Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 320: Bỗng nhiên cảm thấy nhẹ cả người!


Chương 320: Đột nhiên cảm thấy mình quá nghèo  

             Lục Đào đồng tình: "Chuyện này thì cháu biết, nhưng Tôn Lượng cũng đồng ý với những gì cháu đã nói. Không thể nào lúc kiếm được tiền thì có mặt mà gặp chuyện lại chạy trốn được. Triệu Dật không nợ gì bọn cháu, hai lần trước hắn đã mang theo chúng cháu kiếm được mấy chục triệu..."  

             Lục Thần cười nói: "Thực ra điều chú ngưỡng mộ nhất là những gì hắn đã nói với cháu. Cháu thật may mắn khi đã có một người bạn như vậy."  

             Lục Đào hơi ngạc nhiên: "Câu nào chứ?"  

             Lục Thần bật cười nói: "Chính là nói mang theo cháu kiếm nhiều tiền hơn. Sau này làm một cán bộ tốt, làm việc có ích cho nhân dân, không cần vì tiền mà vung tay. Hãy là một cán bộ tốt, làm chức cao..."  

             Lục Đào có chút ngượng ngùng, cuối cùng hỏi: "Chú Hai! Vậy lần này chúng ta đầu tư bao nhiêu?"  

             “Đầu tư 150 triệu đi, rủi ro không lớn. Kiếm tiền thì sao không đầu tư thêm một chút. Không phải hắn có 180 triệu sao? Chúng ta không nhiều hơn hắn là được rồi…"  

             Lục Đào có chút hưng phấn: "Chú Hai! Lúc trước cháu mượn tiền của chú, tạm thời chưa trả chú được. Chờ sau khi xong đợt sóng này cháu sẽ trả cho chú toàn bộ."  

             Lục Thần bật cười: "Cháu như vậy là đang mượn gà đẻ trứng nha. Được rồi! Chúng ta tính toán một chút. Lúc trước cho cháu mượn 17 triệu, phần này lãi 13,6 triệu. Chúng ta mỗi người một nửa, chính là 6,8 triệu. Cộng với tiền gốc, bây giờ cháu còn thiếu chú 23,8 triệu. 23,8 triệu này xem như là vốn chú cho cháu vay lần này. Có lời thì vẫn theo quy tắc cũ, mỗi người một nửa... Thế nào? Chú Hai rất công bằng đúng không?"  

             Lục Đào nhăn nhó: "Không phải mình đầu tư 150 triệu sao? Còn tính toán chút này làm gì chứ?"  

             Lục Thần cười nói: "Hơn 20 triệu đấy, sao lại là một chút chứ? Hơn nữa nếu là chú không cho cháu vay tiền, chẳng phải cháu không có một đồng sao?"  

             Lục Đào bất lực nói: "Được rồi! Cứ làm theo lời chú nói vậy."  

             Lục Thần nhìn thấy biểu hiện của Lục Đào, tâm trạng lập tức trở nên rất tốt.  

             Lục Đào nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, Chú Hai! Chú có muốn gặp Triệu Dật không?"  

             Lục Thần lắc đầu: "Không cần! Hắn là bạn của cháu, chú không cần thiết phải xen vào. Xem như cháu toàn quyền đại diện đi, dù sao kết quả cũng giống nhau. Về phần gặp mặt, sau này nhất định có cơ hội thích hợp hơn.”  

             Trong tin nhắn nhóm, Triệu Dật nhận được một tin nhắn từ Lục Đào.  

             Lục Đào: Chú Hai của tôi đã đồng ý đầu tư. Ông ấy đại diện cho Thần Minh đầu tư 150 triệu. Hơn nữa đã ủy thác cho tôi toàn quyền đại diện. Ngoài ra, tôi sẽ đầu tư 35 triệu dưới danh nghĩa của mình.  

             150 triệu!  

             Triệu Dật hơi ngạc nhiên, xem ra Chú Hai của Lục Đào thực sự là người rất quyết đoán, cứ như vậy mà đầu tư một lần 150 triệu. Nhưng mà Tập đoàn đầu tư Thần Minh, nghe tên cũng đã biết là làm cái gì. Có chuyện tốt như vậy dâng tới cửa, đương nhiên không cần do dự rồi.  

             Công ty đầu tư vốn không phải là làm đầu tư hay sao?  

             Nhưng như vậy cũng tốt. Có Thần Minh đầu tư và nhà họ Lục ủng hộ thì chuyện giao dịch lần này rất đơn giản. Thậm chí cuối cùng ngay cả Triệu Dật cũng không cần phải ra mặt.  

             Đối với việc xuất đầu lộ diện hay gì đó, Triệu Dật không có chút hứng thú nào, có thể ẩn mình phía sau hậu trường chính là việc thoải mái nhất.  

             Triệu Dât: Được rồi! Lát nữa tôi sẽ đăng ký một công ty, chuyên dùng để giao dịch vụ làm ăn lần này.  

             Ngụy Xuyên: Xin quỳ lạy triệu phú. Đột nhiên cảm thấy bản thân thật nghèo!  

             Lục Đào: Cậu nghèo cái búa, ít ra 25 triệu đều là của riêng cậu. Mặc dù tôi đầu tư 35 triệu, nhưng trong số này có 23,8 triệu là do Chú Hai cho tôi vay thêm đó. Ông ấy còn muốn một nửa lợi nhuận nữa, tính ra tôi còn không hơn 25 triệu của cậu đâu.  

             Ngụy Xuyên: Bỗng nhiên cảm thấy nhẹ cả người!  

             Lục Đào: …!!!  

             Tôn Lượng: Tôi cũng đã bàn bạc với ông già nhà tôi. Tôi sẽ đầu tư 100 triệu vào.  

             Triệu Dật: Được! Ngày mai tôi sẽ đi đăng ký công ty. Anh Xuyên sẽ là người đại diện pháp lý. Có thể chứ? Làm xong lần giao dịch này thì công ty sẽ bị hủy bỏ, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với cậu. Tôi không muốn Công ty đầu tư Phi Dật bị lộ ra ngoài.  

             Ngụy Xuyên: Không thành vấn đề! Đột nhiên tôi cảm thấy mình vẫn còn có chút tác dụng…  

             Lục Đào: Đúng vậy nha! Tác dụng chính là bị đem ra trước pháp luật!  
 
Chương 321: Cháu gặp phải vấn đề gì khó khăn sao?"


Chương 321: Phù sa không chảy ruộng ngoài  

             Triệu Dật cười đáp: "Cô Tô! Tối nay cô có rảnh không? Cháu muốn mời cô đi ăn tối, có chút chuyện muốn bàn với cô."  

             Giọng điệu của Tô Nhã có chút oán trách: "Triệu Dật! Cháu vẫn phải khách sáo với cô như vậy sao? Sao có thể để cháu mời cô ăn cơm chứ? Buổi tối cô sẽ thu xếp, có muốn gọi cho Phi Phi không?"  

             Triệu Dật cũng không từ chối, dù sao ai mời cũng giống nhau, điều quan trọng là gặp nhau.  

             "Được ạ! Vậy thì cứ thế này đi, lát nữa cháu sẽ đi đón Phi Phi, sau đó sẽ đến tìm cô."  

             Tô Nhã trả lời sảng khoái: "Được rồi! Cô sẽ đặt một chỗ, sau đó gửi địa chỉ cho cháu. Đến lúc đó cháu cứ đưa theo Phi Phi đến thẳng đó, chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà hàng."  

             Triệu Dật: "Vâng!"  

             Triệu Dật cúp điện thoại, sau đó gửi tin nhắn cho Liễu Vũ Phi.  

             Triệu Dật: Tối nay anh hẹn mẹ em đi ăn cơm, bàn bạc chút chuyện. Em cũng cùng đi nhé, anh sẽ đến đón em.  

             Liễu Vũ Phi: (◉ω◉) Anh với mẹ em bàn bạc chuyện gì vậy?  

             Triệu Dật: (*^_^*) Em đoán xem?   

             Liễu Vũ Phi: (ーー;) Làm sao em biết được chứ!  

             Triệu Dật: Chẳng phải chúng ta đang ở bên nhau sao? Anh chuẩn bị đến cửa cầu hôn.  

             Liễu Vũ Phi: Vớ vẩn! Em không tin đâu. Mau nói, thành thật khai báo, rốt cuộc là có chuyện gì.  

             Triệu Dật: Gần đây anh chuẩn bị làm một đợt giao dịch cổ phiếu lớn. Phù sa không chảy ruộng ngoài nha. Anh nghĩ hỏi cô một chút xem cô có muốn tham gia không.  

             Liễu Vũ Phi: À! Là vậy sao? Mẹ em nhất định sẽ đồng ý... Khi nào thì anh đến đón em?  

             Triệu Dật: Khoảng năm giờ.  

             Liễu Vũ Phi: Được rồi! Em sẽ đợi anh.  

             Triệu Dật: Đợi lát nữa gặp.  

             Khoảng năm giờ, Triệu Dật lái Porsche đến Giang Đại. Liễu Vũ Phi đã đợi sẵn ở tầng dưới, vui vẻ ngồi vào ghế phụ.  

             Liễu Vũ Phi và Triệu Dật hiện đã đạt đến mối quan hệ thân mật nhất của đôi tình nhân trẻ, một ngày không gặp như cách ba thu. Đã nhiều ngày không gặp nhau, giờ gặp lại Triệu Dật đương nhiên rất vui. Hơn nữa hôm nay anh ấy còn muốn đến gặp mẹ mình, đây không phải là điệu bộ chuẩn bị gặp mẹ vợ sao?  

             Theo hướng dẫn đi đến một nhà hàng tư nhân với không gian yên tĩnh. Vừa bước vào phòng riêng, hai người nhìn thấy Tô Nhã đã ở đó. Nhìn thấy con gái mình đang ôm cánh tay Triệu Dật, ánh mắt Tô Nhã tràn đầy ý cười.  

             Triệu Dật cao ráo đẹp trai, khí chất hơn người, đứng cùng với Liễu Vũ Phi xinh đẹp thuần khiết quả là vô cùng xứng đôi vừa lứa.  

             Tô Nhã nhìn Triệu Dật, phát hiện chỉ mới hai ba tháng không gặp, khí chất công tử quý tộc trên người Triệu Dật càng ngày càng lộ rõ. Hơn nữa giữa hai hàng lông mày còn có một chút bình tĩnh tự tin.  

             "Chào cô!"  

             Tô Nhã tươi cười chào: "Mau ngồi xuống đi. Mới hai tháng không gặp mà Tiểu Dật như càng ngày càng có khí chất đó nha. Căn bản nhìn không ra là sinh viên năm nhất đấy.."  

             Sau vài câu chào hỏi, Triệu Dật và Liễu Vũ Phi ngồi xuống đối diện với Tô Nhã.  

             Tô Nhã gọi món ăn, còn ân cần hỏi Triệu Dật thích ăn gì, với giọng điệu nhẹ nhàng và ánh mắt thân thiện.  

             Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích!  

             Sau khi gọi món, Tô Nhã nhìn cô con gái của mình đang ngồi bên cạnh Triệu Dật, không che giấu được niềm vui và hạnh phúc trên gương mặt, trong lòng vừa vui mừng vừa thở dài nhẹ nhõm.  

             "Tiểu Dật! Lúc trước cháu nói là tìm cô để bàn chuyện. Có chuyện gì vậy? Cháu gặp phải vấn đề gì khó khăn sao?"  

             Triệu Dật cười nói: "Không có! Cô cũng biết rồi đó, cháu có một công ty đầu tư, trước đây chủ yếu làm đầu tư cổ phiếu các thứ. Bây giờ cháu chuẩn bị bắt đầu một dự án lớn, muốn hỏi xem cô có hứng thú muốn đi theo cháu kiếm tiền không. Suy cho cùng thì nước phù sa không thể chảy ra ruộng ngoài..."  

             Tô Nhã cười nói: "Đúng vậy! Cô đã nghe Phi Phi nói qua, lúc lễ Quốc Khánh cháu đã kiếm được mấy chục triệu phải không. Bản lĩnh này của cháu rất ghê gớm đó nha..."  

             Triệu Dật cười đáp: "Cách đây mấy hôm cháu lại làm thêm một đợt. Cháu đầu tư 100 triệu, kiếm lời được 80 triệu."  

             Đôi mắt của Tô Nhã đột nhiên mở to, Liễu Vũ Phi bên cạnh cũng ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.   

             Tô Nhã hít vào một hơi thật sâu: “Cháu kiếm lời được 80 triệu sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Đúng vậy! Cháu còn mang theo Lục Đào, là bạn cùng phòng của cháu và hai người bạn khác nữa. Bọn họ cũng đi theo kiếm được mấy chục triệu."  

             Triệu Dật lấy điện thoại di động ra, tra thông tin tài khoản ngân hàng và đưa cho Tô Nhã xem.  

             Tô Nhã nhìn 180 triệu tiền gửi trên màn hình, trong lòng rất khiếp sợ. Vào lễ Quốc khánh Triệu Dật đã kiếm được 50 triệu, mới trôi một tháng hắn dùng tiền kiếm được làm vốn đầu tư, lại lần nữa kiếm được 80 triệu. Có nghĩa là Triệu Dật hiện có trong tay 180 triệu nhân dân tệ!  

             Mười tám tuổi, xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng và đã trở thành một triệu phú!  
 
Chương 322: Điều đó có nghĩa là gì?


Chương 322: Họ cũng không có ngốc  

             Tô Nhã tò mò hỏi: "Cháu lấy tin tức ở đâu ra vậy?"  

             Triệu Dật thẳng thắn nói: "Chuyện này không tiện tiết lộ ra, mong cô thứ lỗi cho cháu."  

             Tô Nhã cũng không trách móc gì. Dù sao ai cũng có bí mật. Hơn nữa bí mật này hiển nhiên còn có tầm quan trọng lớn, cho nên không nói cũng là chuyện bình thường.  

             Tô Nhã xoa dịu cảm xúc trong lòng, quay trở lại chủ đề vừa rồi: "Cháu vừa nói chuẩn bị làm dự án lớn gì sao?"  

             Triệu Dật cười nói: "Vâng, là công ty dược phẩm Lôi Sâm, cô có biết công ty này không?"  

             Tô Nhã gật đầu nói: "Biết! Đây là một công ty niêm yết ở Giang Châu."  

             Triệu Dật giải thích: "Đúng vậy! Cháu có một tin rất đáng tin cậy là sắp tới Dược phẩm Lôi Sâm sẽ xuất hiện biến động lớn. Đến lúc đó giá cổ phiếu trước tiên sẽ giảm xuống thấp, sau đó sẽ tăng lên lại. Cháu định sẽ thu mua cổ phiếu của nó trên thị trường chứng khoán, sau khi có đủ cổ phiếu trong tay, cháu sẽ chọn thời cơ thích hợp đến gõ cửa bọn họ một chút để nói chuyện…"  

             Tô Nhã giật mình nói: "Cháu định mua cổ phiếu của Dược Phẩm Lôi Sâm trên thị trường chứng khoán sao?"  

             "Đúng vậy."  

             Tô Nhã ngạc nhiên nói: "Đó là một công ty niêm yết có giá trị thị trường hàng chục tỷ nhân dân tệ. Nếu muốn có cổ phần để tiến vào hội đồng quản trị chắc chắn không thể làm được với số tiền nhỏ được?”  

             Triệu Dật gật đầu đáp: "Đúng vậy! Muốn hoàn thành kế hoạch này thì cần ít nhất 400 triệu. Cháu dự kiến ​​khởi động kế hoạch này với 400-600 triệu.”  

             “Trước mắt cháu đầu tư 180 triệu, bạn học Lục Đào đã góp 35 triệu. Chú Hai của cậu ấy, chủ tịch Tập đoàn đầu tư Thần Minh đã đầu tư 150 triệu. Con trai của chủ nhà hàng lẩu Đằng Long là Ngụy Xuyên đầu tư 25 triệu. Còn có Tôn Lượng đại diện cho nhà họ Tôn, một nhà sản xuất phụ tùng ô tô đã đầu tư 100 triệu.”  

             “Bây giờ số vốn đã lên tới 490 triệu nhân dân tệ, đã có thể bắt đầu kế hoạch. Chỉ là cháu nghĩ nước phù sa thì không chảy ruộng ngoài, vì vậy cháu muốn hỏi cô một chút. Nếu cô có tiền mà chưa cần dùng đến thì có thể theo cháu kiếm một đợt.”  

             Tô Nhã nhìn Triệu Dật với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc không che giấu. Liễu Vũ Phi ở bên cạnh, ánh mắt nhìn Triệu Dật đã tràn ngập sự ngưỡng mộ.  

             Các bạn cùng lứa của Triệu Dật lúc này cũng vừa vào đại học. Đến nỗi, bọn họ còn chưa hoàn toàn trở thành sinh viên đại học, hoặc vẫn đang mải mê chơi game và tận hưởng cuộc sống đại học hạnh phúc. Còn lúc này, Triệu Dật đã làm chủ khối tài sản hàng trăm triệu, còn đang bàn bạc về dự án mấy trăm triệu...  

             Như thế này thật quá giỏi rồi!  

             Tô Nhã đã tham gia vào giới thượng lưu, dù không quen biết những nhân vật có ảnh hưởng ở Giang Châu, nhưng cũng biết một ít nhân vật.  

             Nhà họ Tôn!  

             Nhà họ Lục!  

             Sản xuất phụ tùng ô tô, có thể dễ dàng đầu tư 100 triệu thì ngoài nhà họ Tôn đó, còn có nhà họ Tôn nào nữa đây?  

             Chủ tịch Tập đoàn đầu tư Thần Minh, Lục Thần, Tô Nhã thậm chí đã từng gặp qua người này!  

             Nhà họ Lục ở Giang Châu rất nổi tiếng. Mặc dù ông Lục đã nghỉ hưu, nhưng sức mạnh của nhà họ Lục đã ăn sâu và cực kỳ có tiếng nói ở đây!  

             Lục Đào gọi Lục Thần là chú hai, vậy cha của hắn hẳn là Lục Khải. Lục Khải hiện đang giữ một vị trí quan trọng, sau này sẽ có cơ hội trở thành người đứng đầu Giang Châu.  

             Nhà họ Lục và nhà họ Tôn, vậy mà đều quyết định tham gia!  

             Điều đó có nghĩa là gì?  

             Tập đoàn Đầu tư Thần Minh.  

             Nhà họ Tôn.  

             Bọn họ tham gia thì chuyện này rõ ràng không còn đơn giản là chuyện giữa Triệu Dật và bạn bè của hắn. Điều này thể hiện nhà họ Lục và nhà họ Tôn đã chấp nhận Triệu Dật!  

             Tô Nhã hỏi: "Nhiều tiền như vậy thì ai sẽ kiểm soát?"  

             Triệu Dật cười nói: "Là cháu! Họ đầu tư nhưng không có quyền kiểm soát quỹ, chỉ có cháu có toàn quyền quyết định. Đây là điều kiện cơ bản nhất để họ tham gia vào vụ làm ăn này."  

             Tô Nhã càng ngạc nhiên hơn.  

             Nhà họ Lục và nhà họ Tôn, đầu tư vốn gần 300 triệu, toàn bộ quyền điều hành và quyết định đều giao cho Triệu Dật!  

             Như vậy cũng có thể hiểu được sự tin tưởng lớn cỡ nào rồi.  
 
Chương 323: "Đẹp trai quá!"


Chương 323: Tô Nhã đồng ý hợp tác  

             Tô Nhã do dự một lát, trên mặt cũng hiện ra nụ cười: “Đúng vậy! Bọn họ thật sự sẽ không ngốc như vậy. Rõ ràng là hợp tác có thể kiếm tiền thoải mái, tại sao phải ăn một mình. Hơn nữa như thế này thì ăn một mình cũng không ngon được. 400 đến 600 triệu là con số mà không phải ai cũng có thể mang đi đầu tư một lần."  

             Triệu Dật cười nói: "Đúng vậy! Hơn nữa bọn họ đã điều tra rồi, hẳn là phát hiện Dược phẩm Lôi Sâm dường như cũng không có biến động gì lớn, bọn họ cũng không nắm chắc được. Hơn nữa muốn ăn một mình chính là làm mất lòng cháu. Mặc dù cháu còn rất trẻ, nhưng người một tháng có thể giúp họ kiếm được mấy trăm triệu, cháu nghĩ sẽ không ai muốn làm mất lòng cháu đâu."  

             Tô Nhã gật đầu: "Không chỉ là không thể làm mất lòng mà còn phải lôi kéo và tăng cường mối quan hệ hữu nghị giữa hai bên. Trên người cháu có một tương lai vô hạn. Những người này như đã thành tinh, làm thế nào có thể bỏ qua cơ hội này để kiếm tiền và tăng cường mối quan hệ cơ chứ?"  

             Triệu Dật mỉm cười đáp: "Chính xác là đạo lý này. Cô! Cô có muốn tham gia một chút không?"  

             Tô Nhã cười nói: "Có ai còn sợ mình nhiều tiền sao? Tiểu Dật! Cháu có lòng như vậy, đương nhiên cô cũng muốn tham gia. Nhưng mà gần đây cô đã bỏ tiền ra phát triển hai tòa bất động sản. Cũng không giàu như Tập đoàn đầu tư Thần Minh, cô phải hỏi một chút. Đại khái là sau khi đầu tư xong thì bao lâu mới có thể rút về? Dù sao cô cũng phải tính đến vốn lưu động của công ty..."  

             Triệu Dật cười nói: "Công ty đương nhiên phải đảm bảo vốn lưu động, đương nhiên cô vẫn phải lấy công ty làm gốc. Số tiền kia đầu tư đến tháng 1 mới có thể thu hồi được, chậm nhất là ngày 15 tháng 1. Khoảng ngày 5 tháng 1, cô cứ đầu tư một ít tiền sẽ không ảnh hưởng vốn lưu động của công ty. "  

             Trong ánh mắt Tô Nhã đã tràn đầy vẻ ngạc nhiên, bởi vì Triệu Dật nói thời gian quá chính xác!  

             Điều này có nghĩa là hắn rất chắc chắn về thời gian Công ty Dược phẩm Lôi Sâm xảy ra biến cố. Cũng biết khi nào hoạt động sẽ kết thúc. Nhưng bây giờ mới là đầu tháng 11, chẳng lẽ hắn còn có thể dự báo trước tương lai sao?  

             Tô Nhã cũng không hỏi kỹ càng Triệu Dật rốt cuộc là Công ty Dược phẩm Lôi Sâm sẽ xảy ra biến động gì. Nếu nói như vậy thì sẽ lộ ra là không quá tin tưởng hắn.   

             Triệu Dật là người có ơn cứu mạng Liễu Vũ Phi, bây giờ lại là bạn trai của Liễu Vũ Phi. Nhìn tình hình này, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra thì sau này hắn sẽ là con rể của mình, xem như là một nửa con trai. Mình chỉ có một đứa con gái như vậy, không phải tất cả mọi thứ sau này đều thuộc về con gái của mình sao? Còn không phải cũng là của bọn nó sao?  

             Tô Nhã suy nghĩ một lúc: "Bây giờ vốn của cô đều đang đầu tư vào việc phát triển hai dự án bất động sản. Số tiền có thể điều đi không quá nhiều. 100 triệu đã là giới hạn tối đa của bà rồi."  

             Triệu Dật cười nói: "Được! Có 100 triệu này của cô, số vốn sẽ là 590 triệu nhân dân tệ. Vậy giao dịch này cháu càng nắm chắc hơn rồi."  

             Tô Nhã vui vẻ nói: "Ngày mai cô sẽ chuyển tiền cho cháu, cháu cứ gửi số tài khoản cho cô."  

             Triệu Dật gật đầu đáp: "Cháu sẽ đăng ký một công ty đặc biệt để giải quyết vấn đề này. Đến lúc đó cô cứ gửi trực tiếp vào tài khoản công ty này là được."  

             "Được!"  

             Sau khi Tô Nhã đồng ý, đột nhiên có chút cảm thán: "Cô nghe nói trước đây cháu đã tổ chức cho Phi Phi một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, còn tặng cho nó món quà đắt tiền như vậy. Cô còn đang nghĩ mua cho cháu cái gì thật tốt, xem như là đáp lại một chút ân tình. Không ngờ cháu như vậy mà đã là một triệu phú rồi. Hơn nữa còn không quên mang cô theo kiếm tiền, trong lòng cô có chút xấu hổ…"  

             Triệu Dật cười nói: "Cô! Cô đừng quan tâm ân tình hay không ân tình gì cả. Cháu là bạn trai của Phi Phi, cháu đối xử tốt với cô ấy là điều nên làm. Vẫn là câu nói đó, nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Sau này chúng ta sẽ là người một nhà. Người trong nhà giúp đỡ lẫn nhau mà còn phân biệt cái gì chứ? Cô nói có đúng không?"  

             Liễu Vũ Phi ngồi bên cạnh nghe Triệu Dật tỏ rõ thái độ lập tức mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc.  

             Tô Nhã thở dài: "Phi Phi có thể gặp được cháu, thật sự là số mệnh may mắn của nó. Cô cũng mừng thay cho nó. Cô đây chỉ hi vọng hai đứa thật bình an và hạnh phúc..."  

             Sau khi ăn cơm xong, Triệu Dật lái xe đưa Liễu Vũ Phi trở về trường học.  

             Liễu Vũ Phi ngồi ở trên ghế phụ, chống cằm. Ánh mắt chuyên chú nhìn Triệu Dật.  

             Triệu Dật cười nói: "Sao lại nhìn anh như vậy?"  
 
Chương 324: Trên người chỉ còn lại có hơn một trăm ngàn!


Chương 324: E là mẹ vợ của cậu hơi bị nhiều đó nha  

             Triệu Dật buồn cười đáp: "Em lo lắng cái gì chứ, đừng nghĩ lung tung. Em xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, ôn nhu như vậy, người tốt thế này. Mặc kệ là anh có bao nhiêu tiền, cho dù anh có trở thành người giàu nhất thế giới thì em cũng hoàn toàn xứng đôi với anh. Anh cũng sẽ không thay lòng đổi ý, chúng ta sẽ cùng nhau sống đến già!"  

             Liễu Vũ Phi khẽ ừ một tiếng: "Anh phải nhớ kỹ lời hôm nay anh nói đó, nếu như anh không cần em… em sẽ rất đau lòng đó."  

             Triệu Dật cam đoan nói: "Em yên tâm, tuyệt đối sẽ không có ngày đó, làm sao anh có thể bỏ em được đây!"  

             Triệu Dật đưa Liễu Vũ Phi về trường học, nhưng không đưa về phòng ngủ, mà là trực tiếp đi đến khách sạn.  

             Hai người ở khách sạn một đêm, ngày hôm sau Triệu Dật cùng Liễu Vũ Phi cùng nhau đi ăn sáng. Sau đó mới chạy về trường học, bắt đầu chuẩn bị kế hoạch thu mua cổ phiếu.  

             Triệu Dật: Cuối cùng xác định, chủ tịch Tập đoàn Nhã Cư là Tô Nhã sẽ rót vào 100 triệu, hoạt động lần này tổng cộng tài chính là 590 triệu.  

             Lục Đào: Mẹ của Liễu Vũ Phi sao?  

             Triệu Dật: Đúng thế! Có chuyện tốt, không thể quên mẹ vợ, đúng không?  

             Lục Đào: Ha ha, mẹ vợ cũng đã gọi rồi, động tác này của cậu rất nhanh đó nha.  

             Triệu Dật: Đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi.  

             Lục Đào: Hắc hắc, chỉ sợ mẹ vợ của cậu có lẽ hơi nhiều đó nha!  

             Triệu Dật: Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bậy!  

             Triệu Dật: Tiếp theo chính là đăng ký công ty...  

             Tôn Lượng: Cái này giao cho tôi đi, trong vòng một ngày sẽ hoàn thành.  

             Triệu Dật: Được rồi, vậy thì anh Lượng thao tác việc này.  

             Rất nhanh, công ty đã được đăng ký xong, tài khoản công ty cũng có. Do đó các bên góp vốn cũng đều lục tục chuyển tiền đến tài khoản, rất nhanh trong tài khoản đã có 590 triệu.  

             Triệu Dật bắt đầu giao nhiệm vụ cho Đới Lương, đó chính là ở trên thị trường chứng khoán tiến thành thu mua cổ phiếu của dược nghiệp Lôi Sâm, cái này thu mua tự nhiên là có kỹ xảo trong đó. Đương nhiên cũng không phải một hơi điên cuồng quét mua một lần, mà là phải âm thầm thu mua, làm như vậy mới không dẫn đến cổ phiếu bị biến động hay tăng giá, khiến chi phí bị kéo lên cao. Hơn nữa cũng không khiến cho các cổ đông của doanh nghiệp Lôi Sâm chú ý.  

             “Chú Đới! Nhiệm vụ của chú tạm thời cũng chỉ có một. Chính là dưới tình huống không làm kinh động đến ai, đem 590 triệu này trước ngày 15 tháng 12 toàn bộ chuyển hóa thành cổ phiếu doanh nghiệp Lôi Sâm, giá cổ phiếu chỉ cần không cao hơn 18 tệ là được.”  

             “Vâng! Ông chủ, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”  

             “Tôi sẽ thêm chú vào trong một nhóm chat, mỗi ngày sau khi kết thúc giao dịch. Chú chỉ cần tóm tắt lại thao tác hằng ngày của chú một chút. Bên trong nhóm đều là đại diện của các nhà đầu tư hoặc là người đại diện đầu tư.”  

             “Vâng!”  

             Tuy rằng Triệu Dật nói mọi người có thể phái người giám sát việc sử dụng tiền đầu tư. Nhưng bất kể là nhà họ Lục hay là nhà họ Tôn đều lựa chọn hoàn toàn tín nhiệm hắn, họ cũng không phải bất kỳ người nào đến để tiến hành giám sát tài chính đối với Triệu Dật.  

             Đương nhiên, bọn họ có lẽ cũng có thủ đoạn khác để giám sát, nhưng ít nhất là từ bên ngoài có thể thấy là họ tuyệt đối tín nhiệm Triệu Dật.  

             Người khác lựa chọn tín nhiệm, vậy Triệu Dật cũng tận lực làm công khai và minh bạch. Mỗi ngày Đới Lương thông qua phương thức quay video thao tác trong quá trình thu mua cổ phiếu, như vậy thì có thể làm rõ ràng minh bạch việc sử dụng tài chính như thế nào.  

             Triệu Dật một lần nữa thêm Tô Nhã và chú Đới vào trong nhóm chat cũ của bốn người trước đây, tổng cộng có sáu người trong nhóm. Nhóm chat này là dùng để thảo luận về chuyện hợp tác lần này.  

             Triệu Dật giải quyết hết thảy thì lập tức vung tay làm chưởng quỹ.  

             Đới Lương là cao thủ đầu tư tài chính, dùng tiền để âm thầm thu mua cổ phiếu. Loại chuyện như vậy đối với gã có thể nói là rất dễ dàng, huống chi Triệu Dật quy định giá tiền thu mua không quá 18 tệ cho một cổ phiếu, không gian hoạt động thế này là rất lớn, rất dễ thao tác. Hiện tại cổ phiếu chỉ mới hơn 15 tệ, vẫn còn có hai lần để hoàn thành mục tiêu đặt ra.  

             Cổ phiếu lưu hành của dược phẩm Lôi Sâm chiếm khoảng 30% cổ phần của công ty. Mà hiện tại dùng số tiền 590 triệu này để thu mua toàn bộ số cổ phiếu này, có lẽ chỉ có thể mua được 6% cổ phần. Chiếm giữ 1/5 số lượng cổ phiếu trên thị trường, hơn nữa vẫn còn thời gian hơn một tháng, hoàn toàn không có vấn đề gì.  
 
Chương 325: "Liều mạng như vậy sao?"


Chương 325: Cuộc thi vũ đạo  

             Lần này không biết có thể kiếm được bao nhiêu đây?  

             Tiền vốn chắc chắn là giữ được, cố phiếu thu mua từ 18 tệ trở lại. Đợi đến khi tăng giá ít nhất cũng 24 tệ mới bán ra, dựa theo tỉ lệ thì có thể kiếm được ít nhất là 33% lợi nhuận. Mà mấu chốt nhất chính là sau đòn này của mình thì sẽ có bao nhiêu tiếng vang đây…  

             Chuyện đầu tư, hắn giao toàn quyền cho Đới Lương phụ trách.  

             Đới Lương đối với Triệu Dật một lòng trung thành và tận tâm. Mà Triệu Dật cũng không bạc đãi Đới Lương, mỗi lần hắn tự mình chủ trì hoạt động giao dịch, đều cho phép Đới Lương mang theo tiền vốn tham gia.  

             Đợt giao dịch cổ phiếu đầu tiên hồi lễ Quốc Khánh, Đới Lương gom góp hơn 800 ngàn tham gia lần đó đã kiếm lời được hơn 700 ngàn. Lần thứ hai, tài chính Đới Lương có hơi dư dả một chút, cho nên đã đầu tư 1,3 triệu tệ và kiếm lời được 1,04 triệu tệ, tiền vốn trong tay lúc này đã đạt hơn 2 triệu tệ. Lần này tiếp tục theo kế hoạch thu mua cổ phiếu, tin tưởng sau khi hoàn thành kế hoạch này, Đới Lương lại kiếm được một khoản kếch xù.  

             Đây là do vốn ban đầu của Đới Lương quá ít, nếu không thì… có lẽ đã kiếm được nhiều hơn.  

             Đối với năng lực của người khác, Đới Lương sẽ hoài nghi. Nhưng đối với Triệu Dật, hắn là tin phục không có điều kiện.  

             Những thông tin mà hắn có được, chính xác đến mức khiến người ta hồi tưởng lại không nhịn được mà nổi da gà. Hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Đới Lương từ khi hành nghề cho tới nay.  

             Yêu nghiệt, chuẩn xác, bá đạo!  

             Hắn nói sẽ kiếm được tiền, nhất định sẽ kiếm được tiền. Hắn nói dược nghiệp Lôi Sâm sẽ có biến động, vậy nhất định sẽ có biến động!  

             Dự án điện ảnh và truyền hình bên này đã bắt đầu khởi động một cách có trật tự. Ngoại trừ diễn viên quan trọng là do Triệu Dật tự mình định ra, những thứ khác đều giao cho đạo diễn cùng với đầu tư Phi Dật bên này phụ trách.  

             Đầu tư Phi Dật đã thành lập bộ phận quản lý phim điện ảnh và truyền hình, trực tiếp đào một người từ tập đoàn điện ảnh và truyền hình kỳ cựu chính là Liêu Tuấn đến quản lý dự án phim điện ảnh và truyền hình. Bởi vì Triệu Dật nói, đầu tư phim điện ảnh và truyền hình này sẽ còn tiếp tục, có thể còn làm lớn hơn trong tương lai. Thời điểm thích hợp sẽ tách mảng phim này ra, thành lập một tập đoàn điện ảnh và truyền hình riêng biệt.  

             Triệu Dật một năm có thể viết ra mấy cái kịch bản cấp A. Lần này là mượn Kim Hồng điện ảnh hỗ trợ, tương lai cũng không thể mượn hoài như vậy được, vẫn phải có công ty điện ảnh của riêng mình thì mới được.  

             Làm xong những chuyện này, thời gian đã đến ngày 13 tháng 11, cũng chính là ngày tổ chức chung kết cuộc thi vũ đạo thanh thiếu niên ở Giang Châu.  

             Cuộc thi được tổ chức tại nhà hát Quầng Tinh ở trung tâm thành phố, cuộc thi diễn ra trong hai ngày là 13 và 14. Buổi chiều ngày 14 là lễ trao giải, đăng ký tham gia vào cuộc thi có rất nhiều, tất cả mọi người đều rất nỗ lực để cạnh tranh, cạnh tranh cho giải thưởng lớn cuối cùng.  

             Bảng xếp hạng lần này được chia thành bốn loại, theo thứ tự lần lượt là giải thưởng tổ biểu diễn. Giải thưởng sáng tác tổ biểu diễn, giải thưởng biểu diễn đội nhóm và giải thưởng sáng tác đội nhóm.   

             Triệu Dật lái xe đến nhà hát Quầng Tinh, sau khi đỗ xe xong, Triệu Dật tìm được Diệp Thiến và Bạch Nguyệt đang chờ hắn ở bên ngoài nhà hát.  

             Triệu Dật cười nói: "Ồ! Sắp thi đấu rồi cũng không cần trang điểm sao?"  

             Diệp Thiến giải thích: "Phải trang điểm chứ, bên trong cũng có chuyên gia trang điểm, nhưng mà múa chủ yếu dựa vào thực lực, không cần phải trang điểm khoa trương làm gì. Hơn nữa còn có hiệu ứng ánh sáng, gương mặt sẽ không thấy được rõ ràng…”  

             Triệu Dật cười nói: "Các cô có thể lấy được video múa dự thi của mình không?"  

             Diệp Thiến gật đầu đáp: "Có thể! Có một nhà quay phim chuyên nghiệp ghi lại, sau đó tất cả các video sẽ được đặt trên trang web chính thức của sự kiện, chúng tôi có thể tự tải về xem."  

             ‘Như vậy cũng tốt, người quay phim chuyên nghiệp khẳng định quay lại sẽ đẹp hơn một chút, những lần tranh tài này cũng là một hồi ức tốt đẹp, vẫn phải lưu lại thật tốt mới được.”  

             Triệu Dật cười trêu chọc nói: "Chờ sau này già rồi, lại lấy nó ra xem, cảm giác khẳng định không giống bây giờ. Có thể là… Wow, lúc mình còn trẻ lại xinh đẹp như vậy sao?"  

             Khuôn mặt Diệp Thiến chợt ửng đỏ, nội tâm lại có chút vui mừng, ai lại không thích được người khác khen mình xinh đẹp cơ chứ?  

             Bạch Nguyệt cười tủm tỉm nói: "Bản lĩnh khen người của anh có chút cao đó nha…”  

             Triệu Dật cười nói: "Theo gió lẻn vào đêm, theo vật nhỏ không tiếng động! Lời tôi nói đều chính là sự thật, vốn là cô ấy rất đẹp mà. Hơn nữa, lúc múa sẽ càng xinh đẹp hơn nữa!”  

             Diệp Thiến đưa cho Triệu Dật một tấm vé: "Sau khi vào, tôi sẽ đi trang điểm, sau đó ở hậu trường chờ đến lượt thi đấu, sau khi thi đấu xong tôi lại tới tìm hai người."  
 
Chương 326: "Vui vẻ thật sao?"


Chương 326: Nóng à! Sợ là trong lòng nóng mới đúng  

             Diệp Thiến bất đắc dĩ nói: "Vẻ đẹp hình thể của vũ công rất quan trọng nha, nếu ăn quá no thì bụng sẽ phồng lên, đâu có được đẹp đúng không?”  

             Trong đầu Triệu Dật theo bản năng xuất hiện hình ảnh Diệp Thiến mặc trang phục vũ công bó sát, nhưng cái bụng nhỏ lại phồng lên, nhất thời nhịn không được cười ra tiếng.  

             Hình ảnh kia thật sự có chút buồn cười...  

             Diệp Thiến nhìn thấy Triệu Dật cười như vậy, lập tức biết trong đầu hắn đang tưởng tượng ra  hình ảnh gì, cô tức giận vỗ Triệu Dật một cái: "Đem hình ảnh trong đầu anh thanh trừ sạch sẽ cho tôi, đó chỉ là anh tưởng tượng mà thôi!"  

             Diệp Thiến đánh Triệu Dật xong, bỗng nhiên lại cảm thấy động tác này hình như có chút thân mật, nhất thời thoáng có chút ngượng ngùng, cô vội vàng nói: "Chúng ta đi vào đi."  

             Bạch Nguyệt nhìn Diệp Thiến mặt đỏ bừng, cười hì hì nói: "Thiến Thiến, mặt của cậu sao lại đỏ vậy?"  

             Diệp Thiến bị vạch trần, nhất thời có chút xấu hổ nói: "Có chút nóng."  

             Bạch Nguyệt cười ha hả nói: "Nóng à! Sợ là trong lòng nóng mới đúng, ha ha..."  

             Sau khi vào nhà hát, ba người đã tìm được vị trí của mình. Diệp Thiến xách theo túi của mình đi vào hậu trường trước.  

             Thay đổi trang phục, trang điểm, và chờ đến lượt biểu diễn.  

             Thứ tự biểu diễn đã được sắp xếp từ trước nên không cần phải chờ đợi quá lâu. Hơn nữa sau khi biểu diễn xong thì việc của Diệp Thiến cũng coi như xong. Có thể đạt giải hay không thì là chuyện của ban giám khảo.  

             Triệu Dật và Bạch Nguyệt ngồi cùng nhau, xem các màn trình diễn khác trên sân khấu.  

             Bạch Nguyệt đột nhiên hỏi: "Anh thích xem biểu diễn vũ đạo lắm sao?"  

             Triệu Dật mỉm cười, cũng không giấu diếm nội tâm của mình mà đáp: "Thực ra cũng không quá thích, chủ yếu là vì không có hiểu lắm. Nhưng mà một điệu nhảy hay thì có thể thu hút mọi người, tôi vẫn có động lực để xem nha.”  

             Suy nghĩ một lát, Triệu Dật nói thêm: “Ví dụ trong buổi Gala Lễ hội mùa xuân hằng năm. Khi xem những màn ca hát và nhảy múa quy mô lớn như vậy, tôi cảm thấy rất đã mắt. Mặc dù đều là các công ty quảng cáo biểu diễn, nhưng mà những màn múa đơn hoặc múa đôi kia rất đặc sắc, có nhu có cương nhìn rất đẹp mắt và rất hấp dẫn. À! Tỷ như điệu múa Phật Quan  m nghìn tay, tôi cảm thấy nó rất rung động đấy..."  

             Bạch Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Dật: "Con người anh như vậy mà cũng khá thành thật đó nha."  

             Triệu Dật cười nói: “Đây cũng không phải là chuyện mất mặt gì. Phần lớn người bình thường chắc hẳn cũng có cảm giác như vậy đối với vũ đạo mà.”  

             Bạch Nguyệt cười nói: "Đúng vậy! Thật ra tôi cũng vậy, xem cũng không hiểu lắm. Nhưng Thiến Thiến múa thực sự rất đẹp. Trước đây tôi đã xem cô ấy biểu diễn một lần, lúc đó còn chưa mặc trang phục biểu diễn. Bây giờ thay trang phục, có cả bối cảnh thuỷ mặc chắc chắn sẽ càng đẹp mất hơn.”  

             Triệu Dật tò mò hỏi: "Cô ấy diễn là loại vũ đạo gì vậy?"  

             Bạch Nguyệt giải thích: "Vũ đạo chia thành rất nhiều loại. Đoán chừng mọi người đều quen thuộc với múa ba lê và múa Latin. Thiến Thiến học chuyên ngành là múa cổ điển, lần này cô ấy tham gia múa điệu múa cổ điển ‘Phiến Vũ Đan Thanh’ nhìn rất đẹp đó nha."  

             Triệu Dật ừ một tiếng: "Tôi rất mong chờ đấy."  

             Bạch Nguyệt cười nói: "Đương nhiên thích thì tốt, không thích cũng không sao. Mỗi người có gu thẩm mỹ khác nhau, sở thích cũng khác nhau. Anh có thể đến đây, ở khán đài cổ vũ cậu ấy đã là sự ủng hộ lớn nhất rồi. Như vậy Thiến Thiến cũng đã rất vui vẻ."  

             Triệu Dật mỉm cười: "Vui vẻ thật sao?"  

             Bạch Nguyệt cười nói: “Thiến Thiến là người hướng nội, không giống tôi tùy tiện như vậy. Ừm! Triệu Dật! Anh đây là đang theo đuổi cậu ấy sao?”  

             Triệu Dật hỏi ngược lại: "Cô cảm thấy có phải hay không?"  

             Bạch Nguyệt trả lời khẳng định: "Chắc chắn là như vậy rồi! Nếu không sao lại đưa cô ấy về lúc nửa đêm. Lại đặc biệt cùng cô ấy đến viện dưỡng lão, còn tặng nhiều quà như vậy. Bây giờ lại đến cổ vũ hỗ trợ cô ấy tham gia cuộc thi…”  

             Triệu Dật cười nói: "Đúng vậy! Vậy cô cảm thấy tôi là người như thế nào?"  

             Bạch Nguyệt chớp mắt mấy cái: "Rất tốt nha! Có nhan sắc, có tiền đồ, có khí chất, là người tốt. Này! Tôi khen anh thì anh cũng đừng kiêu ngạo nha. Tôi chỉ bày tỏ quan điểm cá nhân của tôi mà thôi, cũng không phải của Thiến Thiến."  

             Triệu Dật có thể quét hình xem độ thiện cảm của hai người. Thực ra độ thiện cảm của hai người họ đối với mình đều rất rõ ràng. Nhưng mà dù là vậy thì cũng phải giả vờ khiêm tốn một chút.  

             Cũng không thể nói thực ra tôi biết thái độ của các cô đối với tôi. Tôi còn biết độ thiện cảm của cô đối với tôi cao hơn một chút so với cô ấy...  

             Triệu Dật cười nói: “Biết tôi tốt rồi sao không giúp tôi nói tốt một chút nhỉ?”  
 
Chương 327: Trong lòng cũng có chút hoảng sợ.”


Chương 327: Trong lòng cũng có chút hoảng sợ.  

             Triệu Dật cười nói: "Một bữa tôm mà tôi còn phải lừa cô sao?"  

             Bạch Nguyệt sau khi nghĩ lại thấy cũng đúng: "Cũng đúng ha! Anh là người giàu, một bữa tôm có phải là có lợi cho anh quá rồi không?"  

             Triệu Dật mím môi cười: “Vậy cô muốn gì? Quần áo, túi xách hay thứ gì khác, cứ việc nói đi!”  

             Hai mắt Bạch Nguyệt sáng lên, nhưng cô vẫn lắc đầu thở dài: "Quên đi! Nếu tôi nhận đồ của anh, Thiến Thiến biết được chắc chắn sẽ rất tức giận. Nếu có cơ hội thì anh mời tôi ăn tôm là được rồi. Đây là thứ tôi thích nhất, ăn bao nhiêu cũng không đủ. Nhưng tôm to thì không rẻ, tôi ăn nhiều như vậy thì một bữa tốn rất nhiều tiền, không đủ tiền mua cho nên ăn không được…”  

             Lời Bạch Nguyệt nói cũng là sự thật. Tôm nói đắt thì không đắt, nhưng cũng không rẻ. Dù sao Bạch Nguyệt vẫn còn là sinh viên. Mặc dù bố mẹ đã cho tiền sinh hoạt, nhưng mà nữ sinh phải mua một số thứ linh tinh. Ngoài ăn uống và các khoản chi tiêu khác nữa thì tiền tiêu vật chỉ vừa đủ dùng…  

             Tôm rẻ ở các quán ăn bán 100 tệ 1,5kg. Nhưng mà một con chỉ có 5 tệ, 9 tệ chỉ có một hai con thì làm sao ăn đủ, còn loại khác thì giá cả đắt hơn nhiều, hơn 200 tệ cho 1kg. Có thể ăn như Bạch Nguyệt, một mình ăn hết sáu bảy ký cũng không thành vấn đề, như vậy đối với một sinh viên quả thực không hề rẻ chút nào.  

             Triệu Dật mỉm cười, Bạch Nguyệt này cũng không phải là cô gái tham lam. Ừm! Là một cô gái thích ăn hàng.  

             "Không sao! Tôi sẽ mời cô ăn cho đến khi nào cô không ăn nổi mới thôi!"  

             “Vậy nếu tôi từ chối thì rất vô lễ. Nhưng Thiến Thiến không thích ăn tôm, cô ấy muốn giữ dáng mà tôm thì quá nhiều dầu, lần trước anh cũng thấy cậu ấy chỉ ăn có một ít..."  

             Bạch Nguyệt đắm chìm trong niềm hạnh phúc rối bời.  

             Bạch Nguyệt đi thì đương nhiên là vì đi cùng với Diệp Thiến, nhưng Diệp Thiến không thích ăn tôm. Thứ nhất là để giữ gìn vóc dáng, thứ hai là vì cô ấy cảm thấy tôm không sạch sẽ.  

             Diệp Thiến không đi, trừ khi là hoàn cảnh đặc biệt, Bạch Nguyệt không thể nào hẹn gặp riêng Triệu Dật được. Vậy thì tại sao Triệu Dật lại muốn mời cô ăn tôm chứ?  

             Triệu Dật liếc mắt một cái lập tức hiểu rõ trong lòng Bạch Nguyệt đang nghĩ gì, cười nói: "Không sao! Lúc cùng nhau ăn cơm cũng có thể gọi thêm tôm giúp cô, xem như là ăn những gì mình thích. Hơn nữa nếu cô đến thành phố một mình cũng có thể gọi cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ mời một mình cô đi ăn tôm lớn, xem như là hối lộ cô!"  

            Bạch Nguyệt lập tức vui vẻ.  

             "Được! Vậy sau này nếu tôi đến thành phố thì tôi sẽ gọi cho anh. Anh cũng không được ngó lơ tôi đâu đấy!"  

             Triệu Dật cười nói: "Làm sao có thể chứ! Mặc dù chúng ta biết nhau là nhờ Diệp Thiến, nhưng mà đã đi chơi với nhau rất nhiều lần thì cũng xem như là bạn bè rồi. Dù sao cũng là một đại mỹ nữ, tôi làm sao có thể không để ý chứ. Lỡ như cô về tìm Diệp Thiến tố cáo tôi, vậy thì làm sao bây giờ?"  

             Bạch Nguyệt cười nói: "Làm sao hả? Tôi giúp anh nói tốt còn không kịp đây. Dù sao anh cũng là người giàu có. Nếu anh và Thiến Thiến đến với nhau thì sau này có lẽ tôi sẽ thường xuyên được nhận hối lộ, ăn nhờ ở đậu cả đời. Ừm! Sau này tôi sẽ cố gắng ở lại Giang Châu, không có việc gì thì có thể đi ăn chực..."  

             Triệu Dật bật cười: "Xem ra cô thực sự là một cái ăn hàng tiêu chuẩn nha."  

             Bạch Nguyệt cũng không tức giận, cười nói: "Đúng vậy! Tôi là một tín đồ ăn uống, tôi thích nhất chính là ăn tất cả các món ăn ngon. Đó là một điều rất hạnh phúc. Chờ tốt nghiệp xong tôi sẽ kiếm tiền, tôi muốn ăn những món ngon trên khắp thế giới!"  

             Triệu Dật cười nói: "Cô học năm mấy rồi?"  

             "Đại học năm tư."  

             Bạch Nguyệt biết Triệu Dật nghi hoặc, giải thích nói: "Chúng tôi chuyển đến ký túc xá một lần, sau đó phân chia lại lần nữa. Khoa Phát thanh Truyền hình và khoa Vũ đạo của chúng tôi cũng không nhiều người, vì vậy chúng tôi sống cùng nhau."  

             Triệu Dật có hơi ngạc nhiên: “Vậy chẳng phải tháng bảy sang năm là đã tốt nghiệp rồi sao?”  

             Bạch Nguyệt gật đầu đáp: “Đúng vậy! Thời gian trôi qua thật nhanh! Chớp mắt mà đã 22 tuổi rồi, còn sắp tốt nghiệp đại học. Trong lòng cũng có chút hoảng sợ.”  

             Triệu Dật cười nói: “Có gì phải vội chứ? Tìm việc làm sao?”  
 
Chương 328: Trò chuyện với Bạch Nguyệt


Chương 328: Trò chuyện với Bạch Nguyệt  

             Khoa Nghệ thuật Phát thanh Truyền hình và Dẫn chương trình của Bạch Nguyệt thật đúng là dựa vào miệng mồm để kiếm cơm. Loại vị trí này đòi hỏi nhiều và khó xin vào hơn. Người dẫn chương trình truyền hình và phát thanh viên có thể dễ dàng trúng tuyển được sao?  

             Trong thực tế xã hội quan hệ lớn hơn năng lực này, cho dù bạn có năng lực mà không có quan hệ thì bạn cũng phải ngoan ngoãn chịu đựng và chờ đợi. Thậm chí bạn cần phải trả giá bằng một vài thứ mới có thể đổi lấy được một cơ hội.  

             Triệu Dật hỏi: "Bây giờ các cô đã là sinh viên năm 4 rồi thì cũng có thể đi thực tập. Vẫn còn hơn nửa năm, có thể thử nhiều nơi xem sao."  

             Bạch Nguyệt ừ một tiếng: "Nếu có thể thực tập, hơn nữa tìm một công việc thực tập ở đài truyền hình thì sau này chuyển lên nhân viên chính thức cũng sẽ dễ dàng hơn, nhưng mà rất khó tìm nha. Hiện tại yêu cầu rất cao, mà bình thường cũng ít tuyển thực tập sinh. Tôi đã thử hỏi qua nhiều nơi nhưng đều không được, vẫn là tiếp tục tìm thêm chỗ khác. Trước tiên cứ tìm một công ty chuyên nghiệp, nếu như chờ đến năm sau vẫn không được thì cứ tùy ý, dù sao cũng phải ăn cơm."  

             Triệu Dật cười nói: “Cô là người ở đâu?"  

             Bạch Nguyệt trả lời: "Tôi là người Giang Châu. Không phải nội thành, là ở ngoại thành có hơi xa."  

             Triệu Dật cười nói: "Vậy chắc cô cũng sẽ không định quay lại đó để phát triển, dù sao ở lại thành phố lớn cũng có nhiều cơ hội hơn một chút."  

             Bạch Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy! Một địa phương nhỏ, nếu như không phải là mối quan hệ quá vững thì càng đừng nghĩ đến.”  

             Triệu Dật gật đầu đồng ý. Phàm những địa phương càng nhỏ, nguyên tắc của những mối quan hệ này càng được thể hiện nghiêm trọng hơn. Hơn nữa ở một nơi nhỏ thì có thể có mấy vị trí như vậy? Lại còn nhiều người như thế, ai có thể vào được chứ?  

             Triệu Dật cũng không nói giúp đỡ gì cả. Thứ nhất, mối quan hệ xã hội của hắn ở Giang Châu không đủ mạnh. Thứ hai, quan hệ của hắn với Bạch Nguyệt còn chưa phát triển đến mức đó.  

             Nếu có một cơ hội thích hợp, thuận tiện giúp thì cũng sẽ giúp đỡ. Nhưng muốn vì cô ấy mà nỗ lực hết mình đi giúp đỡ thì hơi quá.   

             Bây giờ mọi người chỉ là bạn bè, hắn không có nghĩa vụ này đúng không?  

             Triệu Dật và Bạch Nguyệt tùy ý trò chuyện, xem các màn biểu diễn vũ đạo khác nhau trên sân khấu.  

             Có một số màn biểu diễn thật bắt mắt. Cũng có những tiết mục cảm thấy ồn ào ngoài sức tưởng tượng, khiến người ta không thể tập trung được...  

             Cả Triệu Dật và Bạch Nguyệt đều chú ý vào việc trò chuyện, tán gẫu cũng rất tùy ý. Cho đến khi Diệp Thiến ra sân khấu thì cả hai mới ngừng nói chuyện và tập trung xem.  

             Nếu đã là đến đây để cổ vũ, tốt xấu gì cũng phải nghiêm túc xem một chút.  

             Lúc này Diệp Thiến đã thay trang phục cổ trang, ống tay áo dài bay bổng bay lượn. Tay cô cầm một chiếc quạt xếp bằng lụa, trên quạt còn có tua rua. Nhìn qua cả người tràn đầy linh khí, cộng thêm dáng vẻ ung dung nhàn nhã, trông thật giống nàng tiên ở cung trăng.  

             Âm nhạc vang lên, đằng sau Diệp Thiến xuất hiện hoạt ảnh sáng tối một mảng lớn. Giống như mặt trăng, lại như sóng nước, nhẹ nhàng lăn tăn, lúc rõ ràng lúc trong suốt. Diệp Thiến lại vừa vặn đứng ở trung tâm của hoạt ảnh này.  

             Ống tay áo dài tung bay, quạt xếp bay lượn, cả người như tiên nữ. Thân hình mềm mại, thể hiện trọn vẹn vẻ đẹp nữ tính, khiến Triệu Dật cũng xem hết sức chăm chú.  

             Màn múa đơn cũng không kéo dài nhưng đến cuối cùng khi kết thúc thì khán giả như vỡ òa, tiếp đó là một tràng pháo tay cực kỳ nồng nhiệt. So với mấy tiết mục trước thì tiếng vỗ tay cũng nhiều hơn hẳn.  

             Bạch Nguyệt hào hứng nói: "Thay đổi trang phục, phối hợp với phông nền, đúng là hoàn toàn khác biệt nha! Trông đẹp mắt hơn nhiều so với khi tôi xem cô ấy luyện tập trước đây!"  

             Triệu Dật vừa vỗ tay vừa khen ngợi: "Người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên. Câu này chắc chắn có ý nghĩa như vậy."  

             Bạch Nguyệt nhìn đám người nhiệt liệt vỗ tay đáp lại: "Tôi cảm thấy rất đẹp đó, không biết có đoạt giải được hay không?"  

             Triệu Dật cười nói: "Vậy thì phải hỏi những vị khách quý chấm điểm ở hàng ghế đầu rồi. Cũng không biết có bí mật mờ ám gì hay không..."  

             Bạch Nguyệt ngạc nhiên nói: "Tôi thấy anh nhìn mọi thứ đều rất thực tế nha."  
 
Chương 329: "Đây là sự trợ giúp của tôm đó sao?"


Chương 329: Miệng đàn ông đều là quỷ lừa đảo!  

             Bạch Nguyệt tán thành nói: "Quả thực là như vậy. Mặc dù anh còn trẻ, nhưng cách làm việc thì không hề trẻ chút nào. Ai da! Nói đến chuyện này tôi mới nhớ, trước đây bọn tôi đều nghĩ anh là sinh viên đại học năm ba hoặc năm tư. Cuối cùng anh chỉ mới học năm nhất, còn nhỏ hơn so với bọn tôi..."  

             Triệu Dật mỉm cười đáp: "Tôi cũng không có nói dối các cô tôi là sinh viên năm ba năm tư gì đâu nhé! Nếu tôi thực sự muốn lừa các cô thì tôi đã không mời các cô đến trường. Cô nói có đúng không? Hơn nữa, đàn ông luôn dựa vào năng lực chứ không phải tuổi tác…"  

             Bạch Nguyệt cười hì hì nói: "Tôi cũng chỉ nói như vậy. Lời anh nói quả thực cũng đúng. Một người đàn ông chỉ cần có năng lực, dù 18 tuổi hay 81 tuổi đều có thể thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người…"  

             Triệu Dật tiếp lời: “Dù là 18 hay 81 thì vẫn là đàn ông. Bọn họ đều thích phụ nữ như nhau, rất nhiệt tình, ​​đúng không?”  

             Bạch Nguyệt bĩu môi, cười nói: “Đúng vậy! Không cần biết 18 hay 81, tất cả đều thích những cô gái 18 tuổi, vô cùng chân thành..."  

             Triệu Dật lắc đầu: "Không! Tôi cũng thích 21 tuổi."  

             Bạch Nguyệt bật cười, theo bản năng cô cho rằng Triệu Dật đang nói thích Diệp Thiến, dù sao Diệp Thiến cũng 21 tuổi. Nhưng mà đột nhiên cô nhớ ra, chính mình không phải cũng 21 tuổi sao?  

             Mặc dù sẽ sớm bước sang tuổi 22, nhưng bây giờ mình vẫn là 21 tuổi nha.  

             Hắn nói câu này không phải là ám chỉ cái gì đó chứ?   

             Có lẽ là không phải đâu!  

             Mặc dù Bạch Nguyệt cảm thấy về phương diện lý trí mình hẳn là suy nghĩ quá nhiều, nhưng lại không nhịn được mà nghĩ như vậy.   

             Trong lòng Bạch Nguyệt có hơi bối rối, vội vàng tự cảnh cáo bản thân liên tục.  

             Đừng suy nghĩ nhiều!  

             Đừng suy nghĩ nhiều!  

             Hắn đang nói đến là Thiến Thiến!  

             Cho dù là nhắm vào mình, đó cũng chỉ là nói đùa mà thôi!  

             Hắn là đang theo đuổi Thiến Thiến, mình là bạn của Thiến Thiến, không nên suy nghĩ nhiều!  

             Bạch Nguyệt bình tĩnh lại, nói đùa: "18 tuổi anh cũng thích mà 21 tuổi anh cũng thích, điều này cho thấy anh rất thương người đó nha."  

             Triệu Dật cười: "Đúng vậy! Một người đàn ông phải có tấm lòng rộng rãi và biết yêu thương. Đây không phải là rất bình thường hay sao?"  

             Bạch Nguyệt mím môi, ngập ngừng hỏi: "Đối với tuổi tác thì như vậy mà đối với mỹ nữ cũng như vậy sao?"  

             Triệu Dật cười: "Đương nhiên là không! Tôi như vậy thôi chứ là người rất trong sáng đó nha, đối với chuyện tình cảm cũng rất nghiêm túc."  

             Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng miệng lại đầy vẻ không tin nói: "Không phải trên mạng có câu nói ‘miệng của đàn ông đều là quỷ lừa đảo’ hay sao? Vậy nên tôi sẽ không tin, điều kiện của anh tốt như vậy mà bên cạnh không có mỹ nữ nào khác đó nha..."  

             Miệng đàn ông đều là quỷ lừa đảo sao?  

      Chà! Sinh viên mù, cô đã tìm thấy điểm mấu chốt!  

             Triệu Dật cười nói: “Mỹ nữ thì chắc chắn là có đó nha! Hôm đó các cô cũng đã thấy đấy, lớp trưởng của chúng tôi cũng rất xinh đẹp đúng không? Chỉ là nhiều mỹ nữ xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ tôi đều phải có ý nghĩ gì khác sao?”  

             Đương nhiên Bạch Nguyệt chỉ thuận miệng nói một câu, thật ra cũng không muốn điều tra gì cả. Cho dù là bạn thân thì phải có ý thức của bạn thân, chuyện tình cảm nam nữ thực ra cũng không thích hợp để xen vào quá nhiều. Nếu không cuối cùng sẽ làm cho người ta chán ghét.  

             "Ai da! Tôi nói này. Anh và Thiến Thiến cũng quen nhau đến mức này rồi, lần sau hẹn hò nếu Thiến Thiến gọi điện cho tôi thì tôi sẽ mượn cớ không đến. Chính anh tự mình nắm bắt cơ hội đi!"  

             Triệu Dật bật cười nói: "Đây là sự trợ giúp của tôm đó sao?"   

             Bạch Nguyệt cũng cười đáp lại: “Đúng vậy! Bị tôm mua chuộc thì càng không có liêm sỉ. Hơn nữa mỗi lần tôi đi cùng, sợ là anh cũng sẽ chán ghét tôi."  

             "Làm sao có thể như thế được chứ? Đều là mỹ nữ cả mà."  

             Triệu Dật thản nhiên đáp, ánh mắt nhìn bóng người trước mặt, cười nói: "Cô ấy đã ra rồi, chúng ta có nên tiếp tục xem không?"  

             Bạch Nguyệt lắc đầu đáp: "Dù sao tôi cũng cùng cô ấy đến đây để cổ vũ cô ấy. Những màn biểu diễn khác tôi không có hứng thú gì, đi xem Thiến Thiến thế nào rồi."  

             Triệu Dật cười nói: "Được!"  

             Diệp Thiến đã thay lại quần áo bình thường, hóp lưng lại như một con mèo đi đến bên cạnh hai người, cười nói: "Các người còn xem sao? Không xem nữa thì chúng ta đi. Dù sao thì cuối cùng những video về cuộc thi cũng sẽ có trên trang web chính thức. Tôi cũng có thể quay về từ từ xem."  

             Bạch Nguyệt lập tức đứng lên nói: “Cũng không cần đâu. Mình cũng không giống cậu có trình độ thưởng thức như vậy."  
 
Chương 330: Cảm giác này thật phức tạp.


Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 330: Nắm tay Diệp Thiến  

             Diệp Thiến ngập ngừng gật đầu: "Được! Lát nữa tôi và Bạch Nguyệt sẽ tự tìm khách sạn sau."  

             Triệu Dật cười nói: "Các cô đến đây thì cứ để cho tôi phụ trách nha, như vậy mới tận tình địa chủ chứ? Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa, rất hiếm có cơ hội như vậy, cô cũng không cần giành với tôi đâu."  

             Diệp Thiến do dự một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Dật. Triệu Dật cười đáp lại Diệp Thiến bằng ánh mắt rất kiên định.  

             Một lát sau khuôn mặt Diệp Thiến ửng đỏ, cụp mắt xuống: "Được rồi... Cảm ơn anh!"  

             Trên khuôn mặt của Triệu Dật thoáng hiện lên nụ cười, hắn biết quan hệ của hai người qua khoảnh khắc này lại tiến thêm một bước.  

             Giữa Triệu Dật và Diệp Thiến thực ra cũng không có nhiều mối quan hệ về kinh tế. Lần đầu tiên hắn mời Diệp Thiến ăn cơm cũng là Tôn Lượng trả tiền. Sau đó đến thăm viện dưỡng lão, mặc dù hắn tiêu hơn 100 nghìn tệ nhưng tiền này đều tiêu cho những người lớn tuổi trong viện dưỡng lão, coi như là xây dựng tình cảm. Tuy rằng tiền này cũng xem là tiêu cho Diệp Thiến, nhưng bản thân Diệp Thiến thực tế cũng không nhận được bất kỳ lợi ích nào. Vậy thì xem như là làm việc thiện tích đức, đó cũng là làm cho chính Triệu Dật.  

             Sau đó khi cả hai đến trường, Triệu Dật cũng mời họ ăn một bữa cơm, gắp một đống thú bông. Trước đó Triệu Dật vốn muốn mua cho họ chút gì đó, nhưng Diệp Thiến lại chủ động từ chối, thậm chí cũng không đi mua sắm.  

             Triệu Dật muốn sắp xếp chỗ ở cho họ, nhưng ban đầu Diệp Thiến chọn từ chối. Rõ ràng là vẫn chưa có ý định hoàn toàn chấp nhận Triệu Dật.  

             Tất nhiên không phải là bạn trai và bạn gái, nên Diệp Thiến không muốn tiếp nhận nhiều sự sắp đặt của Triệu Dật. Suy cho cùng thì đây không phải là không công mà chiếm lợi của người khác sao? Hơn nữa gia cảnh của Diệp Thiến cũng không đến nỗi, không thể thuê được phòng khách sạn hay ăn một bữa cơm.  

             Nhưng khi ánh mắt của hai người đối diện nhau, Diệp Thiến rốt cuộc cũng đã chọn đồng ý. Điều này rõ ràng là trong lúc đối mặt, trong lòng Diệp Thiến đã đấu tranh tư tưởng, cuối cùng quyết định chấp nhận lòng tốt của Triệu Dật. Đồng thời, cũng ngầm chấp nhận Triệu Dật là bạn trai của cô.  

             Mặc dù vẫn chưa nói rõ nhưng trong lòng Diệp Thiến hẳn đã sẵn sàng tiếp nhận Triệu Dật.  

             "Hệ thống, quét hình Diệp Thiến."  

             Độ thiện cảm: 89.  

             Độ thiện cảm 89 đã là mức độ bạn bè thân thiết cao nhất. Cao hơn một chút là có thể đạt tới 90 điểm, đạt tiêu chuẩn tình yêu.  

             Lần trước quét hình thì độ thiện cảm là 85, lần này là 89. Rõ ràng là mối quan hệ đã tiến thêm một bước. Nếu thêm một bước nữa, Triệu Dật sẽ có thể đột phá phòng tuyến tâm lý cuối cùng, trở thành người yêu của Diệp Thiến.  

             Ba người họ đi vào rạp chiếu phim, hôm nay xem một bộ phim tình cảm thanh xuân vườn trường.  

             Trên màn ảnh, nam nữ chính cuối cùng cũng giải quyết được hiểu lầm, thấu hiểu lòng nhau, mãnh liệt ôm lấy nhau. Trong bóng tối, Triệu Dật lặng lẽ đưa tay qua, nhẹ nhàng nắm tay của Diệp Thiến.  

             Diệp Thiến vô thức rút tay lại, nhưng Triệu Dật nhất quyết không lùi bước, vẫn nắm chặt lấy tay cô như cũ.  

             Có điểm thiện cảm của hệ thống, Triệu Dật hoàn toàn có thể nắm được tình cảm của đối phương đối với mình. Dù chưa vượt qua 90 điểm nhưng mà nắm tay chắc cũng không có vấn đề gì.   

             Quả nhiên sau khi bàn tay nhỏ bé vùng vẫy một lúc nhưng không thoát ra được, thì lập tức từ bỏ ý định giãy dụa, ngoan ngoãn để Triệu Dật nắm…  

             Bộ phim kết thúc, ánh đèn lập tức sáng lên.  

             Diệp Thiến như bị giật điện nhanh chóng thu tay lại, khuôn mặt ửng hồng.  

             Vẻ mặt Triệu Dật thì bình tĩnh, cũng không đưa tay ra, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.  

       Bạch Nguyệt quay đầu lại, chợt phát hiện Diệp Thiến đang đỏ mặt, buột miệng hỏi: "Sao mặt cậu lại đỏ thế… Ồ..."  

             Bạch Nguyệt đang nói thì lập tức dừng lại, liếc mắt nhìn về phía Triệu Dật, ánh mắt như cười như không.  

             Ở rạp chiếu phim.  

             Tối đen như mực, xảy ra chuyện gì đó không phải là rất bình thường hay sao?  

             Hành động của Triệu Dật nhanh như vậy, chẳng mấy chốc mà hai người họ sẽ trở thành người yêu thực sự. Con kỳ đà cản mũi như mình có lẽ sau này sẽ chính thức thất nghiệp rồi.  

             Trong lòng Bạch Nguyệt không khỏi có chút hâm mộ. Lần này cô cũng không trêu chọc Diệp Thiến nữa.   

             Diệp Thiến thẹn thùng, Diệp Thiến vui vẻ, trong lòng cô đều có cảm giác ngưỡng mộ.  

             Cảm giác này thật phức tạp.  

             Cô mừng cho bạn của mình, nhưng cũng không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ.  

             Không phải là loại cảm giác ghen tị, mà chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ.  

             Chính cô cũng rất muốn tìm một người bạn trai như thế này…  

             Cao ráo, đẹp trai, giàu có, khí chất, giỏi giang, điềm đạm, chín chắn và ấm áp...  
 
Chương 331: Hai vị mỹ nữ, thật ngại quá!”


Chương 331: Thua thì bị vẽ rùa đen  

             Khuôn mặt Diệp Thiến đỏ ửng: "Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy!"  

             Bạch Nguyệt cười hì hì nói: "Cậu hiểu mà."  

             Triệu Dật quay đầu dặn dò nhân viên phục vụ: "Tôm! Loại lớn nhất, cho 2,5kg... Bạch Nguyệt! Nhiêu đây có đủ không?"  

             Bạch Nguyệt nháy mắt mấy cái nói: "Tôi chỉ ăn tôm, không ăn gì khác có được không?"  

             Triệu Dật nghe xong ngay lập tức hiểu ý của Bạch Nguyệt.  

             Nhiêu đây không đủ!  

             "Vậy thì cho 5kg đi..."  

             Diệp Thiến mở to mắt: "5kg sao? Ăn hết không đấy?"  

             Triệu Dật cười nói: "Sức chiến đấu của Bạch Nguyệt cũng không phải là cô chưa thấy, cực kỳ mạnh mẽ nha. Nếu như ăn không hết thì chúng ta có thể đóng gói, mang về ăn khuya mà."  

             Lần trước một mình Bạch Nguyệt đã ăn ít nhất 2,5kg, hơn nữa trông dáng vẻ lúc đó thì vẫn còn chưa thỏa mãn. Triệu Dật nghĩ một mình cô ấy có thể ăn 3-4kg chắc chắn không thành vấn đề.  

             Hai mắt Bạch Nguyệt lấp lánh, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ: “Triệu Dật! Anh thật quá hào phóng!”  

             Cô gái này thật là dễ vui vẻ!  

             Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô ấy kìa...  

             Năm ký tôm chỉ đáng giá vài trăm tệ, cảm giác cô ấy còn hạnh phúc hơn được mua một cái túi hàng chục nghìn nhân dân tệ.  

             Xem ra Bạch Nguyệt nói mình là một cô cái ăn hàng thật đúng không phải chỉ là hư danh!  

             Có ăn ngon lập tức vui vẻ!  

             Thực ra Triệu Dật cảm thấy giống như Bạch Nguyệt cũng rất tốt. Những cô gái như vậy thì đơn giản hơn. Các cô ấy không cần túi và quần áo đáng giá mấy chục nghìn, cũng không cần dây chuyền kim cương các thứ. Miễn là có thể dẫn các cô ấy đi ăn những món ngon, các cô ấy sẽ rất vui vẻ.  

             Mặc dù một số thực phẩm quả thực giá không hề rẻ. Nhưng mà so với mua sắm thì ăn có đáng là bao nhiêu chứ?  

             Tôm thì có thể đắt bao nhiêu đây?  

             Triệu Dật lại hỏi ý kiến ​​của Diệp Thiến, sau đó gọi thêm vài món ăn khác, đồ uống và bia. Dù sao buổi tối cũng sẽ ở khách sạn, có thể không cần phải lái xe.  

             Sức ăn hàng của Bạch Nguyệt thật sự không phải nói. 5kg tôm thì Triệu Dật có thể ăn 1kg, Diệp Thiến ăn có một chút. Còn lại chỉ một mình Bạch Nguyệt giải quyết hết!  

             Cô ấy thực sự chỉ ăn tôm từ đầu đến cuối, căn bản không ăn bất cứ thứ gì khác. Còn uống hai chai bia, vẻ mặt hạnh phúc và mãn nguyện.  

             Triệu Dật tính tiền. Bạch Nguyệt lúc lắc tại chỗ hai cái, đưa tay sờ bụng nhỏ rồi chớp chớp mắt nói: "Bụng có hơi trướng. Hay là chúng ta đi bộ một chút được không? Để cho tiêu cơm."  

             Diệp Thiến bật cười: "Ăn nhiều như vậy, không sợ đi không nổi sao?”  

             Bạch Nguyệt cười nói: “Mình quá tham ăn, nhà mình nuôi không nổi, nên không có điều kiện ăn nhiều. Vất vả lắm mới ăn chực được một bữa, mình khẳng định là muốn đi không nổi cũng phải ăn đến chết đó nha!”  

             Triệu Dật cười nói: "Đừng nói thảm như vậy chứ! Nếu muốn ăn thì cứ gọi tôi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!"  

             Diệp Thiến cười nói: "Cậu nói giống như là con ma đói đầu thai vậy. Có thảm như vậy không hả?"  

             Bạch Nguyệt cười hì hì: "Chỉ là làm nóng bầu không khí thôi mà."  

             Ba người họ thực sự đi bộ một vòng trên đường lớn. Tản bộ khoảng nửa giờ, sau đó mới tìm một khách sạn cao cấp, thuê một phòng đôi và một phòng đơn.  

             Đương nhiên Triệu Dật ở riêng một phòng, hai nữ thì ở phòng đôi.  

             Vẫn còn hơi sớm để đi ngủ, Bạch Nguyệt đề nghị: "Hay là chúng ta đánh bài đi, đấu địa chủ thì sao?"  

             "Được!"  

             Không có bài poker, không có vấn đề, chỉ cần có điện thoại di động là được.  

             Bạch Nguyệt lại đề nghị: “Dù sao cũng phải có chút hình phạt. Nếu không chơi cũng chán. Vậy đi, thua thì vẽ rùa đen lên mặt… Thế nào?”  

             Với đề nghị của Bạch Nguyệt, Triệu Dật và Diệp Thiến đều không phản đối.   

   Chơi bài poker thì đặt cược một chút mới thú vị. Nếu không thì bạn thua hay thắng đều chẳng có gì khác biệt?  

             Ba người lấy điện thoại di động ra, vào trò chơi đấu địa chủ, sau đó đổ xí ngầu và bắt đầu chơi.  

             Ván đầu tiên, Triệu Dật là chủ nhà, thắng!  

             “Ha ha! Hai vị mỹ nữ, thật ngại quá!”  

             Triệu Dật cầm bút lên, bắt đầu vẽ một con rùa đen nhỏ trên trán Diệp Thiến.  

             Khi vẽ rùa nhỏ, đương nhiên cả hai đều biết sẽ rất gần nhau. Hơn nữa tay cũng chạm vào mặt và trán.  

             Diệp Thiến và Triệu Dật đã từng nắm tay nhau ở rạp chiếu phim trước đó. Bây giờ họ gần nhau như vậy, nhưng cô vẫn không thể không đỏ mặt.  

             Nhưng mà luật chơi là như vậy, có chơi có chịu. Nếu không, trò chơi này sẽ rất nhàm chán.  

             Diệp Thiến nín thở, tùy ý để Triệu Dật vẽ xong rùa đen, nhưng khuôn mặt lúc này đã đỏ bừng.  

             Triệu Dật nhìn kỹ rùa nhỏ mà mình đã vẽ, bật cười nói: "Không tệ! Tôi đúng là một họa sĩ giỏi."  

             Triệu Dật vẽ rùa đen nhỏ bằng vài nét đơn giản. Mặc dù chỉ có một vài nét vẽ, nhưng thật sự rất giống.  

             Diệp Thiến khẽ nói: "Tôi nhất định sẽ thắng lại."  
 
Chương 332: Triệu Dật đụng phải Bạch Nguyệt.


Chương 332: Đột phá độ thiện cảm  

             Triệu Dật tiến tới, vẽ một con rùa nhỏ trên trán Bạch Nguyệt.  

             Đây là lần đầu tiên Bạch Nguyệt ở gần Triệu Dật đến vậy, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp thở của Triệu Dật, nhịp tim của cô cũng tăng nhanh.  

             "Nào đến đi, tôi muốn trả thù!"  

             Đấu địa chủ phải phụ thuộc vào kỹ thuật, nhưng nhiều hơn là dựa vào may mắn. Rất nhanh đã đến lượt Triệu Dật thua. Sau đó hai cô gái lập tức vui vẻ như ăn Tết, mỗi người vẽ một con rùa đen lên mặt Triệu Dật.  

             "A! Triệu Dật! Anh thua rồi! Vẽ rùa đen, để tôi!"  

             "Lần này tới lượt tôi!"  

             "Không thể vẽ trên mặt, vậy thì vẽ trên cổ!"  

             "Đừng cử động!"  

             "Ngứa!"  

             Ba người vừa vẽ rùa, vừa làm ầm ĩ. Lúc đầu còn có chút kiềm chế, sau đó trực tiếp phát điên luôn rồi.  

             Triệu Dật thua, vậy mà Bạch Nguyệt thực sự leo thẳng lên người Triệu Dật, đè hắn ra để hắn không cử động được. Sau đó vẽ lên cổ hắn một con rùa đen.  

             Diệp Thiến cũng không cảm thấy có gì sai, còn ở bên cạnh giúp Bạch Nguyệt giữ lấy tay Triệu Dật, không để hắn phản kháng.   

             Trong lúc vô tình, Triệu Dật đụng phải Bạch Nguyệt.  

             Cả hai người đột nhiên sững lại, khuôn mặt Bạch Nguyệt lập tức đỏ bừng. Cũng may mọi người đang náo loạn, vốn là đỏ mặt nhưng cũng không quá nổi bật. Diệp Thiến cũng không nhận thấy sự khác thường trong nháy mắt này giữa hai người họ.  

             Triệu Dật để hai người họ vẽ xong rùa đen, chờ Bạch Nguyệt bước xuống, Triệu Dật cầm điện thoại di động soi khuôn mặt của mình.   

             "Đều đã vẽ đầy mặt rồi, không còn chỗ để vẽ thêm. Hay là hôm nay cứ như vậy đi, lần sau lại chơi?"  

             Lúc này trong lòng Bạch Nguyệt tràn đầy phức tạp, cũng sợ Diệp Thiến nhìn ra được sự khác thường của mình lập tức đồng ý nói: "Được rồi! Cũng không còn sớm. Hay là chúng ta chụp một bức ảnh nhóm làm kỷ niệm đi."  

             "Được!"  

             Triệu Dật xoay người giơ điện thoại di động lên, Diệp Thiến và Bạch Nguyệt cùng bước tới. Một người sau vai trái, người còn lại sau vai phải. Ba cái đầu dựa rất sát vào nhau, nhìn vô cùng thân mật.  

             "Một, hai, ba, cà tím!"  

             Triệu Dật chụp ảnh, nhìn một chút nói: "Không tệ! Nhưng mặt đều đen thui! Tôi chưa bao giờ phải chật vật như vậy. Để tôi gửi cho các cô!"  

             Triệu Dật không sợ họ sẽ đăng lên vòng bạn bè. Dù sao thì cả hai đều có chút lộn xộn, trên mặt và cổ đều là rùa đen nhỏ. Cô gái nào sẽ để lộ một bức ảnh như thế này ra ngoài để cho người ta cười cơ chứ?  

             Loại ảnh này cũng giữ nó một mình, thỉnh thoảng lật lại xem, chỉ là một chút kỷ niệm đẹp mà thôi…  

             “Được rồi! Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai gặp lại!”  

             Sau khi Triệu Dật gửi ảnh cho hai cô gái, đưa hai cô gái về phòng của mình. Cuối cùng khi chia tay, Triệu Dật không nhịn được quét hình độ thiện cảm của Diệp Thiến.  

             Độ thiện cảm của Diệp Thiến: 91.  

             Trong lòng Triệu Dật vui mừng khôn xiết. Ăn bữa tối cùng nhau và tương tác trong lúc chơi đùa vừa rồi vậy mà đã khiến độ thiện cảm tăng lên hai điểm, cuối cùng đã đột phá 90 điểm đường tình duyên!  

             Điều này cũng có nghĩa là nếu đêm nay Diệp Thiến chỉ ở một mình, cô sẽ không từ chối Triệu Dật.  

             Ngược lại Triệu Dật cũng không thất vọng, chờ đợi cơ hội tiếp theo vậy.  

             Sau khi quét xong Diệp Thiến, Triệu Dật thuận tiện quét độ thiện cảm của Bạch Nguyệt một chút.   

             Vừa rồi hai người bất ngờ đụng chạm, mặc dù thời gian rất ngắn, chỉ trong tích tắc nhưng cũng khiến cho lòng người rung động, khắc sâu vào trong ký ức.   

      Dù sao Diệp Thiến vẫn còn ở bên cạnh lúc đó.  

             Cảm giác này, cũng chỉ có trong lòng hai người bọn họ mới biết được.  

             Độ thiện cảm của Bạch Nguyệt: 90.  

             Gì vậy?  

             Độ thiện cảm của Bạch Nguyệt vậy mà đã lên đến 90!  

             Tại sao lại như vậy?  

             Có phải vì sự quan tâm chăm sóc của mình dành cho cô ấy, là do bữa tôm kia hay có lẽ là khoảnh khắc rung động trong nháy mắt đó, để cho cô cũng đối với mình động lòng?  

             Một người đàn ông bị thu hút bởi một người phụ nữ, có thể là bởi vì người phụ nữ đó xinh đẹp.  

             Phụ nữ rung động với một người đàn ông thì sẽ phức tạp hơn nhiều.  

             Có thể vì người đàn ông đẹp trai, có thể vì người đàn ông đó giàu có. Cũng có thể vì người đàn ông có một hành động ấm áp nào đó, hoặc có thể vì một việc ngoài ý muốn...  

             Triệu Dật trở về phòng của mình, nghĩ đến độ thiện cảm của cả hai cô gái đều tăng cao như vậy, tâm trạng cũng có chút kỳ lạ.  

             Ban đầu vốn chỉ nhằm vào Diệp Thiến, nhưng không ngờ Diệp Thiến còn có bạn cùng phòng xinh đẹp long lanh như vậy. Hơn nữa cũng không ngờ Diệp Thiến vì để đề phòng mà lúc nào cũng dẫn theo bạn cùng phòng. Kết quả là qua lại mấy lần, độ thiện cảm của Diệp Thiến không ngừng tăng lên. Đồng thời độ thiện cảm của Bạch Nguyệt cũng theo đó tăng dần, thậm chí có một giai đoạn còn vượt qua cả Diệp Thiến.  
 
Chương 333: Thế mà hắn vẫn còn là một sinh viên!


Chương 333: Sự sắp đặt của số phận  

             Điểm mấu chốt nhất chính là độ thiện cảm của Bạch Nguyệt cũng đã lên tới 90. Ừm! Chỉ cần hắn chủ động thì cô ấy thực sự sẽ không cự tuyệt Triệu Dật!  

             Nếu được chọn cả hai thì đúng là rất tuyệt, như vậy hắn sẽ có hai phần thưởng Chiết hoa thủ, nhưng làm như vậy có vẻ hơi cặn bã.  

             Mình chính là một người đàn ông tốt.  

             Cân nhắc một chút, cân nhắc một chút.  

             Không vội! Không vội!  

             …  

             Ngày hôm sau, ba người bọn họ ăn sáng trong khách sạn, Triệu Dật nói bọn họ đợi ở cửa khách sạn rồi bản thân đi đến bãi đậu xe lấy xe.  

             Khi Triệu Dật lái xe trở lại cửa khách sạn, thì thấy một chiếc xe thể thao Lamborghini Huracan EVO Spyder màu xanh lá cây đang dừng trước mặt hai cô gái. Một thanh niên ăn mặc nửa kín nửa hở đang nói chuyện với hai người.  

             "Hai người đẹp, kết bạn đi. Tôi tên là Lôi Uy, hai mươi bảy tuổi, chưa kết hôn..."  

             Diệp Thiến cau mày nói: "Anh Lôi! Chúng tôi không muốn kết bạn với anh, xin anh rời đi cho."  

             Lôi Uy cười nói: "Có nhiều bạn bè thì có thêm nhiều đường đi. Ở Giang Châu này, cái tên Lôi Uy của tôi vẫn có một chút ảnh hưởng đó nha."  

             Bạch Nguyệt thấy xe của Triệu Dật đã chạy đến, lập tức nói: "Bạn của chúng tôi đến rồi, xin anh đừng làm phiền... Thiến Thiến! Đi thôi."  

             Diệp Thiến và Bạch Nguyệt trực tiếp lên xe. Lôi Uy nhìn lướt qua xe của Triệu Dật, rồi liếc mắt nhìn biển số xe. Sau đó lại nhìn vào Triệu Dật đang ngồi trong xe, người này cũng đang dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.  

             Lôi Uy cười nói: "Anh bạn! Làm quen một chút, tôi tên là Lôi Uy. Nhà tôi sản xuất thuốc, chính là Dược phẩm Lôi Sâm, một công ty được niêm yết..."  

             Lôi Uy?  

             Dược phẩm Lôi Sâm?  

             Ánh mắt Triệu Dật đột nhiên có chút kỳ quái, thật sự là oan gia ngõ hẹp mà?  

             Chính mình còn đang định thu mua cổ phiếu của Dược phẩm Lôi Sâm của người ta trên thị trường. Nhưng không ngờ lại có thể gặp Lôi Uy sớm như vậy.  

             Trong bản kế hoạch kinh doanh đều có thông tin của người nhà họ Lôi, đương nhiên cũng bao gồm cả Lôi Uy. Bởi vì hắn là con trai của Lôi Cương, mà Lôi Cương hiện tại là chủ tịch hội đồng quản trị của Dược phẩm Lôi Sâm!  

             Mặc dù có hơi cảm thán sự sắp đặt của số phận, để hắn và Lôi Uy gặp nhau ở đây. Nhưng hắn cũng không định có quan hệ gì với Lôi Uy.  

             “Không có hứng thú!”  

             Triệu Dật lạnh lùng đáp, sau đó đóng cửa sổ xe, khởi động xe rời đi.  

             Gương mặt Lôi Uy chợt sững lại, trong mắt đột nhiên có chút thẹn quá hóa giận.  

             Hắn nghĩ một chút rồi gọi điện thoại: "Tiểu Hắc! Giúp tôi điều tra một chiếc xe, xem người này có lai lịch gì. Biển số xe là AZY999 là biển số của Thành Đô, tiện thể điều tra thêm chủ xe và gia cảnh của hắn..."  

             Lôi Uy này là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Triệu Dật lạnh lùng từ chối, hắn cảm thấy đây chính là hung hăng đánh vào mặt hắn.  

             Chỉ cần có cơ hội, đương nhiên hắn muốn trả lại mối thù này.  

             Nếu như đối phương chỉ đến đây du lịch, đi ngang qua thì đương nhiên Lôi Uy cũng sẽ không có cách nào. Còn nếu như không phải, vậy thì có lẽ hắn có thể tìm cách va chạm một phen.  

             Lôi Uy làm như vậy, một mặt là bởi vì Triệu Dật vừa mới phớt lờ hắn. Mặt khác chính là vì Diệp Thiến và Bạch Nguyệt.  

             Hắn đã trải qua phong trần, cũng rất hiểu phụ nữ. Qua quan sát của hắn, hai mỹ nữ này rõ ràng vẫn là hàng nguyên đai nguyên kiện, đặc biệt là Diệp Thiến. Dù chỉ đứng đó, cái khí chất trên người cũng đã rất thu hút người khác, nếu như mà lên giường thì…  

             Người ở đầu dây bên kia rất nhanh đã điều tra được tin tức mà Lôi Uy mong muốn.  

             "Chủ xe tên là Triệu Dật, năm nay 18 tuổi, là sinh viên khóa 2 khoa Quản trị kinh doanh của trường Đại học Công thương Giang Châu. Hiện tại hắn có một công ty ở Giang Châu tên là Đầu tư Phi Dật với số vốn đăng ký là ba trăm nghìn tệ. Cha của hắn là Triệu Nham, có một công ty kinh doanh vật liệu xây dựng, tài sản ước tính khoảng vài triệu đến mười triệu..."  

             Sau khi nghe xong tất cả tin tức, ánh mắt Lôi Uy lộ ra vẻ lạnh lùng.  

             Thế mà hắn vẫn còn là một sinh viên!  

             Nhưng khí chất đó có vẻ không giống, rất thành thục và trưởng thành.  

             Ban đầu cứ nghĩ là gia cảnh trâu bò như thế nào, nhưng không ngờ trong nhà chỉ có gần mười triệu. Chút tiền ít ỏi như vậy, hắn cũng không cảm thấy xấu hổ mà lái Porsche Cayenne Turbos để khoe khoang sao?  

             Xe sang ba triệu, gần như một phần ba tài sản của gia đình hắn!  

             Về phần Công ty Đầu tư Phi Dật gì kia?  

             Ha ha! Vốn đăng ký chỉ có ba trăm nghìn tệ!  
 
Chương 334: Lại thêm một tấm thẻ đoàn tụ ăn uống khác!


Chương 334: Nghèo quá đi!  

             Mặc dù Triệu Dật có thể cảm ứng trước nguy cơ, Lôi Uy mặc dù có ác ý nhưng lúc này gã cũng không có hành động cụ thể. Hơn nữa cho dù có ra tay thì cũng chỉ là muốn dạy dỗ Triệu Dật, sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng của Triệu Dật, cho nên Triệu Dật đương nhiên không cảm giác được.  

             Chỉ có điều cho dù đã biết, Triệu Dật cũng sẽ không để tâm.  

             Lôi Uy?  

             Lôi Cương?  

             Châu chấu vào mùa thu cũng không nhảy nhót được mấy ngày nữa rồi.  

             Trong xe, Bạch Nguyệt rất bất mãn nói: "Người đàn ông đó thật sự rất đáng ghét nha. Nhìn thấy chúng ta đang đứng ở cửa khách sạn thì lập tức tiến lại gần. Cũng đã nói không muốn kết bạn với hắn, vậy mà còn mặt dày không chịu rời đi…"  

             Triệu Dật cười nói: "Không phải là vì hai người các cô quá xinh đẹp hay sao? Nếu đổi lại là hai người đều xấu xí, cô nghĩ xem hắn còn muốn trêu chọc hay không? Cam đoan là chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy chán ghét rồi…"  

             Triệu Dật khen ngợi khiến cho tâm trạng của hai cô gái bắt đầu vui vẻ.  

             Bạch Nguyệt khẽ nói: "Anh thật có mắt nhìn. Có hai người bạn là đại mỹ nữ, nhất định tâm trạng rất tốt đúng không."  

             Triệu Dật cười nói: "Đâu chỉ là tốt, quả thực là rất vui nha!"  

             Triệu Dật lái xe thẳng đến Phố đồ sứ.  

             Lễ trao giải diễn ra vào buổi chiều, vì vậy buổi sáng bọn họ đến đây để giết thời gian.  

             Ở đây có đầy đủ các loại nhà cổ, còn có đủ loại trang sức và đồ ăn vặt. Chẳng hạn như món bánh quẩy, bánh dày làm thủ công, bánh xếp đào, vân vân…  

             Triệu Dật mua một ít xiên nướng râu bạch tuộc rồi đưa cho hai cô gái, Diệp Thiến do dự một chút rồi cầm lấy một xiên nói: “Tôi ăn một xiên là đủ rồi.”  

             Triệu Dật cũng không miễn cưỡng, Diệp Thiến đối xử với bản thân rất khắt khe, điều này Triệu Dật vô cùng ngưỡng mộ và đánh giá cao cô.  

             Bạch Nguyệt cũng không khách sáo nói: "Buông thả hai ngày rồi quay lại tập luyện chăm chỉ, cũng may mà Triệu Dật ở rất xa. Nếu ngày nào cũng vậy, nhất định sẽ béo thành một quả bóng!"  

             Diệp Thiến tức giận cười nói: "Cậu không thể không ăn được sao?"  

             Bạch Nguyệt bày ra vẻ mặt đau khổ nói: "Ở trường ngay cả nước canh nhạt nhẽo cũng đành chịu đi. Lần này chúng ta ra ngoài thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy mà không ăn thì thật lãng phí cuộc đời nha!"  

             Diệp Thiến bật cười nói: "Sau này cậu chắc chắn sẽ bị béo chết!"  

             Bạch Nguyệt lắc đầu đáp: "Sẽ không đâu! Mình thà tập luyện điên cuồng chứ không thể hành hạ cái miệng của mình được. Vì ăn, mà mình có thể không thèm quan tâm cái gì cả!"  

             Triệu Dật giơ ngón tay cái lên nói: "Được! Cố gắng ăn. Cô có thể làm được, cho dù là 100kg thì cô cũng nhất định là người xinh đẹp nhất trong những người béo 100kg!"  

             Triệu Dật và hai cô gái đi dạo dọc theo các con đường của trấn cổ ghé thăm các cửa hàng thủ công mỹ nghệ. Rất nhanh thời gian cũng đã gần giữa trưa.  

             Triệu Dật đưa hai cô gái đi tìm nhà hàng chuyên làm món lòng gà ngâm giấm nổi tiếng nhất ở đây. Ba người ăn đến mức trên trán đều là mồ hôi nhễ nhại, nhưng cảm giác chua chua cay cay khiến người ta cảm thấy thèm ăn.  

             "Ký chủ cảm nhận được sự hấp dẫn của đồ ăn ngon, thưởng cho ký chủ thẻ đoàn tụ ăn uống nhiều người x1 cái."  

             "Lưu ý: Thẻ đoàn tụ ăn uống nhiều người có thể được sử dụng cho 5-8 người đẹp cùng ăn uống. Hạn mức tiêu phí cao nhất là 80 nghìn, bội số hoàn tiền từ 1-50 lần. Độ hài lòng càng cao có thể tăng thêm phần thưởng bội số.”  

             Hả?  

             Lại thêm một tấm thẻ đoàn tụ ăn uống khác!  

             Lúc trước Triệu Dật có một tấm thẻ đoàn tụ ăn uống cho 3-5 người sử dụng, nhưng Triệu Dật vẫn không tìm thấy cơ hội thích hợp để sử dụng. Mặc dù Triệu Dật cùng Diệp Thiến và Bạch Nguyệt đều đã ăn cơm vài lần cùng nhau, nhưng cũng không quá đắt nên sử dụng thẻ thì quá lãng phí.  

             Đây là thẻ đoàn tụ ăn uống dành cho nhiều người, từ 5-8 người, 80 nghìn là hạn mức tiêu phí cao nhất, mức hoàn tiền từ 1 - 50 lần, còn có hệ số hài lòng. Như vậy xem ra cũng kiếm được không ít tiền lời.  

             Có thể kiếm được rất nhiều tiền đó nha!  

             Nghĩ đến việc kiếm được nhiều tiền, Triệu Dật đột nhiên nhớ ra chuyện khác. Một tuần nữa sẽ diễn ra trận chung kết thường niên của Douyu. Mặc dù Phùng Tiếu Tiếu đã nhiều lần nói không cần giúp cô đập tiền để lên bảng, nhưng theo thói quen của hệ thống, Triệu Dật cảm thấy hệ thống không thể vắng mặt vào lúc quan trọng như vậy.  

             Mình phải chuẩn bị tiền kỹ càng mới được nha!  

             Nếu hệ thống đưa ra một nhiệm vụ mà trong tay mình không có tiền, vậy chẳng phải sẽ khóc hu hu sao?  
 
Chương 335: Nhất định phải cổ vũ!


Chương 335: Công bố giải thưởng  

             Hắn rõ ràng là chỉ cần hoàn thành các nhiệm vụ của hệ thống, lập tức sẽ nhận được tiền hoàn lại. Nhưng bây giờ ngay cả tiền để đầu tư cũng không có.  

             Triệu Dật kiểm tra lại những tấm thẻ trên người còn chưa sử dụng.  

             Còn có hai cơ hội sử dụng thẻ tiêu dùng trung cấp, một tấm thẻ tiêu dùng cao cấp dùng một lần…  

             Trong tài khoản Douyu Live của mình vẫn còn 5 triệu Xu được thưởng từ hệ thống...  

             Mình còn có thẻ ăn uống 3 - 5 người đẹp và một tấm thẻ đoàn tụ ăn uống nhiều người...  

             Mời khách!  

             Nhất định phải mời khách!  

             Để kiếm tiền, nhất định phải mời một bữa ăn thật ngon!  

             Triệu Dật ra quyết định ngay lập tức. Mời 5-8 người, ăn một bữa ăn kiểu Pháp, giống như Nguỵ Xuyên mời khách vậy. Thích ăn gì thì ăn món đó, mỗi người đều mang theo một bạn gái. Vậy thì 8 người, vừa đủ!  

             Kiếm tiền, có vốn, rồi đi mua sắm một chút…  

             Ai da! Mình trước đây cũng không ngờ, một lúc mang hết 180 triệu tiền mặt trên người đi đầu tư, khiến cho bản thân bây giờ thật là quá nghèo.  

             Đúng là thật cẩu thả!  

             Buổi chiều, Triệu Dật dẫn theo hai cô gái trở lại nhà hát lớn để tham dự lễ trao giải.  

             Từ khi bắt đầu đến phần trao giải xuất sắc, cả người Diệp Thiến có chút hồi hộp, cô lập tức ngồi thẳng người. Nhất là lúc tuyên bố giải thưởng, vẻ mặt càng nghiêm túc chỉ sợ bỏ lỡ cái gì đó.  

             Giải thưởng xuất sắc, không có.  

             Giải ba, không có.  

             Giải nhì, không có.  

             Các khách mời lên sân khấu và bắt đầu công bố giải thưởng biểu diễn đặc biệt.  

             Diệp Thiến càng thêm căng thẳng. Cô là múa đơn, nhạc nền cũng là một ca khúc có sẵn, nên sẽ không đề cập tới phần sáng tác. Do đó chỉ có thể đáng giá xếp hạng dựa vào phần phần biểu diễn.  

             Hiện giờ các giải thưởng phía sau đã công bố toàn bộ. Nếu như giải đặc biệt không có cô, vậy cũng chẳng khác nào phần thưởng gì cô cũng không đạt được, toàn bộ công sức như dã tràng xe cát.  

             Triệu Dật và Bạch Nguyệt tuy rằng không liên quan nhưng cũng cẩn thận lắng nghe, hy vọng Diệp Thiến có thể đoạt được giải thưởng.  

             "Giải đặc biệt ba nhóm biểu diễn đơn đôi, ‘Tiêu Dao Sầu’, ‘Sau ngày mai’, ‘Xuân Chi Manh’, ‘Đường  m’, ‘Vân Tích’, ‘Phiến Vũ Đan Thanh’!"  

             Mỗi khi đọc một cái tên, vẻ hy vọng trong mắt Diệp Thiến sẽ giảm đi một chút. Bởi vì mỗi một tiết mục khác đoạt giải, cũng có nghĩa là khoảng cách đến giải thưởng của cô càng thêm xa.  

             Khi khách mời trao giải kéo dài thanh âm bốn chữ cuối cùng "Phiến Vũ Đan Thanh" ra khỏi miệng, cơ thể căng thẳng của Diệp Thiến cuối cùng cũng được thả lỏng.  

             "Ha ha, giải đặc biệt! Thiến Thiến, cậu đã giành được giải thưởng rồi!”  

             Bạch Nguyệt vô cùng hưng phấn, kéo cánh tay Diệp Thiến nói: "Cậu thật là giỏi quá đi! Nhanh lên đó nhận giải thưởng đi!”  

             Triệu Dật cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng hắn cũng không phải rất để ý đến cuộc thi này, nhưng hắn lại biết cuộc thi này đối với Diệp Thiến mà nói là một chuyện vô cùng coi trọng. Lúc trước cô vì cuộc thi này mà ngày đêm tập luyện, bỏ ra không ít mồ hôi và công sức.  

             Triệu Dật mỉm cười nói: "Chúc mừng cô đoạt giải thưởng!”  

             Diệp Thiến cắn cắn môi, sau đó đứng lên, vẻ mặt có chút hưng phấn cùng kích động không thể kiềm chế được.  

             Cô đi lên sân khấu nhận thưởng, Bạch Nguyệt còn ở phía dưới rất kích động.  

             “Là giải đặc biệt đó nha! Ha ha! Thiến Thiến quá giỏi!  

             Triệu Dật nghĩ lại, đạt được giải đặc biệt, cũng nên chúc mừng một chút nha. Không phải đúng lúc mình đang muốn mời khách hay sao?  

             Triệu Dật cầm lấy điện thoại di động bắt đầu nhắn tin.  

             Triệu Dật: Diệp Thiến tham gia cuộc thi múa giành giải đặc biệt. Buổi tối chúc mừng một chút nha. Hasa Palace, bữa ăn kiểu Pháp, có thể mang theo bạn gái, tôi đãi!  

             Hiện tại Triệu Dật đã là nhân vật quan trọng của nhóm bốn người bọn họ, là người dẫn đường dẫn mọi người kiếm tiền. Bây giờ quản lý quỹ đầu tư gần 600 triệu, hắn kêu gọi đương nhiên tất cả mọi người sẽ không chút do dự tham gia.  

             Cho dù có chuyện khác cũng phải gác sang một bên.  

             Giao tình, không phải là từ một lần vui chơi ăn uống cùng lợi ích hợp tác, giúp đỡ lẫn nhau mà bồi dưỡng ra sao?  

             Bọn họ đều đã gặp qua Diệp Thiến, khoa vũ đạo đại học Tất Nam. Bây giờ đoạt giải thưởng, Triệu Dật cao hứng nói muốn vì em gái chúc mừng một chút, bọn họ làm sao lại không hiểu cơ chứ?  

             Nhất định phải cổ vũ!  

             Tôn Lượng: Được! Không vấn đề gì, mấy giờ?  

             Ngụy Xuyên: Giải đặc biệt sao? Vậy phải ăn mừng thôi!  

             Lục Đào: Không thành vấn đề!  

             Triệu Dật: Buổi tối tôi sẽ sắp xếp. Sáu giờ ở Hasa Palace, bữa ăn kiểu Pháp. Có thể mang theo bạn gái, tôi mời khách!  

             Lục Đào: Diệp Thiến đúng không? Vậy tôi hẹn tiểu Tô Giai, trước đây đã gặp qua.  

             Triệu Dật: Được! Hai người còn lại đâu?  

             Ngụy Xuyên: Được! Tôi mang theo một người.  

             Tôn Lượng: Tôi chỉ có một mình nha.  
 
Chương 336: Gần 22 triệu!


Chương 336: Một bữa ăn mà đã mua chuộc được cậu, đồ phản bội!  

             Nhưng mà Tôn Lượng không mang theo bạn gái, vậy thì vừa đủ giới hạn tám người, Triệu Dật cũng không cần một mình đi nói chuyện.  

             Nghèo rớt mồng tơi nha! Phải kiếm đủ tiền mới được!  

             Lễ trao giải kết thúc, ba người rời khỏi nhà hát, Triệu Dật nói: "Lấy được giải đặc biệt, nhất định phải chúc mừng một chút nha. Tôi đã sắp xếp xong bữa tối, cùng với bọn người Lục Đào và Anh Lượng ở chỗ lần trước ăn đồ ăn pháp..."  

             Trong lòng Diệp Thiến cũng rất vui vẻ, nhưng lại có chút do dự đáp: "Hôm nay phải trở lại trường học, sáng sớm ngày mai còn có huấn luyện. Nếu vắng mặt, phải chịu phạt!”  

             Triệu Dật cười nói: "Quy tắc cũ. Ăn uống xong, cuối cùng cô lái xe, tôi đưa các cô trở về!”  

             Diệp Thiến cắn cắn môi nói: "Không cần phức tạp như vậy đâu. Anh lại chạy một chuyến, phiền phức biết bao.”  

             Triệu Dật mỉm cười đáp: "Không phiền phức! Một chút cũng không phiền phức!”  

             Triệu Dật quay đầu nhìn Bạch Nguyệt: "Đêm nay chúng ta ăn đồ ăn pháp, nếm thử đồ ăn ngon, trứng cá muối, gan ngỗng các kiểu đó..."  

             Bạch Nguyệt bị Triệu Dật nhìn như vậy, trong lòng làm sao còn không hiểu. Triệu Dật đây là lấy đồ ăn ngon để hấp dẫn mình, để cho mình hỗ trợ khuyên nhủ Diệp Thiến.  

             Bạch Nguyệt quay đầu, kéo cánh tay Diệp Thiến, làm ra bộ dáng đáng thương nói: "Trứng cá muối, gan ngỗng đều là những thứ mình chưa từng ăn qua, nghe nói rất ngon đó..."  

             Đối với mưu kế này của Triệu Dật và sự phản bội của bạn thân, Diệp Thiến cũng không thể làm gì được đành đầu hàng nói: "Một bữa ăn mà đã mua chuộc được cậu rồi, cậu đúng là đồ phản bội..."  

             Hasa Palace, một bữa ăn kiểu Pháp xa xỉ, Bạch Nguyệt ăn rất thỏa mãn.  

             Trứng cá muối, gan ngỗng, nấm cục đen. Đây là ba món ăn ngon nhất của món ăn kiểu Pháp. Trước đây chỉ có thể được nhìn thấy trong video của người khác khoe lên, hoặc là xem từ chương trình ẩm thực, bây giờ cuối cùng cũng đã ăn được.  

             Thực sự ăn rất ngon nha!  

             Nhưng mà nhất định không rẻ.  

             Phụ trách đãi mọi người ăn uống no nê, Triệu Dật gọi nhân viên phục vụ quẹt thẻ trả tiền. Bạch Nguyệt ghé đầu sang, nhanh chóng liếc mắt một cái.  

             98,320.  

             Ánh mắt Bạch Nguyệt lập tức mở to.  

             Mẹ ơi! Đắt tiền như vậy!  

             Tám người, ăn hết 98 nghìn tệ!  

             Có nghĩa là một người ăn trung bình hơn 12 nghìn tệ!  

             Bạch Nguyệt cảm giác trái tim của mình như chịu một sự đả kích cực mạnh...  

             Quá giàu có!  

             Tiền lương người bình thường có được bao nhiêu cơ chứ, nhưng bọn họ ăn một bữa như vậy hết gần 100 nghìn, mỗi người ăn hơn mười nghìn tệ lận đó!  

             Ừm! Người bình thường vất vả một tháng, còn chưa đủ để ăn một bữa cơm như vậy ở đây!  

             Mẹ ơi! Đắt quá!  

             Cha mẹ Bạch Nguyệt đều là tầng lớp lao động, gia cảnh bình thường. Lúc trước Triệu Dật lái Porsche, lái Ferrari, cô cũng không có bao nhiêu khiếp sợ. Dù sao cô biết thế giới này có rất nhiều người có tiền, lái xe xịn là rất bình thường. Xe là của người khác, cũng không có quan hệ gì với cô đúng không?  

             Sau đó cùng Triệu Dật đi chơi, bởi vì Diệp Thiến có lòng ngăn cản nên có một số lúc Triệu Dật không có dùng đến số tiền lớn. Bọn họ ăn cũng là lòng gà, tôm luộc những thứ bình dân không có đắt, nên cô không hề cảm thấy gì lạ.  

             Nhưng mà bữa cơm này, cô lại một mình ăn 12 nghìn tệ...  

             Đây chính là cuộc sống của những người giàu có đó sao?  

             Tinh thần Bạch Nguyệt thoáng có chút hoảng hốt.  

             ...  

             Triệu Dật lưu loát thanh toán, đồng thời hạ lệnh cho hệ thống.  

             "Hệ thống! Sử dụng thẻ đoàn tụ ăn uống nhiều người."  

             "Được! Ký chủ sử dụng thẻ đoàn tụ ăn uống nhiều người. Hiện tại có 8 người sử dụng, số tiền chi tiêu là 98,320, giới hạn hoàn tiền tiêu phí là 80 nghìn.”  

             “Cơ số hoàn tiền tiêu phí hiện tại là 80 nghìn, bội số hoàn tiền ngẫu nhiên là từ 1 - 50 lần, bội số hoàn ngẫu nhiên hiện tại là… 35 lần.”  

             “Tổng số sự hài lòng của bữa tiệc hiện tại là 77,8, hệ số cộng là 7,78 lần. Tổng cộng số tiền hoàn lại là 8*35*7,78 = 21,784,000.”  

             “Số tiền hoàn lại đã được gửi vào hệ thống, ký chủ có thể rút tiền bất cứ lúc nào!”  

             Gần 22 triệu!  

             Quá tuyệt!  

             Tâm trạng Triệu Dật lập tức trở nên thoải mái. Một bữa cơm ăn xong lại dư ra hơn hai mươi triệu, hệ thống thật sự rất trâu bò!  

             Lúc này, Triệu Dật cũng đã so sánh qua. Tấm thẻ đoàn tụ ăn uống nhiều người này giới hạn ở hạn mức 80 nghìn, hẳn là thuộc cấp bậc thẻ ăn uống cao cấp. Nếu không làm sao có thể kiếm được nhiều như vậy?  

             Tuy rằng 35 lần chỉ có thể xem như bội số ở mức giữa, nhưng Triệu Dật cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn!  

             Làm người không thể quá tham lam, phải không?  

             Không cho gấp ba, năm lần, đã rất tốt rồi!  
 
Chương 337: Cậu thật sự là đồ xấu!”


Chương 337: Trái tim bị đả kích  

             Cả nhóm vui vẻ đến mười giờ, giống như lần trước Triệu Dật sớm dẫn theo hai cô gái rời đi, nhưng mà phải thanh toán trước.  

             Vẫn là Diệp Thiến lái xe, Triệu Dật ngồi ở ghế phụ, Bạch Nguyệt ngồi ở hàng ghế sau. Rất nhanh đã đến vị trí đỗ xe gần nhất dưới lầu ký túc xá nữ của đại học Tất Nam, tiếp đó họ dừng xe lại.  

             Dừng xe xong, Diệp Thiến trả lại chìa khóa xe cho Triệu Dật, ba người đi về phía ký túc xá không xa.  

             Triệu Dật bỗng nhiên đưa tay, nắm lấy tay Diệp Thiến.  

             Lần này Diệp Thiến không tránh ra. Thật ra từ lần đầu tiên cô đồng ý để hắn nắm tay, cô đã chấp nhận hắn rồi.  

             Một tay khác của Triệu Dật ở sau lưng khoát tay áo về phía Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt sửng sốt một chút, chợt thấy được Triệu Dật và Diệp Thiến đang nắm tay nhau, lập tức hiểu được.  

             "Ai da! Uống rượu nhiều quá! Mình mắc tiểu, mình về ký túc xá trước nha!"  

             Bạch Nguyệt cũng mặc kệ Diệp Thiến nói như thế nào, nhanh chóng bỏ chạy.  

             Ăn người miệng ngắn, bắt người nương tay. Ngày thường mọi người cùng chơi đùa thì thôi, lúc này lại giả vờ không hiểu ở lại làm bóng đèn vậy thì quá không hiểu chuyện rồi.  

             Tâm trạng Bạch Nguyệt tuy rằng có chút kỳ lạ, nhưng cũng không muốn chọc cho Triệu Dật phản cảm đối với mình.  

             Ngay cả khi hắn thích Diệp Thiến, nhưng với mình coi như là bạn bè. Nếu là gặp được một người giàu hào phóng như vậy, mình còn cố chấp đắc tội hắn thì mình mới thật sự là đứa ngu ngốc.  

             Bạch Nguyệt chạy đi, Diệp Thiến bị Triệu Dật nắm tay, nhất thời tim đập rất nhanh.  

             Đây là lần đầu tiên cô và Triệu Dật nắm tay nhau ở chung một mình như vậy.  

             Hắn sẽ làm gì mình không?  

             Triệu Dật cũng không có làm cái gì, thậm chí bước chân cũng không dừng lại, vẫn như trước không nhanh không chậm đi về phía ký túc xá nữ. Cứ như vậy đi thẳng đến dưới lầu ký túc xá.  

             "Tôi đến rồi."  

             Triệu Dật ừ một tiếng, bước về phía trước một bước. Sau đó xoay người, đứng đối diện Diệp Thiến.  

             Diệp Thiến vừa mới ngẩng đầu lên, Triệu Dật đã rất bá đạo trực tiếp ôm lấy cô, sau đó hôn xuống.  

             Ánh mắt Diệp Thiến lập tức mở to, trong nháy mắt hiện lên một ý nghĩ trong đầu.  

             Nụ hôn đầu tiên của mình đã không còn…  

             Trong lòng Diệp Thiến đã chấp nhận thân phận bạn trai của Triệu Dật. Nếu không hai ngày nay cũng sẽ không ở lại, cũng sẽ không mặc cho hắn nắm tay cô.  

             Trong lòng Diệp Thiến rất là bối rối, nhưng lại có chút hưng phấn không thể giải thích được.  

             Triệu Dật cũng không quá đáng, rất nhanh đã buông Diệp Thiến ra, mỉm cười nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút! Lúc rảnh rỗi thì hãy nhớ anh nhiều hơn.”  

             Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Dật nói với cô những lời tình cảm táo bạo thế này.  

             Diệp Thiến có chút luống cuống. Suy nghĩ một chút, cô khẽ nhón chân lên chủ động hôn Triệu Dật một cái, là kiểu vừa chạm lập tức tách ra.  

             "Cám ơn anh đã đưa em về... Anh…”  

             Diệp Thiến nói xong, lập tức mặt ửng đỏ xoay người chạy vào ký túc xá nữ.  

             Diệp Thiến chạy lên lầu ba, lại phát hiện ở cửa hành lang lầu ba Bạch Nguyệt đang tựa vào cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn mình. Vừa rồi cô cũng không có trực tiếp trở về phòng ngủ, mà là ở đây trốn một bên xem kịch.  

        Mặt Diệp Thiến lập tức đỏ lên.  

             Ở góc độ này, tất cả mọi chuyện vừa rồi xảy ra đương nhiên Bạch Nguyệt đều có thể nhìn thấy được.  

             Bạch Nguyệt cười hì hì nói: "Ôi chao! Nụ hôn đầu tiên không còn... Cảm thấy thế nào vậy nhỉ?”  

             “Muốn chết à!”  

             Diệp Thiến trừng mắt nhìn Bạch Nguyệt một cái, đưa tay kéo cô đi về phía ký túc xá, quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy bóng lưng Triệu Dật rời đi. Trong bóng đêm, có vẻ có chút cô đơn, bước chân không khỏi hơi dừng lại một chút.  

             Bạch Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua, đoán được tâm tình của Diệp Thiến, khẽ nói: "Hắn cũng sẽ không đi. Thật ra hai người có thể ở khách sạn, sáng mai trở về học là được.”  

             Khuôn mặt Diệp Thiến đỏ bừng nói: "Cậu nói cái gì vậy hả? Làm sao có thể chứ?”  

             Bạch Nguyệt cười hì hì nói: "Cậu xem người ta đưa cậu về xa như vậy. Một mình đi khách sạn, thật đáng thương!”  

             Ánh mắt Diệp Thiến thoáng có chút bối rối, kéo Bạch Nguyệt đi về phía phòng ngủ nói: "Đừng nói bậy! Cậu thật sự là đồ xấu!”  

             Bạch Nguyệt bật cười nói: "Thẹn thùng nữa chứ! Ha ha! Dù sao cũng là chuyện sớm muộn..."  

             "Cậu là sắc nữ, suốt ngày nghĩ cái gì vậy chứ? Cậu thấy hắn đáng thương, vậy cậu đi cùng hắn đi."  

             Bạch Nguyệt trêu chọc nói: "Khẩu thị tâm phi nha! Nếu thật sự mình cùng hắn làm cái gì, chỉ sợ cậu sẽ muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với mình. Cậu đó! Đàn ông tốt thì phải giữ kỹ, cũng không nên cho người khác cơ hội chứ!”  
 
Chương 338


Chương 338: Làm tốt lắm! Mời cô ăn một bữa tôm hùm đất  

             "Làm tốt lắm! Mời cô ăn một bữa tôm hùm đất, xem như cảm ơn. Loại lớn nhất nha!"  

             Tâm tình Bạch Nguyệt thoáng cái trở nên phức tạp, có vui mừng, cũng có hơi mất mát.  

             "Đây là việc tôi nên làm mà! Một mực ở bên cạnh ăn chực, anh không chán ghét tôi là tôi thỏa mãn rồi!"  

             Triệu Dật: "Làm sao có thể được. Có mỹ nữ làm bạn, đó là vinh hạnh của tôi. Có thời gian tới thành phố thì cứ đến tìm tôi, tôi mời cô đi ăn món ngon!”  

             Ánh mắt Bạch Nguyệt sáng ngời, nhưng lại có chút do dự.  

             Lúc trước Triệu Dật và Diệp Thiến quan hệ chưa chắc chắn cho nên cô đi theo cũng không sao. Hiện tại người ta tay cũng đã nắm, hôn cũng đã hôn, quan hệ cũng đã xác định. Sau này hẹn hò, đó chính là tình nhân hẹn hò. Trừ khi là hoạt động đi du lịch gì đó, nếu không mình chắc chắn là không thích hợp đi theo nữa.  

             Mình đi thành phố một mình tìm bạn trai của bạn thân  ăn cơm, việc này từ quan hệ bạn bè mà nói hình như không có tốt. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hiển nhiên cũng không thích hợp lắm.  

             Trong lòng Bạch Nguyệt thở dài. Quên đi! Quên đi! Đem tất cả chôn ở đáy lòng đi.  

             Thiến Thiến là bạn tốt của mình, mặc kệ Triệu Dật đối với mình có ý nghĩ gì hay không, mình cũng không thể làm chuyện có lỗi với bạn tốt được.  

             Bạch Nguyệt: "Ừm! Được, cám ơn nhà giàu!”  

             Triệu Dật: "Nhận tiền.”  

             Bạch Nguyệt do dự một chút, nhấp vào nhận tiền.  

             Bạch Nguyệt: "Cảm ơn tôm hùm đất của anh!"  

             Triệu Dật: "Không phải người ngoài, không cần khách sáo. Chúc ngủ ngon.”  

             Bạch Nguyệt: "Chúc ngủ ngon!”  

             Kết thúc liên lạc, Bạch Nguyệt nằm trên giường, thần sắc có hơi hoảng hốt.  

             Triệu Dật vậy mà còn một mình gửi cho mình một bao lì xì?  

             1,888?  

             Mời mình ăn tôm hùm đất?  

             Nghĩ đến tối nay Triệu Dật tiêu xài, ăn cơm ca hát, trong lòng Bạch Nguyệt lại không nhịn được mà cảm thán.  

             Hoàn toàn là người của cả hai thế giới.  

             Đừng suy nghĩ nhiều.  

             Vẫn là cố gắng suy nghĩ làm thế nào để tìm một công việc đi. Nếu như đến sang năm tốt nghiệp mà vẫn chưa tìm được việc làm, sợ là sẽ bị buộc phải trở về quê.  

             Mấy ngày trước mẹ cô gọi điện thoại tới, hỏi mình có tìm được việc làm hay không, còn nói giới thiệu cho mình một người bạn trai. Nghe nói là làm ở cục điện lực Thịnh Khẩu, điều kiện cũng không tệ lắm, để mình trở về xem mắt...  

             Thích ứng với cuộc sống ở thành phố lớn, lại trở lại thị trấn nhỏ, có nhiều thứ không quen.  

             Nhưng cha mẹ không muốn mình ở lại Giang Châu. Họ ước gì mình trở lại Thịnh Khẩu, sau đó gả cho một người địa phương, như vậy lúc nào cũng ở bên cạnh bọn họ.  

             Tấm lòng của cha mẹ Bạch Nguyệt hiểu, nhưng cô thật sự không muốn trở về.  

             Ài! Nhớ tới chuyện này, đúng là rất phiền nha....  

             Ngày hôm sau Triệu Dật cùng Diệp Thiến ăn một bữa sáng rồi lập tức tách ra. Diệp Thiến vội vàng đi học luyện múa, Triệu Dật thì trở lại trường học.  

             Triệu Dật tạm thời không có việc gì khác, lại trở về lớp học tự đọc sách chuyên ngành.  

             Đặng Lâm: "Em trai! Anh gửi cho cậu 10 triệu, cậu kiểm tra rồi nhận đi.”  

             10 triệu?  

             Triệu Dật kiểm tra tài khoản của mình một chút, quả thật nhận được 10 triệu của Đặng Lâm.  

             Triệu Dật và Đặng Lâm hợp tác là không ký hợp đồng. Tiền là của Đặng Lâm cũng không phải của công ty Kim Hồng Ảnh, cho nên Đặng Lâm trực tiếp gửi tiền cho Triệu Dật.  

             Quan hệ giữa hai người đương nhiên đã vượt qua con số 10 triệu này.  

             Đặng Lâm căn bản không hề lo lắng Triệu Dật sẽ quỵt nợ.  

             Triệu Dật: "Nhận được rồi, anh Đặng! Có cần em bảo chú Đới báo cáo tiến độ cho anh một chút không?"  

             Đặng Lâm: "Không cần đâu! Anh còn không tin cậu sao? Lúc trước đã nói xong 10 triệu, anh nghe nói chú em đang xây dựng tổ quay mà chú cũng không nói với anh một tiếng. Nếu anh không hỏi thăm, có phải 10 triệu này chú em cũng định không cần đúng không? Không định mang anh trai đi kiếm tiền hay sao hả?"  

             Triệu Dật: "Sao có thể chứ! Chuyện này đã bàn xong, dĩ nhiên chính là ván đã đóng thuyền. Chỉ là gần đây em bận việc khác của công ty, cho nên có chút bận mà thôi. Chị dâu vẫn khỏe chứ?"  

             Đặng Lâm: "Mọi thứ đều ổn! Bây giờ anh đang mong chờ sự xuất hiện của bé con này mỗi ngày."  

             Triệu Dật: "Mười tháng nháy mắt là qua. Sẽ rất nhanh thôi!"  

             Cùng Đặng Lâm tán gẫu một hồi, Triệu Dật kiểm tra tài khoản tiền mặt của mình một chút.  

             Tính cả 10 triệu này, cả thu nhập bảo đảm của hệ thống mấy ngày nay, cộng thêm tiền thu được từ bữa tiệc lớn lúc trước đã vượt qua 35 triệu. Nếu tính cả 5 triệu xu Douyu, vậy số tiền Triệu Dật đang có đã vượt qua 40 triệu.  
 
Chương 339: Quả nhiên là vậy!


Chương 339: Giới hạn 40 triệu  

             Có 10 triệu của Đặng Lâm nhập vào, nên Triệu Dật cũng không vội vàng đi sử dụng tấm thẻ hoàn tiền cao cấp kia, chủ yếu là Triệu Dật cũng không nghĩ ra muốn mua cái gì.  

             Mua một chiếc xe khác?  

             Tạm thời hình như cũng không quá cần thiết.  

             Mua đồng hồ?  

             Cái đồng hồ hơn 10 triệu vẫn còn trong két sắt của mình đây này.  

             Trước tiên cứ giữ lại đã.  

             Ngày 22 tháng 11, Triệu Dật trực tiếp lái xe đến thẳng nhà Phùng Tiếu Tiếu, nhập mật mã rồi tiến vào phòng.  

             Phùng Tiếu Tiếu đang tưới hoa trên ban công. Kể từ khi vào ở đây, ngoại trừ phát sóng trực tiếp, việc trồng hoa đã trở thành niềm vui lớn nhất của cô. Hiện giờ trên ban công đã có không ít cây, trong những cây này có đủ loại hoa, cũng có một ít trái cây và rau quả.  

             Nghe được tiếng mở cửa, Phùng Tiếu Tiếu đặt bình nước xuống rồi chạy tới. Nhìn thấy Triệu Dật, nhất thời cô vui vẻ trực tiếp nhảy vào trong ngực Triệu Dật.  

             Trong khoảng thời gian này Triệu Dật rất bận rộn, cũng tới đây một hai lần nhưng không có ở bên cô.  

             "Hôm nay anh không bận sao?"  

             Triệu Dật cười nói: "Hôm nay chính là trận chung kết PK hàng năm của em, anh phải đến xem một chút chứ. Còn chưa bắt đầu phát sóng trực tiếp sao?”  

             Phùng Tiếu Tiếu: "Còn chưa tới giờ. Hôm nay anh có muốn ở lại không? Nếu muốn thì để em đi mua đồ ăn.”  

             Triệu Dật gật đầu đáp: "Anh đi cùng em.”  

             Ánh mắt Phùng Tiếu Tiếu lộ ra vẻ vui mừng: "Được!”  

             Nhiều ngày không gặp, đương nhiên phải thân thiết một chút. Đợi đến khi hai người dọn dẹp xong bước ra cửa đã là hai tiếng sau, cả người Phùng Tiếu Tiếu giống như đóa hoa bị ướt nước mưa, trong vừa đáng yêu lại có thêm chút nữ tính.  

             Phùng Tiếu Tiếu ôm cánh tay Triệu Dật: "Gần đây rất nhiều khán giả xem livestream đều hỏi em có phải đang yêu đương hay không, còn nói là có phải em đã được bao nuôi. Tóm lại ý tứ chính là muốn hỏi em có phải có đàn ông hay không..."  

             Triệu Dật cười nói: "Như vậy, chứng tỏ nhân khí của em lên cao rồi đó.”  

             Phùng Tiếu Tiếu cắn môi đáp: "Không phải! Bọn họ nói bây giờ em càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng nữ tính. Em cũng tự mình nhìn vào gương, quả thật giống như có chút thay đổi không thể nói rõ được... Anh! Có phải sau khi con gái trở thành phụ nữ thì đều sẽ có thay đổi như vậy không?”  

             Triệu Dật nghiêng mặt, cẩn thận xem xét Phùng Tiếu Tiếu một phen, phát hiện giữa hai hàng lông mày của cô quả thật có một chút thay đổi như vậy.  

             Thiếu đi một chút ngây thơ nhưng nhiều thêm vài phần hương vị của phụ nữ. Bởi vì bàn tay và khuôn mặt cô rất nhỏ, bây giờ nhìn qua càng thêm tinh xảo, giữa hai hàng  lông mày đúng là có một chút lung linh xinh đẹp.  

             Thanh thuần, xinh đẹp, đây vốn là hai loại khí chất tương đối. Nhưng lại đồng thời xuất hiện giữa hai hàng lông mày của Phùng Tiếu Tiếu.  

             Chút xinh đẹp kia làm cho hương vị thanh thuần có vẻ càng thêm hấp dẫn.  

             Triệu Dật cười nói: "Trở nên già dặn hơn một chút, cũng trở nên xinh đẹp hơn. Giống như người phụ nữ trầm tĩnh đắm chìm trong hạnh phúc. Cái gọi là tâm sinh tướng, đoán chừng là tâm lý của em. Trạng thái tinh thần phản ánh lên diện mạo của em..."  

             Một người phụ nữ hạnh phúc sao?  

             Ánh mắt Phùng Tiếu Tiếu chợt lóe lên. Đúng vậy! em rất hạnh phúc...  

             Buổi tối, Phùng Tiếu Tiếu vào phòng livestream riêng còn Triệu Dật thì ở phòng ngủ chính chơi điện thoại di động.  

             Hắn đang chờ đợi.  

             Hệ thống thần trợ này bình thường không có cách nào để giao tiếp, hắn chỉ có thể chờ đợi mà thôi.  

      Quả nhiên, khi Phùng Tiếu Tiếu bắt đầu tham gia trận PK chung kết hàng năm, âm thanh của hệ thống lại vang lên trong đầu hắn.  

             "Nhiệm vụ đặc thù: Điểm kết thúc của streamer."  

             "Nội dung nhiệm vụ: Ký chủ giúp Phùng Tiếu Tiếu trở thành quán quân của năm. Ký chủ sử dụng tối đa số tiền là 40 triệu."  

             "Phần thưởng nhiệm vụ: Tổng kết sau khi hoàn thành nhiệm vụ."  

             40 triệu!  

             Quả nhiên là vậy!  

             Thật ra lúc trước Triệu Dật đã tính toán sơ qua, hệ thống hẳn là sẽ không bỏ qua thời điểm mấu chốt như thế này, do đó sẽ tuyên bố nhiệm vụ đặc thù cho mình.  

             Trận chung kết hàng năm lần này liên quan đến số tiền không nhỏ, hệ thống khẳng định cũng sẽ hạn chế. Nếu không, ở thời điểm cuối cùng, Triệu Dật trực tiếp đập vào một trăm triệu vậy chẳng phải là lỗ vốn hay sao!  

             Dù sao nhiệm vụ hệ thống đưa ra chưa bao giờ để cho ký chủ bị thua thiệt nha!  

             Nếu như thua lỗ, vậy ký chủ đâu còn dám đi hoàn thành nhiệm vụ nữa chứ?  

             Kỳ thật nhiệm vụ lần này cũng không có gì khó khăn, cũng không có gì đáng lo lắng. Không nói đến việc phân tích bảng xếp hạng hai năm trước, đoán chừng năm nay 30 triệu cũng là có thể vững vàng đoạt quán quân rồi chứ đừng nói là 40 triệu.  

             Hệ thống còn thêm giới hạn tối đa chỉ là 40 triệu. Có nghĩa là hệ thống ấn định, 40 triệu cũng đủ để đoạt quán quân rồi  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom