Cập nhật mới

Dịch Full Bóng Ma

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Một người khác kích động nói: “Mé, chính là cô ta. Tớ cho cậu xem lịch sử trò chuyện Wechat của đồng nghiệp tớ, bên trong có ảnh chụp.”

Một bạn cùng phòng khác là Dương Khinh Như phụ họa: “Vậy có cần bảo cô ta dọn đi không? Ở cùng một người như vậy rất khủn.g bố.”

“Tôi cũng không dám. Cậu không thấy trước kia cô ta rất côn đồ à?”

“Có khi nào có người lục ra được địa chỉ của cô ta không? Trước đó tôi thấy có người đòi đến cửa hắt sơn. Chẳng phải chúng ta sẽ bị xui xẻo theo cô ta à?”

Ở trong phòng, Lý Tử Nhiên nghe được càng thêm tức giận, dứt khoát mở cửa chất vấn: “Mấy người đang nói gì!”

Hai người không nghĩ đến Lý Tử Nhiên lại ở nhà nên hoảng sợ. Hai người đều ấp úng, cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu, lúc lâu cũng chưa nói ra được cái gì.

Lý Tử Nhiên vừa mới nghe thấy hai người nói đến lịch sử trò chuyện Wechat, cho dù biết sẽ không phải là nội dung tốt gì nhưng lại không khống chế được muốn biết những người này đang lan truyền cái gì. Cô ta lại hỏi: “Vừa rồi hai người nói lịch sử Wechat là cái gì, có thể cho tôi xem không?”

Bạn cùng phòng có phần không muốn, mở Wechat ra. Một bàn tay cô ta cầm di động duỗi đến trước mặt Lý Tử Nhiên. Lý Tử Nhiên nhận lấy, cô ta cũng không buông tay, sợ Lý Tử Nhiên xem xong sẽ đập di động của cô ta.

Lý Tử Nhiên lướt màn hình, lịch sử trò chuyện này không biết đã truyền qua tay bao người rồi, hình ảnh bên trong đã có phần thêm thắt. Cô ta nhìn thấy bên trong đều là các kiểu nghe đồn, nói đến chuyện về Lý Tử Nhiên ở cấp hai, cấp ba. Có vài chuyện là thật, có vài chuyện là bịa, nói đến lý lẽ rõ ràng, làm bản thân cô ta cũng không phân rõ thật giả.

Lý Tử Nhiên xem đến hai mắt đỏ bừng, muốn cướp lấy điện thoại của bạn cùng phòng đập xuống đất. Bạn cùng phòng vừa thấy tư thế này, vội vàng dùng sức nắm chặt thu về.

Dương Khinh Như xem hai người tranh đoạt, ở một bên hô: “Chuyện cô làm đã truyền khắp trên mạng. Chúng tôi không muốn gặp rắc rối. Cô dọn đi thôi.”

Lý Tử Nhiên không nói chuyện. Tất cả uất ức, tức giận, không cam lòng tích lũy một ngày trong nháy mắt bùng nổ: “Mẹ nó, các cô đang phát tán trái phép thông tin cá nhân. Các cô có biết phát tán trái phép thông tin cá nhân là trái pháp luật không?”

Dương Khinh Như bĩu môi: “Cũng không phải chúng tôi làm. Cô làm chuyện xấu thì sẽ bị đối xử như vậy thôi. Muốn người không biết trừ khi mình đừng làm.”

Lý Tử Nhiên nghe xong cũng không cướp di động nữa, trực tiếp nhào lên túm tóc bạn cùng phòng, nói ra từng lời thô tụ/c. Ba người cũng không để ý hình tượng gì hết, chỉ muốn đạp đối phương dưới lòng bàn chân.

Dẫu sao Lý Tử Nhiên chỉ có một người, rất nhanh đã rơi vào thế yếu. Bạn cùng phòng cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Lý Tử Nhiên danh tiếng thối nát, dứt khoát ném xuống một câu tàn nhẫn. Hai người từng người chạy về phòng ngủ.

Bạn cùng phòng Dương Khinh Như, vừa rồi đánh nhau với Lý Tử Nhiên, nhìn cánh tay bị móng tay của Lý Tử Nhiên để lại vết cào, có vài chỗ thậm chí đều trầy da, còn có da đầu phát đau, càng nghĩ càng không cam lòng, dứt khoát lên mạng đăng một bài.

“Hôm nay thật là xui xẻo chết đi được. Mọi người có tin nổi không? Bạn cùng phòng của tôi chính là người họ Lý lên hotsearch gần đây vì bạo lực học đường ấy. Hôm nay trong lúc vô ý ở trên mạng nhìn thấy tin tức liên quan đến cô ta, sau khi về đến nhà mới thảo luận với một người bạn cùng phòng khác về chuyện này. Dẫu sao ở cùng một chỗ với người như vậy thật sự hơi khủn,g bố.

Kết quả, chúng tôi không ngờ cô ta lại ở nhà. Cô ta lao ra cửa cũng chưa nói được mấy câu đã giơ tay đánh người. Mọi người xem ảnh xem đều là dấu vết bị đánh vừa rồi để lại. Hiện tại chúng tôi không có nhu cầu gì khác, chỉ muốn cho cô ta dọn đi. Trước đó cô ta ký hợp đồng với chủ nhà, chúng tôi không có phương thức liên hệ với chủ nhà. Có biện pháp nào có thể làm cô ta dọn đi không, online chờ, thật sự sợ hãi.”

“Ôm blogger một cái.”

“Blogger, bạn thật sự quá xui xẻo.”

“Blogger, nếu không thì bạn công bố địa chỉ lên đi, chúng tôi có thể đến giúp bạn.”

“Ngàn vạn đừng nghe một vài người nói mà công bố địa chỉ ra. Trên mạng, hạng người nào cũng có, có thể tìm bạn bè nam giúp đỡ.”

“Báo công an đi, người như vậy nên lên đồn.”

Khi Dương Khinh Như đăng bài đã mang theo đề tài liên quan, không hề mua tương tác tăng độ hot, bình luận phía dưới và số like đã tăng lên vù vù. Cô ta nhìn một đám người giúp cô ta cùng chửi mắng Lý Tử Nhiên, trong lòng cô ta cũng có một ít thỏa mãn.

Chỉ là rất nhanh đã có người theo nội dung Weibo trước đó của cô ta, căn cứ hình ảnh suy đoán ra khu cô ta ở. Ở dưới có bình luận hỏi có phải cô ta ở hoa viên Mân Côi không, Dương Khinh Như cũng không nhìn thấy. Chẳng qua sau đó bình luận này bị một vài người chậm rãi đưa lên trên cùng, chờ đến khi bài viết này lên hotsearch, địa chỉ gia đình Lý Tử Nhiên cũng đã bị công khai.

Bên kia, Trần Khả Ý ở trước máy tính xem dân mạng đại chiến, gọi một cú điện thoại cho Chu Dịch Khởi.

“Cảnh sát Chu, tôi thấy không tới một ngày tin tức của Lý Tử Nhiên đã bị đào ra rồi. Tôi hơi sợ. Bên các anh có làm tốt việc bảo vệ thông tin cá nhân của tôi không đấy.”

“Cô yên tâm! Chúng tôi đã hợp tác với bên an ninh mạng, nhất định sẽ bảo vệ tốt thông tin cá nhân của quần chúng nhân dân.”

Buổi tối hôm đó Lý Tử Nhiên không ngủ ngon được. Khi còn nhỏ, cô ta là một người không thể bị ức hiếp, có uất ức gì phải ph.át tiết ngay tại chỗ tìm lại mặt mũi. Nhưng lần này người nhằm vào cô ta quá nhiều. Đây không phải ở trong hoàn cảnh mà cô ta quen thuộc, không phải vài người cô ta quen biết nhằm vào cô ta mà là toàn bộ người trên mạng, vô số người đang nhằm vào cô ta. Cô ta không biết vì sao sai lầm khi còn nhỏ lại bị lôi ra trừng phạt vào 10 năm sau. Mọi người vẫn luôn nói hối cải để làm người mới, chẳng lẽ người nguyền rủa chửi rủa cô ta ở trên mạng, khi còn nhỏ không phạm sai lầm, chưa từng làm chuyện giống cô ta à? Bọn họ có lập trường gì đứng ở điểm đạo đức tối cao đi khiển trách cô ta chứ?

Chẳng qua là nhóm người này ỷ vào đông người, một đám người có chung một quan điểm nên mới nhào lên hận không thể giống heo thấy đồ ăn. Một mình cô ta không đấu lại bọn họ, tiếng nói của cô ta quá nhỏ. Dưới cơn sóng gió động trời này, cho dù là thuyền báu cũng sẽ bị chìm, huống chi cô ta chỉ là một con thuyền nhỏ chứ.

Trả lời một người, sẽ đưa tới một đám người càng mãnh liệt vây công. Khi tin tức của cô ta còn chưa tung ra, phía dưới phần bình luận đã có mười mấy bình luận mắng chửi cô ta.

Nhưng không tranh luận với những người này, sẽ chỉ làm mình càng lúc càng tức giận. Mà xem nhiều những ngôn luận tiêu cực đó, bạn cũng sẽ không tự giác mà hoài nghi có phải bạn thật sự đáng chết hay không.

Ngày hôm sau, Dương Khinh Như đã gọi mấy bạn bè là nam đến, muốn ép Lý Tử Nhiên chuyển nhà. Lý Tử Nhiên đương nhiên không chịu, mặc cho bên ngoài đập cửa to đến thế nào, cô ta đều khóa cửa không đáp lại. Mấy người này không có cách nào khác, chỉ có thể qua một tiếng lại sang đập cửa vài cái làm Lý Tử Nhiên sợ tới mức hồn vía lên mây, luôn nghi ngờ giây tiếp theo lại sẽ có người gõ cửa. Cô ta vẫn luôn nghe được tiếng hi hi ha ha ở bên ngoài.

Cô ta vốn không phải một người nhút nhát, không nghĩ tới ngắn ngủi ba ngày, trải qua bắt cóc, bị phát tán thông tin cá nhân trái phép, lá gan cô ta cũng nhỏ lại. Cô ta không dám đối kháng với người bên ngoài, cô ta sợ hãi từng hành động của mình lại sẽ bị phóng đại ở trên mạng. Sau đó lại lần nữa đưa tới một đám người múa bàn phím chửi rủa. Buổi sáng, cô ta không kìm được xem di động, khi thấy được bạn cùng phòng đăng Weibo, phía dưới không có gì bất ngờ xảy ra lại là một đám người dùng từ ngữ dở bẩn nhất trên thế giới nhục mạ cô ta.

Bây giờ cô ta vừa nhắm mắt lại, cảm thấy bốn phương tám hướng đều có người nhào về phía cô ta. Cô ta như viên gạch trên đường, mỗi người đi ngang qua đều phải giẫm một chân lên. Chẳng qua người quá nhiều, viên gạch này đến chỗ thông khí cũng không có, đương nhiên trong ý thức của người trong ngành, viên gạch không cần thông khí.

Nhưng cuộc sống như vậy không phải kết thúc, mà là bắt đầu của một lần cuồng hoan, cách hạ màn còn xa.

Lại qua hai ngày, Trần Khả Ý bị gọi vào cục cảnh sát dò hỏi một vài chi tiết vụ án. Trước khi đi, cô hỏi: “Tôi thấy trên mạng đang mắng chửi Lý Tử Nhiên càng lúc càng hăng, hiện tại cậu ấy thế nào rồi. Tôi muốn đi thăm Lý Tử Nhiên. Tôi nghĩ hai chúng tôi đều là nạn nhân của vụ án lần này, cho dù trước kia cậu ấy đã làm gì, tôi cũng muốn đi thăm cậu ấy. Nhưng tôi không biết địa chỉ của cậu ấy, bên các anh có thể giúp tôi hẹn cậu ấy không? Tôi nghĩ có lẽ bây giờ cậu ấy không ổn lắm.”

Chu Dịch Khởi lộ vẻ khó xử. Anh vẫn có vài nghi ngờ với biểu hiện của Trần Khả Ý, cũng không muốn để Trần Khả Ý gặp Lý Tử Nhiên bây giờ. Về phần tình hình hiện giờ của Lý Tử Nhiên, bọn họ cũng có biết, cũng đã làm phê bình giáo dục với bạn cùng phòng của cô ta. Tuy rằng bọn họ không thể tán đồng với những gì Lý Tử Nhiên làm trong quá khứ, nhưng hiện giờ những gì cô ta gặp phải lại không phải bản án chính xác mà cô ta nên có.

Trần Khả Ý nhìn Chu Dịch Khởi lộ ra vẻ không muốn, tiếp tục nói: “Tôi biết các anh không thể tùy tiện để lộ thông tin của người khác. Tôi chỉ muốn anh truyền lời hộ tôi, nếu cậu ấy không muốn thấy tôi, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng. Cảm ơn anh.”

Ngay sau đó Trần Khả Ý lại làm ra vẻ nói chuyện phiếm, nói lên cái nhìn của cô về bạo lực mạng với Chu Dịch Khởi: “Anh nói xem hiện tại dân mạng thật là bao đồng, rõ ràng là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ và dụ.c vọng riêng của mình, cố tình phải làm ra vẻ thay trời hành đạo. Nếu bọn họ thật sự muốn giúp cảnh sát phá án, rõ ràng chỉ cần cung cấp tin tức thu hoạch được cho cảnh sát là tốt rồi. Nhưng bọn họ cố tình công bố tin tức ở trên mạng, rước lấy được nhiều người tâng bốc.”

Trần Khả Ý thấy Chu Dịch Khởi không có phản ứng gì, tiếp tục nói: “Chỉ cần nắm chắc được đạo đức, chỉ cần nắm chắc được lương tâm, dùng một suy nghĩ tốt để bọc lại suy nghĩ sai lầm, bạn có thể được một đám người vây quanh. Cho nên chúng ta luôn có thể nhìn thấy một vài ngôn luận kỳ lạ ở khu bình luận tin tức xã hội được mấy chục nghìn like. Lần này Lý Tử Nhiên gặp phải tất cả những việc này, anh nói xem cậu ấy xứng đáng sao? Tất cả những điều này do mình cậu ấy tạo thành à? Vì sao mọi người nhằm vào chỉ có mình cậu ấy? Không nói về chuyện Tống Thường Thường sau này, thật ra chuyện về banana thì người cả lớp đều cùng phạm tội. Chẳng lẽ bọn họ sẽ tin tưởng một người không kiêng nể gì nhằm vào một người khác, người trong lớp sẽ không nhìn ra ư?”

Nói đến đây, Trần Khả Ý liếc Chu Dịch Khởi, dáng vẻ giả vờ như giờ mới phát hiện dùng tay hơi che miệng: “Ui da, hình như tôi nói hơi kích động quá. Cảnh sát Chu, anh đừng để ở trong lòng, tôi chỉ tùy tiện nói thôi.”

Lý Tử Nhiên cũng không biết bản thân cô ta bị làm sao nữa. Cô ta bắt đầu rơi vào một loại trạng thái kỳ lạ. Cô ta điên cuồng tìm kiếm những từ khóa liên quan đến mình, càng xem càng khó chịu nhưng vẫn không thể nào dừng lại mà tiếp tục nhìn. Cô ta cũng không lên tiếng, chỉ muốn xem những người này còn có thể dùng những lời gì để mắng cô ta.

Cô ta bắt đầu không muốn nói chuyện với ai cả. Sau đó bố Lý, mẹ Lý vẫn tiếp tục gọi điện thoại đến, cô ta đều từ chối hết. Chỉ nói tâm trạng của cô ta không tốt, không muốn nhận điện thoại. Ngay sau đó mẹ Lý lại gửi đến mấy đoạn voice chat 60 giây, nhìn mấy dấu đỏ kia, Trần Khả Ý không có tí dụ.c vọng mở ra gì cả.

Cô ta không dám ra cửa. Từ hôm trước cô ta trộm ra cửa ăn cơm, ở trên đường gặp mất học sinh cấp ba bị bọn họ nhận ra, đám người kia vây quanh cô ta hỏi nội dung video nửa tiếng, còn có người hắt lên quần áo cô một cốc Mixue (*). Một người cao gần 1m7 như cô ta, trước nay chưa bao giờ cảm thấy nhỏ bé giữa đất trời này đến vậy.

(*) Mixue là một hãng kem và đồng uống giá rẻ của Trung Quốc.

Lúc về đến nhà, ở lối đi nhỏ cầu thang đều dán giấy A4 có hình khuôn mặt cô ta được photocopy ra. Trên chân dung màu xám bị che lại bằng một vết đỏ rất to, chữ “Chết” được viết màu đỏ tươi. Cô ta không có dũng khí xé đi, chỉ có thể vội vàng chạy về nhà.

Khi cảnh sát lại lần nữa dò hỏi chi tiết vụ án, cô ta được hỏi đến tình hình mấy ngày gần đây, cũng nói vấn đề bạn cùng phòng và lộ địa chỉ.

Bạn bè nam của bạn cùng phòng không đến nữa, nhưng dưới lầu lại luôn có thể xuất hiện một vài người gọi tên cô ta. Rõ ràng nhóm người này không nói gì thêm, cô ta lại có thể cảm nhận được nhóm người này không ý tốt gì. Nhưng cảnh sát lại không thể giúp cô ta nhiều hơn.

Cho nên khi cảnh sát đến nói Trần Khả Ý muốn tâm sự với cô ta, cô ta lập tức đồng ý. Trần Khả Ý không giống mọi người. Trần Khả Ý là người trải qua thời gian cấp hai với cô ta, cùng bị bắt cóc. Những người khác có lẽ không thể hiểu cảm nhận hiện tại của cô ta, Trần Khả Ý nhất định có thể. Lý Tử Nhiên như bắt được cọng rơm cứu mạng, giơ tay nắm thật chặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Có rất nhiều người sẽ xuất hiện suy nghĩ muốn chết. Theo suy nghĩ này xuất hiện chính là hình ảnh tử vong khủ.ng bố. Khi hoàn cảnh xung quanh ác liệt hoặc là đau khổ thân xác chiến thắng ý chí, người đó có lẽ sẽ có kế hoạch tự sát, lên mạng tra tìm phương pháp chết nhẹ nhàng không đau đớn. Nhưng quần chúng nào có thể lấy được cách chết đơn giản như vậy, ngay cả nhảy lầu cũng không phải một cách chết nhẹ nhàng. Bạn phải cảm nhận cơn choáng váng khi nhìn từ trên cao xuống mặt đất trước khi chết, vật rơi tự do mang đến 2~3 giây tim đập quá tốc độ, cho dù hối hận cũng không còn đường quay đầu. Nếu không nắm chắc độ cao khi rơi, rơi xuống một cái mà cả đời tàn tật thì sống thảm hại hơn bây giờ nhiều. Nếu rơi xuống từ độ cao mấy chục mét, toàn thân gãy xương, xuyên qua khung xương đâm vào thịt, nội tạng rách nát xuất huyết, theo mũi, miệng, thậm chí là tai chảy ra. Dáng vẻ xấu xí nhất, không muốn cho ai thấy nhất trong cuộc đời bạn bị một đám người vây xem. Mà lúc này, có khi bạn còn chưa chết, còn có thể nghe thấy người xung quanh nghị luận, bàn về tướng chết của bạn, suy đoán nguyên nhân bạn chết, bịa đặt cả đời thê thảm của bạn.

Cho nên khi bạn sáng tạo ra suy nghĩ muốn chết của một người, bước tiếp theo hẳn nên để họ cảm nhận cái chết đơn giản, chiến thắng sợ hãi với cái chết. Nhưng thao túng một người trưởng thành khó hơn vị thành niên nhiều.

Trần Khả Ý theo địa chỉ Chu Dịch Khởi cung cấp đến chỗ ở của Lý Tử Nhiên. Cô gõ cửa xong trong phòng không có phản ứng gì. Trần Khả Ý lại dùng tay mạnh mẽ đập cửa, gọi “Có ai không”, trong phòng vẫn không có người đáp lại.

Ngay sau đó Trần Khả Ý gọi điện thoại, di động tắt máy không người nghe. Trong lòng Trần Khả Ý trầm xuống, chẳng lẽ Lý Tử Nhiên đã tự sát rồi?

Trần Khả Ý không hiểu chuyện gì xảy ra, dùng chân hung hăng đạp cửa. Nhưng cánh cửa này ngoài phát ra một tiếng vang trầm thì không thấy rung lên chút nào. Tiếng động Trần Khả Ý gây ra đưa hàng xóm ở đối diện đến. Một dì khoảng trên dưới năm mươi tuổi mở cửa the thé mắng: “Ngày nào cũng không yên nổi. Chốc chốc lại đến một đám, mấy người còn quấy rối dân chúng là tôi báo công an.”

Trần Khả Ý vội xin lỗi: “Ngại quá, dì ơi, cháu đến tìm người ạ. Dì có biết Lý Tử Nhiên không?”

Dì hàng xóm nhìn Trần Khả Ý với vẻ nghi ngờ: “Cái lý do này của cháu, tôi thấy nhiều rồi. Cái con bé này cũng thật là! Không chịu dọn đi, còn không chịu dừng là tôi phải đi nói với bên quản lý đấy.”

Trần Khả Ý lộ ra nụ cười xấu hổ, giải thích: “Cháu đến tìm Lý Tử Nhiên thật ạ. Cháu gõ cửa mà không ai đáp lại, gọi điện thoại không ai nghe, cháu sợ cậu ấy xảy ra chuyện.”

Dì hàng xóm vừa nghe lời này thì nóng nảy: “Cháu nói nó tự sát hả. Cái này không được đâu! Vậy có thể tìm người đến mở cửa hộ xem. Tôi gọi điện cho bên quản lý hộ cháu. Nếu chết người là không ổn đâu.”

Trần Khả Ý luôn miệng dạ vâng. Nhưng vào lúc này, cửa mở ra một khe nhỏ, Lý Tử Nhiên tránh ở phía sau cửa chống trộm nhìn ra ngoài. Trần Khả Ý vừa thấy đã chặn chân vào chỗ kẹt cửa, quay đầu nói lời cảm ơn với dì hàng xóm rồi chen vào trong phòng.

Dì hàng xóm thấy thế vội nói với theo: “Cháu gái à, cháu nhớ khuyên nhủ con bé, bảo nó nhanh dọn đi thôi.”

Dáng vẻ bây giờ của Lý Tử Nhiên còn tiều tụy hơn cả ánh mắt đầu tiên mấy ngày trước khi hai người kéo bịt mắt xuống nhìn thấy đối phương. Vành mắt xanh đen, ánh mắt uể oải, như giây tiếp theo sẽ ngất xỉu. Đây có thể là khác biệt giữa ý chí cầu sinh ở trong nghịch cảnh và muốn chết.

Trần Khả Ý chợt hỏi một câu: “Cậu muốn chết à?”

Lý Tử Nhiên ngơ ngẩn. Cô ta không ngờ câu đầu tiên khi Trần Khả Ý đến đây vậy mà lại là “Cậu muốn chết à?”. Ở trong tai cô ta càng như đang hỏi: Sao cậu còn chưa chết đi?

Trần Khả Ý thấy Lý Tử Nhiên như bị cô hỏi đến xuất thần, lại hỏi một câu: “Cậu muốn chết à?”. Những lời này đang hỏi Lý Tử Nhiên, cũng là đang hỏi Trần Khả Ý, cô muốn cho Lý Tử Nhiên chết ư?

Thời gian trở lại 6 tháng trước, tết Thanh Minh, Tống Chí Văn về nhà tảo mộ. Bố Tống đã không dốc sức làm ở bên ngoài nữa, chuẩn bị về nhà dưỡng lão. Mẹ Tống thay đổi rất nhiều, sau khi Tống Thường Thường chết thì đã không ham mê đánh bài nữa. Lúc trước, bố Tống đi làm bên ngoài nghe được tin Tống Thường Thường qua đời, vội vàng quay về sau đó cãi nhau to một trận với mẹ Tống. Nhưng hai người đều ăn ý không nói việc này cho Tống Chí Văn lúc ấy còn đang đi học nghiên cứu sinh.

Ở chỗ bọn họ, sau khi người chết đưa đến nhà tang lễ hoả táng thì cũng không chôn ngay, mà là phải tính ngày hoàng đạo. Đặc biệt là kiểu chết oan chết uổng như Tống Thường Thường, cần phải tính ngày đẹp mới có thể dễ đầu thai. Kỳ nghỉ hè đó, Tống Chí Văn vừa hay tranh thủ đến thực tập ở một chỗ rất ổn, bố Tống mẹ Tống cũng biết việc này. Hai người giấu chuyện Tống Thường Thường đến trước khi chôn hai ngày.

Tống Chí Văn về nhà đến cả hài cốt của em gái cũng không thấy. Lúc ấy anh ta chưa từng hoài nghi nguyên nhân cái chết của Tống Thường Thường, chỉ cảm thấy có lỗi với em gái. Cho nên mỗi năm tết Thanh Minh và ngày giỗ, anh ta đều sẽ kiên trì về nhà tảo mộ em gái.

Ngày hôm đó, mẹ Tống muốn quét dọn vệ sinh trước thanh minh, thuận miệng lại nói đến chuyện kết hôn của Tống Chí Văn. Từ nhỏ đến lớn Tống Chí Văn chưa từng làm bà nhọc lòng, nhưng đến tuổi kết hôn rồi, đến một người bạn gái cũng không có, thật sự làm bà rầu thúi ruột. Mỗi lần Tống Chí Văn về nhà, bà phải trước sau tìm hiểu có bạn gái chưa, lại nói có người bạn nào của bà muốn hỗ trợ giới thiệu, nói đến Tống Chí Văn phiền không chịu nổi.

Tống Chí Văn dứt khoát lấy giẻ lau cái chổi trong tay mẹ Tống, vào phòng Tống Thường Thường hỗ trợ lau chùi. Nhà dân ở nông thôn, nhiều phòng, gian phòng này của Tống Thường Thường cũng chưa có ai vào ở, mỗi năm mẹ Tống sẽ vào quét dọn vài lần. Sách giáo khoa cấp hai Tống Thường Thường học từ nhỏ vẫn luôn không bán mà xếp chồng trong góc.

Tống Chí Văn nhìn thấy sách giáo khoa trong góc, định bụng sửa soạn lại luôn một lần. Khi nhìn sách giáo khoa cấp hai, anh ta hơi hoài niệm, thuận tay chọn mấy quyển lật xem.

Khi nhìn đến quyển sách ngữ văn, Tống Chí Văn thấy được giấy viết thư kẹp ở trong đó, mở ra xem vậy mà là thư của một nam sinh viết cho Tống Thường Thường. Nhìn thấy cái này, nghĩ đến em gái cũng từng có thời gian vui vẻ khi ở cấp hai, anh ta cũng không khỏi bật cười.

Xem nội dung bức thư này, hai người hẳn không chỉ từng viết qua lại một lần. Anh ta lập tìm trong sách giáo khoa, chỉ chốc lát sau anh ta đã tìm ra được bảy bức thư, còn tìm được sổ nhật ký của Tống Thường Thường được giấu trong chồng thư.

Tống Chí Văn vốn không định xâm phạm riêng tư của em gái, lại muốn hiểu thêm một ít về em gái. Tống Chí Văn không ngờ mình mới lật thêm vài tờ, lửa giận đã có phần không khống chế được. Nhưng tên trong nhật ký đều được dùng bằng biệt danh, anh ta không có biện pháp đối chiếu với người cụ thể, chỉ có thể kiềm chế lửa giận tiếp tục xem.

Tuy anh ta không xác định được con thỏ, hồ ly, mèo, gấu lớn, diều hâu trong nhật ký nói đến là ai, nhưng anh ta có thể điều tra ra, ví dụ như mèo thành tích rất tốt thi đỗ trường trung học số 1 ở thị trấn.

Tống Chí Văn hỏi mẹ Tống, gần nhà có ai học cùng lớp với Tống Thường Thường thời cấp hai. Mẹ Tống nói Lý Tử Nhiên ở cách vách học cùng. Vừa hay Lý Tử Nhiên cũng về nhà vì tết Thanh Minh. Tống Chí Văn tới cửa vừa lúc cô ta đang ở nhà ăn cơm.

“Chú dì, cháu quấy rầy rồi. Đây là Tử Nhiên à?”

“Chí Văn, về hôm nào thế?”

“Cháu về hôm qua ạ. Cháu có vài việc muốn hỏi riêng Tử Nhiên.”

Lý Tử Nhiên buông đũa, nhìn nhìn vị hàng xóm cách vách thường xuyên được khen ngợi nhưng chưa từng gặp mấy lần, rút tờ giấy lau miệng rồi hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Em còn nhớ rõ ai là người trong lớp em thi đậu trường trung học số 1 ở thị trấn không?”

“Hả?” Lý Tử Nhiên không ngờ Tống Chí Văn tìm cô ta để hỏi việc này. Tuy cô ta không hiểu ra sao nhưng vẫn thành thật trả lời: “Trần Khả Ý.”

Nhiều năm như vậy, chưa chắc bạn đã nhớ rõ bạn thi cấp ba, thi đại học được cụ thể bao nhiêu điểm, nhưng bạn nhất định sẽ nhớ rõ trong lớp bạn có ai đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại. Những người này luôn không thể tránh được đề cập đến trong cuộc nói chuyện của bạn và bạn bè mình, nhắc đến nhiều ấn tượng cũng khắc sâu.

Tống Chí Văn vội vàng hỏi tới: “Cụ thể là ba chữ nào?”

“Hẳn là Nhĩ Đông Trần(*), Khả trong khả dĩ, Ý trong hết ý.”

(*)Nguyên văn là “耳东陈”: Chữ “陈” có bộ “阝” khá giống hình cái tai “耳” nên dùng cụm từ này để mô tả cách viết của chữ Trần “陈”.

Tống Chí Văn gật gật đầu, tỏ vẻ đã rõ: “Chỉ có một người à? Em có phương thức liên hệ của cô ấy không? Tôi tìm cô ấy có tí việc.”

“Cái này, tôi có QQ của cậu ấy. Những cái khác thì sau khi tốt nghiệp cấp hai chưa từng liên lạc.”

Mẹ Tống ngồi bên cạnh nghe thì nói chen vào: “Hai con đang nói đến Trần Khả Ý ở phố Nam Sơn kia à?”

Lý Tử Nhiên gật đầu. Tống Chí Văn lại không hỏi địa chỉ, trước mắt anh ta còn chưa chuẩn bị gặp mặt Trần Khả Ý: “Thế có thể cho tôi xin số QQ của cô ấy không?”

“Anh tìm cậu ấy có chuyện gì à?”

“Không phải chúng ta cùng học một trường cấp hai à? Chuẩn bị làm hoạt động.”

Lý Tử Nhiên không hỏi lại nữa, mà là mở QQ ra mở hình đại diện của Trần Khả Ý, đọc số cá nhân của cô cho Tống Chí Văn.

Tống Chí Văn không nói chuyện phiếm với Lý Tử Nhiên nữa mà nói cảm ơn rồi về nhà.

Sở dĩ Tống Chí Văn không chuẩn bị đi thẳng đến nhà Trần Khả Ý hỏi một vài việc của Tống Thường Thường là bởi vì tuy rằng trong nhật ký không viết Trần Khả Ý không tốt, nhưng bạo lực học đường tuyệt đối không phải chuyện một người. Trần Khả Ý có là người đứng xem thậm chí là đồng lõa hay không vẫn còn là nghi vấn. Anh ta cần hiểu thêm về người này sau đó mới có thể xác định có thể lộ ra chuyện Tống Thường Thường hay không.

Giống như anh ta không thể xác định Lý Tử Nhiên ở cách vách có phải một con thú trong vườn bách thú kia không, cũng không thể hỏi nhiều gì cả. Anh ta sợ sau khi mình nói nhiều, đối phương sẽ nhớ lại điều gì đó, do đó lừa gạt giấu giếm.

Tống Chí Văn về đến nhà, sau đó việc đầu tiên là tìm số QQ của Trần Khả Ý, thêm yêu cầu kết bạn. Anh ta nhìn qua ảnh đại diện và ảnh bìa của Trần Khả Ý phát hiện Trần Khả Ý là người mê manga anime. Ảnh đại diện dùng là ảnh chụp chung của Kudo Shinichi và Ran Mori. Không gian QQ và yêu cầu trả lời câu hỏi thêm bạn đều liên quan đến Conan.

Tống Chí Văn tìm kiếm một vài group của những người có cùng sở thích về Conan, giả vờ thành một ông bố, nói có quan hệ không tốt với con của mình muốn tìm hiểu nhiều về con của mình hơn. Nhưng mà không gian QQ của con đều đặt mật mã không cho phép người xem, hỏi có hay ai biết đáp án liên quan không.

Vấn đề vừa ra, có vài người khuyên can Tống Chí Văn hẳn nên tâm sự tử tế với con mà không phải chọn cách này, có vài người lại tích cực giải câu đố, cho rất nhiều đáp án, còn vài người hỏi số QQ của “con” Tống Chí Văn, nói người này cùng sở thích có thể giới thiệu cho quen biết không.

Vì tránh dùng hết cơ hội xác minh cuối cùng rồi mà còn chưa đáp đúng câu hỏi, Tống Chí Văn lại đi tìm group tân sinh viên đại học của Trần Khả Ý. Đầu tiên, anh ta dùng hai từ khóa đơn giản là: Trung học số 1 thị trấn, Trần Khả Ý mà tìm được trường đại học Trần Khả Ý thi đỗ trong bảng công bố đậu đại học của trung học số 1 thị trấn, thậm chí là khoa theo học. Lại thông qua QQ tìm group tân sinh viên đại học phù hợp với năm nhập học.

Mấy group này đã khá vắng, Tống Chí Văn dùng tài khoản clone xin vào toàn bộ. Tin tức xác minh dùng từ một cái tên ban đầu tìm thấy được trường trung học số 1 thị trấn, đưa ra đến được khoa theo học tương ứng. Nghĩ tin tức này có lẽ xử lý không nhanh được, anh ta lại xin thêm bạn tài khoản của admin.

Không nghĩ đến còn chưa kết bạn được với admin, đã được thông qua xét duyệt group QQ, xem ra group này đã trở thành một group quảng cáo, admin không còn quản lý nữa.

Qua hơn nửa ngày, Tống Chí Văn đã được cung cấp mấy đáp án khác nhau từ mấy người trong group cùng sở thích. Anh ta chọn ra mấy đáp án đáng tin cậy trong group cùng sở thích, anh ta định thử hai lần trước, kết quả lần thứ hai đã là đáp án đúng. Sau khi thuận lợi thêm bạn, anh ta lập tức gửi cho Trần Khả Ý một tin nhắn.

“Hello, bạn học, bạn cũng là người thích Conan à?”

Sau khi gửi tin nhắn đi, một ngày, hai ngày, ba ngày qua đi vẫn không có người trả lời. Tống Chí Văn không nghĩ tới tuy Trần Khả Ý online, nhưng lại một tháng cũng không mở tin nhắn ra một lần.

Cho dù đã lâu không được trả lời, Tống Chí Văn cũng không thể dùng voice chat oanh tạc Trần Khả Ý được. Nếu không còn chưa làm quen được thì đã bị kéo vào danh sách đen.

Tống Chí Văn nhìn chín số QQ của Trần Khả Ý, xem ra năm đăng ký QQ cũng không ngắn, lại nghĩ đến số Wechat của anh ta cũng chính là số liên hệ QQ, Trần Khả Ý cũng có thể giống vậy. Sau đó anh ta từ số QQ tìm thấy được Wechat của Trần Khả Ý.

Câu trả lời xác minh của Trần Khả Ý cũng giống ở bên QQ, cho nên anh ta rất nhanh được đồng ý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


Khi Trần Khả Ý nhìn thấy câu hỏi xác minh cô đã nghĩ đến xx, lúc cô mở ra thì mới phát hiện gần đây vừa mới add thêm được một người bạn mới, nên đi thẳng vào vấn đề: "Anh là ai?"

Tống Chí Văn bận rộn suốt mấy ngày trời, trước đó anh ta nghĩ đầu tiên cứ tiếp xúc qua lại cho thân quen với Trần Khả Ý trước, nhưng mấy ngày nay, anh ta đã không ngừng tìm kiếm, từ trong mạng xã hội của những người học cùng chuyên ngành và nhóm cựu sinh viên, đột nhiên anh ta không muốn quanh co, lòng vòng nữa mà muốn ném bóng vào thẳng rổ.

Tri thức thời Tống: Xin chào, tôi là anh trai của bạn học cấp hai Tống Thường Thường của em, không biết em có ấn tượng gì với em ấy không?

Trần Khả Ý trực tiếp trả lời lại bằng một icon hình anh da đen với đầy dấu chấm hỏi.

Tri thức thời Tống: Em gái tôi đã mất gần mười năm rồi, hai ngày nay tôi mới tìm thấy một ít di vật của em ấy, trong nhật ký của con bé có nhắc đến em. Tôi muốn tìm em để hỏi rõ một vài chuyện, không biết có tiện để hẹn gặp mặt nói chuyện được không.

Ban đầu Trần Khả Ý nghi ngờ đây là kẻ lừa đảo, nhưng bây giờ lừa đảo trên mạng đều sẽ lừa tiền luôn chứ làm gì có ai lại mở miệng hẹn gặp mặt. Chẳng lẽ bây giờ lừa gạt cũng bạo lực thế à? Nhưng Trần Khả Ý lại rất có ấn tượng với Tống Thường Thường, cô ấy đúng là bạn học cấp hai của cô.

Cách thức: Được, trước khi gặp mặt phiền anh gửi một ít thứ có thể chứng minh thân phận của anh. V dụ như ảnh chụp chung, căn cước, hộ khẩu gốc, sau khi tôi chắc chắn thân phận của anh là thật, thì tôi sẽ gửi địa chỉ điểm hẹn cho anh.

Tống Chí Văn nhanh chóng gửi ảnh thẻ căn cước cho Trần Khả Ý, có tin tức địa chỉ được khắc lên đó, anh ta cũng không sợ Trần Khả Ý cầm cái này để làm chuyện xấu gì.

Trần Khả Ý tìm thấy thông tin một quán Starbucks ở trung tâm mua sắm của thành phố trên internet. Hai người hẹn nhau vào mười một giờ sáng của ba ngày sau, thế nhưng từ sáng sớm ngày hôm đó Trần Khả Ý đã đeo máy tính trên lưng ra cửa.

Nhân viên quầy phục vụ đang bận rộn chuẩn bị cà phê đưa ra ngoài, người ngồi trong cửa hàng cũng không nhiều lắm, Trần Khả Ý đẩy cửa vào chọn một ly latte yến mạch, giả vờ đi một vòng trong cửa hàng để tìm vị trí, nhìn xem thử có ai phù hợp với đặc điểm của Tống Chí Văn không.

Lúc này mới có mười giờ, ở một góc trong cửa hàng có một người đàn ông ngồi đó, đội mũ lưỡi trai cúi đầu gõ bàn phím, không nhìn rõ mặt. Trần Khả Ý không cách nào chắc chắn đối phương có phải là Tống Chí Văn hay không, nên cũng tự tìm cho mình một góc trong xó xỉnh nào đấy để ngồi xuống chuẩn bị quan sát đám người đấy.

Lúc mười giờ năm mươi phút, Tống Chí Văn gửi một tin nhắn đến.

Tri thức thời Tống: Tôi đến rồi, em ở đâu?

Trần Khả Ý đưa mắt nhìn sang máy tính đánh chữ, nhưng thật ra là đang lén quan sát người đàn ông đội mũ lưỡi trai ở góc khuất kia.

Cách thức: Tôi còn đang trên đường, 5 phút nữa đến, anh tìm chỗ ngồi trước đi.

Lúc này trong cửa hàng có mấy người đến, nhưng không có người đàn ông nào, vẫn là người đàn ông trong góc kia đáng nghi hơn.

Cách thức: Anh nói vị trí của anh đi, hoặc mặc quần áo màu gì, tôi đến sẽ tìm anh.

Tống Chí Văn gửi vị trí của anh, quả nhiên là chỗ ngồi của người đội mũ lưỡi trai. Trần Khả Ý nhìn ra ngoài cửa sổ, có một cô gái mặc sơ mi màu vàng đang đi đến cửa, nên tiếp tục nhắn.

Cách thức: Tôi đến rồi, mặc áo sơ mi màu vàng.

Tin nhắn vừa gửi đi, Trần Khả Ý đã quan sát phản ứng của người đàn ông đội mũ lưỡi trai, không ngờ người đàn ông đội mũ lưỡi trai này vẫn cúi đầu đánh máy, trái lại bên cạnh anh ta, có một người mặc áo thun mỏng màu xám tro, đeo mắt kính gọng đen đang ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Người này đến trễ hơn so với Trần Khả Ý một chút, mới nãy vẫn luôn cúi đầu chơi điện thoại, bởi vì ăn mặc giống sinh viên đại học nên nãy giờ Trần Khả Ý cũng không chú ý đến anh nhiều lắm.

Trần Khả Ý bỏ máy tính vào trong cặp, lại quan sát một lúc rồi mới đến trước mặt Tống Chí Văn ngồi xuống, Tống Chí Văn liếc mắt nhìn áo thun màu xanh da trời của Trần Khả Ý, nhướng mày hỏi: "Áo sơ mi màu vàng?"

Trần Khả Ý cũng chẳng thấy xấu hổ: "Không thể có lòng hại người nhưng lòng đề phòng thì không thể không có." (*)

Trần Khả Ý hỏi: "Anh muốn gặp mặt hỏi tôi gì thế?"

Tống Chí Văn lấy ra một số tờ giấy A4 từ chiếc ba lô bên trái và đưa cho Trần Khả Ý, Trần Khả Ý xem xong thì phát hiện ra những tờ giấy này được sao chép từ các đoạn văn bản viết tay.

Tống Chí Văn quan sát phản ứng của Trần Khả Ý, hỏi: "Em biết những thứ này là do ai viết không?"

Vì Tống Chí Văn đã xóa hết lời chào hỏi ở phía trước và chữ ký phía sau đi, nên ban đầu Trần Khả Ý vẫn chưa nhận ra những dòng chữ này là những bức thư của Lý Tử Nhiên và cô viết cho Tống Thường Thường. Cho đến khi nhìn thấy đoạn miêu tả những phiền muộn của Ôn Huyền thì cô mới nhận ra, đây là thư cô đã viết vào mười một năm trước.

Trần Khả Ý không biết Tống Chí Văn cầm những thứ này đến tìm cô là có mục đích gì, biết rồi vẫn hỏi hay đang thăm dò điều gì? Cô biết chuyện Tống Thường Thường qua đời, lúc ấy cô không ở trấn nhỏ, đang nghỉ hè ở nhà cô gả chồng xa.

Sau khi trở về nhà, nghe bố mẹ kể rằng có một cô gái trạc tuổi cô đã mất trong trận bão đó, còn dặn dò cô sau này lên cấp ba thì phải chú ý một chút. Bố mẹ cũng không nói kỹ mà khi đó máy tính và điện thoại vẫn còn chưa thông dụng, cũng không có cái gọi là nhóm lớp. Giữa các bạn học chung lớp tương đối kiêng kỵ nhau, huống chi sau khi cô được cử đi học còn đi khắp nơi chơi, cũng không liên lạc với các bạn học khác, lại càng không có người đột ngột tìm cô hỏi chuyện này.

Sau khi lên cấp ba, khi đang cùng một người bạn trong trường nói về việc năm nào cũng có một học sinh mất ở hồ chứa nước, thì cô mới biết người bị mất đi sinh mạng vào mùa hè năm đó là Tống Thường Thường. Cô và Tống Thường Thường không quen thân lắm, mặc dù hai người trao đổi thư với nhau mấy lần, nhưng lúc đó chẳng qua Trần Khả Ý cảm thấy vui, với lại chuyện này cũng sắp qua hai năm. Đến năm cuối cấp hai, cô lại có mối quan hệ rất nhạt nhòa với những học sinh khác trong lớp.

Lần này cô đồng ý đến gặp Tống Chí Văn, vừa do tò mò người có thể giải câu hỏi xác minh là người như nào, mặt khác là tò mò về nguyên nhân anh ta tìm cô.

Tống Chí Văn cho cô nhìn những nội dung này, nên cô cũng đã đoán được đại khái, nhưng vẫn không hiểu việc biết được ai đã viết thư vào mười một năm trước có ý nghĩa gì.

Cô tiếp tục liếc nhìn, sau khi cô đơn phương cắt đứt liên lạc với Tống Thường Thường, cô ấy lại nhận được một bức thư, nội dung của bức thư này còn là tỏ tình, hai người hẹn gặp mặt nhau.

Trần Khả Ý nhớ lại đêm mùa đông giá rét đó, Tống Thường Thường một mình đứng ngây ngốc trong sân trường đợi hai tiếng, không phải bởi vì cô ấy tìm Ôn Huyền tỏ tình, mà là có người lấy danh nghĩa Ôn Huyền để viết thư cho cô ấy.

Sau khi Trần Khả Ý xem xong, tùy ý để tờ giấy A4 lên bàn, cầm ly latte bên cạnh lên uống một hớp nói: "Anh muốn biết người viết thư là ai à?"

Đôi mắt Tống Chí Văn lóe lên, nhìn thẳng Trần Khả Ý hỏi: "Em biết!"

Trần Khả Ý không chối: "Tôi biết, tôi cũng có thể nói với anh đó là ai, nhưng mà tôi cần biết vì sao anh lại muốn biết những thứ này là do ai viết."

Tống Chí Văn hơi kích động: "Có phải em đã thấy những bức thư này đúng chứ?"

Trần Khả Ý không để anh nói tiếp, tiếp tục giữ lập trường nói: "Tôi cần anh nói trước cho tôi biết, sao anh lại muốn biết những thứ này?"

Tống Chí Văn không trả lời câu hỏi của cô còn hỏi ngược lại một câu: "Thế tại sao em lại muốn biết những thứ này?"

Hai người gần như là rơi vào một vòng luẩn quẩn, từng người đều hỏi tại sao lại muốn biết tại sao, tiếp tục như thế cũng sẽ không có kết quả gì.

Trần Khả Ý đầy bất đắc dĩ nhìn Tống Chí Văn: "Anh hai à, dù sao tôi cũng cần phải biết một cái tên được nói ra từ miệng tôi sẽ xảy ra chuyện gì chứ. Anh nói anh muốn biết việc này mà tốn rất nhiều công sức để thêm WeChat của tôi, còn hẹn gặp mặt nữa. Ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì chứ?"

Tống Chí Văn gần như bị một tiếng anh hai của Trần Khả Ý làm cho xúc động, do dự một lát mới từ trong balo móc ra một xấp giấy, rút tờ giấy ở cuối cùng ra đưa cho Trần Khả Ý. Trần Khả Ý nhìn xấp giấy trong tay Tống Chí Văn mà đầu đầy vạch đen: "Đây là gì thế?"

Tống Chí Vang mang những xấp giấy còn thừa kia cất ngây ngắn vào trong balo, Trần Khả Ý nhìn phản ứng này của anh ta, nhìn vào nội dung trong tay, trên giấy viết không nhiều, chỉ mấy câu ngắn ngủi thôi.

Ngày 4 tháng 7 năm 2011.

Cậu ta thật ra là một ác ma, thì ra mọi thứ này đều là kế hoạch cậu ta bày ra.

Hôm nay tôi đến trường học để điền nguyện vọng, tôi nghĩ nếu không nhận được thư thì sau này cũng sẽ không còn cơ hội gì nữa.

Nhưng từ chỗ Heo Rừng tôi biết được thì ra mọi thứ này đều do Khổng Tước làm.

Tôi đang bị đùa giỡn!

Tôi nhất định phải mang thư về, tôi nhất định sẽ trả thù cậu ta.

Cái người này, tại sao không đi chết đi!

"Đây là nhật ký của em gái tôi, thời gian ghi chép cũng là trước khi con bé qua đời một ngày. Tôi rất nghi ngờ cái chết của con bé cũng có liên quan đến người viết thư này."

Sắc mặt Trần Khả Ý khá kỳ lạ: "Anh cảm thấy người viết thư đã giết em gái anh?"

Tống Chí Văn gật đầu: "Không thể loại trừ chuyện này được, cho nên trước tiên tôi cần phải tìm ra người này."

Trần Khả Ý thở dài: "Chuyện đã qua mười một năm rồi, cho dù cái chết của em gái anh thật sự có liên quan đến người này, trước tiên không nói đến cô ta có thừa nhận không, trái lại anh cũng chẳng có bất cứ chứng cớ nào. Lúc ấy cô ta còn là vị thành niên, sau khi anh tìm được cô ta thì làm được gì chứ?"

Tống Chí Văn lập tức bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của Trần Khả Ý: "Vị thành niên, quả nhiên em biết người viết thư là ai?"

Trần Khả Ý mím môi, sau đó cười khổ: "Dĩ nhiên tôi biết rồi, những bức thư này là do tôi viết."

Chân mày Tống Chí Văn nhíu chặt lại, trên mặt là sự không thể tin nổi nhìn Trần Khả Ý, anh căm tức nhìn Trần Khả Ý nói: "Không thể nào, em bao che cho người kia."

Trần Khả Ý nhặt tờ giấy nhật ký của Tống Thường Thường lên, lắc lắc trước mặt Tống Chí Văn: "Không phải, tại sao anh lại chắc chắn rằng người viết bức thư không phải là tôi, bởi vì trong nhật ký của em gái anh có nhắc đến người kia như một con khổng tước, là vì tôi không giống một con khổng tước hay là tôi là một trong những biệt danh khác trong cuốn nhật ký này."

Tống Chí Văn rút tờ giấy đó ra khỏi tay Trần Khả Ý, nhìn dáng vẻ như là đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi: "Cho dù em có nói cho tôi hay không, thì tôi từ từ cũng có thể tìm ra được người kia. Tôi chỉ không muốn bứt dây động rừng thôi, trong nhật ký của em gái tôi, em là một người có thể tin tưởng được, cho nên tôi cũng muốn tin tưởng em."

Trái lại Trần Thư Ý đối với những lời nói tin tưởng này của Tống Chí Văn thì trong lòng rất hiếu kỳ, cô đè tay Tống Chí Văn lại: "Điều kiện trao đổi, nhật ký này có thể cho tôi xem hết một lần không? Sau khi xem xong, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết cho anh."

Trần Khả Ý ngồi im xem nhật ký suốt một tiếng đồng hồ, giấy thì được để tán loạn trên bàn. Cô rút tờ giấy có in nội dung thư ra, dùng ngón tay chạm vào dấu vết mở phong thư: "Mấy phong thư này là do tôi viết, mấy bức khác là do Lý Tử Nhiên viết." Dựa theo những gì trong nhật ký của Tống Thường Thường và ký ức của cô, cô kể hết đoạn ký ức thời cấp hai kia cho Tống Chí Văn.

"Những bức thư tôi viết vào lúc đó là một vật làm tin, nó có thể khiến Tống Thường Thường tin rằng người viết chính là Ôn Huyền mà không có chút nghi ngờ nào, ở mức độ nào đó, thì phong thư tỏ tình kia là lỗi sai của tôi. Sau này khi xảy ra vấn đề tôi lại không thẳng thắn nói rõ, đến tận sau khi tốt nghiệp mới phát hiện mình đã sai rồi. Còn về việc ngày xảy ra cơn bão đó đã có chuyện gì, tôi sẽ giúp anh điều tra rõ."

Từ sau ngày hôm đó, hai người bắt đầu lên kế hoạch, muốn biết sự thật từ miệng của Lý Tử Nhiên.

Vào tháng sáu, hai người cơ bản cũng hiểu rõ thời gian làm việc của Lý Tử Nhiên, địa chỉ nhà thuê, người hay tới nhà.

Có một ngày, Trần Khả Ý hỏi Tống Chí Văn: "Nếu như, Lý Tử Nhiên cắn chết vẫn khẳng định chuyện của Tống Thường Thường không có liên quan gì đến cậu ta thì làm thế nào đây? Nếu như chuyện xảy ra ngày đó thật sự không liên quan đến cậu ta thì anh định làm gì? Nếu như có liên quan thì anh tính làm gì? Anh cảm thấy chúng ta có thể biết được chân tướng sao?"

"Chúng ta sẽ biết được chân tướng."

"Giống như trước đó tôi đã nói, cho dù có liên quan gì không, thì chúng ta đều không có cách nào phán quyết cậu ta được."

"Chúng ta không có cách nào xét xử, nhưng ở xã hội này, đại chúng có thể xét xử được."

Vì thế, một tháng trước khi bắt đầu hành động cô đã lợi dụng sự nổi tiếng để viết một bài liên quan đến chuyện bạo lực học đường. Cô không quan tâm đến việc bản thân mình cũng sẽ liên lụy bởi việc này, sau khi Tống Chí Văn bị bỏ tù thì cô có thể ở bên ngoài tiếp tục làm việc theo kế hoạch.

Trước mắt mọi chuyện vẫn tiếp diễn như trong kế hoạch.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


Trần Khả Ý thầm nhớ lại kế hoạch của bọn họ. Ở trong kế hoạch đó, để cho Lý Tử Nhiên hứng chịu hết tất cả mọi thứ như hiện tại là đủ. Trần Khả Ý ở bên ngoài chẳng qua là phòng ngừa video của Tống Chí Văn không biệt tăm biệt tích không khơi dậy bất kỳ bọt sóng nào.

Trần Khả Ý đã từng dự đoán sự việc sẽ thuận lợi như vậy, nhưng kế hoạch của cô còn vượt xa hơn so với khi thảo luận cùng Tống Chí Văn.

Dựa vào suy nghĩ ban đầu của Trần Khả Ý, cô chuẩn bị ngay lần gặp mặt này sẽ tiếp tục dẫn dắt Lý Tử Nhiên sụp đổ, giống như lúc ban đầu cô chỉ dẫn Tống Chí Văn đồng ý hợp tác vậy. Sau khi Tống Chí Văn tự thú thì sẽ gọi điện thoại cho bố mẹ Tống, đưa đường chỉ lối cho bọn họ đến nhà họ Lý gây rối làm lớn chuyện, để bố Lý mẹ Lý không thể nào phân thân ra được.

Lần này, cô đến để chuẩn bị tiếp tục tấn công ý chí sinh tồn của Lý Tử Nhiên, đồng thời cũng làm người duy nhất bằng lòng giúp đỡ cho sự tồn tại của Lý Tử Nhiên, đưa cô ta tới vực sâu thẳm hơn nữa.

Cô ta mang theo bia và một đĩa toàn phim kinh dị tiếng Anh tới tận nhà người kia.

Trần Khả Ý chờ đợi câu trả lời của Lý Tử Nhiên: "Cậu muốn chết hả?"

Lý Tử nhiên im lặng, Trần Khả Ý hỏi lại lần nữa: "Cậu muốn chết hả?"

Lý Tử Nhiên nắm chặt nắm tay, móng tay đã một thời gian chưa cắt tỉa đâm vào lòng bàn tay, đau đớn khiến cô ta cảm thấy mình còn sống.

Trần Khả Ý không hỏi lại, cô lấy một lon bia trong túi đồ ra, lắn lắn rồi hỏi: "Uống chứ?"

Lý Tử nhiên lấy lon bia, hai người đi vào phòng Lý Tử Nhiên. Tấm rèm cửa sổ màu tối của Lý Tử Nhiên bị kéo vào, từ bên khe hẹp loé ra chút ánh sáng, căn phòng rất ngột ngạt, có một mùi gì đó không thể gọi tên.

Trần Khả Ý không nói thêm gì, trút hết mấy lon bia trong túi đồ lên trên giường của Lý Tử Nhiên, rồi lại lấy máy tính từ trong ba lô ra: "Bia đi cùng phim kinh dị, là món đồ tốt để giải tỏa cảm xúc."

Sau khi xem xong một bộ phim kinh dị, Trần Khả Ý hỏi Lý Tử Nhiên: “Cậu muốn chết hả?"

Lý Tử Nhiên đã hơi ngà ngà, kêu gào: “Ai không dám chết, chả phải chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt thôi sao?"

Cứ như vậy, liên tục mấy ngày, Trần Khả Ý đều đến tìm Lý Tử Nhiên, mang theo bia và phim kinh dị. Mỗi ngày trước khi uống và sau khi uống bia đều hỏi một câu: "Cậu muốn chết à?"

Chờ đến khi Lý Tử Nhiên đã quen thuộc với hình ảnh chết chóc trong phim kinh dị, đã có thể không chút sợ hãi đối diện với cái chết trong khung hình, Trần Khả Ý hỏi chút ít về câu này. Cứ thế, dưới sự dẫn dắt từng bước một của Trần Khả Ý, sau khi hai người gặp mặt được một tuần, sự công kích trên mạng đã dần lắng xuống, Lý Tử Nhiên đã công bố một tin tức trên mạng xã hội của mình.

Bảy giờ tối nay, câu trả lời cho những sự việc mà gần đây tôi đã hứng chịu [Link livestream]

Tin tức này vừa đăng, có thể nói như một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng, tuy người theo dõi đã ít hơn, nhưng một khi truyền bá, nó nhanh chóng lên top hot search.

Phía dưới một đám người giễu cợt.

“Đừng nói là thấy mình nổi tiếng rồi thì chuẩn bị ra mắt làm hotgirl mạng nha. Chị hai, tụi này follow chị là để xem chị bị trời phạt, không phải xem chị kiếm tiền đâu."

“Nhỏ này bị điên hả? Đã hết độ hot rồi, lại còn muốn đứng lên lần nữa, hình như rất hưởng thụ sự quan tâm từ mấy ngày qua.”

"Có admin quản lý không vậy, tài khoản của người như thế này không khóa luôn đi còn chờ gì nữa thế."

“Có khi nào, người ta vô tội không nhỉ. Chúng ta không ngại thì xem đương sự kia nói năng ra sao đã."

Phát sóng trực tiếp mới vừa mở màn, lập tức có ngay mấy triệu người xem cùng một lúc, nếu mà mở link livestream bán hàng, có khi kiếm được một khoản tiền nhỏ.

Tối nay Lý Tử Nhiên đặc biệt trang điểm gương mặt kiểu cô gái độc ác.

Vành mắt tô đen, trang điểm tông xám khói, môi đỏ thẫm, tùy tiện phô trương.

Cô ta nhìn mình trên màn hình di động, nở nụ cười hài lòng.

Trong ánh mắt của quần chúng xem livestream, nụ cười này là một sự châm biếm tr.ần trụi, mấy người có thể làm gì tôi chứ? Chả phải tôi đang sống nhởn nhơ đường hoàng đây sao.

Phía dưới từng dòng bình luận live bay xẹt qua: "Người đẹp, một đêm bao nhiêu tiền thế?"

Lý Tử Nhiên lấy ra một tờ giấy ở bên cạnh, cười cười rồi lên tiếng: "Tối nay tôi còn đặc biệt viết một bản thảo."

Bản thảo này thật ra là Lý Tử Nhiên và Trần Khả Ý cùng viết, thông qua chỉ đạo của Trần Khả Ý.

“Tôi thừa nhận, tất cả những việc làm hồi cấp hai của tôi mà Tống Chí Văn đề cập trong video đều là thật. Nhưng còn mấy đoạn ghi chép tán gẫu ở trên mạng là của cấp ba thì tôi không nhận."

Trong kế hoạch của Trần Khả Ý, Lý Tử Nhiên sẽ vì mặt trái của những lời bình luận vô cùng vô tận trên mạng, ngoài thực tế thì liên tục bị phiền toái quấy rầy, cộng thêm mấy ngày nay còn bị ám ảnh một cách vô tri vô giác, không chịu nổi sức ép nên tự sát.

Đương nhiên, tự sát một cách đơn giản không phải cái mà Trần Khả Ý muốn, Trần Khả Ý muốn cho Lý Tử Nhiên bất thình lình đưa ra một buổi livestream tự sát. Cô muốn gieo một hạt giống trả thù trong lòng của Lý Tử Nhiên, đối tượng trả thù là tất cả những người đã từng công kích cô ta trên mạng, để cho đám người la hét nói Lý Tử Nhiên là tội phạm giết người, cũng sẽ trở thành đao phủ ra tay giết người khác.

Lý Tử Nhiên tiếp tục nhìn bản thảo nói: "Loại rác rưởi như mày chết sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, những người ở chung tầng với mày cũng ngại xui rủi, dòng bình luận này đăng lúc 15h 3 phút ngày 24 tháng 9, người đăng bình luận này nói cái gì về tôi cũng đúng hết."

“Trời má, đừng nói cái cô Lý Tử Nhiên này đọc bình luận qua một lượt, bảo tụi mình giúp cô ta khiển trách mấy người đó chứ."

“Tôi nói cái gì chả đúng, chẳng lẽ tôi nói sai à.”

“Lầu trên ngầu quá, ngài nói quá chuẩn luôn.”

Lý Tử Nhiên không đọc nội dung bình luận, vẫn cứ tiếp tục đọc từng dòng bình luận và những nickname mà cô ta ghi lại trong bản thảo, có một số bình luận cực kỳ th.ô tục, Lý Tử Nhiên sợ bị cảnh cáo trong lúc livestream nên không đọc thẳng ra: "Còn rất rất nhiều bình luận kiểu như thế này, sau này tôi sẽ gửi ảnh chụp liên quan lên trang mạng xã hội của tôi." Ở dưới, một số người bình luận "Có vài câu ác mồm ác miệng quá, dùng lời lẽ này để nói với con gái người ta. Tôi cảm thấy không phải là hành vi đúng đắn, ngược lại còn lộ ra bản chất của chính bản thân mình.".

"Có vài người thánh mẫu ghê, gây ra việc gì thì lãnh lấy hậu quả như thế đó, chẳng lẽ mấy người là họ hàng với Lý Tử Nhiên."

Lý Tử Nhiên đối diện với màn hình, nở nụ cười cuối cùng trong cuộc đời mình, nhìn thẳng vào ống kính điện thoại, thốt ra câu nói sau cùng: "Nhớ kỹ, tên của những người ban nãy là những người đã giết tôi." Sau đó cầm con dao gọt hoa quả trên bàn đâm một nhát vào ngay tim, máu tươi văng tung toé, phòng livestream tối đen.

Giờ phút này, trong lòng tất cả những người xem livestream đều khắc sâu một dấu vết, cái chết của Lý Tử Nhiên chính là cái kết cuối cùng của kẻ bạo lực học đường, đồng thời cũng là cú đánh đau đớn cho bạo lực mạng.

Trong quá khứ, có bao nhiêu người bị bắt nạt đã chết trong im lặng, kẻ ức hiếp lại dửng dưng sinh sống làm như không có việc gì xảy ra.

Trần Khả Ý để Lý Tử Nhiên đọc những điều kia trong livestream khiến cô ta khó chịu, bình luận khó chấp nhận, đọc một vài tên người bình luận, địa chỉ IP, là muốn những người nảy cũng nhận lấy tất cả mọi thứ, để chuyện bạo lực mạng này tiếp lan rộng, dùng máu tươi của Lý Tử Nhiên vẽ lên một dấu chấm hỏi tuyệt đẹp trong chuyện bạo lực mạng này.

Ngay sau đó, theo như thời gian đã cài đặt, trên trang mạng xã hội của Lý Tử nhiên công bố di thư và từng dòng từng chữ bình luận đã khiến người khác không thiết sống, không có mật mã, toàn bộ tin nhắn đều được công khai cho mọi người xem, Chỉ là trên mỗi tấm hình chụp đều có dấu gạch chéo đỏ khiến người ta nhìn thấy phải giật mình.

Hình ảnh Lý Tử Nhiên tự sát cũng bị lan truyền rộng rãi, nhất là câu nói cuối cùng của cô ta. Nó khiến một số người từng đưa ra những lời bình luận ác ý phải sợ hãi, có vài người lo sợ cũng sẽ bị bạo lực mạng, vội vàng xoá bình luận từng đăng, một số khác thậm chí còn xóa trống luôn bình luận trên mạng xã hội, lại còn dứt khoát xoá luôn tài khoản, cứ sợ chỉ cần chậm trễ một chút thì sự việc đang nóng đỏ lửa này sẽ cháy lan tới mình.

Trong lòng Trần Khả Ý rất rõ ràng, cái chết của Lý Tử nhiên có thể gây rúng động nhất thời, nhưng dần dà thì cũng sẽ yên ắng trở lại. Trong một đám đông, ý thức trách nhiệm và đạo đức của cá nhân sẽ tăng lên rất cao, đồng thời cũng sẽ tụt xuống cực thấp. Pháp luật không thể trách phạt đám đông, một nhóm người ở cùng nhau luôn có thể làm ra một số việc mà cá nhân căn bản không dám nghĩ tới.

Sau khi Lý Tử Nhiên tự sát, Chu Dịch Khởi đã liên lạc với Trần Khả Ý, hỏi vài câu về trạng thái mấy ngày nay của Lý Tử Nhiên và những việc cả hai làm khi ở cạnh nhau. Trần Khả Ý không giấu giếm, trả lời theo đúng sự thật là ngày nào hai người họ cũng uống bia và xem phim kinh dị, mục đích là để giúp Lý Tử Nhiên giải sầu, không hề hay biết cô ta có suy nghĩ tự sát.

Sau sự việc Lý Tử Nhiên tự sát, những blogger lúc trước mắng chửi cô ta đã rối rít thay đổi giọng điệu, mắng chửi việc bạo lực mạng, nói mạng internet thật ra là một khu vườn rộng lớn, mỗi một người vây lại công kích một người nào đó không khác gì bắt nạt một học sinh trong sân trường, chẳng qua ỷ là ở trên mạng nên tuý ý làm bậy mà thôi.

Ngay lúc quần chúng đang chửi bới vấn đề bạo lực mạng, Trần Khả Ý có thể đăng nhập vào trang mạng xã hội của Lý Tử Nhiên, công bố nội dung nhật ký của Tống Thường Thường, trạng thái bài Weibo chỉ đăng tám chữ "Tôi không phải là hung thủ duy nhất."

Khi bài đăng Weibo được đăng tải, Trần Khả Ý đã ở Tây Tạng, cô ta đã hẹn vài người bạn cùng nhau đi du lịch tự túc. Khi đi ngang qua một vùng thảo nguyên to rộng, Trần Khả Ý đưa ra ý kiến bảo vài người xuống xe ngắm phong cảnh và thuận tiện uống cà phê. Những người khác thì trải thảm, chụp hình, Trần Khả Ý lấy mấy bình cà phê hoà tan từ trong túi ra, còn tiện tay giúp những người khác mở nắp.

Mấy người bọn họ vui vẻ thoải mái ngắn nhìn phong cảnh, trong đó có vài người xúc động: “Phải chi có thể ủ cà phê uống tại chỗ thì hay biết mấy."

Trần Khả Ý cười nói: “Là tớ đã suy nghĩ không chu toàn, lần sau có cơ hội cùng đi nữa tớ nhất định sẽ mang theo hạt cà phê."

Một giờ sau, một mì.nh Trần Khả Ý ngồi xe tiếp tục đi, tới đồn công an gần nhất báo án.

Khi bạn không muốn trốn tránh trách nhiệm và che giấu thân phận của mình để giết người, thật ra chuyện đó rất đơn giản.

Kế hoạch của Trần Khả Ý vốn là như vậy, chẳng qua mấy ngày nay đọc những bình luận trên mạng, nhìn phản ứng của các bà hàng xóm, nhìn thấy dáng vẻ sống không bằng chết này của Lý Tử Nhiên, cô đã thay đổi ý định, cô chuẩn bị để cho Lý Tử Nhiên tiếp tục sống sót.

Cô đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn ra, là một ngày nắng ráo, trời xanh trong vắt, ánh nắng vàng trải khắp mặt đất.

Trần Khả Ý quay đầu nói với Lý Tử Nhiên: "Cậu có muốn ra ngoài hít thở không khí không, tôi có mang theo mũ lưỡi trai, có thể ngụy trang rất tốt."

Ngày đó, hai người họ không đến nơi đông đúc náo nhiệt như công viên giải trí, chỉ lang thang dọc theo con sông, đồng thời cũng không trao đổi với nhau lời nào. Mấy hôm sau, Trần Khả Ý nhận được tin Lý Tử Nhiên tự sát từ phía cảnh sát, Chu Dịch Khởi đặc biệt hẹn Trần Khả Ý tới đồn cảnh sát, nói về chuyện lúc hai người họ gặp mặt.

Lý Tử nhiên vẫn chết.

Quốc khánh, Trần Khả Ý về nhà thuận tiện đi thăm Ôn Huyền một chuyến, cô ngồi một mình trên bậc thang lẩm bẩm.

“Bọn họ cho rằng bài viết kia là thư từ biệt quá khứ của tôi, không, đó là thư tuyên chiến của tôi."

“Ngăn ngừa trẻ vị thành niên dựa vào giáo dục đạo đức mà phạm tội trái pháp luật, ngăn ngừa người trưởng thành dựa vào pháp luật mà phạm tội, bạn cảm thấy có lý không?"

“Cuối cùng thì mấy người đó phải chết như thế nào mới tốt đẹp hơn nhỉ?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom