Cập nhật mới

Dịch Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 360: 360: Liên Quan Tới Chuyện Hẹn Hò Cô Không Phản Đối


"Anh...!Anh thả xuống, em tự đi được..." Sự bối rồi và hoảng loan sau khi xém bị cáo trạng làm Nguyễn Manh Manh bị xấu hổ khi gặp người.Mặc dù Lệ Quân Đình đã bị người đưa đi, cô vẫn không dám ngay lập tức đi ra.Sau khi bị Lệ Quân Ngự ôm lên, khuôn mặt nhỏ còn trốn trong áo choàng, đặt trên bả vai Lệ Quân Ngự nhỏ giọng nói."Không được, không thả được." Tay lớn cách áo choàng, xoa xoa đầu thiếu nữ, người đàn ông trầm giọng nói.Nguyễn Manh Manh cảm thấy kỳ quái, từ trong áo choàng giương mắt lên.Cô không nhịn được hỏi: "Tại sao?"Lệ Quân Ngự cụp mắt, tầm mắt cùng cô dưới ánh trăng, mắt hạnh được tôn đến mọng nước không một hạt bụi.Anh nhếch môi lên, trầm thấp nói với cô: "Bởi vì nếu đã nắm lấy thì sẽ không bao giờ buông tay."Nguyễn Manh Manh: "..."*Trước đêm nay, Nguyễn Manh Manh chưa từng đi qua nơi quá lạnh lẽo nào.Vì vậy cũng chưa từng gặp cảnh tượng băng sơn hòa tan ra sao.Nhưng, đến đêm nay, cô nghĩ...!Cô có lẽ là đã được thấy...Lệ Quân Ngự luôn lạnh lùng thế mà lại hướng cô thông báo, sẽ thì thầm Chỉ thích em, sẽ dùng ánh mắt dịu dàng cưng chiều nhìn cô.Còn sẽ nói Bởi vì nếu đã nắm lấy thì sẽ không bao giờ buông tay` bên tai cô.Anh như vậy, giống như tòa băng sơn hòa tan sâu sắc khảm vào trong lòng cô.Nói không bị cảm động, đó là lừa người.Nói nội tâm không có rung động là không nói thật.Nguyễn Manh Manh cứ như thế mang theo đầy bụng tâm sự bị Lệ Quân Ngự ôm lên xe.Không gian chỗ ngồi phía sau xe quân dụng Hummer rất lớn...!Có như vậy ngồi rộng rãi như thế nhưng Lệ Quân Ngự một mực cứ dính sát bên cô.Không ngừng ép sát cô còn muốn đẩy tấm ngăn lên, một bộ tư thế muốn cùng với cô nói chuyện nghiêm túc.Bây giờ, không phải là thời cơ tốt nói chuyện sao?Thấy rõ tình huống chung quanh, Nguyễn Manh Manh tròng mắt hơi lóe lên xẹt qua tia kiên nghị, rốt cục quyết định."Suy tính như thế nào rồi hả?" Ngay lúc Nguyễn Manh Manh mới vừa làm ra quyết định, tiếng nói trầm thấp lành lạnh của Lệ Quân Ngự truyền tới.Anh vừa nói chuyện, bàn tay lớn vừa không thành thật, nhẹ nhàng ôm lấy người cô.Còn làm như không vừa lòng, lại ôm lấy thiếu nữ ngồi ở bên người, muốn đặt cô trên đùi.Nguyễn Manh Manh lập tức giữ chặt bàn tay nghịch ngợm của anh ——"Khoan đã, chờ một chút...!Em có lời muốn nói với anh." Cô ổn định lại chỗ ngồi, không cho anh ôm.Ánh mắt Lệ Quân Ngự chìm xuống, sâu sắc nhìn cô: "Được, em nói đi."Tiếp theo lại bổ sung một câu, "Trước tiên nói rõ anh không chấp nhận từ chối."Đang khi nói chuyện, còn trở tay nắm chặt tay cô không cho cô rút ra.Nguyễn Manh Manh nhất thời không biết nói gì.Mẹ nó, cô phát hiện hình thức chủ động của Lệ Quân Ngự rất đáng sợ.Khi nói chuyện không chỉ có bá đạo, còn như vậy...!Ừm...!còn khiến người khác muốn chửi thề.Nguyễn Manh Manh cố gắng trấn định, lờ đi hành động đang chơi bàn tay mình của Lệ Quân Ngự, hít sâu một hơi: "Liên quan tới chuyện hẹn hò của anh, bước đầu em biểu thị...!Không...!Phản đối."Lúc cô nói chữ Không, thấy rõ ràng con ngươi Lệ Quân Ngự trầm xuống đột nhiên khiến cô rùng mình.May là tiếp sau đó ngay lập tức nói ra hai chữ Phản đối.Ghép cùng nhau chính là Không phản đối, mới làm cho đôi mắt u lãnh đàn ông mất đi một tia ý lạnh."Nếu không phản đối, vậy thì là đồng ý hẹn hò." Lệ Quân Ngự nhàn nhạt thay Nguyễn Manh Manh tổng kết.Tiếp theo liền nghiêng người lại đây, nhẹ nhàng kéo một cái, ôm Nguyễn Manh Manh vào trong lồng ngực của mình.Cúi đầu, muốn hôn thiếu nữ."Chờ đã, chờ một chút...!Em còn chưa nói hết!" Nguyễn Manh Manh liều mạng đặt tay lên lồng ngực rắn chắt hòng chặn lại hành động của Lệ Quân Ngự, mặt xoay qua bên khác, tránh né nụ hôn của anh..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 361: 361: Thú Nhận Với Lệ Quân Ngự


Nguyễn Manh Manh không dám nhìn gương mặt anh tuấn đang phóng to, hơi thở hổn hển có chút chột dạ nói: "Em, em còn lo lắng hai việc, nhất định phải nói với anh"Rất tốt, có tận hai việc cần phải nói rõ ràng.

Cái hôn lần thứ hai lại thất bại, lông mày Lệ Quân Ngự cau lại.Xem ra mèo con nuôi không thân, thật là xoi mói anh quá nhiều.Nguyễn Manh Manh ngồi xuống một lần nữa với tâm trạng kỳ quái, bàn tay nhỏ vẫn bị người nào đó nắm trong lòng bàn tay, không rút ra được."Điều thứ nhất, rất quan trọng, cũng cần phải nói rõ với anh" Cô liếc Lệ Quân Ngự một chút, mới chậm rì rì nói."...!Em không biết anh thích em được bao nhiêu, thích nhiều đến mức nào mới không để ý đến chuyện này...!Thế nhưng chuyện này em nghĩ cần phải thẳng thắn với anh.


Em, em không còn là xử nữ, em và Lệ Quân Đình, chúng em phát sinh quan hệ...""Được rồi, anh không muốn nghe" Tiếng nói khàn khàn trầm thấp của Lệ Quân Ngự vang lên, chặn đứng lời giải thích của Nguyễn Manh Manh.Anh, không muốn nghe...Yết hầu Nguyễn Manh Manh căng thẳng, theo bản năng muốn rút tay lại.

Nhưng Lệ Quân Ngự lại nắm chặt lấy, không chịu thả mà còn nắm chặt hơn.Cả người Lệ Quân Ngự đều tỏa ra hơi lạnh, thấp đến cực điểm.Lông mày đen cau lại, con ngươi sâu thẳm lóe lên ánh sáng lạnh, môi mỏng mím lại thành một đường, ngay cả các đường nét dưới cằm cũng căng thẳng đến cực độ.Nguyễn Manh Manh thất vọng, trong lòng rất khổ sở, thế nhưng, kết quả như vậy cũng không nằm ngoài dự liệu của cô.Từ lúc cô chẩn bị tinh thần nói thật với Lệ Quân Ngự, đã nghĩ đến kết cục hiện tại.Cô không phải dám làm không dám chịu, Lệ Quân Ngự nói thích cô, trong lòng cô rất vui vẻ, nhưng cô không thể vì muốn độc chiếm thích, liền không biết xấu hổ chuyện quá khứ.Nguyễn Manh Manh chưa bao giờ yêu, cũng chưa từng để tâm thích một người.Cô thích Lệ Quân Ngự là vô tình, không giống như chuyện thích anh hàng xóm Cố Huyễn.


Cô nghĩ, thích một người thì phải thẳng thắn với người đó.Cô nghĩ như nào liền làm như vậy...!Nhưng kết quả lại là như vậy.Được rồi...!Vậy cứ như thế đi...Trong đầu rất loạn.Cô nghĩ lung tung, nếu như Lệ Quân Ngự ghét bỏ cô, từ chối cô...!Cô liền xuống xe, chạy về nhà là được rồi.Thậm chí còn nghĩ đến vì chuyện xấu hổ này cô có nên chuyển ra khỏi Lệ gia không.Đang lúc nghĩ linh tinh, bàn tay nắm cô đột nhiên động đậy.

Lệ Quân Ngự không chỉ nắm chặt lấy tay của cô mà còn kéo cô vào lòng anh."Hả?" Nguyễn Manh Manh ngẩn người.Hoàn toàn không ngờ tới, sau khi Lệ Quân Ngự nói ra ba chữ không muốn nghe, động tác kế tiếp lại là ôm cô.Ngay trong khoảnh khắc cô sững sờ, bàn tay Lệ Quân Ngự đặt lên eo cô, ôm vào trong ngực xoay người, để cô ngồi lên chân mình.Hai người mặt đối mặt mũi kề mũi.Đường nét anh tuấn, thâm thúy của anh phóng to trước mắt Nguyễn Manh Manh."Anh...” Cổ họng Nguyễn Manh Manh căng thẳng.Không kịp mở lời liền bị Lệ Quân Ngự vắn một cái.Hai vai Nguyễn Manh Manh run lên, hoàn toàn ngây người—Lệ Quân Ngự lại cắn cô...!Tại sao, tại sao?Trong đầu trống rỗng, cô cứ thế mở to mắt nhìn thẳng vào anh.

Cô phát hiện sống mũi của Lệ Quân Ngự rất cao, hốc mắt sâu, lông mi dài...Đại não như có xe chạy qua, biết rõ là phải đẩy anh ra, nhưng tay chân lại không nhe theo sự điều khiển.Lệ Quân Ngự ôm mèo con vào trong ngực, hôn lấy hôn để vào bờ môi đầy đặn, cắn lại cắn.Mãi cho đến khi đôi môi cô bị cắn đến đỏ bừng, mới chậm rãi rời khỏi."Đây là trừng phạt" Anh liếc đôi môi đỏ hơi sưng, khàn giọng nói..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 362: 362: Cưng Chiều Cô


Trừng, trừng phạt?Đầu óc Nguyễn Manh Manh nhất thời không thông.Nghe thấy Lệ Quân Ngự nói trừng phạt, phản ứng đầu tiên là cô nghĩ đây là sự trừng phạt về bài thi khoa học tự nhiên đợt trước.Nhưng khi nhìn thấy con ngươi sâu không thấy đáy ánh lên sự ghe tuông, cô mới tỉnh ngộ.Lẽ nào cái Lệ Quân Ngự gọi là trừng phạt lại có liên quan đến quan hệ của cô và Lệ Quân Đình?"Bắt đầu từ bây giờ, em là của anh" Lệ Quân Ngự liếc cô, nói thật nhỏ.Mèo con của anh, chỉ có thể là của anh, một mình anh.Nói xong, như còn chưa đủ, anh lại giữ lấy môi cô hôn đến khi môi Nguyễn Manh Manh sưng lên."Vì vậy...!Những chuyện trước đây và những người khác, anh không muốn nghe, cũng không muốn biết"Cắn môi để trừng phạt cô.Trừng phạt xong, cô và Lệ Quân Đình đã xảy ra chuyện gì đều bị ném đi.Người bá đạo hung hăng như Lệ Quân Ngự can bản là sẽ không khoan dung, mèo con của anh không được phép có mùi của người đàn ông khác.Nhưng...!Anh biết rõ đấy là do anh chần chừ nên mới bị lão nhị chấm mút.Nghĩ đến ngày đó, trên giường cô có một vệt máu đỏ sậm.

Máu trong người Lệ Quân Ngự như đông cứng lại."Nhưng...""Không có nhưng..." Lệ Quân Ngự cụp mắt, ấn cô vào trong ngực.Dùng sức, ấn gáy cô lại gần, lấp kín môi cô.Chỉ có anh tự biết...!So với tức giận ghen tị, anh càng sợ không có cách nào nắm giữ cô.Chỉ cần có thể ôm cô, anh có thể vui vẻ chịu đựng.*Là xử nam có sinh lý, nhu cầu bình thường.Ngoại trừ chuyện xảy ra hơn một tháng trước, cả đời này của Lệ Quân Ngự, Nguyễn Manh Manh, mèo con của anh, là người phụ nữ mà anh muốn xuất phát từ nội tâm.Cấm dục đã nhiều năm, hơn nữa anh cũng đã xác định rõ ràng tình cảm với mèo con, cho dù có tinh thần khống chế mạnh cỡ nào thì giờ phút này Lệ Quân Ngự cũng muốn ôm hôn cô gái của anh.Sau đó từng chút từng chút xâm chiếm, đem cả cơ thể cô xóa sạch dấu vết hơi thở của những người đàn ông khác."Ừm...!Anh, anh chờ một chút--" Nguyễn Manh Manh đã bị Lệ Quân Ngự hôn đến toàn thân vô lực.Nhưng may mà trong đầu cô vẫn còn sót lại một tia lý trí.


Khi bàn tay Lệ Quân Ngự kéo váy của cô lên thì bị cô ngăn cản quyết liệt."Việc thứ nhất đã nói xong, em...!Em còn có việc thứ hai chưa nói" Mèo con đáng thương, mắt hạnh sáng lên.Nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mắt, Nguyễn Manh Manh có chút mừng thầm, lại thêm chút xấu hổ, còn có một chút oán niệm.Thật vui, anh không có ghét bỏ cô.Xấu hổ, người mình thích cũng thích mình.Oán niệm-- Mẹ nó, cô đâu có đồng ý cùng anh hẹn hò, tại sao anh lại cứ ôm cô mà cắn, còn dám vén váy cô!?Cái hôn thứ hai bị từ chối, thật vất vả mới hôn được cô, vậy mà lại bị mèo con nhà anh ngăn cản.Bạo quân đại nhân lúc này oán niệm cũng rất sâu.Anh trầm mặt xuống, con ngươi híp lại, dùng giọng điệu thâm trầm nói: "Còn có vấn đề gì nữa, nói một lần cho xong đi."Tỏ vẻ, Không nên quấy rầy anh ăn đậu hũ của em."đợi, anh xem...!Bộ dáng anh như này rất đáng sợ.


Nào có ai uy hiếp...!Anh đây không phải là thông báo, rõ ràng là muốn ép em vào khuôn khổ!""Chuyện này sao có thể không dùng thủ đoạn, hiệu quả là được" Bạo quân chính là bạo quân, dù thích cô thì vẩn bá đạo.Tay nắm lấy cằm nhỏ tinh xảo của Nguyễn Manh Manh, nâng lên, tiếp tục hôn."Đều không nói nữa--" Tay nhỏ của Nguyễn Manh Manh chặn lại gương mặt hoàn mỹ của anh, lần đầu tiên gan to bằng trời dùng bàn tay, đẩy mặt bạo quân ra.Ánh mắt Lệ Quân Ngự hơi trầm xuống, nhẫn nhịn không ném cô xuống xe.

Cầm móng vuốt của mèo con xuống.Dùng ánh mắt Em liền ỷ vào việc anh cưng chiều em, trừng mắt nhìn cô gái đang ngồi trong ngực anh.Nhưng Nguyễn Manh Manh cũng không chịu yếu thế, trừng mắt nhìn lại.Cuối cùng vẫn chậm chạp bất đắc dĩ nói: "Được...!Em có 30 giây để nói".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 363: 363: Cuộc Kiểm Tra Oán Hận


Cô cong môi cười: "Không cần 30 giây, 10 giây là được rồi..."Cô liếc mắt nhìn Lệ Quân Ngự, nhanh chóng nói: "Em cảm thấy lời nhị thiếu rất có tính tham khảo.

Anh đối với em lúc lạnh lúc nóng, tức giận thì bảo cút, ai biết anh lần này có phải là tâm huyết dâng trào hay không.


Hơn nữa, anh còn uy hiếp em, hung hăng...!Vì vậy, kiểm tra, anh cần phải kiểm tra! Kiểm tra ba tháng, sau khi vượt qua sẽ chính thức hẹn hò!"Cô mạnh mẽ rút bàn tay từ trong tay Lệ Quân Ngự, duỗi ra ba ngón trắng noãn.Giơ ra ba quơ quơ trước mặt Lệ Quân Ngự.Ánh mắt bạo quân chìm xuống, chặn ba ngón tay của Nguyễn Manh Manh, ấn trở về."Không được" Hai chữ lạnh lùng biểu đạt sự từ chối.Thuận tiện cũng quyết định sẽ để lão nhị đến vùng Trung Đông ở cả đời, chết già ở đó!"Vậy cũng được, nếu là như vậy, em sẽ thu lại lời nói vừa nãy.

Em phản đối việc hẹn hò, từ chối..."Nguyễn Manh Manh nói xong liền muốn leo xuống khỏi Lệ Quân Ngự.Lệ Quân Ngự rất vất vả mói có thể xác định được tình cảm của mình, đem mèo con từ tay lão nhị và Cảnh Dịch Tranh đoạt lại, sao có thể cho phép cô chạy như vậy."Chờ đã..." Anh tóm lấy tay của Nguyễn Manh Manh, lại bị mèo con tránh được.Chỉ có thể xé váy của cô.Nguyễn Manh Manh: "...""A...!Lệ Quân Ngự, anh thật quá đáng mà!!!" Nguyễn Manh Manh cũng đáp trả lại, dùng ánh mắt tự cho là hung dữ mà không biết rằng, ánh mắt đó đối với Lệ Quân Ngự lại rất mê hoặc."Trước hết đừng đi vội, chúng ta nói chuyện một chút" Lệ Quân Ngự cố gắng áp chế sựu bá đạo hung hăng, hơi dừng lại một chút, hạ thấp giọng nói, dỗ.Giọng điệu của anh trầm thấp, cùng với lười biếng cưng chiều.


Không thể không nói, Nguyễn Manh Manh nói đúng.Cô không khỏi cảm thấy tự hào.

Lại nhìn Lệ Quân Ngự với ánh mắt ngạo nghễ, đáy lòng thoáng giãy dụa, cuối cùng vẫn lựa chọn cúi đầu trước nhan sắc.Nguyễn Manh Manh giữu chặt móng vuốt của anh đang đặt trên váy mình, nhẹ nhàng hỏi: "Ừm...!Anh muốn nói chuyện gì?"Lệ Quân Ngự: "Không muốn kiểm tra..."Nguyễn Manh Manh: "Không được, nhất định phải làm!"Con ngươi Lệ Quân Ngự trầm xuống: "...Vậy thì nói chuyện cụ thể""Ha, nói như vậy, là anh đồng ý?!" Khuôn mặt cô hồng lên, nhất thời lộ ra hai cái núm đồng tiền, mắt hạnh dịu dàng cũng tỏa sáng.Dáng vẻ đó rất dễ nhìn.Lệ Quân Ngự hận không thể ấn Nguyễn Manh Manh vào trong ngực mạnh mẽ hôn cô."ừm, chúng ta mỗi người đều nhường nhau một bước" Anh gấp gáp nhìn chằm chằm vào đôi môi mê người, thấp giọng nói."Anh đồng ý lời đề nghị của em, làm kỳ khảo sát.

Em...!không thể từ chối anh khi đang trong thời gian kiểm tra." Nói xong, Nguyễn Manh Manh nâng cằm cô lên định hôn lần thứ hai vào cặp môi mê người này.Đáng tiếc lại bị Nguyễn Manh Manh dùng tay cản lại, từ chối phũ phàng.Nguyễn Manh Manh chính nghĩa nói: "Không được-- Kiểm tra chính là kiểm tra, làm sao có thể cho anh tùy tiện chạm vào"Nếu nói như vậy, Nguyễn Manh Manh nếu muốn trả hàng thì sao có thể trả khi tiện nghi đều bị chiếm!Ánh mắt Lệ Quân Ngự hơi u ám: "Vậy thì giảm thời gian kiểm tra-- ba ngày""Không được, ba tháng!" Nguyễn Manh Manh không khoan nhượng."Một tuần""Không, ba tháng!""Lần cuối cùng, hai tuần""No, ba tháng!!!""Ba tuần""Ba...!A, Lệ Quân Ngự...!Anh làm gì, buông ra...!Phạm quy..."Cuối cùng,dựa vào lý lẽ của Nguyễn Manh Manh và sự hung hăng bá đạo, Lệ Quân Ngự cưỡng hôn cô, thời gian kiểm tra sẽ là nửa tháng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 364: 364: Bạo Quân Có Lời Tỏ Tình Khủng Khiếp


Lệ gia, trong phòng Lệ Quân Ngự."Ấy cho anh..."Nguyễn Manh Manh cầm quyển sách nhỏ trên bàn đưa cho anh, sợ ảnh hưởng đến cuộc họp nên cô chỉ dám dùng âm thanh nhỏ.Vừa nãy, sau khi bọn họ về nhà, công ty ở nước ngoài thông báo khẩn về việc họp hội nghị qua video.Lệ Quân Ngự bất đắc dĩ chỉ có thể buông tha Nguyễn Manh Manh.Giờ phút này anh đang ngồi sau bàn học, họp qua video, liền thấy cô thay một cái áo khoác song christmas, bộ quần áo ngủ màu hồng nhạt.Ánh mắt lạnh như băng của bạo quân dịu lại một chút, anh cầm lấy quyển sách mà Nguyễn Manh Manh đưa tới, thuận thế nghĩ cách cầm lấy tay cô kéo vào trong ngực vân vê một hồi.Ai ngờ, bàn tay anh vừa mới chạm đến liền bị cô vô tình đập một cái.Nguyễn Manh Manh từ chối tiếp xúc gần gũi với Lệ Quân Ngự thì thôi đi, còn dám đứng ở bên cạnh tránh camera.Hành động như vậy khiến bạo quân rất không thích.

Mèo con nào đó làm tổn thương người quan tâm đến mình mà không hề hay biết.Nguyễn Manh Manh đưa tay ra, chỉ về camera trên laptop, dùng khẩu hình nói: "Sẽ bị người ta nhìn thấy..."Hừ, còn sợ người khác nhìn thấy—Khóe môi bạo quân đại nhân kéo căng ra, đáy mắt càng trầm xuống.


Mèo con nhà anh còn sợ cấp dưới của anh nhìn thấy?Lệ Quân Ngự một bên nghe báo cáo của cấp dưới, một bên dùng ánh mắt biểu thị sự bất mãn.Nguyễn Manh Manh nằm bên cạnh đọc sách, nhấc má, chột dạ nhìn anh nở nụ cười, dùng nụ cười để trấn an bạo quân đại nhân.Ánh mắt anh lúc đầu còn lạnh nhạt bất mãn, nhưng ngay khi thấy nụ cười ngọt ngào đó thì bất giác nhũn ra.Bỏ đi, ai bảo anh cưng chiều cô.Biết mình không nỡ nặng lời với Nguyễn Manh Manh, Lệ Quân Ngự chỉ có thể thu tầm mắt lại.Anh cứng rắn chuyển sự chú ý vào công việc, muốn nhanh chóng xử lý xong, sau đó có thể ôm mèo con nhà anh vào trong ngực, mạnh mẽ trừng phạt.…Hội nghị diễn ra trong sự chuyên nghiệp và nghiêm túc, người này báo cáo xong lại đến người kia.

Lệ Quân Ngự duy trì biểu cảm trầm tĩnh lạnh lùng, thỉnh thoảng mở lời bình luận hai câu.


Tầm mắt lại không khống chế nhìn về phía Nguyễn Manh Manh.(Họp cho tử tế, không được nhìn em!)Nguyễn Manh Manh tìm một tờ giấy trên bàn, viết câu tiếp theo đưa cho Lệ Quân Ngự.(Không được)Chữ viết như rồng bay phượng múa của Lệ Quân Ngự viết tiếp ở phía dưới.(Tại sao không được?)Nguyễn Manh Manh đưa lại giấy ghi.(Bởi vì em đẹp) Lệ Quân Ngự viết.Nguyễn Manh Manh: "..."Nhìn thấy dòng chữ đó, Nguyễn Manh Manh có chút bối rối.Được rồi, cô sợ.Cô đỏ mặt cất tờ giấy đi, không cho Lệ Quân Ngự viết tiếp.Không ngờ tới dáng vẻ vô tình, lạnh như một tòa băng sơn này của Lệ Quân Ngự một khi xác định được tình cảm của mình lại khiến cô không chống đỡ được.Khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ lên, Nguyễn Manh Manh hận không thể giấu mặt xuống dưới gầm bàn.Suy nghĩ một chút bỗng nhiên cảm thấy không đúng—Cô lập tức cầm bút viết xuống một đoạn văn: (Nhớ xem kỹ nội dung trong sách, lúc nãy đã ghi ra các tiêu chí cho kỳ kiểm tra.

Nếu như không làm được thì không qua!)Tiêu chí đánh giá?Không vượt qua?Thấy tờ giấy vừa được đưa tới, lông mày Lệ Quân Ngự bất giác nhíu lại.Bên kia màn hình, cấp dưới đang báo cáo bỗng ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy đại nhân bạo quân nhíu mày, dáng vẻ âm trầm."Bo...!Boss, nếu như ngài thấy phương án này không được, tôi còn có phương án thứ hai" Âm thanh London trôi chảy, run rẩy từ máy tính truyền ra.Lệ Quân Ngự nhìn qua cái gọi là tiêu chí đánh giá, không chút do dự tuyên bố: "Hội nghị kết thúc"Nói xong không chờ cấp dưới phản ứng lại, đem notebook che lại.Tất cả cấp dưới sợ hãi, thấp thỏm, trong lòng đầy những suy nghĩ ngổn ngang!Đây là lần đầu bạo quân đại nhân cho dừng họp khi chưa báo cáo xong..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 365: 365: Các Tiêu Chí Đánh Giá Của Cô


"Nguyễn Manh Manh, em lại đây--"Hội nghị kết thúc, Lệ Quân Ngự trầm mặt, ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô.Nguyễn Manh Manh chột dạ, lùi về sau một bước.

Cô làm một kẻ ngốc mới có thể tồn tại đến bây giờ.Lệ Quân Ngự híp mắt lại, quét mắt tới quyển sách nhỏ, nói: " Em giải thích cho anh một chút, cái gì gọi là trong lúc kiểm tra không được có hành động thân mật, hôn em một lần trừ 3 điểm, ôm một cái trừ 2 điểm, cầm tay còn trừ 1 điểm, hả?"Nguyễn Manh Manh: "chính là nghĩa trên mặt chữ a...!Em đều viết rất rõ ràng"Cô viết tiêu chí đánh giá đó, hàng ngày đều có thể dễ dàng vượt qua, được 10 điểm.Nửa tháng kiểm tra, tổng cộng anh có thể đạt được 450 điểm.

60% của 450 điểm thì đạt, chính là được 270 điểm."270, chỉ cần 270 phút...!Sau nửa tháng, nếu như anh được 270 điểm, em sẽ hẹn hò với anh.

Nhưng nếu như không đượ 270 điểm, vậy em chỉ có thể nói, chúng ta không có quan hệ."A, còn không có quan hệ.Đây là tiết mục xem bói?Lệ Quân Ngự nhíu mày nhìn qua quy định mèo con nhà anh viết.1.


Hôn một cái trừ 3 điểm.2.

Ôm một cái trừ 2 điểm.3.

Cầm tay cô trừ 1 điểm.4.

Hung dữ với cô, trừ 1 điểm.5.


Trước mặt người ngoài có cử chỉ thân mật với cô, trừ 100 điểm.6.

Nhìn người phụ nữ khác, trừ 100 điểm.7.

Bị người khác, đặc biệt là người nhà họ Lệ biết chúng ta hẹn hò, trừ 200 điểm!!!Nhìn thấy điều cuối cùng, con ngươi của Lệ Quân Ngự so với lúc nãy còn lạnh hơn."Điều 7 này là cái gì? Chúng ta hẹn hò còn không muốn người khác biết..."Có thể lừa mèo con đến tay, Lệ Quân Ngự hận không thể thông báo cho thế giới này biết, vậy mà mèo con nhà anh lại ghét bỏ--"Nguyễn Manh Manh, anh vậy mà không nhận ra em là người như vậy, hả?" Giọng điệu Lệ Quân Ngự trầm thấp tỏa ra hơi lạnh, tiếng nói từ tính không hề che giấu sự bất mãn.Nguyễn Manh Manh thấy anh như vậy, càng chột dạ hơn.Cô biết, bạo quân đại nhân cao ngạo lạnh lùng, khẳng định là không quen kiểu che giấu này.Thế nhưng..."Anh đừng giận mà..." Nguyễn Manh Manh chủ động đi tới, kéo tay áo Lệ Quân Ngự lấy lòng."Yêu cầu như vậy, cũng là vì tốt cho chúng ta...!Anh xem, chú Lệ và những người khác đều nghĩ rằng em và nhị thiếu đang hẹn hò.

Sau đó, nhị thiếu bị ném sang vùng Trung Đông, em liền hẹn hò với anh...!Anh nói xem, bọn họ sẽ không cảm thấy, em...!Em gây chuyện, làm rạn nứt tình cảm anh em của mấy người chứ?"Đại não Nguyễn Manh Manh bắt đầu mở rộng, cảm thấy mình chính là một yêu phi.Nếu là một Đát Kỷ, vậy cô sẽ không được trời tha thứ!Lệ Quân Ngự hừ lạnh một tiếng: "Dù em có là yêu phi thì tôi cũng không phải hôn quân"Nguyễn Manh Manh: "..."Cô biết, anh không phải là hôn quân.

Bởi vì anh là bạo quân...Đáng tiếc, lời này Nguyễn Manh Manh sao dám nói, giấu còn không kịp nữa kia."Về phần lão nhị..." Khóe môi anh mang theo ý lạnh, "Từ giờ trở đi, anh không muốn từ miệng em nói ra những việc của nhị thiếu hay Lệ Quân Đình."Mèo con của anh, mắt, miệng, kể cả trong lòng đều chỉ được phép có một mình anh.Lão nhị còn sống đã là sự nhân từ lớn nhất của anh rồi.Nếu Lệ Quân Đình không phải là em trai ruột, biết trước chuyện xảy ra của cô và lão nhị, lại còn tự mình nói một đằng làm một nẻo đẩy ra xa.Lệ Quân Ngự không phải chỉ là ném đến vùng Trung Đông đâu.Bài Chào mừng đến với Bắc Cực cũng có thể đưa cho lão nhị..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 366: 366: Bạo Quân Chơi Đểu


"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy điều, trừ cái thứ sáu, cái khác đều không được"Bạo quân vung tay lên, trừ điều thứ sáu còn lại tất cả đều gạch đi.Nguyễn Manh Manh duỗi cổ ra nhìn.

Điều thứ sáu chính là: Nhìn người phụ nữ khác trừ 100 điểm.Còn các điều khoản khác thì là đều cấm Lệ Quân Ngự chạm vào cô, không thì cũng là giấu diếm quan hệ của bọn họ.Nguyễn Manh Manh lý sự: "Một cái cũng không thể thiếu, ít đi cái nào, em sẽ không để ý đến anh"Chính là, nếu bỏ các điều khoản, thì cũng bỏ việc hẹn hò, cô không chấp nhận lời tỏ tình của anh!" Nguyễn Manh Manh, em muốn ăn đòn phải không?" Bạo quân đại nhân giơ tay ra, muốn đánh mèo con.Nguyễn Manh Manh lập tức tránh ra, chỉ vào anh: "Đợi đã...!Anh xem, anh lại định hung dữ với em!Hung dữ với em, muốn trừ điểm, trừ một điểm! Hôm nay anh chỉ còn 9 điểm!"Từ khi biết Lệ Quân Ngự thích cô, Nguyễn Manh Manh không còn chút sợ hãi nào.


Cô không như trước đây, bây giờ cô còn dám ngang ngược cưỡi lên đầu anh.Lệ Quân Ngự bị dáng vẻ đáng yêu của Nguyễn Manh Manh làm cho không biết làm sao, hận không thể ôm cô, mạnh mẽ hôn lên cái miệng nhỏ làm tức chết người kia.Nhưng vấn đề là mèo con không cho anh chạm vào.May mà bạo quân đại nhân cũng không nhàn rỗi, không được chạm vào cô, liền cầm bút lên viết vào quyển đánh giá."Anh viết cái gì?" Nguyễn Manh Manh hiếu kỳ hỏi."Đánh giá này không chi tiết, anh bổ sung thay em" Lệ Quân Ngự không ngẩng đầu, lành lạnh nói.Ý, không chi tiết?Nguyễn Manh Manh cảm thấy kỳ quái...!Cô đã nghĩ đến hết khả năng sao lại có thể không chi tiết.Lại nói, các đánh giá này cô chỉ dùng để ngăn chặn hành vi của Lệ Quân Ngự, anh phải bỏ đi mấy cái mới là bình thường.Anh giúp cô thêm đánh giá, có phải là rất không đúng?Đang nghĩ, liền thấy Lệ Quân Ngự đặt bút xuống."Lạch cạch--"Lệ Quân Ngự đặt bút xuống, đẩy vở qua: "Manh Manh, em xem"Thấy bạo quân đại nhân vẫy tay với mình, Nguyễn Manh Manh run rẩy.

Nhưng nghĩ tới anh đang trong thời kỳ kiểm tra, sẽ không dám bắt nạt cô...Nguyễn Manh Manh thoáng do dự mấy giây, cầm lấy quyển đánh giá—(Điều thứ tám, trong lúc đánh giá, nếu nảy sinh quan hệ với Nguyễn Manh Manh, trừ 5 điểm)Nét bút mạnh mẽ, chính là chữ viết của Lệ Quân Ngự.


Mặt chữ, Nguyễn Manh Manh đều biết, thế nhưng khi đứng cạnh nhau, cô cảm thấy...!đầu choáng váng."Anh...!5 điểm, anh tại sao có thể viết cái này vào phần đánh giá!" Cô tức giận và xấu hổ cầm lấy quyển vở, đi về phía Lệ Quân Ngự đập lên người anh.Cái gì mà nảy sinh quan hệ trừ 5 điểm?Lệ Quân Ngự muốn cô như thế, muốn ăn cô?Nhưng bây giờ đang trong thời gian đánh giá,ba chữ thời gian đánh giá, Lệ Quân Ngự có biết viết như thế nào không a!Hai người bọn họ hẹn hò, chỉ là thử thôi...!Anh lại còn muốn sàm sỡ cô!"Đương nhiên có thể..." Bạo quân đại nhân bắt được móng vuốt đang cào loạn của cô, kéo vòa lòng, để cô ngồi lên đùi.Anh ôm con mèo nhỏ đang tức giận trong lòng, thấp giọng nói: "Thích em, cho nên mới muốn em...!Manh Manh, nửa tháng 450 điểm, trừ đi nhất định phải còn 270 điểm, chúng ta có 180 điểm để trừ"Nguyễn Manh Manh: "..."Giọng Lệ Quân Ngự nhàn nhạt, như đang thảo luận một vấn đề bình thường: "Mỗi lần trừ 5 điểm, tính một chút...!Nửa tháng có thể làm 36 lần.

Thật ra thì vẫn chưa đủ...!Nhưng em yên tâm, anh sẽ cố gắng thỏa mãn em"Nguyễn Manh Manh: "Thỏa mãn cái đầu anh, em không muốn thỏa mãn!"Nói xong, cô dùng toàn lực để nhảy ra khỏi lồng ngực anh.

Cướp đi quyển đánh giá, chạy ra khỏi phòng sách..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 367: 367: Ngày Đầu Tiên Yêu Nhau


Lệ Quân Ngự nhìn cô như con thỏ chạy trốn, chính anh cũng không phát hiện ra khóe môi anh cong lên mà trước nay chưa từng có.Anh đứng dậy, không nhanh không chậm đi theo phía sau.

Ra khỏi phòng sách, đóng cửa, qua hành lang, đi tới cửa phòng ngủ của Nguyễn Manh Manh.Lệ Quân Ngự nắm lấy tay cầm, khẽ vặn—Nhưng mà vặn không được."Manh Manh, mở cửa" Bạo quân đại nhân chỉ có thể đè thấp giọng, ở ngoài gõ cửa."Không mở-- Em đi ngủ! Giọng nói êm tai truyền ra.Ánh mắt Lệ Quân Ngự tối sầm lại, biết Nguyễn Manh Manh cố ý không cho mình vào, không nói thêm gì nữa, xoay người trở về phòng ngủ của mình.Một lát sau, trong tay anh cầm chìa khóa từ phòng ngủ đi ra.Từ cái đêm mà anh được thưởng thức mùi hương của cô, anh như bị quỷ thần xui khiến, không trả lại chìa khóa cho chú Triệu.


Thật không nghĩ tới có ngày sẽ dùng đến nó.Lệ Quân Ngự cắm chìa khóa vào ổ, vặn một cái."Xoạt xoạt" một tiếng, khóa cửa phòng của Nguyễn Manh Manh bị mở ra.Trong mắt đều là âm mưu, đang muốn đẩy cửa vào-- lại bất ngờ phát hiện cửa vẫn không mở được.Trong lúc này, sau cửa phòng.Nguyễn Manh Manh dùng sức mạnh kỳ quái để chuyển sô pha, bàn học, giá sách, bàn uống trà đẩy tới sau cánh cửa.Sau khi để sô pha xong, cô ngồi luôn trên ghế sô pha!Hừ, có nhiều đồ vật như vậy, lại còn có cô ở đây canh chừng, cô không tin anh có thể xông vào.Không thể không nói, đạo cao một thước ma cao một trượng.Bạo quân tuy rằng lợi hại, nhưng anh chỉ cần hơi đẩy cánh cửa, Nguyễn Manh Manh bên trong sẽ kêu to Ai nha, đổ giá sách rồi...!Bàn học rơi vào em...Nghe thấy âm thanh hoảng sợ của cô, bạo quân ở bên ngoài dù có vội đến không nhịn được thì cũng không dám hung hăng đẩy cửa mà vào.Coi như mình không được ăn thịt, anh cũng sẽ không nỡ làm mèo con nhà anh bị thương.Cứ như vậy...!Hai người xác nhận lần đầu tiên yêu thử.Lệ Quân Ngự và Nguyễn Manh Manh trở về phòng của mình, dưới cùng một mái nhà, dùng điện thoại di động cả một buổi tối gửi Webat cho nhau.*Bữa sáng ngày hôm sau.Tối qua ở lễ hội Halloween, Lệ Quân Triệt hóa trang thành công chúa cao quý, nằm trên giường mở mắt.

Anh rửa mặt như bình thường, thay đồng phục học sinh, xuống tầng.Vừa bước vào phòng ăn, liền cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút không đúng.Anh phát hiện, anh cả và kẹo bông gòn đã ngồi trên bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau, đang ăn.Bầu không khí trầm mặc giữa hai người vẫn như trước đây, ngay cả một lời cũng không có.Nhìn cả hai một chút, bình thường vào lúc này chú Triệu đáng ra phải ở đây, vậy mà bây giờ không thấy.Trong lòng Lệ Quân Triệt dâng lên một sự sợ hãi.Không hiểu sao anh cảm thấy sự xuất hiện của mình ở đây khiến cho bầu không khí trở nên lạnh lẽo hơn.Anh lễ phép nói: "Anh cả, chào buổi sáng"Chào hỏi xong, anh liền như bình thường ngồi xuống.


Ai ngờ, cái mông vừa đặt lên mặt ghế, tay phải cầm lấy bánh vòng, nhét vào trong miệng thì anh cả ngồi đối diện anh ném tới một ánh mắt rét lạnh."Hả?" Trong miệng đang ngậm bánh ngọt, lên tiếng trả lời.Anh nâng ánh mắt vô tội, cùng sự oán giận nhìn anh cả.

Không nói tiếng nào lại trừng mắt lên, rất vui sao?Anh cả lãnh khốc nhà anh cứ dùng ánh mắt như vậy khiến người ta rất sợ, nhìn nhiều sẽ khiến anh kinh hồn bạt vía đấy!Lệ Quân Triệt tức giận mà không dám nói gì.

Bỗng nhiên anh nhìn thấy môi mỏng của Lệ Quân Ngự giật giật.Anh lạnh nhạt phun ra một câu: "Lệ Quân Triệt, bình thường không có ai dậy em là nhìn thấy người khác phải chào à?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 368: 368: Giữ Bạn Gái Cho Chình Mình


Lệ Quân Triệt không thể nhận nổi ánh mắt lạnh như băn của anh cả nhà anh, đông lại thành một cái gậy."Không phải, anh cả...!Em đã chào hỏi rồi mà...Hô..." Nói được một nửa Lệ Quân Triệt như nghĩ ra được điều gì đó.Anh đột nhiên quay đầu, nhìn Nguyễn Manh Manh đang ngồi bên cạnh mình.

Dùng một loại ánh mắt không thể tin được, nhìn cô!Nguyễn Manh Manh cúi đầu, hận không thể giấu mặt vào trong bàn ăn.


Nếu không phải Lệ Quân Triệt đang ở đây, Nguyễn Manh Manh rất muốn nói cho Lệ Quân Ngự-- Anh bị trừ điểm! Trừ 3 điểm, không, trừ 5 điểm! Trừ một chút để cảnh cáo!Đã nói với anh tạm thời không đem chuyện bọn họ hẹn hò cho người trong nhà biết.Một là bởi vì ngày hôm qua cô vẫn còn là bạn gái của Lệ Quân Đình, nói ra sợ không hay, ảnh hưởng không tốt.Hai là bởi vì cô vẫn còn bóng ma tâm lý với Lệ Quân Ngự...!Sợ anh chỉ là muốn chơi đùa với mình.Nếu như cô đồng ý, nhưng đến lúc đó Lệ Quân Ngự lại nói đó là giả vờ hẹn hò, thế thì cô phải làm sao?Không cần mặt mũi sao...Cho nên cô mới muốn dùng thời gian kiểm tra để quan sát anh a.

Nhưng Lệ Quân Ngự thì hay rồi, ngoài miệng thì đồng ý-- Lệ Quân Triệt vừa vào phòng ăn."Biết sai rồi thì sửa"Giọng Lệ Quân Ngự như có kim loại, lạnh lùng vang lên, "Chào hỏi đi"Nguyễn Manh Manh thật sự rất muốn lấy cục gạch đập ngất mình đi.Lệ Quân Triệt sửng sốt hai giây, xác định người anh cả muốn mình chào hỏi là kẹo bông gòn...Anh chần chừ hai giây, mới bất dắc dĩ quay đầu nói với Nguyễn Manh Manh: "Chào buổi sáng...!Kẹo bông gòn""Híc, chào buổi sáng" Giọng Nguyễn Manh Manh rất run.Có điều Lệ Quân Triệt không hề biết, anh đang vội vàng nói-- đòi mạng, rõ ràng anh cả và kẹo bông gòn đang chiến tranh lạnh, không để ý nhau.Anh cả lại còn muốn anh chào hỏi kẹo bông gòn!Anh cả nhà anh hôm qua có phải bị anh hai kí/ch thích quá mức rồi không?Đúng, nhất định là như vậy.Sau khi Lệ Quân Triệt chào hỏi, anh thấy vẻ mặt của anh cả cũng không có chuyển biến tốt.Vì không muốn lợn nhà anh động vào cải trắng, nên tìm anh tính sổ.


Lệ Quân Triệt quyết định gắp lửa bỏ tay người.Lợn cả tức giận, chuẩn bị đánh tới lợn hai rồi.Lệ Quân Triệt lại lần nữa cầm lấy cái bánh vòng, liếc nhìn anh cả, nhỏ giọng hỏi: "Anh hai và tiểu Tỳ còn chưa xuống...!Hay là, để em đi gọi bọn họ?""Không cần" Lệ Quân Ngự lạnh nhạt nói.Lúc anh nói chuyện, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, không giống với sự căng thẳng như lúc trước, tâm tình lúc này của anh không tệ."Tiểu Tỳ đang tuổi lớn, tối qua lại chơi muộn như vậy, để nó ngủ thêm lát nữa"Ừm, anh mới không thừa nhận, bởi vì quan tâm mèo con hơn nên mới không quản chặt Tiểu Tỳ như trước."Về phần lão nhị...!Quên không thông báo với mọi người.

Hạng mục dầu mỏ ở vùng Trung Đông xảy ra chuyện, anh bảo nó đi sang đấy rồi.

Trong thời gian ngắn không thể về được"Không về được...?Không về được...!Không-- Về-- Được-- --Lệ Quân Triệt mồm ngậm chiếc bánh ngọt thứ hai, lăn xuống đất.Anh bị dọa đến run lẩy bẩy.Năng lực của lợn cả có phải quá nhanh...!Đã đuổi lợn hai đi rồi!?Vậy cải trắng phải làm sao bây giờ!?Trong phút chốc anh chuyển mắt, nhìn về phía Nguyễn Manh Manh mới phát hiện người ngồi bên cạnh anh bây giờ đang chôn mặt vào mặt bàn, từ cổ cho đến mặt đều là một màu đỏ.Màu đỏ đó lan một đường từ mặt đén lỗ tai, cổ, tỏa ra....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 369: 369: Người Nhà Họ Lệ Anh Em Kính Trọng Nhau


Khục...!Lệ Quân Triệt không dám nhìn, lập tức thu ánh mắt lại.Anh bây giờ đã hiểu, tại sao tính tình anh cả thay đổi khi anh chào hỏi Nguyễn Manh Manh.

Cũng rất rõ Nguyễn Manh Manh tại sao lại xấu hổ!Càng hiểu rõ-- Anh hai thích tìm đường chết, tại sao tìm lâu như vậy mà không có chuyện gì, bây giờ đột nhiên lại đày đi biên cương!Thông minh như Lệ Quân Triệt, giờ này khắc này, đã hiểu rõ toàn bộ.

Đáp án chỉ có một, đó là-- Lợn nhà chiến thắng lợn rừng, thành công dành lại cải trắng!…Bữa điểm tâm của Lệ Quân Triệt ăn qua loa, bí mật tỉ mỉ quan sát nội tình.Lần đầu tiên Lệ Quân Triệt không có hứng thú thưởng thức đồ ngọt mà dồn tất cả sự chú ý lên người anh cả và Nguyễn Manh Manh.Ăn xong điểm tâm, bình thường thì Nguyễn Manh Manh sẽ ngồi xe của Lệ Quân Triệt đi học.Nhưng cô vừa đặt đĩa xuống, liền nghe thấy giọng nói trong trẻo của Lệ Quân Triệt truyền đến: "Anh cả, hôm nay để kẹo bông gòn ngồi xe của anh đi học đi.


Em muốn đến phòng thí nghiệm, không tiện đường""Cậu đến phòng thí nghiệm?" Nguyễn Manh Manh hơi kinh ngạc nhìn về phía Lệ Quân Triệt.Cô quen biết Lệ Quân Triệt lâu như vậy mà chưa từng nhìn thấy anh đến phòng thí nghiệm bao giờ!"Ừm" Lệ Quân Triệt gật đầu, gương mặt tuấn tú hiện lên dáng vẻ nghiêm túc: "Ở đại học Trí Học, sắp tham gia cuộc thi quốc tế, tôi cần phải đến đó học..."Nói đến đây, anh liếc về phía anh cả: "Anh cả, mấy ngày tới kẹo bông gòn sẽ ngồi xe anh, tiện đường hơn.

Em và giáo sư đã hẹn nhau rồi, muộn mất, em đi đây"Nói xong, Lệ Quân Triệt đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Kết quả, anh vừa mới bước ra một bước thì lại bị anh cả dùng giọng điệu lạnh nhạt đến cực điểm gọi lại."A Triệt, chờ một chút""..." Lệ Quân Triệt xoay người, khuôn mặt thấp thỏm."Anh cả, còn có việc gì?"Lệ Quân Ngự nhìn chằm chằm Lệ Quân Triệt.Lệ Quân Triệt sợ hãi không thôi, chỉ vào chỗ tráng miệng trên bàn: "Bảo chú Triệu đóng gói điểm tâm để em mang đi, làm thí nghiệm rất cực khổ, lúc nghỉ ngơi thì ăn"Nguyễn Manh Manh kinh ngạc: ".."Lệ Quân Ngự đã thông báo cho cả nhà, hạn chế cho Lệ Quân Triệt ăn đồ ngọt!Lệ Quân Triệt cảm động đến tột đỉnh.

Cặp mắt mỹ lệ hận không thể lấp lánh lệ quang.Anh cảm thán-- Sống 16 năm đó 16 năm, lần đầu tiên anh cảm nhận được cái gọi là sự quan tâm chu đáo của anh trai!*Trên đường đến trường.Để tiện cho việc đi đường, Nguyễn Manh Manh biết điều chỉ đường.Nhưng Lệ Quân Ngự chỉ lạnh lùng bỏ lại bốn chữ-- Tự mình lái xeLăng Đông bị đại thiếu gia của mình vô tình đạp xuống xe.


Mà tài xế ngồi phía trước, có đánh chết cũng không dám quay lại nhìn, lại càng không dám mật báo, giả vờ làm một tài xế bị câm đang chăm chú lái xe.Bên trong xe Hummer quân dụng, trước sau được ngăn cách bởi một tấm ngăn.

Vào lúc này, Nguyễn Manh Manh ngồi ở phía sau, cố gắng di chuyển ra phía cửa sổ.Đáng tiếc, mỗi khi cô di chuyển một phân, người nào đó cũng sẽ cực kỳ tự giác di chuyển hai phân về phía cô.

Cô lùi một bước, anh liền tiến lên hai bước.Đến cuối cùng...!Nguyễn Manh Manh cơ hồ đã ngồi sát vào trong góc ghế da, mà hai tay của Lệ Quân Ngự chống ở hai bên cô, để cô ở giữa lồng ngực anh và ghế da." Lệ Quân Ngự...!Anh...Anh đừng có quá đáng! Nếu còn như vậy, cũng sẽ bị trừ điểm!"Mèo con xấu hổ.Ánh mắt Lệ Quân Ngự thâm thúy lại sát ngay trước mắt, nhìn chăm chú thật là mê người.Gương mặt anh tuấn khiến cô có thể chảy máu mũi cũng được phóng to ngay trước mặt.

Chóp mũi cao thẳng của anh chỉ cách chóp mũi cô vài milimét, lại còn cánh môi khiê/u gợi.Cơ hồ...!Cơ hồ sẽ tiếp tục tiến lên, gần một chút, là có thể hôn....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 370: 370: Bạo Quân Bây Giờ Và Trước Đây Khác Nhau


Dùng nam sắc mê hoặc, Nguyễn Manh Manh sắp không trụ được rồi.Có một người vẫn không ý thức được điều đó, vẫn một tiến gần về phía trước."Trừ điểm, a..." Lệ Quân Ngự cười pha lẫn chút lười biếng."Manh Manh, nói cho anh...!Hành động này của anh thì vi phạm quy định nào, hả?"Nguyễn Manh Manh: "Anh vi phạm..."Lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, Nguyễn Manh Manh mới hiểu ra, Lệ Quân Ngự không hôn cô, không ôm cô, ngay cả tay cũng không động tới.

Muốn nói vi phạm quy tắc, trừ điểm, căn bản không thể nào trừ."Anh..

Anh..." Mẹ nó, Nguyễn Manh Manh sắp bị Lệ Quân Ngự trêu tức sắp khóc!Rõ ràng là một khối băng ngàn năm-- Tại sao bây giờ tính cách lại thay đổi như vậy, cả ngày ngoại trừ trêu cô thì chính là trêu cô?Nguyễn Manh Manh thực sự không chống đỡ được một Lệ Quân Ngự như vậy, suốt chặng đường đều bị anh đùa giỡn.

Xe vừa mới dừng ở bên ngoài trường học, cô liền mở cửa xe nhảy xuống."Em đi, đi đây, anh đi làm nhanh đi--"Nhìn bóng dáng mèo con chạy trối chết, Lệ Quân Ngự khẽ nhếch khóe môi.


Anh lấy điện thoại di động, mở Webat.

Tên đứng đầu ở Webat, ghi là (Rất muốn ăn mèo con), gửi đi.Vừa mới vào cổng, Nguyễn Manh Manh cảm nhận được điện thoại rung lên.

Cô lấy ra xem, vừa cúi đầu nhìn.(Bạn trai trong thời gian kiểm tra: Đi học ngoan ngoãn nghe lời, tan học anh tới đón em.)(Rất muốn ăn mèo con: Biết rồi...!Tan học anh bảo tài xế dừng xe ở cạnh đường, em sẽ đến đó.)Mọi người ở Trí Học đều nghĩ bạn trai cô là Lệ Quân Đình, trong thời gian ngắn, cô không muốn là đề tài để người khác trà dư tửu hậu.(Bạn trai trong thời gian kiểm tra:.)Nguyễn Manh Manh vừa nhìn bạo quân chỉ trả lời một dấu chấm, ngay cả dấu chấm lửng 6 chấm cũng không gửi cho cô là biết lại tức giận rồi.Vội vã vuốt lông dỗ dành—( Rất muốn ăn mèo con: Trước hết phải khiêm tốn một chút...!Dù sao mọi người vẫn còn nghĩ em và...!Ừm, ai đó hẹn hò.

Chờ thêm một thời gian em mỗi ngày sẽ để anh đưa đến trường, tay trong tay, có được không?)Cô không dám nhắc tới Lệ Quân Đình, không dám nhắc tới nhị thiếu, không còn cách nào khác phải dùng từ ai đó để hình dung.


Lại sợ Lệ Quân Ngự tức giận, còn cho anh phúc lời tay trong tay.Tin nhắn gửi đi như đá chìm xuống biển, Lệ Quân Ngự vẫn chưa trả lời.Ngay lúc Nguyễn Manh Manh thấp thỏm, điện thoại rung lên.

Cô cúi đầu—( Bạn trai trong thời gian kiểm tra: Được, nhưng không phải mỗi lúc đến trường, mà còn cả lúc tan học.)Cô bất giác cong khóe môi.

Cô có thể tưởng tượng ra bạo quân đại nhân ở bên kia điện thoại.Rõ ràng hận không thể cầm tay cô đánh một trận, nhưng lại không thể nổi nóng, chỉ có thể phục hồi lại dáng vẻ kiêu ngạo.Hì...!Ngoài miệng cô không nói nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.

Lệ Quân Ngự bây giờ thật sự không hề giống với trước đây.

Không còn là chơi đùa cô...!Nói thích cô, chính là thích.Nói hẹn hò, cũng là có ý định muốn hẹn hò với cô...Mặc dù mới thử hẹn hò có một ngày, nhưng trái tim nhỏ bé của Nguyễn Manh Manh vẫn lơ lửng, càng ngày lại càng cảm thấy bình yên.Có lẽ nên cho đại nhân qua đợt kiểm tra này sớm.Lúc Nguyễn Manh Manh cúi đầu xem điện thoại, đi về phía trước, một bóng người bỗng nhiên cản trở cô.Người đàn ông mặc áo gió màu đen, cố ý chỉnh tóc gọn gàng, xuất hiện trước mặt Nguyễn Manh Manh.Cố Huyễn dùng một ánh mắ tự luyến, nhìn xuống điện thoại của Nguyễn Manh Manh."Manh Manh, anh trai Cố Huyễn muốn tâm sự một mình với em"Hai chữ một mình bị Cố Huyễn nhấn mạnh khiến nó trở nên ám muội..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 371: 371: Lăng Bắc Bỏ Trốn


Nguyễn Manh Manh đột nhiên nhìn thấy Cố Huyễn, đều sửng sốt.Thời gian dài như vậy chưa thấy anh, cô hầu như đều sắp đã quên người tên Cố Huyễn.Lúc này, thấy anh ta dùng loại ánh mắt tự yêu mình mà bố thí nhìn mình kia, suýt chút nữa làm cô phun ra bữa sáng ngọt ngào vừa ăn sáng nay."Không cần, tôi không có lời nào muốn nói với anh."Nói xong, Nguyễn Manh Manh muốn vòng qua Cố Huyễn.Ai biết, lúc đi qua bên cạnh Cố Huyễn, anh ta vậy mà đưa tay bắt lấy tay cô ——"Manh Manh, anh trai Cố Huyễn biết em còn đang ghen.

Em yên tâm, lúc này anh trai Cố Huyễn lại đây sẽ không để cho em bị oan ức, em trước hết nghe anh trai Cố Huyễn nói...""Mẹ nó, anh buông tay cho tôi——" Nguyễn Manh Manh lại như đụng vào thứ gì không sạch sẽ, dùng sức bỏ tay Cố Huyễn ra.Cố Huyễn bị cô vung một cái, suýt chút nữa đụng vào tường.ánh mắt anh biến đổi, muốn nổi giận tại chỗ.Nhưng nghĩ tới mục đích lần này đến tìm Nguyễn Manh Manh, càng đè xuống tức giận.Nguyễn Manh Manh bỏ qua Cố Huyễn, vô cùng thiếu kiên nhẫn nhấc mí mắt lên: "Còn có, tôi chỉ có chị gái, không có anh trai gì...!Danh xưng anh trai Cố Huyễn này, buồn nôn lại như phim khổ tình thế kỷ trước, tự anh kêu không khó chịu chứ người ta nghe cũng cảm thấy khó chịu.""Manh Manh, em làm sao có thể —— aiz, quên đi..." Cố Huyễn thở dài, dùng một động tác tự nhận là rất tuấn tú, chải tóc một cái."Anh biết em là vì hấp dẫn sự chú ý của anh, mới cố ý nói như vậy.


Quên đi...!Em vẫn là không hiểu chuyện như vậy, anh không trách em..."Nguyễn Manh Manh: "..."Mẹ nó, Cố Huyễn là loại não chó má gì vậy.Cô biểu hiện căm ghét đối với anh ta rõ ràng như thế, anh ta lại còn có thể cho là vì mình thích anh ta! ?Nguyễn Manh Manh bỗng nhiên có loại ảo giác đàn gảy tai trâu.Mà Cố Huyễn, còn đang tự mình tiếp tục: "Manh Manh, trước đây em không như vậy.

Trước đây anh trai Cố Huyễn chỉ cần thân cận em, em liền rất cao hứng."Cố Huyễn liên tục thở dài, lại nghiêm mặt, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Em phải hiểu được, em biểu hiện như vậy, không những không thể gây nên sự chú ý của anh, còn có thể chữa lợn lành thành lợn què.

Ngoan, anh trai Cố Huyễn biết em ăn giấm của anh và Kiều Kiều, nhưng em đừng tiếp tục cố ý đối nghịch với anh trai Cố Huyễn...!Ngoan ngoãn, cùng anh trai Cố Huyễn về nhà họ Nguyễn.

Lần này, anh trai Cố Huyễn thỏa mãn em, anh có thể giải trừ hôn ước với Kiều Kiều, đính hôn với em."*Cùng lúc đó, ở nhà lớn cách khoa học kỹ thuật Ngự Diệu, ngoài ra còn có ba cây số bên lề đường.Lăng Đông vội vội vàng vàng kêu dừng cho xe, từ trên xe bước xuống.Anh nắm điện thoại di động, khuôn mặt lo lắng: "Cái gì, cậu nói cái gì...!Lặp lại lần nữa? !"Đầu bên kia điện thoại, giọng căng thẳng của người phụ trách Nam Phi truyền đến: "Sáng sớm hôm nay lăng Bắc tiên sinh không tới làm, lúc đầu tôi cho rằng anh ấy ngủ quên liền không để ý.


Sau đó thấy anh ấy vẫn không tới, liền đến nơi ở mà công ty an bài cho anh ấy tìm, mới phát hiện người đã sớm không ở đó.""Hộ chiếu, bóp tiền, điện thoại di động còn có rương hành lý, toàn bộ đều không thấy.

Trong phòng không có dấu vết tranh đấu, khẳng định không phải vào phòng cướp đoạt hoặc là bắt cóc.


Nhưng dù cho như vậy, tôi cũng báo cảnh sát ngay lập tức —— kết quả, kết quả cảnh sát nói, tra được ghi chép lăng Bắc tiên sinh xuất cảnh, từ nửa ngày trước anh ấy đã rời khỏi Nam Phi!"Lăng Đông nghe vậy, có âm thanh kẹt ở yết hầu.Hai ngày trước anh thật vất vả gạt Đại thiếu gia, trải qua mối quan hệ, muốn nhờ người phụ trách Nam Phi bên kia, liên hệ Lăng Bắc.Chỉ muốn hỏi Lăng Bắc một chút, có biện pháp gì đưa anh ta ra ngoài hay không.Kết quả người còn chưa chính thức liên lạc tới, Lăng Bắc lại liền chạy!Lăng Đông: "Điện thoại thì sao? Điện thoại có tiếp hay không!"Người phụ trách thở dài: "Từ lần trước lăng Bắc tiên sinh gọi điện thoại về công ty, sau khi quấy rầy Đại thiếu gia bị đưa vào sổ đen, Đại thiếu gia cũng cho người tịch thu điện thoại di động của anh ấy rồi.

Anh ấy ở Nam Phi, đừng nói là gọi điện thoại, chính là lên mạng cũng khó khăn...!Aiz, cũng không biết lăng Bắc tiên sinh là làm sao làm có được vé máy bay."Nghĩ tới đây, người phụ trách sốt ruột: "Lăng Đông tiên sinh, việc này làm sao bây giờ? Nếu như bị đại thiếu biết, hỏi trách xuống...!Chúng ta, chúng ta..."Không nói, đương nhiên không thể nói.Lăng Đông quyết định mạo hiểm, trước tiên gạt Đại thiếu gia đè chuyện này xuống.Anh chỉ có thể phái người bảo vệ ở phi trường, lấy hiểu biết của anh đối với anh trai mình, Lăng Bắc dám tự tiện chủ trương rời khỏi Nam Phi, nhất định là vì về nước S..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 372: 372: Gã Đàn Ông Tồi Tệ Có Da Mặt Dày Đến Kinh Người


Mà Lăng Bắc sở dĩ dám được ăn cả ngã về không lén lút chạy về, nhất định là chắc chắn có thể lấy công chuộc tội.Lăng Đông dám khẳng định, trên tay Lăng Bắc, khẳng định nắm bắt bài tẩy gì đó mà bọn họ không biết, lại có thể đánh động Đại thiếu gia!*Trong sân trường Trí Học, Nguyễn Manh Manh còn bị Cố Huyễn nắm lấy.Cái câu Anh trai Cố Huyễn có thể thỏa mãn em, giải trừ hôn ước với Kiều Kiều, đính hôn với em vừa nãy của Cố Huyễn, vẫn còn bên tai.Nguyễn Manh Manh thực sự không biết, Cố Huyễn lấy da mặt ở đâu ra mà dày như vậy.Cô không nhịn được giơ mắt hạnh lên, xem như là hôm nay sau khi gặp gỡ Cố Huyễn, lần đầu tiên nhìn thẳng nhìn anh.Kết quả vừa nhấc mắt, thấy rõ anh ta mặc áo khoác dài, cái đầu dầu ít nhất dùng nửa bình keo để chải chuốt kia, nhất thời có loại cảm giác buồn nôn.Nguyễn Manh Manh thậm chí cảm thấy mình cũng bẩn thỉu lay.Có phải trước đây là cô ít ngắm trai đẹp, thẩm mỹ thiếu hụt?Bằng không, vì sao khi còn bé lại cảm thấy Cố Huyễn anh tuấn, đẹp trai! ?ở đáy lòng sâu sắc tự xem thường mình một cái, Nguyễn Manh Manh không chịu được Cố Huyễn.Cô cố ý đè thấp tiếng nói, mô phỏng theo giọng điệu lành lạnh lạnh nhạt của Lệ Quân Ngự: "Cảm ơn, đáng tiếc đề nghị của anh tôi không có hứng thú.


Phiền anh có thể cút bao xa thì cút bấy nhiêu, tốt nhất chớ xuất hiện ở trước mặt tôi."A —— còn Thỏa mãn cô, đính hôn với cô.Con mắt nào của Cố Huyễn nhìn thấy, cô muốn đính hôn với anh ta? Cô ước gì Cố Huyễn ôm chặt Nguyễn Kiều Kiều nhà anh ta, cút xa một chút là được rồi!"Tối hôm qua tới hôm nay đến trường trước, Nguyễn Manh Manh hãy cùng ngâm mình ở mật bên trong như thế, cả viên tâm đều là mềm mại, ngọt xì xì.Nhưng bây giờ mới vừa tới trường học, đụng tới Cố Huyễn, tính khí thô bạo cô không kiềm chế được kia liền nổi lên.Có phải Cố Huyễn bị bệnh hay không?Anh ta dựa vào cái gì dùng loại giọng điệu giống như bố thí cô, bị cô chiếm món hời lớn này nói chuyện với cô.Bây giờ cô tốt xấu cũng là người có người nhà, hơn nữa người nhà còn đẹp trai hơn Cố Huyễn 1000 lần còn không hết!Có người nhà đẹp trai như vậy không muốn, muốn loại đàn ông tồi tệ như Cố Huyễn này, cô bị điên sao?"Manh Manh, anh biết...!Em quả nhiên vẫn là quan tâm anh.

Em xem, anh nhắc tới Kiều Kiều, em liền ghen."Nhưng mà, Nguyễn Manh Manh nói một chuỗi dài như vậy, đổi lấy, lại là ánh mắt Quả nhiên là như thế của Cố Huyễn.Ánh mắt kia thực sự là quá gợi đòn!Gợi đòn đến mức Nguyễn Manh Manh hận không thể vò Cố Huyễn thành một cục, nhét vào trong thùng rác.Rồi cầm thùng rác lên ngọn núi cao nhất thành phố S, quăng xuống, trực tiếp lăn tới chân núi!"Ăn giấm hấp tôm của anh đó! Anh tránh ra cho tôi, tôi muốn đi học —— "Nếu không phải là lúc này, Cố Huyễn vừa vặn che ở giữa đường.Mà cô lại không muốn tiếp xúc với anh ta, thì cô đã sớm giẫm lên Thi thể của anh ta, bước qua đi tới."A, Manh Manh...!Em vẫn là nghịch ngợm như trước kia, ngay cả nói lời vô ích cũng thanh tân đáng yêu như thế." Cố Huyễn bị cô mắng, không chỉ có không tức giận, còn cười.Sau khi cười nhẹ hai tiếng, thậm chí còn nói: "Được được được, em nói không ghen liền không ghen, anh trai Cố Huyễn biết da mặt em mỏng, thích anh cũng không dám thừa nhận."Nguyễn Manh Manh: "..."Mẹ nó, có ai có thể lại đây thay trời hành đạo một chút không!Cô thật sự càng ngày càng ghét người đàn ông đầy mỡ này, ngay cả chạm cũng không muốn chạm anh ta.Cố Huyễn còn đang tự mình nói nhảm.Anh ta thoáng nhấc mắt, khóe mắt lộ ra một tia ưu thương, dùng một loại tư thế 45 độ tự nhận là rất đẹp trai ngửa mặt nhìn lên bầu trời, thở dài."Ai...!Manh Manh, kỳ thực lần này anh trai Cố Huyễn tìm em, cũng là muốn tốt cho em.


Bây giờ anh trai Cố Huyễn cũng như em...!Cũng là người lưu lạc nơi xa."Nguyễn Manh Manh hơi run run.Từ lúc nào, cô và Cố Huyễn là cùng một loại người?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 373: 373: Dạy Dỗ Gã Đàn Ông Khốn Nạn


Cố Huyễn liếc Nguyễn Manh Manh một chút.Thấy trên mặt cô mang theo nghi hoặc, trong ánh mắt cất giấu Sự quan tâm đối với anh ta.Liền đối với Nguyễn Manh Manh, lộ ra một nụ cười động viên."Em đừng lo lắng, anh không có chuyện gì, anh trai Cố Huyễn còn chịu được.


Có điều...!Anh là thật không nghĩ tới, Kiều Kiều lại bị công tử nhà giàu như Lệ Quân Đình lừa.""Aiz, anh nghe nói trước đây Lệ nhị thiếu vẫn là bạn trai của em, hai chị em các em, chính là ngây thơ ấu trĩ như thế...!Bằng không, cũng sẽ không cái này tiếp theo cái kia, bị loại công tử nhà giàu kia dỗ đi..."Cố Huyễn còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên nghe thấy "Xì xì" nở nụ cười.Sau đó ngay lập tức, liền nhìn thấy Nguyễn Manh Manh đột nhiên che cái bụng, cũng không nhịn được nữa cười ha ha."Ha...!Ha ha ha...!Mẹ nó, cười chết tôi cười chết tôi rồi...!Thì ra anh nói nửa ngày như thế, chính là muốn nói...!Anh bị Nguyễn Kiều Kiều đá à!""Ha ha ha, ha ha ha ha...!Cố Huyễn, ôi, buồn cười...!Buồn cười chết tôi rồi...!Không nghĩ tới tên khốn như anh, cũng có báo ứng ngày hôm nay!"Đào hoa câu dẫn người lung tung, Lệ Quân Đình thực sự là làm rất tốt nha!Nếu không phải là anh ấy bị đày đến vùng Trung Đông, Nguyễn Manh Manh thật muốn ngay mặt khen anh ấy một chút."Anh, ai nói anh bị đá...!Bây giờ là anh đưa ra từ hôn trước!" Trên mặt Cố Huyễn xuất hiện một vệt hoảng loạn, theo bản năng nhìn quanh bốn phía.May là Nguyễn Manh Manh tới chậm, đã qua khỏi giờ đến trường cao điểm, bằng không bị những người khác nghe được mấy câu này, mặt anh còn biết giấu đi đâu!Cố Huyễn ở trong mắt học sinh trường trung học phố thông Trí Học, là nhân vật nổi tiếng hoàn mỹ.Anh tuyệt đối không muốn để người ta biết, anh bị Lệ nhị thiếu đào góc tường, hơn nữa còn không có sức đánh trả chút nào."Há, thế à..." Nguyễn Manh Manh không dễ dàng ngưng cười.Bây giờ hoàn toàn không có ý nghĩ chỉ muốn rời đi, không muốn nói chuyện với Cố Huyễn như vừa nãy.Ngược lại, cô còn rất muốn nói chuyện với Cố Huyễn, rất muốn mạnh mẽ đâm vào nỗi đau của anh ta."Nhưng, nếu như từ hôn là anh nói ra, tại sao Nguyễn Kiều Kiều có thể cả ngày cặp kè với Lệ nhị thiếu, anh lại phải thân đơn bóng chiếc một mình? Nhìn như vậy, càng giống như anh bị đá, không phải sao?""—— vì vậy anh mới chịu tìm em, đính hôn với anh!" Cố Huyễn tức đến nổ phổi quát, vừa nói ra khỏi miệng, liền phát hiện mình nhất thời tình thế cấp bách nói lộ ra hết."Ồ..." Nguyễn Manh Manh hiểu rõ gật đầu.Lúm đồng tiền nhợt nhạt, khuôn mặt cười xấu xa: "Thì ra anh coi tôi là bình chữa cháy, bắt tôi trở về cứu hoả.


Ha ha...!Đáng tiếc, con người của tôi không chỉ không thích làm đội viên cứu hỏa, tôi còn thích nhất tưới dầu lên lửa."Cố Huyễn giơ mắt lên, đột nhiên cảm thấy không đúng."Nguyễn Manh Manh, em...!Em nói lời này là có ý gì?""Ha ha, không có ý gì..." Nguyễn Manh Manh cười giả dối, đột nhiên giơ tay phải lên, lắc lắc điện thoại di động của mình với Cố Huyễn.Lúc này Cố Huyễn mới ngạc nhiên phát hiện, điện thoại mà Nguyễn Manh Manh vẫn nắm ở trong tay, lại đang quay video!Cô đang quay video! ! !Bây giờ Cố Huyễn ảo não đến cực điểm —— lúc anh ngăn cản cô, chỉ lo thể hiện mình đẹp trai, hoàn toàn không chú ý cô mở chức năng video của điện thoại di động lúc nào."Em...!Nguyễn Manh Manh, em đưa điện thoại di động đây!"Nguyễn Manh Manh căn bản mặc kệ Cố Huyễn, mở blog, ngón tay linh hoạt liền bắt đầu đánh bàn phím, trong nháy mắt liền biên tập xong một cái blog.Sắc mặt Cố Huyễn, nhất thời biến đổi lớn ——Anh ta muốn lấy điện thoại, nhưng Nguyễn Manh Manh có bản lĩnh linh hoạt, căn bản không phải anh ta có thể đọ lại được."Nguyễn Manh Manh, em đưa điện thoại di động cho anh! Nếu như em dám phát ra ngoài, Cố thị nhất định không buông tha..."Cố Huyễn còn chưa nói hết lời uy hiếp, liền nhìn thấy cái blog mà Nguyễn Manh Manh vừa biên tập xong, cười hì hì đưa màn hình điện thoại di động về hướng anh ta, ấn xuống nút gửi đi.Vèo một tiếng ——Video bị Nguyễn Manh Manh từ blog của mình công bố ra ngoài.Lúc gửi đi, đồng thời cô còn tay mắt lanh lẹ chuyển đi cho @ trường tư nhân Trí Học @ phân đội nhỏ quần chúng Bát Quái của thành phố S @...Và rất nhiều blog lớn của những loại con nhà giàu Bát Quái cảm thấy hứng thú đối với Cố Huyễn này.Quả nhiên, cái blog này vừa phát ra, tiếng thông báo trong điện thoại di động liền vang lên không ngừng.Không cần nhìn cũng có thể đoán được, khẳng định là người nhìn thấy video, đang điên cuồng tag cô, nhắn tin cô.Muốn xác nhận người đàn ông có biểu hiện khá là tự yêu mình trong video kia, đến cuối cùng có phải là người thừa kế công ty họ Cố —— Cố thiếu gia Cố Huyễn hay không..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 374: 374: Bạo Lực Học Đường


"Nguyễn Manh Manh, em —— em lại thật sự dám làm như thế đối với anh!" Lần này, Cố Huyễn hận đến suýt chút nữa cắn nát răng."A, không phải hấp chẳng lẽ còn là luộc? Cố Huyễn...!Tự anh lấy điện thoại di động ra lên mạng xem một chút đi.


Nhắc nhở anh một câu nha, bây giờ mau chóng tìm hải quân mạng vẫn còn kịp, bằng không sẽ muộn đó!"Nói xong, Nguyễn Manh Manh thu hồi điện thoại di động, nhàn nhã vòng qua Cố Huyễn rời đi.Mà Cố Huyễn bị Nguyễn Manh Manh tức giận đến run cả người, biết mình đánh không lại Nguyễn Manh Manh, ngăn cản cô lại sợ bị cô đá bay đi.Chỉ có thể quay về bóng lưng Nguyễn Manh Manh rời đi, hung tợn trừng một chút.Mới vội vã cầm điện thoại di động lên, liên lạc đoàn đội hải quân mạng của Cố gia.*Nguyễn Manh Manh mới vừa đi tới ngoài cửa lớp 12 (1), liền nhìn thấy bạn học trong phòng học, đang túm năm tụm ba chen ở trước mặt điện thoại di động, cười đến vui vẻ hớn hở."Ha ha...!Không nhìn ra Cố Huyễn học trưởng thì ra là người như vậy.

Biểu hiện trong Video này, cũng quá tự yêu mình.

Các người xem đoạn này, mặc áo khoác, tóc vuốt keo, sao anh ta không dứt khoát lại đeo khăn quàng cổ rồi ngậm cây tăm đi...!Phong cách tinh tướng phục cổ nồng đậm thế kỷ trước, ai tôi cũng không phục, chỉ phục anh ta!""Phải đó, tôi vẫn cho là học trưởng Cố Huyễn là nam thần của Trí Học, bây giờ mới biết, thì ra anh ta ngầm tự yêu mình như thế.


Nếu tôi là Nguyễn Manh Manh, tôi khẳng định cũng không đồng ý hợp lại với anh ta, làm người ta quá ghê tởm...""Đừng nói là Nguyễn Manh Manh, không phải Nguyễn Kiều Kiều cũng thay lòng đổi dạ đá anh ta sao.

Chà chà, học trưởng Cố Huyễn cũng thật là đáng thương, gia thế như Cố gia một mực đụng với đối thủ như Lệ nhị thiếu, ngay cả vị hôn thê của mình cũng bị người lấy mất...""Đúng rồi, vì sao Kiều Kiều không tới trường học, lẽ nào thật sự như internet nói vậy, cùng nhau bỏ trốn với Lệ nhị thiếu rồi?""Bỏ trốn cái gì, ngày hôm qua ở trên vũ hội tôi chính tai nghe được Lệ nhị thiếu ghét bỏ ngực cô ta nhỏ, muốn chia tay với cô ta.


Bây giờ nha, có lẽ trốn ở nhà khóc rồi...""Các người được rồi ——" Tiếng thảo luận của các bạn học, bị một tiếng quát chói tai chặn lại.Diệp Phong đầy mặt không cam lòng nhảy ra, chỉ vào những người khác chất vấn: "Các người xem Bát Quái thì xem Bát Quái, dựa vào cái gì nói Kiều Kiều? Những người như các người, tốt xấu cũng là bạn học với Kiều Kiều!""Ba năm ở trường trung học phố thông các người từng được cô ấy trợ giúp bao nhiêu? Kiều Kiều là hạng người gì, các người còn không rõ sao...!Xem vài thứ trên internet, liền bịa đặt khắp nơi, nói huyên thuyên, tất cả đều là tin đồn thôi!"Quá khứ Diệp Phong là nòng cốt của Hội Học Sinh, Diệp gia cũng là gia thế hiển hách, địa vị của anh ta ở lớp học tự nhiên nổi bật.Đại đa số người thấy anh ta nổi giận, đều theo thói quen không dám phản bác, từng người tản ra.Chỉ có Diệp Linh Khê vừa chuyển tới Trí Học, bởi vì thành tích xếp lớp ưu dị, phát ra một tiếng cười khẽ đối với điện thoại di động."Diệp Linh Khê ——" Diệp Phong quay đầu nhìn về phía Diệp Linh Khê có vóc người nhỏ gầy, ngồi bên cửa sổ.Diệp Linh Khê nghe có người gọi mình, ngẩng đầu.Phát hiện Diệp Phong gọi cô tên, mắt hoa đào thủy linh lóe qua lạnh nhạt.Diệp Phong chỉ vào Diệp Linh Khê, hung tợn quát: "Cô lại dám cười tôi! ?""Cười hay khóc là quyền lợi của tôi, tôi xem video buồn cười, có liên quan gì tới cậu?" Diệp Linh Khê cảm thấy Diệp Phong không hiểu ra sao.Vừa rồi cô còn thật sự không phải đang chê cười Diệp Phong.Lỗ tai bên phải của cô đang đeo một cái tai nghe, nghe được lời Nguyễn Manh Manh chế nhạo Cố Huyễn trong video, không nhịn được cười lên.Cô đối với loại đầu óc đơn giản như Diệp Phong này, căn bản không có bất kỳ chú ý hứng thú gì.Lại làm sao có khả năng, lãng phí tinh thần, đi nghe anh ta nói cái gì.Nhưng mà, Diệp Phong cũng không biết ý nghĩ chân thực của Diệp Linh Khê.Bởi vì ba, anh ta đối với Con gái rơi Diệp Linh Khê này đã hết sức nhẫn nại.Nếu không phải nể tình cô ta là vị hôn thê của Cảnh gia, anh ta đã sớm ném con gái rơi này đi.Mà bây giờ, Diệp Phong bị chặn một lòng tức giận không chỗ trút giận, lại không muốn nhịn nữa.Một con gái rơi đê hèn, cũng dám cười anh ta!"Đùng ——" Diệp Phong nhanh chân đi về phía trước, lúc tất cả mọi người đều không phản ứng kịp để ngăn cản.Anh ta mạnh mẽ nâng tay lên, tát một cái trên mặt Diệp Linh Khê.Trực tiếp đánh Diệp Linh Khê có vóc người gầy yếu, lệch qua cửa sổ."Chỉ bằng một đứa con gái rơi như cô, cũng dám cười tôi! Ngày hôm nay tôi liền muốn cho cô biết, khóc và cười không phải do cô làm chủ!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 375: 375: Nguyễn Manh Manh Đáng Sợ Thật Đáng Sợ


Diệp Phong bỗng nhiên ra tay đối với Diệp Linh Khê, dọa bạn học trong lớp trở tay không kịp.

Có người muốn can ngăn, có người muốn giúp đỡ, nhưng toàn bộ đều không kịp.

Diệp Linh Khê từ nhỏ lớn lên ở viện mồ côi, vóc người gầy yếu tinh tế, nếu không phải là cả ngày được tên béo nuôi nấng, thoáng có da thịt hơn.

Thì với thân thể nhỏ bé không đầy đủ dinh dưỡng trước đây, còn chưa chắc gánh được một tát này của Diệp Phong.

"Diệp Phong, sao cậu có thể đánh nữ sinh hả!""Phải đó, cậu như vậy cũng quá đáng! Coi như các người có ân oán, cũng không nên ra tay!"Có mấy bạn học gan lớn, đứng ra ngăn trở Diệp Phong còn muốn động tay.

Còn có mấy bạn học, vội vã tới coi thương thế của Diệp Linh Khê.

Diệp Phong xem những bạn học khác không phải đầy mặt tức giận thì chính là xem thường nhìn anh, chợt cảm thấy không tốt.


Lúc này anh ta mới bỗng nhiên hiểu ra, vừa nãy là anh ta quá kích động.

Mặc kệ có ân oán cá nhân gì với Diệp Linh Khê, cũng không thể trước mặt nhiều bạn học như vậy, ra tay với một nữ sinh.

Diệp Phong cảm giác sâu sắc tự mình nói với Diệp Linh Khê.

Thấy một bên mặt của Diệp Linh Khê bị đánh cho nghiêng đi, tóc dài che khuất khuôn mặt nhỏ của cô, vẫn không ngẩng đầu.

Anh ta càng thêm xác định điểm ấy.

Biết rõ, lát nữa chính anh nên biểu hiện ảo não hổ thẹn, nhưng nỗi hận trong lòng đối với con gái rơi Diệp Linh Khê này, lại làm cho anh ta không bình tĩnh nổi.

"Diệp Linh Khê, cô đừng giả bộ — -- -- một cái tát mà thôi, nào có nghiêm trọng như vậy, cô đừng tưởng rằng giả bộ đáng thương như vậy là có thể thu được đồng tình! "Còn chưa nói hết lời, một bàn tay nhỏ trắng nõn non mềm, bỗng nhiên vỗ vào trên vai trái của Diệp Phong.

"Một cái tát mà, thôi? Không, nghiêm, trọng?"Phía sau Diệp Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt của Nguyễn Manh Manh, đang lý sự nhìn anh ta.

"Cô, Nguyễn Manh Manh! " Diệp Phong quay lại, bị trầm lạnh kiên quyết trong đáy mắt Nguyễn Manh Manh làm kinh sợ.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Diệp Phong suýt chút nữa muốn thu hồi lời nói vừa rồi.

Nhưng bởi vì mặt mũi, anh ta gắng gượng nói: "Đúng vậy, không phải là một cái tát thôi sao, có thể thế nào? Diệp Linh Khê chỉ là con gái rơi của Diệp gia chúng tôi, đón cô ta từ viện mồ côi về, cho cô ta học ở Trí Học đã là bố thí lớn lao đối với cô ta.

""Đừng nói là một cái tát! Tôi muốn đánh cô ta, hai cái tát, ba cái tát, bất cứ lúc nào cũng có thể —— "Nói xong, Diệp Phong làm như vì kiểm chứng lời của mình, giơ tay lên, liền muốn lại bù đắp cho Diệp Linh Khê hai cái tát.

Mắt hạnh của Nguyễn Manh Manh lóe qua một vệt ánh sáng lạnh, tay nhỏ khoát trên vai Diệp Phong, thuận thế kéo anh ta ra sau một cái.


Nam sinh cao hơn cô nửa cái đầu, bị Nguyễn Manh Manh kéo đến hạ thấp eo, cong lưng lên.

Trên trán Diệp Phong nổi gân xanh, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, từng viên từng viên thẩm thấu ra.

Anh ta liều mạng tránh thoát, liều mạng muốn đứng thẳng người.

Nhưng mà, bất luận anh ta dùng sức thế nào, anh ta cũng căn bản không có cách nào tránh thoát khỏi lòng bàn tay của Nguyễn Manh Manh.

"Diệp Phong, cậu thực sự là đến chết cũng không đổi ——" nói xong, Nguyễn Manh Manh bắt được tay phải của Diệp Phong, mạnh mẽ vung một cái.

Chỉ nghe Xoạt xoạt một tiếng, như từ cổ tay phải của Diệp Phong truyền đến tiếng vang.

Sau đó ngay lập tức, cả người Diệp Phong bị Nguyễn Manh Manh hất đến nghiêng về một bên.

"Bàng —— ầm —— rầm rầm rầm—— "Dưới chân Diệp Phong bị vấp, không khống chế được va vào một bên.

Anh ta đánh vào trên bàn học, phát ra tiếng Bàng vang dội.


Tiếp đó, bàn học bị va ngã, sau đó cũng phát ra tiếng Ầm.

Mà bị bàn học anh ta đánh ngã, lại liên lụy hai cái bàn phía sau.

Ba cái bàn liên tiếp ngã xuống đất —— "rầm rầm rầm "Mà Diệp Phong cuối cùng vẫn là bởi vì ngã xuống bàn bất ổn, tựa trên ba cái bàn kia, cùng nhau ngã chổng vó.

Anh ta ngã vào giữa bàn học nghiêng lệch, phát ra tiếng rê.n rỉ đau khổ!.

Thiếu nữ hất tay một cái, lại có thể làm một nam sinh 18 tuổi học trường trung học phố thông, ngã thành như vậy?Những người khác ở đây, tất cả đều há to miệng, không dám tin tưởng nhìn về phía Nguyễn Manh Manh.

Mà mới vừa rồi Diêm Sâm còn muốn đi lên hỗ trợ, thì lại ở một giây này, rụt trở về.

Nguyễn Manh Manh! Đáng sợ, thật đáng sợ!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 376: 376: Sức Lực Quá Lớn Trách Cô Sao Được


"Nguyễn Manh Manh, em...!Em nói xem, sao em có thể ra tay đánh người như vậy! Còn là ra tay trước mặt nhiều bạn học trong lớp như vậy —— em, em, em...!Em như vậy sẽ gây họa lớn!"Trong phòng làm việc, Cao Hán Thu quở trách Nguyễn Manh Manh một tiếng, một tiếng lại một tiếng truyền tới.Mà bên ngoài phòng làm việc.đám người Cảnh béo, Diệp Linh Khê, Ti Khấu Vận, đỏ vàng xanh, Diệp Hàn Đình còn có Lý Nhất Phàm đang chen ở cửa, rướn cổ lên quan sát bên trong.Hiện ở trong trường học đều truyền tin Nguyễn Manh Manh đánh Diệp Phong, còn đánh Diệp Phong cho hôn mê bất tỉnh, đưa đi bệnh viện.Loại lời đồn này, cũng không biết là vì sao truyền ra...!Thế nhưng, Cao Hán Thu có một câu nói không sai, lần này Nguyễn Manh Manh xác thực là Gây họa lớn.Chí ít, bây giờ chuyện cô ra tay đánh người, đã huyên náo sôi sùng sục trong Trí Học.Diệp Linh Khê ở ngoài cửa văn phòng bưng nửa bên mặt vẫn sưng cao đã được xử lý của mình, lo lắng lo lắng.Từ nhỏ bị bắt nạt quen thuộc, chút vết thương ấy tuy đau, nhưng không tính là gì.Duy nhất làm cho cô lo lắng, là Manh Manh..."Tiểu Khê, mặt cậu đã như vậy, thẳng thắn đi về nghỉ trước...!Nơi này có chúng ta xem rồi." Ti Khấu Vận ở phía sau Diệp Linh Khê, nhìn thấy mặt sưng cao của cô, chỉ cảm thấy nhìn thấy mà giật mình.Một bên quan tâm cô, một bên đưa tay đi chọt tên béo một cái.Tên béo đang tập trung tinh thần nghe tiếng bên trong, bị Ti Khấu Vận chọt một cái như thế, liền Ôi lên.Anh quay đầu trở về, đang muốn hỏi Ti Khấu Vận làm gì, liền nhận được ánh mắt nhắc nhở của Ti Khấu Vận.Lúc này tên béo mới bỗng nhiên hiểu ra."Tiểu Khê Khê, em đừng sợ nha! Tiểu gia anh báo thù cho em...!Diệp Phong kia dù cho trốn khỏi bệnh viện, tiểu gia anh cũng có thể nửa đêm ẩn vào, trùm bao tải bắt tên đó về xử lý..."Dù sao, anh không thu thập được, không phải còn có anh trai anh sao.Tiểu Bảo bảo vệ em gái sốt ruột quyết định, trở về liền cho Diệp Phong vào sổ đen, nhờ anh cả phái người đi xử lý Diệp Phong!Ti Khấu Vận ở một bên nghe được liền gấp.Ôi trời, vì sao những nam sinh này đều như vậy!Cô gái bị bắt nạt, ngay lập tức cần không phải trả thù bắt nạt lại người ta, hăm doạ ầm ĩ.Mà là cần người con trai ôm ấp ấm áp mạnh mẽ, dịu dàng thân thiết che chở.Cảnh béo thực sự là trì độn...Em gái Tiểu Khê người ta là vị hôn thê của anh ta, anh ta lại không biết hỏi một chút xem người ta còn đau hay không, có muốn ôm một cái, thổi vù vù cho cô hay không?Nói nhiều lời báo thù như vậy có ích lợi gì, dù sao Diệp Phong cũng chạy không thoát!Đáng tiếc, loại thô to như Cảnh béo này, hoàn toàn không hiểu được ánh mắt của Ti Khấu Vận ra hiệu cho anh.Mà Diệp Linh Khê lo lắng Nguyễn Manh Manh.Dù cho gò má còn rất nóng rất đau, cũng vẫn canh giữ ở cửa không muốn rời khỏi.Bên trong phòng làm việc ——"Thầy Cao, Diệp Phong thật sự không phải do em đánh.


Cậu ta ra tay đánh Diệp Linh Khê, em liền như vậy...!Ừm, ngăn cản một cái, ta cũng không nghĩ tới, cậu ta liền trực tiếp va vào cái bàn..."Bên trong phòng làm việc, Nguyễn Manh Manh đứng trước mặt Cao Hán Thu, hiếm thấy thì thầm, lộ ra biểu cảm phiền muộn.Tuy rằng lúc đó cô thật không nghĩ tới đánh nhau ở trường học, nhưng xác thực là —— Diệp Phong bị đưa đến bệnh viện.Bất kể như thế nào, cô cũng có chỗ không đúng.Vì vậy cũng là ngoan ngoãn, nghe thầy Cao phát biểu."Ngăn cản một cái? Cản một cái có thể khiến người ta gãy xương tay, đưa đến bệnh viện sao?"Nguyễn Manh Manh: Khí lực cô lớn, trách cô rồi..."Em chính là lại chán ghét cậu ta, không tìm được chỗ không người để hành động..." Bỗng nhiên ý thức được mình suýt chút nữa nói nhầm, Cao Hán Thu vội vã câm miệng.Lại tận tình khuyên nhủ giáo dục Nguyễn Manh Manh một hồi lâu, đang muốn cho cô viết kiểm điểm liền cho đi.Ngoài cửa phòng làm việc, bỗng nhiên truyền đến tiếng rối loạn tưng bừng."Chết tiệt, các người đánh người còn dám kẻ ác cáo trạng trước! Ngay cả vị hôn thê của tiểu gia cũng dám đánh, có tin tiểu gia dạy các ngươi làm người không hả!""Phải đó —— người ra tay trước rõ ràng là Diệp Phong, cậu ta mới là bạo lực học đường, các người dựa vào cái gì tìm Manh Manh gây phiền phức!".


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 377: 377: Nguyễn Manh Manh Ức Hiếp Bạn Học


"Cảnh Hướng Kính, Diệp Hàn Đình, các người tốt nhất tránh ra.


Nguyễn Manh Manh bạo lực học đường, ỷ vào thân phận hội trưởng Hội Học Sinh hoành hành trường học.

Bây giờ chuyện này, đã truyền đến internet, tổn hại danh dự Trí Học chúng ta rất lớn...!Hội Học Sinh khu đại học chúng tôi, có quyền tiến hành quản giáo cô ta."Lời lẽ hùng hồn ngay thẳng từ ngoài cửa phòng làm việc truyền vào.Trong chớp mắt âm thanh kia vang lên, Nguyễn Manh Manh lập tức nghe ra người tìm cớ là ai.Cố Huyễn —— anh ta lại rảnh rỗi đến gây sự với cô! Những video trên Internet kia, anh ta đã xử lý sạch sẽ rồi sao?Quả nhiên, lúc người ngoài cửa tiến vào văn phòng, liền thấy Cố Huyễn đi đầu tiên.Người theo phía sau anh ta, nhìn qua đều là người bên Hội Học Sinh khu đại học.Trong đó có một học trưởng có biểu cảm lạnh nhạt mà Nguyễn Manh Manh quen biết.Đó là Lâm Nhất, trước đây cũng được khu đại học bên kia phái tới giám sát cô.Còn những người khác, cô liền không quen biết bất cứ ai.Nhưng ngoại trừ Lâm Nhất ra, ánh mắt của mỗi người nhìn cô, đều mang theo địch ý."Giáo viên Cao." Cố Huyễn đến gần, gật gật đầu với Cao Hán Thu, xem như là chào hỏi.Tiếp theo liền đi thẳng vào vấn đề: "Lần này em lại đây, là đến xử lý chuyện Nguyễn Manh Manh.""Nguyễn Manh Manh thân là hội trưởng Hội Học Sinh trường trung học phố thông, đi đầu làm trái quy tắc, triển khai bạo lực học đường ở trường học.

Diệp Phong của lớp 12 (1) bị cô ta đánh đến bị thương nặng, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, đã đưa vào phòng bệnh ICU cứu giúp.""Chuyện lớn như vậy, Trí Học chúng ta không thể không quan tâm.


Các người ở trường trung học phố thông đã không ai quản được Nguyễn Manh Manh, vậy thì do khu đại học chúng em đứng ra xử lý!"Giọng điệu Cố Huyễn nghiêm túc chăm chú.Giống như là vì tránh hiềm nghi, áo khoác trên người anh ta đã đổi thành áo khoác nhàn nhã bình thường.đầu tóc bóng dầu sáng sớm Tỉ mỉ chải chuốt, lúc này cũng một lần nữa rửa đi, chí ít có vẻ sạch sẽ hơn.Cố Huyễn như vậy, xem ra một chút cũng không giống người đàn ông tự yêu mình trong video kia.Cũng bởi vì như vậy, anh ta mới dám đi vào trường Trí Học."Phòng bệnh ICU? A...!Cố Huyễn, anh vì chỉnh tôi mà thực sự là bỏ ra vốn liếng lớn.

Diệp Phong là ngã chổng vó không phải bị thương nặng, căn bản không thể vào phòng bệnh ICU."Nguyễn Manh Manh cảm thấy Cố Huyễn đúng là rảnh rỗi.Sáng sớm tới tìm cô nói cái gọi là hợp lại, cô không đáp ứng còn làm anh ta bị mất mặt, anh ta liền nhân cơ hội trả thù.Người đàn ông bụng dạ hẹp hòi như thế, còn khủng bố hơn tự yêu mình.May là lúc trước Cố Huyễn bị Nguyễn Kiều Kiều cướp đi, bằng không thật sự gả cho loại đàn ông này, nửa cuộc đời còn lại của cô e là đều sẽ sống trong dầu sôi lửa bỏng."Nguyễn Manh Manh, cô ỷ có chức vụ hội trưởng, liền ở trong trường học ức hiếp kẻ yếu —— chuyện này, đã có người báo cáo lên trường đại học chúng tôi.


Chuyện cô đánh bạn học Diệp Phong bị thương nặng, cũng có người làm chứng, bây giờ tất cả internet đều là tin tức mặt trái liên quan tới cô, tôi khuyên cô tốt nhất đừng nguỵ biện."Cố Huyễn nhướn mày, không che giấu được đắc ý...!Hừ hừ, may là Nguyễn Manh Manh gây ra chuyện như vậy, bằng không vụ bê bối của anh ta còn không biết kết thúc như thế nào.Sáng sớm Nguyễn Manh Manh phát đoạn video kia trên internet, tuy rằng đã được bộ phận quan hệ công chúng của Cố thị tức giận đè ép xuống, nhưng vẫn làm danh dự của anh bị hao tổn.Anh đang lo không tìm được cớ xử lý Nguyễn Manh Manh.A...!Bây giờ vừa vặn, Nguyễn Manh Manh tự mình cắn lưỡi rồi.Bộ phận quan hệ công chúng của Cố thị, quay đầu trắng trợn tuyên dương chuyện Nguyễn Manh Manh Hung hăng ở trường học trên internet.Lấy việc này dời đi sự chú ý của mọi người.Mặc dù Cố Huyễn có chút không nỡ để cô gái yểu điệu như Nguyễn Manh Manh chịu tội, nhưng anh càng quan tâm là danh dự, hình tượng của mình hơn."Báo cáo...!Ai báo cáo tôi? Anh bảo người đó ra đây, ngay mặt đối lập với tôi."Nguyễn Manh Manh vừa dứt lời, liền thấy một bóng người quen thuộc từ sau đoàn người đi ra.Không phải người khác, chính là con chó số hai của Nguyễn Kiều Kiều, lúc trước bỏ ra nhiều tiền tìm nhiếp ảnh mua lại cái gọi là chứng cứ ảnh kiss của cô và Mộ Cảnh Hành - Diêm Sâm.Diêm Sâm bày khuôn mặt chính nghĩa nhìn về phía Nguyễn Manh Manh: "Tôi có thể làm chứng! Nguyễn Manh Manh, chính là cô —— cô làm mưa làm gió ở trường học, ức hiếp bạn học!""Tôi ức hiếp bạn học?" Nguyễn Manh Manh duỗi tay chỉ vào lỗ mũi mình, suýt chút nữa cười khóc.Dù cho Diêm Sâm muốn vu khống hãm hại cô, tốt xấu cũng phải tìm một chút lý do đáng tin nha.Cô ngoại trừ từng Bắt nạt bọn Cảnh béo ra, thì cô từng ức hiếp những bạn học khác trong lớp lúc nào."Hừ, cô đừng hòng không thừa nhận —— ".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 378: 378: Dư Luận Xoay Ngược Lại


Diêm Sâm quay đầu quay về phía người của trường đại học nói: "Ngày hôm nay ở lớp học, Nguyễn Manh Manh ỷ mình là hội trưởng hội học sinh, đánh đập Diệp Phong ở trước mặt mọi người.

Cô đẩy Diệp Phong ngã trên đất còn chưa đủ, còn cầm lấy một cái ghế nện trên đầu Diệp Phong.


Nếu không phải do cô ta, Diệp Phong cũng sẽ không bị thương nặng...!Vừa nãy Diệp gia còn gọi điện thoại nói, bây giờ Diệp Phong vẫn hôn mê, còn đang trong phòng cấp cứu."Diêm Sâm rõ ràng là mở mắt nói mò, cố ý hãm hại Nguyễn Manh Manh.Ngày hôm nay Nguyễn Manh Manh căn bản không đánh Diệp Phong, cô chỉ là cản một chút.Diệp Phong tự mình đứng không vững đụng phải vài cái bàn ngã chổng vó.Nhưng dù cho nghiêm trọng đến đâu, đầu cậu ta cũng không bị thương, lúc được đưa đi vẫn còn rên rỉ.Căn bản không thể hôn mê, không thể đang cấp cứu.Mà chuyện Diêm Sâm gọi là, Nguyễn Manh Manh cầm ghế đánh người, càng là đang bịa đặt.Nguyễn Manh Manh xụ mặt xuống, đã không muốn tranh luận với đám người Cố Huyễn rõ ràng là đến oan uổng cô.Cô quay đầu nhìn về phía thầy Cao, chỉ nói một câu: "Em không hề đánh Diệp Phong, bạn học trong lớp cũng có thể làm chứng."Cao Hán Thu còn không kịp trả lời, Cố Huyễn đã quái gở nói: "Manh Manh, một thân sức lực kia của em anh trai Cố Huyễn cũng không phải không biết.

Nếu như em không hề đánh Diệp Phong, làm sao cậu ta có thể vào bệnh viện được?""A..." Khóe môi Nguyễn Manh Manh không che giấu được khinh bỉ, "Nếu như tôi thật sự đã đánh Diệp Phong, anh cảm thấy...!Cậu ta còn cần đưa đi bệnh viện cấp cứu sao?"Trực tiếp đưa ra ngoài bệnh viện quẹo trái tới nhà tang lễ, có thể còn thuận tiện một chút.Cố Huyễn không nghĩ tới con bé Nguyễn Manh Manh này, đến lúc như thế này còn dám mạnh miệng, suýt chút nữa bị cô chặn họng.Mà Cao Hán Thu cũng không phải ngồi không, nói thế nào đi nữa anh cũng là huấn luyện viên kim bài, bảng hiệu của trường trung học phố thông.Anh nhấn giữ Nguyễn Manh Manh nhìn qua còn muốn đối đáp vài câu, quay đầu nói với Cố Huyễn: "Tôi tin tưởng học sinh của mình, tuy rằng tình cờ Manh Manh có chút nghịch ngợm, nhưng sẽ không làm loại chuyện không phân thị phi này.

Chuyện này còn cần điều tra, không thể có kết luận nhanh như vậy."Nói xong, anh vừa nhìn về phía Diêm Sâm ở một bên.ánh mắt kiên quyết, mang theo sâu sắc xem kỹ."Diêm Sâm, trò cũng là học sinh của tôi...!Trò hẳn phải biết, lời nói dối là không che lấp được sự thật.


Trong phòng học không chỉ có một mình trò, nếu như bây giờ nói sự thật, giáo viên Cao có thể không truy cứu."Chà chà, lời này của thầy Cao, ngay cả Nguyễn Manh Manh cũng cảm thấy đỏ mặt.Câu trước mới vừa nói Tin tưởng học sinh của mình, câu sau liền đi bắt Diêm Sâm Nói thật.đãi ngộ đối với người sư muội Nguyễn Manh Manh này và đối với Diêm Sâm khác biệt, thực sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.Diêm Sâm tự nhiên cũng cảm thấy thầy Cao bất công, mạnh miệng nói mình không nói dối.Nếu như thầy Cao không tin, có thể đến lớp học hỏi một chút.Dù sao, Diêm Sâm nghĩ thầm, bọn họ đã sớm thu mua được mười mấy người có thể làm chứng giả.Đến lúc đó, những người nói chuyện giúp Nguyễn Manh Manh kia, tất cả đều nói là bị cô ta thu mua là được rồi.Chính vào lúc này, một tiếng nói dịu dàng mang theo kiên cường, liền từ ngoài cửa truyền đến ——"Em có thể làm chứng, Manh Manh không đánh Diệp Phong.

Cô ấy chỉ vì giúp em, mới ngăn cản cái tát của Diệp Phong.


Dấu tay trên mặt em chính là do Diệp Phong đánh...!Dù cho có bạo lực học đường, cũng là Diệp Phong bạo lực học đường!"Sườn mặt Diệp Linh Khê vẫn sưng đỏ chưa tan, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.Ở sau lưng cô, là Cảnh béo, Ti Khấu Vận, đỏ vàng xanh, Diệp Hàn Đình, Lý Nhất Phàm...Bọn họ, tất cả đều là thuộc hạ ở Hội Học Sinh của Nguyễn Manh Manh, cũng là bạn bè của cô."Vừa nãy ở ngoài cửa, tôi đã chụp vết thương trên mặt tôi, truyền tới internet —— bây giờ các người có thể mở điện thoại di động ra xem, tôi tin tưởng dư luận trên internet, nhất định đã có chuyển biến tốt."Diệp Linh Khê dứt lời, những người khác lập tức lấy điện thoại di động ra mở blog và tieba.Quả nhiên, những người vừa nãy khiển trách Nguyễn Manh Manh bạo lực học đường, đã bắt đầu phản chiến.Có một nửa quần chúng, đều bị vết thương của Diệp Linh Khê nhìn thấy mà giật mình dọa sợ rồi.Dồn dập khiển trách hành động ra tay đánh nữ sinh của Diệp Phong.Mặc kệ có mâu thuẫn lớn hơn nữa, nam sinh ở năng lực thể chất đều là có ưu thế trời sinh.Không bảo hộ kẻ yếu, trái lại ỷ vào ưu thế cơ thể của mình, ức hiếp phụ nữ trẻ em.Việc này ở bất kỳ một quốc gia nào, cũng cần phải bị khiển trách.Trái lại là Nguyễn Manh Manh, đối mặt nam sinh không khiếp đảm, dũng cảm đứng ra bảo vệ cô gái, đây mới là đáng giá tán thưởng!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 379: 379: Bạo Quân Sắp Xếp


"Xì, vết thương trên mặt cô lúc sáng sớm tôi nhìn thấy rõ ràng không nghiêm trọng như thế, ai biết có phải là cô vì thay Nguyễn Manh Manh rửa tiếng xấu, cố ý làm ra hay không.""Dù sao các người và Nguyễn Manh Manh đều là một nhóm, khẳng định nói chuyện giúp cô ta."Diêm Sâm khinh bỉ liếc nhìn Diệp Linh Khê, còn không quên trào phúng."Lại nói, chuyện cô là con gái rơi của Diệp gia, người nào không biết? ! Cô xem Diệp Phong xảy ra vấn đề rồi, liền bỏ đá xuống giếng.


A.

.

.


Thật sự cho rằng như vậy, là có thể thay thế được Diệp Phong sao?""Rơi chó má mẹ mày, ai là con gái rơi hả! Con riêng thật sự là Diệp Phong, các người MN không hiểu thì đừng nói bậy!"Tính cách của Cảnh béo, chính là phái kích động.Có giọng nói lớn của anh ta ở đây, trong phòng làm việc tức thì loạn tung lên.Ngay lúc Cảnh béo và đám người Diêm Sâm ồn ào, một giọng uy nghiêm tức giận, bỗng nhiên từ sau cửa truyền đến."Ầm ĩ cái gì thế...!Nơi này là trường học, không phải chợ bán thức ăn! Chủ tịch đến rồi —— tất cả yên lặng cho tôi!"Mà cũng trong lúc đó, điện thoại di động trong túi đồng phục học sinh của Nguyễn Manh Manh, chấn động một hồi.Cô sờ loạn lấy điện thoại ra, cúi đầu xem.Vừa vặn nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động, nhảy ra thông báo Wechat.( bạn trai thử việc: Trên blog anh thấy...!Tay em, bị hai người đàn ông chạm qua, sau khi tan học chúng ta nói chuyện rõ ràng)Nguyễn Manh Manh: ...Thời điểm như thế này, Lệ Quân Ngự không gửi tín nhắn an ủi cô, cũng không quan tâm cô có thể bị trường học làm khó dễ hay không.Trái lại gửi loại Wechat ghen tuông dạt dào này lại đây.Mèo con nào đó tức giận đến nghiến răng, hận không thể ở trong lòng cắt Lệ Quân Ngự ra làm 10 đoạn 20 đoạn 30 đoạn!Chính vào lúc này, điện thoại di động lại chấn động một hồi.( bạn trai thử việc: Còn có, người bắt nạt em một người cũng chạy không thoát.

Chuyện trường học không cần lo lắng, đã phái chủ tịch tới rồi)Nguyễn Manh Manh mới vừa xem xong tin nhắn này, bóng người hiệu trưởng liền xuất hiện ở cửa phòng làm việc.Mà ở phía sau hiệu trưởng, chủ tịch chắp hai tay sau lưng, không nhanh không chậm đi vào."Khụ, khụ khụ khụ ——" mới nhận được Wechat, chủ tịch liền xuất hiện ở trước mắt.Nguyễn Manh Manh suýt nữa bị sặc nước miếng của mình.Mà cô ho sặc sụa một tiếng, cũng nhắc nhở những người khác đang ở trong trạng thái khiếp sợ.Nhìn thấy chủ tịch xuất hiện, Diêm Sâm lập tức đi cáo trạng.Cố Huyễn cũng đúng lúc cho thấy lập trường: "Em được quản lý trường đại học ủy thác, đặc biệt lại đây xử lý chuyện bạo lực học đường này.""Quản lý trường đại học sao?" Chủ tịch nhíu mày, âm thầm nghi hoặc.Toàn bộ người cấp cao đứng phía sau Trí Học kỳ thực chính là Lệ gia, tuy rằng quản lý trường đại học cũng có vài nhà quyền quý, nhưng thật sự nắm giữ quyền to, không phải là Lệ gia sao.Lệ thiếu cũng đã bảo ông lại đây bảo lãnh người, những người này còn đang bận việc cái gì?Nghĩ đến Lệ thiếu giao phó, chủ tịch lời lẽ nghiêm nghị tàn khốc nói: "Đây là chuyện của trường trung học phố thông chúng tôi, không liên quan tới trường đại học."Cố Huyễn: "Coi như là chuyện của trường trung học phố thông, nhưng chuyện bây giờ đã lan đến internet, đối với toàn bộ Trí Học đều sản sinh ảnh hưởng cực kỳ không tốt.


Nguyễn Manh Manh phạm lỗi như vậy, chủ tịch...!Chỉ sợ trường đại học chúng em không nhúng tay vào, trường trung học phố thông cũng có thể căn cứ quy định nhà trường, tiến hành xử phạt với cô ta!"Nghe hiểu ý của Cố Huyễn, Diêm Sâm lập tức nhảy ra.Anh ta nhìn chăm chú Nguyễn Manh Manh, ngay cả lễ phép căn bản cũng quên.ở ngay trước mặt chủ tịch, lộ ra ánh mắt đắc ý: "Cố học trưởng nói đúng, trường học của chúng ta là có quy định nhà trường.""—— chủ tịch, quy định nhà trường điều thứ 57, ẩu đả gây sự ở trường mà không xin lỗi hối cải, đồng thời nếu tình tiết nghiêm trọng thì khai trừ học tịch, vĩnh viễn không bao giờ được học lại trường này.".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom