Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1082


Chương 1082

Tô Nhược Hân võ đùi: ‘Không được, đêm nay không được, đêm nay tôi có hẹn rồi.” Cô và Dương Mỹ Lan đã hẹn cùng đi ăn đồ nướng chúc mừng nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học Nam Kinh rồi.

“Hả, hẹn với ai rồi? Hủy bỏ không được sao?

Không phải là bạn trai của cô chứ?” Y tá Hải Niệm lập tức hóng chuyện, hỏi liên tù tì.

Tô Nhược Hân đánh y tá Hải Niệm một cái nhẹ: “Cô nói bậy bạ gì vậy! Tôi có hẹn với bạn thân của mình mà.”

“Ơ kìa, vậy tại sao cô lại khẩn trương và chột dạ thế? Chậc chậc, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng cả rồi”

“Không có.” Tô Nhược Hân tuyệt đối không thừa nhận.

Bây giờ đối với cô, từ bạn trai này thật sự là điều cấm ky.

Tính ra thì cho tới bây giờ, Hạ Thiên Tường vẫn chưa từng thừa nhận anh là bạn trai của cô.

Một lúc sau, hễ là người có thể tạm ngừng công việc trong phòng khám thì họ đều đến chào hỏi Tô Nhược Hân, thậm chí còn nhiệt tình hơn trước rất nhiều.

Tô Nhược Hân thở dài một hơi. Sở dĩ trước đây cô rời khỏi phòng khám là vì cảm thấy không thoải mái, bởi Mạc Tử Đơn đã tuyên bố với mọi người trong phòng khám rằng cô là người của ông ta.

Vì vậy, mọi người trong phòng khám đó đều rất khép nép và lễ độ khi nhìn thấy cô. Điều đó thật sự nhàm chán.

Nhưng dựa vào tình hình hiện giờ của phòng khám này thì cô biết rằng mình hoàn toàn không thể thoải mái như trước đây nữa.

Nếu đã trải nghiệm loại cảm giác này thì nó sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn.

Tô Nhược Hân lại đến khoa cấp cứu để thực tập.

Chủ nhiệm khoa không còn là chủ nhiệm Mạnh nữa. Chủ nhiệm Trương mới được bổ nhiệm thấy Tô Nhược Hân bước vào: “Tô Nhược Hân, cô tới rồi.

Mọi người đều nhớ cô đấy! Bây giờ nhiệm vụ đều đã được phân công rồi, nếu cô rảnh rỗi thì hãy hỗ trợ tiêm thuốc đi.”

“Vâng, cám ơn chủ nhiệm Trương.” Chủ nhiệm Trương này khá tốt tính, luôn luôn tươi cười, thoạt nhìn rất bình dị và dễ gần.

Kết quả là Tô Nhược Hân đi loanh quanh một hồi mà không giúp được gì, cùng lắm là đứng một bên để đưa tăm bông và băng cá nhân. Điều này khiến cô chán muốn chết.

“Các người nghe tin gì chưa? Ở thành phố T của chúng ta có một viện điều dưỡng vẫn luôn tìm kiếm bác sĩ có thể chữa bệnh rối loạn tâm thần đấy. Cũng chẳng biết người trong viện điều dưỡng đó có từng tìm bác sĩ Mạc hay chưa. Tôi cho rằng muốn chữa khỏi căn bệnh đó trong thời gian ngắn thì dù có phóng tâm mắt khắp thành phố T, ngoại trừ bác sĩ Mạc thì không ai có thể chữa khỏi được.”

“Ai biết được chứ! Theo tôi thấy, chúng ta có nên đề xuất cho viện điều dưỡng kia hay không?”

“Cô có phương thức liên lạc sao?”

“Có! Mấy ngày nay có hàng loạt tin tức được phát tán mà.”

“Có thể cho tôi xem nội dung của tin tức được phát tán đó không?” Trái tim của Tô Nhược Hân đột nhiên đập mạnh khi nghe nói về căn bệnh nan y phức tạp.

Cô vô cùng tò mò về cách chữa các căn bệnh nan “Ai cũng có thể đọc tin tức được phát tán. Tôi đã đăng nó lên nhóm của chúng ta rồi. Tô Nhược Hân, cô xem thử cô có thể chữa khỏi căn bệnh đó không? Nghe nói tiền thưởng cực kỳ cao.”

“Cao bao nhiêu?” Tô Nhược Hân mở tin nhắn của nhóm và chờ đồng nghiệp gửi.
 
Chương 1083


Chương 1083

“Nếu chữa khỏi bệnh sẽ được thưởng ngay ba mươi tỷ đồng, chưa tính phí chẩn đoán nữa đấy.”

Chuông điện thoại rung lên một tiếng, đồng nghiệp gửi tin nhắn đến.

Tô Nhược Hân nhìn vào màn hình thì thấy không chỉ có thông tin liên lạc mà quả thật còn có tiền thưởng là ba mươi tỷ đồng.

Cô liếc nhìn số điện thoại liên lạc và trực tiếp gửi một tin nhắn đi. Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn ba chữ “tôi trị được”.

Đơn giản và súc tích, người dân nước Z đều có thể hiểu được.

Cứ xem thử trước rồi nói sau.

Một lúc sau, có người phản hồi cho cô: “Bây giờ cô có thời gian không? Có thể hẹn thời gian gặp mặt không?”

Tô Nhược Hân hiểu đối phương đang muốn kiểm †ra xem cô có năng lực thật sự hay không.

Nếu cô nói rằng Hạ Thiên Tường là do cô cứu thì không biết đối phương sẽ phản ứng thế nào.

Cô nghĩ chắc chắn họ sẽ không kiểm tra cô nữa.

Đối phương nhất định sẽ đối xử với cô giống như Mạc Tử Đơn, nóng lòng mong muốn đề bạt cô.

Tuy nhiên, đối phương hoàn toàn không biết năng lực của cô.

“Bây giờ tôi không có thời gian! Buổi trưa đi. Sau khi tôi tan ca vào buổi trưa thì có thể hẹn gặp một lát”

“Cô làm việc ở đâu? Tôi sẽ tới đó gặp cô.”

Tô Nhược Hân lập tức gửi địa chỉ của phòng khám và thời gian tan ca buổi trưa.

Quả nhiên, khi cô vừa rời khỏi phòng khám sau giờ làm thì một người phụ nữ đã tới trước mặt chào đón cô: “Cho hỏi ai là cô Tô vậy?”

Tô Nhược Hân không ngờ đối phương lại đúng giờ như vậy. Xem ra người này đang rất sốt ruột tìm bác sĩ có thể chữa bệnh.

“Là tôi.”

“Là cô ấy.’ Hải Niệm đẩy Tô Nhược Hân đến trước mặt người phụ nữ kia: “Chị định mời cô Tô của chúng tôi chẩn đoán bệnh đúng không?”

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu của phòng khám: “Đây là phòng khám của Mạc Tử Đơn sao?”

“Đúng vậy. Đây là chuỗi phòng khám của bác sĩ Mạc.”

“Thì ra là do bác sĩ Mạc đứng tên! Thế thì thôi vậy, thật sự xin lỗi cô! Tôi còn có việc khác phải làm nên đi trước đây.” Người phụ nữ vừa nói xong liền xoay người rời đi.

Dáng vẻ đó rõ ràng cho thấy sau khi nghe thấy tên của bác sĩ Mạc, người đó không còn hứng thú với Tô Nhược Hân nữa. Hải Niệm vội vàng tiến lên và ngăn cô ta lại: ‘Lế nào đó là căn bệnh mà ngay cả bác sĩ Mạc cũng không thể chữa trị được?” Tuy y †á Hải Niệm cảm thấy ở thành phố T, nếu đó là căn bệnh mà chỉ Mạc Tử Đơn mới chữa trị được thì gần như người đó cũng sẽ không sống được mấy ngày nữa, nhưng cô ta không tin rằng Mạc Tử Đơn không thể chữa khỏi bệnh cho đối phương.

Bởi vì khi đối phương nhắc tới Mạc Tử Đơn thì phản ứng hơi dữ dội và chỉ thuận miệng hỏi cho có.

Ngoài ra, đối phương cũng rất khinh thường Tô Nhược Hân cho nên cô ta mới truy hỏi tới cùng.

Mạc Tử Đơn đã tuyên bố rằng khi Tô Nhược Hân trở lại, mọi người nhất định phải chăm sóc Tô Nhược Hân thật tốt và tuyệt đối không để Tô Nhược Hân chịu thêm một chút uất ức nào nữa. Bằng không, nếu ông ta biết được người nào tiếp tục ức hiếp Tô Nhược Hân, thì điều người đó phải chịu không chỉ đơn giản là rời khỏi cương vị công tác mà chắc chắn sẽ có hình phạt nghiêm khắc hơn cả từ chức.

Không ngờ y tá Hải Niệm chỉ thuận miệng hỏi mà người phụ nữ kia lại gật đầu: “Đúng vậy. Bác sĩ Mạc đã xem qua và dứt khoát lắc đầu.”
 
Chương 1084


Chương 1084

Thấy người phụ nữ không giống đang nói nhảm, Hải Niệm bèn tránh sang một bên, “Vậy chị đi thong thả”

Nếu đó là căn bệnh mà bác sĩ Mạc cũng không thể chữa khỏi thì Tô Nhược Hân càng không thể chữa được. Hải Niệm cảm thấy Tô Nhược Hân không nên ôm đồm bệnh nhân này, nếu không thể chữa khỏi cho bệnh nhân này và xảy ra vấn đề thì một học sinh vừa mới tốt nghiệp trung học như cô sẽ bị hủy hoại thanh danh.

Người phụ nữ bỏ đi không chút do dự.

Gô ta bước đi rất nhanh như thể đang vô cùng vội va.

Có vẻ như cô ta vẫn đang bôn ba khắp nơi để tìm bác sĩ có thể chữa bệnh.

“Đợi đã.” Nhìn bóng lưng của người phụ nữ, Tô Nhược Hân cầm lòng không đậu bèn hô lên. Người đời đều nói rằng cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp. Nếu căn bệnh này thật sự khó chữa thì cô rất muốn thử một lần.

Nếu thử không được thì nói sau.

Cô tuyệt đối không thể phớt lờ hay không chịu thử, đó không phải phong cách của cô.

“Chậc, cô có ý kiến gì về việc tôi không đồng ý để cô khám bệnh sao?” Sau khi bị ngăn lại, sắc mặt của người phụ nữ kia rất tệ. Cô ta cảm thấy Tô Nhược Hân cứ mặt dày mày dạn quấn lấy cô ta khăng khăng đòi đi chữa bệnh, nên cho rằng cô đang muốn kiếm ba mươi tỷ đồng kia.

Nhưng ba mươi tỷ đồng kia thật sự không dễ kiếm. Rất nhiều bác sĩ nổi tiếng trong ngành y khi nhìn thấy bệnh nhân kia đều bó tay bất lực, cô gái trẻ tuổi này chắc chắn cũng không làm được.

“Đúng! Tôi có ý kiến!”

Người phụ nữ nhìn lướt từ đầu đến chân của Tô Nhược Hân: “Xin lỗi, người không biết y thuật thì không được phép chẩn đoán bệnh.”

“Chị nói Tô Nhược Hân không biết y thuật sao?

Chị mù à, Tô Nhược Hân vô cùng am hiểu y thuật.” Y tá Hải Niệm hét lên.

Tuy nhiên, cô ta hoàn toàn không biết trình độ y thuật của Tô Nhược Hân đạt đến mức nào mà chỉ biết Tô Nhược Hân rất am hiểu nó.

“Cô ấy thật sự am hiểu y thuật sao?”

“Am hiểu thật mà. Nếu chị không tin thì có thể nói Tô Nhược Hân chẩn đoán sức khỏe của chị ngay tại chỗ. Tôi đảm bảo rằng cô ấy có thể trả lời các câu hỏi một cách trôi chảy và việc kiểm tra có thể hoàn thành trong nháy mắt, hơn nữa còn tuyệt đối chính xác.

“Vậy được! Mấy ngày nay tôi thật sự không thoải mái cho lắm, mời cô Tô kiểm tra một chút.” Người phụ nữ nói chuyện như thể đang đùa giốn.

Tô Nhược Hân nhìn người phụ nữ kia một cách nghiêm túc rồi nói: “Chị thật sự có một vài bệnh lý nhỏ, hơn nữa mấy ngày nay vấn đề này xảy ra rất thường xuyên.”

“Ồ, vậy cô nói cho tôi biết tôi bị làm sao thế?”

Người phụ nữ không ngờ Tô Nhược Hân lại biết rằng triệu chứng của cô ta xảy ra vô cùng thường xuyên.

Tô Nhược Hân tiến lên một bước, lại gần người phụ nữ và thì thầm: “Đó là căn bệnh không tiện nói ra.

“Cô.. Cô có thể nhìn ra sao?” Sắc mặt của người phụ nữ hơi biến đổi vì không nghĩ rằng Tô Nhược Hân thật sự có thể nhìn ra.

“Ừm! Hay là tôi cho chị một đơn thuốc để chữa trị cho chị trước, sau đó tôi sẽ đến gặp bệnh nhân mà chị đã đề cập, được không?” Theo nội dung trong bài đăng nhóm thì bệnh nhân kia ắt hẳn đã mắc bệnh tâm thần.

Mà các bệnh về tâm thần thường là căn bệnh khó chữa nhất.
 
Chương 1085


Chương 1085

“Không, không cần! Cô đi theo tôi.’ Tô Nhược Hân vừa nói điều này thì người phụ nữ kia đã quyết định đưa cô đi cùng.

Bởi vì, nếu Tô Nhược Hân thật sự chữa khỏi bệnh thì đối phương không chỉ thưởng cho Tô Nhược Hân ba mươi tỷ đồng mà ngay cả cô ta, người cung cấp bác sĩ cũng sẽ được thưởng, tất nhiên số tiền sẽ thấp hơn nhiều, là ba mươi triệu đồng.

Nhưng ba mươi triệu đồng cũng là tiền. Đối với người bình thường thì ba mươi triệu đồng cũng không phải là số tiền nhỏ.

“Tô Nhược Hân, cố lên! Nếu cô kiếm được ba mươi tỷ đồng thì ngày mai giám đốc Giang sẽ mời một bữa. Ông ấy mời, cô trả tiền, được không?”

“Không thành vấn đề.” Tô Nhược Hân quyết định.

Nếu như thật sự không chữa được căn bệnh của đối phương và không kiếm được tiền để mời khách thì đêm mai cô sẽ đi đua xe.

Cô đột nhiên muốn đua xe vì việc tiền kiếm từ đua xe thật sự rất nhanh.

Tô Nhược Hân lên xe, nhìn thấy trên xe có giấy ghi chú thì tiện tay xé một trang, sau đó viết một đơn thuốc bằng tốc độ cực nhanh: “Cho chị này!”

Người phụ nữ nhìn xuống, hóa ra chúng là cây cát canh, địa du, cây hòe, kha tử và cây anh túc với liều lượng mỗi thứ là ba gam, hai trăm năm mươi gam cá chạch làm sạch nội tạng, sau đó tất cả vị thuốc được đun sôi cùng nhau và uống.

“Đơn thuốc này thật sự có thể chữa khỏi bệnh của tôi sao?” Người phụ nữ vẫn còn hơi nghi ngờ.

“Nếu mỗi ngày trước khi uống thuốc sắc, chị kiên trì ngâm mình trong nước ấm vài phút thì sẽ nhanh khỏi hơn, hiệu quả cũng tăng gấp bội.” Tô Nhược Hân gật đầu chắc nịch để tăng thêm lòng tin cho người phụ nữ.

Nghe thấy những lời này của Tô Nhược Hân, người phụ nữ đã hoàn toàn tin tưởng.

Bởi vì từ đầu đến cuối, Tô Nhược Hân không hề nói rõ hoàn toàn về căn bệnh của cô ta mà chỉ ám chỉ rằng cô ta nên ngâm mình trong nước ấm trước khi uống thuốc, điều này chứng tỏ Tô Nhược Hân đã phán đoán chính xác về căn bệnh của cô ta.

Cô ta thật sự không ngờ Tô Nhược Hân sẽ đưa đơn thuốc cho mình, cũng không dám coi thường Tô Nhược Hân nữa.

“Cô Tô, tôi họ Vũ, cô có thể gọi tôi là chị Vũ. Tôi có một bệnh nhân tinh thần không ổn, hốt hoảng điên loạn. Lát nữa gặp cô ấy, cô không cần sợ hãi, chỉ cần chữa bệnh cho cô ấy là được. Nếu cô có thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy thì số đồng kia chắc chăn sẽ trả đủ cho cô.

Tô Nhược Hân gật đầu. Thật ra cô cũng không muốn ba mươi tỷ đồng mà chỉ tò mò về căn bệnh này thôi.

Bây giờ, cô rất thích nghiên cứu về những căn bệnh nan y phức tạp và không thể chữa khỏi.

Nếu không, các loại bệnh đơn giản và không có tính thách thức mà các bác sĩ bình thường cũng có thể điều trị, cô có ra tay hay không cũng chẳng quan trọng.

“Tôi nhớ rồi.” Tô Nhược Hân mỉm cười đáp lại, sau đó dựa vào trên ghế và nhắm mắt nghỉ ngơi. Tối hôm qua cô ngủ không ngon, sáng sớm đã bị người chuyển phát nhanh đánh thức cho nên bây giờ Tô Nhược Hân thật sự hơi mệt mỏi.

Gô tựa vào lưng ghế, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Tâm trạng thoải mái của cô khiến người phụ nữ bên cạnh cau mày. Nói ngủ liền ngủ, cô thật sự có thể chữa bệnh sao? Gô ta lại hơi nghỉ ngờ.

Dù sao thì trông Tô Nhược Hân vẫn còn quá trẻ.

Tô Nhược Hân cũng không ngờ rằng khi cô lên xe của người khác lại có thể ngủ ngay lập tức.
 
Chương 1086


Chương 1086

Nếu bây giờ gặp phải “sát thủ” gì đó thì cô đã tiêu đời từ lâu rồi.

Mãi tới khi chiếc xe dừng lại thì Tô Nhược Hân vấn chưa thức dậy.

Cuối cùng chị Vũ đánh thức Tô Nhược Hân: “Cô Tô! Tới nơi rồi. Sau khi xuống xe, chẩn đoán bệnh và kê đơn thuốc thì cô có thể nghỉ ngơi.”

Tô Nhược Hân mở mắt ra. Lúc xuống xe và chưa kịp đứng vững, cô đã nhìn thấy trong di động của mình, các bác sĩ và y tá ở phòng khám đang nhắc nhở cô đừng phô trương, bởi vì bây giờ mọi người đều biết rằng Mạc Tử Đơn đã từng khám bệnh cho đối phương rồi.

Mạc Tử Đơn còn không thể làm được, huống chi cô chỉ là một thực tập sinh.

Tô Nhược Hân nghiêm túc đọc toàn bộ lời nhắc nhở từ các đồng nghiệp của mình và đi theo chị Vũ vào viện điều dưỡng trước mặt.

Đây là một viện điều dưỡng nằm ở khu vực ngoại ô thành phố T. Môi trường trong lành, tràn ngập hoa cỏ và cây cối khiến người ta cảm thấy vui vẻ và thoải mái. Đây là nơi thích hợp nhất để tĩnh dưỡng và chữa bệnh tâm thần.

Tô Nhược Hân vừa đi vừa hỏi: “Cô ấy bao nhiêu tuổi? Có phải từng gặp chuyện gì kích động không?”

Cô đã ngủ đủ trên xe rồi nên muốn tranh thủ lúc này để hỏi thăm, lát nữa gặp bệnh nhân cũng sẽ dễ dàng chẩn đoán bệnh và kê đơn thuốc phù hợp.

“Đó là một cô gái hai mươi mấy tuổi. Về chuyện có từng chịu kích thích gì hay không thì hình như là có, nhưng người nhà bệnh nhân vẫn luôn giữ bí mật tình hình cụ thể”

Tô Nhược Hân sửng sốt và dừng bước: “Có lẽ sự kích thích đó chính là nguyên nhân khiến tinh thần cô ấy bất thường như bây giờ. Lát nữa gặp mặt, chị có thể nhờ người nhà tường thuật lại câu chuyện để tôi kê đơn thuốc không?”

“Chuyện này…” Chị Vũ do dự một hồi rồi nói: “Cô hãy nói với người nhà cô ấy đi.”

Tô Nhược Hân hiểu rằng chắc chắn sự việc đã kích thích cô gái không tiện nói ra.

Tuy nhiên, bọn họ không nói cũng là điều dễ hiểu, bởi vì họ không muốn kể lại cảnh tượng đã kích động cô gái nữa.

“Được, để tôi hỏi” Tô Nhược Hân gật đầu. Với tư cách là bác sĩ, cô nhất định phải hỏi rõ ràng về nguyên nhân phát bệnh của bệnh nhân, nếu không sẽ rất khó kê đúng thuốc.

Vừa bước vào cổng viện điều dưỡng thì lập tức có người chào đón họ: “Chị Vũ, chúng ta cứ việc đưa người vào là được. Nếu chẩn đoán đúng thì sẽ có tiền thưởng, còn chẩn đoán không tốt cũng sẽ được một triệu rưỡi, lát nữa cô hãy tới đây nhận tiền.”

“Được. Cảm ơn!”

Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra tại sao chị Vũ lại vồn vã tìm bác sĩ cho bệnh nhân như vậy. Hóa ra bệnh nhân có khỏi bệnh hay không thì cô ta đều được nhận tiền. Không thể không nói rằng bệnh nhân kia là một người vô cùng giàu có và hào phóng.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến chuyện mà cô gái kia có thể đã gặp phải thì Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra.

Tô Nhược Hân đi theo y tá dẫn đường xuyên qua một hành lang thật dài. Khi chuẩn bị bước vào một tòa nhà nhỏ tách biệt ở phía trước, cô chợt nghe thấy tiếng hét chói tai từ tòa nhà phía sau.

Tiếng khóc vang vọng khắp khu vực ngoại ô và đối lập với sự im lặng như tờ, tạo nên một cảm giác gai người khó hiểu.

Nhưng âm cuối của tiếng kêu đó vẫn chưa dứt hẳn. Từ trong tòa nhà nhỏ đối diện truyền đến tiếng kêu còn thê lương hơn trước: ‘Buông, buông ral Không cần… Đừng…

Tiếng kêu đầy sợ hãi này khiến Tô Nhược Hân đột nhiên dừng bước, sau đó đứng yên tại chỗ và không thể động đậy.
 
Chương 1087


Chương 1087

Thật ra khi chị Vũ nói với cô về tình hình của cô gái trên đường đi, quả thật cô đã hơi nghi ngờ.

Tuy nhiên, cô vẫn nghĩ rằng mọi thứ sẽ không trùng hợp như vậy.

Nhưng không ngờ cô lại đến đây thật, sau đó còn muốn khám bệnh cho bệnh nhân – rõ ràng là một người quen.

Rõ ràng là một người rất quen thuộc.

Lúc này, Tô Nhược Hân giật mình và sững sờ…

Là Hạ Thiên Hương.

Chỉ vì người đàn ông họ Liêu kia mà cô ta đã phát điên rồi.

“Sao vậy? Sợ à? Cảm thấy bản thân không thể trị bệnh được sao?” Nữ y tá dẫn đường quay đầu lại và liếc nhìn Tô Nhược Hân đang đứng yên.

Ngay từ giây đầu tiên nhìn thấy Tô Nhược Hân, cô ta đã nhận định rằng Tô Nhược Hân chỉ là một kẻ lừa gạt được chị Vũ mời tới để lừa phí giới thiệu là một triệu rưỡi mà thôi.

Cô ta cho rằng Tô Nhược Hân chắc chắn sẽ không thể chữa bệnh.

Vì vậy lúc này, trong khi Tô Nhược Hân đang dừng lại, trong mắt cô ta chỉ có sự khinh bỉ và xem thường.

Bây giờ Tô Nhược Hân mới bình tĩnh trở lại. Cô không sợ, chỉ là cô không ngờ sẽ gặp lại người nhà họ Hạ trong tình huống như thế này.

Cô vấn lo lắng rằng nếu Lục Diễm Chỉ biết cô tới đây để chữa bệnh cho Hạ Thiên Hương thì bà ta có phản đối hay không.

“Cứu! Cứu tôi! Buông ra, buông ra đi…”

Trong tòa nhà nhỏ, tiếng hét của Hạ Thiên Hương không ngừng vang lên. Tô Nhược Hân đột nhiên xoay người và bước nhanh như bay về phía con đường lúc tới đây.

Tốc độ đó khiến cho nữ y tá dẫn cô tới đây cau mày: “Chậc, vẫn chưa nhìn thấy bệnh nhân mà đã sợ hãi như vậy rồi. Lá gan chỉ có thế mà cũng muốn tới đây lừa tiền ư? Thật quá giả tạo.”

Cô ta đuổi theo Tô Nhược Hân, hai người lần lượt đến trước mặt chị Vũ. Nhưng Tô Nhược Hân lại đi lướt qua người chị Vũ. Y tá bèn dừng lại và nói với chị Vũ: “Vừa nhìn đã thấy cô gái này là một kẻ lừa đảo. Vẫn chưa tiến vào trong, chỉ mới nghe tiếng la hét thì cô ta đã lập tức xoay người bỏ chạy ra ngoài rồi. Chậc, chị Vũ! Chị sẽ không thuê một kẻ chuyên đi lừa đảo để kiếm số tiền một triệu rưỡi đấy chứ?”

“Tôi là hạng người như vậy sao? Tôi thấy cô ấy thật sự có chút tài năng và biết chẩn đoán bệnh nên mới đưa cô ấy tới đây để chẩn đoán cho cô Hạ mà.

Cô không thể sỉ nhục tôi như vậy. Tôi cũng có lập trường đấy!”

“Chị Vũ! Chị đã từng gặp một bác sĩ nào trẻ tuổi như vậy chưa? Cho dù từng gặp thì cũng chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ nhoi trong bệnh viện, phụ trách kê đơn cho bác sĩ trực mà thôi. Sao chị dám mang người như vậy đến đây? Chị cứ đợi bị chủ tịch Lục dạy bảo đi.”

“Cô cũng không thể coi thường cô Tô như thế! Cô ấy chỉ cần liếc mắt liền biết tôi mắc chứng bệnh không tiện nói ra. Điều này chứng tỏ cô ấy giỏi giang đến mức nào, chỉ cần một ánh mắt đã có thể xác định chứng bệnh của tôi.” Chị Vũ vẫn không tin Tô Nhược Hân là một người không biết gì.

“Chị mắc bệnh không tiện nói ra sao? Chị mắc căn bệnh không tiện nói ra nào vậy?”

“Chính là cái đó… Bệnh ở vị trí không thể nói.” Chị Vũ hơi xấu hổ và đáp lại.

“Vị trí nào?” Nữ y tá vẫn không thể nghĩ ra.

“Trĩ” Chị Vũ nhỏ giọng đáp: “Cô đừng nói cho ai biết.”

Nữ y tá sửng sốt một chốc, sau đó chỉ về phía Tô Nhược Hân: “Cô ta vừa nhìn đã biết chị mắc bệnh này?”

“Đúng vậy! Nếu không, cô nghĩ tại sao tôi lại mời cô ấy đến đây để khám bệnh chứ? Cô ấy rất thông minh và xuất sắc!”
 
Chương 1088


Chương 1088

“Hay là cô ta đã biết chị mắc bệnh này từ trước rồi?” Cho nên chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên. Chị Vũ nhất định đã bị lừa.

“Chậc! Ngay cả con trai và con gái của tôi cũng không biết bệnh tình của tôi, chỉ có chồng tôi biết chuyện này thôi. Vì vậy cô Tô không thể biết từ trước được. Tôi đảm bảo hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, trước đây cũng chưa từng tiếp xúc với cô ấy. Thế thì làm sao cô ấy biết được bệnh của tôi?” Chị Vũ nói với giọng điệu rất chắc chắn.

Nữ y tá vẫn không tin: “Nhưng trông cô ta không giống một người có thể chữa bệnh. Mới vừa nghe thấy tiếng hét mà cô ta đã sợ hãi rồi.” Cô ta nói xong và nhìn Tô Nhược Hân một lần nữa.

Chị Vũ cũng nương theo ánh mắt của cô ta nhìn về phía trước. Kết quả là vừa nhìn sang thì hai người đều đồng loạt giật mình. Chị Vũ mở lời: “Cô ấy đâu có bỏ chạy? Chẳng phải cô ấy đã quay lại rồi sao?”

Tô Nhược Hân thật sự đã trở lại. Lúc chạy đến cổng và nhìn chiếc xe Bugatti màu đen đang đậu trong bãi đậu xe, cô hơi hoảng sợ.

“Chị Vũ! Tôi hơi mệt, có thể quay lại vào hôm khác được không?” Sau khi xác nhận chiếc xe kia là của Hạ Thiên Tường, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp Hạ Thiên Tường ở một nơi như vậy. Cô thật sự không biết nếu lát nữa thật sự gặp anh thì cô phải đối mặt với anh như thế nào?

Trước khi xuống xe, cô chỉ biết đại khái là có một chiếc xe đang đậu ở vị trí đó, nhưng cô không nhìn kỹ. Đến khi nghe thấy tiếng la hét của Hạ Thiên Hương, cô mới nhận ra chiếc xe màu đen ngoài cổng có thể là xe của Hạ Thiên Tường.

Kết quả là vừa lao ra ngoài thì đúng như vậy thật.

“Chậc! Tôi đã nói rồi mà. Tuổi còn trẻ như vậy tuyệt đối không thể trị bệnh cứu người. Chị lại khăng khăng muốn dẫn cô ta đến đây. Bây giờ chẳng phải cô ta vừa nghe thấy tiếng la hét của bệnh nhân đã lộ tẩy rồi sao? Cô ta vốn dĩ không biết chẩn đoán bệnh đâu. Cút đi! Có thể cút xa chừng nào thì cút xa chừng ấy!” Nữ y tá lạnh lùng nhìn Tô Nhược Hân.

Ban đầu cô ta không hề để ý tới Tô Nhược Hân. Nếu không phải chị Vũ đã đưa cô đến đây thì có lẽ cô ta đã sớm đuổi người đi rồi. Bây giờ Tô Nhược Hân lại phản ứng thế này cho nên cô ta dứt khoát không nể mặt nữa.

Sắc mặt chị Vũ nhất thời trở nên hơi lúng túng.

Dù sao cũng là người mà cô ta đưa tới đây, vậy nên cô ta tiến lên một bước, nắm lấy tay Tô Nhược Hân và thấp giọng hỏi: “Cô Tô! Rõ ràng chính cô muốn tới đây, cô cũng không hề nói mình mệt, dọc đường trông cô cũng rất bình thường. Nhưng đến khi sắp khám và chữa bệnh thì cô lại nói rằng cô mệt mỏi nên không muốn khám bệnh nữa. Chẳng phải cô đang muốn hại tôi sao? Người nào không biết chuyện còn tưởng rằng tôi tham lam một triệu rưỡi tiền phí giới thiệu kia đấy! Nhưng rõ ràng tôi đã không muốn cô đến đây, là do cô chủ động chẩn đoán bệnh cho tôi, sau đó nói rằng nhất định phải tới đây mà! Lẽ nào cô vốn dĩ không biết chữa bệnh sao? Cô muốn gạt tôi tới đây chỉ để lừa tiền thôi sao?”

Chị Vũ càng nói càng tức giận nên nói năng hơi lộn xộn.

Tô Nhược Hân quay đầu liếc nhìn chiếc xe Bugatti màu đen cách đó không xa. Không phải cô không biết trị bệnh, cũng không phải cô muốn lừa tiền, chỉ là bây giờ cô hơi lo sợ nếu nhìn thấy Hạ Thiên Tường.

Đó là loại cảm giác sắp tới nhà thì đâm ra nhút nhát.

Càng tới gần càng trở nên hoảng loạn.

Đúng vậy. Lúc này, trái tim cô đang bối rối và hỗn loạn.

Khi biết người mà cô tới chữa trị chính là Hạ Thiên Hương và tình trạng hiện giờ của Hạ Thiên Hương vô cùng nghiêm trọng, cô lại càng cảm thấy áy náy.

Lẽ ra cô không nên rời bỏ anh khi anh cần cô nhất.

Cô nên tin tưởng anh.
 
Chương 1089


Chương 1089

Tuy nhiên, chỉ nhìn thấy bài tuyên bố được tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ Thị đăng tải trên diễn đàn, cô đã hoàn toàn bị lừa và không chịu tin anh.

Bây giờ nghĩ lại, bài đăng trên tài khoản chính thức đó có thể là do Lục Diễm Chỉ bày mưu, hoặc thậm chí là bà cụ tính kế. Ai cũng có khả năng làm thế, nhưng chắc chắn không phải là Hạ Thiên Tường.

Tại sao đến tận bây giờ cô mới nhận ra?

Nếu nhận ra sớm hơn thì cô đã không bỏ đi, cũng sẽ không ngây ngốc và đau lòng lâu như vậy.

Cuối cùng chỉ khiến bản thân không vui, mà Hạ Thiên Tường nhất định cũng không vui suốt mấy ngày nay.

“Hừ, tôi mời cô tới đây để khám bệnh chứ không phải xem xe! Cô nhìn chằm chằm chiếc xe sang trọng kia làm gì? Có nhìn chằm chằm thì nó cũng sẽ không thuộc về cô. Chiếc xe sang như vậy không liên quan gì đến cô cả. Nếu không thể chữa bệnh thì cút nhanh đi.” Nữ y tá cảm thấy mình đang lãng phí thời gian nên nổi giận và muốn đuổi Tô Nhược Hân đi. Giọng điệu và thái độ của cô ta tràn đầy khinh thường.

“Cô Tô, rốt cuộc cô bị làm sao vậy? Cô đã tới tận đây rồi, bây giờ lại nói răng mệt mỏi nên không muốn gặp bệnh nhân nữa. Tôi không tin cô là người chỉ mới nghe tiếng kêu la của bệnh nhân đã lập tức sợ hãi, bởi vì tôi đã sớm nói rằng bệnh nhân có vấn đề về tâm thần nên cô đã biết chuyện này từ trước rồi”

“Đừng nói lời vô ích với cô ta nữa. Để cô ta đi đi. Đừng ở đây lãng phí thời gian của tôi nữa. Cút!”

Chẳng biết nữ y tá có đang trong thời kỳ mãn kinh hay không mà tính tình vô cùng nóng nảy.

“Nhưng tôi cảm thấy cô ấy có thể chữa bệnh”

“Vậy cũng không cần. Cút đi!”

“Cô bảo ai cút?” Thấy nữ y tá đang muốn đuổi cô đi, một giọng nói trầm thấp, từ tính và dễ nghe chợt vang lên ở phía sau.

Âm thanh quen thuộc đến không thể quen hơn.

Cứ vậy xuyên qua màng nhĩ, vọng vào tai Tô Nhược Hân.

Đầu tiên là khiến đại não của cô trống rỗng, sau đấy cơ thể cô di chuyển, vô thức lùi ra sau một bước, lảo đảo dựa vào một cái cây phía sau người, nếu không cô sẽ cảm thấy cô không đứng vững nổi.

Lúc này càng sợ gặp phải Hạ Thiên Tường thì lại càng gặp được anh.

Cô thật sự chưa từng nghĩ lúc gặp lại Hạ Thiên Tường sẽ ở trong tình huống như vậy.

Vào lúc cô chật vật bị người ta đuổi đi, anh xuất hiện.

“Anh Hạ, chính là cô ta, cô ta là kẻ lừa tiền, có thể cô ta cảm thấy tiền ở đây không dễ lừa nên muốn bỏ chạy chứ không ăn vạ ở đây nữa. Vậy nên, tôi đang đuổi cô ta đi.” Nữ y tá không hề để ý đến sắc mặt tái nhợt của Tô Nhược Hân, mà chỉ cung kính trả lời câu hỏi của Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ y tá, sau đấy ánh mắt lại lia về phía cô gái đang cúi đầu không dám nhìn anh, vẻ mặt cô gái hơi hoảng loạn, bộ dạng luống cuống kia khiến ánh mắt anh âm u, sau đó anh lạnh lùng nói: “Cút.”

Tiếng quát của anh chói tai, cực kỳ có khí thế, chị Vũ cũng kinh ngạc luống cuống: “Được được, tôi dẫn cô ấy đi ngay đây.”

“Còn chưa cút đi.” Nữ y tá lập tức ngẩng cao đầu, đắc ý nhìn Tô Nhược Hân: “Anh Hạ bảo cô cút đi đấy, mau đi đi.”

Nhưng khi cô ta đang cực kỳ đắc ý, lại nghe thấy người đàn ông đứng trước mặt nói: “Cô cút.”

“Cô cút đi.” Nữ y tá học theo Hạ Thiên Tường lại thúc giục Tô Nhược Hân lần nữa, nhưng nói xong lại ngơ ra một lúc, khi quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thiên Tường, hình như lúc anh nói “cô cút” là nói với… Cô ta: “Anh… Anh bảo ai đi?”

“Cô” Một từ này lạnh như băng, khiến nữ y tá sợ hãi ngã quy xuống đất: “Anh Hạ bảo tôi đi?” Không có khả năng, sao có thể thế được, anh Hạ nên bảo cô gái trẻ tuổi lừa tiền này cút đi mới đúng chứ.

“Đúng vậy, cô cút đi.”
 
Chương 1090


Chương 1090

Khi Hạ Thiên Tường nói ra ba từ này, nữ y tá cực kỳ chắc chắn Hạ Thiên Tường nói câu này với cô ta, cũng có ý bảo cô ta đi.

Bởi vì anh nhìn cô ta nói.

Hơn nữa, ánh mắt anh lạnh như băng.

Hình như rất tức giận.

“Vì… Vì sao lại là tôi?” Nữ y tá lắp bắp, cô ta không làm gì sai, vì sao lại bảo cô ta đi? Thế này thật vô lý.

Sau đó, vào lúc cô ta đang kinh ngạc, Hạ Thiên Tường từ từ đi về phía Tô Nhược Hân, tiếp đấy bàn †ay thon dài như ngọc ngà nắm lấy tay cô gái kia trước mặt cô ta: ‘Nhược Hân, đi vào với anh.”

Sau đấy, dắt cô gái đi về phía khu khám bệnh như thể xung quanh không có ai, lúc đi qua nữ y tá, anh thờ ơ bỏ lại một câu: “Cút, trong vòng mười phút, tôi không muốn thấy cô ở đây nữa, nếu không, cô tự hiểu”

Dám bảo Tô Nhược Hân cút, người phụ nữ này đáng chết.

Lại còn bảo Tô Nhược Hân cút ngay trước mặt anh, vậy càng đáng chết hơn.

Nữ y tá hoàn toàn suy sụp, nhìn thấy Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân nắm tay nhau, cuối cùng cô ta cũng hiểu: “Anh… Hai người họ quen nhau.”

“Đi nhanh đi, cô tự nhìn lại cô xem, tính cách quá nóng nảy, nếu cô không nói năng ác liệt thì bây giờ đâu đến mức…” Chị Vũ tiến đến kéo cô ta, không ngờ chuyện này lại phát triển theo hướng này, hơi hỗn loạn.

Nữ y tá lại hất tay: ‘Không phải là tại chị sao, vậy mà lại đi mời một cô gái quen anh Hạ đến đây, mời thì mời đi, vì sao chị lại không nhắc trước cho tôi biết? Nếu tôi biết quan hệ giữa cô ta với anh Hạ không bình thường, chắc chắn vừa nãy tôi sẽ không bảo cô ta cút, tất cả là tại chị”

Chị Vũ nhíu mày: “Tôi cũng không biết quan hệ của cô ấy với anh Hạ không bình thường, tôi còn cảm thấy dù là với người xa lạ hay người quen thì đều phải đối xử với người ta chân thành, tử tế” Nói xong, cô ta tránh ra, không để ý đến nữ y tá tê liệt trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Đây là điều mà nữ y tá đáng phải nhận, không đâu lại đi quát mắng cô gái kia, đừng nói anh Hạ, đến người không quen Tô Nhược Hân như cô ta cũng không nhìn nổi.

Tô Nhược Hân máy móc đi theo Hạ Thiên Tường về phía toà nhà độc lập.

Bàn tay người đàn ông khô ráo mà ấm áp.

Bóng hai người trên mặt đất chạm vào nhau, chậm rãi chuyển động theo từng bước đi, hình ảnh kia có phần sinh động.

Khiến trái tim cô càng đạp nhanh hơn theo cái bóng hai người.

“Hạ Thiên Tường, xin lỗi.” Hạ Thiên Tường không nói gì, nhưng dù anh không nói câu nào, cũng không giải thích bất cứ thứ gì, cô cũng biết chắc chắn anh không đính hôn với Mai Diễm Tinh.

Nếu không, anh cũng không nắm tay cô trước mặt mọi người như vậy.

Đây là một bức chân dung cực kỳ thân mật.

Ít nhất ở chỗ Hạ Thiên Tường, đây là động tác nhỏ thân mật mà anh có thể làm trước mặt người khác.

“Em không cần xin lỗi anh, không liên quan đến em” Bàn tay to của Hạ Thiên Tường siết chặt trong chốc lát, nắm chặt khiến tay Tô Nhược Hân hơi đau, khẽ quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh lùng thờ ơ.

Nhưng cô biết lòng anh không hề lạnh lùng không hờ hững, người đàn ông này là một con hổ giấy, anh sẽ không tức giận với cô.

“Tình hình của Thiên Hương không tốt lắm sao?”
 
Chương 1091


Chương 1091

Cô đến để khám bệnh cho Hạ Thiên Hương, anh không trách cô nên cô cũng vào vấn đề chính luôn.

“Ừ, anh đang định đi tìm em, không ngờ em đã đến đây rồi, cái này gọi là tâm… Cái gì…”

“Tâm linh tương thông.” Tô Nhược Hân không chút suy nghĩ đã nói câu này, sau đấy khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.

Quả nhiên, người đàn ông lại nói: “Ừ, Nhược Hân nói rất đúng, chính là tâm linh tương thông.”

Mặt Tô Nhược Hân càng đỏ hơn, rõ là anh đang l nh… Anh xấu xa, anh ức hiếp em, còn lâu em mới cần tâm linh tương thông với anh.”

“Em nói đấy chứ, nói một đằng làm một nẻo không tốt đâu.” Kết quả là Hạ Thiên Tường đáp lại Tô Nhược Hân cực kỳ hợp lý.

Tô Nhược Hân bị chặn họng không biết nên nói gì cho phải, muốn véo anh nhưng tay lại bị anh nắm chặt, anh lại không buông tay.

Sau đấy, khi trong lòng cô đang ngơ ngác không biết tiếp theo nên đối mặt với anh thế nào, cô lại nghe thấy anh nói: “Mẹ anh vẫn luôn ở đây, một tiếng trước mới rời đi.”

Tô Nhược Hân nhanh chóng hiểu ra, hóa ra Hạ Thiên Tường đã muốn đưa cô đến đây khám bệnh cho Hạ Thiên Hương từ lâu, nhưng bởi vì Lục Diễm Chỉ luôn ở đây chăm sóc Hạ Thiên Hương nên anh mới không đưa cô đến đây.

Hóa ra không phải anh không muốn gặp cô, mà là anh không có thời gian, không có cơ hội.

Lục Diễm Chỉ ở đây nên anh không tiện đón cô đến, mà anh lại không rời đi được.

Phân tích xong, bỗng cô cảm thấy mấy ngày này bản thân cứ lo được lo mất thật ngu ngốc.

Ngốc kinh.

Đần đến nỗi cô cũng phải tự khinh bỉ chính mình.

Nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn góc nghiêng của Hạ Thiên Tường, bỗng Tô Nhược Hân nhận ra không phải cô đã rời khỏi anh bảy tám ngày, mà là dài như cả một thế kỷ, giống như bọn họ đã xa nhau rất rất lâu.

Thế cho nên lúc này mới cần cực kỳ nghiêm túc lắng lặng ngắm nhìn anh.

Rồi sau đó, đổi lấy nhịp tim đập như sấm.

“Đẹp không?” Người đàn ông không nhìn cô, nhưng anh lại nhẹ giọng hỏi cô.

“Đẹp.” Tô Nhược Hân mê trai.

Cô chưa từng phản bác chuyện cô là một người mê cái đẹp.

“Ha ha, vậy cứ nhìn nhiều vào, nhưng lát nữa vào rồi là không được nhìn nữa.” Hạ Thiên Tường khẽ cười.

“Phải nhìn Thiên Hương, cô ấy thế nào rồi?” Cuối cùng tất cả vẫn quay lại đề tài không muốn phải đối mặt, rồi lại không thể không đối mặt.

Nhắc đến Hạ Thiên Hương, biểu cảm của Hạ Thiên Tường chán nản: “Tinh thần em ấy rất kích động, không chịu ăn uống, còn hay tự làm hại bản thân.”

“Thật sự vì một người đàn ông sao?” Cái này à do Cận Liễm nói cho cô biết, nhưng cô cảm thấy cần phải xác nhận lại từ chỗ của Hạ Thiên Tường, vậy mới tiện cho việc cô xác định bệnh tình của Hạ Thiên Hương.

“Mẹ anh hối hận rồi, đêm sau khi Thiên Hương xảy ra chuyện, bà ấy… Bà ấy từng cắt cổ tay.” Nói đến đây, giọng Hạ Thiên Tường nhẹ đến không thể nhẹ hơn. Nếu không phải cô luôn nghiêm túc lắng nghe, thì cô không thể nào nghe thấy anh đã nói gì.

Trong đầu xuất hiện gương mặt kiên cường của Lục Diễm Chỉ, nếu không phải do chính kiệng Hạ ‘Thiên Tường nói, cô thật sự không tin người phụ nữ mạnh mẽ như Lục Diễm Chi lại đến mức cắt cổ tay.
 
Chương 1092


Chương 1092

Nhưng hiện tại Tô Nhược Hân chưa muốn chú ý đến Lục Diễm Chi, hiện giờ cô chỉ cần chú ý Hạ Thiên Hương: “Thiên Hương biết người đàn ông kia có quan hệ với mẹ anh à?”

“Biết, ông ta làm vậy trước mặt mẹ…”

“Súc vật.” Cuối cùng Tô Nhược Hân cũng hiểu vì sao tinh thần Hạ Thiên Hương không ổn định, dù có là người phụ nữ nào trải qua những chuyện như vậy thì cũng sẽ phát điên.

“Hạ Thiên Tường, em mới trở về từ “Tình Đạt”, em đến đài Thiên Táng, đi vòng quanh ngọn núi đấy không biết bao nhiêu lần, xoay chuyển kinh luân không biết bao nhiêu lần, em ngủ và tỉnh giấc trong tiếng tụng kinh. Có lẽ, Thiên Hương cần một nơi yên bình như vậy, em sẽ khám bệnh cho cô ấy trước rồi sẽ xem xét, anh yên tâm, cô ấy sẽ khỏe lại thôi.”

Chỉ riêng việc Hạ Thiên Hương là em gái ruột của Hạ Thiên Tường, cô sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho Hạ Thiên Hương.

Cho dù trước đấy Hạ Thiên Hương đã từng xúc phạm cô bằng lời nói, nhưng cô biết đấy là tính cách của Hạ Thiên Hương, cô ta là một cô gái vô tư vô †âm.

Có lẽ có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của cô †a.

Quá nhiều cưng chiều và quá thuận buồm xuôi gió đã tạo nên tính cách đỏng đảnh của cô ta.

“Được.” Đến trước cửa, lúc này Hạ Thiên Tường mới buông tay Tô Nhược Hân ra, đi trước dẫn cô vào.

“Anh Hạ” Tất cả bác sĩ và y tá đều cung kính chào.

Trong phòng trên tầng, có tiếng la khàn khàn khó nghe.

Tô Nhược Hân đã biết vì sao Hạ Thiên Tường đưa Hạ Thiên Hương đến đây.

Hạ Thiên Hương hét to như vậy, nếu ở biệt thự Bán Sơn sẽ gây ảnh hưởng đến người khác, sẽ bị chủ hộ ở khu biệt thự báo công an xử lý.

Càng gần Hạ Thiên Hương thì âm thanh càng lớn.

Trên hành lang, mấy bác sĩ với y tá đang đứng canh ở đấy, bộ dạng chuẩn bị xử lý tình huống bất ngờ xảy ra bất cứ lúc nào.

Mãi đến khi đẩy cánh cửa kia ra, Tô Nhược Hân mới biết vì sao lại có nhiều bác sĩ và y tá đứng canh ở ngoài như vậy.

Bởi vì, Hạ Thiên Hương không bị trói, cũng không bị nhốt.

Cô ta có thể đi loại thoải mái trong phòng, muốn làm cái gì thì làm cái ấy.

Nhưng trong phòng cũng trang trí cực kỳ đơn giản.

Vách tường và cửa sổ được xử lý đặc biệt, cho dù có va vào cũng không bị thương.

Thậm chí đến cả giường và bàn cũng được chế tạo từ nhựa.

Khắp cả căn phòng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì sắc bén.

Nhìn thấy sắp đặt cẩn thận như vậy, Tô Nhược.

Hân chỉ muốn nói, Hạ Thiên Hương vừa bất hạnh lại vừa may mắn.

“Anh…” Nghe thấy tiếng động, Hạ Thiên Hương quay đầu, cô ta nhìn thấy thân hình cao lớn thẳng tắp của Hạ Thiên Tường, dịu dàng gọi một tiếng.

Một tiếng này giống tiếng gọi nhẹ bình thường, nhìn Hạ Thiên Hương hết sức bình thường.

Mà khi ánh mắt cô ta chuyển từ Hạ Thiên Tường sang Tô Nhược Hân, đột nhiên toàn thân không ổn, sau đó cô ta hoảng loạn lùi về phía sau, cho đến khi chạm vào bức tường dán xốp mềm, cô ta mới run rẩy dừng lại ở đó, ánh mắt hoảng loạn vẫn nhìn Tô Nhược Hân: “Cô đừng đến đây, đừng đến đây.
 
Chương 1093


Chương 1093

“Thiên Hương, Tô Nhược Hân sẽ không hại em đâu, em đừng sợ, có anh đây, anh sẽ bảo vệ em.” Hạ Thiên tường nhìn thấy Hạ Thiên Hương như vậy thì khẽ nhíu mày đi về phía cô ta.

Tô Nhược Hân cũng đi theo.

Cô đi theo phía sau Hạ Thiên Tường, có thân hình cao lớn của anh che trước người cô, cô không sợ Hạ Thiên Hương tấn công mình, anh sẽ không để cô bị thương.

“A… Cô đừng đến đây, đừng… Đừng đến đây…”

Đột nhiên cơ thể Hạ Thiên Hương trượt xuống dọc theo vách tường xốp mềm, sau đấy ngồi xổm trên đất hai tay ôm đầu, trông như bị doạ sợ.

“Thiên Hương, em nhớ ra gì thế? Em nói cho anh biết đi, anh xử lý giúp em, người kia không dám tổn thương em nữa.” Hạ Thiên Tường đi đến trước người Hạ Thiên Hương, ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô ta.

Dáng vẻ anh cả dịu dàng kia khiến Tô Nhược Hân hâm mộ.

Tô Chí Khiêm chưa từng quan tâm cô như vậy.

Hình như đã rất lâu rồi cô không liên lạc với người nhà họ Tô.

Nhưng không liên lạc như vậy càng tốt, cô tình nguyện không cần ba mẹ anh chị như vậy.

“Tô Nhược Hân… Cô đừng đến đây, đừng, cô đến, người xấu sẽ đến, sẽ đến…” Dù Hạ Thiên Tường có vỗ về Hạ Thiên Hương thế nào thì dường như tỉnh thần cô ta vẫn trong trạng thái bất ổn, sau đấy nói linh tinh gì đấy.

Lúc đầu Tô Nhược Hân yên lặng đứng phía sau Hạ Thiên Tường, sau đấy cô mới nhớ ra một người.

Triệu Giai Linh.

Người phụ nữ đã từng suýt giết chết cô.

“Triệu Giai Linh… Đột nhiên Tô Nhược Hân nói, lại là nói với Hạ Thiên Hương, đây là một cái tên cô vẫn luôn muốn quên, nhưng lại phát hiện không thể nào quên được.

“A… Triệu Giai Linh đến, cô ta muốn giết tôi, cô ta muốn giết tôi, Triệu Giai Linh, cô tránh ra.” Quả nhiên, Tô Nhược Hân mới nhắc đến Triệu Giai Linh là phản ứng của Hạ Thiên Hương càng kịch liệt hơn.

Hạ Thiên Tường hơi giật mình, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy tên Triệu Giai Linh từ chỗ Hạ Thiên Hương.

Anh lập tức đứng dậy: “Thiên Hương bị như vậy, có liên quan đến Triệu Giai Linh?” Anh chỉ xử lý họ Liêu, nhưng chưa từng nghĩ đến tình huống bây giờ lại có liên quan đến Triệu Giai Linh.

Tô Nhược Hân gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Em đoán thôi.”

Vậy nên cô không có bất cứ chứng cứ gì.

“Nhưng chắc chắn suy đoán này của em có nguyên nhân.” Hạ Thiên Tường không tin không đâu Tô Nhược Hân lại suy đoán như vậy.

“Trước khi Thiên Hương xảy ra chuyện, bị tiêm.”

Nhẹ giọng nói xong câu này, Lòng Tô Nhược Hân trở nên nặng nề, nếu chuyện của Hạ Thiên Hương thật sự do Triệu Giai Linh làm ra để trả thù, vậy Hạ Thiên Hương bị như này cũng do cô.

Nếu Lục Diễm Chỉ biết Hạ Thiên Hương bị như này có liên quan đến cô, chỉ sợ bà ta sẽ càng ghét cô hơn.

“Bị tiêm sao?” Hạ Thiên Tường bước một bước đến trước mặt Tô Nhược Hân, căng thẳng nắm chặt †ay cô, ánh mắt anh sáng quắc nhìn Tô Nhược Hân, anh biết bị tiêm có nghĩa gì.

Biết rõ.

Tô Nhược Hân không quan tâm tới sự đau đớn trên tay, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
 
Chương 1094


Chương 1094

“Vậy nên tình trạng bây giờ của Hạ Thiên Hương không chỉ là vì bị kích động mà còn vì con bé bị tiêm” Hạ Thiên Tường khế rùng mình, chỉ mới tưởng tượng tới cảnh Hạ Thiên Hương bị tiêm thôi mà anh đã không chịu nổi rồi.

“Đúng thế” Tô Nhược Hân chỉ đành gật đầu.

Cô buộc phải thành thật nói hết tất cả những gì cô nhìn ra được lúc này với Hạ Thiên Tường, để anh hiểu rõ tình hình của Hạ Thiên Hương.

Như vậy mới có thể dân dần chữa khỏi cho Hạ Thiên Hương.

Vì căn bệnh của Hạ Thiên Hương, một khi mắc phải thì không thể chữa khỏi trong ngày một ngày hai, không phải là cô ta uống thuốc một lần là có thể chữa được.

Căn bệnh này cần có thời gian.

“Có thể chữa được?” Giọng Hạ Thiên Tường run lên khi anh hỏi câu này.

Ánh mắt anh khi anh nhìn cô có một nỗi sợ hãi mà ngay cả cô cũng cảm giác được.

Đây là điều mà cô chưa từng thấy ở Hạ Thiên Tường.

Trong tiềm thức của cô, từ trước tới nay Hạ Thiên Tường chưa từng biết sợ hãi.

Cho dù là chuyện gì thì khi đến tay anh, anh cũng có thể xử lý sạch sẽ.

Nhưng bây giờ liên quan tới Hạ Thiên Hương, liên quan tới người thân quan trọng nhất của anh, nếu như cô nói rằng không thể chữa được bệnh của Hạ Thiên Hương thì e rằng anh sẽ không chấp nhận được ngay.

Nhưng sự thật là tạm thời cô thật sự không thể nào chữa khỏi hoàn toàn bệnh của Hạ Thiên Hương.

Nhưng cô tin rằng chỉ là tạm thời mà thôi.

Sớm muộn sẽ có một ngày cô có thể chữa khỏi bệnh của Hạ Thiên Hương.

“Có thể chữa được.” Tô Nhược Hân mỉm cười, sau đó Hạ Thiên Tường lập tức thả lỏng cơ thể vốn đang cứng đơ của mình.

“Được, vậy anh giao Thiên Hương cho em.”

“Anh không sợ mẹ anh phản đối sao?” Tô Nhược Hân biết trước đây Hạ Thiên Tường không mời cô tới hoàn toàn là vì có Lục Diễm Chỉ ở đây.

Điều đó cũng trá hình nói với cô rằng bây giờ Lục Diễm Chi vô cùng phản đối sự tồn tại của cô.

“Anh sẽ sắp xếp.”

“Được rồi, lát nữa em sẽ kê thuốc cho Thiên Hương, chỉ cần hàng ngày uống thuốc đúng giờ thì di chứng của mũi tiêm kia sẽ dần dần biến mất.”

“Ý em là gốc rễ căn bệnh của Thiên Hương, thứ cần chữa trị trước tiên là loại bỏ ảnh hưởng của mũi tiêm kia sao?”

“Đúng thế.” Vậy nên việc truyền nước biển và tiêm thuốc an thần ở viện điều dưỡng căn bản không có tác dụng gì, chỉ có thể tạm thời thuyên giảm mà thôi, tuyệt đối không điều trị dứt điểm được.

Nhưng thực sự việc điều trị dứt điểm quá khó.

Tô Nhược Hân nhớ viên ngọc của Hạ Thiên Tường rồi.

Thực sự rất nhớ.

Tiếc là viên ngọc anh đeo trên cổ vẫn là một viên ngọc giả, cô biết điều đó.

“Tô Nhược Hân, Triệu Giai Linh…” Ở phía bên kia, Hạ Thiên Hương vẫn đang lẩm bẩm hai cái tên này với vẻ mặt sợ hãi.
 
Chương 1095


Chương 1095

May mà cô ta chỉ lẩm bẩm chứ không hét lên.

Nếu không thì Tô Nhược Hân sợ rằng nếu cô ta cứ tiếp tục như vậy thì cổ họng sẽ bị hỏng mất.

Hai người chuẩn bị ra ngoài thì một cô y tá đẩy cửa bước vào, nhìn thấy khay thức ăn trên tay cô ấy, Tô Nhược Hân mới nhớ ra mình vừa tan làm là chạy ngay tới đây, còn chưa kịp ăn cơm trưa.

Lúc này nhìn thấy thức ăn thịnh soạn, bụng cô không khỏi kêu lên “ùng ục”.

Chắc chắn hoàn toàn là phản ứng tự nhiên.

“Đói rồi sao?”

“Ừm.” Tô Nhược Hân không giả vờ, nhưng vẫn hơi ngượng ngùng.

“Đi ăn ở Trần Ký nhé?”

“Không cần đâu, em ăn ở canteen của chỗ này là được rồi.” Bây giờ Tô Nhược Hân cảm thấy những món ăn vừa được mang tới cũng khá ngon, cho nên cô cũng không muốn lái xe cả tiếng đồng hồ vào thành phố rồi mới ăn, nếu như vậy thì cô sẽ đói tới mức hoa mắt chóng mặt mất.

Cảm giác đói bụng đúng là không dễ chịu.

“Được, anh ăn cùng em.”

Sau đó hai người thực sự tới canteen của viện điều dưỡng.

Đã qua giờ ăn trưa.

Tô Nhược Hân dứt khoát gọi hai bát mì.

Khi đói thì cái gì cũng ngon.

Mì cũng không tồi đâu.

Đập hai quả trứng luộc, rắc hành lá và rau mùi lên trên, khi bê đến trước mặt, ngửi mùi thơm của mì, Tô Nhược Hân cảm thấy lúc này vô cùng hạnh phúc.

Đôi đũa gắp từng sợi mì đưa vào miệng, thơm quá đi mất.

“Hạ Thiên Tường, em có chuyện vui muốn nói với anh”

“Giấy báo trúng tuyển.” Kết quả, Hạ Thiên Tường chẳng cần đoán mà nói trúng luôn.

Bỗng dưng Tô Nhược Hân nhớ tới một chuyện, buổi sáng cô đang ngồi trên xe tới phòng khám thực tập thì nhận được điện thoại của Dương Mỹ Lan, Dương Mỹ Lan lập tức nói đúng được việc khi ấy cô đang trên đường đi làm.

Khi ấy cô cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Bây giờ thì cuối cùng cũng biết rồi.

“Thằng nhóc Chúc Hứa đó, là anh bảo Chúc Cương đưa nó về đúng không?” Vậy nên bây giờ cô làm gì Hạ Thiên Tường cũng biết, ngay cả Dương Mỹ Lan cũng biết.

Lúc này cô thậm chí còn đang nghi ngờ cuộc điện thoại đó của Dương Mỹ Lan cũng là do Hạ Thiên Tường bảo Dương Mỹ Lan gọi.

“Tâm trạng của em không tốt.”

Đây chính là sự thừa nhận trá hình của Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân lườm anh: “Vậy cũng không trách anh được.”

“Là sắp xếp của mẹ anh.”

“Hạ Thiên Tường, có phải em không đủ tốt không?” Bỗng dưng Tô Nhược Hân cảm thấy cô đơn, mì trong bát cũng không còn thơm nữa.
 
Chương 1096


Chương 1096

Nếu không thì tại sao Lục Diễm Chi cứ mãi không chấp nhận cô? Cứ luôn muốn tìm đủ mọi cách để chọn cho Hạ Thiên Tường một cô gái môn đăng hộ đối chứ?

Dù sao thì vẫn là Lục Diễm Chi không muốn nhìn thấy cô.

“Là vì bà ấy cố chấp quá thôi.”

Hạ Thiên Tường lại nói: “Là do những người phụ nữ của Hạ Sâm gây áp lực cho bà ấy thôi, mà bắt đầu từ bây giờ, e là bà ấy càng áp lực hơn rồi.”

Khựng lại một lát, Mặc dù từ trước tới nay anh vẫn luôn cho rằng Lục Diễm Chi không cần phải áp lực, anh có thể cho Lục Diễm Chỉ tất cả những điều tốt nhất.

Nhưng bà ấy cứ thích so sánh, cứ mong muốn người đứng bên cạnh anh là một người con gái mạnh hơn tất cả con dâu của những người đàn bà khác của Hạ Sâm.

Lần đầu tiên nghe thấy Hạ Thiên Tường gọi thẳng tên của ba mình: “Ba anh sẽ không vứt bỏ Anna rồi lại có niềm vui mới chứ?” Sau đó lại khiến Lục Diễm Chi bị kích động.

Nghĩ về người đàn ông Hạ Sâm kia một lát, Tô Nhược Hân vô cùng vui mừng vì Hạ Thiên Tường không thừa hưởng cái thói trăng hoa của Hạ Sâm, nếu không thì cô chẳng thèm để ý tới anh đâu.

“Đúng thế”

“Thực ra em đang nghĩ là nói không chừng mẹ anh và người đàn ông họ Liêu kia làm vậy là vì trả thù ba anh, còn có người đàn ông kia có lẽ thật sự liên quan tới Triệu Giai Linh.”

Mà Triệu Giai Linh từng liên quan tới Anna.

Cứ nghĩ theo sơ đồ như vậy thì dường như mọi thứ đều có khả năng.

Nhưng cô chỉ mong rằng Hạ Thiên Hương trở nên như bây giờ không phải do cô.

Nếu không thì cô sẽ rất tự trách và vô cùng cảm thấy tội lỗi.

Hạ Thiên Tường không nói gì.

Chỉ im lặng ăn mì.

Anh ăn hết sạch một bát mì.

Cô chưa ăn bữa trưa thì đương nhiên anh cũng chưa ăn.

Tựa như anh ở đây đợi cô tới ăn mì cùng vậy.

“Hạ Thiên Tường, buổi tối em đã hẹn Mỹ Lan và Chúc Hứa đi ăn đồ nướng, anh có muốn đi cùng không?” Tô Nhược Hân vừa ăn mì vừa ngẩng đầu lên thì thầm với Hạ Thiên Tường.

“Buổi tối anh có việc rồi.” Kết quả, Tô Nhược Hân vừa mới thì thầm đề nghị thì Hạ Thiên Tường đã nói anh có việc rồi.

Tô Nhược Hân bĩu môi: “Được rồi, anh bận việc của anh đi.” Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cô biết Hạ Thiên Tường rất bận rộn.

Có điều, Tô Nhược Hân cúi đầu im lặng ăn mì, không hề phát hiện ra Hạ Thiên Tường đang khẽ mỉm cười…

Đó là nụ cười đầu tiên xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của Hạ Thiên Tường trong mấy ngày này.

Tô Nhược Hân vẫn đang buồn tủi, nhưng nghĩ lại trước đây, khi Hạ Thiên Tường bỏ tất cả sang một bên và nói ở bên cô thì sẽ ở lại bên cô thì cô hiểu được từng giây từng phút mà anh mất đi đều vô cùng lãng phí.

“Chìa khóa của biệt thự ở chung cư” Người đàn ông bỗng dưng nói.

Mắt Tô Nhược Hân chợt sáng lên: “Ý của anh là em có thể đưa Mỹ Lan và Chúc Hứa tới biệt thự ăn nướng đồ ăn sao?”
 
Chương 1097


Chương 1097

“Ừm”

“Hạ Thiên Tường, em yêu anh.” Tô Nhược Hân cực kì vui, chắc chắn Chúc Hứa và Dương Mỹ Lan sẽ cảm thấy thích thú khi tới đó.

Nơi đó như là một thế giới trong truyện cổ tích vậy, chỉ cần là người yêu cái đẹp thì chắc chắn sẽ thích nơi đó.

Kết quả thì lời thổ lộ nhiệt tình của cô không hề khiến Hạ Thiên Tường cảm thấy bối rối: ‘Em tưởng rằng anh sẽ tin lời khẩu hiệu tuyên bố như thế này sao?”

“Hi hi, nhưng mà dường như em thật sự yêu anh rồi.” Tô Nhược Hân ăn sạch bát mì, đặt bát xuống rồi nhìn người đàn ông trước mặt với đôi mắt long lanh.

Mấy ngày không gặp mà thôi, lần gặp mặt này ít nhất cũng được một tiếng rồi, nhưng cô vẫn có cảm giác như đang nằm mơ vậy, cảm giác không chân thật ấy khiến cô đưa tay lên sờ mặt Hạ Thiên Tường.

Cảm giác ấm áp như trước kia vẫn luôn ở trong ký ức của cô.

“Nhược Hân, anh tin rồi.”

“Ừm, anh tin đi” Tô Nhược Hân cúi đầu.

Vì cô không dám nhìn Hạ Thiên Tường.

Cô không nói dối, bây giờ cô thực sự chắc chắn rằng mình đã yêu Hạ Thiên Tường.

Đây là một nhận định hoàn toàn mới mẻ.

Vì khi anh không nhìn cô không để ý tới cô, cô vô cùng hoảng loạn và bối rối, còn không biết phải làm gì.

Cảm giác ăn không ngon ngủ không yên đó, khi tự mình trải qua rồi mới biết đó chính là tình yêu.

Hạ Thiên Tường bỗng dưng đứng dậy, dắt tay Tô Nhược Hân đi.

“Anh…anh muốn đi đâu?” Tô Nhược Hân bị kéo đi vài bước rồi nhưng Hạ Thiên Tường vẫn chưa có ý định dừng lại, làm cô chỉ có thể miễn cưỡng đi theo anh, vừa đi vừa thở hồng hộc.

Thực sự là vì bước chân của anh quá lớn, tuy cô cũng không thấp nhưng chiều cao của cô chẳng thấm vào đâu so với Hạ Thiên Tường, thực sự vô cùng xấu hổ.

Có thể đuổi kịp Hạ Thiên Tường cũng đã là tốt lắm rồi.

“Trên xe.”

Sau đó, một phút sau, Hạ Thiên Tường thực sự kéo Tô Nhược Hân vào trong xe.

Cô còn chưa ngồi vững thì khuôn mặt điển trai của người đàn ông đã hiện rõ trước mặt cô, khi cô chưa kịp phản ứng thì hơi thở ngọt ngào của cô đã hòa lẫn vào môi lưỡi của người đàn ông.

Những gì hút hồn anh đều ở trên người cô.

Rất nhớ.

Rất nhớ.

Cô nhớ anh bao nhiêu thì anh nhớ cô bấy nhiêu.

Chỉ là Hạ Thiên Tường vẫn luôn không thể buông bỏ nút thắt trong lòng anh.

Cho tới khi vừa rồi ở trong phòng bệnh, cô nói với anh có thể chữa được bệnh của Hạ Thiên Hương thì anh mới thở phào nhẹ nhõm, cũng mới dần dần buông bỏ nút thắt trong lòng.

Có thể chữa được là được rồi.

Còn đến khi nào mới chữa khỏi thì anh tin Tô Nhược Hân chắc chắn sẽ cố hết sức.

Đây cũng là lần đầu tiên anh thả lỏng bản thân sau một khoảng thời gian dài.

Nếu không có Tô Nhược Hân thì anh vẫn đang lo lằng.

Phải rất lâu sau Hạ Thiên Tường mới từ từ buông Tô Nhược Hân ra.
 
Chương 1098


Chương 1098

Nhìn đôi môi sáng bóng của cô, trái tim anh rung lên rồi kéo cô vào trong lòng: “Nhược Hân, lần sau đi tiếp thì dẫn anh theo.”

Một câu nói nhẹ nhàng nhưng là lời tuyên bố từ tận đáy lòng của anh.

Cô trốn rồi.

Trốn thoát một cách sạch sẽ và triệt để, ngay cả người của anh cũng phải mất tận vài ngày mới có thể tìm thấy tung tích của cô.

Nhưng tìm thấy thì cũng không có tác dụng.

Vì khi người của anh tìm thấy cô thì cô đã ngồi máy bay trở về rồi.

Phải nói rằng cô gái bé nhỏ đã có năng lực phản trinh sát kể từ khi học mật mã cùng anh.

Bỗng dưng có hơi hốt hận vì đã dạy mật mã cho co.

Khi không dạy thì anh hoàn toàn có thể năm được sự tồn tại của cô.

Sau khi dạy thì sự kiểm soát của anh với cô đã bị giảm đi.

“Hạ Thiên Tường, em muốn tới đài Thiên Táng một lần nữa và dẫn Thiên Hương theo.” Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, tựa vào lòng Hạ Thiên Tường, ở trong lòng anh sau bao nhiêu ngày xa cách, cô cảm thấy tim mình đập rất mạnh, cơ thể cũng nhẹ nhõm, tất cả đều nhẹ nhõm”“

“Được”

“Vậy ngày mai chúng ta đi nhé.” Nhân lúc trường đại học của cô chưa khai giảng thì vẫn còn một chút thời gian.

“Được, nhưng mà phải phỏng vấn người của em trước thì em mới được rời đi.”

“Hạ Thiên Tường, em làm vì em gái anh mà anh lại đe dọa em”

“Đó là người của em, anh phỏng vấn không hợp lí.”

Thực ra anh muốn nói, khác nghề như cách núi, anh mà phỏng vấn người của cô thì chỉ là nói lung tung mà thôi.

“Nhưng mà em rất bận.” Ăn xong bát mì cô phải trở về thực tập rồi.

Buổi sáng đã tới muộn rồi, nếu như buổi chiều không tới thì thực sự cảm thấy có lỗi với Mạc Tử Đơn.

Đây rõ ràng là biểu hiện của bữa đực bữa cái.

“Em bận bằng anh sao?”

Thế là Tô Nhược Hân lại ngoan ngoãn im lặng.

Thực sự cô không bận bằng tổng giám đốc Hạ.

Trước đây anh bận tới nỗi thậm chí giấc ngủ cũng trở thành một điều xa xỉ.

Mấy ngày không gặp, cô lại ngồi trước mặt anh, cảm nhận một chút tình trạng cơ thể anh, vẫn là tình trạng thiếu ngủ.

“Hạ Thiên Tường, anh lại mất ngủ đúng không?”

Không có viên ngọc, không có cô, anh không ngủ được là điều bình thường.

Vừa nghĩ vậy cô lại đau lòng.

“Ừm, anh lo lắng cho Thiên Hương.” Vậy nên mấy ngày nay anh luôn ở chỗ này, chưa từng rời đi.

Vậy nên anh mới không tới tìm Tô Nhược Hân, nhưng anh đã đưa Chúc Húa tới chỗ cô.

Đây là muốn cô có một người bầu bạn.

“Thiên Hương không sao đâu mà, chỉ cần cô ấy không tự làm tổn thương mình là được.”
 
Chương 1099


Chương 1099

“Được”

“Ngày mai trước khi đi, em muốn gặp người họ Liêu kia.”

“Được.” Hạ Thiên Tường đồng ý, nhưng không nói khi nào sẽ đưa Tô Nhược Hân đi.

Tô Nhược Hân cũng không hỏi, dù sao thì cô chắc chắn rằng chỉ cần anh đồng ý thì nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.

Hạ Thiên Tường đang định lái xe rời đi thì Tô Nhược Hân nhìn thấy chị Vũ ở ngoài xe, cửa sổ xe hạ xuống khiến chị Vũ đang chạy tới cũng nhìn thấy Tô Nhược Hân, vội vàng chạy qua: “Cô Tô, sao thế?

Có cách rồi sao?”

Tô Nhược Hân gật đầu: “Sẽ chữa được, nhưng cần một chút thời gian.”

“Vậy thì tốt quá rồi.” Chị Vũ thở phào nhẹ nhõm, có trời mới biết cô ta đã lo lắng nhiều thế nào khi đợi ở bên ngoài, rất sợ Tô Nhược Hân sẽ không chữa khỏi, ngược lại còn gây thêm rắc rối, bây giờ nhìn thấy Hạ Thiên Tường cũng không có thắc mắc gì, cô ta hoàn toàn yên tâm rồi.

“Ngày mai Tô Nhược Hân và Thiên Hương sẽ đi Tình Đạt, chị cũng đi cùng đi.” Hạ Thiên Tường nhìn về phía trước xe, lạnh lùng nói.

“Anh…anh nói gì?” Mãi một lúc lâu sau chị Vũ mới nhận ra được Hạ Thiên Tường đang dặn dò cô ta.

“Giao Thiên Hương cho chị và Tô Nhược Hân chăm sóc, mỗi tháng cho chị ba trăm triệu triệu tiền lương, có vấn đề gì không?”

“Ba…ba trăm triệu?” Chị Vũ ngồi phịch xuống đất.

Nhưng cô ta rất phấn khích và vui mừng, hoàn toàn không giống với nữ y tá sợ sệt trước đó.

Trước đây một năm cô ta có thể kiếm được ba trăm triệu đã là tốt lắm rồi, kết quả bây giờ Hạ Thiên Tường đang yên đang lành lại nói rằng trả cho cô †a ba trăm triệu một tháng, cô ta có thể không kích động sao?

Đây là nhặt được tiền đấy.

Vậy một năm có thể kiếm được hơn một tỷ, đó chính là công nhân viên chức một năm kiếm được hơn một tỷ.

Mới không chú ý, cô ta chính là công nhân viên chức rồi sao?

“Đúng rồi, tối nay chị thu xếp xong mọi việc trong nhà, ngày mai tôi sẽ điều người đón chị đến sân bay.”

Hạ Thiên Tường nói xong câu này rồi nhanh chóng khởi động xe.

Tô Nhược Hân im lặng ngồi ở vị trí phó lái.

Ngồi trên chiếc xe lâu nay không ngồi, bên cạnh người đàn ông lâu ngày không gặp này.

Tô Nhược Hân cảm thấy vô cùng thoải mái.

Từ bây giờ dù là Mai Diễm Tỉnh hay là ông Mai bà Mai cũng không thể làm tổn thương đến cô.

Nhưng điều kiện tiên quyết đó là Hạ Thiên Tường phải thật sự yêu cô.

Nếu anh không thực sự yêu cô thì mấy người Mai Diễm Tỉnh có thể cướp anh ra khỏi tay cô bất cứ lúc nào.

“Hạ Thiên Tường, hình như em đang nằm mơ.”

“Lại đây hôn anh một cái sẽ không phải là mơ nữa rồi.” Hạ Thiên Tường vừa xoay tay lái vừa mỉm cười nói.

Nếu anh biết khi được gặp anh cô sẽ vui vẻ đến vậy thì chắc chắn anh sẽ dành chút thời gian để đi gặp cô sớm hơn.
 
Chương 1100


Chương 1100

“Hạ Thiên Tường, sau này em chỉ tin anh thôi, chắc chắn sẽ không tin tài khoản đưa tin chính thức nào cả.”

“Được”

“Hạ Thiên Tường, em muốn hack tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ thị, sau đó sẽ đăng một trạng thái lên đó.”

“Được”

“Hạ Thiên Tường, anh thật sự đồng ý?” Cô đang nói cô sắp hack tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ thị đấy, thế mà người đàn ông này lại gật đầu đồng ý.

“Ừm”

Vì ngồi trên xe như thế này rất nhàm chán cho.

nên Tô Nhược Hân mới nói như vậy để trêu Hạ Thiên Tường một chút, không ngờ anh lại không phản đối.

“Em hack thật đấy nhé.” Tô Nhược Hân nói là làm, cô lấy điện thoại bắt đầu hack tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ thị.

Ngón tay của cô nhanh chóng di chuyển nhưng chỗ mã mà cô gõ mười mấy phút đều không có tác dụng, cô không hack được tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ thị.

Tô Nhược Hân vội đến mức mồ hôi chảy đầy trán.

Cô cứ nghĩ mình có thể hack được chứ.

Dù sao thì trình độ lập trình của cô cũng do Hạ Thiên Tường dậy đấy, mất công học lâu như vậy mà đến cả một cái tài khoản chính thức cũng không hack nổi.

Nhưng mà cô không thể nào tìm được dòng code đã nhập sai.

Chắc chắn cô nhập sai dòng code nào đó rồi, nếu không thì sao cô vẫn chưa phá giải được chứ.

Đèn đỏ.

Hạ Thiên Tường chậm rãi dừng xe, sau đó tò mò nhìn di động của Tô Nhược Hân, anh cười nói: ‘Năm ngày trước tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ thị đã được giao cho anh, bây giờ tất cả thông báo trên đó đều phải được anh xét duyệt mới được công bố ra bên ngoài.”

“Á, anh xấu xa thật đấy Hạ Thiên Tường, sao anh không nói cho em biết sớm hơn hả?” Cô mới học được chút bản lĩnh của sư phụ Hạ Thiên Tường thôi, làm sao có thể phá được tường lửa do người đàn ông này xây dựng nên chứ?

“Bây giờ nói cho em thì cũng không muộn, để em tự học rồi tự tìm ra được sai lầm của chính mình.”

Vì thế, Tô Nhược Hân chỉ có thể vùi đầu vào trong từng dòng từng dòng code.

Lại qua mười phút, cô vẫn chưa phá giải được.

Thấy cô bé vội đến mức khuôn mặt nhỏ bé cũng đỏ ửng, khóe môi Hạ Thiên Tường khẽ cong lên, anh cười nói: “Đừng động tay, để anh nhìn thử xem.”

“Hử, được, không động.” Tô Nhược Hân ngoan ngoãn bất động.

Coi lời của Hạ Thiên Tường như là thánh chỉ.

“Xóa bỏ dòng code số ba ở bên phải.”

“Được.” Tô Nhược Hân ngoan ngoãấn nghe theo.

Gô xóa bỏ dòng code kia sau đó ấn Enter.

Tô Nhược Hân trừng mắt chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
 
Chương 1101


Chương 1101

Quả nhiên, cô đã hack được tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ thị, Tô Nhược Hân vui vẻ khoa tay múa chân: ‘Hạ Thiên Tường, em đăng cái gì cũng được hả?”

“Ừm”

“Vậy bây giờ em sẽ đăng tin anh sắp đính hôn.”

“.” Hạ Thiên Tường sầm mặt, cô bé này càng chơi càng nghiện rồi à?

“Anh nói xem, nếu đăng một tấm ảnh của hai chúng ta thì sao?”

“Tấm ảnh ngắm bình minh trên biển lần trước đó, chắc chắn không nhìn rõ mặt của hai chúng ta đâu.

Hạ Thiên Tường vẫn im lặng, Tô Nhược Hân vẫn vô cùng hưng phấn: “Anh không phản đối thì coi như đồng ý rồi nhé, hì hì, em đảm bảo sẽ chọn cho anh tấm ảnh đẹp trai nhất.”

“Hạ Thiên Tường bây giờ em soạn xong tin rồi, chuẩn bị gửi đi đây. Tin chúng ta đính hôn đã được đăng lên rồi, ha ha.”

Hạ Thiên Tường hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân phải thả lỏng.

Nếu không anh sẽ không tự chủ được mà dừng xe bên đường sau đó mở điện thoại xóa bỏ tin tức ‘Tô Nhược Hân vừa đăng lên mất.

“Hạ Thiên Tường, em vừa gửi rồi đó, anh có muốn xem không?” Sau đó, Tô Nhược Hân giơ di động của mình đến trước mặt Hạ Thiên Tường.

Người đàn ông đang lái xe bị ép phải nhìn qua, sau đó vẻ mặt của anh lập tức thay đổi, anh cúi đầu cười ra tiếng. Cô bé Tô Nhược Hân này biết đùa thật đấy.

Đây là đánh giá trực tiếp nhất và không có chút giả dối nào của Hạ Thiên Tường dành cho Tô Nhược Hân.

Anh vẫn cho rằng cô đăng tin tuyên bố anh và cô đính hôn.

Nhưng chẳng qua cũng chỉ là một kiểu chơi chữ chính thức mà thôi.

Trạng thái được đăng như sau: “Hóa ra ăn một mình không vui bằng ăn cùng người mình yêu.

Từ nay về sau trái tim và cơ thể đều thuộc về nhau.”

Chỉ có hai câu như vậy, tấm ảnh bên dưới đúng là tấm ảnh chụp ngược sáng của hai người khi đi ngắm mặt trời mọc, chỉ là góc nghiêng không rõ mặt mũi, không nhìn rõ được đó là cô hay là anh nhưng đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.

Đúng là một vẻ đẹp mơ hồ.

Nhìn qua giống như là tuyên bố đính hôn, cũng giống như một tuyên bố tình yêu.

Hơn nữa, còn dùng tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ thị để đăng lên.

Anh thật sự rất thích.

Trái tim của anh cũng dần bình tĩnh lại, một tay lái xe một tay ôm Tô Nhược Hân để cô dựa vào vai anh: “Nhược Hân, chờ em lớn lên.”

Thanh âm nhẹ nhàng, đây cũng là một loại tuyên cáo, một loại hứa hẹn.

Là tuyên bố thực hiện lời hứa nhưng không biết khi nào mới thực hiện.

Tô Nhược Hân rụt người ngồi ngay ngắn lại, trợn mắt nhìn Hạ Thiên Tường.

Anh vẫn luôn không động đến ranh giới cuối cùng là vì cô còn nhỏ ư?

Nhỏ đến mức không đành lòng xuống tay?

Là thế này hử?

Nhưng trừ ranh giới cuối cùng ra thì anh không hề nhẹ tay một chút nào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom