Cập nhật mới

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5139: C5139: Chương 5139


Tình trạng bây giờ của Lâm Chính không tốt lắm.

Đương nhiên, nếu muốn giết hết đám người bên ngoài kia thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng anh lo lắng rằng sau khi giết những người này, nhóm người khác lại đến.

Nếu hết nhóm người này lại đến nhóm người khác, tiêu hao quá nhiều thể lực, một khi đụng phải Thái Thương Long thì sẽ rất rắc rối.

Cho nên Lâm Chính quyết định tạm thời tránh né.

Chẳng mấy chốc, người ngoài cửa xông vào.

Khoảng chục người.

Ai nấy đều bê bết máu, trên người có vết thương, thở hổn hển, trông vô cùng nhếch nhác.

“Là người của Thiên Thược Tông!”

Vệ Tân Kiếm trầm giọng nói.


“Không ngờ bọn chúng lại tới đây, Thái Thương Long đâu? Bị giết rồi sao?”

“Không biết, nhưng nhìn bộ dạng của bọn chúng, hình như đang rất hoảng loạn…”

Một vài người giao tiếp trong bóng tối.

“Đây là nơi sâu nhất trong cơ quan sao?”

“Tại sao lại có nhiều quan tài như vậy?”

“Chưởng môn, kia hình như là đá Thái Vũ!”

Các đệ tử của Thiên Thược Tông phát hiện ra tấm bia đá bị vỡ, lập tức hét lên.

“Cái gì? Tìm được đá Thái Vũ rồi à? Nhanh lên! Mau lấy nó đi! Lấy được đá Thái Vũ, chúng ta sẽ mau chóng rời khỏi đây!”

Một võ giả lớn tuổi hét lớn.

Đám đệ tử vội chạy tới giật lấy.


Nhưng lúc này, bên ngoài mật thất lại truyền đến những tiếng bước chân nặng nề.

Cùng với đó còn có một luồng sát khí vô cùng đáng sợ!

“Thái Thương Long đến rồi!”

Lâm Chính cau mày.

“Chưởng môn! Anh ta tới rồi! Anh ta tới rồi!”

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Đám người Thiên Thược Tông run rẩy, hét toáng lên.

Tất cả mọi người trong Tử Huyền Thiên đều bị dọa sợ!

Có vẻ như đám người Thiên Thược Tông chạy thoát thân để đến đây!

“Lần này phiền phức rồi!”

Sắc mặt Vệ Tân Kiếm trở nên nghiêm túc.

Đám người Tử Huyền Thiên cũng hết sức căng thẳng, tim đập thình thịch như có tảng đá treo trong lòng, cầu nguyện đừng bị Thái Thương Long phát hiện.

“Mẹ kiếp, thật xui xẻo! Mọi người bỏ chạy tán loạn, có tới bảy con đường! Tại sao thằng chó Thái Thương Long lại chọn con đường của chúng ta chứ!” võ giả già kia tức giận mắng nhiếc, sau đó rút kiếm bên hông ra, trầm giọng nói: “Tất cả đệ tử nghe lệnh, theo tôi nghênh chiến với Thái Thương Long!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5140: C5140: Chương 5140


“Đệ… đệ tử nghe lệnh…”

Mọi người run rẩy hét lên.

Nhìn bộ dạng này, bọn họ đã bị dọa sợ vỡ mật, đâu còn dám chém giết với Thái Thương Long nữa chứ?

“Đồ hèn nhát! Các người sợ gì chứ? Cùng lắm là chết! Dù sao cũng là chết! Sao không liều mạng với hắn một phen?”

Võ giả già mắng chửi.

“Nhưng chưởng môn… ban đầu nhiều người vây đánh Thái Thương Long như vậy cũng không làm được gì hắn! Chúng ta… dựa vào đâu để đánh với hắn chứ?”

“Chúng ta sắp xong đời rồi! Chúng ta đều sắp chết rồi!”

Tất cả mọi người run lẩy bẩy, nơm nớp lo sợ, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa đứng không vững.

“Các người…”


Vị võ giả già vừa nôn nóng vừa phẫn nộ.

Lúc này, một âm thanh truyền đến từ bên ngoài mật thất.

“Một đám chuột nhắt, sao phải bỏ chạy tán loạn thế? Không phải các người muốn giết tôi sao? Tôi ở đây này! Dũng khí vừa nãy của các ngươi đi đâu hết cả rồi?”

Vừa dứt lời, Thái Thương Long bước vào mật thất với khuôn mặt không chút biểu cảm!

“A?”

Người của Thiên Thược Tông đều sợ phát điên!

Giờ phút này, toàn thân Thái Thương Long đẫm máu, tóc cũng bị nhuốm đỏ, giống như ma thần tái thế, hung hãn đáng sợ!

“Thái Thương Long, mày đừng đắc ý! Ông đây không sợ mày đâu!”

Võ giả kia nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Ông đây dù có chết, cũng phải chém đứt một miếng thịt của mày! Giết!”


Nói xong, ông ta dịch chuyển, lao thẳng tới.

Nhưng ông ta vừa tới gần Thái Thương Long, còn chưa kịp vung thanh kiếm sắc bén lên, Thái Thương Long đã giơ tay hóa móng vuốt, chộp về phía trước.

Roạt!

Cơ thể của người đó lập tức bị xé toạc bởi khí tức được phóng ra từ ngón tay của Thái Thương Long, chia thành ba phần, chết tức tưởi ngay tại chỗ.

“Chưởng môn!”

Những người của Thiên Thược Tông hét lên thảm thiết.

“Chuột nhắt! Yếu đuối không có năng lực như vậy, mà dám ra tay với tao sao? Đồ có mắt không tròng, đáng chết!”, mặt Thái Thương Long không chút biểu cảm nói.

Thủ đoạn của anh ta khiến da đầu của đám người Tử Huyền Thiên trong bóng tối tê dại, tim đập loạn xạ.

Còn đám người Thiên Thược Tông lúc này đã sớm bị dọa đến mức phát điên, ai nấy đều vội vàng buông kiếm trong tay, nằm rạp xuống đất, điên cuồng quỳ lạy dập đầu với Thái Thương Long.

“Thái thiên kiêu! Xin hãy tha cho chúng tôi, Thái thiên kiêu! Chúng tôi biết sai rồi!”

“Chúng tôi hồ đồ! Chúng tôi bị ma xui quỷ khiến mới đối đầu với anh! Chúng tôi sẽ không bao giờ dám nữa!”

“Thái thiên kiêu, xin cho chúng tôi một cơ hội! Chỉ cần anh không giết chúng tôi, chúng tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5141: C5141: Chương 5141


“Đúng! Làm trâu làm ngựa! cầu xin anh, Thái thiên kiêu!”

Mọi người nhao nhao cầu xin, điên cuồng dập đầu, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Tuy nhiên… Thái Thương Long vẫn vung tay với khuôn mặt vô cảm.

Roạt!

Roạt!

Roạt…

Đám người Thiên Thược Tông không ai ngoại lệ, toàn bộ đều bị lực kình khủng khiếp của anh ta đánh vỡ vụn, chết thảm!

“Làm trâu làm ngựa ư? Đám vô dụng như các người cũng xứng sao?”


Thái Thương Long lãnh đạm nói.

Vù!

Những người Tử Huyền Thiên trong bóng tối đều thấy ớn lạnh!

Quá tàn bạo!

Quá đáng sợ!

Đây chính là thiên kiêu xếp hạng ba sao?

Cứ như một sát thần!

Tuy nhiên… lúc đám người Tử Huyền Thiên giật mình hoảng sợ, Thái Thương Long đột nhiên hét lớn.


“Sao phải giấu đầu hở đuôi? Cút ra đây hết đi!”

Nghe thấy vậy, người của Tử Huyền Thiên ở trong bóng tối giật mình và tái mặt.

Bị phát hiện rồi sao? Lần này thì xong đời rồi. Đám đông cảm thấy sợ hãi. Lâm Chính thấy vậy bèn bước ra từ sau quan tài.

“Tôi thấy bọn họ trốn kỹ đấy. Anh phát hiện ra bọn tôi bằng cách nào vậy?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Rất đơn giản, nếu chỉ dựa vào người của Thiên Thược Tông thì không thể nào có thể mở được mật thất. Lúc mới bước vào tôi phát hiện ra, cánh cửa bằng đồng xanh này nặng vô cùng, bọn họ bị tôi truy sát, sao có thế mở nó ra nhanh như thế được. Vì vậy chắc chắn là đã có người vào đây trước rồi”, Thái Thương Long cười thản nhiên. Anh ta nhìn Lâm Chính với vẻ khó hiểu. Anh ta phát hiện đã từng gặp người này ở đâu đó nhưng nhất thời không nhớ ra.

“Quả không hổ danh là thiên kiêu top 3, khả năng quan sát quả nhiên kinh người”, Lâm Chính gật đầu.

“Không cần phải khen ngợi tôi. Bởi vì lát nũa thôi các người cũng sẽ đi bầu bạn với người của Thiên Thược Tông. Tôi đã nói trước đó rồi, ai dám bước vào thì tôi sẽ giết kẻ đó. Các người khinh thường tôi thì đừng trách tôi nhé”, Thái Thương Long thản nhiên nói. Đôi mắt ánh lên sát ý hừng hực. Anh ta đi về phía đám người của Tử Huyền Thiên.

Người của Tử Huyền Thiên tái mặt. Vệ Tân Kiếm cũng run bắn người. Anh ta trố tròn mắt nhìn Thái Thương Long, không biết nên làm thế nào.

Lâm Chính thì trông vô cùng bình tĩnh: “Muốn đánh thì đánh, nhưng ở đây chẳng duỗi nổi tay chân. Nếu anh đủ gan thì chúng ta ra ngoài đấu”.

Dứt lời, Thái Thương Long chau mày: “Đánh nhau sao? Anh thật sự thú vị đấy? Không phải anh cho rằng đám mèo mả gà đồng như anh thì có thể đỡ được chiêu thức của thiên kiêu tôi đấy chứ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5142: C5142: Chương 5142


“Sao thế? Thái Thương Long, anh cho rằng anh vô địch thiên hạ thật đấy à?”, Lâm Chính khẽ cười: “Đúng là ếch ngồi đáy giếng. Tôi không cho rằng anh lợi hại đâu, muốn đánh bại anh, dễ như trở bàn tay thôi”.

“Ngông cuồng”, Thái Thương Long tức giận hừ giọng: “Nếu đã vậy thì ra tay đi. Hà tất phải ra ngoài làm gì. Tôi muốn xem xem kẻ ngông cuồng như anh rốt cuộc lợi hại như thế nào”.

Nói xong, anh ta ra tay.

“Gượm đã”, Lâm Chính hét lên.

“Sợ rồi à?”

“Không phải. Chẳng phải tôi nói rồi sao. Chỗ này nhỏ quá, không thích hợp đánh nhau”.

“Đúng là thứ chó má, anh giỏi đến đâu mà chê chỗ này nhỏ? Anh tưởng rằng anh là kẻ thông thiên chắc”, Thái Thương Long chửi.

Lâm Chính không hề tức giận, chỉ chỉ vào người của Tử Huyền Thiên và nói: “Tôi đâu có nói là sẽ đấu với anh đâu. Anh sẽ đấu với bọn họ”.


“Cái gì?”, Thái Thương Long tái mặt.

Vệ Tân Kiếm hết hồn: “Thầy ơi…thầy nói gì vậy…người của Tử Huyền Thiên đấu với Thái Thương Long sao?”

“Thầy đừng đùa chứ, chúng tôi nào phải đối thủ của Thái Thương Long?”

“Thầy muốn nướng chúng tôi luôn ạ?”, đám đông thiếu điều quỳ phụp xuống. Trong mắt bọn họ, Thái Thương Long giống như là thần linh vậy. Bọn họ lấy cái gì ra để đấu với một người như thế chứ?

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu, mỉm cười: “Không cần sợ hãi, tin vào bản thân mình, chắc chắn mọi người sẽ chiến thắng anh ta”.

“Điều này…”, đám người Tử Huyền Thiên á khẩu.

Thái Thương Long bật cười: “Anh đã nói như vậy thì tôi cho anh cơ hội. Tôi ra ngoài đợi anh. Ở ngoài đó đủ rộng. Dù sao thì các người cũng chẳng còn đường sống nên tôi muốn xem xem các người lấy gì ra mà dám to mồm với thiên kiêu như thế”.


Nói xong, Thái Thương Long nhặt lấy đá Thái Vũ, rồi quay người rời đi. Đám người của Tử Huyền Thiên tái mặt, họ không biết phải làm thế nào. Lâm Chính thấy vậy bèn phất tay: “Đi thôi, đi tiêu diệt anh ta”.

Tiêu diệt! Lấy cái gì ra tiêu diệt đây? Dựa vào cái gì chứ? Đó là thiên kiêu xếp thứ 3 đấy. Đó khác gì thần linh đâu. Sao mà họ có thể đấu lại được.

Sợ rằng Thiên Diệp có tới đây thì cũng phải thần phục Thái Thương Long mà thôi. Đám đông cảm thấy sợ hãi vô cùng.

“Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi thôi”, Lâm Chính bước tới cửa, nhìn thấy đám người vẫn đứng ngây ra bèn hét lên.

“Vâng…thưa thầy”, Vệ Tân Kiêm run rẩy, vội vàng đi theo. Những người khác nhìn nhau, cuối cùng cũng phải nhấc chân lên.

“Người anh em…thần y Lâm…anh ấy có coi chúng ta là bia đỡ đạn không, định dùng chúng ta để cầm chân Thái Thương Long sau đó bỏ chạy?”, lúc này một người đệ tử của Tử Huyền Thiên không nhịn được bèn lên tiếng.

Dứt lời, những người khác đều im lặng. Một lúc sau mới có một đệ tử có vẻ lão làng đáp lại: “Dù là như vậy thì chúng ta cũng phải nghe lệnh. Chưởng môn đã dặn dò rồi, phải bảo vệ sự an toàn cho thần y Lâm. Thế nên dù có phải quyết chiến sinh tử với Thái Thương Long thì cũng không được sợ, nếu không, thần y Lâm mà chết ở đây, chúng ta cũng chẳng còn mặt mũi nào quay về Tử Huyền Thiên nữa”.

Đám đông lặng lẽ gật đầu. Bọn họ đã không còn lựa chọn. Lúc này đành phải làm theo sự sắp xếp của Lâm Chính thôi.

Thế là tất cả đều hạ quyết tâm. Họ đi qua hành lang tới một khu vực phía bên ngoài. Lúc này cả khu vực này máu đã chảy thành sông, toàn bộ là máu tươi đỏ lòm.

Đám đông sợ hãi, trố tròn mắt nhìn các thi thể. Tất cả đều là do Thái Thương Long giết sao? Có biết bao nhiêu cao thủ thế này mà giờ đã trở thành cái xác lạnh ngắt rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5143: C5143: Chương 5143


Thái Thương Long đáng sợ quá. Đây chính là uy lực của anh ta. Đám đông cảm giác da đầu tê dại. Họ mà đấu với anh ta thì khác gì tự tìm đường chết.

“Tới thôi! Có biết bao nhiêu người ở đây đợi các người, các người sẽ không cảm thấy cô đơn đâu”, Thái Thương Long nheo mắt, cười lạnh lùng.

“Người xuống đấy chưa chắc đã là chúng tôi đâu”.

“Tôi không muốn đấu võ mồm với anh, giờ các người hoặc là ra tay hoặc là tôi sẽ lấy đầu các người”, Thái Thương Long lên tiếng.

Lâm Chính quay qua nói với Vệ Tân Kiếm: “Mọi người chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn…chuẩn bị…”

“Cũng…tạm rồi?

“Còn…cần phải chuẩn bị gì sao?”, Đám đông cảm giác đầu óc trống rỗng. Họ không biết phải làm thế nào.


“Nếu đã chuẩn bị xong rồi thì xông lên đi. Yên tâm, có tôi ở đây”, Lâm Chính cười.

“Thầy…không xông lên cùng à?”, cuối cùng thì Vệ Tân Kiếm cũng phải lên tiếng.

Đám đông đồng loạt quay qua nhìn anh. Đúng là nếu thần y Lâm cùng lao lên thì có khi còn chiến đấu được một lúc. Đường đường là thần y Lâm mà, không thể khinh thường thực lực của anh được.

Thế nhưng…anh chỉ lắc đầu một cách vô cảm: “Nếu tôi mà lao lên thì có phải là ức hiếp người quá đáng không?”

Dứt lời, người của Tử Thuyền Thiên cảm thấy mất luôn hi vọng cuối cùng.

Thái Thương Long tức lắm: “Tên khốn nạn kia, anh khinh thường tôi đúng không?”

Anh ta chưa tùng nghe ai nói về mình một cách ngông cuồng như vậy.

“Không phải tôi khinh thường anh, chỉ là…thôi được rồi…tôi khinh thường anh đấy, sao nào?”,Lâm Chính chẳng buồn giảo biện, anh thừa nhận luôn.


“Anh…”, Thái Thương Long tức giận gào lên và lao về phía đám người Tân Vệ Kiếm.

Người của Tử Huyền Thiên tái mặt.

Trong mắt Thái Thương Long, đám người này không khác gì con sâu cái kiến. Thế mà lúc này anh ta lại bị con sâu cái kiến sỉ nhục. Vậy thi sao mà anh ta không tức giận cho được. Đường đường là thiên kiêu thứ ba, được biết bao nhiêu người ngưỡng vọng mà lại để cho đám hề này nó giỡn mặt sao?

“Chết đi”, Thái Thương Long gầm lên, tung một cú đấm về phía Tân Vệ Kiếm đang đứng ở vị trí đầu tiên. Tân Vệ Kiếm định dùng kiếm đỡ nhưng tốc độ của Thái Thương Long quá nhanh nên anh ta không kịp phản ứng.

Rầm! Cú đấm trúng ngực, Tân Vệ Kiếm bay bật ra, đập mạnh vào vách đá.

Rầm…Đá rơi rào rào, trong nháy mắt, cảm giác như cả vùng cơ quan đều rung chuyển.

“Hả!!”, người của Tử Huyền Thiên sợ hãi. Thế nhưng một giây sau, họ còn bàng hoàng hơn. Tân Vệ Kiếm bò dậy, ho vài tiếng và nhìn xung quanh bằng vẻ hoang mang…

Bọn họ trố tròn mắt…

“Tôi…chưa chết sao? Kỳ lạ quá? Chưa chết à?”, Tân Vệ Kiếm sờ ngực, thốt lên.

“Sao lại như thế?”, Thái Thương Long hóa đá.Anh ta có thể cảm nhận được thực lực của Tân Vệ Kiếm.

Tân Vệ Kiếm vốn chẳng là gì trong mắt Thái Thương Long. Chỉ cần anh ta búng tay là chết Vậy mà vừa rồi anh ta đã dồn toàn lực tấn công lại không thể đấm nát được đối phương?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5144: C5144: Chương 5144


Thái Thương Long bắt đầu run rẩy. Người của Tử Huyền Thiên cũng cảm thấy khó hiểu. Duy chỉ có Tân Vệ Kiếm là ý thức được điều gì đó. Anh ta quay lại nhìn Lâm Chính “Thầy ơi, lẽ nào…”

“Xông lên đi, để anh ta thấy được sự lợi hại của Tử Huyền Thiên”.

Tân Vệ Kiếm nghe thấy vậy thì nỗi sợ hãi cũng dần biến mất. Anh ta hừ giọng, rút kiếm lao lên.

“Khốn nạn”, Thái Thương Long tức giận, lập tức đấm trả. Một con chó con mà cũng dám khiêu chiến với thiên kiêu. Đôi mắt anh ta hừng hực sát ý, cú đấm cực mạnh giáng xuống Vệ Tân Kiếm.

Rầm! Vệ Tân Kiếm lại bay bật ra, đập mạnh vào đống đổ nát. Thế rồi anh ta lại lồm cồm bò dậy lao về phía Thái Thương Long.

Lúc này Tân Vệ Kiếm giống như một đối thủ đấm mãi không chết. Cứ bị đấm ngã lại đứng lên, cứ thế, khiến người ta cảm giác da đầu tê dại.

Những người khác của Tử Huyền Thiên không biết phải làm thế nào Người đệ tử lâu năm kia ý thức được điều gì đó bèn lên tiếng: “Anh em, chúng ta cùng xông lên”.

“Cái gì? Xông lên sao?”

“Đó là thiên kiêu thứ ba đấy, lấy gì mà đấu với anh ta?”


“Chán sống rồi hay gì?”, đám đông sợ hãi.

Nhưng người đệ tử kia gầm lên: “Mọi người đừng sợ, không thấy Vệ sư đệ vẫn bình an vô sự sao. Chắc chắn là do thần y Lâm đã giúp chúng ta rồi. Chắc chắn cậu ấy đã ghim châm khiến cơ thể chúng ta mạnh lên nên mới có thể đỡ được sự tấn công của Thái Thương Long. Nếu chúng ta cùng lao lên thì thần y Lâm sẽ trợ lực tiếp. Thái Thương Long muốn giết chúng ta cũng sẽ không còn đơn giản nữa”.

“Hóa ra là vậy”, đám đông bừng tỉnh.

“Nhanh chóng ra tay, Vệ sư đệ sắp không cầm cự được nữa rồi”.

“Được, xông lên”, thế là người của Tử Huyền Thiên đồng loạt rút kiếm ra.

“Các người…được lắm. Tôi sẽ xé nát các người”, Thái Thương Long tức tới mức dựng cả tóc gáy, anh ta chộp lấy Vệ Tân Kiếm.

Vệ tân Kiếm nín thở, vội vàng lùi lại nhưng không kịp. Thái Thương Long một tay chộp cổ, một tay chộp chân anh ta và phát lực, nhấc anh ta lên đỉnh đầu.

Tư thế này là muốn xé rách người của Vệ Tân Kiếm.


“Cứu Vệ sư đệ!”.

Đệ tử lớn tuổi hét lên: “Tử Huyền Kiếm Trận!”.

“Mở!”.

Những người khác hét lên, ngay sau đó, mọi người xoay tròn tản ra xung quanh, kiếm ảnh trùng điệp, những luồng kiếm quang như tia chớp đột nhiên lóe lên, chém mạnh lên người Thái Thương Long.

Nhưng cơ thể Thái Thương Long quá rắn chắc, cũng có sức mạnh của tiên thiên cương khu. Khi đao kiếm của mọi người chém tới lại chỉ có thể để lại những dấu vết nhàn nhạt trên người anh ta.

Hoàn toàn không chém rách da thịt của anh ta được!

“A!”.

Thái Thương Long hét lên, hai cánh tay dùng sức, muốn xé xác Vệ Tân Kiếm.

Nhưng dù anh ta có dùng sức thế nào cũng không thể xé xác Vệ Tân Kiếm được.

Vệ Tân Kiếm cũng có vẻ vô cùng đau đớn. Mặc dù độ mạnh xác thịt có thể kháng cự được sức mạnh của Thái Thương Long, nhưng loại cảm giác bị xé xác vẫn tồn tại.

Vì Thái Thương Long tập trung toàn bộ sức mạnh lên người Vệ Tân Kiếm, dẫn đến sức mạnh thân thể không theo kịp, tiên thiên cương khu xuất hiện sự buông lỏng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5145: C5145: Chương 5145


“Cơ hội tốt!”.

“Chém vào chỗ hiểm của hắn!”.

Người của Tử Huyền Thiên ý thức được điều này, lập tức hét lên, ai nấy dùng hết sức mạnh chém về phía anh ta.

Cuối cùng!

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt…

Tiếng da thịt bị cắt rách vang lên.

Thái Thương Long không chịu được, đẩy Vệ Tân Kiếm ra, không ngừng lùi về sau.

Đợi anh ta lùi đến nơi an toàn, cúi đầu nhìn mới phát hiện trên người mình có đến mấy vết kiếm đâm, máu chảy đầm đìa.

“Khốn nạn!”.

Anh ta nghiến răng gào lên.


Không ngờ hôm nay lại bị đám người hữu danh vô thực này làm bị thương!

Nhưng điều làm anh ta ngạc nhiên là thân xác của những người này!

Vì sao… thân xác của bọn họ lại có thể mạnh đến như vậy?

Vì sao?

Rốt cuộc sao bọn họ làm được?

Thái Thương Long cực kỳ khó hiểu.

Đột nhiên đường nhìn anh ta dừng trên người Vệ Tân Kiếm, cuối cùng anh ta đã liếc thấy ánh sáng lấp lánh trên cổ Vệ Tân Kiếm.

“Châm bạc?”.

Thái Thương Long kêu lên.


“Ồ? Phát hiện ra rồi à?”, Lâm Chính nói.

“Hóa ra là anh giở trò?”, Thái Thương Long không tin nổi.

“Không sai! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ mấy cây châm bạc mà anh đã không chịu nổi nữa sao? Thiên kiêu hạng ba? Đúng là khiến người ta thất vọng!”.

Lâm Chính thản nhiên nói, đột nhiên lấy một túi châm từ thắt lưng ra, rút châm bạc trong đó.

Nhìn lại thì đến hơn một trăm cây!

Sau đó anh ném về phía Vệ Tân Kiếm và những người của Tử Huyền Thiên.

Vèo vèo vèo…

Châm bay như mưa, tất cả châm lên người của nhóm người Tử Huyền Thiên.

Trong nháy mắt, khí tức của nhóm người Tử Huyền Thiên tăng vọt, trên người ai nấy để lộ sát khí, trở nên vô cùng đáng sợ.

Thái Thương Long kinh ngạc, liên tục lùi về sau, nhìn sự biến hóa của bọn họ với vẻ mặt không tin nổi, sau đó lại ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.

Đột nhiên anh ta như nghĩ tới điều gì, chỉ vào Lâm Chính gào lên: “Anh là thần y Lâm! Anh là thần y Lâm ở Giang Thành!”.

Cuối cùng Thái Thương Long cũng đã nhớ ra, vị này là thần y Lâm ở Giang Thành!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5146: C5146: Chương 5146


Anh ta từng gặp thần y Lâm, thảo nào lại có cảm giác quen thuộc như vậy.

Đối mặt với y võ mạnh như anh, trong lòng Thái Thương Long cũng không có tự tin!

“Không ngờ anh lại nhận ra tôi! Xem ra con người tôi cũng có chút danh tiếng ở bên ngoài nhỉ!”, Lâm Chính hơi bất ngờ.

Thái Thương Long cắn răng, ánh mắt lạnh băng, nghiêm túc nói: “Thần y Lâm, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này. Nhưng không sao, nếu đã là tranh chấp, anh và tôi sẽ có một người phải chết, tôi tới vòng sau đợi anh!”.

Nói xong, Thái Thương Long đột nhiên quay đầu, thế mà lại chạy đi mất!

Bọn họ không ngờ đường đường là thiên kiêu thứ hạng ba mà lại chạy trốn, nhất thời ai cũng sửng sốt.

“Các người còn ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo!”.

Lâm Chính quát.

Đám Vệ Tân Kiếm mới phản ứng lại, vội vàng cầm kiếm hét lên: “Đuổi theo!”.


Bọn họ chạy theo phương hướng Thái Thương Long chạy đi.

Nhưng về tốc độ, Thái Thương Long vẫn chiếm ưu thế, không lâu sau đã chạy ra khỏi vùng cơ quan, biến mất hút.

“Thầy, để hắn chạy mất rồi!”.

Vệ Tân Kiếm hơi sầu não quay về.

“Cứ cho hắn chạy, không sao. Hắn đã nói rồi, vòng sau gặp lại, tôi đoán có lẽ hắn nấp ở đâu đó âm thầm tăng cường công lực, sau đó chiến đấu với tôi!”, Lâm Chính nói.

“Tăng cường công lực?”.

“Cao thủ cấp bậc đó chắc chắn có vài thủ đoạn tạm thời nâng cao thực lực, giống như tôi dùng châm bạc cường hóa cho các anh vậy! Tôi nghĩ vòng sau, các anh đối phó với hắn sẽ không dễ đâu”, Lâm Chính nói.

“Thần… thần y Lâm, ý anh là, chúng tôi phải tham gia vòng sau?”, một đệ tử Tử Huyền Thiên ngạc nhiên hỏi.

“Đương nhiên! Thế nào? Các anh không muốn tham gia?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.


“Không không, sao chúng tôi lại không muốn được?”.

“Có thể cùng nhau tranh đoạt Thái Vũ Thần Toản với thần y Lâm, đó là vinh hạnh của chúng tôi!”.

Mọi người kích động nói.

“Đừng nói lời thừa nữa, chúng ta ra ngoài đi!”.

“Được! Được!”. .

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Cả nhóm lập tức đi ra khỏi vùng cơ quan, giao đá Thái Vũ cho Thần Nữ Thái Vũ.

Nào ngờ người bên dưới nhìn thấy bọn họ, ai cũng giống như nhìn thấy quỷ.

“Trời ạ, bọn họ vẫn còn sống?”.

Thiên Diệp chạy tới, ngạc nhiên không thôi.

“Thiên phó chưởng môn, ông có ý gì? Nói cứ như chúng tôi đáng lý phải chết ở trong đó vậy?”, Lâm Chính nhíu mày nói.

“Không không, thần y Lâm, tôi không có ý đó. Chỉ là vừa rồi chúng tôi đã nhìn thấy Thái Thương Long đi ra từ trong đó giao đá Thái Vũ, chúng tôi cứ ngỡ Thái Thương Long đã giết hết mọi người!”, Thiên Diệp vội giải thích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5147: C5147: Chương 5147


“Thái Thương Long? Hừ, hắn thì là cái thá gì? Có sư phụ ở đây, thiên kiêu hạng ba thì đã sao? Thiên phó chưởng môn, ông không biết đâu, Thái Thương Long bị chúng tôi đánh chạy ra đây đấy!”, Vệ Tân Kiếm đắc ý cười nói.

Thiên Diệp nhíu mày: “Vệ Tân Kiếm, từ lúc nào mà cậu lại ăn nói linh tinh vậy?”.

“Phó chưởng môn, tôi nói sự thật! Không tin, ông có thể hỏi bọn họ đi!”, Vệ Tân Kiếm đáp.

“Đúng vậy, phó chưởng môn!”.

“Thái Thương Long thật sự bị chúng tôi đánh chạy mất rồi!”.

Những người khác nhao nhao lên tiếng.

Thiên Diệp nghe vậy hơi nghi ngờ.

Ngược lại, người xung quanh thì chế giễu.

“Người của Tử Huyền Thiên đúng là giỏi khoác lác, thiên kiêu thứ hạng ba bị các người đánh chạy mất? Đừng chọc chúng tôi cười nữa!”.


“Cũng không soi lại mình đi! Trước mặt thiên kiêu xếp hạng ba, các người là cái thá gì?”.

“Giỏi khoác lác vậy à? Tôi thấy Thái thiên kiêu nghe các người khoác lác đến mức bỏ đi mất rồi chứ nhỉ?”.

“Ha ha ha ha…”.

Mọi người cười lớn.

Người của Tử Huyền Thiên ai nấy đều căm phẫn, tràn đầy phẫn nộ.

Nhưng Thiên Diệp lập tức ngăn bọn họ lại.

“Đủ rồi, cứ để bọn họ nói! Bất kể thế nào, các cậu có thể bình an quay về là được”, Thiên Diệp nói.

“Vâng, phó chưởng môn”.

Mọi người chắp tay.


“Thiên phó chưởng môn, ông có biết Thái Thương Long đã đi đâu không?”.

Lâm Chính nhìn quanh, không tìm thấy bóng dáng của Thái Thương Long, lập tức hỏi.

“Không biết, cậu ta giao đá Thái Vũ cho Thần Nữ xong thì chạy đi nơi khác, không rõ đi đâu”.

“Thế à?”.

Lâm Chính như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Xem ra đúng như tôi đoán, Thái Thương Long… quả thật đang chuẩn bị cho vòng đấu thứ hai!”.

Đám người Lâm Chính rời khỏi vùng cơ quan. Bên trong khu vực này lại xuất hiện vài bóng hình khác. Những những người này đều bị thương, máu ướt đẫm quần áo.

Điều khiến bọn họ kinh ngạc đó là Bắc Hiên Trường Không và Di Nguyệt Cung nữ cũng đã bước ra. Bắc Hiên Trường Không còn đỡ, người vẫn còn lành lặn nhưng Di Nguyệt Cung Nữ thì rõ ràng là trông vô cùng thê thảm.

Người cô ta đầy vết thương, mặt tái mét, hơi thở trở nên hỗn loạn. Cô ta vừa đi vừa th ở dốc, xem ra bị thương không hề nhẹ.

“Công chúa điện hạ vẫn ổn chứ?”, Bắc Hiên Trường Không bước tới.

“Vẫn…ổn, lát nữa bôi chút thuốc là sẽ không sao nữa”, Di Nguyệt Cung Nữ nói giọng khàn khàn nhưng ánh mắt thì ánh lên vẻ bất cam.

Trước đó khi bao vây Thái Thương Long, cô ta đã lôi kéo rất nhiều người cùng mình tấn công anh ta, nhưng cuối cùng thì vẫn bị thất bại. Thái Thương Long quá mạnh, khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5148: C5148: Chương 5148


Hàng trăm người mà không làm gì được đối phương. May mà Di Nguyệt Cung Nữ kịp thời phát hiện ra điểm bất ổn nên dẫn theo đám đông bỏ chạy, nếu không cô ta cũng đã mất mạng rồi.

Thế nhưng trong vùng cơ quan thế này thì có thể chạy đi đâu được chứ?

Di Nguyệt Cung Nữ chạy tán loạn, rồi đi vào một ngõ cụt. Cô ta vốn tưởng là mình sẽ chết ở đây thì nào ngờ đợi mãi mà không thấy Thái Thương Long đâu. Thế là cô ta lấy hết dũng khí đi ra ngoài thì phát hiện ra Thái Thương Long đã sớm rời khỏi vùng cơ quan rồi.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tại sao Thái Thương Long không giết hết chúng ta rồi rời khỏi đây? Không phải anh ta nói ai mà bước vào đây thì anh ta sẽ g iết chết hết sao”, Di Nguyệt Cung Nữ cảm thấy khó hiểu.

Tuy nhiên giờ không phải là lúc suy nghĩ tới vấn đề đó. Cô ta nhanh chóng đi lấy chút thuốc để trị thương. Trông cô ta thật thê thảm.

Miếu thần có thêm được một khoảng thời gian yên bình. Tầm hai tiếng sau, Thần Nữ Thái Vũ bước ra từ miếu thần: “Vòng thi thứ hai sắp bắt đầu, nếu ai có thể chiến thắng thì sẽ lấy được Thái Vũ Thần Toàn”.

Đám đông nghe thấy vậy bèn đồng loạt nhìn về phía Thần Nữ: “Thần Nữ đại nhân, vòng thì đấu thứ hai là gì?”, có người hỏi.

“Vòng thứ hai rất đơn giản”.


Thần Nữ điềm đạm nói: “Chém giết nhau là được. Bây giờ, tất cả hãy tách ra, vùng đất trống trước miếu thần này sẽ là đấu trường, người thắng cuối cùng sẽ lấy Thái Vũ Thần Toàn đi”.

“Cái gì?”, đám đông tái mặt.

“Đánh….đánh nhau cao? Thần Nữ đại nhân, trước đây đâu có hạng mục như thế này? Cô có thể đổi được không?”, Dịch Nguyệt Cung Nữ vội vàng nói.

Nếu mà dùng phương thức này thì chắc chắn Thái Vũ Thần Toàn sẽ thuộc về Thái Thương Long. Bọn họ hợp lực cả nhóm mà còn không làm gì được anh ta, giờ một đấu một thì sao có thể thắng được?

Đám đông cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Đúng lúc này, Thần Nữ Thái Vũ lên tiếng: “Trước khi tỷ thí, mọi người cần làm một việc”.

Đám đông ngước lên nhìn.

“Xin hỏi đó là việc gì vậy?”, Bắc Hiên Trường Không vội hỏi.

Thần Nữ phất tay. Vụt…Một chiếc hộp từ bên trong miếu thần bay ra, đáp xuống trước mặt Thần Nữ. Chiếc hộp được mở ra, bên trong là nhiều bình ngọc nhỏ.


“Đây là…thuốc sao”, Bắc Hiên Trường Không kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy! Những người tham gia tỉ thí cần chọn lấy một chiếc bình và uống thuốc thì mới có thể tỷ thí được”, Thần Nữ nói.

“Đó là thuốc gì vậy?”, Dịch Nguyệt Cung Nữ lập tức hỏi.

Tất cả đều nhìn chăm chăm Thần Nữ Thái Vũ.

Thần Nữ trông vô cùng điềm tĩnh: “Rất nhiều loại. Trong này có những loại sẽ khiến các người chết ngay lập tức. Cũng có những loại giúp các người gia tăng công lực lên tới hàng trăm lần. Có những loại dùng xong thì đứt mạch, bị phế tu vi. Tóm lại là thuốc gì cũng có. Ai có thể uống được loại nào thì đều phải xem vận mệnh của mọi người đến đâu”.

“Cái gì?”, đám đông cảm thấy sợ hãi.

“Độc dược cũng có sao?”

“Chuyện gì…thế này?”

“Thần Nữ đại nhân, có thể nói thứ nào là độc dược, thứ nào là đan dược không?”

“Nhỡ đâu uống phải độc dược thì khác gì tự tử”, bọn họ nhìn chăm chăm Thần Nữ, hi vọng cô ta sẽ nó cho họ biết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5149: C5149: Chương 5149


Thế nhưng Thần Nữ chỉ lắc đầu: “Tôi không thể nói cho các người thứ là nào độc dược, thứ nào là đan dược. Các người có thể lựa chọn nhưng không được mở ra quna sát bên trong. Một khi đã chọn rồi thì phải lập tức sử dụng mới có thể tham gia tỷ thí. Nếu ai chọn rồi mà không uống hoặc là không tham gia thì cũng sẽ bị giế t chết”.

Đám đông cảm thấy ớn lạnh. Cô ta đang đùa với mạng sống sao. Thế này khác gì một canh bạc. Vô số cặp mắt đổ dồn về phía chiếc hộp. Họ nuốt nước bọt, không dám đi lấy.

Chỉ có Di Nguyệt Cung Nữ là cười khẩy: “Như vậy cũng tốt. nếu như Thái Thương Long mà uống phải thuốc độc thì chúng ta không còn cần phải sợ anh ta nữa”.

“Như vậy thì cuộc tỷ thí này sẽ đơn giản hơn nhiều, thôi cứ thử vận may xem sao”, Bắc Hiên Trường Không cười thản nhiên.

“Không còn sớm nữa, mọi người chọn thuốc đi. Những người trong vòng 30 phút mà vẫn chưa lấy được thuốc thì sẽ tự động bị mất quyền. Mời chọn thuốc”, Thần Nữ lên tiếng.

Đám đông nhìn nhau, do dự không quyết. Có người lựa chọn từ bỏ: “Thôi khỏi, vì Thái Vũ Thần Toàn mà đánh cược mạng sống, thật được chẳng bằng mất. Tôi không chơi nữa”.

Cũng có người không sợ: “Hừ, cùng lắm thì cược thôi mà. Có gì phải sợ. Nhỡ đâu lại lấy được đan dược gia tăng công lực thì sao? Vậy thì có thể đánh bại được Thái Thương Long, lấy được Thiên Kiêu Lệnh và trở thành thiên kiêu thứ ba. Tôi chọn lọ này”.

Sau một hồi thì chỉ có số ít bỏ cuộc. Còn lại là đều chọn lấy thuốc.


Tới nước này rồi, đâu dễ từ bỏ như vậy. Mọi người vẫn muốn thử đặt cược xem sao.

“Thầy ơi, phải làm thế nào…”, Vệ Tân Kiếm hoang mang.

“Đừng vội, đi lấy thuốc đi”, Lâm Chính nói.

Người của Tử Huyền Thiên do dự, nhưng vẫn bước lên lấy thuốc. Mặc dù họ biết Lâm Chính có y thuật cao minh nhưng nhỡ đâu chọn phải độc dược thì thế nào? Mà đây còn là độc của miếu thần Thái Vũ đấy, chắc chắn là cổ độc. Lâm Chính mà không giải được độc thì sẽ mất mạng ngay.

Bọn họ cảm thấy bất an, cẩn trọng lựa chọn một hồi rồi lấy một cái bình và lui về. Thế nhưng những cái bình này đều giống y hệt nhau, bên trong có thứ gì chẳng ai biết được.

Có người định mở ra thì ngay lập tức bị Thần Nữ quát: “Mau uống, nếu không, giết!”

Người này sợ quá, lập tức nuốt vào bụng. Thật không ngờ vừa uống được vài giây thì người này co giật mạnh, sau đó máu từ mũi, mắt miệng chảy ra. Người này chết ngay tại chỗ…

“A?”


Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sợ chết khiếp.

“Tên… tên này xui xẻo uống phải thuốc độc nên mới chết đúng không?”, có người run rẩy nghiến răng nghiến lợi, nơm nớp lo sợ nói.

“E…e rằng trong cái lọ này đa số đều là thuốc độc… không có mấy viên là thuốc tăng cường sức mạnh đâu!”, lại có người lên tiếng.

Vừa dứt lời, sắc mặt của những người cầm lọ thuốc đang có mặt ở đó vô cùng tái nhợt, cả người run rẩy.

“Bây giờ còn ai muốn lấy thuốc thi đấu nữa không? Nếu không thì tôi sẽ thu lại thuốc!”

Thần Nữ Thái Vũ nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.

Những người chưa lấy thuốc đâu còn dám lấy nữa? Vừa nãy đã có một người đột ngột qua đời, bọn họ sẽ không động vào những lọ thuốc kia nữa, thậm chí bọn họ còn cảm thấy vui mừng vì mình không lấy nó ngay.

Nhưng vào lúc này.

Vút!

Một luồng kình phong thổi đến, quét thẳng vào giỏ thuốc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5150: C5150: Chương 5150


Khi mọi người định thần lại, một trận gió đã đáp xuống một tảng đá cao cách đó không xa.

Thoạt nhìn, đó là Thái Thương Long!

Anh ta cầm trên tay một lọ sứ nhỏ, hờ hững nhìn mọi người.

Mọi người đều thở gấp.

“Thái Thương Long vẫn muốn tham gia!”

“Lần này khó rồi!”

“Làm ơn, lọ thuốc mà hắn lấy nhất định là thuốc độc, chắc chắn là vậy!”

Nhiều người thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Thái Thương Long uống thuốc độc rồi chết tức tưởi.

Nếu không, họ sẽ không còn cơ hội nào cả.

“Cậu Bắc Hiên, lần này phải làm thế nào?”, sắc mặt Di Nguyệt Cung Chủ khó coi, hỏi Bắc Hiên Trường Không.


“Đừng vội, tuy rằng chúng ta không đánh lại Thái Thương Long, nhưng nếu muốn chạy trốn thì anh ta cũng không giữ được chúng ta! Tùy cơ ứng biến trước đã!”, Bắc Hiên Trường Không trầm giọng nói.

Di Nguyệt Cung Chủ khẽ gật đầu.

“Thần Nữ, bắt đầu được chưa?”, lúc này, Thái Thương Long hờ hững nói.

“Không có ai lấy thuốc sao?”

Thần Nữ Thái Vũ lại hỏi.

Không ai bước tới trước.

Bà ta lập tức hất tay, cất giỏ thuốc đi, sau đó nắm chặt bàn tay trong không trung.

Bùm!

Toàn bộ không gian bốn phía thần miếu Thái Vũ đột nhiên chấn động.

Mặt đất rung chuyển, núi đá lở, chim chóc sợ hãi bay đi, cứ như động đất.


Mọi người đều sợ hết hồn.

Sau đó mọi người mới phát hiện không gian trống phía trước thần miếu Thái Vũ nứt ra một lỗ hổng.

Bốn pho tượng cao ba mét chậm rãi bay ra từ trong khe hở, sau đó bên trong pho tượng nứt lìa, b ắn ra một loạt xích sắt cháy đỏ rực, tạo thành một võ đài lửa bao quanh bốn phía.

“Ồ!”

Mọi người thốt lên.

“Hóa ra toàn bộ thần điện Thái Vũ đều có cơ quan!”

Thiên Diệp thất thanh nói.

“Thần điện Thái Vũ này thực sự quá thần kỳ, nhưng sao nó lại suy tàn?”

Lâm Chính lẩm bẩm, trong mắt hiện lên ánh sáng kỳ dị.

“Lần so tài này không phải một chọi một, chỉ cần có đá Thái Vũ thì mấy người lên võ đài một lúc cũng được, muốn giết ai cũng không thành vấn đề! Chỉ cần tuổi tác đạt tiêu chuẩn, lần so tài này không có quy tắc, hiểu chưa?”, Thần Nữ Thái Vũ hét nhẹ.

“Hiểu rồi!”, có người đáp lại.

“Được! Lên võ đài đi!”

Thần Nữ Thái Vũ bình tĩnh nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5151: C5151: Chương 5151


Dứt lời.

Ồ!

Thái Thương Long hóa thành một đạo kình phong, lướt vào trung tâm của võ đài.

Khuôn mặt của mọi người đông cứng lại.

“Ai không sợ chết thì đi lên!”, mặt Thái Thương Long không chút thay đổi.

Biểu cảm của mọi người hết sức đặc sắc.

Người này lên võ đài ngay lập tức vậy sao?

Cuộc đấu này còn chưa bắt đầu, hình như đã kết thúc rồi.

Đây là suy nghĩ của rất nhiều người.

Tuy nhiên, lúc này, Thần Nữ Thái Vũ hét lên.


“Lên võ đài thì buộc phải uống thuốc! Cậu lập tức uống thuốc đi! Nếu không tôi giết cậu!”

Dứt lời, ánh mắt của mọi người đều sáng rực, tất cả đều nhìn chằm chằm Thái Thương Long, chờ đợi anh ta uống viên thuốc trong tay.

Đây là hy vọng duy nhất của mọi người!

Chỉ cần thứ mà Thái Thương Long cầm trong tay là thuốc độc, sau đó bị anh ta nuốt chửng! Vậy thì… mọi người sẽ có hy vọng tranh đoạt kim cương Thần Vũ!

Thái Thương Long liếc nhìn lọ thuốc trong tay, do dự một lúc rồi mở nắp, đổ ra một viên thuốc màu đen.

“Uống đi, uống đi!”, ánh mắt một số người nóng ran, nhìn chằm chằm vào anh ta, thấp giọng nói!

“Chết! Nhất định phải chết! Tốt nhất là chết tươi luôn!”

Một người khác thầm cầu nguyện.

Bây giờ ai cũng mong viên thuốc đó là thuốc độc.

Thái Thương Long cau mày, lạnh lùng nhìn những người bên ngoài.


Nhìn thấy ánh mắt Thái Thương Long sắc bén, tất cả mọi người th ở dốc, không dám lên tiếng nữa.

Sau đó Thái Thương Long nhét viên thuốc vào miệng rồi nuốt xuống.

Ánh mắt mọi người lập tức trở nên khác thường, nhìn chằm chằm sự thay đổi của Thái Thương Long.

Tuy nhiên, sau khi uống viên thuốc, Thái Thương Long không có thay đổi gì nhiều, hoàn toàn không thể nhìn ra được viên thuốc đó là thuốc bổ hay thuốc độc.

“Thuốc này chẳng qua cũng chỉ có vậy, không có chút tác dụng gì, không ảnh hưởng đến cơ thể của tôi, không ngờ thần miếu Thái Vũ cũng chỉ có hư danh!”, Thái Thương Long lạnh lùng nói, ánh mắt ngạo nghễ quét qua Thần Nữ Thái Vũ.

Thần Nữ Thái Vũ không nói lời nào, chỉ lãnh đạm nhìn anh ta chằm chằm.

Đột nhiên!

“A!”

Thái Thương Long hét lên, vội vàng ôm lấy cổ, đau đớn ngã xuống đất.

Tất cả mọi người giật mình, sau đó mừng rỡ như điên.

“Trúng độc rồi!”

“Ha ha ha, các anh em, thành công rồi!”

“Là thuốc độc! Thuốc độc! Ha ha ha ha…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5152: C5152: Chương 5152


“Thái Thương Long sắp chết rồi!”

“Đúng là ông trời phù hộ!”

Vô số người ôm nhau, hết sức phấn khích, thậm chí có người còn cười nhạo hoặc chửi rủa Thái Thương Long.

Dù sao vừa nãy ở vùng cơ quan, Thái Thương Long đã giết không ít đồng môn của bọn họ, sao bọn họ lại không hận Thái Thương Long được chứ?

Không ai ngờ, đường đường là thiên kiêu hạng ba lại chết oan uổng như vậy!

“Tốt! Tốt! Quá tốt! Tốt lắm! Ha ha ha, đúng là ác giả ác báo! Chết hay lắm! Ha ha ha…”, Di Nguyệt Cung Nữ cũng cười lớn, vui mừng khôn xiết.

“Thật đáng tiếc, không ngờ thiên kiêu hạng ba lại chết như vậy, đúng là không thể tin được”, Bắc Hiên Trường Không lắc đầu, trên môi nở nụ cười.

Trên võ đài, Thái Thương Long nặng nề ngã xuống đất, cơ thể điên cuồng run rẩy, miệng há to, dường như hít thở không thông.

Anh ta co giật như vậy trong khoảng mười giây rồi không nhúc nhích nữa.

“Chết rồi! Hắn chết rồi!”

Lập tức có người hét lên.

“Ha ha, đây gọi là nghiệp quật, bây giờ hắn đã chết, kim cương Thái Vũ sẽ thuộc về tôi!”


Lúc này, một người đàn ông cầm kiếm cười khẩy, sau đó nhảy lên võ đài, lấy ra một cái lọ rồi nuốt viên thuốc trong lọ.

Đan dược của anh ta rõ ràng không phải thuốc độc, sau khi uống vào, trên người anh ta có một luồng khí lưu chuyển nhàn nhạt, sau khi nó biến mất, cả người anh ta trở nên rất khác thường. .

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

“Khí kình, sức mạnh và tốc độ của tôi đều tăng lên! Ha ha ha, thuốc của tôi là thuốc bổ tuyệt vời! Thuốc đại bổ! Trời cũng giúp tôi! Ha ha ha ha…”

Người đó cười ha hả, lập tức rút ra thanh kiếm sắc bén, chỉ vào đám người phía dưới quát tháo: “Ai dám đánh với tôi!”

“Đừng quá kiêu ngạo! Tôi sẽ đánh với anh!”

Có người thấy chướng mắt, tức giận gào thét, định nhảy vọt lên võ đài.

Nhưng khi người đó chuẩn bị nhảy lên võ đài, anh ta bất ngờ bị Thần Nữ Thái Vũ ném ra xa.

Vèo!

Một luồng kình phòng quét tới, người kia bị đánh ngã.

“Thần Nữ đại nhân làm gì thế?”

Người đàn ông ngã xuống đất, vội vàng đứng dậy, kinh ngạc hỏi.


“Chưa uống đan dược thì không thể khai chiến!”, Thần Nữ Thái Vũ hờ hững nói.

“Chưa uống đan dược ư? Vậy bây giờ tôi uống là được chứ gì!”

Người đàn ông sững sờ một lát, nhanh chóng mở lọ rồi nuốt viên thuốc.

Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm vào người đó, chính anh ta cũng cảm thấy kinh hãi.

Nhưng một lúc sau, trên người anh ta tỏa ra một luồng ánh sáng lấp lánh.

“Cũng là thuốc bổ!”, có người hét lên.

“Ha ha ha, bây giờ anh không thể kiêu ngạo được nữa rồi, loại người như anh sao có thể chạm vào kim cương Thái Vũ được chứ? Chịu chết đi!”

Người đó cười ha hả, định nhảy lên võ đài để đấu với người cầm kiếm.

Nhưng lúc này, Thần Nữ Thái Vũ lại vung tay ngăn cản.

“Thần Nữ đại nhân, lại có chuyện gì sao?”, người đó tức giận nói.

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Chưa uống thuốc xong thì không được chém giết!”, Thần Nữ Thái Vũ vô cảm nói.

“Nhưng… tôi đã uống thuốc xong rồi mà!”, người đó sốt sắng nói.

Thần Nữ Thái Vũ không nói lời nào, chỉ hờ hững nhìn võ đài.

Người đó hơi sửng sốt.

Lúc này, có người phản ứng lại, run rẩy kêu lên: “Chẳng lẽ… Thần Nữ đại nhân đang ám chỉ… Thái Thương Long?”

“Cái gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5153: C5153: Chương 5153


Sắc mặt của mọi người tái nhợt.

Người đàn ông cầm kiếm cũng sững sờ, đột nhiên xoay người.

Thái Thương Long vốn đang nằm trên mặt đất đột nhiên toàn thân run lẩy bẩy, sau đó đứng thẳng dậy. . Ngôn Tình Cổ Đại

“Hả?”

Tất cả mọi người đều kinh hãi.

Chỉ thấy Thái Thương Long từ từ mở mắt ra, nhìn người trước mặt với khuôn mặt vô cảm.

“Ai nói với anh rằng tôi đã chết? Chỉ là tu vi của tôi vừa mới tăng thêm ba mươi năm nên cần thời gian ngắn để hấp thụ mà thôi!”, Thái Thương Long trầm giọng nói.

“Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?”, người đàn ông cầm kiếm sợ hãi lùi lại, hai chân lảo đảo.

“Cậu có thể lên võ đài được rồi đấy!”

Lúc này, Thần Nữ Thái Vũ hờ hững nói với người ở dưới võ đài.

Người đó nuốt nước bọt, gượng cười nói: “Thần Nữ đại nhân, tôi… tôi không khỏe lắm, hay đợi lát nữa hẵng lên…”

“Không được, uống thuốc xong phải lập tức lên võ đài, nếu không, tôi giết cậu!”, Thần Nữ Thái Vũ nhàn nhạt nói.


“Hả? Cái này…”

Người đó vô cùng sợ hãi, run rẩy ở mép võ đài, không biết phải làm sao.

Lúc này, Thần Nữ Thái Vũ lại vẫy tay.

Vèo!

Người đó bị một luồng khí nâng lên, bay thẳng vào võ đài.

“Không tệ, không tệ! Hai món khai vị luôn à?”

Hai mắt Thái Thương Long lóe ra tà khí vô tận, khóe miệng nhếch lên, đi về phía hai người bọn họ.

“Không… Không được! Thái Thương Long! Anh… anh đừng tới đây!”

“Dừng lại, tôi… tôi bỏ cuộc! Chúng tôi từ bỏ cuộc so tài!”

Hai người run rẩy kêu lên, đâu còn hung ác được như lúc trước?

“Một khi đã lên võ đài, trừ khi chết trận, không có lựa chọn thứ hai, không thể bỏ cuộc!”, Thần Nữ Thái Vũ vô cảm nói: “Tuy nhiên, các người có thể thừa nhận, kim cương Thái Vũ thuộc về cậu ta! Như vậy, các người có thể bị phán quyết là thua cuộc!”

“Chúng tôi thừa nhận, kim cương Thái Vũ là của anh ta! Chúng tôi không cần! Không cần!”


“Đúng vậy, chúng tôi không cần!”

Hai người vội vàng hét lên.

Nhưng vừa mới dứt lời.

Vèo!

Một tay Thái Thương Long hóa thành móng vuốt, xé về phía hai người họ.

Xoạt!

Cơ thể của hai người nổ tung ngay tại chỗ, máu văng đầy trời, bắn tung tóe trên võ đài.

Mọi người bàng hoàng, thẫn thờ nhìn cảnh tượng hãi hùng này.

“Thái Thương Long!”

“Bọn họ đều đã thừa nhận kim cương Thái Vũ là của anh! Tại… tại sao anh vẫn giết bọn họ?”

Các thành viên của thế lực đằng sau hai người kia nổi giận tiến lên phía trước, gào thét.

“Tôi đã nói rồi, một khi đã lên võ đài thì sẽ phải chết! Bây giờ tôi chỉ muốn giết người, không muốn kim cương!”

Thái Thương Long híp mắt ngạo mạn nói.

Da đầu mọi người tê dại, vô cùng bàng hoàng.

Tên này đúng là sát thần!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5154: C5154: Chương 5154


Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều im lặng.

Những người cầm lọ thuốc có tư cách tham gia cuộc so tài lúc này cũng đứng sững sờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.

“Được rồi, tiếp theo là ai?”

Thái Thương Long vô cảm liếc nhìn mọi người.

Nhưng lần này không có ai dám lên võ đài.

Suy cho cùng đó cũng là tự tìm đường chết!

“Thế nào? Không ai dám lên võ đài ư? Ha ha, một đám chuột nhắt! Tôi nói cho các người biết, dù bây giờ các người không lên, đợi đến khi tôi lấy được kim cương Thái Vũ, các người cũng phải chết! Chống đối lại Thái Thương Long tôi thì các người chỉ còn đường chết mà thôi!”, Thái Thương Long bật cười dữ tợn, sự điên cuồng trong mắt càng lúc càng đậm.

Mọi người vẫn không dám nói lời nào!

Thái Thương Long lắc đầu, quay lại nói: “Thần Nữ Thái Vũ, bọn họ không dám lên đấu thì bây giờ có thể đưa đồ cho tôi được rồi chứ?”


“Vẫn chưa được!”, Thần Nữ Thái Vũ hờ hững nói.

“Tại sao?”, Thái Thương Long nhíu mày.

“Nếu bọn họ đã lấy lọ thuốc, thì nhất định phải uống thuốc rồi tham chiến! Nếu bọn họ không dám lên võ đài, cậu có thể gọi thẳng tên bọn họ! Chỉ sau khi mọi người đều đã tham chiến xong, xác định được người chiến thắng cuối cùng, mới có thể giao ra kim cương Thái Vũ!”, Thần Nữ Thái Vũ hờ hững nói.

“Gọi thẳng tên để tham chiến sao? Ha ha ha ha, tôi thích!”

Thái Thương Long cười to.

Những người ở dưới võ đài suýt thì ngạc nhiên tới mức rớt cả tròng mắt.

“Gọi…gọi thẳng tên?”

“Sao lại có quy định như vậy chứ?”

Mọi người run rẩy nói.


Thái Thương Long híp mắt nhìn dám người Lâm Chính, trong mắt đằng đằng sát khí.

Nhưng anh ta không vội gọi tên Lâm Chính mà chuyển sự chú ý sang những người đã sỉ nhục anh ta và cầu mong anh ta chết.

“Mấy người các người lên hết cả đi!”

Thái Thương Long chỉ vào những người đó, cười khẩy nói.

“Không… đừng mà…”

“Thái thiên kiêu, tha cho chúng tôi đi! Làm ơn hãy tha cho chúng tôi!”

“Tôi không muốn chết đâu Thái thiên kiêu, tôi thừa nhận kim cương là của anh, tha cho chúng tôi đi!”

Những người đó hoảng sợ kêu lên.

Nhưng Thái Thương Long căn bản không thèm để ý.

“Mời mau chóng lên võ đài uống thuốc, nếu không, giết không thương tiếc!”, Thần Nữ Thái Vũ nói.

“Không! Không được! Tôi không muốn lên đó!”

Có người không chịu được nữa, xoay người bỏ chạy, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, thật sự muốn thoát khỏi nơi này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5155: C5155: Chương 5155


Nhưng hành động này của anh ta đã hoàn toàn chọc giận Thần Nữ Thái Vũ.

“Khốn kiếp! Dám phá hỏng quy định thí luyện? Chết!”

Thần Nữ Thái Vũ vô cùng tức giận, giơ tay lên không trung vỗ một cái.

Xoạt!

Cơ thể của người đàn ông đang chạy ngay lập tức bị xé toạc, chết ngay tại chỗ.

Ôi vãi!

Mọi người thấy sống lưng ớn lạnh.

Những người còn lại đều hạ quyết tâm.

“Các anh em, đằng nào cũng phải chết, chi bằng liều mạng với Thái Thương Long! Biết đâu lại còn một con đường sống!”

“Không sai, nếu lọ thuốc trong tay chúng ta có thể tăng thêm trăm năm công lực thì cũng chưa chắc không có khả năng đánh một trận với anh ta!”


“Vậy thì lên!”

Mọi người hạ quyết tâm, đồng loạt nhảy lên võ đài, mở nắp lọ ra và uống thuốc.

Trong nháy mắt, lập tức có hai người ngã xuống đất, chết tức tưởi, tai mắt mũi miệng chảy máu đến chết.

Những người còn lại đều phát sáng.

Còn có một người, trên cơ thể phát ra vầng sáng nhạt, cực kỳ nồng đậm, giống như mặt trời!

“Ôi?”

Tất cả mọi người đều xôn xao.

“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?”, ai đó thét lên.

“Rốt cuộc đây là thuốc gì?”

Vô số người kinh ngạc không thôi.


“Thứ mà cậu ta đã uống là thuốc tăng thêm năm mươi năm công lực!”, Nữ Thần Thái Vũ hờ hững mở miệng, đưa ra câu trả lời.

“Năm mươi năm công lực?”

Mọi người sững sờ.

Người đó lại cười ha hả.

“Năm mươi năm! Năm mươi năm công lực! Ha ha ha ha, Thái Thương Long, tiếp theo ai giết ai còn chưa chắc đâu! Ha ha ha…”

Công lực của năm mươi năm cũng đủ đáng sợ lắm. Mặc dù chưa tới trăm năm nhưng thực lực của người này cũng không hề kém. Nếu như có thêm 50 năm nữa, cộng thêm với nhiều cao thủ trợ lực như vậy thì tiêu diệt một Thái Thương Long thật sự chẳng là gì.

Đúng lúc này…

Vụt…

Vụt…Vài bóng người lại nhảy lên võ đài.

“Các vị, tôi tới trợ lực”

“Đã xuất hiện cao thủ có công lực 50 năm thì nhân cơ hội này cùng tiêu diện Thái Thương Long đi. Nếu Thái Thương Long không chết thì chúng ta cũng chẳng sống yên đươc. Cùng lao lên thôi”.

Tiếng hô vang lên. Thế là tất cả những người vừa lao lên võ đài vội lấy đan dược ra bỏ vào miệng. Lại có thêm hai người chết ngay tại chỗ, bốn người dùng xong thì bị phế võ công.

Dù biết là vậy vẫn còn tầm 20 người đứng trên võ đài. Thực lực của những người này đều gia tăng. Đám đông xếp thành hàng, lấy vũ khí ra, nhìn chăm chăm Thái Thương Long với sát khí hừng hực.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5156: C5156: Chương 5156


“Được! Được lắm. Ha ha, không cần tôi phải tốn sức gọi từng người lên nữa. Lần này thì tôi sẽ xử lý các người luôn một thể. Rất tốt”, Thái Thương Long bật cười, trông vô cùng đáng sợ.

“Sắp chết đến nơi mà còn cứng miệng à”.

“Để lát nữa tôi sẽ anh còn ngông cuồng được không?”, đám đông gầm gừ rồi cùng chĩa kiếm về phía đối phương. Hai bên lao vào nhau.

“Công tử Bắc Hiên, chúng ta cũng lên thôi”, Di Nguyệt Cung Nữ không nhịn thêm được nữa bèn hô lớn.

Lúc trước ở trong vùng cơ quan, chính cô ta đã kêu gọi mọi người bao vây Thái Thương Long. Giờ không giết chết anh ta, lát nữa anh ta mà hồi phục lại thì sẽ tiêu diệt bọn họ.

Bắc Hiên Trường Không lắc đầu, khẽ nói: “Đừng vội, để họ chiến đấu trước, nếu như bọn họ có thể giết được Thái Thương Long thì là tốt. Còn không giết được thì chúng ta sẽ quan sát cơ hội, đợi anh ta bị thương nặng sẽ làm ngư ông đắc lợi…chứ anh ta còn khỏe mà chúng ta lao lên thì chỉ có chết thôi”.


“Còn phải đợi sao?”, Di Nguyệt Cung Nữ chau mày.

“Chờ đợi không bao giờ sợ thiệt thòi, càng là lúc then chốt thế này thì càng phải bình tĩnh, nhìn cho rõ thế cục”, Bắc Hiên Trường Không khẽ mỉm cười. Di Nguyệt Cung Nữ không nói gì, chỉ nhìn lọ thuốc của mình rồi nhìn lên võ đài. Thế nhưng cô ta dần cảm thấy sợ hãi. Thái Thương Long trên võ đài giống như một chiến thần, anh ta lao vào giữa hai mươi người, hai tay giống như hai nòng pháo điên cuồng tấn công xung quanh.

Những ai bị dính chưởng thi đều chết ngay tại chỗ. Có lẽ tới cả cao thủ có công lực 50 năm cũng khó mà chống lại được anh ta. Tất cả đều bị anh ta tiêu diệt. Họ căn bản không phải là đối thủ của Thái Thương Long.

“Sao có thể?”

Di Nguyệt Cung Nữ sững sờ: “Thuốc mà Thái Thương Long dùng chỉ gia tăng 30 năm công lực, sao anh ta lại mạnh như vậy chứ?”

“Tôi đoán…trước khi tới đây thì anh ta đã dùng thêm các loại thuốc khác rồi”, Bắc Hiên Trường Không nín thở.


“Sao có thể?”, Di Nguyệt Cung Nữ cũng không thể nào chấp nhận được.

Lúc này không một ai có thể cản được Thái Thương Long. Anh ta gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, hơn hai mươi người bị anh ta giết sạch, không chừa một ai. Chưa tới một phút đồng hồ mà chỉ còn lại hai người trên võ đài.

Một người là Thái Thương Long, người còn lại chính là người đàn ông được gia tăng 50 năm công lực. Thế nhưng lúc này người kia đã bị đánh gãy tứ chi, bị Thái Thương Long xách bằng một tay, lủng lẳng ngay trước mặt…

Cảnh tượng khủng khiếp trên võ đài khiến đám đông thất kinh. Tất cả đều sững sờ. Không ai ngờ, 20 cao thủ tuyệt thế, thậm chí còn có một người đã được gia trì bởi đan dược công lực 50 năm mà cũng không phải là đối thủ của Thái Thương Long. Thiên kiêu thứ ba quả thật đáng sợ.

“Có công lực 50 năm gia trì thì đã sao chứ? Cộng thêm với tu vi vốn có của bản thân thì giờ cũng lắm là có khoảng hơn 70 năm công lực thôi, vậy mà cũng đòi giao đấu với tôi sao? Đúng là nực cười”, Thái Thương Long nheo mắt.

“Vậy anh…anh có bao nhiêu năm công lực?”, người kia gầm lên.

“Tôi khác các người. Các người là một lũ vô dụng. Một thiên tài như tôi, tu luyện 1 năm đã bằng các người tu luyện 10 năm rồi. Tôi tu luyện 2 năm thì bằng các người tu luyện 20 năm. Cộng thêm với đan dược có công lực 30 năm mà tôi đã uống, tổng cộng tính ra tôi đã có tới năm trăm năm công lực. Một người mới có 70 năm công lực như anh, lấy cái gì ra mà đòi đấu với tôi?”, Thái Thương Long bật cười.

Người kia trố tròn mắt. Những người ở bên dưới cũng run rẩy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5157: C5157: Chương 5157


Đúng vậy. Thái Thương Long là thiên kiêu thứ ba, là thiên kiêu siêu cấp vô song. Dùng đôi mắt của người thường đi đánh giá anh ta vốn là một sự nhầm nhẫn quá lớn.

Rắc…Đúng lúc này, âm thanh quỷ dị vang lên. Đầu của người cuối cùng trên võ đài đã bị Thái Thương Long vặn gãy. Máu tươi chảy thành sông, nhuốm đỏ cả người anh ta.

“Sướng…haha…”, Thái Thương Long bật cười, vứt thi thể qua một bên và nhìn xuống những người ở bên dưới võ đài: “Tiếp theo đến lượt ai? Mau lên đi, để tôi được thấy thực lực của các người! Ha ha…”

Những người bên dưới sợ tới mức mặt cắt không ra máu, toàn thân run rẩy. Không một ai dám bước lên. Nhưng dù có như vậy thì cũng sẽ bị anh ta gọi tên mà thôi. Không còn cách nào khác, ai bảo bọn họ đã chọn thuốc rồi.

Bọn họ cũng mang theo hi vọng có thể tham gia trận quyết đấu này. Cũng hi vọng Thái Thương Long sẽ uống nhầm thuốc độc mà chết. Nhưng nào ngờ, anh ta không uống phải thuốc độc mà thậm chí còn chọn được loại thuốc gia tăng công lực.

“Giờ…phải làm sao?”

“Lên thì chết mà không lên thì cũng đợi chết…”

“Thế nhưng dù chúng ta có cùng lao lên thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Thái Thương Long”.


“Phải làm sao đây?”, tất cả đều hoang mang, run rẩy.

“Nếu không có ai lên thì tôi gọi tên nhé”, Thái Thương Long nheo mắt, nhìn về phía Di Nguyệt Cung Nữ và Bắc Hiên Trường Không.

Di Nguyệt Cung Nữ tái mặt. Cô ta vốn đang bị thương nặng, vừa mới dùng thuốc để ổn định vết thương. Giờ mà lên chiến đấu với Thái Thương Long thì khác gì là trứng trọi đá.

Đúng lúc này, Bắc Hiên Trường Không lên tiếng: “Long thiên kiêu, xin bất giận, tôi có thể nói một câu không?”

“Định trăn trối hay gì?”, Thái Thương Long mỉm cười.

“Long thiên kiêu, xin đừng hiểu lầm. Vừa rồi ở trong vùng cơ quan, tôi không hề tấn công anh. Tôi cũng biết là không nên đối đầu với anh”, Bắc Hiên Trường Không chắp tay.

Dứt lời, đám đông tức lắm. Đúng là Bắc Hiên Trường Không không hề ra tay với Thái Thương Long. Hắn luôn đứng bên cạnh quan sát. Nếu thấy tình hình không ổn thì hắn chuồn trước. Rất nhiều người khi đó không biết tại sao hắn lại làm như vậy. Giờ xem ra là hắn chừa lại đường sống cho chính mình.


Tên này quá giảo hoạt.

“Đúng là anh không ra tay với tôi…”, Thái Thương Long gật đầu: “Vậy được, nể tình anh biết nghe lời, tôi cho anh cơ hội. Anh muốn nói gì?”

“Đầu tiên Long thiên kiêu, tôi đại diện cho công chúa Di Nguyệt bày tỏ sự xin lỗi chân thành nhất tới anh”, nói xong, Bắc Hiên Trường Không lập tức cúi người, Di Nguyệt Cung Nữ giật mình, vội vàng cúi người theo.

“Hừ? Giờ mới xin lỗi có phải là quá muộn rồi không?”, Thái Thương Long cười lạnh lùng.

“Long thiên kiêu, chúng tôi đã phạm phải lỗi không thể tha thứ, dù biết xin lỗi cũng không có tác dụng gì nhưng hi vọng Long thiên kiêu có thể tha mạng cho chúng tôi. Tôi lấy thân phận là cậu chủ của gia tộc Bắc Hiên ra đảm bảo nếu như Long thiên kiêu có thể tha cho chúng tôi một lần thì chúng tôi sẽ tặng Long Lân Giáp của nhà Bắc Hiên chúng tôi cho Long thiên kiêu”, Bắc Hiên Trường Không nói.

“Cái gì? Long Lân Giáp sao?”

Thái Thương Long nín thở, nhìn chăm chăm Bắc Hiên Trường Không: “Thật chứ?”

“Đương nhiên, nếu Long thiên kiêu không tin thì lát nữa anh lấy được Thái Vũ Thần Toàn cứ cùng tôi về là được.Tôi sẽ đích thân dâng Long Lân Giáp lên biếu anh”, Bắc Hiên Trường Không mỉm cười.

“Được! Được lắm! Ha ha, Bắc Hiên Trường Không, tôi càng ngày càng thích anh rồi đấy”, Thái Thương Long bật cười ha ha.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5158: C5158: Chương 5158


“Nhận được lời khen từ Long thiên kiêu là phúc của Trường Không”, Bắc Hiên Trường Không mỉm cười, quay qua nhìn Di Nguyệt Cung Nữ.

Lúc này cô ta mới kịp phản ứng: “Long Thiên Kiêu, tôi rước đó đã mạo phạm tới anh, tôi đáng chết. Mong Long thiên kiêu tha tội. Nếu như Long thiên kiêu đồng ý tha cho tiểu nữ thì tôi cũng nguyện tặng Di Nguyệt Minh Châu của Cung Di Nguyệt chúng tôi cho anh, tuyệt đối không nuốt lời. Nếu trở mặt thì sẽ bị sét đánh chết”.

“Di Nguyệt Minh Châu sao? Hừ, tôi muốn chứ, nhưng e rằng Di Nguyệt Cung Chủ sẽ không đồng ý đâu”, Thái Thương Long cười lạnh.

“Mẹ tôi chắc chắn sẽ đồng ý”, Di Nguyệt Cung Nữ vội nói.

“Cô cảm thấy tôi nên tin cô hay là tin mẹ của cô?”, Thái Thương Long tỏ vẻ khinh thường.

“Điều này…”, Di Nguyệt Cung Nữ nói giọng khàn khàn.

Bắc Hiên Trường Không bèn mỉm cười: “Long thiên kiêu không cần lo lắng. Tôi đứng ra bảo lãnh, chỉ cần anh không giết công chúa điện hạ thì Di Nguyệt Minh Châu chắc chắn sẽ được giao tới tận tay anh”.


“Xem ra anh muốn bảo vệ cô ta rồi. Được, vậy tôi cho các người cơ hội. Lát nữa một người cùng tôi đi lấy bảo bối, một người ở lại đây. Lấy xong rồi tôi sẽ thả cả hai đi”.

“Anh…”, Di Nguyệt Cung Nữ không đồng ý, đang định nói gì đó nhưng bị Bắc Hiên Trường Không ngăn lại: “Cảm ơn Long thiên kiêu”.

“Bắc Hiên công tử…”, Di Nguyệt Cung Nữ khẽ kêu lên: “Nếu như anh ta trở mặt thì sao?”

“Yên tâm đi, sẽ không đâu. Huống hồ, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác nữa rồi. Giờ giữ được mạng mới là quan trọng nhất”, Bắc Hiên Trường Không khẽ nói.

Di Nguyệt Cung Nữ biết mình không có lựa chọn nào khác nên đành gật đầu. Những người khác thấy Bắc Hiên Trường Không lấy bảo bối ra đổi mạng thì cũng vội làm theo.

“Long thiên kiêu, tôi nguyện dâng lên bảo vật của gia tộc tôi, chỉ xin anh tha cho chúng tôi một lần”.

“Long thiên kiêu, anh muốn gì chúng tôi cũng sẽ làm theo. Xin anh tha cho chúng tôi”. . Ngôn Tình Hay


“Long thiên kiêu, xin anh. Tôi sẽ tặng anh hết mọi thứ”.

“Long thiên kiêu…”

Cả hiện trường sục sôi. Đám đông cố gắng lên tiếng. Thậm chí có người còn quỳ xuống, khấu đầu van xin. Thái Thương Long cười đắc ý.

“Ha ha, tôi nhận hết nhé…”, đối với Thái Thương Long mà nói, anh ta giết người cũng đủ rồi, giết nữa cũng không giải quyết được gì, bởi vị đám người này đã thật sự rất sợ anh ta.Anh ta có thể cảm nhận được một cách rõ ràng điều đó.

Giờ thứ anh ta cần là lấy được chút lợi lạc từ họ.

Người của Tử Huyền Thiên thấy vậy thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Thần y Lâm, tôi thấy chúng ta cũng nên bỏ ra chút gì đó để đổi mạng thôi”, Thiên Diệp tỏ ra mất tự nhiên. Ông ta bước tới bên cạnh Lâm Chính khẽ nói.

“Chuyện này mà truyền ra ngoài thì có phải là Tử Huyền Thiên sẽ mất mặt lắm không. Ông là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên đấy. Tự dưng mới lâm trận đã bỏ chạy thì thiên hạ lại không cười ông chắc? Huống hồ, không lấy được Thái Vũ Thần Toàn, Tử Huyền Thiên cũng sẽ gặp nạn, ông định mặc kệ à?”, Lâm Chính quay qua hỏi.

Thiên Diệp nghe thấy vậy bèn thở dài: “Tôi cũng biết điều đó. Ý của tôi là tạm hòa hoãn Thái Thương Long. Cậu ta đã dùng đan dược giúp gia tăng 30 năm công lực. Lúc này cậu ta mạnh khủng khiếp. Chúng ta xông lên chưa chắc đã thắng. Chúng ta rời khỏi đây trước. Thuốc này chỉ có tác dụng một tiếng đồng hồ. Đợi sau một tiếng đồng hồ chúng ta đi cướp Thái Vũ Thần Toàn thì chẳng phải là tốt hơn cứ đấu đá trên võ đài sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom