Cập nhật mới

Dịch Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 180: Nhặt được một con yêu quái củ cải (17)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Một khi đã như vậy......”

Dung Ngọc kéo dài âm cuối ra, Quý Lạc cứ nghĩ hắn sẽ ăn tiếp nhưng không ngờ được hắn lại nói: “Một khi đã như vậy thì cho ngươi nguyên đĩa này đi.”

Giọng điệu của hắn vô cùng hào phóng, Quý Lạc hò hét cổ động ở trong lòng, cô không cần đâu.

“Không, Dung Ngọc Tiên Tôn, đây là ta đặc biệt làm cho ngươi, sao ta có thể vô liêm sỉ cướp của ngươi chứ?”

【 Không phải ký chủ vừa mới cướp sao? Vô liêm sỉ. 】

“Hệ thống cậu mau tránh ra đi!”

【 Không, bổn hệ thống muốn nhìn cô vô liêm sỉ tiếp thế nào nữa. 】

Nhị Linh, cậu về đi mà, một mình tôi không chịu đựng được đâu.

Cô giao lưu với hệ thống trong đầu một lúc lâu, biểu tình trên mặt hơi thống khổ, Dung Ngọc thấy cô nhíu mày rồi lại bĩu môi, trong lòng nghĩ chính cô làm thứ đó lại khiến mình khó nuốt.

Quý Lạc phục hồi tinh thần lại, bắt đầu suy nghĩ chả nhẽ Dung Ngọc đang cố ý chỉnh cô, dù sao trước đó do hắn nói ngon nên cô mới ăn.

Mà sự thật lại đâm vào tim, không ngờ được cô làm thứ gì vẫn hoàn toàn khó nuốt như trước.

“Tiên Tôn, ngài nói thật đi, cái này thật sự ngon hả?”

Nhìn dáng vẻ của củ cải, chả nhẽ là thấy tự ti, vốn Dung Ngọc định nói là khó nuốt, nhưng mà nghĩ lại, thế không phải cô sẽ thuận nước đẩy thuyền nói không ăn sao? Hơn nữa vậy không phải sẽ tự vả mặt mình sao?

“Bản tôn cảm thấy có một chút tư vị đặc biệt.”

Quý Lạc vốn đang cảm thấy hắn cố ý lập tức có chút đồng tình với hắn, có lẽ vị giác của thần tiên khác với người thường nhỉ?

“Vậy cho ngài ăn đấy."

Chữ "ngài" của cô khiến Dung Ngọc phải liếc mắt nhìn cô một cái, thấy cô mở mắt tròn xoe, xưng hô này thật đúng là......

“Bản tôn làm nhiều việc cho ngươi thế, bây giờ còn nhường món mình thích cho ngươi, ngươi lại bày ra cái vẻ hết sức không muốn ăn, thật khiến bản tôn thương tâm.”

Nói xong, hắn liền duỗi tay, muốn lấy chén đĩa tới, Quý Lạc lập tức nắm lấy tay hắn, không cho hắn cử động.

Sau đó liền bưng đĩa lên, nén nước mắt ăn hết nguyên con cá ăn.

Lúc ăn nước mắt chỉ đảo quanh ở vành mắt, đợi ngay lúc bỏ đĩa xuống kia, nước mắt trực tiếp chảy xuống từ khuôn mặt.

Tư vị đau đớn muốn chết chính là vậy nhỉ.

Dung Ngọc nín cười, nói: “Làm không tệ, bản tôn hẳn nên khen thưởng cho ngươi.”

Vừa mới dứt lời, Quý Lạc bỗng nhiên lại biến thành củ cải, thoáng cái rơi từ trên ghế xuống đất.

Vì sao lại biến thành củ cải?

Không được, cô sẽ phải bị chôn trong đất mất.

Cô nhanh chóng chạy như điên về phía hướng kia, Dung Ngọc ở phía sau tò mò hỏi: “Ngươi đi đâu thế?”

“Không kịp giải thích đâu...... Ta......”

Chạy được một nửa, Quý Lạc bỗng nhiên dừng lại, cô thật đần mà, rõ ràng trước mắt đã có sẵn tài nguyên nhưng cô lại không dùng, hết lần này tới lần khác cứ muốn bỏ gần tìm xa, hơn nữa hắn cũng mới vừa nói sẽ khen thưởng cho cô.

Cô nhanh chóng quay lại, bởi vì chiều cao không đủ, đối thoại như vậy sẽ không có khí thế nên cô liền nhảy lên bàn, “Tiên Tôn, ta muốn một nụ hôn.”

Làm sao Dung Ngọc cũng không ngờ được Quý Lạc sẽ lớn mật và chủ động như vậy, trong mắt hắn hiện lên sự ngạc nhiên, sau đó hắn liền cười.

Quý Lạc lại thành công mà nhìn ngây người, Tiên Tôn thật đúng là 360 độ không góc chết mà, nhìn thế nào cũng đẹp vậy nhỉ.

“Ngươi thật sự muốn một nụ hôn?”

“Đúng vậy.”

Quả nhiên Dung Ngọc là người biết giữ lời hứa, bế cô lên, Quý Lạc liền bắt đầu suy nghĩ lung tung, lại nói Tiên Tôn có biết hôn ở đâu không nhỉ.

Bây giờ cô chính là củ cải, nhưng đừng hôn ở mông đấy.

Nghĩ đến đây, thiếu chút nữa Quý Lạc đã cười ra tiếng.

Đôi môi ấm áp của hắn dán lên, Quý Lạc ngửi thấy được mùi đàn hương đặc thù trên người hắn, còn mang theo một chút mùi của hoa thược dược (1),  cô không khỏi thất thần, nhưng là khi đầu lưỡi của Dung Ngọc cạy ra hàm răng cô, định gợi lên? đầu lưỡi cô, Quý Lạc mới phản ứng lại.

(1) Hoa thược dược:

[Diendantruyen.Com] Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ


Hình dạng của cô không phải là củ cải sao? Sao lại biến thành người rồi?

Bởi vì biến thành người, cô dĩ nhiên bị Dung Ngọc bay lên ôm vào trong lòng, tư thế của hai người thân mật đến cực điểm.

“Sao vậy, ngu luôn rồi sao?”

Chờ nụ hôn này kết thúc rồi, Quý Lạc còn đang suy nghĩ cô làm thế nào mà từ củ cải biến thành người được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 181: Nhặt được một con yêu quái củ cải (18)


“Sao ta lại biến thẳng thành người vậy?”

“Không phải nàng muốn hôn sao? Không biến thành người thì sao hôn được? Chẳng lẽ nàng muốn bản tôn hôn một cây củ cải?”

Cũng không phải là vậy, nhưng cô làm sao lại biến thành người được vậy? Chẳng lẽ thật ra Dung Ngọc Tiên Tôn có năng lực này?

“Tiên Tôn, ngươi có thể biến ta thành người sao?”

Dung Ngọc thả cô xuống, nhướng mày lên, “Chẳng lẽ nàng cho rằng bản tôn không có chút năng lực này?”

Vậy là do bản thân cô ngu? Không, phải là hệ thống, nhiệm vụ kia của nó đã gạt cô.

Dung Ngọc thấy biểu tình trên mặt cô  vẫn luôn thay đổi, lại kết hợp với lời nói cô thì cũng đoán ra được sơ sơ.

“Chẳng lẽ nàng cho rằng bản tôn hôn nàng thì nàng có thể biến thành người hả?”

"Bộ không được sao?”

Quý Lạc sợ hắn nói không được, bởi vì như vậy cô sẽ không nhịn nổi nà muốn đồng quy vu tận (2) với hệ thống.

(2) Đồng quy vu tận [同归于尽], sát nghĩa là “cùng nhau đi đến tận cùng”, hay nói cách khác ở đây là “cùng nhau chết”

“Đương nhiên là được, nàng muốn biến thành người thì có thể nói thẳng với bản tôn, đừng có...... Như vậy.”

Lúc nói đến nửa câu sau, Quý Lạc rõ ràng cảm giác được Dung Ngọc đang cười nhạo cô.

Quý Lạc vốn đang muốn bác bỏ vài câu, ai biết được trời bỗng nhiên sầm xuống, một vùng đen như mực, có một loại khủng bố như dã thú sắp bị thả ra.

Chuyện này hết sức không bình thường, theo lý mà nói thì Cửu Trọng Thiên không có trời mưa, bình thường toàn thấy mặt trời lên cao, hôm nay bỗng nhiên như vậy, nhất định là có dị thường.

Lúc này một con thanh điểu (3) bay tới, chít chít nói vài câu với Dung Ngọc, Dung Ngọc lập tức nhíu mày lại.

(3) Thanh điểu: sứ giả của Tây Vương Mẫu.

Ngay cả vẻ mặt của Dung Ngọc cũng như thế này, xem ra thật sự có chuyện sắp xảy ra rồi.

Chờ thanh điểu bay đi, Dung Ngọc quay đầu lại nghiêm túc nói với Quý Lạc: “Trong mấy ngày tới ngươi cứ đợi ở đây, ta sẽ dặn dò người trong điện, nếu muốn ăn gì thì tự mình nói.”

“Ừm.”

Quý Lạc nhìn thân ảnh Dung Ngọc lập tức biến mất, trong lòng có chút trống trải, cô thất thần nhìn về chỗ Dung Ngọc biến mất.

Ai ngờ còn chưa tới nửa giây, thân ảnh Dung Ngọc lại xuất hiện ở trước mặt cô lần nữa.

Hắn dùng một tay kéo Quý Lạc vào ngực, sau đó để lại một nụ hôn ở khóe môi cô, ánh mắt sâu lắng tựa biển, mênh mông như sao trời.

“Ngoan ngoãn chờ ta trở lại, đừng chạy lung tung.”

“Ừm.”

Quý Lạc dùng sức gật đầu, được sự cam đoan của cô, Dung Ngọc mới hơi yên lòng, nếu có thể thì hắn không muốn để củ cải ngu ngốc này ở đây một mình, nhưng mà hắn càng không nỡ để cô gặp phải nguy hiểm, đến lúc đó nếu như không thể chú ý đến cô thì nguy hiểm như vậy sẽ đến bất cứ lúc nào.

Hắn tạo ra một tầng  ấn ký trên người Quý Lạc, sau đó mới nói: “Ta đi đây.”

Quý Lạc vẫn là một chữ "ừm".

Nếu Dung Ngọc Tiên Tôn bảo cô chờ, vậy cô sẽ ở đây chờ hắn về, không đi đâu hết.

Dung Ngọc không có ở đây liền không có ai chơi với cô, cô đành phải đi tìm Vũ Tâm nói chuyện, ngày đầu tiên còn có thể miễn cưỡng vượt qua, nhưng mà vào ngày hôm sau, một thiếu niên có dáng dấp như búp bê sứ bỗng đến.

Từ ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy Quý Lạc liền cong môi, sau đó đánh giá Quý Lạc từ trên xuống dưới, “Ngươi là con (4) củ cải kia?”

(4) Ở đây dùng từ "con" là vì Quý Lạc hiện đang là yêu quái củ cải.

“Ngươi biết ta?”

Chẳng lẽ cô đã nổi tiếng ở tận trên trời rồi sao?

“Ừm, gặp qua một lần, hôm nay ta tới đây là để đưa Vũ Tâm đi.”

Hiển nhiên Vũ Tâm rất quen với hắn, trong giọng điệu khi nhìn thấy hắn đầy vui vẻ.

Sau đó nàng nói với Quý Lạc: “Ngươi đi không?”

Lúc trước Quý Lạc sẽ chạy đi, nhưng mà bây giờ cô đã đồng ý với Dung Ngọc Tiên Tôn, sẽ chờ hắn về.

Cô lắc đầu, Ninh Nam thấy vậy liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, trước đó hắn đã bị Dung Ngọc đặc biệt cảnh cáo, đây còn dám thừa dịp hắn không có ở đây mà bắt cóc củ cải nhà hắn chứ.

Sợ Quý Lạc thay đổi chủ ý, Ninh Nam liền ôm Vũ Tâm nhanh chóng chạy lấy người, Vũ Tâm còn lấy cành lá vẫy về phía Quý Lạc, Quý Lạc cũng nâng tay lên đáp lại nàng ấy, mãi đến khi không nhìn thấy nàng ấy nữa mới buồn bã mất mát mà buông tay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 182: Nhặt được một con yêu quái củ cải (19)


Lúc này chỉ còn lại có một mình cô, cũng không biết khi nào thì Dung Ngọc Tiên Tôn trở về, với lại, hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm không?

Lúc đi ngang qua hồ nước, Quý Lạc bỗng nhiên dừng bước, nhìn cá chép vô cùng vui vẻ bơi trong ao.

Ôi? Không chỉ có mình cô, đây không phải còn có một con cá sao?

Cô cởi giày ra, sau đó ngồi ở bên cạnh ao, chân cứ vắt lơ lửng trên bầu trời vậy đó, thỉnh thoảng lại lướt qua mặt nước, tạo nên từng vòng gợn sóng.

Con cá chép kia cũng không sợ người lạ, vậy mà không có chạy đi xa vì cô tới gần, ngược lại chậm rãi bơi đến gần cô.

Thấy nó biết điều như vậy, nhất thời trong lòng Quý Lạc liền mừng rỡ, xem ra cô vẫn rất có duyên với động vật.

Trong tay không có thức ăn cho cá, Quý Lạc cũng không tìm được thứ gì có thể đùa giỡn với cá, dứt khoát ngắt một đóa hoa sen ở gần đó, hoa sen đó có màu trắng phau (1), chỉ có chỗ đầu cánh hoa mới có một chút màu hồng phấn.

(1) Trắng phau: trắng hoàn toàn, không có lấy một vết nào của màu khác.

Cô hái một cánh hoa xuống, bứt từng cánh một sau đó ném vào trong ao, muốn nhìn xem thử có hiệu quả hay không.

Kết quả con cá chép kia thật đúng là nể mặt cô, há miệng ra ăn sạch sẽ cánh hoa bị ném xuống kia.

Một người đút và một cá ăn, ngược lại cũng ăn ý hiếm có.

Một lúc sau, Quý Lạc cũng hơi muốn nếm thử mùi vị của cánh hoa, cắn một miệng thì phát hiện hương vị cực kỳ ngọt lành hợp khẩu vị, vì thế cô quên quách luôn việc đút cho cá ăn, một mình vui vẻ ăn sạch sẽ hết một đóa hoa.

Sau khi ăn xong cô còn suy nghĩ chờ Dung Ngọc về nhất định phải để hắn nếm thử.

Con cá chép kia thấy cô ăn một mình, bèn bơi tới dưới chân cô, chân của Quý Lạc óng ánh sáng long lanh, ngón chân trắng nõn đáng yêu, con cá chép vậy mà trực tiếp hôn xuống, chọc khiến Quý Lạc không khỏi nâng chân lên.

Thật sự là quá ngứa.

Cá chép trồi đầu lên mặt nước, dáng vẻ đặc biệt nghịch ngợm đáng yêu.

Quý Lạc thấy thế bèn dứt khoát sát lại bên cạnh ao, thò đầu lại gần giao lưu với cá chép.

“Ngươi thật sự là con cá mấy ngàn năm mới có một sao?”

Quý Lạc thử tính toán, dường như nguyên chủ chỉ mới sống có hơn ba trăm năm, nói như vậy con cá chép này chẳng phải là rất hiếm sao?

Trò chuyện một chút, toàn thân Quý Lạc cũng mệt mỏi, thế là nằm ở bên cạnh ao cứ vậy ngủ thiếp đi.

Lúc này cá chép bên ao vừa thấy Quý Lạc khép mắt lại, trên người quanh quẩn ánh sáng màu đỏ, sau đó cá chép bỗng không thấy tăm hơi đâu nữa, thay vào đó lại là một người đàn ông mặc bộ đồ màu đỏ, người đàn ông kia trôi nổi trên mặt nước, sợi tóc đen như mực tung bay tản ra, hắn cứ ngửa đầu nhìn Quý Lạc như vậy, giây tiếp theo, người trong ao đã không thấy đâu nữa, mà bên cạnh Quý Lạc lại nhiều thêm một bóng hình.

Người đàn ông áo đỏ đó cứ bước một bước thì cỏ trên mặt đất lại lớn thêm một đoạn, đợi hắn đi đến bên cạnh Quý Lạc, ngồi xổm người xuống, trong tay biến ảo ra một cái áo khoác, muốn phỉ thêm cho cô.

Lúc cách Quý Lạc chỉ còn nửa mét, trên người cô bỗng hiện lên một vòng bảo hộ trong suốt, nhất thời người đàn ông không tiếp cận được thân thể của cô.

“Dung Ngọc à Dung Ngọc, xem ra ngươi thật đúng là đã...... Động tâm.”

Giọng nói của hắn như ảo lại như mộng, bay vào trong tai Quý Lạc, Quý Lạc nhíu mày, có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Người đàn ông lại trở về trong hồ lần nữa, biến thành bộ dáng cá chép, tất cả trở lại như lúc ban đầu.

Quý Lạc ngơ ngác ngồi dậy, ban nãy hình như cô có nghe thấy ai đó đang nói chuyện, nhưng mà tỉnh dậy xem xét thì lại phát hiện không có ai hết.

Chẳng lẽ cô đã nghe lầm?

Cô đứng lên, đi được hai bước thì phát hiện dưới chân có chút cấn, cô cúi đầu nhìn, mới phát hiện mình không mang giày, vì thế cô lại ngồi xuống mang giày.

Lúc mang thì cô bỗng thấy cỏ ở xung quanh dường như có chút không thích hợp, từ khi nào mà cỏ lại mọc cao như vậy rồi?

Chẳng lẽ đất ở bên cạnh ao cũng là đất hồi nguyên sao?

Ừm, chờ Dung Ngọc trở về phải bảo hắn nhổ hết cỏ ở đây mới được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 183: Nhặt được một con yêu quái củ cải (20)


Dung Ngọc không ở đây, Quý Lạc cũng không ăn uống gì, hơn nữa thật ra thì cô không có đói bụng, muốn ngủ thì nằm ở trên giường trong phòng của Dung Ngọc, buồn chán thì lại đi tìm cá chép để trò chuyện, tuy rằng nhàm chán nhưng lại thanh thản dễ chịu.

【 Vậy là ký chủ đã quên cô còn nhiệm vụ nữa sao? 】

À, hình như đúng vậy.

“Cậu nói xem, tôi sống ở chỗ này lâu thế thì có thể thành tiên không nhỉ?”

【 Suy nghĩ nhiều rồi. 】

“Vậy tôi phải làm thế nào mới có thể thành tiên chứ, không bằng tôi đi tiêu diệt đại ma đầu (2) nào đó? Không chừng Thiên Đế vui vẻ thì sẽ phong cho tôi thành tiên gì đấy.”

(2) Đại ma đầu: Là một ‘thuật ngữ’ kiếp hiệp Tàu, dùng để chỉ những tên thường thoát thai từ ‘lão bá tánh’, nhưng khi thành công - lên làm ‘lãnh tụ vĩ đại’ - thì lại đi theo các mục tiêu ích kỷ cá nhân, mà có thể hoàn toàn ngược với khát vọng của đại đa số tín đồ/lão bá tánh, thậm chí có thể trở nên vô cùng tàn ác, loại này thường chiếm đa số; ngoài ra, cũng không thiếu những tên ‘đại ma đầu tay sai’, tức là những tên bị chỉ đạo/sai khiến bởi một tên đại ma đầu siêu quyền lực khác…Tuy nhiên, ‘đại ma đầu’ không luôn luôn là ‘đại ác ma’, vì chúng hiển nhiên là ác, nhưng có vài tên không toàn ác - đôi khi có thể phò trợ cái thiện, và có thể đem lại bình yên cho võ lâm trong một thời đoạn nào đó…

【 Lấy sức chiến đấu của ký chủ ra nhìn, mỗi một ma đầu ở thế giới này cũng lợi hại hơn cô. 】

“......”

Quý Lạc đợi bảy ngày, Dung Ngọc cũng không quay về, lúc trước hắn nói vài ngày kia mà, chẳng lẽ thật sự gặp phải chuyện gì rồi sao?

“Cá chép nhỏ, ngươi nói xem ngày mai Dung Ngọc Tiên Tôn sẽ về sao?”

“Thôi, ngươi cũng không biết nói, còn nói cái gì mà mấy ngàn năm mới có chứ, củ cải mấy trăm năm như ta cũng biết nói chuyện đấy.”

“Không đâu.”

“Vì sao lại không chứ?"

Hả, mới nãy là ai nói vậy?

Cá chép???

Sau đó Quý Lạc liền nhìn thấy, cá chép bỗng nhiên biến thành mỹ nam, đứng ở bên cạnh cô.

Q

uý Lạc hoảng sợ, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

“Ngươi ngươi ngươi......”

“Ta làm sao?”

Cô vừa mới nói xong, hắn liền biến hình? Chủ yếu nhất là, vì sao cá chép biến hình cũng đẹp như vậy?

Hắn đứng ở đó, như là đứa trẻ không tranh quyền thế nhưng trong im lặng lại mang theo dụ hoặc, chính là một thân thể kết hợp giữa yêu mị lại thuần khiết.

Quý Lạc không nhịn được chạy đến bên cạnh hắn, lượn quanh hắn vài vòng.

“Ngươi là con cá chép kia sao?”

Cô còn hơi thông thể tin được, lần đầu nhìn thấy có người biến hình ở trước mặt cô.

“Ta tên là Cẩm Thanh.”

Thật đúng là trời cao đối xử với cô không tệ, biết cô buồn chán, đặc biệt tặng người cá tới để chơi với cô.

“À, ta tên là Quý Lạc.”

“Ngươi có tên sao?”

“???”

Cái gì gọi là ngươi có tên sao, vì sao cô lại không có tên chứ.

“Nhưng mà lúc trước ta nghe thấy một người mặc quần áo trắng gọi ngươi là củ cải đần.”

Quý Lạc không cần nghĩ cũng biết người nọ nhất định là Dung Ngọc, thì ra hắn vẫn luôn ngấm ngầm mắng cô là củ cải đần.

Chờ hắn về rồi, cô nhất định phải nói tên của cô cho hắn.

“Đúng rồi, Cẩm Thanh, ngươi muốn ăn cá không, ta làm cá chua ngọt rất ngon.”

Dung Ngọc Tiên Tôn không có ở đây, vậy để Cẩm Thanh nếm thử tay nghề của cô cũng được.

Cẩm Thanh nghe xong, khuôn mặt có chút tái nhợt, “Ngươi, ngươi mới vừa nói gì?”

“Cá chua ngọt, chẳng lẽ ngươi không thích sao?”

“Không! Ta sẽ không ăn đồng loại.”

Đúng vậy, Cẩm Thanh cũng là cá, sao cô lại quên mất chứ.

“Vậy ăn hoa sen?”

Quý Lạc hái một đóa hoa rồi đưa cho Cẩm Thanh, Cẩm Thanh giựt giựt khóe miệng, đang chuẩn bị nhận lấy, sau khi Quý Lạc tinh mắt thấy phía sau hắn có một người liền vội vàng vứt hoa sen xuống, tay Cẩm Thanh còn chưa kịp đụng được, hoa sen đã rơi thẳng xuống đất.

“Dung Ngọc Tiên Tôn ngươi đã về rồi.”

Quý Lạc nhìn thấy người kia đúng là Dung Ngọc, sau khi Dung Ngọc thấy Quý Lạc, mệt mỏi lập tức trở thành hư không, vươn tay ý bảo Quý Lạc tới đây.

Quý Lạc nhào thẳng vào người hắn, ôm một cái thật chặt.

Phía sau bọn họ, Cẩm Thanh đang yên lặng nhìn một màn này, sau đó ngồi xổm người xuống nhặt hoa sen rơi trên mặt đất lên.

Hai người ôm trong chốc lát, Quý Lạc mới nhớ ra phía sau còn có Cẩm Thanh, cô nắm chặt tay Dung Ngọc, đi đến bên cạnh Cẩm Thanh: “Tiên Tôn ngươi đoán đây là ai?”

Quý Lạc còn tưởng Dung Ngọc nhất định không đoán ra, ai ngờ sau khi Dung Ngọc liếc mắt một cái, đã nói thẳng: “Cá chép.”

“Cá chép gì chứ, hắn tên là Cẩm Thanh, còn nữa, ta không phải là củ cải đần, ta tên là Quý Lạc.”

Dung Ngọc dừng mắt ở trên người Cẩm Thanh hồi lâu, nghe thấy lời của Quý Lạc chỉ thản nhiên ừ một tiếng.

Mà Cẩm Thanh cũng đối diện thẳng với hắn, không luống cuống chút nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 184: Nhặt được một con yêu quái củ cải (21)


Dung Ngọc nhìn Cẩm Thanh, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, dường như hắn đã từng gặp hắn ta ở đâu đó rồi, nhưng lại không nhớ ra.

Nhìn dáng vẻ của Cẩm Thanh thì hẳn là sẽ không tạo thành uy hiếp gì với củ cải, hơn nữa hắn ta cũng không có năng lực này, có người chơi với cô thì cũng tốt.

“Ngươi phải ngoan đấy, ta giải quyết xong mọi chuyện rồi thì sẽ về.”

“Tiên Tôn còn chưa giải quyết xong sao?”

“Ừm.”

Vì thế Quý Lạc đành phải lưu luyến nhìn Dung Ngọc biến mất.

Cẩm Thanh thì lại trào phúng ở trong lòng, chuyện ở đảo Đông Li nguy hiểm như vậy, nhưng Dung Ngọc vẫn thoát ra về thăm cô, xem ra, lần này, Dung Ngọc đã hoàn toàn ngã xuống rồi.

Nếu Dung Ngọc không có tình cảm thì vô địch, vậy Dung Ngọc bây giờ, vẫn có thể không sợ trời không sợ đất sao?

Màn đêm buông xuống, Cẩm Thanh nhìn trong phòng Quý Lạc đã tắt đèn rồi, lúc này mới dựa vào cây, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, một nghìn con hạc giấy bỗng nhiên bay đến trước mặt hắn, trên mặt hắn lập tức hiện lên sự không kiên nhẫn, giây tiếp theo, hắn đã xuất hiện ở trong cung điện.

Có một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế đằng trước ở trong điện, người phụ nữ kia mặc hoa phục, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều hết sức tao nhã, chỉ thấy nàng ta bưng một chén trà nhỏ, chỉ bưng lên, nhưng không uống.

Bởi vì không tiện nên Cận Hề đã cho tỳ nữ trong điện lui ra ngoài từ lâu, lúc này nhìn qua toàn bộ cung điện hết sức quạnh quẽ.

Hai người không ai lên tiếng, Cận Hề dừng mắt ở trên mặt Cẩm Thanh, mới thoáng cái đã lập tức rời mắt đi, sau đó mở miệng bằng giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.

“Bản thần nữ sai ngươi làm một chuyện, đã nhiều ngày vậy rồi, sao còn chưa thành công?”

Cẩm Thanh rũ mắt xuống, trả lời: “Cận Hề thần nữ, trên người con củ cải kia bị Dung Ngọc Tiên Tôn làm tiên pháp, Cẩm Thanh không thể tới gần.”

Dáng vẻ nhún nhường của hắn vốn đã khiến Cận Hề hết sức không thích, lại nghe thấy hắn nói Dung Ngọc đối xử với Quý Lạc khác biệt như vậy, cơn tức nhất thời dâng lên, cái ly bay thẳng đến trên người Cẩm Thanh rồi rơi xuống đất, trà nóng bên trong hắt hết lên người hắn.

Mà Cẩm Thanh dường như không cảm nhận được, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

Cận Hề xả giận rồi, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, vội dỗ Cẩm Thanh.

“Cẩm Thanh, bản thần nữ cũng chỉ  nhất thời tức giận, ngươi sẽ không trách ta chứ?”

“Cẩm Thanh không dám.”

Hừ, tin rằng ngươi cũng không dám, Cận Hề trào phúng ở trong lòng, nếu không phải bây giờ Cẩm Thanh còn có giá trị lợi dụng, thì nàng sẽ không ăn nói khép nép dỗ hắn như vậy.

“Nếu Dung Ngọc đã suy nghĩ ra một cách tốt như vậy thì không phải chúng ta cũng nên làm chút gì đó sao, nghe nói tiên pháp ở Long Uyên cốc sẽ không dùng được, như vậy, ngươi đã biết phải làm thế nào rồi chứ?”

Cẩm Thanh nghe thấy Long Uyên cốc, con ngươi vốn như ao tù nước đọng cuối cùng cũng nổi lên một tia gợn sóng, nhưng trong nháy mắt sau lại yên ả.

“Ta đã biết.”

“Ừm.”

Lúc này Cận Hề mới hài lòng gật đầu, “Đổi khuôn mặt khác đi, bản thần nữ không thích gương mặt này.”

Chờ sau khi Cẩm Thanh đổi khuôn mặt khác rồi, Cận Hề vốn ngồi ở trên ghế bỗng nhiên đứng dậy, sau đó tới gần hắn, thân thể mềm mại dứt khoát dựa vào lòng ngực hắn.

“Dung Ngọc, ôm ta một cái.”

Trên khuôn mặt giống với dáng vẻ của Dung Ngọc kia hiện lên ý cười, sau đó Cẩm Thanh giơ tay, ôm lấy Cận Hề.

Nếu không phải hắn có thể biến ảo khuôn mặt giống Dung Ngọc, nếu không phải giọng nói của hắn không khác mấy Dung Ngọc, có lẽ hắn đã không còn trên đời này từ lâu rồi, nhưng nguyên nhân chính là vì như thế nên hắn càng ghét Dung Ngọc hơn bất kì ai khác, cho nên hắn nhất định sẽ tự mình khiến Dung Ngọc biến mất.

Mà hắn cũng sẽ không tha cho người phụ nữ trong ngực này.

Cận Hề rúc vào trong lòng Cẩm Thanh với vẻ thỏa mãn, chờ con yêu quái củ cải kia chết rồi, nhất định Dung Ngọc sẽ nhìn nàng, đến lúc đó, nàng sẽ có thể thật sự có được Dung Ngọc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 185: Nhặt được một con yêu quái củ cải (22)


Ngày hôm sau Quý Lạc nhạy cảm phát hiện ra Cẩm Thanh có chút không thích hợp, ví dụ như hắn bỗng chốc tự dưng im lặng, không biết đang suy nghĩ gì.

“Cẩm Thanh, ngươi làm sao vậy?”

Cẩm Thanh đấu tranh ở trong lòng một lúc, thật sự hắn phải làm vậy sao?

Nhưng nếu không làm vậy, người chết sẽ là hắn, lúc trước khi Cận Hề cứu hắn, hắn từng lập khế ước trời đất với nàng ta, cần phải hoàn thành ba chuyện Cận Hề phân phó.

Chuyện thứ nhất chính là để hắn biến thành dáng vẻ của Dung Ngọc, chuyện thứ hai là để hắn theo bên người nàng ta, giờ đã tới chuyện cuối cùng rồi, mắt thấy sắp được giải thoát rồi, bất kể có thế nào hắn cũng sẽ không từ bỏ cơ hội này.

“Ta không sao, Lạc Lạc có thể đi với ta tới một nơi không?”

Quý Lạc do dự trong chốc lát, trong lòng cô vô thức muốn từ chối, nhưng không biết vì sao cô vẫn gật đầu.

“Được.”

Quý Lạc không có tiên thuật, nhưng Cẩm Thanh có, thế nên không đến chốc lát, bọn họ đã đến bên vách núi Long Uyên cốc, hắn biết, bây giờ nhất định Cận Hề đang nhìn thấy tất cả.

Quý Lạc nhìn nơi này không có tí cỏ nào, hơn nữa không khí vô cùng bất thường, cô liền nói với Cẩm Thanh: “Cẩm Thanh chúng ta về đi, nơi này khiến người ta thấy khó chịu quá.”

Cẩm Thanh không hé răng, chỉ đưa Quý Lạc đến gần vách núi, từng trận gió thổi tới bên vách núi, thân hình Quý Lạc hơi lảo đảo, không đứng vững, mà lúc này Cẩm Thanh bỗng trùng hợp huých cô một cái, cô không giữ vững trọng tâm thế là ngã thẳng xuống dưới.

Cận Hề ở đầu bên kia nhìn thấy màn này thì hết sức kích động, rớt vào Long Uyên cốc, cho dù không chết thì cũng không sống được lâu.

Lúc này một tia sáng màu vàng từ trên bầu trời bỗng bao phủ lấy Cẩm Thanh, nói rõ khế ước trời đất đã tự động giải trừ, trên mặt Cẩm Thanh lộ ra nụ cười, ở trong ánh mắt ngạc nhiên của Cận Hề, lại nhảy thẳng xuống, kéo lấy tay Quý Lạc, hai người cùng nhau ngã xuống.

Cận Hề hoàn toàn không ngờ tằng Cẩm Thanh sẽ làm như vậy, một cảm giác phản bội bỗng nhiên sinh ra.

Cẩm Thanh, ngươi giỏi lắm, nếu ngươi muốn chịu chết như vậy, thế thì cũng miễn cho nàng ra tay, đây là do ngươi tự tìm lấy

Giây phút Quý Lạc ngã xuống đó thì trong đầu gần như là trống rỗng, trong lòng cô rất nôn nóng, trực tiếp gọi tên của Dung Ngọc.

Khi tay Cẩm Thanh nắm lấy tay cô, cô cho rằng Dung Ngọc thật sự tới, vì thế gọi một tiếng: “Dung Ngọc Tiên Tôn.”

Cẩm Thanh yên lặng một lát, trả lời bằng giọng điệu cay chát: “Ta là Cẩm Thanh.”

Bởi vì gió quá lớn nên Quý Lạc không mở  mắt ra được, thứ duy nhất cô khẳng định đó là Cẩm Thanh cũng nhảy xuống theo cô.

“Ta......”

“Trước đừng có nói chuyện.”

Cẩm Thanh dùng hết toàn lực, thay đổi vị trí với Quý Lạc, biến thành Quý Lạc ở trên hắn ở dưới.

“Ầm ——”

Hai người rơi xuống đất, trong nháy mắt đó Quý Lạc cảm giác đầu bị quăng ngã ngốc, trước mắt ứa ra sao Kim, sau một lúc thật lâu mới phục hồi lại tinh thần.

Phục hồi tinh thần lại sau đó cô liền vội vàng đứng dậy, Cẩm Thanh làm đệm lót dưới thân cô dường như bị  thương rất nặng, phun thẳng một ngụm máu tươi ra, ngay sau đó lại thêm mấy ngụm nữa.

Quý Lạc không ngờ rằng Cẩm Thanh lại sẽ làm như vậy, trong lúc nhất thời bỗng nghẹn lời.

Cô vội vàng nâng Cẩm Thanh dậy, lúc sờ tay đến sau lưng hắn thì phát hiện hơi gồ nghề.

Cô nhìn sau lưng Cẩm Thanh, phát hiện sau lưng hắn toàn là cục đá lớn nhỏ không đều, bởi vì ngã rất nặng, cục đá khảm thẳng vào lưng hắn, máu tươi chậm rãi thấm ra.

Mà vẻ mặt của Cẩm Thanh, dường như rất đau đớn.

Làm sao bây giờ làm thế nào giờ đây.

Cô không làm được chuyện gì cả.

“Trong ngực ta, có một lọ thuốc, lấy ra....giúp ta.”

Quý Lạc vừa nghe, vội vàng lấy lọ thuốc kia ra, sau đó đút cho Cẩm Thanh.

“Ngươi sao rồi?”

Không rõ đó là loại thuốc gì, sau khi Cẩm Thanh nuốt xuống thì vẻ mặt lập tức tốt hơn nhiều, hắn thấy vẻ mặt Quý Lạc luống cuống, sau đó mở miệng: “Còn phải làm phiền ngươi khoét đá sau lưng ta ra.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 186: Nhặt được một con yêu quái củ cải (23)


Khoét...... Khoét ra?

Quý Lạc nhìn những viên đá đó, bởi vì khảm vào quá sâu, giống như là mọc ra từ thịt vậy, hơn nữa ít nhất cũng phải có hơn mười viên, nhìn qua vô cùng kinh khủng.

Chỉ ngã xuống thôi không thể nào khiến người ta thống khổ thế này.

“Ngươi có thể thử dùng pháp thuật được không?”

“Ở đây không thể dùng pháp thuật, tất cả pháp lực ở chỗ này đều sẽ biến mất.”

Nếu là như vậy, vì sao hắn lại muốn tới chỗ này?

Trong đầu Quý Lạc có rất nhiều thắc mắc, nhưng thấy mồ hồi trên mặt hắn càng ngày càng nhiều, trong lòng nghĩ trước mắt quan trọng nhất đó là khoét đá ra giúp hắn.

“Ta sẽ bắt đầu đây, ngươi......”

“Bắt đầu đi.”

Không có bất kì một công cụ nào, Quý Lạc chỉ có thể dùng tay, mỗi lần khoét sẽ ra được một viên, Quý Lạc cảm giác được người Cẩm Thanh run lên một chút, tay Quý Lạc cũng không tự chủ được bắt đầu run rẩy, cố sức nhẹ tay nhất có thể, sợ khiến Cẩm Thanh càng thêm đau đớn.

Chờ khoét sạch hết rồi, không chỉ Cẩm Thanh mà ngay cả Quý Lạc cũng ướt hết áo.

Đã khoét hết đá ra rồi, nhưng làm sao để ngừng chảy máu đây?

“Trên lưng ngươi......”

Khoan đã, Quý Lạc trực tiếp xé áo sau của Cẩm Thanh ra, thì phát hiện miệng vết thương đó đã bắt đầu khép lại.

Đây là tình huống gì vậy?

“Ngươi dùng pháp thuật sao?”

“Mới nãy không phải ta đã nói rồi sao? Ở đây không thể dùng pháp thuật.”

Quý Lạc tin Cẩm Thanh sẽ không nói dối, nếu có thể thì sao mới nãy hắn lại không dùng, ngược lại còn chịu khổ như vậy.

Cẩm Thanh lập tức thấy sai sai, “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Miệng vết thương trên lưng ngươi khép lại.”

Sao có thể chứ?

Theo lý mà nói ở đây không thể dùng tiên pháp mà.

Hắn bỗng dừng mắt trên tay Quý Lạc, bởi vì Quý Lạc xắn tay áo lên, thế nên liền để lộ vòng tay trên tay cô.

Sao thứ này lại ở trên người cô?

Hèn chi miệng vết thương của hắn sẽ khép lại.

Hắn tỉnh bơ kéo tay áo Quý Lạc xuống, ngộ nhỡ nếu bị yêu quái ở đây thấy, vậy nhất định sẽ đưa tới nguồn tai hoạ.

Long Uyên cốc là nơi tụ tập của yêu quái, những con yêu quái sống ở đây đều có thể sử dụng yêu lực, bây giờ bọn họ rơi xuống chỗ này, chẳng khác nào dê vào miệng cọp, để mặc cho người ta chia cắt xâu xé.

“Trước đó vì sao ngươi lại muốn đến đây?”

Cẩm Thanh biết trước sau gì Quý Lạc cũng sẽ hỏi hắn, hắn cũng không định gạt cô.

Hắn nhìn thẳng vào Quý Lạc, tuy trên mặt còn vết máu, nhưng vẫn khó ngăn được phong thái của hắn.

“Nếu ta lừa ngươi, ngươi sẽ thế nào?”

“Ngươi nói trước sao lại lừa ta đã?”

“Ngươi biết Cận Hề không?”

Cận Hề? Hình như có chút ấn tượng, Quý Lạc bắt đầu nhớ lại, sau đó mới nhớ ra thần nữ muốn giết cô lúc trước không phải tên là Cận Hề sao?

“Ngươi đang nói Cận Hề thần nữ sao?”

“Ừm.”

“Nhưng việc này có liên quan gì tới nàng ta?”

Cẩm Thanh kể lại một năm một mười chuyện đã xảy ra cho Quý Lạc nghe, sau khi Quý Lạc nghe xong chuyện, cả người im lặng hồi lâu.

Dáng vẻ của cô khiến trong lòng Cẩm Thanh không khỏi thấp thỏm, hắn không muốn lừa cô, nhưng lại sợ cô ghét hắn, từ khi nào mà hắn đã trở nên nhát gan như vậy, lại sợ hãi hết lần đến lần khác vì một người, lo lắng cho sự an toàn của người đó, thậm chí không không quan tâm đến an nguy của mình.

“Phì"

Quý Lạc lập tức cười ra tiếng, “Ngươi làm gì mà khẩn trương vậy?”

“......”

Lúc này còn cười được, cô thật đúng là ngốc.

“Tuy ngươi đã đưa ta tới đây, nhưng ngươi cũng đã cứu ta, hơn nữa ngươi cũng bị Cận Hề thần nữ làm hại, thế nên sao ta có thể không biết phân biệt thiện ác được chứ?”

Ngốc cũng có ưu điểm của ngốc, cuối cùng Cẩm Thanh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bây giờ chuyện hắn phải làm, đó là đưa Quý Lạc ra ngoài an toàn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 187: Nhặt được một con yêu quái củ cải (24)


Ở nơi khác, Dung Ngọc đang nói chuyện với những vị thần tiên khác bỗng nhiên tạm dừng.

Mới vừa rồi, hắn cảm giác được pháp thuật hắn thực thi trên người Quý Lạc đã biến mất.

Loại pháp thuật này hẳn là không có ai phá được. Chỉ có hai loại khả năng, một là đối phương đã chết, hai là...... Rơi xuống nơi đó rồi?

“Dung Ngọc Tiên Tôn?”

Một vị thần tiên bên cạnh thấy Dung Ngọc thất thần, bỗng nhiên gọi hắn một tiếng.

Dung Ngọc phục hồi tinh thần lại, trực tiếp nói rõ: “Có lẽ ở đây không còn chuyện gì nữa, các ngươi cứ ở lại giải quyết tốt hậu quả đi, bản tôn có việc phải đi trước.”

Hắn muốn đi, ai mà dám ngăn lại chứ, chỉ có thể nhìn hắn biến mất.

Dung Ngọc trở lại điện, quả nhiên bóng dáng của Quý Lạc và Cẩm Thanh đều biến mất, phần lớn có thể đã rơi xuống đó rồi.

Bốn mùa ở Long Uyên cốc biến đổi thất thường, buổi sáng có khi còn đang mùa hè, buổi chiều sẽ bỗng nhiên trở nên lạnh hơn, nhiệt độ không khí giảm xuống dữ dội, sau đó mùa đông đã tới.

Mà hai người Quý Lạc đang phải chịu đựng loại thay đổi chênh lệch nhiệt độ này, không có pháp lực thì cũng sẽ không có chức năng chống lạnh cơ bản nhất, hai người chỉ có thể tìm một chỗ rồi ngồi xuống, dựa sát vào nhau sưởi ấm.

Sau vài tiếng thì độ ấm lại tăng lên, bắt đầu nóng hơn, không còn lạnh nữa, nhưng lại không có nước, Quý Lạc và Cẩm Thanh một người là thực vật một người là cá, đều là yêu quái dễ dàng thiếu nước, không có nước, có lẽ bọn họ sẽ không ra khỏi đây được.

Môi Quý Lạc bắt đầu tróc da, cô không nhịn được liếm đôi môi khô nứt, sau đó trao đổi với hệ thống ở trong đầu.

“Hệ thống này, linh hồn của ký chủ nhà cậu sắp phải về hỗn độn rồi, cậu có cách nào không?”

【 Không có. 】

Hệ thống vẫn vô tình như cũ.

“Vậy cậu nên tìm ký chủ tiếp theo đi.”

【 Cứ yên tâm, sẽ tìm 】

Mẹ kiếp, thật sự mặc kệ sống chết của cô sao.

“Tôi nghi ngờ cậu đã tự giảm IQ của tôi xuống, bằng không thì sao tôi lại càng ngày càng ngốc chứ?”

【......】

“Sao cậu không nói gì?”

【......】

“Chẳng lẽ tôi nói đúng rồi?”

Quý Lạc không chờ được câu trả lời, đã không chịu nổi hôn mê bất tỉnh, Cẩm Thanh ở bên cạnh đã bắt đầu chú ý cô từ lâu, thấy cô gục xuống, lập tức vươn đỡ lấy cô.

【 Ký chủ, không phải là tôi không cứu cô, bạch mã vương tử của cô đã tới rồi. 】

Đương nhiên là Quý Lạc sẽ không nghe được những lời này.

Tay Cẩm Thanh còn chưa đỡ được người Quý Lạc thì Quý Lạc đã bị hút đi bởi một lực lượng khác, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống trong ngực Dung Ngọc, Dung Ngọc ôm cô, ánh mắt mang theo sát ý.

“Dung Ngọc Tiên Tôn?”

Cẩm Thanh không ngờ rằng Dung Ngọc sẽ tìm được tới đây nhanh như vậy, hơn nữa càng không nghĩ tới pháp lực của hắn lại cao thâm như vậy, vẫn dùng được ở chỗ thế này.

“Là ngươi đưa nàng ấy tới đây?”

“Đúng vậy.”

Cẩm Thanh hào phóng thừa nhận, chuyện tới bây giờ hắn cũng không sợ Dung Ngọc sẽ làm gì hắn, dù sao Quý Lạc đi theo Dung Ngọc, nhất định sẽ an toàn.

Dung Ngọc đúng là có nảy ra ý muốn giết hắn ta, nhưng nhìn thấy Quý Lạc không bị thương chút nào, mà nhìn dáng vẻ của Cẩm Thanh thì như đã bị nội thương cực lớn, có lẽ là hắn ta đã cứu cô, nói vậy hắn cũng không cần phải hùng hổ doạ người nữa, cứ để cho hắn ta ở đây tự sinh tự diệt vậy.

“Bản tôn không giết ngươi, có thể sống sót rời khỏi đây không thì phải dựa vào vận may của ngươi rồi.”

Nói xong, hắn liền ôm Quý Lạc biến mất ngay tại chỗ.

Mà cuối cùng Cẩm Thanh cũng không gắng sức được nữa, liền ngã xuống.

Lúc Quý Lạc tỉnh lại thì phát hiện cô đang được Dung Ngọc ôm vào trong ngực, nhìn dáng vẻ của Dung Ngọc có lẽ vô cùng mệt mỏi, Quý Lạc đè xuống sự vui mừng, ánh mắt từ sống mũi kiên quyết của hắn lướt lên trên lông mi hắn, lại lướt từ lông mi xuống dưới môi.

Nhìn được vài phút, miệng Dung Ngọc bỗng nhiên động đậy.

“Sao hả, thích bản tôn thế sao?”

Giây tiếp theo, Dung Ngọc liền mở mắt ra, ranh mãnh nhìn cô.

.......

Xin lỗi mọi người nhiều vì đã đăng chương mới quá trễ luôn nha 😞

.......

#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé xD
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 188: Nhặt được một con yêu quái củ cải (25)


Quý Lạc không ngờ lúc này hắn sẽ tỉnh lại, còn bị bắt đúng lúc.

“Tiên...... Tiên Tôn.”

Dung Ngọc ôm sát cô, mặt cô liền kề với cổ hắn, làn da ấm áp của hắn khiến Quý Lạc cảm giác thoải mái, thật tốt, hắn đã đến rồi.

“Ngủ thêm lát nữa đi.”

“Ừm.”

Quý Lạc nhắm mắt lại, dần dần ngủ thiếp đi.

Chờ lúc cô tỉnh lại, Dung Ngọc đã không còn bên cạnh, cô vội ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình lại nằm trong một đóa hoa.

Đóa hoa này không biết là làm sao mà vô cùng lớn, nhụy hoa cũng có thể đỡ được trọng lượng của cô, hơn nữa cánh hoa cũng rất cao, Quý Lạc ngồi dậy thì không nhìn thấy bên ngoài, chỉ đành phải đứng lên.

Dưới chân là sự mềm mại, suýt nữa Quý Lạc đã không đứng được, cuối cùng phải vịn lấy cánh hoa bên người mới đứng vững.

Cô nhón mũi chân nhìn tình hình bên ngoài, bên ngoài vẫn giống như lúc trước, đất đai đều vô cùng cằn cỗi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài ngọn cỏ thưa thớt sinh trưởng bên nhau.

“Tiên Tôn?”

Cô thử gọi Dung Ngọc, sau khi gọi hai tiếng thì nhận ra hắn không ở gần đây, có chút thất vọng, chờ cô xoay người lại thì phát hiện Dung Ngọc đã đứng ở phía sau cô.

Có một người bỗng nhiên xuất hiện khiến Quý Lạc sợ tới mức lui về sau hai bước, Dung Ngọc thấy cô trẹo chân, sợ cô té liền vội vàng giữ chặt cô lại.

“Chúng ta còn ở dưới vực sâu sao?”

“Ừm, nơi này có chút khác ngoại giới, tuy ta có thể tiến vào, cũng có thể sử dụng pháp thuật, nhưng lại không thể dùng pháp thuật đưa ngươi ra ngoài, muốn đi ra ngoài chỉ có thể dựa vào chính chúng ta tìm được trận nhãn.”

“Ý người là, sở dĩ chúng ta không thể sử dụng pháp thuật đi ra ngoài, là bởi vì ở đây có trận pháp?”

Hiếm khi cô thông minh được một lần, Dung Ngọc giữ chặt cô, trong chớp mắt liền đi ra khỏi đóa hoa.

Sau đó cô thấy Dung Ngọc duỗi tay ra, đóa hoa kia lập tức bắt đầu thu nhỏ lại, đóa hoa màu trắng, tầng tầng cánh hoa xếp chồng lên nhau, nhìn từ bên ngoài thì vô cùng đẹp.

Quý Lạc nhận ra loại hoa này, hoa này là hoa thược dược, cô nhớ rõ lúc trước đã từng ngửi thấy mùi hương này trên người Dung Ngọc.

Hoa thu nhỏ lại đến kích cỡ bàn tay, sau đó bay đến trên tay Dung Ngọc, dần dần biến mất.

Thứ này, không phải giống lều bạt  mang theo người đấy sao?

Không, tiện hơn lều bạt mang theo người nhiều.

“Tiên Tôn đây là pháp khí gì vậy?”

Cô cũng không hỏi gì khác người, nhưng cô cảm giác sắc mặt của Dung Ngọc bỗng thay đổi, sau đó liền tránh đi chủ đề này.

“Lần sau ta không ở đây thì đừng có chạy lung tung.”

Trong giọng nói của hắn có ý khiển trách, Quý Lạc cũng biết lần này là do cô sai, cũng không có bác bỏ lại, lúc này, cô bỗng nhiên nhớ tới Cẩm Thanh.

“Cẩm Thanh đâu?”

Dung Ngọc thấy cô còn nhớ Cẩm Thanh, thiếu chút nữa là bị tức chết, “Hắn ta nói muốn đi một mình, nếu ngươi muốn tìm hắn thì đi đi.”

Nói xong, Dung Ngọc đi vài bước về phía trước, phía trước rất trống vắng, bóng dáng màu trắng kia đứng ở đó, khẽ cúi đầu.

Quý Lạc vội vàng chạy tới giữ chặt tay hắn, “Tiên Tôn, ta không đi, ta và người ở bên nhau.”

Nếu Cẩm Thanh tự đi, vậy cô cũng không cần phải trở về tìm hắn, dù sao  bọn họ cũng không phải người một đường, nếu Tiên Tôn biết chuyện này, chỉ sợ Cẩm Thanh càng không kiếm lời được.

Trong lòng cô nghĩ rất tốt, chỉ là Dung Ngọc đã sớm biết.

Dung Ngọc nhếch khóe miệng lên, trên mặt toàn là nụ cười sau khi được như ý, xem ra ở trong lòng củ cải, vẫn là hắn tương đối quan trọng, cũng không uổng phí hắn chạy đi một chuyến này.

Nếu như mới nãy cô thật sự muốn đi tìm Cẩm Thanh, vậy hắn tuyệt đối sẽ không quan tâm nửa phần sống chết của cô nữa.

Năng lực kiềm chế của Dung Ngọc rất mạnh, mỗi bước hắn đi, đều có lợi nhất đối với hắn, đương nhiên như vậy cũng rất nguy hiểm. Ví dụ như bước mới nãy đó, Quý Lạc rất có lẽ sẽ thật sự đi tìm Cẩm Thanh. Nhưng hắn đang đánh cuộc, ở trước khi hắn chưa xác định được Quý Lạc hoàn toàn thích hắn, hắn cần phải kiềm chế được trái tim của mình.

Nhưng bây giờ xem ra, cách bước đó cũng không còn xa nữa.

Hắn cần phải khiến cô chủ động, ngoan ngoãn chờ ở bên cạnh hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 189: Nhặt được một con yêu quái củ cải (26)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

.......

Tuy rằng pháp lực của Dung Ngọc vẫn có thể sử dụng được ở chỗ này, nhưng vẫn bị yếu đi không ít.

Đi được nửa đường lại nổi lên gió lạnh, pháp lực của Dung Ngọc vẫn không đủ để bảo vệ hai người, chờ lát nữa đoán là sẽ không cầm cự được nổi nữa.

Hắn có thể chịu đựng được, nhưng Quý Lạc thì chưa chắc.

“Ngươi biến lại thành củ cải trước đi.”

Nói xong, Quý Lạc liền dần dần thu nhỏ lại, sau đó bị Dung Ngọc nắm ở trong tay.

Ngay sau đó, cô đã bị Dung Ngọc đặt vào một nơi vô cùng ấm áp.

Da thịt chỗ này vô cùng mịn màng, A A A, là ngực của Dung Ngọc.

Thì ra cô được Dung Ngọc đặt ở trong quần áo.

Trong đầu cô lập tức não bổ (1) ra n hình ảnh Dung Ngọc lộ nửa vai ngọc, còn có tay cô sờ lên lồng ngực trắng như ngọc của hắn bạch ngọc.

(1) Não bổ (脑补): là từ ngữ được sử dụng phổ biến trên mạng, chỉ việc tự thêm thắt một số tình tiết trong đầu.

Không được, nếu nghĩ tiếp nữa cô sẽ chảy máu mũi mất.

Dung Ngọc đâu biết củ cải trong lòng ngực suy nghĩ cái gì, chỉ một lòng một dạ tìm trận nhãn, hình như hắn nhớ là có một cuốn sách cổ ghi lại, trận nhãn của Long Uyên ở nơi trăm hoa, ở đây không có một ngọn cỏ, chứng minh là cách chỗ kia còn rất xa.

May là lúc trước hắn đã làm phép để lại tâm nhãn trên người cô, bằng không chỉ sợ cũng không tìm thấy cô.

Chỉ bằng Cẩm Thanh, sao có thể đưa cô ra ngoài thành công được.

Dung Ngọc thấy con đường phía trước không nhìn thấy phần cuối được, nhíu mày lại, nếu cứ đi như vậy, đoán là phải đi rất lâu nữa, nhưng bây giờ pháp lực trong cơ thể hắn đã bắt đầu thiếu hụt, nếu gặp phải nguy hiểm, chỉ sợ không có năng lực chống lại địch.

Xem ra chỉ có thể dùng cách kia.

Hắn cắn nát ngón tay, phía trên thấm ra một giọt máu, ngón trỏ siết chặt ngón giữa, giọt máu kia liền lơ lửng giữa không trung, đợi lát nữa sẽ trôi về một hướng.

Loại thuật pháp này có thể truyền đi ngàn dặm, nhưng nếu bị người khác phát hiện hơn nữa còn phá bỏ thì người làm phép sẽ bị cắn trả lại dữ dội.

“Ơ, Vân Lê tỷ tỷ, tỷ nhìn xem phía trước là thứ gì vậy?”

Nữ tử mặc bồ độ hồng nhạt hỏi nữ tử mặc đồ trắng bên cạnh.

Khuôn mặt của nữ tử đồ hồng hơi có vẻ non nớt, nhưng mắt hạnh má hồng, không khó để nhìn ra sau khi hoàn toàn nẩy nở thì sẽ khuynh thành nhường nào.

Còn nữ tử đồ trắng, chân mày lá liễu khẽ cong, cái mũi vểnh xinh xắn, môi đỏ tựa cánh hoa, dáng vẻ chỉ được coi là bình thường, miễn cưỡng thì gọi là thanh tú, nhưng nàng lại có một đôi mắt phượng (2), đuôi mắt hơi xếch lên, trong thanh thuần lại lộ rõ phong tình.

(2) Mắt phượng:

[Diendantruyen.Com] Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ


“Sợ là lại có người mù mắt đi vào đây, muốn ra ngoài.”

“Hừ, đợi muội đi huỷ thứ đồ kia.”

“Nè, Đào Yêu, đừng xúc động, người vẫn có thể sử dụng thuật pháp ở nơi này, chắc hẳn tài nghệ phải phi phàm, đúng lúc ở đây cũng không thú vị, không bằng dẫn dụ đến đây chơi đùa đi.”

Đào Yêu xoay chuyển ánh mắt, Vân Lê tỷ tỷ nói rất đúng, đợi người nọ vào rồi, các nàng có thể muốn thế nào là được thế đó.

Nhưng cũng không thể để người nọ hoàn hảo không tổn hao gì tiến vào đây.

Đào Yêu bắn đầu ngón tay ra, một yêu lực đúng lúc đụng vào máu của Dung Ngọc, giọt máu kia chỉ lắc lư hai cái, nhưng cũng không bị phá vỡ.

Vân Lê thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên, tuy mới nãy Đào Yêu không ra tay nặng, nhưng giọt máu kia cũng không đến mức vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, xem ra pháp lực của đối phương hẳn là vô cùng vững vàng.

Mà Dung Ngọc ở bên kia, lại vì gặp phải sự cắn trả mà hộc ra một ngụm máu, Quý Lạc nghe thấy tiếng động muốn thò đầu ra nhìn, Dung Ngọc lại đè cô lại.

“Tiên Tôn ngài sao vậy?”

Dung Ngọc lau sạch máu tươi bên môi, sau đó nói: “Không sao, yên ổn đợi đi, đừng thêm phiền phức.”

Quý Lạc lại rụt đầu lại, lúc này cô không làm được gì cả, chỉ có thể nghe hắn, cố gắng hết sức không tăng thêm phiền phức.

Nếu bị cắn trả lại, vậy nhất định đã bị phát hiện, hiển nhiên đối phương muốn chơi đùa với hắn.

Lấy trạng thái bây giờ của hắn, nếu liều mạng nhất định sẽ nguy hiểm, nhưng, muốn đi ra ngoài, cũng chỉ còn con đường kia, thế nên, hắn cần phải đi.

Dung Ngọc khẽ nhắm mắt lại, hai tay bện một cái ấn, tác động qua lại với giọt máu kia, sau đó ánh sáng màu vàng chợt lóe, Dung Ngọc liền đến một nơi khác.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom