Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!
Chương 100: Tô Tô tuyên bố chủ quyền


Đối diện với vô số máy quay và ánh mắt của mọi người, khí chất tự tin và sự kiểm soát toàn bộ khung cảnh của anh cực kỳ mạnh mẽ, khiến người ta không thể không tập trung ánh nhìn vào anh: “Xin mọi người im lặng.”

Hội trường tiệc lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Tô Dĩ Trần cầm lấy micro, mỉm cười nói: “Chào mọi người, tôi là Tô Dĩ Trần, tôi tin rằng mọi người đã rất quen thuộc với tôi, hôm nay tôi sẽ không tự giới thiệu quá nhiều. Nói ngắn gọn, chào mừng các bạn mới, bạn cũ và các bậc trưởng bối đã đến tham dự lễ đính hôn của tôi và Túc Túc.”

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người,

Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau.

Bas

Hai người có khuôn mặt tương đồng, nụ cười cũng có phần giống nhau, đứng cùng nhau trông như một cặp đôi.

Mọi người vẫn chưa thể hiểu được sự thay đổi này.

Vị hôn phu của Bùi Túc Nguyệt là Tô Dĩ Trần sao?

Nhưng, hai người này không phải là tình địch được công nhận sao!

“Chuyện gì xảy ra thế này?!” Cố Khinh Chu là người đầu tiên phản ứng, mở to mắt, không thể tin hai người trên sân khấu đang nắm tay nhau.

“Như cậu thấy đấy, Khinh Chu.” Tô Dĩ Trần cầm micro, cười nhẹ: “Tôi và Túc Túc đang ở bên nhau.”

“Tôi biết mọi người có nhiều hiểu lầm về buổi lễ đính hôn này.” Tô Dĩ Trần tiếp tục nói vào micro.

“Nhưng không sao.” Tô Dĩ Trần nhướng mày, nắm c.h.ặ.t t.a.y Bùi Túc Nguyệt, trông anh như chủ nhân của buổi tiệc.

“Hôm nay chính là lúc tôi làm sáng tỏ những hiểu lầm.”

“Đây là lễ đính hôn của tôi, Tô Dĩ Trần, và Bùi Túc Nguyệt. Không liên quan đến bất kỳ ai khác.”

“Tất cả những thông tin lan truyền bên ngoài đều là giả.”

“Túc Nguyệt, là của tôi, chỉ một mình tôi.”

Tô Dĩ Trần bình tĩnh tuyên bố chủ quyền.

Lời này vừa nói ra, lại một lần nữa khiến cho cả hội trường dậy sóng.

Bùi Túc Nguyệt nghe thấy lời này, đôi mắt tràn đầy cảm xúc chăm chú nhìn sườn mặt Tô Dĩ Trần, ánh mắt mê đắm và ngưỡng mộ, cái nhìn say đắm không thể rời khỏi, bị mọi người dễ dàng bắt gặp.

Không ai có thể bỏ qua ánh mắt say đắm này.

Giống như một tín đồ cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vào thần linh của mình.

Mọi người chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng càng thêm kinh ngạc.

Cố Hàn Chu siết chặt tay, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào hai người, trong lòng tràn ngập sự kinh ngạc và khó hiểu, cùng với cảm giác bị người ta xem như trò hề, cảm giác này khiến hắn vô cùng tức giận.

Tại sao?

Rốt cuộc là tại sao?

Hắn cần một lời giải thích.

Các doanh nhân giàu có ngồi trong hội trường thậm chí quên cả việc vỗ tay, trong lòng sóng gió cuộn trào, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hai người trên sân khấu, mãi không thể thốt nên lời.

Những việc xảy ra hôm nay đủ để làm tan vỡ những nhận thức thông thường của họ.

Truyền thông liên tục chụp ảnh hai người trên sân khấu lễ đính hôn.

Khán giả đang xem trực tiếp trên mạng đã hoàn toàn choáng váng.

Triệu Kỳ Căn kinh ngạc, cậu ta nắm chặt ghế, cuối cùng không thể chịu nổi mà đứng dậy, giận dữ nói: “Tô Dĩ Trần! Anh đang nói linh tinh gì vậy? Anh chạy đến đây nói bậy bạ, ai tin anh chứ! Vị hôn phu của Túc Nguyệt là tổng giám đốc Cố! Không phải anh!”

“Ồ?” Tô Dĩ Trần nghiêng đầu, đôi mắt anh chứa đựng nụ cười: “Túc Túc công khai vị hôn phu là tổng giám đốc Cố từ lúc nào vậy? Đó đều là các người tự suy đoán mà thôi. Đã là suy đoán thì là thông tin không đúng sự thật.”

Sau đó anh đưa micro cho Bùi Túc Nguyệt, anh mỉm cười, trong lúc công khai, anh đã cố gắng kiềm chế giọng điệu ra lệnh quen thuộc của mình.

Nhưng vẫn bị người ta nghe ra vài phần ý tứ ra lệnh.

“Túc Túc, em nói đi.”

Mọi ánh mắt đều tập trung vào Bùi Túc Nguyệt, họ nghĩ rằng Bùi Túc Nguyệt sẽ không hài lòng trước giọng điệu như thế này, dù sao Bùi Túc Nguyệt vẫn luôn là người kiêu ngạo.

Bùi Túc Nguyệt cầm lấy micro, trước tiên cậu nhỏ nhẹ xin lỗi: “Xin lỗi mọi người, tôi và anh Hàn Chu từ trước đến giờ chỉ là bạn, chỉ là bạn mà thôi. Người tôi yêu là Tô Dĩ Trần, không phải người khác. Về việc anh Hàn Chu tại sao lại hiểu lầm một cách chủ quan như vậy, rằng tôi sẽ đính hôn với anh ấy, chuyện này tôi cũng không biết... Làm mọi người hiểu lầm, tôi rất xin lỗi.”

Kết thúc câu nói, cậu cười: “Người tôi yêu từ đầu đến cuối đều là Tô Dĩ Trần, chưa bao giờ thay đổi. Tôi đã chờ đợi anh ấy nhiều năm, tôi trở về nước chỉ vì Tô Tô, tôi đã mong đợi Tô Tô còn độc thân, để tôi có cơ hội theo đuổi Tô Tô và nhận được sự đáp lại từ anh ấy. Mọi người nên chúc phúc cho tôi.”

“Tô Tô, anh ấy không phải là người thay thế của ai, anh ấy càng không phải là tình địch của tôi, và anh ấy không phải là người mà bất cứ ai cũng có thể vứt bỏ dễ dàng.”

“Anh ấy là người duy nhất của tôi, không thể thay thế, là ánh trăng tôi theo đuổi suốt đời, là tình yêu duy nhất của tôi, tôi rất vinh hạnh khi trở thành hiệp sĩ bảo vệ anh ấy.”

Lời vừa dứt.

Bùi Túc Nguyệt ở trước mặt mọi người, nắm lấy tay Tô Dĩ Trần, tay kia giữ lấy sau gáy anh, bao phủ lên bờ môi đỏ mọng, cạy mở miệng anh, chiếm đoạt hương vị ngọt ngào trong miệng.

Các nhiếp ảnh gia điên cuồng chụp ảnh hai người.

Các phương tiện truyền thông vô cùng phấn khích, họ không quan tâm nhân vật chính của lễ đính hôn hôm nay là ai, nhưng cảnh tượng kịch tính như vậy chắc chắn sẽ lên trang nhất ngày mai!

Họ cần đề tài, cần độ hot, cần sự khuấy động, cần lưu lượng, cần sự chú ý!

Đó đều là tiền bạc!

Người đứng đầu nhà họ Bùi đính hôn với thế thân của mình, chuyện này có thể viết lên báo với vô số khía cạnh!

Từ đầu đến cuối, Cố Hàn Chu không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người đang hôn nhau trên sân khấu, nắm chặt tay, ánh mắt đầy sát khí, cổ họng dâng lên mùi m.á.u tanh, sắc mặt từ cứng đờ ban đầu chuyển thành xanh xám.

Dường như đây là lần đầu tiên hắn nhận ra con người thật của Bùi Túc Nguyệt.

Ngay lúc này, hắn đã hiểu rõ chi tiết quan trọng của sự việc.

Không khí xung quanh hắn lạnh lẽo vô cùng.

Xin lỗi?

Chỉ là bạn?

Hiểu lầm chủ quan?

Những lời này từ miệng Bùi Túc Nguyệt nói ra, dù giọng điệu nhẹ nhàng vô hại, vẫn khiến hắn cảm nhận được một sự công kích mạnh mẽ.

Những lời đó, khiến hắn khó chịu, khiến hắn cảm thấy ghê tởm, phẫn nộ.

Và cảnh hai người hôn nhau, vô cùng khó chịu.
 
Chương 101: Tổng giám đốc Cố bị chế nhạo


Cố Hàn Chu c.h.ế.t lặng nhìn chằm chằm vào hai người, siết c.h.ặ.t t.a.y đến mức gân xanh nổi lên, cho thấy tâm trạng hắn đang vô cùng giận dữ.

“Anh, đừng kích động.” Cố Khinh Chu nắm lấy cổ tay anh trai, nhíu mày khuyên nhủ, cậu ta còn định giải thích: “Có lẽ, có lẽ là có sự hiểu lầm nào đó?”

Hiểu lầm?

Cố Hàn Chu đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu khiến Cố Khinh Chu giật mình: “Hiểu lầm gì mà lại khiến người ta thay đổi cả đối tượng đính hôn?”

“Em…?”

Cố Khinh Chu bị biểu cảm của anh trai làm cho sợ hãi, không dám nói một lời nào.

Cậu ta cũng cảm thấy kinh ngạc, không thể hiểu được chuyện này!

Rõ ràng bên ngoài đều công nhận rằng vị hôn phu của Túc Túc chính là anh trai của cậu ta, sao lại biến thành Tô Dĩ Trần?

Tại sao lại biến thành Tô Dĩ Trần?

Cố Khinh Chu ngơ ngác, cậu ta nhìn hai người trên sân khấu, bọn họ nắm tay nhau thật chặt, động tác hôn nhau rất thuần thục, nhiều câu hỏi bủa vây trong lòng.

Nụ hôn giữa Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần chỉ kéo dài một phút rồi tách ra.

Bùi Túc Nguyệt cầm lấy micro, nhìn về phía công chúng, rõ ràng có người từ giới truyền thông đưa ra nghi vấn, đối diện với mọi người, cậu bình thản mỉm cười: “Người yêu của tôi luôn là Tô Dĩ Trần, đối tượng đính hôn của tôi cũng luôn là Tô Dĩ Trần. Còn về những thông tin lan truyền trên mạng và tin tức đều là suy đoán và gây hiểu lầm không chính xác.”

“Đối với những thông tin không chính xác từ mạng và truyền thông, xin mọi người đừng lan truyền thêm.”

“Nếu để tin đồn lan rộng, sẽ ảnh hưởng không tốt đến tôi, người yêu của tôi và danh dự của tổng giám đốc Cố.”

Những nghi ngờ từ giới truyền thông dần tan biến, thì ra là vậy, Bùi Túc Nguyệt chưa bao giờ công khai thông báo đối tượng đính hôn của mình là ai, cũng chưa từng tiết lộ với bất kỳ ai về chuyện này.

Tất cả chỉ là suy đoán của giới truyền thông và báo chí, là những thông tin chưa được xác thực, không phải là tin tức thật.

Các tờ báo lớn dù muốn tìm điểm xấu cũng không tìm ra được.

Hôm nay, các doanh nhân giàu có tham dự lễ đính hôn đều chủ quan nghĩ rằng Bùi Túc Nguyệt và Cố Hàn Chu đính hôn, là họ tự nghĩ sai, hiểu lầm ý của Bùi Túc Nguyệt.

Bùi Túc Nguyệt từ trước đến giờ, chưa từng tự mình nói rõ đối tượng đính hôn của mình là ai.

Nhưng trước đó họ đều tin tưởng chắc chắn rằng Bùi Túc Nguyệt và Cố Hàn Chu là một đôi, không ai nghĩ rằng người cuối cùng mà Bùi Túc Nguyệt công bố là “vị hôn phu” lại là Tô Dĩ Trần, người mà họ chưa từng nghĩ đến - kẻ bị xem là thế thân của Bùi Túc Nguyệt.

Họ không thể trách Bùi Túc Nguyệt đã lừa dối họ. Ngược lại, họ phải vỗ tay chúc mừng.

Bởi vì Bùi Túc Nguyệt là người đứng đầu nhà họ Bùi, nắm giữ cổ phần lớn nhất của tập đoàn Bùi thị, có địa vị rất cao, họ phải giữ thể diện cho cậu.

Tất nhiên… kết quả này nếu lan truyền trên mạng, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió lớn. Bùi Túc Nguyệt là người đứng đầu tập đoàn Bùi thị, thuộc giới doanh nhân hàng đầu. Cộng thêm vẻ ngoài thần tiên của cậu, có vô số fan hâm mộ cuồng nhiệt, độ chú ý của công chúng cực kỳ cao, nên về chuyện của cậu, mức độ quan tâm sẽ không thua kém các ngôi sao giải trí.

Mọi người ngồi đây chỉ thở dài, thở dài vì vị hôn phu của Bùi Túc Nguyệt lại là kẻ thế thân mà mọi người khinh thường, thậm chí không đáng chú ý - Tô Dĩ Trần.

“Hôm nay, tôi và Tô Tô đã chuẩn bị nhiều rượu ngon và món ngon cho các vị, mong các vị trưởng bối, bạn bè thân thích, bạn bè và giới truyền thông, ăn uống thoải mái, cuối cùng, một lần nữa cảm ơn mọi người đã chúc phúc.”

Bùi Túc Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Dĩ Trần, đôi mắt phượng lấp lánh hơi cong lên, môi mỏng hé mở khép lại, bày tỏ lời cảm ơn đến mọi người.

Tiếng vỗ tay yếu ớt vang lên.

Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt mặc vest đôi, đeo nhẫn đính hôn giống nhau, ngay cả khuyên tai cũng là một cặp. Hai người đứng cùng nhau, thực sự là một cặp trời sinh.

Có một người vỗ tay, sau đó hai người vỗ tay, ba người, cuối cùng, tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng.

Cố Hàn Chu nghe thấy tiếng vỗ tay khắp nơi, mặt mày tối sầm, đứng ngồi không yên.

Hắn tức giận đến mức run rẩy, nắm c.h.ặ.t t.a.y như thể muốn bóp nát ghế ngồi.

Một cơn giận dữ khó tả bùng lên, khiến hắn không thể kiểm soát cảm xúc sắp bùng nổ của mình.

“Tô Dĩ Trần…” Cố Hàn Chu nhẹ nhàng lẩm bẩm, chứa đựng sự căm hận.

Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tô Dĩ Trần trên sân khấu.

Sau khi lễ đính hôn hoàn thành, mọi người mới đứng dậy, lần lượt đến nhà hàng dùng bữa.

Khung cảnh dù có trật tự, nhưng lòng người lại không yên tĩnh.

Bùi Túc Nguyệt nắm lấy tay Tô Dĩ Trần, cầm hai ly rượu vang, đưa cho Tô Dĩ Trần một ly, cậu cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi chúc rượu họ.”

“Được.” Tô Dĩ Trần gật đầu.

Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần cùng nhau xuất hiện tại bàn tiệc, thu hút vô số ánh nhìn.

Những ánh nhìn này có tò mò, kinh ngạc, khó hiểu, nghi ngờ, ác ý... đủ thể loại.

Bạch Nguyệt Quang và thế thân ở bên nhau.

Chuyện này nói ra thật khó tin.

Nhưng chuyện này lại thực sự xảy ra.

Cách chỗ ngồi không xa, Cố Hàn Chu mặt mày tái xanh, hắn khó khăn lắm mới kiềm chế được cơn giận trong lòng mà ngồi đây, Cố Vãn Châu và Cố Khinh Chu không ngừng khuyên nhủ hắn.

Nhưng Cố Hàn Chu không thể kiềm chế được, hắn nhìn chằm chằm vào hai người đang nắm tay nhau.

Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần, dường như là một đôi trời sinh.

Đôi mắt đỏ rực của hắn vừa khó hiểu, vừa tức giận.

Một cơn m.á.u nóng xông thẳng lên cổ họng.

“Tổng giám đốc Cố, hôm nay buổi tiệc đính hôn này, chẳng phải là anh và Túc Túc đã bàn bạc, để tạo bất ngờ cho mọi người sao?”

“Bất ngờ gì? Đây là kinh hoàng mới đúng!”

“Haha! Đúng vậy, chúng tôi cứ tưởng vị hôn phu mà Túc Túc nói là tổng giám đốc Cố! Làm chúng tôi chúc phúc cả đống, hóa ra lại nhầm đối tượng. Nhưng… tổng giám đốc Cố cũng chưa từng phủ nhận.”

“Đúng vậy... Đây là tổng giám đốc Cố tự mình nói với chúng tôi, là sẽ đính hôn với Túc Túc… chúng tôi tin anh, vừa chúc phúc vừa đăng bài lên mạng xã hội, không ngờ từ đầu đến cuối nhầm đối tượng, chuyện này khiến tôi mất mặt quá.”

“Nhưng... đối tượng đính hôn của Túc Túc lại là Tô Dĩ Trần.”

“Tổng giám đốc Cố, Tô Dĩ Trần là người tình cũ của anh, sao cuối cùng lại là người yêu của Túc Túc?”

Bas

Trên bàn tiệc, mọi người nói qua nói lại khiến mặt mày Cố Hàn Chu trông vô cùng khó coi.

Hắn cảm thấy mình trở thành trò cười trên bàn tiệc, bị mọi người tùy tiện bàn tán.

“Đủ rồi!” Cố Hàn Chu giận dữ gầm lên, thuận tay đập bàn, ly rượu rơi xuống đất, tiếng vỡ vang lên.

Cố Hàn Chu phát hỏa.

Bàn tiệc lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào.

Nhưng trong lòng họ đã vui mừng hả hê.

Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần lần lượt đến chúc rượu từng bàn.

Một người dì dịu dàng gọi: “Túc Túc.”

Bà ta lại nhìn Tô Dĩ Trần, thực sự không biết nên gọi thế nào.

Bùi Túc Nguyệt cười nói: “Bà Hứa cứ gọi tên anh ấy là được.”

Bà Hứa thở dài: “Các cháu… Chuyện này ta cũng không biết nói sao, quá đột ngột, ta cứ nghĩ người cháu thích là... Thôi, nói chung là chúc phúc cho hai người.” Nói xong, bà ấy uống một ngụm rượu.

Ánh mắt bà ấy nhìn Tô Dĩ Trần, khó nói thành lời.
 
Chương 102: Lục Minh Phong bị ngó lơ


Tô Dĩ Trần trước đây từng bám vào nhà họ Cố, giờ lại leo lên giường Túc Túc. Không biết anh dùng cách gì mà khiến Túc Túc mê đắm.

Chỉ là những thủ đoạn hồ ly tinh trên giường.

Dù sao cũng là một con chim hoàng yến chơi bời trong giới thượng lưu, không có đàn ông, anh không sống nổi.

Tô Dĩ Trần trực tiếp bỏ qua ánh mắt khinh miệt của bà Hứa.

Tô Dĩ Trần nâng ly rượu vang, cười tao nhã: “Bà Hứa, cảm ơn lời chúc phúc của bà.”

Nụ cười lịch sự của anh khiến bà Hứa ngượng ngùng, bà ta do dự, không vui trả lại ly rượu.

Hai người tạm biệt bà Hứa, lại tiếp tục đi chúc rượu từng bàn.

Các trưởng bối trong giới thượng lưu biết nhiều hiểu rộng, dù cảm thấy bất ngờ trước chuyện hôm nay, họ vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chúc mừng đôi tân nhân.

Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần chúc rượu một vòng.

Cuối cùng, họ đến bàn của nhà họ Lục.

“Chủ tịch Lục, Lục phu nhân, tổng giám đốc Lục.”

Lục Bá Đình là người đầu tiên nâng ly rượu vang, đôi mắt vốn trầm tĩnh của ông lúc này hơi đỏ lên.

Ông nhìn Tô Dĩ Trần khoác tay Bùi Túc Nguyệt, xúc động đến mức tay khẽ run.

“Thần…”

Tô Dĩ Trần ngạc nhiên nhìn ông.

Lục Bá Đình định gọi tên con trai, thấy Tô Dĩ Trần ngạc nhiên, nhanh chóng đổi lại, gọi một cái tên thân thiết hơn mà mọi người vẫn gọi, nói: “Tô Tô, Túc Túc, chúc mừng hai con…”

Lục Bá Đình dừng lại.

Đôi mắt ông đỏ hoe nhìn Tô Dĩ Trần: “Chúc phúc các con, hạnh phúc mỹ mãn.”

Con trai ông đính hôn, ông là người cha ruột mà không có quyền tham gia, cũng không có tư cách bàn bạc.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa con trai nhỏ khó khăn lắm mới tìm thấy, thoáng cái đã có người bạn đời khác.

Họ thậm chí còn chưa kịp bù đắp tình yêu thiếu hụt trong suốt hơn hai mươi năm qua cho con trai.

Lục Bá Đình nhẹ nhàng vỗ vai Tô Dĩ Trần.

Tô Dĩ Trần:?

Anh nhìn người chủ tịch trung niên cao gầy này, thấy ánh mắt ông mang theo vẻ hiền hòa, giọng nói xúc động dường như muốn nói điều gì đó, cuối cùng chỉ vỗ vai mình.

Tô Dĩ Trần khó hiểu, nhưng vẫn nở nụ cười lịch sự: "Cảm ơn Chủ tịch Lục đã chúc phúc."

Lục Bá Đình không còn nói được gì, ông nhẹ vỗ vai Tô Dĩ Trần, để anh đi chúc rượu Hoắc Nam Diên.



Hoắc Nam Diên nâng ly rượu, mong đợi con trai đến chúc rượu.

Mắt bà đã ướt đẫm, nhẹ nhàng nhìn Tô Dĩ Trần trước mắt, tim đập thình thịch.

Trong mắt bà, Tô Dĩ Trần mặc vest thật đẹp trai.

Hoàn toàn khác với đứa bé khóc lóc, bi bô tập nói gọi mẹ trong ký ức.

Thoáng chốc, Tô Dĩ Trần đã lớn thế này, gia đình họ đã thiếu đi bao nhiêu năm yêu thương và sự đồng hành của Thần Thần?

Đôi mắt Hoắc Nam Diên đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi.

Tô Dĩ Trần lấy ra khăn giấy sạch từ túi, đưa cho Hoắc Nam Diên: “Phu nhân dùng đi.”

Những ngón tay dài thon thả của chàng trai đưa khăn giấy trước mặt, Hoắc Nam Diên hơi ngây người.

Bà chậm rãi đưa tay nhận khăn giấy, lau nước mắt, giọng nói đều nghẹn ngào: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn.” Tô Dĩ Trần nhẹ nhàng cười. Tôn trọng phụ nữ là lễ nghi cơ bản nhất.

Mắt Hoắc Nam Diên hơi đỏ, cười đưa ly rượu ra, tiếp tục chúc mừng: “Chúc mừng hai con đính hôn, lần sau, nhớ mời nhà họ Lục dự tiệc cưới.”

Ánh mắt Tô Dĩ Trần trong suốt, anh gật đầu lễ phép, nhưng đầy vẻ xa cách: “Đám cưới của tôi và Túc Túc sẽ mời Lục phu nhân tham dự.”

Bas

Nghe giọng xa cách của con trai nhỏ, Hoắc Nam Diên không ngừng buồn bã.

Bà rất muốn nói với chàng trai trước mặt, muốn nói với anh rằng anh là con của nhà họ Lục, bà là mẹ ruột của anh, mong anh trở về nhà ngay bây giờ.

Nhưng, ở nơi đông người không thích hợp để nhận người thân.

Cả gia đình kiềm chế cảm xúc, nhìn con trai nhỏ trước mắt lịch sự chúc rượu họ, tim đau thắt.

Gặp mà không nhận ra nhau, thật đáng tiếc.

Hoắc Nam Diên nhìn về phía Bùi Túc Nguyệt, ánh mắt không ngừng dò xét: “Cậu thật lòng yêu cậu ấy chứ?!”

Bùi Túc Nguyệt hơi ngạc nhiên, cậu không hiểu vì sao Hoắc Nam Diên lại hỏi như vậy.

Nhưng… dù ai hỏi, cậu đều sẽ nắm tay Tô Dĩ Trần, ánh mắt dịu dàng và kiên định: “Tôi yêu anh ấy.”

Hoắc Nam Diên che miệng, nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng không biết đang nghĩ gì.

Lục Minh Phong chăm chú nhìn Tô Dĩ Trần.

Tiếp theo sẽ đến lượt anh ta…

Bàn tay to lớn của anh ta nắm chặt ly rượu, đồng tử đầy tia máu, đờ đẫn nhìn chàng trai thanh tú.

Lần cuối họ gặp nhau là tại tiệc sinh nhật nhà họ Lục, việc cuối cùng anh ta làm với Tô Dĩ Trần là vì Lục Minh Trần mà đánh Tô Dĩ Trần hai cú.

Khuôn mặt chàng trai tái nhợt như giấy, mặt chảy đầy máu, yếu ớt nằm trên bãi cỏ.

Mỗi khi nghĩ về hình ảnh đó, Lục Minh Phong đau đớn không muốn sống, hối hận tự trách.

Lần gặp lại này,

Anh ta nên nói gì với Tô Dĩ Trần đây?

Trước tiên chúc phúc em ấy, sau đó hỏi em ấy dạo này sống tốt không, rồi xin lỗi về chuyện xảy ra hôm tiệc sinh nhật.

Như vậy, có khiến Thần Thần thay đổi ấn tượng về anh ta không?

Lúc này, anh ta đã nghĩ quá nhiều.

“Tô…”

Tô Dĩ Trần lạnh lùng liếc nhìn anh ta, kéo Bùi Túc Nguyệt đi sang bàn khác.

Tiếng nói của Lục Minh Phong lập tức dừng lại.

Khuôn mặt anh ta tái nhợt, ánh mắt trống rỗng vô hồn.

Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần nắm tay nhau, trực tiếp bỏ qua Lục Minh Phong.

Lục Minh Phong nắm chặt ly rượu trong tay, mọi lời muốn nói đều bị nghẹn trong miệng.

Anh ta nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Tô Dĩ Trần, trong lòng vừa hoảng sợ vừa đau nhói.

Lục Minh Phong quay đầu, giọng khàn khàn: “Tô Dĩ Trần.”

Bước chân Tô Dĩ Trần dừng lại.

Bùi Túc Nguyệt cũng dừng lại theo.

Tô Dĩ Trần quay đầu, nhìn Lục Minh Phong, đồng tử trong suốt lạnh lùng.

“Tổng giám đốc Lục gọi tôi có việc gì?”

Khoảnh khắc đó, Lục Minh Phong bị sự lạnh lùng trong mắt anh làm cho đau nhói.

Nhưng anh ta vẫn cố gắng lấy hết can đảm bước đến trước mặt em trai, nói nhỏ: “Tại sao không chúc rượu tôi.”

Lục Minh Phong nghĩ rằng tính cách em trai ôn hòa và chu đáo, chắc chắn là không nhìn thấy anh ta, hoặc vô tình bỏ qua, đều là vô ý thôi.

Em ấy không thể cố ý phớt lờ mình.

Giọng nói lạnh lùng của Tô Dĩ Trần vang lên: “Xin lỗi tổng giám đốc Lục, tôi không thể tươi cười đối với người đã hai lần ba lượt sỉ nhục và đánh tôi đến mức phải nhập viện.”

“Tôi càng không thể tin lời chúc phúc của tổng giám đốc Lục có sự chân thành.”

“Hơn nữa, tổng giám đốc Lục cũng không ưa tôi, vậy nên, ly rượu này bỏ qua nhé.”

Đôi mắt trong suốt của anh như mặt hồ đóng băng trong tháng mười hai, cứ thế lặng lẽ ngước nhìn Lục Minh Phong, hàn ý trong mắt rõ ràng hơn.

Lục Minh Phong bị sự lạnh lùng này làm cho kinh ngạc, đồng thời, cơn lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.

Anh ta nắm chặt ly rượu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt.

“Chuyện lần trước, tôi xin lỗi.” Lục Minh Phong nói nhỏ.

Tô Dĩ Trần cảm thấy hôm nay thái độ của nhà họ Lục đều kỳ lạ, ngay cả Lục Minh Phong luôn kiêu ngạo cũng cúi đầu xin lỗi anh. Họ đã uống nhầm thuốc gì rồi?

“Tôi không nhận nổi lời xin lỗi của anh.” Tô Dĩ Trần cười nhạt, có chút mỉa mai.

Anh nắm tay Bùi Túc Nguyệt, giọng nói trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Túc Túc, chúng ta đi thôi.”

“Vâng.” Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt đong đầy ý cười, quay đầu lại, thách thức nhìn Lục Minh Phong.

Lục Minh Phong bị thái độ lạnh lùng của em trai làm đau, đôi mắt anh ta đỏ hoe, tay cầm ly rượu khẽ run.

Đồng thời, anh ta cảm thấy ngạc nhiên trước ánh mắt thách thức đầy đắc ý của Bùi Túc Nguyệt.

Anh ta nghi hoặc.

Ánh mắt công kích của Bùi Túc Nguyệt rõ ràng không phải là giả.

Rõ ràng coi anh ta là tình địch.

Nhưng….

Đó vẫn là Túc Túc dịu dàng như ánh trăng mà anh ta quen biết sao?
 
Chương 103: Tô Dĩ Trần bị cộng đồng mạng mắng chửi


Khi đi đến bàn của Cố Hàn Chu, mọi người xung quanh cười nói.

“Tổng giám đốc Cố, hai vị tân nhân muốn đến kính rượu anh kìa.”

“Tổng giám đốc Cố, nhờ có anh mai mối mà hai người này mới thành đôi. Anh là ông mai đó.”

Tiếng “ông mai” này hoàn toàn kích thích Cố Hàn Chu, đôi mắt hắn u ám, đứng bật dậy, mọi người xung quanh bị dọa một phen.

“Anh.” Cố Khinh Chu kéo tay áo của Cố Hàn Chu.

Cố Hàn Chu chăm chú nhìn Tô Dĩ Trần đang bước tới.

Tô Dĩ Trần hơi khựng lại, đối diện với ánh mắt của Cố Hàn Chu.

Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, chứa đựng quá nhiều cảm xúc.

Tô Dĩ Trần mỉm cười lịch sự.

Bùi Túc Nguyệt nắm tay Tô Dĩ Trần, chủ động bước lên, nâng ly rượu. Cậu cười dịu dàng nhưng đầy giả tạo: “Tổng giám đốc Cố, tôi và Tô Tô có thể có được hôm nay, phải cảm ơn anh. Ly rượu này, tôi kính anh.”

Nói xong, Bùi Túc Nguyệt uống cạn ly rượu trong tay.

Cố Hàn Chu mặt mày tái nhợt nhìn Bùi Túc Nguyệt, giọng hắn trầm thấp khàn khàn: “Em, từ đầu đến cuối, đều lừa tôi sao?”

Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt cong cong như trăng: “Tổng giám đốc Cố nói vậy là sao? Tôi lừa anh khi nào?”

Nắm đ.ấ.m của Cố Hàn Chu kêu lên răng rắc, hắn cau mày nhìn nụ cười quen thuộc mà xa lạ trước mặt. Hắn chỉ cảm thấy chói mắt và giả tạo.

“Bùi Túc Nguyệt, em...”

Giọng điệu của Bùi Túc Nguyệt vô cùng lịch sự: “Tổng giám đốc Cố, đây vẫn là tiệc đính hôn, là nơi đông người, anh phải chú ý hình tượng đấy.”

Giọng điệu dịu dàng, khiến người khác không thể bắt lỗi.

Cố Hàn Chu đương nhiên không muốn gây rối ở nơi đông người như thế này.

Hắn lạnh mặt, nắm chặt ly rượu, uống cạn ly đầy nhục nhã.

Hắn lại nhìn Tô Dĩ Trần, đôi mắt đỏ ngầu, sau đó rót thêm một ly rượu, uống cạn.

Từ đầu đến cuối, Tô Dĩ Trần không nói một lời nào, sắc mặt cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí chưa từng để Cố Hàn Chu vào mắt.

Trong mắt Cố Hàn Chu lạnh lẽo.

Hình ảnh Tô Dĩ Trần từng thích hắn, yêu hắn một cách thấp hèn vẫn còn ám ảnh trong tâm trí, không sao quên được. Giờ lại giả vờ không yêu hắn, lạnh lùng như vậy, là để cho ai xem?

“Đi thôi.” Bùi Túc Nguyệt nắm tay Tô Dĩ Trần, tiếp tục đến chỗ khác kính rượu.

Hai người đi một vòng, nhận được nhiều lời chúc phúc.

Những lời chúc phúc trong bữa tiệc phần lớn đều là giả tạo.

Trong mắt họ, Tô Dĩ Trần chỉ là một kẻ bẩn thỉu không biết xấu hổ, leo lên giường của tổng giám đốc Cố, rồi lại quyến rũ Bùi Túc Nguyệt.

Về bản chất, anh vẫn chỉ là một kẻ ở tầng lớp thấp, quyến rũ người giàu, không đáng để nhắc tới, bọn họ rõ ràng không coi anh ra gì.

Bọn họ chỉ chúc phúc cho mỗi Bùi Túc Nguyệt mà thôi.

Bas

Các phương tiện truyền thông lớn đồng loạt đưa ảnh của buổi tiệc đính hôn lên mạng xã hội, thu hút sự chú ý và bàn luận của dân mạng.

Làn sóng nghi ngờ ập đến như sóng biển.

Cư dân mạng A: Chuyện gì đây? Không phải nói nhà họ Bùi và nhà họ Cố là hôn nhân thương mại sao? Người tên Tô Dĩ Trần từ cái xó xỉnh nào chui ra vậy? Cậu ta là ai?

Cư dân mạng B: Tin sốt dẻo! Tô Dĩ Trần trước đây là tình nhân nhỏ bên cạnh tổng giám đốc Cố! [Hình ảnh]; [Hình ảnh]. Hai bức hình này là Tô Dĩ Trần từng theo sau tổng giám đốc Cố dự tiệc! Tô Dĩ Trần chỉ là đồ chơi của đại gia! Bây giờ lại quyến rũ Túc Túc của chúng ta, đúng là mặt dày! Vô liêm sỉ!

Cư dân mạng C: Vậy người mà Túc Túc của chúng ta thích là Tô Dĩ Trần sao? Tôi khóc rồi, tôi thật sự khóc rồi, Túc Túc là người đứng đầu nhà họ Bùi, Tô Dĩ Trần là cái thá gì, chỗ nào xứng với Túc Túc của chúng ta?

Cư dân mạng D: Lầu trên +1, Tô Dĩ Trần không biết xấu hổ, cậu ta không soi gương nhìn lại mình, cậu ta có xứng với Túc Túc không?

Cư dân mạng E: Nói về gia thế, Tô Dĩ Trần xuất thân nghèo khó, Túc Túc là người đứng đầu nhà họ Bùi; Nói về danh tiếng, Tô Dĩ Trần từng làm việc ở quán bar, Túc Túc từ nhỏ đã là học sinh xuất sắc, sau khi học đại học còn du học nước ngoài; Nói về năng lực, Tô Dĩ Trần là một kẻ vô dụng chỉ biết dựa vào người có tiền, Túc Túc còn trẻ đã tạo ra doanh thu 1,6 tỷ đồng cho nhà họ Bùi. Gà sao có thể xứng với phượng hoàng?



Làn sóng dư luận trên mạng không lâu sau đó bị thế lực tài chính can thiệp, kiểm soát.

Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần kính rượu xong, ngồi xuống bắt đầu ăn.

Bàn ăn đều là các đối tác của nhà họ Bùi, thấy hai người ngồi xuống, lập tức nâng ly chúc mừng.

“Tiểu Bùi à, cậu đúng là không thấu tình đạt lý, các chú đều đợi uống rượu mừng của cậu, kết quả cậu không nói trước cho chúng tôi biết đối tượng đính hôn của cậu là ai, khiến chúng tôi đoán nhầm hết cả.” Một tổng giám đốc lớn tuổi nửa đùa nửa trách.

Bùi Túc Nguyệt lịch sự uống rượu, cười nhạt: “Hậu bối chỉ muốn tạo cho mọi người một bất ngờ thôi.”

“Haha, người trẻ tuổi các cậu đúng là biết bày trò.” Tổng giám đốc lớn tuổi uống một ngụm rượu, mỉm cười nhìn Tô Dĩ Trần, trong mắt đầy vẻ phức tạp.

Giới thượng lưu đều biết Bùi Túc Nguyệt kiêu ngạo, đối với Cố Hàn Chu theo đuổi mình nhiều năm cũng không quan tâm, thậm chí ra nước ngoài chuyên tâm học hành.

Mọi người đều nghĩ cậu chỉ yêu học hành.

Ai ngờ hôm nay lại đính hôn, đối tượng lại là người mà họ không ngờ tới.
 
Chương 104: Cố Hàn Chu chất vấn Tô Dĩ Trần


Nhưng... Bùi Túc Nguyệt có bao nhiêu phần thật lòng với Tô Dĩ Trần?

Một người là người đứng đầu nhà họ Bùi, một người là món đồ chơi không thể lộ diện của giới nhà giàu.

Một người là trăng sáng, một người là bùn lầy.

Địa vị, thân phận, tiền bạc, một trên trời một dưới đất, khác biệt quá lớn, họ không đánh giá cao cặp đôi này.

“Haha. Tô Tô, đến đây, tôi kính cậu một ly.” Tổng giám đốc lớn tuổi cười tươi nhìn Tô Dĩ Trần, nâng ly chạm vào ly của anh.

“Cảm ơn, tổng giám đốc Triệu.” Tô Dĩ Trần nhẹ nhàng gật đầu, nâng ly lên, uống cạn.

Ông ta có phần ngạc nhiên, vậy mà Tô Dĩ Trần lại biết ông ta là ai.

Nụ cười trên bàn ăn đều là giả tạo.

Tô Dĩ Trần khẽ nói: “Anh đi vệ sinh một lát, em ở đây tiếp khách.”

Bùi Túc Nguyệt khó khăn lắm mới có thể công khai mối quan hệ với Tô Dĩ Trần, có được danh phận, có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Tô Tô. Cậu không muốn rời xa Tô Tô một chút nào.

Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt tràn đầy lưu luyến, còn có phần ấm ức: “Em cũng đi.”

Bas

Tô Dĩ Trần nhẹ nhàng xoa đầu cậu, ghé sát vào tai, nói: “Ngoan nào, ở đây tiếp đón khách, anh đi một lát rồi về ngay.”

Nói xong, anh hôn nhẹ lên má Bùi Túc Nguyệt.

Những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve chiếc vòng da màu đen trên cổ cậu.

“Được.” Bùi Túc Nguyệt luôn nghe lời Tô Dĩ Trần.

Tô Dĩ Trần mỉm cười, sau đó đứng dậy rời đi.

Mọi người trên bàn ăn nhìn cảnh hai người thân mật, mặt ai cũng đỏ bừng.



Tô Dĩ Trần từ nhà vệ sinh đi ra, mở vòi nước rửa tay, anh ngẩng đầu lên, khóe mắt nhìn qua gương, không biết Cố Hàn Chu đã xuất hiện phía sau từ lúc nào.

Đang nhìn chằm chằm vào anh với vẻ u ám.

May mắn thay, Tô Dĩ Trần tâm lý vững vàng, mới không bị cảnh tượng kinh hồn này dọa sợ.

Anh rửa tay xong, quay người, không thèm nhìn Cố Hàn Chu, bước qua hắn chuẩn bị rời đi.

Khi đi qua Cố Hàn Chu, cổ tay anh bị người đàn ông nắm chặt.

“Có việc gì?” Đôi mắt Tô Dĩ Trần bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh nhạt nhìn hắn.

Ánh mắt đó giống như đang nhìn người xa lạ.

Trong lòng Cố Hàn Chu không khỏi dấy lên cơn đau nhói.

Cố Hàn Chu nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, thấy biểu cảm của anh lạnh lùng như vậy, không khỏi bật cười giận dữ: “Tô Dĩ Trần, bây giờ cậu đang giả bộ gì đây? Giả bộ cao quý cho ai xem?”

Tô Dĩ Trần nhướng mày, lạnh lùng nhìn hắn: “Tổng giám đốc Cố nghĩ tôi đang giả bộ sao?”

“Không thì sao?” Cố Hàn Chu chất vấn.

“Ồ, không quan trọng anh nghĩ gì.” Tô Dĩ Trần nhíu mày: “Buông tôi ra.”

Cố Hàn Chu nắm chặt cổ tay anh, mắt đỏ ngầu, giọng điệu tức giận: “Tôi hỏi cậu, tiệc đính hôn hôm nay là sao?”

Tô Dĩ Trần nhướng mày: “Đương nhiên là như anh thấy, tôi và Túc Túc tâm đầu ý hợp, tình cảm sâu đậm, vậy chúng tôi đính hôn.”

“Ồ, đúng rồi, còn phải cảm ơn tổng giám đốc Cố, vì đã làm mối hôn sự này.”

Tô Dĩ Trần nở một nụ cười rạng rỡ.

Cơn giận của Cố Hàn Chu lập tức bùng lên.

Hắn nghiến răng, nắm lấy cổ áo Tô Dĩ Trần, mắt đỏ ngầu, gầm lên như dã thú: “Tô Dĩ Trần! Đừng tưởng tôi không biết! Cậu cố ý, cậu cố ý trả thù tôi!”

“Cậu dùng thủ đoạn hèn hạ để quyến rũ Túc Túc! Cậu khiến em ấy hư hỏng theo cậu! Cậu thật vô liêm sỉ!”

“Tô Dĩ Trần, nếu đây là cách cậu cố ý trả thù tôi, cố ý làm tôi bận tâm, cố ý khơi dậy sự quan tâm của tôi.”

“Cậu yêu tôi, nên cậu muốn thông qua Túc Túc để thu hút sự chú ý của tôi, được thôi, Tô Dĩ Trần, cậu đã đạt được mục đích.”

Vừa dứt lời, Cố Hàn Chu cúi xuống, muốn cắn và hôn mạnh Tô Dĩ Trần.

Ánh mắt Tô Dĩ Trần trở nên sắc lạnh, đầu gối đá thẳng vào hạ bộ hắn, khiến sắc mặt người đàn ông tái mét, anh còn đ.ấ.m mạnh vào mặt Cố Hàn Chu.

Cố Hàn Chu bị đ.ấ.m đến mức khóe miệng chảy máu, mặt tái nhợt, lảo đảo lùi lại, hắn ôm chặt chỗ bị đấm, hít vài hơi lạnh.

Đôi mắt Cố Hàn Chu đỏ hoe, kinh ngạc nhìn đối phương: “Tô Dĩ Trần, cậu dám!”

“Tất nhiên là tôi dám.” Tiếng xương tay của Tô Dĩ Trần kêu răng rắc, ánh mắt anh lạnh lùng: “Nếu anh còn giống như chó mà phát tình bừa bãi với tôi, tôi đảm bảo sẽ đánh cho đến khi cha mẹ anh không nhận ra.”

Chàng trai mặt lạnh nói lời hung hãn, khuôn mặt điển trai thờ ơ vô cùng, ánh mắt như hố băng, khiến người ta vô cớ mà sinh ra cảm giác lạnh lẽo.

Cố Hàn Chu nhìn Tô Dĩ Trần, rất lâu sau mới không thể tin nổi mà nói: “Tô Dĩ Trần, sao cậu lại trở nên như vậy?”

“Tôi vẫn luôn như vậy mà.” Tô Dĩ Trần đáp.

Cặp kính không gọng màu vàng khiến anh trông như được mạ vàng, nhìn rất quý phái.

Ánh mắt lạnh lẽo và tàn nhẫn của anh mang một sức ép vô hình.

Đầu óc Cố Hàn Chu thoáng trống rỗng.

Nhìn chàng trai lạnh lùng tàn nhẫn trước mặt, trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình ảnh Tô Dĩ Trần ở nhà họ Cố ngày xưa, mắt đẫm lệ, tủi thân cầu xin tình yêu của hắn.

Tô Dĩ Trần yêu hắn, tình yêu này là vĩnh hằng, trên thế giới này không ai yêu hắn hơn Tô Dĩ Trần… Cố Hàn Chu tin tưởng điều đó.

Trong năm qua, chàng trai như một người nội trợ đảm đang lo toan cho hắn, dịu dàng, ngoan ngoãn, chịu đựng, hiểu chuyện, không bao giờ gây rắc rối, ưu điểm lớn nhất là rất rất rất yêu hắn, trong mắt chỉ có mình hắn.

Hắn được chăm sóc rất tốt.

Tô Dĩ Trần là một người tình hoàn hảo.

Nhưng tại sao chàng trai trước mặt giờ đây lại xa lạ đến vậy?

“Tô Dĩ Trần…” Giọng Cố Hàn Chu cực kỳ lạnh lẽo, còn hơi run rẩy: “Cậu vì muốn trả thù tôi, quyến rũ Túc Túc, giả vờ tàn nhẫn như vậy. Tất cả chỉ để khơi dậy sự quan tâm của tôi, rồi khiến tôi hối hận.”

“Thật ra, cậu rất muốn quay lại với tôi đúng không.”

Tô Dĩ Trần hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của hắn, anh khó hiểu, nói: “Chúng ta đã kết thúc hợp đồng, quan hệ đã kết thúc từ lâu, tại sao anh lại nghĩ nhiều như vậy?”

Cố Hàn Chu vẫn không tin.

Tô Dĩ Trần không còn lời nào để nói: “Nếu anh nghĩ như vậy, tôi cũng không có cách nào.”
 
Chương 105: Cố Hàn Chu chất vấn Tô Dĩ Trần (2)


Cố Hàn Chu hít một hơi thật sâu, ánh mắt hắn chứa đựng sự tức giận khó tả: “Tô Dĩ Trần, cậu đính hôn với Túc Túc, tất cả những điều này chỉ là thủ đoạn để trả thù tôi thôi đúng không?”

Tô Dĩ Trần nhíu mày: “Tôi đã nói rồi. Tôi đính hôn với em ấy bởi vì tôi yêu em ấy, không liên quan gì tới anh.”

“Cậu lừa tôi, cậu lừa tôi!” Trong mắt Cố Hàn Chu giăng đầy tơ máu, hắn dường như không tin những gì Tô Dĩ Trần nói, hoặc có thể nói từ tận đáy lòng, hắn tin điều đó, nhưng chính bản thân hắn không muốn tin.

“Cậu cho rằng tôi sẽ tin lời cậu nói sao?” Cố Hàn Chu lặp lại những lời này.

Dáng vẻ Tô Dĩ Trần yêu hắn trong quá khứ đến giờ vẫn hiện rõ trước mặt.

Sao có thể có người nói không yêu là không yêu?

Tô Dĩ Trần nhất định đang giả vờ, nhất định đang giả vờ.

Tô Dĩ Trần thấy dáng vẻ gần như sụp đổ của Cố Hàn Chu khá đáng thương.

Anh biết tại sao Cố Hàn Chu lại tức giận.

Bởi vì anh đã cướp đi Túc Túc - ánh trăng sáng trong lòng Cố Hàn Chu, nên Cố Hàn Chu mới chạy đến tìm anh để gây rắc rối.

Nhưng việc này liên quan đến Túc Túc, anh là bạn trai của Túc Túc và đối phương cũng thích Túc Túc, tự nhiên cứ thế trở thành tình địch của anh.

Từ trước tới nay Tô Dĩ Trần đối xử với tình địch không hề nương tay.

Anh nghiêm túc nói: "Tôi không quan tâm anh có tin hay không. 

Tóm lại Túc Túc là vị hôn phu của tôi, mong anh sau này tránh xa em ấy ra một chút."

Cố Hàn Chu không thể tin nổi: “Cậu có ý gì?”

"Ý trên mặt chữ." Tô Dĩ Trần nhìn Cố Hàn Chu từ trên xuống dưới, mỉm cười nhạt: "Huống chi tổng giám đốc Cố cũng không mong mình làm kẻ thứ ba đâu nhỉ."

"Kẻ, thứ, ba?"

Mắt Cố Hàn Chu đỏ hoe, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi lặp lại những lời đó: "Cậu nói tôi là kẻ thứ ba hả?"

"Tôi không nói, tự anh cho là vậy." Tô Dĩ Trần nói xong quay người bỏ đi.

"Cậu đứng lại! Tô Dĩ Trần! Cậu nói rõ ràng cho tôi!" Cố Hàn Chu lập tức túm lấy tay áo Tô Dĩ Trần, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào anh.

"Đừng kéo tôi nữa, buông tôi ra!" Tô Dĩ Trần giật tay ra.

Cố Hàn Chu bị đẩy ngã lảo đảo lùi về sau một bước.

Ngay giây sau.

Ngoài nhà vệ sinh.

Giọng của Túc Túc vang lên: "Anh ơi, sao anh vẫn chưa xong thế? Em đợi anh lâu lắm rồi."

Cậu từ từ bước tới, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Tô Dĩ Trần.

Cậu nhìn Cố Hàn Chu, mỉm cười nói: "Hóa ra là anh Hàn Chu. Các anh đang nói gì vậy? Muốn nói rõ cái gì cơ?"

Bùi Túc Nguyệt mỉm cười dịu dàng, ánh mắt đầy ý cười nhìn Cố Hàn Chu, tay cậu nắm chặt lấy tay Tô Dĩ Trần, dáng vẻ của hai người trông rất thân mật. Điều này ở trong mắt Cố Hàn Chu trông vô cùng chướng mắt.

Mắt Cố Hàn Chu đỏ hoe, hắn hỏi: "Túc Túc, anh hỏi em, có phải buổi tiệc đính hôn này ngay từ đầu đã là một âm mưu có phải không?"

"Không phải là âm mưu." Bùi Túc Nguyệt thờ ơ nói, cậu dừng một chút rồi nói tiếp. 

"Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Tôi luôn chờ đợi anh kết thúc với Tô Tô, tôi cũng đã nói ở buổi tiệc đính hôn tôi sẽ tuyên bố với cả thế giới đối tượng đính hôn của tôi là ai. Nhưng tôi chưa bao giờ nói người đó là anh."

"Từ đầu đến cuối đều do bản thân anh ảo tưởng mà thôi."

Bùi Túc Nguyệt mỉm cười nhìn Cố Hàn Chu đang nặng nề thở dốc.

Cố Hàn Chu nhìn cậu, trong ánh mắt đầy vẻ giận dữ.

"Anh luôn cho rằng em là một người dịu dàng và lễ phép, cho tới tận bây giờ anh vẫn quan tâm em rất nhiều. Không ngờ rằng em lại là một người dối trá như thế!"

Ánh mắt của người đàn ông bị lừa dối chứa đầy sự phẫn nộ, hận không thể lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t người đang cười trước mặt.

"Chính bản thân anh muốn bắt cá hai tay, chính anh muốn có tất cả. Bây giờ lật xe sao anh không đi tìm nguyên nhân từ bản thân mình mà đi đổ lỗi cho người khác thế?" Bùi Túc Nguyệt xé bỏ lớp ngụy trang dịu dàng tốt bụng, đôi mắt phượng gần như là khinh thường nhìn Cố Hàn Chu, trong ánh mắt có sự kiêu ngạo, khinh thường, dè bỉu.

Cùng với vẻ độc ác.

“À đúng rồi, từ lúc tôi trở về nước, mục đích ban đầu là nhắm tới Tô Tô.”

Khi nói đến Tô Dĩ Trần, rõ ràng giọng điệu của Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng hơn nhiều, cậu quay lại nhìn đối phương, cười khẽ: "Ở nhà họ Cố, trong phòng ngủ của Tô Tô, tối nào tôi cũng lén vào phòng Tô Tô và ngủ trên giường cùng với anh ấy…"

Cậu nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Dĩ Trần, liếc mắt đưa tình nhìn với anh.

Cố Hàn Chu chỉ cảm thấy buồn bực và chán ghét.

Đồng thời nảy sinh cả sự nhục nhã, hắn cảm thấy mình giống như một tên hề bị trêu chọc, chẳng biết gì cả, để người khác trêu đùa hệt như một thằng ngu, cái gì cũng không biết!

Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần trở thành một cặp ngay dưới mí mắt hắn,vậy mà đến bây giờ hắn mới biết được.

Từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn bị Bùi Túc Nguyệt lừa dối.

Bùi Túc Nguyệt cười khẽ, nhìn chằm chằm Cố Hàn Chu: "Tôi có thể ở bên cạnh Tô Tô còn phải cảm ơn anh Hàn Chu đã nhường sân, cho tôi và Tô Tô có cơ hội yêu đương."

Vẻ mặt Cố Hàn Chu ngày càng khó coi, hắn thở dốc, đôi mắt dần tối sầm: "Mấy người… Mấy người ở nhà họ Cố cũng đã…"

Bas

"Đúng vậy." Bùi Túc Nguyệt gật đầu.

Thấy sắc mắc Cố Hàn Chu ngày càng tái đi, Bùi Túc Nguyệt hài lòng nở nụ cười.

Cậu lại c.h.é.m thêm một dao: "Ngay trên chiếc giường trong phòng ngủ của anh Hàn Chu, tôi đã từng..."

Trước ánh mắt đỏ hoe của Cố Hàn Chu, giọng điệu Bùi Túc Nguyệt càng dịu dàng, nhưng lời nói ra lại như những lưỡi d.a.o nhỏ sắc bén, đ.â.m thẳng vào trái tim hắn.

"Tôi và Tô Tô từng l.à.m t.ì.n.h ở trên giường tổng giám đốc Cố." 

Những lời nói này như sét đánh giữa trời quang, tàn nhẫn đánh vào cơ thể Cố Hàn Chu.

Đôi mắt hắn ngày càng đỏ, hắn không dám tin, nhìn chằm chằm hai người trước mặt mình, ánh mắt trở nên tuyệt vọng và phẫn nộ, môi hắn run rẩy, trong khoảng thời gian ngắn như thế, hắn không biết nên nói gì.

Giờ phút này, nụ cười dịu dàng như ánh trăng của Bùi Túc Nguyệt giống hệt như mặt nạ dối trá của Bồ Tát, trông xinh đẹp tốt bụng như thiên thần, nhưng thực tế lại âm hiểm xảo quyệt như ác ma.

"Cậu…" Tay Cố Hàn Chu không khỏi run lên: "Ai chủ động trước…"

Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt cong như vầng trăng: "Tất nhiên là tôi chủ động. Là tôi thích Tô Tô trước, tôi quyến rũ anh ấy trước, cũng là tôi ôm anh ấy lên giường, hôn toàn thân anh ấy và cuối cùng làm cho anh ấy khóc..."

"Dáng vẻ Tô Tô khóc đáng yêu muốn chết, tổng giám đốc Cố chắc chưa từng được nhìn thấy nhỉ?"

Bùi Túc Nguyệt vừa nói xong, Tô Dĩ Trần đã kéo tay cậu lại, nói nhỏ: "Em nói cái gì đấy?"

Bùi Túc Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Dĩ Trần, giọng nói dịu dàng, ánh mắt có phần tủi thân: "Em xin lỗi anh, có phải em đã làm cho anh không vui không?"

Tô Dĩ Trần dở khóc dở cười: "Không có chuyện đó đâu."

Hai người thì thầm, cười nói vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến Cố Hàn Chu vẫn đang giận dữ.
 
Chương 106: Lục Minh Phong nói ra thân thế của Tô Dĩ Trần


Cố Hàn Chu siết chặt nắm đấm, đến mức phát ra tiếng răng rắc, trong ánh mắt đột nhiên bùng lên một tia hận thù.

Bùi Túc Nguyệt nắm lấy tay Tô Dĩ Trần, cười khẽ: "Anh ơi, chúng ta đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, về thôi."

"Được." Tô Dĩ Trần gật đầu.

Hai người quay người đi

Tiếng cười lạnh của Cố Hàn Chu vang lên: "Tô Dĩ Trần, cậu phản bội tôi như thế không sợ mẹ của cậu ở trong bệnh viện gặp phải chuyện gì sao?"

Câu nói này dường như đã chọc giận Tô Dĩ Trần.

Trong khoảnh khắc anh quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng như băng.

“Tổng giám đốc Cố, anh nghĩ rằng tôi vẫn là Tô Dĩ Trần chịu để người khác khinh thường như ngày xưa à?”

Cố Hàn Chu cười lạnh: "Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu chỉ là thứ bị tôi chơi chán rồi vứt bỏ mà thôi. Bây giờ lại bò lên giường của người khác, cậu cho rằng mình trèo lên Túc Túc được là rất cao quý, rất tài giỏi chắc? Tôi nói cho cậu biết, cậu chẳng là cái thá gì cả, cậu vẫn chỉ là món đồ chơi ở dưới háng của người giàu như trước đây mà thôi."

Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt lạnh đi, cậu định bước lên, nhưng Tô Dĩ Trần đã giữ cậu lại, nhíu mày nói: "Đừng kích động."

Ngay giây tiếp theo.

Một người đàn ông cao lớn, mặc vest chỉnh tề, đi giày da, vẻ ngoài điển trai từ đâu xuất hiện, anh ta nhanh chóng bước vào, đ.ấ.m mạnh vào mặt Cố Hàn Chu.

"Con mẹ nó! Lục Minh Phong!" Cố Hàn Chu phun ra một ngụm m.á.u giận dữ nhìn người trước mặt.

Lục Minh Phong túm lấy cổ áo Cố Hàn Chu, lạnh lùng nói: "Cố Hàn Chu, mẹ nó mày giữ mồm miệng sạch sẽ cho tao! Lần sau còn để tao nghe thấy mày nói xấu Tô Tô, tao sẽ khiến mày đến cả ăn cũng ăn không nổi!"

Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần nhìn sự việc bất thình lình này.

Trên mặt Cố Hàn Chu dính một ít máu, ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, hắn nhìn Tô Dĩ Trần, rồi lại nhìn Lục Minh Phong, đột nhiên cười nhạo: "Ha ha! Tôi nói mà, Tô Dĩ Trần à Tô Dĩ Trần, thủ đoạn của cậu cũng hay thật! Quyến rũ Bùi Túc Nguyệt rồi còn quyến rũ cả Lục Minh Phong."

Trong ánh mắt hắn đầy sự khinh miệt: “Cậu cũng đê tiện ghê nhỉ, ngủ với nhiều thằng đàn ông như thế.”

Lời lẽ sỉ nhục này khiến ánh mắt Bùi Túc Nguyệt lộ ra một tia ác ý.

Tô Dĩ Trần lạnh lùng nhìn Cố Hàn Chu.

Nhưng hai người chưa kịp hành động.

Lục Minh Phong đã tàn nhẫn đ.ấ.m vào mặt Cố Hàn Chu lần nữa: "Mẹ nó mày sỉ nhục ai vậy?!"

Hết cú đ.ấ.m này đến cú đ.ấ.m khác.

Lục Minh Phong từng học võ, là người biết võ, nên anh ta đánh Cố Hàn Chu đến mức không còn sức để phản kháng, mặt mũi hắn đầy m.á.u tươi.

Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt nhìn nhau.

"Lục Minh Phong, mẹ nó mày vẫn tự cho mình là thanh cao, nhưng đâu ai biết đại thiếu gia nhà họ Lục! Kẻ cầm quyền nhà họ Lục! Thế mà cũng chơi một thằng đàn ông đâu! Ha ha ha ha."

Nghe thấy câu này, Lục Minh Phong càng giận dữ, ra tay càng mạnh hơn. Anh ta túm lấy cổ áo Cố Hàn Chu, giọng nói trầm thấp mang theo sự bi thương: "Cố Hàn Chu, mày hiểu cái chó gì! Em ấy là em trai tao, em trai ruột của tao, đứa em trai ruột thịt của tao đã bị thất lạc hai mươi mấy năm!"

Những câu nói này khiến ba người sững sờ tại chỗ.

Tô Dĩ Trần nhíu mày: Anh ta đang nói đùa gì vậy?

Bùi Túc Nguyệt cụp mắt xuống, ánh mắt xuất hiện một suy nghĩ sâu xa, khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt đã trở nên lạnh lùng.

Đôi mắt Cố Hàn Chu đỏ ngầu, ngơ ngác nhìn Lục Minh Phong, hắn khó hiểu thốt lên: "Em trai ruột?"

Bas

Lục Minh Phong nhận ra mình vừa nói gì, anh ta lập tức buông Cố Hàn Chu ra. Cả người anh ta cứng đờ, đầu óc trống rỗng…

Những lời vừa nói ra.

Em trai cũng đã nghe thấy.

Anh ta quay đầu lại nhìn về phía Tô Dĩ Trần.

"Anh..." Đầu óc Lục Minh Phong trống rỗng, cố gắng tìm từ để giải thích.

Tô Dĩ Trần nhíu mày, rõ ràng là không tin, giọng điệu thờ ơ: “Tổng giám đốc Lục, anh không cần phải đùa giỡn như thế.”

Vừa dứt lời, Tô Dĩ Trần nắm tay Bùi Túc Nguyệt, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi thôi."

Lục Minh Phong nhanh chóng đuổi theo, anh ta nhìn Tô Dĩ Trần, ánh mắt lo lắng muốn giải thích, nhưng không biết nên nói gì.

Anh ta vừa đuổi theo bước chân Tô Dĩ Trần, vừa nhỏ giọng giải thích: "Nếu anh nói những lời vừa rồi không phải giả, anh là anh trai ruột của em, em có tin không?"

Tô Dĩ Trần dừng bước.

Anh ngước mắt nhìn Lục Minh Phong, ánh mắt lạnh lùng: "Sếp Lục, anh không cần phải tiếp tục sỉ nhục tôi như vậy. Em trai của anh là Lục Minh Thần, tất cả mọi người ai cũng biết điều này."

"Không phải, Tiểu Thần do bố mẹ nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi. Còn em, em là con ruột bị thất lạc hơn hai mươi mấy năm của nhà họ Lục." Lục Minh Phong nói xong, nắm lấy cổ tay Tô Dĩ Trần, anh ta nhìn Tô Dĩ Trần, trong ánh mắt ấy đầy thương xót. 

Tô Dĩ Trần nhíu mày: "Anh đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu."

Lúc này, Lục Bá Đình và Hoắc Nam Diên đang tay trong tay bước tới.

Tô Dĩ Trần tiếp tục nói: "Ba mẹ của tôi chỉ có một, tôi cũng không có người anh trai nào cả. Dù có cũng là họ đã vứt bỏ tôi. Nếu đã vứt bỏ rồi tại sao còn muốn nhận lại."

Những lời này khiến Lục Minh Phong hoàn toàn sững sờ.

Cũng khiến Lục Bá Đình và Hoắc Nam Diên ở xa dừng bước.

Tô Dĩ Trần nắm tay Bùi Túc Nguyệt, giọng điệu dịu dàng, nói: "Đi thôi."

Bùi Túc Nguyệt mỉm cười gật đầu.

Hai người cùng nhau bước về phía trước.

Lục Minh Phong chợt nắm lấy cổ tay Tô Dĩ Trần, tay anh ta run rẩy, anh ta cố gắng giữ cho giọng điệu của mình bình tĩnh: "Ngày mai, ngày mai gặp ở quán cà phê Hương Ước, anh có chuyện quan trọng muốn nói, được không?"

Tô Dĩ Trần nhếch môi: “Tổng giám đốc Lục còn muốn nói gì nữa?”

"Một chuyện quan trọng." Lục Minh Phong ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Bùi Túc Nguyệt, sau đó nói với Tô Dĩ Trần: "Nhớ đi một mình."

"Được không?" Ánh mắt Lục Minh Phong chứa đựng vẻ cầu xin.

Tô Dĩ Trần thật sự không hiểu Lục Minh Phong đang tính toán gì, anh do dự một lúc lâu mới gật đầu: "Được."

Bùi Túc Nguyệt nhìn Lục Minh Phong, người này thật sự là anh ruột của Tô Tô sao?

Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt nắm tay nhau, khi đi ngang qua vợ chồng Lục Bá Đình và Hoắc Nam Diên, họ chào hỏi một tiếng, sau đó quay trở lại bữa tiệc.

Nhà họ Lục nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ không nói gì.

….

Cố Khinh Chu vào nhà vệ sinh tìm Cố Hàn Chu, khi nhìn thấy anh mình đang dùng nước rửa khuôn mặt đầy m.á.u tươi, cậu ta giật mình: "Anh! Ai đánh anh?"ấy 

Cố Hàn Chu lau mặt, khuôn mặt hắn đã sưng lên không thể gặp người khác. Hắn siết chặt tay, ánh mắt u ám.

Hắn không thể chấp nhận sự phản bội này.

Trong đầu hắn quanh quẩn hình ảnh Tô Dĩ Trần từng ở nhà họ Cố, yêu hắn đến tận xương tủy.

Hắn kiểm soát mọi cảm xúc của người thay thế ấy, từng cử chỉ của hắn đều kéo theo mọi cảm xúc của anh.

Tô Dĩ Trần yêu hắn sâu đậm.

Ngay cả khi ký kết thỏa thuận chia tay, anh vẫn đáng thương khóc lóc van xin.

Bây giờ còn được bao lâu... Tô Dĩ Trần đã ở bên người khác.

"Tô Dĩ Trần..." Giọng nói Cố Hàn Chu lạnh lẽo.

"Anh, đây là do Tô Tô đánh anh sao?" Cố Khinh Chu không thể tin được, Tô Tô còn có khả năng đánh người ư? Sao cậu ta không biết.

Cố Hàn Chu hoàn toàn không nghe thấy lời nói của những người xung quanh.

Hắn chìm vào cảm xúc của chính mình, lúc thì là ánh mắt dịu dàng yêu thương của Tô Dĩ Trần, lúc thì là ánh mắt lạnh lùng như băng của anh.

Hai thái cực này khiến Cố Hàn Chu trải qua cảm giác từ trên mây rơi xuống vũng bùn, cảm giác mất mát.

"Tô Dĩ Trần..." Lần này, giọng Cố Hàn Chu mang theo sự căm hận, còn có cả tiếng nức nở.

Cố Khinh Chu kinh ngạc nhìn hắn: "Anh trai... anh..."

Đã xảy ra chuyện gì vậy?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top