Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Zhihu-Hoàn] Đối Thủ Một Mất Một Còn Không Làm Theo Cốt Truyện

[Zhihu-Hoàn] Đối Thủ Một Mất Một Còn Không Làm Theo Cốt Truyện
Phần 10


Edit : PuBeta : Minh ===============22.Ta là bùn loãng không thể trát tường(烂泥扶不上墙), còn Tạ Ngọc Chương thì lại rất nỗ lực cố gắng.
(烂泥扶不上墙: Bùn, nhớt.

Bùn quá mỏng để dính vào tường.

Đây là một phép ẩn dụ rằng do năng lực kém hoặc trình độ thấp.)

Hắn lợi hại đến nỗi ta chẳng thể tin được.

Hầu hết các thiếu gia công tử đều đã được học tại gia trước khi đến giảng đường.

Ngoại trừ Tạ Ngọc Chương.

Một kẻ không ai để vào mắt để bình an tồn tại trong Tạ phủ đã phải cố hết sức rồi thì làm gì có cơ hội được học tập chứ.

Mãi đến sau này khi ta kết bạn với hắn, muốn hắn cùng chơi với ta.

Lúc đó hắn mới có cơ hội được đụng đến sách vở.

Nếu không phải ta che chở cho hắn ở giảng đường, bọn thiếu gia đó có thể đã bắt nạt hắn đến chết.__________________23.Có lẽ kẻ mạnh thì đều có lòng hiếu thắng, Tạ Ngọc Chương và Lâm Tĩnh An làm bất cứ cái gì cũng phải cạnh tranh nhau.

Ta bị kẹp giữa hai bên, tình cảnh khó xử.

Mỗi lần ở bên cạnh Lâm Tĩnh An một thời gian, sau khi trở về Tạ Ngọc Chương sẽ trở nên vô cùng quái lạ.

Chờ ta dỗ Tạ Ngọc Chương xong thì tới lượt sắc mặt Lâm Tĩnh An lập tức đen như than.

Ta không hiểu, điều này thực sự sẽ khiến ta hiểu lầm rằng các người thích ta đó!

Một tên là người mà mẫu thân tha thiết dặn dò muốn ta kết giao thật tốt, một người là đích thân ta đưa về, cùng chơi và cùng ta lớn lên.

Ta muốn trở thành một "đoan thuỷ đại sư".
[Đoan thuỷ đại sư: một người công bằng, thái độ cư xử với cả hai phía như nhau.

Không thiên vị bên nào]

Một lúc sau, cái chén bị đá.

Mà chén bị vỡ chính là của Tạ Ngọc Chương.
__________________24.

Bởi vì hệ thống bất công online.

Nó nói cho ta biết rằng kịch bản của thế giới này sắp sửa bắt đầu.

Ta cảm thấy từ trước tới nay những những chỗ mà ta cảm thấy kì lạ đều được thế giới tự động chỉnh sửa lại sao cho hợp lí.

Cho nên ——

Rõ ràng trí nhớ của ta rất tốt nhưng trước giờ việc học tập lại không tốt, bởi vì ta phải tuân theo quy tắc nữ chính vĩnh viễn luôn ưu tú nhất.

Có một số việc rất không phù hợp với lẽ thường, bất ngờ chúng lại diễn ra bình thường không một ai nghi ngờ, cũng bởi vì để thúc đẩy chuyện xưa của nam nữ chính.

Mặc dù ta đã đính hôn với Lâm Tĩnh An từ nhỏ nhưng một ngày nào đó nó cũng sẽ bị hủy bỏ vì tình yêu của nam nữ chính phải có những khúc mắc mới thấy được sự trân quý.

........

Tất cả đều được thiết lập rất tốt, thế giới này sẽ theo quỹ đạo của nó mà mở ra một câu chuyện xưa viên mãn tốt đẹp.

Nếu ta không ngoài ý muốn mất kiểm soát.

Ta may mắn thức tỉnh ý chí tự do nhưng lại không có khả năng để thoát khỏi sự khống chế.

Đây là lí do cho sự xuất hiện của hệ thống.

Rủi ro nên được giải quyết ngay từ đầu và ta vẫn phải thành thật đi hết cốt truyện.

Sự thức tỉnh giờ đây lại trở thành nguồn gốc nỗi đau của ta.
__________________25.Từ trước đến nay, Tạ Ngọc Chương chính là người hiểu được rất nhiều việc mà ta không rõ và cũng không ngại phiền phức giải thích cho ta nghe.

Lần này ngược lại hắn là một tên ngốc không biết gì cả.

Hắn không biết tại sao bỗng nhiên ta lạnh nhạt với hắn, ngược lại quay sang nhiệt tình bám lấy Lâm Tĩnh An.

Cũng không hiểu vì sao ta không quấn lấy hắn đòi chép bài mà thay vào đó lại đuổi theo Lâm Tĩnh An khắp mọi nơi.

Càng không rõ tại sao ta lại vì Lâm Tĩnh An mà làm hắn khó xử trước mặt mọi người, từng bước gạt hắn sang một bên.

Ngày qua ngày hắn chỉ có thể hoang mang chờ đợi những câu đố không có lời giải đáp, trầm mặc trở thành một người qua đường nhìn ta.

Tạ Ngọc Chương tuy ít nói, nhưng những chuyện mà hắn đã đáp ứng với ta hắn đều sẽ luôn làm được.

Mà ta mỗi ngày đều lảm nhảm rất nhiều nhưng những lời hứa hẹn tốt đẹp lại nuốt lời.
__________________26.Chính ta là người tự tay đẩy hắn ra xa.

Cho nên Tạ Ngọc Chương chán ghét ta là chuyện bình thường.

Điều này vốn dĩ là chuyện nên xảy ra đối với nữ phụ độc ác xấu xa như ta.

Từ sau ngày xem pháo hoa đó, Tạ Ngọc Chương đột nhiên trầm lặng hơn và không làm ra những hành động kỳ lạ nữa.

Trên người hắn cũng thay đổi về bộ cẩm y sẫm màu mà hắn thường mặc.

Vẫn là Tạ Ngọc Chương mà ta quen thuộc nhất.

Chờ đến ngày Lâm Tĩnh An thành thân, sáng sớm Tạ Ngọc Chương đã đến viện của ta.

Hắn không đến gần ta mà tựa vào gốc cây, không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.

Ta không rõ tâm tình của hắn, thỉnh thoảng lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái.

Mãi đến chạng vạng tối, hắn mới đứng dậy đi đến bên cạnh ta.

"Hắn thành thân rồi, nàng có muốn đến xem một chút không?"

Một câu hỏi rất quen thuộc.

Lần này ta đã thông minh hơn, không lên tiếng ngay.

Dường như Tạ Ngọc Chương chẳng thèm để ý mà lẩm bẩm: "Nàng theo đuổi hắn 5 năm, cho dù bị đối xử lạnh nhạt cũng chưa từng từ bỏ.

Nếu đã vậy thì nàng cứ đi xem một chút đi."

Ta không quan tâm, chỉ nhịn không được mà lẩm bẩm: "Sao không nghĩ xem đây đã là năm thứ 6 rồi đấy."

Dù sao thì khi đó cốt truyện cũng đã đi đến hồi kết, có lẽ ta nên tỏ ra mình đã hoàn toàn từ bỏ Lâm Tĩnh An.

Tạ Ngọc Chương nghe được, quay lại liếc nhìn ta một cách thâm sâu.

Lại là cái loại cảm xúc như đang oán hận, cũng không biết là dành cho ta hay hắn nữa.
 
[Zhihu-Hoàn] Đối Thủ Một Mất Một Còn Không Làm Theo Cốt Truyện
Phần 11


Edit : PuBeta : Minh ===============27.Tạ Ngọc Chương đưa ta đến Lâm phủ.

Khi đó Lâm Tĩnh An và Khương Vân Nhu đang chuẩn bị đối bái, khách khứa đứng hai bên chờ khai tiệc

Một khung cảnh vô cùng hài hoà.

Ta cảm thấy khá vui mừng, đây chính là kết cục mà ta đã nỗ lực trợ giúp trong suốt 5 năm qua mới có được đó nha.

Cũng phải cảm Tạ Ngọc Chương đã đưa ta đến để nghiệm thu thành quả.

Ta còn đang suy nghĩ, Tạ Ngọc Chương đã trực tiếp lôi kéo ta đi qua...... tới đó......

Cứu mạng, hai người chúng ta là nhân vật phản diện mà!

Chớp mắt có rất nhiều người nhìn về phía hai người bọn ta, ánh mắt lóe lên sự phấn khích.

Lâm Tĩnh An người đang cười tươi bái đường dường như cảm nhận được gì đó, cau mày nhìn sang.

Bầu không khí bỗng trở nên kì lạ.

Trên mặt ta vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thực tế đầu ngón chân đều dựng đứng lên.

Đặc biệt là không biết có kẻ nào đó từ đâu ra thốt lên một câu:

"Khương Vân Vi cuối cùng cũng tới để cướp hôn rồi sao?"

Không không không, ta không có, đừng có mà nghe người khác nói bừa.

Ta đã sớm từ bỏ vai nữ phụ độc ác rồi mà.
__________________28.Tạ Ngọc Chương thong dong bình tĩnh đi thẳng đến chính đường.

Lâm Tĩnh An cứ liên tục nhìn về phía ta, do dự muốn nói rồi lại thôi.

Nhìn ta cũng vô ích thôi, ta có thể chống lại người như Tạ Ngọc Chương sao?

Dường như Lâm Tĩnh An hiểu được suy nghĩ của ta, sắc mắt hắn khó coi quay sang Tạ Ngọc Chương, nén giận hỏi: "Tạ đại nhân, hôm nay là ngày Lâm mỗ thành thân, ngài làm gì vậy?"

Tạ Ngọc Chương không chút để ý mà cười cười, từ trong ống tay lấy ra một thứ.

"Lâm đại nhân chớ hoảng, ta chỉ là thay Bệ Hạ đến chúc mừng mà thôi."

Vừa thấy thánh chỉ, tất cả mọi người trong sân lần lượt quỳ xuống.

Ta đã sớm bị tước phong hào, đương nhiên cũng phải hành lễ.

Tạ Ngọc Chương lại lôi kéo ta không buông, túm ta đến đứng bên cạnh hắn rồi ngay nhanh chóng bắt đầu đọc.

Lòng ta sôi cồn cào, nơm nớp lo sợ đứng bên người hắn.

Tầm mắt Lâm Tĩnh An dừng trên người ta, như có điều nghi hoặc.

Ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm bộ không thấy gì.
__________________29.Hành động của tên phản diện Tạ Ngọc Chương này thực sự rất liều lĩnh và cực kỳ kiêu ngạo.

Làm ta cũng muốn cáo mượn oai hùm một phen.
[Cáo mượn oai hùm là cách nói Việt hóa của thành ngữ "Hồ giả hổ uy" (狐假虎威 ) ý chỉ người mượn thế kẻ mạnh làm lá chắn, núp dưới uy danh kẻ có quyền thế để loè bịp, đe doạ người khác vì mục đích riêng.]

Mặc dù nếu truyền tin tức ta bất kính lọt ra bên ngoài thì ta coi như xong.

Một vai phản diện muốn cả danh tiếng và mạng sống như ta cũng thật không dễ dàng gì mà.

Tạ Ngọc Chương đọc xong thánh chỉ, cũng nói có lệ một câu chúc mừng.

Lâm Tĩnh An miễn cưỡng nhận thánh chỉ rồi cảm ơn.

Ta đứng một bên lặng lẽ xem náo nhiệt.

Đây là cuộc đối đầu giữa nhân vật chính và nhân vật phản diện nha, tốt hơn nhiều so với kịch bản chơi đồ hàng nhàm chán của ta.

Đang suy nghĩ miên man, bỗng eo ta bị ai đó ôm lấy.

Tạ Ngọc Chương kéo ta sát vào hắn, thái độ thân mật nóit: "Vân Vi, hôm nay Lâm công tử thành thân.

Nàng không chúc mừng sao?"

Nghiêm túc suy ngẫm, câu hỏi của hắn, thái độ của hắn.

Trong đầu ta suy nghĩ tới lui một trăm tám mươi lần, nghĩ xem hắn đang muốn ta chúc mừng hay không muốn ta chức mừng đây.

Biểu cảm Lâm Tĩnh An phức tạp nhìn ta.

Ta đã nhìn qua cái ánh mắt cảnh giác của hắn nhiều lần rồi, ta biết hắn sợ ta sẽ giống như trước đây dựa vào mối hôn sự mà bám theo hắn không rời.

Vốn dĩ ta đang định nói với hắn rằng bây giờ phụ mẫu ta đã không còn, hệ thống cũng sắp rời đi, không có ai muốn ta chen vào chuyện tình của hai người nữa.

Tuy đây cũng chỉ là suy nghĩ thôi.

Cuối cùng ta vẫn nở một nụ cười, chân thành nói: "Chúc cho các ngươi trăm năm hạnh phúc, gắn bó với nhau suốt cả đời."

Lỡ cái hệ thống đấy lại hiện hình nữa thì ta sẽ điên mất.
__________________30.Vẻ mặt Lâm Tĩnh An dường như đang có điều muốn nói thì bị tiếng khẽ cười của Tạ Ngọc Chương gián đoạn.

Giọng điệu hắn nhẹ nhàng vui sướng: "Ta và Vân Vi đã chúc phúc xong rồi, vậy chúng ta không quấy rầy nữa."

Ta bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, ta luôn cảm thấy áp lực khi đối mặt với nam nữ chính, nó luôn nhắc nhở ta rằng ý nghĩa cuộc đời của ta là để điểm xuyết cho người khác.

Ta thà chịu đựng tính tình âm dương quái khí của Tạ Ngọc Chương ở Tạ phủ còn hơn.

Các vị khách nghe những lời nói đấy xong đều cảm thấy tiếc nuối.

..........Đừng nói với ta các người thực sự mong rằng ta tới cướp hôn đó nha.

Tạ Ngọc Chương lôi kéo ta lướt qua đám đông đi về.

"Vân Vi."

Lâm Tĩnh An ở phía sau gọi ta, theo bản năng ta quay đầu lại.

Ánh mắt khẽ nhìn thoáng qua thì thấy sắc mặt đen xì của Tạ Ngọc Chương.

Ta sợ tới mức cứng đờ cả cổ, sợ nếu hơi lắc nhẹ cũng khiến Tạ Ngọc Chương lầm tưởng rằng ta muốn quay đầu lại.

Không biết hôm nay Lâm Tĩnh An có uống lộn thuốc không đây.

Trước kia ta đuổi theo hắn đều không nhận được cái liếc mắt nào nhưng giờ hắn lại xông lên đuổi theo.

Hắn đứng trước mặt ta, do dự, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Tạ Ngọc Chương cười lạnh châm chọc nói: "Sao Lâm đại nhân không thành thân mà đuổi theo bọn ta thế này?"

Lâm Tĩnh An nhíu mày càng sâu, nhịn xuống không chấp nhặt.

"Vân Vi, chuyện tình cảm ép buộc sẽ không thành, chuyện hủy hôn thì suy cho cùng ta vẫn có lỗi với nàng."

"Khương bá phụ, Khương bá mẫu tuy đã qua đời nhưng nàng không thể chìm đắm trong trụy lạc.

Vân Nhu đã gả đến Lâm gia, hiện tại Khương gia đang không có ai ở.

Ta sẽ cầu xin Bệ Hạ giữ Khương phủ lại cho nàng.

Tóm lại nàng ở Tạ phủ không phải một ý kiến hay."

Ta: ???

Có hơi sai sai đó?

Đại ca à, thiết lập của ngươi đúng là dịu dàng đa tình, nhưng mà không phải dành cho ta, chỉ dành cho nữ chính thôi được không vậy?

Phu nhân Khương Vân Nhu của ngươi vẫn còn đang nghe ở kia đó.
__________________31.Vẻ mặt của Tạ Ngọc Chương từ nãy đến giờ cũng không khá hơn bao nhiêu, có lẽ là kìm nén tức giận đến cực hạn rồi.

Vòng eo bị ôm siết chặt của ta có thể chứng minh điều đó.

Giọng điệu Tạ Ngọc Chương lạnh lùng: "Lâm đại nhân, có lẽ ngài bận rộn chuyện hôn sự nên không để ý tới, hiện tại Khương Vân Vi là nữ chủ nhân của Tạ phủ ta, ở Tạ phủ là thích hợp nhất."

Dường như Lâm Tĩnh An nghe không hiểu, vô thức nhìn về phía ta.

Ta giả vờ bình tĩnh.

Chuyện này có gì mà phải đại kinh tiểu quái.
*大惊小怪 : Làm ầm lên, một thành ngữ Trung Quốc diễn tả việc quá ngạc nhiên trước một điều gì đó không có gì đặc biệt. (baidu)

Vì để chọc tức nhân vật chính mà nhân vật phản diện thường nói mười câu thì hết chín câu đều sai sự thật.

Nếu không như thế thì làm sao mà hắn trở thành Tạ thủ phụ quyền lực không từ thủ đoạn được chứ.

Ngay sau đó, Tạ Ngọc Chương đột nhiên cúi người xuống và hôn nhẹ lên môi ta.

Ta vẫn mở mắt, nhìn hắn nhắm mắt đến gần, hàng mi khẽ run, hô hấp cũng gấp gáp, rất rõ ràng là hắn đang rất lo lắng.

Cả sảnh tiệc cùng ồ lên.

Ta cũng ng.u người luôn.
 
[Zhihu-Hoàn] Đối Thủ Một Mất Một Còn Không Làm Theo Cốt Truyện
Phần 12


Edit : PuBeta : Minh ===============32.Ta là người một người luôn cẩn thận khi làm nhiệm vụ nữ phụ độc ác.

Bây giờ đã về hưu.

Tạ Ngọc Chương là một nhân vật phản diện đủ tư cách.

Cũng sắp đến lúc hết vai diễn.

Nam nữ chính thành hôn thuận lợi, cốt truyện sắp mở ra hồi kết.

Sau đó——

Nhân vật phản diện hôn nữ phụ độc ác trước mặt mọi người.

Thậm chí còn thỉnh cầu Bệ Hạ ban hôn.

Hệ thống tắt máy rồi khởi động lại rất nhiều lần, mỗi lần bật máy đều hỏi một câu.

"Hôm nay Tạ Ngọc Chương đã hôn ngươi hả?"

Ta chết lặng, đáp trăm lần như một: "Ừ."

Hẹ thống gật đầu: "Có vẻ như virus vẫn còn ở trong người ta, để ta khởi động lại lần nữa."

Rồi nó lại tự tắt máy chính mình.

Ta: "......"
__________________33.Khi một chu kỳ lặp lại một lần nữa, Tạ Ngọc Chương đã đến.

Vừa đi đến hắn vừa nói rất tự nhiên: "Bữa tối có món gà hạt dẻ của Ngũ Vị Lâu."

Ta nói "Ồ" một cách khô khan.

Tạ Ngọc Chương mím môi rồi lại nói: "Hôm nay có người đưa tới một con chim gỗ, ta nhớ nàng thích loại này nên đã lấy về đặt trong phòng ngủ của nàng rồi."

Ta lại chán nản nói: "Được".

Có lẽ cảm thấy ta như cho có lệ nên Tạ Ngọc Chương hơi bực bội xoa xoa giữa hai lông mày.

Một lúc sau mới nói tiếp:

"Trong phủ có rất nhiều thiệp muốn mời nàng tham dự yến tiệc, nàng có muốn đi không?"

Ta buồn bã nói: "Là mời với thân phận Khương cô nương hay là Tạ phu nhân?"

Có thể là do ta hỏi quá thẳng thừng nên Tạ Ngọc Chương sững sờ trong chốc lát, ánh mắt vô thức tránh né ta.

Một lúc sau hắn mới ra vẻ bình tỉnh nói: "Nàng là thê tử ta đã cưới qua cửa, đương nhiên lấy thân phận là Tạ phu nhân rồi."
__________________34.Ngay khi hệ thống vừa mới khởi động lại liền nghe được câu nói này.

Lần này hỏi cũng không thèm hỏi, tự động tắt máy rồi khởi động lại rất thành thạo.

......

Làm vậy thật sự sẽ không hư máy luôn đâu ha?
__________________35.Có thể là do ta không nói chuyện nên Tạ Ngọc Chương hơi nôn nóng, ly ngọc trong tay suýt chút nữa bị bóp nát.

Hắn lạnh lùng nói: "Bây giờ cứ nhìn thấy ta là nàng không muốn nói gì đúng không?"

Ta đang nghe cái gì không biết.

Lúc trước khi ta đang nói chuyện, không phải ngươi cũng chen vào sao.

Hiện tại lại muốn ta nói chuyện sao?

Được, vậy ta sẽ nói những lời ta muốn nói, vì vậy ta hỏi hắn: "Tạ Ngọc Chương, ngươi thích ta phải không?"
__________________36.Tạ Ngọc Chương: "......"

Dường như cả người hắn đều bị đông cứng rồi.

Ta chờ một hồi, xác minh suy nghĩ của mình, trong lòng lại càng cảm thấy kì lạ.

Hệ thống đâu có đề cập đến đoạn này trong kịch bản đâu.

Ta tò mò nhìn hắn: "Ngươi thích ta sao?

Ta có thể hỏi lí do không?

Rõ ràng trước đó ngươi nói là ngươi hận......"

Ta còn chưa nói xong, đột nhiên Tạ Ngọc Chương đứng lên, duỗi tay vây ta giam lại trong chiếc ghế dựa.

Dũng cảm chưa đầy mười lăm phút mà tâm đã lập tức trở lại trạng thái ban đầu.

"Xin lỗi, ta đoán sai rồi............"

Ta liếc nhìn hốc mắt đỏ hoe của Tạ Ngọc Chương.
__________________37.Hắn vừa ấm ức vừa oán hận nhìn ta, rõ ràng hắn đang chiếm lợi thế nhưng thoạt nhìn có vẻ như ta đang bắt nạt hắn.

"Khương Vân Vi, ta còn muốn hỏi nàng vì sao đấy?"

"Vì sao đột nhiên bỏ rơi ta?"

"Vì sao cố chấp say mê Lâm Tĩnh An?"

"Suốt cả 5 năm, hắn có gì tốt mà khiến nàng mê muội đến nỗi không muốn quay đầu liếc nhìn ta một cái?"

Choáng váng trước hàng loạt câu chất vấn.

Từng câu hỏi một, nghe xong ta lại muốn đấm hệ thống một phát.

Tất cả ta đều có thể giải thích nhưng ta lại không giải thích.

Tạ Ngọc Chương nhìn ta một lúc, rồi bỗng nhiên cười giễu cợt, nghiêm túc nói: "Ta cũng muốn hỏi chính mình, rốt cuộc nàng có chỗ nào tốt mà khiến cho ta 5 năm trôi qua vẫn không thể hết hy vọng."
__________________38.Ta không thể diễn tả được tâm trạng khi nghe được câu này.

Ta nghĩ đến lúc vừa mới bắt đầu nhiệm vụ, ta bắt buộc phải tỏ ra lạnh nhạt với Tạ Ngọc Chương.

Không còn cùng hắn chơi đùa, không còn rủ hắn nghỉ học trốn đi chơi, sau buổi học cũng không cần hắn dạy bổ túc.

Ban đầu Tạ Ngọc Chương cho rằng ta đang tức giận, hắn đã nhiều lần ngăn ta lại để cầu hòa và cố gắng hết sức để dỗ dành ta một cách vụng về.

Lúc ấy ta không còn cách nào khác, hệ thống muốn ta nói những lời kịch độc ác nhưng một câu ta cũng không nói nên lời, chỉ có thể chọn lạnh lùng lảng tránh.

Sau này, chúng ta ngày càng trở nên xa cách.

Hắn trở thành Tạ thủ phụ dưới một người, trên vạn người.

Mỗi khi nhìn thấy ta và Lâm Tĩnh An, hắn luôn không chút thương tiếc mà mỉa mai cười nhạo.

Ta thực sự không ghét hắn chút nào.

Bởi vì ta luôn nhớ rõ vẻ mặt bàng hoàng và đau khổ của Tạ Ngọc Chương mỗi khi ta đẩy hắn ra xa.

Trong khi hắn còn không biết mình đã làm sai chuyện gì.
__________________39.Tạ Ngọc Chương, người thầm thương trộm nhớ ta đã nhìn ta với tâm trạng như thế nào trong suốt 5 năm qua?
__________________40.Hệ thống đã từng nói rằng có một vài thiết lập phi logic được dùng để thúc đẩy cốt truyện, chẳng qua chúng đều phục vụ cho tình yêu của nhân vật chính.

Dưới mấy cái thiết lập đó, bao nhiêu tình cảm của Tạ Ngọc Chương bị che đậy một cách tàn nhẫn.

Ta ngẫm nghĩ đến một vài chuyện.

Những người chống lại Tạ Ngọc Chương chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp, nhưng một quận chúa như ta lại có thể kiêu ngạo ở kinh thành lâu như vậy.

Ta lì lợm quấn lấy Lâm Tĩnh An, bị người khác coi thường chế nhạo rất nhiều lần và mỗi lần ta "chịu ấm ức" thì hắn luôn đúng lúc xuất hiện.

Ngày hôn ước bị hủy bỏ, hắn cũng là người đầu tiên xuất hiện và đưa ta về Tạ phủ, những kẻ đang chực chờ hòng chế giễu ta đều bị nhốt bên ngoài Tạ phủ.

Phong hào của ta bị tước đoạt, con cháu thế gia bị ta khiêu khích trước giờ lại không dám tìm ta gây rắc rối vì bọn họ đều biết ta được bảo vệ bởi Tạ phủ.

Còn cả chuyện Tạ Ngọc Chương thay đồ bạch y, đưa cho ta thức ăn, dẫn ta đi xem pháo hoa, đó đều là những lễ vật sinh nhật mà ta từng yêu cầu với Lâm Tĩnh An trong 5 năm qua.

Năm nào cũng như nhau, ta muốn có một pháo hoa hoàn toàn thuộc về riêng mình.

Đương nhiên Lâm Tĩnh An sẽ không đáp ứng ta.

Vì vậy mà Tạ Ngọc Chương thay bộ y phục tương tự, trong đêm khuya lặng lẽ thế hắn cho ta.
__________________41.Ta cho rằng hắn chỉ dỗ dành ta được một tháng rồi bỏ cuộc.Hóa ra cũng đã 5 năm.
__________________42.Tạ Ngọc Chương thấy ta thất thần không nói lời nào, bèn cười khổ một tiếng rồi rời đi.

Ta đưa tay nắm chặt ống tay áo của hắn.

Tạ Ngọc Chương dừng lại, giọng khàn khàn: "Hôn sự sẽ không hủy bỏ, ở trong phủ nàng muốn làm gì thì làm, nhưng không thể rời đi."

Ai thèm quan tâm chứ.

Ta nhìn hắn và nghiêm túc nói: "Tạ Ngọc Chương, nếu chàng muốn biết câu trả lời, ngay bây giờ ta sẽ nói cho chàng biết."==============XƯNG HÔ ĐỔI THEO TUYẾN TÌNH CẢM
 
[Zhihu-Hoàn] Đối Thủ Một Mất Một Còn Không Làm Theo Cốt Truyện
Phần 13


Edit : PuBeta : Minh ===============43.Hệ thống hoảng loạn online: "Bình tĩnh đã, ngươi mà nói ra, lỡ như cốt truyện sụp đổ thì sao?

Hắn là nhân vật phản diện đó."

Ta bình tĩnh nói: "Đó là với các ngươi."

Cốt truyện kết án hắn là nhân vật phản diện độc ác, thế gian coi hắn như một gian thần, tóm lại hắn luôn có thân phận không mấy tốt đẹp cho lắm.

Nhưng ban đầu hắn chỉ là A Ngọc được ta mang về từ Tạ gia để che chở.

Ta đã bỏ rơi hắn vì rất nhiều những thứ tào lao vô nghĩa.

Lần này ta muốn hắn là sự ưu tiên của mình.

Hệ thống trầm mặc, một lát sau mới nói: "Mặc dù ngươi tin tưởng hắn, nhưng chuyện hệ thống tồn tại thì chẳng ai tin được, người nghe kể chỉ có thể cho rằng ngươi bị điên thôi."

"Cái gì?

Trong 5 năm qua còn có người nào tin rằng ta bình thường sao?"

Hệ thống: "......"

Nó dở khóc dở cười: "Vậy thì tùy ngươi, dù sao thì nếu nhiệm vụ không thể hoàn thành thì ngươi cũng tiêu đời.__________________44.Ta chỉ vào đầu mình, chân thành nói: "Cái thứ ngu xuẩn trong đầu ta đã buộc ta làm như thế."

Hệ thống: "......"

Tạ Ngọc Chương: "......"

Ta điềm tĩnh: "Chàng tin ta không, thực ra thế giới của chúng ta từ lâu đã được sắp đặt sẵn theo kịch bản."

Ta kể lại toàn bộ câu chuyện một cách sống động và nhân tiện tố cáo hệ thống bốc lột bạo hành ta.

Sau đó nhìn hắn đầy chờ mong: "Chàng hiểu chưa?"

Tạ Ngọc Chương im lặng một lúc, bình tĩnh nói: "Ta chỉ muốn hỏi một điều."

Hỏi một điều chưa rõ ràng sao?

Hệ thống, cốt truyện hay là về nam nữ chính?

Ta cỗ vũ hắn qua ánh mắt.

Tạ Ngọc Chương hỏi: "

Sau này nàng sẽ không thích Lâm Tĩnh An nữa phải không?

"...........Đương nhiên, hơn nữa từ trước đến nay ta cũng không hề thích hắn."

Dường như trong mắt Tạ Ngọc Chương ánh lên chút nước.

Đợi đến khi ta gần xác nhận, hắn lại ôm chặt ta, vùi mặt vào cổ ta, hơi thở nóng hổi.

Mãi một lúc sau, hắn mới nhỏ giọng nói: "Như vậy là đủ rồi."__________________45.Ta hỏi Tạ Ngọc Chương: " Chàng có tin ta không?"

Tạ Ngọc Chương lắc đầu rồi lại gật đầu, chàng nói chàng chỉ tin vào những chuyện ta đã hứa.

Ta hơi áy náy, và cũng hơi cảm động.

Cả đời này ta đã từng nói nhiều điều dối trá, hứa hẹn nhiều thứ hão huyền.

Chỉ có Tạ Ngọc Chương, người bị lừa dối rất nhiều lần lại vẫn lựa chọn tin tưởng ta.
__________________46.Sau đó Tạ Ngọc Chương lấy ra một tờ giấy từ thư phòng, bảo ta ký tên ấn dấu vân tay.

Chàng cũng ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm ta viết từng chữ một.

Mặt ta trơ dại, viết ra lời thề nực cười nhất trong cuộc đời mình ———

Ta, Khương Vân Vi, sẽ không bao giờ thích Lâm Tĩnh An cho dù thế nào đi chăng nữa.

Một khi vi phạm, dùng cả quãng đời còn lại bù đắp cho Tạ Ngọc Chương.

Sau khi viết xong, ký tên rồi ấn vân tay.

Tạ Ngọc Chương thở phào nhẹ nhõm, cẩn thẩn muốn đem gấp tờ giấy lại và cất đi.

Ta ngăn chàng lại, trong ánh mắt lo lắng, hồi hộp của hắn mà mỉm cười viết thêm:

Nếu thỏa thuận được thực hiện, Tạ Ngọc Chương sẽ phải dùng cả quãng đời còn lại thưởng cho ta.

Tạ Ngọc Chương nhìn chằm chằm câu nói đó, trông có vẻ muốn khóc nhưng cuối cùng chàng vẫn mỉm cười.

Chàng móc vào ngón út của ta, thở dài: "Lần này tuyệt đối không được gạt ta."
__________________47.Một tháng sau.

Ta bị Bệ Hạ đuổi ra khỏi kinh thành vì đã bước vào hoàng cung bằng chân trái.

Thừa tướng Tạ Ngọc Chương đích thân mang hộ vệ đến để hộ tống.

Nhưng không may trên đường gặp phải một cuộc bạo loạn.

Trong lúc hỗn loạn, "Khương Vân Vi" không may qua đời.

【Đinh!

Chúc mừng cốt truyện đã hoàn thành thuận lợi, nhiệm vụ được đánh giá là thành công.】
__________________48.Hệ thống đã gửi báo cáo, nhân tiện tính toán phần thưởng cho ta và liên tục xác nhận với ta:

"Ngươi thật sự muốn đổi thân phận tự do cho Tạ Ngọc Chương hả?"

Ta nằm trong kiệu, lười biếng trả lời: "Đúng vậy, ta đã xác nhận một trăm lần rồi đấy."

Hệ thống than ngắn thở dài:

"Ta không nghĩ tới, khi bắt đầu ký hiệp ước ngươi tham tiền như thế vậy mà vẫn có thể bỏ được."

"Ta cũng không nghĩ tới ban đầu ngươi chó như vậy mà lại nguyện ý giúp đỡ ta."

Hệ thống bị chọc đau, ha hả cười lạnh: "Ta không trợ giúp thì nam nữ chính sẽ bị nhân vật phản diện giết chết, toàn bộ nhiệm vụ sẽ *kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất."
*Nghĩa: Chỉ một phút dại dột mà làm tiêu tan công lao tích luỹ nhiều năm; chỉ một sai sót nhỏ mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, tổn thất nặng nề. (Theo từ điển số)

Ta cười vô tội: "Ôi, nguy hiểm quá."

Mắt hệ thống trợn trắng.

"Mới đến thế giới này một chuyến mà ta cảm thấy mình bị hỏng hóc rồi, lúc trở về nhất định phải kiểm tu kĩ."

Bắt đầu đếm ngược, ngay tại thời khắc cuối cùng trước khi hệ thống rút đi, nó lúng túng: "Thật ra cũng không phải hoàn toàn do Tạ Ngọc Chương ép buộc ta.........

Nói chung là, chúc các ngươi vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc."

Giọng nói dừng lại trong tâm trí ta, âm thanh trói buộc ta suốt 5 năm cứ vậy mà tiêu tán.

Từ nay về sau, ta hoàn toàn tự do.
__________________49.Ta vén màn xe lên, Tạ Ngọc Chương đang ở bên ngoài xe ngựa nhìn thấy bèn thúc ngựa chạy đến bên ta.

Có lẽ chàng sợ ta thấy chán nên bắt đầu nói cho ta biết hiện tại đang ở đâu và còn bao lâu nữa đến kinh thành.

Chàng lại hỏi ta có muốn ăn gà hạt dẻ không, đến Ngũ Vị Lâu rồi sẽ mua cho ta.

Ta chống cằm nhìn chàng rồi mỉm cười.

Tạ Ngọc Chương thấy được, trên mặt chàng có chút xấu hổ, nhưng hắn vẫn không kìm được mà đến gần hôn ta một cái.
__________________50.Dưới chân là con đường lối nhỏ dẫn về nhà, trên đỉnh đầu là nắng chiều hoàng hôn rực rỡ.

Ánh tà dương dừng lại trên người, bóng dáng hai ta cùng giao vào nhau.

Ta vẫn luôn cho rằng ta là nữ phụ trong câu chuyện của kẻ khác.

Nhưng có người luôn ầm thầm ở phía sau lưng ta, đem lòng coi ta là nữ chính, là sinh mệnh của chàng.

Dù cho những khoảng thời gian ấy có bình yên tầm thường hay kinh tâm động phách, tất cả đều là những câu chuyện xưa cảm động nhất thuộc về chỉ riêng ta và chàng.__________________Ad: /Tung bông tung bông/ Chút xíu ngọt trước khi ngủ cho các Sen nè ~~~
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back