Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,356
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 360: Chương 360


Đám quan viên nhìn đống vàng rực rỡ kia mắt đều xanh lè, trên cả thế giới, cho dù là đông hay tây, xưa hay nay, vàng cũng đều là đồng tiền mạnh! Thì ra đi biển một lần như vậy lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy...

Hiện tại làm gì cũng cần tiền a, số tiền này mà đổ vào quốc khố quả thực là giàu đến chảy mỡ, huống chi đây mới là lần đầu ra biển, quy mô vẫn còn chưa lớn.

Hộ bộ thượng thư Bành Nghị đương nhiên biết thị trường có quá nhiều hoàng kim cũng sẽ có hại, nhưng hiện tại còn chưa đến mức đó.

"Tất cả đều là vàng sao?"

Bàng Vân Hải lắc đầu nói: "Trên thuyền còn có rất nhiều vật phẩm nước ngoài."

Các vị đại thần không để ý lắm, chỉ cảm thấy Đại Minh đất rộng của nhiều cái gì mà không có? Các đại thần nhìn nguyên vật liệu vận chuyển về từ tiểu quốc, vẻ mặt bình tĩnh, ngược lại lại rất thích hương liệu.

Thiên Trúc có nhiều hương liệu, cái này ở trong nước cũng rất đắt đỏ.

Thế nhưng những thứ hàng hóa cũng không kích thích bọn họ được bằng đống vàng bạc kia.

"Gọi người tới vận chuyển đi!"

Bàng Vân Hải gật đầu, nhắc nhở: "Đúng rồi đại nhân, không thể vận chuyển vàng bạc và hàng hóa trên chiếc thuyền cuối cùng tới quốc khố."

Các vị đại thần kinh ngạc, vì sao?

Bàng Vân Hải tiếp tục nói: "Đây là lệnh của bệ hạ, vàng bạc và hàng hóa trên chiếc thuyền cuối cùng là phần thưởng cho các tướng sĩ thủy thủ."

Mọi người kinh ngạc, nhanh chóng hiểu ra. Đây chính là "Trọng thưởng tất có dũng phu"!

Mặt biển mênh mông, đối với dân chúng Đại Minh bọn họ mà nói, ra biển là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, bọn họ thà an ổn ở nhà làm ruộng vào xưởng làm việc, thế nhưng thu nhập cao như vậy, tất nhiên sẽ có người chịu làm. Đừng nói những tên chân đất kia, ngay cả đám người bọn họ là thế gia đại thần nhìn quen tiền tài, nhìn thấy đống vàng bạc kia cũng thèm muốn chết.

Tuy là tiếc tiền, nhưng thượng thư cũng không ngăn cản, liên tục gật đầu nói: "Cứ làm như bệ hạ phân phó."

Sau đó một đám đại thần lại nhiệt tình hoan nghênh đoàn sứ giả nước ngoài, nhất thời bến cảng náo nhiệt như Tết.

Hai chữ "ra biển" trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong dân chúng, còn có không ít người kể lại trải nghiệm của mình.

Tên chân đất lúc trước một nghèo hai trắng, vì kiếm miếng ăn lên thuyền ra biển, ai ngờ chưa được bao lâu, trở về đã trở thành nhà giàu.

"Con trai thứ ba của Trần lão đầu ở cuối phố Phong Ninh, trước kia nghèo đến mức kiếm sống khắp nơi, bây giờ ra biển trở về, vừa rồi ta nhìn thấy hắn gọi người quy hoạch nền móng chuẩn bị xây nhà mới, nghe nói là muốn xây nhà ba tầng bằng xi măng." Có dân chúng ngồi tám chuyện, trong miệng còn ăn đậu phộng xào.

"Đúng vậy đó. Ta thấy hai huynh đệ Trịnh gia vừa trở về liền chạy đi tiền trang gửi tiền, bà mối đã sắp đạp nát cửa nhà hắn, tiếc là hai khuê nữ nhà ta đều lập gia đình rồi."

"Nghe vậy ta cũng muốn đi biển, không biết lần sau là khi nào..."

Hiệu ứng này chính là mục đích của Triệu Hi, Đại Minh đúng là đất rộng của nhiều giàu tài nguyên, có thể tự cung tự cấp, cứ để cho những tài phú kia hấp dẫn dân chúng tự nguyện đi biển! Có trọng thưởng tất có dũng phu, cứ như thế, một trăm năm sau bọn họ sẽ có thể nắm chặt quyền lực trên biển.

Nếu không, dựa theo phong cách của đại thần trong triều, đến lúc đó bọn họ sẽ lại thỉnh cầu hủy bỏ việc ra biển hao tài tốn của này, không có chút mồi làm sao làm được?

Về phần Triệu Hi, nàng lại chú trọng nhất những nguyên liệu tầm thường vừa mua được.

Hộ bộ thượng thư Bành Nghị cực kỳ cao hứng, nghe nói quốc khố lại tràn đầy, cười toe toét.

Có tiền mới có thể xây dựng cơ sở hạ tầng, có tiền mới có thể trợ giúp tiền tuyến đánh giặc phương bắc, dân chúng có tiền mới có thể sống an lành.

Dù sao trong túi có tiền, trong lòng không hoảng hốt.

Hiện tại chiến sự ở phía bắc thuận lợi, sắp đẩy tới khu vực Hà Sáo rồi, nhưng vô số nơi hiện đang trong tình trạng tàn phá, dân chúng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đều đang chờ xây dựng lại. Nếu không có tiền thì biết làm sao đây?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,356
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 361: Chương 361


Nghĩ đến việc đám man di kia sẽ mang lại cơ hội buôn bán, nhờ đó mang lại vô số vàng bạc, đại thần trong triều đều buộc mình quên đi kỳ thị tiếp đãi bọn họ.

Trước kia triều Thiên Khải triệt để thi hành chính sách cấm biển, mọi người chỉ biết trồng trọt kiếm ăn, mới có mấy mẫu đất thì có thể sản xuất ra được bao nhiêu tiền tài? Không c.h.ế.t đói là tốt rồi.

Hiện nay phía trên giàu có, dân chúng phía dưới cũng giàu theo, như vậy có gì không tốt?

Chỉ cần biết cách giám sát, để cho đám thương nhân tham tiền kia không lợi dụng được sơ hở, cách làm này rõ ràng là tốt.

Trong túi có tiền, các tướng sĩ ở bên ngoài tác chiến lại chứng minh được cốt khí của triều đình Đại Minh, bọn họ cũng hãnh diện hơn lên.

Từ tháng mười năm trước, sứ đoàn nước ngoài theo đội tàu biển cùng trở về ở kinh đô Đại Minh, được hưởng thụ đãi "Khách đến như ở nhà", kéo dài đến ngày xuân năm thứ hai, vẫn lục tục có đoàn ngoại giao từ các quốc gia khác tới triều cống.

Đi trên đường xi măng ở kinh đô Đại Minh, thường xuyên gặp được thương nhân người nước ngoài, người dân Đại Minh đối xử với bọn họ cũng không tệ, chỉ cần không gây chuyện, biết tuân thủ luật pháp là được.

Dân chúng thấy thương nhân nước ngoài thỉnh thoảng thán phục, thường xuyên cảm thấy tự hào.

Nữ đế quả nhiên không hổ là tiên nữ, thể diện mà triều Thiên Khải trước kia làm mất, hiện tại đã được đền bù.

Vô số đoàn đi sứ đến thể hiện lòng kính trọng, cũng tỏ ra muốn được học tập các hạng công nghệ vĩ đại của vương triều Đại Minh, Triệu Hi không thèm phản ứng.

Mùa xuân là mùa ngắm hoa, trăm hoa đua nở, chiến sự ở tiền tuyến tiến triển thuận lợi, Triệu Húc tướng quân cùng Tiêu tướng quân đã thu phục được bình nguyên Hà Sáo, đây chính là nông trường tự nhiên cực kỳ phù hợp để nuôi ngựa, chăn dê chăn trâu ở đó có thể sản xuất được vô số lông dê, nhưng đại quân vẫn còn chưa muốn trở về.

Tình hình ở tiền tuyến đang tốt đẹp, cả Đại Minh đều thở phào nhẹ nhõm, đại thần trong triều cũng theo gia đình nữ đế ra ngoài ngắm hoa.

Những đại thần kia hưng phấn lên còn làm mấy bài thơ, Triệu Hi đương nhiên không biết làm thơ, cũng không muốn trộm thơ của thi tiên thi thánh.

Rất nhiều người trong các sứ đoàn nước ngoài đã học tiếng Hán, đều vỗ tay, mặc dù nghe không hiểu cho lắm, nhưng vỗ tay khen hay đương nhiên là không sai được, còn có người hứng thú cũng muốn học làm thơ.

Dù sao hiện tại, cái gì của Đại Minh bọn họ cũng muốn học.

"Bệ hạ, Phi Thiên tổ đã chuẩn bị xong." Thư ký Đàm Thục Lan đi tới báo cho Triệu Hi.

Triệu Hi vừa lúc đang buồn ngủ, đôi mắt sáng lên: "Vậy kêu bọn họ bắt đầu đi."

Thay vì nhìn người ta làm thơ, Triệu Hi vẫn thích đồ chơi mới hơn.

Nơi này vĩnh viễn không thiếu người tiến hành thực nghiệm, đám học sinh kia cũng là một trong số đó.

Một đám đại thần tò mò nhìn đám học sinh mang theo đồ vật đi ra, tiến hành kiểm tra lần cuối.

"Ta nghe nói đây này là thần vật biết bay, mô phỏng theo chim sắt biết bay của tiên nhân?"

"Sao ta thấy hoàn toàn không giống với chim sắt hôm bệ hạ lên ngôi?" Lý tướng cau mày nói.

"Thật sự sẽ không gặp vấn đề sao? Nếu rớt xuống sẽ mất mạng đó."

"..."

Ngày nữ đế lên ngôi, không ít đại thần đã từng nhìn thấy thần khí biết bay, mặc dù toàn thân đen như mực, nhưng trông vẫn khá giống chim chóc, thứ mà đám sinh viên đại học trước mặt làm ra lại trông giống một quả cầu tròn, dưới quả cầu còn có cái rổ, thoạt nhìn rất không an toàn.

Sinh viên cầm đầu Phi Thiên tổ nhìn quanh, ánh mắt đầu tiên là nhìn Triệu Hi, lại nhìn Thái thượng hoàng và Thái hậu ngồi ở bên cạnh, hắn biết nếu mời gia đình nữ đế tuyệt đối sẽ thất bại, cho nên nhìn về phía đám người Lý tướng Đào Tư Lễ Trần Hành, trong mắt tràn đầy chờ mong: "Không biết các vị đại nhân, có muốn cùng chúng ta bay thử không?"

Đám người Lý tướng ngay lập tức cự tuyệt: "Không cần, các ngươi thí nghiệm một mình đi."

Đùa đi, bọn họ cũng sợ chết!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,356
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 362: Chương 362


Dám học sinh có chút thất vọng, đành phải tự mình trèo vào trong rổ.

Ba người vào một rổ, mỗi người đều có nhiệm vụ, tổng cộng mười cái khinh khí cầu.

Hai vợ chồng Triệu Hi và Triệu Chí Dân biết khinh khí cầu, nhưng chưa bao giờ ngồi thử, nhìn cái khinh khí cầu phiên bản cổ đại kia có chút khó chịu.

Đám sinh viên đại học lại vô cùng tự tin vào phát minh của mình, ở trong rổ mân mê một lúc.

Trước mắt mọi người, khinh khí cầu dần dần bay lên, cái rổ bắt đầu rời khỏi mặt đất, một mét, hai mét...

"Thật... Thật sự bay được?!" Mọi người kinh ngạc đến cực điểm.

Binh bộ thượng thư bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mắt đỏ lên, vội vàng gọi người lấy một cái kính viễn vọng đến, nhìn lên trời.

Ngay cả dưới ống kính viễn vọng, người trên rổ cũng càng ngày càng nhỏ, điều này chứng minh bọn họ càng ngày càng bay cao!

Binh bộ thượng thư lẩm bẩm nói: "Người bình thường như chúng ta cũng có thể bay sao? Nếu là từ trên đó ném thuốc nổ xuống..."

Đám học sinh kia bay vòng quanh kinh đô, vô số dân chúng ra khỏi nhà nhìn lên trời, cũng may đã có không ít người thấy cảnh tượng ngày nữ đế đăng cơ, hôm nay mới không hoảng sợ.

"Xin hỏi bệ hạ, thần khí biết bay này có an toàn không?" Binh bộ thượng thư quay đầu, vội vàng hỏi.

Tuy thứ này là do đám học sinh kia làm ra, nhưng nguyên lý mà bọn họ dùng đều là học được từ sách vở mà tiên nhân mang đến.

Những lúc nhàn hạ Triệu Hi cũng có đọc một ít sách về phương diện này, nàng nói: "An toàn, tỷ lệ tử vong không đến một phần trăm. Khí cầu này là dựa vào độ nóng lạnh của không khí trong túi để điều tiết cất cánh và hạ cánh, nhưng muốn di chuyển phải dựa vào hướng gió."

Hướng gió, hôm nay không đúng thì chờ đến mai là được!

Quá tốt!

Người cổ đại đều từng mơ tưởng được bay lượn trên bầu trời như chim chóc, cũng từng thử qua, nhưng đều thất bại. Không ít đại thần trong lòng nghĩ thầm, bệ hạ cũng nói là an toàn, ai mà không muốn bay lên trời cao, quan sát non sông tráng lệ này?

Triệu Hi có chút buồn cười, khinh khí cầu ở hiện đại thường được dùng để quay phim du lịch, đúng là công cụ ngắm cảnh tốt.

Binh bộ thượng thư lại nghĩ, có loại khí cầu này, có thể bay qua Trường Giang không?

Đám người nước ngoài kia cũng trợn tròn mắt nhìn, kích động đến mức đứng dậy vỗ tay, lại đột nhiên xoay người làm lễ lớn nhất của quốc gia bọn họ trước mặt Triệu Hi, huyên thuyên nói một đống lớn.

Triệu Hi chỉ hiểu được một nửa, phiên dịch viên liền dịch lại cho nàng.

Trừ bỏ một đống lời khen ngợi hoa hòe hoa sói, nói tóm lại chính là muốn học tập kỹ thuật này.

Triệu Hi cười như không cười, tìm lý do bỏ qua đề tài này, chờ đám học sinh kia kích động xuống khỏi khinh khí cầu, còn ra lệnh cho bọn họ tiếp tục nghiên cứu chế tạo, nàng sẽ cho đủ kinh phí nghiên cứu khoa học.

Như là bị màn biểu diễn của Phi Thiên tổ ngày đó kích thích, mấy ngày sau, Triệu Hi nhiều lần nhận được tấu chương của phiên bang, ngữ khí trong tấu chương khẩn thiết đến cực điểm, biểu đạt tình yêu tha thiết của người phiên bang đối với văn hóa Đại Minh, cực lực hy vọng được học tập, khẩn cầu nữ đế quý quốc đồng ý.

"Bệ hạ, người nước ngoài khâm phục văn hóa Đại Minh ta, Đại Minh ta cũng không nên mất phong phạm của Thiên triều thượng quốc." Có đại thần nói.

Cái gì đám người phiên bang này cũng muốn học, tất cả những gì bọn họ không có, bọn họ đều muốn học.

Thần sắc Triệu Hi hơi châm chọc, nàng từng học lịch sử, biết Đại Đường cùng Thổ Phiên chính là một ví dụ. Thổ Phiên học tập vô số kỹ thuật của Đại Đường để phát triển, sau đó hung hăng cắn ngược Đại Đường một cái.

Lý tướng ra mặt nói: "Vi thần biết điều mà bệ hạ lo lắng, những nước kia tuy nhỏ nhưng cũng có khả năng cắn ngược, chỉ cần chúng ta nắm kỹ thuật quan trọng trong tay là được." Ví dụ như đồ sứ, trà, thủy tinh.

Hiện giờ buôn bán với nước ngoài đang phát triển, không có khả năng hoàn toàn không truyền ra ngoài.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,356
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 363: Chương 363


Triệu Hi gật đầu thở dài: "Nếu không muốn bị người khác đuổi kịp, vậy chúng ta chỉ có cách không ngừng chạy về phía trước."

Các đại thần ở đây mặc dù đồng ý với quan điểm sống yên ổn nghĩ đến ngày nguy của Lý tướng, nhưng lại không thể tưởng tượng được đám người nước ngoài mà bọn họ coi thường kia sẽ có ngày vượt qua bọn họ.

Sau khi Triệu Húc nhận được tin thí nghiệm của Phi Thiên Tổ thành công, tuy là số lượng khinh khí cầu còn chưa nhiều lắm, hắn vẫn yêu cầu Triệu Hi phái bọn họ tới chiến trường. Đám học sinh kia hiển nhiên cũng rất muốn phát minh của mình có thể có nhiều tác dụng hơn, chứ không phải chỉ dùng để ngắm cảnh.

Đám đại thần to gan trong triều đều đã ngồi thử khinh khí cầu, không ít đại thần còn làm vài bài thơ biểu đạt tình yêu đối với sơn hà tráng lệ, bọn họ cũng không phải là bay miễn phí, mỗi người mỗi lần năm lượng bạc, đầy mười người một rổ mới bay lên không trung.

Những đại thần phú thương này đều giàu có, mỗi người năm lượng bạc bay một lần cũng không đắt, cho nên đám người to gan đều đến thử một lần. Còn đừng nói, cảm giác này thực sự là độc đáo.

Bay như vậy, bọn sinh viên kiếm được không ít tiền, nhưng bọn họ phát minh ra thứ này không phải vì kiếm tiền a!

Cho nên Triệu Húc tướng quân yêu cầu Phi Thiên tổ qua bên đó, những học sinh kia gào mà đồng ý. Bọn họ mang theo tất cả đồ đạc đi thẳng về phía bắc, cùng quân đội hội họp.

Người thảo nguyên đã bị đánh sợ, đội quân này khác hẳn với tướng sĩ triều Thiên Khải trong ấn tượng của bọn họ, thân thể khỏe mạnh không thua kém bọn họ, chiếc lược chiến thuật còn ưu việt hơn, hơn nữa vũ khí hoàn mỹ chưa từng thấy, ngay cả hậu cần chữa bệnh cũng tốt hơn bọn họ.

Ngắn ngủn hơn một năm thời gian, dân chúng bắc cảnh phối hợp với tướng sĩ Đại Minh một hơi đuổi hết người thảo nguyên ra ngoài biên giới. Sau mấy năm bị chiếm đóng, người Hán một lần nữa đoạt lại Hà Sáo bình nguyên.

Học sinh Phi Thiên tổ không hiểu, chiến sự có vẻ đã sắp kết thúc, còn gọi bọn họ lại đây làm gì?

"Tiểu Triệu, ngươi cũng họ Triệu à?" Triệu Húc khoác vai tổ trưởng Phi Thiên tổ, cười hỏi.

Học sinh kia đỏ mặt, có chút bất an nói: "Là cùng họ với tướng quân."

Hiện tại họ Triệu đã thành họ hoàng tộc, người Triệu gia lại không quan tâm, chẳng lẽ lại bắt người họ Triệu trong thiên hạ đổi họ kiêng dè chứ? Bọn họ không định làm như vậy.

Triệu Húc kéo tổ trưởng đến trước bản đồ, Tiêu Thính Vân ở một bên đang im lặng nhìn bản đồ, nhíu mày trầm tư.

Triệu Húc nói vài câu, học sinh kia thiếu chút nữa hoảng sợ mềm nhũn trên mặt đất, kinh ngạc vô cùng nhìn Triệu Húc, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm,"Tướng quân... Tướng quân, ngài muốn tìm ra Vương Đình của người thảo nguyên?"

Triệu Húc đương nhiên nói: "Đúng vậy, ta muốn đánh cho bọn hắn không dám xuống phía nam chăn ngựa nữa, dạy cho bọn họ một bài học nhớ đời. Đúng rồi, khinh khí cầu của các ngươi có thể thả b.o.m không?"

Học sinh kia đang lúc tuổi trẻ nhiệt huyết, nghe vậy nhiệt tình lên hẳn, Phi Thiên Tổ nhận lệnh.

Sau ngày hôm đó, rất nhiều khinh khí cầu bay lên trên thảo nguyên, bọc loại vải bố đặc chế có màu giống màu màn trời, nếu không cẩn thận quan sát không ai có thể nhìn ra trên đầu có người đang điều tra.

Mấy tháng sau, Triều đình Đại Minh lại nhận được tin tức, cả triều vừa nghe tin liền hoảng sợi, tưởng là bốc phét để tranh công.

Triệu Húc tướng quân cùng Tiêu Thính Vân tướng quân đuổi theo người ta đánh, thậm chí đánh vào Vương Đình của người ta, thủ lĩnh c.h.ế.t ngay tại chỗ, bắt được ba vạn lính thảo nguyên làm tù binh, con trai thủ lĩnh dẫn theo tướng soái dưới quyền cưỡi ngựa chạy suốt đêm về phía tây, bỏ lại cả cơ thiếp, trận chiến này thắng lớn.

Chiến công này quá đáng sợ đi, thật sự không phải là vì tranh công mà bốc phét sao?

Đám đại thần bọn họ đều có kinh nghiệm, bình thường tướng sĩ đều thích phóng đại một chút thắng lợi để lấy quân công, chỉ cần thật sự thắng trận, hoàng đế vui mừng cũng sẽ không trách móc.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,356
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 364: Chương 364


Đến khi Triệu Hi gọi video cho đám người Triệu Húc, Triệu Húc quay video trả lời, lạnh lùng cho bọn họ xem phong cảnh thảo nguyên, mơ hồ có thể nhìn thấy kiến trúc bằng đá của Vương Đình.

Đám đại thần: "..." Được rồi.

Như vậy Trường Thành mà bọn họ xây hồi còn ở triều Thiên Khải còn có ích lợi gì? Bọn người Triệu Húc đã đánh hẳn ra ngoài Trường Thành!

Trận chiến này thành công thu phục bắc cảnh, giải cứu hàng ngàn hàng vạn dân chúng cực khổ khỏi bị tàn sát, phương bắc một lần nữa trở lại vòng tay của vương triều người Hán.

Trận chiến này một lần nữa làm cho dân chúng hãnh diện lên, khôi phục cốt khí người Hán, không còn cứ nghe thấy tên người Hồ là lại sợ hãi không thôi.

Gia đình tiên nhân quả thật là từ trên trời xuống giải cứu bọn họ!

Từ nay về sau Đại Minh cũng có nơi chăn ngựa, cũng có thể nuôi ra dê bò cường tráng, ít nhất mấy chục năm tới dân chúng vùng biên cảnh cũng không cần lo lắng đến mùa đông người Hồ sẽ xuống phía nam cướp bóc nữa.

Đến mùa thu, sau hơn hai năm, quân đội thắng lợi trở về.

Vô số dân chúng ra đường nghênh đón, ngồi đầy quán rượu hai bên đường phố, có không ít nữ tử ngồi ở bên cửa sổ nhìn, nếu nhìn thấy tướng sĩ mình thích, còn đặc biệt nhớ kỹ số hiệu trên n.g.ự.c trái.

Dân chúng mang theo giỏ đựng trứng gà hoa quả nhét vào tay tướng sĩ, những tướng sĩ kia cũng bất đắc dĩ, luôn mồm từ chối cũng vô dụng, chỉ trong chớp mắt, trong tay mỗi người đều có một ít đồ ăn.

Người nhà Triệu Hi dẫn theo vô số đại thần đứng trên thành lâu đón tiếp, chờ đám người Triệu Húc cưỡi ngựa đến gần, Vương Tuyết Cầm rốt cuộc không kìm chế được, tiến lên ôm lấy bọn họ.

"Cuối cùng cũng đã trở lại, trước kia ngươi đi học đại học cũng không đi biền biệt như vậy." Vương Tuyết Cầm vỗ vai Triệu Húc, nức nở nói.

Triệu Húc cười ha ha nói: "Mẹ, chúng ta về rồi không phải sao?"

Vương Tuyết Cầm kéo tay hai người bọn họ, nhìn trên dưới trái phải, Triệu Hi đứng ở phía sau yên lặng đánh giá hai người bọn họ.

Màu da của hai người đã sớm biến thành màu lúa mì, trên người rõ ràng có mấy vết sẹo, ánh mắt dưới lớp khôi giáp sắc bén lên hẳn.

Tiêu Thính Vân nhìn nàng, ánh mắt sắc bén lại mềm mại trở lại, khẽ nhếch môi cười cười.

"Sẹo là minh chứng cho bản lĩnh của nam nhân, nếu mà hoàn toàn không bị thương thì còn gọi gì là ra chiến trường?" Triệu Húc che đi vết sẹo dài trên mu bàn tay, đưa tay ra sau lưng, cười nói với Vương Tuyết Cầm.

"Tiểu Tiêu, ngươi thì sao? Ngươi bị thương có nghiêm trọng không?" Vương Tuyết Cầm đành phải hỏi Tiêu Thính Vân.

Tiêu Thính Vân lắc đầu: "Nương nương, vết thương của ta đã lành rồi."

Triệu Húc bĩu môi: "Hắn đương nhiên là không sao cả, lúc trước hắn bị thương, còn gọi điện thoại video với Hi Hi cả đêm!"

Triệu Hi: "..."

Triệu Hi ho nhẹ một tiếng, lần đó là bởi vì Tiêu Thính Vân bị thương còn sốt cao mới gọi điện thoại video lâu như vậy, hơn nữa cũng không đến mức cả một đêm, nhị ca chỉ biết nói quá.

Triệu Hi giả vờ không hiểu, cao giọng nói: "Đại quân thắng lợi trở về, ta muốn luận công hành thưởng."

Triệu gia chưa bao giờ keo kiệt về việc ban thưởng cho người có công, tuyệt đối không làm các tướng sĩ chạnh lòng, cũng sẽ chiếu cố người nhà của những tướng sĩ đã hi sinh thật tốt.

Tiêu Thính Vân nhìn gương mặt bôi phấn của nàng, bỗng nhiên chắp tay nói: "Bệ hạ, mạt tướng có thể xin ân thưởng hay không?

Triệu Hi hơi kinh ngạc, không hiểu Tiêu Thính Vân làm vậy là để làm gì.

Tiêu Thính Vân nói: "Ta có thể xin bệ hạ chiếu thư, hỏi cưới vị hôn thê chưa qua cửa kia của ta không?"

Vành tai Triệu Hi đỏ bừng lên, giờ nàng mới nhớ, trước khi đại quân xuất chinh, nàng từng đồng ý với hắn cái gì.

Chỉ cần Tiêu Thính Vân trở về, bọn họ liền thành thân.

Mà hôm nay, hắn đã trở lại. ...

Lễ bộ thượng thư Từ Quảng lâm vào trong mê mang, hắn tự xưng là tinh thông lễ chế, đối với các loại lễ nghi tế tự trong triều như nắm trong bàn tay, nhưng hiện giờ hắn lại không biết bắt đầu từ đâu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,356
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 365: Chương 365


Từ xưa đến nay vốn chưa từng có nữ đế, hắn cũng chưa bao giờ tổ chức nghi thức đại hôn cho nữ đế cùng vương phu.

"Đại nhân, theo ý của hạ quan, chắc cứ dựa theo đại hôn của hoàng đế mà làm đi? Dù sao hạ quan nghe nói Duệ vương cũng có ý làm con rể của nhà bệ hạ." Một vị quan thân tín đề nghị.

Vương sư đắc thắng nam quy, nữ đế bệ hạ vô cùng vui mừng, liền phong thưởng vô cùng lớn.

Dựa theo quốc chế tiền triều là không phong vương khác họ, nhưng Tiêu tướng quân lại đại hôn cùng với nữ đế, nên liền được phong làm Duệ Vương. Không ít cựu thần trong triều hiểu rõ, nhưng cũng không có ai nhảy ra vạch trần.

Từ Quảng nhíu mày ngẫm lại nói: "Cũng chỉ có thể làm như vậy, Duệ Vương điện hạ liền theo các nghi lễ đã được sửa từ các hoàng hậu trước vậy."

Triệu gia không thích phô trương lãng phí, nên Triệu Hi đã đem mấy bước rườm rà không cần thiết của đại hôn giản lược đi, nhưng khi nhận được quy trình đại hôn từ chỗ Lễ bộ thượng thư vẫn khiến nàng cảm thấy mệt mỏi không thôi.

Triệu Hi vì thế còn đặc biệt gọi những người ở Lễ bộ tới, ai ngờ Từ Quảng lại cầm đầu những quan viên ở Lễ bộ cự tuyệt rất quyết đoán, nữ đế nước Đại Minh đại hôn, là việc liên quan đến thanh danh và thể diện của Đại Minh bọn họ, đến lúc đó không chỉ có dân chúng trên dưới cả nước thời khắc chú ý, mà còn sẽ có cả những phiên bang tiểu quốc man di đều sẽ tới tham gia, nếu làm nhỏ chẳng phải là để cho những người đó chê cười sao?

Không chỉ phải làm, mà còn phải làm thật lớn!

Tiêu Thính Vân nở nụ cười: "Cứ làm theo như sắp xếp của Lễ bộ đi."

Tiêu Thính Vân không ngại phiền toái chút nào, chỉ mỗi việc thử trang phục cưới cũng đã thử ba lần, mỗi lần đều rất phối hợp.

Hắn đã phối hợp như vậy, Triệu Hi cũng chỉ đành làm theo quy củ của Lễ bộ.

Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm là cha nương của Triệu Hi, cũng thêm vào một chút ý kiến.

Mùa xuân năm Vĩnh Xương thứ tư, Đại Minh khai quốc, nữ đế cùng vương phu đại hôn.

Đại hôn tổng cộng ba ngày, ngày hôm sau sẽ là lễ đại hôn chính. Trời vừa tờ mờ sáng, nghi thức đại hôn đã bắt đầu, trong cung phủ kín đèn lụa đỏ. Các quan viên phân ra đứng hai bên nữ đế, nghênh đón Duệ Vương điện hạ vào cung.

Bởi vì thân phận Triệu Hi có chút bất đồng, nên nghi thức đế vương đại hôn cũng có chút khác biệt, hai người sau khi tiếp nhận triều bái quần thần liền đi bái kiến cha mẹ, dưới sự chủ trì của Lễ bộ kính trà cho Thái thượng hoàng cùng Thái hậu, sửa miệng.

Một bên truyền đến tiếng cười của Triệu Húc: "Phát lì xì, phát lì xì."

Triệu Ngôn cũng cười nói: "Ai cướp được thì là của người đó."

Nếu là muội muội nhà mình kết hôn, vậy cũng phải dựa theo thói quen của bọn họ, phát chút tiền lì xì để náo nhiệt hơn.

Ở đây ngoại trừ người hầu trong cung, phần lớn đều là quan lớn trong triều cùng gia quyến của bọn họ, bọn họ vừa quay đầu nhìn lại thấy hai vị huynh trưởng của nữ đế, hai vị Vương gia hôm nay trong không khí vui mừng này đang lấy ra túi quà của mình, bên trong đều chứa hồng bao đỏ thẫm.

Triều Thiên Khải cũng có tập tục phát lì xì, phần lớn là tiền mừng tuổi trưởng bối phát cho vãn bối vào dịp tết âm lịch.

Bao lì xì kia cũng không tính là lớn, lại còn được làm từ giấy, chắc cũng không chứa được bao nhiêu bạc, dù sao tiền đồng nặng bao nhiêu tất cả mọi người ai cũng biết.

Có thể được tham gia đại hôn của nữ đế, có ai quan tâm mấy đồng tiền kia?

Thấy hai vị vương gia rải bao lì xì, bọn họ cũng thập phần nể tình mà nhận vài cái, tay nhéo nhéo bao lì xì liền có chút ngơ ngác.

"Bên trong này không giống như đựng đồng xu, cũng không giống có vàng bạc." Có người nhỏ giọng nói thầm.

Người ở bên ngoài nhịn không được mở ra nhìn một chút, bên trong là một tờ giấy. À không, tờ giấy này giống như là được đặc chế, còn có dấu hiệu chống làm giả, góc phía trên thì dùng con số viết để biết được tờ giấy này trị giá bao nhiêu, tờ giấy trong tay hắn này chắc giá trị bằng một lượng bạc.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
858,356
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 366: Chương 366 (Hoàn)


Triệu gia bọn họ xuyên qua đã nhiều năm, bây giờ toàn bộ Đại Minh bao gồm cả Bắc Cảnh đều đã rất nhiều quận huyện dùng đến giấy.

Mấy người Lý tướng Đào Tư Lễ cũng nhận được mấy bao lì xì, nhìn tiền giấy được đặc chế bên trong, trong lúc nhất thời đều suy nghĩ xem đây là vật gì.

Hiện nay trong nước buôn bán phát triển, nếu mọi người đều mang vàng bạc trong người đều sẽ rất bất tiện, nhưng tiền giấy thì lại khác, cái này so với những vật kia nhẹ hơn rất nhiều.

Nhìn tờ tiền giấy kia không giống như là tùy ý vẽ ra để đổi lấy ngân lượng, mà là đặc chế, không ít đại thần liền hiểu được đây sẽ là xu thế trong tương lai.

Triều đại này, loại tiền giấy đầu tiên trong lịch sử đã ra đời trong nghi thức đại hôn của nữ đế khai quốc Đại Minh.

Những bao lì xì này cũng không phải tranh mua, hai vị Vương gia cũng phát ra rất nhiều, coi như là đi lấy không khí vui mừng.

Cho đến khi mặt trời lặn, trăng sáng nhô lên cao, Triệu Hi mới đỡ cánh tay Tiêu Thính Vân, không cho hạ nhân trong cung đỡ, hai người cùng nhau trở lại tân phòng ở biệt thự.

Tân phòng là do đại ca nhị ca, cùng với nữ tử có quen biết Lục Doanh Doanh Đàm Thục Lan cùng hạ nhân trong cung đến trang trí, đập vào mắt tràn đầy màu đỏ, ngay cả chăn cùng gối đầu trên giường cưới cũng là làm từ lụa đỏ.

Triệu Hi vừa vào nhà liền đạp rớt giày trên chân, cả người ngã xuống giường cưới, hơi nhắm mắt than thở: "May mắn bọn họ cũng không ra sức mời rượu quá nhiều, bằng không cả hai chúng ta đều muốn say."

Nhưng cho dù là uống rượu nồng độ thấp, thì Triệu Hi uống nhiều cũng có chút muốn say, mặt đỏ bừng.

Cũng may nơi này không cần mang giày cao gót, nếu không hôm nay nàng mà mang giày cao gót lại còn phải đi tới đi lui thì sẽ mệt c.h.ế.t mất.

Trong phòng ngủ không có tiếng trả lời, Triệu Hi trong lòng kinh ngạc nhưng lại cảm thấy trên chân vô cùng thoải mái, nàng vội vàng mở mắt nhìn, thì thấy Tiêu Thính Vân ngồi ở giường cưới đang giúp nàng cởi giày, bên chân còn đặt một đôi dép lê mới.

Triệu Hi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như biển của Tiêu Thính Vân, trên mặt càng nóng, cô vội vàng đứng dậy mang giày đi vào phòng thay đồ, từ bên trong lấy ra hai bộ áo ngủ,"Thay đồ cưới trước đi."

Tiêu Thính Vân hỏi: "Có cần gọi hạ nhân vào không?"

Triệu Hi lắc đầu cự tuyệt, chuẩn bị cởi một thân quần áo cưới rườm rà này, một mình ngồi ở bên giường cùng quần áo cưới cùng với vương miện trên đỉnh đầu so tài.

"Nương tử, để ta tới giúp nàng." Mấy ngày nay Tiêu Thính Vân rất vui, thấy nàng sắp nhổ mấy sợi tóc của mình xuống, vội vàng đưa tay ngăn cản động tác có chút thô bạo của nàng, lại ngồi xuống phía sau nàng, ngón tay thon dài lạnh như ngọc của hắn xẹt qua cổ nàng, đầu ngón tay lại nóng bỏng, lại làm Triệu Hi vô cùng xấu hổ.

Người phía sau thuận thế nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ôm cả người nàng vào trong n.g.ự.c hắn, hôn dọc theo chiếc cổ dài nhỏ, một đường lên tới vành tai.

"Từ Bắc Cảnh trở về mất mấy tháng, chuẩn bị đại hôn lại mất gần nửa năm." Trong âm sắc Tiêu Thính Vân dường như có một tia ủy khuất.

Khâm Thiên Giám và Lễ bộ bên kia vì một ngày lành mà cãi nhau mấy lần!

Hắn thật sự là có chút hối hận, nên nghe theo chủ ý của Triệu Húc, đáng lẽ trước khi công phá thảo nguyên Vương Đình, lúc chuẩn bị trở về, nên trực tiếp gọi một cuộc điện thoại để cho bọn họ chuẩn bị lễ đại hôn trước.

Nhưng lúc ấy hắn chỉ muốn trực tiếp hỏi nàng, muốn nghe chính miệng nàng đồng ý.

Triệu Hi xoay người ôm nhẹ hắn, nhẹ giọng nói: "Bây giờ cũng không muộn."

Tiêu Thính Vân lên tiếng, bỗng nhiên cầm điện thoại nhìn đồng hồ,"Muộn rồi."

Tiêu Thính Vân đứng dậy đi về phía phòng tắm, Triệu Hi nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nước chảy, trong phòng tắm hơi nóng bốc lên, ánh mắt hắn gắt gao theo sát nàng, đứng ở cửa thanh âm khàn khàn hỏi: "Nương tử, cùng tắm không?"

Ngón tay Triệu Hi không khỏi nắm chặt chăn đỏ thẫm dưới thân, cuối cùng gật đầu.

Theo sử Đại Minh ghi lại, sau ngày đại hôn, ba ngày đều không thấy nữ đế ra khỏi phòng, hai người điên loan đảo phượng, nhiều năm sau Đại Minh cuối cùng cũng nghênh đón thời đại thịnh thế.

HOÀN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom