Cập nhật mới

Dịch Bạch Phú Mỹ Những Năm 70

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Hôn Đến Khi Nào Anh Đồng Ý Mới Thôi 2


Lúc Hạ Tam Nha mang khuôn mặt đầy nước mắt đến tìm cô, Triệu Lan Hương thật sự đã bị dọa sợ, cô vội vàng chạy về xem Hạ Tùng Bách, nhưng mà anh thì ngược lại, vẫn rất bình tĩnh, vẫn nói chuyện, vẫn hành động bình thường.


Mặc dù trên người anh có rất nhiều vết thương, xem ra có lẽ không bị thương bên trong nội tạng, chỉ là vết máu trên đầu nhìn có chút dọa người.

Suy nghĩ một lát, Triệu Lan Hương vẫn cảm thấy không yên tâm, cô vẫn muốn đưa anh đến bệnh viên chụp chiếu.Vũng máu đọng trên mặt đất ở trên núi có lẽ không phải là của anh, nếu đầu anh mà chảy nhiều máu như thế, lấy đâu ra chuyện còn có thể lật người cô lại mà hôn nữa.Triệu Lan Hương vừa tức vừa buồn cười, đám người này vây đánh Hạ Tùng Bách, thế mà lại bị anh đánh cho thảm như vậy, đúng là quá kém.Trước đó nghe lời mấy người dân trong thôn nói, có đã hiểu được chuyện gì xảy ra: Vương Lại Tử nói ba hoa chích chòe vài câu về cô và Hạ Tùng Bách, anh xúc động không nói hai lời vung tay lên đánh Vương Lại Tử, còn đám người đứng đó, chẳng những không can ngăn, ngược lại còn nhìn anh không vừa mắt, mấy người đó còn cầm cuốc xẻng lên giúp Vương Lại Tử đánh anh.Hạ Tùng Bách là kẻ liều mạng đánh như không muốn sống nữa, đánh đến mức máu chảy vung vãi, khiến đám người kia đều sợ hãi, anh đè lên người Vương Lại Tử đánh vào miệng anh ta, bắt anh ta xin lỗi xong, lúc này Hạ Tùng Bách mới lê cái thân đầy máu quay về nhà.Hiện giờ Triệu Lan Hương đang cầm giấy bút đi tìm bí thư chi bộ Lý, trong thôn này có hai dòng họ lớn, một họ Lý, một họ khác chính là họ Hạ.

Họ Hạ này gồm rất nhiều chi nhánh, có rất nhiều người đều có gốc gác tổ tiên liên quan đến Hạ Tùng Bách, cũng có người từng làm nô bộc ở nhà họ Hạ, sau đó cũng sửa họ theo chủ, rất nhiều người đều có liên quan đến nhà họ Hạ.Triệu Lan Hương đập cửa nhà bí thư chi bộ Lý rầm rầm, cô nói: "Đồng chí Hạ Tùng Bách bị một đám người đánh cho máu chảy không ngừng, chỉ sợ trên người còn có vết thương bên trong, tôi muốn lập tức dẫn anh ta lên bệnh viện trên thị trấn kiểm tra."Bí thư chi bộ Lý vừa tiễn xong một đám người khóc lóc kể lể cáo trạng, thì bên này Triệu Lan Hương đã đến rồi.Ông ta đau hết cả đầu, sắc mặt có chút khó coi: "Tôi còn chưa tìm hắn tính sổ, thế mà cô còn tự mình đưa đến tận cửa."Nụ cười hiền hòa trong mắt Triệu Lan Hương lập tức biến mát, cô đã hiểu, vừa rồi đã có người đến tìm bí thư chi bộ cáo trạng."Tính sổ cái gì? Tôi là một cô gái trong sạch chưa lập gia định, bị đám người miệng không răng kia vu oan, có muốn tôi tính rõ ràng khoản nợ này trước hay không?""Mặt khác, trước đó chỉ có Vương Lại Tử và Hạ Nhị Ca xung đột, những người gia nhập sau đó đều là kẻ vô cớ đánh người, hơn nữa còn cầm hung khí trong tay, đơn phương ẩu đả người dân.""Nếu suy xét kỹ ra thì hành vi của Hạ Nhị Ca thuộc về phòng vệ chính đáng, theo pháp luật mà nói, tôi có lý do để khởi tố những người đánh hôi kia.


Tội danh gọi là cái gì...!A, là tội gây hấn gây chuyện, hoặc cố ý gây thương tích."Bí thư chi bộ Lý nghe thấy nữ thanh niên trí thức này nói như vậy, thì cảm giác đầu mình càng đau hơn.Người trong thành phố có ăn có học có khác, nói chuyện lý lẽ rõ ràng như vậy, ngay lập tức đã nói trúng chỗ hiểm.


Đâu gióng đám phụ nữ nông thôn kêu khóc cáo trạng kia, nói tới nói lui chỉ có hai chuyện, nhà họ Hạ là người thế nào, và đánh ai thê thảm như thế nào.Bí thư chi bộ Lý không dám gây khó dễ cho Triệu Lan Hương, cũng không dám gây khó dễ cho Tưởng Mỹ Lệ, hai cô gái nhỏ này, người này lợi hại, người kia còn lợi hại hơn, thư của lãnh đạo gửi xuống bảo chăm sóc giúp đỡ vẫn còn nằm trên bàn ông ta kia kia.Ông ta đập mạnh một cái lên bàn, tức giận nói: "Cô nói đều có lý, nhưng mà không đáng để cô dính líu tới thằng hai nhà họ Hạ, tài liệu đề cử của cô, lý lịch nhập Đảng của cô, những thứ này đều có liên quan đến hành vi thường ngày của cô.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Chẳng Ai Thèm Ngó Một Cái


"Cô là một thanh niên tiến bộ có văn hóa, lại trộn lẫn với kẻ xấu như vậy, cô nói xem người khác sẽ nghĩ thế nào về cô? Cô còn muốn giữ tiền đồ của mình nữa không hả?"Triệu Lan Hương bình tĩnh nói: "Đó là chuyện khác, cứu người gấp như cứu hỏa, làm phiền bí thư chi bộ viết cho tôi cái thư giới thiệu, tôi cũng tiện nhanh chóng đưa anh ta đi khám bệnh."Hai tay cô cũng đưa giấy bút lên cho ông ta.Bí thư chi bộ Lý nhận lấy chiếc bút máy trong tay cô gái, bút máy tinh xảo trên thân còn khắc nhãn hiệu nho nhỏ khiến ông ta hơi run rẩy, bàn tay vô thức sờ thêm nó một lần nữa.

Loại bút máy parker này, là lần đầu tiên trong đời này hắn nhìn thấy, nhờ có Triệu Lan Hương ông ta mới may mắn được sờ thử.Bí thư chi bộ Lý mở nắp chiếc bút máy ra, ngòi búi viết liến thoắng trên trang giấy, chỉ một lát sau đã viết xong một lá thư giới thiệu.Triệu Lan Hương thấy bí thư chi bộ Lý đã viết xong thư giới thiều rồi, còn vuốt chiếc bút máy kia một lần nữa, thì đẩy tay về phía ông ta nói: "Bác bí thư chi bộ thích chiếc bút máy này như vậy, thì cháu cho bác mượn dùng vài ngày, dù sao cháu đã xuống nông thôn cũng không cần dùng đến nó, không bằng tặng lại cho bác, để bác viết thư giới thiệu mỗi ngày.""Về phía Hạ Nhị Ca, bác khoan dung cho anh ấy một chút, con người anh ấy không phải kẻ hư hỏng, chỉ là tính tình có chút nóng nảy bộp chộp thôi."Kiểu "mượn dùng" này, mượn bao lâu cũng không nói rõ, thực tế là Triệu Lan Hương đang uyển chuyện tặng chiếc bút này cho Lý Đức Hồng.Đây là thứ đồ đáng giá nhát trên người Triệu Lan Hương bây giờ, đảm bảo giá trị, không bị mất giá, nếu bán ra chợ đen it nhất có thể bán hơn mười đồng.


Về sau, nhãn hiệu bút máy này cũng là hàng hiệu đẳng cấp thế giới.

Có điều sau này cả phòng của ông chồng già nhà cô chứa đầy bút cổ giá trị hàng ngàn hàng vạn, anh đều đưa cho cô để cô ký tên, để cô ghi chép thực đơn.

Triệu Lan Hương dùng đồ xa xỉ mãi quen rồi, nên thấy chiếc bút này cũng thường thôi.Bí thư chi bộ Lý nghe hiểu được hàm ý trong lời nói của Triệu Lan Hương, ông ta muốn từ chối, nhưng bàn tay lại sờ lên chiếc bút máy, yêu thích không muốn buông tay.


Cô gái nhỏ này đúng là rất thông minh.Ông ta nói: "Vậy tôi nhờ phúc của cô, mượn dùng vài ngày nhé! Hôm khác nhất định tôi sẽ trả lại cho cô."Triệu Lan Hương cầm chặt thư giới thiệu, rồi chào tạm biệt bí thư chi bộ Lý.Cô đi mượn xe đạp của Đường Thanh, rồi đạp xe về nhà họ Hạ.

Trông thấy cô về, Hạ Tam Nha chạy ra nghênh đón, Triệu Lan Hương nhéo khuôn mặt nhỏ của cô bé nói: "Chị đưa anh trai em lên thị trấn khám, em và chị cả nói với bà nội một tiếng nhé, để bà khỏi lo."Hạ Tam Nha gật đầu.Lúc này Hạ Tùng Bách vẫn đang nắm trên giường ngủ đúng tư thế cũ, anh không hề nhúc nhích giống như đã ngủ rất say, cảm giác yên tĩnh này, thật sự khiến lòng người vô cùng xót xa.


Trên người anh hiện rõ từng vết thương nông sâu đáng sợ, thái dương được băng bó bẳng một lớp vải mỏng đang sưng một cục, miệng vết thương kéo dài đến tận khóe mắt, vết thương đã được rửa qua bằng rượu cồn lại rỉ ra chút máu, không biết sau này có thể để lại sẹo hay không.Với tình trạng này mà anh vẫn có thể ngủ say sưa không để ý gì, điều này khiến Triệu Lan Hương không nhịn được nhíu chặt mày lại.Vẻ mặt hờ hững không quan tâm đến vết thương của anh, khiến cô không khỏi nghĩ nhiểu: Có phải anh bị thương mãi nên đã quen với chuyện này rồi hay không? Anh cho rằng chỉ cần ngủ một giấc là có thể hết đau đớn lại sinh long hoạt hổ sao? Vừa nghĩ đến đó, Triệu Lan Hương không nhịn được đau lòng.Những vết thương này, một phần cũng là vì cô nên anh mới phải nhận, khóe mắt anh khôi ngô như vậy, vừa sắc bén vừa sâu sắc, giảm bớt khí thế hung ác trên mặt anh, nếu bị một veets sẹo trên đó, sau này cả gương mặt sẽ hung dữ dọa người biết bao.Triệu Lan Hương gọi anh dậy, cô quơ quơ tờ thư giới thiệu rồi nói với anh: "Đi thôi."Hạ Tùng Bách không muốn đi khám lắm, chỉ có chút chuyện nhỏ, mà cô nàng này căng thẳng như anh sắp chết rồi ấy.Anh xoay người lại nói: "Cô không cần phải xen vào chuyện của tôi.""Đàn ông bị thương ngoài da một chút, không sao cả."Cuối cùng, Hạ Tùng Bách bất đắc dĩ vẫn bị Triệu Lan Hương ép ngồi lên ghế sau xe đạp, anh há miệng lầm bầm: "Đừng tưởng rằng tôi hôn cô vài cái, là cô có thể tùy tiện quản lý tôi."Nghe thấy câu này, Triệu Lan Hương tức đến mức bật cười, cô nhéo anh một cái, để anh ngoan ngoãn lại."Sao mà lắm lời như vậy, có phải muốn tôi hôn anh thêm vài cái nữa không?"Hạ Tùng Bách ngậm miệng lại, yên lặng không nói nữa.Triệu Lan Hương bắt đầu ngồi lên xe, cô dùng hết sức để đạp, tuy nhìn người đàn ông này có vẻ gầy gò, nhưng dáng người lại cao, đèo một người đàn ông như vậy không phải chuyện dễ dàng gì..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Chẳng Ai Thèm Ngó Một Cái 2


Hạ Tùng Bách ngồi phía sau xe đạp, nhìn vào cô, hôm nay cô mặc áo sơ mi màu lam thêu hoa nhỏ, hai bím tóc đen nhánh rủ xuống cái cổ trắng nõn xinh đẹp của cô, một vài sợi tóc xõa ra tung bay theo làn gió, được ánh chiều ta chiếu vào càng xinh đẹp lung linh hơn.


Chiếc áo hơi lơn so với vòng eo mảnh khảnh của cô, nhỏ đến mức không đủ một vòng tay anh, nhưng mà cô vẫn vững vangd chở anh đến thị trấn, sau đó lại ngồi ô tô đi lên thành phố.Triệu Lan Hương nghĩ, dù sao hai người cũng lên đến thị trấn rồi, thà rằng đi thêm một đoạn đường nữa đến bệnh viến ở thành phố chụp xquang cho anh thì tốt hơn.

Cho nên hai người đã đến bệnh viện thành phố, đến nơi thì trời đã tối rồi.Hạ Tùng Bách ngồi trong phòng bệnh để bác sĩ khám cho anh, ống nghe lạnh buốt áp lên ngực anh, sau đó lại dùng máy móc chụp chiếu đầu, và người anh.Hạ Tùng Bách nhìn máy chụp x quang, bác sĩ nói rằng chiếc máy này là báu vật của cả bệnh viện này, từ khi mua về chưa có mấy người được sử dụng, anh cũng coi như là "bệnh nhân mới" của nó.Cuối cùng bác sĩ kê cho Hạ Tùng Bách một ít thuốc tiêu viêm, bảo y tá dùng thanh gỗ nẹp tay chân cho anh, tiêm thuốc, nhưng Hạ Tùng Bách từ chối, anh hung hãn nói: "Tôi còn phải làm việc, dùng cái này phải mất bao lâu."Lúc đó Triệu Lan Hương đang xem bệnh án, không xem không biết, vừa nhìn qua cô đã giật mình.Người đàn ông này đúng là không biết yêu quý bản thân, nếu không không kiên trì đưa anh đi bệnh viện, khả năng còn không biết vết thương của anh lại nghiêm trọng như vậy.Cứ như dáng vẻ bình tĩnh ngủ chiều nay của anh, Triệu Lan Hương không hề nghi ngờ, ngày mai anh vẫn có thể làm việc như bình thường.

Trên bệnh án viết rõ, Hạ Tùng Bách bị gãy xương bao nhiêu chỗ, còn cả chấn động não nhẹ nữa.Triệu Lan Hương nhìn Hạ Tùng Bách ánh mắt sa sầm xuống, nhưng cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ xoa đầu anh nói: "Anh cố nhịn một chút.""Đã gãy cả xương rồi, anh có cần tay mình nữa không hả?"Ánh mắt Hạ Tùng Bách cũng tối đi, cô nàng này đúng là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.Dỗ anh đến bệnh viện còn chưa tính, bây giờ lại dỗ dành anh nẹp ván gỗ giống như thằng què, anh yên lặng không nói gì, khóe mắt xanh tím có chút hối hận thoáng qua.Triệu Lan Hương nói: "Nẹp cho anh ấy đi."Buổi tối khi Hạ Tùng Bách đang truyền thuốc, Triệu Lan Hương cầm tiền đi đóng viện phí, lần chụp xquang này gần như đã tiêu sạch số tiền lúc trước cô kiếm được.Nhưng tiền thuốc men không thể tiết kiệm, bỏ ra số tiền này cô cũng không sót ruột, Triệu Lan Hương nghĩ, sau này phải tranh thủ kiếm tiền, nếu không có chút tiền phòng thân, sau này có chuyện gấp sẽ khó mà xoay sở....Bữa tối, Triệu Lan Hương đi mua hai bát mỳ hoành thánh về, mỗi người một bát.Cô nói: "Hôm nay quán ăn quốc doanh bán mỳ hoành thánh, nhờ phúc của anh, đây là lần đầu tiên tôi được ăn đó."Hạ Tùng Bách yên lặng một lúc lâu, rồi hỏi cô: "Tiền thuốc men tốn bao nhiêu?"Đến tận bây giờ đầu óc của anh vẫn còn đang mơ mơ màng màng, kêu ong ong.


Sao sau lần đánh nhau này mọi chuyện lại thay đổi hết thế nhỉ? Anh vô duyên vô cớ có thêm một đối tượng, đối tượng còn là cô gái mà rất nhiều người đàn ông đều nhớ thương, thanh niên trí thức Triệu vừa xinh đẹp lại có học thức, nếu như đổi lại là người đàn ông bình thường khác, đây là một chuyện đáng để kiêu ngạo đến thế nào.Anh hận không thể nắm tay cô mà thông báo cho cả thôn được biết, nhưng mà...!Thực tế giữa anh và cô chênh lệch quá nhiều, làm vậy đối với cả hai đều đau khổ không thể nghi ngờ gì.Trong lòng Hạ Tùng Bách hiểu rõ, nếu để mọi người biết Triệu Lan Hương là đối tượng của anh, thì cuộc sống sau này của hai người sẽ bị đả kích nặng nề đến mức nào.Anh yên lặng ăn mỳ hoành thánh, miệng hút mỳ hoành thánh mỏng dai, nhai phần nhân bánh bên trong.Món mỳ hoành thánh này ngon cỡ nào, anh chỉ là thằng nhà nghèo, trước kia có thể ăn một cái bánh bao trắng không nhân đã là nguyện vọng lớn nhất của anh rồi! Còn cô thì sao, từ nhỏ cô đã ăn những món bằng lương thực tinh này, tiện tay bố thì cũng là thứ người khác cầu mong cả đời.


Gia cảnh nhà cô ưu việt, cha mẹ cô cũng là người thành phố có công việc đàng hoàng.Anh...!Anh chỉ là con cháu nhà địa chủ, cả đời bị người ta đâm chọc không ngóc đầu lên được.Triệu Lan Hương nuốt một miếng mỳ hoành thánh, rồi cười nói: "Anh muốn tính toán sổ sách rõ ràng với em sao?""Tiền thuốc men không rẻ đâu, có điều nếu anh bằng lòng dùng bản thân trả nợ cho em, thì em có thể cân nhắc."Triệu Lan Hương trông thấy anh hơn nhíu mày lại, cô dùng ngón cái vén sợi tóc trên trán anh ra, sau đó khẽ nói: "Hôm nay anh đã đồng ý làm đối tượng của em rồi, đã đồng ý rồi thì không được đổi ý."Hạ Tùng Bách yên lặng ăn mỳ hoành thánh, không nói tiếng nào, mãi cho đến khi ăn xong, anh mới cất giọng khàn khàn nói: "Trước khi em đến ở nhà tôi, tôi chưa từng được ăn mỳ trắng."Triệu Lan Hương ừ một tiếng: "Cho nên?""Cũng không có bộ quần áo nào ra hồn cả."Đôi đũa trong tay Triệu Lan Hương hơi run lên, cô chán ngán quấy quấy bát mỳ, tiếp tục nghe."Loại người như tôi nay, chỉ sợ người qua đường cũng chẳng thèm ngó một cái.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Tưởng Mỹ Lệ Đại Tài Khí Thô


Triệu Lan Hương nghe thấy thế thiếu chút nữa đã bị miếng mỳ hoành thánh trong miệng sặc chết, cô ho khan dữ dội.Những lời này sao lại quen tai như vậy...!Đây không phải là lời ông chồng già nhà cô vẫn thường thủ thỉ lúc ôm cô ngủ sao?Hạ Tùng Bách không hổ là Hạ Tùng Bách, dù già hay trẻ, trong lòng đều khắc sâu ý nghĩ "biết thân biết phận."Triệu Lan Hương vội vàng uống một ngụm nước canh, chặn lời Hạ Tùng Bách đang nói dở.Cô nói: "Đừng nói nữa, sự thật là em đã quăng cho anh vô số ánh mắt."Hạ Tùng Bách lập tức yên lặng.Triệu Lan Hương cũng nhìn thẳng vào anh.Đôi mắt của người đàn ông này sâu thẳm long lanh như hồ nước, khi nhìn cô, lại có vẻ dịu dàng sâu khắc khó diễn tả, Triệu Lan Hương nhìn gương mặt anh, cô có thể lờ mờ nhận ra được gương mặt lịch sự tao nhã dịu dàng sau này, dáng người nhà họ Hạ bọn họ tốt thật, ngay cả ngương mặt này cũng đủ để khiến cô thất điên bát đảo rồi.Nhìn bao lâu cũng không đủ.Có điều Triệu Lan Hương vẫn thích dáng vẻ không để ý điều gì, giống như con nghé con đè lên người cô, ngang tàng bá đạo không biết nói lý như vậy.

Khi anh tỉnh táo lại, sẽ cuộn mình quay về với vỏ bọc của mình, giống như con rùa đen, dù cô có kích thích thế nào vẫn lù lù bất động.Triệu Lan Hương nhìn anh truyền thuốc, khi xong hết, lại gọi y tá đến thay lọ thuốc mới.Hạ Tùng Bách không thể nói lý được với cô nàng này, nói đến đầu lại đau đớn, anh trừng mắt với cô nói: "Ngủ."...Sáng ngày hôm sau, Triệu Lan Hương đưa Hạ Tùng Bách về thôn Hà Tử, cũng tiện thể xin Lý Đại Lực cho nghỉ.Nhưng mà Lý Đại Lực lại bất đắc dĩ nói: "Hôm nay là chủ nhật."Triệu Lan Hương vỗ đầu một cái, hai ngày nay đúng là bận rộn quá, ngay cả ngày nghỉ cũng không nhớ rõ.Khi cô về đến nhà, Tưởng Mỹ Lệ đã cầm theo hai đoạn xương ống đang đứng trước cửa nhà họ Hạ.


Khi nhìn thấy cô, Tưởng Mỹ Lệ lập tức giậm chân: "Đợi cô lâu lắm rồi đó.""Rốt cuộc cô đã đi đâu thế?"Khóe mũi cô ta phập phồng, sau đó hếch mũi lên nói: "Này, xương ống cô cần, lần này có thể nấu mỳ cho tôi ăn được rồi chứ?"Triệu Lan Hương quan sát hai đoạn xương ống lớn trong tay Tưởng Mỹ Lệ, ôi, đúng là nhà giàu đã ra tay có khác, Tưởng Mỹ Lệ thế mà lại mua hai đoạn xương có rất nhiều thịt.Triệu Lan Hương tự hỏi lòng mình, cô không dám phá sản như vậy.Mua theo xương ống có lẫn thịt, không thể nghi ngờ là phải bỏ ra phiếu thịt mới mua được, thứ này chính là xương nhiều thịt ít, phần lớn đều là xương không được mấy miếng thịt, gia đình bình thường làm gì dám chà đạp phiếu thịt như vậy, cũng may là có Tưởng Mỹ Lệ cam lòng.Vốn dĩ Triệu Lan Hương không có tâm trạng nào nấu mì cho Tưởng Mỹ Lệ cả, nhưng nhìn thấy hai đoạn xương ống màu mỡ nhiều thịt này, hai mắt cô không nhịn được sáng lên.Thịt xương ống thơm ngon béo ngậy, thịt nhiều chất, trong xương ống còn có tủy sống béo ngậy, đập vỡ đầu khớp xương có thể lấy ra được.

Hương vị ấy muốn thơm ngon bao nhiêu là có bấy nhiêu.

Lần này Hạ Tùng Bách bị gãy xương, đúng là nên ăn nhiều canh xương ống, ăn gì bổ nấy.Cô đang định lên trên thị trấn mua xương ống về hầm canh, không ngờ buồn ngủ lại gặp chiếu mang, có người đưa sẵn gối đầu đến cho cô.Cô nói: "Đúng lúc tôi cũng đang muốn ăn mỳ với nước hầm xương, tôi mua lại một chút của cô nhé."Triệu Lan Hương muốn dùng xương này để hầm canh cho Hạ Tùng Bách an, nói xong cô lấy một tờ phiếu thịt ra.Tưởng Mỹ Lệ kiêu ngạo nói: "Coi như cô biết nhìn hàng, xương ống này không tệ lắm đúng không, tôi phải bỏ ra mấy cân phiếu thịt đấy, hôm nay tôi muốn ăn một bữa thoải mái."Mấy ngày lao động vất vả vừa rồi đối với Tưởng Mỹ Lệ mà nói không khác gì bị dày vò dưới địa ngục, từ bé đến giò cô ta chưa từng chịu khổ như vậy, vì khen thưởng cho vài ngày kiên trì của bản thân, cô nghiến rắng nghiến lợi đem phiếu thịt mình tiết kiệm được đi mua xương ống có thịt về.Thự tế thì suy nghĩ của cô ta vô cùng đơn giản nhưng lại rất thô bạo, xương không có thịt còn nấu được bát mỳ ngon như vậy, nếu xương có thịt thì sao đây?Có thịt chắc chắn là phải ngon hơn so với xương khô cằn kia nhiều.Triệu Lan Hương cười híp mắt nhận lấy cả hai ống xương này: "Cô về trước đi, gần đến giờ ăn cơm, cô đến đây ăn là được."Tưởng Mỹ Lệ lầm bầm đồng ý.Triệu Lan Hương xách hai ống xương như mang theo bảo bối đến bên cạnh giếng, rồi cô cẩn thận rửa sạch một lần.


Hai ống xương Tưởng Mỹ Lệ chọn này nhìn bề ngoài vô cùng tốt.Hai đầu phình ra ở giữa nhỏ, có nghĩa là bên trong có nhiều tủy sống, nấu canh rất có dinh dưỡng.Sau khi Triệu Lan Hương rửa xạch xương ống, cô gọi chị Hạ đến.Bình thường chị hạ hay băm cỏ khô, lực tay rất lớn, chị ấy chỉ cần chặt một cái, ống xương rắn chắc đã đứt ra.

Triệu Lan Hương dùng nước sôi trần qua đống xương, sau đó cẩn thận lọc ra khúc xương nào có thịt, khúc nào không có thịt.


Xương không có thịt để hầm nước canh, còn xương có thịt thì để nấu mỳ.Cô rửa sạch nồi đất, đổ đầy một nồi nước, sau đó dùng gừng tỏi để loại bỏ mùi tanh, còn nhỏ vào vài giọt rượu vàng, rắc một chút gia vị đặc biệt, rồi dùng lửa nhỏ hầm..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Tưởng Mỹ Lệ Đại Tài Khí Thô 2


Ngọn lửa chậm rãi bén vào đày nồi, tinh hoa trong xương cốt dần dần thẩm thấu ra ngoài hòa vào nước súp, theo thời gian trôi qua nước canh trong veo dần dần trở thành màu trắng sữa, nó đang tích tụ từng giọt tinh hoa từ trong xương cốt...Nồi canh sôi lên ùng ục, mùi hương thơm nồng không ngừng tràn qua nắp nồi bay khắp phòng, mãi cho đến khi nồi nước đầy được ninh cạn còn một nửa, lúc này hương vị mới là ngon nhát.Lúc này Triệu Lan Hương mới từ từ cns sợi mỳ, cô kéo kéo rồi đập đập, biến đống bột mì trắng nõn trước mặt thành những sợ mỳ dẻo dai.Cô còn bỏ thêm cả nấm, mọc nhĩ phơi khô vào cùng, đến khi Triệu Lan Hương nấu xong một nồi mý xương ống, cả căn phòng đều mang mùi hương nồng đậm.

Cô múc một bát bê đến phòng Hạ Tùng Bách.Chưa đến mười hai giờ trưa Tưởng Mỹ Lệ đã đến, vừa bước vào cửa, mùi mỳ thơm nồng đã xông vào mũi cô.


Mùi thơm này càng khiến cô ta tăng thêm cảm giác mong chờ, Tưởng Mỹ Lệ không nhịn được khẽ nuốt nuốt nước miếng.Triệu Lan Hương nói: "Tới đây ăn đi."Lúc này Triệu Lan Hương mới chú ý tới, phía sau Tưởng Mỹ Lệ còn có một người đàn ông nữa, là Đường Thanh, Đường Thanh đẩy gọng kính mắt lên, ngượng ngùng nói: "Nghe nói chỗ này có đồ ăn ngon, tôi lại tới đây."Triệu Lan Hương gọi hai người ngồi xuống ăn mì.Tưởng Mỹ Lệ và Đường Thanh cũng không cần người khác tiếp đãi, bản thân tự càm bát múc mỳ trong nồi, muốn ăn bao nhiêu thì múc bấy nhiêu.

Lần này Triệu Lan Hương nấu rất nhiều nước dùng, mỳ cũng cán rất nhiều.Triệu Lan Hương bê bát mỳ, chi vào phòng Hạ Tùng Bách....Để lại Tưởng Mỹ Lệ đang húp mỳ sùm sụp với vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn vì Triệu Lan Hương biết "thức thời" để lại không gian riêng cho hai người.Cô ta còn đang muốn ở chung với Đường Thanh nhiều hơn đây, rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này cô ta đã ăn một chút để lót bụng tránh đói rồi, cô ta sợ tướng ăn của mình quá mức khoa trương.Nhưng mà...!Sự thật chứng minh đúng là cô ta nghĩ nhiều rồi.Lúc Tưởng Mỹ Lệ dùng đũa gắp một gắp mỳ đàu tiên, trong đầu cô ta đã không còn nhớ đến Đường Thanh nữa.Ngon, ngon quá!Thật sự rất ngon!Cô ta bị bát mỳ này chiếm hết đầu óc, bát mỳ lần này hoàn toàn khác với lần trước, hương vị còn đậm đà, còn ngon hơn gấp nhiều lần.

Nấm trên núi ngấm dầu mỡ từ xương ống, khiến hương vị ngọt ngào nguyên chất, cắn một miêng thôi, nước trong cây nấm tràn ra khoang miệng, khiến người ta không nhịn được xuýt xoa.

Loại nấm này còn là loại lớn không giống loại nho nhỏ bán trên thị trấn, một cây nấm thôi đủ nhét căng miệng.Bên trong bát mỳ hương vị giòn giòn của mộc nhĩ và sợ mì dẻo dai trắng tinh cũng không kém chút nào, cắn vào một miếng có thể nghe thấy tiếng mộc nhĩ đứt gãy.Lúc Đường Thanh ăn mỳ, vẻ mặt cũng rất hưởng thụ.Triệu Lan Hương đúng là một người có tài.Mỗi lần cô nấu món gì đều có thể khiến người ta kinh ngạc, vui mừng.


Anh ta bất đắc dĩ nghĩ đến, sau bữa mỳ này có lẽ cả tuần tiếp theo anh ta đều ăn uống không vào rôi, cho nên chỉ có thể vui sướng hưởng thụ món mỳ xương ống thơm ngon lần này, nhỡ kỹ từng hương vị, như vậy mới có thể xoa dịu được cái dạ dày sắp bị đả kích.Còn Tưởng Mỹ Lệ, cô ta ăn xong một bát, lại đi lấy thêm một bát nữa, lần này cuối cùng không ai cấm cô ta ăn nhiều nữa rồi, cô ta có thể thoải mái ăn thịt, thoải mái hút mỳ.Khi cô ta cố hết sức chín trâu hai hổ cuối cùng mới hút được tủy sống béo ngậy từ trong ống xương ra, trong ánh mắt lóe lên sự sung sướng không cách nào che giấu được.Phù, ăn xong hai bát mỳ, Tưởng Mỹ Lệ buông bát sứ xuống, vừa thỏa mãn lại vừa khó chịu, cố đứng dậy mà không đứng nổi.Đường Thanh và Tưởng Mỹ Lệ đều cố sức nhồi nhét chặt dạ dày, sau khi ăn mì xong, cả hai người mệt mỏi không muốn động tay động chân làm gì nữa, chỉ muốn lẳng lặng ngồi trong phòng chứa củi chật hẹp này, để nghỉ ngơi, chép miệng, ngẫm nghĩ lại dư vị vô cùng thơm ngon kia.Dường như vị giác vẫn chưa tỉnh lại từ bát mì thơm ngon ấy.Đường Thanh chỉ vào sợi mì dính bên khóe miệng Tưởng Mỹ Lệ, người con gái xấu hổ vội vàng lấy khăn lau miệng.

Trông thấy ý cười giễu cợt trong mắt anh, cô không phục trừng mắt lại nói: "Chỗ này của anh cũng dính kìa."Cô chỉ vào vệt mỡ dính trên mặt Đường Thanh, sau đó hai người nhìn nhau, không nhịn được cười rộ lên....Phía bên kia, Triệu Lan Hương đã bê bát mì nóng hổi đến phòng Hạ Tùng Bách.


Lúc này tay chân anh đều bị cố định bởi miếng ván gỗ, trên đầu cuốn băng gạc trắng xóa, khóe mắt, khóe miệng xanh tím, con ngươi đen nhánh đang buồn bực nhìn về phía trước, nhìn cả người rất thê thảm, chán chường.Khóe mắt Hạ Tùng Bách sưng vù, khiến mắt hắn híp lại, trong đôi mắt u ám của anh lúc này lại có chút ánh sáng, trong lòng anh cũng đang vô cùng rối loạn.Hắn không nhịn được, lại nghĩ đến cảnh điên cuồng ở chỗ này ngày hôm qua, càng nghĩ đến tai hắn càng đỏ, vừa xấu hổ lại vừa hối hận.

Nhưng anh không hối hận chuyện ngày hôm qua đã hôn Triệu Lan Hương trong lúc mê loạn rối ren, cô quấn lấy anh như vậy, ngay cả hơi thở của cô cũng ngọt ngào, anh lại thờ ơ nữa thì đúng là không phải đàn ông..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Thời Hạn Một Năm


Hạ Tùng Bách hối hận chính là thành phần gia đình anh không tốt, sao có thể nói chuyện đối tượng tử tế với ai được?Ngay cả khả năng chăm sóc cho cô tối thiểu nhất anh cũng không có.Triệu Lan Hương nhẹ nhàng đặt bát mì lên trên bàn, sau đó khẽ ho một tiếng: "Dậy ăn mì đi."Hạ Tùng Bách khẽ liếm vết thương bên khóe miệng, ậm ừ nói: "Bỏ mấy cái này đi, tôi không phải người què..."Anh giơ cánh tay được nẹp bằng thanh gỗ lên, ánh mắt vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ.Nói xong anh cúi đầu dùng răng cắn nút buộc, nhưng bỗng dưng lại bị Triệu Lan Hương kéo tay lại.Triệu Lan Hương nói: "Bác sĩ nói ít nhất phải nẹp ba tuần, anh cố gắng nhịn một chút nhé?Sau đó Triệu Lan Hương bưng bát mì đến trước mặt anh, rồi nhìn anh cười nói: "Chẳng lẽ anh không muốn thử nghiệm cảm giác được em bón cho anh ăn sao?"Nghe thấy thế sắc mặt Hạ Tùng Bách lập tức thay đổi, ngay cả vẻ bình tĩnh tối thiểu cũng bị công phá, không thể duy trì nổi.Anh khẽ ho một tiếng, trên làn da màu lúa mạch hiện lên một chút sắc đỏ, anh cất giọng khàn khàn nói: "Một cô gái như em, sao suốt ngày mở miệng ra nói chuyện còn lưu manh hơn cả đàn ông thế."Sau đó Hạ Tùng Bách quay đầu đi nói: "Để tôi tự ăn."Triệu Lan Hương biết, Hạ Tùng Bách không dễ dàng tiếp nhận nổi dáng vẻ tàn phế của mình, anh không muốn ngay cả ăn uống cũng phải làm phiền người khác.Chuyện anh có thể nhịn, anh tuyệt đối không rên một tiếng.


Ngày hôm qua khi Triệu Lan Hương kéo anh dậy khỏi giường, khi đó anh đã sốt đầu óc mơ hồ rồi.Triệu Lan Hương gắp một gắp mì, thổi vài hơi rồi đưa đến bên miệng anh, cô gắp một miếng, anh lập tức ăn một miếng, bắt đầu hút mì sùn sụt."Được rồi, anh tự ăn đi."Hạ Tùng Bách cố hết sức dùng hai bàn tay bị nẹp ôm lấy chiếc bát sứ, rồi khom người ghé miệng vào sát cạnh bát, bắt đầu hút mì, anh ăn từng ngụm lớn, ngay cả nhai cũng không cần.Sau khi ăn mì xong, anh yên lặng một lát rồi trầm giọng nói: "Tôi muốn nói với em một chuyện.""Hả?" Triệu Lan Hương ngước mắt nhìn anh.Hạ Tùng Bách nói: "Làm đối tượng của tôi không phải không được, nhưng tôi có một điều kiện."Sau đó vẻ mặt anh lại quay về dáng vẻ vô lại hờ hững trước kia, anh thản nhiên nói: "Chuyện em là đối tượng của tôi, không được nói với người nhà, càng không thể nói với người khác.


Nếu như có thể duy trì một năm, chúng ta lại nói tiếp."Anh không quan tâm cô gái này có ý đồ gì khi muốn làm đối tượng của anh, cô còn nhỏ tuổi, từ bé đã được nuông chiều, sao có thể chịu được cảnh kham khổ ở nông thôn, chịu được cảnh bị người ngoài chỉ trỏ?Không công khai quan hệ, sẽ không ai biết cô từng là đối tượng của một người đàn ông thành phần gia đình địa chủ, cũng không ai khiến cô không thể ngóc đầu lên được.Có điều đừng nói một năm, chỉ sợ rất nhanh cô đã nhận ra hắn là một người đàn ông nhàm chán vô vị, không bao lâu đã chạy mất rồi.Sau đó Hạ Tùng Bách nhìn cô, ánh mắt vừa hung ác lại vừa bá đạo.Sau khi nghe anh nói xong, phản ứng đầu tiên của Triệu Lan Hương là tức giận, cô hận không thể đập thẳng bát mì trong tay vào đầu anh, để anh tỉnh táo lại một chút.

Anh muốn chơi trò "Yêu đương bí mật" sao? Ở thời đại này yêu đương không vì mục đích kết hôn, đều là giở trò lưu manh.Ông chồng già nhà cô không thể không biết chịu trách nhiệm như vậy.Nhưng mà...!Khi nhìn thấy khóe mắt xanh tím của Hạ Tùng Bách, cô lại có chút ánh náy, sau đó cũng tỉnh táo lại.Dường như Triệu Lan Hương đã hiểu được vì sao rồi, trong lòng cô cảm thấy ấm áp rất muốn khóc.Cô nhét một sợi mì vào miệng mình, rồi trả lời qua loa một tiếng: "Vậy...!Một năm sau thì sao?"Một năm sau?Hạ Tùng Bách không biết, khi đó người đã chạy mất rồi, còn có thể làm thế nào?Anh uống một ngụm nước mì thơm ngon, rồi nhẹ nhàng nói: "Qua một năm, tôi sẽ là người đàn ông của em."Không phải là đối tượng của em, mà là người đàn ông của em.Nghe thấy thế Triệu Lan Hương lập tức cảm thấy ăn ngon miệng hơn, cô cười híp mắt rồi tiếp tục ăn mì.Hạ Tùng Bách đã ăn hết bát mì rồi, Triệu Lan Hương lấy xương ống ra để anh gặm, trong ống xương tủy sống trắng xóa béo ngậy hòa quện với hành non, cô biết Hạ Tùng Bách thích ăn thịt mỡ, vô cùng thích, nhất là cái loại cắn một miếng vào có thể chảy ra mỡ, hoặc là kiểu hầm cách thủy đến mức mục ra sau đó chỉ cần nhẹ nhàng hút một cái đã hóa thánh nước thịt béo ngậy.Khóe môi Hạ Tùng Bách khẽ động đậy, nhanh chóng gặm hết thịt trên khúc xương trong tay Triệu Lan Hương, ngay cả tủy sống bên trong xương ống cũng được hút ra sạch sẽ, không thừa giọt nào.Anh nhìn tay cô gái đã bị bẩn, lắc đầu cất giọng khàn khàn nói: "Không ăn nữa, không ngon...!Ăn mì húp nước canh là được rồi."Triệu Lan Hương dùng đũa ném khúc xương anh vừa gặm xong vào trong bát, sau đó liếc mắt nhìn anh.Rõ ràng là ăn rất sung sướng, còn giả vờ giả vịt.Triệu Lan Hương không nhịn được cảm thấy buồn cười, sau đó cô chỉ vào mấy khúc xương còn lại trong bát nói: "Còn thừa ba miếng nữa, đừng lãng phí, anh không ăn chẳng lẽ muốn em ăn lại đồ thừa của anh à?".


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Triệu Lan Hương Hung Dữ


Hạ Tùng Bách nhìn cô khó xử, cảm giác vừa bị cô làm cho nghẹn lời.Lúc Triệu Lan Hương đang muốn nói thêm điều gì đó, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.Hai người ở trong phòng đều giật mình vội vàng ngẩng đầu lên, Triệu Lan Hương thì lập tức ra khỏi phòng.Cô nhìn thấy chị Hạ đang vội vàng chạy về từ đằng xa, còn tam nha đang bị một bà thím xô đẩy, chỉ vào đầu mắng."Thằng hai nhà họ Hạ đâu, bảo nó đi ra đây! Chúng ta cùng phân xử.""Nó ăn gan hùm rồi à, dám đánh Thanh Sơn nhà tôi.""Nhanh bảo nó ra đây nói cho rõ, Khẩu Tử nhà tôi bây giờ cũng kêu đau cả người, có lẽ thời gian tới không làm được việc gì."Mấy người phụ nữ đứng trước cửa nhà họ Hạ mắng to, khí thế hung hăng tìm chị Hạ tính sổ.Chị Hạ sao có thể ngăn cản được trường hợp này, chị ta cuống quýt ngăn cản rồi vội vàng kéo em gái mình lại, sau đó vỗ tay cô bé một cái dùng tay ra hiệu ý bảo con bé nói chuyện."Bọn tôi không hiểu người điếc như cô nói gì, bảo thằng hai nhà cô ra đây." Một bà thím không kiên nhẫn nói.Có lẽ trong lòng bọn họ cũng biết, nhà họ Hạ vừa nghèo vừa rách, không có gì đáng giá để phí công diễn trò cả, ngay cả tiền bồi thường có lẽ cũng không trả được, bọn họ đến đây chính vì muốn xả giận, muốn kéo Hạ Tùng Bách ra, để đánh một trận cho hả giận mới thôi.


Phụ nữ nông thôn sức lực cũng không kém đàn ông, chuyện đánh nhau cũng không kém chút nào.Triệu Lan Hương lén lút kéo Tam Nha qua chỗ mình, rồi nhỏ giọng nói: "Đi tìm bí thư chi bộ đến đây, nói có người muốn đánh nhau ở nhà họ Hạ."Hạ Tam Nha ngây thơ gật đầu, rồi hấp tấp chạy ra ngoài.Triệu Lan Hương thì bước ra ngoài, cười híp mắt nói: "Giữa trưa, các thím đều cơm nước xong rồi ạ?"Trông thấy nữ thanh niên trí thức đến từ thành phố ăn mặc chỉnh tề xinh xắn, lại ăn nói nhỏ nhẹ, khiến lửa giận trong lòng bọn họ vơi bớt một chút, một bà thím hỏi cô: "Nữ đồng chí, cô có thấy thằng hai nhà họ Hạ ở đâu không?"Triệu Lan Hương lắc đầu hỏi: "Tôi nghe nói chồng các chị bị anh ta đánh, là ai bị thương?"Nghe thấy câu này, mấy người phụ nữ kia cho rằng nữ thanh niên trí thức này muốn minh oan cho bọn họ, cho nên bọn họ đềunhanh chóng nói ra tên tuổi người đàn ông nhà mình.Triệu Lan Hương thầm nhớ kỹ những cái tên này, Chu Gia Trân nói cô ấy quen biết hết người trong thôn Hà Tử này, Triệu Lan Hương mới đến vài hôm cũng nhớ kỹ được những người trong đại đội này rồi.Trong số những người bọn họ vừa nói không có Vương Lại Tử, Triệu Lan Hương nở nụ cười không khách khí chút bào."Bây giờ mọi người đến đây xin lỗi anh Hạ một tiếng, chuyện này coi như xong." Triệu Lan Hương bình tĩnh nói với bốn người phụ nữ kia.Vừa nghe thấy những lời này, bầu không khí bình tĩnh giữa đám người đột nhiên nổ tung, bốn người kia vừa đè xuống cơn giận, lúc này lại bắt đầu hung dữ."Ai da, hóa ra cô cùng một phe với thắng hai nhà họ Hạ, nữ đồng chí, cô không phân biệt được thị phi thì đừng có xen mồm vào, một con nhóc như cô thì biết cái gì?"Tuy rằng ngoài miệng Triệu Lan Hương vẫn nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại rất lạnh lùng.Chỉ vì thành phần gia đình anh không tốt, xuất thân không tốt, cho nên khi xảy ra chuyện đánh nhau, những người kia dám đổi trắng thay đen không hề kiêng kị chút nào, mỗi người đều dám xông đến dẫm đạp anh một cước.

Nhà họ Hạ yếu thế, trước giờ luôn yếu thế, bị đánh cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.Dựa vào đâu mà bọn họ cho rằng, Hạ Tùng Bách vĩnh viễn sẽ không phản kháng?Khi bị những lời châm chọc đầy ác ý của những người này, lúc quần ẩu có lẽ trong lòng Hạ Tùng Bách rất khổ sở."Lý Ái Đảng, Hạ Thanh Sơn, Phan Hoa Ngọc, Dương Chí Mẫn, tôi nhỡ kỹ tất cả những người này, lát nữa tôi sẽ đi tìm công an.

Bốn người này phạm vào tội cố ý gây thương tích, tụ tập đánh nhau, không chỉ phá hoại an ninh trật tự nơi công cộng, còn làm chậm trễ công việc của đội sản xuất.


Bây giờ anh Hạ vẫn còn co quắp trên giường không nhúc nhích được, anh ta không đi báo công an được, tôi sẽ báo thay anh ta.""Cô dọa ai chứ? Dám nói hươu nói vượn để xem tôi có xé nát miệng cô ra không."Triệu Lan Hương nói: "Mấy thím này, con người tôi chưa bao giờ dọa người khác, tôi cũng không nói hươu nói vượn, không tin cứ chờ rồi sẽ biết.

Mọi người có thể về hỏi chồng mình xem, hôm qua bọn họ có nhục mạ anh Hạ không, có phải đã đánh anh Hạ không, có phải còn lấy cuốc xẻng đánh nhau không? Tội cố ý gây thương tích nếu nghiêm trọng sẽ phải ngồi tù.


Rốt cuộc mấy người có muốn xin lỗi hay không?"Vợ nhà họ Lý hít sâu một hơi, rồi tức giận nói: "Chồng tôi còn bị thằng hai nhà họ Hạ đánh cho không xuống giường được kia kìa, nữ đồng chí cô bớt dọa người khác đi."Triệu Lan Hương lại lắc đầu nói: "Đám Lý Ái Đảng tụ tập đánh người, còn dùng hung khí, coi như phạm tội, hơn nữa còn là tội cố ý gây thương tích.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Em Sẽ Đi Nghe Chứ


Sau đó cô bình tĩnh nói tiếp: "Trong tay tôi có kết luận về vết thương của anh Hạ do bác sĩ viết để chứng minh, chỉ cần cầm nó, tôi có thể đi báo công an, chỉ cần báo một tiếng chắc chắn đám đàn ông nhà các thím sẽ bị bắt, thím có tin hay không?"Triệu Lan Hương vừa nói dứt lời, dường như cô nghe thấy tiếng thứ gì rơi vỡ trong phòng Hạ Tùng Bách, cô vội vàng kéo áo chị Hạ, bảo chị đi xem thử xem có chuyện gì.Rất nhanh bí thư chi bộ Lý đã chạy đến nhà họ Hạ, nhìn thấy hai đám người ngày hôm qua khiến hắn đau đầu đang tụ tập, mặt ông ta lập tức đen xì.(Suy nghĩ của tác giả: Nữ chính của chúng ta cũng chỉ hung dữ được một lần thôi, sau này không chửi nhau với đám đàn bà đanh đá nữa.Sói con bị đánh thê thảm quá, nên cho anh phát tiết một chút nhỉ?)Mấy bà thím kia trách móc: "Bí thư chi bộ, nữ đồng chí này kết bè với phần tử xấu! Ông mau bảo cô ta viết kiểm điểm đi.""Cô ta còn dọa đòi báo công an nữa!"Bí thư chi bộ Lý nghiêm mặt, sau đó không vui nói: "Đàn ông nhà các cô đánh nhau trước mặt đội xây dựng thì vinh quang lắm hả?""Lập tức quay về kiểm điểm ba ngày, chưa nhận ra lỗi của mình thì đừng bắt đầu làm việc, dù công trình có chậm một chút cũng không khiến đám phần tử gây rối như bọn họ xen vào."Nghe thấy thế bốn người phụ nữ kia đều hoảng hốt, tuy rằng đào mương rất mệt, nhưng mà công điểm lại không ít, vất vả một ngày, thuận lợi kiếm được mười công điểm, biết kiếm đâu ra chuyện dễ dàng như vậy nữa?Bọn họ lập tức kinh ngạc chảy ra giọt nước mắt, thế mà bí thư chi bộ lại đứng về phía thằng hai nhà họ Hạ, trong lòng bọn họ vừa tức lại vừa sợ."Chồng tôi bị đánh vẫn còn nằm trên giường chưa dậy nổi, bây giờ lại không cho tôi nhận việc này, thế thì nhà chúng tôi biết sống thế nào..."Lúc này Lý Đại Lực cũng đã đến, anh ta sa sầm mặt nói: "Ồn áo cái gì mà ồn ào?""Lại còn khóc nữa, chị bao nhiêu tuổi rồi mà còn như vậy."Trong gọng nói nghiêm túc của Lý Đại Lực lộ ra vài phần tức giận, bốn người phụ nữ kia gạt lệ, không dám tiếp tục khóc ra tiếng nữa, chỉ đứng ở bên cạnh thút thít lau nước mắt.Sau đó Lý Đại Lực nói: "Đánh nhau, nói chuyện lưu manh, là không được, lần này chồng các chị cũng sai, cậu hai nhà họ Hạ cũng sai, hai bên đều phải viết kiểm điểm.


Mọi người phải nhớ kỹ sau này không được tái phạm nữa, đời đến khi bí thư chi bộ thấy mọi người đá hổi cải rồi, lúc ấy mọi người mới được quay lại làm việc."Anh ta nhìn về phía mấy bà thím kia nói: "Cũng đừng oán hận trong lòng, càng oán hận lại càng không được! Nếu tiếp tục gây chuyện, đồng chí Triệu báo công an bắt người, đến lúc đó thể diện của đội sản xuất chúng ta cũng mất hết."Sau khi bị dạy dỗ, bốn người kia ngoan ngoãn ra về, trong lòng bọn họ không dám oán hận chút nào nữa.Đội trưởng đội sản xuất nói là do chồng bọn họ đã gây chuyện, lời anh ta nói rất cứng rắn....Lý Đại Lực đến đây nói hai câu, đã khiến đám người kia ngoan ngoãn nghe lời, Triệu Lan Hương ở bên cạnh xem, không phục cũng không được.Cô mỉm cười nói: "Cảm ơn đội trưởng."Lý Đại Lực hừ một tiếng, sau đó nói: "Một cô gái nhỏ tuổi như cô, nhưng thật ra tính tình lại không nhỏ chút nào."Dừng một chút anh ta nói tiếp: "Chuyện báo công an thì thôi, lần quần ẩu này ảnh hưởng rất nghiêm trọng, lại còn quần ẩu trên công trường nữa, làm mất hết mặt mũi thôn Hà Tử.

Mấy ngày nữa đại đội trưởng sẽ mở cuộc họp phê bình, cả cậu hai nhà họ Hạ và đám người kia đều phải đi lên nói vài câu nhận lỗi, cô không có ý kiến gì chứ?"Tuy rằng cả ngày Lý Đại Lực đều vùi đầu làm việc, nhưng trong lòng anh ta vẫn có vài phần tôn trọng người làm công tác văn hóa, cũng hay giúp đỡ thanh niên trí thức.

Bởi vì hắn không được đi học, còn đại đội trưởng của thôn bên cạnh từng đi học, biết dùng khoa học kỹ thuật chỉ đạo xã viên của mình trồng trọt, khiến năm nào cũng được mùa, anh ta vô cùng hâm mộ.


Tất cả đều vì anh ta không biết chữ nên mới bị thiệt thòi, sau đó anh ta tìm thanh niên trí thức nhờ giúp đỡ.

Tuy rằng thanh niên trí thức không thạo nghề nông, nhưng bọn họ rất nhiệt tình, sau khi thường xuyên qua lại, Lý Đại Lực đã trang bị được không ít kiến thức cho đội sản xuất số một.Tất nhiên là Triệu Lan Hương không vui, nhưng mà vói tình hình đánh lộn trước mắt mà nói, được Lý Đại Lực tha thứ đã là nhân nhượng lắm rồi.


Cô nói với Lý Đại Lực: "Nếu đám người ki cũng chịu xin lỗi, thì tôi không ý kiến gì."Lý Đại Lực đồng ý ngay không cần suy nghĩ: "Được."Nói xong anh ta và Lý Hoành Đức cùng nhau ra về.Triệu Lan Hương thì đi đến phòng Hạ Tùng Bách, xem vừa rồi anh bị làm sao.Lúc này chị Hạ đang gõ đầu anh, dạy dỗ:"Đánh nhau, lại đánh nhau.""Cho em đánh nhau này.""Em không nghe lời, bà sẽ đau lòng.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Em Sẽ Đi Nghe Chứ 2


Hôm qua Hạ Tam Nha khóc lóc đi tìm chị Hạ, không tìm thấy lại khóc lóc đi tìm Triệu Lan Hương, chuyện này đã kinh động đến bà nội trong nhà.

Chị Hạ không dám để em trai gặp bà, nhìn dáng vẻ chân què tay cụt của anh lúc này, bà nội mà nhìn thấy chắc chắn sẽ đau lòng.Thực tế thì chị Hạ cũng không biết vì sao em trai mình lại đánh nhau với người khác, chỉ cho rằng anh lại học hư rồi.Hạ Tùng Bách không tránh né cũng không phản bác, chỉ khẽ rên lên khi bị chị gái gõ đầu.Triệu Lan Hương đứng bên ngoài cửa sổ, trông thấy thế cô có chút không đành lòng, muốn ngăn chị Hạ đừng gõ đầu anh nữa.


Nhưng mà nhìn dáng vẻ hung hăng gõ đầu anh của chị ấy, sức lực lại không lớn lắm, nên miệng cô chỉ mấp máy chứ không hề lên tiếng.Đợi chị Hạ dạy dỗ em mình xong rồi đi khỏi, Triệu Lan Hương mới rón rén vụng trộm đi vào phòng Hạ Tùng Bách.Cô hỏi: "Vừa rồi bị ngã xuống đất à?"Khóe miệng Hạ Tùng Bách khẽ giật giật nói: "Buộc một đống này vào người, có thể không ngã sao?"Nghe thấy thế Triệu Lan Hương cẩn nhận quan sát anh một lượt, sau đó cô không nhịn được bật cười.

Vốn dĩ anh rất gầy, sau khi nẹp vài thanh gỗ vào giống như tượng gỗ vậy, tay chân cứng đờ như cái com-pa.Cười xong cô lại nghiêm túc nói: "Chị gái anh nói rất đúng, sau này anh không được đánh nhau nữa.

Ban nãy đại đội trưởng đã nói, cuối tuần này anh phải đên nhận lỗi kiểm điểm bản thân trong cuộc họp."Hạ Tùng Bách nhẹ nhàng ừ một tiếng.Triệu Lan Hương dùng ngón cái khẽ vuốt tóc anh nói: "Có biết cách viết bản kiểm điểm không?"Sau đó cô nói tiếp: "Để em nói cho anh nghe, bản kiểm điểm phải viết khí thế áp đảo kẻ địch, tích cực hướng về phía trước, giọng nói phải uyển chuyển khéo léo.

Thành phần địa chủ thì sao..., thành phần địa chủ cũng thuộc về tổ chức, là thành phần có thể cải tạo được.""Anh phải nghiêm túc kiểm điểm, sửa lại sai lầm, hành vì vô cớ đánh nhau của đám người nhà họ Phan kia, không phù hợp với tác phong tương thân tương ái trong tập thể, phá hoại sản xuất, kéo chân sau của chủ nghĩa xã hội.


Chỉ cần chúng ta nghiêm túc làm việc, ngẩng đầu ưỡn thẳng lưng làm người, bản thân không coi thường người khác, thì người khác cũng không dám khinh thường chúng ta."Nhìn thời gian thì, chỉ cần qua hai năm nữa thôi cái, mũ địa chủ cũng được tháo xuống, lúc đó còn ai dám coi thường nhà họ Hạ?Triệu Lan Hương đang thao thao bất tuyệt, nói hết vấn đề này đến vấn khác, đột nhiên lại bị Hạ Tùng Bách nhéo vào má một cái, anh nhẹ nhàng thản nhiên nói:"Được rồi, tất cả đều nghe theo em."Triệu Lan Hương lập tức đỏ mặt, đột nhiên cảm thấy bản thân vừa múa rìu khoe khoang trước mặt Lỗ Ban.Những lời nông cạn này của cô, thế mà dám khoe khoang trước mặt ông chủ lớn sau này.Cô khẽ ho một tiếng: "Tóm lại là...!Anh nói sao để người trong thôn hiểu được, anh có lòng muốn hòa nhập với tập thể, để bọn họ đừng hiểu lầm anh nữa."Ngoài mặt Hạ Tùng Bách vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng anh đã không bình tĩnh được nữa rồi, giống như có một dòng nước ấm áp đang chảy khắp người.Sự lạnh lùng trong mắt anh hoàn toàn biến thành một hồ nước ấm áp, anh cmar nhận được ngọn lửa đang thiêu đốt cả thể xác lẫn tinh thần anh, để anh cảm nhận được sức mạnh và ánh sáng.Cô gái này quan tâm anh bằng cả trái tim, ngoài người thân ra, Hạ Tùng Bách chưa bao giờ cảm nhận được người khác quan tâm đến mình.Anh cố gắng giữ bình tĩnh để giọng nói của mình không run rẩy, không kỳ quái.Anh hỏi: "Em sẽ đi nghe chứ?"Triệu Lan Hương gật đầu dứt khoát: "Đương nhiên, bị kiểm điểm cũng không mất mặt, cả đời ai chẳng có lần phạm phải sai lầm, không có khả năng chuyện gì cũng trọn vẹn."Triệu Lan Hương nhìn ra được, tuy rằng rất nhiều người đều coi người thành phần địa chủ của nhà họ Hạ, nhưng ít nhất Lý Đại Lực không có thành kiến đối với Hạ Tùng Bách.

Nếu không vừa rồi anh ta cũng không đến đây giải vây giúp, làm kiểm điểm thôi mà, không phải đấu tố, không cần lo lắng.Thật ra việc Triệu Lan Hương sợ nhất chính là Hạ Tùng Bách lỡ tay đánh chết người, tuy rằng kiểm điểm sẽ bị sỉ nhục, nhưng mà sau này nếu có đánh nhau nữa, trong lòng anh sẽ nghĩ lại chuyện hôm nay, chắc chắn sẽ cẩn thận hơn.Nói xong chuyện kiểm điểm, đột nhiên cô quay ngoắt 180 độ chuyển sang chủ đề khác hỏi Hạ Tùng Bách: "Mai anh có muốn ăn canh gà không?"Triệu Lan Hương nhớ lại lúc ở bệnh viện, anh cẩn thận ăn mì hoành thánh, dáng vẻ đáng thương khi nói chưa từng năm qua bột mì tinh như vậy, trong lòng cô chua xót không thôi.Trước kia khi chưa xác định quan hệ, lúc nào Hạ Tùng Bách cũng lạnh lùng hung ác giống như thổ phỉ, món ăn cô nấu anh cũng không thèm liếc một cái.

Hiện giờ đã xác định quan hệ rồi, cô có thể quang minh chính đại nấu vài món cho anh ăn.


Vẻ ngoài của anh rts được, kiếp trước giới truyền thông, tạp chí đều nói anh là người phong độ trong giới kinh doanh.

phiên bản trẻ tuổi của anh chắc chán cũng không kém, đường nét bên ngoài cũng rất đẹp, chỉ cần có thêm chút thịt chắc chắn rất đẹp trai.Hạ Tùng Bách lắc đầu không mấy hào hứng, hơn nữa còn mở miệng hung dữ nhắc nhở cô: "Đừng tốn tiền vì tôi, đàng ông không nên tiêu tiền của phụ nữ."Bị thương da thịt mà thôi sao phải lo lắng như vậy, cái mạng sống ti tiện của anh rất dễ nuôi, ăn canh gà làm gì, chỉ lãng phí..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Đau Đầu


Sau khi nổi nóng xong, đột nhiên anh phát hiện ra cô gái này đã ngồi bên giường của anh từ lúc nào rồi.Sắc mặt Hạ Tùng Bách lập tức đen xì, anh chỉ tay nói: "Đằng kia có ghế, ngồi sang đó đi."Lúc anh chưa tỉnh táo lại còn tốt, vừa tỉnh táo lại đã cảm thấy đau đầu.Anh chỉ vào cổ Triệu Lan Hương nói: "Còn quần áo của em nữa."Triệu Lan Hương vội vàng cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, cô phát hiện ra bởi vì ngồi trên giường, góc áo của cô có hơi lộn xộn một chút, nhưng vẫn chưa lộ ra chút cảnh xuấn nào, thế mà khuân mặt Hạ Tùng Bách đã đen xì như vậy.Hạ Tùng Bách nhíu chặt mày giống như gặp phải thâm thù đại hận: "Em về đi, có chị gái tôi chăm sóc tôi rồi."Triệu Lan Hương gật đầu, sau đó ra khỏi phòng.Hạ Tùng Bách chậm rì rì cố hết sức để đứng dậy, đi ra khóa cửa lại.Tuy rằng anh đã đồng ý làm đối tượng của Triệu Lan Hương, nhưng trong lòng anh lại không coi mình là đối tượng của cô, anh biết không sớm thì muộn cô cũng bỏ của chạy lấy người, nếu đã là chuyện không có kết quả, anh sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ sự trong sạch cho cô, để sau này cô có thể tìm đối tượng khác mà không vướng mắc điều gì....!Không đúng, cô đã hôn anh, nghĩ như vậy, Hạ Tùng Bách lại cảm thấy đau đầu.Ngày hôm sau, nhân lúc trời còn chưa sáng Triệu Lan Hương và Chu Gia Trân đã đi lên huyện.Chu Gia Trân muốn mua một chút bột mỳ Kiến Thiết, Triệu Lan Hương thì đi mua mấy cân thịt gà.Nhìn một hàng dài đang xếp trước cửa hàng bán lẻ, hầu như tất cả đều hướng về phía thịt mỡ trắng bóng và bột mỳ Phú Cường kia, tkh xếp hàng mua thịt gà, cô móc ra tờ phiếu thịt ba cân.Ở cửa hàng bán lẻ, người bán hàng chặt miếng nào thì người mua phải mua miếng đó, nếu không may khách hàng sẽ mua phải đầu cổ cánh toàn những thứ đầu thừa đuôi thẹo, có phàn nàn cũng không có tác dụng gì, ở thời đại này người bán hàng chính là thượng đế.


Vì không muốn gặp phải tình trạng này, Triệu Lan Hương trực tiếp mua nửa con.Người bán hàng chặt một đao, để lại phao câu cho Triệu Lan Hương còn đầu cổ thì để lại thớt."Cảm ơn, cám ơn."Triệu Lan Hương liên tục nói lời cảm ơn, rồi mang theo nửa con gà rời khỏi đội ngũ xếp hàng.

Tuy rằng phao câu gà có bẩn, nhưng tốt xấu gì cũng là miếng thịt mỡ, Triệu Lan Hương không thích nó, nhưng rất nhiều người lại thích ăn.Hạ Tùng Bách chính là một trong số đó.Chu Gia Trân mua năm cân bột mỳ Kiến Thiết, cô hỏi Triệu Lan Hương: "Cô còn muốn mua gì nữa không?"Triệu Lan Hương lắc đầu nói: "Đến bưu điện một chuyến đi, tôi muốn xem có thư của mình không."Sau đó hai người đến bưu điện, Triệu Lan Hương lấy chứng minh thư ra để nhận thư của mình, cô phát hiện lá thư này rất dày, chắc chắn trong đó không thể thiếu tiền và tem phiếu.

Ở bưu điện cô cũng gặp phải tml, lúc này tml đang nằm bò ra bàn để viết thư.Cô ta viết rất nhanh, sau đó dán tem rồi ném vào trong hòm thư, sau khi gửi thư xong thì vội vàng ra khỏi bưu điện, cũng không phát hiện ra Triệu Lan Hương và Chu Gia Trân.Triệu Lan Hương mở gói đồ mình nhận được ra, bên trong có sữa mạch nha do mẹ cô gửi tới, và một lá thứ nhăn nhúm vì bị đè lên.


Cô mở lá thư ra đọc, trong thư chỉ viết đơn giản vài lời về chuyện trong nhà, ví dụ như Tiểu Hổ Tử đã đi học, ông nội lại huấn luyện một đám nhóc trong đại viện, thần kỳ xây dựng được một tiểu đội nhí.


Chủ nhật khi Tiểu Hổ Tử được nghỉ, trời chưa sáng đã bị ba mẹ nhẫn tâm đưa đến chỗ ông nội "huấn luyện"...!Chỉ vài dòng ngắn ngủi, Triệu Lan Hương lại đọc mấy lần.Chu Gia Trân cười trêu ghẹo: "Đọc thư nhà thôi mà vui như vậy."Triệu Lan Hương vuốt phẳng lá thư rồi cất kỹ vào trong túi quần mình, mỗi lần nhận được thư nhà cũng là lúc cô vui mừng nhất, chỉ có điều đối mặt với số tiền và tem phiếu ba mẹ cô gửi đến, Triệu Lan Hương luôn có cảm giác áy náy.Thật ra cô có thể độc lập về kinh tế rồi, nhưng lại khong biết mở miệng thế nào với ba mẹ mình.Triệu Lan Hương có thể tưởng tượng ra được, nếu như cô thẳng thắn thật thà nói với ba mẹ lương thiện hơn nửa đời người của mình, con gái bọn họ đang đầu cơ trục lợi, chắc chắn cả ngày bọn họ sẽ lo lắng không yên.Cho nên cô quyết định, phải giấu kỹ chuyện này đến năm 78, giấu đến khi gió xuân hạnh phúc thổi bay chính sách cũ mới thôi.Chu Gia Trân ở bên cạnh cảm khái nói với Triệu Lan Hương: "Đợi đến khi cô ở nơi này lâu rồi, dần dần sẽ phát hiện ra càng ngày mình càng cách xa gia đình."Nói xong Chu Gia Trân gục đầu xuống, vẻ mặt giống như có chút mất mát.Triệu Lan Hương lấy lại tinh thần, không nghĩ đến cha mẹ nữa, cô an ủi Chu Gia Trân: "Cô muốn về nhà sao?"Chu Gia Trân gật đầu, hốc mắt có chút hơi nước."Làm gì có người con nào xa nhà lại không nhớ nhà được?"Chu Gia Trân thở dài: "Năm đầu tiên xuống nông thôn, không biết tôi đã trốn trong chăn khóc bao nhiêu lần, năm đó vì kiếm miếng ăn tôi mới xuống nông thôn, hàng năm mỗi khi đến tết âm lịch được ngồi tàu hỏa về nhà, chính là lúc tôi vui vẻ nhất.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Nghẹn Ngào


"Tôi nghĩ, nếu như có thể về nhà thì tốt quá! Dù sau khi về có phải làm việc mệt mỏi, đào quặng, đạo than đá, làm cu li ngoài đường sắt tôi cũng không sợ, dù đau khổ vất vả thế nào tôi cũng chịu đựng được, nếu không có chỗ nào để ở, chỉ cần cho tôi một góc hiên nào đó ngả ra đất nghỉ ngơi cũng được rồi, tôi chỉ sợ..."Vừa nói cô vừa nghẹn ngào, nước mắt cũng tuôn rơi."Tôi chỉ sợ đột nhiên bọn họ bị ốm, tôi không thể ở bên chắm sóc bọn họ được, đây là điều mà một người làm con khó chịu đựng nhất, cũng là chuyện vô cùng chua xót."Chu Gia Trân nức nở.Cô không muốn cắm rễ ở thôn Hà Tử này, cho dù nơi đây phong cảnh rất đẹp, bạn bè rất nhiệt tình, đội trưởng rất nghiêm túc, nhưng nơi này không có cha mẹ cô...!Cho nên đây không phải nhà.Cô không bao giờ muốn lập gia đình cắm rễ ở nơi này.Trước đây cô nhiệt tình hào hứng xin xuống nông thôn, chưa bao giờ Chu Gia Trân nghĩ tới chuyện về nhà lại là vấn đề khó khăn đến vậy.Giữa phố xá đông vui ồn ào, cô nhớ nhà lệ rơi đầy mặt.Thi thoảng có một hai người qua đường ngừng chân lại, nhìn cô với vẻ mặt thương hại, trong nhánh mắt của cô bọn họ nhận ra được sự đau khổ vô cùng, bọn họ khẽ lộ ra sự an ủi, cổ vũ, sau đó lại tiếp tục lướt qua.Trên đời này làm gì có ai chưa từng đau khổ chưa từng rơi nước mắt? Chỉ có những người nước mắt không chảy ra mà chảy ngược vào trong lòng mà thôi.Triệu Lan Hương bị nước mắt của Chu Gia Trân dọa sợ, cô yên lặng một lúc lâu sau đó cất giọng nói: "Nếu như cô tin tôi, tôi nói cho cô biết, trong vòng hai năm nữa, chắc chắn cô có thể về nhà."Chu Gia Trân dùng tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào khổ sở nói: "Làm sao tôi tin cô được, chẳng lẽ cô là thần tiên sống sao?"Triệu Lan Hương nói: "Nói không chừng lời tôi nói còn linh nghiệm hơn thần tiên đó."Triệu Lan Hương suy nghĩ một chút, cô vẫn cảm thấy rất lo lắng, cho nên khi đi ngang qua cửa hàng sách, cô đã mua cho Chu Gia Trân một quyển sách.Trong giai đoạn này có rất nhiều sách bị cấm, rất nhiều sách đều không cho đọc, cho nên số lượng sách trong tiệm rất đơn điều.


Sách về đảng không dễ bán, gần như bày ở tất cả mọi nơi, cô băn khoăn một lát, vốn dĩ muốn mua cho Chu Gia Trân một quyển "Hạt giống tâm hồn".Nhưng cuối cùng lại mua cho Chu Gia Trân một quyển "Thép đã tôi thế đấy", sống ở noi nhàm chán thế này để cô ấy đọc nó cũng tốt.Những thanh niên trí thức xuống nông thôn lâu năm rất dễ bị suy sụp, đời trước Triệu Lan Hương không xuống nông thôn, nhưng cô có nghe nói, trên báo chí đưa tin có thanh niên trí thức tự sát.Triệu Lan Hương nhìn Chu Gia Trân, sau đó nghiêm túc nói: "Tuy rằng con đường khúc khuỷu chông gai, nhưng tương lai nhất định sẽ sáng, chỉ có người có hy vọng mới không bị vùi dập...!Vẫn phải kiên trì đọc sách, học tập."Chu Gia Trân nói: "Tôi rất thích món quà của cô, cảm ơn nhé.""Hôm khác, chắc chắn tôi cũng phải tặng cô một món quà."Sau đó Triệu Lan Hương và Chu Gia Trân cùng nhau quay về thôn Hà Tử, Triệu Lan Hương kéo cô ấy đến nhà họ Hạ.Cô nói: "Cô ngồi đây chờ tôi một lát, tôi đi hầm nồi canh gà."Chu Gia Trân không phản bác, cô tùy tiện tìm một cái ghế trong phòng chứa củi rồi ngồi xuống, tay bắt đầu lật sách ra đọc say sưa.Triệu Lan Hương thì bắt đầu bỏ thịt gà ra, rửa sạch sẽ, sau đó cắt thành miếng, rồi cho chút rượu vàng, và gừng cắt miếng vào.Gà là một món rất dễ nấu, ngay cả không cho gia vị gì vào, chỉ cần hầm cách thủy từ từ cũng có thể nấu được một nồi canh gà thơm ngon.


Thời gian dần qua ngọn lửa nhỏ dưới đáy nồi giúp tinh hoa trong từng miếng thịt gà hòa vào nước canh, mỡ vàng óng ánh nổi lên trên mặt nước.Từng làn hơi nước bốc lên, từng hạt cẩu kỷ đỏ hồng nổi lên trên mặt nước, nấm khô từ từ ngấm đầy hương vị thịt gà, còn bản thân nó thì tỏa ra mùi vị tinh khiết, hòa tan lại với nhau trong nồi canh, Triệu Lan Hương ngồi trước bếp lửa, ánh lửa hồng chiếu lên gương mặt trắng nõn của cô, trong mắt cô tràn đầy mong đợi.Nấu xong cô bưng một bát ra cho Chu Gia Trân uống: "Tiện thể nấu thêm cho cô một bát, cô ăn đi."Không biết Chu Gia Trân đã đọc được điều gì trong sách, mà khi ngẩng đầu lên trong mắt cô ấy có một chút xao động.Nếu như bình thường, chắc chắn Chu Gia Trân sẽ không bằng lòng tùy tiện ăn thịt của người khác, mỗi lần ăn xong cô đều để lại phiếu lương thực hoặc phiếu thịt, nhưng lần này cô không kiềm chế được xúc động, cô muốn buông thả một lần.Sau đó cô cúi xuống bắt đầu ăn canh già, canh gà nóng bỏng ngon miệng, mỗi một giọt nước canh đều ngọt ngào khiến người khác cảm động, hương vị nồng nàn này giống như tình mẹ che chở, giống như làn gió mát ngày hè thổi qua, khiến cô cảm nhận được hơi ấm của gia đình.Trong bát canh gà này có hương vị gia đình.Cô hút nước canh hưởng thụ canh gà chảy theo cổ họng mình, trong nháy mắt nước mắt tuôn rơi ào ạt...Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đôi khi đồ ăn ngon còn tùy thuộc vào tâm trạng của người dùng.

Trong hoàn cảnh đặc biệt, nó có thể trở thành một liều thuốc chữa thương..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom