Cập nhật mới

Dịch Full Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 500: C500: Chương 500


“Phương Dương… chúng ta, chúng ta có thể quay về rồi sao?”Bạch Vi cũng có vẻ khờ dại nhìn tôi.Tất cả mọi người đều mừng đến phát điên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.


Trong tưởng tượng của chúng tôi, lần thất bại này ít nhất phải mất tầm chục ngày nữa thì chúng tôi mới mò ra được điều bí ẩn của khu rừng đàn tế này, khi đó mới có thể tìm thấy lối thoát.Nhưng ngoài dự liệu của chúng tôi, lúc này, đội cứu hộ cuối cùng đã đến rồi!Từng trận gió rít, lúc chúng tôi đều sắp bật khóc, cuối cùng mấy chiếc trực thăng trêи đỉnh đầu chúng tôi đã lơ lửng ở ngay bên trêи.Lúc này, sức gió cực mạnh, chúng tôi gần như không thể ngẩng đầu lên được nữa, nhưng có một âm thanh truyền từ bên trêи xuống.“Alo, chào mọi người! Các anh chị có phải là người gặp nạn trêи chuyến bay Xxx không? Chúng tôi là người của đội cứu hộ!”Người bên trêи cố gắng hô lớn lên, để chúng tôi nghe thấy, nhưng lúc này, không ai trong số chúng tôi có thể thốt lên một lời nào.Gần ba tháng trời, gần như chúng tôi đã cách ly hoàn toàn với xã hội hiện đại.

Ngoài mấy người trong nhóm ra, chúng tôi cũng không nghe thấy giọng nói của ai khác, cả ngày chỉ biết làm bạn với động vật và núi rừng, xung quanh lúc nào cũng có sâu bọ, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn vượt qua được.Chúng tôi vừa kϊƈɦ động vừa căng thẳng, vì sợ đây chỉ là một giấc mơ.Không một ai nói gì.“Mọi người có thể lên tiếng được không? Xin hỏi các anh chị có phải người bị nạn trêи chuyến bay Xxx không? Chúng tôi là người của đội cứu hộ”.Hình như thấy mãi mà chúng tôi vẫn im lặng, người ở phía trêи lại hô lớn lên.Chúng tôi vội vàng tỉnh táo lại, đều vẫy gào lên: “Đúng, đúng.

Chúng tôi là người bị nạn trêи chuyến bay đó, rồi lưu lạc đến hòn đảo này”.Vì sức gió quá mạnh, chúng tôi buộc phải chạy sang một bên, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên trời.Tôi chỉ thấy có năm chiếc trực thăng đang xếp thành hàng ở bên trêи, mỗi chiếc đều nhanh chóng thả mấy sợi dây xuống, bảo chúng tôi tóm lấy.Những người bên trêи đều mặc đồng phục màu xanh, còn trông cụ thể thế nào thì chúng tôi không nhìn rõ.Chúng tôi cố nén cơn kϊƈɦ động trong lòng xuống, nghe theo lời chỉ dẫn của họ, lần lượt leo lên trực thăng.Vì chúng tôi có tám người, không thể ngồi hết trêи một chiếc trực thăng được, mà phải chia ra ngồi trêи hai chiếc.Tôi, Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm ngồi với nhau.

Triệu Thư Hằng, Bạch Vi, cô bé con cùng Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ thì lên chiếc trực thăng khác.Ngồi trêи trực thăng, cảm nhận được sự mềm mại của cái đệm dưới ʍôиɠ, lòng tôi trào dâng cảm xúc.

Bây giờ, tôi chỉ muốn hét thật to lên rằng, cuối cùng thì Phương Dương tôi cũng thoát khỏi hòn đảo chết tiệt ấy rồi!Mấy người đàn ông mặc đồng phục của đội cứu hộ đi tới khoang máy bay hỏi thăm tình hình của chúng tôi, chúng tôi đều trả lời thành thật.Nhưng tôi chợt nhớ đến một chuyện, bèn hỏi: “Chúng tôi ở đây sắp được ba tháng rồi, tại sao đến bây giờ, các anh mới phát hiện ra vị trí của chúng tôi?”Người đàn ông đi đầu đáp: “Chúng tôi cũng đang thấy lạ đây.


Vì ảnh hưởng quá lớn, những ngày qua, chúng tôi luôn tìm kiếm ở vùng biển gần đây, nhưng không may là chẳng phát hiện ra bất kỳ tin tức gì.

Mãi đến tận sáng sớm nay, hình như khoảng ba rưỡi sáng gì đó, chúng tôi đã nhận được một tín hiệu kỳ lạ”.Nói rồi, người đàn ông nhìn sang vị trí điều khiển, nói: “Là ở đó, chúng tôi đã nhận được một tần số kỳ lạ, nhưng khi chúng tôi định đi giải mã thì tín hiệu lại biến mất.

Chúng tôi cảm thấy hơi kỳ dị, nhưng lúc này, đột nhiên đồng nghiệp lại nói với tôi là có một hòn đảo xuất hiện ở gần vùng biển này”.“Hòn đảo này cứ như tự dưng xuất hiện ấy, không hề có dấu hiệu báo trước gì.


Ban đầu, chúng tôi còn nghi không biết đây có phải là hòn đảo trêи lưng rùa không, chứ sao có thể xuất hiện một cách lặng lẽ như thế được? Đương nhiên, cuối cùng chúng tôi đã biết có lẽ hòn đảo này có liên quan đến chuyến bay Xxx gặp nạn, vì thế đã bay thẳng tới đây kiểm tra, không ngờ mọi người lại ở đây thật!”.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 501: C501: Chương 501


Nói rồi, người đàn ông mỉm cười, rồi lại sai người lấy cho chúng tôi mấy cái chăn.Cảm giác chấn động trêи trực thăng không rõ ràng, thậm chí có thể nói là dễ chịu.

Nhưng vì do sức ép, nên chúng tôi vẫn thấy hơi lạnh.Chúng tôi đắp chăn, nghe người đàn ông dẫn đầu giải thích xong, trong lòng lờ mờ đã có một suy đoán.Tôi nhìn Hồ Kiếm, nói: “Xem ra chúng ta đoán đúng rồi.

Khu rừng đàn tế ở chính giữa đảo đó quả nhiên là cách để thoát khỏi hòn đảo này.


Nhưng cách ấy không trực tiếp đưa chúng ta đi, mà là phát tín hiệu ra bên ngoài và người bên ngoài sẽ thông qua tín hiệu này để đến cứu chúng ta”.Hồ Kiếm gật đầu, bấy giờ mới thở phào một hơi: “Tôi cũng nghĩ giống anh, chỉ không ngờ là đội cứu hộ lại tới nhanh đến thế!”Nói rồi, Hồ Kiếm nhìn sang Hàn Mỹ Kỳ đang ngủ ở bên cạnh: “Hôm nay, cô chủ chỉ ngủ được có mấy tiếng nên chắc buồn ngủ lắm rồi, vừa lên trực thăng một cái đã không chịu được, nằm ra đây ngủ luôn”.Thấy chúng tôi trò chuyện, người đàn ông dẫn đầu bật cười nhưng không chen ngang, chỉ sai người lấy thêm nước và đồ ăn cho chúng tôi, rồi mới đi về buồng lái.Tôi nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, nhìn hòn đảo nhỏ đang cách chúng tôi ngày một xa, rồi cảm thán nói: “Chẳng ai có thể ngờ rằng một hòn đảo nhỏ thế này mà suýt nữa đã lấy mạng của tất cả chúng ta”.Hồ Kiếm nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nghe thấy tôi nói vậy thì mở mắt ra, nhìn tôi nói: “Trêи thế giới này có rất nhiều chuyện kỳ lạ, chắc đây cũng chỉ là một trong số đó thôi, chẳng qua trùng hợp là chúng ta lại gặp phải”.Nói rồi, Hồ Kiếm bật cười: “May là lần này, chúng ta không làm sao”.Tôi lặng lẽ nhìn Hồ Kiếm.

Ban đầu, lúc mới gặp y và Hàn Mỹ Kỳ, trông y còn rất trẻ, nhưng bây giờ vừa lên máy bay, hình như trạng thái tinh thần ấy đã biến mất quá nửa rồi.Bây giờ, nếu y nhuộm tóc màu hoa râm, bảo y năm mươi tuổi cũng không ai phản đối.Vì sự mệt mỏi đêm qua, sáng nay cũng chưa được ngủ, nên tôi cũng dần thấy buồn ngủ.

Vì thế, tôi nằm ngủ luôn trong khoang máy bay giống Hàn Mỹ Kỳ, đắp chăn lên, vừa ấm áp vừa thoải mái.Tôi nghĩ đây chắc là giấc ngủ ngon nhất của mình trong suốt những ngày tháng qua.

Khi còn ở trêи hòn đảo đó, lúc nào tôi cũng phải giữ tinh thần cảnh giác.Để bảo đảm an toàn cho Bạch Vi, tôi chỉ muốn lúc ngủ cũng có thể mở mắt giống Trương Phi.Không biết máy bay trực thăng đã bay bao lâu, khi mấy người của đội cứu hộ gọi chúng tôi dậy, tôi đã cảm thấy tinh thần dồi dào.


Tôi nhìn sang Hồ Kiếm và Hàn Mỹ Kỳ ở bên cạnh, họ cũng đầy phấn chấn.Hàn Mỹ Kỳ mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn chúng tôi, sau đó ngạc nhiên nói: “Chúng ta đã về Thịnh Hải rồi sao?”Tôi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Ừ, nhiệt độ này chắc chắn chỉ có mùa hè ở Thịnh Hải thôi”.Chúng tôi xuống máy bay, mới phát hiện đang ở phía sau một nơi giống một tòa nhà văn phòng.

Đầu tiên có một người trông giống nhân viên đi tới chào hỏi với chúng tôi, sau đó sai người dẫn chúng tôi đi tới phòng kiểm tra ở phía sau để kiểm tra sức khỏe.Nghe thì hay chứ thực tế thì không phải vậy.

Để đề phòng lây lan sinh vật, bọn họ buộc phải kiểm tra xem chúng tôi có mang sinh vật gì gây bất lợi cho giới sinh vật hiện đại từ hòn đảo ấy về không, ví dụ như vi khuẩn chẳng hạn.Dù thấy rất phẫn nộ, nhưng chúng tôi cũng không thể trách họ được.

Tuy nhiên sau khi kiểm tra hoàn tất đi ra, chúng tôi lại thấy nhẹ người hẳn, ánh mặt trời chói lòa trêи cao vẫn đang tỏa nắng một cách vui thích..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 502: C502: Chương 502


Chờ khi mọi việc xong xuôi thì trời đã sắp tối, chúng tôi lại đi tới con đường lớn của Thịnh Hải.

Nhìn dòng người xe qua lại như mắc cửi, chúng tôi đều thấy mọi thứ dường như rất không thiết thực.

Gần như một giây trước, chúng tôi vẫn đang ở trêи hòn đảo không một bóng người, ngay sau đó đã quay về thành phố lớn quốc tế tiên tiến phức tạp.Chúng tôi đi ra ngoài, vì trước đó đã liên lạc với người nhà, nên người nhà họ Hàn, nhà họ Bạch và chủ tịch của bất động sản An Sơn ở Yến Kinh, hay chính là bố của Triệu Thư Hằng cũng đã tới.Chúng tôi lưu lại phương thức liên lạc của nhau, Hồ Kiếm gật đầu nói với chúng tôi: “Thời gian qua đã làm phiền mọi người rồi, mấy hôm nữa, chúng tôi sẽ mời mọi người đi ăn, nhất định phải đến đấy nhé!”Hàn Mỹ Kỳ bịn rịn vẫy tay với chúng tôi, cuối cùng hai người họ cũng leo lên một chiếc xe Limousine dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt.Thấy hai người họ đã rời đi, Hà Khai Thành cũng có vẻ mừng rỡ đi tới.

Lúc nhìn thấy Bạch Vi, ông ta kϊƈɦ động tới mức nắm chặt lấy tay cô ấy: “Cô chủ, cuối cùng tôi cũng gặp lại cô rồi! Cô gầy quá!”Bạch Vi cũng lên tiếng an ủi, một lát sau Hà Khai Thành mới bình tĩnh lại, nhìn tôi nói: “Đều tại cái thằng nhãi này, suýt nữa hại cô chủ không về được nữa!”Trông thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Hà Khai Thành, lửa giận trong tôi không biết bốc từ đâu ra, tôi cười lạnh nói: “Nếu không nhờ có thằng nhãi là tôi đây, lúc máy bay gặp nạn, chúng tôi đã không về được nữa rồi! Ông có giỏi thì sao không đến mà ý kiến ý cò với công ty hàng không ý?”“Chú Thành, chú nói gì thế?”Thấy tình thế không ổn, Bạch Vi vội vàng kéo Hà Khai Thành đang nóng giận lại.


Tôi vừa định nói tiếp, nhưng thấy Bạch Vi lên tiếng nên đành thôi.Không biết Bạch Vi đã nói gì với Hà Khai Thành, mà ông ta đã im lặng, ông ta nhìn tôi với ánh mắt hơi khác, có vẻ cảm thấy áy náy vì câu nói vừa nãy, nhưng cũng tuyệt nhiên không mở lời cảm ơn tôi vì đã chăm sóc bảo vệ Bạch Vi suốt thời gian qua.

Bạch Vi áy náy gật đầu với tôi: “Phương Dương, em về trước đây.

Chờ em xử lý mọi việc xong xuôi sẽ đến tìm anh ngay”.Tôi còn chưa kịp giữ lại, Bạch Vi và Hà Khai Thành đã leo lên một chiếc xe, sau đó biến mất khỏi con phố của Thịnh Hải.Tôi bất đắc dĩ nhìn ra phía sau, còn có Triệu Thư Hằng, cô bé con cùng Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ.Triệu Thư Hằng cũng vẫy tay với tôi: “Phương Dương, tôi về Yến Kinh trước đây.

Bao giờ anh đến đó, tôi sẽ tới tìm anh”.Dứt lời, anh ta có vẻ ảo não nháy mắt ra hiệu với tôi: “Bố tôi đến rồi, tôi có cảm giác lần này mình sẽ ăn đủ.

Anh mau gọi điện cho chú Đồng để chú ấy nói đỡ cho tôi đi.


Không lần sau anh gặp lại tôi, sẽ chỉ nhìn thấy một cái xác thôi”.Triệu Thư Hằng vừa nói xong, bố anh ta đã mỉm cười bước tới.Khác với những người khác, bố Triệu rất bình tĩnh.

Ông ấy bước tới bắt tay với tôi, sau đó quan sát tôi từ trêи xuống dưới rồi nói: “Cậu là Phương Dương đúng không? Trước kia, ông Đồng đã nhắc đến cậu mấy lần với tôi, nghe danh đã lâu bây giờ mới được gặp mặt! Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, gặp rồi mới biết là danh bất hư truyền! Lần này, Thư Hằng có thể bình an trở về đều nhờ công của cậu, tôi thay mặt nó cảm ơn cậu trước!”Nói rồi, bố Triệu khom người với tôi, tôi vội giữ ông ấy lại nói: “Không cần đâu ạ, chú là bố của Triệu Thư Hằng thì cũng như bậc cha chú của cháu, sao cháu dám nhận.

Chú làm thế này thì cháu tổn thọ mất!”Bố Triệu cười ha ha lắc đầu: “Không, cậu xứng đáng mà.

Nhà tôi bao năm nay chỉ có mỗi thằng con bất trị này.

Cậu phải biết là những ngày nó mất tích, cả nhà tôi loạn hết cả lên.

Mẹ nó thì sục sôi lên rồi, bây giờ nó không làm sao, tôi cũng yên tâm, mẹ nó cũng không ầm ĩ nữa”..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 503: C503: Chương 503


Nghe thấy tôi và bố Triệu nói chuyện, Triệu Thư Hằng ở bên cạnh mặt hết xanh lại trắng, bố anh ta nói: “Vậy lần này, bố con tôi về trước, dẫu sao sớm muộn gì cậu cũng sẽ đến Yến Kinh.

Tới lúc đó, chúng tôi sẽ cảm ơn cậu sau”.Tôi vội cười lớn cho qua chuyện.

Thật lòng mà nói, đến bây giờ, ngoài Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ ra, những người khác đều có người đến đón, duy chỉ có ba chúng tôi là không.Bố mẹ tôi thì đương nhiên khỏi phải nói, họ ở tận Quế Ninh xa xôi, dù đi máy bay thì chắc bây giờ cũng chưa đến đây được.

Nhưng Đồng An Chi thì đến một tin nhắn cũng không có, mà hai, ba tháng đã trôi qua rồi, tôi cũng không nhận được tin tức gì liên quan đến nhà họ Cung cả.Con người luôn như vậy, khi không là bắt đầu nghĩ ngợi nhiều.


Thái độ này của Đồng An Chi thật sự khiến tôi thấy hơi thất vọng.Chờ khi mọi người đều đi hết, Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ mới bước tới, kinh ngạc nhìn về phía mà những người đó rời đi, rồi nói: “Oa, Phương Dương! Không ngờ bọn họ đều là người giàu có”.Tôi cười nói: “Đương nhiên, trước kia tôi cũng không ngờ”.Phùng Kha le lưỡi với tôi: “Phương Dương, lần trêи đảo hoang này thật sự cảm ơn anh.

Bất kể thế nào, tôi và Lệ Lệ đều mang ơn anh.

Sau này có chuyện gì, anh cứ gọi chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ không từ chối”.Tôi không nói gì, chỉ hờ hững gật đầu.

Nhưng trông thấy vẻ thất vọng trêи mặt họ, tôi lại cười nói đùa: “Này, cái quần này mà các cô vẫn mặc tiếp được à? Còn không mau đi thay cái khác đi?”Lúc trốn hổ răng kiếm, chúng tôi vội leo lên cây, váy của Phùng Kha bị mắc vào cành cây và bị xé rách.


Đến bây giờ, cô ả vẫn mặc chiếc áo khoác của tôi.Nhưng hôm nay, Thịnh Hải rất nóng nực, vì thế chúng tôi không cảm thấy gì.Phùng Kha đỏ mặt nói: “Đương nhiên rồi, nhưng bây giờ có cái áo khoác của anh che rồi nên cũng không làm sao.

Tóm lại, anh đã có số của chúng tôi rồi, đến lúc đó nhớ liên lạc với chúng tôi đấy”.Tôi gật đầu nói: “Ok, các cô mau về nhà đi, trời sắp tối rồi đấy”.Phùng Kha gật đầu: “Thế chúng tôi đi đây”.Dứt lời, bọn họ quay người bỏ đi.

Trước khi đi, Tiền Lệ Lệ còn cảm ơn tôi, Phùng Kha thì ngượng nghịu lê bước rời đi.Tôi đi tới cửa hàng ở bên cạnh, bảo nhân viên bán cho mình một bao thuốc lá.

Lúc tính tiền, tôi mới phát hiện trêи người mình không có một đồng nào.Tôi ngại ngùng sờ mũi dưới ánh nhìn kỳ lạ của nhân viên bán hàng: “Khụ khụ, tôi không mua nữa”.Nói rồi, tôi định bỏ đi, không ngờ lại thấy một bóng đen đi qua, suýt nữa tôi còn va phải.“Khoan, cho tôi bao thuốc ấy!”Bóng đen trước mặt tôi lên tiếng, giọng nói nghe rất quen, chờ khi tôi định thần lại mới phát hiện ra người trước mặt.Tôi cười nói: “Sao cậu biết tôi đã về?”Ôn Hân mặc một bồ thoải mái, đội mũ lưỡi trai, tôn vóc dáng của cô ấy lên trông rất khỏe mạnh, chỗ lồi chỗ lõm đủ cả, cực kỳ gợi cảm.Cô ấy liếc nhìn tôi: “Cậu không nói thì tôi không biết đường hỏi chỗ khác chắc?”Chúng tôi trò chuyện, cô nhân viên đó không khách sáo cắt ngang: “Xin lỗi, anh chị có lấy bao thuốc này nữa không?”“Có!”“Có!”Tôi và Ôn Hân mỉm cười nhìn nhau, và đều hiểu ý trong mắt đối phương.Ôn Hân trả tiền, rồi chúng tôi đi ra ngoài.

Tôi còn chưa lấy thuốc ra, Ôn Hân đã nói: “Cho tôi một điếu”..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 504: C504: Chương 504


Tôi và Ôn Hân đi ra khỏi cửa hàng, tiện thể tôi đã từ chối yêu cầu vô lý của cô ấy.Lý do là phụ nữ không nên hút thuốc.Ôn Hân thẳng thừng phản bác lại: “Bây giờ là thời đại nam nữ bình đẳng, dựa vào đâu đàn ông hút thuốc được, còn phụ nữ thì không? Hay là cậu có thành kiến với phụ nữ hả?”Tôi toát mồ hôi hột, câu nói này của Ôn Hân chẳng khác nào đóng đinh tôi lên cột sỉ nhục, tội vạ này tôi không gánh nổi, lập tức nói: “Tôi không có ý đấy.

Ôn Hân, cậu đừng có mà cả иɦũ ɦσα lấp miệng em.

Bây giờ, tôi không tranh luận với cậu về chuyện giữa nam nữ, mà là vấn đề giữa hai chúng ta.


Tôi thì hút thuốc được, nhưng cậu thì không”.Ôn Hân tức giận hỏi: “Tại sao?”Tôi cười he he lấy bật lửa và một điếu thuốc thơm ra, sau đó cười đáp: “Đây là cái bật lửa mà tôi nhặt được ở trêи đảo hoang, không ngờ đến bây giờ vẫn còn dùng được.

Lúc trước nhờ có nó, chúng tôi mới đốt lửa được.

Nếu không có cái bật lửa này, chắc chúng tôi chết đói lâu rồi”.Ôn Hân không vui nói: “Đừng đánh trống lảng.

Tôi biết cậu mệt, cậu vất vả rồi, được chưa?”Dứt lời, Ôn Hân nhìn trái ngó phải, rồi chợt cầm tay tôi: “Phương Dương, có phải cậu nên đi mua một bộ quần áo và một chiếc điện thoại mới không?”Tôi gật đầu: “Ừ, tôi cũng có ý này, nhưng bây giờ không có tiền”.Nếu không có điện thoại, tôi cũng không thể rút tiền trong thẻ được, thậm chí thẻ ngân hàng của tôi cũng mất rồi.

Giờ phải đi bổ sung cả đống thứ, cũng là một công trình rất tốn thời gian.Ôn Hân nói: “Đi với chị đây rồi mà còn sợ không có tiền à? Nghe đây, hôm nay, tôi là đại gia, cậu cứ quẹt thẻ thoải mái!”.Ôn Hân nói xong, tôi còn chưa cười, mà cô ấy đã tự bịt miệng cười khanh khách.“Ok, nếu cậu đã nói vậy, tôi cung kính không bằng tuân lệnh nha!”Tôi cũng vội đáp lại một cách vui vẻ.Chúng tôi đi ăn trước, sau đó đến đồn cảnh sát nhờ nhân viên hộ tịch làm tạm cho tôi một cái chứng minh thư, nhưng bước này không phức tạp.Vì trước kia, tôi thường xuyên đi với Tề Vũ Manh, nên mọi người đều quen biết nhau cả.


Điều quan trọng hơn nữa là tôi vừa đi vào đồn cảnh sát, đã gặp ngay một người quen.Vương Nhất Long.Anh ra là cảnh sát chuyên án phụ trách theo dõi Lương Thành, sau này Trương Phú Cường té ngựa, anh trai Tiểu Nguyệt bị tạm đình chỉ công tác.

Vì thế theo đề nghị của chúng tôi, anh ta được thăng chức một cách hợp lý.Vương Nhất Long dẫn tôi đi làm chứng minh thư tạm thời, và nói cho tôi biết vì vấn đề hộ khẩu, dù có làm nhanh đến mấy, anh ta cũng chỉ dám đảm bảo tôi có thể lấy được chứng minh thư chính trong ba ngày nữa.Tác dụng của chứng minh thư tạm thời có hạn, nhưng nó có thể giúp tôi làm rất nhiều việc, nên đương nhiên tôi sẽ không từ chối.Cuối cùng, Vương Nhất Long mặc đồng phục cảnh sát, đi cùng tôi vào phòng thông tin, để bổ sung số điện thoại của tôi.

Ôn Hân trả tiền, rồi còn mua cho tôi một chiếc điện thoại mới.Sau đó, Vương Nhất Long dẫn chúng tôi đến ngân hàng.

Vừa hay nhân viên ngân hàng sắp tan ca, thấy anh ta tới, họ vẫn làm lại thẻ ngân hàng cho tôi.Tôi cảm ơn Vương Nhất long, bấy giờ anh ta mới tạm biệt chúng tôi rồi rời đi.Tôi bảo với Ôn Hân là phải gọi điện cho người thân và mấy người bạn để họ khỏi lo lắng, cô ấy chỉ nhún vai.Tôi gọi cho bố mẹ mình trước, không ngờ máy vừa kết nối, giọng nói của cả hai người đã vang lên: “Dương Tử? Là con à?”“Dương Tử, Tiểu Chu ở đồn công an nói con mất tích, bây giờ sao rồi?”.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 505: C505: Chương 505


“Dương Tử, mẹ không cần con tìm vợ nữa, chỉ cần con bình an về nhà thôi”.Nghe thấy giọng nói quan tâm của bố mẹ, lòng tôi dâng lên một nỗi chua xót, rối bời.Nói hết lời để an ủi bố mẹ xong, cuối cùng tôi còn hứa với họ là năm nay nhất định sẽ về quê thì hai người mới hài lòng cúp máy.Tôi thở phào một hơi, rồi nói với Ôn Hân đang buồn chán đứng nghịch điện thoại giết thời gian ở bên cạnh: “Cậu thấy không, đôi lúc hạnh phúc đơn giản thế đấy! Những người giàu có như cậu không thể hiểu được niềm vui này của chúng tôi đâu!”Ôn Hân cau mày: “Phương Dương, cậu nói gì cũng phải chú ý chứ.

Cái gì mà những người giàu có như cậu? Giàu thì làm sao? Người giàu ăn hết gạo của nhà cậu à?”Tôi vội cười trừ, sau đó lại gọi cho đám Chu Hỉ Tài và La Nhất Chính.

||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||


Biết tin tôi bình an, bọn họ đều rất vui, nói sẽ mời tôi đi ăn.

Tôi vội từ chối bảo bây giờ đang cực kỳ bận, có quá nhiều việc phải xử lý, bao giờ rảnh, tôi sẽ tới tìm họ sau thì mới trốn được.Tôi còn có một người bạn khác nữa ở Thịnh Hải, do dự một lát, tôi vẫn ấn gọi.Trịnh Cường luôn có vẻ bất cần đời, nhưng khi nghe thấy giọng nói của tôi, hắn lập tức kϊƈɦ động đến mức lạc cả giọng.Sau một lúc lâu im lặng, Trịnh Cường nói: “Mẹ kiếp, ông đây còn tưởng cậu đi đời nhà ma rồi chứ! May mà không sao, nếu không sau này ông đây gây chuyện bị bắt thì ai cứu tôi ra ngoài đây?”Tôi cười ha ha: “Hóa ra tên đều nhà anh làm quen với tôi là vì chuyện này à?”“Còn không à? Cậu tưởng mình có giá lắm chắc?”Trịnh Cường vẫn giữ vẻ thờ ơ, nhưng tôi cũng không để bụng.Tôi lại nói chuyện với hắn một lúc, khi thấy trời đã tối, Ôn Hân nói: “Phương Dương, hay chúng ta đi dạo đi?”Tôi gật đầu, vốn đang do dự không biết có nên gọi cho Đồng An Chi hay không, nhưng tôi đã thôi.Chắc chắn ông ấy biết tôi đã quay về, nếu đến giờ, ông ấy vẫn chưa có tin gì thì tôi cũng chẳng buồn làm phiền người ta nữa.Trước khi chuyến bay của chúng tôi xảy ra chuyện, Đồng An Chi bảo tôi và Triệu Thư Hằng sang Xiêng La bàn việc.

Bây giờ, chúng tôi đã xảy ra chuyện mấy tháng rồi, chuyện bên ấy chắc cũng đã giải quyết xong.Nghĩ vậy, đột nhiên tôi lại thấy hơi thiếu nghĩa khí, nên bèn gọi cho Đỗ Minh Cường.Nghe thấy giọng tôi, Đỗ Minh Cường cũng rất vui.


Ông ta nói những ngày qua, ông ta cũng đã sai người đi lòng vòng khắp nơi ở vùng biển xung quanh, nhưng không phát hiện ra bất kỳ dấu vết gì, không ngờ bây giờ, tôi đã sống sót quay về.Tôi mắng ông ta rằng anh còn mong tôi chết ở đó à?Ông ta cũng mỉm cười cho qua, bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt, rảnh thì sang Xiêng La tìm ông ta.Tôi nhớ lại lúc quen Đỗ Minh Cường ở trong tù, hỏi: “Sau này, anh không định về Hoa Hạ phát triển nữa à?”Đỗ Minh Cường trầm mặc một lát rồi nói: “Tất cả tài sản của tôi đều ở Xiêng La và Đông Nam Á.

Nếu trong nước trong chứa được tôi thì tôi cũng không về nữa.

Mấy anh em các cậu nhớ thường xuyên sang Xiêng La thăm tôi là được”.Tôi lặng lẽ gật đầu, ở lại Xiêng La đúng là cách tốt nhất với Đỗ Minh Cường.Sau đó, ông ta nói cho tôi biết chuyện ở bên đó đã giải quyết xong.

Bọn họ thật sự không biết một cái gì về những chuyện này, may mà Đồng An Chi đã cử người sang xử lý, nếu không đến giờ, họ vẫn mù mờ, chắc chỉ có thể trơ mắt nhìn công ty làm ăn ngày một thất bát thôi.Nói đến đây, Đỗ Minh Cường còn bảo với tôi khoản hoa hồng đầu tiên đã chuyển cho tôi từ mấy hôm trước rồi..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 506: C506: Chương 506


Trước kia, khi tôi làm người trung gian, trong hiệp nghị mà Đồng An Chi đã ký với nhóm Đỗ Minh Cường có nhắc đến tỉ lệ nắm giữ cổ phần của tôi.

Dù trong quá trình bàn bạc có vài mâu thuẫn nhất định, nhưng cuối cùng, họ vẫn chia cho tôi một tỉ lệ cổ phần hợp lý.Đối với tôi mà nói, dù không có quyền hạn thực tế gì, nhưng tôi lại có quyền được chia hoa hồng.Lẽ ra là mỗi năm chia một lần, nhưng nhờ làm ăn khấm khá, nên giờ đã đổi thành ba tháng chia một lần.Tôi vội kiếm một cây ATM tự động để kiểm tra.

Quả nhiên, một khoản tiền với con số lên đến hàng triệu đã được chuyển vào tài khoản của tôi.Nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ kϊƈɦ động rất lâu.


Nhưng qua chuyến phiêu lưu sinh tử trêи đảo hoang, tôi phát hiện sức hấp dẫn của tiền tài như đã khác xa lúc xưa với mình rồi.Tôi cúp máy, rồi cùng đi dạo phố với Ôn Hân, nói theo ngôn ngữ hiện đại bây giờ thì là đi lượn.Thịnh Hải về đêm rất đẹp, không chỉ vì cảnh vật ở đây, mà còn nhờ vị trí nữa.

Chúng tôi quyết định đi đến phố chợ đêm, trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng các sạp hàng nhỏ đã lần lượt bày hàng ra rồi, chẳng mấy chốc, cả con phố đã đầy ắp người.Tôi và Ôn Hân đi hết cả con phố, cô ấy vừa vui vẻ vừa kϊƈɦ động hết chỉ cái này đến nhìn cái khác rồi đòi mua như một cô nhóc mười tuổi.Vì cô ấy vừa mua quần áo và điện thoại cho mình, nên tôi cũng vung tay làm công tử Bạc Liêu một lần, mua hết những thứ mà cô ấy thích, cuối cùng thành ra phải xách một đống đồ.Lúc rời khỏi phố đồ ăn vặt, cái miệng xinh xắn đáng yêu của Ôn Hân đã dính đầy dầu mỡ, thậm chí còn có một vệt ớt trêи mặt.Tôi như một ông bố chu đáo lau sạch cho cô ấy.Lúc tôi nói suy nghĩ của mình với Ôn Hân, cô ấy la lên, rồi bắt đầu đánh tôi.

Đương nhiên tôi không thể để cô ấy được như ý nguyện, nhưng tay tôi còn đang xách túi lớn túi nhỏ, nên đành đánh bài chuồn.Vì thế một cảnh tượng vừa hài hước vừa ấm áp đã xuất hiện trêи con phố chợ đêm.Tôi cầm một đống túi giấy chạy ở đằng trước, Ôn Hân thì tức giận đuổi theo phía sau, khiến người đi đường xung quanh đều nhìn ngó.Chạy mệt rồi, chúng tôi bèn tìm một cái ghế để ngồi nghỉ, tôi nói: “Ôn Hân, sao lúc nãy cậu cứ như đứa trẻ con thế?”Ôn Hân liếc tôi một cái: “Còn cậu, sao giống mấy ông chú biến thái thế?”Tôi mỉm cười lúng túng: “Cậu chơi mệt chưa? Nếu rồi thì chúng ta về nghỉ thôi.

Tôi đi kiếm đại một cái khách để ở tạm đã, cậu mau về nhà đi.


Con gái con đứa khuya rồi mà còn ở ngoài là nguy hiểm lắm!”Khóe miệng Ôn Hân nhếch lên, nở một nụ cười gian xảo: “Phương Dương, cậu không đưa tôi về à?”Tôi ngẩn ra nói: “Cái này thì thôi.

Nhỡ tôi đưa cậu về, song bị hiểu lầm thì sao?”Không ngờ tôi vừa dứt lời, Ôn Hân đột nhiên “a” một tiếng rồi dựa vào người tôi, che mắt cá chân nói: “Tôi bị đau chân rồi, cậu mau đưa tôi về nhà đi”.Trán tôi nổi đầy vạch đen: “Tôi nói này, cậu diễn giả quá đấy! Ngồi trêи ghế mà cũng bị trẹo chân à?”Ôn Hân gân cổ lên nói lý: “Sao? Không được à? Nhanh lên, nếu hôm nay cậu không đưa tôi về nhà thì tôi cứ ngồi đây đấy!”Thấy Ôn Hân kiên quyết như vậy, tôi đành đồng ý.Còn Ôn Hân thì vui đến nỗi nhảy lên khỏi ghế, tôi nói: “Không phải cậu bị trẹo chân à?”“Khỏi nhanh thế!”Ôn Hân chớp đôi mắt vô tội nhìn tôi.Tôi thấy ngạc nhiên với trò chơi xấu bất ngờ này của Ôn Hân.

Phải biết là trước kia, cô ấy không hề như thế này.

Không biết đi đâu một thời gian, học thói hư tật xấu mất rồi..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 507: C507: Chương 507


Dù trước kia, cô ấy không quá lạnh lùng, nhưng cũng có vẻ xa cách, trước mặt người khác thì luôn giữ vẻ thờ ơ, hời hợt, còn giờ thì chẳng khác gì nữ lưu manh.Tôi đứng dậy, vì phải xách nhiều đồ, nên nói: “Có thể vứt mấy thứ mà cậu không ăn đi không?”“Không! Đây là những thứ cậu tặng tôi, tôi đã ăn đâu, sao ném đi được?”Ôn Hân lập tức phản đối.“Nhưng nếu cậu muốn ăn mấy thứ này, chưa nói đến chuyện có ăn được hết hay không, nhưng kiểu gì cũng bị béo lên đấy!”“Dào ôi, xem kìa… Để tôi xách đỡ cho cậu một nửa, thế được chưa?”Nói rồi, Ôn Hân khéo léo cầm lấy mấy chiếc túi trong tay tôi, lập tức xách mấy món ăn vặt như đậu phụ thối, khoai tây chiên mà cô ấy vừa ngửi đã thấy thơm nức mũi lúc đi dạo trêи con phố đồ ăn vặt ban nãy.Vì quá nhiều đồ, nên chúng tôi quyết định bắt taxi.

Lúc lên xe, người tài xế còn nhìn chúng tôi với ánh mắt kinh ngạc.Tôi hỏi có chuyện gì thì người tài xế thẳng thắn đáp: “Cặp vợ chồng son cô cậu làm màu quá đấy”.“Vợ chồng son? Không không, chú hiểu lầm rồi, tôi và cô ấy…”Câu nói của người tài xế làm tôi ngẩn người, tôi vội giải thích, nhưng không ngờ ông ấy lại thở dài nói: “Còn giải thích gì nữa? Hai người còn đang mặc đồ đôi kìa, tưởng tôi nhiều tuổi nên không biết gì à?”Tôi vội nhìn Ôn Hân, chỉ thấy quả nhiên bộ đồ trêи người chúng tôi giống hệt nhau.Cùng lúc đó, tôi còn thấy sau áo cô ấy có dòng chữ “yêu anh”.


Tôi rùng mình, lập tức kéo áo mình lại xem.Quả nhiên, sau áo tôi cũng viết hai chữ “yêu em”!Tôi chột dạ, khóc không ra nước mắt: “Ôn Hân, cậu hại tôi rồi!”Ôn Hân liếc nhìn tôi: “Tôi mặc kệ, ai bảo cậu biến mất hẳn ba tháng hả!”Thoáng cái, tôi và Ôn Hân đã đến nhà của cô ấy, nhưng lúc đó, tôi lại thấy kinh hãi.Ôn Hân sống ở khu nhà giàu nổi tiếng ở Thịnh Hải thì tôi biết.Nhưng tôi không biết khu này lại có đầy đủ mọi tiện nghi đến thế, thậm chí mỗi nhà còn có làn xe chuyên dụng.Không chỉ có tôi thấy ngạc nhiên, đến chú tài xế taxi cũng hơi kinh ngạc.

Sau khi chúng tôi xuống xe, ông ấy hơi có vẻ u oán nhìn chúng tôi, còn lúc nhìn sang Ôn Hân thì lại có vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống.Lúc ông ấy nhìn tôi, tôi hiểu ông ấy đang nghĩ gì.


Rõ ràng ông ấy đang nói thằng nhãi nhà cậu có tài cán gì mà vớ được cô vợ giàu thế, vậy mà ban nãy nghe vẻ còn không được vui lắm?Chờ người tài xế lái xe đi rồi, tôi nói: “Nhà cậu ở trong đây à?”“Đương nhiên, không tôi bảo cậu đến đây làm gì?”Tôi ho khan một tiếng nói: “Hay thôi tôi về luôn nhé?”Tôi nhẩm tính một chút về giá nhà đất tại khu này của Thịnh Hải.

Tính ra, gộp cả phần trăm mà công ty bất động sản ở Xiêng La chia cho tôi lần này với số tiền mà nhà họ Cung đền bù cho tôi nhưng tôi vẫn chưa dùng hết từ lần trước, chắc tôi cũng có thể tậu được một căn hộ nhỏ ở đây.Tôi thấy hơi cảm thán: “Ôn Hân, cậu nói thử xem chúng ta cùng tốt nghiệp đại học, nhưng sao cậu lại giàu thế?”Ôn Hân xoay tròn mắt, đột nhiên ưỡn bộ ngực vốn rất đầy đặn ra, để lộ vóc dáng khá hoàn hảo, đồng thời còn nhìn tôi bằng một ánh mắt hết sức mị hoặc, đôi môi đỏ mọng của cô ấy nói: “Phương Dương, bây giờ đang có một cơ hội có thể khiến cậu trở nên giàu có giống tôi, cậu có muốn cân nhắc không?”.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 508: C508: Chương 508


Tôi không phải kẻ ngốc, nhìn dáng vẻ này của Ôn Hân, tôi lập tức hiểu ý của cô ấy.

Nhưng sao tôi có thể đồng ý được đây, bởi trong lòng tôi đã có Bạch Vi rồi.“Khụ khụ, Ôn Hân.

Thôi cậu về đi, tôi còn bận chút việc, chắc phải té trước đây”.Tôi cười ngượng nghịu.Ôn Hân lập tức bĩu môi, ra vẻ không vui nói: “Phương Dương, hôm nay, tôi lặn lội xa xôi đến tìm cậu, mà cậu không đưa tôi về nhà được à?”“Như thế… không hay lắm!”Tôi nuốt nước miếng nói.Tôi biết cô nàng Ôn Hân này đang nghĩ gì, sở dĩ tôi không đưa cô ấy về nhà cũng là vì thế.Cô gái này vốn dậy thì khá thành công, bây giờ không biết lại học đâu ra cái thói trêu chọc người khác.


Nếu bây giờ, tôi thật sự đưa cô ấy về nhà, sợ là mình và Bạch Vi còn chưa tu thành chính quả thì đã bị cô ấy xơi trước rồi.Ôn Hân bật cười khanh khách: “Có gì mà không hay?”“Tóm lại là không được, tôi tiễn cậu đến dưới nhà là tôi về thôi”.Tôi nghiêm mặt từ chối.Ôn Hân hừ một tiếng, giậm chân như cô bé con: “Đúng là cái đồ đầu gỗ”.Tôi không dám đáp lời, trong lòng thấy vô cùng buồn bực.

Anh đây mà không biết thế nào là mời gọi à, nếu không có Bạch Vi, anh đã sớm xơi tái cô em rồi!Ôn Hân dẫn tôi đi tới nhà cô ấy, đi ngang qua các công trình thiết kế ở ven đường, tôi không khỏi cảm thán, quả nhiên thế giới của người giàu có đều là những thứ mà chúng tôi không thể tưởng tượng nổi.Đi từ cổng khu nhà vào, có đủ sân vận động và tập luyện xanh mướt, thậm chí giữa khu nhà còn có một bể bơi siêu to khổng lồ.Nhà của Ôn Hân nằm giữa hai cái cây, xung quanh có cây cối rậm rạp.

Nhà của cô ấy được thiết kế cũng rất có phong cách, nhìn từ bên ngoài đã thấy nhà mái ngói cao cửa rộng, tường sơn màu vàng nhạt với chiếc cổng trạm hoa văn rỗng, trông giống vườn hoa xinh đẹp của châu Âu thời trung cổ.Ôn Hân đi tới cổng, mở ra rồi đứng cạnh đó, liếc mắt với tôi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Phương Dương, cậu thật sự không muốn cân nhắc chút nào à?”Tôi bật chế độ nghiêm túc, đi lướt qua người cô ấy vào nhà.“Cậu đồng ý rồi à?”Ôn Hân vừa mừng rỡ nói hết câu, tôi đã đặt túi lớn, túi nhỏ trong tay xuống, sau đó đi ra ngoài theo lối cũ, ho khan một tiếng nói: “Ôn Hân, tôi để đồ trêи bàn cho cậu rồi đấy, nhớ cất đi nhé.


Tôi về đây!”Nói xong, tôi lập tức quay người đi thẳng.Không phải tôi có tật giật mình, mà tôi thật sự lo cho chính mình, chẳng may tôi không kiềm chế được thì sẽ gây ra họa lớn mất.Vì lâu rồi, tôi không ở tại phòng khách sạn trước kia, nên đã sớm bị trả phòng rồi.

Vì thế, tôi đi tìm luôn một khách sạn khác.

Những ngày tháng trêи đảo hoang, lúc nào tôi cũng phải nơm nớp đề phòng, nên chẳng được giấc ngủ nào yên ổn.Bây giờ, tôi cần được thả lỏng toàn thân một cách triệt để.Tôi tìm được một khách sạn trông khá phong cách để ở.

Vừa tắm xong đi ra, tôi đã nghe thấy tiếng “king koong”, tôi nhìn ra phía cửa, hỏi: “Ai thế?”Bên ngoài vang lên một giọng nói khá già nua: “Tôi, Đồng An Chi đây”.Tôi thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Đồng An Chi? Bây giờ đã mười một giờ đêm rồi, mà ông ấy đi suốt đến từ Yến Kinh đến Thịnh Hải sao?Xem ra, tôi cần phải thay đổi suy đoán lúc trước của mình về ông ấy rồi.Tôi ra mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Đồng An Chi đang đứng bên ngoài, ông ấy cười ha ha nhìn tôi: “Phương Dương, cậu ngẩn ra đấy làm gì? Không mời tôi vào trong ngồi à?”“Không không, mời anh vào”.Tôi vội tránh người sang một bên, rồi nhìn Triệu Thư Hằng đang hăm hở đi phía sau Đồng An Chi, khẽ hỏi: “Không phải anh vừa về Yến Kinh à? Sao lại đến Thịnh Hải rồi?”.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 509: C509: Chương 509


Triệu Thư Hằng cười he he nói: “Có việc, tóm lại lần này cảm ơn anh”.“Cảm ơn tôi? Cảm ơn cái gì?”Tôi không hiểu gì cả, Đồng An Chi đã đi vào phòng và ngồi xuống.

Tôi cũng không nói chuyện với Triệu Thư Hằng nữa, mà đi rót mấy chén trà nóng.Đồng An Chi quan sát tôi một lúc, rồi mới như thở phào một hơi nói: “Phương Dương, muộn thế này tôi mới tới tìm cậu, cậu không trách tôi chứ?”Tôi thầm đáp đương nhiên là không, nhưng có vài khúc mắc thì khó tránh, bởi ban đầu, tôi cứ ngỡ anh sẽ không đến.Đương nhiên tôi không thể hiện ra ngoài, chỉ nói: “Không, dù gì tôi cũng vừa về mà”.“Ha ha, Phương Dương, cậu đừng giả vờ nữa.

Tôi nhìn ra vẻ bực bội trêи mặt cậu rồi.

Thôi, nếu không phải thấy cậu và cái cô Ôn Hân đấy trò chuyện sôi nổi quá thì tôi đã xuất hiện lâu rồi”.Dứt lời, ông ấy chỉ sang Triệu Thư Hằng nói: “Lần này, tôi lại bảo cậu ta sang đây, đúng như cậu nghĩ đấy, tôi có việc giao cho hai cậu làm đây”.Nhìn vào ánh mắt của Đồng An Chi, tôi thầm thấy khổ.

Mẹ kiếp! Tôi vừa trải qua chiếu phiêu lưu thập tử nhất sinh trêи đảo hoang về, còn chưa thích nghi được với cuộc sống hiện tại thì đã có việc rồi.


Thế này chẳng phải ông ấy đang muốn lấy mạng tôi hay sao?Nhưng nếu Đồng An Chi đã nói vậy, đương nhiên tôi không thể từ chối, đáp: “Được, anh Đồng nói đi”.Đồng An Chi cười nói: “Chuyện là thế này.

Ba tháng trước, cậu và Triệu Thư Hằng đến công ty National bàn việc, còn nhớ không?”“Có, đương nhiên là nhớ rồi”.Nhắc đến chuyện này, tôi lập tức nghiêm mặt, thấy hơi khó hiểu không biết Đồng An Chi nhắc đến chuyện này làm gì.Tôi nhìn sang Triệu Thư Hằng, nhưng anh ta cũng nhún vai đành chịu.“Lần đó, các cậu vừa bàn việc xong, công ty bên Xiêng La đã có chuyện. Ch𝒖𝘺ên t𝗋ang đọc t𝗋𝒖𝘺ện + 𝙏𝑅 𝒖𝘔𝙏𝑅U𝒀EN.𝑣n +

Vốn tôi định bảo hai cậu sang đó xử lý việc gấp, không chỉ có thể rèn luyện năng lực của hai cậu, mà còn có thể nâng cao tốc độ giải quyết vấn đề, giảm bớt tổn thất cho công ty.

Nào ngờ, hai cậu lại gặp nạn”.Nói rồi, mặt Đồng An Chi cũng có vẻ khó coi: “Vì thế, tôi phải cử một người khác sang Xiêng La xử lý.

Khi tôi quay lại muốn tiếp tục đàm phán tiếp lại với công ty National, không ngờ giám đốc Lý của họ lại nói người phụ trách việc này là hai cậu.

Nếu muốn đàm phán sâu hơn về các điều kiện lúc trước thì được, nhưng nếu tôi có ý kiến gì khác thì buộc phải tìm hai cậu”.“Chính vì thế, bây giờ tôi mới đành phải gác chuyện này sang một bên, nhưng kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho chúng ta.


Cho tới bây giờ, hai cậu vừa về, vì thế tôi muốn nhờ hai cậu ngày mai lại tới công ty National để gặp giám đốc Lý.

Cho tiện thì tôi cũng đã đến Thịnh Hải với các cậu”.Lúc nói mấy lời này, hình như người Đồng An Chi run lên, có thể thấy sự biến đổi trong lòng ông ấy mãnh liệt tới mức nào.Tôi khó hiểu hỏi: “Nhưng tôi nhớ là hợp đồng mà chúng ta đã ký với công ty National lúc đầu rất có lợi với chúng ta mà, tại sao bên mình lại muốn sửa đổi?”Đồng An Chi cười đáp: “Không ngờ Đồng An Chi tôi một đời rạng danh, khi già vẫn bị người ta xỏ lá.

Đúng là điều kiện của công ty National rất phong phú, nhưng trong tập đoàn lại có vấn đề.

Người có tâm cơ muốn lợi dụng điều kiện mà chúng ta đã đàm phán xong để phá hoại nội bộ của Vọng Thiên.

Muốn thay dổi cục diện này, chúng ta không thể trì hoãn đàm phán với National quá lâu, nên chỉ có thể lựa chọn thay đổi điều khoản.

Dù chúng ta phải bỏ ra thêm một ít tiền, cũng phải diệt sạch lũ sâu mọt ấy!”.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 510: C510: Chương 510


Đồng An Chi nói xong, tôi cũng đã hiểu ra vấn đề.Thì ra nội bộ của tập đoàn Vọng Thiên không yên ổn như chúng tôi tưởng, nó cũng tồn tại các cuộc tranh đấu gay gắt.

Giống như Phần mềm Trí Văn lúc trước, mấy lãnh đạo cấp cao chỉ biết tranh giành quyền lợi.Bình thường vì quyền uy của Đồng An Chi, nên người có tâm cơ không làm gì được.Nhưng bây giờ thì khác, hợp đồng chiếm ưu thế mà chúng tôi ký được với National đã trở thành thời cơ cho kẻ đó phá hoại công ty.Vì thế, chúng tôi phải giải quyết vấn đề của hợp đồng trước.

Nhưng lúc đó vì sao ký được hợp đồng này thì trong lòng tôi và Triệu Thư Hằng đều biết rõ.Ôn Hân!Tôi cười khổ, chúng tôi đã đoán ra từ lâu.


Lúc đó, Lý Hoài Minh đồng ý hợp tác với chúng tôi với các điều khoản ưu đãi như vậy là vì nể mặt Ôn Hân, thế mà bây giờ chúng tôi lại đòi thay đổi.Dù điều này có lợi cho National, nhưng kiểu gì Lý Hoài Minh cũng sẽ thấy không vui, vì thế mới chỉ đích danh hai chúng tôi đi đàm phán.Nếu là người khác, chắc sẽ không hiểu ý của anh ta.

Nhưng tôi và Triệu Thư Hằng đều đang ở đây, nên lập tức hiểu ngay ý đồ thật sự của tên này.Ý không ở trong lời nói, mà có liên quan đến Ôn Hân.Tên ấy muốn mượn cơ hội này để bắt Ôn Hân ra mặt, từ đó cô ấy lại mang ơn anh ta.Tôi thật sự phải cảm thán, thương trường như chiến trường, câu này quả nhiên không sai.Tôi thấy hơi nôn nóng day huyệt thái dương, dứt khoát nói ra suy nghĩ của mình về chuyện này với Đồng An Chi, và chỉ nói Ôn Hân là bạn bình thường của tôi.Mà tối nay, chúng tôi không được vui vẻ cho lắm.Đồng An Chi ngạc nhiên hỏi: “Ý cậu là vì Ôn Hân, nên Lý Hoài Minh mới bắt tôi bảo hai cậu tới gặp cậu ta?”“Chính xác.

Dù nói câu này ra hơi mất mặt, nhưng tôi vẫn phải nói.

Vụ đàm phán lần đó của tôi với Triệu Thư Hằng thật ra chẳng ra sao cả, sở dĩ National đồng ý ký hợp đồng với chúng tôi kèm các điều kiện ưu đãi, hình như đều là nhờ Ôn Hân nói giúp”.Tôi không khỏi cười khổ.Vốn dĩ chuyện này chẳng có gì phải lo lắng cả, cùng lắm thì tôi và Triệu Thư Hằng lại ra mặt thôi.Nhưng bây giờ, chuyện này lại dính đến Ôn Hân thì hình như phức tạp rồi.Đồng An Chi trầm mặc, một lúc sau lại hỏi tôi: “Ôn Hân chính là cái cô vừa đi cùng cậu đấy hả?”Tôi gật đầu: “Ừ, nhưng tôi nói mấy câu lỡ lời, chắc giờ cô ấy sẽ giận mấy hôm đấy”.“Nhưng anh Đồng này, chắc anh cũng biết từ trước tới nay, tôi làm bất cứ chuyện ngì cũng là vì Bạch Vi.


Vì thế bây giờ, nếu tôi lại đi tìm Ôn Hân, sẽ khó tránh khiến người ta hiểu lầm.

Không khéo nếu nhà họ Cung biết chuyện, còn sai người đi mật báo tin tức cho nhà họ Bạch cũng nên”.Tôi giải thích, dù nhà họ Cung đã tách khỏi nhà họ Bạch, nhưng đã bị thiệt hại nặng nề.

Nếu có thể khiến Đồng An Chi hạ quyết tâm, có lẽ đây cũng là một cơ hội.Qua chuyện này, tôi cũng hiểu ra một vấn đề.

Nếu sự nỗ lực của tôi tạm thời không làm gì được nhà họ Cung, nhưng tôi có thể mượn sức của người khác.Đồng An Chi nhắm mắt suy nghĩ, còn tôi thì chậm rãi đi đến cạnh Triệu Thư Hằng, khẽ hỏi: “Vừa nãy, anh cảm ơn tôi gì thế?”Triệu Thư Hằng liếc nhìn Đồng An Chi: “À, cảm ơn anh đã nói giúp tôi, không kiểu gì về nhà, tôi cũng bị bố tôi đánh gãy chân”.Tôi nhún vai: “Tôi còn tưởng chuyện gì, nếu thế thì không có gì phải lo rồi”.Triệu Thư Hằng nháy mắt ra hiệu nói: “Anh làm gì với Ôn Hân, mà chọc cho người ta tức giận thế hả?”.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 511: C511: Chương 511


Tôi nhướn mày: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có hỏi nhiều”.Triệu Thư Hằng vừa định phản bác, tôi đã chỉ vào Đồng An Chi, anh ta lập tức như con gà chọi thua, rụt người lại, uể oải.Không bao lâu sau, Đồng An Chi đã dần hiểu ra, nhìn tôi nói: “Thế này đi.

Phương Dương, tôi đã nghĩ kỹ rồi, chắc cậu vẫn phải đi. Đam Mỹ Hài

Chỉ cần cậu có thể nhờ Ôn Hân giúp, cậu muốn gì tôi cũng đồng ý”.Tôi trầm mặc.Một là tôi không biết lời này của Đồng An Chi có đáng tin hay không.


Với một thương nhân mà nói, lời của ông ấy đã mất uy tín rất nhiều lần rồi.Hai là tôi vừa “thoát khỏi” chỗ của Ôn Hân, giờ lại liên lạc với cô ấy thì có vẻ không được hay cho lắm.Do dự một lát, cuối cùng tôi vẫn đồng ý với Đồng An Chi.

Dù lần này, tôi vẫn bị ông ấy lợi dụng, nhưng đây cũng coi như là tôi giúp cho tập đoàn Vọng Thiên.Bất kể thế nào, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn tập đoàn này cứ thế bị người trong nội bộ reo rắc muôn vàn nguy cơ được.Nếu tập đoàn Vọng Thiên có làm sao, kết quả trực tiếp của phản ứng dây chuyền chính là công ty con mà Đồng An Chi hợp tác với nhóm Đỗ Minh Cường ở bên Xiêng La cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.Nghiêm trọng hơn khéo còn ảnh hưởng đến chủ quyền, biết đâu những kẻ tâm cơ sẽ lợi dụng những sơ hở này để thay đổi mọi quyền lực trong công ty con.

Đến lúc đó, mọi cố gắng của chúng tôi đều sẽ thành công cốc hết.Dù đã bàn việc xong, nhưng Đồng An Chi vẫn trò chuyện với tôi thêm một lúc rồi mới đi.

Ông ấy còn nói phòng của mình và Triệu Thư Hằng ở sát vách phòng tôi.Vì thấy lâu lắm rồi chúng tôi không được nghỉ ngơi, nên ông ấy đã đặt lịch hẹn cho chúng tôi vào buổi chiều.Trước khi hai người họ đi, tôi kéo Triệu Thư Hằng lại, hỏi nhỏ: “Cảnh sát Tề về Yến Kinh rồi à?”Triệu Thư Hằng nghi hoặc đáp: “Đương nhiên, anh hỏi chuyện này làm gì?”Nói rồi, Triệu Thư Hằng chợt lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, rồi cười nham hiểm nói: “Tôi hiểu rồi, lẽ nào anh còn đứng núi này trông núi nọ, dự bị à?”“Dự bị cái gì?”“Dự bị bạn gái ấy!”Triệu Thư Hằng nói xong, tôi lập tức câm nín.


Bất kể là chuyện gì, tên này luôn có thể liên tưởng ngay tới những điểm rất kỳ quái.Tôi không thèm quan tâm đến anh ta nữa, lập tức đóng cửa.Thấy đã mười hai giờ đêm, tôi hơi do dự.Ôn Hân có đồng ý với tôi không nhỉ?Nếu cô ấy hiểu lầm thì phải làm sao?Tôi càng không thể nói thẳng ra được, vì nếu làm vậy, Ôn Hân sẽ càng bị tổn thương hơn và tưởng tôi là một kẻ lúc cần mới tìm cô ấy, khi không thì thẳng chân đá cô ấy đi.Nếu tôi nhờ Ôn Hân giúp, với bản lĩnh của nhà họ Bạch, sớm muộn gì chuyện này cũng đến tai Bạch Vi.Dù Bạch Vi không để bụng, nhưng nhà cô ấy chắc sẽ không đồng ý, đặc biệt là Hà Khai Thành.Ông ta luôn phản đối chuyện giữa tôi và Bạch Vi, có cơ hội này, kiểu gì ông ta cũng ném đá xuống giếng một cách không do dự.Tôi xoa đầu, cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.Mãi đến hơn nửa đêm, tôi mới ngủ được.Ngày hôm sau, tôi ngủ dậy trễ một cách hiếm thấy.

Lúc tôi tỉnh dậy, mặt trời của Thịnh Hải đã chiếu lên người tôi qua cửa sổ rồi.Tôi xem đồng hồ, bây giờ đã sắp mười một giờ trưa.

Tôi vội vàng bò dậy đánh răng rửa mặt, vừa ra ngoài đã nhìn thấy một nhân viên phục vụ.Tôi còn đang thấy nghi hoặc, nhân viên phục vụ đó đã cung kính cúi người nói: “Chào anh, có một người đàn ông họ Đồng bảo tôi chờ ở đây.

Khi nào anh ra ngoài thì báo với anh một tiếng là đến công ty ngay, còn cụ thể thế nào thì gặp rồi bàn”..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 512: C512: Chương 512


Tôi lập tức hiểu ý của Đồng An Chi.Ông ấy và Triệu Thư Hằng đã dậy từ lâu, vì thấy tôi còn đang ngủ nên không gọi, mà nhờ một nhân viên phục vụ nhắc tôi ở bên ngoài là hôm nay còn phải đến công ty National họp.Tôi nói cảm ơn nhân viên phục vụ, rồi vội vàng đi xuống dưới bắt taxi, đi tới tòa nhà của công ty National mà tôi đã tới từ ba tháng trước.Trêи đường đi, tôi rất phân vân, nhưng cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn cho Ôn Hân, bảo cô ấy mình đang trêи đường đến National.Tôi cứ tưởng Ôn Hân sẽ tức giận, nào ngờ cô ấy đã nhắn lại: “Tôi sẽ đến ngay!”Nhận được tin nhắn của Ôn Hân, nhưng tôi lại chẳng thấy vui.Tôi suy nghĩ, rồi gửi một tin nhắn trêu cô ấy: “Cậu nói đi, đường đường là tổng giám đốc của công ty lớn, mà sao ngày nào cậu cũng rảnh rang thế?”“Không phải là tôi rảnh, mà tôi biết mình cần làm gì để không phải hối tiếc”.Sau khi điện thoại rung lên một lần nữa, tin nhắn này của Ôn Hân đã hiện lên màn hình điện thoại của tôi.Gần như cô ấy đang nói từng câu từng chữ bên tai tôi vậy.

Mẹ kiếp! Suy nghĩ của tôi lập tức lộn về ngày chúng tôi tâm sự trong quán bar.Ôn Hân nói với tôi một cách nghiêm túc là cô ấy không muốn mình có gì phải hối tiếc, vì thế mới cố gắng làm việc mà cô ấy luôn muốn, nhưng không thể có được.Trong lúc tôi suy nghĩ miên man, thời gian trôi qua rất nhanh.

Vèo cái, tôi đã đến dưới tòa nhà của National rồi.


Chắc Đồng An Chi đang vừa nghỉ ngơi vừa chờ tôi trong phòng tiếp khách của công ty, còn sai Triệu Thư Hằng xuống dưới đón tôi.Thấy tôi xuống xe một mình, Triệu Thư Hằng khó hiểu lại nhìn vào trong xe, hỏi: “Phương Dương, sao Ôn Hân không đến cùng anh?”Tôi không vui đáp: “Tôi không báo cho cô ấy biết, tôi không tin không có cô ấy thì chúng ta không thương thảo được”.Mặt Triệu Thư Hằng dài ra, anh ta khổ não nói: “Phương Dương, anh cũng biết nếu lần đó không có Ôn Hân, chúng ta đã đàm phán thất bại rồi còn gì”.“Làm sao?”Tôi khó hiểu hỏi.“Anh không biết đấy thôi.

Ban bãy, tôi với chú Đồng vào phòng khách nghỉ ngơi, bảo lễ tân hẹn Lý Hoài Minh giúp, không ngờ tên ấy lại nói đang bận, không gặp”.Triệu Thư Hằng như đã nổi giận: “Anh xem đi, anh ta huyênh hoang đến mức nào rồi?”Tôi ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Anh Đồng có nổi giận không?”Triệu Thư Hằng gãi đầu đáp: “Không, chú Đồng chỉ nói Lý Hoài Minh lên mặt quá, không biết có thu phục được hay không thôi”.Tôi không nhịn được cười khổ, nói: “Xem ra hai người nói đúng thật rồi.

Lý Hoài Minh này có tâm tư không hề đơn giản, anh ta hoàn toàn vì tình cảm riêng với Ôn Hân.

Chắc anh ta cũng biết chuyện gần đây của tập đoàn Vọng Thiên nên mới mượn đó để ra oai.

Nhưng chúng ta chẳng thể làm gì khác được cả, đành chịu thôi”.“Phương Dương, anh nói lắm thế nhưng rốt cuộc là có ý gì? Sao càng nghe tôi càng chẳng hiểu mô tê gì cả”.Triệu Thư Hằng vẫn chưa hiểu ý tôi, lúc thì có vẻ mù mờ, lúc thì như đang có điều suy nghĩ, cuối cùng thì vẫn gãi đầu hỏi.Tôi đáp: “Anh xem đi, tin nội bộ tập đoàn Vọng Thiên có vấn đề đã truyền đến tai Lý Hoài Minh.


Anh ta biết hợp đồng hợp tác này của chúng ta là vấn đề then chốt, nên chắc chắn chúng ta sẽ phải đến cầu xin anh ta.

Nếu anh ta không biết chuyện này thì không sao, nhưng nếu đã biết rồi thì đương nhiên sẽ không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội.

Trông Lý Hoài Minh có vẻ thật thà, nhưng lần trước cũng là anh ta nể mặt Ôn Hân thôi.

Thật ra, người đã làm đến vị trí này thì có ai mà không quái?”.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 513: C513: Chương 513


Nói rồi, tôi liếc nhìn đường phố, vẫn không thấy xe của Ôn Hân đâu, tôi nói tiếp: “Lần trước, Ôn Hân đã mang ơn Lý Hoài Minh một lần.

Nếu lần này, chúng ta có việc nhờ vả anh ta, hơn nữa chỉ anh ta mới xử lý được.

Là một thương nhân, Lý Hoài Minh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội khiến Ôn Hân tiếp tục mang ơn anh ta thêm một lần nữa.


Vì thế, đây chính là lý do vì sao hôm nay chúng ta lại có mặt ở đây”.“Không đúng! Lý Hoài Minh là một người rất kiêu ngạo, nếu anh ta có ý này, chắc chắn sẽ không thể hiện ra ngoài”.Triệu Thư Hằng đã hiểu ý của tôi, nhưng trầm mặc một lát, anh ta lại lắc đầu phủ định.Tôi mỉm cười giải thích: “Bây giờ, anh ta càng tỏ ra kiêu ngạo, càng chứng tỏ anh ra đang rất muốn Ôn Hân đến đàm phán.

Nếu chúng ta không nắm bắt được điều mà anh ta muốn thật sự, chắc có bàn hàng nghìn lần cũng không có tác dụng gì đâu”.Sau vài giây trầm mặc, Triệu Thư Hằng đã hoàn toàn hiểu ra, anh ra kinh ngạc nhìn tôi: “Phương Dương, anh quả là thiên tài, hèn chi chú Đồng lại xem trọng anh đến vậy.

Hay anh đến bất động sản An Sơn làm trợ lý cho tôi đi, tôi đảm bảo anh sẽ được ăn sung mặc sướиɠ”.Tôi đáp: “Anh dám hớt tay trêи của anh Đồng à? Câu này mà để ông ấy nghe được, phó tổng giám đốc anh kiểu gì cũng no đòn”.“He he, tôi đùa ấy mà.

Chúng ta là anh em, gì mà phải câu nệ thế?”Triệu Thư Hằng sờ mũi, lúng túng quay đầu đi, giả vờ ngắm cây ngắm cối.Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng động cơ xe.


Người dám lái xe đỗ ngay trước cổng công ty National thế này không nhiều, nhưng Ôn Hân lại là một trong số đó.Quả nhiên tôi vừa nhìn sang đã thấy Ôn Hân đang ngồi ở ghế lái mỉm cười với mình, lộ ra hai núm đồng tiền mờ mờ.Ngay sau đó, chiếc xe dừng ngay trước mặt tôi, cửa kính xe hạ xuống, Ôn Hân cau mày nói: “Phương Dương, sao lần nào cậu hẹn tôi cũng có tên con ghẻ này thế?”“Con ghẻ?”Tôi và Triệu Thư Hằng đều ngẩn ra.“Người đẹp Ôn Hân này, cô đang nói tôi đấy à?”Triệu Thư Hằng ngạc nhiên chỉ vào mặt mình, có vẻ không dám tin.Ôn Hân nhướn cặp mày xinh đẹp: “Đương nhiên, không anh thì là Phương Dương chắc?Mặt Triệu Thư Hằng lập tức hằm hằm, anh ta hung hăng nhìn tôi nói: “Phương Dương, anh đúng là cái đồ không trượng nghĩa.

Xung quanh có biết bao nhiêu em, cả ngày thay hết người này đến người khác, sớm muộn gì cũng có một ngày, anh phải hối hận”.Nói xong, Triệu Thư Hằng tức giận đi vào trong tòa nhà của công ty National.Tôi cười nói: “Cậu xem, vừa tới đã chọc giận người ta, có chuyện gì à? Nói đi!”Lần này là tôi nhờ vả Ôn Hân, cô ấy đồng ý đến khiến tôi thấy rất vui.

Nhưng cô ấy vừa đến đã dùng chiêu khích tướng đuổi Triệu Thư Hằng đi, chắc chắn là có mục đích gì đó, hoặc đơn giản là chỉ muốn nói chuyện riêng với tôi.Ôn Hân không vui nói: “Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với cậu một lát, có được không?”“Được chứ, vinh hạnh cho tôi quá!”Tôi cũng cả gan đáp lại, rồi nói tiếp: “Vậy thưa cô Ôn Hân, giờ chúng ta đến phòng khách hẹn giám đốc Lý, hay ở đây thêm một lúc nữa?”Thấy tôi xưng hô như vậy, Ôn Hân cười “phụt” ra, sau đó nhìn xuống chiếc đồng hồ tinh xảo trêи cổ tay trắng nõn của mình, đáp: “Bây giờ, Lý Hoài Minh chưa tan làm.

Như lần trước đi, chúng ta sẽ làm phiền anh ta vào giờ cơm trưa”.Dứt lời, Ôn Hân gọi cho Lý Hoài Minh, bảo là mình đã tới.Cô ấy không mở loa ngoài, nên tôi không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì, nhưng vẫn lờ mờ nghe ra Lý Hoài Minh rất vui.Thấy tôi đang đứng cạnh xe, Ôn Hân vỗ vào vị trí ghế lái phụ nói: “Sao thế anh đẹp trai? Có muốn đi hóng gió với chị đây không?”.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 514: C514: Chương 514


“Nếu người đẹp đã có lòng mời thì sao tại hạ dám từ chối?”Tôi mỉm cười vừa nói vừa ngồi lên xe liền một mạch, không hề có cảm giác ép buộc như lúc trước.Ôn Hân ngạc nhiên hỏi: “Phương Dương, cậu không sợ à?”“Sợ? Sợ cái gì?”“Bị cô bạn gái Bạch Vi của cậu bắt gian trêи xe!”Ôn Hân nói xong thì cười “khanh khách”, còn đầu tôi thì hiện đầy vạch đen.Tôi nghiến răng nói: “Kiểu gì cũng có ngày tôi chơi lại cậu một vố”.Tôi cứ tưởng câu nói này của mình sẽ có tác dụng uy hϊế͙p͙ với Ôn Hân, ai dè cô ấy lại chợt đỏ mặt, mắt ngấn nước, nói với tôi bằng chất giọng ngọt muốn chết: “Thật không? Hay bây giờ cậu làm luôn đi… Kính xe tôi là loại phản chiếu, người bên ngoài không nhìn thấy được đâu…”Mẹ!Đầu tôi xoay mòng mòng.Ba tháng không gặp, cô nàng này đột nhiên lợi hại hơn hẳn rồi.

Nếu không phải tôi biết cô ấy chưa từng yêu đương, chắc tôi sẽ nghĩ cô ấy đã học cách quyến rũ đàn ông mất.Một người vốn thừa nhan sắc như cô ấy lại thể hiện ra vẻ mê hoặc thế này, mấy người đàn ông chịu nổi đây?May là tôi chính là một trong số những người đàn ông có thể kiềm chế được đó, không thì kiểu gì hôm nay chiếc xe này cũng rung lắc ở một chỗ vắng vẻ nào đó là điều khó tránh.Ôn Hân nói: “Hóa ra cậu là người dám nghĩ chuyện xấu mà không dám làm, uổng công tôi đã coi trọng cậu”.Tam quan của tôi vỡ vụn: “Ôn Hân, trước kia cậu có thế này đâu”.“Hả? Trước kia á? Thế trước kia, tôi như nào?”Ôn Hân ngoảnh sang nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.“Trước kia, cậu không lắm trò thế này.

Mới ba tháng trôi qua, mà cậu đã học thói hư tật xấu mất rồi”.Tôi thản nhiên đáp.Ai ngờ Ôn Hân lại tỏ vẻ ai oán, buồn bã nói: “Con người thì phải biết tiến bộ chứ.


Vả lại, tôi không cố gắng thì sao thành công được?”Tôi nuốt nước miếng nói: “Ừ, thôi không nói chuyện này nữa.

Cậu muốn đi đâu? Hay để tôi lái xe cho”.Tôi đột nhiên thấy hơi lo, Ôn Hân mà lái xe, không biết có an toàn hay không nữa.Ôn Hân liếc tôi nói: “Phương Dương, trông tôi không đáng tin thế cơ à? Chúng ta cứ đi dạo quanh đi, cậu đừng lái xe, ngoan ngoãn ngồi đó cho tôi là được”.Tôi không nói gì nữa, mà im lặng ngắm cảnh vật hai bên đường.

Chiếc xe chạy không nhanh, Ôn Hân có vẻ lái xe cũng rất hưởng thụ.


Qua gương chiếu hậu, nhìn gương mặt của cô ấy, thậm chí tôi còn có cảm giác như con mèo nhỏ lười biếng nằm phơi mình dưới ánh nắng nhạt của buổi chiều tà.Khiến người ta rất muốn ôm ấp.Chẹp!Lúc này, tôi chợt thấy suy nghĩ này của mình không được ổn cho lắm, nên lập tức nghĩ sang chuyện khác.Khi chúng tôi ngồi yên lặng trêи xe, cảnh vật xung quanh chợt trông khá đẹp, cứ như đang dạo chơi trêи sông lớn vậy.Bất giác đã đến mười hai giờ trưa, Ôn Hân vẫn đi dạo không mục đích trêи đường phố Thịnh Hải với tôi.

Lý Hoài Minh gọi tới, hỏi tôi có đang ở cùng với cô ấy hay không.Tôi đáp có, anh ta khách sáo hỏi chúng tôi đã ăn trưa chưa.Nhớ lại bữa ăn trưa lần trước, tôi quả quyết đáp chưa.

Dẫu sao sáng nay, tôi cũng chưa ăn gì, ít ra bữa trưa cũng phải đánh chén ngon nghẻ một chút.Vì thế, Lý Hoài Minh nói với tôi hẹn gặp ở khách sạn lần trước.

Anh ta đã gặp Triệu Thư Hằng và Đồng An Chi rồi, lát nữa chúng tôi cứ đến thẳng đó là được.Ôn Hân cũng đã nghe thấy nội dung của cuộc hội thoại, nên lập tức đánh tay lái về phía National.Đến dưới khách sạn rồi, có một nhân viên tạp vụ đã chờ sẵn ở đó để giúp Ôn Hân lái xe đi đỗ, tôi và Ôn Hân sóng vai đi vào trong..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 515: C515: Chương 515


Dù trực giác cho tôi biết thế này không được hay cho lắm, nhưng bây giờ, đương nhiên tôi không thể nói với Ôn Hân như vậy được, nên đành mặt dày đi vào phòng bao.Lúc chúng tôi gõ cửa phòng bao, mọi người bên trong lập tức đổ dồn anh mắt tới, Đồng An Chi như cười như không nhìn chúng tôi, còn Triệu Thư Hằng thì có vẻ mặt biết ngay mà.Còn Lý Hoài Minh thì lại rất nhiệt tình.Tôi thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên vừa có tiền vừa có quyền thì làm việc gì cũng dễ.

Nếu không có Ôn Hân, chắc Đồng An Chi và Triệu Thư Hằng có ngồi ở phòng khách của National đến trưa cũng không gặp được Lý Hoài Minh mất.Nghe thấy tin Ôn Hân tới, anh ta lập tức hẹn ăn trưa ngay.Thật ra chuyện này không nghiêm trọng, chúng tôi ký lại hợp đồng với National thì chẳng khác nào cúng tiền cho họ.


Lý Hoài Minh cũng cực kỳ thông minh, không chỉ tiết kiệm được tiền, mà còn khiến Ôn Hân nợ anh ta thêm một lần nữa.Những người có mặt ở đây đều tinh quái, nên đương nhiên hiểu được điều này.Vốn dĩ chuyện cũng không phức tạp, vì đã biết chuyện của tôi, nên chỉ mất vài ba câu là Ôn Hân đã “thuyết phục” được Lý Hoài Minh rồi.

Anh ta cũng mượn nước đẩy thuyền, nói chuyện này vốn khá khó giải quyết, vì đã ký hợp đồng rồi.Nhưng nếu Ôn Hân đã mở lời thì có thể hủy bản hợp đồng đã ký, rồi ký một bản khác cũng được, coi như là anh ta nể mặt Ôn Hân.Tôi vừa thấy cạn lời vừa khâm phục.

Lý Hoài Minh không hổ là người có thể ngồi vào vị trị này, chuyện này mà anh ta cũng có thể nói một cách đường đường chính chính như vậy, ấn tượng mà lần đàm phán trước anh ta lưu lại cho tôi đã thay đổi rồi.Tóm lại, kết thúc bữa ăn này, ai nấy đều vui vẻ, cả khách lẫn chủ đều mừng rỡ nâng ly, đương nhiên khách và chủ ở đây là chỉ Đồng An Chi và Lý Hoài Minh.Chúng tôi vẫn chưa có cái tư cách này, lẽ ra Lý Hoài Minh muốn nói chuyện với Ôn Hân, nhưng không ngờ cô ấy lại làm ngơ, rồi kéo tôi sang một bên khác.Ôn Hân hơi có vẻ oán trách nói: “Lần sau mà xảy ra chuyện như này, cậu cứ nói thẳng với tôi một tiếng là được, cần gì làm rùm beng lên thế?”Tôi ho khan một tiếng: “Thì tại chuyện xảy ra đột ngột quá, tôi lại ngại mở lời với cậu”.“Thế là cậu suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng vẫn quyết định nói cho tôi biết?”Ôn Hân nhíu mày, như cười như không nhìn tôi.Tôi lúng túng gãi đầu không nói gì.Nhờ sự thúc đẩy của Ôn Hân, tập đoàn Vọng Thiên và công ty National đã ký một bản hợp đồng mới bằng cách cực kỳ nhanh chóng, đồng thời tuyên bố bản hợp đồng trước vô hiệu.Sau khi xác định sự việc đã xong xuôi, Đồng An Chi vội vã bay về Yến Kinh ngay.

Nói theo cách của ông ấy thì lần này về, ông ấy phải thanh lọc lại công ty, làm mạnh tay một lần.Triệu Thư Hằng và tôi thì vẫn ở lại Thịnh Hải để phòng có việc gì, chờ ông ấy quét sạch lũ sâu mọt trong tập đoàn xong, sẽ bảo chúng tôi về sau.Trước khi về Yến Kinh, Đồng An Chi đã tới gặp tôi nói lần này về, ông ấy sẽ cho tôi đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Vọng Thiên đúng như những gì ông ấy đã hứa.

Còn bây giờ, tôi hãy tranh thủ khoảng thời gian này để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chuẩn bị gánh một trách nhiệm nặng nề.Khỏi phải nói là tôi mừng đến mức nào, điều này có nghĩa là tôi sắp là người có địa vị trong xã hội.Một tin khiến tôi vui hơn nữa là tôi nghe nói nhà họ Cung đang gặp trục trặc trong việc kinh doanh.

Cung Chính Vinh là một kẻ chỉ biết ủ mưu tính kế hại người, nhưng lại không có sở trưởng về mảng kinh doanh.


Chính vì thế từ xưa, người nhà họ Cung đã không coi trọng hắn, mà chỉ trông mong vào Cung Chính Văn.

Nhưng giờ, Cung Chính Văn đã vào tù, mẹ của hai anh em họ cũng sắp tiếp bước, trụ cột chính của gia tộc đã không còn, ngày nhà họ Cung lụi bại đã sắp đến rồi.Trước khi về Yến Kinh, Đồng An Chi đã tới gặp tôi nói lần này về, ông ấy sẽ cho tôi đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Vọng Thiên đúng như những gì ông ấy đã hứa.

Còn bây giờ, tôi hãy tranh thủ khoảng thời gian này để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chuẩn bị gánh một trách nhiệm nặng nề.Khỏi phải nói là tôi mừng đến mức nào, điều này có nghĩa là tôi sắp là người có địa vị trong xã hội.Một tin khiến tôi vui hơn nữa là tôi nghe nói nhà họ Cung đang gặp trục trặc trong việc kinh doanh.

Cung Chính Vinh là một kẻ chỉ biết ủ mưu tính kế hại người, nhưng lại không có sở trưởng về mảng kinh doanh.


Chính vì thế từ xưa, người nhà họ Cung đã không coi trọng hắn, mà chỉ trông mong vào Cung Chính Văn.

Nhưng giờ, Cung Chính Văn đã vào tù, mẹ của hai anh em họ cũng sắp tiếp bước, trụ cột chính của gia tộc đã không còn, ngày nhà họ Cung lụi bại đã sắp đến rồi..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 516: C516: Chương 516


Vốn tôi đã hứa với Chúc Mi khi nào về Yến Kinh sẽ đến tìm cô ấy để cảm ơn cô ấy đã giúp trong vụ án của Cung Chính Văn, nào ngờ chuyện này vừa xong, chuyện khác đã lại đến, cuối cùng tôi còn bị lạc trêи đảo hoang.Tôi chỉ có thể cảm thán quả nhiên số mệnh bấp bênh, không ai làm gì được ta cả.

Còn về chuyện hứa hẹn thì tuyệt đối không được tùy tiện nói ra, vì không ai dám chắc ngày hôm sau, chúng ta có còn tồn tại trêи đời này nữa hay không.Đương nhiên tôi cũng an ủi Chúc Mi, nói dù những tháng ngày qua, tôi lưu lạc trêи đảo hoang, nhưng nhờ có nhiều kỹ năng sinh tồn nên tôi vẫn sống rất tốt.Nhưng nói đến đây, tôi lại nhớ tới một chuyện, bèn hỏi cô ấy: “Chúc Mi, phía trêи có ai đi điều tra về hòn đảo này không?”Chúc Mi đáp: “Có, người nhà tôi đã cử vài trung đội đến đó kiểm tra rồi.


Kết quả là chắc do lâu quá, nên vị trí của hòn đảo ấy đã biến mất rồi”.“Biến mất rồi?”Tôi thấy hơi kinh ngạc.Lẽ nào sau khi chúng tôi thoát khỏi hòn đảo đó, tín hiệu mà nó phát ra đã tự động biến mất?Trong đầu tôi có một suy nghĩ.Đúng là có người đã tạo ra hòn đảo ấy, để làm gì thì tôi không biết, nhưng trình độ khoa học kỹ thuật cụ thể thì chắc cao hơn chúng tôi một chút.Từ các thiết kế được bố trí trêи đảo có thể thấy, trí khôn của sinh vật này chắc chắn không kém gì con người, thậm chí còn cao hơn.Còn hiện tượng tín hiệu cuối cùng biến mất, tôi chỉ có thể hiểu là sinh vật tạo ra hòn đảo này muốn đảm bảo tính bí mật cho hòn đảo.

Sau khi đã có sinh vật hiến tế, họ lập tức che tín hiệu đi, rồi phát một tần sóng điện tử đặc biệt ra bên ngoài.Thu hút sự chú ý của người khác, để họ đến cứu chúng tôi.Nhưng khoảng thời gian này rất ngắn, chắc chỉ ba ngày.Sau ba ngày, một hệ thống nào đó trêи đảo sẽ tự động tìm kiếm các sinh vật thông minh vẫn tồn tại trêи đảo.

Một khi phát hiện không có, nó sẽ tự động ngừng phát tín hiệu, và mở màn chắn tín hiệu.Đây là một loại màn chắn tín hiệu đặc biệt, không chỉ là hình thức sóng điện tử không thể bị tìm thấy, đến chúng tôi cũng không thể nhìn thấy bằng mắt thường.Thậm chí, khi không muốn bị chúng tôi phát hiện, có lẽ hòn đảo này còn rơi vào trạng thái tương tự như không gian khác.Dẫu sao ngay từ đầu, chúng tôi đã biết, trêи bầu trời luôn có cùng một màu bất kể là mùa đông hay mùa hạ.Tôi và Chúc Mi lại trò chuyện thêm một lát, rồi cúp máy, cuối cùng cô ấy dặn tôi bao giờ về Yến Kinh nhớ phải đếm tìm cô ấy, mà tôi thì đương nhiên là phải đồng ý.Đúng là dây dưa nhiều cũng thành quen.


Giờ tôi đã có một đối tượng khó giải quyết là Ôn Hân, nên có thêm một Chúc Mi cũng chẳng làm sao.Trước kia, tôi cứ bảo sao nghe vậy, nhưng giờ thì phải nhìn thẳng vào mọi thứ thì mới có thể thật sự lợi dụng được tất cả những thứ bên cạnh mình, rồi lấy đó làm nền tảng để lật đổ nhà họ Cung.Mấy ngày tiếp theo, Bạch Vi cũng khá rảnh rỗi, nên chúng tôi có gặp nhau mấy lần.Qua cuộc trải nghiệm sinh tử trêи hòn đảo hoang ấy, chúng tôi ngày càng ăn ý hơn.

Thậm chí có nhiều lúc không cần nói ra, chúng tôi cũng hiểu được ý của người kia.Cho tới một lần, tôi và Bạch Vi đi xem phim như những cặp đôi khác, điện thoại của tôi chợt sáng lên.Là Ôn Hân gửi tin nhắn tới, Bạch Vi nhìn tôi một cách kỳ quái, rồi hỏi nhỏ: “Đây không phải là cái cô gửi tin nhắn cho anh lúc ở trêи máy bay à? Bạn anh hả?”Đương nhiên Bạch Vi biết Ôn Hân, hai người họ còn từng gặp nhau mấy lần, thế mà bây giờ cô ấy lại làm như không còn nhớ gì hết.Tôi chỉ đành giải thích: “Ừ, nhưng anh và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi”..



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,290
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 517: C517: Hết truyện


Sau khi nghe nói bố mẹ Bạch Vi muốn gặp mình, tôi luôn sống trong thấp thỏm.

Vốn chúng tôi đã định là một tuần sau, tôi sẽ tới nhà cô ấy, nhưng do vướng việc của công ty National, nên đành phải lùi lịch hẹn lại.Sau khi giải quyết xong chuyện hợp đồng với công ty National, tôi đã gọi điện hẹn Ôn Hân đi uống nước.Cô ấy lập tức vui vẻ đồng ý ngay, điểm hẹn là một quán cà phê do cô ấy chọn.Tới ngày hẹn, vì ranh rang nên tôi tới sớm.

Tôi chọn một vị trí gần cửa kính sát đất có tầm nhìn khá đẹp, sau đó gọi một tách cà phê, rồi ngồi thảnh thơi nhấm nháp.

Không bao lâu sau, một bóng dáng xinh đẹp đã xuất hiện ở cửa quán.Ôn Hân vẫn xinh đẹp như mọi ngày.

Cô ấy vừa bước vào đã thu hút hết mọi ánh nhìn của đàn ông trong quán.“Hey, sao cậu đến sớm thế?”Tôi đáp: “Thì giờ tôi đang rảnh mà! Cậu uống gì? Cà phê nhé!”Ôn Hân gật đầu, tôi vẫy nhân viên phục vụ và gọi một tách cà phê giống của mình cho cô ấy.Sau khi nói vài câu về chuyện hợp đồng với công ty National, tôi nói: “Lần này thật sự phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu chắc Lý Hoài Minh sẽ hành chúng tôi lên bờ xuống ruộng mất!”Ôn Hân mỉm cười đáp: “Đến giờ mà cậu còn khách sáo với tôi thế à? Nhưng chắc hôm nay, cậu hẹn gặp tôi không chỉ vì chuyện cảm ơn đúng không?”Ôn Hân quả là một cô gái thông minh, tôi lập tức đi vào chủ đề chính của buổi hẹn này: “Ừ, người nhà Bạch Vi đã hẹn gặp tôi.

Có lẽ họ đã không còn ngăn cản hai chúng tôi đến với nhau nữa, cho nên tôi cần phải làm rõ ràng vài chuyện”.Mặt Ôn Hân lập tức tái đi, bàn tay cầm tách cà phê của cô ấy hơi run lên, Ôn Hân nói: “Đúng là người tính không bằng trời tính! Trước kia, tôi bỏ lỡ tình duyên của mình vì sự yếu đuối.


Còn bây giờ dù tôi đã rất cố gắng, nhưng cũng chẳng thế làm gì khác được!”Tôi khó xử nói: “Ôn Hân, cậu đừng nói như vậy.

Cậu là một cô gái tốt, lại còn tài giỏi và thông minh.

Nhưng trong lòng tôi đã có Bạch Vi, nếu tôi cứ tiếp tục mập mờ không rõ, sẽ chỉ khiến cả hai phải đau khổ.

Tôi tin sau này, cậu sẽ gặp được một người đàn ông thật sự yêu thương cậu hết lòng!”Tôi lờ mờ nhìn thấy đôi mắt của Ôn Hân đã rưng rưng, cô ấy nói: “Tôi hiểu rồi, tôi thật lòng chúc cậu và giám đốc Bạch hạnh phúc!”Cuộc gặp gỡ của chúng tôi kết thúc trong sự trầm mặc của cả hai, nhưng tôi lại thấy rất nhẹ lòng.

Dù biết mình làm vậy sẽ khiến Ôn Hân bị tổn thương, nhưng thà đau một lần rồi thôi, còn hơn là để cô ấy cứ sống trong ảo tưởng và mong chờ mãi.Mấy hôm sau, “biệt đội” đảo hoang của chúng tôi đã hẹn nhau đi ăn.

Địa điểm là một nhà hàng nổi tiếng ở Thịnh Hải do Hàn Mỹ Kỳ chọn.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Mọi người đang bắt đầu tập thích nghi lại với cuộc sống bình thường, nhớ lại những ngày tháng sống trêи hòn đảo ấy, ai cũng thấy hãi hùng.

Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ đang tìm việc mới, Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm vẫn là mối quan hệ giữa cô chủ và quản gia, còn cô bé con thì được ông bà nội đến đón về nuôi.Tàn cuộc, tôi và Bạch Vi cùng đi dạo trêи đường phố.

Chúng tôi nắm tay nhau và đi dạo như những cặp đôi bình thường khác, bầu không khí giản dị mà ấm áp khiến tôi muốn con đường dài bất tận.

Nhưng một câu nói của Bạch Vi đã lập tức lôi tôi về thực tại.“Anh đừng quên ngày kia đến gặp bố mẹ em đấy!”Tôi không hề quên việc này, nó luôn thường trực trong đầu tôi.

Nhưng đây có thể coi là lần đầu tiên tôi tới gặp phụ huynh nhà bạn gái, hơn nữa gia đình cô ấy còn luôn phản đối chuyện của chúng tôi nên khó tránh khỏi thấy hồi hộp.…Tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày “ra mắt” phụ huynh đó.

Lúc bước chân vào căn biệt thự cao cấp, tôi thấy vô cùng choáng ngợp, tự nhủ đúng là gia tộc lâu năm số một ở Thịnh Hải có khác, mọi thứ ở đây đều vượt xa so với tưởng tượng của tôi.Người đón tôi ở cổng là Hà Khai Thành, đây là lần đầu tiên ông ta không nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn, ông ta nói: “Phương Dương, khi biết cô chủ lại gặp nạn khi đi theo cậu, tôi thật sự rất tức giận, thậm chí còn muốn băm vằm cậu ra thành trăm mảnh.

Nhưng cô chủ được nuông chiều từ nhỏ, nên tôi biết cô ấy có thể bình an vô sự trở về thế này, công lớn thuộc về cậu.


Có thể nói, tôi đã có cái nhìn khác về cậu rồi.

Nhưng nếu muốn có được sự tin tưởng tuyệt đối của nhà họ Bạch thì cậu cần phải cố gắng nhiều hơn nữa”.Bạch Vi đứng ở cửa chờ tôi, chúng tôi sóng bước bên nhau đi vào phòng khách.

Bố mẹ Bạch Vi đã ngồi chờ sẵn trêи ghế sofa, Bạch Vi giới thiệu: “Bố mẹ, đây là Phương Dương, bạn trai của con!”Tôi lập tức cúi người chào hỏi: “Cháu chào hai bác!”Bố của Bạch Vi là một người đàn ông trung tuổi cao lớn, nghiêm nghị, còn mẹ cô thì có vẻ hiền từ.

Bạch Vi đã được thừa hưởng sắc đẹp từ mẹ và sở trường kinh doanh từ bố.Bố Bạch hắng giọng nói: “Hai đứa ngồi đi”.Chúng tôi ngồi xuống cạnh nhau.Dứt lời, ông nói tiếp: “Tôi quen ăn ngay nói thẳng nên chúng ta vào thẳng chủ đề chính luôn nhé.

Từ ngày quen biết cậu, Bạch Vi nhà chúng tôi đã gặp biết bao nhiêu chuyện phiền phức, thậm chí còn có chuyện nguy hiểm tới tính mạng.

Chúng tôi chỉ có một đứa con gái là nó, nên đương nhiên muốn nó được sống bình yên và hạnh phúc”.Trán tôi bắt đầu lấm tấm mồ hôi, tôi lấy hết dũng khí nói: “Cháu biết là Bạch Vi đã chịu khổ nhiều vì mình, hai bác cấm cản chuyện của bọn cháu cũng là có lý.

Nhưng cháu thật lòng với Bạch Vi, bây giờ, cháu đang cố gắng hết sức để bản thân mình có thể xứng đáng với cô ấy.

Mong hai bác cho cháu một cơ hội”.“Cơ hội thì luôn luôn có, nhưng nó chỉ dành cho người xứng đáng.

Qua chuyện tại nạn máy bay lần này, chúng tôi mới hiểu ra tình thân mới là điều quan trọng nhất.


Trong những ngày Bạch Vi mất tích, hai vợ chồng tôi mất ăn mất ngủ, lúc ấy chúng tôi nghĩ, chỉ cần con bé có thể bình an về nhà thì nó muốn gì chúng tôi cũng đồng ý hết.

Cuối cùng, cậu đã đưa nó an toàn trở về, điều này khiến chúng tôi đã thay đổi cái nhìn về cậu.

Tôi cho cậu ba năm, nếu cậu đáp ứng một điều kiện của tôi, gia đình tôi sẽ không cấm cản chuyện của hai đứa nữa.

Tôi cần cậu phải chứng minh cho chúng tôi thấy cậu có đủ khả năng để mang lại một cuộc sống đủ đầy và hạnh phúc cho Bạch Vi”.Bố Bạch nghiêm giọng nói, trong ngữ điệu mang sự đanh thép của người từng trải.Tôi vô cùng mừng rỡ, như vậy có nghĩa là chúng tôi đã có cơ hội được ở bên nhau rồi ư? Dù biết điều kiện này khá khó để thực hiện được, nhưng tôi vẫn thấy vui, dẫu sao khi có một chút áp lực thì con người ta mới cố gắng phấn đấu hơn.

Tương lai tươi đẹp đang đợi chúng tôi ở ngay phía trước, chí ít bây giờ tôi đã là tổng giám đốc khu vực, tài sản cá nhân cũng tăng lên không ngừng, tôi hoàn toàn có niềm tin đem lại cuộc sống hạnh phúc cho Bạch Vi.Bạch Vi ngồi bên cạnh nắm chặt lấy tay tôi, từ lực tay của cô ấy, tôi biết Bạch Vi đang xúc động đến mức nào.

Tôi nhìn cô ấy thì thấy trong mắt cô ấy ngập tràn niềm hạnh phúc, tôi thầm nghĩ cuộc đời thật kỳ diệu, trải qua biết bao gian khó, cuối cùng ngày chúng tôi được chính thức sánh bước bên nhau đã không còn bao xa nữa.————————-Hết!!!.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom