Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Cẩm Nang Sinh Tồn Bắt Đầu Từ Địa Ngục

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Cẩm Nang Sinh Tồn Bắt Đầu Từ Địa Ngục
Chương 20


Tiêu Nguyên Sơ dành cho ta căn phòng tốt nhất trong phủ đệ hoàng tử.

Hắn dường như có một sự buông thả và kỳ vọng gần như cố chấp đối với ta, làm gì cũng không kiêng dè ta.

Hắn để mặc ta đi lang thang trong phủ đệ của hắn, thậm chí khi ta vô tình xông vào thư phòng, vẫn để người ta tiếp tục báo cáo tin tức từ các tai mắt trong cung gửi về.

Khi không vào cung, hắn cũng sẽ phân tích cho ta tình hình triều đình hiện nay, Thái tử đang ngày càng nóng vội như thế nào, và hắn đã làm thế nào để lấy lòng Hoàng đế, dần dần tăng thêm trọng lượng của mình trong lòng Đế vương.

Hắn ngầm cho rằng ta hiểu hết mọi chuyện.

Ta cũng từng hỏi hắn, tại sao lại tin tưởng ta như vậy, nhỡ đâu ta là nội gián do Thái tử cài vào, đến một ngày nào đó sẽ tiết lộ hết tin tức trong phủ đệ của hoàng tử thì sao.

Lúc đó, hắn dường như đang nhìn ta, nhưng ánh mắt lại như xuyên qua ta, nhìn vào một khoảng không vô định mà ta hoàn toàn không biết. "Ngươi và mẫu phi thật sự rất giống nhau."

"Nếu mẫu phi còn sống, người nhất định sẽ không làm như vậy." Giọng hắn rất nhẹ, như đang nói với ta, lại như đang tự nói với chính mình.

.................

Mùa đông lạnh giá đã đến, sức khỏe của Thiên tử ngày một yếu đi.

Thời gian mà Tiêu Nguyên Sơ ở lại trong cung càng ngày càng nhiều.

Hắn thậm chí còn giao ấn tín hoàng tử cho ta. "Nếu thật sự không ổn, nàng cứ việc mở kho, sai khiến phủ vệ, muốn làm gì thì làm."

Khi chiếc ấn vàng nhỏ khắc hình kỳ lân ngự thú rơi vào lòng bàn tay ta, biểu cảm của hắn vẫn rất thoải mái.

Như thể hắn thật sự chỉ đi dự một bữa tiệc cung đình bình thường nhất, sau bữa tiệc hắn sẽ trở về cùng ta đốt pháo hoa giải rượu.

Nhưng nếu thật sự chỉ là một buổi triệu kiến bình thường, tại sao hắn lại để lại toàn bộ thị vệ trong phủ cho ta?

Ta lập tức ném trả ấn tín cho hắn. "Không cần."

Hắn liền giả vờ ngạc nhiên. "Nàng đừng có khinh thường nó, tuy trước đây ta không được phụ hoàng sủng ái, nhưng dù sao cũng đã gây dựng bấy lâu nay, trong kho cũng có không ít thứ đâu."

Công dụng của ấn tín hoàng tử đâu chỉ là mở kho.

Ta và hắn đều hiểu rõ điều này.

Dù sao ta cũng là thiếp thân mà phụ hoàng đã chính thức ban cho hắn, hắn chưa cưới chính phi cũng chưa nạp trắc phi, trong cả hoàng tử phủ ngoài hắn ra thì ta là lớn nhất, chẳng lẽ một thiếp thân do chính hoàng thượng ban thưởng, cũng không có nỗi một suất dự tiệc trong cung sao?"



Gần đây, tin đồn về sự bất hòa giữa Đế và Hậu ngày càng lan rộng, những lời đồn đại về việc Thánh thượng có ý định thay đổi người kế vị càng được truyền tai nhau rầm rộ.

Hoàng hậu nắm chắc quyền kiểm soát hậu cung.

Thái tử càng ngày càng hành động gấp gáp, công khai lẫn bí mật cài cắm không ít người của mình vào cấm quân.

Năm nay, yến tiệc cuối năm trong cung, các trọng thần tề tựu, dĩ nhiên là thời cơ tốt nhất để chuyển giao quyền lực.

Hắn ngừng cười, định trách mắng ta hồ đồ.

Ta nhảy lên xe ngựa trước khi hắn kịp mở miệng. "Đi thôi, ta không yên tâm về chàng."

Đều là lời nói dối, đều là cái cớ.

Cho dù đêm nay có biến cố, cho dù Tiêu Nguyên Sơ thất bại, ta vẫn có cách đảo ngược tất cả.

Cùng lắm thì ta lại trở về điểm xuất phát, Tiêu Nguyên Sơ không còn nhớ ta nữa.

Vậy thì có sao đâu?

Ta muốn ở bên cạnh hắn, cho đến phút cuối cùng, bất kể tương lai ra sao.

Vậy là đủ rồi.

"Hoàng hậu đã hạ độc phụ hoàng."

Sau khi dẫn đường xong, Tiểu thái giám lặng lẽ lui sang một bên.

Lúc đó, cả Đế và Hậu đều chưa có mặt.

Thái tử thì đã ngồi sẵn ở vị trí cao nhất phía đông từ sớm, giơ chén rượu ra hiệu với Tiêu Nguyên Sơ từ xa, diễn trọn vẹn màn kịch huynh đệ hòa thuận.

Tiêu Nguyên Sơ miễn cưỡng nâng ly, lấy tay áo che miệng, lặng lẽ nói với ta tin tức. "Thái y viện vừa mới báo tin, e là phụ hoàng không qua khỏi đêm nay."

Ta theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn về phía ngự tọa, lại bị Tiêu Nguyên Sơ ấn xuống.

"Rót rượu cho ta."

"Đã dạy lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa học được cách che giấu cảm xúc tốt hơn một chút?"



Dưới sự che chắn của tay áo rộng, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay ta. "Nàng đã là người được Thái tử đưa vào cung nhờ các mối quan hệ, bây giờ lại ở bên cạnh ta, hắn dĩ nhiên sẽ đặc biệt chú ý đến nàng, không sao đâu."

Lòng bàn tay hắn khô ráo ấm áp, dường như có một ma lực kỳ diệu, xoa dịu sự căng thẳng không nên có của ta.

Vị hoàng đế đã già yếu nhanh chóng gần như bị Hoàng hậu và cung nhân dìu lên ngự tọa.

Thái giám đang xướng to nghi thức ban rượu trong bữa tiệc thì Thiên tử, người từng uy nghiêm lẫm liệt, nay như một con rối mất đi sinh khí, cố gắng ngồi thẳng trên ngai vàng nhưng chỉ có thể để mặc người khác sắp đặt.

Thấy Thiên tử không khỏe, Hoàng hậu tự nhiên tiếp nhận việc ban rượu vốn nên do ông thực hiện.

Nhưng không ngờ, khi Hoàng hậu nâng chén rượu lần thứ hai, Thánh thượng vốn đang cúi đầu, đột nhiên run rẩy đứng dậy.

Biến cố bất ngờ xảy ra.

Thái tử vội vàng bước lên, đỡ lấy Thánh thượng và kêu lên: "Thánh thượng ho ra m.á.u rồi, mau truyền thái y!"

Quân Hắc Giáp canh giữ bên ngoài điện ào ạt tiến vào, đao kiếm sáng loáng, lấp đầy cả đại điện.

Thánh thượng dường như đã kiệt sức, vịn vào Thái tử thở dốc một hồi lâu, mới đưa tay áo lên lau vết m.á.u nơi khóe miệng.

"Sao vậy, thái y hôm nay đều đổi sang mặc giáp trụ hết rồi à?"

"Có quy định đổi từ khi nào, sao trẫm lại không biết?"

Trong đại điện, quần thần nín thở, đều đang chờ đợi hai người đứng ở đỉnh cao quyền lực phân định thắng bại.

Thái tử bị Thánh thượng làm nghẹn lời, những lời định nói nhất thời không thể nói ra được nữa.

Ta đoán kế hoạch ban đầu của Thái tử là để ngự y công khai tuyên bố tin tức về việc Thánh thượng không thể cứu chữa, sau đó dùng Hắc Giáp Quân để ngăn chặn ý định thay đổi người kế vị của Thiên tử.

Xét cho cùng, một vị vua đã không còn nói được nữa thì không thể công khai bày tỏ ý định muốn thay đổi người kế vị.

Chỉ cần Thiên tử không thể đề xuất thay đổi người kế vị, Thái tử sẽ là người thừa kế duy nhất được công nhận.

Không ai có thể đưa ra nghi vấn.

Nhưng rõ ràng, hiện tại Thánh thượng không chỉ không yếu đến mức Thái tử dự đoán, mà thậm chí còn có thể nói rõ ràng để quần thần đều nghe hiểu.

 
 
Chương 21


Tiêu Nguyên Sơ cụp mắt xuống.

Thiên tử buông tay, đẩy Thái tử ra, tiện thể lật tung cái bàn trước mặt mình.

"Hoàng hậu lòng mang dã tâm, ý đồ mưu phản, lại còn sai khiến cung nhân hạ độc vào thức ăn của trẫm. Nếu không phải Nguyên Sơ con ta tinh ý, trẫm đã suýt bị mụ độc phụ kia hãm hại. Thái tử biết rõ hành vi của Hoàng hậu, không những không ngăn cản, lại còn tiếp tay cho kẻ ác, kẻ lòng dạ độc ác, bất hiếu bất mục như vậy, sao có thể kế thừa đại thống?" Thiên tử đứng thẳng người, không còn vẻ bệnh tật như trước nữa.

"Người đâu!"

Thái tử cuối cùng cũng kịp phản ứng, rút kiếm ra.

"Phụ hoàng sáng suốt, nhi thần tuyệt đối không có lòng bất trung, chỉ là phụ hoàng gần đây bị gian tà che mắt, từng có ý định thay đổi trữ quân. Phụ hoàng ngày xưa từng dạy, trữ quân là gốc của một nước, sao có thể dễ dàng phế bỏ. Nhi thần không hề có ý tham vọng ngôi báu, hành động này chỉ là để thanh trừ gian tà bên cạnh người, mong phụ hoàng thấu hiểu nỗi khổ tâm của nhi thần."

Hắc Giáp Quân cũng theo đó hành động.

Tiếng ồn ào từ xa xa vọng lại.

Là tiếng va chạm của binh khí.

Cuối cùng, Tiêu Nguyên Sơ cũng đứng dậy.

"Thái tử đã dấy binh tạo phản, bằng chứng rành rành, Thánh thượng nhân từ, niệm tình hắn bị gian thần mê hoặc, không muốn truy cứu. Chư vị tướng sĩ đều là trụ cột trung thành của đất nước, chẳng lẽ cũng muốn theo hắn làm việc đại nghịch bất đạo sao?"

Cấm quân Ngân Giáp cuối cùng cũng tới, Tiêu Nguyên Sơ cũng chạy đến trước mặt Thiên tử.

Thắng bại đã rõ.

Ta nhân lúc hỗn loạn lui sang một bên.

Thực ra kết quả đã không còn gì phải nghi ngờ.

Từ khi Tiêu Nguyên Sơ nhận được tin, biết được Hoàng hậu hạ độc Thiên tử, kết quả này gần như đã có thể dự đoán trước.

Hoàng hậu tự cho rằng mình nắm chắc hậu cung trong tay, nhưng chẳng phải cũng nằm trong tầm mắt của Tiêu Nguyên Sơ và Thiên tử sao?

Ta chăm chú nhìn những người trên ngự tọa.

Thái tử và Hoàng hậu đã bị đưa đi, Thánh thượng dường như đang ban thưởng cho Tiêu Nguyên Sơ.

Liệu hắn sẽ ngay lập tức được phong làm Thái tử? Hay là sóng gió vừa qua, Thánh thượng vẫn cần cân nhắc thêm?

Ngực bỗng lạnh toát.

Cảm giác ẩm ướt, nóng ấm ngay lập tức lan tỏa khắp n.g.ự.c ta.



Ta theo bản năng cúi đầu xuống, một lưỡi d.a.o găm xuyên qua ngực, đ.â.m thẳng vào tim ta.

Ta được ôm vào một vòng tay quen thuộc. "Biết ngay là ngươi sẽ đến mà."

Giọng nói của Chu Việt Sơn như ma quỷ, vang lên bên tai. "Chỉ cần ngươi chết, mọi thứ sẽ lại được thiết lập lại, đúng không?"

Một mảnh áo phủ lên mắt ta.

Hoa văn rất quen thuộc, màu xanh da trời điểm xuyết những đám mây đen uốn lượn.

Đó là mảnh áo mà ta đã lấy ra ở Hầu phủ để cầu xin hắn cứu ta.

Là mảnh áo mà ta đã liều mạng xé ra từ áo của hắn lần đó.

Ta đã từng nghĩ rằng, lúc đó hắn ra tay chỉ vì hắn thấy ta có ích, chứ không phải vì điều gì khác.

Dù ta đã từng suy đoán, liệu hắn có thể cùng ta quay lại vì mảnh áo này hay không, nhưng hắn chưa từng để lộ ra bất kỳ sơ hở nào trước mặt ta, nên ta cũng đã gạt chuyện này ra sau đầu.

Vậy mà không ngờ, từ đầu đến cuối, hắn đều biết hết.

Hắn xoay cổ tay, lưỡi d.a.o găm lại khuấy đảo thêm hai vòng trong tim ta.

Môi hắn áp sát tai ta, như tình nhân thì thầm, nhưng lời nói thốt ra lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Hắn nói: "Chờ ta, lần này chúng ta phải hành động nhanh hơn một chút."

Ta lại một lần nữa trở về căn phòng quen thuộc đó.

Cái lạnh khi d.a.o găm đ.â.m xuyên tim dường như vẫn còn đọng lại nơi n.g.ự.c ta.

Lục La vẫn đang vô tư lau chùi cái giá hoa của mình.

Phu nhân cùng Chu ma ma đến vẫn nhanh như vậy.

Có lẽ là do trải qua sự hun đúc quyền lực của Thái tử và Hoàng hậu, lại ở lâu trong phủ của Tiêu Nguyên Sơ, sự cao cao tại thượng của Hầu phu nhân trong mắt ta, luôn toát ra vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối, chỉ là đang giả vờ ra oai.

"Bốn người các ngươi..." Ngón tay bà ta chỉ về hướng ta đang quỳ.

Ta thẳng lưng lên.

"Nếu phu nhân muốn trừng phạt nô tỳ, thì hãy chậm đã." Ta ngẩng đầu nhìn bà ta. "Thiếu gia trước khi mất có dặn dò, có một món đồ cần nô tỳ nhất định phải tự tay giao cho Chu Việt Sơn công tử của phủ Trung Nghĩa Bá. Nô tỳ hèn mọn, c.h.ế.t cũng không đáng tiếc, nhưng đây là việc thiếu gia trước khi mất luôn canh cánh trong lòng, nô tỳ phải hoàn thành thay thiếu gia, làm tròn tâm nguyện của thiếu gia, rồi mới đi theo thiếu gia xuống suối vàng."

Phu nhân bị ta chọc tức đến bật cười. "Ồ, ta lại không biết con trai ta lại cầu tiến như vậy đấy? Là thứ gì, ngươi cứ nói ra, ta và lão gia tự nhiên sẽ hoàn thành thay Tinh Hà."



Ta cụp mắt xuống.

“Nô tỳ không biết, chỉ là thiếu gia đã dặn, khi Chu công tử đến, ngài ấy tự nhiên sẽ nói cho nô tỳ biết là thứ gì. Nếu phu nhân cho rằng nô tỳ nói dối, chi bằng đợi Chu công tử đến rồi hãy quyết định xử lý nô tỳ như thế nào, được không ?"

Chu Việt Sơn nhất định sẽ đến.

Nhưng ta không biết là hôm nay hay ngày mai.

Ta lại một lần nữa quỳ trước linh cữu của Lục Tinh Hà.

Khác biệt là, lần này ta không cần phải đi trộm cuốn sách 《Trang Tử》nữa, Lục La cũng sẽ không bưng cho ta bát chè đậu đỏ có thạch tín nữa.

Cuối cùng, ta cũng có thể tĩnh tâm, chuyên tâm, chong đèn cho hắn suốt đêm.

Lần quay về này khác biệt hoàn toàn so với bất kỳ lần nào trước đó.

Ta đã nhìn thấy vô vàn cách để trốn khỏi Hầu phủ, nhưng cuối cùng vẫn chọn ở lại.

Chu Việt Sơn cũng giống như ta, có thể sống lại.

Nếu ta biết được điều này sớm hơn, có lẽ đã mừng đến rơi lệ -- trong vòng luân hồi bất tận, cuối cùng ta cũng tìm thấy một người có thể chia sẻ nỗi cô độc và lạc lõng của ta.

Nhưng giờ đây, ta chỉ cảm thấy sợ hãi.

Chu Việt Sơn chưa bao giờ là người cùng chí hướng với ta.

Hắn biết được bí mật lớn nhất của ta rồi, hắn sẽ làm gì đây?

Đáp án đã quá rõ ràng.

Hắn sẽ để ta c.h.ế.t đi sống lại nhiều lần, rồi dùng cái c.h.ế.t của ta để mở cho Thái tử một con đường ngắn nhất để lên ngôi.

Hắn nào có xem ta là con người.

Trong mắt hắn, ta chỉ là một con kiến hôi có thể lợi dụng hết lần này đến lần khác, không thể bị phá hủy, không thể bị g.i.ế.c chết, có thể nắm chặt trong tay mà chẳng cần phải trả bất cứ cái giá nào.

Có ai quan tâm đến cảm xúc, đến nội tâm, đến suy nghĩ của một con kiến hôi đâu?

Sẽ không đâu.

Vậy nên Chu Việt Sơn cũng sẽ không làm vậy.

 
 
Chương 22


So với ta còn phải nghĩ cách để phu nhân cho phép đi gặp Chu Việt Sơn, thì hành động của hắn lại càng thêm thô bạo.

Hắn trực tiếp tìm đến quản sự, nói rõ muốn gặp ta.

Lý do hắn đưa ra là ta đã từng mạo phạm Thái tử, hắn muốn đưa ta về trị tội.

Lời nói trăm ngàn sơ hở, nhưng chẳng ai dám hoài nghi.

Ta theo hắn một đường mà ra khỏi Hầu phủ không trở ngại nào.

"Không tồi, ngươi..."

Ánh mắt hắn nhìn ta từ tán thưởng ban đầu chuyển sang kinh ngạc tột độ, rồi lại biến thành giễu cợt.

Bởi vì ta đã rút thẳng một con d.a.o găm từ trong n.g.ự.c ra.

Đây không phải là con d.a.o găm mà hắn đã dùng để đ.â.m ta ở Thái Cực điện, mà là ta đã tiện tay lấy từ thư phòng của Lục Tinh Hà trước khi rời khỏi phủ.

Hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ thong dong, tự tin như thể nắm chắc phần thắng trong tay, dường như không hề tin rằng ta có thể làm hắn bị thương.

"Xem ra Thanh Bình cô nương đã học được nhiều điều mới ở phủ Đại hoàng tử, đến cả cách dùng đao kiếm cũng biết rồi?"

Ta từ từ rút con d.a.o găm ra, ánh sáng bạc từ lưỡi d.a.o lóe lên khiến ta phải nheo mắt lại.

"Chu đại nhân nói đùa rồi."

Ta cầm con d.a.o găm vung vẩy vài cái một cách tùy ý.

“Đừng nói là Đại hoàng tử không có thời gian để ý đến ta, cho dù có dạy, thì chút thời gian đó cũng chẳng đủ để học được gì. Làm sao có thể làm đại nhân bị thương được?"

Ngay giây tiếp theo, ta đ.â.m mạnh con d.a.o găm vào chính n.g.ự.c mình.

Vị trí giống hệt như lần trước hắn đ.â.m xuyên qua ta.

Ta cố gắng nuốt xuống vị m.á.u tanh đang dâng lên trong cổ họng, mỉm cười với hắn.

"Ta chỉ muốn nhắc nhở đại nhân một chút, ta không thể dùng d.a.o găm để g.i.ế.c đại nhân được, nhưng g.i.ế.c chính mình thì rất dễ dàng."

"Nếu còn có lần sau, mạng của ta mất trong tay đại nhân, ta nhất định sẽ không để yên cho đại nhân."

"Đại nhân có thể phòng người ta cầu sống, chẳng lẽ còn có thể phòng người ta tìm chết?"

“Ta có thừa kiên nhẫn và thời gian, ta dám cam đoan với đại nhân, mỗi khi tân hoàng đăng cơ, chính là ngày ta bỏ mạng."



"Chỉ là muốn làm phiền đại nhân một chút, cùng kẻ hèn mọn như ta bị mắc kẹt trong vòng lặp này, ta thật sự tò mò, rốt cuộc ai trong hai chúng ta sẽ phát điên trước."

Trong giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, ta nhìn thấy trên mặt Chu Việt Sơn, lần đầu tiên xuất hiện một vẻ mặt có thể gọi là, kinh ngạc.

...........................

Ta và Chu Việt Sơn chưa bao giờ bình đẳng.

Nếu không có gì ràng buộc, hắn có thể lợi dụng ta đến sống không bằng chết.

Còn ta, thứ duy nhất có thể dùng được cũng chỉ là mạng sống của chính mình.

Chu Việt Sơn một lần nữa đón ta lên xe ngựa, cuối cùng cũng thôi cái vẻ mặt khó ưa kia.

"Thân phận của ngươi đã được chuẩn bị xong, ta đã điều tra rồi, Đại hoàng tử không cùng chúng ta sống lại, đây là lợi thế lớn nhất của chúng ta. Quy củ ngươi đều hiểu, ta sẽ nói với Điện hạ, chọn một ngày thích hợp sắp xếp cho ngươi nhập cung, lần này ngươi đừng làm chuyện thừa thãi."

Ta im lặng cất giấy thông hành vào trong ngực, gật đầu đáp một tiếng đã biết.

Chu Việt Sơn nhìn ta như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Hắn không biết ta là do các ngươi đưa vào cung, tờ hộ tịch kia không có vấn đề gì, hắn sẽ mang ta đi chỉ vì một lý do."

Ta biết hắn muốn hỏi gì.

Lần trước sau khi ta thoát khỏi sự kiểm soát của bọn họ, rốt cuộc Tiêu Nguyên Sơ đã để ta tiếp xúc với những gì.

Hoặc cũng có thể hỏi như thế này, lần trước sau khi bị Tiêu Nguyên Sơ mang đi, ta đã biết được những gì.

"Ta và Mục quý phi đã qua đời rất giống nhau, đúng không?"

Xe ngựa dừng lại ở tiểu viện đó, ta quen đường nhảy xuống xe, hai tiểu nha đầu đã đợi sẵn ở cửa, cung kính gọi ta là cô nương.

Chu Việt Sơn cũng muốn bước ra khỏi xe, nhưng bị ta quay người ngăn lại.

“Này đại nhân, xin dừng bước. Ta chỉ là một kẻ hạ lưu, không dám để đại nhân chăm sóc như vậy."

Ta đẩy hai tiểu nha đầu muốn lại gần đỡ ta ra.

"Nếu đại nhân muốn nhanh chóng kết thúc, chi bằng sớm đưa thuốc phá thai đến, như vậy ta mới có thể nhanh chóng phục hồi sức khỏe, để vì đại nhân..."

Ta cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn. "Vì đại nhân mà bán mạng."

Ta lấy ra cái mảnh áo đã từng xé từ trên người hắn, sau đó lại bị hắn dùng để che mắt ta khi g.i.ế.c ta, rồi thản nhiên đưa cho hắn. "Lần này đại nhân không cần phải mất công tìm nữa, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, là ta mù quáng."

Cái mảnh áo này xuất hiện trên người ta một cách vô cớ, chính là bằng chứng không thể chối cãi rằng ta có thể luân hồi nhờ cái chết.  



Lần trước, ta đã lặng lẽ chôn nó dưới gốc cây quế trong sân.

Vậy mà giờ nó lại xuất hiện, rốt cuộc là ai đang theo dõi nhất cử nhất động của ta?

Là ai, sau khi ta rời khỏi đây, lại đào nó lên và dâng cho Chu Việt Sơn?

"Đại nhân không cần phải lo lắng, dù sao thì ngài cũng đã biết hết bí mật của ta rồi, phải không?"

"Ngài biết ta không còn nơi nào để đi, cho dù Đại điện hạ từng đối xử tốt với ta, ta cũng không thể tùy tiện xuất hiện trước mặt hắn lúc này."

"Ngoại trừ ngài, tất cả mọi người sẽ nghĩ rằng ta đã phát điên, những gì ta nói đều là lời nói nhảm."

"Kẻ biết quá nhiều điều không nên biết thường không sống lâu, chẳng phải đại nhân vẫn luôn dạy dỗ và bảo vệ ta như vậy sao?"

Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, cuối cùng không thể kìm nén cơn giận dữ của mình.

"Bảo chúng cút đi!"

Dừng một chút, ta chỉ vào Chu Việt Sơn, rồi nói thêm: "Còn ngươi, cũng cút luôn đi."

Ta biết, tất cả mọi người chỉ đang làm những gì họ cho là đúng.

Hai nha hoàn kia chỉ đang tận trung với Chu Việt Sơn, bởi vì họ vốn là nô tỳ của hắn, chỉ là tạm thời cho ta sai khiến mà thôi.

Còn Chu Việt Sơn, hắn chỉ đang dốc lòng mưu tính cho Thái tử, cân nhắc cho gia tộc, đó là cách hắn tồn tại.

Tất cả những gì họ làm đều có thể hiểu được, đều nằm trong lẽ thường tình, cho dù bản thân họ cũng chỉ là những quân cờ trên bàn cờ.

Tuy vậy, ta vẫn không khỏi phẫn nộ.

Ta hận chính mình.

Biết rõ kết cục sẽ là thế này, vậy mà vẫn ngu muội tham luyến chút ít ôn nhu mà Chu Việt Sơn ban phát, ảo tưởng lừa dối bản thân rằng có lẽ hắn đối với ta vẫn có chút khác biệt.

Có lẽ trong sự lợi dụng của hắn đối với ta, thật sự có pha lẫn một chút chân tình.

Sự nuông chiều của Tiêu Nguyên Sơ đã che mờ mắt ta, khiến ta lầm tưởng rằng trên thế gian này, ngoài hắn ra, vẫn sẽ có người dành cho ta một chút tình cảm thuần khiết, không vụ lợi.

Cho đến khi Chu Việt Sơn dùng một nhát d.a.o dứt khoát cho ta câu trả lời.

Là ta mù quáng, không thể trách ai khác.

 
 
Chương 23


Chu Việt Sơn đã đuổi hai tiểu nha đầu kia đi.

Trong sân chỉ còn lại bốn bà tử làm việc nặng, không được phép vào phòng ta.

Hắn thậm chí còn đích thân mang thuốc phá thai đến, tự mình sắc thuốc ngay trong sân.

Ta một hơi uống cạn chén thuốc đắng ngắt đó, bình tĩnh chờ đợi dược tính phát tác.

Ta còn nhớ lần trước thuốc rất tốt, tác dụng nhanh và mạnh, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là rất đau.

Sau khi uống xong chén thuốc đó, ta đã vật lộn trên giường gần như suốt đêm, ba móng tay bị gãy, còn xé rách cả một tấm nệm.

Chu Việt Sơn thấy ta uống thuốc xong cũng không rời đi, hắn bê một chiếc ghế đến ngồi ngay bên giường ta.

"Yên tâm đi, lần này ta đã nhờ thái y kê đơn, dược tính ôn hòa hơn, cũng không hại thân thể lắm."

Quả thật không đau như trong ký ức.

Ta liếc hắn một cái. "Ngươi muốn nghe ta nói gì?"

Người này thật kỳ quái.

Ta càng xé rách mặt với hắn, hắn lại càng muốn đến gần ta.

"Nói cảm ơn đại ân đại đức của công tử sao? Ta không muốn nói."

Ta trở mình, quay lưng về phía hắn, nhưng lại cảm thấy nằm như vậy cũng không thoải mái, bèn trở lại tư thế cũ.

"Ngươi cũng không cần nhìn chằm chằm vào ta để xác nhận điều gì nữa, ta càng như thế này, thì càng giống với Mục quý phi đã qua đời, đúng không?"

Lúc đó Thái tử đã nói gì nhỉ?

Vượt quá giới hạn sẽ phản tác dụng, bảo Chu Việt Sơn đừng ép ta quá đáng.



Chu Việt Sơn đã ép ta điều gì?

Hắn ép ta học quy củ trong cung, bảo ta phải nhận thức rõ thân phận của mình.

Mục quý phi là người phản kháng lại quy củ.

Ta muốn giống nàng, thì không thể quá hiểu quy củ.

Ta vung tay hất đổ chiếc bát đặt bên giường.

"Một ngươi, một Thái tử, một Đại hoàng tử, đều như vậy, nàng tốt như thế, sao các ngươi không có ai đi c.h.ế.t cùng nàng?"

Mảnh sứ vỡ cứa vào lòng bàn tay ta, m.á.u nhanh chóng rỉ ra từ vết thương nhỏ, nhỏ giọt xuống mép giường.

Chu Việt Sơn im lặng không nói, kéo tay ta lại, xé khăn tay ấn vào vết thương cho ta.

Ngón tay hắn lạnh lẽo, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng.

"Chờ..."

Hắn cân nhắc một chút, không buông tay.

"Chờ đến khi việc này xong xuôi, ta sẽ xin Điện hạ một ân điển, ngươi muốn gì nhất, có thể nói với ta một tiếng, phàm là điều ta có thể làm được, nhất định sẽ làm cho ngươi."

Cơn đau nơi bụng dưới càng lúc càng rõ ràng.

Ta cuộn tròn người trong chăn, cố gắng hết sức không để phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Tay hắn đặt lên lưng ta qua lớp chăn, nhẹ nhàng vỗ về, dường như muốn làm dịu cơn đau của ta.

Ta nắm lấy tay hắn hất sang một bên.

Mồ hôi lạnh thấm ướt chân tóc, lại chảy xuống theo gò má, ta nhìn hắn, cười khẩy một tiếng.



"Ta muốn gì ư?"

"Ta muốn tự do, đại nhân cũng cho được sao?"

"Ta muốn ta chính là ta, tuyệt đối không làm thế thân cho ai, đại nhân cũng bằng lòng sao?"

..........

Chu Việt Sơn đi rồi.

Cho đến khi ta bị đưa vào cung, hắn cũng không xuất hiện nữa.

Ta vẫn bị phân đến Sùng Văn Quán.

Khác biệt là, lần này Hoàng hậu không để ta đưa đồ cho nàng ta nữa.

Có lẽ là sợ Tiêu Nguyên Sơ, vị tổ tông không theo lẽ thường này, Chu Việt Sơn và Thái tử đã nhắc nhở, tốt nhất là đừng để Tiêu Nguyên Sơ nhìn thấy ta, mới là an toàn nhất.

Ta bị mấy cung nhân dùng đủ loại lý do giữ lại ở Sùng Văn Quán, mỗi ngày đều có sách vở không quản lý hết, điển tịch không sao chép hết.

Nhưng điều đó không sao cả.

Việc Thiên tử mở lại Sùng Văn Quán, triệu những người có phẩm hạnh tốt vào cung làm nữ sử, bản thân đã có sự nhúng tay của Tiêu Nguyên Sơ.

Huống chi Sùng Văn Quán tuyệt đối là nơi Mục quý phi năm xưa coi trọng nhất.

Ta không ra được, chẳng lẽ hắn còn không vào được sao?

Dù sao ta hiện nay cũng là nữ sử ham học nhất, siêng năng nhất ở Sùng Văn Quán.

Hắn nhất định sẽ nhìn thấy ta.

Chỉ cần hắn nhìn thấy ta, ta sẽ có cơ hội.
 
Chương 24


Ta nghi ngờ Tiêu Nguyên Sơ có chấp niệm đặc biệt gì đó với việc ném đá.

Lần đầu tiên ta gặp hắn, hắn bám trên tường lấy đá ném ta, một lần ném hai viên.

Lần thứ hai ta gặp hắn, hắn bám trên cửa sổ lấy đá ném ta, vẫn là một lần ném hai viên.

Ta nhìn viên đá từ trên trời rơi xuống lăn tròn bên cạnh bút ta, lại nhìn Tiêu Nguyên Sơ đang bám trên cửa sổ cười toe toét với ta, một lần nữa sinh ra cảm giác bất lực quen thuộc.

"Ngươi là từ cung nào được phân vào đây, sao ta chưa từng gặp ngươi?"

Hắn thành thạo lật qua cửa sổ, giẫm lên cái bục ta cố ý đặt bên cửa sổ, xoa xoa tay, làm ra vẻ mặt thân quen tiến đến bên cạnh ta xem thứ ta đang sao chép.

Sau đó ta liền thấy, sau khi nhìn thấy nội dung trên giấy của ta, sắc mặt hắn dần dần thay đổi.

Ta căn bản không hề sao chép bất kỳ chữ viết nào.

Trải ra trước mặt ta, là một bức tranh đang tô màu dở.

Biển cả mênh m.ô.n.g trải dài đến tận chân trời, đá ngầm phân bố lộn xộn ở gần bờ.

Người đẹp mình người đuôi cá chống tay ngồi trên đá ngầm, mái tóc có màu đỏ tươi rực rỡ.

Tiêu Nguyên Sơ từng nói với ta, Mục quý phi đã kể cho hắn nghe rất nhiều câu chuyện kỳ quái trước khi đi ngủ, có quái vật mình người đuôi cá sống dưới biển, thiện lương đến mức gần như ngu ngốc, cũng có công chúa vì nhẹ dạ cả tin mà ăn phải táo độc bị ép ngủ say.

Ngoài ta ra, chỉ có hắn mới hiểu được, thứ ta vẽ rốt cuộc là cái gì.

Lòng bàn tay hắn ấn lên bức tranh của ta.

Ta có thể nghe thấy sự run rẩy cố gắng kìm nén trong giọng nói của hắn.

"Ngươi là ai?"

Ta đứng dậy, lùi lại nửa bước.

“Nô tỳ là Thiện Nương, là người được Thái tử điện hạ đưa vào Sùng Văn Quán làm nữ sử."



Ta bán đứng chủ nhân quá nhanh gọn, đến nỗi Tiêu Nguyên Sơ kinh ngạc trước sự thẳng thắn của ta, nhất thời không nói gì.

Ta đưa tay về phía hắn, giống như lần đó hắn đưa tay về phía ta.

"Nhưng ta còn có một cái tên khác, ta tên là Hạ Mộng Như, lời của Thiện Nương không đáng tin, lời của Hạ Mộng Như chàng có bằng lòng nghe không?"

Chàng không nhớ cũng không sao.

Ta nhớ là được rồi.

Chỉ cần... Chỉ cần chàng tin ta là được rồi.

Lần này, dù thế nào đi chăng nữa, ta tuyệt đối sẽ không chỉ trốn dưới cánh chim của chàng, không giúp được gì nữa.

Ta nhanh chóng thuật lại kế hoạch lần này của Thái tử cho Tiêu Nguyên Sơ nghe.

Đại ý là Thái tử hiện tại nhất định đang nghiêm tra nhãn tuyến của Tiêu Nguyên Sơ trong cung, đề phòng hắn phát hiện ra kế hoạch hạ độc Thiên tử của mình, để cho phụ hoàng về hưu sớm.

Còn ta chính là người được Thái tử tỉ mỉ chọn lựa đưa vào, hồ ly tinh giống Mục quý phi nhất, để cùng Hoàng hậu nội ứng ngoại hợp, một lần g.i.ế.c rồng.

Tiêu Nguyên Sơ nghe ta nói đến ngẩn người.

Cuối cùng hắn nhìn ta từ trên xuống dưới vài lần, đưa ra câu hỏi đầy tính chất vấn.

"Chỉ ngươi?"

"Mê hoặc Thiên tử?"

Ta: ...

Cảm ơn nhé.

Vòng trước cha chàng nghi ngờ năng lực quyến rũ của ta đối với chàng, vòng này chàng nghi ngờ thực lực quyến rũ cha chàng của ta.

Các người quả thật không hổ là cha con ruột.

Ta cảm thấy bị sỉ nhục lớn, đập bàn đứng dậy.



"Ngoại hình không nói, chàng cứ nói có giống hay không đi."

Tốt lắm, lần này đến lượt biểu cảm trên mặt Tiêu Nguyên Sơ trở nên đặc sắc.

Ta lại đưa tay ra, cưỡng ép nắm lấy tay hắn, lắc lên lắc xuống hai cái.

"Dù thế nào đi chăng nữa, Đại điện hạ, chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Mặc dù Thái tử vẫn đề phòng ta rất kỹ, không chịu tiết lộ thêm chi tiết nào nữa, nhưng chỉ cần điện hạ mở miệng, bất kể là tin tức gì, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để thăm dò cho chàng."

"Hơn nữa, thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót, cho dù điện hạ cảm thấy ta lừa chàng, đi điều tra một chút cũng không có hại gì."

"Tốt nhất là để Bệ hạ bắt được sai lầm của Thái tử, phế hắn đi, lập chàng làm trữ quân, một lần giải quyết hết mọi chuyện."

Tiêu Nguyên Sơ một lần nữa lộ ra vẻ mặt nhìn kẻ ngốc không nói nên lời, trịnh trọng khen ngợi ta.

"... Rất tốt, những gì ngươi nói tối nay cứ như một bài diễn văn vậy, lần sau có gì nghi hoặc, ta nhất định sẽ lại đến tìm ngươi."

Ta: ...

Được rồi, xem ra vị tiền bối quý phi nương nương của ta, trước khi xuyên không cũng là một học giả cấp cao về văn học vô nghĩa nhỉ.

Không có Tiêu Nguyên Sơ hứng chí nhất thời đến cướp mất, những ngày của ta ở Sùng Văn Quán trôi qua khá nhàn nhã.

Thiên tử không hề chủ động chạy đến Sùng Văn Quán như Thái tử dự đoán.

Sự nghiệp yêu phi khuynh quốc khuynh thành của ta ngay cả bước đầu tiên cũng không bước ra được.

Đến cuối cùng, ta thậm chí còn có chút lo lắng cho Tiêu Nguyên Sơ.

Đều nói câu cá chấp pháp câu cá chấp pháp.

Hiện tại cá ngay cả bóng cũng không có, làm sao mà câu lên được?

 
 
Chương 25


Nhưng may mắn thay, cuối cùng là Thái tử sốt ruột hơn ta.

Cuối cùng vào một buổi tối, tiểu cung nữ lấy cớ đưa bữa ăn khuya, lén lút đưa cho ta một tờ giấy.

Bảo ta vào một thời điểm nào đó mai phục ở một nơi nào đó chờ Thiên tử đi qua, cho ông ta một màn tái hiện trải nghiệm chân thực cảnh gặp gỡ Mục quý phi lần đầu.

Bản thảo của bài văn đều đã được viết sẵn cho ta.

Ta quay đầu liền dâng bảo vật cho Tiêu Nguyên Sơ.

"Chàng xem đi xem đi, ta đã nói Thái tử nhất định có kế hoạch này mà."

Đáng tiếc không thể đánh rắn động cỏ, nếu không ta có thể đem cả tiểu cung nữ kia giao cho Tiêu Nguyên Sơ để minh oan cho ta.

Tiêu Nguyên Sơ bị ta làm ồn đến đau đầu, đưa tay xoa xoa thái dương.

"Được rồi biết rồi, có thì có thôi, làm gì mà ầm ĩ lên thế."

Ánh mắt ta sáng rực.

“Vậy chuyện hạ độc..."

Tiêu Nguyên Sơ liếc nhìn ta một cái, thở dài một hơi bất lực.

"Bắt trộm phải có tang vật, bắt gian phải có đôi, loại chuyện hạ độc này, trừ phi vừa đúng lúc bắt được Hoàng hậu bỏ thuốc vào bát của phụ hoàng, nếu không thì nàng ta tùy tiện tìm một người đến chịu tội thay, cùng lắm là tội dạy dỗ hạ nhân không tốt."

Hắn xoa xoa đầu ta, làm mái tóc ta vừa mới chải gọn gàng trở nên rối tung.

"Nàng nói xem, nếu nàng đang hầu hạ bên cạnh Thiên tử, Hoàng hậu muốn ai đến chịu tội thay nhất?"

Ta: ...

Bất cẩn quá rồi.

Cho dù có được đáp án chính xác trước, ta vẫn có thể vấp ngã ở các bước giải.

Đáng đời ta môn toán cao cấp không đạt.

Mục quý phi khi còn sống đã bị Hoàng hậu ghi hận.



Hiện nay ta, kẻ thế thân này, không sợ c.h.ế.t mà xông lên, chẳng phải là vật liệu tốt nhất để thế tội sao?

Thành công hay không thì ta đều phải đối mặt với cái chết.

Quả nhiên chơi trò chính trị thì tâm địa đều bẩn thỉu.

Để không khiến Thái tử nghi ngờ, Tiêu Nguyên Sơ đề nghị, ta vẫn nên làm theo những gì viết trên tờ giấy, mang đủ trang bị, đi chặn đường Thiên tử.

Kết quả thế nào thì chưa biết được, nhưng thái độ phải đoan chính.

Vì sợ ta lười biếng, hắn còn đặc biệt đưa ta đến nơi, nhìn ta ngồi xổm đúng vị trí rồi mới đi.

Sau đó ta chỉ đợi được sự cô đơn.

Đêm đó đừng nói là Thiên tử, ngay cả một thái giám ta cũng không đợi được.

Ta co rúm cổ ngồi xổm trên đường dài, lạnh đến run cầm cập.

Vừa run cầm cập vừa chửi rủa kẻ thích nói lời bí hiểm không được c.h.ế.t tử tế.

Từ Chu Việt Sơn đến Thái tử rồi đến Tiêu Nguyên Sơ, có một tính một, đều không phải thứ tốt lành gì.

Tiếng kim loại va chạm quen thuộc vọng lại từ xa.

Tiếng ồn ào huyên náo theo gió sớm thoang thoảng thổi vào tai ta.

Ta đột ngột đứng dậy, nhảy lên nhảy xuống muốn nghe rõ hơn một chút.

Hướng đó, dường như...

Vừa đúng là tẩm cung của Thiên tử?

Đêm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong cung?

Lòng ta lạnh toát.

Theo lẽ thường, dù ta có ngồi xổm ở nơi hẻo lánh đến đâu, trong cung cũng tuyệt đối không thể không có thị vệ tuần tra.

Cách giải thích duy nhất là, đêm nay, thị vệ không để ý đến nơi này.

Là Thái tử phát hiện ra sự phản bội của ta, ra tay trước? Hay là Tiêu Nguyên Sơ cuối cùng cũng nắm được nhược điểm của Thái tử, bắt đầu phản kích?



Ta co giò chạy.

May nhờ lần trước Tiêu Nguyên Sơ hồ nháo, đã dẫn ta đi một lần đến Càn Thanh cung.

Hắn rõ ràng biết ta ở đây tuyệt đối không thể đợi được Thiên tử, tại sao còn kiên trì đích thân đưa ta đến, còn dặn đi dặn lại ta cả đêm không được trở về?

Trừ phi, hắn vốn đã biết, đêm nay trong cung sẽ có biến cố.

Khoảnh khắc đó, ta vô cùng hận sự chậm hiểu của mình.

Nhiều manh mối như vậy, bày ra trước mặt ta, tại sao ta lại không thể suy nghĩ thêm một chút chứ?

Càn Thanh cung bị thị vệ vây kín như thùng sắt.

Không biết lần này là Thái tử chuẩn bị vội vàng, hay Tiêu Nguyên Sơ đến quá gấp gáp, cận vệ vây quanh cửa cung không phân biệt hắc giáp ngân giáp, ta còn chưa kịp đến gần cửa cung đã bị thị vệ túm lấy, trực tiếp đè xuống đất.

"Ngươi là người cung nào, lại dám tự tiện xông vào tẩm cung của Bệ hạ?"

Lưỡi đao sáng loáng rút ra khỏi vỏ, kề sát cổ ta áp vào mặt ta, bốn năm thị vệ vây quanh ta, kẻ đè lên ta thậm chí còn dùng đầu gối đè lên lưng ta.

Ta: ...

Đại ca, ít ra ngươi cũng nhìn xem ta là nữ nhân ngay cả đao cũng không mang theo a.

Thích khách cũng không đến mức đơn độc như vậy chứ.

Giọng nói của Chu Việt Sơn vang lên bên ngoài vòng người.

"To gan, thả nàng ra."

Hắn chen qua đám đông vào bên trong, một tay kéo ta lên khỏi mặt đất.

"Sao ngươi lại ở đây?"

Ta cử động cánh tay, chạy theo hắn vào trong.

"Chẳng phải Thái tử bảo ta đợi Bệ hạ ở Lân Chỉ cung sao? Ta đợi cả đêm không thấy bóng dáng ai, lại nghe thấy bên này ồn ào, nên qua xem thử."

 
 
Chương 26


Chu Việt Sơn bước chân loạng choạng, suýt chút nữa đã biểu diễn cho ta xem một màn té ngã trên đất bằng.

"Trước đây ta thật sự không nhận ra, sao gan ngươi lại lớn đến vậy."

Hắn dừng lại đợi ta một chút, thấy ta không chạy nổi nữa, liền cố ý đi chậm lại một chút nữa.

“Trong cung có biến loạn, người khác trốn còn không kịp, ngươi lại còn đến xem náo nhiệt?"

"Nếu không phải ta vừa đến, thị vệ kia coi ngươi là thích khách mà c.h.é.m c.h.ế.t thì sao.”

Một đội thị vệ đi tới.

Ta chợt nảy ra ý nghĩ, đưa tay nắm lấy vạt áo của Chu Việt Sơn.

Hắn bị ta kéo lại dừng bước.

"Có chuyện gì?"

Ta bước lên nửa bước, đưa tay ôm lấy eo hắn.

"Thái tử..."

Lòng bàn tay ta bị trầy xước vì vừa ngã xuống đất, giọng nói cũng hơi run.

"Thái tử thắng rồi, phải không?"

Ta áp mặt vào lưng hắn.

"Ngươi có..."

Ta dừng lại một chút, do dự hỏi ra câu hỏi đó.

"Ngươi có để ta làm lại một lần nữa hay không?"

Chu Việt Sơn bị ta ôm bất ngờ, cả người cứng đờ, sau đó lại dịu giọng.

"... Lần đó là ta có lỗi với..."

Lời hắn chưa nói xong.

Ta buông hắn ra.

Một con d.a.o găm đ.â.m sâu vào bụng hắn, m.á.u từ từ thấm vào bộ quan phục màu xanh lục nhạt của hắn.

"Ồ, quên nói cho ngươi biết."

Ta đi vòng ra trước mặt hắn, nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm.

"Ta không quan tâm ngươi có hay không, hiện tại chắc chắn là không rồi."

Trong Càn Thanh cung, nhất định là Tiêu Nguyên Sơ đã thắng.



Lý do không gì khác, trong đội thị vệ vừa đi qua, một nửa là những gương mặt quen thuộc.

Họ là những người mà Tiêu Nguyên Sơ đã chuẩn bị để lại cho ta lần trước, những thân binh của phủ hoàng tử.

Một khi để Chu Việt Sơn vào điện, hắn nhất định sẽ g.i.ế.c ta ngay lập tức, để thời gian quay trở lại.

Chu Việt Sơn có thể làm lại từ đầu sẽ là trở ngại lớn nhất của Tiêu Nguyên Sơ.

Bất kể là vì lý do gì, ta đều phải ra tay.

Khi ta vào điện, Tiêu Nguyên Sơ đang cùng Thiên tử diễn một màn kịch cha hiền con thảo nhường ngôi đầy cảm động.

Một người khóc lóc thảm thiết bày tỏ cả đời mình đều là đứa con ngoan của phụ hoàng, kiên quyết không thể nhân lúc này thừa cơ để Thiên tử nhường ngôi.

Người kia thì đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân hối hận bản thân ngày trước nhìn người không rõ, nay thẹn với trời đất phải thoái vị nhường ngôi, nếu không chính là tội nhân muôn đời xem nhẹ giang sơn xã tắc.

Thái tử và Hoàng hậu bị trói chặt, bị trói ở một bên miễn phí thưởng thức màn kịch nhường ngôi sống động này.

Vài lão thần thân cận với Tiêu Nguyên Sơ ở bên cạnh tiếp thêm dầu vào lửa, lúc thì đóng vai người tốt khuyên Tiêu Nguyên Sơ thuận theo thiên mệnh, lúc thì đóng vai người xấu ca ngợi Thái thượng hoàng rất hiểu biết đại thể.

Cả đại điện ồn ào náo nhiệt, căn bản không ai chú ý đến sự xuất hiện của ta.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Nguyên Sơ khóc đến mức nấc cụt ngất xỉu, mới để người ta đưa Thiên tử về hậu đường an trí, còn bản thân thì tiếp tục đóng vai đứa con hiếu thảo, ở lại thay cha giải quyết phiền ưu, xử lý Thái tử và Hoàng hậu trước đây có ý đồ mưu phản.

Ta yên lặng co ro một bên, rất tận trách làm phông nền cho cả vở kịch.

Tiêu Nguyên Sơ cho lui tất cả mọi người, cuối cùng cũng nhìn thấy ta đứng sau cột.

"Nàng vẫn tìm đến đây."

Hắn đi đến bên cạnh ta, kéo ta cùng ngồi xuống đất.

"Vốn không muốn để nàng nhìn thấy."

Trong tay ta nắm một cái túi thơm, thỉnh thoảng xoay tròn trên đầu ngón tay rồi lại vung qua vung lại.

"Không muốn để ta nhìn thấy gì?"

Tiêu Nguyên Sơ muốn giật lấy túi thơm từ tay ta, bị ta né tránh.

“Ép cung là ta ép, độc dược là ta hạ rồi bày mưu đổ cho Hoàng hậu, Thái tử là ta giả chiếu dụ vào cung."

Hắn dừng một chút, hít sâu một hơi, dường như có chút do dự.

"Nàng... có thất vọng không?"

Ta chậm rãi mở túi thơm, đổ con dấu Kỳ Lân vàng rực rỡ bên trong ra.

"Vừa rồi ở ngoài cửa, ta đã g.i.ế.c Chu Việt Sơn."

"Hắn và Thái tử là một phe, cũng là hắn tìm thấy ta ở Hầu phủ, nói ta giống Quý phi, để Thái tử đưa ta vào cung."



"Ta không g.i.ế.c hắn, hắn sẽ g.i.ế.c ta."

Ta nghiêng đầu nhìn Tiêu Nguyên Sơ.

"Còn chàng?"

"Chàng có thất vọng về ta không?"

Ánh nắng ban mai chiếu vào đại điện, một lần nữa phủ lên gương mặt vị hoàng tử trẻ tuổi một lớp ánh vàng, giống như lần đầu tiên hắn gặp ta.

Ánh nắng dần dần chiếu vào mắt hắn, nhìn hắn khiến người ta cảm thấy đặc biệt phấn chấn.

Ta đưa con dấu qua.

"Chàng đưa cái này cho ta làm gì?"

Đây là lần thứ hai hắn đưa cho ta con dấu hoàng tử của hắn.

Hai lần, bất kể là hắn tìm thấy ta trước, hay ta tìm thấy hắn trước, hắn đều nguyện ý vô điều kiện phó thác sau lưng mình cho ta.

Ta biết điều đó có nghĩa là gì.

Đó là sự tin tưởng tuyệt đối.

Ngón tay hắn luồn qua kẽ tay ta, nắm lấy con dấu cùng với tay ta.

"Mẫu phi của ta từng nói với ta, thế giới mà nàng sống, bình đẳng, tự do, tất cả mọi người, bất kể nam nữ, đều có thể đọc sách biết chữ, thậm chí nữ tử không còn bị giới hạn trong nhà, mà giống như nam tử, chỉ cần các nàng đủ nỗ lực, đều có thể ra làm quan, thậm chí phong hầu bái tướng."

“Cho đến khi chết, người đều rất, rất muốn trở về thế giới đó."

Hắn nhìn ta, ánh mắt sáng rực.

"Nàng là người duy nhất biết thế giới của người trông như thế nào."

"Ta không có cách nào đưa nàng trở về, nhưng ta chỉ muốn hỏi nàng."

"Nàng có nguyện ý, cùng ta, biến nơi này thành thế giới mà nàng đã từng sống không?"

Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ đột nhiên yên tĩnh lại.

Ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập điên cuồng trong lồng ngực.

Thình thịch, thình thịch.

Ta nghĩ, đối với thời đại này mà nói, Tiêu Nguyên Sơ quả thực là một kẻ hoàn toàn điên rồ.

Nhưng ta cũng thật sự, thật sự không tìm được bất kỳ lý do nào để ngăn cản ta cùng hắn điên cuồng tiếp.

Mãi mãi.

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top