Cập nhật mới

Dịch Full Anh Chỉ Thích Em Thôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Anh Chỉ Thích Em Thôi

Anh Chỉ Thích Em Thôi
Tác giả: Nam Qua Thị Tử Bính
Tình trạng: Đã hoàn thành




Họa sĩ vẽ minh họa mềm mại đáng yêu x Anh cảnh sát cực kỳ biết làm nũng

*

Yêu đương với anh cảnh sát cao 1m83, lúc làm nũng lại khiến người ta không đỡ được là cảm giác gì?

Hoàng Y Y: Ngọt đến mức răng tôi cũng muốn rụng, a a a ~

Sau khi gặp Tần Thịnh, toàn bộ từ trường của Hoàng Y Y đã mất khống chế

Từ trước đến nay cô không hề biết trên thế giới thật sự có anh cảnh sát biết trêu chọc người ta như vậy

Theo thời gian, những viên đạn bọc đường đã trêu chọc đến mức khiến cô cả ngày đều si mê

# Anh đang làm gì vậy? #

# Đang nhớ em #

Hỏng rồi, là cảm giác động lòng
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Vừa qua lập xuân, lá liễu bên bờ sông đã chuyển sang xanh biếc, lớp băng trên mặt sông đã tan hoàn toàn, ánh nắng chói chang chiếu rọi từng ngóc ngách của thành phố Giang.

Hoàng Y Y dắt “Đại Hoàng” của mình, thoải mái đi bộ trên vỉa hè. Bên trái là hàng rào thấp màu trắng xám, bên phải trồng một hàng cây bạch quả, vừa vàng vừa xanh.

“Bắt trộm đi!” Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của một bà cụ.

Đại Hoàng kêu “gâu gâu”, nhảy lên, rục rịch không yên.

Hoàng Y Y quay đầu lại, vừa mới xoay người, một người đàn ông mặt dài vạm vỡ đã chạy qua người cô, còn va mạnh vào cô một cái.

Cô bị tên to con kia xô lùi về sau vài bước, dây dắt chó trong tay rơi xuống đất.

Không có sự trói buộc của chủ nhân, Đại Hoàng sủa loạn vài tiếng sau đó nhanh chóng nhảy lên phía trước.

“Đại Hoàng!”

Ngay sau đó, lại có một người đàn ông cao to mặc đồ đen chạy qua cô và lao thẳng đến chỗ con chó cùng người kia ở đằng trước.

Lần này, Hoàng Y Y không thấy rõ tướng mạo người đàn ông cao to kia, cộng thêm do cận thị, sau khi người đàn ông kia chạy xa thì cô càng không nhìn thấy rõ, chỉ biết người đó mặc quần áo màu đen.

Cô bất đắc dĩ nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ của Đại Hoàng, không khỏi thở dài, nghĩ thầm một con chó như em lại mù quáng xen vào việc bắt trộm làm gì?

Lúc này, một bà cụ chạy chậm tới, chạy đến cây bạch quả bên cạnh cô thì không chạy nổi nữa, thở hồng hộc dựa vào thân cây.

Cô đưa cho bà cụ một chai nước khoáng, dốc lòng vỗ lưng bà cụ.

“Cô gái, cháu đúng là người tốt.” Bà cụ nói cảm ơn: “Cũng như Tiểu Tần, đều nhiệt tình cả.”

Tiểu Tần? “Cả cây đen” vừa mới đuổi theo tên ăn trộm sao?

“Bà ơi, không có gì ạ, cháu vừa nhìn thấy anh ấy đuổi theo, con chó cháu nuôi cũng đuổi theo, nó chạy nhanh lắm, nhất định có thể đuổi kịp tên ăn trộm.” Cô quay đầu lại nhìn, trên vỉa hè dài, người đàn ông và một con chó đang chạy về phía này, “Bà ơi, bà nhìn kìa!”

Nhưng mà…

Cùng với việc người đàn ông kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, Hoàng Y Y phát hiện sự việc không hề đơn giản.

Đợi đến khi người đàn ông đi vào trong phạm vi tầm nhìn cận thị của cô, cô mới thấy rõ người đàn ông kia lại mặc quần áo cảnh sát.

Người đàn ông trả lại ví tiền cho bà cụ, “Bà ơi, bà cầm chặt ví tiền này, sau này ra ngoài nhất định phải cẩn thận, giờ tên ăn trộm kia đã bị đồng nghiệp của cháu đưa về đồn cảnh sát rồi.”

Bà cụ hài lòng thỏa mãn nhận lại ví tiền, người đàn ông vốn định đưa bà cụ về, nhưng bị bà một mực từ chối để tự đi một mình.

Hoàng Y Y ngồi xổm dưới đất, khẽ xoa đầu Đại Hoàng, “Sau này em tuyệt đối không thể kích động như vậy, nguy hiểm lắm có biết không?”

Đại Hoàng lởn vởn tại chỗ, kêu “Gâu gâu” mấy tiếng, xem như đồng ý với lời cô nói.

Người đàn ông bên cạnh vẫn chưa đi, đứng im không nhúc nhích trước mặt cô.

Hoàng Y Y không nhịn được tò mò, lập tức ngẩng đầu nhìn, vừa hay chạm thẳng vào ánh mắt của người đàn ông.

Bởi vì cả người ra mồ hôi, người đàn ông cởi mũ cảnh sát xuống, cầm bên tay trái.

Người đàn ông cắt tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, mồ hôi dính trên tóc chảy từ mang tai xuống cổ. Có lẽ do nghề nghiệp này, nước da anh hơi đen, nhưng không ảnh hưởng đến gương mặt góc cạnh rõ ràng và cực kỳ đẹp trai của anh một chút nào.

Vừa nãy cô không nhìn kỹ tướng mạo người đàn ông này như thế nào, bây giờ khoảng cách gần như vậy, bình tĩnh nhìn lại, vậy mà nhìn đến mức sững sờ một lát, mãi đến khi người đàn ông cười một tiếng, cô mới lấy lại tinh thần, ngượng ngùng đứng lên.

“Tôi…” Cô chắp tay sau lưng, giống như phạm lỗi, đang chờ nhận sự trừng phạt của chú cảnh sát.

Nhưng dùng danh từ “chú” để hình dung người cảnh sát trước mắt thì thật sự là nói hơi ngoa, dù sao nhìn anh cũng không quá 30 tuổi.

Không biết sao, nhìn mặt người đàn ông này, Hoàng Y Y luôn có cảm giác thiếu máu, không đủ cung cấp.

“À… Anh, anh cần giấy sao?” Cô luống cuống tay chân muốn lấy một gói giấy nhỏ từ trong túi xách.

Vốn định lấy cái này để làm giảm bớt bầu không khí xấu hổ, nhưng vì trong túi thật sự có quá nhiều thứ linh tinh, trong chốc lát không tìm được giấy.

Đại Hoàng nằm sấp dưới đất ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân hấp tấp của nó, nhỏ giọng “gâu” một tiếng, như thể đang chế giễu chủ nhân.

“Tìm thấy rồi!” Hoàng Y Y thuận lợi lấy ra một gói giấy, đưa tới tay người đàn ông.

Người đàn ông nói cảm ơn, sau đó lấy giấy bút từ trong túi áo ra.

Hoàng Y Y mặt mày khiếp sợ, đang muốn làm gì thế?

“À, tôi ghi chép ngắn gọn trước đã.”

“Dạ? Tôi… Tôi không trộm ví tiền.”

Ối! Chết tiệt! Cô ra sức chửi thầm mình, là băng trong hồ vào mùa đông đã đông ngu luôn đầu óc rồi sao?

Người đàn ông bị cô làm buồn cười, mi mắt cong cong, rất là đẹp.

Nhìn kỹ lại, người đàn ông này đúng là một cái móc áo, mặc lên người bộ đồ cảnh sát, có thể so sánh với những người mẫu nam đi show trên TV.

Hoàng Y Y! Não mày bị cuốn trôi hết lúc xả nước bồn cầu khi đi vệ sinh rồi hả? Chẳng lẽ mùa xuân tới, hormone thật sự bùng phát sao?

Người đàn ông cười nói: “Cô đừng căng thẳng, là vì lần này chó của cô lập công lớn, tôi định ghi chép ngắn gọn một chút, về cục sẽ khen thưởng thỏa đáng.”

“Ồ, là vậy ạ.” Cô hình như có vẻ hơi thất vọng.

Người đàn ông hỏi: “Tên là gì?”

“Đại Hoàng.” Cô buột miệng thốt ra.

“Tôi đang hỏi tên cô?”

Cô cười gượng gạo hơn. “Hoàng Y Y.”

“Số điện thoại.”

“17536…”

“Nhà ở đâu?”

Sao giống như điều tra hộ khẩu vậy? Không lẽ còn muốn hỏi trong nhà có mấy người?

“À… Ngay tiểu khu phía trước.”

Người đàn ông vừa viết vừa ngước mắt nhìn cô, như thể đang cười?

Anh cất giấy bút vào trong túi áo, lại lấy điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình là mã QR WeChat.

Hoàng Y Y ngơ ngác nhìn anh, đầu óc trống rỗng, nhưng vẫn ngoan ngoãn quét mã.

Là một tài khoản WeChat, tên nick là “:”.

“À anh cảnh… Cảnh sát, ghi chú?”

Người đàn ông cầm điện thoại của cô, gõ mấy chữ sau đó trả lại điện thoại cho cô.

Tần Thịnh.

“Còn lại một vấn đề cuối cùng.” Tần Thịnh hơi xấu hổ cười một tiếng.

“Vấn, vấn đề gì?”

“Em có bạn trai chưa?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


“Dạ?” Hoàng Y Y hoàn toàn sửng sốt.

Thật ra từ nhỏ cô đã rất sợ cảnh sát, khi còn nhỏ cứ mỗi lần bất đồng quan điểm là bố mẹ lại lấy cảnh sát ra dọa cô.

Tần Thịnh cúi đầu nhìn, “Tôi hiểu rồi.”

“Không, không phải, ý tôi là, tôi… Không có bạn trai.”

Tần Thịnh ngước mắt nhìn cô lần nữa, cặp mắt đào hoa nhìn khiến cô đỏ bừng mặt.

Anh cong mắt cười một tiếng, hiểu ý rời đi.

Cô ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh, trông thật đẹp đẽ dưới ánh mặt trời.

“Gâu gâu gâu!” Đại Hoàng kêu liên tục vài tiếng, chạy quanh người Hoàng Y Y.

Cô ngồi xổm xuống ra sức xoa xoa mặt Đại Hoàng, còn hôn một cái, “Đại Hoàng, vận đào hoa của chị em tới rồi, đi thôi, về cho em thêm cơm!”

——

Trước bàn máy tính, Hoàng Y Y nằm nhoài trên bàn ngủ.

Đây là một căn phòng cho thuê chưa đầy 80 mét vuông, một phòng ở, nhưng có đầy đủ phòng bếp, phòng ngủ, phòng vệ sinh, đặc biệt thích hợp với những người trẻ tuổi độc lập vừa mới ra xã hội không lâu như Hoàng Y Y.

Nhưng điều rất không phù hợp chính là tiền thuê 1.500 tệ/tháng, còn là cô năn nỉ chủ nhà rất lâu mới có thể thuê.

Rèm cửa trên bệ cửa sổ bị gió thổi lên, làm tóc Hoàng Y Y cũng bay theo.

Cô mới tốt nghiệp chưa đầy hai năm, là một họa sĩ vẽ tranh minh họa cho nhà xuất bản, lúc bình thường ở nhà vẽ tranh xem như đang đi làm, thời gian làm việc phân bổ tự do, chỉ là có lúc chạy deadline bản vẽ thì vừa hao tâm tổn sức vừa mệt, còn có thể vinh dự trở thành một con “Gấu trúc”.

Điện thoại kêu “reng reng”.

Đại Hoàng nhảy từ ghế bập bênh lên trên bàn máy tính, móng chân trước chạm vào màn hình điện thoại.

Hoàng Y Y bị tiếng rung của điện thoại đánh thức, khẽ la Đại Hoàng một tiếng sau đó cầm điện thoại lên xem, Đại Hoàng cũng thức thời nhảy xuống bàn.

Số điện thoại lạ?

Cô ấn từ chối cuộc gọi, bắt đầu vươn vai, mắt vô hồn nhìn về phía màn hình máy tính. Trên bàn máy tính toàn là bản vẽ phác thảo trắng xóa, dưới đất cũng chất đầy giấy vo thành cục.

Không quá một phút đồng hồ, điện thoại lại rung lên lần nữa.

“A lô?” Lần này cô nghe máy.

“Tôi là Tần Thịnh.”



“À, dạ… Dạ, vâng… Có chuyện gì thế ạ?”

Đầu kia điện thoại truyền đến một trận cười giòn giã, nghe không chỉ có một mình Tần Thịnh.

“Cờ thưởng của Đại Hoàng viết xong rồi, tôi mang tới cho em, hay em có thời gian thì tới đồn cảnh sát lấy?”

“Dạ, chuyện này…”

Không đợi Hoàng Y Y nghĩ xong muốn lấy như thế nào, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến từng tràng cười của đàn ông.

“Chị dâu phải đích thân tới cục lấy nha, chúng tôi phải nhìn tận mắt xem rốt cuộc dáng vẻ chị dâu như nào.” Một giọng đàn ông xa lạ truyền tới.

Ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân và tiếng đóng cửa, cùng với đó, những tiếng cười kia cũng dần nhỏ lại.

Hoàng Y Y sững người, không nói nên lời.

“Em đừng để trong lòng, bọn họ thích nhất là trêu chọc anh cả.” Tần Thịnh nói.

“Anh cả ạ?” Hoàng Y Y thử hỏi.

Bên kia im lặng khoảng vài giây, “Ừ, một người anh rất quan tâm bọn tôi ở trong cục.”

“Ồ.” Cô cúi đầu nhìn bản vẽ trên bàn, cô còn tưởng chị dâu trong miệng bọn họ chính là mình…

Tưởng bở.

“A lô?” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói.

“Vâng, để tôi tự tới lấy, không phiền các anh đi thêm một chuyến đâu ạ.”

“Được, khi nào em tới thì nói trước với tôi một tiếng.”

Sau khi cúp máy, Hoàng Y Y ngơ ngác nhìn chằm chằm điện thoại.

Đại Hoàng nằm trong ổ chó đang ăn đồ ăn của mình một cách ngon lành.

Cô mở WeChat, nhấn vào khung thoại chưa từng gửi một tin nhắn.

Bấm vào, lại bấm ra. Lại bấm vào, nhìn chằm chằm chữ “Tần Thịnh” trên cùng màn hình, ngón tay lướt qua khung thoại, lại không biết có thể gửi cái gì, trong lòng trống rỗng khó hiểu.

Chắc bây giờ anh đang bận lắm nhỉ? Với lại vừa nãy đã nói cảm ơn, cũng không cần nhắn WeChat nữa.

Tiếng Đại Hoàng ăn thức ăn cho chó càng càn rỡ hơn, cô “hừ” một tiếng: “Đại Hoàng! Còn ngông nghênh như vậy nữa là chị cướp thức ăn cho chó đấy.”

Đại Hoàng “Gâu” một tiếng, liếc mắt nhìn cô.

Đột nhiên, điện thoại rung lên.

Cô quay đầu lại xem.

[ Tần Thịnh: Gì vậy? ]

Úi! Thảm quá, bị bắt tại trận rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


[ Hoàng Y Y: Tôi đang đổi nền khung chat. ]

Cô suy nghĩ một lúc lâu mới sắp xếp được ngôn ngữ và gửi đi.

Một phút, năm phút.

Đã qua mười phút, điện thoại im ắng giống như cục gạch lạnh ngắt.

Cô nhìn chằm chằm màn hình đen xì nửa tiếng đồng hồ, không ngừng mở khóa, mở WeChat, rời khỏi WeChat, khóa màn hình.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô phản chiếu trên màn hình, ngũ quan tinh xảo làm người ta không muốn nhìn thêm một cái cũng khó.

Nhưng thật ra thực tế rất phũ phàng là —— hoàn toàn sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.

Vòng sinh hoạt của Hoàng Y Y rất nhỏ, ngoài mấy bạn học nữ có quan hệ rất tốt ra thì chỉ còn lại anh chị em họ hàng trong nhà, còn có chị Diệp lần nào tới nhà cô cũng là tới giục cô nộp bản phác họa.

Bình thường cô cũng không đăng ảnh selfie lên vòng bạn bè, cho nên lâu như vậy, không có bạn trai cũng thật sự không kỳ lạ.

Cô di chuyển vị trí đến phòng vệ sinh, đột nhiên bắt đầu cố gắng học cách trang điểm trong video của các beauty blogger như phát rồ, sau hai ba tiếng đồng hồ trang điểm, lại phát hiện ra trang điểm đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ, còn không bằng không làm…

Tại sao đôi tay vẽ tranh này lại không biết trang điểm chứ?

Cô tẩy trang, cũng thấy nản.

Những đồ trang điểm đã mua ở trong nhà lại cứ thế bị bỏ xó, thứ được sử dụng nhiều nhất vẫn là son môi.

Cô nhảy lên giường, cả người vùi xuống giường, lăn qua lộn lại trên đó.

Nhưng trong đầu toàn là hình ảnh Tần Thịnh mặc đồng phục cảnh sát màu đen, còn cả câu nói kia của anh —— Em có bạn trai chưa?

Cô thẹn thùng ngồi dậy, ôm gối ôm, giao diện WeChat vẫn dừng lại ở câu “Tôi đang đổi nền khung chat”.

Ngoài cửa sổ trời hơi tối, Hoàng Y Y không thể không bật đèn, cả căn phòng lập tức sáng bừng lên.

Cô lơ đãng làm món cơm rang trứng, ăn cơm xong lại ép mình vùi đầu vào công việc.

Bởi vì Tần Thịnh, đã một ngày cô không làm việc, với lại thời hạn nộp bản vẽ sắp đến, nếu lại không nộp bản vẽ, chị Diệp giục bản vẽ như đòi mạng sẽ lại tới cửa.

Nhưng mà…

Sau khi cô vẽ vài nét bút, suy nghĩ hoàn toàn trống rỗng, trong đầu chỉ toàn là gương mặt Tần Thịnh.

“A!” Cô vùi đầu vào gối ôm.

Mình cũng không phải cô bé mười sáu mười bảy tuổi nữa…

Chỉ là câu nói “Em có bạn trai chưa” của Tần Thịnh, thật sự rất trêu chọc lòng người, lại còn khiến Hoàng Y Y bị chọc ghẹo đến mức cả ngày không có tâm tư làm những việc khác.

Thời gian bò đến 9:30 tối, cô đeo cặp kính gọng tròn màu đen, vạch từng nét phác hoạ.

Trên màn hình máy tính là một người đàn ông cao lớn rắn rỏi mặc đồng phục cảnh sát.

“Rù rù ~” Điện thoại cuối cùng cũng rung lên! Cô lập tức lật điện thoại ra xem.

[ Tần Thịnh: Cuối cùng anh cũng được về nhà, đói quá. ]

Đói? Chẳng lẽ anh còn chưa ăn cơm sao?

[ Hoàng Y Y: Sao anh chưa ăn cơm thế? ]

[ Tần Thịnh: Ăn rồi, mà lại đói. ]

Cô ôm điện thoại cười ngu ngốc.

[ Hoàng Y Y: Vậy ở nhà tìm chút gì ăn tạm đi? Mấy loại như sủi cảo đông lạnh ấy?]

[ Tần Thịnh: T^T không có, hu hu hu ]

Hoàng Y Y có chút không đỡ được câu làm nũng của Tần Thịnh, cô thật sự không tưởng tượng nổi một anh cảnh sát cao hơn 1m8 lúc làm nũng sẽ có dáng vẻ gì.

Cô suy nghĩ một lát, hết cách rồi thì cũng chỉ có thể gọi đồ ăn bên ngoài thôi.

Cô mở khung chat rồi bắt đầu gõ chữ, còn chưa gửi đi thì có một cuộc gọi đến, làm cô không kịp đề phòng.

“A lô, Y Y hả, khi nào nộp bản vẽ được nhỉ? Bên chị đang chờ đấy, cuốn sách mới này sẽ được xuất bản ngay thôi, em phải làm kịp trang bìa nhé.”

Lại là lời chào hỏi chí mạng đến từ chị Diệp.

Hoàng Y Y yếu ớt nói: “Em đang vẽ mà, mai, mai là em có thể vẽ xong, em đảm bảo tối mai sẽ gửi bản vẽ cho chị.”

Chị Diệp: “Ok, tối mai chị canh em nhé, em mà không gửi là chị tới nhà giục em đấy.”

Cuối cùng cũng lấp liếm cho qua được chị Diệp giày vò người ta.

Nhưng việc cuống cuồng nói tối mai sẽ giao bản vẽ cho cô ấy, bây giờ bình tĩnh lại, thật sự muốn tháo dép ra tát mạnh lên mặt mình một cái.

Trong lúc cô nghe điện thoại, Tần Thịnh nhắn tin WeChat nói anh đã đặt đồ ăn bên ngoài.

Nhìn tin nhắn Tần Thịnh gửi tới, Hoàng Y Y thở dài.

Nếu không quyết tâm vẽ bản phác họa, ngày mai sẽ chết thẳng cẳng mất!

“Ting ting ~”

[ Tần Thịnh: Cuối cùng ngày mai anh cũng được nghỉ.

Hoàng Y Y: Vậy tốt quá, ngày thường chắc anh vất vả lắm nhỉ, nghỉ ngơi sớm chút nhé ]

WTF! Hoàng Y Y, mày đang nói cái gì thế?

[ Tần Thịnh: Ngày mai em có rảnh không? ]
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Chết tiệt. Vừa đồng ý với chị Diệp là ngày mai giao bản vẽ mà!!!

[ Hoàng Y Y: Ngại quá, ngày mai tôi không rảnh ]

“Tinh tinh ~”

[ Tần Thịnh: Thế ngày kia? ]

“Á!!!” Hoàng Y Y bắt đầu không tự chủ được mà đứng lên xoay vòng vòng, xung quanh nổi lên bong bóng màu hồng phấn.

Cô hít sâu một hơi, cố giả vờ bình tĩnh gửi [ Vâng ].

[ Tần Thịnh: Vậy được, ngày kia em tới đồn lấy cờ thưởng nhé ]

emmm…

Hoàng Y Y cứng cả người, nhìn dòng chữ trên màn hình, như thể nghe thấy tiếng cõi lòng vụn vỡ.

Đại Hoàng đang vùi trong ổ chó ngủ ngon lành, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vị chủ nhân đang có cảm xúc thất thường.

Hoàng Y Y không nhắn lại, điện thoại im ắng lạ thường.

Cô đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn hai má ửng hồng của mình ở trong gương thì rất khó chịu.

Tần Thịnh là người mới quen chưa đầy ba ngày, sao mình lại “Sa đọa” đến nước này chứ.

Có lẽ thật sự mình đang có một giấc mơ từ tưởng tượng mà ra.

Cô xóa người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát trên màn hình máy tính đi.

Mười phút sau, lại bắt đầu điên cuồng tìm lại bản vẽ.

Hoàng Y Y! Cần gì phải vậy chứ!

Cô vẽ tranh minh hoạ cả đêm, vẽ xong sửa, sửa lại xóa, xóa lại sửa, vẽ đến mức quên mất tối hôm qua đi ngủ khi nào.

Lúc tỉnh dậy mặt trời đã chiếu tới mông, kim đồng hồ trên tường dừng lại ở số “Mười hai”.

Sau khi đánh răng rửa mặt và ăn qua loa chút gì đó, lại tiếp tục bắt đầu vẽ tranh, vẽ một mạch đến bảy, tám giờ tối mới kết thúc công việc.

“Đinh đoong ~”

Là chị Diệp.

“Y Y à, em vẽ xong chưa?” Chị Diệp ngồi thẳng lên giường, không thấy ngại một chút nào. Bình thường chị ấy cũng hay tới.

Thật ra chị Diệp không lớn tuổi, sang năm vừa tròn 30, là biên tập viên mỹ thuật của nhà xuất bản, vóc dáng siêu nóng bỏng, là ngự tỷ chất lừ, từ trước tới nay Hoàng Y Y luôn vô cùng hâm mộ điểm này.

Cô cũng sắp tròn 25 tuổi, nhưng vóc dáng lại giống như học sinh cấp ba vậy.

Cô trở lại trước bàn máy tính, “Đang vào đoạn cuối rồi, trong vòng nửa tiếng có thể xong.”

Chị Diệp nằm trên giường bắt đầu nghịch điện thoại, “Thế chị chờ em nửa tiếng nha.”

Hoàng Y Y khẽ hô một tiếng “Cố lên” với mình, cuối cùng hoàn thành bản vẽ trong vòng 25 phút.

“Chị Diệp, vẽ xong rồi, em đột nhiên đau bụng, chị tự gửi trước đi.”

Chị Diệp ra dấu tay “ok”.

Đến khi Hoàng Y Y từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, chị Diệp thỏa mãn chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn ám chỉ với cô: “Em không vẽ nhân vật thì tiếc quá.”

Vẽ nhân vật?

Chị Diệp đi rồi, cô vươn vai ngồi trước bàn máy tính, chuẩn bị tắt cái máy kiếm cơm đi.

Nhưng trên màn hình không có gì khác ngoài người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát.

Thì ra chị Diệp nói hình mẫu nhân vật chính là anh!

Nói như vậy, từ tối hôm qua đến bây giờ, khung chat của cô và Tần Thịnh không hề có một tin nhắn mới.

Trong lòng đột nhiên trống trải.

Ngày hôm sau, Hoàng Y Y còn ở trong mộng đã bị điện thoại đánh thức.

“A lô ~” Cô còn chưa mở mắt đã trực tiếp nghe máy, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng.

“Anh là Tần Thịnh.”

Hai chữ “Tần Thịnh” vừa vang lên, cô lập tức tỉnh táo, chớp mắt đã bật dậy khỏi giường.

Tần Thịnh mang theo ý cười hỏi: “Em vẫn chưa dậy à?”

Kim đồng hồ đã bò đến số “Mười”.

“Dậy rồi dậy rồi, tôi dậy từ sớm rồi.” Cô sốt ruột nói.

Tần Thịnh cười một tiếng, thật sự là nụ cười ghim thẳng vào lòng Hoàng Y Y, như tắm mình trong gió xuân.

Không, còn thoải mái hơn cả gió xuân.

“Vậy giờ em có rảnh không? Vừa hay lúc này anh đang ở trong đồn, em tới nhận cờ thưởng được không?”

Hoàng Y Y đồng ý không cần nghĩ ngợi, “Được ạ.”

Nửa giờ tiếp theo, Hoàng Y Y dốc hết sức lực sửa soạn một hồi, cố gắng làm cho mình có vẻ sạch sẽ bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Trước khi đi Đại Hoàng cắn góc váy trắng của cô, muốn cùng cô ra ngoài.

Cô xoa đầu Đại Hoàng, sau đó vô cùng tàn nhẫn đóng cửa lại.

Lúc này sao có thể mang bóng đèn theo chứ?

Hoàng Y Y đứng ở cửa đồn cảnh sát.

[ Hoàng Y Y: Tôi tới cửa rồi

Tần Thịnh: Ừ, anh ra ngay đây]

Trái tim cô giống như bị nai con không ngừng va chạm, nhịp tim đập cực nhanh, ngay cả cô cũng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

“Hoàng Y Y?”

Cô quay đầu lại, một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đơn giản màu đen đứng bên cạnh cô, trong tay cầm một lá cờ thưởng.

Mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát nấp sau cánh cổng xếp của đồn cảnh sát, đang thò dài cổ ra bên ngoài, giống như đang bắt trộm.

Mặt Hoàng Y Y càng đỏ hơn.

Nhất định là bị gió thổi, nhất định là vậy.

Tần Thịnh hơi nghiêng đầu nhìn cô, đưa cờ thưởng vào tay cô.

“Đại Hoàng đâu rồi?”

“À, dạ…” Ngay lập tức, cô giống như đã làm ra chuyện sai trái, “Nó đang trông nhà.”

“Ồ, thế em ăn cơm chưa?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Hoàng Y Y lắc đầu, nói: “Vẫn chưa ạ.”

“Vậy đi thôi.”

Gì vậy? Cô vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Thịnh, phải hơi ngửa đầu mới có thể nhìn thấy mặt anh.

Không thể không nói, đều là ăn gạo ăn cơm lớn lên, vì sao anh trưởng thành lại cao như vậy chứ?

Thấy Hoàng Y Y ở lại không đi, Tần Thịnh nói mang theo ý tứ làm nũng: “Khó lắm anh mới được nghỉ cuối tuần, đói bụng còn không cho ăn cơm sao?”

“Không phải, tôi…” Cô trở nên nói năng lộn xộn, “Tôi đâu có không cho anh ăn cơm.”

Không đúng, tôi cũng không phải bác gái ở nhà ăn, sao lại quản lý chuyện ăn uống của anh chứ?

Cô được Tần Thịnh đưa tới một quán ăn nhỏ ăn cơm, toàn bộ quá trình cô đều căng thẳng, cả người không được tự nhiên.

“Anh cũng không bắt em về đồn cảnh sát, em sợ cái gì hả?” Tần Thịnh uống hụm nước, trái cổ gợi cảm chuyển động lên xuống.

Nói Hoàng Y Y là sắc nữ cũng không quá chút nào, chỉ nhìn trái cổ lớn của Tần Thịnh, cô đã nghĩ xong việc phải hôn như thế nào rồi… Chết thật.

“Không, tôi không sợ.”

Tần Thịnh cười sang sảng.

Ở trong mắt người ngoài, sự kết hợp giữa Tần Thịnh và Hoàng Y Y hoàn toàn là người đàn ông bá đạo và cô vợ nhỏ của anh, dù sao Hoàng Y Y vẫn luôn trong tư thế co rụt ở chỗ ngồi và gọi dạ bảo vâng.

“Hôm qua không phải thứ bảy sao, sao em vẫn phải làm việc thế?”

“Sao anh biết tôi đang làm việc?”

Cô chưa hề nói với Tần Thịnh chuyện này, hôm trước chỉ nói với anh là cô có việc.

“Đoán.” Tần Thịnh nói.

Thì ra là vậy.

Cô bưng cốc nước, nói: “Thật ra tôi cũng không tính là đi làm, chỉ là hôm qua tôi đang chạy deadline bản vẽ.”

“Em vẽ tranh hả?” Trong mắt Tần Thịnh thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cô khẽ cắn môi dưới, “Vâng, tôi vẽ tranh minh hoạ.”

“Vậy à, chẳng trách…”

“Chẳng trách gì ạ?” Hoàng Y Y cực kỳ căng thẳng, đầu óc cô lập tức lại tê liệt.

“Chẳng trách không giống với những người khác.”

Cô xấu hổ cúi đầu, căng thẳng đến mức quên cả uống nước, ngón tay không ngừng bấu chặt cốc nước.

Trên thế giới tại sao lại có anh cảnh sát chọc người như vậy chứ? Sao lại khác hoàn toàn với với chú cảnh sát mà cô nghĩ đến khi còn nhỏ vậy.

Anh ấy có phải thật sự thích mình không?

Mặt Hoàng Y Y càng đỏ hơn.

Nhưng cho dù anh có ấn tượng tốt với mình hay không, thì làm một cô gái, đương nhiên cô không thể nói trước được.

Cho nên, phải chờ. Phải chờ xem anh có thật sự thích mình không.

“Hình như hôm qua có chiếu một bộ phim điện ảnh, sở trưởng của bọn anh cho anh hai vé xem phim, em có muốn xem không?” Tần Thịnh nói.

“Tôi, tôi không dùng tới hai vé.”

Tần Thịnh thoải mái cười to.

Hình như anh rất thích cười nhỉ, hơn nữa cười rộ lên rất đẹp.

“Còn một vé cho anh chứ, bé ngốc.”

Hả? Bé ngốc?

Sau khi ăn xong, Tần Thịnh đưa cô đi dạo.

Không sai, bước vào cuộc sống của người già trước thời hạn, tuy Tần Thịnh biết tán tỉnh như vậy, nhưng trên người anh vẫn có hơi thở của vị cán bộ kỳ cựu.

Phim chiếu lúc 3 giờ chiều, trước khi bắt đầu Tần Thịnh mua một hộp bắp rang bơ và hai cốc Coca.

Tên phim là “Tôi và đồng đội của tôi”, là một bộ phim về chiến tranh.

Xem ra thật sự là sở trưởng của bọn họ cho anh vé xem phim.

Hoàng Y Y bất giác bật cười, không hiểu sao lúc này lại cảm thấy mỗi một người cảnh sát đều rất đáng yêu.

Sau khi vào rạp cô đi theo Tần Thịnh tìm chỗ ngồi. Là ghế tình nhân ở hàng cuối cùng.

Cô sững sờ hai ba giây, ghế tình nhân là một chiếc ghế to rộng, ở giữa không có tay vịn, điều này có nghĩa là trong hai giờ tiếp theo, cô sẽ tiếp xúc với Tần Thịnh trong khoảng cách gần.

Vừa mong chờ vừa căng thẳng.

Nhưng chỗ ngồi này nhìn rất rộng, chắc sẽ không quá thân mật đâu nhỉ?

Nhưng vừa ngồi xuống, Hoàng Y Y lập tức nhận ra mình sai rồi.

Cô hoàn toàn bị Tần Thịnh dồn vào trong góc bên trái, cử động cũng không cử động được, hơn nữa nhìn dáng vẻ Tần Thịnh giống như còn không tự biết điều đó.

Nên mở miệng bảo anh dịch sang bên kia một chút như thế nào đây?

Cô căng thẳng cực kỳ, thậm chí cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tần Thịnh qua lớp quần áo!

Cũng có thể là chính cô đang nóng lên.

Đã như vậy, nào còn tâm trạng xem phim chứ?

Cô bắt đầu điên cuồng ăn bắp rang, thỉnh thoảng sẽ lén liếc mắt nhìn Tần Thịnh một cái.

Lông mi anh thật dài, cong vút, đường nét trên góc nghiêng gương mặt cũng thật đẹp.

Cô hoàn toàn bị hãm sâu vào.

Chỉ chốc lát sau hộp bắp rang đã bị ăn thấy đáy.

Tần Thịnh cúi thấp đầu, liếc mắt nhìn hộp bắp rang còn chưa tới mười phút đã thấy đáy, sau đó quay đầu sang nhìn Hoàng Y Y.

Hoàng Y Y bị ánh mắt dịu dàng đến quá bất ngờ của anh làm cho hoảng sợ, không may bị nghẹn bắp rang và ho khan liên tục.

Tần Thịnh vỗ nhẹ sau lưng cô, thuận tay cầm cốc Coca bên tay phải đưa tới trước mặt cô.

Cô cầm Coca lên uống luôn, cuối cùng đã sống lại.

Nhưng cô không bỏ ngay Coca xuống, mà vẫn cắn ống hút cho đỡ sợ.

Tần Thịnh nhìn cô chằm chằm, muốn không để ý cũng khó!

“Làm sao vậy?” Cô khẽ hỏi.

Tần Thịnh hơi mỉm cười, tiến đến bên tai cô, “Em uống Coca của anh rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Cô hết sức chân thành cầm cốc Coca trên tay, đáng thương nhìn Tần Thịnh.

Tần Thịnh cười một tiếng đầy cưng chiều, nghiêng người về phía trước duỗi tay lấy cốc Coca bên tay trái cô.

Nhìn hình ảnh từ phía trước, giống như Tần Thịnh đang đè cô ở dưới thân.

Trái tim bé nhỏ của Hoàng Y Y đập “Bùm bùm” không ngừng nghỉ.

Lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài.

Tần Thịnh lấy được cốc Coca của cô như mong muốn, cảm thấy hài lòng uống một ngụm.

Như vậy, Hoàng Y Y thậm chí còn không biết nên uống Coca kiểu gì.

Mãi đến khi hết phim, toàn bộ đầu óc cô vẫn còn choáng váng.

Mu bàn tay Tần Thịnh khẽ chạm vào trán cô, “Em làm sao vậy? Không phải bị cảm chứ?”

Hả?

Mặt cô đỏ như đít khỉ, ánh mắt vô hồn bất định, bị Tần Thịnh trêu chọc đến mức mềm nhũn cả chân.

Một cô gái độc thân chưa mảnh tình vắt vai, đột nhiên gặp phải anh chàng chọc người như vậy thì nên làm gì?

“Không nóng.” Tần Thịnh rút tay về.

Tối hôm đó trong đồn đột nhiên có chuyện, Tần Thịnh vốn được nghỉ lại bị gọi về khẩn cấp, cho nên xem xong phim không bao lâu thì Hoàng Y Y về nhà.

Cô bắt đầu điên cuồng bổ sung đủ loại phim Hàn ngọt ngào, xem nữ chính trong phim Hàn rốt cuộc làm thế nào để cưỡng lại nam chính hay trêu người?

Kết quả sau vài tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, xem đến mức toàn bộ quá trình Hoàng Y Y đều cười khoái chí.

Thật ra cô đã mơ ước rất nhiều lần rằng người bạn trai đầu tiên của mình sẽ như thế nào.

Sau bao nhiêu niềm mong mỏi và mơ ước thì phát hiện tất cả đều phí công, hoàn toàn sẽ không thành hiện thực, cô cũng không mơ mộng hão huyền nữa.

Nhưng lần này gặp gỡ Tần Thịnh, đúng là một bất ngờ nho nhỏ.

Chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng Nguyệt Lão cũng chịu nhìn mình một cái!

Đại Hoàng phe phẩy đuôi leo lên giường cô, rúc vào trong lòng cô.

Nó không phải chó thuần chủng, mà là chó bản địa Trung Hoa* chính gốc.

* Dùng để chỉ những giống chó có nguồn gốc từ Trung Quốc

Lần đầu tiên Hoàng Y Y gặp Đại Hoàng là lúc Đại Hoàng sắp chết đói. Khi đó nó vẫn là một con chó hoang nhỏ xíu.

Cô mang Đại Hoàng lạnh run cầm cập về nhà, tắm cho nó, đút nó ăn cơm, bắt đầu dốc lòng chăm sóc nó.

Từ đây, một thiếu nữ chưa mảnh tình vắt vai và một chú chó hoang bắt đầu sống chung dưới một mái nhà.

Bởi vì trước kia chưa bao giờ nuôi chó, nên lúc mới nuôi Đại Hoàng còn gặp không ít chuyện phiền toái.

Nhưng giờ đã tốt rồi, đối với chuyện nuôi Đại Hoàng, cô càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.

Hoàng Y Y chìm vào mộng đẹp, gió đêm thổi tới nhè nhẹ, cảm giác mát lạnh lướt qua.

——

Ngày hôm sau, Hoàng Y Y treo cờ thưởng trên tường, còn dạy Đại Hoàng nhận biết chữ bên trên, “Đây đều là khen ngợi em.”

Đại Hoàng phe phẩy cái đuôi, đắc ý xoay vòng vòng.

Bởi vì vừa mới giao bản vẽ, bây giờ trên tay trở nên rất nhàn hạ, có thể thả lỏng vài ngày.

Cô bấm mở khung thoại WeChat với Tần Thịnh, nhất thời lại không biết nên nói gì.

Giống như khi đối mặt với Tần Thịnh, cô cũng sẽ trở nên nói năng lộn xộn, lần nào cũng bị Tần Thịnh dắt mũi đi.

Tình yêu chớm nở lặng lẽ nở rộ, giống như hương hoa hồng nhàn nhạt thấm vào lòng người.

Cuối cùng cô lấy hết can đảm, nhắn tin đi.

[ Hoàng Y Y: Anh đang bận sao? ]

Một lát sau, điện thoại rung lên.

[ Tần Thịnh: Anh đang nghỉ, hôm qua bận tới hai, ba giờ sáng. ]

Hả? Hai, ba giờ? Lúc ấy mình còn đang nằm mơ đấy, cảnh sát nhân dân cũng quá vất vả rồi.

[ Hoàng Y Y: Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé, em không làm phiền anh ]

Tần Thịnh gửi tới một gói biểu cảm ngốc nghếch.

[ Tần Thịnh: Không phiền, chờ anh qua giai đoạn bận rộn này sẽ tới tìm em, được không? ]

Nhìn thấy những lời này, trái tim Hoàng Y Y cũng sắp tan chảy.

Khi một người con trai nói xong một câu nói, ở phía sau thêm chữ “Được không”, sẽ mang đến cảm giác cực kỳ dịu dàng.

Ví dụ như, làm bạn gái anh, được không?

Hoặc là, hôn anh một cái, được không?

Cũng sẽ vô cùng đáng yêu.

Hoàng Y Y cũng cảm thấy như vậy.

[ Hoàng Y Y: Vâng, vậy anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước nhé ]

Cô nằm lăn lộn trên giường, trước kia ghét bỏ mùi vị chua loét trong tình yêu của người khác, bây giờ ngọn lửa ái tình đột nhiên rơi xuống người cô, mùi chua trên người cô càng nồng nàn hơn!

Cho dù còn chưa yêu đương.

Cô chia sẻ tất cả những thứ liên quan đến Tần Thịnh trong mấy ngày nay với hội chị em tốt.

[ Nha Nha: Trời ạ, anh ta nhất định là thích cậu

Nhạc Nhạc: Nếu anh ta không có ý với cậu thì tớ lập tức livestream ăn sh*t

Nha Nha: Ha ha ha, xin cậu nhớ kỹ những lời này của cậu nha

Y Y: Thế bây giờ tới phải làm gì???

Kha Kha: Y Y ơi cậu tuyệt đối đừng quá chủ động, đừng để người ta nhìn ra cậu là em gái chưa mảnh tình vắt vai

Nhạc Nhạc: Đúng, với lại hai người mới quen biết được mấy ngày mà anh ta đã tán tỉnh cậu như vậy, trông cứ như tay lõi đời ấy

Nha Nha: Úi! Lỡ may anh ta là tên lừa đảo thì sao?

Y Y: Nhưng anh ấy là cảnh sát mà

Kha Kha: Cảnh sát cũng có thể là tay chơi chơi lão luyện trong tình trường mà, bây giờ cậu phải lấy bất biến ứng vạn biến, địch bất động ta bất động, nếu địch động thì cậu lại động ]

Hoàng Y Y nằm thẳng trên giường, nhìn thẳng lên trần nhà.

Tần Thịnh rốt cuộc là người như thế nào đây?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


Tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, mang theo sự ấm áp hắt lên ga trải giường.

Hoàng Y Y kéo hai quầng thâm mắt to đùng bắt đầu một loạt bước dưỡng da.

Tối hôm qua thật ra cô ngủ rất sớm, còn chưa tới 11 giờ đã tắt đèn nằm trên giường, nhưng lại trằn trọc cả một đêm, đến hai, ba giờ sáng vẫn chưa ngủ.

Tối qua cô đột nhiên cảm thấy dường như mình đã gặp Tần Thịnh ở đâu đó, nhưng lại không nghĩ ra.

Hơn nữa không ném đi được hình ảnh Tần Thịnh ở trong đầu, đợi đến sau khi cô vật lộn tiến vào giấc mộng thì người bận rộn như Tần Thịnh lại còn vào trong mộng tìm cô.

Nhưng nội dung giấc mơ hơi không phù hợp với trẻ nhỏ, ngay cả bản thân Hoàng Y Y cũng không muốn nhớ lại.

Quá mất mặt…

Sau này phải đối mặt với Tần Thịnh như thế nào đây?

Qua vài ngày liên tục, có lẽ do Tần Thịnh thật sự rất bận, Hoàng Y Y nói chuyện phiếm với anh nhiều nhất không vượt quá năm câu, trên cơ bản đều là “Anh ăn cơm chưa”, hoặc là “Nghỉ ngơi sớm một chút” linh tinh.

Câu nói chờ khi rảnh rỗi sẽ đến tìm mình của Tần Thịnh, đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.

Hoàng Y Y chống khuôn mặt nhỏ, nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Tại sao Tần Thịnh càng không tới tìm mình thì cô lại càng nhớ anh chứ?

Nha Nha nói là cô bị bệnh tương tư.

[Nha Nha: Bây giờ cậu nhất định phải nhẫn nại! Thứ nhất, nếu anh ta cố ý nhử cậu, cậu đi tìm anh ta trước tức là cậu thua; thứ hai, lỡ may anh ta thật sự bận trăm công nghìn việc ở đồn cảnh sát, nếu cậu tìm anh ta, anh ta lại nhiều thêm một việc, chê cậu phiền phức, thì cậu lập tức game over rồi ]

Cô thở dài, nói yêu đương sao lại phiền phức như vậy chứ?

Chẳng trách trước kia cô không hề muốn nói chuyện yêu đương.

Lúc học đại học, trong lớp có chàng trai thật ra rất thích Hoàng Y Y.

Nhưng cách chàng trai kia thích cô gần như biến thái, theo dõi bám đuôi, còn lén lút lẻn vào ký túc xá nữ trộm đồ lót của cô.

Nhớ tới lập tức cảm thấy ghê tởm.

Dựa theo lời Nha Nha nói, bây giờ cô cũng không thể chủ động đi tìm Tần Thịnh, đây thật sự là một chuyện phiền phức.

Cô dắt Đại Hoàng ra ngoài đi dạo, đi chầm chậm xung quanh khu nhà, dần dần từ người dắt chó thành chó dắt người.

Cô chợt quay đầu lại, trừ cô ra thì cả con đường vắng ngắt.

Nhưng tại sao lại có cảm giác đằng sau có người? Giống như cảm giác vào khoảng thời gian học đại học.

“Đại Hoàng, đi nhanh một chút, chúng ta về nhà.”

Đại Hoàng sủa to mấy tiếng, dẫn cô đi về.

Cô dựa vào trên cửa, hơi khó thở.

Đại Hoàng nằm sấp trên chân cô, dáng vẻ uể oải ngẩng đầu nhìn cô.

Hình như ngoài cửa có tiếng động?

Cô đột nhiên hoảng sợ, từ từ nhìn vào mắt mèo…

Cũng may, là nhà đối diện đi mua thức ăn về.

Để không cho mình nghi thần nghi quỷ, xem ra phải đặt một đôi dép nam ở nhà, còn phải treo mấy bộ quần áo đàn ông trên ban công.

“Reng reng reng ~”

Điện thoại đột nhiên vang lên, cô bị dọa sợ tới mức giật thót người.

Là Tần Thịnh!

Anh hết bận rồi sao?

“A lô?” Giọng Tần Thịnh có chút sốt ruột.

Trong lòng Hoàng Y Y mừng như nở hoa, đổ chút thức ăn cho chó vừa mới mua vào trong chậu, “Sao thế ạ?”

“Gần khu vực này xuất hiện một kẻ cuồng nhìn trộm, các đồng nghiệp trong đồn anh tối nào cũng đi tuần tra ở bên ngoài, dạo này em phải cẩn thận, buổi tối tuyệt đối không được ra ngoài.”

Cô sững người, cuồng nhìn trộm?

Bên kia điện thoại lại truyền đến tiếng nói: “Nếu buổi tối em thật sự có việc gì gấp thì phải lập tức gọi điện thoại cho anh, biết không?”

Cô cười gật đầu, “Vâng.”

“Ừ, trong đồn còn có việc, anh cúp máy trước, em chú ý hơn một chút nhé.”

“Vâng.”

Tuy chỉ là một cuộc điện thoại đơn giản nhưng Hoàng Y Y cũng rất vui.

Dưới tình huống bận rộn như vậy anh mà còn sẵn lòng bớt chút thời gian gọi điện thoại cho mình.

Ít nhất cho tới bây giờ, cô hoàn toàn không bới ra chút tật xấu nào của Tần Thịnh.

Nhưng tên cuồng nhìn trộm trong miệng Tần Thịnh rất đáng để chú ý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Lại qua thêm vài ngày, Hoàng Y Y thật sự không đi ra ngoài buổi tối, hết sức ngoan ngoãn nghe lời.

Cũng vì cô lại phải bắt đầu vẽ tranh minh hoạ, cho nên cũng không có thời gian ra ngoài đi loanh quanh.

Trái lại có một buổi tối, có một chị gái trong tòa nhà của các cô báo cảnh sát nói cô ấy đã gặp phải kẻ cuồng theo dõi, có mấy cảnh sát đã đến.

Hoàng Y Y đứng ngay trên ban công, đeo kính nhìn xuống dưới.

Nhà cô ở tầng 3, trong khu nhà lại có đèn đường nên xem như nhìn thấy rõ.

Cô tìm được Tần Thịnh ở giữa mấy người cảnh sát, đội mũ cảnh sát, nhìn từ góc độ của cô, gương mặt anh gần như bị che khuất hoàn toàn.

Nhưng cô biết, người đó chính là Tần Thịnh.

Ba ngày trước khi giao bản vẽ, Hoàng Y Y lần đầu tiên hoàn thành bản vẽ trước thời hạn.

Sau khi gửi bản vẽ cho chị Diệp, cô cầm điện thoại, gửi tin nhắn WeChat cho Tần Thịnh.

[ Hoàng Y Y: Chú ý an toàn nhé ]

Nếu ai cưới mình, nhất định là tích phúc tám đời, cô thầm nghĩ.

[ Tần Thịnh: Anh đang ở ngoài cửa khu nhà em ]

Hả? Cái gì?

Anh ấy… Anh ấy đặc biệt tới tìm mình sao?

[ Tần Thịnh: Nhưng anh phải lập tức đi tuần tra ở những chỗ khác, huhuhu ]

Lòng Hoàng Y Y nhói một cái, thì ra là đang đi tuần.

Giờ đã sắp qua 12 giờ đêm, còn phải đi tuần tra khắp nơi, cảnh sát nhân dân thật là vất vả.

[ Hoàng Y Y: Xoa anh một cái ]

——

3 giờ sáng, Hoàng Y Y bị điện thoại đánh thức, cô mơ mơ màng màng nghe máy, “A lô, ai vậy?” Ai lại gọi điện thoại muộn như vậy chứ?

“Y Y.”

Cô nghe ra giọng người kia, “Tần Thịnh?”

“Có phải anh làm phiền đến em không?”

“Không, không sao ạ.”

Bên phía đối diện im lặng vài giây, trái lại truyền đến vài tiếng còi hơi.

“Bây giờ em có thể xuống dưới nhà không? Đương nhiên, nếu em cảm thấy quá muộn thì không cần…”

“Được ạ.”

Sau khi cúp máy, cô lại hối hận.

Vừa nãy hưng phấn đã lập tức đồng ý, rụt rè đâu, rụt rè đâu hả?!

Hơn nữa, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ lúc này nhất định cực kỳ xấu xí!

Cô chạy như bay đến phòng vệ sinh, Đại Hoàng trong ổ chó bị cô đánh thức, hơi mở mắt ra sau đó lại ngủ tiếp.

Sau khi trang điểm nhẹ, cô lấy tốc độ chạy nước rút 100 mét chạy vội đến cổng khu nhà.

Tần Thịnh đứng ở đó, còn mặc đồng phục cảnh sát, đội mũ cảnh sát, không ngừng xoa tay, dáng vẻ hơi bị lạnh.

Hoàng Y Y nhắc nhở mình, phải chú ý hình tượng, nhất định phải chú ý hình tượng!

“Tần Thịnh…”

Tiếng nói vừa dứt, một vòng ôm rộng lớn lập tức rơi trên người Hoàng Y Y.

Cả người cô đều rơi vào trong lồng ngực Tần Thịnh, bị ôm đến mức sắp không thở nổi.

Tần Thịnh ôm chặt cô, không rời một giây một phút giống như một con gấu bông lớn.

“Sao thế ạ?” Cô không thở được, nhưng lại có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập của Tần Thịnh.

“Anh nhớ em.”

Anh nhớ em.

Là nỗi nhớ xuất phát từ bạn bè, hay là từ người yêu?

“Anh, không phải anh đang đi tuần sao?”

“Anh chỉ có thể rút ra hơn mười phút, bên phía Đại Dũng còn đang tuần tra.”

Hơn mười phút? Chẳng lẽ anh muốn ôm mình suốt mười mấy phút sao?

“Anh vừa mới nói anh nhớ em sao?”

“Ừ.” Giọng Tần Thịnh rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có Hoàng Y Y mới nghe thấy.

“Vì sao ạ?”

Tần Thịnh xoa mũi, nói, “Không nói được.”

“Vì sao?” Hoàng Y Y tò mò hỏi.

“Bởi vì… Anh sợ em cảm thấy anh là người quá tùy tiện.”

Đồ ngốc, đại ngốc!

Thời gian ấm áp luôn trôi qua rất nhanh, mười phút đã nhanh chóng qua đi.

Tần Thịnh lưu luyến không rời đưa cô đến dưới tầng lầu, đợi đến khi cô báo bình an ở trên ban công mới vội vàng rời đi.

Hoàng Y Y che mặt mình, đã sắp 3 rưỡi, nhưng cô lại hoàn toàn không buồn ngủ.

Cũng không biết lần sau gặp lại Tần Thịnh là khi nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


[ Nha Nha: Cái gì! Anh ta ôm cậu? Cmn, sở khanh ]

Y Y: Sở khanh á?

Nha Nha: Ôm đã ôm rồi, ăn đậu hũ cũng ăn rồi mà hai người còn chưa ở bên nhau, không phải sở khanh thì là cái quái gì? ]

Hình như nghĩ như vậy cũng có vẻ hợp lý?

[ Kha Kha: Em gái độc thân chưa mảnh tình vắt vai như cậu hoàn toàn bị anh ta lừa rồi, miệng đàn ông là chúa gạt người, loại giả dối chỉ nói chứ không làm, đã giám định xong

Nha Nha: Theo tớ thấy, nhân lúc bây giờ cậu còn chưa quá thích anh ta thì cắt đứt sớm một chút đi, như vậy tốt cho cậu ]

Không biết tại sao, Hoàng Y Y luôn có cảm giác muốn khóc.

Cẩn thận nghĩ lại, trong khoảng thời gian này cuộc sống của mình thật sự là bị Tần Thịnh làm xáo trộn hoàn toàn.

Hơn nữa, Tần Thịnh hoàn toàn là hình tượng một người đàn ông hoàn mỹ mà? Theo cách nói của mấy người Nha Nha, nếu tất cả những thứ này đều là lừa dối…

[ Kha Kha: Với lại, bình thường cảnh sát rất bận, sau này nếu các cậu thật sự ở bên nhau nhất định chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đến lúc đó thật sự sẽ rất khó chịu đựng ]

Một giọt nước mắt rơi xuống chăn, Đại Hoàng liếm mặt cô, khẽ bò lên đùi cô.

Nhìn lá cờ thưởng ở trên tường, trong lòng cô rất hụt hẫng.

Nhưng bà cụ đó cũng nói anh là người tốt mà.

Nhưng, giấc mơ dù có tốt đẹp đến đâu cuối cùng cũng sẽ tan biến.

Hoàng Y Y khẽ cắn răng, dằn lòng xóa WeChat của Tần Thịnh đi.

Mấy tiếng sau, Tần Thịnh gửi lời mời kết bạn, tin nhắn xác thực là “???”

Qua hơn nửa tiếng, lại có một tin nhắn xác thực được gửi tới.

“Em làm sao thế?”

Trái tim Hoàng Y Y đã khóc rồi, mặc dù cô cũng không nỡ, mặc dù cô cũng không muốn tỉnh ngộ.

Cô tắt điện thoại, sau đó đi xuống siêu thị ở dưới tầng mua sủi cảo đông lạnh, thuận tiện giải sầu một chút.

Nhiệt độ ban đêm dần hạ xuống, cô mặc thêm áo khoác mỏng xong mới xuống lầu.

Bình thường trong khu nhà luôn có các bác trai bác gái nhảy dân vũ, tối hôm nay trái lại rất vắng.

Cô đến siêu thị, sau khi cầm hai gói sủi cảo đông lạnh đi tính tiền luôn thì không khỏi liếc mắt nhìn đồng hồ ở cửa siêu thị, thì ra đã 11 giờ rưỡi, chẳng trách không nhìn thấy các cô các bác nhảy dân vũ.

Cô xách hai túi sủi cảo đông lạnh về khu nhà.

Khu nhà cực kỳ yên tĩnh, nghe thấy rõ tiếng gió thổi cỏ lay, kể cả tiếng bước chân lúc nhanh lúc chậm kia.

Cô đột nhiên quay đầu, không thấy một bóng người.

Cô hơi sợ, kinh hồn bạt vía bước nhanh hơn, nhưng tiếng bước chân sau lưng lại càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Đột nhiên, một đôi tay từ phía sau ôm chầm lấy cô, che miệng cô lại.

Cô liều mạng giãy giụa, muốn dùng sủi cảo đông lạnh đập kẻ xấu ở phía sau, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Cô bắt đầu hô to, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng “A a a”.

Kẻ xấu kia kéo cả người cô về sau.

Cô bắt đầu cắn tay kẻ xấu, nhân lúc hắn ta buông lỏng vì đau, cô bắt đầu hô to: “Cứu với, cứu với!”

Có một chị gái ở trên tầng đang xem TV trong phòng khách, sau khi nghe thấy tiếng động lập tức đi ra ban công nhìn, vừa hay thấy cảnh này thì sợ hết hồn.

“Anh… Anh đừng chạy, tôi báo cảnh sát!”

Chị gái chạy về phòng khách, cầm điện thoại lập tức gọi 110, còn đánh thức ông xã đã ngủ say trong phòng ngủ xuống tầng đuổi theo.

Hai cảnh sát đang tuần tra ở gần đó chạy đến, sau một vòng lớn quanh khu nhà cuối cùng bắt được kẻ xấu ở một rừng cây nhỏ.

Lúc bọn họ đến, Hoàng Y Y đang rúc trong lùm cây, mặc dù không tổn hại gì, nhưng cũng bị dọa sợ chết khiếp, mặt mày trắng bệch.

Tần Thịnh chậm rãi đi vào, nghiêng đầu nhìn qua.

Anh hy vọng biết bao cô gái trước mắt này không phải Hoàng Y Y.

Anh cởi áo cảnh sát của mình ra khoác lên người Hoàng Y Y.

Tần Thịnh đỡ cô dậy, để Đại Dũng mang tên cuồng theo dõi về đồn trước, anh đợi một lát mới dẫn Hoàng Y Y đi.

Đợi sau khi Đại Dũng đi, anh kéo Hoàng Y Y ra sau cây, quát lớn tiếng: “Không phải bảo em buổi tối không được ra ngoài sao? Em không biết có bao nhiêu nguy hiểm hả?”

Hoàng Y Y cúi đầu, khịt mũi vài cái.

Tần Thịnh đau lòng nhìn cô, ôm cô vào trong ngực, nói xin lỗi: “Xin lỗi em, lúc nãy anh nặng lời quá.”

Cô đẩy anh ra, lẩm bẩm nói: “Tôi không cần anh lo.”

“Anh không lo cho em thì ai lo?”

Cô bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.

“Anh là gì của tôi, dựa vào đâu mà lo cho tôi.”

Tần Thịnh tức đến mức giậm chân, sau đó anh ôm chầm lấy eo Hoàng Y Y, để Hoàng Y Y kề sát vào mình.

Giây tiếp theo, một thứ mềm mại chui vào miệng cô, cái hôn mạnh mẽ, mãnh liệt và điên cuồng.

Tay cô đặt cong cong trên ngực Tần Thịnh, ra sức đẩy ra bên ngoài, nào biết cô đẩy càng mạnh, thì Tần Thịnh càng ôm cô chặt hơn, nụ hôn cũng sâu hơn.

Dần dần, cô không đẩy Tần Thịnh nữa, vì thế Tần Thịnh lập tức buông eo cô ra, hai tay nâng hai bên má cô, dịu dàng hôn môi.

Một cảm giác trước giờ chưa từng có, rất kỳ diệu, trơn bóng, ẩm ướt, còn rất mềm.

Cứ hôn như vậy không biết bao lâu, Tần Thịnh mới thả môi Hoàng Y Y ra, tựa đầu trên vai cô, “Em nói xem anh là gì của em?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


“Bởi vì anh suy nghĩ không đủ chu đáo, không thể cho em tính nghi thức mà em muốn, anh xin lỗi em, nhưng em cũng không thể vứt anh đi được.” Tần Thịnh có chút ấm ức nói.

Một người đàn ông cao hơn 1m80 lại khóc?

“Em…” Hoàng Y Y luống cuống, hoàn toàn không chống đỡ được.

Tần Thịnh cũng biết làm nũng quá nhỉ?

“Anh thích em, chúng ta ở bên nhau, được không em?”

Một người đàn ông nói xong một câu lại thêm chữ “Được không em” ở phía sau, sẽ tỏ ra cực kỳ dịu dàng.

Cô, thật sự đã gặp được.

“Có phải em cảm thấy anh rất tùy tiện không?” Tần Thịnh hỏi.

“Không ạ.”

“Thật à?” Tần Thịnh đột nhiên mặt mày hớn hở, lật mặt còn nhanh hơn cả phụ nữ!

Lòng đàn ông như kim dưới đáy biển…

Anh véo chóp mũi cô, “Đợi lát nữa sau khi vào đồn cảnh sát em là người bị hại, mà anh là cảnh sát, cho nên em không thể quậy nữa, biết chưa?”

Cô chui vào trong ngực Tần Thịnh, gật đầu nói: “Vâng ~”

Tần Thịnh dang rộng hai tay, hết cách nói: “Cẩn thận anh tố cáo em hành hung cảnh sát nha.”

——

Tần Thịnh đưa Hoàng Y Y đến đồn cảnh sát, trước khi đi vào Hoàng Y Y trả lại áo đồng phục cho anh.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Hoàng Y Y vào đồn cảnh sát, còn có chút căng thẳng.

Nhưng Hoàng Y Y vừa đi vào, một cái đầu từ sau cửa căn phòng nhỏ lập tức thò ra, nhìn cô bằng ý tứ sâu xa, “Chào chị dâu.”

Tần Thịnh ho nhẹ một tiếng, anh cảnh sát kia cũng tự giác rụt đầu về.

Sau khi lấy lời khai xong, Tần Thịnh lấy danh nghĩa bảo vệ người bị hại để đưa Hoàng Y Y về nhà.

Rạng sáng trên đường Nam Ninh, căn bản không có người đi bộ, chỉ có mấy chiếc xe qua lại.

Tần Thịnh quan sát tình hình xung quanh bằng tính chiến lược, bảo đảm dưới tính huống không có người, nhanh chóng và chuẩn xác nắm tay Hoàng Y Y.

Là tiếng tim ai đập? Mà có thể lớn tiếng như vậy.

“Hàng quốc gia phân phối đã đến, xin chú ý kiểm tra và nhận hàng.”

Hoàng Y Y cúi đầu, bất giác mỉm cười.

Lúc nhỏ, cô từng cầu nguyện, sau này phải gả cho một đại anh hùng cái thế, có thể bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi.

Mà bây giờ, cô đã tìm được đại anh hùng này.

Cảm giác dày nặng của bàn tay làm cô cảm thấy rất an lòng, toàn thân ấm áp.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông mặc cảnh phục cao hơn cô nửa cái đầu.

“Bị mê hoặc rồi à?” Tần Thịnh đột nhiên nghiêng người sang.

Úi, bị phát hiện rồi.

Hoàng Y Y dắt anh sải bước đi về phía trước, “Đi thôi, lát nữa anh còn phải về đồn mà.”

Tần Thịnh cố ý thả chậm bước chân, “Em muốn anh đi sớm bao nhiêu?”

Hoàng Y Y không khỏi đánh lên ngực anh, “Miệng lưỡi trơn tru.”

“Anh kiện em hành hung cảnh sát nhé, phạt em cả đời phải chăm sóc Tần Thịnh.”

Hoàng Y Y sao chịu được những lời này, cô kéo nhanh hơn, “Đi nhanh lên.”

Tần Thịnh đưa cô đến dưới nhà, lưu luyến không rời kéo tay cô, không chịu buông ra.

“Em về đến nhà rồi.”

“Ừ.”

“Này, Em… Đi lên đây.” Hoàng Y Y nói.

Tần Thịnh gật đầu một cái, nhưng vẫn không buông tay.

Hoàng Y Y cười hỏi: “Anh không buông tay ra thì em đi thế nào?”

“Anh hơi khát, em cho anh uống cốc nước rồi đi nhé.” Tần Thịnh đột nhiên áp sát nói.

Mặt Hoàng Y Y “bùm” một phát đỏ ửng lên, trong đầu vang “Ong ong ong”.

“Sao thế, không muốn à? Vậy thì gay rồi, em xem anh còn phải về đồn một mình, tối lửa tắt đèn, trên người anh lại không mang tiền, nếu chết khát ở trên đường…”

“Được rồi, anh đi lên với em, nhưng em nói trước, chỉ có thể uống nước, chứ không được làm những chuyện khác đâu đấy.”

“Em còn muốn anh làm những chuyện gì?” Tần Thịnh cười đểu nói.

Hoàng Y Y xấu hổ quay mặt đi, dắt Tần Thịnh đi lên tầng.

Sau khi vào nhà, cô bảo Tần Thịnh ngồi trên sô pha, sau đó tự mình đi rót nước cho anh.

“Em ở một mình à?”

Hoàng Y Y đưa cốc nước cho anh, đáp “Vâng”.

Tần Thịnh nhìn ra ban công, lo lắng nói: “Cũng không có bộ quần áo nào của đàn ông.”

“Em… Nhà em không có đàn ông, sao có quần áo đàn ông được.”

Tần Thịnh vỗ đầu nhỏ của cô, “Em ngốc thế, một cô gái như em ở một mình, rất dễ bị để mắt tới, ngày mai anh mang mấy bộ quần áo của anh tới, em phơi lên ban công.”

Hoàng Y Y sờ chỗ đầu vừa bị anh gõ, hình như cũng có lý.

Uống nước xong, Tần Thịnh đã phải về đồn.

Hoàng Y Y tiễn anh ra tới cửa, lưu luyến không thôi mà nhìn anh.

“Lại không muốn anh đi à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


“Không, anh đi đi.” Hoàng Y Y đẩy Tần Thịnh ra cửa phòng.

Tần Thịnh mặt mày ngơ ngác đứng ở cửa, “Em không chỉ hành hung cảnh sát, mà còn bạo lực gia đình.” Anh vươn tay xoa thẳng lên gương mặt nhỏ nhắn của Hoàng Y Y, “Sau này anh thảm rồi, sẽ bị cô vợ nhỏ bắt nạt.”

Mặt Hoàng Y Y bị anh xoa thành viên thịt tròn trịa, “Ai là cô vợ nhỏ của anh?”

“Ái chà, thì ra không chỉ hành hung cảnh sát và bạo lực gia đình, mà còn che giấu tình trạng hôn nhân, trùng hôn* là phạm pháp, là tội nặng đó…”

* Trùng hôn: kết hôn với người khác trong khi mình đang có vợ hoặc chồng, vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng

Không đợi anh nói xong, Hoàng Y Y đã lập tức đẩy anh ra ngoài một bước, “Anh bớt lắm lời đi, còn không mau về đồn không lại bị trừ tiền lương.”

Tần Thịnh như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, vừa đi vừa nghiêm túc nói hươu nói vượn, “Thì ra là như vậy, không có tiền lương sẽ không nuôi nổi Y Y, không nuôi nổi Y Y, cô ấy sẽ đánh cảnh sát, còn bạo lực gia đình nữa…”

Mãi đến khi Tần Thịnh cứ lẩm bẩm một mình như vậy đi ra khỏi tầng lầu dân cư, Hoàng Y Y mới lưu luyến không quên đóng cửa lại.

Vào giây phút đóng cửa lại, cô đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, chạy như bay ra ban công.

Chỉ thấy Tần Thịnh đứng ở dưới lầu, rơi vào trong bóng tối ngẩng đầu lên, nở nụ cười rực rỡ vẫy tay với cô. “Em mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Hoàng Y Y cụp mi mỉm cười, cuối cùng đi về phòng.

Khoảng mười phút sau, Tần Thịnh nhắn tin tới: Anh về đến đồn rồi, Y Y, anh ngủ trước nhé, hy vọng đêm nay sẽ không có việc gì.

Hoàng Y Y: Vâng, sẽ không còn chuyện gì nữa đâu.

Nhất định là không. Nếu không Tần Thịnh lại không được ngủ ngon giấc.

Anh hùng nhỏ của cô, vì an ninh trật tự của khu vực này đã quá mệt mỏi rồi.

Cho nên, phải khao Tần Thịnh và cả những anh cảnh sát cùng cố gắng phấn đấu với anh thật xứng đáng.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Y Y lập tức đi siêu thị mua ba cân thịt và vỏ sủi cảo, gói sủi cảo cả buổi sáng.

Lúc sắp đến trưa, cô nhắn tin cho Tần Thịnh.

[ Hoàng Y Y: Anh còn đang trực ở đồn không ạ? ]

Nửa tiếng sau, Tần Thịnh gửi lại tin nhắn.

[ Tần Thịnh: Anh vẫn đang ở đây, đêm qua có một cô bé muốn nhảy lầu, tất cả bọn anh đều đi, vừa mới đưa cô bé kia về nhà. ]

[ Hoàng Y Y: Thế ạ, thế đêm qua anh lại không được ngủ ngon giấc rồi. ]

[ Tần Thịnh: Không sao đâu bé ngốc, là trách nhiệm của mình mà, với lại phải cố gắng làm việc và kiếm tiền nuôi Y Y. ]

Gương mặt nhỏ nhắn của Hoàng Y Y đỏ lên. Ai nói muốn anh nuôi? Bản thân em có thể tự nuôi sống em, được không hả?

[ Hoàng Y Y: Vậy buổi trưa em có thể mang đồ ăn tới cho anh không? ]

[Tần Thịnh:!!! Ăn! Có thể có thể, đến lúc đó anh lén ra ăn. ]

[ Hoàng Y Y: Vậy lúc nào em mang tới cho anh được? ]

Đối diện im lặng.

Một phút, hai phút… Năm phút.

[ Tần Thịnh: Chị dâu ơi chị dâu ơi, tôi cũng muốn ăn. ]

[ Tần Thịnh: Em dâu, ở đây còn một người nhé! ]

[ Tần Thịnh: Chị dâu ơi, Tần Thịnh đã bị chúng tôi khống chế, nếu cô không mang đồ ăn tới, chúng tôi sẽ không khách sáo với anh ấy đâu. ]

[ Tần Thịnh: Chị dâu, Tần Thịnh vừa mới phản kháng, giờ đã bị trói chặt hơn, chừng nào thì cô tới giải cứu con tin? ]

Hoàng Y Y: “???”

Mấy anh cảnh sát đều có hình tượng như thế này sao?

[ Hoàng Y Y: 12 giờ? ]

[ Tần Thịnh: Ok, 12 giờ, nếu chị dâu không tới chúng tôi có thể giết con tin đấy. ]

Hoàng Y Y cũng sắp bị bọn họ đùa giỡn đến chết, tại sao cả nhóm người không bình thường này đều được phân vào một đồn chứ?

12 giờ trưa, Hoàng Y Y xách mấy cân sủi cảo đến cửa đồn cảnh sát đúng giờ.

Bàn tay cô cũng bị siết đỏ, còn rất đau.

Nhưng vì giải cứu “Con tin”, Hoàng Y Y cảm thấy rất đáng.

Cô đặt tạm sủi cảo xuống đất, muốn móc điện thoại ra liên lạc với Tần Thịnh, nhưng còn chưa lấy điện thoại ra, đột nhiên có một đám sài lang hổ báo lao từ trong đồn ra, bụng đói reo ọc ọc chạy về phía cô.

Lập tức chia xong chỗ sủi cảo.

“Chị dâu à, sủi cảo thuộc về chúng tôi, còn Tần Thịnh trả cô nhé.” Một anh cảnh sát nói.

Hoàng Y Y cười hỏi: “Cái gì ạ?”

Anh cảnh sát kia cười với cô, “Cảm ơn chị dâu nhé, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử nha.”

Hoàng Y Y: “???”

Ngay trong khung cảnh hỗn loạn, Tần Thịnh mặc thường phục được thả ra, thành thạo nắm tay Hoàng Y Y, bất đắc dĩ nói: “Bọn họ là vậy đấy, sau này cách xa bọn họ một chút, chúng ta đi thôi.”

“Đi đâu ạ? Không phải anh vẫn đang trực sao?” Hoàng Y Y hỏi.

Tần Thịnh xoa đầu nhỏ của cô, “Anh trực mãi rồi, phải đến lượt nghỉ chứ? Với lại anh buồn ngủ quá, chỉ muốn về nhà ngủ thôi.”

Hoàng Y Y bị anh dắt đi, “Thế anh không ăn cơm ạ?”

“Ngủ trước rồi ăn.”

“Vậy ạ, thế em… Đi về trước nhé?”

Tần Thịnh cúi đầu nhìn cô, làm nũng hỏi: “Tại sao phải đi về?”

“Không phải anh muốn về nhà ngủ sao? Em cũng chỉ có thể đi về thôi.”

“Em về nhà cùng anh nhé.”

Hả?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


Hoàng Y Y sững người.

Đến nhà Tần Thịnh… Đến nhà anh làm gì?

Thấy vẻ mặt ngờ nghệch của Hoàng Y Y, Tần Thịnh không khỏi bật cười, xoa đầu cô, “Anh sẽ rất kiềm chế, em cứ yên tâm.”

Mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng tai Hoàng Y Y đã đỏ bừng.

Cô đi theo Tần Thịnh đến nhà anh, là căn nhà trọ hai người thuê chung.

Tần Thịnh tìm ba món đồ không thường mặc trong tủ quần áo, gấp gọn rồi bỏ vào trong túi, “Em mang mấy bộ quần áo này về treo trên ban công nghe chưa?”

Hoàng Y Y mỉm cười gật đầu một cái.

Bên ngoài phòng truyền tới tiếng dép lê, đang bước từng bước về phía phòng Tần Thịnh.

“Tần, cậu… ” Người đàn ông kia vừa nhìn thấy trong phòng Tần Thịnh đột nhiên có thêm một cô gái thì mặt cứng đờ, “Bạn gái cậu à?”

Tần Thịnh đặt túi quần áo lên bàn, gật đầu nói: “Đúng vậy, bạn gái.”

“Tần, cậu cất quần áo vào túi làm gì? Không phải cậu muốn chuyển đi chứ? Cậu không được đi đâu đấy, tôi không có nhiều tiền trả tiền thuê nhà đâu.”

Tần Thịnh lườm anh ta một cái, “Tôi không chuyển đi, chỉ là cô ấy ở một mình làm tôi không yên tâm, nên lấy chút quần áo treo lên ban công nhà cô ấy thôi.”

“À, thế tôi yên tâm rồi.” Người đàn ông kia uống một ngụm nước, “Có muốn tôi tránh mặt một chút không? Tối nay Nhị Cẩu và lão Hà đều không về.”

Hoàng Y Y kinh ngạc nhìn anh ta, trong chốc lát không biết có thể nói gì mới có thể giải thích rõ ràng.

Tần Thịnh nham hiểm đi tới cửa, tay phải vịn chốt cửa, nói: “Cậu muốn tránh mặt thì tránh đi.”

Chỉ nghe “Cạch” một tiếng, người đàn ông kia đã bị từ chối bên ngoài cánh cửa lạnh như băng.

Hoàng Y Y lùi liên tục về sau vài bước, “Có phải em đã tới hang ổ của kẻ trộm không?”

Tần Thịnh cười nói: “Giờ em mới phản ứng được à?”

Hả?

Anh gãi sống mũi cô, “Anh thật sự buồn ngủ quá, anh muốn ngủ, bây giờ em có phải làm việc gì không?”

Hoàng Y Y lắc đầu, “Nhưng nếu chán thì em có thể vẽ một chút.”

“Vậy em vẽ trước nhé, đến 6 giờ thì gọi anh.” Tần Thịnh nói, nói xong thì hôn nhẹ lên môi Hoàng Y Y một cái.

Hoàng Y Y giống như vừa ăn mứt hoa quả, lâng lâng ngồi vào ghế bắt đầu vẽ tranh.

Nhân lúc Tần Thịnh ngủ, cô lén chụp rất nhiều ảnh, còn vẽ theo ảnh chụp.

Khi Tần Thịnh biến thành phiên bản chibi, hình như còn đáng yêu hơn.

Cô cười ngây ngốc, bất tri bất giác đã đến 6 giờ.

Hoàng Y Y rón rén đi đến mép giường, lại nhìn chằm chằm Tần Thịnh vài phút sau đó vẫn chưa thỏa mãn mà đánh thức anh.

Tần Thịnh mở mắt, sát lại gần, “Nhìn lâu vậy em có nhìn ra cái gì không?”

Hả?

“Anh vừa mới tỉnh ạ?” Hoàng Y Y cảm thấy mặt mũi bị ném về đến nhà rồi.

“Vốn chưa tỉnh, nhưng cảm giác có người ở bên cạnh nhìn anh suốt nên mới tỉnh dậy.” Tần Thịnh cười nói, nói xong lại duỗi tay ôm lấy Hoàng Y Y ở mép giường, ôm cả người cô lên trên giường, nói bằng chất giọng mềm nhũn: “Ôm một lát nhé.”

Hoàng Y Y bị ép đè trên người Tần Thịnh, tay Tần Thịnh giữ chặt eo cô.

Hoàng Y Y không nhúc nhích được, cũng không dám lộn xộn, cứ thế nằm sấp trên người anh.

“Tần Thịnh.”

“Ơi?”

“Không có gì.”

Tần Thịnh cười một tiếng, “Sao thế em?”

“Không có gì ạ, chỉ muốn gọi anh thôi.” Hoàng Y Y nói.

Tần Thịnh ôm cô chặt hơn, “Nói cho em biết nhé, vào thời điểm này, em không thể tùy tiện gọi tên anh, không thể thăm dò ranh giới cuối cùng của anh, lỡ may anh không khống chế được…”

Tai Hoàng Y Y lại đỏ lên, “Thế em không nói nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13


Sau khi Tần Thịnh rời giường thì tự mình xuống bếp, làm cơm rang trứng cho Hoàng Y Y.

Anh ngượng ngùng mang cơm rang trứng ra bàn, “Bình thường anh không nấu cơm, em chính là người đầu tiên ăn cơm anh nấu.”

Hoàng Y Y nhìn đĩa cơm rang trứng với vẻ lạ lẫm, “Thế em chạy ngay đây!”

Tần Thịnh trông mong nhìn cô ăn miếng cơm rang đầu tiên, hỏi: “Thế nào thế nào?”

“Ăn ngon lắm, rất ổn ạ.” Cô xúc một thìa cơm rang đưa tới bên miệng Tần Thịnh, “Anh ăn thử nhé?”

Nào ngờ Tần Thịnh lại lắc đầu, làm nũng nói: “Anh không muốn em đút anh như vậy.”

Hoàng Y Y nghi ngờ nhìn anh, “Vậy anh muốn em đút anh như nào?”

Tần Thịnh cười một tiếng, cặp mắt đào hoa kia thật sự mê người.

Anh ngồi xuống bên cạnh Hoàng Y Y, sờ một cái lên môi cô, “Dùng cái này.”

Hoàng Y Y xấu hổ đến mức không phản ứng kịp, cứ ngơ ngác nhìn anh.

“Cái nào ạ?”

Tần Thịnh lại xoa lên khóe miệng cô, áp sát vào cười nói: “Cái này.”

Hoàng Y Y không tự chủ được mà nuốt nước miếng, ngơ ngác ăn một miếng cơm rang, rồi hôn lên môi Tần Thịnh.

“Ngọt quá.” Tần Thịnh hài lòng nói.

Hoàng Y Y ngượng ngùng cúi đầu, người đàn ông này sao lại dẻo miệng như vậy chứ?

“Trước đây có phải anh có rất nhiều bạn gái không?”

Tần Thịnh ôm cô, khẽ tựa đầu lên vai cô, “Sao thế, ghen à?”

Hoàng Y Y nghiêng đầu sang bên kia, “Vậy là anh thừa nhận hả, anh từng có mấy người bạn gái?”

“Một người, hai người, ba người, bốn người… Một người.”

“Tóm lại là mấy người?”

“Một người.” Tần Thịnh nói.

“Thế sao anh giỏi yêu đương tán tỉnh vậy?”

Anh gãi sống mũi cô, “Cô gái nhỏ này, có bạn gái cũ thì em ghen, mà không có bạn gái cũ thì em lại không tin.” Anh áp mặt mình lên mặt Hoàng Y Y rồi cọ sát điên cuồng, “Em nói xem có phải em đang ra vẻ không, có phải đang ra vẻ không hả.”

Hoàng Y Y bị anh gãi đến mức ngứa ngáy, cơ thể vặn vẹo như con nhộng.

Cô bị Tần Thịnh đè trên ghế dài, trái tim nhỏ đập “Bùm bùm”.

Tần Thịnh dịu dàng xoa lên làn tóc rối của cô, hỏi: “Em trang điểm à?”

“Vâng.” Hoàng Y Y ngượng ngùng nói, “Trang điểm một xíu thôi, anh không thích ạ?”

“Không phải không thích, chỉ là không tiện.”

“Không tiện gì anh?”

Tần Thịnh cười một tiếng, “Không tiện hôn em.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14


Ăn tối xong, Tần Thịnh lập tức nắm tay Hoàng Y Y ra ngoài đi dạo.

Hoàng Y Y đi một mạch trên thềm đá, Tần Thịnh che chở cô cả đoạn đường, không để cô ngã xuống.

“Tần Thịnh.”

“Ơi?”

“Chúng ta mới quen nhau hồi đầu tháng nhỉ?”

Tần Thịnh ngẩn người, dừng bước chân.

“Anh làm sao thế? Sao lại không đi nữa?” Hoàng Y Y nhào vào trong ngực Tần Thịnh hỏi, hai tay luồn vào trong áo khoác Tần Thịnh ôm eo anh.

Tần Thịnh vươn tay ra bảo vệ cô, đề phòng Hoàng Y Y ngã xuống.

“Không phải đầu tháng anh mới biết em.”

Hoàng Y Y ngạc nhiên ngửa đầu nhìn anh nói: “Hừ, ngay cả lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà anh cũng nhớ sai, anh đáng bị tội gì hả!”

Sao biết vừa nói ra lời này, Tần Thịnh lại đột nhiên ôm cô thật chặt, ôm hết sức, bằng tất cả sự dịu dàng của anh.

“Không phải đầu tháng anh mới quen em.” Tần Thịnh lặp lại lời nói.

Hoàng Y Y bị anh đè trong ngực, hoàn toàn không nhìn thấy mặt anh.

“Một năm trước, vào ngày đầu tiên anh được phân đến khu vực này, em đeo tai nghe màu trắng đi ngang qua đồn cảnh sát, đó mới là lần đầu tiên anh biết em, lúc ấy tóc em dài hơn bây giờ, mặc váy màu vàng.”

Tần Thịnh ôm cô chặt hơn, “Anh gặp em tổng cộng ba lần, cả ba lần đều đang làm nhiệm vụ. Hai lần trước không có can đảm, cũng không có cơ hội nói chuyện với em, mãi đến một tháng trước, anh thật sự không chờ được nữa.”

“Anh đã rất nhiều lần muốn ôm em vào lòng, nhưng anh sợ quá nhanh sẽ dọa em sợ.”

Hoàng Y Y nghe tiếng tim anh đập, một tiếng, hai tiếng…

Ngực Tần Thịnh rất ấm áp, rất có cảm giác an toàn.

“Thế nên, anh đã thích em một năm? Cho dù trước đó anh mới chỉ gặp em ba lần ạ.”

“Ừ.”

Hoàng Y Y tránh khỏi cái ôm của anh, đứng thẳng người.

Tần Thịnh hơi khó xử, “Có phải anh làm em sợ không?”

Hoàng Y Y yên lặng nhìn anh, trong đôi mắt phượng như làn nước thu trong vắt đong đầy tình cảm dịu dàng.

Cô nâng mặt Tần Thịnh lên, áp sát vào nói: “Ngốc ạ.”

Sau đó là một nụ hôn nồng nàn, đầu lưỡi yêu kiều chuyển động, bên tai đỏ bừng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom