Tâm Linh [ZOFGK] ảo tưởng chết chóc

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
389203235-256-k443695.jpg

[Zofgk] Ảo Tưởng Chết Chóc
Tác giả: emmmiuuuu
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

.​
 
[Zofgk] Ảo Tưởng Chết Chóc
chap 1 LẠC VÀO ÁC MỘNG!!


Mưa trút xuống như muốn nhấn chìm con đường núi hoang vắng.

Trong xe, không ai lên tiếng.

Đèn pha rọi xuyên màn nước, nhưng những gì họ thấy chỉ là một màu đen vô tận.Oner nắm chặt vô lăng, cố giữ bình tĩnh.

Hơi thở cậu chậm lại, nhưng lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Cậu luôn tự tin khi cầm lái, nhưng lần này… có gì đó sai sai.“Mưa lớn thế này không đi tiếp được đâu.”

Zeus lên tiếng, giọng hơi căng thẳng.“anh cũng nghĩ vậy.”

Oner đồng ý.“Tín hiệu mất rồi.”

Keria nhíu mày nhìn màn hình điện thoại, chỉ thấy biểu tượng không có sóng.“Một đêm tệ thật.”

Gumayusi thở dài, mắt lơ đễnh nhìn ra cửa sổ.

Nhưng rồi cậu đột nhiên giật mình.

“Ê, có quán trọ kìa!”

Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng cậu chỉ.Dưới ánh đèn xe, một tòa nhà cũ kỹ hiện ra trong màn mưa.

Nó có vẻ hoang vắng, nhưng vẫn sáng đèn.

Biển hiệu cũ nát lắc lư theo gió, dòng chữ mờ nhòe:“Nhà trọ Nơi Chốn Cuối Cùng.”

Oner cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.

Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng cậu, nhưng cậu nhanh chóng gạt đi.“Thôi, vào tạm đi.

Còn hơn là chết rét ngoài này.”

Không ai phản đối.

Nhưng khi bước vào trong, họ không biết rằng…Cơn ác mộng đã bắt đầu.Cánh cửa khép lại sau lưng họ, âm thanh cạch vang lên một cách rợn người.Faker cảm nhận ngay không khí nơi này có gì đó… sai.Mùi ẩm mốc nồng nặc trong không gian.

Nội thất mang phong cách cổ điển, nhưng không có lấy một dấu vết của con người.Chiếc đồng hồ lớn treo trên tường chỉ 11:47 PM.Nhưng… kim giây không hề nhúc nhích.Keria cảm thấy da gà nổi lên từng đợt.“Cảm giác như nơi này bị đóng băng vậy…” keria lẩm bẩm.Gumayusi tò mò tiến đến quầy tiếp tân.

Không có ai.

Trên bàn đặt một cuốn sổ khách.

Cậu lật ra—trang cuối cùng chỉ có một dòng chữ nguệch ngoạc:“Chúng tôi không thể rời đi.”

Tim cậu hẫng một nhịp.“Ê… cái này là sao?”

Cậu đưa cuốn sổ cho mọi người xem.Keria cảm thấy lồng ngực mình siết lại.

“Có ai nhốt chúng ta ở đây à?”

Faker nhìn quanh, cảm giác như có thứ gì đó đang theo dõi họ.

“Mau kiểm tra cửa ra vào đi.”

Zeus lập tức chạy đến kéo mạnh cánh cửa.

Không nhúc nhích.Cậu thử vặn tay nắm.

Khóa chặt.Không thể nào.Cậu kéo mạnh hơn, đập cả vai vào cửa.

Vô ích.“Chết tiệt!

Mở ra!”

Gumayusi cũng lao tới, nhưng cánh cửa như thể đã bị niêm phong.Cả nhóm bắt đầu hoảng loạn.“Bình tĩnh!”

Oner lên tiếng, nhưng chính cậu cũng cảm thấy sự bất an tràn ngập trong cơ thể.Faker quay lại nhìn đồng hồ treo tường.11:47 PM.Kim giây… vẫn không di chuyển.Một cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng anh.Và rồi…Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang.Cả nhóm đồng loạt quay phắt lại.Trên cầu thang… hoàn toàn không có ai.Nhưng… tiếng bước chân vẫn tiếp tục.Chậm rãi.

Nặng nề.Như thể… thứ gì đó vô hình đang tiến về phía họ.Tim Zeus đập thình thịch trong lồng ngực.

Cậu có cảm giác ai đó đang đứng ngay sau mình.Một giọng nói thì thầm sát tai cậu:“Đừng tin vào mắt mình.”

Zeus giật bắn, quay ngoắt lại.

Không có ai cả.Hơi thở cậu dồn dập.Trong một thoáng, cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm kính cửa sổ.

Nhưng có gì đó không đúng…Bản sao trong kính không cử động.Gumayusi cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Cậu cúi xuống nhìn tay mình—máu chảy dài từ lòng bàn tay, nhỏ xuống sàn.Cậu hoảng hốt chớp mắt, và… nó biến mất.Chỉ là ảo giác?Oner cố lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.

Nhưng màn hình… toàn nhiễu trắng.Keria mở to mắt, giọng cô run rẩy:“Chúng ta không nên ở đây…”

Bỗng, cánh cửa sau lưng họ bật mở.Mọi người lập tức quay đầu.Nhưng bên ngoài…Không phải con đường cũ.Mà là một khu rừng tối om, sương mù dày đặc, thấp thoáng những bóng đen chuyển động giữa các thân cây.Không khí trong quán trọ bỗng trở nên lạnh buốt như một nhà xác.Một giọng nói thì thầm từ đâu đó vang lên:“Chào mừng các ngươi quay trở lại…”

Oner lùi lại, đóng sầm cửa.

Cả nhóm trân trối nhìn nhau, hơi thở nặng nề.Gumayusi thì thào: “Bọn mình… chưa từng đến đây.

Sao lại nói là quay trở lại?”

Không ai trả lời.Họ thử chạy lên cầu thang.

Nhưng hành lang kéo dài vô tận, cửa phòng hai bên trông giống hệt nhau.Faker nghiến răng, quay đầu lại—và tim anh như ngừng đập.Cả nhóm vẫn đang đứng dưới sảnh.Nhưng… bọn họ vẫn đang ở trên lầu.Hai nhóm giống hệt nhau.Hai phiên bản của chính họ.Gumayusi lắp bắp: “Đây là… cái quái gì vậy?”

Zeus cảm thấy ngực mình thắt lại, hơi thở gấp gáp.

Cơn hoảng loạn bắt đầu trào lên.Faker quay lại nhìn đồng hồ.11:47 PM.Kim giây…

đang quay ngược.Đột nhiên, đèn trong quán trọ tắt phụt.Màn đêm nhấn chìm tất cả.Một giây im lặng kéo dài đến đáng sợ.Rồi…Một tiếng cười khúc khích vang lên từ bóng tối.Tiếng cười của một đứa trẻ.
 
[Zofgk] Ảo Tưởng Chết Chóc
chap 2 HẦU CẢNH MÙ MỊ


Cả nhóm đứng sững sờ dưới ánh sáng yếu ớt của đèn, cảm giác như họ bị kẹt giữa một thế giới khác.

Tiếng cười của đứa trẻ vang lên từ đâu đó trong bóng tối, vang vọng, làm không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.

Không ai dám cử động.

Mỗi người đều cảm thấy như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình.Zeus, tay nắm chặt, mắt mở to trong hoảng loạn, bước lùi lại một bước.

"Không, không thể nào.

Cái này không phải sự thật!" cậu hét lên, giọng khàn đặc vì sợ hãi.

"Em không thể… không thể chịu đựng được nữa."

Oner nhìn thấy sự sợ hãi hiện rõ trong mắt Zeus.

Cậu luôn là người mạnh mẽ và tỉnh táo, nhưng giờ đây, cậu giống như một con thú bị săn đuổi, hốt hoảng và mất phương hướng.

Oner bước đến gần, tay nhẹ nhàng đặt lên vai Zeus.

"Zeus, nghe anh nói.

Em phải bình tĩnh lại, em không thể để nó điều khiển mình."

Zeus quay lại, ánh mắt cầu cứu, dường như muốn tìm một lý do để tin vào sự thật, để không bị cái bóng tối này nuốt chửng.

"Em không thể làm được nữa, Oner.

Anh không hiểu đâu, em thấy nó đang bám theo em, nhìn vào em.

Em thấy nó rõ ràng lắm, nó không phải là người!"

Oner nhìn sâu vào mắt Zeus, đôi tay siết chặt, cố gắng trấn an bạn mình.

"Em phải tin anh, Zeus.

Đừng để sợ hãi điều khiển em.

Anh ở đây, chúng ta sẽ cùng vượt qua.

Em không đơn độc."

Zeus nhìn vào mắt Oner, thấy trong đó một niềm tin mạnh mẽ, nhưng cậu vẫn không thể xua tan cảm giác sợ hãi bao phủ lấy mình.

"Anh thật sự nghĩ chúng ta sẽ ra ngoài sao?"

Oner gật đầu kiên định, đôi tay vẫn nắm chặt vai Zeus.

"Anh chắc chắn.

Chúng ta sẽ ra ngoài.

Cùng nhau."_ _ _ _ _ _ _ _ _ _Keria đứng bất động, đôi mắt mờ đi vì sợ hãi, cảm giác như không còn đủ sức để tiếp tục.

Hành lang vô tận, không có điểm cuối, mỗi cánh cửa đều giống nhau, những bức tường không ngừng dồn ép cô.

Cô cảm thấy như bị mắc kẹt trong một giấc mơ ác mộng mà không thể thức tỉnh.Gumayusi nhận ra sự bất ổn trong Keris.

Cậu tiến lại gần cô, giọng cậu dịu dàng nhưng chắc chắn.

"Keria, đừng lo lắng quá.

Tớ biết cậu mạnh mẽ lắm.

Cậu có thể làm được."

Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay Keria, cảm nhận sự run rẩy trong từng ngón tay cô.Keria nhìn xuống tay mình, cảm thấy bất lực.

"Nhưng tớ không thể kiểm soát được nữa.

Cảm giác như có thứ gì đó đang đẩy tớ vào góc tối, không thể thoát ra được."

Gumayusi không buông tay Keria, chỉ siết chặt hơn.

"Keria, cậu không đơn độc đâu.

Tớ ở đây với cậu, chúng ta sẽ cùng vượt qua."

Giọng cậu thật sự an ủi, và trong lòng Keria, một cảm giác ấm áp dần lan tỏa, như thể cái cảm giác bị kẹt trong bóng tối không còn đè nặng lên cô nữa.Keria nhìn vào mắt Gumayusi, nhận ra rằng dù mọi thứ xung quanh có đang sụp đổ, cậu ấy vẫn ở đây, luôn tin tưởng vào cậu.

"Cảm ơn cậu, Gumayusi.

Tớ sẽ cố gắng, tớ không muốn làm thất vọng mọi người."

Gumayusi mỉm cười nhẹ nhàng.

"Cậu không cần phải lo lắng.

Chúng ta sẽ làm được."_ _ _ _ _ _ _ _ _ _Zeus quay lại nhìn điện thoại lần nữa, nhưng màn hình vẫn trống rỗng, không tín hiệu.

"Không thể nào…

Tín hiệu mất rồi," cậu nói, giọng cậu khản đặc vì lo lắng.

Mọi thứ dường như đang sụp đổ, mọi thứ đều bị giam cầm trong sự vô vọng.Cả nhóm không nói gì, mọi người đều nhìn nhau, không ai có thể giải thích được chuyện gì đang xảy ra.

Cảm giác không có lối thoát, không có cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài, chỉ còn lại bóng tối và sự tĩnh lặng.Gumayusi quay lại nhìn Keria, đôi mắt cô vẫn lo lắng, nhưng lại có chút quyết tâm mới.

Cậu nhẹ nhàng đưa tay lên vỗ vai cô.

"Keria, tớ biết là cậu sợ, nhưng đừng để nó đánh bại cậu.

Chúng ta sẽ ra ngoài.

Cùng nhau."

Keria cảm thấy một chút sức mạnh từ những lời của Gumayusi.

"Cảm ơn cậu.

Tớ đã quên mất là mình không đơn độc."

Cố hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh.

"Chúng ta sẽ vượt qua, đúng không?"

Gumayusi gật đầu.

"Đúng vậy."

Oner nhìn quanh, đôi mắt cậu không rời khỏi Zeus, nhưng đôi tay cậu vẫn nắm chặt.

"Mọi người, hãy giữ vững niềm tin.

Chúng ta sẽ thoát ra khỏi đây.

Không có gì có thể ngăn cản chúng ta."_ _ _ _ _ _ _ _ _ _Cánh cửa sau lưng họ mở ra, lần này không phải là con đường cũ mà là một khu rừng tối tăm, sương mù dày đặc, với những bóng đen lạ lẫm thoáng qua giữa các cây cổ thụ.

Không khí trở nên lạnh lẽo đến tê người.

Một giọng nói vang lên, lạnh lùng và đầy ám ảnh: "Chào mừng các ngươi quay trở lại."

Cả nhóm lùi lại, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Oner vẫn đứng gần Zeus, tay vẫn nắm chặt vai cậu, như thể muốn chắc chắn rằng cậu không bị lạc lối.

"Zeus, em không đơn độc.

Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với nó."

Gumayusi nắm tay Keria, ánh mắt kiên định.

"Cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua.

Không ai có thể chiến thắng chúng ta."

Cả nhóm đứng im lặng, đối diện với thử thách đang chờ đợi phía trước, biết rằng chỉ có sự đoàn kết và niềm tin vào nhau mới có thể giúp họ thoát khỏi cơn ác mộng này.
 
[Zofgk] Ảo Tưởng Chết Chóc
Chap 3: SỰ SỢ HÃI CHẠM ĐẾN


Cảm giác lạnh lẽo từ ngôi nhà quái đản này như thể đã bao trùm lấy tất cả.

Mỗi bước đi của nhóm đều vang lên trong không gian im lặng, như những tiếng gõ vào một chiếc quan tài.

Tiếng cười khúc khích, khe khẽ nhưng đầy ma quái, vẫn vọng lại từ những ngóc ngách tối tăm của ngôi nhà.

Nó như một đứa trẻ đùa giỡn, nhưng không ai trong nhóm có thể cười nổi.Zeus dừng lại giữa hành lang, mồ hôi lạnh đổ xuống lưng.

Cậu nhìn quanh, cố gắng tìm hiểu nguồn gốc của những tiếng cười đó.

“Có phải anh cũng nghe thấy không?”

Zeus thì thầm, giọng cậu nghẹn lại, đôi mắt lo lắng nhìn vào Oner.

“Anh… nghe thấy đứa trẻ đang cười không?”

Oner không trả lời ngay lập tức.

Anh không thể nhìn vào mắt Zeus vì sợ rằng chính bản thân mình cũng sẽ mất bình tĩnh nếu đối diện với nỗi sợ hãi trong mắt cậu.

Nhưng đôi mắt của Zeus đã khiến anh hiểu rằng không phải chỉ có cậu mới cảm nhận được, mà cả nhóm đều đang bị tác động bởi cái không khí ma quái xung quanh họ.“Không sao đâu, Zeus,” Oner cố gắng nói, giọng anh trầm và vững vàng, dù trong lòng không ít lo lắng.

“Đó chỉ là do chúng ta tưởng tượng ra thôi.

Ngôi nhà này… nó chỉ muốn khiến chúng ta sợ hãi.

Chúng ta không thể để nó thắng.”

Zeus vẫn không thể yên lòng.

Những tiếng cười khúc khích như thể đang chế nhạo sự yếu đuối của cậu.

Một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng cậu, như thể tất cả đều bị điều khiển bởi một thế lực nào đó, và họ không thể thoát ra.Oner tiến lại gần Zeus, đặt một tay lên vai cậu, giọng anh đầy trấn an: “Em không phải sợ.

Chúng ta không thể để cái thứ này khuất phục mình.

Nếu bọn anh đứng vững, thì em cũng sẽ làm được.”

Anh nhìn vào đôi mắt của Zeus, cảm nhận được sự hoang mang trong đó, và anh không thể không lo lắng cho cậu.

Dù vậy, anh vẫn phải làm điểm tựa cho cả nhóm.Zeus hít một hơi dài, nhưng cổ họng cậu nghẹn lại.

“Em không biết nữa.

Cảm giác như… cái gì đó đang ở gần.

Anh cảm thấy không?”

Cậu nhắm mắt lại, cố gắng chống lại cơn hoảng loạn đang dâng lên.

_ _ _ _ _ _ _ _ _

Mọi người tiếp tục di chuyển qua các căn phòng u ám, nhưng chẳng ai còn cảm thấy bình tĩnh nữa.

Những tiếng bước chân nặng nề từ trên cầu thang cứ vang lên, đều đặn và như một lời cảnh báo.

Cảm giác như có ai đó luôn đứng phía sau họ, theo dõi, giám sát từng bước đi.

Cả nhóm bắt đầu nhận thấy sự kỳ lạ trong từng chi tiết, nhưng mỗi lần họ quay lại, chẳng có gì cả.Khi Oner vặn tay nắm cửa, một tiếng động nhẹ vang lên.

Cánh cửa bật mở.

Tuy nhiên, ngay khi anh bước vào, một cảm giác nghẹt thở ập đến.

Không gian phía sau cánh cửa như một vực thẳm mịt mùng, một khoảng không tối tăm đầy ám ảnh.

Cánh cửa không dẫn ra ngoài như họ tưởng.“Cái quái gì thế này?”

Gumayusi lắp bắp, giọng cậu run rẩy.

“Cả cái nhà này, nó đang… chơi với chúng ta à?”

Zeus không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa.

“Không, chúng ta đang bị mắc kẹt…

Anh không thấy sao?

Cái thứ này, nó đang muốn giết chúng ta.”

Giọng cậu đứt quãng, đầy sợ hãi, như thể nỗi lo sợ của chính cậu đang bao trùm toàn bộ căn phòng.

Oner bước lại gần Zeus, tay anh vỗ nhẹ vào vai cậu.

Anh không để cảm giác lo lắng lấn át mình, nhưng có thể thấy rõ ràng sự hoảng sợ trong ánh mắt của Zeus.“Zeus, Anh biết em đang sợ.

Nhưng hãy nghe anh, chúng ta phải giữ bình tĩnh. em càng sợ, nó càng mạnh lên.

Cả nhóm đang cần em.

Đừng để nó chiếm lấy em.”

Zeus gật đầu, nhưng đôi mắt của cậu vẫn không ngừng dao động.

Cậu cảm thấy như có ai đó luôn dõi theo mình, như thể chính ngôi nhà này đang sống và quan sát họ._ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Khi họ di chuyển qua hành lang, mắt Zeus không thể rời khỏi những tấm gương mờ ảo treo trên tường.

Những tấm gương không phản chiếu ánh sáng, mà phản chiếu những hình ảnh ma quái—các bóng hình mờ nhạt giống như những bóng ma, đôi khi là hình ảnh phản chiếu của chính họ, nhưng lại có sự khác biệt kỳ lạ.

Những hình ảnh trong gương không di chuyển như họ, mà đứng yên, chờ đợi.Zeus nhìn vào một tấm gương, và đột nhiên cậu thấy hình ảnh của mình mỉm cười.

Nhưng nụ cười đó không phải là nụ cười của cậu—nó quái đản, đáng sợ, như thể có một ai đó đang điều khiển cơ thể của cậu.Cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.

Cậu quay lại, tim đập thình thịch.

“Em không thể nhìn nữa.

Nó… nó không phải là em.”

Faker vội vàng bước đến, đặt tay lên vai Zeus, khẽ nói: “Zeus, bình tĩnh.

Đó chỉ là ảo giác.

Chúng ta không thể để nó làm mình hoảng loạn.”

Nhưng chính Faker cũng không thể phủ nhận rằng cơn ác mộng này đang bắt đầu vắt kiệt sức chịu đựng của họ.

---

Nỗi sợ hãi không hề biến mất, mà chỉ như một bóng ma luôn rình rập, theo đuổi họ từng bước một.

Tiếng cười của đứa trẻ vẫn vang lên, và mỗi lần nghe thấy, nó như xé toạc không khí, khiến họ cảm thấy bị mắc kẹt trong một thế giới không có lối thoát.Khi cả nhóm nhìn nhau, họ thấy rõ sự căng thẳng trong ánh mắt của nhau.

Mỗi người đều đối diện với sự sợ hãi riêng của mình.

Nhưng trong lúc này, không ai dám thể hiện sự yếu đuối nữa.Oner nhìn vào mắt từng người trong nhóm, rồi cuối cùng anh lên tiếng, giọng chắc nịch nhưng cũng đầy sự kiên định: “Không có gì có thể làm chúng ta tan vỡ nếu chúng ta không bỏ cuộc.

Chúng ta phải cùng nhau chiến đấu với nỗi sợ này.

Đừng để nó thắng.”

Faker nhìn Oner, đôi mắt anh đầy sự tin tưởng vào người anh cả của nhóm.

"Chúng ta sẽ thoát ra.

Cùng nhau."
 
[Zofgk] Ảo Tưởng Chết Chóc
CHƯƠNG 4: ÁNH MẮT TRONG GƯƠNG


Căn nhà chìm đắm trong bóng tối, không một tiếng động, nhưng không khí lại dày đặc, như một lớp màng ngột ngạt bao trùm.

Mỗi bước chân của họ vang lên trong hành lang dài, như những tiếng vọng vọng lại từ một nơi rất xa.

Thế giới này như đang chết dần đi, từng nhịp thở của họ như chậm lại, hòa quyện cùng sự im lặng kỳ quái của căn nhà.Zeus cảm thấy mình như đang lạc vào một cơn ác mộng không lối thoát.

Cậu không thể hiểu nổi tại sao cảm giác này lại chiếm lấy tâm trí mình-nó nặng nề, bóp nghẹt tất cả sự tỉnh táo của cậu.

Cậu nhìn vào những bức tường xung quanh, chúng dường như thu hẹp lại, càng lúc càng siết chặt, khiến không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.

Nhưng rồi, khi cậu dừng lại trước một tấm gương, thế giới như ngừng lại, mọi thứ chỉ còn là một khoảnh khắc chết lặng.Tấm gương không phản chiếu ánh sáng, mà chỉ phản chiếu một Zeus... nhưng không phải là Zeus.

Cậu há hốc miệng, đôi mắt mở lớn khi nhận ra cái bóng trong gương không phải là của mình.

Nụ cười quái dị vặn vẹo trên khuôn mặt người ấy, không phải là nụ cười cậu, đôi mắt đen ngòm như thể không còn chút ánh sáng nào.

Một sự rợn người dâng lên, từng mạch máu trong người cậu như đông lại.

Cậu muốn quay đi, nhưng lại như bị cái bóng ấy hút chặt.

Cảm giác như chính cái bóng trong gương đang gọi cậu, kéo cậu vào một thế giới mà cậu không thể thoát ra."

Không...không phải tôi "Giọng Zeus khẽ run lên, đôi môi cậu co giật, nhưng những lời ấy như bị tắc nghẹn trong cổ họng.

Cậu không thể rời mắt khỏi hình ảnh kia, một cái nhìn không phải của chính mình, đôi mắt trong gương như đang chế nhạo cậu, như muốn nhấn chìm cậu vào nỗi sợ hãi mà chính cậu cũng không thể kiểm soát được."

Zeus!

" Oner vội vã bước tới, tay đặt lên vai cậu, nhưng ánh mắt anh không thể giấu được sự hoảng loạn.

Cảm giác nghẹt thở mà anh cảm nhận được trong không khí này khiến anh cũng không thể bình tĩnh.

Zeus không phản ứng, đôi mắt cậu vẫn dán chặt vào cái bóng trong gương.

Cả người cậu run rẩy, miệng thốt ra những từ không rõ ràng, như thể nỗi sợ hãi đang xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể cậu."

Anh không thấy sao?

Nó không phải là tôi...

Nó không phải là tôi!"

Giọng Zeus như một tiếng gào thét nghẹn ngào, nhưng không có ai ở đây để cứu cậu.

Cái bóng ấy đang khiến cậu rơi vào một vực sâu mà không thể thoát ra, dù cho cậu cố gắng hết sức.Oner khẽ lắc đầu, lòng thắt lại.

Anh vội kéo cậu lại gần, ôm chặt vai Zeus, nhưng anh biết rằng chính bản thân anh cũng không thể hiểu nổi điều gì đang xảy ra.

"Zeus, nhìn vào anh.

Em không sao đâu.

Anh ở đây, đừng sợ."

Tuy vậy, sự hoảng loạn vẫn rõ ràng trong giọng nói của anh, một sự lo lắng lạ lẫm mà ngay cả anh cũng không thể giấu giếm.Nhưng rồi, khi Oner quay lại nhìn vào gương, ánh mắt anh chạm phải một cảnh tượng kỳ lạ.

Zeus không còn là người duy nhất trong gương nữa.

Tất cả họ đều xuất hiện trong đó, nhưng không phải hình ảnh bình thường.

Những bản sao của họ trong gương không cử động, mắt họ vô hồn, mờ đục, như thể những hồn ma đã chết, đang nhìn chằm chằm vào họ với sự chế nhạo thầm lặng."

Ahh... nhìn kìa..."

Faker khẽ nói, giọng anh run rẩy, không giấu nổi sự hoảng hốt trong đó.

Cả nhóm nhìn vào, nhưng không ai có thể lên tiếng.

Tấm gương không phản chiếu sự sống.

Nó chỉ phản chiếu bóng tối, bóng ma của chính họ, những hình ảnh méo mó và vặn vẹo.

Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm họ, như thể chính căn nhà này đang nuốt chửng tất cả.Bất chợt, một bóng người xuất hiện từ trong gương, đôi mắt đen ngòm như đang dõi theo từng động tác của họ, theo dõi từng bước chân, từng hơi thở.

Những bóng ma ấy đứng yên, không nói lời nào, nhưng cái nhìn của chúng chứa đựng một sự đe dọa chết chóc, khiến trái tim họ như ngừng đập."

Các người không thể thoát ra."

Một giọng nói khàn khàn, lạnh lùng vang lên từ đằng sau, cắt ngang không khí tĩnh mịch.

Tất cả họ đều nghe thấy, âm thanh ấy như những sợi dây vô hình thắt chặt xung quanh cổ họ, bóp nghẹt từng chút một."

Chúng ta không thể thoát ra... không thể..."

Zeus thì thào, đôi mắt cậu trừng lớn trong tuyệt vọng, như thể mọi thứ xung quanh đang xoay quanh, làm cậu mất phương hướng.

Cảm giác như chính mình đang bị kéo vào một cái hố sâu không đáy, nơi không có lối thoát, nơi bóng tối nuốt chửng tất cả.Oner cảm thấy trái tim mình như nghẹn lại.

Anh không thể đứng nhìn Zeus dần mất kiểm soát.

Anh vội vã kéo cậu ra khỏi tầm nhìn của gương, nhưng cậu như người mất hồn, không thể cử động."

Không thể để nó thắng!"

Oner gầm lên, giọng anh vang lên trong bóng tối.

Anh không thể chần chừ nữa, kéo cả nhóm chạy khỏi căn phòng, nhưng không gian như càng lúc càng thu hẹp lại.

Mỗi bước đi của họ như bị ngăn cản bởi một sức mạnh vô hình.

Không khí trở nên đặc quánh, họ không thể thở nổi, chỉ có tiếng thở gấp gáp vang lên giữa sự im lặng lạnh lẽo."

Chạy!"

Faker hét lên, mắt anh cũng đã bắt đầu hoảng loạn.

Họ lao về phía trước, nhưng tất cả các cánh cửa đều đóng chặt.

Không có lối ra.

Một cảm giác như bị nhốt trong một cái bẫy vô hình, nơi bóng ma đang chờ đợi để nuốt chửng họ vào trong bóng tối vĩnh hằng.Và trong lúc ấy, cái bóng trong gương vẫn dõi theo họ, theo sát từng bước đi của họ.

Mỗi lúc họ dừng lại, cái bóng lại gần hơn, như đang chờ đợi thời điểm để nuốt chửng họ vào cái bóng tối vô tận, nơi không có lối thoát."

Không thể dừng lại."

Oner nói, nhưng chính anh cũng không chắc liệu họ có thể tiếp tục được bao lâu nữa.Sự sợ hãi bắt đầu nuốt chửng tất cả.
 
[Zofgk] Ảo Tưởng Chết Chóc
CHƯƠNG 5: TIẾNG THÌ THẦM


Bóng tối bao trùm.Nó không còn là bóng tối bình thường nữa.

Nó dày đặc, quấn chặt lấy họ như một thực thể sống, thít chặt từng hơi thở, len lỏi vào từng kẽ hở của tâm trí.Không ai nói gì.

Không ai dám cử động.Zeus vẫn đứng chôn chân trước tấm gương, ánh mắt cậu trừng lớn, dán chặt vào cái bóng trong gương—cái bóng mang khuôn mặt cậu, nhưng không phải là cậu.Nụ cười trên gương mặt kia dần méo mó hơn, kéo dài ra như một vết rách quái dị.

Đôi mắt đen ngòm sâu hoắm, như hai hố sâu không đáy hút lấy linh hồn cậu.“Không…

Không phải mình…”

Zeus thầm nghĩ.

Nhưng nỗi sợ đang gặm nhấm từng suy nghĩ trong đầu cậu.Nếu nó mới chính là mình?

Nếu nó là thật, còn mình mới là giả?

Nếu ngay từ đầu, mình chưa bao giờ là chính mình?Hơi thở cậu trở nên gấp gáp.

Cậu muốn lùi lại, nhưng đôi chân như bị xiềng xích ghì chặt xuống nền nhà.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu khi cái bóng trong gương khẽ nghiêng đầu, như đang thấu hiểu nỗi sợ của cậu, như đang cười nhạo cậu.Rồi nó cất tiếng.Không phải bằng giọng nói bình thường.

Không phải bằng âm thanh.Nó thì thầm trong đầu cậu."

Mình là cậu…

Và cậu là mình."

Zeus há hốc miệng, nhưng không thể thốt ra lời.

Một cảm giác kinh hoàng bùng lên trong lồng ngực, ép chặt lấy hơi thở của cậu.

Cái bóng đang gọi cậu.

Nó muốn cậu đến gần hơn.

Nó muốn thay thế cậu.Cậu muốn chạy, muốn hét lên, nhưng toàn bộ cơ thể đã đông cứng lại.- - - - - -Oner cảm thấy bàn tay Zeus đang lạnh dần.Anh quay sang nhìn cậu, nhưng Zeus trông như một cái xác không hồn.

Đôi mắt cậu vô hồn, miệng mấp máy như đang nói chuyện với ai đó, nhưng không có âm thanh nào phát ra."

Zeus!

Nhìn anh đi!"

Oner lay mạnh vai cậu, nhưng cậu không phản ứng.Cậu ấy đang bị kéo vào!Một cơn hoảng loạn tràn lên trong lồng ngực Oner.

Anh không biết cậu ấy đang thấy gì, nhưng trực giác nói với anh rằng nếu để Zeus tiếp tục như thế này, cậu ấy sẽ không còn là Zeus nữa."

Zeus, tỉnh lại đi!"

Oner hét lên.Ngay lúc ấy, cậu chớp mắt.- - - - - -Faker đứng lặng người.Anh nhìn chằm chằm vào hành lang phía sau, nơi bóng tối vẫn đang trườn đến như một dòng chảy vô hình.

Nhưng điều khiến anh lạnh sống lưng không phải là bóng tối—mà là những tiếng bước chân trong đó.Không phải tiếng bước chân bình thường.Chúng vang vọng, không có nhịp điệu, như thể có thứ gì đó đang di chuyển nhưng không theo một cách mà con người di chuyển.Faker cảm thấy dạ dày mình thắt lại.

Anh muốn nghĩ rằng mình đã quen với nỗi sợ, rằng anh có thể giữ bình tĩnh trong mọi tình huống, nhưng thứ này… không giống bất kỳ điều gì anh từng đối mặt trước đây.Hắn đang đến gần."

Chạy."

Faker nói, nhưng giọng anh nhỏ đến mức chính anh cũng không chắc liệu mình có thực sự nói ra hay không.RẦM!Cánh cửa cuối hành lang đột ngột đóng sập lại, không một ai chạm vào.Không còn đường thoát.

- - - - - - Tiếng cười khẽ vang lên từ trong bóng tối.Không biết từ đâu.

Không biết của ai.Nhưng nó vang vọng khắp không gian, xuyên qua tấm gương, tràn vào đầu họ, len lỏi vào từng mạch máu.Nó không đơn thuần là âm thanh.Nó là một thứ gì đó…

đang xâm nhập vào tâm trí họ.Faker cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nề.

Nhịp tim anh đập mạnh trong lồng ngực, nhưng không phải vì chạy—mà vì nỗi sợ đang siết chặt lấy anh.Anh không còn kiểm soát được suy nghĩ của mình nữa.

Một giọng nói vang lên trong đầu anh."

Chúng ta đã từng ở đây rồi…

đúng không?"

Cái gì?Anh không hiểu.

Nhưng một luồng ký ức kỳ lạ chợt hiện lên trong đầu—một hình ảnh mờ nhạt, như thể anh đã từng thấy nơi này trước đây.Không thể nào.

Đây là lần đầu tiên họ đến đây.…Phải không?—Oner kéo mạnh Zeus ra khỏi tầm nhìn của tấm gương.Cậu loạng choạng, hít một hơi mạnh như thể vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.

Toàn thân cậu run rẩy, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.

Nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn trở lại."

Zeus, em nghe anh nói không?"

Oner lay mạnh vai cậu.Zeus chớp mắt, hơi thở cậu vẫn đứt quãng.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, mắt cậu đảo qua gương thêm một lần nữa…Và cậu thấy mình vẫn đang đứng trong đó.Nhưng lần này, cậu không còn là người duy nhất.Faker.

Oner.

Gumayusi.

Cả nhóm.Tất cả bọn họ…

đều đang có một cái bóng méo mó trong gương.Những bản sao đó không cử động.

Nhưng chúng đang nhìn chằm chằm vào họ.Như thể đang chờ đợi.Như thể chúng biết trước điều gì đó.—Một tiếng cộp vang lên phía sau.Faker xoay người lại.Một bóng người lừng lững đứng trong hành lang tối đen.

Không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng đôi mắt đen ngòm sáng rực lên như hai hố sâu không đáy.Không phải là bóng trong gương.Là thứ gì đó khác."

Chạy."

Faker lặp lại, lần này giọng anh đã trở nên khàn đặc.Nhưng đã quá muộn.Một bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai Oner.Cả người anh đông cứng.

Hơi thở nghẹn lại.Và ngay giây tiếp theo, bóng tối nuốt chửng tất cả.
 
Back
Top Bottom