa, khiến hỏa thế trong nháy mắt bừng lên mãnh liệt, đốt đến Lệnh Hồ Cẩm Y cũng chẳng biết phải làm sao.

Lệnh Hồ đại nhân rất là khó hiểu, từ khi bốn tuổi hắn đã luyện võ công thể hàn chí âm, thân thể quanh năm lạnh lẽo, hơn mười lăm năm nay không biết ấm áp có cảm giác gì.

Mùa hè nóng nhất người khác hận không thể ngày ngày ngâm trong nước, còn hắn nghênh ngang dưới ánh mặt trời dương dương tự đắc.

Thân thể hắn giống như một cái máy điều hòa, có thể tùy lúc điều chỉnh nhiệt độ.

Nhưng hôm nay lại không thể kiểm soát, chẳng lẽ thân thể đã xảy ra vấn đề?

Hơn nữa….chỗ đó của Tiêu Yên không phải hắn chưa từng chạm qua, lúc nàng tắm rửa hắn đã từng mò, nhưng vì sao lần đó không có cảm giác? [Nguyệt: xem lại “sự kiện tắm rửa”]

Lệnh Hồ Cẩm Y không hổ là mặt hàng “hai mặt” trong miệng Tiêu Yên, hắn nuốt ngụm nước miếng hỏi: “Vì sao nơi này lại mềm như vậy?”

“Ách…….”

“Xoa rất thích, ngươi thích không?”

“Ách….” mồ hôi chảy từng dòng….

“Mặt ngươi rất đỏ, rất nóng sao? Ta cũng rất nóng a.”

Lệnh Hồ Cẩm Y muốn cởi hết y phục trên người, rõ ràng xoa rất thoải mái, nhưng vì sao càng xoa càng nóng nga, trong thân thể giống như có một luồng nhiệt xông tới, hắn dùng nội lực áp xuống cũng không được.

Tiêu Yên thực nhịn không được, từ trong kẽ răng rít ra hai chữ: “Nói nhảm…”

Khi nào thì một hoàng hoa đại cô nương bị nam nhân tập kích ngực lại còn có thể lạnh nhạt nói – rất thích?

Hừ….mặt hàng này quả thật chẳng khác gì tiểu sắc xà kia, đều là cầm thú a, ăn đậu hũ của người ta còn có thể trưng ra dáng vẻ tình ngay lý thẳng!

Lệnh Hồ Cẩm Y không hiểu nhìn Tiêu Yên: “Ngươi tức giận?”

Hắn thấy rất kì quái, đang tốt đẹp sao tự nhiên lại giận, giống như khi mẫu thân Tiểu Hồng mang thai, đang yên lành bỗng cắn hắn một cái.

Tiêu Yên hít thở sâu một hơi, tận lực không để bả thân tức giận: “Nếu như ngươi bỏ tay ra, ta sẽ không giận nữa.”
 
Chương 112: Ta Chỉ Sờ Ngươi


“Tay? Ngươi không cho ta sờ chỗ này?” Lệnh Hồ Cẩm Y chu miệng, ủy khuất vô cùng, vì sao không cho hắn sờ? sao lại tức giận?

Tiêu Yên rất muốn phát hỏa, nhưng là…. nàng vừa nhìn đôi mắt ngây thơ trong suốt của hắn, cơn tức liền không cánh mà bay.

Chẳng qua bị một tiểu hài tử ba tuổi chiếm tiện nghi, không lẽ ngươi có thể tức giận với hắn?

Cũng không phải hắn cố ý, không phải sắc lang chiếm tiện nghi, chỉ là không hiểu mà thôi.

Nếu như chỉ vì chuyện này mà Tiêu Yên giận dữ với Lệnh Hồ Cẩm Y, nghĩa là nàng quá không phóng khoáng.

Nàng vô lực thở dài, bị xàm sỡ nhưng lại không thể tức giận, cần phải giáo dục người nào đó một chút.

Tiêu Yên kéo tay Lệnh Hồ Cẩm Y xuống, xoay người xoa mặt hắn [ Nguyệt: thật ra lúc này ai xàm sỡ ai a?]

“Sau này, không được tùy tiện sờ …. chỗ đó của cô nương nhà người ta, bởi vì chúng ta…. là bằng hữu, cho nên ta không so đo với ngươi, nhưng người khác sợ rằng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”

Cùng Boss Lệnh Hồ làm bằng hữu là một việc rất may mắn, chỉ cần không cùng nữ chủ đoạt nam nhân, Tiêu Yên tin tưởng, Lệnh Hồ Cẩm Y sẽ là chỗ dựa phi thường cường đại, về sau sẽ có chỗ hữu dụng.

Lệnh Hồ Cẩm Y nghiêng đầu, mắt xanh nhíu lại, giống như tiểu yêu câu hồn, thẳng tắp nhìn Tiêu Yên, khiến nàng có xúc động muốn đè hắn dưới thân.

“không có Cô nương khác.” Lệnh Hồ Cẩm Y cảm thấy lời của Tiêu Yên có chút khó lý giải, hắn suy nghĩ thật kỹ mới hiểu rõ đôi chút.

Trong Tu La cung có rất nhiều cô nương, sau khi hắn ra ngoài cũng gặp qua rất nhiều, nhưng không có một ai có thể khiến hắn có ý nghĩ muốn lại gần, cũng không có người nào có thể làm hắn chủ động đưa tay ôm.

Cho nên Lệnh Hồ huynh đơn thuần cho rằng, ngoại trừ Tiêu Yên hắn sẽ không làm vậy với nữ nhân khác.

Nhưng hắn không đầu không đuôi nói một câu, Tiêu Yên không hiểu a.

“……….” Ai có thể giải thích cho nàng biết mặt hàng này có ý gì hay không?

Lệnh Hồ Cẩm Y nhíu mày, hắn nói không rõ ràng sao?

Vì để Tiêu Yên hiểu rõ, hắn vội vàng tăng thêm bốn chữ: “Ta chỉ sờ ngươi.”

Xin chú ý, Lệnh Hồ đại nhân nói – Ta chỉ sờ ngươi. không phải là “ta chỉ sờ qua ngươi.”

- _- Tiêu Yên bừng tỉnh, cơ bản là ý trên mặt chữ, da mặt nàng như bị quất vài cái, chỉ có thể vô lực nâng trán mà thở dài.
 
Chương 113: Ta Thích Ngươi


Tiêu Yên sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu thật lâu mới mở miệng nói.

“Chuyện này… là… hai người thân mật, nam nữ thích nhau mới có thể làm, giống như…như là vợ chồng, à à phu thê, là phu thê ngươi hiểu không?”

Tiêu Yên dừng một chút ngẩng đầu nhìn Lệnh Hồ Cẩm Y, thấy vẻ mặt mê man của hắn không khỏi muốn phát điên.

Lại hít sâu một cái, tiếp tục nói: “Phu thê là hai người cả đời cùng sinh hoạt chung một chỗ, sau khi thành thân bọn họ mới có thể làm như vậy, hai chúng ta mặc dù quen thuộc, nhưng không phải loại quan hệ kia, chúng ta là bằng hữu không phải phu thê, ta nói vậy ngươi hiểu chưa?”

Lệnh Hồ Cẩm Y mở to mắt nai vô tội, đầu tiên là lắc đầu, sau lại nhẹ gật một cái.

Hắn không hiểu câu đầu, nhưng khúc sau có thể hiểu chút ít.

Hắn rất rối ren, chẳng lẽ hai người bọn họ không phải đang rất thân mật sao? Về phần thích, hẳn là hắn rất thích nàng, nếu không thích thì vì cái gì mà cho phép nàng đến gần, vì cái gì mà muốn bảo vệ nàng?

“Nha… vậy ta thích ngươi là được.”

Đầu Tiêu Yên càng đau, cái gì gọi là… ta thích ngươi là được? Chẳng lẽ thích nàng là một việc rất miễn cưỡng?

Phi phi phi, ngã ba đường, đây không phải vấn đề thích hay không, mặt hàng Lệnh Hồ Cẩm Y này có biết thích nghĩa là gì sao?

Người có thể dạy hắn chữ này, chỉ có thể là nữ chủ.

Tiêu Yên gãi đầu, liếm môi, tận tình lôi kéo khuyên bảo Lệnh Hồ Cẩm Y nghĩ về hướng chính đạo.

“Ngươi còn nhỏ, còn chưa hiểu được thích là gì, chờ sau này ngươi gặp được người trog lòng, liền biết lời ngươi nói với ta lúc này, chỉ là trẻ con nhất thời.”

Tiêu Yên luôn tự nói với chính mình, Lệnh Hồ Cẩm Y rồi sẽ gặp được chân mệnh trong đời hắn, bây giờ chỉ thích nàng chút xíu, nói thẳng ra chỉ là một chút hảo cảm mà thôi.

Nàng nghĩ, có lẽ dứt khoát lừa hắn đến kinh thành đi, thúc đẩy hai nhân vật chính hội hợp lại thôi.

“Ta đi kinh thành, ngươi cung có thể đi a.” Sau khi nói ra nàng lại có chút hối hận, nàng đây là đang dụ dỗ Lệnh Hồ Cẩm Y đi kinh thành gieo họa cho dân chúng a.
 
Chương 114: Có Đau Không?


Lệnh Hồ Cẩm Y giống như chó Samoyed cọ cọ bên người Tiêu Yên, ôm eo nàng, mất hứng nói: “Ta nhất định sẽ tìm ngươi, nhưng mà… trước khi đi ta còn phải xử lý chút chuyện, nhớ kỹ ngươi phải chờ ta.” [Nguyệt: ôi hình tượng nam 9 trong lòng ta… hự… hự..]

Lúc này hắn giống như rất tức giận: đáng ghét, vì cái gì mà trong nội cung lắm chuyện như vậy, nuôi một đống người ăn không ngồi rồi, một chút tác dụng cũng không có, lần này trở về đem bọ họ vứt hết cho tiểu Lam. [Nguyệt: em gái Tiểu Hồng đó a, còn ai nhớ ko?]

Vừa nghĩ tới tiểu Lam, Lệnh Hồ Cẩm Y gấp gáp nói với Tiêu Yên: “Ngươi mang theo tiểu Hồng đi, nó… sẽ bảo vệ ngươi, nếu ai muốn hại ngươi, cứ để tiểu Hồng cắn một nhát.”

Trong mắt hắn Tiêu Yên là một nữ nhân yếu ớt, một ngón tay út của người khác cũng có để nghiền nàng nát bấy.

Nếu nhưng không để tiểu Hồng đi theo, hắn thực sợ, sau lần từ biệt này sẽ không còn gặp lại nàng nữa.

Tiêu Yên động tâm, nàng cúi đầu nhìn tiểu sắc xà đang quấn trên cổ tay, thỉnh thoảng học theo chủ nhân xàm sỡ nàng.

Nếu là trước kia khẳng định Tiêu Yên sẽ cự tuyệt không chút nghĩ ngợi, nhưng bây giờ… nàng muốn tiến cung.

Hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống, nếu không có chiêu thức phòng thân, ai biết sẽ rơi vào kết cục như thế nào.

Nhưng nếu có tiểu Hồng phòng thân thì lại khác, như vậy ít nhất lúc nàng đấu với ngươi ta sẽ có chút lực lượng, nếu ai dám hạ sát chiêu với nàng, tiểu Hồng sẽ thần không biết quỷ không hay cắn người đó một cái, dù sao hài cốt cũng không còn.

Đột nhiên Tiêu Yên nhớ tới một chuyện trọng yếu, nàng ngẩng đầu hỏi: “nhưng vạn nhất tiểu Hồng không cẩn thận cắn ta một nhát thì làm sao giờ?”

Tiêu Yên cảm thấy vấn đề này nhất định phải hỏi cho rõ, nếu như nhất thời tiểu Hồng ấm đầu, nhìn không rõ, đi công kích nàng thì làm sao? chẳng lẽ nàng cũng hóa thành vũng máu?

Lệnh Hồ Cẩm Y nhìn nàng một hồi, đột nhiên làm ra động tác ngoài dự liệu của Tiêu Yên.

Không biết từ đâu hắn lấy ra một cây dao găm sắc bén, không đợi Tiêu Yên ngăn cản, rạch một đường trên cổ tay.

Màu đỏ của máu rất nhanh chảy ra mang theo hơi thở ngọt ngào dụ dỗ khiến nàng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Tiêu Yên bị dọa đến hô gấp: “Này, ngươi làm gì vậy?”

Lệnh Hồ Cẩm Y đem máu ở cổ tay đến bên môi Tiêu Yên, “Uống đi… uống máu của ta, cho dù bị tiểu Hồng cắn cũng không bị sao cả.
 
Chương 115: Có Đau Không?


Hốc mắt Tiêu Yên đau xót, cổ họng nghẹn lại, nàng biết rõ trên đời này ngoại trừ bản thân Lệnh Hồ Cẩm Y ra thì không ai có thể tổn thương hắn.

Nàng lại càng không ngờ hắn sẽ vì nàng mà làm đến mức này, chẳng qua chỉ gặp vài lần, thậm chí chưa nói với nhau bao nhiêu câu.

Hơn nữa nàng còn liên tục tính kế hắn, nhưng ma đầu thiếu niên trong mắt mọi người lại vì nàng mà không tiếc tự tổn thương chính mình.

Lệnh Hồ Cẩm Y thấy Tiêu Yên không chịu uống nên thúc giục: “Ngươi uống nhanh lên a, rất nhiều người mơ ước máu của ta đó, có phải sợ khó uống hay không?…. yên tâm, máu của ta rất ngọt không tanh đâu.”

Không phải rất nhiều người mơ ước máu của Lệnh Hồ Cẩm Y mà là tất cả mọi người trên giang hồ đều muốn.

Bởi vì Lệnh Hồ Cẩm Y giống như Đường Tăng, mặc dù uống máu hắn sẽ không trường sinh bất lão, nhưng lại tăng mười năm công lực, đây đối với người luyện võ là hấp dẫn bậc nào a. [Nguyệt: đúng ra là 1 giáp nhưng ta để 10 năm cho đẹp.]

Cho nên dù người trên giang hồ đều biết Lệnh Hồ Cẩm Y không dễ chọc, nhưng người trước vừa ngã xuống người sau đã muốn tiến lên giết hắn, không chỉ trừ ma vệ đạo, có lẽ tư tâm còn nhiều hơn.

Tiêu Yên khịt mũi, chịu đựng nước mắt quay cuồng, từ từ mở cánh môi dán vào cổ tay đang chảy máu, từ từ mút vào, cẩn thận sợ làm hắn đau.

Một khắc khi môi Tiêu Yên dán lên cánh tay kia, hắn cảm giác được một luồng tê dại mãnh liệt truyền đến.

Lệnh Hồ Cẩm Y xúc động, cho dù nàng hút khô máu, hắn cũng cam tâm tình nguyện vui vẻ mà chịu đựng.

Uống một hồi Tiêu Yên mới ngẩng đầu, vết máu đỏ tươi trên môi, quỷ dị diêm dúa giống như yêu tinh vừa ăn thịt người, đôi mắt nhếch lên sạch sẽ như tuyết trắng trên Thiên Sơn.

Lệnh Hồ Cẩm Y nhì một chút lại sững sờ tại chỗ, trong ngực trái như có người gõ trống, thịch thịch vang lên không ngừng.

Tiêu Yên lấy khăn tay của mình ra, tỉ mỉ quấn lên vết thương, đau lòng hỏi: “…thật là ngốc, có đau không?”.

Hắn nghĩ muốn lắc đầu, nhưng nhìn nét mặt dè dặt che chở của nàng, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.

Trời mới biết, vết thương nhỏ xíu này đối với hắn mà nói chẳng có cảm giác đau đớn gì, thậm chí hắn có thể vận công cho vết thương nhanh chóng khép lại không chảy máu nữa.
 
Chương 116: Dừng Lại


Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không làm thế, mặc cho máu trong vết thương không ngừng chảy ra, khiến Tiêu Yên áy náy, cảm động.

Lệnh Hồ Cẩm Y nuốt nước miếng, hành động theo bản năng, cúi người lè lưỡi liếm vết máu hồng diễm trên môi Tiêu Yên.

Toàn thân Tiêu Yên cứng ngắc, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không làm được.

Người ta vì ngươi mà cắt cổ tay, chảy nhiều máu như vậy, bị liếm một chút cũng không mất mát cái gì, chẳng bằng một giọt máu.

Nàng dứt khoát nhắm mắt lại, thôi, tùy hắn vậy, ta cũng không phải người nhỏ mọn.

Dù sao hắn cũng chẳng hiểu gì, coi như tiểu tử ba tuổi hôn nhẹ đi, cũng không xảy ra vấn đề gì.

Đúng là Tiêu Yên đã sai lầm khi mặc kệ thú tính của nam nhân, dù Lệnh Hồ Cẩm Y đơn thuần, nhưng hắn đã có thể làm được chuyện nam nhân với nữ nhân.

Lệnh Hồ Cẩm Y chỉ muốn liếm vết máu trên môi Tiêu Yên, nhưng… hắn phát hiện khi đụng môi nàng, toàn thân hắn liền là lạ, trong thân thể càng lúc càng nóng mãnh liệt.

Cảm giác rất xa lạ, hắn không hiểu chỉ có thể theo bản năng mà lục lọi.

Đến khi Tiêu Yên cảm thấy không thích hợp thì y phục trên người đã bị cởi một nửa, lúc này nàng mới cảm thấy sợ hãi.

Tiêu Yên giữ tay Lệnh Hồ Cẩm Y lại, đẩy hắn ra rồi thở hổn hển nói: “Lệnh Hồ Cẩm Y, ngươi dừng lại cho ta, Thúy Trúc sắp quay lại, đừng để nàng thấy, ngươi mau đi đi.”

Tiêu Yên rất sợ hãi, nàng không ghét hắn, nhưng …. cũng không có nghĩa là thích.

Huống chi, lúc này sao có thể làm việc kia.

Lệnh hồ Cẩm Y ngẩng đầu, mắt xanh lóe lên, thâm thúy u ám, ánh lên tinh quang, trong suốt… lại tràn ngập sát khí kinh người.

Hắn nhìn Tiêu Yên, nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, môi mọng mở ra: “Vậy, liền giết.”

Lệnh Hồ Cẩm Y không biết kế tiếp nên làm cái gì, có thể là hắn vô thức chán ghét bị quấy rầy vào lúc này.

Sát khí trên người hắn khiến Tiêu Yên lạnh cả sống lưng, cảm giác lạnh lẽo đến tận xương.

Đây mới là Lệnh Hồ Cẩm Y, thị huyết từ trong xương, thích giết chóc lại rất đơn thuần, nhưng có linh hồn hắc ám nhất.
 
Chương 117: Hôn Ta Một Cái


Tiêu Yên khẽ run rẩy, khó khăn mấp máy môi, không vui nói.

“Đừng đừng….giết nàng rồi ai hầu hạ ta, trong cung toàn là người xấu, nếu không có người quen giúp đỡ, ta sẽ sớm bị hại chết, ngươi không muốn ta chết, đúng không?”.

Tiêu Yên biết rõ, nếu như không thể khiến Lệnh Hồ bỏ đi sát khí, vậy Thúy Trúc còn chưa kịp vào cửa đã biến thành thi thể.

Nàng muốn trấn an hắn, đưa tay vuốt lưng hắn như thể đang vuốt lông mèo, nhẹ nhàng vuốt ve.

Mắt thấy Lệnh Hồ Cẩm Y hòa hoãn lại, nàng càng không ngừng cố gắng.

“Từ nhỏ Thúy Trúc đã theo ta, tận tâm tận lực vì ta làm việc, sau khi vào cung, ta vẫn rất cần nàng, nếu ngươi giết nàng, ta biết đi đâu tìm một Thúy Trúc thứ hai.”

Sát khí trên người Lệnh Hồ Cẩm Y dần dần tan rã, khôi phục dáng vẻ vô tội, khẽ cắn môi, đưa tay sờ đầu tiểu Hồng, đột nhiên hắn cảm thấy ghen tị với tiểu Hồng vì sau này có thể thường xuyên đi theo bên cạnh nàng.

Trong miệng lẩm bẩm: “Đáng ghét….lại muốn ta đi, lần nào ngươi cũng đuổi ta đi.”

Ý tứ tràn đầy ủy khuất khiến Tiêu Yên giật giật khóe miệng. rõ ràng người bị uy hiếp là nàng, nhưng hắn lại giống như tiểu khí phụ* là sao?. [ * là vợ nhỏ bị bỏ rơi.]

Tiêu Yên cảnh báo trong lòng, ngàn lần không nên tính tóan với tiểu hài tử.

Sau khi tự nhắc nhở mình, nàng cười ôn nhu dị thường, xoa bóp gò má Lệnh Hồ Cẩm Y, cưng chiều nói:

“Không phải ta đuổi ngươi, chỉ là bây giờ không phải lúc nên ở chung, ngoan, ngươi đi đi, ta… ta chờ ngươi ở kinh thành, nhớ kỹ… nhất định phải tìm ta.”

Muốn bắt một con hổ rời khỏi địa bàn của ngươi, vậy phải cấp cho nó miếng mồi hấp dẫn hơn.

Nàng cảm thấy Lệnh Hồ Cẩm Y muốn ở chung với mình, nên mới nói vậy.

Kết quả chứng minh… nàng đúng rồi! quả nhiên Lệnh Hồ Cẩm Y vui vẻ hẳn lên.

Hắn chỉ miệng: “vậy… hôn ta một cái, uhm…hôn nơi này, còn có… nơi này.”

Chu môi, khép mắt, tựa như hài tử muốn ăn kẹo, vừa thuần khiết lại mị hoặc vô cùng.

Tiêu Yên không ngờ Lệnh Hồ Cẩm Y sẽ yêu cầu như thế, nụ cười trên mặt suýt chút không duy trì nổi.
 
Chương 118: Phải Luôn Nhớ Về Ta


Thân thể nàng lay động vài cái cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Với tình huống lực lượng cách xa thế này, muốn trấn an một ngòi công kích thật mạnh mẽ, lại tạm thời không để mãnh thú mất đi lý trí, nhất định phải nói lời ôn nhu nhỏ nhẹ, ngàn vạn không thể dùng bạo chế bạo.

Tại phương diện lực lượng Tiêu Yên cho dù có tu luyện mười kiếp cũng không có khả năng cho Lệnh Hồ Cẩm Y một chưởng, vậy nên… Tiêu Yên chỉ có thể hy sinh nhan sắc.

Kỳ thật với dung mạo này, hẳn là nàng chiếm tiện nghi của Lệnh Hồ Cẩm Y đi, mặt hàng này nếu không có nổi giận, nhìn thế nào cũng giống như cái tiểu thụ bị áp dưới thân.

Nghĩ thế, Tiêu Yên lập tức thấy thoải mái, đối với mỹ nam, người khác nghĩ đến gần còn không thể, tại sao nàng còn lên mặt không chịu chứ.

Cũng chỉ là hôn một chút, không có gì đáng ngại.

Tiêu Yên sảng khoái chu một cái ở trên môi Lệnh Hồ Cẩm Y, vỗ vỗ đầu của hắn, dụ dỗ: “Ngoan ngoãn một chút, đi thôi, về sau cơ hội gặp mặt còn nhiều mà…”

Trên mặt Lệnh Hồ Cẩm Y xuất hiện một tầng mây đỏ, diễm lệ dị thường, làm Tiêu Yên thiếu chút nữa không cầm giữ được lòng, hắn kéo tay của nàng: “Kia… ngươi phải luôn nghĩ tới ta…”

“Yên tâm, ta chỉ nhìn thấy tiểu Hồng sẽ nhớ tới ngươi…” Nhớ tới hai người các ngươi đều là tiểu cầm thú thích ăn đậu hủ người.

Nghe Tiêu Yên vừa nói như vậy, Lệnh Hồ Cẩm Y hài lòng nở nụ cười, lại dặn dò vài chuyện chăm sóc tiểu Hồng, trước khi đi còn ăn vạ muốn ăn hai cái đậu hủ non, lúc này mới lưu luyến không rời rời đi.

Rốt cục đưa được Lệnh Hồ Cẩm Y đi, Tiêu Yên ngã vào chăn, nhổ ra một bãi trọc khí, tên tiểu tử Lệnh Hồ Cẩm Y này càng ngày càng khó dỗ, phỏng đoán cứ tiếp tục sẽ thật sự bị hắn ăn.

Tiêu Yên giơ tay lên, tiểu Hồng nhu thuận quấn quít lấy cổ tay của nàng, cũng không làm ầm ĩ, híp mắt tựa hồ đang ngủ, thân rắn màu hồng tinh tế, nếu như không nhìn kỹ sẽ có người cho rằng nàng đang đeo chiếc vòng.

Tiêu Yên búng nhẹ lên trán nó một chút: “Ngươi nhỏ vậy mà không có tí lương tâm, ngược lại thoải mái như thế, rời xa hắn không thương tâm sao a?”

Tiểu Hồng cho rằng Tiêu Yên là muốn cùng nó chơi, cao hứng hung hăng lay động đầu, trườn khỏi cổ tay của nàng, một đường leo đến ngực rồi bất động ở đấy, đôi mắt nhỏ màu vàng kim không ngừng lóe sáng giống như ngôi sao, nhấc lên cái đuôi, lại phe phẩy hai cái, như muốn nịnh nọt chủ nhân mới của nó.

Tiêu Yên hoàn toàn đổ mồ hôi, đúng là chủ nhân là cái dạng gì thì nuôi ra sủng vật là cái dạng ấy, đều thích… Hướng về phía ngực người ta mà chạy a.
 
Chương 119: Xoay Chuyển Thành Nữ Vương


Tiêu Yên cũng không quan tâm tiểu Hồng có thể nghe hiểu hay không, cầm cái đuôi của nó lên, mở miệng dạy dỗ: “Về sau cùng ta ở chung thật tốt, phải nghe lời ta nói, nhớ kỹ chưa?”

Tiểu Hồng khéo léo uốn éo thân thể xinh đẹp, chẳng ai biết nó có nghe hiểu hay không.

____

Lúc sau Thúy Trúc bưng trà trở lại, vô cùng lo lắng thu dọn đồ đạc, nói Lý công công phái người đến thúc giục, bảo rằng buổi trưa sẽ xuất phát hồi kinh.

Tiêu Yên vốn cho rằng Lý Trường Thuận muốn mang nàng vào ở trong phủ tri châu, không nghĩ tới hắn trực tiếp mang nàng vào kinh, điều này làm cho Tiêu Yên ngây người một hồi.

Hôm nay đã đi? Kia… Chẳng phải là nàng không được nhìn thấy hình ảnh tiện nhân kia bị ngược sao?

Nàng nỗ lực lâu như vậy, thế nhưng cái gì cũng chưa được nhìn, điều này cũng quá… Làm cho người ta buồn bực đi, thật là đáng tiếc.

Nhưng không lâu sau, tiểu viện của Tiêu Yên lại náo nhiệt một trận.

Biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Triệu thị cùng Tiêu Uyển dưới sự chỉ bảo của Tiêu lão gia, khóc sướt mướt tìm đến Tiêu Yên, muốn nàng có thể tha cho bọn họ.

Mẹ con các nàng đến đúng trong dự liệu của Tiêu Yên, nhìn hai mẹ con nàng ta quỳ xuống dưới chân nàng, không ngừng dập đầu, Tiêu Yên lúc này mới có một loại cảm giác hãnh diện…

Ngày trước, khi bị đánh thương tích đầy mình, nàng cũng cầu xin Triệu thị như vậy, cầu xin Tiêu lão gia, bọn họ không có một người nào, không có một ai chịu mở miệng nói một tiếng “Đừng đánh”.

Hôm nay vật đổi sao dời, cuối cùng cũng đến thời điểm nàng có thể trút ra tất cả tức giận, cảm giác xoay người làm nữ vương, thật sự là quá sung sướng.

Phấn son trên mặt Tiêu Uyển nhòe đi, thoạt nhìn thật là dọa người, hai con mắt sưng đỏ lợi hại, ôm chân Tiêu Yên đau khổ cầu xin: “Đại tỷ muội biết sai rồi, thật sự là biết sai rồi, là muội bị ma quỷ ám ảnh, không nên có chủ ý ở đại tỷ, đại tỷ tha cho muội đi, chỉ cần người mở miệng, Lý công công nhất định sẽ thả muội cùng mẫu thân…”

Tiêu Yên bĩu môi, uống chén trà Thúy Trúc vừa dâng, nhàn nhạt nói một câu.

“Ta sớm đã nói qua, sớm biết có ngày hôm nay gì cần gì lúc trước phải làm, nhưng các ngươi đều không nghe, nếu như các ngươi không đưa ta vào chỗ chết, ta cũng sẽ không xuống tay đâu, đây đều là các ngươi ép, người thắng làm vua người thua làm giặc, cũng là các ngươi có chủ ý trước, vậy cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác.”

Mẹ con Tiêu Uyển chính là hai cái bạch nhãn lang tám đời, nàng mới không cần làm thánh mẫu tha cho các nàng, cuối cùng các nàng cũng sẽ vong ân bội nghĩa với nàng thôi.
 
Chương 120: Xoay Chuyển Thành Nữ Vương


Nếu như lần này thả các nàng ra, đó chính là chôn dưới chân hai trái bom không biết khi nào phát nổ.

Cho dù hiện tại không sao, nhưng ai biết một ngày nào đó nó sẽ nổ chết mình, nàng tuyệt không cho phép loại tai họa ngầm này xuất hiện.

Tiêu Long chưa tạo thành uy hiếp lớn với nàng mà nàng còn ra tay được, càng không nói hai mẹ con buồn nôn tính kế nàng suốt hơn mười năm nay.

Cái trán Triệu thị đã dập, bình thường luôn tỏa sáng cao cao tại thượng, giờ này tóc tai tán loạn cực kì chật vật.

Thấy Tiêu Yên không phản ứng, trong lòng bà vừa hận vừa sợ.

Hận, vì sao Tiêu Yên không chết, hận vì sao vận khí nó tốt như vậy, hận vì sao mình không ra tay từ sớm.

Sợ lần này sẽ đi đời nhà ma, sợ dù có cầu tình với Tiêu lão gia cũng không có tác dụng.

Triệu thị thật sợ hãi, quỳ lết tới trước mặt Tiêu Yên, dùng sức dập đầu vài cái, run rẩy nói:

“Yên nhi, ta thực xin lỗi con, ta chết không tử tế, bị thiên lôi đánh, bị đầu heo công tâm….những năm này vẫn luôn muốn hại con, muốn nhìn con sống không tốt.

Nhưng…. con có thể thông cảm cho người làm mẫu thân như ta không, người mẹ nào mà không hy vọng con mình được gả vào nhà tốt, Yên nhi con thiện lương như vậy, thuần khiết như vậy nhất định sẽ hiểu được lòng ta, đúng không?”

Triệu thị vốn luôn cho rằng lúc này Tiêu Yên chết chắc rồi, Con Báo Hương là thủ đoạn nàng học được khi còn ở thanh lâu. Rất bí ẩn, khó bị phát hiện, sao có thể ngờ rằng Tiêu Yên lại biết, không những thế còn nháo đến chỗ Lý công công, đáng giận hơn là Lý công công lại muốn Tống đại nhân điều tra vụ này.

Tiêu Yên bực mình ngoáy lỗ tai, những lời này sao nghe lại không được tự nhiên vậy nhỉ? Không giống sám hối, mà giống như chỉ trích nàng sao không chết đi?

“Theo ý ngươi, bởi vì dòng chính nữ là ta không có mẹ, cho nên bị tiểu thiếp không lên được mặt bàn khi dễ là đáng đời, nên đi tìm chết để giao vị trí này cho con gái ngươi?”

“A, còn nữa, ta tuyệt không thiện lương, lại càng không thuần khiết, ta còn phải cảm tạ Nhị di nương, những thứ này đều là ngươi dạy ta.”

Vẻ mặt ngu ngơ của Triệu thị làm Tiêu Yên sung sướng cả người, chẳng qua nàng còn cảm thấy chưa đủ.

“Ta còn học được một câu nói từ Nhị di nương – đối với địch nhân… nhất định phải hung ác, nếu như có cơ hội đè xuống, liền không cần cho nàng ta cơ hội xoay người.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top