[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Yuri]Yandere-Chan! Onegai, Yurushitekudasai
Chương 34: Người nắm giữ bí mật
Chương 34: Người nắm giữ bí mật
Hoàn thành xong bửa ăn của mình nụ cười mãn nguyện nở trên môi Hikaru.
Vẫn giữ nguyên nét mặt hạnh phúc em ấy cười nói.-Em muốn ăn bánh kem~Nụ cười ngây thơ, nét mặt hào hứng đến từ em ấy làm tôi có chút hổ thẹn với tay nghề đứng bếp của mình.
Chỉ những món đơn giản thì không vấn đề gì, còn để làm một chiếc bánh kem thì đòi hỏi trình độ cao hơn.
Nói đến bánh kem, cũng lâu rồi tôi chưa được thưởng thức hương vị ngọt dịu của kem và vị chua nhẹ của dâu tây.
Nghe em ấy gợi lại hai từ ngọt ngào này, thành thật tôi cũng muốn ăn ngay một chiếc bánh kem dâu tây.-Chị chưa nướng bánh bao giờ...Tôi ngắt lời khi nhận ra Hikaru đang phồng mà lên ra vẻ hờn dỗi.-Hưm, bánh kem vẫn còn đúng không?
Em cũng muốn một cái.Ể!?
Bánh kem vẫn còn?
Ở đâu?
Từ khi được chủ nhân bổ nhiêm làm thủ thư, tôi đã luôn ở trong thư viện làm công việc quét dọn cho đến khi tìm thấy Hikaru ở bên ngoài.
Nếu ở đâu đó trong lâu đài có bánh kem, tôi cũng muốn được biết nơi đó.-Chị không hiểu em đang nói gì, chị vẫn luôn ở trong thư viện cho đến khi gặp được em.
Hikaru nghiêng đầu, em ấy nhảy ra khỏi ghế tiến đến gần tôi hơn.
Để dấu hỏi chấm trên đầu, em ấy đưa ánh mắt nhìn tôi từ đầu đến chân.-Tuy là trang phục có khác, nhưng em đã nhìn thấy chị ngồi ăn bánh kem cùng với một chị khác ở trong nhà kho.Thế thì lạ nhỉ, tôi còn chưa biết trong lâu đài có nhà kho đừng nói đến việc tôi cùng cô gái nào đó thưởng thức bánh kem.
Cơ mà, điều em ấy vừa nói lại mang lại cho tôi cảm thấy bất an một cách lạ kỳ.
Diện mạo giống với tôi, ngoài Iroha tôi chẳng còn biết ai như vậy.-Em có thể nói rõ hơn được không?
Pha lẫn lo lắng vào lời nói, tôi nhìn chăm chăm vào Hikaru.Hikaru tỏ ra vẻ khó hiểu, sau khi đưa ánh nhìn nghi hoặc về phía bên này em ấy bất mãn kể lại câu chuyện.-Em hiểu rồi, em sẽ cố gắng tóm gọn...Em gặp được hai người choàng khăn đen kì lạ ở trước máy bán nước tự động, rõ ràng họ đã lấy tiền của một anh đứng gần đó nhưng anh ấy hoàn toàn không có phản ứng gì cả.
Em nghĩ rằng họ có gì đó kì lạ, rất khả nghi.Thêm vào đó là giọng nói kì lạ ở trong đầu thôi thúc, kết quả em đã theo sau cả hai người và đến được trong lâu đài.
Chuyện tiếp theo sau đó, em bị mất dấu cả hai người và vô tình tìm thấy "nhà kho".
Trong nhà kho không có gì đặc biệt ngoài một quả cầu thủy tinh có phản chiếu hình ảnh, em đã nhìn thấy chị ở trong đó đang cùng một chị khác thưởng bánh uống trà.Vậy ra Hikaru đã lén theo sau chủ nhân rồi đến được lâu đài, nghe xong tôi cũng đã phần nào hiểu được hành trình của em ấy.Quan trọng nhất là quả câu pha lê.Hikaru đã nói, em ấy nhìn thấy tôi bên trong quả cầu pha lê, lúc đó rõ ràng tôi đang dọn dẹp trong thư viện càng không thể thưởng bánh uống trà như hình ảnh phản chiếu bên trên quả cầu pha lê.
Kết luận tôi đưa ra được, cô gái có diện mạo giống với tôi trong quả cầu pha lê đó khả năng rất cao là Iroha.Nhưng mà tại sao quả cầu pha lê lại phản chiếu hình ảnh của Iroha, tôi phải đến đó xác nhận thì mới rõ được.-Em dẫn chị đến nhà kho được chứ?-Vâng!⏱ ⏱ ⏱Vội vả theo bước Hikaru, cánh cửa nhà kho đã hiện rõ ra trước tầm nhìn của tôi.Phía bên kia là câu trả lời tôi đang nóng lòng chờ đợi, chỉ cần nắm lấy tay nắm kéo cánh cửa ra tự nhiên lời giải sẽ ở trước.
Việc đơn giản ngày thường vậy mà hơi thở tôi lại trở nên nặng nề, thật ra tôi đang lo lắng điều gì chứ?Nỗi lo sợ không lời giải thắt chặt lòng ngực.Những dòng thời gian tôi đã từng trải qua, sau vô số lần thất bại, bất lực nhìn những dòng thời gian kia loại bỏ Iroha.
Đâu đó trong lòng tôi đã hoàn toàn mất đi niềm tin rằng Iroha sẽ được cứu.
Ai đó nói tôi bi quan cũng được, vì phải đối mặt với một nỗi đau theo vòng lập như vậy làm sao tôi lạc quan lên được.Cứ mỗi lần có chuyện liên quan đến Iroha, tôi lại trở nên mất bình tĩnh như vậy.
-Chị không mở được, em mở giúp nhé.-Đợi.. chị còn chưa chuẩn bị tâm lý.Xem như chưa nghe tôi vừa nói gì, em ấy nhẹ nhàng mở luôn cánh cửa ra.Đứng phía sau Hikaru đã chạy vào nhà kho, tôi từ từ nhìn vào bên trong.Đúng với tên gọi nhà kho, hai bên được bố trí kệ gỗ với dụng cụ chất đầy lên trên, không khí pha trộn với bụi do không được thường xuyên lau dọn.
Khi tôi tiếp bước vào sâu hơn, tiếng hét thất thanh của Hikaru vang lên từ bên trong.-Chị đó bị...
Chạy đến nơi, tôi nhìn thấy Hikaru run cầm cập chìa ngón tay về phía quả cầu pha lê được đặt trên chiếc bàn tròn ở giữa phòng, nơi duy nhất được ánh sáng từ khung cửa sổ rọi vào.Đuổi theo ánh nhìn của Hikaru, toàn thân tôi lập tức hóa đá.Dòng máu đỏ chầm chậm lan ra sàn, Iroha nằm bất động phía trên.
Hình ảnh mà tôi vừa nhìn thấy qua quả cầu pha lê không phải là thật đúng không?
Đó chỉ là ảo ảnh mà quả cầu pha lê tạo ra phải không?
Tại vì, rõ ràng chủ nhân đã thay tôi cứu Iroha, một người có sức mạnh tuyệt với đến như vậy... làm sao tôi nghi ngờ được?Tinh thần của tôi không chịu đươc nữa rồi.-Tại sao Iroha phải chết cơ chứ?
Ai đó nói cho tôi biết được không!
Tôi đổi cảm xúc thành lời nói, cổ họng đau thắt lên khi tôi cố gắng hét lên.Bất lực với tư cách là một người chị, lựa chọn cách hi sinh bản thân là lá bài cuối cùng của mình vẫn không thể cứu được Iroha.
Kì vọng ngay từ đầu đã không tồn tại, chỉ có tôi là ngốc đến mức tự hành hạ bản thân.Lúc đầu, tôi lựa chọn đi cùng Iroha, có lẽ cả em ấy và tôi sẽ không phải tiếp tục chịu đau đớn trong vòng lập bất tận này.-Violet, đừng tỏ ra thất vọng như vậy, mọi thứ đều ở trong tính toán của ta.Một tia sáng nhỏ nhoi xuyên qua đám mây đen phủ đầy trong lòng tôi, là giọng nói hiền dịu đến từ chủ nhân Noir.-Ý của chủ nhân là?Nén những giọt nước mắt, tôi hỏi.Tôi quên mất Hikaru cũng đang có mặt ở đây, lo sợ sẽ bị trách phạt vì đưa người lạ đến tuy nhiên chủ nhân Noir chỉ nhìn cô bé rồi mỉm cười, sau đó tiếp tục nói.-Nếu cô bé không mở cánh cửa ra, có lẽ ta đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của quả cầu pha lê cũng như căn phòng này.
Đột nhiên nói như vậy chắc Violet sẽ không thể hình dung được, căn phòng này có một khả năng rất đặc biệt.Ngoài chủ nhân của nó, tất cả sự hiện diện đều không lưu được thứ gì được đặt bên trong, cũng như đường đi đến căn phòng thành kí ức.
Tóm tắt, sự tồn tại của căn phòng này không có khả năng lưu trữ vào kí ức của người khác.Tôi vẫn chưa hiểu chủ nhân đang nói gì, nhưng đại loại là khi tôi bước ra khỏi căn phòng tôi sẽ không thể nhớ được những gì liên quan đến căn phòng này.-Bé Hikaru có lẽ vẫn chưa hiểu được siêu năng lực của bản thân đáng sợ đến mức nào, nhưng để cho đơn giản chỉ cần cô bé vẫn ở cùng chúng ta khả năng của căn phòng sẽ bị vô hiệu hóa.Đôi mắt chiều mến như thể một người mẹ hiền, chủ nhân xoa đầu Hikaru.
-Đừng xoa đầu em chứ!Chủ nhân đang nói gì, và hình ảnh thân thiện của chủ nhân khi xoa đầu Hikaru.
Nhìn thì cũng đã nhìn, nghe thì cũng đã nghe nhưng tôi vẫn chưa thể hiểu được chủ nhân muốn truyền đạt điều gì.-Chuyện của Iroha cho ta được phép xin lỗi, chính là do sự vô dụng của ta đã làm Violet...
Himeko và Iroha gặp phải bất hạnh.Chủ nhân cuối đầu xuống trước tôi, thái độ thành khẩn của ngài ấy ngược lại làm tôi cảm thấy sợ hãi.
-Dù em không rõ chuyện gì, nhưng chủ nhân không cần thiết phải cuối đầu trước một con người thấp hèn như em.-A hem, đừng xem ta là dạng người kêu ngạo chứ!
Là lỗi của ta nên xin lỗi cũng là điều bình thường.
Nhưng lời nói không thì vẫn chưa đủ, kết quả là ta vẫn chưa thể cứu được Iroha.Iroha vẫn đang bị thế giới này xóa bỏ, nó hiện rõ qua hình ảnh phản chiếu của quả cầu pha lê.-Điều đó...Ngay khi nước mắt tôi một lần nữa như muốn trào ra ngoài, chủ nhân đã dùng hơi ấm của mình chặn ngang lời tôi.-Ui, hô.. hôn..
Hikaru biết rồi, Hikaru sẽ không nhìn đâu.
Luống cuống, Hikaru dùng hai tay che mặt rối quay lưng lại chạy vào một góc.
Điều gì đang diễn ra vì quá bất ngờ tôi chậm vài giây tôi mới hiểu được.
Tôi nhận ra được mình đang cùng chủ nhân môi chạm lên môi, hành động của chủ nhân nằm ngoài khả năng tưởng tượng của tôi.
Chỉ cần cảm nhận được hơi ấm đến từ chủ nhân, đầu tôi đã như bốc hỏa.Lúc này, bỗng dưng một tiếng dậm chân có chủ ý vang lên.Giật mình, tôi nhìn về phía phát ra tiếng động.
Cô gái lúc nào cũng đi cạnh Chủ nhân, Roze đang đứng dậm chân ở đó với nét mặt hầm hầm.-Động vào Hime kể cả đó là Noir đi nữa, Roze cũng sẽ không tha thứ!Lời nói trộn lẫn kích động, Roze rút từ bên hong một thanh kiếm pha lê màu đỏ như hoa hồng.-Roze, những điều ngươi làm cho ta thật sự làm ta cảm thấy rất sung sướng đấy!
Được chủ nhân thả ra, tôi ngồi bẹp xuống nền đất.
Bởi vì vẫn chưa biết được điều gì đang diễn ra, nên tôi lựa chọn giữ im lặng và quan sát thêm.-Roze sẽ không thể đánh bại được Noir, điều đó Roze hiểu rất rõ.
-Hưm, biết rõ mà vẫn chống đối?
Giữ nguyên thái độ bình thản, Chủ nhân bước gần hơn về phía mũi kiếm đang chìa về hướng mình từ Roze.
Cho đến khi mũi kiếm chỉ còn vỏn vẹn một milimet là chạm đến cổ, chủ nhân mới dừng bước.Đứng trước áp lực đến từ chủ nhân, Roze rụt rè buông thanh kiếm để nó rơi tự do xuống sàn nhà.Như đã hoàn toàn từ bỏ đi hi vọng Roze rũ ánh mắt buồn rượi về phía tôi.
Trong một khoảnh khắc, tôi nhận ra đôi mắt đó có chứa cùng một nỗi tuyệt vọng với mình.
Nỗi tuyệt vọng khi nhìn người mình thương yêu nhất bị thế giới này xóa bỏ.
-Tất cả... mọi thứ..., Roze sẽ nói hết toàn bộ sự thật cho Hime....Nói ngắt quãng như vậy, Roze cuối đầu.
Một lượng lớn thông tin dồn dập lấn tới, tôi chưa kịp định hình sự thật Roze vừa đề cập là gì thì bất ngờ Roze rút trong tay áo một con dao nhỏ và xuyên mũi nhọn qua lồng ngực chủ nhân, hành động vừa rồi chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.Toàn thân tôi hóa đá vì sợ hãi, cổ họng như thể đang bị ai đó bóp chặt, muốn hét lên cũng bất lực.Máu tuôn ra không ngừng từ vết thương bị mũi dao ghim vào lòng ngực, chủ nhân không nói lời nào mà chỉ nở một nụ cười trước khi hoàn toàn gục xuống nền đất.-Làm ơn hãy hiểu cho Roze, xin lỗi Noir.Roze dùng bàn tay lắm lem máu của mình cố gắng lau đi mồ hôi chảy dọc trên trán, kết quả mặt cô ấy lắm lem máu tươi.
Tôi không còn phản ứng gì nữa khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.-Uuu, gì thế!?
Hikaru chỉ mới ngủ gật có một tí, từ cảnh hôn đã chuyển sang cảnh máu me rồi sao?Hikaru im lặng đến như thế thì ra cô bé vừa đánh giấc.Quan trọng hơn thì, ai đó có thể giải thích cho tôi chuyện gì đang diễn ra không?