Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 100


Triệu Ngũ gia ở đất Nam Hải này được coi là người ngang ngược và có dã tâm lớn. Thế lực của ông ta lại càng trên cơ Tô Hồng MỊ.

Nhưng mà mấy năm gần đây, phong độ của ông ta đã giảm đi rất nhiều, nghe nói ông ta chuẩn bị rửa tay gác kiếm.

Cho dù như thế, ở Nam Hải này vẫn không có ai dám chọc đến Triệu Ngũ gia.

Lúc này, Trần Triệu Dương đang ở nơi mà Triệu Ngũ gia thường hay xuất hiện - câu lạc bộ Hùng Sư.

Câu lạc bộ Hùng Sư là địa bàn của Triệu Ngũ gia, trong đó có không ít đồ vật không muốn ai nhìn thấy.

Trần Triệu Dương đến trước câu lạc bộ Hùng Sư rồi tìm một nơi ngồi xuống hút thuốc, lúc anh hút thuốc tiện thể quan sát tình hình ở cửa ra vào. Theo tình báo mà Tô Hồng Mị đưa, Triệu Ngũ gia sẽ không trở về nhanh như vậy, phải chờ đến gần buổi trưa, ông ta mới xuất hiện ở đây.

Trần Triệu Dương chờ đến lúc gần trưa thì nhìn thấy một đội xe hộ tống xuất hiện, tiếp theo từ trên chiếc xe đầu tiên có một người đàn ông hơn 50 tuổi bước xuống.

Người đàn ông này tinh thần phấn chấn, trên mặt mang nét không giận mà nghiêm. Lúc ông ta xuống xe thì đám người bên cạnh tự động xếp thành hai hàng nghênh đón.

Không nghi ngờ gì nữa người đàn ông này chính là Triệu Ngũ gia.

Trần Triệu Dương nhìn thấy Triệu Ngũ gia xuất hiện nhưng. anh vẫn không vội vàng ra tay làm gì.

Hiện giờ, bên ngoài khäp nơi đều có camera, nếu như ra tay ngay tại đây thì rất có khả năng sẽ bị ai đó nhìn thấy, cho nên Trần Triệu Dương quyết định đi vào bên trong rồi tính tiếp.

Sau khi Triệu Ngũ gia vào trong thì đám người phía sau ông ta cũng nhanh chóng đi vào cùng.

Trần Triệu Dương hút hết một điếu thuốc, liền ngang nhiên đi vào câu lạc bộ Hùng Sư.

Đi đến trước cửa câu lạc bộ, Trần Triệu Dương nhìn thấy hai tên bảo vệ trông rất cường tráng đứng chăn ngay ở đó.

Trần Triệu Dương liền vờ như không nhìn thấy hai tên đó, chuẩn bị cúi đầu đi vào.

“Đợi chút, mày muốn đi đâu?”

Trần Triệu Dương còn chưa đi vào cửa thì đã bị hai tên bảo vệ đó đi qua chặn anh lại.

“Tôi tìm Triệu Ngũ gia”. Trần Triệu Dương ngẩng đầu nói. “Tìm Ngũ gia sao?”

Một trong hai tên bảo vệ mặt sa sầm hỏi: “Tìm Ngũ gia có việc gì?”

“Tôi có một vụ làm ăn lớn muốn hợp tác với ông ta”.

Trần Triệu Dương cười lạnh nói.

“Mày có một vụ làm ăn lớn muốn bàn bạc với Ngũ gia sao?”, tên bảo vệ còn lại lộ vẻ xem thường, không tin nói: “Chó má, mày không xem lại mày là ai, có thể có chuyện làm ăn gì mà bàn với Ngũ gia chứ? Biến đi!”

“Biến càng xa càng tốt", tên bảo vệ chỉ tay về phía sau hung hãn đuổi.

Hai tên bảo vệ nhìn thấy Trần Triệu Dương mặc đồng phục bảo vệ liền biết Trần Triệu Dương không phải đến để bàn việc làm ăn gì cả.

Nghe thấy lời họ nói, Trần Triệu Dương không chút để ý, anh bước nhanh về phía trước.

“Mẹ nó, mày điếc rồi phải không?” “Chỗ này là chỗ mày có thể đến sao?” Hai tên bảo vệ nhìn thấy Trần Triệu Dương vẫn muốn đi về phía trước thì liền co nằm đấm lại, đánh về phía Trần Triệu Dương.

Bịch!

Nhưng mà nắm đấm của bọn chúng còn chưa đụng tới Trần Triệu Dương thì Trần Triệu Dương đã ra tay trước rồi.

Anh liên tiếp đá hai phát vào chúng, hai tên bảo vệ hung hãn đó liền bị Trần Triệu Dương đá đến khuyu hai đầu gối xuống.

Trần Triệu Dương đá chúng ngã lăn ra đất rồi duỗi chân ra đè lên vai một trong hai tên nói: “Gọi cho Triệu Ngũ, nói tao. có việc muốn tìm ông ta. Nói ông ta tự xuống đây nói chuyện

với tao, hay là muốn tao đi lên trên đó”.

“Mẹ mày! Mày tưởng mày là ai, mày muốn gặp Ngũ gia là liền gặp được hả?”
 
Chương 101


Một trong hai tên bảo vệ không phục kêu gào. Chỉ là hẳn vừa kêu ra tiếng, Trần Triệu Dương liền một cước đá lên mặt hẳn, ngay lập tức hắn liền phun ra hai ngụm máu, cả người cũng đập mạnh về một bên, đụng phải bức tường liền trực tiếp ngất xỉu.

Giải quyết xong một tên, Trần Triệu Dương liền nhìn tên bảo vệ còn lại.

“Còn mày muốn sao?” Trần Triệu Dương nhìn chẵm chäm hẳn ta hỏi. “Tôi, tôi, tôi gọi liền", tên bảo vệ nói liên thanh.

Hắn thấy lực đá của Trần Triệu Dương mạnh như vậy, ngay lập tức bị dọa cho kinh sợ.

“Gọi mạu đi”. Lúc này, Trần Triệu Dương mới thu chân về. Tên bảo vệ móc điện thoại ra, bấm số điện thoại.

Điện thoại vừa được kết nối, hẳn liền nói: “Ngũ gia, có người tìm ông. Có cần dẫn anh ta lên không?”

“Vâng. Bây giờ, tôi lập tức dẫn anh ta lên”.

Tên bảo vệ nói một câu cuối cùng, liền cúp điện thoại. “Đi theo tôi! Ngũ gia kêu tôi dẫn anh lên”.

Tên bảo vệ nói lại với Trần Triệu Dương.

“Dẫn đường!”

Trần Triệu Dương nói.

Tên đó liền đứng dậy, dẫn anh đi vào bên trong.

Trần Triệu Dương theo tên bảo vệ đi vào bên trong, rất nhanh liền thấy một tốp người mang theo vũ khí từ bên trong xông ra, nhìn thấy đoàn người này, Trần Triệu Dương liền biết được, cuộc điện thoại lúc nãy của tên bảo vệ vốn không phải là gọi cho Triệu Ngũ, mà là ám hiệu muốn chuyển cho người bên trong biết được.

Tên bảo vệ nhìn thấy người của mình xuất hiện, liền gấp gáp kêu to: “Chính là tên này đến chỗ chúng ta gây sự, ra tay đánh người chưa nói, còn muốn gặp Ngũ gia, mau xử đẹp nó đi”.

Tên bảo vệ vừa hét lớn, ngay tức khắc người bên trong liền xông lên bao vây Trần Triệu Dương lại.

Trần Triệu Dương liếc nhìn đám người bao vây mình một lượt, lại nhìn tên bảo vệ nói: “Mày không thành thật rồi”.

“Hừ!”, tên bảo vệ nhổ một bãi nước bọt: “Thăng nhóc, mày tưởng Ngũ gia là người mày muốn gặp là gặp được sao? Hứi! Mày không có tư cách đó đâu”.

“Ngũ gia nói rồi, thăng nào đến đây làm loạn, nếu không chặt tay, thì móc hai mắt, mày tự chọn đi”.

Lúc này, có một người đàn ông đầu nhuộm một nhúm tóc đỏ chót, tay vác cây mã tấu nhìn thẳng Trần Triệu Dương cười: “Nếu như không chọn, chúng tao đem “thãng nhỏ” của mày chặt đứt, sau đó vứt sông cho cá ăn, mày thấy thế nào?”.

Trần Triệu Dương nhìn hẳn ta, lạnh nhạt nói: “Tao không có ý định chọn, tao muốn gặp Ngũ gia, bọn mày tốt nhất là kêu ông ta ra gặp tao, nếu không thì đừng có hối hận”.

“Haha, tên bảo vệ này bị điên rồi sao? Với cái dáng vẻ này. mà muốn gặp Ngũ gia của bọn tao!”

“Hứ! Mày nhặt giày cho Ngũ gia bọn tao còn không xứng, muốn gặp Ngũ gia thì đợi kiếp sau đi!”

“Xem ra không cần nói nhiều, trực tiếp băm nó ra đi. Đừng lãng phí thời gian”.

Tên tóc đỏ vác cây mã tấu, chỉ vào Trần Triệu Dương ngạo mạn nói: “Tên chó chết mày, tao cho mày thêm một cơ hội, tự mày quỳ xuống, hay là để ông đây ra tay?”

Trần Triệu Dương nhìn động tác của tên kia, anh liền gãi gãi tai, có chút mất kiên nhẫn nói: “Nếu muốn đánh thì đánh nhanh đi. Đừng có mà ở đó lèo nhèo nữa”.

Cục diện thế này, Trần Triệu Dương đã sớm đoán được. Chẳng qua Trần Triệu Dương không quá để tâm tới.

Nhưng hành động và dáng vẻ này của Trần Triệu Dương, lọt vào mắt người khác, lại chính là đang khiêu khích.

“Mẹ nó, ra là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.

Tên tóc đỏ nảm chặt cây mã tấu, lấy hết sức lực chém một nhát về phía Trần Triệu Dương.

Đám người xung quanh thấy tên tóc đỏ cứ như vậy mà chém, trên mặt bọn chúng đều lộ ra nụ cười đắc ý.

Bọn chúng cảm thấy một nhát này có lẽ là ăn chắc rồi!

Người bình thường nhất định tránh không khỏi một nhát dao này, hơn nữa nhìn động tác của Trần Triệu Dương, thì anh dường như không có ý muốn tránh đi.

“Chém chết nó!”

“Dám tới chỗ này gây chuyện, cho nó chết đi!”

Đám người xung quanh hò hét.

Bọn chúng đều đang đợi chờ khung cảnh đầu rơi máu chảy xuất hiện.

Keng!

Nhưng mà tiếng hò hét của bọn chúng còn chưa kịp bật ra thì đã truyền đến tiếng kêu lanh lảnh.

Ơ!

Đám người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, bọn chúng đều sợ đến choáng váng.

Giây phút này, bọn chúng đều không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
 
Chương 102


Mã tấu dừng ngay trước mặt Trần Triệu Dương, anh liền lấy hai tay kẹp chặt lấy nó.

Tên tóc đỏ cũng sợ đến ngây người. Keng!

Trần Triệu Dương vừa giơ tay giữ lấy mã tấu thì ngay lập. tức nó đã bị bẻ ra làm đôi.

Oa~ Đám người ở đây đều bị dọa đến sững người.

Chuyện xảy ra ngay trước mắt này đối với họ quá là rúng động rồi.

Keng!

Trần Triệu Dương không đợi đám người tên tóc đỏ hoàn hồn lại đã một phát đá hắn văng ra.

Tên tóc đỏ ngay tức thì bay ra ngoài, lúc bay ra còn đụng vào mười mấy người khác nữa mới dừng lại.

Sau khi hắn ta bị đá bay về phía sau thì lập tức bò dậy, đi về hướng Trần Triệu Dương, miệng vẫn còn mắng: “Mẹ mày~ ai ya~”

Tên tóc đỏ còn chưa nói hết câu đã phun ra một ngụm máu rồi ngay lập tức gục xuống đất.

Két!

Nhìn thấy bộ dạng này của hắn ta, không ít người đều thấy hoảng sợ.

“Các người thì sao, muốn tiếp tục cản đường hay là cút đây?”

Trần Triệu Dương quan sát đám người xung quanh một vòng rồi hỏi.

Anh vừa nói vừa bước lên vài bước.

Khi anh tiến về phía trước, đám người đều lần lượt tách sang hai bên.

Họ thực sự bị Trần Triệu Dương dọa sợ muốn tụt quần rồi.

Họ đều hiểu rằng, gặp được một người dũng mãnh thế này mà vẫn cứng đầu xông lên thì chỉ có đi tìm đường chết mà thôi.

Trần Triệu Dương thấy bọn họ dạt hết sang hai bên thì cười nhạt, kết quả anh muốn chính là như vậy, anh không muốn phí thêm thời gian ở đây nữa.

Trần Triệu Dương đi được vài bước thì dừng lại.

“Cậu, lại đây”

Anh chỉ tay vào một tên bảo vệ rồi nói.

Sắc mặt tên bảo vệ bị Trần Triệu Dương chỉ vào ngay lập. tức trắng bệch.

Cậu ta không muốn đi ra, nhưng đám người phía sau khi nhìn thấy Trần Triệu Dương đi về phía này thì đều vội vàng mà đẩy cậu ta ra ngoài.

“Anh... anh gọi tôi sao?”

Tên bảo vệ vừa run rẩy vừa hỏi.

“Ừ, dẫn đường, dẫn tôi lên tìm Triệu Ngũ”.

Trần Triệu Dương nói với cậu ta.

“Tôi, tôi...”

“Có ý kiến gì sao?”

Trần Triệu Dương nhìn chăm chăm vào cậu ta.

“Không, không có ý kiến gì, tôi dẫn anh đi”, tên bảo vệ lắc đầu nguầy nguậy, làm sao mà cậu ta dám có ý kiến cơ chứ.

Chỉ sợ cậu ta nói thêm câu nào thì Trần Triệu Dương sẽ làm thịt cậu ta ngay lập tức.

“Đi thôi!" Trần Triệu Dương nói.

“Được, được, anh đi theo tôi”, tên bảo vệ lau mồ hôi rồi vội vàng đi trước dẫn đường.

Triệu Ngũ vẫn như mọi khi, ông ta quay lại phòng làm việc thì bật một bài hát mình thích sau đó bảo người mang đồ mình thích ăn nhất lên, tất nhiên là không thể thiếu được người đẹp bón đồ cho ông ta rồi.

Triệu Ngũ cảm thấy khoảnh khäc được thả lỏng nhất trong ngày chính là bây giờ, cho nên mỗi ngày đến thời gian này ông ta đều không cho ai đến làm phiền.

Cộc! Cộc!

Nhưng hôm nay ngay lúc ông ta đang ăn uống hưởng thụ thì lại có người cả gan dám gõ cửa.

“Có chuyện gì?” Trần Ngũ dừng lại rồi hỏi một cách khó chịu.

“Ngũ gia, có một chuyện quan trọng muốn báo với ông một tiếng”.
 
Chương 103


Từ bên ngoài vọng đến một giọng nói gấp gáp. “Vào đi”. Triệu Ngũ nói.

Ông ta vừa nói xong thì rất nhanh đã có một tên đàn em đi vào.

“Có chuyện gì thế?”

“Ngũ gia, là thế này, bên dưới có một tên bảo vệ quèn đang làm loạn, hẳn ta nói muốn gặp ông, anh ta sắp lên đến nơi rồi”, tên đàn em nói với ông ta.

Triệu Ngũ nghe được lời này của tên đàn em thì tức giận: “Đến một tên bảo vệ quèn mà các người cũng không ngăn được ư?”

Từ ngày Triệu Ngũ có tiếng tăm ở cái đất Nam Hải này chưa có ai dám đến gây chuyện với ông ta, hôm nay khi nghe thấy một tên bảo vệ quèn lại dám động tay đông chân ở đây, ông ta không nhịn được mà tức giận bừng bừng.

Dám một mình đến đây gây chuyện thì đúng là không để Triệu Ngũ gia đây vào mắt, nếu không xử lý hắn ta thì sau này làm sao ông ta còn dám ngẩng đầu trên cái đất Nam Hải này nữa chứ.

“Hản ta hơi bị khủng”, tên đàn em cúi thấp đầu: “Bọn em không ngăn được hắn ta”.

“Một lũ vô dụng!”

Triệu Ngũ tức giận đập bàn, măng.

Đám đàn em đều bị mắng đến mức run lẩy bẩy không dám mở miệng nói câu nào.

Triệu Ngũ im lặng một lát rồi cần răng nói: “Đi báo cho Võ Cung biết, rồi bảo Võ Cung qua đây xử hản một trận, đừng để cho hắn ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi”.

Tên đàn em nghe được lời này của Trần Ngũ thì đồng ý ngay: “Vâng, em đi thông báo ngay đây”.

Nói xong tên đàn em liền đi ra.

Sau khi ra ngoài, hẳn nghĩ thầm, lần này Trần Triệu Dương chắc chắn phải chết thảm rồi.

Võ Cung là cao thủ bật nhất có một không hai bên cạnh Triệu Ngũ.

Chắc chắn ông ta nằm trong top 3 cao thủ ở cái đất Nam Hải này, lấy 1 địch 10 cũng là chuyện thường. Người như tên bảo vệ quèn này cũng chỉ có thể bị đánh cho không dậy nổi được thôi.

Tên đàn em của Triệu Ngũ cười trộm, Võ Cung tự mình ra tay thì Trần Triệu Dương chắc chắn sẽ bị đánh cho không còn mảnh giáp.

Tên bảo vệ đi trước dẫn đường, Trần Triệu Dương đi phía. sau hẳn, hơn nữa phía sau anh còn có một đám người đi theo, trên mặt họ đều tràn ngập sự khó chịu và tức giận.

“Cái đó... phía trước chính là phòng làm việc của Ngũ gia”. Tên bảo vệ chỉ vào phía trước nói.

Trần Triệu Dương đi nốt bậc thang cuối cùng thì nhìn thấy mấy căn phòng, cửa lớn của chúng đều tráng lệ như trong cung điện vậy.

Nhưng ngay lúc này thứ hấp dẫn ánh nhìn của anh không phải là cánh cửa đó, mà là một người đàn ông trung niên đang đứng trước cửa, mặc trang phục thời nhà Đường, hai bên thái dương nhô lên, mặt mày thì tái xanh, đôi tay giấu trong tay áo,.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, Trần Triệu Dương liền biết được ông ta là một người trong dòng dõi võ thuật, hơn nữa nhìn hai bên thái dương thế kia thì chắc chắn là một cao thủ.

“Ông Võ” “Ông Võ, ông mau xử hắn ta đi!”

“Ông Võ, chính là hẳn ta, dám đến gây chuyện chỗ chúng ta lại còn đánh người của chúng ta bị thương”.

Nhìn thấy người đứng ở cửa thì đám người xung quanh Trần Triệu Dương đều nhao nhao cả lên.

Khi họ nói, người đàn ông trung niên đứng ở cửa đó nhướng mi nói: “Một đám rác rưởi, cút sang một bên cả đi”.

Một tiếng hét này của ông ta như tiếng sư tử gầm vậy, đám người ở đây đều thấy tai mình ong hết cả lên.

Nghe được tiếng hét này của Võ Cung, đám người vội vàng tản đi.

Lúc này họ đều quay sang nhìn Trần Triệu Dương đang đứng giữa với một ánh mắt thương hại.

Họ cảm thấy lần này anh chắc chắn sẽ rất thảm. Đúng lúc này, Trần Triệu Dương lại tiến lên trước hai bước.

Võ Cung thấy Trần Triệu Dương không bị mình dọa sợ hơn nữa lại còn tiến lên phía trước thì không khỏi cau mày.

“Nhãi ranh, dám đến đây gây chuyện, bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, tự chặt đứt hai tay mình rồi cút khỏi đây”, Võ Cung nhìn chãm chặp Trần Triệu Dương rồi nói một cách lạnh lùng.

Dù Võ Cung nói như vậy nhưng Trần Triệu Dương không coi ông ta ra gì mà vẫn đi lên phía trước.

“Triệu Ngũ ở bên trong đúng không?

Trần Triệu Dương hỏi: “Nếu ông ta ở trong thì phiền ông tránh ra một chút, đừng có đứng đây làm con chó cản đường”.

Hải!

Nghe Trần Triệu Dương nói với Võ Cung như vậy, đám người ở đó đều sững sờ.

Họ đều thấy anh tự tìm đường chết rồi.

Võ Cung không ngờ Trần Triệu Dương lại không xem mình ra gì, còn dám nói mình là chó cản đường. Khuôn mặt ông ta lập tức giận đến tím tái.

“Một thằng nhãi ranh không biết trời cao đất dày, ông đây phải đánh cho cậu không ngóc đầu lên được”, Võ Cung nhìn chăm chằm Trần Triệu Dương rồi hét lên một cách giận dữ.

“Haha”

Trần Triệu Dương như là không nghe thấy lời nói của Võ Cung vậy, anh vẫn tiến về phía trước vài bước, rồi dừng lại trước mặt Võ Cung nói: “Tôi sợ nếu ông vẫn đứng đây chắn đường thì người không ngóc đầu lên được phải là ông đấy”.
 
Chương 104


“Mẹ kiếp, mày nghĩ mày là ai mà dám ăn nói như vậy với Võ gia như vậy?”

“Chết tiệt, đúng là ngông cuồng, ngu xuẩn mài!”

“Mày có biết Võ gia của bọn tao là ai không? Cao thủ Bát Cực Quyền, đứng trong top ba ở Nam Hải chỉ là chuyện nhỏ”.

“Mẹ kiếp, người sắp nằm xuống là mày đó. Vẫn còn dám ở đây kêu gào à”.

Nghe thấy lời Trần Triệu Dương nói, những người xung quanh khó chịu, mảng mỏ.

Bọn họ đều nghĩ rằng Trần Triệu Dương quá đỗi ngu xuẩn, ngông cuồng rồi. Dám nói ra những lời như vậy, rõ ràng là không coi Võ gia ra gì hết.

Võ Cung nghe thấy những lời Trần Triệu Dương nói cũng cảm thấy bị chọc giận, ông ta lạnh lùng gầm lên: “Thằng nhãi, đừng có mà ngông cuồng, tao giết mày dễ như trở bàn tay vậy. Chỉ cần ba chiêu là đủ tao đánh bại mày rồi”.

“Ba chiêu?”

Trần Triệu Dương läc đầu đáp: “Tôi không cần dùng tới ba chiêu. Một chiêu là đủ rồi”.

“Ngông cuồng, ngu xuẩn!”

Võ Cung gầm lên một tiếng, tiếp đó bước lên phía trước, dùng một chiêu Bát Cực Quyền điển hình tấn công Trần Triệu Dương.

“Được!”

Đám người xung quanh thấy Võ Cung xuất chiêu liền kích động hò hét không ngừng.

Nằm đấm của Võ Cung hướng thẳng về phía Trần Triệu Dương, cơ thể Trần Triệu Dương chỉ khẽ nhúc nhích.

Anh nhẹ nhàng né tránh đòn tấn công đó.

“Một chiêu!”

Trần Triệu Dương đáp: “Hơi yếu rồi”.

Võ Cung nghe thấy lời này liền kích động, xoay người liền tiếp tục tung một chiêu băng quyền về phía Trần Triệu Dương.

Lần này khoảng cách của Võ Cung tương đối gần, dồn mạnh lực cho cú đấm đó.

Võ Cung nghĩ rằng với khoảng cách gần như vậy chắc chản Trần Triệu Dương không thể nào né được, nhất định sẽ đánh trúng.

Nhưng điều làm ông ta không thể ngờ được là Trần Triệu Dương vẫn chỉ khẽ động đậy một chút liền nhẹ nhàng tránh được chiêu đó.

“Vẫn còn một chiêu!”

Trần Triệu Dương bình thản nói: “Còn chiêu nào mạnh hơn không?”

Võ Cung nghe thấy câu này của Trần Triệu Dương liền có chút không thoải mái. Ông ta không ngờ một người trẻ tuổi như vậy có thể dễ dàng né được hai chiêu của mình.

Chiêu thứ ba, ông ta nhất định phải đánh trúng Trần Triệu Dương, không thì thật là mất mặt.

Nghĩ tới đây, vai của Võ Cung khẽ động, cả người ông ta lao về phía Trần Triệu Dương.

Đây là chiêu thức mạnh nhất của Võ Cung, và cũng là một chiêu thức rất khó trong Bát Cực Quyền, Thiết Sơn Kháo!

Chiêu mạnh nhất của Võ Cung chính là chiêu này, bình thường ông ta rất hiếm khi sử dụng, vì Võ Cung biết nếu như: bị chiêu Thiết Sơn Kháo của ông ta đánh trúng, không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.

Võ Cung cũng biết rõ sức mạnh của chiêu thức này, chỉ cần ông ta dùng chiêu này thì ngay cả cây cổ thụ một người ôm không hết cũng dễ dàng bị đánh gẫy.

Đùng!

Võ Cung đánh trúng vào người Trần Triệu Dương, lần này. Trần Triệu Dương không hề né. Khi hai người đâm sầm vào. nhau, âm thanh như bị bóp nghẹt.

“Lần này chắc chản thẳng rồI”

“Thiết Sơn Kháo mà xuất chiêu không ai có thể chống đỡ được".

“Haiz, hẳn ta vẫn còn non lắm, vậy mà dám đỡ trực diện chiêu thức này của Võ Gia”.

“Đáng đời tên ngông cuồng tự cao. Giờ hắn ta nếm trái đẳng rồi”.

Xung quanh mọi người thấy vậy liền bắt đầu bàn tán.

Võ Cung trong lòng cũng có một tia vui mừng, chỉ cần đánh trúng ông ta liền có tự tin đánh bại đối phương.

Chỉ là, Trần Triệu Dương không hề bị đánh ngã, việc này khiến Võ Cung có chút bất ngờ.

Nhưng trong lòng Võ Cung thầm nghĩ, Trần Triệu Dương không ngã, nhưng chắc chẵn cũng bị thương nặng rồi. Hơn nữa giờ ông ta chỉ cần đẩy nhẹ, anh nhất định sẽ gục ngã.

Nghĩ vậy, Võ Cung liền kéo dấn khoảng cách, vươn tay đẩy Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương không ngã xuống. Ông ta liền đẩy mạnh hơn. Trần Triệu Dương vẫn không hề ngã gục.

Võ Cung không dám tin, liền tiếp tục dồn lực đẩy mạnh hơn.

“Được rồi đóI” Lúc này Trần Triệu Dương lên tiếng.

Võ Cung nhìn bộ dạng bình thản của Trần Triệu Dương, ông ta kinh ngạc vô cùng.

“Mày, mày không bị thương?” Võ Cung nghỉ hoặc hỏi. Đám người xung quanh cũng cảm thấy bất ngờ.
 
Chương 105


“Có chút lực này thì bị thương sao được?”, Trần Triệu Dương nở một nụ cười nhàn nhạt: “Giờ tới lượt tôi rồi”.

“Ai nói tới lượt mày?”

"Võ Cung hừ lạnh một tiếng, ông ta vẫn muốn tiếp tục xuất chiêu.

Nhưng ngay lúc này, Trần Triệu Dương liền động đậy.

Chỉ thấy Trần Triệu Dương vung chân đá một cước về phía Võ Cung.

Thấy Trần Triệu Dương không dùng quá nhiều lực, Võ Cung cười lạnh một tiếng, “Không tự lượng sức! Một chiêu mà đòi đánh ngã tao? Làm gì có chuyện đó!”

Võ Cung vừa nói, vừa vươn tay chuẩn bị tiếp chiêu.

Bịch!

"Võ Cung vừa đưa tay lên đỡ chiêu liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Vào khoảnh khắc cuối, chiêu này của Trần Triệu Dương giống như băng quyền vậy, đột ngột dồn lực.

Một giây sau, cơ thể của Võ Cung bị đá bay ra ngoài. Bùm!

Võ Cung bị đá bay ra ngoài, cánh cửa sau lưng ông ta bị đâm hỏng.

Sau khi đâm hỏng cánh cửa, ông ta ngã nhào xuống đất, lúc chạm mặt đất, cơ thể ông ta vẫn nảy vài phát rồi mới ngưng lại.

“Mày... Mày..."

Sau khi cơ thể ngưng lại, Võ Cung chỉ tay về phía Trần Triệu Dương, vẫn chưa nói dứt lời liền phun ra một ngụm máu tươi, ngất lịm đi.

Ahh!!!

Đám người xung quanh lập tức ngây người.

Cao thủ lợi hại nhất của bọn họ, cao thủ nằm trong top ba của Nam Hải đó. Vậy mà giờ đây Trần Triệu Dương đá một cước đã đánh bại rồi.

Đây chắc chản là sức mạnh kinh hồn mà.

Võ Cung tiếp sau sẽ thế nào đây, khi đối diện với sức. mạnh kinh hồn này, ông ta không có cách nào chống đỡ được.

Những người chứng kiến đầy cảm thấy choáng váng.

Bọn họ không ngờ rằng, một người trẻ tuổi như Trần Triệu Dương lại lợi hại như vậy.

Anh nói chỉ cần một chiêu quả thật là một chiêu, ngay cả nửa chiêu thừa thãi cũng không có.

Trần Triệu Dương nhìn thấy Võ Cung năm trên nền đất liền cười nhạt, Võ Cung đúng là khá mạnh, nhưng khi đối diện với một cao thủ bẩm sinh như anh thì vẫn không phải đối thủ.

“Hoá ra chỉ có vậy thôi sao”.

Trần Triệu Dương nói xong liền đi về phía văn phòng.

Còn lúc này đối với Triệu Ngũ đang ở trong văn phòng, ông ta cũng ngây người một chỗ.

Ông ta vốn là đang nghe nhạc và hát theo, đợi người đẹp tới phục vụ.

Dù gì đối với ông ta mà nói, một khi Võ Cung đã ra tay thì không có đối thủ nào mà không giải quyết được.

Nhưng ông ta ngàn lần không ngờ được, Võ Cung lại bị đá bay về phía trong.

Ông ta không dám tin khi nhìn thấy Võ Cung ngã nhào trên mặt đất, nôn ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.

Khi mà ông ta vẫn đang rất shock, Trần Triệu Dương đã chầm chậm bước vào.

Trần Triệu Dương nhìn người đang ngồi trên bộ sofa lộng lẫy kia, nhàn nhạt lên tiếng: “Ông là Triệu Ngữ? Tôi có chuyện muốn bàn bạc với ông”.

Trần Triệu Dương nói xong liền ngồi xuống đối diện Triệu Ngũ

Sau khi ngồi xuống, Trần Triệu Dương rút ra một điếu thuốc và châm thuốc.

Anh nhả một hơi khói, bình thản nhìn Triệu Ngũ.

Triệu Ngũ nhìn Trần Triệu Dương đang ngồi trước mặt mình khế chau mày, trong lòng ông ta cảm thấy không thoải mái chút nào.

Bởi vì rất lâu rồi không ai dám nói chuyện với ông ta bằng thái độ đó, cũng không ai dám hỗn xược như vậy trược mặt ông ta.

Trần Triệu Dương khiến ông ta cảm thấy anh không hề coi trọng mình chút nào, lại còn trực tiếp gọi tên ông ta.

Tất cả những hành động này đều khiến Triệu Ngũ không thể chấp nhận được.

“Tôi không quen biết cậu, và tôi cũng không nghĩ giữa hai chúng ta có gì để trao đổi cả”.

Triệu Ngũ trầm giọng đáp: “Nếu bây giờ cậu cút đi vẫn còn kịp. Không thì tôi sẽ khiến cho cậu hối hận!”

“Hahal” Trần Triệu Dương chạm tay lên mũi, cười đáp: “Tôi đã tới đây rồi thì chẳng có gì cần phải hối hận hết. Ông không có chuyện gì để nói, nhưng tôi thì có. Chuyện tôi muốn nói với ông chính là về việc ông cho người ra tay với Nam Cung Yến”.

Triệu Ngũ nghe tới đây, trong mắt liền lộ ra vài phần kinh. ngạc, ông ta nhìn chăm chäm Trần Triệu Dương hỏi: “Cậu là gì của Nam Cung Yến?”

“Một bảo vệ quèn bên cạnh cô ấy thôi, không đáng để nhắc tới", Trần Triệu Dương nhìn Triệu Ngũ nói: “Ông chỉ cần nói với tôi, chuyện lần trước có phải là do ông sai người làm hay không”.
 
Chương 106


“Là tôi thì sao nào? Không phải tôi thì sao nào?”

Triệu Ngũ có chút khinh thường, nói: “Hơn nữa cậu có tư. cách gì mà ở đây nói chuyện với tôi? Dù cho là Nam Cung Minh Đức tới đây cũng phải gọi tôi một tiếng Ngũ gia! Cậu là cái thá gì chứ?”

“Ngũ gia nói đúng. Mày là cái thá gì chứ?”

“Mày không xứng!”

Đám người xung quanh kích động, đồng loạt lên tiếng.

Trong mắt bọn họ, Trần Triệu Dương chẳng qua chỉ là một tên nhãi nhép, căn bản không có tư cách gì để nói chuyện với Ngũ gia như vậy.

Trần Triệu Dương coi như không có gì, cười cười và nhả một hơi khói, đáp: “Nếu như là ông, thì tôi sẽ bắt ông phải trả giá. Một cái giá rất đảt!”

Trần Triệu Dương nhấn giọng.

“Hừ!"

Triệu Ngũ cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu có bản lĩnh gì để bắt tôi phải trả giá chứ?”

Nói rồi, Triệu Ngũ rút ra một khẩu súng, chĩa về hướng Trần Triệu Dương.

“E là cậu cũng không có cơ hội để bắt tôi trả giá

Triệu Ngũ nhảm thẳng về phía đầu Trần Triệu Dương, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ.

“Ngũ gia, bản chết hẳn đi”. “Này thì huênh hoang, giết hắn đi”. “Woa, Ngũ gia rút súng ra rồi. Mày chết chắc rồi”.

Đám người xung quanh thấy Triệu Ngũ rút súng chĩa về Trần Triệu Dương lập tức trở nên hào hứng.

Bọn họ liền bộc phát hết những cảm xúc phải kìm nén khi nấy.

Triệu Ngũ nhìn Trần Triệu Dương cười lạnh, nói: “Thăng nhãi, giờ quỳ xuống xin tha, tới lúc bị tôi đánh gãy chân tay thì tôi còn có thể tha cho cậu một mạng”.

Trần Triệu Dương nhìn nòng súng đen kịt, anh dường như chẳng hề để tâm tới nó, tiếp tục nhả một hơi khói và nói: “Tôi từ trước tới nay không thích ai chĩa súng về phía mình”.

“Ngũ gia thích chĩa súng về mày đó thì sao nào?”

Triệu Ngũ cười đáp: “Không lẽ cậu vẫn còn chiêu gì à? Mẹ kiếp, giờ tôi đếm ba tiếng, quỳ xuống cho tôi. Không thì tôi sẽ bản chết cậu”.

“Bai"

Nói rồi Triệu Ngũ bắt đầu đếm ngược.

“Quỳ xuống, tha cho mày một mạng!”

“Haha, tao không tin mày không sợ súng”.

“Một bảo vệ quèn mà dám ăn nói với Ngũ gia như vậy, đây chính là kết cục của mày”.

Đám đông bắt đầu thúc giục. “Hail"

Triệu Ngũ thấy Trần Triệu Dương vẫn tiếp tục hút thuốc, không có chút động tĩnh. Ông ta liền tiếp tục đếm.

“Thằng nhãi, tỏ vẻ trước mặt tôi không có chút tác dụng nào đâu”.

Triệu Ngũ đanh giọng đáp. Trần Triệu Dương liếc mắt, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Muốn bản thì bản nhanh lên”, Trần Triệu Dương thản nhiên như không mà đáp.

“Đúng là không thấy quan tài không rơi lệ mà”.

Triệu Ngũ nghiến răng nói. Păng!

Ông ta vừa dứt lời, một tiếng súng lập tức vang lên

Tiếng súng vang lên, tất cả mọi người đều cười thầm, bọn họ đều đang chờ coi kết cục bị bản nổ đầu của Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương thấy Triệu Ngũ nổ súng, anh đã có chuẩn bị trước rồi.

Trần Triệu Dương luôn tự tin vào tốc độ của mình, với khoảng cách ở đây, anh tin răng mình hoàn toàn có thể né

được phát đạn đó.

Nhưng ngay vào lúc Trần Triệu Dương chuẩn bị né đạn, ánh mắt anh liền lóe sáng.

Ánh sáng sau khi vụt tắt, Trân Triệu Dương nhìn lại cảnh trước mặt.

Vào khoảnh khäc anh nhìn thấy, trong mắt anh lộ một tia kinh ngạc.

Lúc này anh không ngờ mình có thể nhìn rõ hướng bay của viên đạn.

Dường như tốc độ của viên đạn đã chậm lại. Chẳng nhế đây là tác dụng của nhìn xuyên thấu sao? Tất cả những gì lọt vào tầm mắt của anh tốc độ đều sẽ bị chậm lại.

Trần Triệu Dương vốn nghĩ nó chỉ giúp anh mạnh hơn, nào ngờ còn có thêm tác dụng này nữa.

Nhìn rõ hướng bay của viên đạn, Trần Triệu Dương đột nhiên có một ý tưởng táo bạo.

Tiếng súng đã ngưng.

Tất cả mọi người đều nhìn chăm chằm về phía Trần Triệu Dương.

Bọn họ vốn nghĩ răng Trần Triệu Dương trúng đạn và chết rồi.

Ahhl Nhưng khi bọn họ nhìn rõ, tất cả lập tức ngây người. Trên tay Trần Triệu Dương cầm một viên đạn.

Nhìn thấy viên đạn trong tay Trần Triệu Dương bọn họ ngạc nhiên tới mức há hốc miệng.“Cái này...
 
Chương 107


“Sao có thể như vậy được?” “Trời ơi!"

Bọn họ hít một hơi lạnh. Triệu Ngũ cũng ngây người.

Ông ta không hề tưởng tượng được, Trần Triệu Dương lại có thể dùng tay để bắt lấy viên đạn.

Cái này quá thần kì rồi.

Trần Triệu Dương vứt viên đạn xuống, cười nhẹ nói: “Cái này đối với tôi không có tác dụng đâu!”

“Mẹ kiếp!”

Triệu Ngũ nghiến răng mắng nhiếc, ông ta chĩa súng về phía Trần Triệu Dương, chuẩn bị tiếp tục nổ súng.

Păng! Păng! Hai tiếng súng liên tiếp vang lên.

Bọn họ thầm nghĩ, băn hai phát liên tiếp thế này, tên bi3n thái Trần Triệu Dương chắc sẽ không bät được đâu.

Nhưng tới lúc bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Tất cả đều chết lặng.

Trên tay Trần Triệu Dương đang cầm hai viên đạn

Không còn nghi ngờ gì nữa, dù là bản liên tiếp hai phát cũng không có tác dụng gì với Trần Triệu Dương.

“Mẹ nó, có phải người không vậy?”

“Đạn mà cũng bắt được”.

“Chết tiệt”.

Đám đàn em của Ngũ gia không dám tin vào mắt mình. Ngũ gia thấy vậy, ông ta vẫn muốn tiếp tục nổ súng.

Chỉ là lần này Trần Triệu Dương không định cho ông ta cơ hội nổ súng rồi.

Trần Triệu Dương đã ra tay trước khi Triệu Ngũ định nổ súng rồi.

Động tác của Trần Triệu Dương nhanh vô cùng. Loảng xoảng!

Một giây sau, bọn họ nhìn thấy Trần Triệu Dương cầm chiếc gạt tàn bằng ngọc trên bàn đánh vào đầu Triệu Ngũ.

Triệu Ngũ bị đánh ngã đập xuống bàn.

Bọn họ thấy Triệu Ngũ bị đánh bể đầu, máu tươi liên tục chảy.

Đầu ông ta đập xuống bàn, Trần Triệu Dương liền vươn tay ấn đầu ông ta xuống.

Đầu Triệu Ngũ bị ấn xuống, Trần Triệu Dương cười nhẹ nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không thích người khác chĩa súng về phía mình, ông làm như vậy sẽ phải trả giá đó”.

Bịch!

Trần Triệu Dương dứt lời liền tóm đầu Triệu Ngũ và đập. mạnh xuống bàn.

Bàn trà bằng đá cẩm thạch lập tức nứt vỡ.

Triệu Ngũ kêu lên một tiếng thảm thiết.

Đám đàn em của Triệu Ngũ thấy ông ta bị Trần Triệu Dương tóm đầu, thật quá tàn nhẫn mà.

Lúc này, trên mặt Triệu Ngũ đầy máu, phía sau đầu cũng toàn là máu, trông đáng sợ vô cùng.

Hơn nữa, máu vẫn đang tiếp tục chảy Bịch!

Trần Triệu Dương tiếp tục túứm đầu Triệu Ngũ và đập xuống bàn.

Triệu Ngũ đau đớn kêu la thảm thiết. Không ai ngờ được, Trần Triệu Dương lại mạnh như vậy.

Không những có thể tay không bắt lấy đạn, giờ còn trực. tiếp ra tay đánh người.

“Đừng đánh nữa”.

Triệu Ngũ nén cơn đau hét lên: “Có chuyện gì có thể từ từ thương lượng mà”.

Triệu Ngũ bị Trần Triệu Dương khống chế, trong lòng ông †a hiểu rất rõ, con người này không đơn giản chút nào, hơn nữa nếu như Trần Triệu Dương muốn giết ông ta, đây là chuyện dễ như trở bàn tay.

Tên bảo vệ này lại mạnh tới vậy.

Chẳng trách anh dám một mình tới đây, hơn nữa còn không thèm coi ông ta ra gì.

Đây không phải là ngông cuồng, mà là Trần Triệu Dương tin vào năng lực của mình.

Nghe Triệu Ngũ nói vậy, Trần Triệu Dương liền quảng ông †a lên sofa.

A!!!!

Người đẹp vốn đang ngồi cạnh Triệu Ngũ, giờ thấy bộ dạng thảm hại ngày của ông ta liền bị doạ tới mức hét lên, sau đó lập tức nép về một bên.

Trần Triệu Dương ném Triệu Ngũ xuống sofa rồi nhặt khẩu súng dưới đất lên.

Anh ngồi đối diện ông ta, vừa hút thuốc vừa nghịch khẩu súng trong tay.

Triệu Ngũ thấy hành động này của Trân Triệu Dương, nén cơn đau mà nói: “Đại ca, có chuyện gì thì từ từ thương lượng. Đừng có nổ súng.”

Trần Triệu Dương lúc này liền dừng lại, anh cầm súng chĩa về phía Triệu Ngũ, trên mặt lộ vẻ thản nhiên và nói: “Giờ ông có thể trả lời rồi, Nam Cung Yến bị tấn công có phải do ông làm hay không?”
 
Chương 108


“Đúng vậy, việc này là do tôi làm”.

Lúc này Triệu Ngũ không dám phủ nhận, ông ta cần răng nói: “Tuy nhiên không phải tất cả đều do một mình tôi làm”.

“Còn có người khác đứng sau giật dây ông làm những việc này?”

Trần Triệu Dương hỏi.

Triệu Ngũ gật đầu: “Là Tất Văn Bách, hẳn ta chính là kẻ chủ mưu. Hản bảo tôi bắt người, ép Nam Cung Yến phải chuyển nhượng mảnh đất đi, sau đó hắn sẽ diễn vai anh hùng cứu mỹ nhân. Nếu như việc này thành công, đến lúc đó bọn tôi có thể cùng phát triển mảnh đất đó. Nam Cung Yến không nể mặt tôi, tôi cũng không ưa gì cô ta. Nhưng nếu như không phải do Tất Văn Bách xúi giục, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Hơn nữa còn rất nhiều người liên quan cũng là do Tất Văn Bách mua chuộc”.

“Ông có chứng cứ gì không?”, Trần Triệu Dương hỏi.

“Có. Tôi có chứng cứ xác minh việc Tất Văn Bách dùng tiền mua chuộc người”, Triệu Ngũ vội vàng nói: “Tôi có thể giao nộp toàn bộ.”

Trần Triệu Dương nhìn chằm chằm Triệu Ngũ, anh cảm thấy ông ta có vẻ không giống đang nói dối.

Có điều Trần Triệu Dương không nghĩ rằng Tất Văn Bách cũng nhúng tay vào vụ việc này.

Vốn anh chỉ cho răng Tất Văn Bách cùng lảm là một tên lưu manh giả danh trí thức, giờ xem ra hăn ta thật sự đúng là loại cặn bã.

“Thực ra tôi biết kế hoạch của Tất Văn Bách không chỉ đơn giản như vậy”, Triệu Ngũ nghiến răng nói: “Hản ta biết tập. đoàn Nam Cung sau khi chiếm được mảnh đất này đã đầu tư rất nhiều tiền vào đó, chỉ cần Nam Cung Yến xảy ra chuyện gì thì sẽ làm chậm tiến độ phát triển, đến lúc đó tập đoàn Nam Cung bị thiếu hụt kinh tế, Tất Văn Bách sẽ lợi dụng sơ hở mà đục nước béo cò. Nếu được còn có thể chiếm lấy tập đoàn Nam Cung, như vậy thì hắn ta cũng sẽ cưới được Nam Cung Yến. Đại ca, nếu như anh muốn kiếm chuyện thì hãy tìm Tất Văn Bách ấy, đừng tìm tôi, dù sao tôi cũng chỉ là tay sai mà thôi”.

Triệu Ngũ dứt khoát nói ra hết tất cả, ông ta không muốn bị Trần Triệu Dương tìm tới nữa. Dù gì nhỡ Trần Triệu Dương không giữ được bình tĩnh mà nổ súng thì cái mạng của ông ta coi như xong đời tại đây.

“Có phải do Tất Văn Bách làm hay không, tôi sẽ tự điều tra ra được”.

Trần Triệu Dương lại nói thêm: “Có điều ông cho người lén tấn công Nam Cung Yến, dù sao cũng phải trả giá chút chứ nhỉ”.

Triệu Ngũ nghe đến hai từ “trả giá” xong liền nhăn nhó mặt mày.

“Đại ca, xin đừng đánh tôi nữa, sẽ chết người đó!”, Triệu Ngũ van nài nói.

Ông ta quả thực là người có máu mặt ở Nam Hải, nhưng đối diện với loại người ngang ngược như Trần Triệu Dương thì cũng bất lực. Chỉ có cầu xin mới là cách thiết thực nhất.

“Yên tâm đi. Tôi là người có văn hóa, tôi sẽ không tùy tiện đánh người đâu”, Trần Triệu Dương cười nói.

“Vậy anh muốn gì?”

Trần Triệu Dương chăm chú nhìn Triệu Ngũ, cười nói tiếp: “Hình như ông đã đấu thầu được mấy mảnh đất khá tốt nhỉ”.

Nghe xong câu này của Trần Triệu Dương, Triệu Ngữ không khỏi đau đớn trong lòng.

Ông ta nói: “Đại ca, tôi có thể chuyển nhượng một hai mảnh đất với giá gốc cho anh”.

Hiện giờ bất động sản phát triển rất mạnh, Triệu Ngũ muốn dựa vào việc kinh doanh bất động sản để tẩy trằng, bây giờ Trần Triệu Dương muốn chiếm mấy miếng đất ấy thì chẳng khác nào đòi mạng của ông ta.

“Tôi muốn lấy tất cả”,Trần Triệu Dương nhẹ nhàng nói: “Phải để cho ông đau khổ chút thì mới nhớ rõ được bài học. lần này”.

“Đại ca, như vậy không được đâu”, Triệu Ngũ yếu ớt van nài.

Păằng! Pằng! Pằng!

Trần Triệu Dương cầm súng bản liên tiếp mấy phát.

Aal Aaal Aaaal

Triệu Ngũ hoảng sợ hét lên.

Mười phút sau, Trần Triệu Dương vui vẻ cầm bản hợp đồng đứng dậy, anh nhìn Triệu Ngũ đầu dính đầy máu rồi cười nói: “Ngũ gia, sau này hợp tác vui vẻ.”

Nói xong Trần Triệu Dương liền quay người đi ra ngoài.

“Đại cal”Triệu Ngũ chợt hét lên.
 
Chương 109


“Sao?”

Trần Triệu Dương quay người hỏi.

Triệu Ngũ liền nói: “Đại ca, anh tên là gì vậy, tôi vẫn chưa biết tên của anh”.

“Sao? Ông muốn báo thù à?” Trần Triệu Dương hỏi.

“Không. Không phải như vậy”, Triệu Ngũ vội vàng lắc đầu hỉ là tôi muốn kết bạn với anh mà thôï

Triệu Ngũ thật sự không hề có ý định báo thù, Trần Triệu Dương quá đáng sợ, quá khác thường. Ông ta cảm thấy nếu như đắc tội với loại người như Trần Triệu Dương thì anh có thể lấy mạng của ông ta bất kỳ lúc nào.

“Tôi là Trần Triệu Dương. Nhớ rõ tên của tôi đấy”.

Trần Triệu Dương cười nhẹ.

Triệu Ngũ vội nói: “Anh Dương, đi từ từ nhé.”

Trần Triệu Dương liếc nhìn ông ta một cái rồi quay đầu đi ra ngoài.

Phịich!

Đợi bóng dáng Trần Triệu Dương hoàn toàn biến mất, Triệu Ngũ mới ngồi phịch xuống ghế.

Lúc này ông ta mới dám thở mạnh.

“Ngũ gia, có cần cho người theo sau phục kích hẳn không?”

“Chúng ta lén tấn công rồi giết hắn luôn”. Vài tên đàn em đề nghị.

“Đừng, tuyệt đối đừng”.

Triệu Ngũ căn răng nói: “Loại người này không dây vào được. Nếu như đụng đến hắn ta, có thể toàn bộ người của chúng ta đều phải bỏ mạng. Hẳn nếu như muốn giết chúng ta thì cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay”.

“Ngũ gia, hắn ta thật sự đáng sợ như vậy ư?” Đám đàn em của ông ta hỏi.

Triệu Ngũ gật đầu: “Hai mươi năm trước, tôi từng chứng kiến cảnh thầy của Võ Cung ra tay, trong đêm tối, một mình ông ấy đã tiêu diệt toàn bộ băng phái của kẻ khác. Trần Triệu Dương chính là kẻ như vậy, thậm chí hẳn còn ghê gớm hơn cả Võ Cung”.

Đám đàn em nghe xong chuyện này liền không kìm được mà cảm thấy rét run trong lòng.

Trần Triệu Dương ra khỏi câu lạc bộ Hùng Sư, anh đang định gọi xe để quay về công ty.

Khi anh vừa nghĩ vậy xong thì có một chiếc xe đã dừng lại trước mặt Trần Triệu Dương.

Xe dừng xong, cửa kính ô tô được hạ xuống, gương mặt lạnh lùng của Nam Cung Yến liền hiện ra trước mắt.

“Lên xel” Nam Cung Yến nói với Trần Triệu Dương. “Vợ yêu, sao em lại tới đây?”

Trần Triệu Dương vừa nhìn thấy Nam Cung Yến thì liền vui vẻ cười nói:“Có phải em lo cho anh không? Hay là em đã nghĩ thông suốt rồi, quyết định để anh giúp trị bệnh. Haha, nếu vậy. thì không nên để chậm trễ, chúng ta đi thuê phòng thôi. Em yên tâm, anh cũng được coi là “tay lái lụa”, kỹ năng đầy mình, đảm bảo khiến em thoải mái vô cùng”.

“Đồ lưu manh!” Nam Cung Yến mắng anh.

“Vợ yêu, anh còn có thứ đồ càng lưu manh hơn nữa cơ, em có muốn biết không?”, Trân Triệu Dương cười cười: “Tối nay về sẽ cho em xem nhé?”

Nam Cung Yến nghe mấy lời này, sắc mặt liền trầm xuống.

“Khụ!”

Lúc này cửa sổ hàng ghế sau cũng hạ xuống, Nam Cung Minh Đức khẽ ho một tiếng: “Trần Triệu Dương, loại chuyện vui khuê phòng này cháu về nhà từ từ nói, nó không thích hợp. với mấy người có tuổi như chú đâu, ha ha!”

Trông thấy Nam Cung Minh Đức, Trần Triệu Dương liền cười ngượng ngùng: “Chú Nam Cung, chú cũng ở đây ạ”.

"Trêu trọc con gái nhà người ta ngay trước mặt phụ huynh của họ, Trần Triệu Dương cảm thấy đúng là xấu hổ.

Nam Cung Minh Đức nói: “Chú nghe nói cháu một mình đến đây tìm Triệu Ngũ, sợ cháu xảy ra việc gì, cho nên liền cùng Tiểu Yến qua đây. Nếu như cháu còn không ra thì có khả năng bọn chú vào trong tìm cháu rồi”.

Lúc này Nam Cung Yến lạnh lùng lên tiếng: “Bố, con đã nói rồi, không cần lo cho loại người này. Hơn nữa kẻ như anh †a dù có chết thì cũng chả có gì đáng thương”.

“Vợ yêu, em nói vậy là không đúng rồi. Nếu như anh chết thì em sẽ phải làm quả phụ đấy”, Trần Triệu Dương cười đùa: “Nếu như thế thì em sẽ phải bầu bạn với dưa chuột và chơi” ở đầu giường suốt những năm tháng sau này mất”.

“Tên khốn khiếp, anh nói cái gì thế hả?”

Nam Cung Yến mặt đỏ bừng bừng quát: “Anh có lên xe hay không? Nếu không thì chúng tôi đi đây”.

“Lên chứ!”

"Trông thấy Nam Cung Yến muốn rời đi, Trần Triệu Dương vội mở cửa nhảy lên xe.
 
Chương 110


“Trần Triệu Dương, cháu có sao không? Triệu Ngũ không làm khó gì cháu đấy chứ?”

Trần Triệu Dương vừa ngồi lên xe, Nam Cung Minh Đức đã lo lảng hỏi.

Ngũ không làm khó cháu”, Trần Triệu Dương cười nói: “Hơn nữa chúng cháu còn vừa gặp đã thân, nói chuyện rất vui vẻ”.

“Cháu đùa chú đấy à? Chú thấy cháu bị dọa cho không nhẹ, ngay cả cửa lớn cũng chẳng vào nổi nữa là”.

Nam Cung Yến hừ lạnh một tiếng nói: “Anh tưởng mình là ai chứ? Triệu Ngũ người ta sẽ để ý một bảo vệ nhỏ bé như anh hay sao?”

Nam Cung Minh Đức nhìn chằm chằm Trần Triệu Dương. gật đầu nói: “Trần Triệu Dương, chưa gặp được Triệu Ngũ cũng không sao. Có điều một mình cháu đi vào đó thật sự là quá nguy hiểm. Từ sau tuyệt đối đừng làm thế nữa. Cho dù chuyện này có do ông ta làm đi chăng nữa, chúng ta cũng chỉ có thể tìm cách hẹn ông ta thương lượng bảo ông ta ngừng lại”.

"Tập đoàn Nam Cung ở Nam Hải cũng có chút ảnh hưởng, nhưng so với Triệu Ngũ con người kia còn kém một chút. Quan trọng hơn cả, Triệu Ngũ là người của thế giới ngầm, nếu ông ta muốn đối phó với ai thì không thiếu gì cách.

“Chú Nam Cung, cháu và Triệu Ngũ thật sự đã nói chuyện rất vui vẻ. Triệu Ngũ cũng thừa nhận chuyện đó do ông ta làm. Ông ta cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình, vì vậy đã có một số phương án bồi thường cho chúng ta”, Trần Triệu Dương đem đồ trong tay đưa cho Nam Cung Minh Đức cười nói: “Chú xem phương án này đi, có thỏa đáng hay không?”

“Thật sao?”

Nam Cung Minh Đức có chút không dám tin nhận lấy thứ Trần Triệu Dương đưa.

Nam Cung Minh Đức rút tập văn kiện ra, vừa nhìn đã kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Không phải thật đấy chứ?”

“Trời ơi!"

Giọng nói của Nam Cung Minh Đức có chút run rẩy. “Bố, bố sao vậy?”

Nam Cung Yến tò mò hỏi.

“Anh ta cầm về cái gì vậy?”

Nam Cung Yến nói xong liền dừng xe lại bên đường. “Con tự mình xem đi.”

Nam Cung Minh Đức đem văn kiện trên tay đưa cho cô.

Nam Cung Yến nhận lấy, vừa nhìn thấy nội dung bên trong, trong mắt cô lộ ra thần sắc kinh ngạc.

“Cái này... là giả đúng không?”

Nam Cung Yến biểu lộ sự khó tin, ngẩng đầu nhìn Trần Triệu Dương: “Anh tìm thuê người làm giả à?”

“Bà xã, em nghĩ anh là người thế nào chứ?”, Trần Triệu Dương cười nói.

“Không phải là giả? Tuyệt đối không thể như thế. Triệu Ngũ xem trọng nhất là mấy miếng đất này. Tại sao lại có thể chuyển nhượng cho chúng ta hai miếng, hơn nữa còn có một miếng đất lớn nhất, còn nói muốn cùng chúng ta hợp tác mở rộng", Nam Cung Yến lắc đầu nói: "Trừ phi ông ta điên rồi, nếu không, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này!"

Nam Cung Minh Đức ngiêm túc nói: "Bố cũng cảm thấy không có khả năng. Trong này có một miếng đất ở phía trước miếng đất chúng ta đã đấu giá trước đây, chúng ta luôn muốn mua nó về, nhưng lúc đó trả giá như thế nào Triệu Ngũ cũng. không đồng ý. Bây giờ lại băng lòng chuyển nhượng cho. chúng ta thế này, tuyệt đối không thể nào!"

"Trần Triệu Dương, không ngờ anh lại làm giả giấy tờ để lừa gạt chúng tôi", Nam Cung Yến dứt khoát nói: "Tôi kinh thường nhất loại người như anh đấy!"

Nam Cung Yến hoàn toàn khẳng định, giấy tờ này của Trần Triệu Dương là giả.

"Trần Triệu Dương, thật ra chuyện này nếu không làm được chúng ta cũng không trách cháu. Nhưng mà cháu lại làm như vậy, thật sự là không thể chấp nhận được", Nam

Cung Minh Đức läc đầu thở dài nói.

Trần Triệu Dương nhìn biểu cảm của hai người, ngược lại không biết phải giải thích ra sao.

Rõ ràng là thật, lại bị bọn họ coi là giả.

"Nếu là thật thì sao?", Trần Triệu Dương nhìn chằm chằm Nam Cung Yến nói: "Nếu không tin, chúng ta có thể đánh cược".

"Được thôi", Nam Cung Yến nghiêm túc nói: "Nếu cái này. của anh là thật, anh muốn tôi làm gì cũng được, còn nếu là giả, chúng ta lập tức ly hôn".

Nam Cung Yến lập tức đưa ra yêu cầu.

Cô hận không thể lập tức ly hôn với Trần Triệu Dương.
 
Chương 111


"Được thôi", Trần Triệu Dương sảng khoái đồng ý.

"Trần Triệu Dương, cái này..."

"Bố, bố không cần nói gì cả, chỉ cần làm chứng thôi!", Nam Cung Yến nói.

Reng!

Nam Cung Minh Đức đang muốn khuyên bảo hai người, ngay lúc đó, điện thoại của ông kêu lên.

Nam Cung Minh Đức nhìn điện thoại hiển thị, lập tức nói: "Là của Triệu Ngũ".

Nam Cung Yến cười lạnh: "Trần Triệu Dương, lát nữa chúng ta gặp nhau ở Cục Dân Chính!"

Nam Cung Minh Đức bắt máy cười nói: "Triệu Ngũ gia, ông có chuyện gì tìm tôi sao?"

Đối diện với Triệu Ngũ, Nam Cung Minh Đức cũng phải hạ thấp giọng.

"À chủ tịch Nam Cung, tôi muốn hỏi một chút, anh Trần đã trở về hay chưa?", Triệu Ngũ ở bên kia hỏi.

“Anh Trần? Anh Trần nào cơ?"

Nam Cung Minh Đức ngây ra, ông quay sang nhìn Trần Triệu Dương, cả người lập tức như tỉnh ra.

"À, thăng bé đã trở về rồi", Nam Cung Minh Đức nói.

"Tôi có việc muốn tìm anh ấy. Phiền ông chuyển điện thoại sang cho anh ấy giúp tôi", Triệu Ngũ nói.

"Được, được!"

Nam Cung Minh Đức đem điện thoại đưa cho Trần Triệu Dương.

“Triệu Ngũ gia tìm cháu”.

Trần Triệu Dương cầm điện thoại nói: "Triệu Ngũ, tìm tôi có chuyện gì thế?"

"Ừ, tôi biết rồi!" Qua một hồi, Trần Triệu Dương lại nói: "À đúng rồi, chuyện chúng ta cùng nhau hợp tác đó, họ không tin tôi, ông giúp tôi

nói cho họ một tiếng đi!"

Nói xong Trần Triệu Dương liền chuyển điện thoại trả lại Nam Cung Minh Đức.

Nam Cung Minh Đức vừa cầm điện thoại liền nói: "Triệu Ngũ gia, chuyện đó là thật sao?”

"Vâng, được, được! Tôi biết rồi!" Nam Cung Minh Đức nói xong liền cúp máy.

Sau khi Nam Cung Minh Đức cúp máy, Nam Cung Yến đã hỏi: "Bố, không phải là thật đấy chứ?"

Nam Cung Minh Đức nghiêm túc gật đầu: "Là thật, Triệu Ngũ nói rồi, ông ta và Trần Triệu Dương đã kí hợp đồng với nhau".

“A!”

Nam Cung Yến biểu lộ thần sắc kinh ngạc.

Cô trước sau vẫn không dám tin vào chuyện này.

"Trần Triệu Dương, anh làm cách nào vậy?"

Nam Cung Minh Đức run run nhìn Trần Triệu Dương nói: "Triệu Ngũ sao có thể nghe lời cháu mà kí vào bản hợp đồng rõ ràng là không công bằng này chứ?”

Nếu không phải chính Triệu Ngũ gọi điện tới, Nam Cung Minh Đức cũng không tin chuyện này

Nam Cung Yến cũng nhìn chăm chäm Trần Triệu Dương, cô cũng muốn nhận được một câu trả lời thoả đáng.

"Cháu đã nói rồi. Cháu đi tìm Triệu Ngũ, Triệu Ngũ và cháu vừa gặp đã thân. Sau đó cháu hỏi ông ta có phải do ông †a làm không, ông ta liền thừa nhận, ông ta cảm thấy trong lòng có lỗi, cho nên liền đồng ý kí hợp đồng", Trần Triệu Dương vui vẻ cười nói.

Trong quá trình đó có chút bạo lực, Trần Triệu Dương tất nhiên sẽ không nói ra.

"Chỉ có vậy thôi sao?", Nam Cung Minh Đức hỏi.

"Chỉ có vậy", Trần Triệu Dương gật đầu.

"Trần Triệu Dương, anh coi tôi là trẻ con lên ba ư? Tôi không tin, Nam Cung Yến lắc đầu: "Triệu Ngũ không phải là một tên ngốc!"

"Con gái, không cần biết con tin hay không. Bố tin!"

Nam Cung Minh Đức cười phá lên nói.

Ông vừa nói xong liền mở cửa xe đi xuống

"Bố, bố muốn đi đâu?"

Nam Cung Yến hỏi. "Bố tự bắt xe về nhà", Nam Cung Minh Đức nói "Tại sao vậy?", Nam Cung Yến khó hiểu.

Nam Cung Minh Đức hướng phía Trần Triệu Dương nói: "Trần Triệu Dương, bây giờ cháu thắng rồi, cháu có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì. Tên nhóc tài xế này, cháu muốn đưa con gái ta đi thuê phòng, à không đúng, cháu đưa con gái ta đi chữa bệnh đi! Ta không làm phiền hai đứa nữa. Cố lên! Ha ha".

Nam Cung Minh Đức nói xong, ông liền đóng cửa xe, sau đó như sợ ảnh hưởng tới Trần Triệu Dương, ông lập tức nhanh chóng rời đi.
 
Chương 112


Nam Cung Yến nhìn Nam Cung Minh Đức rời đi, trong lòng cô không khỏi cảm thấy bất lực.

Cô biết rõ trong lòng bố mình đang nghĩ cái gì.

Nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi, tại sao bố cô lại cứ tán thưởng cái gã đàn ông cà lơ phất phơ trước mặt này chứ.

Lại còn bät mình sinh nhóc tì với anh ta, Nam Cung Yến cảm thấy thật sự không tài nào chấp nhận được.

Tuy là thỉnh thoảng biểu hiện của ai đó cũng làm cho. người khác hết sức kinh ngạc, nhưng Nam Cung Yến vẫn cho rằng người nào đó chỉ là một gã đàn ông đáng ghét, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ thích anh ta.

"Haha.."

Sau khi nhìn thấy Nam Cung Minh Đức rời đi, Trân Triệu Dương nhìn chăm chăm Nam Cung Yến rồi bật cười.

"Anh cười gì chứ?", Nam Cung Yến cần răng nói: "Anh đang nghĩ cái quái gì đó?"

"Em đang nghĩ cái gì thì anh cũng đang nghĩ cái đó", Trần Triệu Dương đáp.

"Đồ lưu manh không biết xấu hổ!" Nam Cung Yến sầm mặt mắng.

"Vợ à, hình như vừa rồi chúng ta cá cược với nhau, em nói em thua thì anh muốn gì cũng được, có đúng không hở?”

Trần Triệu Dương hớn hở nhìn Nam Cung Yến cười nói.

"Xí, anh đừng có mơ!", Nam Cung Yến thẳng thừng dập tắt ý nghĩ của người nào đó.

"Vợ ơi, em xem anh là ai cơ chứ?", Trần Triệu Dương xoa mũi cười nói: "Anh chỉ muốn em hôn anh một cái thôi mài"

"Hừ, anh đừng có mơ”.

"Nhưng em đã thua thì em phải chịu chứ".

"Tôi không chịu thua đó thì sao?", Nam Cung Yến ngang ngược: "Tôi là phụ nữ, tôi thích ngang ngược đó thì sao?"

Nam Cung Yến đã tỏ thái độ vậy rồi, Trần Triệu Dương không còn lời gì để nói.

Trần Triệu Dương cũng biết, không nên tranh cãi đúng sai với phụ nữ làm gì.

Nam Cung Yến thấy Trần Triệu Dương cạn lời thì trong lòng cô có chút hả hê, cô liền khởi động xe chạy về công ty.

Trần Triệu Dương mang về một hợp đồng lớn như vậy, Nam Cung Yến đang nghĩ phải chạy nhanh về sắp xếp đã.

"Xuống xe".

Xe chạy đến bãi đỗ xe của công ty thì dừng lại, Nam Cung Yến lạnh nhạt đuổi Trần Triệu Dương xuống.

"Vợ à, có phải công việc tiếp theo của anh ở công ty là trợ lý cá nhân của em không? Kiểu 24/7 cận kề ấy?", Trần Triệu Dương cười nói với Nam Cung Yến.

"Không có chuyện đó đâu!", Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương nói: "Tôi đã sắp xếp cho anh xong xuôi rồi, anh đến phòng quan hệ xã hội cho tôi".

"Còn phải đến phòng quan hệ xã hội nữa sao?"

"Đúng vậy", Nam Cung Yến nghiêm túc nói: "Anh mà làm việc không tốt ở phòng quan hệ xã hội thì lập tức cuốn gói cho tôi, mà nếu như anh không muốn làm thì giờ cút luôn cũng được".

"Nhưng mà vợ ơi, em sắp xếp cho anh đến phòng quan hệ xã hội không lo mấy cô ở đấy nhìn trúng anh sao? Cái này gọi là đưa dê vào miệng sói đó!", Trần Triệu Dương bất lực nói: "Đến khi đó lỡ như mấy cô ấy ép anh làm những chuyện anh không muốn thì sao?"

"Xì, sao anh không tự ngắm lại bản thân mình trong bãi nước tiểu đi, mấy cô ấy mà thèm để ý anh hả? Tôi nói anh đi thì anh phải đi, tôi sắp xếp xong hết rồi đó".

"Biết rồi!"

Trần Triệu Dương cũng không muốn nói tới nói lui nữa.

Đối với Trần Triệu Dương mà nói, nếu để anh kè kè đi theo Nam Cung Yến 24h anh cũng không chịu nổi.

Trái lại tìm đại một phòng ngồi chơi cũng không tồi.

Đương nhiên, Trần Triệu Dương bình thản chấp nhận sắp đặt này, quan trọng hơn là ở phòng quan hệ xã hội có không ít người đẹp. Mỗi ngày cùng mấy người đẹp làm việc cũng xem như bổ mắt vậy.

Nam Cung Yến nhìn thấy Trần Triệu Dương không còn phản đối gì nữa mà bước xuống xe, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như người nào đó cứ khư khư cố chấp theo sát mình thì quả thật cô phải bó tay với anh ta luôn đấy.

Cốc! Cốc!

Nam Cung Yến còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì bị tiếng gõ ở cửa kính kéo về.
 
Chương 113


Nam Cung Yến lấy lại tinh thần nhìn qua thì phát hiện là người nào đó quay lại gõ cửa kính xe.

"Chuyện gì nữa?”

Nam Cung Yến hạ cửa kính xe xuống rồi hỏi. "Quay lại đòi nợ".

"Nợ gì chứ?", Nam Cung Yến hỏi.

Cô vừa dứt lời, Trân Triệu Dương đột nhiên kéo người qua đặt một nụ hôn lên cái miệng nhỏ xinh của Nam Cung Yến.

ƯmI Nam Cung Yến ngây người ra rồi trừng mắt thật to.

Cô định đẩy ra nhưng người nào đó lại không để cho cô thành công phản kháng.

Ưm!

Một lát sau, Trần Triệu Dương mới buông cô ra.

A!!!!!

"Họ Trần kia anh làm gì vậy hả?"

Nam Cung Yến hét lớn.

"Có chơi có chịu".

Trần Triệu Dương cười khà khà rồi rời đi: "Vợ ơi, đừng có kích động như thế, người ta thấy bây giờ, hà hà~ ".

Nói xong Trần Triệu Dương cũng nhanh chóng chạy mất.

"Tên đàn ông xấu xa, tên lưu manh chết tiệt, anh chờ đó cho tôi!".

Nam Cung Yến mảng theo bóng lưng của người nào đó đang đi xa dần.

Nam Cung Yến không ngờ răng người đó còn có chiêu này.

Nhưng khi người nào đó khuất bóng rồi, Nam Cung Yến lại sờ lên môi của cô, dù là chán ghét đó nhưng hình như lại có chút vui vẻ. Cứ như là cô đang hưởng thụ cảm giác "ngông cuồng" này vậy.

Chẳng qua Nam Cung Yến rất nhanh läc đầu nói Tuyệt đối không có chuyện đó, hừ!"

Trần Triệu Dương về đến công ty bèn ghé qua phòng bảo. vệ ngồi chém gió với đám Hồ Đại Quân trước. Đến đầu giờ làm việc buổi chiều anh mới chậm rì rì lết qua phòng quan hệ xã hội.

Đến phòng quan hệ xã hội, Trần Triệu Dương hờ hững bước vào.

Bụp! Bụp! Bụp!

Nhưng khi Trần Triệu Dương vừa bước vào cửa phòng quan hệ xã hội, anh đột nhiên nghe một loạt tiếng nổ liên hồi.

Đợi đến khi định thần lại, Trần Triệu Dương mới phát hiện ra trên đầu, cổ và mặt mày của anh dính đầy xác pháo.

Sau đó anh lại thấy đám Hồ Tiểu Nhạc xông ra.

“Anh Dương, hoan nghênh anh gia nhập phòng quan hệ xã hội của bọn em".

Hồ Tiểu Nhạc nhìn Trần Triệu Dương hân hoan nói. "Trần Triệu Dương hoan nghênh anh đến".

"Anh Dương, hoan nghênh gia nhập đại gia đình phòng quan hệ xã hội".

Trần Triệu Dương nhìn tất cả người đẹp của phòng quan hệ xã hội một lượt.

"Tiểu Nhạc, chuyện này là sao vậy?"

Trần Triệu Dương nhìn nhóm người đẹp trước mắt ngơ ngác hỏi.

"Anh Dương mọi người đang chào mừng anh đó", Hồ Tiểu Nhạc cười nói.

"Chào mừng tôi á? Tại sao phải chào mừng tôi?"

Trần Triệu Dương khó hiểu hỏi.

"Bởi vì anh giúp bọn em đuổi tên già dê La Lương Bình đi, hơn nữa còn giúp bọn em đập ông ta một trận để trả thù nữa. Anh chính là người hùng của phòng quan hệ xã hội bọn em. "Thế nên mọi người vô cùng chào mừng anh đến đó!", Hồ Tiểu Nhạc nói một cách hợp tình hợp lý.

"Đúng đó! Đúng đó!"

"Nếu không có anh, không biết là bọn em còn bị lão già khốn kiếp La Lương Bình kia ức hiếp đến khi nào".

"May có anh ra tay, xem như anh đã trả thù được cho bọn em rồi".

"Với bọn em, anh chính là người hùng của phòng quan hệ xã hội".

Những người khác ở phòng quan hệ xã hội cũng rối rít ủng hộ.

"Chuyện nhỏ thôi mà, giữa đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là việc đàn ông nên làm. Hơn nữa có thể giúp. đỡ những người đẹp thế này thì là vinh hạnh cho em trai đây rồi", Trần Triệu Dương cười rồi nói tiếp: "Sau này chúng ta là người một nhà rồi, không cần khách sáo như vậy. Mọi người tiếp đón long trọng thế này, em trai thật nhận không nổi đâu".

Nhờ những lời này mà mọi người càng có thêm hảo cảm với Trần Triệu Dương.

"Anh Dương, bọn em biết được anh được điều đến phòng quan hệ xã hội, thế nên đã chuẩn bị một buổi chào đón đơn giản cho anh", Hồ Tiểu Nhạc bước lên vừa cười vừa nói.

"Tên nhóc này biết chuyện nói lắm, xem ra cũng có tài ngoại giao đấy!"

Lúc này có một người phụ nữ vừa mặn mà lại có phần dịu dàng đi đến trước mặt Trần Triệu Dương cười nói: "Tôi tên là Hứa Mỹ Tình, hoan nghênh cậu gia nhập phòng quan hệ xã hội”.

"Chào chị Mỹ Tình ~"

Trần Triệu Dương lập tức tươi cười chào hỏi.
 
Chương 114


"Xin chào!" Hứa Mỹ Tình bắt tay với Trần Triệu Dương.

Lúc Trần Triệu Dương nằm vào bàn tay mềm mại thì không kiềm được miết một cái.

"Chị Mỹ Tình, chị không chỉ đẹp người mà tay chị cũng đẹp quá".

Trần Triệu Dương buông tay của Hứa Mỹ Tình ra rồi thản nhiên khen ngợi.

Vừa rồi khi Trần Triệu Dương miết tay, Hứa Mỹ Tình cũng hơi cau mày, cô ấy nghĩ rằng anh chẳng khác gì mấy tên đàn ông đáng ghét kia. Nhưng lúc Trần Triệu Dương thản nhiên khen cô, Hứa Mỹ Tình nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, cô ấy thầm nhủ, là bản thân nghĩ nhiều quá rồi.

Hơn nữa, có phụ nữ nào lại không thích được khen đâu.

Hứa Mỹ Tình giả vờ tức giận nói: "Nhóc con, vừa vào phòng quan hệ xã hội đã nói năng bậy bạ, có phải thảo mai quá rồi không?"

"Lời tôi nói là thật mà, chị Mỹ Tình có một loại khí chất mà người khác không có", Trần Triệu Dương cười nói: "Trong mắt tôi chị Mỹ Tình là người đẹp nhất phòng quan hệ xã hội đó".

Hứa Mỹ Tình nhịn cười nói: "Lại là một tên nhóc con ma lanh, miệng mồm ngọt như mật, xem ra về sau mấy người đẹp trong phòng quan hệ xã hội này đều phải đề phòng cậu rồi".

"Anh Dương, còn em? Em không đẹp sao?", Hồ Tiểu Nhạc cười nói: "Chị Mỹ Tình là đẹp nhất, vậy còn em đứng thứ mấy?"

"Đúng rồi, còn tôi thì sao?"

"Tôi cũng muốn biết mình đứng hàng thứ mấy đó?"

Mấy người đẹp của phòng quan hệ xã hội còn lại rối rít hỏi.

"Tất cả đều xếp thứ nhất", Trần Triệu Dương cười nói: "Trong lòng tôi tất cả người đẹp ở đây đều đẹp nhất".

"Haha, xem ra chị Mỹ Tình nói đúng rồi, anh đúng là tên dẻo miệng".

"Sao mà tất cả có thể xếp hạng nhất chứ!" "Không phải vậy hải"

Trần Triệu Dương lại vô cùng nghiêm túc nói: "Nếu các cô

không tin, tôi sẽ thề với bóng đèn, trong lòng tôi mấy cô đều là người đẹp nhất, hơn nữa còn là mỗi người mỗi vẻ".

Trần Triệu Dương nịnh nọt thảo mai đến nỗi mọi người trong phòng đều cười vui vẻ.

Giờ phút này Trần Triệu Dương mới cảm thấy được bầu không khí hài hoà ở phòng quan hệ xã hội.

Ngày thường làm việc cùng với mấy người đẹp, đôi khi còn có thể cười đùa chọc ghẹo mấy cô ấy, Trần Triệu Dương cảm thấy quả thật không tồi chút nào.

Hiển nhiên thành viên trong phòng quan hệ xã hội cũng rất nhanh chấp nhận Trần Triệu Dương, anh lập tức trở thành người đàn ông được hoan nghênh nhất phòng ban này.

Lần này, khi quay về phòng quan hệ xã hội, Trần Triệu Dương được đối đãi khác hoàn toàn so với lần trước.

"Khụ khụ, đang làm gì vậy? Hết giờ làm việc rồi à? Tất cả còn không mau làm việc cho tôi!"

Đang lúc mọi người trò chuyện vui vẻ, thì ở cửa phòng vang lên một giọng nói khó chịu.

Trần Triệu Dương nhìn sang thì thấy một người đứng gần cửa, anh ta mặc một bộ vest phẳng phiu, khoảng chừng 30 tuổi, đeo mắt kính kiểu Hàn Quốc, nhìn giống như một người đàn ông thành đạt.

Anh ta vừa xuất hiện thì giọng điệu ra vẻ cấp trên căn dăn: "Tất cả dọn dẹp mọi thứ rồi làm việc nghiêm túc cho tôi. Chỉ là một nhân viên cỏn con thôi, có cần phải long trọng như vậy không hả?"

"Làm việc trước đi!"

Hứa Mỹ Tình thấy anh ta đến thì quay sang nói với mọi người.

Đám Hồ Tiểu Nhạc nhanh chóng dọn dẹp xong rồi ngồi lại chỗ của mình.

"Mỹ Tình, đến phòng làm việc của tôi, tôi muốn nghe cô nói lại về bản báo cáo liên quan đến công ty Hồng Thông ngày hôm qua".

Người đàn ông thành đạt quay sang nói với Hứa Mỹ Tình, dứt lời thì xoay người bước vào phòng làm việc lúc trước của

La Lương Bình.

Không lâu sau Hứa Mỹ Tình cũng cầm một tập báo cáo đi vào theo.

"Công ty bổ nhiệm trưởng phòng mới nhanh như thế sao?"

Trần Triệu Dương tò mò hỏi Hồ Tiểu Nhạc bên cạnh. "Làm gì có", Hồ Tiểu Nhạc mím môi nói.

"Vậy đó là ai?"

Trần Triệu Dương tiếp tục hỏi.

Hồ Tiểu Nhạc liên quay sang "suyt" một cái với Trần Triệu Dương.
 
Chương 115


Sau đó Hồ Tiểu Nhạc đưa đến trước mặt Trần Triệu Dương một cái mã QR để anh quét mã vào nhóm.

Trần Triệu Dương lấy điện thoại ra quét mã xin vào nhóm.

Rất nhanh sau đó Trần Triệu Dương đã vào được một nhóm tên là: "Người đẹp phòng quan hệ xã hội".

Trần Triệu Dương nhanh chóng lướt xem thì biết được trừ anh ra thì toàn bộ đều là nữ.

"Nickname Tay Lái Lụa là ai thế?"

"Sao lại cho nam vào, không phải nói không được cho nam vào sao?”

"Tay Lái Lụa là Trần Triệu Dương", lúc này Hồ Tiểu Nhạc mới gửi vào trong nhóm một tin.

"Thì ra là Trần Triệu Dương à, vậy thì được".

"Chà chà, hoá ra Trần Triệu Dương là "tay lái lụa" luôn nha, xem ra bề ngoài đứng đắn còn bên trong thì đen tối nha".

Trần Triệu Dương không nói nhiều thẳng tay tung lên một bao lì xì.

Nhóm wechat nhanh chóng bùng nổ.

Lúc này nhiều người xuất hiện hơn trong nhóm wechat, sau một trận giành giật lì xì, mấy cô liền gửi không ít icon xấu hổ.

Trần Triệu Dương nhìn mấy icon này anh cảm thấy mấy cô mới là "tay lái lụa" thì có, anh ở trong nhóm này cũng chỉ là một con cừu non mà thôi.

"Trình Minh Viễn và chị Mỹ Tình đều giống nhau, hiện đều cùng là quản lý thôi. Bây giờ Trình Minh Viễn đang tìm một cái cớ để chuyển tạm vào phòng làm việc của La Lương Bình. Trước đó cái ghế trưởng phòng luôn trống, nghe nói, công ty đã sắp xếp ổn thoả cả trưởng phòng và phó trưởng phòng rồi. Vì Trình Minh Viễn muốn ngồi vào cái ghế trưởng phòng nên anh ta chỉ đang ra vẻ mà thôi. Bàn về năng lực, anh ta thua xa chị Mỹ Tình luôn đó".

Lúc này Hồ Tiểu Nhạc gõ ra một sớ dài.

"Đúng đó, đúng đó, nếu không phải Trình Minh Viễn có ô dù thì còn lâu mới tới lượt anh ta".

"Giờ còn chưa được thăng chức mà đã tự cho mình là trưởng phòng rồi, lại còn lên mặt nữa chứ".

"Nếu để anh ta làm trưởng phòng thật, tôi nghĩ những ngày tháng sau này của chúng ta sẽ không yên ổn đâu".

Người của phòng quan hệ xã hội tám chuyện trong nhóm.

Trần Triệu Dương nghe mấy cô ấy nói xong, anh cũng đã hiểu được phần nào, Trình Minh Viễn này vẫn chưa được thăng chức mà đã tự xem mình là trưởng phòng. Hơn nữa anh ta lại còn đang ra vẻ ta đây, để mọi người đều phải xem anh ta thật sự là trưởng phòng. Chắc cũng là muốn cho cấp trên của công ty thấy, người thích hợp ngồi cái ghế ấy nhất không là anh ta thì còn là ai.

Đối với Trần Triệu Dương mà nói, mấy chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến anh.

Trong nhóm người đẹp phòng quan hệ, mọi người cũng chỉ tám về Trình Minh Viễn một lát thì chủ đề liền chuyển qua cái khác.

Bọn họ thật sự không thèm xem Trần Triệu Dương là đàn ông nữa, một đám con gái tám đủ chủ đề, nào là vớ da các loại, size áo ngực bao nhiêu, rồi có anh nào đó nhìn trộm các kiểu...

Thậm chí, có lúc bọn họ còn chọc ghẹo Trần Triệu Dương mấy câu.

Đối diện với nhóm con gái này, anh chỉ có thể giả vờ là một thanh niên trong sáng.

Mà ngay trong khoảng thời gian đó, mười mấy người đẹp của phòng quan hệ xã hội đều kết bạn wechat với Trần Triệu Dương.

Mọi người trò chuyện không bao lâu, rất nhanh sau đó Hứa Mỹ Tình đã đi ra.

Hứa Mỹ Tình vừa ra ngoài, thì nhóm wechat bỗng nhảy lên một tin nhắn.

"Để chào mừng Tay Lái Lụa trở thành thành viên đại gia đình của chúng ta, tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn để chúc mừng Tay Lái Lụa gia nhập đi".

Trần Triệu Dương đọc được thì biết đây là tin nhän của Hứa Mỹ Tình.

"Cám ơn chị Mỹ Tình".

Trần Triệu Dương vừa nói, anh lại gửi thêm một bao lì xì lên nhóm.

"Ủng hộ chị Mỹ Tình".

"Để cho Tay Lái Lụa cảm nhận được nhiệt tình của chúng †a nào".

"Éc éc". Mọi người trong nhóm đều tán thành vô cùng.

Lúc này Trần Triệu Dương lại nhận thêm yêu cầu kết bạn "wechat của Hứa Mỹ Tình.

Vừa kết bạn xong, Trần Triệu Dương nhìn thấy ảnh đại diện của Hứa Mỹ Tình là một đôi chân xinh đẹp mang vớ da.

Trần Triệu Dương quan sát thật kỹ cũng không nhìn ra được đôi chân xinh đẹp này có phải là của Hứa Mỹ Tình hay không.

Nhưng mà nếu đã dùng cái ảnh như vậy làm ảnh đại diện, Trần Triệu Dương cảm thấy bên trong người này cũng không trong sáng lắm đâu.

"Đây là wechat cá nhân của tôi, cậu là người đàn ông đầu tiên được kết bạn đó".

Hứa Mỹ Tình nhanh chóng gửi tới một tin.

Trần Triệu Dương đọc xong tin nhắn này, cảm thấy Hứa Mỹ Tình có chút kiêu căng.

Trần Triệu Dương trả lời: "Xem ra thì đây đúng là vinh hạnh cho kẻ hèn này rồi! Chị Mỹ Tình lại thiên vị kẻ hèn để cho kẻ hèn qua ải, kẻ hèn không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân mà báo đáp thôi".
 
Chương 116


Trần Triệu Dương gửi tin nhän đi rồi nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy Hứa Mỹ Tình trả lời lại.

Anh liền nghĩ, có khi nào Hứa Mỹ Tình giận rồi không?

Nghĩ đến đây, Trần Triệu Dương thấy hơi hối hận, đáng ra mình không nên làm liều như vậy.

Trong lúc anh đang ăn năn hối lỗi thì điện thoại của anh vang lên.

Trần Triệu Dương cầm lên thì thấy đó là tin nhắn của Hứa Mỹ Tình trả lời lại.

"Tên lưu manh, dám gạ gắm phụ nữ khác. Chị đây sẽ cho cậu đẹp mặt", Hứa Mỹ Tình còn kèm theo vài icon chiếc búa đang đập vào đầu phía sau tin nhắn.

"Chị Mỹ Tình, em có một câu hỏi rất táo bạo muốn hỏi chị có được không?”

Trần Triệu Dương thấy Hứa Mỹ Tình không hề để bụng về chuyện đó, thế là anh lại gửi một tin nhăn khác.

"Hỏi đi".

"Đôi chân xinh đẹp trên avatar chị là của chị sao? Thật đẹp quá đi mất!", Trần Triệu Dương còn kèm theo một loạt icon đầy sắc thái ở phía sau.

Một lúc sau, Hứa Mỹ Tình trả lời lại vài câu: "Không phải! Cậu mau làm việc nghiêm túc đi, đang trong giờ làm việc đừng có mà nghĩ ngợi lung tung”

Nhìn thấy phản ứng của Hứa Mỹ Tình vậy, anh cũng không quấy rầy cô ấy nữa.

Vào lúc này, trong nhóm chat cũng rất ít người tán gẫu, bọn họ đều đang tập trung làm việc, thỉnh thoảng sẽ có vài người nói vài câu nhưng đều là liên quan đến công việc.

Trần Triệu Dương theo Hồ Tiểu Nhạc để học kiến thức về quan hệ xã hội và chờ cho đến khi tan sở.

Hứa Mỹ Tình đặt đống tài liệu trong tay xuống rồi đứng dậy nói: "Tan làm rồi. Chúng ta đi thôi!"

Nghe thấy Hứa Mỹ Tình nói vậy thì mọi người đều đứng bật hết dậy.

"Chị Mỹ Tình, chúng ta đi ăn ở đâu vậy?"

"Có phải là tối nay AA không?"

Mọi người đều hỏi.

"Tối nay, tôi mời mọi người ăn tối tại khách sạn Dạ Yến".

Hứa Mỹ Tình hào phóng nói.

"Chị Mỹ Tình, là thật sao?"

"Ăn tối ở Dạ Yến không hề rẻ chút nào".

"Chị Mỹ Tình, chị thích Trần Triệu Dương rồi sao! Cậu ấy vừa đến thì chị liền mời mọi người ăn tối ở Dạ Yến. Chúng em đều chưa được đãi ngộ như thế này bao giờ”.

"Tôi nghĩ là đúng đấy. Chị Mỹ Tình phải lòng người ta rồi".

Đám người của bộ phận quan hệ xã hội cùng nhau trêu đùa.

"Trần Triệu Dương, tên lão làng" nhà cậu, nhớ phải chăm sóc tốt cho chị Mỹ Tình đấy nhé!"

"Chị Mỹ Tình đối với cậu tốt như vậy, cậu không được phụ lòng tốt của người ta đâu đấy! Cho dù có không xuống. nổi giường đi nữa thì cũng không được dừng lại, biết chưa?"

Các nữ nhân viên ở bộ phận quan hệ xã hội hùa nhau trêu chọc anh, khiến một người sành đời như Trần Triệu Dương cũng khó tránh khỏi việc ngượng ngùng không dám trả lời.

Suy cho cùng thì pha "bẻ lái này của bọn họ cũng quá nhanh quá nguy hiểm rồi. Hơn nữa, lỡ như vừa đáp lại, bọn họ liền cho đầu xe đâm về hướng “ngôi nhà và những đứa. trẻ thì làm thế nào chứ?

Nhưng Hứa Mỹ Tình lại khoái chí cười to: "Cậu ta vẫn

chưa đạt tiêu chuẩn, nhìn thân hình nhỏ như thế, không lọt vào mắt xanh của tôi”.

"Không phải chứi” "Chị Mỹ Tình, chị chưa thử thì làm sao biết được chứ?"

"Haha, Trần Triệu Dương, chị Mỹ Tình nói cậu không thể kìa? Cậu còn không thể hiện chút gì sao?"

Trần Triệu Dương cười nhẹ: "Tôi nên thể hiện như thế nào?"

"Cởi qu@n của cậu ra đi". "Hãy chứng minh điều đó cho chị Mỹ Tình xem".

"Khiến cho Chị Mỹ Tình không thể xuống giường được".

Các nữ nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội cười trêu
 
Chương 117


"Một đám nhân viên nữ không biết liêm sỉ, mau đi thôi! Tôi đã gọi Didi rồi"

Lúc này, Hứa Mỹ Tình nói một cách giận dõi.

Trần Triệu Dương theo sau, không khỏi thầm thán phục. bọn họ.

Đám nhân viên nữ này cũng quá cởi mở trong chuyện riêng tư rồi!

Nhưng Trần Triệu Dương cho rẵng đó cũng là một điều tốt, ít nhất bọn họ cũng coi mình như người cùng hội cùng thuyền.

Khi Trần Triệu Dương rời công ty, anh đã gửi một tin nhăn cho Nam Cung Yến để xin ý kiến.

Hiện giờ, rắc rối liên quan đến tên Triệu Ngũ này cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi. Trần Triệu Dương cảm thấy sự an toàn của Nam Cung Yến tạm thời không cần phải lo lăng gì nhiều.

Hơn nữa, đây là một cơ hội tốt, có thể tụ tập ăn tối gia tăng tình cảm với mọi người trong bộ phận, Trần Triệu Dương cũng không thể từ chối được.

Rất nhanh sau đó, một nhóm hàng chục người ngồi Didi đã đến khách sạn Dạ Yến.

Khách sạn Dạ Yến cũng tương đối nổi tiếng ở Nam Hải, đồng thời cũng được coi là một nhà hàng cao cấp.

Và nhiều người ở Nam Hải còn gọi đây là Hào Môn Dạ Yến.

Điều này cũng thể hiện lên được đẳng cấp của nó.

Sau khi đợi mọi người tập trung đầy đủ ở lối vào của Dạ Yến thì Hứa Mỹ Tình nói: "Đi thôi!"

Mọi người đi theo Hứa Mỹ Tình bước vào trong.

"Mỹ Tình, không ngờ lại gặp được cô ở đây. Haha, chúng ta thật là có duyên".

Ngay khi Hứa Mỹ Tình và mọi người bước vào thì đúng lúc Trình Minh Viễn cũng dẫn theo một nhóm người đến và mỉm cười chào hỏi.

Hứa Mỹ Tình nhìn thấy Trình Minh Viễn thì khá ngạc. nhiên.

"Mọi người cũng tới đây ăn tối à?", Hứa Mỹ Tình hỏi.

"Đúng vậy! Cho nên mới nói đây chính là định mệnh sắp đặt chúng ta phải đi cùng nhau”, Trình Minh Viễn cười nói: "Mỹ Tình, hay là chúng ta cùng nhau ăn tối đi, cô thấy thế nào?"

Nghe Trình Minh Viễn nói vậy mọi người phía sau Hứa Mỹ Tình đều tỏ ra không thích.

Bọn họ vốn đang rất vui vẻ, mọi người đang cười nói rôm rả, khi không ở đâu lại xuất hiện thêm đám người Trình Minh Viễn không khỏi khiến bọn họ cảm thấy mất tự nhiên

"Không cần đâu", Hứa Mỹ Tình có chút do dự nói: "Để chào đón Trần Triệu Dương nên tối nay mọi người cùng nhau đi ăn bữa cơm mà thôi. Chúng tôi cũng không muốn ảnh hưởng đến bữa ăn của anh với những người khác".

"Vậy thì tốt quá rồi! Tối nay cũng là bộ phận của chúng ta và các bộ phận khác của công ty cùng nhau ăn tối. Tất cả đều là người một nhà. Tôi đã đặt trước một phòng SVIP, chúng ta cùng nhau ăn tối đi".

Trình Minh Viễn cười nói. "Như vậy thì không được hay cho lắm". Hứa Mỹ Tình vẫn muốn từ chối.

"Mỹ Tình, cô cứ như thế chính là không nể mặt tôi rồi. Hơn nữa, đều là người cùng bộ phận, tôi cũng phải có mặt tại bữa tiệc chào đón nhân viên mới này mới đúng. Không phải cô đang muốn gạt tôi ra đấy chứ?"

Trình Minh Viễn nhìn Hứa Mỹ Tình và nói.

"Tất nhiên là không phải. Tôi chỉ sợ một lúc sau, bọn họ high lên thì ảnh hưởng đến anh mất".

"Thực ra nói về cuộc sống riêng tư, tôi đây cũng là một người rất "sành chơi” đấy", Trình Minh Viễn cười nói: "Quyết định vậy đi! Tối nay, tôi sẽ thanh toán hết. Như vậy chắc cô sẽ không từ chối nữa đâu nhỉ? Nếu cô còn từ chối thì chứng tỏ cô không xem tôi ra gì rồi”.

Nghe thấy Trình Minh Viễn nói như vậy thì Hứa Mỹ Tình liếc nhìn mọi người phía sau một cái rồi thở dài nói: "Được. rồi! Vậy cứ thế mà làm đi".

"Vậy thì đi thôi, chúng ta lên đi".

Trình Minh Viễn cười nói.

Hứa Mỹ Tình và những người khác đi phía trước, trong khi đó Trình Minh Viễn lại cố ý đi ở phía sau với Trần Triệu Dương.

Trình Minh Viễn lúc này mới hạ giọng nói với Trần Triệu Dương: "Này, từ nay về sau ở bộ phận quan hệ xã hội, tốt hơn hết là mày nên nghe lời tao. Bọn họ có bất cứ chuyện gì thì mày cũng phải báo cáo cho tao hết".

Trần Triệu Dương nghe được lời này của Trình Minh Viễn thì dừng lại rồi nhìn về phía anh ta rồi mỉm cười nói: "Dựa vào đâu chứ?"

"Dựa vào việc tao sẽ làm trưởng phòng của bộ phận quan hệ xã hội trong tương lai".

Trình Minh Viễn có phần chế nhạo nói: "Nếu không nghe: lời, tao sẽ đá mày ra ngoài bất cứ lúc nào. Còn nữa, sau này đừng có cố cướp mất ánh đèn sân khấu của tao. Những người phụ nữ này chỉ có thể tôn sùng mình tao. Mày không được phép quá thân mật với bọn họ, rõ chưa?”.

Trần Triệu Dương cảm thấy hơi buồn cười khi nghe những lời này của Trình Minh Viễn.

Tên này cũng tự luyến quá mức rồi. Còn chưa được thăng chức đã tự coi mình là sếp của bộ phận quan hệ xã hội rồi!

"Haha"", Trần Triệu Dương ung dung cười: "Tôi không định nghe lời anh".

"Tao không nói mày nghe lời mà đây là mệnh lệnh! Mày hiểu chưa? Dám chống đối tao thì việc đầu tiên sau khi tao thăng chức sẽ là đá mày quay trở lại bộ phận bảo vệ. Khiến mày cả đời này chỉ có thể làm một tên bảo vệ quèn mà thôi”, Trình Minh Viễn lộ ra vẻ cáo già, tự cho răng lời mình nói ra chính là mệnh lệnh: "Hãy tự mình suy nghĩ cho kỹ vào!"

Sau khi nói xong, Trình Minh Viễn vượt mặt Trần Triệu Dương, sải bước về trước nói: "Mỹ Tình, cô thích ăn món gì, uống loại rượu nào? Lát nữa thích gì cứ gọi nấy nhé".

Trần Triệu Dương nhìn bộ dạng này của Trình Minh Viễn thì không khỏi läc đầu, xem ra Trình Minh Viễn muốn lợi dụng địa vị của mình giống như La Lương Bình, sau đó lén lút làm ra những chuyện mờ ám đây mà.
 
Chương 118


Sau khi mọi người bước vào phòng SVỊP và ổn định chỗ ngồi, Trình Minh Viễn đắc ý nói: "Mọi người không cần phải khách sáo đâu, cứ ăn uống tùy thích đi".

"Anh Trình, em nghe nói đồ ở đây rất đắt. Chúng em có thể thích gì gọi nấy không?"

Lúc này, một người do Trình Minh Viễn dẫn đến nói.

"Sao có thể nói như vậy với trưởng phòng Trình chứt Chút tiền này đối với anh ấy có là gì đâu!"

"Đúng vậy! trưởng phòng Trình không quan tâm đ ến số tiền ít ỏi này đâu".

Hai kẻ xu nịnh bên cạnh lại nói.

Trần Triệu Dương quan sát, trong số ít người đi cùng với Trình Minh Viễn, có hai hoặc ba người là người của bộ phận quan hệ xã hội và một số khác có thể là lãnh đạo nhỏ ở các bộ phận khác.

Nhưng bọn họ đều có chung một đặc điểm là nịnh hót cực kỳ điêu luyện.

Trần Triệu Dương nhớ được tên của hai người, gã trông cao gầy đó tên là Vương Đông, còn gã người béo phì kia là Cao Viễn. Hai người bọn họ đều là nhân viên của bộ phận quan hệ xã hội, cũng là chủ lực chuyên đi nịnh hót.

Trình Minh Viễn cười đắc ý: "Đừng lo, tôi quen biết với quản lý ở đây, sẽ được giảm giá 20%. Hơn nữa, tôi không. quan tâm đ ến chuyện tiền bạc, điều quan trọng nhất vẫn là sự vui vẻ của mọi người”.

"Trưởng phòng Trình thật cởi mở".

"Đúng là người säp được thăng chức thành trưởng phòng có khác. Thật là hào phóng!"

"Sao lại gọi là người sắp được thăng chức trưởng phòng chứ? Chắc chăn vị trí trưởng phòng đó thuộc về anh Trình

rồi". Vài kẻ nịnh hót lại nói. "Haha".

Trình Minh Viễn liền cười nói: "Bây giờ vui mừng vẫn còn quá sớm, mọi người đừng có gọi lung tung như thế".

"Mỹ Tình, cô cứ ăn bất cứ thứ gì mình thích”, Trình Minh Viễn hùng hổ nói: "Không cần lo cho ví tiền của tôi đâu".

"Ừm", Hứa Mỹ Tình mỉm cười, sau đó cô ấy giả vờ nhìn vào menu.

Tít tít Tít tít!

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Triệu Dương vang lên. Có tin nhắn được gửi liên tục trong nhóm WeChat. Trần Triệu Dương mở ra xem.

Tất cả nữ nhân viên có mặt ở đây đều đang bàn tán trên nhóm.

"Một lũ không ra gì”. "Ăn chung với loại người này thật kinh tởm!"

"Còn chưa trở thành trưởng phòng đã bày đặt ra vẻ lãnh đạo rồi".

"Trước kia còn từng gọi chị Mỹ Tình là chị, nhưng bây giờ liền gọi thẳng tên chị ấy rồi. Thật kinh tởm!"

Trần Triệu Dương nhìn thấy bọn họ bàn luận sôi nổi trên nhóm thì nhoẻn miệng cười rồi gửi lên một tin nhắn.

"Tất cả chúng ta cứ im lặng nhìn anh ta ra vẻ là được. rồi. Đến lúc chọn đồ ăn nước uống cứ nhắm loại đắt tiền mà gọi. Cho là anh ta có ra vẻ đi chăng nữa, cũng phải để anh ta nếm mùi đau khổ một lần.

Sau khi tin nhắn của Trần Triệu Dương được gửi đi thì ánh mắt của bọn họ liền bừng sáng lên như thể vừa giác ngộ ra điều gì.

Sau đó bọn họ gửi lại

"Tần thành!"

"Ý kiến hay!"

"Duyệt!"

"Mọi người đừng nghịch điện thoại nữa. Mau gọi món đi!", lúc này Trình Minh Viễn lên giọng ra lệnh: "Đừng nghịch. nữa. Mau đặt xuống cho tôi!".

Khi Trình Minh Viễn nói điều này, không ít người nhếch môi ra hiệu với nhau.

Điều khiến bọn họ khó chịu chính là bộ dạng ra vẻ lãnh đạo của Trình Minh Viễn.

Bọn họ quyết định làm theo lời Trần Triệu Dương đã nói trên nhóm, chọn những món ăn đắt tiền trong menu.

Có người đã gọi món ăn rồi nên bọn họ gọi đồ uống. Tất cả đều chọn loại rượu rất đắt tiền.

"Mọi người gọi nhiều rượu như thế có uống hết không vậy?", Vương Đông thấy bọn họ gọi nhiều như vậy thì hỏi.

Cao Viễn cũng không vui nói: "Nếu như uống không hết, vậy thì quá lãng phí tiền của trưởng phòng Trình nhà chúng †a rồi”.

"Trưởng phòng Trình không phải đã nói là anh ấy không thiếu tiền sao?”
 
Chương 119


"Hơn nữa, đây mới chỉ là gọi chút rượu mà thôi, chúng tôi còn cảm thấy chưa đủ".

"Nếu trưởng phòng Trình thấy xót tiền thì thôi vậy". Nữ nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội nói.

"Trưởng phòng Trình là người sắp lên chức trưởng phòng rồi, sao có thể xót chút tiền đó được chứ? Tôi nghe nói Lafite 1982 rất ngon. Hay là chúng ta gọi thử vài chai nếm thử mùi vị xem sao?”

Trần Triệu Dương lúc này mới cười nói: "Trưởng phòng Trình, chắc anh không có ý kiến gì đâu nhỉ?"

Khi Trình Minh Viễn nghe thấy những lời này của Trần Triệu Dương thì nhăn hết cả mặt lại. Anh ta nhìn chăm chằm vào Trần Triệu Dương với vẻ bực bội ng thời trong lòng. cũng thầm chửi rủa, một tên bảo vệ quèn thì có tư cách gì để uống rượu Lafite 1982 chứ.

Lúc này, Hứa Mỹ Tình và những người khác đều hướng mắt nhìn về phía Trần Triệu Dương và cảm thấy anh gan quá rồi. Bọn họ đều nhìn thấy chai rượu đó, nhưng không một ai dám gọi.

Trần Triệu Dương thì giỏi rồi, anh lại muốn gọi đến vài chai để nếm thử.

"Tôi khinh! Cậu xứng uống loại rượu này sao?"

"Cho loại người như cậu uống thì thật là lãng phí quá rồi”.

Vương Đông và Cao Viễn lần lượt chửi thẳng vào mặt Trần Triệu Dương.

"Bữa tiệc hôm nay, chủ yếu là để chào đón Trần Triệu Dương. Nếu Trần Triệu Dương thích uống thì gọi một chai vậy. Tôi sẽ đích thân trả tiền", Hứa Mỹ Tình cười nói: "Dù sao. tôi cũng muốn nếm thử, nhân tiện hôm nay thử một chút xem sao".

Hứa Mỹ Tình lên tiếng chính là muốn giữ thể diện cho Trần Triệu Dương.

"Chị Mỹ Tình, nếu chị mời thì tôi không uống đâu. Quá đắt rồi. Tôi không nỡ", Trần Triệu Dương nói.

"Không đắt, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau trả tiền".

"Chúng tôi cũng muốn nếm thử".

"Đúng vậy, gọi một chai đi".

Các nữ nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội lần lượt lên tiếng để giữ thể diện cho Trần T Dương. Hơn nữa, bọn họ cảm thấy anh là người của mình, không thể để người khác bắt nạt được.

Khi Trình Minh Viễn nhìn thấy mọi người đều hùa theo bảo vệ Trần Triệu Dương như vậy thì trong lòng anh ta thật sự không vui.

Ban đầu anh ta nghĩ, sau khi La Lương Bình rời đi, mình sẽ có cơ hội được thăng chức trưởng phòng, dựa vào ngoại hình, thân thế và địa vị của mình thì nhất định sẽ được các nữ nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội chào đón.

Nhưng không ngờ rằng sau bao lâu ở bộ phận quan hệ xã hội, anh ta còn không bằng một tên bảo vệ mới đến.

Trình Minh Viễn thực sự khó chịu.

Nhưng anh ta vẫn cố gượng cười và nói: "Tôi sẽ mời, gọi một chai là được rồi, quan trọng nhất vẫn là mọi người đều VUÏ Vẻ".

"Trưởng phòng Trình thật ngầu”.

Trần Triệu Dương giơ ngón tay cái lên.

Trình Minh Viễn khế cười.

"Nhưng tôi nghe nói Porto 1995 cũng ngon không kém. Trưởng phòng Trình, anh không ngại gọi thêm một chai này chứ. Làm người, quan trọng nhất là phải vui vẻ. Anh lại sắp được thăng chức trưởng phòng rồi, chäc sẽ không keo kiệt

như vậy đâu nhỉ?"

Trần Triệu Dương giở trò nịnh nọt hết lần này đến lần khác.

Trình Minh Viễn khó mà có thể từ chối được, loại rượu này tuy không đắt băng Lafite 82 nhưng cũng tốn đến mấy

chục ngàn.

Trần Triệu Dương đang cố ý hút cạn máu của mình đây mà.

"Gọi đi! Cậu nói rất đúng!"

Trình Minh Viễn nghiến răng nói.

Khi các nữ nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội nhìn thấy Trần Triệu Dương như vậy đều phải khâm phục anh, đồng thời cũng cười thầm trong lòng, lần này Trình Minh Viễn quả là bị chơi cho một cú rồi.

Nhưng đây chính là cái giá của việc ra vẻ ta đây!

Hơn nữa, bọn họ cũng đồng tình với câu nói của Trần Triệu Dương, không nên vạch trần mà hãy để anh ta thả sức. ra vẻ rồi chúng ta lặng lẽ một bên xem kịch, một bên gọi những món đắt tiền.

Sau khi mọi người gọi xong, Trình Minh Viễn ước tính rằng cũng đã ba trăm ngàn rồi.

Cái này đến công ty báo thanh toán cũng không được. Ngay cả khi đã giảm giá rồi thì mình cũng phải trả rất nhiều tiền.

"Trưởng phòng Trình, có phải quá nhiều, quá đắt rồi không? Hay là chúng ta gọi ít lại đi?”

Hứa Mỹ Tình nhìn vào mặt Trình Minh Viễn hỏi.

"Chị Mỹ Tình, không đắt đâu. Trưởng phòng Trình quen với quản lý ở đây nên sẽ được giảm giá 20% mà", Trần Triệu Dương ra hiệu.

"Trưởng phòng Trình không có thiếu tiền".

"Đó chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi. Sau khi trở thành một trưởng phòng, sẽ kiếm lại nhanh thôi".

"Trưởng phòng Trình thật quá hào phóng rồi".

Các nữ nhân viên lại thay phiên nhau khen ngợi.

Trình Minh Viễn chẳng khác gì đang tự vả vào mặt mình, anh ta xấu hổ không thể nào từ chối được.

"Chút thành ý mà thôi”.

Anh ta cố nặn ra một nụ cười và nói: "Chỉ cần mọi người vui vẻ là được".

Trong lòng Trình Minh Viễn cảm thấy an ủi được một chút, ít ra các nữ nhân viên ở đây đều đã khen ngợi mình, vậy xem như có hiệu quả rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom