Cập nhật mới

Dịch Full Bảy Năm Hôn Nhân

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Chương 40:


Chỉ cần Mạc Tiểu Bắc hơi để tâm một chút, là có thể chú ý đến những giọt mồ hôi khác thường toát ra từ trán của Hà Hinh. Thế nhưng vào thời khắc đó, cậu ta đã hoàn toàn bị cơn tức giận chiếm đoạt lý trí. Cậu ta chặn tay đẩy ngã Hà Hinh, chửi rủa: “Cái con đ ĩ này.”
 
Hà Hinh ngã xuống đất, bụng của cô ấy lúc này truyền đến một cảm giác quặn đau dữ dội, cô ấy biết rằng điều này có nghĩa là gì.
 
Sở Hàm vào lúc này cuối cùng không chịu đựng được, từ phía sau cửa xông ra. Cô phẫn nộ nhìn Mạc Tiểu Bắc hỏi: “Mạc Tiểu Bắc, cậu còn có chút nhân tính nào không, Hà Hinh đang mang thai đứa con của cậu, cậu lại đối xử với cô ấy như thế!”
 
Mạc Tiểu Bắc lúc này làm gì còn lý trí gì. Thời khắc cậu ta nhìn Sở Hàm liền đưa ánh mắt hướng ra phía sau cửa. Cậu ta sợ hãi giây phút sau, sẽ xuất hiện đám đông cảnh sát mặc quân phục xuất hiện.
 
Sở Hàm đang định muốn đi về phía Hà Hinh, Mạc Tiểu Bắc lúc này đưa tay ra tóm lấy Hà Hinh đang ngã trên đất. Cậu ta dùng một tay bóp cổ họng của cô ấy, sau đó vặn lại hỏi: “Còn ai nữa, còn ai nữa biết anh đang ở đây?!”
 
Sở Hàm vào thời khắc phát hiện ra Mạc Tiểu Bắc sớm đã báo cảnh sát rồi. Nhưng vào khoảnh khắc này, cô bởi vì chú ý đến sự an nguy của Hà Hinh, chỉ có thể trả lời nói: “Không có ai biết. Khi tôi đến, đúng lúc nhìn thấy Hà Hinh từ trong phòng bệnh đi ra, cho nên mới đi theo đến đây.”
 
Cô muốn tạm thời ổn định lại cảm xúc của Mạc Tiểu Bắc. Thế nhưng Mạc Tiểu Bắc đối với lời của cô lại đến một chữ cũng không tin tưởng. Ngay từ khoảnh khắc Sở Hàm xuất hiện, cậu ta đã không còn một chút lý trí nào mà nói nữa rồi.
 
“Chị nói dối.” Cậu ta càng dùng sức bóp chặt cổ họng của Hà Hinh. “Chị đều đã xuất hiện ở đây rồi, vậy Tề Hạo anh ta khẳng định cũng đã biết rồi. Nói không chắc anh ta bây giờ đã báo cảnh sát rồi.”
 
Hà Hinh vào lúc này sớm đã trở nên hô hấp khó khăn. Cô ấy đau đớn muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Mạc Tiểu Bắc. Nhưng Mạc Tiểu Bắc vào lúc này lại dùng sức bóp chặt cổ họng của cô ấy.
 
“Hinh Nhi.” Sở Hàm lo âu la lên, “Mạc Tiểu Bắc, cậu tạm thời thả Hinh Nhi ra. Nếu như cậu không tin tưởng, cậu có thể giữ tôi làm con tin.”
 
“ ‘Anh’.” Vừa nghe thấy Sở Hàm nói như vậy, Hà Hinh lập tức đỏ khóe mắt gọi một câu.
 

“Anh?” Mạc Tiểu Bắc cười nhạt, “Em đến bây giờ vẫn nghĩ rằng người đứng trước mặt em lúc này là anh của em sao? Anh nói với em, cô ta kì thực là chị dâu của em, là vợ của anh em, là Sở Hàm mà em vẫn luôn xem thường!”
 
Hà Hinh trong chốc lát trợn to mắt.
 
Sở Hàm lúc này cau mày lại.
 
Mạc Tiểu Bắc vẫn tiếp tục nói: “Chị ta và anh em, đã hoán đổi linh hồn và thân thể. Nam trở thành nữ, nữ trở thành nam, đã lừa dối chúng ta!”
 
Có lẽ chịu phải chấn động quá lớn, sắc mặt của Hà Hinh vào lúc này trở nên càng nhợt nhạt.
 
“Mạc Tiểu Bắc, cậu đừng có nói nữa.” Sở Hàm dường như gầm lên giận dữ nói ra câu nói đó. Cô sớm đã chú ý đến sự khác thường của Hà Hinh. Vào lúc này, cô chỉ muốn hết sức mình bảo đảm chắc chắn Hà Hinh cô ấy bình an.
 
“Cậu nhanh chóng thả Hinh Nhi ra, cậu nhìn không ra cô ấy bây giờ đang rất khó chịu sao? Cậu muốn con tin thì giữ lấy tôi mà làm!”
 
Mạc Tiểu Bắc lúc này mới chú ý đến sự khác thường của Hà Hinh, toàn cơ thể cô ấy đong đưa trong tay cậu ta, giống như là có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào.
 
Điều này sẽ trở thành sự phiền toái của cậu ta.
 
Dường như không qua suy nghĩ, Mạc Tiểu Bắc chốc lát liền đẩy Hà Hinh ra. Hà Hinh lại một lần nữa ngã xuống đất. Sở Hàm đang định tiến lên phía trước dìu lấy cô ấy, Mạc Tiểu Bắc liền đột nhiên tóm lấy cô.
 
Cũng chính vào lúc này, Tề Hạo và một nhóm cảnh sát xông vào.
 
Mạc Tiểu Bắc theo phản ứng bản năng liền tóm lấy Sở Hàm đi về phía sân thượng, cậu ta vừa đi vừa nói: “Các người đừng có qua đây, nếu còn qua đây nữa tôi liền đưa theo cô ta nhảy xuống dưới.”
 

Sở Hàm bị cậu ta tóm nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng cô vào lúc này hoàn toàn không có cảm giác quá sợ hãi, bởi vì có Tề Hạo ở đó.
 
Đôi mắt của Tề Hạo nhìn thẳng chằm chằm vào Mạc Tiểu Bắc: “Mạc Tiểu Bắc, cậu thả cô ấy ra.”
 
Mạc Tiểu Bắc đang giữ chặt con tin. Phần u ám trong lòng cậu ta vào lúc này hoàn toàn bộc lộ ra. “Thả chị ta ra? Anh nằm mơ! Tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi liền kéo chị ta xuống mồ cùng”
 
Tề Hạo nắm chặt hai nắm đấm, tiếng gió anh nghe thấy bên tai vào lúc này gào thét đi qua.
 
Mạc Tiểu Bắc đã kéo Sở Hàm xê dịch đến bên cạnh hàng rào bảo vệ. Hàng rào bảo vệ đó tuy nói là do bê tông tạo thành, nhưng cao không đến một mét. Chỉ cần Mạc Tiểu Bắc dùng sức qua loa, Sở Hàm rất có khả năng bị cậu ta đưa theo rơi xuống phía dưới.
 
“Mạc Tiểu Bắc.” Tề Hạo la lên, “Cậu dừng có u mê không tỉnh ngộ hơn nữa. Cậu bây giờ thả tay ra, vẫn còn cơ hội quay đầu.”
 
“Quay đầu? Tôi bây giờ còn có thể quay đầu lại sao?” Mạc Tiểu Bắc cảm xúc kích động nói, bàn tay của cậu ta cũng vào lúc này không kiềm được siết mạnh hơn nói.
 
Sở Hàm liên tục đang hết sức duy trì sự bình tĩnh, nhưng mà động tác đó của Mạc Tiểu Bắc, vẫn làm cho cô trở nên khó chịu.
 
“Để bọn họ đi, để bọn họ rời khởi nơi này! Nếu không em sẽ đưa chị ấy cùng nhảy xuống từ đây!” Mạc Tiểu Bắc gào thét lên. Lúc này cậu ta không còn một chút lý trí nào.
 
Hai viên cảnh sát bên cạnh Tề Hạo nhìn nhau một cái, sự nghĩ đến sự an nguy của con tin, hai người đó liền lui về sau một bước.
 
Hơi thở của Mạc Tiểu Bắc đang run rẩy. Cậu ta không hề bởi vì hành động đó của cảnh sát mà buông lỏng cảnh giác.
 

Sở Hàm vẫn cứ đang bị cậu ta khống chế. Cô biết rằng lúc này lo sợ hoang mang không giải quyết được vấn đề gì, cho nên cô hết sức giữ vững sự bình tĩnh. Cô nhìn Mạc Tiểu Bắc kiềm chế đôi bàn tay đang vô cùng run rẩy của mình. Cô biết rằng, cậu ta kì thực còn sợ hãi hơn cô.
 
“Mạc Tiểu Bắc, cậu bình tĩnh một chút.” Lúc này một viên cảnh sát mặc quân phục mở miệng nói. Anh ấy thử tiến lên phía trước một bước. Thế nhưng anh ấy vừa mới nhấc chân lên, Mạc Tiểu Bắc vào lúc này liền gầm lên giận dữ.
 
“Anh đừng có qua đây. Nếu còn qua đây, tôi liền đẩy anh ta từ trên đây xuống dưới.”
 
Cậu ta lời nói có bản lĩnh, bàn tay lại run rẩy dữ dội. Cũng vào đúng lúc này, Sở Hàm dùng sức đẩy cánh tay của cậu ta ra. Cô sử dụng thân thể của Tề Hạo, sức mạnh không hề nhỏ chút nào, cho nên phút chốc đã đẩy được Mạc Tiểu Bắc ra. Mạc Tiểu Bắc nhất thời mất đi trọng tâm, toàn bộ thân thể ngã ra bên ngoài hàng rào bảo vệ. Thế nhưng cậu ta vẫn cứ muốn giơ tay ra tóm lấy Sở Hàm. Sở Hàm đang định nhấc chân lên chạy về phía Tề Hạo, một luồng sức mạnh lúc này liền đưa cô ra phía ngoài hàng rào bảo vệ.
 
Cô vẫn không phản ứng kịp, một bàn tay đã vững vàng nắm chặt lấy cô.
 
Đợi cô phản ứng kịp trở lại, khuôn mặt của Tề Hạo liền ở trước mặt cô.
 
Gió vẫn gào thét bên thét bên tai. Sở Hàm căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ biế rằng khi mở to mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt của Tề Hạo ở trước mặt của mình.
 
Đúng thế, là khuôn mặt của Tề Hạo, chứ không phải là khuôn mặt của bản thân mình.
 
Cô và Tề Hạo, sau khi trải qua 3 tháng hoán đổi linh hồn. Vào thời khắc này, cuối cùng cũng hoán đổi trở lại.
 
Thế nhưng Sở Hàm lại không có một chút cảm giác vui vẻ nào.
 
Thân thể cô đang trống rỗng, một bàn tay vững vàng nắm chặt lấy mép của hàng rào bảo vệ. Đó là vừa rồi cô rơi xuống, động tác Tề Hạo bất chấp tất cả lao đến phía trước tóm lấy cô.
 
Đó vốn dĩ là vị trí của anh. Thế nhưng vào lúc này, anh lại ở trước mặt cô.
 
Một tay của anh, bị Sở Hàm vững vàng nắm chặt trong tay. Thế nhưng sức mạnh của hai người quả thực chênh lệch quá lớn. Sở Hàm có thể cảm thấy, thân thể của Tề Hạo đang kéo xuống phía dưới.
 
Cô đỏ khóe mắt, Tề Hạo lúc này lại cười nói: “Buông tay ra.”
 

Sở Hàm lắc đầu. toàn thân thể cô đang run rẩy.
 
Tề Hạo cười nói: “Nghe lời anh đi, cứ như thế này chúng ta sẽ đều rơi xuống dưới.”
 
Sở Hàm tiếp tục lắc đầu: “Em không buông.” Cô nghẹn ngào nói.
 
“Sở Hàm, nghe lời anh.” Tề Hạo lại nói một lần nữa. Anh có thể cảm thấy bàn tay tóm lấy sân thượng của Sở Hàm, đang tuột ra.
 
“Em không buống.” Sở Hàm lại nói: “Anh cũng đừng có buông tay, nghe chưa.”
 
Tề Hạo không nói gì.
 
“Tề Hạo, em van xin anh đừng có buông tay. Anh đã nhận lời với em, sẽ không rời xa em, không rời xa Đậu Đinh. Em cầu xin anh, đừng có buông tay em ra.” Sở Hàm đang khản cầu, cô biết rằng trong lòng Tề Hạo đang nghĩ những điều gì. Mạc Tiểu Bắc đã rơi xuống dưới, cậu ta giống như Tề Khải, ngã vào trong vũng máu lạnh lẽo. Người tiếp theo rơi xuống, chính là Tề Hạo. Anh bởi vì không muốn liên lụy Sở Hàm, sẽ chủ động buông tay bản thân mình ra.
 
Nhưng Sở Hàm không muốn anh làm như thế. Cô thà rằng rơi xuống cùng với Tề Hạo, cũng không muốn anh hi sinh bản thân để toàn vẹn cô.
 
Tề Hạo cười, anh nhìn vào Sở Hàm nhỏ nhẹ nói: “Sở Hàm, anh yêu em.”
 
Nước mắt từ khóe mắt của Sở Hàm rơi ra. Một giây sau, cô liền nhìn thấy bàn tay của Tề Hạo tách rời khỏi bàn tay của bản thân mình.
 
“Đừng!” Sở Hàm hét to lên. Cô phản ứng bản năng, cũng buông bàn tay bám lấy mép hàng rào lan can của mình ra.
 
Không thể sinh cùng lúc, vậy liền chết cùng nhau!
 
Thế nhưng một luồng sức mạnh lúc này lại kéo cô lại. Đó là viên cảnh sát nhân dân mặc quân phục. Vào thời khắc cuối cùng, kéo cô từ ranh giới của sự sống chết trở về. Thế nhưng Sở Hàm lại không cảm thấy vui vẻ một chút gì. Cô chỉ nghe thấy tiếng gió hãi hùng xung quanh. Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng trước mắt. Vào giây sau đó, cô liền mất đi ý thức.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Chương 41:


Sở Hàm mơ thấy một giấc mộng. Trong giấc mộng, cô lại nhìn thấy ngày mà cô lần đầu gặp Tề Hạo. Cô ngồi trên mép của bể bơi, trông vào mặt trời chói mắt có chút buồn phiền. Tề Hạo lúc này đi đến, anh đưa một ly nước ép dưa hấu đến trước mặt cô. Anh mỉm cười với cô. Nụ cười đó, cùng với nước ép dưa hấu mát lạnh, cùng ngấm vào trong lòng Sở Hàm.
 
Dù rằng cuộc sống 7 năm hôn nhân, đã mài mòn cảm xúc mãnh liệt giữa cô và Tề Hạo. Nhưng nếu có thể quay lại lần nữa, cô nghĩ rằng cô vẫn cứ đắm chìm vào trong nụ cười của Tề Hạo.
 
Cô lại mơ thấy ngày mà Tề Hạo cầu hôn cô. Ngày hôm đó đúng lúc mưa nhỏ lất phất bay, bố mẹ cô lại vì một chút việc nhỏ mà cãi nhau rồi. Sở Hàm lòng dạ dối bời, liền gọi một cuộc điện thoại cho Tề Hạo. Vào lúc đó, đúng lúc thời gian tròn một năm hai người qua lại với nhau. Sở Hàm hỏi Tề Hạo: “Anh có đồng ý lấy em không?” Tề Hạo trong phút chốc không phản ứng kịp, anh có chút lúng ta lúng túng nhìn Sở Hàm. Sở Hàm lại hỏi Tề Hạo một lần nữa “Anh có đồng ý lấy em không?” Gia đình không hòa thuận, làm cho Sở Hàm đã quá mệt mỏi để ứng phó. Cô chỉ muốn nhanh chóng tìm một người để gả mình đi, thoát khỏi gia đình làm cho cô ngạt thở. Có thể là sự lặng im của Tề Hạo làm cho Sở Hàm không nắm chắc, hoặc là nghĩ đến sự tranh chấp không có bờ bến của gia đình, Sở Hàm trong phút chốc đỏ khóe mắt. Tề Hạo lúc này lại hì hì một tiếng cười lên. Anh nhìn Sở Hàm hỏi: “Em đang cầu hôn với anh sao?” Sở Hàm không hề trả lời, chỉ khó chịu quay đầu đi. “Anh mau nói đồng ý hay không đồng ý” Sở Hàm lại hỏi lại một lần nữa. Tề Hạo lúc này nhìn cô nói: “Làm gì có đạo lý bạn gái cầu hôn.” Anh đang nói , liền quỳ một gối xuống trước mặt Sở Hàm. Sở Hàm không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy, trong phút chốc mở to mắt, Tề Hạo lúc này lại móc một chiếc nhẫn từ trong túi ra, anh nhìn cô vô cùng nghiêm túc nói: “Sở Hàm, em có đồng ý lấy anh không?” Sở Hàm khóc, nước mắt cô rơi ngay tại chỗ.
 
Kì thực Tề Hạo sớm đã biết, Sở Hàm lúc đó muốn gả ngay cho anh như thế, chỉ là muốn nhanh chóng thoái khỏi gia đình đã làm cho cô nghẹt thở. Anh biết rằng, bố mẹ cô sớm đã không còn tình cảm, việc họ vẫn chưa chia tay nhau chỉ bởi là vì Sở Hàm. Thế nhưng Sở Hàm không hề cần họ phải làm như thế vậy. Cô thà rằng để bọn họ chia tay sớm hơn một chút, cũng không muốn mỗi ngày đối mặt với sự cãi lộn không có hồi dứt của họ. Thế nhưng Tề Hạo vẫn nhận lời cô. Anh nhìn ra cô xem mình như một nơi trú ẩn. Thế nhưng anh vẫn đồng ý, anh yêu cô. Từ cái nhìn đầu tiên liền đi vào trong tim, không bao giờ vùng ra.
 
Sở Hàm lại mơ đến rất nhiều chuyện. Trong giấc mộng, cô hết lần này đến lần khác gọi tên của Tề Hạo. Nhưng trong hiện thực, có một đôi bàn tay từ đầu đến cuối nắm chặt lấy tay cô.
 
Trong mơ màng, cô cảm giác được sự lạnh buốt truyền đến từ khóe mắt. Đó là cảm giác nước mắt rơi xuống trên gối truyền đến.
 
Sở Hàm không muốn tỉnh lại từ giấc mộng. Thế nhưng có một âm thanh, lại kêu gào cô. Âm thanh đó từ xa tới gần, thân thương và quen thuộc như thế. Sở Hàm tạm thời có một chút không chắc chắn lắm, nhưng khi âm thanh đó lại một lần nữa vang lên, cô từ từ mở to mắt ra.
 
Khuôn mặt của Tề Hạo, liền ở trước mặt cô.
 
Anh vẫn như trước đây, không có một chút thay đổi nào.

 
Sở Hàm bất thình lình ngồi dậy từ giường. Cô không dám tin nhìn vào Tề Hạo, nhìn vào người đàn ông bên mình bao nhiêu năm. “Tề Hạo, anh không sao chứ? Anh không sao chứ, Tề Hạo.”
 
Cô hỏi liền hai lần, giống như lo sợ tất cả điều này chỉ là giấc mộng cô mơ thấy. Sau khi tỉnh giấc mộng, Tề Hạo không còn có thể còn giống như bây giờ ở bên cạnh cô.
 
Tề Hạo lúc này tiến lên phía trước ôm lấy cô. “Anh không sao, anh rất tốt, em không cần phải sợ hãi.” Anh ôm lấy Sở Hàm, từng câu từng câu nói.
 
Vào khoảnh khắc rơi xuống từ trên tầng thượng, nhân viên cứu hỏa phía dưới đã kịp thời mở túi khí an toàn ra. Cho nên vào thời khắc mà Tề Hạo rơi xuống, anh không hề rơi xuống đất mà rơi vào trên túi khí an toàn. Sự va chạm dữ đội mặc dù làm cho anh bị thương, nhưng lại giữ được an toàn tính mạnh cho anh.
 
Sở Hàm dựa vào trong lòng Tề Hạo, cô nghe thấy tiếng đập từ ngực anh truyền đến. Một cai, hai cái, chân thực như thế, rõ ràng như thế. Cô cuối cùng cũng an tâm trở lại. Cô biết rằng, Tề Hạo của cô vẫn ở đó, anh không rời xa cô, không rời xa tiểu Đậu Đinh.
 
Theo cái chết của Mạc Tiểu Bắc, tất cả sự việc chính thức đã ngã ngũ. Hà Hinh mặc dù mất đi đứa con, thế nhưng được cái sự tổn thương của cô phải chịu hoàn toàn không phải là không thể bù đắp. Suy cho cùng cô ấy vẫn còn trẻ, vẫn còn tương lai tươi đẹp chờ cô ở phía trước.
 
Tề Hạo nằm viện mấy ngày, anh nằm trên giường bệnh của bệnh viện, trông ra ánh nắng bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nhặt lại phần dũng khí khi còn trẻ. Anh nghĩ, đã đến lúc anh vì khát vọng của mình mà dốc hết sức để giành lấy.
 
Hà Trường Lâm đ ến thăm anh, ông ấy cùng với Tề Hạo ngồi trên thảm cỏ của bệnh viện. Ông ấy bày tỏ sự xin lỗi đối với Tề Hạo. Ông ấy hi vọng Tề Hạo có thể quay trở lại công ty giúp ông ấy.

 
Hà Trường Lâm hỏi anh: “Cháu có phải vẫn đang trách cứ cậu?”
 
Tề Hạo lắc đầu, anh không hề trách cứ Hà Trường Lâm. Thời khắc đó đau lòng là thật, thế nhưng anh hoàn toàn không bởi vì thế mà oán giận ông ấy. Anh chỉ là, muốn vì bản thân, vì Sở Hàm, vì Đậu Định dốc sức để giành lấy một lần. Anh nhìn Hà Trường Lâm nói: “Cậu, cháu đã ở lưu lại ở công ty cậu 8 năm rồi. Bây giờ, cũng đã đến lúc nên vì khát vọng của mình mà nỗ lực một chút rồi.” 
 
“Xin cậu hiểu cho cháu, cũng ủng hộ cháu.”
 
Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng trải dài trên thân thể anh. Tề Hạo thời khắc đó, nụ cười giống như một thiếu niên vừa mới tốt nghiệp.
 
Hà Trường Lâm không còn miễn cưỡng anh nữa. Ông ấy đã trói buộc khát vọng của anh lâu quá rồi. Cho nên lần này, ông ấy quyết định buông tay, không còn đánh gẫy đôi cánh muốn cất cánh bay cao của anh. Ông lấy tay vỗ nhẹ vào vai của Tề Hao: “Cậu tin tưởng cháu, cháu nhất định sẽ thành công.”
 
Tề Hạo cười, không còn nói gì nữa.
 
Một tuần sau, Tề Hạo xuất viện trở về nhà. Tề mẫu làm đầy một mâm cơm đê biểu thị chúc mừng. Sau bữa cơm tối, Tề mẫu liên tục kéo lấy tay của Tề Hạo dặn anh cần chú ý thế này cần chú ý thế kia. Tề phụ có một chút mất kiên nhẫn kéo lấy tay bà ấy đi khỏi. Trước khi đi, hai người còn không quên dắt theo Đậu Định đi cùng.
 
Tề phụ Tề mẫu vừa đi khỏi, Sở Hàm lập tức để Tề Hạo trở về phòng nghĩ ngơi. Cô sợ anh không thoải mái, còn có ý đặc biệt lấy thêm cho anh hai cái gối dựa.

 
Tề Hạo tựa vào trên gường, anh bị Sở Hàm làm cho có chút cười gượng không được. Anh nhìn Sở Hàm nói: “Anh làm gì mà cần nưng chiều như thế. Em làm thế này giống như anh là đứa trẻ mới sinh ra, ôm đi ôm đi.” Anh đang nói, liền đưa hai cái gối dựa ở sau lưng trả lại cho Sở Hàm.
 
“Làm sao lại không cần vậy?” Sở Hàm cau mày nói: “Anh từ trên cao như thế rơi xuống, dù cho có đệm đỡ lấy. Thế nhưng dù sao vẫn có vấn đề rồi, chú ý một chút vẫn hơn.” Sở Hàm đang nói, lại lấy hai cái gối dựa nhét vào sau người Tề Hạo.
 
Tề Hạo lại đấy cô ra: “Có thể có vấn đề gì? Nếu như thật sự có vấn đề, bác sỹ còn để anh xuất viện sao?”
 
Sở Hàm nói không được anh, chỉ có thể nhìn anh bằng nửa con mắt.
 
Tề Hạo vào lúc này lại sáp đến bên cạnh cô, anh nhìn Sở Hàm hà hơi một cái, trêu đùa nói: “Em an tâm, cho dù thật sự có vấn đề gì, c ái ấy tuyệt đối không có vấn đề gì đâu.”
 
Bộ dạng anh giả vờ như có việc gì, làm cho Sở Hàm không biết bản thân nên khóc hay nên cười. “Anh đừng có chọc em nữa.” Cô đẩy Tề Hạo một cái.
 
Tề Hạo lúc này lại che ngực lại, cau mày nói: “Đau”
 
Sở Hàm lập tức cuống cuống ghé đầu qua: “Làm sao thế làm sao thế? Đau ở chỗ nào?”
 
Tề Hạo lại đột nhiên dang tay ôm lấy cô. Sở Hàm không kịp phản ứng, phút chốc liền bị Tề Hạo đè người xuống.
 
Toàn bộ hơi thở của Tề Hạo hà lên khuôn mặt của cô, Sở Hàm phút chốc đỏ má. Cô nhìn Tề Hạo, ngập ngùng ấp úng nói: “Anh, anh muốn làm gì? Em nói với anh, anh vừa xuất viện, đừng có làm bừa à.”

 
“Em muốn anh làm bừa như thế nào?” Tề Hạo cười như không cười nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô hỏi.
 
Nói thì không nói thắng được anh. Sở Hàm luôn luôn biết đến đạo lý này, cho nên dứt khoát lựa chọn im lặng. Cô vùng vẫy muốn đứng lên khỏi giường, Tề Hạo lại càng đè chặt cô xuống hơn.
 
Cô đang muốn mở miệng nói điều gì đó, Tề Hạo lại càng áp sát mặt vào cô hơn nữa. “Em lúc trước không phải là luôn nói anh lực bất tòng tâm sao? Vậy bây giờ anh liền để em biết, anh suy cho cùng có phải là lực bất tòng tâm không?” Anh nói xong liền đè người xuống, hôn chặt một cái vào xương quai xanh của Sở Hàm.
 
Dường như bị sét đánh, toàn thân của Sở Hàm ớn lạnh. Cô dùng một chút lý trí cuối cùng nói: “Đợi. đợi một tí, không còn bao cao su nữa rồi.”
 
Tề Hạo líu ríu một tiếng, anh dường như không có một chút ý gì muốn dừng lại. “Cần gì phải có bao sao su. Mẹ anh nói đúng, đã đến lúc chúng ta cần sinh cho Đậu Đinh một đứa em trai hoặc là em gái rồi.”
 
Sở Hàm vốn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, thời khắc này tất cả những chiếc cúc trên áo sơ mi đã bị Tề Hạo cởi ra hết.
 
Tề Hạo đột nhiên dừng lại động tác trong tay mình lại nhìn cô hỏi: “Em muốn một đứa con gái hay là con trai.”
 
Sở Hàm nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp nói: “Đã có Đậu Đinh rồi, đương nhiên là muốn có một đứa con gái nữa rồi.”
 
Tề Hạo cười: “Vậy còn đợi gì nũa, chúng ta không nhanh chóng nỗ lực một chút?! Tề Hạo nói xong, liền dùng sức hôn lấy Sở Hàm.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Chương 42:


Sở Hàm lại trở lại với nơi làm việc của bản thân mình, trở lại với vị trí làm việc quen thuộc của chính mình. Vào thời khắc cô bước chân vào phòng làm việc, cô giống như lâu ngày trong hoang mạc không gặp trận mưa rào lớn tiếng hô lên: “Tôi trở lại rồi! Chào mọi người lâu lắm không gặp!”
 
Chị Lâm bọn họ đều thò đầu ra giống như đang nhìn một kẻ tâm thần nhìn cô: “Cô làm gì vậy, Sở Hàm, không phải là ngày hôm trước mới gặp nhau rồi sao?”
 
Sở Hàm cười. Cô quả thực không thể nói với bọn họ. Một khoảng thời gian trước, làm việc cùng với bọn họ, kì thực không phải là cô.
 
Thịnh An ở bên cười, cậu ấy liền sau đó tuyên bố với mọi người thông tin anh thôi việc.
 
Sở Hàm trong phút chốc rất bất ngờ, cô nhìn Thịnh An hỏi: “Thịnh An, cậu làm sao lại thôi việc? Cậu muốn trở về chỗ bố mình sao?”
 
Thịnh An lắc đầu: “Bố em cho em thời gian 2 năm, cho nên bây giờ em không cần trở về rồi.”
 
“Vậy cậu bây giờ cậu dự định làm cái gì?” Sở Hàm hiếu kì hỏi. Bộ dạng của cô lúc này, giống hệt với bộ dạng mà Thịnh An ngày đầu đi làm gặp cô.
 
Thịnh An cười nói: “Ạnh Tề Hạo không nói với chị sao?”
 
Sở Hàm không hiểu rõ.
 
Thịnh An lại nói: “Em quyết định cùng anh ấy làm một số việc khác.”

 
Tề Hạo đang muốn nói điều gì đó, điện thoại của Thịnh An lúc này kêu lên. Thịnh An nhấc máy, giọng nói của Thịnh Khuê Minh phút chốc truyền qua.
 
“An An, con hôm nay có rảnh không? Nếu rảnh thì về nhà một chuyến, bố có một chút việc cần nói với con.”
 
Giọng nói của Thịnh Khuê Minh rất lớn, đến ngay cả Sở Hàm bên cạnh cũng nghe thấy. Cô cười, sau đó liền quay người trở về chỗ ngồi của mình.
 
Thịnh An trở về đến nhà, Thịnh Khuê Minh lập tức đưa cho cậu ấy một bức ảnh.
 
“Đây là?” Thịnh An hỏi.
 
“Đây là con gái của giám đốc bệnh viện thành phố, năm nay vừa mới tốt nghiệp ở đại học Yale. Bố muốn hỏi con có thích không, nếu như thích, thì ngày kia sẽ hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm gặp mặt.” Thịnh Khuê Minh nói đến.
 
Thịnh An nghe xong, đặt bức ảnh trong tay xuống gọi một tiếng: “Bố.”
 
Lời của cậu ấy vừa dứt, Thịnh Khuê Minh liền biết cậu ấy muốn nói gì, ông ấy chỉ tay vào cậu nói: “Cái thằng này, không phải là hát giọng điệu phản đối với bố đấy chứ?”
Bà cụ Thịnh lúc này đi ra, bà ấy nghe thấy Thịnh An nói: “Bố, con biết bố tốt cho con. Nhưng mà, con đã người yêu rồi.”
 
Thịnh Khuê Minh không ngờ rằng Thịnh An lại trực tiếp thẳng thắn với ông ấy như thế. Trong phút chốc đơ người tại chỗ. “Người yêu đâu rồi? Là ai vậy? Gia đình làm cái gì?” Sau khi phản ứng kịp, Thịnh Khuê Minh liên tiếp hỏi ba câu hỏi.

 
“Anh hỏi nhiều như thế làm gì?” Bà cụ Thịnh dẵm từng bước chân khỏe mạnh đi ra, “An An nhà chúng ta phải lòng, đương nhiên không kém đi đâu được, anh ở đây lo lắng vớ vẩn cái gì vậy?”
 
Thịnh Khuê Minh có chút không phục: “Không phải, con chỉ hơi hỏi một chút thì làm sao vậy? Con là bố của nó, lẽ nào đến quyền lợi nghe ngóng nó một chút cũng không có sao.”
 
Thịnh An cười, trực tiếp nói: “Điều kiện gia đình của cô ấy hoàn toàn không tốt. Bố cô ấy qua đời rồi, chỉ còn một mình cô ấy. Nhưng người rất tốt. tâm cũng rất lương thiện.” Khi Thịnh An nói những lời này, trong đầu cậu ấy lại nghĩ đến hình bóng của Mạnh Điềm dưới mặt trời chói chang, tặng căng đậu xanh cho công nhân vệ sinh môi trường.
 
Bà cụ Thịnh và Thịnh Khuê Minh đều đơ người tại chỗ. Rất lâu sau, Thịnh Khuê Minh mới phản ứng kịp trở lại hỏi: “Vậy, hai người các con ở bên nhau rồi?”
 
“Vẫn chưa.” Thịnh An trả lời nói, “Chỉ là con yêu đơn phương cô ấy mà thôi.”
 
“Cái gì? Anh yêu đơn phương cô ấy?” Thịnh Khuê Minh có chút bất ngờ, “Nói đến nửa ngày, anh đến người cũng chưa tán được đến tay? Anh còn có phải là con trai của Thịnh Khuê Minh không? Anh có biết rằng, tôi lúc đầu vì theo đuổi mẹ anh, đến cả khuôn mặt này cũng vứt bỏ đi rồi!”
 
Thịnh An không ngờ rằng Thịnh Khuê Minh lại nói như thế, “Bố, bố không phản đối sao?”
 
“Tôi phản đối làm cái gì?” Thịnh Khuê Minh hỏi vặn lại cậu ấy, “Tôi chỉ sợ anh cả ngày đến tối chỉ tán dóc với tôi khát vọng gì đó, rồi làm chậm trễ việc cả đời của mình. Hơn nữa, tôi là đồ cổ hủ sao? Phải bắt anh tìm người môn đăng hộ đối? Đương nhiên, anh nếu như tìm được như thế là tốt nhất. Nhưng nếu không được, tôi còn có thể ép anh mà được à.”
 
Phản ứng của Thịnh Khuê Minh, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thịnh An. Cậu ấy luôn cho rằng. Nếu như có một ngày cậu ấy nói với Thịnh Khuê Minh cậu ấy yêu Mạnh Điềm, Thịnh Khuê Minh nhất định sẽ kịch liệt phản đối.
 

Cậu ấy phút chốc có chút cảm động nhìn Thịnh Khuê Minh: “Bố”
 
“Ở đây gọi tôi ít thôi. Nhanh chóng tán đổ người ta đến tay cho tôi mới là đúng. Tôi còn vẫn đang đợi uống trà của con dâu, ôm cháu đấy.”
 
Thịnh An nhịn không được cười: “Bố yên tâm đi, con nhất định sẽ không để bố đợi lâu đâu.” Cậu áy ngừng một lúc lại nói: “Đúng rồi bố, con còn có một việc, muốn bàn bạc một chút với bố.”
 
Khi Sở Hàm về đến nhà, Tề Hạo đang ngồi trên sofa xem một bản vẽ.
 
Sở Hàm đi đến hỏi: “Anh đang làm gì thế vậy?”
 
“Không có gì.” Tề Hạo trả lời nói, sự chú ý của anh vẫn cứ ở trên bản vẽ đó.
 
Sở Hàm nhìn một lúc: “Anh có phải có việc gì giấu diếm em?”
 
Nghe cô hỏi thế, Tề Hạo lúc này mới đặt bản vẽ trong tay xuống. Anh nhìn Sở Hàm nói: “Anh còn có thể có việc gì giấu em. Nhưng mà anh và Thịnh An muốn cùng làm một công viên sinh thái ngoài trời.”
 
“Công viên sinh thái ngoài trời?” Sở Hàm cau mày nhìn anh.
 
“Đúng thế à.” Tề Hạo gật đầu, “Thịnh An luôn có hứng thú với mảng vận động ngoài trời, còn anh cũng muốn làm một công viên sinh thái phủ xanh.”
 
Sở Hàm biết rằng, điều mà Tề Hạo nói, từ trước đến nay luôn là khát vọng của anh.
 
“Vậy bọn anh định làm như thế nào?” Cô nhìn Tề Hạo hỏi.

 
“Anh và Thịnh An đã đi tìm, bên Chấn Trạch có một mảnh đất công viên ẩm ướt, luôn ở trong trạng thái không có người nào khai phá. Anh nghĩ, nếu như anh có thể hợp tác với chính phủ địa phương. Cải tạo nơi đó chủ yếu thành một công viên sinh thái phủ xanh và vận động ngoài trời. Ngược lại có thể thúc đẩy sự phát triển của ngành du lịch.”
 
“Em xem, bây giờ đại bộ phận thanh niên đều trải qua cuộc sống với tiết tấu nhanh. Nếu như có một nơi, đến lúc cuối tuần có thể làm cho bọn họ tĩnh tâm trở lại, cảm nhận cuộc sống, không phải là rất tốt sao? Còn nữa, ngày hơn qua anh có xem được một bản tin thời sự, nói là một giáo viên lớp 3 tiểu học, đem theo một cây nến đến lớp, nhưng lại không có một học sinh nào biết rằng đó là thứ gì. Đây không phải là một điều tốt.” Khi Tề Hạo nói đến đây, nét mặt của anh bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Mặc dù bây giờ khoa học kĩ thuật phát triển rất nhanh, những cũng có những nét văn hóa bị đào thải rồi. Cứ như thế này, đám trẻ con có thể chỉ biết đến những thứ như Douyin, Vương giả vinh diệu. Nhưng đối với văn hóa bên trong của dân tộc, lại không biết một chút gì. Cho nên anh muốn tạo lập công viên này, chính là để trẻ con đi trải nghiệm những thứ dần dẫn đã bị quên lãng. Trong công viên này, trẻ con cần phải tự mình động tay nấu cơm, cũng có thể tự mình đi hái trái dâu hái lá dâu nuôi tằm…”
 
Tề Hạo thao thao bất tuyệt nói. Sở Hàm liền ở bên cạnh nghe. Cô dường như trở lại rất lâu trước đây, Tề Hạo cùng cô đi ra từ cục dân chính. Tề Hạo một tay cầm giấy đăng kí kết hôn, một tay nắm lấy tay cô, hưng phấn mà lại xao động, cùng với cô phác thảo kế hoạch tương lai.
 
Kế hoạch này của Tề Hạo mặc dù tốt, nhưng khi bắt tay thực hiện thì không phải là một điều dễ dang. Trừ tranh thủ được quyền khai phá với chính phủ bản địa ra, Tề Hạo còn cần một lượng lớn số tiền vốn đầu tư vào đó.
 
Mặc dù bao năm nay anh cũng đích xác kiếm được một số tiền, nhưng so với hạng mục này, số tiền đó không khác gì muối bỏ biển.
 
Dương Chính Nghĩa sau khi biết được tình trạng đó, lập tức đưa hết số tiền cậu ấy kiếm được trong hai năm nay cho Tề Hạo. Tề Hạo nhìn số tiền đó có chút cảm động, nhưng vẫn cứ từ chối nói: “Ý tốt của em anh nhận rồi, nhưng số tiền này, không phải là em dùng để mua căn hộ sao? Em vẫn cầm về đi.”
 
“Nói cái gì vậy?” Dương Chính Nghĩa với bộ dạng tức giận nói: “Chúng ta không phải là anh em sao? Anh còn khách sáo với em cái gì? Ồ, lẽ nào chỉ cho phép anh giúp em lúc em gặp khó khăn, chứ không cho phép em giúp anh lúc anh gặp khó khăn sao?”
 
Tề Hạo không nói gì. Nhìn thấy anh vẫn im lặng, Dương Chính Nghĩa lại nói: “Đúng, số tiền này là em dự định dùng để mua căn hộ. Nhưng bây giờ, cô ấy không đồng ý tha thứ cho em mà, vậy em mua căn hộ để ở cùng với ai? Dù sao em cũng chỉ là một con cún đơn độc, số tiền này, xem như dùng để đầu tư đi.”
 
“Hây, anh nếu như còn từ chối em, thì đừng xem em là anh em nữa. Không chịu để em kiếm tiền cùng với anh.” Dương Chính Nghĩa đang nói, liền trêu chọc thành bộ dạng bất chấp đạo lý.
 
Tề Hạo cười, anh lúc này cuối cùng cũng lựa chọn thỏa hiệp. Anh nhận lấy chi phiếu trong tay của Dương Chính Nghĩa, nói một tiếng: “Cảm ơn, người anh em.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,499
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Chương 43:


Đúng lúc Yến Ni đến tìm Sở Hàm. Cô đứng ở cửa, vừa khéo nghe thấy cuộc nói chuyện của Dương Chính Nghĩa và Tề Hạo. Bàn tay của cô ban đầu muốn ấn kêu chuông cửa, lúc này lại hạ xuống. Đứng ở cửa một lát, cô vẫn quyết định quay người rời đi.
 
Đi ra đến bên ngoài, Yến Ni gọi một cuộc điện thoại cho mẹ cô: “Mẹ, cuộc gặp mặt tối hôm nay con không đi nữa. Trong lòng con vẫn còn một người, vẫn muốn đợi một chút.”
 
Hà Trường Lâm đ ến tìm Tề Hạo, ông ấy sau khi biết được kế hoạch và hoàn cảnh khó khăn đem đến một khoản tiền, ông ấy nhìn Tề Hạo nói: “Xem như cậu đầu tư cháu, hạng mục này, cậu cũng thấy tốt như cháu.”
 
Tề Hạo nhìn Hà Trường Lâm, tất cả quá khứ đã sớm bay theo chiều gió. Thời khắc này, anh đối với ông ấy chỉ có sự cảm tạ.
 
“Cảm ơn cậu.”
 
Mẹ của Sở Hàm cũng rút hết toàn bộ số tiền lương hưu của mình ra. Bà lúc trước thường xuyên dạy dỗ Sở Hàm cần phải nắm chắc quyền kinh tế trong tay mình. Nhưng vào thời khắc Tề Hạo cần, bà ấy không bủn xỉn một chút nào với tất cả của mình.
 
Tề Hạo vô cùng cảm động. Anh cảm thấy rất hổ thẹn với những ý nghĩ từng có trước đây của mình.
 
Thế nhưng Sở Hàm lại nói: “Biết được mẹ em tốt, vậy về sau đối với con gái của bà ấy tốt một chút. Như thế, bà ấy mới có thể an tâm hơn chút.”
 
Tề Hạo quay đầu lại nhìn cô: “Anh đối với em còn chưa tốt sao?”
 
Sở Hàm cười tinh nghịch, Tề Hạo lúc này lại ôm chặt lấy cô.
 
Sau khi có số tiền đó, Tề Hạo và Thịnh An nhanh chóng lấy được quyền khai phá. Đương nhiên trong đó cũng có không ít sự giúp đỡ của Thịnh Khuê Minh.

 
Một năm sau, một công viên tập trung phủ xanh sinh thái và vận động ngoài trời  đã chính thức hoàn thành. Tề Hạo nhìn vào dòng người đông như trảy hội, cảm thấy công sức một năm nay thực sự rất có giá trị.
 
Mạnh Điềm cũng thôi việc ở công ty, đến đây giúp Tề Hạo và Thịnh An. Bởi vì cô có tay nghề làm bánh ngọt, Tề Hạo và Thịnh An liền thiết lập một trạm bánh ngọt ở khu vực nghỉ ngơi, do Mạnh Điềm quản lý.

 
Lại là tiết xuân phân của một năm. Hôm nay đúng lúc vào sinh nhật của Tề Hạo, Sở Hàm gọi Dương Chính Nghĩa và Yến Ni, Thịnh An và Mạnh Điềm cùng đến nhà ăn cơm. Cô mang một cái bụng to, đi đi lại lại bận rộn trong bếp.
 
Chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày dự sinh của cô. Nghĩ đến việc lần mang thai đầu tiên của cô là đẻ mổ. Tề Hạo dự định qua cuối tuần này liền thu xếp Sở Hàm đi bệnh viện chờ đẻ.
 
Anh từ phòng khách đi vào, giành lấy chiếc dao trong tay Sở Hàm nói: “Cô em của tôi, em liền ngừng tay một chút cho anh, ra bên ngoài nghỉ ngơi được không?”
 
Sở Hàm cau mày, tính khí của cô thai kì cuối hoàn toàn không tốt lắm. “Làm cái gì thế? Em đang nấu cơm đây, đừng có quấy rối em.” Sở Hàm đang nói, liền muốn đi lên phía trước giành lấy dao trong tay Tề Hạo.
 
Tề Hạo nhanh chóng ngăn cô lại, “Em xem, bụng em đã to như thế rồi, liền nghe lời nghỉ ngơi một chút được không?”
 
“Làm gì có sống trong nhung lụa như thế?” Sở Hàm khua tay, “Anh xem em bây giờ không phải vẫn rất tốt sao? Đưa dao cho em, em vẫn còn một món…” Sở Hàm vẫn chưa nói xong, bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau.
 
“Làm sao thế?” Tề Hạo lập tức ý thức đến điều gì đó bất thường, nhanh chóng đi lên phía trước dìu đỡ Sở Hàm hỏi.
 
Sở Hàm cau chặt long mày: “Bụng của em rất đau.”
 
“Đau? Không phải là muốn sinh chứ?”
 
Nhưng mà lần mang thai đầu tiên của Sở Hàm là đẻ mổ à. Nếu như lúc này phát động trước, vậy phải làm như thế nào? Tề Hạo phút chốc sứt đầu mẻ trán.
 
Yến Ni bọn họ cũng chút ý đến động tĩnh trong phòng bếp, dồn dập chạy vào.
 
“Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
 
“Sở Hàm cô ấy hình như muốn sinh rồi.” Tề Hạo trả lời nói.
 

“Sinh???” Toàn bộ đám người cuống cuồng lên, chỉ nghe thấy Yến Ni đang nói: “Nhưng mà ngày dự sinh không phải là vẫn còn thời gian nửa tháng nữa sao?”
 
“Vậy bây giờ phải làm như thế nào?” Mạnh Điềm hỏi.
 
“Làm như thế nào? Nhanh chóng đưa chị ấy đến bệnh viện à.” Dương Chính Nghĩa ở một bên la lên.
 
Ở bên ngoài phóng sản, Tề Hạo đang sốt ruột chờ đợi. Mặc dù bác sỹ nói với anh, bởi vì thời gian giữa lần mang thai thứ nhất và lần mang thai thứ hai tương đối cách xa nhau, cho nên không hề ảnh hưởng đến lần sinh này. Thế nhưng Tề Hạo vẫn cứ không thể an tâm được.
 
Anh đứng ở bên ngoài phòng đẻ, nghe thấy một tiếng kêu truyền ra, toàn bộ ấn đường đều đang siết chặt.
 
Thịnh An đến phía trước xoa dịu nói: “Đừng có lo lắng nữa anh Tề Hạo, chị Sở Hàm chị ấy nhất định không sao đâu.”
 
Dương Chính Nghĩa cũng đi đến phía trước nói: “Đúng thế Hạo Tử, anh đừng có lo lắng quá.”
 
Tề Hạo nghe lời bọn họ. Anh mặc dù gật đầu, thế nhưng thật sự không thể an tâm được.
 
Cũng đúng vào lúc này, bụng anh đột nhiên truyền đến một cảm giác quặn đau dữ dội. Anh nhất thời đau đến mức kêu ra tiếng.
 
“Làm sao thế Hạo Tử.” Dương Chính Nghĩa nhanh chóng đi lên phía trước đỡ lấy anh hỏi.
 
“Bụng anh đau.” Tề Hạo trả lời nói. Chỉ trong thời gian chút lát, anh đau đến mức trên trán toát ra những giọt mồ hôi.
 
“Anh muốn đi vệ sinh không?” Dương Chính Nghĩa nhìn anh. Yến Ni và Mạnh Điềm lúc này cũng đi lên phía trước.
 
Tề Hạo lắc đầu, loại cơn đau này hoàn toàn không phải là cơn đau muốn đi vệ sinh. Loại cơn đau này, giống như muốn róc xương lóc thịt tươi trên bụng anh ra. Anh đã từng tự thân mình cảm nhận được cơn đau bụng kinh khi hoán đổi thân thể với Sở Hàm. Nhưng bây giờ, loại cơn đau này còn đau đớn hơn một nghìn lần so với đau bụng kinh.
 

Anh nhất thời chịu đựng không được, toàn thân bắt đầu uốn cong lại.
 
Dương Chính Nghĩa bọn họ một hàng người vây quanh anh. Tề Hạo lại ngay cả một lời cũng không nói ra được.
 
“Thế này, rốt cuộc là như thế nào?” Dương Chính Nghĩa vẫn đang hỏi.
 
Yến Ni lúc này lại nghĩ đến điều gì đó, cô nhìn Tề Hạo hỏi: “Không phải là, cơn đau của Sở Hàm truyền đến thân thể của anh chứ?”
 
Lời của cô ấy vừa nói ra, tất cả mọi người đều đứng đơ người tại chỗ.
 
“Làm sao có thể?!” Dương Chính Nghĩa đang muốn phản bác lại. Nhưng từ góc suy nghĩ khác, Tề Hạo và Sở Hàm đều có thể lạ lùng đến mức hoán đổi linh hồn rồi, vậy sự dịch chuyển những đau đớn này, cũng không phải là điều không thể.
 
Còn ở bên kia, Sở Hàm vốn dĩ đau đến mức kêu oa oa trong phòng sinh, vào lúc này âm thanh cũng trở nên càng lúc càng nhỏ đi.
 
Dương Chính Nghĩa dở khóc dở cười: “Đây không phải là sự thật chứ?” Cậu ấy nói xong liền nắm lấy tay của Tề Hạo: “Tề Hạo, anh cố chịu đựng một chút, có lẽ cũng sắp qua đi rồi.”
 
Tề Hạo đau đến mức ngay cả một lời cũng không muốn nói, sắc mặt của anh lúc này cũng trở nên càng ngày càng trắng bệch.

 
“Thế này thế này, phải làm sao đây?” Nhìn thấy bộ dạng của anh, Dương Chính Nghĩa vừa nặng nề vừa rất lo lắng.
 
“Làm thế nào? Gọi bác sỹ đi.” Yến Ni ở bên cạnh hấp tấp nói.
 
“Vậy bác sỹ đến rồi chúng ta lại phải nói như thế nào?” Dương Chính Nghĩa hỏi, “Nói anh ấy sắp sinh rổi sao?”
 
Yến Ni phút chốc cứng mồm cứng miệng.
 
Khi bốn người đang không biết phải làm như thế nào, Tề Hạo lại đột nhiên cảm thấy phía trước đen mịt, bất tỉnh nhân sự.
 
Đợi đến lúc anh tỉnh lại mở mắt ra, Sở Hàm liền đứng ở phía trước giường anh. Không để ý đến bản thân mình còn có chỗ nào không thoải mái nữa, Tề Hạo nhanh chóng bật dậy ngồi trên giường. Anh nắm lấy tay của Sở Hàm hỏi: “Sở Hàm. Em không sao chứ?”
 

“Em còn có thể làm sao được?” Sở Hàm nhìn anh, “Đau đớn đều không phải để anh chịu rồi sao?” Sắc mặt của cô có một chút nhợt nhạt, nhưng tinh thần lại rất tốt.
 
Tề Hạo lúc này mới nghĩ lại, sự việc vừa qua anh bất tỉnh do đau đớn.
 
Đang sững sờ, đôi tay của Sở Hàm lại đột nhiên xoa vào má của anh. “Còn đau không?” Sở Hàm hỏi. 
 
Tề Hạo lắc đầu, anh kì thực vẫn còn một chút không thoải mái. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cơn đau dường như muốn xé tan toàn bộ người anh ra, không còn trên thân thể Sở Hàm, anh liền cảm thấy vô cùng đáng giá.
 
“Vất vả cho anh rồi.” Sở Hàm lại nói.
 
Tề Hạo móc ngược lấy tay cô: “Em lúc sinh Đậu Đinh, không phải cũng đau đớn đến mức sống đi chết lại như thế sao.” Mặc dù đã bao nhiêu năm qua đi, nhưng Tề Hạo vẫn còn nhớ. Lúc đó khi Sở Hàm hết thuốc tê tỉnh lại, bộ dạng đau đến mức dường như muốn khóc.
 
Sở Hàm cười, Tề Hạo lúc này lại nhìn vào bụng cô hỏi: “Đúng rồi, con đâu rồi?”
 
“Ở đây nè.” Dương Chính Nghĩa ở một bên nói. Cậu ta đang cùng Yến Ni, còn có Thịnh An và Mạnh Điềm nữa đang vây quanh em bé vừa sinh nhìn trái nhìn phải.
 
“Là con gái, trông thật là xinh đẹp, anh có muốn qua đây xem một chút không?” Dương Chính Nghĩa hỏi.
 
Lời của cậu ấy vừa dứt, Tề Hạo liền muốn đứng dậy, chỉ là anh vừa mới cử động thì dưới bụng lại truyền đến một cơn quặn đau.
 
“Làm sao thế? Lại đau rồi sao?” Sở Hàm vội hỏi.
 
Tề Hạo không muốn cô lo lắng, liền xua tay đi. Thế nhưng sắc mặt của anh đã bán rẻ anh.
 
Dương Chính Nghĩa cũng chú ý đến sự khác thường, từ giường sơ sinh ôm đứa bé vừa mới sinh ra lên. “Được rồi được rồi, ông bố sinh đẻ anh nằm xuống nghỉ ngơi cho em đi. Em ôm đứa bé qua cho anh.”
 
Cậu ấy vừa nói xong, Yến Ni, Thịnh An và Mạnh Điềm ở gần bên toàn bộ cũng cười lên.
 
Sở Hàm đứng bên cạnh Tề Hạo, cô nhìn Tề Hạo, nhìn đứa bé trong lòng anh, nhìn ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, nhìn những người bạn đứng trong phòng bệnh, cũng cùng với bọn họ cười lên…

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom