Cập nhật mới

Dịch Full Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Chương 40


Hay thật cuối tuần nhưng vẫn phải lếch đi làm, thật sự không có thời gian để nghĩ ngơi mà.

Biết vậy lúc trước đã không xin nghĩ phép nhiều đến thế rồi.
Lục Tĩnh Hy nằm ngửa ra ghế, mắt nhắm hờ, chiếc áo blouse trắng cô còn chưa cởi ra để tạm lên xào.
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô giật mình, nhìn dãy số xong liền mỉm cười vui vẻ mà nhất máy, tuy giọng điệu có mang chút sự mệt mỏi nhưng vẫn tỉnh táo mà trả lời “ Alo! Sao thế Giai Giai ”.
“ Chị! Chị sao rồi? ” Đầu dây bên kia truyền đến là giọng của Giai Giai chất đầy sự lo lắng mà hỏi.
“ Chị không sao.

Em gọi cho chị là đổi ý muốn về rồi sao? ” Lục Tĩnh Hy tuy giọng có chút mệt mỏi, vì hiện tại ca phẩu thuật khá nhiều hôm nào cũng làm đến tận đêm, ba mẹ Tĩnh Hy rất muốn đón Trình Giai Giai về nhưng cũng không thể ép được.
Cô nghe được đầu dây bên kia là một tiếng “ Dạ ” của Trình Giai Giai.

Lục Tĩnh Hy vui vẻ lộ cả ra trong câu nói “ Được! Ngày mốt chị đón em ” bây giờ nhà có thêm người thì lại vui hơn chứ sao.

Mẹ cô cũng có thể yên tâm hơn.
“ Nói chị nghe sao lại đổi ý rồi? ” Lục Tĩnh Hy bên kia vẫn muốn nghe lí do, không thể nào hôm trước kiên quyết còn chưa tròn một tháng đã đổi ý đâu.
Cô nàng cũng thở dài một hơi đáp “ Cảm thấy đổi môi trường sống cũng tốt, có thể học hỏi thêm ” giọng vô cùng bình thản mà đáp lại.
Đột nhiên Lục Tĩnh Hy nhớ ra tuần sau cô còn chuyến đi từ thiện mà Nam Phong Vũ đã nói, có lẽ đem Giai Giai theo cho con bé học hỏi kinh nghiệm cũng không tồi “ À giữa tuần sau chị có chuyến khám bệnh từ thiện, em có muốn đi cùng không? Cũng có thể xem xét mà học hỏi đó nha ”
“ Được ạ! ” Trình Giai Giai ở đầu dây bên kia vui vẻ đáp lại.
“ Vậy nhé chị cúp máy đây, đến giờ làm việc rồi ” Lục Tĩnh Hy vui vẻ nói sau đó liền cúp máy ngay, cô quăn tùy tiện điện thoại trên bàn, sau đó mệt mỏi mà nhắm mât ngủ.
Làm bác sĩ cực thật, gặp thêm ở đây là bệnh viện Mạc Gia bọn họ ai ai cũng biết cô, còn bàn tán không hề ít nhức đầu chêt đi được, hôm nào cũng phải nghe đúng là sắp tức chết cô rồi.
Lục Tĩnh Hy muốn ngủ nhưng lại không ngủ được, cô đứng dậy cầm lấy cái bóp nhỏ, thôi thì đi mua cafe uống cho tỉnh táo vậy.

Lướt ngang phòng thủ tục liền thấy Mạc Vũ Thần và Chu Lạc Hy đang làm thủ tục xuất viện.
Giả dối! Không có gì? Cái này là không có gì của bọn họ sao?
Chu Lạc Hy vừa thấy Lục Tĩnh Hy đi đến thì đã kéo tay Mạc Vũ Thần nũng nịu nói với giọng đủ để Lục Tĩnh Hy nghe thấy “ Vũ Thần! Một lát nữa về nhà chúng ta, anh nhớ mua bánh trứng cho em nhé ” cô ta vừa nói vừa dùng vẻ mặt khiêu khích nhìn Lục Tĩnh Hy.
Mạc Vũ Thần quay qua vừa dùng tay xoa đầu cô ta “ Được! ” ngẩn đầu liền thấy Lục Tĩnh Hy đang đi ngang qua, anh nhìn cô không một chút cảm xúc liền muốn tức giận.
Giỏi lắm! Người phụ nữ này xem ra đã có lá nganh mặc kệ anh rồi, đợi sau khi xong chuyện em nhất định chạy không thoát.

Vậy mà Lục Tĩnh Hy còn không thèm để ý đến hai người họ, trực tiếp xem như vô hình mà bước ngang.


Hay thật lại còn “ chúng ta ” nữa cơ đấy, bọn họ đúng là một cặp, tất cả đều tồi như nhau.
Cũng hay Mộ Tử Hiên chứng kiến cả một cảnh ngàn vàng này liền cảm thấy thú vị, Tiểu Muội Muội vậy mà còn không thèm liếc nhìn Mạc Vũ Thần một cái nào luôn, đúng là mạnh mẽ, quá mạnh mẽ và kiên quyết luôn.
Mạc Vũ Thần xem ra lần này khó khăn trên con đường tình rồi.
Lục Tĩnh Hy đi vừa khuất bọn họ xong chân không vững, đầu quay cuồng, sau đó là một màu tối sầm, cô nằm trên nền gạch men của bệnh viện, thấp thoáng nghe được tiếng người gọi bác sĩ.
“ Bác Sĩ Lục ngất rồi, mau lên băn ca đâu? ” Một nữ y tá đi ngang qua đó vô tình thấy Lục Tĩnh Hy nằm ngất đi liền hô hoán.
Nhưng cùng lúc đó Mạc Vũ Thần đã cũng Chu Lạc Hy làm xong thủ tục xuất viện và đi ra đến sân bệnh viện rồi, căn bản không nghe được tiếng hô hoán nói Lục Tĩnh Hy bị ngất.
Lục Tĩnh Hy được đẩy vào phòng cấp cứu, băn ca mà Lục Tĩnh Hy nằm được đẩy ngang phía sau lưng Mạc Vũ Thần, anh giật mình cảm giác không yên quay đầu lại thì chỉ thấy một đám y tá đã đẩy khuất một phần băn ca rồi, anh cũng chỉ nghĩ lại có người gặp tai nạn thôi.
Chu Lạc Hy thấy anh đứng yên bất động liền lay lay tay anh “ Vũ Thần! Đi thôi ”.
“ Được ” Mạc Vũ Thần giật mình quay đầu lại rời đi cùng Chu Lạc Hy.
Còn Mộ Tử Hiên đang ở phòng làm việc uống ly cafe thì nữ y tá gấp gáp chạy vào, thở hồng hộc nhìn anh “ Bác sĩ Mộ! Bác...Bác sĩ Lục đột nhiên bị ngất bây giờ đang ở phòng cấp cứu, anh mau qua đó xem đi ”.
Mộ Tử Hiên nghe xong liền nhanh tay quăn cả ly cafe vào sọt rác chạy nhanh đến phòng cấm cứu.


Anh khoác bên ngoài là chiếc áo blouse trắng đi thẳng vào bên trong phòng cấp cứu xem tình hình.
Chẳng phải khi nãy con bé này còn bình thường sao? Sao bây giờ đột nhiên lại ngất đi rồi??
Lục Tĩnh Hy nằm yên không một chút động tĩnh gì, Mộ Tử Hiên cấp cứu cho cô xong, biết được nguyên nhân mới thở phào nhẹ nhỏm, thật là biết làm người khác lo quá đi mất.
Cô chỉ bị đau dạ dày mà ngất, do ăn uống không đều độ còn cộng thêm dạo này Lục Tĩnh Hy hay tăng ca, làm việc liên tục, phẩu thuật toàn những ca khó nên sức khoẻ không chịu nổi.

Cũng may là không hị gì nặng chỉ nghĩ ngơi vài ngày là lấy lại sức.
Mộ Tử Hiên đưa Tĩnh Hy đến phòng hồi sức dành riêng cho người Mạc Gia, căn phòng bệnh như một căn chung cư nhỏ vậy đầy đủ tiện nghi không thiếu thứ gì từ bếp đến phòng ngủ.
Anh phải đi nói cho Mạc Vũ Thần hay chuyện của Tĩnh Hy, nếu không để cậu ta biết được, chuyện này anh giấu cậu ta thì chắc chắn cậu ta sẽ lột da rút xương của anh mất..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Chương 41


Lục Tĩnh Hy vừa đau dạ dày lại còn vừa thiếu ngủ do làm phẩu thuật đêm, sức khoẻ cô vốn cũng không tốt mấy nên không chịu được với cường độ làm việc ở tần suất cao.
Ba mẹ cô vừa nghe bệnh viện gọi, ông bà đã tức tốc chạy đến bệnh viện, đứa con gái ham công tiếc việc này của ông bà thật không bao giờ để người khác hết lo lắng.

Mẹ cô lo lắng ngồi cạnh giường bệnh.
Cô ngủ đến tận chiều tối mới chịu mơ màng mà tỉnh dậy, cô dụi dụi mắt nhìn khắp phòng, đây là phòng bệnh mà nhỉ? Phải rồi lúc đó cô ra ngoài mua cafe còn chưa đi được bao lâu thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại.
“ Tĩnh Hy! Con tỉnh rồi ” Mẹ cô nhìn thấy cô cử động liền lên tiếng.
“ Có cảm thấy không khỏe chổ nào không? ” ba cô cũng nhìn con gái đầy lo lắng mà lên tiếng.
Vốn dĩ ông muốn cô học kinh doanh, nhưng cuối cùng vẫn phải để cô học ngành này, vì con bé này cứng đầu đến mức dù ông có nói gì nó cũng không thay đổi ý định, huống chi ông chỉ có đứa con gái này không cưng cô thì cưng ai.
“ Con không sao, nghĩ ngơi một chút là khoẻ ngay á mà ” Lục Tĩnh Hy mỉm cười nhẹ nhàng nhìn ông bà.
Mẹ cô vậy mà liền lo lắng xen lẫn sự tức giận “ Con cũng thật là, làm bác sĩ mà lại khiến bản thân đổ bệnh như vậy ”.
Lục Tĩnh Hy cười cười, cô biết nói gì bây giờ, có nói cũng sẽ không lại hai người, lần này cũng là do cô cố chấp làm việc mà, không trách người khác được.
Mộ Tử Hiên từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm bình giữ nhiệt, trên người anh vẫn còn khoác chiếc áo blouse trắng tinh quen thuộc.
“ Thưa hai bác, cháu mới đến ạ! ” Mộ Tử Hiên gật đầu lễ phép chào ông bà.
Ba mẹ cô cũng vui vẻ mà gật đầu lại.

Tử Hiên cảm thấy hình như anh đến không đúng lúc thì phải?
“ Cháu có làm phiền mọi người đang nói chuyện không ạ ” Anh ái ngại lên tiếng, trên tay vẫn còn cầm bình giữ nhiệt.
Ba mẹ cô liền lắc đầu trả lời “ Không sao! Không sao ”.
Mộ Tử Hiên gật đầu, lúc này mới chịu đặt bình giữ nhiệt lên bàn, rồi quay lại chổ Lục Tĩnh Hy.

Từ nãy giờ cô cứ nhìn chăm chăm vào cái bình giữ nhiệt cứ cảm thấy nó rất quen mắt nha.
“ Ba mẹ về nghĩ ngơi sớm đi, con không sao.

Giờ này cũng đã trễ rồi ” Lục Tĩnh Hy nhìn ông bà, rồi nhìn ra ngoài trời nói.
Trời tối đi lại rất nguy hiểm, với lại cô cũng không bị gì nặng nề mà cần đến hai ba người chăm, bản thân cô là bác sĩ mà còn không lo nổi cho mình thì lo cho ai.
Ba mẹ cô cũng gật đầu, nhìn sang Mộ Tử Hiên đang đứng không dám lên tiếng, im lặng từ đầu đến cuối kia “ Tĩnh Hy nhờ cháu chăm sóc giúp hai bác nhé ”.
Mộ Tử Hiên nghe xong cũng gật đầu đáp “ Vâng! Hai bác yên tâm đi ạ ” nói vậy chứ ai mà dám chăm sóc hộ, anh mà chăm sóc hộ thì Mạc Vũ Thần cũng chăm sóc anh luôn thì chết mất.
Ngay cả cái bình giữ nhiệt đó cũng là cháo thịt bằm nhuyễn với cà rốt mà cậu ta cho ngươi mang đến, anh chỉ là một shipper giúp đi giao hộ thôi ạ.
Tử Hiên đưa ông bà ra xe, tận mắt thấy ông bà lên xe an toàn anh mới quay lại phòng bệnh của Lục Tĩnh Hy, thấy cô dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh, anh liền cảm thấy hình như cô bé này có thù với anh từ kiếp trước hay sao ấy.
“ Anh mang cháo đến cho em, ăn một chút đi.


Em cũng thật lả bản thân làm bác sĩ lại đi để bản thân ngất đi vì không ăn uống ” Mộ Tử Hiên vừa múc cháo từ trong bình giữ nhiệt ra bát cho cô, anh vừa múc lại còn vừa luyên thuyên cho cô nghe.
Cô dáng vẻ mệt mỏi dựa vào thành giường, mắt nhắm hờ, quả thật cảm giác mấy ngày nay rất mệt, muốn ngủ nhưng lại không ngủ được.

Tử Hiên đưa bát cháo cho cô, cầm lấy từ tay anh xong cô liền nhìn bát cháo đầy vẻ nghi ngờ.
“ Anh nấu sao? ” Cô lên tiếng hỏi Mộ Tử Hiên.
Tử Hiên cảm thấy quả thật con bé này có thù với anh từ kiếp trước rồi, những thứ của anh nó đều nghi hoặc như thể anh sẽ bỏ độc hại nó vậy.
“ Tất nhiên! Em thử xem có ngon không? Để sau này anh còn nấu cho Tiểu Yến ” Mộ Tử Hiên bịa đại cái lí do vậy, vì lần nào cái tên đó đều dặn đi dặn lại anh rằng không được nói là của cậu ta.
Lúc trưa anh gọi cho cậu ta chỉ trễ một tí thôi mà cậu ta suýt nữa đã cho anh ăn trầu rồi.

Giờ mới nhận ra Lục Tĩnh Hy đối với cậu ấy rất quan trọng, khiến cậu ấy bất chấp tất cả mà đối đầu với Tống An Hùng để bảo vệ cô mà.

“ Yến Yến cậu ấy mới là không thèm đồ của anh nấu Lục Tĩnh Hy liếc xéo Mộ Tử Hiên một cái nói.
Cô cẩn thật múc một muỗng cháo thổi nhẹ, sau đó liền cho vào miệng.


Cảm giác ngon thật đó, đúng là không tồi nha, còn nghe được nhè nhẹ mùi thuốc bắc trong này nữa, thịt được băm rất nhuyễn còn có rau củ được cắt nhỏ nữa, quả thật rất ngon nha.
Lục Tĩnh Hy vẻ mặt vô cùng thưởng thức đồ ăn ngon, Mộ Tử Hiên cảm thấy cô bé này đúng là lật còn nhanh hơn bánh tráng, mấy phút trước còn sợ anh bỏ độc mấy phút sau đã bày ra vẻ mặt này.
Mộ Tử Hiên khám lại cho Lục Tĩnh Hy xong chắc chắn không còn gì đáng ngại nữa, anh mới yên tâm mà nói chuyện với cái tên kia, Mộ Tử Hiên còn thở ra một hơi vô cùng nặng nề.
“ Nghĩ ngơi sớm đi, anh của em phải đi trực thay em đây ”.
“ Tạm biệt ” Lục Tĩnh Hy gật gật đầu, dáng vẻ lười nhác nằm xuống chiếc giường lớn, không cần hỏi cô cũng biết, đây là phòng vip dành cho Mạc Gia.
Nhưng mà sao mi mắt của cô nặng quá vậy nè? Chẳng phải vừa mới thức không lâu sao? Cô mắt nhắm mắt mởi liếc nhìn đồng hồ, chỉ mới gần mười giờ tối thôi mà, sao lại buồn ngủ quá vậy.
Lục Tĩnh Hy không kiềm lại được nữa liền chìm vào giấc ngủ.
Cánh cửa phòng bệnh cô cùng lúc cũng mở ra, người đàn ông áo sơ mi đen, quần đen, nón đen, còn cả khẩu trang đen nữa, anh ta bước vào bên trong cẩn thận khoá cửa lại.
Đóng cửa sổ kéo lại tất cả rèm cửa, sau đó mới tháo khẩu trang ra đi lại gần cô.

Mạc Vũ Thần cẩn thận vén tóc cô ra phía sau gáy rồi hôn lên trán cô.
“ Đồ ngốc! Em như vậy làm sao anh yên tâm để em một mình đây ” anh ngồi xuống giường cạnh cô, tay nắm lấy tay cô mà hôn lên mu bàn tay.
Lí do Tĩnh Hy ngủ nhanh như vậy là vì lúc nhờ quản gia nấu cháo, anh dặn bà bỏ vào một ít thuốc ngủ cho cô, Mộ Tử Hiên nói cô là do thiếu ngủ, ăn uống không điều độ mà dẫn đến kiệt sức.

Anh phải đợi sắp xếp xong Chu Lạc Hy nên bây giờ mới đến thăm cô được.
Vũ Thần vuốt ve từng đường nét trên gương mặt cô, nhìn cô dạo này gầy đi hẳn khiến trái tim anh không ngừng rung lên vì đau lòng.


Anh vậy mà không kiềm được liền hôn nhẹ lên môi cô.
Sau đó liền nằm xuống cạnh cô, kéo Lục Tĩnh Hy ôm vào lòng, anh cảm thấy ôm cô rất thoải mái, cảm giác như cả một ngày dài mệt mỏi đề được xua tan đi vậy.

Anh vùi đầu vào trong hõm cổ cô, hít lấy mùi hương thuộc về cô, anh thật sự không muốn làm cô đau lòng, cũng không muốn rời xa cô.
Bằng bất cứ giá nào, anh cũng phải bảo vệ cô, giữ lại cô bên mình, cả đời này của cô nhất định phải ở cạnh anh, không được chạy khỏi anh.
Anh hôn lên mái tóc màu hạt dẻ của cô, kéo đầu cô áp vào trong lòng ngực mình, tay ôm chặt lấy eo cô “ Công Chúa Nhỏ! Em nhất định phải đợi anh nhé, đợi anh giải quyết xong tất cả sẽ đón em về ” anh sẵn sàng hi sinh tất cả, chỉ cần bảo bối nhà anh an toàn, dù phải bỏ mạng cũng không để cô bị thương.
“ Anh kể em nghe một chuyện, anh dạo này rất hay khó chịu, lại không ngủ được, ăn cũng rất ít, bình thường cũng sẽ ở lại công ty vì anh rất sợ về nhà, sợ về rồi lại nhớ em không ngăn được mà bất chấp tất cả chạy đến bên em.

Vậy nên em nhất định phải đợi anh quay lại đón em về làm Bà Mạc nhé! ” Mạc Vũ Thần vuốt ve mái tóc cô, anh dáng vẻ đầy mệt mỏi kèm theo sự lười nhác mà kể cô nghe.
Nếu lúc trước anh vì Chu Lạc Hy mới để ý đến Lục Tĩnh Hy, muốn biến cô thành người thay thế.

Nhưng cũng vì thế mà anh mới nhận ra bản thân thật lòng yêu một người là thế nào, ở cạnh Tĩnh Hy cô luôn vui vẻ hoạt bát, còn lại luôn trách mắng anh mỗi lần làm sai, bây giờ không có cô bên cạnh mọi thứ đều trở nên khó khăn hơn.
Mạc Vũ Thần ôm cô một lúc rồi cũng chìm vào giấc ngủ, hình như đây là giấc ngủ thoải mái nhất của anh kể từ khi cô rời đi.Anh thật sự cảm thấy bản thân sắp không ổn rồi, thật sự nếu xa cô thêm nữa anh sẽ không chịu đựng được bao lâu.

Đọc‎ tгu.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Chương 42


Trời còn chưa kịp sáng thì Mạc Vũ Thần đã rời đi rồi, anh không muốn để cô nhìn thấy anh đến, sợ cô sẽ lại tức giận mà mắng anh một trận nữa mất.

Mạc Vũ Thần trở về công ty, anh đã cho người nghĩ việc ở biệt thự rồi, chỉ để lại duy nhất một quản gia mà một người hầu, vì anh nhờ họ làm đồ ăn cho Tĩnh Hy và anh cũng rất ít khi về đó, thậm chí là không về, từ ngày không có Tĩnh Hy căn biệt thự một chút sức sống cũng không còn nữa, thì về đó có ý nghĩa gì chứ.

Anh thay một bộ vest làm việc, sau đó liền ngồi vào ghế mà ngã lưng đầy mệt mỏi, dáng vẻ lười nhác của Mạc Vũ Thần hiện ra vô cùng rõ ràng.

Mắt nhắm hờ để nghĩ ngơi, nhớ lại chuyện Phương Khải Dực dặn dò anh, anh lại không cam tâm nhìn cô vì sự ích kỷ của anh mà bị cuốn vào chuyện này, nó thật sự quá nguy hiểm.

Mạc Vũ Thần day day thái dương, thì nghe tiếng cửa phòng làm việc mở ra, anh liếc mắt nhìn, chỉ mới bảy giờ sáng ai lại đến sớm quá vậy? Nói trợ lí thì chắc chắn không đúng cậu ta lúc nào cũng tận tám giờ mới đến mà?
Chu Lạc Hy vô cùng lo lắng bước lại gần bàn làm việc của anh, nhìn thấy anh nhìn cô ta khó hiểu liền lên tiếng “ Em sang biệt thự, quản gia nói anh cả đêm không về, anh ở lại sao? Đã ăn gì chưa ” cô ta vậy mà sáng sớm đã đi tìm anh rồi, sợ anh chạy mất sao?
“ À hôm qua anh ở lại công ty, em chưa khoẻ sao không nghĩ ngơi? Lại chạy đến đây như vậy ” Mạc Vũ Thần cắn răng nặn ra gương mặt dịu dàng kéo cô ngồi xuống đùi mình, vén tóc ra phía sau nói.

Chu Lạc Hy thấy anh như vậy cô ta cũng vòng tay qua ôm lấy cổ anh đầy nũng nịu “ Còn không phải lo cho anh sao? Anh ham công tiếc việc thật đó ”.


Mạc Vũ Thần dù trong lòng cảm thấy kinh tởm đến thế nào thì vỡ kịch này anh cũng phải diễn cho đạt “ Anh không sao, em đừng lo, lo cho em trước đã mới xuất viện lại chạy đến đây như vậy không tốt ” anh vô cùng quan tâm đến Chu Lạc Hy mà ân cần nói.

“ Em nhớ anh quá không chịu được ” Cô ta dựa vào ngực anh mà thỏ thẻ, tay không yên phận cũng lướt lên xuống ngực săn chắc của anh.

“ Ngoan! Em về nhà nghĩ ngơi, chiều tan làm sớm chở em đi ăn được không? Bây giờ công ty có rất nhiều việc, anh thật sự rất bận ” Mạc Vũ Thần nắm lấy tay cô ta ra khỏi người mình, ánh mắt đầy dịu dàng mà nói.

Nhìn anh tốt như vậy, lời nói cũng dịu dàng với cô ta, Chu Lạc Hy liền cảm thấy bản thân thành công được một nữa, chỉ cần chút thời gian nữa Mạc Vũ Thần sẽ là của cô ta, lúc đó cô ta có thể thành công lấy được hợp đồng các đơn thuốc và lô vũ khí của anh ta.

Chu Lạc Hy ngoan ngoãn gật đầu, vì cô ta biết Mạc Vũ Thần rất ghét ai không nghe lời, nên mới ngoan ngoãn như vậy, cô ta rời khỏi người anh đứng đậy “ Vậy em về nghĩ ngơi đây, chiều anh nhớ đón em nhé ”.

Mạc Vũ Thần gật đầu tiễn cô ta ra đến tận thang máy rồi mới quay vào phòng, giây phút quây lưng lại thì nụ cười trên môi cũng tắt mà thay vào đó là vẻ khó chịu, lạnh lùng, cả người toả ra ám khí nặng nề.

Anh đóng cửa phòng làm việc một cái “ RẦM ” lớn.

Đi thẳng đến phòng nghĩ mở tủ quần áo ra mà lấy một bộ mới rồi vào phòng tắm, kinh tởm chết đi được, suýt chút nữa anh đã đá cô ta văn ra khỏi người mình rồi.

Anh như là động phải đồ dơ bẩn, lấy xà phòng tắm gần hết cả chai, nước vòi sen cũng chảy liên tục không ngừng lên người anh, vậy mà anh vẫn còn cảm thấy không sạch.

Lục Tĩnh Hy thức giấc, cảm thấy đây là giấc ngủ ngon nhất mà cô có được từ trước đến giờ đó, vô cùng thoải mái.

Nhưng hôm nay cô phải nghĩ việc rồi, cô phải đến thành phố A đón Trình Giai Giai.

Cô vừa mở cửa phòng bệnh bước ra thì liền thấy Mộ Tử Hiên đi đến nhìn cô.

“ Về à? ” Mộ Tử Hiên nhìn cô lên tiếng, thấy cô vừa sáng sớm đã có ý định rời đi rồi.


Lục Tĩnh Hy mệt mỏi gật đầu “ Ừm! Hôm nay anh nói với viện trưởng là em nghĩ nhé ”.

“ Sao vậy? Vẫn còn không khoẻ à? ” Mộ Tử Hiên thắc mắc chẳng phải hôm qua cô bé này ngủ ngon lành với cái tên kia vậy mà vẫn cảm thấy mệt à?
Nhưng mà cô kêu anh nói với viện trưởng làm gì nhỉ? Cô muốn nghĩ thì nghĩ, ai mà dám làm gì chứ? Mạc Vũ Thần mà biết được Lục Tĩnh Hy ở đây bị bọn họ ức hiếp bắt làm việc xin nghĩ không cho thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình sao?
Cô lắc đầu dáng vẻ lười nhác trả lời “ Không! Hôm nay có việc em đến thành phố A một chuyến ”.

“ À Vậy thì đi sớm đi, anh sẽ giúp em nói với viện trưởng ” Mộ Tử Hiên không tò mò hỏi thêm, vì không phải chuyện gì cũng có thể nói huống hồ chi cô bé này căm thù anh như vậy.

“ Cảm ơn nhé! Em về đây ” Lục Tĩnh Hy gật đầu tạm biệt rồi rời đi.

Bây giờ trước tiên cô phải về nhà tắm cái cả rồi mới đi đến đó được, dù sao ba mẹ cô cũng mong ngóng Giai Giai như vậy, để con bé ở ngoài một mình cô còn cảm thấy không yên tâm cơ mà.

Mộ Tử Hiên không biết cô đến thành phố A làm gì nhưng phải báo cho Mạc Vũ Thần trước, nếu không cái tên này lại nổi điên lên.

“ Alo! Có chuyện gì ” Giọng Mạc Vũ Thần đầy sự lười nhác, nhàn nhạt vang lên từ đầu dây bên kia.

“ Tĩnh Hy hôm nay em ấy đến thành phố A đấy ” Mộ Tử Hiên vào thẳng vấn đề luôn.


Mạc Vũ Thần bên kia giọng lạnh lùng xen lẫn sự bất ngờ “ Đi làm gì? ” cô đến đó làm gì chứ? Cô không có người quen ở đó mà? Hay là cô đi thăm bà vậy nhỉ, nhớ không lầm bà anh cũng ở thành phố A.

“ không rõ, nhưng cậu cho người âm thầm bảo vệ em ấy thì tốt hơn, tôi đi làm việc đây bái bai ” Mộ Tử Hiên nói xong liền cúp máy, mệt mỏi quay lại phòng khám của mình.

Mạc Vũ Thần bên kia vừa mới tắm xong sau nữa tiếng chui vào phòng tắm thì anh cũng cảm thấy bản thân sạch sẽ mà đi ra rồi.

Khi nãy để Chu Lạc Hy ngồi lên đùi nếu để cô biết được chắc chắn cho anh một trận.

Nhưng mà hôm nay cô đến thành phố A làm gì nhỉ?
Anh không quan tâm đến lí do cô đến đó, nhưng gọi người âm thầm theo sau bảo vệ cô cho chắc, lúc này rời khỏi thành phố là sự quyết định không an toàn chút nào.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Chương 43


Mạc Vũ Thần cùng Hoắc Chiến Cửu ở tập đoàn Đông Vũ, ánh mắt ai nấy đều lạnh như tảng băng.

Chuyện càng ngày càng rối, không chỉ việc Tống An Hùng muốn làm gì không rõ mà còn có một hội tên Angels of Death dạo gần đây cũng theo dõi Tống An Hùng không rõ mục đích của họ là gì.

Nhưng hình như họ chỉ nhắm đến Thạch Phong chứ không hề nhắm đến Shadow và Phong Cửu.

Nhưng mục đích của bọn họ không hề đơn giản ở việc xích mích bình thường đâu.

“ Angels of Death người cần đầu của bọn họ hình như còn rất trẻ thì phải ” Hoắc Chiến Cửu điều tra được rất ít thông tin về cái hội này, bọn hình như chẳng hoạt động gì nhiều, hai năm trước còn suýt chút nữa bị xoá sổ luôn đó chứ.

“ Vậy sao! Mặc kệ chúng chỉ cần đừng động vào người của chúng ta là được rồi ” Mạc Vũ Thần lười nhác trả lời, bọn họ nếu không ảnh hưởng gì thì không cần bận tâm đến.


Thứ anh bận tâm nhất bây giờ chính là Lục Tĩnh Hy, cô ấy đến thành phố A làm gì chứ? Chẳng lẽ cô ấy còn người quen nào mà anh không biết sao?
Cánh cửa phòng làm việc bật mở Nam Phong Vũ thông thả đi vào, nhìn thấy Vũ Thần và Chiến Cửu toả ra cả hơi lạnh cóng thế này có chút hoang mang.

Là ai gan lớn mà đi chọc hai tên này vậy trời?
Nam Phong Vũ ngồi xuống sofa chậm rãi lên tiếng “ Ai chọc hai người à? Sao đằng đằng sát khí vậy? ” hai tên này nhìn anh như muốn giết người vậy? Anh mới đến mà chọc gì đến bọn họ đâu.

“ Có chuyện gì sao? Tống An Hùng chọc đến hai cậu rồi à ” Bầu không khí không đúng lắm anh liền lên tiếng nói tiếp.

“ Không chỉ có Tống An Hùng, mà còn có Chu Lạc Hy ” Hoắc Chiến Cửu giọng nói lạnh tanh lên tiếng.

Nam Phong Vũ bất ngờ trợn tròn mắt “ Đùa sao? ” Chu Lạc Hy? Chu Lạc Hy là người của Tống An Hùng vậy em ấy quay về đây là để làm nội gián sao?
“ Sự thật, cô ta là người Tống An Hùng phái đến tiếp cận Mạc Vũ Thần ” Hoắc Chiến Cửu vẫn không hề tỏ ra cảm xúc gì, vì chuyện này nói ra ai cũng bất ngờ mà, ngay chính bản thân anh còn không thể tin được khi tài liệu tra được gửi đến mà.

Nam Phong Vũ đột nhiên giật mình nhớ ra gì đó “ Này! Các cậu có thấy lúc Chu Lạc Hy quay về thì liền không thấy Chu Hạ đâu không? Cảm giác như bốc hơi khỏi thành phố vậy ” giờ mới để ý được, Chu Hạ không còn đến làm phiền Mạc Vũ Thần như trước nữa rồi.

Mạc Vũ Thần lúc này nghe xong cũng cảm thấy hình như đúng thật, cô ta thậm chí còn chặn số của anh, cũng không nhắn tin cho anh kể từ lúc Chu Lạc Hy quay về nữa.

Chẳng lẽ cô ta sợ Chu Lạc Hy sao?
“ Tôi sẽ cho Shadow điều tra ” Mạc Vũ Thần cũng thật sự muốn biết lí do là gì đấy.


Nam Phong Vũ gật đầu, anh ta dựa vào sofa thông thả lên tiếng “ Tuần tới tôi có tổ chức chuyến khám bệnh từ thiện, các cậu có muốn tham gia không? ” ánh mắt trông đợi câu trả lời của Nam Phong Vũ, mà hai người họ không đi là cái chắc rồi bọn họ rất ít tham gia mấy cái này mà.

“ Cậu nghĩ hai người bọn tôi rảnh như cậu chắc ” Hoắc Chiến Cửu lạnh lùng nói, cái tên lông bông này hôm nay còn bày đặt từ thiện.

“ Ồ vậy sao? Mạc Vũ Thần cũng không rảnh à? Tiếc thật Lục Tĩnh Hy vừa đồng ý tham gia rồi mà ” Nam Phong Vũ chống cằm cố ý nói, Mạc Vũ Thần chắc chắn không bỏ qua cơ hội này đâu.

Hoắc Chiến Cửu có thể không, nhưng Mạc Vũ Thần thì chưa chắc nha.

Mạc Vũ Thần giật mình bật dậy sao câu nói của Nam Phong Vũ, anh tức giận lớn tiếng “ Cậu đùa sao? Trong cái tình cảnh này cậu mời cô ấy ra ngoài? Lỡ có chuyện thì sao? ” ai mà biết được Tống An Hùng có giở trò gì không chứ.

“ Tôi ở đây hắn ta dám động sao? ” Nam Phong Vũ ánh mắt sâu thẳm không còn vẻ đùa cợt như lúc nãy nữa.

“ Tôi tham gia, nhưng tôi cũng mang Chu Lạc Hy theo, tôi muốn thử cô ta một số chuyện ” Mạc Vũ Thần mệt mỏi, anh không còn cách nào khác nữa rồi.

Hoắc Chiến Cửu cũng muốn điều tra thêm về Chu Lạc Hy “ Tôi cũng tham gia, Lâm Tiểu Nhi cũng sẽ đi ” anh không thể bỏ Tiểu Nhi ở nhà một mình, như vậy cũng quá nguy hiểm rồi, gia đình cô ta cũng không phải loại tốt lành gì.


Nam Phong Vũ gật đầu bất lực, hai cái tên này đi từ thiện đem gái theo làm gì chứ? Chưa kể cái tên họ Mạc này biết có Lục Tĩnh Hy còn mang Chu Lạc Hy theo? Cậu ta thật sự cảm thấy chuyện của bọn họ chưa đủ phức tạp sao?
Lục Tĩnh Hy mà biết chắc chắn Nam Phong Vũ anh không xong với cô bé đó rồi, phải tìm lí do biện minh thôi.

Mạc Vũ Thần muốn đi một phần vì muốn bảo vệ Lục Tĩnh Hy, một phần muốn xem Chu Lạc Hy diễn giỏi đến mức nào, cô ta xem ra vẫn còn đang rất vui vẻ vì nghĩ bản thân thành công tiếp cận anh nhỉ?
Còn một tảng băng ngàn năm đang rơi vào trầm mặc, anh chưa bao giờ để Tiểu Nhi ra ngoài nên có chút bất an, nhưng ở nhà một mình thì không an toàn chút nào.

Cách nào cũng không được tức chết đi được.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Chương 44


Lục Tĩnh Hy đưa Trình Giai Giai về nhà họ Lục, cô bé này vậy mà cũng ngoan ngoãn đáng yêu quá đi mất, đặc biêtn mỗi lần nhắc đến chuyến từ thiện con bé này lại vô cùng nhiệt tình nha.
Cũng may Giai Giai thích ứng khá tốt, cả nhà cô ai cũng vui vẻ chào đón, cô lại có thêm đứa em gái, đúng là cảm giác làm chị thích quá đi mất.
Phải nói Trình Giai Giai vô cùng ngoan ngoãn, chăm chỉ, lại rất siêng đọc sách, nhìn chồng sách Giai Giai đã đọc trong mấy ngày mà cô không ngừng cảm thán.
“ Tiểu Quỷ Nhỏ! Em có muốn cùng chị đến trung tâm mua ít đồ không? Ngày mai chúng ta xuất phát rồi ” Lục Tĩnh Hy mở cửa nghiên đầu vào phòng Giai Giai mà lên tiếng.
Trình Giai Giai gật đầu vui vẻ, thay một bộ đồ mới rồi cùng cô đi đến trung tâm mua sắm.
Lục Tĩnh Hy cùng cô bé đi dạo hết một vòng trung tâm mua sắm, sau đó mới bắt đầu nhìn xem cái gì thật sự cần thiết cho chuyến đi lần này.
Đầu tiên là phải mua mỹ phẩm, sữa rửa mặt trước, sau đó đến khăn bông, kem đành răng, tất.

Và áo khoác, dù sao ở vùng cao khả năng sẽ lạnh hơn ở thành phố.
Trình Giai Giai nhìn giá tiền đã cảm thấy hoa cả mắt, vậy mà chị gái cô lại chọn một cách không cần nhìn giá như vậy khiến cô tiếc đến muốn đứt ruột.
Cô còn mua một ít dụng cụ như đèn pin nhỏ, dao găm, và những thứ cần thiết và đề phòng trường hợp thất trắc, hay xảy ra chuyện gì còn có cái mà dùng.

Hai cô chuyển sang mua một ít quần áo.
Lục Tĩnh Hy vừa thấy được chiếc váy rất hợp với Giai Giai, cô vươn tay định cầm lấy thì có một cánh tay đã nhanh gọn lẹ chụp lấy cái váy khiến cô và cả Giai Giai bất ngờ quay đầu nhìn.
Nhìn thấy xong sắc mắt của Lục Tĩnh Hy liền đen lại, trong lòng chuyển sang chế độ âm.

Là Chu Lạc Hy và Mạc Vũ Thần, chết tiệt sao lại chạm mặt ở đây chứ.
“ Vũ Thần! Anh nhìn xem có hợp với em không? ” Chu Lạc Hy không quan tâm đến Lục Tĩnh Hy đang khó chịu ra mặt, cô ta cầm chiếc váy sau đó quay sang hỏi Mạc Vũ Thần.
Vũ Thần ánh mắt rơi trên người Tĩnh Hy, nghe Chu Lạc Hy nói anh mới nhìn sang cô ta gật đầu một cái.
Lục Tĩnh Hy nhịn không nổi nữa liền lên tiếng “ Chiếc váy này là tôi thấy trước ” rõ ràng là bọn cô thấy trước mà, cô ta còn muốn hớt tay trên nữa sao?
“ Nhưng nó trong tay tôi trước, thì nó là của tôi ” Chu Lạc Hy ỷ có Mạc Vũ Thần phía sau liền quay sang Tĩnh Hy nhếch mép nói.
“ Đồ ngu ngốc nhà cô không thể nói lý lẽ một chút sao? ” Lục Tĩnh Hy khó chịu vô cùng, cô thật sự sắp nổi điên lên rồi.
Hai người họ sao lại gặp những người này chứ, thật xui xẻo.
“ Mạc Vũ Thần! Cô ta dám mắng em, anh xem cô ta như vậy sao lúc trước còn có ý định lấy cô ta ” Chu Lạc Hy liền giở thói nũng nịu, giọng nói như sắp chảy nước ra sàn nói với Mạc Vũ Thần.
Mạc Vũ Thần lúc nàu cũng xoa đầu cô ta ân cần nói “ Là do lúc đó em chưa về nên anh mới như vậy, em về rồi bây giờ không cần cô ta nữa ” anh vừa nói vừa mỉm cười dịu dàng.
“ Tính tiền chiếc váy này cho tôi ” Mạc Vũ Thần dơ tấm thẻ đen lên, lớn tiếng nói, anh không thậm chí còn không nhìn đến sắc mặt của Lục Tĩnh Hy đanh đen đến mức sắp thành cái đít nồi rồi.
Phục vụ nhìn tấm thẻ không dám cãi liền cầm đi thanh toán chiếc váy.

Anh còn dịu dàng cúi người nói với Chu Lạc Hy “ Em thích thì gì cứ mua anh giúp em thanh toán ”.
Cô ta vui vẻ gật đầu, chỉ cần Vũ Thần ở bên cạnh cô ta thì một Lục Tĩnh Hy có là gì, dù sao cũng chỉ là kẻ thay thế cho cô ta mà thôi.

Chu Lạc Hy hả hê cười nhạo Lục Tĩnh Hy, cô ta khinh bỉ nhìn cô.


Tĩnh Hy, cô muốn đấu với tôi xem ra cô còn non lắm, Mạc Vũ Thần dù thế nào cũng chỉ có thể là của tôi mà thôi.
Lục Tĩnh Hy nhìn anh vui vẻ bên cạnh Chu Lạc Hy như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, cô mỉm cười một cái, chính là cười nhạo bản thân quá ngu ngốc nên mới tin lời của Mạc Vũ Thần nói.
Cả đời này cô cũng không bao giờ quên đi cái cảnh tượng ngày hôm nay, cảnh mà anh vui vẻ bảo vệ người mình yêu, sẵn sàng làm cô bẻ mặt như vậy.
Trình Giai Giai vừa nhìn đã nhận ra cái người này đã từng lên báo, cũng chính là nguyên do chị cô hủy hôn ước.

Chết tiệt cô thất sự muốn cầm dao phẩu thuật cô ta quá đi mất.
“ Chị Tiểu Hy đi thôi! Chúng ta loài người không thể hiểu được tiếng động vật ” Giai Giai tức giận nắm mấy tay Lục Tĩnh Hy kéo rời khỏi chổ đó.
Chu Lạc Hy nghe câu nói của Trình Giai Giai cô ta liền không kìm được sự tức giận của bản thân mà mắng “ Mày nói gì hả? Có tin tao lấy mạng mày không? ” câu nói phát ra của cô ta liền khiến mọi người quay đầu nhìn hoang mang.
Lục Tĩnh Hy buông tay Giai Giai ra tiến đến chổ Chu Lạc Hy tát thẳng vào mặt của cô ta một cái chói tại “ CHÁT ”.
“ Cô thử động vào em gái tôi xem? Tôi đảm bảo chỉ trong phòng ba mươi phút cô sẽ biến thành xương xô mà thậm chí còn chẳng có miếng da nào để bọc lại ” Lời nói đầy sát khí cũng ánh mắt giận khiến tất cả phải rùng mình.
Mạc Vũ Thần cũng rất bất ngờ trước thái độ này của cô, anh chưa từng thấy cô tức giận đến mức này bao giờ.
“ Vũ Thần! Cô ta đánh em ” Chu Lạc Hy không đánh lain giả vờ mếu máo nắm lấy tay Mạc Vũ Thần nói.
Mạc Vũ Thần không thể bênh Lục Tĩnh Hy ngay lúc này được, vẫn còn đang trong kế hoạch mà bọn họ sắp xếp “ Lục Tiểu Thư! Cô ra tay đánh người trước thì không đúng lắm nhỉ? ” anh trong đầu không ngừng niệm chú câu.

Tĩnh Hy anh xin lỗi! Tĩnh Hy anh xin lỗi em!
“ Ồ? Mạc Tổng tôi không đánh người, tôi đánh động vật, còn nếu cảm thấy xót quá thì anh bảo con ch* nhà anh câm cái mồm cô ta lại, sủa nghe chói tai quá ” Lục Tĩnh Hy không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt của Mạc Vũ Thần không một chút dao động.
Anh sững người khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đầy xa lạ của cô, anh chưa từng thấy ánh mắt này của cô bao giờ.
Mạc Vũ Thần mấy giây đã lấy lại bình tĩnh khó chịu nói “ Lục Tiểu Thư! Tôi đề nghị cô xin lỗi cô ấy ” nói vậy chứ trong lòng anh không ngừng cảm thán những câu chửi của cô.
“ Tại sao tôi phải xin lỗi động vật vậy? Lời tôi nói nó nghe hiểu chắc ” Lục Tĩnh Hy không thèm đôi co thêm nữa, chỉ khiến cô đau đầu, chửi cho Chu Lạc Hy không nói gì được là đã thấy vui rồi.
“ Mà này Mạc Tổng! Anh bảo vệ động vật nuôi của anh cho tốt, tôi không ngại dùng dao phẩu thuật mổ sẻ một thứ còn sống sờ sờ đâu, dù là con người hay động vật tôi đều phanh thây hết đấy ” Lục Tĩnh Hy nắm lấy tay Giai Giai rời đi đến quầy thanh toán còn quăn lại cho hai người này kia một câu.
Ngay cả Chu Lạc Hy nhìn thấy vẻ mặt của Lục Tĩnh Hy cô ta cũng có chút sợ hãi, không ngờ Tĩnh Hy còn có thể nói như vậy trước mặt cô ta, cô ta nhất định không tha thứ.
Cô ta định quay sang Mạc Vũ Thần nũng nịu thì nhân viên đã mang chiếc váy mà cô ta đã tranh giành khi nãy với Lục Tĩnh Hy đến.
Mạc Vũ Thần cầm lấy đưa cho cô ta “ Đừng tức giận không tốt cho da mặt, chúng ta đi ăn thôi ”.
Chu Lạc Hy vui vẻ quay đầu rời đi cùng anh, thì nụ cười trên môi anh cũng tắt, ánh mắt nhìn Chu Lạc Hy chính là ánh mắt muốn giết người ngay tại chỗ, lạnh đến thấu xương, đến mức Chu Lạc Hy còn run lên mấy cái trong vô thức..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Chương 45


Lục Tĩnh Hy vốn không hề biết Mạc Vũ Thần và Chu Lạc Hy cũng tham gia, tâm tình cô vô cùng thoải mái, sách đồ cùng Trình Giai Giai đi ra xe.
Mẹ cô không yên tâm cứ dặn đi dặn lại “ Hai đứa nhớ cẩn thận, dù có bận cũng nhớ ăn uống đầy đủ đó nha ” thật sự để hai đứa này đi xa bọn họ không yên tâm chút nào, vậy mà còn là lên vùng cao nữa.
Cả hai người cất đồ vào bên trong xe xong liền quay qua “ Bọn biết rồi, ba mẹ vào nghĩ ngơi đi, bọn con đi đây trễ rồi ” Lục Tĩnh Hy nói xong liền cùng Giai Giai đi vào xe.
Lục Tĩnh Hy lái xe đến Nam Gia bọn họ có hẹn nhau ở đó sau đó mới lên máy bay tư nhân của Nam Phong Vũ mà đi đến vùng cao.
Theo cô được biết nơi đó vừa xảy ra trận lũ quét cách đây không lâu, hiện tại còn chẳng có nhà ở, người dân ở đó đều cắm liều mà ở tạm đợi đến khi dựng xây lại nhà mới có thể ở yên ổn, nhưng xây lại nhà phải mất rất nhiều thời gian.
Ở nơi đó hiện tại lại càng có nhiều người bị thương sau trận lũ, còn có người bệnh sốt nhưng lại không có thuốc để uống, nghĩ thôi đã thấy thương họ rồi.
“ Em cười mãi như vậy làm gì hả Tiểu Quỷ ” Lục Tĩnh Hy cứ thấy Trình Giai Giai ngồi cười không ngừng liền thắc mắc.
Trình Giai Giai quay sang nhìn cô “ Nhớ lại chuyện ở trung tâm mấy hôm trước đột nhiên lại cảm thấy chị chửi nghe rất đã tai nha ” cô cứ nhớ hôm đó chị cô suýt chút nữa đã ăn luôn người phị nữ kia vào bụng rồi.
“ Vậy em có muốn nghe chị chửi em không? ” Lục Tĩnh Hy bật cười nói.
“ Không! không! Em không có nhu cầu ” Trình Giai Giai nghe cô nói liền xua tay lia lịa mà từ chối.
Chiếc xe đến Nam Gia, cổng đã tự động mở ra.

Lục Tĩnh Hy lái thẳng vào bên trong đỗ vào nhà xe.
Cô và Trình Giai Giai đôi chân thon dài bước xuống xe, bọn họ ăn mặc rất đơn giản, quần jean ống xuông và áo T-shirts.

Cầm lấy vali đồ rồi bước về phía sân chính khu máy bay tư nhân của Nam Phong Vũ.
Ở Nam Gia sẽ được chia rất nhiều nơi, bọn họ xa sĩ đến mức có cả khu máy bay riêng, khu đỗ xe riêng còn có cả một khu hồ bơi.

Mà hình như thiết kế này cũng không khác với biêt thự to đùng của Mạc Vũ Thần.
Vừa đến đột nhiên cô nhìn ra được bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đang đứng phía trước.
Cô vừa đi vừa nhìn người, Nam Phong Vũ, Hoắc Chiến Cửu, Mộ Tử Hiên chắc chắn không thể thiếu, vậy người con gái đứng cạnh Hoắc Chiến Cửu chắc chắn là Lâm Tiểu Nhi.
“ Em đến rồi ” Nam Phong Vũ vừa thấy cô đã đứng bật dậy đi lại cầm lấy vali của cô và Trình Giai Giai mà kéo đi.
“ Xin lỗi em đến trễ ” Lục Tĩnh Hy gật đầu nói với Nam Phong Vũ.
Trình Giai Giai ngoài Tĩnh Hy ra thì không biết ai, chỉ lịch sự gật đầu chào mọi người một cái.
“ Em là Giai Giai? Em gái của Tĩnh Hy phải không? ” Nam Phong Vũ nhìn cô gái nhỏ đi bên cạnh Lục Tĩnh Hy lên tiếng hỏi.
“ Vâng ạ ” Trình Giai Giai gật đầu.
Lục Tĩnh Hy khu người lại nói lớn “ Lâm Tiểu Nhi? ” chắc chắn là cậu ấy không sai đi đấu được, đứng kế Hoắc Chiến Cửu kia mà.
Người con gái trên người chỉ mặc áo T-shirts trắng và chiếc váy yếm jean quay đầu lại.

Chính xác là Lâm Tiểu Nhi rồi.
“ Hy Hy! Cậu đến rồi ” Lâm Tiểu Nhi chạy lại ôm chầm lấy Lục Tĩnh Hy.
Lục Tĩnh Hy vuốt vuốt lưng Lâm Tiểu Nhi.
Cô bé này thật là, làm như ngàn năm mới gặp không bằng ý, bọn họ chỉ mới gần nữa năm không gặp thôi mà.

Cô cứ tưởng xa cách ngàn năm không đấy.
“ Sao lại ở đây ” Tĩnh Hy nhìn cô nàng hỏi.
Lâm Tiểu Nhi chỉ chỉ ngón tay đến chổ Hoắc Chiến Cửu nhỏ nhẹ lên tiếng “ Anh ấy bảo tớ đi từ thiênn cùng anh ấy ” lúc nghe cô nàng cũng bất ngờ lắm, người như Hoắc Chiến Cửu lại đi làm từ thiện sao? Thật sự khiến cô hoang mang.
“ Vậy sao? ”
“ À giới thiệu với cậu đây là em gái tớ ” Lục Tĩnh Hy nắm lấy tay Giai Giai lại trước mặt của Lâm Tiểu Nhi nói.

Lâm Tiểu Nhi nhìn Giai Giai xong liền vươn tay nhéo má cô nàng khiến Trình Giai Giai giật mình nhin bà chị đáng yêu trước mặt.

“ Đáng yêu quá nè ” Lâm Tiểu Nhi vui vẻ lên tiếng nhìn Giai Giai nói.
Hoắc Chiến Cửu ở phía sau liếc nhìn Lâm Tiểu Nhi, hết ôm đến nựng má liền không chịu được, trong lòng khó chịu vô cùng.

Cô ta làm cái gì vậy chứ? Chả khác nào đứa con nít.
“ Lâm Tiểu Nhi! Lên máy bay thôi, nghĩ ngơi sớm đến đó sẽ không mệt ” Hoắc Chiến Cửu lạnh giọng lên tiếng.
Gương mặt anh ta đen như đít nồi vậy.
Lâm Tiểu Nhi gật đầu chào Lục Tĩnh Hy xong liền quay đầu đi theo Hoắc Chiến Cửu lên máy bay trước.
Lục Tĩnh Hy cũng cảm thấy cái tên đó thật sự khó ở quá đi, sao cô bạn ngốc của cô thích hắn ta hay vậy trời.
Nam Phong Vũ cùng Mộ Tử Hiên đi dẹp đồ xong hết liền quay lại chổ Lục Tĩnh Hy và Trình Giai Giai đang đứng.

Tử Hiên vui vẻ chạy lại cập cổ cô mà lên tiếng “ Em gái nhỏ đến rồi ”
Cô khó chịu đẩy tay Mộ Tử Hiên ra, cô với anh ta thân đến vậy sao? Rõ ràng là không mà, chẳng phải như chó với mèo sao?
Tử Hiên cũng chỉ biết ngậm ngùi hưởng trọn sự lạnh nhạt này.
“ Chúng ta chưa xuất phát sao? ” Lục Tĩnh Hy thắc mắc.
Nam Phong Vũ gật đầu đáp “ Còn hai người nữa chưa đến ”
“ Là ai.....” cô vừa định lên tiếng hỏi còn chưa hết câu đã thấy Nam Phong Vũ chỉ tay ra phía sau cô mà lên tiếng.
“ Kìa cậu ta đến rồi ”
Lục Tĩnh Hy quay đầu lại mọi thứ khiến cô trợn tròn mắt, Mạc Vũ Thần và Chu Lạc Hy? Bọn họ cũng tham gia sao? Chết tiệt đúng là oan gia ngỏ hẹp mà.
Nam Phong Vũ biết chắc chắn Tĩnh Hy sẽ không vui nhưng anh biết sao được, ai mà ngờ đến việc cái tên đó còn dẫn theo kẻ thù của Tĩnh Hy đến đâu.

Mạc Vũ Thần từ xa đã nhìn thấy Lục Tĩnh Hy đứng cùng Mộ Tử Hiên và Nam Phong Vũ rồi chỉ là nhìn cô vui vẻ nói chuyện với người đàn ông khác có chút không vui.
Mạc Vũ Thần mặc chiếc áo sơ mi đen cùng với quần âu đen, còn Chu Lạc Hy lại mặc váy xẻ tà.
Trình Giai Giai nhìn thấy co mặt giật giật? Cái người phụ nữ đó đi lễ hội hay đi từ thiên vậy trời? Có ai đi từ thiện mà ăn mặc như cô ta không chứ.
“ Lòe loẹt ” Trình Giai Giai âm thầm nói.
“ Đi thôi Tử Hiên, Giai Giai ” Lục Tĩnh Hy chụp lấy tay Giai Giai và Mộ Tử Hiên lên máy bay.
Trước sự ngỡ ngàng của những người ở đó đặc biệt là Mộ Tử Hiên đầy hoang mang nhưng vẫn theo Lục Tĩnh Hy lên máy bay.
Mạc Vũ Thần nhìn thấy cô nắm tay người khác xong mặt liền đen lại, cô gan cũng to thật lại còn dám nắm tay người đàn ông khác trước mặt anh.
Nam Phong Vũ cùng Mạc Vũ Thần và Chu Lạc Hy cũng lên máy bay ngay sau đó.

Lục Tĩnh Hy tức giận đến mức hai má ửng đỏ thở ra hơi nóng, nhưng cô một cái liếc mắt cũng không cho Mạc Vũ Thần.
Trình Giai Giai bên cạnh liền cảm giác được cô lại sắp nghe chị cô chửi rủa người nữa rồi, cũng thích quá đi mất.
Vũ Thần và Chu Lạc Hy ngồi ở phía trên Lục Tĩnh Hy và Trình Giai Giai, phía sau Tĩnh Hy là Lâm Tiểu Nhi và Hoắc Chiến Cửu, bên tay trái của cô là Nam Phong Vũ và Mộ Tử Hiên.
Anh thấy cô còn không thèm nhìn anh dù anh đang ở sờ sờ trước mặt, cũng chỉ đành nuốt ngụm khí nóng xuống bụng mà ngồi ở trên, đợi sau khi xong chuyện anh nhất định phải dạy dỗ lại cô mới được..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Chương 46


Lục Tĩnh Hy nhìn hai người trước mặt cứ đưa đưa đẩy đẩy chướng hết cả mắt, bọn họ là đi từ thiện hay đi thể hiện tình cảm cho người khác xem vậy?
Ngay cả Nam Phong Vũ và Mộ Tử Hiên cũng cảm nhận được sự u ám toả ra từ người của Lục Tĩnh Hy, cô khoanh tay ngồi nhìn chằm chằm hai người trước mắt.
“ Nam Phong Vũ! Anh đổi chổ cho em đi, ngồi ở đây cũng bẩn mắt quá rồi ” Lục Tĩnh Hy lạnh lùng quay sang Nam Phong Vũ lên tiếng.
Nam Phong Vũ cũng vui vẻ đồng ý “ Được ”.
Lục Tĩnh Hy đứng dậy đổi chổ cho Nam Phong Vũ và Mộ Tử Hiên, vừa đổi chổ xong Lục Tĩnh Hy cảm thấy không khí chổ ngồi này trong lành hơn hẳn nha.
Vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, cô dựa lưng vào ghế ngồi trên máy bay, không hiểu sao hai mắt lại bắt đâu nhíu lại không mở nổi.

Lục Tĩnh Hy nghiên đầu một chút dựa vào vai Giai Giai mà nhắm mắt ngủ.
Dù sao từ đây đến đó cũng còn khá xa mà.
“ Mạc Vũ Thần! Thật không ngờ cậu cũng có ngày bị phụ nữ ghét nhỉ? ” Nam Phong Vũ lên tiếng trêu chọc Mạc Vũ Thần.
Mạc Vũ Thần ngay lúc cô đòi đổi chổ thì anh đã không vui rồi, anh làm cô chướng mắt đến vậy sao chứ.
“ Im miệng ” Vũ Thần lạnh lùng đáp trả Nam Phong Vũ.
Nam Phong Vũ và Mộ Tử Hiên cũng chỉ biết cười, cho chừa, ai mượn cậu ta lúc trước có hôn thê rồi còn dâu dưa với tình cũ, bây giờ bị người ta hủy hôn, đến mặt mà còn không thèm nhìn lấy cậu ta, thật sự quá thảm rồi.
Mạc Vũ Thần không quan tâm, anh nghiên đầu về phía sau một chút, nhìn thấy cô mệt mỏi mà ngủ liền có chút khó chịu, từ lúc hủy hôn hình như tần suất làm việc của Lục Tĩnh Hy cao hơn bình thường.
Lúc trước một tuần anh bắt cô nghĩ đến 2-3 ngày, vì sợ cô đi làm mệt.


Bây giờ anh không quản cô làm việc gấp đôi lúc trước, người phụ nữ này thật biết cách làm anh đau lòng.
Lúc trước một tuần anh bắt cô nghĩ đến 2-3 ngày, vì sợ cô đi làm mệt.

Bây giờ anh không quản cô làm việc gấp đôi lúc trước, người phụ nữ này thật biết cách làm anh đau lòng.
Qua 4 tiếng đồng hồ trên máy bay, máy bay đáp tại bãi đất trống đã được Nam Phong Vũ cho người sắp xếp.
Mạc Vũ Thần và Chu Lạc Hy xuống trước, sau đó đến Hoắc Chiến Cửu và Lâm Tiểu Nhi, Nam Phong Vũ xuống tiếp sau đó là Lục Tĩnh Hy.
Phong Vũ vươn tay đỡ lấy Lục Tĩnh Hy, cô cũng đặt tay mình lên tay anh một cách vô cùng thoải mái.

Nhưng cái chân của cô ngồi lâu quá cũng bị tê rồi không cẩn thận liền ngã về phía trước.
Nam Phong Vũ cũng nhanh tay bắt kịp eo cô mà ôm lấy, cũng may nhờ có anh ấy mà cô không ngã.
Lục Tĩnh Hy ngẩn đầu nhìn thấy Mạc Vũ Thần đang nhìn cô với vẻ mặt khó coi vô cùng, hai mắt anh vì giận mà muốn đốt cháy cô vậy.

Anh ta thái độ gì chứ cô và anh ta cũng không liên quan đến nhau.
“ Cảm ơn anh ”
“ Cẩn thận một chút ” Nam Phong Vũ gật đầu nói với cô.
Mộ Tử Hiên đỡ Trình Giai Giai xuống xong, bọn họ liền đi đến khu tị nạn của người dân sau cơn lũ.

Nhưng đều đáng nói là bọn cô sẽ phải dựng trại gần kế bên khu tị nạn, hiện tại cũng quá nhiều người rồi không còn chỗ nữa.
Trình Giai Giai và Lâm Tiểu Nhi xung phong đi phát phiếu khám bệnh, Hoắc Chiến Cửu và Mộ Tử Hiên thì đi lấy gạo mà một số thực phẩm cần thiết chia cho mọi người.
Người dân vô cùng vui vẻ và thân thiện, mỗi người đều được Giai Giai và Tiểu Nhi phát phiếu khám bệnh, và phiếu nhận quà.

Bọn họ ở đây tận một tuần để hỗ trợ người dân.
Mọi người ai nấy cũng đều cảm thấy mừng rỡ, bọn họ từ sau cơn lũ thì không còn gì cả, bữa đói bữa no, bây giờ có người chịu đến hỗ trợ người dân như được an ủi mấy phần.

Lục Tĩnh Hy đi sắp xếp lại vật dụng khám bệnh, cũng may lần này bọn họ còn có mấy người tình nguyện viên và vài y tá của bệnh viện đến hỗ trợ.

Mạc Vũ Thần đi lấy lều chuẩn bị dựng trại cùng Nam Phong Vũ.

Còn Chu Lạc Hy cái gì cũng không chịu động đến cũng không biết cô ta đi theo làm gì.
Chu Lạc Hy nhìn thấy cái nơi khỉ ho cò gáy này không khỏi khó chịu, nếu không phải vì Mạc Vũ Thần cô ta cũng không đến cái nơi chết tiệt này, ngay cả điều hoà cũng không có.
Lâm Tiểu Nhi phát cho mọi người xong liền cầm một chai nước lọc và bánh mì ngọt trên tay, đi lại chổ Hoắc Chiến Cửu đang ngồi nghĩ mệt.

Cô mỉm cười dịu dàng nhìn anh.
“ Anh có muốn ăn một chút không? ” Cô nàng nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Được ” Hoắc Chiến Cửu lạnh lùng gật đầu.
Cô nàng hiểu ý lấy bánh mì ngọt vươn tay đút cho anh, như một thói quen anh há miệng cái một miếng đầy bình thản, Lâm Tiểu Nhi chỉ biết mỉm cười nhìn anh.

Tử Hiên bên cạnh xa sầm mặt, cẩu độc thân anh đến đây ăn cơm cho của bọn họ à? Thật tức chết anh mà.

Tiểu Yến Yến em về với anh đi, anh bị bọn họ hành hạ sắp chịu hết nổi rồi.
Mộ Tử Hiên không muốn làm kỳ đà cản mũi, anh khó chịu đứng dậy đi lại chổ Lục Tĩnh Hy chọc phá, từ sáng đến giờ nhìn Tĩnh Hy cứ khó chịu anh không dám hó hé tiếng nào.
“ Tiểu Hy Hy chổ em có đồ ăn không vậy? ” Tử Hiên đi lại Tĩnh Hy giả vờ khổ sở lên tiếng.
Cô quơ đại cái bánh mì ngọt ném đến cho Mộ Tử Hiên “ Đây! Anh lấy cho Giai Giai nhà em một cái, từ sáng giờ con bé còn chưa ăn gì ”.
Trên tay là 2 cái bánh mì và 2 chai nước lọc, Lục Tĩnh Hy đi về phía của Nam Phong Vũ đang dựng lều, cô mang cho cô và Phong Vũ nhưng lại quên rằng Mạc Vũ Thần cũng ở đó.
Nam Phong Vũ vừa dựng xong hai lều, liền không ngần ngại ngồi đại xuống mặt đất mà nghĩ mệt.


“ Anh nghĩ tay ăn bánh đi ”
“ Cảm ơn em ” Vậy mà anh chàng cười đến híp mắt nhận lấy bánh trên tay của Lục Tĩnh Hy.
Cô vừa định ngồi xuống cạnh Nam Phong Vũ thì đột nhiên nhìn thấy Mạc Vũ Thần ở phía đối diện cũng đang nghĩ mệt, vậy mà còn nhìn cô và Nam Phong Vũ chằm chằm như muốn ăn thịt bọn họ.
Nhưng Chu Lạc Hy không lấy bánh cho anh ta ăn sao? Mà hình như từ lúc đến đây đến tận bây giờ Chu Lạc Hy liền không chịu động vào bất cứ cái gì nhỉ?
Cảm thấy có chút không kiềm được lòng.

Lục Tĩnh Hy đứng bật dậy tiến thẳng đến chổ Mạc Vũ Thần, cô nhìn anh hình như đã ốm đi nhiều rồi, không ăn uống đầy đủ sao?
Cô nhẹ nhàng lên tiếng “ Anh cũng ăn một chút ” cô đưa anh phần bánh mì của mình.
Mạc Vũ Thần lúc này cơ mặt mới chịu dãn ra một chút lấy bánh từ tay cô, còn vu vơ nói với giọng điệu kèm theo sự trách móc “ Tôi còn tưởng em chỉ biết quan tâm hắn ta thôi ”.
Thật sự nhìn cô ở cạnh Nam Phong Vũ anh cảm thấy rất khó chịu, anh lúc đó như muốm buông bỏ tất cả mà chạy về bên cạnh cô, nhưng lại sợ như vậy sẽ khiến cô gặp nguy hiểm.
Lục Tĩnh Hy không đáp lại anh, cô quay lưng rời đi về phía Giai Giai, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Cô cảm thấy Vũ Thần có chút lạ lạ, anh vậy mà sợ cô quan tâm người khác? Nhìn ánh mắt khi nãy cô thoáng cảm thấy anh hình như có chút thất vọng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Chương 47


Lều đã được phân chia, Lục Tĩnh Hy và Trình Giai Giai một lều, Hoắc Chiến Cửu và Lâm Tiểu Nhi một lều thì Mộ Tử Hiên và Nam Phong Vũ một lều Mạc Vũ Thần một lều, Chu Lạc Hy ở lều ngay cạnh Mạc Vũ Thần.
Lần này Lục Tĩnh Hy và Mộ Tử Hiên là bác sĩ chính cho chuyến từ thiện lần này.
Mới ngày đầu tiên mà bọn họ suýt chút nữa đã làm không xuể, bên Mộ Tử Hiên đã rất đông người xếp hàng rồi, bên Lục Tĩnh Hy cũng không kém là bao.
Lâm Tiểu Nhi đây lấy thêm khẩu phần thức ăn cho người dân sau khi được khám, cô đang cầm cả một túi thì Chu Lạc Hy đi từ đâu lại va phải Tiểu Nhi.
“ Aaa ”
Cả hai cùng ngã xuống, những chiếc bánh trong túi của Lâm Tiểu Nhi rơi hết ra ngoài.
Tiểu Nhi đang phủi phủi quần áo bị bẩn thì Chu Lạc Hy đã vung tay tán cho Tiểu Nhi một cái đầu bất ngờ.


Lâm Tiểu Nhi ôm má đau điến ngẩn đầu nhìn cô ta.
“ Cô điên sao? ” Tiểu Nhi loạn choạn đứng dậy khó chịu lên tiếng.
Chu Lạc Hy cũng không vừa, cô ta vốn chướng mắt những người bên cạnh Lục Tĩnh Hy rồi “ Cô không có mắt nhìn đường à? Va vào tôi còn không biết xin lỗi sao? ” cô ta khoan tay, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
“ Chuyện gì vậy? ” Lục Tĩnh Hy đang khám bệnh thì nghe ồn ào.
Quay sang thì thấy Lâm Tiểu Nhi và Chu Lạc Hy đang đứng với nhau, còn thức ăn thì văn ting toé.
Lục Tĩnh Hy nhìn gương mặt của Tiểu Nhi một bên bị đỏ, còn có in dấu tay, ánh mắt như muốn giết người nhìn Lạc Hy “ Bàn tay nào của cô đánh bạn tôi? ” lời nói của cô mang đầy sự lạnh lùng, người bên cạnh còn cảm thấy nổi cả da gà.
“ Bạn cô nên cô bênh phải không? Là cô ta va phải tôi trước ” Chu Lạc Hy nhìn thấy cô như vậy cô ta có chút sợ hãi lùi về sau một bước mà vên váo nói.
Cô nhìn cô ta với ánh mắt thiếu kiên nhẫn “ Tôi hỏi bàn tay nào của cô đánh bạn tôi? ” cánh tay của Lục Tĩnh Hy đi đôi với lời nói đã chạm đến cổ của Chu Lạc Hy mà bóp.
Chu Lạc Hy bất ngờ không kịp né, cô ta nắm lấy cổ tay cô ở cổ mình muốn đẩy ra nhưng không được, Lục Tĩnh Hy ánh mắt chất chứa đầy sự tức giận dùng hết sức mà bóp cổ Chu Lạc Hy.
“ Cooo...bỏ...ra ” Chu Lạc Hy khó khăn nói lên từng chữ một, mặt cô ta cũng vì sợ hãi mà tái nhợt.

Lâm Tiểu Nhi là lần đầu thấy bạn cô như vậy cô nàng có chút hoảng “ Hy Hy! mình không sao cậu buông ra trước đi, đừng để cô ta làm bẩn tay cậu ” cô nàng lay lay tay Tĩnh Hy.

Nhưng Lục Tĩnh Hy còn chưa kịp buông thì có một cánh tay lớn nắm lấy cổ tay cô quăn ra, khiến cô bất ngờ ngã nhàu xuống đất mạnh, cổ tay không cẩn thận mà đập trúng đá nhọn khiến máu chảy ra.
Chu Lạc Hy ôm lấy Mạc Vũ Thần khóc nức nỡ, còn không quên nói với anh “ Vũ Thần! Cô ấy...cô ấy muốn g.i.e.t em ” cô ta ôm chặt Mạc Vũ Thần không buông.
Mạc Vũ Thần nhìn cô bị anh làm ngã dưới nền đất liền áy náy, anh không cố ý, rõ ràng là không cố ý, sao lại ra tay mạnh với cô như vậy chứ.
“ Hy Hy! tay cậu...!Tay cậu chảy máu rồi ” Lâm Tiểu Nhi hốt hoảng nhìn thấy cánh tay Lục Tĩnh Hy đang chảy máu ra, cô nàng quỵ xuống cầm lấy cánh tay của Lục Tĩnh Hy lên, nước mắt cũng rơi ra, nếu không vì cô nàng Tĩnh Hy cũng không bị thương thế này.
Lục Tĩnh Hy cảm thấy cánh tay hiện tại cũng không đau bằng nổi đau ở trong lòng.
Anh nghe thấy lời của Lâm Tiểu Nhi ánh mắt liền nhìn xuống cánh tay của cô, máu đỏ đang dần chảy ra một nhiều hơn.

Nhưng Chu Lạc Hy ôm anh quá chặt anh không di chuyển được.
Lục Tĩnh Hy nhìn Mạc Vũ Thần ôm khư khư Chu Lạc Hy liền mỉm cười chua xót.


Anh thấy cô nhìn anh với ánh mắt thất vọng, ánh mât này rất giống đêm lễ đính hôn, cô cũng đã nhìn anh với ánh mắt này, sau đó liền không cần anh nữa.
Mạc Vũ Thần dùng tay mình đẩy nhẹ Chu Lạc Hy ra, anh vừa vươn tay thì Nam Phong Vũ đã nhanh hơn một bước chạy đến bế Lục Tĩnh Hy lên.
“ Tĩnh Hy! Đừng sợ anh đưa em đi băng vết thương ” Nam Phong Vũ vừa bế cô vừa rời đi trước mắt Vũ Thần, cánh tay của Tĩnh Hy không ngừng chảy máu.
Mất máu khiến mọi thứ trước mắt của cô liền mờ nhạt đi, sau đó liền không còn nhìn thấy gì nữa.
Hoắc Chiến Cửu cũng đỡ Lâm Tiểu Nhi lên, anh ta liếc nhìn Mạc Vũ Thần đơ người đứng đó nhìn bóng lưng Nam Phong Vũ bế cô rời đi trước mắt mình, anh nắm tay lại thành nắm đấm, ánh mắt sâu thẳm nhìn người bên cạnh.
Lâm Tiểu Nhi được Hoắc Chiến Cửu đưa đi thay quần áo, sau đó lăn trứng trên gương mặt của cô, trong lòng anh ta có chút không đành khi nhìn cô nàng thế này, nhưng cô nàng một lời không than vãn chỉ im lặng cắn chặt môi chịu đau không hề bật ra bất kỳ tiếng nào..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Chương 48


Nam Phong Vũ bế cô về đến lều thì Mộ Tử Hiên cũng đã đến ngay ở sau lưng, Lục Tĩnh Hy nằm đó cánh tay của cô máu vẫn chảy ra.

Mộ Tử Hiên nhanh tay gạt Phong Vũ sang một bên rồi sơ cứu vết thương.
Sau khi rửa vết thương, Mộ Tử Hiên mới thở phào nhẹ nhõm vết thương không quá sâu, không đến nổi đứt gân tay, chỉ e là vết thương này sẽ để lại sẹo rất khó coi.
Tử Hiên từ xát trùng vết thương, sau đó nhẹ nhàng thoa thuốc lên, rồi dùng băng gạt băng lại cổ tay cho Lục Tĩnh Hy một cách vô cùng thuần thục, cô vì mất máu mà ngủ mê mang không hay biết.
“ Không sao rồi! Cứ để em ấy nghĩ ngơi cậu ra ngoài gọi Giai Giai vào thay quần áo cho em ấy đi ” Mộ Tử Hiên dọn lain dụng cụ xong liền lên tiếng nói với Nam Phong Vũ đang không ngừng lo lắng nhìn Tĩnh Hy.
Nam Phong Vũ nhìn Mộ Tử Hiên gật đầu ngay khi anh đứng dậy thì Tử Hiên ở phía sau cũng đã nói thêm “ Tình cảm cậu dành cho em ấy tôi nhìn ra được, nhưng em ấy là người của Mạc Vũ Thần, cậu thừa biết Tĩnh Hy em ấy là liều thuốc duy nhất của cậu ấy, nên tôi mong cậu suy nghĩ thật kỹ ”.

Phong Vũ khự người, sau đó không đáp mà đi thẳng, anh biết, chính anh cũng hiểu rõ Tĩnh Hy không bao giờ thuộc về anh, anh chỉ muốn âm thầm bảo vệ Tĩnh Hy thôi, anh không muốn cô bị thương.

Nam Phong Vũ bước ra khỏi lềi chỉ liếc nhìn Mạc Vũ Thần một cái lạnh lùng rồi đi gọi Giai Giai.
Mộ Tử Hiên cũng chỉ biết lắc đầu sau đó cũng rời đi ngay sau đó.

Mạc Vũ Thần vừa nhìn thấy cậu ta bước ra liền gấp gáp nắm lấy cánh tay của Tử Hiên mà gặng hỏi.
“ Cô ấy sao rồi? ”
Sắc mặt Vũ Thần nhìn là biết không hề tốt, Mộ Tử Hiên cũng nhìn ra được sự hối lỗi và áy náy của anh, cũng nhìn ra được Vũ Thần rất lo lắng cho Tĩnh Hy.
“ Không sao, vết thương không sâu chỉ là tay em ấy xem ra sẽ để lại sẹo ” Mộ Tử Hiên vỗ vỗ lên cánh tay Vũ Thần, sau đó lên tiếng, anh biết Mạc Vũ Thần vì không kiềm chế được nên mới như vậy, anh chính là người hiểu rõ nhất rằng Vũ Thần không hề cố ý.
Mạc Vũ Thần đột nhiên như chết lặng, sẽ để lại sẹo sao? Cánh tay của cô thật sự sẽ để lại sẹo? Anh...!Anh thật sự ra tay quá nặng rồi, anh thật sự không cố ý, không hề cố ý mà.
“ Ngược lại là cậu có ổn không vậy? ” Tử Hiên nhìn Vũ Thần cứ thừ người ra bất an hỏi.
Anh lắc đầu, nhưng nhìn anh thật sự rất bất ổn, làm sao mà ổn được chứ, khi chính tay mình lại làm người mình yêu bị thương thế này, anh làm sao mà ổn cho được.

Tĩnh Hy! Xin lỗi, thật sự xin lỗi, sau này anh nhất định không để em bị thương nữa.

Chu Lạc Hy từ xa đi lại chổ anh, cô ta ôm lấy cánh tay anh “ Vũ Thần! Chúng ta về nhà đi ở đây thật sự em chịu không nổi ” cô ta không muốn ở lại đây chút nào, nếu như về rồi cô ta có thể nhờ Tống An Hùng khử Lục Tĩnh Hy và bạn cô ta luôn một thể.
Mạc Vũ Thần nhìn Chu Lạc Hy, anh muốn bóp chết người phụ nữ này ngay, nhưng chút lý trí còn xót lại của anh bắt buộc anh phải kiềm nén lại, mà bình tĩnh đáp lại cô ta.
“ Anh cho người lái phi cơ đến rồi, em về trước, anh ở lại cùng Hoắc Chiến Cửu còn một số việc, ở đây ít người làm không xuể, xong việc về với em ” Mạc Vũ Thần đặt tay lên đầu cô ta, sau khi nói xong liền cắn răng mà hôn lên mu bàn tay chính mình.
Chu Lạc Hy thấy vậy cũng mỉm cười vui vẻ gật đầu, huống hồ chi hôm nay anh vì cô ta mà khiến Tĩnh Hy bị thương mà, chứng tỏ anh còn yêu cô ta vậy nên không cần sợ anh sẽ phải lòng cô nữa, mà dù vậy Lục Tĩnh Hy cũng không tha thứ cho Mạc Vũ Thần đâu, nên cô ta vô cùng yên tâm.
“ Anh nhớ về sớm với em nhé ” Chu Lạc Hy hôn lên má Mạc Vũ Thần rồi nói.
Mạc Vũ Thần gật đầu nhìn cô ta, ánh mắt không chứa lấy một sự ấm áp nào.
Cảnh đó vừa vặn Trình Giai Giai thấy được, cô nàng khinh bỉ ra mặt, đúng là khốn nạn nên đi cùng nhau, cho người ta bớt khổ.


Cô nàng lướt ngang còn liếc xéo Chu Lạc Hy rồi mới vào trong lều của Tĩnh Hy.
Chu Lạc Hy khó chịu nhìn Giai Giai, cô ta mắng thầm, đồ ranh con cô ta nhất định phải cho con nhỏ này biết tay, nó với chị nó tốt nhất là nên biến mất luôn càn tốt.
Cô ta ôm lấy cánh tay Mạc Vũ Thần rồi rời đi.
Mộ Tử Hiên cũng quay về nơi khám bệnh, anh phải làm luôn phần của Tĩnh Hy, cũng may người dân biết Tĩnh Hy không khoẻ nên đa số những người khoẻ khoẻ một tí đều nhườn cho những người già và phụ nữ cùng trẻ em khám trước bọn họ ngày hôm sau sẽ đến khám.
Vì với họ có người chịu đến giúp đã là may mắn lắm rồi, họ không đòi hỏi, vừa được ăn uống vừa được khám và cấp thuộc miễn phí như vậy thật tốt mà..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Chương 49


Chu Lạc Hy được anh cho người đưa khỏi nơi này, cô ta liền cảm thấy vô cùng thoải mái, không có Mạc Vũ Thần cô ta có thể đến gặp Tống An Hùng rồi.
Ngược lại Mạc Vũ Thần cảm giác như bản thân anh được giải thoát vậy.

Tâm tình cũng tốt lên không ít.
Buổi chiều kết thúc giờ khám, mọi người đều tụ lại nấu đồ ăn tối, sau đó đốt lửa trại.

Người dân ở ây bọn họ có ít rau củ cũng mang lên cho bọn anh một ít.
Lục Tĩnh Hy vẫn ở trong lều không chịu ra ngoài, cô nghe Mộ Tử Hiên nói tay cô sẽ lành nhưng nó sẽ để lại sẹo, vừa hay cô cũng không muốn xoá, nó sẽ giúp cô ghi nhớ những gì đã xảy ra.


Cô bảo Trình Giai Giai ra ngoài cùng mọi người, vì cô chỉ muốn ở một mình.
Mạc Vũ Thần không kiềm được lòng liền cầm lấy một bát cháo mang vào trong lều cô, không ai dám ngăn cản, ngay cả Trình Giai Giai nhìn vào đôi mắt anh cô nàng cũng cảm thấy sợ hãi.
“ Hy Hy ” Anh nhẹ nhàng lên tiếng.
Lục Tĩnh Hy không quay đầu lại, cô cứ tưởng là Giai Giai vào nên chỉ nhẹ nhàn nói “ Chị không ra đâu mệt lắm “ mắt cô nhắm nghiền.
“ Tĩnh Hy! Là anh ” Mạc Vũ Thần vô cùng kiên nhẫn nói lại một lần nữa.
Cô vừa nghe thấy giọng nói này liền mở trừng mắt, cô ngồi bật dậy cánh tay không cẩn thận liền bị va trúng “ Uii daa ”.
Mạc Vũ Thần vội đặt bát cháo xuống cái bàn nhỏ bên góc lều rồi gấp gáp ngồi xuống cạnh cô cầm lấy cánh tay cô.

Mọi hành động của anh quá nhanh khiến Tĩnh Hy không kịp phản kháng.
“ Đau lắm sao? ” Giọng anh vô cùng nhẹ nhàng, không hề cọc cằn hay khó chịu như lúc ở trung tâm.
Lục Tĩnh Hy lạnh lùng rút tay lại, ánh mắt không hề có cảm xúc “ Không phải là nhờ anh ban cho sao? Anh ra ngoài đi, tôi muốn ngủ ” lời nói của cô không mang chút sự ấm áp nào.
Mạc Vũ Thần anh buông tay cô ra, anh không muốn làm cô khó chịu, anh đứng dậy “ Em nhớ ăn rồi hãy ngủ, anh ra ngoài trước ” anh bước ra đến cửa lều thì khự người một chút.
Lục Tĩnh Hy thấp thoáng nghe được anh xin lỗi cô, cô chỉ trầm mặc không nói gì, cô cẩn thận nằm xuống nghiên người nhắm mắt, cô mệt rồi không muốn suy nghĩ, cũng không dám nghĩ, chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp của bản thân.
Mạc Vũ Thần kêu mọi người về lều ngủ trước, anh ở trước lều cô ngồi canh cho cô ngủ.

Anh sợ cô lại xảy ra chuyện gì nữa thì anh sẽ rất ân hận.


Anh mở điện thoại ra bấm lấy một dẫy số gọi đi “ Cho người theo dõi Chu Lạc Hy có chuyện gì thì báo cho tôi hay ” giọng anh lạnh tanh như tảng băng ngàn năm.
Ở trước lều cô anh ngồi đó lâu lâu lại lén nhìn cô một chút, ở vùng cao nên ngoài trời bang đêm khá lạnh, anh nhìn thấy cô đắp chăn mỏng như vậy, tay lại bị thương không kiềm lòng được liền tháo chiếc áo khoác trên người mình, đi vào bên trong khoác lên người cho cô rồi mới quay lại vị trí cũ.
Anh trên người chỉ còn chiếc áo T-shirts đen có thêu dòng chữ nhỏ ở phía sau cổ áo.

Anh mặc chiếc quần tây đen ngồi xếp bằng lại, hai tay cũng bắt đầu cảm thấy hơi lạnh mà khoanh tay lại, mi mắt cũng bắt đầu nặng trĩu mà nhắm lại.
Chu Lạc Hy ở bên kia vừa về đã chạy đến chổ Tống An Hùng âu yếm.
Cô ta nằm trong lòng của Tống An Hùng lên tiếng trách móc “ Anh đó mau mau khử Lục Tĩnh Hy đi, còn cả những đứa bạn xung quanh cô ta nữa, đáng ghét chết đi được ” cô ta tức giận nói, nhất là con nhỏ tên Trình Giai Giai lần trước hai chị em cô còn làm bẻ mặt cô ta ngay tại trung tâm.
Tống An Hùng hôn lên tóc cô ta, tay vuốt ve đường sóng lưng cô ta nhẹ nhàng lên tiếng “ Gần đây anh biết chổ bọn họ đi từ thiện gần chổ đó có khả năng sẽ sạt lỡ đất đấy, biết đâu ngày mai lại lên báo Lục Tiểu Thư Đi Tình Nguyện Không May Gặp Sạt Lỡ Đất Mất Tích thì sao? ” anh ta vừa nói miệng cũng nhếch lên không ít.
Anh ta vốn từ đầu đã định như vậy, nên mới kêu Chu Lạc Hy tìm cớ về trước.
Chu Lạc Hy mất một lúc lâu mới hiểu ý của Tống An Hùng, cô ta nhếch môi mỉm cười đầy vui vẻ nói “ Anh đúng là tài giỏi mà, yêu anh nhất ” cô ta vừa nói vừa hôn lên môi anh ta.

Cô ta cảm thấy Mạc Vũ Thần có thông minh, hay tài giỏi cỡ nào cũng không bằng loại đàn ông nguy hiểm thu hút người khác như Tống An Hùng.

Cũng vì vậy mà cô ta sẵn sàng làm tất cả vì anh ta.
Tống An Hùng bật cười với lời nói của Chu Lạc Hy, anh ta như con sói đói lật người cô ta nằm dưới thân mình, mà hôn lấy hôn để.
Một trận mây mưa lại tiếp tục diễn ra, Chu Lạc Hy còn không ngừng vì khoái cảm mà bật ra tiếng rên rỉ dưới thân Tống An Hùng một cách tự nhiên mà không hề sợ mất mặt.
Hai người bọn họ không phải hẹn hò, chỉ là Chu Lạc Hy một mình đơn phương Tống An Hùng.

Còn anh ta thì cứ vu vơ không hề để tâm đến chuyện đó..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Chương 50


Ngày hôm sau mọi thứ vẫn diễn ra tự nhiên, chỉ có Lục Tĩnh Hy là không thể tiếp tục khám cho người dân, cô chỉ phụ Mộ Tử Hiên những thứ lặt vặt như kê đơn thuốc, phát thuốc cho mọi người.
Mạc Vũ Thần chỉ đứng lẳng lặng nhìn cô, từ lúc xảy ra chuyện hình như Tĩnh Hy một cái liếc mắt cũng không cho anh nữa, thậm chí còn chưa kịp chạm mặt anh cô đã quay sang hướng khác mà đi rồi.
Đến tận chiều mới khám hết cho người dân có phiếu hôm nay, bọn họ quyết định ở thêm hai ngày nữa để phụ giúp mọi người.

Lục Tĩnh Hy vừa thay đồ ra thì điện thoại rung lên.
Điện thoại hiện lên dòng tin nhắn.
[ Ở phía đông có người muốn gặp, có những chuyện cô nên biết ]
Cô nhíu mày nhìn dòng tin hắn kỳ quặc, ai muốn gặp cô giờ này chứ? Chuyện cô nên biết? Rốt cuộc thì người gửi tin nhắn này là ai, bọn họ có chuyện mà cô nên biết sao?
Lục Tĩnh Hy nhìn mất một lúc mới cầm áo khoác lên rồi ra ngoài, vừa đúng lúc chạm mặt Lâm Tiểu Nhi.
“ Sắp đến giờ ăn tối rồi, cậu đi đâu vậy? ” Lâm Tiểu Nhi nhìn thấy cô cầm lấy áo khoác hình như là định ra ngoài.
Cô gật đầu “ Mình ra ngoài một chút, mọi người ăn trước đi ” Lục Tĩnh Hy nói xong liền rời đi.

Mà Lâm Tiểu Nhi cũng gật đầu không một chút mảy may nghi ngờ gì.
Lục Tĩnh Hy đi theo định vị mà số điện thoại đó gửi đến, đi mãi vẫn chưa đến, nhưng trời hình như cũng đã sụp tối rồi, người gửi tin nhắn này là chứ? Cô thật sự muốn biết người này nói về chuyện cô nên biết đó, vậy nên cô bắt đầu bật flash để tiếp tục tìm đường đến nơi mà người này nói.
Nhưng trái tim rung lên, cô cảm giác được sự việc không lành, nhưng trời đã tối rồi Lục Tĩnh Hy quay đầu muốn quay về lại nơi cấm trại, nhưng trời tối đen như mực khiến cô mất đi phương hướng không biết đâu là lối ra.
Lâm Tiểu Nhi cũng nhanh nhẹn lục lại trí nhớ sau đó nói “ Là phía đông, cậu
Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi tìm đường quay về từng chút một.
“ Giai Giai ”.
“ Tiểu Nhi ”
Lục Tĩnh Hy đi mãi vẫn không nhìn thấy được ánh sáng của lửa trại, cảm giác sợ hãi ngày càng dâng lên, cô gọi mọi người nhưng chẳng ai đáp.

Cả khung cảnh đen như mực này chỉ có mình cô thôi.
Ở bên kia mọi người đã chuẩn bị xong cơm tối, nhưng Lục Tĩnh Hy vẫn chưa quay về.
Người khẩn trương nhất lúc này là Mạc Vũ Thần, đã tối như vậy rồi cô còn đi đâu được chứ, ở đây nguy hiểm như vậy.
“ Cô ấy rời đi hướng nào? Lúc nào? ” Mạc Vũ Thần không còn đủ bình tĩnh quay đầu hỏi Lâm Tiểu Nhi đang ngồi lo lằng ở bên cạnh Hoắc Chiến Cửu.
Lâm Tiểu Nhi cũng nhanh nhẹn lục lại trí nhớ sau đó nói “ Là phía đông, cậu ấy nói ra ngoài một chút cũng không rõ là đi đâu, gọi điện thoại cũng không liên lạc được” vì ở đây sóng rất chập chờn nếu ngoài vùng phủ sóng đồng nghĩa Tĩnh Hy đã đi được một đoạn xa nơi này rồi.
“ Bây giờ mọi người chia nhau ra tìm đi, trời tối như vậy sẽ rất nguy hiểm.

Hoắc Chiến Cửu cậu cùng vợ cậu đi một hướng, Nam Phong Vũ và Mộ Tử Hiên cùng em gái Tĩnh Hy đi một hướng, tôi sẽ đi về hướng đông tìm Tĩnh Hy ” Mạc Vũ Thần không đợi nổi nữa liền cầm lấy đèn pin quăn cho mọi người sau đó lên tiếng.
Nam Phong Vũ trước khi xuất phát cũng dặn dò rất kỹ “ Nhớ mang theo điện thoại ”.

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, chia nhau ra mỗi người một hướng.
Mạc Vũ Thần đi thẳng về phía đông mà Lâm Tiểu Nhi nói, anh thật sự không hiểu được sao cô lại đi ra ngoài vào giờ này chứ, chẳng lẽ có chuyện gì gấp đến mức cô phải ra ngoài ngay vào buổi tối như vậy?

“ Hy Hy! Em ở đâu ” Anh lên tiếng vừa soi đường, soi toàn bộ khu vực bên cạnh rồi gọi tên cô.
Tiếng anh vang lên nhưng chẳng ai đáp lại, đột nhiên trái tim anh ngày một nhói hơn, anh cảm thấy sợ hãi, sự sợ hãi này anh chưa từng có.
Mạc Vũ Thần vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Lục Tĩnh Hy! Nếu em xảy ra chuyện anh nhất định không tha cho em.
Lâm Tiểu Nhi bên kia đi cùng Hoắc Chiến Cửu, cô nàng lo lắng đến mức nước mắt rơi lã chã, cô sợ thật sự rất sợ, sợ Lục Tĩnh Hy xảy ra chuyện, sợ cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm.
Chẳng biết từ lúc nào trong lòng đã mang đầy cảm giác hối lỗi, nếu lúc đó cô nàng đi cùng Tĩnh Hy thì tốt rồi, tại sao bản thân lại để bạn mình ra ngoài một mình như vậy chứ.
Hoắc Chiến Cửu nghe tiếng thút thít liền nhíu mày quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tiểu Nhi một màng như vậy có chút không vui.
“ Khóc cái gì? ”
Lâm Tiểu Nhi lắc đầu khi nghe anh hỏi, nhìn anh là biết đang rất khó chịu, nếu cô còn làm vướn tay vướn chân anh thì chắc chắn anh sẽ nổi giận mất.
Hoắc Chiến Cửu không biết nói gì quay đầu đi tiếp nhưng quăn cho Lâm Tiểu Nhi một câu “ Em ấy không sao đâu ” anh biết là Lâm Tiểu Nhi lo lắng cho Lục Tĩnh Hy nên mới như vậy.
Lục Tĩnh Hy cô liên tục bấm gọi cho từng người một, nhưng chẳng có sóng bóng tối trước mắt khiến cô bất lực, cô không tìm được lối ra.

Tại sao cô lại ngu ngốc đi theo dòng tin nhắn trong điện thoại chứ.
Cô không nhìn thấy đường, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ quá rồi, nước mắt cũng rơi đầy khuôn mặt xinh đẹp đó.


Bước chân cô loạn choạng vấp vào cục đá to ở phía trước mà ngã nhàu xuống nền đất.
“ Hức...hức...!Vũ Thần! ” Trong đầu cô không hiểu sao chỉ hiện ra hình bóng của anh, cô chưa bao giờ hi vọng mong anh xuất hiện ngay tại đây như bây giờ.
Chân cô bị rỉ máu, nhưng cô dường như không còn cảm thấy đau, khó khăn đứng dậy bước từng bước nhỏ nhưng vẫn khiến chân cô đau không tả nổi.
Nhưng còn chưa bước được 3m thì cô đã không đi nổi nữa cô đã ngã nhàu xuống đất một lần nữa.
Lục Tĩnh Hy không đi nổi nữa chân cô đau quá thật sự rất đau, máu rỉ ra ngày một nhiều hơn “ Hức...Vũ Thần ” cô ôm đôi chân đau đớn của mình bất lực gọi.
Đột nhiên tiếng động lạ cây cối rung chuyển, âm thanh lạ trong lòng đất.
Cô không phải ngốc mà không biết đây là tiếng động của sắp sạt lỡ đất.

Lục Tĩnh Hy sợ cô tiếp tục bò về phía trước, cô chưa muốn kết thúc ở đây, cô liên tục cố gắng nhanh nhất có thể mà bò đến phía trước.
“ Vũ Thần! Hức....!Anh ở đâu ” Tiếng cô nức nở trong màng đêm tĩnh mịch..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: Chương 51


Mạc Vũ Thần lúc này cũng đã nghe được tiếng động của cây cối và mặt đất.

Anh hoảng hốt mà chạy nhanh về phía trước, nếu anh không nhanh, nếu anh còn chậm trễ bảo bối của anh thật sự sẽ gặp nguy hiểm mất.
Anh chạy thì nghe tiếng nức nỡ của Lục Tĩnh Hy gọi anh ở phía trước, Vũ Thần lúc này khẩn trương chạy đến chổ cô.

Anh nhìn thấy cô đang khó khăn bò trường dưới đất.
“ Hy Hy! ” anh gọi lớn.
Lục Tĩnh Hy nghe được tiếng anh gọi thì liền bật khóc lớn hơn “ Vũ Thần! ” sau tiếng gọi đó mọi thứ trước mắt điều đen như mực, cô nằm ra nền đất mà ngất đi.
Mạc Vũ Thần vội chạy nhanh đến chổ cô, anh không ngừng vuốt ve gương mặt cô “ Ngoan đừng sợ, anh ở đây đừng sợ ”.
Anh liếc mắt thấy chân cô chảy máu liền không ngần ngại mà bế cô lên.


Thời gian không còn nhiều nữa rồi, anh bế cô trong lòng chạy về hướng bản thân vừa đi qua.
Lục Tĩnh Hy ôm vòng tay ôm lấy cổ anh, cô vì mệt, chân lại không ngừng chảy máu mà ngất đi sau khi nhìn thấy anh.
Bước chân của anh nhanh đến mức bế cô trên tay mà chạy đến nơi an toàn ở phía trước.

Những mảnh đất to bắt đầu rơi xuống phía dưới chân núi, nó không ngừng rơi.

Mạc Vũ Thần nghe được tiếng động đó anh càng chạy nhanh hơn.
Đến lúc mặt đất chuyển động mạnh một cái, anh ôm lấy đầu cô nhảy bật một bước lớn, ôm cô trong lòng mà lăng về phía trước mấy vòng.

Đến khi dừng lại thì trận sạt lỡ cũng ngưng rồi.
Lưng anh va phải đá, nhưng vẫn ôm khư khư cô trong lòng mình “ Hy Hy! Không sao rồi, anh đưa em về, đừng sợ anh đưa em về ”.
Chút lý trí còn sót lại của Vũ Thần cũng biến mất khi nhìn thấy cô bất tỉnh trong tay mình.

Anh hốt hoảng mà gọi cô không ngừng, nhưng cô không đáp lại anh.
Gắng gượng bế cô anh cảm thấy cơ thể bản thân không có một chút đau đớn nào sau trận ngã lăng mà thay vào đó là sự sợ hãi nhìn cô.

Mạc Vũ Thần về đến lều thì cũng là lúc mà mọi người vì nghe tiếng động lớn mà chạy về.

Lâm Tiểu Nhi và Trình Giai Giai nhìn thấy cô trong tay anh bất tỉnh liền hốt hoảng “ HyHy! ”.
Mộ Tử Hiên chạy nhanh lại đỡ Vũ Thần giúp anh đưa cô vào trong lều.
“ Tử Hiên! Cậu mau xem cô ấy, nhất định không được cô ấy xảy ra chuyện nhất định không được xảy ra chuyện có biết không ” Mạc Vũ Thần nắm lấy cánh tay của Mộ Tử Hiên không ngừng sợ hãi nói.
“ Được rồi, cậu lo vết thương của cậu trước đi, tôi nhất định không để em ấy xảy ra chuyện ” Mộ Tử Hiên gật đầu, lời nói chắc nịch nố với Mạc Vũ Thần đang sợ hãi nhìn Tĩnh Hy.
Anh thất thần đi ra ngoài, trên người anh tuy không có vết thương nặng, nhưng vết thương nhỏ thì chi chít.
Nam Phong Vũ nhìn thấy Mạc Vũ Thần thất thần đi ra, anh không biết nói gì, nhìn dáng vẻ sợ hãi của anh thì anh ta cũng biết anh đã sợ hãi ôm cô về đến mức nào.

Anh ta cầm thuốc sát trùng đến nhìn anh nói “ Lo vết thương cậu trước đã, em ấy không sao đâu ”.
Mạc Vũ Thần im lặng không nói lời nào, ánh mắt chỉ dõi vào bên trong lều của cô.
Hoắc Chiến Cửu ngồi trầm mặc, thứ anh nghi ngờ nhất và muốn biết nhất là tại sao Lục Tĩnh Hy lại đi về hướng đó, rõ ràng lúc sớm người dân cũng đã nói hướng đó rất nguy hiểm.
Vậy lí do gì mà khiến Tĩnh Hy nhất định phải đi trong đêm chứ?
Mộ Tử Hiên băng bó và xem vết thương cho Tĩnh Hy xong liền đi ra ngoài.
“ Cô ấy sao rồi? ” Mạc Vũ Thần vừa nhìn thấy anh ta ra liền đứng bật dậy gấp gáp hỏi.

Mộ Tử Hiên gật đầu đáp “ Không sao, chỉ là chân có vết thương và một số vết thương nhỏ tay thì không có gì đáng ngại ” anh không biết tại sao cô nhóc này lại đi đến nơi nguy hiểm đó làm gì chứ.
“ Giai Giai với Tiểu Nhi vào thay đồ cho em ấy đi ” Mộ Tử Hiên nói xong liền ngồi xổm xuống cạnh Vũ Thần.
Đến khi hai người có kia đi vào trong lều rồi bốn người họ mới bắt đầu nhìn nhau.
“ Cậu tìm thấy em ấy ở đâu ” Hoắc Chiến Cửu lúc này nhìn anh lên tiếng hỏi.
“ Khu sạt lỡ đất phía đông ” Mạc Vũ Thần lúc này nghe xong tình trạng của cô anh cũng dần bình tĩnh mà trả lời.
Nam Phong Vũ liền nhíu mài “ Tại sao em ấy lại đến đó, chẳng lẽ em ấy quên nơi đó là khu sạt lỡ sao? ” anh ta cũng vô cùng thắc mắc tại sao cô lại đến đó chứ.
Mạc Vũ Thần lắc đầu, anh rơi vào trầm tư “ Đợi cô ấy tỉnh lại mới biết được ” chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy nghi ngờ chuyện này.
Cô không thể nào mà đột nhiên đi ra đó để làm gì nếu không có lý do chính đáng, nhất định là có gì đó rồi nên cô mới mạo hiểm mà buổi tối một mình đến đó.
Cả bốn người đều im lặng, bọn họ có chung một suy nghĩ, chính là chắc chắn là có lí do gì đó nên cô mới đi đến đó trong khi biết nơi đó rất nguy hiểm..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: Chương 52


Tất cả mọi người ai cũng đợi cô tỉnh để biết rõ lý do.
Ngoài bốn người đàn ông thì không ai hiểu được tại sao bọn họ muốn biết lý do, vì bọn họ thật sự muốn biết có phải Chu Lạc Hy giở trò không? Chu Lạc Hy vừa đi thì Lục Tĩnh Hy đã xảy ra chuyện như vậy.
“ Mọi người về nghĩ ngơi đi, tôi ở lại với em ấy ” Mạc Vũ Thần lạnh lùng lên tiếng.
Mọi người cả ngày nay vừa phải khám bệnh, vừa phải phát quà cho người dân liên tiếp bây giờ còn xảy ra chuyện như vậy.
“ Không cần! Để tôi ở lại với chị ấy là được rồi ” Trình Giai Giai vốn không có cái nhìn tốt về Mạc Vũ Thần cô nàng không muốn anh ở gần chị mình.
Mạc Vũ Thần anh thật sự không biết đắc tội gì với Trình Giai Giai, không hiểu sao lúc nào cũng bị cô nàng này ngăn cản, còn nhìn anh với ánh mắt không hề thiện cảm.
“ Giai Giai em về lều nghĩ ngơi đi để Vũ Thần cậu ấy ở lại được rồi, không sao đâu yên tâm ” Mộ Tử Hiên liếc nhìn anh sau đó nói với Trình Giai Giai.
Trước giờ chưa từng có ai làm trái ý của Vũ Thần được, ngay cả bọn anh cũng chưa từng phản bác lại ý kiến của Mạc Vũ Thần, chỉ có Hoắc Chiến Cửu là có khả năng khuyên ngăn Mạc Vũ Thần thôi, nếu Giai Giai còn thế này anh không chắc Mạc Vũ Thần cũng sẽ loại bỏ luôn Trình Giai Giai đâu.
Trình Giai Giai nhìn thây ánh mắt nghiêm túc của Mộ Tử Hiên liền có chút không đành lòng.


Nhưng vẫn phải về lều.
Tất cả mọi người đều quay về lều nghĩ ngơi thì Mạc Vũ Thần lại trầm mặc đi vào bên trong lều của cô, anh muốn nhìn thấy cô, không ai biết được khi tìm mãi không thấy cô anh đã sợ hãi đến mức nào.
Anh chỉ ngồi bên cạnh nhìn Lục Tĩnh Hy trên tay cũng có vết thương, chân cũng bị thương, lương tâm anh cảm thấy có lỗi nhường nào khi không bảo vệ cô, để cô chịu nhiều tổn thương như vậy.
“ HyHy! Có phải anh làm sai rồi không? ”.
Lục Tĩnh Hy lúc này đột nhiên nhíu mày đầy khó chịu, mồ hôi cũng túa ra đầy trán.

Mạc Vũ Thần nhìn cô anh chắc chắn cô đang gặp ác mộng.
“ Đừng....đừng mà...Vũ Thần ” Cô hình như đang cố vùng vẫy gọi tên anh trong cơn nói mớ.
Mạc Vũ Thần giật mình lay lay cô dậy “ HyHy ngoan anh ở đây ” anh ôm cô vào lòng mà vỗ về.
Cô qua một lúc được anh ôm không còn vùng vẫy nữa mà thay vào đó nước mắt rơi ra lã chã, anh không biết cô mơ thấy gì mà cô lại như vậy, nhưng anh cảm giác được cô đang rất sợ hãi.
Anh ôm lấy cô thật chặt chỉ như là chỉ cần anh buông tay, cô sẽ tan theo gió mây vậy.

Anh đặt trán mình lên trán cô, không kiềm được hôn lên mắt cô.
Lúc này Lục Tĩnh Hy cũng giật mình mà mở mắt sau cơn ác mộng dày vò cô, cô nhìn thấy anh vẻ mặt không được tốt lắm anh nhìn cô bốn mắt chạm nhau.
“ Gặp ác mộng sao? ” Mạc Vũ Thần nhẹ nhàng lên tiếng.
Cô không đáp chỉ nhìn anh gật đầu.

“ Có đói không? ” Những câu nói cụt ngủn vang lên, nhưng nó mang theo sự lo lắng và chiều chuộng yêu thương dành cho cô.
Lục Tĩnh Hy nhìn thấy trên tay anh có vết thương, cô liền nắm lấy tay anh, ánh mắt đau lòng nhìn lấy vết thương rồi mới lên tiếng “ Có đau không? ”

Cô thật sự không biết nếu lúc đó anh không đến, có lẽ cô đã bị vùi lấp dưới lớp đất kia mà không ai tìm được, không ai có thể biết được giây phút nhìn thấy anh cô đã mừng đến mức nào.
Lúc đó cô nghĩ nếu anh không thể mang cô khỏi đó, ít ra cô cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ của anh vì cô mà lo lắng.
“ Không đau, bảo vệ em sao mà đau được chứ ” Mạc Vũ Thần nắm lấy tay cô, ánh mắt nghiêm túc nói.
Lục Tĩnh Hy nghe anh nói có chút bất ngờ, nhưng cô không đáp, cô chỉ mỉm cười nhìn anh, chẳng hiểu sao khi nhìn vào mắt anh, nghe anh nói trái tim của cô không thể ngăn được sự rung động.
Mạc Vũ Thần cúi đầu hôn lên môi cô, anh hôn rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng và chậm rãi.

Lục Tĩnh Hy không né tránh nụ hôn của anh, cô chỉ lẳng lặng đáp lại nụ hôn đó.
Mặc kệ trước đây có xảy ra chuyện gì, người đàn ông ở trước mặt này, cũng không ngại đêm tối, không ngại nguy hiểm mà đi tìm cô, kéo cô khỏi lưỡi hái tử thần.

Truyện Hệ Thống
“ HyHy em nhất định phải đợi anh nhé ” Anh vuốt ve gương mặt không hiểu vấn đề mà trầm giọng nói.
Lục Tĩnh Hy không biết sao, cô không biết phải trả lời thế nào, anh để cô ở lễ đính hôn một mình, anh biến cô thành kẻ thay thế, nhưng chẳng hiểu sao cô lại không thể quên đi anh.
“ Lúc đó tôi cứ nghĩ tôi sẽ không thể quay về, sẽ phải bỏ mạng tại đó ” cô nhẹ giọng nói với anh.
Anh mỉm cười hôn lên trán cô một cái rồi mới nói ra lời nói đầy nghiêm túc “ Cho dù em đã đi đến quỷ môn quan rồi.


Anh cũng nhất định đi đến gặp Diêm Vương mà đòi người ” cả đời cô nếu có phải bỏ mạng thì cũng phải ở bên cạnh anh.
“ Được rồi không nói nữa, anh ăn gì chưa? ” Lục Tĩnh Hy bật cười với câu nói của anh.
Mạc Vũ Thần lắc đầu, cô như vậy anh ăn kiểu gì chứ, dù cả buổi chưa ăn gì nhưng bụng anh không hề thấy đói.
“ Vậy chúng ta đi tìm gì ăn đi ” Tĩnh Hy chống tay khó khăn muốn đứng dậy.
Anh nhanh tay hơn đã ngăn cô lại “ Không cần! Em ở yên đây, anh đi lấy cho em ” cô như vậy còn định ra ngoài? Cô ở yên đây anh còn cảm thấy đau lòng huống chi là bắt cô đi.
Cô gật đầu nhìn anh.

Mạc Vũ Thần ra ngoài lấy đồ ăn tối cho cô, cô nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh, ngay chính cô cũng không thể hiểu nổi, anh lúc lạnh lúc nhạt, lúc thì đối tốt với cô mặt khác lại ở bên cạnh Chu Lạc Hy, rốt cuộc thì anh còn muốn biến cô thành thứ gì nữa đây?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: Chương 53


Sáng hôm sau mọi người như tổ chức cuộc họp tại căn lều của Tĩnh Hy vậy, chẳng vắng bóng một ai luôn.

Lục Tĩnh Hy nhìn mọi người ngơ ngác không hiểu có chuyện gì.
“ Chị! Chị còn thấy chổ nào không khoẻ không? ” Trình Giai Giai lo lắng nhìn Lục Tĩnh Hy lên tiếng hỏi.
Cô nhìn cô nàng lắc đầu “ Có hơi đau một chút, nhưng không sao ” dù đi lại có hơi bất tiện phải nhờ Mạc Vũ Thần đỡ thì không có gì đáng ngại.
Mạc Vũ Thần ngồi bên cạnh cô ánh mắt chỉ đặt lên người cô không rời dù chỉ một giây.
“ Nhưng mà mọi người ở đây đông đủ như vậy làm gì vậy? Hôm nay không khám bệnh cho mọi người sao? ” Cô nhìn mọi người thắc mắc lên tiếng.
Hoắc Chiến Cửu rất muốn hỏi xem lí do cô ra ngoài đó là gì, nhưng anh lại không muốn mở miệng, anh lấy tay ôm lấy éo của Lâm Tiểu Nhi, cô nàng quay đầu nhìn anh liền hiểu ý.
“ Tĩnh Hy! Hôm qua cậu ra ngoài đó làm gì vậy? Cậu không nhớ mọi người có nhắc là ở hướng đó có thể xảy ra sạt lỡ rất nguy hiểm sao? ” Lâm Tiểu Nhi lúc này là người hỏi ngay vấn đề mà mọi người ai cũng muốn biết.
Mọi người hướng mắt về cô chờ đợi câu trả lời.
Lục Tĩnh Hy cũng thấy không có gì đáng giấu, nhưng nhờ Tiểu Nhi nói cô mới nhớ hôm qua người dân có nói hướng đó rất nguy hiểm, sao cô lại quên đi việc quan trọng này chứ, suýt nữa thì bị vùi dưới lớp đất kia rồi.
“ Không rõ nhưng hôm qua có người nhắn cho to đi về hướng đó, có chuyện quan trọng tớ nên biết.


Nhưng tớ cũng quên mất lời người dân nói tò mò mà đi về hướng đó ” Lục Tĩnh Hy cô mai mốt nhất định phải xoá bỏ cái tính tò mò này, nếu cứ như vậy cô không biết lần sau sẽ là chuyện gì.
Nam Phong Vũ nhíu mày hỏi thêm “ Vậy em có biết người kêu em đi là ai không? ”
Lục Tĩnh Hy lắc đầu “ Không là số lạ ”.
Mạc Vũ Thần cốc vào đầu cô một cái, dịu dàng mà trách mắng “ Em bị ngốc sao? Người lạ bảo đi em cũng đi ” cô bình thường thông minh lắm mà, sao bây giờ lại ngốc nghếch thế này?
Cô nhíu mày khó chịu nhìn anh “ Ai mà biết sẽ xảy ra chuyện này chứ ” cô muốn mọi chuyện như thế này lắm chắc, anh nghĩ cô muốn mất mạng lắm sao, cô mà nhớ ra lời người dân nói thì có chết cũng không đi đến đó rồi.
“ Sao này đừng mạo hiểm như vậy nữa, có gì thì phải nói biết không? ” Anh xoa đầu cô ân cần dặn dò, suy cho cùng cô bé của anh vẫn còn rất ngây thơ, cô mạnh mẽ nhưng những chuyện phức tạp mà cô sắp phải đối mặt nó đã quá sức với cô rồi.
Cô nhìn anh gật đầu một cái chắc nịch.
Hoắc Chiến Cửu nhìn Mạc Vũ Thần một lúc rồi mới lạnh giọng lên tiếng “ Mạc Vũ Thần cậu ra ngoài tôi có chuyện cần nói, mọi người cũng đi làm việc đi để em ấy còn nghĩ ngơi ”.
Anh nhìn anh ta như hiểu ý gật đầu một cái, anh xoay đầu hôn lên trán cô một cái rồi mới mỉm cười ra ngoài, mọi người cũng ra ngoài bắt đầu vào công việc từ thiện mấy ngày qua.

Lục Tĩnh Hy cũng khó hiểu mà nằm xuống nghĩ ngơi, cô cũng thắc mắc người nhắn tin đó là ai chứ hẹn cô đến chổ nguy hiểm như vậy.
Tầm nửa tiếng sau Mạc Vũ Thần mới quay lại lều của cô, trên tay anh còn cầm bát cháo thịt mà Giai Giai đã nấu cho cô dùng.
“ HyHy dậy ăn một chút rồi uống thuốc đi em ” Anh nhìn cô nhẹ nhàng lên tiếng.
Cô ngồi bật dậy nhìn anh, ánh mắt anh vô cùng dịu dàng, ngồi xuống thổi từng muỗng cháo đút cho cô, nhìn dáng vẻ bây giờ của anh thật sự không ai biết anh là người đứng đầu của Đông Vũ nếu nhân viên anh mà biết chắc chắn bọn họ sợ chết khiếp mất.
Lục Tĩnh Hy ngoan ngoãn há miệng ăn cháo mà anh đút cho cô.
“ Có nóng không? ” Anh vô cùng dịu dàng mà chăm sóc cô.
Cô lắc đầu, tuy đây chỉ là cháo bình thường nhưng nó ở trên tay anh thì ngon hẳng ra nhỉ? Cô cảm thấy không nóng mà ngược lại nó còn rất ngon nha.
Anh mỉm cười đút cho từng muỗng cháo, cô ngoan ngoãn ăn hết bát cháo sau đó mới lấy thuốc uống.

Mạc Vũ Thần cất bát cháo sang một bên, quay lại nhìn thấy mép miệng cô còn dính một ít cháo, anh liền khom người đến hôn lên môi cô, liếm đi phần cháo còm sót lại ở mép miệng.
Nhưng vẫn không có ý định dứt nụ hôn, anh giữ gáy cô lại lưỡi luồng vào bên trong khoang miệng của cô mà càn quét, vị cháo ngọt thanh ở trong khoang miệng vẫn còn đọng lại.
Lục Tĩnh Hy từ từ cũng bắt nhiệp theo anh, tay anh không hề yên phận mà luồng vào bên trong áo cô xoa nắn, anh đã ăn chay rất lâu rồi, hôm nay anh không muốn ăn chay nữa đâu, anh muốn ăn thịt rồi.
Cô bắt đầu thở dốc dưới thân anh, Mạc Vũ Thần rời môi cô, anh kéo chăn quăn sang một bên, tay thuần thục mà tháo bỏ bộ đồ ngủ trên người cô.


Lục Tĩnh Hy hai tay chống lên ngực anh.
“ HyHy! Anh muốn ” Anh dương mắt nhìn cô đầy gợi tình.
Ánh mắt anh phủ màng sương mỏng vì dục vọng.
Cô ngẩn lên hôn môi anh nhưng không đáp, anh xem như đó là lời đồng ý, liền cúi đầu tiếp tục hôn lên môi cô.

Tay cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người mình sang một bên.
Anh cẩn thận ngậm lấy đôi gò bông của cô, tay anh tìm đến nơi tư mật của cô mà thăm dò, Lục Tĩnh Hy bị đụng chạm cô liền khẽ rên, hai má cũng ửng đỏ vì gợi tình.
Mạc Vũ Thần qua một màng dạo đầu anh không chịu nổi nữa liền cởi bỏ chướng ngại vật còn lại của mình, chậm rãi mà đi vào bên trong cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, vì sợ cô đau.
Lục Tĩnh Hy cắn răng để không bật ra tiếng ám muội, đây không phải là phòng cách âm, đây là lều, chỉ cần cô la lên mọi người đều nghe thấy, lúc đó cô chỉ còn nước mà đào cái lỗ chui xuống.
Anh bắt đầu di chuyển nhanh hơn, anh biết cô sợ phát ra tiếng nên cúi đầu hôn lên môi cô để kiềm lại âm thanh mà cô phát ra.
“ HyHy gọi tên anh ” Anh nhỏ giọng nói với cô.
Lục Tĩnh Hy không ý thức được nữa, khoái cảm đã lấp đầy đầu óc cô rồi “ Vũ...Vũ Thần ”.
“ Ừm...Anh yêu em ” Anh hôn lên trán đầm đìa mồ hồi của cô.
Cô hai tay bấu vào tấm lưng săn chắc của anh, anh không dám làm mạnh chỉ sợ động vào vết thương của cô sẽ rất đau, anh không muốn cô phải chịu đau nên anh chỉ đành né những vết thương của cô.
“ Bảo Bối ngoan nói em yêu anh nào ” Anh tiếp tục hôn lên môi đỏ mọng của cô mà dụ dỗ.
“ Em...em yêu anh ” Tĩnh Hy gật gù nghe lời anh mà nói nhỏ.

Giọng cô nhỏ vừa đủ cho anh nghe, Mạc Vũ Thần mỉm cười vô cùng vui vẻ mà hôn lên môi cô.
Hai chân cô kẹp chặt hông anh khiến anh càng thêm hưng phấn mà tăng tốc.

Lục Tĩnh Hy ở dưới thân anh thở dốc liên hồi.
Mạc Vũ Thần dây dưa một chút cũng chịu phóng thích vào bên trong mà buông tha cho cô.
Tâm tình anh vui vẻ mà mặc lại quần áo cho cô một cách thuần thục, rồi mới đến mình.

Anh không mặc áo chỉ mặc lại chiếc quần tây, còn cô thì mệt đến mức không thèm quan tâm anh làm gì.
Anh ôm lấy cô vùi đầu hôn lên tóc cô.

Lục Tĩnh Hy còn chưa đầy 10 phút mắt đã nhíu lại đầy mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ, còn anh chỉ lặng lẽ ở bên cạnh nhìn cô.
[ Xin lũi mn nay bận quá nên tui quên ra chapppppn ].

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: Chương 54


Cả mấy ngày ở lại đây Lục Tĩnh Hy chỉ cần mở mắt đã thấy anh, anh vậy mà chuyển sang lều cô mà cư trú luôn.

Trình Giai Giai bị anh đuổi sang lều khác ngủ cô cũng không dám cãi, chỉ biết hậm hực khó chịu vì anh ở gần chị cô.
Trong mắt Giai Giai thì anh chính là tên đàn ông đáng ghét nhất trên đời, vừa nhìn đã không ưa nổi, đáng ghét còn hơn cả ai đó.
Đến tối mọi người cùng nhau ngồi vào vị trí của mình để chuẩn bị dùng bữa tối.

Lục Tĩnh Hy bị anh bám dính như sam, cô cũng không nói gì dù sao mấy ngày qua biểu hiện của anh đối với cô cũng rất tốt.
Nam Phong Vũ khoé môi giật giật khinh bỉ nhìn Mạc Vũ Thần đang bám Tĩnh Hy không rời.

Ngay cả Mộ Tử Hiên cũng cảm thấy chuyến đi này Mạc Vũ Thần và Lục Tĩnh Hy chính là những người nhàn nhất đó nha.
“ Em ăn nhiều một chút ” Mạc Vũ Thần tâm tình anh vô cùng vui vẻ khi ở bên cạnh cô.

Cô nhìn anh gật đầu “ Anh cũng ăn đi ”.
Mộ Tử Hiên lúc này khó chịu ra mặt, anh đây phải ăn cơm chó của bọn họ sao? “ Này hai người làm hoà rồi thì cũng đừng phát cơm chó ngay lúc đang ăn chứ ” anh là cẩu độc thân đó nha.
Mạc Vũ Thần nhếch mép nhìn Mộ Tử Hiên châm chọc “ 30 tuổi đầu còn chưa có bạn gái thì cậu không có quyền lên tiếng ” đừng tưởng anh không biết cái tên này bị đá nhé.
Tử Hiên cạn ngôn nói không lại bọn họ, bọn họ tận hai cái miệng anh chỉ có một thôi.
Lâm Tiểu Nhi bật cười với vẻ mặt bất mãn của Mộ Tử Hiên thì đột nhiên cảm giác được luồng khí lạnh bên cạnh liếc qua thấy Hoắc Chiến Cửu sắc mặt khó coi vô cùng nhìn cô.
“ Ăn đi cười cái gì ” Giọng nói của Hoắc Chiến Cửu đầy lạnh lùng vang lên.
Cô nàng cũng chỉ biết cúi mặt nghe theo, Hoắc Chiến Cửu lúc nào cũng vậy, anh chưa từng dịu dàng với cô nàng dù là giả vờ trước mặt người khác cũng chưa từng vì căn bản Hoắc Chiến Cửu không hề yêu cô.
Nam Phong Vũ cảm thấy anh ta và cả Mộ Tử Hiên cùng Trình Giai Giai là những kẻ đáng thương nhất trong chuyến đi này, có phải rủ bọn họ theo là sự sai lầm của anh không vậy?
Mọi người dùng bữa xong liền quay về lều của mình, mỗi người chìm vào suy nghĩ riêng.

Ngày mốt bọn bọ sẽ quay về, ngày mai chính là ngày cuối ở lại đây.
Nghĩ đến Mạc Vũ Thần đột nhiên trong lòng có chút không vui.
Anh nằm nghiên đầu nhìn cô “ HyHy! Ngày mốt quay về em lại đi làm sao? ”
Lục Tĩnh Hy nhìn anh với vẻ mặt kỳ dị, anh hỏi gì vậy chứ, cô không đi làm thì cạp đất ăn à? Ai mà giàu như anh chứ, bố mẹ cô có giàu thì cô cũng chỉ là làm công ăn lương cho người khác.
“ Ừm ” Cô khẽ ừm một tiếng.
“ Anh không ở bên cạnh em sau này nhất định chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để bị ngất như lần trước ” Mạc Vũ Thần gật đầu ánh mắt thâm tình nhìn cô, anh sợ cô lại như lần trước anh sẽ không chịu nổi mà bắt nhốt cô lại mất.
Đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng, sao anh biết cô bị ngất? Cô nhớ chỉ có ba mẹ và Mộ Tử Hiên biết mà “ sao anh biết lần trước em bị ngất? ” cô lên tiếng nghi hoặc bỏi.
Mạc Vũ Thần lúc này cũng giật mình nhưng mấy giây sau đã bình thản mà trả lời cô “ Tử Hiên nói anh biết ”.
Lục Tĩnh Hy cảm thấy cũng đúng bọn họ chơi chung mà, tất nhiên Tử Hiên sẽ nói cho anh nghe những chuyện của cô rồi, đúng là cái tên gián điệp mà.
Anh hôn lên chóp mũi của cô, tay vòng qua eo cô mà ôm lấy, thâm tâm không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng thoải mái, những lần ở bên cạnh cô anh đều cảm thấy tâm tình rất tốt.


“ Vũ Thần! Anh sẽ không bỏ rơi em lần nào nữa phải không? ” Cô nghiên người nhìn vào đôi mắt đen láy cỉa anh vô cùng nghiêm túc hỏi.
Mạc Vũ Thần mỉm cười ánh mắt lộ rõ sự ôn du, anh hôn lên môi cô một cái rồi mới đáp “ Ừm sẽ không có lần nào nữa ” anh sao có thể bỏ rơi cô chứ.
“ Nếu anh còn có lần nào nữa em nhất định chạy trốn anh cả đời, khiến anh mãi mãi cũng không tìm được em nữa ” Lục Tĩnh Hy cô nhìn anh lời nói vô cùng nghiêm túc, đây là cơ hội cuối cùng và không còn lần nào nữa.
Anh có chút đơ người, nhìn cô sau đó mỉm cười “ Anh có thể chấp nhận mọi kết cục của bản thân, nhưng không chấp nhận được việc em bị tổn thương ” tay anh để cô gối đầu lên, bàn tay khẽ vuốt mái tóc của cô.
Cô có chút khó hiểu với câu nói của anh, anh nói vậy là có ý gì chứ?
“ Không hiểu! ” Lục Tĩnh Hy ngây ngô nói với anh.
Mạc Vũ Thần bật cười véo mũi cô một cái nhẹ “ Không cần hiểu! Chỉ cần biết anh đây cho dù có bỏ mạng cũng không để em chạy thoát ” cô chính là nhà để về, nhưng trước khi về nhà anh phải giải quyết hết những chuyện riêng của bản thân mình.
“ Anh lấy đâu ra tự tin đến vậy? ” Lục Tĩnh Hy càng nghe anh nói cô càng khó hiểu, rốt cuộc ý của anh là gì cô không hiểu được.
“ Vì anh yêu em ” Mạc Vũ Thần không ngần ngại nói ra lời bản thân nên nói.
Anh im lặng một lúc rồi mới nói tiếp “ Chỉ cần là muốn cả đời em dù có chạy cũng phải chạy về bên anh ” anh ôm cô thật chặt vào lòng, như muốn hoà hai cơ thể lại thành một.
Lục Tĩnh Hy mỉm cười mãn nguyện vòng tay ôm lấy anh, gương mặt xinh đẹp vùi vào bên trong vòng ngực săn chắc của anh, ở cạnh anh cô cảm thấy rất bình yên.

Chỉ cần anh đừng lừa dối cô, đừng phản bội cô, cô nhất định dùng cả quản đời còn lại ở bên cạnh một bước cũng sẽ không rời.
Ở bên lều của Hoắc Chiến Cửu không có bầu không khí lãng mạng như lều của Tĩnh Hy.

Căn lều này bị khí thế của anh áp bức, mà Lâm Tiểu Nhi như con thỏ nhỏ nằm gọn trong tay anh, mặc cho anh sai khiến, mặc cho anh hành hạ, cô nàng chưa từng oán trách, hay than vãn dù chỉ nửa lời.
Hoắc Chiến Cửu nhìn Lâm Tiểu Nhi nằm quay lưng về phía mình, trên danh nghĩa cô nàng chính là vợ anh, nhưng trong mắt anh cô nàng không là gì cả.
“ Ngay từ đầu tôi đã nói em đừng yêu phải tôi ” Hoắc Chiến Cửu giọng lạnh lùng, mà nói thẳng ra ngay cả bên trong hay vẻ bề ngoài của anh đều không có hơi ấm nào.
Cơ thể Lâm Tiểu Nhi khẽ rung lên khi nghe anh nói, cô nàng mỉm cười chua xót nói “ Em cũng đang rất muốn bản thân đừng yêu anh nữa ” cô nàng thích Hoắc Chiến Cửu rất lâu rồi.
Gia gia đình không phải nghèo, chỉ là cô nàng không là gì trong mắt họ, gia đình cô nàng từ đầu đã tan nát.

Giây phút Hoắc Chiến Cửu cứu cô nàng thoát khỏi đó cảm giác như bản thân tìm được ánh sáng bản thân đánh mất.
Lâm Tiểu Nhi xem Hoắc Chiến Cửu như là một ánh ban mai, một tia hi vọng nhưng đến khi cô nhận ra tia hi vọng này đáng lẽ không nên tồn tại, thì nó đã biến thành sự vô cảm rồi vì với anh cô chính là một món đồ mua vui.
Nghe câu trả lời của Lâm Tiểu Nhi, Hoắc Chiến Cửu như có tiếng nổ lớn trong đầu, anh ta chính là không ngờ Lâm Tiểu Nhi sẽ đáp anh ta lại bằng câu đó.
Bầu không khí chìm vào im lặng, không ai nói đến nữa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: Chương 55


Đến ngày mọi người quay lại thành phố hình như tâm trạng của Lục Tĩnh Hy tốt lên không ít.

Ngược lại Mạc Vũ Thần sắc mặt không tốt, anh hình như vẫn không muốn quay lại thành phố.
Anh đưa cô và Giai Giai về Lục Gia.
“ HyHy! Em không hôn tạm biệt anh sao? ” Anh nắm lấy tay cô với ánh mắt vô cùng mong đợi.
Lục Tĩnh Hy nhìn thấy Giai Giai còn ở sau lưng cô có chút ngại ngùng lên tiếng “ Anh đừng trẻ con nữa ” cô nói xong véo vào má anh một cái.
Cô vui vẻ đi vào nhà cùng Giai Giai còn anh nhìn là biết không cam tâm rồi, đến cái hôn tạm biệt còn không có bảo anh làm sao vui vẻ chứ, đúng cái con bé Giai Giai đó sinh ra để làm kẻ đối đầu với anh mà.
Mạc Vũ Thần quay lại ghế ngồi chiếc xe Range Rover chậm rãi rời đi khỏi Lục Gia.

Kế hoạch xem ra phải bắt đầu rồi.
Anh không về nhà mà lái thẳng đến Đông Vũ.


Mây ngày nay anh không ở công ty công việc cũng sắp biến thành cái núi rồi, nhớ lại những lời Hoắc Chiến Cửu nói hôm đó cũng không phải không có lý, và đó cũng là cách nhanh nhất mà anh có thể kết thúc chuyện này thật nhanh với Tống An Hùng.
Lục Tĩnh Hy vừa vào nhà đã thấy ba mẹ cô ngồi đợi cô và Trình Giai Giai sẵn rồi, trên tay cô vết thương vẫn chưa lành hẳn và chân vẫn còn quấn băng gạt.
Mẹ cô vừa nhìn thấy hai cô về đã vui vẻ ra mặt, mấy ngày nay hai cô đi bọn họ buồn chết mất.

Tiên Hiệp Hay
“ Hai đứa về rồi, có mệt không? Mẹ có hầm gà cho hai đứa đó ” Mẹ cô vui vẻ đi lại chổ hai người tươi cười nói.
Trình Giai Giai lúc này nhìn mẹ nuôi cô quơ tay quơ chân liền cảm thấy lo lắng sẽ trúng vết thương của chị mình “ Mẹ! Chị ấy bị thương rồi ” cô ân cần nói.
Mẹ cô lúc này mới giật mình nhìn thấy vết thương liền lo lắng “ Sao lại bị thương rồi? ” bà cầm tay cô lên nói, giọng điệu vô cùng lo lắng.
Lục Tĩnh Hy mỉm cười lắc đầu “ Không sao chỉ là vết thương nhẹ thôi ” cô không muốn bà lo lắng nên đành nói như vậy.
“ Giai Giai còn con? Con có bị thương không ” Mẹ cô lúc này cũng nắm lấy tay Giai Giai xoay một vòng xem xét.
Trình Giai Giai ngây ngô lắc đầu nhìn bà.
Rồi nhìn sang Lục Tĩnh Hy đột nhiên hai cô nàng lại bật cười, sau đó cô liền lên tiếng “ Mẹ à! Tụi con không sao tụi con về phòng nghĩ ngơi trước ” bà mà cứ đứng đây xoay bọn cô có khi một hồi bọn cô mệt xĩu ra đất luôn đấy.
Trái ngược với mẹ Lục, ba Lục rất bình tỉnh, ông không hề tỏ ra lo lắng, đợi đến lúc bọn cô đi ngang ông chỉ nhàn nhạt lên tiếng “ Hai Tiểu Nha Đầu chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta sẽ đi nhà hàng ” ba cô trong lòng rất thương nhưng bên ngoài lúc nào cũng sẽ tỏ ra khó khăn với bọn cô.
Hai người vui vẻ gật đầu rồi đi về phòng.
Lục Tĩnh Hy về phòng thay đồ tắm rửa xong thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.

Vừa nhìn thấy cái tên thì khoé môi đã nhếch lên tâm tình vui vẻ.
“ Alo ”
Anh ở đầu dây bên kia nhanh đáp “ Đã ăn gì chưa ”
“ Vẫn chưa ” Lục Tĩnh Hy ngồi vào ghế ngồi ở bàn làm việc phòng cô bình thản đáp.

“ Anh gọi đồ ăn cho em nhé? ” Mạc Vũ Thần lo lắng nói.
Lục Tĩnh Hy bây giờ cô cần đi ngủ không muốn ăn chút nào “ Em không đói, anh đến công ty rồi sao? ” cô nghe tiếng bút nên hiếu kỳ hỏi.

“ Ừm ” anh khẽ ừm một tiếng.
“ Đừng làm quá sức, nhớ ăn uống đầy đủ nhé ” Cô có chút lo lắng, anh lúc nào cũng ham công tiếc việc, rất ít khi ăn, ở công ty anh mỗi ngày có khi chỉ uống một cốc cafe là đến tận chiều tối mới dùng bữa.
Như vậy mãi cơ thể của anh sẽ không chịu nổi.
Mạc Vũ Thần bên kia giọng vô cùng nhẹ nhàng đáp “ Ừm, sau này mỗi ngày đều sẽ đến bệnh viện ăn trưa cùng em được không? ” chỉ vừa về công ty anh đã thấy nhớ cô rồi, chưa nghĩ đến việc sau này sẽ xa cô, anh không biết bản thân thế nào nữa.
“ Được! Vậy anh làm việc đi em không làm phiền nữa, em đi ngủ đây ” Cô vui vẻ gật đầu.
Cúp máy xong liền đi thẳng đến giường mà nằm úp mặt xuống, cứ nghĩ sau khi đi chuyến từ thiện này về cô sẽ cùng Giai Giai quay về mỹ, nhưng bây giờ lại có chút không nỡ rời xa rồi.
Hai ngày nữa Giai Giai sẽ bay sang mỹ, thủ tục đã làm xong rồi, hôm đó Mạc Vũ Thần cũng đột nhiên gợi ý bảo cô đưa cả ba mẹ sang mỹ nghĩ ngơi một thời gian.
Nếu bây giờ bọn họ đi hết, cô một mình ở lại đây thì không ổn chút nào, chưa kể lúc đó sẽ rất khó khăn nếu cô phải vừa đến bệnh viện vừa đến Lục Thị, nhưng anh nói cũng có lí ba mẹ cô làm việc vất vả bọn họ chưa bao giờ nghĩ ngơi cả.
Hay là cứ nhân dịp này để họ đi nghỉ dưỡng nhỉ?
Mạc Vũ Thần ở bên kia ngã lưng dựa vào ghế, lần này anh phải suy nghĩ cho thấu đáo, vì lần trước suýt nữa cô đã biến mất khỏi thế giới của anh rồi.
Anh lấy điện thoại bấm ra một dẫy số rồi gọi đi.
“ Alo ” giọng anh không lạnh không nóng.

Đầu dây bên kia cũng rất nhanh chóng trả lời “ Lão Đại! ” là người ở Shadow.
“ Chúng ta đã có được gì rồi ” Mạc Vũ Thần vắt chéo chân thông thả nói qua điện thoại.
“ Chúng ta có rất nhiều thông tin, hiện tại chỉ cần lo vũ khí và độc dược được chế tạo xong nữa thì có thể thực hiện kế hoạch rồi.

Nhưng còn chị dâu anh định thế nào? ” Người ở bên đầu dây bên kia chính là Lam Phong, đây là một trong những người thân cận nhất của anh, và cũng là người anh tin tưởng giao Shadow cho Lam Phong trong coi.
Vì anh rất ít xuất hiện ở Shadow mỗi lần ở giới có cuộc hẹn Lam Phong sẽ thay anh đi, cho nên rất ít người biết được người đứng đầu Shadow là ai.
Nghe đến đây Mạc Vũ Thần liền day day thái dương “ Chị dâu bọn cậu suýt chút mất mạng rồi, hiện tại xem ra tôi phải để cô ấy chịu thiệt thòi một chút nhưng sé an toàn cho cô ấy ” anh thật không dám nghĩ nếu hôm đó cô bị vùi dưới lớp đất ấy thì hiện tại lý trí của anh có còn đủ tỉnh táo không.
Lam Phong bên kia liền lo lắng, dù bọn anh chưa tiếp xúc với chị dâu bọn anh lần nào, nhưng do điều tra và nhiều lần lão đại bọn họ bảo bọn anh theo đuôi chị dâu, âm thầm bảo vệ chị ấy bọn anh biết được chị dâu bọn họ vừa xinh đẹp giỏi giang lại còn rất tốt tính nữa.
“ Bọn họ nhắm đến chị dâu sao? ” Lam Phong thắc mắc hỏi.
Mạc Vũ Thần chỉ lạnh nhạt đáp “ Ừm! Các cậu gửi toàn bộ thông tin điều tra Chu Lạc Hy mấy ngày qua cho tôi, còn về việc kế hoạch phải cố gắng đẩy nhanh nếu không chị dâu các cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm ”.
Lam Phong hiểu ý anh nói “ Chúng tôi biết rồi ” bọn anh biết với lão đại chị dâu bọn họ quan trọng đến mức nào, với cả bọn anh cũng thật muốn tiếp xúc thử với chị dâu nha, vì lỡ như sau này lão đại có khó ở bọn anh sẽ nhờ chị dâu cứu mạng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: Chương 56


Lục Tĩnh Hy cô cùng gia đình sau khi ăn tối về thì liền cùng Giai Giai đi thẳng lên phòng của cô bé.

Cô có chuyện muốn nói với Giai Giai nên chỉ đành nói với em ấy về kế hoạch của cô trước.

Khi nãy cô đã gợi ý chuyện gia đình đi mỹ nhưng ba mẹ cô đã phản đối kịch liệt.
Cô chỉ đành bàn cách với em ấy thôi.
“ Tiểu Quỷ Nhỏ! Chị có chuyện muốn bàn với em ” Lục Tĩnh Hy nhìn Giai Giai lên tiếng.
Trình Giai Giai không biết chuyện gì cô nàng ngây ngô gật đầu “ Sao thế chị? ”.
“ 2 ngày nữa em sang mỹ trước nhé ” Lục Tĩnh Hy thở dài não nề nói, cô biết em gái cô không hề có thiện cảm với Mạc Vũ Thần.
Sắc mặt cô nàng liền sa sầm xuống khi nghe chị mình nói “ Chị không đi? ”.
Lục Tĩnh Hy lặng lẽ gật đầu.
Cô nàng liền hỏi tiếp “ Vì anh ta sao? ” cô nàng cũng đoán được mấy phần rồi, còn lý do nào khiến chị cô có thể ở lại đây trong khi hai người đã quyết định đi mỹ từ trước rồi chứ.
Cô im lặng không đáp, Giai Giai liền cảm thấy biểu hiện này của chị mình chính là cô nàng đã đoán đúng lý do chị ấy ở lại đây.
“ Chị anh ta đối xử như thế với chị, chị còn định tha thứ? ” Với các Giai Giai những người đàn ông làm tổn thương cô gái của mình chính là những kẻ tồi tệ không đáng được tha thứ.

Lục Tĩnh Hy khó xử nhìn em gái mình đang nhìn cô với ánh mắt không vui “ Chị...!Chị muốn thử cược thêm một lần nữa, lần này sẽ là lần cuối ” cô rất muốn cược thật sự lần cô cảm giác anh có tình cảm với cô.
Trình Giai Giai nhìn chị mình, cô nàng cũng không muốn Tĩnh Hy khó xử liền gật đầu “ Được! Nếu anh ta làm gì chị nhớ nói cho em biết, em nhất định cho anh ta một trận ” cô nàng véo má Lục Tĩnh Hy một cái nói.
Cô nghe xong liền vui vẻ gật đầu, nhưng nếu ab mẹ biết cô ở lại vì anh chắc chắn họ sẽ không cho, thậm chí còn có ý định đưa cô đi sớm hơn.
Xem ra ngày Tiểu Giai đi cô cũng phải ra ngoài ở riêng một thời gian rồi, sau đó sẽ cố gắng thuyết phục ba mẹ tha thứ cho anh.
Lục Tĩnh Hy thuyết phục được Trình Giai Giai xong liền quay về phòng, cô thay một chiếc váy ngủ xong liền nằm lăn ra giường.

Bây giờ cô phải tìm cách để ba mẹ cô không cần ra sân bay tiễn cô và Giai Giai nếu không ông bà chắc chắn biết cô ở lại.
Tiếng cửa sổ phòng đột nhiên vang lên như là có ai đang mở cửa.

Cô giật mình bật dậy quay đầu nhìn liền thấy hình ảnh quen thuộc đang trèo từ cửa sổ vào.
Anh vẫn vậy lúc mới gặp anh cũng đã trèo cửa sổ vào phòng cô.
“ Anh không sợ bị ba mẹ em biết sao? ” Lục Tĩnh Hy quay đầu đi đến khoá cửa phòng cẩn thận rồi khoanh tay nhìn anh đặt chân xuống nền nhà.
Mạc Vũ Thần kéo cô áp sát vào lòng ngực mình, anh gục mặt xuống vai cô, hít lấy mùi hương quen thuộc của cơ thể cô.
“ Anh nhớ em chết đi được ” anh thỏ thẻ vào tai cô.
Lục Tĩnh Hy cảm giác được hình như cả ngày nay anh rất mệt, còn không về nhà mà chạy đến đây, còn phải leo cửa sổ cực nhọc như vậy nữa.


Cô vuốt ve gương mặt của anh.
“ Anh mệt lắm sao? ” Cô nhìn anh, ánh mắt ko lắng vô cùng.
Mạc Vũ Thần gật đầu “ Ừm rất mệt, để anh ôm em một chút ”
Lục Tĩnh Hy đứng bất động cho anh ôm cô.

Được một lúc anh mới chịu buông cô ra anh vừa định lên tiếng thì tiếng gõ cửa phòng kèm theo giọng của mẹ cô vang lên.
“ HyHy! Con ngủ chưa mẹ mang canh gà lên cho con nhé ” Mẹ Lục vừa mang cho Giai Giai một bát thì thấy cũng còn sớm xem ra Tĩnh Hy vẫn chưa ngủ nên bà sang hỏi cô có muốn ăn không.
Cô nhanh nhẹn dùng tay che miệng anh lại rồi giả vờ đáp “ Dạ mẹ về phòng nghĩ đi ạ tí nữa con đói sẽ tự ăn sau mẹ yên tâm ” mẹ cô mà biến anh ở đây, chắc chắn bà sẽ dùng dao mà phóng anh mất.
“ Được vậy con nhớ nghĩ ngơi sớm nhé ” Mẹ Lục nói xong liền quay về phòng của mình.
Lục Tĩnh Hy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô vừa quay lại liền thấy anh cầm lấy bàn tay cô ngậm lấy những đốt ngón tay cô, anh còn cắn lên đấy nữa.
Mạc Vũ Thần không quan tâm cô nhìn minh bàn tay đặt ở eo cô cũng bắt đầu siết chặt hơn, anh kéo cô áp vào người mình như muốn hoà hai cơ thể làm một.
“ Tiểu Thần! Đừng như vậy, anh đi tắm đi em xuống lấy canh cho anh ăn nhé ” Lục Tĩnh Hy khó khăn rụt tay lại, đẩy ảnh đi vào bên trong nhà tắm.
Anh với vẻ mặt không mấy tự nguyện mà đi vào bên trong nhà tắm, cũng may mấy lần đến đây anh đều để lại đồ nếu không xem ra hôm nay anh không cần mặc quần áo rồi.


Nhưng mà hình như không mặc quần áo tiện hơn ấy nhỉ?
Nước chảy lên cơ thể màu đồng săn chắc của  anh, mái tóc đen ướt sũng vài lọn tóc còn dính lại trên trán.

Mạc Vũ Thần dùng tay vuốt tóc ra phía sau, gương mặt đẹp như tạt tượng, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào bên trong gương, dòng nước lạnh chảy xuống cơ thể của anh.
Lục Tĩnh Hy xuống bếp lấy canh cho anh, đột nhiên chạm mặt Giai Giai đang xuống bếp uống nước cô có chút giật mình nhìn cô nàng, gương mặt sượng trân nhìn cô nàng.
Trình Giai Giai thấy cô lấy canh gà liền lên tiếng “ Chị đói à? Không sợ béo sao? ” bình thường cô nàng rất ít khi thấy chị mình ăn khuya.
Cô gật đầu đáp “ Có hơi đói một chút, chị lên phòng đây em nhớ ngủ sớm nhé “ cô nói xong nhanh chóng cầm bát canh hướng thẳng về phòng trước khi bị phát hiện.
Về đến phòng cô thở hắt ra một hơi, nhìn anh vừa tắm xong trên người chỉ mặc chiếc áo choàng bông trắng của cô chuẩn bị.
Anh nhìn cô như bị ma đuổi liền thắc mắc “ Em sao vậy? ”
“ Hả? Không sao em vừa gặp Tiểu Giai ở dưới bếp ” Cô nói xong liền cầm bát canh gà nóng đi đến bàn để lên cho anh.
“ Anh mau ăn đi ” Lục Tĩnh Hy kéo tay anh ngồi xuống cạnh mình nói.
Anh gật đầu cầm lấy bát canh gà cô mang lên cho anh, vừa thổi một muỗng thổi xong liền đưa đến miệng cho cô.
“ Ba mẹ còn giận sao? ” Anh thắc mắc lên tiếng.
Cô nhìn thấy anh đút cũng há miệng cho anh đút, rồi mới chậm rãi đáp “ Rất giận là đằng khác ” ba mẹ cô lúc trước thích anh bao nhiêu bây giờ chỉ cần biết anh ở đây không chừng ông bà đã thẳng tay tống cổ anh đi.
Mạc Vũ Thần đút cô một muỗng, rồi đến lượt anh một muỗng, mỗi động tác đều chậm rãi nhẹ nhàng vô cùng.


Cô nhìn anh một lúc mới lên tiếng.
“ Hai ngày nữa Giai Giai sẽ sang mỹ, lúc đó em sẽ ra riêng ” Lục Tĩnh Hy nói cho anh biết kế hoạch sắp tới của mình.
Anh gật đầu giọng không nóng không lạnh mà hỏi “ Ba mẹ đồng ý cho em ra riêng sao? ” thật ra anh không muốn cô ở riêng vì như vậy rất nguy hiểm, không biết bọn Tống An Hùng giở trò gì, mấy ngày nay Chu Lạc Hy cũng rất ít liên lạc cho anh.
Cô lắc đầu, làm gì có chuyện ba mẹ đồng ý cho cô ra ở riêng cơ chứ “ Em đã thuyết phục rất lâu con bé mới đồng ý giúp em giấu ba mẹ đó ” ba mẹ biết cô trốn ở lại chắc chắn tẩn cho cô một trận lớn.
Anh rơi vào trầm mặc, vì anh biết cô vì anh mà ở lại, nếu không cô đã cùng Giai Giai sang mỹ rồi.
Mạc Vũ Thần kéo cô ngồi lên đùi mình, anh đút cho cô ăn phần canh gà còn lại, nhân lúc cô không để ý anh cũng đã lấy hết xương trong thịt gà ra để cô dễ ăn hơn.
Trong mắt anh cô rất tuyệt vời, anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân muốn sống một cuộc đời bình dị như bây giờ, anh sẽ cùng cô sinh con, anh đi làm chiều về có cô cùng con ở nhà đợi cơm, cô nấu cho anh nhiều món ngon và những thứ tốt đẹp khác hình như cô đều dành cho anh.
Lục Tĩnh Hy ngoan ngoãn ăn hết bát canh gà, anh bế cô đi vào nhà tắm rửa tay xong liền bế ra.

Anh để cô ngồi lên giường, anh cẩn thận dùng khăn giấy lau nước trên tay cô.
“ HyHy! Sau này dù có chuyện gì xảy ra em cũng nhất định phải nhớ rằng, anh chưa từng lừa dối em, nếu em có gì không hài lòng nói thẳng với anh rồi nghe anh giải thích được không? ” Mạc Vũ Thần ánh mắt ôn nhu nhìn cô.
Anh yêu cô, yêu hơn cả mạng sống của bản thân mình, chỉ cần cô một đời bình an vui vẻ dù có chết anh cũng sẵn lòng.

Cả đời anh dù đã từng thích người khác, nhưng cô chính là người anh yêu mà không phải thích.
Cô dù không biết ý anh là gì, nhưng sự nghiêm túc của anh khiến trái tim cô run lên mà lặng lẽ gật đầu, cô dùng tay xoa lấy đầu anh, anh một chút khó chịu cũng không có, gối đầu lên đùi cô mặc cho cô nghịch tóc mình..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: Chương 57


Mạc Vũ Thần cả đêm thành hạ cô xong trời vừa hừng sáng anh đã rời đi trước sợ lại để ba mẹ cô phát hiện thì không hay chút nào.

Lục Tĩnh Hy hôm nay cô dậy sớm một chút để đến bệnh viện làm việc, hình như cô là bác sĩ có lượt nghĩ nhiều nhất bệnh viện Mạc Gia.

Có khi nào cô bị sa thải không vậy trời? Phải làm việc chăm chỉ mới được.

Đúng như dự định của cô vừa đến liền nhận ca phẩu thuật khó, người đó bị tay nạn giao thông, không hiểu có tông nặng không nhưng có khả năng rất cao anh ta sẽ trở thành người thực vật.

Hôm nay Mộ Tử Hiên lại không có ở bệnh viện buộc cô là người phẩu thuật.

Y tá kế bên không ngừng lau mồ hôi cho cô, nhưng với kinh nghiệm, và là một trong những sinh viên giỏi nhất nhì của thành phố này, ca phẩu thuật vô cùng thành công khi vào tay Lục Tĩnh Hy.

Lục Tĩnh Hy bước ra từ phòng phẩu thuật, tháo khẩu trang, gương mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt, cô mỉm cười nhìn người nhà của bệnh nhân “ Ca phẩu thuật rất thành công, người nhà yên tâm nhé ”.

Người nhà bệnh nhân rối rít cảm ơn cô.

Chỉ duy nhất người đứng khoanh tay bịch mặt dựa vào tường, âm thầm mỉm cười vui vẻ khi nhìn Lục Tĩnh Hy rời đi, sau khi cô rời đi người đó cũng không hề nán lại.


Lục Tĩnh Hy dựa vào ghế ở phòng làm việc nghĩ mệt, thì tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, cô mệt mỏi nhấc máy.

“ Em nghe đây ” giọng cô có chút mệt mỏi.

Mạc Vũ Thần ở bên đầu dây bên kia thông thả dựa vào ghế ngồi, gương mặt có chút tối sầm khi nghe thấy giọng mệt mỏi của cô.

“ Em không khoẻ à? ” anh dịu dàng lên tiếng.

Lục Tĩnh Hy day day thái dương “ Em vừa thực hiện ca phẩu thuật, anh gọi cho em có chuyện gì sao? ” giờ này còn chưa đến trưa mà, anh không làm việc gọi cho cô làm gì chứ?
“ Anh đã mua chung cư cho em rồi, một tiếng nữa sẽ sang đón em đi ăn trưa ” Mạc Vũ Thần có đề nghị cô về biệt thự nhưng cô không đồng ý, cô nói muốn mua chung cư ở, anh dù không muốn cũng phải chiều theo ý cô.

Cô sợ ba mẹ biết được nên không muốn ở biệt thự với anh, ba mẹ cô biết không những chuyện qua lại với anh mà còn có chuyện nói dối chuyện đi mỹ.

“ Ừm ” cô khẽ ừm một tiếng.

Mạc Vũ Thần liền bất an “ Hay là hôm nay em tan tầm sớm đi, anh cảm thấy em không được khoẻ ” giọng cô vô cùng mệt mỏi, cô thế này anh làm sao yên tâm làm việc chứ.

“ Em không sao, nghĩ một tí là được, anh làm việc đi lát gặp ” Giọng cô vô cùng nhẹ nhàng truyền qua điện thoại.

“ Được lát gặp ” Mạc Vũ Thần nói xong liền cúp máy, anh cố gắng giải quyết hết nhanh cái đống hồ sơ và những bản hợp đồng này, có thể đến gặp cô sớm một chút.

Lục Tĩnh Hy đang ngồi ngay ngắn xem bệnh án, thì tiếng cửa phòng bệnh cô mở ra, là Giang Thư y tá ở khoa của cô, cô bé này cũng khá đáng yêu đó chứ.

Giang Thư đi lại chổ cô, cô ta mỉm cười vô cùng tươi mà lên tiếng “ Bác sĩ Lục! ”.

“ Hửm? Sao thế? ” Cô cất bệnh án nhìn Giang Thư ở trước mặt trên môi còn mang nụ cười tươi tắn.

“ Ba ngày nữa là sinh nhật em, chị nhớ đến chơi nhé ” Giang Thư nhìn cô vẻ mặt vô cùng trông đợi.


Lục Tĩnh Hy nhìn cô ta như vậy cũng không nỡ từ chối, dù sao cùng là đồng nghiệp xả giao một chút chắc sẽ không sao đâu “ Được ” cô mỉm cười trả lời.

Giang Thư như rớ được vàng, cô ta liền cười còn tươi hơn khi nãy đến tìm cô nữa “ Dạ chị nhớ đến nhé ” cô ta trước khi rời khỏi còn ngoái đầu lại nói.

Bước ra khỏi phòng làm việc của Lục Tĩnh Hy khoé môi Giang Thư liền nhếch lên không ít, cô ta lấy điện thoại soạn đi một tin nhắn rất dài rồi cất nó vào bên trong túi áo.

Đầu dây bên kia nhận được tin nhắn cũng vui vẻ không kém, thậm chí suýt chút nữa đã mở tiệc ăn mừng rồi.

Chu Lạc Hy ngồi trên đùi của Tống An Hùng.

Dơ điện thoại lên cho anh ta xem dòng tin nhắn hiện lên [ Tôi đã thuyết phục được cô ta rồi, tiền tính thế nào? ].

Tống An Hùng vô cùng hài lòng, anh ta liếm lên vành tai của Chu Lạc Hy, cô ta chưa bao giờ làm anh ta thất vọng, lần này cũng không ngoại lệ.

“ Rất tốt ” Anh ta giọng điều tán thưởng Chu Lạc Hy.

Chu Lạc Hy ngồi trên người anh ta nhẹ nhàng di chuyển, ghé vào tai anh mà nói “ Phần còn lại phải xem biểu hiện của anh ”.

Tống An Hùng bật cười lớn xoay hết người cô ta lại, mạnh mẽ thúc vào bên trong cô ta, khiến cô ta bất ngỡ bật ra tiếng rên rỉ “ Ưm! aaa ”.

Anh ta còn dùng tay vỗ vào chiếc mông đầy đặn của cô, hiện lên rõ hình ảnh bàn tay đỏ chói.


“ Thích thế này không? ” Tống An Hùng anh ta ghé vào tai Chu Lạc Hy thỏ thẻ.

Chu Lạc Hy ôm lấy đầu anh ta gật gù không ngừng “ Thích!.

rất thích ”.

Anh ta bật cười lớn thô bạo ra vào bên trong Chu Lạc Hy một cách không thương tiếc, cô ta vì khoái cảm mà bật ra tiếng rên rỉ không ngừng dưới thân anh ta.

“ Thích vậy thì nhớ làm chuyện anh giao cho em cho tốt, như vậy anh còn có nhiều cái khiến em thích hơn ” Tống An Hùng vừa xoa nắn đôi gò bông, bên dưới vẫn di chuyển mà lên tiếng.

Chu Lạc Hy gật gù theo lời anh ta nói, cô ta như bị mê hoặc bởi vẻ mặt đầy nguy hiểm của Tống An Hùng, anh ta không hề thương tiếc cô ta từng cái cho vào liền khiến cô ta la hét khắp phòng.

Bọn họ quấn lấy nhau không ngừng, Chu Lạc Hy cũng chiều theo ý của hắn ta mà phục vụ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: Chương 58


Mạc Vũ Thần trưa thì đến đó cô đi ăn, chiều thì đón cô tan làm chỉ tiếc là đưa cô về nhà anh đều phải đậu xe ở rất xa vì sợ ba mẹ Lục băt gặp.
Nhìn vẻ mặt không cam tâm của anh, cô liền xoay qua hôn lên má anh một cái, Mạc Vũ Thần liền nở nụ cười quay đầu nhìn cô “ Bảo bối! Bên đây một cái ở đây một cái nữa ” anh chỉ lên bên má còn lại, chỉ lên tận môi của mình.
Lục Tĩnh Hy chỉ biết bất lực chiều theo ý anh, nếu không anh sẽ mang cái bộ mặt khó coi này về đến biêt thự sẽ gọi điện cho cô mà cằn nhằn.
Cô lần lượt hôn lên những nơi mà anh chỉ, riêng đến môi anh cô liền bị anh giữ gáy lại mà không thoát ra được, anh cắn mút môi cô một lúc lâu mới chịu buông tha cho cô.
Mạc Vũ Thần mỉm cười thoả mãn riêng Lục Tĩnh Hy cô đánh vào vai anh mấy cái rồi mới chịu xuống xe đi về hướng biệt thự Lục Gia.

Mạc Vũ Thần nhìn cô chỉ biết mỉm cười dịu dáng, cô gái của anh lúc nào cũng đáng yêu như thế.
Chiếc Range Rover rời đi ngay sau khi người dùng trong xe vừa nghe điện thoại xong.
Lục Tĩnh Hy bước vào trong nhà liền thấy ba mẹ cô đang ngồi xem truyền hình còn có Tiểu Giai ngồi xem cùng, mẹ cô vừa nhìn thấy cô liền lên tiếng.
“ Con chuẩn bị xong hết chưa vậy? Sáng mai phải bay rồi ”.
Cô cẩn thận ngồi xuống cạnh Tiểu Giai nghe mẹ cô nói xong liền có chút giật mình nhìn sang Tiểu Giai, mà trùng hợp cô nàng cũng quấyng nhìn cô với vẻ mặt lo lắng.

“ Dạ xong rồi ” Lục Tĩnh Hy nói dối không chớp mắt.
Tiểu Giai nhìn cô với vẻ mặt ngỡ ngàng, không ngờ chị gái cô cũng có ngày nói dối người khác nhỉ, lại còn không thèm chớp mắt luôn cơ.
Ba Lục nhìn cô vẻ mặt không chút cảm xúc mà dặn dò “ Qua bên đấy nhớ chăm sóc em con, con bé lạ nước lạ cái ” Lục Tĩnh Hy từng có mộ thời gian sang mỹ học tập nên sẽ rành rọt hơn nhiều.
Trình Giai Giai chỉ biết len lén nhìn nét mặt chị gái mình rồi cười.
“ Dạ con biết rồi ba yên tâm con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt ” Cô gật đầu khẳng định nói với ba Lục.
Tiểu Giai nhìn cô lúc này liền ẩn ý lên tiếng trêu chọc Tĩnh Hy “ Chị nhớ đấy nhé ”.
Lục Tĩnh Hy quay sang nhìn Tiểu Giai liền bắt gặp ánh mắt trêu chọc, liền khều nhẹ vào tay cô nàng một cái cảnh cáo, con bé này vậy mà còn dám trêu chọc trên nổi khổ của cô nữa.
“ Con về phòng trước đây ” Cô chỉ sợ ngồi ở đây một hồi liền sẽ bại lộ mọi chuyện nên thôi chạy trước tính sau.
Tiểu Giai cũng đứng dậy chào ông bà lên ngay theo sau đó.
Ba mẹ Lục nhìn hai người liền mỉm cười hạnh phúc, cũng may chị em nhà này hoà hợp với nhau, còn vui vẻ trêu chọc nhau vui vẻ như vậy thật tốt mà.
Lục Tĩnh Hy lên đến phòng cô vừa xoay người đóng cửa liền thấy Tiểu Giai nhìn cô, cô nàng mấp máy môi trêu chọc “ Chị nhớ chăm sóc em đấy nhá ” nhìn vẻ mặt của chị cô nàng thật là buồn cười mà.
Cô nhìn con bé liếc một cái nhỏ giọng nói “ Em đừng doạ chị, khi nãy còn chưa đủ sao suýt chút nữa chị sợ đến mức ngất đi rồi ” cô nghe Giai Giai lên tiếng khi nãy đã bị doạ một phen rồi.
Tiểu Giai bật cười nói “ Được rồi! Chị chuẩn bị đi mai chúng ta ra sân bay nhé ” cô nàng còn không quên để lại một câu trêu chọc trước khi rời đi về phòng.
Lục Tĩnh Hy liền lên tiếng than trách, cô em gái này lúc trước còn sợ không thể nói chuyện hợp, nào ngờ bây giờ con bé này còn dám trêu chọc cả cô đấy.
*****
Hôm sau Lục Tĩnh Hy tranh thủ lôi Giai Giai đi sớm hơn bà mẹ cô một chút, chỉ biện lý do là bận mua thêm ít đồ.

Ba mẹ Lục không nghi ngờ mà để hai người đi trước.
Đến sân bay quốc tế của thành phố A chiếc Range Rover đã đậu ở phía xa đợi sẵn.


Lục Tĩnh Hy áy náy nhìn Trình Giai Giai “ Nhớ gọi điện cho chị nhé ” cô em đứa em này như là em ruột của cô nên con bé đi cô cũng không nỡ.
“ Ừm! Mau đi đi ba mẹ sắp đến sẽ bị phát hiện đoa lúc đó chị sẽ phải lên máy bay cùng em, đừng có mà hối hận đó ” Giai Giai nhìn thấy Range Rover đậu ở đằng xa liền biết ai, ở đây còn ai ngoài anh ta chạy chiếc xe đó chứ.
Lục Tĩnh Hy đánh nhẹ vào tay Tiểu Giai lên tiếng “ Con bé này! Nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy ” cô ôm lấy Tiểu Giai rồi sau đó mới kéo vali đi đêna chiếc Range Rover.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi sân bay.

Tiểu Giai dõi mắt theo nhìn, cô đã từng nghĩ không thể hoà hợp với mọi người, nhưng thật không ngờ mọi người đều không hề chê bai cô mà còn yêu thương cô hơn nữa.
Nửa tiếng sau ba mẹ Lục mới đến, nhưng ông bà chỉ nhìn thấy Giai Giai liền thắc mắc “ Chị con đâu? ”.
“ À chị ấy nói, sợ gặp rồi không nỡ xa nên đã vào trong trước rồi ạ ” Giai Giai khôn khéo tìm lấy lí do che giấu, em cũng chỉ có thể giúp chị đến đây hi vọng lần này chị sẽ hạnh phúc.
Ông bà chỉ biết bất lực lắc đầu chê Tĩnh Hy trẻ con.
Dặn dò một chút rồi Giai Giai liền vào bên trong, cô chỉ quay đầu nhìn mọi người một cái rồi mới đi vào bên trong.
Ba mẹ Lục nhìn hai đứa con gái rời đi nữa rồi, ông bà lại sẽ chẳng xoa có ai ríu rít cho nghe nữa rồi, xem ra sẽ rất buồn đây.
Mạc Vũ Thần đưa Tĩnh Hy đến căn chung cư anh đã mua, giúp cô đem hành lý vào bên trong nhà, căn chung cư này phải nói là dạng vip nhìn lướt qua thôi cũng đủ thấy chung cư này không hề rẻ rồi.
“ Anh đặt đồ ăn rồi, em nhớ ăn một chút rồi hả nghĩ ngơi nhé ” Anh nhìn cô ngồi trên sofa liền ân cần nói.
“ Anh hôm nay không đi làm sao? ” Lục Tĩnh Hy nhìn đồng hồ thắc mắc, bình thường giờ này là đã đến giờ đi làm rồi mà.

Anh ngồi xuống kéo cô ôm vào lòng lắc đầu “ Không đi! Hôm nay ở lại với em, từ nay mỗi ngày đều sẽ ở đây với em ” anh hôn lên má cô ôn nhu nói.
Lục Tĩnh Hy áp hai bàn tay lên má anh, nâng mặt anh lên đối diện với cô, cô nhẹ nhàng hôn lên môi anh “ Vậy mỗi ngày em đều sẽ nấu cơm đợi anh về được không? ”
Nụ cười của cô xinh đẹp đến mức khiến đôi mắt anh không chớp, anh cứ nhìn cô như vậy sau đó liền gật đầu.

Cứ nghĩ đến việc mỗi ngày đều sẽ có cô ở nhà đợi cơm anh, thật hạnh phúc biết bao.
Ngày mai ra sao bọn họ cũng không quan tâm nữa, dù mọi khó khăn trước mắt có thế nào cũng không muốn bận tâm, chỉ cần hiện tại họ ở cạnh nhau, hai trái tim cùng chung nhịp đập hướng về nhau.
Sự hiện diện của cô chính là sự may mắn nhất trong cuộc đời Mạc Vũ Thần anh, cô mang đến niềm vui, cô luôn bao dung vị tha cho lỗi lầm của anh, anh chỉ cần có cô là đủ rồi.
Lục Tĩnh Hy dựa vào lòng ngực anh, cô nghe được nhịp tim của anh, nó đập rất nhanh, khiến cô nghe thấy rõ tiếng nhịp tim của anh mồn một, cô vô thức lấy tay đặt lên nó, nhắm mắt mà cảm nhận, ván cược này hi vọng cô sẽ thắng.
Anh yêu cô! Yêu hơn cả mạng sống của mình.
Cô yêu anh! Yêu bằng tất cả sự tin tưởng bao dung, của mình, bao nhiêu tâm tư chỉ đặt ở trên người anh..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,446
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: Chương 59


Đồ ăn được giao đến, cô cẩn thận dọn ra bàn rồi mới gọi anh vào dùng.
Mạc Vũ Thần nghe tiếng cô gọi liền nhanh chóng bật dậy đi vào bên trong bếp, anh nhìn cô đeo tạp dề lưng hướng về phía mình, nhìn cô tóc búi cao chăm chỉ rửa rau ăn kèm liền cảm thấy ấm áp.
Anh không đi đến ngồi xuống bàn ăn, mà đi đến ôn cô từ phía sau, anh nghiên đầu hôn lên má cô một cái “ Bà Xã! ”.
Nghe anh đổi cách xưng hô Lục Tĩnh Hy có chút giật mình ngỡ ngàng nhìn anh “ Ai là bà xã của anh chứ ” cô ngại ngùng hai má ửng đỏ lên tiếng.
Mạc Vũ Thần vẫn không có ý định bỏ qua, nhìn cô ngại ngùng liền cảm thấy vui vui “ Bà xã! Sao em đáng yêu thế hả, em như thế này anh thật sự không nhịn nổi đâu ” tay anh xiết lấy eo cô.
Lục Tĩnh Hy xoay người lại, cốc vào đầu anh một cái “ Anh đừng có dụ dỗ em, mau đi ăn cơm ” cô đẩy anh ngồi xuống ghế.
Cô ngồi ngay bên cạnh anh, Lục Tĩnh Hy lấy bát múc cho anh một ít canh rong biển, canh rong biển rất mát tốt cho cơ thể.
Mạc Vũ Thần cũng không ngần ngại mà dùng tay bốc từng con tôm bỏ vào bát cho Tĩnh Hy, còn anh chỉ ngồi ngoan ngoãn đợi cô đút cho ăn thôi.

Mạc Vũ Thần đột nhiên nhớ ra gì đó liền lên tiếng nhìn cô “ Bà xã! Hay anh chuyển sang đây ở với em nhé ” chẳng phải ra riêng rồi sao? Như vậy không cẩn sợ ba mẹ cô biết nữa.

“ Không được! Nhở bị phát hiện em phải chịu đến hai tội lận đó em không muốn ”  Lục Tĩnh Hy phũ phàng từ chối.
Anh liền trầm mặc không nói nữa, điều tại anh nên anh không dám ý kiến, là anh làm mất đi sự tin tưởng của ba mẹ cô dành cho anh.

Mạc Vũ Thần anh nhất định phải sắp xếp tốt mọi chuyện để có thể ăn nói với ba mẹ cô.
Cô đột nhiên cũng im lặng không nói nữa, cô biết cô phũ phàng vơi anh như vậy khiến anh không vui, xem ra anh giận coi rồi.

Chẳng hiểu sao cảm giác tuổi thân lại dâng lên, cô cũng rất muốn anh ở lại, nhưng cô không chấp nhận được việc khi nghe ba mẹ cô phản đối, cô hi vọng anh có thể hiểu cho cô một chút.
Mạc Vũ Thần đột nhiên không nói tiếng nào đứng dậy rửa tay, gương mặt không cảm xúc nhìn Lục Tĩnh Hy đang ngơ ngác nhìn anh với ánh mắt hoang mang.
“ Anh ra ngoài một chút ”
Lục Tĩnh Hy trầm mặc lặng lẽ gật đầu.
Anh rời khỏi rồi cô liền cúi sầm mặt, cảm thấy bản thân đột nhiên cảm thấy no vô cùng, cô đứng dậy dọn dẹp bát đĩa.
Xong rồi liền quay về phòng, cô ấn nhẹ nút khoá trong, cơ thể trượt từ cánh cửa cô ngồi bệt xuống nền nhà, Lục Tĩnh Hy không biết làm thế nào để khiến anh vui, cảm xúc của anh luôn thất thường như vậy khiến cô không tài nào hiểu nổi được anh.
Lục Tĩnh Hy mệt mỏi leo lên giường, kéo chăn qua đầu, nước mắt vô thức rơi ra, cô không thể nào ngưng nó lại được, ướt hết cả gối nằm.

Cô vẫn không chịu rời khỏi đó.
Mạc Vũ Thần ở bên ngoài trầm tư hút hết điếu thuốc rồi mới quay vào lại bên trong nhà, ánh mắt lướt qua một vòng thấy bát đĩa đã được dọn dẹp sạch sẽ, cô cũng không thấy đâu thì ánh mắt anh lại rơi trên cánh cửa phòng.
Anh vặn nhẹ cánh cửa nhưng không mở được.
Cô khoá trong rồi? Lúc này anh mới hoảng hốt gọi “ HyHy! Em nghe anh nói không màu mở cửa “ cô đột nhiên lại khoá trong làm gì chứ chẳng lẽ anh lại chọc giận cô rồi? Nhưng rõ ràng khi nãy vẫn còn bình thường mà?

Không nghe cô đáp anh càng sốt ruột hơn liên tục gọi “ HyHy! Mở cửa cho anh, em làm sao vậy ” vẫn không ai trả lời.
Mạc Vũ Thần lúc này quay đầu đi tìm chìa khoá dự phòng.
Anh tìm được liền mở cửa ra, thấy cô nằm trên giường thút thít liền hoảng hốt mà chạy lại, kéo cô ôm vào lòng mà vỗ về “ Sao vậy? Sao lại khóc anh chọc giận em sao? ” anh cho rằng là bản thân cô khóc là tại anh chọc giận cô.
Chỉ cần cô khóc thì người sai sẽ là anh.
Lục Tĩnh Hy ở trong lòng anh không lên tiếng mà chỉ lắc đầu.
Mạc Vũ Thần lau nước mắt trên gương mặt của cô “ Ngoan! sao lại khóc? Anh làm em khó chịu sao? ”
“ Có phải anh rất giận em không? ” Tĩnh Hy đôi mắt tràn ngập nước ngẩn đầu hỏi anh.
Anh nhìn cô bật cười hoá ra là sợ anh giận cô sao? Cũng ngốc quá đi mất anh yêu thương cô như vậy sao lại nỡ để cô khóc chứ “ Không giận! Em sợ anh giận em nên nằm đây khóc? ”
“ Anh khi nãy đột nhiên khó chịu ra ngoài như vậy em sợ là anh giận em ” Cô gật đầu với anh rồi giải thích.
Mạc Vũ Thần cúi đầu hôn lên môi cô một cái rồi mới rời môi cô mà trả lời “ Anh hút thuốc không muốn ảnh hưởng đến em nên mới ra ngoài ” vậy mà chỉ vì anh gương mặt khó chịu mà cô lại khó á sướt mướt như vậy.
Lục Tĩnh Hy mở to mắt nhìn anh, sau đó liền dừng lực tay đánh vào người anh khiến anh đau đến nhăn mặt “ Anh có biết hút thuốc có hai cho sức khoẻ lắm không hả? ” anh từ bao giờ lại đi hút thuốc thế này chứ.
“ Anh xin lỗi! Nhưng anh có lý do riêng ” Mạc Vũ Thần nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô hôn lên nói.
Cô vẻ mặt hậm hực vẫn chưa nguôi giận.

“ Bà xã! Anh sai rồi anh không hút nữa, đừng giận anh ôm em ngủ nhé? ” Mạc Vũ Thần hết sức nói lời dụ dỗ.
Cô nhìn anh một lúc rồi ngại ngùng gật đầu.
Vũ Thần hôn nhẹ lên trán cô sau đó cùng cô nằm xuống giường, anh kéo chăn đắp cho cô, sao đó tay xiết chặt ở eo cô mà kéo cô ôm vào lòng.
Mặt cô úp vào bờ ngực săn chắc của anh, khiến cô không ngừng mở to mắt mà nhìn cơ thể của anh.
Chậc! Như vậy cũng quá hoàn hảo rồi.
Lục Tĩnh Hy chỉ ở trong lòng anh một chút đã nhanh chóng truyền vào trong giấc ngủ, nhìn cô ngủ một cách thoải mái ở trong lòng mình.

Anh cảm thấy mọi thứ trở nên bình yên thời gian như ngưng đọng.
Anh cúi đầu hôn lên mái tóc của cô, ôm thật chặt cô vào lòng mà chiềm vào giấc mộng đẹp..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom