Cập nhật mới

Dịch Full Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 480: C480: Chương 480


Xì xì…Con mãng xà khổng lồ thè cái lưỡi ra, lúc chúng tôi đang căng thẳng đến mức cực hạn thì nó chợt cử động.Đây là lần đầu tiên, chúng tôi chính thức trông thấy tốc độ của con mãng xà khổng lồ này, dường như chỉ trong tích tắc, trong cơ thể của nó đã bùng phát sức mạnh khủng khϊế͙p͙, vèo một cái xông đến trước mặt chúng tôi.Mấy cô gái hét lên “A”, Tiền Lệ Lệ nhát gan thậm chí còn sợ đến mức che mắt lại.Pằng!Cùng lúc đó, tôi ngắm bắn vào mắt của con mãng xà khổng lồ, rồi lập tức bóp cò.Trừ phi cặp mắt to như cái đèn lồng của nó có thể vượt qua được khả năng phản ứng của tôi, còn không trong tình trạng nó đang chủ động tấn công, hơn nữa còn ở khoảng cách này, tôi tin là mình sẽ bắn trúng.Xì!Trước mắt tôi chợt hiện lên một màn sương máu, con mãng xà khổng lồ kêu lên xì xì, thân hình khổng lồ của nó đang trườn bò dưới đất, còn chúng tôi thì gào thét điên cuồng rồi lùi lại.“Mãng xà khổng lồ bị thương rồi, mọi người chạy mau!”Tôi hít sâu một hơi, cũng không màng bất kỳ điều gì nữa.

Con mãng xà khổng lồ rất điên cuồng, nên chúng tôi không hề có cơ hội ném quả cỏ Long Diên vào miệng nó.

Tôi hét lên một tiếng, nắm lấy cánh tay Bạch Vi rồi co giò bỏ chạy.Bạch Vi cũng bị tình huống bất ngờ này dọa cho sợ hết hồn, tôi hét lên xong, cô ấy mới phản ứng lại, vội vàng cùng tôi chạy về phía hồ nước, những người khác cũng chạy như bay theo.Chạy được mấy bước, tôi ngoái đầu nhìn lại thì thấy không ai bị rớt lại phía sau, đến Phùng Kha và Tiền Lệ Kệ luôn khá chậm chạp cũng theo kịp.


Còn con mãng xà khổng lồ đó vẫn đang điên cuồng tấn công cây cối ở xung quanh, con mắt phải của nó đã xuất hiện một lỗ thủng lớn.Tôi vừa chạy vừa hét lên: “Mọi người đừng quan tâm đến điều gì nữa, cứ chạy đi, chúng ta thử qua sông xem sao.

Bây giờ con mãng xà khổng lồ đã bị thương nên không thể đuổi theo ngay được, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy”.Những người khác không nói gì, chỉ ừm một tiếng đồng ý.

Sức của mấy cô gái có hạn, từ đây đến hồ nước chắc phải đến bảy, tám trăm mét.

Tôi, Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm thì không sao, nhưng bọn họ thì chắc sẽ hơi đuối.Tôi dứt khoát dừng bước, không nhì nhằng bế Bạch Vi lên, rồi cõng ra sau lưng, sau đó chạy thục mạng về phía hồ nước.Triệu Thư Hằng thấy thế cũng có vẻ mừng rỡ, vội vã bắt chước theo vác cô bé con lên vai, chạy nhanh theo sau tôi.


Cuối cùng đến Hồ Kiếm thật thà, đầu tiên y ngại ngùng nói một câu “Xin lỗi cô chủ”, rồi mới dám vác Hàn Mỹ Kỳ lên vai, chạy nhanh lên phía trước.Nhưng chúng tôi vừa chạy được mấy bước, đằng sau đã có hai giọng nói hơi tuyệt vọng vang lên: “Phương Dương? Mọi người định làm gì đấy?”“Các anh không thể bỏ mặc chúng tôi được! Chúng tôi sắp tụt lại rồi!”Trong giọng nói của Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha chứa đầy vẻ tuyệt vọng và khó tin.Bất đắc dĩ, tôi vội ngoảnh lại nói: “Các cô nghĩ gì thế hả? Nhóm chúng ta nhiều phụ nữ quá, nếu chờ các cô chạy chầm chậm tới, con mãng xà khổng lồ đã sớm hồi phục trạng thái để đuổi theo rồi.

Chúng ta phải cố chạy nhanh, càng xa càng tốt nhân lúc nó đang yếu thế”.Tôi vừa nói xong, Triệu Thư Hằng cũng vừa thở dốc vừa nói khẽ: “Đúng đấy, các cô chờ đấy.

Tôi và Phương Dương đưa giám đốc Bạch và bé con tới đó xong sẽ quay lại cõng hai người”.Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ không đáp lời, lặng lẽ chạy nhanh theo sau.

Tôi biết làm thế này là rất có lỗi với họ, nhưng cực chẳng đã, dưới tình thế bắt buộc, tôi chỉ có thể làm vậy thôi..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 481: C481: Chương 481


Có lẽ chờ xong việc rồi đi giải quyết sẽ tốt hơn nhiều.Tôi mặc kệ tất thảy chạy thật nhanh, thoáng cái đã chạy xong quãng đường bảy, tám trăm mét.

Tôi lao qua bụi cây, trêи người ai nấy đều dính đầy lá leo, nhưng trước mặt chúng tôi đã là con sông rộng lớn đang gào thét cuộn xiết đó.Đúng lúc này, âm thanh ở chỗ ban nãy của chúng tôi vọng tới đã dần biến mất, tôi biến sắc mặt: “Hỏng rồi, mọi người chạy mau, con mãng xà đó sắp vượt qua cơn đau rồi”.Nhưng tôi vừa ngoảnh lại đã thấy dòng sông cuộn trào mãnh liệt.Hai bên bờ không hề có phương tiện nào để qua sông cả, dù ở đây có rất nhiều gỗ, nhưng chúng tôi cũng không thể làm tạm một cái bè gỗ vào lúc này được.Tôi phân vân một lát rồi nói: “Mọi người nghe tôi nói này, chúng ta cứ thế mà sang sông!”Triệu Thư Hằng có vẻ hơi khó hiểu: “Tại sao? Con sông này trông có vẻ không an toàn đâu”.“Phải biết là giữa động vật cũng có phạm vi lãnh thổ.

Con mãng xà khổng lồ này mạnh như thế, chắc chắn nó sẽ không cho phép các con động vật ăn thịt cỡ lớn khác chiếm cứ địa bàn của mình, còn các con động vật ăn thịt cỡ nhỏ thì chúng ta không phải lo”.Cảm nhận được tiếng chấn động quằn quại của con mãng xà khổng lồ ở phía sau hình như đã biến mất, tôi vội nói: “Không còn thời gian để giải thích nữa đâu, mọi người mau qua sông đi, ai biết bơi thì hỗ trợ người không biết!”Nói rồi, tôi ngoái đầu nhìn lại, Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha cuối cùng cũng đã chạy tới.


Ánh mắt họ lóe lên, như định nói gì đó.Tôi khẽ an ủi: “Có mười mấy mét thôi, bơi loáng cái là sang đến bên kia rồi.

Hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ quay lại cứu hai cô”.Phùng Kha gật đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ rối bời.

Tôi chưa từng nhìn thấy cảm xúc này của cô ả, nhưng tôi nghĩ hình như nó đã có chút khác biệt so với ấn tượng ban đầu mà cô ả lưu lại cho tôi.Tiền Lệ Lệ không nói gì, tôi nhìn sang bờ sông, hít sâu một hơi, bảo Bạch Vi ôm chặt lấy mình, rồi không chút do dự nhảy xuống nước.Vì thượng nguồn là thác nước, vì thế dòng chảy của con sông cực nhanh.

May là nước mưa trêи hòn đảo này cũng rất kỳ lạ, có thể khiến tố chất cơ thể tôi cường tráng hơn.


Bây giờ, tôi không hề thấy mệt, dù đang ôm theo Bạch Vi, nhưng tôi vẫn có thể bơi ngon lành.Nhưng thời gian cấp bách, dù đang ở dưới nước, nhưng tôi đã nghe thấy tiếng xì xì lờ mờ vọng từ trong khu rừng phía sau tới, tôi sởn tóc gáy.Nhưng điều đáng mừng với chúng tôi là tôi đã đoán đúng về con sông này.

Vì con mãng xà khổng lồ vẫn là động vật đứng đầu chuỗi thức ăn ở đây, nên dưới nước không hề có loài động vật ăn thịt nào khác.

Thậm chí vì dòng nước chảy quá xiết, đến cá cũng chẳng thấy đâu.Tôi đặt Bạch Vi đã ướt sũng người lên bờ bên kia, rồi đưa khẩu súng săn cho cô ấy, nói: “Thấy có gì nguy hiểm thì em nổ súng ngay nhé!”Áo quần của Bạch Vi lộn xộn, tóc cũng hơi rối, nhưng lại càng lộ vẻ mềm yếu của phái nữ hơn, khiến người ta không khỏi nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ.Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, nói: “Anh đi cứu Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha đã, chờ anh quay lại nhé!”Nói xong, tôi lại nhảy xuống nước.

Nhưng nhờ đã có kinh nghiệm từ lần trước, nên tốc độ bơi của tôi lần này đã nhanh hơn nhiều.Nhưng có lẽ do thay đổi tâm trạng, tôi đã nhảy xuống nước lần thứ hai, mà Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm mới đưa cô bé con và Hàn Mỹ Kỳ sang bờ bên kia.Tôi vừa bơi vừa gào lên với Triệu Thư Hằng: “Triệu Thư Hằng, anh nhanh mẹ cái chân lên! Đừng lãng phí thời gian!”Tôi vừa nói dứt câu, đã nghe thấy gần rừng truyền tới từng âm thanh như tiếng xe lu cán qua cắt cỏ, mãnh liệt mà nhanh chóng.“Mẹ! Hai người mau lên!”Mặt tôi biến sắc..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 482: C482: Chương 482


Nghe thấy âm thanh kịch liệt rung động mặt đất này, tôi biết con mãng xà khổng lồ đã nổi giận.

Lúc này, nó đang liều mạng lao về phía chúng tôi rời đi.Tôi thấy căng thẳng, bèn gào lớn: “Hai cô mau nhảy xuống đi! Yên tâm, tôi sẽ đỡ hai người!”Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ đương nhiên cũng đã nghe thấy âm thanh khủng khϊế͙p͙ ở phía sau, mặt mày ai nấy đều tái nhợt.

Bọn họ đối mắt nhìn nhau, rồi dứt khoát nhảy từ trêи bờ xuống.Vì lý do khoảng cách, lúc này, vừa hay tôi đã bơi đến bờ.


Mỗi tay tôi túm lấy một người, kẹp hai cô gái ở hai bên hông, tay thì ôm lấy eo họ, hai chân thì ra sức quẫy đạp, miễn cưỡng không bị chìm xuống.

Nhưng trong tình huống dòng nước chảy xiết và sức nặng tăng lên, tốc độ bơi của tôi rất chậm.Lúc này, Triệu Thư Hằng cũng không chậm trễ, lập tức nhảy xuống nước.

Tôi cố giữ lấy hai cô gái, rồi bơi sang bờ bên kia.Nhưng bụi cây trêи bãi đá phía sau chúng tôi cuối cùng đã bắt đầu xột xoạt.Mẹ kiếp!Cảm nhận được sự rung động ở phía sau, động tác của tôi càng mãnh liệt hơn.

Chẳng mấy chốc, tôi đã bơi được một phần tư quãng đường.


Lúc này, Triệu Thư Hằng cũng cách tôi không xa, chỉ trong gang tấc.“Xong rồi, Phương Dương, anh giữ Tiền Lệ Lệ đi, thả tôi ra”.Phía tay trái của tôi chợt có giọng nói vang lên, chính là Phùng Kha đang có vẻ tuyệt vọng: “Mau thả tôi ra, nếu không tất cả đều sẽ chết đấy! Thả tôi ra, để tôi dụ con mãng xà khổng lồ đó, nó ăn thịt tôi rồi, chắc sẽ không đoái hoài tới mọi người nữa đâu!”Tôi mặc kệ cô ả, vẫn cố bơi tiếp.Không phải là tôi không muốn đồng ý, đơn giản là vì cả đoạn đường vừa phải chạy thục mạng vừa phải bơi lội, hòn đảo hoang này đã cho chúng tôi hoàn thành ba môn phối hợp rồi.

Dù tôi thật sự là người sắt thì bây giờ cũng đã thấy hơi đuối sức.Huống hồ tôi còn đang giữ hai cô gái không biết bơi, tôi đâu phải kẻ ngốc, lãng phí sức lực làm những chuyện không đâu.Điều bất ngờ là Tiền Lệ Lệ cũng nói tiếp: “Không được, hay là để tôi đi! Phương Dương, anh và Phùng Kha mau bơi đi, sang đến bờ bên kia là hai người an toàn rồi!”“Không được, thả tôi ra!”“Không, tôi là người vô dụng nhất trong nhóm, để tôi làm con tốt thí cho”.“…”Điều khiến tôi thấy tuyệt vọng là bây giờ, hai cô gái trong lòng tôi lại đang tranh cãi vì chuyện này.Tôi cảm thấy mình ngày càng đuối sức, còn sắc mặt của hai cô gái bắt đầu đỏ gay vì tranh cãi.Tôi thầm chửi bới hai con mụ ngu điên này vô số lần.Cùng lúc đó, cuối cùng tôi đã nhìn thấy hi vọng.

Triệu Thư Hằng đã bơi tới gần, anh ta không nói không rằng đón lấy Tiền Lệ Lệ từ chỗ tôi, cô ta mừng rỡ nói: “Tốt quá rồi, chúng ta mau qua sông thôi!”Phùng Kha cũng vui mừng nhìn Triệu Thư Hằng, rồi lại nhìn tôi.Triệu Thư Hằng cũng biết rõ bây giờ không phải lúc trò chuyện, còn tôi thì chợt giảm được áp lực, sức lực sắp cạn kiệt không biết lại dồi dào từ lúc nào.

Một tinh thần hăng hái bất ngờ ập tới, tôi tiếp tục giữ lấy Phùng Kha rồi bơi sang sông, vì thế chúng tôi đều trầm mặc không đáp lời.Nhưng hai cô gái vẫn nói tiếp, lòng tôi vô thức nổi lửa giận, tôi vừa định mắng họ thì đã nghe thấy Bạch Vi nói: “Hai người các cô muốn chết à mà đến giờ con cãi nhau? Lại còn bắt Phương Dương và Triệu Thư Hằng trò chuyện cùng nữa?”Bạch Vi luôn có khí chất lạnh lùng, bây giờ, cô ấy vừa nổi giận, hai cô gái kia bị nói cho ngẩn người, lập tức im miệng ngay.Tôi và Triệu Thư Hằng đều cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy mình chỉ còn cách bờ bên kia một phần ba quãng đường, cũng chỉ còn vài mét, con quái vật khổng lồ ở phía sau cuối cùng đã xuất hiện..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 483: C483: Chương 483


Tôi nghiêng đầu lại nhìn thì thấy con mãng xà khổng lồ chảy máu đầm đìa đầy đầu ở trêи bờ không chút do dự nhảy xuống nước.

Lúc tôi nhìn thấy nó thì nó mới nhảy nửa người xuống nước.“Mẹ! con mãng xà khổng lồ đến rồi!”Tôi chửi thề một câu, đồng thời cảm thấy một cảm giác lạnh buốt từ sau lưng dâng thẳng lên đỉnh đầu, hai chân tôi càng quẫy nhanh hơn.Rõ ràng Triệu Thư Hằng cũng đã nhìn thấy cảnh này, hình như ngay lúc tôi lên tiếng, hai chúng tôi không biết lấy đâu ra sức điên cuồng bơi sang bờ bên kia như uống phải thuốc kϊƈɦ thích.Lúc này, Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha cũng sợ đến mức run rẩy, nhưng đã được Bạch Vi nhắc nhở, họ không dám lên tiếng, chỉ có thể sợ hãi nhắm mắt lại.Hồ Kiếm, Bạch Vi và Hàn Mỹ Kỳ cũng vô cùng sợ hãi, cô bé con đưa cho họ sợi dây làm bằng ruột cá.


Bọn họ vội vàng cầm lấy một đầu, rồi ném đầu còn lại về phía chúng tôi.

Triệu Thư Hằng nắm lấy theo phản xạ có điều kiện, dưới sự hợp sức của ba người, Triệu Thư Hằng và Tiền Lệ Lệ đã được kéo lên bờ.Sau đó Bạch Vi lại ném sợi dây cho tôi, tôi vừa định bắt lấy thì đã nhìn thấy phía sau mình không xa có một bóng đen to lớn đang điên cuồng lao tới.Tôi đã không thể hình dung được nỗi sợ hãi của bản thân, nhưng khi đang hoảng hốt đến cùng cực, tôi lại thấy cái chết không còn đáng sợ nữa.Vì bây giờ, Phùng Kha đang ôm chặt lấy tôi, một tay tôi nắm chặt sợi dây làm bằng ruột cá, một tay khác thì lấy cái túi không thấm nước làm bằng ruột lợn rừng ở bên hông ra.Bên trong có một quả cỏ Long Diên.Lúc này, những người khác đã ở bờ bên kia, chỉ còn mình tôi và Phùng Kha ở dưới nước.

Triệu Thư Hằng, Hồ Kiếm và Bạch Vi đều có vẻ vừa khủng hoảng vừa tuyệt vọng, còn họ đang nói gì thì tôi cũng không nghe rõ.Tôi chỉ có thể nhìn thấy họ há to miệng, mặt mày thì trắng bệch, còn bên tai tôi đều là tiếng nước chảy xiết.Tôi thành thục mở chiếc túi chống nước ra, nhưng chưa vội lấy quả cỏ Long Diên ra ngay.Nhân lúc ba người ở trêи bờ đang kéo mình, tôi cầm chiếc túi, ngoảnh mạnh đầu lại, vừa hay nhìn thấy bóng đen đang đuổi sát phía sau.

Nó vừa xuống nước đã nhảy lên, chính là con mãng xà khổng lồ đó!Con mãng xà khổng lồ há to cái miệng như cái chậu máu ra, tôi gần như có thể ngửi thấy mùi hôi tanh trong cổ họng nó, bộ răng sắc bén của nó xuất hiện trước mặt tôi.Tôi nuốt nước miếng, không biết lấy sức ở đâu ra, vung cái túi chống nước lên, ở khoảng cách gần thế này, tôi không thể ném trượt được.Ngay sau đó, chiếc túi chống nước đựng quả cỏ Long Diên đã nằm trong cái miệng lớn của con mãng xà khổng lồ. Đam Mỹ Hài


Như cảm nhận được điều gì đó, dường như chỉ một giây sau nó đã có thể lấy được mạng tôi, nhưng nó chợt thả chậm động tác lại.

Nhân cơ hội này, cuối cùng tôi đã được kéo lên bờ bên kia dưới sự hỗ trợ của ba người trêи bờ.Ý thức được đã rời khỏi mặt nước, Phùng Kha vội mở mắt ra, bò dậy, rồi đứng lên kéo tôi.Tôi còn chưa đứng dậy, chỉ thấy mấy người Bạch Vi đều có vẻ kinh hãi nhìn xuống sông.Tôi cũng nhìn theo, không biết cái miệng của con mãng xà khổng lồ đã khép lại từ lúc nào, một bên mắt của nó vẫn có lỗ thủng chảy máu đầm đìa.

Nhưng so với trạng thái ở trong rừng lúc trước thì bây giờ, tình trạng của nó tệ hơn nhiều.Lúc ở trong rừng, dù con mãng xà khổng lồ bị thương đau đớn, nhưng nó vẫn rất mạnh, loáng cái đã có thể đâm đổ cái cây to cỡ vòng ôm của một người.Nhưng bây giờ thì khác, nó im hơi lặng tiếng, vùng vẫy ở dưới nước như có một bàn tay vô hình trong không khí đang vặn người nó thành những hình dáng kỳ quặc không thể tưởng tượng nổi..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 484: C484: Chương 484


Tôi vừa kéo Phùng Kha ra sau, vừa căng thẳng nhìn chăm chú tình hình dưới nước.Bị tôi ép ăn quả cỏ Long Diên xong, con mãng xà khổng lồ như bị trúng chất độc thần kinh gì đó.

Nó lập tức trở nên điên cuồng, từ bề ngoài có thể thấy, trừ một bên mắt bị thương ra thì toàn thân nó không có gì thay đổi cả.Nhưng bây giờ, nó đang quằn quại một cách điên khùng dưới nước, quẫy đạp quỹ đạo của dòng nước, thậm chí ở giữa sông bây giờ đã xuất hiện một vòng xoáy cực lớn.Thậm chí trong lúc quay cuồng, con mãng xà khổng lồ còn để lộ ra phần bụng màu trắng.


Chúng tôi đều thấy khó tin, không ngờ loại quả cỏ Long Diên này lại kinh khủng đến vậy.

Phải biết là dù là loại rắn gì, cũng không bao giờ dễ dàng để lộ phần bụng của mình ra, vì đây là chỗ hiểm của chúng.Lớp vảy bên ngoài cơ thể của loài rắn có thể giúp chúng chống lại những sự tấn công, nhưng phần bụng thì khác, chỗ đó chỉ có một lớp da mỏng, một khi bị đâm thủng thì chẳng khác nào mổ bụng moi thịt bọn chúng.Chúng tôi vừa lấy lại sức, vừa há miệng thở dốc.

Bây giờ, tôi vẫn còn thấy hơi sợ hãi, nhìn con mãng xà dưới nước, rồi lại nhìn chiếc túi chống nước giống hệt của tôi trêи hông của Triệu Thư Hằng.Bạch Vi đã chạy tới, ôm chầm lấy tôi, cảm nhận được nhịp đập mãnh liệt ở ngực cô ấy, tôi vỗ vai cô ấy an ủi nói: “Không sao rồi, tạm thời chúng ta an toàn rồi”.Nói đến đây, chính tôi cũng không nhịn được thở phào một hơi.

Tôi đã cạn kiệt sức lực từ lâu, nếu không có lòng tin chống đỡ, chắc bây giờ, tôi đã nằm trong bụng của con mãng xà khổng lồ rồi.Một khi con mãng xà khổng lồ cuốn lấy tôi, nó sẽ không cho tôi cơ hội để tháo quả cỏ Long Diên ở hông ra, mà sẽ lập tức quấn chặt người tôi cho đến chết ở dưới nước ngay.Trùng hợp là vì bơi qua sông, nên chất dịch của cỏ Long Diên trêи người chúng tôi đã bị tan ra trong nước gần hết, vì thế chúng tôi không thể dựa vào nó được nữa.May mắn là dù chúng tôi không chắc quả cỏ Long Diên có độc tính mạnh đến mức nào với con mãng xà khổng lồ, nhưng từ cảnh tượng trước mắt có thể thấy là loại quả này vẫn có tác dụng.“Chúng ta ở lại ăn ít thịt khô với uống nước, để giữ sức khỏe và tinh thần đã.


Bây giờ trời sắp tối rồi, chúng ta may mắn thừa thắng xông lên, xông thẳng tới điểm cuối cùng”.Trêи mặt Triệu Thư Hằng cũng đầy vẻ mừng rỡ sau khi thoát khỏi một kiếp nạn, anh ta cười nói: “Được, nhưng bức tranh thứ ba trêи bia đá là dáng một con người đang quỳ lạy, thế là sao nhỉ?”“Tạm thời tôi chưa biết, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ rõ thôi”.Triệu Thư Hằng vừa nói vậy, tôi cũng nhớ ra trêи tấm bia đá có ba bức tranh.

Con hổ răng kiếm và con mãng xà khổng lồ thì chúng tôi đều đã gặp rồi, con hổ răng kiếm bị tôi bắn trúng một bên mắt, giờ đã bị chột.Con mãng xà khổng lồ bị chúng tôi dùng quả cỏ Long Diên hạ độc, bây giờ chưa biết sống chết thế nào.

Nó vẫn quằn quại dưới nước, xem chừng hình như quả cỏ Long Diên không thể giết được nó, vì nó đã ăn quả này khá lâu rồi, mà vẫn đang cuộn mình.

Dù trông nó có vẻ rất đau đớn, nhưng ai cũng có thể nhìn ra nó vẫn quẫy đạp rất thoải mái.Đương nhiên, bây giờ, nó đã không còn sức uy hϊế͙p͙ gì với chúng tôi nữa.Tôi chọn nơi này làm điểm nghỉ ngơi, một là để mau chóng khôi phục sức lực, hai là tôi muốn xem quả cỏ Long Diên rốt cuộc có hiệu quả lớn cỡ nào với con mãng xà khổng lồ này.Lúc Hồ Kiếm nói về cỏ Long Diên, tôi đã nghĩ con mãng xà khổng lồ to lớn nhường này, khả năng cao nó đã ăn lá cỏ Long Diên, nhưng bây giờ, chúng tôi lại dùng quả cỏ Long Diên để hạ độc nó.Sự thật chứng minh đúng là vậy, quả cỏ Long Diên có tác dụng với nó, nhưng hình như không thể giết được nó.


Nếu có thể phát huy tác dụng, chắc cũng chỉ giảm bớt tổn thương cho nó như một loại kháng thể trong cơ thể của sinh vật thôi..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 485: C485: Chương 485


Bây giờ, chúng tôi vừa bình tĩnh lại sau cơn khủng hoảng.

Chúng tôi vừa quan sát con mãng xà đang bơi nhanh dưới nước, vừa ăn thịt khô và uống nước ngọt, chẳng mấy chốc đã khôi phục tâm trạng.Không bao lâu sau, chúng tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Đương nhiên, quần áo của chúng tôi đều đã khô.

So sánh với vị trí ở bờ bên kia, để tránh xảy ra sai sót, chúng tôi lại thay đổi hướng.Đi từ khu rừng tới vùng đồng bằng, rồi lại đến khu rừng giữa đảo, hình như tuyến đường đi của chúng tôi đều là một đường thẳng.

Vì vậy, bây giờ, chúng tôi phải cực kỳ chú ý.


Nếu thất bại vì chuyện này, tôi nghĩ cả đám sẽ ân hận đến mức đập đầu vào tường mất.Bây giờ, phía chân trời vẫn còn ánh tà dương nhàn nhạn, chứng tỏ chúng tôi còn khoảng ba mươi phút nữa để vén bức màn bí mật cuối cùng của hòn đảo này.

Ban nãy, ai nấy đều đã ăn uống no đủ, nên tinh thần rất phấn chấn, vì thế tốc độ di chuyển của chúng tôi cũng nhanh hơn.Cuối cùng, khi mặt trời sắp lặn, chúng tôi đã có một phát hiện.Khu rừng cuối cùng không lớn, thậm chí có thể nói là rất nhỏ.

Nhưng ở đây không có gì cả, không động vật, không côn trùng, cũng không có chim chóc, mà chỉ có những cái cây tĩnh lặng.Lúc chúng tôi sắp từ bỏ, Tiền Lệ Lệ đột nhiên phát hiện ra một thứ.

Cô ta đứng cách chúng tôi một khoảng không xa, rồi chợt hét lên: “Mọi người mau tới xem đây là cái gì này?”Chúng tôi vội vàng chạy tới, chỉ thấy mặt Tiền Lệ Lệ đỏ au, cô ta chỉ vào phía sau một cái cây lớn.Chúng tôi nhìn theo hướng cô ta chỉ thì thấy phía sau cái cây lớn cỡ ba người ôm mới vừa đó có một cái bệ dùng đá xếp thành.

Trêи cái bệ đó có một cái bàn thờ hình tròn trang nghiêm, trông không to, thậm chí còn hơi nhỏ.Giữa bàn thờ có một pho tượng không biết được làm bằng chất liệu gì, nhưng hình dáng của nó rất kỳ quái.


Trông thì giống hình người, nhưng thật ra lại là đầu chó mình người, móng vuốt của mèo, chân chim, phía sau còn có một đôi cánh chưa xòe hết ra.Một tay của pho tượng nắm chặt một cây gậy, tay còn lại thì chỉ lên trời như đang nói gì đó.Tôi cau mày: “Nếu tôi nhìn không nhầm thì chắc đây chính là ý nghĩa của bức tranh thứ ba trêи bia đá đấy”.Bàn thờ thì phải cần hiến tế, nhưng hiến tế thứ gì đây?Những người khác cũng đi tới xem xét, tôi quan sát kỹ sự khác biệt từ trêи xuống dưới, cuối cùng phát hiện có vài manh mối.Loại đá ở dưới bàn thờ này đều được cắt xén chỉnh tề, sau đó được xếp vuông mức và quy củ với nhau, các góc thì phẳng lỳ.

||||| Truyện đề cử: Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng |||||

Dù nói đây là kỹ thuật thủ công hiện đại thì cũng có người tin.Xung quanh chiếc bàn thờ này có hẳn ba cái cây lớn cỡ ba người ôm mới vừa, chúng âm thầm vây lấy cái bàn thờ này.Triệu Thư Hằng nghi hoặc nói: “Hình như tôi đã nhìn thấy pho tượng này ở đâu rồi ý”.“Anh từng nhìn thấy rồi ư? Ở đâu thế?”Tôi vội hỏi.Triệu Thư Hằng lắc đầu: “Hình như ở trong một cuốn sách nào đó, nhưng tôi quên rồi.

Dẫu sao cái thứ không đáng tin thế này thì có mấy ai để ý chứ!”Tôi cau mày, nhưng đột nhiên lại nghe thấy Bạch Vi nói: “Pho tượng này có tạo hình rất giống với pho tượng thần nào đó của Kemet cổ đại, nhưng không phải giống hoàn toàn.

Còn mấy cái cây lớn với bệ đá bằng phẳng này, chắc không phải do con người cổ đại làm ra đâu.

Suy nghĩ của em là những thứ này và cả hòn đảo này nữa đều là do một người của thời cận đại, hay một thế lực nào đó tạo ra”..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 486: C486: Chương 486


Nghe Bạch Vi nói xong, trong đầu tôi chợt lóe lên một tia sáng.“Sau này, vì một nguyên nhân bí mật nào đó, những người này đều đã chết cả, hoặc bị đưa đi khỏi đây nên mới để lại hòn đảo này.

Có lẽ những lời đồn thổi đầu tiên về cỏ Long Diên cũng là từ miệng những người này mà ra”.Bạch Vi nhíu chặt mày, nhưng cũng đang có vài điều chưa thông suốt.


Còn tôi thì nghĩ tới một chuyện khác: “Nếu thời cận đại còn có người từng đến đây, thế họ rời đi bằng cách nào? Việc cấp bách của chúng ta bây giờ không phải là tìm hiểu những người này từ đâu tới, mà phải biết thứ họ hiến tế là gì, như vậy thì mới có cơ hội mở cái bàn thờ này ra được”.Tôi quét mắt nhìn mọi người, rồi dừng lại ở Hồ Kiếm, y bị tôi nhìn chằm chằm đến mức run lên, nghi hoặc hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì?”Tôi nảy ra một ý, vội vàng chạy tới trước bàn thờ, nhìn thẳng vào chính giữa.Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, giữa bàn thờ có một cái hố, bên dưới thì là một mảng đen kịt.Tôi hết sức vui mừng, hỏi: “Có ai có dây ở đây không?”“Tôi có, sợi vừa thả xuống nước ấy, vẫn chưa khô đâu, Phương Dương, anh định làm gì thế?”Hồ Kiếm vừa đáp vừa lấy một sợi dây trong túi ra.Tôi cười he he nói: “Anh xem đây”.Triệu Thư Hằng đột nhiên nói: “Khoan đã Phương Dương, không phải anh định buộc sợi dây vào người rồi nhảy xuống phía dưới của bàn thờ để xem đấy chứ? Nếu đúng là thế thì tôi không đồng ý đâu”.Những người khác cũng hiểu ra và đều phản đối, tôi cau mày, quan sát tình hình xung quanh rồi nghĩ ra một cách.Tôi tước một đầu của sợi dây thành hình một tấm lưới co dãn nhỏ, rồi thắt một cái thòng lọng ở phần giữa, còn đầu bên kia sợi dây thì tôi buộc thêm vào một tảng đá chừng mấy cân.Tôi lùi lại vài bước, nói: “Việc lớn đã thành!”Mọi người đều thấy nghi hoặc, hỏi tôi đang làm gì.Tôi đành giải thích: “Đây là cách chúng ta tìm ra vật hiến tế”.Nói xong, tôi buộc cố định một đầu của sợi dây lên một thân cây, rồi từ từ thả đầu buộc đá xuống phía dưới bàn thờ.Khi tôi thả lỏng sợi dây từng chút một, độ sâu của bàn thờ cũng dần hiện lên trước mặt chúng tôi.Ba mét…Năm mét…Mười mét.Cuối cùng đã đến đáy, tôi lại thả sợi dây xuống tiếp, sau đó kéo mạnh một cái.

Đoạn sợi dây buộc thòng lọng lập tức mở ra, còn cái lưới mà tôi buộc vào sợi dây cũng bung ra, tự động vợt những thứ ở bên dưới lên.Chờ vài giây, tôi kéo sợi dây lên.Mượn chút ánh sáng của ánh chiều tà còn sót lại, lúc nhìn rõ thứ ở trong lưới, Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha, còn có nhóm Hàn Mỹ Kỳ đều hét lên thất thanh, độ lớn của đê-xi-ben khiến tôi và Triệu Thư Hằng phải bịt tai lại.Duy chỉ có Hồ Kiếm hình như là đã quen với âm thanh ở mức độ này rồi, y chỉ giật khóe miệng, chứ không có biểu hiện khó chịu gì.Tôi, Hồ Kiếm và Triệu Thư Hằng đi tới gần trước, chỉ thấy trong cái lưới có một đống xương, hầu hết đều hoàn chỉnh.

Từ hình dạng của bộ xương có thể thấy là xương của một loài động vật nào đó.Tôi quan sát một lúc, sau khi xác định trêи bộ xương không hề có vấn đề gì, tôi mới lấy mấy cái lá cây bọc một bộ xương khá lớn lên.Tôi quan sát kỹ thì thấy hình như bộ xương này trông khá quen, tôi và Triệu Thư Hằng đều nghi hoặc nhìn nó, Hồ Kiếm đột nhiên mừng rỡ nói: “Tôi biết đây là thứ gì! Đó là xương sống của gà rừng”.“Gà rừng? Anh chắc chứ?”Hồ Kiếm gật đầu đáp: “Đương nhiên, tôi làm thợ săn bao năm, nên quen với mấy thứ này lắm.


Ban đầu, tôi cứ thấy giống xương của gà rừng, nhưng nghĩ thấy không đơn giản như thế, nên mới không nói cho mọi người biết.

Ai ngờ bây giờ vừa nhìn một cái thì hóa ra là xương sống của gà rừng thật”..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 487: C487: Chương 487


Tôi nói: “Có nghĩa là vật tế của bàn thờ này là gà rừng ư?”Hồ Kiếm gật đầu: “Nếu tôi nhìn không nhầm thì chắc là vậy.

Ngoài ra, những bộ xương khác vụn và nhỏ quá, nên tôi không nhìn ra gì cả.

Nhưng gà rừng thì vừa hay phù hợp với đặc điểm của những bộ xương này, nhỏ và nhiều”.“Đúng vậy, hòn đảo này rất dị, lại có cực kỳ nhiều gà rừng.

Ban đầu, tôi còn tưởng là do nguyên nhân sinh trưởng hoang dã, nhưng về sau lại thấy cùng là sinh vật hoang dã, nhưng dù là sói hay lợn rừng, đều không nhiều bằng gà rừng.


Bây giờ xem ra chỉ có thể là vì lý do này, nên số lượng gà rừng mới nhiều đến vậy”.Tôi gật đầu nói.Dù tôi thấy rất lạ là tại sao trêи hòn đảo này lại dùng gà rừng làm vật hiến tế, nhưng nếu đã xác định được rồi, chúng tôi cũng không cần phải nghĩ nhiều nữa.Qua nhiều trải nghiệm vào sinh ra tử, tôi đã học được cách suy nghĩ có chọn lọc.

Có rất nhiều điều không cần thiết căn bản không cần phải nghĩ làm chi cho mệt đầu.Triệu Thư Hằng nói: “Thế chúng ta còn chờ gì nữa? Tôi nhớ lúc đến đây, chúng ta có mang một con gà rừng phơi khô, mau ném vào đi”.Tôi có vẻ khinh bỉ nói: “Anh nghĩ cái quái gì thế? Bất kể là lúc nào, vật tế đều phải là sinh vật còn sống.

Nếu chết rồi thì thần linh của đàn tế ấy hoặc thứ gì đó khác sẽ cho rằng anh không thành tâm, nên không chấp nhận lời thỉnh cầu của anh đâu.

Nghiêm trọng hơn thậm chí còn giận lây sang anh đấy”.Lúc này, mấy cô gái cũng phản ứng lại, Bạch Vi cau mày nói: “Nhưng trong khu rừng này chẳng có gì ngoài cây cối cả, chúng ta đi đâu tìm gà rừng bây giờ? Không lẽ phải quay lại chỗ rừng của con mãng xà khổng lồ à?”Bạch Vi nói xong, chúng tôi đều rơi vào trầm mặc.


Bây giờ, chúng tôi mà quay lại, có quỷ mới biết con mãng xà khổng lồ kia thế nào rồi.

Phải biết là lúc chúng tôi rời đi, dù đã trúng chất độc của quả cỏ Long Diên, nhưng con mãng xà khổng lồ vẫn rất mạnh mẽ, không hề giống sắp chết chút nào, đương nhiên là nó vẫn đau đớn.Lúc đến đây, chúng tôi đã đặt ba cái tên cho các khu rừng trêи hòn đảo này.

Khu rừng ở bên ngoài là rừng hổ răng kiếm, khu rừng giữa đảo là rừng mãng xà khổng lồ, khu rừng cuối cùng, cũng chính là nơi chúng tôi đang ở bây giờ là rừng đàn tế.Đặt tên như vậy rất dễ nhớ.Dù hai khu rừng trước rất nguy hiểm, nhưng lại có rất nhiều các loài động vật.

Còn khu rừng đàn tế này thì khác, từ lúc chúng tôi leo lên bờ, chưa hề nhìn thấy dấu vết của bất kỳ sinh vật nào.Koong…Lúc chúng tôi đang suy nghĩ xem có nên quay lại hay không, tôi chợt nghe thấy một tiếng vọng không khác gì tiếng gõ chuông sớm ở thời cổ đại.

Tiếng king koong dội thẳng vào tai chúng tôi, chấn động đến mức làm chúng tôi đau đầu nhức óc.Khó khăn lắm cả bọn mới phản ứng lại được, nhưng lại chỉ biết khϊế͙p͙ sợ nhìn nhau.Mẹ kiếp, chuyện quái gì thế này?Sau một tiếng chuông ngân, hình như tai chúng tôi đều thính quá mức, nên còn nghe thấy tiếng của động vật nữa.Tiếng côn trùng và chim chóc mà tôi luôn thấy kỳ lạ khi trước cuối cùng cũng đã dần kêu vang.Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau: “Rốt cuộc có chuyện gì thế nhỉ?”Triệu Thư Hằng vừa nói dứt câu, giọng nói của anh ta không hề có vấn đề gì, nhưng mặt tôi chợt biến sắc.Tôi khó tin nói: “Không lẽ động vật chỉ tới khu rừng đàn tế này vào ban đêm, còn ban ngày thì không xuất hiện?”Hồ Kiếm gật đầu nói: “Có lý, chúng ta đã chắc rằng khả năng nghe của mình không có vấn đề, mà chúng ta lại có thể nghe thấy những âm thanh này, điều này chứng tỏ gần đây thật sự có động vật”.“Điều đó cũng có nghĩa là…”“Chúng ta có thể tìm thấy gà rừng để làm vật tế rồi!”Chúng tôi vui mừng nhìn Triệu Thư Hằng, anh ta cũng có vẻ mừng rỡ..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 488: C488: Chương 488


Trêи thế giới có rất nhiều chuyện và hiện tượng kì quái mà chúng ta không thể lý giải, hòn đảo vừa thần bí vừa quỷ dị này chính là một trong số đó.

Trong khu rừng đàn tế như bị thần tiên trong truyền thuyết bố trí cấm chế nào đó.

Động vật ở đây hoạt động về đêm, còn ban ngày thì yên tĩnh vô cùng, khiến người ta như lạc vào quỷ vực, nhưng đến buổi tối thì lại cực kỳ náo nhiệt, đủ các loại rắn, côn trùng, chuột, kiến.

Sau khi xác định xong chuyện vật tế, chúng tôi tìm một gốc cây to ở cách đó không xa, dựng vải và giá gỗ ở xung quanh cây, bắc thành một cái lều đơn sơ.

Hiện giờ, chúng tôi cũng yên tâm được phần nào, trêи tấm bia đá có ba bức tranh, ý nghĩa của mỗi bức tranh chúng tôi đều hiểu rõ, mà giữa chúng cũng có giới hạn nghiêm ngặt, và chúng sẽ không vượt qua giới hạn của nhau.

Bởi vậy, chúng tôi ở nơi này lại rất an toàn.

Sau khi chúng tôi dựng lều vải xong, trời đã hoàn toàn tối sầm, chỉ còn lờ mờ nhìn thấy chút ánh sáng ban đêm.

Chúng tôi bất đắc dĩ đốt một đống lửa bên ngoài lều, bấy giờ mới bàn bạc chuyện đi săn, bắt gà rừng.


Cuối cùng người đi là tôi và Triệu Thư Hằng, bởi vì có quá nhiều thứ không xác định nên tôi mang theo súng săn, Triệu Thư Hằng phối hợp tác chiến với tôi, còn Hồ Kiếm ở lại lều để trông coi.

Một khi chỗ này xảy ra chuyện, Hồ Kiếm sẽ đốt cháy đống cành cây đặt cách căn lều không xa.

Ánh lửa ngút trời, chúng tôi đương nhiên có thể nhìn thấy.

Những người còn lại sưởi ấm ở gần nơi trú ẩn, tôi và Triệu Thư Hằng lặng lẽ lần mò sang xung quanh.

Chúng tôi mò tới một nơi có âm thanh tương đối lớn, chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy một bụi cây thấp đang dao động không theo quy luật ở phía trước.

Tôi ra hiệu cho Triệu Thư Hằng giữ im lặng, bảo anh ta cẩn thận rồi đi theo sau tôi.

Triệu Thư Hằng vội vàng gật đầu, tôi lặng lẽ đi lên trước, đồng thời nhắm chuẩn họng súng về phía trước.

Triệu Thư Hằng cũng đặt thương gỗ ngang bên hông, duy trì trạng thái sẵn sàng phi ra bất cứ lúc nào.

“Lên!”Ngay khi chúng tôi sắp đi đến chỗ bụi cây đó, tôi đột ngột la to một tiếng, tiếp theo dùng súng như mũi thương đẩy bụi cỏ phía trước ra.


Một lát sau, trước mắt chúng tôi xuất hiện một con gà rừng cỡ lớn toàn thân vàng sậm đang vô cùng hoảng sợ, chúng tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Nhanh, bắt lấy nó!”Tôi la lên một câu, Triệu Thư Hằng đã ở thế chuẩn bị từ lâu, hô khẽ một tiếng, thương gỗ trong tay anh ta ra đòn nhanh như chớp, đâm thẳng về phía con gà rừng.

Nhưng con gà rừng này có vẻ thông minh hơn gà rừng ở bên ngoài, nó không nhảy lung tung.

Mặc dù hoảng loạn, nhưng nhìn thấy thương gỗ của Triệu Thư Hằng đâm tới, nó không những không chạy mà còn né sang một bên.

Với cách né mình nhẹ nhàng như vậy, thương gỗ của Triệu Thư Hằng lập tức tấn công vào khoảng không, không chỉ có anh ta mà tôi cũng ngây người.

Con gà rừng không hề quan tâm chúng tôi đang nghĩ gì, lập tức đạp hai chân, nhanh chóng nhảy ra khỏi ổ, lủi ra bên ngoài.

Tôi nào có thể nhịn được, sau khi phản ứng lại thì lập tức ngắm bắn, nén hơi thở, bóp cò.

Pằng!Họng súng tôi tóe lửa, “bộp” một tiếng, cả người con gà rừng bị lực xung kϊƈɦ cực lớn bắn cho bay lên trước một khoảng, lúc này nó mới chết hẳn.

Triệu Thư Hằng rút thương gỗ lên, gãi đầu nói: “Mẹ nó, trong khu rừng đàn tế này toàn là thứ gì vậy, gà rừng cỡ lớn còn có thể né tránh sự tấn công của tôi”.

Tôi nói: “Nơi này không tiện ở lâu, tốt nhất chúng ta nên rời đi khi trời còn sáng”.

Nói rồi, tôi bèn nhặt con gà rừng cỡ lớn ở dưới đất lên, đi về nơi trú ẩn.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 489: C489: Chương 489


Sau khi tôi nổ súng, tiếng động trong rừng yên lặng một lúc, trong đêm tối nên truyền đi rất xa đến giữa khu rừng.

Cho dù chẳng bao lâu đã ồn ào trở lại, nhưng trong lòng tôi lại mơ hồ có một tia dự cảm không lành.Trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh trêи tấm bia đá trước kia, một người quỳ rạp xuống đất, cung kính cúi thấp đầu.


Dường như phía trước là tín ngưỡng của người đó, hoặc là sức mạnh to lớn nào đó không thể kháng cự.Thế nhưng tôi vẫn không đoán được trong đó có điều kì bí gì.

Triệu Thư Hằng hình như cũng hiểu được suy nghĩ của tôi, nên đi theo tôi nhanh hẳn.Chúng tôi trở về nơi trú ẩn, mọi người đều ở đó, nhưng sắc mặt có vẻ hơi khó coi, tôi nghi ngờ hỏi: “Mọi người sao vậy?”Tuy nhiên không ai trả lời câu hỏi của tôi, đống lửa soi chiếu gương mặt của tất cả mọi người đến đỏ bừng.

Một hồi lâu sau, Phùng Kha lên tiếng: “Phương Dương, tôi nghĩ chúng ta cần phải mau chóng rời khỏi đây thôi”.“Có chuyện gì thế?”Tôi nghi hoặc hỏi.“Đồ đạc của chúng ta mất hết rồi, thức ăn, nước, đồ dùng sinh hoạt, tất cả đều biến mất chỉ trong nháy mắt”.Phùng Kha bổ sung: “Tôi biết chuyện này rất khó tin, nhưng hoàn toàn là sự thật.


Vừa rồi, chúng tôi vây xung quanh lửa trại bàn vụ gác đêm tối nay, không ngờ đồ đạc chúng ta đặt ở trong lều đều đã bị trộm mất rồi”.“Nói là trộm cũng không đúng, tôi cảm thấy giống như là bỗng dưng mất tích hơn”.Hồ Kiếm cũng mang vẻ mặt ủ rũ nói: “Lửa trại của chúng ta cách lều không đến năm mét, chúng tôi chỉ ở bên ngoài lều, nếu trong lều xảy ra chuyện gì khác thường, chúng tôi chắc chắn có thể phát hiện ngay lập tức.

Nhưng sự thật là đồ đạc trong lều biến mất lúc nào, chúng tôi không hề hay biết, cho đến khi cô chủ kêu đói, muốn ăn ít thịt khô thì chúng tôi mới phát hiện ra chuyện này”.Tôi cảm thấy sự việc không đơn giản, vội vàng đi đến trước lều, mở cửa gỗ của lều ra, phát hiện bên trong quả nhiên trống rỗng.Không chỉ có đồ vật bị trộm mất, mà ngay cả cỏ khô trải ở dưới đất lúc chúng tôi dựng lều cũng không thấy đâu nữa, thật sự giống như tự dưng biến mất vậy.Tôi nói: “Được, nếu đã như vậy, bây giờ chúng ta đi mở đàn tế thôi”.Vừa dứt lời, tôi đã cảm thấy nhiệt độ quanh mình bắt đầu giảm xuống dần, bầu không khí cũng bắt trở nên quái dị.Tôi nhìn gương mặt của mọi người, sắc mặt ai nấy đều trở nên vô cùng kỳ quái bên đống lửa.Mặt người nào người nấy biến thành màu xám xanh tịch mịch, ánh mắt nhìn tôi cũng không còn thiện chí, ngay cả Bạch Vi, trong mắt cũng lấp đầy sự thờ ơ và coi thường.“Sao vậy này?”Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, tôi đã nhìn thấy sắc mặt mọi người thay đổi, sau đó họ hung dữ nhào về phía tôi.

Tôi giật mình, đang định chạy thì thấy nặng đầu, sau đó lập tức mất đi ý thức.…Lúc tỉnh lại, tôi chỉ cảm thấy đầu mình sưng vù, trán đau âm ỉ.“Ôi má ơi, sao lại đau thế này!”Tôi xoa trán, tất cả mọi người đều quan tâm nhìn tôi.Bạch Vi ngồi ở bên cạnh, căng thẳng nắm lấy tay tôi, thấy tôi lên tiếng thì kinh ngạc quay đầu lại: “Phương Dương? Anh tỉnh rồi à?”“Phương Dương tỉnh lại rồi à?”“Anh không sao chứ? Dáng vẻ ban nãy của anh làm chúng tôi sợ chết khϊế͙p͙!”“Đúng vậy, may là bây giờ anh khỏe rồi, nếu không chúng tôi thật sự không biết nên làm gì nữa”.Nghe mọi người tranh nhau nói, tôi hơi không hiểu được ý của bọn họ, bèn hỏi: “Tôi? Lúc nãy làm sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”Triệu Thư Hằng ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn tôi nói: “Phương Dương, anh bị ma nhập, định giết chúng tôi!”.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 490: C490: Chương 490


Lúc tỉnh lại lần nữa, người tôi choáng váng, đến khi mọi người nói lúc nãy tôi bị làm sao thì tôi mới tỉnh hẳn.Không ngờ sau khi tôi hỏi đã xảy ra chuyện gì, tên hâm Triệu Thư Hằng lại bảo là tôi bị ma nhập!Lúc đó, điều khiến tôi dựng tóc gáy hơn là da đầu tôi như nổ tung, tôi vội hỏi: “Trêи hòn đảo này có ma à?”Triệu Thư Hằng không vui đáp: “Đương nhiên! Phương Dương, nếu không phải anh bị ma nhập thì tại sao lại định giết chúng tôi?”“Chuyện này rốt cuộc là sao? Bạch Vi, em kể cho anh nghe đi”.Tôi cau mày, nhìn sang Bạch Vi.Tôi thấy vừa buồn bực vừa khó hiểu, tại sao ai cũng nói là tôi định giết họ?Nhưng trong giấc mơ ban nãy của tôi, sự việc tôi mơ thấy lại hoàn toàn trái ngược với họ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
3. Thiếu Gia Giả Thích Giấu Nghề
4. Người Điều Khiển Tâm Lý
=====================================


Tôi mơ thấy họ định giết tôi.Trực giác cho tôi biết, hình như trong chuyện này có vấn đề gì đó.

Tôi lại vội nhìn sang Triệu Thư Hằng: “Con gà rừng mà mình vừa bắt được đâu?”Triệu Thư Hằng xách một con gà đã chết khá lâu ở gần phía sau tới: “Anh nói con này à? Sao? Nếu anh muốn ăn thì để tôi nấu cho”.Tôi thầm thở phào một hơi: “Không cần đâu.

Phải giữ xác con gà rừng này nguyên vẹn, chúng ta có trở về được nữa hay không là nhờ cả vào nó đấy”.Bạch Vi liếc nhìn tôi, rồi kể lại những gì mà họ vừa thấy.“Bọn em đang dọn dẹp ở đây thì nghe tiếng súng vọng từ trong rừng ra, ai cũng biết là anh bắn, nên đoán chắc anh sẽ về nhanh thôi.

Quả nhiên, mấy phút sau, anh và Triệu Thư Hằng đã về rồi, Triệu Thư Hằng còn xách một con gà rừng về nữa”.Vừa nói, Bạch Vi vừa nhìn tôi: “Nhưng lúc đấy, thái độ của anh lạ lắm, trông cứ như mất hồn mất vía ý.

Còn chưa ngồi xuống, đột nhiên anh đã như phát điên, gào thét với bọn em, cuối cùng còn rút súng ra.

May mà cuối cùng Triệu Thư Hằng phản ứng lại kịp, đánh ngất anh, không thì thật sự không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa”.Bạch Vi vừa nói xong, tôi đã ngây người.Sau vài giây trầm mặc, tôi nói: “Xin lỗi mọi người.


May mà có Triệu Thư Hằng đánh ngất tôi, không thì tôi đã làm chuyện dại dột rồi, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho mình được mất”.Trong lòng tôi thấy vừa kinh hoàng vừa sợ hãi.

Nhưng người đã đi cùng đến đây với chúng tôi, gồm cả Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha, chúng tôi cũng đã coi họ là bạn bè.

Cả quãng đường đều bình an vô sự, nhưng cuối cùng lại bị tôi…Tôi nói xong, mọi người cũng bắt đầu an ủi tôi, nói không sao, dù gì tôi cũng không cố ý.Triệu Thư Hằng hừ nói: “Lần này, tôi đã cứu mạng tất cả mọi người đấy nhé.

Nhớ là về xã hội hiện đại rồi, mỗi người phải giới thiệu vài cô em cho tôi thì anh đây mới hạ hỏa được!”Trong giọng nói của Triệu Thư Hằng chứa vẻ đắc ý và kiêu ngạo, nhưng mọi người đều bật cười.

Bạch Vi không nhịn được xì anh ta một cái, Hàn Mỹ Kỳ thì giơ nắm đấm nhỏ bé đáng yêu lên tự vỗ vào trán.Còn Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ thì che miệng cười khanh khách, Triệu Thư Hằng ngượng ngập sờ mũi, tôi cười nói: “Hay là thế này đi.

Bao giờ về, tôi sẽ giới thiệu cảnh sát Tề cho anh, thấy sao?”“Cảnh sát Tề? Thôi cho tôi xin, tôi nói đùa đấy”.Tôi vừa nói dứt câu, Triệu Thư Hằng đã như bị điểm huyệt, anh ta thừ người ra một lúc mới phản ứng lại, vội vàng xua tay từ chối.Chúng tôi được trận cười no nê.Vì tôi chỉ bị ngất, chứ không bị thương gì, nên nghỉ ngơi một lát là ngồi dậy..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 491: C491: Chương 491


Sau khi gần như đã bình thường trở lại, tôi nói: “Chúng ta không thể ở lại nơi này được nữa, tôi nghĩ mình đã hiểu sơ về ý nghĩa trêи bức tranh của khu rừng đàn tế này rồi”.“Bức tranh của khu rừng đàn tế? Ý gì cơ?”Vốn mọi người đang chuẩn bị thu xếp đồ đạc của mình, nghe thấy tôi nói vậy, tất cả đều ngoảnh sang nhìn tôi.“Mọi người có từng nghĩ đến một vấn đề không? Trêи bia đá có tất cả là ba bức tranh, hai bức trước đều là thú dữ, nhưng bức thứ ba chỉ có một người đang quỳ lạy dưới đất.

Nếu người này không phải là thú dữ, vậy thì có tài đức gì mà có thể mang lại sự uy hϊế͙p͙ lớn hơn cả hổ răng kiếm và mãng xà khổng lồ với chúng ta?”Tôi suy nghĩ, rồi nói ra suy đoán của mình từng chút một.“Tôi đoán là bức tranh thứ ba này cũng chính là khu rừng đàn tế thật ra rất dễ hiểu.

Bàn thờ, con người, quỳ lạy, hiến tế là xong chuyện.


Nhưng điểm kỳ lạ cũng nằm ở đây, mọi người có thể nhìn thấy vóc dáng con gà rừng mà tôi và Triệu Thư Hằng mang về rất lớn, nó to hơn hẳn các con gà rừng bình thường.

Ngoài ra từ tình huống lúc chúng tôi bắt nó có thể thấy, phản ứng của con gà rừng này nhanh hơn đồng loại của nó nhiều”.Dứt lời, tôi nuốt nước miếng: “Điều này có nghĩa là thật ra rất khó có thể bắt được con gà rừng này, nhưng chúng ta lại có thể bắt được, nguyên nhân đơn giản là vì tôi có súng”.Nhắc đến súng, tôi sờ lên người mình, khẩu súng này còn năm viên đạn.

Nếu chúng tôi thật sự có thể quay về thế giới hiện đại, đến lúc đó một là tôi sẽ giao nó cho Tề Vũ Manh, hai là sẽ ném lại đây, coi như là của để lại cho người đến sau, nếu không tôi sẽ bị mang tội danh “tàng trữ súng trái phép mất”.“Đúng, con gà rừng này phản ứng nhanh lắm, tốc độ nhanh hơn các con cùng loài nhiều.

Tôi lấy thương gỗ xiên nó còn không trúng mà! Nếu không có Phương Dương dùng súng xử nó, chắc không có đến bốn, năm người vây thì còn lâu mới bắt được nó”.Lúc này, Triệu Thư Hằng cũng chen lời.


Nói rồi, anh ta còn hơi cảm thán lấy cái thương gỗ ở sau lưng ra.Tôi nói: “Nếu khu rừng đàn tế là bức tranh thứ ba thì nhất định có nguy hiểm, đồng thời còn nguy hiểm hơn trước đó rất nhiều.

Nhưng từ quá trình có thể thấy, chúng ta tìm và bắt được gà rừng, sau đó dùng nó làm vật tế, hình như không hề khó khăn chút nào thì phải? Dù rất khó có thể bắt được con gà rừng nảy, nhưng tôi không tìm thấy điểm gì có thể khiến chúng ta chết được cả”.Nói rồi, tôi cười khổ: “Vì thế, tôi nghĩ có khi nào loại trạng thái đặc biệt như bị dạy dỗ của tôi tối nay mới là mối nguy hiểm thật sự của khu rừng đàn tế này không?”Mắt Bạch Vi sáng lên, cô ấy ngạc nhiên nói: “Ý anh là khu rừng, động vật và cây cối ở đây thật ra đều là thuật che mắt do người xây dựng nên hòn đảo này bày ra, còn đòn sát thủ thật sự là một thứ đặc biệt gì đó khiến con người ta mất đi lý trí?”Tôi gật đầu: “Chính xác, hơn nữa anh đoán thứ đặc biệt có thể khiến con người mất lý trí này còn không ít.

Hôm nay, chúng ta đến đây khá muộn, vì thế chỉ có một mình anh trúng tà, nhưng còn ngày mai thì chưa biết thế nào.

Nếu hai trong số ba người đàn ông bọn anh trúng tà thì nguy to rồi”.Lúc này, Phùng Kha cũng chạy lại, hỏi: “Nhưng Phương Dương này, anh bị trúng tà kiểu gì thế?”Tôi lắc đầu: “Vấn đề này thì tôi chịu, nhưng dùng phương pháp loại trừ có thể thấy, chỉ khi đến khu rừng đàn tế này thì chúng ta mới bắt đầu bị, vì thế chuyện này chắc chắn có liên quan đến thứ gì đó của khu rừng này”.“Không lẽ là xương của con gà rừng đó?”Hồ Kiếm đột nhiên lên tiếng: “Phương Dương, anh còn nhớ mình đã chạm vào bộ xương của con gà rừng ấy không?”.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 492: C492: Chương 492


“Xương gà rừng? Đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra nhỉ, nhất định là nó.

Trong số chúng ta, chỉ có Phương Dương từng chạm vào xương của con gà rừng ấy, vì thế mới bị trúng tà”.Triệu Thư Hằng cũng mừng rỡ hô lên: “Hơn nữa, mọi người xem, sờ vào xương gà sẽ bị trúng tà, mà vật tế chúng ta cần lại là gà rừng, thế chẳng phải là quá trùng hợp còn gì?”Triệu Thư Hằng nói xong, mấy cô gái Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha đều gật đầu đồng ý, nhưng tôi vẫn cau mày: “Nếu là xương gà rừng, chúng ta không chạm vào thì chẳng phải là sẽ không sao à? Như vậy thì người lập ra hòn đảo này sẽ không thể nào dồn chúng ta vào chỗ chết được.

Có thứ gì mà chỉ khu rừng đàn tế này mới có, mà lại có thể khiến chúng ta bất ngờ trúng tà không?”Nói xong, tôi nhắm mắt lại, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã nghe thấy Bạch Vi hờ hững nói: “Có âm thanh!”“Đêm qua, chúng ta đều nghe thấy một âm thanh như tiếng chuông ngân, sau đó trong rừng bắt đầu xuất hiện rất nhiều loài động vật.


Em đoán chắc tiếng chuông này có vấn đề, hơn nữa nếu em đoán không nhầm thì tiếng chuông này chỉ kêu hai lần một ngày thôi.

Một lần là lúc màn đêm buông xuống, lần thứ hai là khi ánh bình minh ló dạng”.Bạch Vi chậm rãi nói xong, sau đó nhìn tôi.“Cũng có khả năng!”Mắt tôi sáng lên, tôi không nhịn được ôm chầm lấy Bạch Vi, vui mừng đến mức chỉ muốn hôn mấy cái lên má cô ấy.Tôi nói: “Dù cách giải thích này của Bạch Vi rất khó hiểu, nhưng cũng chỉ có vậy mới có thể lý giải tại sao bức tranh thứ ba lại xếp sau con hổ răng kiếm và con mãng xà khổng lồ.

Cũng chỉ có tiếng chuông mà chúng ta không thể đề phòng mới có thể khiến chúng ta gặp nguy hiểm hơn”.“Nhưng mà…”Tôi vừa nói dứt câu, Phùng Kha đã cau mày: “Nhưng chúng ta phải làm sao thì mới có thể không nghe thấy tiếng chuông nữa? Tôi không muốn ngày mai vừa ngủ dậy, mọi người đều biến thành người khác hết đâu”.“Đơn giản, đút lỗ tai vào là xong”.Nói rồi, Triệu Thư Hằng lấy một ít da lông ở bên hông ra: “Cái này là tôi làm bằng phần còn lại từ da của con lợn rừng săn được ở khu rừng bên ngoài đấy.


Dù hiệu quả không bằng bông, nhưng còn hơn là không có.

Nào nào, mỗi người một miếng, không được giành nhau”.Mấy cô gái sáng mắt lên, vội vàng chạy tới lấy, sau đó nhét vào tai.Tôi cũng cầm lấy thử, nó có thể ngăn cách toàn bộ âm thanh, nhưng có tác dụng với tiếng chuông đó hay không thì không ai dám chắc.Do dự một lát, tôi lại nói: “Không được, chúng ta không thể mạo hiểm được, giờ phải lập đàn tế ngay rồi còn đi.

Tối nay, chúng ta không thể ở lại đây được nữa”.Nói rồi, tôi rút hết da lông trong tai mọi người ra, sau đó nói cho họ nghe phương án của mình.Tôi nói xong, ai nấy đều hơi trầm mặc, Triệu Thư Hằng phân vân một lát nói: “Chúng ta sắp không được nghỉ ngơi nguyên một ngày rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, gặp nguy hiểm gì đó thì không có sức mà chống đỡ đâu”.Đúng vậy, lần chúng tôi ngủ trước đó là tối qua, mà tối qua, tôi và Triệu Thư Hằng cũng không hề được ngon giấc.Chúng tôi vẫn có thể cầm cự được nhờ vào thân hình cường tráng, nhưng mấy cô gái và cô bé con thì khác, bọn họ khá yếu ớt.Đặc biệt là Tiền Lệ Lệ, tôi đã chú ý thấy mấy lần, cô ta gần như đứng ngủ.Tình trạng của những người khác cũng không khả quan lắm, mí mắt của nhóm Bạch Vi và Phùng Kha cũng đã nặng trĩu.Tôi nói: “Tôi cũng không ép mọi người, nhưng dù thế nào, chúng ta cũng phải cùng tiến cùng lùi.

Mọi người có thể suy nghĩ thật kỹ, hoặc bàn bạc với nhau xem có nên đi trong đêm hay không”..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 493: C493: Chương 493


Dứt lời, tôi ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.Suy nghĩ trong đầu tôi rất đơn giản, có lẽ tạm thời chỉ có tôi và Bạch Vi muốn đi.Ngày mai, tiếng chuông sẽ vang lên hai lần vào lúc sáng và tối.

Điều tôi lo lắng nhất là đó, rất có thể ảnh hưởng của tiếng chuông cũng sẽ dần lớn hơn với chúng tôi.Cuối cùng sẽ không còn là mất lý trí nữa, mà là sẽ giống như con vật trong khu rừng này, chỉ hoạt động và nghỉ ngơi khi có tiếng chuông vang.Mà như vậy thì con người còn gì khác con vật nữa?Thậm chí tôi còn lờ mờ có một dự cảm, có lẽ có người cố tình nhốt và nuôi dưỡng động vật trêи hòn đảo này.Con hổ răng kiếm và con mãng xà khổng lồ đã được họ huấn luyện không khác gì chó nghiệp vụ.

Còn cửa ải thứ ba này cũng là người đó cố tình bố trí để đề phòng người mình sơ ý chạy vào, nhưng không thể thoát ra.Đối mặt với tiếng chuông kỳ dị này và dưới sự ảnh hưởng nhiều lần của nó, có thể con người sẽ trở thành một cái xác không hồn.Nghĩ tới hậu quả khủng khϊế͙p͙ này, tôi không khỏi thấy lạnh người.Tôi nhìn Bạch Vi, vừa hay cô ấy cũng nhìn tôi.

Chúng tôi đều hiểu ý trong mắt nhau, rồi cùng cười khổ.Mọi người thương lượng một lúc trong lều, cuối cùng đã đưa ra một phương án.Triệu Thư Hằng nói: ‘Phương Dương, hay là thế này đi, hai người xem có được không!”Triệu Thư Hằng nhìn Hồ Kiếm, rồi nói tiếp: “Vừa nãy, hai người nói tiếng chuông sẽ vang lên vào sáng mai, nhưng tôi đoán bây giờ vẫn chưa đến mười hai giờ đêm.


Hay là chúng ta ngủ tạm ba tiếng, sau đó sẽ cùng đi đến chỗ bàn thờ vào lúc ba giờ sáng”.Nghe thấy cách này, tôi biết nhất định là kế sách do Triệu Thư Hằng nghĩ ra, nên cười khổ nói: “Anh có chắc đến lúc ấy mọi người tỉnh dậy được không? Khi quá buồn ngủ, con người ta sẽ ngủ say lắm đấy”.Triệu Thư Hằng do dự một lát rồi nói: “Được chứ, đến lúc đó tôi sẽ gọi họ dậy.

Vả lại, còn một chuyện nữa”.“Chuyện gì?”“Trong nhóm chúng ta, chỉ có tôi, anh và Hồ Kiếm là có thể đoán thời gian dựa vào tình hình xung quanh.

Vì thế, trong ba người chúng ta, nhất định phải có một người thức để canh chừng, nếu không sẽ quá giờ mất.

Chờ khi tiếng chuông vang lên, hậu quả ra sao khó mà biết được”.Triệu Thư Hằng có vẻ khổ sở nói.Tôi đứng bật dậy, mỉm cười vỗ vai anh ta: “Đúng, thế này mới là ý kiến đúng đắn chứ lại.


Ok, vậy tôi sẽ thức canh chừng trước, chờ trăng lên giữa đỉnh đầu, sang ngày hôm sau, tôi sẽ gọi các anh”.Bạch Vi còn định nói gì đó, nhưng tôi đã lắc đầu với cô ấy, thầm nói nếu mọi người đã lựa chọn như vậy, chúng ta không thể ép buộc họ.Huống hồ tình nghĩa sau nhiều lần vào sinh ra tử với nhau, chúng tôi cũng không muốn khiến họ quá căng thẳng.Tôi bảo Bạch Vi đi ngủ trước, Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm ngủ ngoài lều, còn tôi thì đốt thêm hai đống lửa ở bên ngoài quanh lều.

Làm như vậy, ba đống lửa có thể đảm bảo nhiệt độ cạnh lều, vừa có thể đề phòng các con thú dữ đến đây gây chuyện.

Dù tôi không lo lắng, nhưng càng ít phiền phức càng tốt.Chẳng mấy chốc, trong lều đã yên tĩnh.

Tôi đứng cạnh đống lửa, đột nhiên cảm thấy cuộc sống hơn một năm qua của mình thật ly kỳ và phiêu lưu, đến các bộ phim bom tấn của Hoa Quốc cũng không có tình tiết kịch tính đến mức này.Tôi cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, đồng thời chú ý sự biến đổi của các vì sao trêи bầu trời.Môi trường ở đây khác hẳn với Thịnh Hải.

Ở đây, tôi có thể nhìn thấy bầu trời đêm, cùng các vì sao lấp lánh trêи cao một cách rõ ràng..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 494: C494: Chương 494


Đêm ở Thịnh Hải không thể nhìn rõ màn trời sao vì không khí quá ô nhiễm, đến Quế Ninh quê tôi mấy năm gần đây cũng ngày càng khó sống, thậm chí chính quyền còn bắt đầu đề xướng chính sách tiết kiệm năng lượng và tài nguyên.Xiêng La thì khỏi phải bàn, quốc gia này không phát triển bằng nước tôi, nhưng cũng không phải dừng lại ở thời kỳ đồ đá, bầu trời sao hầu như lúc nào cũng có màn sương mờ.Lại xuất hiện vấn đề rồi.

Nếu Thịnh Hải và Xiêng La không có bầu trời đêm này, vậy hòn đảo ở giữa hai nơi này rốt cuộc nằm ở vị trí nào?Vốn dĩ chúng tôi còn một chút hi vọng có thể rời khỏi hòn đảo này, nhưng bây giờ xem ra, dù chúng tôi có thoát được khỏi đây, nhưng không biết vị trí ở đâu và không có thiết bị truyền tin vô tuyến, thậm chí còn không liên lạc được với người trong nước.Còn chuyện chúng tôi về Yến Kinh, Thịnh Hải thì chỉ có thể bàn sau.Tôi hít sâu một hơi, ánh trăng lấp ló lúc ẩn lúc hiện do tầng mây, chẳng mấy chốc đã đến giờ thay ca.Tôi chờ một lúc cho Triệu Thư Hằng ngủ thêm một lát, rồi mới đứng dậy đi vào lều gọi anh ta dậy, còn mình thì nằm xuống.Cơn mệt mỏi khiến tôi nhắm ngay mắt lại, trong lòng đã dội lên một dự cảm.

Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc trước tôi đã ngất đi một lúc, vậy tại sao bây giờ vẫn buồn ngủ như vậy?Nhưng thời gian không cho tôi suy nghĩ nhiều, không bao lâu sau, tôi đã chìm vào giấc ngủ.Lúc tỉnh lại lần nữa, tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.


Vừa mở mắt ra, tôi đã nhìn thấy Triệu Thư Hằng đang lắc lư người trước mặt mình.Thấy tôi đã tỉnh, anh ta nhếch mép cười nói: “Phương Dương, mau đến chỗ bàn thờ thôi, mọi người đều đang chờ rồi”.Bấy giờ, tôi mới biết thì ra mọi người đã thu dọn đồ đạc xong từ lâu.

Bây giờ chỉ còn tôi và cái lều dựng bằng ván gỗ và vải là chưa dọn được thôi.Tôi đứng bật dậy, một cơn gió lạnh thổi qua bên ngoài căn lều, đầu óc còn hơi rối bời của tôi lập tức tỉnh táo.Thấy mọi người đều đã chuẩn bị xong, tôi nói: “Nếu đã xong hết rồi, chúng ta không được chậm trễ, xuất phát thôi”.Tất cả đều đồng ý.Vì ngủ không đủ giấc nên mắt chúng tôi đều hơi đỏ, nhưng chẳng ai bận tâm.

Chỉ cần chưa đến mức độ bạ đâu ngủ đấy rồi ngã kềnh ra đất thì không cần phải lo.Sau khi xác định tình hình xung quanh không có vấn đề gì, chúng tôi mới đi đến gần bàn thờ, tôi xách xác của con gà rừng tới, hỏi: “Có ai biết quy trình hiến tế như thế nào không?”Nhưng ai nấy đều trầm mặc.Triệu Thư Hằng cười he he nói: “Chuyện này… Chúng ta có phải là thầy cúng đâu mà biết được”.Bạch Vi cũng nói: “Phương Dương, hay là anh cứ ném thẳng con gà xuống đó xem sao”.Tôi suy nghĩ rồi nói: “Ném thẳng luôn á? Để anh tìm kiếm ở xung quanh đây tiếp, nếu thật sự không có manh mối gì thì cứ ném xuống thử vậy.


Dẫu sao đâu phải ai cũng biết quy trình và cách hiến tế chứ, nếu người thiết kế ra hòn đảo này không nghĩ được đến vấn đề ấy thì sao có thể khiến chúng ta chật vật như này được”.Nói rồi, tôi quan sát xung quanh một cách tỉ mỉ.

Thấy tôi lần mò ở xung quanh, những người khác cũng bắt đầu tìm kiếm khắp nơi theo.

Nhưng mười phút sau, chúng tôi vẫn không phát hiện ra điều gì đáng ngờ cả.Tôi thấy hơi kinh ngạc, không lẽ cách hiến tế thật sự là ném thẳng con gà xuống là xong?Nếu không có quy cách cố định, vậy thì chỉ có một cách duy nhất là ném thẳng xuống thì mới làm mọi người hài lòng thôi.Nghĩ đến đây, tôi không do dự nữa, ném thẳng xác con gà rừng xuống hố đen ngay phía dưới pho tượng.

Nhưng lúc tôi ở bên trêи có thể lờ mờ nhìn thấy một chút chuyện gì đó, trước mắt tôi đã xảy ra một sự biến đổi không tưởng..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 495: C495: Chương 495


Tôi chỉ thấy cái hố đen ấy như có một lực hút vô hình nào đó, nó không những mạnh mà còn sâu.

Xác con gà rừng vừa rơi xuống, tốc độ đã chậm lại, như phía dưới có một cơn gió đang nhẹ nhàng hạ nó xuống.Cùng lúc đó, bộ lông như lá vàng rụng mùa thu của con gà rừng tự động rụng khỏi người nó một cách nhanh chóng.


Chẳng mấy chốc, con gà rừng chỉ còn lại cái xác trụi lông.Tôi còn chưa hoàn hồn thì xác gà rừng ở bên dưới lại biến đổi một cách mãnh liệt tiếp, lớp da bên ngoài của nó tiếp tục tróc ra, dưới lớp da mỏng, chúng tôi có thể nhìn thấy phần mỡ màu đỏ sậm.Cứ như vậy, chỉ trong tích tắc, con gà rừng từ một cái xác nguyên vẹn đã thịt ra thịt, xương ra xương.

Thậm chí đến cuối cùng, chúng tôi chỉ còn nhìn thấy một bộ xương.Tôi hít vào một hơi lạnh, cuối cùng coi như đã biết tại sao bên dưới toàn là xương gà, nhưng lại không hề có dấu vết gặm, cắn của sinh vật rồi.Những người khác cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ nên chạy tới, nhưng họ đến khá muộn, vừa hay chỉ còn nhìn thấy cảnh thịt và xương của con gà rừng rời nhau ra.Ai nấy đều kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, Hàn Mỹ Kỳ ngơ ngác hỏi: “Vừa… Vừa có chuyện gì thế?”Tôi đáp: “Đây có lẽ chính là sức mạnh thần bí trong bàn thờ này sau khi chúng ta hiến tế con gà rừng”.Dứt lời, tôi bổ sung thêm: “Mọi người cứ tản ra đã, chúng ta đã khởi động hiến tế rồi, cẩn thận đừng để ai bị thương”.Quả nhiên! Tôi vừa nói dứt câu, pho tượng ở phía trước đột nhiên tỏa ra một tia sáng.

Nhưng cũng chính lúc này, chúng tôi mới chú ý thấy thì ra vị trí trái tim của pho tượng này có một đường loading hình tròn.“Cái này là… đường loading à?”Nhưng lúc này, đường loading đang dần tăng lên, chẳng mấy chốc đã sắp load xong.Nhìn thấy thứ này, tôi chợt vô cùng kϊƈɦ động, cuộc sống hơn hai tháng trêи đảo hoang cuối cùng đã kết thúc rồi sao?“A! Cuối cùng chúng ta cũng được về nhà rồi! Về rồi, việc đầu tiên tôi sẽ đi ngủ một giấc thật say sưa”.“Tôi cũng vậy, tôi không chỉ muốn đi ngủ, mà còn muốn ăn nhiều món ngon và… hu hu…”Phùng Kha đang mừng rỡ ôm Tiền Lệ Lệ thì chợt bật khóc.Hàn Mỹ Kỳ còn mừng hơn, cô ta không ngừng thở hổn hển nhìn vào bàn thờ.


Kết quả tiếp theo khiến tất cả chúng tôi vô cùng kinh ngạc.Hồ Kiếm và Triệu Thư Hằng cũng nắm chặt tay thành nắm đấm, căng thẳng nhìn chăm chú về phía tôi.“Chúng ta… cuối cùng cũng được về nhà rồi sao?”Không biết Bạch Vi đã lặng lẽ đi đến bên cạnh tôi từ lúc nào, tôi ngoảnh sang nhìn cô ấy thì thấy vành mắt của Bạch Vi cũng đỏ lên.Bạch Vi đột nhiên ôm lấy eo, rồi dựa sát vào bả vai tôi.Trông thấy đường loading đã sắp đầy, tôi không nhịn được thở phào một hơi, cuối cùng thì chuyến phiêu lưu trêи hòn đảo hoang này sắp kết thúc rồi.Hổ răng kiếm, mãng xà khổng lồ, còn có cái bàn thở quỷ quái này và lòng người hiểm ác hơn nữa.

Trong hai tháng ngắn ngủi, tôi đã dẫn Triệu Thư Hằng, nhóm Bạch Vi trải qua những chuyện mà cả đời của rất nhiều người đều chưa từng biết đến.Đương nhiên, Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha đã từng phải chịu tổn thương ở đây, nhưng tôi đã báo thù giúp họ rồi.Đường loading tiếp tục tăng lên.80.90.95.…99.Trái tim tôi như sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực, mà không chỉ có tôi, thậm chí tôi có thể cảm nhận được Bạch Vi đang ôm chặt tôi từ phía sau cũng đang vô cùng kϊƈɦ động..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 496: C496: Chương 496


Trông thấy đường loading cuối cùng đã đầy, xung quanh bàn thờ chợt im phăng phắc, thậm chí chúng tôi còn quên cả hít thở.

Đường loading bắt đầu chuyển động, cuối cùng hình thành một vòng sáng hoàn chỉnh.

“Đây… Đây là cánh cửa dịch chuyển à?”Triệu Thư Hằng ngạc nhiên hỏi.

Tia sáng tỏa ra từ pho tượng cũng chiếu lên mặt của chúng tôi, tôi không rỗi rãi đâu mà nói chuyện phiếm với Triệu Thư Hằng, chỉ biết nhìn chăm chú vào đường loading.

Vòng sáng của đường loading có đầy màu sắc, dường như chưa đến một giây sau, tia sáng đó ngày một mờ đi, cuối cùng khôi phục lại hình dạng ban đầu.

Tôi ngơ ngác: “Mẹ kiếp, chuyện quái quỷ gì thế này?”Tất cả mọi người đều ngẩn ra: “Đây không phải là cánh cửa dịch chuyển à?”Hồ Kiếm giật khóe miệng: “Sao vừa sáng lên được một lúc đã tắt mẹ rồi? Hết điện à?”Ánh mắt Hàn Mỹ Kỳ biến đổi, cô ta lắp bắp nói: “Lẽ nào, lẽ nào chúng ta… không về được nữa?”Dứt lời, cô ta như mất tinh thần, ngã nhào ra đất.

“Cẩn thận!”May mà Triệu Thư Hằng nhanh tay lẹ mắt, mau chóng lao qua đỡ lấy Hàn Mỹ Kỳ, anh ta chật vật nhìn tôi hỏi: “Phương Dương, mọi người có biết chuyện này rốt cuộc là sao không?”Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha thì đã như biến thành pho tượng đá từ lâu.


“Tôi cũng không rõ nữa”.

Tôi cau mày, bây giờ, tôi buộc phải bình tĩnh lại.

Nếu tất cả mọi người đều thấy tuyệt vọng thì chúng tôi xong đời rồi.

Rõ ràng trêи bia đá có ba bức tranh, chia thành ba khu vực là những khu rừng tương đương, vậy tại sao chúng tôi đã đi đến điểm cuối rồi mà vẫn không có bất kỳ điểm báo gì?Chẳng lẽ người thiết kế ra hòn đảo này vất vả dựng lên biết bao nhiêu thứ thần bí thế này chỉ để chơi đùa người đời sau như chúng tôi?Tôi hít sâu một hơi, không thể nào như vậy được, nhất định là có cách giải quyết gì đó.

Nhưng lúc này, Bạch Vi ở phía sau đã buông tôi ra, rồi nói: “Phương Dương, có phải chúng ta đã nghĩ sai chuyện gì rồi không?”“Chuyện gì cơ?”Tôi đầy vẻ mong chờ nhìn Bạch Vi, trêи hòn đảo vắng bóng người này, sự thông minh của Bạch Vi đã thể hiện ra một cách sâu sắc.

Nhiều lúc, có những thứ tôi chưa nghĩ tới thì cô ấy đã nghĩ ra rồi.

Bây giờ, tôi chỉ muốn cô ấy nói cho tôi biết là chúng tôi sai ở bước nào, cho nên mới không có bất kỳ điểm kỳ lạ gì.


“Trêи tấm bia đá đó chỉ có ba bức tranh, nhưng không hề nói sau khi tìm được ba nơi tương ứng là chúng ta có thể thoát khỏi hòn đảo này…”Nói rồi, giọng Bạch Vi bắt đầu run rẩy.

May là nội tâm cô ấy mạnh mẽ, nên đã kiềm chế được cảm xúc: “Tiếp nữa có khi nào vì thời gian đặt vật tế của chúng ta không chính xác, nên mới dẫn tới sự thất bại của lần này không?”Bạch Vi nói xong, chúng tôi đều trầm mặc.

Mấy ngày sau khi nhìn thấy tấm bia đá, chúng tôi như trông thấy hi vọng sống còn, không ai nghĩ tới ý nghĩa cụ thể trêи đó.

Mà cũng không ai nghĩ bức tranh trêи tấm bia đá đó có phải là lối thoát thật sự hay không.

Nhưng sự việc lúc này đã chứng minh, tất cả những gì chúng tôi nghĩ lúc trước đều sai cả.

Chúng tôi vô cùng mong câu cuối mà Bạch Vi nói là đúng, nhưng khả năng này lại thấp đến mức khiến người ta giận sôi, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không có.

Nếu sau khi chúng tôi bỏ vật tế vào, pho tượng này có thứ thần kỳ như đường loading tồn tại, hơn nữa nó đã hoàn toàn load xong, vậy thì chắc chắn không phải do vật tế.

Nhưng bây giờ, dù chúng tôi không nghi ngờ, nhưng để duy trì niềm hi vọng, cũng chỉ có thể đổ hết mọi tội lỗi lên nó thôi.

Tôi hít sâu một hơi, bắt mình bình tĩnh lại: “Mọi người nghe tôi nói đã, dù thế nào, hôm nay, chúng ta cũng phải thử lại lần nữa”.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 497: C497: Chương 497


“Thế này nhớ! Bây giờ trời sắp sáng rồi, thôi chúng ta đừng ngủ nữa, mà hãy lắng nghe xem có tiếng chuông hay không.

Nếu có thì nhất định mọi người phải cẩn thận, lúc nào cũng phải để ý.

Nếu người bên cạnh mình có vẻ là lạ, những người khác phải mau chóng chế ngự người đó ngay.


Mọi người nhìn tôi làm gì? Kể cả là tôi thì cũng thế.

Huống hồ tôi còn có súng đấy”.Dứt lời, tôi lại nhìn về phía pho tuọng trêи bàn thờ: “Tôi và Hồ Kiếm sẽ đi tiếp, xem có bắt được con gà rừng nào nữa không.

Nếu có, chúng ta sẽ thử lại vào ban ngày”.Tôi và Hồ Kiếm rời khỏi chỗ bàn thờ, những người khác đều về chỗ trú ẩn.

Vì tôi ngủ dậy muộn nên căn lều chưa bị tháo bỏ, vừa hay có thể làm chốn dung thân cho bọn họ.Đống lửa vẫn còn cháy.Nhưng điều khiến tôi thất vọng là hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, chúng tôi đã nhìn thấy rất nhiều con vật như lợn rừng, thỏ, chó, thậm chí còn có cả chuột đất to ở khắp mọi nơi, nhưng lại không hề phát hiện thấy một con gà rừng nào.Nhìn dấu chân dưới đất, tôi mới phát hiện mình và Hồ Kiếm đã đi lòng vòng ở chỗ sâu nhất trong khu rừng đàn tế này.Tôi cay đắng nói: “Đừng nói trong khu rừng này chỉ có một con gà rừng thôi đấy nhé?”Hồ Kiếm trầm mặc, một lúc sau mới đáp lời: “Hay mỗi ngày chỉ có một con gà rừng xuất hiện thôi? Nếu trong khu rừng này chỉ có một con gà rừng thì sao con gà các anh bắt được hôm qua có thể tồn tại được?”Tôi thở dài một hơi, vừa định lên tiếng, chuẩn bị đi tìm kiếm ở xung quanh thì bên tai chợt vang lên một âm thanh kỳ lạ.Là tiếng chuông!Tiếng chuông vang lên xong, mọi thứ xung quanh tôi không hề thay đổi.Tôi ngẩn ra một lúc, sau đó lập tức phản ứng lại.Do vừa lo lắng vừa đã từng rơi vào tình huống này, tôi có vẻ đề phòng quan sát Hồ Kiếm, y cũng thận trọng nhìn tôi.Hồ Kiếm nói: “Anh có phải là Phương Dương không?”Tôi cũng hỏi: “Anh có phải là Hồ Kiếm không?”Hai người cùng lên tiếng một lúc, rồi lập tức nhận ra cả hai đều không làm sao.Mặt Hồ Kiếm vừa thả lỏng ra một chút, chúng tôi đã nghe thấy tiếng gào thét, tôi biến sắc mặt: “Chết, chỗ trú ẩn xảy ra chuyện rồi”.Nói rồi, tôi chạy nhanh như bay về đó.Tôi chạy thật nhanh, chẳng mấy chốc đã về đến nơi.

Điều khiến tôi bất ngờ là lần này người trúng tà là Tiền Lệ Lệ.


Không biết cô ta đã nhìn thấy gì trong ảo mộng, mà toàn thân nóng bừng, mặt mày đỏ gay, còn chầm chậm c ởi quần áo ra.Tôi cử động, đang định chạy tới đó thì thấy Phùng Kha đã xô ngã Tiền Lệ Lệ, sau đó gào lên: “Mọi người mau đến giúp tôi! Còn nhìn cái gì?”Lúc này, Hàn Mỹ Kỳ đang lấy tay che mắt, nhưng vẫn để lộ ra một khe hở nhỏ để nhìn trộm vội vàng “ừ” một tiếng, rồi chạy tới giữ lấy Tiền Lệ Lệ với Phùng Kha.Ai ngờ, lúc này, Tiền Lệ Lệ lại cực kỳ khỏe, cũng không biết vì sao, sau khi bị hai cô gái giữ lấy, cô ta như bắt đầu nổi giận, suýt nữa định vùng ra.Tôi giật mình, vội vàng chạy tới, nhưng Bạch Vi cũng đã chạy ra.

Hình như cô ấy cũng không được ổn cho lắm, mặt mũi ơi nhem nhuốc, trông như vừa bị đẩy ngã xuống đất.Tôi hỏi: “Em sao thế?”“Anh đừng hỏi nữa, mau đến giữ Tiền Lệ Lệ đi”.Bạch Vi thúc giục, nói rồi, cô ấy phủi bụi đất trêи mặt xuống, tiếp tục đè lên đùi của Tiền Lệ Lệ với Phùng Kha.

Nhưng hiện giờ, Tiền Lệ Lệ hệt như đã trúng tà, mặt cô ta đỏ au, lúc cười lúc trợn trừng mắt.

Tôi gào lên: “Triệu Thư Hằng? Anh chạy mẹ đi đâu rồi thế hả?”Triệu Thư Hằng ngượng ngập sờ mũi chạy từ sau nơi trú ẩn ra: “Tiền Lệ Lệ là con gái, tôi không tiện động tay động chân”.Tôi chỉ biết câm nín, nói: “Ai bắt anh sờ vào đâu? Mau đánh ngất cô ta đi!”.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 498: C498: Chương 498


Sau khi bị chúng tôi chế ngự, Tiền Lệ Lệ đã ngất đi, Phùng Kha ở một bên lo lắng nhìn cô ta, rồi nhìn sang chúng tôi, cô ả có vẻ sốt ruột, nhưng chân tay lại luống cuống không biết làm sao.Tâm trạng tôi rất phức tạp, tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi đã tìm được đường ra, không ngờ cuối cùng vẫn thành ra thế này.

Chúng tôi chẳng những không thoát ra khỏi hòn đảo này thông qua “trận dịch chuyển”, mà ngược lại Tiền Lệ Lệ cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng chuông.“Mọi người, sự thực đã chứng minh, Bạch Vi và Phương Dương nói đúng.

Nếu tiếp theo chúng ta vẫn ở lại đây thì phải chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy hiểm bất ngờ ập đến”.Hồ Kiếm thấp giọng nói.Trong một khoảng thời gian ngắn, mọi người hầu như đã bình thường trở lại, chỉ có Hàn Mỹ Kỳ là có vẻ không cam tâm, tức giận huơ nắm đấm vào không khí trước mặt.Tôi nói: “Đúng, bất kể thế nào, chúng ta vẫn phải tiếp tục chờ ở đây xem sao, chỉ cần chúng ta có thể tìm được nguyên nhân trong đó thì nhất định có thể quay về”.Tuy nói vậy, nhưng trong lòng tôi chẳng thấy tự tin chút nào, nguyên nhân không gì khác chính là hòn đảo quái dị này thực sự khiến chúng tôi thất vọng đến cùng cực.“Đúng, dù sao bây giờ chúng ta cũng không ra ngoài được, chi bằng tranh thủ nghĩ kỹ lại xem, quá trình hiến tế của chúng ta rốt cuộc có vấn đề ở đâu”.Bạch Vi đứng sau lưng tôi cũng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, chậm rãi nói.Mọi người đều im lặng, Triệu Thư Hằng nói: “Nói thật thì cho đến bây giờ, chúng ta cũng chỉ biết bên dưới bàn thờ có xương gà rừng, còn những thứ khác thì đều không biết, thậm chí ngay cả phương thức hiến tế cũng không luôn.


Nếu thật sự muốn tìm ra cách thì quả là khó như lên trời”.Tôi cười nói: “Thế này vậy, dù có thế nào, chúng ta cũng không quay lại khu rừng bên ngoài được nữa, chỉ có thể ở lại đây thôi.

Hai ngày tới, chúng ta hãy nghiên cứu thật kĩ.

Mấy hôm tiếp theo, chúng ta sẽ vào rừng vào buổi tối xem có gà rừng hay không, nếu có thì bắt một con về, thử nghiệm dần, kiểu gì cũng thành công.

Vả lại, chúng ta ở trong này không có thú dữ cỡ lớn, chỉ cần có thể vượt qua được tiếng chuông ấy thì không cần lo lắng về vấn đề an toàn”.Lúc này, Hàn Mỹ Kỳ gật đầu như gà mổ thóc: “Không sai, không sai, bây giờ con mãng xà khổng lồ ở khu rừng bên ngoài chắc chắn đã thù chúng ta đến chết, chỉ cần chúng ta dám ra ngoài, chắc nó sẽ lập tức chui ra ăn thịt chúng ta ngay.

Còn cả con hổ răng kiếm kia nữa, quan trọng hơn là đồng bằng ở giữa lại còn côn trùng ăn thịt người”.Nói đến đây, sắc mặt của Hàn Mỹ Kỳ cũng trắng bệch mất tự nhiên.Tôi thở dài, nói: “Chẳng ai ngờ chuyện lại thành ra thế này.


Lúc đó, chúng ta đều đối mặt với mối nguy tiểm liên quan đến tính mạng, nếu không dọa dẫm bọn chúng một tí, e rằng chúng ta đã chết ở khu rừng trước kia từ lâu rồi”.“Khụ khụ khụ…”Tôi vừa dứt lời, sau lưng bỗng vang lên tiếng ho khan, sau đó Phùng Kha hô lên kinh ngạc: “Lệ Lệ, cô tỉnh rồi à? May quá!”Phùng Kha vừa rồi còn chăm chú nghe tôi nói, bây giờ chạy ngay đến trước mặt Tiền Lệ Lệ, đỡ Tiền Lệ Lệ dậy hỏi: “Bây giờ, cô không sao rồi chứ?”Sắc mặt của Tiền Lệ Lệ hơi trắng nhợt, cô ta lắc đầu nói: “Không sao.

Tôi… vừa nãy tôi làm sao thế?”“Vừa nãy cô dọa chúng tôi sợ muốn chết.

May là chúng tôi phản ứng nhanh, đánh ngất cô, nếu không thì không biết cô sẽ làm ra chuyện gì nữa”.Phùng Kha le lưỡi, hơi oán giận nói: “Khi nãy, cô suýt chút nữa đã muốn giết chúng tôi rồi đấy!”Ánh mắt của Tiền Lệ Lệ thoáng hiện vẻ lo lắng, cô ta sốt ruột nói: “Không phải, mọi người hãy tin tôi, tôi không cố ý đâu.

Tôi cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy đầu mình mơ hồ, sau đó thì ngất đi”..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 499: C499: Chương 499


“Được rồi, Tiền Lệ Lệ hẳn cũng giống như tôi, lần này cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng chuông, không thì sẽ chẳng thành ra như vậy đâu”.Tôi ngắt lời, Tiền Lệ Lệ vẫn luôn rất kiệm lời, lại tương đối hướng nội, có thể một phần nguyên nhân là do trước kia, cô ta đã bị làm nhục ở nơi trú ẩn của Lý Hạo.

Tóm lại bây giờ, theo chúng tôi thấy cô ta chắc chắn sẽ không thể nào làm ra chuyện như vậy.Cùng lúc đó, chúng tôi cũng nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm túc, tính đến bây giờ tiếng chuông đã vang lên hai lần, một lần là tôi dính đòn, lần tiếp theo là Tiền Lệ Lệ.Vậy chứng tỏ sức ảnh hưởng của nó có hạn, nhưng theo thời gian trôi, không ai biết chính xác được nó sẽ phát triển thành dạng gì.


Như tôi và Bạch Vi suy đoán lúc trước thì ảnh hưởng của tiếng chuông sẽ càng lúc càng mạnh, nếu chúng tôi không tìm được giải pháp, cuối cùng sẽ dần mất đi lý trí, ở lại nơi này mãi mãi và trở thành những cái xác không hồn.Tôi do dự một chút lại nói: “Như vậy đi, sau này buổi tối chúng ta ra ngoài đi săn, ban ngày thì tìm xung quanh xem rốt cuộc có thứ gì phát ra tiếng chuông đó không.

Chỉ khi nào biết được đầy đủ thông tin, chúng ta mới có cách giải quyết, bằng không cứ để nó vang lên như vậy, e rằng sau này chúng ta sẽ không có ngày nào được yên ổn mất”.Thế nhưng điều khiến tôi không ngờ là, tôi vừa dứt lời, trêи đỉnh đầu tôi đột nhiên xuất hiện tạp âm.“Tiếng gì thế?”“Hơi nhỏ, nhưng hình như là… tiếng trực thăng?”“Trực thăng? Trực thăng ở đâu ra? Lẽ nào là của đội cứu hộ?”Sau một thoáng im lặng, chúng tôi đều kinh ngạc nhìn lên bầu trời.Đúng vậy, chắc chắn tôi không nghe lầm.

Lúc này, trêи không trung quả thực có tạp âm, giống như tiếng phát ra khi cánh quạt chân vịt va chạm cực nhanh với không khí vậy.Nhưng chúng tôi ngẩng đầu lên lại không nhìn thấy gì cả, nếu là trực thăng thì ít nhất sẽ có điểm sáng tượng trưng mới đúng.Tôi đang hoài nghi, Bạch Vi đột nhiên lại nói: “Mau, chúng ta hãy đốt vài đống lửa lên! Nếu bên trêи thật sự có người nhất định có thể phát hiện ra!”Tôi bất chợt hiểu ra, không nói nhiều thêm nữa.

Mọi người cũng nhanh chóng hành động, ngoại trừ Tiền Lệ Lệ vừa mới tỉnh lại, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì chúng tôi người thêm củi, người thêm lửa.Đống lửa trước đây đã sắp tàn lại bốc cháy rừng rực, khói dày đặc mãnh liệt và ngọn lửa ngút trời tựa hồ muốn đốt cháy cả cành cây bên cạnh chúng tôi.Ánh lửa chiếu hồng lên gương mặt mỗi người chúng tôi, giờ phút này, trêи gương mặt ai nấy đều tràn đầy kϊƈɦ động.


Nếu thật sự là trực thăng, chứng tỏ… chúng tôi có thể về nhà rồi!“Tiếng trực thăng lớn hơn rồi!”Triệu Thư Hằng kϊƈɦ động hét lớn, rồi nhìn lên bầu trời, không ngừng nhìn trái ngó phải.Chúng tôi cũng không thể kiềm nén, vừa tiếp tục đốt lửa vừa cố gắng tìm kiếm trêи bầu trời.

Cuối cùng, không biết qua bao lâu, trong tầm nhìn của chúng tôi xuất hiện các điểm sáng.Một cái.Hai cái.Ba cái…Những năm cái.Nói cách khác, những năm chiếc máy bay trực thăng đã đến phía trêи không của hòn đảo.“Tốt quá rồi! Bọn họ đến cứu chúng ta rồi!”“Chúng ta cuối cùng cũng được về nhà rồi!”Phùng Kha kϊƈɦ động đến mức nước mắt sắp chảy ra, Hàn Mỹ Kỳ cũng ôm lấy Bạch Vi không ngừng khóc lớn.Tôi có thể cảm giác được, trái tim của mình cũng đập thình thịch một cách mãnh liệt.Một lát sau, tiếng gió xung quanh chúng tôi đột nhiên trở nên gấp gáp.

Dưới cơn gió lớn thổi qua, ngọn lửa cực lớn giống như con rồng nhảy múa, bay lượn ở trêи không trung, gió cát cũng trở nên nhiều hơn..



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom