Cập nhật mới

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5199: C5199: Chương 5199


“Con mụ khốn nạn! Hôm nay có người này giúp bà! Coi như các người may mắn! Nhưng cũng vô dụng thôi! Nếu giỏi thì các người hãy rời khỏi thần miếu Thái Vũ đi, nếu không sớm muộn gì tôi cũng sẽ quay trở lại!”

Nói xong, ông lão nhảy lên, định thông qua cái lỗ thủng trên đỉnh thần miếu để rời đi.

“Muốn đi sao?”

Thần Nữ Thái Vũ hét lớn, lập tức xông lên.

Lâm Chính cũng nhảy vọt, định đuổi theo.

Nhưng ngay vào lúc này.

Xì xì xì….

Đột nhiên, một con trăn màu sắc sặc sỡ chui ra khỏi ống tay áo của ông lão, lao thẳng về phía hai người.

Thần Nữ Thái Vũ lập tức giơ tay lên chém nó.

Xoạt!

Con trăn đầy màu sắc ngay tức khắc chia thành mười hai đoạn, chết tức tưởi.


Nhưng máu của nó cũng có độc, rơi xuống như mưa.

“Tản ra!”

Lâm Chính hét lớn, lập tức đẩy Thần Nữ Thái Vũ ra.

Người ở phía dưới cũng vội vàng tránh né.

Có hai người xui xẻo không kịp tránh, dính đầy máu tươi của con trăn.

Trong nháy mắt, cơ thể hai người tan chảy, hóa thành một vũng máu ngay tại chỗ, ngay cả cơ hội giãy giụa kêu gào cũng không có.

“Hả?”

Trong lòng mọi người đều run sợ.

“Đây… đây là máu của vật gì vậy? Sao lại kinh khủng thế?”

“Cửu Thải Độc Mãng… Theo lý mà nói, con vật này đã tuyệt chủng rồi, sao ông lão kia lại thuần hóa được một con?”

Lâm Chính đáp xuống đất, nhìn chằm chằm thi thể của con trăn màu sắc sặc sỡ trên mặt đất, nhíu mày.


Ông lão đã trốn thoát, chuyện này cũng coi như chấm dứt ở đây.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Không ai ngờ rằng bên trong thần miếu vẫn còn có uẩn khúc như vậy.

“Thần y Lâm đúng là có khả năng quan sát tỉ mỉ, thông minh và dũng cảm!”

Bắc Hiên Trường Không vội vàng tiến lên, chắp tay khen ngợi . Trang gì ⅿà ha𝒚 ha𝒚 thế -- TrU ⅿTru𝒚ện.vn --

“Bỏ cái trò đó đi, nó không có tác dụng với tôi đâu”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Nụ cười của Bắc Hiên Trường Không cứng đờ, hơi lúng túng.

Lâm Chính nhìn đồng hồ, cho rằng đám người Vệ Tân Kiếm đã đi đủ xa mới nói: “Được rồi, chuyện này cũng đã kết thúc, các người có thể rời đi!”

“Thật sao?”

Mọi người đều cảm thấy thật khó tin.

“Sao thế? Còn muốn tôi giữ các người lại ăn cơm à?”, ánh mắt Lâm Chính rét lạnh.

“Không không không, chúng tôi không có ý này!”

“Nếu đã thế, thì… thần y Lâm, chúng tôi đi đây!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5200: C5200: Chương 5200


“Tạm biệt, tạm biệt…”

Mọi người run lẩy bẩy, đâu còn dám ở lại, vội vàng bỏ chạy.

Bắc Hiên Trường Không và Di Nguyệt Cung Nữ cũng chạy nhanh như bay, nhanh chóng rời khỏi vùng đất thị phi này.

Thái Thương Long vốn dĩ muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy hai cánh tay đen nhánh của mình, không khỏi kêu lên: “Thần y Lâm, vậy… tôi thì sao?”

“Anh… có khả năng là không đi được, anh có đi cũng chết, không đi thì tôi cũng không có ý định cứu anh, hay là ở nơi này chờ chết đi, dù sao cũng đều phải chết, thà hít thở thêm mấy hơi không khí trong lành, tránh việc lát nữa độc dược phát tác phải bỏ mạng, không còn cơ hội để mà hít thở nữa”, Lâm Chính cười nói.

Thái Thương Long sợ tới mức hồn bay phách tán, cũng không dám nổi giận, vội vàng tiến lên hét lớn: “Thần y Lâm, hãy tha cho tôi một mạng đi! Cầu xin anh tha cho tôi một mạng! Chỉ cần anh có thể tha cho tôi một mạng! Anh muốn tôi làm gì cũng được!”

“Thật sao? Nhưng tôi không thể tin được anh! Lật lọng, đánh lén sau lưng, nếu tôi còn tiếp tục dùng anh, không thể đảm bảo rằng tôi sẽ không bị đâm sau lưng một lần nữa, tôi đâu thể chịu đựng được?”, Lâm Chính lắc đầu: “Tôi cho rằng vẫn nên giết anh thì hơn”.

“Thần y Lâm, xin hãy tha mạng! Tôi thề sẽ không bao giờ phản bội anh nữa! Không bao giờ!”, Thái Thương Long vội vàng quỳ xuống kêu gào, suýt thì bật khóc.


Chắc chắn là không thể đánh lại.

Lúc này muốn sống thì chỉ có thể cầu xin tha thứ, bày tỏ thành ý.

Lâm Chính yên lặng nhìn anh ta chăm chú, một lúc sau mới thở dài.

“Thôi, nếu đã như vậy, tôi sẽ tha cho anh một mạng, nhưng tôi sẽ không giải hết độc trên người anh ngay lập tức, nếu muốn giải hết độc tố trong cơ thể, còn phải xem biểu hiện sau này của anh như thế nào”.

Nói xong, Lâm Chính vung tay.

Vèo vèo vèo…

Vài chiếc châm bạc cắm vào cánh tay của Thái Thương Long.


Trong phút chốc, cánh tay đen nhánh của anh ta dần chuyển sang màu xám, tuy không khôi phục được như màu da ban đầu nhưng Thái Thương Long đã không còn cảm nhận được sự đau đớn như trước.

“Cảm ơn thần y Lâm! Cảm ơn…” Thái Thương Long vội vàng hành lễ.

Lâm Chính phất tay, quay đầu nhìn về phía Thần Nữ Thái Vũ.

“Nói đi, cậu có mục đích gì?”, Thần Nữ Thái Vũ vừa xử lý vết thương của đồ đệ vừa nói.

“Mục đích?”

“Vô duyên vô cớ, sao cậu có thể mạo hiểm như vậy chỉ để giúp tôi? Cậu chắc chắn là có ý đồ khác!”, Thần Nữ nói.

Nghe vậy, Lâm Chính bật cười: “Thần Nữ đại nhân quả nhiên sáng suốt! Đúng là tôi có mục đích khác, mà mục đích của tôi cũng không có gì quá đáng, chỉ hi vọng Thần Nữ đại nhân có thể đưa cho tôi toàn bộ sách y cổ của thần miếu!”

“Cái gì?”

Sắc mặt của Thần Nữ Thái Vụ đột nhiên thay đổi, quay đầu hừ nói: “Đó là bảo vật mà tổ tiên thần miếu đã để lại cho tôi! Tôi tổ chức thí luyện nhiều năm như vậy, chỉ đưa đồ vật chứ chưa bao giờ tặng sách! Không được! Tuyệt đối không được!”

“Thần Nữ đại nhân không muốn sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5201: C5201: Chương 5201


“Cậu muốn những bảo vật khác cũng không thành vấn đề, nhưng những thứ này, tôi không thể đưa cho cậu! Ngoài ra, tôi cần dây chuyền Phượng Hoàng trên cổ của cậu để chữa trị cho đồ đề của tôi! Tôi nghĩ cậu sẽ không từ chối, phải không?”

Nói đến đây, ánh mắt của Thần Nữ Thái Vũ trở nên lạnh lẽo.

Hiển nhiên, bà ta không có cách nào để trị thương cho đồ đệ của mình, chỉ có thể dựa vào dây chuyền Phượng Hoàng.

Lâm Chính khẽ mỉm cười, cũng không từ chối, anh cởi dây chuyền Phượng Hoàng ném qua.

Thần Nữ Thái Vũ lập tức đeo lên trên người đồ đệ của mình.

Trong giây lát, dây chuyền Phượng Hoàng bắt đầu phát ra những chùm ánh sáng nhiều màu sắc, những vết thương trên người anh ta cũng đang lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thiên Diệp và Thái Thương Long sững sờ một lúc.

Kì diệu vậy à?

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Thần Nữ đại nhân, thứ cho tôi nói thẳng, sợi dây chuyền này chưa chắc đã cứu được đồ đệ của bà!”


“Cậu nói gì cơ?”

Thần Nữ Thái Vũ giật mình.

Lâm Chính cười nhạt: “Sợi dây chuyền này có vẻ thần kỳ, thực tế công hiệu của nó không toàn năng giống như bà nói. Nó quả thật có thể giúp người bị thương nặng dần dần hồi phục, nhưng nó không trừ được độc, không trừ được khí! Bây giờ đồ đệ của bà không những bị độc tố của Cửu Thải Độc Mãng xâm nhập cơ thể, mà còn có luồng khí kình đáng sợ do ông lão để lại phá nát lục phủ ngũ tạng. Sợi dây chuyền này cùng lắm chỉ có thể chữa trị vết thương ngoài da của đồ đệ bà, còn vết thương trong cơ thể lại không có cách nào khác! Thậm chí vì sức mạnh của dây chuyền mà kích thích khí kình trong cơ thể anh ta khiến vết thương của anh ta nghiêm trọng thêm”.

“Cậu nói bậy!”.

Thần Nữ Thái Vũ thẹn quá hóa giận, quát lên: “Dây chuyền Phượng Hoàng là vật mà tổ tiên thần miếu tôi tạo ra, thần kỳ đến thế nào, sao có thể không trị khỏi chút vết thương nhỏ này?”.

Nhưng bà ta vừa dứt lời, người đàn ông trẻ tuổi đã phun ra một ngụm máu đen.

“A Nam!”.

Thần Nữ Thái Vũ biến sắc: “Con sao vậy?”.

“Sư phụ, con… con rất khó chịu… con rất đau…”.


A Nam yếu ớt kêu lên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống theo gương mặt của anh ta, ngũ quan không ngừng méo mó.

Nhìn tới đó, Thần Nữ Thái Vũ lập tức vung chưởng, thử dùng khí kình mạnh mẽ của mình giúp anh ta lưu thông khí mạch.

Nhưng bà ta vừa chạm tay vào.

Phụt! Phụt…

A Nam liên tục phun ra mấy ngụm máu, ngất xỉu tại chỗ.

“A Nam! A Nam!”.

Thần Nữ Thái Vũ vội hét lên.

Anh ta đã không còn tri giác.

“Sao lại như vậy?”, Thần Nữ Thái Vũ mở to mắt, ngơ ngác lẩm bẩm.

“Xem ra dây chuyền Phượng Hoàng đúng thật không lợi hại như trong tưởng tượng!”.

“Thần Nữ đại nhân, tôi khuyên bà vẫn nên cầu xin thần y Lâm đi! Thần y Lâm có danh hiệu thần y, đừng thấy cậu ta trẻ tuổi mà lầm, y thuật của cậu ta có thể gọi là độc nhất vô nhị, không ai sánh kịp. Trên thế giới này không có bệnh gì mà cậu ta không chữa trị được!”, Thiên Diệp ở bên lên tiếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5202: C5202: Chương 5202


“Nhưng…”.

Thần Nữ Thái Vũ âm thầm cắn răng, nếu cầu xin Lâm Chính, hiển nhiên anh sẽ muốn có sách cổ của tổ tiên thần miếu Thái Vũ.

Nhưng nếu không cho, e rằng đệ tử của mình sẽ thật sự mất mạng.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Thần Nữ Thái Vũ vẫn lựa chọn nhượng bộ!

“Đồ vật có thể cho cậu, nhưng tôi có một điều kiện, cậu phải chữa khỏi cho A Nam trước, tôi mới giao sách cho cậu. Nếu cậu không chữa khỏi cho nó, tôi không những sẽ không giao sách cho cậu, mà tôi thậm chí còn muốn cậu chết chung với đồ đệ tôi! Có được không?”, Thần Nữ Thái Vũ nghiến răng nói.

“Không chữa khỏi thì không cần Thần Nữ đại nhân ra tay, tôi tình nguyện tự sát trước mặt đồ đệ bà!”, Lâm Chính nói.

“Vậy thì cậu làm đi!”.

Thần Nữ Thái Vũ nói. . Ngôn Tình Sủng

Lâm Chính gật đầu, lập tức lấy châm bạc trên người trải ra trên đất, sau đó nghiêng đầu nói: “Thiên phó chưởng môn, giúp tôi đi nấu một bồn nước nóng tới đây, ngoài ra đi tìm một ít vôi lại đây!”.


“Được!”.

Thiên Diệp gật đầu, quay đầu rời đi.

“Thái Thương Long!”.

“Thần y Lâm có gì phân phó?”, Thái Thương Long vội vàng tiến lên.

“Anh đi lấy một ít vô căn thủy lại đây, là nước từ trên trời rơi xuống mà vẫn không dính đất, trên lá cây trong rừng rất nhiều”.

“Được! Thần y Lâm chờ một lát!”.

Thái Lương Long gật đầu, thoáng chốc đã biến mất.

Lâm Chính cởi áo A Nam ra, quan sát một lúc, bắt đầu châm cứu.


Thần Nữ Thái Vũ ở bên cạnh hồi hộp quan sát.

“Thần Nữ đại nhân, người này không chỉ đơn giản là đệ tử của bà phải không? Nếu tôi đoán không lầm, anh ta là con trai bà, đúng không?”.

Lúc này, Lâm Chính đang châm cứu đột nhiên lên tiếng.

Thần Nữ Thái Vũ biến sắc, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới nói: “Sao cậu biết?”.

“Rất đơn giản, người học y quan sát cơ thể người cực kỳ tỉ mỉ. Lông mày, đôi mắt của hai người cực kỳ giống nhau, đến đường nét khuôn mặt cũng cực kỳ tương tự. Đây chắc không phải là trùng hợp, huống hồ, bà quan tâm đồ đệ của bà hơn cả bình thường, thậm chí vượt trên tình cảm của bà đối với thần miếu Thái Vũ. Tôi nghĩ bà không muốn giao cuốn sách của tổ tiên thần miếu ra là vì đề phòng công pháp thần miếu truyền ra ngoài, để người đời biết chiêu thức công pháp của đồ đệ bà, từ đó gây bất lợi cho anh ta đúng không?”, Lâm Chính cười nói.

Thần Nữ Thái Vũ hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

“Con người cậu… thật là đáng sợ!”.

“Quá khen!”.

Lâm Chính cười nói.

Chốc lát sau, Thiên Diệp và Thái Thương Long đã mang những vật cần thiết đến, Lâm Chính lập tức cứu chữa.

Khoảng chốc lát sau, A Nam ho khan dữ dội, dần dần tỉnh lại…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5203: C5203: Chương 5203


“Đồ đệ!”.

Thần Nữ Thái Vũ rơi nước mắt, ôm chặt lấy chàng trai trẻ tuổi, nước mắt rơi lã chã.

“Sư phụ… Con… Con chưa chết sao?”, người đàn ông trẻ tuổi yếu ớt hỏi.

“Sao con lại chết được? Có sư phụ ở đây, sư phụ nhất định sẽ cứu con!”, Thần Nữ Thái Vũ cười nói, nước mắt lại không kìm chế được.

“Sư phụ thật tốt với con!”.

Người đàn ông trẻ tuổi lộ ra nụ cười.

Lâm Chính lại điều trị một phen, người đàn ông trẻ tuổi ngủ thiếp đi.

“Tiếp theo điều dưỡng cho tốt là được, vừa vặn gần đầy có không ít thảo dược, có vài vị thuốc chuyên giải độc. Hơn nữa còn có thi thể của Cửu Thải Độc Mãng ở đây, muốn loại trừ độc tố trong cơ thể anh ta rất đơn giản. Yên tâm đi, không bao lâu nữa, đồ đệ của bà sẽ có thể hoạt bát khỏe mạnh xuất hiện trước mặt bà”, Lâm Chính vừa thu châm vừa cười nói.

“Được! Được!”.


Thần Nữ Thái Vũ lau nước mắt.

Chốc lát sau, người đàn ông trẻ tuổi được khiêng đến phòng trong nghỉ ngơi.

Lâm Chính thở phào một hơi, nói với Thần Nữ: “Sao? Y thuật của tôi không tệ chứ?”.

“Thật không ngờ cậu còn trẻ mà lại có y thuật trác tuyệt như vậy, xem ra thiên phú của cậu không thua kém gì đệ tử tôi”, Thần Nữ Thái Vũ điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn Lâm Chính nói.

“Thần Nữ đại nhân quá khen, bây giờ… có phải bà có thể thực hiện lời hứa rồi không?”, Lâm Chính hỏi.

Thần Nữ Thái Vũ do dự, cuối cùng vẫn quay người đi.

“Cậu ở đây đợi!”.

Bà ta nói xong thì đi vào phòng trong.

Thiên Diệp và Thái Thương Long nhìn mà hết sức khó hiểu.


“Thần y Lâm, sách cổ của tổ tiên thần miếu Thái Vũ quan trọng với cậu vậy sao? Thậm chí khiến cậu không tiếc mạo hiểm?”, Thiên Diệp không nhịn được hỏi.

“Ông cảm thấy phẩm cấp của số đan dược tôi đã uống lúc thí luyện thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

“Đương nhiên là không tầm thường, có thể tăng mấy trăm năm công lực, ở bất cứ đâu nó cũng là thần đan cao cấp nhất!”, Thiên Diệp không kìm được nói.

Dù đan dược đó chỉ tăng cường được thời gian ngắn, nhưng thiết nghĩ nếu hai bên đối chọi, một trong hai lấy thần đan như thế ra thì sẽ đáng sợ đến mức nào? Như thế đủ để phá vỡ sự cân bằng gữa hai bên, thậm chí hình thành thế áp đảo!

Khi các tông tộc đối kháng, đây chắc chắn là linh đan diệu dược!

“Ông cũng nói rồi, đan dược này không tầm thường. Nếu tôi có thể nắm được phương pháp luyện chế số đan dược đó thì sẽ ra sao?”, Lâm Chính hỏi.

Nghe vậy, Thiên Diệp và Thái Thương Long kinh hãi.

“Thần y Lâm, chẳng lẽ anh cảm thấy phương pháp luyện chế số đan dược này… nằm trong sách cổ của tổ tiên thần miếu Thái Vũ?”.

“Chắc hẳn là vậy!”.

Lâm Chính cười nhẹ: “Cái gì mà kim cương Thái Vũ, cái gì mà dây chuyền Phượng Hoàng? Theo tôi thấy, tất cả đều không giá trị bằng cuốn sách cổ này! Anh có dùng kim cương Thái Vũ chế tạo thần binh tuyệt thế thì đã sao? Dùng dây chuyền Phượng Hoàng thành tựu cơ thể tái sinh thì đã thế nào? Thứ tôi nắm giữ là võ lực tối cao và sự sinh tử tuyệt đối! Cái gọi là y đạo chính là như vậy!”.

Thái Thương Long nghe vậy, nhìn thật sâu vào Lâm Chính, tim đập mạnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5204: C5204: Chương 5204


Anh ta đã từng tiếp xúc với nhiều thiên kiêu, ngay cả hai người đứng hạng đầu anh ta cũng đã từng tiếp xúc, nhưng chưa ai cho anh ta cảm giác như vậy.

Thần y Lâm ở Giang Thành?

Ở bên ngoài không biết có bao nhiêu người từng nghe nói tới người này, nhưng có ai thật sự xem trọng anh?

“Hi vọng hai người đó có thể gặp anh ta, chắc là… rất đặc sắc nhỉ?”.

Thái Thương Long lẩm bẩm.

Không biết qua bao lâu, Thần Nữ Thái Vũ đi ra ngoài.

Trên tay bà ta còn cầm một chồng sách cổ cũ kỹ dày nặng.

Trên sách phủ đầy bụi, vừa nhìn đã biết là rất lâu năm.


Lâm Chính sáng mắt.

“Ở đây cả, cậu lấy đi”, Thần Nữ Thái Vũ đưa tới, thản nhiên nói.

Lâm Chính vội vàng lật ra, sau đó tỏ vẻ mừng rỡ.

“Đúng nó rồi. Tốt quá”, Lâm Chính trông vô cùng kích động, cầm cuốn sách mà tay run run.

“Thần y Lâm chúc mừng cậu có được y điển tuyệt thế. Y thuật của cậu chắc chắn sẽ gia tăng cho xem”, Thiên Diệp mỉm cười. Một nhân tài như vậy chắc chắn phải giữ lại Tử Huyền Thiên. Thế nhưng dù chưởng môn có nhường địa vị cho người này thì anh vẫn từ chối…phải làm thế nào đây?Thiên Diệp cảm thấy khó nghĩ.

Đúng lúc này, Lâm Chính chau mày.

“Chuyện gì vậy?”, ông ta hỏi.


“Sao thế?”, Thần Nữ Thái Vũ cũng lên tiếng.

“Tại sao cuốn sách này lại thiếu mất một nửa?”, Lâm Chính lật cuốn sách thì không thấy nửa sau. Sách có dấu hiệu bị xé.

Thần Nữ Thái Vũ lắc đầu: “Tôi nghe sư phụ tôi nói, trước đây miếu thần Thái Vũ xảy ra đại loạn, hai bên tranh giành truyền thừa của tổ tiên, ai cũng muốn có được truyền thừa và muốn kế vị miếu thần chính thống, trở thành chủ nhân của ngôi miếu mà cuốn xách này vốn là một trong những thứ được truyền thừa nên đã bị tranh cướp”.

“Vậy nửa còn lại ở đâu?”

“Tôi cũng không rõ. Rất có khả năng nằm trong tay của sư thúc tôi”, Thần Nữ Thái Vũ lên tiếng.

“Sư thúc của bà sao?”

“Chính là ông cụ bị cậu đánh đấy”, Thần Nữ Thái Vũ khẽ nói: “Lần này ông ta đến đây là để ép tôi mở mộ của sư tôn, ép tôi giao lại miếu thần. Tôi không chịu, thế là ông ta định lấy đệ tử của tôi ra ép tôi. Tôi vốn định thỏa hiệp rồi nhưng đúng lúc trận tỷ thí diễn ra, mọi người đều lên đây cả. Vì không muốn để xảy ra sơ suất nên ông ta bảo tôi đuổi mọi người đi trước. Ông ta thuộc nhánh còn lại trong cuộc đại loạn năm xưa. Nhánh của tôi và nhánh của ông ta là hai phe đối lập. Vậy nên tôi đoán nửa còn lại nằm trong tay ông ta”.

“Hóa ra là vậy. Vậy thì giờ sư thúc của cô ở đâu?”, Lâm Chính lại hỏi.

“Có lẽ là trên núi Ô Nha, đó là địa bàn của ông ta…nhưng mà thần y Lâm, không phải cậu định đi lên đó đấy chứ? Nếu cậu làm vậy thì tôi khuyên cậu nên dừng lại. Nơi đó, mười người đi thì chết cả mười, dù có là tôi thì cũng chưa chắc sống sót đi ra được. Vì một cuốn sách, hà tất phải mạo hiểm như vậy”, Thần Nữ Thái Vũ trầm giọng.

“Núi Ô Nha ở đâu?”, Lâm Chính hình như có nghe qua về địa danh này. Còn những lời còn lại của Thần Nữ, anh đều để ngoài tai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5205: C5205: Chương 5205


Thần Nữ lắc đầu, chẳng buồn khuyên nữa, chỉ nói thẳng: “Cách đây không xa. Nếu cậu muốn đi thì tôi có thể đưa cậu đi. Thực lực của cậu không tệ, hay là liên thủ với tôi, cùng tiêu diệt ông ta. Cậu lấy cuốn sách còn tôi thì diệt trừ hậu họa”.

“Ok, vậy chúng ta hành động thôi?”, Lâm Chính gật đầu.

“Giờ hành động sao? Vậy còn đệ tử của tôi?”

“Giao cho phó chưởng môn Thiên Diệp đi. Có ông ấy ở đây thì không sao đâu”.

“Điều này..”, Thần Nữ Thái Vũ tỏ ra do dự.

“Thần Nữ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho đệ tử của bà. Nếu có như chuyện gì ngoài ý muốn, dù tôi không đấu được thì cũng sẽ đưa họ đi cùng”, Thiên Diệp vội nói.

“Vậy được, vậy nhờ cả vào ông”, Thần Nữ Thái Vũ gật đầu.

Bà ta cũng không còn cách nào khác Vị sư thúc hung hiểm đó mà còn sống ngày nào thì bà ta còn cảm thấy bất an ngày ấy.


Nếu mà đấu tay đôi thì bà ta không phải là đối thủ của ông ta. Lần này có Lâm Chính giúp, bà ta chắc chắn có cơ hội thắng.

Sau khi đưa ra quyết định thì Thần Nữ Thái Vũ và Lâm Chính cùng với Thái Thương Long xuất phát đi về phía núi Ô Nha.

Đúng như những gì Thần Nữ Thái Vũ đã nói, núi Ô Nha cách chỗ bọn họ đang ở không xa, tầm hơn trăm kilomet. Khi ba người tới nơi thì mới phát hiện ra đây là một khu vực không người, khắp nơi là chướng khí, vô cùng nguy hiểm.

Thần Nữ Thái Vũ rất rành đường nên nhanh chóng đưa họ tới địa điểm cần đến. Xem ra bà ta đã nhiều lần tới đây tìm sư thúc của mình. Thế nhưng để lên đến đỉnh núi thì Thần Nữ Thái Vũ cảm thấy khó khăn.

“Thần y Lâm, núi Ô Nha chướng khí quá nhiều, các thể loại nguy hiểm đều có, để có thể lên núi an toàn thì tôi cũng không đảm bảo được. Chúng ta đi từ từ thôi”, Thần Nữ Thái Vũ nói.

“Không cần, để tôi dẫn đường”, Lâm Chính nhìn chướng khí trước mặt, điềm đạm nói.

“Cậu sao?”, Thần Nữ Thái Vũ giật mình. Thế nhưng Lâm Chính đã vượt lên trước rồi. Bà ta khẽ chau mày, liếc nhìn Thái Thương Long vẫn im lặng nãy giờ và bước tiếp.


Lâm Chính đi rất gấp, vòng bên này, ngoẹo bên kia với tốc độ khá nhanh. Điều này khiến Thần Nữ Thái Vũ ngạc nhiên.

“Lẽ nào…cậu từng tới nơi này?”, bà ta liền hỏi

“Không hề”.

“Vậy tại sao cậu rành đường thế”.

“Tôi không rành đường, nhưng tôi quen với những môi trường như thế này. Lúc chúng tôi học về y thuật, thường phải đi lấy thuốc. Khi đi lấy những loại thuốc quý thì cũng phải tới những nơi nguy hiểm như thế này. Thực ra, trong số những nơi tôi từng đi qua thì nơi này cũng chưa là gì”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Vậy sao?”, Thần Nữ Thái Vũ bừng tỉnh. Ba người nhanh chóng tới sườn núi Ô Nha. Ở đây có một cái động lớn, chính là nơi sư thúc của Thần Nữ Thái Vũ – Vũ Trị sinh sống.

Nghe nói năm xưa, khi thần miếu đại loạn, nhánh của Vũ Trị đều bị đuổi ra khỏi miếu. Bọn họ đã trốn vào núi Ô Nha và định cư tại đây. Thế nhưng bọn họ vẫn thấy không cam tâm, vẫn nhiều lần đổ máu, liều mạng với người của miếu thần Thái Vũ.

Giờ đây, cao thủ hai bên đã chết gần hết, truyền nhân cũng chẳng còn mấy người, núi Ô Nha chỉ còn lại một mình Vũ Trị. Và miếu thần Thái Vũ cũng trở nên sa sút.

Không thể phủ nhận dù là ai thì kẻ địch lớn nhất cũng không phải là người khác mà là chính mình. Thần miếu Thái Vũ là ví dụ điển hình cho việc tựsinh tự diệt. Ba người đi tới cửa hang bèn dừng lại.

Thái Thương Long nhìn vào trong cái hang đen xì, khẽ nói: “Thần y Lâm, để tôi đi dò đường”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5206: C5206: Chương 5206


“Anh đi làm gì?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Không đi thì anh đưa tôi tới đây làm chi?”, Thái Thương Long hỏi ngược lại.

Anh ta thấy Lâm Chính gọi anh ta đi cùng là để những lúc nguy hiểm thì còn có người xông lên dọn đường. Tới lúc này thì Thái Thương Long đã chấp nhận số phận rồi. Mạng của anh ta nằm trong tay của người khác, nên đành phải để họ điều khiển thôi.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ cười lắc đầu: “Anh đừng nghĩ nhiều nữa, chẳng qua là tôi không yên tâm để anh ở đó nên mới dẫn anh theo. Tôi không định để anh phải đi nộp mạng. Nếu tôi muốn anh chết thì giờ này anh còn đứng được ở đây nữa không?”

“Nhưng mà thần y Lâm…”

“Được rồi, anh quay lại đi. Chúng ta quan sát xem thế nào”, Lâm Chính khẽ nói.

Thái Thương Long giật mình, sắc mặt trở nên vô cùng khó xử, nhưng cuối cùng thì anh ta vẫn không nói gì.

“Thần Nữ đại nhân, có cần xông vào không?”, Lâm Chính hỏi.

“Không…xem thế nào đã!”

Thần Nữ Thái Vũ chau mày, khẽ nói: “Hình như tôi ngửi thấy mùi gì đó không phải của sư thúc…”


“Ồ?”

Lâm Chính hơi giật mình: “Chẳng lẽ trong hang động này còn có người khác?”

“Có lẽ vậy… nhưng sư thúc tôi cả đời chưa từng thu nhận bất kỳ đồ đệ nào! Ông ấy luôn ở một mình, rất ít khi tiếp xúc với người khác… rốt cuộc là ai đang trong hang động?”, Thần Nữ Thái Vũ nghi hoặc nói.

“Chúng ta đi vào xem chẳng phải sẽ biết sao?”

Lâm Chính thấp giọng nói, sau đó lặng lẽ lần mò vào hang động.

Thần Nữ Thái Vũ và Thái Thương Long theo sát phía sau.

Hang động rất lớn, ba người ẩn nấp cơ thể, che giấu khí tức, chậm rãi đi vào bên trong.

Trong hang động lớn như vậy, họ quyết tâm không để tạo ra bất cứ âm thanh gì.

Nếu không, cho dù giẫm lên một hòn đá nhỏ, cũng sẽ tạo ra một tiếng vang dữ dội.


Do đó, ba người họ đi rất cẩn thận, tiến vào sâu trong hang động từng chút một.

Lúc vào, họ nhìn thấy sâu trong hang động phát ra một tia sáng mờ nhạt, sau đó là những tiếng kêu gào và la hét yếu ớt.

Âm thanh phát ra không lớn, kèm theo tiếng roi da quất tới tấp khiến người nghe tê cả da đầu.

Thần Nữ Thái Vũ giật mình, cảm thấy không thể tin được.

Xem ra, nơi ở của sư thúc quả thật đã xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Nhưng liệu người này là ai?

Tại sao lại có tiếng roi da quất?

Bà ta tò mò, tăng tốc độ của mình.

Chẳng mấy chốc, ba người họ đã đến gần nguồn sáng, nhìn rõ mọi thứ.

Sâu trong hang là một không gian rộng mở.

Đây là nơi sống và tu luyện của một nhánh thuộc thần điện Thái Vũ đã bị trục xuất.

Cũng là nơi Vũ Trị sinh sống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5207: C5207: Chương 5207


Nhưng lúc này, Vũ Trị không phải đang nghỉ ngơi ở đây mà bị người khác đè xuống đất, da thịt bị roi da quất mạnh, máu me be bét, máu văng tung tóe.

Cơ thể vốn đã tiều tụy của ông ta đã bị đánh đến mức không còn hình dạng là một con người, miệng đầy máu, răng và tóc đều bị nhổ sạch. Thậm chí cả hai ngón tay gầy guộc cũng không cánh mà bay, vô cùng thê thảm.

“Cái gì?”

Thần Nữ Thái Vũ vô cùng hốt hoảng.

Lâm Chính cũng hết sức kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.

Anh nhìn thấy một cô gái khoảng mười một, mười hai tuổi đang ngồi trên chiếc ghế xếp bằng đá phía trên khoảng đất trống.

Cô gái có vẻ ngoài lạnh như băng, đôi mắt đỏ như máu, mái tóc bạc trắng, mặc một chiếc áo khoác đen tuyền. Điều đáng sợ là trên cổ cô gái đeo một chiếc vòng cổ làm từ đầu lâu người, còn chiếc nhẫn trên ngón tay là một con mắt người, khiến người ta tê dại da đầu, giật mình chấn động.

“Người này là ai?”

Lâm Chính kinh ngạc lẩm bẩm.


Anh có thể nhìn ra con mắt trên chiếc nhẫn đó là mắt người, con mắt đã được bảo quản bằng phương pháp đặc biệt hoàn hảo, sẽ không bị hỏng, còn chiếc vòng đầu lâu trên cổ cô gái lại càng khiến người ta kinh ngạc.

Dựa vào cấu tạo thành phần của chiếc vòng cổ, e rằng nó là đầu lâu lấy từ đầu người sống…

Thật tàn nhẫn!

“Tôi cũng không biết, nhưng nhìn trang phục… khá giống với người trong ma đạo?”, Thần Nữ Thái Vũ cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, nhỏ giọng nói.

“Ma đạo?”

Lâm Chính giật mình.

Không phải Ám Ma Đạo đã bị tiêu diệt rồi sao? Ma Quân duy nhất là Trương Thất Dạ còn về làm việc dưới trướng của anh.

Đáng tiếc lúc này Trương Thất Dạ không ở bên cạnh, Lâm Chính dù muốn hỏi cũng không có ai để hỏi.


Bép!

Bép!

Bép!



Đúng lúc này, tiếng roi da quất mạnh lại vang lên.

Sau khi thở hổn hển, Vũ Trị lại lập tức kêu gào thảm thiết.

“Ma Nữ đại nhân! Đừng đánh nữa! Cầu xin đại nhân đừng đánh nữa! Tiểu nhân thật sự lực bất tòng tâm! Thần điện Thái Vũ xuất hiện người tài giỏi, tiểu nhân không địch lại, không có cách nào lấy được vật mà đại nhân muốn. Tiểu nhân thật sự hết cách rồi, dù đại nhân đánh chết tôi thì tôi cũng không có cách nào cả!”

Vũ Trị kêu khóc thảm thiết, miệng be bét máu.

Thấy tình cảnh thê thảm như vậy, Thần Nữ Thái Vũ không đành lòng.

Tuy nhiên, cô gái phía trên lại mang vẻ mặt không vô cảm, con ngươi thậm chí không có chút thay đổi, như thể lão già vô cùng thảm hại trước mặt không liên quan gì đến mình.

“Lực bất tòng tâm? Không có cách nào ư? Nói thế… có nghĩa ông là một kẻ vô dụng à?”, cô gái hờ hững nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5208: C5208: Chương 5208


“Tôi… Không, không, không! Tôi không phải là kẻ vô dụng! Ma Nữ đại nhân! Xin hãy cho tôi một cơ hội khác! Cầu xin đại nhân! Tôi nhất định sẽ nghĩ cách! Chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp đại nhân có được món đồ đó trong tay! Xin hãy cho tôi một cơ hội!”, Vũ Trị đau đớn gào lên.

Nhưng cô gái phía trên lại lắc đầu, khuôn mặt không chút biểu cảm: “Cho kẻ vô dụng thêm cơ hội thì có tác dụng gì? Chỉ lãng phí thời gian mà thôi, kết cục của kẻ vô dụng là ngoan ngoãn nằm trong thùng rác! Chứ không phải sống trên đời này”.

Nói xong, cô gái xua tay.

Người bên cạnh lập tức rút từ bên hông ra một con dao chặt xương đen nhánh, vung cánh tay, hung hăng chém về phía ông lão.

“Không!”

Ông lão hét lên, nhưng vô ích.

Con dao xuyên qua lưng ông ta, rồi quay ngược lại, chọc thêm một cái lỗ đẫm máu.

Vũ Trị mất mạng ngay tại chỗ.

Thần Nữ Thái Vũ hoàn toàn chấn động.


Sư thúc của mình… cứ bị đối phương giết chết như vậy!

Rốt cuộc đám người này là ai?

“Thần y Lâm, Vũ Trị này dường như đã bị đối thủ kiểm soát! Tôi đoán thực lực của đối phương không hề thua kém Vũ Trị! Nếu chúng ta mạo hiểm xuất hiện, chưa chắc sẽ là đối thủ của bọn chúng! Mau rời khỏi nơi này là cách tốt nhất!”, lúc này, Thái Thương Long hạ giọng thuyết phục.

Lâm Chính gật đầu, cảm thấy có lý.

Mặc dù anh thực sự muốn có nửa sau của cuốn sách cổ, nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn.

Sở dĩ anh đến núi O Nha không chút do dự là vì anh cho rằng Vũ Trị không thể gây ra mối đe dọa nào cho mình, nên mới yên tâm to gan chạy tới đây.

Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng, chỗ ở của Vũ Trị còn có một nhân vật còn đáng sợ hơn ông ta!

Nếu bị đối phương phát hiện, e rằng sẽ rơi vào một cuộc đấu ác liệt.

“Đi thôi!”


Lâm Chính không dám do dự, lập tức quát khẽ một tiếng, muốn rút lui.

Nhưng lúc này, Ma Nữ quay đầu lại nói: “Đều đến cả rồi, sao lại muốn rời đi?”

Vừa dứt lời, ba người thở gấp, đang định phớt lờ lời Ma Nữ để tiếp tục chạy trốn, mới phát hiện con đường ra khỏi hang động xuất hiện ba bóng người, ngăn cản bọn họ.

“Làm sao bây giờ? Có cần liều mạng xong ra ngoài không?”, Thái Thương Long nghiêm túc hỏi.

“Đã không còn cơ hội nữa rồi. Tôi thấy ba người này có khí tức không tầm thường, nếu cố gắng xông ra ngoài chúng ta sẽ không thể vượt qua dễ dàng. Một khi chúng ta giao chiến với đối phương, những người phía sau lại tấn công, chúng ta đối mặt với kẻ địch trước và sau sẽ càng thêm bị động”, Thần Nữ Thái Vũ thì thầm.

“Nếu không trốn thoát, cũng không thể xông ra ngoài, vậy chúng ta nói chuyện với bọn họ một lát đi”.

Lâm Chính khàn giọng nói.

Thần Nữ Thái Vũ và Thái Thương Long chỉ đành gật đầu.

Ma Nữ đã bước xuống bậc thềm, đi tới trước mặt ba người Lâm Chính, hờ hững liếc nhìn bọn họ.

“Để tôi đoán xem các người là ai… Tôi nghĩ, chắc các người cũng một đám với kẻ vô dụng vừa chết kia đúng không?”, cô gái nói với khuôn mặt vô cảm.

“Cô là ai?”, Thần Nữ Thái Vũ lạnh lùng hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5209: C5209: Chương 5209


“Tôi ư? Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là mạng của ba người đều nằm trong tay tôi. Tôi sẽ cho ba người một cơ hội, nói cho tôi nghe một câu chuyện mà tôi cảm thấy hứng thú. Nếu câu chuyện đó khiến tôi đủ vui vẻ, tôi có thể để hộp sọ của các người trở thành một cái móc treo trên vòng cổ của tôi?”, cô gái hở hững liếc nhìn ba người, như thể cô ta đang nói chuyện gì đó rất dễ dàng.

Nghe đến đây, Thần Nữ Thái Vũ vô cùng tức giận.

Mặt Thái Thương Long không chút biểu cảm, ánh mắt lóe lên vẻ cảnh giác.

Còn về Lâm Chính, tâm trạng anh không hề dao động, cứ như không nghe thấy gì.

“Thật ngông cuồng! Rốt cuộc cô là ai? Lại dám nói ra những lời kiêu ngạo như vậy?”, Thần Nữ Thái Vũ hừ một tiếng, trên người đằng đằng sát khí.

Tuy biết thực lực của người này không hề tầm thường mạnh, nhưng trong hoàn cảnh này, bà ta sẽ không nhu nhược rụt rè.

Muốn đánh thì đánh!

Thần Nữ Thái Vũ đã sợ ai bao giờ đâu?

Lâm Chính đã chuẩn bị cho trường hợp tồi tệ nhất.


Lúc này Thái Thương Long không nhẫn nhịn được lên tiếng: “Đại nhân, xin hỏi lần này đại nhân đến núi O Nha này là vì pháp bảo gì? Đại nhân cứ việc nói, có lẽ… chúng tôi có khả năng lấy được nó”.

“Các người có thể lấy nó cho tôi sao?”

Lông mày cô gái hơi cau lại, thờ ơ nói: “Nếu vậy thì các người đi lấy Thái Vũ Thần Quan cho tôi đi!”

“Thái Vũ Thần Quan ư?”, Thái Thương Long ngơ ngác, rõ ràng không biết thứ đồ này.

Sắc mặt Thần Nữ Thái Vũ thay đổi, bà ta tức giận hét lên: “Không thể nào! Thái Vũ Thần Quan là quan tài gỗ mà tiên tổ của thần điện Thái Vũ đã ngủ yên! Nếu như đoạt lấy quan tài, không chỉ sẽ bị tổ tiên nguyền rủa suốt đời suốt kiếp, mà còn bị coi là bất kính, trở thành kẻ phản đồ của thần điện Thái Vũ, sao có thể làm vậy được chứ?”

“Bất kính? Sao thế? Bà là người của thần điện Thái Vũ à?”

Ánh mắt cô gái như bốc lửa, cười khẩy hỏi.

“Tôi là người kế nhiệm cuối cùng của thần điện Thái Vũ! Rốt cuộc cô là ai?”, Thần Nữ Thái Vũ hỏi.

“Tôi sao?.. Dùng ma khí thì đương nhiên là người trong ma đạo! Ha ha, bà là Thần Nữ Thái Vũ thì việc này dễ rồi! Bây giờ tôi cho bà hai lựa chọn. Một là dẫn tôi đến phần mộ của tổ tiên Thái Vũ, đoạt lấy Thái Vũ Thần Quan. Hai là tôi giết chết bà, sau đó tự mình đến thần điện Thái Vũ lấy quan tài, bà chọn đi”, cô gái cười nhạt nói.


Khoảnh khắc cô gái dứt lời, Thần Nữ Thái Vũ đã không nhẫn nhịn được nữa, một tay vung móng vuốt, hung hăng đâm về phía cô ta.

“Chết đi cho tôi!”

Bà ta gầm lên, dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực.

Nhưng giây tiếp theo…

Vèo!

Cô gái giơ tay bắt lấy một chưởng đáng sợ của Thần Nữ Thái Vũ.

“Cái gì?”

Thần Nữ Thái Vũ hít một hơi thật sâu.

Cô gái đó khẽ dùng sức.

Vút!

Cơ thể của Thần Nữ Thái Vũ bật ra như một mũi tên, đâm vào vách núi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5210: C5210: Chương 5210


Trong phút chốc, toàn bộ Núi Ô Nha rung chuyển, vách núi bị Thần Nữ Thái Vũ đụng trúng xuất hiện vết nứt như mạng nhện, thậm chí bà ta còn nôn ra máu, lăn lộn trên mặt đất khó đứng dậy nổi, vô cùng chật vật.

“Cái gì?”

Sắc mặt của Thái Thương Long chợt thay đổi.

Uy lực này thật đáng sợ!

Anh ta vốn tưởng rằng Thần Nữ Thái Vũ có thể đánh với người này vài chiêu, không ngờ ngay cả một chiêu cũng không chống đỡ được…

Điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng!

“Vô dụng vậy à? Thế mà dám đối đầu với tôi hả? Tôi khuyên các người mau chóng đưa tôi đi lấy Thái Vũ Thần Quan, nếu không, các người sẽ có kết cục giống người kia, thậm chí còn thảm hơn ông ta!”, cô gái nheo mắt cười dữ tợn.

“Khốn kiếp!”


Thần Nữ Thái Vũ nghiến răng nghiến lợi, vẫn muốn đánh tiếp.

Lâm Chính bên cạnh đột nhiên nói: “Tôi dẫn cô đi lấy Thái Vũ Thần Quan, nhưng tôi có một yêu cầu, tôi hy vọng cô có thể để chúng tôi đưa những đồ vật của người kia về thần điện Thái Vũ. Dù sao lần này chúng tôi đến đây cũng là vì lấy lại những thứ đồ chính thống đã mất của thần điện Thái Vũ, phục hưng lại thần điện Thái Vũ, được không?”

Anh vừa dứt lời, Thần Nữ Thái Vũ há hốc mồm.

Cô gái bật cười ha hả.

“Thần điện Thái Vũ của các người đã là một đống đổ nát, hết sức hoang tàn, phục hưng kiểu gì được nữa? Ha ha ha ha, được, nếu anh đã có lòng thì anh đi tìm đồ đi”.

“Cảm ơn”.

Lâm Chính gật đầu, đi thẳng vào trong hang động, lục lọi đồ đạc của Vũ Trị.

Chẳng mấy chốc, anh đã tìm được nửa sau của cuốn sách cổ đó…


“Sao thế? Lấy được đồ rồi à?”

Thấy Lâm Chính vội vàng quay lại, cô gái nhẹ giọng hỏi.

“Tìm được rồi, chúng tôi dẫn cô đi lấy Thái Vũ Thần Quan”.

Lâm Chính mỉm cười.

“Thức thời đấy”.

Cô gái gật đầu.

Sau đó, mọi người xuống núi Ô Nha, đi về phía thần điện Thái Vũ.

Trên đường, sắc mặt Thần Nữ Thái Vũ cực kỳ u ám, đằng đằng sát khí, Thái Thương Long bên cạnh không ngừng thuyết phục bà ta kiềm chế.

Dù sao thực lực của cô gái kỳ quái này quá kinh người, e rằng ba người bọn họ liên thủ cũng không phải là đối thủ của cô gái.

“Kiềm chế? Chẳng lẽ cứ để đám người này đào phần mộ của tổ tiên thần điện Thái Vũ, cướp đoạt quan tài gỗ của tổ tiên tôi thật sao? Nếu thật sự như vậy, sau khi tôi chết làm sao còn mặt mũi gặp lại liệt tổ liệt tông của thần miếu?”, Thần Nữ Thái Vũ không cam lòng.

Thái Thương Long lại lắc đầu: “Thần Nữ đại nhân, bà không thể nghĩ như vậy, bây giờ địch mạnh ta yếu, bà cứ nổi giận như vậy thì chỉ hại chết bản thân, cũng không bảo vệ được quan tài. Nếu đã thế, sao không đưa quan tài ra ngoài, để bảo vệ bản thân trước đã? Tục ngữ có câu, rừng xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, bà còn sống sót thì sẽ có lúc đoạt lại được quan tài, rửa sạch mối nhục này. Nếu bà cứ tiếp tục như vậy, chọc giận bọn chúng rồi bị giết thì mạng không còn mà quan tài cũng không bảo vệ được! Thế chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5211: C5211: Chương 5211


Những lời của Thái Thương Long đã thuyết phục được Thần Nữ Thái Vũ.

Thật vậy, sức mạnh của cô gái này sâu không lường được, hơn nữa còn tàn nhẫn hung tợn.

Cô gái đã cảm nhận được sát khí và sự bất mãn của Thần Nữ Thái Vũ, nhưng không ra tay vì vẫn chưa lấy được Thái Vũ Thần Quan.

Thật ra, mọi người đều lo lắng, nếu đối phương lấy được Thái Vũ Thần Quan thì sẽ giữ lại mạng cho bọn họ sao?

Vẻ mặt của Thần Nữ Thái Vũ trở nên nghiêm túc, đăm chiêu suy nghĩ.

“Thần y Lâm, anh có dự định gì?”

Thái Thương Long không khuyên nhủ nữa mà ghé sát vào tai Lâm Chính, thấp giọng hỏi.

Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không để ý tới anh ta, anh cầm nửa sau của cuốn sách cổ vừa tìm được, hào hứng đọc.

“Thần y Lâm? Thần y Lâm?”, Thái Thương Long hơi nôn nóng.

“Sao vậy?”, Lâm Chính nghiêng đầu nhìn.


Thái Thương Long còn định nói gì đó, nhưng cô gái đã nheo mắt nhìn sang.

“Đang nói chuyện gì đấy, trong tay anh là gì?”

“Sách y thuật của thần điện Thái Vũ, đại nhân có hứng thú sao?”, Lâm Chính hào phóng, mỉm cười đưa nửa cuốn sách cổ tới.

Cô gái tùy ý liếc nhìn, xua tay nói: “Tôi chỉ có hứng thú với Thái Vũ Thần Quan, những thứ khác đối với tôi đều như rác rưởi”.

“Thật đáng tiếc”.

Lâm Chính lắc đầu, tiếp tục đọc.

“À…”

Thái Thương Long ngập ngừng nói.

Không lâu sau, nhóm người đã đến thần điện Thái Vũ.


Nhưng Thiên Diệp và đồ đệ của Thần Nữ đều không có ở đó.

Mấy người họ bước vào thần miếu, nhìn đống lửa vẫn chưa được dập tắt, ngay lập tức hiểu ra Thiên Diệp đã chú ý đến nhóm người cô gái nên đã rời đi trước.

Thần Nữ Thái Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Cô gái cũng chú ý tới đống lửa, bình tĩnh nói: “Sao thế? Trong thần miếu này còn có người khác ư?”

“Thần miếu này trước giờ chỉ có một mình tôi, đâu ra người khác chứ? Có lẽ là có người qua đường, đốt lửa nghỉ ngơi ở đây, dù sao ở gần đây cũng không có chỗ nào nghỉ chân”, Thần Nữ Thái Vũ hờ hững nói.

“Cũng đúng, đã đến thần điện Thái Vũ rồi thì mau chóng đưa chúng tôi đi lấy quan tài”, cô gái nói.

“Thái Vũ Thần Quan ở trong vùng cơ quan, chỉ một mình tôi thì không thể lấy được, cô đi theo tôi”.

Thần Nữ Thái Vũ thờ ơ nói, đi về phía vùng cơ quan.

“Cùng tôi đi vào trong, vài người ở bên ngoài trông chừng, nếu đã lâu mà không thấy tôi đi ra thì các người vào tiếp ứng cho tôi”.

Cô gái quát về phía thuộc hạ của mình, rồi mới đi theo vào bên trong.

Cô gái rất cẩn thận, vào vùng cơ quan cũng thận trọng từng bước, theo sát Thần Nữ Thái Vũ.

Dù thực lực cô ta rất mạnh nhưng vẫn quan sát tỉ mỉ, không dám có chút qua loa nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5192: C5192: Chương 5192


“Vậy tại sao cậu cứ nhấn mạnh nó là giả? Hơn nữa… hơn nữa tại sao Thần Nữ Thái Vũ lại quay lại thần miếu?”.

“Rốt cuộc chuyện này là sao?”.

Người của Tử Huyền Thiên vội xúm quanh Lâm Chính, gấp gáp hỏi.

“Đừng hỏi nhiều nữa, đi mau! Nếu còn chần chừ thì không đi được đâu!”, Lâm Chính trầm giọng quát.

Thấy vẻ mặt Lâm Chính nghiêm túc như vậy, người của Tử Huyền Thiên lập tức ý thức được sự bất thường.

Thiên Diệp nhíu mày, dường như nghĩ ra gì đó, ngoảnh lại khẽ quát: “Vệ Tân Kiếm! Cậu lập tức cầm kim cương Thái Vũ về Tử Huyền Thiên!”.

“Phó chưởng môn, còn ông thì sao?”, Vệ Tân Kiếm ngạc nhiên hỏi.

“Tôi ở lại giúp thần y Lâm”, Thiên Diệp trầm giọng đáp.

“Ơ…”


“Đi mau!”, Thiên Diệp nghiêm giọng quát.

Vệ Tân Kiếm sửng sốt, nhìn Thiên Diệp rồi lại nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính hít sâu một hơi, bình thản nói: “Nếu Thiên phó chưởng môn muốn ở lại thì cứ ở lại. Tân Kiếm, anh về đi, yên tâm, tôi sẽ không để ai rời khỏi đây, không ai đi theo anh đâu”.

Vệ Tân Kiếm bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu đồng ý.

“Thôi được, phó chưởng môn, sư phụ, mọi người yên tâm, sau khi trở về Tử Huyền Thiên, tôi sẽ mời ngay chưởng môn đến giúp đỡ”.

Vệ Tân Kiếm không phải là đồ ngốc, anh ta cũng ý thức được sự việc rất nghiêm trọng, lập tức xoay người định chạy xuống núi.

Những người khác thấy thế cũng định rời đi, nhưng Lâm Chính lại khẽ quát: “Ai cho phép các người đi?”.

“Thần y Lâm còn gì phân phó sao?”.

Bắc Hiên Trường Không tỏ vẻ mất tự nhiên, dè dặt hỏi.


“Ở lại đây, chờ tôi lấy được kim cương Thái Vũ thật thì các anh mới được đi”, Lâm Chính bình thản nói.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Dù sao ngay cả Thái Thương Long cũng bị Lâm Chính thuần phục, bọn họ dựa vào đâu mà đối đầu với anh chứ?

Mọi người ngoan ngoãn chờ đợi, Lâm Chính cũng bình thản nhìn thần miếu Thái Vũ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Thiên Diệp hít sâu, cũng điều chỉnh lại trạng thái.

Khoảng ba bốn phút sau, Thần Nữ Thái Vũ chậm rãi đi ra.

Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía bà ta.

Thần Nữ Thái Vũ im lặng một lát, rồi bình tĩnh nói: “Nếu cậu nghĩ kim cương Thái Vũ là giả, thì thế này đi, tôi đưa bảo bối khác của thần miếu Thái Vũ cho cậu, được không?”.

“Bảo bối gì?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

Thần Nữ Thái Vũ không nói gì, mà mở bàn tay, lấy ra một sợi dây chuyền lấp lánh.

Mọi người kinh ngạc kêu lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5193: C5193: Chương 5193


“Cái này được gọi là dây chuyền Phượng Hoàng, cũng là chí bảo của thần miếu Thái Vũ chúng tôi, chắc nó có thể khiến cậu hài lòng rồi chứ?”, Thần Nữ Thái Vũ bình thản nói.

“Dây chuyền Phượng Hoàng? Chưa từng nghe nói!”.

“Không ngờ trong thần miếu Thái Vũ còn có bảo bối như vậy!”.

“Không thể tin được!”.

Mọi người ở phía sau đều kinh ngạc kêu lên.

Tuy không biết sợi dây chuyền này có công hiệu gì, nhưng nhìn đã biết không phải thứ tầm thường.

“Dây chuyền Phượng Hoàng? Nó được dùng để làm gì?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Đeo sợi dây chuyền này có thể giúp thân xác của cậu mạnh hơn gấp ba lần, hơn nữa có thể khiến tốc độ tự chữa lành của thân xác, tốc độ khôi phục khí kình, thậm chí là tốc độ tu luyện của cậu tăng vọt. Đeo sợi dây chuyền này sẽ dễ dàng luyện được hoành luyện chí tôn, sở hữu thân xác vô địch. Quan trọng nhất là chỉ cần cậu còn một hơi thở mà đang đeo sợi dây chuyền này, thì cậu sẽ không chết ngay. Cho dù cậu bị thương nặng đến đâu, nó cũng có thể từ từ chữa khỏi cho cậu”, Thần Nữ Thái Vũ bình thản nói.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều sáng mắt lên.

“Có sợi dây chuyền thần kỳ như vậy sao?”.


“Nếu vậy thì dùng kim cương đổi lấy thứ này cũng không lỗ”.

Mọi người xì xào bàn tán, sắc mặt ai nấy đều tỏ vẻ ngưỡng mộ. . truyen bjyx

Bảo bối như vậy ai mà chẳng muốn?

Nhưng Lâm Chính vẫn tỏ vẻ rất bình thản.

Anh đi tới cầm lấy sợi dây chuyền Phượng Hoàng, liếc mắt nhìn một cái rồi bình tĩnh nói: “Xem ra tôi đoán không sai, Thần Nữ đại nhân đang gặp khó khăn gì đó”.

Thần Nữ Thái Vũ lập tức biến sắc, ánh mắt lóe lên một tia hoảng loạn, nhỏ giọng nói: “Lấy được đồ rồi thì mau đi đi, đừng ở đây nói hươu nói vượn nữa, cẩn thận mất mạng!”.

“Mất mạng? Hừ, tôi là người khá thích lo chuyện bao đồng, nếu Thần Nữ Thái Vũ gặp chuyện khó khăn thì tôi đương nhiên phải giúp rồi”.

Lâm Chính bình thản nói, rồi đeo dây chuyền lên cổ, sau đó nhìn chằm chằm cửa thần miếu, bất ngờ tung người xông vào.

“Hả?”.


Mọi người kinh ngạc.

Không ai ngờ Lâm Chính lại có hành động như vậy.

“Thần y Lâm!”.

Thiên Diệp cũng cuống quýt kêu lên.

Nhưng Lâm Chính đã biến mất ở lối vào.

“Hỏng rồi!”.

Thần Nữ Thái Vũ biến sắc, lập tức xoay người xông vào.

Thiên Diệp thấy thế cũng theo sát đằng sau.

Đám người Di Nguyệt Cung Nữ ở bên ngoài thấy thế, lập tức kêu lên: “Cơ hội đây rồi, chúng ta mau chạy thôi!”.

“Đi”.

Bắc Hiên Trường Không cũng không do dự, quay đầu định rời đi.

Nhưng bọn họ vừa định đi đã bị một bóng dáng chặn lại.

Chính là Thái Thương Long!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5194: C5194: Chương 5194


“Thần y Lâm đã nói rồi, các anh không được đi, không ai được phép đi!”, Thái Thương Long trầm giọng nói.

“Long thiên kiêu?”, Bắc Hiên Trường Không hơi biến sắc, khẽ kêu lên: “Anh làm cái gì vậy? Bọn họ vào trong rồi, anh cũng nhân cơ hội mà chuồn đi chứ!”.

“Tôi đã trúng độc của thần y Lâm, trên đời này e là chỉ có anh ta mới có thể giải được độc cho tôi. Tôi đi cũng chỉ có đường chết, nếu tôi để các anh đi, anh ta trút giận lên tôi, giết tôi thì sao? Thế nên các anh không được phép đi! Ngược lại, tôi muốn các anh nhanh chóng vào trong thần miếu giúp đỡ thần y Lâm”, Thái Thương Long quát.

“Anh…”

Mọi người trừng mắt, không còn lời nào để nói.

Có Thái Thương Long ở đây, bọn họ vẫn không thể an toàn thoát thân, chỉ có thể cắn răng xông vào thần miếu Thái Vũ.

Thần miếu cũ nát vô cùng tối tăm.

Tuy thần miếu rộng lớn, nhưng một nửa đã bị sụp đổ. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể

4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================

Sau khi vào trong là có thể nhìn thấy cảnh tượng đổ nát ở khắp nơi.

Cột đổ, tường thủng, vết nứt chằng chịt như mạng nhện.

Ngay cả bức tượng Thái Vũ Chí Tôn khổng lồ ở giữa thần miếu cũng bị tổn hại.

Mọi người ngạc nhiên.

“Thần miếu Thái Vũ… đã xảy ra chuyện gì vậy?”.

Trăm năm trước, thần miếu Thái Vũ vẫn còn rất huy hoàng, danh chấn thiên hạ, người bốn phương nườm nượp đến thăm viếng.

Nhưng bây giờ nó vô cùng đổ nát.

Không ai biết thần miếu Thái Vũ lụi bại như vậy từ lúc nào.

Cũng không ai biết rốt cuộc thần miếu Thái Vũ xảy ra chuyện gì.


Có người nói thần miếu Thái Vũ xuất hiện kẻ phản bội, ý đồ đoạt quyền gây ra nội loạn, mới khiến thần miếu sụp đổ.

Cũng có người nói là kẻ thù tìm đến, tấn công thần miếu Thái Vũ, khiến nó bị diệt.

Lời đồn nào cũng có.

Mọi người cũng không nhớ rốt cuộc Thần Nữ Thái Vũ bắt đầu xuất hiện ở thần miếu Thái Vũ từ lúc nào, bà ta cứ cách mấy năm lại tổ chức một cuộc thí luyện Thái Vũ, lấy chí bảo của thần miếu Thái Vũ ra làm phần thưởng ban phát cho thiên hạ.

Bọn họ không hiểu Thần Nữ có mục đích gì.

Nhưng có lợi ích thì có ai không tham gia chứ?

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong thần miếu Thái Vũ, thì đầu óc của mọi người đều trở nên hỗn loạn.

Đi mãi đi mãi, ánh mắt ai nấy dần đanh lại.

Chỉ thấy thần y Lâm xông vào trước đó đang đứng trước bức tượng Thái Vũ Chí Tôn khổng lồ kia.

Anh đứng bất động, chăm chú nhìn gì đó.

Một người đang nằm dưới bức tượng.

Đó là một người toàn thân đầy máu nằm im bất động, bên cạnh là một bóng dáng còng lưng.

Chính là ông lão gầy nhỏ kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5195: C5195: Chương 5195


Một tay ông lão ấn trên đỉnh đầu của người đang nằm kia, lạnh lùng nhìn Lâm Chính đang bước vào, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn tràn ngập tức giận và bất mãn.

Chỉ cần ông ta hơi dùng sức, thì đỉnh đầu của người kia sẽ lập tức nát bét.

Mọi người kinh ngạc.

“Đây… đây là ai vậy?”.

“Tại sao trong thần miếu Thái Vũ vẫn còn người khác?”.

Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tin được.

Bọn họ vẫn luôn nghĩ thần miếu Thái Vũ chỉ có Thần Nữ Thái Vũ. Hơn nữa, tuy thần miếu đổ nát, nhưng vẫn vô cùng thần thánh. Rốt cuộc là kẻ nào có thể tùy tiện xông vào nơi này mà được Thần Nữ dung túng?

“Đã cho cậu lợi ích rồi mà còn xông vào! Đúng là được voi đòi tiên! Oắt con, cậu thực sự không sợ chết sao?”.

Đúng lúc này, ông lão lưng còng bên dưới bức tượng nói với vẻ hơi dữ tợn.


Lâm Chính không trả lời, mà chỉ vào bóng dáng đang nằm dưới đất bị ông lão bắt giữ, hỏi Thần Nữ Thái Vũ: “Đây là ai?”.

“Đồ đệ duy nhất của tôi!”, Thần Nữ Thái Vũ do dự một lát rồi bình thản đáp.

“Vậy sao? Tôi nghĩ… bao nhiêu năm nay bà tổ chức thí luyện Thái Vũ cũng là vì đồ đệ của mình nhỉ?”, Lâm Chính bình thản nói.

Thiên Diệp ở bên cạnh như ngừng thở: “Thần y Lâm, cậu nói vậy là sao?”.

“Nếu tôi đoán không nhầm, sở dĩ Thần Nữ Thái Vũ tổ chức thí luyện Thái Vũ là để đồ đệ của bà ta học sở trường của mọi người, bởi vì tôi phát hiện ra rất nhiều nơi có mắt nhìn trộm như lỗ kim trong vùng cơ quan, những nơi có khả năng xảy ra chiến đấu đều có, vô duyên vô cớ sao Thần Nữ Thái Vũ lại nhìn trộm chúng ta? Nên tôi đoán chắc là bà ta bố trí cho đồ đệ của mình! Vùng cơ quan chỉ là nơi đồ đệ của bà ta học hỏi, chúng ta liều mạng tàn sát lẫn nhau trong đó, còn đồ đệ của bà ta thì dốc sức ghi nhớ chi tiết từng trận đấu của chúng ta, ghi nhớ trong đầu rồi nghiền ngẫm! Thần Nữ Thái Vũ, tôi nói có đúng không?”, Lâm Chính bình thản nói.

Thần Nữ Thái Vũ không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

Mọi người lại ngạc nhiên.

“Hóa ra là vậy”.

“Tôi đang thắc mắc tại sao Thần Nữ Thái Vũ lại tổ chức một cuộc thí luyện như vậy, hóa ra là lấy chúng ta làm đối tượng học hỏi cho đồ đệ của bà ta, để nghiên cứu công pháp của các thế lực”.


“Nhưng lão già kia là ai? Rốt cuộc là có chuyện gì?”.

Mọi người lại càng thấy khó hiểu hơn.

Lâm Chính bình thản đáp: “Ông ta… là người uy hiếp Thần Nữ Thái Vũ!”.

Uy hiếp?

Mọi người vô cùng kinh ngạc, không thể hiểu nổi.

Nghĩa là sao?

Ai nấy ù ù cạc cạc.

Nhưng Thần Nữ Thái Vũ lại lên tiếng.

“Sao cậu nhìn ra được tôi bị người khác ép buộc?”. . Ch𝗎yê𝓃 tгa𝓃g đọc tг𝗎yệ𝓃 || 𝑇г𝐔m𝑇г𝗎y ệ𝓃﹒V𝓃 ||

“Ánh mắt, hành động và cả thái độ của bà”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

“Ồ?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5196: C5196: Chương 5196


“Bắt đầu từ lúc thí luyện, bà đã thấp thỏm không yên, từ hành động thái độ của bà, thì bà chỉ mong chúng tôi nhanh chóng rời đi. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là bà rất hay nhìn vào trong thần miếu, nếu thần miếu không có vấn đề gì thì tại sao bà lại nhìn như vậy?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Cậu rất thông minh! Nhưng có lúc thông minh quá sẽ tự hại bản thân! Tôi khuyên cậu bớt lo chuyện bao đồng đi, nếu không sẽ phải bỏ mạng ở đây đó!”, Thần Nữ Thái Vũ nhỏ giọng nói.

“Thần Nữ đại nhân, nếu tôi đã bắt gặp thì đương nhiên phải nhúng tay rồi”.

Lâm Chính bình thản nói rồi tiến về phía ông lão gầy yếu kia.

“Cậu làm gì vậy?”, Thần Nữ cuống lên.

“Đứng lại!”.

Ông lão nghiêm giọng quát.

Không chờ Lâm Chính ra tay, Thần Nữ Thái Vũ đã ngăn anh lại, dữ tợn nói: “Các cậu mau cút đi, chuyện của tôi không cần các cậu nhúng tay!”.

“Thần Nữ đại nhân hốt hoảng như vậy, xem ra bà rất coi trọng đồ đệ này”, Lâm Chính mỉm cười nói: “Cũng phải, cái gọi là thí luyện mà bà tổ chức, chính là để đồ đệ của bà thu thập sở trường của mọi nhà, biến anh ta thành một võ sĩ toàn năng. Tôi nghĩ chắc hẳn thiên phú của anh ta cũng rất đáng sợ nhỉ? Bà dốc lòng bồi dưỡng như vậy, không tiếc lấy cả chí bảo của thần miếu Thái Vũ ra dụ người đời cơ mà! Đủ thấy bà đã gửi gắm toàn bộ hi vọng lên đồ đệ này, tôi nghĩ… chắc bà cũng muốn thông qua anh ta để chấn hưng thần miếu Thái Vũ, đúng không?”.


“Phải thì sao chứ? Cậu ấy là tương lai của thần miếu Thái Vũ, tôi không cho phép cậu ấy xảy ra chuyện. Thế nên tôi khuyên cậu đừng hành động lỗ mãng, nếu không tôi sẽ giết cậu!”, Thần Nữ Thái Vũ lạnh lùng nói.

“Tôi chỉ muốn giúp bà”.

“Hừ, tôi thấy cậu cũng là có mục đích cả, nếu không vô duyên vô cớ sao lại giúp tôi?”.

“Thần Nữ đại nhân, bà đúng là không biết tốt xấu! Nếu chúng tôi đi rồi thì bà đối phó với người này kiểu gì? Bây giờ ông ta đang uy hiếp đồ đệ của bà, muốn thế nào bà phải làm thế ấy! Nếu ông ta nhân cơ hội giết bà thì bà cũng không thể phòng bị được! Thà để tôi ra tay còn hơn!”.

“Không! Cậu cút luôn đi!”.

“Thần Nữ đại nhân!”.

“Không đi chứ gì? Được, vậy tôi đưa cậu đi!”.

Thần Nữ Thái Vũ nổi giận mắng, giơ tay đánh một chưởng về phía Lâm Chính.


Thân hình Lâm Chính lóe lên, lập tức tránh được, nhưng cũng không khách khí, lật tay đánh một quyền về phía Thần Nữ Thái Vũ.

Bà ta lập tức lùi lại.

“Hừ! Không biết tốt xấu! Nếu đã vậy thì đừng trách tôi!”, Lâm Chính lạnh lùng quát, rồi lại phát lực, huy động khí kình tấn công.

“Khốn kiếp!”.

Thần Nữ Thái Vũ nổi trận lôi đình, lật tay đánh lại.

Hai bên bắt đầu giết chóc lẫn nhau trong thần miếu Thái Vũ đổ nát.

“Hả?”.

Những người có mặt đều vô cùng kinh ngạc.

“Điên rồi! Điên rồi! Thần y Lâm điên rồi!”.

“Anh ta ra tay với cả Thần Nữ Thái Vũ!”.

“Anh ta chán sống sao? Tưởng Thần Nữ Thái Vũ là Thái Thương Long chắc? Sao anh ta có thể đánh được chứ?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5197: C5197: Chương 5197


Ai nấy kinh ngạc tột độ.

Tuy Thái Thương Long là thiên kiêu đứng thứ ba, nhưng không phải là thiên hạ vô địch.

Sở dĩ mọi người kính nể anh ta là vì anh ta có thiên phú hơn người, là một trong ba thanh niên tài tuấn mạnh nhất, là sự tồn tại đáng sợ có thể tranh bá ở đại hội. Nhưng nhìn khắp thiên hạ thì những người có trình độ đỉnh cao nhiều không đếm xuể, sao có thể đến lượt mấy thằng oắt vắt mũi chưa sạch như anh ta chứ?

Thần Nữ Thái Vũ chính là một trong số đó.

Thái Thương Long lợi hại đến đâu cũng không dám ra tay với cường giả chí cao như Thần Nữ Thái Vũ.

Nhưng Lâm Chính lại xuất chiêu…

Hai bên đánh nhau túi bụi, vô cùng kịch liệt, nhưng bất phân thắng bại.

Mọi người lùi lại liên tục, hai mắt trợn tròn.

Thiên Diệp hơi nhíu mày, cứ cảm thấy không đúng lắm.

Bỗng dưng! . Truyện Cổ Đại


Bốp!

Lâm Chính trúng một chưởng của Thần Nữ Thái Vũ, bay thẳng đi, va vào bức tượng.

Mọi người kêu lên.

Còn ông lão lưng còng đứng bên cạnh bức tượng thì biến sắc, cảm thấy không đúng lắm, định kéo người đang nằm dưới đất lùi lại.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Chính đang rơi xuống bỗng vặn người một cái giữa không trung, sau đó tung một chưởng ra, nhanh như chớp đánh vào lồng ngực ông lão.

Bốp!

Ông lão không kịp trở tay, bị đánh bay đi.

“Ồ!”.

Mọi người ồ lên.


“Hóa ra thần y Lâm và Thần Nữ Thái Vũ giả vờ đánh nhau, giương Đông kích Tây!”, Bắc Hiên Trường Không thất thanh nói.

Phịch!

Ông lão gầy yếu ngã nhào xuống đất, nhưng lại giống như không bị thương, vội vàng đứng dậy.

Lâm Chính đã khống chế được đồ đệ bị thương của Thần Nữ Thái Vũ, hất anh ta lên rồi ném về phía Thần Nữ Thái Vũ.

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, ngay cả những người đang xem trận chiến cũng không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ đừng nói đến ông lão.

“A Nam! Con không sao chứ?”, Thần Nữ Thái Vũ vội vàng ôm lấy cậu thanh niên, sốt sắng hỏi.

“Sư… sư phụ, con… con không sao… “, thanh niên khó khăn mở mắt ra, yếu ớt nói.

“Đứa trẻ ngốc!”, Thần Nữ Thái Vũ ôm chặt lấy thanh niên, nước mắt rơi xuống lã chã.

“Khốn kiếp!”

Ông lão gầy yếu vô cùng tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Thằng nhóc thối tha, cậu thật sự không biết chữ chết viết như thế nào đúng không? Được thôi! Nếu đã vậy thì tôi sẽ tiễn cậu tới Tây Thiên!”

Nói xong, ông lão nhảy lên, tấn công về phía Lâm Chính.

Ầm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5198: C5198: Chương 5198


Một luồng khí thế ngút trời bị phân tán.

Đừng nhìn cơ thể gầy yếu của ông lão mà lầm, thật ra nó lại ẩn chứa sức mạnh phi phàm, đám người Thiên Diệp căn bản không thể chịu đựng được cú đánh này, liên tục lùi về phía sau.

Một số người có thực lực yếu cũng bị chấn động trước khí thế đáng sợ này, nôn ra máu ngay tại chỗ!

Thật kinh người!

Tuy nhiên, Lâm Chính còn chưa kịp ra tay, đôi mắt của Thần Nữ Thái Vũ đã trở nên lạnh tanh, cực kỳ hung dữ.

“Lão già chết tiệt! Tôi thề phải giết chết ông!”

Nói xong, bà ta đặt thanh niên xuống rồi lao về phía ông lão như một cơn gió, xuất ra một chưởng.

Ông lão thở mạnh, vội vàng chuyển thế tấn công để ngăn cản Thần Nữ Thái Vũ.

Phịch!


Tiếng động lớn vang lên, sóng khí chấn động.

Thần miếu cũ nát lung lay như sắp sụp đổ.

Hai bên lao vào đánh nhau.

Nhưng ông lão không phải là đối thủ của Thần Nữ Thái Vũ, sau khi giao chiến lại bị đánh bay một lần nữa.

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

Ông lão sau khi đáp xuống cũng không thể tin nổi, trợn tròn mắt nhìn bàn tay của mình.

“Tại sao vậy? Thực lực của tôi… vì sao lại yếu đi nhiều như vậy?”

Thần Nữ Thái Vũ cũng cảm thấy hơi bất ngờ.

“Đơn giản thôi, thử nhìn ngực của ông đi”, Lâm Chính hờ hững nói.


Ông lão nghe thấy vậy, vội vàng cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện ra có hai cây châm bạc cực nhỏ cắm ở trên ngực của mình!

“Đây là… cú đánh vừa rồi?”, ông lão thất thanh nói.

“Không sai!”, Lâm Chính hờ hững đáp: “Tôi đã phong bế hơn nửa khí mạch của ông, chỉ sợ dù ông có muốn cũng không thể thi triển võ công được nữa!”

“Đồ khốn kiếp!”

Ông lão tức giận, định đưa tay rút châm bạc ra, nhưng ngay khi tay sắp chạm vào châm bạc thì lại đột nhiên dừng lại.

“Sao thế? Không rút ra nữa sao? Nếu rút ra thì khí kình của ông sẽ lập tức được thông suốt”, Lâm Chính nói.

“Hừ, cậu cho rằng tôi là đồ ngu sao? Không thể tùy tiện rút châm bạc này ra bằng thủ pháp không chuyên nghiệp, nếu không thì vết thương sẽ càng nặng thêm! Nếu như tôi rút ra, e rằng khí mạch của tôi sẽ bị phế bỏ!”, ông lão cười khẩy.

Lâm Chính cau mày.

Không ngờ rằng lão già này cũng có chút hiểu biết.

Anh thực sự muốn phong bế khí mạch của ông lão, nhưng khí mạch của ông lão quá lớn, rất khó để có thể phong bế bằng một mũi châm trong lúc vội vàng, chỉ có thể phong bế một nửa…

Nhưng dù vậy, sức chiến đấu của ông lão cũng đã giảm đi rất nhiều!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom