Cập nhật mới

Dịch Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: C80: Yến kiều kiều


Edit: Cua🌷

_

Yến Hoa chưa bao giờ nghĩ rằng từ "tra nam" có thể xuất hiện trên người mình, lại còn phát ra từ miệng Giang Dã.

“Anh tra khi nào?” Yến Hoa khó hiểu nhìn Giang Dã.

"Anh không muốn nói cho người khác biết mối quan hệ của chúng ta, còn nghĩ đến việc chia tay với em, không phải tra nam thì là gì?"

Giang Dã nói cũng có lý.

“Ồ” Yến Hoa không nói lại Giang Dã nên dứt khoát không nói nữa, “Anh tra vậy đấy.”

Nói xong liền xỏ dép vào phòng ngủ.

Còn tiện tay khóa cửa lại.

"Sao anh lại khóa cửa?" Giang Dã cuống lên, nhanh tay chặn cửa lại.

Yến Hoa từ bên trong cười lạnh nói: “Để tra nam không thể đùa giỡn thân thể của em.”

Động tĩnh bên ngoài dần dần yên tĩnh lại, Yến Hoa yên tâm nằm trên giường ngủ.

Nhưng chưa đầy năm phút sau khi nằm xuống, anh nghe thấy tiếng cửa mở, chợt nhớ ra chìa khóa phòng ngủ để ở phòng khách.

Giang Dã ngồi ở mép giường, thấy Yến Hoa đang nhìn mình chằm chằm.

“Em không thể vào ngủ được sao?” Hắn hỏi.

Yến Hoa nhẹ nhàng đá vào bắp đùi hắn đuổi ra ngoài: “Ngủ trên giường của mình đi.”

Giang Dã dùng tay trái giữ lấy mắt cá chân gầy gò của anh khiến Yến Hoa không rút ra được.

“Buông ra.”

“Không.” Ngón tay thon dài của Giang Dã vuốt v e xương mắt cá nhô lên.

“Anh không muốn đùa giỡn với cơ thể của em.” Yến Hoa nhắc nhở.

Giang Dã không biết xấu hổ nói: “Nhưng em muốn bị anh chơi.”

“Không chơi, anh muốn đi ngủ, buổi chiều đến cửa hàng.”

Ông chủ Yến bận rộn kiếm tiền, không có hứng thú chơi đùa với sinh viên đại học.

“Anh ngủ đi.” Nói vậy nhưng bàn tay mạnh mẽ không có dấu hiệu rời đi, thậm chí ngày càng quá phận.

Yến Hoa né tránh bàn tay đang làm loạn.

“Anh không muốn chơi với em, ngoan đi.”

Giang Dã đột nhiên buông ra, vén chăn chui vào.

Trước khi Yến Hoa mở miệng, hắn đã nói: "Em có làm gì đâu? Ngủ trưa thôi."

Nhìn Giang Dã thật sự không có động tĩnh gì, Yến Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn.

Giang Dã nhìn người đang ngủ say trong lòng, đưa tay ấn vào đôi môi ẩm ướt của anh.

Đôi môi mềm mại này sao có thể nói ra những lời tổn thương như vậy?

Giang Dã không nghĩ ra được, tạm thời không nghĩ tới nữa, ôm chặt Yến Hoa ngủ.

Đêm đó, ông chủ Yến vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ mà chơi đùa với nam sinh viên đại học cao 1m89 với cơ bụng 8 múi.

“Kiều Kiều.” Nam sinh viên sau khi bị chơi đùa đã rất vui vẻ và hài lòng, kiên quyết muốn nói chuyện với ông chủ Yến.

"Ừ."

Ông chủ Yến chơi chán rồi.

“Anh không được phép nói hay suy nghĩ như vậy nữa.” Giang Dã vừa nghịch ngón tay của Yến Hoa vừa nói.

Mặc dù mí mắt không nhấc lên được nhưng Yến Hoa vẫn cố gắng mở mắt ra, nhìn Giang Dã nói: "Anh chỉ chuẩn bị cho kết quả xấu nhất thôi, có vấn đề gì sao?"

Giang Dã lại quấy rầy anh: "Vậy tại sao anh không thể nghĩ tới kết quả tốt nhất?"

"Anh không thể nghĩ về điều đó sao?" Yến Hoa sợ Giang Dã lại làm tiếp nên cố gắng giữ khoảng cách với hắn, nhưng Giang Dã đã chú ý đến chuyển động của anh, ngay lập tức kéo anh lại.

“Không được.” Giang Dã không đồng ý.

Hắn không thể nào để kết quả tồi tệ nhất xảy ra, ngay cả khi Yến Hoa đã chán chơi với hắn.

Hắn sẽ quấy rầy Yến Hoa mãi không buông.

Yến Hoa bị hắn ôm trong ngực, nhìn yết hầu của Giang Dã khẽ trượt lên xuống khi nói chuyện, anh không nhịn được sờ vào nó, dù sao cũng bị mang tiếng là tra nam rồi, sờ chút cũng chẳng sao.

“Em phải chừa cho mình một đường lui.”

Giang Dã cúi đầu cắn đầu ngón tay anh, “Em không cần.”

Yến Hoa muốn rút tay lại nhưng không thể, anh chỉ có thể nhìn về Giang Dã từng chút hôn đầu ngón tay, lòng bàn tay và cổ tay của mình.

“Ngứa.”

Nụ hôn của Giang Dã rất nhẹ nhàng, giống như lông vũ vuốt v e vết sẹo khiến nó ngứa ngáy.

Giang Dã không hôn nữa mà chỉ đặt tay Yến Hoa lên trái tim mình, chán nản thở dài: “Đêm mai em không thể ôm anh ngủ được.”


“Ngày mốt cũng không.”

“Ngày kia cũng không."

"Nói không chừng ngày đó anh chơi chán rồi liền đá em đi, về sau em không được ôm anh ngủ nữa." Giang Dã càng nói càng thấy buồn.

Yến Hoa nhận thấy nhịp tim dưới lòng bàn tay tràn ngập nỗi buồn sâu sắc.

Anh bị cảm xúc bi thương này lây nhiễm, trong lòng cảm thấy cay đắng, muốn rút tay lại nhưng Giang Dã lại không cho anh cơ hội.

“Nhìn xem, hiện tại anh còn không muốn đùa giỡn với thân thể của em.”

Yến Hoa không hiểu vì sao có cảm giác khó chịu.

Giang Dã tiếp tục nói: "Có thể có một ngày, anh sẽ không cho em ôm anh nữa, chúng ta không thể nắm tay hay ôm hôn, cũng không thể ngủ cùng giường, ở chung nhà, đến lúc đó em chỉ có thể sống một mình trong nhà, ban đêm không thể nhìn anh ngủ, thức dậy cũng không thấy anh."

Theo lời Giang Dã, Yến Hoa vô thức tưởng tượng ra viễn cảnh như vậy trong tương lai, nhưng anh lại là người ở trong tình trạng như vậy, là người duy nhất còn lại trong nhà. Anh không thể nhìn thấy hay nói chuyện với Giang Dã mỗi ngày, đầu ngón tay bỗng nhiên cảm thấy châm chích, anh không thể thoát khỏi cơn đau dày đặc.

Anh cau mày dựa vào trong ngực Giang Dã, nơi này sẽ khiến anh cảm thấy ấm áp mà không khó chịu.

Giang Dã chú ý tới động tác của Yến Hoa, hôn anh.

“Chính anh cũng không muốn nghe những lời như vậy, tại sao lại nói ra?”

Yến Hoa luôn muốn nhìn nhận mối quan hệ của họ một cách tỉnh táo và bình tĩnh, tưởng tượng tới kết quả tồi tệ nhất nằm trong phạm vi chấp nhận được của anh, nhưng chính anh cũng không thể chấp nhận kết cục như vậy.

Giang Dã không dừng lại, “Em chỉ mới nói sau này nếu chúng ta không thể ôm hôn thì anh đã cảm thấy không thoải mái, vậy anh có biết khi anh nói chúng ta có thể chia tay bất cứ lúc nào, em đã buồn đến thế nào không?”

"Nếu như mối quan hệ của hai chúng ta sẽ là vết nhơ của anh thì anh có thể chấp nhận được không?"

"Nếu em luôn sẵn sàng chia tay với anh hay luôn nghĩ đến việc chia tay với anh bất cứ lúc nào..."

Yến Hoa không muốn nghe nữa, ngẩng đầu hôn Giang Dã ngăn hắn nói tiếp.

Anh thực sự rất khổ sở, không bao giờ muốn nghe Giang Dã nói về điều này thêm lần nào nữa.

Giang Dã vẫn chưa muốn kết thúc chủ đề này, hắn muốn Yến Hoa hiểu rằng hắn sẽ còn buồn gấp vạn lần khi nghe anh nói những lời như vậy.

Hắn nhìn thẳng vào Yến Hoa nói: “Em chỉ đưa ra giả thuyết mà anh đã không thể chấp nhận được, nhưng anh lại thực sự có suy nghĩ như vậy.”

“Đừng nói nữa.” Yến Hoa co rúm lại trốn tránh.

"Lúc em nói không muốn nghe, anh vẫn cứ nói."

Trong hầu hết mọi chuyện, Giang Dã sẽ làm theo sự dẫn dắt của Yến Hoa, nhưng khi nói đến vấn đề nguyên tắc tình cảm giữa hai người, hắn rất cứng rắn và không bao giờ nhượng bộ.

Hắn không còn chỗ để lùi bước, lần nào Yến Hoa cũng dồn hắn vào chân tường, bình tĩnh và tàn nhẫn nói ra những lời khiến hắn suy sụp muốn chết.

Nhưng người này vẫn chưa cảm nhận được điều đó.

“Mỗi lần anh bâng quơ nói vài câu cũng có thể khiến em gặp ác mộng kéo dài.” Giang Dã cắn Yến Hoa, nhưng lại không nỡ cắn anh đau.

Yến Hoa không muốn nói chuyện, cũng không muốn nghe gì cả, anh chỉ muốn hôn Giang Dã.

Giang Dã biết rằng Yến Hoa đang cố gắng trốn tránh theo thói quen.

Nhưng hắn vẫn chấp nhận nụ hôn của Yến Hoa.

Giang Dã không có cách nào từ chối bất kỳ sự chủ động nào của Yến Hoa.

Nhưng không có nghĩa là hắn chấp nhận sự trốn tránh của anh.

Yến Hoa cần phải đối mặt với cảm xúc và tương lai của mình.

Hắn nắm cằm chạm môi anh hai cái rồi hỏi: "Anh không tin rằng em sẽ luôn yêu anh sao?”

“Anh không biết.” Yến Hoa cụp mắt xuống, không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn.

Trong tiềm thức, anh tin rằng không có tình yêu vĩnh cửu, nhưng anh lại muốn ở bên Giang Dã mãi mãi nên chỉ có thể chuẩn bị cho kết cục tồi tệ nhất để cả hai không trở thành người xa lạ.

"Là bởi vì em yêu anh không đủ cho nên anh không biết sao?" Giang Dã để Yến Hoa nhìn thẳng vào hắn.

“Hay là vì anh không đủ yêu em nên luôn muốn cắt đứt mối quan hệ này với em?”

“Không.” Cằm Yến Hoa bị giữ chặt khiến anh chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt Giang Dã.

Trong phòng tối tăm, nhưng ánh mắt Giang Dã lại như được ánh trăng soi sáng, khó có thể bỏ qua.

"Có phải anh cho rằng em còn quá trẻ, ấu trĩ, bốc đồng nên cho em một cơ hội để hối hận không? Để tránh em bị phán xét hay bàn tán về việc ở cùng với anh trai đã nuôi dưỡng mình?" Giang Dã phát hiện Yến Hoa cảm thấy không thoải mái khi bị nhéo cằm nên buông lỏng tay, nhưng hắn vẫn cắn nhẹ để bày tỏ sự không hài lòng.

Dù tức giận nhưng Giang Dã vẫn không nỡ làm tổn thương Yến Hoa.

Thấy người đàn ông vẫn im lặng, Giang Dã lại cắn yết hầu của anh.

Hiện tại anh không cần phải tin, nhưng anh không thể nói ra những lời đau lòng như vậy, anh phải nhìn thấy tương lai tốt đẹp khi ở bên cạnh Giang Dã.

"Anh không cần phải tin, em có thể chứng minh cho anh, nhưng xin anh đừng nói ra có được không, em sẽ thấy rất buồn." Giang Dã cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn, hắn không có cách nào khống chế được suy nghĩ của Yến Hoa, nhưng hắn có cả đời để thay đổi suy nghĩ của Yến Hoa, bọn họ sẽ không bao giờ bước tới kết cục tồi tệ nhất.

“Sau này đừng nói những lời như vậy nữa có được không?” Giang Dã dùng đầu ngón tay vuốt v e môi Yến Hoa.

“Ừm.”

Giang Dã nhắc nhở: “Vậy anh phải xin lỗi em.” Vì đã nói ra những lời khiến người ta đau lòng.

Nghe vậy, Yến Hoa hơi nhướng mi, sau đó cụp mắt xuống không nói gì, lựa chọn rúc vào trong ngực Giang Dã giả vờ ngủ.


Giang Dã nhìn hàng mi dài của Yến Hoa đang hơi run lên vì cố nhắm chặt, thật đáng yêu.

Kiều Kiều giả vờ ngủ cũng thật dễ thương.

Giang Dã hôn lên trán Yến Hoa.

Dễ thương cũng vô dụng, trừ khi anh xin lỗi, nếu không hắn sẽ không tha thứ cho anh đâu.

Chạy trốn sẽ không giải quyết được vấn đề, cũng như giả vờ ngủ.

Giang Dã không có ý định để Yến Hoa trốn thoát.

Hắn hôn lên hàng mi run run của Yến Hoa, dọc theo trán trượt xuống chóp mũi, cuối cùng đáp xuống môi anh, những ngón tay thon dài xâm nhập vào bên trong.

Lông mi của người bên cạnh càng run rẩy hơn.

Yến Hoa không thể giả vờ ngủ được nữa, mở to mắt nhìn hắn.

Giang Dã mỉm cười, cố ý hỏi: "Kiều Kiều tỉnh rồi à?"

Yến Hoa điên cuồng liếc nhìn, tuy rằng đã tỉnh nhưng cũng không ngăn cản hắn.

Cho đến khi hành động của Giang Dã ngày càng trở nên quá đáng.

Lúc này Yến Hoa mới nói: “Không làm.”

“Em đã nói là không làm.” Giang Dã m út môi Yến Hoa.

Yến Hoa nhắc nhở: “Bỏ tay ra.”

“Không.” Giang Dã vừa nói vừa cố ý siết chặt.

“Em không định làm à?” Yến Hoa vô thức cuộn tròn trong lòng Giang Dã vì động tác đột ngột này.

“Em không làm.” Giang Dã không ngừng động tay động miệng, nhưng hắn hiện tại thật sự không có ý định làm, nếu không sau này chính hắn sẽ là người bị thao túng.

Yến Hoa hơi ngẩng đầu hôn hắn, đắm chìm trong d*c vọng của Giang Dã.

Thẳng đến Giang Dã đột nhiên buông đôi môi đỏ mọng của Yến Hoa, nhẹ giọng nhắc nhở: “Kiều Kiều, anh còn chưa xin lỗi.”

Yến Hoa cau mày.

Giang Dã mặc dù mủi lòng nhưng vẫn không buông tay, hắn nhận thấy Yến Hoa đã đ ộng tình rồi.

"Kiều Kiều, anh còn chưa nhận lỗi." Giang Dã lại nhắc nhở, giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng thái độ lại vô cùng kiên quyết.

“Anh không định xin lỗi em à?” Giang Dã lại hôn Yến Hoa, an ủi Yến Hoa thoáng chốc, động tác dần chậm lại.

"Anh có thể xin lỗi không? Sau này đừng nói những lời như vậy nữa."

Rõ ràng hắn đang yêu cầu Yến Hoa xin lỗi, nhưng Giang Dã lại giống người xin lỗi hơn vì giọng điệu đáng thương của mình.

Yến Hoa cố gắng im lặng cố gắng vượt qua, nhưng cảm giác trong cơ thể ngày càng mãnh liệt.

Anh hiện tại không có cách nào khống chế Giang Dã, hắn vừa nói liền không chút do dự buông ra, nhưng anh không thể, bị kẹt ở đây khiến anh khó chịu, anh không muốn tự mình giải quyết, anh không giỏi như Giang Dã.

“Nếu anh không xin lỗi, em sẽ không tiếp tục."

Tuy là đe dọa nhưng giọng nói của hắn lại mềm như bông.

Yến Hoa đến gần Giang Dã, hôn hắn lấy lòng, cố gắng khiến hắn tiếp tục.

Giang Dã yên lặng thở dài, hắn không tránh khỏi nụ hôn của Yến Hoa, nhưng nụ hôn này cũng không kéo dài bao lâu.

Bởi vì hắn chú ý tới Yến Hoa đang xoa xoa lòng bàn tay của mình, nếu tiếp tục hôn, hắn nhất định sẽ thỏa hiệp.

Giọng nói của hắn ngày càng khàn khàn, bất đắc dĩ kêu lên: "Kiều Kiều."

Yến Hoa do dự một lát, hơi hé môi gọi: "Tiểu Dã."

"Em nghe, Kiều Kiều, anh muốn xin lỗi phải không?" Giang Dã tựa vào chóp mũi Yến Hoa, đầy mong đợi hỏi.

Yến Hoa nâng cằm kéo hai người lại gần, chỉ cách một chút sẽ có thể môi chạm môi, ngay khi Giang Dã tưởng rằng anh sắp hôn mình, Yến Hoa dừng lại, có chút tủi thân thì thầm: “Anh khó chịu. "

Giang Dã nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng kế hoạch của mình đổ vỡ từng chút một.

Yến Hoa gọi hắn là Tiểu Dã và nói rằng anh cảm thấy không thoải mái, năm từ đơn giản này đã đủ để phá vỡ mọi kế hoạch của hắn.

Nếu anh không xin lỗi thì quên đi, chuyện này nói sau.

Hắn chấp nhận thất bại của mình và thậm chí còn thay đổi sang một phương pháp có thể khiến Yến Hoa thoải mái và ít khó chịu hơn.

Giọng nói của Yến Hoa đặc biệt rõ ràng trong phòng ngủ yên tĩnh, anh liên tục lặp lại tên Giang Dã.

“Tiểu Dã.”

Giang Dã biết mình không thể làm gì Yến Hoa.

Nếu bạn không xin lỗi thì sao, bạn chỉ cần nói mình khó chịu và gọi hắn là Tiểu Dã.

Giang Dã sẽ ngay lập tức cởi bỏ áo giáp và đầu hàng.

Yến Hoa có thể làm bất cứ điều gì anh muốn.


Rõ ràng kế hoạch ban đầu không hề như thế này chút nào.

Nhưng khi nghe được âm thanh đó, Giang Dã lại cảm thấy vô cùng hài lòng.

Yến Hoa cần hắn.

“Tiểu Dã.”

Yến Hoa nhắm mắt lại, lẩm bẩm.

Giang Dã nhéo cằm anh, muốn hôn anh.

Yến Hoa ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, tầm mắt dần dần rõ ràng, rõ ràng cự tuyệt: "Không hôn."

"Hử?"

Giang Dã gần như giận quá hóa cười, hiện tại chê hắn rồi, sao vừa rồi lại không ghét hắn?

“Đi súc miệng đi.” Yến Hoa đẩy cơ bụng rắn chắc của Giang Dã.

Giang Dã đau đầu xoa xoa lông mày, cố gắng khống chế giọng nói: "Anh tự chê mùi vị của mình sao?"

"Em nuốt xuống cũng chưa nói gì."

"Anh cũng không bảo em nuốt." Giọng điệu của Yến Hoa rất vô tội, giống như tra nam chơi xong liền rũ bỏ trách nhiệm.

Giang Dã cười giận: "Anh sướng xong rồi liền chối sao? Yến Kiều Kiều, anh được lắm."

Yến Hoa cụp mắt nghịch chiếc bùa bình an trên cổ, giả vờ như không nghe thấy gì.

Giang Dã trước đó đã phát hiện Yến Hoa chỉ muốn thoải mái nên không nỡ để anh động đậy.

Hôm nay còn quá đáng hơn, thoải mái rồi còn không cho.phép hắn hôn.

Hắn muốn hôn cơ.

Anh không xin lỗi thì thôi đi, giờ còn chê hắn.

Cuối cùng, Yến Hoa vẫn bị Giang Dã hôn lên mặt một cái, biết anh không thích nên hắn cũng không ép anh cảm nhận mùi vị của mình nữa.

Hôn một cái để trút giận xong, Giang Dã vẫn mang dép lê đi súc miệng.

Chỉ là vừa quay về, nhìn thấy người trên giường lại khiến hắn không nhịn được Yến Hoa đã thoải mái rồi, còn hắn thì chưa.

Hắn cố gắng kiềm chế nói: "Kiều Kiều, anh vẫn chưa nhận lỗi."

"Ồ."

"Xin lỗi đi mà, em đã giúp anh rồi, bây giờ đến lượt em khó chịu." Giang Dã cầm tay Yến Hoa sờ lên thứ đó của mình.

Hắn không nhịn được nữa, phải giải quyết chuyện trước mắt đã rồi xin lỗi sau.

Yến Hoa tàn nhẫn rút tay lại: “Hôm nay không làm.”

Thân thể anh không chịu nổi.

Tối nay Giang Dã giận Yến Hoa đến đau đầu, càng tức giận chính mình vì nghĩ ra cái trò này.

Chuyện Yến Hoa còn chưa xong thì lại tự khiến mình mắc nghẹn.

Giang Dã vùi đầu vào hõm cổ Yến Hoa, thử hỏi lần nữa: “Hôm nay thật sự không làm sao?"

“Không.”

Anh nói thêm: “Vốn dĩ có thể làm, nhưng bây giờ anh mệt rồi.”

Yến Hoa không thương tiếc đổ hết trách nhiệm lên đầu Giang Dã.

Giang Dã ước gì vừa rồi có thể tự tát mình hai cái, lừa thật sự.

"Như trước đây được không?" Giang Dã lùi lại yêu cầu một cái khác.

“Mệt lắm.”

Cổ tay đau nhức.

Giang Dã thật sự không làm gì được Yến Hoa, nhất là ở phương diện này, anh là tổ tiên nên chỉ có thể làm theo ý muốn của anh.

Tổ tiên ngại mệt, tổ tiên không muốn làm, hắn cũng không nỡ để tổ tiên vất vả.

Hắn vừa mới lật Yến Hoa lại, anh đã ngay lập tức quay lại nói: “Không.”

“Vậy em phải tự mình giải quyết sao?” Giang Dã không thể tin được nói.

Từ khi quen nhau, chỉ cần hắn và Yến Hoa nằm cùng nhau, hắn chưa bao giờ phải chịu thống khổ như vậy, huống hồ bây giờ anh lại đang ở cạnh hắn.

Yến Hoa không trả lời câu hỏi, đột nhiên chui vào trong chăn.

Con ngươi Giang Dã hơi mở ra, mơ hồ đoán được việc anh định làm, trong lòng đột nhiên đình chỉ rồi âm thầm hưng phấn chờ đợi.

"Kiều Kiều."

Giọng nói của Giang Dã quanh quẩn trong tai Yến Hoa, anh dừng lại, cau mày nói: "Đừng nói chuyện."

"Được rồi, em sẽ không nói nữa." Giang Dã nhanh chóng ngậm miệng.

Yến Hoa tiếp tục sau khi thấy người kia thực sự không nói nữa.

Anh học rất nhanh.

Cả thể xác lẫn tinh thần của Giang Dã đều vô cùng thỏa mãn, đặc biệt khi nhìn Yến Hoa lặp lại hành động mình đã làm, cảm giác thỏa mãn về mặt tâm lý thậm chí còn lớn hơn kh0ái cảm về thể xác.

Tại sao Kiều Kiều của hắn lại tốt như vậy?

Yến Hoa cuối cùng nghẹn ngào ho khan hai tiếng.

Giang Dã thậm chí còn băn khoăn không biết tối nay mình có phải đang nằm mơ hay không.

Hắn nóng lòng muốn hôn Yến Hoa.

Yến Hoa mơ hồ nói: “Anh còn chưa súc miệng.”

Lần đầu tiên Giang Dã thậm chí không muốn nói gì, chỉ muốn dùng hành động để nói cho Yến Hoa biết.

Hắn thực sự rất yêu Yến Hoa.


Mọi lời xin lỗi đều bị ném ra ngoài cửa sổ.

Yến Hoa căn bản không cần phải xin lỗi, Yến Hoa chưa bao giờ sai.

Tất cả đều là lỗi của hắn, đều là lỗi của hắn bởi vì hắn không đủ tốt, cho nên Yến Hoa mới nói những lời khiến hắn đau lòng, sẵn sàng chia tay hắn bất cứ lúc nào, hắn đáng bị như vậy.

Muốn sửa cũng phải là hắn sửa, muốn nhận lỗi thì cũng là hắn nhận lỗi.

Hắn yêu Yến Hoa rất nhiều, hắn không thể sống thiếu Yến Hoa.

Yến Hoa không phải vết nhơ mà là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời đen tối và đục ngầu của hắn.

Yến Hoa súc miệng xong thì nằm trên giường, anh muốn đi ngủ, cho dù vừa rồi đi súc miệng cũng là Giang Dã bế anh, ngoại trừ động tác súc miệng Giang Dã không thể thay anh làm được, Yến Hoa căn bản không cần phải dùng sức, trên đường ôm lấy Giang Dã cánh tay, cặp chân dài quấn quanh eo hắn, cúi đầu nghịch hai chiếc bùa của bọn họ.

Giang Dã rất thích tư thế này.

Bởi vì Yến Hoa chỉ có thể ôm hắn bám chặt không buông, Yến Hoa cần hắn cả về thể xác lẫn tinh thần.

Yến Hoa từ lâu đã phát hiện ra chiếc bùa trên cổ mình là của Giang Dã, chiếc bùa bình an mà anh đeo suốt 8 năm thì đang ở trên cổ Giang Dã.

Anh thường chơi đùa với chúng, bất kể là của anh hay của Giang Dã, khi anh ấy buồn chán, anh sẽ chạm vào nó hai lần, khi nhìn thấy cái trên cổ Giang Dã anh cũng sẽ chạm vào.

Cứ mỗi lần nhìn thấy, anh luôn mân mê nó trong tay.

Yến Hoa rất mệt mỏi sau một đêm làm việc chăm chỉ. Dù sao anh cũng lớn hơn Giang Dã sáu tuổi cho nên tuổi tác cùng thể lực cũng có sự chênh lệch lớn.

Sau khi xong việc Giang Dã cũng không quấn lấy đòi Yến Hoa nói chuyện nữa, chỉ im lặng đếm từng sợi lông mi của anh.

Thỉnh thoảng hắn lại hôn hai lần, nhưng không dám hành động quá mạnh vì sợ làm phiền Yến Hoa ngủ.

Đêm mai hắn không thể ôm Yến Hoa ngủ nữa, hắn đột nhiên sợ Yến Hoa ngày nào đó sẽ không thích hắn, chán hắn thì làm sao đây?

Kiều Kiều của hắn là người tốt nhất thế giới.

Yến Hoa không nói cho người khác biết về mối quan hệ của họ thì sao.

Chỉ cần Yến Hoa vui vẻ, chuyện gì hắn cũng có thể làm, chỉ cần đừng bỏ mặc hắn.

Đều là lỗi của hắn.

Động tác của Giang Dã tuy nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại quá nóng bỏng.

Yến Hoa vẫn chưa ngủ.

"Kiều Kiều, em làm phiền anh sao?" Giang Dã lo lắng hỏi.

“Sao còn chưa ngủ?” Giọng Yến Hoa khàn khàn.

“Em không ngủ được, em không muốn ngủ.” Giang Dã tràn đầy sinh lực, nhất là khi thể xác và tinh thần được k1ch thích khiến adrenaline cũng tăng vọt.

"Anh cũng không ngủ được, để anh kể cho em nghe một câu chuyện, ngày xửa ngày xưa, trên núi có một ngọn núi, trong núi có một miếu thờ..." Yến Hoa híp mắt lại, lẩm bẩm.

Không biết là đang dỗ Giang Dã ngủ hay là đang dỗ mình ngủ.

Đáng yêu đến mức Giang Dã muốn ngất đi.

Sự ngọt ngào của Kiều Kiều đêm nay thật sự đã vượt quá giới hạn, lấp đầy mọi chỗ trống trong lòng Giang Dã, ngay cả không khí cũng có vẻ ngọt ngào.

"Kiều Kiều." Giang Dã không thể không hôn Yến Hoa một lần nữa.

“Ừm.”

“Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, luôn ở bên nhau.” Giống như chỉ cần hắn nói vậy thì nó sẽ thật sự như vậy.

Yến Hoa sẽ không từ bỏ hắn.

“Mối quan hệ của chúng ta không phải vết nhơ.”

Giang Dã chân thành nói, Yến Hoa không thể bỏ qua sự thành khẩn trong giọng nói của hắn.

"Đừng bỏ em, có được không?"

Giang Dã muốn hiến dâng trái tim mình cho Yến Hoa, nhưng lại sợ máu của mình quá bẩn, làm bẩn tay Yến Hoa.

Yến Hoa giống như mặt trời chói lọi trên bầu trời, tất cả mọi thứ đều sẽ được thần mặt trời chiếu sáng.

Còn hắn chỉ là một đống bùn bẩn trên mặt đất, khao khát được ánh nắng ngó ngàng tới.

Giang Dã dùng đến những thủ đoạn hèn hạ và cố gắng hết sức để có được ánh nắng mặt trời.

Nhưng Giang Dã không biết rằng chỉ khi gặp được hắn, Yến Hoa mới có thể tiếp tục làm mặt trời, nếu không mặt trời sẽ lặn và không bao giờ mọc lại nữa.

Trong lòng Yến Hoa, Giang Dã chưa bao giờ là bùn lầy mà là một bông hoa hướng dương luôn đi theo anh, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, chỉ cần nhìn thấy hắn, Yến Hoa mới có động lực sống.

"Anh không sao chứ?" Giang Dã xoa xoa chóp mũi Yến Hoa, nhẹ giọng hỏi.

"Được."

Giang Dã cho rằng mỗi lần hắn được cứu đều là do hắn liên tục cầu xin.

Thực ra không phải, Yến Hoa luôn nguyện ý cứu hắn.

Anh sẽ giúp hắn dù hắn có yêu cầu hay không.

Anh không phải là vị thần cao cả, anh là người chỉ đến vì Giang Dã, cùng hắn sống chết đến hết cuộc đời.

"Cảm ơn Kiều Kiều." Giang Dã thành kính hôn lên lòng bàn tay Yến Hoa.

“Anh không cần phải tin vào tình yêu, nhưng anh có thể tin em không?”

Mọi thủ đoạn cũng chẳng thể sánh được với chân tình trong tim.

"Được."

Yến Hoa tin tưởng vào Giang Dã, ngay lúc này, anh không thể duy trì sự kiềm chế lý trí của người trưởng thành nữa, anh lao vào tình yêu mà không do dự, anh không muốn nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất, anh chỉ muốn tận hưởng từng khoảnh khắc cùng Giang Dã qua từng ngày.

Đó không phải là dòng sông tình yêu sẽ nhấn chìm anh, mà là dòng sông đưa anh tới một tương lai tràn ngập tình yêu và hy vọng.

Tương lai thuộc về anh và Giang Dã.

Yến Hoa đã quen với việc nghe Giang Dã thì thầm trong khi ngủ, giọng nói đó sẽ luôn nói rằng hắn yêu anh, ngay cả trong cơn ác mộng đen tối, giọng nói tràn ngập tình yêu sẽ dẫn Giang Dã xuyên qua tầng sương mù và đến bên Yến Hoa.

Dù là bóng tối hay ánh sáng, Giang Dã đều sẽ luôn ở bên cạnh Yến Hoa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: C81: Bắc kinh


Edit: Cua🌷

_

Yến Hoa đưa Giang Dã đến sân bay vào buổi chiều chủ nhật, anh luôn ghét cảm giác cả hai phải xa nhau.

"Sau khi về nhớ ăn cơm, canh đã nấu chín rồi, trở về chỉ cần hâm nóng lên là được."

"Ừ."

Yến Hoa lơ đãng nghe Giang Dã nhắc nhở.

Giang Dã nhéo d ái tai anh, nhẹ nhàng hỏi: "Kiều Kiều, anh đang nghĩ gì thế?"

Yến Hoa cau mày hỏi, "Khi nào em mới về?"

"Sau kỳ thực tập xã hội hè." Giang Dã suy nghĩ một chút rồi nói: "Thi xong còn dư hai ngày, nếu em mua được vé sẽ quay lại, còn không thì phải đợi buổi thực tập kết thúc."

Giang Dã thầm thở dài, còn chưa chia tay hắn đã bắt đầu nhớ Yến Hoa.

“Được.” Ngữ khí Yến Hoa bình tĩnh.

"Nhớ phải nhớ đến em." Giang Dã cười nói.

Yến Hoa dừng một chút, hỏi: “Em thực tập ở đâu?”

"Ngay tại Bắc Kinh thôi.”

“Bao lâu?”

“Mười ngày rưỡi.”

Yến Hoa khẽ cau mày, “Anh biết rồi.”

“Có phải không nỡ xa em không?" Giang Dã dùng đầu ngón tay chạm vào dấu hôn trên cổ áo sơ mi của Yến Hoa, cười hỏi.

Yến Hoa không trả lời mà chỉ nói: “Lần sau đừng để lại dấu vết trên cổ, mùa hè khó mà che đậy được.”

"Được.”

Yến Hoa nói gì cũng được.

"Kiều Kiều." Giang Dã bất đắc dĩ gọi.

“Ừ.”

Trong giọng nói của Yến Hoa có chút lơ đãng, anh không thích cảm giác này.

"Một tháng nữa em sẽ về, nếu có thể mua được vé trong hai ngày nghỉ thì em có thể về sau nửa tháng."

Giang Dã không biết đang an ủi Yến Hoa hay đang an ủi chính mình.

“Đến giờ lên máy bay rồi.” Yến Hoa nhắc nhở.

"Được, em đi đây, về nhà nhớ ăn cơm."

Yến Hoa khó khăn vẫy tay, nỗi buồn giữa hai lông mày tụ lại sau khi thấy Giang Dã quay người đi.

Giang Dã lên máy bay, Yến Hoa một mình ở lại sân bay.

Anh nghĩ lần sau sẽ không bao giờ đến tiễn Giang Dã nữa.

Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Dã rời đi rồi một mình trở về nhà.

Canh gà Giang Dã nấu vẫn còn ấm, Yến Hoa không có khẩu vị, chỉ múc một bát nhỏ từ từ uống.

Trên bàn cà phê trong phòng khách là hoa quả Giang Dã mới mua về.

Khi ở một mình anh thường xuyên chỉ ăn một hai miếng, thậm chí không nghĩ đến việc mua trái cây.

Khi Giang Dã không ở nhà, anh cũng đi vắng phần lớn thời gian, anh ở trong cửa hàng cả ngày cho đến khi cửa hàng đóng cửa vào ban đêm mới về nhà ngủ.

Đôi khi anh sẽ ngủ trên giường của Giang Dã, mặc dù về cơ bản Giang Dã luôn ngủ trên giường của anh sau khi cả hai xác định quan hệ.

Anh sẽ nằm trên giường Giang Dã và xem đoạn video về mẹ.

Điều này sẽ khiến Yến Hoa cảm thấy xung quanh vẫn còn những người anh yêu thương.

Yến Hoa uống canh gà, rửa bát, ngồi ở mép giường, mở ngăn thứ ba của bàn đầu giường, lấy ra một tập tài liệu.

Đây là một đề xuất dự án cho một địa điểm đua xe go-kart.

Địa điểm đua xe go-kart mà Tông Nguyên đã đề cập vào tháng 10 năm ngoái.

Bọn họ đã kiểm tra rất nhiều nơi, Tông Nguyên quyết định chọn địa điểm tổ chức ở Bắc Kinh vào một tháng trước.

“Bắc Kinh rất lớn, địa điểm đua xe ở các thành phố lớn sẽ có nhiều triển vọng hơn.”

Tông Nguyên hỏi anh có thời gian đến Bắc Kinh xem thử không.

Yến Hoa cầm kế hoạch trong lòng nghĩ thầm, có lẽ mình phải đi xem một chút.

Chỉ là đến xem địa chỉ dự kiến ​​của trường đua mới thôi.

Khi Giang Dã không có ở nhà, ban ngày Yến Ho sẽ ngồi sau quầy thu ngân và theo dõi công việc kinh doanh, nghe nhân viên cửa hàng nói chuyện và thỉnh thoảng xem xét kế hoạch.

“Ông chủ Yến của cậu có ở đây không?” Yến Hoa đang sắp xếp tiền lẻ ở quầy tính tiền, đột nhiên nghe thấy giọng nói ồm ồm của ông chủ siêu thị đối diện.

Kể từ khi Bùi Thanh Ưng gặp chuyện thì nhà hàng đối diện đã biến thành siêu thị.

Mua sắm thuận tiện hơn nhiều và lượng người đi bộ ngày càng tăng.

Tuy nhiên, cửa hàng sửa chữa Kiều Giang vẫn luôn là sự lựa chọn số một của rất nhiều phụ huynh, không chỉ muốn đến cọ chút vận may của thủ khoa mà còn tranh thủ hỏi thăm một vài bí quyết học tập cho các con của mình.

"Ông chủ Tiền, có chuyện gì vậy?" Yến Hoa đặt xấp tiền lẻ xuống rồi đi ra ngoài.

“Ài, cậu ở đây thì tốt quá rồi.” Ông chủ Tiền xoa tay, cười nói: “Ông chủ Yến, tôi nhớ năm nay cậu hai mươi sáu tuổi phải không?”

“Ừ.” Yến Hoa mơ hồ đoán được ông ta định nói cái gì.

“Hai mươi sáu tuổi cũng không còn quá trẻ, đã đến lúc lập gia đình.” Ông chủ Tiền nháy mắt ra hiệu kiểu như cậu hiểu ý tôi mà.

Yến Hoa rất nổi tiếng trên đường Kiều Giang. Phàm là nhà nào có con gái thì đều phải ghé qua đây hỏi thăm xem Yến Hoa có thích cô gái nhà họ không.

Càng chối càng tới.

Bọn họ không ngừng giới thiệu đối tượng xem mắt cho Yến Hoa.

Yến Hoa có tiền, có một cửa hàng và có xe, anh hai mươi sáu tuổi, cao 1m82, chưa từng yêu, còn trẻ và đẹp trai, không có tật xấu, nhân cách tốt, cha mẹ đã chết, sau này cũng không lo có mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, anh còn có một đứa em trai đang học tại Đại học Thanh Hoa, rất có triển vọng.

Thật khó để không bị cám dỗ bởi những điều kiện như vậy.


Miếng bánh này quá ngon.

Yến Hoa chưa kịp nói gì đã bị một giọng nói khác cắt ngang.

"Này này lão Tiền, sao ông lại tới đây trước?" Ông Trương bán xổ số đối diện cũng lật đật chạy tới nói.

Ông chủ Tiền nhanh chóng hét lên: "Lão Trương, tôi tới đây gặp ông chủ Yến trước, cậu ấy phải gặp cháu gái của tôi trước!"

Về việc ai có thể gặp anh trước, Yến Hoa đột nhiên nói: “Tôi có người yêu rồi.”

Hai người đang tranh giành nhau đột nhiên trở nên im lặng, “Hả?”

“Ừ.” Yến Hoa gật đầu, “Yêu xa."

"Thật hay giả? Hay cậu đang muốn lừa chúng tôi?"

Yến Hoa cố gắng bình tĩnh nhất có thể: "Là thật."

Nhưng trái tim anh lo lắng đến mức sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực, d ái tai cũng đỏ bừng xấu hổ.

"Chuyện xảy ra khi nào?"

"Cũng lâu rồi."

"Àiii!" Hai ông chủ thở dài, người tốt như vậy, không biết là ai hớt tay trước.

“Thế chúc mừng ông chủ Yến nhé!”

“Cảm ơn.” Yến Hoa đơn giản gật đầu, nhưng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.

“Nhớ phải mời chúng tôi đến uống rượu mừng đấy.” Vừa nói hai ông lão vừa ồn ào sóng vai đi ra ngoài, không ngừng ca thán không biết ai đến trước rồi.

Cũng nhanh thật!

Dù hai ông chủ đã đi nhưng các nhân viên trong cửa hàng đều đang chăm chú nhìn ông chủ của mình.

"Sếp ơi, chúc mừng anh ạ!" Nhân viên đi tới cười nói: "Chúc mừng sếp đã hết độc thân."

"Chuyện này xảy ra khi nào vậy? Bọn em còn chưa nhìn thấy vợ của sếp."

Ai nói là chưa thấy? Mười ngày trước không phải mới thấy sao?

Yến Hoa căng thẳng đến mức không biết phải làm gì, anh ngồi trở lại quầy tính tiền, bàn tay nắm chặt lại đặt trên đầu gối.

Đối mặt với câu hỏi của nhân viên, anh chỉ có thể khô khan nói: “Đi làm việc của mình đi.”

Anh lau mồ hôi trên lòng bàn tay, không biết tại sao vừa rồi anh lại đột nhiên thừa nhận mình có người yêu.

Nhưng rõ ràng là anh có.

Sao anh không thể thừa nhận điều đó.

Tại sao anh không thể công khai ở bên Giang Dã?

Không có gì sai khi họ ở bên nhau cả.

Lời nói của Giang Dã trước hết sẽ xâm nhập vào trái tim Yến Hoa, dần dần bén rễ và ảnh hưởng đến những quyết định của anh.

Yến Hoa đột nhiên thấy nhớ Giang Dã.

Anh muốn gặp Giang Dã ngay lập tức.

Chuyến bay gần nhất từ ​​Nam Giang đến Bắc Kinh là vào sáng sớm, Giang Dã đã bay mấy lần khi đến Bắc Kinh, khu ký túc xá vẫn chưa mở cửa nên phải tìm chỗ ngồi chờ đợi.

Yến Hoa mua vé chuyến đi này mà không nói trước cho Giang Dã, anh cũng không nói cho hắn biết chuyện những người khác đã biết anh có người yêu.

Tuần thi chỉ còn một môn cuối cùng, tối nay đội bóng của Giang Dã tổ chức một bữa liên hoan.

Sau bữa tối, mọi người tụ tập lại trò chuyện, ngoại trừ Giang Dã thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại.

“Giang Dã, sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại vậy?” Đội trưởng cười nói đùa, “Cậu đang nhắn tin với người mình thích à?”

Một người trong đó lớn tiếng nói: “Chứ sao nữa, chỉ có người có tình yêu mới hay cười ngu khi nhìn điện thoại như thế thôi!"

Những đồng đội quen nhau đều biết Giang Dã ở quê có người thích, mỗi lần được nghỉ lại chạy ngay về nhà.

Mọi người trong bàn đều la ó trêu chọc Giang Dã " Đã lâu vậy mà vẫn chưa theo đuổi được sao?"

"Cô gái này lợi hại đến mức nào mà Giang Dã không thể theo đuổi nhỉ? Chậc, là thần tiên giáng trần à?"

Mọi người đều cười phá lên. Ngôn Tình Xuyên Không

Giang Dã nhìn vào điện thoại, hơi ngước mắt lên, thẳng thắn nói: "Anh ấy rất xuất sắc, một vị thần giáng thế xuống trái đất."

Sau đó hắn nói thêm: "Nhưng anh ấy không phải là con gái, anh ấy là con trai."

Sau Giang Dã nói xong, hắn cụp mắt xuống nhìn điện thoại.

Kiều Kiều vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Nhưng bầu không khí sôi động trên bàn đột nhiên im bặt trong hai giây.

Những người khác mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Vừa rồi Giang Dã nói mình là gay phải không?

Hắn nói hắn thích con trai?

Họ có nghe lầm không?

Huấn luyện viên của đội vẫn còn ở đây mà lại công khai là gay trước mặt?

Thật dũng cảm.

Ngữ khí của Giang Dã cực kỳ bình tĩnh, tựa hồ chỉ đang thảo luận xem hôm nay trời mưa hay nắng.

Biểu cảm phong phú của những người khác đối lập hoàn toàn với biểu cảm bình thản của Giang Dã.

Cuối cùng, huấn luyện viên là người phá vỡ sự trầm mặc nói: “Vậy là Giang Dã, em thích con trai.”

“Đúng vậy.” Giang Dã trả lời câu hỏi của huấn luyện viên.

Yến Hoa là con trai.

“Đúng là không ngờ.” Đội trưởng cũng cười vài tiếng.

Giang Dã là người hiền lành, khiêm tốn lễ độ, rất dễ hòa đồng nên được cả nam lẫn nữ yêu thích.

Hắn không tỏ ra quan tâm đặc biệt đến ai, ngoại trừ người trên điện thoại di động của hắn.

Giang Dã chưa bao giờ đề cập đến người này nên bọn họ mặc định đây là con gái, thật bất ngờ.


“Cậu giấu cũng kĩ thật đó!” Mấy người trong đội đồng thanh cười lớn.

Ngoài việc ngạc nhiên vì Giang Dã thích đàn ông, bọn họ còn ngưỡng mộ sự dũng cảm của Giang Dã khi dám nói ra trước mặt nhiều người như vậy.

Thực sự trâu bò!

Yến Hoa chỉ trả lời Giang Dã một tin nhắn trước khi lên máy bay.

Giang Dã hỏi anh đang làm gì, anh đã ăn gì chưa? Tại sao anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của hắn, hắn nhớ Kiều Kiều lắm.

Nhưng không ai đề cập đến những gì họ vừa mới làm.

Yến Hoa dùng ngón tay ấn nút, nhanh chóng trả lời tin nhắn.

【Nghĩ về em. 】

Giang Dã thậm chí còn tưởng mình nhìn lầm, chỉ là ba chữ này, cộng thêm một dấu chấm câu.

Giang Dã nhìn đi nhìn lại mười phút, khóe môi không khép lại được.

Yến Hoa gần như chưa bao giờ chủ động nói anh nhớ hắn, phần lớn là hắn hỏi còn Yến Hoa đồng ý, điều này vốn đã quá kinh ngạc rồi.

Hắn nóng lòng muốn gọi cho Yến Hoa, nhưng đèn trong ký túc xá đã tắt và bây giờ đã là nửa đêm.

Hắn cố gắng chịu đựng gửi nhiều tin nhắn hơn.

[Em cũng nhớ Kiều Kiều rất rất rất nhiều. ]

[Em không mua vé về Nam Giang được nên chỉ có thể quay lại sau khi hết khóa thực tập. (>﹏
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: C82: Bạn trai


Edit: Cua🌷

_

Giang Dã vừa ra ngoài, Yến Hoa đã biến mất.

Anh không nghe lời chút nào, rõ ràng đã nói sẽ không chạy lung tung.

"Kiều Kiều, anh ở đâu?" Giang Dã gọi điện thoại hỏi.

"Anh không rõ lắm, anh đi cùng đàn anh, sao em không hỏi cậu ta thử?" Yến Hoa nói.

Lúc đầu, anh đang đi dọc theo con đường ra vào lớp học của Giang Dã, nhưng ngôi trường quá lớn khiến Yến Hoa nhận ra mình đã bị lạc.

Giang Dã yên lặng nghe Yến Hoa áp điện thoại di động vào tai đàn anh: "Đàn anh, nói cho anh tôi biết hai người đang ở đâu đi."

Giang Dã nhịn không được bật cười, ngớ ngẩn thật.

Tuy nhiên, Giang Dã biết rõ nơi đàn anh thường ở.

"Chờ em ở đó, đừng chạy lung tung, em sẽ đến ngay."

"Đừng cúp máy."

Yến Hoa kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại di động đặt bên tai đàn anh, "Sao em biết vậy?"

"Đàn anh vừa nói cho em biết." Giang Dã cầm điện thoại mỉm cười.

Yến Hoa nghi ngờ liếc nhìn điện thoại, sau đó nhìn đàn anh mập mạp, “Em lừa anh.”

“Làm sao em biết?”

Giang Dã giải thích: “Đàn anh có thời gian và địa điểm ăn uống cố định."

Yến Hoa cảm thán: "Ồ, quả nhiên là đàn em xuất sắc."

Giang Dã cười, sao anh lại dễ thương như vậy, hắn gần như ngất đi vì sự dễ thương của Kiều Kiều.

Giang Dã đã tìm thấy Kiều Kiều của mình thông qua đàn anh.

Giang Dã hỏi: "Kiều Kiều, khi nào anh đến gặp Tông Nguyên?"

"Khi kỳ thực tập của em bắt đầu."

"Vậy anh có thể đi cùng em trong vài ngày tới không?" Giang Dã không thể kìm nén sự phấn khích của mình.

Yến Hoa gật đầu: “Ừ.”

“Anh có đặt khách sạn không?”

“Chúng ta sẽ ở lại trong nửa tháng.”

Yến Hoa đồng ý, “Trước tiên đặt ba ngày đi, có thể anh sẽ không ở lại đây.”

Còn tùy vào địa điểm đua xe go-kart, ở đâu, sau này anh sẽ đi theo Tông Nguyên tìm hiểu vài nơi khác.

"Anh quyết định thật chưa?" Giang Dã hỏi.

"Vẫn chưa hoàn toàn quyết định, còn cần phải thương lượng thêm với Tông Nguyên."

Giang Dã thở dài: "Còn Nam Giang thì sao?"

"Anh phải chạy lại giữa hai nơi à?"

"Nam Giang có Lục Cửu lo rồi, có chuyện gì cậu ấy sẽ báo lại cho anh."


Giang Dã và Yến Hoa tìm một cái ghế dài ngồi xuống: "Em không muốn anh vất vả."

Yến Hoa ngẩng đầu nhìn bầu trời, vừa lúc có một chiếc máy bay bay ngang qua, anh như có điều suy nghĩ hỏi: “Mỗi lần về Nam Giang gặp anh em có cảm thấy khó khăn không?”

Làm sao có thể khó khăn?

Giang Dã luôn cảm thấy hạnh phúc mỗi khi nhìn thấy Yến Hoa.

Yến Hoa nhìn Giang Dã hỏi: "Nếu em không cảm thấy khó khăn, vậy tại sao em lại cảm thấy anh tới Bắc Kinh khó khăn."

Giang Dã chỉ ra hai điểm khác biệt, "Đó là do em trở về Nam Giang, còn anh lại tới Bắc Kinh, về Nam Giang là về nhà, tại sao về nhà lại khó khăn được?"

"Tại sao về nhà lại không khó?" ​​Yến Hoa dừng lại hỏi.

“Bởi vì về nhà có thể nhìn thấy anh.”

Đến gặp Yến Hoa chưa bao giờ là việc khó khăn.

Yến Hoa không nói nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Giang Dã, chớp mắt hai cái, ý tứ trong câu hỏi đã rõ ràng.

Anh đến Bắc Kinh cũng là đến gặp Giang Dã.

Đến gặp Giang Dã chưa bao giờ là một việc khó khăn đối với Yến Hoa.

Giang Dã hiểu ý anh, nhưng hắn vẫn tiếp tục nói, "Nhưng Kiều Kiều, việc anh đến Bắc Kinh thì khác, anh phải mở một cửa hàng với Tông Nguyên, sẽ rất mệt mỏi."

"Em đi học có mệt không?" Yến Hoa cười hỏi.

"Em không mệt." Giang Dã bướng bỉnh nói.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Manh Thê Phúc Hắc
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Tiểu Phượng Hoàng - A Lạc Lạc
4. Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?
=====================================

Yến Hoa cười: “Anh làm việc cũng không thấy mệt.”

Giang Dã phản đối: “Em đi học vì tương lai tốt đẹp của chúng ta.”

“Anh đi làm thì không vậy sao?” Yến Hoa hỏi.

“Hay là em cho rằng chuyện của chúng ta chỉ cần sự nỗ lực từ một phía?”

“Tương lai chung của chúng ta cần nhiều hơn sự nỗ lực của em.”

Giang Dã lần đầu tiên nghe được hai chữ “tương lai chung” từ miệng Yến Hoa.

Trái tim hắn run lên dữ dội vì những lời này.

Một tương lai chung.

Tương lai của hắn và Yến Hoa.

"Anh sẽ mệt mỏi." Giang Dã lặp lại suy nghĩ của mình.

“Em có mệt không?”

Có mệt mỏi khi cùng nhau nỗ lực vì tương lai của hai người không?

"Câu trả lời của em chính là câu trả lời của anh."

Yến Hoa hiếm khi có khoảnh khắc thẳng thắn như vậy.

Anh luôn là người trốn tránh trong các mối quan hệ.


Nhưng lần này anh không muốn trốn tránh nữa.

Anh muốn nhìn thẳng vào tình cảm của mình dành cho Giang Dã và tương lai của họ.

Anh nên chủ động đi về phía Giang Dã thay vì đợi Giang Dã tiến về phía mình.

Giang Dã không có cách nào từ chối sự chủ động kiên quyết của Yến Hoa.

“Nếu sau này anh cảm thấy mệt mỏi vì công việc này thì đừng tiếp tục làm nữa, biết không?” Giang Dã vẫn không chịu nổi khi nhìn thấy sự cố gắng của Yến Hoa.

“Anh biết.” Yến Hoa xoa đầu Giang Dã, cười hỏi: “Chiều nay em có việc gì làm không?”

“Bốn giờ có một bài thảo luận nhóm, sau khi xong sẽ được nghỉ để bước vào kỳ thực tập hè."

Giang Dã nói xong, nghiêng người hỏi: "Anh đi với em không?"

"Cái gì?"

"Thảo luận nhóm."

"Anh đi làm gì? Anh cũng không biết gì về bài tập của em."

Mặt trời dần dần lên cao, Yến Hoa lấy tay che nắng.

"Nếu anh không đi với em thì anh định đi đâu?" Giang Dã hỏi.

“Anh không thể ngủ ở khách sạn được à?” Yến Hoa quả thực có chút buồn ngủ, ngáp một cái.

Giang Dã biết Yến Hoa đã đáp chuyến bay vào sáng sớm, "Được rồi, anh trở về khách sạn ngủ, buổi tối em sẽ đi tìm anh."

"Được."

Nhiệt độ tháng bảy dần dần tăng lên, hai người ra ngoài một lúc, không tránh khỏi lại lăn lên giường.

Đây là lần đầu tiên hai người làm ở bên ngoài, cảm giác sảng khoái hơn so với ở nhà một chút.

"Kiều Kiều." Chiếc mũi cao của Giang Dã cọ vào hõm cổ Yến Hoa.

Yến Hoa vòng tay qua cổ Giang Dã, uể oải đáp lại.

“Chiều nay thật sự không đi cùng em sao?” Giang Dã ôm Yến Hoa hỏi.

“Đi đâu?” Yến Hoa bị kh0ái cảm chiếm lĩnh thần kinh, quên mất Giang Dã đang nói cái gì.

“Thảo luận nhóm.”

Yến Hoa lúc này không thích trò chuyện, trò chuyện sẽ làm anh phân tâm chính sự.

Thấy Yến Hoa không để ý đến mình, Giang Dã cũng biết thói quen của anh nên không hỏi thêm gì nữa.

Sau khi xong việc, hai người nằm trên giường ngủ một lúc, Giang Dã thấy Yến Hoa tỉnh rồi lại hỏi.

"Kiều Kiều, anh còn buồn ngủ không?"

"Không."

Giang Dã hôn Yến Hoa nói, "Em sẽ tham gia thảo luận nhóm, Kiều Kiều, anh thực sự không đi à?"

Yến Hoa rúc trong vòng tay của Giang Dã, anh nheo mắt nói: "Anh đi cùng em thảo luận cái gì?"

"Thật ra anh không cần phải làm gì, mọi người đều được phân công việc hết rồi." Giang Dã giải thích.


Yến Hoa biết Giang Dã đang nghĩ gì, anh nghịch chiếc bùa bình an trên cổ Giang Dã nói: “Anh chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

Sẵn sàng nói với bạn học của Giang Dã về mối quan hệ của họ.

Anh rất lo lắng.

“Chỉ cần nói anh là anh trai của em.” Giang Dã siết chặt tay Yến Hoa nói.

"Được không?"

Yến Hoa biết ở đây không có người nào biết về mối quan hệ của họ ở Nam Giang, thành thật mà nói so với Nam Giang thì thừa nhận ở Bắc Kinh sẽ dễ dàng hơn.

Yến Hoa suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Được.”

Tuy đồng ý nhưng trước khi ra khỏi khách sạn, anh lại vướng bận.

Lần đầu tiên trong đời, anh bắt đầu lo lắng về ngoại hình của mình.

Anh nhìn người đang cau mày trong gương hỏi: “Bộ đồ này có vấn đề gì không?”

“Không thành vấn đề.” Nhìn thấy vẻ mặt bất an của Yến Hoa, Giang Dã hôn anh hai cái rồi nói: “Kiều Kiều mặc gì cũng đẹp. "

"Anh phải nói gì với bạn bè của em đây?"

Giang Dã nhận ra sự căng thẳng của Yến Hoa, điều mà trước đây hắn chưa bao giờ nhìn thấy.

“Cứ chào hỏi bình thường thôi.”

“Ồ.” Yến Hoa lại nhìn gương hỏi: “Có thật sự ổn không?”

“Ổn lắm.”

Giang Dã ôm mặt Yến Hoa, hôn anh một lúc để trấn an, "Thực sự không có vấn đề gì cả."

"Anh đừng sửa soạn nữa, nếu không người qua đường sẽ cướp anh từ tay em mất." Giang Dã nghiêm túc nói.

Yến Hoa đẩy hắn nói: “Chỉ biết trêu chọc anh.”

“Có dấu vết không?” Yến Hoa lo lắng vừa rồi Giang Dã đã lưu lại dấu vết.

"Không, động tác của em rất nhẹ, anh cũng biết rõ mà?" Giang Dã cười xoa má Yến Hoa.

Yến Hoa liếc hắn một cái, nhẹ nhàng khịt mũi.

Anh khẩn trương không biết phải làm sao, nhưng Giang Dã vẫn có tâm tư nói ra những lời như vậy.

"Được rồi, Kiều Kiều, chúng ta đi thôi, nếu không sẽ muộn." Giang Dã dẫn Yến Hoa đi ra ngoài, nhưng ngay lập tức buông tay ngay khi bước khỏi cánh cửa.

Yến Hoa không đồng ý tiết lộ mối quan hệ của họ mà chỉ đồng ý cùng hắn tham gia thảo luận nhóm.

Hắn sợ Yến Hoa sẽ không vui nếu vượt quá giới hạn.

Yến Hoa nhìn bàn tay buông lỏng của cả hai người, nhất thời không nói gì.

Hai người trước sau bước vào.

Yến Hoa và Giang Dã vừa xuất hiện, mọi người trong phòng đều nhìn về phía họ.

Giang Dã đưa kem Haagen-Dazs trong tay ra nói: "Xin lỗi vì đã đến muộn."

Một cô gái tóc ngắn nhận lấy hộp kem vội nói: "Không muộn, chỉ mới bốn giờ thôi."

Sau đó cô liếc nhìn Yến Hoa, mạnh dạn nói: “Nhưng nếu lần nào cậu cũng có thể mang theo kem và anh chàng đẹp trai tới thì chúng tôi cũng không ngại khi cậu đến muộn.”

Một nam sinh khác có vài vết tàn nhang trên mặt cũng cười nói: “Ể, ể, Giang Dã dẫn ai đến đấy?"

Đây là bạn cùng phòng của Giang Dã, Kha Kỳ, sáng sớm cậu ta đã nhìn thấy Yến Hoa ở ký túc xá dưới lầu, không khỏi hào hứng.

"Đây là Yến Hoa." Giang Dã tận lực bình tĩnh giới thiệu anh, hắn nhất thời không biết nên giới thiệu như thế nào tiếp theo, hắn vốn muốn nói anh là anh trai, nhưng hắn lại thích nói anh là bạn trai của hắn hơn.

"Đây là bạn học của em, Kha Kỳ, Kiều Thu Đình, Ngô Hạo Minh."

Vành tai Yến Hoa hơi đỏ lên, tim đập nhanh như trống, anh nhìn ba người bạn học đối diện, không biết nên làm gì, xấu hổ nói: "Xin lỗi, làm phiền mọi người rồi."

Ba người đối diện anh đồng loạt lắc đầu, "Không, không, không."


Yến Hoa có ngoại hình đỉnh cao có thể gi ết chết cả nam lẫn nữ giới, ba người nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt, bọn họ mới là người cảm thấy xấu hổ khi nói chuyện với anh.

Chỉ có Kha Kỳ phản ứng nhanh hơn một chút, cười thoải mái hỏi: "Giang Dã này, bọn tôi là bạn học của cậu, người này cũng vậy sao?"

"Không phải." Giang Dã phủ định, ngay lúc hắn định nói đây là anh trai của mình.

Yến Hoa bình tĩnh mà kiên quyết nói: “Tôi là bạn trai của Giang Dã.”

Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng.

Giang Dã ngơ ngác nhìn Yến Hoa, chỉ một câu cũng có thể khiến lòng hắn dậy sấm.

Trước mặt các bạn cùng lớp, họ đã công khai mối quan hệ của mình.

Kha Kỳ ồn ào nói: "Chậc, chậc, chậc, tôi đã nói rồi mà, bảo sao hôm nay Giang Dã ra ngoài lại tươi cười như hoa."

Kiều Thu Đình vừa ăn kem vừa thở dài: "Hôm nay Giang Dã không chỉ mang theo kem và anh chàng đẹp trai đến, cậu ta còn mang theo cả thức ăn cho chó."

Ngô Hạo Minh cười nói: "Thức ăn cho chó này cũng ngon."

Kỳ thực Yến Hoa cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài, trước khi nói ra những lời này, trái tim anh lo lắng đến mức sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Nhưng khi thật sự nói ra những lời này, anh lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Không có gì trong mối quan hệ của họ là không thể phơi bày ra ánh sáng.

Họ được tự do đứng cạnh nhau dưới ánh mặt trời.

Giang Dã nghe xong câu đó vẫn không thể bình tĩnh nổi, đầu óc hắn như nổ tung, hồi lâu mới phản ứng, tiếng sấm trong lòng nổ tung thành bong bóng màu hồng ngọt ngào.

Nụ cười trên môi càng lan rộng, giọng hắn run lên vì vui sướng.

“Ừ, bạn trai của tôi, Yến Hoa.”

“Được rồi được rồi, tôi biết rồi, biết hai người là một cặp rồi.” Ngô Minh Hào cười xua tay, như thể không muốn ăn thức ăn cho chó nữa.

Giang Dã bật máy tính lên, nụ cười gần như chạm tới gáy được phản chiếu trên màn hình đen.

“Không phải đang thảo luận nhóm sao?” Trong mắt Yến Hoa có ý cười nhắc nhở hắn, nhìn bộ dáng ngu xuẩn của hắn mà bất lực.

"Hôm qua tôi đã nộp bản nghiên cứu rồi, cậu xem được chưa?" Mặc dù đang nói chuyện với các bạn cùng lớp nhưng Giang Dã lại nhìn Yến Hoa, không khỏi mỉm cười.

Yến Hoa liếc nhìn hắn rồi nhích sang một bên, không muốn làm gián đoạn cuộc thảo luận của họ.

Giang Dã cũng thu hồi ánh mắt, tập trung thảo luận những vấn đề còn lại, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn Yến Hoa, tâm tình dâng trào.

Bạn trai.

Vừa rồi Kiều Kiều nói anh là bạn trai của Giang Dã.

Giang Dã chắc chắc hôm nay là một ngày tốt lành, khi nào trở về hắn phải đánh dấu lại và kỷ niệm nó hàng năm.

Có lẽ ba chữ "bạn trai" đã lấp đầy Giang Dã, phần còn lại của cuộc thảo luận cũng dễ dàng được giải quyết, Kha Kỳ thở dài: "Sức mạnh của tình yêu quá ghê gớm."

"Sao tôi không thể có một người bạn trai cao ráo đẹp trai chứ?" Kiều Thu Đình ôm cằm hỏi: "Tại sao Giang Dã có thể tìm được?"

Giang Dã chợt nhớ tới kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học, lúc Phong Tử xem vận mệnh cho mình.

Hắn đóng máy tính lại, kiêu ngạo nói: “Bởi vì tôi sinh ra đã có một cuộc sống tốt đẹp.”

Hắn sinh ra đã có một cuộc sống tốt đẹp nên mới gặp được Yến Hoa.

Thấy Giang Dã chuẩn bị rời đi, Kha Kỳ chợt hỏi: “Tối nay cậu định tổ chức liên hoan không đấy?”

“Có chứ, tôi đãi các cậu một bữa tối độc thân.” Giang Dã mỉm cười đi về phía Yến Hoa.

“Bọn tôi thì sao?” Ngô Minh Hạo nhắc nhở.

Giang Dã vui vẻ nói: "Ai cũng có phần."

Đừng nói là một bữa ăn, Giang Dã chỉ hận không thể in ra một xấp tờ rơi và đưa cho mọi người.

Trên đó chỉ có một dòng chữ.

Yến Hoa là bạn trai của Giang Dã.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: C83: Toàn hoàn văn


Edit: Cua🌷

_

Bước chân của Giang Dã có chút phiêu đãng, bước xuống lại nhảy lên bậc thang, cuộc thảo luận đã kết thúc, các bạn học quay về đặt máy tính xuống trước, đợi Giang Dã chiêu đãi bọn họ một bữa tối.

Yến Hoa nhìn Giang Dã nhảy lên nhảy xuống, mỉm cười nói: "Cẩn thận khéo ngã."

Ánh mắt Giang Da sáng ngời nhìn Yến Hoa, duỗi tay ra về phía anh nói: "Đó là lý do em cần bạn trai nắm tay để không bị ngã."

Yến Hoa nhìn đôi mắt sáng như sao của Giang Dã, hắn chính là người duy nhất trên thế giới này sẽ vui buồn vì lời nói của anh.

Mọi điều anh nói và làm đều có ảnh hưởng đến Giang Dã.

Yến Hoa mỉm cười nắm lấy tay Giang Dã, ánh hoàng hôn chiếu xuống hai người, tạo thành bóng dài khi họ tay trong tay bước đi.

Buổi tối trong bữa tiệc, Yến Hoa được Giang Dã dẫn đến giới thiệu với các bạn cùng lớp.

"Đây là bạn trai của tôi, Yến Hoa."

Bạn cùng phòng của Giang Dã vô cùng hào hứng.

“Oa.”

“Ngày nào cũng thấy Giang Dã gọi điện nhắn tin, hôm nay cuối cùng cũng gặp được người thật rồi.”

“Giang Dã, bạn trai của cậu đang học ở quê à?”

Có người tò mò hỏi.

Giang Dã nghe được hai chữ "bạn trai" thì rất vui vẻ, kiêu ngạo nói: "Không, anh ấy đã đi làm và đã mở một cửa hàng ở Nam Giang, tiệm sửa chữa ô tô Kiều Giang."

"Kiều là anh ấy và Giang là tôi." Giang Dã đường hoàng giải thích cho bọn họ nghe.

Yến Hoa mỉm cười nhìn Giang Dã, nhưng cũng không giải thích lý do thực sự của tên cửa hàng.

Có lẽ khi nghĩ ra cái tên này vào năm ấy, Giang Dã cũng ẩn giấu chút tâm tư.

"Tôi không biết, tôi tưởng bạn trai cậu còn đang học." Kiều Thu Đình vừa nói vừa nhúng thịt vào nước sốt mè.

Yến Hoa nói: "Không, tôi bắt đầu làm từ rất sớm."

Thật ra, Yến Hoa có chút tự ti khi nhìn thấy rất nhiều sinh viên ưu tú của trường đại học hàng đầu trong nước, anh thậm chí còn chưa tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học nên trước mặt những người có học vấn cao, anh luôn có chút dè dặt, nhất thời không biết phải nói gì với họ.

Giang Dã nhận thấy sự bối rối của Yến Hoa, cố gắng hết sức để lái cuộc trò chuyện theo hướng mà Yến Hoa quen thuộc.

Hắn giả vờ thản nhiên nói: “Kha Kỳ, vấn đề xe hơi của bố cậu lần trước đã được giải quyết chưa?”

Kha Kỳ tức giận nuốt một miếng thịt cừu rồi nói: “Không, gặp tên khốn lừa đảo đó nên xe vẫn chưa được sửa chữa.”

Cậu ta nuốt miếng thịt cừu xuống, đột nhiên nhận ra trước mặt có một ông chủ tiệm sửa xe thì vỗ đùi, ngay lập tức hỏi Yến Hoa về tình trạng xe của bố mình.

Yến Hoa nghe vậy lập tức hiểu ra, đây là chiêu trò thông thường mà các tiệm sửa xe dùng để lừa người, trước đây anh đã từng nhìn thấy ở đại lý ô tô xây dựng, sau này khi mở tiệm riêng, anh nghiêm cấm tuyệt đối những chiêu trò này diễn ra trong cửa hàng, vì vậy mà việc kinh doanh luôn rất thuận lợi.


Yến Hoa kiên nhẫn giải thích cho Kha Kỳ và dạy cậu ta cách đến cửa hàng mà không bị lừa.

Nhờ có chủ đề này, Yến Hoa cũng dần quen với bạn học của Giang Dã.

Anh chững chạc điềm tĩnh, ăn nói nhẹ nhàng, tuy làm việc nhiều năm nhưng không hề cầu kỳ, chỉ có vẻ ngoài là lạnh lùng và lông mày sắc sảo, sau khi làm quen thì thực ra rất dễ hòa đồng.

Kiều Thu Đình hỏi: "Yến Hoa, đây là lần đầu tiên anh đến Bắc Kinh sao? Anh có thể bảo Giang Dã dẫn anh đi tham quan."

Yến Hoa nghe thấy có người đang nói chuyện với mình, đặt đũa xuống đáp: "Không, tôi đã từng đến Bắc Kinh nhiều lần."

"Với Giang Dã?"

"Không, tôi đến cùng đoàn xe, khi đó ở Bắc Kinh đang diễn ra một cuộc thi đua xe."

Ngô Hạo Minh đột nhiên hưng phấn nói: "Anh Yến Hoa có biết đua xe không?"

"Tôi rất ít đua xe, tôi chịu trách nhiệm chính trong việc sửa chữa và cải tiến xe trong đội." Yến Hoa cười nói.

"Anh có biết cách sửa đổi ô tô không? Anh có thể sửa đổi chúng để trông ngầu hơn không?"

"Em chưa từng xem trực tiếp một trận đua xe nào."

"Làm sao để trở thành một tay đua? Em có thể đua xe được không?"

Khi chủ đề về đua xe được nhắc đến, mọi người có mặt đều đột nhiên phấn khích.

Không nhiều đàn ông có thể từ chối chủ đề về ô tô, đặc biệt là đua xe, vốn gắn liền với tốc độ và sự dâng cao của adrenaline.

Kiều Thu Đình cũng quan tâm hỏi: "Anh có thể giới thiệu vài chiếc xe máy cho các cô gái mới bắt đầu không ạ?"

Yến Hoa rất được bạn bè của Giang Dã yêu thích vì ngoại hình nổi bật cùng tính cách thân thiện.

Anh đã trở thành tâm điểm của cả bàn ăn.

Mọi người đều hỏi Yến Hoa nhiều câu hỏi khác nhau về chủ đề đua xe.

Yến Hoa rất kiên nhẫn và nghiêm túc trả lời, nói với họ mọi điều họ muốn biết về đua xe.

Chủ đề quen thuộc khiến mặc cảm tự ti của Yến Hoa dần dần biến mất.

Những người khác trên bàn đều rất vui vẻ, ngoại trừ Giang Dã, người đang ghen tị nhìn Yến Hoa vì anh đang nói chuyện với người khác.

Hắn vốn hy vọng Yến Hoa sẽ không căng thẳng khi nói về một số chủ đề quen thuộc, nhưng điều này không có nghĩa là Yến Hoa có thể bị bạn cùng lớp quấy rầy liên tục.

Bạn trai rất ghen tị.

Giang Dã gắp cho Yến Hoa một ít thịt, cố gắng thu hút sự chú ý của anh.

Hắn biết Kiều Kiều là người giỏi nhất thế giới nên có rất nhiều người thích anh.

Mặc dù Yến Hoa vẫn đang nói chuyện với Kiều Thu Đình về cách chọn một chiếc mô tô cấp thấp cho con gái nhưng khi thấy hành động của Giang Dã liền cười, "Sao vậy?"

"Em thấy anh rất vui khi trò chuyện với người khác, chắc là quên người bạn trai này rồi." Giang Dã cố ý thở dài.


"Giang Dã này, bọn tôi ăn thịt dê đủ no rồi, không cần ăn thêm thức ăn cho chó đâu!" Bạn cùng lớp cười trêu chọc.

Giang Dã nắm tay Yến Hoa, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý: “Chỉ sợ các cậu ăn chưa đủ no.”

Cho đến buổi tối trước khi đi ngủ, Giang Dã vẫn nắm tay Yến Hoa, hai người nằm ngủ đối diện với nhau

Giang Dã vui vẻ gọi Yến Hoa, "Bạn trai ơi."

"Anh đây."

Mỗi lần Giang Dã gọi Yến Hoa, anh đều sẽ trả lời.

Giang Dã hôn tay Yến Hoa hỏi: "Tại sao bạn trai của em vẫn chưa ngủ?"

Yến Hoa nhìn nụ cười của Giang Dã, không thể không cười nói: "Bởi vì bạn trai của anh đang nói chuyện với anh."

Giang Dã cảm thấy hình như mình đang lơ lửng trên mây, Yến Hoa cũng ở trên mây với hắn.

“Em không ngủ được, chúng ta làm lại lần nữa được không?” Ngày hôm nay Giang Dã đặc biệt hưng phấn, giống như ngày đầu năm mới hai người xác nhận quan hệ vậy.

Yến Hoa cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng vui vẻ của Giang Dã, đồng ý với ý muốn của hắn.

Thừa nhận mối quan hệ của mình với Giang Dã đồng nghĩa với việc cởi bỏ hết xiềng xích trên người xuống.

Ngoài cửa sổ màn đêm ngày càng tối, trăng sáng chiếu rọi thật lâu vẫn chưa ngừng.

Tranh thủ hai ngày còn lại trước kỳ thực tập, Yến Hoa và Giang Dã đã đến thăm các danh lam thắng cảnh ở Bắc Kinh.

Hai người nắm tay nhau đi dạo trên đường phố Bắc Kinh.

Buổi tối ngày hôm sau, Giang Dã đưa Yến Hoa đi xem căn nhà hắn mua ở Bắc Kinh.

"Căn hộ rộng 100 mét vuông, lớn hơn rất nhiều so với nhà của chúng ta, vốn dĩ em định giao cho nhà môi giới để họ tu sửa lại rồi cho thuê."

Giang Dã chưa từng có ý định ở lại Bắc Kinh, trước đó hắn luôn muốn quay về Nam Giang, quay về với Yến Hoa.

Nhưng Yến Hoa đã chủ động chạy về phía hắn.

Nhìn căn nhà vẫn còn thô sơ, Giang Dã mỉm cười với Yến Hoa, “Nhưng em nghĩ bây giờ chúng ta ở chung rất thích hợp.”

“Nhìn khá giống nhà cũ.” Yến Hoa nhìn cách bố trí của ngôi nhà, có hai phòng và một phòng khách.

"Đúng vậy, nó giống với phòng 501, có thời gian chúng ta sẽ trang trí nó sau." Giang Dã nghiêng người hôn Yên Hoa nói: "Đây sẽ là phòng tân hôn của chúng ta."

D ái tai Yến Hoa đỏ bừng, trong lòng cũng không khỏi mong chờ tương lai giữa anh và Giang Dã.

Trong mười ngày diễn ra kỳ thực tập của Giang Dã, Yến Hoa đã đi theo Tông Nguyên kiểm tra địa điểm đua xe go-kart và thảo luận nhiều vấn đề khác nhau trước khi mở trường đua.

Hai người cùng nhau trở về Nam Giang.

Vào đêm trở về Nam Giang, Yến Hoa định nói với Phong Tử và Nhiễm Bạch Lộ về mối quan hệ giữa mình và Giang Dã.


Họ không cần tất cả mọi người biết về mối quan hệ này, chỉ cần bạn bè của họ biết là được.

Phong Tử nhìn thấy hai người nắm tay, vẻ mặt đờ đẫn mấy giây, không thể thừa nhận hai đứa bạn của mình đều cong queo liền hỏi: “Hai người quen nhau khi nào vậy?”

Yến Hoa khuỷu tay lên bàn, vuốt trán, cụp mắt thành thật nói: “Ngày đầu tiên của năm mới.”

Nhiễm Bạch Lộ kêu lên: “Hay lắm, hai người giấu được cũng lâu đấy, tận nửa năm."

"Khó trách ngày đó Giang Dã lại đồng ý cho cậu tìm bạn đời, thì ra là đang nói chính nó." Nhiễm Bạch Lộ chỉ vào Giang Dã nói.

Phong Tử phản ứng một chút, vỗ vỗ đùi lớn tiếng nói: “Em mới thắc mắc tại sao trong dịp Tết anh lại buông thả quá nhiều, Giang Dã đã bịa một cái cớ do anh ngủ không ngon.”

Yến Hoa không ngờ Phong Tử vẫn còn nhớ điều này, gần như muốn rúc đầu xuống gầm bàn.

Nhiễm Bạch Lộ khoanh tay, cười nhìn hai người: “Nuông chiều quá nên không ngủ được phải không?”

Giang Dã có thể cùng Yến Hoa ở trên giường buông thả, nhưng điều này không có nghĩa là hắn cũng chịu được khi bị người khác trêu chọc, hiếm khi ngượng ngùng cúi đầu bưng bát nói: "Ăn đi ăn đi."

Nhiễm Bạch Lộ đã sớm biết được ý nghĩ của Giang Dã, cũng không có gì ngạc nhiên khi Giang Dã theo đuổi được Yến Hoa, chỉ có Phong Tử là không thể tiếp nhận sự thật này.

Nhưng nghĩ lại, dường như ngoài Giang Dã, anh ta thật sự không nghĩ ra ai khác xứng với Yến Hoa hơn.

Về phần Giang Dã, anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc hắn có thể ở bên ai khác ngoài Yến Hoa cả.

Đối với họ, chỉ có nhau mới là phù hợp nhất với nhau.

Một năm sau, bộ phim "Cháy Lan Đồng" mà Lục Thất tham gia đã khởi chiếu thành công, một đêm phất lên trở thành diên viên trẻ xuất sắc nhất.

Cậu bé tội nghiệp Lục Thất từng bị bạn cùng lớp bắt nạt đã trở thành Lục Kỳ, minh tinh trẻ đầy triển vọng của làng giải trí.

Ngay cả cái tên Lục Thất cũng đã trở thành quá khứ, được thay thế bằng nghệ danh Lục Kỳ mà công ty đã dày công nghĩ ra.

Trong ngày trao giải, ngoài lời cảm ơn đến ê-kíp, đạo diễn, diễn viên và nhân viên, cậu còn gửi lời cảm ơn đến ba người nữa.

Mặc tây trang và đeo cà vạt, nam diễn viên trẻ đẹp cầm cúp đứng trước micro và nói trong nước mắt: “Bên cạnh đó, xin cảm ơn anh trai và gia đình đã luôn ở bên cạnh và âm thầm ủng hộ tôi”

Lục Thất rưng rưng nước mắt, cậu nhìn vào camera giống như muốn nhìn thấy ba người cậu muốn nhìn.

Lục Cửu nhìn chằm chằm nam diễn viên vừa quen thuộc lại có chút xa lạ trên màn ảnh, cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Giang Dã ngồi trên sô pha tựa vào người Yến Hoa, Yến Hoa liếc nhìn Lục Cửu, an ủi cậu: "Sau khi được mãn hạn, cậu có thể tự do ra ngoài gặp Lục Thất."

Lục Cửu lắc đầu nói: “Không đâu.”

Lục Thất bây giờ có thế giới của riêng mình, thế giới rộng lớn thuộc về Lục Kỳ chứ không còn là đứa trẻ Lục Thất từng đi theo cậu vào năm đó.

Trường đua go-kart đã mở cửa được hai tháng và đang dần đi vào hoạt động trở lại, ngôi nhà ở Bắc Kinh cũng đang được sửa sang.

Yến Hoa và Giang Dã luôn du hành giữa các nơi, phấn đấu cho tương lai chung của họ.

Lần này, thay vì đơn phương chạy về phía trước, hai người đã cùng nắm tay tiến về tương lai.

Giang Dã bắt đầu kinh doanh riêng vào năm cuối đại học, bằng cách cưỡi làn sóng Internet, hắn đã kiếm được số tài sản để Yến Hoa có thể sống mà không phải lo lắng trong suốt quãng đời còn lại.

Sau đó họ mua một biệt thự ở Nam Giang.

"Vậy sau này em sẽ mua cho anh Kiều một căn biệt thự thật lớn, một căn biệt thự ba tầng luôn."

Lời hứa năm mười một tuổi của Giang Dã đã trở thành hiện thực sau nhiều năm.

Sân vườn của biệt thự được trồng vô vàn hoa hướng dương và những cây bạch dương rợp lá.


Giống như Yến Hoa và Giang Dã, họ dựa vào nhau cùng hướng về mặt trời.

- -------Hết-------

Lời tác giả:

Trước tiên, hãy để tôi nói về hai điều mà bạn có thể quan tâm.

1. Tôi sẽ cố gắng cập nhật ngoại truyện hàng ngày cho đến cuối tháng 9. Nếu đến tháng 9 mà ngoại truyện vẫn chưa xong thì sẽ được cập nhật tiếp trong tháng 10, giờ tôi sẽ nghỉ ngơi và chuẩn bị cho một bộ truyện mới, bố cục của bộ này vẫn còn chút vấn đề, có thể tôi sẽ viết cuốn sách "thiếu gia giả" trước, đang trong quá trình viết dàn ý nên muốn bổ sung thêm.

"Bị bắt sống chung với kẻ thù"

Khi Minh Xuyên mười bảy tuổi, cha cậu đưa một người phụ nữ về nhà, người phụ nữ đó còn dẫn theo một đứa con riêng.

Cha cậu chỉ vào Thịnh Hoài ở cửa nói: “Sau này người đó sẽ là em trai của con.”

Minh Xuyên ngồi trên ghế sofa, không thèm ngước mắt mà cười nhạo: “Nó không phải em trai của con.”

Sau khi Thịnh Hoài chuyển đến nhà Minh Xuyên ngày đầu tiên, Minh Xuyên chặn người ở cầu thang, uy hiếp: “Đồ nhà quê, tôi cảnh cáo cậu, sau này không được phép lên tầng ba, đặc biệt là phòng của tôi.”

Thịnh Hoài thơ ơ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Một tháng sau khi Thịnh Hoài chuyển đến nhà Minh Xuyên, cậu nhìn Thịnh Hoài đang đứng trước cửa nói: “Thịnh Hoài, cậu không được phép đến phòng tôi bất cứ lúc nào ngoại trừ dạy kèm cho tôi.”

Thịnh Hoài cầm dụng cụ dạy học, đau đầu nói: “Biết rồi.”

Thịnh Hoài chuyển đến Minh Xuyên nhà năm thứ nhất, Minh Xuyên nằm trên giường trằn trọc, trằn trọc mãi đến sáng mới mở mắt.

Tại sao hôm nay em trai không đến phòng tìm mình?

Chó con ngạo kiều vs. Bậc thầy huấn luyện chó.

2. Cặp đôi Lục Cửu và Lục Thất sẽ HE, Yến Hoa và Giang Dã cuối cùng cũng đến được với nhau trên hành trình đầy gập ghềnh và trắc trở, một hành trình không thể gói gọn trong đôi ba câu, tôi sẽ tiếp tục viết tiếp cuộc đời của họ trong phần ngoại truyện.

Sau đây là phần tái bút của riêng tôi, trong đó có rất nhiều điều vô nghĩa, nếu bạn không muốn đọc thì có thể next nhé.

Bộ truyện này kỳ thực đã được tôi ấp ủ từ lâu, tuy mới đăng chính thức được hơn hai tháng nhưng tôi đã viết nó gần nửa năm.

Trong kế hoạch phác thảo ban đầu, hành trình của Yến Hoa và Giang Dã thực sự khó khăn hơn gấp nhiều lần so với những gì mọi người thấy.

Trong bản phác thảo ban đầu của tôi, bắt đầu từ cái chết của Vương Nhuận Bình, cốt truyện bắt đầu trở nên cao trào hơn.

Không chỉ các mối quan hệ mà cả cuộc sống cũng có nhiều thứ thăng trầm.

Theo bản thảo gốc, Yến Hoa vẫn mạnh mẽ dù phải trải qua nhiều khó khăn, nhưng với tư cách là một nhà văn, tôi đã rất đau đớn và khó chịu, tôi cảm thấy mấy chữ mình gõ đã hủy hoại cả cuộc đời vất vả kiếm được của Yến Hoa, tôi không cách nào tiếp nhận quá trình như vậy, cũng không thể viết ra những dòng chữ như thế. Không ngoa khi nói rằng những ngày mở tài liệu ra, tôi đã khóc đến nhức đầu, tôi không ngừng tự hỏi, tại sao mình lại hủy hoại cuộc đời của Yến Hoa và Giang Dã?

Nếu chỉ đơn thuần là muốn ngược họ thì tôi hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Sau đó, tôi dừng lại khoảng một hoặc hai tuần, sửa lại dàn ý và thay đổi thành đoạn kết hiện tại. Mặc dù có một số khúc mắc trong quá trình này, nhưng nó vẫn đỡ bi kịch hơn so với bản phác thảo trước đó.

Yến Hoa vẫn là ông chủ Yến đẹp trai, Giang Dã vẫn sẽ là thủ khoa đáng tự hào, cuối cùng cả hai vẫn sẽ đến với nhau một cách suôn sẻ.

Đây là bộ truyện BL đầu tiên tôi viết, tôi muốn mang đến cho hai nhân vật chính một cái kết hoàn hảo hơn. Hiện thực đã đủ khó khăn, hãy cứ thỏa mãn những tiếc nuối của cuộc đời trong tiểu thuyết.

Cuối cùng, tôi rất biết ơn sự ủng hộ của tất cả độc giả, đôi khi tôi viết rất cảm xúc, khi tôi đau đớn lăn lộn trên giường, nhìn mọi người thảo luận về cốt truyện, tôi bàng hoàng ngồi dậy như bệnh sắp chết, lập tức lấy lại được tinh thần. Tôi cảm thấy mình có thể viết thêm 10.000 từ nữa hahha, mặc dù thành tích của bộ truyện này không là gì so với nền tảng Tấn Giang nhưng cũng khiến tôi cực kỳ vui vẻ rồi. Có lần tôi còn hỏi cô bạn của mình rằng liệu bộ truyện này có được 500 lượt sưu tầm không? Nhưng tôi không ngờ rằng cuối cùng tôi sẽ có hơn 3000+ sưu tầm. Cảm ơn mọi người rất nhiều.

Ngoài việc viết truyện, tôi không biết cách giao tiếp với mọi người. Mặc dù tôi sẽ không trả lời mọi bình luận nhưng tôi sẽ đọc tất cả. Một lần nữa xin cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng tôi trong suốt bộ truyện.

_

Cua: Vậy là bộ truyện đã kết thúc sau hơn ba tháng, một hành trình không quá ngắn cũng không quá dài, đây là lần đầu tiên mình edit một bộ truyện dài thế này, bình thường mình chỉ chọn những bộ ngắn ngắn tầm 5-10 chương thôi vì tính mình nhanh chán và nản lắm ^^ nhưng có lẽ do quá thích bộ truyện và muốn nhiều bạn có chung sở thích đọc nó nên mình đã cố gắng đến chương cuối cùng, cuối cùng, mình cảm ơn tất cả mọi người, những bạn đã luôn theo dõi và đồng hành cùng bộ truyện, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Ngoại truyện sẽ được mình cập nhật từ từ nhé🌷
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom