Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm
Chương 20: Gặp Tống Ôn Ngưng


Cô sống yên bình vài ngày, có lẽ Chu Thần Diệp cũng buông lỏng cảnh giác, khoảng một tuần sau thì trả lại tự do cho cô.

Tối thứ Sáu, Nguyễn Nam Tô nhìn thấy các bạn cùng lớp trong nhóm Wechat của trường cấp ba đang tổ chức hợp lớp thường niên, dự kiến vào cuối tuần.

Bởi vì hiện tại đã có rất nhiều người kết hôn hoặc yêu đương, cho nên lúc họp mặt cũng cho phép mang theo ‘người nhà’ đến.

Nguyễn Nam Tô nào có ngờ mình sẽ gặp được một người mà mình không muốn gặp nhất trong buổi họp mặt này —— cô Tống.

Cô ấy tham gia với tư cách là bạn gái của của Phương Hành – bạn cùng lớp với cô.

Thời cấp ba, Phương Hành và Nguyễn Nam Tô có quan hệ rất tốt, bởi vậy vừa vào phòng bao là anh ấy đã giới thiệu Tống Ôn Ngưng cho cô đầu tiên.

“Ôn Ngưng.” Anh ấy kéo tay bạn gái, giới thiệu cho cô: “Đây chính là người anh đã đề cập với em, bạn cùng bàn thời cấp ba của anh, Nguyễn Nam Tô.”

SWN.

Ôn Ngưng, Tống Ôn Ngưng.

Tống Ôn Ngưng biết Chu Thần Diệp đã kết hôn, nhưng cũng không biết tên vợ anh ta, bởi vậy cũng không biết thân phận của người trước mắt. Cô ấy mỉm cười chào hỏi đối phương, dáng vẻ dịu dàng tốt đẹp giống hệt trong ảnh.

Nguyễn Nam Tô cố nặn nụ cười trên mặt, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.



Chơi đến nửa tiệc thì Tống Ôn Ngưng đứng dậy đi toilet, cô ấy ngồi cách Nguyễn Nam Tô gần nhất, bèn thuận miệng hỏi cô: “Nam Tô, cô có muốn đi cùng không?”

Nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô ấy, Nguyễn Nam Tô thật sự không nghĩ ra cô ấy sẽ làm ra chuyện đạo đức bại hoại gì.

Huống chi cô ấy đã có bạn trai.

Chẳng lẽ trong chuyện này có hiểu lầm gì?

Nguyễn Nam Tô không thể ghét một người nào đó nếu vẫn chưa hiểu rõ người ta, lúc này cô thậm chí còn muốn hiểu cô ấy sâu hơn một bước.

“Tôi cũng đang định đi đây, uống hơi nhiều đồ uống rồi.” Cô đứng lên, ung dung cười đáp lại.

Tống Ôn Ngưng từ trong toilet bước ra, ở bên ngoài rửa tay xong thì đứng chờ Nguyễn Nam Tô, bỗng phía sau vang lên tiếng nói chuyện.

“Thần Diệp, không phải cậu không thích mấy kiểu họp mặt này à, sao hôm nay đột nhiên lại tới đây?”

“Dẫu sao cũng là sinh nhật của Chính Trì, dù thế nào cũng phải nể mặt cậu ấy.”


Chu Thần Diệp đã uống rượu nhiều, cùng bạn bè sải bước đi về phía toilet, vừa mới tiến vào thì lại bất ngờ bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

Anh ta hơi ngẩn người, vẻ mặt lập tức trở nên dịu dàng: “Ôn Ngưng?”



Nguyễn Nam Tô vừa định bước ra khỏi toilet thì thình lình nghe thấy giọng nói của anh ta vang lên ở bên ngoài.

Cô dừng bước không đi ra ngoài nữa.

Máu huyết toàn thân nhanh chóng lạnh đi, gần như muốn đóng thành băng.

Vốn tưởng rằng gặp được Tống Ôn Ngưng trong buổi họp lớp đã đủ trùng hợp rồi, lại không ngờ…… còn có thể trùng hợp như vậy.

“Anh.” Tống Ôn Ngưng nhìn thấy anh ta thì cũng hơi bất ngờ, nhưng cũng không mấy kinh ngạc: “Anh cũng ở đây à, trùng hợp vậy.”

“Hôm nay là sinh nhật của Chính Trì.” Chu Thần Diệp giải thích, sau đó lại hỏi, “Còn em, sao lại ở đây?”

Cô ấy vén tóc, thản nhiên trả lời: “Đến dự tiệc với bạn trai em.”

Người đàn ông sau khi nghe thấy câu nói này thì sắc mặt lập tức u ám. Nhưng cuối cùng anh ta cũng không nói gì, chỉ lo lắng hỏi: “Có mang theo bác sĩ không?”

“Chỉ là ra ngoài tham gia một bữa tiệc thôi, không cần phải lo lắng như thế.”

“Anh không thể không lo lắng.” Chu Thần Diệp thở dài, chậm rãi đi về phía cô ấy, “Ôn Ngưng, mặc kệ thế nào anh cũng sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho em.”

Tống Ôn Ngưng nghe anh ta nói như vậy cũng không hề xúc động, ngược lại còn cảm thấy có chút phản cảm, “Bệnh của em tự em biết, thật sự không cần anh quan tâm đâu. Anh đã kết hôn rồi, hẳn nên quan tâm chị dâu nhiều hơn.”
 
Chương 21: Làm từ phía sau chắc sẽ rất sảng khoái.


Vẻ mặt Chu Thần Diệp ảm đạm: “Ôn Ngưng, em biết vì sao anh kết hôn mà.”

Là vì cứu cô ấy…

Nhóm máu của Tống Ôn Ngưng đặc biệt, anh ta đã tìm suốt ba năm mới tìm được nguồn thận phù hợp với cô ấy.

“Vâng, em biết.” Sắc mặt Tống Ôn Ngưng lạnh đi đôi chút, “Nhưng em cũng đã nói rõ cho anh biết, em không cần anh làm như vậy cho em.”

Lấy cơ thể khỏe mạnh của người khác để đổi lấy hơi tàn kéo dài của cô ấy, như vậy cho dù cô ấy có thể sống sót thì cũng không thể an tâm sống tiếp.

“Còn nữa, em đã có bạn trai rồi, em rất thích anh ấy.” Từng câu từng chữ Tống Ôn Ngưng thốt ra đâm thẳng vào tim anh ta, “Anh chỉ là người nhà của em, là anh trai của em, ngoài ra không còn gì khác.”

“Ôn Ngưng…”

“Anh, đối xử tốt với chị dâu một chút.”

Tống Ôn Ngưng bỏ lại những lời này rồi lướt qua anh ta, xoay người ra khỏi toilet.

Nguyễn Nam Tô đứng ở bên trong, nghe rõ ràng từng câu từng chữ của bọn họ.

Thì ra thật sự có chút hiểu lầm.

Anh ta yêu Tống Ôn Ngưng không sai, nhưng đối phương… căn bản không yêu anh ta.

Trở lại phòng bao, Nguyễn Nam Tô uống rất nhiều rượu.

Tống Ôn Ngưng cảm thấy có lỗi vì mình không đợi cô mà về trước, bèn cố ý nói rõ nguyên nhân với cô.



Một cô gái dịu dàng tốt đẹp biết bao.

Cũng khó trách Chu Thần Diệp sẽ thích.

Nguyễn Nam Tô nghĩ vậy, vị đắng trong miệng càng nồng hơn, không biết là uống nhiều rượu hay là chuyện gì xảy ra.

Sau khi tan cuộc, các bạn học lục tục rời đi.

Phương Hành thấy Nguyễn Nam Tô uống nhiều như thế thì không được yên tâm, bàn bạc với Tống Ôn Ngưng định đưa cô về nhà.

Nhưng cô không muốn Tống Ôn Ngưng biết thân phận của mình, không muốn người khác nhìn thấy một mặt chật vật khó xử của mình, cho nên cuối cùng uyển chuyển từ chối ý tốt của bọn họ.

Nguyễn Nam Tô quả thật uống quá nhiều, tuy rằng không say đến mức bất tỉnh nhân sự, nhưng đứng như vậy lại có loại cảm giác đầu nặng chân nhẹ.

Cô lảo đảo đi tới lề đường, tìm kiếm chiếc taxi trống.

Trời đổ tuyết, từng mảnh tuyết trắng xóa rơi xuống đầu vai cô rồi nhanh chóng tan chảy, cảm giác lạnh lẽo thấm vào trong xương tủy.

Lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nam không được đứng đắn: “Người đẹp, đi một mình à?”

Nguyễn Nam Tô quay đầu, đối phương nhướng mày huýt sáo với cô.


Gặp phải người như vậy vào giữa đêm cũng không có gì bất ngờ,  bọn họ cố ý chờ ở cửa nhà hàng là vì muốn tìm kiếm các cô gái uống say để xuống tay.

Thường gọi là “nhặt xác”.



Cô không để ý, lại xoay người tiếp tục tìm kiếm chiếc taxi trống.

Người đàn ông thấy chung quanh cô không có người thì trên cơ bản đã xác định cô đi một mình, vì thế lá gan lại lớn hơn một chút.

“Người đẹp…” Anh ta đi lên phía trước, cánh tay khoác lên vai cô: “Giờ này không tiện đón xe, có muốn anh đưa em về nhà không?”

Tay chân chạm vào khiến Nguyễn Nam Tô nhíu chặt mày, gần như vô thức hất tay anh ta ra. Cô lui về phía sau muốn tránh né, nhưng bởi vì say rượu nên chân mềm nhũn vô lực, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Người đàn ông thấy vậy thì nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy eo cô: “Em đừng căng thẳng, anh không có ác ý.”

Ngoài miệng nói không có ác ý nhưng tay lại không thành thật sờ loạn bên hông cô.

Nguyễn Nam Tô vừa chán ghét vừa buồn nôn, hất cánh tay anh ta đang ôm bên hông mình ra: “Cút.”

“Con mẹ nó eo nhỏ thế.” Anh ta sờ đến phát nghiện, cũng không giả bộ nữa, bàn tay lại chuyển qua mông cô rồi bấu mạnh một cái, “Mông cũng rất cong, vểnh cao thế này làm từ đằng sau chắc sảng khoái lắm.”

Lời nói càng lúc càng táo tợn, cuối cùng cũng khiến cô ý thức được nguy hiểm.

“Anh buông tôi ra.” Nguyễn Nam Tô có chút luống cuống, giọng nói cũng loáng thoáng phát run, “Đừng chạm vào tôi, cút, cút ngay.”

 

------oOo------

 

 
 
Chương 22: Nguyễn Nam Tô bị đánh


Người đàn ông đương nhiên không thể nghe lời cô.

Vịt đã tới tay, không có lý nào lại để nó bay mất.

Anh ta liếc mắt nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai chú ý tới bên này thì thẳng thừng khom lưng bế ngang cô lên.

“A——” Cơ thể đột nhiên bay lên không trung làm Nguyễn Nam Tô sợ tới mức thét lên, “Anh buông tôi ra!”

Người đàn ông mắt điếc tai ngơ, ôm cô bước nhanh về phía khách sạn đối diện.

Nguyễn Nam Tô liều mạng giãy dụa cũng không thoát được, huống chi cô vốn đã uống say không còn bao nhiêu sức lực, cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải cách lớp quần áo cắn vào đầu vai của anh ta.

Cô dùng hết sức lực toàn thân, giống như hận không thể cắn rớt luôn miếng thịt.

Đối phương bị đau kêu rên, trong tay cũng thả lỏng sức lực, cô bèn nhân cơ hội này dùng khuỷu tay đập mạnh vào cằm anh ta.

Người đàn ông cuối cùng cũng thả cô xuống. Nhưng cũng không phải nhân từ muốn tha cô một mạng, mà là để thuận tiện cho mình trả thù.

Hai chân Nguyễn Nam Tô vừa mới chạm đất, trên mặt đã bị anh ta tát cho một cái.

“Bốp” một tiếng, anh ta còn dùng hết sức lực đánh cho cô trời đất quay cuồng, trong miệng cũng trào ra vị tanh ngọt, sau đó cả người ngã sấp trên mặt đất.



Nửa bên mặt bị đánh lập tức sưng lên, kèm theo cảm giác đau rát.

Tuyết rơi mỗi lúc một lớn hơn, cô ngã xuống vũng tuyết đầy trời, chung quanh đều là ánh sáng trắng chói mắt.

Nguyễn Nam Tô không chỉ choáng váng mà còn bắt đầu ù tai, muốn nôn mửa. Cô gầy yếu như một tờ giấy mỏng có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.

Nhưng người đàn ông kia vẫn chưa hết giận, lại giơ tay lên chuẩn bị cho cô cái tát thứ hai.

Cái tát thứ hai không thể rơi xuống.

Sự xuất hiện của Tưởng Chính Trì giống hệt như một vị thần giáng lâm, anh dừng xe ở ven đường, kịp thời xông tới bắt lấy tay anh ta, sau đó dùng sức đẩy mạnh, người đàn ông kia cũng bị đẩy ngã trên mặt đất.

Anh không quan tâm đối phương như thế nào, lập tức cởi áo khoác khoác lên vai Nguyễn Nam Tô. Trên áo khoác vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh, làm tan chảy tuyết đọng trên vai cô.

Nguyễn Nam Tô chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút tan rã: “Bác sĩ Tưởng?”

Tưởng Chính Trì không sửa lại cách gọi của cô, đỡ cô dậy khỏi mặt đất: “Có chuyện gì vậy, sao cô lại ở đây?”

Nguyễn Nam Tô sờ sờ mặt mình, đau rát dữ dội: “Tối nay tôi tới đây tham gia họp lớp… vừa tan cuộc.”

“Cô lên xe trước đi, tôi đưa cô đi xử lý vết thương trên mặt.” Anh đỡ cô đi về phía xe, nhưng lại phát hiện hai chân cô vẫn đang run rẩy, “Còn đi được không?”

“Được…”



Nguyễn Nam Tô cố gắng chống đỡ, khó nhọc bước từng bước về phía trước. Nhưng cô đã bị đông cứng quá lâu trong đêm tuyết lạnh giá, hơn nữa còn uống say, đi chưa được mấy bước thì hai chân đã mềm nhũn.

Tưởng Chính Trì cúi người, trực tiếp bế cô lên.

Nguyễn Nam Tô vùi đầu vào vai anh không giãy dụa, nước mắt nóng hổi nhỏ xuống áo sơ mi của anh.

Thời gian đã quá muộn, Tưởng Chính Trì không đưa cô đến bệnh viện, hơn nữa xét đến mối quan hệ gần đây của cô với Chu Thần Diệp, anh cũng không đưa cô về nhà mà đưa thẳng về nơi ở của mình.

Anh bế cô lên lầu, sau khi vào cửa thì đặt cô lên sô pha phòng khách, sau đó vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy đá.

“Bác sĩ Tưởng, cảm ơn anh.” Nguyễn Nam Tô khàn giọng nói với anh, “Cảm ơn anh lần này đã cứu tôi.”

Lần này không giống với bình thường, nếu như anh không xuất hiện đúng lúc… Cô không biết sẽ có kết cục như thế nào.

Tưởng Chính Trì không đáp lại lời khách sáo của cô, cầm túi nước đá cẩn thận đặt lên mặt cô.

Ánh mắt Nguyễn Nam Tô nhìn anh tràn đầy cảm kích: “Tôi có thể tự mình làm được.”

“Túi đá quá lạnh, cô là con gái, cầm thứ này không tốt đâu.”

Dường như anh luôn có thể cân nhắc từng chi tiết nhỏ một cách chu đáo nhất, đây là điều mà Chu Thần Diệp không bao giờ làm được.
 
Chương 23: Tháo một cánh tay của cậu ta nhé?


Thời gian chườm lạnh lâu, cảm giác đau trên mặt giảm bớt rất nhiều.

Nguyễn Nam Tô tìm đề tài tán gẫu với anh: “Sao hôm nay anh lại đột nhiên xuất hiện ở đó, chẳng lẽ là trùng hợp sao?”

“Hôm nay là sinh nhật tôi.” Tưởng Chính Trì đổi tay cầm đá, “Tôi…đến đó tụ tập với bàn bè.”

Anh lo lắng chạm vào vết sẹo của cô nên không nhắc tới tên Chu Thần Diệp, chỉ hời hợt dùng hai chữ ‘bạn bè’ để thay thế.

“Sinh nhật anh…” Nguyễn Nam Tô có chút bất ngờ, vừa rồi cô không nghe thấy cuộc nói chuyện của Chu Thần Diệp với bạn bè bên ngoài toilet, “Xin lỗi, tôi không biết, cũng không chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.”

“Không sao.” Tưởng Chính Trì ra vẻ thoải mái, trêu chọc cô: “Lần sau có thể bổ sung.”

Nguyễn Nam Tô cũng cười, nói đồng ý.

Sau khi chườm lạnh xong, Tưởng Chính Trì không đưa cô về mà dọn dẹp phòng dành cho khách cho cô ở lại. Thời gian không còn sớm nên hai người chỉ trò chuyện đôi ba câu rồi trở về phòng của mình.

Trước khi đi ngủ, Nguyễn Nam Tô lấy điện thoại di động ra nhìn thử, không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào chưa đọc

Nghĩ lại, có lẽ Chu Thần Diệp lại không về nhà.

Bên kia.

Tưởng Chính Trì đi tới bên cửa sổ mở cửa sổ ra, những bông tuyết trắng xóa bị gió đêm thổi vào, rơi vào gò má và cổ anh, lại bị nhiệt độ cơ thể làm tan chảy, biến thành một cơn lạnh thấu xương.

Anh châm một điếu thuốc, khuôn mặt phủ đầy khói thuốc đã không còn cảm giác ôn hòa như ngày thường, mà thay vào đó là sự lạnh lùng khó tả.



Ôn hòa lịch sự tao nhã?

Đó chẳng qua chỉ là lời thế gian đánh giá anh mà thôi, thực ra anh chưa bao giờ là người ôn hòa.

Cởi bỏ tấm áo bác sĩ, anh cũng là một người có thân thế không mấy rõ ràng —— là đứa con riêng không thể lộ diện xuất thân từ gia đình giàu có.

Tưởng Chính Trì từ nhỏ đã trải qua sự ấm áp và lạnh lùng của nhân tình thế thái. Trái tim anh sớm đã lạnh lẽo như những bông tuyết ngoài cửa sổ kia.

Điếu thuốc trong tay từ từ cháy hết, anh dụi tàn thuốc đang cháy lên bệ cửa sổ, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

Đối phương nhận máy rất nhanh, giọng nói khàn khàn nhiễm chút dục vọng: “Tìm tôi có việc gì không?”

Tưởng Chính Trì nghe ra có gì đó không đúng, nhíu mày hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Đối phương trả lời ngắn gọn một chữ: “Tình.”

“……”

Trong lòng bác sĩ Tưởng thầm mắng một câu.

Nghĩ đến con trai người ta đã sáu tuổi rồi, còn anh thì sao? Đến bây giờ thậm chí còn chưa có bạn gái.


“Đình Yến.” Anh nghiêm mặt, giọng điệu cũng trở nên đứng đắn, “Giúp tôi làm một chuyện.”

“Nói đi.”

“Tôi muốn anh giúp tôi kiểm tra một người. Khoảng một tiếng trước cậu ta xuất hiện trước cửa nhà hàng giải trí của anh, sau đó ôm một người phụ nữ chạy tới khách sạn đối diện, hơn nữa sau đó còn đánh cô ấy một cái tát.”



Vừa rồi bên ngoài quá lạnh, anh lo lắng Nguyễn Nam Tô lại bị cảm lạnh phát sốt nên không theo đuổi người đàn ông kia. Nhưng chuyện này cũng không thể bỏ qua thế được.

“Sao vậy, đánh ai?” Phó Đình Yến cảm thấy anh sẽ không gọi cuộc điện thoại này vì chuyện không liên quan đến mình, “Người trong lòng cậu à?”

“Không, không phải…” Tưởng Chính Trì như bị líu lưỡi, “Là vợ của bạn tôi.”

Đối phương nở nụ cười đầy khinh thường.

Bác sĩ Tưởng bị nụ cười này làm chột dạ, cố gắng giải thích: “Thật sự là vợ của bạn tôi, tôi… nhìn không vừa mắt thôi.”

Phó Đình Yến đâu có tin vào mấy lời ‘lấy vải thưa che mắt thánh’ này, nhưng anh ta cũng không có tâm tư hóng hớt, hỏi thẳng: “Trước cửa đều có camera theo dõi, kiểm tra thì dễ rồi, nhưng tra được rồi cậu định làm gì?”

Đánh một cái tát cũng không phải vết thương nghiêm trọng, không gây tai nạn chết người, báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì.

Sau khi tra được…… Tưởng Chính Trì rơi vào trầm mặc.

Phó Đình Yến hồi lâu không nghe thấy anh trả lời thì mất kiên nhẫn hỏi: “Tháo cánh tay vừa đánh người của cậu ta nhé?”

 

------oOo------

 

 
 
Chương 24: Thà làm tàn phế còn hơn giết chết


Lời này lọt vào tai một bác sĩ cứu người quả thực rất tàn nhẫn.

Việc tháo bỏ cánh tay của một người đang sống sờ sờ sẽ đau đớn đến thế nào?

“Chuyện này…” Tưởng Chính Trì không đồng ý lắm, cân nhắc từng câu từng chữ trả lời, “Có tàn nhẫn quá không?”

“Có chút.” Phó Đình Yến phụ họa theo lời anh, “Tháo một tay thế nào cũng phải đổ máu. Hay vậy đi, tôi sẽ trực tiếp giết cậu ta, như thế có thể sẽ không đổ máu mà cũng không tàn nhẫn.”

Bác sĩ Tưởng: “….”

Cúp điện thoại, Tưởng Chính Trì đau đầu xoa xoa ấn đường. Anh tìm một thủ lĩnh băng đảng giết người để xin giúp đỡ liệu có sáng suốt quá không?

Nhưng đó là địa bàn của Phó Đình Yến, chỉ có nhờ anh ta kiểm tra mới nhanh nhất, vả lại còn có thể tra ra được người kia.

Bỏ đi, đổ chút máu thì đổ chút máu vậy, làm cho một người tàn phế dù sao cũng tốt hơn là giết chết anh ta.

Ngày hôm sau, sắc trời vừa sáng, Tưởng Chính Trì đã bị tiếng chuông điện thoại ầm ĩ đánh thức.

Là Chu Thần Diệp gọi điện thoại tới. Anh ta ở trong điện thoại hỏi thăm một số chuyện có liên quan đến Tống Ôn Ngưng, hỏi xong thì cũng không hề nói đến chuyện gì khác.

“Thần Diệp.” Tưởng Chính Trì gọi anh ta lại trước khi cúp điện thoại, cau mày hỏi: “Nam Tô một đêm không về, cậu không sốt ruột chút nào sao?”



Vẻ mặt Chu Thần Diệp rõ ràng hơi khựng lại: “Cô ấy đi đâu rồi?”

“Ở cửa nhà hàng giải trí xảy ra chuyện, bị một người đàn ông tát một cái.”

Tưởng Chính Trì kể vắn tắt cho anh ta câu chuyện mình biết, hơn nữa còn nói rõ địa điểm xảy ra chuyện.

Nhưng sau khi Chu Thần Diệp nghe xong chuyện này, phản ứng đầu tiên của anh ta không phải quan tâm mà là oán giận. Anh ta dùng một tay chậm rãi vuốt ve lông mày: “Sớm biết vậy tôi đã không dỡ bỏ sự giam lỏng cô ấy, đỡ cho cô ấy chạy lung tung.”

Lời này vừa nói ra, cho dù Tưởng Chính Trì ở trước mặt người khác ôn hòa bao nhiêu thì cũng có chút tức giận: “Giam lỏng? Cô ấy là gì của cậu, vợ hay là nô lệ?”

“Chuyện này liên quan gì đến cậu?” Chu Thần Diệp bị anh chất vấn một câu như thế thì trong lòng cũng có chút bực bội: “Cô ấy là vợ của tôi, cậu quan tâm như vậy liệu có quá mức không?”

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu mọi việc nên có chừng mực, tốt quá hoá dở đấy.”

Chu Thần Diệp không nói gì nữa, thẳng thừng cúp điện thoại.

Tưởng Chính Trì ném điện thoại lên giường, vào phòng tắm rửa mặt qua, sau đó đi vào phòng khách.

Nguyễn Nam Tô dậy sớm hơn anh, đã ngồi trên sô pha trong phòng khách.



“Bác…” Cô nhìn thấy anh thì vô thức muốn gọi ra ba chữ kia, nhưng lúc này đầu óc đã tỉnh táo, kịp thời sửa lại: “Chính Trì.”

Tưởng Chính Trì khôi phục lại vẻ mặt ôn hòa, bước tới chậm rãi hỏi: “Mặt cô còn đau không?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Nguyễn Nam Tô giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào: “Vết sưng tấy đã giảm bớt.”

“Lát nữa tôi lấy thêm thuốc mỡ cho cô, về nhà cô nhớ bôi thêm vài lần, qua hai ba ngày chắc là không nhìn ra nữa đâu.”

“Vâng.” Cô khẽ gật đầu, gương mặt đầy vẻ cảm kích. Sau khi trầm mặc mấy giây, cô lại ngập ngừng nói tiếp, “Chính Trì…”

Tưởng Chính Trì “ừm” một tiếng, âm cuối giương cao.

Có một câu hỏi quanh quẩn bên miệng Nguyễn Nam Tô hồi lâu, cuối cùng cô vẫn không nhịn được hỏi ra: “Anh và Chu Thần Diệp quen biết đã nhiều năm, vậy anh có biết Tống Ôn Ngưng không?”

Bầu không khí vốn hòa hợp bỗng chốc đóng băng ngay lập tức.

Tưởng Chính Trì là một người không thích nói dối. Huống chi, từ tận đáy lòng anh còn thấy có lỗi với cô gái này, bây giờ anh cũng không thể giấu cô chuyện này nữa.

Anh gật đầu: “Biết.”

“Cô ấy bị bệnh sao?” Nguyễn Nam Tô nghĩ đến sắc mặt tái nhợt và thân hình yếu ớt của Tống Ôn Ngưng, mơ hồ có thể đoán được cô ấy khác với người bình thường: “Là bệnh gì vậy?”
 
Chương 25: Chỉ cần Tống Ôn Ngưng còn sống


Lần này Tưởng Chính Trì không trả lời cô.

“Y thuật của anh giỏi như vậy, còn quen biết Chu Thần Diệp đã nhiều năm, nếu tôi đoán không lầm thì chắc anh là bác sĩ điều trị của Tống Ôn Ngưng đúng không…”

Người đàn ông trầm mặc một lát, cuối cùng lại gật đầu.

“Đúng vậy, tôi là bác sĩ điều trị chính của cô ấy.” Tưởng Chính Trì nói đến đây, đầu tiên là nhìn thoáng qua sắc mặt cô rồi mới nói tiếp: “Năm năm trước cô ấy bị nhiễm trùng đường tiết niệu.”

Nguyễn Nam Tô giật mình.

Nhiễm trùng đường tiết niệu?

Cô đoán được Tống Ôn Ngưng bị bệnh, nhưng không ngờ cô ấy lại… bị bệnh nan y.

Nguyễn Nam Tô tâm tình phức tạp cúi đầu xuống, không hỏi thêm câu nào nữa.

Sau khi ăn sáng xong, Tưởng Chính Trì đưa cô về nhà. Anh vốn định để cô ở lại đây thêm vài ngày, nhưng cô lại tự mình yêu cầu trở về, anh cũng chỉ đành làm theo ý của cô.

Trải qua một đêm này, trong lòng Nguyễn Nam Tô cũng đã hiểu ra, ngày đó ở trên xe anh nói không sai, có một số việc trốn tránh cũng vô dụng, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Cho nên cô muốn đi đối mặt.

Về đến nhà, cô chủ động liên lạc với Phương Hành. Anh ấy học đại học chuyên ngành luật, hiện tại đã trở thành một luật sư và cũng đã thành lập một văn phòng luật nhỏ của riêng mình.



Nguyễn Nam Tô xin anh ấy một bản thỏa thuận ly hôn điện tử. Sau khi nhận được, cô in ra và ký tên mình lên đó. Hiện tại chỉ cần chờ Chu Thần Diệp trở về ký tên là được.

Lúc gần chạng vạng, hoàng hôn đỏ rực chiếu rọi trên mặt đất trắng xóa, thoạt nhìn cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.

Trên đường lái xe về nhà, Chu Thần Diệp nhận được điện thoại của Tưởng Chính Trì.

Anh ngồi trước bàn làm việc, trước mặt đặt mấy tờ phiếu xét nghiệm vừa có kết quả cách đây nửa tiếng, một cột tên trong danh sách là Tống Ôn Ngưng.

“Thần Diệp, buổi sáng tôi có bảo Ôn Ngưng đến làm mấy hạng mục kiểm tra, hiện tại đã có kết quả, tình hình không được ổn lắm.”

Chu Thần Diệp siết chặt tay lái, suýt chút nữa đã đụng vào xe phía trước vì mất khống chế cảm xúc. Anh ta vội vàng đạp phanh giảm tốc độ xe: “Ý cậu là sao?”

“Lọc máu chỉ có thể ổn định tình trạng của cô ấy chứ không thể chữa khỏi. Phần lớn cầu thận của Ôn Ngưng đã bị phá hủy, những thứ này lại không thể tái tạo được. Nói cách khác, bệnh tình của cô ấy đã có xu hướng xấu đi.”

Chu Thần Diệp cảm giác trước mắt mình tối sầm, bầu trời cũng sắp sụp đổ: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”

Tưởng Chính Trì im lặng, thật lâu sau anh mới khó khăn lên tiếng: “Cách duy nhất bây giờ là làm phẫu thuật ghép thận cho cô ấy.”

Cuối cùng vẫn đến ngày này.

Một ngày mà không ai muốn thấy.

Nếu có thể, Chu Thần Diệp hy vọng Tống Ôn Ngưng có thể khỏe lại hơn ai hết, nhưng căn bệnh này không thể tự lành. Nếu không phải cùng đường, anh ta cũng không muốn làm hại Nguyễn Nam Tô.

“Vậy…” Lồng ngực anh ta quặn đau, đau đến mức ngay cả tay cầm tay lái cũng run rẩy, “Mau sắp xếp phẫu thuật đi.”



Chu Thần Diệp không biết cơn đau của mình đến từ đâu, là bởi vì mạng sống của Tống Ôn Ngưng đã treo lơ lửng, hay là bởi vì không thể không làm hại đến Nguyễn Nam Tô.

Anh ta nghĩ, chắc là bởi vì cái trước phải không?

Tưởng Chính Trì thở dài: “Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Cậu từng nói với tôi rằng, người chỉ có một quả thận cũng có thể sống.”

“Đúng là có thể sống, nhưng tổn thương đối với cơ thể là không thể khắc phục. Một khi quả thận còn lại xảy ra vấn đề, Nguyễn Nam Tô chắc chắn sẽ chết, chưa kể trong quá trình phẫu thuật còn có rất nhiều nguy hiểm không lường trước được….”

“Tôi không quan tâm.” Chu Thần Diệp không đợi anh nói hết lời đã ngắt lời.

Tưởng Chính Trì thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm: “Cái gì?”

“Tôi nói tôi không quan tâm.” Phía trước là ngã tư đèn đỏ, người đàn ông đạp thắng xe, trầm giọng nói: “Tôi chỉ muốn Ôn Ngưng còn sống.”

 

------oOo------

 

 
 
Chương 26: Làm rõ mục đích, yêu cầu cô hiến thận


Mãi đến khi sắc trời tối đen, Chu Thần Diệp mới về đến nhà.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Nguyễn Nam Tô chỉ ngẩng đầu thản nhiên nhìn anh ta, không nói gì.

Chuyện cho tới bây giờ, cô có khóc rống chất vấn cũng không còn ý nghĩa, suy nghĩ duy nhất trong đầu là muốn vạch rõ giới hạn với anh ta, từ nay về sau không còn qua lại nữa.

Cơ hội hai người cùng ăn tối rất ít, dì Đồng thấy thế còn tưởng rằng quan hệ của hai người đã dịu đi, cố ý làm thêm vài món sở trường.

Chỉ là đã ăn xong bữa cơm mà vẫn không có ai lên tiếng nói chuyện.

Nguyễn Nam Tô ăn xong thì về thẳng phòng ngủ.

Chu Thần Diệp mang tâm sự nặng nề cũng không có khẩu vị, đi theo phía sau cô.

Vừa vào cửa, anh ta đã kéo lấy cánh tay cô từ phía sau, khàn giọng nói: “Tô Tô…”

Nguyễn Nam Tô hất tay anh ta ra như bị điện giật: “Đừng chạm vào tôi.”

Chu Thần Diệp sầm mặt, mím chặt môi mỏng.

Cô đi thẳng đến bên giường, mở tủ đầu giường ra: “Tôi có thứ này cho anh.”

Trái tim người đàn ông khẽ run lên, cảm giác đau xé lòng lại ùa về: “Anh cũng có thứ này muốn cho em.”



“Tôi không thèm đồ của anh, cũng sẽ không nhận nó.” Nguyễn Nam Tô từ chối không chút thương tiếc, ngón tay vừa muốn chạm vào đơn thỏa thuận ly hôn thì lại bị anh ta kéo đến trước mặt mình.

Sắc mặt Chu Thần Diệp u ám, không nói lời nào kéo cô đến phòng sách.

Anh ta mở ngăn kéo ở giữa bàn, lấy ra một tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn ở phía dưới cùng.

“Ký tên lên đó đi.” Anh ta khàn giọng nói, né tránh không dám nhìn vào mắt cô, “Sau khi ký xong, em muốn thế nào cũng được, dù là muốn ly hôn hay tiền bạc, chỉ cần em có thể làm được thì tôi đều đáp ứng em.”

Tiền thì cô không cần, nhưng cô cần anh ta đồng ý ly hôn một cách dứt khoát.

Vì thế Nguyễn Nam Tô cầm lấy phần tài liệu kia, tò mò nhìn thoáng qua.

Khoảnh khắc nhìn thấy rõ, cô thiếu chút nữa cho rằng mình xuất hiện ảo giác, bàn tay đang cầm bản thỏa thuận cũng vô thức siết chặt lại.

Đáng tiếc là khi nhìn lại đến lần thứ hai, lần thứ ba, dòng chữ trên đó vẫn như cũ, không có chút thay đổi nào.

Tự nguyện hiến thận.


“Đúng, tôi là bác sĩ điều trị chính của cô ấy.”

“Năm năm trước cô ấy bị nhiễm trùng đường tiết niệu.”



Lời Tưởng Chính Trì nói lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô.

Nguyễn Nam Tô không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình là gì, có thể là do đau quá dữ dội, đến nỗi cô cũng không cảm thấy đau nữa, chỉ cảm thấy… buồn cười mà thôi.

Thì ra là như vậy.

Thì ra đây mới là mục đích thật sự của việc cưới cô.

Anh ta không những chưa từng yêu cô, mà còn… muốn có một quả thận của cô.

Nguyễn Nam Tô nghĩ đi nghĩ lại, nhịn không được bật cười: “Ha…”

Chu Thần Diệp cảm thấy tiếng cười của cô cực kỳ chói tai, anh ta hơi ngước mắt lên liếc nhìn cô, thấy cô như vậy, rốt cuộc anh ta vẫn có chút mềm lòng.

Nhưng chút mềm lòng không đáng kể kia cũng không thể chống lại được mong muốn cứu lấy trái tim Tống Ôn Ngưng của anh ta.

“Ca phẫu thuật này sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của em.” Anh ta trầm giọng nói, “Tô Tô, sau này em muốn bồi thường gì cũng được. Nếu em không muốn ly hôn, tôi cũng hứa sau này sẽ đối xử tốt với em.”

Nguyễn Nam Tô không tiếp lời anh ta, chỉ giễu cợt hỏi ngược lại: “Đây chính là mục đích anh kết hôn với tôi, đúng không?”

Chu Thần Diệp không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.

“Anh Chu, anh đóng kịch giỏi thật đấy, suốt hai năm qua vậy mà tôi không hề phát hiện ra mục đích thật sự của anh.” Cô lại cười cười, đột nhiên giơ tay đập bản thỏa thuận vào mặt anh ta, “Nhưng sao anh lại nghĩ rằng tôi nhất định phải đồng ý với anh?”
 
Chương 27: Nhà họ Nguyễn xảy ra chuyện


Cho tới nay thứ cô cần chưa bao giờ là vinh hoa phú quý.

Bây giờ, cô cũng không cần tình yêu hay bồi thường của anh ta.

“Đây là tình yêu cảm động trời đất của một mình anh, tôi sẽ không vì thế mà trả giá cho nó.” Nguyễn Nam Tô gằn từng chữ đầy kiên quyết, “Muốn tôi hy sinh bản thân để cứu người trong lòng anh sao? Chu Thần Diệp, anh từ bỏ ý định này đi!”

Chu Thần Diệp yên lặng nhìn cô, trong ánh mặt có chút lạnh lùng. Thật lâu sau, anh ta mới lên tiếng: “Em nghĩ kỹ chưa?”

“Tôi không có gì phải nghĩ cả.” Chuyện này không cần phải suy nghĩ, cô tuyệt đối không có khả năng đồng ý.

“Nguyễn Nam Tô, nếu em đã biết nguyên nhân tôi kết hôn với em, thì cũng nên biết rõ là mặc kệ em có đồng ý hay không, kết quả cuối cùng cũng chỉ có một.”

“Vậy tôi cũng nói cho anh biết, chỉ cần tôi còn sống, tuyệt đối sẽ không có khả năng ký tên.” Cô quật cường ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của anh ta, “Trừ phi anh giết chết tôi, sau đó cưỡng ép cắt bỏ quả thận của tôi.”

Dứt lời, Nguyễn Nam Tô không chút do dự bước ra khỏi phòng sách.

Trở lại phòng ngủ, cô trở tay khóa cửa lại, sau đó cơ thể không đứng vững được nữa, dựa vào ván cửa yết ớt trượt xuống.

Cô cắn chặt môi, cảm giác trong miệng đau đớn dữ dội.



Tất cả những sự kiện trong quá khứ hiện lên trong tâm trí cô, cô nghĩ đến nhát dao mà anh ta đã cản cho cô khi hai người gặp nhau lần đầu cách đây hai năm, nghĩ đến tình cảm mà hai năm qua cô đã móc tim móc phổi trao cho anh ta, nghĩ đến cuộc hôn nhân mà cô hằng mong mỏi…

Thật đúng là, ngốc muốn chết.

Ở trong mắt Chu Thần Diệp, cô chẳng qua cũng chỉ là một con ngốc thôi đúng không?

Sau khi hai người hoàn toàn trở mặt, Nguyễn Nam Tô đã mấy ngày không gặp lại Chu Thần Diệp.

Bốn ngày sau, cô đang lên mạng tìm kiếm cách ra tòa nộp đơn ly hôn thì nhận được điện thoại của Khương Lan Chi. Bà ta khóc sướt mướt nói: “Nam, Nam Tô, trong nhà… xảy ra chuyện rồi…”

Nguyễn Nam Tô nghe vậy thì trong lòng run lên, cốc nước trong tay suýt nữa rơi xuống đất. Vất vả lắm mới cầm chắc lại được, cô nhẹ nhàng đặt lên bàn, “Mẹ, mẹ đừng vội, từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Chu Thần Diệp…” Khương Lan Chi vừa vội vừa tức, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, “Cậu ta gài người vào hội đồng quản trị của công ty chúng ta, trong ứng ngoài hợp đào rỗng công ty!”

Tay cầm điện thoại của Nguyễn Nam Tô có chút run rẩy.


Khó trách mấy ngày nay anh ta bình tĩnh như vậy, cũng không hề cưỡng ép cô, thì ra anh ta vẫn luôn kiềm chế chiêu cuối cùng.

Cô buộc mình phải bình tĩnh lại, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra đối sách: “Anh ta làm như vậy là phạm pháp, bố mẹ không báo cảnh sát sao?”



Khương Lan Chi mặt ủ mày chau trả lời: “Báo thế nào được. Nếu báo cảnh sát, uy tín của doanh nghiệp Nguyễn thị sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, chưa kể trên tay chúng ta không có chứng cớ, những tài liệu mà bố con nắm giữ cũng chẳng có tác dụng gì…”

Nếu Chu Thần Diệp đã có lòng đối phó bọn họ thì cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội để chống trả.

Nguyễn Nam Tô cũng có thể suy nghĩ được chuyện này.

Báo cảnh sát mà không có chứng cứ thì chỉ là lời nói suông. Đến lúc đó chẳng những vô dụng mà còn phản tác dụng.

Sau khi cúp điện thoại của Khương Lan Chi, Nguyễn Nam Tô lại bấm số của Chu Thần Diệp.

Điện thoại vang lên hồi lâu đối phương mới bắt máy, giọng nói của anh ta có chút lười biếng: “Nghĩ thông suốt rồi à?”

“Chu Thần Diệp, anh nhất định phải ép tôi như vậy phải không?”

“Nếu em ngoan ngoãn đồng ý ký tên vào thỏa thuận, tôi cũng sẽ không ép em.”

Nguyễn Nam Tô đi tới bên cửa sổ mở cửa sổ ra, nhìn gió tuyết dữ dội bên ngoài: “Dù thế nào đi nữa, anh cũng không nên lấy bố tôi ra uy hiếp tôi.”

“Tô Tô.” Chu Thần Diệp cầm lấy bao thuốc lá rồi rút ra một điếu cắn vào trong miệng: “Chỉ cần em nghe lời ký tên, tôi cam đoan công ty của gia đình em sẽ không xảy ra chuyện, bố em cũng sẽ không xảy ra chuyện. Hơn nữa, tôi còn có thể giúp ông ấy mở rộng công ty, để ông ấy nở mày nở mặt một chút.”
 
Chương 28: Hai bên đều ký thỏa thuận


Hai mắt Nguyễn Nam Tô đỏ ngầu: “Đến cả thủ đoạn hèn hạ này mà anh cũng dùng tới, thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm đấy.”

Phải, ghê tởm.

Cô không chỉ thất vọng và tức giận với anh ta mà còn thấy hết sức ghê tởm.

Phải mù quáng đến mức nào mới yêu một người như vậy chứ?

Chu Thần Diệp cũng không thèm để ý đến lời mắng chửi của cô, anh ta hít một hơi thuốc, giọng nói khàn khàn vì khói: “Tôi chỉ cho em thời gian ba ngày, Tô Tô, trong ba ngày này em cứ suy nghĩ cho kỹ đi, nếu em không đồng ý, bố em…”

Những lời sau đó anh ta không nói ra.

Dù sao mục đích uy hiếp đã đạt được, nói hay không nói ra cũng chẳng có gì khác nhau.

Hai ngày sau, Nguyễn Nam Tô không nhận được điện thoại của Chu Thần Diệp nữa.

Anh ta thuê vệ sĩ canh giữ trước cửa nhà, khiến cô dù muốn đi cũng khó lòng trốn thoát.

Đến ngày thứ ba, Khương Lan Chi lại gọi điện thoại như đòi mạng.

Lần này không còn liên quan đến công ty nữa mà là chuyện bố cô Nguyễn Nghiệp Thành bị kích thích dẫn đến tình trạng huyết khối tĩnh mạch não*, bọn họ còn chưa kịp đi bệnh viện thì đã bị quản thúc tại gia.

(*huyết khối tĩnh mạch não: là tình trạng tĩnh mạch não và xoang tĩnh mạch não bị tổn thương do hình thành cục máu đông, hay còn gọi là huyết khối. Huyết khối tĩnh mạch não có thể gây tắc nghẽn, ứ máu trong tĩnh mạch não và dẫn đến xuất huyết mạch máu não, sưng não và có thể gây ra đột quỵ – nguồn: Google.)



Cùng một chiêu thức.

Buổi tối, Chu Thần Diệp trở về nhà.

Hôm nay là thời hạn cuối cùng anh ta đưa ra cho cô, nếu cô vẫn từ chối ký tên thì không chỉ doanh nghiệp Nguyễn Thị không giữ được, mà đến cả tính mạng của Nguyễn Nghiệp Thành cũng có thể gặp nguy hiểm.

Tắm rửa xong, anh ta trở lại phòng ngủ, chậm rãi đi tới trước giường, từ trên cao nhìn xuống người nằm ở trên giường.

“Ngày cuối cùng rồi, suy nghĩ kỹ chưa?”

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô, tràn ngập sự tàn nhẫn ngạo mạn.

Nguyễn Nam Tô mím môi, trầm mặc hồi lâu mới từ từ cất tiếng: “Tôi có thể đồng ý với anh, anh… buông tha cho người nhà của tôi đi.”

Chu Thần Diệp khẽ gật đầu, thoải mái đồng ý: “Có thể.”

“Còn thêm một điều kiện.”

“Em nói đi.”


“Chúng ta ly hôn.” Nguyễn Nam Tô mở tủ đầu giường, lại đưa bản thỏa thuận ly hôn tới trước mặt anh ta, “Anh buông tha cho bố tôi và doanh nghiệp Nguyễn Thị, tôi cứu Tống Ôn Ngưng, sau khi chuyện kết thúc chúng ta từ biệt, không ai quấy rấy đến ai nữa.”

Chu Thần Diệp nhíu mày: “Em không cần tôi bồi thường cho em sao?”



Cô lắc đầu: “Không cần.”

Nhà họ Nguyễn kinh doanh một công ty nhỏ, tuy quy mô không lớn lắm nhưng cũng đủ để cô không phải lo cơm ăn áo mặc. Hiện giờ mong muốn lớn nhất của cô là phủi sạch quan hệ với anh ta, sự bồi thường của anh ta đối với cô chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Chu Thần Diệp cầm lấy đơn ly hôn, do dự hồi lâu mới ký tên mình lên đó.

Khi nét bút cuối cùng rơi xuống, không hiểu sao anh ta lại cảm giác được một nỗi đau vu vơ như trái tim bị xé toạc.

Nhưng tính mạng của Tống Ôn Ngưng đang gặp nguy hiểm, anh ta cũng không rảnh nghĩ xem nỗi đau vô cớ này đến từ đâu.

Chờ anh ta ký xong, Nguyễn Nam Tô lại đưa ra yêu cầu cao hơn: “Bây giờ, anh hãy gọi điện thoại cho người của anh, bảo họ đưa bố tôi đến bệnh viện ngay lập tức. Ngoài ra, không được động tay với Nguyễn thị nữa.”

Chu Thần Diệp làm theo từng lời cô nói.

Đợi anh ta sắp xếp xong mọi chuyện, cô mới ký tên mình vào bản thỏa thuận kia của anh ta.

Mục đích đã đạt được, Chu Thần Diệp cũng không có lý do gì tiếp tục giam lỏng cô nữa. Chờ anh ta ra lệnh giải tán vệ sĩ, Nguyễn Nam Tô lập tức chạy đến bệnh viện.

Nguyễn Nghiệp Thành do cứu chữa không kịp nên đã rơi vào hôn mê, Khương Lan Chi túc trực trước giường, sắc mặt hốc hác chưa từng có.

Đầu sỏ gây ra chuyện ở công ty là Chu Thần Diệp, cho nên trong lòng bà ta có oán hận rất lớn với Nguyễn Nam Tô, nhưng hiện tại Nguyễn Nghiệp Thành đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, bà ta cũng không còn sức lực để chì chiết cô nữa.

Thấy Nguyễn Nam Tô tới, bà ta chỉ cất giọng hờ hững nói: “Tới rồi à.”
 
Chương 29: Mấy ngày nữa làm phẫu thuật ghép thận


Nguyễn Nam Tô yếu ớt gọi một tiếng mẹ, sau đó ngồi xuống bên cạnh bà ta hỏi thăm tình hình của Nguyễn Nghiệp Thành. Biết được không có gì đáng ngại, lúc này cô mới yên lòng.

Không lâu sau, y tá đưa tới một tờ danh sách, bảo dựa theo danh sách này đến hiệu thuốc lầu một lấy thuốc.

Nguyễn Nam Tô đang ở đây nên công việc này đương nhiên rơi vào tay cô. Cô lấy một tấm thẻ ngân hàng trong ví ra, lúc đi xuống cũng không mang theo di động.

Trùng hợp là trong lúc cô rời đi điện thoại đã nhận được một tin nhắn, do màn hình hướng lên trên nên lúc sáng lên Khương Lan Chi đã vô tình thấy được nội dung tin nhắn.

[Chuẩn bị sẵn đi, mấy hôm nữa sẽ làm phẫu thuật ghép thận.]

Người gửi là Chu Thần Diệp.

Gương mặt tiều tụy của Khương Lan Chi sửng sốt giây lát, trong đầu hiện lên rất nhiều chi tiết hỗn loạn, từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng.

Doanh nghiệp Nguyễn thị vô duyên vô cớ xảy ra chuyện, kẻ chủ mưu đứng sau chính là Chu Thần Diệp.

Nguyễn Nghiệp Thành trong lúc nói chuyện với Chu Thần Diệp đã bị kích thích, hơn nữa sau khi phát bệnh, anh ta còn hạn chế tự do cá nhân của bọn họ, không cho phép bọn họ đến bệnh viện.

Khương Lan Chi không biết vì sao anh ta lại làm những chuyện này. Tương tự, bà ta cũng không biết vì sao anh ta lại thả tự do cho bọn họ, hơn nữa còn nhờ người đưa Nguyễn Nghiệp Thành tới bệnh viện.

Nhưng bà ta có thể mơ hồ có thể đoán được, Chu Thần Diệp sẽ không vô duyên vô cớ làm trái với ý mình trước đó.

Ghép thận….



Khương Lan Chi nghĩ đi nghĩ lại, một suy nghĩ đáng sợ dần hiện lên trong đầu.

Nguyễn Nam Tô cầm thuốc về, đặt thuốc lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường bệnh.

Khương Lan Chi từ từ khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt phức tạp hỏi: “Mẹ vẫn chưa hỏi con, tại sao đang yên đang lành Thần Diệp lại muốn phá hủy công ty nhà chúng ta, còn không cho bố con tới bệnh viện…”

Vẻ mặt Nguyễn Nam Tô cứng đờ.

“Thời gian trước bọn con cãi nhau.” Cô cúi đầu, không dám nói thật, “Có thể là vì nguyên nhân này nên anh ta muốn ép con phục tùng anh ta.”

“Thật không?” Khương Lan Chi nhỏ giọng hỏi, đột nhiên giơ điện thoại lên, “Vậy tin nhắn này là sao?”

Màn hình sáng lên, Nguyễn Nam Tô nhìn thấy tin nhắn kia. Trái tim cô thắt lại, hô hấp bỗng chốc trở nên khó khăn.

“Mẹ….”

Nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, Khương Lan Chi xác nhận mình không đoán sai.


“Nam Tô, con hồ đồ à!” Tâm trạng bà ta có chút kích động, “Tuy mẹ không biết giữa các con đang xảy ra chuyện gì, nhưng làm sao con có thể đồng ý với điều kiện của cậu ta như vậy?”

Sống cùng hơn mười năm, mặc dù hai người các cô không phải là mẹ con ruột, song Khương Lan Chi cũng không phải không có chút tình cảm gì với cô.



Bà ta muốn vinh hoa phú quý, nhưng điều này không có nghĩa phải bắt Nguyễn Nam Tô lấy một quả thận để trá giá.

Hơn nữa vợ chồng bọn họ lại không có con, trong nhà cũng chỉ có một mình Nguyễn Nam Tô, Nguyễn Nghiệp Thành luôn coi đứa con gái này là hòn ngọc quý trên tay, nếu biết cô đồng ý điều kiện của Chu Thần Diệp, ông ấy chắc chắc sẽ tức chết.

“Tên súc sinh Chu Thần Diệp này!” Khương Lan Chi tức giận mắng, “Nam Tô, con không thể đồng ý với cậu ta được, nếu bố con biết con cho cậu ta một quả thận thì sẽ đau lòng đến chết mất!”

Đôi mắt Nguyễn Nam Tô lập tức ửng đỏ, nhưng nước mắt đọng đầy trong hốc mắt lại mãi không chảy xuống.

Hai tay cô siết chặt, thật sự không có cách nào nói cho Khương Lan Chi biết rằng nếu như mình không đồng ý điều kiện của Chu Thần Diệp, Nguyễn Nghiệp Thành rất có thể sẽ mất mạng…

“Mẹ, đừng nói nữa.” Cô khàn giọng nói, linh hồn như bị rút đi, “Chuyện này đã được quyết định như thế rồi, sẽ không có gì thay đổi nữa, chờ bố con tỉnh lại mẹ nhất định phải giúp con giấu ông ấy, đừng để ông ấy biết.”

“Nhưng mà….” Khương Lan Chi còn muốn nói cái gì.

Chỉ là lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy giọng nói chầm chậm của người vẫn đang mê man trên giường bệnh: “Giấu…giấu bố điều gì…”

 

------oOo------

 

 
 
Chương 30: Chạy Trốn Thất Bại


Khương Lan Chi biến sắc, quay đầu nhìn ông ấy: “Nghiệp Thành?”

Trái tim Nguyễn Nam Tô đập thình thịch, cô cũng nhìn lên giường, vừa vặn gặp phải ánh mắt của Nguyễn Nghiệp Thành.

Đôi mắt của ông ấy đục ngầu như vừa mới tỉnh dậy, nhưng lại rất uy nghiêm và sắc bén khiến người ta không thể né tránh.

Hai tay Nguyễn Nam Tô siết chặt, cắn môi nói không ra lời, một lúc lâu sau mới chậm chạp gọi: “Bố…”

Nguyễn Nghiệp Thành giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng ông ấy đã hôn mê quá lâu, vừa tỉnh lại cũng không có sức lực gì.

Khương Lan Chi đỡ ông ấy dậy, để ông ấy dựa nửa người vào đầu giường.

“Tô Tô.” Ông ấy hít thở khó khăn nói, “Vừa rồi, con đang nói gì với mẹ vậy?”

Nguyễn Nam Tô tiến lên nắm tay ông ấy, không trả lời được nên đành phải chuyển đề tài: “Bố, bố vừa tỉnh lại, bây giờ cảm thấy thế nào?”

“Bố hỏi vừa rồi con nói chuyện gì với mẹ!” Ông ấy lặp lại câu hỏi, trong giọng điệu rõ ràng đã có sự tức giận.

Nhìn Nguyễn Nam Tô trầm mặc không nói gì, Khương Lan Chi đành phải tự mình giải thích với Nguyễn Nghiệp Thành. Theo bà ta thấy thì đây cũng không phải là chuyện nhỏ mà là một chuyện rất lớn, không thể giấu ông ấy được.

“Tô Tô, con…” Nghe xong lời Khương Lan Chi nói, Nguyễn Nghiệp Thành tức giận đến tái mặt, bàn tay chỉ vào cô run rẩy không ngừng, “Con muốn bố tức chết đúng không?”



Nguyễn Nam Tô đỏ hoe hai mắt, nước mắt tràn mi, hoàn toàn không nhịn được.

Khương Lan Chi sợ Nguyễn Nghiệp Thành vừa tỉnh dậy lại tức giận, vội vàng vỗ lưng cho ông ấy.

“Tô Tô à, bố chỉ có một mình con thôi, đối với bố sức khỏe và hạnh phúc của con quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.” Nguyễn Nghiệp Thành hít sâu vài hơi, tâm tình mới dần bình tĩnh lại: “Đúng vậy, bố vẫn chưa sống đủ, nhưng nếu cái giá phải trả để sống tiếp là lấy sức khỏe của con gái ra đánh đổi, vậy thì bố thà chết vì căn bệnh này còn hơn!”

“Nghiệp Thành!” Sắc mặt Khương Lan Chi đột nhiên thay đổi, “Đừng nói như vậy…”

Nguyễn Nam Tô gục đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt giàn giụa nước mắt, bật khóc trong nghẹn ngào.

Cô ở trong bệnh viện rất lâu, cũng nói chuyện với bọn họ rất lâu.

Nguyễn Nghiệp Thành đã biết chuyện này thì tuyệt đối không cho phép cô thực hiện, lời tốt lời xấu cũng đã nói hết, cuối cùng thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt cô.

Nguyễn Nam Tô hết cách, đành phải đồng ý không đi làm phẫu thuật hiến thận.

Nhưng Nguyễn Nghiệp Thành sợ cô dùng kế hoãn binh, lại ép cô đặt vé máy bay ngày mai ra nước ngoài, thúc giục cô lập tức rời khỏi Đông Thành.

Nguyễn Nam Tô biết mình vừa đi là Chu Thần Diệp chắc chắn sẽ đổ hết tức giận lên người nhà cô. Cô không yên lòng, nghĩ tới nghĩ lui bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Tưởng Chính Trì, nhờ anh giúp mình chăm sóc người nhà một chút.

Anh là bác sĩ, lại là bạn của Chu Thần Diệp, nếu nhờ anh chăm sóc thì ít nhất việc điều trị bệnh cho bố sẽ được đảm bảo.

Tưởng Chính Trì đồng ý ngay không chút do dự.



Vé máy bay được đặt vào buổi chiều ngày hôm sau. Lên máy bay cần chứng minh thư, nhưng lúc Nguyễn Nam Tô ra ngoài rất vội vàng, cũng không mang theo trên người.

Cô cũng không dám quay về nơi đó nữa, buổi sáng đến đồn cảnh sát bổ sung chứng minh thư tạm thời, buổi trưa lại quay về nhà họ Nguyễn lấy chút tiền mặt.

Sau khi lấy được lập tức đón xe đến sân bay, nhưng xe chạy được một nửa, cô lại đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng.

Đây không phải là đường đến sân bay.

“Tôi muốn đến sân bay!” Nguyễn Nam Tô liếc nhìn tài xế trước mặt, trong lòng bắt đầu cảnh giác, “Anh đưa tôi đi đâu vậy?”

Tài xế đội mũ lưỡi trai không nói gì, chỉ lái xe về phía trước, thậm chí còn tăng tốc độ.

“Dừng xe!” Cô căng thẳng vỗ vào ghế xe, “Nếu anh không dừng xe, tôi sẽ báo cảnh sát!”

 

------oOo------

 

 
 
Chương 31: Không sợ báo ứng sao


“Cô Diệp.” Tài xế giơ tay lên tháo mũ lưỡi trai xuống, chậm rãi nói: “Chuyện đã đến nước này, cô có báo cảnh sát cũng vô dụng thôi.”

Không còn vành mũ che chắn, Nguyễn Nam Tô thấy được nửa khuôn mặt của anh ta. Là… vệ sĩ mà cách đây không lâu Chu Thần Diệp đã bố trí canh giữ ngoài cửa để giam lỏng cô.

Hóa ra anh ta chỉ giả vờ giải phóng sự “giam lỏng” cô, trên thực tế vẫn cử người để mắt đến cô. Hóa ra anh ta đã sớm dự liệu được mọi sự thay đổi, căn bản không cho cô cơ hội trốn thoát.

Nguyễn Nam Tô nhắm mắt lại, cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn hỏi thêm hay giãy dụa gì nữa.

Cô chấp nhận số phận của mình.

Vệ sĩ không đưa cô về cái nơi gọi là “nhà”, mà đưa cô thẳng đến bệnh viện.

Chu Thần Diệp cũng ở đây. Anh ta đang ngồi bên cửa sổ phòng bệnh VIP, khuôn mặt tuấn tú vẫn như trong trí nhớ của cô, nhưng Nguyễn Nam Tô lại cảm thấy rất xa lạ.

Bọn họ từng được gọi là vợ chồng, từng ôm nhau triền miên mỗi đêm, cũng từng thề thốt lố bịch trong hôn lễ.

Đáng lẽ bọn họ phải là những người thân thiết nhất trên đời, nhưng vào giờ khắc này, Nguyễn Nam Tô lại cảm thấy anh ta không khác gì ma quỷ.

“Anh Chu, tôi đã dẫn người tới rồi.” Vệ sĩ đứng ở phía sau, bàn tay hơi dùng sức đẩy cô vào trong.



Chu Thần Diệp chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cô sáng quắc như ngọn lửa: “Nguyễn Nam Tô, lá gan của em cũng lớn đấy!”

Anh ta lấy di động ra, mở một tấm ảnh trong album rồi đưa tới trước mặt cô.

Nguyễn Nam Tô vô cảm liếc nhìn màn hình, sắc mặt nhất thời tái nhợt.

Trong bức ảnh đó… Nguyễn Nghiệp Thành và Khương Lan Chi đang bị trói lại.

“Tưởng mình có thể trốn thoát sao, hửm?” Chu Thần Diệp đứng lên, bước từng bước đến gần cô: “Em đi rồi, vậy bọn họ thì sao? Chẳng lẽ em lại trơ mắt không màng đến sống chết của bọn họ?”

“Anh…” Nguyễn Nam Tô tức giận đến choáng váng đầu óc, ánh mắt nhìn anh tràn ngập sự khó tin, “Chu Thần Diệp, anh không sợ báo ứng ư?”

Cô thật sự không dám tưởng tượng trên đời này lại có người tàn ác như thế. Càng không thể tượng tượng được, chồng của cô cũng chính là một người như vậy…

Người đàn ông như vừa nghe thấy một câu chuyện cười: “Em cho rằng tôi sợ những điều vô căn này sao?”


Cũng đúng. Người làm việc ác thì làm sao có thể tin vào chuyện báo ứng được.

“Anh đừng làm hại bọn họ, tôi cầu xin anh.” Nguyễn Nam Tô đành phải xuống nước, tiến lên giữ chặt cánh tay anh ta: “Tôi không chạy nữa, Chu Thần Diệp, tôi không chạy nữa, anh thả bọn họ đi được không?”



Chu Thần Diệp bắt lấy cằm của cô: “Bây giờ biết sợ rồi sao?”

“Đúng vậy, tôi sợ rồi, tôi nhận thua.” Cô không nhịn được bật khóc thảm thiết, “Anh tha cho bố mẹ tôi đi, buông tha cho bọn họ, tôi sẽ cho anh thận của tôi, chỉ cần anh đừng làm hại bọn họ…”

Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra khỏi hốc mắt, nhỏ xuống mu bàn tay của anh ta.

Chu Thần Diệp như phải bỏng, vô thức rút tay về.

“Tôi thật sự sẽ không chạy trốn nữa, tôi sẽ hiến thận để cứu Tống Ôn Ngưng.” Thấy anh ta thờ ơ, hai đầu của Nguyễn Nam Tô bỗng mềm nhũn, thẳng thừng quỳ xuống đất: “Thả bọn họ đi đi, tôi cầu xin anh, cầu xin anh…”

Cô khóc lóc cầu xin không ngừng, bàn tay người đàn ông hết nắm chặt rồi lại buông ra, cứ thế liên tục mấy lần.

Yết hầu của Chu Thần Diệp cuộn tròn, cuối cùng vẫn mềm lòng.

Anh ta bấm số ngay trước mặt cô, ra lệnh cho bên kia thả bố mẹ cô ra.

Nguyễn Nam Tô ngừng cầu xin, trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.

Chu Thần Diệp đỡ cô dậy, để cô ngồi trên giường bệnh. Sau cùng, anh liếc nhìn cô giây lát rồi cất bước đi ra ngoài.
 
Chương 32: Thân thể bị bệnh nhưng trái tim vẫn còn nguyên vẹn


Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình cô.

Bầu không khí gần như im lặng đến chết chóc, chỉ còn lại tiếng hít thở và tiếng tim đập của người còn ở lại.

Nguyễn Nam Tô lại bị giam lỏng.

Khác với lần trước là lần này cô bị giam lỏng ở trong phòng bệnh của bệnh viện, không gian hoạt động thậm chí còn không lớn bằng lần trước.

Mỗi ngày cô sống như một năm, sau ba ngày sống không bằng chết, cuối cùng vào ngày thứ tư cũng gặp được Tưởng Chính Trì.

Nhìn thấy anh, trong mắt Nguyễn Nam Tô dường như không có chút cảm xúc dao động nào.

Ánh mắt cô trống rỗng không hề có sức sống, giống như một con búp bê sứ tinh xảo, vừa mở miệng đã hỏi: “Sắp làm phẫu thuật rồi sao?”

Nếu đã trốn không thoát, vậy thì cứ làm sớm để kết thúc sớm đi.

Tưởng Chính Trì đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn người dựa vào đầu giường. Cô gái sống động trong trí nhớ của anh lúc này giống hệt như một bà lão sắp chết, cô độc chờ đợi cái chết ập đến.

Có lẽ sẽ không chết.

Nhưng anh biết, nếu thật sự làm ca phẫu thuật này, trái tim cô sẽ không bao giờ sống lại được nữa.

Nghĩ đến đây, trong mắt Tưởng Chính Trì dâng lên cảm xúc phức tạp mãnh liệt.

Anh không khỏi tự hỏi, liệu mình có làm sai hay không? Nếu từ ban đầu anh nói cho cô biết mục đích của Chu Thần Diệp, có lẽ cô sẽ không trở nên như bây giờ…



“Cô thật sự đã suy nghĩ kỹ, đồng ý với cậu ta rồi sao?”

“Anh ta lấy người nhà của tôi ra uy hiếp tôi, tôi đâu còn cách nào khác.” Nguyễn Nam Tô cười giễu cợt, lại bất lực nói: “Chính Trì, nếu tôi nhớ không lầm thì năm 26 tuổi anh đã trở thành giáo sư ngoại khoa tim mạch hàng đầu trong nước phải không? Nếu ca phẫu thuật này do anh thực hiện, có lẽ tôi sẽ yên tâm hơn một chút….”

“Tôi lấy một quả thận của cô, cô không hận tôi chứ?”

“Không đâu.” Nguyễn Nam Tô lắc đầu, “Chuyện này không liên quan gì đến anh.”

Không liên quan gì đến anh.

Ha… sao lại không liên quan được chứ.

Suy cho cùng, dù anh không phải đầu sỏ gây chuyện thì cũng đã giúp đỡ kẻ ác một tay.

Sau khi rời khỏi căn phòng giam lỏng Nguyễn Nam Tô, Tưởng Chính Trì đến phòng bệnh của Tống Ôn Ngưng.

Chỉ mới mấy ngày mà cô ấy đã bị tình trạng chuyển biến xấu tra tấn đến không còn ra hình người, đang nằm trên giường bệnh hấp hối.

Phương Hành túc trực bên cạnh cô ấy, nắm chặt tay cô ấy, sắc mặt cũng tái nhợt và tiều tụy.

Kỳ thật hôm nay là ngày Chu Thần Diệp yêu cầu Tưởng Chính Trì làm phẫu thuật cho Tống Ôn Ngưng.


Chỉ là anh đã giúp đỡ kẻ ác bấy lâu nay, nhưng đến thời khắc cuối cùng lại cảm thấy mình không thể làm được nữa.

Phương Hành nhìn thấy anh đi vào thì đứng lên khách sáo chào hỏi: “Bác sĩ Tưởng.”

Tưởng Chính Trì gật đầu: “Cô ấy đã tỉnh chưa?”



“Có tỉnh lại một lần, nhưng quá yếu, chẳng mấy chốc lại ngủ thiếp đi.” Phương Hành nói xong lại liếc mắt nhìn ra cửa, thấy không có ai mới đè thấp giọng nói: “Bác sĩ Tưởng, Ôn Ngưng vừa mới tỉnh lại đã cố ý dặn dò tôi, bảo tôi nói cho anh biết là không được làm chuyện có lỗi.”

Tưởng Chính Trì nhíu mày.

Phương Hành nói tiếp: “Cô ấy đã biết chị dâu của cô ấy là bạn học cấp ba của tôi. Ôn Ngưng còn nhiều lần nhấn mạnh với tôi, bảo tôi khuyên cô ấy là đừng bắt tay với anh trai cô ấy thông đồng làm bậy.”

“Cậu là bạn trai của cô ấy, chẳng lẽ nhẫn tâm trơ mắt nhìn bệnh tình cô ấy trở nên nguy kịch?”

Phương Hành lắc đầu: “Nếu thận của tôi phù hợp, tôi sẽ không chút do dự cứu cô ấy. Nhưng Ôn Ngưng không muốn hy sinh sức khỏe của người khác để kéo dài hơi tàn cuối cùng của mình, cho nên tôi tôn trọng ý kiến của cô ấy.”

Chết không đáng sợ.

Đánh mất lương tâm của mình mới đáng sợ.

Thân thể Tống Ôn Ngưng bị bệnh nhưng trái tim vẫn còn nguyên vẹn.

Từ khoảnh khắc được chuẩn đoán mình mắc bệnh nan y, cô ấy đã chuẩn bị cho các chết sẽ ập đến bất cứ lúc nào, cho nên khi ngày này thật sự đến lúc, cô ấy cũng không cảm thấy đột ngột.

 

------oOo------

 

 
 
Chương 33: Trong hai người họ có thể sẽ không cứu được ai


Mặc dù cảm thấy tiếc nuối vì vẫn chưa đi được một nửa đường đời dài đằng đẵng, mặc dù cảm thấy tiếc nuối thì chưa thấy được nhiều cảnh đẹp núi non biển hồ trên thế giới, mặc dù cảm thấy tiếc nuối vì từ nay về sau phải âm dương cách biệt với người mình yêu, nhưng cô ấy vĩnh viễn không hối hận.

Cô ấy chưa từng hại người khác, cô ấy có thể ra đi mà không thẹn với lương tâm.

Ra khỏi phòng bệnh, Tưởng Chính Trì trở về phòng làm việc của mình.

Chu Thần Diệp cũng ở đây, anh ta không muốn nhìn thấy Phương Hành, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng hiện tại người Tống Ôn Ngưng cần nhất là anh ấy, cho nên đành phải rút lui.

Nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên: “Chuẩn bị xong chưa?”

Tưởng Chính Trì đi đến bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra một tờ giấy A4 đưa cho anh ta.

“Cả hai người đã được kiểm tra và chạy thận nhân tạo trước phẫu thuật, xét nghiệm đọ chéo tế bào lympho và xét nghiệm miễn dịch học HLA cũng không thành vấn đề, cậu chỉ cần ký giấy đồng ý trước phẫu thuật là được.”

Chu Thần Diệp nhận tờ giấy trong tay anh, không chút do dự ký tên mình lên đó.

“Thần Diệp…” Sắc mặt Tưởng Chính Trì lạnh lùng, “Đây là một ca phẫu thuật rất nguy hiểm, có rất nhiều biến chứng có thể xảy ra trong quá trình phẫu thuật và sau phẫu thuật, còn có phản ứng bài xích cấy ghép sau phẫu thuật, nghiêm trọng hơn là… trong hai người họ sẽ không cứu được ai.”

“Dù có thế nào thì vẫn tốt hơn là để tôi trơ mắt nhìn Ôn Ngưng chết.”

Câu nói của Chu Thần Diệp đã làm rõ thái độ của mình.



Tưởng Chính Trì không khuyên nữa, cầm tờ giấy đồng ý đã ký tên rời khỏi văn phòng.

Những bác sĩ khác bên ngoài đã chuẩn bị sẵn sàng, Chu Thần Diệp đã đợi ngày này quá lâu, không có khả năng cho phép xảy ra sai lầm.

Tưởng Chính Trì xoa nắn ấn đường, trầm giọng dặn dò: “Chuẩn bị phẫu thuật.”

Nguyễn Nam Tô được đẩy vào phòng mổ.

Toàn bộ quá trình cô không hề phản kháng, hai mắt giống như mất đi tiêu cự, trống rỗng lại chết lặng. Nằm trên giường trong phòng phẫu thuật, ánh mắt cô nhìn đèn phẫu thuật sáng lên trên đỉnh đầu, ý thức có chút hoảng hốt.

Bên tai vang lên tiếng máy móc, sau đó cô nghe thấy có người hô: “Chuẩn bị gây mê.”

Hình như là Tưởng Chính Trì nói, rồi lại giống như bác sĩ khác nói, cô đã không còn nghe rõ nữa…

Bác sĩ gây mê giữ cổ tay cô, tìm vị trí của mạch máu rồi dùng cồn khử trùng.

Kim tiêm bén nhọn đâm thủng da thịt, thuốc từ từ được tiêm vào mạch máu…

Bên ngoài phòng phẫu thuật.



Chu Thần Diệp đứng trước cửa sổ cuối hành lang, trong tay cầm một điếu thuốc chưa châm.

Anh ta nhìn chằm chằm màn tuyết rơi bên ngoài, cảm giác như một màn trình diễn kéo dài nào đó.

Cửa sổ mở ra, gió lạnh không ngừng thổi vào, mang theo những bông tuyết mỏng manh đọng lại trên cổ anh ta rồi từ từ tan chảy, biến thành một cơn lạnh thấu xương.

Anh ta không khỏi nghĩ, Nguyễn Nam Tô lúc này chắc là hận anh ta lắm nhỉ?

Nếu như không có sự tham gia của anh ta, có lẽ cô đã có một cuộc sống tốt đẹp, gặp được một người thật lòng thích cô rồi kết hôn sinh con…

Kỳ thật anh ta cũng không muốn tổn thương cô… Nhưng anh ta không còn cách nào khác.

Anh ta là trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện, là bố mẹ nuôi đã nhận nuôi anh ta, cho anh ta một cuộc đời hoàn toàn mới.

Phần ân tình này anh ta khó có thể báo đáp được, trước khi bọn họ qua đời đã dặn dò anh ta phải chăm sóc Ôn Ngưng thật tốt, cho nên đối với anh ta, mạng sống của Tống Ôn Ngưng còn quan trọng hơn mạng sống của anh ta.

Chu Thần Diệp xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức, không dám nghĩ tới nữa.

Cùng lắm thì sau này anh ta cho cô thêm chút tiền là được. Nếu cô không cần, anh ta sẽ cho Nguyễn Nghiệp Thành, dù sao đến cuối cùng nó cũng sẽ là của cô.

——
 
Chương 34: Tống Ôn Ngưng qua đời


Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị mở ra, anh ta vô thức quay đầu nhìn lại, thấy Tưởng Chính Trì vội vàng bước ra ngoài.

“Thần Diệp.” Vẻ mặt Tưởng Chính Trì cực kỳ nghiêm túc, giọng nói cũng mang theo sự lo lắng, “Nguyễn Nam Tô bị dị ứng thuốc tê, sao cậu không nói cho tôi biết chuyện này sớm?”

Chu Thần Diệp giật mình: “Dị ứng thuốc mê?”

Trong hai năm bọn họ quen biết nhau, anh ta rất chú ý đến sức khỏe của cô. Nguyễn Nam Tô rất ít khi bị va chạm, chưa từng bị thương nghiêm trọng gì nên đương nhiên cũng không cần dùng đến thuốc mê.

Cho nên, anh ta thực sự không biết……

“Trước khi phẫu thuật đã cho cô ấy làm xét nghiệm dị ứng Procain, không có vấn đề gì.” Tưởng Chính Trì cau mày, “Nhưng thuốc giãn cơ là loại thuốc gây dị ứng phổ biến, cô ấy bị dị ứng nghiêm trọng với succinylcholine và atracurium.”

Hốc mắt Chu Thần Diệp đỏ bừng, giọng nói run rẩy: “Vậy bây giờ… tình huống của cô ấy thế nào rồi?”

“Thanh quản sưng phù và hô hấp khó khăn dẫn đến sốc, đang tiến hành đặt nội khí quản để đảm bảo đường thở thông thoáng. Tôi đã bảo y tá đi lấy thuốc vận mạch trong điều trị sốc, như vậy có thể duy trì các dấu hiệu của sự sống, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Mong muốn sống của cô ấy có vẻ yếu ớt, tôi không thể đảm bảo cô ấy có thể bình an vô sự.”

Sau khi Tưởng Chính Trì nói xong, Chu Thần Diệp giống như hóa thành pho tượng. Anh ta đột nhiên cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, nhất thời không thể suy nghĩ được điều gì nữa.



Sắc mặt Tưởng Chính Trì không chút gợn sóng, thu hết biểu cảm của anh ta vào đáy mắt. Làm bạn thân đã nhiều năm, hiểu biết của anh về Chu Thần Diệp cho dù không được mười phần thì cũng được hơn tám phần.

Cho dù anh ta có trốn tránh che giấu thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật rằng anh ta đã yêu Nguyễn Nam Tô.

Chỉ là chấp niệm trong lòng anh ta quá sâu, sâu đến mức lấn át tình cảm của anh ta, khiến cho đến tận giờ phút này anh ta cũng không phát hiện ra.

Tưởng Chính Trì cũng không có ý định nhắc nhở anh ta.

Dù sao sau chuyện này, Nguyễn Nam Tô cũng không thể tha thứ cho Chu Thần Diệp nữa, anh không cần phải làm điều thừa.

Chu Thần Diệp cảm giác trước mắt bắt đầu tối sầm, anh ta khó có thể khống chế được bản thân khi nghĩ đến từng chi tiết nhỏ trong hai năm qua.

Nguyễn Nam Tô từng nói, cô lớn lên trong một gia đình không được xem là viên mãn, cảm ơn anh ta đã cho cô một gia đình hạnh phúc, bù đắp tiếc nuối thời thơ ấu của cô.

Cô rõ ràng…… từng lệ thuộc vào anh ta như vậy.

Tại sao bây giờ ngay cả ý thức sinh tồn cũng yếu ớt?

Lồng ngực anh ta đau đến không thở nổi, không dám nghĩ đến cô nữa, gần như buộc mình dời đi suy nghĩ.

Đúng rồi, Ôn Ngưng.

Ôn Ngưng thế nào rồi?



Chu Thần Diệp vừa định hỏi, lại thấy Phương Hành đột nhiên vội vàng đi tới.

“Cậu ra đây làm gì!?” Anh ta gần như gầm lên, trút hết tức giận và oán hận của mình lên một người vô tội, “Đã là lúc này rồi mà cậu còn không lo túc trực bên con bé?”

Phương Hành ngẩng đầu nhìn anh ta. Câu nói kế tiếp khiến Chu Thần Diệp như bị sét đánh: “Bác sĩ Tưởng, Ôn Ngưng đi rồi.”

Sắc mặt Chu Thần Diệp đột nhiên thay đổi, anh ta dồn toàn bộ sự chú ý vào Nguyễn Nam Tô, ngược lại đã quên mất Tống Ôn Ngưng.

Anh ta không buồn hỏi thêm gì nữa, trầm mặt bước nhanh đến phòng bệnh của Tống Ôn Ngưng.

“Cô ấy đi rồi? Cô ấy đi đâu?” Chu Thần Diệp tiến lên túm lấy cổ áo Phương Hành, “Cô ấy bệnh nặng như vậy, sao cậu không trông chừng cô ấy cẩn thận, còn để cô ấy chạy mất?”

“Cô ấy không chạy đi đâu cả.” Phương Hành bình tĩnh đáp, chỉnh lại cặp kính gọng vàng trên sống mũi, “Ý tôi là, cô ấy qua đời rồi.”

 

------oOo------

 

 
 
Chương 35: Là cậu ép cô ấy chết


Chu Thần Diệp đấm mạnh vào sống mũi anh ta: “Cậu nói cái quái gì vậy! Cô ấy vẫn đang khỏe mạnh, còn chưa đến mức nguy kịch không thể cứu chữa, sao lại đột nhiên qua đời?”

Phương Hành không chịu nổi sức lực của anh ta, ngã ngồi xuống đất.

Kính cũng rơi sang một bên, anh ấy đưa tay nhặt lên, sau đó chậm rãi đứng dậy: “Bởi vì cô ấy tự rút máy thở của mình.”

Tống Ôn Ngưng biết Chu Thần Diệp sắp xếp phẫu thuật thay thận cho cô ấy vào ngày hôm nay.

Cô ấy cũng biết, mình không ngăn cản được anh ta.

Cho nên vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh, cô ấy đã tình nguyện vứt bỏ những ngày còn lại của mình để ngăn chặn sự điên cuồng của anh ta.

Sắc mặt Chu Thần Diệp nhất thời trắng bệch, thì thào trong miệng: “Làm sao…… Làm sao có thể….”

“Anh Chu.” Phương Hành đeo kính lại, nỗi đau trong mắt gần như không giấu được, nhưng giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh: “Ôn Ngưng nói, cách duy nhất cô ấy có thể ngăn cản anh là tự kết thúc cuộc sống của mình.”

Sau khi tỉnh lại, Tống Ôn Ngưng đã dùng chút sức lực cuối cùng tự tay cắt đứt đường sống của mình.

Lúc đó anh ấy ở ngay bên cạnh.



Người ra đi trong sự nhẹ nhõm và tiêu sái, người ở lại thì bị hiện thực đâm cho một nhát dao chảy máu đầm đìa, đau đến mức không muốn sống nữa.

Phương Hành bật khóc muốn ngăn cản cô ấy, anh ấy muốn đi tìm bác sĩ, nhưng lại bị cô dùng chút sức lực yếu ớt giữ lại.

“A Hành.” Tống Ôn Ngưng khẽ gọi tên anh ấy, “Đừng phí sức nữa, đây là chuyện sớm muộn thôi, chúng ta phải học cách chấp nhận.”

Cô ấy nói, A Hành, chết không phải là điều tồi tệ nhất, chết một cách tôn nghiêm vẫn tốt hơn là sống tạm bợ gấp trăm ngàn lần.

Cô ấy nói, A Hành, em không còn nhiều thời gian nữa, không thể lãng phí thêm những giây phút còn lại, trò chuyện với em một lát được không?

Phương Hành làm sao có thể tiếp nhận được sự thật này, anh ấy nằm bên cạnh Tống Ôn Ngưng bật khóc thành tiếng, rõ ràng là vô cùng đau đớn nhưng vào giây phút cuối cùng vẫn thành toàn cho quyết định của cô ấy.

Anh ấy đã yêu Tống Ôn Ngưng như thế.

Yêu sự trong sáng và thuần khiết trên người cô ấy, yêu cô ấy vì cuối cùng đã lựa chọn dùng mạng sống của mình để cứu người khác, yêu cô ấy dù ra đi đau đớn nhưng vẫn nén nhịn để thực hiện tâm nguyện sau cùng.

Phương Hành ngẫm đi nghĩ lại, đột nhiên bật cười.


“Cậu còn mặt mũi để cười?” Chu Thần Diệp hoàn toàn mất đi lý trí, lại đánh một quyền vào mặt anh ấy, “Tôi cho phép cậu ở lại chăm sóc con bé, đây là cách cậu chăm sóc con bé sao?”

Lần này, Phương Hành không để cho anh ta đánh mình nữa. Anh ấy bình tĩnh bắt lấy nắm đấm của đối phương: “Anh Chu, anh trút hết tức giận lên người tôi như thế, liệu anh có dễ chịu hơn không?”



Chu Thần Diệp nắm chặt lòng bàn tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Phương Hành gằn từng chữ một, nói cho anh ta biết sự thật anh ta không muốn nghe nhất và cũng không muốn đối mặt nhất: “Nếu không phải vì anh, Ôn Ngưng đã có cơ hội sống thêm vài ngày nữa.”

“Là anh ép cô ấy chết.”

“Anh mới là tên đầu sỏ gây ra tội ác tày trời này.”

Trong đầu Chu Thần Diệp cứ vang vọng mấy câu nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại nặng ngàn cân này của Phương Hành, hai chân anh ta mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Cánh cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị đẩy ra lần nữa, ngay sau đó, anh ta nhìn thấy một bác sĩ khác mặc áo blouse trắng đi ra.

Đó là bác sĩ cùng Tưởng Chính Trì vào phòng phẫu thuật làm phẫu thuật cho Nguyễn Nam Tô…

Trên người anh ấy còn mặc quần áo phẫu thuật, chưa cởi găng tay, bước chân cực kỳ vội vàng.

Chu Thần Diệp còn kịp tiêu hóa nỗi đau do lời nói của Phương Hành mang lại, trong lòng lại nảy sinh một dự cảm chẳng lành. Anh ta ngăn bác sĩ lại, cảm thấy cực kỳ sợ hãi: “Nguyễn Nam Tô đâu? Cô ấy thế nào rồi?”

“Anh, anh Chu…” Bác sĩ bị cơn thịnh nộ trên người anh ta làm giật mình, nơm nớp lo sợ nói: “Vợ anh, cô ấy… cô ấy không còn dấu hiệu sống nữa…”
 
Chương 36: Người đã mất rồi, còn giả vờ thâm tình gì nữa


Chu Thần Diệp nhất thời máu huyết dâng trào, lần này thật sự không đứng vững được nữa, ngã ngồi trên mặt đất.

“Không phải chỉ bị dị ứng thuốc sao?” Anh ta không muốn tin, cũng không thể tin được, “Dị ứng thuốc sao lại nghiêm trọng như vậy?”

Bác sĩ dùng thuật ngữ chuyên môn giải thích với anh ta vài câu, nhưng anh ta nghe không hiểu gì cả.

Điều duy nhất có thể hiểu được là thể chất của Nguyễn Nam Tô vốn không tốt, lần dị ứng thuốc này quá nghiêm trọng, là một trường hợp cực kỳ hiếm thấy trong y học…

Chẳng mấy chốc, giường mổ đã bị bác sĩ đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Tấm ga màu trắng che kín người nằm trên đó, im lặng chết chóc, không hề có tiếng động.

Hai tay Chu Thần Diệp hết siết chặt rồi lại buông ra, cứ thế lặp đi lặp lại động tác này.

Anh ta muốn bước tới xem thử, nhưng hai chân giống như mọc rễ trên mặt đất, không thể cất bước được.

Nói cho cùng, anh ta chỉ là đang sợ hãi mà thôi.

Anh ta là kẻ giết người.

Đúng, Phương Hành nói không sai.

Anh ta hại chết em gái của mình, hại chết vợ của mình, anh ta là hung thủ tội ác tày trời.

Thế nhưng, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hại chết Nguyễn Nam Tô……



Anh ta chỉ là, chỉ là muốn cứu Ôn Ngưng thôi…sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?

Giường phẫu thuật dần rời khỏi tầm mắt, Chu Thần Diệp giống như bị kích thích đột nhiên đứng phắt dậy.

Không thể nào, anh ta không tin, Nguyễn Nam Tô không thể chết được.

Phương Hành không thể nhịn được nữa, từ phía sau ngăn anh ta lại: “Anh không nghe thấy sao, bác sĩ nói Nam Tô đã chết rồi! Cô ấy oán hận anh vì bị anh hại chết, anh đừng quấy rầy cô ấy nữa, được không?”

Chu Thần Diệp nhìn chằm chằm chiếc giường giải phẫu hoàn toàn biến mất khỏi tầm tầm mắt của mình, há miệng nhưng lại đau đến nói không thành lời.

Cuối cùng anh ta không đuổi theo nữa, mà lảo đảo đi về một hướng khác.

*

Ba tháng sau.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, cái lạnh kéo dài cuối cùng cũng biến mất, mùa xuân lại đến theo chu kỳ.

Sau khi Nguyễn Nam Tô “qua đời”, dì Đồng không hề nhìn thấy chút đau buồn nào trên người Chu Thần Diệp. Anh ta vẫn đi làm, vẫn ăn uống như thường lệ, ngoại trừ trong nhà thiếu đi một bà chủ nhà thì không có gì thay đổi.

Chu Thần Diệp bảo bà ấy vứt bỏ mọi thứ liên quan đến Nguyễn Nam Tô trong nhà, đốt cùng với ảnh cưới, như thể người đó chưa từng xuất hiện trong căn nhà này.


Hôm nay nhiệt độ tăng cao, tuyết đọng dần tan, sau khi tan ca anh ta đến cửa hàng bán hoa mua một bó hoa mang về nhà.

Dì Đồng nhìn thấy anh ta mang hoa về thì có chút kinh ngạc: “Cậu chủ, hoa này…

“Đây là hoa sơn trà Tô Tô thích nhất.” Chu Thần Diệp cười cắt ngang lời bà ấy, “Dì Đồng, dì còn nhớ không, đầu xuân năm ngoái cô ấy ầm ĩ muốn cháu tặng cho cô ấy một bó hoa sơn trà, nhưng cháu quá bận rộn nên quên mất chuyện này, cuối cùng cũng không tặng…”



Dì Đồng mím môi, trong lòng thổn thức.

Người đã mất rồi, còn giả vờ thâm tình gì nữa.

“Thời gian qua, cô ấy chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của cháu.” Anh ta lẩm bẩm với bó hoa kia, “Chắc là, cô ấy còn hận cháu lắm…”

“Cậu chủ.” Dì Đồng thở dài, mặc dù trong lòng bà ấy cũng có oán hận, nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài, “Cô chủ đã qua đời rồi, cậu nén bi thương.”

“Qua đời?” Chu Thần Diệp như bị hai chữ này kích thích, đột nhiên đưa tay đẩy bó hoa sơn trà xuống khỏi bàn, “Tô Tô đâu đã chết, cớ gì cháu phải nén bi thương?”

Sau khi Nguyễn Nam Tô ‘qua đời’, anh ta ở trước mặt mọi người vẫn rất bình tĩnh.

Những đêm trằn trọc không ngủ được, ngoại trừ anh ta ra thì không có người thứ hai biết.

Một tháng trước, Chu Thần Diệp đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói cho anh ta biết anh ta bị  mắc chứng rối loạn ảo tưởng, hơn nữa còn có xu hướng nghiêm trọng.

Nếu như không được kiểm soát kịp thời, bệnh sẽ phát triển sang giai đoạn sau, biến thành rối loạn loạn lưỡng cực hoặc bệnh tâm thần.

 

------oOo------

 

 
 
Chương 37: Ba tháng tăng 7,5kg


Tình trạng của anh ta quả thực rất thật nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức có đôi khi không thể nghe được ba chữ “Nguyễn Nam Tô”, vừa nghe đến là tâm trạng lại thất thường.

Vì thế anh ta bắt đầu thôi miên bản thân, cô vẫn chưa chết, cô vẫn còn sống khỏe mạnh trên đời này.

Không chỉ có như thế, Chu Thần Diệp còn bắt đầu tìm phụ nữ, cứ hai ba ngày lại đổi một người, không có ai ở bên cạnh anh ta quá một tuần.

Những người phụ nữ này đều có nét giống Nguyễn Nam Tô, hoặc là mắt, hoặc là mũi, hoặc là miệng… Khi nằm lên người họ, anh ta sẽ nhắm mắt lại, tưởng tượng khuôn mặt dưới thân là khuôn mặt của Nguyễn Nam Tô.

Dường như chỉ có như vậy, anh ta mới có thể làm cho trái tim hoang vu cằn cỗi của mình nở rộ một đóa hoa hồng tươi đẹp.

Thời tiết tháng Ba, ánh mặt trời ngoài cửa sổ ấm áp mà trong sáng.

Sau bữa trưa, Nguyễn Nam Tô sờ cái bụng nhỏ đang căng lên của mình, thử cân ký.

Màn hình của cân sáng lên, hiển thị 52,8kg.

“Lại mập lên rồi.” Cô ảo não cau mày, đá dép ra cân lại một lần nữa, “Mới ba tháng mà tôi đã tăng 7,5kg…”

Tưởng Chính Trì đang ngồi trên sô pha lật xem một quyển sách có kiến thức y học: “Mập lên chẳng phải tốt sao? Em cao một mét bảy, dù nặng hơn 50kg thì vẫn còn gầy.”



“Bây giờ thì không sao, nhưng tôi sợ cứ tiếp tục tăng như vậy.” Nguyễn Nam Tô đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, “Ba tháng tăng 7,5kg, sáu tháng tăng 15 kg, cứ tiếp tục như vậy, tết năm nay tôi sẽ tăng lên thành 75kg…”

Người đàn ông nghe vậy thì nhịn không được bật cười. Anh khép quyển sách trong tay lại, đưa tay xoa xoa đầu cô: “Nào có tính như em.”

Động tác có chút thân mật, sắc mặt Nguyễn Nam Tô hơi thay đổi.

Tưởng Chính Trì cũng nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, vô thức rút tay về.

“À thì…”

“Chuyện là…”

Hai người đồng thời lên tiếng, vì thế không khí càng thêm xấu hổ.

Tưởng Chính Trì giơ tay lên che môi, ho nhẹ một tiếng: “Em nói trước đi.”


“Cũng không có gì.” Nguyễn Nam Tô sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của mình, vắt hết óc suy nghĩ đề tài để giảm bớt sự xấu hổ: “Tôi chỉ muốn hỏi anh là…anh có…hối hận không?”

“Hối hận chuyện gì?”



“Chuyện cứu tôi.”

Ba tháng trước, sau khi cô chạy trốn thất bại thì bị Chu Thần Diệp bắt nhốt trong phòng bệnh. Anh ta tịch thu điện thoại di động của cô, không cho phép cô liên lạc với bất cứ ai bên ngoài, cộng với sự giám sát chặt chẽ của vệ sĩ, thế nên bọn họ rất khó có cơ hội gặp nhau.

Nhưng hằng ngày đều có nhân viên y tế đến đưa cơm cho cô đúng giờ, vả lại Tưởng Chính Trì cũng có rất nhiều người quen ở bệnh viện, muốn nhờ người nhắn tin cho cô là chuyện dễ dàng.

Anh bảo cô đừng lo lắng, anh đã đưa bố mẹ cô đến nơi an toàn, hơn nữa sẽ nghĩ cách cứu cô.

Khi đó Nguyễn Nam Tô cũng không biết, cái gọi là ‘cách’ của anh thực ra là tự tay hủy hoại tương lai của mình để đổi lấy mạng sống của cô.

Dị ứng thuốc mê đồng nghĩa với phẫu thuật thất bại, với tư cách là bác sĩ mổ chính, Tưởng Chính Trì có trách nhiệm không thể trốn tránh.

Tin tức cô “qua đời” vừa bị truyền ra bên ngoài, người đàn ông vốn đang trên đỉnh sự nghiệp bỗng chìm ngập trong ngòi bút của dư luận, danh tiếng cũng bị hủy hoại.

Trong số các ca phẫu thuật thành công 100% của Tưởng Chính Trì, cô là người duy nhất thất bại.

Mỗi lần nhớ lại chuyện này, Nguyễn Nam Tô đều cảm thấy mình đã làm liên lụy đến anh, từ đó sinh ra một cảm giác áy náy mãnh liệt.

Cô biết việc cứu người đối với anh rất quan trọng, nhưng anh còn trẻ tuổi mà đã đạt được thành tựu và vinh dự như thế…cũng quan trọng không kém.
 
Chương 38: Tỏ Tình (1)


“Chuyện này có gì phải hối hận chứ.” Tưởng Chính Trì cười rạng rỡ, “Tôi chưa từng hối hận, em đừng nghĩ nhiều.”

“Nhưng chính vì tôi mà tương lai của anh mới bị hủy hoại.”

“Chuyện này không liên quan đến em.” Anh rũ mắt xuống, giọng nói rất ôn hòa, “Nam Tô, em đừng ôm tất cả trách nhiệm về mình, như vậy sẽ khiến em sống rất mệt mỏi.”

“Tương lai rất quan trọng, nhưng đứng trước mạng sống con người thì tương lai không đáng được nhắc tới, cho nên tôi chưa từng hối hận.”

Anh giúp Chu Thần Diệp giấu diếm chuyện kia lâu nay đã là nỗi băn khoăn rất lớn, vào thời điểm cuối cùng vẫn còn cơ hội kịp thời ngăn chặn sự mất mát là chuyện tốt, làm sao anh có thể hối hận được.

Anh không hối hận.

Anh thậm chí còn cảm thấy vui mừng và may mắn.

Tưởng Chính Trì biết, chuyện quá khứ là vết sẹo không thể nói trong lòng Nguyễn Nam Tô, cho nên anh không tiếp tục đề tài này nữa.

Một lát sau, anh đột nhiên hỏi cô: “Nam Tô, hôm nay thời tiết rất đẹp, em có muốn chúng ta đi ngắm hoàng hôn không?”

Nguyễn Nam Tô nghiêng đầu nhìn anh, cất giọng ấm áp: “Muốn.”

Bốn giờ chiều, hai người mới ra khỏi nhà.

Gần đây thời tiết rất quang đãng, lúc này nắng vẫn còn ấm áp.



Chiếc xe màu đen lái trên đường cao tốc, dần dần chạy về phía bờ biển dài vô tận.

Nơi này là thành phố Khê Hải cách Đông Thành rất gần, có phong cảnh ven biển tuyệt đẹp, rất thích hợp du lịch nghỉ dưỡng.

Nguyễn Nam Tô ngồi ở ghế phụ, nhìn phong cảnh từ từ trôi xa, trong lòng dâng lên cảm giác hưng phấn.

Kỳ thật lúc rời khỏi Đông thành, Tưởng Chính Trì có chút lo lắng cho trạng thái tâm lý của cô, sợ cô sẽ vì Chu Thần Diệp mà rơi vào bế tắc, tạo thành chứng trầm cảm.

Cũng may năng lực tự chữa lành tâm lý của cô rất tốt, sau khi đi tới thành phố Khê Hải, trên gương mặt cô rõ ràng đã cười nhiều hơn.

Có lẽ là tránh xa nguồn gốc gây thương tổn, cũng có lẽ là đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ trước kia.

Suốt đường đi, khóe miệng Nguyễn Nam Tô cứ cong mãi, ánh mặt trời trong mắt cô tươi sáng sinh động. Tưởng Chính Trì cảm thấy, đây mới là dáng vẻ mà một cô gái ngoài 20 tuổi nên có.

Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một lúc, đột nhiên quay đầu lại hỏi anh: “Chúng ta sẽ ra biển à?”

“Ra bờ biển ngắm hoàng hôn là đẹp nhất.” Người đàn ông hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô được ánh mặt trời nhuộm một tầng ánh sáng, “Em muốn đi không? Nếu không muốn thì chúng ta cũng có thể đổi chỗ khác.”


“Muốn chứ, đã lâu rồi tôi không ra bờ biển.”

“Vậy chúng ta chạy ra biển.” Anh cười khẽ trả lời, giọng điệu rất đỗi dịu dàng.



Xe chạy về phía trước, cuối cùng dừng lại bên bờ biển.

Nguyễn Nam Tô vừa xuống xe đã vội vã đá văng giày của mình, dang rộng hai cánh tay chạy về phía hoàng hôn đỏ rực.

Tưởng Chính Trì giúp cô cầm giày đi phía sau, nhìn chằm chằm vào tấm lưng vui vẻ của cô với một nụ cười trên môi.

Mùi gió biển mặn chát, mang theo một chút tanh.

Bàn chân trắng nõn của Nguyễn Nam Tô giẫm lên cát sỏi bên bờ, chạy được một lúc, cô lại quay đầu cười nói với người đàn ông phía sau: “Ở đây đẹp thật, sớm biết vậy tôi nên nghe lời anh, ra ngoài thư giãn.”

Tưởng Chính Trì không chỉ một lần nhắc tới, anh muốn dẫn cô ra ngoài ngắm phong cảnh bên ngoài.

Nhưng thời gian đó tuy rằng ngoài mặt cô giả vờ mình rất ổn, song trong lòng vẫn còn chán nản, hoàn toàn không có tâm trạng gì.

“Bây giờ cũng không muộn.” Tưởng Chính Trì nghiêm túc nhìn cô, dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt cô cũng trở nên mơ hồ do đứng ngược sáng: “Nam Tô, em có muốn cân nhắc đến việc…đổi một cuộc sống khác không?”

 

------oOo------

 

 
 
Chương 39: Tỏ tình (2)


Nghe có vẻ chỉ là nhất thời xúc động hỏi ra, nhưng giọng điệu của anh lại rất thận trọng.

Nguyễn Nam Tô hơi giật mình.

Đổi một cuộc sống khác?

Cô không nghĩ tới chuyện này, không phải không muốn nghĩ mà là không dám nghĩ.

Cuộc sống trong quá khứ của cô quá mức cằn cỗi, khi còn bé đã mất mẹ, tuy rằng bố thương yêu cô nhưng cả ngày bận rộn công việc, thời gian ở nhà đã ít lại càng ít.

Sau đó Khương Lan Chi vào nhà, mặc dù không ngược đãi hay ức hiếp cô quá mức, nhưng cũng không thân thiết với cô lắm.

Xét cho cùng hai người cũng không có quan hệ huyết thống, cho nên ở giữa luôn có một rào cản vô hình.

Cô không cảm nhận được nhiều sự ấm áp từ gia đình, cho đến khi gặp được Chu Thần Diệp, cứ tưởng đã tìm được người bạn đồng hành sau nhiều năm cô độc một mình.

Nhưng đến cuối cùng, hiện thực lại giáng cho cô một đòn đau đớn.

Sau này cô không dám nghĩ đến nữa, đến nỗi dù biết rõ Tưởng Chính Trì không có ác ý với mình thì cô cũng không cho phép mình có bất cứ dao động gì.

Từ việc anh tự hủy hoại tương lai vì cô đến sống chung ba tháng qua, không phải là cô không nhận ra sự quan tâm chu đáo anh dành cho mình. Nhưng anh không nói gì, cho nên cô yên tâm cho rằng đó “tình bạn.”



Hôm nay anh đột nhiên hỏi ra câu này khiến Nguyễn Nam Tô cảm giác hạt giống trong lòng mình đang rục rịch nảy mầm.

“Con người phải nhìn về phía trước.” Tưởng Chính Trì nhìn chằm chằm mặt biển xanh thẳm, giọng nói đầy sự dịu dàng và chân thành, “Nam Tô, em không nên bị nhốt mãi trong quá khứ.”

Sau khi rời khỏi Đông Thành, trong lòng Nguyễn Nam Tô dựng lên một bức tường cao kín gió. Nhưng hôm nay, bước tường cao chót này đang có dấu hiệu rạn nứt trước đòn tấn công dịu dàng của anh.

Cô rũ mắt xuống, bối rối kìm nén những rung động trong lòng.

Rất ít người có thể đối mặt với sự dịu dàng như vậy mà không có chút dao động nào, chỉ là cô không phân biệt được sự dao động này xuất phát từ cảm kích… hay là rung động thật sự.

Gió biển gào thét bên tai, sóng cuộn từng lớp đẩy vào bờ.

Nguyễn Nam Tô nhìn về phía xa xa, ánh chiều tà rải dài trên bờ biển, màu đỏ và xanh hòa lẫn vào nhau, khúc xạ ra cảnh đẹp khiến lòng người chấn động.

“Anh xem.” Cô đưa tay chỉ mặt biển, cười cười chuyển đề tài: “Hoàng hôn đẹp quá.”

“Đúng, rất đẹp.”

Tưởng Chính Trì biết cô có ý trốn tránh, bèn thuận theo ý cô, không hỏi nữa.

Cô đang ngắm phong cảnh, còn anh đang ngắm cô, nụ cười ôn hòa, ánh mắt tràn ngập bao dung và thiên vị.

Ánh hoàng hôn trải dài khắp bầu trời, đỏ thẫm như màu máu.



Mãi đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen, hai người mới lái xe về đến nhà.

Trên đường không ai nói gì, không khí vô cùng yên tĩnh.

Nguyễn Nam Tô ngơ ngác nhìn cảnh đêm bên ngoài đang dần lùi lại phía sau, giống hệt như một bộ phim quay chậm không tiếng động.

Tưởng Chính Trì bày tỏ ý tứ của mình với cô một cách mơ hồ, nhưng ngay cả trực tiếp đáp lại mà cô cũng không dám, chỉ có thể ngượng ngùng lảng tránh đề tài của anh.

Cô mới bước ra khỏi quá khứ đau thương không lâu, vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng…

Sau khi về đến nhà, Tưởng Chính Trì dừng xe ở bên ngoài.

Anh tháo dây an toàn trên người ra, lại nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như chìm trong màn đêm: “Vừa rồi ở bờ biển em không trả lời anh, thật ra anh đã đoán được đáp án, nhưng Nam Tô, anh vẫn muốn hỏi em lần thứ hai.”

Hai tay Nguyễn Nam Tô siết chặt, tim đập thình thịch.

Tưởng Chính Trì nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt nóng bỏng, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ dịu dàng: “Em có muốn đổi một cuộc sống khác không?”

“Đổi một cuộc sống mà sau này chỉ liên quan đến anh.”

Anh quả thực đã hạ thấp tư thái của mình đến mức thấp nhất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top