Siêu Nhiên [Yuri] Zombie Hunter

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
167554025-256-k96791.jpg

[Yuri] Zombie Hunter
Tác giả: sentoyuuki
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Yuuki °^°
Mười hai con người, mười hai số phận, thứ đã gắn kết họ lại với nhau là một trò chơi.

Nhưng đó không phải một trò chơi bình thường mà là thứ sẽ quyết định định mệnh của cả thế giới này và...

-Sự sống còn của nhân loại-
Đôi lời: Tôi viết tác phẩm này chủ yếu là để phục vụ sở thích máu me của bản thân, tình cảm ít lắm nên đừng mong chờ.​
 
[Yuri] Zombie Hunter
Mở đầu


Trước cái ngày mà thế giới đến hồi kết hai ngày, tôi đã nhận được hai bưu kiện.

Bên trong bưu kiện thứ nhất là một chiếc smartphone đời mới nhất, theo sau đó là một khẩu súng lục và hai thanh katana.

Tôi chẳng ngạc nhiên gì khi thấy chúng cả vì người gửi là ba mẹ tôi.

Họ là những người khá kỳ lạ.

Năm mười tuổi tôi đã bị một tai nạn khiến tôi mất hết ký ức về khoảng thời gian trước đó.

Kể từ đó ba mẹ tôi không còn về nhà nữa.

Họ là những người rất tài giỏi.

Ba mẹ tôi là nhà khoa học, nhưng trước khi quen ba bà từng là đặc nhiệm SAT.

Vì thế nên tôi có một nguồn Gen rất tốt, tôi thừa hưởng đôi mắt sắc bén cùng với tài năng kiếm thuật và súng của mama, cái đầu lạnh luôn đưa ra những sáng kiến thông minh của papa.

Nhưng tôi chưa bao giờ dùng những tài năng đó, tôi không biết nên dùng nó cho việc gì cả.Tôi tuốt thanh katana khỏi vỏ, nó khá nặng.

Thanh tôi đang cầm trên tay màu đen tuyền nhìn sơ tôi cũng đoán được rằng nó được làm bằng một chất liệu đặc biệt.

Nếu tôi nhớ không lầm thì tên chất liệu này là . . .

Orichaculm thì phải.

Thứ kim loại mà papa và mama tìm được vào năm tháng trước trong một thiên thạch.

Tôi khá ngạc nhiên là ba mẹ tôi đã làm được thanh katana này vì nó rất cứng hầu như các nhà khoa học đã bó tay không thể làm gì với nó rồi.

Mà thôi dù gì họ cũng là hai nhà khoa học đại tài mà không gì không thể làm khó họ được.

Dựa theo kinh nghiệm bao nhiêu năm cầm katana của tôi thì thanh này nó rất bén, lại còn rất cứng nữa.

Tôi thử chém một nhát mạnh vào không khí."

Hehhhh nhát kiếm gọt không khí rất ngọt, thanh katana này là đồ tốt đấy chứ."

Đột nhiên tôi lại có linh cảm không lành, papa và mama chưa từng gửi vũ khí cho tôi cả họ thường gửi tôi vài món đồ chơi mà họ làm tặng trong dịp sinh nhật của tôi cơ mà.

Nhưng dù gì tôi vẫn sẽ giữ nó lại, papa và mama chưa từng gửi thứ gì mà không có lý do của nó cả.Tôi tra thanh katana màu đen tuyền vào vỏ rồi tuốt thanh katana còn lại khỏi vỏ.

Khác với thanh katana màu đen tuyền kia thanh katana này có màu bạc, nó có màu sáng hơn những thanh katana bình thường, trọng lượng hình như nhẹ hơn thanh katana màu đen lúc nãy nhưng lại nặng hơn một thanh katana bình thường.Tôi cũng chém một nhát vào không khí, thật ngạc nhiên.

Nhát chém rất bén, bén hơn thanh katana màu đen tuyền trước.

Nhưng về độ cứng thì thua thanh màu đen nhiều.

Cẩn thận tra thanh katana màu bạc ánh kim vào vỏ tôi bắt đầu kiểm tra khẩu súng còn lại.Tôi đã từng cầm súng thật, hồi đi chơi ở Mĩ tôi đã được shishou (sư phụ) của mama dạy cho bắn súng.

Súng thật khá nặng nhưng khẩu súng này thì . . . này rất nhẹ y hệt súng đồ chơi vậy."

Đùa mình à?"

Tôi nhăn mặt nhìn khẩu súng, để cho chắc ăn tôi tháo băng đạn ra.

Bên trong đúng là đạn thật nhưng mà khẩu súng giống đồ chơi quá!

Cất hết mấy món 'hàng nóng' vào nơi an toàn tôi kiểm tra món cuối cùng, chiếc smartphone đời mới nhất.

Nhìn nó mà tôi khóc không ra nước mắt, sáng nay tôi vừa mới mua một chiếc smartphone.

Tôi đã phải ăn ramen mấy tháng để đủ tiền mau nó, tôi ngán đến mức chỉ cần ngửi thấy mùi ramen là buồn nôn ngay lập tức, nghĩ đến những tháng này ĐAU KHỔ đó mà lòng tôi đau như cắt.Mở hộp điện thoại ra tôi lấy bản hướng dẫn sử dụng vì đây là đồ từ papa và mama mà nó không thể nào bình thường được đâu.

Đọc xong bản hướng dẫn thì tôi phát hiện ra được vài điều thú vị.Camera có chế độ nhìn xuyên tường, quào thật là vi diệu.

Pin lên đến 10000mAh, chống nước đi bơi thõa mái.

Ngoài ra còn có chức năng cảm biến nhiệt trong phạm vi 5km.

Đặc biệt còn có một game độc quyền cho smartphone này, những smartphone khác muốn tải thì phải thông qua link được gửi từ HSP (Hunter SmartPhone) mới tải được.

Nhưng mà phiên bản tải về sẽ không đầy đủ như của HSP. [Au: càng viết càng nhận ra hình như au đang quảng cáo điện thoại 🙂))))]Nghịch HSP cho đã rồi nằm trên chiếc giường êm ái tôi bắt đầu vào game Zombie Survival, game độc quyền của HSP.

Mất gần một giây chương trình game tải xong, dường như mọi thứ đã được thiết lập sẵn.

Giao diện game chỉ hiện lên nhân vật game chibi giống y hệt tôi.

Còn có toàn bộ bản đồ về ngôi nhà tôi đang sống và toàn bộ bản đồ về thành phố cũng như đất nước Nhật Bản một cách cực kỳ chi tiết.Thành phố có bao nhiêu người, bao nhiêu nơi bán thức ăn đồ uống quần áo. . .

Tất cả đều hiển thị trong game.

Nhìn game mà tôi ngạc nhiên thốt ra tiếng."

Đây có thật sự là game không vậy?

Nó. . . . .thú vị quá đi mấtttttttt!"

Nhưng vào lúc đó tôi đã không hề biết rằng chính game đó-----Là thứ sẽ quyết định sự sống còn của toàn bộ nhân loại.

Nó không phải là game bình thường mà là game tôi phải đặt cược toàn bộ mạng sống.☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~~~Vote cho au nếu muốn chương mới ra sớm~~~
 
[Yuri] Zombie Hunter
Chương 1: Victoria Brancott


Khi kim giờ dừng lại ở con số mười hai cũng là lúc game khởi động.

Tôi nhanh chóng đăng nhập vào game, màn hình bỗng nhiên tối lại.Một dòng chữ hiện lên......[Xin Được Chúc Mừng Những Kẻ Được ChọnĐây Là Đặc Quyền Dành Riêng Cho Các BạnĐây Là Game Sẽ Quyết Định Vận Mệnh Của Các BạnSau Đây Chúng Tôi Sẽ Dịch Chuyển Bạn Đến Nơi Khởi ĐầuChúc Bạn Tận Hưởng Trò Chơi]Ngay sau đó ý thức của tôi tối sầm lại.——————————————————————-Yoshida Rei tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là trần nhà màu trắng.

Rei ngồi dậy rồi nhìn xung quanh, bình tĩnh đánh giá mọi thứ trong căn phòng này.Thông tin Rei nhận được quá ít.Nơi đây là một căn phòng màu trắng, không có bất cứ thứ gì xung quanh cả.Ngoài Rei ra còn có một cô gái mặc đồng phục học sinh đang bất tỉnh nằm cạnh cô.Cô gái đó thật sự rất xinh đẹp, đến nỗi Rei cũng phải đỏ mặt.Mái tóc màu vàng như nắng dài ngang lưng, dáng người rất chuẩn.Nếu Rei cao một mét năm mươi mốt thì chắc hẳn cô gái này cao một mét bảy.Làn da của cô gái trắng như tuyết làm Rei tưởng tượng đến những cô công chúa trong những câu chuyện cổ tích.Nhìn tới ngực Rei không nhịn được mà thốt lên."

To vãi chắc cũng phải D-cup."

Đột nhiên Rei cảm thấy cô rất giống mấy ông chú già biến thái."

Khụ"Rei ho khan, cố xua đi những suy nghĩ bậy bạ của mình.Gương mặt của cô gái có một nét giống người nhật.Phải thật để ý thì mới phát hiện được.'Trong trường hợp này có lẽ one-chan này là con lai nhỉ?'Rei đoán như vậy.'Có lẽ mình nên đánh thức chị ấy dậy'Rei nghĩ."

Anouuuu one-channnn."

"One-chan có sao không zạaaaaa."

Rei chọc chọc vào má của cô gái."

Ưm...."

Dường như cô gái đó đã tỉnh, Rei giúp cô gái ngồi dậy.Cô gái ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt của mình với bộ dạng ngáy ngủ."

Nơi đây là đâu?"

Cô gái hỏi Rei bằng tiếng nhật.'Trúng phóc nhỉ?'Rei mỉm cười rồi trả lời."

Em không biết.

Có lẽ chúng ta đã bị dịch chuyển đến một nơi nào đó.

Em là Yoshida Rei one-chan có thể gọi em là Rei."

Nhân tiện thì Rei là Loli.Rei rất rất dễ thương, dù là ai đi nữa chỉ cần thấy Rei là muốn nhào vào ôm cô bé rồi xoa mái tóc màu đen bồng bềnh mềm mại đó hoặc nhéo má của cô bé.Và đương nhiên cô nàng tóc vàng trước mặt Rei cũng không phải ngoại lệ."

Chị là Victoria Brancott em có thể gọi chị là Vic-oneechan—"Nói xong Victoria nhào vào ôm Rei rồi tặng cho cô bé combo nhéo má + xoa đầu."

Mềm quá đi~"Trong khi Victoria đang tận hưởng sự mềm mại và dễ thương thì mặt Rei đen lại.Cảm giác này quá quen thuộc đối với Rei, mỗi khi cô bé ra ngoài đường thì đa số mọi người đặc biệt là những nữ sinh sẽ tặng cho Rei combo ôm + xoa đầu + nhéo má.Có một số còn đòi bắt cóc Rei mang về làm em gái ah~Đến nỗi cảnh sát cũng phải tới để ngăn cản đám đông và bảo vệ Rei.Việc đám đông bu lại cô nhóc đã để lại ác mộng mỗi khi cô bé, vì vậy nên cô bé cực kỳ hiếm khi ra khỏi cửa nhà."

Thả em raaaaa."

Victoria dừng việc xoa đầu Rei lại, thay vào đó cô nàng bế Rei lên cao."

Lên cao nè lên cao nè."

"Thả em xuống ahhhh.

Em không phải con nít ba tuổi."

Mặc cho Rei kêu gào đòi thả xuống nhưng Victoria vẫn tiếp tục nâng cô bé lên cao cho đến khi—Một cánh cửa màu trắng, xuất hiện ngay lập tức Victoria thả Rei xuống, gương mặt của cả hai cảnh giác."

Cạch"Cánh cửa mở ra, người mở nó là một người con trai khoảng mười sáu tuổi, cậu ta mặc đồng phục học sinh."

Đừng như thế chứ, tôi không phải người xấu đâu.

Tôi giống mọi người đó."

Nói rồi người con trai tóc đen kia đưa chiếc điện thoại lên.Trên màn hình điện thoại của cậu ta hiện dòng thông báo của game đó."

Mọi người đang đợi hai người đó.

Nhanh lên đi."

Cậu ta nhăn mặt nói, có lẽ cậu ta khó chịu vì sự chậm trễ của Rei và Victoria.Nhận ra điều đó cả hai xấu hổ nhỏ giọng."

Xin lỗi."

Gương mặt nhăn nhó có phần dịu đi đôi chút, cậu ta quay lưng lại rồi nói.

"Đi thôi."

———————————————————————

Ghi chú của tác giả: Hơi ngắn nhỉ?

Tôi đã cố gắng để kéo dài nhưng mà chap này chủ yếu là nói về Victoria thôi.

Harem của Rei: +1

Vợ cả của Rei nhỉ~

Hẹn tuần sau gặp lại.

Mai tôi phải về nhà rồi cả ngày đi xe lận~
 
Back
Top Bottom