Cập nhật mới

Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1404


Chương 1404

“Đừng khiến tôi thất vọng đấy!”

Đặng Gia Luân cười nham hiểm với Trình Kiêu rồi quay người, đắc ý nghênh ngang rời đi.

Y Linh sốt ruột lo lắng khuyên nhủ: “Trình Kiêu, đừng đi, chắc chắn có bẫy!”

“Đúng vậy, chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Chắc chắn có bẫy, ngu ngốc mới sẽ mắc lừa!” Trương Tư Tổ cười khẩy khinh thường, cho răng đã vạch trần được trò vặt của Đặng Gia Luân.

Lan Nhược Lâm cũng nghiêm túc khuyên nhủ: “Trình Kiêu, nhà họ Đặng chính là vua một cõi ở Tây Hải, cho dù anh là ông chủ của tập đoàn giải trí Hoa Á thì ở Tây Hải này, tốt nhất không nên động chạm tới nhà họ Đặng”

Ánh mắt Trình Kiêu lạnh nhạt, sâu thẳm như trời sao.

“Đây không phải âm mưu, mà là dương mưu, anh ta biết tôi nhất định sẽ đến nhà họ Đặng, vì vậy mới cố ý nói ra những lời này khích tôi.”

Y Linh không hiểu hỏi: “Vì sao? Không đi nhà họ Đặng không được sao?”

Trình Kiêu lắc đầi Lần này tôi đến Tây Hải cũng là vì nhà họ “Đến nơi này chỉ là nhất thời nổi hứng.”

Lan Nhược Lâm trợn tròn mắt, hay cho câu nhất thời nổi hứng.

Nhất thời nổi hứng của anh đã khuấy cho cuộc hội họp long trọng của làng giải trí cuộn trào sóng cả, nếu anh đặc biệt đi đến, còn sẽ không khiến cho nơi này long trời nở đất hay sao!

Trình Kiêu nói đi là đi, nhìn đám người Y Linh, nói ra: “Kế tiếp, chắc hẳn chỗ này sẽ không còn chuyện gì, các cậu có thể yên tâm chơi ở đây.”

“Để tôi xem xem, nhà họ Đặng chuẩn bị cái gì cho tôi.”

“Vậy cậu cẩn thận, nếu như gặp phải nguy hiểm, nhớ gọi điện thoại cho chúng tôi.” Y Linh biết không khuyên nổi Trình Kiêu, lo lắng căn dặn một câu.

“Được.”

Sau khi tạm biệt đám người Y Linh, Trình Kiêu gọi điện thoại cho Ngô Đỉnh Minh – chủ đại lý của nước sinh mệnh ở Tây Hải, hẹn gặp mặt vị chủ nhà họ Ngô, người trước giờ vẫn luôn được xưng là chính trực nhân từ này.

Trong quán trà, Trình Kiêu gặp được Ngô gia chủ.

Ngô gia chủ hơn sáu mươi tuổi, mái tóc đã bạc một nửa, mặc dù dáng người hơi gầy gò, nhưng vẻ mặt chính trực, không giận tự uy.

Hai người ngồi đối diện với nhau, Ngô gia chủ tự mình rót trà cho Trình Kiêu.

“Tôi lấy trà thay rượu, kính Trình đại sư một chén!” Ngô gia chủ nghiêm túc nói.

“Mời!” Trình Kiêu nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

Dường như Ngô gia chủ nhẫn nhịn đã lâu, cũng không nói lời khách sáo, đi thẳng vào vấn đề chính.

“Trình đại sư, nước sinh mệnh của ngài quả thật chính là tạo phúc cho muôn dân Á tộc! Mặc dù tôi không đủ đại diện cho muôn dân Á tộc, nhưng tôi vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn với ngài!”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Ngô gia chủ quá lời rồi, tôi cũng không.

phải là vì muôn dân Á tộc, tôi chỉ vì một lời hứa hẹn.”

Ở trong mắt Trình Kiêu, có lề muôn dân Á tộc thật sự không quan trọng như vậy.

Buồn vì họ bất công, giận vì họ không tranh Mỗi người hẳn nên dựa vào chính bản thân giành lấy hạnh phúc và lợi ích cho chính mình, mà không phải dựa vào một vài anh hùng sẵn lòng hi sinh bản thân xông pha chiến đấu Hội trưởng Lưu của Hội y học Á tộc chính là anh hùng như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1405


Chương 1405

Vì muôn dân Á tộc, chủ động vứt bỏ tôn nghiêm, không ngại đi cầu xin Trình Kiêu.

Ngô gia chủ cho rằng Trình Kiêu chỉ khiêm tốn, nên cũng không để ý, nói tiếp: “Trình đại sư, tôi là tình cờ được tiếp xúc với nước Sinh Mệnh. Khi đó tôi còn không tin trên đời này lại có linh dược thần kỳ như vậy!”

“Là đích thân đệ tử của tôi chạy đến Hà Tây mua một ít cho tôi, như vậy tôi mới tin tưởng nước Sinh Mệnh.”

“Lúc ấy tôi nghĩ rằng, nếu đã có đồ tốt như vậy, vì sao tỉnh Tây Hải tôi không có? Sau đó tôi lại nghe thấy tin tức ngài tuyển đại lý trên toàn quốc.”

“Tôi đi rồi, cũng thành công lấy được quyền đại lý rồi. Nhưng mà, dù sao Tây Hải này cũng là trời cao hoàng đế ở xa, cho dù nước sinh mệnh là thần dược tạo phúc cho muôn dân, nhưng có một số người lại không quan tâm đến hạnh phúc của người dân toàn bộ tỉnh Tây Hải, vì tư lợi bản thân mà ngăn cản việc tiêu thụ của nước sinh mệnh ở Tây Hải!”

Nói đến đây, Ngô gia chủ lộ vẻ tức giận, không phải vì bản thân, mà là trách trời thương dân, căm giận vì hạnh phúc và lợi ích của muôn dân thiên hạ bị ngăn chặn.

“Chỗ này của tôi có một bức thư mong cầu của người dân Tây Hải, những người đó đến chỗ của tôi, xin tôi dù như thế nào cũng nhất định phải khiến cho nước sinh mệnh được tiêu thụ ở Tây Hả!”

Nói xong, lão Ngô lấy một mảnh vải trắng ra, bên trên viết chỉ chít những cái tên.

Trình Kiêu nhìn những chữ màu đen trên nền vải trắng mà giật mình, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo.

Một lúc lâu sau, anh mới lạnh nhạt nói một câu: “Nhà họ Đặng, đáng chết!”

Ngô gia chủ hổ thẹn nói: “Trình đại sư, nếu tôi đã lấy được quyền đại lý của nước sinh mệnh ở Tây Hải, vậy tôi cũng có nghĩa vụ giải quyết bất kỳ khó khăn gì gặp phải trong quá trình tiêu thụ nước sinh mệnh. Nhưng mà, thế lực của nhà họ Đặng ở Tây Hải rất lớn, tôi thật sự không thể làm gì.”

Sắc mặt Ngô gia chủ tràn đầy bất đắc dĩ, đồng thời cũng lộ ra căm hận sâu sắc.

Trình Kiêu nói: “Ngô gia chủ có biết bây giờ ba con nhà họ Đặng ở nơi nào không?”

Ngô gia chủ nhìn Trình Kiêu, hơi khiếp sợ: “Trình đại sư, chẳng lẽ ngài muốn một thân một mình xông vào nhà họ Đặng?”

“Không thể được, nhà họ Đặng kinh doanh ở Tây Hải mấy chục năm, thực lực lớn mạnh, đã ăn sâu bén rễ. Thậm chí tôi còn nghe người ta nói, nhà họ Đặng bí mật xây dựng quân đội tư nhân, ngay cả sắc lệnh của chính phủ Á tộc đưa đến Tây Hải, nhà họ Đặng cũng không coi ra gì!”

“Tư quân!” Trên mặt Trình Kiêu khẽ lộ vẻ kinh ngạc, anh chỉ đoán chắc chắn nhà họ Đặng có át chủ bài, nhưng lại không biết át chủ bài của nhà họ Đặng là cái gì.

Bây giờ xem ra, quân đội tư nhân chính là át chủ bài của nhà họ Đặng.

Dựa vào thực lực hiện giờ của Trình Kiêu, quân đội bình thường đã không có bất kỳ uy hiếp nào với anh.

Đương nhiên, những thứ có uy lực lớn như bom, tên lửa vẫn tạo thành uy hiếp với Trình Kiêu.

“Tôi biết rồi, xin Ngô gia chủ nói địa chỉ của ba con nhà họ Đặng cho tôi biết.” Trình Kiêu nghiêm túc hỏi.

Ngô gia chủ nhíu mày, ông ta nhìn ra được quyết tâm của Trình Kiêu, cũng nghe nói một vài sự tích của Trình Kiêu, biết Trình Kiêu không phải người bình thường.

“Được rồi, nếu trong lòng Trình đại sư đã quyết, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết”

“Ba con nhà họ Đặng ở trong trang viên Tiềm Long của nhà họ Đặng, vị trí ở chỗ này”

Ngô gia chủ trực tiếp dùng bản đồ trên điện thoại di động, chỉ vị trí của trang viên Tiềm Long nhà họ Đặng cho Trình Kiêu.

Trình Kiêu nói tiếng cảm ơn rồi tạm biệt Ngô gia chủ, sau đó một mình tiến đến trang viên Tiềm Long của nhà họ Đặng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1406


Chương 1406

Dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, rất nhanh Trình Kiêu đã tìm được trang viên Tiềm Long.

Trang viên này rất lớn, phóng mắt nhìn ra, vậy mà không thấy bờ bến.

Cổng lớn mang phong cách cung điện cổ đại, hùng vĩ mà khí thế, xây dựng dựa theo Huyền Vũ Môn thời Đại Đường, hai chữ Tiềm Long dát vàng được treo trên cổng, nếu như không biết, còn tưởng đã đến hoàng thành cổ đại.

“Lấy tên Tiềm Long, có thể thấy dã tâm của nhà họ Đặng không nhỏ!”

Trình Kiêu đứng trước cổng chính nhìn hai chữ kia, như có điều suy nghĩ.

Tiếp tục tiến lên, dọc đường hoàn toàn không gặp bất kỳ trở ngại gì, ngay cả người kiểm tra cũng không có.

Trình Kiêu dọc theo đường cái đi đến biệt thự lớn nhất giữa sơn trang Tiềm Long.

Nhưng mà, khi đến trước cửa biệt thự, một người đàn ông mặc trang phục quản gia chừng hơn năm mươi tuổi đi ra.

Vô cùng cung kính cúi người chào Trình Kiêu: “Xin hỏi là Trình đại sư sao?”

Trình Kiêu thoáng nhìn ông lão này, mặc dù ông ta mặc trang phục quản gia, nhưng khí chất lại rất tao nhã, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng tự tin.

“Đúng” Trình Kiêu lạnh nhạt trả lời.

“Tôi là quản gia của nhà họ Đặng, cậu chủ dặn tôi cung kính chờ đợi Trình đại sư ở chỗ này, nếu như Trình đại sư đến rồi, vậy mời.

đến thôn Hoàng Thạch tìm cậu ấy” Thái độ của lão quản gia rất cung kính, khiến người ta không tìm ra được chút khuyết điểm nào.

“Thôn Hoàng Thạch ở ngay tại biên giới sa mạc Sahara, là thôn làng tít ngoài rìa sa mạc, rất dễ tìm.” Trên mặt lão quản gia mang nụ cười thản nhiên, hệt như một người máy.

“Được.”

Trình Kiêu quay người rời khỏi biệt thự.

Rõ ràng, e răng trong thôn Hoàng Thạch này đã bố trí sẵn thiên la địa võng.

Nhưng mà, Trình Kiêu sợ gì?

Thôn Hoàng Thạch, thôn làng ở biên giới sa mạc Sahara, là trạm tiếp tế cuối cùng của một số nhà thám hiểm sa mạc, nơi này rất nổi tiếng, nghe ngóng một chút là có thể tìm được.

Nhưng mà, lại có ít người biết, thật ra thôn Hoàng Thạch là căn cứ bí mật mà nhà họ Đặng phát triển nhiều năm.

Tư quân của nhà họ Đặng cũng trốn ở chỗ này.

Nếu không, sao một cái thôn làng nho nhỏ lại có thể trở thành trạm tiếp tế?

Quy mô của thôn Hoàng Thạch không giống các thôn trấn bình thường, phóng mắt nhìn ra toàn bộ Á tộc, thôn trang thế này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trình Kiêu rất dễ dàng tìm được thôn Hoàng Thạch, trông thấy thôn trang đặc biệt có thể so với căn cứ quân sự này.

Toàn bộ thôn trang được một bức tường vây vô cùng dài bao quanh, bên trong là rất nhiều kiến trúc đậm chất sa mạc.

Cổng chính của thôn trang có bố trí bảo vệ canh gác, bốn tên bảo vệ mặc đồng phục, tay cầm dùi cui, diễu võ giương oai đi qua đi lại Suốt dọc đường Trình Kiêu đến đây, cũng không thấy có những người khác. Mặc dù nơi này được mệnh danh là trạm tiếp tế cuối cùng của sa mạc, nhưng bình thường vẫn rất ít người lui tới, Khi Trình Kiêu đi đến cổng, một tên bảo vệ tựa ở trạm gác hút thuốc liếc anh một cái.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1407


Chương 1407

Nhưng mà không hề vặn hỏi Trình Kiêu, Trình Kiêu cũng không thèm để ý đến họ, dứt khoát coi như không có người mà đi vào.

Chờ Trình Kiêu đi vào thôn trang, bảo vệ kia mới cầm một bức ảnh lên so sánh.

“Không sai, chính là anh ta! Thông báo cho cậu chủ, người kia đến rồi!”

Một bảo vệ khác lập tức gọi điện thoại.

Trong thôn trang xây dựng một con đường chính rộng chừng ba mươi mét, con đường quy mô thế này xuất hiện trong thôn trang, lộ vẻ không cần thiết.

Hai bên đường là những ngôi nhà mặt tiền hai ba tầng, đa số đều mở cửa buôn bán, phần lớn hàng hóa là dùng để sinh tồn trong sa mạc.

Trình Kiêu đi trên con đường, dọc đường anh cũng từng nghe ngóng tin tức của nhà họ Đặng, nhưng rất nhiều người đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Hơn nữa Trình Kiêu nhìn ra được, bọn họ không biết thật, chứ không phải cố ý giấu giếm.

Ngay khi Trình Kiêu đến một ngã tư đường, không biết nên đi theo hướng nào, một thanh niên mặc âu phục màu đen bước nhanh tới.

“Trình đại sư, cậu chủ dặn tôi dần đường cho anh!” Thanh niên cung kính nói.

“Đi thôi!” Sắc mặt Trình Kiêu vẫn bình thản, không có chút xíu kinh ngạc nào, nếu như thực lực của nhà họ Đặng thật sự lớn mạnh giống như Ngô gia chủ nói, vậy khi Trình Kiêu tiến vào thôn trang này, nhà họ Đặng không biết mới là kỳ lạ Thanh niên dẫn Trình Kiêu tiếp tục đi về phía trước, ước chừng đi đến vị trí trung tâm thôn làng, Trình Kiêu nhìn thấy một bức tường vây còn cao lớn hơn, hoàn toàn chính là dáng vẻ của thôn trong thôn Cửa lớn màu đen dùng thép tỉnh luyện đổ bê tông tạo thành, đoán chừng ngay cả đạn pháo của xe tăng cũng không bắn thủng được.

Trước cổng xây một phòng bảo vệ giống như lô cốt, chỉ mở một cánh cửa sổ ở mặt bên, đồng thời lắp đặt kính chống đạn.

Thanh niên lấy một cuốn sổ nhỏ ở trong túi ra đưa cho hai bảo vệ mặc âu phục. Hai người liếc nhìn, sau đó cho qua.

Đi vào cổng chính, bên trong là một quảng trường rộng chừng một sân bóng đá, xung quanh là một loạt nhà lầu ba tầng, nơi đối diện với cổng chính là một nhà lầu sáu tầng độc lập.

Trên quảng trường không có người, thanh niên kia nói với Trình Kiêu: “Đợi một lát, tôi đi thông báo!”

Sau đó, thanh niên bước nhanh đến nhà lầu sáu tầng kia “Trình đại sư, quả nhiên anh đã đến rồi!”

Một giọng nói có vẻ hơi chói tai thông qua loa phóng thanh vang lên giữa quảng trường.

Chính là giọng nói của Đặng Gia Luân, nhưng anh ta lại không đi ra.

Trình Kiêu đứng yên tại chố, nhìn nhà lầu sáu tầng ở đối diện, bình thản nói: “Tôi tới rồi, nhà họ Đặng các anh có bản lĩnh gì thì sử dụng hết đị!”

“Ha ha, Trình đại sư, anh vấn ngông cuồng như vậy! Đừng nóng vội, trước khi để anh nhìn thấy thực lực của nhà họ Đặng tôi, phải để anh xem nhà họ Đặng tôi đối xử với người xúc phạm mình như thế nào đã.”

Đặng Gia Luân vừa dứt lời, bỗng có một đám thanh niên mặc áo đen áp tải năm người bê bết máu đi vào quảng trường.

Rõ ràng mấy người này đã chịu không ít hành hạ, trong đó có hai người đã lộ ra xương cốt trắng bóng.

Tiếng nói của Đặng Gia Luân lại vang lên, mang theo vẻ đắc ý: “Trình đại sư, anh biết mấy người trước mắt là ai không?”

Trình Kiêu liếc nhìn những người kia, từ hơi thở trên người bọn họ có thể cảm nhận được, những người đó đều là võ giả, mà chắc hẳn người lớn tuổi nhất trong đó là một võ giả Tiên Thiên đỉnh phong, mấy người còn lại đều là Tiên Thiên tiểu thành.

“Nhà họ Đặng có khả năng bắt giữ mấy võ giả cảnh giới Tiên Thiên, xem ra thực lực của nhà họ Đặng cũng không chỉ đơn giản là có tư quân.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1408


Chương 1408

Với năm tên võ giả này, có lẽ quân đội bình thường có thể dễ dàng giết chết bọn họ, nhưng muốn bắt sống bọn họ, căn bản không thể nào.

Cho nên, chắc chắn nhà họ Đặng có võ giả mạnh mẽ hơn.

“Tôi không có hứng biết bọn họ là ai, nếu như anh không ra, vậy tôi đi vào tìm anh.” Trình Kiêu mặt không biểu cảm, nói xong đi về phía trước hai bước.

“Đợi đã!”

“Trình đại sư, chẳng lẽ anh không tò mò thân phận của bọn họ sao?”

“Mấy người kia đều là người của chính phủ Á tộc đó!”

“Nghe nói còn là người của đội chiến đấu đặc biệt gì đó. Bọn họ muốn đến thăm dò thực lực của nhà họ Đặng tôi, bị người của tôi bắt được.”

“Anh không tò mò tôi sẽ xử lý bọn họ như thế nào sao?”

Giọng điệu của Đặng Gia Luân tràn đầy nghiền ngắm, giống như một người chơi cờ đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Trình Kiêu không trả lời, nhà họ Đặng đã dám nuôi tư quân, vật tất nhiên không coi chính phủ Á tộc ra gì. Bắt thành viên đội chiến đấu đặc biệt của chính phủ Á tộc cũng chẳng có gì lạ.

“Những người này không liên quan gì đến tôi. Nếu anh không ra, vậy tôi đi vào tìm anh.”

Nói xong, Trình Kiêu tiếp tục tiến lên, dường như đã hơi sốt ruột.

“Hừ, nếu anh đã vội vã đi chịu chết, vậy tôi cho anh được như ý!”

Giọng nói của Đặng Gia Luân mang theo tức giận, rõ ràng tức vì Trình Kiêu phá vỡ tiết tấu của anh ta.

“Đi ra hết đi!”

Đặng Gia Luân vừa dứt lời thì rào rào rào, một đội thanh niên súng ống đầy đủ từ trong những phòng ốc xung quanh tuôn ra.

Bọn họ đều mặc âu phục màu đen, sắc mặt đờ đẫn, giống như một đội dũng sĩ trải qua nhiều trận chiến, căn bản không giống như lính mới vừa thành lập.

Đám người này khoảng chừng năm trăm, tạo thành vòng tròn vây Trình Kiêu vào giữa, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào.

Trình Kiêu.

Chỉ cần Đặng Gia Luân ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lập tức tiến hành tấn công hỏa lực toàn diện vào quảng trường.

“Trình đại sư, nghe nói anh rất giỏi đánh nhau, để tôi nhìn xem rốt cuộc anh giỏi đánh cỡ nào?” Tiếng nói đắc ý của Đặng Gia Luân vang lên trên quảng trường “Như anh mong muốn!” Trình Kiêu mặt không cảm xúc, thản nhiên đáp lại một tiếng, bước ra một bước, người đã biến mất không thấy.

Cạch cạch cạch..

Tiếng súng vang lên loạn xạ, căn bản không dính nổi vào góc áo của Trình Kiêu.

Ngay sau đó, vậy mà bóng dáng của Trình Kiêu lại xuất hiện bên trong trận doanh của tư quân nhà họ Đặng.

“Tốc độ nhanh quá!” Trong loa phóng thanh truyền đến tiếng nói kinh ngạc của Đặng Gia Luân.

Đối với cao thủ giống như Trình Kiêu, những tư quân bình thường này căn bản không tạo ra được bất kỳ uy hiếp nào.

Cho dù là võ giả cảnh giới Tiên Thiên Đỉnh Phong bị bắt kia cũng sẽ không coi những tư quân này ra gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1409


Chương 1409

Cho nên, giải quyết những người này, hoàn toàn không tốn nhiều sức lực.

Sau mấy phút, toàn bộ hơn năm trăm người đều bị Trình Kiêu đánh ngã.

Bốp bốp bốp!

Những tiếng võ tay có nhịp điệu vang lên, Đặng Gia Luân mặc âu phục màu trắng từ trong đại sảnh tầng một của tòa nhà sáu tầng đi ra.

“Trình đại sư quả nhiên lợi hại, lúc trước đội trưởng Ứng Đông Lai cần hơn một tiếng mới giải quyết được những người này của tôi, trong quá trình còn trúng mấy chục viên đạn.”

“Nhưng mà thực lực của đội trưởng Ứng Đông Lai quả thật mạnh mẽ, những viên đạn kia chỉ miễn cưỡng bắn bị thương da thịt ông ta, sau đó không cách nào đi vào sâu hơn.”

Ánh mất mấy người bị giam cầm kia nhìn Trình Kiêu tràn đầy khiếp sợ.

Đặc biệt là người đàn ông trung niên hơi lớn tuổi kia, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Vị này chính là Trình đại sư sao? Tuổi còn trẻ như vậy mà đã tiến vào Hóa Cảnh! Cho dù là chiến thần thủ đô Khương Vân Minh, khi ở tuổi này của cậu ta cũng chưa trở thành Tông Sư!”

Ứng Đông Lai là đội trưởng đội chiến đấu đặc biệt Thanh Long, cũng đã từng nghe đến danh tiếng của Trình đại sư Lĩnh Nam.

Lúc đó ông ta còn cười khinh thường, đồng thời dặn dò những đội viên của đội chiến đấu đặc biệt Thanh Long rằng: “Điều võ giả kiêng kị nhất chính là khoác lác, một khi khoác lác quá độ, tâm cảnh cả đời sẽ bị ảnh hưởng, tu vi võ đạo cũng khó mà tiến bước.”

Nhưng mà, bây giờ tận mắt nhìn thấy Trình đại sư, Ứng Đông Lai mới hiểu được, hóa ra mình mới là ếch ngồi đáy giếng.

Sau lưng, một thành viên Thanh Long bị giam cầm khiếp sợ nói “Đây chính là Trình đại sư Lĩnh Nam sao? Quả nhiên danh bất hư: truyền!”

Trình Kiêu nhìn Đặng Gia Luân, ung dung thản nhiên: “Sử dụng át chủ bài của anh đi, nếu không anh cũng không còn cơ hội nữa.”

“Trình đại sư Lĩnh Nam quả nhiên danh bất hư truyền!”

Một giọng nói già nua vang lên bên cạnh Trình Kiêu, gia chủ Đặng Dục Nhân của nhà họ Đặng mang theo năm mươi người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen đi từ trong những căn nhà ba tầng kia ra.

Năm mươi người đàn ông trung niên đứng ngay ngắn sau lưng Đặng Dục Nhân, giống như một đội tỉnh binh được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Khi năm mươi người này xuất hiện, luồng khí thế mạnh mẽ lập tức bao phủ toàn bộ quảng trường Vậy mà tất cả đều là võ giả.

Một nửa võ giả trong đó chỉ vừa bước vào Hậu Thiên Tiểu Thành, một nửa khác là Hậu Thiên Đỉnh Phong, cũng có hai tên võ giả Tiên Thiên Tiểu Thành.

Mặc dù chút thực lực ấy còn chưa đủ để một mình Ứng Đông Lai đánh. Nhưng năm mươi tên võ giả này đều được trang bị vũ khí, vũ trang hiện đại.

Trên người đeo đầy các loại vũ khí, súng lục, lựu đạn, còn có hai tên cầm súng bắn tỉa, quả thật chính là một quân đoàn hiện đại hóa cỡ nhỏ được trang bị đến tận răng.

Một quân đoàn hiện đại hóa cỡ nhỏ hoàn toàn do võ giả tạo thành, nhà họ Đặng chỉ là một gia tộc trong giới thế tục, vậy mà có thể xây dựng lên quân đoàn võ đạo cỡ nhỏ, quả thật khó mà tưởng tượng!

Có thể thấy được, nhà họ Đặng ở Tây Hải mạnh mẽ hơn biểu hiện ra bên ngoài rất nhiều.

Mặc dù thực lực cá nhân của quân đoàn võ đạo này không mạnh, nhưng bọn họ có tố chất thân thể của võ giả, lại trải qua huấn luyện vũ khí nóng chuyên nghiệp, có thể bộc phát ra sức chiến đấu kinh người!

Giống như vừa rồi, khi Trình Kiêu đối phó với năm trăm tên tư quân kia, những tư quân đó chỉ có thể mặc người chém giết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1410


Chương 1410

Bởi vì sợ bắn trúng đồng bạn, cho nên súng trong tay bọn họ đều trở nên vô dụng.

Một khi không có súng, bất kỳ võ giả cảnh giới Hậu Thiên tiểu thành nào cũng có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ.

Nhưng quân đoàn võ đạo này lại không giống vậy, cho dù Trình Kiêu gần ngay bên cạnh, bọn họ vẫn có thể mặc sức nổ súng bắn ra Bởi vì những người khác cũng là võ giả, với tố chất thân thể và năng lực phản ứng của bọn họ, về cơ bản sẽ không bị đạn lạc.

bắn trúng Hơn nữa, chắc chắn góc độc và tốc độ của quân đoàn võ đạo này sẽ chuẩn và nhanh hơn những tư quân bình thường đó rất nhiều.

Ví dụ, một tên võ giả cảnh giới Hậu Thiên tiểu thành nổ súng vào một tên võ giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, chắc chắn võ giả cảnh giới Tiên Thiên phải phân tâm tránh né, sau đó mới có thể.

đi bắt tên võ giả này.

Mà lúc này, võ giả cảnh giới Hậu Thiên nhanh chóng di chuyển sang vị trí khác, tiếp tục nổ súng bắn.

Mặc dù cuối cùng vẫn là võ giả Tiên Thiên thắng lợi, nhưng võ giả Hậu Thiên cũng đã có vốn liếng để đối kháng với võ giả Tiên Thiên trong thời gian ngắn Nhưng mà, một khi số lượng võ giả Hậu Thiên được trang bị vũ khí nóng này tăng lên gấp mười hay gấp năm mươi lần thì sao?

Lại trang bị thêm loại đạn chuyên môn đối phó với võ giả, ví dụ như đạn xuyên giáp có lực xuyên thấu cực mạnh, vậy cho dù là Tông Sư võ đạo cũng không dám cứng rắn chống đố.

Cứ như vậy, võ giả Tiên Thiên chỉ có thể bị động chịu đòn.

Đây chính là nguyên nhân Khương Vân Minh được tôn là chiến thần.

Một khi trang bị vũ khí nóng kỹ càng đến tận răng cho một cao thủ cấp bậc Tông Sư võ đạo, không thể nghỉ ngờ, uy lực mà người đó phát huy ra có thể xưng là đạn hạt nhân hình người.

Thảo nào Á tộc lưu truyền một câu: Chiến thần trấn thủ thủ đô, khắp nơi không dám mạo phạm.

Nhưng mà, đa phần võ giả đều cảm thấy sử dụng vũ khí nóng rất trơ tráo, nếu như một tên võ giả hứng thú với vũ khí nóng, vậy sẽ bị người trong giới võ đạo chê cười.

Đa phần những người này đều đã gần bốn mươi nhưng vẫn đang ở cảnh giới Hậu Thiên, có lẽ cả đời đều bị giới hạn ở đó.

Tu vi bị giam cầm, nhưng bọn họ vấn phải sống sót, mà rất nhiều võ giả bởi vì tu luyện võ đạo mà gần như đánh mất năng lực kiếm sống trong xã hội.

Cho nên, nếu như có người bằng lòng ra giá cao mời chào bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ sẵn lòng.

Phỏng chừng, nhà họ Đặng có thể mời chào nhiều võ giả như vậy, cũng đã tốn rất nhiều tiền.

Đặng Gia Luân đắc ý cười nhạt, nói: “Trình đại sư, sao nào? Nhìn thấy quân đoàn võ đạo này của nhà họ Đặng chúng tôi, anh có cảm tưởng gì?”

Trình Kiêu quét mắt nhìn những người kia, thản nhiên nói: “Một đám ô hợp”

Cho dù là một Tông Sư, gặp phải quân đoàn võ đạo gồm năm mươi người này cũng chỉ còn con đường chạy trốn.

Nhưng mà, muốn đối phó với Trình Kiêu thì còn kém xa lắm Nhà họ Đặng căn bản không biết mình đang chiến đấu với đối thủ như thế nào.

Đặng Dục Nhân bỗng nhiên cao giọng hô lên: “Xin mời Đặng Tông Sư!”

Một ông lão từ cửa sổ của căn nhà nhỏ bên cạnh bay ra, đáp xuống bên cạnh Đặng Dục Nhân.

Ông lão mặc áo bào màu xám, tóc đã bạc nửa đầu, nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh, sắc mặt tràn đầy kiêu ngạo.

“Trình đại sư mà ông nói chính là một thẳng nhóc con như vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1411


Chương 1411

Ông lão đưa mắt đánh giá Trình Kiêu, khinh thường nói ra.

“Ông hai đừng coi thường cậu ta, nghe nói nhóc con này được xưng là Trình đại sư, tu vi võ đạo sớm đã đạt đến cảnh giới Tông Sư.” Đặng Dục Nhân cung kính nói ra.

Ông lão này là anh hai của ông nội Đặng Dục Nhân, khi Á tộc loạn lạc, ông ta được đưa đến tông môn võ đạo tu luyện.

Cuối cùng, tông môn võ đạo kia bị tiêu diệt, ông ta may mắn trốn thoát một kiếp, sau đó tiếp tục tu luyện, cuối cùng trở thành Tông Sư ở tuổi bảy mươi.

Sau khi ông ta trở thành Tông Sư đã quay về Tây Hải, bôn ba trắc trở, cuối cùng tìm được nhà họ Đặng.

Tông môn võ đạo kia chỉ là loại nhỏ, khi ấy ngay cả chưởng môn cũng chỉ là võ giả cảnh giới Tiên Thiên, công pháp của bọn họ có tính hạn chế rất lớn, khó mà tiến cao.

Nhưng mà, không biết Đặng nhị gia này may mắn hay là thiên phú trời sinh, vậy mà có thể tu thành Tông Sư.

Nhưng mà, thời gian ông ta tu luyện quá lâu, lâu đến mức ngay cả tên mình cũng quên mất Dường như đời này ông ta chỉ biết tu luyện và tu luyện, nếu không phải bây giờ tu vi của ông ta đã đạt đến bình cảnh, cảnh giới cao nhất của công pháp mà ông ta tu luyện chỉ có thể đạt đến Tông Sư, nói không chừng ông ta sẽ không trở về nhà họ Đặng.

Con đường võ đạo đã đi đến tận cùng, nhưng ông ta còn có thể phát triển nhà họ Đặng lớn mạnh Có sự trợ giúp của ông hai Đặng, mấy chục năm trước, nhà họ Đặng nhanh chóng vùng dậy.

Có thể triệu tập những võ giả này, Đặng nhị gia này đóng vai trò rất quan trọng.

Chắc chắn sức hút của một Tông Sư còn hấp dẫn hơn tiền bạc rất nhiều.

Trình Kiêu nhìn ông hai Đặng, đây cũng là một tên võ giả trang bị đầy đủ vũ khí nóng, hơn nữa còn là võ giả cấp bậc Tông Sư.

Với bản lĩnh của võ giả cấp bậc Tông Sư, thậm chí có thể bay trên không trung trong thời gian ngắn, ở các mặt như tốc độ và phản ứng phải nhanh hơn những võ giả Hậu Thiên đó mấy chục lần.

Tốc độ và phản ứng nhanh hơn cũng đồng nghĩa với việc ông ta có thể bắn ra số đạn nhiều gấp mấy lần so với những võ giả Hậu Thiên.

Làm một phép so sánh, nếu như một tên võ giả Hậu Thiên mang theo mười khẩu súng bên mình, mỗi ba giây có thể bắn ra một viên đạn. Như vậy, một tên Tông Sư võ đạo cũng mang theo mười khẩu súng, mỗi một giây sẽ có thể bắn ra một viên đạn.

Nói cách khác, sau khi một tên võ giả cấp bậc Tông Sư được.

trang bị vũ khí nóng, chỉ dựa vào một mình đã có thể tiến hành tấn công hỏa lực toàn diện vào kẻ địch.

còn có một tên Tông Sư, vậy cho dù là Tông Sư cảnh giới đỉnh phong cũng khó mà ứng phó.

Dù sao những viên đạn đặc thù đó cũng có thể gây thương tổn cho võ giả cảnh giới Tông Sư đỉnh phong.

Còn Trình Kiêu đối đầu với một quân đoàn võ đạo thế này, kết quả sẽ như thế nào? Ngay cả Trình Kiêu cũng không biết, bởi vì anh chưa bao giờ gặp phải tư quân do võ giả tạo thành thế này.

“Nhóc con, là tự cậu bó tay chịu trói, hay vẫn để tôi ra tay?” Đặng nhị gia lạnh nhạt nói ra Sắc mặt Trình Kiêu bình tĩnh, trong mắt còn lộ vẻ hưng phấn, anh chưa bao giờ gặp loại tư quân hiện đại hóa đều là võ giả thế này đâu.

Hoặc là nói, từ khi anh Luyện Khí Cảnh thì vân chưa bao giờ gặp được.

“Ra tay đi!”

Trình Kiêu thản nhiên nói.

“Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

“Các ngươi lên trước!” Dường như Đặng nhị gia không có ý định ra tay, chỉ huy năm mươi tên tư quân võ đạo phát động công kích với Trình Kiêu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1412


Chương 1412

Đặng Gia Luân và Đặng Dục Nhân thì rút ra xa, cả những tư quân bình thường kia cũng rút vào tầng hầm trong nhà tránh né.

Bởi vì những tư quân này có không ít vũ khí uy lực lớn giống như: tên lửa Lỡ như đánh ra trúng vào nhà lầu, vậy phòng ốc sẽ lập tức sụp đổ, khi những tư quân võ đạo này huấn luyện đã từng xuất hiện sự cố này.

Cho nên, ba con nhà họ Đặng đã chuẩn bị từ sớm, xây dựng hầm trú ẩn đặc thù dưới lòng đất.

Ba con nhà họ Đặng mang theo quân đội bình thường trốn vào trong hầm trú ẩn, bên ngoài thì giao cho Đặng nhị gia và năm mươi tên tư quân võ đạo kia.

Ngay cả đám người Ứng Đông Lai cũng bị mang vào hầm trú ẩn dưới lòng đất.

Trên mặt đất, Đặng nhị gia ra lệnh một tiếng, năm mươi tư quân võ đạo lập tức tản ra, tạo thành hình quạt vây quanh Trình Kiêu.

Đặng nhị gia đứng ở sau lưng mọi người, tỏ vẻ khinh thường liếc nhìn Trình Kiêu, lạnh lùng nói: “Tấn công!”

Tạch tạch tạch tạch Rõ ràng chỉ là súng lục, lại phát ra âm thanh liên tục hệt như súng máy. Có thể thấy được, ngày thường những người này được huấn luyện rất kỹ càng, thời gian ngắm bắn đồng nhất một cách đáng kinh ngạc.

Tốc độ của Trình Kiêu cực nhanh, những viên đạn kia còn chưa bay đến trước người đã nhảy vọt lên cao, hoàn mỹ tránh thoát đợt bắn thứ nhất.

Không cần Đặng nhị gia ra lệnh, năm mươi người này lập tức bản tiếp.

Lần này hướng bắn của bọn họ đã có thay đổi, hai mươi người bắn về phía Trình Kiêu, ba mươi người còn lại bắn xuống mặt đất bên dưới Trình Kiêu.

Bởi vì Trình Kiêu không cách nào mượn lực trên không trung, dù sao cũng sẽ rơi xuống mặt đất.

Rõ ràng những người này đã học được cách phán đoán trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Có thể thấy được, mấy chục tư quân võ giả này được thành lập để nhắm vào võ giả, đối với mạch suy nghĩ ngắm băn, có lẽ cũng đã được nghiên cứu và thực hành vô số lần.

Chỉ là, bọn họ vẫn đánh giá thấp thực lực của Trình Kiêu.

Đối với võ giả từ cấp bậc Tông Sư trở xuống, quả thật không cách nào mượn lực trên không trung. Nhưng chỉ cần tiến vào Hóa Cảnh thì sẽ có thể làm được.

Mà cảnh giới của Trình Kiêu đã vượt xa Tông Sư bình thường, hoàn toàn có thể mượn lực trên không trung.

Chỉ thấy cơ thể đang ở giữa không trung của Trình Kiêu bỗng nhiên nhảy lên một cái, lại hoàn mỹ né tránh lần bắn thứ hai.

Những tư quân võ đạo này hơi ngẩn ra một giây, sau đó tiếp tục bắn về phía Trình Kiêu Lần này có mười người bắn lên phía trên Trình Kiêu, hai mươi người bắn về phía Trình Kiêu, hai mươi người khác bắn xuống phía dưới Trình Kiêu Hơn nữa, lần này tốc độ bắn của bọn họ cũng nhanh hơn mấy lần, vừa bắn xong đạn ở một khẩu súng đã lập tức đổi sang khẩu khác bắn.

Liên tục bắn sạch đạn ở ba khẩu súng, mưa đạn đen kịt dày đặc như châu chấu bay nhanh về phía Trình Kiêu.

Đặng nhị gia đứng ở phía sau, lạnh lùng cười nói: “Lần này xem cậu còn tránh thế nào!”

Trình Kiêu không tránh né nữa, mà chậm rãi đáp xuống mặt đất, xung quanh cơ thể của anh lóe lên ánh sáng vàng, tất cả viên đạn đều bắn vào lồng ánh sáng kia Tạch tạch tạch…

Âm thanh giống như hạt mưa to rơi xuống lá chuối tây, toàn bộ những viên đạn xuyên giáp được chế tạo đặc biệt kia rơi xuống đất.

Đầu đạn dài giống như bản vào sắt thép cứng rắn nhất, vậy mà lại bị bẻ cong.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1413


Chương 1413

Cuối cùng trên mặt Đặng nhị gia cũng lộ ra vẻ nghiêm túc: “Những viên đạn xuyên giáp này có thể xuyên qua tấm thép cứng rắn, thế mà nhóc con này có thể dựa vào Cương Khí Hộ Thân để.

chống đố!”

“Thảo nào cậu ta tuổi còn nhỏ mà đã được tôn là Trình đại sư.

Nếu như cho cậu ta thêm mấy năm trưởng thành, nói không chừng Trình Thương Sinh đứng đầu Tông Sư bảng kia cũng phải nhường chỗ cho cậu ta!”

Năm mươi tư quân võ đạo cũng dừng bản, vẻ mặt sững sờ nhìn cảnh tượng này.

“Đây chính là đạn xuyên giáp đấy, thế mà cậu ta có thể chặn được!”

Bọn họ rất rõ ràng uy lực của đạn xuyên giáp này, đã từng thí nghiệm với tấm thép, dễ dàng đã bị bần thủng.

Nhưng, Trình Kiêu chỉ dựa vào cơ thể máu thịt đã có thể ngăn chặn.

Hầu hết những võ giả chỉ mới cảnh giới Hậu Thiên này căn bản không biết Cương Khí Hộ Thân là cái gì.

Sắc mặt Trình Kiêu vẫn bình tĩnh, không vui không buồn, thản nhiên nói: “Còn có bản lĩnh gì thì dùng hết cả đi, lát nữa các ông không còn cơ hội nữa đâu.”

Đặng nhị gia hừ một tiếng, quát: “Đổi trang bị!”

Năm mươi tư quân võ đạo lấy ra súng ống, súng phóng tên lửa, lựu đạn, bom… có uy lực lớn.

“Tấn công!”

Đặng nhị gia ra lệnh một tiếng, năm mươi người luân phiên tiến hành công kích.

Một đợt lựu đạn, sau đó là đạn tên lửa, sau đó là bom.

Hỏa lực dày đặc, có thể so với máy bay bắn phá.

Chỉ tiếc, tốc độ của những đạn dược này chậm hơn những viên đạn kia rất nhiều.

Trình Kiêu có thể tránh thoát một cách dễ dàng.

Nhiều nhất cũng chỉ phải chịu chút ảnh hưởng từ đạn dược nổ tung mà thôi.

Cuối cùng, Đặng nhị gia nhảy lên giữa không trung, đích thân khiêng hai khẩu súng phóng tên lửa, ở trên không trung nhắm.

thẳng vào Trình Kiêu, phong tỏa đường lui của Trình Kiêu.

Uỳnh, uỳnh…

Hai viên đạn tên lửa nhanh chóng bay về phía Trình Kiêu.

Lần này, Trình Kiêu không cách nào tránh né.

Uỳnh!

Một tiếng nổ vang rền, Trình Kiêu bị hai viên đạn tên lửa kia bắn trúng.

Khói bụi sau nổ tung bay cao vài mét.

Vị trí trước đó của Trình Kiêu ngập tràn khói đen, bụi đất tung bay.

Đặng nhị gia ở giữa không trung cười lạnh lùng, chậm rãi đáp xuống mặt đất: “Thực lực của nhóc con này không tệ, đối phó với cậu ta thật sự tốn chút sức lực!”

“Nhưng mà, cho dù thực lực của cậu ta không tệ, rốt cuộc cũng chỉ có một mình, muốn đối kháng với quân đoàn võ đạo vũ khí nóng, còn kém xa lắm.”

Tư quân còn lại cũng lộ vẻ nghỉ ngờ: “Lần này cậu ta chết rồi nhỉ?”

“Bị hai viên đạn tên lửa bắn trúng, lại còn nhiều bom nổ như vậy, cho dù Tông Sư võ đạo cũng khó thoát được cái chết!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1414


Chương 1414

Trong hầm trú ẩn dưới lòng đất, ba con nhà họ Đặng đang quan sát cảnh tượng xảy ra trên mặt đất qua màn hình giám sát.

Nhìn thấy Trình Kiêu bị đạn tên lửa của Đặng nhị gia bản trúng, ba con nhà họ Đặng lộ ra nụ cười lạnh lùng đắc ý.

“Trình đại sư, xem lần này cậu còn không chết được sao!”

Trên quảng trường, bụi bặm lắng xuống.

Cả mặt đất lồi lõm, bị bom và đạn hỏa tiễn nổ ra mấy hố lớn.

Ở cái hố lớn nhất trong đó, bóng dáng Trình Kiêu đứng đó không hề bị thương.

Thậm chí, ngay cả quần áo trên người anh cũng hoàn toàn lành lặn, còn không dính chút bụi bặm nào.

“Sao có thể như vậy được?” Vẻ mặt Đặng nhị gia chấn động. Với loại sức lửa ở cường độ này, cho dù là ông ta cũng không chống đỡ nổi.

“Thằng nhóc này quả nhiên có chút thủ đoạn!”

Vẻ mặt năm mươi quân võ đạo tư nhân kia càng hoảng sợ hơn.

Bọn họ đều là võ giả, đương nhiên hiểu rất rõ uy lực của những quả bom và đạn hỏa tiễn kia.

Bọn họ thậm chí còn không chống đỡ được đạn bình thường nhất, nhưng không ngờ Trình Kiêu có thể chống lại đạn hỏa tiễn!

“Cậu ta… cậu ta còn là con người sao? Rốt cuộc thực lực của cậu ta là cảnh giới gì vậy? Cho dù là tông sư võ đạo bị nổ như vậy cũng sẽ bị thương nặng đấy!”

“Lẽ nào… thực lực của cậu ta đã vượt qua Tông Sư!”

Phần lớn những võ giả này đều là cảnh giới Hậu Thiên cấp thấp nhất. Rất nhiều người trong bọn họ đều là tán tu, không có tông môn. Cho nên, cảnh giới võ đạo cao nhất mà bọn họ biết được chính là Tông Sư.

Đối với cảnh giới Tông Sư trở lên, tuy bọn họ cũng có suy đoán nhưng không biết rõ ràng Trong hầm trú ẩn dưới mặt đất, trên mặt ba con nhà họ Đặng đầy vẻ hoảng sợ.

“Vậy cũng không chết! Rốt cuộc thăng nhóc này còn là con người.

sao?” Vẻ mặt Đặng Gia Luân hoảng sợ, đồng thời trong mắt thoáng lộ ra chút ghen ghét.

Cho dù nhà họ Đặng bọn họ tốn mấy chục năm gây dựng quân võ đạo tư nhân, nhưng mỗi người đều theo đổi võ lực cá nhân.

Loại thực lực cá nhân mạnh đến mức có khả năng chống lại quân võ đạo tư nhân như Trình Kiêu, Đặng Gia Luân năm mơ cũng muốn nắm giữ.

Chỉ tiếc răng anh ta đã từng theo Đặng nhị gia tu luyện võ đạo, nhưng thậm chí không thể đạt được nhập môn cơ bản nhất.

Trên mặt mấy người Ứng Đông Lai cũng lộ vẻ khiếp sợ.

“Lời đồn về Trình đại sư ở Lĩnh Nam quả nhiên không sai!”

“Sợ rằng thực lực của cậu ta đã vượt qua chiến thần Khương Vân Minh ở thủ đô rồi!”

“Nếu người này có thể ra sức cho chính phủ của Á tộc tôi, sẽ biến thành Khương Vân Minh thứ hai!”

Ứng Đông Lai còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, không ngờ đã bắt đầu muốn lôi kéo Trình Kiêu.

Trình Kiêu đi từ trong hố sâu ra, vẻ mặt bình thản: “Còn nữa không?”

Một câu hỏi bình thản lại làm cho tròn năm mươi người trong quân võ đạo tư nhân đồng thời lùi lại một bước.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1415


Chương 1415

Mọi người đều nhìn Trình Kiêu giống như gặp quỷ, sắc mặt hoảng sợ.

“Nếu không còn, vậy kết thúc đi!”

Trình Kiêu thản nhiên nói xong, bóng dáng lóe lên, nhanh chóng xông về phía trong năm mươi người của quân võ đạo tư nhân.

Đặng nhị gia sốt ruột quát một tiếng: “Tấn công!”

“Tuyệt đối đừng để cậu ta tới gần người!”

Nhưng… tốc độ của Trình Kiêu quá nhanh, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một bóng mờ, sau đó còn chưa kịp bản súng, đã bị một quyền của Trình Kiêu đánh bay ra ngoài.

Cho dù có người vội vàng phát động công kích, những viên đạn hỏa tiễn kia căn bản không bắn trúng được Trình Kiêu, ngược lại còn rơi vào người khác bên cạnh, có vài võ giả không tránh kịp, bị nổ thành tàn phế.

Năm mươi người của quân võ đạo tư nhân đại khái không đỡ nổi một đòn của Trình Kiêu.

Một phút sau, tất cả đều bị đánh ngã xuống đất.

Vẻ mặt Đặng nhị gia nghiêm trọng, nhìn chắm chăm vào Trình Kiêu: “Quá mạnh mẽ, cho dù là tôi cũng không có cách nào đánh ngã năm mươi người trong quân tư nhân do võ giả tạo thành trong thời gian ngần như vậy!”

“Thằng nhóc này cuối cùng có thực lực thế nào?”

Trong hầm trú ẩn dưới lòng đất yên tính như tờ.

Ba con nhà họ Đặng còn có đám người Ứng Đông Lai đều kinh ngạc nhìn vào màn hình theo dõi, thật lâu không nói nên lời.

“Quá chấn động, quá mạnh rš “Năm mươi người của quân võ đạo tư nhân được trang bị vũ khí nóng, bị Trình đại sư giải quyết trong một phút!”

Trình đại sư rốt cuộc là thực lực gì? Tông Sư đỉnh phong à? Hay là Thần cảnh trong truyền thuyết?

“Không tốt, ông hai gặp nguy hiểm!” Vẻ mặt Đặng Dục Nhân đột nhiên nghiêm trọng, quát.

Trên quảng trường, chỉ còn lại Trình Kiêu và Đặng nhị gia vẫn đứng.

Trên mặt đất ngổn ngang, rất nhiều võ giả đều đang kêu rên.

“Tới phiên ông.” Trình Kiêu nhìn Đặng nhị gia thản nhiên nói.

Vẻ mặt Đặng nhị gia nghiêm trọng: “Thăng nhóc, cậu làm tôi thật sự kinh ngạc đấy. Có lẽ tôi tu luyện quá lâu, không ngờ trên thế gian này xuất hiện thiếu niên thiên tài như vậy cũng không biết!”

“Nhưng… tôi tu luyện mấy chục năm nay, cũng có chút lĩnh ngộ.

Bây giờ, để tôi biết thêm về thực lực chân chính của cậu đi!”

Đặng nhị gia nói xong, ném tất cả vũ khí trên người xuống đất, một quyền đánh tới.

Đây mới là võ giả chân chính mà lai thuần túy.

Trình Kiêu cũng một quyền nghênh đón. Đặng nhị gia chỉ là một Tông Sư cảnh giới tiểu thành, không phải là đối thủ của Trình Kiêu.

Một quyền, bị đánh bay ra ngoài.

Nếu không phải Trình Kiêu nương tay, một quyền này đủ để đánh gãy tâm mạch của ông hai Đặng.

“Trình đại sư, quả nhiên lợi hại! Tôi thua, muốn chém muốn giết tùy cậu xử lý!” Đặng nhị gia ngẩng đầu lên và nhắm mắt lại, vẻ mặt thấy chết không sờn.

Trình Kiêu chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ giết ông ta. Thật ra ông ta đã quá lớn tuổi rồi, cho dù không giết ông ta, ông ta cũng chẳng sống được mấy năm nữa.

“Ông đi đị!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1416


Chương 1416

Đặng nhị gia mở mắt, trên mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Bất chợt, sắc mặt ông ta có chút thay đổi rất nhỏ.

Từ trên người ông ta lộ ra một khí tức huyền diệu.

Ánh mắt Trình Kiêu thoáng chấn động, anh có thể cảm giác.

được Đặng nhị gia đột nhiên tỉnh ngộ.

Chỉ dựa vào một câu nói, ông ta lại có thể đột nhiên tỉnh ngộ, thật không biết phải hình dung thế nào về sự may mắn này.

Đặng nhị gia cũng không kiêng kị, bắt đầu nhập định ở ngay trước mặt Trình Kiêu.

Trong hầm trú ẩn dưới mặt đất, ba con nhà họ Đặng nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim đang treo cao cuối cùng cũng được thả xuống.

“Thằng nhóc kia không ngờ không giết ông hai!”

Đặng Gia Luân nói với vẻ hơi khó tin.

Đặng Dục Nhân không nói gì, ông ta đang suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì Đặng nhị gia và quân võ đạo tư nhân là con bài chưa lật lớn nhất Người ta bắt sống, nhưng… không ngờ ở trước mặt Trình Kiêu này vẫn của nhà họ Đặng. Ngay cả người như Ứng Đông Lai cũng bị không chịu nổi một đòn.

Ngay cả quân võ đạo tư nhân còn không làm gì được Trình Kiêu, nhà họ Đặng cũng mất đi khả năng chống lại Trình Kiêu.

“Chúng ta thua rồi!” Vẻ mặt Đặng Dục Nhân nghiêm trọng.

“Gia Luân, bây giờ ba truyền vị trí gia chủ nhà họ Đặng cho con, con lập tức rời khỏi nhà họ Đặng. Chờ sau khi Trình đại sư rời đi, con hãy quay về.”

“Nhưng con nhất định phải nhớ kỹ, sau này tuyệt đối đừng đối đầu với Trình đại sư, phải cố gắng khiêm tốn một chút”

“Đúng rồi, thả hết đám người đội trưởng Ứng đi. Sau này, giải tán quân tư nhân của nhà họ Đặng, nhà họ Đặng chúng ta làm một doanh nhân đàng hoàng giữ đúng bổn phận đi.”

Đặng Gia Luân nhìn Đặng Dục Nhân với vẻ mặt không dám tin, nói: “Ba, không phải ba đang nói đùa chứ? Chúng ta tốn mấy chục năm mới lập ra được một nhóm quân tư nhân mạnh mẽ, mạo hiểm tính mạng xuyên qua sa mạc lớn Sahara, lén chuyển số lượng lớn vũ khí từ nước ngoài về, lẽ nào chỉ vì một Trình đại sư mà hủy bỏ mọi nỗ lực trong mấy chục năm nay sao?”

Đặng Dục Nhân không nói gì, trên mặt có phần không nỡ, nhưng, không n thì không nỡ, có một số việc chắc chắn phải làm.

Chỉ có như vậy, mới có khả năng bảo vệ được nhà họ Đặng.

“Con nghe lời, cứ làm theo ba nói đi!”

“Con lập tức trốn theo lối thoát hiểm rời đi!”

Đặng Dục Nhân ra lệnh.

Ông ta nhìn thấy rõ hơn Đặng Gia Luân, Đặng nhị gia thua, quân võ đạo tư nhân cũng thất bại, chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Đặng đã không còn nữa.

Trình đại sư sẽ không tha cho nhà họ Đặng. Nếu ngay cả phía chính phủ Á tộc cũng không tha cho nhà họ Đặng, vậy nhà họ Đặng sẽ thật sự kết thúc.

Ứng Đông Lai ở bên cạnh lại lạnh lùng nói: “Gia chủ Đặng, các người không đi được đâu! Tôi khuyên các người nên đi với tôi tới thủ đô, thành thật chờ đợi sự trừng phạt của pháp luật đi!”

“Câm mồm!” Đặng Gia Luân phẫn nộ hét lên: “Bây giờ ông còn là tù nhân, ông có tư cách gì mà nói những lời như vậy! Ông có tin tôi sẽ giết chết ông ngay bây giờ không?”

Ứng Đông Lai không hề khiếp sợ: “Cho dù cậu giết tôi, thái độ của tôi vẫn vậy thôi. Chỉ cần phạm pháp, bất kỳ người nào cũng phải tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1417


Chương 1417

Đặng Dục Nhân nói: “Được rồi, Gia Luân, con đi ngay đi!”

“Ba! Nếu con đi, ba phải làm sao?” Đặng Gia Luân đã mơ hồ hiểu ra điều gì.

Đặng Dục Nhân nhìn anh ta, mỉm cười nói: “Chuyện này luôn phải có người cho Trình đại sư một câu trả lời thỏa đáng, người này là ba chứ không phải con.”

“Không được!” Đặng Gia Luân quát lớn một tiếng, nước mắt trào ra.

“Muốn đi thì chúng ta cùng đi!”

Trình Kiêu liếc nhìn Đặng nhị gia nhưng không để ý đến ông ta, mà nhìn về phía ba con nhà họ Đặng ở trong hầm trú ẩn dưới lòng đất, thản nhiên nói: “Còn không ra sao?”

Vẻ mặt Đặng Dục Nhân lo lắng nói: “Con đi nhanh đi! Nếu không chẳng ai trong chúng ta có thể đi được nữa.”

Đặng Gia Luân khẽ cắn môi, quỳ xuống dập đầu trước Đặng Dục Nhân: “Ba, ba bảo trọng!”

Đặng Gia Luân nói xong, xoay người rời đi.

Đặng Dục Nhân chậm rãi đi ra, nhìn Trình Kiêu trên quảng trường, mỉm cười nói: “Lời đồn về Trình đại sư quả nhiên không sai, bội phục!”

“Ông hai tôi thế nào?”

Trình Kiêu nói: “Yên tâm, ông ta không sao.

“Đặng Gia Luân đâu?”

Đặng Dục Nhân mỉm cười nói: “Nó đã đi được một lúc rồi. Dù sao nhà họ Đặng tôi cũng cần phải có người kế thừa.”

Vẻ mặt Trình Kiêu không thay đổi, hình như đã sớm đoán được Đặng Gia Luân sẽ không giơ tay chịu trói: “Nếu ông đã lựa chọn xong, vậy tôi ra tay hay ông tự mình ra tay?”

Đặng Dục Nhân lộ ra nụ cười bi thảm: “Không cần phiền tới Trình đại sư, tôi tự mình ra tay. Nhưng… tôi có một thỉnh cầu.”

“Tôi không đáp ứng.” Trình Kiêu quyết đoán từ chối. Anh biết Đặng Dục Nhân muốn thỉnh cầu anh tha cho Đặng Gia Luân, không có khả năng đó.

Tông Sư còn không thể bị sỉ nhục, Tiên Đế càng không thể mạo phạm!

Đặng Gia Luân chắc chắn phải chết, không cần nghỉ ngờ!

Đặng Dục Nhân cười ha hả: “Tôi đã biết mà.”

“Nhưng tôi vẫn hy vọng Trình đại sư đừng đuổi tận giết tuyệt!”

Vẻ mặt Trình Kiêu không hề thay đổi nói: “Tôi chỉ giết thủ phạm.”

“Vậy thì tốt rồi!” Đặng Dục Nhân không nói lời nào nữa, móc ra một khẩu súng lục và chỉ thẳng vào huyệt thái dương của mình, bóp cò.

Păng!

Gia chủ nhà họ Đặng, kiêu hùng một đời, cuối cùng đã mất mạng!

Những thủ hạ đang canh giữ đám người Ứng Đông Lai thấy gia chủ tự sát, sắc mặt mỗi người đều biến đổi Ứng Đông Lai nhân cơ hội này hét lớn một tiếng: “Gia chủ của các người đã chết, lẽ nào các người còn định trung thành với ông ta nữa sao?”

Mọi người nhất thời sửng sốt, vội vàng lùi lại, đồng thời không ngừng lắc đầu.

Bọn họ vừa nhìn thấy uy năng của Trình Kiêu, đối đầu với cường giả như vậy quả thật chính là tự tìm chết.

Hơn nữa, Đặng Dục Nhân đã chết, bọn họ đương nhiên sẽ không qua bán mạng nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1418


Chương 1418

“Nếu các người không muốn ra sức trung thành vì nhà họ Đặng, vậy đi theo tôi! Gia nhập quân đội, tôi có thể xin miễn tội cho các người!” Ứng Đông Lai nói.

Mọi người nhìn nhau. Bọn họ đến đây chỉ vì lợi ích, đi theo nhà họ Đặng mới dám làm xằng làm bậy.

Bây giờ nhà họ Đặng không còn, bọn họ cũng không biết nên làm gì.

“Được, chúng tôi bằng lòng gia nhập quân đội!”

“Nhưng ông nói có giữ lời không? Nhỡ chúng tôi thả ông, ông lại muốn truy cứu trách nhiệm với chúng tôi thì sao?” Một người có dáng vẻ như thủ lĩnh hỏi.

Ứng Đông Lai nghiêm mặt nói: “Yên tâm, tôi đã hứa với ai, từ trước đến nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu các người không tin, tôi có thể dùng danh dự của đội chiến đấu đặc biệt Thanh Long ra bảo đảm!”

Ứng Đông Lai có suy nghĩ của mình. Nhà họ Đặng không còn, những người này quen đi theo nhà họ Đặng làm xắng làm bậy, nếu không tập trung bọn họ lại một chỗ, bọn họ chắc chắn sẽ gây họa cho xã hội.

Thu bọn họ vào trong quân đội, chậm rãi huấn luyện dần, khiến cho bọn họ trở thành người có ích cho xã hội, đây mới là con đường tốt nhất.

Thấy mọi người vẫn đang nghi ngờ, Ứng Đông Lai lạnh lùng quát một tiếng: “Sự kiên trì của tôi có hạn. Tôi chỉ cho các người ba giây để cân nhắc, nếu các người còn chưa đưa ra câu trả lời, các người lại tự sinh tự diệt đi!”

Lúc này, mọi người hoảng loạn.

“Chúng tôi băng lòng, chúng tôi băng lòng!”

Những người kia thu súng lại, đám người Ứng Đông Lai lấy lại sự tự do.

Ứng Đông Lai lập tức căn dặn hai cấp dưới của mình: “Các cậu dần mấy người lập tức đuổi theo Đặng Gia Luân, cần phải bắt cậu ta lại, nếu không cậu ta sẽ còn tiếp tục gây họa cho tỉnh Tây Hải!”

“Vâng!

Hai cấp dưới lập tức lựa chọn mấy người trong quân đội tư nhân của nhà họ Đặng, truy bắt Đặng Gia Luân.

Trình Kiêu liếc nhìn Ứng Đông Lai, sau đó xoay người nhìn ông hai Đặng.

Trình Kiêu đã biết rõ thân phận của Ứng Đông Lai, đối với người bên phía nhà nước, anh có thể không giao tiếp thì cố gắng không giao tiếp.

Chẳng qua, Ứng Đông Lai lại đi về phía Trình Kiêu, ôm quyền hành lễ nói: “Ứng Đông Lai, cảm ơn Trình đại sư đã cứu mạng!”

Trình Kiêu không xoay người lại, thản nhiên nói: “Tôi không muốn cứu anh, chỉ là các người may mắn thôi.”

Ứng Đông Lai mỉm cười nói: “Trình đại sư, ban đầu, Đặng Gia Luân bắt chúng tôi để uy hiếp, người khác không nhìn ra, nhưng tôi lại nhìn thấy rất rõ, trên mặt cậu đã lộ ra sát ý.”

“Lúc đó, cậu rõ ràng có thể thăm dò thực lực của nhà họ Đặng trước nhưng lại đột nhiên ra tay, không phải vì cứu chúng tôi sao?”

Trình Kiêu không nói gì. Đúng vậy, lúc đó anh muốn cứu đám người Ứng Đông Lai, cho nên mới vội vàng ra tay.

Không ngờ Ứng Đông Lai quan sát cẩn thận như vậy, không ngờ lại bị ông ta phát hiện.

“Cho dù Trình đại sư không phải là người trong giới thế tục, nhưng trong lòng lại có chính nghĩa.

“Tôi mạo muội muốn mời Trình đại sư tới đội chiến đấu đặc biệt Thanh Long chúng tôi, đảm nhận sĩ quan huấn luyện võ thuật của chúng tôi. Không biết ý của Trình đại sư thế nào?”

Ứng Đông Lai nhìn ra được, Trình Kiêu là người không thích phiền phức, cho nên nói chuyện cũng rất thẳng thản.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1419


Chương 1419

Lúc ở hầm trú ẩn dưới lòng đất, ông ta đã có ý này.

Thực lực võ đạo của đội chiến đấu đặc biệt Thanh Long bọn họ vẫn quá kém, Lần này, nếu không phải Trình Kiêu trùng hợp tìm nhà họ Đặng trả thù, ngay cả ông ta cũng phải chết ở chỗ này.

Trình Kiêu lắc đầu, từ chối thẳng thừng: “Tôi không có hứng thú.”

Ứng Đông Lai hình như đã sớm đoán được Trình Kiêu sẽ từ chối, nhưng không thất vọng mà lại nói: “Đàn ông tốt phải đặt chí ở bốn phương, bảo vệ quốc gia! Cho dù là người trong giới võ đạo, từ trước đến nay không bị giới thế tục của tôi ràng buộc, nhưng nói cho cùng vẫn là con cháu trong Á tộc tôi. Với trình độ của Trình đại sư, nếu không làm chút chuyện để lại tiếng thơm muôn đời, chẳng phải uổng một thân thực lực võ đạo chấn động trời đất này sao?”

Ứng Đông Lai là một người đàn ông chân chính, từ việc ông ta chỉ dẫn mấy người như vậy lại dám lẻn vào nhà họ Đặng, là có thể nhìn ra Nhưng… Trình Kiêu thật sự không tính gia nhập quân đội.

Hơn nữa, Trình Kiêu vấn luôn lẩn tránh phía chính phủ Á tộc, bởi vì một vài chuyện anh làm, phía chính phủ chưa chắc đã cho phép: “Tôi không có hứng thú.” Trình Kiêu lại nói một lần nữa.

Ứng Đông Lai thở dài: “Đáng tiếc!”

“Vậy sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!”

Ứng Đông Lai chấp tay chào Trình Kiêu, sau đó xoay người dẫn người rời đi.

Dựa vào kinh nghiệm của ông ta, ông ta biết còn tiếp tục khuyên nữa, không chỉ không có tác dụng, ngược lại còn làm Trình Kiêu phản cảm.

Trình Kiêu không trả lời, anh cố gắng không liên quan tới người bên phía nhà nước.

Đặng nhị gia nhập định tám giờ, mãi đến đêm khuya mới tỉnh lại.

“Tỉnh rồi à?” Trình Kiêu khoanh chân tu luyện bên cạnh, thản nhiên hỏi.

Đặng nhị gia kinh ngạc, sau đó đột nhiên cúi người hành lẽ với Trình Kiêu: ‘Cảm ơn Trình đại sư!”

“Ông không cần cám ơn tôi, đây là số mệnh của bản thân ông.”

Trình Kiêu nói.

“Trình đại sư không cần từ chối. Tuy ngài vô tâm, nhưng khiến tôi chợt hiểu ra, theo quy định do các tiền bối đặt ra, tôi nên gọi ngài là bán sư!” Đặng nhị gia rất khách sáo, hoặc nói là cổ hủ.

Thời đại mà ông ta sinh ra, đặc biệt coi trọng tam cương ngũ thường (tam cương: vua tôi, ba con, chồng vợ; ngũ thường: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín) Một câu nói của Trình Kiêu làm ông ta đột nhiên hiểu ra, mặc dù Trình Kiêu chỉ vô tâm, nhưng tu vi của ông ta tăng lên là sự thực không cần tranh cãi.

Dựa theo quy định trước đây, ông ta phải gọi Trình Kiêu là bán sư!

Trình Kiêu rất muốn nói, có rất nhiều người muốn nhận anh làm sư phụ, hơn nữa loại người như Đặng nhị gia còn chưa đủ tư cách.

Nhưng… ở trước mặt một cụ già hơn tám mươi tuổi nói chuyện cung kính nói với anh, luôn miệng gọi anh là bán sư, Trình Kiêu thật sự ngại đả kích ông hai Đặng.

“Tôi chờ ông tỉnh lại không phải để nhận ông làm đồ đệ, mà vì kho bảo tàng của nhà họ Đặng ông.” Trình Kiêu nói rõ tính toán của mình. Nếu nhà họ Đặng kinh doanh ở đây mấy chục năm, khẳng định phải có vài thứ hữu dụng.

Đặng nhị gia rất hào phóng, nói thẳng: “Mời ngài đi theo tôi!”

Đặng nhị gia dẫn Trình Kiêu đi tới chỗ ở thường ngày của ông ta.

“Chỗ này chính là kho bảo tàng của nhà họ Đặng!”

Đây là một nhà kho dưới lòng đất, bên trong có rất nhiều vũ khí nóng, nhưng lại không có một món đồ nào liên quan tới võ giả tu luyện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1420


Chương 1420

“Những vũ khí này đều được buôn lậu từ nước ngoài qua, là của cải của nhà họ Đặng trong mấy chục năm qua.”

Trình Kiêu đương nhiên không có hứng thú gì với mấy thứ này: “Tôi muốn nói là bảo bối dùng để tu luyện.”

Đặng nhị gia lắc đầu: “Không có. Từ năm tông môn bị tiêu diệt, tôi may mắn tránh được một kiếp, vấn tự mình tu luyện, cho dù có bảo bối gì tôi cũng không biết.”

Trình Kiêu hơi thất vọng. Ban đầu, anh còn tưởng nhà họ Đặng kinh doanh mấy chục năm ở biên giới tây bắc của Á tộc, lại có võ giả như ông hai Đặng, chắc chắn sẽ thu thập được rất nhiều thứ dùng để tu luyện.

Không ngờ Đặng nhị gia này chỉ là một người đi theo con đường tự do, cho dù có bảo bối cũng không biết.

“Đúng rồi, năm đó tôi đã từng lấy được một thứ ở Quỷ Thành, tôi cảm giác nó rất không tầm thường nên mang ra, ngài xem có tác dụng không!” Đặng nhị gia đột nhiên nói.

Sau đó, ông ta đi tới trong góc, cầm lấy một cái hộp, bên trong chứa một cây trượng gỗ.

Lại giống như gậy chống của các cụ già, đầu gậy là hình trăng khuyết.

Trình Kiêu vừa nhìn thấy cái trượng gỗ, ánh mắt thoáng chấn động, khí tức trên trượng gỗ này rất yếu ớt, không ngờ ngay cả anh cũng không phát hiện ra.

Nhưng… chỉ với khí tức yếu ớt này, anh có thể kết luận đây là một cây Tiên Thiên Linh Mộc.

Chỉ có điều, có thể đã quá lâu năm, hoặc có người hấp thu hầu hết nguyên lực thuộc tính mộc ẩn chứa phía trên nó, cho nên Trình Kiêu gần như không phát hiện ra được sự tồn tại của nó.

Đặng nhị gia nói: “Tôi lấy được cây gậy này ở trong tay một bức tượng thần trong Quỷ Thành. Tôi cảm thấy phía trên đó có khí tức năng lượng rất mạnh mẽ, cho nên mỗi lần tu luyện lại mang theo nó.

“Mấy chục năm qua, tôi phát hiện khí tức của nó vẫn luôn giảm đi, không biết là vì sao.”

Trình Kiêu hiểu rõ, chắc Đặng nhị gia đã vô ý hấp thụ lực lượng trên cây Tiên Thiên Linh Mộc này.

Chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân khiến ông ta có thể trở thành Tông Sư.

Đương nhiên, với Tiên Thiên Mộc Linh ẩn chứa trong Tiên Thiên Linh Mộc, ông ta đột phá đến Tông Sư cũng không thành vấn đề.

Chỉ tiếc hơi lãng phí, Tiên Thiên Linh Mộc không phải dùng như ông ta.

Tiên Thiên Linh Mộc cần luyện hóa, ông ta hấp thu tự nhiên như: vậy, phần lớn nguyên lực thuộc tính mộc đều trở về trong trời đất, ông ta chỉ hấp thu được một phần rất nhỏ.

“Quỷ Thành ở đâu?” Trình Kiêu hỏi.

Nếu Đặng nhị gia có thể tìm thấy cây trượng được làm bằng Tiên Thiên Linh Mộc, vậy có phải còn có Tiên Thiên Linh Mộc khác không?

Trên mặt Đặng nhị gia thoáng lộ vẻ sợ hãi khi nhớ lại: “Quỷ Thành nằm ở vị trí trung tâm của sa mạc lớn Sahara.”

“Nhưng… nơi đó quá đáng sợ. Tôi đi một lần, cả đời này cũng không quên được.”

Trình Kiêu nói: “Vì sao ông lại tới đó?”

Đặng nhị gia nói: “Lúc đó, tông môn bị tiêu diệt, chúng tôi bị người ta đuổi giết, trong lúc hoảng loạn không chọn đường, một mình tôi chạy vào trong sa mạc lớn Sahara. Sau đó, tôi gặp phải một trận bão cát, chờ tới lúc tôi tỉnh lại thì đã nhìn thấy Quỷ Thành.”

“Quỷ Thành thế nào?” Trình Kiêu hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1421


Chương 1421

Trên mặt Đặng nhị gia thoáng lộ vẻ hồi tưởng: “Hoang tàn, tĩnh mịch, không có ai, bị bóng tối bao phủ, áp lực đáng sợ!”

“Tôi vĩnh viễn cũng không quên được cảnh tượng trong cát vàng bay đầy trời, Quỷ Thành bị mây đen bao phủ. Đối với tôi, nó đơn giản là một cơn ác mộng.”

Trình Kiêu suy nghĩ, chắc hắn Quỷ Thành kia là một thành cổ bị sa mạc che phủ, nói không chừng còn có Tiên Thiên Linh Mộc khác tồn tại.

“Dẫn tôi đi Quỷ Thành.”

“Chuyện này… Trên mặt Đặng nhị gia thoáng lộ ra vẻ khó xử.

Ông ta vĩnh viên không muốn nhớ lại những gì đã trải qua trong Quỷ Thành.

“Ông yên tâm, lại đi một lần nữa, ông có thể khắc phục được ám ảnh tâm lý” Trình Kiêu nói rất chắc chắn.

Theo cách nói của y học hiện đại, từng trải của Đặng nhị gia có thể chính là một loại chứng sợ bị giam cầm.

Tuy Quỷ Thành lớn nhưng là một thành phố chết, giống như một không gian giam cầm rất lớn.

Nếu một người sơ ý bước vào trong đó, không tiếp xúc với đồng loại trong thời gian dài, chắc chắn sẽ để lại ám ảnh tâm lý.

Nếu không phải Đặng nhị gia là võ giả, nghị lực mạnh hơn người bình thường nhiều, nói không chừng ông ta đã tự sát ở trong Quỷ.

Thành.

“Ngài tha cho tôi một mạng, lại trợ giúp tôi tỉnh ngộ, tôi cần phải báo đáp!”

“Tôi dẫn ngài đi!” Vẻ mặt Đặng nhị gia bi tráng, không ngờ có vẻ quyết tâm liều chết.

Hai người mua một ít nước, còn có vài đồ đi vào sa mạc thám hiểm, sau đó đi thẳng vào trong sa mạc Sahara.

So với những đội thám hiểm khác, tốc độ của hai người Trình Kiêu nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

Lúc này, Đặng nhị gia đã là cảnh giới Tông Sư đại thành, tu vi của Trình Kiêu đương nhiên không cần phải nói, cho dù hai người ở trong sa mạc không ăn không uống một tháng, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Mất ba ngày, Đặng nhị gia đã đi tới vị trí Quỷ Thành trong trí nhớ trước đây.

Nhưng trong tầm mắt có thể nhìn thấy, chỉ có sa mạc lớn vô biên vô hạn, làm gì có bóng dáng của Quỷ Thành.

Hai người tiếp tục đi sâu vào trong. Dựa vào năng lực cảm nhận mạnh mẽ của Trình Kiêu, hai người có thể phân biệt rõ phương hướng ở trong sa mạc.

Tìm kiếm tròn bốn ngày, lấy vị trí Quỷ Thành trong trí nhớ của Đặng nhị gia làm trung tâm, bọn họ đã tìm khắp phạm vi hai trăm cây số vẫn không nhìn thấy Quỷ Thành.

“Có chuyện gì vậy? Lúc đó, tôi nhớ rõ ràng là ở chỗ này. Cát vàng bay đầy trời, mây đen ép xuống đỉnh đầu, có cảm giác áp lực giống như bầu trời sắp đổ nát. Vào thời điểm đó, Quỷ Thành vô cùng hùng vĩ xuấ ở trước mặt tôi, kéo dài mấy chục cây số.

Sao nó có thể đột nhiên biến mất được?” Đặng nhị gia nói với vẻ không giải thích được.

Dưới ánh mặt trời chói chang, cho dù với tu vi của hai người đã có thể không để ý tới ảnh hưởng của nhiệt độ đối với cơ thể từ lâu, nhưng vẫn cho người ta một ám chỉ khó chịu về mặt tâm lý.

Trình Kiêu hỏi: “Lúc đó, ông phát hiện ra Quỷ Thành thế nào?”

Đặng nhị gia nói: “Tôi gặp phải bão cát, lúc tỉnh lại thì đã ở trong Quỷ Thành.”

Bão cát có thể thổi bay một võ giả đi, chắc hắn phải có sức gió vượt quá cấp mười.

Lẽ nào Quỷ Thành bị chôn ở dưới đất?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1422


Chương 1422

Hay cần phải có điều kiện đặc biệt mới có khả năng xuất hiện?

“Vậy chúng ta lại chờ bão cát đi.” Trình Kiêu nói.

Đặng nhị gia kinh ngạc: “Trình đại sư, sức mạnh của bão cát không tầm thường đâu. Cho dù tôi đã trở thành Tông Sư cảnh giới đại thành, cũng không dám nói có thể chống đỡ được!”

“Dù sao đó cũng là sức mạnh của trời đất, ngài nên nghĩ lại đi!”

Vẻ mặt Trình Kiêu thản nhiên: “Không sao, cứ chờ là được rồi.”

Hai người ở tại chỗ tu luyện, chờ bão cát đến.

Mùa này chính là mùa bão cát trong sa mạc, cho nên bọn họ chỉ chờ một ngày, đã chờ được bão cát.

Nhìn một đường mờ nhạt phía chân trời kia, Đặng nhị gia căng thẳng kêu to: “Trình đại sư, tới rồi, bão cát tới rồi!”

Trình Kiêu đã phát hiện ra từ lâu.

Phải hình dung thế nào nhỉ? Lại giống như ngày tận thế, Ngân Hà đổ nát, nước lũ vô biên vô hạn cuồn cuộn gào thét, trút xuống với tốc độ cực nhanh.

Không tới mấy phút, hai người đã thật sự trải nghiệm được cái gì gọi là sức mạnh của trời đất.

Trong cuồng phong, cát vàng bay đầy trời giống như từng con dao sắc bén không ngừng đâm về phía cơ thể.

Ở trong gió cát này, căn bản không thể mở mắt ra được, trong miệng, mũi, tai, mắt đều là cát.

May là hai người Trình Kiêu đều là cao thủ võ đạo, Đặng nhị gia cũng là tu vi Tông Sư.

Bọn họ dùng chân khí bảo vệ cơ thể, ngược lại không sợ bão cát này tấn công.

“Trình đại sư, tôi có thể cảm giác được sức gió của trận bão cát ít nhất phải từ cấp mười trở lên. Tôi sử dụng công phu Thiên Cân Trụy mới bảo đảm mình không bị gió thổi đi.” Đặng nhị gia truyền âm nói.

“Kiên trì chịu đựng.” Trình Kiêu thản nhiên nói, ung dung đứng giữa bão cát đầy trời, một vòng ánh sáng màu vàng bao phủ xung quanh khiến bão cát căn bản không tổn thương được tới Trình Kiêu Trình Kiêu không ngừng tăng sức lực cho hai chân, bảo đảm mình không bị cuồng phong thổi đi.

“Với sức gió bây giờ, chỉ sợ cho dù là một võ giả cảnh giới Tiên Thiên cũng không chịu nổi. Người bình thường càng không cần phải nói, sẽ bị thổi đi luôn.”

Một lát sau, Trình Kiêu cảm giác được sức gió không tăng thêm nữa.

Xem ra, mắt bão đã qua.

Sau đó, sức gió chậm rãi giảm bớt.

Đến cuối cùng, bão cát biến mất.

Khoảng thời gian đó kéo dài suốt nửa giờ.

Nhưng bão cát qua đi, không trung vẫn đầy u ám, mây đen hạ xuống, căn bản không nhìn thấy rõ chỗ ngoài năm mét.

Cũng may thị lực của hai người Trình Kiêu không tầm thường, miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh vật ngoài trăm mét.

Trình Kiêu mơ hồ nhìn thấy phía trước hình như có một quái vật khổng lồ đang đứng ở đó.

Đặng nhị gia hưng phấn hét lớn: “Quỷ Thành, là Quỷ Thành xuất hiện!”

“ĐIP” Trình Kiêu lập tức chạy qua.

Bọn họ đi mấy trăm mét, Quỷ Thành tìm mấy ngày cuối cùng xuất hiện ở trước mặt hai người.

Lại giống như Đặng nhị gia miêu tả, cát vàng bay đầy trời, mây đen ép xuống đỉnh đầu, một tòa thành tĩnh mịch cô độc sừng sững ở trong sa mạc Quỷ Thành rất hùng Vĩ, diện tích chừng mấy chục cây số, giống như một con ác ma viễn cổ đang năm ở trong sa mạc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1423


Chương 1423

Tường thành xung quanh cao ba mét, chỗ hai bức tường thành giao nhau có một cánh cổng lớn đủ cho sáu chiếc xe tăng cùng đi qua.

Lại giống như cái miệng khổng lồ của con ác ma đang chờ đợi cắn nuốt người thám hiểm tiến vào.

Đặng nhị gia cắn răng, theo sát phía sau Trình Kiêu đi về phía Quỷ Thành.

Hai người tới trước cổng lớn của Quỷ Thành, cổng thành đã bị tàn phá tới không chịu nổi, hai cột ở hai bên đầu tường thành còn có dấu vết dây kéo cổ đại để lại.

Bên ngoài hẳn phải có một con sông đào bảo vệ thành, nhưng đã sớm bị cát vàng che phủ, không còn nhìn thấy được bất kỳ dấu vết nào.

Nhưng nhìn cổng thành này tràn ngập hơi thở của lịch sử, thê lương cổ xưa, giống như một cụ già gần đất xa trời kể lại câu chuyện năm đó.

Hai người Trình Kiêu đi vào trong, kiến trúc của Quỷ Thành không giống với Á tộc thời cổ đại lắm, đầy phong cách Châu Âu, mơ hồ giữ lại dáng vẻ trước đây, nhưng đều tan hoang không chịu nổi, chỉ để lại bức tường đổ nát.

“Trước đây, ông tìm được cây trượng này ở đâu?” Trình Kiêu hỏi.

Đặng nhị gia chỉ về phía trước: ‘Ở vị trí trung tâm Quỷ Thành có một bức tượng. Tôi đã lấy cây trượng này trong tay của bức tượng đó.”

“Không, chắc là một cây quyền trượng!”

Đúng vậy, trong tay cụ già chính là cây trượng, mà trong tay tượng thần bình thường đều là quyền trượng.

“Dẫn tôi qua!” Vẻ mặt Trình Kiêu lãnh đạm.

“Được!”

Quả thật, sau khi lại đi tới Quỷ Thành này, nỗi sợ hãi trong lòng Đặng nhị gia trái lại đã giảm đi rất nhiều.

Đặng nhị gia nhanh chóng dấn theo Trình Kiêu đi tới vị trí trung tâm Quỷ Thành Chỗ này là một quảng trường nhỏ đã tan hoang không chịu nổi.

Trên quảng trường có một bức tượng sứt mẻ vẫn đứng sừng sững, quanh năm bị bão cát thổi tới, đã không còn nhận ra hình dáng ban đầu của bức tượng, chỉ có thể từ các đường nét nhìn ra đây chắc hẳn là một người phụ nữ mặc trang phục cổ.

“Mọi thứ ở đây đều đã bị sa hóa, cho nên lúc đó tôi rất tò mò, vì sao quyền trượng trong tay bức tượng kia vẫn được bảo quản tốt”

“Tôi lại lấy nó xuống.” Đặng nhị gia nói.

Trình Kiêu liếc mắt nhìn xung quanh, kiến trúc xung quanh quảng.

trường đã bị gió cát thổi cho còn lại phần nền, chỉ có một kiến trúc hình trăng khuyết ở ngay phía trước vẫn tính là được bảo quản tốt.

Nhưng… ở đây không có Tiên Thiên Linh Mộc mà Trình Kiêu muốn tìm.

“Trước đây, ông đã từng qua chỗ nào?” Trình Kiêu hỏi.

Đặng nhị gia chỉ vào kiến trúc hình trăng khuyết phía trước: “Tôi tìm gần như khắp Quỷ Thành, vẫn không tìm được gì. Cả thành phố cơ bản đều bị sa hóa, chỉ có chỗ kiến trúc này vẫn tính là nguyên vẹn.”

“Chắc chỗ đó là một miếu thần, bên trong có các loại đồ đăng.

Chẳng qua tôi không hiểu về lịch sử về thế hệ này, xem cũng.

không hiểu những thứ bùa vẽ quỷ đó của người xưa.”

“Chúng ta vào xem thử.” Trình Kiêu nói xong, bước về phía kiến trúc hình trăng khuyết kia.

Nhưng mới vừa đi được một bước, anh đột nhiên dừng lại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom