Siêu Nhiên [Yuri]Yandere-chan! Onegai, Yurushitekudasai

[Yuri]Yandere-Chan! Onegai, Yurushitekudasai
Chương 34: Người nắm giữ bí mật


Hoàn thành xong bửa ăn của mình nụ cười mãn nguyện nở trên môi Hikaru.

Vẫn giữ nguyên nét mặt hạnh phúc em ấy cười nói.-Em muốn ăn bánh kem~Nụ cười ngây thơ, nét mặt hào hứng đến từ em ấy làm tôi có chút hổ thẹn với tay nghề đứng bếp của mình.

Chỉ những món đơn giản thì không vấn đề gì, còn để làm một chiếc bánh kem thì đòi hỏi trình độ cao hơn.

Nói đến bánh kem, cũng lâu rồi tôi chưa được thưởng thức hương vị ngọt dịu của kem và vị chua nhẹ của dâu tây.

Nghe em ấy gợi lại hai từ ngọt ngào này, thành thật tôi cũng muốn ăn ngay một chiếc bánh kem dâu tây.-Chị chưa nướng bánh bao giờ...Tôi ngắt lời khi nhận ra Hikaru đang phồng mà lên ra vẻ hờn dỗi.-Hưm, bánh kem vẫn còn đúng không?

Em cũng muốn một cái.Ể!?

Bánh kem vẫn còn?

Ở đâu?

Từ khi được chủ nhân bổ nhiêm làm thủ thư, tôi đã luôn ở trong thư viện làm công việc quét dọn cho đến khi tìm thấy Hikaru ở bên ngoài.

Nếu ở đâu đó trong lâu đài có bánh kem, tôi cũng muốn được biết nơi đó.-Chị không hiểu em đang nói gì, chị vẫn luôn ở trong thư viện cho đến khi gặp được em.

Hikaru nghiêng đầu, em ấy nhảy ra khỏi ghế tiến đến gần tôi hơn.

Để dấu hỏi chấm trên đầu, em ấy đưa ánh mắt nhìn tôi từ đầu đến chân.-Tuy là trang phục có khác, nhưng em đã nhìn thấy chị ngồi ăn bánh kem cùng với một chị khác ở trong nhà kho.Thế thì lạ nhỉ, tôi còn chưa biết trong lâu đài có nhà kho đừng nói đến việc tôi cùng cô gái nào đó thưởng thức bánh kem.

Cơ mà, điều em ấy vừa nói lại mang lại cho tôi cảm thấy bất an một cách lạ kỳ.

Diện mạo giống với tôi, ngoài Iroha tôi chẳng còn biết ai như vậy.-Em có thể nói rõ hơn được không?

Pha lẫn lo lắng vào lời nói, tôi nhìn chăm chăm vào Hikaru.Hikaru tỏ ra vẻ khó hiểu, sau khi đưa ánh nhìn nghi hoặc về phía bên này em ấy bất mãn kể lại câu chuyện.-Em hiểu rồi, em sẽ cố gắng tóm gọn...Em gặp được hai người choàng khăn đen kì lạ ở trước máy bán nước tự động, rõ ràng họ đã lấy tiền của một anh đứng gần đó nhưng anh ấy hoàn toàn không có phản ứng gì cả.

Em nghĩ rằng họ có gì đó kì lạ, rất khả nghi.Thêm vào đó là giọng nói kì lạ ở trong đầu thôi thúc, kết quả em đã theo sau cả hai người và đến được trong lâu đài.

Chuyện tiếp theo sau đó, em bị mất dấu cả hai người và vô tình tìm thấy "nhà kho".

Trong nhà kho không có gì đặc biệt ngoài một quả cầu thủy tinh có phản chiếu hình ảnh, em đã nhìn thấy chị ở trong đó đang cùng một chị khác thưởng bánh uống trà.Vậy ra Hikaru đã lén theo sau chủ nhân rồi đến được lâu đài, nghe xong tôi cũng đã phần nào hiểu được hành trình của em ấy.Quan trọng nhất là quả câu pha lê.Hikaru đã nói, em ấy nhìn thấy tôi bên trong quả cầu pha lê, lúc đó rõ ràng tôi đang dọn dẹp trong thư viện càng không thể thưởng bánh uống trà như hình ảnh phản chiếu bên trên quả cầu pha lê.

Kết luận tôi đưa ra được, cô gái có diện mạo giống với tôi trong quả cầu pha lê đó khả năng rất cao là Iroha.Nhưng mà tại sao quả cầu pha lê lại phản chiếu hình ảnh của Iroha, tôi phải đến đó xác nhận thì mới rõ được.-Em dẫn chị đến nhà kho được chứ?-Vâng!⏱ ⏱ ⏱Vội vả theo bước Hikaru, cánh cửa nhà kho đã hiện rõ ra trước tầm nhìn của tôi.Phía bên kia là câu trả lời tôi đang nóng lòng chờ đợi, chỉ cần nắm lấy tay nắm kéo cánh cửa ra tự nhiên lời giải sẽ ở trước.

Việc đơn giản ngày thường vậy mà hơi thở tôi lại trở nên nặng nề, thật ra tôi đang lo lắng điều gì chứ?Nỗi lo sợ không lời giải thắt chặt lòng ngực.Những dòng thời gian tôi đã từng trải qua, sau vô số lần thất bại, bất lực nhìn những dòng thời gian kia loại bỏ Iroha.

Đâu đó trong lòng tôi đã hoàn toàn mất đi niềm tin rằng Iroha sẽ được cứu.

Ai đó nói tôi bi quan cũng được, vì phải đối mặt với một nỗi đau theo vòng lập như vậy làm sao tôi lạc quan lên được.Cứ mỗi lần có chuyện liên quan đến Iroha, tôi lại trở nên mất bình tĩnh như vậy.

-Chị không mở được, em mở giúp nhé.-Đợi.. chị còn chưa chuẩn bị tâm lý.Xem như chưa nghe tôi vừa nói gì, em ấy nhẹ nhàng mở luôn cánh cửa ra.Đứng phía sau Hikaru đã chạy vào nhà kho, tôi từ từ nhìn vào bên trong.Đúng với tên gọi nhà kho, hai bên được bố trí kệ gỗ với dụng cụ chất đầy lên trên, không khí pha trộn với bụi do không được thường xuyên lau dọn.

Khi tôi tiếp bước vào sâu hơn, tiếng hét thất thanh của Hikaru vang lên từ bên trong.-Chị đó bị...

Chạy đến nơi, tôi nhìn thấy Hikaru run cầm cập chìa ngón tay về phía quả cầu pha lê được đặt trên chiếc bàn tròn ở giữa phòng, nơi duy nhất được ánh sáng từ khung cửa sổ rọi vào.Đuổi theo ánh nhìn của Hikaru, toàn thân tôi lập tức hóa đá.Dòng máu đỏ chầm chậm lan ra sàn, Iroha nằm bất động phía trên.

Hình ảnh mà tôi vừa nhìn thấy qua quả cầu pha lê không phải là thật đúng không?

Đó chỉ là ảo ảnh mà quả cầu pha lê tạo ra phải không?

Tại vì, rõ ràng chủ nhân đã thay tôi cứu Iroha, một người có sức mạnh tuyệt với đến như vậy... làm sao tôi nghi ngờ được?Tinh thần của tôi không chịu đươc nữa rồi.-Tại sao Iroha phải chết cơ chứ?

Ai đó nói cho tôi biết được không!

Tôi đổi cảm xúc thành lời nói, cổ họng đau thắt lên khi tôi cố gắng hét lên.Bất lực với tư cách là một người chị, lựa chọn cách hi sinh bản thân là lá bài cuối cùng của mình vẫn không thể cứu được Iroha.

Kì vọng ngay từ đầu đã không tồn tại, chỉ có tôi là ngốc đến mức tự hành hạ bản thân.Lúc đầu, tôi lựa chọn đi cùng Iroha, có lẽ cả em ấy và tôi sẽ không phải tiếp tục chịu đau đớn trong vòng lập bất tận này.-Violet, đừng tỏ ra thất vọng như vậy, mọi thứ đều ở trong tính toán của ta.Một tia sáng nhỏ nhoi xuyên qua đám mây đen phủ đầy trong lòng tôi, là giọng nói hiền dịu đến từ chủ nhân Noir.-Ý của chủ nhân là?Nén những giọt nước mắt, tôi hỏi.Tôi quên mất Hikaru cũng đang có mặt ở đây, lo sợ sẽ bị trách phạt vì đưa người lạ đến tuy nhiên chủ nhân Noir chỉ nhìn cô bé rồi mỉm cười, sau đó tiếp tục nói.-Nếu cô bé không mở cánh cửa ra, có lẽ ta đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của quả cầu pha lê cũng như căn phòng này.

Đột nhiên nói như vậy chắc Violet sẽ không thể hình dung được, căn phòng này có một khả năng rất đặc biệt.Ngoài chủ nhân của nó, tất cả sự hiện diện đều không lưu được thứ gì được đặt bên trong, cũng như đường đi đến căn phòng thành kí ức.

Tóm tắt, sự tồn tại của căn phòng này không có khả năng lưu trữ vào kí ức của người khác.Tôi vẫn chưa hiểu chủ nhân đang nói gì, nhưng đại loại là khi tôi bước ra khỏi căn phòng tôi sẽ không thể nhớ được những gì liên quan đến căn phòng này.-Bé Hikaru có lẽ vẫn chưa hiểu được siêu năng lực của bản thân đáng sợ đến mức nào, nhưng để cho đơn giản chỉ cần cô bé vẫn ở cùng chúng ta khả năng của căn phòng sẽ bị vô hiệu hóa.Đôi mắt chiều mến như thể một người mẹ hiền, chủ nhân xoa đầu Hikaru.

-Đừng xoa đầu em chứ!Chủ nhân đang nói gì, và hình ảnh thân thiện của chủ nhân khi xoa đầu Hikaru.

Nhìn thì cũng đã nhìn, nghe thì cũng đã nghe nhưng tôi vẫn chưa thể hiểu được chủ nhân muốn truyền đạt điều gì.-Chuyện của Iroha cho ta được phép xin lỗi, chính là do sự vô dụng của ta đã làm Violet...

Himeko và Iroha gặp phải bất hạnh.Chủ nhân cuối đầu xuống trước tôi, thái độ thành khẩn của ngài ấy ngược lại làm tôi cảm thấy sợ hãi.

-Dù em không rõ chuyện gì, nhưng chủ nhân không cần thiết phải cuối đầu trước một con người thấp hèn như em.-A hem, đừng xem ta là dạng người kêu ngạo chứ!

Là lỗi của ta nên xin lỗi cũng là điều bình thường.

Nhưng lời nói không thì vẫn chưa đủ, kết quả là ta vẫn chưa thể cứu được Iroha.Iroha vẫn đang bị thế giới này xóa bỏ, nó hiện rõ qua hình ảnh phản chiếu của quả cầu pha lê.-Điều đó...Ngay khi nước mắt tôi một lần nữa như muốn trào ra ngoài, chủ nhân đã dùng hơi ấm của mình chặn ngang lời tôi.-Ui, hô.. hôn..

Hikaru biết rồi, Hikaru sẽ không nhìn đâu.

Luống cuống, Hikaru dùng hai tay che mặt rối quay lưng lại chạy vào một góc.

Điều gì đang diễn ra vì quá bất ngờ tôi chậm vài giây tôi mới hiểu được.

Tôi nhận ra được mình đang cùng chủ nhân môi chạm lên môi, hành động của chủ nhân nằm ngoài khả năng tưởng tượng của tôi.

Chỉ cần cảm nhận được hơi ấm đến từ chủ nhân, đầu tôi đã như bốc hỏa.Lúc này, bỗng dưng một tiếng dậm chân có chủ ý vang lên.Giật mình, tôi nhìn về phía phát ra tiếng động.

Cô gái lúc nào cũng đi cạnh Chủ nhân, Roze đang đứng dậm chân ở đó với nét mặt hầm hầm.-Động vào Hime kể cả đó là Noir đi nữa, Roze cũng sẽ không tha thứ!Lời nói trộn lẫn kích động, Roze rút từ bên hong một thanh kiếm pha lê màu đỏ như hoa hồng.-Roze, những điều ngươi làm cho ta thật sự làm ta cảm thấy rất sung sướng đấy!

Được chủ nhân thả ra, tôi ngồi bẹp xuống nền đất.

Bởi vì vẫn chưa biết được điều gì đang diễn ra, nên tôi lựa chọn giữ im lặng và quan sát thêm.-Roze sẽ không thể đánh bại được Noir, điều đó Roze hiểu rất rõ.

-Hưm, biết rõ mà vẫn chống đối?

Giữ nguyên thái độ bình thản, Chủ nhân bước gần hơn về phía mũi kiếm đang chìa về hướng mình từ Roze.

Cho đến khi mũi kiếm chỉ còn vỏn vẹn một milimet là chạm đến cổ, chủ nhân mới dừng bước.Đứng trước áp lực đến từ chủ nhân, Roze rụt rè buông thanh kiếm để nó rơi tự do xuống sàn nhà.Như đã hoàn toàn từ bỏ đi hi vọng Roze rũ ánh mắt buồn rượi về phía tôi.

Trong một khoảnh khắc, tôi nhận ra đôi mắt đó có chứa cùng một nỗi tuyệt vọng với mình.

Nỗi tuyệt vọng khi nhìn người mình thương yêu nhất bị thế giới này xóa bỏ.

-Tất cả... mọi thứ..., Roze sẽ nói hết toàn bộ sự thật cho Hime....Nói ngắt quãng như vậy, Roze cuối đầu.

Một lượng lớn thông tin dồn dập lấn tới, tôi chưa kịp định hình sự thật Roze vừa đề cập là gì thì bất ngờ Roze rút trong tay áo một con dao nhỏ và xuyên mũi nhọn qua lồng ngực chủ nhân, hành động vừa rồi chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.Toàn thân tôi hóa đá vì sợ hãi, cổ họng như thể đang bị ai đó bóp chặt, muốn hét lên cũng bất lực.Máu tuôn ra không ngừng từ vết thương bị mũi dao ghim vào lòng ngực, chủ nhân không nói lời nào mà chỉ nở một nụ cười trước khi hoàn toàn gục xuống nền đất.-Làm ơn hãy hiểu cho Roze, xin lỗi Noir.Roze dùng bàn tay lắm lem máu của mình cố gắng lau đi mồ hôi chảy dọc trên trán, kết quả mặt cô ấy lắm lem máu tươi.

Tôi không còn phản ứng gì nữa khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.-Uuu, gì thế!?

Hikaru chỉ mới ngủ gật có một tí, từ cảnh hôn đã chuyển sang cảnh máu me rồi sao?Hikaru im lặng đến như thế thì ra cô bé vừa đánh giấc.Quan trọng hơn thì, ai đó có thể giải thích cho tôi chuyện gì đang diễn ra không?
 
[Yuri]Yandere-Chan! Onegai, Yurushitekudasai
Chương cuối: Đặt dấu chấm hết cho vở kịch [Ending]


Quả cầu pha lê phản chiếu hình ảnh Iroha nằm bất động trên dòng máu đỏ tươi, tiếp đến là ngài Noir bị Roze ghim mũi dao sắc nhọn vào lòng ngực, những điều vượt ra ngoài khả năng phán đoán của tôi cứ liên tục xuất hiện, tất cả bện xoắn vào nhau loạn hết cả lên như thể đang cố gắng kéo tôi xuống đầm lầy tuyệt vọng không lối thoát.

Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, tôi không nhớ được mình đã chạy liên tục trong bao lâu.

Tôi mặc kệ ý thức trống rỗng của mình, bước sải chân dài theo sau Roze.-Roze quên vẫn chưa nói, Noir không thể chết.Hả!?

Ngài Noir không thể chết?

Cô ta đang nói cái quái gì làm sao tôi hiểu được.

Người đã đâm ngài Noir chẳng phải là cô ta sao?-Hime không tin cũng được, bản thể thật sự của Noir là chiếc đồng hồ.

Một khi chiếc đồng hồ đó chưa bị phá hủy, thân thể mượn tạm đó sẽ vẫn được tái sinh.Đôi mắt chân thật của cô ta không có vẻ gì là đang nói dối.

Nhưng mà Iroha ở dòng thời gian này dựa trên hình ảnh từ quả câu pha lê, em ấy đã bị loại trừ, ngay cả Sức mạnh của ngài Noir vẫn không làm thay đổi được vận mệnh thì rốt cuộc tôi đang đấu tranh vì điều gì chứ?Nếu thế giới cho phép tôi lựa chọn, miễn Iroha được sống hạnh phúc thì dù có phải trở thành 'bàn đạp' tôi cũng cam chịu.-Thư viện?Địa điểm dừng chân của chúng tôi là trước cánh cửa thư viện.Hikaru được Roze cỏng đến đây do không thể bắt kịp với tốc độ của chúng tôi hiện đang lóe sáng đôi đồng tử của mình, háo hức muốn bước vào bên trong.-Ở trong thư viện có một chiếc đồng hồ có thể nhìn thấy được mọi dòng thời gian.Vừa nói Roze vừa thận trọng mở cánh cửa thư viện.Thư viện toàn đồng hồ, từ đầu tôi đã không nghĩ nó đơn giản như vậy.

Nếu tất cả đồng hồ được đặt trên kệ chỉ đơn thuần là hàng sưu tập thì không gian được gọi là thư viện này chỉ đơn sơ là một cái nhà kho không kém.-Ô có rất nhiều đồng hồ.

Cái này cũng đẹp, cái kia thì lạ mắt.Tôi chỉ còn nghe thấy chất giọng trong veo của Hikaru, nhìn thấy tính hiểu kỳ như trẻ con của em ấy tôi cảm thấy an tâm hơn.

Trải qua vô số dòng thời gian luôn phải chứng kiến Iroha bị thế giới loài trừ, có thể nói tôi đã quen với khung cảnh ấy là vậy, vẫn không thể để khuôn mặt mình thản nhiên khi nhìn ai đó đang đau đớn, Hikaru chỉ là một đứa trẻ, ít nhất thì ngoại hình của em ấy vẫn là một đứa trẻ, thành thật tôi đã sợ hãi nét mặt bình thản của em ấy khi đã chứng kiến những chuyện xảy ra trong nhà kho.-Đây rồi.Roze với tay lên tầng cao nhất lấy xuống một chiếc đồng hồ.Đó là chiếc đồng hồ có thể nhìn thấy được mọi dòng thời gian Roze đã nói sao?

Bên ngoài được bao bộc với những đóa hoa đồng đen, bên trong mặt kính là bản đếm số, để nói đến điểm đặc biệt thì có lẽ nó không có bất kì kim chỉ nào.-Thế sự thật là như thế nào?Mỗi khi nhìn thấy Roze tươi cười với mình, tôi lại trở nên mất kiên nhẫn.-Hiểu rồi, Roze sẽ nói hết tất cả.Thận trọng ấn vào cánh hoa hồng đen, Roze đưa chiếc đồng hồ lên phía trước ngực.

Chiếc đồng hồ với họa tiết hoa hồng đen, trước đó rõ ràng không có bất kì kim chỉ nào vậy mà sau khi được kích hoạt kim giờ, kim phút, kim giây đã xuất hiện và đồng loạt chuyển động.Bất ngờ với điều vừa rồi vẫn là quá sớm, không gian nơi tôi và Roze đang đứng, nói đúng hơn toàn bộ thư viện đều chuyển thành một màu đen làm nền cho những hình ảnh sắc màu tràn ra từ chiếc đồng hồ hoa hồng đen.-Câu chuyện bắt đầu từ...Roze ban đầu là thuộc cấp của Noir, tuy nhiên quá nhiều chuyện diễn ra nên Roze đã lập lời hứa với Sumikawa Kaguya –tổ tiên của Hime.Thực hiện lời hứa, Roze đã phong ấn ký ức của Noir và giao hai bảo vật của cả hai cho Kaguya.Kaguya giữ trong tay hai bảo vật, đã niêm phong chúng vào người hai cô con gái của mình.

Iroha là Quả cầu pha lê của Roze, còn Himeko là Đồng hồ của Noir.Sau khi bị phong ấn sức mạnh Roze đã ở trong lâu đài này cùng với Noir để quan sát, bảo vệ cho gia tộc Sumikawa để chuộc lại thiệt hai đã gây ra cho vương quốc của Kaguya.Vì Himeko và Iroha là hiện thân của phong ấn, vậy nên đúng như lời Kaguya đã nói, cứ sau một thế hệ cặp sinh đôi có cùng tên lại được ra đời.

Chỉ cần Iroha và Himeko còn tồn tại, sức mạnh của Noir và Roze sẽ mãi mãi được phong ấn.Tuy nhiên, Roze nhận ra sực mạnh phong ấn của Kaguya dần dần yếu đi.

Cho đến thời đại này, điều tồi tệ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.Phong ấn mất đi sức mạnh hoàn toàn vẫn chưa hết, Tà ý –Ký ức đã bị phong ấn trong Đồng Hồ của Noir đã truyền sang Quả cầu pha lê của Roze.

Sự thật là phong ấn dù không còn hiệu lực nhưng Roze vẫn không thể hồi phục hoàn toàn sức mạnh, đồng nghĩa với Iroha đã sở hữu hầu như sức mạnh của Roze.-Không lẽ nào...Tà ý của Noir đã thức tỉnh bên trong Iroha, với sức mạnh của Roze trong tay Iroha đã dễ dàng 'loại bỏ' Himeko và đoạt lại sức mạnh của mình.Tất nhiên một khi đã đoạt lại sức mạnh của mình, Iroha –Noir sẽ dùng nó để tiếp tục thực hiện tham vọng của mình.

Trước khi chuyện đó xảy ra, Roze đã dùng sức mạnh của tất cả những chiếc đồng hồ ở thư viện này quay ngược trở về điểm xuất phát và đoạt lại quả cầu pha lê trước khi cánh hoa tím bị rải hoàn toàn trên khắp tất cả các dòng thời gian.Tuy nhiên nỗ lực của Roze đã quá chậm trễ, hầu hết dòng thời gian đã bị sự hiện diện của cánh hoa tím phá hủy.

-Vậy tại sao Iroha lại phải...Iroha ở tất cả mọi dòng thời gian đã được liên kết với cánh hoa tím, Iroha bị loại bỏ đồng nghĩa với việc tất cả cánh hoa tím sẽ biến mất, ngược lại nếu tất cả cánh hoa tím biến mất Iroha sẽ bị loại bỏ.Cho nên dù Hime có cố gắng đến đâu, dù là ở bất kỳ dòng thời gian nào Iroha đều sẽ bị loại bỏ.-Và mục đích của việc đó, tất cả là để đưa Hime đến đây.

Kết cục, Roze vẫn không thể thắng được Noir.

Roze kết thúc câu của mình bằng những dòng nước mắt lăn dài trên má.Nghĩa là những việc tôi đã làm cho tới tận bây giờ, đều chỉ là kịch bản do Noir viết lên sao?

Dù có cố gắng hay không làm gì, thì kết quả vẫn là như nhau thôi sao?-Xin lỗi vì đã nghi ngờ cô, Roze.Tôi ôm Roze đang khóc vào trong lòng, đúng lúc này người nằm trong chủ đề kể chuyện của chúng tôi, Noir đẩy cửa thư viện rồi bước vào với đôi tay vỗ lên thành tiếng.-Cảm ơn vì đã kể lại câu chuyện một cách tận tình, nhờ ơn mà ta đã hoàn toàn nhớ lại hết tất cả một cách rõ ràng.Tưởng rằng đó là ân nhân nhưng hóa ra là kẻ giật dây phía sau, tôi chẳng biết đưa thái độ gì lên khuôn mặt để cho Noir xem.-Noir muốn xử Roze sao cũng được, nhưng làm ơn hãy trả lại cuộc sống bình yên cho Iroha và Hime.-Trước hết trả lại Đồng hồ thân yêu của ta...Nói như vậy, từ lúc nào Noir đã nắm lấy cổ áo tôi.-...Không một vết xướt nào, con nhỏ Kaguya cũng chu đáo đấy chứ.Noir đưa tay vào lòng ngực tôi, tắp lự một vòng tròn như thể hố đen được hình thành, từ đó Noir lôi ra chiếc Đồng hồ tôi vẫn thường dùng như một phương tiện để di chuyển qua các vòng lặp.-Hime không sao chứ?-Không sao.Người chạy đến đỡ tôi lên là Roze đang trong nét mặt mếu máo sắp sửa tiếp tục khóc lần nữa.-Chẳng thể nhìn nổi, dù ta có làm gì đi nữa đối với ngươi đó đều là ác tâm sao?

Ta chỉ muốn phá tan thế giới ma Roze đã hận thù, như vậy là sai sao?-Đúng là Roze đã từng hận thù tất cả những thứ xung quanh, hận thù thể giới đã mang lại khổ đau cho Roze.Tôi có cảm giác mình lại được đưa ra bên ngoài cuộc.

-Vậy thì Noir đây đã không tốt ở điểm nào để bị người mình yêu thương nhất phản bội, lập giao ước với con nhỏ Kaguya kia?-Roze đã từng ghét thế giới, nhưng cũng chính thế giới đó đã cho Roze gặp được Noir, cho nên chỉ cần ở bên cạnh Noir dù cho thế giới có đáng ghét cỡ nào đi nữa đều trở nên xinh đẹp và dịu dàng.Nghe lời nói từ tận đáy lòng của Roze, Noir ôm bụng cười thật to, không kìm chế được nữa Noir ngã về phía sau nhưng thay vì hông bị va đập mạnh xuống nền đất Noir lơ lửng trên không như có thứ gì đó đỡ lại.-Kết quả là ta chỉ đang làm một việc thừa thải mà chẳng ai nhờ đến, thật buồn cười.

Vì người mình yêu thương sẵn sàng phá tan tất cả dòng thời gian cùng với cái thế giới, ta có phải Yandere đâu.Lấy lại khí thế oai nghi của mình, Noir bắt chéo một chân.-Nếu Roze muốn điều gì chỉ cần nói một lời, ta chắc chắn sẽ thực hiện được.

Ta có thể là một con ác quỷ máu lạnh đã từng hủy diệt vương quốc của mình, nhưng không đồng nghĩa với việc ta là loại vô tâm chẳng thèm nghe lời thỉnh cầu từ người mà ta yêu thương.Thay cho đôi mắt đẫm lệ, Roze nhìn ngang nhìn dọc với nét mặt vô cùng bối rối.-Roze là người đã thỉnh cầu Noir hủy diệt thế giới..Roze chọt hai đầu ngón trỏ lại với nhau, càng lúc hai má càng đỏ.-Đã yêu cầu như vậy giữa chừng lại đổi ý, Roze quá xấu hổ nên không thể nói ra!Uwa, nhìn bộ dạng lưỡng lự của cô ta, tôi đã ngửi thấy mùi rồi.

Thảo nào tôi chẳng thể ưa nổi cô ta, bản thân đã làm sai nhưng vì không đủ can đảm nhận lỗi nên đổ lỗi lên người khác, loại người tôi sợ nhất đó.Noir vì muốn giúp Roze mà phá hủy thế giới, Noir sai hoàn toàn nhưng vẫn không sai bằng kẻ đứng phía sau giật dây mà vẫn đóng vai người tốt Roze kia.

Tôi chán nản đến mức thở dài thật dài.-Vậy thì tôi vì cái gì mà bị liên lụy đây.

Chẳng đủ sức kìm chế, tôi thở ra một câu.-Tại..tại vì Noir rất tàn nhẫn, rõ ràng Noir đã lạnh lùng hủy hại hết tất cả các vươn quốc màu sắc vì mục tiêu của mình, cộng thêm Noir vô cùng ngốc không bao giờ nghe lời khuyên của Roze.

Cho nên Roze sợ Noir sẽ không chấp nhận lời thỉnh cầu của Roze mà dừng lại.Dồn hết hơi, Roze nói một mạch.-Vâng, vâng, Noir tàn nhẫn, Noir độc ác, Noir ngu ngốc.

Tất cả là vì Roze yêu dấu đó thôi.

Không muốn thì cứ nói, tại sao phải lấy đủ lý do.-Mồ, Roze hiểu rồi.

Roze muốn Noir dừng việc này lại!Khuôn mặt đỏ như gất, Roze dồn hết sức hét lên như trên.-Noir –Vị thần của thời gian xin được phép chấp nhận yêu cầu của Roze.

-Xin lỗi Hime vì đã kéo Hime vào chuyện riêng của Roze và Noir.Tôi nằm ăn vạ trên sàn nhà của thư viện, tìm cách né tầm nhìn của cô ta.Bao nhiêu nỗi khổ đau, cố gắng, du hành thời gian để cứu cô em gái dễ thương, tưởng chừng như một câu chuyện fantasy vô cùng hấp dẫn hóa ra lại là vở hài kịch được dựng lên từ một điều ước vớ vẫn của một cô gái với vị thần thời gian.Ấy vậy mà, cho đến khi nhận được tiền cát xê tôi mới nhận ra mình đã là diễn viên của vở kịch này, do đó tôi mới nằm ăn vạ.-Roze cũng đã xin lỗi, Hime hãy tha lỗi cho cô ấy.

Quà tạ lỗi ta không thể chuẩn bị, Hime cứ nhận tạm chiếc đồng hồ này.Cúi đầu, Noir giao cho tôi một chiếc lồng chim nhỏ, bên trong chiếc lồng chim là mặt đồng hồ.-Nó không có sức mạnh đặc biệt gì, nhưng đây là quà mà Roze đã tặng cho ta đối với ta nó có giá trị tinh thần rất cao.

Nghe Noir nói vậy, sao tôi nhận được.-Miễn ngài trả lại cho tôi thế giới mà tôi có thể cùng Iroha sống hạnh phúc, tôi đã đủ mãn nguyện rồi.

Món quà này tôi sẽ không nhận.Tôi đặt chiếc lòng chim lên lại bàn tay đang xòe ra của Noir.

Nếu không muốn tặng thì cứ thành thật, cả hai người này đều làm tôi ngán ngẩm.-Đã hiểu rồi.

Ta sẽ trả Hime về đúng thế giới của mình.⏱ ⏱ ⏱Đó là tất cả những gì mà tôi đã trải qua, tôi đã từng tuyệt vọng nghĩ rằng nó sẽ không có hồi kết.

Nhưng mà mọi cố gắng của tôi cuối cùng cũng đã đơm hoa kết trái.Chấm hết.Chương cuối tới đây là hết.

-Chị Himeko hôm nay lại tiếp tục viết tiểu thuyết nữa à?-Ừm.-Cho em đọc nữa.-Chỉ một chút xíu nữa, khi nào hoàn thành chị sẽ cho em đọc.-Hiểu rồi, nhưng khi chị hoàn thành người đọc đầu tiên là em đó nhe.
 
[Yuri]Yandere-Chan! Onegai, Yurushitekudasai
Đôi lời ngắn gọn (lời bạt?)


Đầu tiên cho mình cảm ơn các bạn vì đã đọc hết "Yandere Yurushi".Không dài dòng cho mình xin phép vào vấn đề chính luôn.Mình nghĩ rằng sẽ có mốt số bạn thắc mắc:-Tại sao lại dẫn đến hồi kết như thế này?-Tại sao lại có nhiều nhân vật bí ẩn với siêu năng xuất hiện như vậy? ...Trước hết cho mình xin lỗi.Khi lên ý định viết câu truyện này, thật ra mình đự định viết câu truyện của Roze và Noir trước theo thứ tự rồi mới đến "Yandere Yurushi", tuy nhiên làm như vậy sẽ không mang lại ấn tượng cao –chỉ là ý nghĩ cá nhân của mình.Nên mình quyết định đưa phần ngoại truyện "Yandere Yurushi" (tóm gọn của "Yandere!

Onegai, Yurushitekudasai) lên phía trước, rồi mới đến câu truyện về cặp Roze và Noir (Roze no Negai –Điều ước của Roze).Nói chung đã mang lại nhiều tình tiết tao lao gần như không liên quan đến nhau, làm cho bạn đọc trở nên hoang mang, khó hiểu.

Nếu bạn nào cảm thấy như vậy, thì cho mình xin lỗi.Trước khi kết thúc, mình xin đưa ra một vài lời.Như trên mình cũng đã có nói, mình đưa "Yandere Yurushi" lên phía trước là để tạo ấn tượng, nhưng còn một lý do nữa là mình rất sợ cái trình độ viết kém của mình.Vì "Roze no Negai" là một câu truyện mình đã ấp ủ từ rất lâu rồi, cho nên mình muốn viết ra một cách tốt nhất có thể.Để chuẩn bị cho "Roze no Negai", mình cần mài dũa thêm trình độ.Thành thật thì sau khi hoàn thành "Yandere Yurushi" Mình vẫn chưa thấy trình độ tăng tẹo nào nên đang cảm thấy hoang mang.

Mà có hoang mang thì cũng vô ích, mình sẽ cố gắng tiếp tục rèn luyện để có thể viết hay hơn nữa.Ý tứ lủng củng quá mình muốn dựng lại tại đây lắm rồi, nhưng cho mình thêm một dòng cuối.Ở phần "Yandere Yurushi" có đề cập đến Dream World, riêng đây thì thật ra cũng có một phần riêng về Mitsu và Hikaru.

Mình sẽ viết trong sắp tới, sau khi hoàn thành những tựa đề đang chất đống hiện tại.Điều mình muốn trình bày tới đây là hết.CM: mình đang viết "Watashi Irubeki Sekai" – bạn nào thích thể loại chuyển sinh, phiêu lưu, đánh tháp... cộng thêm chút shoujoai thì qua đó ủng hộ mình nha.
 
[Yuri]Yandere-Chan! Onegai, Yurushitekudasai
Quyết định Remake!


Vào một ngày mưa tầm tả, thật sự cũng đông có gì làm, thế là mình ngồi lên PC, mở phần thư mục Project đang viết ra và tựa đề Yandere-Chan!

Onegai, Yurushitekudasai đã được đóng mác hoàn thành.

Ừ thì đúng thật đã hoàn thành rồi, hiện tại cũng không có lý do gì để chạm vào hết, bởi vì mình đang có đến 2 bộ cần phải ra chương mới mà.

Nghĩ như vậy thôi, nhưng vẫn ngứa tay không chịu được.

Dù sao thì đây cũng là bộ truyện đầu tay.

Rất nhiều cảm xúc trôi qua khi viết nó.

Chắc đây là lý do mình mở ra đọc lại một lần nữa.Yandere-chan!

Onegai, Yurushitekudasai, tạm dịch qua tiếng việt là, Yandere-chan!

Làm ơn, hãy buông tha cho tớ.

Chưa nói đến việc, cái kết như thế nào, và quá trình bị kịch này là sao!

Mình có cảm giác như có gì đó hơi lệch xa với tựa đề.

Thật sự là yếu tố liên quan đến tựa đề tìm mù mặt cũng chưa thấy nữa.

Chỉ được mỗi một điểm cộng là có nhân vật Yandere (Không biết có phải Yandere không?).Thôi thì chắc Remake nhỉ?

Suy nghĩ này chỉ lóe ngang qua đầu mình thôi.

Chưa biết có thực hiện được, và có làm tốt hay không.

Nhưng nói thế nào thì, đây cũng là bộ truyện đầu tay đưa mình đến thế giới viết lách.

Thật lòng thì trước kia mình cũng từng viết nhưng không có gì ra hồn, toàn bỏ dở giữa chừng.

Và tất nhiên, mấy bộ truyện đó sẽ vĩnh viển bị chôn vùi trong lịch sữ chưa được công bố của mình.

Tạm thời bỏ qua chuyện ngoài lề.

Quay lại vấn đề chính, mặc dù đây là lần đầu tiên mình viết ra được cái kết.

Giờ không biết mình viết tốt hơn khi đó chưa.

Nhưng, mình sẽ thử remake cả bộ truyện lại.

Lần này sẽ bỏ đi mấy yếu tố fantasy, siêu năng kia đi.

Viết lại một bộ thuần yandere + tình cảm luôn.

Nếu các bạn muốn ủng hộ, hoặc ném cho mình một chút ít động lực thì đấm vào ngôi sao và bình luận nhé!
 
Back
Top Bottom