Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 200


'Tần Duyệt nghe xong: "Đã hoàn thành luận văn, đang trong quá trình sửa chữa."

Lý Bảo Sơn lập tức hai mắt tỏa sáng: "Tốt! Không sai, có ý tưởng, tất cả mọi người phải học tập một chút, chủ động đề cao cùng bồi dưỡng năng lực nghiên cứu khoa học của mình, lâm sàng phải để ý từng chỉ tiết dù là nhỏ nhất, đi làm một chút chuyện có ý nghĩa!"

Lý Bảo Sơn cầm điều khiển từ xa, không ngừng lật xem ảnh chụp! 

Hăn phát hiện người tham dự có bốn người, Trần Thương, Trần Bỉnh Sinh, Tân Duyệt, Vương Dũng. . .

Đám hài tử này coi như không tệ!

Còn có lão Trần!

Bảo đao chưa già, theo kịp tiết tấu a. Trong lòng Lý Bảo Sơn hết sức vui mừng.

Hắn cũng không trách bọn họ không viết tên của mình vào, cái này không quan trọng, đến độ tuổi này Lý Bảo Sơn đã không muốn gì khác, luận văn không biết đã phát bao nhiêu bài, cũng không biết đã hướng dẫn bao nhiêu đề tài, cho nên hắn không quan tâm một đề tài nhỏ ấy.

Mấu chốt nhất là hắn nhìn thấy ở những tiểu bác sĩ trẻ tuổi này có thể có tỉnh thần cùng năng lực nghiên cứu khoa học, đây mới là điều quan trọng.

Mà Trần Bỉnh Sinh bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi: "Đúng rồi, tiểu Tần, sao ta cũng có tên trên slide powerpoint này vậy? Ta không tham dự mà?”

Tần Duyệt lập tức đỏ mặt : "Cái này. .. Trần lão sư, ngươi đúng là có tham dự!"

Trần Bỉnh Sinh sững sờ, ta tham dự hồi nào? Sao ta không biết? I

Trần Thương gật đầu nói: "Đúng! Trần lão sư, ta có   dùng kết quả phẫu thuật của ngài để đối chiếu, ngài không phát hiện những số về người bệnh dùng để đối chiếu đều là những người bệnh mà ngài đã phẫu thuật sao?"

Lời này vừa nói ra, Trần Bỉnh Sinh lập tức sửng sốt! Không phải chứ! ?

Thảo nào mình lại thấy những người bệnh kia quen thuộc như vậy, nhìn quen mắt như vậy chứ?

Thì ra là ta!

Nhưng sau khi suy nghĩ rõ ràng, lão Trần càng tức. giận!

Các ngươi lấy ta ra làm đối chiếu? Để so sánh với kết quả của các ngươi...

Mấu chốt là các ngươi còn không nói cho ta biết chân tướng, giấu giếm ta đến bây giờ!

Các ngươi quá đáng!

Trách không được, đầu tuần ngày nào Tân Duyệt cũng đi đến phòng phẫu thuật của mình chụp hình. . .

Thì ra là thế.

Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, lão Trần bừng Tỉnh đại ngộ!

Chỉ là. .. Vì sao ta cảm giác mình có chút ủy khuất...

'Trần Thương nhìn bộ dáng lão Trần như vậy, nhịn không được nói: "Trần lão sư, ta đã bảo Tần Duyệt nói với ngươi rồi."

Tân Duyệt xấu hổ cười, ngượng ngùng giải thích: "Trần lão sư, ta vì đảm bảo thí nghiệm hữu hiệu, cho nên lựa chọn đối chiếu bí mật. .. Khụ khụ, cho nên mới không nói cho ngươi."

Đám người nghe xong, lập tức cười ha hả.

'Toàn bộ văn phòng lâm vào một không khí sung sướng!

Rất lâu rồi khoa cấp cứu không vui vẻ như vậy. Lão Trần cũng cười.
 
Chương 201


Thành quả nghiên cứu lần này rất thuận lợi!

Lý Bảo Sơn bỗng nhiên linh cơ khẽ động, hỏi: "Tiểu Trần, hiện tại thuật thức này của ngươi những ai biết làm?"

Vương Dũng vội vàng đứng lên: "Ta biết làm!"

'Trần Thương gật đầu: "Hiện tại có ta cùng Vương Dũng biết làm, nhưng ta có thể dạy cho Trần lão sư, ta nghĩ với tư chất của Trần lão sư, không mấy ngày có thể học được."

Lão Trần nghe xong, sao cảm giác lời này cứ là lạ thế nào, sao không giống như đang khen ta vậy?

Lý Bảo Sơn nghe xong, lập tức quyết định! "Rất tốt!"

"Bỉnh Sinh, mấy ngày nay ngươi đi theo tiểu Trần học †ập một chút, sớm nắm giữ thuật thức này, ứng dụng nó vào lâm sàng."

"Tân Duyệt, ngươi tiếp tục làm nghiên cứu khoa học, tranh thủ phát triển thành một bài luận văn hoàn chỉnh!"

"Y tá trưởng vất vả ngươi một chút, suy nghĩ một quyết sách tuyên truyền, tập trung tuyên truyền đặc. điểm cùng ưu thế phẫu thuật của chúng ta cho mọi người biết, chúng ta tuyên truyền ở đại sảnh lầu một, nhất định phải tuyên truyền thật tốt đặc sắc của khoa cấp cứu chúng ta" 

"Còn có, Viên Phàm, Vương Dũng, các ngươi mang theo mấy thực tập sinh, tổ chức một lần chữa bệnh từ thiện cho cộng đồng, thực hiện chuyên đề phòng ngừa các bệnh liên quan đến túi mật, thuận tiện giảng cho. người bệnh một chút đặc sắc chúng ta, trong lúc đó, y tá trưởng có thể dùng ảnh chụp của Tần Duyệt làm bằng chứng tuyên truyền."

Phẫu thuật nội soi không chỉ có riêng nội soi khoang bụng!

Còn có nội soi tử c ung, nội soi lồ ng ngực. . .

Bình thường những ca phẫu thuật này đều phải mời chuyên gia từ tỉnh đến, mà cử động vô tâm lần này của Trần Thương, thậm chí chính hắn cũng không nghĩ ra sẽ có ảnh hưởng sâu sắc đến thế.

Đương nhiên, giống như là khâu, người khác nhau khâu ra bộ dáng cũng hoàn toàn khác biệt, muốn đạt tới hiệu quả khâu không nhìn ra vết sẹo như Trần Thương thật đúng là không quá thực tế.

Sau khi tan tầm, Trần Thương muốn đi thị Bát Viện một chuyến, liên hệ với đối phương để đi làm phẫu thuật.

Gọi xe vội vàng đuổi tới, Quách Thành đã sớm ra nghênh tiếp.

Thật ra độ khó phẫu thuật cũng không lớn, nhưng đều là lão cán bộ về hưu, số tuổi tương đối lớn, Quách Thành lo lắng tình huống của người bệnh không quá ổn định, hi vọng Trân Thương tới giúp đỡ chút, vạn nhất gặp phải chuyện gì đột phát, cũng có thể ứng phó kịp.

Sinh hoạt luôn tồn tại trùng hợp, ca phẫu thuật đầu tiên vừa mới bắt đầu, sẽ là hạ mã uy cho đông đảo bác sĩ
 
Chương 202


Theo Quách Thành nói, mấy người con của người này đều rất có bản lĩnh, con cả thì mở công ty ở bên Mỹ, người con thứ hai làm công việc hành chính, cô con gái thì được gả cho nhà giàu nào đó làm chủ tịch ngân hàng, rất bận rộn, rất ít trở về.

Bạn già đứng ở cửa ra vào chờ hắn làm phẫu thuật xong chăm sóc hắn, trong nhà có một bảo mẫu, xem như nửa cái thân thích, chăm sóc sinh hoạt thường ngày của hai người.

Phẫu thuật bắt đầu, Quách Thành tự mình làm phẫu thuật, Trần Thương làm người hỗ trợ, bên người còn có một tiểu bác sĩ trẻ tuổi, hình như là nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp, còn cực kỳ ngây ngô, đứng trên bàn phẫu thuật không biết phải làm gì.

Quách Thành không nghĩ tới, vừa xuống nội soi, đã gặp phải vấn đề!

Khoang bụng dính liền rất nghiêm trọng, ngay khi hắn vừa đưa dụng cụ nội soi vào, lại phát hiện tá tràng bị loét dã đến xuất hiện một vết rò rỉ không nhỏ, mà thực tràng bởi vì bị viêm kéo dài, có dấu hiệu mãn tính, nếu như không để ý, không bao lâu có thể sẽ gây nên thủng dạ dày tá tràng!

Lần này, hù Quách Thành đổ mồ hôi hột!

Trần Thương quả quyết nói: "Chuẩn bị mở bụng!"

Quách Thành có chút sợ, nhưng vẫn hít sâu một hơi, thay đổi dụng cụ, chuẩn bị mở bụng, Trần Thương thấy Quách Thành có chút lo lắng, nói: "Để ta tới làm?"

Quách Thành vội vàng gật đầu!

Ngoại khoa Thị Bát Viện thật phát triển quá kém, ngay cả chủ nhiệm đều như vậy, Trần Thương không khỏi có chút tiếc hận, dụng cụ phẫu thuật ở đây cực kỳ mới, cầm trong tay có thể cảm giác được, rất đắt!

'Thế nhưng một bệnh viện như vậy, phần cứng rất xa hoa, thế nhưng trình độ bác sĩ không sánh được với chất lượng. . . thật không hiểu nổi!

Quách Thành cũng chưa đến bốn mươi tuổi, còn không lớn tuổi bằng lão Trần, trình độ. .. Càng kém một đoạn, Trân Thương thật không biết làm sao hắn lên làm chủ nhiệm được.

'Trách không được người nhà những người kia muốn đi đến bệnh viện khác làm phẫu thuật, nếu để ngươi làm, người ta ai còn mạng ra ngoài?

Nhưng những chuyện này không có bất cứ quan hệ nào với Trần Thương, hắn đến chính là để làm phẫu thuật!

Mà lúc này, bạn già của Cận Đông Lai là Phùng Ái Hoa đang ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, lo sợ bất an, chất nữ (bảo mẫu) Dương Á Ny bồi tại bên cạnh, an ủi: "Thẩm nhi, không có chuyện gì đâu, bá bá của ta hiền lành tự nhiên có thiên tướng, ngươi không cần lo lắng!"

Phùng Ái Hoa thở dài, vỗ tay Dương Á Ny, chậm rãi nói: "Á Ny nhi a, ngươi không hiểu đâu, người già, quan †âm nhất là bạn già, ta đã đến độ tuổi này rồi, không quan tâm được cho con cái nữa, cũng không thể dựa 

vào con cái được, chỉ có thể dựa vào bá bá của ngươi để sống qua ngày, nếu không có bá bá của ngươi, ta sống cũng không có ý nghĩa gì."

"Gòn bá bá của ngươi, cũng có suy nghĩ giống như ta, con cháu tự có phúc của con cháu, ngươi quản không được, ta chỉ cầu bá bá ngươi an ổn, có đôi khi ta nghĩ, hắn đi trước cũng tốt, miễn cho ta đi trước, một mình hắn ở lại không có sức để sống, chớ nhìn hắn cả đời làm binh, bắt bao nhiêu người xấu, thế nhưng lại rất yếu đuối đấy.

"Ta mạnh hơn hắn... ."

Người già thích nói dông dài, bên cạnh Phùng Ái Hoa cũng chỉ có Dương Á Ny, con cái không ở bên, chỉ có thể nói chuyện với đứa cháu họ hàng xa này, cũng thua thiệt cho Á Ny, sinh hoạt bình thường như giặt quần áo nấu cơm đều do nàng làm, mới khiến Phùng Ái Hoa đi ra thể diện sạch sẽ.

Phùng Ái Hoa là người muốn mặt mũi, thích thể diện, thích sạch sẽ, thế nhưng người già, không thể theo ngươi, cho dù là con gái cũng không nhất định tốt như Dương Á Ny, trong ngoài rửa sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng, lưu loát, đâu ra đấy.

Lúc này, điện thoại Dương Á Ny bỗng nhiên vang lên, nhìn vào tên người gọi, trên đó viết: 'Cận Thanh Chí."

Dương Á Ny nói: "Thẩm nhỉ là anh Thanh Chí gọi đến.  
 
Chương 203


Vừa mới bấm nghe điện thoại, chính là mắng một chập: "Dương Á Ny, ông già ta hồ đồ, ngươi cũng hồ đồ theo hả? Cha ta lớn tuổi như vậy, ngươi lại để hắn đến bệnh viện lão cán bộ làm phẫu thuật, nếu xảy ra vấn đề gì ngươi có thể phụ trách không?"

"Ngươi cũng không xem thử bệnh viện lão cán bộ phát triển thành bộ dáng gì, nghe lời nói của người già, người già đầu óc cũng già, không còn dùng được, ngươi phải thay ta khuyên nhủ bọn hắn nhiều hơn, thế hệ bọn hắn tư tưởng đã lạc hậu, hiện tại đã là thời đại nào. .

Dương Á Ny bị măng nửa ngày, cũng không trả lời, chuyện này đã mãi thành thói quen.

Phùng Ái Hoa ngồi bên cạnh nghe không vô, cướp lấy điện thoại: "Cận Thanh Chí, ngươi biết nói chuyện thì nói một câu, không biết nói chuyện thì đừng nói!"

Nói xong, Phùng Ái Hoa trực tiếp cúp điện thoại!

Không bao lâu sau, điện thoại lại vang, Dương Á Ny tranh thủ bấm nghe điện thoại: "Anh."

Lần này, Cận Thanh Chí không dám làm càn nữa, nhưng giọng nói vẫn bất thiện: "Á Ny ngươi đừng đưa điện thoại cho mẹ ta, ta nói chính sự với ngươi, sau khi †a biết cha ta phẫu thuật, ta đã mời một chuyên gia đến †ừ kinh đô, lần này đặc biệt tới làm phẫu thuật cho cha †a, hiện tại ta đã đến bệnh viện, các ngươi ở đâu?"

Dương Á Ny nghe xong, vội vàng nói cho Phùng Ái Hoa: "Thẩm nhi, anh Thanh Chí mang theo chuyên gia từ thủ đô đến bệnh viện!"

Chuyên gia mà Cận Thanh Chí mang theo chính là bạn học cũ của mình, hiện tại là Phó chủ nhiệm ngoại khoa gan mật bệnh viện 301, lần này vì phẫu thuật cho cha, hắn đã chuyên môn mời đến Thị trấn An Dương, hiện tại hai người đã ngồi ở phòng làm việc của viện trưởng.

"Viện trưởng Tôn, chuyện này làm phiền ngài." Cận Thanh Chí vừa cười vừa nói.

Tôn Chính Vĩ: "Làm gì có, phẫu thuật cho lão Cận, chúng ta cũng cực kỳ để ý, Chủ nhiệm Quách tự mình mổ chính, còn mời một bác sĩ đến từ Tỉnh Nhị Viện, hiện tại đã bắt đầu làm, chúng ta mau chóng tới xem một chút đi."

"Thanh Chí ngươi cũng hiếu thuận a, có thể mời chuyên gia Lý đến chỗ này của chúng ta, Chủ nhiệm Lý thế nhưng rất có danh tiếng trong lĩnh vực ngoại khoa gan mật, lợi hại!"

Ba người khách sáo một phen rồi đi về phía phòng phẫu thuật, y tá trưởng biết được viện trưởng đến, cũng tranh thủ thời gian ra nghênh đón.

'Tôn Chính Vĩ hỏi: "Chủ nhiệm Quách bắt đầu phẫu. thuật chưa?” 

Y tá trưởng nhẹ gật đầu: "Vừa mới bắt đầu." Ba người nghe xong, mừng tít mắt, may mà tới sớm!

Cận Thanh Chí cẩn thận hỏi: "Ta có thể đi theo vào xem không?"

'Tôn Chính Vĩ nhẹ gật đầu: "Vào đi." Quách Thành nhìn y tá: "Viện trưởng đến rồi?"

Y tá gật đầu: "Vâng, không chỉ có viện trưởng, còn có hai người, nghe nói là người nhà bệnh nhân."

Quách Thành nhíu mày, mà Trần Thương không nói một lời, tiếp tục phẫu thuật.

Tình huống của người bệnh cũng không lạc quan, mặc dù nhìn bề ngoài vấn đề không phải rất lớn, nhưng nếu như kéo dài, khẳng định xảy ra vấn đề lớn!

Đến lúc đó phẫu thuật cũng không kịp nữa!

Quách Thành nói với Trần Thương: "Bác sĩ Trần, ngài cứ phẫu thuật cho tốt, ta đi xem thử có chuyện gì."

Quách Thành dứt lời, đi ra cửa phòng phẫu thuật, vừa vặn nhìn thấy ở đối diện có ba người "Võ trang đầy đủ" đi đến.

Tôn Chính Vĩ nhìn Quách Thành: "Phẫu thuật thuận lợi chứ?" 

Quách Thành lắc đầu: "Tình huống thật không tốt,

nguyên bản chuẩn bị phẫu thuật nội soi khoang bụng, thế nhưng nội soi nhìn thấy tình huống của người bệnh rất kém, tình huống dạ dày đường ruột rất không tốt, tá tràng bởi vì loét xuất hiện lỗ thủng, mà thực tràng, tá tràng, dạ dày đều dính liền trong khoang bụng, hết sức rõ ràng, tam giác gan mật căn bản không nhìn thấy, chớ nói chỉ là phẫu thuật!"

Quách Thành vừa nói xong, Cận Thanh Chí liền không nhịn được lo lắng, thế nhưng hẳn biết, không thể giương oai ở phòng phẫu thuật, càng không thể quấy rối.

Lo lăng nhìn bạn học cũ: "Lý Hạ. ..."

Lý Hạ khoát tay áo: "Không có chuyện gì, yên tâm đi có ta ở đây, ngươi đi ra bên ngoài đợi chút đi, ngươi ở trong dễ xảy ra sai lầm, mời Tôn viện trưởng cùng Thanh Chí ra ngoài nghỉ ngơi."

'Tôn Chính Vĩ gật đầu: "Quách Thành, bác sĩ đó là ai? Sao còn trẻ như vậy."

Con mắt Quách Thành có chút sáng lên: "Hắn gọi là Trần Thương, là chuyên gia ta mời từ Tỉnh Nhị Viện."
 
Chương 204


Chuyên gia nào có trẻ tuổi như thế.

Trần Thương. ... Trần Thương?

Tôn Chính Vĩ nói thầm vài tiếng, hắn chưa nghe nói qua.

Cho dù hắn lợi hại hơn nữa? Chuyên gia Tỉnh Nhị Viện sao có thể so với chuyên gia đến từ bệnh viện 301?

Tôn Chính Vĩ gật đầu: "Ngươi để cái kia Bác sĩ Trần nhường một chút, vị này là chuyên gia bệnh viện 301 ở thủ đô, chủ nhiệm Lý Hạ."

Quách Thành nhất thời xấu hổ. Trân Thương là hắn mời đến, hiện tại một chuyện gia

đến từ thủ đô mà làm cho Trần Thương rời khỏi, người ta phải giấu mặt mũi ở đâu?

Cướp dao mổ trên bàn phẫu thuật là húy kị lớn nhất của bác sĩ.

Sắc mặt Quách Thành có chút khó coi: 3 bác sĩ Trần Thương này là chuyên gia ta thật vất vả mời đến, như vậy. .. không tốt lắm!"

Cận Thanh Chí vội vàng nói: "Chủ nhiệm Quách, ngài yên tâm, sau khi chuyện này kết thúc ta đến xử lý, ngài đừng lo lắng, ta đến bàn giao. Thân thể cha ta quan trọng! Chúng ta làm phẫu thuật trước, làm xong lại nói!"

So sánh với đám người, Lý Hạ làm quyết định: "Lát  nữa ta cùng Bác sĩ Trần phẫu thuật, các ngươi đi ra ngoài trước đi, phẫu thuật không thể trì hoãn."

Không nói lời gì liền đi về phía bàn phẫu thuật. Quách Thành kiên trì, đi theo Lý Hạ vào.

So sánh với Lý Hạ, Quách Thành càng muốn giao hảo Trần Thương hơn, dù sao cho dù Lý Hạ ngươi có giỏi đến đâu thì cũng ở thủ đô đến, bắn đại bác cũng không quan hệ tới hắn, mà Trần Thương tuổi còn trẻ có năng lực phẫu thuật bất phàm như thế, cộng thêm làm người khiêm tốn, lại là chuyên gia ở Tỉnh Nhị Viện, sau này hợp. †ác sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nghĩ tới đây, Quách Thành nhịn không được thở dài...

Lúc này, Trần Thương căn bản không cách nào phân tâm để ý chuyện khác, bởi vì lúc này phẫu thuật đã đến thời điểm then chốt.

Phúc mạc làm cho dạ dày, tá tràng, thực tràng dính liền một chỗ, hơn nữa trên tá tràng có lỗ rò rỉ, thực tràng bị tổn thương, hiện tại tách rời rất khó khăn!

Lý Hạ liếc mắt liền nhìn ra vấn đề, nhìn thấy Trần 'Thương cầm dao, hướng mặt sắc bén lên trên, còn tay phải thì cầm kẹp tách chỗ bị dính liền, cẩn thận từng li từng tí bóc ra một chút xíu.

Lý Hạ sửng sốt một chút, người trẻ tuổi kia có chút trình độ! 

Phúc mạc này dính liền độ rất nhiều, tình huống tá tràng cùng thực tràng đúng là rất kém, muốn tách rời còn không thể mạnh tay, bởi vì nếu dùng sức hơi lớn một chút, khẳng định sẽ làm tổn thương thực tràng!

Hiện tại nhất định phải xảo diệu lợi dụng mặt sau của dao siêu thanh, bóc ra từng chút từng chút một.

Quá trình này!

Nhìn như đơn giản!

Thật ra hung hiểm vô cùng.

Lý Hạ không dám quấy rầy Trần Thương.

Bởi vì chỉ cần tay run một chút sẽ xảy ra vấn đề.

Phẫu thuật này yêu cầu hai tay của người thực hiện phải có lực lượng, tính ổn định và lực bền bỉ tuyệt đối.

Bởi vì hai tay nhất định phải bảo trì ở trạng thái này ít nhất ba mươi phút, hơn nữa hai tay còn phải làm việc.

Lý Hạ có thể không? Hắn không dám hứa chắc!

Bởi vì phẫu thuật như vậy, bình thường nhất định phải có hai đến ba người tới làm.

Lý Hạ đang chờ Trần Thương mệt mỏi, khi tay bắt đầu run, hắn sẽ ra trận. 

Thế nhưng... . Tay Trần Thương rất ổn định!

Dao siêu thanh di chuyển từng chút một, cái kẹp cũng cẩn thận bóc ra từng chút.
 
Chương 205


Phải biết rằng phẫu thuật ngoại khoa không chỉ cần kỹ thuật, còn rất tốn thể lực, khom người cúi đầu như vậy, mà hai tay vẫn phải cầm dụng cụ phẫu thuật, so sánh với dời gạch còn mệt mỏi hơn nhiều.

'Thế nhưng Trần Thương vẫn không rên một tiếng!

Giống như tốc độ bóc ra cũng không giảm bớt chút nào.

Trạng thái bảo trì vô cùng tốt!

Lý Hạ vô số lần muốn nói lại thôi, hắn thực sự không biết hai tay người trẻ tuổi này luyện tập như thế nào!

Rốt cục, tách rời hoàn tất! Lý Hạ thở nhẹ một hơi! Quách Thành nhìn hai người một, thả lỏng hai cái. ..

Trần Thương còn chưa kịp buông lỏng một hơi, ngay lập tức đã bắt đầu công việc tiếp theo.

Khâu lỗ thủng ở tá tràng, cộng thêm vá đường ruột thực tràng.

Lý Hạ rốt cục nhịn không được: "Bác sĩ Trần, để ta tới đi, ngươi vừa rồi cũng mệt mỏi!"

'Trần Thương trừng mắt nhìn tỏ ý không có chuyện gì! 

 Đang nói chuyện, Trần Thương buông dao siêu thanh xuống, kẹp chặt kim, bắt đầu cẩn thận khâu từng li từng tí.

Trình độ khâu đường ruột của Trần Thương đã sắp tiếp cận cấp đại sư, thao tác rất trơn tru.

Quan trọng hơn là, hắn khâu đường ruột có đặc hiệu là kiên cốt

Tá tràng cùng thực tràng của người này bị tổn thương, nếu như không vá, hậu kỳ rất dễ bị vỡ.

Lúc này, Trần Thương khâu, kiên cố là sự chọn lựa tốt nhất, mà lại là thuộc tính quan trọng nhất!

 Kiên cố là một loại thuộc tính, cũng là một loại kỹ xảo thao tác, quan trọng nhất chính là khâu đường ruột tinh tế một chút.

Bình thường mà nói, khâu mạch máu càng yêu cầu  tỉnh tế hơn!

ì t Một đoạn mạch máu dài 6 mm có thể khâu hơn 30 kim.

Cái này yêu cầu phải đảm bảo khoảng thời gian khâu ổn định, đồng thời, còn phải có thao tác đặc biệt tỉnh tế, bảo trì khâu trôi chảy.

Mà lúc này, đối với khâu đường ruột, kiên cố cũng rất quan trọng, hơn nữa rất khó khăn.  

Nói thật, ngay cả chính Lý Hạ, cũng không dám đảm bảo mình có thể khâu tốt hơn.

Thế nhưng... .

Trần Thương trải qua 100 giờ huấn luyện, hơn nữa còn là khâu nội soi, hiện tại không cần xem tivi, trực tiếp. thao tác, độ khó không thể nghỉ ngờ giảm xuống rất nhiều, cứ như vậy, đơn giản hơn rất nhiều.

Mà trong mắt Lý Hạ thì không như vậy!

'Tốc độ Trần Thương khâu rất nhanh, hơn nữa một kim một chỉ rất có tiết tấu, khoảng cách giữa hai mũi kim bảo trì rất nhỏ, tốc độ rất đều, toàn bộ quá trình rất thông thuận!

Ngưu bức!

Người trẻ tuổi kia đến cùng có lai lịch gì?

Tuổi còn trẻ thế mà đã có tạo nghệ như thế.

'Thuật khâu đường ruột này là của khoa dạ dày, mà  phẫu thuật túi mật là ngoại khoa gan mật, hắn biết cả hai sao?

Quỷ mới biết vì sao trong đầu Quách Thành hiện ra một câu thơ cổ:

Từ y trong tay chỉ,

Người bệnh ruột lên kim,  

: Trước làm dày đặc khâu, Ý sợ lại tổn hại. ..

Năm phút, Trần Thương dùng xong ba cây chỉ, rốt công đoạn cục vá tá tràng cùng thực tràng đã hoàn tất.

Lúc này, Lý Hạ cũng không dám khinh thị Trần Thương nữa.

Hắn phát hiện, trình độ của người trẻ tuổi này cũng không kém mình, thậm chí kỹ thuật khâu đường ruột vừa rồi tuyệt đối vượt qua mình!

 Người trẻ tuổi này rốt cuộc là người như thế nào?

Phẫu thuật tiếp tục, Lý Hạ không hề lo lắng Trần Thương có thể thành công hay không!

Bởi vì hắn biết, trình độ của bác sĩ trẻ tuổi này rất lợi hại, đặc biệt là xử lý chỉ tiết, luôn luôn để hắn sáng mắt lên, thậm chí một chút thao tác còn mở đường cho hẳn.

Hơn nữa. . . Để Lý Hạ giật mình là.

Trần Thương thao tác quá đúng chuẩn mực.
 
Chương 206


Có [ danh sư chỉ đạo ], Trần Thương muốn không đúng chuẩn mực cũng khó khăn.

Nhưng, kỹ thuật cao, Lý Hạ có thể lý giải, dù sao đây là công việc của bác sĩ, đơn giản quen tay hay việc mà thôi.

Nhưng...

Hắn rất hiếu kì một chuyện khác!

Tiểu bác sĩ này có lực lượng cùng tính ổn định, mấu chốt còn không thiếu tính linh hoạt.

Sao hắn làm được?

Một ca phẫu thuật này, đã tiếp tục ba giờ, mà lại là cường độ cao, tay Trần Thương đều không run chút nào, vững như cột đìng.

Lực lượng cùng bền bỉ cỡ nào mới làm được vậy?

Đây là như thế nào một cánh tay Kỳ Lân hả?

Phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc!

Lý Hạ nhịn không được vỗ tay!

Dù sao cường độ cùng độ chính xác của phẫu thuật hôm nay đều rất hoàn mỹ, rất tốn nhiều công phu, không có tay nghề vững chắc căn bản không làm được.

Mà tiểu bác sĩ trẻ tuổi này, toàn bộ quá trình không  ngừng lại chút nào, hơn nữa mỗi một bước đều xử lý rất tinh diệu.

Đặc biệt là đối với khâu vá tá tràng cùng thực tràng, rất kiên cố, để hắn không muốn tán thưởng cũng không được.

Mặc dù Quách Thành trình độ không tốt lắm, thế nhưng ánh mắt vẫn rất tốt.

Hắn cũng bắt đầu vỗ tay theo Lý Hạ. Trần Thương kéo khẩu trang xuống, nhìn hai người, gật đầu mỉm cười tỏ ý, quay người nhìn Quách Thành:

"May mắn không làm nhục mệnh!"

Quách Thành mặt mũi tràn đây mừng rỡ: "Quá tuyệt! Làm quá tốt."

"Đúng, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là chuyên gia ngoại khoa gan mật đến từ bệnh viện 301 ở thủ đô, chủ nhiệm Lý HạI"

Thật ra Lý Hạ cũng không lớn, cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi.

Lý Hạ vội vàng nắm tay: "Chào ngươi, Bác sĩ Trần, ta là Lý Hạ, phẫu thuật hôm nay để ta được lợi rất nhiều al"

Trần Thương vội vàng cười nói, không tự giác có chút dùng sức, Lý Hạ lập tức cảm giác hơi đau, trong lòng chấn động, sức tay của bác sĩ Trần này thật lớn. 

"Chào Chủ nhiệm Lý, ta là Trần Thương, khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện."

Sau khi Trần Thương gỡ khẩu trang xuống, Lý Hạ mới phát hiện hắn thật rất trẻ tuổi!

"Bác sĩ Trần thật trẻ tuổi! Thật là tuổi trẻ tài cao!" Lý Hạ tán thưởng từ đáy lòng.

Ngoại khoa không giống nội khoa, ăn là thanh xuân cơm, vào nghề càng sớm càng tốt, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải vào nghề lại nói.

Nếu ngươi là một tiểu bác sĩ bình thường, vào được bệnh viện cấp huyện, cũng đã làm ngoại khoa, nhưng khả năng thời gian rất lâu cũng vào nghề không được.

Cái nghề này, chính là như vậy.

Ở trong mắt Lý Hạ, Trần Thương tuyệt đối là thiên tài, cho dù là hôm nay chưa nghe nói qua, những tương lai sẽ phát triển rất tốt.

Mọi người c ởi quần áo ra, rửa tay một chút, lưu phương thức liên lạc của nhau.

Bộ dáng cùng chung chí hướng.

Đẩy người bệnh ra khỏi phòng phẫu thuật, Trần 'Thương cùng Lý Hạ, Quách Thành kết bạn mà đi.

Lúc này, Tôn Chính Vĩ cùng Cận Thanh Chí và người nhà sớm đã chờ ở bên ngoài đã lâu, nhìn thấy đám người đi ra, Dương Á Ny vội vàng tiến lên. "Bác sĩ, thế nào?"

Quách Thành nhàn nhạt nói: "Phẫu thuật thành công, nhưng. . . tình huống của lão gia tử cũng không tốt, sau khi mở bụng phát hiện rất nhiều biến chứng nghiêm trọng, cũng may hôm nay có chuyên gia ở đây, phẫu thuật rất thuận lợi, đặc biệt thành công, các ngươi yên tâm đi!"

Đám người vừa nghe được Quách Thành nói nửa câu đầu, lập tức dọa đến khẽ run rẩy, thế nhưng một câu tiếp theo, để mọi người như được lên tận trời cao.

Tôn Chính Vĩ cười nói với Phùng Ái Hoa: "Phùng đại nương, con trai của ngài rất có tiền đồ, có thể mời chuyên gia từ thủ đô đến làm phẫu thuật, nhờ có người †a al"
 
Chương 207


Lúc đó, Cận Thanh Chí có nói cũng không làm nên chuyện gì, dù sao người già có đôi khi rất là cố chấp.

'Thế nhưng, người già đã quen nơi mình sinh hoạt nên không muốn thay đổi, quê nhà đều là bạn bè, hàng xóm già, bạn từng đi lính.

Hơn nữa, nơi này uống thuốc, tiêm đều là người quen, gọi một cuộc điện thoại có thể gọi bác sĩ vào trong nhà.

Đây là việc nhà, Trần Thương cũng không muốn. quản, nhìn đồng hồ, đã sắp ba giờ chiều, hắn chào. Quách Thành, Lý Hạ một tiếng rồi muốn đứng dậy muốn rời khỏi.

Lý Hạ thấy thế, vội vàng lôi kéo Cận Thanh Chí nói: "Thanh Chí, hôm nay ngươi phải thật tốt cảm ơn Bác sĩ Trần, phẫu thuật hôm nay, từ đầu tới đuôi đều do Bác sĩ Trần làm, ta ngay cả phụ một tay đều không làm."

"Ttrình độ kỹ thuật của Bác sĩ Trần còn lợi hại hơn ta, hơn nữa, tình huống của cha ngươi hôm nay quả thực có chút nghiêm trọng, không chỉ có túi mật mà toàn bộ khoang bụng đều bị dính liền nghiêm trọng, loét tá tràng, thực tràng bị tổn hại, đều cần vá, Bác sĩ Trần làm phẫu thuật rất nhẫn mịn, rất tốt!"

"Vì vậy, hôm nay phẫu thuật, ngươi phải cảm tạ thật tốt Bác sĩ Trần người ta!"

Lý Hạ nói một phen, trực tiếp làm đám người hôn mê.

Thì ra ca phẫu thuật vừa rồi là thanh niên kia làm.

Quách Thành cũng nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, phẫu thuật hôm nay là Bác sĩ Trần làm, trình độ Bác sĩ Trân rất cao!"

Sau lưng, những nghiên cứu sinh mới tới mặt mũi tràn đầy ghen tị, giống như là nhìn thần tượng, nhìn Trần Thương tiêu sái rời đi.

Cận Thanh Chí nghe xong, biến sắc, vội vàng đuổi theo, Lý Hạ cũng đi theo ra ngoài, Quách Thành thấy thế cũng đi theo.

Cận Thanh Chí vội vàng giữ chặt Trân Thương, từ trong túi móc ra một xấp tiền, ít nhất có một vạn: "Bác sĩ Trần, thật ngại quá, ta. .. Không có ý tứ khác, đây là phí vất vả, phí chuyên gia! Vất vả ngươi hôm nay."

Trần Thương vội vàng chối từ, hôm nay đến, là tiếp. nhận lời mời của Quách Thành, phí chuyên gia đã cho, cũng không ít, có 1000 khối.

Mặc dù so với ca phẫu thuật này mà nói quả thực không nhiều, nhưng cũng rất tốt.

Hơn nữa. .. Ích lợi lớn nhất của Trần Thương là đến từ hệ thống, hôm nay nhận có thể nói là rất phong phú, Trần Thương còn chưa kịp xem đây!

Sau khi Cận Thanh Chí nghe xong, cũng xấu hổ không biết làm sao: "Cái này. .. Bác sĩ Trần, ta... Ngươi. .. Cái này làm ta cảm thấy rất khó xử." 

Trân Thương cười nói: "Ngươi không cần như vậy, đây là công việc của ta, hơn nữa ta đã thương lượng với Chủ nhiệm Quách xong, Cận tiên sinh trở về chăm sóc. tốt cho cha ngươi là được, không cần phải để ý đến ta."

Nói xong, Trần Thương liền đi ra ngoài, Lý Hạ bỗng nhiên nhớ đến mình còn một vấn đề chưa hỏi, vội vàng đuổi theo, hỏi nhỏ: "Bác sĩ Trần, ta có một vấn đề, không biết có thuận tiện hỏi một chút hay không."

Trần Thương sững sờ: "Ngươi nói đi."

Lý Hạ xấu hổ cười nói, mặt mũi tràn đây chờ mong: "Ta thấy lúc ngươi phẫu thuật, hai tay hữu lực bên bị, linh hoạt không mất ổn định, ta chỉ muốn hỏi một chút... Ngươi luyện tihs bền bỉ cùng lực lượng của đôi tay này như thế nào vậy?"

'Trần Thương lập tức sững sờ!

Ta có thể nói thuộc tính găng tay của ta cho ngươi sao?

Lại nói!

Hắn cảm thấy vấn đề này. .. Căn bản không phải vấn đề.

Nghĩ tới đây, Trần Thương hít sâu một hơi: "Ta độc thân hai mươi bảy năm!"

Sau khi nói xong, Trần Thương tiêu sái quay người rời đi. 

Lưu cho đám người một bóng lưng!

Mà Lý Hạ vẻ mặt tối xâm, hắn nào biết Trần Thương nói vậy là có ý gì, Lý Hạ 12 tuổi đã đi theo cha đến nước. Mỹ đọc sách, 15 tuổi đã quan hệ với bạn gái đầu tiên, là một cô gái người Pháp, cái nhiệt tình không bị mỹ lệ cản trở, hắn chưa từng độc thân hơn một tháng, sao có thể hiểu được Trân Thương bi thương thế nào?.

Ngay cả Cận Thanh Chí đứng đó cũng vẻ mặt mờ. mịt.

Lý Hạ hít sâu một hơi, hắn cảm thấy lần này trở lại bệnh viện, nhất định phải nghiên cứu kỹ với tiến sĩ sinh học thật tốt về vấn đề này, độc thân thật có thể đề cao tính ổn định cùng lực lượng trong khi phẫu thuật sao?

Dù sao tiến sĩ sinh học đó cũng đã độc thân hơn ba mươi năm...
 
Chương 208


Xe này đến từ thủ đô, mang biển số ở đó.

Trần Thương ngồi ở ghế sau, có chút không kịp chờ đợi xem xét những vật phẩm vừa nhận được. 

Trần Thương loáng thoáng nhìn thấy một vật phẩm màu lam.

[ Đinh! Khâu quái tá tràng rò rỉ, quái hi hữu Iv38 thành công. 1: Nhận được đặc hiệu huấn luyện x 1; 2: Kinh nghiệm phẫu thuật khâu đường ruột + 300; 3: Kinh nghiệm lâm sàng + 150; 4: nhân dân tệ + 300; ]

[ Đinh! Cắt bỏ quái sỏi túi mật hi hữu lv 35 thành công, nhận được: 1: Huấn luyện chẩn trị đau bụng x 1; 2: Kinh nghiệm phẫu thuật cắt bỏ túi mật + 300; 3: Kinh nghiệm lâm sàng + 150; 4: nhân dân tệ + 300; ]

Sách kỹ năng tỏa ra ánh sáng màu lam, mà huấn luyện chẩn trị đau bụng thì là màu lục.

Dựa theo kinh nghiệm mấy ngày nay của Trần Thương, vật phẩm màu lam khẳng định tốt hơn vật phẩm màu lục, mà vật phẩm màu lục thì tốt hơn màu trắng.

Kích động mở ra sách kỹ năng đặc hiệu.

[ Đinh! Huấn luyện đặc hiệu: Hạn định trong phẫu thuật khâu đường ruột, sau khi sử dụng, nhận được một huấn luyện đặc hiệu bất kỳ, huấn luyện kết thúc, thông qua khảo hạch, phẫu thuật khâu đường ruột của ngài sẽ có đặc hiệu này. ]

'Trân Thương vui mừng, vội vàng chọn kích hoạt!

[ Đinh! Chúc mừng ngài nhận được: Huấn luyện đặc hiệu giảm bớt dính liên, có muốn bắt đầu huấn luyện ngay không?

Trần Thương trợn tròn mắt! Hệ thống... .

Nó có nói không làm mà hưởng không?

Nó có nói lập tức thêm kỹ năng không?

Sao bây giờ trở thành huấn luyện thêm kiểm tra.

 'Trần Thương có cảm giác khóc không ra nước mắt

. Học sinh ngành y, đời này không thể thoát ly hai thứ:

Một là học phần yêu cầu hàng năm!

Còn lại là thỉnh thoảng cho ngươi đi tham gia kiểm tra.

Vì sao nói đừng khuyên người khác học y?

Bởi vì không chỉ có năm năm đại học mệt mỏi, nghiên cứu sinh ba năm còn mệt mỏi hơn, tiến sĩ ba năm càng là mệt như chó, sau khi tốt nghiệp đi làm việc càng mệt mỏi gấp mấy lần?

Lớp mười hai?

Lớp mười hai ngươi chỉ đọc sách học tập, ít nhất không yêu cầu ngươi sáng tạo thứ gì. 

'Thế nhưng học y thì sao?

Ngươi phải làm đề tài, làm thí nghiệm, làm luận văn.

Ngươi nói ngươi mệt mỏi quá thì không phải làm sao, cái đó cũng không quan hệ, đơn giản thôi, không cho ngươi thăng chức là được, vạn năm vẫn là một bác. sĩ không thể bình thường hơn, vận may kém một chút,

vạn năm cũng không thể trở thành bác sĩ chính thức.

Hệ thống ơi là hệ thống, ngươi không hổ là hệ thống y học.

Cứ thế quán đỉnh tu hành không phải tốt sao?

Hiện tại tất cả đều biến thành huấn luyện thêm huấn luyện.
 
Chương 209


Hôm nay nhận được hai đồ tốt, Trần Thương không ngờ đều là huấn luyện.

Một là huấn luyện đặc hiệu. Một là huấn luyện chẩn trị đau bụng. Nghĩ tới đây, Trân Thương hít một hơi thật sâu.

Dù sao ngồi xe cũng nhàm chán, nói chuyện với ông chủ lớn Cận Thanh Chí này không bằng đi huấn luyện.

Nghĩ tới đây, hắn tiện tay lựa chọn kích hoạt, hoàn cảnh trước mặt Trần Thương biến đổi.

Xuất hiện lần nữa đã ở bên bàn phẫu thuật.

[ Đinh! Huấn luyện phẫu thuật khâu đường ruột đặc hiệu giảm bớt dính liền: Mỗi lần khâu hoàn tất, đều sẽ thực hiện cho điểm, cùng phân tích nguyên nhân, xin bắt đầu...Thời gian còn lại: 100 giờ. ]

Lại là một trăm giờ. Huấn luyện đi...

Ruột dính liền bao gồm ruột với ruột, ruột với phúc. mạc, ruột với cơ quan trong khoan bụng.

Mà trong lâm sàng, phẫu thuật đường ruột nên dính liền là thường thấy nhất, rất nhiều người sau khi trải qua phẫu thuật khoang bụng đều hoặc nhiều hoặc ít có dính liền. 

Mà ruột dính liền nghiêm trọng sẽ gây nên đau bụng cấp, dẫn đến tắc ruột, thậm chí nguy hiểm tính mạng!

Vì vậy, huấn luyện này vẫn rất cần thiết, mặc dù không nhất định người bệnh có thể phát hiện chỗ khác nhau trong đó, nhưng chuyện tạo phúc người bệnh, Trần 'Thương cũng không ngại học nhiều một chút.

Dù sao... Y chỉ đại giả vì nước vì dân! Đúng, rất phù hợp.

Thật ra nhiều khi, người bệnh thật không nhất định có thể nhìn ra chỗ thiếu hụt của các bác sĩ, có vài bác sĩ vì truy cầu hiệu quả ngắn hạn có thể lôi kéo số lớn người bệnh, nhưng lâu dài tiếp tục chữa trị sẽ gây bất lợi cho sức khỏe của người bệnh.

Mà có bác sĩ, trong khi phẫu thuật làm rất nhiều công việc, người bệnh thật không nhất định có thể nhìn thấy, cũng giống như Trần Thương làm giảm bớt khả năng dính liền, có lẽ trong thời gian ngắn, trong vài năm không cảm giác được thua kém chỗ nào, người bệnh có lẽ còn cảm thấy đương nhiên.

Huấn luyện bắt đầu, Trân Thương bắt đầu khâu lần đầu tiên.

[ Đinh! Khâu hoàn tất, cho điểm - 20 điểm, trong khi phẫu thuật gây ra rướm máu thấm dịch, tăng thêm dính liền. ]

Trần Thương kém chút phun một ngụm máu! 

Còn có âm điểm nữa hả?

Tiếp tục...

[ Đinh! Khâu hoàn tất, cho điểm - 10 điểm, trong khi phẫu thuật sinh ra ứ máu, tăng thêm dính liền... ]

Trần Thương phát hiện, không ngờ mình lại quê mùa, kém cỏi như thế.

Thật ra cũng không trách Trần Thương được, khâu đường ruột vốn không giống với khâu làn da. So sánh giữa hai bên bị tổn thương, một bên là trong ruột, một bên là bên ngoài ruột, hơn nữa đường ruột còn có các loại thân kinh mạch máu lưu thông, cũng không đơn giản như làn da cơ bắp gân thịt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, điểm của Trần Thương cũng càng ngày càng cao, tốc độ càng nhanh.

Cho điểm cũng đang không ngừng tăng lên.

Thế nhưng trong tràng hoàn cảnh quá đặc biệt, Trần Thương không biết đã thấy bao nhiêu hoàn cảnh khác. nhau, phân và nước tiểu tràn trong khoang bụng cũng có rất nhiều...

Trần Thương phải học trong từng hoàn cảnh khác nhau, phải xử lý như thế nào để hoàn thành khâu đường ruột, cuối cùng hoàn thành phẫu thuật.

Một trăm giờ chớp mắt đã trôi qua.

'Trần Thương cũng coi là có năng khiếu, cuối cùng được cho 0 điểm!
 
Chương 210


Cận Thanh Chí thấy thế, tưởng là Trần Thương mệt mỏi, cảm kích nói: "Bác sĩ Trần, vất vả."

Trần Thương cười nói: "Không chuyện gì, ta không sao, còn phiền phức Cận tiên sinh đưa ta về một chuyến."

Cận Thanh Chí vội vàng lắc đầu: "Đây là việc ta cân phải làm, Bác sĩ Trần phẫu thuật cho cha ta, nói trắng ra chính là cứu mạng cho cha ta, đừng nói đưa ngươi đi làm, chính là đưa một chiếc xe cũng không đủ."

'Trần Thương trêu ghẹo nói: "Nếu ngài đưa ta xe ta cũng không dám nhận a!" 

Hai người cười ha ha một tiếng, bầu không khí hòa hợp hơn không ít.

Cận Thanh Chí bỗng nhiên móc một tấm danh thiếp từ trong túi ra: "Trần tiên sinh, đây là danh thiếp của ta, sau này có việc gì nhất định nhớ gọi điện thoại cho ta."

'Trân Thương nhận lấy liếc nhìn, danh thiếp rất tỉnh xảo, trên đó viết: "Văn hóa truyền thông Thanh Vân - Cận Thanh Chí."

Thì ra là làm văn hóa truyền thông?

Trần Thương xem xét, khoan hãy nói, nói không chừng thật còn có thể sẽ có việc cần nhờ a...

Em trai Trần Lạc của mình còn đang tham gia nhóm diễn ở Hoành Đi3m.

Nghĩ tới đây, Trân Thương nhịn không được thở dài.

Trần Lạc vẫn luôn làm cha mẹ không yên lòng, Trần Lạc nhỏ hơn Trần Thương tám tuổi, năm nay mười chín, vừa mới thi lên đại học.

So với Trần Thương, Trần Lạc chưa bao giờ để người khác bớt lo, từ nhỏ không thích học tập, bị phim Hồng Kông ảnh hưởng, ở trường học chuyên gây chuyện, sau khi đến cao trung bỗng nhiên nghe nói thành tích không tốt có thể thi nghệ thuật sinh. Thật ra, Trân Thương rất quan tâm phương diện này, mỗi ngày đều xem biểu diễn trên tivi, rất nhiều khi hắn đã suy nghĩ bỏ học đi Hoành Đi3m làm nhóm diễn. 

Làm minh tinh, giấc mộng này nói ra ở nông thôn sẽ bị chê cười.

'Thế nhưng Trần Lạc bướng bỉnh hơn Trần Thương nhiều, chuyện đã quyết định sẽ không quay đầu.

Trong một gia đình, luôn có một người nghe lời cùng một người không nghe lời.

Trân Thương chính là đưa con ngoan kia, còn Trần Lạc thì có chút phản nghịch.

Sau một khoảng thời gian làm việc ở bên ngoài, Trần Lạc đột nhiên ý thức được muốn trở thành minh tỉnh từ những địa phương này căn bản không có khả năng, nhưng dự thi học viện truyền thông Đông Dương, cũng có thể xem là đi học đại học chính quy.

Cũng coi là lên đại học.

Thi đại học xong, hắn thu thập hành lý trực tiếp đi Hoành Đi3m, làm cho Trần Đại Hải giận tới nghiến răng.

Sau khi công bố thành tích, Trần Lạc thi được 300 điểm, đại học biểu diễn văn hóa điểm mới 250 điểm, cũng coi là trúng tuyển.

Ngày 10 tháng 9 khai giảng, học phí cũng không biết trong nhà có đủ hay không?

Nghĩ được như vậy, Trần Thương quyết định tối này sẽ gọi điện thoại cho Trân Lạc, hình như cũng lâu rồi mình chưa gọi điện thoại cho tiểu từ này a? 

Tranh thủ thời gian rãnh rỗi, Trần Thương bắt đâu huấn luyện chuẩn trị đau bụng cấp.

So sánh với huấn luyện phẫu thuật.

Huấn luyện chuẩn trị đau bụng cấp thật ra chính là biện chứng luận trị, để ngươi căn cứ vào các triệu chứng cùng s1nh lý sinh hóa của người bệnh kết hợp với tư liệu hình ảnh để đối chiếu so sánh với cơn đau bụng của người bệnh, từ đó chẩn đoán phương án điều trị.

Chẩn bệnh đau bụng cấp là năng lực bác sĩ khoa cấp cứu cần có, cũng là kỹ thuật rất khó khăn.

Bởi vì đau bụng cấp rất khó phân biệt thông qua biểu hiện của người bệnh, nhất định phải dựa vào các loại kiểm nghiệm.

Mà khi đối mặt với loại bệnh này, quan trọng nhất chính là mau chóng minh xác chẩn bệnh, từ đó chữa trị cho bệnh nhân, công đoạn này rất khảo nghiệm trình độ của bác sĩ cấp cứu!
 
Chương 211


Trân Thương vừa mới đi vào phòng cấp cứu, đã nhìn thấy Tân Duyệt lén lút đi theo vào!

Theo đuôi Trần Thương trực tiếp vào phòng thay quần áo nam.

Trân Thương không biết nói gì nữa: "Nơi này là phòng thay quân áo, đại tỷ, đừng tưởng rằng ngực phẳng là có thể giả nam nha!"

Tân Duyệt cắt đứt lời Trần Thương: "Cắt. .. Cũng không phải ta không cho ngươi vào phòng nữ, nếu ngươi muốn ta có thể dẫn ngươi đi xem."

Trân Thương bị Tân Duyệt làm cho không biết làm Sao.

"Trần Thương, Cẩu Phú Quý đừng quên nha!" Tần Duyệt đóng kỹ cửa lại, trừng to mắt không có ý tốt nói.

Trần Thương lập tức cười một tiếng: "Cái gì mà Cẩu Phú Quý? Ta họ Trần, gọi là Trần Phú Quý! Tổ tiên nhà ta là địa chủ, trong thôn có tám căn nhà ngói lớn, thế nào? Có phải ngươi coi trọng đất đai nhà ta hay không? Muốn làm dâu nhà địa chủ hả?"

'Tần Duyệt vẻ mặt xem thường: "Thôi đi, còn bày đặt chém gió với ta, đừng cho là ta không nhìn thấy ngươi vừa từ trên chiếc Maserati của tổng giám đốc xuống, Trần Thương, ngươi dính vào phú bà nào hả? Học y cứu phú bà không được sao? Nhất định phải chạy thận à?"

Trần Thương rất muốn đánh Tân Duyệt một cái, Tân Duyệt này càng ngày càng hủ: "Ta giống loại người này sao? Cắt..."

'Tần Duyệt nghiêm túc gật đầu, quệt miệng: "Không phải giống như, mà là đúng vậy!"

Trần Thương cảm thấy nói chuyện với Tân Duyệt trừ lãng phí nước bọt ra không bất kỳ ý nghĩa gì.

Hắn mặc áo blouse trắng vào, nhìn Tân Duyệt: "Ngươi tranh thủ thời gian tìm đối tượng đi, bằng không. .. Hủ không có ai dám cưới đâu."

'Tần Duyệt hừ một tiếng: "Ngài yên tâm! Dù không có. ai cưới ta thì cũng không đến lượt ngươi, mau thành thật khai báo, buổi trưa hôm nay có phải là hẹn hò với phú bà không?"

Trần Thương thở dài, nói: "Hôm qua, thị Bát Viện chuyển đến bệnh nhân ta cho làm phẫu thuật, người chủ nhiệm kia bảo ta hôm nay đi qua hỗ trợ làm phẫu thuật, giữa trưa ta đi qua một chuyến."

'Tân Duyệt nghe xong, lập tức mắt to chớp chớp trợn thật lớn: "Cái gì? Trân Thương ngươi có thể đi ra ngoài làm phẫu thuật rồi? Thật hay giả?”

"Mau nói, cảm thụ thế nào? Đi ra ngoài có phải là có tiểu y tá tỷ tỷ bồi tiếp không?"

Trần Thương tranh thủ bịt miệng Tần Duyệt lại: "Đại tỷ, ngươi có thể nhỏ giọng một chút hay không, nhất định phải để mọi người biết chuyện này sao? Chuyện này không phải chuyện quang minh chính đại gì" Lúc này, vừa vặn có người đẩy cửa đi vào.

Vương Khiêm đi vào đúng lúc nhìn thấy Trần Thương dùng tay che miệng Tần Duyệt, đè lên tường. (phòng thay quần áo rất hẹp, giống một lối đi nhỏ hơn, một bên là ngăn tủ, một kia là móc treo quần áo)

Vương Khiêm lập tức giơ hai tay lên trước giả làm người mù, phản ứng rất nhanh: "Ai nha, con mắt ta sao lại mù rồi, sao ta không nhìn thấy cái gì hết vậy."

Quay người đóng cửa lại, lấy chìa khoá ra khóa cửa phòng thay quần áo lại.

Hành động này rất trôi chảy, sắc bén, không bôi nhọ phong phạm mà một người bác sĩ khoa cấp cứu nên có!

Sau khi ra ngoài, Vương Khiêm như suy nghĩ điều gì, quyết định của mình hình như là thúc đẩy một đôi cô nam quả nữ của phòng cấp cứu!

Đứng trước cửa ra vào, nhìn thấy Vương Dũng tới.

"Anh Khiêm, đứng ở đây làm gì vậy? Văn phòng có điều hoà không khí không phải mát mẻ hơn sao?" Vương Dũng nhìn Vương Khiêm chặn ở cửa ra vào nói.

Vương Khiêm lắc đầu: "Không không không, trong đó không có ai, cái kia cái gì. .. Trần Thương và Tân Duyệt cũng không có ở trong." 

Vương Dũng nghe xong, đầu óc có chút mơ hồ, lập tức kịp phản ứng, dứt khoát cũng đứng trước cửa ra vào: "Đúng vậy, ở đây thật mát mẻ."

"Anh Khiêm, hai người bọn họ ở trong làm gì vậy?" Vương Dũng vẻ mặt bát quái hỏi nhỏ.

Vương Khiêm vẻ mặt chính nghĩa: "Ta không biết, ta không nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau, cũng không nhìn thấy Trần Thương sờ mặt Tần Duyệt. .

Lúc này, mấy nữ y tá vừa thay quần áo xong, đi ra khỏi phòng, nhìn thấy hai người đứng trước cửa ra vào,

kinh ngạc hỏi: "Hai người ở đây làm gì vậy?"

Vương Dũng xấu hổ cười một tiếng: "Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy ở đây mát mẻ thôi."

Vương Khiêm xuyt một tiếng: "Nhỏ giọng một chút, Trần Thương và Tần Duyệt không có ở trong!"

Mấy y tá nghe xong, lòng bát quái dâng lên! Ép lỗ tai lên cửa muốn tìm tòi hư thực. Bỗng nhiên cửa bị mở ra!

Trần Thương cùng Tân Duyệt đứng trước cửa ra vào, nhìn một đám người ngoài cửa.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Chương 212


Trân Thương đi ra ngoài.

Nhìn thấy một người đàn ông già nua được đẩy xe lăn vào phòng cấp cứu, đẩy người già là một người phụ nữ trang điểm tinh xảo, trang phục vừa vặn, tóc xoăn lại.

Người phụ nữ đeo kính, mang trên mai một túi xách, khoảng hơn bốn mươi tuổi, bộ dáng rất có văn hóa, trên mặt mang theo vẻ thong dong, không có chút nào là vội vã.

Trái lại, lão nhân trên xe lăn, bộ dáng hơn tám mươi tuổi, trên mặt có chút đau khổ, sắc mặt ửng hồng, khom người, hai tay ôm bụng, có chút đứng ngồi không yên, thế nhưng lại đứng không nổi, nói tóm lại, có chút bực bội.

Trần Thương vội vàng hỏi: "Ông lão này bị sao vậy?"

Người già hé miệng: "Hiên ngang ô ô. . ." 

Phụ nữ cười nói: "Cha ta đã già nên đầu óc hơi có vấn đề, nói cũng không rõ."

Trần Thương gật đầu, hỏi phụ nữ: "Người bệnh làm sao vậy?”

Phụ nữ hích nói: "Tối hôm qua ăn sủi cảo, nhưng chưa ăn hết nên bỏ vào tủ lạnh, sáng sớm hôm nay cha ta ăn hết số sủi cảo đó, kết quả buổi sáng đã bắt đầu đau bụng."

Vừa nói phụ nữ trách cứ: "Đã nói bao nhiều lần là đừng ăn cơm thừa, đồ ăn thừa, nhưng cứ không nỡ, người già thật không nghe lời."

Phụ nữ nói xong: "Ta tới là muốn mua một chút thuốc đau dạ dày."

Trần Thương sững sờ, ngươi đến khoa cấp cứu mua thuốc hả?!

'Trần Thương nhìn lão nhân, hắn vẫn cảm giác không quá giống bị viêm dạ dày.

Trần Thương nói: "Để ta xem cho hắn một chút?"

Người phụ nữ nhìn đồng hồ trên tay, thúc giục nói: "Ừm, vậy làm phiền bác sĩ nhanh lên, sau đó bán cho ta chút thuốc, ta đi phòng khám bệnh quá đông người, không thể đứng chờ xếp hàng được, lát nữa ta còn phải đi dự tiệc."

Trần Thương hiểu, vị đại tỷ này xem cấp cứu là  phòng khám bệnh.

Nhưng, hiện tại người cũng không nhiều, cũng không quan trọng.

Trần Thương gật đầu: "Tiểu Lâm, giúp ta đỡ ông lão. này lên giường."

Tiểu Lâm là một nữ y tá chừng hai mươi tuổi, trên mặt rất ít trang điểm, nhưng người đặc biệt an tâm, vì có kỹ thuật vững chắc, còn có thể chịu khổ.

Hai người nâng ông lão lên giường.

Sau khi Trần Thương kiểm tra một phen, nhíu mày!

Bởi vì ông lão này không có biểu hiện đau bụng do ăn đồ hỏng.

"Ông lão có tiêu chảy không?" Trần Thương hỏi.

Người phụ nữ lắc đầu: "Không, nhưng buổi sáng nôn mấy lần."

Trần Thương tâm lập tức trầm xuống, liên tiếp hỏi thật nhiều vấn đề, người phụ nữ đều có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn cố nén kiên nhẫn, có thể là " tố dưỡng tốt đẹp " đi.

"Đau, nôn, trướng, đóng!"

Một cái tên xuất hiện trong đầu Trần Thương! 

. Không quan hệ với ăn sủi cảo đông lạnh qua đêm.

 Đừng nói ăn sủi cảo lạnh, cho dù ngươi ăn cái gì cũng sẽ không thoải mái.

Thậm chí Trân Thương cảm giác tình huống này không phải hôm nay mới xuất hiện, sủi cảo chỉ là tăng thêm bệnh tình mà thôi.

"Tiếng ruột kêu to hơn!

Kết hợp với dạ dày ông lão này không tốt lắm, ba năm trước đây đã từng phẫu thuật thực tràng. ..

Buổi sáng Trần Thương vừa mới học bổ túc đau bụng cấp!

'Tất cả manh mối đều tại nói cho hắn biết, khả năng  cực lớn ông lão này đã mắc bệnh!

 "Tắc ruột cấp tính!"



Lên google tìm kiếm từ khóa truyenAzz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Chương 213


Nghe thấy Trần Thương cân nhắc, người phụ nữ lập tức nhíu mày.

"Bác sĩ, ngươi đang nói đùa gì vậy? Cha ta trừ dạ dày ruột không tốt ra, đều rất tốt, ba năm trước đây khi phẫu thuật thực tràng, chuyên gia bệnh viện Nhân Dân Tỉnh còn nói thân thể cha ta rất tốt, không có khả năng mắc bệnh tắc ruột! Sao có thể nghiêm trọng như vậy?"

Người phụ nữ có chút khó tin, thậm chí thấy Trần 'Thương không chuyên nghiệp, loáng thoáng nhiều hơn mấy phần hoài nghi.

"Lúc đầu ta cũng học y, bây giờ làm việc tại công ty dược phẩm, ta cũng hiểu y, đúng rồi, chủ nhiệm của các ngươi có ở đây không? Chính là Lý Bảo Sơn Chủ nhiệm Lý, ta quen biết hắn."

Phụ nữ nói rất ngay thẳng, nói rõ không tin Trần Thương, có lẽ không nhất định thật quen biết Lý Bảo Sơn, chỉ nói ra hù dọa một chút Trần Thương, nhưng ý tứ trong đó chính là muốn tìm chủ nhiệm, ngươi không được, ngươi đi ra, ta không tin ngươi!

Nghe câu nói này, Trần Thương lập tức thở dài.

Nhìn giọng nói của phụ nữ loại này vô tri xen lẫn tự cho là đúng, Trần Thương đã hiểu, đã không thể tiếp tục thông báo giao lưu với người phụ nữ này.

Trần Thương lắc đầu: "Chủ nhiệm đi phẫu thuật rồi, nhưng. ... Đại tỷ, người bệnh từng có lịch sử mở bụng phẫu thuật, vì vậy càng phải cân nhắc bệnh tắc ruột cấp. tính."

Phụ nữ nhìn Trần Thương, trên mặt cũng không nụ cười: "Không có khả năng, không phải chỉ ăn mấy cái bánh sủi cảo sao? Nào có nghiêm trọng như vậy! Có phải tiểu ra máu thì phải cân nhắc ung thư ruột? Logic gì đây..."

Lúc này, tràng diện xấu hổi

Một bên là lo lắng hơn nữa nghiêm túc Trần Thương, một bên thì hoài nghi mà mù quáng, tin người nhà.

Sau đó Trần Thương tranh thủ, ngay lập tức kiểm tra triệu chứng bệnh tật cùng biểu đồ nhịp tim của ông lão.

Trần Thương nói: "Hiện tại không muốn phải tranh luận vấn đề bệnh tắc ruột, ta đề nghị trước làm CT một phần bụng đi, đến lúc đó tự nhiên liền sẽ thấy rõ ràng."

Thật ra danh sư chỉ đạo đã có kết quả chẩn bệnh, chính là bệnh tắc ruột cấp tính.

Thế nhưng Trần Thương không cách nào nói, chỉ có thể nói đi làm CT để xem.

Hơn nữa, GT phần bụng rất cần thiết, huống chỉ là điều kiện tiên quyết để cân nhắc bệnh tắc ruột cấp tính, trên thực tế, đối với việc kiểm tra triệu chứng bệnh tật không rõ cho người già, CT phần bụng còn có tác dụng bài trừ viêm túi mật cấp tính, viêm tuyến tụy cấp tính, viêm ruột thừa cấp tính,..... 

Đáng tiếc, gặp phải người con gái nhìn như tỉnh xảo có văn hóa có nội hàm, hơn nữa, còn học y.

Bác sĩ có đôi khi đặc biệt sợ người bệnh có “người nhà học y”.

Bởi vì bọn hắn cái gì cũng hiểu một chút, nhưng thật ra cái gì cũng không hiểu.

Cái nên hiểu thì không hiểu, cái không nên hiểu thì hiểu.

Cái này rất không khôn ngoan.

Người phụ nữ nghe phải làm CT, lập tức nhíu mày, thậm chí không gọi bác sĩ, trực tiếp nói: "Tiểu tử, cha ta ăn bị đau bụng, ngươi ngược lại tốt, biểu đồ nhịp tim, máy theo dõi. .. Cái gì đều kiểm tra, kiểm tra không ra mao bệnh, lại phải làm CT, có phải lát nữa chúng ta còn phải làm hạch từ, rồi đến PETCT hay không?"

"Chỉ là viêm dạ dày đơn giản, ngươi cho chút thuốc. liền tốt."

'Trần Thương nhíu mày: "Bệnh tắc ruột cấp tính rất nguy hiểm, nếu như xảy ra vấn đề ngươi có thể phụ trách không?"



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: TruyenAzz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Chương 214


Thật ra, cái nghề bác sĩ này rất kỳ quái, khi người khác ở trên sân nhà của mình, rất có khí thế.

Thế nhưng, bác sĩ ở bệnh viện của mình, mặc áo blouse trẳng, rõ ràng là địa bàn của mình, thế nhưng lại phải ra vẻ đáng thương.

Trần Thương lắc đầu không nói.

Mặc dù người nhà tự nguyện ký tên gánh chịu trách nhiệm, hơn nữa thậm chí nói Trần Thương không có năng lực, nhưng. .. Vô luận như thế nào, hắn vẫn muốn dốc hết toàn lực giữ lại, dù sao. .. Người già là vô tội, tính mạng là vô tội.

Hơn nữa, còn có một việc!

Một khi xảy ra vấn đề, rất nhiều người nhà bệnh nhân hoàn toàn có lý do, hơn nữa lẽ thẳng khí hùng đi nói: "Chúng ta không hiểu, cho nên mới đến bệnh viện, ngươi là bác sĩ, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?"

Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, Trần Thương thậm chí gặp rất nhiều người nhà nói như vậy: "Ngươi là bác sĩ, ngươi có kiến thức chuyên nghiệp, vì sao ngươi không kiên trì yêu cầu chúng ta đi làm kiểm tra?"

Phụ nữ không tiếp tục hung hăng càn quấy, đứng dậy thậm chí toàn bộ quá trình đều không nói một câu th ô tục nào, thậm chí giọng nói cũng không lớn, tổng cộng biểu hiện rất có "Hàm dưỡng" .

Phụ nữ tiêu sái quay người đẩy người già rời đi: "Chúng ta đi khoa cấp cứu Đông Đại Nhất viện." Nói xong bỏ đi.

Trần Thương thở nhẹ một hơi, chỉ cần đi bệnh viện là được, có lẽ sau khi Đông Đại Nhất viện chuyên gia nhìn thấy sẽ nghe theo chuyên gia đề nghị.

Một cọc nhạc đệm, Trần Thương tiếp tục công việc. Buổi chiều, 120 liên tục đưa tới mấy người bệnh bị đau bụng, viêm túi mật cấp tính, Trân Thương đi cùng phẫu thuật.

Tận tới đêm khuya hơn tám giờ, Trần Thương làm xong phẫu thuật mới ra ngoài.

Lúc này, thanh tiến độ đột phá kỹ năng phẫu thuật cắt bỏ túi mật đã được hơn một nửa.

Có lẽ tại gặp phải mấy ca phẫu thuật nữa là có thể tăng lên đến cấp đại sư. 

Hiện tại Trần Thương có [ danh sư chỉ đạo ], tất cả đều dễ nói chuyện, nhưng nếu như không có danh sư chỉ đạo, khi lần nữa đối diện với mấy người bệnh nghi nan này, Trần Thương cảm giác, chỉ với phẫu thuật cắt bỏ túi mật cao cấp căn bản không ứng phó nổi.

Kỹ năng cấp đại sư cùng kỹ năng cao cấp, chỗ thua kém tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là thua kém một đặc như vậy.

'Thậm chí khi đối mặt với người bệnh đặc biệt sẽ ảnh hưởng đến loại thong dong, mạch suy nghĩ của mình.

Sau khi phẫu thuật, Trần Thương mang khẩu trang về khoa cấp cứu, buổi tối là ca đêm của Vương Khiêm.

Lên tiếng chào, Trần Thương về nhà.

Mấy ngày nay dọn nhà, phòng ở cũ cũng còn một ít đồ, ngày mai là thứ bảy, tranh thủ qua dọn dẹp một chút, Trần Thương chuẩn bị khăn gói rời khỏi Thôn Mã Đại, thuận tiện chào tạm biệt với Đông Đại tỷ một tiếng.

Khả năng lần này là lần cuối cùng hắn ngủ ở nơi này.

Trân Thương còn có chút hoài niệm.

Cũng không phải hoài niệm phòng ở cùng giường nơi này.

Mà là cảm khái hai năm gian khổ vừa qua.



Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenazz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Chương 215


Lúc này, Thôn Mã Đại nào còn náo nhiệt như những ngày qua, tất cả mọi người đều bận rộn dọn đi, quán cơm nhỏ cũng không mở cửa kinh doanh.

Ngay cả chỗ hắn thường đi là quán cơm gà của lão Hà cũng đóng cửa.

'Từ đầu, Thôn Thành Trung có chút lụi bại lập tức càng thêm già yếu, cực giống hôm người phụ nữ mặc quần áo lộng lẫy đẩy một người già lên bệnh viện xem bệnh.

Bán những căn phòng ở đây sẽ mang đến giàu có tài phú cho hậu thế bọn hắn, để tử tôn bọn hắn có thể làm người tinh xảo, gia cảnh giàu có.

Bọn hắn. .. Cuối cùng vẫn chọn cảnh phồn hoa trong thành thị.

Trong bóng đêm, đèn đường đều tắt.

'Trên đường vẫn đầy rác rưởi, có tấm thảm cũ nát, có chiếc giường hư mất ngăn tủ, cũng có đồ chơi của những đứa bé con.

Bởi vì trong những nhà lầu mới không có chỗ để đặt chúng vào, trong phòng có nhiều đồ mới hơn, tỉnh xảo hơn.

Lập tức trở thành phú hào, ai cũng chướng mắt những đồ vật cũ này.

Trần Thương phát hiện, hôm nay, chó lang thang nhiều hơn rất nhiều, khả năng bọn hắn mới bị chủ nhân vứt bỏ.

Giống như là bọn chúng cũng sẽ biết mất khỏi ký ức của lão chủ nhân từ đây.

Có lẽ, bọn hắn có thể kiên trì nhìn thấy, phòng ở Thôn Mã Đại bị phá dỡ, nhìn thấy những tòa nhà cao lớn được xây dựng.

Trần Thương ra khỏi thôn, bên ngoài là thế giới mới, rất náo nhiệt, người đến người đi, ngựa xe như nước.

Phòng mới thuê không thoải mái bằng lúc trước, diện tích nhỏ hơn một chút, nhưng chiếu sáng thông gió cũng không tệ, phải mất tới trưa hắn thu dọn xong, buổi chiều phải đến chỗ Trương Chí Tân.

Giữa trưa, điện thoại của Trần Thương vang lên.

"Anh à, đi ăn cơm không?”

Nghe xong giọng nói là Trần Lạc, cũng chính là em trai của mình, giọng nói Trần Lạc vĩnh viễn mang theo một tia nhẹ nhàng.

Trần Thương cùng Trần Lạc di truyền từ mẹ, rất thanh tú, rất tuấn tú.

"Ta vừa ăn xong, khi nào ngươi về nhà?”

Trần Lạc cười nói: "Chờ một chút đi, mấy ngày nay ta theo một nhóm, mỗi ngày đều đầy hi vọng, hôm qua ta còn được nói một câu trước ống kính! Ta chuyên môn hỏi thăm một chút, phim chiếu vào tết Nguyên đán năm nay! Đại chế tác, gọi ( Giang Hồ Nhân Gia }, ta cũng không biết đoạn ta tham gia có thể được chiếu hay không."

Xưa nay, Trần Lạc không nói chuyện mình bị thua thiệt với người khác, cho dù là đến trường bị đánh, cũng cười về nhà nói đánh thắng.

Trần Thương: "Rất mệt mỏi chứ? Tiền đủ tiêu không? Đang trong thời kỳ phát triển, đừng tiết kiệm quái"

Trần Lạc cười ha hả: "Anh à, ngươi còn không biết ta sao, đến đâu cũng có thể hoà mình với mọi người, dì làm hậu cần nhìn ta không tệ nên thường xuyên mua cơm hộp cho ta, có đôi khi cho ta thêm cái đùi gà, ta cảm thấy mình mập hơn trước nữa!"

"Hơn nữa, gần đây vận may của ta không tệ, hai tháng này kiếm không ít, ta vừa mới liếc nhìn, tích lũy hơn năm ngàn khối, tiền sinh hoạt năm nay sẽ không phải xin cha mẹ nữa."

"Đúng rồi, anh à, hôm nay ta định hỏi ngươi một chuyện, chính là chuyện vay tiên học bổng. .

Trần Lạc đã tự lập tương đối sớm, lên cấp ba đã bắt đầu làm việc vặt, mặc dù gây sự, nhưng rất ít đòi tiền cha mẹ, nếu theo phương diện kinh tế thì Trần Lạc thành thục sớm hơn Trần Thương.

Học phí Học viện truyền thông rất đắt, Trần Lạc cũng chỉ có thể tranh thủ kỳ nghỉ kiếm thêm ít tiền, sau đó dựa vào học bổng vay, đỡ gánh nặng cho gia đình.

Trần Thương nghe xong, lập tức nói: "Ngươi đừng vay, anh có tiền."

tại trong tay Trần Thương có không ít tiền mặt, cũng phải ba năm vạn, chủ yếu giống như người giàu có.

Tiền của Trịnh tổng vẫn còn trên thị trường chứng khoán, Trần Thương cũng không biết hệ thống làm thế nào, nhưng thỉnh thoảng đều sẽ có một ít lời.

Những khoản tiền lời này trên cơ bản là ban thưởng của Trần Thương... .

Không được cho thêm một mao tiền nào.

Trần Thương cẩn thận suy nghĩ, thật đúng là hơi xúc động, thậm chí nhớ tới đều cảm thấy có chút không chân thực, mình kiếm tiền trong ngắn ngủi một tháng mà đã hơn tiền mình kiếm hai ba năm qua.

Trần Lạc không nhịn được cười: "Anh, ngươi đừng khoe khoang nữa, chỉ chút tiên lương của ngươi, tranh thủ mà tìm chị dâu đi. Chờ ta thành đại minh tinh, mua cho ngươi một căn phòng lớn."



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: TruyenAzz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Chương 216


Cái này khiến Trần Thương dở khóc dở cười, tiểu tử này thật bướng bỉnh!

Giữa trưa ngủ một lát, xế chiêu đi bệnh viện chỉnh hình.

Sau khi Tiêu Điền Hoa chỉnh xong, động tác rất nhanh, tìm đến người dùng ảnh chân dung của mình chế tác nhãn hiệu.

Tiêu Điền Hoa nghiệp lớn như thế không chỉ có riêng trại nuôi heo, còn có những nhà máy chế biến thịt heo, tiêu thụ tại Tỉnh Đông Dương cũng rất tốt.

Nhìn nhấn hiệu của mình trên túi sản phẩm, một cọc tâm sự của Tiêu Điền Hoa rốt cục rơi xuống đất!

Mà mấy ngày nay, tin tức Tiêu Điền Hoa chỉnh dung nhanh chóng lan truyền.

Sau khi những bạn bè của nàng nhìn thấy lập tức ao ước ghen tị.

Cái này khiến Tiêu Điền Hoa không khỏi mặt mũi sáng sủa.

Dù sao có thể được phụ nữ ao ước ghen ghét là một chuyện vinh quang cỡ nào!

Quan hệ giữa những người phụ nữ, quan hệ tốt là tốt, nhưng khá hơn nữa cũng không tránh được so sánh với nhau, đặc biệt là vẻ đẹp, đây là chuyện mà những phụ nữ vĩnh viễn để ý đến, mọi người thấy Tiêu Điền Hoa chỉnh xinh đẹp như thế đều đỏ mắt.

Hai ngày này, Tiêu Điền Hoa cũng không rảnh, sau khi chỉnh tốt nhấn hiệu liền muốn mở rộng, thuê đài truyền hình Đông Dương làm quảng cáo, mỗi ngày đều lên tỉ vi.

Phóng viên cũng thường đến xưởng của Tiêu Điền Hoa hơn.

Tiêu Điền Hoa khuôn mặt nghiêm chỉnh, phối hợp. với một thân sườn xám cao nhã, hơi trang điểm một chút, khí chất lập tức nổi bật lên!

Phóng viên là một cô gái không lớn, hơn hai mươi tuổi, nhịn không được khen:

"Tiêu tổng thật là thắng hết mọi thứ trên đời a, gia đình hạnh phúc, sự nghiệp có thành tựu, dáng dấp còn xinh đẹp, có khí chất như thế!" 

Nếu là nửa tháng trước, Tiêu Điền Hoa tuyệt đối cho rằng nang vuốt mông ngựa, thậm chí là loại người bịa đặt a dua nịnh hót.

Nhưng hiện tại không giống!

Nàng cảm thấy người khác nói là thật!

Khen nàng đều là nói thật!

Chính nàng mỗi ngày đều đứng trước gương cảm thấy giống như năm mơ!

Phóng viên nói tiếp: "Tiêu tổng a, ta cảm thấy ngài tìm ai làm quảng cáo cũng không bằng tự mình làm quảng cáo, với khí chất này của ngài, người dân xem qua đã cảm thấy yên tâm!"

Lời này làm trong lòng Tiêu Điền Hoa như nở hoal

Hơn nữa còn làm nàng tâm động!

Mời minh tỉnh còn phải tốn mấy chục vạn, mà mình cũng mới tốn mấy chục vạn, Tiêu Điền Hoa đột nhiên cảm giác đợt này mình chỉnh cũng không lỗ a!

Vừa làm mấy quảng cáo, đổi nhãn hiệu một chút.

'Tiêu Điền Hoa phát hiện một vấn đề, lượng tiêu thụ tăng lên!

Đơn đặt hàng rất nhiều! 

Chuyện này làm Tiêu Điền Hoa vui muốn hỏng.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyen_azz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Chương 217


Ngày thứ hai, nàng lập tức tổ chức một lần họp mặt các bạn khuê mật của mình, mời đến không ít chị em có tiền.

Mọi người tập hợp với nhau, vui chơi giải trí hát ca, sau đó đến nhà tắm hơi nói chuyện.

Một đám người ao ước nhìn Tiêu Điền Hoa: "Tiêu tỷ? Ngươi tìm ai chỉnh vậy? Chỉnh thật tốt, giới thiệu cho mọi người nha, ta cũng muốn đi thử xem?"

Tiêu Điền Hoa nghe xong lập tức trong lòng vui vẻ, nhưng nàng chỉ cười nhạt, không nhiều lời?

Nói là khẳng định phải nói, nhưng lại không phải lúc này.

Nói quá sớm, người ta sẽ không xem ra gì.

Biết cái gì là hunger marketing hay không! ?

Tiêu Điền Hoa cười nói: "Đó là một người em họ của ta, vừa vặn làm cái này, nhưng gần đây hắn bận rất nhiều việc, nếu ngươi muốn làm thì ta có thể liên hệ giúp, nhưng. . . Giá tiền cũng không tiện nghỉ a!"

Vừa nghe câu này, những phú bà ở đây sao có thể chịu được!

Khinh thường ai vậy?

Nhà ai không có tiền!  

Tự nhiên không thiếu tiền.

Nói tới lúc này, Tiêu Điền Hoa trực tiếp cười nói: "Ta cũng nói thực với mọi người, đoạn thời gian trước ta chỉnh hình thất bại mọi chắc người cũng đều nhìn thấy, cái kia chà đạp người đâu, sau khi em trai ta biết chuyện này, thiết kế riêng cho ta, mọi người thấy không? Chính là đo thân mà làm, không giống những kiểu mẫu có sẵn trên thị trường. Trước kia, mặt ta các ngươi biết, ta chỉ chỉnh tỉnh vi một con mắt, nháy mắt đã thay đổi bộ dáng!"

"Người ta không gọi đây là chỉnh dung, mà gọi là vi chỉnh! Chính là phóng đại ưu điểm, điều chỉnh khuyết điểm, cân bằng thiếu hụt trên khuôn mặt, để đặc sắc. trên mặt ngươi biểu hiện ra ngoài, minh tỉnh đều làm như vậy!"

Nói đến đây, Tiêu Điền Hoa cười nói, nhìn mọi người: "Thật ra, ta cảm thấy tất cả mọi người rất đẹp, đơn giản chính là có chút tì vết mà thôi, nhưng đến tuổi tác này chúng ta quan trọng nhất cái gì? Khí chất! Chỉnh dung, ta xem như chỉnh hiểu, ngươi nói lúc ấy ta chỉnh thành con mắt Vương Tổ Hiền, căn bản không được, chúng ta phải có đặc sắc riêng thuộc về mình, rèn luyện khí chất của mình mới được!"

Những lời này, gây nên cộng minh!

Phụ nữ nào tự nhận mình xấu? Trong lòng đều một tiểu công cử!

Đầu chỉ cảm thấy mình có chỗ nào không dễ nhìn,  không đủ hoàn mỹ!

Lời nói của Tiêu Điền Hoa, có thể nói là đánh vào điểm yếu nhất các nàng.

Tiêu Điền Hoa nói tiếp: "Cái này cần một nhà thiết kế tốt, tự mình thiết kế một khuôn mặt riêng cho chúng ta, đi thô lấy tỉnh, người em trai này của ta, chính là nhà thiết kế đỉnh cấp, thường xuyên xuất ngoại, bay tới bay lui."

"Ta có thể giúp mọi người tìm em trai ta thiết kết Nhưng. .. Một tuần chỉ có thể nhiều nhất là một đến hai người, dù sao người ta rất bận! Còn phải thiết kế cho. minh tỉnh."

Mọi người nghe xong, cảm giác thần bí tăng gấp bội! Cao thủ đều như vậy, phải hẹn trước!

Lúc này, có người hỏi: "Tiêu tỷ? Thật có lợi hại như ngươi nói hay không?"

Tiêu Điền Hoa cười thần bí, không nói gì, một lát sau mới chậm rãi nói: "Thật ra, biến hóa trên mặt ta tất cả mọi người có thể nhìn thấy, ta liên không nói, ta kể một chuyện trước."

"Trước đây mấy ngày, sau khi ta chỉnh xong có đi Giác sơn một chuyến."

Vừa nghe câu này, đám người khẽ nhíu mày, một phụ nữ trong đó vội vàng hỏi: "Ngươi đi gặp Trương đại sư hả?"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Chương 218


Vì vậy, nghe thấy Tiêu Điền Hoa nói, tất cả mọi người đều nhao nhao tò mò!

Không thể nghi ngờ kể cố sự gia tăng không ít cảm giác thần bít

'Tiêu Điền Hoa hắng giọng, nói tiếp: "Lần này đi, ta cho đưa đi không ít heo hơi. Cũng không chuẩn bị đi gặp Trương đại sư, nhưng sau khi ta lễ tạ thần, đang chuẩn bị đi."

"Kết quả Trương đại sư nhìn thấy ta, hắn ngăn lại ta, hỏi: Ai sửa mặt cho ta? Ta nghe xong cũng hôn mê, nói †a đi vi chỉnh một con mắt, kết quả các ngươi biết đại sư nói cái gì không? Nói ta chỉnh tốt! Chỉnh dung này có trợ giúp đối với sự nghiệp của ta!"

Sau khi Tiêu Điền Hoa nói tới đây, tình cảm dạt dào, hạ giọng: "Lúc ấy, ta không cảm thấy cái gì, nhưng mấy. ngày nay, sau khi ta sửa nhãn hiệu, chợt phát hiện lượng tiêu thụ lập tức tăng lên."

Đám người nghe xong lời này, lập tức sửng sốt! Còn có chuyện này?

Tiêu Điền Hoa nhìn thấy đám người, hài lòng nhẹ gật đầu, xem ra hiệu quả không tệ.

Nhưng. . . Chuyện này vẫn cần thông báo Trần Thương một phen.

Tiêu Điền Hoa cũng không lừa người khác, trừ có chút khuếch đại Trần Thương ra thì đều là nói thật.

Bao gồm đi Giác sơn cũng là thật, cầu nguyện cũng là thật, năm trước hắn đi cầu cái nguyện lần này đi lễ tạ thần.

Tiêu Điền Hoa không phải mê tín đại sư cái gì, đơn giản chính là lòng mang sợ hãi, đưa chút heo hơi coi như làm việc thiện tích đức.

Đối với Trương đại sư kia, Tiêu Điền Hoa chỉ cười cho qua, lão đạo kia có trình độ không?

Nàng không biết! Nhưng có đôi khi chính là có người tin hắn.

Lão đạo kia cái khác không biết, nhưng rất biết cách nói chuyện, mỗi lần mình đi, luôn luôn bị hắn nói đến nhịn không được muốn xuất tiền túi... Cái này khiến Tiêu Điền Hoa có chút bội phục!

Thật ra, nàng nói nhiều như thế đơn giản chỉ muốn thêm mắm thêm muối quảng cáo cho Trần Thương!

Cho nên mới tốn nhiều miệng lưỡi như thế. Giống như Trương đại sư kia? Có thể có bao nhiêu lợi hại!

Còn không phải chính là được người truyền thần thần bí bí sao?

Lẫn lộn thế này rất quan trọng trong quảng cáo.

Ngươi có năng lực không giả, nhưng xã hội này có không ít người có năng lực, ngươi không biểu hiện ra sao. có thể tới phiên ngươi!

Người càng có tiền, rất thích mê tín những đồ vật mình nhìn không thấu, không quản nam nhân hay phụ nữ, ngươi nói kiểu này với họ, sẽ làm cho trong lòng đối phương cảm thấy lợi hại.

Chuyện này thổi đến mơ hồ như thế tự nhiên phải thương lượng với Trần Thương một chút, không thể lộ tẩy!

Nghĩ tới đây, Tiêu Điền Hoa tranh thủ liên hệ Trần Thương. 

Trần Thương vừa nói chuyện điện thoại với em mình xong, nhìn thấy Tiêu Điền Hoa gọi đến, hắn do dự ba giây. .. Trong ba giây này hắn nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ rất sâu xa, xa nghĩ đến nên đặt tên cho con là gì; tốt nghĩ đến sau này ăn thịt heo không cần phải tốn tiên, hỏng cũng nghĩ đến mình có thể sẽ tới một lần nhẹ nhàng vui vẻ tắm trong phân heo... .

Nhận, có chút thấp thỏm, có chút bất an: "Alo? Tiêu tỷ? Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Điền Hoa cười nói: "Tiểu Trần, ta nói với ngươi vài vấn đề!"

'Tiêu Điền Hoa nói đầu đuôi ngọn nguồn chuyện này cho Trần Thương một phen!

Sau khi nói xong, Trần Thương triệt để hôn mê!



Lên google tìm kiếm từ khóa truyenAzz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
Chương 219


Tiêu Điền Hoa nói tình cảm dạt dào vô cùng kỳ diệu, làm cho đến Trần Thương hắn cũng tin bảy tám phần!

Sao ta không biết mình ngưu bức như vậy chứ?

Thật lâu sau, Trần Thương mới nói: "Tiêu tỷ. .. Ngài đây là. .."

'Tiêu Điền Hoa lập tức cười: "Không có chuyện gì, chuyện khác ngươi đừng quản, ngươi phụ trách thiết kế thật tốt là được, chuyện khác để ta phụ trách, ngày mai †a sẽ nói một chút với Trương Chí Tân."

"Đúng, còn về giá cả, ta nghĩ, phí thiết kế 10 vạn, tiền phẫu thuật. .. Ngươi để người khác làm cũng được, chính mình làm cũng được, đều có thể! Đám gái già kia, trong nhà tiền cũng không ít, tiểu Trần ngươi phải cố gắng! Tuyệt đối đừng thủ hạ lưu tình."

Nghe được Tiêu Điền Hoa nói vậy, Trần Thương không khỏi đau lòng thay cho những phú bà kia, trong đầu nhớ tới một câu: Vốn là đồng căn sinh, lẫn nhau rán đến khuê mật!

Nhưng. . . Trần Thương bị Tiêu Điền Hoa nói trong lòng vui vẻ.

Dù sao Tiêu Điền Hoa làm như vậy cũng vì trợ giúp mình, nghĩ nghĩ: "Tiêu tỷ, cảm ơn ngài!"

Tiêu Điền Hoa vội vàng cười nói: "Tiểu Trần, cám ơn †a làm gì, ta làm như vậy đối với ta cũng có chỗ tốt, là ta dẫn bọn hắn tới làm phẫu thuật, ngươi suy nghĩ một chút bọn hắn có thể không cảm tạ ta sao? Chuyện làm ăn chính là như vậy, tuy là giúp ngươi nhưng ta còn có thể nhận được mấy cá i ân tình, sau này có chuyện gì cứ nói với ta."

"Thị trấn An Dương này không lớn, Tiêu tỷ tỷ của ngươi vẫn có chút năng lực!"

Điểm này Trần Thương tin!

Không có chút năng lực sao dám đi giội phân Trương Chí Tân?

Trần Thương gật đầu: "Vậy ta cảm ơn Tiêu tỷ trước, chiều nay chúng ta gặp nhau được không, buổi chiều ta trực tiếp đi qua."

Hai người hẹn xong địa điểm, buổi chiều gặp mặt tại Bệnh viện chỉnh hình Chí Tân.

'Tiêu Điền Hoa còn không yên tâm, trực tiếp gọi điện thoại cho Trương Chí Tân, nói chuyện này với hẳn một chút.

Nhưng không nói nhiều như vậy, nói chính là để Trương Chí Tân nâng đỡ Trần Thương một chút, giúp hắn làm tốt chuyện này, sau này sẽ giới thiệu giúp hắn mấy hộ khách. 

Trương Chí Tân nghe xong lời này khẳng định là vui vẻ vô cùng!

Dù sao chuyện tốt như thế ai có thể từ chối?

Đừng nói nâng đỡ Trần Thương, chính là nâng hắn thành tiểu tổ tông ta đều vui lòng!

Trương Chí Tân nghĩ tới nghĩ lui, thiết kế cho Trân Thương một giấy chứng nhận!

Thậm chí mang theo Từ Nhu đi đặt mua cho Trần Thương một bộ trang phục có giá trị không nhỏ!

Buổi chiều!

Trần Thương vừa mới tới cửa bệnh viện chỉnh hình, 'Từ Nhu vội vàng đưa hắn đến lầu hai: "Bác sĩ Trần, Bác sĩ Trương đang chờ ngươi đấy."

Trần Thương vẻ mặt mờ mịt.

Trương Chí Tân thấy Trần Thương đến, lập tức mừng rỡ: "Cuối cùng ngươi cũng đến, tiểu tổ tông của ta a!"

'Trần Thương vội vàng kéo dài khoảng cách, vẻ mặt cảnh giác: "Trương lão sư, hai ta không thân chẳng quen, ngươi cũng đừng loạn nhận tổ tông. .. Ta chết ngươi khẳng định không được chia một phân tiền, ta hoa thôi ngươi cũng không có khả năng kế thừa!"

Trương Chí Tân tức giận một bạt tay trên lưng Trần Thương: "Ngươi hỗn tiểu tử này! Ta nói với ngươi, ngươi sắp phát đạt!"



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: TruyenAzz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom