Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1122-1123


Chương 1122

Một cô gái nhỏ như cô thực sự không hợp để điều trị bệnh của nam giới.

Nhưng hết cách rồi, cô đã đồng ý thì tất nhiên cô sẽ làm được.

“Ha ha, được.” Nhìn khuôn mặt cô gái đỏ lên, Trần Sang gật đầu, sau đó lại trịnh trọng nhìn Tô Nhược Hân một lúc rồi mới xoay người lên trực thăng.

“Chú Trần, chú đã hứa với cháu là sẽ dẫn cháu đi đốt pháo rồi đấy, chú đừng quên nhé.” Chúc Hứa thấy Trần Sang lên trực thăng, tung tăng chạy tới.

“Được, chú nhớ rồi, đợi lúc nào rảnh chú sẽ tới tìm cháu chơi.”

“Dạ, tạm biệt chú Trần nhé.” Chúc Hứa dùng sức vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, trong mắt một đứa trẻ, Trần Sang là một người chú tốt bụng ấm áp.

Chắc chắn cậu bé không biết rằng Trần Sang còn hung dữ hơn cả người cậu Chúc Cương của cậu bé.

So với Trần Sang, Chúc Cương chỉ đáng tuổi tôm thôi.

Trực thăng đi rồi.

Khắp mọi nơi đều có mùi của biển cả.

Tô Nhược Hân đi về phía Dương Mỹ Lan: “Đi nào, chị nướng thịt cho cưng.”

“Vậy tớ với bé Hứa đi chơi xích đu đây.” Dương Mỹ Lan muốn được hầu hạ.

Gô ta bị dọa sợ, đến giờ mà chân vẫn còn nhữn ra, có cảm giác đứng không vững.

Mọi chuyện cô gặp phải ngày hôm nay thực sự khiến cô ta hoảng sợ.

Gô ta chưa bao giờ thấy một cảnh tượng đáng sợ như vậy.

Cô ta đã trông thấy tất cả những khung cảnh mà trước đây chỉ thấy trong phim ảnh và TV.

Vô cùng thảm thiết và đáng sợ, khiến đôi chân cô ta lúc này vẫn run lẩy bẩy.

“Ừ, tớ đỡ cậu qua.” So với sự yếu đuối của Dương Mỹ Lan, Tô Nhược Hân đã trưởng thành hơn trước kia rất nhiều. Cô chợt phát hiện ra rằng sau khi trải qua nhiều chuyện, mới cảm thấy mọi thứ mình gặp phải đều trở nên rất bình thường, chẳng có gì đáng nói.

Vì vậy, Dương Mỹ Lan và Chúc Hứa, một lớn một nhỏ đung đưa trên xích đu, Tô Nhược Hân số khổ thì nướng xiên.

Cũng may, cô biết sở thích của cả Dương Mỹ Lan và Chúc Hứa cho nên nướng toàn món tủ của hai người họ.

Một lúc sau, một đ ĩa đã nướng xong được đưa tới.

Hai bên xích đu có kê mỗi bên một cái bàn nhỏ.

Giống như Tô Nhược Hân đã nói, việc ngồi trên xích đu và thưởng thức đồ nướng thơm ngon này là một trải nghiệm tuyệt vời không bao giờ quên trong đời.

Món xiên này thực sự khiến người ăn xong một xiên là muốn ăn tiếp hai xiên, ăn xong hai xiên lại muốn ăn tiếp bốn xiên, ngon quá.

Ngon tuyệt vời.

Tô Nhược Hân nướng liên tiếp mấy đ ĩa, cho đến khi Dương Mỹ Lan và Chúc Hứa giảm tốc độ ăn xuống, cô mới bắt đầu vừa ăn vừa nướng.

Cô sẽ không theo chủ nghĩa giáo điều như Hạ Thiên Tường, lúc Hạ Thiên Tường nướng sẽ không ăn, lúc ăn sẽ không nướng.

Cô thích vừa ăn vừa nướng.

Niềm vui có tiền cũng không thể mua được này của cô, cô rất thích.

Chương 1123

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1124


Chương 1124

Dương Mỹ Lan vẫn chưa tha cho Tô Nhược Hân.

Cô ấy lại mở thêm một bình rượu vang. Hai người uống hết chén này đến ly khác, cứ có xiên thịt là uống, quả thật là mỹ vị nhân gian mà.

Kết quả là uống mãi một hồi rồi Dương Mỹ Lan ngủ thiếp đi mất.

Đây chắc chắn là hậu quả của việc uống quá nhiều rượu.

Tô Nhược Hân cũng uống nhiều.

Gô lấy di động ra gửi cho mẹ Mỹ Lan một tin nhắn, báo cho mẹ Mỹ Lan biết cô ấy ngủ lại chỗ cô luôn.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, lúc này Tô Nhược.

Hân mới lảo đảo đứng lên nướng thêm một mâm xiên thịt nữa.

Lần này là nướng cho Hạ Thiên Tường.

Cô cứ có cảm giác Hạ Thiên Tường sắp tới rồi.

Chờ anh tới, anh cũng sẽ muốn ăn ăn ăn.

Trước kia lúc ăn đồ nướng cùng anh, phần lớn là anh nướng cô ăn. Lần này nhất định cô phải đổi lại thành cô nướng anh ăn mới được.

Mặc dù cô rất hưởng thụ việc được người đàn ông kia chăm sóc nhưng nhiều lần quá thì cô lại cảm thấy có lỗi.

Sau khi nướng xong, cô lại đỡ Dương Mỹ Lan đã ngủ chẳng biết trời trăng gì nữa vào biệt thự.

Biệt thự rộng lớn nên có một ưu điểm là cực kì nhiều phòng. Cô chỉ cần tìm đại một cái phòng sạch sẽ cho Dương Mỹ Lan và Chúc Hứa là được rồi.

Thật ra thì phòng nào cũng sạch cả.

Bởi vì ngày nào cũng sẽ có người tới quét dọn đúng giờ.

Lửa trong lò nướng trong vườn đã tắt.

Một đống bừa bộn.

Nhưng Tô Nhược Hân biết mấy thứ này đều sẽ có người dọn dẹp quét tước. Cô không cần phải tự làm.

Sau khi thu xếp cho Dương Mỹ Lan và Chúc Hứa ổn thỏa, cô lại nướng thêm cho Hạ Thiên Tường rất nhiều xiên thịt.

Nhưng mà Hạ Thiên Tường vẫn chưa tới.

Anh vẫn chưa xử lý xong chuyện của Hạ Sâm Sâm và Anna sao?

Đột nhiên mí mắt cô giật liên tục. Hạ Thiên Tường sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?

Nghĩ đến đây, cuối cùng thì Tô Nhược Hân cũng không kìm được lấy di động ra gọi cho Hạ Thiên Tường.

Một tiếng.

Hai tiếng.

Chớp mắt đã bảy tám tiếng vang lên.

Khi Tô Nhược Hân cho rằng cuộc gọi này sẽ tự ngắt thì người đàn ông lại nhấc máy: “Chờ anh.”

Anh chỉ nói hai chữ rồi cúp luôn.

Nhưng hai chữ này lại khiến Tô Nhược Hân phát điên.

Hai chữ “Chờ anh” này không hề có khái niệm thời gian. Cô hoàn toàn không biết Hạ Thiên Tường sẽ để cô chờ bao lâu.
 
Chương 1125


Chương 1125

Chờ một phút cũng là chờ mà chờ một ngày cũng là chờ. Thế nhưng ý nghĩa của sự chờ đợi kia hoàn toàn không giống nhau.

Tô Nhược Hân sợ hãi ngồi lên xích đu, cảm nhận gió biển mát mẻ khẽ đong đưa. Cô đang đợi Hạ Thiên Tường.

Ngày mai cô sẽ rời đi nên đêm nay cô muốn được nằm trong lòng anh, cùng đếm sao rồi chìm vào giấc ngủ.

Đúng vậy, đã lâu rồi bọn họ không ngủ cùng nhau.

Nhưng Hạ Thiên Tường chỉ để lại cho cô một câu “Chờ anh” rồi như bốc hơi khỏi trần gian luôn vậy, chẳng còn tin tức nào nữa.

Nếu không phải cô vẫn gọi được vào điện thoại của Hạ Thiên Tường thì cô rất nghi ngờ người đàn ông kia đã thật sự bốc hơi khỏi trần gian rồi. Đó là chuyện lớn ở thành phố T đấy.

Cô chỉ muốn nói với anh một lời tạm biệt mà thôi.

Lần đi “Tình Đạt” kia là một mình cô tới sau đó cũng một mình cô lặng yên rời khỏi.

Lần đi “Tình Đạt” này cô phải đưa theo cả Hạ Thiên Hương, phải đi cùng Hạ Thiên Hương, phải chữa khỏi bệnh cho Hạ Thiên Hương. Không còn ai hợp với việc chăm sóc Hạ Thiên Hương hơn cô cả.

Huống chỉ Hạ Thiên Tường còn cho chị Yên tới chăm sóc Hạ Thiên Hương cùng cô nữa.

Mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi.

Cùng lúc đó.

Trên bãi cỏ trước viện điều dưỡng.

Trước máy bay trực thăng.

Hai người đàn ông mặt đối mặt nhau.

Trần Sang công bằng đứng chắn trước cửa khoang máy bay.

Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt: “Tránh ra.”

“Anh định cứ vậy mà đi gặp cô ấy à?” Ánh mắt Trần sang bắt đầu nhìn từ khuôn mặt anh tuấn của Hạ Thiên Tường xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại trước ngực anh.

“Đưa trực thăng cho tôi là được. Anh có thể đi rồi”

“Trực thăng thì có thể trả cho anh. Nhưng anh cứ để vậy mà đi gặp cô ấy thì tôi không đồng ý.” Đáy mắt của Trần Sang sâu hun hút. Anh ta rất bất ngờ vì Tô Nhược Hân lại để ý tới người đàn ông lạnh như băng, từ trước đến nay luôn vô cảm trước mặt này.

Hạ Thiên Tường thì có gì tốt chứ? Toàn thân lúc nào cũng tỏa hơi lạnh trông như mới ngâm nước đá lên vậy.

“Tôi nhắc lại lần nữa, tránh ra.” Hạ Thiên Tường nhìn xuống Trần Sang. Rõ ràng là chỉ có ưu thế chiều cao nhưng anh vẫn tỏa ra khí thế nhìn đời bằng nửa con mắt.

Cứ như người đang bị thương không phải anh mà là Trần Sang đang đứng đối diện vậy.

Trần Sang vẫn không nhúc nhích, chỉ thản nhiên mở miệng: “Như anh bây giờ nếu ra tay thật thì sẽ thua chắc. Trừ khi anh và người bên ngoài hợp sức, lấy nhiều đánh một.”

“Không cần” Hạ Thiên Tường hơi nhíu mày. Ngay sau đó, thân hình cao ráo của anh vọt lên xông thẳng về phía Trần Sang.

“Anh Hạ…’ Người đằng sau hoảng hốt la lên.

“Không ai được qua đây.” Kèm theo tiếng quát lạnh lùng này là một nắm đấm Hạ Thiên Tường tung thẳng vào mặt Trần Sang.
 
Chương 1126


Chương 1126

Trần Sang lùi về phía sau, nhẹ nhàng tránh khỏi đòn của Hạ Thiên Tường. Lúc anh ta đang định đáp trả bằng mấy cái đá liên tiếp thì đột nhiên phát hiện ra Hạ Thiên Tường lại tung thêm một đấm tới nữa.

Một đấm bên trái một đấm bên phải, khoảng cách suýt nữa là có thể tính bằng giây rồi.

“Anh… Đồ điên…” Trần Sang chỉ đành tiếp tục lùi về phía sau. Mặc dù anh ta tránh nhanh nhưng vẫn bị một đòn của Hạ Thiên Tường quét qua rách mất một mảnh áo. Mảnh vải nhẹ nhàng bay bay rồi đáp xuống ngay trước cửa cabin mà anh ta bị ép phải tránh ra, cứ như một loại mỉa mai anh ta không muốn nhưng vẫn phải tránh khỏi nơi đó vậy.

Anh ta thật sự không ngờ rằng ngực trái đang bị thương mà Hạ Thiên Tường vẫn có thể vung thêm một đấm bên trái cực mạnh ngay sau nắm đấm bên phải như vậy.

Lần này, e rằng vết thương trên lồ ng ngực vốn đã bị thương của Hạ Thiên Tường lại càng nghiêm trọng hơn…

“Cảm ơn nhé.” Hạ Thiên Tường chẳng thèm liếc nhìn Trần Sang cái nào. Trần Sang vừa né ra khỏi cửa cabin, chớp mắt đã thấy anh ngồi vào vị trí điều khiển trong khoang rồi.

“Anh… Anh còn định tự lái máy bay trực thăng á?

Anh điên thật rồi.” Trần Sang nhìn một bên mặt Hạ Thiên Tường qua cửa sổ máy bay, cảm thấy hơi bất ngờ vì Hạ Thiên Tường còn có thể lái máy bay.

Anh… Anh sẽ không…

Tiếng “ầm ầm ầm’ vang lên. Hạ Thiên Tường dùng hành động đáp trả sự nghi ngờ của Trần Sang.

Chạy từ phòng khám tới viện điều dưỡng quá vội vàng nên anh không kịp đưa phi công tới.

Đã giờ phút này rồi, anh không chờ nổi nữa.

Trong đầu anh toàn là cuộc điện thoại trước đó không lâu của Tô Nhược Hân.

Cô gái ấy đang đợi anh.

Máy bay trực thăng xẹt qua thành phố T, bay qua đường cái đã từng có vụ loạt xe bốc cháy kia.

Lúc này, vụ va chạm liên hoàn kia đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.

Con đường lớn trong đêm tối im ắng và tĩnh lặng.

Cái hố sâu kia đã được lấp từ lâu.

Trước khi Anna chuẩn bị ra tay, anh đã nhận được thông tin tình báo.

Chỉ là anh không biết thời gian cụ thế.

Thế nên cái hố sâu kia là do anh chuẩn bị xong từ trước. Chỉ là khi Tô Nhược Hân sắp đi qua đoạn đường đó, cơ quan điều khiển từ xa đã mở cái hố sâu kia ra, cũng ngăn cản đoàn xe mà Anna cử đi tập kích Tô Nhược Hân.

Anna cho rằng lần này chắc chắn có thể lấy nhiều thắng ít, không ngờ được rằng anh lại diệt nguyên cả đoàn xe.

Nếu không phải anh bị thương, nếu không phải anh không ra được thì Trần Sang làm gì có cơ hội thay anh đưa Tô Nhược Hân rời khỏi hiện trường chứ.

Âm thanh “ầm ầm ầm’ vang lên trong màn đêm cực kỳ vang dội.

Dương Mỹ Lan ngủ với Chúc Hứa.

Nhưng Tô Nhược Hân lại trắng đêm.

Nghe thấy tiếng động, Tô Nhược Hân ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái thì thấy được chiếc máy bay trực thăng quen thuộc.

Cô chậm rãi đứng dậy, hơi nhíu mày nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay trực thăng đã bay tới đỉnh đầu mình. Bây giờ cô không biết người đàn ông đang ở trong đó là Trần Sang hay là Hạ Thiên Tường Bởi vì không lâu trước đây, Trần Sang đã dùng chiếc máy bay trực thăng này tới cứu cô.
 
Chương 1127


Chương 1127

Nhưng anh ta cũng đã thừa nhận rằng đây là máy bay của Hạ Thiên Tường rồi. Anh ta còn phải trở lại đó.

Vậy nên giờ phút này, người ở trong chiếc trực thăng kia đều có thể là cả hai người người đàn ông đó.

Máy bay trực thăng đáp xuống đất, dừng lại trên mặt cỏ trong vườn.

Âm thanh “ầm ầm ầm” kia dần dần biến mất. Tô Nhược Hân vẫn còn ngẩn ngơ đứng đực ra tại chỗ, đôi mắt lại sáng quắc lên nhìn chằm chằm vào cửa cabin.

Mãi đến khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa, cô mới cất bước tiến về phía trước. Tốc độ nhanh đến nỗi ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.

Trong khoảnh khắc chạy tới trước mặt Hạ Thiên Tường, cô nghiêng đầu qua một bên rồi vô cùng tự nhiên dựa sát vào lồ ng ngực anh: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Cánh tay dài của Hạ Thiên Tường khẽ gập lại, nghiêng người ôm ngang Tô Nhược Hân vào lòng mình: “Không có gì đâu, sáng mai lên máy bay, kế hoạch vẫn như cũ”

Tô Nhược Hân nằm trong khuỷu tay người đàn ông khẽ gật đầu: “Vâng, em đã đồng ý với anh rồi thì tất nhiên sẽ không đổi ý. Hẳn là lần này ba anh sẽ không còn đường thoát nhỉ?” Nếu Hạ Sâm Sâm lại tha cho Anna một con đường sống thì cô dám chắc rằng Anna còn có thể đánh úp cô hoặc Hạ Sâm Sâm thêm lần nữa.

Càng tha thì bà ta sẽ càng trả thù.

Không nên cho người đàn bà Anna này thêm bất cứ cơ hội nào nữa.

“Sẽ không đâu.” Lần này nữa là có thể diệt trừ hoàn toàn thế lực của Anna rồi. Thế lực trong nước ngoài nước mà người đàn bà này có thể điều động đều bị diệt cả rồi.

Nghe anh nói không, Tô Nhược Hân khẽ thở phào một hơi. Thấy Hạ Thiên Tường ôm cô đi về phía thang máy muốn lên phòng, đột nhiên cô nhớ tới một chuyện: “Em đã nướng cho anh rất nhiều xiên thịt rồi. Để em đi làm nóng lại một chút là có thể ăn.”

Nói xong, cô nhanh nhẹn trượt xuống đất như con cá chạch, sau đó chạy vào phòng bếp của biệt thự.

Hạ Thiên Tường cong môi cười nhìn theo bóng dáng cô gái rồi chậm rãi đi tới ngồi xuống ghế sô pha.

Sau đó anh nhanh chóng rót cho mình một cốc nước.

Hạ Thiên Tường ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng bận rộn của Tô Nhược Hân. Thấy cô không hề có ý định nhìn qua đây, anh bèn lấy một bao giấy nhỏ từ trên người mình ra rồi móc mấy viên thuốc cho vào.

miệng, uống nước nuốt xuống.

Anh bị thương nhưng không muốn để Tô Nhược Hân phát hiện.

Mấy phút sau, Tô Nhược Hân bưng xiên thịt đã dùng lò nướng làm nóng lại tới trước mặt Hạ Thiên Tường. Ngoài ra còn có một chai rượu vang đỏ nữa.

Tô Nhược Hân cũng ngồi xuống bên người anh rồi rót cho mỗi người một ly rượu đầy: “Hạ Thiên Tường, cạn ly.”

Lúc nói cạn ly, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng. Rất dễ nhận thấy rằng trước khi Hạ Thiên Tường tới, cô có uống rượu rồi.

Mùi rượu kết hợp với mùi cơ thể trên người cô không ngừng bay tới quẩn quanh mũi khiến Hạ Thiên Tường động lòng. Anh giơ tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang sắp rót rượu vào miệng của cô gái: “Để anh”

“Hả?” Tô Nhược Hân mơ mơ màng màng, bàn †ay nằm gọn trong tay Hạ Thiên Tường, muốn uống cũng không uống được, trái lại còn thấy Hạ Thiên Tường cực kỳ khí phách uống hết ly rượu của anh.

Sau đó lúc cô còn đang khó hiểu không biết người đàn ông này muốn làm gì thì Hạ Thiên Tường đã bỏ ly rượu rỗng của mình xuống rồi lại tiếp tục cầm ly rượu của cô lên nốc cạn.
 
Chương 1128


Chương 1128

“Hạ Thiên Tường, đó là ly rượu của… Chữ “em” còn chưa kịp bật ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã bị Hạ Thiên Tường ôm lấy, môi chạm môi. Rượu vừa ngọt ngào vừa trong lành truyền từ miệng Hạ Thiên Tường vào miệng cô.

Hơi thở trong trẻo chỉ thuộc về Hạ Thiên Tường khiến Tô Nhược Hân cảm giác tim mình đang đập nhanh hơn.

Rượu vào miệng, trôi xuống cổ họng, mãi đến khi cả người toàn là mùi rượu, Hạ Thiên Tường mới từ từ buông môi Tô Nhược Hân ra.

Sau đó anh cầm một xiên thịt lên cho vào miệng.

Toàn là thứ anh thích ăn cả. Xem như cô gái nhỏ này vẫn còn lương tâm. Mấy lần trước anh nướng cô ăn, tuy rằng cô không tốn chút sức nào nhưng trí nhớ lại rất tốt. Trông có vẻ như cô đã ghi nhớ những gì anh thích rồi.

Thoải mái ăn xiên thịt uống rượu vang, Hạ Thiên Tường phát hiện ra chẳng biết bắt đầu từ bao giờ mà anh đã bắt đầu nghiện những khoảng thời gian rảnh rỗi như vậy rồi.

Thế là anh ăn sạch toàn bộ xiên thịt mà Tô Nhược Hân nướng cho mình, không hề lãng phí chút nào, còn uống hết hai chai rượu vang nữa.

Thỏa mãn chưa từng có.

“Nhược Hân…” Nên đi ngủ rồi.

Đã lâu rồi anh không được ôm cô ngủ.

Chỉ là một đêm mà thôi, trời lại còn tối, chắc chắn Tô Nhược Hân sẽ không phát hiện ra vết thương trên người anh đâu. Anh đã uống thuốc rồi mà.

Chỉ cần sáng mai anh dậy trước khi trời sáng là được.

Kết quả là Hạ Thiên Tường vừa mới động đậy một cái, tầm mắt của Tô Nhược Hân đã dời xuống ngực anh.

“Hạ Thiên Tường, anh đừng nhúc nhích.” Từ khi Hạ Thiên Tường xuống trực thăng tới giờ đã chừng một tiếng đồng hồ rồi. Thế mà đến tận bây giờ cô mới phát hiện ra trên người Hạ Thiên Tường có gì đó không đúng lắm.

Anh bị thương.

Vết thương rất nghiêm trọng.

Mặc dù chưa nhìn thấy nhưng giờ phút này cô đã cảm nhận được rồi.

Thế nhưng vì sao đến tận bây giờ cô mới cảm nhận được vậy? Đây là điều khiến Tô Nhược Hân hoang mang khó hiểu.

“Hả?” Trái cổ của Hạ Thiên Tường khế lăn. Lần đầu tiên anh có cảm giác chột dạ khi thấy cô nhìn về phía ngực mình.

Không, không thể nào.

Chỉ cần anh uống thuốc rồi thì cô sẽ không thể cảm nhận được.

Thế nhưng bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Hân đã thò tới, nhẹ nhàng nhưng nhanh nhẹn cởi một chiếc cúc trên áo anh ra rồi.

Sau đó là cúc thứ hai…

“Nhược Hân, Dương Mỹ Lan và Chúc Hứa đều đang ở đây. Chúng ta lên tầng rồi lại cởi nhé.” Nói xong, anh đứng dậy ôm Tô Nhược Hân lên tầng.

Tô Nhược Hân lại vùng vẫy thoát khỏi tay Hạ Thiên Tường: “Mỹ Lan và Chúc Hứa ngủ rồi, cởi ra ngay đây luôn đi.”
 
Chương 1129


Chương 1129

Giọng cô trong trẻo nhưng lạnh lùng đầy kiên quyết, không cho ai phản bác lại.

Nếu Phương Tấn ở đây thì nhất định anh ta sẽ hết hồn.

Vì cô là người đầu tiên dám nói năng như thế với Hạ Thiên Tường.

Từ trước đến giờ toàn là Hạ Thiên Tường bác bỏ lời người khác, còn bây giờ Tô Nhược Hân lại nhất quyết không nghe lời anh.

Sau đó, cô tiếp tục đặt bàn tay nhỏ bé lên nút áo của Hạ Thiên Tường và cởi nút thứ hai… nút thứ ba…

Chiếc sơ mi đen được cởi từng nút một làm mùi máu tỏa ra, Tô Nhược Hân bỗng giật mạnh, gắt gỏng banh áo sơ mi đen của Hạ Thiên Tường ra.

Hạ Thiên Tường hiếm khi mặc sơ mi đen, trong trí nhớ của cô gần như lúc nào anh cũng mặc sơ mi trắng.

Lúc anh mới xuống máy bay cô đã thấy ngờ ngợ ở đâu rồi, lúc này mới sực nhận ra màu áo sơ mi anh quá khác thường.

Khoảnh khắc mở áo anh ra, cuối cùng cô cũng biết vì sao Hạ Thiên Tường lại mặc sơ mi đen.

Máu.

Băng đang rướm máu.

Thật ra máu đã nhuộm đỏ sơ mi anh từ lâu rồi.

Chẳng qua là vì áo màu đen nên nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng đó là do ướt mồ hôi mà thôi.

“Ai làm anh bị thương?” Tô Nhược Hân nhẹ tay dần, ban đầu rõ ràng cô tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng đến tận khi châm chậm mở ra, cô lại vừa tức giận vừa sợ sẽ làm Hạ Thiên Tường bị đau.

Đã bị thương ra nông nỗi này rồi lại còn uống rượu ăn xiên thịt với cô, thậm chí còn bế cô vào trong lúc xuống máy bay.

Trong khi vết thương kiểu này chỉ cần động đậy một chút thôi là đau rồi.

Mà hình như cô chưa thấy anh nhíu mày dù chỉ một phút giây nào.

“Là Thiên Hương, nhưng con bé không cố ý.” Nếu là người khác thì đời nào làm anh bị thương được.

Nghe là Hạ Thiên Hương, Tô Nhược Hân tức thì không nói nên lời, cùng lúc đó cô cũng nhớ ra sở dĩ Hạ Thiên Tường giữ cô ở lại phòng khám kiểm tra là vì sau khi Hạ Sâm đ ến chỗ Hạ Thiên Hương, anh tới thì mới xảy ra chuyện.

“Không đi bệnh viện sao?” Vết thương rất sâu, nhìn dấu vết chắc chắn là bị tấn công đột ngột, vì quá bất ngờ, Hạ Thiên Tường cũng không đề phòng nên đã trúng chiêu.

“Tay nghề của bác sĩ ở viện điều dưỡng cũng được nên thôi.”

“Còn chảy máu mà bảo cũng được?” Tô Nhược Hân nhíu mày, bình tĩnh nhìn vết thương của Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, anh mấy tuổi rồi, anh không thể cẩn thận hơn được à?”

“..” Anh uống thuốc rồi nhưng tưởng cô không phát hiện thôi, nên đó giờ anh luôn cẩn thận mà.

“Bị thương ăn xiên thịt thì thôi, đằng này anh còn uống rượu, thậm chí còn… còn…’ Nhớ tới việc được Hạ Thiên Tường bế đi, Tô Nhược Hân đỏ mặt.

“Còn sao?” Ngặt nỗi trai thẳng Hạ Thiên Tường không hề nhận ra Tô Nhược Hân không thốt nên lời là vì mắc cỡ, còn hỏi lại một câu.

“Sau này không cho bế em nữa.”

“Cái này thì không được.” Không ăn xiên thịt cũng được, không uống rượu cũng được nốt, bị chửi anh cũng chả ý kiến.

Nhưng không ôm cô thì không được, anh không đồng ý.

“Hạ Thiên Tường, anh không muốn sống nữa đúng không?”
 
Chương 1130


Chương 1130

“Còn có em mà, nếu có em thì cho dù anh tắt thở đi nữa cũng vẫn sống lại được.” Chính anh đã trải nghiệm câu này rồi chứ không hề nói dối. Dứt lời, anh hơi mím đôi môi mỏng, trầm giọng hít sâu: “Đaul”

“Sao không đau chết anh cho rồi!” Tô Nhược Hân bực mình trừng Hạ Thiên Tường nhưng rồi vẫn đứng dậy ngay: “ở đây có hộp thuốc không?”

“Anh không biết nữa?” Hạ Thiên Tường ăn ngay nói thật, căn biệt thự này được sửa sang lại tặng cho Tô Nhược Hân để cô có chỗ nướng đồ ăn, thế nên trừ việc đưa cô tới đây để nướng đồ ăn ra thì hiểu biết của anh về những thứ khác ở đây gần như bằng không.

Nơi này chỉ được dùng để nướng thịt, không phải ăn chơi thì cũng là chơi bời.

Tô Nhược Hân dáo dác nhìn xung quanh, cuối cùng đi về phía tủ TV.

Cô kéo ngăn ngoài cùng bên trái ra, quả nhiên tìm được hộp thuốc.

Hộp thuốc ở biệt thự trên sườn núi của nhà họ Hạ cũng được đặt ở đây.

Xem ra người trang trí nội thất cho nơi này cũng là người trang trí nội thất cho biệt thự của nhà họ Hạ.

Có điều, vừa cầm hộp thuốc lên thì Tô Nhược Hân nhíu mày.

Vết thương của Hạ Thiên Tường vẫn còn đang chảy máu.

Cô nhớ ra Dương Xuân Lệ từng mua lươn dại, thứ này đem rang lên rồi nghiền nhỏ sẽ có hiệu quả cầm máu tốt nhất.

Dễ dùng hơn bất kỳ thuốc bổ nào.

Khổ nỗi Hạ Thiên Chiếu lại đang không có ở thành phố T, không biết Dương Xuân Lệ có còn mua lươn nữa không.

Giờ cô bảo Phương Tấn tới tiệm thuốc mua rồi đem qua cũng không phải là không được, nhưng hiệu quả cầm máu của lươn được nuôi chắc chắn không bằng lươn hoang.

Thế là Tô Nhược Hân chỉ lưỡng lự chốc lát rồi cầm điện thoại lên gọi điện cho Dương Xuân Lệ.

Đã hơn nửa đêm, dù cô đoán có lẽ lúc này Dương Xuân Lệ đã đặt chế độ yên lặng để ngủ rồi nhưng vì Hạ Thiên Tường, cô vẫn gọi cho bà ta.

Không ngờ lại là đường dây bận.

Nghe thấy thông báo đường dây bận, Tô Nhược Hân híp mắt, thở phào nhẹ nhõm.

Đang đường dây bận chứng tỏ Dương Xuân Lệ vẫn chưa ngủ mà đang nói chuyện điện thoại.

Chỉ cần bà ta chưa ngủ là tốt rồi.

Cô cũng không vội vàng ngắt máy, chờ Dương Xuân Lệ gọi xong thì cuộc gọi của cô sẽ được kết nối. Cùng lúc đó, Tô Nhược Hân nhìn về phía Hạ Thiên Tường: ‘Khi nào anh cho Hạ Thiên Chiếu về?”

Nếu Hạ Thiên Chiếu về thì có khi Dương Xuân Lệ sẽ mua lươn về bồi bổ cho anh ta mỗi ngày.

Ban đầu nét mặt Hạ Thiên Tường đã dịu dàng hơn trông thấy vì Tô Nhược Hân quan tâm đ ến anh, giờ lại nghe cô hỏi vậy, mặt mày anh lập tức tối sầm: “Qua mấy tháng nữa rồi tính.”

Tô Nhược Hân chưa kịp trả lời thì bên Dương Xuân Lệ đã cúp cú điện thoại kia và bắt máy cô: “Có phải Tô Nhược Hân không?”

Xem ra bà ta có lưu số của cô.

“Bác hai, cháu là Tô Nhược Hân đây ạ.” Do có việc cần xin đồ của người ta nên đương nhiên Tô Nhược Hân nói với giọng ngọt xớt, đã cầu cạnh thì phải có thái độ thích hợp.

Giờ nhớ lại thì thật ra nhánh hai của nhà họ Hạ cũng chẳng gây ra tội ác tày trời gì với cô, lúc ấy chẳng qua là do biết cô cứu sống Hạ Thiên Tường nên không ưa cô thôi.
 
Chương 1131


Chương 1131

“Ha ha, tôi vừa nghe đã nhận ra giọng cô rồi. Lâu rồi không gặp, sao lại gọi cho bác thế này?” Giọng Dương Xuân Lệ nghe rất khách sáo.

Sự khách sáo của bà ta làm Tô Nhược Hân hơi mất tự nhiên: “À thì, có chút việc cháu muốn nhờ bác hai giúp ạ.”

“Tôi cũng đang có việc cần nhờ cô Tô giúp đây.”

Kết quả là Tô Nhược Hân còn chưa kịp nói mình cần giúp chuyện gì thì Dương Xuân Lệ ở đầu dây bên kia đã đi thẳng vào vấn đề.

“Bác nói đi ạ.”

“Ai cũng biết cô thân thiết với Thiên Tường, cô là ân nhân cứu mạng của thằng bé, cô chỉ cần nói một câu thôi là đã có ích hơn mười câu của chúng tôi rồi, cô có thể mấp mé xin cậu ta cho Thiên Chiếu nhà tôi về không? Nếu còn ở châu Phi nữa thì nó sẽ đi đời nhà ma mất, dạo này nó bị ngứa ghê lắm!”

Dương Xuân Lệ ôn tồn xin xỏ Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân ngoái dầu nhìn Hạ Thiên Tường.

Phục anh chàng này thật, do ban đầu Hạ Thiên Chiếu từng tặng hoa theo đuổi cô nên bị anh đày tới châu Phi, giờ vẫn còn chưa cho người ta về thành phố T nữa: “Được, cháu hứa với bác chuyện này, cơ mà bác hai có thể cho cháu một ít lươn được không?”

Dương Xuân Lệ nhắm vào câu trước đó của Tô Nhược Hân trước: “Cô chắc chắn sẽ thuyết phục được Thiên Tường chứ?”

“Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức.” Tô Nhược Hân nói, thấy gương mặt lạnh lùng của Hạ Thiên Tường thì nhéo một phát, anh chàng này đúng là nhỏ mọn!

Nhỏ mọn quá trời quá đất.

“Anh không…” Chạm phải ánh mắt của Tô Nhược Hân, cộng thêm cô mở loa ngoài, Hạ Thiên Tường nghe thấy tất cả mở miệng toan từ chối nhưng vừa nói được hai chữ thì đã bị Tô Nhược Hân bụm miệng, cô mấp máy môi cảnh cáo: “Ai cho nói không?”

Anh bị dọa kìa.

Bị dọa công khai vậy luôn.

Lần đầu tiên trong đời Hạ Thiên Tường bị đe dọa một cách thản nhiên như thế.

“Thiên Tường đang ở cạnh cô à?” Dương Xuân Lệ ở đầu dây bên kia thính tai, nghe thấy giọng Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân biết lúc này nếu không thừa nhận thì e rằng sẽ phản tác dụng, chỉ đành uy hiếp Hạ Thiên Tường bằng khẩu hình: “Nói ‘Cháu đồng ý’ đi.”

“Vâng. Thiên Tường, anh nói với bác hai đi, anh đồng ý mà đúng không?” Nói xong, cô lấy tay ra nhìn chòng chọc vào Hạ Thiên Tường bằng ánh mắt sắc như dao.

Đồng thời, Tô Nhược Hân còn đặt bàn tay nhỏ nhắn lên mu bàn tay của anh, như thể chỉ cần anh làm trái lời cô, nói “Không đồng ý” là cô sẽ véo tay anh thật mạnh.

Tô Nhược Hân thế này hệt một con thú nhỏ.

Ngày nào cô cũng là một con thú nhỏ đáng yêu khiến Hạ Thiên Tường không tài nào rời mắt được.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh bình tĩnh gật đầu: “Được, cháu đồng ý.”

Dương Xuân Lệ vừa nghe thấy câu này đã mừng rỡ: “Tô Nhược Hân, cảm ơn cháu nhé. Cháu mau nói có gì cần nhờ bác hai đi, bác sẽ giúp cháu ngay.”

Nghe Dương Xuân Lệ mở mồm bác gái ngậm mồm cũng bác gái, Hạ Thiên Tường hơi nguôi giận.

Dương Xuân Lệ đã thừa nhận quan hệ giữa Tô Nhược Hân và anh rồi.
 
Chương 1132


Chương 1131

“Ha ha, tôi vừa nghe đã nhận ra giọng cô rồi. Lâu rồi không gặp, sao lại gọi cho bác thế này?” Giọng Dương Xuân Lệ nghe rất khách sáo.

Sự khách sáo của bà ta làm Tô Nhược Hân hơi mất tự nhiên: “À thì, có chút việc cháu muốn nhờ bác hai giúp ạ.”

“Tôi cũng đang có việc cần nhờ cô Tô giúp đây.”

Kết quả là Tô Nhược Hân còn chưa kịp nói mình cần giúp chuyện gì thì Dương Xuân Lệ ở đầu dây bên kia đã đi thẳng vào vấn đề.

“Bác nói đi ạ.”

“Ai cũng biết cô thân thiết với Thiên Tường, cô là ân nhân cứu mạng của thằng bé, cô chỉ cần nói một câu thôi là đã có ích hơn mười câu của chúng tôi rồi, cô có thể mấp mé xin cậu ta cho Thiên Chiếu nhà tôi về không? Nếu còn ở châu Phi nữa thì nó sẽ đi đời nhà ma mất, dạo này nó bị ngứa ghê lắm!”

Dương Xuân Lệ ôn tồn xin xỏ Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân ngoái dầu nhìn Hạ Thiên Tường.

Phục anh chàng này thật, do ban đầu Hạ Thiên Chiếu từng tặng hoa theo đuổi cô nên bị anh đày tới châu Phi, giờ vẫn còn chưa cho người ta về thành phố T nữa: “Được, cháu hứa với bác chuyện này, cơ mà bác hai có thể cho cháu một ít lươn được không?”

Dương Xuân Lệ nhắm vào câu trước đó của Tô Nhược Hân trước: “Cô chắc chắn sẽ thuyết phục được Thiên Tường chứ?”

“Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức.” Tô Nhược Hân nói, thấy gương mặt lạnh lùng của Hạ Thiên Tường thì nhéo một phát, anh chàng này đúng là nhỏ mọn!

Nhỏ mọn quá trời quá đất.

“Anh không…” Chạm phải ánh mắt của Tô Nhược Hân, cộng thêm cô mở loa ngoài, Hạ Thiên Tường nghe thấy tất cả mở miệng toan từ chối nhưng vừa nói được hai chữ thì đã bị Tô Nhược Hân bụm miệng, cô mấp máy môi cảnh cáo: “Ai cho nói không?”

Anh bị dọa kìa.

Bị dọa công khai vậy luôn.

Lần đầu tiên trong đời Hạ Thiên Tường bị đe dọa một cách thản nhiên như thế.

“Thiên Tường đang ở cạnh cô à?” Dương Xuân Lệ ở đầu dây bên kia thính tai, nghe thấy giọng Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân biết lúc này nếu không thừa nhận thì e rằng sẽ phản tác dụng, chỉ đành uy hiếp Hạ Thiên Tường bằng khẩu hình: “Nói ‘Cháu đồng ý’ đi.”

“Vâng. Thiên Tường, anh nói với bác hai đi, anh đồng ý mà đúng không?” Nói xong, cô lấy tay ra nhìn chòng chọc vào Hạ Thiên Tường bằng ánh mắt sắc như dao.

Đồng thời, Tô Nhược Hân còn đặt bàn tay nhỏ nhắn lên mu bàn tay của anh, như thể chỉ cần anh làm trái lời cô, nói “Không đồng ý” là cô sẽ véo tay anh thật mạnh.

Tô Nhược Hân thế này hệt một con thú nhỏ.

Ngày nào cô cũng là một con thú nhỏ đáng yêu khiến Hạ Thiên Tường không tài nào rời mắt được.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh bình tĩnh gật đầu: “Được, cháu đồng ý.”

Dương Xuân Lệ vừa nghe thấy câu này đã mừng rỡ: “Tô Nhược Hân, cảm ơn cháu nhé. Cháu mau nói có gì cần nhờ bác hai đi, bác sẽ giúp cháu ngay.”

Nghe Dương Xuân Lệ mở mồm bác gái ngậm mồm cũng bác gái, Hạ Thiên Tường hơi nguôi giận.

Dương Xuân Lệ đã thừa nhận quan hệ giữa Tô Nhược Hân và anh rồi.
 
Chương 1133


Chương 1133

“Ở phòng bệnh của Thiên Hương không có vật nhọn mà, sao cô ấy làm anh bị thương được?” Đây là mối nghỉ vấn lớn nhất của Tô Nhược Hân lúc này.

Nếu không hỏi rõ thì không khéo tối nay cô mất ngủ quá.

“Hạ Sâm mà, sao không có vũ khí phòng thân được.”

Tô Nhược Hân đen mặt, ba ruột đi thăm con gái ruột, sau đó con gái ruột cướp vật nhọn của ba ruột làm anh trai bị thương, Hạ Thiên Tường muốn đề phòng cũng khó.

“Ba anh đi thăm Thiên Hương mà lại mang vật nhọn theo á, quá đáng thế?”

“Là người phụ nữ mà ông ta dẫn theo cơ…”

“..” Giọng Hạ Thiên Tường càng ngày càng nhỏ làm Tô Nhược Hân nghe mà cạn lời.

Hạ Sâm thay tình nhân còn nhanh hơn thay áo.

Bầu không khí tức thì ngưng trệ.

Thật lâu sau, Tô Nhược Hân mới nhẹ nhàng hỏi: “Đừng bảo người phụ nữ kia là người do Anna cử tới bên cạnh ba anh đấy nhé?” Giờ tưởng tượng thì cô cứ thấy cuộc đời của Hạ Sâm như một bộ phim vậy, đã vậy còn cực kỳ gay cấn nữa.

Hạ Thiên Tường tức thì đen mặt, chẳng nói chẳng rằng.

Tô Nhược Hân biết mình tình cờ đoán trúng phóc rồi.

Có ông ba cặn bã như thế, ai mà đề phòng được.

Tô Nhược Hân nghĩ đến ba ruột của mình, Hạ Sâm hơn Tô Cảnh Đình ở chỗ khi ông ta gặp Hạ Thiên Tường luôn tỏ ra mình là một người ba hiền lành, vô cùng yêu thương anh.

Khi Hạ Sâm nhìn ai, dường như trong đôi mắt ông †a chỉ chứa đựng sự chân thành.

Có lẽ Hạ Sâm cũng nhìn người phụ nữ nào bằng ánh mắt ấy, chăm chú, nồng nhiệt khiến người ta đỏ mặt, tim đập bình bịch, thế là thành công bắt được trái tim người ta, không lần nào thất bại.

“Hạ Thiên Tường, sau này anh mà dám trăng hoa như ba anh thì anh nhất định sẽ hối hận” Tô Nhược Hân lườm Hạ Thiên Tường.

“Không đâu, giữa anh và Nhược Hân thì người trăng hoa chắc chắn sẽ là Nhược Hân, người cũng như tên vậy.” Hạ Thiên Tường nói với ánh mắt đầy ẩn ý.

Nhưng ánh mắt ấy lại khiến tim Tô Nhược Hân đập như trống bỏi: “Làm gì có, anh mới trăng hoa, cả nhà anh đều trăng hoa”

Nhưng Tô Nhược Hân vừa mới nói đùa xong, sắc mặt Hạ Thiên Tường lập tức thay đổi.

Yên lặng ngồi tại chỗ nhìn cô, lại không nói câu nào.

Lúc này Tô Nhược Hân mới chợt bừng tỉnh, cô đùa quá trớn rồi.

Có lẽ câu “Anh mới lăng nhăng, cả nhà anh đều lăng nhăng” này khiến Hạ Thiên Tường tổn thương.

Bốn người trong nhà anh, Hạ Sâm trăng hoa là chuyện ván đã đóng thuyền, Bây giờ Lục Diễm Chi cũng vậy, còn Hạ Thiên Hương thì cô không hiểu lắm nên chưa chắc chắn.

Gia đình bốn người, có đến hai người lăng nhăng, cái này thật sự chạm trúng chỗ đau của Hạ Thiên Tường.

Nhìn khuôn mặt người đàn ông dần ủ rũ, Tô Nhược Hân đau lòng, hai ngón tay chọc vào nhau nhìn anh: “Hạ Thiên Tường, em không cố ý đâu, em nói đùa thôi anh đừng coi là thật, anh không lăng nhăng, không lăng nhăng tý nào cả, Nhược Hân cũng bảo đảm không trăng hoa.” Cô thề thốt nói, lúc này sắc mặt Hạ Thiên Tường mới tốt hơn một chút, sau đấy anh duỗi tay muốn kéo cô vào trong lòng.

Tô Nhược Hân lùi lại tránh tay Hạ Thiên Tường: “Anh đang bị thương đấy.”
 
Chương 1134


Chương 1134

Bị thương còn thể hiện, có đôi lúc người đàn ông này không biết quan tâm bản thân, cứ như không biết đau vậy.

“Quen rồi”

Hai từ nhẹ nhàng lại khiến Tô Nhược Hân càng đau lòng hơn.

Nhớ đến trên người anh đầy những vết sẹo, không biết đã bị thương bao nhiêu lần mới có như vậy, chắc chắn lần nào cũng rất đau.

“Hạ Thiên Tường, từ giờ trở đi, anh phải biết tự bảo vệ bản thân, không được để bị thương nữa.”

“Ừ”” Anh nắm lấy tay cô, không được ôm vậy nắm tay cô cũng được.

“Hạ Thiên Tường, anh nằm xuống từ từ để em châm cứu cho anh.” Tuy anh nói anh không sợ đau song cô lại không nỡ để anh đau.

Lươn vẫn chưa đưa đến nên chưa thể băng bó, cô dùng cách khác để giảm đau cầm máu cho anh.

“Em đỡ anh nằm xuống.” Kết quả, Hạ Thiên Tường trước giờ đều là trai thẳng giờ lại như một người đẹp.

cần đỡ…

“Vậy thôi, em đi lướt điện thoại cũng được.” Tô Nhược Hân nói vậy rồi cầm điện thoại thật.

Sau đó giây tiếp theo, điện thoại đã bị anh ném đến một góc rất xa trên ghế sô pha: “Châm cứu.”

Rồi Hạ Thiên Tường nằm xuống, nhưng là nắm tay cô chậm rãi nằm xuống.

Anh nằm xuống hơi hở ngực ra, tuy có vết thương nhưng làm da màu lúa mạch kia khiến câu đầu tiên Tô Nhược Hân nghĩ đến là “đẹp đến mức có thể ngắm thay cơm”.

Với vẻ đẹp Hạ Thiên Tường có dùng từ người đẹp để hình dung cũng không quá.

Ít nhất lúc này, cô nhìn thôi cũng sắp ch ảy nước miếng.

Cô rất thích cơ bắp săn chắc của anh, cảm giác lúc sờ cực đã, và vì sờ sướng nên cô vô cùng thích véo anh.

Chỉ nhìn hai lần xong Tô Nhược Hân không nhìn Hạ Thiên Tường thế nữa.

Gô xoay người mở túi của mình ra, sau đấy đưa †ay vén toàn bộ áo sơ mi của Hạ Thiên Tường lên.

Có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ miệng vết thương.

Tuy còn cách lớp băng gạc, nhưng băng gạc dính máu càng cảm nhận được vết thương đau đớn.

Tô Nhược Hân hít sâu một hơi: “Hạ Thiên Tường, em bắt đầu đây.”

Tiếp theo, tay cô liên tục châm kim bạc xuống.

Lần trước anh bị thương, cô cũng chữa khỏi cho anh bằng cách châm cứu.

Thế nên, Hạ Thiên Tường đã rất quen với cách châm cứu của Tô Nhược Hân.

Mười mấy cây kim được cố định quanh vết thương, nhằm mục đích cầm máu giảm đau.

Chỉ trong chốc lát, cơn đau kia đã dần biến mất.

Sắc mặt Hạ Thiên Tường cũng thoáng tốt hơn đôi chút.

Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, có điều bàn tay to đang nắm tay Tô Nhược Hân kia làm thế nào cũng không chịu buông ra.

“Nhược Hân, ngày mai anh sẽ giao Thiên Hương cho em”

“Yên tâm đi, chờ lúc em quay lại, em bảo đảm ý thức cô ấy sẽ tỉnh táo, ít nhất thoạt nhìn cũng giống người bình thường.” Không còn la hét lung tung, tức giận là đập phá đồ đạc bừa bãi nữa.

“Em vẫn muốn gặp người kia à?”

“Đương nhiên, chờ lát nữa bôi thuốc với băng bó cho anh xong, em muốn gặp ông ta.”
 
Chương 1135


Chương 1135

Hạ Thiên Tường mím môi, đen mặt không nói câu nào.

Họ Liêu là một tên yêu râu xanh, một tên háo sắc.

Lục Diễm Chi bị dụ, còn kéo theo cả Hạ Thiên Hương.

Hai người phụ nữ của nhà họ Hạ đều bị lừa.

Nếu còn liên luy thêm cả Tô Nhược Hân nữa…

Tô Nhược Hân buồn cười nhìn vẻ mặt âm u của Hạ Thiên Tường: “Ông ta không dụ được em đâu, nhất là khi anh đi cùng em, không chỉ ông ta không dám mà cả em cũng không dám, một khi em không dám thì ông ta sẽ không có cơ hội, có đúng không?”

“Ha ha.” Nghe thấy câu này của Tô Nhược Hân, lông mày Hạ Thiên Tường hơi giãn ra, khoé môi nở nụ cười, cuối cùng cả khuôn mặt điển trai tỏa sáng.

“Rốt cuộc có được không?” Cô cứ cảm thấy có mấy câu Lục Diễm Chi không nói cho Hạ Thiên Tường biết, cũng không tiện nói với Hạ Thiên Tường.

Còn về Hạ Thiên Hương, bắt đầu từ khi cô ta phát điên, có rất nhiều điều cô ta không thể nói được.

“Được, anh đi cùng em”

Năm từ, bốn từ sau cùng mới là trọng điểm.

Trừ khi anh đi cùng cô, nếu không anh sẽ không để cô gặp Liêu Diên.

Tiếp tục châm cứu.

Tô Nhược Hân trò chuyện với Hạ Thiên Tường câu được câu không, như vậy có thể khiến hạ Thiên Tường giảm sự chú ý đến sự đau đớn trên vết thương.

Tuy anh không để lộ ra biểu cảm đau đớn gì, nhưng cô biết anh đang đau.

Cũng may, Phương Tấn đến rất nhanh, chỉ mất một tiếng đã đến nơi.

Khi nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, Tô Nhược Hân chỉ lướt qua đã đi ra ngoài, nhận lấy lươn đã nghiền thành bột trong tay Phương Tấn, không thể không nói tốc độ của Phương Tấn rất nhanh: “Tiệm thuốc chế biến à?”

“Ừ”” Nếu không thì không thể nào nhanh thế được, biết vết thương của Hạ Thiên Tường nghiêm trọng, Phương Tấn cũng sốt ruột.

Tô Nhược Hân nhận lấy, nghiêm túc ngửi thử, thấy không có mùi nào khác lạ mới xoay người đi vào biệt thự: “Anh ở lại đây, lát nữa tôi muốn đi gặp một người.” Cô muốn gặp Liêu Diên ngay trong đêm.

Phương Tấn khẽ gật đầu nhìn bóng dáng Tô Nhược Hân, nhưng không biết có phải do ở cạnh Hạ Thiên Tường ngày càng lâu không, cô toát lên khí thế cứng cỏi, ngày càng có cảm giác giống Hạ Thiên Tường. Đây là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, mà Tô Nhược Hân gần Hạ Thiên Tường nên càng ngày càng giống anh sao?

Bên kia, Tô Nhược Hân quay vê phòng khách, lúc nhìn Hạ Thiên Tường cô càng đau lòng hơn.

Gô chỉ đi ra ngoài lấy lươn có một lát mà Hạ Thiên Tường đã ngủ rồi.

Thật sự ngủ thiếp đi.

Phải buồn ngủ đến mức nào chứ.

Mấy ngày cô mất tích, không có lúc nào anh ngủ được.

Tô Nhược Hân không đánh thức Hạ Thiên Tường, mà cố gắng nhẹ nhàng rút toàn bộ kim bạc ra, sau đấy cắt băng gạc trên miệng vết thương của Hạ Thiên Tường ra.

Cuối cùng rắc bột lươn lên rồi băng bó.

Lúc cô làm xong tất cả, Hạ Thiên Tường vẫn còn ngủ.

Nghe tiếng hít thở đều đều của anh, cô thậm chí còn không nỡ đánh thức anh.

Gó lẽ là do anh biết cô đang ở bên cạnh, thế nên dù có đang châm cứu anh cũng ngủ yên.

Nhưng nhìn thời gian đã rạng sáng rồi, không đi nữa là trời sẽ sáng.

Chuyến bay sáng mai, cô thật sự không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa.

“Hạ Thiên Tường, em đỡ anh lên xe ngủ được không?” Cô dịu dàng hỏi anh, dù có không đành lòng đến đâu, bệnh của Hạ Thiên Hương nhất định phải chữa, cho dù có trái lời Hạ Thiên Tường, cô cũng muốn chữa.
 
Chương 1136


Chương 1136

“Được.” Sau đấy là người đàn ông nhắm mắt lại trả lời.

Thoáng chốc khiến Tô Nhược Hân tưởng anh đã dậy, nhưng nghe tiếng hít thở của anh lại giống đang ngủ…

Cô duỗi tay dìu anh, anh đứng dậy dựa theo sức của tay cô, tiếp đấy dựa lên vai cô, chậm rãi đi ra khỏi biệt thự.

Vóc dáng anh cao, gần như cả người anh đều đè lên người cô.

Hơi nặng.

Nhưng bởi vì nặng nên Tô Nhược Hân mới biết anh vẫn đang ngủ, ít nhất là nửa tỉnh nửa mơ.

Nếu không, cô biết chắc chắn Hạ Thiên Tường đang hoàn toàn tỉnh táo sẽ không nỡ đè trọng lượng của mình lên người cô.

Mãi đến khi lên xe, Hạ Thiên Tường vẫn trong trạng thái tựa trên người Tô Nhược Hân.

“Cô Tô, đi đâu đây?” Lần đầu tiên nhìn thấy trạng thái như này của Hạ Thiên Tường, Phương Tấn gần như trợn tròn mắt, không tin nổi lúc này Hạ Thiên Tường mà anh ta sùng bái đang dựa lên người Tô Nhược Hân, quá kỳ lạ.

“Đi gặp Liêu Diên.”

“Anh Hạ… Đồng ý?”

“Hạ Thiên Tường, bảo Phương Tấn là anh đồng ý đi” Tô Nhược Hân đẩy Hạ Thiên Tường, theo ý của Phương Tấn có vẻ không phải ai cũng được gặp Liêu Diên, cô cũng không phải ngoại lệ.

“Ừ” Hạ Thiên Tường nhắm mắt hừ một tiếng.

Phương Tấn khởi động xe, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Hạ Thiên Tường qua kính chiếu hậu, liệu đây có phải Hạ Thiên Tường giả không thế? Ngoại trừ chiều cao và chân dài ra, anh dựa vào người Tô Nhược Hân y như một đứa trẻ, chắc chăn khiến anh ta phải thay đổi cách nhìn về anh.

Không có máy bay trực thăng, Phương Tấn lái xe, Hạ Thiên Tường ngủ rất say.

Khi đi qua đoạn đường cô từng bị bám đuôi, không hiểu sao Tô Nhược Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Tim đập còn nhanh hơn cả lúc đối mặt với chiếc xe kia.

Khi đó vì trách nhiệm với Chúc Hứa và Dương Mỹ Lan, cô còn quên cả sợ hãi, chỉ nghĩ xem làm sao để ba người an toàn rời khỏi hiện trường.

Bây giờ lại lần nữa lái xe trên con đường này, chỉ còn dư lại hãi hùng khiếp vía.

Không còn thấy hố sâu, cả con đường bình yên như trước đấy chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng cô nhớ rõ ràng đoàn xe giống như rồng lửa kia, nhớ rõ từng tiếng kêu thảm thiết, còn có tiếng vang ầm ầm của máy bay trực thăng, tất cả mọi thứ cứ như ở ngay trước mắt cô vậy.

“Phương Tấn, hố sâu kia là sao thế?”

“Đấy là một tấm thép lớn, lúc xảy ra chuyện, tấm thép rút vào bãi cỏ bên cạnh.” Cơ chế hoàn toàn cơ giới hóa, có thể điều khiển từ rất xa, tấm thép thu vào để lộ ra hố sâu bên dưới, khiến từng chiếc xe rơi xuống.

Nghe thấy Phương Tấn nói vậy, lúc này Tô Nhược Hân mới chú ý đến một cái cây to bên cạnh hố sau kia, có lẽ cơ quan ở trên cái cây kia.

Tất cả đều được che giấu cực kỳ kín đáo.

Hạ Thiên Tường đã sắp xếp cảnh báo từ lâu.

Không thể không nói, may mà anh đã chuẩn bị trước tất cả, nếu không đến cả quyền hít thở không khí trong lành cô cũng không có.
 
Chương 1137


Chương 1137

Nhẹ nhàng nhấn hạ cửa sổ xe, chỉ he hé cho thông gió.

Có gió thổi vào, dường như chỗ đó vẫn còn mùi máu tanh.

Tô Nhược Hân híp mắt, sau đấy đóng cửa sổ lại, quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường vẫn đang tựa trên vai cô ngủ ngon lành.

Trước giờ anh chưa từng để ý vết thương trên ngực mình.

Cả nhà anh, đám người ấy, còn không bớt lo như nhà họ Tô của cô.

Nhà tù đen.

Đây là lần thứ hai Tô Nhược Hân đến.

Cuối cùng Hạ Thiên Tường cũng dậy.

Cô mới đi theo anh vào cửa lớn đã nghe thấy một tiếng hổ gầm.

Tiếng hổ gầm thật sự.

Nhưng đối với con hổ do Hạ Thiên Tường nuôi, Tô Nhược Hân nhìn quen rồi nên không nói.

Mấy cái lồ ng sắt, có sói có hổ có sư tử.

Sau đó, ở một góc xa nhất của lồ ng sắt là một người.

Khi nhìn thấy Liêu Diên, Tô Nhược Hân chỉ liếc mắt một cái đã hiểu ngay vì sao Lục Diễm Chỉ lại u mê.

Chỉ liếc mắt một cái đã hiểu vì sao Hạ Thiên Tường không thích cho cô đến gặp Liêu Diên.

Cho dù lúc này Liêu Diên chỉ còn một hơi thở cuối cùng, cũng không giấu được khuôn mặt có thể gọi là cực phẩm kia của ông ta.

Đẹp quá.

Có lôi ra làm trai bao thì cũng là cực phẩm trong cực phẩm.

Hơn nữa, chắc chắn là cực phẩm không đụng dao kéo.

Thấy cô nhìn Liêu Diên, Hạ Thiên Tương đưa bàn †ay to ra: ‘Không được nhìn ông ta.”

Tô Nhược Hân đưa tay đẩy tay Hạ Thiên Tường ra: “Nom ẻo lả quá, em thích nam tính như anh cơ.” Mắt Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm Liêu Diên, nhưng lời nói ra lại chắc chắn đang khen Hạ Thiên Tường.

Cô thích trai thẳng, không thích trai bao.

Thế nên, dù Liêu Diên có quyến rũ cũng không dụ được cô, cô không bị ảnh hưởng.

Lúc này sắc mặt Hạ Thiên Tường mới tốt hơn chút.

Bước về phía trước hai bước, bỗng nhiên Tô Nhược Hân nói: “Hạ Thiên Tường, vì sao mặt ông ta nguyên vẹn vậy?” Cái này không giống phong cách của Hạ Thiên Tường nha.

Bước đến gần hai bước, cô đã biết kết cục của Liêu Diên.

Ừm, rất thảm.

Nhưng mà, vẫn có thể thảm hại thêm chút nữa.

“Ha ha.” Tô Nhược Hân hỏi vậy, Hạ Thiên Tường khẽ cười: “Không vội, cứ từ từ.”

Tô Nhược Hân đi quanh lông sắc của Liêu Diên: “Miệng vết thương đầu tiên của ông ta là cắt phăng cái chân thứ ba chỉ thuộc về đàn ông, đang đóng vảy. Miệng vết thương thứ hai ở chân trái, sau đó là đùi phải, cánh tay trái cánh tay phải, vai trái vai phải rồi đến ngực. Trình tự như này đã diễn ra năm lần.”

Nói đến đây, Tô Nhược Hân dừng một lúc, dáng vẻ như đang nghiêm túc suy tư, sau đấy cô lại nói: “Không phải là liên tục lặp lại, ít nhất là miệng vết thương thứ nhất có muốn lặp lại lần thứ hai cũng không đến lượt, cắt bỏ tận gốc, tàn nhẫn thật.”
 
Chương 1138


Chương 1138

Từng câu từng chữ của cô phân tích vết thương trên người Liêu Diên, tất nhiên giọng nói mềm mại nhẹ nhàng cũng truyền đến tai người đàn ông trong lồ ng sắt.

Liêu Diên ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Hân, lúc đầu là ánh mắt giận dữ, sau đó là ôn hòa: “Hóa ra là cô Tô, rất hân hạnh.”

“Nếu tôi đoán không sai, nếu lúc ấy tôi ở đó, có lẽ đến cả tôi ông cũng không bỏ qua.” Không ngờ người nhà họ Triệu lại trả thù người nhà họ Hạ như kẻ điên.

Nghĩ đến có nguyên nhân do cô, cô mới quyết †âm phải chữa khỏi cho Hạ Thiên Hương.

Dù gì cũng có chút liên quan đến cô.

Tuy chuyện Anna không thể trách cô, Triệu Giai Linh hận cô là sự thật, dù Anna có tồn tại hay không thì Triệu Giai Linh cũng hận cô.

Nguyên nhân chỉ có một, Triệu Giai Linh coi cô như tình địch.

Nhớ tới Chu Cường Vinh, Tô Nhược Hân cũng cạn lời.

Cô không hề rung động chút nào với Chu Cường Vinh.

Lại còn vì Chu Cường Vinh, suýt chút nữa cô chết trên tay Triệu Giai Linh.

“Ha ha, ha hả, cô Tô nói đúng lắm, đáng tiếc lúc đó cô không ở đấy, tiếc thật.” Liêu Diên âm u lạnh lùng cười to, không thèm để ý đến mười mấy vết thương trên người.

“Ánh mắt Tô Nhược Hân híp lại, thờ ơ nói: “Nhưng dù giờ có cho ông cơ hội cũng vô dụng, thứ tượng trưng cho đàn ông của ông đã mất rồi. Ha ha, ông cũng chỉ có thể cười to tự an ủi mình, còn lại chẳng qua chỉ có nỗi sợ hãi vô tận. Bây giờ ông đang chờ Hạ Thiên Tường nhanh chóng giết ông, đúng không?”

Liêu Diên nghe thấy thế, nụ cười đã biến mất, cảnh giác nhìn Tô Nhược Hân: “Cô nói với tôi mấy lời đó là muốn làm gì?”

Tô Nhược Hân mỉm cười: “Tôi chỉ muốn nói với ông rằng lát nữa thôi ông sẽ biết thế nào là chết không được mà sống cũng không xong. Tôi đảm bảo ông có thể tận hưởng những điều mà trước đây ông chưa bao giờ cảm nhận được.”

“Cô… Cô muốn làm gì?” Nhìn thấy Tô Nhược Hân tiến lại gần hai bước, Liêu Diên muốn lùi lại phía sau theo bản năng, nhưng vì ông ta đang bị trói trong lồ ng nên hoàn toàn không thể lùi lại.

“Ơ kìa! Sợ cái gì chứ? Tôi còn chưa bắt đầu mà ông đã cuống cuồng rồi? Tôi đáng sợ đến vậy sao?

‘Yên tâm đi, tôi không giết người đâu.” Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn bản thân mình, trông cô cũng chẳng giống một kẻ sắp giết người.

Cô chỉ là một cô bé thôi.

“Cô ta… Cô ta nói rằng cô vô cùng tàn nhẫn” Liêu Diên run giọng nói.

“Triệu Giai Linh?” Tô Nhược Hân khẽ chớp mắt.

Lúc này, cô đã đứng trước cái lồ ng, thậm chí cô có thể nhìn thấy các mạch máu nhỏ trên mặt Liêu Diên một cách rõ ràng. Làn da của ông ta rất trắng.

Một gã trai bao đúng nghĩa.

Liêu Diên cúi đầu và không dám nhìn Tô Nhược Hân nữa.

Đây cũng là một cách ngầm thừa nhận với lời nói của cô.

“Nói đi! Ông đã làm gì Thiên Hương? Hãy thú nhận tất cả đi. Có lẽ tôi sẽ khoan dung độ lượng và cho ông một trải nghiệm vui vẻ.” Liêu Diên sợ cô, điều này rất tốt.

Những thủ đoạn hiện giờ của cô còn tinh vi hơn nhiều so với phương pháp dùng để đối phó với Triệu Giai Linh.
 
Chương 1139


Chương 1139

Chỉ cần cô tiêm một ít nước thuốc vào miệng vết thương của Liêu Diên thì ông ta sẽ càng đau đớn hơn Triệu Giai Linh lúc trước.

Cô vốn tưởng rằng nhà họ Triệu đã vứt bỏ Triệu Giai Linh, nhưng vì cô ta, họ vẫn tìm người đàn ông này và giao cho Anna đào tạo.

“Nhược Hân…” Hạ Thiên Tường thấp giọng gọi cô.

Thật ra, điều anh không mong muốn nhất chính là để một cô bé như Tô Nhược Hân nghe thấy chuyện đàn ông ngược đãi phụ nữ.

Nó vô cùng bẩn thỉu.

Nhưng Tô Nhược Hân nhất định phải biết được sự thật.

Gô khẽ nắm tay Hạ Thiên Tường để tỏ ý rằng anh hãy yên tâm và đừng sốt ruột.

“Cô muốn chữa khỏi cho cô ta sao? Ha ha ha, tuyệt đối không thể.” Liêu Diên cười phá lên. Lúc này, dáng vẻ ông ta hơi điên cuồng, chẳng hề mảy may sợ hãi và đột nhiên trở nên to gan hẳn.

Ban đầu, Tô Nhược Hân bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Liêu Diên khoảng chừng mười giây, sau đó lặng lẽ mở ba lô trên người ra và lập tức cầm một cây kim bạc trên tay.

Những cây kim màu bạc này khác với những cây kim trong túi châm cứu của cô.

Loại kim kia là kim đặc ruột, còn loại kim này là kim có lõi.

Mà bên trong cái lõi nhỏ hẹp đó còn có loại thuốc độc nhất do cô đặc chế.

Đây cũng là loại kim châm được cô chế tạo gần đây.

Lần trước, khi bị ai đó theo dõi, cô đã dùng chính loại kim này để chế ngự tên côn đồ kia.

Nếu không có kỹ năng thì cần sử dụng chỉ số thông minh để bù đắp.

“Cô… Cô đừng tới đây.” Tô Nhược Hân không nói gì, nhưng cô càng im lặng thì Liêu Diên càng hoảng sợ khi nhìn thấy cây kim trong tay cô. Cả người ông †a mất kiểm soát và muốn né tránh cây kim trong †ay cô.

Nhưng ông ta vốn dĩ không thể né tránh.

“A a a…” Ông ta thật sự không ngờ rằng Tô Nhược Hân nói châm liền châm vào. Cây kim trong tay cô xuyên qua quần áo trên người ông ta và châm vào vị trí bị khoét thịt trên đùi ông ta một cách chuẩn xác.

Trong nháy mắt, ông ta có cảm giác như đang bị xát muối vào vết thương đang rỉ máu đầm đìa, đau đớn đến mức khiến khuôn mặt ông ta trắng bệch.

Lúc này, cuối cùng Tô Nhược Hân cũng lên tiếng: “Tôi sẽ châm từng cây kim một như một phần thưởng lên tất cả các vết thương của ông. Ông yên tâm đi! Tuy cách một lớp quần áo nhưng tôi vẫn biết được toàn bộ các vết thương của ông. Ông cứ tưởng tượng tất cả vết thương của mình sẽ cùng nhau bùng nổ loại cảm giác đặc biệt này đi. Chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.”

Tô Nhược Hân nói xong thì bàn tay lại lấy ra một cây kim bạc khác, vẫn là một cây kim bạc có lõi.

Sau đó, ánh mắt của cô bắt đầu dò xét trên người Liêu Diên để xem thử nên châm cây kim này vào vị trí nào: “Hừm, châm vào tay trái hay là tay phải đây?

Ông chọn một cái đi.”

“Không! Tôi không chọn.” Liêu Diên đau đớn đến mức muốn lao ra khỏi cái lồ ng nhưng lại không thể.

Cơ thể bị trói buộc khiến ông ta không cách nào trốn thoát, cả người giống như một con thú đang bị vây hãm.

“Không chọn cũng không sao. Vậy tôi cứ châm kim vào cả hai cánh tay là được. Dù sao thì tôi cũng có rất nhiều loại kim này, trong ba lô vẫn còn mấy chục cái.” Tô Nhược Hân mỉm cười híp mắt. Đầu tiên cô nhìn cánh tay trái của Liêu Diên trước, sau đó lại quan sát cánh tay phải của ông ta. Ánh mắt đó nhắm cực chuẩn vào vết thương trên người ông ta, không hề sai lệch một ly.

“Đừng… Đừng mà…”
 
Chương 1140


Chương 1140

“Tôi không thích đáp án này. Tôi chỉ muốn ông trả lời đúng câu hỏi của tôi thôi. Nhớ cho kỹ, ông nhất định phải nói đúng sự thật. Nếu tôi phát hiện ông nói dối thì sau này tôi lại tìm đến. Ông cũng biết kết cục sẽ thế nào rồi đấy” Một cô gái như Thiên Hương mà Liêu Diên còn có thể ra tay được thì cô có gì không dám xuống tay chứ!

Tất cả chuyện cô làm đều vì muốn tìm ra sự thật và chữa khỏi bệnh cho Thiên Hương.

Chẳng qua là do việc dùng thuốc để từ từ loại bỏ chất độc trong cơ thể Thiên Hương cũng vô ích, hơn nữa, tâm bệnh của cô ta vẫn cần tâm dược để chữa trị. Chỉ khi biết được vì sao Thiên Hương trở nên bất thường thì cô mới có thêm hy vọng chữa khỏi bệnh cho cô ta.

Căn bệnh này không thể chữa khỏi nếu chỉ sử dụng thuốc.

Liêu Diên khẽ cắn môi, vẫn đang do dự có nên nói ra hay không.

Tô Nhược Hân trừng mắt và thình lình ra tay, nhưng lần này cô dùng cả hai tay châm xuống cùng một lúc.

“A aa… A a..” Liêu Diên thét lên đầy sợ hãi. Bây giờ, ông ta đã hoàn toàn khuất phục trước cô bởi vì chỉ cần ông ta chần chừ thì Tô Nhược Hân sẽ lập tức hành động.

Hiện giờ, mồ hôi lạnh đều đã túa ra trên hai cánh tay vốn đang nhức nhối của ông ta.

Đau.

Đau vô cùng.

Đau đến mức ông ta muốn phát điên lên.

Cái cảm giác như đang bị trát muối vào vết thương này còn tê tái hơn cả cảm giác khi ông ta bị cắt mất một miếng thịt.

Trong khoảnh khắc bị khoét thịt, ông ta không thấy đau mà chỉ như chết lặng.

Nhưng vào giờ phút này, Liêu Diên lại cảm nhận được một cảm giác tê dại và thống khổ vô cùng kịch liệt và thấm thía.

“Nói đi! Tôi sẽ cho ông thêm một cơ hội cuối cùng nữa. Nếu không nói thì tôi sẽ lập tức tặng tất cả kim châm trên tay mình cho những vết thương khác của ông. Tôi tuyệt đối sẽ không thiên vị đâu, đảm bảo rằng mỗi một vị trí đều có kim bạc châm vào.”

“Đồ điên! Cô là kẻ điên! Đồ phụ nữ b3nh hoạn!”

“Ừm! Tôi đang muốn dồn ép ông tới mức phát điên đấy. Hoặc là ông nói ra, hoặc là bị chọc điên, ông tự chọn đi! Dù sao đi nữa, nếu ông thật sự xảy ra chuyện thì cũng chẳng có ai quan tâm tới sự sống chết của ông đâu. Tiếp theo đây, tất cả vết thương trên người ông đều sẽ được tặng một cây kim bạc.

Loại kim châm chứa thuốc này do tôi đặc chế đấy.

Nó cực kỳ đắt đỏ.”

Tô Nhược Hân bắt đầu lấy kim châm ra.

Tay cô cầm hết cây kim này tới cây kim khác, sau đó chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng là có thể châm toàn bộ chúng lên người Liêu Diên cùng một lúc.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đây chắc chắn là phương pháp châm cứu đơn giản nhất.

Nhưng nhất định cũng là phương pháp châm cứu hiệu quả nhất.

Liêu Diên không thể trốn tránh được. Ông ta chỉ cần cảm nhận cơn đau hiện tại từ ba vết thương trên người mình là đã đau buốt đến mức sắp phát điên.

Không thể chịu thêm nổi.

Tô Nhược Hân đang vân vê mười mấy cây kim bạc trong tay với tốc độ rất nhanh. Tưởng tượng tới cảnh tượng một lát nữa, mấy chục cây kim bạc này sẽ đồng thời bắ n ra rồi đâm xuống người mình, sắc mặt Liêu Diên càng ngày càng tái nhợt. Ông ta lập tức run cầm cập và nói: “Tôi nói… Tôi nói! Tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện!”
 
Chương 1141


Chương 1141

Nếu không, ông ta cảm thấy bản thân chưa bị Hạ Thiên Tường tàn nhẫn như hổ sói cắn chết thì đã bị Tô Nhược Hân châm kim rồi đau đớn tới chết trước rồi.

Chỉ cần toàn bộ những cây kim kia đâm xuống thì nhất định ông ta sẽ có kết cục thê thảm, sống không bằng chết.

Bây giờ ông ta đã đau tới mức chết đi sống lại, nếu hơn mười cây kim tiếp tục đâm vào thì chắc chắn ông ta sẽ không muốn sống nữa.

“Nói đi! Tốt nhất ông đừng nói dối, nếu không thì hậu quả sẽ càng thảm hại hơn đấy.” Khi đối phó với kẻ thù, Tô Nhược Hân không hề nương tay, bởi vì nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình.

Hạ Thiên Hương chính là vết xe đổ để cô lấy đó làm bài học.

Liêu Diên nhắm mắt lại như thể đã hạ quyết tâm.

Ngay sau đó, ông ta mở mắt ra và nói: “Là Lục Diễm Chi. Bà ấy đã c ởi quần áo của Hạ Thiên Hương và đưa người tới trước mặt tôi. Ngoài ra, cũng chính bà ấy đã tự tay tiêm thuốc cho Hạ Thiên Hương.”

Âm thanh “bịch” vang lên. Di động trong tay Hạ Thiên Tường rơi xuống đất. Chắc chắn Lục Diễm Chi chưa từng nói về những chuyện này. Thảo nào Hạ Thiên Hương lại phát điên thành dáng vẻ như thế.

Cảm giác bị chính mẹ đẻ của mình làm nhục nhất định còn kinh khủng hơn địa ngục trần gian.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể” Người †a nói rằng hổ dữ không nỡ ăn thịt con, Hạ Thiên Tường không tin Lục Diễm Chỉ lại hãm hại Hạ Thiên Hương như vậy.

Chuyện đó còn diễn ra trong biệt thự riêng của họ.

Ngay trong phòng của Hạ Thiên Hương.

Tiếc là khi đó anh đang bận đối phó với Mai Diễm Tinh nên không về nhà.

Ngay trước khi anh về nhà, Lục Diễm Chỉ và Liêu Diên đã làm ra loại chuyện tàn nhãn kia, có thể nói là bọn họ còn không bằng con vật.

Không, không, không. Chắc chắn Lục Diễm Chi sẽ không đối xử với Hạ Thiên Hương như vậy, bởi Thiên Hương chính là con gái ruột của bà ta.

Hạ Thiên Tường không cách nào tin được.

“Bà ấy hít thuốc nên đã mất tự chủ.”

Liêu Diên vừa nói xong câu này thì sắc mặt Hạ Thiên Tường đã u ám như thể mặt nước đang cuộn trào và cơn giông trước lúc bão tố: “Việc này cũng do ông đã khiến bà ấy bị nghiện, đúng không?”

Một người mẹ từng giữ mình trong sạch đến vậy, thế mà lại đi tới bước đường này. Hạ Thiên Tường cảm thấy cả thế giới như đang phát điên khiến anh không thể hiểu rõ và cũng không thể chịu đựng được.

Thậm chí, anh còn không biết từ nay về sau phải đối mặt với Lục Diễm Chỉ thế nào. Đó chính là mẹ của anh.

Mẹ ruột của anh.

“Ơ kìa, không ai ép buộc bà ấy cả. Đó là do bà ấy tự nguyện vì yêu thích cảm giác như vậy. Con người sống trên đời nên biết tận hưởng lạc thú trước mắt mà”

Tô Nhược Hân đã hỏi và nghe xong.

Chỉ là người đàn ông bên cạnh đã rời đi trước cô.

Hạ Thiên Tường không thể nghe thêm bất cứ điều gì về Lục Diễm Chi nữa.

Tô Nhược Hân vội vàng đi theo: “Hạ Thiên Tường!

Chúng ta không thể để bà ta gặp lại Thiên Hương.”

E là Hạ Thiên Hương gặp Lục Diễm Chỉ thêm một lần thì bệnh tình cũng sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Gặp càng nhiều lần thì càng thêm tồi tệ.
 
Chương 1142


Chương 1142

Hạ Thiên Tường hồi tưởng lại một chút. Quả thật khi Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương cùng ở viện điều dưỡng thì bệnh tình của Hạ Thiên Hương càng ngày càng nặng hơn, như thể vĩnh viễn không thể hồi phục lại được.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mũi tiêm mà Hạ Thiên Hương bị ép tiêm lại do Lục Diễm Chỉ thực hiện.

Có lẽ là do trong khoảnh khắc đó, bà ta đã lên cơn nghiện và đánh mất lý trí nên hoàn toàn không biết mình đang làm gì.

Nhưng đối với Hạ Thiên Hương đang tỉnh táo mà nói, việc bị mẹ ruột mình tiêm thuốc chắc chắn là nỗi bi thương suốt cả đời cô ta.

Nếu có thể, tốt hơn hết là cô ta đừng bao giờ nhớ lại cảnh tượng đó trong suốt phần đời còn lại của mình nữa.

Lúc ra khỏi nhà tù đen thì đêm đã khuya.

Nhưng rõ ràng là đêm càng khuya thì Hạ Thiên Tường lại càng thêm tỉnh táo.

Anh cũng không hề buồn ngủ mà chỉ lẳng lặng ngồi trong xe, dùng bàn tay to của mình nắm chặt bàn tay Tô Nhược Hân.

Tuy rằng bàn tay kia vẫn còn khô ráo và ấm áp nhưng lúc này, lòng bàn tay của Tô Nhược Hân lại cảm nhận được sự bất lực và thất vọng.

Mà sự bất lực và thất vọng đó lại là điều khiến người ta đau lòng nhất.

“Hạ Thiên Tường! Sẽ không sao đâu! Có lẽ bà †a không cố ý.” Từ khi quay về, cô không hề gặp Lục Diễm Chi cho nên cô không biết hiện giờ bà ta đang trải qua chuyện gì: “Nhưng mà bà ta phải cai nghiện.”

Nếu không, lần này người bị hại chính là con gái bà ta, còn lần sau chẳng biết bà ta sẽ hại ai nữa.

Thậm chí Tô Nhược Hân còn nghĩ rằng người sẽ bị Lục Diễm Chi hãm hại tiếp theo chính là cô.

Bởi vì Lục Diễm Chi không thích cô.

Cho tới bây giờ, bà ta vẫn chưa bao giờ che giấu sự chán ghét của mình đối với cô.

Hạ Thiên Tường lẳng lặng ngồi trên ghế, lặng lế ngắm nhìn màn đêm đang trôi qua ngoài cửa xe và không nói một lời nào suốt một lúc lâu.

Đã đến lúc anh phải ngả bài với Hạ Sâm rồi.

Chính Hạ Sâm đã tạo ra sự bất thường và náo loạn trong ngôi nhà này.

“Hạ Thiên Tường, anh đang nghĩ gì vậy? Có thể nói cho em biết không?” Tô Nhược Hân siết nhẹ cánh tay của Hạ Thiên Tường và thầm mong giúp anh lấy lại tinh thần.

Người đàn ông chậm rãi quay đầu lại: “Nhược Hân! Em nói gì vậy?”

Việc anh hỏi lại như vậy rõ ràng cho thấy anh vừa thất thần: “Anh đang nghĩ gì vậy? Nói cho em biết được không?”

“Có lẽ là do anh quá yếu đuối, để cho ông ta tổn thương bà ấy hết lần này tới lần khác nên mới dẫn tới tình cảnh hỗn loạn như hiện giờ. Nhược Hân! Bây giờ anh sẽ không bỏ qua cho ông ta và bà ấy nữa.”

Một người là ba, một người là mẹ, Hạ Thiên Tường đều không muốn bỏ qua cho ai cả.

Cuộc sống đã bị xáo trộn vì họ.

Mà kẻ đầu sỏ gây nên tình cảnh này chính là Hạ Sâm.

“Hạ Thiên Tường! Đây không phải là lỗi của anh.

Sẽ không sao đâu. Nếu biết nguyên nhân thì em sẽ chữa khỏi bệnh cho Thiên Hương. Khi đưa cô ấy trở về thì em sẽ trả lại cho anh một Hạ Thiên Hương khỏe mạnh và vui vẻ nhất.”

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom