Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Khi bàn tay Lữ Hậu nhuốm máu


Vừa tiếp Thiết Diện xong thì Lữ Xuân được lệnh của thái hậu gọi vô chầu.

Lữ Xuân vội vã vô chầu Lữ Hậu.

– Ngươi có biết Chu Xương về đây làm gì chưa.

– Muôn tâu Chu Xương vừa mới gặp thánh thượng ...

– Ngươi có biết Chu Xương nói gì với Hiếu Huệ không ?

– Muôn tâu theo lẽ thần không nên biết chuyện này nhưng vì có lệnh của thái hậu, thần đã theo dõi.

– Ngươi theo dõi là đúng, ngoài ngươi ra ta còn hạ lệnh cho người của ta theo dõi nữa, Chu Xương đã nói với Hiếu Huệ ta muốn giết Triệu Vương xin Hiếu Huệ che chở.

– Muôn tâu đúng vậy, và thánh thượng đã nhận lời che chở cho Triệu Vương ...

– Việc Hiếu Huệ để đó ta tính nhưng cái tên Chu Xương này thì ngươi phải tính ...

– Dạ muôn tâu, nó đi đâu cũng đeo gươm và võ nghệ khá cao cường lại mang theo nhiều vệ sĩ.

– Ta hỏi hạ nó được không. Phải hạ kín đáo nghe chưa ...

– Dạ được, mai hắn phải chết.

– Ta muốn ngay đêm nay là hạ cả gia đình hắn, hắn phải chết bằng thuốc độc ...

– Muôn tâu Chu Xương là người cảnh giác ghê gớm lắm ...

– Bắt nó phải uống thuốc độc ...Nó không uống đổ vào miệng nó ...Nó làm ta bực bội lắm. Còn Triệu Vương chịu về chưa.

– Muôn tâu Chu Xương đã đưa Triệu Vương về và có tin thánh thượng đã đi đón Triệu Vương.

– Như vậy là Hiếu Huệ bao che Triệu Vương.

Muôn tâu thánh thượng sợ Thái hậu quở nên thánh thượng nghĩ tình anh em mới giúp đỡ Triệu Vương.

– Hiếu Huệ biết một mà không biết hai, Triệu Vương lên ngôi hoàng đế có tha Hiếu Huệ không ...Mẹ nó là Thích Cơ bao phen định hạ ta, đưa nó làm thái tử. Ta khổ sở biết bao nhiều về chuyện này. Thôi chuyện đó để ta tính. Ngươi có nhiệm vụ phải làm sao cách ly thánh thượng với Triệu Vương.

– Thánh thượng thích đi săn lắm. Để thần tổ chức đưa thánh thượng đi săn là hai sẽ không gần nhau ngày mai ...

– Ngươi nên nhớ là ngày mai Triệu Vương phải chết ...ngươi có nhiệm vụ phải dàn xếp vụ này. Thật chu đáo ...Thời gian cấp bách lắm rồi ...Ta không muốn những kẻ chống ta còn tồn tại. Còn Thích Cơ ta muốn ngươi bắt nhốt nó ngay cho ta ...Đích thân ta sẽ trừng trị nó ...Cao tổ thường khen mắt nó đẹp phải không, ta sẽ móc mắt nó. Cao Tổ khen tai nó như tai Phật đẹp lắm, ta cắt tai ...Cao Tổ nói nó có giọng nói líu lo như chim hót ...Ngươi phải bắt nó uống thuốc cho câm ...Ta còn nhớ rõ những ngày Cao Tổ mê nó bỏ rơi ta nó lên mặt với ta, nó nói nó sẽ làm hoàng hậu, nó sẽ làm thái hậu cho con nó lên làm vua ...Bây giờ nó phải rõ ai là thái hậu ...Và khi ta làm thái hậu thì nó sẽ thấy đòn ghen như thế nào ...

Phải làm cho đầu óc nó mụ mẫm đi nghe chưa không được phép cho nó chết.

Nó phải bị hành hạ nó phải kéo dài đời sống tủi nhục ...Đừng tưởng có chút nhan sắc là làm phách ...Đừng tưởng được vua sủng ái rồi quậý.

Bắt ngay Thích Cơ và gông cổ nó lại, cùm chân nó lại, lấy đũa ngang miệng nó không cho nó cắn lưỡi tự tử ...

Con nhỏ này ta đích thân ta xử nó ...Những đứa thân cận nó ngày xưa cũng bắt hết nộp cho ta ...Những đứa này cũng xứng đáng bị tra tấn tinh thần, bắt chúng nó nhìn chủ nó chịu nhục hình ...Cái bọn tuỳ tùng của nó cũng lộn xộn lắm. Bắt hết cho ta. Ngươi có danh sách chưa ?

Lữ Hậu lấy một giấy tờ ghi tên những người thân với Thích Cơ và nói :

– Ngươi cú theo danh sách này mà thi hành. Nên nhớ là không được thiếu một đứa nào hết ...Bệnh tật gì cũng bắt hết ...Cơ thêm người sẽ được thưởng ...

Lữ Xuân cầm bả danh sách đọc qua rồi nói nhỏ :

– Muôn tâu danh sách này có người đã qua đời.

– Ai vậy, đứa nào mà nó lại trốn được sự trả thù của ta vậy ...

– Muôn tâu nhũn mẫu của Thích Cơ.

– Con mụ ấy chết rồi à, đào mồ nó lên cho ta ...Con mụ đó là lắm chuyện nhất. Một bàn tay nó bày mưua thiết kế hết ...Đào mồ nó đem xác nó quăng xuống sông cho ta ...Bắt hết con cháu nó đem vè đây cho ta ...Con cháu nó phải thay mặt nó đền tội.

– Muôn tâu em gái Thích Cơ cũng mới qua đời.

– Con nhỏ này Cao Tổ cũng thích lắm ...Đào mồ nó cho ta. Đem đầu lâu nó về đưa cho Thích Cơ.

– Muôn tâu còn đứa cháu của Thích Cơ nữa. Cũng qua đời rồi.

– Tất cả những người trong danh sách này sống chết đều phải về trình diện ta. Khanh hiểu chưa ...Chém ba họ luôn.

– Muôn tâu xin thái hậu rộng lượng ...

– Không rộng lượng với bọn đó được ...Thôi cho lui, trước mắt hàon thành nhiệm vụ. Triệu Vương nó phải chết bằng thuốc độc nghe chưa ...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Thu Sơn đạo sĩ mắc nạn


Nhờ hai con chim ưng mọi người tới được Nghênh Phong Các trên đỉnh núi Thu Phong thật mau ...

Đứng trên Nghênh Phong các, đạo sĩ Thu Sơn nói với mọi người :

– Qúi vị đã biết rồi đó, bạn ta là nhà thiên văn, một nhà phong thủy tái tình, ông ấy đã nói trong vòng ba ngày nữa lăng mộ này sẽ bị động đất. Cát bụi lại trở về với các bụi ...Ta đưa quý vị xuống lăng mộ để quí vị thấy rõ Lý Tư và Triệu Cao xây lăng mộ này như thế nào và Hạng Võ đã được đưa về đây ra sao ...

Ta đã suy nghĩ ra đường vô lăng mộ rồi ...Hôm trước ta đã nhầm cửa ...Bây giờ thì bắt đầu. Có thể có nhiều nguy hiểm đấy ...Ai sợ nguy hiểm có thể ở lại, ai không sợ theo ta. Tí nữa ta quên ngày nay Lữ Xuân uống thuốc chưa ? Phải uống trước đi, không uống trở bệnh kẹt lắm.

Lữ Xuân lấy trong bọc ra hoàn thuốc và uống.

Thuốc của đạo sĩ như ma túy vậy, bữa nào không uống là khổ sở với nó.

– Thuốc của ta cho tướng quân còn xài hết con trăng này phải không ? Xong cuộc thám hiểm này ta còn phải đi hái thuốc nữa ...

Mọi người xuống tới cái nhà mồ có các quan tài để theo hình bát quái. Thu Sơn đạo sĩ hô đốt đuốc lên cho sáng rồi ông đi theo cửa Chấn vào tới chiếc quan tài lớn an toàn.

Đạo sĩ Thu Sơn đứng trên bị có chiếc quan tài lớn mỉm cười rút gươm đá ra lấy mũi gươm ngoày mắt cặp rồng chầu trên nắp quan tài. Chiếc quan tài xoay ngang và bật nắp ra.

Đạo sĩ Thu Sơn ngoắt tay ra hiệu cho mọi người đi tới.

Lữ Xuân leo lên đứng cạnh đạo sĩ và nhìn vô quan tài, nàng ngạc nhiên chỉ thấy quan tài trống rỗng và đáy như một cửa hang.

– Sao kỳ thế đạo sĩ ?

– Đường tới kho tàng của Hạng Võ. Đi không ? Đi thì theo ta.

Lữ Xuân gật đầu và vẫy Thiết Diện đi theo – Ba đứa bây ở trên này chờ ta ...

Thu Sơn dẫn Lữ Xuân và Thiết Diện bước vô quan tài theo những bậc đá đi xuống.

Đường ngập chứng tỏ đã lâu không có người qua lại.

Thu Sơn vừa đi vừa lẩm bẩm :

– Sắp động đất vô đây có chuyện gì thì sao ...

Nghe Thu Sơn nói Lữ Xuân rùng mình nghĩ đến cảnh đang ở dưới lăng mộ mà động đất xảy ra.

– Thiết Diện nhìn đi, có phải là phòng kho tàng của Hạng Võ không ?

– Thưa đúng rồi !

Trước mắt mọi người là một đại sảnh đủ các thứ tượng bằng vàng, ngọc mắt bằng kim cương lấp lánh, phòng không thắp đèn mà lúc nào cũng long lanh ánh sáng màu ngọc bích.

Đạo sĩ Thu Sơn bước tới cửa, phòng báu vật bỗng tụt xuống và mất tích luôn ...Lữ Xuân và Thiết Diện ngẩn ngơ nhìn lại đằng sau thấy đường bít kín ...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Lữ Hậu trúng thương


Nữa đêm Thẩm Tự Cơ tới cho Lữ Xuân biết Lữ Hậu cần gặp Lữ Xuân gấp có nhiều việc cơ mật cần bàn.

Từ ngày Lữ Hậu nắm trọn quyền hành vai trò của Lữ Xuân nổi bật hẳn lên bao nhiêu công việc của triều chính nàng phải cáng đáng hết, nhưng rất ít được gặp Lữ Hậu, có chỉ thị gì Lữ Hậu cũng giao cho Thẩm Tự Cơ phổ biến cho Lữ Xuân. Do đó nàng rất ngạc nhiên khi nhận được lệnh phải vào cung cấm gặp Lữ Hậu.

Lữ Hậu tiếp Lữ Xuân ngay trên Long sàng và tỏ ra hết sức thân mật.

– Khanh có biết tên Vương Lăng nó dạy hoàng đến cái gì không ?

– Muôn tâu thần có trình với thừa tướng Thẩm Tự Cơ ...Vương Lăng đã nói với hoàng đế rằng Hiếu Huệ hoàng hậu không phải là mẹ thật của hoàng đế, mẹ hoàng đế đã bị thái hậu giết.

– Rồi sao nữa ...Có phải nó xúi hoàng đế loạn ngôn không ?

– Muôn tâu hoàng đế còn quá nhỏ tuổi nên nói sẽ báo thù cho mẹ.

– Vương Lăng đâu rồi ...

– Muôn tâu hắn có bệnh xin về quê và trốn mất rồi.

– Cho truy tìm và giết ba họ tên láo xược này ...Riêng hoàng đế đưa đến cung Vĩnh Hạng và cô lập tại đó ...Từ đây ta cấm không cho bất cứ ai gặp hoàng đế ...

Ta định cô lập hoàng đế xong truất ngôi luôn khanh nghĩ sao ?

– Bây giờ quyền hành trong tay thái hậu, truất ngôi hoàng đế thì dễ thôi nhưng thái hậu định cả ...

– Không những truất ngôi mà còn giết đi luôn cho khỏi lo về sau. Ngươi thấy như vậy được không ...

– Dạ việc giết hoàng đế thì cũng nên, nhưng thái hậu định cử ai lên ngôi.

– Bây giờ tự lập đế chế rồi hoàng đế chỉ là bù nhìn ta định đưa Thương Sơn Vương làm hoàng đế ngươi nghĩ sao ?

– Tốt thôi Thương Sơn Vương cũng dễ bảo ...nhưng thái hậu định niên hiệu là gì.

– Khởi để niên hiệu như cũ chứng tở quyền hành đế chế trong tay ta ...Còn việc này nữa, ngươi có biết Triệu Vương nó hăm ta không.

– Muôn tâu, Triệu Vương là rễ họ Lữ, chỉ cơm không lành canh không ngọt chứ có chuyện gì đâu.

– Vợ nó vừa tâu với ta là Triệu Vương hăm khi ta khi ta trăm tuổi nó sẽ kéo quân đánh họ Lữ ...Hỗn láo.

– Muôn tâu đàn bà ghen tuông có thể giận mà nói sảng.

– Lấy gái họ Lữ mà còn lăng nhăng là một tội rất lớn, gọi nó lại kinh ta sẽ tính.

– Muôn tâu thần sẽ lo chu đáo việc này.

– Việc thám hiểm núi Thu Phong như thế nào rồi ...Sao mãi không có ngọt rồng nước cho ta. Ta muốn cửa Lương Vương Khôi làm Triệu Vương ngươi nghĩ sao ?

– Lương Vương Khôi tình cảm lắm thần e không chịu rời Lương Vương đâu ...

– Ta muốn là phải được.

– Muôn tâu thần sẽ thu xếp việc này ...

– Ta muốn tuần du Thu Phong Sơn, ngươi phải thu xếp cho ta đi sớm ...Công việc triều đình rối mù làm ta mệt lắm rồi.

– Muôn tâu Thu Sơn đạo sĩ cho biết mọi việc thu xếp đã xong khi nào thái hậu tuần du, đạo sĩ sẽ hộ giá ...

– Ngươi thu xếp đi ...Ta muốn đi chơi cho khuây khỏa ...

Bỗng Lữ Hậu hét lên :

– Có người mưu sát ta ...

Lữ Xuân mở mắt to ra chẳng nhìn thấy gì ...Chỉ thấy thái hậu chỉ vào vách nói đâu nơi đó.

Lữ Xuân kêu Thẩm Tự Cơ vô bảo gọi ngự y tới, còn nàng sách gươm nhảy lên nóc nhà nhìn quanh thấy có bóng người thấp thoáng nơi xa. Nàng liền phóng theo, bóng người đến gần cung Vĩnh Hạng thì biến mất.

Lữ Xuân giận lắm, xuống kêu mật vụ của nàng ra hỏi. Mật vụ cho biết tối nào khu vực này cũng có những bóng trắng đi lại trên nóc nhà biến ảo khôn lường, cung tên bắn lên chẳng có kết quả gì.

Lữ Xuân giận quá về bản doanh điều một đội quân tinh nhuệ tới cung Vĩnh Hạng bao vây và lục soát khu này.

Trong lúc quân sĩ mật vụ bao vây và lục soát cung Vĩnh Hạng thì Lữ Xuân cho gọi đám Hắc xã tới hỏi về những bóng trắng trên khu vực cung Vĩnh Hạng thì đám này cho biết mấy hôm nay có một số người Hung Nộ nhập kinh kỳ. Bọn Hung Nô này có những thứ khí giới lạ lắm.

Lữ Xuân đem chuyện này ra hỏi Thiết Diện ...

– Trình tướng quân có thể đám Hung Nô đã mưu sát thái hậu ...Việc này phải hỏi Đạo sĩ Thu Sơn may ra mới giải quyết được.

– Đám Hung Nô Tần Thủy Hoàng còn ngán.

Để cho đệ về núi Thu Phong hỏi Đạo sĩ Thu Sơn về việc này cho tướng quân.

– Ô phó khâm sai còn thuốc Đạo sĩ Thu Sơn không/ – Trình tướng quân còn mấy hoàn.

– Đưa ta dâng thái hậu ...Cứu bệnh như cứu hỏa ...Mai ông lên đường sớm về núi Thu Phong mời đạo sĩ Thu Sơn đến chữa bệnh cho thái hậu ...

– Xin tướng quân yên trí tôi có thể lên đường ngay bây giờ.

– Thế thì rất tốt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Lữ Hậu tuần du núi Thu Phong Lãnh


Đoàn tuần du của Lữ Hậu về nui Thu Phong thật rần rần rộ rộ. Lữ Hậu ngồi trên cổ xe của Tần Thủy Hoàng xưa thường dùng cho ngựa kéo. Xe có nệm êm chung quanh có bọc đồng và da bên ngoài. Xe có trang bị máy bắn tên, Lữ Xuân và Thiết Diện chịu trách nhiệm hộ giá. Quân thiết kỵ được rải dọc đường, đặc vụ của Lữ Xuân được tung ra khắp nơi ...

Hành cung được thiết lập dưới chân núi Thu Phong nhưng thái hậu quyết định ở luôn trong xe ...Trong khi thái hậu đi tuần du núi Thu Phong thì một thái hậu giả vẫn có mặt trong triều, nhưng thái hậu này chỉ ngồi trong long sàng chứ không nói gì cả, tất cả mệnh lệnh đều do Thẩm Tự Cơ đưa ra.

Chim bồ câu một ngày ba lần được thả về kinh của truyền lệnh của thái hậu.

Mỗi giờ đều có chim bồ câu mang tin từ kinh thành tới cho thái hậu. Tin tức đều được mã hoá bằng những con số chỉ có thái hậu và Thẩm Tự Cơ hiểu ...

Xe tới núi Thu Phong thái hậu hạ lệnh đậu xe trong hành cung và thả hai con ó ra phòng trên trời ...

Ngồi trong xe có trướng rủ màn che thái hậu đưa mắt nhìn quang cảnh thiên nhiên thì có vẽ hài lòng lắm, bà cười và ra lệnh cho gọi Lữ Xuân tới.

– Muôn tâu thần xin ra mắt thái hậu ...

– Đạo sĩ Thu Sơn đâu gọi tới trình diện ta ...

– Muôn tâu thần đã mời đạo sĩ tới ra mắt thái hậu.

Nói dứt lời Lữ Xuân cho lệnh dẫn đạo sĩ vào. Đạo sĩ ung dung đi tay không vào chầu Lữ Hậu.

– Muôn tâu thần là Thu Sơn xin ra mắt thái hậu.

Đạo sĩ vừa nói vừa quì xuống ...

– Ta miễn lễ cho đạo sĩ ...Thuốc đạo sĩ hay lắm ...Bọn Hung Nô nó hại ta mà không có thuốc của đạo sĩ chắc ta vong mạng ...Ta muốn đạo sĩ luyện thuốc trường sinh cho ta ...

– Muôn tâu Tần Thủy Hoàng cũng vì thuốc trường sinh mà tiêu vong ...Thần chỉ có thể luyện được thuốc hồi xuân chứ không luyện được trường sinh. Bời vì sống chết là mệnh trời.

– Công việc thám hiểm mộ Hạng Võ tới đâu rồi ...

– Muôn tâu thần đã tới được lăng mộ rồi ...Nhưng còn chờ lệnh của thái hậu ...

– Còn vàng bạc châu báu thì sao ... ?

– Muôn tâu thần chưa tới chỗ đó, nhưng Thiết Diện đã tới, nói nhiều lắm ...

– Phải lấy hết cho ta, nhất là ngọc của rồng nước ...

– Muôn tâu chẳng làm gì có rồng nước, đó chỉ là một con trăn lớn cở bự của tên già một mắt. Nó lấy ngọc Thuỷ Cầu gắn lên mồng rồi cưỡi trăn đi dưới nước ...

– Ngươi lấy cho ta ngọc Thuỷ Cầu được không ?

– Muôn tâu chắc là được nhưng phải mất thì giờ.

– Mất thì giờ cũng phải làm ...Ta muốn cặp chim ưng của lão đạo sĩ đạo ở giữa hồ được không.

– Muôn tâu được, nhưng hiện giờ chúng không có ở đây.

– Chúng đi đâu ?

– Muôn tâu chúng đi theo lão đạo sĩ ra ngoài sa mạc.

– Đi đâu cũng kiếm cho bằng được cho ta. Ta cần chim này để chinh phục Hung Nô ...Bọn Hung Nô nó trêu gan ta thì nó phải biết tay ta ...Nghe nói ở dưới mồ có cặp đà điều của Tần Thủy Hoàng. Đà điều đi nhanh hơn ngựa nhiều mà lại đi được ở hoang mạc ...

– Muôn tâu thần có nghe nói nhưng không biết ở đâu ...

– Phải kiếm cho ta.

Đột nhiên thiết xa của Lữ Hậu rung chuyển lên như bị trúng một trận mưa đá.

Lữ Hậu bấm nút cơ quan chui vào cái phòng bọc đồng trong xe ...Lữ Xuân vác gươm phóng ra ... suýt nữa nàng bị trúng một cụt đá bự ....

Đá ở trên núi vẫn ào ào mưa vào xe của Lữ Hậu ...Lữ Xuân quát đưa xe vào trong tòa nhà xây bằng đá để tránh bị mưa đá ...Nàng huy động tiến về phía núi.

Trong khi đạo sĩ Thu Sơn mỉm cười rút gươm đá từ sau lưng ra phi thân về phía núi miệng lẩm bẩm.

– Lão già một mắt này hành động nóng nảy quá ...Chưa chi đã động thủ ...cơ quan đá chắc phen này bị lộ ....

Thu Sơn lẩm bẩm vừa đi vừa đưa tay lên miệng huýt gió thật to ...Tự nhiên trận mưa đá ngừng.

Một tên lính thám báo lại báo với Lữ Xuân.

– Trình tướng quân, chúng tôi lên đến đỉnh núi thì những chiếc máy bán đá đã rút vô hang và cửa hang đóng kin không làm sao mở được.

– Bao vây chặt hang đá cho ta, để ta và đạo sĩ sẽ lên xử trí ...

Ra lệnh cho quân lính thám báo xong, Lữ Xuân quay lại nói với đạo sĩ Thu Sơn.

– Mình lên hang đá được chứ đạo sĩ ...

– Kêu Thiết Diện lên luôn ...Hang này có đường xuống lăng mộ đá đấy ...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Mắc kẹt trong hang đá


Đến cửa hang đá ngang sườn núi, Thu Sơn đạo sĩ ra lệnh cho mọi người mang mặt nạ và huy động một đội quân cung thủ lên đứng đằng xa, cung tên sẵn sàng ...Ngoài đội cung thủ, đạo sĩ còn yêu cầu một đội cận chiến võ trang băng khiên và mã tấu đứng hai bên cửa hang.

Thấy đạo sĩ có thể trang nghiêm trong cuộ sửa soạn tấn công vô hang đá, Lữ Xuân đưa mắt hỏi Thiết Diện.

– Nơi này căng lắm hay sao mà đạo sĩ làm như sắp đánh thành vậy ? chắc là căng vì từ xưa đến giờ đệ chưa bao giờ thấy đạo sĩ căng thẳng như thế này.

– Lữ tướng quân chuẩn bị cho một số thang dây ...

Lữ Xuân hạ lệnh cho làm mười cái thang dây cỡ lớn và dài, trong khi Đạo sĩ Thu Sơn đi lại hai con kỳ lân bằng đá trước cửa hang ngắm nghía sờ mó mân mê một hồi rồi hét lớn.

– Mọi người nằm xuống coi chứng ám khí.

Vừa hét xong, đạo sĩ Thu Sơn phóng lên vòm phía trên cửa hang đá múa gươm đá đâm mấy nhát, cửa hang từ từ mở ra, một làn khói trắng tuôn ra ngay và ngay lúc đó tên sắt và phi tiêu bay ra như mưa ...

Đội cung thủ ở xa không biết gì bắn nên đáp lại.

– Cung thủ không được bắn. Các ngươi bắn cái gì ...

Đạo sĩ Thu Sơn từ vòng hang nhảy xuống, nói lớn :

– Thiết Diện, Lữ Xuân đi theo ta cùng với ba cận tướng còn tất cả đứng ở ngoài chờ lệnh, cấm không cho một ai đến lại vãng vùng này ...Dù là người của triều đình cũng vậy ...Có gì cho người vào báo với Lữ tướng quân.

Lữ Xuân, Thiết Diện đi theo Thu Sơn vô hang thấy hang sâu thẩm và lạ kỳ hơn nữa là hang trống trơn.

Những dấu vết dưới nền hang chứng tỏ vừa có người ở đây ...

– Chúng rút đi đằng nào mà nhanh vậy.

– Hang này có nhiều cơ quan bí hiểm lắm ...Ta không nắm sơ đồ nhưng vì chúng phục ở đây tấn công mình nên ta mới phải phiêu lưu vô đây ...Từ giờ phút này quý vị nên thận trọng Nghe đạo sĩ Thu Sơn nói Lữ Xuân định ngăn và bảo đạo sĩ đi con đường mình đã nắm được sơ đồ xuống lăng mộ khoẻ hơn nhưng nàng sợ làm mích lòng đạo sĩ nên lặng lẽ theo sau ...

Vừa qua một ngã ngoặt, mọi người chưng hửng khi thấy tự nhiên một bức tường đác mọc lên phía sau lưng từ lúc nào ...

– Đừng thắc mắc chúng mình tiến tới chứ có lui đâu mà ngán. Cứ đằng trước, để ta đi đầu cho. Từ giờ này mọi người phải cần khí giới trên tay sẵn sàng chiến đấu ...Cuộc chiến đấu quyết liệt sắp bắt đầu đấy nhé.

Đạo sĩ Thu Sơn vừa qua ngõ ngoặt thì có sáu bóng trắng cao lớn lực lượng bóng nào mắt cũng lấp lánh như mắt mèo lướt qua đạo sĩ và xông tới. Mọi người dơ dao kiếm lên thấy những bóng này lao vào đao kiếm nhanh như chớp.

Mọi người lấy hết sức bình sinh đâm chém. Nhưng đâm chém xong rồi không làm sao thu được dao kiếm lại mà lại bị những bóng trắng đè sấp xuống.

– Buông hết khí giới đi lại người có nam châm cực mạnh rồi đó ...

Mọi người buông dao kiếm nhưng vẫn bị những bống trắng tấn công bằng tay ...Lữ Xuân tung một đường quyền bí hiểm, trái đấm của nàng có thể đấm tung một con ngựa chết tươi, kèm theo trái đấm là một cú đá có thể sập tường thành, nhưng bóng trắng hình như chẳng sao cả, nó vẫn xông tới và ôm chặt cứng lấy Lữ Xuân đưa tay lên định bóp cổ Lữ Xuân.

Giữa lúc Lữ Xuân mệt đứt hơi thì đạo sĩ Thu Sơn lại lấy gươm đác khẻ vào đầu bóng trắng, bóng trắng bỗng đứng im hai tay buông xuôi ...Đạo sĩ Thu Sơn từ từ tiến lại mỗi bóng trắng đứng im.

– Chúng nó dùng những hình nhân có gắn nam châm và có cơ quan điều khiển tấn công chúng ta ...Rất may là ta có nghiên cứu về chuyện này nếu không là bị chúng thịt hết rồi ...

Dẹp xong lũ hình nhân có nam châm, đạo sĩ Thu Sơn hô mọi người tiếp tục tiến lên phía trước ...

– Quý vị hết khí giới rồi phải không ?

– Đạo sĩ yên tâm tôi còn thanh gươm lụa ...

– Tôi còn cây côn tre, vỏ của bao kiếm ...

– Như vậy tạm đủ.

Mọi người tiến lại một khúc, bỗng nhiên đường đi như chông chênh, như bồng bềnh rồi tụt xuống. Đạo sĩ Thu Sơn đứng giữ mọi người và nói lớn :

– Điều tức giữa những nhịp thở cho thân thể thăng bằng, chúng ta bị mắc bẫy rồi ...Có thể xuống hầm sâu ...Có thể xuống đáy hồ Thủy Tinh đấy.

– Liệu gặp rồng nước không ?

– Có thể chúng ta chết ngộp dưới nước nhé ...Phải coi chừng.

Nhìn đi nhìn lại đạo sĩ Thu Sơn nói lớn :

– Chúng ta bị nhốt trong một căn phòng đá rồi và căn phòng đang lao xuống vực sâu ...Sức rơi còn mạnh lắm. Nhưng quý vị hãy bình tĩnh.

Nghe đạo sĩ nhắc đến hai chữ bình tĩnh, Lữ Xuân muốn nổi sùng nhưng cắn đắng nhau lúc này liệu ích chi nàng đứng im không nói gì mà chỉ thấy hối hận là lúc nãy không cương quyết cản đạo sĩ để bây giờ kẹt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Trở lại hoang đảo


Khi căn phòng rơi xuống nước và nước từ từ chảy vào phòng, thì mọi người đều cuống cuồng lên cả. ..Đạo sĩ Thu Sơn mặt vẫn tỉnh như không, ông giơ đuôi thanh gươm đá lên dùng ngọc minh châu soi sáng chung quanh phòng.

Nhìn ông ung dung từ tốn đi lại quanh phòng mọi người sốt ruột phát điên lên.

– Chịu chết sao đạo sĩ ?

– Ta đang tìm lối thoát ...muốn sống phải bình tĩnh ...

– Bình tĩnh chờ phòng ngập nước rồi hết thở phải không ?

– Ta phải ra ngoài trước khi phòng này ngập nước ...Mọi người đều có thể lội được phải không ?

– Lội được hết nhưng sức người có hạn.

Đạo sĩ mĩm cười.

– Biết lội là tốt rồi ...

Đạo sĩ gõ gõ vào một bức vách rồi lắng tai nghe.

– Vách này bằng cây ...

Lữ Xuân tiến lại chỗ đạo sĩ lấy tay gõ lên vách.

– Đạo sĩ nói đúng, vách này bằng cây, nhưng làm sao ra.

Đạo sĩ không nói gì cả đưa lưỡi gươm đá và chỗ nước đang chảy từ bên cạnh vách vô ...lưỡi gươm đi đến đầu nước chảy vô mạnh đến đó.

– Chuẩn bị sẵn sàng, chúng mình cùng lao vào tấm vách cây này ...Mình sẽ biến nó thành cái bè ...Mọi người leo lên đó ngồi ...ta sẽ đẩy bè cho ...ta bơi suốt ngày cũng không mệt.

Mọi người chưa kịp lao vào tấm vách, đạo sĩ mới đẩy khẽ tấm vách đã tung ra ...

Mọi người vội vàng bám lấy tấm vách, tấm vách bung lên mặt nước rất nhanh.

Khi tấm vách bung lên mặt nước thì mọi người thấy rõ mình đang ở hồ thuỷ tinh.

Đạo sĩ vừa bơi vừa đẩy tấm ván và hô lớn :

– Mọi người hãy lên tấm ván đi. Ván này dày đẩy nhưng nó là thứ gỗ rất nhẹ nên đảm bảo nổi rất cao trên mặt nước ...

Khi mọi người nhảy hết lên tấm ván rồi, đạo sĩ cũng nhảy lên một tay cầm gươm đá làm mái chèo. Tay kia mở hồ lô lấy thuốc đổ xuống hồ ...

– Mình phải phòng loài thuỷ quái mới được.

Ngay lúc đó có hai con chim ưng liệng trên trời, đạo sĩ Thu Sơn mỉm cười :

– Bạn ta đã về đảo, ông ấy biết chúng ta ngộ nạn cho chim ra đón. Thôi Lữ Xuân và Thiết Diện đi trước đi ...

Nói dứt lời đạo sĩ Thu Sơn huýt sáo, chim ưng xà xuống sớt Lữ Xuân và Thiết Diện đi ...

– Nhớ lại đón thêm nữa nhé.

Chim ưng bay đi loáng một cái trở lại. Đạo sĩ Thu Sơn ngồi trên bè gỗ ung dung nhìn trời nước cho tới khi chim ưng tới đón ông đi.

Vừa bước lên hoang đảo gặp bạn, đạo sĩ Thu Sơn đã cười ha hả.

– Này ông bạn, Lữ Hậu muốn mượn ông bạn hai con chim ưng để bà đi đán Hung Nô đấy, ông bạn chịu không ?

– Lữ Hậu đâu còn thì giờ đi đánh Hung Nô nữa ...Chứ ta đâu có tiếc chim ưng. Này vô đây, bữa nay ta đãi ông trà của Tần Thủy Hoàng.

– Trà của Tần Thủy Hoàng, chà món lạ đấy.

– Ta không nói dóc đâu ta mới được người bạn Lý Tư thuở trước tặng một ống trà núi Di Sơn, thứ trà tiến vua mà Tần Thủy Hoàng rất khoái dùng ...Thứ này uống tráng dương bổ thận lại mau tiêu nữa ...ta mới dùng một ống, còn một ống để dành ông ...

– Xin cảm ơn huynh.

– Này ông đi dưới hồ lúc này có thấy cá tôm thế nào không ?

– Lạ thật cá sấu biến đâu mất cả ...

– Triệu chứng vùng này sắp có địa chứng đấy ...

– Chừng bao lâu nữa ...

– Khoảng ba ngày nữa ...cá tôm rút xuống sâu, cá sấu cũng vậy ...

– Địa chấn lớn không ?

– Theo ta biết vùng này hay có địa chấn ...lần này nó nằm trong chu kỳ lớn đấy.

– Vậy lăng mộ trên núi Thu Phong sao ...

– Ta e khó an toàn.

– Có phải vì vậy ông về đây không ?

– Đúng ta về cốt để gặp ông cho ông biết cái gì cát bụi lại trở về cát bụi thôi ông không nên bon chen ...thôi, để ta bảo tiểu đồng pha trà uống ...Những người bạn của ông có cơ duyên đấy, uống chén trà của Tần Thủy Hoàng rồi chúng mình chia tay ...

– Tôi muốn mượn chim ưng ông trong chốt lát được không ?

– Tôi đã nói ông đừng bon chen ...nhưng bạn bè với nhau tôi không bao giờ hẹp với ông cả ...Thời gian không gấp đâu, uống trà đi rồi đi đâu thì đi, tôi cho ông mượn chim một ngày ...một ngày đủ không ...

– Tôi chỉ cần chừng mấy giờ thôi, tôi muốn nhờ chim đưa tôi và bạn bè tôi lên Nghênh Phong các trên núi Thu Phong.

– Tốt thôi, bây giờ mình uống trà ...nhớ là đừng bon chen, bon chen chỉ mệt óc thôi chẳng đi đến đâu cả.

Hết
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom