Cập nhật mới

Dịch Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 300: Ý Nghĩ


Đúng vậy, san hô Sardinia trung cấp đáng giá với số tiền đó. Mà san hô Aka cao cấp 1 gram có giá từ 18 ngàn - 20 ngàn tệ, mọi người không có nhìn nhầm đâu, chính là tính bằng gram.  

Mà theo Cổ Dục đoán thì bụi san hô này khoảng hơn 6kg tức là hơn 6,000 gram. Tính theo gram thì bụi san hô này khoảng 120 triệu tệ.  

Hơn nữa quan trọng nhất là bụi san hô này là cả một cây nguyên vẹn. Đây không phải như những trang sức thông thường như là nhẫn hay mặt dây chuyền. Nếu như nguyên một cây san hô đỏ thế này, bán ra thì giá cả sẽ cao hơn rất nhiều!  

"Vốn còn đang suy nghĩ trở về thì bán cái Kim Phật để kiếm tiền dằn túi, thế nhưng câu được cả bụi san hô thế này thì đâu phải là kiếm tiền dằn túi nữa. Mà cái này chính là tiền khủng đó nha…” Nhìn bụi San Hô Đỏ trong tay Cổ Dục không khỏi vui vẻ.  

Tiền, thứ này đúng là càng ngày càng nhiều đó nha.  

"Cậu Cổ à! Nói thật hai món đồ này thật sự là đồ tốt, có thể nói là quá tốt rồi. Cái Kim Phật này bốn mặt đều được mạ vàng, thậm chí nó còn được bảo quản gần như nguyên vẹn, có thể nói là mặt hàng cực phẩm, còn gốc san hô này. Chậc, chậc… đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một gốc san hô Aka hoàn chỉnh như vậy."  

Sau khi câu được gốc san hô đỏ kia, Cổ Dục cẩn thận mang nó về phòng ngủ của mình ở lầu hai rồi hắn mới trở lại câu những thứ khác. Sau khi hoàn thành xong tất cả, Cổ Dục mới đi ăn sáng. Tiếp đó hắn chờ Lâm Lôi với Lý Vân Vân đến rồi mới đi lên lầu. Sau đó hắn lấy máy ảnh DSL ra chụp ảnh lại mấy món đồ hắn định bán rồi gửi cho Triệu Văn.  

Vừa mới gửi xong ảnh chụp, khoảng mười mấy giây sau Triệu Văn đã trực tiếp gọi video qua cho Cổ Dục.  

Triệu Văn cũng không có hoài nghi mấy bức ảnh mà Cổ Dục gửi có bị photoshop hay không, dựa vào trình độ của ông ta thì chỉ cần nhìn một chút là biết. Hơn nữa theo ông ta suy đoán thì có lẽ bên Cổ Dục có một đội tìm kiếm đồ vật ở ngoài biển, bằng không thì mấy món đồ thế này Cổ Dục kiếm ở đâu ra chứ?  

Cho nên Triệu Văn hoàn toàn không nghi ngờ tính chân thật của hai món đồ kia.  

"Là đồ tốt vậy là được rồi! Ông Triệu có định thu mấy món này hay không?" Nghe thấy Triệu Văn khẳng định mấy món đồ của mình là đồ tốt, Cổ Dục cũng cười một chút rồi nhìn Triệu Văn mỉm cười hỏi.  

Nhưng mà vừa nghe Cổ Dục nói xong thì Triệu Văn lại cười khổ. Ông ta vừa mới tính nhẩm một chút thì thấy giá của hai món đồ kia thực sự không phải là con số nhỏ.  

Gần đây tiền của Triệu Văn đều tiêu vào mấy cái đồng vàng thời Trung cổ của Cổ Dục.  

Mặc dù mấy đồng vàng kia cũng kiếm về cho Triệu Văn không ít tiền, thế nhưng muốn mua hết hai món đồ này thì có chút lực bất tòng tâm.  

"Cậu Cổ à! Tôi cũng thú thật với cậu là như thế này, hai món đồ kia của cậu quả thật vô cùng đáng giá. Cái Kim Phật này, ít nhất cũng phải là ‘hai lớn’ còn gốc san hô kia thì giá cũng tương đương như thế.” Nhìn Cổ Dục, Triệu Văn do dự một chút rồi nói.  

(Theo đơn vị TQ, 1 vạn = 10 ngàn, 100 vạn = 1 triệu, 1 ức = 100 triệu. Trong câu trên nói ‘hai lớn’ là tiếng lóng 2 ức giá trị = 200 triệu)  

Trong giới đồ cổ, một có ý là 10 ngàn tệ, người trong nghề thường đem chuyện này đi lừa gạt người ngoài nghề. Đầu tiên là họ sẽ bày đồ trên mặt đất, chờ sau đó có người tới mua hỏi giá là bao nhiêu tiền, người bán sẽ nói là hai mươi. Nếu mà người mua thật sự muốn mua món đồ đó, người bán sẽ thêm đơn vị vào phía sau, ví như hai mươi ngàn, hai mươi triệu… Tiếp đó chính là một màn lừa gạt, dựa vào kỹ năng miệng lưỡi của người bán mà thuyết phục người mua chịu bỏ tiền ra mua.  

Mà dựa theo lời của Triệu Văn ‘hai lớn’ ý ở đây chính là thêm mấy con số không vào, vậy ‘một lớn’ có nghĩa là 100 triệu. Cổ Dục cũng không biết là giới đồ cổ nói như vậy hay chỉ mình Triệu Văn nói vậy, nhưng mà hắn nghe thì lập tức hiểu được.  

"Cậu Cổ à! Tôi cũng không lừa cậu làm gì, hai món đồ này quả thật tôi không đủ thực lực để thu nó. Tôi chỉ có thể giúp cậu tìm người mua, xem như là gặp gỡ kết bạn. Cậu xem như vậy có được không?" Nói thật loại cảm giác đồ ngon để trước mắt mà chỉ có thể nhìn không thể ăn được như thế này. Quả thực làm người ta cảm thấy rất không thoải mái.  

Nhưng mà không có biện pháp, nuốt không trôi chính là nuốt không trôi. Cho nên ông ta muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với Cổ Dục, đây cũng là một lựa chọn không tồi. Nghe được Triệu Văn nói như vậy, Cổ Dục cũng gật đầu đồng ý. Hắn và Triệu Văn là mối buôn bán đã định, sau này hắn mà câu lên được đồ cổ nữa thì cũng sẽ bán cho Triệu Văn thôi, cho nên đây chỉ là vấn đề nhỏ.  

"Được! Vậy đành phải làm phiền ông Triệu rồi." Nghe được Triệu Văn nói vậy, Cổ Dục cũng mỉm cười đồng ý.  

"Được rồi! Không thành vấn đề. Cậu Cổ, bây giờ tôi sẽ đi liên hệ với người mua." Nghe Cổ Dục đồng ý, Triệu Văn cũng cười trả lời, sau đó mới cúp điện thoại.  

"Để xem chủ nhân tương lai của tụi bây là ai nha." Nhìn hai món đồ trước mặt, Cổ Dục nở nụ cười, hẳn là có thể bán được những thứ này đi.  

Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp vui vẻ thêm một chút thì đột nhiên có người gọi điện cho hắn. Cổ Dục cúi đầu xuống xem thì thấy người gọi cho hắn không phải ai xa lạ, mà đó chính là Tiết Thanh Huyền.  

Cô ấy gọi điện tới, Cổ Dục cũng không bất ngờ lắm. Dù sao thì lần trước hắn cũng bán cho cô ấy cái bình sứ thanh hoa, nhưng mà không ngờ cô ấy nắm tin tức nhanh thật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 301: Nhà Kính


"Alô."  

"Alô! Hai món đồ ở chỗ Triệu Văn là của anh đúng không?" Vừa mới nhận điện thoại, Tiết Thanh Huyền bên kia đã lập tức hỏi.  

"Đúng vậy! Cô có hứng thú với chúng à?" Nghe thấy Tiết Thanh Huyền hỏi vậy, Cổ Dục cũng cười đáp.  

"Đúng vậy! Bà của tôi tin phật, nhìn thấy cái Kim Phật này chắc bà ấy sẽ rất thích." Nghe Tiết Thanh Huyền nói vậy Cổ Dục khẽ gật đầu, bán cho người quen cũng không tệ.  

"Được rồi! Tôi sẽ giữ món này lại cho cô. Triệu Văn định giá món này là 210 triệu, số dư thì bỏ đi, lấy 200 triệu là được rồi. Giao dịch như thế nào đây?" Cổ Dục thảo luận giá cả với Tiết Thanh Huyền. Dù sao Tiết Thanh Huyền cũng là người quen, Cổ Dục không có thói quen chặt chém người quen, cho nên hắn trực tiếp bỏ phần số lẻ đi.  

"Lát nữa tôi sẽ chuyển tiền qua cho anh. Đồ vật thì trước tiên cứ để ở chỗ anh đi, mấy ngày nữa tôi muốn đến chỗ anh một chuyến. Ông của tôi sắp uống hết rượu rồi, đến lúc đó anh lại đưa tôi thêm một chút nhé. Sau đó tôi sẽ mang cái Kim Phật này cùng trở về." Nghe Cổ Dục định xong giá cả, Tiết Thanh Huyền cũng không trả giá, trực tiếp đồng ý rồi vui vẻ đáp. Dường như 200 triệu tệ đối với cô ấy chỉ như là 2 tệ mà thôi.  

Quả nhiên, tiền đối với mấy người giàu có chỉ là một chuỗi các con số mà thôi. Nghe Tiết Thanh Huyền nói, Cổ Dục cũng có chút cảm khái.  

Nhưng mà, rất nhanh sau đó hắn đã hồi phục lại trạng thái ban đầu. Cảm khái cái khỉ gì chứ, bây giờ mấy trăm ngàn đối với hắn cũng chỉ là một chuỗi các con số mà thôi, nhưng mà ở mấy tháng trước thì đó là mạng sống của hắn.  

"Được! Không thành vấn đề, nhưng mà cô không cần gốc san hô đỏ kia sao?" Nghe Tiết Thanh Huyền nói xong Cổ Dục cũng cười đáp lại. Tiết Thanh Huyền tin tưởng hắn, vậy hắn tất nhiên sẽ không làm ăn cẩu thả rồi. Nhưng mà sau khi bán được cái Kim Phật kia thì hắn cũng phải nghĩ cách bán gốc san hô đỏ kia luôn.  

"Nhà chúng tôi không kinh doanh châu báu, cho nên cũng không cần gốc san hô này lắm." Nghe Cổ Dục nói vậy, Tiết Thanh Huyền cũng thở dài. Không phải gốc san hô này không tốt, mà phải nói là nó quá tốt. Nếu như trong nhà có kinh doanh châu báu thì sẽ dùng gốc san hô này như là báu vật trấn tiệm. Đến lúc đó chỉ mới đặt nó ở cửa tiệm thôi cũng thu hút được rất nhiều khách hàng rồi.  

Nhưng nếu như có người không cần gốc san hô đó mà tiêu 200 triệu vào nó thì không cần thiết lắm. Nghe thấy Tiết Thanh Huyền bảo không cần, Cổ Dục cũng không nói nhiều.  

Nếu không cần thì hắn giữ lại thôi, bây giờ hắn mới có thêm 200 triệu, vậy thì tài sản hiện giờ của hắn cũng hơn 300 triệu rồi. Có lẽ đến khi đạt được mốc 400 triệu thì cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cho nên hắn giữ lại gốc san hô 200 triệu cũng không có vấn đề gì cả.  

Sau khi Cổ Dục và Tiết Thanh Huyền trò chuyện xong, hắn định gọi điện báo với Triệu Văn là đã có người mua Kim Phật rồi. Đột nhiên lúc này lại có người gọi điện cho hắn, nhưng lần này là số lạ gọi tới.  

"Alô." Vì có chút tò mò người bên kia đầu dây là ai, cho nên hắn nhận điện thoại.  

"Alô, chào Ngài! Là Cổ tiên sinh đúng không ạ? Tôi được ông Triệu, chính là Triệu Văn giới thiệu tới. Nghe nói ngài muốn bán một gốc san hô đúng không? Không biết là nó vẫn còn đó chứ?" Sau khi nhận điện thoại thì bên kia truyền đến giọng nói, mang theo một chút âm hưởng vùng miền.  

"Chào ngài! Cổ tiên sinh, tôi họ Vạn tên là Vạn Vũ Dương. Tôi cũng được xem như là bạn cũ của Triệu Văn. Tôi thấy được tin tức mà  Triệu Văn đăng, cho nên đã lập tức gọi ngay cho ngài. Không biết là gốc san hô kia vẫn còn chứ?"  

"À, chào ngài! Vạn tiên sinh. San hô vẫn còn, ông cũng thật sự rất may mắn nha, bởi vì tôi vừa bán xong bức Kim Phật kia. Bây giờ cũng chỉ còn lại gốc san hô này, không biết ông định ra giá như thế nào?" Nghe thấy đối phương muốn mua san hô nên Cổ Dục cũng nói chuyện rất khách sáo. Mặc dù bây giờ Cổ Dục không cần vội vã bán gốc san hô kia, nhưng mà nếu có thể bán ngay một lượt thì đương nhiên là quá tốt rồi.  

"Là như thế này! Tôi tin vào Đại Bảo (biệt danh của Triệu Văn), anh ta cũng tin tưởng ngài, vậy thì tôi đây chắc chắn cũng sẽ tin cậu. Ảnh chụp gốc san hô kia tôi đã xem qua rồi, độ tuổi cùng những đường vân trên san hô vô cùng hoàn chỉnh, hơn nữa quan trọng nhất là gốc san hô kia là nguyên một cây. Nên giá cả chắc chắn sẽ cao hơn so với giá tính theo gram, tôi định giá sơ qua là 180 triệu, cậu cảm thấy thế nào?" Nghe Cổ Dục nói vậy, Vạn Vũ Dương bên này cũng đưa ra giá.  

Cái giá này tất nhiên là tương đối thấp, hắn với Vạn Vũ Dương cũng không có quen biết gì. Nếu là mua đồ số lượng lớn thì còn có thể cò kè mặc cả nhưng mà Cổ Dục cũng không thích việc mặc cả thế này.  

"Vạn tiên sinh! Tôi là người đã quen thẳng thắn, tôi cũng không phải là doanh nhân, cho nên tôi sẽ trực tiếp đưa ra một cái giá. Nếu như ông cảm thấy ổn thì tôi sẽ giữ gốc san hô này lại cho ông, còn nếu không được vậy cứ coi như quên đi." Suy nghĩ một chút, Cổ Dục quyết định đi thẳng vào vấn đề.  

"Sảng khoái, Cổ tiên sinh, cậu cứ ra giá đi!" Nghe được Cổ Dục nói vậy, Vạn Vũ Dương sửng sốt một chút. Sau đó ông ta không khỏi nở nụ cười rồi kiên định trả lời, xem ra tên nhóc này không phải là người thích cò kè mặc cả. Chỉ là trong cái giới kinh doanh này, ông ta không thể không làm như vậy.  

"Như vậy đi, tôi ra giá là 200 triệu. Nếu được tôi sẽ giữ lại cho ông, không được xem như cuộc giao dịch này không thành.” Cổ Dục suy nghĩ một chút, rồi đưa ra cái giá mà hắn vừa ý nhất.  

Nếu như gốc san hô này bị bể, bán từng mảnh thì nó không đáng với số tiền đó. Mặc dù nó cũng là san hô đỏ Aka cao cấp, nhưng mà nếu bán theo gram thì cũng chỉ có 20 ngàn một gram mà thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 302: Càng Ngày Càng Rõ


Gốc san hô đỏ này tổng cộng 6,321 gram, dựa theo giá một gram tính ra thì cũng khoảng 126 triệu 420 ngàn tệ, cách con số 200 triệu rất xa. Nhưng mà cái gốc san hô này là nguyên một cây trọn vẹn, giá trị nghệ thuật rất cao, cho nên giá sẽ tăng gấp đôi cũng là hợp lý.  

Nghe Cổ Dục ra giá, Vạn Vũ Dương bên kia cũng hơi trầm tư. Kỳ thực cái giá tiền này cũng ở trong phạm vi mà ông ta có thể chấp nhận được. Chẳng qua nếu muốn mua thì ông ta cũng cần một khoảng thời gian để gom góp tiền bạc, dù sao đây cũng là 200 triệu tệ lận.  

Bây giờ trên thế giới người có hơn trăm triệu tiền mặt trong tài khoản cũng không nhiều.  

Xem như là đại Mã tổng (Jack Ma) hay tiểu Mã tổng trên người cũng chưa chắc có hơn trăm triệu tiền mặt trong tài khoản. Bọn họ đều ưa thích dùng tiền trước, kiếm tiền sau. Nếu số tiền này mà bỏ vào quỹ ngân sách, thị trường chứng khoán hay thị trường dài hạn thì chẳng phải không ngon hơn sao? Đi mua cổ phiếu của mấy công ty có tiềm lực không ngon sao? Để nó ở trong ngân hàng bị làm phát để làm cái gì chứ?  

Ở trong nước, ngoài trừ những gia tộc bậc nhất thì cũng chỉ có Triệu Văn, người thường xuyên đi thu thập đồ cổ, tài khoản sẽ có sẵn hơn trăm triệu tiền mặt.  

"Cái giá 200 triệu cũng được, nhưng mà cậu có thể cho tôi chút thời gian được không? Tôi sắp phải đi Nhật để làm một vụ buôn bán. Sau khi xong việc tôi sẽ lập tức liên lạc với cậu." Vạn Vũ Dương suy nghĩ một chút, ông ta cảm thấy bỏ ra 200 triệu mua món đồ như vậy cũng có lời.  

Bây giờ san hô đỏ giá cả tăng rất nhanh. Ngoại trừ giá trị nghệ thuật thì giá cả của nguyên liệu này có thể nói là đang điên cuồng tăng lên. Bốn năm trước một gram san hô đỏ Aka chỉ khoảng 4,000 tệ, nhưng mà năm nay đã tăng gấp năm lần cái giá đó.  

Thời đại bây giờ, ngày càng đào được rất nhiều vàng. Trung Quốc trước mắt đã trở thành quốc gia có sản lượng vàng cao nhất trong mấy năm gần đây. Chỉ riêng Yên Đài trữ lượng và sản lượng vàng có thể nói là đứng đầu thế giới, cho nên vàng có rất nhiều.  

Mà về phần đá quý thì trong nước đã nghiên cứu ra cách làm đá quý nhân tạo. Như là kim cương nhân tạo chẳng hạn, trừ khi dùng kính hiển vi soi ra những hoa văn thì sẽ thấy có chút khác với kim cương tự nhiên, còn lại thì không khác gì kim cương tự nhiên. Sau ba năm khi nghiên cứu ra được thì giá của kim cương đã bị giảm xuống chỉ còn một phần tư. Cho nên sau này kim cương sẽ không còn đáng giá nữa, nhưng mà san hô thì khác. Bởi vì quá trình trưởng thành của san hô rất chậm mà nó còn sinh trưởng ở sâu trong biển cả.  

Cũng giống như gốc san hô đỏ của Cổ Dục, nó đã sinh trưởng trong biển cả ở độ sâu tận 1,800m. Mặc dù tàu ngầm nghiên cứu khoa học có thể đi xuống tận đó, thế nhưng một lần đi tốn rất nhiều tiền. Chi phí đắt gấp 10 lần so với gốc san hô đỏ này, có điên mới tốn tiền đi tàu ngầm xuống hái cái gốc san hô này lên chơi.  

Đối với người bình thường như bọn họ mà nói thì dưới đáy biển là một nơi mà bọn họ không biết. Mười năm, tám năm họ cũng không thể đi xuống nơi đó.  

Cho nên gốc san hô này có khả năng sẽ lên giá rất cao.  

Chỉ cần nó lên giá một gram là 30 ngàn tệ, bán làm nguyên liệu cũng không lỗ. Huống hồ gốc san hô này có giá trị nghệ thuật như vậy, nếu đem đi làm quà tặng hay đấu giá thì quả thật rất đáng tiền.  

Cho nên Vạn Vũ Dương quyết định mua nó với giá 200 triệu.  

"Được! Không thành vấn đề, vậy tôi phải chờ trong bao lâu?" Nghe được đối phương khẳng định muốn mua. Cổ Dục cũng cười đáp, có thể bán được là kết quả tốt nhất mà hắn mong muốn.  

"Khoảng chừng một tháng! Tôi làm mua bán xuất nhập khẩu, đi qua Nhật để nhập khẩu rau, và các loại trái cây quý. Còn có nhập khẩu toàn cầu những loại cá mà chúng ta cần, sau đó là nhập khẩu các loại sản phẩm y dược đưa về nước hoặc là đưa đến những quốc gia khác."  

Nghe Cổ Dục hỏi vậy, Vạn Vũ Dương tin tưởng nói cho Cổ Dục nghe về công việc kinh doanh của mình. Bởi vì ông ta biết, nếu như Cổ Dục đến hỏi Triệu Văn, có lẽ Triệu Văn cũng sẽ nói cho hắn biết. Nếu như vậy thì không bằng để ông ta nói rõ từ trước, như thế còn thể hiện được thành ý của mình nữa.  

"Ồ! Ông Vạn kinh doanh không nhỏ nha!" Nghe Vạn Vũ Dương nói xong Cổ Dục không khỏi sững sờ một chút, tiếp đó cười đáp lại.  

"Ài! Cũng chỉ là quy mô nhỏ thôi… Vậy thì đến lúc đó chúng ta lại liên lạc đi." Nghe Cổ Dục nói vậy, Vạn Vũ Dương cũng cười, tiếp đó trò chuyện mấy câu sau đó cúp máy. Nhưng mà vừa mới cúp máy chưa đến một phút thì Triệu Văn đã gọi điện lại cho Cổ Dục. Triệu Văn chuyển qua cho Cổ Dục một triệu, đây là tiền cọc của Vạn Vũ Dương đưa trước. Đến khi giao dịch thì Triệu Văn sẽ là người giao dịch trung gian giữa hai người bọn họ.  

Mà Cổ Dục cũng thông báo với Triệu Văn là cái Kim Phật kia đã có người mua rồi, đó là người họ Tiết lần trước mua cái bình sứ thanh hoa.  

Khi nhận được tin tức thì Triệu Văn cũng gỡ bài đăng bán hai món đồ kia xuống. Dù sao cũng đã bán xong, để bài đăng ở đó cũng không làm được gì.  

Mà Triệu Văn vừa gỡ bài đăng xuống thì mấy người đang phân vân có nên mua hay không, cũng đã biết tin. Hoàn toàn không còn hy vọng, ban đầu họ còn do dự có nên ép giá xuống hay không, thế nhưng họ lại không biết rằng đã là đồ tốt thì không sợ không bán được.  

Cổ Dục bây giờ chân chính chỉ cần đứng một chỗ cũng có thể kiếm được tiền.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 303: Câu Cá Tranh Tài


"Nhìn tâm trạng chú rất tốt nha."  

Cổ Dục vừa bàn xong chuyện buôn bán rồi từ lầu hai đi xuống, vừa đi vừa ngâm nga câu hát. Cũng đúng lúc đó Lâm Lôi vừa mới hái rau xong chuẩn bị đi rửa rau, thấy Cổ Dục đang đi xuống nên mới hỏi hắn.  

"Đúng vậy! Tôi vừa mới bàn xong một vụ buôn bán." Nhìn thấy Lâm Lôi, Cổ Dục cười lớn rồi đi xuống.  

"Ài! Chú đúng là người có tài mà. Tôi xem tivi thấy những người khác bàn chuyện làm ăn đều rất phiền phức. Không giống như chú, chỉ ngồi ở nhà thôi mà cũng có thể kiếm tiền." Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cổ Dục, Lâm Lôi cũng gật đầu một cái rồi cười khẽ nói.  

Nói thật trước khi quen biết Cổ Dục, Lâm Lôi cảm thấy ở trong thế giới này kiếm tiền rất khó khăn. Cô cảm thấy châm ngôn xưa nói rất đúng: " Tiền khó kiếm, phân khó ăn."  

Kết quả bây giờ nhìn thấy Cổ Dục, cô cảm thấy suy nghĩ trước kia của mình cũng quá sai rồi. Kỳ thật tiền cũng rất dễ kiếm, lấy ví dụ điển hình trước mắt chính là Cổ Dục.  

"Đúng rồi! Không phải chú mới mua xe sao? Chú không lái xe về à?" Chuyện làm ăn, Lâm Lôi không hiểu nên cô cũng không hỏi nhiều. Nhưng mà nhìn thấy trong sân vẫn chỉ có một chiếc xe, nên Lâm Lôi không khỏi tò mò hỏi.  

Chuyện Cổ Dục muốn đi mua xe cũng không có giấu diếm các cô. Dù sao hắn cũng nói chuyện này cùng Khổng Hạo Văn ở ngay trước mặt các cô.  

"Mua xong rồi! Tôi đã giao tiền cọc, giờ chỉ cần chờ thêm một khoảng thời gian nữa thì xe mới được đưa về." Nghe Lâm Lôi hỏi, Cổ Dục cũng cười đáp lại.  

"Chắc cái xe kia cũng không nhỏ nhỉ?" Lâm Lôi nhìn về phía sân trước nhà rồi tò mò hỏi.  

"Tất cả đều khá lớn, trừ một chiếc ra thì còn lại đều lớn hơn chiếc xe hiện tại." Cổ Dục nở nụ cười không thèm để ý rồi vẫy tay.  Hắn nhớ lại mấy chiếc xe kia một chút, dường như có một chiếc xe nhỏ hơn mấy chiếc còn lại. Đó chính là chiếc Lamborghini URUS, nó tương đối nhỏ nhưng mà so với mấy chiếc xe bình thường khác cũng được coi là khá lớn.  

"Đến lúc đó chú phải mang bọn cháu ra ngoài đi hóng gió đó nha." Nghe thấy Cổ Dục nói vậy, đúng lúc này Phùng Thư Nhân ở sân trước đang chạy vào, cười hì hì nói.  

Mà ở đằng sau cô còn có Cổ Tú Tú với Lưu Phi Phi đi theo. Hai cô nhóc này buổi sáng thấy Cổ Dục đi xử lý công việc, cho nên đã đi theo Phùng Thư Nhân cùng nhau livestream.  

"Được! Không thành vấn đề. Bây giờ mấy đứa đi rửa mặt, rửa tay rồi đi bắt tôm hùm. Hôm nay chúng ta sẽ ăn mừng bằng một bữa ăn thật thịnh soạn!" Nhìn dáng vẻ của ba cô nhóc, Cổ Dục không khỏi nở nụ cười sau đó vỗ tay rồi lớn tiếng nói.  

Kỳ thật nếu dựa theo tiêu chuẩn bữa ăn hằng ngày của một gia đình bình thường thì mỗi bữa ăn ở nhà của Cổ Dục không khác gì là ăn mừng cả.  

Cổ Dục sau khi có tiền cũng không có kiềm nén h@m muốn ăn uống của mình.  

Hắn mỗi ngày muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, ăn hết những gì mình muốn, ăn thật no.  

Cho nên nhà bọn hắn mỗi ngày đều giống như đang ăn tiệc vậy.  

Nhưng mà trình độ của Cổ Dục còn cao hơn thế nữa, hắn làm đồ ăn quá xuất sắc lại cộng thêm công hiệu của nước giếng nữa thì khỏi phải bàn.  

Đừng nhìn bọn hắn cả ngày chỉ ăn lấy ăn để như vậy, nhưng mà người bọn hắn gần như không có béo lên. Chỗ lợi hại nhất là trên người bọn hắn còn xuất hiện cơ bắp, cơ thể ngày càng tốt, dáng người ngày càng đẹp.  

Hôm nay kiếm được 400 triệu nên tất nhiên là trưa nay sẽ ăn một bữa thật đã.  

Sau khi ăn xong cơm trưa, Cổ Dục nằm nghỉ ngơi ở sân sau. Bây giờ khí trời có chút nóng, nhưng mà cũng không cần dùng tới điều hòa. Nhiệt độ bây giờ hơi khó chịu nhưng mà chỉ cần nằm ở một chỗ nghỉ ngơi thì cũng không đến nỗi quá khó chịu.  

Nhưng mà hắn vừa nằm chưa được bao lâu thì có một đám nhóc chạy vào nhà hắn.  

Không nên nhầm lẫn rằng bọn nhóc kia muốn chơi cầu trượt. Thứ đó thì cũng chỉ có Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi thích chơi thôi. Chứ mấy đứa nhóc nghịch ngợm kia thì chỉ thích trèo lên cây bắt chim, xuống sông bắt cá thôi. Bọn nhóc ấy cảm thấy mấy trò đó thú vị hơn nhiều so với  việc chơi cầu trượt.  

"Tú Tú, Phi Phi, chúng ta đi bơi đi!" Cổ Dũng chạy vào rồi lập tức kêu lớn tiếng. Vừa nghe thấy cậu bé rủ đi bơi thì Cổ Tú Tú với Lưu Phi Phi đang vây quanh Cổ Dục mắt đều sáng lên. Mà nghe cậu nhóc nói vậy thì Cổ Dục không khỏi ngẩn người ra.  

"Đi bơi? Không được nha, nước sông chảy xiết như vậy, mấy đứa không muốn sống nữa à?" Nghe cậu nhóc nói xong, Cổ Dục lập tức mở miệng nói.  

Lúc trước đã có nói qua, dòng sông mà Cổ Dục câu cá nó vừa sâu lại vừa chảy xiết. Nếu như sơ ý một chút thôi là xong đời.  

"Chú Cổ Dục yên tâm đi. Mấy đứa nhóc ấy không phải rủ đi bơi ở sông mà là bơi ở đập chứa nước." Nghe Cổ Dục nói vậy, lúc này Phùng Thư Nhân cũng cười hì hì đi tới nói.  

"Đập chứa nước? Ở đây có đập chứa nước à?" Nghe Phùng Thư Nhân nói, Cổ Dục có chút ngớ người ra. Hắn cũng ở đây hơn mấy tháng rồi nhưng chưa nghe qua là nơi này có đập chứa nước.  

"Không phải ở thôn chúng ta mà là ở đầu sông thôn Dương Gia. Cái đập chứa nước đó cũng nhiều năm không được dùng đến." Thấy ánh mắt nghi hoặc của Cổ Dục, lúc này Lý Vân Vân cũng đi ra cười rồi giải thích.  

Tỉnh Hắc Long Giang cũng có thể xem như là một trong những tỉnh lớn ở phía Bắc của cả nước. Là một trong những tỉnh có tài nguyên nước phong phú nhất.  

Trong năm con sông lớn của cả nước có tới hai con sông là ở tỉnh Hắc Long Giang. Cho nên khi còn nhỏ, lúc Cổ Dục đi học được dạy rằng phía Bắc bị thiếu nước, hắn lúc đó cảm thấy rất khó hiểu. Bởi vì nhà bọn hắn lúc đó không thiếu nước, hơn nữa hắn nhớ kỹ là lúc đó gia đình hắn đều không cần đóng tiền nước. Nước tự cung tự cấp, sử dụng rất thoải mái.  

Nhưng mà đó là ở trong thành thị còn ở trong thôn thì khác. Lúc đó khả năng tìm kiếm  mạch nước không có phát triển như vậy. Cho nên ông của Cổ Dục có thể đào được một cái giếng như vậy cũng không phải là việc dễ dàng gì. Nếu như là vào những năm hạn hán, đầu sông sẽ ngừng chảy, hoa màu đều thiếu nước mà chết. Lúc đó còn chưa thi hành dự án chuyển hướng nước Nam - Bắc nên biện pháp giải quyết tốt nhất lúc đó là xây dựng đập chứa nước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 304: Mè Đầu To


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe nói là cái đập chứa nước này được xây dựng vào đầu thập niên sáu mươi.  

Đập được xây ở đầu sông của thôn Dương gia. Mùa hè lúc hạn hán sẽ mở cổng xả nước. Nhưng mà duy trì được mấy năm thì khoa học kỹ thuật cũng phát triển. Nên việc đào giếng nước cũng trở nên dễ dàng hơn, vì lẽ đó mà  cái đập chứa nước kia lập tức trở nên dư thừa.  

Nghe nói ít năm trước còn có người thuê đập chứa nước để nuôi cá. Nhưng mà phía dưới đập chứa nước có sông ngầm. Cũng như thôn Cổ gia bên này, nó cùng một dạng với cái hồ mà lần trước Cổ Dục câu ếch xanh.  

Không thể không nói, chỗ này cách dãy núi Đại Hưng An Lĩnh quá gần, trên mặt đất có rất nhiều hang động ngầm, cho nên có rất nhiều khe hở. Trừ khi giống như chú Cổ Dương tự mình đào hồ nuôi cá bằng không thì phía dưới những cái hồ tự nhiên này đều có sông ngầm.  

Nuôi cá ở chỗ có sông ngầm mà bắt lên được một nửa số cá cũng xem như là tốt lắm rồi.  

Do đó mấy năm sau thì cái tên nuôi cá đó đã táng gia bại sản. Dần dần, đập chứa nước cũng bị bỏ hoang. Bây giờ ở đó cũng chỉ có người dân trong thôn dùng để nuôi vịt mà thôi.  

Mùa hè đến thì mấy đứa trẻ lại ra đó bơi lội, mùa đông thì sẽ đến đó trượt băng. Nói chung thì đó cũng là một nơi khá thú vị.  

"Chú Cổ Dục có đi hay không? Bọn nhỏ thì đi bơi, chúng ta thì đi câu cá. Ở đó có mấy con cá già sống được mấy chục năm, không biết dựa vào kỹ thuật của chú có bắt được chúng hay không?" Nhìn thấy ánh mắt Cổ Dục có chút dao động, Phùng Thư Nhân ở bên cạnh không khỏi cười hì hì nói.  

Nhìn thấy dáng vẻ kia của cô nhóc, Cổ Dục nhíu lông mày. Ba ngày chưa đánh mà đã nhảy lên đầu lật ngói rồi! Hôm nay phải để cô nhóc này xem thật tốt thế nào là bậc thầy câu cá chân chính!  

“Đi đi đi cùng đi nào, chúng ta tay lớn nắm tay nhỏ. Đi đi đi cùng đi nào, cùng nhau rong chơi ngoại ô.”  

“Muốn đi bơi lội!”  

“Ha ha ha, là cùng nhau bơi lội.”  

Nhớ lại chuyện lúc trước đi câu cá, Cổ Dục nhìn bọn nhóc đang đùa giỡn ở trước mặt, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên.  

Xem bọn nhóc này, Cổ Dục không khỏi nhớ lại chuyện mình hồi nhỏ, lúc nhỏ hắn cũng giống như thế này. Không! Lúc đó hắn không có chỗ để bơi lội, muốn nghịch nước cũng rất khó. Hắn chỉ có thể ở trong nhà dùng cái chậu giặt đồ của mẹ để đổ nước vào chơi.  

Nhưng lúc đó chỉ cần như vậy cũng chơi rất vui vẻ. Một chậu nước cùng vài món đồ chơi là có thể chơi đến tận trưa.  

Thế nhưng bây giờ thì không thể được. Người càng lớn thì lòng tham lại càng nhiều, nhưng vẫn là câu nói kia. Hắn cũng không muốn quay lại lúc còn nhỏ, hắn cảm thấy bây giờ sống như vậy đã rất tốt rồi.  

“Chú, có mệt không?” Nhìn xem đám nhóc tinh quái trước mặt, lúc này Phùng Thư Nhân từ phía sau đi tới, cô cười hì hì vỗ bả vai của Cổ Dục ngọt ngào hỏi một câu.  

“Mệt, nhưng cũng không mệt. Nhưng mà còn phải đi bao xa nữa? Chú hỏi mấy đứa Cổ Tú Tú, bọn nó cứ nói là ở phía trước. Cô nói cho tôi biết khoảng cách còn xa lắm không?” Nhìn Phùng Thư Nhân ở bên cạnh mình, Cổ Dục khẽ lắc đầu rồi mỉm cười hỏi.  

“Có lẽ còn chừng 500 mét nữa, đi đến rừng cây phía trước kia rồi rẽ trái là đến.” Tay đưa lên che tầm mắt, nhìn về phía trước một chút rồi Phùng Thư Nhân đáp.  

“Được rồi! Vậy nhanh đi qua đó đi!” Nghe được như vậy, Cổ Dục cũng khẽ cười rồi nhanh chóng tăng bước chân.  

Năm trăm mét nói trắng ra cũng chính là đủ khoảng cách của một trạm dừng xe buýt, cũng không tính là xa. Nhất là bọn họ đi cũng không chậm, có lẽ 3 phút là sẽ đến.  

Đi theo mọi người bước lên thềm đá đã vô cùng tan nát, trong tầm mắt của Cổ Dục lập tức xuất hiện một cái đập chứa nước cực lớn.  

Cái hồ chứa nước này mặc dù đã nhiều năm không có người trông coi nữa, thế nhưng nước vẫn còn rất nhiều. Chứng tỏ nơi này tài nguyên nước vô cùng phong phú.  

Lúc này ở trên bờ hồ chứa có không ít người đang câu cá ở đó, còn có một số người ở trong hồ chứa này nuôi vịt. Ở một góc khác có một vùng nước nông, nơi đó là nơi bọn trẻ con vui đùa.  

Cổ Dục dẫn bọn họ đi đến khu vực đó trước, hắn cố ý tự mình bước xuống nước nhìn một chút. Nơi sâu nhất ở đây đại khái là một thước mốt, bọn trẻ hiện tại đều rất cao, một mét mốt tuy rằng có khả năng khiến bọn nhóc bị sắc nước. Thế nhưng hẳn là sẽ không bị đuối nước, huống chi hắn còn đang ở chỗ này.  

Sau khi xác định không có vấn đề gì thì Cổ Dục cũng đi đến vị trí phùng Thư Nhân đã chiếm được, tiếp đó đem những dụng cụ câu cá chuyên nghiệp của hắn bày ra.  

Rõ ràng so với những người kia Cổ Dục chuyên nghiệp hơn hẳn. Bọn họ là ưa thích dùng loại cần câu bằng trúc các loại, còn hắn thì dùng chính là loại cần câu chuyên nghiệp, hơn nữa là loại tốt nhất.  

Đương nhiên, trong này cũng có vấn đề. Đông bắc căn bản không có tre, nếu có trúc… hừ hừ, vậy ai biết được chứ?  

Dù sao hiện tại nơi này không có là được.  

Bày ra xong pháo đài của mình, bao gồm ghế dựa, cây sào cũng được điều chỉnh xong, Phùng Thư Nhân bên kia đã cầm mấy con giun đất đào được cười hì hì đi tới trước mặt Cổ Dục.  

[Diendantruyen.Com] Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 305: Chưng Cá


Tuy Phùng Thư Nhân nói cá lớn ở đây đều đã sống mấy chục năm, đã sắp thành tinh. Thế nhưng Cổ Dục rất tự tin vào kỹ thuật câu của mình.  

Phùng Thư Nhân ở bên cạnh, rất nhanh thì bắt đầu lên cá. Nhưng mà cá của cô đều là một ít cá da trơn nhỏ, cá chép nhỏ các loại. Lớn nhất thì chỉ to cỡ nửa bàn tay.  

Nếu như trước kia Phùng Thư Nhân câu được những con cá này nhất định là muốn mang về nhà ăn, dù sao thì cũng có thể làm được bữa cơm, hơn nữa còn tiết kiệm được một ít tiền. Thế nhưng từ sau khi bắt đầu lăn lộn với Cổ Dục, cô cũng chướng mắt những con cá nhỏ này, nói cho cùng Cổ Dục ở phương diện ăn uống có thể nói là khoa trương và xa xỉ.  

Hiện tại Phùng Thư Nhân cũng có chút chướng mắt đối với mấy con cá nhỏ này.  

Thật ra cô làm như vậy là đúng, nếu muốn bảo tồn tài nguyên ở một nơi thì phải bắt lớn thả nhỏ, bằng không cá sẽ cạn kiệt.  

"Hả? Động rồi! "Đang lúc Cổ Dục có chút nhàm chán nhìn Phùng Thư Nhân phóng sinh một con cá chép nhỏ, lúc này phao câu chợt động. Tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng Cổ Dục lại nhìn thấy. Tiếp đó hắn đặt tay lên cần câu, cẩn thận nhìn động tĩnh của phao câu.  

Mà con cá kia ở đó thỉnh thoảng động một chút, biên độ di chuyển tương đối nhỏ. Trong nháy mắt, con cá kia đột nhiên kéo phao câu xuống, có thể cũng chỉ là không phẩy mấy giây. Thế nhưng Cổ Dục lại nhìn thấy rõ ràng, ngay lập tức giật cần câu lên.  

“Dính rồi!” Nhìn đỉnh cần câu trong nháy mắt uốn cong xuống, còn có tiếng dây câu lách tách, khóe miệng Cổ Dục không khỏi nhếch lên.  

Kỳ thực đối với phần lớn người đi câu cá, kỳ thực không phải chỉ vì muốn câu được cá, mà đây còn là một cái sở thích.  

Cảm thụ được sức nặng của con cá lớn kia ở trong nước, Cổ Dục không khỏi đứng lên.  

So sức mạnh với hắn, chỉ có thể nói con cá này nghĩ cũng đừng có nghĩ. So sức mạnh thì Cổ Dục chưa từng sợ ai, lợn rừng sao? Không phải bây giờ nó đã thành thật ở trong nhà hắn làm thú cưng, chỉ có một con cá thì có thể lật được trời hay sao?  

Nhìn bọt nước không ngừng nổi lên ở phía xa, không ít người đều chú ý đến Cổ Dục bên này. Mà Phùng Thư Nhân lại trực tiếp thu cần, tiếp đó đứng lên cầm lưới ở bên cạnh chờ đợi Cổ Dục kéo lên cá. Nếu là người câu cá bình thường, có lẽ không mất hơn nửa tiếng hay một giờ thì sẽ không kéo con cá này lên được. Bởi vì lúc kéo lên cá cũng cần phải vừa kéo vừa thả, để cá có thể nghỉ ngơi mà người câu cũng có thể nghỉ được một chút.  

Thế nhưng đối với Cổ Dục, hành động như vậy không tồn tại. Hắn có sức mạnh thì làm sao có chuyện để cho cá nghỉ ngơi, cho nên chỉ mất mười mấy phút thì con cá này đã bị Cổ Dục kéo lên bên cạnh đập chứa nước.  

"Là cá trắm đen." Sau khi con cá lộ ra trên mặt nước, lập tức có thôn dân kêu lên. Sau khi Cổ Dục liếc mắt nhìn qua xác định đúng là cá trắm đen, hắn không khỏi bĩu môi.  

Bởi vì những loài cá khác có thể nói là tự nhiên, nhưng đối với loài cá trắm đen này thì tuyệt đối là loại cá nuôi bị thoát ra. Có thể nói cá trắm đen là một trong bốn loài cá mà người ta nuôi nhiều nhất. Ở Đông Bắc không có loài cá này, cũng có thể có nhưng mà rất ít, thứ này ở phía nam thì nhiều hơn.  

Thậm chí có một số ít cá trắm đen có thể phát triển đến 75-80kg. Con cá trắm đen này của Cổ Dục kích thước cũng không nhỏ, cỏ vẻ cũng hơn 20kg. Nhưng với một người thích ăn cá tự nhiên như Cổ Dục, ăn con cá này Cổ Dục có cảm giác hơi kém một chút.  

Hoàng hôn buông xuống, khi ánh chiều tà vẫn còn dừng chân tại chân trời, nhóm người Cổ Dục cũng xách theo thu hoạch của mình trở về thôn Cổ gia.  

Trưa nay, Cổ Dục cũng câu được khá nhiều cá. Trừ con cá trắm đen nặng 20kg ra, hắn còn câu được hơn 5kg cá trắm cỏ, khoảng 10kg cá chép cùng rất nhiều loại cá diếc khác. Nhưng mà sau khi hắn câu lên rồi thì lại thả chúng trở về, những người dân ở thôn khác nhìn được cảnh này, trong lòng họ cảm thấy thật đáng tiếc.  

Dù sao mấy con cá này đều có thể ăn được cơ mà.  

Dù cho Cổ Dục thấy chướng mắt, nhưng mà trong mắt bọn họ thì mấy con cá này cũng rất là vừa ý. Mặc dù, đây là những con cá do người dân nuôi ở đập chứa nước bị xổng ra ngoài. Nhưng dù sao thì bọn chúng cũng đã sống lâu ở môi trường tự nhiên, cho nên chất lượng thịt của chúng cũng vô cùng tươi ngon và rắn chắc.  

Nhưng mà cũng không có cách nào, bọn họ không quen Cổ Dục, cũng không thể nào không biết xấu hổ mà đến xin Cổ Dục. Họ chỉ có cầm lòng nhìn Cổ Dục thả mấy con cá vừa câu trở về trong nước.  

Tuy vậy, điều này làm cho bọn họ càng có thêm động lực. Nhìn thấy Cổ Dục câu được cá nhiều cá như vậy, họ nghĩ có lẽ cũng sẽ câu được cá như Cổ Dục, cho nên bọn họ càng thêm chăm chỉ.  

Nhưng mà bọn họ lại không biết rằng, người cùng với người là không giống nhau, trình độ câu cá của Cổ Dục chính là đạt đến cấp độ bậc thầy lão luyện rồi. Câu cá ở hồ chứa nước nhỏ thế này đối với hắn tất nhiên là không thành vấn đề, nhưng mà với bọn họ thì… cần phải học hỏi thêm nhiều.  

Cuối cùng thì Cổ Dục chỉ mang theo hai con cá về nhà. Một con cá chép nặng hơn 7kg, một con cá trắm có hơn 5kg. Còn con cá trắm đen hơn 20kg kia thì hắn thả nó về lại đập chứa nước. Cá trắm đen chủ yếu là ăn ốc bươu, việc đó đối với môi trường sinh thái đều có lợi, cho nên Cổ Dục cũng không muốn bắt nó về, hắn bắt cá chép với cá trắm cỏ là được rồi.  

Dù là vậy nhưng mà hắn cũng không định ăn con cá trắm cỏ kia. Bởi vì loại cá này có quá nhiều xương dăm, cho nên Cổ Dục cũng không thích ăn nó lắm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 306: Nhà Cụ Tống


Sau khi về đến nhà, hắn mang con cá trắm cỏ đưa cho ông Hai, còn con cá chép thì hắn mang đi hầm canh, rồi làm thêm món thịt kho tàu nữa. Quả thật hương vị cũng không tệ lắm.  

Ăn cơm xong, Phùng Thư Nhân, Lâm Lôi và Lý Vân Vân theo thói quen giúp Cổ Dục dọn dẹp phòng bếp, phòng ăn và phòng khách. Sau khi dọn dẹp xong, bọn họ đi ra ngoài phòng bếp chuẩn bị ra về thì đã thấy Lưu Phi Phi và Cổ Tú Tú ngủ mất rồi.  

Hôm nay đi bơi cả một buổi, hai cô nhóc kia không mệt mới là lạ. Nhìn thấy hai cô nhóc đang ngủ say sưa, Cổ Dục nở nụ cười rồi ôm cả hai lên.  

"Để tôi đưa mọi người về." Cổ Dục nhìn Lý Vân Vân vừa cười vừa nói.  

"Ừm, vậy thì cảm ơn chú." Nghe Cổ Dục nói vậy, Lý Vân Vân cũng gật đầu cười một cái.  

Tiếp đến, Cổ Dục khoá cửa lại sau đó để cho Vua Núi một mình coi nhà. Cổ Dục ôm hai cô nhóc đi vào trong thôn.  

Nếu tính từ cửa thôn đến nhà Cổ Dục, nhà của mọi người được xếp theo thứ tự là nhà Lâm Lôi trước tiên, rồi kế đến là nhà Lý Vân Vân sau đó là tới nhà Cổ Tú Tú và cuối cùng là nhà của Cổ Dục. Hiện tại bọn họ đang đi ngược về hướng cửa thôn.  

Nhà đầu tiên bọn Cổ Dục đến là nhà của Cổ Tú Tú. Đến tiểu viện nhà ông nội Cổ Tú Tú, Cổ Dục lập tức nhìn thấy Cổ Quốc Khánh đang đánh bóng đầu giường ở trong một góc sân.  

Mặc dù nghề thợ mộc không sợ không kiếm ra tiền, dù sao thì có tay nghề thì vẫn có thể kiếm sống. Khi nào mọi người vẫn còn sử dụng đồ gia dụng thủ công thì lúc đó nghề mộc vẫn còn có thị trường, nhưng muốn kiếm được tiền bằng nghề thợ mộc này không phải là dễ dàng. Chỉ cần nhìn vào đôi bàn tay đầy rẫy vết thương cùng với các vết chai sần, và khuôn mặt già nua của chú ấy là đủ để hiểu nó vất vả đến cỡ nào.  

"A! Tiểu Dục cháu đến rồi, con bé Tú Tú này lại chơi đến ngủ quên đi à!" Thấy Cổ Dục tới, lúc này Cổ Quốc Khánh mới dừng tay lại rồi đứng lên vừa cười vừa nói.  

"Đúng vậy! Con bé lại chơi đến nỗi ngủ thiếp đi, để cháu đưa em ấy về phòng trước." Cổ Dục nhìn Cổ Quốc Khánh cười nói một tiếng xong, sau đó ôm Cổ Tú Tú đi về phòng. Lát nữa, Cổ Quốc Khánh sẽ kêu con bé dậy để rửa mặt, cho nên chuyện này cũng không cần Cổ Dục quan tâm.  

"Ài! Tú Tú có thể gặp được cháu đúng là may mắn mà." Nhìn thấy Cổ Dục đi ra, Cổ Quốc Khánh không khỏi cảm thán một chút.  

"Đây cũng là may mắn của cháu, cháu và con bé cũng xem như là có duyên, ha ha." Cổ Dục nhìn về Cổ Quốc Khánh nở nụ cười rồi sau đó rời đi. Không phải Cổ Dục không muốn cùng Cổ Quốc Khánh trò chuyện một chút, nhưng ở bên ngoài hai mẹ con Lý Vân Vân với Lâm Lôi vẫn còn đang chờ hắn nữa.  

"Đúng là gặp được người tốt mà." Nhìn bóng lưng Cổ Dục rời đi, Cổ Quốc Khánh thở dài một hơi, rồi đứng lên cười nói, sau đó tiếp tục công việc đang làm dở dang của mình.  

Mà sau khi Cổ Dục rời đi, hắn ôm lấy Lưu Phi Phi đang nằm trong lòng của Lý Vân Vân, rồi tiếp tục đưa mẹ con hai người bọn họ về nhà.  

"Chú Dục! Hẹn ngày mai gặp lại!" Phùng Thư Nhân đứng ở cửa vẫy tay chào Cổ Dục, sau đó Cổ Dục cũng vẫy tay chào lại rồi quay người trở về lại nhà hắn.  

"Cuộc sống như vậy cũng không tệ." Con đường trong thôn thật yên tĩnh, Cổ Dục ngẩng đầu nhìn mấy ngôi sao trên trời, không được bao lâu hắn lại bật cười. Mặc dù cuộc sống như vậy có hơi nhạt nhẽo nhưng mà cảm giác cũng không tệ như hắn nghĩ.  

Cứ như vậy mà mấy ngày cũng đã trôi qua. Hôm nay Cổ Dục lấy cái laptop Alien mà hắn đã bỏ xó từ sau khi mua về, Sau khi thu xếp xong Cổ Dục ngồi trên ghế sofa, kết nối wifi, ngay lập tức thấy được ảnh đại diện Trịnh Hưng người của Trương Đại Viện, hôm nay là ngày bán đấu giá những chiếc xe kia.  

Hắn kết nối với Trịnh Hưng cũng là vì mục đích lát nữa ra giá cho thuận tiện mà thôi.  

Rất nhanh hội đấu giá đã bắt đầu. Cổ Dục nhìn trúng bốn chiếc xe, đó là chiếc số 7, 13, 21 và số 39, cho nên hắn cũng không cần gì phải gấp gáp.  

Sau đó thì từng đợt đấu giá bắt đầu mở ra, từng chiếc xe liên tục được chốt hạ thành công.  

Dù sao thì đây cũng là xe mới chưa có ai lái qua. Mặc dù chúng là xe buôn lậu được giữ lại để bán đấu giá, nhưng mà những người chịu bỏ tiền ra mua chúng thì họ cũng không thèm để ý chút tiền để sửa sang chúng lại một chút ở cửa hàng 4S. Cho nên tất cả các xe đều được mọi người ra giá và mua hết sạch trong buổi đấu giá này. Hơn nữa, giá cả khởi điểm mà Trịnh Hưng tính toán cũng không có cách biệt nhiều lắm.  

Rất nhanh đã đến chiếc xe đầu tiên mà Cổ Dục để ý, đó là chiếc GMC One White House. Quả nhiên Trịnh Hưng định giá 1,75 triệu tệ rất chuẩn, giá ấy cơ bản là gần với giá gốc. Vì đây là hội đấu giá nên mỗi lần ra giá đều phải ra giá hơn 100 ngàn, nếu như ra giá cao hơn thì sẽ là 1,85 triệu. Cái giá này chỉ còn cách giá một chiếc xe mới 150 ngàn, cho nên người có thể mua mấy loại xe này thì cần gì để ý đến 150 ngàn đó? Trực tiếp mua xe mới không phải là ngon hơn sao? Cái họ cần chính là mua được cái giá hời nhất mà thôi.  

Cho nên chiếc xe đầu tiên được Cổ Dục thuận lợi mua về. Ba chiếc xe còn lại cũng không có gì đáng để ý lắm, duy nhất có chút chú ý đó là có người đẩy giá chiếc Rolls Royce Cullinan lên. Ngay sau đó Trịnh Hưng trực tiếp lấy giá vừa được đẩy lên đó định giá chiếc Rolls Royce Cullinan thứ hai. Quả nhiên, sau khi gã ta định giá xong thì đấu giá chiếc Cullinan thứ hai thành công.  

Sau khi tất cả các đã xe được đấu giá xong, Trịnh Hưng cũng lập tức liên hệ với công ty vận chuyển, ngày mai là những chiếc xe này sẽ được đưa đến chỗ của Cổ Dục. Ở bên kia thì Khổng Văn Hạo đã liên lạc với cảnh sát và công ty bảo hiểm xong rồi. Chỉ cần xe được đưa đến thành phố Hưng An là sẽ được đưa đi kiểm định rồi làm biển số. Mọi chuyện dường như đã được chuẩn bị rất chu đáo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 307: Tâm Tình


"Tích, tích…"  

Sáng sớm hôm sau, Cổ Dục làm xong việc rồi lái xe đến thành phố Hưng An.  

Khi hắn đến thành phố Hưng An thì công ty vận chuyển với Khổng Hạo Văn cũng đã tới, những chuyện cần làm sau đó cũng khá đơn giản.  

Đầu tiên là đưa xe đi đến chỗ kiểm định, ở đó xe của hắn sẽ được kiểm tra một lần nữa, để đảm bảo tất cả mọi thứ đều phù hợp với quy định pháp luật mà địa phương đề ra. Sau đó, Cổ Dục sẽ tiến hành bấm số chọn ngẫu nhiên, dù sao bốn biển số xe này hắn cũng không bắt buộc phải lựa chọn mấy cái biển số đẹp các kiểu. Chỉ cần biển số nhìn thuận mắt, và có số 6, 8, 9 là được rồi.  

Sau khi chọn xong bốn biển số xe thì người bên công ty bảo hiểm đến làm thủ tục bảo hiểm xe cho Cổ Dục.  

Mặc dù không có việc gì nhiều, nhưng mà để hoàn thành tất cả giấy tờ cùng thủ tục này xong thì cũng đã là hơn ba giờ chiều.  

Buổi trưa, Cổ Dục và Khổng Hạo Văn ăn tạm mấy món ăn ở quán ăn gần đó cho xong bữa. Nhưng mà buổi tối chắc chắn Cổ Dục sẽ chiêu đãi Khổng Hạo Văn một bữa ăn thật thịnh soạn.  

Sau đó, Cổ Dục lái xe đi trước để dẫn đường cho xe hàng chở xe của hắn chạy theo tới đầu thôn. Tiếp theo, hắn gọi điện cho Cổ Tấn, hai người bọn hắn thêm Khổng Hạo Văn nữa là ba người. Mỗi một lần có thể lái hai chiếc xe trở về, vậy cần phải đi ba chuyến mới xong được. Ở trong sân nhà của Cổ Dục đang đậu bốn chiếc xe mới cộng với chiếc xe cũ của hắn, ngoài ra còn có thêm xe của Khổng Hạo Văn đều đang đậu tại đây.  

Bên phía Cổ Dục động tĩnh lớn như vậy, người trong thôn không thể nào không biết. Lúc bọn hắn đậu xe không ít người nghe ngóng được tin tức nên đã chạy qua đây xem náo nhiệt.  

Khi bọn họ thấy được những chiếc xe này thì có không ít người kinh ngạc, ngoài ra trên mặt họ cũng hiện lên vẻ nghi ngờ.  

"Tiểu Dục lại mua xe nữa à?"  

"Đúng vậy! Lần này trực tiếp mua hẳn bốn chiếc xe."  

"Chậc, chậc, hắn thật là lợi hại, một lần mua tận bốn chiếc xe. Ài! Sao chúng ta không được tốt số như vậy chứ!"  

"Đây chính là sức mạnh của tri thức, kêu thằng nhóc con trong nhà chú học hành cho giỏi vào, không chừng sau này lại có thể kiếm được nhiều tiền như Tiểu Dục đó nha."  

Nghe được người bên cạnh nói thế, khoé miệng người hỏi chuyện lúc nãy không khỏi cứng lại, thật sự tri thức có thể thay đổi vận mệnh của một người được sao? Biết đâu được về sau thằng nhóc nhà mình cũng có thể kiếm tiền giỏi như vậy thì sao?  

Nhưng nghĩ đến việc thằng nhóc nhà mình thường xuyên chỉ thi được mười điểm, hai mươi điểm, cho nên gã quyết định về nhà phải đánh cho thằng nhóc đấy một trận ra hồn mới được. Không chăm chỉ học tập thì sau này kiếm được nhiều tiền kiểu gì đây? (thang điểm thi là 100 nha)  

"Đúng rồi! Chú có biết mấy chiếc xe này thuộc nhãn hiệu nào không?" Gã cảm thấy hy vọng vào việc con mình có thể kiếm được nhiều tiền quá xa vời, nên người này chủ động đổi chủ đề. Nhìn mấy cái nhãn hiệu xe này gã ta thật sự có chút nghi ngờ.  

"Là xe Mẹc đó! Đây không phải là logo xe Mẹc hay sao." Nghe thấy gã ta hỏi, nên người đứng nói chuyện trên trời dưới đất cùng gã nãy giờ chỉ vào chiếc Mercedes-Benz đáp.  

"Tôi biết xe Mẹc, nhưng trừ xe Mẹc ra thì những chiếc xe còn lại thuộc nhãn hiệu gì? Nhưng mà theo tôi biết thì xe Mẹc bình thường đều là xe con mà nhỉ? Nhưng cái xe này là một chiếc bán tải mà? Hãng Mẹc vừa mới ra kiểu xe bán tải à?"  

Nghe gã ta nói như vậy, những người khác đều gãi đầu và nghĩ thầm trong lòng, thật sự hãng xe Mẹc mới ra dòng xe bán tải sao, sao mình không biết?  

Những lời này đều là họ tự hỏi trong lòng chứ bọn họ thật sự cũng không biết…  

Mà lúc này, những người khác cũng đang bàn tán xôn xao, nhưng mà ngoại trừ cái xe Mẹc kia thì quả thật những chiếc xe còn lại bọn họ đều không biết là xe gì.  

Hơn nữa, cứ cho là bọn họ biết đến xe Mẹc, nhưng mà cái nhãn hiệu xe Mẹc G6x6 là cái quỷ gì? Không phải Mẹc chỉ ra có mỗi xe hơi thôi sao? Còn cái xe bán tải mang hiệu Mẹc này là sao?  

Chẳng lẽ hãng xe Mẹc thật sự mới ra dòng xe bán tải mới hay sao?  

Bọn họ chỉ biết dòng xe Maybach là xe đắt nhất của Mercedes, trừ nó ra thì thật sự đám người bọn họ không biết nhãn hiệu nào khác.  

Không còn cách nào, cũng không hy vọng vào sự hiểu biết của những người này. Tóm lại, họ chỉ biết là Cổ Dục lại mua thêm bốn chiếc xe mới mà thôi.  

Lý Vân Vân, Lâm Lôi cùng những người già trẻ trong thôn đều không biết đây là những loại xe gì. Nhưng mà một người thường xuyên lên mạng như Phùng Thư Nhân làm sao lại không biết được.  

Ài! Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, nên ở phương diện này cô cũng không rõ ràng lắm.  

Ví dụ như có một người lái chiếc GTR ra ngoài, hỏi 100 cô gái có biết giá trị của cái xe này không thì may ra cũng chỉ có một người đoán được nó có giá hơn 300 ngàn, cũng coi như cô gái đó có hiểu biết về xe cộ.  

Mặc dù cô không hiểu biết nhiều về các dòng xe, nhưng mà cô vẫn nhận ra nhãn hiệu của chiếc xe Lamborghini.  

Ngay lập tức, cô chụp liên tiếp mấy tấm hình rồi gửi cho Lữ Thi Văn và Đan Đình Đình. Sau đó chờ đợi hai cô bạn kia cùng kích động theo mình, có lẽ các cô ấy chưa biết, trong bốn chiếc xe mới này thì chiếc Lamborghini chỉ xếp thứ hai từ dưới đếm lên mà thôi. So với chiếc GMC bị các cô xem như là xe taxi thì cũng chỉ có giá mấy trăm ngàn.  

Chiếc xe đắt nhất chính là chiếc Mercedes Benz G6x6 và chiếc Roll Royce Cullinan, nhưng mà bọn họ không biết thì chính là không biết. Cho nên Cổ Dục cũng chẳng có biện pháp nào để giải thích với bọn họ cả, đúng không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 308: Sửa Nhà


Ngay sau đó, Lữ Thi Văn và Đan Đình Đình cùng nhắn tin cho Cổ Dục hẹn dịp nào đó có thể đến chụp ảnh và nhảy vũ đạo bên chiếc xe. Dù sao đây không phải là việc to tát gì nên Cổ Dục cũng không từ chối.  

Buổi tối, Cổ Dục cùng Cổ Tấn và Khổng Hạo Văn ăn một bữa thật đã, tất nhiên là không thể thiếu rượu rồi. Nhưng mà Khổng Hạo Văn không thể uống vì gã còn phải lái xe về nhà nữa. Nên hắn ta chỉ có thể ở một bên nhìn Cổ Tấn uống rượu với Cổ Dục, còn bản thân thì ở một bên ăn tôm hùm đất mà Cổ Dục cố ý nấu cho hắn, trong lòng thì không ngừng cảm thán và hâm mộ hai người này.  

"Các chú đừng ăn nữa! Để lại một ít để tôi mang về làm mồi nhậu. Không thể không nói, bởi đường xa cộng thêm việc nếu nghỉ việc sẽ khiến cho ông già tôi tức giận mà đánh chết tôi, thì có lẽ tôi đã chạy đến thôn này để thuê nhà ở từ lâu rồi!”  

Nhìn dáng vẻ Cổ Dục và Cổ Tấn ăn đến nỗi miệng đầy dầu mỡ, Khổng Hạo Văn vẻ mặt lộ vẻ khó chịu nói.  

Nghe gã ta nói vậy, Cổ Dục và Cổ Tấn đều bật cười. Nhưng mà bọn hắn quả thật không ăn tiếp nữa, chừa lại khoảng hơn hai kí tôm cho Khổng Hạo Văn đem về làm mồi nhậu.  

Khi Cổ Tần và Khổng Hạo Văn ra về, thì Cổ Dục cũng đi lên lầu đi ngủ.  

Một đêm yên bình không xảy ra chuyện gì cũng trôi qua, trong nháy mắt đã đến ngày hôm sau.  

Sáng sớm hôm sau, khi Cổ Dục thức dậy, việc đầu tiên mà hắn làm không phải là đi câu cá. Mà chính là nằm ở trên lầu hai nhìn xuống dưới sân, ngắm nhìn 5 chiếc xe của hắn. Mà nói đúng hơn là ngắm nhìn 4 chiếc xe mới mà hắn vừa tậu được.  

Bốn chiếc xe mà hắn đã mua giống như món đồ chơi mới được hắn yêu thích vậy, bây giờ chính là thời điểm hắn thích ý nhất.  

"Tí nữa phải lái xe đi ra ngoài dạo một vòng mới được." Cổ Dục vỗ tay một cái cười ha hả rồi quyết định hành trình hôm nay. Sau đó hắn xuống dưới nhà đi câu cá rồi chuẩn bị bữa sáng cho mình.  

Lúc Lâm Lôi, Lý Vân Vân tới thì Cổ Dục dẫn theo Phùng Thư Nhân, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cùng nhau lên xe mới, bọn họ bắt đầu chuẩn bị chạy thử mấy chiếc xe này.  

Đương nhiên, Cổ Dục đã dự định trước nơi hắn muốn đi. Đầu tiên là đi dạo trong thôn một vòng để kiểm tra hiệu ứng giảm xóc cùng với độ cao của gầm xe. Sau đó là chạy một vòng trên đường cao tốc là xong.  

Vừa đến giữa trưa, Cổ Dục dẫn theo ba cô gái đi thử bốn chiếc xe mới một chút.  

Trong bốn chiếc xe này thì lúc lái chiếc G6x6 mang đến cảm giác tốt nhất, động cơ lái êm tai, mã lực đủ mạnh, giảm xóc siêu tốt. Khi chạy nó ở đường gập ghềnh như đang chạy trên mặt đường bằng phẳng vậy. Nhưng mà nói đến độ thoải mái nhất thì vẫn là chiếc GMC kia.  

Dù sao cũng là xe chuyên dụng để ‘yếu nhân’ nên mấy cái ghế ngồi trên xe đúng là cực kỳ thoải mái và dễ chịu.  

Mà thứ tự của Cullinan với Lamborghini URUS thì xen giữa hai cái xe kia. URUS có tốc độ, lực gia tốc, lực bộc phát nhanh hơn và mạnh hơn. Thế nhưng tính thoải mái, ổn định lại không bằng chiếc Cullinan. Ghế ngồi của chiếc Cullinan so với chiếc GMC đúng là kém hơn một chút, nhưng mà ngồi vào cũng rất thoải mái. Hơn nữa chiếc xe này có không gian rất lớn, độ ổn định khi lái xe rất cao, đồng thời độ cách âm của xe cũng cực tốt. Không thể không nói đúng là tiền nào của nấy.  

Thời gian bận rộn lúc nào cũng trôi qua nhanh và thời gian rảnh rỗi cũng vậy.  

Từ lúc Cổ Dục mang xe trở về nhà thì thời gian còn lại hắn tạm thời không có việc gì để làm.  

Mỗi ngày hắn đều câu cá vào buổi sáng, tiếp đó thời gian còn lại thì hoàn toàn tự do. Đôi khi hắn sẽ lái xe ra ngoài dạo một vòng, dù sao cái cảm giác mới mẻ và hứng thú với mấy chiếc xe mới này vẫn còn.  

Có lúc Khổng Hạo Văn và Hứa Cẩm sẽ đến đây ăn chực, có đôi khi là cụ Tống cũng sẽ tới đây ăn. Hoa của ông cụ cuối cùng cũng không sống được, nhưng ông cụ cũng không có quá đau lòng. Bởi vì, khi hoa của ông ấy chết, mặc dù trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng cũng nhờ vậy mà gông cùm xiềng xích buộc ông phải ở nhà cuối cùng cũng kết thúc. Bây giờ ông cụ có thể thoải mái đến nhà Cổ Dục chơi và ăn uống.  

Thế là ngày thứ hai sau khi mấy cây hoa kia lụi tàn thì đã thấy ông cụ chạy sang nhà Cổ Dục ăn chực. Cùng đi theo còn có Tống Mính, trước đây Cổ Dục cảm thấy cô gái này rất có phong thái ngự tỷ. Thế nhưng gần đây cô ấy cũng đã trở thành một Toriko chính hiệu (manga Nhật Bản giả tưởng về một thế giới chỉ phiêu lưu và ăn uống, đọc giả có thể tìm xem). Chỉ cần cụ Tống tới là cô ấy cũng sẽ đi cùng, mỗi lần tới là ăn ké cơm trưa và sau đó sẵn tiện ăn ké luôn cả cơm tối. Sau khi ăn xong cơm tối thì mới chịu đi về.  

Mà Cổ Dục đối với việc này cũng không cảm thấy có gì to tát, cùng lắm là thêm hai đôi đũa thôi mà. Hơn nữa đợt thu hoạch lá trà đầu tiên ở trong không gian cũng sắp đến. Lúc đó còn phải nhờ cụ Tống rang giúp hắn nữa.  

Cứ như vậy, thời gian thấm thoát cũng đã trôi qua hết một tuần.  

Trong nháy mắt đã tới tháng bảy, tháng bảy mới chính là tháng bắt đầu mùa hè ở Đông Bắc. Cho dù chỗ của hắn nằm gần phía Bắc của dãy Đại Hưng An thì nhiệt độ nóng nhất trong ngày cũng phải hơn ba mươi độ. Nhưng mà nhiệt độ buổi sáng sớm và chiều tối thì sẽ mát mẻ hơn, sáng sơm nhiệt độ chỉ khoảng mười lăm, mười sáu độ còn buổi tối nhiệt độ cũng giống vậy.  

Nhiệt độ ngày đêm ở Đông Bắc chênh lệch rất lớn. Cho nên sáng với tối ở Đông Bắc không cần mở điều hoà, buổi trưa là lúc trời nóng nhất mới cần mở thôi.  

Nhà Cổ Dục cũng như vậy, sáng với tối không cần mở điều hòa. Hôm nay cũng vậy, chỉ đến khi ăn cơm trưa hắn mới mở điều hòa lên một chút.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 309: Nhà Thiết Kế


Lúc bắt đầu nấu cơm trưa, Cổ Dục đã mở điều hoà để làm dịu đi cái nóng ngày hè oi bức này. Sau khi ăn cơm trưa xong thì Cổ Dục và mọi người cùng nhau ngồi trên ghế sofa ăn dưa hấu ướp đá mà hắn đã chuẩn bị sẵn.  

Dưa hấu vỏ đen mà Cổ Dục tự trồng rõ ràng bị đột biến gen khác với dưa hấu bình thường một chút.  

Người xưa thường bảo là dưa chín rụng cuống, tức là nói dưa hấu sau khi chín nó sẽ không phát triển nữa. Khi đó cuống dưa hấu sẽ bị héo khô cho đến khi cuống tự rụng, như vậy tức là dưa hấu đã chín.  

Nhưng mà dưa hấu của Cổ Dục trồng, có lẽ vì tưới bằng nước giếng cho nên những quả dưa này về cơ bản thì đã chín rồi. Tính ra thì mấy quả dưa hấu đã chín từ hơn một tháng trước, nhưng mà cuống của nó vẫn tươi tốt như cũ, quả vẫn còn tiếp tục lớn hơn.  

Mấy hôm trước, hắn đem mấy quả dưa lớn cân thử thì có quả nặng đến 17kg. Mà mấy quả này đến hôm nay có lẽ đã hơn 17kg rồi, hơn nữa vẫn còn tiếp tục phát triển, có lẽ còn sẽ to hơn hiện tại. Nhưng mà hương vị của chúng vẫn ngon như cũ, rất ngọt và giòn tan, thật sự là quá kỳ dị.  

Nếu để cho mấy nhà nghiên cứu thực vật kia thấy được giống dưa này. Có lẽ bọn họ sẽ tò mò đi tìm nguồn gốc tại sao nó lại phát triển to như vậy. Nhưng mà trong nhà Cổ Dục cũng không có dạng người như vậy.  

Mấy cô gái nhà hắn đối với nguồn gốc của đồ ăn căn bản là hoàn toàn tin tưởng vào hắn. Từ trước đến giờ họ đều không hỏi nhiều, dù có hỏi thì cũng chỉ hỏi về năng lực của Cổ Dục. Ừm! Dạng tẩy não thế này cũng khá thú, đúng là không tệ nha.  

Hôm nay, trong lúc bọn hắn đang ăn dưa hấu thì đột nhiên cửa lớn nhà hắn bị đẩy ra, sau đó ánh mắt Vua Núi hiện lên sự cảnh giác. Ở ngoài cửa là ông của Cổ Tú Tú, chính là Cổ Quốc Khánh. Ông ấy đang từ từ tiến vào, thấy Cổ Quốc Khánh tới Cổ Tú Tú nhìn về phía ông ấy rồi vẫy tay cười ngọt ngào gọi một tiếng ông nội. Ngay lúc đó, Cổ Dục cũng đứng lên tiến ra cửa.  

“À! Ông tới rồi, vừa lúc chúng cháu đang ăn dưa hấu, ông tới ăn cùng cho vui.” Cổ Dục nhìn Cổ Quốc Khánh vừa cười vừa nói, rồi mời ông ấy vào nhà.  

"A đúng rồi! Ông có dùng một ít gỗ thừa làm thành bốn cái ghế nhỏ, thấy nhà cháu không có loại ghế này cho nên ông mới đem đến đây cho cháu."" Sau khi nghe Cổ Dục nói xong Cổ Quốc Khánh cũng bật cười tiếp lời, rồi từ phía sau lấy bốn cái ghế nhỏ đưa cho Cổ Dục.  

Bốn cái ghế gỗ nhỏ này là loại ghế rất thấp và nhỏ, đây không phải là loại ghế dùng để ngồi trên bàn cơm hay tiếp khách. Mà loại ghế nhỏ ngồi uống trà ở các hàng quán vỉa hè, loại ghế này cũng có chỗ tựa lưng.  

Bình thường loại ghế này được một số bà cụ hay phụ nữ dùng để ngồi rửa rau hay làm đồ ăn, hoặc là dùng ngồi để lau giày mà Cổ Dục vẫn thường thấy.  

Mà loại ghế nhỏ này đặt kế bên bàn trà cũng rất phù hợp. Nhất là vào mùa hè, bọn họ còn chen chúc nhau ngồi trên ghế sofa cũng cảm thấy nóng muốn xỉu rồi, mấy cái ghế nhỏ này đến cũng thật đúng lúc.  

Mấy đồ vật dụng nhỏ hay xuất hiện trong nhà Cổ Dục dạo gần đây cũng là do Cổ Quốc Khánh đưa tới. Như là cái thớt gỗ, giá để giày, tủ nhỏ đựng gia vị các loại đều là do ông làm tặng cho Cổ Dục.  

Hơn nữa, mấy món đồ đó ông ấy đều không chịu nhận tiền, vì cái gì mà ông ấy lại làm như vậy? Nguyên nhân còn không phải là do Cổ Dục chăm sóc Cổ Tú Tú rất tốt sao? Đôi khi ân tình không phải là dùng tiền để đong đếm, ít nhất Cổ Dục cũng không muốn chính mình trở thành người như vậy.  

Những vật này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng không phải người xưa còn có câu ‘Vượt ngàn dặm tặng lông ngỗng, lễ vật nhẹ hơn tình nghĩa’ hay sao? ( Ý chỉ tình nghĩa nặng hơn lễ vật, lễ vật nhỏ nhưng gửi gắm tình nghĩa lớn)  

"Được! Thật tốt, dưa hấu của cháu ăn ngon thật, đây là loại dưa hấu ngon nhất từ trước tới giờ mà ông được ăn. Nó ăn còn ngon hơn cả loại dưa hấu được trồng ở mảnh ruộng phía Bắc của thôn nữa đấy." Cổ Quốc Khánh cười ha hả tiến vào phòng khách, ngồi lên cái ghế nhỏ mà ông mới đem tới. Tiếp đến, ông tiện tay cầm lấy một miếng dưa hấu đưa lên miệng cắn một miếng, sau đó ông nhướng mày vừa cười vừa khen.  

"Nếu ông thích thì ăn nhiều một chút, trong nhà dưa vẫn còn nhiều lắm ạ." Nghe Cổ Quốc Khánh nói vậy Cổ Dục cũng cười không thèm để tâm mà nói.  

"Ai! Được rồi, được rồi. Mà đúng rồi, Tiểu Dục à! Ông có việc này muốn nhờ cháu giúp." Cổ Quốc Khánh nở nụ cười rồi tiếp tục ăn. Nhưng ăn được hai miếng rồi đột nhiên dừng lại, sau đó ông có chút xấu hổ nhìn Cổ Dục nói.  

"Ông cứ nói đi ạ." Nhìn bộ dạng của Cổ Quốc Khánh, Cổ Dục cũng cười nói.  

"Thật ra thì ngày mai là ngày họp phụ huynh của Tú Tú." Nghe thấy giọng điệu nói chuyện thoải mái của Cổ Dục như vậy, cho nên ông cũng nói ra mục đích đến đây.  

Bây giờ đã là tháng bảy, ngày mai là ngày họp phụ huynh của Cổ Tú Tú. Việc này Cổ Dục cũng biết vì Lý Vân Vân đã xin nghỉ phép để đi họp phụ huynh cho Lưu Phi Phi, Cổ Dục cũng đã đồng ý rồi.  

"Chỗ của ông còn một đống đồ cần phải gia công, mấy ngày trước ông đã cố gắng làm cho xong nhưng mà vẫn không kịp. Ngày mai là ngày họp phụ huynh, mà việc họp này lúc nào cũng gần như mất nguyên cả một ngày. Ông quả thật không thể dành ra nhiều thời gian như vậy, nên cháu có thể thay mặt ông tới buổi họp phụ huynh đó được không?"  

Nói xong, Cổ Quốc Khánh cảm thấy có chút chột dạ nhìn Cổ Dục. Kỳ thực nếu không phải ông thật sự không đi được thì ông cũng không muốn làm phiền tới Cổ Dục làm gì. Mặc dù Cổ Dục đối xử với Cổ Tú Tú rất tốt, nhưng mà hắn cũng không phải là phụ huynh của Cổ Tú Tú, cho nên để hắn thay mặt ông đi họp phụ huynh đúng là không ổn cho lắm.  

Nhưng mà Cổ Dục đối với chuyện này cũng không có gì khó xử, cho nên hắn đã lập tức đồng ý. Tính ra thì đây là lần đầu tiên hắn đi họp phụ huynh, do đó cũng có chút tò mò đối với chuyện này.  

"Được ạ! Không có vấn đề gì đâu. Đúng lúc ngày mai mọi người cũng phải đi, nên bốn người chúng cháu tiện đường có thể đi chung với nhau cũng được."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 310: Phong Cách Thiết Kế


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Mọi người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi đi nào!" Ngày hôm sau Lý Vân Vân dẫn hai cô nhóc cùng đi đến. Cổ Dục giao nhà lại cho Lâm Lôi với Phùng Thư Nhân trông giúp, còn hắn thì dẫn theo Lý Vân Vân, Lưu Phi Phi và Cổ Tú Tú ngồi lên xe chuẩn bị đi đến trường họp phụ huynh.  

Sau khi Cổ Dục nói xong thì đằng sau cũng truyền tới tiếng cười nói của Lưu Phi Phi và Cổ Tú Tú.  

"Xuất phát nào!" Nhìn hai cô nhóc đã cài chắc dây an toàn rồi, lúc này Cổ Dục mới nhấn chân ga lái xe rời khỏi sân nhà, trong ánh nhìn chăm chú của Lâm Lôi và Phùng Thư Nhân.  

Hôm nay Cổ Dục chọn xe chính là chiếc Rolls-Royce Cullinan để đi họp phụ huynh.  

Mấy ngày gần đây hắn không có việc gì làm, cho nên rảnh rỗi mà làm một cuộc đánh giá đơn giản cho điểm mấy chiếc xe mà hắn mới mua.  

Khả năng vận hành của động cơ, độ thoải mái dễ chịu của ghế ngồi, chạy việt dã, không gian trong xe, khả năng điều khiển cùng với việc tiêu hao nhiên liệu. Hắn dựa theo những đặc điểm trên để cho điểm năm chiếc xe của mình.  

Về phương diện động cơ thì mạnh nhất chính là chiếc Mercedes Benz G6x6, hắn cho chiếc xe này 10 điểm.  

Sau đó là chiếc Ford F150 cho 9 điểm.  

Ba chiếc xe còn lại thì URUS và Cullinan cho 7 điểm cuối cùng là chiếc GMC cho 5 điểm.  

Về phương diện độ thoải mái dễ chịu của ghế ngồi thì chiếc GMC cho 10 điểm, chiếc Cullinan là 9 điểm, URUS là 8 điểm, G6x6 là 7 điểm và chiếc F150 được 5 điểm.  

Về phương diện chạy việt dã thì G6x6 với F150 là 10 điểm, Cullinan với URUS là 7 điểm cuối cùng là GMC 5 điểm.  

Về không gian của xe thì trừ chiếc URUS được 9 điểm còn lại thì đều 10 điểm. Không gian bên trong mấy cái xe của Cổ Dục thật sự đều rất lớn.  

Về khả năng điều khiển thì lái thoải mái nhất là chiếc URUS cho điểm 10, chiếc Cullinan với GMC là 9 điểm, chiếc G6x6 với F150 là 8 điểm.  

Còn so sánh về mặt tiêu hao nhiên liệu thì… mấy chiếc xe này Cổ Dục chẳng thể nào cho điểm cao nổi.  

Kém nhất chính là chiếc G6x6, sử dụng cả một thùng xăng nhưng cũng chả chạy được bao lâu. Dù sao động cơ của chiếc xe này lên tới 840 mã lực, cho nên hắn cũng chỉ có thể chấp nhận như vậy, còn chiếc F150 cũng y chang chiếc G6x6. Về chiếc xe dùng ít xăng nhất thì chính là chiếc GMC với URUS, còn chiếc Cullinan cũng là một chiếc xe uống xăng không khác gì uống nước lã.  

Đương nhiên bởi vì Cổ Dục ít lái xe nên hắn cũng không để ý lắm đến những chuyện này.  

Sở dĩ lần này hắn lái chiếc Cullinan đi họp phụ huynh cũng có nguyên nhân của nó.  

Nguyên nhân chủ yếu là do chiếc Cullinan tương đối nhỏ hơn những chiếc khác.  

Trường tiểu học không giống khu chợ. Chỗ đậu xe của khu chợ đừng nói là chiếc SUV, xe bán tải thậm chí đậu nửa chiếc xe tải chở hàng cũng được. Thế nhưng trường tiểu học thì không như thế.  

Ở đây là thị trấn trung tâm, cho nên trước cổng trường có rất ít bãi đổ xe lớn.  

Mà xe của Cổ Dục thì chiếc nào cũng khá lớn. Chiếc G6x6 với F150 dài gần 6 mét, chiếc Cullinan thì tầm 5,3 mét còn chiếc URUS thì hơn 5,1 mét một chút. Cho nên phù hợp nhất vẫn là chiếc Cullinan với URUS. Lại thêm việc lần này lái xe để đi họp phụ huynh nên phải chọn chiếc xe nhìn chững chạc một chút. Do đó hắn chọn chiếc Cullinan màu đen, nếu không thì hắn đã chọn chiếc URUS rồi.  

Sau khi Cổ Dục lái xe ra khỏi sân thì Phùng Thư Nhân cũng khoá lại cửa. Lúc có Cổ Dục ở nhà thì mở cũng không sao, nhưng bây giờ hắn không có ở nhà thì vẫn nên cẩn thận khoá lại cho chắc ăn.  

Cổ Dục lái xe rời thôn, tiếp đó thì tiến vào đường quốc lộ. Dù sao đi lên trấn vẫn là gần hơn đi lên thành phố nhiều.  

Bọn họ rất nhanh đã đến bên ngoài trường tiểu học. Lúc bọn họ tới thì phát hiện ra Cổ Tấn cũng vừa mới lái xe tới. Hôm nay là họp phụ huynh cũng cần đưa theo bọn nhỏ, do đó ban đầu Lý Vân Vân dự định đi cùng xe với Cổ Tấn. Nhưng mà Cổ Dục cũng muốn đi, do đó đương nhiên là sẽ đi chung xe với Cổ Dục.  

Họp phụ huynh học sinh chỗ khác hắn không rõ lắm vì hắn cũng chưa từng đi họp phụ huynh học sinh. Nhưng họp phụ huynh học sinh ở Đông Bắc, chính xác hơn là tỉnh Hắc Long Giang thì được chia làm hai phần. Buổi sáng học sinh sẽ đến trường nhận phiếu điểm, nhận bài tập hè, đến chiều mới là lúc phụ huynh học sinh đến họp.  

Nhưng mà nhóm Cổ Dục sẽ không tự dày vò bằng việc buổi trưa vừa đi vừa về rất tốn thời gian như vậy. Cho nên bọn họ lựa chọn ở lại đây cho tới buổi chiều. Sau khi xe đậu xong thì Cổ Tú Tú với Lưu Phi Phi lập tức xuống xe đi lên lớp, còn hắn và Lý Phi Phi sẽ đến ký túc xá của học sinh.  

Cổ Tú Tú với Lưu Phi Phi là học nội trú, cho nên ở ký túc xá trong trường sẽ có những đồ dùng thường ngày như quần, áo, ga giường, gối,...  

Lúc học sinh lên lớp thì đây cũng là lúc để phụ huynh đi đến ký túc xá để thu dọn.  

Hôm nay thân phận của Cổ Dục chính là phụ huynh của Cổ Tú Tú, cho nên là hắn cũng sẽ đến ký túc xá để thu dọn.  

[Diendantruyen.Com] Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 311: Chuyển Biến


Sau khi đưa Cổ Dục đến đây thì Lý Vân Vân lập tức thu dọn đồ của Lưu Phi Phi trước.  

Mà Cổ Dục thu dọn đồ cũng rất nhanh, bạn cũng không thể trông cậy vào một chàng trai độc thân hơn 20 tuổi, dọn dẹp đồ vật chỉnh tề được. Do đó hắn thu dọn đồ vật không bị làm rơi đổ hay bị gì đó cũng đã là tốt lắm rồi. Sau khi thu dọn xong hắn ngồi trên giường Cổ Tú Tú lấy điện thoại ra chơi, đợi Lý Vân Vân thu dọn xong thì bọn hắn sẽ đem đồ cất lên xe.  

Những vị phụ huynh đến thu dọn đồ cũng không có mỗi người của thôn Cổ gia, mà còn có người ở các thôn phụ cận với người ở trên trấn. Một số người trên trấn cũng lựa chọn để con mình ở lại trong trường.  

Tính cả Cổ Dục thì phòng này cũng có 6 vị phụ huynh. Sau khi lần lượt thu dọn đồ đạc xong, lúc này mấy người bọn họ cũng bắt đầu trò chuyện  

Những người này rõ ràng là quen biết nhau từ trước. Hơn nữa, năm vị phụ huynh ở đây thì có 4 người là nữ, chỉ có một người là nam và Cổ Dục là một người lạ mặt. Cho nên sau khi chào hỏi mấy câu, người đàn ông ngồi ở đối diện Cổ Dục không khỏi nhìn về phía Cổ Dục.  

"Người anh em, hút một điếu không?" Lúc này, ông anh kia mở cửa sổ ra lấy ra một hộp thuốc lá đưa về phía Cổ Dục rồi cười nói.  

"À! Không cần, tôi không hút thuốc, cảm ơn!" Nhìn khuôn mặt tươi cười của anh ta, Cổ Dục đẩy nhẹ tay của anh ta ra. Hắn đúng thật là không thích hút thuốc.  

"Không biết hút thuốc cũng tốt! Thứ này tốt nhất là không nên đụng tới. Đúng rồi cậu là phụ huynh của Cổ Tú Tú sao?" Nghe thấy Cổ Dục không hút, anh ta đem điếu thuốc ngậm trong miệng. Sau đó vừa cảm khái nói vừa nhìn về phía Cổ Dục hỏi.  

"Đúng vậy! Tôi là chú của Cổ Tú Tú." Nghe anh ta nói chuyện, Cổ Dục cũng không có gì làm nên cất điện thoại cùng anh ta trò chuyện, sẵn tìm hiểu chất lượng dạy học của ngôi trường này.  

Kỳ thực, xung quanh đây cũng có không ít trường tiểu học khác, nhưng mà cái trường tiểu học này so với trường tiểu học ở trong thôn do dân tự mở chắc chắn là tốt hơn. Mặc dù không thể so sánh với trường tiểu học trong thành phố, nhưng ở nơi xa xôi như thế này thì đây cũng được coi là một ngôi trường tốt rồi.  

Nghe ông anh kia nói về vấn đề giáo dục của trường thì mấy vị phụ huynh nữ kia cũng bắt đầu trò chuyện theo. Nhưng mà trò chuyện được một chút thì chủ đề cũng đi lệch hướng..  

Ông anh kia nhẹ nhàng đụng vào cùi chỏ của Cổ Dục rồi nhướng mày về phía Cổ Dục thần bí hỏi.  

"Này người anh em! Nghe nói thôn Cổ gia của chú gần đây có người phát tài phải không?"  

"Phát tài?" Nghe ông anh kia nói xong, Cổ Dục nhướng mày, bây giờ hắn nên nói gì đây? Mà lúc này bốn vị phụ huynh khác cũng đã tập trung nghe ngóng.  

Đối với phụ nữ mà nói, không có tin tức nào thú vị hơn là tin đồn, mà đặc biệt nhất đó chính là tin đồn về tiền bạc.  

"Đúng vậy nha! Thôn của chú hẳn là có người phát tài. Trước đây tôi nhìn thấy thôn của chú đón trẻ con bằng chiếc xe bán tải cũ, cái loại mà nhìn như sắp hư tới nơi đấy. Vậy mà mới qua một năm, lại là xe buýt nhỏ, chiếc xe này giá cũng không rẻ đâu, hẳn là có người trong thôn quăng tiền để mua chiếc xe này. Hôm nay tôi còn thấy bên cạnh cái xe buýt nhỏ của thôn chú có chiếc Rolls Royce, nó cũng là xe trong thôn của chú à?"  

Gã đàn ông dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Cổ Dục rồi thần bí hỏi.  

"À…" Nghe được ông anh kia nói vậy Cổ Dục có chút sửng sốt, hắn bây nói cái gì cũng không dễ nha. Nếu như giờ hắn nói thật là cái xe Cullinan kia là của hắn, còn cái xe buýt nhỏ cũng là hắn mua cho thôn. Vậy thì có phải là hắn đang khoe khoang hay không?    

Dạo này mấy đoạn phim về việc đánh mặt mấy người hay khoe khoang cũng khá phổ biến, hắn hiện đang suy nghĩ là có nên nói thật hay là không đây.  

Nhưng lúc này có một vị phụ huynh nữ tiến tới nói.  

"Rolls Royce à? Là chiếc nào vậy?" Nhìn thấy ánh mắt vị phụ huynh này tò mò mấy vị phụ huynh khác không khỏi kéo cô ta lại một chút.  

"Cái gì là Rolls Royce vậy? Nó trông như thế nào?" Lúc này vị phụ huynh đang ngồi ở kế bên giường Cổ Tú Tú cũng hiếu kỳ nhìn về phía vị phụ huynh kia hỏi.  

"Ài! Nó là xe đấy bà chị à. Cô chưa nhìn thấy trên phim hay sao, mấy ông chủ lớn hay ngồi cái xe đó lắm đấy." Nghe cô ta nói xong, vị phụ huynh kia cũng bật cười đáp lại.  

"Mấy ông chủ lớn không phải là đi xe Mercedes Benz hay BMW sao? Em rể của tôi trong nhà có mở một nhà máy, ông của hắn cũng có một chiếc Mercedes Benz. Nghe nói là mua hơn mấy trăm ngàn tệ lận đấy." Lúc này có một vị phụ huynh khác cũng nói xen vào, kể lại chuyện mà cô ta biết.  

"Cái gì mà hơn mấy trăm ngàn, Rolls Royce giá hơn mấy triệu lận đấy bà chị! Chính là cái xe SUV màu đen đậu kế bên cái xe buýt nhỏ kia kìa." Dù sao người đàn ông này ít nhiều gì cũng hiểu biết về xe, cho nên gã cắt ngang cái mạch suy nghĩ của mấy vị nữ phụ huynh. Trực tiếp làm rõ cái xe Rolls Royce kia của Cổ Dục có giá trị hơn mấy triệu tệ.  

"Cái gì? Mấy triệu tệ? Tiền từ trên trời rơi xuống à? Vậy mà có người bỏ mấy triệu tệ ra mua một cái xe như vậy. Tên đó thật biết cách phá của đó nha." Nghe gã đàn ông nói xong, nhóm phụ huynh bên đây như ong vỡ tổ.  

"Cầm mấy triệu tệ nếu mua phòng rồi cho thuê, nửa đời sau cũng không cần đi làm nha. Ài! Người có tiền thật là khó hiểu, cái xe mấy triệu tệ với cái xe mấy chục ngàn có gì khác nhau đâu. Chúng đều là một cái vỏ sắt bọc lấy bốn cái bánh xe không phải sao…" "Chỉ là mấy triệu tệ, làm gì mà phải lên trời mới kiếm được?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 312: Tạ Lễ


Nghe mấy vị phụ huynh kia trò chuyện, Cổ Dục cảm thấy có chút lúng. Nếu hồi nãy cái ông anh kia hỏi thăm hắn, mà hắn thật sự trả lời thì hắn thấy mình đúng là đang khoe khoang. Nhưng giờ hắn mà trả lời thì lại có cảm giác như mình đang biến thành đứa não tàn thích phá của vậy.  

Nhưng mà rất nhanh sau đó Lý Vân Vân đã thu dọn đồ xong rồi đến tìm Cổ Dục.  

"Mọi người cứ trò chuyện tiếp đi, tôi phải mang đồ cất lên xe đã." Nhìn thấy Lý Vân Vân đứng ở cửa, lúc này Cổ Dục mang đồ của Cổ Tú Tú đứng dậy cùng bọn họ nói một câu rồi cùng Lý Vân Vân rời đi. Mà những người khác thấy họ rời đi cũng chợt nhớ ra mình đến đây để thu dọn đồ chứ không phải để tám chuyện, cho nên họ cũng cầm đồ rời đi theo.  

Thế nhưng lúc bọn họ đi xuống còn cố tình nhìn qua chiếc xe đang đậu kế bên chiếc xe buýt nhỏ kia. Bọn họ quả thật tò mò không biết người nào mà lại bỏ ra mấy triệu tệ ra mua cái xe này, đến cùng là người này như thế nào.  

Nhưng mà lúc bọn hắn thấy Cổ Dục và Lý Vân Vân đem đồ bỏ vào cốp xe thì cả bọn đều ngẩn cả người. Ui là trời! Vậy mà nãy giờ bọn họ nói bậy nói bạ trước mặt chính chủ.  

Sau đó nhóm nữ phụ huynh kia đều cảm thấy xấu hổ, mà trong lòng người đàn ông hồi nãy không khỏi cảm thái một câu: "Quá trâu!"  

Nói thật thì nhìn bề ngoài Cổ Dục cũng không giống kiểu người sẽ lái loại xe này. Quả thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.  

Gã ta cũng không có nghi ngờ Cổ Dục chỉ là tài xế lái xe các kiểu. Nếu như đó là một chiếc Rolls Royce Phantom thì hắn còn chút nghi ngờ, nhưng mà chiếc xe này là loại SUV, gã ta chưa từng thấy có người thuê tài xế lái loại xe này, đến nỗi… Thôi quên đi, dù sao gã ta cũng không phải là dạng người có thể lái loại xe đó.  

Sau khi hai người họ cất đồ lên xe xong, Cổ Dục cùng Lý Vân Vân đi lên cái xe buýt nhỏ kế bên. Bởi vì phần lớn người dân trong thôn đều ở trên đó, cho nên hai người cũng lên theo. Mà khi Cổ Dục lên xe thì cùng với Cổ Tấn trò chuyện.  

Trong lúc bọn hắn đang trò chuyện các kiểu thì mấy nhóm phụ huynh không ngừng truyền tai nhau. Đó là phụ huynh của Cổ Tú Tú hôm nay lái một chiếc Rolls Royce tới trường để đi họp phụ huynh.  

Điều này làm cho không ít phụ huynh đều tò mò mà tới nhìn xem một chút.  

Dù sao họ cũng là phụ huynh học sinh, cũng không phải khán giả xem náo nhiệt, cho nên bọn họ cũng chỉ tới xem lướt qua rồi sau đó rời đi. Đồng thời trong lòng họ cũng cảm thấy bùi ngùi, mấy tên khốn nhà giàu vậy mà có thể bỏ ra mấy triệu tệ để mua xe. Bọn họ thật biết cách tiêu xài đó nha, còn bản thân bọn hắn chỉ tiêu có mấy trăm tệ thôi thì cũng cần phải tính toán, cân đo đong đếm rồi!  

Tin đồn bị mấy phụ huynh kia lan truyền khắp nơi, lúc này cũng đến tai mấy người làm trong trường. Bây giờ biết tin này chủ yếu là chú gác cổng với mấy nhân viên trong trường biết thôi, còn giáo viên trong trường thì vẫn còn ở trong lớp phát bài tập hè cho bọn nhỏ.  

Sau đó rất nhanh mấy học sinh cầm phiếu điểm với bài tập hè đi ra. Cổ Dục đưa Cổ Tú Tú, Lưu Phi Phi với Lý Vân Vân đến nhà hàng gần trường để ăn trưa, nghe nói nhà hàng này rất nổi tiếng ở trên mạng. Ăn trưa xong thì bọn họ trở về cửa sau của trường học nghỉ ngơi một chút. Tiếp đến hắn với Lý Vân phi đến lớp của hai cô nhóc để họp phụ huynh, còn Cổ Tú Tú với Lưu Phi Phi thì hắn để cho hai cô nhóc ở trong sân trường chơi.  

Nhưng lúc tiến vào phòng học, hắn cảm giác có chút gì đó là lạ, hắn phát hiện ánh mắt của mấy vị phụ huynh khác đang nhìn mình có chút kỳ quái.  

Đầu tiên chuyện bọn họ đều đồng loạt nhìn hắn là chuyện kỳ quái thứ nhất. Tiếp đến hắn nhìn thấy sắc thái trong ánh mắt bọn họ nhìn hắn quả thật rất lạ. Nào là có vẻ như hâm mộ, nào là ánh mắt có vẻ ghen ghét còn có ánh mắt cảm khái, rầu rĩ, thấp thỏm nữa. Cái quỷ gì vậy trời!  

Mặc dù là có chút tò mò, nhưng hắn vẫn đi về ghế của Cổ Tú Tú ngồi xuống. Không lâu sau, một giáo viên nữ đeo kính cận, thoạt nhìn chỉ hơn 30 tuổi bước vào lớp. Người này cũng chính là giáo viên chủ nhiệm của Cổ Tú Tú.  

Kế tiếp là điểm danh xem phụ huynh nào không đến họp. Khi điểm danh đến Cổ Tú Tú hắn cũng đáp lại, nhưng mà hắn lại phát hiện ánh mắt của cô giáo nhìn hắn có chút lạ lạ. Có thể nói ánh mắt của cô giáo nhìn về các phụ huynh khác so với hắn thì có chỗ đặc biệt hơn. Bởi vì hắn cảm thấy trong ánh mắt của cô giáo còn mang theo một chút gì đó, giống như là đang lấy lòng.  

Họp phụ huynh ư? Mặc dù Cổ Dục là lần thứ nhất đi tham dự, nhưng cơ bản quá trình như thế nào thì hắn cũng biết.  

Đầu tiên là nói một chút về thành tích học tập, đương nhiên Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi cũng chỉ là học sinh lớp một, khai giảng này mới là lớp hai. Do đó thành tích học tập cũng không có gì  nhiều để nói, rất nhanh thì đã kết thúc.  

Tiếp theo chính là nói về một số bạn học nghịch ngợm muốn phụ huynh về quản giáo kĩ một chút. Trước đây, khi Cổ Dục còn đi học, cha mẹ hắn không thích mục này nhất, bởi vì mỗi lần tham dự thì lần nào Cổ Dục cũng là người bị điểm danh phê bình.  

Nhưng Cổ Tú Tú xem ra vẫn tốt, cô bé này can đảm cẩn trọng, lúc ở trường là một cô bé vui vẻ luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người. Hơn nữa, còn giúp một bạn học bị chảy máu xuống phòng y tế, vì vậy mà cô bé được cô giáo khen ngợi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 313: Hẹn Hò


Tiếp theo là mục vô cùng quan trọng. Đó là cô giáo nói một lần về bài tập hè, một số bài tập hè còn phải nhờ phụ huynh giúp đỡ để các bé hoàn thành.  

Vừa nghe tới đây, Cổ Dục cảm thấy đầu mình có chút đau nhức, hắn chỉ giúp Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi làm bài tập có một lần, vậy mà bị ám ảnh đến tận bây giờ. Đây đúng là một việc mang tính khiêu chiến rất cao.  

Tất cả việc cần nói đều đã nói xong, cô giáo lập tức tiễn các vị phụ huynh ra về. Mà khi đối mặt với Cổ Dục, cô giáo lập tức bày ra nụ cười rực rỡ. Tốt thật! Cổ Dục đoán, có lẽ cha mẹ hắn từ trước tới giờ chưa từng tiếp nhận những lời khen ngợi thế này.  

Cổ Dục đi theo nhóm phụ huynh rời khỏi phòng học, ở ngoài thì Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi đang đợi ở trước cổng trường. Sau khi Cổ Dục cùng Lý Vân Vân và hai cô nhóc lên xe thì mọi người bắt đầu lên đường trở về nhà.  

“Chúng tôi về trước nhé.” Mở cửa sổ xe ra, Cổ Dục nói với Cổ Tấn một tiếng.  

“Mọi người về trước đi, tôi còn muốn dẫn mấy đứa nhỏ đi đến siêu thị ở gần đây. Thật khó mới có một chuyến như thế này, dù sao cũng phải mua chút đồ rồi mới trở về.” Nghe được Cổ Dục nói bên này Cổ Tấn cũng cười đáp lại.  

Đúng là ở trong thôn những đồ dùng sinh hoạt cơ bản thì đều có đầy đủ hết.  

Rau quả, thịt, trứng, lương thực….. trên cơ bản là đều có thể tự cung tự cấp.  

Nhưng cũng có rất nhiều đồ vật trong thôn không mua được. Giống như hải sản, quần áo, thịt dê bò… còn những những đứa bé này sang năm phải đi học, dĩ nhiên là cần mua một số đồ dùng văn phòng phẩm như túi xách, vở,… Vì vậy khi lên thị trấn lẽ dĩ nhiên là phải đi mua đủ.  

Mà trong nhà Cổ Dục không thiếu những thứ này, bởi vì Cổ Dục đều mua cho Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi rất nhiều đồ rồi, chính vì vậy bọn họ không cần mua thêm gì, thế nên trực tiếp đi về nhà là được.  

Theo tiếng động cơ vang lên, Cổ Dục lái xe nhanh chóng rồi khỏi thị trấn. Nhưng lúc đang trên đường trở về thôn Cổ Gia thì trời bỗng nhiên tối sầm lại.  

Không nên hiểu lầm, không phải là trời tối mà là trời muốn mưa.  

Lúc trước đã từng nói qua, trời ở vùng đông bắc thay đổi giống như khuôn mặt của nữ nhân, thay đổi bất thường. Khi nhìn thấy trời tối lại, Cổ Dục lập tức lấy điện thoại ra xem.  

Quả nhiên buổi sáng vẫn báo trời nắng, thế nhưng bây giờ liền báo trời mưa có sấm chớp.  

“Hy vọng là tới nhà kịp.” Nhìn sắc trời thế này, Cổ Dục nhỏ giọng nói một câu, nhưng không biết có phải miệng hắn là miệng quạ đen hay không. Mà khi hắn vừa lẩm bẩm xong thì trời đã bắt đầu đổ mưa, lại còn có cả sấm chớp, hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển tiếp mà trời đã mưa tầm tã. Có thể nói, cơn mưa này như tẩy rửa sạch sẽ mặt đất.  

Hơn nữa, cơn mưa này đến cũng rất nhanh, Cổ Dục phát hiện mặt đất bên ngoài đang bốc lên hơi nước, điều này càng chứng tỏ một điều là trời đang nắng thế nhưng bỗng nhiên đổ mưa. Cổ Dục có thể nhìn ra cơn mưa này không giống như mưa bụi.  

Mặc dù Cổ Dục là bậc thầy lái xe, hắn không sợ đường trơn, cũng không sợ đường khó đi, chỉ cần có đường đi thì hắn hoàn toàn có thể lái qua được. Nhưng hiện tại bên ngoài tầm mắt đã bị che mờ, nên hắn vẫn có chút lo ngại, chính vì vậy hắn đánh tay lái dừng lại ở bên đường.  

“Mưa quá lớn! Chúng ta dừng ở đây một chút rồi lát nữa lại đi.” Khi Cổ Dục dừng xe xong hắn hướng về phía mọi người mà nói.  

“Được! Chúng ta cũng không có vội gì, an toàn là trên hết.” Nghe thấy Cổ Dục nói như vậy, Lý Vân Vân cũng gật đầu đồng ý, mà ở phía sau Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi cũng không nói gì, hai cô nhóc đang ghé đầu vào cửa sổ xe nhìn ra trời mưa bên ngoài.  

Chẳng qua, nhìn trời mưa một thì sự vui vẻ ban đầu dần chuyển thành chán nản.  

Không lâu sau đó, hai cô nhóc này rất nhanh đã ngủ thiếp đi, mà Lý Vân Vân ở bên cạnh cũng có chút buồn ngủ.  

Thấy vậy Cổ Dục nhanh chóng chỉnh nhiệt độ điều hòa lớn hơn một chút để tránh bọn họ bị cảm mạo.  

Nhưng chuyện này rất khó khống chế, cho dù là Rolls Royce đi chăng nữa thì khi chỉnh nhiệt độ thấp thì nó sẽ lấy gió ở bên ngoài, cũng sẽ gây cảm mạo, còn khi nâng nhiệt độ thì bản thân chiếc xe sẽ nóng lên sinh ra nhiệt lượng, điều này sẽ khiến trong xe có chút nóng.  

Lúc đậu xe Cổ Dục nằm ở vị trí ghế lái của mình nghịch điện thoại, kết quả khi chơi được một lúc hắn cảm giác trên mặt mình đã đầy mồ hôi. Khi hắn lau mồ hôi thì phát hiện ở cửa sổ đều bị hơi nước che khuất, khiến hắn không thể nhìn thấy bên ngoài.  

Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi thì còn tốt, bởi vì là trẻ con nên bọn chúng không cảm thấy nóng, vẫn còn đang nằm ở phía sau ngủ ngon lành.  

Rolls Royce của Cổ Dục là xe năm chỗ, cho nên không gian khá rộng rãi, hai đứa nhóc ở phía sau nằm ngủ ngon lành.  

Mà Lý Vân Vân thì có vẻ rất nóng, vị trí của cô lúc này là ở bên ghế phụ, trên đầu không ngừng chảy mồ hôi nhưng đã ngủ thiếp đi. Khi ánh mắt Cổ Dục nhìn Lý Vân Vân đang ngủ ở bên cạnh, hắn không tự chủ mà nhìn xuống phía dưới.  

Hôm nay Lý Vân Vân mặc một bộ đồ màu trắng ngắn tay rộng rãi, bộ quần áo này trước đó cô cũng đã mặc qua. Thế nhưng hắn cũng chẳng cảm thấy gì đặc biệt, nhưng hiện tại bởi vì nhiệt độ quá nóng mà mồ hôi chảy ra vô cùng nhiều. Cho nên bộ quần áo này dán chặt nên người của cô, hơn nữa bộ quần áo này màu trắng nên khi ướt có chút trong suốt, có thể nhìn xuyên qua được lớp ý phục màu trắng này.  

Khi nhìn qua Lý Vân Vân, Cổ Dục bèn nhìn thấy vật không nên nhìn thấy.  

Lại thêm Lý Vân Vân đang ngồi ở ghế phụ cũng đang đeo dây an toàn, trước đó ngồi ở bên cạnh ghế lái của Cổ Dục đều là Phùng Thư Nhân. Cô gái này không hề có chút nảy nở nào, cùng lắm cũng chỉ là cúp B, so với Lý Vân Vân là cúp F hoàn toàn không thể so sánh. Hơn nữa, lúc này nó còn đang bị dây an toàn giữ lại, khiến Cổ Dục không khỏi nuốt nước miếng, thầm than một tiếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 314: Dạo Chơi Trong Trung Tâm Thương Mại


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đề cử quyền sách "Nhân sinh hung hãn" đọc giả có thể đi xem  

Chương 330: Chuyện nhỏ sau cơn mưa  

Mắt thấy trên trán Lý Vân Vân có một giọt mồ hôi đang dần dần trượt xuống, khẽ lướt qua gương mặt hoàn mỹ kia, theo chiếc cằm trượt đến cái cần cổ thon dài… Sau đó bị quần áo hấp thụ, Cổ Dục cảm thấy cổ họng mình càng ngày càng khát…  

Dường như hắn không thể khống chế cơ thể của mình, chậm rãi tiến dần về phía Lý Vân Vân, về phần hắn nhìn thấy gì cũng sẽ không nói, chỉ có thể nói rằng tần suất nuốt nước miếng của hắn càng lúc càng nhanh..  

Trong lúc hắn chuẩn bị tới gần để thấy rõ thì đột nhiên có tiếng sấm nổ. Cổ Dục nhìn thấy mí mắt Lý Vân Vân bỗng nhúc nhích khiến hắn giật mình rụt người trở về…  

“Ư, tôi ngủ thiếp đi sao?” Chậm rãi mở mắt nhìn Cổ Dục bên cạnh đang nhanh chóng lấy điện thoại ra nghịch, Lý Vân Vân có chút nghi ngờ hỏi.  

“A, tôi đã ngủ thiếp đi à…” Nghe được lời của Lý Vân Vân, Cổ Dục chậm rãi gật đầu, sau đó thu lại ánh mắt, bây giờ trái tim hắn vẫn đang đập thình thịch đây.  

“A…” Nghe thấy Cổ Dục nói như vậy, Lý Vân Vân gật đầu một cái, sau đó cô lại phát hiện trạng thái của Cổ Dục không đúng lắm. Khi cúi đầu nhìn xuống bản thân, cô phát hiện áo của mình đã bị mồ hôi làm ướt, điều đó khiến mặt của cô lập tức đỏ lên. Cô có chút bối rối muốn mở cửa sổ ra để hít thở không khí, kết quả vừa mở ra đã bị nước mưa hắt vào khiến áo càng bị nhìn thấu.  

“A, chị không sao chứ?” Lập tức dùng bảng điều khiển bên này để đóng cửa sổ lại cho Lý Vân Vân, Cổ Dục vội vàng hỏi.  

“Không có, không có gì nhưng cậu có thể đưa cho tôi khăn giấy được không, sau đó quay sang bên kia một chút…” Nhìn ánh mắt quan tâm của Cổ Dục, Lý Vân Vân mắc cỡ nói.  

“A.” Nghe được lời nói này Cổ Dục cũng đem đầu chuyển qua hướng khác đồng thời lấy khăn giấy đặt trên bàn đưa tới. Nhưng dù hắn có quay sang hướng khác cũng không tránh được, vì xe của hắn có dán màng cách nhiệt, hiện tại miếng dán trong suốt này giống như tấm gương. Đương nhiên cái gương này không thể nhìn từ bên ngoài, vì không được phép nên chỉ có người bên trong mới có thể nhìn được, nhưng cái này làm tấm gương cũng không hề gì.  

Từng cử động của Lý Vân Vân ở đằng sau Cổ Dục đều nhìn thấy rõ ràng.  

Có vẻ Lý Vân Vân cũng chú ý đến tấm kính này, do dự một chút nhưng cô cũng không yêu cầu Cổ Dục nhắm mắt lại mà từ từ cởi áo ra. Này thì hay rồi, Cổ Dục nhìn càng rõ hơn so với vừa nãy.  

Cũng chính vì nhìn rõ hơn khiến Cổ Dục càng thêm kinh ngạc, dáng người Lý Vân Vân so với vừa rồi càng thêm hoàn mỹ.  

Cô giống như mấy người đẹp nhân tạo (phẫu thuật thẩm mỹ) ở Hàn Quốc, thân hình không một chút khuyết điểm nào, vô cùng hoàn mỹ, phút chốc không có từ ngữ nào có thể miêu tả dáng vẻ của cô. Đặc biệt là phần eo nhỏ đến mức khiến người ta giận sôi máu, so với những minh tinh kia thì lại càng nhỏ hơn. Hơn nữa nhìn giống như không có xương sườn, mà eo nhỏ như vậy nhưng xương sườn lại không bị lộ ra ngoài, đúng là vô cùng hoàn mỹ.  

Lấy giấy lau khô mồ hôi và nước trên thân mình, sau đó lại nhìn quần áo của mình đều bị ướt sũng.  

Cô nhìn thời tiết bên ngoài, nếu bây giờ đi ra ngoài vắt khô quần áo thì chúng vẫn bị ẩm, vậy chỉ có thể nhờ Cổ Dục, nhưng cô lại không biết mở lời như thế nào…  

“Tiểu Dục, có thể cho tôi mượn quần áo một chút không?” Do dự một chút, Lý Vân Vân vẫn quay sang Cổ Dục nhỏ giọng nói.  

“A, có thể.” Nghe được lời nói của Lý Vân Vân, Cổ Dục lập tức cầm lấy bộ đồ đưa qua, dù có thể nhìn vào kính nhưng hắn không thể phán đoán khoảng cách chính xác nên khi Cổ Dục đưa quần áo tới tự nhiên mà chạm vào tay Lý Vân Vân.  

Lý Vân Vân cảm nhận được tay của Cổ Dục, cơ thể có chút giật mình nhưng cũng không rụt lại, mà vẫn kiên trì cầm lấy quần áo Cổ Dục đưa tới.  

Sau khi đưa áo, những xúc động bên trong người lại dần dần dịu xuống, không phải hắn đã tiến vào trạng thái như Thánh Nhân mà bởi vì vừa rồi hắn chạm vào tay Lý Vân Vân.  

Lý Vân Vân rất đẹp, dáng người cũng rất tốt nhưng tay của cô lại cực kì thô ráp, nhất là lòng bàn tay có vết chai đặc biệt rõ ràng. Cổ Dục biết tay cô như vậy là vì toàn tâm toàn ý chăm sóc Lưu Phi Phi.  

Đột nhiên Cổ Dục thấy cảm xúc của mình có chút nực cười, Lý Vân Vân rất mê người nhưng nghĩ tới ý nghĩ vừa rồi của mình, hắn thấy có chút bẩn thỉu.  

Hít sâu một hơi, Cổ Dục liếc mắt nhìn ra bên ngoài, xác định mưa không rơi về hướng này mới mở cửa xe ra, sau đó cầm quần áo dùng sức vặn mấy cái, cảm thấy ngoại trừ ẩm ướt thì không còn nước nữa mới đem cửa đóng kĩ, cầm quần áo đưa tới.  

Nhận lấy bộ đồ, Lý Vân Vân mặc vào lần nữa, dù có chút ẩm nhưng cũng không còn dính sát vào người. Thấy vậy cô hơi thở ra một chút.  

“Cơn mưa này cũng không hề nhỏ nhỉ.” Ngồi lại lên ghế lái phụ, Lý Vân Vân nhìn trời bên ngoài, nhỏ giọng nói.  

“Đúng vậy, bình thường mưa lớn như vậy ở Cáp Nhĩ Tân không đến nửa giờ, nhưng hôm nay đã một tiếng trôi qua mà mây đen chưa có dấu hiệu tan đi.” Nghe Lý Vân Vân nói, cơ thể Cổ Dục nghiêng về phía trước đồng thời mở miệng trả lời.  

[Diendantruyen.Com] Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 315: Chơi Bóng Rổ


“Không cần gấp gáp phủ định như vậy, tôi cũng không tức giận, ít ra tôi đối với thân thể chính mình mình vẫn có lòng tin, nếu như chú không nhìn lén tôi thì chứng tỏ chú muốn cùng tôi trở thành chị em.” Nhìn Cổ Dục lo lắng như vậy, Lý Vân Vân ôm lấy đầu gối của mình, tiếp đó nhìn ra bên ngoài cười nói.  

“Cái kia…” Nghe cô nói như vậy, Cổ Dục càng không biết nói tiếp như thế nào.  

Chẳng qua nhìn dáng vẻ Lý Vân Vân cũng không muốn để Cổ Dục đáp lại, tiếp tục cất giọng chầm chậm nói.  

“Tôi cũng không so đo chuyện này, nhưng lần sau đừng để người khác phát hiện, tôi biết nam nhân đều có nhu cầu… nhưng ngoại trừ nhìn, những cái khác thì không thể, dù sao cha Phi Phi cũng có ơn với tôi, cho nên đến khi Phi Phi lớn lên rồi lấy chồng, tôi cũng không có tâm để ý đến chuyện tình cảm gì khác. Bởi vì tôi không hi vọng con bé lại có thêm một người cha… Dù sao thì tôi cũng không gả cho chú, là tôi không xứng với chú.”  

Khi nghe những lời nói đó, vẻ mặt của Cổ Dục trầm mặc, có chút bất ngờ. Lý Vân Vân vừa cười vừa nói nhưng cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cô lập tức đánh một cái lên bả vai Cổ Dục, tiếp đó nở nụ cười như ánh mặt trời.  

Nhìn nụ cười của cô, Cổ Dục há to miệng nhưng không biết phải nói gì mới tốt, nói mình sẽ chịu trách nhiệm? Nhưng vấn đề ở đây không phải hắn có chịu trách nhiệm hay không, mà căn bản đối phương không muốn để hắn chịu trách nhiệm, hay cùng hắn phát sinh quan hệ khác.  

Thật ra hắn không giỏi ăn nói, về phương diện tình cảm cũng không biết nhiều nên có chút không biết phải làm sao.  

“Được rồi! Chuẩn bị về thôi!” Nhìn vào mắt Cổ Dục, Lý Vân Vân vừa cười vừa chỉ về đỉnh núi phía trước, Cổ Dục theo tay cô chỉ mà nhìn sang thì thấy được cầu vồng trên đỉnh núi, cũng biết mưa sẽ không kéo dài lâu.  

Cơn mưa dần dần nhỏ lại, Cổ Dục cũng quyết định lái xe về nhà.  

Khi xe của hắn đỗ vào trong nhà, hắn cùng Lý Vân Vân sửa sang lại tâm tình một chút. Sau đó cả hai ôm Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi còn đang ngủ ở ghế sau đi lên gian phòng ở lầu hai, bây giờ trời vẫn còn đang mưa cứ để cho bọn chúng ngủ đi, còn đồ vật của hai đứa thì đương nhiên Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi, còn có Phùng Thư Nhân sẽ hỗ trợ xử lý, tất nhiên cũng ở trong nhà Cổ Dục để giặt mấy thứ đồ vật này.  

Dù sao thì máy giặt ở đây có rất nhiều chức năng, có thể hong khô, làm việc gọn gàng dung tích lại nhiều. Nhưng mấy cô gái trong nhà lại cảm thấy, sử dụng loại máy giặt này có chút quá lãng phí nước cùng thời gian, các cô còn cho rằng chỗ nước đó  có thể dùng tắm ba ngày vẫn còn được, máy giặt này chỉ có chỗ tốt là tiện lợi.  

Bận rộn đến buổi trưa, những thứ này cơ bản đều làm xong, nhưng khi Lâm Lôi Cùng Lý Vân Vân ra vườn hái đồ ăn, Lâm Lôi không khỏi nhỏ giọng hỏi Lý Vân Vân.  

“Cô cùng Cổ Dục xảy ra chuyện gì sao? Tôi thấy chú ấy sau khi trở về thì có chút trốn tránh cô.”  

Dù sao cũng vừa mới xảy ra chút chuyện nhỏ ở trên xe, cho nên hiện tại Cổ Dục nhìn Lý Vân Vân vẫn còn chút lúng túng, do đó lúc chiều hắn không dám đối mặt với Lý Vân Vân. Nhưng hắn không ngờ rằng hành động không tự nhiên của mình, đã bị Lâm Lôi phát hiện.  

“Đúng vậy! Vừa rồi trên xe lúc tránh mưa chú ấy nhìn lén tôi thì bị phát hiện.” Nghe được lời nói của Lâm Lôi, Lý Vân Vân do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn nói ra sự thật, nhưng chẳng qua bên trong đã được lược bỏ rất nhiều chi tiết.  

“Này! Tôi còn tưởng chuyện gì chứ, chú ấy cũng không phải lần thứ nhất nhìn lén chúng ta, nhưng cô vạch trần chú ấy làm gì chứ, như vậy cũng sẽ rất lúng túng đó nha.” Nghe thấy Lý Vân Vân nói như vậy, Lâm Lôi hướng về phía nàng phẩy tay, tiếp đó không thèm để ý nói.  

Cổ Dục bình thường cũng hay nhìn lén các cô, thật ra họ đã sớm biết được, chẳng qua các cô cũng không hề vạch trần, mà ngược lại trong lòng lại có chút mừng thầm. Ban đầu Lâm Lôi còn tưởng Lý Vân Vân cũng giống như mình đều muốn như vậy, nhưng kết quá Lý Vân Vân lại đem sự thật này nói ra.  

“Ài! Tôi với cô không giống nhau, Thư Nhân bây giờ đã lớn, còn cô thì tuổi vẫn còn nhỏ. Lúc nào cũng có thể theo đuổi hạnh phúc của mình. Cổ Dục thật sự không tệ, lớn lên đẹp trai, vóc dáng đẹp, tính cách ôn hòa, lại không hút thuốc. Lúc bình thường cũng không uống rượu, lại là người có năng lực, còn có tiền. Đàn ông hoàn mỹ như vậy biết tìm ở đâu nha.”  

Nhìn Lâm Lôi, Lý Vân Vân không khỏi nhẹ nhàng đụng cô một cái, tiếp đó cười ha hả nói.  

Nghe Lý Vân Vân nói xong, gương mặt của Lâm Lôi cũng khẽ đỏ lên, sau đó cô bèn liếc mắt một cái.  

“Cô cũng biết hoàn cảnh của tôi mà, một cô gái nông thôn đã được gả cho người khác như tôi, làm sao có thể theo đuổi hạnh phúc của mình cơ chứ?”  

“Không làm lớn được thì làm nhỏ thôi.” Nhìn thần sắc của Lâm Lôi, Lý Vân Vân bèn cười hì hì trêu ghẹo.  

“Còn nói tôi! Vậy sao cô không chịu làm nhỏ đi? Bằng không, hai chúng ta cùng làm nhỏ, sau này còn có thể hỗ trợ nhau?” Nhìn thấy ánh mắt chế nhạo kia của Lý Vân Vân, Lâm Lôi cũng nhướng mày phản bác nói.  

“Ai muốn cùng người hỗ trợ lẫn nhau!”  

“Tốt, tôi muốn cùng cô trở thành chị em, kết quả cô lại như vậy, như thế là không được đâu nha!”  

“Ha ha ha ha….”  

“Mẹ của cháu với chị Lý ở hậu viện hái rau thôi mà, sao họ lại vui vẻ như vậy chứ?” Nghe tiếng cười như chuông bạc của hai cô gái, Cổ Dục một bên đang xử lý mấy con tôm, một bên có chút nghi hoặc hỏi Phùng Thư Nhân đang ngồi bên cạnh.  

“Ai biết được chứ.” Nghe thấy lời Cổ Dục nói, Phùng Thư Nhân cũng nhìn về phía hậu viện, tiếp đó khẽ nhún vai, bài ra bộ mặt không thèm để ý đáp.  

Mà Cổ Dục hướng mắt nhìn về phía hậu viện, hắn cũng nở nụ cười, hôm nay đúng thật là có chút thú vị…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 316: Tùy Tiện Chơi Đùa


Thời gian một ngày lập tức trôi qua, vừa ăn xong bữa cơm chiều, bên trong nhà lúc này chỉ còn lại có một mình hắn. Buổi tối hôm nay đối với Cổ Dục mà nói thì có chút gian nan, bởi vì vừa nhắm mắt lại thì sẽ nhớ lại những gì hôm nay nhìn thấy.  

Điều đó khiến hắn có chút trằn trọc.  

“Ài! Bây giờ mình có tiền như vậy, đẹp trai như vậy, nhưng vì sao đến một cô bạn gái cũng chưa có chứ? Ài! Xem ra mình đúng là thất bại mà…” Dùng sức vỗ mặt mình một cái, Cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Sau đó cầm điện thoại lên, hôm nay hắn quyết định không xem Thâm Điền lão sư mà xem Hạnh lão sư...  

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như tìm một người bạn gái rồi ở cùng một chỗ thì cái giếng nước kia phải làm sao bảo vệ đây? Đây chính là một vấn đề lớn đó nha…  

Một đêm cứ như vậy trôi qua, sáng sớm hôm sau, Cổ Dục thức dậy ngáp một cái. Nhìn thời gian thì lúc này đã là 5 giờ sáng, lê cái lưng mệt mỏi đi rửa mặt xong. Cổ Dục bắt đầu tiến hành câu cá, nhưng khi thả câu đầu tiên hắn phát hiện có chỗ không thích hợp.  

Bởi vì dây câu chìm xuống, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách hai ngàn mét.  

“Đây là kỹ năng?” Nhìn xem độ dài đã đến hai ngàn chín trăm mét, nhưng dây câu cũng chưa hề có ý muốn dừng lại. Cổ Dục nói thầm trong lòng tiếp đó thì bắt đầu thu hồi dây câu  

Quả nhiên khi dây câu được lôi ra khỏi mặt nước hắn lập tức nhìn thấy một cái rương lóe lên, khi ánh mắt của hắn chạm vào chiếc rương kia thì nó lập tức biến thành một vệt sáng chui vào trong đầu của hắn, tiếp đó Cổ dục biết mình đã câu lên cái gì.  

“Kỹ năng bậc thầy diễn xuất sao?” Xem xét kỹ năng mình vừa mới câu lên, Cổ Dục sửng sốt một chút rồi có chút bất ngờ nói.  

Cái này cũng giống với kỹ năng ca hát hay đàn ghita, đối với hắn kỳ thực không có chút lợi ích gì. Bởi vì hắn không có nghĩ tới việc sẽ phát triển trong giới giải trí.  

Kỹ năng này thì phải dùng vào cái gì đây chứ?  

“Cũng không thể nói như vậy, nếu như hôm qua có kỹ năng này thì thời điểm Lý Vân Vân phát hiện mình nhìn lén, lúc đó mình có thể chắp hai tay lại bái Phật. Ặc, đúng là diễn tốt nha. Mà hình như cô ấy không có dây chuyền hình Phật, vậy có nên bỏ chút thời gian mua cho Lâm Lôi và Lý Vân Vân một cái hay khong?” Sờ lên cằm mình, Cổ Dục khẽ lẩm bẩm.  

Tốt rồi, hắn thật sự rảnh rỗi không có việc gì làm, để chứng minh kỹ năng của mình một chút, hắn sẽ đi mua hai cái mặt dây chuyền? Cũng không biết Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân có tin Phật hay không nhỉ?  

Nở nụ cười tự giễu, Cổ Dục lập tức ném cái ý nghĩ này ra khỏi đầu, tiếp đó thì bắt đầu câu cá. Sau khi câu cá xong thì Cổ Dục lên lầu tắm rửa một chút, bất tri bất giác đã là 7 giờ sáng. Hắn cũng không có tâm trạng làm bữa sáng phức tạp cầu kỳ gì vì vậy hắn đem hoành thành ra hấp.  

Nhưng khi hắn đi qua cửa lớn ở phòng bếp, đột nhiên hắn ngửi thấy một cỗ mùi hương, dựa theo cái mùi hương này tỏa ra, hắn bất ngờ phát hiện mấy chậu hoa lan lúc trước hắn mua bây giờ đều đã nở hoa rồi.  

“Đã lâu như vậy rồi! Cuối cùng thì cũng đã nở hoa, nhưng hoa này nhìn có vẻ quá khó coi rồi nhỉ.” Đi tới bồn hoa ở bên cạnh, Cổ Dục ngồi xổm xuống, một bên ngửi mùi thơm, một bên không khỏi chửi bậy.  

“Đẹp quá, thật quá đẹp….”  

Cổ Dục vừa mới chửi mấy bông hoa này xấu nhưng sau đó vẫn chụp hình gửi cho cụ Tống xem, bởi vì cụ Tống trước đó đã nói qua khi nào hoa nở thì phải nói cho ông cụ biết.  

Kết quả Cổ Dục vừa gửi ảnh xong, mới hơn chín giờ sáng thì cụ Tống đã lôi kéo Tống Mính tới nhà Cổ Dục. Vừa đến đã nhào ngay vào mấy bồn hoa lan kia, hai mắt như tóe lửa nói.  

Nhà Cổ Dục có hai bồn hoa lan đã nở.  

Trong đó có một chậu là Huệ Lan nhưng hình như màu sắc có khác biệt so với lúc được chủ tiệm giới thiệu. Theo lời chủ tiệm thì Huệ lan hẳn là màu hồng phấn, nhưng Cổ Dục lại thấy cây hoa này là màu đỏ như lửa thật sự rất giống ngọn lửa bên trong bếp lò.  

Cây hoa này thoạt nhìn trông như một ngọn lửa, đáng tiếc là đây là mùa hè, Cổ Dục cảm thấy thời tiết mùa hè mà nhìn đám lửa này làm gì, còn chưa đủ nóng hay sao? Nếu là mùa đông mà nó nở hoa thì còn có chút thoải mái.  

Mà một chậu hoa lan khác ở bên cạnh, theo lời ông chủ nói thì đây chính là U minh lan hay còn gọi là Lan Quỷ.  

Lan Quỷ, tên như ý nghĩa, loại lan này khi trưởng thành là màu trắng. Tiếp đó có phần đuôi rất dài, chập chờn trong gió nhìn giống như là quỷ, do đó nó mới có tên gọi là Lan Quỷ.  

Nhưng Cổ Dục nhìn chậu lan Quỷ này rõ ràng là sai lệch, mặc dù là hình dáng Lan Quỷ nhưng màu sắc lại không phải thuần trắng mà còn có chút xanh lam. Quan trong là vật này giống như là mặt lưng điện thoại, nó có thể thay đổi màu sắc dựa theo góc độ người nhìn. Tỷ như ở xa nhìn thì có màu xanh lam, đi lại gần nhìn thì có màu xanh lục, góc độ khác nhau thì màu sắc cũng khác nhau.  

Cổ Dục nhìn thì thấy có chút xấu, nhưng mà đối với cụ Tống thì đây chính là thứ đỉnh cấp, là tinh phẩm nha!  

Phải biết, hoa lan biến dị có giá trị không nhỏ, nhất là hoa lan biến dị như của Cổ Dục đây. Đã là hoa biến dị nhưng lại biến dị thêm một lần nữa, cái tỉ lệ biến dị này có thể nói là trong mấy chục ngàn người chỉ có một.  

“Loại hoa lan thế này trước nay chưa từng gặp qua. Nhóc con! Quả nhiên cháu rất lợi hại.” Cầm điện thoại di động, cụ Tống đang không ngừng chụp ảnh, một bên chụp một bên vừa nói với Cổ Dục. Tiếp đó, ông cụ đăng những tấm ảnh chụp này lên vòng bạn bè, mang theo vẻ cực kỳ đắc chí.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 317: Thẳng Thắn


Kết quả vừa đăng xong thì lập tức có hơn 10 bình luận xuất hiện, có bình luận khen hoa này đẹp, có bình luận kinh ngạc vì loại hoa này không biết làm sao có thể trồng được. Nhưng câu hỏi nhiều nhất chính là hoa này bán như thế nào? Có bán hay không?  

Thậm chí có người đã đưa ra giá, bình thường một gốc Lan Quỷ đã có giá trị tầm mấy trăm ngàn. Mà Lan Quỷ biến dị này càng là cực phẩm trong cực phẩm.  

Cho nên những vị đại gia tới hỏi, giá ban đầu liền lên hét tới 2 triệu tệ. So với những loại Lan Quỷ bình thường thì giá cả này đã gấp mười mấy lần. Nhưng tất cả mọi người đều rõ, đây có lẽ không phải là giá cuối cùng, nếu như hoa này phát triển tốt thì bán với giá mười mấy triệu tệ cũng không là vấn đề.  

Nghe lời nói của cụ Tống, nhìn những giá cả trong vòng bạn bè của ông cụ, những người bên cạnh Cổ Dục mí mắt không khỏi nhảy lên. Mấy người Lâm Lôi ngay cả đến gần mấy gốc Lan này cũng không dám, một gốc Lan mà bán được hơn 10 triệu tệ? Đúng là muốn ăn thịt người mà?  

Mà Cổ Dục lại nghĩ tới việc khác, trước đó hắn đã trồng cây trà trong không gian. Nếu như hắn trồng thêm hoa Lan, mà những thứ này đều biến dị mà nói, chẳng phải là sẽ có thêm một khoản tiền rất lớn nữa sao?  

Một gốc Lan coi như bây giờ giá quy định là 2 triệu tệ, một mảnh đất có thể trồng 4,500 chậu thì chính là… 9 tỷ sao? Tốt nha, hắn có một chút ý nghĩ hão huyền, việc này quả thật quá mê người. Hắn trồng mấy cây nhân sâm kia, xem như có thể dưỡng đến ngàn năm thì một gốc nhân sâm giá cũng xấp xỉ 100 triệu, cộng hết mấy gốc nhân sâm lại cũng chỉ có 2 tỷ mà thôi.  

Hơn nữa còn phải tiêu tốn rất nhiều thời gian, nhưng nếu đổi lại là hoa Lan thì không cần mất nhiều thời gian như vậy.  

“Có thể tìm cơ hội để thử một chút.” Hai mắt hắn lập tức sáng lên, cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm.  

Đương nhiên hắn cũng biết nguyên nhân là vật hiếm thì quý, cây Lan đáng giá hơn 10 triệu kia. Ngoại trừ việc thổi phồng quá lên thì chủ yếu nhất chính là việc nó là thứ độc nhất, thế gian này chỉ có duy nhất một chậu, cho nên nó mới có giá tiền như thế.  

Nếu như có thể trồng đại trà, vậy thì cũng không biết giá cả sẽ như thế nào.  

Nhưng vẫn là có thể thử một chút, đáng tiếc bây giờ trong không gian của hắn đã đầy, cũng không biết bao giờ mới xuất hiện thêm một mảnh đất không gian nữa.  

“Đúng! Loại hoa Lan này của cháu là lần đầu xuất hiện trên thế gian này, cháu đặt cho nó một cái tên đi.” Yêu thích không buông tay, nhìn hoa lan này hồi lâu cuối cùng cụ Tống cũng xoa xoa tay đi tới bên người Cổ Dục nói.  

“Đặt tên sao…” Vừa nghe cụ Tống nói, Cổ Dục không khỏi gãi đầu. Hắn đối với việc đặt tên cũng không quá để tâm, xem tên của động vật trong nhà hắn mặc dù rất bá khí nhưng không phải cái tên dễ gọi hay dễ nhớ gì, giống như Đại Hoàng, Đại Tro, Đại Hắc thì sẽ dễ dàng nhớ hơn nhiều.  

Trong thôn Cổ gia hiện tại còn không ít người gọi là Bạo Quân và Vua Núi đây này.  

Bây giờ lại để cho hắn đặt tên thì hắn thật sự có chút lo lắng, nhưng dù sao thì hoa này cũng là do hắn chăm sóc, cho nên sau một lúc do dự. Lúc này hắn ngồi xuống bên cạnh hai chậu hoa.  

“Cái chậu Huệ Lan này thì gọi là Lan Hỏa Diễm đi…” Nhìn một hồi lâu Cổ Dục suy nghĩ một chút rồi nói.  

“Được! Lan Hỏa Diễm là chuẩn xác, hoa của nó thật sự giống như là lửa cháy vậy. Thế còn chậu Lan Quỷ này thì sao?” Khẽ gật đầu một cái, cụ Tống cũng nóng lòng nhìn về phía chậu Lan Quỷ kia.  

Huệ lan biến dị đổi tên thành Lan Hỏa Diễm mặc dù cũng là hiếm có, nhưng mà so độ trân quý thì Huệ lan thật sự kém hơn lan Quỷ nhiều.  

Cho nên, đặt tên chậu lan này vẫn là quan trọng nhất.  

“Nhìn dáng vẻ mặt xanh nanh vàng của nó, không bằng gọi là Lan Ác Quỷ đi?”  

“Không dễ nghe, không dễ nghe, hơn nữa còn có điềm xấu.” Nghe Cổ Dục nghĩ nửa ngày rồi nói ra cái tên lan Ác Quỷ, cụ Tống có chút oán trách, bày ra bộ mặt khó chịu rồi nói.  

“Nếu đặt tên là lan Ác Quỷ vậy không bằng đổi lại một chút là lan U Linh đi, được không?” Sờ lên cằm suy nghĩ một chút, quả thật cái tên Ác Quỷ đúng là không dễ nghe. Nhất là người Trung Quốc trời sinh không thích những cái tên như vậy, cho nên cái tên này đúng là không tốt. Nhưng mà cái từ Quỷ Lan phát âm gióng U Linh, vậy không bằng gọi nó là lan U Linh.  

“U Linh lan cũng không được, đã có loại hoa lan tên này rồi.” Khẽ lắc đầu, cụ Tống có chút đáng tiếc nói, ông nhớ kỹ trước đây đã từng có một gốc lan biến dị, nó biến dị thành màu sắc thuần trắng. Sau đó người ta bèn kêu loại lan đó là U Linh lan.  

“Ài! Nếu đã như vậy thì U Linh đổi thành U Minh đi, vậy có thể gọi là U Minh lan.” Nghe cụ Tống nói xong, lúc này vẫn đang ở bên cạnh chụp ảnh, Tống Mính đột nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó nhìn Cổ Dục cười nói.  

“U Minh lan!” Nhìn gốc Quỷ lan biến dị này, Cổ Dục không khỏi nở nụ cười. Vậy thì quyết định gọi loại hoa này là U Minh Lan đi.  

Cổ Dục nhớ trước đây có một nơi nào đó bán vòng tay thủy tinh, trong đó có một loại thủy tinh gọi là Lục U Linh. Vậy sau này mấy cây lan biến dị này cứ gọi là U Minh lan cũng không thành vấn đề.  

Nếu sau này có biến dị mà nó có màu đỏ thì gọi là Hồng U Minh, màu xanh lục thì kêu là Lục U Minh, biến thành xanh lam thì kêu Lam U Minh, cứ thế mà suy ra cách gọi tên. Đúng là cái tên này cũng không tệ đó nha.  

“Được! Tên rất hay, Tống Mính cháu nhanh chóng giúp cậu ấy đăng ký một chút. Đúng rồi, nhanh viết cái tên này lên giấy, đừng để đến lúc đó khiến người ta đăng ký nhầm.” Thấy Cổ Dục có vẻ rất hài lòng với cái tên này, bên này cụ Tống cũng ngay lập tức nói với Tống Mính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 318: Kẻ Trộm


Nghe cụ Tống nói như vậy, Tống Mính cũng lập tức mở app đăng ký nhãn hiệu chuẩn bị giúp Cổ Dục đăng ký. Ở thế giới này, đối với những vật có bản quyền, những nhãn hiệu đồ vật luôn là thứ cực kỳ quan trọng. Cổ Dục đoạt được cái tên này, vậy thì người khác không thể dùng nó rồi.  

Nghe được lời cụ Tống, Cổ Dục cũng đi lên lầu để lấy một cây bút mực để viết ra giấy. Nhưng mà gần đây, ở trong nhà hắn không cần đến bút mực, bút chì thì lại có rất nhiều. Bởi vì Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi hiện tại đang sử dụng thứ này.  

Nhất thời nhìn thấy trên bàn của hắn cũng chỉ có mấy cây bút lông do hắn làm.  

Suy nghĩ một chút, bút lông thì bút lông, hắn cũng không phải là không viết ra được. Sau đó hắn bèn lấy mấy tờ giấy luyện viết lúc rảnh rỗi, tiếp đó đổ vào một chút mực, thấm chút mực. Tiếp đó thì ở trên tờ giấy viết ra ba chữ to U Minh Lan.  

Hắn dùng chính là kỹ thuật viết Hành Thư, sau khi viết xong nhìn lại mấy chữ này quả nhiên rất đẹp. Vừa cứng cáp có lực, đồng thời không khiến cho người ta quá kinh ngạc. Cùng với U Minh Lan ở dưới lầu có thể nói là vô cùng hòa hợp. Mà ngoài ba chữ  này thì hắn còn viết xuống ba chữ Hỏa Diễm Lan cho chậu Lan biến dị kia. Sau khi viết xong hai tờ giấy, Cổ Dục cầm cả hai đi xuống dưới lầu, theo thứ tự đặt vào phía trước bồn hoa lan.  

Lúc Tống Mính đăng ký cho Cổ Dục, cụ Tống cũng chụp lại hình ảnh chữ cùng với hoa cùng một chỗ, tiếp đó đăng lên vòng bạn bè biểu thị loại hoa này đã có tên.  

Nhưng vừa mới đăng lên xong thì đã có người nhắn tin riêng cho ông.  

“Ông Tống! Tôi ra 500 ngàn.”  

Nhìn tin nhắn của đối phương gửi tới, cụ Tống không khỏi nhíu mày một cái. Người gửi tin nhắn đến thì ông cũng có quen biết, người này là Trần Vĩnh Khang, hắn cũng không phải là người bình thường, quan hệ giữa hai người cũng coi như không tệ. Nhưng theo tính cách của ông ta, kỳ thực bạn bè của ông ta cũng không nhiều.  

Bởi vì ông bạn này tính khí vừa thối lại bướng bỉnh, có thể nói tính tình như vậy cũng là do nghề nghiệp của ông ấy. Ông ta là một nhà nghệ thuật, hiện tại đang tạm giữ chức vụ hội trưởng hiệp hội Thư Họa Trung Quốc. Có thể nói là đại nhân vật số một trong giới thư pháp, kỳ thực ông ấy mang danh hội trưởng thế nhưng chỉ là một hội trưởng trên danh nghĩa, cũng không có quản lý công việc gì cả.  

Tính khí người này giống như trình độ nghệ thuật của ông vậy, hiện tại có thể nói ông ấy là một trong những nghệ thuật gia hàng đầu vẫn còn sống, tác phẩm nghệ thuật của ông ấy được đem đấu giá với giá rất cao.  

Sở dĩ cao như vậy cũng một phần là vì trình độ cực cao của ông ấy, có thể nói là trấn áp cả một phương, thứ hai cũng là vì ông ấy gần như không còn viết nữa.  

Ai mặt mũi cùng không cho! Ai cầu chữ ông ấy cũng không viết.  

Hiện tại trong tầng lớp thượng lưu có lưu truyền của ông ấy một vài tác phẩm, chủ yếu là do ông ấy cố ý quyên tặng cho hội đấu giá để làm từ thiện trong những thời điểm thiên tai nhân họa.  

Có thể chính vì như vậy mà ông ấy mới được người đời kính ngưỡng. Chẳng qua là dù ông ta được nhiều người kính ngưỡng thì cụ Tống cũng không có kính ngưỡng.  

“Ông đang nghĩ cái gì vậy hả? Vừa rồi ông Lý đối với U Minh Lan kia đã báo giá tới 3,5 triệu. Ông chỉ trả bằng số lẻ của người ta thôi!” Cầm điện thoại di động lên, cụ Tống lập tức mắng lại.  

“Hoa? Tôi đối với hoa không có hứng thú, tôi chính là muốn mua hai bức thư pháp kia.” Nghe được lời nói của cụ Tống, Trần Khang Vinh bên kia sửng sốt một chút, sau đó tỏ ra ý định của mình là muốn mua chữ.  

“Chữ?” Nghe được Trần Khang Vinh nói như vậy, cụ Tống lúc này cũng đã để ý tới chữ của Cổ Dục. Khi ông nhìn thấy chữ của Cổ Dục không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.  

Ông ấy là một đại sư rang trà, nói tới trà thì vật này cũng phải là nhóm người nhân sĩ văn nhã thì mới thưởng thức.  

Cho nên vòng tròn nhỏ của cụ Tống có thể nói chỉ có học giả không có dân thường.  

Không phải phong nhã chi sĩ thì không được vào vòng bạn bè của ông, bằng không thình lình xuất hiện một tên nhà giàu mới nổi mở miệng ngậm miệng đều là tiền, bọn họ không thể chịu được.  

Quân tử chi giao đàm luận như nước, nhưng cũng có lúc nước này chính là có giá trên trời.  

Vừa rồi cụ Tống chú ý thưởng thức hai bồn hoa kia nên không chú ý đến chữ của Cổ Dục, mà bây giờ nhìn thấy thì ông cụ cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.  

Chữ Trần Khang Vinh ông đã nhìn thấy rất nhiều lần, Hành Thư của Trần Khang Vinh ông cũng biết. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy chữ của Cổ Dục ông không khỏi kinh ngạc.  

Bởi vì dựa theo phong cách viết Hành Thư, chữ này Cổ Dục viết vậy mà không kém chữ của Trần Khang Vinh trong trí nhớ của ông. Phải biết năm nay Trần Khang Vinh đã 82 tuổi, khi ông ta 6 tuổi đã chìm đắm trong đạo thư pháp này, ròng rã 76 năm mới viết ra trình độ như thế. Mà bây giờ Cổ Dục có lẽ còn chưa đến 26 tuổi, hắn làm như thế nào viết được loại chữ này.  

“Chữ này… Tiểu Cổ, cháu còn biết viết thư pháp sao?” Nhìn hai bức thư pháp này, cụ Tống không khỏi khiếp sợ nhìn về phía Cổ Dục.  

“À! Cháu có biết một chút.” Nghe được lời nói của cụ Tống, Cổ Dục sờ lên sau ót rồi tùy ý nói. Nghe được lời nói của ông mình lúc này Tống Mính cũng đã chú ý tới 6 chữ này. Cô tự nhiên cũng đã nhìn qua chữ của Trần Khang Vinh, cô đối với những thứ này cũng biết đôi chút.  

Đương nhiên cô cũng nhìn ra, chữ của Cổ Dục đúng là rất tốt, điểm này khiến cô có chút kinh ngạc. Cổ Dục còn là một nhà nghệ thuật sao? Còn có thể viết ra thư pháp ư?  

“Cháu thế này không phải là hiểu sơ sơ, có người muốn mua hai bức thư pháp này của cháu giá 500 ngàn tệ, cháu có bán không?” Cười khổ lắc đầu, cái cậu Cổ Dục này, cụ Tống càng ngày càng không nhìn thấu hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 319: Trộm Ghé Thăm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước đây ông không tin có thiên tài, chỉ tin tưởng có thiên phú, thiên phú có thể khiến một người đi trên một con đường phát triển thật nhanh. Nhưng bây giờ ông không thể không tin là có thiên tài, một số người sinh ra thì đã biết.  

Bằng không ông không thể lý giải Cổ Dục là như thế nào làm được.  

Khi nghe được lời nói của ông, mấy người ở trong nhà đột nhiên yên tĩnh lại. Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân đều kinh ngạc, các cô nghĩ mãi mà không rõ, Cổ Dục chỉ viết có mấy chữ như vậy mà có thể đáng giá 500 ngàn tệ.  

Nếu tiền dễ kiếm như vậy thì còn đi học làm gì nữa, tìm công việc làm gì chứ? Ở trong nhà viết chữ cả ngày là được rồi, không phải sao?  

Mà lúc này ánh mắt Tống Mính lại có cảm giác rất phức tạp, cô cảm thấy ông của mình cũng có cảm giác giống như cô. Ông của cô thường xuyên nói tốt cho hắn trước mặt mình, cô còn cảm thấy là ông mình cố ý hợp tác cho mình và Cổ Dục cho nên mới nói tốt như vậy, vốn dĩ cô còn chưa đưa ra quyết định…  

Dù sao nếu để Cổ Dục theo đuổi cô, vậy thì cô nguyện ý cho Cổ Dục có cơ hội. Nếu như muốn cô chủ động theo đuổi Cổ Dục, lòng kiêu ngạo của một công chúa nhỏ như cô sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Nhưng mà lúc này, cô công chủ đó có một chút dấu hiệu muốn thỏa hiệp rồi…  

Sáu chữ kia, Cổ Dục cuối cùng cũng không có bán, đương nhiên cả hoa hắn cũng sẽ không bán.  

Thứ nhất là bởi vì Cổ Dục căn bản không thiếu tiền, hắn không nhất thiết phải bán. Thứ hai là bởi vì cái chữ kia là cố ý viết cho hoa, ngoại trừ chữ ra thì trang giấy và mực nước, thực sự là vẫn chưa đủ trình độ để đem ra bán cho người khác.  

Con người Cổ Dục mặc dù ưa thích tiền, nhưng cái chuyện lừa gạt người khác hắn sẽ không bao giờ muốn làm. Đồ mà hắn muốn bán, đương nhiên phải khiến cho đối phương cảm thấy đáng giá thì mới được.  

Cho nên chữ, hắn sẽ không bán. Mà hoa thì hắn vẫn còn phải trông cậy vào việc nhân giống nữa. Một gốc hoa thì bán được bao nhiêu chứ? Chỉ cần vẫn còn nước giếng, hắn tự tin mỗi một gốc hoa cũng có thể biến dị, càng ngày càng biến tốt lên. Đến lúc đó mấy trăm, thậm chí mấy ngàn chậu, đó mới gọi là kiếm tiền.  

Do đó, lúc này Tống Mính đang giúp hắn đăng ký tên hai bồn hoa này. Đợi sau khi kết thúc, hắn sẽ đặt chúng ở trong phòng của mình. Dù sao thì giá trị của bọn chúng quả thật rất lớn, nếu cứ đặt ở đây như vậy, tiền tài động nhân tâm, không chừng thực sự sẽ có người bí quá hóa liều.  

Dĩ nhiên hắn không lo hai người Lâm Lôi và Lý Vân Vân, bởi nếu hai người bọn họ thật sự nhắm đến tiền thì ngay ngày hôm qua, Lý Vân Vân sẽ chẳng nói với Cổ Dục như vậy. Nếu không thì lúc đó cô ấy có lẽ đã trực tiếp nhân thể hợp nhất cùng Cổ Dục… Đến lúc đó cô ấy không phải sẽ chiếm được nhiều chỗ lợi hơn sao.  

Nhưng mà cô ấy không hề làm như vậy, do đó có thể nhìn ra được, cô ấy không phải là loại người như vậy.  

Sau khi xử lý chuyện hoa cỏ xong, lúc này cũng đến giữa trưa, cụ Tống cùng Tống Mính tự nhiên muốn ở lại nhà Cổ Dục ăn chực bữa cơm. Trong thâm tâm bọn họ mong chờ nhất chính là thời điểm này.  

Bữa trưa Cổ Dục cũng chẳng cố ý nấu nhiều thứ làm gì, nhưng mà bữa ăn thường ngày cũng có thể tính như là một bữa tiệc. Cụ Tống cùng Tống Mính ăn một bàn thật vui vẻ.  

Đang lúc bữa cơm diễn ra được một nửa, Tống Mính đột nhiên có chuyện đột xuất, phải rời đi gấp. Thế là cô vội vàng lôi kéo cụ Tống cùng đi với mình. Nhưng đối với một bàn mỹ vị trước mặt này, ông cụ Tống thực sự là lưu luyến không nỡ rời đi.  

“A đúng rồi! Hai người nán lại một chút đã.” Cổ Dục vui vẻ nhếch miệng cười khi nhìn thấy dáng vẻ lưu luyến không rời của ông cụ Tống. Nói xong hắn bèn chạy lên lầu, đến lúc hắn xuống trong tay đã xuất hiện thêm hai bao lá trà, đây là hắn mới vừa từ trong không gian thu hoạch được.  

Ở trong không gian của Cổ Dục, thời gian so với bên ngoài nhanh gấp 30 lần. Những cây trà từ lúc gieo xuống đến bây giờ đã qua 20 ngày, 20 ngày thì tương đương với 600 ngày bên ngoài, cũng gần khoảng hai năm. Những cây trà kia không những có thể sống lâu, lá trà cũng có thể yên tâm mà hái..  

Nhưng hiện tại không phải thời điểm thu hoạch chính, cho nên lá trà cũng không phải đặc biệt nhiều. Mà cho dù có vậy đi chăng nữa, một cây trà cũng chỉ có thể thu hoạch được nửa cân lá trà tươi, hơn 500 cây mới thu được 125kg lá trà. Dựa theo tỷ lệ rang trà 5 được 1, số lượng trà này sau khi rang xong còn lại khoảng 25kg.  

Khi Cổ Dục đem một bao hồng trà, một bao trà xanh đặt trước mặt cụ Tống, ngay lập tức cụ Tống cùng Tống Mính có chút sửng sốt. Bọn họ đương nhiên biết đến những lá trà này, chuyện hợp tác giữa hai bên cũng là từ những lá trà này mà ra. Chẳng qua hiện tại thứ khiến bọn họ đang có chút đắn đo chính là ở số lượng trà mà Cổ Dục mang ra. Tuổi tác của ông cụ Tống thì ai ở đây cũng rõ hết rồi, chỉ riêng lá trà, nếu không phải là loại xếp nhất nhì thì sẽ không nhận rang. Cổ Dục lần này cầm đến tận hai bao lớn như vậy, thật sự là quá nhiều rồi.  

Tống Mính có chút lo lắng cho thân thể của cụ Tống. Bởi cô biết, cụ Tống sẽ không cự tuyệt Cổ Dục, dù sao Cổ Dục đối với cụ Tống cũng rất lễ phép, thường xuyên quan tâm, lo lắng đến ông. Nhưng nếu vì chuyện lá trà mà làm cho ông cụ Tống mệt nhọc, vậy cô lại không đành lòng.  

[Diendantruyen.Com] Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom