Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 40: C40: Tiếc nuối không thôi


Phó tổng?

Ninh Chiết hơi sững sờ, vội vàng lắc đầu từ chối: “Tôi rất cảm kích lòng tốt của Hậu gia, nhưng...

“Ninh tiên sinh cứ gọi tên là lão Diệp được rồi” Diệp Khinh Hậu liên tục xua tay.

"..... ” Ninh Chiết hơi ngẩn ra, lắc đầu nói: "Tôi vẫn nên gọi ông là Diệp tiên sinh đi! Tôi nhận ý tốt của Diệp tiên sinh, nhưng tôi không làm phó tổng được đâu!"

Tất nhiên anh cũng muốn làm phó tổng.

Nhưng anh không năng lực này đâu!

Diêu Chấn Hải hiểu sai ý của Ninh Chiết, vội vàng nói:"Nếu Ninh tiên sinh cảm thấy chức vụ phó tổng quá thấp, tôi có thể để vị trí này của tôi..."

“Tôi thực sự không thể làm được!"

Ninh Chiết cười khổ nói: "Nói thật với mọi người, vài năm trước tôi rơi xuống biển mất trí nhớ, không nhớ rõ chuyện trước kia, trước kia có lẽ tôi có hiểu chút y thuật hoặc là cổ thuật, nhưng bây giờ không hiểu cái gì cả..."

Nghe những lời nói của Ninh Chiết, trong mắt Diệp Khinh Hậu hiện lên một tỉa giác ngộ.

Tuy nhiên, đối với ông ấy việc Ninh Chiết có mất trí nhớ hay không cũng không thành vấn đề.


Nếu ngay cả mất trí nhớ mà Ninh Chiết đã lợi hại như thế, còn phải nói đến việc khôi phục trí nhớ sao?

Người như thế, hiện tại không kết giao, còn đợi tới khi nào?

Nghĩ tới đây, Diệp Khinh Hậu cười nói: "Nếu Ninh liên sinh không chê, cũng có thể làm đội trưởng đội an ninh công ty của lão Diêu”

"Này....." Ninh Chiết nghĩ nghĩ: "Như vậy thì được."

Anh tin rằng mình vẫn có thể đảm nhiệm được vị trí đội trưởng đội an ninh.

Diệp Khinh Hậu cười nói: “Nhưng đội trưởng đội an ninh bên lão Diêu có hai chức trách, không biết Ninh tiên sinh thấy.....có vấn đề gì không?”

"Hai chức trách?" Ninh Chiết khó hiểu.

Diệp Khinh Hậu cười nhìn Ninh Triết, “Ban ngày là tưởng đội an ninh ở công ty lão Diêu, buổi tối còn phải bảo vệ biệt thự của tôi ở ngoại ô phía Nam nữa."

"Này... " Ninh Chiết kinh ngạc, dỡ khóc dỡ cười nhìn Diệp Khinh Hậu: "Chẳng lẽ ông muốn đưa biệt thự. cho tôi ở à?"

"Có ý này, nhưng biệt này cũng căn người bảo vệ thật” Diệp Khinh Hậu cũng không phủ nhận.

Như vậy sao?

Ninh Chiết im lặng suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Lo cái gì!

Dù sao thì anh cũng đã nói rõ tình huống của mình rồi

Nếu Diệp Khinh Hậu nhất quyết muốn như thế, anh cũng không có lý do gì để từ chối

Bản thân không có trộm cắp hay lừa đảo gì, sợ. cái gì chứ!

Lại nói chuyện thêm vài ba câu, Ninh Chiết không nhịn được nữa lập tức rời đi

Sau khi tiễn Ninh Chiết rời đi, Bồ Vấn Kinh lập tức nói với Diệp Khinh Hậu: "Người biết về Cửu Long Lệ Hỏa Châm đếm trên đầu ngón tay, dù cậu ta có mất trí nhớ hay không, tuyệt đối đều là cao thủ!”

Rất ít người biết đến Cửu Long Lệ Hỏa Châm.


Mà Ninh Chiết lại có thể nhìn ra vị trí mình thi châm không đúng!

Điều này đủ để giải thích rất nhiều vấn đề!

"Đúng!" Diệp Khinh Hậu gật đầu đồng ý, sau đó nói với Diêu Chấn Hải: "Ngày mai tan ca, hãy đưa Ninh tiên sinh đến biệt thự của tôi! Ngoài ra, mọi yêu cầu của cậu ta đều sẽ được đáp ứng vô điều kiện!"

"Vâng!" Diêu Chấn Hải cung kính đáp lời

Sau khi dặn dò Diêu Chấn Hải vài chuyện, Khinh Hậu mới bảo Diêu Chấn Hải rời đi.

Rời đi không bao lâu, Diêu Chấn Hải nhận được điện thoại của Tô Lan Nhược.

"Diêu tổng, tôi là Tô Lan Nhược bạn của Tôn Vân Thạch, đêm nay không thể tâm sự được với Diêu tổng, thật sự rất tiếc nuối, tôi muốn hẹn gặp Diêu tống vào sáng mai, không biết Diêu tổng có thuận tiện không?"

Diêu Chấn Hải suy nghĩ một lúc, lập tức đồng ý.

Tuy nhiên, lại kêu Tô Lan Nhược chiều mai hãy tới.

Sáng mai, ông ta phải bố trí ổn thỏa cho vị phật lớn Ninh Chiết này trước!

Nếu bố trí vị này không tốt, ông ta không chịu nổi

lửa giận của Hậu gia đâu!

...

Vận may của Ninh Chiết không tồi.


Bên cạnh khách sạn nhỏ có một hiệu sách.

Ninh Triết lập tức mua hai cuốn sách, một cuốn về Trung y, một cuốn về Tây y.

Trở lại khách sạn nhỏ, Ninh Triết đầm cuốn sách y học lên, bắt đầu đọc.

Nhưng mà đọc nửa ngày, cũng không có tác dụng. gì.

Uổng phí tám mươi bảy tệ này rồi.

"Vứt con mẹ nó đi!"

Ninh Chiết ném cuốn sách sang một bên, nằm xuống ngủ.

Ngày hôm sau, Ninh Chiết dậy sớm.

Sau khi tâm rửa sạch sẽ, anh trả phòng, lao tới công ty của Diêu Chấn Hải

Khi đến nơi, Diêu Chấn Hải đã bảo thư ký đợi anh ở đó.

Dưới sự hướng dẫn của thư ký, Ninh Chiết thuận lợi hoàn thành thủ tục nhận chức, cũng hiểu rõ thêm chức trách của mình, còn nhận được ba bộ đồng phục.”
 
Chương 41: C41: Dậy sớm


Thay bộ đồng phục mới, Ninh Chiết cảm giác cả người đều có tỉnh thần hơn rất nhiều.

Do tính chất nghiệp vụ của Tô gia nên số lượng nhân viên bảo vệ tương đối nhiều, nhiệm vụ cũng gian khổ hơn, mà đội bảo vệ ở đây, bao gồm cả Ninh Chiết, chỉ có tám người, nhưng nhiệm vụ nhẹ nhàng hơn.

Những người trong đội an ninh cũng rất nhiệt tình với đội trưởng đội bảo vệ Ninh Ninh Triết

Dù sao Ninh Chiết cũng được đích thân thư ký. của Diêu Chấn Hải tiếp đãi.

Bất cứ ai tinh mắt đều có thể đoán được Ninh

Chiết là người có mối quan hệ rộng.

Ninh Chiết dành cả buổi sáng để làm quen với môi trường xung quanh, sau bữa trưa, Diêu Chấn Hải lại gọi điện, mời anh đến văn phòng.

"Ninh tiên sinh đã quen chưa?"

Diêu Chấn Hải mời Ninh Chiết ngồi xuống uống trà, sau đó cười hỏi.

"Quen rồi!" Ninh Chiết gật đầu cười nói: "Còn tốt hơn tôi nghĩ rất nhiều."

Làm đội trưởng đội an ninh, lương của anh cao hơn bộ trưởng an ninh Ân Hoa kia nhiều, nhưng lại không căn làm quá nhiều việc, thậm chí có thể nói là rất nhàn nhã.


“Vậy thì tốt” Diêu Chấn Hải gật đầu cười, sau đó. hỏi: “Cậu lái xe được không?”

“Không” Ninh Chiết lắc đầu.

"Vậy lát nữa tôi sẽ phân tài xế cho cậu” Diêu Chấn Hải cười nói.

",„" Ninh Chiết sửng sốt, ngơ ngác nhìn Diêu Chấn Hải.

Đưa tài xế cho đội trưởng đội an ninh?

Trở nên đặc biệt như vậy khiến anh cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh!

Ninh Chiết đang định từ chối, nhưng Diêu Chấn Hải lại nghiêm túc nói: “Ninh tiên sinh, cậu đừng hiểu lãm, nguyên nhân chính là cậu phải chạy tới chạy lui giữa công ty và biệt thự bên kia, đi xe máy điện thực sự rất bất tiện”

Ninh Chiết suy nghĩ một chút, nhưng vẫn lắc đầu từ chối: Tôi là đội trưởng đội an ninh, nếu ông coi tôi như tổ tông, còn không bằng đưa tôi một chức vị nhàn tản nằm ở nhà ngủ... "

Lấy danh nghĩa bảo vệ biệt thự để anh ở trong đó còn miễn cưỡng được.

Nhưng đưa tài xế cho mình thì thật sự quá mức.

Nhìn thấy Ninh Chiết từ chối, Diêu Chấn Hải cũng không kiên trì nữa


Đúng lúc này, Diêu Chấn Hải nhận được một cuộc gọi khác từ Tô Lan Nhược, xác nhận với ông ta về thời gian cuộc gặp mặt chiều nay.

Diêu Chấn Hải suy nghĩ một lúc, ấn định thời gian là ba giờ chiều.

Sau khi cúp điện thoại, Diêu Chấn Hải lại hỏi Ninh Chiết: “Tôi xem hồ sơ lý lịch cậu để ở phòng nhân sự, hình như trước đây cậu từng làm việc cho tập đoàn Tô thị phải không?”

“Ừ.” Ninh Chiết gật đầu.

"Vậy chắc cậu biết Tô Lan Nhược phải không?”

Diêu Chấn Hải cười hỏi.

Ninh Chiết có chút ngạt thở, kinh ngạc nói: "Hậu gia không nói cho ông biết quan hệ giữa tôi và Tô Lan Nhược sao?”

Diệp Khinh Hậu có thể tra được số điện thoại của. anh, biết ân oán giữa anh và Bạch Phi, có lẽ cũng biết mối quan hệ giữa mình và Tô Lan Nhược đi?"

"Cái này..." Diêu Chấn Hải nhẹ nhàng lắc đầu "Hậu gia thật sự không có nói cho tôi biết”

Ninh Chiết läc đầu cười khổ: "Trên pháp lý, cô ấy là vợ tôi! Nhưng..."

Nói được một nửa, Ninh Chiết đột nhiên dừng lại.

Anh đã hứa sẽ không nói lung tung chuyện bọn họ đã ly hôn.

Diêu Chấn Hải không nhận thấy sự khác thường của anh, kinh ngạc nhìn anh.

Tô Lan Nhược thật sự là vợ của anh?

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diêu Chấn Hải, Ninh Chiết không khỏi tò mò hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
 
Chương 42: C42: Quá mức


Sao đột nhiên hỏi chuyện này?

Ninh Chiết hỏi đến, Diêu Chấn Hải dần dần tỉnh táo lại

"Chiều nay cô ấy sẽ đến gặp mặt tôi, có lẽ là muốn bàn chuyện hợp tác với tôi!" Diêu Chấn Hải cười nhìn Ninh Chiết:“Cậu đi gặp cô ấy với tôi không?”

Tô Lan Nhược tới?

Ninh Chiết kinh ngạc.

Trong chốc lát bối rối, Ninh Chiếc lắc đầu từ chối: "Quên đi! Hai ông chủ các người cứ nói chuyện làm ăn của mình đi, tôi đi theo dây dưa làm gì!"

Nói chuyện vài ba câu với Diêu Chấn Hải một hồi, @Ninh Chiết tạm biệt rồi rời đi

Bản thân làm tốt việc bảo vệ là được rồi, sao có thể nhúng tay vào đại sự công ty chứ.

Nhìn Ninh Chiết rời đi, Diêu Chấn Hải âm thăm suy tư.

Nhìn vẻ mặt và giọng điệu của Ninh Chiết, hình như giữa anh và Tô Lan Nhược có... có vấn đề gì đó?

Mâu thuẫn giữa vợ chồng son sao?


Đó là lý do tại sao anh từ chức khỏi công ty Tô gia sao?

Chà, có lẽ là như vậy!

Diêu Chấn Hải suy nghĩ một lúc, trong lòng đã có quyết định.

Dù sao thì Tô Lan Nhược cũng là vợ của Ninh Chiết!

Đừng nhìn vào mặt nhà sư mà hãy nhìn vào mặt Phật!

Nếu Tô Lan Nhược muốn hợp tác thì cứ thỏa mãn nguyện vọng của cô đi!

Ba giờ chiều, Tô Lan Nhược đến đúng giờ gặp mặt.

Đi cùng cô còn có Tôn Vân Thạch.

Sau khi nói vài ba câu khách sáo, Tô Lan Nhược nói ra mục đích của mình.

Diêu Chấn Hải đã đoán được mục đích của Tô. Lan Nhược, sau khi trò chuyện với họ vài câu, ông ta đồng ý hợp tác với Tô gia, ký hợp đồng ngay tại chỗ.

Có nằm mơ Tô Lan Nhược cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như thế, trong lòng kích động không thôi.

Theo sản lượng hàng hóa của công ty Diêu Chấn Hảo, chỉ phí vận chuyển hàng năm chắc chắn sẽ vượt quá 2 ngàn vạn!

Hợp tác lâu dài sẽ mang lại lợi ích to lớn!

Làm sao một đơn hàng lớn như vậy lại có thể được ký kết dễ dàng như vậy?

Sau khi cảm ơn nhiều lần, Tô Lan Nhược ngơ. ngác rời đi với Tôn Vân Thạch.

Bước vào thang máy, Tô Lan Nhược không còn có thế đè nén hưng phấn trong lòng, vẻ mặt cảm kích nhìn Tôn Vân Thạch: “Tôn thiếu, lần này ít nhiều gì cũng nhờ có anh, nếu không Tô gia chúng tôi cũng không có cơ hội hợp tác với Diêu Chấn Hải!"

Lúc trước Tôn Vân Thạch muốn đi cùng cô, cô. còn thấy không được ổn lảm.

Mãi đến khi Tôn Vân Thạch nói đến giao tình giữa cha anh ta và Diêu Chấn Hải, cô mới đồng ý.


Không ngờ việc đưa Tôn Vân Thạch tới đây lại có tác dụng lớn như vậy.

Diêu Chấn Hải sẵn sàng ký hợp đồng nhất định là vì cha của Tôn Vân Thạch!

“Chuyện nhỏ!"

Tôn Vân Thạch cười đảc ý, thâm tình nói: "Giữa chúng ta đừng nên khách khí như vậy:

Tô Lan Nhược tránh đi ánh mắt của Tôn Vân Thạch, cảm kích nói: “Tối nay tôi làm chủ, mời anh và ba anh bữa cơm, anh nhất định phải để tôi đón tiếp cha anh đó."

"Được, không thành vấn đề!" Tôn Vân Thạch vui vẻ đồng ý.

Lúc này, Tôn Vân Thạch cảm thấy mình sắp đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.

Chuyện cưới Tô Lan Nhược làm vợ cũng sắp tới.

Tràn đầy phấn khích, cả hai lên xe rời đi.

"Này, hình như là tên vô dụng Ninh Chiết kìa!"

Ngay khi cả hai đang tiến về phía cổng, Tôn Vân Thạch đột nhiên chỉ về phía bên phải.

Ninh Chiết?

Tô Lan Nhược sửng sốt, vội vàng nhìn sang,


Chỉ thấy Ninh Chiết đang đứng ở cửa phòng bảo. vệ, khoác lác khoe khoang với mấy bảo vệ bên trong.

Nhìn thấy có ô tô đi tới, Ninh Chiết đang định nhờ Tiểu Trần trong phòng mở hàng rào, nhưng anh chợt nhận ra xe của Tô Lan Nhược, nhìn thấy Tôn Vân Thạch đang ngồi trong xe.

"Này, tìm được việc rồi à?"

Tôn Vân Thạch ấn cửa kính xe xuống, vẻ mặt vui tươi nhìn Ninh Chiết: "Diêu tổng là bạn của cha tôi, anh cầu xin tôi, tôi lập tức gọi điện thoại cho Diêu tống, để ông ấy thưởng cho anh một chén cơm”

Tiểu Trần từ trong phòng an ninh thò đầu ra, bưồn cười nhìn Tôn Vận Thạch: "Anh Ninh là đội trưởng của chúng tôi! Còn cần anh gọi điện cho Diêu tổng sao?”

Đội trưởng?

Tôn Vân Thạch hơi giật mình, Tô Lan Nhược cũng kinh ngạc nhìn Ninh Chiết.

Hôm qua anh mới từ chức, hôm nay lại trở thành đội trưởng đội an ninh của công ty Diêu Chấn Hải.

Sau một thoáng bối rối,Tôn Vân Thạch khinh thường cười khẩy: "Đội trưởng thì sao? Không phải vẫn là chó canh gác thôi sao? Kẻ vô dụng như anh cũng chỉ có tư cách làm chó canh gác thôi!"

Hai chữ “chó canh gác” lập tức khơi dậy sự tức giận của Ninh Chiết
 
Chương 43: C43: Chó canh gác


"Giữ cái mồm chết tiệt của anh sạch sẽ cho tôi!”

Ninh Chiết sắc mặt âm trăm đi tới, vẻ mặt hung ác nhìn Tôn Vân Thạch:" Nếu anh lại phun phân vào miệng ông đây, có tin ông đây vả chết anh không?"

Đã sớm không vừa mắt tên ngu đần này!

Đánh không lại Tống Thanh Diên, còn đánh không, lại tên ngu đần này sao?

Rước bực vào thân, hôm nay anh thật sự muốn làm chết anh ta!

“Mày nói gì?"

Sắc mặt Tôn Vân Thạch đột nhiên thay đổi, hung. hăng nhìn Ninh Chiết: "Không có ân tình của Tống Thanh Diên, mày chẳng là cái thá gì đâu."

Ninh Triết hừ lạnh một tiếng: "Không có ân tình của Tống Thanh Diên, ông đây pk với anh cũng không thành vấn đề."

Tôn Vân Thạch đang muốn nổi giận, Tô Lan Nhược lại vội vàng mở lời: "Quên đi, chúng ta đi thôi!"


Vừa nói chuyện, Tô Lan Nhược vừa nháy mắt với Ninh Chiết ở ngoài xe, ra hiệu cho anh không được gây. sự với Tôn Vận Thạch.

Cha của Tôn Vân Thạch có giao tình với Diêu Chấn Hải đó.

Nếu anh cứ phân cao thấp với Tôn Vân Thạch, không bị đuổi việc mới lạ!

"Không được!" Tôn Vân Thạch không hề sợ hãi, mở cửa xe bước xuống, lạnh lùng nhìn chằm chẳm. Ninh Chiết: "Mau xin lỗi! Nếu không bổn thiếu gia sẽ khiến mày phải cút khỏi đây."

"Được, để tôi xin lỗi anh.”

Ninh Chiết vừa dứt lời, lập tức đá anh ta về phía trước,

Lực của cú đá này mạnh đến nỗi Tôn Vân Thạch lập tức bị đá văng vào cửa xe.

"Mày mẹ nó dám đánh tao?”

Tôn Vân Thạch nổi giận, phẫn nộ gào rít.

Tô Lan Nhược cũng nhanh chóng xuống xe, trừng mắt nhìn Ninh Chiết: "Anh đang làm gì vậy?”

“Đánh người, cô không nhìn thấy sao?" Ninh Chiết bất mãn hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Tôn Vận Thạch: “Nếu miệng anh vẫn còn phun đây phân như thế, ông đánh vẫn đánh tiếp”

Đã muốn đánh tên ngu đần này lâu rồi!

Hôm nay, anh mượn cáo oai hùm một lần!

"Mày chờ đó cho tao!"

Tôn Vân Thạch giận dữ gầm lên, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Diêu Chấn Hải.

Nhưng đường dây bên kia lại báo bận.


Tôn Vân Thạch lại càng tức giận hơn, muốn gọi tiếp cho Diêu Chấn Hải, Tô Lan Nhược vội chạy tới khuyên nhú: "Tôn thiếu, đừng để lại ấn tượng xấu với

Diêu tổng, không tốt cho chúng ta đâu”

Tôn Vân Thạch hơi cứng đờ lại, trừng mắt nhìn Ninh Chiết nói: "Chờ đó cho tao! Tao không để yên chuyện này đâu!"

Tuy rằng vô cùng tức giận, nhưng anh ta cũng biết lời của Tô Lan Nhược là thật.

Cha anh ta vì bám víu lấy Diêu Chấn Hải, đã phải liên tục đi đánh gôn nhiều ngày.

Nếu sự việc này để lại ấn tượng xấu với Diêu Chấn Hải, cha anh ta không lột da anh ta mới lạ

Nói xong lời điên cưồng, Tôn Vân Thạch thở hổn hển lên xe ngồi.

Tôn Lan Nhược phức tạp nhìn Ninh Chiết, lắc đầu lên xe.

Anh làm mất mặt Tôn Vân Thạch trước mặt mình, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Ninh Chiết đâu.

Có lẽ Ninh Chiết không giữ được công việc này rồi.

Vất và lắm mới tìm được việc làm đội trưởng đội bảo vệ, anh đi trêu chọc Tôn Vân Thạch làm gì!


Có tính khí đó, nhưng công việc đâu?

Tô Lan Nhược thở dài một tiếng, nhanh chóng đuổi Tôn Vân Thạch rời đi.

Họ vừa rời đi, thư ký vội vàng đến báo cáo mâu thuẫn giữa Ninh Chiết và Tôn Vân Thạch.

Diêu Chấn Hải nghe được lời này, sắc mặt đột nhiên sa sầm xuống.

Chẳng lẽ, mâu thuẫn giữa Ninh Chiết và Tô Lan Nhược là do Tôn Vân Thạch kia sao?

Mặc dù Tôn Lan Nhược đã kết hôn với Ninh Chiết nhưng liệu cô có coi thường Ninh Chiết thâm tàng bất lộ không?

Thay vào đó, lại thích Tôn Vân Thạch.

Im lặng suy nghĩ một lúc, Diêu Chấn Hải lập tức trầm giọng ra lệnh: "Gửi fax cho tập đoàn Tô thị hủy bỏ hợp tác, hợp đồng không còn tác dụng nữa! Đúng rồi, tối nay hãy gửi, cứ để bọn họ vui vẻ trước đã!"

Sau khi ra lệnh cho thư ký, Diêu Chấn hải lấy điện thoại di động ra, không chút do dự chặn số Tôn Gia Niên và Tô Lan Nhược.
 
Chương 44: C44: Ra lệnh


Tô Lan Nhược an ủi một lúc thì cơn giận của Tôn Vân Thạch mới dịu đi một chút

Tuy nhiên, trong lòng Tôn Vân Thạch đã quyết định rồi, nhất định phải khiến Ninh Chiết mất chén cơm này!

Trước đó Tôn Vân Thạch và Tô Lan Nhược đi cùng nhau, xe cũng để ở nhà họ Tô, cho nên lúc về đương nhiên anh ta sẽ đi với Tô Lan Nhược về nhà họ Tô.

Ngay khi trở về nhà, Tô Lan Nhược nói với người rong nhà rằng mình đã thành công ký hợp đõng với công ty của Diêu Chấn Hải.,

"Ký được rồi?"

Tô Minh Thành ngạc nhiên nhận lấy bản hợp. đồng từ tay Tô Lan Nhược, sau khi nhìn thoáng qua, Tô Minh Thành lại càng ngạc nhiên hơn:

"Sao lại nhanh như vậy? Hơn nữa, giá vận chuyển cũng được xem là bình thường!"

“Chuyện này may mà có Tôn thiếu ạ” Tô Lan Nhược cảm kích nói: “Diêu tổng là bạn của cha Tôn thiếu, chắc hắn ông ấy nế mặt Tôn thiếu nên mới sảng khoái ký như vậy."

Lúc này, Ninh Chiết, người vẫn đang làm việc trong công ty lại hắt hơi một cái


Anh không biết mình bằng cách nào đó đã giúp Tôn Vân Thạch chiếm lợi.

Trong lòng Tôn Vân Thạch cảm thấy có chút kiêu ngạo, phất phất tay, giả vờ khiêm tốn nói:

“Lan Nhược, đừng nhắc tới chuyện nhỏ này! Nói ra thật xấu hổ, hôm qua Bạch Tứ Gia đến gây rắc rối cho mọi người, cháu thậm chí còn không giúp đỡ được.”

“Chuyện này sao trách cháu được!” Triệu Thục Viện liên tục lắc đầu: "Trước đó Bạch Tứ Gia đã nể mặt cha cháu một lần, nhưng tên vô dụng Ninh Chiết đúng là không ra gì

“Cuối cùng không phải Ninh Chiết đã giải quyết được vấn đề rồi sao?" Tô Minh Thành tức giận nói.

Triệu Thục Viện cứng cổ, nói như chuyện đương nhiên: “Vốn dĩ là chuyện do chính anh ta gây ra thì tự mình giải quyết!”

Tô Minh Thành nghe vậy thì ông không khỏi lắc đầu thở dài.

Đúng là chuyện đó do Ninh Chiết gây ra.

Nhưng ông không nghĩ được tại sao Ninh Chiết lại gây ra chuyện lớn như vậy?

Ông cũng không biết tại sao vợ mình lại trở thành người như thế này.

Bây giờ bà hoàn toàn không hiểu được việc biết ơn, chỉ biết bợ đỡ người khác.

Triệu Thục Viện hoàn toàn không để ý đến sự thất vọng của chồng, bà mỉm cười túm lấy Tôn Vân Thạch nói:

“Vân Thạch, cháu xem cháu giúp nhà cô bao nhiêu lần rồi? Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng Lan Nhược nhà chúng ta chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi”

Lấy thân báo đáp?


Trong lòng Tôn Vân Thạch nóng lên.

Anh ta đúng là muốn Tô Lan Nhược lấy thân báo đáp!

“Mẹ!"

Tô Lan Nhược Nhược nhìn về phía mẹ mình như oán trách: “Tôn thiếu và con chỉ là bạn bè, mẹ đang nói bậy bạ gì vậy!"

“Mẹ nó bậy bạ gì chứ?” Triệu Thục Viện trừng mắt nhìn con gái:

“Vân thiếu có ý gì với con, con còn chưa rõ sao? Theo mẹ, đợi đến khi con và tên vô dụng Ninh Chiết chính thức..."

“Khụ khụ!" Tô Minh Thành đột nhiên ho khan, tức giận trừng mắt nhìn Triệu Thục Viện.

Chuyện Ninh Chiết tiến hành ly hôn với Tô Lan Nhược là bí mật trong nhà.

Ninh Chiết từ chức, Tô Lan Nhược tuyên bố với bên ngoài rằng lòng tự trọng của Ninh Chiết quá mạnh, anh muốn tự mình đi tạo dựng sự nghiệp, không muốn lúc nào cũng dựa dẫm vào nhà họ Tô.

Triệu Thục Viện biết mình suýt chút nữa lỡ miệng nên vội vàng đổi lời: “Chuyện Ninh Chiết và Lan Nhược ly hôn không phải chuyện sớm hay muộn sao! Dù sao thì tôi cũng nghĩ Vân Thạch và Lan Nhược quả thực là trời đất tạo nên một đôi!”

Nghe Triệu Thục Viện nói, Tôn Vân Thạch cảm thấy vô cùng thoải mái.


Ngay cả sự tức giận khi bị Ninh Chiết đá cũng biến mất đi nhiều.

“Được rồi, đừng nói nữa!" Tô Minh Thành trừng mắt nhìn Triệu Thục Viện: "Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau! Đừng có suốt ngày nói hết chuyện này đến chuyện khác!”

“Vốn dĩ là như vậy mà!” Triệu Thục Viện khịt mũi nhẹ, nhìn Tôn Vân Thạch càng lúc càng vừa mắt.

Tôn Vân Thạch mỉm cười, lắc đầu thở dài: “Chú Tô, không phải cháu nói xấu sau lưng Ninh Chiết nhưng mà anh ta thật sự không thể tưởng tượng nổi! Nói là ra ngoài tạo dựng sự nghiệp, kết quả lại đổi chỗ làm bảo vệ! Cháu cảm thấy đàn ông vẫn là phải có chút lòng cầu tiến mới tốt.”

“Ừ” Tô Minh Thành thản nhiên trả lời, nhưng không nói nhiều.

Ninh Chiết đã làm nhân viên bảo vệ được vài năm, đổi việc tiếp tục làm nhân viên bảo vệ cũng là chuyện bình thường.

Nếu không phải vì giúp đỡ gia đình họ, Ninh Chiết đã có thể bay cao, chỉ dựa vào chuyện Tống Thanh Diên còn nợ anh ân tình thì Ninh Chiết sẽ lên như diều gặp gió!

Hơn nữa, thậm chí con gái ông đưa Ninh Chiết một triệu mà anh còn không cần!
 
Chương 45: C45: Lắc đầu thở dài


Ông không biết Ninh Chiết có cầu tiến hay không, nhưng chắc chắn là có cốt khí hơn những người khác.

Đối với Ninh Chiết, trong lòng Tô Minh Thành vẫn cảm thấy áy náy.

Nhìn phản ứng không mặn không nhạt của Tô Minh Thành, Tôn Vân Thạch đột nhiên cảm thấy mình như đang đấm vào bông.

Không phải Tô Minh Thành nên có phản ứng mãnh liệt sao?

Ông chỉ gật đầu là coi như xong rồi?

Hay là ông đã hoàn toàn thất vọng về Ninh Chiết rồi?

Nếu đúng như vậy, vậy thì quá tốt rồi!. 𝑁hanh‎ 𝒎à‎ không‎ có‎ quảng‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ tì𝒎‎ nga𝒚‎ +‎ tгu𝒎tгu𝒚𝑒n.𝒗n‎ ‎ +

Ngay lúc Tôn Vân Thạch đang âm thăm vui vẻ thì điện thoại của Tô Lan Nhược đột nhiên vang lên.

Thấy người của công ty gọi đến, Tô Lan Nhược lập tức trả lời điện thoại.

“Tô tổng, công ty vừa nhận được fax..."


Nghe giọng nói trên điện thoại, sắc mặt Tô Lan Nhược thay đổi L niềm vui khi ký kết đơn đặt hàng lớn cứ thế biến mất, chỉ còn lại một khuôn mặt thấp thỏm lo âu.

Công ty nhận được fax từ công ty của Diêu Chấn Hải để chấm dứt hợp đồng, nhưng người của công ty vẫn chưa biết rằng cô đã ký hợp đồng với Diều Chấn Hải nên họ cảm thấy rằng bản fax này hơi khó giải thích, vì vậy họ đã gọi điện để hỏi.

“Lan Nhược, có chuyện gì vậy? Có phải là công ty xây ra chuyện gì không?”

Thấy biểu hiện của con gái không đúng, Tô Minh Thành vội vàng hỏi

Tô Lan Nhược chán nản đặt điện thoại xuống,

hoang mang lo sợ nói: “Diêu Chấn Hải vừa gửi fax đến công ty, muốn chấm dứt hợp đồng...”

“Cái gì?” Triệu Thục Viện kêu lên: “Không phải vừa mới ký hợp đồng sao? Saiolại chấm dứt? Con nhanh gọi điện thoại cho Diêu tổng hỏi xem có hiểu lầm gì không?”

Được mẹ nhắc nhở, Tô Lan Nhược vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Diêu Chấn Hải

"Tuy nhiên, điện thoại chỉ vang lên vài tiếng liền trực tiếp ngắt máy.

Cô gọi lại lần nữa, vẫn như cũ.

“Hình như Diêu tổng đã chặn số điện thoại của con rồi...”

Tô Lan Nhược như đã ý thức được vấn đề, nhỏ giọng nói.

“Trước đó không phải còn êm đẹp à, làm sao lại chặn?" Triệu Thục Viện cũng luống cuống.

“Ninh Chiết! Khẳng định là Ninh Chiết đang giở. trò quỷ rồi!" Đúng lúc này, Tôn Vân Thạch đột nhiên phản ứng lại, tức giận nói:

“Chắc chẳn là Ninh Chiết chạy tới chỗ Diêu tổng nói xấu!"

“Há?" Tô Minh Thành cau mày, nghỉ ngờ nhìn Tô Lan Nhược: “Sao lại có liên quan đến Ninh Chiết?


Trái tìm Tô Lan Nhược co giật dữ dội, lúc này cô. mới nói về xung đột giữa Tôn Vân Thạch và Ninh Chiết cho hai người biết.

Nghe xong, Triệu Thục Viện đột nhiên mắng: “Tên vô dụng này, sao không đi chết đi? Sao cứ như âm hồn bất tán, mỗi ngày gây hoạ cho nhà họ Tô chúng ta?”

“Đủ rồi!"

Tô Minh Thành tức giận: “Đi đến công ty của người ta mắng nhân viên của người ta là chó giữ nhà? Nếu tôi là Diêu Chấn Hải, tôi cũng sẽ chấm dứt hợp tác!"

Triệu Thục Viện không nói nên lời, phẫn nộ quát lên: "Hợp đồng đã ký rồi, dựa vào cái gì nói chấm dứt là chấm dứt? Ngay cả khi bị chấm dứt đi nữa thì họ phải chịu trách nhiệm về việc vi phạm hợp đồng!”

“Đừng mơ mộng nữa!" Tô Minh Thành tức giận: “Nếu người ta đã có ý không muốn hợp tác nữa thì cho. dù có hợp đồng, họ cũng có thể tìm được những lỗi nhỏ để bắt bẻ, bà có thể làm được gì?”

Bị Tô Minh Thành nói, trong lòng Triệu Thục Viện cảng hoảng sợ hơn, vội vàng nhờ Tôn Vân Thạch giúp đỡ:

“Vân Thạch, cháu gọi điện thoại cho cha cháu rồi nhờ ông ấy nói chuyện với Diêu tổng, chúng ta đi xin lỗi Diêu tổng đi”

Tôn Vân Thạch gật đầu, vội vàng bấm điện thoại cho cha mình.

Chẳng mấy chốc, điện thoại đã được kết nối.

Sau khi giải thích ngẫn gọn về tình hình, Tôn Gia Niên nói họ chờ tin tức.

“Lan Nhược, đừng lo lắng, cha tôi nhất định sẽ nói tốt với Diêu tổng.”


Sau khi cúp điện thoại, Tôn Vân Thạch lại bắt đầu an ủi Tô Lan Nhược.

Trong lòng Tô Lan Nhược vô cùng thấp thỏm, chỉ gật đầu nhưng không nói lời nào.

Chưa đầy hai phút sau, Tôn Gia Niên đã gọi lại Tôn Vân Thạch vội vàng nghe máy.

Trong điện thoại, tiếng gầm giận dữ của Tôn Gia Niên đột nhiên truyền đến.

“Điện thoại của ông đây cũng u tổng cl rồi!"

“Mày lập tức cút ngay về đây cho tao!”

“Tao chắc chẩn sẽ không đánh chết cái loại súc sinh như mày đâu!”

Giọng nói của Tôn Gia Niên lớn đến mức cho dù Tôn Vân Thạch không bật loa ngoài thì nhà họ Tô cũng nghe thấy.

Biết rằng hoàn toàn không thế trông cậy vào được. Tôn Gia Niên, khuôn mặt Tô Lan Nhược lập tức vô cùng tuyệt vọng...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom